Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1198: C1198: Chương 1198


Dứt lời, Túc Bảo kiễng chân lên nhận lấy hóa đơn từ tay bác sĩ rồi chạy đi tính tiền.

Chạy ra ngoài được hai bước, bé chợt nhớ ra điều gì, sau đó quay lại kéo Cố Tiểu Bát đi theo.

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thấp thoáng ý cười, cô bé con của anh giỏi quá, biết mắng trả người xấu rồi đó.

Không hổ là con gái của Mộc Quy Phàm anh!

“Đi thôi!” Anh dẫn con chó hoang đi – dây xích được bệnh viện tạm thời cung cấp.

Sau khi con chó lớn được giải cứu thì không cần phải lo lắng nhiều nữa. Nộp phí xong là có thể đưa con chó đến trung tâm chăm sóc gần đó để tắm, cuối cùng sẽ kiểm tra toàn thân cho nó.

Đương nhiên không ai để ý đến Bạch San San.

Bạch San San đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.

Bác sĩ nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục đi vào phòng cấp cứu.


Những người xung quanh vẫn tiếp tục bàn tán về Bạch San San.

“Nhìn thôi cũng thấy cô gái này giả tạo, cô ta khóc như thể mẹ ruột của cô ta chết không bằng… Thậm chí còn đòi truyền máu của chính mình cho con chó nữa chứ!”

“Thích sắm vai người tốt, nhưng đến lúc đi thanh toán thì lộ cái đuôi ngay”.

Thậm chí có người còn giận dữ nói: “Miệng nói có thể làm bất cứ điều gì, nhưng lại không sẵn lòng vay hai mươi ngàn tệ ~”

Lúc này, một vừa hay được phát trên TV treo tường của bệnh viện.

Một nữ tiếp viên cao ráo xinh đẹp đi theo một ông già thấp lùn về nhà. Khi tới cửa nhà, cô ta đột nhiên từ chối bước vào và yêu cầu người đàn ông kiểm tra hạn mức trên xxx.

[Gì cơ? Đến xxx anh còn không biết ư? Chúng ta không hợp nhau rồi!]

Người đàn ông già nhanh chóng mở điện thoại di động, trên xxx hiển thị ông ta có hạn mức tín dụng là 150 ngàn tệ.

Sau đó, cô tiếp viên cười trong nước mắt, người đàn ông khoác tay cô ta bước vào nhà với nụ cười trên môi.


Những dòng trên ti vi kết hợp với lời Túc Bảo vừa nói…

Mọi người nhìn Bạch San San như đang nhìn cô tiếp viên chậm phát triển trí tuệ trong .

Bạch San San cảm thấy mặt nóng bừng, không cam lòng dậm chân rồi xấu hổ bỏ chạy.

Các video trong toàn bệnh viện đều được đồng bộ hóa, Túc Bảo đang xếp hàng thanh toán cũng nhìn thấy đó.

Bé tò mò hỏi: “Ba ơi, có ai tin này không?”

Ngay cả bé cũng biết đó là lừa gạt.

Bà ngoại bé nói rằng chẳng có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, chỉ có bẫy rơi xuống thôi, bởi vì không ai đưa tiền cho người khác mà không có mục đích.

Mộc Quy Phàm nói: “Kẻ ngốc sẽ tin.”

Loại này có chi phí sản xuất thấp và ngưỡng phân phối thấp, điều đó có nghĩa là những này có thể tràn ngập ở khắp mọi nơi.

Những thể hiện quá trần trụi nội dung không lành mạnh như này sẽ lọc ra ngay những người có đầu óc bình thường – Bởi khi những người bình thường xem như vậy, họ thường khinh bỉ và trợn trắng mắt.

Số người còn lại tin tưởng thì chính là nhóm khách hàng dễ bị lừa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1199: C1199: Chương 1199


Nguyên tắc rất đơn giản, thử tưởng tượng xem, lừa người bình thường hay lừa kẻ ngốc thì sẽ tốn chi phí hơn?

Chắc chắn là lừa người có đầu óc bình thường rồi!

Nếu đóng chi phí rẻ để đầu tư tiền vào mức độ phủ sóng thì cứ 10 nghìn người sẽ có một hoặc hai người tin, 1 triệu hay 10 triệu người thì sao?

Nhóm mục tiêu khổng lồ ngay lập tức được sàng lọc.

Vì vậy, mục đích của những này chính là sàng lọc những “kẻ ngốc” mà chúng muốn, kẻ ngốc gọi điện liên hệ để vay tiền chúng đều là đối tượng dễ lừa gạt, chi phí khuyến mãi lập tức giảm, chi phí thất bại cũng giảm không giới hạn và tỷ lệ chuyển đổi sẽ là rất cao.

Đây là đối tượng người dùng mục tiêu của các công ty cho vay trực tuyến, chỉ cần chộp được những người dùng này, công ty cho vay sẽ không bị lỗ.

“Con có hiểu không?” Mộc Quy Phàm hỏi sau khi giải thích.

Mộc Quy Phàm chỉ hỏi vu vơ thế thôi, dù sao thì loại vấn đề này quá thâm sâu với một đứa trẻ bốn tuổi.


Cho vay trực tuyến là gì, đối tượng là gì, sàng lọc là gì… đây không phải là những điều mà một đứa trẻ có thể hiểu được.

Chẳng ngờ, Túc Bảo lại nói: “Giống như một cái lưới đánh cá. Các lỗ trên lưới đánh cá rất lớn.”

Cô bé con dùng tay vẽ một vòng tròn.

“Có người sẽ cười nhạo rằng lưới đánh cá lớn như vậy thì có thể bắt được gì chứ. Tất cả cá tôm đều chạy khỏi các lỗ trên lưới đánh cá thôi.”

“Nhưng lưới đánh cá này không phải dùng để bắt cá tôm bình thường, mà là để bắt những con cá lớn ngu ngốc. Cá lớn ngu ngốc không lọt qua lỗ lưới, có thể bắt từng con một!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Giải thích có lý thật đấy, không ngờ anh lại chẳng thể phản bác gì…

Sau khi nộp phí, Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đưa chó hoang đi tắm.


Tắm rửa xong tiếp tục đi kiểm tra, con chó hoang không có vấn đề gì ngoại trừ đói và gầy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, con chó hoang có đôi tai cụp xuống, bộ lông màu trắng vàng, trông hơi giống chó ở nông thôn.

Khi nhân viên đeo dây xích cho con chó, nói: “Máu của con Labrador này không thuần chủng lắm… Vậy mà anh vẫn sẵn sàng chi hàng ngàn tệ cho nó!”

Hàng ngàn tệ đối với Túc Bảo không là gì nhưng đối với người bình thường quả thực rất lớn.

Túc Bảo nhoài người trên vai Mộc Quy Phàm, tò mò hỏi: “Thuần chủng là cái gì? Thuần chủng quan trọng lắm ạ?”

Các nhân viên lặng lẽ liếc nhìn Mộc Quy Phàm và không dám nói gì.

Huyết thống tất nhiên rất quan trọng, chó Labrador thuần chủng giá ít nhất một ngàn tệ một con, thậm chí mấy vạn tệ. Còn chó không thuần chủng thì chỉ đáng giá mấy trăm tệ.

Tuy nhiên, các nhân viên không dám nói vậy mà chỉ mỉm cười đáp: “Không có gì đâu, con chó này ngoan lắm, không làm ồn hay cắn người.”

Tiểu Ngũ: “Nói nhảm! Nó vừa mới cắn heo!”

Đội ngũ nhân viên: “……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1200: C1200: Chương 1200


Nhân viên kinh ngạc nhìn con vẹt.

Con chó khá ngu ngốc không đáng giá.

Nhưng con vẹt này khá thông minh, bộ lông mượt mà óng ả và đôi mắt sống động, điều có giá trị nhất là đầu óc lanh lợi của nó.

Một con vẹt có thể thực hiện những cuộc trò chuyện đơn giản có giá mấy vạn tệ.

Ngay cả khi hao tâm tổn trí huấn luyện đám vẹt, có thể vẹt vẫn không nói được!

Nhân viên bệnh viện vừa suy nghĩ chuyện con vẹt vừa đưa dây xích chó cho Túc Bảo.

Túc Bảo dắt con chó hoang ra ngoài, đi vài bước lại ngoái lại nhìn nó.

Con chó rất dè dặt, nếu có người đi ngang qua, nó sẽ lập tức né sang một bên để người khác đi trước, sau đó mới tiếp tục bước đi.

Túc Bảo cảm thấy đau lòng, dừng lại ôm lấy cổ nó nói: “Không sao đâu, từ nay về sau em không cần sợ hãi, đi theo ba chị là phải kiêu căng!”

Mộc Quy Phàm: “?”


Túc Bảo ôm con chó vào lòng thì thầm an ủi nó.

Trong thế giới người lớn, mọi thứ dường như đều có giá của nó.

Một căn nhà giá bao nhiêu một mét vuông, khu dân cư bình thường không đắt bằng khu trường học.

Xe đáng giá bao nhiêu, nếu bạn lái chiếc xe có giá một trăm ngàn tệ thì bạn không thể ngẩng cao đầu trước chủ nhân chiếc xe có giá hai trăm ngàn tệ.

Sính lễ cưới vợ giá bao nhiêu, cô dâu có đáng cái giá mà chú rể bỏ ra không, lấy chồng có nhà và xe không, gả cho người ta có lỗ hay không?

Ngay cả mạng sống cũng có một cái giá rất rõ ràng – chó thuần chủng có giá mấy vạn tệ, còn chó không thuần chủng chỉ có giá trăm tệ…

Ấy nhưng, trong mắt trẻ con, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy.

Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn Túc Bảo, trái tim như tan chảy. . 𝐑a chương nhanh nhất tại _ 𝗧𝐑𝘂M𝗧𝐑U𝑌 𝗲N.Vn _

Con chó lớn đã qua cơn nguy kịch sau khi điều trị và sẽ phải nằm viện một thời gian.


Mộc Quy Phàm điền thông tin xong liền đưa Túc Bảo và Cố Tiểu Bát về nhà.

Bà cụ Tô đang đợi trước nhà.

Kết quả, bà trông thấy Mộc Quy Phàm và hai đứa nhỏ tha về một con chó, Mộc Quy Phàm còn đang ôm một…túi đựng xác????

Bà cụ Tô như chết lặng, kinh hãi trợn mắt há hốc miệng!

“Mộc Quy Phàm…! Cậu lại dẫn Túc Bảo đi đâu thế??”

Sao lại quay về với một chiếc túi đựng xác…

Chẳng lẽ đưa Túc Bảo đi xem khám nghiệm tử thi hoặc xử lý một vụ án?

Hay là đi thực hiện nhiệm vụ rồi tiện tay mang luôn thi thể mục tiêu về nhà??

Đó là nơi trẻ em có thể đến sao?

Bà cụ Tô nhìn chằm chằm theo bước chân đang tới gần của Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát.

Túc Bảo vội vàng nói: “Bà ngoại, tụi con đi…”

Bà cụ Tô: “Con đừng nói gì cả!”

Mộc Quy Phàm ho khan một tiếng, nhấc túi đựng thi thể lên: “Đây là…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1201: C1201: Chương 1201


Không ngờ bà cụ Tô lại phớt lờ anh, bảo anh giữ im lặng rồi nhìn Cố Tiểu Bát.

“Tiểu Tuyết, con nói cho bà biết!”

Cố Tiểu Bát: “…”

Cô bé là người sẽ nói đỡ cho Túc Bảo ư?

Cố Tiểu Bát nói: “… Trong túi đựng thi thể có một con chó, nhặt được trên đường đó ạ.”

Bà cụ Tô vỡ lẽ, sau đó nhìn con chó mà Túc Bảo đang ôm.

“Thì ra là vậy… nhưng chó đã chết lâu sao ăn được nữa. Vậy sao cậu lại mang nó về?”

Con chó hoang được Túc Bảo dắt đột nhiên trợn tròn mắt.

Túc Bảo nhanh chóng bịt mắt con chó lại, ngẫm nghĩ vậy không ổn nên bé lại bịt tai nó lại.


Tiểu Ngũ kêu rít một tiếng bay vào, hét lớn: “Thật tàn nhẫn!”

Cái Chuông ngồi xổm ở hành lang lầu hai, thò đầu ra ngoài cửa nhìn chằm chằm thành viên mới.

Nó vẫy đuôi, không biết nó đang muốn làm gì…

**

Bên kia, Bạch San San quay về phòng làm việc.

Người đàn ông bị ác quỷ bám thân đang xem đoạn video Bạch San San mới quay.

“Không tệ, rất có sức cảm hóa! Nhưng sao không có phần sau? Chẳng phải cô đi theo đám người kia đến bệnh viện hả?”

Bạch San San bỗng thấy chột dạ.

Cô ta bám theo Mộc Quy Phàm đến bệnh viện và chỉ lo ngắm anh.


Hoàn toàn quên béng việc quay cảnh theo dõi ở bệnh viện…

Lẽ ra cô ta phải quay cảnh con chó sắp chết và hóa đơn từ bác sĩ, sau đó là màn đấu tranh tâm lý cùng sự do dự của cô ta, cuối cùng cô ta sẽ dùng tiền ăn trong tháng để chữa trị cho con chó.

Dòng chữ được thêm vào cuối video sẽ là: Sau khi giải cứu được con chó này, tôi chẳng có một xu dính túi, tháng này tôi lại phải ăn mì gói rồi…nhưng tôi vẫn rất vui! Tôi hy vọng chú chó này khổ trước sướng sau, tương lai chú chó sẽ không gặp bất cứ tai họa nào nữa….

Nhưng, sự thật là cô ta chẳng quay thêm được gì.

Bạch San San cúi đầu nói: “Ông chủ, người đàn ông đó hung dữ lắm, tôi chỉ hỏi anh ấy một câu mà anh ấy dọa sẽ chặt tay tôi… nên tôi không dám quay phim chụp ảnh trong bệnh viện.”

Dù có đánh chết cô ta cũng không chịu thừa nhận, cô ta mãi ngắm trai đẹp mà quên việc quay video…

Người đàn ông cau mày nói: “Không sao đâu. Cô và trợ lý ra ngoài và tìm một con chó tương tự như con này.”

“Đừng nôn nóng sau khi nó chết. Hãy đợi cho đến khi nó cứng lại rồi quay cảnh cô đang khóc lóc và buồn bã vì bất lực, sau đó đào hố cho con chó đó một cách khó khăn…”

“Hãy nhớ quay cận cảnh con chó chết co cứng để kích thích cảm xúc của khán giả.”

Những khán giả chạnh lòng thương xót sẽ dễ dàng gửi quà và tiền cho chủ video.

Bạch San San gật đầu: “Tôi hiểu rồi thưa ông chủ, tôi lập tức ra ngoài tìm con chó khác.”

Người đàn ông gật đầu: “Làm tốt lắm! Cô đã thu hút được rất nhiều người theo dõi trong tháng này. Nếu cứ duy trì đà này, chắc chắn tháng sau cô sẽ nhận được tiền thưởng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1202: C1202: Chương 1202


Bạch San San như được ăn một cái bánh lớn, vui vẻ đi ra ngoài.

Quỷ ngụy thiện nằm trên đầu người đàn ông không sao vùng vẫy bỏ chạy được, nó đã sớm tuyệt vọng, luôn miệng chửi bới: “Vẽ cái bánh lớn, ta xem ngươi vẽ cái bánh lớn!”

Nói xong nó tát người đàn ông một cái.

Người đàn ông không cảm nhận được có ai đánh mình, chỉ cảm thấy cổ áo lạnh buốt, không biết vì sao mà má anh ta hơi tê dại.

Anh ta xoa mặt, uống nước và hỏi: “Mèo thế nào rồi?”

Một nhân viên nói: “Đều không ổn nữa.”

Người đàn ông đích thân đến nhà kho để xem.

Có bảy tám cái lồng xếp chồng lên nhau trong một căn phòng nhỏ.

Mỗi lồng có hai hoặc ba con mèo, con nào cũng gầy gò.


Trong phòng có một người đang ngồi xổm, ấn giữ một con mèo để lấy máu.

Kết quả là con mèo quá yếu và gầy gò, không thể rút ra quá 50 ml máu.

Người đàn ông cau mày nói: “Cái thứ vô dụng, một trăm mililít cũng không rút ra được.”

Hóa ra ngoài việc quay video, studio của bọn người này còn nhặt về một số con mèo.

Chúng mang mèo về để bán máu mèo.

Trong bệnh viện thú cưng thường có thú cưng cần máu, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện không có đủ.

Lúc này, bệnh viện sẽ tìm mèo hiến máu, đăng lên diễn đàn, thương lượng giá cả, sau đó studio của họ sẽ lấy máu và gửi cho họ.

Trong studio có hơn mười hai mươi con mèo đang nằm hấp hối, trong mắt đám mèo này không có ánh sáng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.

Mèo chỉ được lấy máu nhiều nhất mỗi tháng một lần và mỗi lần không được lấy quá 200 ml.


Nhưng bọn người này hút máu mèo ít nhất ba bốn lần một tháng, và mỗi lần hút ít nhất ba đến bốn trăm mililít… Nói chung, hút cho đến khi không thể hút ra được.

Vì thiếu máu trầm trọng nên hầu hết mèo đều không thể đứng dậy được.

Nhưng không ai quan tâm đến đám mèo.

Chúng tồn tại chỉ để cứu sống những thú cưng bị thiếu máu và có chủ nhân yêu thương mà thôi.

Sau khi mèo hoang không thể rút thêm máu hoặc chết, nhân viên studio sẽ ném chúng ra ngoài như ném rác, không ai để ý đến chúng nữa.

Thậm chí không ai biết rằng trên thế giới này có một nơi tối tăm như vậy, nơi đây chính là địa ngục của mèo…

Trong căn phòng mờ tối, con mèo bị giữ lấy để rút máu đột nhiên run rẩy giãy dụa, cơ thể nó co rút vô cùng dữ dội, một chân đá bay cái khay đang đặt bên cạnh nó ra ngoài.

Trong khay là một số thứ dùng để rút máu, kim tiêm, túi đựng máu gì đó, tất cả đều va mạnh vào lồng mèo.

Mười mấy con mèo trong phòng bị dọa sợ trốn trong góc lồng, chúng nhe răng trợn mắt gào thét, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Có con như đã mất cảm giác, nó quay đầu nhìn qua con mèo đang co giật, trong ánh mắt đờ đẫn thoáng xuất hiện sự đau khổ. Con mèo kia run rẩy rất mạnh, có lẽ máu bị rút cạn nên không chịu được.

Nhân viên đeo bao tay vội vàng rút kim ra, đầu tiên hắn ta cầm lấy túi máu trong tay, con mèo kia bị hắn ta đạp ra ngoài, nó rơi xuống đất đau đớn kêu lên một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1203: C1203: Chương 1203


“Mẹ nó… Chỉ còn 50-60ml thôi, suýt nữa bị nó làm đổ rồi.” Nhân viên công tác nỏi nhỏ.

Người đàn ông trên đầu có ác quỷ là ông chủ của căn phòng này, tên là Ngô Lương. Ngô Lương thấy vậy thì nhíu mày: “Chết rồi thì ném ra ngoài. Nhân tiện kiểm tra chút, những con nào sắp chết cũng đừng giữ lại, thống nhất rút sạch máu rồi ném ra ngoài, đừng lãng phí đồ ăn cho mèo.”

Nhân viên công tác nói: “Được.”

Ngô Lương lại hỏi: “Công việc tuần này thế nào?”

Tên nhân viên kia cầm một quyển vở, trang giấy trong đó ghi đầy một tờ, tất cả đều là tên và số điện thoại của chủ đã từng giao dịch ngày trước.

“Tuần này có 3 đơn.” Hắn ta nói: “So với tuần trước thì ít hơn, haiz… Chủ yếu là mèo nuôi trong nhà được chăm sóc còn tốt hơn cả người, ít sinh bệnh. Thật hi vọng ngày nào chúng nó cũng bị bệnh.”

Hắn ta nói đến đây rồi cười hì hì nói: “Nếu để tôi biết nhà nào có mèo, tôi sẽ đến từng nhà đánh thuốc!”

Một tuần ba đơn, phần trăm tiền hắn ta có thể nhận chỉ có một nghìn.

Khi nào làm ăn không tốt thì một tháng cũng chỉ có bốn năm ngàn.


Ngô Lương nói: “Đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó, đánh thuốc vào nhà người ta thì quá thất đức rồi…”

Hắn ta dừng lại chút rồi nói tiếp: “Tiểu khu của người ta đều có camera, cẩn thận đừng có khiến bản thân bị bắt, quá mạo hiểm.”

Nhân viên công tác cười nói: “Ông chủ, tôi chỉ nói đùa thôi!”

Hắn ta ném con mèo chết vào túi rác bằng da, sau đó nhanh chóng rút hết máu của những con mèo còn nằm thoi thóp, tiếp đó ném hết vào trong túi da.

Những con mèo bị rút khô lập tức thẳng đơ người mà chết, có con còn co giật, túi da hơi nhúc nhích, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen.

Ngô Lương vỗ bả vai hắn ta: “Chuẩn bị một chút, ngày mai ra cứu hộ một nhóm mèo hoang nữa.”

Nhân viên công tác gật đầu: “Được được được!”

Cái gọi là “cứu hộ” của bọn họ chính là ra ngoài tìm xem nơi nào có mèo hoang, mượn danh nghĩa cứu hộ để bắt những con mèo đó lại.


Sau đó sẽ nhốt mèo trong căn phòng này.

Vì để giữ vững tiến độ công việc, mỗi tháng bọn họ đều ra ngoài hai chuyến, mỗi lần bắt được một con mèo, nhân viên công tác sẽ được trả ba trăm tệ.

Một lần đi là có thể bắt được trên dưới mười mấy con, nói cách khác một lần ra ngoài “cứu hộ”, nhân viên công tác sẽ có khoảng ba nghìn tệ.

Cộng với phần trăm của việc rút máu, một tháng thu nhập của hắn ta ổn định hơn một vạn.

Nhân viên công tác cảm thấy ông chủ là một người rất tốt, nhiều mèo như vậy, một tháng chỉ bán máu thôi cũng đã năm sáu vạn nhưng ông chủ đã cho hắn ta đến một vạn, đây không gọi là ông chủ tốt thì là gì?

“Tôi rất thích cứu hộ.” Nhân viên công tác cười hì hì nói.

Ngô Lương vỗ vai hắn ta: “Rất tốt! Giàu rồi lấy vợ mua xe mua nhà, tất cả đều không còn là giấc mơ!”

Nhân viên công tác cảm kích nói: “Ừm ừm!”

Chỉ có thể nói từ “cứu hộ” dùng ở nơi này của bọn họ cũng quá châm chọc rồi…

Ác quỷ trên đầu Ngô Lương lại vùng vẫy một lúc, đáy mắt nó càng đau đớn hơn.

Trước kia nơi này chính là thiên đường, tất cả mọi công việc và nhân viên ở đây… đều do nó làm chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1204: C1204: Chương 1204


Mỗi lần bọn họ bàn chuyện làm ăn hay cứu hộ là lúc nó cười vui vẻ nhất.

Nhưng bây giờ nó cười không được…

Ngày hôm sau, Túc Bảo ở nhà cuối tuần cầm điện thoại của bà ngoại lướt lên lướt xuống.

Bà cụ Tô dặn dò: “Chơi một lúc rồi dừng biết chưa?”

Túc Bảo: “Vâng vâng!”

Ông cụ Tô ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn qua rồi cau mày nói: “Con nít thì chơi điện thoại cái gì chứ? Nhìn bà đi, lúc nào cũng nói mấy đứa kia chiều Túc Bảo, bà cũng như vậy mà thôi.”

Bà cụ Tô trừng mắt: “Sao có thể giống nhau được chứ?”

Cũng không biết trước kia ai nói “Đổi lại là tôi, tôi sẽ tuyệt đối không cưng chiều con bé như vậy”…

Dường như bà cụ Tô cũng nhớ ra, bà ấy ho một tiếng nói sang chuyện khác: “Không biết bên phía A Trần đã xong việc chưa, không biết khi nào mới về.”

Ông cụ Tô lật báo, vừa đọc tin tức vừa nói: “Không phải lần trước nó nói đi nửa tháng sao, bây giờ mới được có mấy ngày chứ, bà già nên lẩm cẩm rồi à?”


Bà cụ Tô: “…”

Bà ấy nhìn ông cụ Tô một cái, lạnh lùng nói: “Trưa hôm nay ông đừng ăn cơm.”

Ông cụ Tô ngẩng đầu: “???”

Túc Bảo che miệng cười trộm: “Ông ngoại bị mắng rồi~”

Ông cụ Tô nghĩ mãi không ra: “Hình như ông ngoại không nói sai gì mà?”

Túc Bảo nghiêng đầu duỗi tay ra tính toán: “Cậu cả ra ngoài hơn một tuần, còn năm ngày nữa là về, không phải ra ngoài mới được mấy ngày nha!”

Ông cụ Tô lập tức hiểu ra: “Vậy cũng không phải ông tính saio, “mới đi được có mấy ngày” là để hình dung thôi.”

Bình thường nói chuyện phiếm đâu có ai chú ý mấy thứ này.

Chẳng lẽ phải nói anh ra ngoài mười ngày, còn năm ngày nữa sẽ về? Nào có ai nói chuyện phiếm còn chính xác đến từng ngày như vậy.


“Phụ nữ thật khó hiểu.” Ông cụ Tô nhỏ giọng thầm thì.

Túc Bảo cầm điện thoại chạy lên tầng, vừa chạy vừa nói: “Ông ngoại, cái gì con cũng không nghe được!”

Ông cụ Tô: “…”

Túc Bảo nói Tô Tử Du giúp cô bé tìm những đoạn video ngắn về giải cứu chó mèo nên hiện tại tất cả những gì cô bé tìm được đều là về chủ đề này.

Tô Tử Du hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên em lại muốn tìm những video này?”

Thật thiệt thòi… Sau khi khai giảng cậu phải lên lớp, phải làm bài tập, phải đi học thêm.

Không thể ngày nào cũng đi cùng em gái được.

Nhìn đi, chuyện gì xảy ra người anh như cậu cũng không biết!

Cậu chính là anh nhỏ Túc Bảo thích nhất đó!

Túc Bảo lướt video đến mất hồn, qua loa xua tay: “Không có gì không có gì.”

Tô Tử Du: “???”

Cậu ngồi sát vào Túc Bảo, nhìn cô bé lướt video.

“Các bạn, đã một tháng nay rồi tôi không mua được đồ ăn cho mèo… Thật sự hết cách rồi, tổ chức cứu hộ chúng tôi đã đứng ra nhận một trăm con mèo, thật sự không thể nhận thêm được nữa… Một tháng tiền lương của tôi không nuôi nhiều được như vậy… Có người nói bán hàng kiếm tiền? Nhưng tôi chưa từng làm chuyện này… Phải làm sao đây mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1205: C1205: Chương 1205


Hôm nay tan học thấy nhóc đáng thương này… Bên ngoài mưa to gió lớn, không nhịn được mà mang nó về nhà…”

Tô Tử Du nói: “Đều là cứu chó cứu mèo nha…”

Đều là chuyện tốt.

Xem ra lần này chắc là không liên quan đến quỷ…

Cậu vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm về…

Tô Tử Du nhớ lúc chiều mình về em gái mang về hai con chó với dượng, một con đã chết, nghe nói là bị xe đâm.

Lúc đầu em gái muốn chôn con chó chết kia ở rừng cây nhỏ phía sau vườn, bà lo sau này thi thể chó hư thối sẽ có mùi, lúc đầu không sao, nhưng bây giờ trong nhà có một cô cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu, bà làm gì cũng rất chú ý.

Lại sợ lỡ như Túc Bảo đi chơi rồi ngửi thấy mùi, hoặc Huyền Linh đi đào hố rồi nhiễm virus gì đó, hoặc có thể Tiểu Ngũ cũng nghịch ngợm, lỡ như tha cái gì về thì sao? Nhiễm cho Túc Bảo thì sao bây giờ?


Ông nói, trước kia cũng không thấy bà cẩn thận như vậy, bà nói, đó là do trước kia trong nhà không có trẻ con.

Lúc này Tô Tử Du không nhịn được nữa, bọn họ không phải trẻ con sao?

Kết quả bà nội nói hai anh em Tử Chiến Tử Du là con trai, da dày thịt béo. Mặc dù Hân Hân là bé gái nhưng cũng da dày thịt béo.

Túc Bảo không giống vậy, mềm mại non nớt, lỡ như sinh bệnh thì sao… Cuối cùng cậu, anh trai và Hân Hân đều cảm thấy có lí.

Thế là dượng mang con chó kia đi hỏa thiêu, nói là sau khi hỏa táng sẽ mang tro cốt về.

“Em gái, em nói muốn đào hố chôn chó ở rừng cây nhỏ phía sau sao? Anh đào giúp em!”

Túc Bảo đang chăm chú lướt video, nghe vậy thì xua tay: “Không cần nha, ba em đào, một xẻng của ba đã thành một cái hố, rất lợi hại đó.”

Tô Tử Du cảm thấy không vui, ý là cậu không lợi hại?


“Không được, cái hố này nhất định phải do anh đào!” Tô Tử Du nói rồi đi ra ngoài.

Túc Bảo: “Hả?”

Bé tạm thời cất điện thoại, cũng đi ra ngoài.

Phòng Hân Hân đang mở hé cửa, cô nhóc đột nhiên thò đầu ra: “Cái gì? Muốn đào hố sao? Chị cũng đi!”

Nói xong nhân lúc Tô Tử Chiến không chú ý, lập tức chạy xuống tầng!

Tô Tử Chiến: “Em đứng lại!”

Hân Hân chạy càng nhanh hơn.

Trong tay Mộc Quy Phàm cầm một hũ tro cốt, anh vừa vào định gọi Túc Bảo thì thấy mấy đứa nhỏ Tô Tử Du, Hân Hân và Túc Bảo lao từ trên tầng xuống.

Anh vội vàng giang tay ra, Tô Tử Du và Hân Hân không dừng lại kịp, một trái một phải lao vào ngực Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm đỡ được hai đứa, đang định buông ra thì thấy Túc Bảo cuối cùng cũng chạy đến, Mộc Quy Phàm lập tức đẩy Hân Hân và Tô Tử Du ra, đón được Túc Bảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1206: C1206: Chương 1206


Hân Hân và Tô Tử Du bị đẩy ra nhe răng trợn mắt.

“Dượng, đưa hũ tro cốt cho con đi!” Tô Tử Du lấy được hũ tro cốt xong lập tức chạy.

Hân Hân chạy ở phía sau: “Dì Ngô! Cuốc đâu! Xẻng đâu! Đưa cho con!”

Tô Tử Chiến đi phía sau: “…”

Ấu trĩ như vậy sao?

Cố Tiểu Bát nghe thấy tiếng động vừa từ phòng đi ra: “…”

Đến mức đó sao?

Trong rừng cây phía sau vườn hoa nhà họ Tô.

Tô Tử Du, Hân Hân, Cố Tiểu Bát và Tô Tử Chiến, mỗi người cầm một cái xẻng của riêng mình. . Truyện Trọng Sinh

Tô Tử Du và Hân Hân đào rất nhanh.

Cố Tiểu Bát cảm thấy cạn lời, cái này thì có gì hay mà tranh nhau?


Nhưng sau khi cô bé gia nhập lại phát hiện, sao mình có thể thua được?

Một người bắt ma giỏi như cô bé mà lại thua đào hố?

Không thể nào!

Thế là Cố Tiểu Bát cũng càng đào càng nhanh.

Chỉ còn lại Tô Tử Chiến lạnh nhạt đứng một bên, loại chuyện không tao nhã này còn lâu cậu mới làm, nguyên tắc của cậu không thể lay động được!

Bà cụ Tô không biết nói gì: “Sớm biết mấy đứa thích đào hố như vậy thì mấy luống rau phía sau của bà đã để cho mấy đứa đào rồi.”

May mà không cho mấy đứa nhỏ dùng cuốc.

Nếu không với sức lực này cũng đủ để trực tiếp đập nát đầu người đối diện rồi.

Túc Bảo ôm hũ tro cốt của con chó, ngây người mà nhìn cảnh này.

“Oa… Các anh các chị thật lợi hại!” Cô bé vui vẻ nói: “Cố lên! Cố lên!”


Túc Bảo vội vàng lấy kẹo trong túi ra.

Trong túi cô bé còn đúng bốn viên kẹo.

Lát nữa anh Tử Du một viên, chị Hân Hân một viên, chị Tiểu Bát một viên, còn lại là của cô bé!

Tô Tử Chiến nhìn viên kẹo trong tay Túc Bảo.

Được rồi, nhìn mấy cái đứa ngốc này đào hố này, không có cái nào nên hồn cả, vẫn nên để cậu làm thì hơn.

Tô Tử Chiến gia nhập đường đua.

Mọi người: “…”

Túc Bảo nhìn kẹo trong tay… Hu hu, được rồi, anh cả một viên, bé sẽ không ăn.

Hố nhanh chóng được đào xong.

Túc Bảo đặt hũ tro cốt chó vào hố, con chó lang thanh dường như biết trong hũ chính là bạn của mình, nó yên lặng đứng sát mép hố, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong đó.

Dì Ngô làm theo yêu cầu của Túc Bảo, bà ấy mang một bát cơm trắng đến, trong tay còn cầm theo hương hỏa và tiền giấy gì đó.

Hố bị lấp lại, vốn là phần đất bằng phẳng nay lại thành một đống đất nho nhỏ, Túc Bảo đặt chén cơm xuống trước đống đất, cắm vào đó ba nén hương thêm một ít tiền giấy.

“Ngoan ngoãn đi đầu thai nha!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1207: C1207: Chương 1207


Bà cụ Tô chỉ xem đây là mấy đứa nhỏ mềm lòng mà làm.

Bà ấy nhìn trời rồi nói: “Lát nữa làm xong là phải về, mấy đứa biết chưa? Nắng giữa trưa rất lớn.”

Bà cụ Tô cảm thấy hơi choáng đầu nên đi về trước.

Tô Tử Du hỏi: “Em gái, vì sao chó cũng phải đốt hương đốt vàng?”

Lập mộ thắp hương cho chó… Cậu chưa nghe thấy những chuyện này bao giờ.

Túc Bảo nói: “Lúc đầu thai nếu không có “hộ khẩu” như tên, ngày tháng năm sinh… thì sẽ không thể đi đầu thai được. Cho nên kiếp sau hay kiếp sau nữa của chó vẫn sẽ đầu thai quay lại làm động vật.”

Vì sẽ không có ai nhớ sinh nhật của chúng.

Không tin có thể hỏi những gia đình bây giờ đang nuôi thú cưng, bọn họ chắc chắn không thể ngày giờ thời gian chú chó đó sinh ra, cha mẹ của chúng ở đâu cũng không biết…

“Nhưng chó nghiệp vụ, chó dẫn đường lại khác, chúng lập công, cũng có tính danh nghiệp vụ, có thông tin ngày sinh, thẻ căn cước, sau khi chết có mộ, vậy thì kiếp sau chúng có thể đầu thai thành người.”


Người phạm phải tội ác tày trời có khả năng sẽ luẩn quẩn trong vòng súc sinh.

Động vật công đức viên mãn cũng có thể quay về đầu thai làm người.

Chẳng qua Túc Bảo cảm thấy con chó này quá đáng thương, giúp nó lập mộ hóa vàng, hi vọng có thể tiễn nó một đoạn đường, như vậy khi đi xuống dưới kia cũng không quá thảm, nếu may mắn còn có thể thoát khỏi kiếp súc sinh.

Tô Tử Du nghe cô bé giải thích thì hiểu rõ.

Hóa ra là vậy!

“Được! Hoàn thành rồi!” Túc Bảo vỗ tay đứng lên, cô bé kéo chú chó lang thang khác: “Chúng ta trở về nào, yên tâm nha, bạn tốt cửa em đã lên đường rồi.”

Chú chó lang thang kia chậm rãi rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.

Tô Tử Du nói: “Nó vẫn là một con chó có linh tính nha… Đúng rồi, đã đặt tên cho nó chưa?”

Túc Bảo lắc đầu: “Chưa có.”


Tô Tử Du trầm ngâm: “Nghe nói lúc bạn nó bị xe đâm chết nó vẫn luôn dựa vào người bạn nó trông coi. Hay gọi nó là Thủ Vọng (1)?”

(1) nghĩa là canh gác

Cố Tiểu Bát cười nhạo: “Tùy tiện vậy sao?”

Tô Tử Du vặn lại: “Vậy cậu đặt đi!”

Hân Hân nói: “Gọi là bánh bích quy!”

Cố Tiểu Bát: “Gọi là… Vượng Vượng.”

Mấy đứa nhỏ đều quay sang nhìn cô bé: “…”

Cố Tiểu Bát lấy một chiếc tên vô dụng quay đầu, hai má nóng bừng, hừ, sau này có xin cô bé cũng không đặt nữa!

Tô Tử Chiến đột nhiên nói: “Gọi bánh kẹo.”

Túc Bảo đang định nói bánh kẹo rất hay, bánh kẹo thì sau này đều ngọt ngào.

Tô Tử Du là người đầu tiên phản đối: “Không được! Lần trước Huyền Linh là anh cả đặt, lần này tên gì do anh đặt. Tên Thủ Vọng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1208: C1208: Chương 1208


Túc Bảo yên lặng, nhưng bé lại nhớ đến bánh kẹo trong tui mình, bé lập tức lấy ra cho mỗi người một cái.

Cuối cùng Tô Tử Chiến cũng lấy được bánh kẹo của em gái!

Cậu “tiện tay” nhét bánh kẹo vào trong túi, làm như không để ý gì đến viên kẹo này.

Tô Tử Du và Hân Hân là hai người đầu tiên bóc kẹo cho vào miệng, tay cũng không rửa.

Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Ăn ngon như vậy sao, không phải chỉ là một viên kẹo thôi à?”

Nói rồi cậu ung dung đi về.

Túc Bảo đưa mắt nhìn theo…

Anh cả, anh không ăn thì cho em đi!

Hân Hân nhìn Túc Bảo một cái, ây, em gái mình không có?

Cô nhóc lập tức cắn viên kẹo trong miệng làm đôi, sau đó phun ra nửa viên nói: “Này! Chia cho em một nửa!” . Googl𝑒‎ nga𝘺‎ 𝒕rang‎ #‎ 𝐓r𝑈m𝐓ru𝘺𝑒‎ n.VN‎ #


Vừa mới đào hố, trên tay cô nhóc vẫn còn dính bùn đất, nửa viên kẹo vẫn còn dính nước bọt.

Túc Bảo: “…”

Tô Tử Du ghét bỏ nói: “Em có âm mưa gì phải không!”

Hân Hân tỉnh ngộ: “À, đúng đúng đúng, tay em bẩn!”

Nói rồi cô nhóc chạy ra bồn rửa tay, đầu tiên để nửa viên kẹo sang một bên, sau đó rửa tay, rửa xong lại cầm viên kẹo lên rửa lần nữa.

“Nè! Giờ sạch rồi.”

Túc Bảo: “…”

Tô Tử Du: “…”

Cố Tiểu Bát: “…”

Túc Bảo nhìn nửa viên kẹo trước mặt, bé không biết nên làm thế nào.


Cô bé thích kẹo, kẹo rất ngọt.

Nhưng bé không thích kẹo đã “vào miệng rồi”.

Nhưng mà, nhưng mà… chị đã rửa sạch, nếu không nhận thì có phải chị Hân Hân sẽ rất buồn không?

Mộc Quy Phàm nhíu mày nhìn đứa nhỏ, nhìn xem cô bé sẽ làm gì.

Chỉ thấy Túc Bảo đưa tay nhận kẹo…

Bé suy nghĩ một chút, sau đó nhân lúc Hân Hân không chú ý mà nhét lại vào miệng cô nhóc.

“Chị Hân Hân, chị ăn đi chị ăn đi!” Cô bé nói: “Đây là kẹo em cho chị nha, ba nói đồ đã đưa cho người khác rồi không thể lấy về được, như vậy là không lịch sự.”

Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười.

Lần nào cũng lấy anh ra làm bia đỡ đạn nha…

Trong mắt bé cưng nhà mình, anh lợi hại đến mức nào?

Ánh mắt sâu như bầu trời sao của Mộc chiến thần đột nhiên lấp lánh ánh sáng.

Hân Hân vẫn còn muốn đưa kẹo cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm đúng lúc bế Túc Bảo lên tầng, vừa bế bé lên vừa nói: “Chuyện quỷ giả dối ba đã giúp con thu thập chứng cứ rồi.”

Đúng lúc này Tô Tử Chiến đi đến, cậu đứng trên tầng lạnh lùng nói: “Tô Hạnh Hân! Em làm xong bài chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1209: C1209: Chương 1209


Hân Hân nuốt nước bọt cái ực, nhanh chóng cắn nát viên kẹo, vẻ mặt cầu xin bước lên tầng.

Trong phòng Túc Bảo.

Túc Bảo tiếp tục lấy điện thoại của bà ngoại ra lướt video.

Buổi sáng bà cụ Tô còn nói để bé chơi một lúc rồi sẽ tịch thu lại, không ngờ điện thoại đã ở trong tay Túc Bảo nửa ngày.

“Những video này đều là cứu hộ chó mèo sao?” Tô Tử Du thính tai, cậu nghe thấy quỷ giả dối lập tức lại hỏi:

“Có liên quan đến quỷ sao?”

Túc Bảo nói hết những chuyện trong hai ngày hôm nay cho cậu ngh.

Tô Tử Du xem những video này thêm mấy lần nữa, cậu luôn cảm thấy cái nào cũng bất thường.

“Anh thấy những người này đều không phải người tốt!” Cậu nói.


Mộc Quy Phàm nói: “Mặc dù có người xấu nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm để nhận xét tất cả được.”

Lúc này Túc Bảo đã lướt đến một video mới.

“Hả? Là cái dì Bạch cho vay đi kìa.”

Tô Tử Du: “Bạch cho vay gì cơ…”

Mộc Quy Phàm buồn cười chỉnh sửa: “Là Bạch San San.”

Video này là video Bạch San San “cứu” chó săn ngày hôm qua.

Trong video, Bạch San San vô cùng lo lắng, không ngừng xin giúp đỡ.

Nó thật đáng thương! Ngài có thể giúp tôi một chút không… Giúp tôi đưa nó đến bệnh viện với!

Ai có thể giúp tôi một chút không, nó nặng quá tôi ôm không nổi…


Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chú chó toàn thân bẩn thỉu đang sùi bọt mép.

Người xung quanh ghét bỏ và cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cầu xin.

Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược càng làm nổi bật lên sự lương thiện của cô gái kia.

Tô Tử Du nhìn dáng vẻ hoảng sợ khóc lóc của cô ta, nếu không biết từ trước thì cậu cũng nghĩ cô gái này đang thật sự lo lắng.

Lúc này, một tiếng cẩn thận vang lên…

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, Mộc Quy Phàm xuất hiện trong màn hình hai giây. Cũng vì hai giây này mà video này lập tức hot, lượt chia sẻ qua trăm vạn, trong bình luận đều là tiếng kêu a a a a a long trời lở đất.

Túc Bảo ồ lên một tiếng, bé chỉ vào video: “Ba, hình như có gì đó sai sai!”

Cô bé và chị Tiểu Bát đã nói từ trước, ban nãy ba có nói chuyện, nhưng bé và chị Tiểu Bát lại không thấy ai.

Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Cô ta chỉnh sửa.”

Đúng là video đã được chỉnh sửa qua, Mộc Quy Phàm chỉ xuất hiện với câu nói “cẩn thận” kia, phía sau không còn gì.

Hình ảnh tiếp theo không được cố định, một bóng người mơ hồ bế một chú chó đến bệnh viện, bác sĩ nói không cứu được nữa.

Sau đó Bạch San San khóc lóc cả đường, cô ta tìm một cái cây, tự mình đào hố, đặt chú chó đã cứng đơ người xuống hố.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1210: C1210: Chương 1210


Phía sau cô ta từ đầu đến cuối đều có một người đàn ông không nói lời nào, chỉ quay đến eo.

Người kia vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc quần tương tự Mộc Quy Phàm, đi giày da vô cùng quy củ… Lúc nào người đó cũng một tay đút túi, nhìn như tổng giám đốc bá đạo.

Tô Tử Du ngẩn người: “Dượng, dượng ở cùng với Bạch cho vay sao? Lại còn cùng cô ta đi chôn chó nữa?”

Không đúng, sao lại không giống lời em gái kể vậy? Chú chó săn kia rõ ràng là thú cưng được cứu chữa trong bệnh viện, sao lại chết rồi.

Túc Bảo nói: “Anh nhỏ, đây không phải ba nha! Chân ba đẹp hơn, eo của ba cũng đẹp hơn, chú trong video này quá gầy, áo somi lỏng lẻo, quần tây cũng rộng…”

Không hề giống ba của bé, ba của bé mặc đồ rất đẹp trai, chân vừa dài vừa mạnh mẽ, ai cũng không bắt chước được.

Tô Tử Du bừng tỉnh: “Bảo sao anh thấy là lạ… Hóa ra đây không phải dượng! Nhưng Bạch cho vay này rõ ràng đang cố ý lừa gạt người khác!”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Không sai.”

Cọ độ hot mà cọ đến tận đầu anh?


Túc Bảo tức giận hừ một tiếng: “Dì Bạch cho vay thật đáng ghét.”

“Túc Bảo, đi, ba dẫn con đi bắt người.” Mộc Quy Phàm lắng nghe tiếng động rồi nhỏ giọng: “Chờ ăn cơm trưa xong rồi đi, đừng nói với bà ngoại là con đi bắt người, nói… đi mua kẹo.”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm sáng lên.

Lúc nào cũng nói ra ngoài đi chơi sẽ bị bà cụ nghi ngờ.

Nhưng nếu nói đi mua kẹo, mặc dù bà cụ cằn nhằn nhưng sẽ không sao, nhất là khi bà ấy cũng biết vừa rồi Túc Bảo cho các anh chị kẹo.

Lí do này một sơ hở cũng không có.

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé nhỏ giọng nói: “Vâng vâng!”

Tô Tử Du nói: “Nhưng lúc này đi đâu tìm bà đây…”


Đúng lúc này.

Bạch San San đang ở cạnh ông chủ Ngô Lương quay chụp video “cứu trợ” mèo hoang.

Video hôm qua được hơn một trăm ngàn chia sẻ, điều này cô ta hoàn toàn không ngờ được!

Hóa ra những lời nói khó nghe của Mộc Quy Phàm khiến cô ta rất khó chịu, nhưng sau khi trở về lặp đi lặp lại, nhìn khuôn mặt như tiên của Mộc Quy Phàm, dáng người cao ráo mạnh mẽ kia… Cô ta cảm thấy những lời kia của Mộc Quy Phàm không quá đáng chút nào.

Đẹp trai như vậy, mắng cô ta hai câu thì sao?

Bạch San San tua đi tua lại đoạn video có Mộc Quy Phàm mà ngây người, cuối cùng không cam tâm chỉnh sửa đoạn Mộc Quy Phàm nói “cẩn thận” vào.

Thế này giống như Mộc Quy Phàm đang quan tâm cô ta vậy.

Thỏa mãn tất cả mơ mộng của cô ta…

Ngô Lương nhìn ra cơ hội, hắn ta lập tức tìm một diễn viên 1m9 về diễn với Bạch San San.

Diễn viên này không cần nói gì, quay từ eo xuống, giả vờ làm người đàn ông rất đẹp trai trong video là được rồi.

“San San, cái video của cô bây giờ rất hot, càng ngày càng hot!” Ngô Lương kìm nén sự kích động nói: “Đúng lúc hôm nay có cứu hộ mèo hoang, cô phát sóng trực tiếp!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1211: C1211: Chương 1211


“Còn nữa, tôi đọc dưới phần bình luận, video của cô có thể hot là vì có người đàn ông kia xuất hiện!” Ngô Lương nhớ mình cũng đã từng gặp Mộc Quy Phàm, người này không dễ chọc, nhưng có lẽ người như vậy sẽ không lướt video…

“Cho nên cô nhất định phải giữ lấy độ hot của anh ta, biết không?” Ngô Lương nói.

Video bây giờ nổi đều nhờ trai xinh gái đẹp, người đàn ông này quá xuất sắc, ngu hay gì mà không cọ, dù sao người ta cũng sẽ không biết.

Bạch San San cũng đang có ý này, cô ta nói: “Được!”

Bạch San San mở phát sóng trực tiếp, cười ngọt ngào nói: “Video hôm qua đã được chia sẻ hơn một trăm ngàn, tôi nằm mơ cũng không ngờ đến chuyện đột nhiên hot như vậy! Từ trước đến nay tôi thấy chó mèo hoang có thể cứu được sẽ cứu… Thật quá kinh ngạc! Cảm ơn mọi người!”

Cô ta nói xong lời dạo đầu, người xem trực tiếp cũng nhanh chóng lên hai vạn người.

Phải biết bình thường lúc Bạch San San phát trực tiếp cũng chỉ có hai ba mươi người!

Cô ta kích động đến mức run cả tay.


Cô ta vừa nhìn bình luận trong phát sóng trực tiếp vừa trả lời: “A, mọi người hỏi anh trai ngày hôm qua sao? Ha ha, các người thật biết đùa, sao mà toàn hỏi anh ấy vậy.”

Từ trên xuống dưới phần bình luận đều hỏi thăm Mộc Quy Phàm.

Đương nhiên Bạch San San biết video ngày hôm qua của mình có thể hot đều là vì Mộc Quy Phàm!

Hết cách rồi, người đàn ông kia đẹp trai đến mức nghịch thiên…

Đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua người có độ hot như Mộc Quy Phàm, sao cô ta có thể từ bỏ được? Không thể nào, bịa cũng phải bịa ra quan hệ cho bằng được.

Bạch San San ngọt ngào cười nói: “Hôm qua chúng tôi mới quen nhau, nhưng anh ấy là người rất tốt, anh ấy cùng tôi mang chú chó kia đến bệnh viện…”

Cô ta nói đến đây đột nhiên rất khó chịu, mắt đỏ lên: “Đáng tiếc không thể cứu được chú chó kia… Anh trai là người rất tốt, anh ấy cùng tôi đi chôn bé chó, tôi rất cảm ơn anh ấy…”


Khuôn mặt Bạch San San đỏ lên: “Sau khi tiễn tôi về nhà anh ấy lập tức rời đi, hình như anh ấy rất bận rộn, anh ấy để lại số điện thoại cho tôi, nói tôi gọi lúc nào cũng được, nhưng tôi nào dám gọi…”

Bạch San San cọ độ hot ngày càng nổi tiếng, cô ta ngồi nói lung tung một lúc, theo kịch bản của cô ta, khán giả được bổ não một câu chuyện “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi” vô cùng lãng mạn.

Cư dân mạng phấn khích đặt câu hỏi trên phát sóng trực tiếp.

Có phải anh ấy thích cô không? Chị gái nhỏ lương thiện như vậy, được người khác thích không phải là chuyện rất bình thường sao? Tôi đã xem hết tất cả video ngày trước của chị gái rồi, chị gái đúng là luôn cứu hộ chó mèo, thật là người tốt bụng lương thiện!

Bạch San San thấy trái tim như bùng nổ, mặt đỏ lên như làm ảo thuật, dái tai cũng hồng hồng, hoảng loạn nói:

“Ấy, không phải, mọi người đừng nói lung tung, tôi và anh trai kia mới chỉ gặp nhau một lần… Đừng nói mò~”

Nói chung, nếu một người dẫn chương trình nào đó đột nhiên trở nên nổi tiếng dựa trên một chủ đề nhất định, thì cô ta nên tiếp tục nói về chủ đề nóng hổi này trong khi phát sóng trực tiếp để thu hút người xem.

Theo lí mà nói, Bạch San San nên nói nhiều về Mộc Quy Phàm mới đúng.

Nhưng cô ta lại giả vờ cố ý đổi chủ đề, làm như mình vô cùng trong sạch, không giống bình thường.

“Được rồi, các bạn, tôi không nói chuyện với mọi người nữa! Livestream hôm nay của tôi vẫn giống ngày trước, chính là cứu hộ mèo hoang.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1212: C1212: Chương 1212


“Chúng tôi đã nhận được điện thoại của những người dân nhiệt tình, nói ở góc vắng trong khu nhà này có một tổ mèo mới chào đời, hôm trước trời mưa to, mèo mẹ mang các bé mèo con đến đây trốn bên dưới, sau đó không thể mang chúng ra được nên rất lo lắng.”

“Cho nên hôm nay tôi và các bạn của mình muốn cứu đám mèo con này ra, hi vọng chúng nó không sao!”

Vẻ mặt Bạch San San vô cùng lo lắng, cô ta đi theo Ngô Lương và nhân viên chuyên môn đi bắt mèo vào bên trong kia bằng cửa hông.

Thật ra chỉ cần đi hai bước từ cửa chính là có thể vào trong, nhưng bọn họ lại không đi, cố ý đi qua nơi cỏ dại mọc rậm rạp, tỏ vẻ mình không dễ dàng.

Bạch San San đột nhiên nói: “A, các bạn! Tôi đã nghe được tiếng mèo kêu rồi, mau mau mau.”

Hình ảnh trở nên rung lắc, chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc khi chạy của Bạch San San.

Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt Bạch San San lại gần sát ống kính, cô ta la lên: “Các bạn, tôi mới xem qua với chuyên gia, con mèo ở phía dưới. Bên dưới là góc của mấy chân tường chụm lại, chúng tôi không thể đi xuống được, lần này phiền phức rồi…”

Bạch San San chuyển camera xuống dưới, quả nhiên có thể thấy mấy bé mèo con trong khe hẹp.

Khe hẹp này hơi dốc, chỗ trụng có nước đọng, không biết sâu hay cạn.


Hình như đám mèo con mới đầy tháng, cả người ướt sũng, mèo mẹ đang cố gắng mang chúng đứng trên nơi khá cao, đề phòng chúng rơi xuống nước.

Đám mèo con đứng không vững, chúng run rẩy ngẩng đầu kêu meo meo.

Vẻ mặt mèo mẹ vô cùng cảnh giác, nó nhìn chằm chằm những người đột nhiên xuất hiện, miệng không ngừng gầm gừ.

Bình luận trực tiếp nhanh chóng xuất hiện bình luận.

Thật đáng thương, mau cứu chúng đi!

Vlogger vất vả rồi!

Vừa rồi cô gái này để mặt gần ống kính như vậy nhưng không dùng ứng dụng hay filter, xinh đẹp tự nhiên đó!

Vlogger đúng là người đẹp tâm tốt, người tốt cả đời bình an!

Vlogger cẩn thận chút, đừng ngã nha!


Bạch San San ngại ngùng cười một tiếng nói: “Cảm ơn mọi người!”

Bên này, nhân viên bắt mèo nhìn ông chủ Ngô Lương một cái, dùng ánh mắt hỏi, bắt sao?

Bọn họ không muốn bắt mèo con, bắt về không những không thể rút máu mà còn phải nuôi, rất tốn tiền.

Hơn nữa mèo con rất ồn ào, ngày nào cũng kêu meo meo không ngừng, rất phiền!

Nhưng Ngô Lương lại gật đầu ra hiệu hắn ta bắt.

Mục đích của bọn họ hôm nay đã không phải là bắt mèo hoang nữa.

Mèo hoang nhiều như vậy, lúc nào cũng có thể bắt.

Bây giờ tài khoản của Bạch San San đang hot, lúc này càng phải tạo đà cho cô ta.

Không chỉ cứu đám mèo con này mà còn không thể dùng vợt để cứu, nhất định phải có người tự mình xuống dưới, tốt nhất là phải trầy da xước mặt mới được.

“Vậy để tôi xuống!”

Chỉ trao đổi một ánh mắt thôi nhân viên công tác đã hiểu, hắn ta lặng lẽ ném lồng bắt chuột sang một bên, sau đó thử chui xuống khe hẹp kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1213: C1213: Chương 1213


Nhưng hắn ta là một người đàn ông trưởng thành, cơ thể quá lớn, không thể đi xuống được.

Ngô Lương hơi gầy một chút cũng đã thử nhưng vẫn không thành công.

Ngược lại bọn họ còn dọa con mèo bên dưới, hố nước bên kia bị tác động nên rung lắc, có hai con mèo con bị rơi xuống nước, mèo mẹ vội vàng ngậm chúng lên.

Bạch San San vội la lên: “Hai người đừng xuống, không thể xuống được, sẽ dọa sợ mèo mất.”

Cô ta chuyển điện thoại quay bên dưới, quay được toàn bộ dáng vẻ đáng thương của mấy con mèo.

Đám mèo con run lẩy bẩy, mèo mẹ mơ màng luống cuống, nó gấp đến mức ngậm hết con này đến con khác, dùng móng ôm lấy đám mèo con.

Cảnh này chạm đến trái tim của cư dân mạng, người xem trực tiếp của Bạch San San cũng tăng vọt.

Bạch San San đưa điện thoại cho trợ lí rồi nói: “Vẫn là để tôi xuống đi, tôi khá nhỏ, có thể xuống được.”

Ngô Lương ở bên cạnh làm ra vẻ: “Đừng đừng đừng, cô đừng xuống dưới, địa hình bên dưới phức tạp, rất nguy hiểm!”


Nhân viên bắt mèo lập tức phối hợp: “Đúng vậy, đá ở dưới đáy rất nhọn, bị đâm phải sẽ không tốt!”

Trong mắt Bạch San San chỉ có mèo, vẻ mặt cô ta lo lắng: “Không sao, cho dù tôi bị thương thì sao chứ, cứu đám mèo quan trọng hơn!”

Cô ta vừa nói vừa đi xuống.

Thật ra khe hở kia cũng không nhỏ như vậy, nhưng không có khó khăn thì phải tạo ra, Ngô Lương tự mình cầm điện thoại, hắn ta âm thầm thay đổi ống kính, cố gắng quay khe hở kia vừa sâu vừa nhỏ.

Bạch San San cũng ra vẻ cố gắng, một lát sau đã sợ hãi hô lên một tiếng: “A…”

Ngô Lương lập tức nói: “Sao vậy sao vậy?”

Bạch San San lắc đầu: “Không sao, quần áo tôi bị rách…”

Cô ta lén lút dùng sức, chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo bị đá “sượt” rách.

Bạch San San tiếp tục đi xuống dưới, không sợ nguy hiểm, mu bàn tay bị đá làm bị thương một mảng, mắt cũng bị cát rơi vào, dù sao vô cùng khó khăn mới có thể xuống được đáy khe hở.


Mèo mẹ: “…”

Bình thường nó chỉ cần nhảy một cái là có thể bay người lên trên, từ khi nào nơi này thành dốc đứng khó đi thế này?

Không biết còn tưởng đây là vực sâu vạn trượng đấy.

Bạch San San lau mồ hôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Mèo nhỏ, em đừng sợ, chị đến cứu con em nha, được không…”

Cô ta nói rồi vươn tay…

Mèo mẹ gầm lên một tiếng, miệng phát ra tiếng gừ cảnh cáo, che chở đám mèo con lùi về sau.

Bạch San San nghĩ rằng con mèo thấy cô ta hiền lành như vậy thì sẽ chủ động cầu xin cô ta cứu con của nó.

Nhưng không biết con mèo này bị làm sao mà lại hung dữ lùi lại, đúng là bó tay rồi.

Bạch San San chưa từ bỏ ý định, cô ta tiến lên phía trước một bước nữa: “Em đừng sợ, lại đây, chị mang các em về nhà…”

Mèo mẹ vừa gầm nhẹ vừa lùi lại, đám mèo con sắp bị ép rơi xuống nước.

Bạch San San làm như không nhìn thấy, tự biên tự diễn: “A a a, đừng lùi về sau nữa, nguy hiểm nha!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1214: C1214: Chương 1214


Cô ta vừa nói vừa tiến về phía trước, giờ thì hay rồi, tất cả mèo con đều rơi xuống hố nước, từng con thảm thiết kêu cứu, giãy dụa trong nước.

Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc này.

Một con mèo hoa đột nhiên từ bên trên lao xuống, cũng không biết nó đến từ đâu, chỉ mấy bước đã nhảy vào được khe hở, một phát giẫm lên trán Bạch San San!

Bạch San San giật mình, vô thức muốn trốn, kết quả đầu cô ta đập mạnh vào phần chân tường nhô ra cộp một cái…

Cách màn hình, cư dân mạng xem trực tiếp còn cảm thấy đau…

Khe nứt nằm ở tầng 4 của tòa nhà.

Mộc Quy Phàm cầm súng ba-dô-ca, dựa vào cửa sổ, chụp rõ khuôn mặt và giọng nói của những người bên dưới.

Livestream chứ gì? Ai mà chẳng biết làm!

Mộc – streamer nghiệp dư -Quy Phàm nói giọng trầm thấp êm tai: “Các anh em, bấm đúp vào 666, streamer sẽ dẫn các bạn bước gần tới chân tướng sự thật.”

Anh còn đính kèm đường link phòng livestream của Bạch San San, chỉ dẫn vô cùng chi tiết!


Ngoài ra, Mộc Quy Phàm chi thêm một ít tiền để thu hút lưu lượng truy cập – dù sao anh cũng chẳng thiếu tiền.

Túc Bảo chắp tay bắt chước ba bé: “Các anh em, bấm đúp vào 666~”

Giọng nói dễ thương của bé khiến phòng livestream lập tức trở nên sôi động.

Trong khe nứt ở tầng dưới.

Cái Chuông đứng trước mặt Bạch San San, lạnh lùng nhìn cô ta.

Bạch San San đau đớn rơi nước mắt, đầu ong ong, cô ta ôm đầu quỳ trên mặt đất kêu lên: “A — đau quá!”

Cô ta ngước mắt và nhìn thấy con mèo hoa trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Con mèo chết tiệt chui từ xó xỉnh nào ra không biết!

Hại cô ta bị đập mạnh vào đầu… Bạch San San run rẩy chạm vào vết thương, trời ơi, máu ướt đẫm cả tay!


Cô ta vừa khóc vừa nói: “Anh Lương, em bị thương rồi, đầu óc choáng váng quá…”

Ngô Lương giơ điện thoại lên, quay cận cảnh Bạch San San bị thương.

Quần áo của Bạch San San có một vết rách, người cô ta bẩn thỉu và ướt át, điểm nhức mắt nhất là hai bàn tay cô ta dính đầy máu.

Phía sau đầu, cổ và quần áo của cô ta cũng nhuốm máu.

Giỏi lắm, cú va đập này mạnh thật nha!

“Cô không sao chứ?” Ngô Lương vội vàng hỏi: “Mau lên đi, mau lên đi!”

Anh ta lo lắng nói, nhưng ánh mắt ra hiệu cho Bạch San San hãy kiên trì thêm một chút.

Lúc này, Bạch San San đã choáng váng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ông chủ, cô ta lập tức nói: “Tôi… không sao cả, đều do tôi khiến đám mèo con hoảng sợ… Tôi phải giải cứu chúng…”

Cư dân mạng trong phòng livestream cảm động không thôi.

[Streamer, lên đi! Ôi trời, máu nhiều quá, đến bệnh viện nhanh lên!]

[Rớt nước mắt mất thôi, cô ấy đã bị vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng quan tâm tới đám mèo con. Một người phải tốt bụng và mềm yếu đến mức nào mới có thể làm được điều này…]

[Nếu không có cách nào cứu mèo con thì hãy gọi cho bên cứu hỏa!]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1215: C1215: Chương 1215


[‘Vân Đạm Phong Khinh’ thưởng cho streamer một lễ hội hóa trang!]

[XX thưởng cho Streamer một quả tên lửa!]

[‘Cầu vồng sau cơn mưa’ thưởng cho Streamer một chiếc du thuyền!]

Trong chốc lát, vô số âm thanh mua quà vang lên!

Lòng Bạch San San rạo rực như nở hoa!

“Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ giải cứu được mèo con…”

Vừa nói cô ta vừa bò về phía vũng nước…

Cái Chuông đứng trước mặt cô ta và đàn mèo dứt khoát cào cô ta một phát!

Bạch San San sợ hãi vội vàng né sang một bên… Đáng tiếc, cô ta quên mất mình đang ở trong một khe nứt, sau lưng và hai bên đều là bờ tường.


Lần này cô ta né được móng vuốt của Cái Chuông nhưng lại đập mạnh vào tường.

Thái dương bị va đụng, cô ta r3n rỉ, ôm đầu ngã xuống, cuộn tròn thành quả bóng và la hét.

Cái Chuông khinh thường liếc Bạch San San một cái, bước vào trong vũng nước ngậm một bé mèo con vào miệng rồi nhanh chóng nhảy lên trên.

Mèo mẹ toan đuổi theo Cái Chuông nhưng lại lo lắng cho đám mèo con còn lại nên chỉ biết liên tục kêu meo meo.

Cái Chuông đặt mèo con vào một góc trong bụi rậm, sau đó lập tức quay xuống khe nứt, liếc nhìn mèo mẹ một cái, sau đó ngậm bé mèo con khác vào miệng rồi tiếp tục nhảy lên trên.

Mèo mẹ có vẻ hiểu ý, nhanh chóng ngậm một nhóc mèo con khác rồi nhảy lên trên canh chừng.

Sau vài lượt, cả năm chú mèo con đã được đưa lên, mèo mẹ nhìn Cái Chuông đầy cảm kích, cuối cùng bỏ chạy cùng đàn con của nó.

Giải cứu chú mèo con đầu tiên đến chú mèo con cuối cùng, thực tế chỉ mất chưa đầy ba phút…

Phòng livestream trở nên yên tĩnh đến quỷ dị trong giây lát.


Một con mèo đã cứu được năm chú mèo con trong vòng chưa đầy ba phút… nhưng streamer lại livestream hơn nửa giờ… Haha, thật mỉa mai!

[Ban nãy tôi đã nói rồi mà, streamer này miệng thì nói muốn giải cứu mèo con nhưng tay chân có chịu hành động đâu, rõ là nói cho cư dân mạng sốt ruột thêm!]

[Không làm thế sao mà thu hút được cộng đồng mạng? Tất cả đều có kịch bản, ho ho.]

[Dù sao thì streamer cũng chỉ là người thường, sao vượt nóc băng tường được…Mèo di chuyển linh hoạt lại khéo léo nên giải cứu đàn mèo con nhanh như vậy cũng là điều bình thường mà!]

[Đúng vậy, một lũ chuyên bắt bẻ người khác, có bản lĩnh thì tự mình xuống cứu đi! Nhìn thôi cũng thấy khe nứt quá nhỏ, người muốn luồn vào khe nứt là chuyện vô cùng khó khăn. Hơn nữa, streamer bị thương thế rồi còn gì, các người cứ mắng streamer diễn kịch, thử hỏi có ai diễn đến độ đập đầu chảy máu không hả?]

[Haha, đề nghị các anh em sang phòng livestream bên cạnh để xem nhé! Đường link….]——

Ngô Lương không để ý tới bình luận sôi nổi trong phòng livestream.

Lúc này lũ mèo đều đã bỏ chạy, không còn gì để diễn kịch, Bạch San San vẫn ôm đầu và nằm cuộn tròn.

Ngô Lương hơi lo lắng, hỏi: “San San, cô không sao chứ?”

Bạch San San vẫn im lặng.

Người trợ lý bên cạnh nói: “Hỏng rồi, máu nhiều quá, chẳng lẽ ngất rồi sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1216: C1216: Chương 1216


Người phụ trách bắt mèo và lấy máu vờ vịt bồi thêm một câu: “Ôi, San San thật tốt bụng. Trước đây cô ấy cũng đã bị thương nhiều lần khi cố cứu mèo con!”

Ngô Lương nói: “Mau đi xuống nhìn xem.”

Một người cầm điện thoại di động, hai người còn lại đi xuống khe nứt, phát hiện ra đầu Bạch San San đang chảy máu rất nhiều.

Dưới người cô ta có vết máu, Ngô Lương nhìn thấy mà giật thót.

Họ nhanh chóng nhấc Bạch San San lên, vũng máu bên dưới vô cùng đáng sợ.

Thế là, ngoài những người nói mỉa trong phòng livestream của Bạch San San, rất nhiều cư dân mạng khác quan tâm đ ến cô ta, vũng máu quá lớn và chân thật khiến mọi người khó lòng hoài nghi cô ta đóng kịch.

[Chắc hẳn ai đó thấy Bạch San San bỗng chốc nổi tiếng nên ghen tị và cố tình livestream để làm mất uy tín của cô ấy đây mà.]

Ngô Lương không có thời gian đọc kỹ chi tiết phần bình luận, nhìn thoáng qua chỉ thấy mọi người đang tranh cãi xem vết thương của Bạch San San là dựa theo kịch bản hay là thật.


Anh ta không quan tâm, dù sao livestream cũng thường có nhiều bình luận trái chiều, Bạch San San bị thương thật như này thì vừa hay sau này phòng làm việc của anh ta sẽ có đề tài sôi nổi thu hút cư dân mạng.

“Mọi người, tạm thời dừng ở đây nhé. Streamer đã bị thương và bất tỉnh. Chúng tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Sau đó màn hình lại bắt đầu rung, vài người lo lắng hét lên: “Mau gọi 120, gọi 120!”

“San San, San San! Đừng dọa chúng tôi, cố lên!”

Sau đó buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.

Đám người Ngô Lương ngừng chạy, dừng lại hỏi: “Phát sóng trực tiếp đã tắt chưa?”

Trợ lý: “Tắt rồi.”

Bạch San San mở mắt ra, cố chịu đựng đau đớn hỏi: “Ông chủ, buổi livestream này có bao nhiêu người?”


Ngô Lương hưng phấn nhìn số liệu: “Tổng số lượt xem vượt quá ba triệu! Tổng phần thưởng là hơn 100 ngàn!”

Bạch San San lập tức cảm thấy đầu không còn đau nữa, một trăm ngàn!

Cô ta phát tài rồi!

Bạch San San hưng phấn đến mức đau đớn kêu lên: “A… mẹ nó chứ, không biết con mèo chết tiệt đó chui từ xó xỉnh nào tới, mẹ kiếp, hại tôi đập đầu đau quá!”

Nhân viên phụ trách bắt mèo ngoảnh đầu, bất ngờ phát hiện con mèo hoa vẫn còn ở đó.

“Nó vẫn còn ở đó! Ông chủ, anh có định bắt nó không?”

Ngô Lương cười lạnh nói: “Bắt nó đi! Nó hại San San thảm vậy thì chúng ta nhất định phải bắt nó. Con mèo này trông rất khỏe mạnh, chắc chắn hút được nhiều máu. Máu của nó sẽ chi trả chi phí chữa bệnh cho San San.”

Trợ lý cười nói: “Phải cảm ơn nó ấy chứ, nếu không có nó thì phòng livestream sẽ không nổi tiếng như vậy.”

Bạch San San hừ lạnh một tiếng, càng nhìn mèo hoa càng khó chịu!

Nếu không có nó, liệu cô ta có bị đập đầu không? Cô ta đau muốn chết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1217: C1217: Chương 1217


Bạch San San tưởng đầu đau do va chạm mạnh nên cũng không để ý nhiều, chỉ hung ác nói: “Bắt nó lại, rút cạn máu! Hừ, cho chừa cái tội bắt nạt tôi.”

Những người này không biết rằng mọi hành động và lời nói của mình đều đã bị quay chụp rõ ràng…

Đám người Ngô Lương nhặt dụng cụ bắt mèo lên, cười khẩy rồi bao vây Cái Chuông.

Bạch San San thực sự khó chịu, đầu bắt đầu choáng váng, cô ta liền ngồi sang một bên xem kịch hay.

“Ông chủ, nhanh lên… Tôi thật sự hơi chóng mặt.” Bạch San San nói.

Người trợ lý nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi có thừa kinh nghiệm bắt mèo, tất cả đều dùng dụng cụ, không con nào trốn thoát được đâu!”

Dụng cụ của họ bao gồm lưới mèo, bẫy chuột và thậm chí cả dùi cui gây choáng.

Bắt được thì bắt, không bắt được thì làm choáng, dù sao cũng không cần lo lắng liệu dòng điện có làm tổn thương mèo hay không – Chỉ cần mèo có thể sống sót và hút máu là được.

Cái Chuông nhìn đám người tụ tập xung quanh nó bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.


Là một con mèo biết ăn vạ… Không, bỏ cái từ ăn vạ này đi… Là một con mèo có chỉ số IQ rất cao, đám người này cho rằng dùng dụng cụ thì có thể bắt được nó sao?

Cái Chuông gặp nguy không chờn, nhưng Túc Bảo đứng trên lầu vẫn lo lắng.

Nhìn thấy bốn người vây quanh Cái Chuông, bé liền lôi hết ác quỷ trong hồ lô ra, vừa nhìn thấy quỷ xui xẻo, bé không buồn suy nghĩ mà ném nó ra ngoài.

Quỷ xui xẻo: “???”

Đợi đã, sao lần nào nó cũng là quỷ hồn phải làm việc?

Vốn dĩ, quỷ đào hoa và những quỷ hồn khác đang chơi trò người sói trong hồ lô linh hồn.

Quỷ xui xẻo đột nhiên bị bắt ra ngoài, sau giây lát sửng sốt, nó nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, Cái Chuông đang bị bốn tên côn đồ vây quanh, chúng cầm mùng mèo và dùi cui điện do chúng tự cải tiến.

“Đáng chết, bày trận như này là muốn giết Cái Chuông sao?”

“Nào, nhào lên đi quỷ xui xẻo, khiến đám người kia tự giật điện chính họ đi!”


Quỷ xui xẻo phấn khích vô cùng, trò này còn vui hơn trò người sói trong hồ lô!

“Nhìn ta này!”

Nó lập tức nhập thân vào người bắt mèo đang cầm một chiếc dùi cui điện dài.

Nhân viên phụ trách bắt mèo bật công tắc dùi cui điện, đâm nhanh và chính xác về phía mèo hoa.

Loại dùi cui điện này là do anh ta cải tiến, phía trước có một cái lưới, tất cả các lưới đều nhiễm điện.

Và dòng điện không yếu như lưới điện bắt cá, dư sức để đánh ngất một con mèo.

Không ngờ, chân anh ta bỗng nhiên bị trượt!

“Ối!”

Anh ta ngã xuống, chiếc dùi cui điện dài trong tay bị văng ra ngoài.

Người đứng gần nhất là Ngô Lương. Thấy dùi cui điện bay về phía mình, đôi đồng tử của anh ta co lại, nhưng anh ta hoàn toàn không tránh kịp…

Chỉ nghe Ngô Lương rít lên một tiếng, sau đó hét lên thảm thiết.

Ngô Lương ngã xuống đất co giật, suýt ngất xỉu vì điện giật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom