Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 681


CHƯƠNG 681

Cô ta chỉ biết, bình thường anh đều không có cười như vậy, Đường Lăng là kiểu đàn ông trực tiếp, có thể làm được nữa chuyện kinh tâm động phách, điểm này cũng rất nhiêu người không so sánh được.

Vậy thì lúc này rốt cuộc là chuyện gì? Hoặc nói là ai? Lại khiến anh cười?

Hơn nữa còn cười dịu dàng như vậy, ôn hòa như vậy chứ?

Cố Nam mặc dù thích anh, nhưng không phải loại hoa sí không có não, cho nên cô ta biết nụ cười lúc này của Đường Lăng tuyệt đối không phải vì cô ta, bởi vì lúc này sự bài xích của Đường Lăng đối với cô ta quá rõ ràng, tự nhiên không thể đột nhiên vì cô ta mà cười.

Dựa vào trực giác của một cô gái, cô ta cảm thấy nụ cười của Đường Lăng lúc này chắc là vì một cô gái, nhưng cô gái đó không phải cô ta.

Vậy thì cô gái đó là ai? Sẽ là ai?

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta đố ky, gân như đố ky đến phát điên.

Đường Lăng có cô gái trong lòng rồi sao? Chuyện này là từ bao giờ? Là ai?

Không, không thể, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra, Đường Lăng là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta, bất kỳ ai cũng đừng mơ tranh Đường Lăng từ trên tay cô ta.

Nhưng cô ta dường như lại quên mất một điểm, Đường Lăng trước giờ không phải của cô ta.

“Cô nếu như không có chuyện gì khác thì có thể đi rồi” Giọng nói của Đường Lăng đột nhiên truyền đến lần nữa, vẫn lạnh nhạt như cũ, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, hoàn toàn là ngữ khí khi làm việc.

Mà từ đầu đến cuối Đường Lăng cũng không thèm ngước mắt liếc cô ta lấy một lần.

“Đường Lăng, anh đừng có mà quá đáng quá.” Cố Nam không ngờ Đường Lăng vậy mà trực tiếp đuổi cô ta như vậy, cô ta vừa rồi đã cầu xin anh như vậy rồi, anh vậy mà vẫn vô tình như vậy.

Cố Nam lúc này bởi vì sự đố ky trong lòng, trong lúc nhất thời không khống chế được tính khí của mình, vốn dĩ cô ta chính là kiểu người hở một chút là nổi nóng.

Lần này, Đường Lăng ngày cả nói chuyện cũng lười nói với cô ta.

“Đường Lăng, lần trước thật sự chỉ là một sự cố, tôi không phải cố ý, anh tại sao không thể tin tôi chứ.” Cố Nam nhìn thấy dáng vẻ của Đường Lăng lúc này, trong lòng đột nhiên bắt đầu sợ, cô ta hiểu Đường Lăng.

Thái độ của anh lúc này, thật sự định từ chối cô ta cả ngàn dặm.

Mặc dù Đường Lăng trước đây đối với cô ta cũng tất lạnh nhạt, nhưng không có lạnh lùng như vậy, chính là vì sau chuyện lần đó, thái độ của Đường Lăng đối với cô ta hoàn toàn thay đổi.

Cô ta rất sợ hãi Đường Lăng đối với cô ta lạnh nhạt như vậy, điều này so với quát cô ta, mắng cô ta, càng khiến cô ta khó chịu hơn.

Mắt của Đường Lăng hơi nheo lại, khóe môi rõ ràng nhiều thêm vài phần ý lạnh, vẫn không có lên tiếng.

Anh trước nay sẽ không lãng phí thời gian của anh vào mấy chuyện vớ vẩn này.

“Đường Lăng, anh tại sao muốn đối xử với tôi như vậy, anh rõ ràng biết rõ tôi thích anh.” Cơ thể của Cố Nam run rẩy, cô ta thật sự không chịu được sự lạnh lùng của anh.

Cô ta sợ, thật sự rất sợ.

Cố Nam lúc này không muốn tiếp tục quan tâm những cái khác, cô ta đột nhiên chạy đến trước mặt Đường Lăng, cả người nhào vào Đường Lăng, muốn ôm lấy anh, hôn anh.

Đường Lăng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy nhìn cô ta.

Động tác của Cố Nam trở nên cứng đờ, cô ta sợ ánh mắt như thế này của anh, nhưng khoảnh khắc sau, cô vẫn quyết định liêu, cô ta cũng đã tỏ tình rồi, cô ta còn gì để e ngại nữa.
 
Chương 682


CHƯƠNG 682

Cố Nam không có trực tiếp nhào tới nữa, cô ta đứng thẳng người, đứng ở trước mặt anh, sau đó cô ta cởi áo khoác ngoài của mình ra.

Cởi áo khoác ra, bên trong cô ta mặc một chiếc váy liên thân rất gợi cảm, Cố Nam rất biết ăn mặc, cũng biết rõ làm sao để phô bày vóc dáng nóng bỏng của mình ra.

Khi cô ta vừa cởi áo khoác ngoài ra còn cố ý kéo cổ áo trước mặt kéo thấp xuống vài phần, ý tứ đó đã quá rõ ràng rồi.

Cô ta nhìn như vô ý lại rõ ràng đang cố ý uốn người, có thể để Đường Lăng nhìn rõ thứ mà cô ta phô bày ra.

Cố Nam đối với dung mạo và vóc dáng của bản thân đều cực kỳ tự tin, cô ta biết đàn ông thích cái gì.

Đàn ông đều thích phụ nữ ngực to, eo thon, da trắng, mà những thứ này vừa hay đều là ưu thế của cô ta, cho nên cô ta có tư cách để kiêu ngạo.

Đường Lăng bình thường có lạnh lùng, cũng là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, cô không tin đối mặt với cô ta như thế này, Đường Lăng vẫn có thể bình chân.

Đường Lăng lúc này đang nhìn cô ta, cho nên, cô ta cố tình muốn bày ra tất cả sự quyến rũ tự nhiên ở trước mặt Đường Lăng cũng đều đập vào mắt của Đường Lăng.

Con ngươi của Đường Lăng khẽ đảo, cơ thể hơi cử động, chỉ là không có lên tiếng.

Cố Nam nhìn anh không hề có ý tránh né, ánh mắt cũng không có di chuyển sang chỗ khác, cứ nhìn cô ta như vậy, trong lòng cô ta rất đắc ý.

Cô ta biết đàn ông đều giống nhau, lạnh lùng như Đường Lăng cũng không phải ngoại lệ.

“Đường Lăng, em biết sai rồi, thật đấy, em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không?” Cố Nam không ngố, đương nhiên biết rõ lúc này tư thế như thế nào càng thể hiện sự quyến rũ đến cực điểm.

Cô ta lúc này dịu dàng như nước.

Cố Nam nói chuyện, hướng tới gân Đường Lăng hơn một chút, cơ thể càng hạ thấp, lộ ra đỉnh đô căng đầy trước mặt cô ta, càng tăng thêm phần mê hoặc lòng người.

Cô ta tưởng rằng, Đường Lăng lúc này chắc chắn không kháng cự được sự quyến rũ của cô ta, đương nhiên cô ta không thể quá chủ động dán vào người của anh được, cô ta biết là một cô gái, loại chuyện này không thể quá chủ động, lúc này cần phải khơi gợi dục vọng, giả vờ nghênh hợp mà còn xấu hổ, đối với những điều này cô ta luôn nắm rất rõ.

Cô ta muốn khiến Đường Lăng chủ động, muốn khiến Đường Lăng đưa tay chủ động kéo cô ta vào lòng, sau đó hung hăng hôn cô ta.

Lúc này Đường Lăng vẫn không có động đậy, không có tránh né, cũng không có nhường, khiến Cố Nam càng đắc ý.

Cố Nam cảm thấy Đường Lăng chắc chắn đã bị cô ta mê hoặc rồi!!

Khi cô ta đắc ý nghĩ Đường Lăng giây tiếp theo sẽ ôm cô ta mà điên cuông làm chút chuyện gì đó, Đường Lăng đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Hổ.” Chỉ là, Đường Lăng không phải là gọi cậu ta, cũng không phải là đang nói với cậu ta.

“Đại ca.” Nghe thấy Đường Lăng gọi mình, Tiểu Hổ nhanh chóng đi tới. Trước nay, Tiểu Hổ chưa từng dám chậm chạp trước mệnh lệnh của Đường Lăng, cũng tuyệt đối không thể chậm chạp. Rõ ràng, Tiểu Hổ có vẻ hơi sợ Cố Nam, nhưng lại không thể không đi vào, hơn nữa còn phải nhanh chóng đi vào.

Vì Tiểu Hổ đi vào quá nhanh, Cố Nam còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người còn chưa đứng thẳng, tất nhiên cũng chưa kịp mặc áo khoác.

Lúc này, người Cố Nam đang cúi xuống quá thấp, nên khi đi tới, Tiểu Hổ có thể nhìn rõ bộ ngực của cô ta nhô ra.
 
Chương 683


CHƯƠNG 683

Tiểu Hổ khẽ đảo mắt, không dám nhìn tiếp, trong lòng lại thầm nghĩ, tại sao đại ca lại gọi cậu ta vào lúc này làm gì?

Lúc này cậu ta đi vào có thích hợp không, rõ ràng là không thích hợp, hết sức không thích hợp.

Có điều đầu óc cô Cố này bị úng nước hay sao mà lại có thể làm ra chuyện như vậy ở chỗ này chứ?

“Đưa cô Cố ra ngoài, sau này, nếu không có lệnh của tôi, thì bất cứ ai cũng không được đi vào phòng làm việc của tôi.” Giọng nói của Đường Lăng lạnh lùng không chút cảm xúc, anh không thèm nhìn Cố Nam lấy một cái, hoàn toàn coi Cố Nam như không tôn tại.

Cố Nam không hề nghĩ tới ở thời điểm như lúc này mà Đường Lăng lại gọi người đến đuổi cô ta đi, hơn nữa còn cố ý đưa ra loại mệnh lệnh khó chịu này.

Rõ ràng Đường Lăng cố ý nhằm vào cô ta.

Tại sao Đường Lăng có thể, tại sao Đường Lăng có thể làm như thế?

“Cô Cố, xin mời đi cho.” Thái độ Tiểu Hổ rất khách khí, nhưng ý tứ rõ ràng là mời cô ta ra ngoài.

“Được, được lắm.” Sắc mặt Cố Nam tái mét. Tất nhiên, cô ta không chỉ tức tối mà còn nổi giận rồi: “Đường Lăng, rồi anh sẽ phải hối hận, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.”

Cô ta nói ra những lời này không chỉ do thẹn quá hóa giận, mà cô ta thề chắc chắn sẽ khiến Đường Lăng hối hận.

Nhưng Đường Lăng vẫn không thèm nhìn cô ta.

Cố Nam trừng mắt nhìn Đường Lăng một chút, sau đó nhanh chóng cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa đi ra ngoài.

Cô ta nghĩ đến nụ cười vừa nãy của Đường Lăng, chắc chắn vì Đường Lăng đã có người phụ nữ khác nên mới không bị cô ta quyến rũ, cô ta nhất định phải tìm ra và tuyệt đối sẽ không buông tha cho người phụ nữ đó.

Cô ta muốn khiến người phụ nữ đó sống không bằng chết, cô ta muốn khiến Đường Lăng hối hận, cô ta có cách khiến Đường Lăng hối hận. Dù sao cô ta cũng là con gái của nhà họ Cố, nên cô ta còn có sự chống lưng của nhà họ Cố.

“Đại ca, có thể xảy ra chuyện hay không?” Sau khi Cố Nam rời đi, vẻ mặt Tiểu Hổ có vẻ hơi lo lắng.

Tất nhiên Cố Nam chẳng có gì đáng sợ, đại ca nhà cậu ta cũng chưa từng coi trọng cô ta, nhưng lại không thể không phòng thế lực nhà họ Cố.

Nhà họ Cổ là một trong tám gia tộc lớn nhất, cùng với nhà họ Đường là hai gia tộc hùng mạnh nhất trong tám gia tộc này.

Nếu vì lý do này mà nhà họ Cố ngáng chân đại ca thì sẽ phiền phức.

Hơn nữa, đến lúc đó e là không chỉ đại ca gặp phiền phức mà cả nhà họ Đường cũng sẽ chung số phận. Mấy năm nay nhà họ Cố luôn nhằm vào nhà họ Đường, trong sáng ngoài tối tấn công nhà họ Đường.

Sau này, do Cố Nam coi trọng đại ca nên nhà họ Cố mới thay đổi ý định muốn kết thông gia với nhà họ Đường.

Mấy đời nhà họ Đường đều độc đinh, ông cụ Đường cũng chỉ có Đường Vân Thành là con trai độc nhất. Thật ra, năm đó ông cụ Đường còn có một người con gái, nhưng mà người con gái đó đã mất tích từ khi còn rất nhỏ, chưa biết sống chết thế nào.

Chuyện xảy ra đã nhiêu năm như vậy, hiện người biết được chuyện đó cũng không nhiều lắm.

Khi đó, Đường Vân Thành còn trẻ, nghiêm túc thực hiện kế hoạch hoá gia đình, chỉ sinh một mình đứa con trai là Đường Lăng, nên hiện Đường Lăng là con trai duy nhất của nhà họ Đường.

Nhà họ Cố thấy Đường Lăng là con trai duy nhất nhà họ Đường, nếu Đường Lăng và Cố Nam kết hôn thì sau này tất cả của nhà họ Đường đều sẽ trở thành của nhà họ Cố, nên nhà họ Cố đã hao tâm tổn trí sắp xếp Cố Nam bên cạnh Đường Lăng.
 
Chương 684


CHƯƠNG 684

Nhà họ Cố muốn gần quan được ban lộc, nhưng rõ ràng lộc của quan Đường Lăng này quá cao, quá xa, không phải thứ mà Cố Nam có thể với tới.

Đường Lăng liếc nhìn Tiểu Hổ, anh chẳng những chẳng hề lo lắng, mà còn bật cười, Đường Lăng anh đã khi nào là kẻ hèn nhát chứ?

Hơn nữa, đã nhiều năm rồi, nhà họ Cố vẫn luôn bắt nạt nhà họ Đường neo người, bọn họ vẫn cho rằng ngoài Đường Lăng ra thì nhà họ Đường không có ai, nên xong đời rồi.

Đây là nhà họ Cố bắt nạt nhà họ Đường bọn họ không có người phải không?

Bắt nạt nhà họ Đường bọn họ không có người phải không?

Ai nói nhà họ Đường ngoài anh thì không còn ai nữa chứ, nhà họ Đường bọn họ vẫn có người, hơn nữa còn rất lợi hại, một khi nhà họ Đường bọn họ ra tay thì e là nhà họ Cố ngay cả chỗ khóc cũng không có đấy.

“Đại ca, anh cười gì thế?” Nhìn thấy Đường Lăng cười, Tiểu Hổ cảm thấy mờ mịt. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy đại ca cười, thật ra đại ca cười lên thật đẹp mắt.

Đại ca vốn đẹp trai, không, là rất đẹp trai, rất đẹp trai, lúc này đại ca cười lên thì càng đẹp trai, khiến ngay cả đàn ông như cậu ta cũng nhìn đến mê mẩn, nhưng, cậu ta không hiểu, tại sao đại ca lại cười?

“Cao hứng.” Hiếm khi Đường Lăng trả lời câu hỏi của Tiểu Hổ.

“Cao hứng?” Nhưng vấn đề này càng khiến Tiểu Hổ mơ hồ, tình hình này mà đại ca lại thấy cao hứng là có ý gì?

Đường Lăng không trả lời nữa, nhưng ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, đã lâu rồi nhà họ Đường không có chuyện vui, nên để nhà họ Đường có thêm chuyện vui rồi.

Tiểu Hổ nhìn dáng vẻ đại ca nhà mình, có thể khẳng định đúng là đại ca cao hứng chứ không phải giả vờ. Cậu ta cảm giác đại ca trong lòng đại ca có tâm sự, không phải đại ca có người phụ nữ mình thích rồi chứ?

Vì đã có người phụ nữ mình thích nên đại ca mới đuổi Cố Nam đi phải không?

Tiểu Hổ càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.

Sau đó Tiểu Hổ nhìn thấy đại ca nhà mình lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

Tiểu Hổ nghĩ tốc độ theo đuổi phụ nữ của đại ca thật nhanh, vừa thế đã gọi điện thoại cho người ta rồi.

Nhưng Tiểu Hổ không biết cuộc điện thoại này là đại ca nhà cậu ta gọi cho cậu ba Nguyễn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn dãy số trên điện thoại di động, rồi liếc nhìn Tô Khiết gân đó, nghĩ một chút mới nhận điện thoại.

“Chú Ba, khi nào thì mọi người trở về?” Nguyễn Hạo Thần còn chưa mở lời, âm thanh của Đường Lăng đã truyền tới.

“Có chuyện gì à?” Vì chuyện lần trước, Nguyễn Hạo Thần vẫn hơi đề phòng Đường Lăng, vì biểu tình của Đường Lăng đối với chuyện của Tô Khiết thực sự quá đặc biệt.

Lúc này âm thanh Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, mơ hồ còn có vẻ đề phòng.

Cậu ba Nguyễn biết nếu không có chuyện gì, Đường Lăng sẽ không hỏi khi nào anh trở vê, hơn nữa, Đường Lăng đã nói là mọi người chứ không phải riêng anh.

Tất nhiên, mọi người là bao gồm Tô Khiết, hoặc lúc này người mà Đường Lăng quan tâm chính là Tô Khiết.

Cậu ba Nguyễn còn đang suy nghĩ thì Đường Lăng tiếp tục nói.
 
Chương 685


CHƯƠNG 685

“Tôi nhớ Khiết Khiết rồi, khi nào về thì báo tôi biết để tôi đi gặp Khiết Khiết.” Đường Lăng hơi nhíu mày, khẽ nhếch môi cười, anh thừa nhận là anh cố ý nói như vậy.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần lập tức nheo lại, tay câm di động đột nhiên siết chặt, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề: “Đường Lăng, anh quá đáng rồi đấy.”

Anh và Đường Lăng là anh em từ nhỏ đến lớn, tình cảm luôn tốt nhất, xưa nay anh chưa từng nghĩ tới có một ngày giữa anh và Đường Lăng xảy ra vấn đề gì.

Nhưng giờ đây, Đường Lăng thật quá đáng rồi.

Hiện Tô Khiết là vợ anh, vậy mà Đường Lăng…

Tiểu Hổ vốn tưởng đại ca nhà mình thích cô gái trong điện thoại, nhưng khi đại ca gọi chú Ba, Tiểu Hổ chắc chắn đại ca đã gọi cho cậu ba Nguyễn.

Tiểu Hổ nghĩ đại ca gọi điện cho cậu ba Nguyễn, chắc là muốn bàn bạc với cậu ba Nguyễn biện pháp đối phó nhà họ Cố.

Nhưng càng nghe Tiểu Hổ càng cảm thấy không thích hợp.

Đại ca nhà cậu ta vừa nói gì, đại ca nói nhớ, nhớ Khiết Khiết rồi, muốn đi gặp Khiết Khiết.

Cậu ta biết cậu ba Nguyễn đã kết hôn và bà xã của cậu ba Nguyễn là Tô Khiết.

Vậy Khiết Khiết trong miệng đại ca có phải Tô Khiết đó hay không? Có phải chính là bà xã của cậu ba Nguyễn hay không?

Bây giờ đại ca nhà cậu ta lại có thể gọi điện thoại cho cậu ba Nguyễn, sau đó còn nói nhớ bà xã của cậu ba Nguyễn nữa chứ.

Có phải đại ca nghĩ không thông không, không phải, dù đại ca nghĩ quấn muốn tự sát, cũng không trở thể gây sự với cậu ba Nguyễn như thế. Cậu ta đã từng chứng kiến thủ đoạn của cậu ba Nguyễn, tuyệt đối có thể khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.

“Làm sao thế? Tôi nhớ Khiết Khiết thì là quá đáng sao.” Nụ cười nơi khóe môi Đường Lăng càng sâu hơn: “Tôi còn muốn mang Khiết Khiết về nhà nữa đấy, cậu…”

Hai mắt Tiểu Hổ trợn tròn, nhớ bà xã người khác còn chưa đủ quá đáng mà còn muốn mang bà xã người ta về nhà ư?

Đại ca điên rồi sao?

Đường Lăng còn chưa nói xong, bên kia Nguyễn Hạo Thần đã cúp điện thoại.

“Thằng nhóc này càng ngày càng có bản lĩnh rồi, còn dám cúp điện thoại của tôi, Lá gan càng lúc càng lớn.” Đường Lăng ngẩn người nhìn điện thoại đã bị cúp, từ lúc nào mà tính cách Nguyễn Hạo Thần trở nên nóng nảy như vậy.

Anh còn chưa nói hết mà Nguyễn Hạo Thần đã cúp điện thoại của anh rồi.

Đây không phải Nguyễn Hạo Thần mà anh quen.

Nên Nguyễn Hạo Thần là vừa bị anh kích thích rồi, chà, thật không tệ.

Đây chính là kết quả anh muốn nhìn thấy.

Nhưng thằng nhóc xấu xa này lại không tin anh như vậy ư.

Bọn họ quen nhau đã nhiều năm như vậy, anh là người như thế nào đến giờ thằng nhóc đó vẫn không rõ sao?

Đường Lăng sẽ là loại cướp phụ nữ của anh em sao?

Mẹ kiếp, đúng là khi đã vướng vào tình yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông đều là con số không, món nợ này, sau này anh sẽ từ từ tính sổ với Nguyễn Hạo Thần.

Mới sao có thể so với cũ chứ, nhưng Nguyễn Hạo Thần còn chưa nhìn rõ tình thế.
 
Chương 686


CHƯƠNG 686

Anh vừa định giải thích với Nguyễn Hạo Thần thì Nguyễn Hạo Thần đã cúp điện thoại của anh, nên giờ anh cũng không có ý định gọi lại để giải thích nữa, cứ để Nguyễn Hạo Thần tự mình hiểu lầm đi.

Khóe môi Tiểu Hổ khẽ giật giật, băng những lời mà đại ca vừa nói thì cậu ba Nguyễn không xông lại giết người cũng không tệ rồi, cúp điện thoại thì sao chứ, không hề quá đáng.

Đại ca còn không biết xấu hổ mà trách cậu ba Nguyễn sao?

Dưới tình huống này, cậu ba Nguyễn không nổi giận với đại ca mới là lạ đấy, đó là bà xã của cậu ba Nguyễn đấy.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Đường Lăng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hổ, không cần đoán cũng biết Tiểu Hổ đang nghĩ gì.

“Đại ca, vợ của bạn không thể bắt nạt, huống hồ anh và cậu ba Nguyễn còn là anh em.” Tiểu Hổ cảm thấy dù có nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta cũng phải nhắc nhở đại ca.

Vừa nãy đại ca làm thế với Cố Nam, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không buông tha đại ca. Nếu lúc này đại ca còn chọc giận cậu ba Nguyễn thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đương nhiên, cậu ta cũng thấy cách làm này của đại ca cũng không được tử tế, dù đại ca có thích bã xã của cậu ba Nguyễn thì cũng chỉ nên thích thầm mà thôi.

Mà đại ca lại khoa trương, phách lối như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh đấy.

“Cút.” Đường Lăng đuổi thẳng Tiểu Hổ ra khỏi văn phòng.

Ở nơi khác, sau khi cúp điện thoại của Đường Lăng, Nguyễn Hạo Thần đi tới trước mặt Tô Khiết, bất chợt ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.

Bị anh hôn bất ngờ, Tô Khiết cứng người, cô định đẩy anh ra ra, dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, nhưng cô chợt cảm giác được anh có chút gì đó không đúng.

Nụ hôn của anh quá mạnh, quá nhanh, hơn nữa còn có vẻ căng thẳng và lo lắng.

Đến tận khi Tô Khiết sắp không thở nổi, mà hô hấp của anh cũng càng ngày càng gấp gáp, Nguyễn Hạo Thần mới buông lỏng môi cô, nhưng sau đó anh lại hôn tới tấp lên mặt cô.

Vẫn có chút vội vã như cũ.

“Anh làm sao thế?” Tô Khiết cảm nhận được sự khác thường của anh, cô hơi hoài nghi, vừa còn rất tốt, sao sau khi nhận điện thoại lại trở nên như thế này.

Nguyễn Hạo Thần không trả lời cô, mà chỉ nắm chặt eo cô hơn, nụ hôn cũng gấp gáp hơn.

“Vừa nãy là ai gọi điện thế?” Trước nay, Tô Khiết đều không hay hỏi chuyện của anh, nhưng lúc này anh thực quá bất thường, nên cô không kìm được hỏi một câu.

Rõ ràng, dáng vẻ anh lúc này là bị kích thích, nhưng ai lại có bản lĩnh mà kích thích anh chứ?

Cô biết, chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại vừa nãy, là ai đã gọi điện cho anh, là ai đã kích thích anh thế?

Cô cảm thấy người bình thường chắc chắn không có bản lĩnh đó.

Nguyễn Hạo Thần ngừng hôn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sau khi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Đường Lăng.”

Khi nói ra lời này, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng, anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra có chút manh mối.

Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ Đường Lăng và cô quen biết nhau, hoặc Đường Bách Khiêm vốn là giả, hoặc Đường Lăng căn bản vốn cố ý dùng điều đó để mê hoặc anh, hoặc là, cô vốn là người của Đường Lăng, nên giữa cô và Đường Lăng …
 
Chương 687


CHƯƠNG 687

“Đường Lăng?” Tô Khiết nhíu mày, vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

Nghe anh nói là Đường Lăng gọi điện thoại, Tô Khiết hơi bất ngờ, bằng quan hệ giữa anh và Đường Lăng thì xảy ra chuyện gì mới có thể kích thích anh đến như vậy?

“Em quen Đường Lăng sao?” Nhìn thấy phản ứng của cô, Nguyễn Hạo thần không kìm được hỏi.

Tô Khiết ngước mắt, nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh ấy không phải anh của anh sao? Anh đã dẫn em đi gặp anh ấy hai lần.”

Cô biết anh hỏi vậy là hơi kỳ quặc, còn có vẻ thăm dò, nhưng cô vẫn thản nhiên đáp.

“Trước đó em chưa từng gặp sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.

Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ Đường Lăng, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ đã biết Tô Khiết là vợ anh mà còn có ý đồ xấu với cô.

Nhưng mà, nếu trước kia họ đã quen biết nhau rồi thì sao, nếu trước kia Đường Lăng thích Tô Khiết thì sao? Giờ anh đã biết, chuyện tình cảm không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt.

Thậm chí vừa nãy anh còn nghĩ, nếu Đường Lăng thật tranh giành cô với anh, chắc chắn anh sẽ không buông tay. Dù người đó có là Đường Lăng, anh chắc chắn sẽ không buông bỏ cô.

“Trước đó chưa từng gặp, chỉ gặp hai lần khi anh đưa em đi gặp mà thôi.” Tô Khiết nghĩ đến lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần đưa cô đi gặp Đường Lăng, nên giờ cô đã rõ anh đang suy nghĩ gì. Lần trước, rõ ràng Nguyễn Hạo Thần tính kế cô và Đường Lăng, nên cô cảm thấy có một số việc cũng không cân thiết phải giải thích rõ ràng với anh như vậy.

Nhưng Tô Khiết vẫn giải thích, hơn nữa còn bôi thêm một câu: “Chỉ thế thôi.”

Nhưng mà, Tô Khiết vẫn giải thích, hơn nữa còn nói thêm một câu: “Chỉ có vậy mà thôi.”

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu cuối cùng của cô, không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Anh tin cô, cô có thể im lặng không nói, nhưng một khi cô đã nói thì chắc chắn là sự thật, những lời cô nói anh đều tin!!

“Sau này, tránh xa Đường Lăng ra một chút, không có anh ở bên cạnh, một mình em không được đi gặp anh ta.” Nhưng cậu ba Nguyễn vẫn không yên tâm Đường Lăng mạnh thế nào, có năng lực ra sao, nên anh không thể không đề phòng.

“Đường Lăng là anh của anh, cũng chẳng có quan hệ gì với em, không có anh, cho dù em có muốn gặp cũng không gặp được.” Tô Khiết nghe lời anh nói cảm thấy có chút buồn cười, cô không có quan hệ gì với Đường Lăng, sao Đường Lăng lại có thể vô duyên vô cớ muốn gặp cô cơ chứ?

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy chợt ngơ ra, ánh mắt lóe lên, khoảng thời gian này ở bên nhau, anh đã khá hiểu tính cách của cô rồi.

Cô nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng, trọng tình, trọng nghĩa, hơn nữa còn có tính bao che, nếu không thì lần trước ở nhà chính, cô đã không đứng ra bảo vệ anh lúc ông cụ tức giận rồi.

Rất rõ ràng, trước kia cô không hề biết Đường Lăng, cô cũng không biết gì về tình cảm trước của Đường Lăng dành cho mình.

Vì vậy, với cô mà nói, Đường Lăng là một người không liên quan, hoàn toàn chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nếu như không có anh, có lẽ cô cũng chẳng biết Đường Lăng là ai cả.

Chỉ là, có một điều anh không hiểu, cô không biết Đường Lăng, vậy tại sao Đường Lăng lại biết cô?

“Nhớ chưa?” Nhưng mà, cậu ba Nguyễn vẫn không yên tâm, anh muốn cô phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ.

“Vâng, nhớ rồi ạ.” Tô Khiết gật đầu, thâm cười trong lòng, người này càng ngày càng trẻ con, cũng càng ngày càng bá đạo, đối với một người vừa trẻ con vừa bá đạo, cô không tính toán với anh làm gì.
 
Chương 688


CHƯƠNG 688

Vì vậy, anh nói cái gì thì chính là cái đấy. Bất kể anh nói gì, cô đều nghe theo, đồng ý với anh là được.

Cuối cùng, Nguyễn Hạo Thần xem như là hài lòng rồi, cũng yên tâm được rồi.

Anh cảm thấy, anh đã dặn dò cô rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn cô sẽ nhớ thôi, chắc chắn sẽ không để ý đến Đường Lăng nữa, dù sao với cô mà nói, Đường Lăng cũng chỉ là một người ngoài không liên quan gì mà thôi.

Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần lại quên mất một câu nói.

Thế sự khó lường!!

Thế sự khó lường!!

Quả thật là thế sự khó lường!

Bà Tịch lấy được kết quả giám định DNA xong thì nhanh chóng về nhà, lấy phong thư ở tầng cuối cùng của tủ quần áo, rút tờ giấy bên trong ra.

Bà ta vội vàng đặt hai tờ giấy cạnh nhau, muốn so sánh chúng.

Nhưng mà, bà ta nhận ra, hoàn toàn không cần so sánh, bởi vì không có bất cứ số liệu nào giống nhau cả.

Cũng có nghĩa là, đứa trẻ kia tuyệt đối không phải của Tịch Xuyên.

Nét mặt bà Tịch lập tức trở nên méo mó, nguy hiểm hơn, bà ta híp mắt lại, nghiến răng lẩm bẩm: “Đồ phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ, không biết đã cùng với tên đàn ông nào sinh ra đứa con hoang này, lại dám bắt Tịch Xuyên đổ vỏ, ghê tởm, thật sự là quá ghê tởm.

Giờ phút này, bà Tịch thề, bà ta tuyệt đối không tha cho ả phụ nữ đê tiện Hứa Dinh Dinh kia, đương nhiên bà ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hai đứa con hoang không biết là của người đàn ông nào đó kia.

Còn về người đàn ông kia, bà ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra được, đến lúc đó thì có chuyện hay rồi.

Bà Tịch cất kết quả giám định của Tịch Xuyên đi, đặt lại về chỗ cũ ở tầng cuối của tủ quần áo, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi điêu tra một chuyện.”

Bà ta biết, dựa vào bản lĩnh của người đó, nhất định có thể điều tra ra được.

Hứa Dinh Dinh đưa con của người đàn ông khác về rồi nói là con của Tịch Xuyên, chứng tỏ tên đàn ông kia không phải loại người tốt đẹp gì, chắc chắn là rất vô dụng, dựa vào kinh nghiệm của bà ta, loại người đàn ông vô dụng đó là dễ lợi dụng nhất.

Vì vậy, chỉ cần tra ra được tên đàn ông đó, bà ta có cách để đối phó Hứa Dinh Dinh.

Đến lúc đó, bà ta sẽ khiến Hứa Dinh Dinh thân bại danh liệt, còn hai đứa trẻ kia nhất định sẽ là những đứa con hoang bị người người xem thường.

Đương nhiên, có sự sắp xếp “đặc biệt” của Đường Lăng, cho dù người mà bà Tịch tìm đến kia không đủ tài giỏi, thì cũng nhất định tra ra được tên đàn ông kia.

Ba ngày sau, trong phòng làm việc của Đường Lăng.

“Anh cả, nhà họ Cố đúng thật là quá vô liêm sỉ, quá ác độc.” Tiểu Hổ tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào nhà họ Đường.”

Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hổ đang bừng bừng tức giận, anh ta không những không tức giận, mà còn khẽ cong khóe môi.

Tiểu Hổ kinh ngạc, anh cả sao lại cười? Cậu ta nhận ra gần đây hình như anh cả càng ngày càng hay cười hơn.

Nhưng đang tình hình thế này mà anh cả vẫn còn cười được sao? Chẳng lẽ anh ấy không lo lắng một chút nào à?
 
Chương 689


CHƯƠNG 689

“Anh cả, bây giờ đang là giờ phút then chốt, lúc này bọn họ giao vụ án tám gia tộc lớn bị ỉm đi mấy năm nay không giải quyết cho nhà họ Đường, rõ ràng là do người nhà họ Cố tác động.” Tiểu Hổ trong lòng sốt ruột, thấy anh cả vẫn đang cười thì càng sốt ruột hơn.

“Trưởng tộc Cung ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, nói chỉ cần nhà họ Đường giải quyết vụ án này, thì sẽ lập được công lớn, tổng giám đốc Đường có thể được thăng lên làm trưởng tộc kế nhiệm, nhưng nếu như giải quyết không nổi thì sao? Vậy ý là nếu như không giải quyết được, tổng giám đốc Đường đừng mơ thăng cấp nữa à, chỉ e đến lúc đó lại bị tội danh không có năng lực làm việc rơi xuống đầu, anh cả, đây là chuyện liên quan đến sống chết của nhà họ Đường, lẽ nào anh không sốt ruột sao?”

“Sốt ruột gì chứ?” Đường Lăng nhướng mày, vẻ mặt ung dung bình thản.

Ở nước Z, thế lực của tám gia tộc lớn vô cùng khủng khiếp, cũng rất có sức ảnh hưởng, lịch sử lâu đời, hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn duy trì được phong độ của mình, nguyên nhân chủ yếu là vì tám gia tộc lớn vẫn luôn là một chỉnh thể thống nhất.

Mà trong đó sẽ chọn ra một trưởng tộc, quản lí mọi chuyện của tám gia tộc.

Có thể nói, trở thành người đứng đầu của tám gia tộc lớn cũng có nghĩa là đại diện cho quyên lực vô hạn, và cả thế lực không gì sánh nổi.

Mà lúc này, rõ ràng là nhà họ Cố đang cố ý nhằm vào nhà họ Đường, bởi vì trưởng tộc Cung sắp hết nhiệm kì, mà nhà họ Cố và nhà họ Đường là hai ứng cử viên tranh giành vị trí trưởng tộc tiếp theo.

Nếu là trước kia, chuyện này quả thực vô cùng gấp rút, quả thực liên quan đến sống chết.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ nhà họ Đường bọn họ có Khiết Khiết, Khiết Khiết là chuyên gia về phương diện này, hơn nữa, còn là người tài giỏi nhất.

Vụ án mà người khác không thể phá được, Khiết Khiết nhà anh chưa chắc đã không thể.

Vì vậy, anh cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội nhà họ Cố dành cho nhà họ Đường.

Chắc mấy ngày nữa là Khiết Khiết về rồi, chỉ có điều, đến lúc đó thân phận của cô chắc không giấu được nữa, đương nhiên, cũng không cần ngụy trang trên mặt nữa.

Người của nhà họ Đường bọn họ ai nấy đều xinh đẹp, lớp ngụy trang đó của cô anh cảm thấy thật chướng mắt.

Không biết Nguyễn Hạo Thần có cảm thấy chướng mắt hay không? Không biết Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Khiết Khiết nhà họ sẽ có phản ứng như thế nào? Nói thật, anh có chút mong chờ!

“Anh cả, anh sốt ruột đến mức ngốc luôn rồi sao?” Tiểu Hổ nhìn thấy phản ứng của anh cả nhà mình, run run hỏi một câu.

Đường Lăng ngước mắt nhìn Tiểu Hổ, tên nhóc này càng ngày càng to gan rồi, lại dám nói anh ngốc trước mặt anh, có điều bây giờ tâm trạng anh đang tốt, không tính toán với tên nhóc này.

“Anh cả, bây giờ là giai đoạn then chốt, anh đừng có ngu đi nhé.” Lúc này Tiểu Hổ sốt ruột đến mức hận không thể lắc mạnh anh cả nhà mình cho tỉnh ra.

Ánh mắt Đường Lăng sáng lên, Tiểu Hổ nói đây là giai đoạn then chốt, đúng vậy, bây giờ quả thực đúng là giai đoạn then chốt, trưởng tộc Cung sắp về hưu rồi, ba của anh và con trai trưởng của nhà họ Cố là hai người có hi vọng được thăng chức nhất.

Đường Vân Thành là người có uy tín và danh vọng vẫn luôn rất cao trong tám gia tộc lớn, bởi vì Đường Vân Thành có bản lĩnh thật sự.

Nhưng ông cụ Đường chỉ có một người con trai là Đường Vân Thành, mà bà cụ Cố lại sinh cho nhà họ Cố bảy người con trai.

Đường Vân Thành chỉ có một người con trai duy nhất là Đường Lăng, mà bây giờ cháu trai, cháu gái của nhà họ Cố đã có mười ba người rồi.

Có những lúc, người nhiều, sức mạnh càng lớn, bao nhiêu năm qua, người nhà họ Cố gần như có mặt ở khắp mọi nơi.
 
Chương 690


CHƯƠNG 690

Nghe nói một người con cháu trai của nhà họ Cố đang qua lại với cháu gái của trưởng tộc Cung, vì vậy trưởng tộc Cung ra chỉ thị này không có gì bất ngờ.

Nếu như là cạnh tranh công bằng, Đường Vân Thành chắc chắn sẽ chiến thắng, bởi vì Đường Vân Thành không chỉ hơn Cố Chính Tuân một chút.

Về năng lực, Đường Vân Thành hơn xa Cố Chính Tuân.

Vê những cống hiến với tám gia tộc lớn bao nhiêu năm nay, Đường Vân Thành hi sinh nhiều hơn Cố Chính Tuân không kể xiết, đó đều là những thứ Đường Vân Thành dốc sức mà có được.

Về tài hoa, Cố Chính Tuần chỉ luyện được cơ thể thô rắn, còn Đường Vân Thành thì văn võ song toàn.

Nếu như nói về tướng mạo, Cố Chính Tuân không có cửa, Đường Vân Thành là người đàn ông đẹp trai nhất trong tám gia tộc lớn đó.

Nghe đồn năm đó lúc Đường Vân Thành còn trẻ, chỉ cần Đường Vân Thành xuất hiện, có mỹ nữ ở đó bọn họ cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn Đường Vân Thành.

Người của nhà họ Đường đúng thật là ai nấy đều đẹp, hơn nữa còn là kiểu cực kì, cực kì xinh đẹp.

Nhưng bây giờ trưởng tộc Cung ra chỉ thị như vậy, hơn nữa còn bắt Đường Vân Thành phải phá án trong một tháng, cạnh tranh như vậy không công bằng.

Anh nghi ngờ quyết định này của trưởng tộc Cung là có hợp tác với nhà họ Cố để chèn ép nhà họ Đường, mà nói nghi ngờ cũng là nói giảm nói tránh rồi.

Lời ban nãy Tiểu Hổ nói rất đúng, chuyện lần này liên quan đến sống chết của nhà họ Đường, nếu như lần này Đường Vân Thành bị chèn ép, vậy thì thế lực của nhà họ Đường cũng sẽ bị áp chế, thậm chí dần dần sẽ bị tan rã.

Đến lúc đó, tình cảnh của Đường Vân Thành sẽ càng lúc càng khó khăn, con đường của Đường Lăng chắc chắn cũng không dễ đi.

Nếu lần này Đường Vân Thành được thăng chức, nhà họ Cố cho dù có nhiều người đi chăng nữa cũng không thể gây nên được sóng gió lớn, cũng không thể làm gì ảnh hưởng đến nhà họ Đường, từ đó không ai có thể địch lại nhà họ Đường.

Vì vậy, bây giờ quả thực là giai đoạn then chốt.

Vụ án mà trưởng tộc Cung giao cho Đường Vân Thành không những khó mà còn nhạy cảm, suốt ba năm, không ít người tham gia vào xử lý vụ án này nhưng đều không có tiến triển nào, đừng nói là phá được, đến cả một chút manh mối cũng không có.

Bây giờ trưởng tộc Cung muốn Đường Vân Thành phá án trong vòng một tháng, rõ ràng là đang giúp đỡ nhà họ Cố, chèn ép Đường Vân Thành.

Vụ án này, đừng nói là một tháng, đến một năm, hai năm cũng chưa chắc có thể phá được, bởi vì đây hoàn toàn không phải vấn đề về thời gian.

Lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn, chỉ đợi Cố Chính Tuân lên tiếp quản tám gia tộc, ngồi lên vị trí trưởng tộc thôi.

Người của nhà họ Cố e là cũng đang chuẩn bị chúc mừng trước rồi.

Nhưng mà, có những lúc quả thật là thế sự khó lường! Chuyện gì cũng vậy, đừng đắc ý quá sớm.

Khóe miệng Đường Lăng chậm rãi nhếch lên, đợi Khiết Khiết nhà anh trở về, anh tin sau khi Khiết Khiết nhà anh trở về, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn…

Mà lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã xử lí xong tất cả mọi chuyện, tiễn Tô Khiết lên máy bay trở về thành phố A.
 
Chương 691


CHƯƠNG 691

Lúc cậu ba Nguyễn và Tô Khiết về đến thành phố A đã là hơn mười giờ tối rồi, mấy ngày này Tô Khiết cùng anh chạy đông chạy tây, buổi tối còn phải làm chuyện đó, tuy mấy ngày này cậu ba Nguyễn vẫn luôn muốn kìm chế, kìm chế, nhưng cuối cùng thật ra cũng chẳng kìm chế được mấy.

Anh nhận ra, chỉ cần chạm phải người cô, là anh không thể kìm chế nổi bản thân, giống hệt như một cậu nhóc mới lớn không biết tiết chế.

Vì vậy, mấy ngày này, Tô Khiết rất mệt, rất mệt, vừa về đến nhà, cô đã nằm bẹp xuống giường không động đậy được.

“Em mệt lắm à?” Nguyễn Hạo Thần ngôi xuống bên cạnh giường, đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng mát xa: “Tôi mát xa giúp em”

“Không, em không cần anh mát xa, em muốn ngủ.” Tô Khiết rất muốn đập vào cánh tay đang mát xa trên lưng cô, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nằm im thôi, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không đợi được đến lúc li hôn, cô đã bị Nguyễn Hạo Thần giày vò chết rồi.

Hơn nữa, bây giờ lúc nào Nguyễn Hạo Thần cũng ở cạnh cô, cô không có thời gian đi làm việc của mình, không có thời gian, cũng không có sức lực giúp anh nghĩ cách lấy lại cổ phần của Nguyễn Thị.

Nếu mọi chuyện còn tiếp tục như vậy, cô cảm thấy chuyện li hôn sẽ kéo dài vô thời hạn, không được, cô bắt buộc phải nghĩ cách: “Nguyễn Hạo Thần, đêm nay anh về phòng anh ngủ, em và anh ngủ riêng.”

“Không được.” Đối với vấn đề này, cậu ba Nguyễn không cho cô thương lượng.

Tô Khiết đột nhiên lật người lại, nằm sang mép giường bên kia, giơ chân ra đạp anh, đêm nay tuyệt đối không thể để anh ngủ chung phòng với cô.

“Nếu như em thật sự mệt, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em, chỉ ôm em ngủ thôi.” Cậu ba Nguyễn nhìn tư thế của cô, cảm thấy buồn cười.

“Lần nào anh chẳng nói như vậy, nhưng cuối cùng thì sao?” Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, cô hoàn toàn không tin lời anh nói, mỗi lần anh đều nói là lân cuối cùng, lần cuối cùng, nhưng mỗi lần chưa giày vò đủ thì mãi cũng không có lần cuối cùng.

“Thật ra, chuyện này không thể trách tôi.” Cậu ba Nguyễn nhìn dáng vẻ tức giận đây đáng yêu của cô, khẽ nhếch miệng, anh nhận ra cô càng ngày càng đáng yêu rồi.

“Không trách anh, chẳng lẽ trách em?” Tô Khiết tức giận, vậy mà còn không trách anh nữa à? Không trách anh thì trách cô chắc?

“Ừm, trách em” Cậu ba Nguyễn người, lúc nói anh còn nhào người về phía cô: “Trách em quá mê người.”

Tô Khiết phản ứng lại kịp, định tránh đi, nhưng động tác của cậu ba Nguyễn quá nhanh, cô không kịp trốn thoát đã bị anh bắt lại rồi.

Cậu ba Nguyễn đè lên người cô, đôi môi đặt xuống trước ngực cô hôn qua lớp áo, thấp giọng nói: “Quá thơm, quá mềm, quá mê người.”

Khóe môi Tô Khiết giật giật, người ta đều nói đàn ông vì tình dục, đàn bà vì tình yêu, quả đúng là không sai chút nào.

Thứ anh yêu thích là cơ thể cô, thứ anh muốn cũng là cơ thể cô, không, thứ anh muốn chắc là cảm giác khi mà giày vò cô.

Vì vậy, sai là do cơ thể cô quá thơm, quá mềm, quá mê người.

Vậy nên dù cô có gương mặt “xấu xí” như vậy, anh cũng có thể làm ngơ.

Có cách nào có thể khiến cho cơ thể cô không thơm, không mềm nữa không?

Tô Khiết đang nghĩ, nụ hôn của cậu ba Nguyễn đã phủ kín bụng cô rồi, tay anh cũng bắt đầu kéo áo cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh vừa nói đêm nay sẽ không chạm vào em.” Tô Khiết tức đến nghiến răng, người này ban nãy còn nói đêm nay sẽ không chạm vào cô, vậy xin hỏi bây giờ anh đang làm gì thế?

 
 
Chương 692


CHƯƠNG 692

“Chỉ một lần thôi.” Cậu ba Nguyễn cảm thấy lời ban nãy anh nói sớm quá rồi, anh hối hận rồi, muốn thu hồi lại, có điều anh cũng biết cô rất mệt, vì vậy, đêm nay anh sẽ không khiến cô quá mệt, thật ra anh cũng không nhẫn tâm khiến cô quá mệt, chỉ là anh không kiềm chế nổi bản thân mà thôi!

Nhưng mà, ngay sau đó, cậu ba Nguyễn gặp bi kịch rồi!!

Tô Khiết đột nhiên nắm cổ tay anh rồi bất ngờ lật ngược lại, sau đó đẩy anh sang một bên.

Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt chùng xuống, không biết vì sao, trong lòng cô bỗng có chút bực bội: “Nguyễn Hạo Thần, đêm nay nếu anh còn dám lộn xộn thì em tuyệt đường con cháu anh luôn đó, tin không hả.”

“Vợ à, em nỡ sao? Đây là ‘bất hạnh’ cả đời này của anh đó.” Nguyễn Hạo Thần nằm trên giường, hai tay ôm lấy cô, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Anh đã sớm biết vợ mình không đơn giản, cô quả nhiên lợi hại.

Có điều cái chuyện tuyệt đường con cháu này thì thật không thể tùy tiện đùa được đâu nhé.

“Anh cứ thử xem” Nhìn thấy anh cười và nghe những lời ám muội của anh, Tô Khiết bỗng nhiên cảm thấy hơi bực: “Còn nữa, hạnh phúc nửa đời sau này của anh không liên quan đến em. Không chừng ngày mai chúng ta sẽ ly hôn. Giữa chúng ta là hôn nhân thỏa thuận, đợi đến khi anh nhận được cổ phân của Nguyễn Thị, chúng ta có thể ly hôn rồi. “

Nụ cười trên mặt Nguyễn Hạo Thần biến mất ngay lập tức, ánh mắt ngưng trọng, chỉ chằm chằm nhìn cô.

Đến tận giờ, lúc nào cô ấy cũng vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn với anh sao?

Tô Khiết không nhận ra mình đã nói sai điều gì, bởi vì cô cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật và tất cả đều đúng, điều nãy vốn đã được bọn họ định sẵn rồi.

Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại còn hung hăng trừng mắt nhìn cô, thì liên nổi quạu: “Anh trừng mắt gì hả? Tối nay anh phải về phòng anh ngủ, nếu không em sẽ cột tay cột chân anh quăng dưới sàn, cho anh ngủ dưới đất luôn đấy.”

Mẹ kiếp, cô sẽ không hầu hạ ai nữa.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, hai mắt chớp nhanh nhìn bộ dạng hung dữ của cô.

Sao tự nhiên anh lại cảm thấy thật hiếm lắm mới thấy được dáng vẻ xù lông trợn mắt này của Tô Khiết.

Sao đang yên đang lành bổng nhiên cô lại sừng sộ lên như vậy chứ?

Anh vừa nói cái gì? Vừa làm cái gì? Anh chọc giận cô rồi ư?

Chỉ là, anh nhất thời thật sự không nghĩ ra được vừa rồi mình đã nói sai cái gì? Hay là làm sai cái gì nữa?

Cuộc nói chuyện vừa rồi của họ không khác gì mọi khi.

Lúc nãy anh chỉ nói rằng cô quá thơm, quá mềm và quá quyến rũ khiến anh không thể kiểm soát được thôi mà? Đây là lời khen, cô sẽ không tức giận vì điều này chứ nhỉ?

Chẳng lẽ mấy ngày nay anh đòi hỏi cô quá nhiều sao?

Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói, anh nhìn cô, ánh mắt lóe lên, cô gái lần này thật sự rất tàn nhẫn!

Vừa rồi Tô Khiết không hề dùng quá nhiều lực, cũng không hoàn toàn không làm bị thương anh, nhưng lần này là cô ra tay thật sự.

Nguyễn Hạo Thần chợt nhận ra những gì cô nói vừa rồi không phải là nói đùa, là thật cả.

Tuy nhiên, nếu bảo anh ở riêng một mình thì anh thật tình không sẵn lòng và cũng không đồng ý.

Cùng lắm là đêm nay anh hứa sẽ không động vào cô, đương nhiên chỉ là đêm nay thôi, nhiều hơn một ngày một đêm cũng đều không được.
 
Chương 693


CHƯƠNG 693

Nguyễn Hạo Thần không kháng cự mà nương theo sức cô vặn cong cánh tay lại, ngay khi Tô Khiết vừa định đứng dậy, không hiểu sao tay anh lại vung ra rồi bất ngờ đè Tô Khiết xuống.

“Em không biết đánh nhau với đàn ông trên giường là sự lựa chọn không sáng suốt nhất sao?” Nguyễn Hạo Thần đè cô xuống, cười ám muội: “Nếu em thật sự muốn đánh nhau thì chúng ta hãy đánh theo cách khác…”

Tô Khiết nhìn anh, trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, tuy đã từng nghĩ có thể cô sẽ không đánh lại được Nguyễn Hạo Thần, thế nhưng vẫn không ngờ khoảng cách giữa cô và anh lại lớn như vậy.

Còn chưa bắt đầu thì đã thua rồi, hơn nữa cũng chưa kịp phản ứng, hoàn toàn không biết mình thua như thế nào.

Nguyễn Hạo Thần mạnh hơn cô nghĩ.

Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, cảm thấy rất chán nản, cô phát hiện ra rằng lần nào ở cùng Nguyễn Hạo Thần cô cũng đều thua anh cả.

Cô không thể hiểu được tại sao lân nào mình cũng thua, trước đây cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn chưa bao giờ chịu thua mà.

Tại sao cô lại trở nên vô dụng đến vậy từ sau khi gặp Nguyễn Hạo Thần?

Cô vừa nói sẽ trói tay chân Nguyễn Hạo Thần ném xuống đất, thế mà giờ thì sao hả?!

Bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã khỏi bệnh hoàn toàn, Có khi nào Nguyễn Hạo Thần sẽ trói tay chân cô ta lại rồi ném xuống đất không?

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần đã không hề ném cô xuống đất, hơn nữa anh thực sự cũng không chạm vào cô.

Thực sự là chỉ ôm cô ngủ mà thôi.

Dinh thự cổ nhà họ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn đã cho quản gia để mắt đến tình hình bên chỗ Nguyễn Hạo Thần, lúc Nguyễn Hạo Thần trở về, quản gia liền tới báo cáo: “Ông chủ, cậu chủ và cô chủ đã trở về thành phố A rồi.”

“Cô chủ gì hả? Cô chủ đâu ra vậy? Sau này đừng để tôi nghe kiểu xưng hô vậy nữa.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, thậm chí có chút chán ghét.

Quản gia cúi đầu không nói nữa, bởi vì quản gia biết rõ ràng hiện giờ hoàn toàn không thích hợp nói gì nữa cả.

“Người vừa xấu vừa ngu ngốc. Nếu không phải nhà họ Nguyễn đầu tư cho nhà họ Tô thì nhà họ Tô đã phá sản từ lâu rồi. Cô ta còn muốn làm cô chủ nhà họ Nguyễn chúng ta sao? Tuyệt đối không thể, ngày mai ta sẽ bắt bọn nó ly hôn.” Hiện giờ ông cụ Nguyễn càng thêm bất mãn và chán ghét Tô Khiết.

Nhà họ Nguyễn cần cô con dâu vừa không có sắc, vừa không có địa vị này làm gì cơ chứ?

Việc ly hôn phải được thực hiện nhanh chóng, càng sớm càng tốt.

Quản gia khẽ thở dài, nhưng dù sao ông cũng không nói gì, bởi vì ông biết cho dù có nói thì ông chủ cũng sẽ chẳng chịu nghe.

Kỳ thực ông cho rằng cô chủ khá tốt, quan trọng là cậu chủ thích cô, cho dù cô có như thế nào, cậu chủ không chê là được rồi.

Ông chủ không thể ép cậu chủ ly hôn với cô chủ chỉ vì ông ấy không thích cô chủ được.

Nhà họ Tịch.

“Cô đang nói gì vậy? Cô nói kết quả xác định DNA của đứa trẻ rất giống với của Nguyễn Bạc Vệ nghĩa là sao? Không lẽ chúng nó là con riêng của Nguyễn Bạc Vệ?”, Bà Tịch nghe kết quả điều tra xong thì đầu óc choáng váng, nhất thời không bình tĩnh lại nổi.

“Không phải của Nguyễn Bạc Vệ, có lẽ là của cậu ba Nguyễn.” Người đó nghĩ ngợi chút rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu.
 
Chương 694


CHƯƠNG 694

“Cái gì? Sao lại thế hả? Làm sao có thể là con của cậu ba Nguyễn được chứ? Có khi nào cô nhầm lẫn gì không?” Tay cầm điện thoại của bà Tịch rõ ràng đang run lên, bất ngờ đến nổi điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất, bà không chỉ kinh ngạc mà còn bị dọa cho sợ chết khiếp.

Con của cậu ba Nguyễn? Làm sao điều này có thể xảy ra được?

Vốn dĩ bà cho rằng cha của hai đứa trẻ đó là một người đàn ông vô cùng vô dụng và ngu ngốc, bà vẫn muốn dùng kẻ ngu ngốc đó để đối phó Hứa Dinh Dinh. Tại sao bây giờ cha của đứa trẻ lại thành ra Nguyễn Hạo Thần rồi?

“Không thể sai được. Tôi đã kiểm tra thông tin DNA của Nguyễn Bạc Vệ từ bệnh viện số 1. Tôi có thể khẳng định đứa trẻ đó có quan hệ con cháu với ông. Đứa trẻ đã 5 tuổi rồi. Nó không thể là của Nguyễn Tầm Trung, nên chỉ có thể là của cậu ba Nguyễn”. Người ở đầu dây bên kia phân tích kỹ càng.

Cơ thể bà Tịch cứng ngắc, chuyện này làm sao có thể? Đứa nhỏ sao có thể là con của cậu ba Nguyễn?

Nếu hai đứa trẻ đó là của cậu ba Nguyễn, vậy thì …

Khi Tô Khiết thức dậy vào sáng hôm sau, Nguyễn Hạo Thần đã đến công ty.

Tô Khiết nghĩ đã lâu không gặp hai đứa bé rồi, hôm nay hiếm khi có thời gian, cô nhất định phải đi gặp chúng.

Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy định đi tắm rửa, ngay lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại, nhìn thấy Hứa Dinh Dinh gọi điện đến liền nhanh chóng trả lời.

“Khiết Khiết, Minh Hạo xảy ra chuyện rồi.” Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng của Hứa Dinh Dinh truyền đến.

Cơ thể Tô Khiết trở nên cứng ngắc, bàn tay đang cầm điện thoại gắt gao siết chặt, trái tim lúc này đột nhiên đập mạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Khiết muốn trấn tĩnh lại, nhưng âm thanh cô phát ra lại run rẩy, tay cầm điện thoại cũng không tự chủ được run lên.

Minh Hạo của cô tuyệt đối không được xảy ra chuyên gì hết, nó là cục cưng cô yêu thương, cũng chính là mạng sống của cô.

“Khiết Khiết, đừng quá lo lắng. Vừa rồi cô giáo mẫu giáo gọi điện bảo Minh Hạo đánh nhau với bạn học ở trường và làm một đứa bị thương, Minh Hạo cũng bị thương rồi. Mình nghĩ hai đứa trẻ đánh nhau, cho dù có bị thương thì vết thương cũng không quá nghiêm trọng đâu “. Vừa rồi Hứa Dinh Dinh cũng quá lo lắng, nhận được điện thoại từ giáo viên là liền gọi điện cho Tô Khiết ngay.

Khi nãy vì lo quá nên cũng không nói rõ ràng tình hình, nghe thấy giọng nói của Tô Khiết run lên, Hứa Dinh Dinh vội liên tục giải thích.

Tô Khiết vừa buông lỏng tay cầm điện thoại, điện thoại liền rơi thẳng xuống đất. Cô định cúi người nhặt lên nhưng lại khuyu chân, cứ thế ngồi phịch luôn xuống đất.

Vừa rồi cô thực sự sợ chết khiếp.

“Khiết Khiết, Khiết Khiết.” Hứa Dinh Dinh không nghe thấy giọng nói của Tô Khiết mà lại có vài tiếng động lạ, không khỏi kêu lên.

“Tớ đây.” Tô Khiết vội nhặt điện thoại trả lời lại một tiếng.

“Khiết Khiết, tớ đang ở bên ngoài, không về kịp được nên mới gọi điện thoại cho cậu, cậu xem giờ có thể đến đó được không?” Giọng Hứa Dinh Dinh đầy lo lắng và áy náy.

Có điều bây giờ Hứa Dinh Dinh đang ở xa, hôm nay cô nhận một mối làm ăn ở dưới thị trấn, mà vừa đúng lúc Tịch Xuyên cũng có việc phải làm. Cô vốn định sáng mai đưa hai bé đi nhà trẻ, buổi tối sẽ trở lại đón hai bé về nhà.
 
Chương 695


CHƯƠNG 695

Nhưng cô không ngờ là xảy ra chuyện, giờ cô vừa mới đến thị trấn, không có cách nào trở về ngay được, nếu không thì cô sẽ không sốt sắng gọi điện cho Tô Khiết thế này.

“Được, tớ qua đó ngay đây.” Tô Khiết vội đứng lên, lúc này tinh thân cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Đây vốn là việc của cô, hai đứa bé là con của cô, đáng lẽ phải do cô chăm sóc. Nhưng vì kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hai đứa bé rõ ràng là ở cùng thành phố với cô vậy mà bình thường đến cả thời gian qua thăm hai bé cô cũng không có nữa.

Cô đúng là một người mẹ thất trách.

Bây giờ Minh Hạo xảy ra chuyện ở trường, cô đương nhiên phải chạy đến đó ngay.

“Khiết Khiết, đừng lo lắng quá, Minh Hạo chắc không sao đâu. Cô giáo gọi điện đến vì tình cờ mẹ của đứa trẻ kia cũng là giáo viên dạy trong trường. Cô giáo kia nói rằng Minh Hạo đã làm con cô ấy bị thương, vậy nên …” Hứa Dinh Dinh sợ Tô Khiết lo lắng quá mức. Cô quá hiểu hai đứa bé có tầm quan trọng thế nào đối với Tô Khiết.

Phụ huynh của đứa trẻ kia đã than phiền như vậy thì rõ ràng Minh Hạo chắc không có vấn đề gì lớn rồi.

“Ừ, tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ ổn” Tô Khiết cũng hiểu được ý của cô, chỉ là mới đầu cô bị dọa sợ, khi biết chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau rồi, trái tim đang bị bóp nghẹt cũng dần thả lỏng.

Tuy vậy cô vẫn phải nhanh chóng chạy đến đó càng sớm càng tốt.

Tô Khiết thay quần áo xong chỉ trong chưa đầy một phút.

Lúc này, cô bỗng nhớ tới lớp ngụy trang trên mặt mình. Khi ở thành phố A này, cô luôn trang điểm như vậy, đây chính là dáng vẻ Tô Khiết trong mắt tất cả mọi người.

Bởi vì những chuyện trước đây, giờ rất nhiều người ở thành phố A đều biết đến Tô Khiết, vậy nên cô không thể cứ vậy đến nhà trẻ được.

Tô Khiết nhanh chóng tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, để lộ diện mạo thật vốn có của mình.

Tô Khiết tẩy trang xong, trên mặt không còn tàn nhang, cũng không còn gì làm cho sắc mặt vàng vọt nữa, một số xử lý ngụy trang nơi khóe mắt cũng bị xóa bỏ.

Lúc này, làn da của cô trắng như tuyết, mịn như ngọc bích, nhìn không ra một chút tì vết nào trên toàn bộ khuôn mặt. Bình thường cô hay cố ý trang điểm cho mắt trông nhỏ hơn một chút.

Đôi mắt vốn là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt cô, dường như một dòng suối trong vắt chuyển động theo ánh mắt của cô, những gợn sóng sắc nét như có một sức quyến rũ khó tả.

Lúc này, cô ấy đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tô Khiết nhìn dáng vẻ mình hiện giờ trong gương, chợt nhớ tới những lời Nguyễn Hạo Thần đã nói trước khi kết hôn, Nguyễn Hạo Thần nói rằng anh chọn cô là vì cô xấu xí, hơn nữa lại còn là một sự xấu xí quá mức nữa chứ.

Xấu xí quá mức! Tô Khiết không khỏi mỉm cười.

Tô Khiết nghĩ đến việc chị Lưu vẫn còn ở dưới nhà nên liên đeo một chiếc kính râm khi đi xuống, còn đội cả mũ nữa.

Thu xếp xong xuôi mọi thứ, Tô Khiết mở cửa đi xuống lầu.

“Cô chủ, cô dậy rồi à, tôi sẽ làm bữa sáng cho cô ngay …’ Chị Lưu nghe tiếng, nhanh chóng ngước lên, lúc thấy kiểu cách ăn mặc của Tô Khiết liền ngẩng người, tại sao ở trong nhà mà cô chủ lại đeo kính làm gì nhỉ? Còn đội mũ nữa chứ?

“Không cần đâu, tôi đang định ra ngoài.” Tô Khiết nhanh chóng đi xuống lầu, cô quay nghiêng mặt lại không cho chị Lưu nhìn thấy mình.

“Ồ ð” Chị Lưu liên tục đáp, hóa ra cô chủ định ra ngoài. Có điều, hôm nay trời nhiều mây, không hề có chút nắng nào, cô chủ đeo kính râm cũng không thích hợp cho lắm.

Chị có nên nhắc cô chủ không nhỉ?
 
Chương 696


CHƯƠNG 696

Vậy nhưng chị Lưu còn chưa kịp tới nói gì, Tô Khiết đã nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Vốn dĩ Tô Khiết muốn tự mình lái xe đến đó, trong gara có xe, thế nhưng cô vừa đi ra thì liên tình cờ nhìn thấy một chiếc taxi đang lái ra khỏi khu nhà, chắc là mới vừa trả khách xong.

Tô Khiết vội chạy tới, lên taxi rời đi.

Ở công ty, sau khi Nguyễn Hạo Thần xử lý mấy tập văn kiện, nhìn đồng hồ thì thấy đã muộn, không biết cô ấy đã dậy chưa?

Nguyễn Hạo Thần muốn gọi điện cho Tô Khiết, nhưng anh lại sợ cô còn chưa ngủ dậy, gọi điện thoại có thể làm phiền cô.

Cô đã thật sự rất mệt, cô cảnh giác người ta đến vậy mà sáng nay lúc anh đi cô còn không biết gì hết.

Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ một lúc rồi bấm số điện thoại cố định của biệt thự.

“Alo, xin hỏi ai vậy ạ?” Chị Lưu trả lời cuộc gọi một cách thuần thục.

“Cô chủ dậy chưa?” Nguyễn Hạo Thần không nhiều lời, hỏi luôn.

“Bà chủ đã dậy rồi ạ.” Không có gì ngạc nhiên khi chị Lưu nhận được cuộc gọi từ cậu ba Nguyễn, cậu ba gọi về nhà cũng không phải chuyện lạ gì nữa rồi, cậu gọi đương nhiên là để hỏi tình hình cô chủ.

“Ừm” Nguyễn Hạo Thần đáp một tiếng rồi định cúp máy, anh tính cúp máy xong thì sẽ gọi thẳng cho Tô Khiết, vì cô đã dậy rồi nên anh cũng không ngại quấy rầy cô.

“Cô chủ đã ra ngoài rồi ạ” Tuy nhiên, chị Lưu đã nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

“Đi ra ngoài? Đi đâu vậy?” động tác cúp máy của Nguyễn Hạo Thần ngừng lại, không khỏi hỏi lại một câu, cô vội vàng ra khỏi nhà sớm như vậy là vì có chuyện gì sao?

Anh đã nói với cô rằng cô không cần phải lo việc của công ty, thư ký Lưu sẽ xử lý mọi việc.

Ông Tô vẫn chưa về thành phố A, nên chuyện cô về nhà họ Ôn là chuyện không thể.

“Không biết, cô chủ không nói gì ạ, có điều cô chủ đi vội lắm, hình như có chuyện gấp.” Chị Lưu nhớ đến lúc Tô Khiết vội vàng rời khỏi nhà, liền thành thật báo cáo với Nguyễn Hạo Thần.

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu mày, chị Lưu bảo cô đi vội, có chuyện gấp?

Cô có chuyện gì gấp nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ một hồi, tìm số điện thoại của Tô Khiết rồi bấm gọi.

Lúc này, Tô Khiết đang ở trong xe taxi, khi nhìn thấy cuộc gọi từ Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt cô chợt lóe lên.

Cô đang cầm điện thoại nhưng không nghe máy, Nguyễn Hạo Thần gọi cho cô giờ này nhất định sẽ hỏi cô đang ở đâu và làm gì?

Cô sẽ trả lời như thế nào đây?

Cô không muốn nói dối anh, nhưng đồng thời cũng không muốn người khác biết về Minh Hạo.

Lúc này, cô vẫn đeo kính râm, đội mũ, cầm điện thoại mà không lên tiếng.

Tài xế taxi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết trong gương chiếu hậu, ngẩng người một chốc rồi thầm thở dài, sau đó trầm giọng nói: “Cô bé, cháu cãi nhau với người nhà sao?”

Vốn dĩ cách ăn mặc của Tô Khiết có chút kỳ quái, bây giờ cô lại không nghe điện thoại nữa nên tài xế cho rằng cô đang cãi nhau với gia đình.

Tô Khiết giật mình, nhanh chóng giương mắt nhìn tài xế.

“Cãi nhau với gia đình cũng đừng làm căng quá, nhất định không được không trả lời điện thoại. Cháu làm thế người nhà sẽ lo lắng lắm.” Tài xế là một ông chú khoảng tầm năm mươi tuổi, có lẽ ông đã từng trải qua chuyện gì đó, giọng nói của ông có chút nghiêm túc.
 
Chương 697


CHƯƠNG 697

Tiếng chuông đã ngưng, bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Khiết hơi siết chặt.

Bên kia, cuộc điện thoại của Nguyễn Hạo Thần không kết nối được, sắc mặt anh hơi đổi khác, sao cô lại không nghe máy?

Là không muốn bắt máy? Hay có chuyện gì đó đã xảy ra?

Nguyễn Hạo Thần bấm gọi lại.

“A lô” Lần này Tô Khiết nhanh chóng trả lời điện thoại.

“Em đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng nói của cô, thầm thở phào, vẫn không nhịn được hỏi.

“Ở bên ngoài, em có chuyện phải giải quyết, có thể sẽ về hơi trễ” Tô Khiết sớm đã đoán được Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi như thế, đây chính là Nguyễn Hạo Thần, một Nguyễn Hạo Thần mãi luôn độc đoán.

Tô Khiết không muốn nói dối, nhưng có một số chuyện quả thực không tiện nói với anh.

Cô cho rằng những gì cô nói vừa rồi chắc đã đủ rõ ràng, chắc anh sẽ không tiếp tục đặt câu hỏi.

Nguyễn Hạo Thần : “…”

Nguyễn Hạo Thần đúng là người thông minh, anh đương nhiên hiểu ý cô, rõ ràng là cô đang thật sự có chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói cho anh biết.

Nguyễn Hạo Thần không nói nữa, cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì anh hiểu cô, chuyện cô không muốn kể thì dù có hỏi đi nữa cô cũng sẽ không trả lời.

Nhưng anh cũng chưa cúp máy.

Anh chưa cúp máy, Tô Khiết cũng không thể vội vàng cúp được, cô sợ anh có chuyện muốn nói, có điều đợi một lúc anh cũng vẫn không nói gì.

“Em cúp máy đây.” Tô Khiết thấy sắp tới nhà trẻ rồi mà anh vẫn cứ im lắng, cô đành phải lên tiếng.

Cô trước giờ vốn luôn kiên nhẫn, nhưng cô phát hiện ra rằng mỗi khi mình so kiên nhẫn với Nguyễn Hạo Thần, cô đều sẽ thua anh.

“Ừ” Nguyễn Hạo Thần trầm giọng đáp.

Nghe anh đáp vậy, Tô Khiết liền cúp máy, lúc này xe đã tới nhà trẻ, taxi dừng lại, cô vội vàng xuống xe.

Đâu dây bên kia, Nguyễn Hạo Thần nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, ánh mắt có chút phức tạp.

Họ đã kết hôn một thời gian, thế nhưng cô vẫn giữ kín chuyện của mình với anh.

Anh biết thân phận khác của cô, anh cũng biết cô có nhiều bí mật, vốn dĩ anh cho rằng mình có thể tôn trọng cô và không hỏi quá nhiều. Suy cho cùng thì những chuyện này cũng không chỉ là việc riêng của cô, nó còn liên quan đến quá nhiều việc và nhiêu người khác nữa, cô giữ bí mật cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng giờ anh phát hiện rằng anh không thể làm được, anh muốn biết tất cả mọi chuyện của cô, anh không thích cảm giác cô có điều gì đó giấu anh, không thích một chút nào cả.

Cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh !I Dựa vào cái gì mà chuyện của cô anh lại không thể biết chứ?

Anh ta biết rằng Đường Bách Khiêm vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đang ở thành phố A. Anh đã thu hồi lệnh chặn Đường Bánh Khiêm rồi nhưng anh ta vẫn chưa hề đi khỏi đây.

Đường Bách Khiêm chưa đi chắc chắn là vì cô ấy, hoặc là vì muốn đưa cô đi cùng.

Anh biết Đường Bách Khiêm tuyệt đối có thể làm những chuyện như thế.

Nguyễn Hạo Thần nhíu mắt, anh gọi lại cho Tô Khiết.

Tô Khiết vừa xuống xe, taxi cũng chỉ có thể dừng ở đầu đường, cô còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.

Thấy tên Nguyễn Hạo Thần hiển thị trên điện thoại, cô khẽ cau mày, tại sao anh lại gọi nữa chứ?

“A lô.” Tô Khiết vẫn bắt máy.
 
Chương 698


CHƯƠNG 698

“Em đang ở đâu? Anh qua đó tìm em.” Nguyễn Hạo Thần nói thẳng, không chừa chỗ cho cô thương lượng Anh đã quyết rồi, sau này chuyện của cô anh đều phải biết cả, hơn nữa anh còn muốn được góp mặt vào đó.

Những chuyện riêng tư chết tiệt, cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, hai người là vợ chồng, vợ chồng là một, tại sao phải có bí mật? Tại sao phải có chuyện riêng?

Tô Khiết : “…”

Làm sao mà người này lại trở nên đeo bám như vậy chứ, lúc đi công tác cũng phải kéo cô theo bất kể đi đâu, hôm nay khó khăn lắm mới tới công ty một mình, mới đi không được bao lâu mà sao giờ đã lại đòi đến tìm cô rồi?

Mà bây giờ cô đang phải giải quyết chuyện của Minh Hạo.

Trải qua khoảng thời gian chung sống với nhau này, Tô Khiết cũng đã hiểu được con người Nguyễn Hạo Thần. Cô biết, chỉ cần Nguyễn Hạo Thần quyết định điều gì đó rồi thì không ai có thể thay đổi được anh cả.

Bây giờ anh nói muốn đến tìm cô, nếu cô không cho anh đến, anh nhất định sẽ không nghe, chỉ càng thêm manh động hơn thôi.

“Em đang ở gần công ty anh, lát nữa sẽ qua chỗ anh.” Tô Khiết thầm thở dài. Thật may là nhà trẻ của Minh Hạo khá gần công ty Nguyễn Hạo Thần, vì Hứa Dinh Dinh sống ở đây và hai bé ở cùng cô nên nhà trẻ đương nhiên cũng chọn ở khu này.

Tô Khiết định giải quyết chuyện của Minh Hạo xong sẽ đến gặp anh, chắc cũng không quá lâu, vốn dĩ hôm nay cô vẫn nghĩ sẽ dành nhiều thời gian ở chơi với hai cục cưng của mình, thế nhưng giờ có vẻ như cô lại không thể làm được nữa rồi.

Bởi vì cô hiểu tính tình của Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn còn khó dỗ hơn hai cục cưng của cô nữa.

Cô cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã nợ Nguyễn Hạo Thần gì đó.

“Em đang ở gần công ty à?” Hai mắt Nguyễn Hạo Thần sáng lên: “Em định đến công ty tìm anh sao!”

Tô Khiết nghe giọng anh bỗng có thêm chút vui mừng, không khỏi ngẩn người ra.

“Lát nữa em sang tìm anh, giờ cúp máy đã” Vì đã đến bên ngoài nhà trẻ, Tô Khiết không nghĩ nhiều, cũng không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.

Lần này mặc dù Nguyễn Hạo Thần cũng bị cô cúp máy, nhưng trên khuôn mặt anh lại thoáng hiện một nụ cười, tâm trạng rất tốt, không khỏi cảm thấy vui mừng khi nghe cô nói sẽ đến công ty tìm mình.

Thì ra cô định đến công ty tìm anh. Vốn dĩ cô muốn tạo cho anh một bất ngờ đúng không?

Cô ấy nói đang ở gần công ty, thế thì chắc sẽ đến đây rất nhanh thôi.

Lần đầu tiên khi anh gọi cho cô, anh có thể nghe ra rằng lẽ ra cô vẫn còn ở trong xe, còn lần này gọi lại, cô rõ ràng đã xuống xe, bởi vì anh nghe thấy tiếng cô đi bộ, vậy chắc là giờ cô đang đi bộ tới công ty nhỉ.

Có khi lúc này cô đã đến công ty, hoặc biết đâu chừng giây tiếp theo cô sẽ đứng trước mặt anh.

Giờ phút này tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ mong đợi.

Nguyễn Hạo Thần đặt điện thoại xuống, dọn tài liệu trên bàn đi, sau đó anh cứ ngồi trên ghế như vậy, hai mắt nhìn thẳng vào cửa phòng làm việc, lúc này đây anh không muốn làm gì cả, chỉ ngồi đó đợi cô đến mà thôi.

Khi Tô Khiết đi đến bên ngoài cửa nhà trẻ thì bị bảo vệ chặn lại.

“Tôi là mẹ của Đường Minh Hạo, vừa rồi cô giáo gọi điện bảo tôi qua đây.” Tô Khiết lịch sự giải thích, sẵn tiện cũng tháo kính và mũ ra. Cô biết cách ăn mặc bây giờ của mình rất dễ bị nghi ngờ.
 
Chương 699


CHƯƠNG 699

Bảo vệ cổng nhìn thấy cô thì sững sờ, nhìn chằm chằm cô một lúc, không chớp mắt. Anh ta hoàn toàn quên mất phản ứng nên có.

“Tôi vào được không?” Tô Khiết nhìn anh ta cười lịch sự nói.

“Được, được chứ, cô vào đi, mời cô vào.” Người gác cổng là một chàng trai trẻ. Anh ta sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết. Tô Khiết chỉ cười như vậy nhưng anh ta đã thất thân đến nỗi nói lắp một lúc.

“Tiểu Lý, cậu làm sao vậy? Sao cậu lại nói lắp?” Một ông chú bảo vệ khác trong phòng khi nghe những lời nói lắp ba lắp bắp của Tiểu Lý thì nhịn không được mỉm cười hỏi.

“Ai đấy? Ai mà có thể khiến cho cậu nói lắp thế này?” Vì tò mò, ông chú bảo vệ cũng bước ra ngoài, khi nhìn thấy Tô Khiết thì ông ta cũng ngây ra như phỗng.

Tô Khiết cất bước đi thẳng đến nhà trẻ.

Nói ra cô đúng là một người mẹ không đủ trách nhiệm. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ của cục cưng, cho nên cô cũng không biết lớp học của các con ở đâu. Chỉ có điều Dinh Dinh đã nói với cô hai cục cưng đều ở lớp hai.

“Tôi lớn như vậy rồi mà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy đấy.” Tiểu Lý hồn vía lên mây giống như đang năm mơ nói.

“Xí, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Tôi đã từng tuổi này rồi mà cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy đấy. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi thật không tin trên đời lại có một người đẹp như vậy.” Ông chú bảo vệ nói với Tiểu Lý: “Đừng nhìn nữa, người ta đã làm mẹ rồi.”

Phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo như thế không phải là người mà bọn họ có thể mơ tưởng đến.

Tô Khiết vào nhà trẻ, chưa kịp nhìn thấy lớp mầm non 2 thì đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc kia rất kinh khủng giống như tiếng heo bị chọc tiết vậy.

Tô Khiết dừng lại, sau đó cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Cục cưng, con đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Giọng nói người phụ nữ dừng lại, sau đó đột nhiên cất cao lên, vẫn còn lộ rõ vẻ tức giận: “Tại sao ba mẹ của Đường Minh Hạo vẫn chưa tới? Không phải là sợ trách nhiệm nên không dám tới đấy chứ?”

Ánh mắt Tô Khiết khẽ đảo, ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đi thẳng vào văn phòng.

“Cô là ai?” Một người phụ nữ béo sửng sốt khi nhìn thấy Tô Khiết nhưng dường như giọng nói của bà ta lại tức giận hơn lúc nãy mấy phần. Phụ nữ xinh đẹp đều là hồ ly tinh. Mà người phụ nữ này càng là hồ ly tinh trong hồ ly tinh.

“Tôi là mẹ của Đường Minh Hạo.” Tô Khiết liếc nhìn mụ béo kia, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc, hơn nữa giọng nói cũng rất hờ hững.

“Cô là mẹ của Đường Minh Hạo?” Cô Dư đang ngồi xổm bên cạnh Đường Vũ Kỳ nhanh chóng đứng lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

“Mẹ, mẹ.” Đường Vũ Kỳ vốn dĩ đang tủi thân, trên mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng khi nhìn thấy Tô Khiết thì lập tức cười rộ lên, chạy thẳng tới ôm chầm lấy Tô Khiết.

Tô Khiết ngôi xổm người xuống, ôm Vũ Kỳ vào lòng.

Nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình vào lúc này Đường Vũ Kỳ mỉm cười rạng rỡ.

Mẹ đến rồi, lại ăn mặc đẹp thế này, ai còn dám bắt nạt bé và anh trai nữa chứ?

Đường Minh Hạo ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Khiết. Tuy sắc mặt có vui vẻ hơn một chút nhưng so với Đường Vũ Kỳ thì nó bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ đứng yên một chỗ.

Tô Khiết đến đây, Đường Minh Hạo rất bất ngờ, mà điều khiến bé bất ngờ hơn là Tô Khiết lại không trang điểm xấu đi.
 
Chương 700


CHƯƠNG 700

“Cô là mẹ của Đường Minh Hạo. Con trai của cô đã đánh con trai tôi. Cô đến đúng lúc lắm, chuyện này phải được giải quyết rõ ràng.” Mụ béo nghe được Tô Khiết là mẹ của Đường Minh Hạo thì lập tức hăng máu vọt thẳng đến trước mặt Tô Khiết, dường như muốn xé nát mặt Tô Khiết ra.

Giờ phút này ánh mắt mụ ta nhìn Tô Khiết không chỉ có tức giận mà còn có hận ý. Mụ ta ghét nhất là phụ nữ xinh đẹp. Tất cả phụ nữ xinh đẹp đều là hồ ly tinh.

Mà người phụ nữ trước mặt xinh đẹp tới mức khiến bà ta muốn bước lên cào nát mặt của hồ ly tinh này.

Đường Minh Hạo bước nhanh đến trước mặt Tô Khiết, cố gắng bảo vệ Tô Khiết bằng thân hình nhỏ bé của mình.

Tô Khiết cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy hành động của Đường Minh Hạo, con trai của cô thực sự quá hiểu chuyện.

“Minh Hạo, xảy ra chuyện gì vậy con?” Tô Khiết cũng không để ý tới người phụ nữ kia, mà là ngồi xổm người xuống nhìn Đường Minh Hạo sau đó liền nhìn thấy vết thương trên tay thằng nhóc.

Trong nháy mắt đó, Tô Khiết đau lòng cực kỳ, cục cưng của cô lại bị thương.

Cô biết từ trước tới nay Đường Minh Hạo con của cô rất hiểu chuyện. Nó sẽ không chủ động gây chuyện nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ ràng. Nếu đúng là lỗi của Đường Minh Hạo, cô chắc chắn sẽ dạy dỗ con cô lại, cũng sẽ xin lỗi đối phương.

Nhưng nếu ai đó vô cớ bắt nạt con trai cô thì cô nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nó.

“Cô hỏi nó xảy ra chuyện gì? Chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao? Nó đánh con trai tôi, cô xem nó đánh con trai tôi ra nông nỗi này khiến con trai tôi đến bây giờ còn chưa đứng lên được đấy, vẫn còn đang khóc kia kìa.” Mụ béo không chờ Đường Minh Hạo trả lời đã vừa ăn cướp vừa la làng giành nói trước.

Tô Khiết nhìn cậu nhóc béo đang nằm lăn lộn trên mặt đất, khóc như quỷ kêu sói gào.

Nhìn thế nào cũng không thấy được vết thương trên người cậu nhóc, hơn nữa quần áo trên cậu ta vẫn còn rất chỉnh tê, không giống như bị đánh một chút nào.

Cậu nhóc hét lên đau đớn, nhìn kiểu nào cũng giống như đang giả vờ, như đang ăn vạ cả.

Ngược lại, trên người Đường Minh Hạo có vết thương, trên mu bàn tay thằng nhóc còn có một vết xước, thậm chí còn chảy máu.

Khi Tô Khiết lần đầu tiên nhìn thấy vết thương trên tay Đường Minh Hạo, cô chỉ cảm thấy đau lòng nhưng bây giờ, cô bỗng nhận ra có gì đó khác thường.

Rõ ràng, cậu nhóc béo kia không phải là giả vờ đau. Một đứa nhóc năm tuổi không thể nào giả vờ giống như thật được.

Mà vết thương trên tay của Đường Minh Hạo càng giống như thằng nhóc cố ý để lại dấu vết.

Cho nên lúc này Tô Khiết về cơ bản đã xác định được Đường Minh Hạo đã nện cho cậu nhóc béo kia một trận rồi.

Thường ngày đều có đàn anh, còn có Mộ Dung Tri dẫn nó theo, Đường Minh Hạo rất biết cách đánh người, biết đánh chỗ nào là đau nhất nhưng lại không để sẹo.

Nhìn thấy cậu nhóc kia khóc lóc cực kỳ vật vã, Tô Khiết cảm thấy hơi xót xa nhưng thật ra điều khiến cô đau lòng là bà mẹ của cậu ta lại cho rằng con trai mình đang giả vờ đau đớn, nên bà ta chẳng để ý, chẳng lo lắng cho cậu ta chút nào.

Hơn nữa giờ phút này mẹ của cậu nhóc béo rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện.

Thật ra trong tình huống này, nếu đổi thành ai thì họ cũng đều sẽ nghĩ rằng cậu nhóc béo là đang giả vờ đau đớn. Và ai cũng cho rằng cậu nhóc béo là bị bắt nạt nhưng người bị đánh lại là Đường Minh Hạo.

Trong trường hợp bình thường, khi ba mẹ của đối phương nhìn thấy tình huống này chắc chắn sẽ không truy cứu, dù sao thoạt nhìn Đường Minh Hạo có vẻ “thê thảm” hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top