Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Tác giả: Kiều Kiến Bang
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Ngọt, Sủng, Tổng Tài

Giới thiệu

Ai cũng nói Lục Cửu Gia là một nhân vật đáng gờm, không thể trêu vào của A thị, ai nghe tên cũng phải kinh sợ, nhìn thấy đều phải nhún nhường, khom lưng.

Có người còn nói nhà của Lục Cửu Gia làm đầm rồng hang hổ, trong nhà toàn là thi thể, xương cốt.

Nghe đồn cô vợ nhỏ gả thay của Lục Cửu Gia đã chết…

Khi gặp lại lần nữa, Lục Cửu Gia nở nụ cười hung tợn, lấy ra…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: C1: Tặng cô dâu cho cửu gia


Vào một đêm mưa sấm chớp, cuồng phong gào thét.

Năm chiếc xe chạy như bay trên con đường, cao tốc, bánh xe lăn đi mang theo hàng vệt nước, tiếng động cơ “brừm brừm” vang lên trong đêm mưa.

Trong chiếc xe chính giữa, một người đàn ông, tóc vàng ngồi ở ghế phụ ló đầu quan sát cô gái đang hôn mê ở ghế sau.

Cô gái kia mặc váy cưới, để lộ phần cổ trắng. ngần và cánh tay mảnh khảnh, mái tóc xõa xuống che khuất gương mặt. Dù không thể thấy rõ mặt nhưng cũng có thể nhìn ra vóc đáng của cô rất đẹp.

““Anh Đàm, cô gái này chính là cô cả nhà họ An à?” Người đàn ông tóc vàng nói bằng giọng, điệu lưu manh. Người được gọi là anh Đàm đang. lái xe, lạnh lùng đáp: “Ùm.”

“Dáng đẹp đấy, nước da cũng trắng trẻo, chắc mặt cũng không đến nỗi nào... Đáng tiếc lại đi theo Cửu gia của chúng ta.” Người đàn ông tóc vàng tiếc nuối lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn trắng. trợn nhìn cô gái kia.

“Hoàng Sâm, mau thu hồi ánh mắt hèn hạ của cậu lại!” Anh Đàm trừng mắt nhìn người đàn ông kia: “Nếu như cô ấy có thể sống sót qua đêm. nay thì sau này sẽ là vợ của Cửu gia, là chị dâu của chúng ta, cẩn thận cái đầu của cậu đấy.”

Hoàng Sâm khinh thường khẽ hừ khinh thường.


Chị dâu à?

Chẳng phải chỉ là một đứa con gái được đưa tới để lấy lòng Cửu gia thôi sao?

Nói dễ nghe là vợ và chị dâu, nhưng thật ra cũng chỉ đến làm ấm giường mà thôi.

Còn không biết có thể sống qua đêm nay không nữa.

Người ở thành phố A đều biết Lục Cửu Gia giết phạt quyết đoán, là người hung tợn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không ai dám đụng đến.

Nhưng dù là vậy, vẫn có rất nhiều người không sợ chết mà tặng người lên giường anh. Trước giờ Cửu gia đều rất xem thường những

người làm ấm giường này, vô số người không bị gi ết chết cũng bị đánh cho tàn phế. Ngôn Tình Nữ Phụ

Chị dâu ư? Sống sót qua đêm nay rồi hằng nói.

“Ưm...”

Lúc này cô gái ở ghế sau khẽ rên ri, từ từ mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt đen láy sáng ngời, lúc chớp

“Đây là đâu vậy...”

“Ồ, cô An, cô tỉnh rồi à?” Hoàng Sâm ngả ngớn huýt sáo.

Sau đó, anh ta nhìn thấy gương mặt của cô gái kia thì sững sờ. Cô gái kia ngồi dậy vén tóc lên, lộ ra gương mặt tỉnh xảo.


Làn da trắng nõn như ngọc, đôi môi đỏ mọng, hấp dẫn người khác, nốt ruồi lệ màu đen dưới mắt phải càng khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Cô cực kỳ xinh đẹp, là một nét đẹp mang tính xâm lược khoa trương. Cho dù vẻ mặt của cô mờ mịt nhưng vẫn có thể làm xao xuyến lòng người. Váy cưới trắng tinh trên người càng tôn lên đường

cong hoàn hảo của cô. Một người đẹp đến như vậy, thật đáng tiếc...

An Đào Đào nhanh chóng nhận ra bản thân đang ngồi trong xe, cô không biết mình sắp bị đưa đến nơi nào bèn cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?”

“Cô An, chúng tôi là người của Cửu gia, bây. giờ sẽ đưa cô đi gặp Cửu gia.” Hoàng Sâm cợt nhả nói.

An Đào Đào bỗng mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn.

Cửu gia ư?

Không ai ở thành phố A mà không biết đến Lục Cửu Gia mang danh Sát thần mặt đen.

Có người đồn rằng anh rất hung tàng, kẻ nào không cẩn thận chọc giận anh đều sẽ bị ném vào hang rắn được nuôi ở sân sau biệt thự làm thức ăn rắn độc...

“Có phải các người đã nhầm rồi không, tôi không biết Cửu gia của các người.” An Đào Đào siết chặt tay, cố ép bản thân bình tĩnh lại.


Hôm nay cô được bố gọi về nhà họ An từ nông thôn, vừa ăn xong bữa cơm tỉnh đậy đã ở trong xe

rồi.

“Không nhầm đâu, bố của cô vì để xoay vốn cho nhà họ An nên đã gả cô cả là cô cho Cửu gia nhà chúng tôi để liên hôn.” Hoàng Sâm nở nụ cười khinh bỉ, đường như nhìn cô bằng ánh mắt hơi đồng tình.

An Đào Đào sửng sốt, xoay vốn cho nhà họ An ư?

Cô cả?

Liên hôn sao?

Cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao nhà họ An lại đột nhiên tốt bụng đón đứa con gái ngoài giá thú bị bỏ lại ở nông thôn, chẳng hỏi han gì suốt mười mấy năm về nhà như vậy.

Hóa ra là để gả thay con gái yêu dấu của bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: C2: Cô không trốn được


"Dừng xel Các anh nhầm người rồi! Tôi không phải con gái nhà họ An, các anh đã bị lão già nhà họ An lừa! Mau cho tôi xuống!" An Đào Đào cố gắng mở cửa xe nhưng phát hiện cửa đã bị khóa chặt.

Cửa sổ xe cũng bị khóa lại!


Cô vỗ cửa sổ xe, la hét: "Dừng xe Mau cho tôi xuống, nếu các anh đưa tôi trở về, chắc chắn Cửu gia sẽ trách tội các anh!"

"Immiệng di." Hoàng Sâm nói bằng giọng giận dữ.


"Cho dù cô có phải cô An hay không, cô cũng đã lên xe của Cửu gia, cô chính là người của Cửu gia. Nếu cô hiểu chuyện thì giữ im lặng. Còn không, nếu cô khiến Cửu gia bực mình, hậu quả cô sẽ phải chịu là

An Đào Đào lập tức im lặng, nắm chặt chiếc váy cưới trên người, không đám nói một lời nữa đem cho rắn độc ăn."

Vì cô vừa thấy, những người này đều mang
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: C3: Cửu gia vẫn còn giữ lại mạng sống


“Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt sát khí đẩy nham hiểm khiến cho An Đào Đào bất an trừng lớn hai mắt, vô thức lùi một bước.

“Cộp”, tiếng giày cao gót giảm trên sàn vang lên. Trong phòng khách rộng rãi bỗng trở nên ngột ngạt.

Tất cả vệ sĩ đều nghe thấy tiếng động, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Tim An Đào Đào đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tà váy cưới.

Khí thế này giống như chỉ cần cô không cẩn thận làm sai điều gì đó sẽ bị bắn tan nát.

“Cửu giai Đây chính là cô An.” Hoàng Sâm thấy bầu không khí không ổn, vội cười hóa giải.

An Đào Đào há miệng thở đốc, định nói mình không phải là cô cả nhà họ An, nhưng cô lại bị dọa đến mức không nói nên lời, cuối cùng đành căng, thẳng ngậm miệng lại.

Lục Sóc nhíu mày, đôi mắt đen láy quan sát

Đó là một ánh mắt không chút ấm áp, giống như đang nhìn người chết.


An Đào Đào cảm thấy hai chân mềm nhữn, nhưng cô không được ngã khụy. Bởi vì rất có khả năng điều chờ đón khi cô ngã khụy là hang rắn trong truyền thuyết kia.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Sóc cũng lên tiếng, ngoắc tay với cô: “Tới đây!”

An Đào Đào vốn tưởng rằng mình sẽ không. thể nhúc nhích. Thế nhưng, khi cô lấy lại tỉnh thần đã chạy tới trước mặt Lục Sóc rồi.

Cô thấp thỏm đứng đó, đè dặt ngước mí mắt lên, đối điện là một đôi mắt u ám đầy sát khí.

Anh không nói thì cô cũng chẳng dám lên tiếng.

Đột nhiên, một đôi tay kéo tà váy của An Đào Đào.

“Chị dâu! Cứu chúng tôi với, chúng tôi đã hối cài thật rồi, cầu xin chị nói đỡ với Cửu gia giúp chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội nữa.”

“Chị dâu! Cầu xin chị nói giúp chúng tôi!”

An Đào Đào nuốt nước bọt, giả vờ điểm tĩnh, cất lên giọng nói trong trẻo: “Nghe nói Cửu gia giết phạt quyết đoán, hai người này vẫn còn sống. đó, sao Cửu gia không giải quyết luôn một thể?"


Lục Sóc đang chơi đùa khẩu súng trong tay bỗng khựng lại, hơi bất ngờ nhìn An Đào Đào, như thể không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy.

Hai người sắp chết kia cũng không nghĩ rằng. cô sẽ nói ra những lời này, nên thay đổi sắc mặt ngay.

“Mày! Ä đàn bà đê tiện độc ác!"

“Chúng tao có thành ma cũng sẽ không tha

cho mày...”

Nói xong liền giơ tay kéo An Đào Đào.

An Đào Đào chỉ chống đỡ bằng ý chí cứng rắn, chứ chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành mặc cho bọn họ lôi kéo.

“Ổn ào!” Lục Sóc khẽ hé môi.

Khẩu súng trong tay vệ sĩ đằng sau anh liền chuyển sang hai người đưới sàn.

Sau hai tiếng nổ “phẳng phẳng”, hai người kia đã ngã xuống vũng máu.

Hai mắt An Đào Đào mở to, miệng há hốc, không phát ra tiếng, vẫn giả vờ bình tĩnh đứng, thẳng như cũ.

Không ai biết váy cưới trên người cô đã sớm ướt đẩm mồ hôi lạnh.

Lục Sóc thấy thế thì khóe môi khẽ nhếch lên, chĩa nòng súng vào An Đào Đào: “Cô không sợ à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: C4: Không phải là cô an


“Tôi sợ...” Môi An Đào Đào mấp run rẩy đáp.

Lục Sóc đứng lên, anh cao một mét chín nên cao hơn An Đào Đào một cái đầu: “Vậy tại sao chân cô không hề run?”

Những cô gái trước đây vừa nhìn thấy anh giết

người đã sợ đến run chân, la hét

Nhưng cô gái này lại khác.

An Đào Đào ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn ráng nở nụ cười, trông thật đáng thương.

“Lúc ở trong thôn, nhà hàng xóm có con chó vàng, nó rất hung dữ và đáng sợ, tôi thấy nó là chạy ngay, ai đè tôi càng chạy nhanh thì nó càng. điên cuồng rượt theo.”

“Nhưng có một ngày, tôi chợt phát hiện ra, khi tôi không chạy mà cầm cục đá đòi chọi nó, nó đã bị đọa sợ bỏ chạy.”

“Cho nên kể từ ngày đó, tôi đã biết có một số việc sợ hãi không thể giải quyết được vấn đề... »

An Đào Đào nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đâm vào đa thịt, nhưng lại không cảm thấy đau: * Vì thế, Cửu gial Anh hiểu ý tôi chứ?”


“Láo xược! Cô đám mắng Cửu gia là chó à?” Hoàng Sâm quát lớn.

Cô gái nhỏ này đúng là ăn gan hùm mật gấu, đám đánh đồng Cửu gia với con chó ở quê.

Lục Sóc:...”

An Đào Đào sợ hết hồn, nhưng nụ cười trên mặt lại không vơi đi, dè chừng nhìn Lục Sóc.

Chỉ thấy ánh mắt của anh tàn nhẫn nguy hiểm, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó. thở.

An Đào Đào nhằm mắt gắng gượng mới không bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho sợ hãi lùi về sau.

Đôi môi đỏ của cô cất lời: “Không có, tôi chỉ lỡ miệng nói thế thôi. Cửu gia là người sáng suốt, chắc chắn sẽ không so đo với một cô gái nhỏ bé như tôi.”

““Đệch! Tôi thấy cô chán sống rồi. Cửu gia!

Ném cô ta vào trong hang rắn đi...” Hoàng Sâm. quát mắng, nhưng bị Lục Sóc giơ tay lên ngăn lại.

Lục Sóc nheo mắt nhìn người phụ nữ mỏng manh trước mặt, nhưng thực tế lại là sói đội lốt cừu, thật thú vị...

Đặc biệt là nốt ruồi lệ đưới mắt cô, cô càng cười thì càng hiện rõ, nhìn rất quyến rũ, khiến anh kích động muốn sờ vào.

An Đào Đào bị anh nhìn tới mức sợ hãi trong lòng. Anh im lặng khiến cô rất băn khoăn, không. biết có phải vừa nãy mình đã nói sai rồi không.

“Trong tích tắc, cả phòng khách đều yên tĩnh tới mức khiến lòng An Đào Đào càng lo sợ hơn.

Vừa nãy cô đã nói sai rồi ứ?

Điều chờ đợi cô sẽ là hang rắn trong truyền thuyết sao?

Hoàng Sâm nhìn chằm chằm An Đào Đào bằng gương mặt đang hóng kịch vui.


Đây thật sự là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy phụ nữ dám mắng Cửu gia là chó. Mặc dù Cửu gia không cho nói chuyện, nhưng anh ta tin chắc rằng, điều đang chờ đón cô gái này sẽ là hang rắn

sau vườn.

“Má Trần! Dẫn cô ấy lên phòng trên tầng hai. ” Cuối cùng Lục Sóc cũng cất lời.

An Đào Đào như trút được gánh nặng, cô đã bình an sống tiếp rồi sao?

Hoàng Sâm kinh ngạc.

Anh ta không nghe lầm ấy chứ? Vậy mà Cửu gia lại không ném cô gái này vào hang rắn sau vườn?

Cô An! Mời đi theo tôi Trần bước lên nói.

” Đúng lúc này, má

Khuôn mặt của bà ấy nghiêm túc giống hệt Cửu gia, nói năng thận trọng, toát lên vẻ lạnh lùng.

An Đào Đào không muốn ở lại phòng khách thêm giây nào nữa, nên đi theo sau má Trần lên tầng.

Trên đường ải, cô cố giả vờ bình tĩnh lặng lẽ quan sát xung quanh.

Phát hiện khắp nơi đều gắn camera.


Mấy camera kia tựa như đôi mắt lạnh lẽo, liên tục nhìn cô chằm chằm, khiến cô không có chỗ trốn.

Mãi tới lúc vào phòng, An Đào Đào đã đóng. cửa phòng lại ngay. Cô nhìn xung quanh một vòng, sau khi chắc chắn không có camera mới thả lỏng tựa vào cửa.

Lòng bàn tay cô đã sớm toát mồ hôi lạnh, cơ thể càng lạnh buốt hơn.

Hèn chỉ nhà họ An dù phải nói đối lừa lọc cũng cố đưa về bằng được đứa con riêng bị bỏ rơi ở nông thôn này.

Mục đích là để tới địa ngục này thay cho con. gái bảo bối của bọn họ.

Mà Lục Sóc chính là ác ma trong địa ngục.

An Đào Đào thầm căm hận trong lòng, vì bản thân đã ngây thơ, dễ dàng tin lời người nhà họ An.

Một ngày nào đó, cô chắc chắn sẽ đòi lại món nợ này từ nhà họ An.

Bây giờ cô cần phải nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: C5: Sao anh lại ở đây


Lục Cửu Gia giết người không chớp mắt, nghe đồn anh ghét nhất là bị lừa, nếu như để anh biết mình không phải cô chủ nhà họ An, e rằng kết cục của cô sẽ giống như mấy người đàn ông lạnh ngắt trong phòng khách kia.

An Đào Đào bỗng rất hối hận vì lúc đó đã không mạnh đạn nói rõ ràng thân phận của mình.

Bây giờ bị mặc định là cô chủ nhà họ An, tương đương với việc đã lừa gạt Cửu gia.

Không được, cô phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây.

An Đào Đào đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa số.

Cửa sổ đối điện với sân biệt thự, những người mặc đồ đen kia vẫn còn ở đó, nên cách trèo cửa sổ không thể sài được.

Cứ coi như trong sân không có ai thì vẫn còn camera giám sắt...

Giả sử né được camera thì với quyền thế ngút


trời của Cửu gia, e rằng cô còn chưa rời khỏi thành. phố A đã bị bắt được.

Khó quá đi!

Đêm nay không trốn được rồi, cô đứt khoát. xoay người vào phòng, đi về hướng phòng tắm.

Cô gái trong gương đang toát mồ hôi lạnh đầy. trán, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, hơi dọa người.

Cô hứng ngụm nước lạnh lên vỗ mặt, rồi lại xoa xoa, mới khiến cho khuôn mặt trắng bệch hồng hào hơn.

Tiếp đó, cô cởi váy cưới ra, đi tắm nước nóng.

Hai mươi phút sau.

An Đào Đào quấn khăn tắm đi ra ngoài, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị lấy đồ để mặc, bỗng nghe thấy phía sau vọng lại tiếng thở nặng nề.

Tiếng thở gần sát bên tai, khiến cô đột nhiên. run sợ.

Khó khăn lắm nước nóng mới làm ấm cơ thể, bây giờ lại bị lạnh sống lưng ngay.

Trong phòng cô có người...

An Đào Đào cứng đờ, quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía sau, cô suýt sợ đến mức nghẹt thở, khăn mặt trong tay cũ ng rơi xuống.

“Cửu, Cửu gia... Sau anh lại ở đây?”

An Đào Đào sợ hãi nhìn Lục Sóc không biết đã xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào, mạch máu toàn thân bổng bị đông cứng.


Cô tưởng rằng khoá cửa phòng lại thì tạm thời an toàn, ai mà ngờ Lục Sóc lại đột nhiên xuất hiện.

“Cô nói thử xem?” Lục Sóc chơi đùa chìa khóa.

phòng trong tay, đôi mắt đen láy sâu thẳm lẳng lặng nhìn chòng chọc cô.

Cô vừa mới tắm xong, khắp người đều trắng. nõn, tựa như quả anh đào chín mọng, khêu gợi người đến hái.

Giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc vương lại trên xương quai xanh của cô. Lúc này, đường nét tỉnh tế trên xương quai xanh ánh lên tia óng ánh. Phía dưới khăn tắm là đôi chân dài ngọc ngà, vừa trắng vừa thon, ngón chân thon đài mượt mà càng. thêm bắt mắt.

Mới mười tám tuổi mà đã quyến rũ như vậy, đúng là báu vật trời sinh!

An Đào Đào nhìn thấy chìa khóa trong tay anh, trong tích tắc đã không thể nào nói nên lời.

Anh là chủ biệt thự, đương nhiên có chìa khoá của tất cả các phòng, muốn đi đâu mà chẳng. được.

“Cửu gia có việc gì không?” Ánh mắt nóng rực trắng trợn của đối phương khiến cả người cô đều không thoải mái

Cô vô thức kéo khăn tắm lên, nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt địu dàng.


Dưới đáy mắt là tỉa sợ hãi, hoảng loạn, nhưng cô vẫn tiếp tục bày ra bộ mặt bình tĩnh như thường.

Lục Sóc nhìn đáng vẻ của cô, chỉ cảm thấy hơi. buồn cười, nhưng không lật tẩy trò vặt của cô.

“Chẳng phải cô đang lau tóc à? Cô cứ lau tiếp đi.” Lục Sóc chỉ vào chiếc khăn rơi đưới sàn.

An Đào Đào nhìn anh cảnh giác, chợt không biết anh muốn làm gì, chỉ đành thuận theo, cúi người xuống nhặt khăn mặt lên.

Ánh mắt của Lục Sóc như dính chặt lên người cô, không có cách nào dời đi được.

Đặc biệt là lúc cô khom lưng, lộ ra làn da trắng, nõn ở trước ngực...

Hai mắt anh nóng rực, dần trở nên sâu thẳm, giống như mãnh thú ngủ đông, đang chờ thời cơ ăn thịt con mồi.

An Đào Đào cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng hoang mang, còn chưa kịp nhặt khăn mặt lên, bỗng thấy trời đất quay cuồng, bị anh ôm. chẩm lấy...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: C6: Lục sóc anh định làm gì


"Á..." An Đào Đào sợ hãi hét lên lên.

Sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra mình đã bị Lục Sóc đè lên giường.

Cửu Gia, anh làm gì vậy hả?" An Đào Đào sợ tới nỗi tim đập như trống bỏi, muốn giãy ra, nhưng người đàn ông này khỏe kinh người, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Lục Sóc nhìn khuôn mặt hoảng loạn của cô cười cợt: "Vừa rồi vẫn còn bình tĩnh lắm mà? Sao thế, không giả vờ tiếp à?"

An Đào Đào mấp máy môi, không thốt ra được từ nào.

Lục Sóc nhìn cô từ trên cao xuống, bởi vì hoảng hốt giãy giụa nên khăn tắm hơi xộc xệch, da thịt lộ ra cả mảng lớn, lại càng k ích thích thần kinh của người khác.

"Đúng là thứ quyến rũ đàn ông!" Anh giữ chặt cằm An Đào Đào chế nhạo: "Lần này nhà họ An cũng chịu bỏ vốn ra đấy."

Cằm An Đào Đào bị anh giữ đến phát đau, mắt

chợt ngấn nước, trông rất đáng thương.


Tên ác quỷ này, đáng sợ quá đi mất...

Rốt cuộc anh định làm gì?

Lục Sóc khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên nốt ruồi lệ dưới mắt trái của cô: "Đẹp thật đấy...Muốn cắt xuống giấu đi quá."

Anh vừa nói vừa vươn tay khẽ vuốt v e nốt ruồi lệ của cô.

An Đào Đào sợ tới nỗi không dám thở mạnh, tên ác quỷ này muốn cắt nốt ruồi lệ của cô ư?

Có cần ác độc biến thái đến vậy không?

"Cửu Gia, nốt ruồi lệ mà bị cắt ra sẽ mất đi sức sống, mà phải để trên cơ thể người mới toát lên được vẻ đẹp và sống động của nó." Vì mạng sống, của mình, An Đào Đào cố gắng giữ bình tĩnh.

Lục Sóc thay đổi thái độ, khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì: "Cô nói cũng đúng."

An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, sống rồi!

Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, đã cảm thấy có thứ lạnh giá gì đó áp lên nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cô.

Đó là đôi môi của Lục Sóc.

Hai mắt An Đào Đào bỗng mở to, cảm thấy

mình đã trở thành mục tiêu của rắn độc, đủ loại cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, buồn nôn... dâng trào trong lòng.

Làm sao bây giờ, cô sẽ chết mất...

Lục Sóc hôn lên nốt ruồi lệ kia, vẻ mặt mang theo sự say mê b3nh hoạn, khiến người khác kinh hồn bạt vía. An Đào Đào sợ hãi bắt đầu giãy dụa như con cá bị mắc cạn đang cố gắng thoi thóp.


Lục Sóc giữ lấy cổ tay cô, anh nắm rất chặt còn

mang theo sự tàn nhẫn.

An Đào Đào đau đớn, gò má trắng bệch.

Đôi môi Lục Sóc rời khỏi nốt ruổi lệ, hôn lên cổ cô, sau đó đi đần xuống dưới.

An Đào Đào nắm chặt ga giường, đôi mắt tràn "Lục Sóc anh định làm gì, anh buông

"Cô là cô đâu mà nhà họ An tặng cho tôi, hôm nay là đêm tân hôn, cô nói xem tôi định làm gì?" Lục Sóc mỉm cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút ấm áp.

"Nhưng, nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi, tiến triển thế này thì quá nhanh rồi đó." An Đào Đào liên tục giãy dụa.

Chân cô đạp loạn xạ trong không khí, nhưng chẳng đạp được gì mà ngược lại tay cô càng. chặt hơn.

Nụ hôn nóng bỏng kia càng đi xuống dưới, An Đào Đào càng hoảng hốt.

"Đừng mà, xin anh phút trôi qua, trái tìm của cô cũng theo đó mà dần nguội lạnh, cảm thấy chán nản vô cùng...

Từng giây từng


Lục Sóc nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô quá ồn ào, nên giọng nói hơi trầm thất nữa là tôi ném cô vào hang rắn đấy."

Nghe thấy vậy, cả người An Đào Đào cứng đờ, cũng bớt giấy dụa hẳn đi.

"Cô mà còn giãy

Cô không muốn làm thức ăn cho rắn độc, nhưng cô cũng không muốn ngủ cùng tên ác quỷ này.

“Hal" Lục Sóc thấy cô bị đọa sợ thì cười chế, tay cũng buông An Đào Đào ra, mò đọc theo đường khăn tắm rồi giật mạnh...

An Đào Đào chợt cảm thấy lành lạnh, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.

Cô không muốn, cũng không bằng lòng...

Lục Sóc rũ mắt, ngắm nhìn khuôn mặt bị dọa sợ đến độ phờ phạc của cô, giống như búp bê vải mặc cho người khác giày vò, chỉ muốn làm ra chuyện xấu xa với cô.

Anh híp mắt, tiếp tục cúi người xuống...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: C7: Điểm huyệt của anh


“Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, An Đào Đào đã vươn tay ra chạm vào vài huyệt vị sau. lưng Lục Sóc.

"Hửm?" Lục Sóc bỗng cảm thấy trên người hơi tê dại, rồi lan ra khắp người khiến anh không thể nào cử động.

Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào An Đào Đào.

Chết tiệt! Người phụ nữ này đã làm gì vậy?

Cuối cùng An Đào Đào cũng được tự do, cô nhấc chân dùng sức đá vào người Lục Sóc.

"Bịch", Lục Sóc lăn một vòng rồi ngã xuống cuối giường.

An Đào Đào vội vàng cầm lấy khăn tắm và áo khoác trên giường mặc vào, vừa bước xuống giường đã nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận của Lục Sóc, khiến cô chợt thấy hối hận.


Lục Sóc khó khăn đứng dậy, không biết người phụ nữ này đã dùng thủ đoạn gì mà cả người anh vẫn còn hơi tê.

"Cô đã làm gì?" Anh híp mắt, trong mắt chứa đầy tơ máu hung ác giống như chó sói. Anh rất tức giận tới mức muốn bóp ch ết cô...

Sao cô đám đạp anh xuống giường?

"Tôi chỉ điểm huyệt vài chỗ trên người anh. thôi." An Đào Đào nắm chặt áo khoác, hai mắt ngấn nước do quá sợ hãi, nhưng ánh mắt lại rất quật cường: "Cửu gia đừng lo, lát nữa anh sẽ bình thường trở lại."

Lục Sóc mím môi không nói gì, anh cố gắng. nhịn cảm giác tê đại trên người, bước từng bước về phía An Đào Đào.

An Đào Đào hoảng sợ, nhưng thấy trên người anh không mang theo súng nên dứt khoát làm liểu.

An Đào Đào lạnh lùng nói: "Cửu gia, nếu anh còn tới đây, tôi không ngại điểm thêm vài huyệt trên người anh đâu. Cảm giác toàn thân tê đại không hề đễ chịu đúng không?"

Lục Sóc đừng bước, đôi mắt u ám khóa chặt

Anh thấy gò má cô tái nhợt, nhưng đôi mắt

trong veo vừa kiên định vừa không chịu khuất phục, cứ như cây tùng bách cứng đầu trên núi cao, khiến người khác rất ngạc nhiên nhưng cũng muốn hủy điệ

Hơn nữa cô còn chẳng hề ghét trong nỗi sợ của cô. Người phụ nữ này thật thú vị....


"Ha hal Cô rất thú vị, tôi mong sau này cô vẫn. có thể như vậy..." Lục Sóc bỗng cười khẩy, giọng, nói trầm thấp lạnh như băng.

An Đào Đào nắm chặt đầu ngón tay của mình, không khác gì chú con nai con đáng thương vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng cô không dám thả lỏng, bởi vì một khi buông lỏng cảnh giác cô sẽ bị dã thú cắn chết.

Lục Sóc nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, chợt mất. hứng xoay người rời đi.

An Đào Đào nghe thấy tiếng bước chân ngày. càng xa, đến khi không còn nghe thấy nữa mới thả lỏng cơ thể căng thẳng nãy giờ.

Cô theo mặt tường trượt xuống, cả người y hệt búp bê bằng vải bị xé rách, mất hết sức lực trong cơ thể.

Nhưng khi cô nghĩ tới chuyện Lục Sóc đã r đi, khuôn mặt đang mệt mỏi đột nhiên nở nụ cười chiến thắng, nhưng đáy mắt còn mang theo nước mắt và nỗi sợ hãi.

Lúc nãy cô sợ muốn chết, tự dưng điểm hu) anh cũng chỉ xuất phát từ bản năng cơ thể cầu cứu mà thôi.

An Đào Đào cũng từng nghĩ đến việc nghe lời, coi như bị chó cắn là được, nhưng lúc khăn tắm bị giật ra, cô cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.


Cô không phải là cô cả nhà họ An, mà cô chỉ là người thay thế.

Cô không cam lòng, cũng không muốn bị chà đạp như vậy, nên mới khơi đậy bản năng tự cứu lấy mình.

Bây giờ nhớ dù lúc đó khá suy sụp, nhưng lại chẳng khác gì canh bạc, đánh cược ngay từ đầu trước mặt Lục Sóc, cô sẽ không giống những người phụ nữ khác, nên anh sẽ không. xuống tay tàn nhẫn với cô.

Kết quả cô đã cược đúng, nhưng trận đặt cược này quá đáng sợ.

An Đào Đào chỉnh ại áo khoác đứng dậy. Sau này vẫn còn chặng đường dài cần phải bước chỉ cần cô còn ở biệt thự này một ngày thì không được thả lỏng.

Cô đi vòng qua tủ đầu giường chuẩn bị đi ngủ, chợt nghĩ ì đó, bông xoay người khóa trái cửa, sau đó chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài để chặn cửa lại.

Làm như vậy, có lẽ Lục Sóc sẽ không vào được phải không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: C8: Đừng để tôi nói lại lần ba


Từ sau đêm đó, hai ngày liên tiếp An Đào Đào. không nhìn thấy Lục Só.

Cô đang suy nghĩ liệu ác ma đó có phải bị kỹ thuật điểm huyệt của cô đọa sợ rồi không? Vì vậy mới không dám tới nhảy nhót trước mặt cô?

Nếu đúng là vậy, sau này cô nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện kỹ thuật điểm huyệt do thầy truyền đạy mới được.

Đúng lúc này, trong sân truyền tới tiếng còi xe.

Sau đó, An Đào Đào nhìn thấy một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính đứng ở cửa, như đang chào đón ai đó.

Chẳng lẽ nhắc tào tháo, tào tháo liền tới hả?

An Đào Đào mở to mắt, vội vàng cắn miếng. bánh mì cuối cùng trong tay, đứng dậy muốn chạy

về phòng.

"Cô An, Cửu gia về rồi, cô phải đi ra ngoài chào đón." Má Trần chặn đường đi của cô.

Từ sau đêm đó, hai ngày liên tiếp An Đào Đào. không nhìn thấy Lục Só.

Cô đang suy nghĩ liệu ác ma đó có phải bị kỹ thuật điểm huyệt của cô đọa sợ rồi không? Vì vậy mới không dám tới nhảy nhót trước mặt cô?


Nếu đúng là vậy, sau này cô nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện kỹ thuật điểm huyệt do thầy truyền đạy mới được.

Đúng lúc này, trong sân truyền tới tiếng còi xe.

Sau đó, An Đào Đào nhìn thấy một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính đứng ở cửa, như đang chào đón ai đó.

Chẳng lẽ nhắc tào tháo, tào tháo liền tới hả?

An Đào Đào mở to mắt, vội vàng cắn miếng. bánh mì cuối cùng trong tay, đứng dậy muốn chạy

về phòng.

"Cô An, Cửu gia về rồi, cô phải đi ra ngoài chào đón." Má Trần chặn đường đi của cô.

Má Trần vẫn gọi cô là cô An, cũng đúng, cô chỉ là người bị nhà họ An cưỡng ép vào đây, không có giấy đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức hôn lễ, vậy thì cô có khác gì người tình được bao nuôi đâu.

Nhưng mà An Đào Đào không thèm để ý, không có danh phận càng tốt, sau này cô có chạy trốn cũng đỡ gặp rắc rối.

"ỔI" An Đào Đào miễn cưỡng đi ra khỏi biệt thự, đứng trước nhóm vệ sĩ để chào đón Lục Sóc

Lục Sóc từ tốn đi tới đưới sự vây quanh của. nhóm vệ sĩ, anh vẫn mặc áo khoác màu đen, chân mang ủng. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách, trên người tràn đầy tà khí giống như lang sói trong rừng.

Ánh nắng chiếu vào, làn da trắng nõn không lành mạnh nhưng lại ưa nhìn lạ thường.

An Đào Đào hơi lơ đểnh chà ngón chân xuống đất.

Cô chỉ muốn mau chóng quay về phòng, không muốn gặp tên ác ma này chút nào.

Chỉ chốc lát, Lục Sóc đã đứng trước mặt cô.

“Trong lòng An Đào Đào tức giận trợn mắt, nhưng bên ngoài lại nở nụ cười ngọt ngào: "Cửu gia, hoan nghênh anh về nhà..."

Giọng nói của cô mềm mại, mang theo chút. ngọt ngào khó tả, rất để nghe, cũng rất quyến rũ.


Lục Sóc rũ mắt nhìn cô từ trên cao, yết hầu hơi chuyển động.

An Đào Đào bị anh nhìn chòng chọc đến độ da đầu tê đại, theo bản năng lùi về sau một bước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không nói gì nữa.

Cô cảm thấy mình là con mồi đáng thương, bất cứ lúc nào cũng bị nuốt chửng.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lục Sóc cũng ấng: "Cô đi theo tôi."

" An Đào Đào sợ hãi ngẩng đầu, hơi kiêng ky nhìn Lục Sóc, đi theo anh ư?

Cô hơi do dự mím môi, không đám hỏi lại, đành phải cắn răng đi theo anh, hy vọng tên ác ma này đừng làm khó cô nữa.

Nhớ tới chuyện xảy ra ba ngày trước, An Đào. Đào vừa lo vừa sợ, nỗi sợ lan ra mọi ngóc ngách. trong tim. Cô đi từng bước theo anh, hai chân dần mềm nhũn.

An Đào Đào lén ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện Lục Sóc không đi vào biệt thự mà đi ra sân sau.

Cô cắn môi, trong lòng nảy sinh dự cảm. không lành.

Sân sau của biệt thự ư?

Cô nhớ rõ hang rắn trong lời đồn nằm ở sân

sau. Nơi đó nuôi đủ loại rắn độc, ai đắc tội với Lục Cửu Gia đều bị anh ném vào hang rắn để làm mồi cho bọn chúng...

Chẳng lẽ Lục Sóc định dẫn cô đến hang rắn Sao?


Cô còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, Lục Sóc đã dừng lại ở một nơi âm u.

Xung quanh trồng đầy cây cối xanh tươi, khi gió thổi qua, cây cối chuyển động xào xạc. Bóng cây chiếu xuống mặt đất chẳng khác gì bẩy yêu ma điên cuồng nhảy múa, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

Mà ở nơi cây cối vây quanh có một cái hố lớn, trong hố lớn truyền đến tiếng "xì xì", khỏi cần nói cũng biết bên trong là thứ gì.

An Đào Đào nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi trong. lòng đã tăng lên cực điểm. Lục Sóc thật sự dẫn cô

đến hang rắn.

Có phải cái mạng nhỏ của cô sắp kết thúc rồi không?

"Lại đây." Lục Sóc thấy cô đứng xa quá nên vẫy tay gọi cô.

An Đào Đào nhìn bàn tay của anh cứ như thần chết đang gọi mình.

Cô cắn môi, đứng yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn rất đáng thương.

Ánh mắt Lục Sóc lạnh lùng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo sát khí nồng đậm: "Lại đây, đừng để tôi nói lại lần bal"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: C9: Tên điên muốn bóp ch3t cô


Dây thần kinh trong lòng An Đào Đào bỗng. đứt đoạn, cô nắm chặt vạt áo, bước từng bước nhỏ đến gần...

Khi cô đến bên cạnh Lục Sóc, lưng áo đã ướt đâm mồ hôi lạnh, dính lên người cô. Gió thổi qua. khiến sống lưng cô lạnh toát.

Đầu ngón tay khẽ cựa quậy, trông rất lo sợ.

Lục Sóc cụp mắt nhìn cô, thấy cô không nói câu nào thì cảm thấy nhạt nhẽo, ánh mắt càng u ám hơn, nhưng lại giống như vòng xoáy khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.

“Cô có biết đây là nơi nào không?”

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến. tim của An Đào Đào khẽ run lên.

khii Cô đảo mắt, đè đặt nhìn về phía hang rắn, có hàng nghìn con rắn độc đang bò lổm ngổm trong hốlớn. Chúng phun đầu lưỡi của mình ra, ánh mắt: lạnh lẽo, như thể giây tiếp theo sẽ vồ tới, cắn nuốt người khác vào bụng.

An Đào Đào mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy khó chịu khắp người.


Cô thu hồi ánh mắt, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đây là hang rắn của Cửu gia..."

"Thông minh đấy, cô có biết những con rắn này ăn gì không?” Lục Sóc thả lỏng người, vươn tay xoa nốt ruồi lệ của cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như đang đối xử với người yêu đã ở bên nhau nhiều năm.

Nhưng trong tức khắc, An Đào Đào cảm nhận được nguy hiểm, tay của anh rất lạnh không khác gì rắn độc đang bò trong hố.

"Không biết..” An Đào Đào liếc, đột nhiên phát hiện trong hố lớn có vô số hài cốt trắng toát cực kỳ chói mắt.

Quả nhiên lời đồn là thật, những con rắn này. ăn thịt người...

“Những người phản bội, đắc tội với tôi đều ở dưới đấy.” Lục Sóc khẽ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, trong vết máu còn sót lại tràn ngập sắt ý.

Giây tiếp theo, anh siết chặt cổ An Đào.

An Đào Đào ngạt thở, chỉ cảm thấy không khí đang dần vơi đi.

Tên ác quỷ này thực sự muốn bóp ch3t cô!

““Khụ khụ, Lục Sóc, anh làm gì vậy, buông ra..." An Đào Đào đỏ mặt, không ngừng đánh vào mu bàn tay của Lục Sóc.

Nhưng sức lực của cô chỉ như gãi ngứa. “Điểm ma huyệt của tôi đấy hả?” Lục Sóc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, khóe

miệng nở nụ cười nham hiểm: “Có muốn trở thành một trong số đó không?”

An Đào Đào ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh.


Tối tăm, sâu thẳm khiến người khác lo. Sợ...

Cô khó chịu mím chặt môi, là do cô sơ suất, còn tưởng rằng tên ác quỷ này biến mất hai ngày là vì sợ.

Hóa ra là đang ở đây đợi cô.

Nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ chết mất “Không muốn, tôi không muốn...” An Đào Đào mở miệng, giọng nói yếu ớt như mèo con nức

nở: “Cửu gia, tôi sai rồi, xin anh rộng lượng, đừng so đo với một con nhóc như tôi, được không?”

Lục Sóc thấy cô thật sự sắp chết mới buông tay ra, tâm trạng càng vui sướng hơn.

An Đào Đào được thả ra, cô tham lam hít thở không khí, sau nhiếu lần hít sâu, cô mới cảm thấy mình đã được sống lại, trong lòng càng sợ Lục Sóc hơn.

Tên ác quỷ này suýt bóp ch3t cô. sâu, cô mới cảm thấy

Anh giống hột bạo chúa, hễ tí là chém muốn giữ lại mạng sống của mình thì phải thể hiện sự yếu thế... Nếu vừa rồi cô không thể hiện sự yếu thế, hậu quả sẽ khó mà lường trước được.

“Sợ à?” Lục Sóc bóp gáy cô, buộc cô nhìn đám rắn độc trong hố.


An Đào Đào vừa bị bóp cổ xong, bây giờ lại bị bóp gáy, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ vào bệnh viện tâm thần mất.

“Nếu muốn sống sót thì phải lấy lòng tôi, đừng chọc tôi nổi giận, biết chưa?” Lục Sóc nói, rồi đưa tay xoa nốt ruồi lệ của cô lần nữa.

Ánh mắt anh sỉ mê, pha chút b3nh hoạn.

An Đào Đào vừa mới thoát khỏi nỗi ám ảnh, nên không nói gì, nhưng Lục Sóc lại cho rằng cô khônghiểu, nên bàn tay đang bóp gáy cô vì không,

vừa lòng mà tăng thêm sức lực.

An Đào Đào giật mình, cảm giác cổ của mình sẽ bị bóp gãy bất cứ lúc nào, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô vẫn nói: “Tôi biết rồi, Cửu gia...

Cô ngẩng đầu liếc nhìn, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt phát sáng của một con rắn độc ở trong hang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: C10: Không đi cùng tôi sao


Đó là một con rắn độc đốm hoa, mắt vàng óng ánh, ánh mắt tàn nhãn, trông rất hung ác, nhưng. dù là một con rắn độc hung mãnh như vậy lại khiến hai mắt của An Đào Đào phát sáng.

Nếu cô không nhìn lầm, đó là vua trong các loài rắn cực kỳ độc, nhưng thuốc càng độc thì giá trị sử dụng càng khiến người ta khiếp sợ.

An Đào Đào vô thức li3m môi, ánh mắt nhìn rắn độc càng phát sáng hơn, trong lòng càng muốn chiếm con rắn độc này làm của riêng.

“Tuy rằng hang rắn của Lục Sóc rất đáng sợ, nhưng vẫn có chỗ thích hợp...

Lục Sóc thấy An Đào Đào nhìn hang rắn không đời mắt thì tưởng là cô sợ.

Anh nhẹ nhàng xoa gáy cô: “Nhớ kỹ đấy, đừng chọc tức tôi, mà phải lấy lòng tôi, khiến tôi vui vẻ thì tôi sẽ không ném cô vào hang rắn.”

An Đào Đào nghe xong thì thầm cười khẩy.

Ha ha, cảm ơn anh nhé...


Lục Sóc híp mắt, nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cô

về biệt thự.

An Đào Đào còn đang nghĩ tới con rắn độc kia, đợi đến khi cô phản ứng lại đã ở trong biệt thự, ghê tởm hơn là lúc này còn ngồi trên đùi Lục Sóc.

Cả người cô không thoải mái, bất an vặn. vọo.

“Đừng nhúc nhích.” Mắt Lục Sóc u ám, khàn giọng nói Lại không nghe lời rồi?”

An Đào Đào ngẩn ra, bỗng cảm nhận được nhiệt độ trên đùi anh, đường như nghĩ đến điều gì đó nên cô cũng không đám cử động nữa.

Nơi này là phòng khách, nên cô không muốn làm gì đó với anh đâu...

“Ngoan lắm!” Môi mỏng của Lục Sóc khẽ mở, nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một con búp bê mặc cho người ta định đoạt, rất không thoải mái.

An Đào Đào kìm nén cơn buồn nôn trong lòng, mới không tát anh.

Lúc này má Trần đi vào, tay còn cầm mấy hộp quà, lần lượt đặt lên bàn, trông có vẻ rất cao cấp.

An Đào Đào tò mò, không nhịn được liếc vài Tần, hộp quà này dùng để làm gì?

Lục Sóc thấy cô tò mò, tiếp tục mở miệng cao. quý: “Khi nào cô trở về nhà họ An thì cầm. theo.”

Nghe vậy, An Đào Đào không khỏi kinh. ngạc.

Lục Sóc đồng ý để cho cô rời khỏi biệt thự này, trở về nhà họ An? Còn chuẩn bị quà cho cô?


Cô phải trở về nhà họ An một chuyến, đồ của cô vẫn còn ở đó nên cô phải cẩm về, hơn nữa cô còn muốn tính món nợ này với nhà họ An.

Nhưng mà bây giờ cô không thể biểu hiện ra, bằng không để Lục Sóc biết được cô không phải cô cả nhà họ An, có lẽ cô sẽ chết rất khó coi.

“Cửu gia, sao lại đột ngột về nhà họ An thế? Còn mang theo nhiều quà như vậy?” An Đào Đào tỏ vẻ hoài nghỉ.

“Lại mặt, cô quên rồi hả?” Lục Sóc nhìn chằm. chằm đôi mắt trong veo như nước của cô, yết hầu. khẽ chuyển động.

An Đào Đào không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Lục Sóc, bởi vì cô đã bị câu lại mặt kia

đọa cho khiếp sợ.

Là lại mặt vào ngày thứ ba sao?

Cô và Lục Sóc không tổ chức hôn lễ, càng. không có giấy đăng ký kết hôn, bây giờ nói tới lại mặt thật mỉa mai...

An Đào Đào không biết Lục Sóc đang nghĩ gì, vì vậy cô chỉ có thể gượng cười, ngọt ngào nói: * Cửu gia, tôi cũng lâu rồi không về nhà họ An, nên rất nhớ.”


“Trước đó bố An vứt cô ở nông thôn không đòm ngó tới, bây giờ có chuyện thì gọi cô về thay thế. con gái của ông ta, thật sự xem cô là quả hồng mềm mặc cho ông ta bóp à?

Ánh mắt của Lục Sóc u ám, nhìn chòng chọc cô khó hiểu hỏi: “Thật không?”

"Trái tỉm An Đào Đào liền nhảy lên, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

Cô li3m khóe môi, đắn đo mở miệng: “Đúng, vậy. Cửu gia, anh có thể đi cùng tôi không?”

“Cô muốn để tôi ải à?” Lục Sóc khẽ lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, khiến tim của An Đào thắt lại lần nữa.

Cô cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng càng ngọt ngào hơn: “Dĩ nhiên là muốn rồi, chuyện lại mặt không phải hai chúng ta cùng đi hay sao?”

Làm sao có thể? Còn lâu cô mới muốn đi cùng, tên tâm thần này.

Đừng bao giờ coi lời nói trái lương tâm là thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: C11: Có lẽ cô sắp tự do rồi


An Đào Đào đè chừng nhìn Lưu Sóc.

“Trong mắt cô có sự thăm dò, hơi cảnh giác, cơ thể cũng khẽ run lên, không khác con thú nhỏ ló đầu ra, đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa chòm râu của rồng, đáng vẻ đáng yêu muốn chết.

Đương nhiên Lưu Sóc nhìn ra sự cảnh giác và thăm đò của cô, nhưng anh không nói ra: “Cô tự đi đi, tôi còn có việc.”

Nghe vậy, trong lòng An Đào Đào khẽ thở ra, chỉ sợ ác ma này đồng ý đi theo.

Nhưng trên mặt không đám tỏ ra vui vẻ, mà ra vẻ tiếc nuối: “Cửu gia không đi thật đáng tiếc".

Lưu Sóc nhìn khóe miệng của cô đang nhín

cười thì ánh mắt càng u ám hơn.

“Cô có tiếc thật không?” Khóe miệng của anh nở nụ cười không rõ, khẽ sở nốt ruồi lệ của cô, cảm nhận rất rõ cô đang run rẩy.


An Đào Đào: "..."

Cô nuốt nước bọt, cảm thấy mình như con

chuột bị ác ma đùa giỡn trong lòng bàn tay. “Thật mà...” Cô che giấu lương tâm đáp. “Hal Cô đi đi, nhớ phải ngoan ngoãn trở về, biết chưa?” Anh khẽ cười, giọng nói lạnh nhạt nhưng lạ ¡ mê hoặc, khiến trong lòng An Đào Đào cảm thấy nguy hiểm.

rô tình toát ra mùi

An Đào Đào ngoan ngon gật đầu, trong lòng. chỉ muốn mau chóng cách xa anh.

“Để tôi bảo Hoàng Sâm đưa cô đi.” Lưu Sóc buông An Đào Đào ra rồi đứng dậy.

Anh cao một mét chín, chắn hết ánh sáng trước mặt An Đào Đào.

An Đào Đào chấn động, sợ anh bỗng đổi ý muốn đi cùng, vội vã xoay người cầm hộp quà trên bàn lên.

“Cửu gia, vậy tôi tới nhà họ An trước.”

Lưu Sóc nhìn cô không nói gì, trong ánh mắt mang theo ý nghĩa sâu xa khiến người ta khó. hiểu.

Cả người An Đào Đào run rẩy, ánh mắt của anh khiến cho cô cảm thấy u ám đáng sợ, giống. hệt thợ săn đang ngủ đông. Cô không đám nán lại lâu mà chạy đi ngay.

Lưu Sóc thật sự đáng sợ, ở bên anh bất cứ lúc nào cô cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Trong sân, Hoàng Sâm đang đứng đợi bên cạnh xe, thấy An Đào Đào đi ra thì bất ngờ nói: cô An vẫn còn sống à?”

"Trước đây phụ nữ đưa đến bên cạnh Cửu gia đều sống không tới ngày thứ hai, vậy mà người phụ nữ này lại sống được ba ngày rồi, quả nhiên có bản lĩnh.


An Đào Đào nghe ra giọng trêu chọc của anh ta, tự nhiên ngồi lên xe nói: “Đúng vậy, là do mạng tôi lớn. Sao nào? Anh mong tôi chết lắm à?

Cửu gia không giết cô, đương nhiên cô sẽ không sợ đàn em bên cạnh Cửu gia.

“Sao tôi đám chứ? Mà tôi chỉ đang cảm thán cô cừ lắm thôi.” Hoàng Sâm huýt sáo y như tên lưu manh.

An Đào Đào phớt lờ anh ta, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh đang không ngừng thay đổi, bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Không có Lưu Sóc, trong xe chỉ có hai người họ, lát nữa không phải cô có thể tìm cớ thoát khỏi

tầm mắt của Hoàng Sâm rồi thừa cơ bỏ trốn, sau này sẽ được tự do à?

Nửa tiếng sau, xe ngừng lại ở cửa nhà họ An, Hoàn Sâm thông qua kính chiếu hậu thấy An Đào Đào không có động tĩnh gì.

“Đến rồi.” Anh ta tắt máy, nhắc nhở.

An Đào Đào hoàn hồn, hơi mù mờ nhìn ra bên ngoài, đây là lần thứ hai cô tới nhà họ An, còn chưa quen đường cho lắm, nếu chạy trốn...

Hoàng Sâm thấy vẻ mặt cô hốt hoảng thì không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ cô đang nghĩ cách chạy trốn à?”


An Đào Đào ngớ ra, người bên cạnh Lưu Sóc thật tinh tường, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.

Cô đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, rồi tươi cười đáp: “Sao có thể chứ? Tôi vẫn muốn sống yên ổn..”

Hoàng Sâm: “Cô biết thì tốt.”

Sau khi An Đào Đào xuống xe, cô lẳng lặng quan sát xung quanh, phát hiện bên cạnh trừ Hoàng Sâm ra thì không còn ai khác.

Lát nữa viện cớ tác khỏi Hoàng Sâm thì cô sẽ

có cơ hợi chạy trốn.

Nghĩ đến đây, An Đào Đào cong môi như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời chói chang trong nháy mắt đã khôi phục lại sức sống.

Cô có lẽ sắp tự đo. Nhưng trước đó, cô phải quay về nhà họ An lấy đồ của mình đã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: C12: Âm mưu gả thay


Lúc An Đào Đào mang theo hộp quà bước vào nhà họ An thì hai vợ chồng nhà họ An đang xem TV ở phòng khách, đáng vẻ vui vẻ hòa thuận đó khiến cô đỏ cả mắt.

Bọn họ sống cùng với ác ma.

"Đang xem TV à? Tôi về thăm hai người đây." An Đào Đào nói xong thì đặt hộp quà trong tay lên bàn trà.

ất hưởng thụ... Mà cô lại bị ép phải

Bố mẹ An nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy là An Đào Đào thì không khỏi rùng mình.

Có thể là vì chột dạ nên bố An không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

An Đào Đào lại không e đè quan sát bọn họ: "Cả hai đều béo tròn, sắc mặt cũng thoải mái, xem ra ba ngày nay sống rất tốt ha""

Giọng nói trong veo ấy mang theo sự xa cách và áp lực vô hình.

Sắc mặt bố An hơi khó chịu, còn mẹ An thì không phản đối.


Bà ta nhìn bộ đồ cao cấp phiên bản giới hạn của thương hiệu Chanel trên người An Đào Đào, đây chính là thứ mà bà ta mong muốn từ lâu.

Nhưng vì giá cả quá đắt nên bà ta chỉ có thể ngắm thôi. Bây giờ lại được mặc trên người con. nhóc nhà quê này đúng là phung phí của trời.

"An Đào Đào, mày..." Mẹ An đang định giáo đạy đỗ lại con nhóc nhà quê này. Nếu không có bà ta, con nhóc nhà quê này có thể ăn mặc quần áo đẹp vậy sao?

Ai đè còn chưa nói hết câu, bà ta đã nhìn thấy Hoàng Sâm đi đến từ phía sau với đáng vẻ hùng, dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Bà ta liền trở mặt, nở một nụ cười hiển từ kéo tay An Đào Đào. hỏi:

"Đào Đào, sao con lại về đây? Con ở bên Cửu gia có tốt không?"

Sự xuất hiện của Hoàng Sâm đã nhắc nhở bà ta rằng bây giờ An Đào Đào là người của Cửu gia, nên bà ta không thể đễ dàng đắc tội.

"Ba ngày lại mặt nên Cửu gia cho tôi về thăm. các người, các người không nhớ à?"

An Đào Đào chớp mắt, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh gỡ tay mẹ An trên tay mình ra.

Mẹ An ngần ra, vậy mà Cửu gia lại cho cô lại mặt, còn cố ý mang theo quà.

Lễ nghỉ chu toàn như thế, không biết có thật sự vừa ý con nhỏ nhà quê này hay không?

Nếu đúng là như vậy thì bọn họ không cần phải lo lắng về kinh tế sau này của nhà họ An nữa.

Cuối cùng con nhóc nhà quê này cũng có chút tác dụng, không uổng công lúc đó đã nhận nó về.

"Nhớ chứ, nhớ chứt Sao bố mẹ có thể quên được?" Mẹ An càng mỉm cười hiền từ, ánh mắt bà ta nhìn An Đào Đào như đang nhìn cây hái ra tiền.

An Đào Đào cảm thấy buồn nôn, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.

Chúng ta đang chờ con về, sau đó sẽ cùng đi khách sạn năm sao ăn cơm đó." Mẹ An nói xong. thì vội vàng rót trà cho Hoàng Sâm: "Nào, mời cậu uống trà.


"Không cần đâu." Hoàng Sâm liếc nhìn mẹ

An đang đưa trà tới, rồi lại liếc mắt An Đào Đào. đang đứng ở đó.

Con gái còn không có nước uống, mà lại chủ động đưa trà cho người đưới trướng như anh ta.

"Mọi người nói chuyện đi, tôi chờ cô cả ở bên ngoài." Anh ta nói với An Đào Đào rồi xoay người đi ra ngoài.

Hoàng Sâm vừa rời đi, nụ cười trên mặt mẹ An đã tắt ngấm lộ ra bộ mặt thật.

Bà ta liếc nhìn thứ mà An Đào Đào mang về, hộp quà được đóng gói rất tỉnh xảo, vừa nhìn đã biết giá cả không hể rẻ.

Bà ta nói một cách quái gở: "Mấy hộp quà này đều do Cửu gia mua à? Điều này chứng tỏ mày sống cũng tốt đấy."

"Cảm ơn mấy người đã ban tặng." An Đào Đào. lườm bọn họ, sự thù hận không hề che giấu trong, ánh mắt.

Mẹ An thoáng nhìn thấy sự tức giận và thù hận trong mắt cô, trong lòng căng thẳng, lùi về ột bước theo bản năng. Nhưng khi nghĩ đến cô chỉ là một con nhóc ở

sau

nông thôn, nếu bọn họ không đưa cô đến cho Cửu gia thì cô làm gì có cơ hội được Cửu gia yêu thích. Đợi đến lúc Cửu gia chán cô thì cô cũng chẳng là cái thá gì cả.


"Một con nhóc đến từ nông thôn như mày có thể làm bạn bên cạnh Cửu gia là phúc phận của mày." Mẹ An cười nhạo.

Cho nên bà thừa nhận, lúc đó mấy người đã bỏ thuốc vào trong thức ăn?" An Đào Đào khẽ híp mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của mẹ An.

"Nếu bọn tao không bỏ thuốc, liệu mày có ngoan ngoãn ngồi lên xe của Cửu gia không?" Vẻ châm chọc trong mắt mẹ An càng tăng lên, bà ta nói như thể Đào Đào phải cảm ơn bà ta.

Mặc dù An Đào Đào đã sớm đoán được bọn họ bỏ thuốc mình, nhưng khi sự thật được mẹ An khẳng định thì trong lòng cô vẫn vô cùng tức giận.

Cô hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại lên tiếng hị ậy An Định Nhiên - cô cả nhà các người thì sao?"

Vừa nhắc tới An Định Nhiên, trên mặt mẹ An đã không giấu được niềm kiêu ngạo và tự hào:

"Định Nhiên sẽ đi du học ở nước S, đây là giấc mơ từ nhỏ của con bé, bây giờ đã trở thành hiện thực."

An Đào Đào vừa nghe thấy đã không nhịn nổi nữa, cô tắm vạt áo của mẹ An.

Giọng nói của cô thâm trầm: "Mới qua ba ngày mà An Định Nhiên đã ra nước ngoài du học? Mấy người lừa tôi đến nhà họ An rồi bỏ thuốc tôi, đưa tôi đến bên cạnh Cửu gia, cũng chỉ là vì để cho An Định Nhiên ra nước ngoài du học đúng không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: C13: Cửu gia sẽ khiến bà chết


"Tất nhiên rồi." Mẹ An hất cằm, vẻ mặt như thể đây là chuyện hiển nhiên.

"Định Nhiên nhà chúng ta thông minh từ nhỏ, là hạc giữa bầy gà, tiền đồ vô lượng. Làm sao tao có thể cam lòng đưa con gái cưng của tao đến bên cạnh Cửu gia chì

“Thực ra tài chính của công ty nhà họ An rất khó khăn, nên bọn họ buộc phải tìm đến Cửu gia, hi vọng Cửu gia có thể giúp đỡ.

Lúc đó Cửu gia đã đồng ý, nhưng anh đã đưa ra yêu cầu là muốn có được con gái nhà họ An.

Cửu gia là kẻ giết người không chớp mắt, bố mẹ An vừa muốn Cửu gia giúp đỡ, vừa không, muốn đẩy con gái cưng của mình nhảy vào hố lửa nên đã nhớ tới đứa con gái nuôi ở nông thôn.

"Mấy người giỏi lắm!" An Đào Đào đã tức đến độ phát điên.

Cô rất muốn mắng thật to, nhưng chỉ nói ra câu này.

Cô không giỏi cãi nhau, bởi vì từ nhỏ ông đã


dạy cô không được nói tục.

Muốn trách thì trách lúc trước cô quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng cuối cùng bố cũng bằng lòng đón nhận mình. Cô đã đè nén khát khao phá hoại tình. cảm gia đình trong lòng mới tới nhà họ An, ai đè bọn họ lại đối xử với cô như vậy.

Chẳng phải bây giờ mày sống rất tốt à?" Mẹ An đi vòng quanh An Đào Đào, đôi mắt nhỏ như rađar.

"Ba ngày trước mày ăn mặc không khác gì con nhặt ve chai. Còn bây giờ nhìn bộ đồ thời trang cao cấp Chanel này của mày đi, giá cả hơn mười triệu đấy, là con số trên trời mà mày ở nông thôn cả đời cũng không thể có được."

An Đào Đào nhìn chằm chằm bà ta bằng ánh mắt sâu thẳm quỷ quyệt.

Mẹ An không hề sợ hãi: "Nếu không có bọn tao, bây giờ mày sẽ được đối xử như vậy à? Do đó mày hãy cố gắng phục vụ Cửu gia đi, đừng chọc Cửu gia nổi giận. Bằng không, mấy bộ đồ đẹp đẽ này chỉ có thể mặc ở dưới đất thôi."

An Đào Đào híp mắt, ả đàn bà độc ác này đang nguyền rủa cô đúng không?

"Yên tâm, cho đù tôi chết, tôi cũng sẽ kéo. người xuống chịu tội thay." An Đào Đào nhếch. môi.

Dáng vẻ trắng trợn của cô, khi cười lên vô cùng gian ác: "Nếu để cho Cửu gia biết tôi không. phải là cô cả nhà họ An, hai người nói xem nhà họ An sẽ thế nào? Rồi An Định Nhiên đang ở nước S xa xôi sẽ làm sao đây?"

Mẹ An bỗng trợn mắt, rõ ràng không ngờ một con nhóc nhà quê cũng quyết đoán như vậy.

Mày, cái con khốn này! Nếu mày đám nói ra, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!" Dứt lời,

mẹ An còn tát cô một cái.

An Đào Đào lâm nguy không loạn, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ: "Nếu cái tát của bà để lại dấu vết thì khi trở về mà Cửu gia thấy được, bà nói xem anh ta có gi ết chết bà hay không?"


Mẹ An choáng váng, tay cũng dừng tại giữa chừng.

Con khốn này đám uy hiếp bà ta?

"Đủ rồi! Hai người bớt cãi nhau đi!" Bố An vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, trên mặt cũng. mang theo chút buồn bực.

Lời nói của bố An vẫn có ích, mẹ An lập tức im. bặt, nhưng sắc mặt hơi khó coi.

An Đào Đào gõ nhẹ lên bàn, đáng vẻ nhàn nhã nhưng trong lòng rất bất an: "Này, ông già An, ông cũng đồng ý chuyện của tôi, có nghĩa là ông. cũng tham gia vào đúng không?"

Bố An không trả lời thẳng, mà chỉ tức giận quát: "Sao mày có thể ăn nói với bố mày như vậy hả?"

An Đào Đào lườm ông ta rồi lên tiếng cười nhạo: "Bố ruột sẽ đẩy con gái mình vào hố lửa à? Thứ cho tôi nói thẳng, ông chính là kẻ rác

"Mày..." Bố An tức đến mức mặt đỏ tía tai. An Đào Đào cười nhạt, ánh mắt bỗng trở nên lành nhạt, nói tiếp: "Hôm nay tôi trở về, ngoài

chuyện về lấy đồ của tôi đi thì vẫn còn một chuyện nữa, đó là từ nay về sau, tôi không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ An."


Cô gả cho Cửu gia thay cho con gái cưng của bọn họ, như vậy cũng đã đủ báo đâp tất cả ân tình. Huống chỉ bọn họ cũng không có bao nhiêu công ơn nuôi đưỡng cô.

Sau này, nhà họ An không còn liên quan đến cô nữa.

"Mày! Mày làm phản! Cánh cứng rồi ha!" Bố An đập bàn tức giận.

"Thôi nào ông, hãy bớt giận đi! Bây giờ nó ÿ được Cửu gia cưng chiều, nên cánh đã cứng cáp. rồi, không còn biết mình mang họ gì nữa." Mẹ An ở bên cạnh an ủi ông ta, mắt nhỏ lại trừng mắt nhìn An Đào Đào: "Chúng ta đừng so đo với nó nữa, để nói khỏi cáo trạng với Cửu gia."

Bố An hít sâu một hơi, nếu không phải vì chuyện của công ty thì ông ta chẳng thèm để ý đến đứa con gái riêng này.

Lớn lên ở nông thôn, quả nhiên cực kỳ thô lỗ.

"Còn nữa, tốt nhất là hai người hãy cầu nguyện ải, Cửu gia sẽ không bao giờ phát hiện ra, bằng không..." An Đào Đào làm động tác cắt cổ: “Hai người chết chắc."

Giọng nói của cô u ám lạnh lẽo khiến người khác ớn lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: C14: Cắt đứt quan hệ


Mẹ An giật mình, đến lúc kịp phản ứng lại thì An Đào Đào đang bước vào phòng ngủ.

Bà ta mở to mắt lớn tiếng gọi: “An Đào Đào, mày đang làm gì đấy? Mấy căn phòng đó là nơi mày có thể vào sao?”

An Đào Đào quay đầu nhìn lại, cũng không dừng lại: “Ba ngày trước, khi tôi đến có mang theo một chiếc túi, có lẽ cái túi được đặt ở một trong các căn phòng.”

Chiếc túi đó là toàn bộ gia sản của cô.

Mẹ An nhanh chóng nhớ đến chiếc túi vải rách tả tơi kia.

Bà ta nhướng mày, châm chọc nói: “Mày. đừng động vào đồ của bọn tao, còn cái túi rách kia của mày đã bị tao vứt xuống nhà kho dưới tầng. hầm rồi.”

Bà ta rất ghét chiếc túi rách đó, vốn định ném nó vào thùng rác, sau đó nghĩ lại đã ném vào nhà kho đưới tầng hầm. Nếu An Đào Đào không đi tìm, có lẽ nó đã bị đóng bụi rồi.

“Được, bà giúp tôi đi tìm chiếc túi đi.” An Đào Đào dừng bước, cười như không cười nhìn bà ta.


Mẹ An cau mày, trong nháy mắt bà ta luôn cảm thấy An Đào Đào đang coi bà ta là người giúp việc, khiến bà ta rất khó chịu.

Nhưng dưới ánh nhìn của bố An, bà ta đã nhẫn nhịn đi xuống nhà kho dưới tầng hầm để tìm chiếc túi, bên trên chiếc túi vải còn dính một lớp bụi.

An Đào Đào nhanh chóng nhận lấy chiếc túi, rồi ôm nó vào lòng như một đứa trẻ.

Chiếc túi này là do ông ở dưới quê tặng cho cô, bên trong có kim dùng để châm cứu và một số chai lọ, đều là thuốc đo ông ở dưới quê điều chế, rất có ích, nên cô luôn coi nó như báu vật.

““Không phải chỉ là một chiếc túi vải rách thôi sao, có cần phải quý giá như vậy không?” Mẹ An liếc cô rồi nói một cách quái gở.

An Đào Đào đeo chéo chiếc túi trên người, không thèm nhìn mẹ An lần nào nữa.

Mẹ An không chịu được sự sỉ nhục như vậy, giọng nói càng lúc càng cay nghiệt: “Bây giờ mày

hãy nhân lúc Cửu gia yêu thương mày mà mặc sức đắc ý đi, đợi đến khi Cửu gia chơi chán rồi, sẽ vứt mày không bằng một con chó.”

“Đến lúc đó, Cửu gia cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người...” An Đào Đào nở nụ cười lạnh lùng, khẽ vuốt chiếc túi đi ra cửa.

Người nhà họ An khiến cô cảm thấy ghê tởm, sau này cô sẽ không bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa.

Lúc An Đào Đào bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hoàng Sâm đang dựa vào tường hút thuốc.

“Từng vòng khói thuốc bay ra, mùi vị rất nồng.

An Đào Đào ghét bỏ nhíu mày, cô ghét mùi. thuốc lá, bởi vì nó không tốt cho sức khỏe.

“Ổ, cô cả ra rồi à?” Hoàng Sâm đập tắt điếu thuốc vứt nó đi.


An Đào Đào gật đầu, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn xung quanh, ngoại trừ Hoàng Sâm, cô không, nhìn thấy những người khác của Cửu gia.

Nếu cô muốn chạy, có lẽ sẽ thành công, phải không?

“Về luôn à?” Hoàng Sâm lười biếng mở cửa xe.

“Bây giờ tôi không muốn trở về.” An Đào Đào. mấp máy môi như đang đùa bỡn.

Hoàng Sâm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi thay đổi: “Vậy bây giờ cô cả nhà họ An muốn đi đâu.”

“Tôi đói bụng muốn đi ăn chút gì đó.” An Đào Đào nhìn ra ngoài, nhìn thấy có mấy quán ở đối diện đường, một trong số đó có một tiệm Ma lạt thang buôn bán rất đắt khách.

Cô vươn tay chỉ vào tiệm lẩu Ma lạt thang đó: “Lúc trước bạn học từng dẫn tôi đến tiệm Ma lạt. thang đó một lần, ăn rất ngon, tôi luôn muốn ăn lại nhưng bố mẹ không cho tôi ăn. Bây giờ tôi đã là người của Cửu gia, bố mẹ không thể quản được nữa, nên bây giờ tôi rất muốn ăn.”

Quán ven đường ư?

Hoàng Sạm ghét bỏ cau mày, đã lâu lắm rồi anh ta không ăn loại đồ ăn này.

“Nếu anh không muốn đi thì cứ ở đây chờ đi.” An Đào Đào hít sâu một hơi, tìm đập loạn xạ liên hồi.


Nếu tên lưu manh này không đi theo, chốc nữa cô sẽ nhanh chóng hòa vào đám đông rồi lén trốn đi...

*Cô đi đi, tôi sẽ ở đây chờ cô.” Hoàng Sâm. đứng dựa vào xe, rồi lấy một điếu thuốc ra, châm. lửa.

An Đào Đào giật mình, đễ đàng như vậy sao?

Cô nhấc chân cẩn thận bước từng bước nhỏ thăm đò, thấy Hoàng Sâm thực sự không đi theo, cô đã trở nên can đảm hơn, nhếch môi sải bước đi về phía con đường đối một cách tự nhiên.

Nghĩ đến lát nữa Hoàng Sâm sẽ không thể nào. nhìn thấy cô nếu cô hòa lẫn vào đám đông, vẻ mặt của cô đã trở nên cực kỳ vui vẻ.

Nhưng cô còn chưa đi đến con đường ở phía đối diện, chợt cảm thấy có nhiều ánh mắt đang, nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưhình với bóng ở quanh đây, nếu cô có bất kỳ hành động chạy trốn nào, cô sẽ xong đời.

An Đào Đào khựng bước, nỗi bất an trong lòng ngày càng rõ ràng, cô không biết có nên bước tiếp hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: C15: Không ăn nữa


An Đào Đào nuốt nước bọt, chợt nhớ tới những lời mà Lục Sóc đã nói trước đó.

Anh bảo cô ngoan ngoãn về nhà, giọng trầm thấp quyến rũ như lời thì thầm của ác ma.

Chẳng lẽ lúc đó anh đã nhìn ra ý định chuẩn bị bỏ trốn của cô?

Anh nhìn ra ý định của cô, nhưng không lộ ra ngoài, còn cố ý thả cô đi, chỉ để quan sát thử xem cô có chạy trốn hay không?

Nếu cô bỏ trốn, có phải sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ hay không?

Sự ẩn nhẫn và tâm cơ của Lục Sóc thực sự quá đáng sợ rồi!

An Đào Đào nắm chặt tay, lưng áo đã sớm ướt đấm mồ hôi lạnh.

Trong nháy mắt cô mới nhận ra mình thực sự ngây thơ và đáng thương.


“Thành phố A là địa bàn của Lục Sóc, cho dù cô có thể trốn thoát trong một giây, nhưng giây tiếp theo nhất định sẽ bị người của Lục Sóc bắt lại.

Trừ khi cô có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, có thể trốn từ thành phố A sang các thành phố khác trong vòng một giây.

Cô chạy không thoát được, dù thế nào cũng, trốn không thoát, trừ phi Lục Sóc thả cô đi.

Nhưng có thể sao?

An Đào Đào bật cười, ánh mắt vừa mới sáng. ngời như hoa hướng đương, lúc này lại trở nên ảm đạm.

Cô quay đầu, đi về phía Hoàng Sâm.

Hoàng Sâm mới hút được một nửa điếu thuốc thì thấy An Đào Đào quay lại.

Anh ta thở một làn khói ra, ngạc nhiên hỏi: “ Cô An, không phải cô muốn đi ăn ở quán ven đường.Sao lại quay lại rồi?”

“Nhiều người quá, nên tôi không muốn ăn ” An Đào Đào liếc anh ta, rồi nghiêng người ngồi lên xe: “Tôi ra ngoài cũng lâu rồi, muốn về sớm gặp Cửu gia. Tôi rất nhớ anh ta.”

Tay cầm điếu thuốc của Hoàng Sâm khẽ run lên, chẳng lẽ cô gái này bị dọa đến mức thành con. ngốc rồi à? Không ngờ lại nói nhớ Cửu gia, đúng là không sợ chết.

Không biết cô gái này có thể sống được bao. lâu dưới tay của Cửu gia?

Nhưng mà khuôn mặt của cô thực sự rất đẹp, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy mê mẩn, đặc biệt là nốt ruồi lệ nằm đưới mắt phải, thực sự rất quyến rũ.


Hoàng Sâm xoay vô lăng, trắng trợn nghĩ. Truyện Đam Mỹ

Nếu An Đào Đào biết anh ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ muốn tát anh ta đến chết.

Khi bọn họ trở lại biệt thự, Lục Sóc không có ở đó, má Trần bảo anh có việc nên ra ngoài rồi, có thể sẽ về rất muộn. An Đào Đào nghe vậy thì trong. lòng vui như trẩy hội

Cô ở nhà họ An đã rất mệt mỏi, vì vậy cô không muốn vừa về đã phải đối phó với Lục Sóc.

An Đào Đào lên tầng trở về phòng ngủ, trút hết đồ trong túi ra ngoài.

Có kim bạc dùng để châm cứu và các loại thuốc được đựng trong chai lọ, không thiếu thứ gì cả.

An Đào Đào ôm lấy những thứ này, cuối cùng trong mắt cũng nở nụ cười chân thành rực rỡ như

chim trở về tổ, tìm được cảm giác thân thuộc nào. đó.

Những thứ này là ông ở quê đưa cho cô, bây giờ ông đã qua đời rồi, chỉ để lại những thứ này cho cô làm vật kỷ niệm. Dù thế nào cô cũng sẽ giữ bên mình.


An Đào Đào nhìn vài lần mới cẩn thận bỏ những thứ này vào túi, hơn nữa còn giấu túi vào. quần áo trong ngăn tủ, có lẽ như vậy sẽ không bị ai phát hiện.

Làm xong mọi chuyện, cô lấy quần áo đi tắm. Lúc đi ra liền nằm trên giường, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt mỗi...

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, An Đào Đào chợt cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mặt mình, sự. động chạm lạnh lẽo này khiến cô cực kỳ khó chịu.

“Thứ gì vậy?” An Đào Đào lẩm bẩm rồi dùng. tay vỗ, một lúc sau, cô phát hiện sự động chạm đó vẫn còn, hơn nữa còn ngày càng trắng trợn.

An Đào Đào nhớ tới cái gì đó, toàn thân run

rẩy, giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn đã hết buồnngủ. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt sâu thẳm nham hiểm, cô bị đôi mắt này nhìn chòng. chọc, đường như ngay cả hô hấp cũng bị tước đi. Con ngươi An Đào Đào thu nhỏ lại, toàn thân run rẩy không ngừng: “Cửu gia?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: C16: Lấy lòng tôi đi


Lục Sóc khẽ "ừm", tay vẫn liên tục vuốt v e. khuôn mặt cô.

An Đào Đào sợ tới nỗi run lầy bẩy, chỉ sợ giây tiếp theo tên ác quỷ này sẽ lại bóp cổ mình: "Cửu Gia, anh đã về rồi sao? Đã xử lý xong công việc chưa?"

"Ừm." Lục Sóc trả lời bằng giọng mũi, dừng. động tác trên tay lại, nhìn cô chằm chằm, như muốn tìm tòi thứ gì đó trên khuôn mặt cô.

"Về nhà họ An cảm thấy thế nào?"

An Đào Đào cố kìm nén nỗi sợ hãi ở đáy lòng, cười đáp: "Về nhà mẹ đẻ đương nhiên cảm thấy rất vui rồi."

Cô vừa mới tỉnh ngủ, cả người mang theo hơi thở mềm mại ngọt ngào, nhất là đôi mắt sáng rực kia.

Lục Sóc không nói gì, nhẹ nhàng rời khỏi người cô.

An Đào Đào nằm trên giường, không đám động đậy.


"Ngoài việc đến nhà họ An, cô có đi đâu chơi không?" Lục Sóc rũ mắt, đường như đôi mắt sâu thẳm xẹt qua ý cười nhàn nhạt, tràn đầy hứng. thú.

An Đào Đào thầm giật mình, khẽ siết chặt tay.

Câu nói này của Lục Sóc nghe có vẻ đang thăm. đò, nhưng lại giống như có ý gì khác.

An Đào Đào đảo mắt, nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Không lâu sau, cô thả lỏng người, bàn tay nhỏ bé khẽ túm lấy áo trước ngực Lục Sóc, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

"Ban đầu muốn đi ăn ở quán lẩu cay Tứ Xuyên ven đường, nhưng quá nhiều người, cũng ồn ào nữa, tôi không thích lắm nên về nhà luôn."

Vậy sao?" Lục Sóc hỏi lại, ánh mắt lại đán. vào bàn tay nhỏ bé của cô.

Bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay mảnh mai như cọng hành vậy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Sóc, nên đầu ngón tay của An Đào Đào cuộn. chặt lại, cơ thể trở nên cứng đờ.

Thật mà, nếu Cửu gia không tin có thể hỏi Hoàng Sâm, anh ta biết rõ nhất."

Lục Sóc không nói gì, lại cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng chợt phả vào mặt An Đào Đào.

An Đào Đào chỉ cảm thấy mặt mình hơi ngứa ngáy, sau đó là cảm giác tê đại khó tả ập đến, khiến cả người cô cảm thấy khó chịu.

"Cửu gia, hay là anh đứng lên trước đi, anh đang đè lên người tôi đó."

Cô sắp không thở nổi... gần chết rồi đó!


Nghe thấy vậy, yết hầu Lục Sóc khẽ chuyển động, đôi mắt lại càng sâu thẳm dọa người, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

An Đào Đào mở to mắt, sợ tới nỗi không dám. nói gì nữa.

Cô cảm nhận được rất rõ, sau khi Lục Sóc. nghe thấy câu nói của cô đã có sự biến đổi.

Lúc này cô mới nhận ra, đường như câu nói của mình thật sự quá mờ ám, anh sẽ không vì một câu nói mà nổi lên thú tính đấy chứ?

Ngay lúc An Đào Đào đang buồn phiền, Lục Sóc bỗng túm lấy cổ tay, còn tay kia thì ôm eo cô.

"“Á! " An Đào Đào hét lên, lúc bình tĩnh lại thì

cô và Lục Sóc đã đổi vị trí cho nhau.

Lúc này, cô đang ngồi trên đùi Lục Sóc.

Còn Lục Sóc thì đang nằm trên giường, đôi mắt u ám nhìn cô không chớp mắt.

Giờ phút này, đầu óc An Đào Đào ngây ngốc căng thẳng, cô nhìn vào mắt Lục Sóc, giả vờ ngây ngô hỏi: "Cửu Gia, anh làm gì thế?"


"Lấy lòng tôi đi." Lục Sóc nắm lấy bàn tay cô cẩn thận vuốt v e, cảm giác mịn màng bỗng khiến anh cảm thấy thoải mái híp mắt lại, nhưng vẫn lộ ra ánh mắt thâm trầm dọa người.

An Đào Đào chớp đôi mắt mông lung, cứ như phủ thêm hơi nước ướt át.

Cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, quyến rũ như yêu tỉnh, nhưng đột nhiên trở nên ngây ngô mềm mại, hai tính cách này xen lẫn vào nhau, nhưng, lại chẳng làm người ta bất ngờ, trái lại càng trở nên quyến rũ, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.

"Tôi không biết đâu..." An Đào Đào thật sự đã bị dọa sợ, ngay cả tay cũng chẳng biết nên để đâu.

"Người nhà họ An không đạy cho cô à?" Lục Sóc cẩn thận vuốt v e nốt ruồi lệ của cô, ánh mắt sâu thẳm có thể nhấn chìm người khác.

An Đào Đào mấp máy môi, chợt chẳng biết phải nói gì.

Nhà họ An có dạy An Định Nhiên hay không cô thì cô không biết, nhưng cô không biết nên làm thế nào thật.

Lục Sóc thấy cô không hiểu thì không hài lòng thúc giục: "Mau lên!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: C17: Bắt rằn độc


An Đào Đào kháng cự trong lòng, mím môi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Lúc cô do dự có nên điểm vào ma huyệt(*) của anh hay không thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

(*)Ma huyệt là những huyệt khi bị điểm trúng, thì đau đớn, tê bại, hoặc bất tỉnh nhưng không chết.

Sắc mặt Lục Sóc đen xì, bắt máy.

An Đào Đào không nghe rõ đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Lục Sóc nghe điện thoại xong thì sắc mặt càng đen hơn, khiến người khác càng khiếp sợ.

Anh không nói câu nào, mà cúp máy thì đứng. dậy.

"Ngoan ngoãn chờ tôi quay lại." Anh ném lại một câu rồi xoay người rời di.

Sau đó, An Đào Đào nghe thấy tiếng khởi động. của xe ô tô.


Lục Sóc ra ngoài sao?

Đến khi không còn nghe thấy tiếng xe nữa, An Đào Đào như được sống lại, bỗng nhảy xuống giường kéo rèm cửa ra, rồi nhanh chóng khóa cửa phòng lại, ngẫm nghĩ một hồi lại lấy kim châm cứu ra nhét dưới gối.

Nếu lát nữa Lục Sóc quay về còn làm bậy nữa, cô sẽ lấy kim đâm chết anh.

Lúc Lục Sóc rời đi còn dẫn theo cả đám đàn em, chỉ để lại hai tên ở ngoài canh cửa.

Cả tòa biệt thự bỗng chìm trong yên ắng như. ngôi nhà ma.

An Đào Đào luôn thích náo nhiệt, thấy căn nhà yên ắng như vậy thì không quen lắm.

Nhưng rất nhanh, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phát sáng, rực rỡ như minh châu.

Lục Sóc không ở đây, má Trần cũng thế, càng không có người giúp việc nào canh giữ, đây chính là cơ hội hiếm có.

An Đào Đào vội vã cầm túi vải lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Hành lang bên ngoài im ắng, trong phòng khách cũng không có người. An Đào Đào cong môi, càng có dũng khí hơn, cô tránh khỏi camera, đi về phía sân sau của biệt thự.

Đúng vậy, vừa rồi cô đã chợt nhớ đến con rắn hổ mang chúa trong hang rắn ở sân sau.

Hoa văn và màu sắc của con rắn đó đều cực kì thuần chủng, nếu ông còn sống chắc chắn sẽ rất thích.

Hơn nữa con rắn đó mà dùng để làm thuốc thì cực kỳ có giá trị, đù không làm thuốc cũng có thể bán với giá cao, nên cô muốn bắt nó.

Ai bảo Lục Sóc cứ lấy hang rắn ra dọa cô.


Bắt giặc phải bắt vua trước, cô bắt được rắn hổ mang chúa thì cái hang rắn đó cũng chẳng còn đáng sợ nữa đúng không?

Đêm đến, gió đêm thổi nhè nhẹ, cây cối cạnh hố lớn trong sân sau vang lên tiếng xào xạc, như tiếng gào khóc thảm thiết, tràn đầy tội ác.

An Đào Đào nuốt ngụm nước bọt, tim đập như trống bỏi, hơi sợ sệt, nhưng hưng phấn nhiều hơn.

Đúng là cô sợ rắn độc trong hố lớn kia, nhưng trong túi vải của cô có hùng hoàng(*) được bào chế theo công thức bí mật của ông. Nếu rắc thứ này thì rắn độc đến đâu cũng chẳng chịu nổi.

(*)Loại khoáng chất có độc, được dùng làm thuốc

"Xì xì.."

Càng đến gần cái hố, An Đào Đào càng có thể nghe rõ tiếng rắn thè lưỡi, lượn lờ bên tai khiến. người ta sợ hãi.

Cô nhìn vào cái hố to, phát hiện những con rắn độc đó cũng đang nhìn mình chòng chọc, ánh mắt lạnh lẽo khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

An Đào Đào không do dự nữa, dứt khoát lấy hùng hoàng ra rắc vào.

Sau khi rắn độc dính phải hùng hoàng thì vội vàng lẩn trốn, có mấy con còn hôn mê, trông rất đáng thương.


An Đào Đào nhanh nhẹn lấy sợi dây thừng ra, buộc một đầu vào thân cây thô ráp, đầu còn lại thì buộc vào người mình. Làm xong tất cả, cô men theo sợi đây thừng leo xuống hố.

Động tác rất thuần thục, nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với đáng vẻ yếu đuối trước đây.

Nhưng cô lại không hề hay biết, camera giám sắt ở phía xa xa đã ghi lại toàn bộ hành động của cô...

Trong phòng giám sát an ninh.

"Mẹ nó!" Hoàng Sâm khiếp sợ nhìn hình ảnh trên camera giám sát, mắt trợn tròn hãi hùng không đám tin vào mắt mình.

"Gào cái gì thế hả? Muốn chết à?" Anh Đàm. đang say giấc bị tiếng gào của anh ta làm cho tỉnh giấc nên vô cùng cáu kỉnh.

Hoàng Sâm chỉ vào camera giám sát, sốc đến mức nói lắp ba lắp bắp.

"Anh Đàm, bây giờ tôi mới biết, người phụ nữ này chẳng phải là hạng ngây thơ ngoan ngoãn không ngờ cô ta lại đám đi xuống hang rắn..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: C18: Cho anh xem đồ tốt


"Người phụ nữ nào, cậu lại đang nghĩ tới người phụ nữ nào nữa?" Anh Đàm nhíu mày, đêm hôm khuya khoắt lại nghĩ tới gái, lưu manh không để đâu cho hết.

"Không phải, tôi không có! Không đúng, tôi đang nói tới cô An, cô ấy tới hang rắn rồi." Hoàng. Sâm li3m khóe môi, chỉ vào màn hình giám sát, đến giờ trong lòng anh ta vẫn còn thấy khiếp sợ.

Anh Đàm lại nhíu mày: "Cô ấy tới hang rắn làm gì, cho rắn ăn ư?"

Anh ta không cho là đúng đi qua, đợi đến khi nhìn thấy hình ảnh trong camera giám sát thì anh ta cũng sốc toàn tập, rơi vào trong mộng...

Bên trong camera giám sát, cô nhóc nhu nhược kia đang bốc từng nhúm hùng hoàng rắc vào trong hố lớn, sau đó rắn độc sợ hãi không thôi, liên tục lùi lại, còn cô thì đũng cảm tiến tới, lần theo dây thừng leo xuống dưới hố.

Vậy còn chưa hết!


Quá đáng hơn là cô lại còn cẩm con rắn hổ mang chúa trong hố rắn lên, nhét vào trong túi vải, sau đó đeo túi lên, nắm dây thừng leo ra khỏi hốlớn.

Động tác nhanh nhẹn thành thạo quyết đoán, khác hẳn người mảnh mai đáng thương được đưa tới mấy ngày trước.

“Tôi còn không dám tới, cô ấy chẳng những dám mà còn bắt được rắn hổ mang chúa của Cửu gia nữa." Hoàng Sâm thấy mà sợ hãi, không nhịn được bắt đầu than thở.

Anh Đàm nhìn chằm chằm vào camera an. ninh, vẻ mặt vẫn hơi khiếp sợ: "Tôi cũng không. đám..."

Đám rắn độc đó rất hung dữ, chỉ cần bị cắn một cái là sẽ trúng độc nặng, cứu chữa muộn vài giây là hết cách xoay chuyển.

Đàn ông đàn ang còn không đám tùy tiện tiến vào hố rắn, vậy mà một cô nhóc như cô lại dũng cảm gan đạ như vậy, đúng là đã khiến bọn họ mở. mang tầm mắt.

"Tôi còn tưởng rằng cô ấy là bé thỏ trắng cơ." Hoàng Sâm lầm bẩm, hình ảnh trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của anh ta về An Đào Đào.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh Đàm cũng hoàn hồn lại.

"Không phải bé thỏ trắng... Nếu là bé thỏ trắng thì khi nhìn thấy Cửu gia giết người đã xụi lơ từ lâu rồi. Nhưng cô ấy chẳng những đối mặt mà còn đám nói chuyện với Cửu gia nữa."

Còn đám so sánh Cửu gia với chó." Hoàng Sâm công nhận gật đầu, ánh mắt lơ đăng lộ ra vẻ sùng bái: "Lợi hại, cô An của tôi thật lợi hại!"

Hình ảnh trong camera an ninh vẫn đang tiếp tục, chỉ thấy An Đào Đào cẩn thận từng li từng tí đi tới một góc trong biệt thự, nhìn thì có vẻ đó là một chỗ tuyệt đối an toàn và kín đáo, người bình thường khó có thể phát hiện.


Nhưng An Đào Đào không biết trong ngôi biệt thự này nơi nào cũng ẩn giấu camera hết, nên tất cả hành động của cô đều không qua mắt được ai cả.

Trong camera an ninh, An Đào Đào nắm lấy chỗ bảy tấc của rắn chúa, kéo ra ngoài như chó chết, sau đó cô lấy một con dao nhỏ trong túi vải ra.

Ánh đao bén nhọn chợt le lên trong màn hình giám sát, Hoàng Sâm thấy vậy thì không. khỏi há hốc mồm.

Cô ấy còn mang theo đao trong người nữa... Không đúng, cô ấy định làm gì rắn chúa?"

Anh ta vừa nói xong đã thấy An Đào Đào trong màn hình giơ tay chém xuống.

Rắn chúa thường ngày vô cùng oai phong bị chém thành mấy khúc ngay, có lẽ là vì đau đớn nên còn uốn éo ngọ nguậy cực kỳ đáng thương.

Sau đó cô lưu loát móc mật rắn ra, mỗi hành động đều như nước chảy mây trôi, không hề khựng lại chút nào.


Hoàng Sâm nhìn tới đây thì thu lại vẻ mặt cợt. nhả thường ngày, trong mắt mang theo vẻ đò xét: "Anh Đàm, một quý cô tay trói gà không chặt sao lại biết giết rắn, còn thành thạo như vậy nữa?"

Anh Đàm cũng nheo mắt lại: "Đúng là hơi kỳ lạ."

Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Hoàng Sâm nhíu mày.

Rắn chúa bị giết, bọn họ rất tức giận cũng rất muốn dạy dỗ cô gái kia, nhưng lại cảm thấy cô giỏi quá.

Anh Đàm thu hồi tầm mắt:"Đợi Cửu gia về rồi nói tiếp."

Dù sao cô cũng là người phụ nữ của Cửu gia, muốn chém giết muốn róc thịt cũng phải xem. tâm trạng của Cửu gia thế nào đã, còn bọn họ không có quyền quyết định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: C19: Gu thẩm mỹ của trai thẳng


An Đào Đào không hề biết rằng hành động của mình đã bị người ta quan sát rõ rành rành, mà vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi lấy được mật rắn chúa.

Mật rắn này khá có giá trị nên cô thích.

Cô vui sướng ngâm nga vài câu, nhanh tay xử lý hiện trường giết rắn. Làm xong mọi chuyện, cô còn phủi sạch bùn đất trên tay rồi quay người rời đi.

Đêm khuya, Lục Sóc mang theo gió sương trở lúc ra ngoài thì hăng hái phấn khởi, đến lúc trở về thì trên mặt anh lại hiện lên vẻ mệt mỏi.

Hành động tác của đám đàn em dưới trướng anh không được sạch sẽ, khiến công ty thua lỗ triển miên, anh đã nén giận trong lòng, dứt khoát giải quyết bọn họ.

Anh bực bội xoa huyệt thái dương, khi đang, định về thẳng phòng thì phát hiện Hoàng Sâm. đang đứng trên hành lang chờ mình.

"Cửu gia."

"Làm sao?" Lục Sóc khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói hơi khàn khàn.

"Cửu gia, tôi có thứ tốt muốn cho anh xem." Hoàng Sâm cung kính nói.


Lục Sóc nhướng mày: “Thứ gì?"

Hoàng Sâm muốn nói lại thôi, sợ mình không. diễn đạt rõ ràng nên nói: "Mời anh đi theo tôi đến phòng giám sát an ninh."

Ánh đèn trong phòng giám sát an ninh lờ mờ, anh Đàm đang xem lại đoạn băng theo dõi ban nãy, thấy Lục Sóc tiến vào thì đứng dậy ngay, cung kính hô: “Cửu gia."

Lục Sóc phất tay, vẻ mặt vô cảm gì hỏi: "Hai người muốn cho tôi xem cái gì?"

Hoàng Sâm bật màn hình giám sát lên, một bóng người xinh đẹp quyến rũ nhanh chóng xuất hiện bên trong.

Lục Sóc vừa liếc mắt đã nhận ra bóng người kia chính là An Đào Đào.

Cho dù cách màn hình, anh cũng có thể nhìn ra người phụ nữ kia là hàng cực phẩm, nhưng. hàng cực phẩm ấy lại lặng lẽ đột nhập vào hang rắn của anh, còn lôi rắn chúa ra, thuần thục giế t chết nó rồi moi mật rắn ra.

Mỗi động tác của cô đều cực kỳ nhuần nhuyễn, cách màn hình mà anh vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và sắc nhọn của cây đao. kia.

Có vẻ cô là một cao thủ săn rắn...

Lục Sóc nhìn chòng chọc vào màn hình, sắc mặt nhanh chóng tối sầm, trong cặp mắt sâu hoắm đen như mực ấy toàn là vẻ hung ác nham hiểm, trong phút chốc tựa sói tựa hổ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Độ ấm trong phòng giám sát an ninh rõ ràng, đã giảm xuống vài độ. Hoàng Sâm và anh Đàm hơi giật mình, vô thức xoa cánh tay.

Đây là lửa giận đến từ Cửu gia, thật đáng sợ..

Hoàng Sâm khẽ li3m khóe môi, cẩn thận nói: Cửu gia, cô An đám giế t chết thú cưng rắn chúa của anh, thật sự quá to gan!"

Lục Sóc nhướng mày, ý bảo anh ta nói tiếp.

Cửu gia anh hãy cần dặn đi ạ, anh muốn xử lý người phụ nữ này thế nào, chỉ cần anh nói một câu thôi, anh em chúng tôi đều sẽ giải quyết ổn thoả cho anh." Hoàng Sâm cười một cách nịnh bợ.


Hai mắt Lục Sóc chuyển động, con ngươi đen kịt tựa như vực sâu, không nhìn thấy rõ cảm xúc.

Hoàng Sâm và anh Đàm liếc nhìn nhau, bọn họ đều muốn biết Cửu gia sẽ xử lý người phụ nữ kia như thế nào.

Mà giờ phút này, đoạn băng theo dõi vẫn đang phát tiếp.

Vóc dáng tuyệt vời và động tác lưu loát của người phụ nữ kia vẫn luôn phát đi phát lại trước mắt Lục Sóc.

Lục Sóc khẽ li3m khóe môi, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt hơi rút đi, mà thay vào đó là vẻ say mê và vui sướng b3nh hoạn.

Anh đán chặt mắt vào khuôn mặt xinh đẹp trên màn hình, im lặng một lát mới mở miệng: “ Đào xác rắn chúa mà cô ta đã chôn lên cho tôi."

Nghe vậy, Hoàng Sâm ngây người trong nháy mắt.

Khoan đã, Cửu gia nói gì cơ?

Đào xác rắn chúa lên ư?

Không phải là chôn thi thể của An Đào Đào à?


Cô ta đã gi ết chết thú cưng rắn chúa của Cửu gia mà!

"Cửu gia, chỉ đào xác lên thôi ư? Chúng ta không xử lý cô ta sao?" Hoàng Sâm không sợ chết lại hỏi một câu.

"Tạm thời giữ lại." Khoé môi Lục Sóc khẽ cong lên.

Rất thú vị mà, không phải sao?

Dứt lời, anh nhấc chân rời khỏi phòng giám sát an ninh, áo gió màu đen rạch ngang không khí tạo thành một đường cong. Anh rời đi cũng mang theo toàn

sự lạnh lẽo trong phòng giám sát an ninh ra ngoài.

Hoàng Sâm và anh Đàm quay qua nhìn nhau, đều không hiểu Lục Sóc đang nghĩ gì.

Ngày xưa, ai mà đám to gan như vậy thì xác định là sẽ chết thẳng cảng, nhưng người phụ nữ này thì...

Quào, lợi hại thật đấy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom