Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2158


CHƯƠNG 2158

Âu Dương Tư lười biếng vươn vai, ngồi xuống đối điện cô: “Tối qua đúng là không ngủ, nhưng không phải vì Huyền Diệp, mà là đang suy nghĩ vài chuyện.”

Nghe thấy thế, Trần Diễm An lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em rất tò mò chuyện gì mà khiến anh suy nghĩ nghiêm túc như thế đấy, nói nghe xem nào.”

Âu Dương Tư cười nói: “Anh định về lại nước Z.”

Trần Diễm An sửng sốt không nói nên lời, cô không ngờ anh ta vẫn đang nghĩ về chuyện này.

“Anh quyết định sẽ trở về nước Z, hai ngày nữa sẽ đi, cũng sẽ mau chóng mua vé máy bay…” Âu Dương Tư nghiêm túc một cách hiếm thấy.

Trần Diễm An vẫn không biết nói gì, cô chợt thấy hơi buồn: “Vì sao lại quyết định rời đi?”

“Sau này có lẽ em sẽ không về nước Z nữa, nhưng anh thì không thể không trở về.” Âu Dương Tư nói.

“Anh thật sự nỡ rời đi, nỡ xa Huyền Diệp sao?” Trần Diễm An thốt lên câu này, sau đó cô nhắm mắt lại, cô không nên nói ra những lời như thế!

Âu Dương Tư ngẫm nghĩ, sau đó mới trả lời cô: “Chính vì không nỡ, cho nên mới phải mau chóng rời đi! Càng kéo dài, tình cảm sẽ càng sâu nặng, đến lúc đó muốn chia lìa sẽ rất khó khăn.”

Trần Diễm An cảm thấy dù có không nỡ thì cô cũng không nên ích kỷ, cho nên cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, chỉ gật đầu một cái.

Gần một năm nay, Âu Dương Tư đối xử tốt với Huyền Diệp thế nào, cô đều nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, mãi mãi không quên!

Lúc trước ở nước Z, là Âu Dương Tư vào phòng sinh cùng cô, cuống rốn cũng do anh ta cắt, sau đó cô bận rộn công việc, anh ta hôm nào cũng trông Huyền Diệp, buổi tối còn ngủ cùng thằng bé.

Huyền Diệp có thói quen gì, anh ta còn rõ hơn cô, dù cô là mẹ, nhưng chắc chắn Âu Dương Tư hiểu rõ Huyền Diệp hơn cô.

Những điều một người ba có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bây giờ anh ta muốn rời xa Huyền Diệp, Trần Diễm An không muốn nghĩ anh ta không nỡ đến mức nào, chắc chắn cảm giác đó giống như đang bị cắt thịt, đau đến không muốn sống.

“Em nói đúng, không có anh, người khác vẫn có thể dỗ được Huyền Diệp, giống như hôm qua vậy, sẽ có người khiến thằng bé nín khóc rồi bật cười.” Yết hầu của Âu Dương Tư lăn lộn, anh ta là đàn ông, dù có lưu luyến, đau khổ đến mấy cũng phải giấu đi, không thể biểu hiện ra ngoài.

Một năm dài, Huyền Diệp đã dung nhập vào cuộc sống của anh ta từ lâu, hoàn toàn trở thành một phần của anh ta, buổi sáng thức dậy sẽ theo thói quen đi xem thằng bé đã dậy chưa, có khóc không, có khó chịu không, sau đó là đưa thằng bé đi đâu chơi!

Bây giờ đột nhiên muốn rời xa thằng bé chẳng khác nào muốn rút gân từ trên người anh ta, sao có thể không đau đớn được?

Nhưng anh ta đã không cần ở lại nơi này nữa, cô và Quý Hướng Không làm lành với nhau, Huyền Diệp còn là con trai ruột của Quý Hướng Không, nơi này đã không có chỗ cho anh ta nữa!

Chẳng lẽ còn phải ở lại đây, ngày ngày nhìn ba người họ ngọt ngào ân ái ư?

“Có người có thể dỗ Huyền Diệp nín khóc, còn anh thì sao?” Trần Diễm An không phải người dễ xúc động, nhưng bây giờ cô lại rơi nước mắt: “Anh làm ba thằng bé cả năm, bây giờ lại muốn rời đi, cảm giác đau đớn của anh sẽ có ai đến vỗ về, để anh không còn đau đớn như thế nữa đây?”
 
Chương 2159


CHƯƠNG 2159

“Chắc chắn sẽ có một ngày, chắc chắn sẽ có một ngày không còn đau đớn như thế nữa, thời gian sẽ vỗ về nó…” Âu Dương Tư dời mắt đi, không để cô nhìn thấy ánh nước trong mắt anh ta, hai tay siết chặt đến mức lộ cả gân xanh.

Nếu còn tiếp tục như thế, anh ta sẽ càng lưu luyện Huyền Diệp, không muốn rời xa thằng bé, nhưng anh ta không có quyền đó, điều duy nhất anh ta có thể làm là mau chóng cắt đứt.

Dù có đau đến mấy cũng phải nhịn, anh ta và Trần Diễm An không có hy vọng, Huyền Diệp có ba ruột, anh ta có thể làm sao?

Nuôi nấng một năm, nhìn thằng bé từ đứa nhóc không thể động đậy thành biết bò, biết cười, có bao nhiêu người có thể hiểu quá trình và sức lực đã bỏ ra trong đó?

Khoảng thời gian vừa qua hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ cũng đau khổ bấy nhiêu.

Mới một ngày không gặp mà anh ta đã trở nên trống rỗng cô đơn, buồn rầu như thế, vậy cuộc sống sau này phải trôi qua thế nào đây?

Âu Dương Tư không biết, anh ta chỉ biết không thể tiếp tục như vậy nữa, lún càng sâu càng khó thoát thân.

“Khoảng thời gian qua là tôi có lỗi với anh, nếu lúc trước anh không gặp tôi thì tốt biết mấy.”

Trần Diễm An không nhịn được nhào vào lòng anh ta.

Vào lần đầu gặp nhau, cô cũng không ngờ anh ta sẽ dừng lại trong cuộc đời của cô lâu như thế, bây giờ xa nhau chỉ còn lại đau khổ, cô không muốn anh ta đi, không muốn chút nào, vì đã quen có anh ta bên cạnh rồi, nhưng cô không thể ích kỷ được!

“Từ trước đến giờ anh chưa từng hối hận, điều anh hối hận nhất bây giờ là không thể có được trái tim em, không thể đưa Huyền Diệp đi, đây là điều đáng tiếc và hối hận nhất cả đời anh!”

Nếu có thể khiến cô yêu anh ta, thì tình cảnh lúc này cũng sẽ không tồn tại, càng sẽ không xuất hiện vấn đề bây giờ.

Trước giờ Trần Diễm An không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này cô cũng thấy mắt cay cay, khóe mắt cũng ươn ướt.

“Tình cảm sẽ dần sâu đậm theo thời gian, việc duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là rời đi, sau này anh sẽ không đến đây nữa, anh quyết định sẽ ở lại nước Z.” Lần này Âu Dương Tư thật sự quyết tâm rồi.

“Có lẽ anh lựa chọn như thế là đúng, dù tôi không nỡ, nhưng cũng không thể ích kỷ với anh được.” Trần Diễm An mang nét mặt nghiêm túc, chậm rãi nói từng câu.

Âu Dương Tư thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm cô: “Có nhiều lúc anh thà rằng em ích kỷ với anh một chút.

Vì không có tình cảm, cho nên mới không ích kỷ, khi có tình cảm mới có thể ích kỷ với đối phương.

Trần Diễm An giật giật chân mày, cô không nói tiếng nào, anh ta ở bên cạnh cô một khoảng thời gian dài như thế, giúp đỡ cô, còn trông Huyền Diệp, nếu cô còn ích kỷ với anh ta thì cô có còn là con người sao?

“Được rồi, nói đến đây thôi.”

Âu Dương Tư duỗi người, híp đôi mắt đào hoa nhìn về phía xa xuyên qua cửa sổ: “Nếu không thể ở bên, gặp nhau không bằng hoài niệm…”

Gặp nhau không bằng hoài niệm…

Trần Diễm An nhìn chằm chằm vào anh ta, cô cảm thấy Âu Dương Tư có thể nói ra những lời thế này thật sự rất thần kỳ.

“Hôm nay Huyền Diệp là của anh, có ý kiến gì không?” Anh ta xoay người.

“Tôi cũng đi cùng anh.”
 
Chương 2160


CHƯƠNG 2160

Âu Dương Tư lắc đầu: “Em không cần đi, anh chỉ cần có Huyền Diệp là được, nếu em kiên trì muốn đi cùng thì anh cũng không phản đối.”

Trần Diễm An phì cười, hơi tức giận véo tay anh ta, đúng lúc này, Quý Hướng Không mỉm cười mang bữa sáng đến.

Ba người ăn sáng xong, Trần Diễm An bảo Quý Hướng Không rời đi.

Cả ngày hôm nay cô muốn ở bên cạnh Âu Dương Tư, đương nhiên anh không vui, cho nên cũng muốn đi cùng.

Trần Diễm An dẫn anh đến một góc, nói cho anh nghe những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, dù vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh cũng không phản đối nữa.

Trong khoảng thời gian anh mắc sai lầm là Âu Dương Tư ở bên cạnh Trần Diễm An, khiến cô thả lỏng tâm trạng, cũng cho cô một chỗ dựa tinh thần, anh nên cảm ơn anh ta!

Cuối cùng, Quý Hướng Không rời đi, hai người đưa Huyền Diệp đi đến những nơi vui chơi xung quanh thành phố S, trong đó có thành cổ rất nổi tiếng.

Âu Dương Tư mang theo máy ảnh, trên đường đi không ngừng chụp ảnh, đi đến đâu chụp đến đó, chụp Huyền Diệp, chụp cô, còn chụp chung cả ba.

Trần Diễm An cũng không biết phim trong máy có đủ cho anh ta chụp hay không!

Buổi trưa, Trần Diễm An dẫn anh ta đi ăn đầu cá hầm ớt ngâm, Âu Dương Tư luôn rất thích đồ ăn nước T, món gì cũng thích, rất dễ nuôi, không kén ăn.

Khẩu vị của Trần Diễm An khá thanh đậm, một mặt là vì Huyền Diệp phải bú sữa, một mặt khác là gần đây sức khoẻ không được tốt lắm.

Trên đường đi, Huyền Diệp đều do Âu Dương Tư bế, từ đầu đến cuối anh ta đều không chịu buông tay.

Đi chơi cả một ngày, đến tối lúc về đến khách sạn, Huyền Diệp đã ngủ say trong lòng anh ta, thấy thế, Trần Diễm An nói: “Tối nay thằng bé ngủ với anh.”

“Không, vẫn nên để thằng bé ngủ với em thì hơn, đi suốt một ngày anh cũng mệt rồi, buổi tối thằng bé muốn bú sữa mẹ, anh không dậy nổi.” Cả tối hôm qua Âu Dương Tư đã không ngủ, hôm nay còn đi chơi cả ngày, tinh thần và thể lực đều vô cùng mệt mỏi.

“Được rồi, để em.” Trần Diễm An duỗi tay bế Huyền Diệp: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Âu Dương Tư đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Trần Diễm An, nhìn cô bế Huyền Diệp, mở cửa phòng đi vào.

Mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Âu Dương Tư mới sải bước đi vào phòng, anh ta đóng cửa, cảm giác cô đơn trống rỗng lại kéo đến một lần nữa.

Anh ta nhếch môi cười, nhưng nụ cười này gần như không có chút hơi ấm, sau khi tắm, anh ta đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bóng đêm u ám bên ngoài.



Quý Hướng Không gọi điện thoại cho Trần Diễm An, sau khi biết cô đã trở về khách sạn mới yên tâm: “Anh nghĩ anh nên cảm ơn anh ta vì đã chăm sóc em và Huyền Diệp.”

“Không cần, anh ấy chăm sóc em và Huyền Diệp cũng không phải vì anh, anh ấy không thích lời cảm ơn đó…”

“Thế thì thôi vậy, tối nay có cần anh qua đó không?”
 
Chương 2161


CHƯƠNG 2161

Đi dạo cả ngày, Trần Diễm An đã mệt lắm rồi, cô từ chối: “Em buồn ngủ lắm, Huyền Diệp cũng ngủ rồi, không cần đến đây.”

Bây giờ Quý Hướng Không ngày càng cảm thấy anh rất bám người, chỉ muốn ở bên cạnh cô từng phút từng giây, hoàn toàn không thể khống chế.

“Được, ngủ ngon, buổi tối nhớ đắp kín chăn, sáng mai anh sẽ sang.”

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Âu Dương Tư đã kéo vali rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, anh ta phải bay về nước Z rồi.

Anh ta không thông báo với Trần Diễm An, không phải vì không muốn nói, mà là không muốn hai bên lại phải đa sầu đa cảm.

Đã muốn đi thì cứ lặng lẽ đi thôi, nếu cô biết rồi đi tiễn anh ta, anh ta sợ mình sẽ đổi ý.

Vào khoảnh khắc ngồi lên máy bay, đeo bịt mắt, tim Âu Dương Tư không ngừng đập thình thịch, môi mỏng cũng mím chặt.

E rằng sau này anh ta sẽ không quay lại thành phố S này nữa, cứ xem nó như một nơi làm lễ truy điệu cho tình cảm còn chưa bắt đầu đã kết thúc của anh ta vậy.

Trong túi của anh ta chứa đầy ảnh của Huyền Diệp, sau này lúc nhớ Huyền Diệp, anh ta có thể lấy ảnh ra để xem.

Huyền Diệp chính là cục cưng mà anh ta yêu thương nhất!

Khóe mắt anh ta ươn ướt, nhưng anh ta không để nó tuôn rơi, kết cục thế này anh ta đã biết từ lâu rồi, không phải sao?

Chỉ là cảm giác đau đớn vì đột nhiên rời xa cục cưng mình tự tay nuôi dưỡng hơn một năm thật sự giống như đứt gan đứt ruột, như mấy con dao đồng thời đâm vào tim.

Nữ tiếp viên hàng không do dự một lát rồi tiến lên, muốn làm quen, nhưng vừa cất lời thì Âu Dương Tư đột nhiên hung hăng quát: “Cút!”



Trần Diễm An thức dậy, Quý Hướng Không cũng đã đến, còn mang theo bữa sáng, cười híp mắt đung đưa với cô, sau đó vội vàng đi tới phòng ngủ bế Huyền Diệp.

“Anh bế Huyền Diệp đi, em đi gọi Âu Dương Tư”.

Nói xong, cô đi ra ngoài.

Hai phút sau cô vẫn chưa về, nên Quý Hướng Không cũng đi qua.

Anh mở cửa phòng khách sạn, nhìn thấy cô ngồi trên sofa im lặng không nói một lời, anh cau mày: “Sao vậy?”

“Anh ấy đi rồi, vali trong phòng cũng không còn nữa, anh ấy đi rồi!” Giọng nói của Trần Diễm An rất khàn.

Yết hầu của Quý Hướng Không lăn lộn, anh đau lòng ôm cô vào lòng: “Chắc chắn anh ta sợ em đau lòng nên mới không chào hỏi tiếng nào đã rời đi.”

“Em biết…” Trần Diễm An nhìn căn phòng: “Anh ấy ở bên cạnh em lâu như thế, em không làm được gì cho anh ấy cả, chỉ khiến anh ấy cả người đầy thương tích.”

Quý Hướng Không vẫn ôm chặt lấy cô, im lặng an ủi cô, không nói một lời, anh biết Âu Dương Tư quan trọng với cô đến mức nào.

Trên thế giới này luôn có một người như thế, anh ta không phải người thân của bạn, cũng không phải bạn bè, nhưng lại quan trọng hơn bất cứ ai.

Suốt cả một ngày, tâm trạng của Trần Diễm An luôn rất nặng nề.
 
Chương 2162


CHƯƠNG 2162

Trong khoảng thời gian đó, cô gọi cho Âu Dương Tư năm sáu cuộc điện thoại, nhưng không có ai bắt máy.

Cô muốn biết rốt cuộc anh ta có thuận lợi về đến nước Z chưa, nhưng anh ta lại không chịu nghe máy.

Quý Hướng Không ở bên cạnh cô, Huyền Diệp cũng như cảm nhận được điều gì, khóc lóc không ngừng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nước mắt rơi xuống như sợi châu bị đứt dây.

Anh vừa phải dỗ dành người lớn, vừa phải dỗ dành người nhỏ, cực kỳ bận rộn.

Cùng lúc đó, Âu Dương Tư ở nước Z đang uống rượu.

Anh ta uống loại rượu mạnh nhất, hết ly này đến ly khác, tạm thời đổi cả số điện thoại.

Đến một ngày cảm giác đau đớn giảm đi, không còn đau khổ thế này nữa, anh ta sẽ đi gặp cô.

Cuối cùng Trần Diễm An buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.

Quý Hướng Không thở dài đắp chăn cho cô, cả ngày cô gần như chưa ăn gì.

Huyền Diệp cũng thế, thằng bé đã khóc rất lâu, dù có ai dỗ cũng không được, buổi chiều bế ra ngoài đi dạo một vòng mới chịu nín khóc. Anh cẩn thận để Huyền Diệp nằm xuống bên cạnh cô, sau đó cởi áo khoác và quần Tây trên người ra, nằm xuống đắp chăn.

Sợ buổi tối cô sẽ đói, cũng sợ Huyền Diệp khóc, tuy mặc quần áo đi ngủ không thoải mái nhưng cũng tiện hơn.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng, một nhà ba người nằm trên giường, tiếng hít thở nhẹ nhàng đan xen, cảm giác đó rất kỳ diệu.

Người đầu tiên thức dậy là Trần Diễm An, cô mở mắt, nghiêng người sang, nhìn thấy khuôn mặt giống nhau đến sáu bảy phần của Huyền Diệp và người đàn ông, hai ba con đều đang ngủ say.

Trần Diễm An thoáng sững sờ, cảm giác bây giờ mới thật sự là cảm giác của người một nhà.

Cô là mẹ, ở giữa là con trai, bên ngoài cùng là ba!

Từ sau khi sinh Huyền Diệp, cô chưa từng tưởng tượng tới tình cảnh bây giờ.

Lúc này, tình cảnh đó hiện ra trước mắt, khiến tim cô đập thình thịch, cảm thấy vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc.

Sau khi tắm, cô tiếp tục gọi cho Âu Dương Tư, vẫn không có ai nghe máy, lần này cô không gọi lại nữa.

Âu Dương Tư cần thời gian để ổn định tâm trạng, cô không ngừng gọi điện thoại sẽ chỉ làm anh ta thêm rối bời, vẫn nên cho anh ta thời gian thì hơn.

Đến khi anh ta suy nghĩ thông suốt, chắc chắn anh ta sẽ liên lạc với cô.

Trần Diễm An đi tới phòng bếp, không ngờ lại nhìn thấy cháo đang bốc lên hơi nóng, cô hơi ngạc nhiên, giọng nói của Quý Hướng Không cũng vang lên: “Đói không? Ăn một chút đi.”

Cô tiếp tục nhìn chằm chằm đồ ăn: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”

“Vừa đi mua, cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, anh sợ em đói.” Quý Hướng Không vừa nói vừa đi tới, múc cháo cho cô.

Trần Diễm An nhận lấy, cô ngồi xuống trước bàn ăn: “Trước kia anh chưa từng đối xử tốt với em như thế.”

“Bây giờ em đang đau lòng vì người đàn ông khác, anh có thể không đối xử tốt với em sao? Lỡ như em nhớ tới những việc tốt của anh ta với em, hối hận ôm theo con trai rời đi thì anh khóc với ai đây?”
 
Chương 2163


CHƯƠNG 2163

Trần Diễm An cong môi bật cười, bắt chéo đôi chân thon dài: “Nói thế cũng đúng.”

Quý Hướng Không nhân cơ hội bày tỏ tấm lòng: “Anh chắc chắn sẽ không để em thấy hối hận vì đã lựa chọn như thế, anh muốn cho em biết anh rất giỏi việc nước đảm việc nhà!”

“Mỏi mắt mong chờ.”

“Đã lâu không nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của bà xã rồi, nói mấy câu nghe xem nào.” Anh nở nụ cười, ngồi gần vào cô.

Trần Diễm An tức giận hừ một tiếng, tiếp tục ăn đồ ăn, sau đó bọn họ trở về nhà họ Quý, Giang Uyển Đình đang đợi ở nhà, bà ta đã bảo người giúp việc chuẩn bị xong đồ ăn.

Lần này, Trần Diễm An rất lịch sự và có thái độ đúng mực, nhưng Giang Uyển Đình cũng không nói gì khó nghe cả.

Nếu chán ghét đối phương, thì sẽ không thoải mái như vậy được.

Thế thì cứ bắt đầu từ người bình thường đi, chào hỏi lịch sự, nói chuyện lịch sự.

Mặc dù như vậy sẽ không quen thân, nhưng không đến nỗi khiến quan hệ ngoài đời trở nên cứng ngắc.

Giang Uyển Đình ôm Huyền Diệp.

Lâu lắm không nhìn thấy cháu nên bà ta yêu thương không dứt. Sau đó, giống như nghĩ tới gì, bà ta ngẩng đầu lên, nói: “Phòng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không muốn ở đây thì ở ngoài, chỉ cần nhớ giao hẹn trước đó của chúng ta là được.”

“Cảm ơn mẹ!”

Quý Hướng Không cong môi cười vui vẻ, trước nay chưa từng trải qua khoảnh khắc nào hạnh phúc như lúc này, lồng ngực như sắp nổ tung!

“Cảm ơn mẹ.”

Trần Diễm An cũng thản nhiên nói cảm ơn.

Chung đụng giữa người với người chính là như vậy, chỉ cần bạn tôn trọng người khác, người khác mới tôn trọng bạn.

Quý Hướng Không hỏi ý kiến của Trần Diễm An.

Nghĩ một lúc, cô nói: “Vẫn nên ở ngoài một thời gian, nếu anh ấy có thể qua sát hạch, khi đó sẽ chuyển về sau ạ.”

Anh gật đầu, tỏ ý không sao, thậm chí còn rất nghiêm túc hành lễ như trong quân đội: “Cấp trên yên tâm, chắc chắn sẽ làm được!”

Giang Uyển Đình đang cho Huyền Diệp uống sữa, đột nhiên giọng nói vang dội của anh truyền đến khiến bà ta giật mình. Xoay người lại nhìn thấy Quý Hướng Không vội vội vàng vàng, bà ta lắc đầu, bộ dạng con mình bây giờ chẳng khác gì tên ngốc cả!

Đây là lần đầu tiên khi ba người đứng chung với nhau mà dễ chịu như vậy. Không có tiếng cười nói, không khí cũng không náo nhiệt, nhưng ít nhất không có cãi nhau và tranh chấp.

Cho đến tận bữa tối, họ cùng ăn cơm ở nhà họ Quý. Trong khi ăn, không xảy ra xung đột hay khó chịu nào cả.

Buổi tối, ba người rời đi, Quý Hướng Không lái xe, đi về chung cư họ ở trước đó.

Chung cư được dọn dẹp theo lịch, nên vẫn luôn sạch sẽ, gọn gàng.

Trần Diễm An chú ý, nhìn xung quanh, vẫn là bộ dạng khi cô rời đi lúc trước.

Quý Hướng Không về phòng đặt Huyền Diệp xuống. Lúc ở trên xe, thằng bé đã ngủ rồi. Hôm nay, ngược lại rất ngoan, ngoài việc buổi sáng khóc lóc một trận, thời gian còn lại đều rất ngoan.

 
 
Chương 2164


CHƯƠNG 2164

Đợi đến khi đi ra ngoài, Trần Diễm An uống nước ấm, cúi đầu, đang bóp điện thoại, không biết lật qua lật lại làm gì.

Quý Hướng Không đi đến gần, nhìn thấy điện thoại của cô đang lật đến phần danh bạ, cái tên khoanh tròn bên trên là Âu Dương Tư.

“Nghe máy rồi à?”

Anh đứng sau cô, ôm lấy cô từ phía sau: “Rồi sẽ có ngày anh ta nghĩ thông suốt, ngày đó chắc chắn sẽ đến. Bây giờ em gọi điện thoại cho anh ta, sẽ chỉ khiến anh ta tổn thương mà thôi.”

“Đúng là như vậy, nhưng em không thể nào thôi lo lắng cho anh ấy được. Em muốn biết, tình trạng của anh ấy bây giờ như thế nào.” Trần Diễm An kéo đồ ngủ trên người.

Quý Hướng Không nhíu mày, nói tiếp: “Anh cảm thấy, gần đây tốt nhất đừng liên lạc với anh ta. Nếu không muốn anh ta đau lòng hơn, hoặc em có thể nghe ngóng từ những người bên cạnh anh ta.”

Trần Diễm An mím môi, cặp lông mày lá liễu cong cong giống như trăng lưỡi liềm, sau đó cô gọi điện thoại cho Spoll.

Nhưng Spoll cũng không hề biết chuyện gì cả. Thậm chí, anh ta còn không biết Âu Dương Tư đã về nước P. Sau khi nghe thấy lời Trần Diễm An, anh ta nói sẽ đi xem thử Âu Dương Tư, sau đó gọi điện lại cho cô sau.

Trần Diễm An gật đầu, ý bảo đã biết, sau đó đặt điện thoại sang bên cạnh.

“Có muốn uống ít rượu vang không?”

“Được…”

Rượu vang vẫn luôn được lưu trữ ở đây. Quý Hướng Không cầm lấy một chai rượu, vặn nắp, rót ra hai cốc.

Dưới ánh đèn rực rỡ, rượu vang lắc lư trong cốc, ánh lên tia sáng bóng, xinh đẹp, vô cùng tao nhã. Đứng trước tình cảnh rung động lòng người như vậy, anh cầm một bông hoa hồng đưa cho cô.

Trần Diễm An chớp mắt, lặng người nhìn bông hoa: “Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?”

“Sau khi em đồng ý chuyển đến đây.” Quý Hướng Không vẫn quỳ một chân trên đất, trong tay vẫn cầm bông hoa hồng, duy trì động tác như cũ.

Trần Diễm An không nhận ngay lấy, mà chỉ dựa vào cửa sổ sát đất phía sau, hơi tò mò, hỏi: “Ngày đó, anh đã kiểm điểm lại mình như thế nào?”

“Cô Diệp tìm đến, mắng anh một trận, nói là em chịu bao nhiêu oan ức, mắng rất nhiều, rất đau, giống như mũi kim đâm âm ỉ vào cơ thể anh vậy.”

Biểu cảm trên mặt thoáng thay đổi, Trần Diễm An lặng nhìn anh: “Em còn cho rằng, tự anh biết kiểm điểm lại mình, bây giờ xem ra em hiểu nhầm rồi. Nếu không có cô ấy, có lẽ anh sẽ không biết hối lỗi.”

Giờ phút này, trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng thất vọng, giống như từng đợt sóng đánh mạnh vào bờ.

Cô cảm thấy, đây không phải là biểu hiện của đạo đức giả.

Mà là kết quả này khiến cô thất vọng, đáy lòng thấy khó chịu.

Xem ra, trên phương diện cảm xúc, cô cũng đã có bước chuyển biến. Quý Hướng Không đương nhiên cũng nhìn ra, anh vội vàng đứng lên, ôm chặt lấy cô: “Nghe anh nói đã, cho dù không có cô Diệp, anh cũng vẫn biết mình muốn làm gì. Chỉ có điều, sự xuất hiện của cô ấy và những lời cô ấy nói đã thức tỉnh trái tim anh sớm hơn mà thôi.”

Nhưng Trần Diễm An lại không nói gì, chỉ im lặng. Một lát sau, mới nói: “Tính chất giữa hai bên không giống nhau, nhưng tóm lại, anh vẫn vì lời của cô ấy nên mới nhớ ra em, đây là sự thật.”
 
Chương 2166


CHƯƠNG 2166

“Không biết nữa, không biết thì thôi đi, đằng này tớ lại cảm thấy khó chịu. Anh ấy không phải bởi vì nhớ tớ nên mới giác ngộ, mà vì sau khi cậu nói những lời đó với anh ấy, anh ấy mới tỉnh ngộ.”

Diệp Giai Nhi ung dung lên tiếng: “Có đôi khi, không thể sống quá tích cực được, vì dù sao vẫn là cuộc sống ngoài đời thật, chứ không phải trong cổ tích. Cho dù nguyên nhân xuất phát từ hai phía, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, không phải sao?”

“Nói thì đúng là rất…”

Đột nhiên, Diệp Giai Nhi ngắt lời Trần Diễm An.

“Khi sống cùng nhau, những chuyện cậu biết nhiều cũng chỉ là vụn vặt, không đáng kể mà thôi. Nếu anh ấy không có tình cảm với cậu, cho dù tớ nói những lời đó, anh ấy cũng sẽ không thay đổi đâu.”

“Tớ chỉ có tác dụng làm chất xúc tác, trơn tru mối quan hệ giữa hai người mà thôi. Có thể sẽ có tác dụng, hoặc cũng có thể là không, nhưng không thể nào thay đổi bản chất được.”

Trần Diễm An im lặng, không nói gì, giống như đang suy nghĩ về những lời này.

“Giữa người với người có thể ở bên nhau đã là điều không dễ dàng rồi. Đặc biệt sau khi trải qua sóng gió, rồi ở bên nhau, là một điều rất khó khăn. Giữa hai người đã trải qua những gì, chắc không cần tớ phải nói rõ đâu nhỉ. Bây giờ, khó khăn lắm mới có thể bình yên, hạnh phúc một chút, cậu vẫn còn xoắn xuýt như thế?”

“Nếu trái tim và tình cảm của anh ấy từ đầu đến cuối đều không thay đổi, như vậy anh ấy dùng cách gì để nhớ ra cậu, điều này thật sự quan trọng ư? Đổi lại là tớ, tớ sẽ tha thứ, bởi vì cơ thể và tâm trí của anh ấy đều trung thành với cậu. Ai trên thế giới này mà không mắc lỗi chứ?”

Diệp Giai Nhi cười khẽ: “Ngày đó, Thẩm Hoài Dương hôn Thẩm Hải Băng sau khi kết hôn, nếu tớ cứ suy nghĩ, giữ chặt không buông bỏ, thì sao có thể hạnh phúc được như bây giờ?”

“Nếu cậu muốn tháo gỡ khúc mắc, cách duy nhất chính là quay lại thời gian, trở về khoảng thời gian đó, để anh ấy tự mình nhớ ra, nhưng cậu nghĩ chuyện này có khả năng không? Xét ở khía cạnh nó không ảnh hưởng đến toàn cục, hà cớ gì phải khiến mình không vui như vậy?

Trần Diễm An không muốn quấy rầy Diệp Giai Nhi nghỉ ngơi nữa, nên chúc ngủ ngon cô ấy rồi cúp điện thoại.

Có đôi khi, Diệp Giai Nhi giống như ngọn đèn sáng soi đường chỉ lối cho cô vậy.

Suy nghĩ thêm một lát, cô khẽ thở dài một tiếng, đi đến phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm Huyền Diệp đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Diễm An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi đến là Spoll. Anh ta đã đến biệt thự, thấy Âu Dương Tư uống rượu say đến nỗi sống dở chết dở.

Trần Diễm An rất lo lắng: “Không có chuyện gì khác chứ?”

“Ừ, tạm thời không có, nhưng theo như tôi thấy chắc là phát điên rồi, uống rượu đến mơ mơ màng màng. Trong phòng la liệt ảnh Huyền Diệp. Tôi không biết cứu cậu ấy như thế nào luôn. Giữa cô và cậu ấy thật sự không còn khả năng nào nữa ư? Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy buông thả như vậy, tôi cũng muốn cậu ấy có một kết quả tốt đẹp.”

“Spoll, tôi cũng muốn cho anh ấy một kết quả tốt đẹp, nhưng tôi thật sự không làm được.”

“Được rồi, loại chuyện như thế này đúng là không thể cưỡng ép được. Đợi cậu ấy có chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ thông báo cho cô.”

Trần Diễm An thật sự hi vọng Âu Dương Tư có kết quả tốt đẹp, có thể hạnh phúc. Nhưng thứ anh muốn, cô thật sự không cho nổi.
 
Chương 2165


CHƯƠNG 2165

“Diễm An, cho dù không có những lời đó, anh vẫn sẽ nhớ ra, sự tồn tại của em trong lòng anh rốt cuộc là như thế nào. Anh chưa từng có suy nghĩ sẽ rung động với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Khoảng thời gian đó thật sự rất mệt, cho nên mới muốn buông lỏng một chút mà thôi.”

“Nếu anh thật sự có suy nghĩ đó, cho dù cô Diệp đứng trước mặt anh nói, anh cũng sẽ không giác ngộ, mà vẫn sẽ khăng khăng làm theo ý mình. Như vậy, em vẫn không tin anh ư?”

Trần Diễm An đặt cốc rượu xuống, vẻ mặt bình thản, lên tiếng: “Buông em ra đi…”

“Anh không buông, chắc chắn không buông. Nếu thật sự có suy nghĩ đó, khi ấy anh sẽ chỉ biết đắm chìm, sao có thể tỉnh táo lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy được?”

“Đôi khi, con người sẽ vô tình lạc đường, nhưng chỉ cần mau chóng tìm được phương hướng đúng đắn là được, có phải không? Lần đó, anh lạc đường, mất phương hướng, nhưng em cũng đã cho anh cơ hội và thời gian để tìm ra hướng đi đúng rồi, không phải sao?”

“Buông em ra, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi…”

Trần Diễm An nói như vậy, cũng không biết cô có nghe lọt tai những lời anh vừa nói hay không.

Quý Hướng Không vẫn ôm chặt cô, không buông, chỉ muốn dung hòa cô vào trong xương tủy mình.

Bây giờ đối với cô mà nói, dường như mọi lời giải thích đều khiến cô mệt mỏi. Quý Hướng Không bất lực, không biết rốt cuộc mình nên giải thích như thế nào: “Anh không buông, anh sợ sau khi mình buông ra, em sẽ biến mất.”

“Đau, Huyền Diệp còn phải uống sữa, anh chắc chắn cứ ôm như vậy, không buông tay?”

Nghe vậy, Quý Hướng Không chuyển động yết hầu, mím chặt đôi môi khô mỏng, đành phải buông cô ra.

Khó khăn lắm mọi chuyện mới tiến triển được đến bước này. Anh gần như không dám tưởng tượng, nếu cô rời khỏi anh lần nữa, anh có hoàn toàn suy sụp hay không?

Trần Diễm An trở về phòng, sắc mặt hơi nặng nề, cũng không biết đáy lòng hỗn loạn, đang suy nghĩ thứ gì.

Nhưng Quý Hướng Không lại vô cùng lo lắng. Xảy ra chuyện như vậy, tinh thần của anh lại căng như dây đàn, không dám buông lỏng một giây một phút nào.

Không dám trở về phòng, càng không dám nghỉ ngơi. Do đó, anh cứ như vậy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi trên cánh cửa phòng cô.

Anh sợ, sợ cô sẽ bỏ đi mà không nói lời nào. Cô lặng lẽ ôm Huyền Diệp rời đi, anh thật sự không chịu nổi kết quả như vậy.

Ban đầu, anh vẫn ngồi trên ghế sofa, sau đó cũng dần buồn ngủ, nhưng không dám đi nghỉ ngơi. Nghĩ một lát, anh mang theo ghế đến ngồi trước cửa, cả người dựa lên ván cửa.

Canh chừng như vậy là bảo đảm nhất, cho dù anh chẳng may ngủ quên, nhưng chỉ cần cô mở cửa, anh sẽ bổ nhào xuống đất, đến lúc đó, chắc chắn sẽ tỉnh táo.

Cho đến tận mười một giờ tối, Trần Diễm An vẫn chưa ngủ, cô gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi cũng được coi là rất hiểu Trần Diễm An. Cô ấy đã ngủ, nên phải nghe điện thoại bằng giọng mũi trầm:

“Có quấy rầy cậu nghỉ ngơi không?” Trần Diễm An bưng cốc sữa bò, mím môi.

“Không sao, cậu nói đi, có chuyện gì thế?” Diệp Giai Nhi cười khẽ.

Trần Diễm An cũng cong môi, đúng là người hiểu rõ cô nhất, vì thế cô kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra chiều nay cho Diệp Giai Nhi nghe.

“Cho nên đã muộn thế này rồi vẫn còn suy nghĩ?” Diệp Giai Nhi nhổm dậy, ôm chăn trong lòng: “Cậu đang nghĩ gì trong lòng?”
 
Chương 2167


CHƯƠNG 2167

Cúp điện thoại, cô cảm thấy hơi khát, muốn đi ra phòng khách uống nước. Nhưng vừa mở cửa phòng ra, bèn có thứ gì đó đổ nhào xuống.

Nhìn kỹ hóa ra lại là Quý Hướng Không, anh ngã thẳng từ trên ghế xuống đất.

Cơn đau ập đến khiến anh chợt kéo dòng suy nghĩ trở lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Diễm An: “Diễm An…”

Trần Diễm An không quan tâm, đi qua người anh, lấy cốc nước ấm.

Quý Hướng Không đi sát từng bước, giữa chừng chuông điện thoại có đổ mấy lần, nhưng anh không hề liếc nhìn mà cúp thẳng điện thoại. Cho dù chuông điện thoại có đổ bao lần, anh cũng không nghe máy.

Cuối cùng, vẫn là cô không chịu nổi tiếng chuông điện thoại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, bực bội cau mày: “Anh không nghe máy à?”

Anh nhìn cô thật sâu, lắc đầu.

“Có thể là chuyện công việc, không nghe à?”

Anh vẫn lắc đầu. Đối với anh mà nói, lúc này cho dù là công việc, hay là chuyện gì, cũng đều không quan trọng bằng cô.

“Cả ngày hôm nay, anh sẽ đi theo em, không đi đâu, không làm gì cả.”

Trần Diễm An nhíu mày, bỗng lên tiếng: “Em hơi đói rồi!”

“Đói ư? Em muốn ăn bánh rán hay là bánh bao hấp? Bây giờ anh xuống tầng đi mua cho em luôn. Em muốn ăn cháo, hay là uống sữa đậu nành?” Quý Hướng Không lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi dồn liên tục từng câu.

‘Đều được đó.” Trần Diễm An chú ý rất kỹ nét mặt của anh, cảm thấy chuyển biến nhanh thật đó.

“Vậy mỗi thứ anh mua một ít nhé.” Trong khi nói, anh thuận tiện cầm áo khoác trên ghế sofa lên. Đã đi đến cạnh cửa, tay đặt lên nắm cửa, nhưng lại nghĩ tới gì đó, giống như bị điện giật, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao không đi nữa?”

“Có phải em muốn bỏ đi, nên dùng lý do này để ép anh rời đi đúng không?” Quý Hướng Không nhìn chằm chằm cô, cảm thấy suýt thì mắc bẫy.

“Không phải.” Trần Diễm An lắc đầu: “Em hơi đói thật mà.”

Anh không tin, cũng không yên tâm: “Em sẽ không rời đi? Em bảo đảm với anh sẽ không rời khỏi đây, em thề đi!”

Trần Diễm An cau mày, tức giận nhìn anh, chỉ nói một câu: “Sẽ không rời đi!”

Vui mừng và kích động, Quý Hướng Không đi qua chỗ cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng ôm lấy mặt cô, hôn một cái thật mạnh và vang!

Lần thứ hai đi đến trước cửa đứng đó rồi, mà anh vẫn cảm thấy không yên tâm.

Cho nên dưới ánh nhìn của Trần Diễm An, anh tìm chiếc khăn quàng cổ, trói cổ tay cô lại, sau đó buộc trong phòng ngủ, lúc này mới yên tâm rời đi…

Trần Diễm An liên tục mắng mỏ, thậm chí sắc mặt cũng thay đổi, miệng không ngừng gọi tên Quý Hướng Không bảo anh tránh ra.

Quý Hướng Không lo lắng và sợ hãi như thế, sao có thể buông cô ra, bây giờ anh chỉ muốn có thể trói cô bên mình bất cứ lúc nào.

Nơi bán đồ ăn sáng ở ngay dưới lầu, cách căn hộ không quá xa, anh đi rất nhanh, hai ba lần là mua hết được những thứ cần mua.

Sau đó Quý Hướng Không quay người, đi nhanh về phía căn hộ.
 
Chương 2168


CHƯƠNG 2168

Anh mở cửa căn hộ, người vốn bị trói trên ghế sofa đã không thấy đâu nữa.

Người anh chấn động rõ rệt, anh quay lại phòng ngủ, đến Huyền Diệp trên giường cũng biến mất.

Rõ ràng đã bị bế đi, rời đi rồi, còn cần phải nói nữa không?

Anh siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh lại nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Diễm An.

Nhưng không kết nối được, âm thanh thông báo đối phương đã tắt, vui lòng thử lại sau.

Toàn bộ sức lực trên người Quý Hướng Không như bị rút đi, anh cảm thấy mềm nhũn, hai chân cũng nhũn đi không trụ nổi, ngã lên ghế sofa, hai tay ôm đầu, yếu hầu trượt lên trượt xuống.

Ngay khi anh tưởng rằng hạnh phúc sắp từ trên trời rơi xuống thì thực tế lại tàn nhẫn thế này!

Anh im lặng hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, nỗi buồn và đau đớn trong lòng ập đến, tim anh chợt thắt lại, sau đó dạ dày bắt đầu đau.

Cơn đau kịch liệt như bệnh đau bụng khan, anh đưa tay ôm bụng, đau đớn hồi lâu không ngồi dậy được, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.

Sau đó cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng ăn sâu vào xương tuỷ, Quý Hướng Không không chịu nổi nữa, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.

Trong phòng tắm, Trần Diễm An bế Huyền Diệp bước ra, cô đi tắm cũng nhân tiện tắm luôn cho con.

Nhưng vừa mới đi vào phòng khách đã thấy người đàn ông ngã trên đất, Trần Diễm An giật mình sợ hãi, sải bước tới lay nhẹ người anh, không ngừng gọi tên anh.

Nhưng anh không có chút phản ứng nào, vẫn là tư thế ngủ gục trên đất, bất động.

Trần Diễm An vội vàng gọi cho bệnh viện, lại giao Huyền Diệp cho giúp việc rồi đưa anh lên xe, cấp tốc đến bệnh viện.

Bác sĩ khám xong thì truyền nước cho anh.

Trong khoảng thời gian này, Quý Hướng Không như có ý thức, đôi mắt từ từ mở ra, khi nhìn thấy Trần Diễm An mắt sáng lên, anh nắm chặt tay cô.

Anh tỉnh táo không được bao lâu rồi lại ngủ thiếp đi, Trần Diễm An hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại ngất vậy?”

Bác sĩ trả lời: “Anh ấy vốn đã mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa hồi phục, lại thêm chưa ăn sáng, nhịp tim không đều, tinh thần căng thẳng nên mới ngất đi.”

Trần Diễm An biết anh có bệnh dạ dày nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này.

Bác sĩ rời đi, Trần Diễm An đứng hơi mệt, muốn kéo ghế lại nhưng vừa cử động, tay anh đã siết chặt lên, cô nhìn sang nhưng thấy anh chưa tỉnh, những hành động này đều là vô thức.

Hết cách, cô chỉ đành từ bỏ việc ngồi, cứ đứng như vậy, thi thoảng sẽ ngồi bên cạnh.

Mãi mấy tiếng sau Quý Hướng Không ho nhẹ rồi tỉnh lại, sau khi mở mắt ra thì nhìn chằm chằm Trần Diễm An, không chớp mắt.

Trần Diễm An nhúc nhích đôi chân hơi tê của mình, thay đổi tư thế, nhướng mày: “Anh nhìn gì?”

Quý Hướng Không cũng không nói, nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ nếu buông ra, cô sẽ bay mất.

“Buông ra, em đứng tê hết cả chân rồi, để em ra sofa ngồi một lát.” Trần Diễm An nhướng mắt, lắc lắc tay hai người đang nắm chặt.

Anh không buông tay, sống chết không chịu buông, dù cô có nói gì đi nữa.

 
 
Chương 2169


CHƯƠNG 2169

“Anh có nghe thấy em nói gì không?” Cô cau mày, bảo anh buông ra nhưng tay anh lại càng siết càng chặt, tay cô bị nắm hơi đau.

Lần này cuối cùng Quý Hướng Không cũng lên tiếng: “Anh sẽ không buông, không bao giờ buông tay!”

Cô khó hiểu: “Anh lại có chỗ nào không ổn sao?”

“Lúc anh đi mua đồ ăn sáng, em đưa Huyền Diệp lén rời đi, em nghĩ lần này anh còn buông em ra nữa không?” Anh nói từng chữ một.

Nghe vậy, Trần Diễm An ngắt lời anh: “Em đưa Huyền Diệp lén rời đi lúc nào?”

“Đến giờ vẫn không chịu thừa nhận? Anh trói em ở đó nhưng lúc về không chỉ không thấy em, Huyền Diệp cũng chẳng thấy đâu!”

Cô đưa hai tay lên đỡ trán, lông mày không khỏi giật giật: “Anh trói không chặt, em nhúc nhích một chút là gỡ ra được, hơn nữa em ở trong nhà mà!”

“Anh tìm trong nhà không thấy em, cũng không thấy Huyền Diệp, gọi cho em thì tắt máy…”

“Tắt máy là do điện thoại hết pin, tự động tắt. Anh tìm trong nhà nhưng anh có tìm phòng tắm không? Em và Huyền Diệp đang tắm trong phòng tắm.”

Vẻ mặt Quý Hướng Không thả lỏng, nhưng anh vẫn nghi ngờ: “Em thật sự ở trong phòng tắm?”

“Có cần phải nói dối anh không? Nếu không anh nghĩ sao anh lại được đưa đến bệnh viện kịp thời?” Cô tức giận nói: “Đúng rồi, không phải là vì lý do này mà anh ngất xỉu đấy chứ?”

Lần này anh lại không lên tiếng nữa, quay khuôn mặt tuấn tú sang một bên, quay lưng về phía Trần Diễm An, nhắm mắt lại.

Hiển nhiên là đại diện cho sự ngầm thừa nhận…

Trần Diễm An khẽ lắc đầu, không chịu nổi, cô phát hiện chỉ số IQ của anh lúc này đang giảm sút nghiêm trọng!

Cho dù đã giải thích thế này nhưng vẫn chẳng thể xua đi nỗi lo lắng trong lòng Quý Hướng Không, vừa ngủ vừa nắm chặt tay cô.

Cô không phản kháng nữa, ngồi xuống bên giường, bị anh nắm lấy tay, cô thở dài bất lực, lắc đầu, cứ như vậy thêm hai tiếng nữa, cô không nhịn được cất lời: “Buông tay, mau lên!”

Quý Hướng Không không ngủ, nghe thấy câu này, anh nhắm mắt lại, đặt luôn tay hai người vào trong chăn rồi kẹp giữa ha.i chân.

Trần Diễm An giãy giụa: “Mau lên, em muốn đi vệ sinh!”

“Hai phút!” Anh quy định thời gian cho cô.

“Con mẹ nó, ai đi vệ sinh còn quy định thời gian nữa!” Cuối cùng cô cũng hơi tức giận, sắp không nhịn được nữa rồi.

Quý Hướng Không càn quấy, đúng là tay đã buông lỏng, nhưng anh lại lớn tiếng đếm từng giây, Trần Diễm An nghe thấy rõ ràng qua cánh cửa.

Cô không kìm được thấp giọng chửi bới, đúng là điên rồi!

Đến khi cô ra khỏi nhà vệ sinh thì một chân Quý Hướng Không đã đặt xuống giường, thấy cô quay lại anh mới rút về, lại nằm xuống.

Buổi tối Diệp Giai Nhi đến, thực sự cảm nhận được độ mặt dày bám riết của Quý Hướng Không, giống như keo con voi, hất thế nào cũng không ra.

Nhưng bây giờ có được kết cục thế này, cô ấy cũng hài lòng.
 
Chương 2170


CHƯƠNG 2170

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Quý Hướng Không bắt đầu dạy Trần Diễm An: “Sau này dù đi đâu cũng phải gọi cho anh, điện thoại phải luôn bật 24/24!”

Cô lười để ý, nằm trên sofa, Quý Hướng Không ép cô trả lời, cô hơi bất đắc dĩ: “Anh không có cảm giác an toàn đến vậy à?”

“Đúng!”

Anh cũng không hề thấy xấu hổ, trả lời rất thẳng thắn, dứt khoát.

“Vậy cũng không quan trọng, em đi là đi, chân trời góc biển nơi nào không có hoa thơm, sao phải cắm đầu vào một cái cây, chắc chắn sẽ còn người phụ nữ anh thích xuất hiện.”

Nghe vậy Quý Hướng Không thật sự thay đổi sắc mặt, tối sầm âm trầm, ánh mắt nhìn cô như mũi tên sắc bén.

Một lát sau, anh nóng nảy quay người, nằm nghiêng, quay lưng lại với cô, nhắm mắt, không để ý đến cô nữa, Trần Diễm An nhướng mày, trở nên cáu kỉnh hơn rồi?

Quý Hướng Không ở bệnh viện không lâu, ngày thứ hai là đã có thể ra viện, Trần Diễm An lái xe chở anh.

Chuyện của công ty đang dầu sôi lửa bỏng, đi được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, Quý Hướng Không nghe máy xong định đi, cô không ngăn cản.

Huyền Diệp không khóc, rất ngoan, Trần Diễm An hôn lên khuôn mặt mềm mại non nớt của cậu bé, chị giúp việc đang nấu cơm tối, đồ ăn vừa bê lên bàn thì Quý Hướng Không đi vào.

Anh vẫn chưa hết giận, tới gần bế Huyền Diệp trong lòng Trần Diễm An vào vòng tay mình.

Nghĩ đến điều gì đó, Trần Diễm An nói: “Đúng rồi, anh chuyển lại cổ phần công ty đi, em và Huyền Diệp đều không dùng tới.”

“Lời anh đã nói ra như bát nước đổ đi, không nhận lại!” Lửa giận của Quý Hướng Không càng lớn hơn.

“Chuyển cổ phần cho em và Huyền Diệp cũng lãng phí, bọn em không biết kinh doanh, để trong tay chúng em cũng là gánh nặng, anh lấy lại đi.”

Quý Hướng Không chợt đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm Trần Diễm An: “Có phải em nghĩ anh hao tâm tổn trí quay lại với em là vì những cổ phần đó không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đôi môi đỏ mọng của Trần Diễm An mấp máy, còn chưa kịp lên tiếng.

Anh lại nói: “Cảm thấy gánh nặng? Cảm thấy đè lên người rất nặng? Không muốn nhận? Vậy hôm nay anh sẽ nói cho em biết, anh không chỉ muốn đưa những cổ phần đó của Quý Thị cho em, mà sau này tài sản của anh đều sẽ đứng dưới tên em!”

“Em không muốn nhận, nhưng anh cứ muốn đưa! Em cảm thấy nặng, anh sẽ cố ý đề chết em!”

Nói xong anh cũng không ăn cơm tối mà bế Huyền Diệp trở về phòng.

Sao mấy hôm nay cảm xúc của anh thất thường thế, đều nói phụ nữ có mấy ngày như vậy, chẳng lẽ đàn ông cũng có?

Trần Diễm An lắc đầu, đi gọi anh, anh tức giận không chịu ăn, cô cũng không cưỡng ép, ăn no uống say xong, cô về phòng nghỉ ngơi.

Quý Hướng Không muốn đợi được cô dỗ dành, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy cô bèn ra hỏi chị giúp việc, chị giúp việc nói cô ăn tối xong, đi nghỉ ngơi rồi.

Anh suýt thì thở không ra hơi mà ngất đi, nhưng nghĩ lại, bây giờ làm gì có chỗ cho anh nổi nóng?

Thở dài một tiếng, Quý Hướng Không đẩy cửa phòng bước vào, cô đang nằm trên giường lật xem tạp chí, anh đặt Huyền Diệp lên giường, tiện tay cầm lấy tạp chí, nhìn cô chằm chằm.
 
Chương 2181


CHƯƠNG 2181

“Hướng Không, con kết hôn với con bé đi…” Giang Uyển Đình nói lời như vậy, trải qua mấy ngày này, bà ta cảm thấy rất tốt.

Lùi về sau một bước, thấy được ưu điểm của cô, không còn phủ nhận cô nữa, không phải như vậy rất tốt sao?

Quý Hướng Không hơi buồn phiền.

Anh cũng muốn mà, nhưng quan trọng là bây giờ người ta không đồng ý, anh hận không thể luôn luôn trói ở bên người, rời xa mấy tiếng cũng không yên lòng.

“Chuyện này thì tùy vào năng lực của anh rồi. Đàn ông có năng lực thì sẽ khiến cho phụ nữ hài lòng thôi, còn không có năng lực thì đừng nghĩ gì nữa hết.”

Cúp máy, Quý Hướng Không cứ suy nghĩ mãi về câu nói này.

Năng lực, năng lực…

Anh là người vừa có khả năng vừa có năng lực, chắc chắc Trần Diễm An không thể nào thoát khỏi tay anh!

Nghĩ đến đây, trên môi anh nở một nụ cười tất thắng, nụ cười rất tươi, ngón tay dài gõ nhanh.

Tối hôm đó, Quý Hướng Không đè Trần Diễm An lên giường, anh sử dụng hết tất cả sức lực mà anh có, rồi dụ dỗ, rồi mê hoặc nhưng mà cô vẫn không đồng ý.

Anh nghĩ, định lực của Trần Diễm An tốt ghê, anh dụ dỗ đến mức đấy rồi mà vẫn không chịu đồng ý!

Không được, anh phải nghĩ thêm những cách khác, chứ để thế này mãi cũng không được. Anh phải nghĩ cách để cô gả cho anh.

Chỉ cần cô đồng ý thì muốn anh làm sao cũng được cả.

Cả ngày trời Quý Hướng Không chẳng buồn làm việc gì cả mà chỉ tập trung tinh thần suy nghĩ làm sao để đối phó với cô, làm sao để khiến cô nhanh chóng đồng ý! Đây mới là việc cần làm trước mắt!

Còn Trần Diễm An thì chẳng nóng nảy gì hết. Cô không nghĩ đến việc kết hôn, cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất ổn.

Nhưng Quý Hướng Không thì lo sốt vó, anh mà không lo không vội thì sợ lại có người thò chân vào, điển hình như Âu Dương Tư vậy.

Không phải người đàn ông nào cũng có phong thái người quân tử như Âu Dương Tư cả.

Nhưng anh cũng chịu thua cô.

Ngồi trong phòng, Quý Hướng Không gọi điện thoại cho Trần Diễm An, lần đầu gọi thì đường dây bận.

Gọi tận ba lần mà vẫn đường dây bận. Nhưng khi gọi lần bốn thì lại thành thuê bao hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Sau đó Quý Hướng Không trở nên bối rối.

Sao cứ đường dây bận mãi nhỉ, là cố ý tắt không nghe hay là đường dây bận thật?

Anh không ngồi yên trong chung cư được nữa, ai bảo ngày trước anh phạm một lỗi sai chết người nên giờ mới hèn mọn thế này được, trách ai được chứ?

Không ngồi nổi nữa, thế là anh dứt khoát ôm Huyền Diệp đến công ty.

Lúc này là giờ làm việc nên nhân viên trong công ty đi lại rất nhiều.

Anh có dáng người cao ráo, gương mặt lại điển trai, mặc bộ vest trên người càng tôn lên vóc dáng thẳng tắp và tuấn tú của anh.

Nhất là anh còn ôm một bé cưng trong lòng nên đã thu hút được vô số ánh mắt.

Sau khi vào thang máy, Quý Hướng Không đi thẳng lên văn phòng.
 
Chương 2182


CHƯƠNG 2182

Nhưng anh không ngờ lúc này người ta đang ngồi họp trong văn phòng, một đám người đang ngồi đó, còn Trần Diễm An thì ngồi chính giữa ở ghế quản lí.

Cửa phòng đột ngột mở ra nên mọi người đều bất giác nhìn sang.

Trần Diễm An nhíu mày nói: “Đến phòng nghỉ chờ em.”

Quý Hướng Không gật đầu rồi xoay người và ôm Huyền Diệp rời khỏi phòng họp.

Sau đó cuộc họp vẫn tiếp tục, bây giờ Trần Diễm An là quản lí ở đây nên mọi người đều nghe theo sắp xếp của cô.

Công ty đang tổ chức một cuộc thi thiết kế cho quý mới, cuộc họp này nhằm mục đích lựa chọn ra những nhà thiết kế có năng lực và tính nhạy bén cao ở thành phố S để đưa sang Pháp, sau đó sẽ được hướng dẫn thêm dưới danh nghĩa là theo học với Spoll.

Nhờ danh tiếng của Spoll và Trần Diễm An nên có rất nhiều người gửi hồ sơ đến, do vậy nhiệm vụ rất nặng nề, thế nên họ phải họp để giải quyết từng trường hợp một.

“Đừng để tôi tra ra mấy chuyện như sao chép, tham khảo, mạo danh hay có tay trong, nếu không thì dù người sau lưng cứng cỡ nào tôi cũng sẽ lập tức đuổi cổ người đó ngay. Mong mọi người nhớ rõ và đừng phạm mấy cấm kị này ở chỗ tôi nhé. Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.”

Trên gương mặt quyến rũ của Trần Diễm An không còn nét tùy tiện như bình thường mà là cực kì nghiêm túc, khí thế khi nói chuyện cũng rất mạnh mẽ.

Mọi người đều gật đầu.

Vừa nói xong, Trần Diễm An cầm tài liệu trên bàn lên rồi đứng dậy, sau đó cất bước rời đi trên đôi cao gót cao tám phân.

Vừa mới đi ra khỏi thì một người đàn ông đến gần và khoác tay lên vai Trần Diễm An, trông hai người có vẻ rất thân mật.

Hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện với nhau, đồng nghiệp xung quanh đều nhìn nhưng hai người đều không quan tâm.

Người đàn ông này là người Mỹ, đường nét gương mặt vừa sắc nét vừa điển trai, toàn thân tản ra một sức hấp dẫn. Anh ta cúi người thân mật nói gì đó bên tai Trần Diễm An.

Cô gật đầu. Quý Hướng Không đứng trước phòng làm việc, anh nhìn sang và nhìn thấy luôn cả cảnh đó.

Đến khi họ đến gần thì anh đi thẳng ra đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông người nước M chằm chằm, rồi cánh tay khỏe khoắn vươn ra ôm Trần Diễm An vào lòng.

Thế mà người đàn ông đó vẫn mỉm cười, anh ta chẳng thèm để ý đến mà cúi người hôn lên má Trần Diễm An.

Ánh mắt Quý Hướng Không càng lạnh lùng hơn, anh chỉ muốn bắn nát người đàn ông này thôi.

Người đàn ông người nước M cười nhạt rồi vẫy tay với hai người, ra hiệu mình phải đi, đã thế còn luôn tiện hôn mạnh lên mặt cô mấy cái.

Đây đúng là một sự khiêu khích trắng trợn. Quý Hướng Không không chấp nhận nổi trò này, thế là anh giơ tay đấm lên mặt người đàn ông đó.

Do không đề phòng nên người đàn ông người nước M ngã nhào xuống đất, người xung quanh cũng dừng bước lại nhìn.

Trần Diễm An kéo tay Quý Hướng Không và nói: “Đủ rồi, vào thôi.”
 
Chương 2243


CHƯƠNG 2243

Buổi chiều đi làm, Hạ Nhiên luôn cảm thấy không yên, suy nghĩ linh tinh.

Buổi tối về nhà, mẹ lại truy hỏi chuyện cô xem mắt.

Hạ Nhiên cũng không nói thật, cô chỉ im lặng một lúc rồi lắc đầu, bưng canh lên ăn.

Vốn có chút hy vọng, nhưng bị Thẩm Trạch Hy phá như thế, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy anh đúng là ăn no rửng mỡ!

Thấy thế, mẹ cô cũng không nói gì nữa, bà ấy không thể quá thiên vị, vì Hạ Vũ mà ép buộc Hạ Nhiên.

Ăn tối tắm rửa xong, Hạ Nhiên nằm trên giường, lúc này điện thoại reo lên, cô nghiêng người nhìn, là Thẩm Trạch Hy gọi tới.

Đã muộn thế này rồi, anh còn gọi điện thoại làm gì?

Lại nhớ đến chuyện bị anh phá hỏng lúc trước, cô không khỏi thấy tức giận và oán trách, bèn cố ý cúp máy không nghe.

Chưa được mấy giây, điện thoại lại reo lên, vẫn là anh gọi.

Hạ Nhiên bực bội nhíu mày, cuối cùng vẫn nghe máy với giọng điệu khó chịu: “A lô!”

“Em cố ý không nghe điện thoại của tôi à?” Anh nghiêm nghị chất vấn, giọng điệu có mang ý lên án.

“Không, khi nãy tôi thật sự đang nghe điện thoại.” Cô dứt khoát nói dối.

Trong giọng nói trầm khàn của Thẩm Trạch Hy chứa đựng sự giễu cợt: “Buổi trưa em xem mắt với ai vậy?”

Hạ Nhiên trợn trắng mắt, lựa chọn không trả lời, lối tư duy của anh thật sự khiến cô thấy choáng váng, khiến cô mất hết mặt mũi ngay trước mặt người ta, còn cố ý khiến người ta suy nghĩ linh tinh, bây giờ còn không ngại nhắc lại?

“Bây giờ tôi rất mệt, nếu Tổng Giám đốc không có việc gì gấp thì tôi cúp máy đây.”

“Nói chuyện với anh ta thì vui vẻ, cười tươi roi rói, còn nghe điện thoại của tôi lại nói mệt, tôi là thuốc ngủ của em à?”

Nghe vậy, cô không khỏi nhíu mày, nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Trạch Hy lại khiến cô ngạc nhiên, cũng ngồi bật dậy từ trên giường.

Anh nói: “Xuống đây, tôi ở dưới lầu nhà em.”

“Anh… Anh… Anh đến đây làm gì?” Cô ngạc nhiên đến mức nói lắp bắp.

“Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, bây giờ cho em năm phút, em xuống hoặc tôi lên, cho em chọn đấy.”

Anh nói chuyện rất nghiêm túc, khiến cơn buồn ngủ của Hạ Nhiên bay đi mất, cô cũng không có thời gian sửa soạn nữa, vẫn mặc đồ ngủ đi xuống lầu.

Quả nhiên nhìn thấy Bentley màu đen đỗ ở cách đó không xa, cô chạy tới, mở cửa ngồi lên xe.

“Lần này em hành động nhanh đấy.”

Thẩm Trạch Hy nheo cặp mắt hoa đào liếc cô một cái, đương nhiên cũng không bỏ qua áo ngủ của cô: “Logger Vick*? Em đúng là ngây thơ, xem ra em còn không được xem là một nửa phụ nữ, nếu là phụ nữ, không phải nên mặc áo ngủ gợi cảm sao, em mặc cái gì thế này?”

*Logger Vick: Một nhân vật trong phim gấu Boonie

Hạ Nhiên trừng anh: “Muốn xem phụ nữ ăn mặc hở hang thì đi xem tạp chí ấy, muốn nhìn thấy mặc bao nhiêu quần áo đều được, dù cởi trần cũng có luôn, muốn gì được nấy! Cũng có thể lên mạng tải phim về xem, chắc chắn có thể thoả mãn nhu cầu và sở thích của Tổng Giám đốc Thẩm.”
 
Chương 2183


CHƯƠNG 2183

Quý Hướng Không vẫn đang trợn mắt nhìn người đàn ông đó, còn Trần Diễm An thì kéo anh vào trong phòng làm việc.

Anh vẫn chưa hết giận nên lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cảm xúc còn hơi kích động.

“Đáng ra anh ta phải bị anh đấm hai cái thật mạnh!” Quý Hướng Không cắn chặt răng và nói.

“Đó chỉ là phép xã giao thôi.”

Nghe thế, cơn giận trong anh bùng nổ khiến anh rất khó chịu: “Xã giao thôi mà hôn tận mấy lần à? Đây là phép xã giao của nước nào thế?”

“Chứ anh không nhìn ra là anh ta thấy thú vị nên mới cố tình khiêu khích anh sao?”

Quý Hướng Không hừ: “Khiêu khích gì cũng được, nhưng anh không thích và không thể chấp nhận nổi trò khiêu khích này, anh ta đã động đến đường biên ngang của anh!”

Trần Diễm An sờ trán cạn lời. Cô và Peter quen nhau ở nước M, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, mà anh ta chính là kiểu người như thế.

Cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Thấy vậy, Quý Hướng Không giây trước còn đầy lạnh lùng bỗng nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Em định đi đâu?”

“Đi vệ sinh được không?” Trần Diễm An nhếch môi nhìn anh.

Nghe thế Quý Hướng Không mới thả tay. Đi đến khúc cua ở phòng vệ sinh thì nghe thấy nhân viên nữ đang nói chuyện bên trong, nhưng đối tượng mà họ nhắc đến lại là Trần Diễm An.

“Người ta cứ bảo phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là sẽ có cả thế giới. Cậu xem quản lí của chúng ta đi, hết Spoll thì đến Peter, rồi Âu Dương Tư, giờ còn có thêm Tổng giám đốc Quý, đời người đúng là đầy màu sắc!”

Người bên cạnh cũng đang cười: “Đúng thế, người ta xinh đẹp mà có năng lực nữa, thế nên khá buông thả thôi, cuộc sống riêng hơi hỗn loạn cũng là điều bình thường mà. Giờ tôi thấy Tổng giám đốc Quý nhu nhược ghê.”

“Ừ đó, anh ta là đàn ông, dù gì trước đây cũng là Tổng giám đốc của Quý Thị mà, nhưng giờ cả ngày không biết làm gì chỉ biết trông con, đúng là mất mặt cánh đàn ông thật!”

“Đúng đấy! Đàn ông đàn ang mà lại ở nhà trông con y như vú em vậy đó, đúng là chẳng ra sao cả.”

Tiếng giày cao gót đi lại trên đất vang lên âm thanh lanh lản, Trần Diễm An không hề e dè mà bước vào, trên đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười nhạt: “Chuyện trò cũng vui ghê nhỉ?”

Hai người đang dặm lại lớp trang điểm cứng đờ, họ vội vàng quay người lại và cúi đầu xuống, sắc mặt đầy sợ hãi.

“Không nói nữa à?” Trần Diễm An lạnh lùng cười: “Nói tiếp đi chứ, tôi đứng đây nghe này.”

Hai người vẫn không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống, cứ như muốn chôn mặt xuống đất luôn vậy.

“Khi ở công ty tôi đã nói là tôi ghét những người nói xấu người khác sau lưng, hai cô quên cả rồi à?”

Vẫn im lặng. Trần Diễm An nhìn hai người họ rồi gằn từng chữ: “Anh ấy nhu nhược ư? Haha, anh ấy có thể chuyển hết tài sản của mình cho tôi mà chẳng giữ lại một xu nào, chồng các có có làm được điều đó không? Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu có lần sau thì các cô tự biết đường mà xin nghỉ việc! Ra ngoài làm việc đi!”

Nghe thế, hai người họ như vừa được lệnh ân xá, thế là nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Trần Diễm An đi ra. Cô không thích nghe người khác nói này nói nọ Quý Hướng Không sau lưng, họ không có quyền đó và cũng không có tư cách đó!

Quý Hướng Không đã cho Huyền Diệp uống sữa rồi, thấy cô đi vào thì anh quỳ xuống, Trần Diễm An nhìn anh.
 
Chương 2184


CHƯƠNG 2184

“Gả cho anh đi!” Anh chăm chú nhìn cô rồi giơ chiếc nhẫn kim cương ra và chờ.

Trần Diễm An thì như đã quen với cảnh này. Có vẻ anh đã có thêm một thói quen mới, cứ ba ngày lại cầu hôn một lần, rất kiên trì.

“Sau này ngày nào anh cũng sẽ cầu hôn em, mãi đến khi em đồng ý mới thôi, mỗi ngày anh đều sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương…”

Quý Hướng Không quyết tâm: “Lần này anh sẽ không phụ lòng em nữa, em hãy tin anh!”

Thế là kể từ đó, ngày nào Trần Diễm An cũng nhận được một chiếc nhẫn kim cương và một bó hoa tươi, dù là cô ở thành phố S hay là đi công tác thì cũng không hề gián đoạn.

Dần dà, trong chiếc hộp đựng trang sức trên bàn trang điểm của cô đã chứa đủ loại nhẫn kim cương sáng chói, trong phòng cũng dần biến thành biển hoa với đủ loại hoa, hương hoa tung bay trong gió và vờn quanh mũi.

Phải nói rằng Trần Diễm An đã bị dao động. Anh đã kiên trì hơn một tháng rồi, mỗi ngày nhìn thấy nhẫn kim cương là cô lại nghĩ đến Quý Hướng Không.

Hôm nay là ngày thứ hai cô qua nước M công tác, đến buổi trưa nhẫn kim cương vẫn xuất hiện như thường lệ, lần này là kiểu nhẫn cơ bản thuần trắng nhưng rất lấp lánh.

Đi dưới ánh nắng trời rực rỡ, trong đầu cô tự dưng xuất hiện một suy nghĩ thế này.

Nếu lúc này Quý Hướng Không có thể đeo chiếc nhẫn kim cương ấy cho cô, vậy cô…

Có lẽ do phong cảnh nước M lúc này rất thích hợp, có lẽ do vừa đi hai ngày nên trong lòng đã nhớ Quý Hướng Không và Huyền Diệp…

Mà cũng có thể là vì lúc này cô thấy cô đơn nên mới nhớ đến lúc được họ ở bên, nghĩ đến chốn về bên đó, nên sau đó mới nghĩ đến anh sẽ đeo chiếc nhẫn này cho mình như thế nào, thế là tự dưng rung động và chờ mong…

Trong giờ khắc này, cái sự rung động ấy rất tuyệt vời, cảm giác rung động rất mãnh liệt.

Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, Trần Diễm An nhíu mày, cô cảm thấy mình nghĩ kỳ cục quá.

Nếu lúc này Quý Hướng Không xuất hiện và cầu hôn cô, vậy cô có đồng ý không?

Không phải trong lòng không cảm động, dù sao thì cả tháng này ngày nào anh cũng tặng hoa và tặng nhẫn đúng giờ bất kể mưa gió mà. Cô thật sự nhìn ra được sự kiên trì của anh.

Nhưng mà cảm động và đồng ý luôn vào giờ phút này thì cô thấy hơi do dự, dù sao trước cũng từng có kỉ niệm không vui.

Âu Dương Tư gọi điện thoại đến, Trần Diễm An nghe máy.

“Nếu đã đến nước M thì phải gọi điện thoại cho anh chứ. Nói địa chỉ cho anh, lát anh qua tìm em.”

Trần Diễm An gật đầu, trông tâm trạng của Âu Dương Tư khá tốt, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, thế thì cô yên tâm rồi.

Giờ đang là giữa hè nên hai hàng cây bên đường đều xanh tốt, nhìn rất đẹp. Tia nắng len lỏi qua kẽ lá và chiếu xuống, gió nhẹ nổi lên rồi thổi bay khiến những chiếc lá như đang trôi bồng bềnh giữa trời.

Vừa xoay người thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Diễm An tưởng là Âu Dương Tư gọi đến nên lấy ra xem, nhưng người gọi lại là Quý Hướng Không.

“Em ăn trưa chưa?” Giọng nói của Quý Hướng Không truyền qua sóng điện từ nên bao dịu dàng và quyến rũ đều phô ra hết.
 
Chương 2185


CHƯƠNG 2185

“Chưa, em vừa làm việc xong nên giờ vẫn đang ở ngoài đường. Anh và Huyền Diệp ăn cơm chưa?” Trần Diễm An hỏi.

“Vẫn chưa, em muốn đi ăn cùng tụi anh không?”

Trần Diễm An nhíu mày  cười: “Cùng đi ăn? Anh chưa tỉnh ngủ sao? Em đang ở nước M còn anh thì ở nước T, anh nói xem anh muốn đi ăn cùng em như thế nào đây?”

“Anh có cách chứ sao nữa. Em nói cho anh biết lúc em sang nước M công tác thì có nhớ anh không?”

“Kệ anh, quay lại vấn đề cũ đi, anh định ăn trưa với em như thế nào?”

Nghe thế, Quý Hướng Không rất không hài lòng, sao lại thế này được?

“Không được, em phải nhớ anh, phải nói là nhớ anh, còn mấy chuyện khác thì nói sau.”

Trần Diễm An chớp mắt nói ừ, sau đó cô hỏi: “Anh nói đi anh định làm sao để cùng đi ăn?”

“Có muốn gả cho anh không?” Quý Hướng Không lại chuyển chủ đề.

“Nói như kiểu anh có thể cầu hôn ngay bây giờ vậy…” Trần Diễm An hừ lạnh.

Anh nhân lúc tình còn nồng nàn mà nói: “Nếu giờ anh cầu hôn em thì em có muốn gả cho anh không?”

“Qua điện thoại à?”

“Nếu anh xuất hiện trước mặt em thì em có đồng ý không?”

Trần Diễm An cảm thấy chuyện này không thể nào thành sự thật được: “Anh đến được rồi tính…”

“Vậy nếu anh xuất hiện thì em phải đồng ý đấy. Chúng ta hứa rồi, không được đổi ý nhé. Được rồi, giờ em xoay người lại đi, quay đầu chín mươi độ và nhìn ra sau…”

Nghe thế, sắc mặt Trần Diễm An đầy sợ hãi, chẳng lẽ anh ấy đến thật à?

Cô quay đầu và nhìn ra phía sau theo lời anh nói. Quý Hướng Không mặc chiếc quần tây màu xám tro phối cùng chiếc áo ngắn tay màu tím. Anh ôm Huyền Diệp trong lòng đứng dưới bóng cây cách đó không xa và dịu dàng cười với cô.

Qua đây thật sao?

Trần Diễm An cất bước, nhưng cô còn chưa kịp đi qua đó thì Quý Hướng Không đã bước về phía này.

Vừa đi tới, anh không nói gì mà giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn khiến cô hòa thành một thể với mình.

Chính giữa còn có Huyền Diệp, Trần Diễm An sợ đè trúng Huyền Diệp nên giơ tay đẩy anh ra: “Anh chú ý chút đi, cẩn thận đè trúng Huyền Diệp.”

“Giờ anh xuất hiện rồi đây, em định thế nào?” Quý Hướng Không chăm chú nhìn thẳng cô, ánh mắt như có thể nhìn thấu cô vậy.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên quỳ một chân và giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra, dưới ánh nắng trời chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh: “Mỗi ngày một chiếc nhẫn, mỗi chiếc đều có màu sắc khác nhau, em gả cho anh đi!”

Cảnh tượng lúc này rất đẹp, đẹp hơn cả tưởng tượng.

Trái tim Trần Diễm An đang nhảy nhót nên cô không nói gì.

“Sao vẫn đang do dự? Hay lại em cần nghĩ thêm? Trong lúc em đi công tác, tuy chỉ có mấy ngày thôi những đã khiến anh không chịu nổi rồi!”

Trần Diễm An có thể cảm giác được hơi thở tỏa ra từ mũi anh, hơi thở nóng bỏng như lửa, giống như đang vội vàng chứng minh cho sự nhớ nhung khôn nguôi của anh.

Lâu như thế, phong cảnh lại đẹp thế này, hơn nữa cô còn rung động, hình như không còn lí do nào để chối từ nữa.
 
Chương 2186


CHƯƠNG 2186

Trần Diễm An chăm chú nhìn anh một lúc lâu rồi mới chịu gật đầu: “Được, em đồng ý…”

Không cần phải hỏi lúc này trong lòng Quý Hướng Không cảm thấy thế nào, bởi anh thật sự rất vui mừng!

Một tay ôm Huyền Diệp, tay kia ôm lấy Trần Diễm An mà xoay vòng quanh.

Không biết lần này có bị tính là quá xúc động không, nhưng Trần Diễm An tin là cô đã tỉnh táo và lí trí hơn lần đầu tiên nhiều lắm.

“Anh muốn tổ chức lễ cưới, một lễ cưới long trọng, trang trọng và náo nhiệt hơn trước. Em muốn gì anh đều sẽ cho em, anh muốn để lại trong em những kí ức tốt đẹp nhất!”

“Không cần, đơn giản thôi, cũng không cần mời khách khứa gì nhiều, chỉ cần mời những người bạn thân thiết và người nhà là được, còn lại thì không cần đâu!”

Quý Hướng Không không chịu.

Anh không đồng ý với suy nghĩ đơn giản đó của cô, phải long trọng, anh phải quét hết nhưng đau buồn ấm ức trước đây trong cô.

Nhưng Trần Diễm An lại nói thế này: “Sống trên đời làm gì có chuyện chỉ có kí ức đẹp, trong lòng có sẹo cũng tốt mà. Có thể sau đó em còn phải chịu đựng những vết thương như thế nữa, càng hạnh phúc thì khi gặp phải sẽ càng đau đớn thôi.”

“Anh sẽ không như thế đâu! Không bao giờ!”

“Vậy thì em muốn tổ chức đơn giản thôi. Lần trước long trọng lắm rồi nên lần này đơn giản thôi là được, nếu không thì hủy!”

Quý Hướng Không vừa nghe đến chữ hủy thì nhận thua. Hôm nay khó khăn lắm mới làm cô đồng ý thì sao mà hủy được? Không thể hủy!

Thế nên cô muốn sao thì làm theo vậy thôi, cô muốn làm gì, muốn làm thế nào cũng nghe theo cô hết.

Chỉ cần cô đồng ý kết hôn thì kết hôn như thế nào và bằng cách gì cũng có sao đâu?

Buổi trưa, khi đến nhà hàng thì Âu Dương Tư đã đến rồi.

Thấy Quý Hướng Không, trong lòng anh ta rất bất mãn như thể một ngọn lửa đang bùng cháy: “Ăn cơm thôi mà sao anh ta cũng theo đến vậy?”

“Vì tôi thích anh!” Quý Hướng Không ôm Huyền Diệp và ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với anh ta, môi thì mỉm cười.

Âu Dương Tư cảm thấy anh không bình thường. Sao nụ cười hôm nay kì quặc thế nhỉ, lại còn nói thích anh ta, ha ha, hay thần kinh có vấn đề gì rồi?

“Thôi đừng! Anh đừng có thích tôi! Tôi không thích anh chút nào cả, biết chưa? Tôi ghét anh lắm, cực kì ghét anh. Anh cướp nhiều thứ của tôi thế mà còn nói thích tôi à, anh ấy à!”

Lúc này tâm trạng của Quý Hướng Không rất tốt, tốt như sắp phóng pháo hoa vậy, thế nên Âu Dương Tư có nói gì anh cũng không quan tâm và không để ý.

Không để ý đến anh nữa, Âu Dương Tư nhìn sang Trần Diễm An và hỏi định ở lại nước M bao lâu.

Vừa hay đợt này anh ta rất rảnh, có thể ở cùng cô và Huyền Diệp, họ có thể ở cùng nhau trong căn biệt thự trước đây.

“Nói cho anh biết một tin vui với tôi nhưng lại là tin siêu xấu cho anh, chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Quý Hướng Không nhìn Âu Dương Tư.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom