Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2069


Chương 2069

Ngay sau đó, Quý Hướng Không được chuyển vào phòng bệnh thường.

Cô ngồi bên cạnh, y tá treo chai truyền nước biển lên, lên tiếng nói: “Cô Trần thật có phúc, có thể gặp được người đàn ông vào thời khắc nguy hiểm vẫn luôn bảo vệ mình như thế này.”

Mi mắt khẽ động, Trần Diễm An không nói gì, chỉ ngồi ở đó, nhìn chằm chằm Quý Hướng Không. Vẻ mặt hơi trầm xuống, không nhìn rõ suy nghĩ thật sự.

Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Giang Uyển Đình và Mộ Dĩnh Nhi tới.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của Quý Hướng Không, Giang Uyển Đình đau lòng, nắm chặt tay anh.

Mộ Dĩnh Nhi cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm dáng vẻ của anh.

Nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt của Trần Diễm An vẫn như thường ngày, không hề chột dạ, vẫn thản nhiên, cuối cùng, cô nói: “Nếu hai người đã đến rồi, vậy tôi xin phép đi trước.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Giang Uyển Đình vô cùng khó chịu, nói: “Dù sao thằng bé cũng vì cô nên mới ra nông nỗi này, chẳng lẽ ngay đến cả một chút lương tâm, cô cũng không có ư? Thằng bé còn chưa tỉnh lại mà cô đã muốn rời đi rồi?”

“Người muốn làm lái xe của tôi là anh ta, tôi đuổi cũng không đi, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bà nghĩ xem, lái xe hay tôi sẽ là người chịu trách nhiệm nhiều hơn?” Trần Diễm An hỏi ngược lại.

Giang Uyển Đình lắc đầu: “Từ trước đến nay, tôi không hề biết cô lại tuyệt tình như vậy.”

Trần Diễm An nhìn chằm chằm bà ta, lông mày khẽ giật, không nói gì, chỉ xoay người đi ra ngoài.

Bác sỹ đã nói, phẫu thuật rất an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng nào. Anh tỉnh lại, phục hồi một thời gian là được.

Nhưng chưa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng của Mộ Dĩnh Nhi, cô ta nói: “Cô Trần, chúng ta nói chuyện một lúc đi.”

Nơi hai người nói chuyện là phòng bệnh của Trần Diễm An.

Cô nằm trên giường, còn Mộ Dĩnh Nhi thì ngồi trên ghế sofa.

Hồi lâu sau, cô ta lên tiếng, nói: “Anh ấy vì cô mà ngay đến cả mạng sống cũng không cần, chẳng lẽ như vậy cô vẫn không thể tha thứ cho anh ấy ư?”

“Chuyện này không liên quan gì đến cô lắm thì phải.” Trần Diễm An không chút khách sáo, nói.

“Tôi biết, tôi biết không liên quan đến tôi. Nhưng tôi thích anh ấy, tôi hi vọng anh ấy có thể sống tốt.”

Mộ Dĩnh Nhi bưng cốc nước ấm trên bàn lên, nhấp môi một ngụm.

“Nếu cô có thể tha thứ cho anh ấy, vậy thì tôi sẽ rút lui, sau này cô và anh ấy hãy chung sống thật tốt. Nhưng nếu cô không thể tha thứ cho anh ấy, vậy thì đừng cho anh ấy bất kỳ hi vọng nào nữa, hãy để anh ấy chặt đứt toàn bộ suy nghĩ không nên có, về sau sống một cuộc đời vui vẻ.”

“Chứ không phải giống như bây giờ, anh ấy vì cô mà mất đi công ty, giờ còn suýt nữa mất mạng. Có phải cô cảm thấy anh ấy không nên làm như vậy hay không?”

Trần Diễm An cảm thấy những lời này của cô ta thật nực cười: “Hình như tôi không làm gì cả, càng không níu kéo anh ta, bảo anh ta đừng rời đi. Cô cũng không nên nói những lời này với tôi, mà là nên nói với Quý Hướng Không kìa, chỉ cần cô đảm bảo có thể thuyết phục được anh ta.”

Mộ Dĩnh Nhi biết, chủ đề này không thể nói tiếp được nữa.

Cô ta đứng dậy, nói thêm: “Làm người quả thật không thể quá ích kỷ.”

Buổi chiều, Diệp Giai Nhi đến thăm Trần Diễm An.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2070


Chương 2070

Nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự thì cũng yên tâm hơn. Sau đó, cô ấy hỏi tình hình của Quý Hướng Không, biết anh đã thoát khỏi nguy hiểm thì cũng yên lòng.

“Bây giờ cậu đang nghĩ như thế nào?” Diệp Giai Nhi nhìn cô: “Quý Hướng Không vì bảo vệ cậu mà ngay đến cả tính mạng cũng không cần, cậu nghĩ như thế nào?”

“Giai Nhi, chẳng lẽ cậu còn không rõ ư? Khi một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, thứ gì anh ta cũng có thể hi sinh được. Chẳng hạn như trước đây, vì chuyện kết hôn, Quý Hướng Không đã chống đối Giang Uyển Đình, cũng từng lập lời thề với tớ, nhưng thời gian đã chứng minh mọi thứ chỉ là trò cười mà thôi…”

Trần Diễm An lên tiếng: “Cho dù như vậy, tớ cũng không thấy cảm động. Khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, anh ta có thể bỏ ra mọi thứ vì cô ấy, nhưng khi hết yêu, sẽ dứt khoát chỉ trong nháy mắt.”

“Cậu cho rằng, tớ dễ bị dao động như vậy ư? Tha thứ? Không thể nào.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ sợi dây thừng, câu nói này cũng không phải nói cho có.

Diệp Giai Nhi cũng biết, tính cách của Trần Diễm An vốn không tin vào tình yêu.

Nhưng sau khi gặp được Quý Hướng Không, cô ấy đắm chìm trong yêu đương. Khi bị thương, cả người đầy sẹo, cô ấy chắc chắn sẽ không tin vào tình yêu nữa.

Thật ra cô ấy đang sợ hãi, né tránh…

“Vậy cậu đi thăm anh ấy đi, đây là phép lịch sự.”

“Bác sỹ nói phẫu thuật rất thành công, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì cả. Hơn nữa, Giang Uyển Đình và Mộ Dĩnh Nhi đều ở đó, không cần tớ phải đến.” Trần Diễm An nói.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng không nói gì nữa, chỉ đi theo cô.

Hai người nói chuyện được một lúc thì Diệp Giai Nhi rời đi. Trần Diễm An khép mắt lại, muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không ngủ nổi.

Lúc mười giờ tối, Quý Hướng Không dần tỉnh lại. Gương mặt điển trai lúc này không một tia máu, tái nhợt, trắng bệch. Câu đầu tiên sau khi mở mắt ra lại là: “Cô ấy đâu?”

Người anh ám chỉ là ai? Đương nhiên là Trần Diễm An.

Vừa nghe thấy câu này, Giang Uyển Đình vô cùng tức giận: “Con sắp mất cả mạng vì cô ta, mà còn lo lắng cho cô ta? Nhưng cô ta lại không bị gì cả, bây giờ đoán chừng là đang ngủ rồi. Con từ phòng phẫu thuật ra đến giờ, ngay đến cả liếc nhìn con, cô ta cũng không thèm. Mẹ bảo cô ta ở lại bên con, nhưng cô ta lại lạnh nhạt, vô cảm, còn nói tai nạn xe lần này trách nhiệm chủ yếu thuộc về con.”

Mộ Dĩnh Nhi im lặng đợi, không nói gì, mí mắt thỉnh thoảng ngước lên nhìn vẻ mặt anh.

“Con vẫn chưa chết tâm ư? Nhưng trái tim của mẹ đã nguội lạnh rồi. Vốn nghĩ, con có thể theo đuổi được cô ta cũng tốt, dù sao vẫn còn Huyền Diệp, cho nên mẹ nhẫn nhịn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì sao?”

Lồ ng ngực Giang Uyển Đình phập phồng lên xuống: “Vì cứu cô ta, con suýt bỏ mạng, nhưng cô ta lại không thèm liếc nhìn con.”

Quý Hướng Không dựa vào đầu giường, khóe môi vì thiếu nước nên nứt nẻ, giọng nói cũng trầm khàn: “Thật sự không thèm liếc nhìn con à?’

“Chẳng lẽ mẹ còn phải lừa con ư? Không tin con cứ hỏi Dĩnh Nhi, cô ta nói, mọi trách nhiệm đều do con, xảy ra chuyện như vậy là trách nhiệm của con!”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu: “Cô Trần quả thật đã nói như vậy, em đứng bên cạnh, cô ấy cũng không thèm dừng lại.”

Không nói gì nữa, Quý Hướng Không khép mắt lại, lồ ng ngực phập phồng dữ dội hơn, trên gương mặt trắng bệch xen lẫn vẻ ảm đạm, u tối, trái tim lạnh lẽo không? Đương nhiên rồi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2071


Chương 2071

Chẳng lẽ, cô ấy không còn chút tình cảm nào với mình nữa ư?

“Hướng Không, sau khi trải qua chuyện lần này, chẳng lẽ con vẫn muốn tiếp tục ư?” Giang Uyển Đình thở dài: “Trước khi xảy ra chuyện này, mẹ vẫn luôn mặc kệ con, chỉ cần con có thể theo đuổi được cô ta, mẹ sẽ không nói gì nữa cả, bởi vì có Huyền Diệp, mẹ vẫn luôn nhớ thằng bé.”

“Cho nên dù cô ta có khuyết điểm, mẹ cũng vẫn chấp nhận. Nhưng bây giờ, mẹ không giữ quan điểm đó nữa, mẹ muốn Huyền Diệp, nó là cháu trai mẹ. Mẹ quý thằng bé, con không định lấy lại quyền nuôi dưỡng, mẹ cũng không còn cách nào khác.”

“Cho nên, con và Dĩnh Nhi cứ từ từ ở bên nhau đi. Mẹ sẽ thương lượng kỹ với Trần Diễm An về việc thăm Huyền Diệp. Một tuần bảy ngày, thằng bé ở bên cô ta bốn ngày, ở nhà họ Quý ba ngày, như vậy đối với ai cũng công bằng…”

Trong phòng là một khoảng im lặng, chỉ có giọng của Giang Uyển Đình vang lên.

“Mẹ cảm thấy, cách làm này của mẹ là công bằng nhất rồi. Mẹ cũng có giới hạn của mình. Con vì cô ta mà từ bỏ Quý thị, mẹ không nói gì, con muốn từ bỏ quyền nuôi dưỡng con cái, mẹ yêu cháu như mạng, nhưng cũng không phản đối.”

“Nhưng lần này, con phải nghe lời mẹ, đừng nói là con, trái tim mẹ đã sớm nguội lạnh rồi…”

“Kể từ sau khi xảy ra chuyện hôm nay, vốn dĩ mẹ vẫn còn do dự, nhưng lần này hoàn toàn chắc chắn. Mẹ cũng cảm thấy quyết định ban nãy của mình là lựa chọn tốt nhất dành cho cô ta và cho cả chúng ta, con cảm thấy thế nào?”

Giang Uyển Đình nghiêm túc lên tiếng: “Hướng Không, con suy nghĩ thử chuyện này đi. Bây giờ, mẹ có ý kiến như thế này, chúng ta đều biết chắc chắn không lấy lại được quyền nuôi dưỡng Huyền Diệp.”

“Chỉ cần một tuần có thể được ôm thằng bé ba ngày, mẹ không có bất kỳ yêu cầu nào khác. Cổ phần của Quý thị giao cho cô ta, mẹ cũng không có ý kiến gì, bởi vì có Huyền Diệp.”

Lúc này, Mộ Dĩnh Nhi cũng lên tiếng: “Em cảm thấy, ý kiến của bác gái thật sự hợp lý, không hề quá đáng chút nào.”

Vừa tỉnh dậy khỏi tai nạn xe, trong đầu Quý Hướng Không lúc này vẫn rất hỗn loạn, giống như có vô số con ruồi đang làm ầm ĩ xung quanh. Đầu đau nhức, giống như sắp nổ tung.

Nhưng Giang Uyển Đình và Mộ Dĩnh Nhi vẫn không hề dừng lại, nói liên tục bên tai anh.

Cuối cùng, Quý Hướng Không lên tiếng: “Con rất đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút, hai người ra ngoài đi.”

“Thế buổi tối thì sao? Một mình con ổn không? Có cần mẹ hoặc Dĩnh Nhi một người ở lại không?” Giang Uyển Đình không yên tâm.

Cơ thể của anh lúc này không tiện lắm, làm gì cũng bất tiện, một người ở lại đây, không phải có thể bớt lo hơn ư?

“Đi cả đi, tối nay con muốn yên tĩnh một mình.”

Quý Hướng Không khép mắt lại, giọng nói vừa trầm thấp, vừa ảm đạm: “Còn nữa, về sau đừng làm phiền cô ấy, dù sao cô ấy cũng là thư ký, con có thể tự mình giải quyết chuyện cá nhân, không cần đến cô ấy.”

Nghe vậy, Giang Uyển Đình vẫy tay với Mộ Dĩnh Nhi, ý bảo cô ta rời đi cùng mình.

Mộ Dĩnh Nhi thật sự không yên tâm lắm, cứ luôn nhìn về phía anh, đương nhiên Giang Uyển Đình cũng nhìn thấy, bà ta lẳng lặng lắc đầu, dẫn Mộ Dĩnh Nhi rời đi.

Vì thế, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Quý Hướng Không.

Anh không ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến Trần Diễm An, cô thật sự không còn chút tình cảm gì với anh sao? Thật sự tuyệt tình như thế ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2072


Chương 2072

Chán nản không?

Sao có thể không chán nản được!

Lạnh lòng không?

Đương nhiên là có, cảm giác đó giống như đang đứng trong một hầm băng giá rét, không có chút hơi ấm.

Những lời Giang Uyển Đình nói lúc rời đi vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh, từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng…

Nhưng điều kỳ lạ là trong lòng anh vẫn có một cảm giác khác đang dấy lên, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng hơn…

Ở một nơi khác.

Nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô chậm rãi trôi đi, thay đổi, cũng không ai biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau đó, cô đứng dậy, tuỳ tiện khoác áo lên người, đi ra khỏi phòng bệnh.

Vì đã khuya rồi, cho nên trên hành lang rất yên tĩnh, không một bóng người, Trần Diễm An đi dọc theo hành lang, phòng ở cuối hành lang là của Quý Hướng Không.

Trên cửa phòng có một tấm kính, có thể xuyên qua tấm kính nhìn rõ tình hình bên trong.

Quý Hướng Không nhắm hai mắt, đang ngủ say, trông có vẻ rất ổn.

Trần Diễm An chỉ đứng nhìn như thế, cũng không đẩy cửa bước vào.

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Trần Diễm An thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn lại, là nữ y tá, trong tay cô ta đang bê đồ, vừa đi vừa quay đầu, thỉnh thoảng còn lắc đầu, lẩm bẩm gì đấy.

Nhìn thấy Trần Diễm An, cô ta dừng lại, khẽ chào cô Trần.

Trần Diễm An gật đầu: “Bây giờ phải truyền nước sao?”

“Đúng ạ, phải hạ sốt, sợ vết thương bị nhiễm trùng.” Nữ y tá đáp.

Trần Diễm An không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Lúc muốn đi ra ngoài, cô chợt nghĩ đến điều gì: “Tối mai bưng chút cháo dinh dưỡng tới, phải là loại cháo tốt nhất, không cần phải nói là tôi bảo cô mang đến”.

Nữ y tá cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp lại, tỏ vẻ cô ta đã biết.

Trong lúc thay thuốc, Trần Diễm An không rời đi, cô đứng ở chỗ ngã rẽ, nhìn từ trong phòng bệnh không thể nhìn thấy cô.

Trên hành lang không có chút hơi ấm, lúc này đang thông gió, nơi này còn là cuối hành lang, có khí lạnh và gió thổi vào, như muốn xuyên qua da thịt của người khác.

Hai mươi phút sau, nữ y tá thay thuốc xong đi ra, thấy cô vẫn còn đứng đó thì hơi ngạc nhiên: “Cô Trần, cô không thể trúng gió được, đứng ở đây lâu như thế đã không ổn lắm rồi, mau trở về phòng đi”.

“Thay thuốc xong rồi à?” Trần Diễm An ôm chặt lấy người, cảm nhận được khí lạnh toả ra từ trong người.

“Thay xong rồi.” Y tá đáp.

“Anh ấy ngủ chưa?”

Nữ y tá cảm thấy rất khó hiểu, ở ngay trước phòng bệnh, cô Trần hoàn toàn có thể tự đi vào xem mà, còn cần phải hỏi cô ta như thế ư?

Cô ta ngẫm nghĩ, tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Ngủ rồi, tối nay sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Trần Diễm An đáp lại một tiếng, cười nói một câu vất vả rồi, sau đó rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2073


Chương 2073

Về đến phòng bệnh, Âu Dương Tư gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc là có chuyện gì khiến cô quên ăn quên ngủ như thế, ngay cả Huyền Diệp cũng bỏ ở nhà không quan tâm?

Trần Diễm An không cho anh ta biết sự thật, chỉ trả lời qua loa để lừa anh ta.

Nếu không để anh ta biết sự thật, chắc chắn anh ta sẽ dẫn theo Huyền Diệp chạy cả đêm đến đây, đã muộn thế này rồi, hơn nữa bệnh cũng không nghiêm trọng, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Cúp điện thoại, không lâu sau đó cô đã ngủ say.

Sáng hôm sau.

Trần Diễm An dậy rất muộn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cuối cùng trời cũng sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rọi lên cơ thể, đem lại cảm giác ấm áp.

Bác sĩ đến kiểm tra sức khoẻ, nói cô hồi phục rất tốt, vấn đề không quá nghiêm trọng.

Trần Diễm An cười khẽ, vẫn đang xem bản vẽ thiết kế.

Khoảng thời gian này vừa khéo đến mùa xuân, bây giờ phải thiết kế trang sức mùa xuân và mùa hè, cho nên rất bận rộn.

Bác sĩ cũng đang rảnh rỗi nên nói đến tình trạng của Quý Hướng Không, sốt rất cao, suýt chuyển thành viêm phổi, may là đưa đến bệnh viện kịp thời.

Phát sốt, Trần Diễm An hơi dừng bút, cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ, sau đó cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra hôm qua Quý Hướng Không đã đưa áo bành tô cho cô, chỉ mặc áo sơ mi trắng đứng trong gió cả một ngày.

“Bây giờ tình hình thế nào?”

“Hồi phục rất tốt, người trẻ tuổi đề kháng cao, hơn nữa cơ thể còn khoẻ mạnh, cho nên bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ đợi mấy vết thương trên người lành lại thôi.”

Nghe vậy, Trần Diễm An yên tâm gật đầu, tiếp tục xem bản vẽ thiết kế trong tay, thầm nghĩ buổi chiều sẽ xuất viện.

Ổ một phòng bệnh khác, Quý Hướng Không vẫn đang nằm trên giường bệnh, trong phòng không có ai khác cả, anh thấy hơi nhàm chán, bèn gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương.

Thẩm Hoài Dương không đi đến công ty mà đang ở nhà họ Thẩm, qua điện thoại, có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng hô của trẻ con.

“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không còn tình cảm gì với tôi nữa rồi, từ tối qua đến bây giờ, tôi cũng chưa từng thấy cô ấy xuất hiện trong phòng bệnh của tôi”.

Quý Hướng Không nâng mắt, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra không chỉ phụ nữ cần tâm sự chuyện tình cảm của mình với bạn bè, mà cả đàn ông cũng thế.

Ai cũng có lúc buồn bực không vui, dù là phụ nữ hay đàn ông cũng đều giống nhau.

“Vậy ư?” Thẩm Hoài Dương ngẫm nghĩ, cảm thấy bây giờ anh đang bị bệnh, vẫn nên an ủi đôi câu: “Có lẽ tình trạng của cô ấy cũng hơi nghiêm trọng.”

“Không phải, mẹ tôi và bác sĩ đều nói cô ấy rất khoẻ, cũng không bị thương ở đâu, có thể xuống giường đi lại, thậm chí muốn chạy nhảy cũng không thành vấn đề.” Quý Hướng Không vô cùng chán nản.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương từ từ day trán, lại nói: “Dù rất đồng cảm với những gì cậu gặp phải, nhưng không thể không nói thật một câu, trước khi cậu làm tài xế cho Trần Diễm An, người ta vẫn đang sống yên ổn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2074


Chương 2074

“Nhưng cậu chỉ mới làm một ngày đã xảy ra chuyện lớn như thế, cậu khiến tôi không biết phải nói gì đây.”

Quý Hướng Không mím môi: “Năm hạn, dường như làm chuyện gì cũng gặp tai nạn, vẫn nên tiếp tục vấn đề trước đó đi, cậu cảm thấy có phải cô ấy thật sự không còn tình cảm với tôi nữa không?”

“Theo tình hình trước mắt, có lẽ là thật.” Thẩm Hoài Dương cảm thấy quan hệ giữa hai người không cần thiết phải kéo dài hơn nữa, hoàn toàn cắt đứt từ đây cũng không tệ.

Sau đó, đầu bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh…

Thẩm Hoài Dương thầm thở dài, biết chắc chắn anh đã bị tổn thương, còn bị tổn thương rất nghiêm trọng, bèn nói: “Sau này cậu định làm thế nào?”

“Hoài Dương…” Quý Hướng Không khẽ gọi, sau đó nói tiếp: “Cho dù cô ấy đối xử với tôi như bây giờ, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ cô ấy, suy nghĩ này đã in sâu trong lòng tôi rồi, tuy cô ấy tuyệt tình với tôi như thế, nhưng trái tim nói với tôi rằng không thể từ bỏ như thế, dù cho lòng có nguội lạnh…”

Thẩm Hoài Dương đang định cất lời thì Diệp Giai Nhi vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe chợt cầm lấy điện thoại.

Cô mặc kệ mọi chuyện, nói thẳng: “Nếu như muốn từ bỏ thì nên từ bỏ từ sớm, như thế mới tốt cho anh, bây giờ lại cảm thấy khổ sở, cảm thấy Diễm An tuyệt tình à?”

“Vậy sao anh không nhớ đến tình cảnh của cô ấy trước đây, vì đưa cơm trưa cho anh mà xảy ra tai nạn trên đường suýt mất mạng, khó khăn lắm đưa đến công ty, anh lại nói rằng sau này đừng đến nữa, anh có tuyệt vọng, lạnh lòng bằng cô ấy sao?”

Diệp Giai Nhi cũng không nghe thấy câu không từ bỏ của Quý Hướng Không, chỉ nghe thấy mấy chữ lòng nguội lạnh thì lập tức nổi giận.

Quý Hướng Không còn chưa nói tiếng nào, Diệp Giai Nhi đã nói liên hồi: “Sau này đừng gọi điện thoại cho anh ấy hỏi chuyện tình cảm nữa, gọi thẳng cho chuyên gia tư vấn tình cảm ấy.”

Anh bị thương, cô có thể hiểu được, cũng cầu nguyện cho anh.

Nhưng chuyện với Trần Diễm An lại là một chuyện khác.

Thẩm Hoài Dương hơi day trán, cô Diệp nhà anh còn chưa nghe rõ cả câu đã nổi giận như thế rồi.

Quý Hướng Không không biết lần đó Trần Diễm An đi đưa bữa trưa cho anh xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng đến mức nào, bây giờ nghe Diệp Giai Nhi nói thế mới biết là rất nghiêm trọng.

Đúng là trưa hôm đó anh nhìn thấy trán cô bị bầm tím, bước đi hơi chậm rãi, nhưng cũng không quá chú ý, cuối cùng chỉ nói một câu là sau này không cần đến công ty nữa.

Cảm giác chán nản, lạnh lòng của anh lúc này, có phải chính là cảm giác của cô trước đây không?

Quý Hướng Không nhắm mắt lại, chân mày nhíu chặt mãi không giãn ra.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trần Diễm An đứng trước cửa: “Tôi sắp xuất viện, theo lễ phép nên đến nói với anh một tiếng.”

Quý Hướng Không bình tĩnh nhìn cô, thấy cô không có chuyện gì thì cũng yên tâm.

Anh gật đầu, như nghĩ đến điều gì, anh lại nói: “Anh có ký hợp đồng với công ty của em, trong khoảng thời gian anh nằm viện em không thể mời tài xế và trợ lý khác, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng!”

Trần Diễm An nhướng mày nhìn chằm chằm anh một lúc, không nói tiếng nào, cũng không đáp lại mà lập tức rời đi.

Quý Hướng Không hơi nôn nóng, không biết cô có nghe thấy lời anh vừa nói hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2075


Chương 2075

Hơn nữa dù cô có vi phạm hợp đồng thì sao?

Chỉ cần trả gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng là được, bây giờ cô có nhiều tiền như thế, tiền vi phạm hợp đồng chẳng là gì với cô cả.

Về đến khách sạn, Giám đốc của công ty gọi điện thoại đến: “Có cần mời trợ lý khác không?”

Trần Diễm An ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Được rồi, không cần mời thêm nữa, cứ giữ quyết định như lúc trước đi.”

Giang Uyển Đình đi đến phòng bệnh thăm Quý Hướng Không: “Suy nghĩ thế nào rồi?”

Rốt cuộc anh đã suy xét thế nào về những lời bà ta nói tối qua?

“Mẹ, con vẫn muốn theo đuổi lại cô ấy, đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng con, con không muốn giấu diếm mẹ, con nghĩ, lúc đó cô ấy gặp tai nạn giao thông trên đường vẫn kiên trì đưa cơm trưa đến công ty cho con, lúc con buông những lời lạnh lùng, có phải cô ấy cũng thấy lòng nguội lạnh như thế không?”

Nghe vậy, Giang Uyển Đình không nói gì.

“Cho nên, có lẽ con đường của con bây giờ chính là con đường cô ấy đi lúc trước, cảm nhận của con bây giờ chính là cảm nhận của cô ấy khi đó, có một vài cảm giác phải đặt mình trong hoàn cảnh đó mới cảm nhận được, bây giờ con mới biết trước kia mình đã không trân trọng đến mức nào.” Quý Hướng Không nhẹ nhàng nói.

Đúng lúc này, Mộ Dĩnh Nhi đi tới, vừa khéo nghe thấy những lời này của Quý Hướng Không, tim cô ta không ngừng đập thình thịch.

Giang Uyển Đình nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi ăn, bèn không tiếp tục ở lại nữa, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Một lúc lâu sau đó Mộ Dĩnh Nhi mới hỏi: “Anh là đàn ông, là Chủ tịch của Quý Thị, bây giờ vì một người phụ nữ mà không cần cả lòng tự trọng của mình sao?”

“Lòng tự trọng…”

Quý Hướng Không hờ hững nói: “Bây giờ anh mới nhận ra, em ở trước mặt lòng tự trọng cao quý đến mức nào, thì ở trước mặt tình yêu sẽ hèn mọn như thế.”

Câu nói này chặn lại những xao động trong tim Mộ Dĩnh Nhi.

Cô ta thở mạnh, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên.

Khoảng thời gian này, Quý Hướng Không hồi phục rất nhanh, hơn nữa anh nghe theo lời dặn của bác sĩ, cho nên chỉ mất một khoảng thời gian đã hồi phục gần như hoàn toàn, không bao lâu đã có thể xuất viện.

Sau khi xuất viện, anh lập tức đi đến công ty.

Nghe thấy Trần Diễm An không đuổi việc anh, trong đôi mắt và nét mặt đều tràn đầy ý cười.

Rời khỏi công ty, Quý Hướng Không vẫn khó giấu được nỗi vui sướng trong lòng, cong môi gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương: “Yên tâm đi, sau này người anh em sẽ làm tốt, chắc chắn không khiến cậu mất mặt.”

Sau đó, anh lái xe đến khách sạn, vừa khéo gặp Trần Diễm An đi xuống.

Anh cong môi đón nhận ánh mặt trời chiếu rọi từ phía Đông, trên người được ánh sáng bao phủ: “Chào buổi sáng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2076


Chương 2076

Trần Diễm An nhìn anh một lúc, bước chân hơi dừng lại, hờ hững gật đầu, nhưng lúc cúi đầu, khóe miệng cô hơi động đậy, có điều không rõ ràng lắm, chỉ trong nháy mắt rồi biến mất.

“Thật ra kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, cũng đã lái xe lâu năm rồi, lần đó là chuyện ngoài ý muốn, trước kia anh còn từng chạy xe đua, khi đó, anh nói mình thứ hai là không ai dám đứng thứ nhất…”

Quý Hướng Không thay đổi dáng vẻ trước kia, không ngừng nói chuyện.

Trần Diễm An nhướng mày nói một câu: “Tập trung lái xe.”

“Được…” Anh lập tức im lặng, ngoan ngoãn chẳng khác nào cô vợ nhỏ.

Không lâu sau đó, Quý Hướng Không lại lải nhải: “Nếu em không tin, anh có thể lấy giấy khen đến cho em xem, một lần sai lầm không thể đại diện cho điều gì cả, làm chuyện gì cũng không thể quá võ đoán!”

“Tôi muốn nghỉ ngơi, lập tức im miệng, nếu không làm được thì từ chức đi.”

Quý Hướng Không cứ thế im lặng một lần nữa.

Trần Diễm An không tìm tài xế khác, khiến trong lòng Quý Hướng Không vui như nở hoa, khỏi nói cũng biết anh vui vẻ đến mức nào.

Rất rõ ràng đây đã là thành công bước đầu rồi.

Anh cảm thấy cho dù tình cảm của Trần Diễm An với anh đang biến mất, nhưng sau chuyện này, ít nhất cô không còn lạnh lùng với anh như thế nữa.

Anh nghĩ có lẽ là vì vẫn còn áy náy với anh, nhưng dù thế, anh cũng rất hài lòng.

Chỉ cần thái độ mềm mỏng hơn một chút là anh đã hài lòng rồi.

Hôm nay làm việc trong phòng, không cần ra ngoài, lò sưởi đang mở, đủ để người ta cảm thấy ấm áp từ trên xuống dưới.

Trần Diễm An có rất nhiều bản vẽ thiết kế phải xem, hơn nữa cũng không hài lòng với thiết kế trong khoảng thời gian gần đây cho lắm, cho nên mất nhiều thời gian hơn.

Quý Hướng Không là trợ lý, bây giờ cũng không có việc gì khác để làm, bèn đứng bên cạnh giúp cô dọn dẹp tài liệu.

Trước và sau khi kết hôn, anh cũng không biết cô có tài thiết kế, bây giờ khi những bản vẽ thiết kế của cô đặt trước mắt, anh mới cảm thấy rất kỳ diệu.

Nhìn hết tấm này đến tấm khác, anh thầm nghĩ, không ngờ những trang sức này là do cô thiết kế, trang sức rất đẹp, còn rất nhẹ nhàng, nhìn như có thể bay lên vậy.

Trần Diễm An không để ý đến anh, cô cầm bút vẽ soạt soạt trên giấy, động tác vừa nhanh vừa kinh nghiệm, mang đến mỹ cảm khó tả.

Quý Hướng Không im lặng ở bên cạnh, không nói một lời, sợ cắt ngang suy nghĩ và linh cảm thiết kế của cô.

Trong phòng thoáng chốc rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người và tiếng bút không ngừng vang lên.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, Quý Hướng Không nhìn đồng hồ, lại nhìn Trần Diễm An.

Cô hoàn toàn không có ý định dùng bữa trưa, đã có thể miêu tả bằng quên ăn quên ngủ rồi.

Quý Hướng Không ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không lên tiếng quấy rầy cô, mà chỉ im lặng đợi cô ngẩng đầu.

Anh cứ đợi như thế khoảng ba mươi phút, nhưng cô vẫn duy trì tư thế như vậy, không hề nhúc nhích.

Lúc này, Quý Hướng Không không im lặng nữa, anh sải bước đi tới, chậm rãi cất lời: “Đến giờ dùng bữa trưa rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2077


Chương 2077

Trần Diễm An không để ý đến anh, cánh tay mảnh khảnh chống lên bàn làm việc, từ từ day trán.

Có rất nhiều chỗ trên bản thiết kế khiến cô cảm thấy không hài lòng, nhìn thế nào cũng thấy có mấy chỗ không liên kết với nhau, thiết kế không hợp lý, nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được gì, đột nhiên bị làm phiền khiến cô rất bực bội, nhíu mày: “Đừng nói gì, giữ im lặng, đừng làm phiền tôi vào lúc này.”

Nói xong, cô lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Quý Hướng Không nhướng mày, anh im lặng một lát rồi tiến lên, giật lấy bút trong tay cô: “Bây giờ đã là hai giờ rưỡi rồi, nhất định phải dùng bữa trưa, nếu không chắc chắn dạ dày sẽ không chịu được.”

Trần Diễm An rất khó chịu, nhưng Quý Hướng Không lại đi tới nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo thẳng cô ra ngoài.

“Bây giờ em hoàn toàn không biết ảnh hưởng của bệnh dạ dày sẽ nghiêm trọng đến mức nào, cho nên bây giờ mới không chút kiêng dè đối xử với cơ thể của em như thế này, đến một ngày nào đó nhìn thấy hậu quả, em mới biết nó nghiêm trọng ra sao.”

Trần Diễm An còn muốn trở về trước bàn làm việc, nhưng Quý Hướng Không đã kéo cô ra ngoài, lúc này vừa khéo cũng thấy hơi đói, cô cất lời: “Buông ra, tôi tự đi.”

Quý Hướng Không buông ra, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.

Nhà ăn, Trần Diễm An gọi mì Ý, còn Quý Hướng Không gọi bít tết, trong lúc ăn bữa trưa, hai người vẫn giữ im lặng, không ai nói gì.

Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, hai người quay về phòng làm việc, đến khi kết thúc công việc đã là sáu giờ chiều, Quý Hướng Không lái xe về khách sạn.

Âu Dương Tư vẫn đang chăm Huyền Diệp, nhìn thấy Quý Hướng Không thì lập tức nhíu mày: “Anh thật sự rất đáng ghét!”

Quý Hướng Không không hề tỏ vẻ khó chịu, anh cong môi: “Tôi rất thích người thẳng thắn như anh.”

“Nói cứ như anh thích tôi lắm vậy, tiếc là tôi không có cảm giác gì với anh cả, tôi chỉ có hứng thú với Nguyên Bảo của tôi thôi, dù bây giờ anh là tài xế của Nguyên Bảo, nhưng tôi nhất định phải cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên cách xa cô ấy một chút, giữ khoảng cách, nếu không thì lập tức cút đi.”

Quý Hướng Không vẫn cười nhẹ nhàng, không tức giận cũng không ra oai, giữ sự lễ phép nên có.

Trần Diễm An quay đầu, cô lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó bế Huyền Diệp lên, nói với Âu Dương Tư: “Tôi mang bữa tối về cho anh, súp thịt cừu, với cả một vài món ăn khác nữa.”

Âu Dương Tư cho hai tay vào túi quần, nhún vai nói: “Nguyên Bảo , đổi tên tài xế Quý Hướng Không này đi.”

“Sao vậy?” Trần Diễm An hỏi ngược lại.

“Rõ ràng anh ta có ý đồ khác, đứng núi này trông núi nọ, thân ở Tào nhưng lòng ở Hán, người như thế tuyệt đối không thể giữ bên cạnh em.” Âu Dương Tư nói với vẻ chính nghĩa.

Trần Diễm An cong môi cười khẽ, không tiếp tục chủ đề này với anh ta nữa: “Mau ăn súp thịt cừu đi, nếu không lát nữa nguội mất đấy.”

Âu Dương Tư nhíu mày, nhưng cũng không nói tiếp nữa mà đi ăn bữa tối.

Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho Trần Diễm An, sau khi nghe nói chuyện của Quý Hướng Không thì hỏi rốt cuộc trong lòng cô có suy nghĩ gì?

Trần Diễm An im lặng, không nói gì.

Cô cũng không biết phải nói thế nào.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2078


Chương 2078

“Lúc này trong lòng cậu rất rối bời, ngay cả cậu cũng không biết cậu đang nghĩ gì, đúng không?”

“Cũng không phải thế, hôm đó vì tớ nên anh ấy mới bị cảm nặng, còn xảy ra tai nạn giao thông, chuyện này tớ phải chịu trách nhiệm rất lớn.” Trần Diễm An nói.

Diệp Giai Nhi lại hỏi: “Ngoài chuyện đó ra thì sao?”

“Có lẽ chỉ có điều này thôi, cũng có thể sẽ biến mất trong nháy mắt, sau khi xảy ra chuyện như thế, có lẽ cậu cũng hiểu hình tượng của anh ấy trong lòng tớ…”

Diệp Giai Nhi đã hiểu, cho nên cũng không hỏi tiếp nữa, bèn đổi chủ đề: “Âu Dương Tư thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”

Trần Diễm An ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Vào lúc tớ đau khổ mơ hồ nhất, Âu Dương Tư đã xuất hiện, sự an ủi của anh ấy mang đến cũng khiến những đau khổ của tớ biến mất, anh ấy còn cho tớ sự nghiệp, có điều cảm giác của tớ với anh ấy vẫn còn thiếu cái gì đấy.”

Trước kia Diệp Giai Nhi cũng từng có cảm giác này.

Nói tóm lại một câu là cuộc sống và con đường đều do bản thân tự quyết định, cô không có quyền đưa ra đề nghị gì cho cuộc đời của Trần Diễm An.

Hai người không tán gẫu nữa mà cúp máy, Trần Diễm An dỗ Huyền Diệp ngủ.

Ở một nơi khác.

Tâm trạng Quý Hướng Không rất tốt, anh vừa huýt sáo vừa đi vào biệt thự, Giang Uyển Đình đang ngồi trên sofa xem TV: “Hôm nay tâm trạng tốt thế?”

“Đúng ạ…” Đã lâu rồi mới thấy sắc mặt Quý Hướng Không rạng rỡ như thế.

“Vì Trần Diễm An không đuổi việc con à?”

Quý Hướng Không cong môi: “Đúng là nói không sai, chỉ có mẹ mới hiểu con.”

Quan hệ mẹ con của hai người đã lâu rồi không được hòa thuận như thế, bầu không khí bây giờ rất ấm áp, không có cãi vã.

“Trước đi, khi mẹ và Diễm An cãi nhau, con cảm thấy rất đau đầu, đứng ở giữa cũng không giúp được gì, cũng không biết phải giúp ai, nhưng con biết cho dù giúp ai thì vẫn sẽ có mâu thuẫn.”

Giang Uyển Đình nhẹ giọng than thở, bà ta thở dài, vỗ tay Quý Hướng Không.

“Nếu con và Trần Diễm An có khả năng, thì con cứ cố hết sức, dù mẹ thật sự rất không hài lòng với con bé, cũng không có thiện cảm gì.”

“Nhưng chỉ cần con có thể theo đuổi, mẹ sẽ có thể mắt nhắm mắt mở, cố hết sức tránh qua lại với con bé.”

“Sao lại đổi ý rồi, trước kia mẹ luôn không chấp nhận cô ấy mà.”

“Vào đêm con nằm viện, mẹ và Mộ Dĩnh Nhi rời đi trước, giữa đường quên điện thoại nên mẹ lại trở về bệnh viện, lúc đi tới ngã rẽ thì thấy Trần Diễm An đứng bên ngoài phòng bệnh.”

“Con bé không đi vào, đừng trên hành lang hơn hai mươi phút, sau khi chắc chắn con đã thay thuốc xong, cũng đã ngủ rồi, con bé mới rời đi, mẹ cảm thấy con bé vẫn còn chút tình người, không hề độc ác như vẻ bề ngoài, bây giờ còn có Huyền Diệp nữa.”

Ngày đó Giang Uyển Đình bảo y tá đừng lên tiếng, đứng ở ngã rẽ nhìn Trần Diễm An.

Lúc đó đứng trên hành lang gió thổi mạnh hơn hai mươi phút.

Cả bà ta cũng cảm thấy trên người như đang bị hất nước lạnh, nhưng Trần Diễm An chỉ mặc một cái áo lông mỏng, chắc chắn không ấm hơn là bao.

Bà đứng ở góc tối, nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2079


Chương 2079

Hơn nữa Trần Diễm An cũng không đuổi việc Hướng Không, khiến bà ta muốn nhượng bộ một bước nhỏ.

Quý Hướng Không rất cảm động, anh ôm chặt lấy Giang Uyển Đình, muôn vàn lời nói chỉ có thể biến thành một chữ: “Mẹ!”

“Đừng cảm động như thế, mẹ nói trước, mẹ không phải là nhượng bộ con bé, mẹ chỉ vì Huyền Diệp thôi, nhưng trong lòng mẹ vẫn rất bất mãn với con bé.”

“Con tin sau này mẹ sẽ thích cô ấy, thật ra cô ấy chính là khẩu xà tâm Phật, đợi sau khi hiểu rõ cô ấy mẹ sẽ biết thôi.”

Nghe vậy, Giang Uyển Đình từ chối cho ý kiến.

“Con kết hôn với con bé mấy năm chẳng lẽ mẹ vẫn chưa hiểu con bé sao? Con không cần phải khen nó trước mặt mẹ, mẹ sẽ không thay đổi quan điểm về con bé đâu.”

“Còn nữa, Dĩnh Nhi là một cô gái tốt, nếu con đã muốn như thế thì đừng chậm trễ người ta, mẹ sợ con bé cứ chờ đợi như thế, cuối cùng vẫn không đợi được con.”

Quý Hướng Không giật giật khóe môi, đang định lên tiếng.

Mộ Dĩnh Nhi xách đồ bước vào, cô ta còn mang theo không ít quà.

Quý Hướng Không đảo mắt nhìn về phía Giang Uyển Đình, sau đó lại nhìn Mộ Dĩnh Nhi, nói thẳng: “Sau này, cô không cần phải đến đây nữa!”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mộ Dĩnh Nhi cứng lại, ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ, không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của anh.

“Tôi từng nói với cô, tôi nhất định phải có được Trần Diễm An, chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, trước kia nói với cô những lời như thế đều là lỗi của anh, tôi xin lỗi cô.”

“Cô cứ làm như thế mãi, cô ấy sẽ hiểu lầm, bây giờ tôi không thể để cô ấy có hiểu lầm và dao động gì nữa, sai lầm giữa chúng ta cũng nên kết thúc từ đây.”

Quý Hướng Không nói thẳng, lời nói rất sắc bén.

Mộ Dĩnh Nhi không nói tiếng nào, mà chỉ nhìn về phía Giang Uyển Đình.

“Cháu là một cô gái tốt, người bác thích nhất đúng thật là cháu, chứ không phải Trần Diễm An, nhưng thằng bé đã quyết định, hơn nữa còn có Huyền Diệp, cho dù bác có không thích Trần Diễm An hơn nữa, nhưng vẫn chỉ có thể nghiêng về phía Trần Diễm An.”

“Trước kia bác luôn muốn để cháu ở lại bên cạnh Hướng Không, nếu thằng bé không thể theo đuổi Trần Diễm An thì vẫn còn có cháu bên cạnh, bây giờ nghĩ lại như thế thật sự không công bằng với cháu.”

“Chân của mẹ cháu bị như thế, tình trạng của ba cháu cũng không được tốt, hôm qua bác có gặp ba mẹ cháu, bác không nỡ tiếp tục tàn nhẫn với cháu như thế, cháu nên đi con đường của mình, đừng cố chấp nữa.”

Giang Uyển Đình lên tiếng.

“Cháu yêu anh ấy, cháu không sợ chờ đợi, cháu cũng có thể chờ đợi mãi như thế, cháu làm được!” Mộ Dĩnh Nhi rất kiên trì.

“Có một số chuyện đều phải có chừng mực, cháu biết tiến lùi là tốt, nhưng nếu cháu quá cố chấp, thì bác cũng có cách của bác.”

Trái tim Mộ Dĩnh Nhi đau như bị xé nát, bây giờ hai người cứ phải nói chuyện như thế này sao?

“Phụ nữ không thể chờ đợi mãi được, thanh xuân của phụ nữ là không thể quay lại, cho nên Dĩnh Nhi à, cháu phải hiểu đạo lý này, dù bác cũng mong cháu có thể chờ, chờ thằng bé đổi ý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2080


Chương 2080

“Nhưng đâu ai biết được rốt cuộc chuyện như thế có xảy ra hay không, cho nên cứ xem duyên phận đi, nếu có duyên có phận, đương nhiên sau này hai đứa sẽ ở bên nhau…”

Giang Uyển Đình vẫn nói chuyện rất mềm mỏng.

Nhưng Quý Hướng Không chợt ngắt lời bà ta: “Đã muộn rồi, bây giờ con sẽ bảo tài xế đưa cô ấy về nhà!”

Dứt lời, anh mạnh mẽ kéo Mộ Dĩnh Nhi ra khỏi nhà họ Quý.

Bên ngoài đã có tài xế đợi sẵn, anh đẩy cô ta lên xa: “Trước kia tôi sai vì đã cho cô hy vọng, bây giờ tôi muốn cắt đứt tất cả hy vọng đó, tôi không có tình cảm gì với cô cả, cô đi đi, sau này không cần phải đến đây nữa!”

Tuy bây giờ Giang Uyển Đình vẫn không đồng ý, nhưng đã nhượng bộ rồi.

Còn thái độ của Trần Diễm An với anh cũng đã mềm mỏng hơn, vào thời điểm mấu chốt như thế, anh tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào nữa, một chút sai lầm cũng không được!

Cuối cùng, Mộ Dĩnh Nhi được tài xế đưa đi.

Cửa bị tài xế khoá lại, cho dù cô ta làm thế nào cũng không mở ra được, khiến cô ta tức đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

Quý Hướng Không luôn đi đón Trần Diễm An rất sớm, sẽ mua cho cô bữa sáng cô thích ăn nhất, sau đó ngồi đợi trong xe, có thể nói là chăm sóc cô vô cùng chu đáo.

Những gì cô thích ăn, thích dùng, anh đều nhớ rõ, sau đó đều mua hết, mang đến bên cạnh cô.

Mỗi ngày còn mua một bó hoa đặt trên bàn làm việc của cô.

Trần Diễm An nhìn bó hoa trên bàn làm việc, khoé mắt khẽ giật, nhìn thoáng qua anh…

Bây giờ, Quý Hướng Không gần như chú ý đến tất cả mọi chuyện, vô cùng tỉ mỉ.

Trần Diễm An có nghĩ đến hay không, anh đều có thể nghĩ đến.

Mộ Dĩnh Nhi xin nghỉ ốm, đã bốn năm ngày không đến công ty, chỉ ở nhà ngủ suốt, cũng không màng ăn uống gì.

Mẹ cô ta mở cửa phòng, nhíu mày khẽ gọi tên cô ta.

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi chẳng hề để tâm, cô ta giơ tay kéo chăn trùm đầu lại, chặn giọng nói của bà ta ở bên ngoài.

Lúc này, Mộ Dĩnh Nhi không nghe lọt tai bất cứ chuyện gì, cũng không muốn nghe, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

“Con cứ mãi như thế, không đi đến công ty thì sao mà được?”

“Đến công ty làm gì?”

Lần này Mộ Dĩnh Nhi chợt hất chăn ra, ngồi dậy: “Con và tổng giám đốc đương nhiệm của công ty từng có khúc mắc rất lớn, ở công ty anh ta không ngừng quấy rối con, sao con đi làm được nữa?”

Mẹ cô ta sửng sốt, không ngờ còn có chuyện như vậy, bà ta im lặng một lát rồi hỏi: “Mấy hôm nay Hướng Không có gọi điện thoại cho con không?”

“Không có.”

Lồng ngực cô ta không ngừng phập phồng, đừng nói là gọi điện, ngay cả một tin nhắn cũng không có, vô cùng im lặng.

“Không phải việc kinh doanh của cậu ta luôn rất phát đạt sao, hơn nữa còn có đầu óc kinh doanh, dù sao con cũng không làm ở công ty kia được nữa, sao không cùng cậu ta gây dựng sự nghiệp.”

“Gây dựng sự nghiệp?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2081


Chương 2081

Mộ Dĩnh Nhi cười châm chọc: “Bây giờ anh ấy đặt hết lòng dạ vào Trần Diễm An, vừa làm bảo mẫu, vừa làm tài xế, theo sát cô ta, bận đến mức không có thời gian rảnh, sao mà lòng dạ làm chuyện này chứ?”

Mẹ cô ta nhíu mày: “Không phải cổ phần của Quý Thị đều đưa hết cho con của Trần Diễm An rồi ư? Chẳng lẽ cậu ta không lo lắng chút nào? Đó là sự nghiệp lớn biết bao, cậu ta không đau lòng sao?”

“Anh ấy chẳng thèm để ý, cũng sẽ không quan tâm, lần trước con còn sợ anh ấy đau lòng vì chuyện của công ty, cho nên còn nói muốn cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp, nhưng anh ấy làm gì có lòng dạ đó?”

Nghe vậy, mẹ cô ta im lặng, không nói gì nữa.

“Con không sợ chịu khổ, cũng không ngại vất vả, chỉ cần anh ấy có lòng là được, nhưng anh ấy hoàn toàn không để tâm, cho nên dù con có nghiêm túc hơn nữa thì tất cả đều chỉ phí công.”

Mộ Dĩnh Nhi thật sự thấy tổn thương.

Nói một hồi, cô ta không còn chút sức lực nào nữa, vì mấy ngày không ăn uống gì, cho nên lúc này sắc mặt cũng tái mét, không còn chút máu.

Lúc này, mẹ cô ta cất lời: “Vậy thì thôi đi, Dĩnh Nhi, có lẽ cuối cùng cậu ta cũng không có duyên làm chồng con.”

Mộ Dĩnh Nhi nắm chặt lấy chăn, trong lòng như gặp sóng to gió lớn, cuồn cuộn sôi trào: “Cho nên con phải từ bỏ như thế sao?”

“Nếu không thì con còn muốn thế nào nữa?”

“Đã biết bao lâu rồi, con phải từ bỏ ư?” Mộ Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm bà ta, không cam lòng hỏi lại một lần nữa.

“Không từ bỏ thì thế nào, con và cậu ta không có duyên phận, dù mẹ rất thích cậu ta, nhưng bây giờ rõ ràng là không còn khả năng nữa.”

Mộ Dĩnh Nhi cắn chặt môi, đến mức trên môi hằn cả dấu răng.

Cô ta im lặng, không nói gì nữa.

Mẹ cô ta cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô ta đang nghĩ gì, định lên tiếng, nhưng nghĩ lại thì vẫn im lặng, sau đó đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Mộ Dĩnh Nhi.

Hai tay cô ta ôm lấy chân, đặt cằm lên đầu gối, không ai biết lúc này trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hướng Không, hẹn anh ta gặp mặt một lần ở quán cà phê Lam Loan.

Quý Hướng Không thẳng thừng từ chối, bây giờ hai người không cần thiết phải gặp nhau nữa.

Mộ Dĩnh Nhi siết chặt lấy điện thoại, không ai biết nội tâm của cô ta như bị một con dao cắt mạnh một phát.

Thịt non hở ra, máu chảy đầm đìa không thể dừng lại.

Quý Hướng Không cúp máy, nói với Trần Diễm An: “Là Mộ Dĩnh Nhi gọi điện thoại hẹn anh gặp mặt, anh từ chối rồi, sau này anh sẽ không gặp cô ta nữa.”

“Bây giờ anh chỉ là tài xế và trợ lý của tôi, chỉ cần làm đúng trách nhiệm của anh là được, còn về chuyện riêng, anh không cần phải báo cáo với tôi, một là vì tôi không có hứng thú, hai là vì sẽ làm phiền đến công việc của tôi, anh hiểu chưa?”

Trần Diễm An vẫn không ngừng bút, lời nói ra vô cùng tuỳ tiện và hờ hững, cực kỳ thờ ơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2082


Chương 2082

“Anh không quan tâm những chuyện đó, bây giờ điều duy nhất khiến anh quan tâm chính là em có hiểu lầm anh không, anh chỉ quan tâm, chỉ chú ý điều này thôi, những việc còn lại anh mặc kệ!”

Quý Hướng Không chỉ đang bày tỏ suy nghĩ thật lòng của anh.

Trần Diễm An không đáp lại, như là lười quan tâm đến anh, tiếp tục công việc của cô.

Quý Hướng Không không khỏi cảm thấy hơi mất mát, anh đứng bên cạnh sắp xếp bản vẽ, giữa đôi lông mày đang nhíu lại lộ vẻ chua chát.

Trước kia anh còn chưa hiểu, nhưng bây giờ cuối cùng anh đã hiểu hàm nghĩa của câu tự tạo nghiệp không thể sống.

Anh làm trợ lý, nhưng công việc phải làm cả ngày cũng không nhiều.

Nhìn Trần Diễm An bận đến mức không có thời gian ngẩng đầu, Quý Hướng Không thật sự rất muốn giúp đỡ cô.

Nhưng anh không biết gì về thiết kế, nên chỉ có thể đứng nhìn.

Cho nên trong phòng làm việc hình thành một cảnh tượng, Trần Diễm An nhìn chằm chằm bản vẽ không chớp mắt.

Còn Quý Hướng Không thì rảnh rỗi nhìn chằm chằm cô.

Tầm mắt của anh nóng bỏng như thiêu đốt, như có thể hoà tan tất cả mọi thứ, anh cứ nhìn chằm chằm cô như thế.

Trần Diễm An vốn đang tập trung tất cả sự chú ý lên bản vẽ, nhưng ánh mắt bên cạnh quá nóng bỏng, khiến cô có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cô không muốn để ý đến anh, nhưng anh cứ đứng như pho tượng nhìn cô như thế, cho dù có mặt dày hơn nữa cũng sẽ bị nhìn đến mức khó chịu.

Cô cau mày, không ngẩng đầu cầm lấy một quyển sách, ném thẳng về phía anh.

Quý Hướng Không không kịp tránh, vừa khéo bị đập trúng cạnh mắt, khiến anh đau đến mức che mắt lại.

“Nếu thật sự không có chuyện gì làm thì đi lau sàn cho tôi, tôi trả cho anh nhiều tiền lương như thế cũng không phải để anh đến ngồi không.”

Nghe vậy, Quý Hướng Không đứng dậy, cầm lấy cây lau ở một bên bắt đầu lau sàn.

Trước kia anh chưa từng làm việc này, nhưng lúc này vẫn im lặng không nói gì, cực kỳ ngoan ngoãn.

Lau sàn, dọn bàn, sau đó lại tưới nước cho hoa bên cửa sổ, vô cùng bận rộn.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, Quý Hướng Không mua rất nhiều đồ ăn vặt trước kia cô thích, để ở trong xe.

Nếu cô cảm thấy buồn chán thì có thể ăn vặt.

Sau đó anh ở lại cùng Huyền Diệp nửa tiếng rồi mới trở về nhà họ Quý.

Đi ra từ trong phòng tắm, anh bưng tách trà bước xuống lầu, thấy Giang Uyển Đình đang nhìn ra ngoài biệt thự, anh ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Mộ Dĩnh Nhi đến.” Giang Uyển Đình chỉ ra ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ bóng dáng cô ta: “Cho con bé vào không?”

“Không cần!” Quý Hướng Không trả lời rất dứt khoát, không chút do dự: “Nếu không có khả năng thì không cần cho cô ta chút hy vọng nào nữa, đừng cho cô ta vào!”

Giang Uyển Đình cảm thấy như vậy hơi quá đáng.

Dù sao cũng là con gái, cư xử như vậy không ổn lắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2083


Chương 2083

“Thời gian trước sau khi hiểu rõ lòng mình, con đã muốn dứt khoát với cô ta rồi, nhưng mẹ ở trong nhà họ Quý cả ngày khá cô đơn, không có ai nói chuyện, vừa khéo còn hơi thích cô ta, cho nên con mới ngầm cho phép cô ta vào nhà họ Quý.”

“Mẹ thấy trời không được đẹp, e rằng lát nữa sẽ có mưa, để cho con bé vào đi.”

Quý Hướng Không cau mày, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cất lời: “Cô ta có tri giác và cảm giác, đến khi mệt rồi, buồn ngủ rồi, chán rồi, lạnh rồi, chắc chắn cô ta sẽ rời đi.”

Giang Uyển Đình còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Quý Hướng Không đẩy lên lầu.

Đêm hôm đó, Mộ Dĩnh Nhi đứng đợi bên ngoài nhà họ Quý đến mười giờ rưỡi.

Nhưng cuối cùng cửa nhà họ Quý cũng không mở ra, cô ta lảo đảo rời đi.

Quý Hướng Không và Giang Uyển Đình đều cho rằng bị làm lơ như thế, chắc chắn cô ta sẽ hiểu, sẽ từ bỏ, sẽ không đến nữa.

Nhưng ai ngờ hai người đã sai rồi.

Ngày hôm sau, cô ta vẫn đến, lần này đợi tới mười một giờ rưỡi.

Ngày thứ ba có mưa, cho dù là thế, cô ta vẫn đợi đến chín giờ rưỡi, cả người bị nước mưa xối ướt.

Lần này Giang Uyển Đình thật sự thấy không đành lòng.

Một cô gái có thể làm được đến mức này không phải chuyện dễ dàng, dù không đồng ý, cũng không cần phải tàn nhẫn với cô ta như thế!

Nhưng Quý Hướng Không lại rất quyết đoán: “Cô ta khá bướng bỉnh, chỉ cần có thể để cô ta hết hy vọng, tàn nhẫn một chút cũng không sao cả.”

Lần này sau khi trở về, Mộ Dĩnh Nhi sốt cao, thậm chí suýt hôn mê, bị đưa vào bệnh viện truyền nước.

Công việc của Trần Diễm An gần như đã sắp xong, việc ở bên này vốn cũng không nhiều, cô nói chuyện điện thoại với Spoll, cảm thấy có thể trở về nước Z rồi.

Lúc cô mang thai bốn năm tháng đã nói chuyện này với mẹ, sau đó đón bà đến nước Z, bây giờ bà đang định cư ở nước Z.

Lâu rồi không gặp Huyền Diệp, mẹ cô rất hay gọi điện thoại, gọi cho cô, sau đó lại gọi cho Âu Dương Tư.

Bà và Âu Dương Tư nói chuyện rất hợp, hai người gọi video, Âu Dương Tư có thể ôm Huyền Diệp nói chuyện với bà suốt hai tiếng đồng hồ.

Từ chuyện ăn ngủ đến đi vệ sinh của Huyền Diệp, hai người đều có thể nói được, khiến Trần Diễm An cũng cảm thấy choáng váng.

Trong lúc đang nói chuyện với Spoll, Quý Hướng Không đi vào.

Đương nhiên anh cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người.

Ngực anh không ngừng phập phồng, anh nhìn chằm chằm Trần Diễm An: “Em muốn về nước Z sao?”

“Trong lúc gọi điện thoại, có lẽ anh đã nghe thấy.”

Trần Diễm An không ngẩng đầu, vẫn đang bận rộn.

Quý Hướng Không chạy đến, nắm chặt lấy bả vai cô: “Anh cũng muốn đi, đi cùng với em!”

“Anh chỉ là trợ lý và tài xế ở nước T, bây giờ công việc của tôi ở nước T đã xong, nước nước Z có tài xế và trợ lý, anh đi cùng cũng không có tác dụng gì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2084


Chương 2084

“Việc gì anh cũng có thể làm, không cần tài xế và trợ lý thì anh có thể làm những việc khác.”

Anh rất nôn nóng, giọng điệu cũng vô cùng dồn dập.

Trần Diễm An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Trước mắt không có vị trí trống, cho nên anh đi cùng cũng không có nhiều tác dụng, hơn nữa bên này anh cũng có việc phải làm, thôi đi.”

“Vì hai người, ngay cả Quý Thị mà anh cũng có thể không cần, bây giờ còn thứ gì có thể bằng em và Huyền Diệp chứ?” Quý Hướng Không gằn từng câu từng chữ: “Trong lòng anh đã có quyết định rồi, cho dù em và Huyền Diệp đi đâu, anh cũng sẽ đi theo, nhất định là như thế!”

Trong mắt Trần Diễm An có cảm xúc dao động, lồng ngực cô phập phồng, trong phòng làm việc có lò sưởi sưởi ấm, cho nên cô chỉ mặc áo len mỏng.

Xuyên qua áo len, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh, nhiệt đột tựa như nham thạch nóng chảy, bỏng cả tay.

Cô không nói tiếng nào.

Quý Hướng Không không khỏi sốt ruột, anh thật sự rất lo lắng, hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ còn trở về nước nước Z.

Anh không dám uy hiếp cô, cũng không có cách nào khiến cô ở lại đây, cảm giác lo lắng lắng đó như có mấy nghìn con kiến đang bò lên trái tim, ngứa ngáy, khó chịu.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh không chịu được nỗi hoảng loạn trong đáy lòng nữa, chợt cúi người hôn lên môi cô, anh rất điên cuồng, như sử dụng hết sức lực và cảm xúc, cho dù là thứ gì cũng không thể ngăn cản được anh.

Hôn, hôn thật sâu!

Dù cô có cào, đánh cắn, anh cũng không buông ra!

Ngược lại cô phản kháng càng dữ dội, anh sẽ hôn càng sâu.

Anh như phát điên, hai tay dùng sức xé rách quần áo trên người cô, Trần Diễm An đạp anh, đánh anh, dùng đầu gối đá vào chỗ hiểm của anh.

Nhưng những cảm giác đau đớn này vẫn không khiến anh dừng tay, người đàn ông trở nên điên cuồng sẽ rất đáng sợ, mang theo sự huỷ diệt to lớn…

Trần Diễm An có đánh anh nhiều hơn nữa, anh cũng không có chút cảm giác, anh tựa như một con rối gỗ, không ngừng xé rách quần áo trên người cô, không để lại bất cứ thứ gì…

Anh rất hoảng hốt, rất sợ hãi, dường như chỉ dùng cách này mới có thể chứng minh cô vẫn còn ở bên cạnh, có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô…

Đôi môi của Trần Diễm An bị chặn lại, không chút khe hở.

Hành động của Quý Hướng Không vừa dã man vừa dữ tợn, còn rất nhanh gọn lưu loát, không lâu sau đó, quần áo của Trần Diễm An đã bị cởi sạch.

Trần Diễm An cắn đầu lưỡi, hàm hồ nói ra hai chữ: “Đủ rồi!”

Nhưng anh lại như không hề nghe thấy, ngón tay thon dài đang muốn cởi ra thứ còn lại duy nhất trên người cô.

Miệng bị chặn lại, thậm chí không thể nào hét lên, hai tay và hai chân đồng thời bị giữ chặt, không thể nào cử động, cho dù có mắng chửi thế nào cũng không thể khiến anh tỉnh táo lại.

Quý Hướng Không lúc này như nổi điên vậy, có thể miêu tả bằng tẩu hoả nhập ma, không nghe thấy gì, cũng không cảm nhận được đau đớn.

Cuối cùng, tất cả quần áo trên người Trần Diễm An đều bị cởi sạch, Quý Hướng Không nhào về phía trước, đè lên người cô.

Trần Diễm An vẫn đang dùng hết sức lực để giãy giụa, nhưng Quý Hướng Không đã điên rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2085


Chương 2085

Cô nói ra hai chữ: “Buông ra!”

Quý Hướng Không không nghe thấy lời cô nói, lần nãy, Trần Diễm An mở mắt, bình tĩnh nhìn anh: “Tôi lặp lại một lần nữa, buông ra!”

Anh không hề có ý định buông ra.

Trần Diễm An nhìn chằm chằm nét mặt và hành động của anh, cô khép mắt lại, sau đó mở ra, không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm anh như thế.

Mắt cô rất sáng, trong veo như suối, trong đó còn mang theo sự lạnh lùng, không phản kháng, không giãy giụa, im lặng đến không thể im lặng hơn.

Mặt hồ thỉnh thoảng còn có chút dao động, còn cô thì không, cô cứ nằm im như thế, tựa như bị đứng hình…

Quý Hướng Không rất nhớ đôi môi đỏ hồng và mềm mại của cô, anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô, nhưng vào khoảnh đó, anh chợt đối diện với tầm mắt cô.

Sau đó, Quý Hướng Không khựng lại như một bức tượng, nhìn chằm chằm mắt cô, ánh sáng loé lên từ bên trong quá lạnh lẽo và bình tĩnh, dường như còn mang theo sự thù hận của cô cứ nhìn anh như thế, giống như đang xuyên thấu qua anh mắt, nhìn vào sâu trong linh hồn…

Vào lúc này, cơ thể anh không ngừng run rẩy, bây giờ mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, biết bản thân đang làm gì…

Yết hầu liên tục lăn lộn, hai tay Quý Hướng Không chống hai bên người cô, lồng ngực không ngừng phập phồng, sau đó, anh dịch người đi…

Tất cả sức lực đều bị rút cạn, anh cứ thế đứng tựa lên ghế, đầu cúi thấp, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Trần Diễm An ngồi dậy, quần áo đã bị xé rách hết, không có cái nào có thể mặc được nữa.

Quý Hướng Không đứng trước mặt cô, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”

Trần Diễm An không để ý đến anh, cô ngồi dậy, xem anh như không khí.

Thấy thế, Quý Hướng Không không khỏi thấy hốt hoảng hơn.

Anh rất sợ, trước đó quan hệ của hai người vẫn rất căng thẳng, chưa giảng hoà, bây giờ anh còn làm như thế…

“Không biết, anh thật sự không biết vì sao khi nãy anh lại trở thành như thế, tin anh đi, Diễm An, em tin anh đi!” Anh nắm lấy bả vai cô, kích động nói.

Nhưng Trần Diễm An vẫn không nói gì, cô nhìn xuống đất, tìm xem có còn quần áo có thể mặc không.

“Em đừng như thế, em muốn mắng hay đánh anh gì cũng được, chỉ cần em để ý đến anh thôi, cho dù em làm gì anh đều có thể chịu được! Diễm An!” Quý Hướng Không nôn nóng, lo lắng đến mức sắp phát điên.

“Có lẽ em không biết anh sợ hãi đến mức nào đâu, anh sợ em sẽ rời đi, anh sợ em sẽ mãi mãi không quan tâm đến anh, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng sợ hãi như thế, em đừng đối xử với anh như vậy, có được không Diễm An?”

Cuối cùng Trần Diễm An cũng dừng lại, cô lạnh lùng nhìn anh: “Quý Hướng Không, anh có biết khi nãy anh vừa làm gì không? Anh suýt cưỡng hiếp tôi đấy!”

Quý Hướng Không rũ mắt, không dám nhìn vào mắt cô, giọng điệu vô cùng chua chát.

“Diễm An, dù từ nhỏ anh không có ba, nhưng cuộc đời anh cũng có thể miêu tả bằng thuận buồm xuôi gió, anh chưa từng chịu khổ, cũng không trải qua nhiều trắc trở.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2086


Chương 2086

“Anh to gan, chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, năm mười tám tuổi, ngày đầu tiên ngồi lên vị trí tổng giám đốc Quý Thị, đối mặt với tất cả sự nghi ngờ, khinh thường và châm chọc của những người khác, anh chưa từng có cảm giác gì, bọn họ thầm thấy bất mãn với anh, muốn đẩy anh khỏi vị trí tổng giám đốc, anh đều biết rõ…”

“Nhưng anh cũng biết không ai có thể làm chỗ dựa cho anh, anh cũng không có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước, cho nên anh giấu đi suy nghĩ, lúc nào cũng thận trọng, không ngừng xông lên, khi đó dù anh biết suy nghĩ của bọn họ, anh cũng chưa từng sợ hãi, vì trong lòng anh đã đoán được kết quả từ lâu rồi.”

“Nếu anh thắng thì sẽ bảo vệ được Tập đoàn Quý Thị, còn nếu thua nghĩa là anh không có bản lĩnh, không có gì phải sợ cả, chỉ có em thôi, những chuyện lúc trước là anh sai, anh biết mình sai rồi, hoàn toàn sai.”

“Nếu có thể cho anh một cơ hội, chắc chắn anh sẽ không tái phạm, mấy năm nay người anh sợ nhất chính là em, sợ em sẽ rời khỏi anh, sợ anh mãi mãi không thể đến gần em, nỗi sợ đó quá sâu sắc, gần như xuất phát từ sâu trong đáy lòng.”

“Mấy hôm nay không đêm nào anh ngủ được, có nhiều lúc thậm chí vừa ngủ đã bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, anh luôn mơ thấy một giấc mơ giống nhau, trong mơ em không thèm nhìn anh đã xoay người rời đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng tuyệt tình.”

“Anh sợ, anh thật sự rất sợ, cảm giác sợ hãi đó như ăn sâu vào xương tuỷ, khiến anh rất bất an…”

Anh nói rất chậm rãi, từng câu từng chữ cất lên, nét mặt cũng vô cùng u ám.

Trần Diễm An ngây người, cô nhìn anh.

“Bản thân anh cũng không biết vì sao lại đến mức này, Diễm An, anh…”

Nói đến đây, anh cũng không biết phải nói tiếp thế nào nữa.

Chuyện phát triển đến mức này, dường như phải nói hết mọi chuyện, dùng tất cả mọi cách để cô thấu hiểu, nhưng có vẻ cho dù anh có nói gì cũng là phí công.

Anh là một người đàn ông, sự nghiệp không phải quá thất bại, nhưng trong tình cảm lại không biết vì sao mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh thế này!

Quý Hướng Không đảo mắt, yết hầu lăn lộn, trong đôi mắt sâu thẳm như có tia sáng loé lên, lúc có lúc không, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nếu cô đoán không nhầm thì rõ ràng đó là nước mắt.

Trần Diễm An nhìn ra, tim cô đập thình thịch, cổ họng có cảm giác khô khốc.

Lúc này, cô nhớ lại lời mà anh từng nói trước kia.

Thân là đàn ông, cho dù có gian khổ đến mấy cũng phải chịu, vì làm đàn ông không có tư cách yếu đuối, sau lưng có rất nhiều người phải dựa vào anh.

Một khi anh yếu đuối, những người đó cũng sẽ suy sụp!

Cô chưa từng nhìn thấy anh như thế, quen anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên!

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Quý Hướng Không càng cảm thấy đau khổ hơn, hốc mắt của anh cũng đỏ hết cả lên.

Trước khi nước mắt rơi xuống, anh xoay người, vờ như không có chuyện gì nói: “Em đợi ở đây, bây giờ anh xuống lầu mua quần áo cho em.”

Dứt lời, anh rời đi mà không quay đầu lại.

Trần Diễm An ngồi xuống ghế, nét mặt cô không còn lạnh nhạt và hờ hững như trước đây, mà lại mang theo sự nặng nề nói không nên lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2087


Chương 2087

Có một câu ca dao là đàn ông không dễ rơi nước mắt, vào khoảnh khắc anh xoay người, cô nhìn thấy rõ ràng có nước mắt rơi xuống.

Cô tự ôm lấy mình, cảm thấy cả cơ thể đều đang căng chặt.

Không lâu sau đó, Quý Hướng Không trở lại, khuôn mặt vẫn anh tuấn, đường cong góc cạnh nhưng cũng rất mềm mại: “Anh mua quần áo về rồi, em mặc thử đi.”

Size quần áo đều rất phù hợp, không lớn không nhỏ, rõ ràng anh hiểu rất rõ vóc người của cô.

Thay quần áo xong thì cũng đến giờ tan làm, hai người xuống lầu, ngồi lên xe, Quý Hướng Không đưa cô trở về khách sạn.

Nếu là ngày thường, trên đường đi, chắc chắn Quý Hướng Không sẽ nói chuyện không ngừng, Trần Diễm An có muốn ngăn cản cũng không được.

Nhưng hôm nay thật sự rất khác thường, vì anh không nói một câu nào cả.

Trần Diễm An cũng im lặng, bầu không khí rất nặng nề, hai người không ai nói tiếng nào.

Âu Dương Tư mở cửa phòng, thấy quần áo trên người Trần Diễm An thì lập tức híp mắt: “Anh nhớ rõ buổi sáng lúc ra ngoài em không phải mặc đồ này, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?”

Trần Diễm An không trả lời, chỉ hỏi: “Huyền Diệp đâu?”

Hôm nay sắc mặt của cô hơi khác với mọi hôm, thay đổi rất rõ ràng.

Hôm nay Quý Hướng Không cũng không đi vào như mọi hôm, mà chỉ lễ phép gật đầu với Âu Dương Tư, sau đó rời đi.

“Hôm nay sao lại khách sáo với mình thế? Hơn nữa còn rất ra dáng?” Âu Dương Tư sờ cằm: “Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì mà mình không biết?”

Ở một nơi khác.

Quý Hướng Không vừa về đến nhà họ Quý không bao lâu, Mộ Dĩnh Nhi lại đến đứng ở bên ngoài.

Giang Uyển Đình thật sự thấy đau đầu: “Hướng Không, khi nãy mẹ con bé gọi điện thoại đến, nói Mộ Dĩnh Nhi còn đang sốt cao, bảo chúng ta chú ý đến con bé.”

“Mẹ, lần này cho dù thế nào cũng không thể mềm lòng, mẹ đi ngủ đi.”

Hôm nay tâm trạng Quý Hướng Không không được tốt lắm, cả ánh mắt và khuôn mặt đều rất u ám.

Quả nhiên không lâu sau đó, Mộ Dĩnh Nhi lại ngất xỉu.

Quý Hướng Không gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế và bác sĩ ra ngoài, trên đường đưa cô ta về nhà thì tiện thể chữa trị.

Mộ Dĩnh Nhi cho rằng khi tỉnh lại, cô ta sẽ ở nhà họ Quý, nhưng không ngờ lại là nhà của mình, cô ta nhìn mẹ mình, vui mừng hỏi: “Là anh ấy đưa con về sao?”

Mẹ cô ta rất khó xử, khẽ gọi một tiếng Dĩnh Nhi à.

Câu trả lời này chứng tỏ là hoàn toàn không phải.

Gân xanh trên trán Mộ Dĩnh Nhi mơ hồ giật giật, cô ta không hiểu, không hiểu vì sao Quý Hướng Không bây giờ lại tàn nhẫn với cô ta như thế!

Trước kia cô ta đứng đợi bên ngoài nhà họ Quý, anh không cho cô ta vào, hôm nay cô ta bị sốt cao vẫn đến đó, nhưng dù ngất xỉu trước cổng, anh cũng không cho cô ta đi vào.

“Dĩnh Nhi, từ bỏ đi…” Mẹ cô ta cũng bó tay, thở dài nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2088


Chương 2088

Mộ Dĩnh Nhi lại cắn chặt răng: “Con không thể tiếp tục như thế, không thể tiếp tục như thế nữa…”

Mẹ cô ta hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì, rất mơ hồ, không thể tiếp tục như thế nữa là thế nào?

Rốt cuộc lời này của cô ta là có ý gì?

Giang Uyển Đình cảm thấy con trai hơi quá đáng.

Dù Mộ Dĩnh Nhi thật sự hơi khó cắt đứt, nhưng dù sao cô ta cũng đang bệnh nặng, cho cô ta vào cũng không sao cả, không phải sao?

Trước kia, Mộ Dĩnh Nhi từng giúp đỡ rất nhiều chuyện, về tình về lý, bà ta cũng cảm thấy mình nên đi thăm.

Đương nhiên bà ta không nói ra ý định này với Quý Hướng Không, bà ta biết nếu nói ra, chắc chắn Quý Hướng Không sẽ không cho bà ta đi.

Nghe nói Mộ Dĩnh Nhi ở nhà, Giang Uyển Đình mang theo đồ đến nhà họ Mộ.

Cửa mở ra, nhìn thấy Giang Uyển Đình đứng bên ngoài, mẹ Mộ Dĩnh Nhi sợ đến mức run rẩy, vội vàng đón vào nhà.

Mộ Dĩnh Nhi cũng nhìn thấy bà ta, nét mặt vô cùng uất ức.

Giang Uyển Đình vỗ tay cô ta:

“Bác biết cháu uất ức, nhưng Hướng Không đã quyết tâm, không ai có thể dao động được, hơn nữa giữa thằng bé và Trần Diễm An còn có Huyền Diệp, cho nên chấm dứt ở đây đi.”

“Đừng làm hại đến sức khỏe của cháu, nói thật, trên thế giới này có rất nhiều đàn ông, cũng không phải chỉ có một mình thằng bé, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa chứ?”

“Nhưng những người đàn ông kia đều không phải anh ấy! Đàn ông có rất nhiều, còn Quý Hướng Không chỉ có một mà thôi!”

Mộ Dĩnh Nhi vẫn không nghe lọt tai.

“Con bác gặp Trần Diễm An trước rồi mới gặp cháu sau, đây chính là duyên số đấy cháu à. Nếu nó mà gặp cháu trước Trần Diễm An thì có khi kết quả đã khác rồi.”

“Nghe bác, cháu buông tay đi, đó cũng là thả tự do cho cháu nữa. Nếu Hướng Không có ý gì với cháu thì nó đã không tuyệt tình như thế rồi, cháu nói đúng không?”

Mộ Dĩnh Nhi im lặng không nói.

Giang Uyển Đình cũng không biết cô ta có nghe lọt không, sau đó người bên nhà hàng gọi đến nên bà đã rời đi.

Mẹ cô ta bưng thức ăn lên cho cô ta, bảo cô ta dù gì đi nữa thì cũng nên ăn uống.

Chẳng lẽ lại không màng đến sức khỏe, cả ngày cứ thế sao?

“Anh ấy sẽ không tuyệt tình với con như thế đâu. Chắc chắn là do ả Trần Diễm An nói xấu sau lưng rồi uy hiếp anh ấy, thế nên anh ấy buộc phải làm thế với con. Đúng vậy, chuyện là như thế, chắc chắn là như thế…”

Cô ta vừa nói vừa tự gật đầu, cảnh tượng đó trông như kiểu bản thân đã tìm ra đáp án chính xác nhất rồi vậy.

Nghe thấy cô ta nói thế, mẹ cô ta sững sờ, cảm thấy suy nghĩ của cô ta hơi có vấn đề, đúng là có vấn đề thật rồi.

“Dĩnh Nhi à, con đừng nghĩ thế chứ. Sự thật là con và cậu ta không có duyên thôi. Dì hai của con giới thiệu cho con một anh chàng, ngày mai con dành thời gian đi gặp người ta nhé.” Bà nói.

Chuyện đến nước này khiến trong lòng bà thấy hơi hối hận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom