Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988


Chương 988

Hiển nhiên đối phương đã sử dụng súng giảm thanh nên tiếng đạn bắn vào cửa sổ cũng không lớn, vệ sĩ lầu dưới không nghe thấy được.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tiếng súng không vang lên nữa, nhưng sau đó một loạt âm thanh nhỏ vụn đã truyền đến từ ban công, cửa sổ sát đất chưa kịp khóa lại bị đẩy ra.

Thịnh Hoàn Hoàn trốn sau ghế sô pha lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ: Có người leo lên!

Rất nhanh, cô trông thấy một cái bóng trên mặt đất, trừ cái bóng này ra cô còn trông thấy máu của mình trên sàn nhà.

Vị trí của cô bị lộ rồi!

Một đôi giày da mới tinh xuất hiện trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.

Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?

Cô còn chưa đợi được ba tỉnh lại, còn chưa nhìn thấy Sam Sam lớn lên, còn chưa tìm ra nghĩ hung thủ hại ba, còn chưa…

Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô không thể chết được!

Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt hơi dời lên phía trên, trên đầu cô không bị súng chỉa vào như trong dự liệu, cô lại nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt cực kỳ anh tuấn.

“Lăng. . . Tiêu?”

Người tới là người mà cô hoàn toàn không ngờ được.

“Là tôi.” Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ núp sau ghế sô pha, cuống họng hơi giật giật.

Xác nhận người đến là Lăng Tiêu, nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà rơi xuống, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Cô cũng không phát hiện giọng nói của mình vẫn còn run rẩy.

Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cánh tay bị thương của cô, cũng may chỉ bị trầy da, máu tươi làm ướt làn da như sứ trắng của cô làm chấn động lòng người.

Ánh mắt hắn dời lên sắc mặt trắng bệch như tờ của cô, trên gương mặt tinh xảo có hai hàng nước mắt long lanh, cả người còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

“Tôi hỏi sao anh…”

Thịnh Hoàn Hoàn không nghe được đáp án nên có vẻ càng lo sợ xao động, giọng cũng cao lên mấy âm lượng, nhưng lại đột nhiên im bặt.

Mặt cô va vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Lăng Tiêu, thân thể lạnh buốt bất lực được ôm thật chặt.

Lăng Tiêu đặt cằm lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, hai tay ghì chặt cô vào lòng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, không có gì.”

Sự dịu dàng này lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khống chế, mũi cay cay mà “Oa” một tiếng bật khóc: “Vừa rồi… Vừa rồi có người muốn giết tôi, thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa là tôi bị bắn chết rồi.”

Lăng Tiêu nhìn ba đầu đạn trên mặt đất, sức lực trên tay lại mạnh lên mấy phần như muốn hung ác kéo người phụ nữ trong lòng vào thân thể mình, để cô trở thành một phần của hắn.

Cũng may, cũng may hắn đến kịp lúc!

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi tới nhanh mà đi cũng nhanh, biết đối phương không phải người mình có thể ỷ lại nên sau một lúc phát tiết đã vội tìm về lý trí, lui ra khỏi lòng Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi, tôi mất kiểm soát.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989


Chương 989

Cô chùi nước mắt, nhìn xem người đàn ông không nên xuất hiện trước mặt mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Lăng Tiêu không giải thích mà chỉ đưa tin nhắn kia cho cô xem.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc: “Anh biết người này?”

Lăng Tiêu lắc đầu: “Không biết, hơn nữa đối phương không muốn để tôi biết mình là ai.”

Lăng Tiêu cất điện thoại đi, vươn một tay bế Thịnh Hoàn Hoàn lên khỏi mặt đất, động tác bá đạo lại hết sức dịu dàng.

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, Lăng Tiêu lập tức trấn an nói: “Người kia bị tôi đánh bị thương rồi, sẽ không tới nữa.”

Tức là hắn đã cứu cô một mạng sao?

“Người kia bị bắt rồi sao?”

Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sầm xuống: “Không có.”

Chờ Thịnh Hoàn Hoàn an tĩnh lại, Lăng Tiêu mới đặt cô lên giường: “Hộp y tế ở đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ về một hướng, Lăng Tiêu xoay người đi lấy.

Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn trước mắt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc phức tạp này đã bị lý trí đ è xuống.

Nếu như cô là Lăng Tiêu, nhận được tin nhắn này cũng sẽ không chút do dự tiến đến cứu cô, không liên quan đến cái gì khác, chỉ vì mạng người quan trọng mà thôi.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã xách hộp y tế tới rồi bận rộn ở một bên.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dung mạo tuấn tú đến gần thì mở miệng hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?”

Vậy thì không cần làm phiền hắn đích thân chạy đến một chuyến.

Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Gọi rồi, nhưng cô không nghe.”

Giọng nói của hắn lại khôi phục sự lạnh lùng trước kia, cứ như vẻ dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Vừa rồi tôi đang tắm. . .”

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, cô chợt nhớ tới trên người mình chỉ mặc chiếc váy ngủ, trong váy không mặc gì cả.

Tay cô chặn lại trước ngực theo phản xạ, mặt không kiềm được mà nóng lên, đảo mắt đã biến thành một con tôm luộc.

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Che cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua.”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đấu võ mồm với hắn mà kéo cái chăn bên cạnh qua đắp, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cám ơn anh đã đặc biệt chạy tới cứu tôi, chút vết thương này tôi tự xử lý được, trễ rồi anh đi về nghỉ ngơi trước đi!”

Lăng Tiêu nghe vậy thì ngừng động tác đang làm lại rồi nhìn thẳng vào cô: “Nếu vừa rồi người cứu cô là Đường Nguyên Minh thì cô có đuổi anh ta đi không?”

Đường Nguyên Minh?

Chuyện này liên quan gì đến Đường Nguyên Minh?

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện xấu giữa cô và Đường Nguyên Minh, nhớ tới sự thất thường lần trước của Lăng Tiêu, còn nhớ tới đoạn video đêm nay nên dần dần hiểu ra: “Đoạn video đêm nay là anh gửi cho tôi sao?”

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ cầm khăn lau tay cho cô, dáng vẻ quan tâm này làm Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi hắn có bị đổi hồn hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990


Chương 990

Cô rút tay lại, nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Mọi chuyện đều do anh sắp đặt à?”

Nếu không thì tại sao trên tay Lăng Tiêu lại có đoạn video đó chứ?

Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời: “Là thủ đoạn của Đường Thắng Võ, Đường Thắng Văn không cho phép Đường Nguyên Minh có tâm tư kia với cô, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Lăng Tiêu tạm ngừng rồi sắc mặt càng lạnh đi: “Thế nào, trông thấy Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca lên giường thì đau lòng quá à?”

Dáng vẻ hời hợt của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt thủ đoạn hèn hạ của anh thôi.”

“Hèn hạ?” Lăng Tiêu “A” một tiếng, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Tôi chỉ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi, hắn muốn mạng của tôi, tính ra tôi đã rất nhân từ rồi.”

Trong nhất thời, Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải phản bác thế nào.

Vết thương trên cánh tay cô vẫn đang chảy máu, dù không sâu nhưng nhìn máu me be bét, Lăng Tiêu lại nắm chặt tay cô rồi dùng khăn lau nhẹ lên cánh tay dính đầy máu đó.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông này tự hạ thấp địa vị làm chuyện này thì càng không hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì: “Vậy tại sao anh phải gửi video kia vào điện thoại của tôi, tự anh giữ lại thưởng thức chẳng phải đủ rồi sao?”

Lăng Tiêu nói: “Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục mơ mộng được gả vào Đường gia làm thiếu phu nhân thôi, tỉnh lại đi, Đường gia sẽ không chấp nhận cô.”

Cho nên ý hắn là người phụ nữ đã ly hôn như cô không xứng với Đường Nguyên Minh?

Thịnh Hoàn Hoàn tức giận rút cánh tay lại: “Tôi có gả vào Đường gia hay không mắc mớ gì tới anh, Lăng Tiêu anh không cảm thấy anh xen vào nhiều quá à?”

Cho nên cô thật sự muốn gả cho Đường Nguyên Minh?

Mặt Lăng Tiêu đen lại, trào phúng nói: “Đây là thái độ đối đãi ân nhân cứu mạng của cô à?”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vậy anh muốn thế nào?”

Lăng Tiêu quăng cái khăn trong tay đi rồi cúi người kéo cái chăn trên người cô ra, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kịp hét lên kinh ngạc thì hắn đã khoá môi cô lại.

Nụ hôn của hắn rất hoang dã bá đạo cứ như tiến công đánh trận, làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận, tay còn lại của hắn cũng cứng rắn thò vào váy cô làm càn.

Đến giờ phút này, Lăng Tiêu mới biết trong khoảng thời gian qua mình kiềm chế đau khổ đến mức nào, mình nhớ mùi hương của cô đến mức nào, hắn không dừng được mà chỉ muốn càng nhiều.

Đột nhiên nếm thấy vị mặn chát của nước mắt làm Lăng Tiêu tìm về một tia lý trí, nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, hắn khàn khàn nói: “Không phải cô hỏi tôi muốn thế nào sao, ngủ với tôi đi.”

Chát!

Gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bị đánh lệch qua một bên.

Hắn khó tin mà cứng lại một lát, sau đó mới quay mặt qua nhìn cô, trong giọng nói mang theo một tia hung ác: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô dám đánh tôi.”

Sắc mặt Lăng Tiêu rất đáng sợ, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ thức thời chịu thua xin lỗi, nhưng hiện tại cô không lùi bước mà trừng hắn với ánh mắt còn hung ác hơn: “Tên cặn bã đểu cán nhà anh.”

Lăng Tiêu ngẩn người, một cái chân thon dài tuyết trắng lập tức đá vào bụng hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991


Chương 991

Khoảng cách quá gần cộng thêm Lăng Tiêu không có phòng bị nên bị Thịnh Hoàn Hoàn tung một chân đá xuống giường.

“Đùng” một tiếng, tư thế của Lăng Tiêu có chút chật vật.

Lăng Tiêu không dự đoán được Thịnh Hoàn Hoàn lớn gan như thế, hắn nằm thật lâu rồi mới ngồi dậy, giận tím mặt: “Thịnh Hoàn…”

Khi thấy trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn chứa đầy nước mắt, đang lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt cứng đầu mà chua xót, môi bị hắn chà đạp vừa đỏ vừa sưng, lửa giận của Lăng Tiêu như gặp mưa rào tầm tã lập tức bị giội tắt.

Thịnh Hoàn Hoàn cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói khàn khàn làm người ta đau lòng: “Lăng Tiêu, nếu anh cứu tôi chỉ vì sỉ nhục tôi như vậy thì tôi không cần ân tình này, xin anh lập tức rời đi.”

Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, tim nhói đau như bị kim đâm, hắn đứng lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách trước kia: “Nếu cô không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng, coi như đêm nay tôi chưa tới.”

Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi rời đi.

Hình như Trần Anh Kiệt đã phát hiện cái gì đó nên vội vàng đến đây gõ cửa: “Thịnh tiểu thư?”

Thịnh Hoàn Hoàn tằng hắng một tiếng: “Chờ tôi một chút.”

Cô lập tức xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm để thay, máu trên vết thương đã ngừng chảy, cô rửa cánh tay rồi mới ra ngoài mở cửa.

Trần Anh Kiệt trông thấy vết thương trên cánh tay cô thì sầm mặt lại, lập tức tiến vào phòng ngủ rồi trông thấy ba vỏ đạn nằm trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến chỗ của Trần Anh Kiệt rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Xem ra phải gia tăng phạm vi an ninh mới được.”

Hiển nhiên đối phương là một tay súng bắn tỉa, mai phục ở bên ngoài tường vây để tiến hành phục kích, cho nên không thể chỉ duy trì an ninh trong biệt thự được.

Rất nhanh Trần Anh Kiệt cũng nhìn ra vị trí phục kích vừa rồi của đối phương, anh ta hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô có đối tượng hoài nghi không? Chúng ta không thể luôn bị động như vậy, cần tìm cơ hội chủ động xuất kích.”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Có thì có, nhưng không thể xác định.”

“Có là được, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

“Được, tôi viết cho anh.”

Chỉ chốc lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đưa một tờ giấy cho Trần Anh Kiệt, chỉ tiếc trên đó có Chu Tín, có Lam Tiếu, còn có bọn người Trần Vân Phàm, nhưng lại không có Lăng Hoa Thanh.

Trần Anh Kiệt nhìn thoáng qua tờ giấy rồi cất vào, ánh mắt tập trung vào cánh tay bị thương của cô: “Để tôi băng bó cho cô!”

Thịnh Hoàn Hoàn không từ chối: “Vừa rồi là Lăng Tiêu cứu tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm Trần Anh Kiệt, cô đã quyết định giao an nguy của cả nhà cho anh ta nên tất nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng anh: “Lần trước cũng là anh ta đã cứu ba tôi.”

Trần Anh Kiệt nghe xong thì hỏi: “Anh ta thường xuyên đến đây?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ngày đó tôi uống say, Đường Nguyên Minh đưa tôi về, tôi cũng không biết ngày đó tại sao Lăng Tiêu lại ở đây.”

“Lần kia có lẽ là ngẫu nhiên, lần này là anh ta nhận được một tin nhắn lạ nên đặc biệt chạy tới.”

Trần Anh Kiệt trầm ngâm: “Cô chưa từng hoài nghi anh ta?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Mặc dù anh ta không có tình cảm gì với tôi, nhưng không đến mức đó, hơn nữa mấy lần trước đều là anh ta cứu cả nhà chúng tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992


Chương 992

Trần Anh Kiệt đổ nước khử trùng lên cánh tay cô: “Có lẽ anh ta biết chủ mưu phía sau là ai.”

Đau đớn làm Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm: “Tôi không biết, anh ta cũng không muốn nói, hơn nữa tôi cũng không đoán được là ai.”

Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không biết ân oán giữa Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán.

Trần Anh Kiệt không hỏi nhiều nữa mà chuyên tâm xử lý vết thương cho cô, thấy cô không khóc không kêu la thì trong mắt có thêm một tia thưởng thức.

Lăng Tiêu mang theo khí lạnh trở lại trong xe, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đi đến biệt thự lưng chừng núi.”

Xe lập tức chạy như bay về hướng biệt thự lưng chừng núi, trên đường đi vệ sĩ không dám thở mạnh lấy một cái.

Vừa rồi dáng vẻ Lăng Tiêu nổ súng quá đáng sợ, toàn thân mang đầy sát khí, họ hoàn toàn không phát giác nguy hiểm mà hắn đã liên tục nổ hai phát súng.

Kỳ quái là rõ ràng Lăng Tiêu đã bắn trúng đối phương, nhưng hắn không bắt lấy mà để mặc hắn ta chạy mất, điều này khiến bọn vệ sĩ nghĩ mãi không ra, nhưng không ai dám hỏi cả.

Biệt thự lưng chừng núi, lúc này Hà Vinh đang máu me bê bết quỳ trước mặt Lăng Hoa Thanh, sàn nhà dưới chân anh ta đã bị máu tanh nhuộm đỏ.

Bờ vai của anh ta bị Lăng Tiêu bắn trúng một phát súng.

“Thất bại rồi?” Lăng Hoa Thanh ngồi trước bàn làm việc nhìn Hà Vinh, gương mặt đầy phong sương hiện đầy vẻ lạnh lẽo: “Đã thất bại thì vì sao còn trở về?”

Hà Vinh quỳ thẳng lưng lên, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: “Là tôi thất sách, thiếu gia vẫn luôn phái người bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, tôi quá liều lĩnh mới bị người ta phát giác.”

Tiêu Nhi vẫn luôn phái người bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn?

Câu này chỉ là lời nói dối để Hà Vinh thoát khỏi hoài nghi của Lăng Hoa Thanh, nhưng Lăng Hoa Thanh lại tin tưởng không chút nghi ngờ, trong mắt lướt qua một tia âm u: “Nó phái ai đi?”

Lăng Hoa Thanh tính toán người có thể dùng được bên cạnh Lăng Tiêu.

Hà Vinh lắc đầu: “Là ai thì thuộc hạ không biết, nhưng người làm thuộc hạ bị thương lại là thiếu gia, hơn nữa hình như anh ta đã đoán được cái gì nên cố ý thả tôi đi.”

Đồng tử của Lăng Hoa Thanh co rụt lại, vỗ bàn đứng dậy rồi tức giận chỉ vào Hà Vinh: “Nó trông thấy mặt của cậu rồi?”

“Không có, nhưng lúc ấy anh ta muốn tóm lấy tôi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng thiếu gia không làm vậy, mà nguyên nhân anh ta tha cho tôi thì tôi nghĩ Nhị gia biết rõ.”

Hà Vinh kiên định nhìn Lăng Hoa Thanh, không chút lùi bước: “Tôi trở về không phải cầu xin Nhị gia tha thứ, chỉ muốn nhắc nhở Nhị gia là lúc này thiếu gia đang đến đây.”

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất nặng nề, vẻ tức giận trong mắt không chút suy giảm, ông ta đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau mới nhìn về hướng Hà Vinh: “Lần này tạm thời bỏ qua cho cậu, ra ngoài từ cửa sau đi.”

Hà Vinh dập đầu thật mạnh một cái: “Tạ ơn Nhị gia.”

Ngay khi anh ta sắp bước ra khỏi cửa phòng thì giọng nói của Lăng Hoa Thanh đã truyền đến từ phía sau: “Cha cậu ở độ tuổi như cậu đã trầm ổn hơn nhiều, ông ta làm việc chưa từng làm tôi thất vọng, trở về kiểm điểm lại đi!”

Hà Vinh dừng bước rồi trầm giọng đáp lại: “Vâng.”

Hà Vinh đi chưa bao lâu thì Lăng Tiêu đã xuất hiện trong biệt thự, chỉ một mình hắn tiến đến lại mang theo uy thế như thiên quân vạn mã, làm lòng người sinh ra sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993


Chương 993

Quản gia nghênh đón nơm nớp lo sợ: “Thiếu… Thiếu gia, đã trễ như vậy.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn thẳng vào quản gia: “Ba tôi đâu?”

Quản gia cung kính nói: “Nhị gia đã ngủ, không bằng thiếu gia… Ngày mai lại đến?”

Lăng Tiêu không để ý đến mà trực tiếp đi vòng qua quản gia rồi lên lầu.

Khi tiếng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ ngoài phòng thì sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất khó coi, vẻ mặt càng âm u hung ác.

Ông ta cảm thấy hành động lần này của Lăng Tiêu là muốn lựa chọn Thịnh Hoàn Hoàn.

Con trai ruồng bỏ ông ta vì một người phụ nữ.

“Ba, con có việc muốn nói với ba.”

Lăng Hoa Thanh không đáp lại Lăng Tiêu, nhưng tiếng đập cửa lại liên tục vang lên.

Tình cảnh này làm quản gia sợ hãi, vội vàng kiên trì khuyên can: “Thiếu gia, Nhị gia đã ngủ, có chuyện gì ngày mai lại…”

Sau đó quản gia bị một ánh mắt của Lăng Tiêu doạ choáng váng, không dám thốt lên lời nào nữa.

Lúc này cánh cửa được mở ra, Lăng Hoa Thanh mặc một bộ đồ ngủ đi ra, ánh mắt hiền lành hiền hòa nhìn vào Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, muộn như vậy sao con còn tới nữa?”

Lăng Tiêu nói khẽ: “Ba, con có việc muốn nói với ba.”

Lăng Hoa Thanh cười cười, đáp lại nhẹ nhàng như bốn lạng chống ngàn cân: “Đã rất trễ rồi, nếu đã đến thì đêm nay ở lại chỗ ba đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.”

Nói xong, ông ta nhìn về phía quản gia: “Dẫn thiếu gia đi vào khách phòng nghỉ ngơi.”

Ông ta không cho Lăng Tiêu quyền từ chối.

Nhưng Lăng Tiêu không phải dạng hiền lành gì, đêm nay hắn quyết định tới đây thì đã định sẵn sẽ chọc Lăng Hoa Thanh không vui, hắn không dời bước mà nói: “Ba, đêm nay ba phái người đi giết Thịnh Hoàn Hoàn đúng không?”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại rất chắc chắn.

“Ba nói con không cần để ý đến chuyện của Thịnh gia.”

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh bỗng trầm xuống, ông ta không muốn ba con họ sinh ra ngăn cách vì một người phụ nữ, nhưng Lăng Tiêu lại không hiểu cho ông ta, thật làm ông ta quá thất vọng.

Sắc mặt Lăng Tiêu cũng không đẹp đẽ gì: “Con cũng đã nói sẽ không để ba vào tù nữa.”

Lăng Hoa Thanh cười lạnh, đáy mắt lộ ra thất vọng đối với hắn: “Con lo lắng cho ba hay lo cho Thịnh Hoàn Hoàn?”

Lăng Tiêu không e dè: “Đều có.”

Nụ cười lạnh khóe miệng Lăng Hoa Thanh hơi tắt đi, đáy mắt hiện lên sóng to gió lớn: “Tiêu Nhi, con nhất quyết phải đối nghịch với ba đúng không?”

Hai ba con giằng co, không ai chịu lui bước, bầu không khí làm người ta sợ hãi.

Quản gia đứng một bên muốn khuyên can, nhưng lúc này đầu lưỡi như bị thắt nút không phát ra được âm thanh nào.

Một lúc sau Lăng Tiêu mới nói: “Ba, đừng đụng vào Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy là người phụ nữ của con.”

Đêm nay nhìn thấy vỏ đạn và dòng máu chói mắt của Thịnh Hoàn Hoàn nhỏ xuống đất, Lăng Tiêu mới biết được mình sợ hãi bối rối đến mức nào.

Hắn sợ hình ảnh phía sau chiếc ghế sô pha kia là Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm trong vũng máu, hắn không dám đi lên rất lâu, tay chân run rẩy lạnh cóng đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994


Chương 994

Thời khắc đó hắn mới biết mình quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn hơn dự đoán rất rất nhiều.

Lăng Hoa Thanh không thể nhịn được mà gào thét: “Con và nó đã ly hôn, nó là con gái của kẻ thù, Lâm Chi Vũ mới là vợ của con, con bé mới là người phụ nữ sẽ làm bạn với con cả đời.”

Lăng Tiêu lẳng lặng nhìn ông ta, một lát sau mới khuỵ gối quỳ xuống trước mặt Lăng Hoa Thanh.

Quản gia lập tức biến sắc: “Thiếu gia, ngài đang làm gì, mau đứng dậy đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng.”

Lăng Tiêu không quan tâm đến quản gia mà kiên quyết nhìn vào Lăng Hoa Thanh: “Ba, hôm nay con đến là muốn nói với ba con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh siết chặt nắm đấm, trên gương mặt âm trầm đầy phẫn nộ và phức tạp: “Con lặp lại lần nữa xem.”

Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Con trai muốn ruồng bỏ ông ta vì một người phụ nữ.

Lăng Tiêu quỳ thẳng lưng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh không khống chế được cảm xúc nữa: “Quản gia, lấy gia pháp.”

Quản gia bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Nhị gia bớt giận, thiếu gia chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi.”

Không khuyên còn đỡ, vừa khuyên can Lăng Hoa Thanh lại càng mất khống chế: “Vậy để tôi đánh cho nó tỉnh, còn không mau đi.”

Quản gia không dám khuyên nữa mà lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn quỳ thẳng ở đó, trên mặt không có một tia sợ hãi.

Quản gia bất đắc dĩ buông tiếng thở dài rồi đi lấy gia pháp.

Lăng Hoa Thanh cầm roi qua rồi quất thật mạnh lên lưng Lăng Tiêu, rất nhanh áo sơmi sau lưng hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Từ đầu đến cuối Lăng Tiêu vẫn quỳ thẳng ở đó, mà Lăng Hoa Thanh cũng không chút đau lòng, ra tay càng ngày càng ác, không ai chịu nhận thua.

Mãi đến khi sau lưng Lăng Tiêu máu thịt be bét thì quản gia mới quỳ xuống cầu xin: “Nhị gia, đừng đánh nữa, thiếu gia đã biết sai rồi, xin ngài đừng đánh nữa.”

Lúc này Lăng Hoa Thanh mới thu tay lại: “Vậy còn từ hôn không?”

Lăng Tiêu chống tay lên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, quay lại nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, lưng vẫn rất thẳng: “Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?”

“Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?”

Lời Lăng Tiêu nói làm Lăng Hoa Thanh nổi trận lôi đình, giơ roi lên lại quất vào người Lăng Tiêu: “Thằng nghịch tử.”

Lần này Lăng Tiêu đưa tay chụp lấy roi, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng trông rất kiên quyết: “Ba, con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ.”

Lăng Hoa Thanh rút lại mấy lần vẫn không thể kéo roi ra khỏi tay Lăng Tiêu, cuối cùng ông ta thu tay lại, một lúc sau mới dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt vẩn đục hiện lên đầy vẻ đau đớn: “Con thật sự muốn ruồng bỏ ba vì một người phụ nữ sao?”

Đúng là Lăng Tiêu nghĩ như vậy, nếu như hai người kia không phải Thịnh Xán và Thịnh Hoàn Hoàn thì ai quan tâm đúng sai gì chứ?

Nếu như hắn chưa từng rung động với Thịnh Hoàn Hoàn thì ba con họ cần khó xử như vậy không?

Hắn nghĩ là hắn cầm được thì buông xuống được, Thịnh Hoàn Hoàn có cũng được mà không có cũng không sao, cô và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt, nhưng cô chỉ dùng thời gian nửa tháng đã nói cho hắn biết hắn lừa mình dối người đến mức nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995


Chương 995

Lăng Tiêu nói: “Nếu như chuyện năm đó thật sự như ba nói thì chờ Thịnh Xán tỉnh lại, con nhất định sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt ba nhận sai.”

“Vậy nếu hắn bất tỉnh thì sao?” Lăng Hoa Thanh ép hỏi: “Ba có thể không cần mạng của hắn, bảo Thịnh Hoàn Hoàn đền tội bằng toàn bộ Thịnh Thế, nếu như nó không chịu thì con có thể đoạt nó giúp ba không?”

Ánh mắt Lăng Tiêu sầm xuống: “Thật xin lỗi.”

“Con quên từ nhỏ ba đã dạy con thế nào sao? Ha ha, con thật là con trai ngoan của Lăng Hoa Thanh này.” Lăng Hoa Thanh rất cứng rắn, không chút nhượng bộ: “Ba cho con biết, ba sẽ không bỏ qua cho Thịnh Xán, nếu con không muốn Thịnh Hoàn Hoàn mất mạng thì phải cưới Lâm Chi Vũ vào nhà.”

“Thật xin lỗi, con không làm được.”

“Vậy ba sẽ khiến Thịnh Hoàn Hoàn chết!”

Khí thế trên người Lăng Tiêu biến đổi, không giận đã oai: “Ba cứ thử đi.”

Hai ba con đối chọi gay gắt như nước với lửa, quản gia một bên bị hù mà “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, toàn thân đang phát run: “Nhị gia, thiếu gia, hai vị đang làm gì vậy!”

Không ai để ý đến lão quản gia đang quỳ xuống đất tận tình khuyên bảo.

Đàm phán thất bại, Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh với ánh mắt phức tạp: “Ba, con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn.”

Vừa dứt lời, hắn ném roi qua một bên rồi nhanh chân đi ra ngoài cửa.

Khi sắp đến cầu thang thì Lăng Tiêu lại dừng bước: “Còn nữa, đừng làm tổn thương Tích Nhi và Thiên Vũ, trừ phi ba muốn mất đi đứa con trai duy nhất của mình.”

Nói xong hắn không quay đầu lại mà đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng dính đầy máu của Lăng Tiêu, sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm đáng sợ, ánh mắt khát máu ngang ngược rơi xuống người quản gia: “Làm sao nó biết, là ai bán đứng tôi?”

Quản gia lập tức bị hù đến toàn thân run rẩy: “Nhị gia minh giám, tôi không biết cái gì cả!”

Đôi mắt Lăng Hoa Thanh đanh lại, chuyện này chỉ có ông ta và Hà Song biết, chẳng lẽ là người phía dưới của bà ta có vấn đề?

Hơn nữa có lẽ Tiêu Nhi biết ông ta không chịu được thứ bẩn thỉu Lăng Tích kia, nhưng Lăng Thiên Vũ là sao?

Ông ta chưa bao giờ biểu hiện ra việc mình biết Lăng Thiên Vũ không phải con của Tiêu Nhi, tại sao Tiêu Nhi lại đột nhiên cảnh cáo ông ta không nên tổn thương Lăng Thiên Vũ?

Chẳng lẽ chuyện của An Niên đã bị Tiêu Nhi điều tra được rồi?

Lăng Hoa Thanh u ám chau mày, ông ta bảo quản gia lui ra rồi lập tức gọi điện thoại cho Hà Song: “Cô làm việc thế nào vậy, Tiêu Nhi đã biết tôi muốn giết hai thứ nghiệt chủng kia.”

Hà Song ngẩn người, lập tức tỉnh táo trả lời: “Nhị gia, tôi xác định chuyện này không phải lộ ra từ chỗ tôi.”

“Vậy còn có người nào biết?”

“An Lan.” Hà Song giải thích: “Tôi hoài nghi An Lan tra được cái chết của An Niên là do tôi làm, trước đó Nhị gia bị ám sát có khả năng là do An Lan gây nên.”

Năm đó An Niên hút ma tuý không phải là tình cờ, mà do bị người ta mưu hại, mà kẻ đứng sau chuyện này chính là Hà Song.

Đây cũng là ý của Lăng Hoa Thanh.

Trước đó An Lan bảo vệ An Niên quá tốt, Lăng Hoa Thanh luôn không tìm thấy cậu, mãi đến khi ông ta vào tù nhiều năm thì Hà Song mới vô tình phát hiện An Niên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 996


Chương 996

Thiếu niên này có dáng vẻ quá giống Lăng Hoa Thanh, lại đi theo bên cạnh Lăng Tiêu nên bà ta liếc một cái đã đoán được cậu ta chính là đứa nhỏ năm đó vừa ra đời đã được An Lan đưa đi.

Sau khi Hà Song về nước thì lập tức nói việc này cho Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh chỉ nói một chữ: “Chết!”

Thật lâu sau Lăng Hoa Thanh vẫn không nói gì mà siết chặt nắm tay làm trên mu bàn tay cộm lên từng cọng gân xanh: “Sao bà ấy lại biết, không phải tôi đã nói với cô là không thể để bà ấy biết sao?”

Đáy mắt Hà Song lướt qua một tia oán độc, miệng lại nói: “Thật xin lỗi Nhị gia, nước ngoài không có người của chúng ta, sắp xếp mọi chuyện không được thuận tiện lắm, tôi cũng không biết đã để lộ phong thanh từ đâu. Còn nữa, chuyện tối nay không chỉ thiếu gia biết mà lão thái thái cũng chạy tới trong đêm, bà ấy đang nằm ngủ trong phòng của Lăng Tích.”

Lăng Hoa Thanh nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Được rồi, lập tức trở về, tôi sẽ tự xử lý chuyện này.”

Lăng Hoa Thanh cúp máy rồi ném điện thoại qua một bên, đau đầu ấn trán, rốt cuộc Tiêu Nhi chỉ suy đoán hay là thật sự điều tra được cái gì?

Nghĩ đến thái độ vừa rồi Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh vừa đau vừa giận.

Tiêu Nhi luôn rất hiểu chuyện, nếu không phải biết cái gì thì hắn sẽ không vì Thịnh Hoàn Hoàn mà đối đãi với ông ta như vậy!

Một lúc sau, Lăng Hoa Thanh lại gọi điện thoại.

Khi Lăng lão thái thái nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh thì đã nằm bên cạnh Tích Nhi rất lâu, đêm đã khuya mà người luôn ngủ sớm như bà lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả.

“Mẹ!”

“Muộn như vậy rồi, anh có chuyện gì?”

Đối mặt với đứa con trai vừa ra tù chưa bao lâu, thái độ của Lăng lão thái quá lạnh lùng.

Lăng Hoa Thanh nói: “Tiêu Nhi vừa tới tìm con, hình như nó có chút hiểu lầm với con, con muốn hỏi mẹ có phải có ai nói với mọi người cái gì không?”

“Hiểu lầm?” Lão thái thái bỗng ngồi dậy từ trên giường, giọng cũng cao lên mấy độ: “Mày làm cái gì trong lòng mày không biết à? Có phải là muốn Lăng gia đoạn tử tuyệt tôn mày mới bằng lòng bỏ qua?”

“Mẹ, quả nhiên mẹ đã biết.” Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh lẽo nói: “Rốt cuộc là ai?”

“Tao không biết, chỉ là một số lạ.” Lăng lão thái thái không muốn Lăng Hoa Thanh tra được, bà cụ luôn hiền lành này trở nên đặc biệt nghiêm khắc: “Mày nghe cho rõ đây, Tích Nhi là huyết mạch của Lăng gia, Thiên Vũ cũng thế, tao không cho phép mày động vào tụi nó.”

Lăng Hoa Thanh nghe xong thì giọng nói càng lạnh hơn: “Có phải là An Lan nói với hai người cái gì không? Lăng Thiên Vũ không có quan hệ gì với Lăng gia cả.”

“Tao nói có là có.” Lăng lão thái thái sắp tức đến đau tim: “An Lan không nói gì cả, tao thấy ảnh của An Niên, nó rất giống mày, nó là cháu của tao.”

“Nếu như năm đó không phải tại mày nhất quyết đuổi giết đến cùng thì cháu nội đáng thương của tao đã không bị đưa đi lúc mới ra đời, tao còn chưa thấy được mặt nó, đến chết cũng chưa từng nhìn thấy…”

Lăng lão thái thái nhịn không được nghẹn ngào: “Còn có Tích Nhi, đó là con gái của mày, sao mày có thể nhẫn tâm như vậy hả?”

“Mẹ nói An Niên rất giống con?”

Lão thái thái nói nhiều như vậy mà trừ câu này ra thì Lăng Hoa Thanh không nghe lọt tai cái gì khác.

Lúc trước Hà Song không nói cho ông ta biết An Niên rất giống mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 997


Chương 997

Lăng lão thái thái nức nở nói: “Đâu chỉ giống, dáng vẻ khi còn bé của nó y như một khuôn đúc ra với mày, nó là cháu trai của tao, mày nói xem mày tạo nghiệt gì…”

Lăng Hoa Thanh không có tâm tình nghe Lăng lão thái thái trách cứ, sau khi cúp điện thoại ông ta lập tức gọi quản gia đi lên, bảo sáng mai ông ấy đến Lăng Phủ tìm Lăng lão thái thái để lấy một sợi tóc của Lăng Thiên Vũ.

Nhưng ông ta vẫn không yên lòng: “Tìm cớ đi qua, tuyệt đối đừng để ai nhìn ra mánh mối, nhớ nhất định phải tận mắt nhìn thấy tóc được rút ra từ trên đầu của thằng nhỏ kia.”

Lăng Hoa Thanh muốn xét nghiệm DNA với Lăng Thiên Vũ xem An Niên có phải là con trai mình hay không, Lăng Thiên Vũ có phải là huyết mạch của Lăng gia không thì xét nghiệm DNA là biết ngay.

Nhưng chuyện này không thể để Hà Song biết!

Thứ nhất là sợ bà ta cản trở, thứ hai cũng sợ vu oan cho bà ta.

Lăng Hoa Thanh rất tin tưởng và rất coi trọng Hà Song nên giao rất nhiều chuyện cho bà ta đi làm, khi chưa có kết quả ông ta vẫn tin tưởng bà ta.

“Vâng, Nhị gia.” Quản gia nhận lệnh lui xuống.

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất lạnh lẽo: Hà Song, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!

Khi Lăng Tiêu đi ra từ biệt thự lưng chừng núi thì bọn vệ sĩ trong xe đều sợ hãi: “Lăng gia, ngài bị thương rồi.”

Lăng Tiêu ngồi xuống, không quan tâm mà lạnh nhạt nói: “Không có gì, đi thôi, đến Thịnh gia.”

“Đi Thịnh gia?”

Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Vệ sĩ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu lo lắng nói: “Lăng gia, ngài bị thương không nhẹ, tôi xử lý vết thương cho ngài trước đi!”

Lăng Tiêu ngồi đó không thèm mở mắt mà nói: “Không cần.”

“Vậy tôi gọi điện thoại bảo Đường thiếu tới.”

“Tôi nói không cần.”

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc vệ sĩ một cái làm anh ta đành ngậm miệng lại.

Trên đường đi mùi máu tươi lan toả khắp xe, nhưng không ai dám nói một tiếng.

Đêm khuya mà mấy chiếc xe đậu quanh tường vây của Thịnh gia, khiến các bảo vệ của Thịnh gia chú ý đến.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận điện thoại của Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, chuyện gì vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bình tĩnh lại được sau khi trải qua lần phục kích vừa rồi, cô lo lắng cho an nguy của mình và người nhà, bực bội thái độ khó lường nhiều lần của Lăng Tiêu nên không buồn ngủ chút nào.

Giọng nói của Trần Anh Kiệt truyền đến từ điện thoại: “Lăng Tiêu đến, có cần cản anh ta không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy từ trên giường: “Vào bằng cửa chính à?”

Trần Anh Kiệt trầm mặc hai giây: “Leo tường.”

Nghe xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống giường đi ra bên ngoài ban công liền trông thấy Lăng Tiêu lưu loát nhảy xuống từ tường rào, bước chân như mãnh hổ thảnh thơi tản bộ trong vườn hoa nhà mình, không coi vệ sĩ Thịnh gia ra gì cả.

Mục tiêu của Lăng Tiêu rất rõ ràng, rất nhanh đã đến bên dưới cô rồi ung dung nhảy lên.

Trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu không chột dạ do bị bắt tại trận chút nào, chỉ đứng thẳng trước mặt rồi nhìn quầng thâm dưới mắt cô mà nhướng mày: “Sợ à?”

Cô nhất định bị dọa sợ nên mới mất ngủ.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bực bội nên tất nhiên không có vẻ mặt đẹp đẽ gì với cái người không mời mà tới này: “Anh tới nữa làm gì?”

Mấy giờ rồi?

Hơn nửa đêm mà nhà giàu số một Hải Thành lại leo tường leo lầu, còn trèo lên phòng vợ cũ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Lăng Tiêu không thèm để ý thái độ của cô mà nhíu mày: “Đòi nợ.”

Nói xong, hắn trực tiếp đi qua cô rồi bước vào phòng ngủ.

Đòi nợ?

Thịnh Hoàn Hoàn sầm mặt lại, quay người nhìn hắn cả giận nói: “Không phải tôi đã. . .”

Thấy rõ bóng lưng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, sau lưng của hắn toàn là máu tươi, áo sơmi đã nát, mơ hồ có thể thấy được vết thương trong đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 998


Chương 998

Vừa rồi hắn đi đâu mà lại bị thương thành như vậy?

“Còn không đi vào?”

Lăng Tiêu xoay người nhìn cô, bàn tay thon dài tháo từng nút áo trước ngực ra, dù bị thương mà trừ gương mặt hơi tái nhợt ra thì không thấy hắn chật vật chút nào, quý khí không giảm.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra, thì ra hắn nói “Đòi nợ” là muốn cô xử lý vết thương giúp thôi.

Rất nhanh thân thể gầy gò rắn chắc đã xuất hiện trước mắt cô, cô không được tự nhiên mà dời mắt khỏi lồng ngực hắn: “Anh nên đến bệnh viện.”

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Tôi không muốn chuyện này truyền ra ngoài, hơn nữa đây là cơ hội để cô báo ơn, chẳng lẽ cô muốn dùng cách khác hơn?”

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết “Cách khác ” hắn nói = ngủ với hắn!

Cô lập tức nói: “Đi nằm lên giường đi.”

Không sao, trên người hắn có chỗ nào mà cô chưa nhìn thấy chứ?

Lăng Tiêu rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống giường cô, trong chăn có mùi hương nhàn nhạt làm người ta quyến luyến của cô.

Phòng ngủ của hắn đã sớm không có mùi này nữa.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hộp y tế tới, nhìn vết thương trên lưng Lăng Tiêu mà giật mình, cô cau chặt mày lại, là ai xuống tay nặng như vậy?

Cô không hỏi nhiều mà vừa rửa vết thương cho Lăng Tiêu vừa cẩn thận quan sát.

Những vết thương này như bị roi quất, vừa tím vừa bầm đen, có nhiều chỗ quất đến da tróc thịt bong, có thể thấy được sức đánh hung ác đến cỡ nào.

Những vết thương này gần như chỉ nằm ở sau lưng, nơi khác không có, trên cổ tay hắn không vết bị trói, điều này chứng minh Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện chịu đòn.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ sau lưng lướt qua vết thương làm đau đớn cũng giảm bớt không ít, Lăng Tiêu cảm thấy may mắn vì không để thuộc hạ gọi Đường Dật tới.

Chút vết thương nhỏ này không cần làm phiền Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn làm được mà!

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận rửa vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, sau đó cầm lấy băng gạc, thản nhiên nói với Lăng Tiêu: “Được rồi, ngồi dậy băng bó đi.”

Lăng Tiêu khẽ chống hai tay, thân thể cao lớn ngồi dậy bên giường, không cần cô nói đã biết tự giơ tay lên.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm băng gạc hồi lâu rồi mở miệng: “Tôi bảo người làm băng bó giúp anh đi!”

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng: “Tôi không thích người xa lạ đụng vào thân thể mình.”

Một tên bệnh tật còn có nhiều yêu cầu như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Không phải tôi và Lăng tiên sinh cũng là người xa lạ à?”

Người xa lạ quen thuộc nhất!

Lăng Tiêu biết nghe lời phải mà thừa nhận: “Ừm, người xa lạ ngủ chung một giường.”

Anh cút xuống địa ngục đi!

Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái rồi lấy băng gạc quấn lên người hắn.

Lăng Tiêu giơ hai tay lên, tay Thịnh Hoàn Hoàn luồn qua sau lưng, tóc rũ xuống ngực, hô hấp cũng thỉnh thoảng phun lên làn da trần trụi của hắn, bầu không khí khẩn trương mập mờ.

Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt nhanh, một vòng lại một vòng, cô cũng mặc kệ băng bó thành dạng gì mà chỉ hi vọng mau kết thúc sự mập mờ này.

Xài xong một cuộn băng gạc, eo của Lăng Tiêu đã béo lên một vòng.

“Xong rồi.” Nhìn “Kiệt tác” của mình, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Tiêu cúi đầu, giật giật băng gạc quấn mình “Như khúc bánh tét” mà nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô rất bất mãn với tôi à?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có, tôi không phải y tá, chỉ có thể băng bó thành như vậy thôi, nếu anh không hài lòng thì làm phiền tìm người chuyên nghiệp.”

Nói xong, cô đi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu không biết cô đi làm gì.

Rất nhanh lại thấy cô trở về, trong tay có thêm một bộ đồ: “Đây là quần áo của ba tôi, anh mặc tạm đi, đã muộn rồi, tôi phải đi ngủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 999


Chương 999

Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy rõ ràng là đang đuổi khách.

Lăng Tiêu liếc nhìn bộ đồ trên tay cô rồi lạnh lùng ghét bỏ nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ mặc quần áo của người khác?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô cầm quần áo để xuống bên cạnh hắn: “Đồ của anh không mặc được nữa, nếu anh ghét bỏ quần áo của ba tôi thì cứ trở về như vậy đi!”

Đừng có nói ân tình gì với cô, hiện tại cô không có tâm tình nghĩ đến chuyện này, hơn nửa đêm trai đơn gái chiếc, nếu hắn muốn chơi trò mập mờ với cô, cô là vợ trước của hắn nên thực sự không vui vẻ gì nổi.

Nhưng Lăng Tiêu luôn cao ngạo lạnh lẽo lấy bản thân làm trung tâm căn bản không để ý tới mong muốn của cô mà trực tiếp nằm xuống giường rồi nói chuyện rất đương nhiên: “Tôi mệt rồi, ngày mai rồi nói sau!”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại.

Hắn định ăn vạ ở đây không đi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông nằm trên giường cô với vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt phức tạp: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Đã xử lý xong vết thương thì vì sao hắn còn nằm đây không chịu đi?

Hắn đã có Lâm Chi Vũ rồi, vì sao còn muốn đến trêu chọc cô?

Cô không tin nam nữ ly hôn còn có thể làm bạn bè.

Quan hệ giữa cô và Lăng Tiêu cũng không tốt đến mức đó.

Nhưng không ai đáp lại cô.

“Lăng Tiêu, anh mặt dày mày dạn như vậy thú vị lắm à?”

Lần này Lăng Tiêu mở đôi mắt đen thâm thúy ra mà hung ác nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên giường, lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ra ngoài.”

Sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Cô thật sự muốn đuổi tôi đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự lặp lại lần nữa: “Mời anh ra ngoài.”

Lăng Tiêu nhìn cô thật lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng đứng lên lê thân thể bị thương rồi không quay đầu lại biến mất trong đêm tối.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái áo sơmi dính đầy máu trong thùng rác, trong lòng như bị một bàn tay bóp chắt, khó chịu đến mức làm cô không thở nổi.

Lăng Tiêu, rốt cuộc anh đang làm gì!

Anh và Thiên Vũ chỉ coi tôi là vật thay thế mà thôi, hiện tại Lâm Chi Vũ đã trở về, rốt cuộc anh còn bất mãn gì nữa?

Tôi chỉ muốn sống yên lặng, vì sao anh cứ một hai xuất hiện trước mặt tôi, chen vào cuộc sống của tôi chứ?

Chúng ta đã ly hôn rồi!

Khi đám vệ sĩ nhìn thấy Lăng Tiêu xuất hiện lần nữa thì sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn lúc đi ra từ biệt thự lưng chừng núi, chắc Lăng gia bị thiếu phu… Thịnh tiểu thư đuổi ra rồi?

Thật là đáng thương!

Hơn nửa đêm mà còn đang bị thương nữa…

Không ngờ Thịnh tiểu thư lại là người nhẫn tâm như thế!

Nhưng đám vệ sĩ lại nhớ đến hồi trước lúc ở Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã từng đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi ra như thế nào thì không khỏi cảm thán: Chắc đây là báo ứng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1000


Chương 1000

Trên đường đi đám vệ sĩ đều nơm nớp lo sợ, vất vả lắm mới nhịn được đến Lăng Phủ, Lăng Tiêu lại chậm chạp không xuống xe.

Chủ bất động thì người làm cũng không dám động.

Qua thật lâu Lăng Tiêu mới đi xuống xe, lúc này sắc trời đã sáng dần: “Gọi Văn Sâm tới cho tôi.”

Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi đi vào biệt thự.

Mặc dù đám vệ sĩ không dám nói nhiều, nhưng trong lòng đã bắt đầu thương cho Văn Sâm!

Rất nhanh Văn Sâm đã xuất hiện trong phòng sách của Lăng Tiêu: “Lăng gia.”

Lúc này Lăng Tiêu đã mặc quần áo đứng ở trước cửa sổ, ánh ban mai bao phủ hắn nhưng trông hắn vừa cô độc lại cao ngạo: “Từ giờ trở đi, cậu đi theo bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn 24/24.”

Văn Sâm cũng không bất ngờ gì lắm, anh ta biết những chuyện Lăng Tiêu đã làm với Đường Nguyên Minh trên tiệc mừng thọ, hơn nữa trong ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Lâm Chi Vũ không có chút tình cảm nào cả.

“Vâng.” Văn Sâm không hỏi nhiều mà nghe lệnh lui xuống.

Một lát sau Bạch quản gia lại bị gọi vào: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu quay người nhìn về phía ông: “Chuyện tôi bảo ông điều tra thế nào rồi?”

Bạch quản gia sắc mặt nghiêm túc: “Theo những thứ đã điều tra được thì Nhị gia và Thịnh Xán chỉ cạnh tranh thương nghiệp, phu nhân và ông ấy không có chuyện xấu gì cả, ngược lại hình như Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan có giao tình không tệ với phu nhân, hơn nữa Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm.”

Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm?

Lăng Tiêu nhớ tới vài ngày trước Diệp Sâm nói với hắn có người muốn ám sát mình, hay cũng là ba hắn làm?

“Sao lại không nói sớm cho tôi biết?”

Bạch quản gia cúi đầu xuống: “Thủ hạ cũng vừa điều tra ra.”

Sắc mặt Lăng Tiêu sầm xuống: “Trừ điều này ra thì còn tra được cái gì?”

Bạch quản gia lắc đầu: “Không tìm hiểu được chút tin tức gì về chuyện Nhị gia vào tù, người đàn ông lúc trước đã chết rồi, chắc trừ phu nhân họ ra thì không còn ai biết chuyện này nữa.”

“Tiếp tục điều tra.”

“Vâng.”

“Chờ một chút ” Lăng Tiêu tạm ngừng rồi trầm ngâm nói: “Tôi nhớ năm đó anh em Hà Trọng và Hà Song đều là tâm phúc của ba tôi, có lẽ sẽ điều tra được gì đó từ bọn họ, nhớ đừng rút dây động rừng.”

Bạch quản gia gật đầu đáp lại: “Vâng”

Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Lâm Chi Vũ trở về chưa?”

Bạch quản gia trả lời: “Thưa chưa.”

Thiếu gia muốn xử lý quan hệ với Lâm Chi Vũ sao?

Sau đó Bạch quản gia liền nghe Lăng Tiêu nói: “Về sau đừng để cô ta qua đêm trong phủ.”

Bạch quản gia hơi chần chờ: “Ý của thiếu gia là…”

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà nói: “Cô ta là ân nhân của Thiên Vũ, chỉ thế thôi.”

Bạch quản gia lập tức hiểu ra: “Tôi biết nên làm thế nào, thiếu gia… Tối hôm qua cậu ngủ lại ở Thịnh gia sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1001


Chương 1001

Tối hôm qua Lăng Tiêu nhận được tin nhắn Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm thì lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Thịnh gia, đi một cái đã hết cả đêm.

Trừ khi đi công tác, nếu không Lăng Tiêu rất ít không về nhà cả đêm như thế.

Lăng Tiêu khựng lại: “Xem như thế đi!”

Bạch quản gia lập tức mừng rỡ: “Nếu lão thái thái biết thì nhất định sẽ rất mừng.”

Thiếu gia có dấu hiệu muốn tái hợp với Thiếu phu nhân!

Sắc mặt Lăng Tiêu lại lập tức lạnh xuống: “Đừng nói với bà, ông ra ngoài đi!”

Bạch quản gia: “… Vâng.”

Thiếu gia… Có ý gì?

Tối hôm qua rõ ràng quan tâm Thiếu phu nhân như vậy!

Sao Bạch quản gia đoán được hơn nửa đêm Lăng Tiêu lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đuổi ra ngoài, hơn nữa còn trong lúc đang bị thương.

Vừa nghĩ tới việc này, tâm tình Lăng Tiêu lập tức cực kỳ hỏng bét.

Có ai đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế không?

Quả thực là đồ vong ơn bội nghĩa mà.

Đêm nay đã định sẵn có rất nhiều người mất ngủ.

Người của Cố Nam Thành theo đuôi xe của Diệp Sâm đến Diệp gia.

Diệp Sâm còn đặc biệt ngừng lại ngoài cửa lớn, bảo vệ lập tức nghênh đón, hắn nói khẽ với bảo vệ rằng: “Lát nữa nếu có người đến tìm hiểu tình hình của mẹ con Nam tiểu thư thì các người cứ nói thật với hắn đi.”

Không ngờ xe của Diệp Sâm vừa đi vào thì người của Cố Nam Thành thật sự xuống xe tiến lên tìm hiểu.

Đương nhiên muốn dò xét tin tức thì không thể đi tay không.

Bảo vệ đếm chồng tiền mặt kia rồi nói với người tới: “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi!”

Người đàn ông kia khinh bỉ nghĩ, người của phủ Diệp Sâm cũng chỉ như thế, chỉ cần dùng mấy ngàn là mua chuộc được rồi, thật là chưa thấy qua giá thị trường.

Đương nhiên hắn ta không dám biểu hiện ra ngoài mà vội tìm hiểu chuyện của mẹ con Nam Tầm.

Bảo vệ cười cười: “Ha, anh nói mẹ con Nam tiểu thư đúng không! Hai ngày trước họ đã chuyển tới.”

Người kia lập tức hỏi: “Nam Tầm và Diệp Sâm có quan hệ gì?”

Bảo vệ hỏi lại: “Đã ở chung rồi, anh nói xem có quan hệ gì?”

Thế là rất nhanh chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung đã truyền đến tai Cố Nam Thành, làm gã cả đêm khó ngủ.

Tâm tình của Cố Nam Thành rất phức tạp, những cảm xúc phẫn nộ, hoảng sợ, nôn nóng bất an đều cùng tràn tới, trong nháy mắt đã đốt cháy lý trí của gã.

“A!” Cố Nam Thành gầm thét một tiếng rồi vung tay lên hất hết bộ đồ pha trà trên bàn xuống đất.

Trần Do Mỹ vừa tắm rửa xong ra tới thì nghe thấy tiếng rống giận dữ này nên vội chạy tới: “Anh Nam Tầm anh làm sao vậy?”

Cô ta trông thấy đống mảnh vỡ kia thì lo lắng tiến lên nắm chặt tay Cố Nam Thành để kiểm tra: “Có làm bị thương tay không.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1002


Chương 1002

Cố Nam Thành như bị điện giật mà lập tức rút tay về: “Anh không sao, em đi ngủ đi!”

Trần Do Mỹ nghe lén Cố Nam Thành nói điện thoại nên biết gã đã phái người theo dõi Nam Thành và Diệp Sâm khi họ rời đi, hiện tại thấy gã mất khống chế như vậy thì biết không có chuyện tốt.

Nhưng cơ hội để cô ta biểu hiện đã đến.

“Anh Nam Tầm, chuyện gì vậy, anh có thể nói cho em biết không?”

“Anh đã nói không có gì, em để anh yên tĩnh một lúc được không?” Cố Nam Thành nghiêng mặt qua đầy lửa giận mà trừng Trần Do Mỹ.

Hốc mắt Trần Do Mỹ lập tức đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Nam Tầm, em chỉ sợ anh tức giận ảnh hưởng sức khoẻ thôi, em chỉ muốn san sẻ với anh.”

Nếu là trước đó trông thấy dáng vẻ đáng yêu này của Trần Do Mỹ thì Cố Nam Thành nhất định sẽ không đành lòng, nhưng bây giờ gã đột nhiên cảm thấy rất phiền: “Tôi nói tôi muốn yên lặng một mình.”

Lần đầu tiên Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành đối xử như thế, trước kia chỉ cần cô ta đỏ mắt lên thì gã sẽ cực kỳ thương tiếc, nhưng hiện tại…

Càng nghĩ càng tủi thân, mũi cô ta cay cay rồi khóc dữ hơn, lần này là khóc thật.

Dáng vẻ nổi giận của Cố Nam Thành thật sự doạ cô ta sợ.

Trần Do Mỹ khóc sướt mướt làm Cố Nam Thành càng bực bội: “Đừng khóc, cả ngày chỉ biết khóc, trừ khóc ra cô còn biết làm gì?”

Trước kia Nam Tầm rất ít thút thít trước mặt gã.

Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần gã thấy cô khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, một lần là ngày kết hôn, một lần là lần đầu tiên họ cãi nhau, còn có một lần là gã bị thương nặng…

Về sau gã chưa từng nhìn thấy cô khóc nữa.

Gã đã quên dáng vẻ Nam Thành rơi lệ là như thế nào, chỉ nhớ gã rất sợ cô khóc, bởi vì tim gã chịu không nổi, sẽ đau đớn muốn chết!

Về sau họ xảy ra mâu thuẫn, cô không còn khóc nữa, rõ ràng chỉ cần cô khóc thì gã nhất định sẽ chịu thua, nhưng cô quá hiếu thắng, chưa từng chịu yếu thế trước mặt gã.

Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành mắng như thế thì khóc càng đáng thương.

Cố Nam Thành bực bội cầm lấy chìa khóa xe: “Tôi có hẹn bạn đi uống rượu, cô ngủ đi, không cần chờ tôi.”

Trần Do Mỹ tiếp tục rơi lệ: “Anh Nam Tầm, có phải là em làm gì sai không?”

Nhìn người phụ nữ rơi lệ đầy mặt trước mắt, lý trí của Cố Nam Thành hơi trở về: Đúng vậy, cô ta đã làm sai điều gì?

Gã làm sao vậy, sao lại nổi giận với một người phụ nữ vô tội!

Cố Nam Thành hít một hơi thật sâu rồi đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Trần Do Mỹ, nhưng chợt nhớ tới cô ta nói láo hết bài này đến bài khác và dáng vẻ hùng hổ dọa người trên tiệc mừng thọ thì lại thu tay về.

Cuối cùng Cố Nam Thành vẫn không giải thích một lời mà quay người rời đi.

Lúc này trong lòng Cố Nam Thành căn bản không có Trần Do Mỹ, trong đầu gã chỉ toàn là giọng nói của trợ lý: “Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung…”

Câu nói này vẫn luôn vang vọng trong đầu gã, làm gã không cách nào bình tĩnh trở lại.

Xe gào thét lao đi, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.

Đợi đến khi Cố Nam Thành lấy lại tinh thần thì xe đã đậu lại ở nơi gã và Nam Tầm cùng chung sống bảy năm, đáng tiếc ngôi nhà này đã bị san bằng, trước mắt không còn cái gì cả!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1003


Chương 1003

Gã mở cửa xe đi xuống, tựa vào đầu xe châm lửa hút thuốc.

Bốn phía yên tĩnh hoang vu, nhìn bãi cỏ trống rỗng trước mắt, Cố Nam Thành cảm thấy lòng mình cũng rất vắng vẻ.

Nhưng gã mất cái gì?

Hắn không mất cái gì cả.

Không có Nam Tầm và Hoan Hoan thì gã còn có Trần Do Mỹ trong lòng chỉ có gã, rất nhanh gã sẽ có con, họ sẽ thay thế vị trí của Nam Tầm và Hoan Hoan.

Còn tại sao tức giận như vậy thì Cố Nam Thành cảm thấy có thể là lòng tự trọng của đàn ông quấy phá thôi!

Họ mới ly hôn không bao lâu mà Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, còn dẫn theo Hoan Hoan, có thể thấy được cô cũng chẳng yêu gã bao nhiêu.

Khi còn trẻ gã cho là mình và Nam Tầm đều không thể không có nhau, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, gã chỉ nhất thời khó chấp nhận mà thôi.

Nhất là đêm nay, Nam Tầm còn mặc lễ phục lúc họ đính hôn xuất hiện trong tiệc mừng thọ làm gã nhớ tới rất nhiều quá khứ ngọt ngào của họ, vì thế cảm xúc mới mất khống chế.

Gã không phải không buông tay cô được!

Sau khi Cố Nam Thành rời đi, Trần Do Mỹ mới nhận được tin tức, thì ra Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung.

Nhưng Cố Nam Thành tức giận cái gì, gã và Nam Tầm đã ly hôn rồi mà?

Hay đàn ông đều như vậy, ly hôn còn muốn vợ trước thủ thân như ngọc vì mình?

Trần Do Mỹ rất mừng, cô ta còn sợ Cố Nam Thành nhớ mãi không quên Nam Tầm, bây giờ Nam Tầm và Diệp Sâm ăn ngủ với nhau rồi thì Cố Nam Thành không có khả năng quay đầu lại nữa.

Quay đầu không phải tương đương với nhặt cặp sừng cắm vào đầu mình sao?

Cố Nam Thành không ngốc như vậy!

Đương nhiên, chỉ có một mình Cố Nam Thành biết chuyện này còn chưa đủ.

Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại tung tin này cho phóng viên giải trí, để họ phơi bày chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt.

Lần này cô ta muốn Nam Tầm ngồi vững vào tội danh ngoại tình lúc còn là vợ người ta.

Trần Do Mỹ ngẫm nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Cố phu nhân.

Cố phu nhân đang ngủ thì bị Trần Do Mỹ đánh thức, lập tức nói với giọng điệu phẫn nộ mà chán ghét: “Tìm tôi làm gì?”

Trần Do Mỹ mỉm cười: “Đương nhiên là có tin tức tốt muốn nói cho bà biết, Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, có phải rất bất ngờ không?”

“Cái gì? Không có khả năng.” Cố phu nhân tin chắc rằng Nam Tầm vẫn còn yêu Cố Nam Thành, cô sẽ không bắt đầu quan hệ với người đàn ông khác nhanh như vậy.

Trần Do Mỹ cười lạnh: “Sao không có khả năng? Người đàn ông kia tên là Diệp Sâm, bà có thể đi điều tra đi, người ta anh tuấn cao lớn, quan trọng nhất là có tiền, đổi lại là tôi thì tôi cũng chịu đi theo người như vậy.”

Cố phu nhân tức đến suýt không thở nổi: “Nam Tầm không giống con tiện nhân như mày.”

“Ôi chao, giờ thì giở giọng bảo vệ kia à?” Tâm tình Trần Do Mỹ thật tốt nên càn rỡ châm chọc nói: “Theo tôi được biết Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn có một nửa nguyên nhân là do bà, hiện tại bà lại nói chuyện như bênh vực cô ta lắm. Sao vậy, hối hận rồi à?”

“A, đúng rồi, bà hối hận thật, không thì tại sao bà lại đi tìm cô ta kia chứ? Đáng tiếc người ta cao ngạo lắm, không chịu hợp tác với loại người như bà!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1004


Chương 1004

Trần Do Mỹ cố ý kích động Cố phu nhân, ai bảo bà ta xem thường mình, giở đủ trò cản trở mình gả vào Cố gia, bộ nghĩ Trần Do Mỹ này dễ ăn hiếp sao?

Cố phu nhân tức đến đau tim, bỗng ho khan lên.

“Vì sao Nam Tầm không chịu hợp tác với bà, nói cho cùng còn không phải do những việc ác độc trước kia của bà sao? Tục ngữ có câu hay lắm, tự tạo nghiệt thì không thể sống, bà gieo gió gặt bão thôi!”

Trần Do Mỹ không dừng lại mà càng nói càng khó nghe.

“Mày… Mày… Khụ khụ…” Cố phu nhân ho khan thở không ra hơi, muốn mắng lại mắng không ra, chỉ thiếu điều không trợn trắng mắt ngất đi.

Cố phu nhân thật sự rất hối hận!

Nếu như sớm biết Cố Nam Thành coi trọng thứ như Trần Do Mỹ thì bà ta giật dây gã và Nam Tầm ly hôn làm gì chứ?

Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được sớm biết, trên đời không có thuốc hối hận.

“Khụ khụ khụ… Con tiện nhân kia… Mày… Mày sẽ gặp báo ứng… Khụ khụ…”

Cố phu nhân ho khan đỏ bừng cả mặt, hốc mắt toàn là nước mắt, ngực phập phồng mạnh như sắp chết đến nơi, liều mạng muốn hít thở.

Có câu nói Trần Do Mỹ nói rất đúng, tự tạo nghiệt thì không thể sống, Cố phu nhân thật sự tự làm tự chịu.

“Mẹ, mẹ phải giữ sức khoẻ chứ, nếu mẹ có mệnh hệ nào thì anh Nam Thành lại bảo tôi đi chăm bà, mỗi ngày tôi phải đi làm đẹp rất bận rộn đó!”

Nói xong, Trần Do Mỹ cười lạnh rồi cúp máy.

Cô ta cũng không muốn bà già này sống tiếp, nếu không về sau không biết sẽ đối phó cô ta thế nào, so với giữ lại làm mình bực mình thì không bằng cho bà ta chết quách đi.

Cũng may sức khoẻ bà ta luôn không tốt, kích thích một chút không hộc máu cũng nằm viện, kích thích nhiều mấy lần thì bà ta đi gặp Diêm Vương ngay.

Nhưng chuyện này không gấp được, phải tiến hành từng bước thôi!

Trần Do Mỹ vứt điện thoại xuống rồi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đặt tay lên đó nhếch miệng lên: “Con của mẹ, lần này không ai giành với chúng ta nữa rồi.”

Sau đó không lâu Cố Nam Thành đã nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành, Cố phu nhân nhập viện, tình hình rất nguy cấp.

Cố Nam Thành nói câu “Biết rồi” rồi cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào mảnh đất trống trước mặt, dường như cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của nó.

Một lát sau, gã ném tàn thuốc kẹp giữa ngón tay xuống đất rồi giẫm lên, sau đó quay người lên xe.

Xe chạy nhanh đi cuốn theo một mảng bụi bặm, để lại tàn thuốc đầy đất.

Sáng sớm.

Đường Nguyên Minh tỉnh lại từ chiếc giường xốc xếch, bên cạnh là Triệu Giai Ca không mảnh vải che thân, quần áo rơi lả tả trên mặt đất.

Triệu Giai Ca còn đang mê man, đầu gối lên tay Đường Nguyên Minh, hình ảnh thân mật như một đôi người yêu.

Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua sau khi mất đi lý trí, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức lạnh lẽo như sương, không chút thương tiếc rút tay về rồi đứng dậy xuống giường.

Triệu Giai Ca cũng đã tỉnh, còn buồn ngủ nhìn về phía Đường Nguyên Minh, khi nhìn rõ bóng dáng của anh thì lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi. . . Chúng ta…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1005


Chương 1005

Thân thể đau nhức nhắc nhở cô ta chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô ta đã là người phụ nữ của Đường Nguyên Minh!

Lăng Tiêu, tối hôm qua không phải hắn đã biết trước rồi đó chứ?

Tại sao hắn phải làm thế, tại sao lại đối xử với cô ta như thế?

Đường Nguyên Minh tùy ý mặc quần vào, mặt không cảm xúc nhìn về phía Triệu Giai Ca, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo: “Cô biết nên làm gì chưa?”

Có câu nói một đêm vợ chồng nghĩa trăm năm, Triệu Giai Ca vừa mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ, Đường Nguyên Minh lại nói chuyện với cô ta như vậy thì hỏi sao cô ta chịu được?

“Tôi không biết, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi.” Triệu Giai Ca nhìn Đường Nguyên Minh, kiên quyết mà nói: “Chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi sao?”

Chuyện này xảy ra đã làm Triệu Giai Ca không dám còn chút hi vọng xa vời gì với Lăng Tiêu, nếu người đàn ông kia thưởng thức cô ta chút nào thì đã không đưa cô ta lên giường của Đường Nguyên Minh.

Cũng may Đường Nguyên Minh không thua kém Lăng Tiêu bao nhiêu.

Triệu Giai Ca lập chí trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành nên cái gì cũng thích so bì với Thịnh Hoàn Hoàn.

Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Hải Thành thì chỉ có Đường Nguyên Minh dám đấu với Lăng Tiêu, vì sao cô ta không thuận thế lựa chọn Đường Nguyên Minh?

Đường Nguyên Minh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Triệu Giai Ca: “Nếu như cô cảm thấy ngủ với tôi một lần là thay đổi quan hệ giữa chúng ta thì quá ngu xuẩn, tôi khuyên cô sống thực tế một chút.”

Dù thế nào Triệu Giai Ca cũng là phụ nữ, mất sự trong sạch còn không được thương yêu thì sao chịu đựng được, mắt cô ứa lệ: “Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi.”

Cô ta muốn được Đường Nguyên Minh thương tiếc, đáng tiếc anh còn lạnh lẽo vô tình hơn cô ta tưởng tượng.

Tay anh đặt lên cổ cô ta, nắm chặt lấy cổ họng cô, gương mặt âm u lạnh lẽo như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục: “Thì đã sao, điều này chẳng là gì đối với tôi cả, cũng buồn nôn y như cô vậy.”

Triệu Giai Ca bị bóp cổ không thở nổi, rất nhanh nghẹn sắc mặt đã nghẹn đến đỏ tím, cảm giác cuống họng sắp vỡ vụn, miệng há to lại không thốt lên được một lời.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Triệu Giai Ca, Đường Nguyên Minh không chút thương hương tiếc ngọc, đáy mắt chỉ tràn đầy sát khí âm u: “Tôi cho cô biết, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cô dám nói ra chuyện này thì tôi băm cô ra cho chó ăn.”

Nói xong anh còn ghét bỏ hất Triệu Giai Ca ra, quay người đi vào phòng tắm: “Lúc tôi đi ra không muốn gặp lại cô, cút.”

Triệu Giai Ca sờ cuống họng suýt bị bóp nát mà nghiến chặt hàm răng, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ cô ta không đẹp sao?

Rốt cuộc Đường Nguyên Minh có phải đàn ông không mà lại đối xử với cô ta như thế!

Nhưng Triệu Giai Ca biết Đường Nguyên Minh thật sự có sát khí với mình, nếu cô ta dám đối nghịch với anh thì anh nhất định sẽ giết cô ta.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1006


Chương 1006

Nhưng cô ta không cam tâm!

Cả loại phụ nữ như Trần Do Mỹ cũng được Cố Nam Thành thương yêu, vì sao cô ta lại mất sự trong trắng uổng phí mà còn bị người ta ghét bỏ.

Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh là hai người đàn ông có uy vọng lớn nhất Hải Thành, trừ hai người họ ra thì còn có Cố Nam Thành, nhưng cô ta lại chướng mắt, còn Mộ Tư thì đã tàn phế.

Còn Lệ Hàn Tư…

Đúng rồi, cô ta còn có Lệ Hàn Tư.

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh đều không cần cô ta thì còn có Lệ Hàn Tư.

Triệu Giai Ca hung tợn trừng cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, thầm thề một ngày nào đó mình sẽ làm đám đàn ông có mắt không tròng này phải hối hận.

Lúc Đường Nguyên Minh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Giai Ca đã rời đi.

Bóng dáng Đường Thắng Võ lại xuất hiện bên giường rồi nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tượng trưng cho sự trong trắng của người phụ nữ giữa cái giường lớn, lập tức nói với Đường Nguyên Minh: “Chuẩn bị làm hôn sự đi, cha cháu đã biết chuyện tối hôm qua!”

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén như mũi tên bắn về phía Đường Thắng Võ: “Nếu chú không phải chú tôi thì bây giờ chú đã là một cái xác, nói cho ông già kia biết ổng thích Triệu Giai Ca như thế thì tôi không ngại gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ.”

Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi phủ đệ của Đường Thắng Võ.

“Thằng ranh này nói gì vậy.” Đường Thắng Võ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội gọi điện thoại cho Đường Thắng Văn nói lại nguyên văn những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ đang trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.

Cô không muốn để Thịnh phu nhân biết chuyện tối hôm qua mình bị phục kích, mẹ phải chăm sóc ba và em gái đã đủ áp lực rồi, cô không muốn thấy tóc mẹ bạc càng nhanh.

Vừa xuống lầu cô đã trông thấy Đường Nguyên Minh.

Anh mặc một bộ đồ vest đặt may cao cấp, trong trẻo lạnh lùng ngồi đối diện Thịnh phu nhân, không biết đang nói gì với bà mà khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trông thật hào hoa phong nhã.

Đường Nguyên Minh, sao anh lại tới đây?

“Hoàn Hoàn, con xuống rồi à.” Thịnh phu nhân trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay với cô: “Nhìn ai đến này, mẹ còn tính lên gọi con, A Minh nói để con ngủ thêm một lát.”

Từ ý cười trên khóe miệng của Thịnh phu nhân có thể thấy được bà rất hài lòng với Đường Nguyên Minh.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi mặt bà, nhìn về phía Đường Nguyên Minh đang ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn không khỏi nhớ tới hình ảnh anh và Triệu Giai Ca kịch liệt triền miên, dạ dày cô lại cuộn trào lên.

“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đè nén cảm giác nôn mửa xuống, lên tiếng chào hỏi Đường Nguyên Minh rồi mới đi qua chỗ Thịnh phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà và hỏi tiếp: “Anh tới sớm như vậy là có chuyện gì sao?”

“Anh đến thăm bác trai, tiện thể đưa em đi làm.” Trong nụ cười của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, đáy mắt rất dịu dàng.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, tuy chuyện tối hôm qua là do Đường Nguyên Minh bị gài bẫy, nhưng dù sao anh và Triệu Giai Ca cũng ngủ với nhau rồi, bây giờ lại điềm nhiên như không có việc gì mà dùng ánh mắt này nhìn cô, thật sự làm cô rất phản cảm.

Không nghi ngờ gì nữa, lòng dạ của Đường Nguyên Minh thâm sâu không lường được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1007


Chương 1007

“Hoàn Hoàn, làm sao vậy?” Đường Nguyên Minh dịu dàng nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khó chịu trong người, sau sự dịu dàng này của anh tràn ngập thăm dò, cô làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười cười: “Không có gì.”

Lúc này người hầu tiến lên phía trước nói bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Họ dời bước đến bàn ăn để dùng cơm.

Trong lúc dùng cơm, Thịnh phu nhân vẫn luôn trò chuyện với Đường Nguyên Minh, ý cười trên khóe miệng rất tươi, cứ như mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng hài lòng.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ lên cuộc đối thoại đêm qua với Lăng Tiêu.

Hắn nói người của Đường gia sẽ không chấp nhận cô.

Triệu Giai Ca mới là cô dâu chuẩn mực trong lòng Đường Thắng Văn.

Trước đó đã truyền ra tin Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca đính hôn, chắc mẹ còn chưa biết chuyện này!

“Cháu đang học nấu cơm à?” Thịnh phu nhân vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt tốt, học nấu cơm tốt, Hoàn Hoàn nói người đàn ông biết làm cơm là thu hút nhất, nếu cháu không chê thì về sau thường xuyên tới nhà bác đi, bác dạy cháu.”

Đương nhiên Đường Nguyên Minh rất vui lòng: “Vậy cháu xin quấy rầy.”

Lúc này lại nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh Minh, em nghe nói anh và Triệu Giai Ca đã đính hơn, hôn sự sẽ tổ chức vào lúc nào?”

Lời này mới ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông lại thành băng.

Thịnh Hoàn Hoàn biết nói những lời này vào lúc này rất mất hứng, nhưng sớm cắt đứt ý tưởng của hai người cũng tốt, cô và Đường Nguyên Minh là không thể.

Đường Nguyên Minh để đũa xuống rồi nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn: “Cho nên vừa rồi Hoàn Hoàn cứ mất tập trung là đang nghĩ về chuyện này sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô luôn cảm thấy Đường Nguyên Minh đang thử thăm dò mình, anh sợ cô biết tối hôm qua anh và Triệu Giai Ca đã chung chăn gối.

Thịnh phu nhân hơi xấu hổ: “Cháu và Triệu Giai. . .”

“Bác gái, cháu và Triệu Giai Ca không hề có chút quan hệ nào.” Đường Nguyên Minh cắt ngang lời Thịnh phu nhân nói, tuy là trả lời bà nhưng ánh mắt lại không dời khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu thản nhiên, âm vang mạnh mẽ: “Cháu sẽ không kết hôn với Triệu Giai Ca.”

Không hề có chút quan hệ nào?

Rõ ràng đã ngủ mà còn nói chuyện thản nhiên như thế, nếu không phải tối hôm qua cô đã nhìn thấy video kia thì chắc sẽ tin tưởng anh.

Nhưng không sao, cô làm rõ chuyện này cũng không phải muốn anh làm sáng tỏ cái gì, chỉ không muốn mẹ ôm ảo tưởng gì với anh thôi.

Cô và Đường Nguyên Minh là không thể!

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Vậy sao, em cứ nghĩ tối hôm qua anh bỏ em lại là để đi cùng Triệu Giai Ca chứ.”

Đường Nguyên Minh khựng lại: “Thật có lỗi, tối hôm qua anh uống nhiều quá.”

Hoàn Hoàn, em đang thăm dò hay đã biết gì rồi?

Nhớ tới cú điện thoại sáng nay, anh đã biết hết những chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ tối hôm qua, bao gồm Henry muốn làm loạn với cô, Lăng Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân và Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải phục kích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom