Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 80: Rời đi


Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng trong vài phút. Lí Tuyết sững người nhìn Lí Phi , gặng hỏi: “Cái gì bị em đánh mạt chược thua hết rồi?” Lí Phi lạnh lùng hừ một tiếng, cậu ta vuốt ngược tóc, miệng lẩm bẩm: “Chỉ cần ông đây vui, liên quan đ** gì tới chị.” “Đó là tiền của chị!!!” Lí Tuyết không kìm được mà đứng dậy nói lới, “Đó là tiền mà chị ngày đêm khổ sợ kiếm được, để đấy làm tiền cho em kết hôn!” Lí Phi không nhìn được đáp lại: “Bố mẹ cho tôi, thì đó là của tôi, không phải của chị!” Bố của Lí Tuyết cũng tức giận nói: “Sao lại nói chuyện với em trai thế!” Lí Tuyết ngây người nhìn bố mẹ mình, gương mặt tối sầm lại tràn đầy thất vọng: “Hai người….hai người đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Chỉ thấy mẹ Lí Tuyết do dự một hồi, cuối cùng thở dài đáp: “Em trai của con vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con đừng cãi nhau với nó nữa. Bây giờ con không phải thiếu tiền sao, con đi mượn bạn bè trước đi xem sao.” “Nó còn nhỏ gì nữa chứ! Nó đã 26 tuổi rồi!” Lí Tuyết tức tới mức hất đổ cả khay trà, òa khóc nức nở: “Sao hai người có thể thiên vị đến như vậy? Ngày trước thì lừa con nói là lấy tiền cho nó cưới vợ, kết quả lại để đi đánh bạc thua hết sạch, vậy mà vẫn luôn nói với con là cần tiền cho nó cưới vợ, để con như con ngu cứ đem tiền về đây cất!” “Chị khóc lóc ỉ ôi làm cái gì….” Lí Phi nổi giận quay sang mắng Lí Tuyết, “Chị không phải vẫn bán thân bên ngoài sao? Tôi bình thường ra ngoài nhắc đến chị là thấy xấu hổ rồi, còn gọi chị là chị là tốt lắm rồi, vậy mà vẫn còn ở đây ra vành ra vẻ.” Lí Tuyết khóc lớn: “Em nghĩ chị vì ai mới phải đi làm cái nghề này?” Lúc này, mẹ Lí Tuyết bỗng nhiên không kìm được mà quát lên: “Đừng cãi nhau nữa” Khóc với chả lóc cái gì, con cũng không phải là không đi mượn được tiền, dù sao tiền cũng bị em con đem đi chơi bạc hết rồi, con còn ở đây khóc thì cũng có tác dụng gì?” “Con…” Lí Tuyết nắm chặt nắm đấm trong tay, muốn nổi giận mà lại không dám đối diện với bố mẹ mình, chỉ có thể nhẫn nhịn mà khóc thôi.Tôi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu như cô không lấy được tiền, vậy tôi cũng không thể giúp cô được nữa. Tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng cuộc sống nhiều lúc chúng ta gieo nhân nào thì lại tự nhận lại quả nấy, đây là ác quả mà cả cuộc đời này cô chưa từng phản kháng lại mang tới, chúng ta từ biệt ở đây thôi. ” Lí Tuyết ngẩng đầu, ngây người nhìn tôi. Tôi đi qua người cô ấy, trực tiếp đi ra cửa. Trong phòng, chỉ vang lên tiếng khóc nức nở của Lí Tuyết, tôi coi như không nghe thấy gì, đi thẳng về nhà. Sau khi về đến nhà, Nha Cô đã ở trong nhà rồi. Cô ta hỏi tôi về chuyện của Lí Tuyết, sau khi tôi thuật qua mọi việc, cô ta bỗng nhiên vui mừng nói: “Tôi còn tưởng cậu tự móc hầu bao mình, cứu cô ta một mạng chứ.” Tôi lắc đầu nói: “Cô ta có kết cục như ngày hôm này, đều do cô ta tự tạo cả. Tôi cảm thấy nếu như người ta đã thỏa hiệp một lần, thì sẽ thỏa hiệp vô số lần về sau, đây chính là hậu quả do cô tự thỏa hiệp mang tới. Nếu như tôi đồng cảm với cô ta, vậy ai đồng cảm cho người đàn ông đã chết kia? Ai đồng cảm cho những người đã từng bị Lí Tuyết lừa?” Nha Cô gật đầu: “Tôi cứ nghĩ cậu bản tín lương thiện, hóa ra cũng trắng đen phân minh rõ ràng.” “Hai điều này cũng không có gì mâu thuẫn….” tôi ngồi trêи sô pha, bình tĩnh nói: “Nếu như Lí Tuyết hôm nay chết rồi, liệu có trở thành lệ quỷ, tìm bố mẹ và em trai của cô ấy báo thù?” Nha Cô suy nghĩ rồi nói: “Cũng có khả năng, nhưng cũng không chắc, lệ quỷ cũng không dễ dàng xuất hiện như vậy.” “Vậy thì phải xem vận mệnh rồi…”, tôi nghiêng đầu cười, “Xem cô ta làm gì tiếp theo.” “Cậu hi vọng cô ấy sẽ làm gì?” Nha Cô hỏi. Tôi bình tĩnh đáp: “Đi mượn tiền từ bạn bè, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Chỉ cần cô ấy tình nguyện thay đổi thì cô ấy vẫn còn cơ hội. Còn nếu như cô ấy không dám thay đổi, thì tôi cũng chẳng màng tới chuyện cứu cô ta.”
 
Chương 81: Bồi bổ dương khí


Trời đã sẩm tối, tôi vẫn chưa thấy Lí Tuyết tìm đến. Nha Cô lại gọi đồ ăn ngoài, còn cười nói với tôi: “Ha ha, trong lòng chắc đang lo lắng cho cô nàng kia đúng không?” “Không ….” Tôi điềm nhiên trả lời, “Mặc kệ như thế nào, đây đều là sự lựa chọn của bản thân cô ta với cuộc đời mình.” Nha Cô chép miệng nói: “Cậu nhóc này, sao mà ăn nói già dặn vậy, tôi nói với cậu này, cái giọng trịnh thượng như vậy của cậu sớm muộn gì cũng bị người ta cho ăn đánh.” Tôi do dự một hồi, liền tò mò hỏi: “Đây là câu đùa sao?” Nha Cô có chút xấu hổ đáp: “Ừ, là câu đùa.” “Sao tôi lại chẳng thấy buồn cười.” “Tôi thấy là do cậu căn bản không có cười.” “Sao cô lại thấy nó buồn cười vậy?” “Thôi không nói nữa? Quê chết đi được! Khi mà người ta chọc cười mà cậu không cười thì cũng đừng có hỏi tại sao, như vậy khiến người ta cảm thấy xấu hổ!” Tôi gật đầu, lặng lẽ ăn mấy món mà Nha Cô gọi về. Đúng lúc này, Tiểu Nhã ở góc tường bỗng nhiên lên tiếng: “Cô ấy đến rồi.” “Ố?” Tôi nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy cánh cửa bị mở ra lúc nào không hay, Lí Tuyết cầm bọc túi nilon, đứng ngoài cửa thở dốc. Cô ấy đặt bóc túi nilon để lên bàn, đến khi mở ra, bên trong là hàng xấp những tờ tiền 100 đồng hồng hồng đỏ đỏ. “Đây là 5 vạn đồng….” Lí Tuyết khẩn cầu nói “Xin hãy cứu lấy mạng của tôi!” “Thú vị.” Nha Cô cầm một xấp tiền lên, cười ha ha thích thú nói: “Đúng là bị cậu đoán trúng rồi, xem ra cô gái này đã chuẩn bị thay đổi bản thân mình rồi.” Tôi bình tĩnh đáp: “Tôi không đoán trúng, ngay từ đầu tôi đã không hứng thú với chuyện này rồi.” “Hử?” “Lựa chọn như thế nào là chuyện của cô ta, tôi không quan tâm.” Nha Cô ồ lên một tiếng, nói nhỏ: “Nói cô không sống nổi qua đêm nay là vì dương khí trêи người cô còn quá ít. Nếu như cô muốn sống tiếp, cách tốt nhất chỉ có thể làm là bổ sung dương khí.” Tôi liền hỏi: “Làm cách nào để bổ sung dương khí?” Nha Cô đáp: “Câu kỉ, táo đỏ,… những loại này để có thể bổ sung dương khí, nhưng chỉ có thể bổ sung một chút mà thôi. Bây giờ cơ thể cô ấy rất yếu, cần những thứ đại bổ, cậu nói xem, thứ gì là đại bổ?” Tôi vô thức đáp: “Nhân sâm!” “Chính xác, nhân sâm là thứ đại bổ, nhưng nhân sâm giả quá nhiều, sợ rằng tôi cũng không phân biệt được ….” Nha Cô cười nói, “Vì vậy lúc này, có một thứ có thể thay thế được cho nhân sâm.” “Cái gì vậy?”, tôi hỏi. Nha Cô cười ha ha trả lời: “Pín.” Tôi nghe xong, bất giác cảm thấy có gì đó sai sai. “Cái đó …” Lí Tuyết hỏi nhỏ, “Rốt cuộc là làm cách nào để bổ sung dương khí cho tôi vậy?” “Đợi đấy, tôi đi lấy đã.” Nha Cô cứ thế đi ra khỏi phòng, để lại tôi với Lí Tuyết ngồi trong phòng chờ đợi. Khoảng 20 phút sau, cô ấy cuối cùng cũng quay lại, trong tay còn cầm một vò rượu. Đó là một chiếc vò thủy tinh trong suốt, bên trong có thứ gì đó trông rất lạ. Nha Cô đem vò rượu đặt lên trêи bàn rồi nói: “Rượu pín hổ chính tông, tôi mua từ chỗ người bạn cũ, hai người đừng có hiểu nhầm, chỗ pín hổ này không phải săn trộm để lấy đâu.” Tôi không nhịn được mà hỏi: “Cô muốn cho cô ấy uống cái thứ này?” Nha Cô gật đầu đáp: “Bingo, mỗi ngày uống một thần, mỗi lần một cốc, uống xong là có thể đại bổ dương khí. Thực ra cách tốt nhất là cho cô ấy uống Viagra, nhưng tôi sợ rằng thuốc ấy không tốt cho cơ thể cô ấy.” “Được rồi, cô không cần nói nữa!” Tôi cắt ngang lời của Nha Cô, quay sang nói với Lí Tuyết: “Uống thứ này đi, cô có thể bổ sung dương khí, mang về uống đi.” Lí Tuyết gật nhẹ đầu, cô ấy gắng sức ôm lấy vò rượu, còn tôi cũng lo rằng cô ấy không cẩn thận sẽ làm vỡ mất nên liền tiễn cô ấy ra về….
 
Chương 82: Tình huống bất ngờ


Sau khi Lí Tuyết rời đi, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Bởi vì vò rượu đấy khá nặng, tôi cũng không biết là cô ấy có thể mang được về không. Dù sao sức khỏe của cô ấy đang rất yếu, dường như không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi. Sau khi trở về phòng, Nha Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, không kìm nổi nghi ngờ hỏi: “Sao rồi, có phải lo lắng cho cô ta rồi phải không?” Tôi gật đầu: “Đúng, tôi sợ rằng cô ta không còn đủ sức lực mang vò rượu lên trêи lầu.” “Lo lắng quá rồi….”, Nha Cô nói, “Chúng ta chỉ phụ trách việc giúp đỡ cô ta, chứ chúng ta không phải bảo mẫu của cô ta.” Tôi ừ một tiếng, lúc này Nha Cô ngồi đến bên cạnh tôi, cười khúc khích nói: “Sao rồi, có phải thấy chị gái gợi cảm, quyến rũ nên muốn nhân cơ hội này phát triển mối quan hệ?” Tôi cau mày, nghĩ một hồi rồi tò mò hỏi: “”Sao tôi phải phát triển mối quan hệ với cô ta?” “Dù sao thì cậu vẫn thanh niên…. Trong đầu toàn nghĩ những thứ lạ lùng gì đó.” Tôi đáp: “Tôi không có tay sao?” Nha Cô cười phá lên: “Cậu hiểu cái gì vậy, có người yêu rồi ai còn dùng tay nữa chứ.” Tôi trả lời một cách điềm nhiên nhất: “Nếu như có bạn gái, thì cần phải đưa cô ấy đi ăn, dỗ dành cho cô ấy vui, có lúc còn cãi nhau, rồi vô vàn thứ chuyện phiền phức khác nhau nữa. Không phải nhiều chuyện phải dùng đến tay sao.” Nha Cô kinh ngạc đáp: “Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?” “Đúng vậy.” “Được thôi, nếu như cậu không có chí hướng đến như vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa.” Nha Cô dựa lưng vào ghế, vươn vai một cái rồi lại ngồi chăm chút cho mấy chiếc người nộm. Cô ấy nói rằng bây giờ chúng tôi có Tiểu Nhã giúp đỡ thì cần phải làm thật nhiều người nộm lên. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, liền nói với Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, em có thể giúp anh đi xem Lí Tuyết một chút được không?” Nha Cô nghe thấy vậy liền chọc tôi: “Yo, lại còn lo lắng cho người ta, lúc trước không phải rất lạnh lùng sao?” “Lòng người cũng không phải sắt đá.” “Cậu thì cũng lắm lí do lí trấu.” Tiểu Nhã nghe xong lập tức đứng dậy, dần theo bóng đêm mà đi mất. Còn tôi ngồi trong phòng chờ đợi, lặng lẽ chờ hồi âm của cô ấy. Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Nhã đã quay trở lại. Cô ấy vội vàng trở về phòng, sắc mặt có chút không ổn: “Xảy ra chuyện rồi.” Xảy ra chuyện? Tôi lập tức đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Mọi người tự đi xem đi.” Tôi và Nha Cô bốn mắt nhìn nhau rồi vội vàng rời đi. Tới chung cư của Lí Tuyết, cách cửa vẫn đang bị khóa, nhưng Tiểu Nhã nhanh chóng vào trong phòng giúp chúng tôi mở cửa. Vừa bước vào, tôi đơ người ra nhìn khung cảnh trước mắt. Lí Tuyết đang nằm trêи mặt đất, trong tay vẫn còn cầm một chiếc bát. Rượu chảy khắp mặt đất, Lí Tuyết cố gắng dùng lưỡi để ɭϊếʍ chỗ rượu chảy trêи mặt đất, trước lúc chết vẫn hi vọng có thể uống được chút rượu, nhưng vẫn không kịp mà chết trong sự không cam tâm. “Sao có thể….” Nha Cô lẩm bẩm, “Sao lại như vậy chứ?” Tôi lặng người đứng nhìn khung cảnh trước mắt, phía trước Lí Tuyết có một chiếc bàn, đó chắc là chỗ để đặt vò rượu pín hổ. Không đúng! Lí Tuyết chắc hẳn phải đặt vò rượu pín hổ này lên trêи bàn rồi sau đó mới đi lấy bát để uống. Nếu đã như vậy thì sao vò rượu vẫn bị rơi vỡ? Thứ đồ quan trọng như vậy, cô không thể chưa để gọn mà đã đi lấy bát được? Mấu chốt quan trọng là, dưới vò rượu có một chiếc van, cô ấy không cần bê lên mà vẫn có thể lấy được rượu. Sao vò rượu có thể rơi vỡ chứ? Tôi cúi người xuống, kiểm tra xung quanh chiếc bàn. Bỗng nhiên. Tôi nhìn thấy phía bên kia chiếc bàn, có một dấu chân lớn…
 
Chương 83: Cố ý hãm hại


“Nơi này trước đấy đã có người đến.” Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói. Nha Cô nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại biết được?” Tôi chỉ vào dấu chân phía bên kia chiếc bàn nói: “Dấu chân này còn to hơn cả chân tôi, chắc chắn là chân giày size 42 hoặc 43, mà chân của Lí Tuyết chắc chắn không to đến như vậy.” “Vậy cậu cảm thấy người này có liên quan tới cái chết của Lí Tuyết?” “Chính xác.” Tôi nhìn dấu chân, trầm tư nói: “Tiểu Nhã, chỉ có thể nhờ em giúp một tay, em đi đến phòng bảo vệ xem giúp anh camera an ninh, như vậy có thể biết được là ai đã tới đây.” “Được.” Tôi và Tiểu Nhã vội vàng đi xuống dưới lầu, lại dùng chiêu thức cũ, để Tiểu Nhã nhập vào người nhân viên bảo vệ rồi mở cửa phòng bảo vệ cho chúng tôi. Tôi lập tức mở lịch sử camera, phóng to màn hình, chỉ để là video tầng nhà của Lí Tuyết. Rất nhanh chóng, một bóng người đã xuất hiện trong video camera. Đó chính là em trai của Lí Tuyết -Lí Phi! Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao tên này lại tới đây chứ? Trước đó hắn đã cãi nhau với Lí Tuyết một trận, nếu đã như vậy, sao còn tới tìm Lí Tuyết làm gì? Tôi đứng dậy, điềm tĩnh nói: “Tôi phải đi tìm Lí Phi.” “Không được” Nha Cô lập tức nói, “Nếu như việc này có liên quan tới Lí Phi, thì đó là mâu thuẫn của gia đình bọn họ, cậu không được đi.” “Nhưng mà đã có người chết rồi.” “Tôi biết.” “Cô không phải luôn để ý đến việc này sao….” Tôi không kiềm chế được mà nói, “Cô không phải luôn thích lừa tiền người khác sao?” Nha Cô cười đau khổ đáp: “Trước đây tôi lừa tiền người khác, là vì họ thực sự đã giết người. Nhưng Lí Phi không như vậy, anh ta không có giết người…. nói cách khác, nguyên nhân dẫn tới cái chết của Lí Tuyết là do cô ấy mất đi dương khí, vì vậy tôi không thể đi lừa Lí Phi được, anh ta sẽ không sợ, cậu có hiểu không?” Tôi lặng im suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp lại: “Tôi vẫn phải đi hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.” “Nhưng…” “Đừng có nhưng nữa, vị khách của chúng ta đã chết rồi, mà chết một cách không rõ ràng!”, tôi lạnh lùng đáp, “Chúng ta rõ ràng là có thể cứu được cô ấy, kết quả lại để cô ấy chết bất đắc kì tử, tôi làm sao có thể chịu được?” Nha Cô ngây người ra nhìn tôi, cuối cùng đành thở dài rồi đưa cho tôi chiếc chìa khóa xe: “Lái xe của tôi mà đi tìm hắn ta.” “Được, cảm ơn.” Tôi cầm chìa khóa xe, lập tức lái xe đi về phía nhà của Lí Phi. Tôi vốn cho rằng tôi có thể tìm được hắn ta ở nhà của hắn, nào ngờ đâu mới đi được nửa đường, lại thấy hắn đang tụ tập ở ven đường. Lí Phi có vẻ đã uống sau rồi, hắn ta nhìn thấy tôi, liền lập tức cười phá lên mà nói: “Ôi, đây chẳng phải nhân tình bé nhỏ của chị gái yêu của tôi sao?” Tôi lạnh lùng đáp: “Cậu đã đến nhà Lí Tuyết làm gì rồi?” Lí Phi kinh ngạc trả lời: “Tôi đâu có đi?” “Camera an ninh đã ghi lại được hình của cậu rồi….” Tôi không kìm được mà nói lớn: “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì rồi? Cậu có biết Lí Tuyết xảy ra chuyện rồi không!!!” “Nói nhỏ chút xem nào, sao phải hét vào mặt tôi như thế!” Lí Phi đứng dậy, tiến lại gần phía tôi, nhìn tôi với vẻ say bí tỉ, bỗng nhiên cười phá lên. Tôi bị tiếng cười kì lạ của hắn làm cho khó chịu, không chịu được mà hỏi: “Cậu cười cái gì?” Lí Phi tiến gần đến, ghé vào tai tôi, thì thầm bằng thứ âm thanh chỉ mình tôi có thể nghe rõ được mà nói: “Tôi biết chị ấy xảy ra chuyện, vả lại….cũng chính là tôi cố ý hại chị ấy đấy.” Tôi nghe xong cảm thấy bàng hoàng, ngơ người ra nhìn Lí Phi. Hắn ta phá lên cười một cách kinh dị, tiếng cười khiến người khác phải ghê tởm….
 
Chương 84: Kẻ phách lối-Lí Phi


Đây là… ý gì? Tôi sững người đứng nhìn Lí Phi, trực giác mách bảo với tôi rằng, hắn ta chắc chắn có bí mật gì đó. Mà đúng lúc này, có một tên nhuộm tóc vàng bỗng nhiên gọi tôi lại: “Con mẹ nhà thằng này là ai vậy? Đến mà không chào hỏi các anh một câu, Lí Phi, anh em của mày à?” “Tao làm gì có cái loại anh em như vậy ….” Lí Phi chép miệng, “Chỉ là một thằng ngớ ngẩn, không cần quan tâm.” Tên tóc vàng nghe xong liền nói: “Thế còn không cút đi, làm phiền mấy ông đây uống rượu!” Tôi đến bên tên tóc vàng đó, lạnh lùng nói: “Mày ra vành ra vẻ dọa cái gì vậy?” “Mày nói cái gì”, tên tóc vàng hung hăng quát lớn: “May muốn chết phải không? Có biết ông đây là ai không?” Tôi lắc đầu: “Tao không biết.” “Vậy mày đi hỏi từng người ở đây xem có ai là không biết tao hay không.” “Mày là ai?” “Tao chính là Gà Trống! Đừng nói là mày chưa từng nghe qua cái tên Gà Trông bao giờ!” Lúc này, những người còn lại bên bàn rượu cũng đều phá lên cười. “Gà Trống ơi, đừng có khoe tên bừa bãi nữa, không tẹo nữa anh bạn nhỏ này lại sợ chạy mất dép bây giờ.” “Chưa từng thấy Gà Trống bao giờ?” Tôi lạnh lùng nhìn cái tên tóc vàng tự nhận mình là gà trống này mà nói: “Tao không biết.” “Vậy thì bây giờ mày biết rồi đấy….” Tên Gà Trống cười nhạt, “Thế có biết Đại Hổ không, đó là anh em của tao, nó…” Tôi nhẹ nhàng đáp: “Có phải mày ở khu vực này rất có tiếng phải không?” Tên Gà Trống rót thêm một li rượu, chậm rãi nói: “Mày đoán xem?” “Người nhà mày làm quan to chăng?” “Không phải.” “Nhà mày làm ăn buôn bán, thuộc hàng rất giàu có?” “Không phải! Là tự ông đây gây dựng nên tên tuổi này đấy!” Tôi nghe xong nhận ra: “Ồ, cho nên mày mới là cái tên cặn bã không có công ăn việc làm, vô công rỗi nghề, kết quả lại tự cho rằng mình tài giỏi, lại còn ở đây khoe tên khoe tuổi, lại còn nghĩ rằng tao sẽ bị mày dọa cho sợ chết khếp, phải không?” Trong phút chốc, mặt của tên Gà Trống đỏ lựng lên, hắn ta vớ lấy một chai bia, hung hãn đập nó lên trêи bàn, tức giận hét: “Đ**” Chai rượu đó đã bị vỡ, tôi liền túm lấy tóc của hắn, nhấn đầu của hắn một cách dữ tợn ghì xuống bàn,! “Ahhh!” Thuận theo tiếng hét thảm thiết của Gà Trống, những mảnh thủy tinh trêи bàn cũng đâm vào mặt hắn ta, những tên xung quanh thấy vậy vội vàng đứng hết dậy. Tôi lạnh lùng nói: “Tao không có sợ mày dọa, mày đừng có ảo tưởng mình là thứ gì đó rất ghê gớm. Đừng có nói chúng mày làm cái gì, mỗi người đều có một số mạng, mỗi người đều sẽ bị con dao tử thần đâm chết, cho nên đừng có nhiều lời với tao, có hiểu không?” Nói xong, tôi vẫy tay về phía Lí Phi: “Lại đây, tôi cần nói chuyện với cậu.” Lí Phi dường như cũng chỉ thuộc dạng thượng đội hạ đạp, nhát chết, hắn bị tôi dọa cho đến mức người hơi run bần bật lên, tôi vẫn lạnh lùng nói: “Mau lại đây, đừng để tôi phải tìm về đến nhà cậu.” Nói xong, tôi thả Gà Trống ra, bình tĩnh nói: “Bao nhiều tiền chữa trị tao sẽ bồi thường hết.” Tôi lấy ra ví tiền mà Nha Cô mua cho tôi, rút ra vài tờ 100 đồng đặt trêи bàn: “Cầm tiền rồi cút đi.” Tiếp sau đó, tôi kéo Lí Phi đi vào một con ngõ, những người đó cũng không đi theo, chỉ vội vàng kiểm tra vết thương cho Gà Trống. Đến khi vào trong con ngõ, tôi mới nói với Lí Phi: “Sao cậu lại hại chết chị mình?” Lí Phi ngang ngược đáp: “Cô ta là chị của tôi, sống hay chết thì liên quan gì tới cậu?” Tôi không kìm được mà hỏi: “Vò rượu pín hổ đấy có phải do cậu cố ý làm vỡ?” “Đúng vậy, thì làm sao!”, Lí Phi hừ giọng nói: “Nếu không chịu thì gọi người đến mà bắt tôi, dù sao cũng chẳng phải do tôi giết chị ấy, tôi chỉ đập vỡ vò rượu mà thôi!” Tôi hít một hơi thật sau hỏi: “Sao cậu lại làm như vậy?” “Đây cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi!” Lí Phi cắn răng cắn lợi nói: “Tôi làm như vậy là để kiếm được tiền!”
 
Chương 85: Ngang ngược


Kiếm tiền? Làm giàu? Tôi nhìn tên Lí Phi dữ tợn như vậy, trong lòng càng xuất hiện nhiều câu hỏi hơn. Mà Lí Phi cũng chẳng ngại ngùng, đem hết câu chuyện nói với tôi. Hóa ra, Lí Phi đi chơi cờ bạc bên ngoài nợ người ta rất nhiều, gia đình căn bản không thể trả hết được số nợ đó. Cho dù là bố mẹ hay chị gái, đều không biết rõ được số tiền mà hắn ta nợ lớn nhường nào! Trêи thực tế, hắn ta không chỉ đến tìm Lí Tuyết nhờ giúp đỡ một lần, nhưng hắn cũng không dám nói thật, chỉ có thể lừa Lí Tuyết rằng mình cần tiền để mua đồ cho bạn gái. Lí Tuyết vì để em trai có thể cưới được vợ nên thường xuyên giúp đỡ hắn. Lí Phi cũng đã phát hiện được rằng cơ thể Lí Tuyết dường như có vấn đề gì đó. Sau khi tôi và Lí Tuyết về nhà đòi tiền, hắn đã thực sự tin rằng Lí Tuyết có vấn đề. Bởi vì hắn cũng biết câu chuyện về người đàn ông xấu số kia, số tiền mà hắn có được nhiều như vậy cũng là tiền của người đàn ông đó. Nhưng, Lí Phi lại có một ý đồ khác nữa. Đó chính là tiền bảo hiểm của Lí Tuyết! Lí Tuyết đã từng mua bảo hiểm, nếu như cô ấy đột ngột chết đi, thì số tiền có thể nhận lại lên tới cả trăm vạn! Kể từ lúc đó, trong lòng Lí Phi không ngừng tự đấu tranh suy nghĩ, một bên là chị gái của mình, một bên là khoản nợ khổng lồ. Lúc mới đầu hắn còn do dự không biết nên làm gì, nhưng một người bạn của hắn đã nói với hắn rằng đã tìm được một chỗ chơi cá độ bóng đá rất được, mà lại còn có được tin mật, bạn bè hắn cũng thắng được mười mấy vạn rồi. Đặt một ăn mười, thắng một lần có thể thoải mái tiêu pha cả một đời. Lí Phi nghe xong trong lòng có chút hào hứng. Số nợ của hắn khoảng 40 vạn, sau khi trả xong còn thừa khoảng 60 vạn, Lí Phi sao có thể bỏ qua được chứ? Hắn ta thấy rằng chị gái của mình dù gì cũng đang trong tình trạng nửa sống nửa chết rồi, cũng chẳng kiếm được ở đâu cho gia đình 500 vạn! Vì vậy Lí Phi chủ động tìm tới Lí Tuyết, giả vờ nhận lỗi sai với chị gái. Dù gì cũng là em trai của mình, Lí Tuyết đem hết phiền muộn của mình nói cho Lí Phi. Lí Phi cũng đã biết được câu chuyện rượu pín hổ, cơ hội phát tài ở ngay trước mắt, sao hắn có thể để cho chị mình sống tiếp được? Bởi vậy, nhân lúc Lí Tuyết đi lấy bát, hắn đã nhẫn tâm đập vỡ vò rượu pín hổ! Nghe thấy tiếng động, Lí Tuyết vội vàng vừa cầm bát vừa chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng hứng ấy đống rượu, nhưng lại bị Lí Phi cản lại. Trong màn đêm đen tĩnh lặng, hắn ta tận mắt nhìn thấy người chị gái của mình mất đi tất cả những sức lực cuối cùng, chỉ lặng lẽ dọn dẹp hiện trường rồi bỏ đi. Nhưng hắn ta đã bỏ đi quá vội, hắn không nhận ra rằng mình đã để lại dấu chân bên cạnh chiếc bàn. Tất nhiên, Lí Phi cũng không lo lắng lắm. Bởi vì hắn cảm thấy cái chết của chị gái mình …căn bản không thể tìm được chứng cứ chứng minh hắn giết chị gái mình. Rốt cuộc lại chính là quỷ hồn hại chết chị của hắn, chứ không phải hắn! Tôi nghe xong lời tự thuật của Lí Phi, hỏi: “Cậu không hối hận sao? Chị cậu đã chăm sóc cậu bao nhiêu năm như vậy, vì cậu mà lãng phí cả tuổi thanh xuân, vậy mà cậu lại nhẫn tâm để chị mình chết một cách bi thảm đến như vậy.” Lí Phi hừ giọng đáp: “Tôi chính là thấy buồn nên mới ngồi đây mượn rượu giải sầu đó!” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi lại chẳng nhìn ra một chút nào là cậu đang mượn rượu giải sầu.” “Đừng có phí lời!”, Lí Phi không kìm được mà nói, “Dù gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cung giương tên bắn thì không có tên bắn ngược, còn muốn thế nào nữa!” Lí Phi vừa nói vừa bắt đầu trở nên nổi nóng tức giận, nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn rồi lại quay về bàn rượu. Tôi đứng ở trong ngõ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lí Tuyết chết không cam tâm. Đúng lúc này, điện thoại của tôi bỗng nhiên reo lên, là Nha Cô gọi đến. Tôi mở điện thoại ra nghe, hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Trong điện thoại là tiếng nói gấp gáp vội vàng có chút sợ hãi của Nha Cô: “Lệ quỷ… Lí Tuyết biến thành lệ quỷ rồi!”
 
Chương 86: Cậu cũng sẽ chết


Biến thành lệ quỷ… Lời của Nha Cô khiến tôi vô cùng hoảng hốt, Sao có thể như vậy được! Tôi lo lắng vội vã hỏi: “Không đúng, cô không phải nói là muốn hóa thành lệ quỷ trước tiên phải dùng máu của người thân để làm tế phẩm…chẳng nhẽ…?” Đúng lúc này, tâm trí tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Nha Cô trầm giọng nói: “Cậu mau trở về đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc!” “Được!” Tôi tắt máy rồi đi sang chỗ Lí Phí, lạnh lùng nói: “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.” Lí Phi bực mình đáp: “Sao tôi phải đưa số điện thoại cho cậu?” Tôi quát lớn: “Mau đưa đây!!!” Hắn ta có chút do dự, nhưng đúng lúc này, tên Gà Trống đột nhiên mở miệng nói: “Tên nhóc này …. Cũng gớm phết nhỉ, nhưng mà tao thích đấy. Tao chỉ kết bạn với những người như thế này thôi, hay hôm nay chúng ta kết bạn đi.” “Thằng điên!” Tôi tức giận nói lớn: “Tao thấy cái lũ lưu manh như chúng mày thật là phiền phức, sao tao lại phải kết bạn với mày chứ? May nghĩ mày như thế trông rất ngầu sao? Mày nghĩ mày nói mấy câu này chắc hay lắm nhỉ? Tao thấy đầu óc mày có vấn đề thì có, mày có hiểu không vậy?” “Ơ tao…” Lí Phi không biết phải làm sao, chỉ đành lấy điện thoại ra đưa số điện thoại cho tôi. Tôi lên xe máy, trở về chung cư của Lí Tuyết với tốc độ nhanh nhất có thể. Nha Cô đang đứng ở dưới lầu đợi tôi, gương mặt của cô ấy tràn đầy nỗi lo sợ, vừa nhìn thấy tôi đã kéo tay tôi lại, vội vàng nói: “Vừa nãy tôi thấy Lí Tuyết chết thảm như vậy, cũng có chút lo sợ cô ấy sẽ có oán khí, nên đã Tiều Nhã đi về nhà cô ấy kiểm tra xem sao.” “Kết quả ra sao?”, tôi hỏi. Nha Cô nói nhỏ: “Bố mẹ cô ấy đã chết rồi.” Tôi lặng người, vậy là đã có tế phẩm. Nói như vậy, Lí Tuyết thực sự đã hóa thành lệ quỷ rồi! Vậy người tiếp theo cần báo thù, đó chính là Lí Phi!“Làm thế nào bây giờ…”, Nha Cô lo lắng nói, “Cô ấy mà giết được Lí Phi thì sẽ bắt đầu tàn sát người vô cớ, bởi vì cô ấy đã là lệ quỷ rồi!” Tôi gật đầu nói: “Cô nói đúng, bây giờ không còn là vấn đề kiếm được tiền hay không nữa rồi, chúng ta không thể để cô ấy đi hại người vô cớ được.” “Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta bây giờ bắt buộc phải bảo vệ Lí Phi.” “Cảm giác này khiến người ta thật khó chịu…”, tôi thở dài đáp, “Nói thực lòng, tôi không muốn bảo vệ tên đó một tẹo nào, đối với tôi hắn như một tên cặn bã.” Nha Cô cười đau khổ nói: “Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng chúng ta không còn cách nào khác, nếu như chúng ta không bảo vệ được Lí Phi…cậu biết rồi đấy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” “Đành vậy thôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.” Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Lí Phi. Sau khi nhấc máy, vẫn là cái giọng điệu say lè nhè: “Làm gì đã gọi rồi, có thể bớt làm phiền tôi được không?” "Đồ ngu! Lập tức đi về nhà đi! Nhà của cậu xảy ra chuyện rồi!” Tôi tức giận hét lên một tràng, sau đó tắt ngang điện thoại. Nha Cô tò mò hỏi: “Hắn ta đang ở đâu?” Tôi thở dài đáp: “Hắn ta đang uống rượu ở bên ngoài…” Tôi đem chuyện của Lí Phi kể lại cho Nha Cô nghe, sau khi nghe xong câu chuyện, Nha Cô thở dài nói: “Trời ơi…chúng ta lại phải bảo vệ cái loại người cặn bã đấy ư.” Đúng như dự đoán, chỉ mười mấy phút sau, Lí Phi đã gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi vừa mở máy, hắn ta đã tuôn ngay một tràng với giọng đầy sợ hãi: “Bố mẹ tôi đã chết rồi! Bố mẹ tôi đã chết rồi!” Tôi bình tĩnh đáp: “Đừng lo lắng, cậu cũng sẽ chết thôi.”
 
Chương 87: Một bản hợp đồng


So với cái giọng huênh hoang trịnh thượng trước đây, Lí Phi bây giờ vô cùng sợ hãi: “Sao cậu lại nói tôi sẽ chết? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết đâu!” Tôi lạnh lùng đáp: “Chị của cậu cũng không muốn chết mà cuối cùng vẫn bị cậu hại chết đấy thôi! Bây giờ không có cách gì đâu, bố mẹ của cậu đã phải trả giá rồi, cậu hãy mau tới chỗ của tôi, may ra chúng tôi lại tìm được cách gì đó cứu được cậu.” “Các người ở đâu? Tôi sẽ lập tức đến ngay đây!” Tôi đưa cho Lí Phi địa chỉ văn phòng của chúng tôi, sau đó lái xe cùng với Nha Cô trở về văn phòng. Lí Phi rất nhanh đã tới nới, vừa bước vào đã vội vã kéo tay tôi, lo lắng sợ hãi hỏi: “Sao bố mẹ tôi lại chết vậy, có phải là bị cậu hãm hại không?” Nha Cô đáp: “Cậu đừng có tỏ vẻ kϊƈɦ động đến như vậy, bố mẹ cậu chết là bởi vì chị của cậu, cô ấy đã trở thành lệ quỷ rồi, cô ấy đang về tìm nhà cậu để báo thù.” “Là…” Lí Phi lắp bắp nói, “Chị…chị ấy sao có thể ích kỉ như vậy?” Tôi bình tĩnh đáp: “Bây giờ có nói mấy lời này cũng chẳng có ích gì, chúng tôi có thể đảm bảo được an toàn cho tính mạng của cậu, nhưng chắc chắn là không phải miễn phí rồi.” “Tôi không có tiền!” “Cậu có thể kí một bản hợp đồng, đợi đến khi cậu lĩnh được tiền bồi thường bảo hiểm của chị gái cậu rồi thì trả cho chúng tôi cũng được.” “Nhưng…” Lí Phi nuốt nước bọt, không nhịn được mà nói: “Nhưng số tiền đó là để lại cho tôi làm ăn kiếm tiền!” Tôi cũng thẳng thừng đáp lại: “Nếu như cậu chết rồi thì cần số tiền ấy làm gì? Bớt nói mấy lời thừa, bản hợp đồng này cậu kí thì kí, tôi cho cậu 1 phút để đưa ra quyết định, không thì biến!” Lí Phi bị sự thô bạo của tôi dọa cho một trận, hắn ta vội vàng nói: “Tôi kí, tôi kí là được chứ gì!” Tôi liếc mắt với Nha Cô, cô ấy liền vội vã đi chuẩn bị bản hợp đồng. Sau khi kí kết xong, Nha Cô lấy bật lửa ra nói với Lí Phi: “Hợp đồng ở chỗ chúng tôi không giống như ở những nơi khác, có hiểu không?” Lí Phi ngây người ra một lúc: “Là ý gì?” “Nhìn đây.” Chỉ nhìn thấy Nha Cô bật lửa đốt cháy bản hợp đồng đó,chuyện khiến người ta kinh ngạc bắt đầu xảy ra. Lửa cháy của bản hợp đồng đó lại là màu xanh, mà ngọn lửa bập bùng cháy dường như không có ý định biến mất. Những dòng chữ bên trêи bản hợp đồng cũng vậy, chúng cũng không biến mất. Khoảng hơn 20 giây sau, ngọn lửa cuối cùng cũng biến mất, những dòng chữ trêи giấy cũng theo đó mà biến mất, còn tờ giấy thì không có chút hề hấn gì. “Hợp đồng của chúng tôi là dùng sinh mạng để tuân thủ, đảm bảo điều kiện hợp đồng.”, Nha Cô lạnh lùng nói, “Cho dù cậu có tin hay không, chỉ cần cậu không tuân thủ theo bản hợp đồng, vậy thì cậu sẽ chết ngay tức khắc! Cậu sẽ chết bất đắc kì tử như chị gái của cậu vậy, chỉ sợ rằng lúc đó có thiên vương hay lão tử cũng không cứu nổi cậu!” “Vậy….” Mặt Lí Phi tối sầm lại, điều này tôi cũng nhìn thấy được, hắn ta chắc hẳn chỉ muốn giả vờ cam kết với chúng tôi tạm thời lúc này, đợi đến lúc nhận được tiền bồi thường của Lí Tuyết thì sẽ trở mặt. Nhưng những lời của Nha Cô nói lúc này khiến hắn chắc chắn không dám trở mặt. Tôi nói với Nha Cô: “Cô muốn bao nhiều tiền từ hắn?” “60 vạn…” Nha Cô bình tĩnh đáp: “Loại cặn bã này không xứng đáng với số tiền bồi thường của Lí Tuyết, chi bằng đem số tiền ấy cho chúng ta còn hơn.” Tôi nghe xong cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Nha Cô: “Ít ra số tiền còn lại cũng đủ để tên súc sinh đấy trả hết nợ.” Nói xong, tôi ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: “Tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào?” Nha Cô nhìn Lí Phí một lượt rồi cuối cùng thở dài nói: “Tôi rất ghét tên cặn bã này, nhưng bây giờ chúng ta bắt buộc phải bảo vệ sự an toàn của hắn, chỉ đành để hắn ở lại chỗ chúng ta thôi.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cho hắn ở tại văn phòng của chúng ta?” “Đúng vậy….”, Nha Cô cười miễn cưỡng đáp, “Cậu ở cùng phòng với hắn ta đai, chúng ta phải bảo vệ hắn 24/24!”
 
Chương 88: Tên Lí Phi ghê tởm


Nói thực lòng, ở bên cạnh cái tên khốn kiếp đấy dù là một giây thôi cũng đã khiến tôi buồn nôn rồi. Nhưng không còn cách nào khác, chúng tôi một mặt phải kiếm tiền, một mặt cũng phải tiếp tục ngăn cản Lí Tuyết. Đương nhiên là tôi biết rõ rằng Lí Phi là một tên đáng chết, nếu như người đầu tiên chết là hắn ta, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đau lòng, thậm chí còn vỗ tay vui mừng trong lòng nữa. Nhưng vấn đề là…. Nếu như giết hắn ta, oán khí của Lí Tuyết sẽ càng nặng hơn, đến lúc đó Lí Tuyết sẽ trở nên điên loạn, tâm trí không còn, giết người không nương tay. Điều ấy so với việc bảo vệ an toàn cho tên súc sinh Lí Phi, thì thà bảo vệ Lí Tuyết, để cô ấy không lầm bước vào con đường tội lỗi còn hơn. Tôi nhanh chóng sắp xếp phòng cho Lí Phi, còn Nha Cô ngồi vươn vãi một cách lười nhác, thở dài nói với tôi: “Xem ra đêm nay sẽ là một đêm rất mệt đây, tôi đi tắm trước đã, lát nữa cậu cũng đi tắm đi cho tinh thần được thư giãn một chút.” Tôi gật đầu, để Nha Cô đi tắm trước còn mình thì đi lên lầu, nhân tiện đem cho Lí Phi một chiếc đệm. Dù sao thì cũng đã để hắn ở đây rồi, cũng không thể để hắn nằm dưới đất trần được. Sắp xếp đệm xong, tôi đi xuống dưới lầu gọi Lí Phí, kết quả lại thấy được một chuyện khiến mình chết đứng người. Lí Phi đang đứng trước nhà tắm, hắn ta đang lén lút ghé mắt nhìn vào khe cửa, hóa ra là đang nhìn trộm Nha Cô tắm! Bởi vì khe cửa nhà tắm có một chỗ trũng, vì vậy rất dễ dàng để có thể nhìn trộm người khác tắm, chỉ cần nhìn một mắt là lấy cực kì rõ. Tôi đi về phía Lí Phi, lạnh lùng nói: “Có phải phát hiện ra bản thân chẳng nhìn thấy được gì?” Lí Phi bị làm cho giật mình, còn tôi vẫn bình tĩnh nói: “Lúc tôi mới đến đây ở đã phát hiện ra khe hở của nhà tắm rồi, cảm thấy không an toàn một chút nào, nên đã che lại rồi. Bỏ đi, cậu không nhìn được gì đâu.” Lí Phi có chút thất vọng chép giọng một tiếng, lẩm bẩm nói: “Làm bộ làm tịch.” “Cái gì mà làm bộ làm tịch?” “Đừng nói là cậu không muốn xem trộm…”, Lí Phi đáp, “Vóc dáng của cô ta cũng không tồi, chẳng nhẽ cậu chưa từng nhìn qua?” Tôi lắc đầu nói: “Tôi không có cái hứng thú bệnh hoạn đấy, đệm tôi đã chuẩn bị xong rồi đấy.” “Ờ.” Lí Phi lẩm bẩm vài câu gì đó mà tôi không nghe rõ, nhưng hình như là mấy câu chửi tôi. Hắn ta vừa đi lên lầu được vài phút thì Nha Cô cũng đã tắm xong và đi ra. Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ hai dây, trông tinh thần khá là sảng kɧօáϊ. Tôi vội vàng lấy chiếc khăn tắm phủ lên vai của Nha Cô, Nha Cô bỗng nhiên có chút khó hiểu: “Làm gì vậy, choàng lên nóng chết đi được.” “Cô đi thay bộ quần áo khác đi…”, tôi nói, “Vừa nãy tên Lí Phi vừa nhìn trộm cô tắm đấy.” “Còn có chuyện đấy sao?” Nha Cô ngạc nhiên tới mức trừng mắt lên, cô ấy lẩm bẩm: “May là cậu đã che là khe hở từ trước rồi.” “Tên khốn này thật là ghê tởm, thực sự là không có một chút ưu điểm nào.” “Tôi cũng thấy vậy, tôi đi thay quần áo đây. “Ừm, đi đi.” “Cậu đứng canh hộ tôi nhé, tôi sợ tên đó lại nhìn trộm tôi nữa.” “Được.” Nha Cô vội vàng đi lên lầu, tôi cũng đi theo ngay sau cô ấy. Cửa của căn nhà chúng tôi ở khá là cao, nếu như có người nằm xuống dưới đất, có thể nhìn được toàn bộ phần còn lại qua khe cửa. Vì vậy, tôi để Nha Cô đi thay quần áo, còn mình đứng ở ngoài cửa, dùng chân che đi khe cửa. Sau lưng truyền đến âm thanh tiếng thay quần áo, Nha Cô rất nhanh sau đó đã vỗ vào vai tôi: “Xong rồi.” “Ừm.” Tôi mở cửa, lại nhìn thấy tên Lí Phi thực sự đang nằm trêи đất nhìn trộm. Tôi lạnh lùng hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?” “Trời hơi nóng …”, Lí Phi đáp, “Cho nên tôi mới nằm ở đây cho mát.” “Đừng có mà đi lung tung, biến về phòng đi.” “Ờ… làm gì mà phải hung dữ vậy!”
 
Chương 89: Bảo vệ tên cặn bã


Lí Phi vừa lẩm bẩm vừa đi về phong, còn Nha Cô vuốt ngực thở phào: “May mà có cậu, tên Lí Phi này đúng là không còn gì để ghê tởm hơn.” Tôi gật đầu đáp: “Đúng vậy.” “Hay là tôi nay cậu ở bên cạnh tôi ngủ đi….”, Nha Cô lo lắng nói: “Khóa cửa nhà chúng ta không được tốt cho lắm, nhỡ đâu nửa đêm hắn lại lén…tôi sợ lắm.” Tôi đáp: “Không cần, tối nay tôi cũng không ngủ vì còn phải quan sát mọi việc, với cả vẫn chưa tới giờ Tí.” “Cũng đúng.” Nha Cô nói nhỏ: “Vậy giao cho cậu nhé, “người bảo vệ hoa” đáng tin cậy.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại tự tin nhận mình đẹp như hoa vậy?” “Tôi nói cậu đấy, cậu không nói mấy câu dễ nghe hơn được à…”, Nha Cô thở dài nói, “Thôi bỏ đi, mặc dù cậu nói chuyện khó nghe, nhưng chí ít con người cũng khá nhẹ nhàng ấm áp.” Tôi chỉ ờ một tiếng, sau trở về phòng của mình. Lí Phi uống nhiều rượu nên cũng đã ngà ngà say, hắn ngồi trong góc tường, lặng lẽ lau nước mặt. Tôi hỏi: “Cậu khóc cái gì vậy?” “Bố mẹ tôi chết rồi….” Lí Phi khó chịu nói, “Đương nhiên là tôi phải khóc rồi!” Tôi lạnh lùng đáp: “Cậu hại chết chị gái mình, vừa rồi còn nhìn trộm sếp tôi tắm, bây giờ mới ngồi đây khóc? Tôi cảm thấy cậu đúng là đồ nước mắt cá sấu.” “Cậu có ý gì vậy?” “Thứ mà khiến cậu khó chịu không phải là vì chưa báo được chữ hiếu mà bố mẹ cậu đã chết, mà là cậu lo sợ rằng sau này mất đi hai người chăm sóc, cung phụng cho cậu.” “Đừng có ăn nói hàm hồ!” “Ờ, cứ cho như là tôi ăn nói hàm hồ đi….” Tôi cầm thanh kiếm, lưng dựa vào tường, lạnh lùng nói, “Ngủ đi, mặc dù là rất ghét cậu, nhưng tôi vẫn sẽ bảo vể an toàn cho cậu.” Lí Phi khó chịu chui đầu vào trong chăn, hắn toan định tắt đèn, tôi liền nói: “Đừng tắt, trời tối không nhìn rõ được.” “Ờ……” Hắn cuốn mình trong chăn, chốc chốc lại run người lên, cũng không biết có phải là đang khóc hay không, dù sao tôi cũng không muốn quan tâm. Thời gian cứ chầm chậm trôi đi. Bây giờ đã là 10h hơn, Nha Cô cũng đến ngồi bên cạnh tôi. Trong chăn, truyền đến tiếng ngáy của Lí Phi. Nha Cô thở dài nói: “Lí Tuyết quả là một người đáng thương.” “Đúng vậy.” “Trong lòng cậu có thấy khó chịu không? Bởi vì cậu là người phải đối phó với cô ấy.” “Không sao…”, tôi lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những việc mà mình làm ra. Cái chết của Lí Tuyết, có thể là do lỗi của gia đình cô ấy, nhưng cũng là lỗi đến từ sự nhu nhược yếu đuối của cô ấy.” Nha Cô nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Vừa nãy tôi thấy cậu gọi chỗ tôi là văn phòng, đúng không?” Tôi hỏi: “Đây không phải văn phòng sao?” “Trước đây, tôi đều nói với mọi người rằng mình ở văn phòng….” Nha Cô chẹp miệng nói, “Văn phòng nghe cũng được đấy, hay là tôi treo cái biển hiệu, để là Văn Phòng Nha Cô, thấy thế nào?” “Ờ, cũng được.” “Đáng ghét, bớt bớt cái giọng lạnh lùng như thế đi được không!” Nha Cô huých vai tôi một cái, giọng pha chút dỗi hờn nói: “Cậu cũng nghĩ một cái tên đi, chẳng nhẽ lại để là Văn Phòng Nha Cô thật?” “Cô tên là gì?” “Tên tôi á? Tên là Nha Cô, làm cái nghề này thì phải bỏ cái tên ngày trước đi.” “Ờ, vậy để là Văn Phòng Nha Cô cũng được.” “Hay là Văn Phòng Mỹ Nữ? Bởi vì dù sao tôi cũng được coi là một mỹ nữ chứ bộ….” “Thôi để là Văn Phòng Nha Cô đi!” “Nói thật, nhiều lúc tôi thấy mình vẫn còn trẻ lắm, thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, thôi để là Văn Phòng mỹ Nữ nhé?” “Thôi bớt bớt đi! Để là Văn Phòng Nha Cô!”
 
Chương 90: Lo lắng


Trời ngày càng tối hơn, màn đêm đen bao phủ khắp mọi nơi. Tôi cũng ngày càng thấy lo lắng hơn. Chỉ cần đến giờ Tí, lệ quỷ sẽ trở nên vô cùng hung tàn. Mà việc chúng tôi cần làm lại chính là bảo vệ tên cặn bã kia vào đúng giờ Tí. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này là 11h đêm, thần kinh của tôi căng như dây đàn. Nha Cô nhéo tay tôi, khẽ nói: “Đừng quá căng thẳng, hãy tận dụng thật tốt con mắt âm dương của cậu.” “Ừm…” Chúng tôi yên lặng chờ đợi, kì lạ, không có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra. Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Nhã cũng đến bên cạnh tôi. Cô ấy nói: “Không có âm khí.” Tôi kinh ngạc đáp: “Không có sao?” “Đúng, không cso gì cả…”, Tiểu Nhã nói, “Cô ấy không tới.” Tôi ngây người một lúc. Sao lại không tới? Có gì đó không đúng! Cô ấy đã giết chết bố mẹ mình, tiếp theo đó là phải giết chết em trai của mình mới đúng chứ! Tôi không nhịn được mà hỏi Nha Cô: “Có khi nào là người thân khác bị giết không?” “Không thể nào…” Nha Cô lắc đầu nói, “Cô ấy phải giết chết người cùng dòng máu với mình trước đã, sau đó mới giết người thân họ hàng. Nghiêm túc mà nói, cô ấy chỉ cần giết chết người cùng dòng máu là đủ rồi.” “Vậy thì tại sao cô ấy không tới đây?” Nha Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Điều này chứng tỏ cô ấy vẫn còn có thần trí.” “Là ý gì?” “Nếu như cô ấy vẫn còn có thần trí, cô ấy sẽ tự biết được rằng không thể đối phó được với chúng ta…”, Nha Cô giải thích, “Vì vậy cô ấy quyết định chờ đợi, chờ đợi cơ hội thích hợp để giết chết em trai mình.” Tôi hiểu ra được mọi chuyện, vội vàng nói: “Có nghĩa là sau khi cô ấy giết chết bố mẹ mình, vẫn còn giữ được một chút lí trí, vậy thì chúng ta đi gặp cô ấy nói chuyện, biết đâu lại giải quyết được mọi việc, cô thấy thế nào?” Nha Cô gật đầu đáp: “Được, ý này cũng không tồi.” Tôi lập tức quay sang nói với Tiểu Nhã: “Vậy lại đành phiền em quan sát thật kĩ một chút, nếu như có cơ hội hãy nói với bọn anh, bọn anh muốn thử nói chuyện với Lí Tuyết/” Tiểu Nhã gật đầu: “Vâng, em sẽ chú ý.” Tôi thở một hơi dài. Chỉ cần có lí trí là được. Nói thực lòng, tôi không muốn làm hại Tiểu Tuyết, tôi muốn thử nói chuyện với cô ấy lần này, để cô ấy buông bỏ hết oán hận mà đi đầu thai. Nha Cô trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nước trấn hồn.” “Cái gì?” “Chúng ta có thể thử dùng nước trấn hồn…”, Nha Cô giải thích, “Thực ra, nước trấn hồn không có tác dụng gì với việc giết lệ quỷ cả, bởi vì lệ quỷ có thể trốn ở trong thi thể của người thân.” “Không có tác dùng thì nhắc đến để làm gì?” “Nước trấn hồn có thể khiến quỷ hồn cảm nhận được hấp dẫn…”, Nha Cô đáp, “Cậu dùng nước trấn hồn, Lí Tuyết sẽ cảm nhận được rằng cậu đang triệu hồi cô ta, có hiểu không?” Tôi hiểu ra: “Vậy có nghĩa là, đến lúc đó tôi đổ nước trấn hồn ra để nói chuyện với cô ấy?” “Đúng, có thể cô ấy sẽ tới, hoặc không, tôi không dám chắc.” “Vậy thì chỉ trông chờ vào hai chữ duyên phận vậy.”, tôi thở dài đáp. Nha Cô lại nhìn về phía của Lí Phí, tên đó vẫn còn đang vừa ngủ vừa ngáy. Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài: “Nhà có người chết mà vẫn còn ngủ ngon được như vậy, tên này thật là vô lương tâm.” “Mấy con nghiện cờ bạc đều như vậy đấy.” Tôi lấy ra từ trong túi áo một bao thuốc lá, châm lên một điếu. Nha Cô ngạc nhiên nhìn tôi: “Cậu biết hút thuốc?” “Không thì sao tôi lại châm thuốc làm gì….”, tôi đáp, “Thuốc cỏ ở vùng nông thôn rất thơm, thấy bao giờ chưa?” “Thấy rồi…nhưng tôi không nghĩ là cậu biết hút thuốc.” “Tại sao?” “Nhóc con nhà cậu hút thuốc trông cũng ra dáng cool ngầu phết nhỉ…”, Nha Cô tấm tắc khen. “Thật khiến người khác muốn hôn cậu một phát ghê.” “Im mồm!”
 
Chương 91: Phế vật


Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Lí Phi không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Đến khi trời sáng, hắn ta coi như không có chuyện gì to tát xảy ra: “Tôi còn cứ ngỡ là đáng sợ như thế nào, kết quả lại cả một đêm chẳng làm sao cả là sao? Mấy người có phải định lừa tiền tôi nên mới bịa ra mấy chuyện đáng sợ này để dọa tôi đấy hả?” Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu như chúng tôi muốn lừa tiền thì cái loại như cậu cũng chẳng đáng để chúng tôi phí sức lừa. Hôm qua không có chuyện gì xảy ra với cậu là bởi vì có chúng tôi đứng canh chừng bảo vệ cậu, khiến chị của cậu không dám lại gần.” “Vớ vẩn….” Lí Phi hoàn toàn không quan tâm tới lời tôi nói, “Chi ta căn bản là cũng không muốn tôi, thôi tôi nói nhanh như thế này, bỏ đi, dù gì các người cũng chưa phải làm gì cả, hợp đồng của chúng ta coi như bỏ đi?” Nha Cô lạnh lùng đáp: “Nếu như bây giờ cậu quyết định rời đi, vậy chị của cậu nhất định sẽ tới giết cậu.” “Dọa tôi?” “Tôi không có dọa cậu.” Lí Phi suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nheo mắt nhìn Nha Cô nói: “Hay như thế này đi, tôi ở cùng một phòng với cô.” Nha Cô ngây người: “Cái gì vậy?” “Cô không phải sếp của tên nhóc này sao? Vậy thì tài năng chắc sẽ giỏi hơn hắn mới đúng chứ…”, Lí Phi nói, “Cho nên tôi muốn ở cùng với cô, tôi cảm thấy cô có thể bảo vệ tôi, hiểu không?” Tôi cười nhạt đáp: “Cậu là muốn cô ấy bảo vệ mình hay là nhân cơ hội để giở trò đồi bại?” Lí Phi vội vàng đáp: “Đương nhiên là muốn để cô ấy bảo vệ tôi rồi!” Nha Cô bình tĩnh đáp: “Tôi thì không được, chỉ có thể là Triệu Tử Trần mà thôi bởi vì cậu ấy có mắt âm dương. Có rất nhiều thứ chỉ mình cậu ấy mới có thể nhìn thấy được.” Lí Phi lẩm bẩm: “Mắt âm dương…nói cái gì mà quỷ quái vậy.” “Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng…”, Nha Cô nói nhỏ, “Tên đáng ghét này ghê tởm như vậy tại sao Lí Tuyết hôm qua lại không tìm hắn chứ?” “Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Có lẽ là Lí Tuyết vẫn còn chút lí trí, không dám lại gần chúng ta.” “Nhưng tôi vẫn thấy có gì không đúng lắm.” “Chỗ nào?” Nha Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Cô ấy đã giết chết bố mẹ mình, theo lí mà nói, cô ấy đã trở thành lệ quỷ, làm sao có thể còn thần trí được như vậy?” Tôi nghĩ đi nghĩ lại lời của Nha Cô: “Hay là do mỗi người một khác?” “Cái này cũng không sai, nhưng so với những gì mà tôi từng gặp trước đây, đều không giống như vậy.” “Vậy cô định làm như thế nào?” Nha Cô vuốt quai hàm, càng nghĩ càng thấy không đúng, hiện lên vẻ chưa tìm ra được cách giải quyết. Đúng lúc này, Lí Phi đột nhiên hỏi: “Mấy người làm cái gì đấy? Cái gì mà chị tôi nên tìm tôi rồi lại không tìm tôi?” Tôi giải thích đáp: “Lệ quỷ khi giết người, đều bắt đầu giết từ những người thân trong gia đình mình. Bởi vì cô ấy đã giết bố mẹ của mình cho nên người tiếp theo sẽ là cậu.” Lí Phi kinh ngạc đáp: “Như vậy sao?” “Đúng vậy.” “Vậy thì coi như tôi phí tiền cho mấy người rồi!”, Lí Phi kϊƈɦ động nói. Tôi nghi hoặc hỏi: “Là ý gì?” “Hồi đó, mẹ tôi sau khi sinh được chị gái tôi liền bị băng huyết…”, Lí Phi giải thích, “Về sau không thể mang thai được, nhưng bọn họ lại chỉ muốn có con trai, cho nên họ đã nhận nuôi tôi.” Ngay lúc đó, tôi và Nha Cô như chết lặng. Tôi ngây người nhìn Lí Phi, miệng lắp bắp hỏi: “Cậu…cậu là con nuôi?” Lí Phi gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ chỉ muốn có con trai nhưng lại không sinh được con nữa nên mới có tôi của bây giờ.” “Vậy…..” Thảo nào Lí Tuyết không tới! Nha Cô lo lắng nói: “Không được rồi, Vậy thì cô ấy đã sớm thành lệ quỷ rồi, đã bắt đầu điên loạn giết người vô cớ rồi!” Lí Phi nghi ngờ đáp: “Ý là sao?” Tôi không còn chút kiên nhẫn lịch sự nào đáp: “Ý là cậu hãy cút đi! Lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, đồ phế vật!”
 
Chương 92: Chủ động tìm kiếm


Lí Phi bị tôi dọa cho một trận, vừa nghe thấy tôi bảo hắn biến đi, liền lập tức nói: “Tôi có thể đi rồi sao? Mấy người phải đảm bảo cho sự an toàn của tôi đấy!” Tôi vẫn không nhịn được đáp: “Muốn đi hay không thì bọn tôi cũng chẳng quan tâm đến cậu nữa, sớm biết cậu là con nuôi thì cũng chẳng phải nhọc công phí sức nhiều cho cậu đến vậy!” Lí Phi không ngờ rằng chúng tôi thay đổi thái độ nhanh đến vậy, tức giận đáp: “Khốn kiếp, chúng mày dám chơi ông, lại còn dọa ông sợ cả đêm qua!” Tôi lạnh lùng đáp: “Dù gì cũng không thu tiền của cậu, mau biến đi!” Nha Cô ngạc nhiên đáp: “Không thu tiền???” Tôi bị Nha Cô làm giật cả mình, cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Phải thu tiền sao?” “Đương nhiên rồi, dù gì hắn ta cũng đã ở đây cả đêm hôm qua…”, Nha Cô đáp, “Chí ít cũng phải vài trăm đồng!” “Một xu ông cũng không trả!” Lí Phi chửi một câu rồi lại nheo mắt nhìn đôi chân dưới váy của Nha Cô, sau đó quay lưng bỏ ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của Lí Phi, tôi bất giác cảm thấy cảm khái: “Tên cặn bã này…không ngờ rằng hắn lại có thể được an toàn.” Nha Cô uống một hớp trà, nói: “Cũng chưa chắc là không gặp đã an toàn.” Tôi nghi hoặc hỏi: “Là sao?” “Mặc dù hắn và Lí Tuyết không phải người cùng huyết thống, nhưng hắn lại là kẻ thù của cô ấy, ý của tôi chính là, nếu như Lí Tuyết đã coi hắn là kẻ thù, vậy thì chắc chắn sẽ tìm đến hắn.” Tôi kinh ngạc đáp: “Vừa nãy, lúc tôi nói chuyện với hắn, sao cô không nói chen vào?” “Cậu nói chuyện với hắn kϊƈɦ động như vậy, tôi mà có chen lời, e là cậu sẽ bị mất mặt…”, Nha Cô lại uống tiếp một hớp trà, chầm chậm nói, “Không phải vội, chúng ta cứ quay về chuyện cần phải làm đã!” Tôi gật đầu nói: “Cô nói đúng, như vậy chúng ta cần theo dõi hắn.” “Ừm, chúng ta chia ra làm đi…”, Nha Cô suy nghĩ một lát rồi đáp, “Cậu phụ trách đi đến nhà Lí Tuyết, tôi phụ trách đi theo dõi hắn. Đương nhiên là phải để Tiểu Nhã đi theo tôi bởi vì tôi không có mắt âm dương, không thể thiếu sự giúp đỡ từ cô ấy được.” “Được.” Chúng tôi quyết định xong xuôi, sau khi ăn xong, tôi đi thẳng tới chung cư của Lí Tuyết. Thi thể của Lí Tuyết vẫn chưa được xử lí, nói không chừng có thể rải nước trấn hồn lên người cô ấy. Lúc nhìn thấy thi thể của Lí Tuyết, trong lòng kì thực có chút quái dị. Tôi cảm thấy Lí Phi đúng phải gặp báo ứng nhưng lại cũng không muốn hắn chết đi. Hắn mà chết đi đến người thu xác cho cô ấy cũng không có. Tôi đứng bên cạnh xác của Lí Tuyết, nói nhỏ: “Nếu như tên khốn đó chết đi, tôi sẽ giúp cô được an táng. Cô đã khổ cả một đời rồi, nếu như chết đi mà không được an táng tử tế, vậy thì quá bi thảm rồi sao?” Kể cũng lạ, tôi bây giờ nhìn thấy xác chết cũng không thấy khó chịu cho lắm. Chắc có lẽ là do đã trải quả nhiều lần, khiến tôi dần quen hơn với việc này. Tôi ngồi trêи ghế sô pha của Lí Tuyết, nhìn những ánh nắng le lói không chiếu tới được chỗ thi thể của Lí Tuyết. Nha Cô từng nói với tôi, linh hồn của người sau khi chết thường vẫn sẽ quẩn quanh nơi mình chết. Vì vậy tôi cẩn thận quan sát từng góc một, biết đâu có thể nhìn thấy được linh hồn của Lí Tuyết. Chỉ hi vọng là có thể nhìn thấy được cô ấy vào ban ngày, bởi vì…. Lệ quỷ vào ban đêm, không dễ để đối phó! Những nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới đều không có bóng dáng của Lí Tuyết. Tôi thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động kì lạ. “Tí tách…tí tách…” Âm thanh gì vậy? Tôi lần theo tiếng âm thanh, lại nhìn thấy trêи chiếc bàn đó xuất hiện vò rượu vỡ của ngày hôm qua. Rượu rơi theo đầu vòi, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới đất.
 
Chương 93: Ở bên tôi


Tôi hơi ngạc nhiên, bất chợt có chút lo lắng. Sao lại như vậy? Rượu pín hổ không phải đã bị vỡ đổ hết rồi sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy! Tôi nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy, cẩn thận đi về phía vò rượu. Sau khi tiến lại gần, tôi rón rén đưa tay ra, sờ vào chỗ rượu ấy. Tôi chợt nhận ra như có thứ gì đó không rõ thực thể đang dần xuất hiện, sau khi tôi đưa tay ra, có thể xuyên qua được nó. Chuyện gì vậy? “Tôi vẫn chưa thể uống được nó.” Đúng lúc ấy, một âm thanh bỗng nhiên truyền tới. Tôi lập tức quay đầu nhìn, bất giác làm cho đơ người. Lí Tuyết đứng sau lưng tôi từ bao giờ, cô ấy lặng lẽ đứng nhìn tôi. Sắc mặt của cô ấy vô cùng xanh xao, mũi chân cũng kiễng lên, hai hàng máu chảy ra từ hốc mắt. Tôi nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: “Cô…cô còn thần trí không?” “Chỉ có ban ngày…”, Lí Tuyết nói nhỏ, “Đến kkhi màn đêm buông xuống, tôi lại mất đi hết kí ức.” “Xem ra đến lúc âm khí nặng, cô sẽ mất đi thần trí.” Lí Tuyết lặng im một hồi, bỗng nhiên nói: “Bố mẹ tôi có phải đã chết rồi không?” Tôi thành thực trả lời: “Đúng, là do cô giết chết.” “Tôi không còn kí ức của đêm hôm quá, lúc nãy tôi mới thử trở về nhà, nhìn thấy thi thể của bọn họ.” Lí Tuyết buồn bã đáp. Tôi nghiêm túc nói: “Cũng không thể trách cô được, lệ quỷ vốn dĩ là sẽ lấy máu người thân làm tế phẩm.” Lí Tuyết lắc đầu, cười một cách đau khổ: “Tôi rất nguy hiểm, đúng không?” “Đúng, rất nguy hiểm.” “Vậy cậu hãy đi đi.” Lí Tuyết nhìn vào mắt tôi, cô ấy khẽ nói: “Tôi không muốn giết cậu, cậu là người tốt.” “Không được…” Tôi nghiêm túc nói: “Tôi đến đây là để cứu cô.” “Cậu làm gì để cứu tôi?”, Lí Tuyết hỏi. Tôi suy nghĩ vài giây, rồi lấy ra nước trấn hồn mà Nha Cô đưa cho tôi. Sau đó đứng trước mặt Lí Tuyết, rắc nước trấn hồn lên thi thể của cô ấy. Không có bất cứ chuyện gì xảy ra…. Lí Tuyết vẫn đang đứng bên cạnh tôi. Trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, nước trấn hồn quả thực không có một chút tác dụng nào! Cũng chính là nói, oán khí của Lí Tuyết bây giờ vô cùng lớn, đã vượt qua cả dự liệu của chúng tôi! “Trêи người cậu có gì đó rất lạ…”, Lí Tuyết bỗng nhiên nói, “Âm khí nặng quá.” Cô ấy nắm lấy tay tôi, sau đó căn vào đầu ngón tay của tôi. Lúc này, tôi cảm thấy âm khí trong cơ thể đang được hút đi mất, đầu ngón tay có chút lành lạnh. Tôi ngại ngùng nhìn Lí Tuyết, nói nhỏ: “Cảm ơn…” Lí Tuyết ngậm ngón tay tôi, một giọt máu lại chảy ra từ hốc mắt của cô ấy: “Tới tối nay, có phải tôi sẽ lại bắt đầu giết người?” Tôi hít một hơi thật sâu, thành thật nói: “Đúng vậy, đến lúc đó nếu không cứu được cô, tôi cũng sẽ nghĩ cách để tiêu diệt cô.” “Tôi sợ…”, cô ấy nhỏ giọng, “Tôi không muốn giết cậu, cậu là người tốt, cậu là người tốt cuối cùng của cuộc đời tôi.” Tôi lặng im không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lí Tuyết. Sau khi hút hết âm khí, cô ấy buông tay tôi ra, nhẹ nhàng nói: “Cậu đi đi, đừng đến đây nữa. Tôi không biết vừa rồi cậu đã làm gì, nhưng tôi cảm thấy được gì cả….có phải tôi không dễ đối phó như cậu nghĩ, đúng không?” “Đúng vậy, rất khó có thể đối phó.” “Vậy cậu đi đi, tôi không muốn làm hại cậu.” “Tôi không đi đâu…”, tôi lạnh lùng nói, “Sinh mạng của cô vốn không thể kết thúc như vậy được, cái chết của cô, tôi cũng có một phần nguyên nhân. Nếu như không thể tự tay cứu cô, vậy tôi sẽ tự tay tiêu diệt cô, không để cô rơi xuống sâu hơn nữa.” Lí Tuyết hơi run run người, cô ấy lặng im một hồi, bỗng nhiên cười lên: “Vậy hôm nay cậu trò chuyện với tôi nhé, đến khi trời tối thì hãy tiêu diệt tôi…ngồi với tôi nhé, được không?”
 
Chương 94: Hoàn toàn không có hiệu quả


Tôi nhìn nụ cười thê lương của Lí tuyết, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.” Cô ấy kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói với tôi: “Trong căn nhà này có không ít đồ do tự tay tôi mua, nếu như cậu muốn lấy đi thì cứ lấy. Ví dụ như sữa tắm..dầu gội…, những thứ đó toàn đồ tốt, tôi rất trân trọng bản thân mình.” Tôi trả lời trong vô thức: “Nhưng mùi nước hoa của cô nồng quá.” “Ha ha….loại đó đắt lắm đấy, mãi tôi mới mua được đó.” Lí Tuyết cười với tôi, rồi lại chỉ về phía đầu giường nói: “Thực ra trước đây tôi nói dối mọi người đấy, thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn 1 vạn đồng cơ, thẻ giấu ở dưới gối đấy, mật khẩu là 123457.” “Tôi cứ tưởng là 123456 chứ.” “Thế thì dễ quá ai chẳng đoán ra được!” Tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh người. Lí Tuyết ngồi bên cạnh tôi, khiến tôi càng thêm lạnh. Làn khí lạnh đó là từ bên ngoài vào, nhưng nó lại lập tức nhập vào cơ thể tôi. Lí Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn, lại nghi ngờ hỏi: “Cậu làm sao vậy?” “Không sao…” tôi trả lời, “Chắc là do âm khí quá nhiều thôi.” “Ah, chắc là như vậy rồi.” Lí Tuyết lại cầm lấy tay tôi, cắn vào đầu ngón tay rồi giúp tôi hút đi âm khí. “Sao cậu lại bị như thế này? Tôi có thể nhìn thấy được âm khí và dương khí trong cơ thể của người khác, những người khác để rất bình thường, chỉ có cậu là âm khí rất rặng.” “Chuyện cũng khá dài.” “Vậy cậu nói đi, từ trước tới nay chưa từng có ai kể chuyện tâm sự với tôi.” “Dài lắm, tôi lười không muốn kể.” “Kể đi mà…” “Thực sự là tôi lười không muốn kể.” “Vậy được thôi…” Lí Tuyết tự lẩm bẩm vài câu, sau đó cười lớn: “Hì hì, vậy thì tôi kể chuyện của tôi cho cậu nghe nhé, nếu như cậu không chê..” “Ừ, cô kể đi.” Lí Tuyết nghĩ một hồi rồi đem câu chuyện từ nhỏ tới lớn của cô ấy kể cho tôi nghe. Nào là ngày trước cô ấy học cũng khá giỏi, thành tích khá tốt, nào là những ngày tháng làm việc lúc mới ra trường trước đây. Dần dần, từng hình ảnh Lí Tuyết của tuổi thanh xuân cứ như vậy hiện lên, rồi bỗng nhiên cô ấy òa khóc. Tôi cũng không an ủi cô ấy, chỉ lặng lẽ nhìn để cô ấy tự khóc một mình. “Nếu như tôi không có những người bố người mẹ như vậy, chắc có lẽ cũng giống như những người con gái khác.” “Chắc là vậy.” Tôi lấy điện thoại ra nói: “Tôi gọi điện thoại cho sếp tôi tới đấy.” “Không thể ở một mình bên tôi nữa sao?” “Không được, oán khí trêи người cô nặng quá rồi, tôi hi vọng có thể tìm được cách cứu cô.” “Vậy được thôi…..” Lí Tuyết thở dài, còn tôi gọi điện thoại cho Nha Cô, bảo cô ấy đến đây một chuyến. Nha Cô rất nhanh chóng đã đến nơi, cô ấy nhìn thấy tôi và Lí Tuyết đang ngồi cạnh nhau liền lập tức nói: “Sao cậu có thể ngồi gần cô ấy thế?” “Không sao…”, tôi đáp, “”Cô ấy giúp tôi hút đi dương khí. “Như vậy cũng làm tiêu tổn tuổi thọ của cậu, không được!” Nha Cô vội vàng kéo tôi ra, còn Lí Tuyết thì không hiểu chuyện gì hỏi: “Cậu không thể ở quá gần tôi sao?” “Đúng, cậu ấy trước đây đã uống phải máu quỷ, âm khí trong cơ thể rất dễ bị mất cân bằng.” “Vậy sao cậu không nói cho tôi biết câu chuyện của cậu?”, Lí Tuyết vội vàng nói, “Tôi không muốn làm hại cậu.” Tôi bình tĩnh đáp: “Nếu như sau khi cô chết, không ai có thể trò chuyện với cậu, như vậy thì quá cô độc…” Lí Tuyết nghe xong mà lặng người. Cô ấy căn môi, run run nói: “Hóa ra cậu cũng biết tán tỉnh sao? Trời ơi, tôi yêu cậu mất rồi!” Nha Cô gật đầu nói: “Cậu ta thỉnh thoảng cũng biết trêu đùa tán tỉnh người khác, nhưng đây không phải điểm quan trọng, Tử Trần, sao cậu vẫn chưa rắc nước trấn hồn?” Tôi trầm giọng nói: “Nước trấn hồn…hoàn toàn không có tác dụng với cô ấy!” “Cái gì!”, Nha Cô mặt biến sắc, “Vậy thì xong rồi!”
 
Chương 95: Dẫn hắn đến đây


Sự kinh ngạc của Nha Cô khiến tôi có chút lo lắng. Cô ấy là sếp của tôi, tất cả mọi thứ cũng là học từ cô ấy. Trước đây cho dù là như thế nào cũng chưa từng thấy cô ấy kinh hoàng đến như vậy, bây giờ cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng sợ hãi, sao tôi lại không thể lo lắng theo được? Tôi hỏi: “Sao vậy?” Nha Cô vội vàng đáp lại: “Ra đây rồi nói.” Tôi quay đầu nhìn Lí Tuyết rồi nói với cô ấy: “Cô ở đây đợi tôi chút.” “Được.” Tôi và Nha Cô đi ra cửa, sau khi ra ngoài, Nha Cô lo lắng nói: “Cậu có chắc là nước trấn hồn không có bất kì tác dụng nào chứ?” “Đúng vậy….”, tôi gật đầu nói, “Lúc nãy tôi đã rắc nước trấn hồn lên, cô ấy không có chút cảm giác nào cả. Cũng chính là nói cô ấy thậm chí không cảm giác được sự triệu hồi.” “Trời….” Nha Cô đau khổ cười: “Vậy thì xong rồi, nước trấn hồn là đạo cụ mạnh nhất của tôi, nếu như nó không có tác dụng với cô ấy vậy thì tôi còn có gì nữa chứ?” Tôi nhíu mày nói: “Là sao? Cô ấy đã nói với tôi, đến ban đêm là cô ấy không còn thần trí. Nếu như bây giờ chúng ta không giải quyết được, vậy là chỉ có thể nhìn cô ấy đại khai sát giới sao?” Nha Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài đáp: “Trước mắt chỉ có một cách tốt nhất, nhưng không biết cậu có nghe không.” “Cách gì?” “Lấy bạo chế bạo, lấy quỷ trừ quỷ…”, Nha Cô nói, “Chúng ta có thể tìm một người, để cho linh hồn của người đó mất đi, ghép vào với cô ấy. Nhưng cô ấy mạnh như vậy, người đó nhất định sẽ không bảo toàn được tính mạng.” Tôi hỏi: “Ý cô là, để quỷ hồn đấu với cô ấy?” “Đúng, nhưng quỷ hồn bên cạnh chúng ta chỉ có Triệu Tiểu Nhã….” Tôi trầm tư suy nghĩ lời của Nha Cô, cuối cùng lắc đầu nói: “Không được, tôi không thể để Tiểu Nhã đối diện với nguy hiệm đáng sợ như vậy được.” Nha Cô vội vàng đáp: “Tôi hiểu ý của cậu, nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn mỗi cách này thôi!” “Tôi suy nghĩ đã…” Trong đầu tôi dường như có một đầu mối nào đó, nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm ra được cách gì. Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ: “Để Lí Phi đấu với cô ấy được không?” Nha Cô kinh ngạc hỏi: “Là sao?” “Tôi còn như cô đã từng nói với tôi, đèn sinh mệnh nếu bị thổi mất một ngọn, cơ thể sẽ trở nên suy nhược, phải vài ngày sau mới hồi phục được. Đèn sinh mệnh bị thổi mất hai ngọn, hồn phách sẽ gần như rời khỏi cơ thể. Thổi tắt ba ngọn thì sẽ chết, đúng không?” Nha Cô gật đầu: “Đúng vậy, ý của cậu là gì?” “Gọi Lí Phi đến, sau đó thổi tắt hai ngọn đèn sinh mệnh của hắn.” “Sao có thể được! Lí Phi sẽ có thể chết đó!” Tôi bình tĩnh đáp: “Nếu như hắn không chết, thì chúng ta đem hồn phách của hắn trở lại cơ thể.” “Nhưng nếu hắn chết thì sao…”, Nha Cô lo lắng hỏi, “Vậy thì có khác nào cậu đã giết người?” Tôi vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, điềm nhiên đáp: “Người không phải do chúng ta giết, đó là do Lí Tuyết giết, chúng ta chỉ đưa cho bọn họ một cơ hội được đối mặt với nhau thôi.” “Đây….” Nha Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra cậu lại xấu xa như vậy sao?” Tôi lạnh lùng trả lời: “Điều đó có liên quan gì tới tôi? Giống như tên Lí Phi kia, hắn cũng đâu thừa nhận mình đã giết chết Lí Tuyết.” “Dùng cách của cậu không được…”, Nha Cô không nhịn được đáp, “Lí Phi sẽ không nghe chúng ta đâu, sao hắn ta có thể tự nguyện cho chúng ta thổi tắt đèn sinh mệnh của hắn?” “Cái này thì đơn giản!” Tôi rút điện thoại ra, gọi điện cho Lí Phi. Sau khi nhấc máy, tôi nói: “Chị cậu vẫn còn 1 vạn đồng trong tài khoản, cậu có muốn lấy không? Vốn dĩ là để lại cho tôi, nhưng cô ấy đã chết rồi, tôi không lấy những đồng tiền không đáng lương tâm đó được.” Từ bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói gấp gáp: “Tôi lập tức đến ngay đây!”
 
Chương 96: Hỏi thăm chị gái


Tắt điện thoại đi, tôi vẫy tay ra hiệu với Nha Cô: “Đã xong, hắn sắp tới rồi.” “Tên súc sinh này…”, Nha Cô thở dài nói, “Sao lại có loại người như hắn ta chứ?” “Thế giới này rộng lớn lắm, không gì là không có.” “Vậy đợi hắn đến rồi, chúng ta trực tiếp thổi tắt đèn sinh mệnh của hắn sao?” “Không được, Lí Tuyết bây giờ vẫn còn thần trí, đợi mặt trời lặn rồi hẵng thổi.” “Bây giờ vẫn là buổi sáng mà!” “Ừm, tôi sẽ ở bên cạnh Lí Tuyết, cô đi chuyển đồ đi. Lí Tuyết dù đã mất nhưng ở đây có rất nhiều đồ có thể mang đi.” “Vậy được thôi…” Sau khi thương lượng với Nha Cô, chúng tôi trở về nhà Lí Tuyết. Lí Tuyết thấy tôi trở về, vui vẻ cười với tôi: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?” “Nói vài chuyện linh tinh thôi…”, tôi nói, “”Đi dạo một chút không? “Bên ngoài vẫn còn sáng…” “Không sao, đi đến chỗ tôi, chỗ tôi đều là rèm cửa màu đen.” “Vậy được…” “Đưa bát tự sinh thần của cô đây.” Sau khi Lí Tuyết đưa cho tôi bát tự, tôi lái xe đi về văn phòng. Sau khi đốt người nộm, Lí Tuyết quả nhiên đã xuất hiện ở trong văn phòng. Cô ấy ngồi trêи ghê sô pha, tò mò hỏi: “Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?” “Nói đến chuyện cô đi làm việc…” “Ừm, lúc đó tôi cứ nghĩ tiền đồ của mình sẽ rộng mở lắm…” Lí Tuyết lại kể lại cho tôi nghe về cuộc đời mình, tôi cũng ngồi lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Mỗi khi âm khí quá nhiều, cô ấy đều giúp tôi hút đi, mà thời gian cũng không biết tự bao giờ cứ trôi dần đi. Chẳng mấy chốc trời đã gần tối. Tôi nói nhỏ: “Mặt trời sắp lặn rồi.” Lí Tuyết ngây người: “Vậy….vậy là tôi sắp mất hết thần trí rồi sao? Tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn làm hại cậu.” “Không cần…”, tôi nói, “Chỗ chúng tôi có thứ có thể trấn áp được cô, không cần lo lắng quá. Như thế này đi, cô cứ để lên lầu đợi một lúc trước đã.” “Ừm…”, Lí Tuyết lo lắng nói, “Thực sự sẽ không làm hại đến cậu chứ?” “Không sao đâu.” “Vậy thì tốt.” Cô ấy đi lên trêи lầu còn tôi đi ra cửa, gọi lại điện thoại cho Lí Phi: “Lấy xong đồ chưa?” “Xong rồi…”, Lí Phi tấm tắc nói, “Hóa ra bà chị tôi có nhiều đồ đáng giá phết!” Tôi tiếp tục nói: “Ờ, chỗ tôi vẫn còn có 5 vạn, cậu đến lấy đi, số tiền đó vốn là dùng để cứu mạng Lí Tuyết, nhưng cô ấy đã chết rồi chúng tôi cũng không giữ lại những đồng tiền bất nghĩa ấy.” “Ha Ha, đến ngay đây!” Tôi tắt máy, trong lòng cũng cảm thấy ngày một lạnh lẽo hơn. Ánh mặt trời dần dần tắt. Lí Phi ngồi xe ba bánh đi đến cửa văn phòng, hắn vừa đến đã vội vã hỏi tôi: “Tiền ở đâu???” Màn đêm buông xuống. Triệu Tiểu Nhã đứng phía sau Lí Phi. Tôi chỉ tay ra phía sau Lí Phi, nói: “Tiền trêи người cô ấy.” Đúng lúc ấy, Triệu Tiểu Nhã thôi tắt ngọn đèn bên vai trái của Lí Phi. Lí Phi quay đầu trong vô thức, lập tức co rúm người lại. Cơ thể hắn đã trở nên suy nhược, vô thức nhìn về phía tôi. Tôi đỡ hắn ta, giả vở ngạc nhiên nói: “Quái lạ, chị của cậu hình như không chịu đưa tiền cho cậu, cậu xem có chuyện gì rồi?” “Hả???” Triệu Tiểu Nhã lại thổi một hơi, Lí Phi lại quay đầu ra phía sau nhìn. Hai ngọn đèn sinh mệnh đã tắt! Ngay lúc đó, hắn dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, lại nhìn về phía tôi. Nhưng lần này, tôi không đỡ hắn ta nữa. Tôi tránh sang một bên, còn hắn thì ngã xuống giữa văn phòng. Lí Phi ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó khắn, tôi nhìn từ trêи xuống, lạnh lùng nói: “Thay tôi…hỏi thăm chị gái của cậu.” Nói rồi tôi vô tình đi ra đóng cửa….
 
Chương 97: Tại sao lại bám lấy tôi


Trong phòng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lí Phi. Tôi châm một điếu thuốc, ngồi bên hiên cửa, một mình ngồi ngây người. Nha Cô cuối cùng cũng lái xe về đến nhà, cô ấy ngồi bên cạnh tôi. “Xong chưa?” “Rồi, đợi tôi hút xong điếu thuốc này rồi hẵng vào.” “Được, nhớ hết sức cẩn thận…”, Nha Cô nghiêm túc nói, “Đừng quên là Lí Tuyết đã thực sự trở thành Lệ Quỷ, cho dù là Lí Phi đã mất đi linh hồn, nhưng hắn cũng không phải là đối thủ của lệ quỷ.” Tôi gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.” Nha Cô bỗng nhiên lấy ra từ trong túi áo một món đồ đưa cho tôi. Nhìn kĩ lại, đó chính là viên thuốc mà ngày trước cô ấy đưa cho tôi để ngậm trong miệng. “Ngậm viên thuốc này đi, có thể làm mạnh âm khí trong người cậu, nhớ kĩ là làm mạnh chứ không phải gia tăng thêm, cho nên không phải lo lắng…..” Nha Cô nói, “Như vậy cậu có thể cầm kiếm tấn công bọn họ rồi.” “Được.” Tôi nhận lấy viên thuốc đó, sau khi hút hết điếu thuốc, đem viên thuốc đấy bỏ vào trong miệng, cầm cây kiếm đứng dậy mở cửa. “Tôi đi vào đây.” “Hãy bảo trọng nhé.” Cánh cửa đã được mở ra, trong phòng là một màn đêm u ám. Tôi mơ mơ hồ hồ như nhìn thấy bóng dáng của hai người, đó chính là Lí Tuyết và Lí Phi. Lí Phi đang há miệng cắn lên người Lí Tuyết, giống như cảnh Triệu Ngọc Lan và mẹ chồng của bà ấy trước đây vậy. Nhưng Lí Phi lại cắn không đươc Lí Tuyết. Hắn ta điên cuồng cắn xé, Lí Tuyết không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Cô ấy đưa tay đấm vào bụng của Lí Phi, cơ thể Lí Phi dần dần trở nên trong suốt. Tên Lí Phi này…thực sự không phải là đối thủ của Lí Tuyết! Lúc này, Lí Tuyết đã nhìn thấy tôi. Ánh mắt của cô ấy không còn một chút thần trí nào, vả lại ánh mắt ấy còn vô cùng hung hãn. Tôi nhìn theo từng bước đi của cô ấy, đến khi lại gần, tôi cầm thanh kiếm lên nói: “Xin lỗi!” Đột nhiên, Lí Tuyết phát ra tiếng hét thống thiết, như một con dã thú đang gào thét vậy. Tôi nhanh chóng giáng xuống một nhát! Thanh kiếm bổ xuống người của cô ấy, đau đến mức khiến cô ấy phải bỏ Lí Phi ra, vội vàng tránh sang bên cạnh. Sau đó Lí Phi xông đến căn cô ấy, nhưng không thể nào cắn được. Tôi nhân cơ hội chém liên tiếp vào người Lí Tuyết! Nhưng lần này, Lí Tuyết là giơ tay ra phía tôi! “Bụp!” Thanh kiếm chém lên tay cô ấy, phát ra một tiếng kêu khó chịu. Không một chút hề hấn gì! Cùng lúc này, bên Lí Phi cũng đã thay đổi! Hóa ra hắn căn bản không thể căn được Lí Tuyết, nhưng lần này lại cắn được một miếng thịt, há miệng ra nuốt xuống. Cơ thể Lí Tuyết nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu, chỉ là cơ thể có chút trở nên trong suốt. Tôi đứng nhìn rồi cũng dường như hiểu ra được mọi chuyện. Lí Tuyết tự có thể chữa lành được vết thương của mình, vả là cô ấy chỉ để ý được một hướng. Nếu như phòng thủ Lí Phi thì không thể phòng thủ tôi và ngược lại nếu như phòng thủ tôi thì không thể phòng thủ Lí Phi. Tôi thởi dài một hơi, cuối cùng cũng có khách đối phó với cô ấy rồi. Thuận theo vết cắn của Lí Phí, Lí Tuyết phát ra tiếng hét vô cùng đau đớn. Tôi nhìn cô ấy, bỗng nhiên thấy chút đau lòng. “Tôi sẽ ra tay thật nhanh chóng giúp cô không phải đau khổ…….” Tôi nhanh chóng vung lên 3 phát! Lí Tuyết vẫn đang phòng thủ Lí Phi, lúc này không có khả năng phòng thủ tôi. Liên tục ba phát, cơ thể của cô ấy ngày một trong suốt hơn. Lúc này, cô ấy không còn sức lực để phòng thủ nữa rồi. Lí Phi nhân cơ hội, điên cuồng cắn xé Lí Tuyết, điên loạn hét lên: “Chết đi, chết đi, sao cứ bám lấy tôi!! Đồ ích kỉ, chúng ta không phải người nhà sao, chị phải bù đắp cho tôi!” Lí Tuyết sớm đã không còn thần trí, cũng không còn khả năng phản khác lại Lí Phi. Lí Phi lúc này đã bám lên trêи người Lí Tuyết, hắn ta cắn chặt lên cổ Lí Tuyết, tức giận hét: “Chết đi! Chết đi! Đi chết đi!”
 
Chương 98: Món quà


Dưới sự kết hợp của tôi và Lí Phi, từ một Lí Tuyết vô cùng khó đối phó đã trở nên yếu đuối. Cơ thể của cô ấy đã trở nên trong suốt, từng nhát kiếm hạ xuống, cho đến khi cô ấy hét lên: “Đau……..” Tôi dừng tay, bình tĩnh nhìn lại cô ấy. “Đau sao”, tôi nhỏ tiếng hỏi. Cô ấy gật đầu, lẩm bẩm: “Đau quá…” Cô ấy….cô ấy đã có thần trí rồi. Lúc này, Lí Phi cũng trong suốt lại cắn về phía Lí Tuyết tiếp. Tôi nhanh chóng ra tay, một nhát chặt vào đầu Lí Phi. Lí Phi đâu còn sức lực nào, bị tôi chém vào người, hắn hét lên tiếng kêu đau thống thiết. Tôi nhìn vào mắt của Lí Tuyết, nói nhỏ: “Xin lỗi, cô quá mạnh, hôm nay tôi bắt buộc phải tiễn cô đi.” “Tôi…..” Lí Tuyết mặt đầy nghi hoặc, “Tôi vừa nãy…có hại cậu không?” “Không.” “Rõ ràng cậu nói sẽ không hại cậu, rõ ràng cậu nói ở đây rất an toàn.” “Tôi nói dối cô thôi.” Tôi đem đầu Lí Phi đặt lên đất, dùng chân đạp vào đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nếu để cho cậu đi, sợ rằng cậu sẽ đại khai sát giới. Chỉ còn có cách là tiêu diệt cậu, vì vậy không thể nương tay.” Lí Tuyết ngồi ngây người. Trêи mặt cô ấy, một lần nữa tràn đầy những nỗi buồn bi thương đau khổ. Tôi bình tĩnh nói: “Đừng khóc, ít nhất là cũng đừng khóc trước mặt tên khốn này.” Cô ấy không nén được nỗi đau, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được, tôi sẽ không khóc.” Tôi hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi có món quà tặng cô.” Nói xong, tôi cầm thanh kiếm lên, đâm thẳng vào người Lí Phi! Lúc này, Lí Phi đến hét cũng không hét được. Cơ thể hắn vỡ vụn thành nhưng đốm sáng, dần dần tan biến ngay trước mắt chúng tôi. Lí Tuyết nhìn đến lặng người đi, tôi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, đã lỡ tay rồi, nhưng trong tình cảnh này, không tránh được.” “Cậu….”, Lí Tuyết run rẩy, “Cậu đã giết nó.” Tôi lắc đầu: “Không, là cô đã giết nó.” Nói xong, tôi giơ cây kiếm về phía Lí Tuyết, bình tĩnh nói: “Đây chính là món quà tôi giành tặng cho cô.” Cô ấy ngây người ra một lúc, cuối cùng bỗng nhiên nở một nụ cười. “Em trai, em thật đáng yêu.” Cô ấy nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn….” “Bụp!!” Cô ấy chưa nói hết lời, tôi đã đâm thanh kiếm xuống! Cơ thể của cô ấy, như những đốm sao sáng dần dần tán ra khắp nơi, rồi dần dần biến mất trong màn đêm. Tôi quay đầu, nhìn thi thể của Lí Phi…. Tôi thu lại cây kiếm, từng bước tiến ra cửa. Sau khi mở cửa, tôi ngồi xuống bậc thềm, châm cho mình một điếu thuốc. Nha Cô vẫn đang đứng chờ tôi ngoài cửa, sau khi thấy tôi bước ra, vội vàng hỏi: “Xong hết chưa?” “Ừm, nhưng không giữ được mạng cho Lí Phi….”, tôi nói, “Tôi đã dốc hết sức để cứu hắn, nhưng hắn không thể nào so được với Lí Tuyết, cho nên…..” “Vậy sao?” “Đúng vậy!” Nha Cô thở dài nói: “Thôi bỏ đi, nghe theo ý trời thôi…..cũng có lẽ đấy là số mệnh của hắn ta.” “Ừm….” Tôi rít một hơi thuốc rồi chầm chập nhả ra làn khói trắng. Tôi nói nhỏ: “Đây là quỷ hồn mạnh nhất mà tôi đã gặp, cô ra rất mạnh, nhưng lại không phải quỷ hồn khiến tôi phải khϊế͙p͙ sợ.” “Tôi hiểu.” “Nhưng…”, tôi cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng lại quỷ hồn khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất.” Nha Cô nhỏ nhẹ đáp: “Tôi hiểu, nào…đến đấy ôm cái nào.” Tôi dập điếu thuốc rồi nói: “Cút.”
 
Chương 99: Khóa huấn luyện cấp tốc


Tôi giúp Lí Tuyết an táng thi thể của cô ấy. Thi thể của cô ấy không kiểm tra được bất kì nguyên nhân nào dẫn tới cái chết, chỉ có thể kết luận là đột tử. Sợ rằng không có ai giúp cô ấy thu cất thi thể, tôi bỏ tiền ra để an táng cho cô ấy. Nhưng lần này, chúng tôi không nhận được bất cứ lợi nhuận nào. Nha Cô cũng giúp tôi hoàn thành mọi việc, sau khi giải quyết xong, tôi ngồi xuống bàn, cô ấy đặt xuống trước mặt tôi một tờ hóa đơn, nói: “Lỗ quá rồi!” “Sao?” “Một đồng cũng không kiếm được, tôi còn lỗ thêm với cậu 10 vạn.” Tôi đặt bút xuống, nghi hoặc hỏi: “Tận 10 vạn cơ á?” “Đương nhiên….”, Nha Cô đáp, “An táng hết 5 vạn, lại còn 5 vạn tiền rượu pín hổ nữa.” “Sao tôi lại phải trả tiền rượu pín hổ, 5 vạn đó cũng có đưa cho Lí Phi đâu.” Nha Cô trịnh thượng nói: “Mặc dù là nói rằng chưa đưa cho Lí Phi, nhưng tôi lần này cũng phải thu tiền công phục vụ chứ? Cho nên tôi lấy 5 vạn, quá là đúng chứ sao?” “Quá đáng thì có, tôi chỉ cho cô 1 vạn là nhiều.” “Hừ, hào phóng với người ngoài mà kẹt sỉ với tôi vậy sao???” Tôi lườm Nha Cô, cũng lười tới mức chẳng muốn đáp lại cô ta. Nha Cô gập quyển sách của tôi lại, nghiêm túc nói với tôi: “Hỏi thật cậu nhé, cậu đã từng nghĩ đến việc nâng cao trình độ lên không?” “Là ý gì….”, tôi hỏi, “Là tôi phải chăm chỉ học cái gì sao? Tôi có thể kiểm tra được quyển này, nhưng phải chăm chỉ hơn.” Nha Cô vẻ mặt bất lực nhìn tôi nói: “Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi là câu có muốn nâng cao trình độ trong cái nghề này không ấy?” “Là như thế nào?” Chỉ thấy Nha Cô ngồi dựa lưng vào ghế, chầm chậm nói: “Tôi thấy như thế này, cậu khá là có thiên phú, nói thật lòng đấy. Cho nên cậu có muốn thử….nâng cao trình độ lên?” “Như thế nào mới tính là nâng cao trình độ?”Nha Cô giải thích: “Những “Người Đưa Sông” như chúng ta, thực ra cũng có một tổ chức chính thức, mặc dù nói là ẩn danh nhưng số người cũng không ít đâu.” Tôi gật đầu đáp: “Tôi hiểu, cô chắc chắn vẫn có những người cùng nghề khác, mà cô cũng từng nói là cô có sư phụ mà.” Nha Cô cười nói: “Ha ha, cậu bây giờ ấy cũng có thể được tính là….Người Đưa Sông ẩn danh, nếu như cậu nhận được sự xác nhận của tổ chức chúng tôi, như vậy chắc chắn sẽ khác bây giờ.” “Xác nhận của tổ chức?” “Chính xác, tổ chức của chúng tôi tên là Cầu Nại Hà, nếu như cậu có được sự xác nhận của tổ chức, vậy đồng nghĩa với việc cậu đã trở thành Người Đưa Sông chân chính rồi.” “Vậy tôi phải làm gì?” “Đi thi.” “Không có hứng.” “Ấy đừng….”, Nha Cô vội vàng nói: “Nếu như cậu hoàn thành được bài thi thì địa vị của cậu không còn tầm thường nữa. Đến lúc đó chúng ta còn nhận được những ủy thác từ tổ chức, cơ hội kiếm tiền ngày càng nhiều hơn. Tôi thực sự cảm thấy câu có thiên phú với cái nghề này, muốn đào tạo cho cậu.” Tôi nghe lời của Nha Cô, trong lòng bỗng chốc trầm tư suy nghĩ. Trở thành Người Đưa Sông…… Vậy không phải là đồng nghĩa với việc tôi trực tiếp làm cái nghề này rồi sao? Nha Cô thấy tôi vẫn còn đang do dự, vội vàng nói tiếp: “Đừng có quên một điều nữa là, tiền lương của cái nghề này không thấp đâu à nha. Cứ cho là cậu chăm chỉ học hành rồi tốt nghiệp, cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Vả lại cậu chỉ cần kiên trì, cũng có thể giúp đỡ được bao nhiều người trêи thế giới này.” “Nghe cũng thú vị đấy….”, tôi đáp, ”Tôi phải làm thế nào?” Nha Cô cười kɧօáϊ chí: “Tôi có thể giới thiệu tiến cử cậu đi thi, bài thi này có phân chia thời gian và địa điểm, chia thành hai miền Nam và Bắc. Ở miền Nam đã diễn ra bài thi từ tháng trước rồi, bây giờ chỉ còn ở miền Bắc, tháng sau sẽ diễn ra bài thi. Thế nào, cậu có muốn đi đại náo một phen.” “Ờ.”, tôi đáp. “Đừng có nói giọng lạnh lùng như thế nữa…”, Nha Cô cười nói, “Vậy thì, để tôi cho cậu một khóa học cấp tốc!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom