Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 40


Chương 40:

Khốn nạn ! Nha cô khốn nạn, cô ta lừa tôi. Tôi điên cuồng kéo tay nắm cửa nhưng tôi cũng không biết cô ta dùng cách gì khiến cho tôi không mở được cái cửa này. Tình hình gấp gáp, tôi lại nhìn về hướng cái gương. Bên trong gương xuất hiện một sự kinh dị. Gương mặt tôi bên trong gương, nó đang lạnh lùng nhìn tôi. Khốn kiếp ! Tôi cuống đến phát điên, vội gọi: “Thả tôi ra, thả tôi ra.”

Nha cô hét từ bên ngoài: “Tử Trần, cậu đừng sợ, cậu có mắt âm dương, có thế nhìn thấy thứ tôi không thấy, cho nên đây là một cơ hội tốt để xem nó có muốn hại người hay không ?”

“Làm sao tôi biết được nó muốn hại người hay không ?”

“Tiếp tục tắm rửa đi, đừng có liên tục để ý nó.”

Tôi cắn răng, trong lòng thầm chửi rủa nha cô rất nhiều lần, chỉ có thể kiềm chế sợ hãi quay về tắm. Tôi tiếp tục tắm, mắt vẫn luôn nhìn về cái gương. “Tôi” ở bên trong gương vẫn đang đờ đẫn nhìn tôi, cứ yên lặng đứng đó giống như một người chết. Tôi hít sâu, cố gắng để bản thân dũng cảm hơn sau đó bắt đầu gội đầu. Lần gội đầu này tôi không thể không nhắm mắt. Trước mắt tôi nhất thời tối đen, tôi thề đây là lần đầu tiên từ trước đến nay tôi gội nhanh thế. Tôi nhanh chóng gội đầu xong, vội vàng quay đầu qua bên, bị dọa cho suýt chút nữa hét thành tiếng. “Tôi” ở bên trong gương đã trèo nửa người ra bên ngoài rồi. Nó vươn tay chống lên bồn rửa mặt, lặng lẽ nhìn tôi.

Giây phút này tôi sợ đến mức sắp khóc luôn: “Nha cô, con mẹ nó, cô mau mở cửa đi.”

“Đừng sợ”, nha cô ở bên ngoài an ủi, “tôi ở ngay bên ngoài, cậu không cần sợ.”

“Nó đã chui ra từ trong gương rồi.”

“Ít nhất chúng ta cũng điều tra được một ít, hình như nó không có thần trí. Nếu như nó có thần trí thì sớm bị cậu dọa đi rồi. Cậu xem tuy rằng cậu đang sợ nhưng cậu đã cung cấp được tin tình báo.”

Tôi đã không còn hứng thú nghe nha cô nói chuyện rồi bởi vì “tôi” ở trong gương đã hoàn toàn chui ra ngoài rồi. Nó ngồi trêи bồn rửa mặt, dường như không có trọng lượng. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại. Nó cũng đã nhảy xuống, từng bước từng bước lại gần tôi. Tôi nắm lấy cái vòi sen, điều chỉnh nước đến mức nóng nhất. Tôi cũng không biết là vì sao, chỉ là muốn lấy cái gì đó để bảo vệ bản thân. Đột nhiên, tôi hướng vòi phun về phía nó.

Người bình thương thì có mà chịu được nước nóng nhưng phun lên người nó thì không có chút ảnh hưởng. Chỉ có mắt nó sau khi gặp nước thì biến thành màu đỏ máu, giống như mấy vị khách trước đã khiếu nại.

“Nha cô, con mẹ nó, cô mau mau mở cửa.” Giờ phút này tôi đã nói chuyện run rẩy rồi, “tôi hận không thể giết cô.”

“Được, được, được, tôi mở cửa là được.”

Cuối cùng nha cô cũng mở cửa, tôi vội vàng xông ra ngoài, không cận thân va vào người cô, hai người ngã xoài ra đất.

“Aiya, đau chết tôi rồi, tên nhóc chết tiệt, có sợ đến thế sao ?”

Tôi chỉ vào bên trong phòng tắm, nói vội: “Cô không thấy sao ? Cô còn hỏi tôi sợ hay không ?”

Nha cô nghi ngờ nhìn vào bên trong, lắc đầu nói: “Tôi chả nhìn thấy gì.”

Mẹ nó, đồ khốn kiếp này. Cái thứ đó quay đầu lại nhìn tôi rồi quay trở lại vào gương. Nó quay về trong gương rồi lại nhìn tôi lần nữa. Nhưng lần này nó mở miệng và nở nụ cười u ám với tôi.

———————-
 
Chương 41


Chương 41:

Tấm gương trở lại sự bình thường, tôi không ngừng thở gấp, qua mấy phút mới dần dần bình tĩnh lại. Nha cô cẩn thận nhìn tôi, cô vỗ vỗ vai tôi: “Không sao chứ ?”

Tôi nhớ lại tình cảnh khi nãy, nhất thời lửa giận bốc lên, đẩy mạnh nha cô một cái. Nha cô bị tôi đẩy ngã ra nền đất, cô kêu đau một tiếng, còn tôi một chút thương tiếc cũng không có, ngược lại còn tức giận nói: “Tôi chút nữa bị cô hại chết rồi.”

“Tôi hiểu, nhưng chúng ta làm nghề này đều là như thế. Cậu sợ hãi có tác dụng gì ? Vẫn là không phải là làm quen dần sao ?”

“Tôi giận không phải vì sợ mà là vì cô lừa tôi.”

“Nếu như tôi nói thật với cậu thì cậu sẽ đồng ý sao ?”

“Không cần biết thế nào, cô cũng không được lừa tôi.” – “Được, được, được.”

Nha cô thấy tôi thật sự tức giận, cô đứng dậy an ủi: “Chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng. Cậu xem thế này có được không, cậu bị dọa sợ rồi, tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó ngon ngon. Ngày hôm nay chỉ ăn mỳ ăn liền phải không ?”

“Bây giờ tôi làm sao ăn được tiếp.”

“Vừa hay ra ngoài thương lượng chút, cậu đừng giận nữa, tôi không đáng để cậu giận, cậu nói có phải không ?”

Tôi hằm hằm nhìn nha cô, nhưng thực sự bây giờ tôi không muốn tiếp tục ở trong căn phòng này, nhanh chóng thay bộ quần áo. Xuống tầng, ông chủ Lý nhìn thấy chúng tôi liền hỏi luôn tình hình thế nào. Nha cô không nói với ông ta về tình hình mà chỉ bảo vẫn đang điều tra, bụng đói nên ra ngoài ăn khuya. Cô đưa tôi ra tiệm bán đồ ăn bên ngoài rồi gọi cho tôi không ít món, còn gọi cả bia

“Nào, không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói, đem mọi thứ cậu nhìn thấy nói cho tôi.”

Tôi uống một ngụm bia, nhớ lại chuyện khi nãy, cố gắng thuật lại nhìn những gì tôi nhìn thấy. Nha cô ghi lại từng chút trêи điện thoại, cô nhíu mày: “Vốn dĩ tưởng là ở trêи tường, không ngờ lại là ở trong gương. Đây là một phát hiện quan trọng, nếu như chúng ta chuyển cái gương đi thì liệu nó có ở đó không ?”

Tôi lắc đầu: “Thế thì làm sao tôi biết, cô tự mình thử đi.”

“Ừm, cậu ăn đi, ăn nhiều vào”, nha cô nhẹ giọng, “nếu đã như vậy, chúng ta cố hết sức không mạo hiểm, đợi ngày mai trời sáng rồi lấy gương ra thử.” – “Được”

Tôi gắp mấy miếng ăn, thực ra trong lòng có chút để ý bởi vì những món này đều rất đắt. Ví dụ như món ếch xào cũng phải mua mất 35 tệ. Tôi dự tính bữa cơm này ăn phải mất cả trăm tệ, tôi không dám ăn nhiều nhỡ mà bị nha cô bỏ rơi thì phải làm sao ? Tôi chỉ ăn vài miếng thịt còn đâu là ăn rau bởi vì trong lòng tôi khá là ngại.

Nha cô hình như nhìn ra sự không tự nhiên của tôi, cô vỗ mạnh lên vai tôi: “Lão gia ơi, sao lại là thế ? Cứ ăn thịt đi không phải ngại.”

Cô vừa nói vừa gắp thêm thịt vào bát tôi rồi còn rót đầy bia, sợ tôi ăn không vui. Tôi thấy cô thuộc loại người làm việc chắc chắn có mục đích nên tôi không vui nói luôn: “Cô nói thẳng đi, cô muốn tôi làm gì ?”

Tôi chỉ là nghĩ trong lòng thôi ai ngờ lại đoán trúng rồi. Nha cô cười nói với tôi: “Ngày mai cậu phụ trách tháo gương.”

———————-
 
Chương 42


Chương 42:

Tôi cảm thấy nha cô là một người thương nhân có trái tim đen. Trước mặt bố mẹ tôi cô ta tỏ ra là một người tốt bụng, nói là muốn giúp tôi. Thật ra chỉ là muốn lợi dụng tôi giúp cô ta kiếm tiền. Đơn giản là đem mọi chuyện nguy hiểm giao hết cho tôi làm, bản thân thì trốn ở đằng sau đếm tiền. Tôi càng nghĩ càng khó chịu, ngay cả đồ ăn cũng không ăn được tiếp. Nha cô thấy tôi tức giận, cô nói chậm: “Tôi biết cậu không vui nhưng cậu đã ở dưới tay tôi nên cậu phải nghe lời tôi nói. Nếu như không có tôi, cậu sẽ chẳng sống được quá vài ngày.”

Tôi lạnh lùng đáp: “Cô cậy vào việc có thể cứ được tôi nên đối xử với tôi như ý cô muốn.”

Nha cô cười: “Đoán đúng rồi, tôi chính là nghĩ như thế, nhưng như thế thì đã sao ? Đừng quên người có thể cứu cậu chỉ có tôi.”

Tôi tức không thể nói nên lời, còn cô đứng dậy vỗ vỗ vai tôi, cười nói: “Đừng buồn, tuy rằng tôi cần cậu làm việc giúp tôi nhưng tôi cũng sẽ dạy cho cậu không ít kĩ năng. Cho dù sau này không có tôi, tin rằng cậu gặp phải những chuyện này có thể dễ dàng xử lý.”

Dạy tôi kĩ năng ? Tôi chỉ cười lạnh trong lòng bởi vì tôi không nghĩ cô sẽ có ý tốt mà dạy tôi. Nha cô nói xong thì quay trở về xe máy đứng hút thuốc. Tôi nhanh chóng ăn thêm vài miếng, tức giận quay về cùng cô. Khi tôi trở về, Tiểu Nhã cũng đang ở trong phòng đợi. Em nhìn thấy tôi thì liền muốn quấn lấy tôi để trò chuyện nhưng nha cô nói luôn: “Đừng có lại gần cậu ta, người ma không chung đường. Trêи người cô âm khí nặng ở với cậu ta lâu ngày thì sẽ chỉ khiến cậu ta đoản mệnh.”

Tiểu Nhã nghe xong nhất thời không dám lại gần tôi. Tôi cũng thấy buồn và phức tạp, nhìn Tiểu Nhã một cái, thở dài rồi quay trở về phòng của mình. Không dễ gì mới gặp được Tiểu Nhã nhưng lại còn nhiều quy tắc như vậy. Tôi nghĩ về tình cảnh của mình mà thấy tức giận, lấy gối ôm đầu rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.

Ngày thứ hai tôi tỉnh dậy phát hiện trong phòng tối om. Thì ra là nha cô đã kéo rèm cửa đen khiến cho ánh nắng không thể vào. Cô nói với tôi đây là vì để cho Tiểu Nhã cảm thấy tiện. Dù gì bây giờ cô ấy là cô hồn dã quỷ, không có nơi nào đi chỉ có thể ở lại đây. Điều này khiến cho tôi cảm thấy thoải mái trong lòng hơn chút. Không cần biết thế nào, chỉ cần có thể cho Tiểu Nhã một chỗ ở lại thì trong lòng tôi đã thấy mãn nguyện rồi.

Nha cô mua đồ ăn sáng cho tôi, sau khi tôi ăn xong thì cùng cô ra ngoài đến khách sạn Hoa Phong. Chúng tôi đến phòng 407, nha cô nói với tôi: “Tuy rằng bây giờ là ban ngày nhưng trong phòng tắm cũng không có ánh nắng nên chúng ta vẫn nên cẩn thận.”

“Nên làm thế nào ?”, tôi hỏi.

Chỉ thấy cô lấy ra một cái gương nhỏ sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ để ánh sáng phản chiếu đến bên trong phòng tắm rồi nói với tôi: “Đi đi”

Tôi ừm một tiếng rồi đi đến bên trong phòng tắm, nhìn vào tấm gương đó. Xem ra trước mắt nó chỉ là một tấm gương bình thường. Nha cô lắc cái gương trong tay làm cho ánh nắng tạm thời chuyện động trong nhà tắm, chạy đến bên trêи cái gương. Khi mà ánh sáng chiếu đến, vốn là một tấm gương bình thường đột nhiên đã có thay đổi. Bên trong tấm gương xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ. Người phụ nữ đó có tóc dài rủ xuống, rất rối loạn. Trêи người đầy vết thương dính máu, trêи mặt thì không có ngũ quan chỉ có một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm tôi.

———————-
 
Chương 43


Chương 43:

Tôi nhìn thấy cảnh này không khỏi sợ hãi mà lùi lại hai bước. Nha cô thấy bộ dạng kì lạ của tôi, cô tò mò: “Sao rồi ?”

Tôi chỉ vào trong gương, nói vội: “Cô không nhìn thấy thứ bên trong sao ?”

“Đã nói rồi, người có mắt âm dương là cậu, đương nhiên tôi không nhìn thấy.”

Tôi nuốt nước bọt, ngây ngốc nhìn người phụ nữ ở trong gương. Lúc này cô ta đang đối diện tôi, tôi thử vươn tay ra túm vào gương thì ngườ phụ nữ đó cũng lùi lại sau vài bước nhưng người cô ta vẫn ở bên trong gương. Cô ta cho tôi một cảm giác rằng cô ta đang rất sợ bởi vì tôi nhìn thấy người cô ta dường như đang run lên. Giờ phút này tôi có chút mềm lòng. Tôi không biết người phụ nữ này là ai, tôi cũng không biết trước đây cô ấy đã có chuyện gì. Tôi quay đầu nói với nha cô: “Nếu như cô ta giống như Triệu Ngọc Lan là một người đáng thương thì chúng ta có coi là đang hại cô ấy không ?”

“Đâu ra mà cậu có tấm lòng thánh mẫu thế. Tháo gương đem ra đây phơi nắng, chúng ta có thể thoải mải kiếm tiền. Tôi nói cho cậu nghe, đơn này ít nhất năm nghìn tệ, chút công phu này kiếm được năm nghìn tệ, lẽ nào không phải là một món hời sao ?”

“Nhưng nếu như chúng ta lỡ hại người tốt thì sao ?”

Nha cô hoàn toàn không quan tâm: “Tôi chỉ cần kiếm tiền, đâu quan tâm cô ta có phải người tốt không ?” – “Không được”

Tôi buông tay, lắc đầu: “Cô không có lương tâm nhưng tôi có. Tôi không chấp nhận làm như này.”

Nha cô lật mặt, tức giận: “Thế cậu muốn làm thế nào ?”

Tôi nuốt nước bọt, ngây ngốc chìa tay ra sờ cái gương. Tôi cũng không nói rõ được là chuyện gì, túm lại lúc này tôi muốn nắm tay cô ta để cho cô ta không sợ hãi. Khi tay tôi chạm vào gương, người phụ nữ ở bên trong run rẩy. Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một số hình ảnh. Tôi thấy người phụ nữ đó trốn ở góc phòng khóc lóc, cô ôm lấy mặt, khóc rất đau lòng. Mà lúc này có một người đàn ông đứng sau lưng cô, bỗng nhiên cầm búa đập mạnh lên đầu cô. Trong khoảnh khắc đó hình ảnh trong đầu tôi biến mất, người tôi cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Vừa nãy là chuyện gì ?

Bóng dáng người đàn ông có chút quen thuộc nhưng là vì ở đằng sau lưng nên tôi không nhìn rõ mặt hắn ta. Nha cô thấy tôi vẫn không ra tay, cô không bằng lòng: “Còn không nhanh tay lên ?”

Tôi nói luôn: “Sự tình có uẩn khúc, cô ấy hình như muốn nói chuyện với tôi.” – “Nói chuyện ?”

Nha cô cười lạnh: “Cậu bị ngốc rồi à ? Cô ta là ma, cậu là người, các cậu có cái gì hay mà nói chứ ?”

Tôi hít sau, lấy dũng khí nói chuyện với gương: “Tôi nhìn thấy cô, có phải cô muốn nói chuyện với tôi ? Nếu như muốn thì cô hãy gật đầu.”

Người phụ nữ không có ngũ quan ở bên trong gương đã có vài động tác, cô gật đầu nhẹ. Quả nhiên cô muốn thử nói chuyện với tôi. Tôi có chút do dự, nghe theo lời nha cô nói, trực tiếp đem tấm gương vứt ra ngoài khiến cho người phụ nữ này hồn phi phách tán. Hay là điều tra chân tướng câu chuyện ?

Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến Triệu Ngọc Lan, nhớ đến cô ấy khi đó đã cô đơn tuyệt vọng, tôi đã hạ quyết tâm, quay đầu nói với nha cô: “Lấy rèm đen che hết ánh nắng ở đây.”

Nha cô kinh ngạc: “Cậu muốn làm gì ?”

“Tôi muốn nói chuyện với cô ta”, tôi lạnh giọng, “tôi không muốn kiếm tiền bẩn.”

———————-
 
Chương 44


Chương 44:

Hành động của tôi đã kϊƈɦ động nha cô, cô không kiềm chế được mà mắng chửi, nói tôi là kẻ ngốc không hiểu sự quý trọng cơm áo gạo tiền. Tôi rất kiên quyết bởi vì tôi không muốn hại người. Không còn cách nào khác, nha cô lại mắng tôi vài câu nhưng vẫn làm theo. Cô đi một chuyến đền cửa hàng gia dụng, mua rèm đen rồi thay cái rèm hiện tại ở khách sạn. Khi kéo rèm lên, căn phòng tối đen một mảnh. Tôi hỏi nha cô: “Có cách nào giúp cho tôi nói chuyện với cô ấy không ?”

“Nếu thật sự như cậu nói là cô ấy muốn nói chuyện với cậu thì cậu chỉ cần đi ngủ. Khi con người đi ngủ, linh hồn sẽ trở nên yếu dễ bị ma quỷ xâm nhập.

Tôi gật đầu rồi lên giường nằm. Nha cô nói với tôi: “Tôi nói trước nếu như cô ta muốn lấy mạng cậu thì tôi sẽ không kịp cứu cậu đâu.”

“Người không tôi, tôi không phạm người. Nếu như cô ta không hại tôi, chỉ muốn nói chuyện với tôi, thì tôi cũng không cần hại cô ta.”

“Cậu đấy, đúng là một tên ngốc.”

Nha cô lẩm bẩm rồi đi ra khỏi phòng, chỉ để lại mình tôi ở trong. Tôi đi vào phòng tắm nhìn cái gương, nghiêm túc: “Tôi tốt bụng tha cho cô một mạng, đồng ý cùng cô nói chuyện. Cô không được làm hại tôi, nếu như cô dám thì bạn tôi sẽ mang cô ra phơi nắng.”

Nói xong tôi quay về giường nhắm mắt, cố gắng để cho bản thân ngủ thϊế͙p͙ đi. Mơ mơ hồ hồ, tôi cảm giác bản thân đã ngủ nhưng lại vẫn có chút tỉnh, trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Tách, tách tách. Tôi muốn nhìn phòng tắm nhưng người mềm nhũn không có sức, một chút sức lực cũng không có. Tôi muốn thử nói chuyện nhưng cổ họng giống như bị chặn nói không ra. Thân thể nặng nề, không có sức. Một cái đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, ma đè. Tôi cố gắng nhìn lên trêи, không ngờ bị dọa cho hết hồn. Người phụ nữ trong tấm gương khi nãy đang bay lơ lửng bên trêи, đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn tôi chằm chằm.

Máu tươi rơi ra từ trêи người cô, nhỏ giọt xuống người tôi, mang đến một cảm giác lạnh lẽo. Dây thần kinh trong đầu tôi bị kéo căng đến cực điểm. Người phụ nữ dần dần xuống, cách tôi càng ngày càng gần. Gương mặt không có mũi, mồm khiến cho tôi kinh hồn bạt vía. Cô bò trêи người tôi, cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến cho tôi toàn thân run rẩy. Tôi không có chút sức nào, ngay cả nắm đấm tay cũng không làm được. Tôi nhìn chằm chằm mắt người phụ nữ đó mà cô ta cũng vươn tay đặt lên trêи đầu tôi. Tình huống giống như khi nãy lại xảy ra rồi.

Trong đầu tôi dần dần xuất hiện một số hình ảnh, chính là căn phòng của khách sạn này. Dường như đang ở trong giấc mơ, còn tôi là một người ngoài. Tôi nhìn căn phòng một lượt, bên trong có một người phụ nữ và cả một người đàn ông. Người đàn ông đó tôi quen, chính là ông chủ Lý của khách sạn. Người phụ nữ ngồi bên giường, ôm mặt khóc: “Anh ấy đang bình thường tại sao lại biến mất chứ ?”

Ông chủ Lý an ủi: “Hiện tại an ninh trật tự không tốt, chạy đường dài có thể có nguy hiểm. Chị an tâm, tôi sẽ tận tâm tận lực tìm kiếm chồng chị.”

Tôi thử cử động trong căn phòng, phát hiện bản thân thật sự có thể cử động, tôi giống như một âm hồn, hai người bọn họ đều không thấy tôi. Tôi cẩn thận đến phía sau ông chủ Lý thì thấy tay ông ta giấu phía sau đang cầm chặt một cây búa.

———————-
 
Chương 45


Chương 45:

Chuyện xảy ra khiến cho lòng tôi kinh ngạc. Người phụ nữ đó khóc: “Rõ ràng anh ấy nói là sẽ quay lại, mấy ngày trước tôi còn gọi điện thoại cho anh ấy. Tại sao đang yên đang lành lại mất tích chứ ?”

Ông chủ Lý đi đến bên cạnh cô ta, khuyên nhủ: “Chị đừng buồn, tôi cũng sẽ cố gắng giúp chị. Không cần biết thế nào, anh ấy cũng là người anh em của tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn lực tìm anh ấy.”

Người phụ nữ đó khóc rất đau lòng, cô ôm mặt, càng khóc càng buồn. Đột nhiên, ông chủ Lý giơ cái búa đập mạnh vào sau đầu cô ta.

“Đừng mà”, tôi nhịn không được mà hét lên, nhưng ở trong căn phòng này tôi giống như là không tồn tại, căn bản là không có ai nhìn thấy tôi, sờ được tôi, nghe thấy tôi.

“Bịch”, máu bắn tung tóe, người phụ nữ ngã lăn ra mặt đất. Nhưng cô ấy vẫn chưa chết, cô ngây ngốc nhìn ông chủ Lý, miệng thở yếu ớt. Ông chủ Lý đứng bên cạnh người phụ nữ, ông ta thở dài: “Chị dâu, chị đừng trách tôi. Tôi cũng là có chỗ khó, sau này ngày giỗ hàng năm thì tôi sẽ đốt hương cho các người.”

Nói xong ông ta lại giơ cây búa lên đâp mạnh lên mặt người phụ nữ đó. Một khuôn mặt dễ nhìn khi ấy bị đập nát không thể nhận ra. Máu chảy ra từ mắt khiến cho đôi mắt cô trở nên đỏ ngầu. Ông chủ Lý quá nhẫn tâm, ông ta đập bảy tám lần rồi mới dừng tay lại. Tôi nhìn cảnh này mà đơ ra, trong lòng phẫn nộ cũng có cả sợ hãi. May thay tôi không nghe nha cô, nếu không, chúng tôi không phải đã làm hại người tốt rồi sao ?

Ông chủ Lý đó vẫn còn mời chúng tôi đến giúp đỡ, không ngờ ông ta lại là người khốn nạn như thế. Sau khi làm xong, ông chủ Lý kéo xác người phụ nữ đó đi vào trong nhà tắm. Tôi đang không biết ông ta định làm gì, thì thấy ông ta dùng túi nylon lớn bọc người phụ nữ đó, sau đó đập một cái lỗ trong nhà vệ sinh rồi nhét cô ta vào trong đó. Tôi ngây ngốc nhìn ông chủ Lý rời đi nhưng rất nhanh ông ta đã quay trở lại. Ông ta trộn một thùng xi măng rồi dùng gạch chôn xác người phụ nữ trong đó.

Tôi hiểu rồi, người phụ nữ này là sau khi bị ông chủ Lý giết đã bị chôn vào trong tường. Ông ta trát xi măng, ốp gạch rồi dựng lên một cái gương, làm như không chê vào đâu được. Tôi bị một màn trước mắt dọa cho ngây ngốc mà ông chủ Lý đó nhìn thi thể bên trong tường cười cười: “Mắt đỏ, mắt đỏ, đừng có nhìn tôi ác như thế. Dù gì tôi cũng làm cho vợ chồng hai người đoàn tụ rồi.”

Ngay lập tức trong đầu tôi truyền đến một trận đau nhói, tôi tỉnh dậy mở mắt, ngồi thẳng lên. Trong phòng vẫn tối đen một mảnh mà người phụ nữ đó đã không còn thấy tiếng. Tôi thở dốc, trêи người đầy mồ hôi, nhớ lại về hình ảnh khi nã. Không đúng, hình như có điểm gì đó không đúng. Để cho vợ chồng hai người đoàn tụ, câu này có ý gì ?

Trong lòng tôi có dự cảm không lành, nhanh chóng đứng dậy muốn đi mở rèm cửa để cho ánh mặt trời tràn vào trong phòng. Nhưng vào lúc tôi trèo xuống giường, đột nhiên có thứ túm lấy chân tôi . Tôi cúi đầu, thì bị dọa sợ hét ra tiếng. Dưới gầm giường thò ra một bàn tay đang túm chặt lấy mắt cá chân của tôi. Cùng với tay, có gương mặt của một người đàn ông cũng xuất hiện. Khắp mặt anh ta đều là máu, nhìn tôi chằm chằm rồi nở một nụ cười quái dị với tôi. Và chưa đợi tôi kịp phản ứng, anh ta dùng lực kéo khiến tôi ngã vật ra đất rồi bị lôi vào gầm giường.

———————-
 
Chương 46: Quỷ nam dưới gầm giường


Chương 46: Quỷ nam dưới gầm giường

Đánh chết tôi, tôi cũng không ngờ rằng trong căn phòng này vậy mà có những hai quỷ hồn!

Nỗi sợ hãi khủng bố, lan tỏa vô hạn trong lòng tôi! Tôi cố gắng điên cuồng để túm được một vật gì đó, nhưng vô ích, trước mắt tôi chỉ là một bức tường trơn nhẵn!

Trong lúc cấp bách đó, tôi cố hết sức túm được cái rèm cửa, tôi và rèm cửa cùng bị kéo tuột về đằng sau!

Cùng với lúc tấm rèm bị kéo mở ra thì ánh sáng cuối cùng cũng chiếu vào trong căn phòng, nhưng mà ánh nắng này lại không chiếu được tới thân người tôi, mà chỉ đủ chiếu xuống sàn nhà bên cạnh.

Đáng chết!

Tôi cố gắng bò về phía bên đó, không ngừng đạp chân về phía sau, hi vọng có thể đá bỏ con quỷ nam đang túm chân tôi.

Dưới gầm giường, truyền đến tiếng cười quái dị làm da đầu tôi tê dại, tiếng cười khiến tôi vừa cảm thấy khó chịu vừa thấy chói tai vô cùng.

Nhất định phải bò qua đó! Nhất định phải bò được!

Tôi không ngừng nói như vậy với chính mình, đồng thời quay đầu lại nhìn, trong lòng không kiềm chế được sự sợ hãi, tàn nhẫn đạp mạnh chân vào mặt con quỷ nam đó!

Tôi chỉ muốn thử một chút, vậy mà thực sự đạp trúng rồi. Hắn ta bị tôi đạp trúng mặt, nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng cười quái dị, dường như không biết đau là gì.

Con mẹ nó!

Tôi lại điên cuồng cố gắng để kéo tấm rèm xuống, đem sức nặng toàn cơ thể ép nó rơi xuống đất. Cuối cùng sự cố gắng này cũng có kết quả.

Cả tấm rèm bị tôi kéo đứt rồi, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng. Tên quỷ nam đó hét lên một tiếng thảm thiết rồi trực tiếp biến mất không còn dấu vết gì.

Tôi cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, gian nan bò tiếp, ngồi dưới ánh nắng mặt trời, há miệng thở hổn hển.

Dọa chết tôi…

Nếu không phải có kinh nghiệm gặp quỷ trước rồi, sợ là bây giờ tôi đã bị dọa đến tiểu ra quần mất!

Ánh nắng chiếu vào người tôi, khiến tôi cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái, nhưng mà sau một lát thì làn da bỗng truyền đến cảm giác hơi râm ran đau.

Xem ra dương khí trong cơ thể tôi lại bị mất cân bằng rồi, phải tìm Tiểu Nhã giúp tôi xử lý một ít mới được.

Tôi đứng lên, vừa cẩn thận vừa cấp tốc bước về hướng cửa phòng, sau đó mở cửa ra.

Nha cô đứng bên ngoài cửa vẫn đang chờ tôi, cô ấy thấy tôi mở cửa nhanh như vậy. hòa nghi hỏi tôi: “Thế nào rồi?”

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định ông chủ Lý không đứng bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Vào đây rồi nói.”

“Được thôi.”

Nha cô và tôi cùng bước vào phòng, tôi gấp gáp đóng chặt cửa, trầm giọng nói: “Ông chủ Lý đó có vấn đề!”

“Ồ? Có vấn đề gì?” Nha cố tò mò hỏi.

Tôi đem những gì bản thân vừa thấy, vô cùng nghiêm túc kể lại cho nha cô nghe một lần nữa.

Cô ấy nghe xong trợn tròn hai mắt, không dám tin nói: “Việc này còn có uẩn khúc như vậy ư? Trời ạ, ông chủ Lý quả thật không phải là cái thứ tốt lành gì.”

Tôi gật gật đầu, đang chuẩn bị nói thêm một vài thứ, nha cô thế nhưng lại kϊƈɦ động nói: “Đây đúng là một cơ hội kiếm tiền, thằng cha này đang gánh mấy mạng người trêи lưng, tôi có thể mượn chuyện này kiếm được một khoản lớn đó!”

Ngay lập tức, câu nói của nha cô làm bùng lên cơn giận trong lòng tôi. Tôi chỉ thẳng vào mũi cô ấy, quát to muốn rách cả miệng: “Ông đây nếu không phải vì cần cô cứu mạng thì tôi đã sớm tát cho cô một cái thật mạnh! Cô, cái đồ trong não chỉ toàn là tiền, một chút lương tâm cũng không hề có!”

“Tôi quan tâm lương tri làm gì, cái thứ đó cũng có ăn được đâu.” Nha cô bĩu môi, không chút để ý nói, “Được rồi, để tôi trước tiên kiểm tra lại một chút đã.”

Tôi thắc mắc nói: “Kiểm tra cái gì? Kiểm tra bức tường sao? Tôi cảm thấy việc này rất dễ bị ông chủ Lý phát hiện ra.”

“Không phải kiểm tra tường.”

Nha cô bước tới bên cạnh chiếc giường, vỗ nhẹ lên cái đệm, nghiêm túc nói với tôi: “Nào, qua đây lật chiếc giường này lên với tôi.”

Tức khắc, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt con quỷ nam lúc nãy …

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Cô lật đi! Lần nay tôi tuyệt đối không động thủ cái gì nữa!”

———————-
 
Chương 47: Sự do dự của nha cô


Chương 47: Sự do dự của nha cô

Nha cô thấy lần này tôi thực sự bị sợ hãi rồi, cô ấy bất lực nói: “Mặt trời lớn như vậy, có gì đáng sợ chứ? Thôi bỏ đi, bảo tôi lật thì tôi lật.”

Nói xong, cô ấy nắm lấy cái đệm dùng sức lôi ra ngoài, để cái đệm đó xuống dưới sàn nhà, bên dưới đệm giường là tấm ván gỗ. Nha cô túm lấy tấm ván đó, nói với tôi: “Tôi sắp nhấc nó lên đây.”

Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa.

Nha cô nhanh chóng nhấc tấm ván giường lên, chúng tôi cùng nhìn xuống dưới gầm giường. Nhưng mà, dưới gầm giường hoàn toàn trống rỗng …

“Thật là kỳ lạ …” Nha cô thắc mắc nói, “Nó không ở dưới gầm giường sao?”

Tôi cảm thấy điều này có chút quái dị. Vừa vặn tôi vừa mới trải qua một cuộc vật lộn khá vất vả, chân mềm đến lợi hại, tôi dứt khoát ngồi luôn trêи đệm.

Vừa ngồi xuống như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Ngồi trêи tấm đệm này, không hiểu sao cảm thấy rất không thoải mái …

Tôi cúi đầu nhìn kỹ tấm đệm, bỗng nhìn thấy cạnh bên cuả nó có vết tích từng được khâu vá.

Khoảnh khắc đó, lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành. Nha cô cũng đưa tầm mắt chuyển tới trêи tấm đệm này, cô ấy đi đến bên cạnh tôi, nhìn chăm chú vào nó, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, chạm tay lên mặt đệm. Cô ấy sờ rất dùng sức, phần vải trêи của tấm đệm vị vậy bị ép mạnh xuống.

Chẳng bao lâu, một hình người xuất hiện dưới lớp vải …

Tôi không khỏi kinh ngạc hít một hơi, nói: “Đây là…”

“Đừng hoảng sợ.”

Nha cô từ từ buông tay ra, trầm giọng nói: “Đừng đụng vào nó, nếu không ông chủ Lý sẽ phát hiện ra. Chúng ta khôi phục lại mọi thứ như cũ rồi ra ngoài thì nói chuyện, tránh cho tai vách mạch rừng.”

Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao đây cũng là khách sạn của ông chủ Lý, ở đây nói chuyện không hề an toàn chút nào.

Chúng tôi nhanh chóng đặt lại tấm đệm vào chỗ cũ rồi cùng nhau đi ra ngoài. Khi xuống lầu, ông chủ Lý đang nghịch điện thoại ở quầy. Vừa thấy chúng tôi đi xuống, ông ta vội vàng hỏi: “Xong chưa? Vừa nãy không phải nói vứt gương đi là được rồi sao?”

Nha cô thở dài: “Tôi vốn là muốn vứt chiếc gương đó đi rồi, nhưng mà đã xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn.”

Ông chủ Lý tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Giải thích cho ông thì ông cũng không hiểu đâu, cứ nói đơn giản thôi …” nha cô nói,

“Chúng tôi cứ tưởng có thứ bẩn thỉu ở trong gương, nhưng sau khi điều tra, có vẻ như nó không ở trong gương. Dù sao thì chúng tôi vẫn còn đang xem xét tiếp.”

“Thế à…”

Ông chủ Lý cân nhắc một hồi, cuối cùng nói: “Cũng được, vậy phiền cô giải quyết sớm giúp tôi đấy!”

“Không cần lo lắng, nhận tiền của người, thay người trừ họa mà!”

Nha cô mỉm cười trả lời ông chủ Lý, rồi đưa tôi ra khỏi nhà trọ.

Sau khi ra ngoài, tôi lập tức hỏi cô ấy: “Chuyện này chúng ta nên xử lý thế nào?”

“Tôi cảm thấy việc này giải quyết rất khó.” Nha cô nói với một giọng trầm mặc.

Tôi hỏi: “Tại sao lại khó?”

Nha cô giải thích: “Tôi đã từng lấy tiền trưởng thôn của cậu vì đó không phải là nơi tôi sinh sống. Tôi thường xuyên sống ở thị trấn, cho nên tôi mới dám lấy tiền của trưởng thôn và Triệu Hải Kiều.”

Tôi nghe xong thì sững sờ: “Hả?”

Nha cô tiếp tục nói: “Ông chủ Lý và tôi đều sống trong thị trấn, thường ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy. Nếu mà chúng ta tùy tiện lấy lợi lộc từ ông ta, tôi lo rằng ông ta sẽ trả thù chúng ta trong nay mai mà thôi. Thế nên, tôi phải nghĩ ra cách chắc chắn để chúng ta kiếm được số tiền này một cách an toàn! “

Việc này……

Cái bà nha cô chết tiệt này …..

Tôi tưởng cô ấy muốn cùng tôi bàn bạc chuyện khác, nhưng hóa ra lại vẫn là nghĩ kế sách lấy tiền bất chính!

Nghe xong mấy lời cô ấy nói, tôi rất tức giận: “Đồ khốn … đầu của cô ngoài tiền không còn gì nữa à!”

———————-
 
Chương 48: Chia nhiều


Chương 48: Chia nhiều

Trước sự phẫn nộ của tôi, nha cô chẳng thèm liếc một cái. Cô ấy xua tay, sau đó hỏi, “Tôi nói cậu này, cậu có nghĩ rằng công việc chúng ta đang làm nhiều nguy hiểm không?”

Tôi trả lời như một lẽ dĩ nhiên: “Đương nhiên là nguy hiểm.”

“Vậy tôi hỏi lại cậu, công việc như thế này chúng ta có thể làm được bao nhiêu lần nữa?”

Tôi suy nghĩ một lát, và cuối cùng nói, “Tôi không biết, vì có khi tôi sẽ chết vào một ngày nào đó.”

Nha cô cười nói: “Cho nên, chúng ta phải theo đuổi loại lợi ích tối đa nhất, không phải dạng như cậu làm việc nguy hiểm để mà nói chuyện lương tâm. Tôi hỏi cậu, lương tâm đáng mấy đồng tiền? Quan trọng nhất là phải sống tốt.”

Tôi không nhịn được nói: “Nếu kiếm được nhiều tiền mà chọn từ bỏ lương tâm, liệu cô có yên tâm mà sống qua ngày không?”

Nha cô nói: “Tôi quản nhiều như vậy làm gì. Tôi chỉ biết rằng tiền bạc có thể mang lại cho tôi những thứ tôi muốn. Chỉ mấy người nghèo khổ mới nói như cậu, theo tôi thấy, cái gì mà cần lương tâm ấy à, đó chỉ là mấy lời biện hộ của mấy người nghèo túng mà thôi.

Câu nói này……

Tôi cảm thấy quan niệm sống của tôi và nha cô chỉ đơn giản là khác nhau.

Tôi bất lực nói: “Được được, cô muốn nói gì thì nói. Dù sao chúng ta chỉ là cộng sự nhất thời, cũng chẳng phải bạn bè chí cốt gì.”

“Xem ra cậu cũng biết điều đấy …” Nha cô chậm rãi nói, “Vậy được rồi, chúng ta về nhà trước đi. Tôi có thể nhìn thấy âm khí của cậu đang mất cân bằng. Để Tiểu Nhã giúp cậu xử lý trước cái đã.”

“Ừm……”

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy việc này rất là phiền toái. Giả sử không có Tiểu Nhã bên cạnh, tôi phải làm sao bây giờ?

Nha cô lái xe máy chở tôi về nhà. Khi vừa dừng xe, cô ấy bất ngờ hỏi: “Mỗi lần ngồi xe máy chen chúc với tôi, cậu thấy khó chịu lắm đúng không?

Tôi nghĩ nghĩ một lát, nói: “Nếu mùa thu hoặc đông thì vẫn còn tốt, còn mùa hè à, cái cảm giác da thịt dính chặt vào ghế như này thật sự là không chịu nổi, rất nóng.”

“Ừ, nếu mà có tiền thì sẽ không như vậy nữa …” nha cô cười nói: “Nếu mà có tiền thì chúng ta sẽ mua xe ô tô, lúc đó bật điều hòa lên thì thoải mái biết bao nhiêu chứ?”

Việc này……

Tôi thực sự không nghĩ đến, cô ấy lại kéo về cái việc này.

Tôi bất lực xua tay nói: “Được rồi được rồi mà, cô không cần phải thuyết phục tôi theo quan điểm của cô. Trong cuộc sống mỗi người đều có tam quan khác nhau. Tôi sẽ không ép buộc cô nghe theo tôi, thế nên cô cũng không cần thuyết phục tôi, chỉ cần trong lòng mỗi người đều có một thước đo, không chạm đến giới hạn cuối cùng của đối phương là được rồi”.

Nha cô cười nói: “Thằng nhóc, còn trẻ tuổi nhưng suy nghĩ trưởng thành đấy!”

Tôi lười đáp lại cô ấy, vừa bước vào phòng thì thấy Tiểu Nhã đang ngồi trêи sô pha xem ti vi. Vừa thấy tôi về, cô ấy lập tức vui vẻ đứng dậy.

“Nhìn kìa, Tiểu Nhã ở đây thật tốt, cô ấy còn xem được ti vi kia kìa…” Nha cô nói, “Mấy cô hồn dã quỷ khác chỉ có thể sống trong những nơi tăm tối bẩn thỉu. Khi nào được đối xử tốt như thế này chứ, cậu nói xem đúng không? “

Tôi gật đầu, ít nhất nhìn thấy Tiểu Nhã có thể sống một cuộc sống đơn giản ở đây, tôi cảm thấy yên lòng không ít.

Nói cách khác, chỉ cần điều gì có thể khiến Tiểu Nhã vui, tôi cũng cảm thấy vui lây.

Tôi ngại ngùng nói, “Tiểu Nhã, âm khí trong người anh lại nhiều rồi.”

“Ừm……”

Triệu Tiểu Nhã bước đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cắn ngón tay của tôi, hút âm khí ra ngoài.

Nha cô ngồi trêи ghế sô pha đang chìm trong suy nghĩ, cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Tôi định đòi 300.000 nhân dân tệ.”

“Nhiều như vậy?”

“Ừ, nếu mọi việc xong xuôi, tôi sẽ chia cho cậu 150.000 tệ…” Nha cô thì thào, “Thế nào, cậu có hứng thú không?”

———————-
 
Chương 49: Trường hợp khẩn cấp


Chương 49: Trường hợp khẩn cấp

Tôi bình tĩnh gật đầu trước lời dụ dỗ của nha cô.

Một trăm năm mươi nghìn đối với tôi mà nói … thực sự không có khái niệm

gì.

Tôi chưa đi làm, nếu mà tôi đi làm rồi và phải lo toan tiền củi, gạo, dầu, muối mỗi ngày thì có thể tôi sẽ cảm nhận được số tiền mười lăm vạn nhân dân tệ là lớn như thế nào.

Nhưng tôi chẳng có kinh nghiệm làm việc hay chi tiêu gia đình gì cả, nên tôi thực sự không biết ý nghĩa của mười năm vạn tệ, chỉ là tôi cảm nhận được, đây là một khoản tiền lớn, bố mẹ tôi sẽ phải dành dụm rất rất lâu mới có được.

“Nhưng vấn đề là, như cô đã nói, ông chủ Lý là người cô gặp thường xuyên. Vậy thì chúng ta làm sao mới ôn thỏa đây?”

Nha cô cười và nói: “Tôi đã nghĩ ra một cách, đó là dựa vào buôn bán để lấy số tiền này!”

“Ý gì?”

“Tôi sẽ khiến cho việc này trở nên khủng khϊế͙p͙ hơn, và sau đó sẽ thỉnh thoảng tiết mơ hồ những gì chúng ta đã biết …” Nha cô giải thích, “Tiếp theo tôi sẽ bàn bạc với ông chủ Lý về việc bán đứt khách sạn này, và tôi sẽ tính phí hoa hồng là ba mươi vạn”.

Tôi thắc mắc hỏi: “Ông ta dựa vào cái gì mà đưa cho cô nhiều tiền thế?”

Nha cô dửng dưng đáp: “Bằng vào việc tôi không xử lý chuyện này thì không ai dám mua khách sạn của ông ta. Nếu tôi không chịu giải quyết, khách sạn của ông ta chắc chắn sẽ không hoạt động nổi nữa! Vả lại ông chủ Lý cũng là một người thông minh, ông ta sẽ hiểu ý tôi thôi. “

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng không hiểu lắm.”

“Việc này không cần cậu phải ra ngoài. Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ thương lượng chuyện này với ông chủ Lý.”

Tôi gật đầu, nha cô đã có tính toán riêng vậy thì để cô ấy đi đi. Dù sao tôi cũng chẳng biết phải làm như thế nào.

Nha cô lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ Lý: “Ông chủ Lý, việc này tôi xem như là đã có chút manh mối rồi, hay là tôi với ông ra ngoài nói chuyện một lát đi. À … được, tôi sẽ đến chỗ ông.”

Cô ấy cười hì hì bảo tôi ở nhà đợi tin vui, cô ấy còn nói trong phòng có máy tính đấy, bảo tôi vô chơi thoải mái. Tôi tiễn nha cô đi, lại không được ở quá gần Tiểu Nhã, nên tôi đành phải vào phòng nha cô chơi máy tính.

Cũng tốt, đã mấy ngày rồi tôi chưa đến trường, không biết các bạn trong lớp có nhớ tôi không. Tôi đăng nhập vào QQ, thấy các bạn trong lớp gửi cho tôi rất nhiều lời hỏi thăm. Tôi cảm thấy rất ấm áp khi đọc những tin nhắn ấy. Trong số những tin nhắn ấy, tôi chú ý đến một cái tin có vẻ không giống lắm.

Đó là video của một bạn nam cùng lớp gửi tôi, nói rằng muốn cho tôi xem một cái này hay ho lắm. Tôi bấm vào video để xem, lập tức đơ người. Trong video có hai người một nam một nữ đều không mặc gì cả, đang say sưa làm mấy việc không dám miêu tả.

Vấn đề là … căn phòng trong video trông rất quen thuộc! Tôi vô thức gửi một tin nhắn hỏi: “Đây là cái gì?”

Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên bạn học nhanh chóng nhắn lại cho tôi: “Mẹ kiếp, quá đã phải không? Là một cặp vợ chồng người địa phương thuê phòng ở khách sạn Hoa Phong. Ông chủ ở đấy đã bán đoạn video này. Kϊƈɦ thích không?”

Việc này … Thảo nào nhìn quen quen, hóa ra là khách sạn Hoa Phong!

Tôi vừa mới ra khỏi khách sạn Hoa Phong, có thể không quen mắt hay sao?

Vậy thì ông chủ Lý đích thực là một tên cặn bã, ông ta còn ghê tởm hơn tôi tưởng, là chủ khách sạn, vậy mà ông ta còn dám lắp camera trong phòng!

Đợi một chút!

Trong lòng đột nhiên giật nảy một cái. Bằng cách này … rất có thể ông chủ Lý đã phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa tôi và nha cô rồi!

Nếu như vậy, nha cô chẳng phải đang gặp nguy hiểm hay sao?

Trời ơi! Phải nhanh chóng liên lạc với cô ấy, nếu không được thì rắc rối lớn rồi!

———————-
 
Chương 50: Đạp cửa


Chương 50: Đạp cửa

Đáng chết!

Nếu mà ông chủ Lý đúng thật lắp camera ở trong phòng, vậy những gì tôi và nha cô nói trước đó, ông ta toàn bộ có thể nghe thấy rõ ràng rồi! Vậy thì nha cô đi tìm ông ra chính là đi tìm chết!

Tôi cố gắng nghĩ mọi cách để liên lạc với nha cô, tôi chỉ có số điện thoại của cô ấy, nhưng tôi lại không có điện thoại di động. Vì thế, tôi vội vàng nói với Triệu Tiểu Nhã rằng tôi sẽ ra ngoài, sau đó tôi vội vã đi ra ngoài tìm một cửa tiệm nào đó để gọi điện. Nhưng mà tôi bấm xong số điện thoại, phía bên kia lại không hề vang lên bất cứ âm thanh nào cả. Ông chủ đang bóc hạt dưa, thấy tôi gọi điện, ông ta thắc mắc hỏi: “Đường dây đã bị cắt rồi, giờ người nào cũng có điện thoại di động. Ai còn muốn gọi điện thoại công cộng chứ”.

Tôi vừa nghe thì sững người, bây giờ làm biết làm sao! Tôi cần phải gọi điện cho cô ấy càng nhanh càng tốt! Lẽ nào tôi phải trực tiếp đến khách sạn Hoa Phong để tìm cô ấy ư? Làm như vậy,

khả năng gặp nguy hiểm là rất lớn. Trong lòng gấp đến bốc hỏa, nhưng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng vội đi về phía khách sạn Hoa Phong.

Khi đến khách sạn Hoa Phong, tôi không bước vào ngay mà cẩn thận nấp bên ngoài, ngó xem ông chủ Lý có ở bên trong hay không.

Nhưng mà chỉ có một người phục vụ còn ông chủ Lý thì không thấy đâu. Tôi đoán rằng ông ta đã đi gặp nha cô rồi, vì vậy tôi bước vào trong rồi hỏi trực tiếp nhân viên ở quầy: “Ông chủ Lý đang ở đâu?”

“Ông ấy không ở đây …” nhân viên tùy tiện đáp, “Đi ăn cơm với bạn rồi.”

Tôi gật đầu, tôi biết người nhân viên này chắc chắn không biết gì về vụ giết người của ông chủ Lý, dù sao thì ông ta cũng chẳng phải là một kẻ ngốc mồm đi kể lể khắp nơi nên tôi tiếp tục: “Anh có biết ông ta đi ăn ở đâu không?”

Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không biết, nhưng có lẽ ông ấy sẽ đến Tycoon Steak House đấy.”

“Tycoon Steak House?”

“Ừ, đấy là nhà hàng do ông ấy tự mở, ăn ở đó trông cũng có thể diện, lại còn không phải mất tiền nữa.”

“Tốt quá, cảm ơn anh nhiều!

Tôi vội vã rời khỏi khách sạn Hoa Phong, nhanh chóng gọi một chiếc xe điện ba bánh, nói với người lái xe: “Đưa tôi đến nhà hàng Tycoon Steak House!”

“Hơi xa đấy, tám tệ nhé.”

“Tám tệ thì tám tệ, mau đi thôi!

Tôi trèo lên xe ba bánh, người lái xe thấy tôi ngồi vững rồi vội nhấn ga phóng đi. Khi tôi đến Tycoon Steak House, thấy bức tường của nhà hàng này là làm bằng kính, tôi không dám đi vào mà ở ngoài cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nha cô. May mắn là tôi đã thấy chiếc xe máy của cô ấy đậu ngoài cửa, nói rõ rằng nha cô và ông chủ Lý chắc chắn đã đến đây ăn cơm.

Nhưng! Tôi vẫn không tìm thấy nha cô! Trừ khi bên trong còn có phòng riêng nữa?

Lòng nóng như lửa, bây giờ tôi cũng chẳng có thời gian mà quan tâm nhiều như vậy. Tôi bước thẳng vào trong và hỏi một người phục vụ: “Ông chủ Lý ở đâu? Ông ta chắc đang ăn ở đây phải không?”

“À, ông ấy đang ở một phòng bao trêи tầng hai …” người phục vụ nói, “Tôi sẽ chỉ cho cậu.”

“Không cần, để tôi tự đi!”

Tôi bước vội lên cầu thang, quả nhiên có một phòng bao đang đóng chặt cửa. Tôi cố gắng đẩy, nhưng cửa bị khóa từ bên trong không thể mở được. Thấy thế tôi bèn gõ nhẹ cửa, bên trong nhanh chóng vang lên giọng nói của ông chủ Lý: “Ai?”

Tôi cố gắng học ngữ điệu của người phục vụ vừa nãy nói: “Kính chào ngài, tôi là người phục vụ.”

Một thoáng trầm mặc, giọng nói của ông chủ Lý lại truyền đến: “Tôi không cần phục vụ, cậu cứ đi làm việc khác đi.”

Chết tiệt!

Chắc chắn bên trong đang có chuyện gì rồi! Tôi nhấc chân đạp mạnh vào cửa! Phòng bao này chỉ là phòng dùng vách ngăn ra nên cửa cũng không kiên cố gì, tôi đạp thật mạnh một cái thì cánh cửa lập tức mở ra ngay.

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người tôi đều choáng váng …

———————-
 
Chương 51


Chương 51:

Trong phòng riêng, nha cô không biết vì sao lại ngất ra đó, ông chủ Lý thì đã trói tay cô ra đằng sau ghế. Ông ta cầm ghế, quay ra ngây ngốc nhìn tôi. Rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, nhanh chóng xông về phía tôi. Trong lòng tôi rất sợ, nhịn không được mà chửi vài câu, trực tiếp đá một chân lên bụng ông ta. Ông chủ Lý bị đá kêu đau một tiếng, lùi về sau hai bước. Ông ta bất ngờ lấy chiếc ghế bên cạnh, hướng về phía tôi mà đập. Tôi nhảy vội về sau khiến cho ông ta không đập trúng tôi. Lực quán tính của chiếc ghế khiến cho ông ta đổ về một bên, tranh thủ cơ hội tôi lại đá một phát vào bụng ông ta.

Đồng thời tôi còn hét lớn: “Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ.”

Dường như tôi đã dùng toàn bộ sức lực của bạn thân để hét, tưởng như sắp xé rách cổ họng đến nơi. Bởi vì tôi biết ông chủ Lý là một người đàn ông trung niên dẻo dai khỏe mạnh, đứa thanh niên trẻ như tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta, có khác biệt cực lớn về vóc dáng. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là gọi người qua đây. Quả đúng như vậy, ông chủ Lý nghe thấy tôi hét, ông ta nhất thời thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhỏ giọng: “Dừng, dừng chiến.”

Tôi tức giận: “Ông đây không quan tâm ông có dừng chiến hay không, hãy thả cô ta ra trước.”

“Tôi thả là được, cậu đừng hét gọi người nữa.”

Ông chủ Lý nhanh chóng tháo dây thừng, mà lúc này người phục vụ cũng đi đến nơi, cô ta nghi ngờ hỏi: “Xin chào, cho hỏi có gì cần tôi giúp?”

“Rót cho tôi cốc nước”, tôi trầm giọng.

“Được rồi, xin đợi chút.”

Nhân viên phục vụ đi xuống, tôi nhanh chóng tiến lên đỡ nha cô, tránh cho cô ngã ra nền đất. Ông chủ Lý lạnh lùng nhìn tôi, ông lạnh giọng: “Tên nhóc, có những chuyện tốt nhất không nên quan tâm, nếu không chính là đem đến rắc rối cho bản thân.”

“Ông đừng có hù dọa tôi, không có tác dụng”, tôi lắc đầu, “bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đi, ông có thể thử ngăn cản tôi nhưng tôi đảm bảo sẽ đem hết những gì mình biết nói hết ra.”

Ánh mắt của ông chủ Lý trở nên càng hung ác, lúc này người phục vụ cũng đi lên đưa cho tôi một ly nước. Tôi dùng tay chỉ chỉ, ám thị bên trong có ông chủ Lý đang ngồi còn tôi kéo nha cô ngồi bên cửa. Ông ta châm thuốc, trầm giọng: “Tôi cũng không phải người nhỏ mọn, nhưng người phụ nữ này vừa mở miệng đã đòi ba mươi vạn, cho rằng tôi mở ngân hàng sao? Thế này đi, dù rằng tôi và cô ta chưa đàm phán ổn, chi bằng cậu bàn bạc với tôi, đưa ra một mức giá.” – “Tôi ra giá?”

Tôi cười lạnh: “Vậy tôi nói thật với ông, một chút tiền tôi cũng không cần, chỉ muốn ông gặp báo ứng. Vừa hay tôi cũng luôn phản đối quan điểm của cô ta, tôi cho rằng loại người khốn nạn như ông thì nên lấy tính mạng ra để trả giá.” – “Cậu”

Ông chủ Lý đơ ra, ông ta thấy tôi kϊƈɦ động, chỉ có thể mềm mỏng: “Thế này đi, hôm nay coi như tôi sai, tôi xin lỗi các cậu. Vấn đề là cô ta quả thật là yêu cầu quá nhiều, ba mươi vạn tôi không có đủ. Tôi về trước, cậu thương lượng lại với cô ta.”

Nói xong ông ta đứng dậy định đi, tôi nói luôn: “Ông đứng yên cho tôi.”

“Làm gì?” – “Ông không được đi.”

“Được, thế cậu đỡ cô ta đi trước.” – “Không, tôi không thể nhấc cô ta, như thế thì tôi sẽ quay lưng với ông.”

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, cậu cũng quá cảnh giác rồi. Rốt cục cậu muốn gì?”

Tôi nhìn cốc nước ở trêи bàn, cầm nó lên tạt vào mặt nha cô, không có ý tốt nói: “Con mẹ nó, cô tỉnh dậy cho tôi.”

———————-
 
Chương 52


Chương 52:

Dưới sự tác động của tôi, nha cô cũng đã tỉnh lại. Cô tỉnh lại nhìn xung quanh rồi lại nhìn ông chủ Lý. Rất nhanh cô đã phản ứng lại, kinh ngạc: “Trời ơi, là cậu cứu tôi sao?”

“Cô là cái đồ mất mặt, còn nói là qua đây đàm phàn giá cả, kết quả suýt chút nữa đã đàm phán luôn cả mạng rồi.”

Cô nhỏ giọng: “Tôi cũng không biết vì sao hắn ta lại biết được kế hoạch của tôi.”

Tôi lạnh lùng nói: “Cái tên buồn nôn này đã lắp đặt camera ở trong phòng khách sạn, chuyện của chúng ta hình như đều bị hắn biết rõ.” – “Chuyện này”

Nha cô mở to mắt, không dám tin: “Cũng quá kinh rồi, vẫn may khi tôi tắm đã mặc cả đồ bơi.”

Cô nhìn ông chủ ý một cách hằn học, không có nhã ý nói: “Nếu như mọi chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng thẳng thắn đi, cũng chẳng cần giấu diếm lẫn nhau. Ông chủ Lý, ông đừng giả vờ không biết với tôi, xác chết trong phòng rốt cuộc là thế nào?”

Ông chủ ý trầm ngâm một lát, thở dài: “Tôi lo rằng các cậu sợ có vấn đề.”

“Ý gì?” – “Trong phòng có xác chết đó”

Ông chủ Lý nhún vai: “Tôi mở khách sạn, trong phòng không thể có những thứ đó.”

“Con mẹ nó!”

Nha cô nhất thời ngơ ra, cô vội vã: “Có phải hắn ta đã đem xác chết đi không?”

Chuyện này, rất có khả năng. Nếu như ông chủ Lý vẫn luôn quan sát chúng tôi qua camera thì có lẽ đã sớm có chuẩn bị. Quả là có chút buồn nôn.

Ông chủ Lý thở dài: “Tôi hôm nay muốn mời cô ăn bữa cơm nói chuyện, ai biết lại thành ra hiểu lầm lớn như thế.”

“Ông đừng có giả vờ nữa”, tôi cười lạnh, “ông không phải là muốn giết người diệt khẩu sao? Nếu như tôi đoán không sai, ông đã thương lượng xong với vợ mình rồi. Cô ta phụ trách vứt thi thể, ông chịu tránh nhiệm xử lý chúng tôi.”

“Tôi thật sự không hiểu các cậu đang nói cái gì, nếu như các cậu thích nói điêu thì tôi sẽ không ở đây tiếp nữa.”

Nói xong ông ta đứng dậy, nét mặt bình tĩnh đi ra ngoài. Tôi cảnh giác nhìn theo ông ta, chỉ cần ông ta lại gần tôi sẽ tránh qua một bên. Sau đó ông ta quả thật đi khỏi.

“Hắn, hắn ta rất nham hiểm, chúng ta phải làm sao mới tốt?” – “Đừng hoảng.”

Tôi nghiêm túc nói: “Ông ta rất có thể chỉ đang dọa chúng ta, cô nghĩ kĩ xem, từ khi chúng ta rời khỏi khách sạn đến bây giờ thì chỉ có một tiếng. Nếu như ông ta muốn di chuyện thi thể thì làm sao nhanh thế được? Dù gì khách sạn cũng có người qua lại, không dễ ra tay như vậy.”

“Ý của cậu là?” – “Ông ta đang dọa chúng ta.”

“Lời này là thật?” – “ Ông ta đang đánh cược, cược rằng cô vì uy hϊế͙p͙ ông ta mà nghĩ cách, do đó sẽ không lập tực vạch trần ông ta.”

Nha cô gật đầu: “Quả thật tôi sẽ không vạch trần ông ta, dù gì chỉ cần tìm cơ hội thì có thể kiếm được bộn tiền.”

“Vấn đề là bây giờ chúng ta không có cách nào để vào trong khách sạn Hoa Phong, ông chủ Lý chắc chắn sẽ chặn ở cửa, đánh chết cũng không cho chúng ta vào”, tôi hít sau, “Nếu như chúng ta tìm ra chỗ giấu thi thể thì có thể lấy về quyền chủ động.”

Nha cô vội vã: “Vậy cậu mau nói phải làm sao?”

Tôi suy nghĩ một lát, trong đầu nảy ra một kế sách. Có lẽ thành công

———————-
 
Chương 53


Chương 53:

Cách của tôi rất đơn giản, hiện tại ông chủ Lý nhất định không để chúng tôi vào trong điều tra vậy thì chỉ có thể tìm người giúp chúng giữ ông chủ Lý lại không phải là được rồi sao? Vấn đề là ai sẽ ngăn cản ông chủ Lý đây? Tự nhiên có người giúp chúng ta giữ chân ông ta mà còn thật lòng thật dạ muốn làm phiền ông ta, thế thì chỉ có thể là đôi nam nữ bị chụp hình trong khách sạn.

Tôi biết được ông chủ Lý muốn đối phó với nha cô là bởi vì bạn học gửi cho tôi video của đôi nam nữ trong khách sạn. Bên trong video đôi tình nhân đó đều nói tiếng địa phương, tôi có thể khẳng định bọn họ là người bản địa. Tôi nhanh chóng kéo nha cô về nhà, sau đó đem video gửi ra ngoài. Tôi gửi vào trong tin nhóm của người bản địa, chỉ cần vào trong nhóm thì có thể gửi được video đi. Nói thật lòng tôi cảm thấy có chút hổ thẹn bởi vì thế nào chăng nữa cũng là đang phát đi video riêng tư của họ. Nhưng tôi biết rằng video này đã lan truyền rồi, sớm muộn cũng sẽ bị đôi tình nhân đó phát hiện. Ngay cả bạn học của tôi cũng đã có video của họ, huống hồ là những người bản địa khác. Dù tôi không thể ngăn cản được bão tố nhưng tôi có thể khiến cho bão tố đến nhanh hơn chút. Nha cô há hốc nhìn tôi phát đi video, cô lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi bây giờ thật không đơn giản chút nào, xem thôi cũng khiến người ta ngại.”

“Trước mắt không có thời gian để nói những cái này, cô nhanh chóng đến bên ngoài khách sạn Hoa Phong quan sát, có động tĩnh gì thì báo cho tôi, nhớ nick QQ của tôi.”

“Được, bây giờ tôi sẽ kết bạn với cậu.”

Nha cô kết bạn QQ với tôi rồi nhanh chóng ra khỏi cửa. Tôi ngồi trước máy tính không ngừng gửi video đi. Tôi không dùng nick chính của mình để gửi mà dùng một nick ảo để phát, dù gì tôi cũng không muốn bị ban nick.

Hơn 2 giờ chiều, nha cô cuối cùng cũng nhắn tin cho tôi: “Có biến rồi, đôi tình nhân đó đã đến khách sạn làm loạn. Chẳng nói gì mà lập tức đánh nhau. Tôi đang phóng xe về đón cậu, mau chuẩn bị di.”

Rất tốt. Tôi thả lỏng, xem ra kế hoạch của chúng tôi thành công rồi. Tôi nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, vừa đến cửa thì nha cô đã phóng xe đến đón tôi rồi. Tôi nhảy lên xe, hỏi cô: “Tình hình thế nào rồi?

“Chàng trai đó rất hung dữ, cầm gạch đập vào đầu ông chủ Lý. Tôi chỉ đứng một bên xem cũng thấy dữ tợn.”

Tôi gật đầu: “Đó là báo ứng mà ông chủ Lý gặp phải, có vẻ lát nữa ông ta sẽ được đưa đi viện, chúng ta đi mau.” – “Ừm”

Chúng tôi phóng xe đến bên ngoài khách sạn Hoa Phong, vừa đến đã thấy bên ngoài rất nhiều người vây xem, chắc là đều hóng hớt. Cả đầu ông chủ Lý đều là máu, lấy tay che đầu, thấy chúng tôi đến sắc mặt liền thay đổi quay người muốn vào trong khách sạn. Một cậu thanh niên nhất quyết giữ lấy ông ta, mắng chửi lớn tiếng: “Khốn kiếp, ông còn muốn chạy đi đâu? Đi với chúng tôi.”

Ông chủ lý vội vàng nói: “Người anh em đừng giận, thế này được không, tôi đồng ý đền tiền. Tôi cũng không đi viện nữa để chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Thế này đi, tôi đền các cậu hai vạn tệ.”

Đôi tình nhân đó đơ ra một lát, họ không ngờ ông chủ Lý sẽ lấy ra hai vạn tệ đền bù nên có một chút do dự. Tôi thấy thời cơ có vẻ sắp qua, nhanh chóng hét lớn: “Khốn nạn, còn dùng tiền giải quyết? Ông coi vợ cậu ấy là bán thân sao, ông coi cậu ấy không có tí tôn nghiêm sao?”

———————-
 
Chương 54


Chương 54:

Vốn dĩ cậu thanh niên đó còn đang do dự, kết quả nghe tôi nói xong, phản ứng lại thì liền chửi lớn: “Khốn kiếp, nói đúng đấy. Ông đây cũng không phải người thiếu tiền, ông nghĩ rằng tiền có thể giải quyết được vấn đề này sao?”

Ông chủ Lý cuống đến phát điên, ông ta nhìn tôi hằm hằm nhưng cậu thanh niên đó đã cho nắm đấm lên người ông ta. Hiện trường hỗn loạn, tôi và nha cô trực tiếp tiến vào trong khách sạn. Không có ai ngăn cản, khuôn mặt ông chủ Lý tràn đầy tức giận nhìn theo chúng tôi. Vào bên trong khách sạn, cả nhân viên và bà chủ đều không ở đó, nha cô trực tiếp tiến vào bàn lễ tân lấy thẻ phòng, rồi kéo tôi lên lầu. Đến phòng 407, chúng tôi nhanh chóng đi kiểm tra đệm giường. Không ngoài dự đoán, đệm giường đã bị thay rồi. Tôi không biết đệm giường bị ông chủ Lý mang đi đâu nhưng trong lòng tôi rất rõ đệm này đi là dễ nhất. Cho dù có người nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ là ông chủ Lý đang vận chuyện vật dụng, nào nghĩ tới bên trong có thi thể.

Nha cô thấy đệm đã bị thay, nhanh chóng hỏi tôi: “Làm sao đây?”

Tôi trầm giọng: “Nhìn tình hình trong nhà tắm, đừng quên có hai thi thể. Chúng ta không cần thiết phải tìm thấy cả hai thi thể, chỉ cần chứng minh được ở đây có thi thể thì ông chủ Lý đó sẽ khó thoát được.” – “Cũng đúng.”

Chúng tôi cùng đi đến nhà tắm, khỏi khỏi thở phào. Gương bị tháo rồi, gạch ốp cũng đã tháo nhưng tường vẫn chưa kịp phá. Ông chủ Lý không phải kẻ ngốc, nếu như bây giờ phá tường thì tiếng phá dỡ ầm ầm thì sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Ông ta nhất định phải tìm một lý dò, tìm thời điểm để âm thầm chuyển dời thi thể trong tường.

“Rất tốt, bây giờ chúng ta giữ thế chủ động, đóng cửa và khóa lại sau đo đục tường ra.”

Nha cô kinh ngạc: “Đập thẳng tường sao?”

Tôi lấy điện thoại của nha cô rồi nói: “Đúng, tôi đứng đây quay video, chỉ cần quay được video thì ông chủ Lý tùy ý cho cô xử lý.”

Nha cô nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, cô nói: “Tên nhóc, tuy rằng cậu nhỏ tuổi nhưng đầu óc cũng không tầm thường.”

“Đừng có nói lời thừa thãi nữa, tôi căn bản không muốn làm cùng cô những chuyện như này. Nếu không phải ông chủ Lý đó là một tên khốn nạn thì tôi sẽ không giúp cô đâu.”

Nha cô cười sau đó chuẩn bị sẵn sàng còn tôi mở máy để ghi hình, vừa quay vừa nói: “Đây là phòng 407 của khách sạn Hoa Phong, chúng tôi ở đây ngửi được mùi tanh tưởi, luôn cảm thấy trong tường có mùi gì đó bốc ra nên muốn phá tường để xem thử.”

“Lý do này có quá gượng ép không?”

“Kẻ giết người không phải tôi và cô, chỉ cần có thi thể là được rồi, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Tôi chỉ đành quay lại từ đầu mà nha cô cũng đã dùng búa đã đập tường. Tường bị đập vỡ một cái lỗ nhỏ rồi dần dần càng lớn. Lúc này chúng tôi thấy xuất hiện bên trong một túi nilon hình người, máu đã sớm khô lại trêи nilon khiến cho người ta nhìn không rõ bên trong túi. Tôi cười lạnh, tắt video.

“Hiện tại, quyền chủ động nằm trêи tay chúng ta rồi”, tôi nói với nha cô, “tôi đột nhiên nhớ ra lời cô nói với tôi về tối đa hóa lợi nhuận, cho nên tôi muốn nói ba mươi vạn này tôi sẽ lấy hai mươi lăm vạn

———————-
 
Chương 55: Đàm phán thành công


Chương 55: Đàm phán thành công

Nha cô ngốc ngốc nhìn tôi, cô ấy nuốt nước bọt, không nhịn được nói: “Cậu không thấy xấu hổ khi nói mấy lời nữa vậy à?”

Tôi lạnh lùng nói: “Cô có công lao gì trong vụ việc lần này không? Cô chỉ nhận lời xử lý mà thôi còn tất cả những việc khác đều do tôi làm. Ngay cả tính mạng của cô cũng là nhờ tôi mới cứu được. Cô còn cái gì không phục hả? “

“Tôi……”

Nha cô đột nhiên không còn gì để nói, cô thở dài thườn thượt, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi đưa cho cậu hai mươi lăm vạn. Cậu nói đúng. Nếu không có cậu, chúng ta một đồng cũng chẳng kiếm được.”

“Ừm, đừng vui mừng sớm quá, lấy tiền tới tay rồi lại nói tiếp.”

Nha cô tiếp tục đập tay vào tường lẩm bẩm: “Ai cũng nói con nhà nghèo sớm biết gánh vác gia đình. Sao mà tôi thấy con nhà nghèo đáng ghét thế nhỉ”.

“Tùy cô ghét.” Tôi nhàn nhạt đáp, sau đó thu dọn đồ đạc, lạnh lùng nói: “Có thể rút lui rồi. Nơi này không thích hợp ở lâu.”

“Ừm.”

Chúng tôi tùy tiện xử lý một ít, sau đó mở cửa đi ra ngoài, xong rồi vội nhanh chóng đóng cửa lại tránh cho có người nhìn thấy tình huống bên trong.

Đợi đến khi ở bên ngoài, nha cô liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của ông chủ Lý, nhưng mà không thấy ông ta đâu.

Tôi hỏi mấy người xem cuộc náo nhiệt gần đấy thì biết được ông chủ Lý đã bị đánh tới mức vào bệnh viện rồi.

Biết được tin ông ta đang ở bệnh viện, nha cô vui mừng như điên: “Yeah, bệnh viện càng tốt. Nơi đó đông người lắm tai mắt. Tôi đến đó thương lượng với ông ta, ông ta nhất định không dám làm hại tôi.”

“Ừm, vậy cô đi đi …” Tôi thở dài, “Lần này nhất định đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa đấy.”

“Yên tâm đi, lần này tuyệt đối sẽ không!”

Tôi gật đầu, nhân lúc này đi về nhà luôn, dù sao mấy việc đòi tiền như này tôi không cần phải đi theo. Hơn nữa từ tận đáy lòng mình, tôi cũng không thích kiểu giao dịch thế này chút nào.

Tôi về nhà chưa được bao lâu thì thấy nha cô vui vẻ trở lại. Vừa bước vào cửa, cô ấy đã cười và nói với tôi: “Tôi đã đàm phán xong với thằng cha đó rồi, ông ta đồng ý đưa ba mươi vạn tiền bịt miệng. Hihi, sau khi tôi cho ông ta xem video, ông ta không dám nói một câu thừa thãi, trực tiếp đồng ý đưa tiền luôn. “

Tôi thở dài một hơi nói nhỏ, “Trong lòng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.”

“Sao vậy?”

“Gia đình nạn nhân không nhận được tiền, và kẻ giết người thì không bị quả báo. Thay vào đó, chúng ta lại là người được hưởng lợi. Việc này chẳng phải quá lạ lùng hay sao?”

Nha cô hờ hững nói: “Cậu trai à, cậu lương thiện quá. Ai mới là người kiếm được số tiền này? Cho nên để cho chúng ta tiêu là đúng rồi!”

Tôi cảm thấy câu nói của nha cô có chút bẻ cong khái niệm, nhưng tôi lười tranh cãi với cô ấy. Chí hướng không giống nhau thì không cần nói nhiều, con người vốn khó có thể thuyết phục người có quan niệm khác với mình.

Tôi hỏi: “Vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với hai thi thể đó?”

“Tôi đã hỏi rồi, đó là anh trai kết nghĩa và chị dâu của ông chủ Lý …” nha cô giải thích, “Ông ta thật sự là một tên súc sinh”

Hóa ra xác chết nam tên là Trương Đại Sơn, nữ là Triệu Kim Cúc. Trương Đại Sơn trước đây kinh doanh vận tải đường dài, năm đó an ninh không tốt, với lại nếu có thể yên ổn làm ăn tại quê nhà thì ai lại muốn phiêu bạt ở bên ngoài nữa chứ.

Vì thế, Trương Đại Sơn đã bàn với ông chủ Lý, họ cùng nhau mở một khách sạn, từ đó huynh đệ cùng nhà làm ăn, kết hôn, sinh con, yên ổn sống qua ngày.

Ai ngờ rằng ông chủ Lý là một không đáng tin cậy. Khi khách sạn kiếm được nhiều tiền, ông ta vừa đánh bạc thua một đống tiền, còn mắc nợ cờ bạc bên ngoài rất nhiều. Không có khả năng trả nợ, ông ta bắt đầu nhòm ngó vào doanh thu của khách sạn …

———————-
 
Chương 56: Chuyện năm đó


Chương 56: Chuyện năm đó

Trương Đại Sơn nào biết âm mưu đen tối đó của huynh đệ mình? Ông ấy hàng ngày chạy xe đi đưa hàng, mong muốn lớn nhất là làm cho khách sạn ngày càng tốt hơn.

Vì thế ông chủ Lý đã lừa dối Trương Đại Sơn suốt một thời gian dài, ông ta liên tục đưa ra đủ loại hóa đơn giả để Trương Đại Sơn đem tiền công từ việc vận chuyển chi trả. Trương Đại Sơn lúc bắt đầu rất tin tưởng vào huynh đệ mình, nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, ông ấy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Kỳ quái?

Tại sao khách sạn này liên tục bị thua lỗ? Có gì đó không đúng ở đây!

Ông ấy cảm thấy khách đến không ít, hẳn là phải thu được rất nhiều tiền mới đúng. Thế tại sao ông chủ Lý hàng tháng vẫn yêu cầu ông ấy tiếp tục rót tiền vào khách sạn chứ?

Sau khi Trương Đại Sơn có suy nghĩ ấy, ông ấy đã thuê một kế toán để bí mật kiểm tra tài khoản của mình.Vừa kiểm tra một cái thì cái âm mưu của ông chủ Lý đã ngay lập tức bị phát hiện.

Tối hôm đó, Trương Đại Sơn vội vã quay lại tìm ông chủ Lý, ông ấy vô cùng tức giận , không thể chấp nhận nổi sự phản bội của ông chủ Lý, hai người đã cãi nhau rất lớn, ông ấy nói sẽ đưa ông chủ Lý ra tòa!

Ông chủ Lý trong lúc nóng vội đã lợi dụng sự bất cẩn của Trương Đại Sơn và lấy một chiếc búa rồi lấy mạng ông ấy. Sau đó, ông ta đã giấu xác Trương Đại Sơn trong nệm.

Hai ngày sau, chị dâu Lưu Kim Cúc cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, tại sao chồng bà lại đột nhiên mất liên lạc?

Ông chủ Lý là một người thận trọng, ông ta nghĩ rằng dù sao thì anh ta cũng đã giết một người rồi, thì giết thêm một người nữa thì cũng chẳng là vấn đề.

Như câu tục ngữ đã nói thà phụ trời phụ đất chứ không phụ mình, ông chủ Lý chính là có quan niệm như vậy. Vì thế, ông ta đã giết luôn Lưu Kim Cúc và chôn bà ấy trong phòng tắm. Lúc đầu, ông ta cũng nghĩ đến việc đem xác đi. Nhưng sau một thời gian dài, ông ta nghĩ điều này cũng tốt. Có một câu nói rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Ông ta cảm thấy dù sao khách sạn cũng luôn nằm trong tầm mắt của ông ta. Chi bằng cứ để xác ở đây để tiện quan sát.

Ai ngờ được sau một thời gian dài, phòng 407 đột nhiên xảy ra mấy chuyện kỳ

lạ này. Mặc dù ông chủ Lý là một người cẩn thận và cảnh giác, nhưng ông ta vẫn rất sợ ma quỷ. Ông ta sợ rằng đây là ma quỷ trả thù nên mới thuê nha cô đến để điều tra việc này. Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì có thể biến nha cô thành kẻ chết thay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đã tìm ra chân tướng vụ việc năm xưa, từ đó mang đến cho ông ta phiền toái lớn như vậy.

Khi tôi nghe xong toàn bộ câu chuyện, tôi không thể kiềm được tiếng thở dài. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tôi, nha cô tò mò nói: “Sao lại thở dài, chúng ta vừa kiếm được một món lớn đấy.”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới một câu.”

“Câu gì?”

“Mỗi khi phạm nhân khóc, nói rằng họ đã sai, họ không thực sự hối hận về tội ác mà họ đã gây ra …” Tôi thì thào, “Họ chỉ khó chịu vì sự ngu ngốc của bản thân, khó chịu tại sao để bị bắt mà thôi. “

Nha cô hoài nghi hỏi: “Cậu để tâm đến điều này à?”

“Đúng, có phải là rất ấu trĩ hay không?”

Nha cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không thể nói rõ, vì tôi nghĩ, quả thật cậu còn trẻ nhưng suy nghĩ của cậu rất trưởng thành, và tam quan của cậu cũng rất ngay thẳng trong sáng. Thực ra, tôi cũng biết rõ mấy tật xấu của mình, vì vậy tôi thực sự bội phục cậu từ tận đáy lòng mình. “

Tôi ừm một tiếng, không có hứng thú với câu nói này lắm.

Nha cô đột nhiên cười nói: “Đừng thở dài nữa, vui lên nào, tôi có đồ tốt cho cậu đây!”

Đồ tốt?

Tôi ngẩn người ra, bà cô này có thể cho tôi cái thứ tốt đẹp gì?

Cô ấy nắm lấy tay tôi bước ra ngoài, mỉm cười nói: “Một lúc nữa đừng có vui tới mức nhảy cẫng lên đấy!” 

———————-
 
Chương 57: Cát máu tinh khiết


Chương 57: Cát máu tinh khiết

Tôi bị nha cô làm cho không hiểu ra sao cả. Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, sao lại có bộ dạng thần bí như vậy? Cô ấy dắt tôi ra chiếc xe máy, rồi mở chiếc hộp phía sau và cười nói: “Nhìn đi!

Bên trong là một chiếc điện thoại di động Iphone mới 100%! Tôi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại Iphone đời mới, sau đó nha cô cầm chiếc hộp đặt vào lòng bàn tay tôi, hỏi: “Thích không?”

“Cái này?”

Tôi nuốt nước bọt không kìm được hỏi, “Nó sẽ không quá đắt chứ?”

Nha cô không chút để ý nói: “Không có vấn đề gì, dù sao cậu cũng đang cần điện thoại di động, không phải mấy người trẻ tuổi đều thích cái này sao?”

Tôi nói theo bản năng nói: “Tôi có mấy đứa bạn học nhà cũng khá giả, mà cũng không dám dùng cái điện thoại này. Dù sao cũng đắt quá, những năm sáu ngàn liền.”

“Hahaha, đừng khách sáo, cậu đã giúp tôi thành được một đơn hàng lớn như vậy, tôi còn tính toán với cậu cái điện thoại này làm gì? Nào, mau lại đây, nhìn xem!”

Tôi nuốt nước miếng, gỡ bỏ giấy đóng gói, nha cô lại lấy ra một chiếc sim điện thoại, cười hì hì nói: “Đã nhờ người cắt sim ra cho cậu rồi, mau dùng đi tôi xem!”

Tôi thử kϊƈɦ hoạt điện thoại, nói thật là tôi không biết sử dụng cái này, phải học từ từ học mới được. Sau khi dùng một lúc, tôi bắt đầu trở nên thích không nỡ buông tay.

Tôi tải xuống app QQ và WeChat. Không lâu sau khi đăng nhập, các bạn cùng lớp lũ lượt gửi tin nhắn cho tôi.

“Đ tin! Sao tự nhiên dùng Iphone, người có tiền a!”

“Tử Trần, đây là điện thoại của cậu à?”

“Trời ơi, đúng là thổ hào, kết bạn nhá!”

Tôi thắc mắc: “Làm sao họ biết tôi dùng Iphone nhỉ?”

“Có mấy dòng hiển thị điều đó…” Nha cô cười hỏi, “Giờ cậu thấy thế nào?”

Tôi nghĩ một chút, thành thật ngượng ngùng nói: “Nói thật là tôi cảm thấy rất sảng kɧօáϊ. Cái cảm giác đã ghiền mà các bạn trong lớp không có, chỉ mình tôi có hihi.

Nha cô giễu cợt nói: “Tất nhiên rồi, cậu có trưởng thành thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một cậu nhóc mà thôi.”

Tôi nằm trêи ghế sofa và nghịch điện thoại. Nha cô lấy cho tôi một xấp sách giáo khoa rồi bảo cô ấy cần đưa Tiểu Nhã ra ngoài làm một số việc, dặn tôi đừng chỉ cắm đầu vào điện thoại phải nhớ học bài nữa.

Nhưng trong lòng tôi lúc này làm gì còn ý nghĩ học tập nữa,một người chưa từng có điện thoại di động như tôi, cuối cùng cũng hiểu rõ điện thoại di động thú vị như thế nào.

Tôi chơi một mạch từ trưa đến tận tối, đến tận khi nha cô về, tôi mới cảm thấy thời gian tôi chơi thực sự rất lâu rồi. Tôi dụi dụi mắt hỏi cô ấy, “Cô đi đâu vậy? Bên ngoài nắng to như vậy, Tiểu Nhã không bị thương chứ?”

“Đi lấy một ít đồ thôi, cậu yên tâm, có tôi rồi còn sợ cô ấy bị thương à …” Nha cô cười nói, “Nào, cậu mau tới xem đồ tốt chúng tôi vừa lấy về này.”

Cô ấy đặt một cái hộp lớn trêи bàn, tôi mở hộp ra và thấy bên trong chứa đầy một loại bột gì đó màu đỏ.

Tôi thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì? Có phải chu sa không?”

“Thật là ngốc …” Nha cô nói, “Nhìn vậy là liên tưởng đến chu sa à, cậu bình thường xem phim nhiều quá rồi đấy? Nhưng mà cậu đoán sai rồi, đây không phải là chu sa.”

“Nếu nó không phải là chu sa, thì nó là gì?”

Nha cô thấp giọng nói: “Cái này gọi là cát máu tinh khiết, là thứ tốt để đối phó với yêu ma. Nói tóm lại, đây là một thứ giống như hạt cát được lấy ra từ xác người chết thối rữa ở dưới đất.”

Tôi nghe vậy rùng mình một cái: “Cô muốn tôi bôi cái thứ này lên mũi dao à?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi!”

Nha cô cong môi nói, “Tôi muốn cậu ăn nó!” 

———————-
 
Chương 58: Ông chủ lý xảy ra chuyện


Chương 58: Ông chủ Lý xảy ra chuyện

Ăn … Ăn cái thứ này?

Tôi trố mắt, há hốc mồm không dám tin: “Cô đùa tôi à, bảo tôi ăn cái thứ kinh khủng này á?”

Nha cô giải thích: “Cậu bây giờ là xác sống, âm khí trêи người vốn đã nặng. Ăn thứ này vào có thể bồi bổ cho cơ thể cậu. Đó là dương khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể người, ăn rất bổ đấy.”

Tôi lập tức nói: “Tôi không muốn ăn!”

“Đừng ngoan cố nữa, sau khi cậu ăn nó, khí âm dương bên trong cậu sẽ cân bằng. Đợi đến khi âm khí của cậu vượt qua người thường, linh hồn của cậu bị làm tổn hại đấy …” Nha cô nói, “Giải thích với cậu thế này nhé, chỉ cần cậu ăn thứ này, thì lúc cậu tấn công quỷ hồn, dù cho cậu nhiễm phải máu tươi của chính mình, cậu vẫn có thể tấn công nó!”

Tôi nghe xong chỗ hiểu chỗ không, chỉ đành thở dài rồi nói: “Nếu mà cô đã nói như vậy rồi thì để tôi nhìn thử chút xem sao”.

Nha cô cười hắc hắc một cái, cô ấy duỗi tay về phía tôi nói, “Vậy thì đưa tiền đây.”

“Đưa tiền?” Tôi kinh ngạc nói: “Tiền gì?

“Tiền thuốc a! Nấu một bát 1.000 tệ!” Nha cô cười nói, “Lẽ nào tôi còn phải chữa trị miễn phí cho cậu sao?”

“Cô!”

Tôi thực sự muốn mắng nha cô, nhưng xét đến bản thân quả thật cần sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đành thở dài: “Vậy thì cô ghi nợ đi”.

“Hê hê, như vậy cũng được.”

Nha cô lấy một bát cát máu tinh rồi vui vẻ lắc lư người đi vào bếp.

Tôi hỏi Tiểu Nhã, “Hai người lấy nó ở đâu đấy?”

“Đây không phải là cát máu tinh khiết …” Tiểu Nhã nhỏ giọng nói, “Nó đến từ một lò mổ chó, cô ấy đã lừa anh.”

“Lò mổ chó?”

“Ừm, bên kia có một lò mổ nhỏ, hình như là có hợp tác với cô ấy, khi nào giết chó đen thì sẽ chọn một nơi cố định để giết. Cát ở chỗ đó đều là màu đỏ, cô ấy dẫn em đi đào đầy một hộp to, còn nữa em cảm nhận được chỗ cát ấy âm khí rất mạnh.

“Đồ khốn kiếp! Vậy mà cô ta lại lừa anh!” Tôi tức giận nói, “Lại còn thu của anh một nghìn tệ một bát, đấy đúng là ăn lãi khổng lồ!”

Tiểu Nhã gật đầu và nói: “Em cũng nghĩ rằng cô ấy không phải là người tốt, anh nhất định phải cẩn thận.”

“Được, anh sẽ cẩn thận hơn.”

Nghĩ đến việc này, tôi lại cảm thấy khó chịu, bà nha cô này thật không biết xấu hổ, đúng thật là trong mắt chỉ có tiền!

Sau nửa giờ, nha cô ngâm nga vài câu hát và đi ra với một bát canh trêи tay. Bát canh có màu đỏ như máu, nói thật là nó có mùi rất tanh, mang đến cảm giác khó chịu vô cùng.

Nha cô cười nói: “Mỗi ngày uống ba bát vào sáng trưa chiều.”

Tôi cười nhạt, “Như vậy không phải mỗi ngày đều phải đưa cô ba nghìn tệ sao?”

“Đúng rồi đó, xem ra cậu tính toán tốt đấy.”

“Thảo nào cô lại đồng ý đưa cho tôi hai năm vạn sảng kɧօáϊ như vậy, hóa ra là lại lấy tiền từ chỗ khác …” Tôi chế nhạo, “Lẽ nào tự tôi không nấu được à?”

Nha cô cười đắc ý nói: “Đương nhiên được, nhưng cậu nghĩ tôi sẽ ngu đến mức để cậu tìm ra công thức bí mật à?”

Việc này …

Thật vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức để cho chúng tôi biết hết mọi thứ.

Nói như vậy, nếu tôi tự nấu thì sẽ không có hiệu quả gì. Tôi chỉ đành cầm cái bát, bịt chặt mũi và uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống hết một bát, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên rất ấm áp, thậm chí còn chút nóng bức.

Bất cứ khi nào tôi cảm thấy quá nóng, bên trong cơ thể sẽ có một luồng hơi lạnh thoát ra cuốn lấy nó, khiến hai luồng nóng lạnh trung hòa, giúp tôi dễ chịu hơn.

“Nhìn khí sắc của cậu, có vẻ phương thuốc bí mật của tôi đang phát huy tác dụng rồi …” Nha cô cười nói, “Tốt rồi, sau khi cậu uống thêm nhiều lần nữa thì nhớ quan sát kỹ sự thay đổi của cơ thể đấy.”

Tôi điềm nhiên nói: “Sự khác biệt lớn nhất là tôi mắc thêm một khoản nợ khổng lồ”.

“Hì hì, thằng nhóc này sao ăn nói khó nghe thế.”

Nha cô đang cười vui vẻ thì bỗng nhiên điện thoại của cô ấy đổ chuông. Cô nhấc máy nghe điện thoại, vẫn còn cười hỏi: “Có chuyện gì?”

Đột nhiên!

Sắc mặt cô trở nên quái dị. Cô ấy đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn tôi rồi lẩm bẩm: “Ông chủ Lý … chết rồi!” 

———————-
 
Chương 59: Tiểu nhã ra tay


Chương 59: Tiểu Nhã ra tay

Chết rồi?

Tôi kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn không được nói: “Ông ta không phải vừa mới thương lượng xong với cô à? Sao lại chết ngay rồi?

“Tôi cũng không rõ nữa …” Nha cô lo lắng nói, “Lần này biết làm sao bây giờ, chúng ta đi đâu lấy tiền bây giờ?”

Tôi nhăn mặt nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến chuyện ấy, mau nhanh đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”

“Đúng vậy! Cậu nói chuẩn!”

Nha cô nhanh chóng kéo tôi đi ra bên ngoài, đi được nửa bước, đột nhiên cô ấy quay đầu lại, nói với Triệu Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã cô đi cùng chúng tôi nhé?”

Tôi nhất thời sửng sốt. Tiểu Nhã đi cùng chúng tôi làm gì?

Triệu Tiểu Nhã cũng không ngờ nha cô sẽ mời cô ấy đi cùng, cô ấy nhanh chóng gật gật đầu: “Được, đốt một con hình nhân thì tôi sẽ xuất hiện ngay.”

“Ừm.”

Nha cô mang theo một con hình nhân, bên trêи đã sớm viết sinh thần bát tự của Tiểu Nhã rồi. Đợi đến khi lên trêи xe máy, tôi vô thức ôm eo nha cô, ngồi vững để chuẩn bị xuất phát đồng thời hỏi cô ấy: “Ông chủ Lý chết ở bên trong bệnh viện ư?”

“Không phải …” Nha cô khởi động xe máy, lắc đầu nói: “Chết ở trong khách sạn!”

Khách sạn?

Tôi sợ giật nảy mình, vô thức siết chặt vòng tay, ôm nha cô càng chặt hơn. Nha cô nhăn mặt nói: “Cậu làm tôi đau đấy, đừng có tỏ ra sợ hãi quá mức như vậy được không hả, tôi sắp bị cậu siết không thở nổi rồi đây này!”

Tôi vội nói: “Hay là sáng ngày mai mới xuất phát đi …”

“Không được, chúng ta đều không biết ông chủ Lý chết như thế nào ….” Nha cô nói, “Nếu mà là do lệ quỷ giết hại, thì chẳng phải mọi người ở cái khách sạn đó đều gặp nguy hiểm rồi sao? Với tính cách của cậu, cậu nhẫn tâm nhìn những người vô tội như vậy chết oan à?”

Việc này .. đúng là như như vậy. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén nỗi sợ trong lòng lại, cùng nha cô đi đến khách sạn Hoa Phong.

Vừa đến nơi, tôi liền nhìn thấy bà chủ Lý đang ngồi ngoài cửa khóc. Bên cạnh bà ấy là thi thể của ông chủ Lý, đang nằm ngay đơ trêи nền đất, đã sớm không còn hơi thở rồi.

Trêи cổ của ông ta, có hai dấu vết móng tay rất sâu, như thể bị ai đó siết cổ cho đến chết. Không ít người vây quanh chỗ này xem náo nhiệt, mọi người náo loạn khẳng định bên trong khách sạn này nhất định có quỷ phá rồi, mặc dù ai cũng ngóng xem phiền toái nhà người khác nhưng đều không dám đến gần xác ông chủ Lý.

Nha cô đến bên cạnh cái xác đó, đờ đẫn hỏi: “Vừa rồi không phải vẫn đang sống sờ sờ ở trong bệnh viện sao?”

Bà chủ Lý khóc nói: “Đúng là như thế, tôi vừa mới mang đồ ăn đêm cho ông ấy xong, kết quả vừa mới quay trở lại thì thấy ông ấy bị bóp cổ chết ở khách sạn rồi.”

Lời nói của bà chủ Lý khiến tôi và nha cô đều bị dọa giật mình. Tôi nhịn không được hỏi: “Bà đến bệnh viện đưa đồ ăn đêm cho ông chủ Lý xong, vừa về thì thấy ông ta đã chết ở bên trong khách sạn rồi à?”

Bà chủ Lý khóc thảm thương đáp: “Đúng vậy.”

Tà môn! ông chủ Lý rõ ràng ở trong bệnh viện, tại sao lại chết ở trong khách sạn?

Nha cô trầm tư suy nghĩ một lát sau đó nói: “Đi, chúng ta trước tiên đến bệnh viện xem xem!”

“Được.”

Tôi nhanh chóng cùng nha cô lái xe đi đến bệnh viện, nha cô vừa xuống xe một cái thuận tiện cầm luôn còn hình nhân đi cùng, cô ấy trầm giọng nói: “Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, đối với quỷ cũng như thế. Tôi chăm sóc cho Tiểu Nhã tốt như vậy, giờ đã đến lúc cô ấy vì tôi ra tay rồi!”

Nói xong, cô ấy lấy ra một cái bật lửa, đốt con hình nhân. Tôi nuốt nước bọt, hỏi: “Cô …cô muốn lợi dụng cô ấy làm gì?”

Nha cô quay đầu lại nhìn tôi, đột nhiên cười lạnh một cái: “Quỷ nhập thân!”

Quỷ nhập thân?

Tôi nghe mà lơ mơ. Cô ấy muốn Tiểu Nhã nhập vào ai cơ? 

———————-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom