Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1218: C1218: Chương 1218


Nhân viên phụ trách bắt mèo hoảng sợ, nhanh chóng tiến tới đỡ Ngô Lương: “Ông chủ, anh không sao chứ.”

Người trợ lý cầm dùi cui điện ngắn cũng lao tới, không ngờ Cái Chuông đột nhiên nhảy lên, anh ta lập tức ngã xuống, dùi cui điện đâm thẳng vào người Ngô Lương.

Xẹt xẹt.

“Á–”

Bạch San San sửng sốt, đầu cô ta hơi choáng nên hồ nghi cảnh tượng trước mắt có phải ảo giác hay không, nếu không thì tại sao ông chủ, trợ lý và cao thủ bắt mèo có thể điện giật lẫn nhau như vậy?

Nửa phút sau, cả ba người đều ngã xuống đất, co giật không nói được lời nào.

Cái Chuông giẫm lên cỏ dại, từng bước một tới gần, lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người đàn ông!

Ngô Lương đột nhiên run lên, không biết vì sao, con mèo này khiến anh ta có dự cảm chẳng lành, dường như sắp xảy ra chuyện xấu…

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cái Chuông lao vào bọn họ, cào mặt và cơ thể bọn họ cho đến khi toàn thân họ chảy máu, sau đó nó bỏ chạy.


Ngô Lương và hai người kia đều bị bầm tím, vết thương sâu nhất thậm chí còn bị xé toạc, bọn họ tức muốn chết, không rõ con mèo ban nãy lên cơn dại hay bị chập dây thần kinh gì!

Nó có thù với họ hả?

“Ông chủ, anh không sao chứ…” Trợ lý đỡ Ngô Lương dậy, ba người đàn ông nhăn mặt đau đớn.

Nhân viên phụ trách bắt mèo đau đớn bò dậy, nhìn thấy người Ngô Lương đầy máu, anh ta nhanh chóng nói: “Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé? Mẹ kiếp, con mèo này nhất định là mèo điên, chúng ta nhanh chóng đi tiêm vắc xin phòng dại thôi.”

Lúc này mũi Bạch San San chảy ra một dòng máu, cô ta vô thức lau đi, hoảng sợ nói: “Ông chủ, đưa tôi đến bệnh viện trước. Tôi… chóng mặt quá…”

Nói xong cô ta ngã rầm xuống đất.

Mọi người nhốn nháo hỗn loạn.

Ngô Lương đau muốn chết, lẽ ra không có thời gian quan tâm tới Bạch San San. Nhưng bây giờ cô ta đã hôn mê, mũi chảy máu, Ngô Lương nhìn mà giật thót.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, Bạch San San là nhân viên của anh ta, nếu cô ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đền đến táng gia bại sản mất thôi!


“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Đám người hoảng sợ bỏ chạy.

Thấy vậy, Mộc Quy Phàm quay cổ và nói: “Chà, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi. Tạm biệt.”

Túc Bảo lập tức hét lớn: “Nhấn đúp 666 nha các anh em!”

Cư dân mạng trong phòng livestream đang xem rất hởi lòng hởi dạ.

Còn gì thỏa mãn hơn khi chứng kiến kẻ xấu tự chuốc họa vào người?

Ai ngờ cư dân mạng chưa kịp tặng quà gì thì Mộc Quy Phàm đã tắt luôn buổi livestream.

Túc Bảo nói: “Ba, cứ vậy mà thả đám người kia đi ạ?”

Mặc dù những kẻ ác này bị thương rất thảm, nhưng cũng tại họ tự chuốc khổ vào người thôi.

Túc Bảo chỉ nghĩ nếu không bắt đám người đó lại thì sau này họ vẫn sẽ làm điều xấu.

Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, thầm thở dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1219: C1219: Chương 1219


“Bảo bối ngoan, đôi khi không phải người xấu nào cũng nhận được hình phạt thích đáng.”

Đó là lý do tại sao trên thế giới này lại có một nơi gọi là địa ngục…

Việc ngược đãi chó mèo rất khó phán tội từ góc độ pháp lý và chỉ có thể bị lên án từ góc độ đạo đức.

Anh có thể phá phòng làm việc của Ngô Lương, thậm chí còn có thể cho họ một bài học nhớ đời, để họ luôn có bóng tối tâm lý mỗi khi nhìn thấy chó mèo.

Nhưng trên Internet, Ngô Lương không phải là studio duy nhất!

Anh có thể giết được một Ngô Lương, nhưng có thể giết được hàng ngàn Ngô Lương không?

Mộc Quy Phàm tin rằng mình chưa có bản lĩnh đó, anh không thể ỷ vào thân phận của mình để vượt trên cả pháp luật.

“Đi nào!”

Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo rời đi.

Túc Bảo cau mày, nét mặt nghiêm nghị.


Không, vấn đề này còn lâu mới kết thúc.

Nếu luật của thế giới con người không có hiệu lực, thì… luật của thế giới âm có thể, nhỉ?

Túc Bảo đảo tròng mắt, không biết đang nghĩ gì…

Trong bệnh viện.

Ngô Lương đã khử trùng và băng bó xong.

Bạch San San vào phòng cấp cứu…

Bác sĩ đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch ra, nghiêm túc nói: “Người nhà Bạch San San là ai?”

Ngô Lương vội vàng nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy, có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị đánh vào sau đầu và thái dương, đây là hai vị trí rất quan trọng, ngoài ra do bệnh nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời… Các anh phải chuẩn bị tinh thần!”


“Có lẽ sẽ không cứu được người, cũng có thể là liệt nửa người…”

Ngô Lương thấy lòng lạnh buốt. . Xi𝙣‎ ủ𝙣g‎ hộ‎ chú𝙣g‎ tôi‎ tại‎ _‎ trùmtru‎ 𝑦ệ𝙣﹒𝓥𝙣‎ _

Ban đầu khi Bạch San San lập tài khoản trên mạng, anh ta còn nghĩ cô ta sẽ là gà đẻ trứng vàng!

Nếu cô ta bị liệt nửa người thì anh ta sẽ phải đền đến táng gia bại sản, hơn nữa cứ liệt như vậy thì tiền đền bù sẽ không bao giờ chấm dứt!

Tốt nhất là, cô ta nên chết đi…

Trợ lý đứng bên cạnh sửng sốt: “Chỉ là va chạm thôi. Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy??”

Một cơn gió lạnh thổi qua, không biết vì sao, trợ lý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, trợ lý cảm giác như có người đang theo dõi mình, anh ta quay phắt đầu lại.

Ở cầu thang phía sau, có một đôi mắt…

Da đầu trợ lý tê dại vì sợ hãi, anh ta nhảy dựng lên và hét to.

Ngô Lương quay đầu nhìn trợ lý, cau mày nói: “Anh sao thế hả!”

Trợ lý nhìn chằm chằm cầu thang, run rẩy nói: “Không, không có gì…”

Có phải vừa rồi anh ta bị ảo giác không…?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1220: C1220: Chương 1220


Ngô Lương nhận được thông báo tình trạng nguy kịch và nghe bác sĩ nói rằng chi phí cấp cứu sẽ tốn khoảng 100 ngàn tệ.

Vừa hay đúng bằng số tiền thưởng từ buổi phát sóng trực tiếp, nếu anh ta không đích thân đưa Bạch San San tới viện thì có lẽ anh ta sẽ nghi ngờ Bạch San San cấu kết với người khác để lừa tiền.

“Tiểu Triệu, cậu về trường quay lấy 100 ngàn tệ… Chúng ta nhất định phải cứu San San.” Ngô Lương quay người nói.

Tiểu Triệu là nhân viên chịu trách nhiệm bắt mèo và lấy máu, nghe vậy gật đầu nói: “Được.”

Anh ta vội vàng quay về, trên đường về anh ta không khỏi cảm khái, ông chủ quả là người tốt, sẵn sàng bỏ ra 100 ngàn tệ để cứu Bạch San San, sao lại có một ông chủ tốt như vậy!

Đến bệnh viện, Ngô Lương hạ giọng nói với trợ lý: “Chụp cái này lại.”

Trợ lý đã hiểu ý và đặt điện thoại di động lên gimbal.

Gimbal của camera có khả năng chống rung và có thể tự động theo dõi khuôn mặt, trợ lý không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại… Anh ta giả vờ đi theo Ngô Lương để đọc thông báo tình trạng nguy kịch của Bạch San San.


Ngô Lương thay bộ mặt lạnh lùng ban nãy bằng sự lo lắng, anh ta nói với bác sĩ: “Bác sĩ, xin hãy cứu San San. San San là một cô gái tốt! Cô ấy luôn thích cứu chó mèo, nào ngờ lại bị thế này…”

Trợ lý cũng lau nước mắt nói: “Chỉ bị ngã thôi, sao có thể nghiêm trọng như vậy…”

Bác sĩ: “……”

Nếu thực sự lo lắng thì có chờ đến khi điện thoại ấn chế độ quay phim rồi mới nói không?

Bác sĩ liếc nhìn Ngô Lương, cầm giấy thông báo bệnh đã ký rồi đi vào.

Ngô Lương cùng trợ lý ngầm hiểu ý, hai người làm bộ lo lắng đi tới đi lui bên ngoài phòng mổ… sau đó đột nhiên dừng lại.

Ngô Lương: “Được rồi, tắt đi! Vừa rồi phát sóng trực tiếp rất sôi nổi. Nhân lúc chưa hạ nhiệt, nhanh chóng đăng video tiếp theo.”

Người trợ lý gật đầu: “Hay chúng ta làm một loạt video đi, từ khi San San nhập viện đến khi cấp cứu… chúng ta sẽ cập nhật hai hoặc ba video mỗi ngày để duy trì nhiệt.”


Dù sao thì Bạch San San cũng bị thương ở đầu ngay trong phòng livestream rồi ngất lịm đi, cảnh cuối cùng khi livestream chính là cảnh họ đưa cô ta đi cấp cứu.

Cư dân mạng chắc hẳn rất quan tâm đ ến vết thương của cô ta.

Ngô Lương gật đầu: “Ừ, video vừa quay xong cậu có thể chỉnh sửa rồi đăng lên trước.”

“Còn nữa…gọi diễn viên cao 1,9 mét tới.”

Lúc này, đương nhiên phải cho diễn viên đóng màn kịch Mộc Quy Phàm tới gặp Bạch San San và chi tiền cứu cô ta…

Trợ lý gật đầu rồi đi làm ngay.

Lúc này, cư dân mạng quả thực đang ‘quan tâm’ đến chấn thương của Bạch San San.

Nền tảng video ngắn phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, một tài khoản tên là ‘Khoa Học Tu Tiên’ chỉ sau khi đăng ký đã có một nghìn fan, vừa có một nghìn fan thì lập tức livestream, sau khi livestream, số lượng fan lập tức tăng lên hai triệu.

Quản trị viên nền tảng video ngắn: “???”

“Tuy tài khoản này vừa đăng ký đã tự mua một nghìn fan. Tuy tài khoản này đã chi tiền để thu hút lượng truy cập trong buổi phát sóng trực tiếp. Nhưng nội dung gì mà hấp dẫn tới mức vừa đăng hai video đã hút hai triệu fan??”

Quản trị viên nền tảng video ngắn tròn mắt ngỡ ngàng, dù có bỏ tiền ra cũng không thể mua được hai triệu fan, huống chi đám fan này đều không phải tài khoản ảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1221: C1221: Chương 1221


Đám fan này tập trung vào video duy nhất của tài khoản Khoa Học Tu Tiên và toàn nói những điều không liên quan.

[Các anh em, trước tiên hãy tuân thủ luật lệ giao thông, trực tiếp ấn vào link để vào phòng livestream bên kia nhưng đừng tiết lộ danh tính của phòng livestream bên này. Thứ hai, đừng ấn theo dõi chủ tài khoản đó. Thứ ba, hãy xem chương trình một cách khoa học, đừng vạch trần phòng livestream kia, hãy xem họ diễn tiếp!]

[Lần đầu tu tiên nên chưa hiểu nhiều, xin hỏi khi ‘ăn dưa’ nên ngồi xổm để ăn hay ngồi trên ghế để ăn?]

[Bên kia thế nào rồi, đầu chảy máu rất nhiều, có tin tức gì mới không?]

Quản trị viên nền tảng video ngắn “???”

“Tại sao tôi càng đọc bình luận càng chẳng hiểu gì thế?”

“Tu tiên gì, đập đầu chảy máu gì? Tu tiên thì có liên quan gì đến việc ăn dưa??”

“Vậy tài khoản Khoa Học Tu Tiên này dùng để làm gì?”

Các quản trị viên lơ mơ.


Họ thoát ra và nhấp vào lại, sau đó nhìn thấy một bình luận kỳ lạ hơn.

Bình luận này nhanh chóng được đẩy lên trên: [Các anh em, bên kia đã cập nhật rồi, xông qua đó thôi.]

Phần bình luận và phản hồi bên dưới bình luận này cũng được làm mới rất nhanh: [ Tôi vừa xem xong, cười chết mất, diễn xuất cũng khá giống đó.]

[Hiện đang được cấp cứu, tôi chợt thấy lo lắng quá! Lỡ như loại người này được cứu sống thì làm thế nào?]

[Loại người độc ác ăn bánh bao làm từ máu mèo này hy vọng sẽ không chiến thắng được cái chết.]

Quản trị viên nền tảng video ngắ: “????”

Những bình luận này được đón nhận và trả lời nhanh chóng, điều đó cho thấy fan của tài khoản này rất tích cực và gần như luôn ngồi canh!

Đây… là điều chưa từng có!

Lúc này, Ngô Lương và trợ lý cũng rất hưng phấn, video của họ vừa đăng tải đã ngay lập tức nhận được nửa triệu lượt thích và bình luận, quả là điều chưa từng có!


“Mới tải lên chưa đầy hai phút!” Ngô Lương hưng phấn nói.

Quả nhiên, tài khoản của Bạch San San có tiềm năng rất lớn!

Trợ lý đang đọc bình luận.

[Streamer thế nào rồi? Bác sĩ nói gì, có thể cứu được không?]

[Thực sự lo lắng! Cầu mong mọi việc suôn sẻ và ‘người tốt được sống cuộc đời bình an’!]

“Người tốt sống cuộc đời bình an” +1

“Người tốt sống cuộc đời bình an” +1

[Bận rộn thế mà còn không quên quay video để thông báo cho fan về tiến độ mới nhất, thật cảm động… Hãy cho chúng tôi biết những tin tức tiếp theo càng sớm càng tốt!]



Ngô Lương hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, rất hiếm thấy. Bọn họ đều là fan hâm mộ quan tâm đ ến San San!”

Trợ lý do dự nói: “Ông chủ, hình như có gì đó không đúng?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1222: C1222: Chương 1222


Những bình luận này thật kỳ lạ, dường như có chỗ nào đó sai sai, nhưng không sao nói rõ được cái gì không đúng.

Tại sao phải thêm dấu ngoặc kép khi khen ngợi Bạch San San là người tốt hoặc hi vọng cô ta có cuộc sống bình an?

Thậm chí cư dân mạng còn ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ – quan tâm hỏi han cả sự vất vả của trợ lý và ông chủ studio.

Ngô Lương thở dài, cẩn thận xem xét: “Quả nhiên có gì đó không ổn, lượt thích và bình luận nhiều như vậy nhưng lại không có thêm người theo dõi.”

Kỳ lạ ghê!

Ngô Lương nhất thời không hiểu, chỉ có thể dặn dò trợ lý tiếp tục đăng tải video.

Nhờ có sự hợp tác của ‘các đồng minh’ qua lời dặn trên tài khoản Khoa Học Tu Tiên, mọi bình luận đều ngầm ám chỉ mà không nói toạc móng heo nên Ngô Lương thực sự không nhận ra màn kịch của anh ta và phòng làm việc của mình đã bị bại lộ.

Lúc này, điện thoại của Mộc Quy Phàm không ngừng vang lên, anh mở đoạn video ngắn ra xem, không khỏi mỉm cười.


Tất nhiên, buổi livestream đã được ghi lại, với phong cách làm người và hành sự của anh, sao có thể không ghi lại màn hình?

Vốn dĩ anh muốn nhờ Tô Tử Du chỉnh sửa video rồi mới tải lên, nhưng bây giờ xem ra việc chỉnh sửa không cần thiết nữa rồi.

Mộc Quy Phàm xem qua và phát hiện ra rằng nền tảng video ngắn đã mở ra những quyền mới cho anh, anh có thể đăng video dài tối đa 30 phút.

Thông thường, livestream khoảng một giờ, Mộc Quy Phàm chia đoạn video thành hai phần rồi đăng tải, anh tin rằng cư dân mạng sẽ có đủ kiên nhẫn để dành một giờ đồng hồ xem hết hai đoạn video.

Ngay sau khi video được đăng lên, tài khoản lập tức bùng nổ.

Trong video, Bạch San San và những người khác rõ ràng có thể trực tiếp đi vào từ cửa bên, nhưng họ lại lượn một vòng và giả vờ gặp khó khăn khi đi qua đám cỏ dại.

Sau đó là quá trình giải cứu con mèo, loay hoay nửa giờ đồng hồ nhưng thực ra chả thèm cứu mèo, một người đàn ông đứng bên ngoài còn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Bạch San San.


Nhờ studio lợi dụng góc chụp, một vết nứt sâu chừng một mét đã biến thành vách đá vạn trượng.

Ngay cả trạng thái hôn mê của Bạch San San cũng là giả, sau khi dừng livestream, cô ta lập tức hỏi về dữ liệu livestream của mình và số tiền kiếm được….

[Chết tiệt, tôi mới vào phòng livestream của bọn họ, lúc đầu tôi còn ù ù cạc cạc, nhưng giờ thì… đúng là mở mang tầm mắt! Thật lãng phí sự đồng cảm của cư dân mạng!!]

[Lấy máu từ mèo?? Bán máu mèo?? Nghe bọn người của studio vừa cười đùa cợt nhã vừa nói những lời độc ác này càng thấy rõ sự coi thường tính mạng của họ, mẹ kiếp, chẳng ngờ loại người này lại khoác trên mình cái danh tổ chức cứu trợ mèo hoang, thật là khủng khiếp!

[Chết tiệt, vạch trần chúng đi! Những người này là ai, xin hãy điều tra kỹ càng!]

[Mẹ kiếp, đào mộ tổ tiên của chúng lên, cho chừa cái tội làm việc thất đức!]

Studio của Ngô Lương cứ vậy mà bị vạch trần trước ánh sáng…

Ngô Lương vẫn không biết cái kim trong bọc đã lòi ra nên tiếp tục vui vẻ đếm tiền.

“Mỗi buổi livestream kiếm được 100 ngàn tệ… livestream mỗi ngày, mỗi tháng 3 triệu tệ. Nếu bị nền tảng thu lại một nửa thì còn có 1,5 triệu…”

Cứ đà này, Bạch San San chắc chắn sẽ thành streamer nổi tiếng trên Internet.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1223: C1223: Chương 1223


Đến lúc đó, studio sẽ hại chó mèo đáng thương hơn chút, như gãy chân, mù mắt, v.v., sau đó Bạch San San sẽ kiếm tiền bằng cách bán hàng dưới danh nghĩa cứu trợ chó mèo, doanh thu chắc chắn sẽ vô cùng cao.

Phát tài rồi!!!

Ngô Lương cảm thấy anh ta đã nắm được mật mã lưu lượng, mà Bạch San San và anh ta chính là tổng tài bá đạo.

Cho nên nhất định phải cứu Bạch San San!!

Ngô Lương và trợ lý đăng ba video mỗi ngày, vắt óc nghĩ kịch bản và diễn kịch suốt hai ngày, cuối cùng Bạch San San đã qua cơn nguy kịch.

Chỉ là, cô ta bị liệt nửa người, mất ngôn ngữ, đi tiểu không tự chủ, cần phải quấn tã và có người chăm sóc cả đời.

Bạch San San mở to mắt, nước mắt rơi xuống.

Không, cô ta vẫn ổn trước khi hôn mê!


Tại sao tỉnh lại lại thành ra thế này?!

Cô ta còn trẻ và xinh đẹp, cô ta vẫn chưa yêu đương hay kết hôn, sau này cô ta phải làm sao đây…

Bạch San San càng nghĩ càng sợ hãi, miệng cô ta không nói được nên chỉ có thể không ngừng gào thét a a a, mắt cô ta cũng sưng húp vì khóc quá nhiều.

Ngô Lương đang trong tình trạng tồi tệ, trước đó anh ta còn tưởng Bạch San San là con gà đẻ trứng vàng.

Bây giờ gà đã mất, không biết tình trạng bại liệt này của Bạch San San sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền, thà cô ta chết quách cho rảnh nợ.

Trợ lý ngơ ngác hỏi: “Ông chủ, lần này phải làm sao?”

Ngô Lương vò đầu bứt tóc, không biết phải làm sao.


“Trong khoảng thời gian này, trước tiên hãy chụp ảnh hoàn cảnh bi thảm của San San, nhân lúc cư dân mạng vẫn còn thương cảm, nhanh chóng củng cố tài khoản này.”

Nhưng cả hai đều biết rằng đây không phải là giải pháp lâu dài, trong thời đại mà tốc độ Internet phát triển nhanh hơn cả trái tim con người, sự đồng cảm của cư dân mạng không thể tồn tại lâu.

Người trợ lý ở bên cạnh nói: “Ông chủ, ông có nhận ra người đàn ông cao ráo đẹp trai xuất hiện hai giây trong video của San San không? Chúng ta hãy mời anh ta đến đây. Khuôn mặt của anh ta còn nghịch thiên hơn cả minh tinh nổi tiếng. Nếu chúng ta có thể thuê anh ta, tôi nghĩ có thể duy trì độ hot của tài khoản.”

Dù có là Bạch San San hay không cũng không sao, anh chàng đẹp trai kia có thể giúp studio họ nổi tiếng trong giới giải trí!

Trong phòng bệnh, hai người trò chuyện không chút kiêng dè Bạch San San.

Người trợ lý tiếp tục nghĩ ra kịch bản: “Cô gái tốt bụng bị liệt nửa người vì cứu mèo hoang. Tổng tài đẹp trai giàu có không bao giờ bỏ rơi cô, ngày đêm chăm sóc cô… Vì cô mà tổng tài có thiện chí với cả thế giới, bắt đầu con đường cứu mèo hoang.”

Bạch San San vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời – Đúng, chính là người đàn ông đó.

Bây giờ cô ta thật khốn khổ và đáng thương, cô ta nhất định phải tìm cách bắt người đàn ông kia chịu trách nhiệm… Cứ như vậy cô ta sẽ sống an yên đến hết cuộc đời.

Cô ta không ngại anh có con, chỉ cần có thể dựa vào anh… Không, chỉ cần có thể gả cho anh, cô ta không ngại làm mẹ kế.

Vừa hay, khi Túc Bảo lớn lên một chút, cô bé còn có thể chăm sóc người mẹ kế này…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1224: C1224: Chương 1224


Bạch San San hưng phấn chìm vào mơ mộng hão huyền, sau đó vội vàng giục sếp mau đi tìm Mộc Quy Phàm.

Vấn đề là chẳng ai thèm để ý tới cô ta cả, tức chết đi được.

Ngô Lương vừa nhớ tới người đàn ông kia, khẽ cau mày bảo: “Tên đó không dễ chọc đâu.”

Bạch San San không kể cho họ nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện, thế nên ấn tượng của Ngô Lương về Mộc Quy Phàm vẫn còn dừng ở cái lần vô tình chạm mặt kia.

“Anh ta có một đứa con gái, ngỗ nghịch lắm, không chỉ đánh tôi, bắt tôi gọi nó là ba.” Ngô Lương nói tiếp: “Còn cầm cục đá đập vỡ răng của tôi nữa chứ.”

Ngô Lương sờ nhẹ răng cửa của mình, con nhóc thối kia báo hại gã phải đi trám răng, tốn hết mười nghìn tệ: “Tôi gọi cho người đàn ông kia, đòi anh ta bồi thường, anh ta còn giở thói lưu manh dọa đánh tôi.”

Trợ lý đáp: “Thế thì dễ quá, nếu bên đó đập vỡ răng cửa của sếp, vậy chúng ta có lý do chính đáng đi tìm anh ta rồi…”

Ngô Lương gật đầu: “Để tôi tìm thử xem có cách nào liên lạc được với anh ta rồi bàn chuyện hợp tác không. Một tháng phát cho anh ta một trăm nghìn, không cần anh ta tới chăm bệnh, chỉ cần thỉnh thoảng lộ mặt là được, những chuyện khác có thể dùng diễn viên đóng thế…”


Vốn họ làm gì có gan nghĩ tới chuyện này, nhưng ai bảo bây giờ Bạch San San lại biến thành bộ dạng như vầy chứ? Cơ hội kiếm mấy triệu một tháng đang ở ngay trước mắt, dù thế nào họ cũng phải cắn răng liều một phen.

Với cả, một trăm nghìn cũng xem như con số không nhỏ, cộng thêm chỉ cần thỉnh thoạng lộ mặt, tươi cười một chút, hẳn là người đàn ông kia sẽ không từ chối nổi đâu ha…?

“Tạm thời phát sóng trước đã.” Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Lương quyết định nhân lúc Bạch San San mới tỉnh lại, lập tức phát sóng trực tiếp ngay.

Trợ lý thuần thực giơ điện thoại lên, hướng màn ảnh về phía Bạch San San đang nằm trên giường.

Trong lòng Bạch San San ra sức gào thét, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Cô ta không muốn trực tiếp bây giờ đâu.

Hiện tại trông cô ta xấu xí thế này, há chẳng phải là cho cư dân mạng cơ hội nhìn thấy mặt mộc của cô ta hả?


Nếu Mộc Quy Phàm vô tình lướt trúng rồi ghét cô ta thì phải làm thế nào đây? Vậy thì sao cô ta còn khiến anh thấy mình đáng thương được nữa…?

Nhưng Bạch San San càng tuyệt vọng, biểu cảm càng thống khổ, Ngô Lương càng thêm hài lòng: “San San à, em cứ yên tâm, nhất định bọn tôi sẽ chăm sóc tốt cho em… từ giờ trở đi em không cần phải bận lòng về điều gì nữa, vì đã có tôi chăm lo cho em như em gái ruột của mình…”

Trợ lý gật đầu hùa theo: “Đúng vậy đó, cô thật sự quá đỗi thiện lành, luôn dốc lòng cứu trợ các bé mèo hoang, dù bản thân không có cơm ăn cũng muốn trích tiền ra cứu các bé… sau này đến lượt bọn tôi chăm sóc cho cô.”

Trong quá trình phát sóng, cư dân mạng ung dung nhìn họ diễn kịch, bình luận bay vèo vèo qua màn hình như tia chớp.

[Hu hu hu, cảm động quá trời, đúng là “Người tốt sẽ được bình an cả đời”!]

[Tốt quá đi, người vẫn chưa chết! Đúng là kết quả mỹ mãn!]

[Vất vả cho chủ thớt, hy vọng hai anh giai có thể “Người tốt sẽ được bình an cả đời”.]

[Mong mọi người sẽ không thay đổi, không để bọn tôi thất vọng.]

Thậm chí, có vài cư dân mạng còn ra sức gửi quà tặng cho họ để ăn mừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1225: C1225: Chương 1225


Ngô Lương lau nước mắt, đáp: “Xin mọi người cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ mãi mãi như bây giờ, không thay đổi, hơn nữa cũng sẽ chăm sóc tốt cho San San…”

Gã âm thầm quét mắt nhìn số người đang xem phòng phát sóng trực tiệp, khi thấy đã gần chạm mốc năm trăm nghìn người xem thì hưng phấn tới độ suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.

Năm trăm nghìn người xem trực tiếp, thử hỏi có bao nhiêu người nổi tiếng làm được như vậy chứ?

Hot rồi, giỏi quá đi…

Nhưng dù sao thì phòng phát sóng trực tiếp cũng chỉ là phòng phát sóng trực tiếp, vì số lượng khán giả quá đông nên cuối cùng vẫn có vài người không kiềm được mà bật cười thành tiếng.


[Ha ha ha, buồn cười chết đi được, vở kịch này diễn hay thật đó.]

[Nhập vai cực kỳ sâu, ai không biết chắc còn tưởng người đang nằm trên giường bệnh là mẹ ruột của hai người họ, còn họ thì giả vờ làm hai đứa con hiếu thảo đó.]

[Qua phòng phát sóng kế bên xem thử đi, mẹ kiếp, một đám rác rưởi!]

Trợ lý và Ngô Lương bốn mắt nhìn nhau, không đúng, sao lại có vài bình luận lạ lùng quá vậy?

Họ bèn nhấn vào đường link trong khu bình luận, sau đó được chuyển tới trang chủ của một tài khoản có tên là Người Tu Tiên Khoa Học…

Không biết thì thôi, chứ vừa xem, mặt mày hai người lập tức tái mét.

Trên trang cá nhân của người này chỉ đăng mỗi hai đoạn video. Nhưng đó lại là hai đoạn video được quay lại vào cái ngày họ phát sóng trực tiếp đó.


Thế là toàn bộ ngôn hành cử chỉ, cả cuộc đối thoại lúc bàn bạc về chuyện bắt mèo, rút cạn máu nó của họ đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng hết rồi ư?!

Té ra công sức đóng kịch suốt hai ngày của họ chỉ là công cốc? Hơn nữa còn bị cư dân mạng vây xem như con khỉ tận hai ngày trời?

Mặt mày Ngô Lương tức khắc sa sầm.

Nhưng sếp thì vẫn là sếp.

Gã khẽ cau mày, bảo: “Bạn Tu Tiên Khoa Học này, đầu tiên, tôi không biết bọn tôi đã đắc tội gì với cậu… Nhưng chuyện bọn tôi cứu trợ mèo hoang là sự thật. Với cả hôm ấy bọn tôi chỉ đang bàn bạc xem nên làm thế nào mới có thể an toàn bắt được mèo li hoa, vì nó trông có vẻ rất dữ, bọn tôi sợ nếu làm như bình thường có thể sẽ khiến người qua đường bị thương mà thôi.

Tôi không biết bạn đã cắt ghép và biên tập kiểu gì mà ra được đoạn phim này, có vẻ như còn tìm người lồ ng tiếng luôn thì phải? Có điều, tôi tin hai mắt của cư dân mạng sáng tựa tuyết, chắc chắn có thể nhận ra vấn đề. Mọi người nghĩ thử đi, nếu bạn Tu Tiên Khoa Học này đứng núp đâu đó để quay lén bọn tôi thì sao có thể thu được âm thanh rõ ràng tới vậy chứ, đúng không?”


Trợ lý cũng hùa theo: “Đúng vậy, không sợ làm giả toàn bộ, chỉ sợ nửa thật nửa giả! Đầu tiên, chúng tôi thừa nhận người xuất hiện trong đoạn phim đúng là bọn tôi… nhưng giọng nói thì không, rõ ràng là có người lồ ng tiếng vào sau, tôi tin mọi người thông minh như vậy chắc chắn sẽ nhận ra được.”

Ngô Lương lại nói tiếp: “Tiện đây, tôi xin thừa nhận… hầy, vì cứu trợ mèo hoàng, trong túi bọn tôi quả thật không còn quá nhiều tiền, thế nên các bức ảnh được đăng tải đúng là đã có chỉnh sửa lại, nếu có cơ hội cũng sẽ cố hết sức nắm lấy… Thế nên tôi mới bảo San San giả vờ bất tỉnh, mục đích là nhận được càng nhiều tiền hơn để có kinh phí trang trải cho việc cứu trợ.”

Trợ lý gật đầu: “Đúng thế, không ngờ điều này lại biến thành cái cớ cho người xấu vịn vào để bôi nhọ, còn cố tình lồ ng tiếng, phối âm đổ vấy tội cho bọn tôi.”

Ngô Lương tức khắc phóng to màn ảnh, dí lại gần Bạch San San: “Mọi người nghĩ thử xem có ai vì diễn kịch mà đánh cược cả mạng sống của mình như thế này không? Bây giờ San San đã bị liệt, không còn khả năng nói chuyện, tôi thật sự rất muốn họi chủ tài khoản tên Tu Tiên Khoa Học gì đó một câu, rõ ràng là một người rất nổi tiếng, có tận gần ba triệu người theo dõi, còn bọn tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm, tại sao lại tính kế chúng tôi? Tại sao lại bôi nhọ chúng tôi ác như vậy? San San đã thảm tới vậy rồi, chẳng lẽ lương tâm của bạn không thấy đau hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1226: C1226: Chương 1226


Bạch San San cũng ch ảy nước mắt, í ới: “Nha nha nha.”

Khung cảnh thương tâm đầy cảm động này thật sự quá kinh thiên động địa, e là tới cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Có thể nói là trình bày sinh động thảm trạng rằng họ rõ ràng toàn tâm toàn ý giúp đỡ mèo hoang, nhưng cuối cùng lại bị một blogger nổi tiếng bắt nạt, đẩy vào vực sâu…

Tới cả ác quỷ nằm sấp trên đầu Ngô Lương cũng phải để lộ biểu cảm chán chường, cảm giác như thể nó sắp hồn phi phách tán tới nơi rồi…

Lúc này Mộc Quy Phàm đang dẫn theo Túc Bảo bước vào thang máy.

Phòng làm việc của Ngô Lương nằm trong tiểu khu này, dọc đường đi, Túc Bảo lúc nào cũng cầm khư khư điện thoại xem phát sóng trực tiếp, giờ vừa hay dừng lại ngay trước cửa phòng làm việc của Ngô Lương.

Nói là phòng làm việc cho sang, chứ thực ra nơi đó chỉ là một nhà kho đã được trang hoàng lại, hiện đang đóng kín cửa.

Mộc Quy Phàm nhìn lướt qua màn hình điện thoại, không ngờ đối phương lại vô liêm sỉ tới vậy, thế là trong phút bất cẩn đã bị họ cắn ngược. . Ngôn Tình Tổng Tài

Túc Bảo thở phì phì, tức giận hỏi: “Ba ơi, sao họ lại như thế?”


Rõ ràng là ác quỷ, vậy mà còn khóc lóc như thể mình đáng thương lắm.

Mộc Quy Phàm cười gằn, nhân cơ hội này dạy bảo con gái: “Vậy nên trước khi có đủ thực lực phản kháng, con phải học được cách nhẫn nại. Bởi đôi lúc, kẻ địch sẽ giả vờ đáng thương, thỉnh thoảng lại lật mặt trả đùa khiến ta trở tay không kịp, mà cũng có khi sẽ ra sức nhảy nhót khiêu khích con, khiến con giận đỏ cả mắt. Những lúc này thế này, chúng ta nhất định phải giữ vững được bình tĩnh.”

Dứt lời, Mộc Quy Phàm lập tức nhấc chân, đá bay cánh cửa trước mặt…

“Giơ tay lên, không được động đậy!”

Đội trưởng đội càn quét kiêm streamer chuyên phát sóng ngoài trời Mộc Quy Phàm khẽ đong đưa tờ giấy chứng nhận vô hình, đồng thời quát lớn.

Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ bĩu môi.

Ban nãy mới nói nhất định phải bình tĩnh, ngay giây sau đã tung cước đạp bay cửa.


Đúng là dù người khác có quái đản cỡ nào cũng không thể lạ lùng hơn anh được.

Còn dị hơn nữa đó là Túc Bảo bỗng ôm ống phóng tên lửa, hai mắt sáng như đèn pha xông thẳng vào, sau đó dẫm một chân lên ván cửa, hét theo anh: “Giơ tay lên, không được động đậy!”

Kỷ Trường: “…”

Người trong phòng:???

Trong phòng làm việc của Ngô Lương, ngoại trừ Tiểu Triệu, Bạch San San, trợ lý và Ngô Lương ra còn có một nhân viên chuyên cắt ghép, biên tập video và một kế toán quản lý sổ sách thu chi.

Lúc này, nhân viên và kế toán sợ hoảng hồn, trong đầu còn nghĩ thầm sao cảnh sát lại quét tới chỗ họ rồi…

Mộc Quy Phàm nhìn về phía Túc Bảo, trong mắt ánh lên ý cười, đồng thời mở ống phóng tên lửa ra.

“Nào, bé ngoan, chúng ta cũng phát sóng trực tiếp đi.”

Cái ống phóng tên lửa này là hàng cao cấp, không chỉ kết nối được mạng, còn có thể phát sóng trực tiếp. Khuyết điểm duy nhất là có hơi nặng.

Nhưng Túc Bảo lại có thể giơ nó lên một cách dễ dàng. Bé đặt ống phóng tên lửa lên đầu, cất giọng non nớt: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1227: C1227: Chương 1227


Vừa thấy Tu Tiên Khoa Học phát trực tiếp, cư dân mạng lập tức ùa vào.

Họ đã đánh hơi được sắp có kịch hay để xem, thế là vô số người vội lấy ra hai cái điện thoại, một bên mở phòng phát sóng trực tiếp của Bạch San San, nhìn nhóm Ngô Lương đau khổ khiển trách blogger nổi tiếng ăn hiếp người khác; cái điện thoại còn lại thì nhấn vào phòng phát sóng của Tu Tiên Khoa Học, theo chân chủ thớt đi tìm chân tướng ẩn đằng sau.

Cư dân mạng vừa chui vào, bỗng nghe thấy một giọng nói trả con lớn tiếng hô hào: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”

Tức khắc chết chìm trong sự dễ thương!

Chà, còn là một bé con đáng yêu thi hành luật pháp nữa chứ!

Khoa Học Tu Tiên, dẫn bạn bước vào một thế giới không giống bình thường!

Ở tuốt bên trong phòng làm việc, Tiểu Triệu vừa bị Ngô Lương gọi về, trong tai còn nhét tai nghe không dây, vừa gọi điện vừa đích thân rút máu con mèo.

“… Bị xe tông, muốn 180 mi-li-lít lận hả…”


“Bên chỗ bọn tôi chỉ có đúng một con mèo mang nhóm máu đó thôi, nếu rút một lần tận một trăm tám thì nguy hiểm lắm, tôi cũng xót nữa…”

Dưới chân gã ta đang đạp một con mèo, miệng nói xót, tay lại không ngừng rút máu. Máu mèo bị hút liên tục vào ống tiêm, sau đó chảy xuống bịch máu đặt bên cạnh. Con mèo đã yếu đến kêu không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng vùng vẫy, nhưng gã ta còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.

“Thế cũng được, mấy người cho thêm chút phí bồi bổ đi… Thú thật tôi cũng chẳng muốn rút đâu, 180 thật sự quá nhiều, mèo bọn tôi nuôi toàn là cục vàng cục bạc đấy… Hầy, tôi hiểu mà, thú cưng mình nuôi bao lâu bỗng rơi vào nguy hiểm, đành vậy, giúp được bao nhiêu thì giúp thôi…”

Sau khi cúp máy, Tiểu Triệu liếc nhìn con mèo dưới chân, 180 lận à, này là rút cạn máu luôn còn gì.

Mà thôi, không cần lo, tuy mèo thuộc nhóm màu này rất hiếm, nhưng đối phương cũng đồng ý trả rất nhiều tiền mà, chỉ mình con này đã thôi đã được mười nghìn rồi.

“Rút cạn thì rút cạn vậy! Cùng lắm hai ngày nữa, lúc ra ngoài cứu trợ mèo hoang lại bắt thêm vài con về bù vào.” Tiểu Triệu lẩm bẩm, vừa nói vừa đá con mèo dưới chân một cái: “Im lặng chút coi!”

Gã ta không hề nhận ra rẳng, chẳng biết từ lúc nào cửa phòng đã bị mở toang…


Bởi vì việc làm không tiện tiết lộ ra ngoài, thế nên căn phòng nhốt mèo này được bố trí nằm sâu tuốt bên trong, ngày thường, để đề phòng tiếng mèo kêu ầm ĩ lọt vào video, chúng đã cố tình trang bị cửa của căn phòng thành loại cách âm, chỉ cần đóng cửa lại là không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên ngoài nữa.

Thế nên Tiểu Triệu không hề biết rằng đội càn quét đã tới, càng không phát hiện chẳng biết từ nào nào mà cửa phòng đã được mở ra một cách kỳ lạ…

Thế nên gã ta vừa nghiêng đầu, đập vào mắt là một bóng người nhỏ bé đứng ngược sáng, trên tay còn cầm thứ gì đó giơ ngang đỉnh đầu. Hắn tức khắc bị dọa sợ, ngã ngửa ra đất, hoảng hốt hét lên: “Ai… ai đó?!”

Mộc Quy Phàm tựa người vào cửa, khoanh tay cười khẩy, đáp: “Cảnh sát đây, giơ tay lên!”

Tiểu Triệu vô thức giơ tay, nhưng sau vài giây suy nghĩ lại thấy không đúng, có cảnh sát nào đi bắt người mà lại dẫn theo một đứa bé chứ?

Vì bị việc này cắt ngang nên con mèo dưới chân gã ta cũng được thả, nó run rẩy cuộn tròn người nằm một bên, thoạt nhìn chẳng còn chút sức lực nào, không biết có thể chống cự được bao lâu nữa.

Túc Bảo cố nén cảm xúc chua xót trong lòng xuống, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà đảo quanh.

Ban nãy sư phụ nói với bé, mệnh của con mèo này đã tận, nhất định sẽ chết.

Sư phụ còn bảo chuyện đã tới nước này, dù có thấy nó chết ngay trước mặt, bé cũng phải ráng nhịn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1228: C1228: Chương 1228


Túc Bảo cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà rơi lệ.

Trong phòng chất đống bảy, tám lồ ng sắt. Bên trong mỗi lồ ng sắt nhốt tận vài con mèo. Hầu như con nào cũng lông tóc bù xù, hai mắt trống rỗng, run rẩy đứng lên, có vẻ là đói bụng nên muốn xin miếng cơm ăn lót dạ.

Với bọn nó mà nói, căn phòng nhỏ bé này chính là địa ngục tăm tối không có ánh mặt trời, mãi mãi cũng không tìm thấy đường ra…

Lúc này, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp bừng bừng lửa giận, phần lớn mọi người chưa bao giờ nghe nói tới loại dịch vụ này, thế nên không hề biết rằng trên đời còn có những nói như thế này.

Tuy có vài người biết máu mèo cũng mua bán được, nhưng chỉ thấy qua trên tin tức, mà hình ảnh chiếu trên đó cũng chẳng máu me như thế này.

Đám mèo bị ngược đãi tới gầy trơ xương, lông tóc lởm chởm, rồi còn kim tiêm rút máu, khay, thậm chí bên trong còn đặt vài con dao phẫu thuật, chẳng biết đã được dùng để làm gì mà loang lổ vết rỉ sét.

Dưới đất có đặt một cái thùng đá, trong đựng mấy bịch máu, có lẽ là vừa mới rút.

Cảnh tượng này liên tục k1ch thích não bộ của khán giả, có vài người không dám nhìn tiếp nữa, chỉ biết nhắm mắt lại.


[Trời ạ… đây thật sự là hành vi của một con người sao?]

[Súc sinh! Một đám súc sinh!]

[Tôi sắp không kiềm nổi nắm đấm của mình nữa rồi, chưa lúc nào muốn bạo lực mạng chết bọn chúng như bây giờ.]

Điều châm chọc hơn nữa là, ở bên phía phòng phát sóng trực tiếp của Bạch San San, Ngô Lương vẫn còn đang giả vờ đáng thương, luôn miệng nói có người đổ oan cho họ…

Cư dân mạng đang nổi trận lôi đình như tìm được con cá để trút giận, hùng hổ xông thẳng vào phòng phát sóng của Bạch San San.

Bấy giờ, Ngô Lương đã nói đến khô hết cả miệng, có điều cũng không hẳn là tốn công vô ích. Có vài phật online cực kỳ phối hợp với gã, gì mà…

[Tôi thấy mọi người đừng chửi họ nữa, chị chủ kênh đã liệt rồi, dù trước kia có làm sai chuyện gì thì cũng chỉ là lỗi lầm nhỏ, dù thế nào thì họ cũng có công cứu vớt mèo hoang mà.]


[Đúng vậy, tóm lại vẫn hơn mấy người chỉ biết ngồi đực ở đây chửi mắng người ta còn gì? Chí ít người ta cũng dám đứng lên hành động, dù cố tình quay trông thảm một chút thì cũng chỉ vì muốn có tiền cứu trợ tiếp thôi mà, có sao đâu chứ!”

[Người ta đã đáng thương vậy rồi, mọi người tích chút đức giùm đi!]

Ngô Lương thấy thế thì đắc ý lắm, nói khó nghe một chút thì hiện tại có rất nhiều người ngu, dễ bị nắm mũi dắt đi lắm.

Mọi chuyện bị phơi bày thì có sao đâu?

Chẳng phải chỉ là nhân lúc cứu giúp mèo hoang thì diễn hơi sâu chút thôi sao? Chỉ cần vụ rút máu mèo đem bán của gã vẫn chưa bại lộ, vậy có làm gì cũng chẳng đánh trúng bảy tấc của gã được đâu.

Ngô Lương lặng lẽ cong môi, ngay lúc định mở miệng nói tiếp thì bỗng phát hiện khu bình luận như bị bom oanh tạc, vô số bình luận bay ngang như sao xẹt.

Ngô Lương: “???”

Chuyện gì thế này?

Không phải ban nãy đã tẩy trắng thành công rồi sao?

Ngô Lương thấy trong phòng trực tiếp toàn là bình luận chửi bới thì bỗng cảm giác được có gì đó rất xấu sắp ập đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1229: C1229: Chương 1229


Gã vội nhấn vào tài khoản Tu Tiên Khoa Học, sau đó phát hiện trên hình ảnh đại diện của đối phương cũng hiện biểu tượng thông báo đang phát sóng.

Thế là gã lập tức dè bỉu: “Hay ghê ta, chắc là đang phát sóng trực tiếp nói bậy nói bạ về tôi nhỉ? Hầy… cư dân mạng bây giờ đúng là quá hiền lành, lơ là chút thôi là sẽ bị kẻ xấu lừa gạt ngay. Tôi thật lòng khuyên một vài blogger có tiếng là làm người thì phải có đạo đức, đừng hở ra là nói xấu người khác, trên đời này có quả báo đấy, người đang làm trời đang nhìn…”

Khán giả xem phát sóng cạn cmn lời, ông có biết mình đang nói gì không vậy?

Còn chưa vào phòng phát sóng xem thử đã hấp tấp cho rằng người khác đang nói xấu mình là sao? . Đam Mỹ Hay

Đúng là kẻ ác sẽ không biết xấu hổ là gì, có tự chửi mình cũng chẳng thấy nhột gì cả.

Ngô Lương vừa ra sức khuyên răn, vừa tiến vào phòng phát song của đối phương.

Khoảnh khắc thành công vào phòng, cái miệng của gã tức khắc câm nín.

Bởi vì đối phương không phải đang phát sóng nói xấu gã, mà là phát sóng… phòng làm việc của gã?!


Căn phòng toàn mèo trên màn hình, cả Tiểu Triệu đã bị tóm nữa…

Ngô Lương như rơi xuống hố băng, nghẹn họng không thốt nổi câu nào.

Vốn cứ tưởng đối phương đang phát sóng bóc phốt gã, nếu vậy gã sẽ có thể phản biện lại, đồng thời mắng ngược vài câu, lại ba hoa dắt mũi dư luận một chút, cuối cùng cư dân mạng sẽ tin ai thì khó mà đoán trước được lắm!

Nhưng giờ người ta lại phát sóng trực tiếp sào huyện mua bán máu mèo của gã, vầy còn biết ngụy biện kiểu gì…

Ngô Lương cố gắng giữ vững lý trí, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này? Đó là chỗ nào? Sao ai cũng mắng mỏ tôi vậy, có phải nhận lầm người rồi không…?”

Nhưng lúc như thết này, có chết cũng không được thừa nhận.

Bấy giờ, Mộc Quy Phàm cũng đang xem phòng phát sóng trực tiếp của gã, nghe vậy thì cười khẩy, nói: “Ồ? Bên kia không nhận hả? Nè, có phải ông quên mất đây là phòng làm việc của mình rồi không? Chỗ này còn có ảnh chụp thông tin cá nhân của ông nữa nè.”

Anh đứng phía sau, ôm lấy Túc Bảo, từ lúc phát sóng đến giờ, cả hai đều không lộ mặt lần nào.


Túc Bảo học theo dáng vẻ của ba bé hôm qua, điều chỉnh ống phóng tên lửa nhắm thẳng vào tờ giấy phép kinh doanh trên tường, trông cũng ra hình ra dạng phết.

Sau đó, bé cất giọng non nớt: “Căn cước công dân, họ và tên: Ngô Lương, giới tính: Nam; tuổi: 913…”

Túc Bảo nhìn chuỗi số dài ngoằng trên giấy phép kinh doanh, cảm thấy kỳ lạ ghê nơi, tuổi của ông chú xấu xa kia lớn tới vậy sao?

Lúc này, khán giả xem phát sóng tuy không nhìn thấy Túc Bảo, nhưng đã bị giọng nói trẻ con lại vô cùng nghiêm trang của bé dọa sững sờ.

Ha… rõ ràng bên trên viết là: Giấy phép kinh doanh, tên, ngành, nghề kinh doanh, người đại diện theo luật định…

[Nếu không phải tôi biết chữ, suýt nữa là tin rồi.]

[Ha ha, nói hươu nói vượn mà nghiêm túc ghê luôn á, chưa đầy tháng đã đi làm rồi sao? Cục cưng à, lấy được bằng tốt nghiệp đại học chữ to chưa thế?]

Dưới sự can thiệp của bé cưng dễ thương, lửa giận trong phòng phát sóng cũng tiêu tan không ít.

Mộc Quy Phàm kéo đề tài quay lại, cầm lấy ống phóng tên lửa, chĩa sang bên cạnh, hỏi: “Sếp của mấy người tên gì, căn cước công dân đâu? Lôi ra cho tôi xem.”

Kế toán cố gắng phản kháng, yếu ớt quát: “Các người là ai!? Dựa vào đâu mà tra xét căn cước công dân của bọn tôi, hành vi này của mấy người là phạm pháp đấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1230: C1230: Chương 1230


Mộc Quy Phàm: “Ừ? Rồi sao?”

Kế toán: “…”

Túc Bảo đấm một quyền lên chiếc ghế kế cạnh, hung tợn nói theo: “Rồi sao!”

Hung tợn không thấy, chỉ toàn thấy đáng yêu.

Kỷ Trường bay bên cạnh đỡ trán.

Hắn thật sự nhìn không nổi nữa, vội vung tay áo lên, đủ các loại thông tin cá nhân và căn cước công dân đặt trên tập tài liệu tức khắc bị thổi rơi ra ngoài.

Kế toán chỉ thấy một cơn gió lạ không biết từ đâu thổi tới bất ngờ quét ngang tài liệu, văn kiện trên bàn, khiến chúng bị lật giở tan hoang, cuối cùng để lộ căn cước công dân mà cô ta vừa giấu đi.

Thoạt nhìn có vẻ như là tình cờ bị gió thổi rơi ra.

Nhưng trên đời làm gì có ngọn gió nào chuẩn xác tới vậy?


Trong chớp mắt, cô ta như nghĩ tới điều gì, vội ngậm chặt miệng, không dám hó hé. Chắc là làm nhiều chuyện xấu xa quá nên có tật giật mình, tưởng quỷ tới thăm đây mà.

Mộc Quy Phàm di chuyển máy quay, bàn tay với từng ngón thon dài, khớp xương rõ ràng xuất hiện, cầm lấy một tấm căn cước công dân lên, là căn cước của Ngô Lương.

“Ngô Lương, số căn cước… phòng làm việc của Ngô Lương, đúng là vô lương tâm. Bên kia còn ngụy biện gì nữa không?” Anh giễu cợt hỏi.

Cư dân mạng lập tức đua nhau trả lời giùm.

[Người ta bảo trùng tên trùng họ thôi, trông có vẻ giống nhưng không có nghĩa đó là người ta.]

[Người ta đang bóc phốt ngược lại kìa, nói là chủ thớt tự dàn dựng nên cảnh này, muốn hãm hại người ta á.]

Mộc Quy Phàm cười khẩy: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”

Túc Bảo nghiêm trang học hỏi: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”


Mộc Quy Phàm chỉ tay vào máy tính, nói với nhân viên cắt ghép: “Tới đây, mở tài khoản phát sóng của mấy người lên đi, cùng làm trong một studio, chắc chắn bên tổ hậu kỳ mấy người cũng biết mật khẩu tài khoản chứ nhỉ?”

Túc Bảo chỉ tay vào máy tính, vừa khiêng ống phóng tên lừa, vừa đấm bàn quát: “Mở nhanh, mở nhanh! Có bản lĩnh làm chuyện xấu thì phải có can đảm mở chứ!”

Mọi người: “…”

Họ không nhìn thấy cái gì, trên màn ảnh cũng chỉ hiện mỗi một bàn tay nhỏ bé siết lại thành nắm đấm, ra sức quơ qua quơ lại, chỗ khớp ở mu bàn tay có chút ửng hồng, thoạt nhìn cưng thấy sợ.

Không dữ chút nào, thậm chí còn dễ thương điên luôn.

Mộc Quy Phàm bỗng có cảm giác con gái mình tới để phá rối, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười rạng rỡ, bé đáng yêu như vậy, thích phá thì cứ việc phá.

Nhân viên đảo mắt, nói: “Cái máy này hư rồi…”

Vừa đáp, nhân viên vừa âm thầm lấy chân dẫm ổ điện, tính cắt đứt nguồn điện của máy tính.

Mộc Quy Phàm lườm tên nhân viên kia: “Tôi thấy là đầu cô bị hư mới đúng!”

Một người từng thật sự xông lên chiến trường, chém giết vô số kẻ thù, thì ánh mắt sẽ cực kỳ tàn nhẫn.

Cái lườm này của Mộc Quy Phàm khiến nhân viên như bị đóng đinh, cừng đỡ ngay tại chỗ, không dám làm ra hành động mờ ám gì nữa. Cô ta dám chắc chỉ cần bản thân nhúc nhích xíu thôi là đầu sẽ bị bẻ xuống khỏi cổ ngay…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1231: C1231: Chương 1231


Sau đó, máy tinh bên hậu kỳ được bật lên, hơn một trăm tài khoàn bị phơi bày, trong số đó, tài khoản có nhiều người theo dõi nhất, cũng là tài khoản quan trọng của phòng làm việc, chính là tài khoản của Bạch San San, ngoài ra, tài khoản chính của Ngô Lương cũng vô cùng dễ nhận biết.

Hơn nữa, tài khoản của Bạch San San còn đang hiện biểu tượng phát sóng, Mộc Quy Phàm nhấn vào, sau đó chọn “Đồng bộ phát sóng trực tiếp” thế là tài khoản đó sẽ lập tức được kết nối với bên hậu kỳ, bấy giờ, gương mặt của Ngô Lương tức khắc xuất hiện trên màn hình.

Lần này không còn đường chối nữa rồi.

Ngô Lương luống cuống tay chân muốn tắt phát trực tiếp đi, nhưng không biết tại sao thiết bị bình thường vẫn hoạt động trơn tru, nay lại không thể thao tác được.

Mộc Quy Phàm nhìn người trong tấm hình rồi lạnh lùng nói: “Đừng phí sức.”

Cư dân mạng cũng thi nhau chế giễu.

Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, tài khoản cũng bại lộ, còn cái gì mà giấu? . Chí𝔫h‎ chủ,‎ гủ‎ bạ𝔫‎ đọc‎ ch𝓾𝔫g‎ ⩵‎ ТгùmТ‎ г𝓾yệ𝔫.𝙑N‎ ⩵

Rác rưởi, cặn bã, tiếp tục ngụy biện đi, không phải anh ta biết nói chuyện lắm sao?


Lấy danh nghĩa cứu trợ mèo hoang, nhưng việc bọn họ làm lại mua bán máu mèo! Lương tâm của gã ở đâu? Như vậy mà cũng dám mở mồm hỏi lương tâm của người khác có đau hay không, cũng dám luôn mồm treo đạo đức ở bên miệng?

Ngô Lương vừa tức vừa giận.

Gã đã điều hành studio này ba năm rồi, tất cả thành quả làm việc vất vả trong mấy năm qua đã bị phá hủy cùng một lúc, tất cả các tài khoản của gã cũng sẽ bị loại bỏ.

Chẳng lẽ Mộc Quy Phàm làm như vậy là có đạo đức sao?

Nói trắng ra là anh ta đang ra vẻ chính nghĩa để tranh thủ lưu lượng, làm gì có ai cao quý hơn ai!

Gã tức giận nói: “Đúng, studio này là của tôi! Nhưng các người cảm thấy đối phương chính nghĩa được bao nhiêu?”

“Anh ta dựa vào cái gọi là vạch trần chân tướng rồi cố ý bắt tôi để khai đao, kiếm đủ lưu lượng! Chẳng lẽ cái này mà các người cũng không nhìn ra?”

“Nói trắng ra là anh ta và tôi có quan hệ cạnh tranh, anh ta giẫm lên trên đầu tôi để kiếm tiền, đồ tiểu nhân hèn hạ!”


“Một chủ blog lớn có ba triệu fan hâm mộ mà lại muốn đối nghịch với một chủ blog nhỏ mấy trăm nghìn fan hâm mộ, chẳng phải anh ta đang ỷ vào việc lượng fan hâm mộ của chúng tôi ít mà bắt nạt kẻ yếu sao?”

“Không sai, đúng là chúng tôi thực sự lấy máu mèo! Nhưng điều các người không nhìn thấy chính là tại sao chúng tôi lại lấy máu mèo?”

“Chẳng lẽ lấy máu mèo là vì chính bản thân tôi sao? Anh xem bên ngoài có nhiều thú cưng sinh bệnh như vậy, chủ nhân của chúng nó lo lắng biết bao nhiêu? Tôi lấy máu mèo là để trợ giúp cho chúng nó! Trợ giúp cho những con mèo sinh bệnh kia!”

“Những gì chúng tôi đang làm được gọi là hiến máu mèo! Hoàn toàn không có lợi nhuận gì cả! Chỉ vì cứu được càng nhiều mèo hơn! Chúng tôi đang làm việc tốt!”

Túc Bảo sợ ngây người.

Có thể ngụy biện như vậy được sao…?

Trong đáy mắt Ngô Lương lộ ra vẻ đắc ý, bình thường bọn họ lấy máu mèo, bán máu mèo, mỗi danh sách ghi lại đều là hiến máu mèo.

Trong tài khoản, mỗi một bài viết đều là lời cảm ơn của chủ nhân đám mèo rồi mới quyên tiền cứu trợ.

Cây không có vỏ ắt phải chết không thể nghi ngờ, người không cần mặt mũi vô địch thiên hạ.

Nước quá trong ắt không có cá, người vô liêm sỉ thì vô địch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1232: C1232: Chương 1232


Không biết lo xa, tất có buồn gần.

Gã đã đề phòng từ lâu, ai có thể làm gì được gã? Đến đi, có bản lĩnh thì đến bắt gã đi!

Ngô Lương lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên gã lại nói một câu: “Với cả… Lùi lại mười ngàn bước, tôi có thật sự bán máu mèo thì sao, như vậy có vi phạm pháp luật không?”

Nếu không vi phạm pháp luật thì bọn họ là cái đinh gì mà nhúng tay vào chuyện của gã?

Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng choáng váng trước sự vô liêm sỉ của Ngô Lương.

Đám thánh mẫu vừa rồi còn đang tẩy trắng cho Ngô Lương cũng không nói nổi một lời nào nữa, cảm giác mình bị vả mặt bôm bốp…

Mộc Quy Phàm xem qua giấy tờ phòng làm việc của Ngô Lương một lượt, có một trang tài liệu dài ghi chép chi tiết từng giao dịch máu mèo.

Quả thực mỗi lần đều viết về việc hiến máu mèo, số tiền gửi tới cũng được ghi nhận là quyên góp để giải cứu mèo hoang.

Đáng tiếc, sổ sách có được làm hoàn mỹ đến mức nào thì cũng sẽ có sơ hở.


Ví dụ như trong bảng biểu được đánh dấu rõ ràng 50l: 1500

Mặc dù không có đơn vị và không nói rõ bất kỳ điều gì, dữ liệu bên dưới bảng nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Những người “Hiến” 100 máu mèo nhận được ba ngàn nhân dân tệ tiền quyên góp.

Những ai “Đóng góp” 50 máu mèo sẽ nhận được một ngàn rưỡi.

Thỉnh thoảng cũng có những khoản quyên góp lớn, và số tiền ái tâm nhận được là 6.000 hoặc 10.000, nhưng đó là một con số rất nhỏ, và ngay cả khi đó là một con số rất nhỏ thì khoản tiền cũng thống nhất lạ thường.

Ghi giá công khai như thế mà còn nói không phải mua bán? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều quyên góp một ngàn rưỡi, ba ngàn hay sao?

Mộc Quy Phàm tin tưởng chỉ cần là người không ngốc thì ai cũng có thể nhìn ra sự mờ ám của chỗ giấy tờ này, những người không nhìn ra thì chắc là đã chết hoặc thay mất bộ não.

Cư dân mạng rất phẫn nộ thi nhau chửi bới, nhưng đúng như lời Ngô Lương đã nói.


Coi dù gã thật sự bán máu mèo thì ai có thể làm gì được gã, gã đâu có vi phạm pháp luật.

Ngoài việc bị lên án về mặt đạo đức, vấn đề này thực sự không thể bị pháp luật kiềm chế và trừng phạt.

Ngô Lương biết phòng làm việc của gã coi như bỏ nên cũng không kiên nhẫn giả vờ làm người tốt gì nữa.

Gã vô cùng phách lối cười ha ha một tiếng.

“Đám người cuồng nộ vô năng các người, ngoại trừ mắng tôi vài câu thì còn có thể làm gì được tôi?”

“Dù sao tôi cũng đã kiếm được tiền rồi, mấy người thích chửi thì chửi thôi, tôi chẳng mất mát gì!”

“Mấy người có tin không, sau này tôi thay một cái thẻ căn cước mới, rồi một lần nữa đăng ký phòng làm việc và tạo một loạt tài khoản mới, các người vẫn sẽ khen ngợi tôi thôi.”

Ngô Lương càng nói càng cảm thấy buồn cười, gã cười ha hả rồi đóng phòng phát sóng trực tiếp lại.

Điều này khiến cư dân mạng bức xúc không nhẹ.

Điều khiến họ càng khó chịu hơn là Ngô Lương thực sự nói thật…

Không có phòng làm việc của Ngô Lương, thì cũng sẽ có hàng trăm ngàn phòng làm việc khác, bọn họ đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa ngóc đầu trở lại, cư dân mạng không thể phân biệt dược, cũng không có biện pháp nào cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1233: C1233: Chương 1233


Thiện lương đáng tiền, bọn giòi bọ này tiêu xài sự thiện lương, trắng trợn vơ vét của cải của cư dân mạng, cho đến khi thế giới này tràn ngập nghi ngờ và không tín nhiệm, nó biến thành Địa Ngục chân chính…

Túc Bảo rất tức giận, bé không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là bé cảm thấy rất khó chịu, có một loại cảm giác vô cùng phẫn nộ, nhưng lại bất lực không biết mình có thể làm gì, chuyện này làm cho bé muốn đánh người.

Mộc Quy Phàm cong môi, xoa xoa cái đầu nhỏ của Túc Bảo.

Nhìn xem, gã đã khiến bé ngoan của mình nổi giận rồi này.

Nhất định phải bắt Ngô Lương, gã thật sự cho là anh không làm gì được gã sao?

Trên đời này không có chuyện gì mà anh không làm được.

Ở bên kia, sắc mặt Ngô Lương rất xấu xí, đã tức giận đến mức đạp bay chai truyền nước của Bạch San San đi.

Bạch San San: “…”

Trợ lý lòng như tro nguội, mờ mịt hỏi: “Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây?”


Ngô Lương rất bực mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lúc nào cũng chỉ biết hỏi gã làm sao bây giờ, lần này còn có thể làm sao, xong đời rồi!

“Tranh thủ thời gian trước khi nền tảng phong sát chúng ta, rút tất cả tiền ra!”

Mười nghìn tệ mà hôm qua Bạch San San được khen thưởng trong lúc phát trực tiếp còn chưa lấy ra đâu, và cả lúc phát trực tiếp tình trạng thê thảm của Bạch San San vừa nãy cũng có rất nhiều người donate.

Ngô Lương và trợ lý vội vàng ấn mở hậu trường, phát hiện lại có hơn hai trăm nghìn tiền khen thưởng, còn nhiều hơn so với hôm qua!

Cộng lại có tổng cộng hơn ba trăm nghìn, gần bốn trăm nghìn!

Hai người lập tức mừng muốn chết, nhưng ngay khi họ nhấp vào “Rút tiền ngay” thì thấy một hộp thoại bật ra.

Rất tiếc, tài khoản của bạn đã bị cấm vĩnh viễn! Theo hợp đồng được ký bởi nền tảng, thu nhập dưới tài khoản của bạn sẽ bị mất dưới dạng bồi thường! Một phần của nó sẽ được trả lại cho người tiêu dùng. Cảm ơn sự thông cảm của bạn!

Ngô Lương: “…”


Trợ lý: “…”

Không, bọn họ không hiểu! Cũng không muốn thông cảm!

Giết người tru tâm!

Không thấy khoản tiền này còn đỡ, nhưng bọn họ thấy rồi, còn chuẩn bị rút tiền ra thì đột nhiên lại bị tịch thu.

Quả thực còn khó chịu hơn so với giết bọn họ!

Ngô Lương giận điên lên, nghĩ tới mình cũng ứng trước một trăm nghìn tệ để trả viện phí cho Bạch San San nữa!

Không kiếm được tiền, ngược lại còn lỗ mất một trăm nghìn.

Ngô Lương tức giận đến mức nôn ra máu…

Cuối cùng gã cũng không còn tâm trạng đợi ở bệnh viện nữa mà phi thẳng về nhà, đương nhiên trợ lý cũng không có tâm tư chăm sóc Bạch San San, cô cũng không phải ngươi của gã, trợ lý cũng bỏ chạy.

Cứ như vậy Bạch San San bị bỏ lại ở bệnh viện…

Ngô Lương hùng hùng hổ hổ về đến nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1234: C1234: Chương 1234


Sau khi về đến nhà, vất vả lắm gã mới bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng còn may, mặc dù không còn phòng làm việc nữa, nhưng mấy năm nay gã cũng mua nhà mua xe rồi mà!

Khuôn viên căn nhà của gã được bao quanh bởi những khu trang viên, là một biệt thự lớn xa hoa.

Xe của gã cũng là một chiếc xe sang trọng mua lại từ một phú nhị đại, mặc dù chỉ tốn một triệu, nhưng đây chính là một chiếc xe sang trọng trị giá hàng chục triệu.

Nghĩ lại thì gã cũng là người có tiền, cho dù co không làm việc mấy năm thì cũng không lo ăn uống.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Ngô Lương lại tốt hơn!

Ban đêm đến rất nhanh, thất nghiệp nên Ngô Lương lại nhàn nhã, gã ngâm nga một bài hát và ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, hơi híp mắt lại và vô cùng hưởng thụ.

Đột nhiên, có tiếng lạch cạch vang lên bên tai.

Ngô Lương lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh một vòng.

Phòng ngủ chính của gã rất rộng, phòng tắm cũng rất rộng rãi, cửa phòng tắm lúc này cũng không đóng, gã có thể nhìn thấy phòng ngủ ở bên ngoài và không phát hiện gì khác thường.


Ngô Lương cho rằng mình đã nghe nhầm, đang định tiếp tục ngâm nga tắm.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bỗng nhiên xuất hiện một cái khinh khí cầu.

Giống như có thứ gì đang ngậm khinh khí cầu bay thẳng về phía gã…

Tim Ngô Lương đập thình thịch, anh ta nhìn chăm chú vào quả bóng hydro.

Lẽ nào có cơn gió thổi nó tới đây?

Ngô Lương nhanh chóng nắm lấy chiếc khăn ướt bên cạnh, đập mạnh vào quả bóng khiến nó bị đẩy sang một bên và bất động.

Ngô Lương thở phào nhẹ nhõm, anh ta không có tâm trạng tắm nữa mà vội đứng dậy, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài chửi rủa.

Anh ta rót một ly rượu để an ủi bản thân.

Sau khi uống nửa ly, Ngô Lương chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhà anh ta nào có bóng hydro??


Nghĩ đến đây, da đầu Ngô Lương tê dại, anh ta quay phắt đầu nhìn về phía phòng tắm.

Chỉ thấy quả bóng hydro lại bay lên.

Lần này càng kỳ lạ hơn, bóng không chỉ bay ra ngoài mà còn quay tròn.

Lơ lửng, lơ lửng… lướt qua cửa phòng thay đồ, đi vòng qua ghế sofa rồi bay thẳng về phía anh ta.

Nửa đêm, một quả bóng bay bất ngờ bay vào căn phòng trống.

Đã thế còn liên tục nhắm về phía anh ta!

Ai mà không sợ cho được?

Ngô Lương sợ đến mức liên tục lùi lại, sau đó anh ta đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.

Để có tầm nhìn rộng rãi, một bên biệt thự của Ngô Lương được bao phủ hoàn toàn bằng kính thủy tinh từ trần đến sàn, lúc này anh ta bị ép vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào quả bóng bay và hét lên điên cuồng: “Đừng đến đây!”

Quả bóng hydro này có hình dạng một con mèo màu xám.

Ngô Lương nhìn đôi mắt của con mèo trên quả bóng hydro, càng nhìn càng thấy quen, trước đây anh ta từng giúp nhân viên studio hút máu một con mèo, và đó là một con mèo xám.

Vì hút máu quá nhiều nên mèo xám đã chết ngay sau đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1235: C1235: Chương 1235


Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?

Nhìn thấy quả bóng hydro ngày càng đến gần, Ngô Lương hét lên, nắm lấy quả bóng hydro và làm nó nổ tung.

Trong nhà đột nhiên im lặng…

Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ và quỷ dị.

“Hờ hờ hờ…”

Ngô Lương dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.

Đập vào mắt anh ta là một cô gái đang đứng bên ngoài cửa kính.

Mặt cô gái áp vào cửa kính, tóc xõa xuống, khuôn mặt vô cảm, hai mắt nhìn hau háu Ngô Lương.

Cô gái này xấu đến mức chỉ cần liếc nhìn một lần cũng khiến người ta sợ chết khiếp.

Ngô Lương hét lên, sợ tới độ hồn sắp lìa khỏi xác, anh ta lùi lại và ngã rầm xuống đất.


Sau đó anh ta lại nhìn lên, nhưng bên ngoài cửa kính chẳng có gì cả, như thể mọi thứ đều do anh ta tưởng tượng ra.

Quỷ ư……?

Thật lạ lùng!

Ngô Lương sợ hãi đứng dậy, lúc này anh ta phát hiện trước mặt mình có một đôi chân… Ngô Lương ngẩng đầu nhìn, chính là nữ quỷ xấu xí ban nãy!!!

“Ahhh——”

Ngô Lương bỏ chạy, bước chân anh ta loạng choạng nên lại ngã, anh ta đập mạnh trán vào bàn cà phê, đầu lập tức bị thương và chảy máu.

Tuy nhiên, khi vừa xuống lầu, anh ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí phảng phất mùi gì đó thì phải…

Anh ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghĩ xem đó là mùi gì thì cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn thân anh ta tê dại.

Hành lang ở tầng một dày đặc mèo.


Mèo đen, trắng, vàng, xám, mèo hoa, mèo Ba Tư… mèo to, nhỏ, già và non…

Đôi mắt của chúng xanh biếc, khi nhìn thấy Ngô Lương đi xuống, tất cả đều quay lại nhìn anh ta chằm chằm và phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng.

Chẳng bao lâu sau, khắp nơi vang lên những tiếng kêu lạ, không rõ con mèo nào phát ra một tiếng kêu chói tai như ra hiệu, sau đó tất cả mèo đều đồng loạt lao về phía Ngô Lương! . Truyện Cung Đấu

Ngô Lương đã bắt rất nhiều mèo hoang, nhưng anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, anh ta lập tức quay người bỏ chạy!

Nhưng sao chạy thoát khỏi mèo?

Ngô Lương chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bao vây bởi một đám mèo dày đặc, móng vuốt sắc nhọn của lũ mèo vung về phía anh ta, cào anh ta đến nát da lòi xương.

“Cứu cứu!”

Ngô Lương loạng choạng chạy ra ngoài, miệng liên tục kêu cứu.

Một số mèo xé tai Ngô Lương, số khác lại móc vào mắt anh ta bằng móng vuốt sắc nhọn và một số mèo c ắn vào cổ anh ta.

Ngô Lương liên tục hét lên…

Điều tồi tệ hơn nữa là anh ta nghe thấy ngôi nhà phát nổ!

Cuối cùng thì Ngô Lương cũng nhớ ra mùi kỳ lạ trong không khí ban nãy là mùi gì – Chính là mùi gas rò rỉ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1236: C1236: Chương 1236


Bếp gas ngày nay có van an toàn không dễ bị rò rỉ, Ngô Lương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày biệt thự của mình sẽ bị nổ tung bởi gas.

Chẳng biết từ lúc nào mà mèo đã chạy đi hết, Ngô Lương bị một luồng không khí đẩy ra ngoài, hất sang một bên, va phải hòn đá lớn trong vườn rồi lập tức ngất đi.

Tiếng còi xe cứu hỏa xuyên thấu bầu trời đêm, lũ mèo vừa chen chúc trong biệt thự đã biến mất không còn tăm tích, như thể chúng chưa từng ghé qua.

Ngọn lửa lớn đến nỗi ngôi nhà của Ngô Lương bị đốt thành tro bụi, những chiếc xe sang trong gara dưới tầng hầm cũng hóa thành sắt vụn.

Tất cả đã bị thiêu rụi, thậm chí không còn một chiếc qu@n lót nào——

Trời sáng.

Ngô Lương được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi quay lại biệt thự, anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm bên ngoài, bên trong không có một mảnh đồ lót!!!

Ngô Lương ngơ ngác nhìn căn biệt thự đã bị thiêu rụi.


Ngôi nhà này không có bảo hiểm hỏa hoạn, nguyên nhân vụ tai nạn là do ống gas của anh ta bị mèo cắn.

Bảo hiểm và chính phủ đều sẽ không đền bù thiệt hại cho Ngô Lương.

Anh ta đã mất tất cả chỉ sau một đêm!

Căn biệt thự và những chiếc xe sang mà anh ta rất tự hào ngày hôm qua… đã không còn nữa!

Ngô Lương trợn mắt há hốc mồm, hai chân nhũn ra, người ngã nhào xuống đất, anh ta phải làm sao bây giờ?

Những điều này đều do mèo gây ra, lẽ nào anh ta có thể đòi con mèo bồi thường ư??

Việc này vẫn chưa kết thúc.

Khó khăn lắm Ngô Lương mới chấp nhận được sự thật và run rẩy đứng dậy.


Lúc này, trên tay anh ta đột nhiên có một đôi còng tay bạc.

“Ngô Lương, anh xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác để kiếm 100 ngàn tệ. Bằng chứng xác thực, hiện tại đối phương đang kiện anh!”

Người nào xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác nhằm mục đích thu lợi sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.

Lòng Ngô Lương lạnh buốt, anh ta tức điên nói: “Các anh bắt nhầm người rồi. Tôi xâm phạm quyền chân dung của người khác khi nào?! Tôi không hề làm vậy!…”

Viên cảnh sát lấy ra một đoạn video, là video của Bạch San San, trong đó Mộc Quy Phàm xuất hiện trong ống kính hai giây.

Ngô Lương: “…”

Mẹ kiếp, thế mà cũng xem là vi phạm quyền về chân dung???

“Tôi muốn kháng cáo! Tôi đã bị oan! Hai giây của cảnh quay này là vô tình quay được!” Ngô Lương hét lên.

Viên cảnh sát cười khẩy: “Được rồi, hãy nói với thẩm phán những gì anh vừa nói!”

“Ngoài ra, hai năm trước anh cũng mua một chiếc xe sang của Phùng Bình, chiếc xe đó là do anh ta lấy trộm, anh biết rõ đó là xe ăn trộm nhưng lại hợp tác, thậm chí còn chủ động mua với giá rẻ bằng các thủ đoạn trái pháp luật..Số tiền liên quan đến vụ án rất lớn.Theo Điều 312 Bộ luật Hình sự, tội bao che, che giấu tài sản phạm tội và tài sản do phạm tội mà có là đủ mức phạt tù không dưới ba năm nhưng không quá bảy năm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1237: C1237: Chương 1237


Cả hai tội danh đều bị phạt cùng một lúc nên Ngô Lương bị còng tay rồi tống vào tù!

Ngô Lương vốn tưởng rằng mình chỉ phải ngồi tù ba năm, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại phải làm việc bên máy khâu tới bảy năm.

Lần này lòng anh ta lạnh hơn băng đá rồi…

Về phần Tiểu Triệu, trợ lý của Ngô Lương và hai nhân viên khác trong studio.

Họ đã bị một cư dân mạng ‘mất hết lý trí’ tức giận moi ra tất cả thông tin cá nhân rồi phơi bày trên mạng, không chỉ địa chỉ, số điện thoại mà ngay cả địa chỉ quê hương và số điện thoại của bố mẹ, anh chị em, họ hàng, bạn bè của họ cũng bị lộ.

Ngay lập tức, những nhân viên studio của Ngô Lương đã trở thành con chuột bị mọi người la mắng, bị gia đình và người thân chửi rầm trời. Họ không còn đường lăn lộn làm ăn, đi đến công ty nào xin việc cũng bị vạch trần, cuối cùng chỉ đành làm công nhân bán thời gian và vận chuyển gạch để kiếm sống. Đám nhân viên studio hối hận đến đứt ruột đứt gan về tội lỗi của mình.

Cuối cùng là Bạch San San, cô ta bị ba mẹ bắt về, ban đầu khi việc mới lộ ra, ba mẹ cô ta chọn cách im lặng, tiếp tục vui vẻ thanh thản tiêu xài tiền mà cô ta gửi cho họ trước đây.

Không ngờ, lần này Bạch San San không những không có tiền mà còn bị liệt phải chăm sóc cả đời, ba mẹ cô ta không khỏi chửi bới.


“Ba mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đừng làm những việc vô đạo đức đó, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng rồi đó!”

“Mất mặt quá đi, mẹ không có loại con gái như con!”

Bạch San San không nói được lời nào, chỉ có thể ahhh á á.

Trước đây khi cầm tiền của cô ta, ba mẹ có nói nửa câu không cần đâu!

Bạch San San rơi nước mắt, cô ta đã không còn hy vọng gì trong suốt quãng đời còn lại, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Mộc Quy Phàm, cô ta lại càng đau lòng hơn…

Rõ ràng cô ta vốn có cơ hội ở bên anh!

Vì ông trời đã cho cô ta gặp được anh, điều đó có nghĩa là cô ta có phúc phận! Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp anh khỏi tay cô ta như vậy?!

Cô ta không phục! …


Khi biệt thự của Ngô Lương xảy ra hỏa hoạn, Cái Chuông đang đứng trên bức tường cao nhất của khu trung cư, ánh lửa phản chiếu trong mắt nó.

Những con mèo hoang vừa rồi đã tản khỏi biệt thự, nhưng trước mặt Cái Chuông lúc này lại có vô số mèo, nếu nhìn kỹ, những con mèo này giống như hình ảnh phản chiếu hư ảo.

Cái Chuông phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng rồi nhanh chóng biến mất cùng đàn mèo.

Dì xấu xí ngồi xổm trên tường, hóng hớt nhìn ngọn lửa trong biệt thự.

“Ngắm nhìn nhà hắn ta sụp đổ tan tành!”

“Nhìn hắn ta tự cao tự đại, rồi lại nhìn hắn ta trắng tay haha.”

Quỷ đào hoa liếc nhìn dì xấu xí, cười giễu: “Hắn ta ngất rồi, chúng ta mau kéo quỷ ngụy thiện về đi.”

Quỷ xui xẻo kéo quỷ ngụy thiện, luôn mồm chửi bới: “Sao lúc nào cũng bắt ta làm việc? Lửa nóng thế nào các ngươi không biết sao?”

Ma quỷ sợ lửa.

Quỷ đào hoa rất ngạc nhiên và nói: “Bọn ta không đi vì muốn ghi công cho ngươi hết đó!”

Đáy mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười tinh nghịch: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Túc bảo bối kêu chúng ta tự mình bắt quỷ, cho nên bọn ta mới cho ngươi cơ hội lập công, bọn ta thật tốt với ngươi mà.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom