Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 60


Chương 60:

Trước cổng bệnh viện rất nhanh nổi lên một trận gió âm. Triệu Tiểu Nhã xuất hiện bên cạnh chúng tôi. Dường như nha cô không nhìn thấy em ấy, quay đầu qua hỏi tôi: “Triệu Tiểu Nhã đến chưa?”

“Đến rồi, ở ngay bên cạnh chúng ta”, tôi nghi ngờ hỏi: “Cô không nhìn thấy em ấy sao?”

“Nếu như cô ấy không tự mình xuất hiện thì tôi không nhìn thấy cô ấy. Đừng quên cậu là mắt âm dương, cậu có thể nhìn thấy cô ấy.”

“Cũng đúng, nếu như cô có thể thấy em ấy thì tất cả những người ở đây đều có thể thấy. Thế sẽ dẫn đến hỗn loạn.”

“Đi, theo tôi vào trong.”

Nha cô đưa tôi vào bệnh viện nhưng lại dừng lại ở chỗ bảo vệ. Cô nói: “Tiểu Nhã, tôi muốn cô nhập vào người bảo vệ đó, để chúng tôi đi vào kiểm tra camera giám sát.”

Triêu Tiểu Nhã nghe thấy nha cô nói rồi nhẹ nhàng bay đến gần người bảo vệ đó. Em đến sau lưng người bảo vệ rồi thổi một cái vào vai. Lúc đầu bảo vệ đó không có chút gì kì lạ nhưng hình như anh ta cảm thấy có gì không đúng nên quay đầu. Nhưng ngay khi quay đầu, người anh ta trở nên mềm oặt rồi ra ngã ra. Triệu Tiểu Nhã nhanh chóng nhập vào người bảo vệ đó, kiểm soát cơ thể anh ta để mở cửa phòng bảo vệ cho chúng tôi. Thật lợi hại! Tôi coi như cũng hiểu rồi, vì sao nói buổi đêm đi đường không được tùy tiện quay đầu. Đây chính là ma thổi đèn trong truyền thuyết. Nha cô thấy tôi ngơ ra, cô nói: “Trêи cơ thể người có ba ngọn đèn sinh mạng, lần lượt ở hai bên vai và trêи đỉnh đầu. Mà ma thì không có hơi thở, bọn họ không thể thổi tắt được ngon đèn sinh mạng. Chỉ có thể dựa vào việc cậu quay đầu để tạo ra gió thổi tắt ngon đèn sinh mạng.”

Tôi tò mò: “Vậy đèn sinh mạng bị thổi tắt mấy cái thì có nguy hiểm?”

“Thổi tắt một đèn, cơ thể yếu ớt, có thể bị ma nhập. Thổi tắt hai ngọn, linh hồn bị phân tách, nguy hiểm đến gần. Thổi tắt ba ngọn, chắc chắn chết.”

Tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, hỏi tiếp: “Vậy nếu như có ma ở sau thổi ngọn đèn sinh mạng của tôi, vậy tôi phải làm sao?”

“Quay người không quay đầu, hiểu không?” – “Hiểu rồi.”

Hai chúng tôi đến trước máy tính trong phòng bảo vệ, nha cô nhanh chóng mở camera giám sát, tìm kiếm nội dung. Phòng bệnh của ông chủ Lý không cso camera nhưng chúng tôi có thể tìm ra camera ở hàng lang trước phòng bệnh.

“Tôi điều chỉnh thời gian đến trước khi xảy ra chuyện một giờ, sau đó tăng nhanh tốc độ để xem có gì thay đổi.”

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không bao lâu sau tôi đã thấy vợ ông chủ Lý xách theo đồ đi vào trong phòng bệnh, có lẽ là đưa đồ ăn đêm cho ông ta.”

Qua một lúc thì bà chủ Lý cũng rời đi. Hành lang yên tĩnh không một bóng người, tầm nhìn cũng có chút không rõ. Đột nhiên ông chủ Lý xuất hiện rồi. Khuôn mặt ông ta đau khổ, lơ lửng trêи không, hai chân đạp lung tung. Từ phòng bệnh đi ra rồi lại bay trong hành lang. Chuyện này…

“Ông ta không thể nào bay lên được, trừ khi…”

Nha cô gật đầu: “Chắc có có quỷ hồn đã bóp cổ ông ta, lôi ông ta đi một mạch đến khách sạn. Nếu như là bị bóp như này thì có lẽ ông chủ Lý đã tắt thở giữa đường rồi.”

“Tôi cứ tưởng rằng quỷ hồn đó sẽ chỉ ở trong khách sạn.”

“Đó chỉ là ý kiến chủ quan của cậu chứ không phải sự thật khách quan.”

Tôi gật đầu, trầm tư: “Vậy chúng ta bắt đầu từ góc độ khách quan. Quỷ hồn đó có khi nào nhắm vào chúng ta?”

Nha cô sững sờ: “Ý gì?”

“Có thể hắn ta cũng biết chúng ta muốn đối phó hắn. Nếu như hắn ta tay trước thì sao?” 

———————-
 
Chương 61


Chương 61:

Câu nói của tôi khiến cho nha cô rơi vào trầm tư. Cô gật đầu: “Quả thật có khả năng này. Tóm lại chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác.”

“Tiếp theo làm thế nào? Tôi đoán là ba mươi vạn của cô không được rồi.”

“Nói lung tung, tuy rằng ông chủ Lý chết rồi nhưng vẫn còn bà chủ Lý.” Nha cô hừ lạnh: “Tôi không thể tay không trở về, tóm lại bây giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, chúng ta quay về trước.” – “Được”

Chúng tôi lại lên xe máy quay trở về khách sạn. Bà chủ Lý không ở đây, người phục vụ nói với chúng tôi cô ấy hỗ trợ tôi điều tra. Vì thế chúng tôi đợi ở tầng 1 của khách sạn, vì để an toàn còn cố ý để cửa mở. Đến mười giờ hơn, bà chủ Lý cũng quay trở về. Cô khóc đến mức hai mắt sưng lên, nha cô kéo tay cô ta, nói một cách chân thành: “Bà chủ Lý, tôi biết trong lòng cô buồn nhưng có một số chuyện tôi nhất định phải nói.”

“Chuyện gì”, bà chủ Lý hỏi.

Nha cô thở dài rồi lấy điện thoại cho bà chủ Lý xem. Video chúng tôi quay hiện lên rõ ràng, bà chủ Lý xem mà chết lặng.

“Chuyện đã đến nước này, cũng không có cách nào giấu cô nữa”, nha cô thở dài, “Năm đó ông chủ Lý giết người anh kết nghĩa cũng chị dâu, bây giờ người anh em kết nghĩa đã hóa thành lệ quỷ quay lại báo thù.”

Bà chủ Lý ngây ngốc: “Chuyện này, chuyện này.”

Nha cô tiếp tục nói: “Hiện tại ông chủ ý đã chết rồi, cô là vợ ông ấy, người tiếp theo bị hại là cô.”

Bà chủ Lý hỏi vội: “Phải làm thế nào mới tốt?”

“Cô không cần sợ, trước đây tôi đã bàn xong với ông chủ Lý rồi, nhất định sẽ bảo vệ cô.”

“Bảo vệ tôi?” – “Đúng, ông ta đồng ý ra giá ba mươi vạn, mời chúng tôi bảo vệ cô.”

“Các người bảo vệ tôi thế nào, các người còn không bảo vệ được tính mạng anh ấy.”

Nha cô nghiêm túc nói: “Thế thì cô hiểu nhầm rồi, là do ông chủ Lý cố ý đấy.” – “Cố ý?”

“Ông chủ Lý tự biết bản thân tội nặng nghiêm trọng, ông ta quyết định lấy cái chết chuộc tội nhưng ông ta không muốn cô gặp nguy hiểm. Cho nên đã mời chúng tôi đến bảo vệ cô.”

Bà chủ Lý nghe có vẻ không tin, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ. Nha cô thở dài: “Cô có thể không tin tôi, nhưng nếu như cô không tin, người tiếp theo chắc chắn là cô.”

“Làm sao tôi biết các người có thể xử lý quỷ hồn?”

“Thế này đi, cô có thể đợi chúng tôi xử lý xong rồi đưa tiền.”

Bà chủ Lý rơi vào trầm tư, cuối cùng nói: “Nếu như các người có thể chúng minh có ma quỷ, tôi có thể đưa các người tiền. Dù sao tôi không tin ma quỷ, tôi càng nghiêng về việc có người âm thầm làm loạn. Chung quy mấy năm nay chồng tôi thích cá cược, chọc phải không ít kẻ thù.”

Tôi ấy điện thoại bật cái video camera giám sát đã xem. Nhìn thấy tình hình trong camera, bà chủ Lý cuosi cùng cũng không còn gì để nói. Bản thân cô cũng có chút sợ hãi, nói nhỏ: “Nếu đã như vậy, thì đành phó thác cho các người.”

“Yên tâm, cầm tiền của người thì phải thay họ tiêu diệt”, nha cô nghiêm túc, “Sắp đến giờ Tý rồi, đến lúc đó lệ quỷ nguy hiểm nhất. Cô nhất định phải nghe lời tôi, không được làm loạn.”

Tôi nhìn bộ dạng nha cô, trong lòng cảm thấy kì dị. Người phụ nữ này rất nhiều lúc trong đầu cũng không phải rất thông minh. Nhưng chỉ có lúc lừa tiền thì đầu óc trở nên linh hoạt hơn. Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Tôi thở dài, sắp đến giờ Tý rồi, ngay cả nơi giấy thi thể Trương Đại Sơn ở đâu cũng không biết. Phải làm sao mới tốt đây? 

———————-
 
Chương 62


Chương 62:

Cách tốt nhất trước mắt chính là tìm ra nơi giấu thi thể. Nha cô từng nói với tôi, quỷ hôn với thi thể là tương thông. Nếu như một người chết bất ngờ hóa quỷ hóa, mà thi thể không được an táng thì lệ khí sẽ càng ngày càng nặng. Vì thế có hai cách, một là an táng để người đó yên. Còn cách thứ hai là trực tiếp thiêu hủy thi thể. Nếu như trước giờ Tý mà tìm được nơi giấu thi thể trong khác sạn rhif có thể khiến lệ khí của lệ quỷ càng ít. Phản ứng đầu tiên của nha cô là đi kiểm tra camera giám sát của khách sạn. Khách sạn này mỗi hành lang đều có camera giám sát, nếu như tra được thì có thể biết ông chủ Lý đã giấu thi thể ở chỗ nào. Nhưng khi chúng tôi mở ra thì phát hiện có điểm không đúng. Video giám sát bị xóa hết rồi.

“Ông chủ Lý này, chắc chắn là ông ta xóa. Sau khi ông ta chuyển thi thể thì đã lập tức xóa video, bây giờ mang đến cho chúng ta bao nhiêu phiền phức.”

“Nếu như không tìm thấy thi thể, đối với chún ta sẽ nguy hiểm lắm sao?”

“Đó là đương nhiên, nếu như không tìm thấy thì chúng ta sẽ phải đối diện với một lệ quỷ rất đáng sợ. Nhưng nếu như tìm thấy rồi…”

Tôi thấy nha cô vươn tay lấy bên trong túi sau lưng ra một cái bình nhỏ. Cô nhẹ giọng: “Tìm thấy thi thể, đổ cái thứ này lên trêи đó thì chúng ta hoàn thanh thuận lợi rồi.”

Tôi nhìn cái bình nhỏ, tò mò: “Đây là cái gì?”

“Ngu ngốc, làm sao tôi có thể nói cho cậu. Nếu như tôi nói cho cậu hết thì khoonh phải để cho cậu học miễn phí các kỹ năng của tôi sao? Muốn biết thì hãy làm thuộc hạ của tôi thêm nhiều ngày đi.”

Nha cô này lại cảnh giác với tôi như vậy.

“Thôi được rồi, tốt xấu gì cô cũng phải nói với tôi cái này tên là gì?”

“Nước trấn hồn.”

“Chỉ cần đổ nước trấn hồn lên trêи thi thể thì có thể khiến cho quỷ hồn quay về cơ thể. Như thế chúng ta có thể nhanh chóng xử lý thi thể.”

“Được vậy bây giờ chúng ta đi tìm thi thể.”

“Khách sạn có tổng cộng sáu tầng, cậu phụ trách tầng bốn đến tầng sáu, tôi phụ trách từ tầng một đến tầng ba” – “Được”

Nha cô thở dài, cô vô cùng nghiêm túc nhìn tôi nói: “Cậu nhất định nhớ rõ, phải cẩn thận. Sắp đến giờ Tý rồi, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian.”

“Biết rồi, tôi đi đây.”

Tôi cầm lấy thẻ phòng đa năng ở quầy, chỉ cần dùng chiếc thẻ phòng này thì có thể mở tất cả các phòng. Đồng thời chúng tôi cũng gọi đinệ thoại cho khách các phòng để cho bọn họ nhanh chóng đi xuống. Có phòng không hiểu vì sao phải rời khỏi, tôi giải thích là khách sạn xảy ra vấn đề với phòng cháy chữa cháy cần nhanh chóng xử lý, còn chấp nhận đền tiền cho bọn họ để bọn họ đến khách sạn khác ở. Các phòng đều nhanh chóng rời khỏi, ai nấy đều rất không vui. Nhưng không còn cách nào khác đây là vì an toàn của bọn họ. Sơ tán các khách hàng đã tốn của chúng tôi không ít thời gian, đợi đến khi vị khách cuối rời đi thì đã là 10 giờ 40 phút rồi.

Nha cô trầm giọng: “Hãy còn hai mươi phút nữa đến giờ Tý, đến lúc đó lệ quỷ sẽ mạnh nhất, nhanh chóng xuất phát, càng nhanh càng tốt.”

Cô chia cho tôi một bình nước trấn hồn, tôi nhanh chóng giữ lấy nhanh như bay lên cầu thang. Nhất định phải đến trước giờ Tý, tìm ra cái thi thể đó.

———————-
 
Chương 63


Chương 63:

Trong khách sạn có thang máy nhưng thang máy vô cùng chậm chạp, còn không nhanh bằng tôi chạy bộ cầu thang. Cách của tôi là chạy lên tầng sáu trước sau đó tìm kiếm từng tầng, như thế tốc độ sẽ nhanh hơn. Khách sạn đêm khuya tối om, ở đây không có đèn cảm ứng âm thanh nên chỉ có thể chạy trong bóng tối. Tôi cúi người để tăng nhanh tốc độ leo lên, như thế này cho dù không cẩn thận ngã cũng có thể lợi dụng hai tay để chống đỡ cơ thể. Yên tĩnh, bên trong khách sạn chỉ có tôi với nha cô. Tiếng bước chân của tôi vọng lại trêи tầng. Tôi chạy nhanh về phía trước, liên tục rẽ lên tầng. Nhưng dần dần tôi nhận ra có gì đó không đúng. Tầng sau… tại sao vẫn chưa đến?

Rất nhiều khách sạn đều dán số tầng, khách sạn của ông chủ Lý tất nhiên cũng sẽ có. Nhưng vấn đề là tại sao tôi không ngừng chạy lên trêи mà ở đây vẫn cứ là tầng bốn? Không đúng, trước hết tôi nên nhìn kĩ lại số tầng, quả thật là tầng bốn không sai. Tôi tiếp tục đi lên trêи, lên trêи nhìn vào số tầng mới, trong lòng tôi kinh ngạc. Vẫn là tầng bốn, chuyện gì đấy? Tại sao trêи tầng bốn vẫn là tầng bốn? Lúc đó tôi có chút hoảng, nhanh chóng chạy xuống dưới. Đợi sau khi tôi xuống đến hai tầng thì phát hiện số tầng viết to rõ ràng vẫn là 4. Kì lạ, tôi nhanh chóng túm vào tay vịn, dựa vào để lên trêи xem.

Vốn dĩ chỉ là khách sạn có sáu tầng, nhìn lên trêи đỉnh không thấy nóc, giống như thông lên tận trời, khiến cho người ta không nhìn thấy điểm. Tôi lại nhìn xuống dưới, phát hiện bên dưới cũng y hệt, sâu không thấy đáy. Chuyện này, tôi bị nhốt ở tầng bốn rồi? Ma che mắt, tôi đột nhiên nhớ ra lời nha cô nói với tôi. Hay là tôi gặp phải ma che mắt rồi? Tôi cắn răng, xem ra tôi chỉ có thể đi tầng bốn trước. Có thể chứng mình, lệ quỷ đã nhắm vào tôi rồi.

“Nha cô”, tôi thử hét một tiếng nhưng không thấy nha cô trả lời. Theo lý mà nói cô ấy chỉ ở dưới tôi mấy tầng chắc chắn có thể nghe tiếng tôi hét. Nhưng hiện tại không có ai trả lời tôi, tất cả yên lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tieesng thở hổn hển và nhịp tim của chính mình. Tôi căng da đầu, tiến vào hành lang tầng bốn. Đèn trong khách sạn sớm đã bị tắt, ánh sáng xanh của lối thoát hiểm chiếu rọi lên hàng lang dài dằng dặc, hiện ra một con đường màu xanh âm u.Cuối con đường xanh là một mạnh tối đen. Mỗi cửa phòng đều có ánh sáng xanh tối, tôi nhìn tấm thẻ phòng trong tay, chỉ có thể kiềm chế sự sợ hãi nhanh chóng mở cánh cửa gần nhất. Bước vào tôi nhanh chóng đi kiểm tra tình hình đệm giường. An toàn nên tôi bước vào căn phòng tiếp theo tiếp tục kiểm tra đệm. Cũng an toàn, từng phòng một đều bị tôi kiểm tra kĩ càng. Đệm mỗi phòng đều rất bình thường, không hề có thi thể. Kì lạ, dù là phòng 407 tôi cũng không an tam, nên quay lại kiểm tra lần nữa. Nếu như thế này thì thi thể đó ở đâu? Tôi đứng ở hành lang tĩnh lặng, hàng trăm suy nghĩ chưa giải đáp.

“Ầm”. Đột nhiên cuối cái hành lang đen sì truyền đến một âm thành kì dị. Tôi nhanh chóng quay lại xem thì thấy có một căn phòng cất đò nhưng nó không có khóa,khép hờ. Trong hành lang bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh. Cánh cửa khép hờ đó vang lên âm thanh cót két rồi dần mở ra.

———————-
 
Chương 64


Chương 64:

Tôi nhìn mảnh đen tối cuối con dường, không khỏi nuốt nước bọt, phải làm sao? Có cần vào trong xem thử? Phòng cất đồ tối đen giơ tay không thấy năm ngón khiến cho tôi thấy hốt hoảng. Tôi thử đi dọc hành lang tìm công tác bật đèn, kết quả thật sự tìm thấy rồi. Tôi ấn công tắc, căn phòng chứa đồ sáng lên rồi. Bên trong phòng để mấy cái đệm giường. Dưới sự giúp đỡ của ánh sáng, tôi thêm can đảm tiến vè phía trước. Đồng thời tôi cũng rút con dao đề phòng. Vào trong phòng chứa đồ, tôi lấy con dao chọc thử vào đệm.

“Ầm”, cánh cửa phòng chứa đồ bỗng nhiên đóng lại, bản thân bị nhốt rồi. Không ổn, tôi nhanh chóng muốn chạy ra túm tay nắm cửa nhưng ngay lúc này đen trong phòng chứa đồ vụt tắt. Chỉ trong thời gian nháy mắt, ánh đèn từ trắng đã chuyển sang màu xanh u ám, tràn ngập căn phòng chứa đồ. Tôi điên cuồng muốn mở cửa, nhưng hoàn toàn không mở được cánh cửa phòng chứa đồ, giống như bị khóa bên ngoài. Khốn nạn! Tình hình gấp gáp, tôi quay người để bản thân dựa vào cửa, tay nắm chặt con dao, cẩn thận dè dặt nhìn bốn phía. Tôi nuốt nước bọt, tim đập ngày càng nhanh, dường như muốn nổ tung. Hô hấp cũng trở nên gấp gáp, thậm chí khiến cho tôi không thể nghe được tiếng động của phòng chưa đồ. Cái đêm trước mắt đột nhiên có chuyển động. Tôi nhìn thấy thứ gì đó dưới đệm chuyển động, còn chưa đợi tôi kịp phản ứng thì cá đệm đó bị chọc rách, một bàn tay dính đầy máu thò ra từ trong đệm.

Tôi cuống đến phát điện, muốn đem nước trấn hồn đổ lên trêи cái đệm đó nhưng tôi không tránh khỏi lo lắng. Nếu như là ma che mắt thì phải làm sao? Nếu là ma che mắt thì nước trấn hồn này không phải là bị lãng phí ở đây sao. Lúc này tôi nhanh chóng nhớ lại trong đầu nhữn hành động ban nãy. Khi nãy tôi đã lên tầng mấy? Suy nghĩ kĩ càng, suy nghĩ kĩ càng. Tôi không ngừng để cho bản thân bình tĩnh lại, nhớ lại những động tác khi nãy. Lúc nãy tôi đã leo rất nhiều tầng , ít nhất là qua tầng sau ba lần mới phát hiện điểm không đúng. Sau đó tôi lại đi lên một tầng rồi lại xuống hai tầng. Như thế là tôi bây giờ đang không phải ở tầng bốn thật, cũng rất có khả năng không ở tầng bốn năm sáu.

Tôi nhìn chằm chằm cánh tay đầy máu, không ngừng để bản thân bình tĩnh lại. Nha cô từng nói với tôi nếu như gặp ma che mắt nhất định không được hoảng loạn. Bởi vì ma che mắt không thể hại người, rất nhiều người gặp ma che mắt khiến bản thân đang sống mà bị dọa chết rồi. Nếu như không không đủ bình tĩnh thì sẽ mang đến sai lầm. Tôi nhắm mắt, không tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt. Tôi đang cược, cược tất cả những thứ trước mắt đều là giả. Trước mặt truyền đến âm thanh sột soạt, dường như có thứ gì đó sờ lên mặt tôi. Dường như là một cái tay lạnh và ướt, tôi nhắm mắt khôn để bản thân nhìn thấy. Bàn tay đó vẫn đang sờ mó tôi còn tôi đã xác định rồi, đây chắc chắn là ma che mắt. Nếu như muôn giết tôi thì sớm đã ra tay rồi, cần gì phải hù dọa rôi?

Tôi lạnh lùng: “Đừng nghĩ hù dọa ta, ta biết tất cả đều là giả, dù ngươi có chạm thế nào thì ta cũng sẽ không mở mắt ra nhìn ngươi.”

Tôi nói dứt câu thì cái cảm giác bị vuốt của tôi dần dần biến mất. Mọi thứ trở về yên bình còn tôi dần dần mở mắt ra chỉ thấy bản thân đang đứng ở tầng thượng khách sạn bên cạnh lan can. Cơn gió lạnh thôi qua khiến cho tôi hắt xì. Quả nhiên là giả, tôi nhìn về phía trước là một lan can rất thấp. Nếu như tôi thật sự xông ra chỗ cái tay đó liều thì e rằng bây giờ tôi đã rơi khỏi lan can chết ngay tại chỗ rồi.

———————-
 
Chương 65: Đánh bại


Chương 65: Đánh bại

Nhìn đường phố người xe như nước phía dưới mà sau lưng tôi mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Vẫn tốt. May mà tôi cược tất cả chỉ là giả. Nếu không thì bây giờ, tôi đã rơi xuống đất ngã chết rồi. Tôi quay đầu lại xem, chỉ nhìn thấy trêи mặt đất có một cái đệm, nó dựa vào cánh cửa.

Là cái này phải không nhỉ? Tối bước tới bên cạnh cái đệm, sau đó đưa tay chạm vào nó một lát. Quả nhiên, bên trong có thi thể.

Tôi nhìn lại thời gian, bây giờ đã là 10 giờ 55 phút tối. Chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ Tý. Tôi cầm con dao Đường lên, hung hăng đâm 1 dao vào mặt trêи tấm đệm. Tấm đệm ngay lập tức bị tôi đâm thủng luôn, thi thể cũng rơi ra bên ngoài.

“Ồ…”

Sau lưng tôi, bỗng truyền đến một giọng nói. Tôi vô thức muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đột nhiên nhớ tới việc nhập xác quỷ thổi đèn của Triệu Tiểu Nhã.

Không được quay đầu. Nha cô đã từng nói với tôi, quay cả người chứ không được quay đầu! Tôi quay phắt thân người lại, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng ở phía sau tôi. Khuôn mặt trắng bệch, cả người toàn máu, hai con mắt không có tròng đen, trắng đục ngầu nhìn tôi.

Tôi lạnh lùng nói: “Ông không được qua đây! Lúc nãy, hai cách ông dùng đều muốn dồn tôi vào chỗ chết, bây giờ ông không còn cách nào khác nữa rồi!”

Cho dù là quỷ ma thổi đèn hay là quỷ che mắt, tôi đều tránh được rồi. Ông ta hết cách rồi.

Nếu ông ta xông qua đây liều mạng với tôi, tôi sẽ đi trước ông ta một bước, đem nước trấn hồn đổ lên trêи thi thể ông ta!

Ông là Trương Đại Sơn phải không?” Tôi hỏi.

Ông ta vẫn không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu xuống. Tôi lạnh lùng nói: “Trước đây vợ của ông náo loạn như vậy, chắc là vì bảo vệ du khách phải không?”

Người đàn ông không nói một lời, tôi nhớ lại những cử động lúc trước của ông ta, nói: “Căn phòng đó có hai quỷ hồn, ông là lệ quỷ, nhưng vợ ông thì không phải. Người ta thường đi tắm trước khi đi ngủ, vợ ông sợ ông hại người cho nên cố ý dọa du khách trong lúc tắm để họ chạy đi, đúng không?”

Trương Đại Sơn lúc này mới khàn giọng đáp: “Đúng vậy.”

“Ông làm như vậy, có phải là muốn khiến phòng 407 có người chết, sau đó tra ra vụ việc năm đó của ông phải không?”

Trương Đại Sơn trầm mặc đáp: “Đúng.”

Tôi gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông muốn làm cho ông chủ Lý phải trả giá lớn, nhưng ông lại muốn xuống tay với những người vô tội kia trước. May mà vợ ông tuy rằng chết thảm nhưng vẫn còn lương tri, ngăn cản việc ông trở nên càng ngày càng sa đọa. Bây giờ ông chủ Lý đã bị ông giết rồi, vì sao ông còn tiếp tục gây loạn nữa?”

“Tôi không can tâm …” Trương Đại Sơn đáp, “Ông ta vẫn còn vợ, còn con trai, tôi muốn cả nhà họ phải chết!”

Tôi thở dài một tiếng: “Người năm đó hại chết vợ chồng ông là ông chủ Lý. Ông việc gì phải trả thù vợ và công trai ông ta?”

“Cha nợ con trả!”

“Đó là quy tắc của xã hội phong kiến rồi.”

Tôi mở nắp bình, chân thành nói: “Trương Đại Sơn, ông thua rồi, cho nên đừng nghĩ làm hại người vô tội khác. Niệm tình vợ của ông, tôi sẽ cố gắng chôn hai người cùng một chỗ, cầu cho hai người sang thế giới bên kia vẫn là vợ chồng.”

Nói xong, tôi đổ nước trấn hồn lên trêи thi thể.

Mặt Trương Đại Sơn vẫn lộ vẻ không cam lòng, nhưng không chống lại được tác dụng của nước trấn hồn, ông ta lập tức phải quay trở lại vào bên trong thi thể.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cất nước trấn hồn lại, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện cho nha cô.

Nha cô nhanh chóng đi lên sân thượng tòa nhà, cô ấy thấy thi thể đã được tôi thu phục rồi, kϊƈɦ động chạy đến bên cạnh tôi, ôm cổ tôi, thơm một cái thật mạnh vào mặt tôi: “Em trai ngoan, sao cậu giỏi như vậy chứ!”

Tôi trực tiếp đẩy nha cô ra, lạnh lùng nói: “Đứng chạm vào tôi, bẩn.”

“Nói bừa …” nha cô cười đùa nói, “Chị đây ngày cũng tắm, rất thơm đấy.”

Tôi lạnh băng hỏi: “Nước trấn hồn dùng tốt như vậy, tại sao ban đầu không dùng trêи người Triệu Ngọc Lan?”

———————-
 
Chương 66: Chí hướng khác nhau


Chương 66: Chí hướng khác nhau

Câu hỏi của tôi, khiến nha cô ngay lập tức đơ người.

Cô ấy vội vàng nặn ra một nụ cười nói: “Em trai ngoan, lúc đó thật sự là chị bị gọi gấp đi giúp đỡ, không kịp mang nước trấn hồn theo.”

“Sợ là cô đã sớm nghe ngóng chuyện của Triệu Ngọc Lan, nhưng vẫn cứ không hiểu rõ được chân tướng, cho nên mới cố ý không sử dụng nước trấn hồn, để từ trong đó kiếm được lợi ích đi?” Tôi lạnh lùng nói.

Nha cô chân thành nói: “Tôi thật sự là không kịp mang mà!”

“Nói vớ vẩn! Từ trong thôn đi xe máy đến thị trấn mất có bao nhiêu lâu, thế mà cô còn mặt dày mày dạn ở nhà chú tôi hai ngày liền!”

Nha cô thấy khuôn mặt nghiêm túc của tôi, cô ấy chỉ đành thở dài một cái rồi nói: “Được rồi, tôi thừa nhận với cậu, tất cả đều là giả bộ. Vừa mới bắt đầu, tôi đã nghĩ đến việc kiếm chác một món tiền, suy cho cùng cậu cũng biết …”

“Đừng nói nữa, cô có tâm tư gì tôi đều biết hết …” Tôi điềm nhiên nói, “Mọi việc dù sao đã là quá khứ rồi, tôi không muốn so đo với cô nữa.”

Nha cô vui vẻ nở một nụ cười, lại ôm tôi một cái nữa: “Em trai tốt, vụ làm ăn lần này em làm thành rồi, để chị “hun” em một cái, chị thật sự rất vui đấy!”

“Không cần, tôi nói rồi, bẩn.”

Tôi không thèm để ý tới cô ấy nữa, một mạch đi xuống tầng. Đến lúc xuống tầng bốn, tôi trở lại phòng 407, lấy ra một bình rượu trắng đã lấy ở quầy rượu lúc trước. Tôi bước vào bên trong phòng tắm, yên lặng nhìn vào thi thể ở bên trong vách tường.

“Người với quỷ, suy cho cùng ai mới là thứ hung ác hơn …” Tôi thì thầm, “Quỷ hung ác, ít nhất biểu hiện ngay trêи mặt. Người không như vậy, có người trông thật là lương thiện, nhưng mà trong lòng đen tối so với quỷ còn đáng sợ hơn.”

Nói xong, tôi mở nắp bình rượu, một hơi uống hết nửa bình rượu trắng. Nửa bình còn lại, tôi đổ hết xuống mặt đất, dịu dàng nói: “Cô năm ấy mặc dù chết thảm, vậy mà bằng lòng không trút lửa giận lên sinh mạng người vô tội. Tôi sẽ mời người siêu độ cho cô, xây cho cô một ngôi mộ, để cô ở dưới cửu tuyền được yên lòng an nghỉ. Mặc dù tôi và cô chưa từng quen biết, nhưng tôi hôm nay nguyện ý kính cô một chén rượu này.”

Trong phòng tắm, đột nhiên bốc lên một luồng ánh sáng màu xanh lục. Cái gương được tháo ra đặt ở một bên, bỗng nhiên có hình ảnh. Bên trong gương hiện ra một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên, cô ấy không còn xuất hiện với dáng vẻ không có ngũ quan như mấy lần trước nữa.

Cô ấy biến thành bộ dáng của một người phụ nữ bình thường, nhìn tôi nở một nụ cười ấm áp, như là muốn nói với tôi lời cảm ơn. Tôi cũng cười, trong lòng không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy thật thư thái.

Tôi xuống dưới tầng một của khách sạn, đợi nha cô và bà chủ Lý bàn xong chuyện tiền nong đi ra, cô ấy vừa đi ra thấy tôi thì kϊƈɦ động nói: “Đi! Kiếm được khoản tiền lớn như vậy, chị đây hôm nay mời khách, nào đi uống thôi, không say không về!”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Không cần vội, cô có thể giúp tôi liên hệ với một người được không, tôi muốn xây một ngôi mộ tốt một chút, để Trương Đại Sơn và Lưu Kim Cúc cùng an táng ở đấy.”

Nha cô ngây người nhìn tôi, không khỏi nói: “Việc này cần tiếu mấy vạn đấy!”

“Không sao …” Tôi nhẹ giọng nói, “Cô không thể giữ mãi số tiền mình kiếm được, cô cuối cùng cũng phải chia nó dù ít dù nhiều cho người khác mà thôi, đó là quan niệm đối nhân xử thế của tôi.”

“Được rồi, dù sao bản thân cậu cũng không tiếc tiền, vậy thì tôi sẽ tìm người giúp cậu.”

Nha cô cười hì hì, cô ấy khoác vai tôi, cười xấu xa nói: “Em trai ngoan, còn tức giận với chị nữa không nào?”

Tôi không thèm quay đầu, bình tĩnh như không nói: “Không có hứng tức giận với cô, chí hướng khác nhau, quan điểm của tôi cũng không nhất định là đúng tuyệt đối.

“Cậu cái thằng nhóc này, sao mà lúc nào nói chuyện cũng ra vẻ cụ non thế nhỉ …” Nha cô cười tươi nói, “Đừng tức giận nữa, chị đưa cậu đến nơi này rất thú vị, bảo đảm khiến cậu tinh thần phấn chấn, cáu kỉnh gì kiểu gì đều biến mất hết.”

———————-
 
Chương 67: Nhường nhịn tôi không được sao?


Chương 67: Nhường nhịn tôi không được sao?

Tôi tưởng rằng nơi mà nha cô nói là nơi tốt như thế nào, hóa ra là đưa tôi đến một quán rượu nhỏ. Quán rượu này thực sự không tính là cao cấp gì, chỉ có vào loại cooktail, nói thật thì tôi chưa uống thứ này bao giờ. Nha cô gọi hai ly rượu, sao đó đưa cho tôi một ly, cười hì hì nói: “Vì chúng ta đã làm ăn thuận lợi, cạn ly nào!”

Tôi tùy ý chạm ly nha cô một cái, nhưng không uống hết, chỉ nhấp thử một ngụm. Cô ấy thấy tôi không có hứng thú gì với ly rượu, chỉ uống một ngụm, tò mò hỏi: “Cậu làm như nào vậy?”

“Làm cái gì như thế nào?”

“Chính là làm sao mà ổn định được thi thể đó ấy … lẽ nào cậu không gặp phải bất kỳ vật cản nào sao?”

“À, đương nhiên có chứ.”

Tôi kể lại mọi việc đơn giản cho nha cô nghe, cô ấy nghe xong, trừng to mắt nhìn tôi: “Cậu tự mình phá được thuật quỷ che mắt và quỷ thổi đèn hả?”

“Phải.”

“Thiên tài a …” nha cô kinh ngạc nói, “Tôi nói này, cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, rõ ràng là một thiếu niên tuổi trẻ, sao mà lại … chín chắn đến như vậy?”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

Nha cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có thể là cái chết của Tiểu Nhã đã dạy cậu một bài học nhớ đời phải không.”

“Đừng đề cập đến cái chết của cô ấy, tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.”

“Chuyện này đâu trách cậu được .. là do Triệu Hiên Hiên làm mà.”

“Là tại tôi, nếu không phải vì tôi nhất thời kϊƈɦ động, cô ấy sẽ không bị Triệu Hiên Hiên nhắm tới.”

Nha cô nhìn thấy tôi nghiêm túc như vậy, cô ấy nhún nhún vai: “Vậy được rồi, tôi không tranh luận với cậu nữa.”

Tôi lại cầm ly rượu lên uống một ngụm, chuyện làm ăn lần này khiến tôi có chút thổn thức. Con người có chắc là lương thiện tốt bụng không? Ma có chắc là gian tà bất chính không? Thật sự nhìn không thấu.

Nha cô hình như đang rất vui, cô ấy uống một hơi cạn sạch ly rượu, lười biếng nằm trêи sô pha, tấm tắc nói: “Nếu không phải vì tôi cần người ở bên giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ đưa cậu đến chỗ sư phụ của tôi để nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất.”

“Cô còn có sư phụ à?”

“Đương nhiên rồi, bằng không cậu cho rằng một thân bản lĩnh này của tôi là ai dạy cho?”

“Ồ.”

“Cậu không muốn hỏi một chút sao?” Nha co nhìn tôi nói.

“Hỏi cái gì?”

“Hỏi chuyện của sư phụ tôi, ví dụ như … cậu đối với chuyện này không có tí tò mò nào à, dù sao hiện tại chúng ta cũng được xem như là đồng nghiệp mà.”

Tôi lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện của người khác, làm tốt chuyện của chính mình là đủ rồi.”

Nha cô bất lực nói: “Tôi nói cậu này .. tính cách sao lạnh lùng quá.”

Tôi nghiêm túc nói: “Tôi thực sự không phải người lạnh lùng, tôi thích đùa giỡn, thích đi chơi, tôi cũng thích đi ăn cơm uống rượu với con gái nữa.”

Nha cô hoài nghi hỏi: “Không thể a, tôi thấy cậu thật sự rất lạnh lùng đấy.”

“Đó là bởi vì tôi ghét cô.” tôi giải thích nói. Nha cô nghe thế trừng mắt nói: “Được thôi, cách nói chuyện của cậu thật là tổn thương người khác đấy.”

Tôi dựa tay vào bàn, không có hứng nói chuyện với nha cô nữa, sau đó hai người chúng tôi cũng chẳng nói chuyện nữa, đến tận khi uống xong rồi vẫn không nói với nhau câu nào.

Đợi đến khi nha cô ra khỏi quán rượu, cô ấy lầm bầm với tôi: “Đây là lần uống rượu chán ngắt nhất của tôi.”

Cô ấy ngồi lên xe máy, thấy thế tôi liền hỏi: “Cô uống rượu rồi còn dám lái xe à?”

“Không sao đâu, tửu lượng của tôi rất tốt, chút rượt này căn bản chẳng thấm vào đâu, không ảnh hướng tới việc tôi lái xe đâu.” Nha cô khoe khoang nói.

Tôi lắc đầu: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta bắt xe đi về đi, ngày mai thì đến đây lấy lại xe.”

“Cậu thật là …”

Nha cô thấy tôi kiên quyết như vậy, chẳng có cách nào khác ngoài đồng ý. Đến khi chúng tôi về nhà rồi, cô ấy tức tối nói: “Cậu chẳng có một chút bộ dáng em trai nào cả, tôi đi tắm đây!”

Nói xong, cô ấy kéo khóa đằng sau cái váy, lập tức bước vào phòng tắm. Tôi vô thức túm cô ấy lại, nhưng chỉ nắm được quần áo, nghiêm túc nói: “Cô đừng nói nữa, mặc lại váy đi. Để tôi tắm trước, tôi sợ cô dùng hết nước nóng.”

Nha cô ngốc luôn tại chỗ, cô ấy oan ức nói: “Xin cậu có chút bộ dáng của đàn ông đi được không! Tôi dù sao cũng là con gái, nhường nhịn tôi một chút không được hả?”

———————-
 
Chương 68: Thế thân


Dù Nha Cô có ấm ức, tôi cũng lựa chọn quyết không quan tâm cô ta.

Tôi đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa một cách thoải mái, đến lúc thay xong quần áo đi ra, Nha Cô đã đi vào nhà tắm với khuôn mặt đầy oán giận.

Lúc đi vào, cô ta còn lẩm bẩm chê tôi tắm quá lâu, tôi bèn tiện miệng đáp: “Không phải gọi.”

Nha Cô tức giận lườm tôi một phát rồi đóng sầm cánh cửa lại.

Tôi trở về phòng mình, nằm xuống, mở điện thoại ra, lại nhận được những câu hỏi thăm của một vài bạn học.

Tôi trả lời từng người một, nếu không qua thời gian này họ sẽ chẳng hỏi thăm lại tôi nữa.

Đúng lúc tôi đang chơi điện thoại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng động: “Có thể mở cửa không?”

Là Tiểu Nhã.

Tôi lập tức đi ra mở cửa, Tiểu Nhã có chút ngại ngùng đứng ở trước cửa mà nói với tôi: “Em muốn nói chuyện với anh một chút.”

"Được, em mau vào đi.”

“Không thể vào được …. ” Tiểu Nhã lắc đầu nói: “Người và ma khác biệt, em sợ sẽ vô ý mà hút mất dương khí của anh, anh mau về giường ngồi đi, em đứng ở cửa nói là được rồi.”

Tiểu Nhã tốt bụng lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại chợt thấy nhói đau.

Vài ngày trước tôi còn ôm em ấy trong lòng, ôm em ấy trong lòng mà cùng nhau trò chuyện.

Còn bây giờ thì sao?

Khi nói chuyện với nhau, chúng tôi phải cách xa nhau vậy sao.

Tôi chỉ có thể quay về giường mình, Tiểu Nhã đứng ở trước cửa nhìn tôi, em ấy nhẹ nhàng nói: “Em thấy như thế này cũng tốt, em muốn mãi mãi được ở bên cạnh anh…”

“Nhưng….” Tôi nói khẽ, “Sao anh có thể nhẫn tâm để em ở lại thế gian này?”

Tiểu Nhã lắc đầu: “Anh Tử Trần, anh cảm thấy như vậy đối với em không tốt, nhưng trong lòng em đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. Em vốn đã là đứa trẻ không cha không mẹ, chỉ còn có mỗi mình anh, được ở bên cạnh anh chính là niềm vui lớn nhất của cuộc đời em.”

“Như vậy sao được, em rõ ràng là có thể được đi đầu thai…”

“Đối với em, đầu thai cũng chẳng có ích gì, em không muốn như vậy.”

Tiểu Nhã kiên quyết như vậy, tôi bỗng chốc cũng không biết nên trả lời sao.

Lúc này, bên ngoài cầu thang truyền đến tiếng bước chân của Nha Cô đang chầm chậm bước lên lầu, vừa lau khô tóc vừa nói: “Không muốn đầu thai, vậy thì đành để cô sống lại vậy.”

“Á?”

Tôi và Tiểu Nhã nghe xong mà ngây sững người ra.

Sống lại ….. là ý gì?

Nha Cô giải thích: “Có điều không phải sống lại theo đúng nghĩa đen, đó làm tìm một thế thân, sau đó lợi dụng thân thể của người đó mà sống tiếp, hiểu ý tôi không?”

“Thế thân?”

“Đúng, nói một cách nghiêm túc thì đó là tìm một thế cho quỷ…” Nha Cô nói, “Ví dụ như người mà thiếu đi tam hồn lục phách, thực ra lúc trước cô ấy có thể nhập vào người Hàn Đông Khải, dùng thân thể của Hàn Đông Khải mà sống tiếp.”

Tiểu Nhã lập tức đáp: “Dùng cơ thể của hắn? Vậy thì tôi thà không sống lại còn hơn.”

Nha Cô cười mà nói: “Đó chỉ là ví dụ thôi, dù gì thì người mà thiếu đi tam hồn lục phách cũng không phải chỉ có mỗi Hàn Đông Khải. Biết đâu một ngày nào đấy sẽ gặp được người như vậy, đến lúc đấy có thể để Tiểu Nhã thế thân mà sống lại.”

Tôi tò mò hỏi: “Như vậy thật khó, đúng không?”

“Tất nhiên là rất khó rồi…..” Nha Cô đáp, “Tôi giải thích với cậu như này vậy, tam hồn của con người được chia thành thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn. Đối phương nhất định phải thiếu mất đi mệnh hồn, như vậy mới có thể để Tiểu Nhã sống lại được. Nếu như thiếu mất đi những hồn phách khách khác thì cũng không được, cho dù có sống lại được thì cũng chỉ trở thành đứa đần độn, vô tri vô giác mà thôi.”

Trí tò mò khiến tôi không kìm lại được mà hỏi tiếp: “Vậy thì chúng ta phải đi đâu mới tìm được người như vậy?”

“Nói không chừng thì sẽ gặp đươc vào một ngày nào đó, dù sao thì cậu cũng đã làm cái nghề này rồi, mà tôi thì cũng đã làm được 7 8 năm rồi, từng gặp được 2 người đã mất đi hồn mệnh. Nếu như hai người may mắn, nói không chừng thì có thể gặp được đó.”

Tôi nghe xong mà nuốt nước bọt.

Trừ phi….Thực sự có thể sao?

Thực sự có thể đưa Tiểu Nhã quay trở về bên tôi sao?
 
Chương 69: Lốp xe dự phòng


Tôi nằm nghĩ đến chuyện mà Nha Cô nói cả buổi tối. Nếu như có thể đưa Tiểu Nhã quay trở về bên tôi, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa rồi. Nhưng vấn đề là ….. có thể dễ dàng như vậy sao? Bỏ đi, không nghĩ đến nữa. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi. Chỉ cần có cơ hội có thể giúp được Tiểu Nhã, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Giữ mãi suy nghĩ ấy trong lòng, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ Tỉnh lại vào ngày hôm sau, Nha Cô đã chuẩn bị cho tôi bữa sáng và bát canh hạt cát máu. Nói thật, tôi thực sự không thích uống cái món đó một tẹo nào. Nhưng không còn cách nào khác. Cô ta nói tôi một ngày phải uống ba lần. Tôi vừa căm ghét vừa cầm bát canh đó uống hết. Uống xong bát canh đó, tôi không nhịn được mà nói với Nha Cô: “Lần sau có thể cho chút gia vị gì đó cho dễ uống được không? Cho quả trứng vào làm thành canh trứng cũng được.” Nha Cô chẳng vui vẻ gì đáp lại: “Cậu nghĩ cậu đang uống cái gì? Cũng chẳng phải đang uống thứ canh mĩ vị gì!” Tôi bực mình lườm cô ta. Tôi thực sự không thích thứ này. Ăn xong bữa sáng, Nha Cô vừa lau miệng vừa nói: “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, cậu ở nhà nhớ chăm chỉ ôn bài đấy.” Tôi tò mò hỏi: “Nếu như có khách đến thì phải làm sao?” “Nếu mà có khách tới….” Nha Cô đáp, “Vậy thì cậu hãy tiếp đi, vị khách này cũng làm phiền tôi mấy lần rồi, nhưng vấn đề của người đó cũng chẳng to tát gì, cũng không kiếm được bao tiền, cho nên cậu hãy giúp tôi tiếp đón người này.” Tôi nghe xong mà không nhịn được nói: “Cô đúng thật là “lợi hại”, không tiền là không tiếp luôn.” Nha Cô thực sự không biết xấu hổ là gì, lại còn dương dương tự đắc mà nói vậy. Tôi chỉ biết thở dài, cầm quyển sách lên đọc. Đến buổi trưa, cũng chẳng có ai đến. Nha Cô cũng vẫn chưa trở về, tôi đành tự nấu vài món ăn cho qua bữa trưa. Ăn xong bữa trưa, cuối cùng cũng có người tới. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi. Người phụ nữ này trang điểm trông rất là xinh đẹp, thu hút người nhìn, mang lại cho người ta cảm giác mỹ nữ thời thượng. Hương nước hoa trêи người cô ấy rất nồng, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu. Vừa mới tới, cô ta đã thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, nhìn quanh nhà rồi hỏi: “Nha Cô đâu?” “Cô ấy có việc….” tôi đáp, “Nếu cô có việc gì thì cứ nói với tôi.” “Cậu?” Cô ta có chút nghi ngờ nhìn tôi rồi hỏi: “Nhóc con, cậu có chắc là cậu biết không? Hết tuổi vị thành niên chưa đấy?” Tôi đáp: “Tất nhiên là đủ tuổi thành niên rồi!” “Ồ …. Vậy thì nói với cậu vậy, dù sao cũng là người bên cạnh Nha Cô, cho dù thế nào thì chắc cũng có chút bản lĩnh.” Cô ta xoa xoa tay rồi thao thao bất tuyệt đem câu chuyện của mình kể cho tôi nghe. Hóa ra người phụ nữ này tên là Lí Tuyết. Lí Tuyết không phải là người đoan chính gì, cô ta làm gái phục vụ hát ở quán Karaoke. Để kiếm được nhiều tiền, Lí Tuyết đã lừa rất nhiều đàn ông để họ cung phụng cho mình. Ai biết được trong đám đàn ông ấy lại có một kẻ ngốc lại thực sự yêu cô ta. Người đàn ông đó bị Lí Tuyết lừa rất nhiều tiền, sau cùng lại bị Lí Tuyết vô tình mà vứt bỏ. Sau đó anh ta không chịu được đả kϊƈɦ lớn như vậy, quyết định uống thuốc sâu tự tử. Lí Tuyết biết được chuyện anh ta chết cũng chẳng chút hối hận. Nhưng gần đây không biết vì sao, cô ta luôn mơ thấy một người đàn ông, thấy anh ta đến tìm mình, nói rằng muốn đưa cô ta đi cùng. Lâu ngày, Lí Tuyết không tránh được mà thấy có chút sợ hãi, cô ta sợ rằng mình bị quỷ hồn đến đòi mạng, cho nên mới tìm tới Nha Cô hi vọng được giúp đỡ. Tôi nghe xong câu chuyện, tò mò hỏi: “Đó có phải là bạn trai của cô không?” “Sao lại là bạn trai….” Lí Tuyết hừ một tiếng đáp, “Chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi, chết rồi mà vẫn còn làm phiền tôi, thật là buồn nôn.”
 
Chương 70: Bóng đè


Tôi liếc nhìn Lí Tuyết, nói thực, tôi còn cảm thấy cô ta buồn nôn hơn. Loại phụ nữ chỉ biết đào mỏ như vậy, khiến tôi thực sự không ưa nổi cô ta. Tất nhiên, người đàn ông kia cũng là một kẻ quá si tình. Đến cái thủ đoạn đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, đúng là nực cười. Tôi hỏi Lí Tuyết: “Trừ trong mơ ra, người đàn ông đấy còn xuất hiện vào lúc nào nữa không?” Lí Tuyết lắc đầu nói: “Không có, chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi, hơn nữa lại ngày càng quá đáng.” “Quá đáng?” “Đúng vậy, khi anh ta mới xuất hiện trong giấc mơ thì chỉ nói chuyện với tôi thôi, sau đó bắt đầu ôm tôi, hôn tôi, còn sờ tôi…” Lí Tuyết nói, “Làm tôi cảm thấy thật ghê tởm.” Tôi dò hỏi: “Vậy trong mơ cô cũng không phản kháng lại sao?” Lí Tuyết trả lời: “Nói kể cũng lạ, ở trong mơ, tôi cứ như người gỗ vậy, không thể cử động. Có một lần tôi còn tỉnh rồi nhưng lại không thể nói được, thở cũng rất khó khăn.” Bóng đè. Tình trạng của Lí Tuyết, nghe rất giống bị bóng đè. Tôi đáp: “Nếu như cô không ngại, tối nay tôi sẽ đến nhà cô, xem cô ngủ như thế nào, biết đâu lại tìm được nguyên nhân.” Lí Tuyết vừa nghe xong liền vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, nói thực tôi cũng đến đây không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Nha Cô lần nào cũng nói rằng bận không thể tiếp được.” “Ừm …. Có thể hỏi chút, cô định trả bao nhiêu tiền?” “500 đồng!” Lí Tuyết trả lời ngay tức khắc. Thảo nào Nha Cô nhất quyết không giúp … … Tôi tò mò hỏi: “Mỗi tháng cô kiếm được không biết bao nhiêu tiền, lẽ nào không chi được thêm chút sao?” “Không được, tôi còn phải trả rất nhiều khoản khác nữa, mỗi tháng cũng phải trả tiền thẻ tín dụng, lại còn tiền mua túi, mua quần áo …. Cái gì cũng đều cần phải chi rất nhiều tiền rồi.” “Ồ, vậy thì tôi biết rồi …” tôi vừa gật đầu vừa nói, “Nhưng dù sao tôi cũng đành phải để những lời khó nghe nói ra trước vậy, mất lòng trước được lòng sau chúng ta sòng phẳng ngay từ đầu, nếu như cô chỉ trả được 500 đồng, vậy thì tôi cũng chỉ thể phục vụ trong phạm vi 500 đồng, hiểu không?” Lí Tuyết liền hỏi: “Phạm vi phục vụ này dựa trêи quy định nào vậy?” Tôi đáp: “Không nói rõ được, dù là gì cũng đều dựa trêи thực tế mà quyết định. Nếu như vấn đề có thể giải quyết được một cách dễ dàng, vậy thì nhất định sẽ giúp cô giải quyết. Nếu như vấn đề không dễ giải quyết, mà lại còn nguy hiểm tới tính mạng của bản thân thì tôi càng không thể vì 500 đồng mà ra tay được.” Lí Tuyết nghe xong liền đáp: “Cậu không thể giúp tôi sao? Không thể tốt bụng, lương thiện chút sao?” Tôi lắc đầu: “Con người tôi rất là lương thiện, nhưng tôi cũng không phải Thánh Mẫu. Nếu như cô chỉ trả được chút ít, vậy thì tôi cũng chỉ làm được chút chuyện mà thôi.” Lí Tuyết lẩm bẩm đáp: “Vậy thôi … … dù sao tôi thấy cũng chả phải chuyện khó khăn gì.” “Tôi cũng hi vọng là như vậy, đưa địa chỉ của cô đây, tối nay tôi sẽ đến nhà cô.” Lí Tuyết lập tức viết số điện thoại và địa chỉ nhà đưa cho tôi. Tôi cất tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ của cô ta xong rồi tiễn cô ta ra về, sau đó lại tiếp tục đọc sách. Tiểu Nhã đứg ở bên rèm cửa sổ, đợi Lí Tuyết đi rồi, cô ấy bỗng nhiên nói: “Dương khí trêи người cô ấy rất yếu.” Tôi hỏi: “Sao em lại nói như vậy?” “Đó không phải nằm mơ … …” Tiểu Nhã nói, “Dường như có thứ gì đó đang hút đi dương khí của cô ấy mỗi tối, nếu như tiếp tục như vậy, cô ấy nhất định sẽ chết.” Ô … …. Tôi bất giác trầm tư suy nghĩ. Vậy nghĩa là đây không đơn giản là thông qua giấc mơ rồi. Xem ra sự việc khác là khó đây. Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Như vậy chỉ có thể đi xem tận nơi mới biết được mà thôi. Nếu như vô cùng nguy hiểm, anh sẽ lập tức trở về, em thấy sao?” Triệu Tiểu Nhã gật đầu, lo lắng mà nói với tôi: “Nhất định phải cẩn thận, đừng liều mạng.” “Yên tâm, anh sẽ không liều mạng đâu.”
 
Chương 71: Tới nhà điều tra


Đợi trời gần tối, tôi dựa theo địa chỉ mà Lí Tuyết đưa đi tới nhà cô ta. Cô ta ở trong một khu nhà cao tầng, đây là khu tốt nhất ở trong trấn chúng tôi . Tôi có nghe qua, tiền thuê nhà ở đây mỗi tháng cũng phải 2000 đồng, hơn thế nữa là còn là chung cư đơn, chỉ có 1 phòng mà thôi. Nơi mà người có tiền mới ở được như vậy, khiến tôi đứng ngoài cũng cảm thấy có chút cao sang. Dẫu sao thì ở những khu khác trong trấn, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng phải vài trăm đồng. Sau khi tìm được đến nhà Lí Tuyết, cô ta rất nhiệt tình đón tiếp tôi vào nhà, còn rót nước mời tôi, cười cười nói nói: “Cuối cùng cậu cũng đến, tôi còn sợ cậu cho tôi leo cây nữa chứ. Dù sao thì trước đây các cậu chưa từng đến, khiến tôi rất lo lắng.” Tôi nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi đã đồng ý với cô, thì nhất định sẽ không để cô phải leo cây. Có điều tôi hơi tò mò rằng, cô luôn miệng nói rằng mình phải trả thẻ tín dụng, vậy sao vẫn còn ở được nơi đắt tiền như thế này?” Lí Tuyết cười lớn đáp “Tôi ở đây không cần phải trả tiền thuê nhà thì muốn nói gì chẳng được.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Bọn họ cho cô thuê nhà mà không thu tiền?” Lí Tuyết giải thích : “Tôi có nhiều bạn trai, lúc nào cần trả tiền nhà, gọi họ đến đưa tiền cho tôi là được.” Tôi nghe được những lời này, ấn tượng xấu của tôi về Lí Tuyết lại càng tăng thêm. Nói thực lòng, tôi thực sự không hiểu sao cô ta vẫn còn có thể bốc phét đến như vậy. Những người phụ nữ thông thường có một vài người bạn trai, thì chắc chắn sẽ xấu hổ không dám nói ra những chuyện này mới đúng. Đều đấy chứng tỏ là bọn họ lăng nhăng, cho nên những chuyện như vậy thì phải giấu đi. Nhưng Lí Tuyết thì không như vậy. Cô ta luôn tự coi những gì mình làm là đúng, đến những chuyện đáng xấu hổ như vậy mà vẫn còn dám oang oang nói ra. Sau khi Lí Tuyết tiếp đón tôi xong, cô ta chầm chậm nói: “Tôi đi tăm cái đã, cậu ở đây không cần phải khách khí, muốn xem TV thì cứ xem, muốn uống gì thì cứ mở tủ lạnh ra mà lấy.” Tôi gật đầu, sau đó ngồi trêи ghế sô pha chơi điện thoại. Phía trong nhà tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy, tôi cũng không tại sao, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến câu chuyện chiếc gương ở trong khách sạn ngày trước. Hi vọng nhà tắm ở đây là nhà tắm “bình thường”, tôi không chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai đâu. Tắm xong, Lí Tuyết mặc chiếc váy ngủ hai dây đi ra. Cô ta chẳng quan tâm gì đến hình tượng của mình ngồi gác chân bên cạnh tôi, sấy tóc của mình, tủm tỉm cười mà nhìn tôi. Tôi cảm thấy là lạ bèn hỏi: “Cô nhìn cái gì?” “Cậu cũng đẹp trai phết nhỉ…..” Lí Tuyết cười phá lên nói, “ Lại còn là thanh niên trẻ đẹp – tiểu thịt tươi nữa chứ, có bạn gái chưa?” Tôi lắc đầu: “Tôi đến đây là để giúp cô giải quyết công việc, không phải để nói mấy chuyện vớ vẩn này.” “Aiya, em trai sao mà lạnh lùng thế … …” Lí Tuyết ngồi bên cạnh tôi, đưa tay lên vuốt ve mặt tôi, “Chị gái lại thích cái vẻ lạnh lùng của cậu đấy.” Tôi trực tiếp tránh khỏi bàn tay của cô ta, thực lòng mà nói tôi có chút ghét bỏ người phụ nữ này, không muốn cô ta chạm vào người mình. Lí Tuyết bị tạt một gáo nước lạnh, trong miệng lẩm bẩm không biết câu gì, tôi cũng không nghe rõ. Nhưng thái độ của cô ta đối với tôi cũng bớt đi rồi. Sau khi sấy khô tóc, cô ta liền nằm trêи giường chơi điện thoại. Loại phụ nữ phong trần như thế này thật chẳng ra làm sao, mặc chiếc váy ngắn như vậy nằm trêи giường, thậm chí còn không biết kéo chăn đắp che đi. May mà tôi chẳng có chút hứng thú gì với cô ta, chỉ thuận tiện đưa mắt quan sát cả căn phòng. Rất nhanh chóng, tôi đã phát hiện ra điều gì đó không đúng. Rất nhiều đồ đạ trong căn phòng này đều phát ra một làn sương đen mờ ảo, khiến cho đầu óc người ta cảm thấy tê dại….
 
Chương 72: Nguyên nhân


Tôi cẩn thận quan sát làn sương đen đó, cũng quan sát cả những thứ phát ra thứ sương đó. Chăn, túi, giày,… … những thứ đồ này để vây quanh bởi làn sương đó. Tôi chỉ vào đống túi hỏi Lí Tuyết: “Những món đồ này là do ai tặng cô vậy?” "À, chính là cái tên “lốp dự phòng” đó mua cho tôi … …” Lí Tuyết đáp, “Lúc anh ta còn sống cũng đối xử với tôi rất tốt, luôn chiều theo ý tôi, mua cho tôi cái, mua cho tôi cả cái kia…” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sau khi anh ta chết, cô vẫn dùng những món đồ này sao?” “Đúng vậy.” “Đợi chút … …” Tôi đứng dậy, đem những món đồ vây quanh bởi thứ sương đen mờ ảo kia sắp xếp lại. Sắp xếp xong tôi nói: “Những món đồ này đều do người đàn ông đó tặng cho cô, đúng không?” Lí Tuyết gật đầu nói: “Đúng rồi, đều là của anh ta tặng đó. Wow, cậu lợi hại phết nhỉ, mới nhìn qua đã đoán ra được rồi!” Tôi cười một cách đau khổ đáp: “Những món đồ này đều mang rất nhiều oán khí, như vậy đi, tôi đem đống đồ này mang ra ngoài trước đã, sau đó cô cứ đi ngủ, xem tối nay có xảy ra chuyện gì không.” “Ah… … ” Lí Tuyết vội vàng đáp, “Những nhỡ có ai trộm mất thì phải làm sao?” Tôi lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi nay tôi sẽ không ngủ, lúc trông cô ngủ sẽ trông cả những món đồ kia.” Lí Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tỏ vẻ dễ thương cười với tôi và nói: “Được đấy, em trai, cậu thật là đáng tin cậy.” Tôi sắp xếp lại đống đồ rồi đem chúng đặt ở bên ngoài phía hành lang. Lí Tuyết đặt mình trêи giường, vừa nằm vừa chơi điện thoại, chẳng chút mảy may có ý tới giúp đỡ tôi một tay, xem ra người phụ nữ này đã quá quen với việc để đàn ông phục vụ cho mình rồi. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, trời cũng đã muộn rồi, tôi nói với Lí Tuyết: “Cô có thể ngủ được rồi”. Lí Tuyết nằm xoay người trêи giường, cười tủm tỉm nói: “Có cậu ở bện cạnh canh tôi ngủ, tôi cảm thấy thật an toàn, hihi.” “Ờ, ngủ đi.” Tôi ngồi trêи ghế sô pha chơi điện thoại, còn Lí Tuyết lại lẩm bẩm trong miệng vài câu nói nhạt nhẽo rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cứ vài phút tôi lại phải đưa mắt trông đống đồ ở ngoài cửa, để tránh có người trộm đi mất. Qua một đêm, hoàn toàn bình lặng, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng ôm điện thoại chơi cả một đêm. Đợi đến lúc trời sáng, Lí Tuyết cũng tỉnh dậy. Cô ta ngồi dậy, vươn vai rồi nói một cách thoải mái: “Ngủ ngon quá đi mất thôi.” Tôi cất điện thoại đi rồi nói với cô ta: “Đêm qua còn mơ thấy giấc mơ đó không?” “Thật là thần kì, không có một cơn ác mộng nào cả …” Lí Tuyết vui vẻ đáp, “Em trai à, cậu thật là lợi hại đó!” Tôi gật đầu nói: “Chính là do đống đồ chứa đầy oán khí ở ngoài cửa kia, bởi vì chúng là do người đàn ông đó tặng cho cô, sau khi anh ta chết, oán khí của anh ta từ những món quà đó truyền đến người cô.” Lí Tuyết ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Vậy em trai, chúng ta phải làm như thế nào đây?” “Đơn giản, vứt hết những món đồ ấy đi.”, tôi đáp. “Không được!!!” Lí Tuyết kϊƈɦ động nói: “Tuyệt đối không được vứt chúng đi! Những thứ đó toàn là hàng hiệu cả, nếu như mà vứt đi, thì tôi biết mặc gì để đi gặp mấy chị em ở chỗ làm chứ?” Tôi bất lực đáp: “Nếu như giữ lại những món đồ ấy, chúng sẽ mang lại nguy hiểm cho cô.” “Vậy tôi không quan tâm! Đó là vấn đề của cậu!” Lí Tuyết hừ giọng đáp, “Tôi bỏ tiền ra để mời cậu đến giúp đỡ, cậu chỉ cần giúp tôi giải quyết nhanh gọn nhẹ là được!” Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tiền cô trả cũng không nhiều, cho nên tôi chỉ làm đến đây thôi. Được rồi, đến giờ tôi phải về rồi.” Lí Tuyết thấy tôi rời đi liền vội vàng nắm chặt tay tôi kéo tôi lại, nói: “Được được, em trai, chỉ cần em giúp chị giữ lại những món đồ kia, em muốn chị làm gì cũng được!”
 
Chương 73: Tức giận


Tôi nghe xong lời của Lí Tuyết, lạnh lùng đáp: “Tôi chẳng cần cô làm cho tôi cái gì cả, thái độ của tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần tiền.” Không sai. Chỉ trả có một chút tiền mà lại đòi nhiều yêu cầu như vậy, đến tôi còn tự mình cảm thấy phiền phức. Tôi tốt bụng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi là Đức Thánh Mẫu. Lí Tuyết vội vàng đáp: “Nhưng mà bây giờ chị thực sự không có tiền, em trai à, em xem như thế này có được không nhé, nếu như em giúp chị giải quyết, chị … ”, cô ta ngước nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, nhỏ nhẹ nói: “Chị làm bạn gái em nhé, em thấy thế nào?” “Không cần!” tôi bình tĩnh đáp lại, “Tôi có người mình thích rồi.” Lí Tuyết vội vàng nói tiếp: “Ây ya, có người thích thì có liên quan gì, bạn gái ạ …. Đàn ông đâu có chê nhiều bao giờ đâu?” Tôi lắc đầu đáp: “Người khác có thể như vậy, nhưng tôi thì không.” Lí Tuyết lập tức ôm chặt cánh tay tôi, không biết liêm sỉ là gì mà cố tình để ngực của mình chạm vào cánh tay tôi, còn nói với tôi bằng giọng nũng nịu: “Được rồi em trai, sao em lại lạnh lùng thế, em làm chị sợ quá. Em trai à, sao em đáng yêu thế, hay em vẫn là “trai tân”?” “Cô bị điên à???” Tôi không chịu được mà đẩy Lí Tuyết ra xa, kinh ngạc nói: “Tai sao? Tại sao cô lại tự cho rằng bất kì người đàn ông nào cũng hứng thú với cô vậy? Tôi có còn là “trai tân” hay không thì liên quan gì tới cô? Cô nhìn lại mình xem…” Tôi chỉ thẳng tay vào mặt Lí Tuyết, không kiêng dè gì mà mắng cô ta: “Nhìn da mặt cô xem, trang điểm tới mức sắp dị ứng hết cả rồi, nhìn lại cả phong cách của mình đi, chỉ cần nhìn là biết là chỉ muốn bán “thứ đó”. Nói thực lòng, sao tôi có thể có hứng thú đối với cô chứ? Cô ảo tưởng về bản thân quá rồi đấy, thật là rẻ tiền!” Lí Tuyết không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời như vậy, cô ta xấu hổ nói: “Em trai, em nói như vậy có chút quá đáng rồi đó?!” “Tôi đã cố gắng giữ thể diện cho cô, ai ngờ đâu đến thể diện cô cũng không cần … … ”, tôi không kiêng dè gì mà đáp, “Đừng có tự cho rằng đàn ông ai cũng có ý với cô cả, lại còn cố ý mặc váy ngắn trước mặt của tôi, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là không thích phụ nữ, mà tôi sợ cô có bệnh truyền nhiễm sẽ lây sang cho tôi đấy, hiểu không?” Lí Tuyết càng nghe càng không chịu được, cuối cùng tức giận không kìm được mà mắng tôi: “Con mẹ nhà cậu nữa, cậu là cái thá gì chứ?! Chị đây đồng ý ngủ với cậu là nể mặt cậu đấy biết chưa? Câu có biết bao nhiêu đàn ông phải bỏ tiền ra để được ngủ với tôi không?” Tôi kinh ngạc đáp: “Điều đó chỉ nói lên rằng cô là đồ hư hỏng, chứ không nói cô vô cùng giá trị, cô có hiểu không vậy?” “Cậu… cậu…” “Như vậy đi, dù sao tôi cũng tìm ra nguyên nhân giúp cô rồi, cô có vứt đi hay không thì tự mình giải quyết.” Nói xong tôi lập tức quay người bỏ đi, cũng quá mệt mà đáp lại lời đôi co với cô ta. Ở đây chơi điện thoại cả một đêm, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật say mà thôi! Lí Tuyết đứng trong phòng liên tục mắng chửi tôi, nhưng tôi cứ coi như là không nghe thấy gì, rời khỏi khu nhà này. Về đến nhà, Nha Cô đang ngồi trước bàn làm người nộm. Nhìn thấy tôi trở về, Nha Cô tò mò hỏi: “Cậu đi làm việc à? Làm đến đâu rồi?” Tôi thở dài đáp: “Đừng nhắc đến nữa, gặp phải một bà luôn tự coi mình là đúng.” “Là sao vậy?” Tôi đem hết chuyện tóm tắt kể lại cho Nha Cô nghe, nghe xong, Nha Cô phá lên cười khúc khích: “Triệu Tử Trần ơi là Triệu Tử Trần, sao mà cậu có thể đối xử với con gái nhà người ta không một chút nào nhẹ nhàng vậy, cậu có thể nói được mấy lời như vậy với phụ nữ sao?” Tôi bình thản đáp: “Tôi chỉ nhẹ nhàng với người con gái mà mình thích thôi.” “Đừng có mà nói như vậy, đó là cậu vẫn còn trẻ mà thôi, đợi đến khi cậu nếm được mùi vị phụ nữ rồi …. ….” Nha Cô chép miệng nói: “Cậu sẽ thay đổi mà thôi, đến lúc đó tôi ở với cậu cũng không tránh được sợ hãi đâu.” Tôi điềm nhiên trả lời: “Cô chỉ toàn nói những lời thừa thãi, lại còn nghĩ rằng tôi sẽ hứng thú với cô sao?”
 
Chương 74: Tìm tới cửa


Tôi không tiếp chuyện với Nha Cô nữa, đi thẳng lên phòng ngủ một giấc. Đến khi tỉnh lại, gọi bừa một vài thứ gì đó để ăn, trời lúc này cũng đã là chiều rồi.Cái cảm giác thức trắng đêm này, thực sự kinh khủng. Đang lúc ăn, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi, liên tiếp sau đó là tiếng đập cửa uỳnh uỳnh.Nha Cô không hiểu chuyện gì đi ra mở cửa, lại gặp đúng vài tên lưu manh đầu tóc nhuộm xanh đỏ tiến vào phòng, một tên trong đám người đó xông ra vừa nói vừa đẩy Nha Cô: “Triệu Tử Trần ở đâu?” Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Làm cái gì vậy? Đừng có mà động vào phụ nữ, muốn gì giải quyết với tôi đây này!” Lúc này, Lí Tuyết bước vào trong nhà, tức giận chỉ vào tôi chửi: “Chính là tến khốn kiếp này!” Cuối cùng cũng hiểu rồi. Hóa ra là Lí Tuyết bị tôi mắng cho mà tức giận, tìm mấy tên xã hội đen đến để dạy cho tôi một bài học đây mà! Mấy tên lưu manh ấy phẫn nộ xông đến phía tôi, cái tên vừa đẩy Nha Cô chỉ thẳng vào mũi tôi chửi: “Có phải mày dám chửi chị của tao?” “Đúng vậy, tôi chửi cô ta đấy rồi sao?” tôi không nhẫn nhịn được mà đáp, “Có phải muốn đánh tôi? Nào, đánh đi, đánh chết tôi đi.” Tên lưu manh đó ngây người ra vài giây nhưng vẫn tức giận nói: “Mày dọa tao đấy à?” Tôi tiến lên một bước, lạnh lùng đáp: “Tao dọa cái ông nội mày, không phục thì đánh đi, cũng không cần phải nương tay, bây giờ tao sẽ gọi điện báo cảnh sát, mày đánh tao thử xem.” Nói xong, tôi rút điện thoại ra bắt đầu bấm máy, tiên lưu manh lập tức nói: “Con mẹ mày, ông đây… ….” “Câm mồm!” Tôi hét thẳng vào mặt tên lưu manh, tức giận quát: “Hôm nay có muốn cầm dao kề vào cổ tao thì làm đi! Tao biết cô ta làm ở đâu, nếu như mày không giết được tao, thì tao sẽ đi quấy cô ta cho tới chết! Tao không đùa với mày đâu! ” Nói một hồi, mấy tên lưu manh ấy đều không nói được gì nữa. Còn tôi, tôi lạnh lùng cười nói tiếp: “Mấy tên cặn bã của của xã hội chạy đến làm chửi càn, chửi càn như mấy tên câm ú ớ, nhuộm cái màu tóc vàng vàng đỏ đỏ đến đây dọa dẫm, nghĩ mình là ai vậy? Tao bây giờ đứng trước mặt mày, nói mẹ mày là gái đ***, mày có dám giết tao không?” Tên lưu manh đó vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào mặt tôi, kϊƈɦ động tột độ nói: “Mày có giỏi chửi lại câu nữa tao xem!” "Sao phải nói mấy lời thừa thãi như vậy! Cái gì mà có giỏi thì mắng lại mày câu nữa, là đàn ông thì không cần phải nhiều lời, muốn đánh là đánh!” Tôi tức giận hét lên, trực tiếp đấm thẳng vào mũi tên lưu manh đó! Máu mũi từ từ chảy ra, tôi tiếp tục rút con cây kiếm ra, tức giận quát: “Nếu như một trong hai người bọn tao hôm nay chết, vậy thì chúng mày hãy mau chóng cuốn xéo!” Nói xong, tôi vung mũi kiếm về phía tên lưu manh! Tên lưu manh đó bị dọa mà lập tức lùi lại, liên mồm nói rằng tôi hãy đợi đấy, sau đó đem lũ đàn em chạy đi. Nha Cô cũng đã bị dọa tới mức đơ người, nhìn thấy đám người đó chạy đi, kinh ngạc nói: “Cậu… sau cậu lại hung hãn được như vậy?” “Nhìn thấy đánh nhau ở nông thôn bao giờ chưa?” “Hả …. Chưa.” “Vì vài mẫu ruộng đất, người ở hai thôn cầm hết cuốc, liềm lên đánh nhau một trận … …” tôi bình thản đáp, “Tôi sao có thể sợ mấy tên lưu manh ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, mấy tên chỉ biết thượng đội hạ đạp kia chứ?” Nha Cô nghe mà gật gù, nhưng mấy tên lưu manh đứng ngoài cửa kia vẫn chưa rời đi, cũng không có ý quay trở lại. Tôi có chút không nhận nại được, cầm cây kiếm đi ra cửa, mắng Lí Tuyết: “Đừng có mà đứng bên ngoài tụ tập rì rầm phí lời! Muốn xin tôi giúp còn không mau vào mà xin lỗi!” “Tôi … ” Lí Tuyết trở nên xấu hổ, ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi… cậu có thể giúp tôi được không?” Tôi nghĩ ngợi vài giây liền đáp: “Nghĩ cách nào cứu tôi trước đã!”
 
Chương 75: Cho quá nhiều


Nói thực, tôi rất ghét Lí Tuyết. Muốn tôi giúp, tất nhiên phải trả tiền. Sau khi bị tôi mắng một trận lại còn dám tìm người đến dạy dỗ tôi, tìm ai không tìm lại dám tìm một đám lưu manh nữa chứ. Thật là nực cười. Lẽ nào tôi giống người dễ bị đám lưu manh đấy dọa cho sợ sao? Chần chừ một hồi, Lí Tuyết cũng quyết định đi vào trong nhà. Cô ta mặt đầy ngại ngùng nói với tôi: “Em trai à, chị xin lỗi.” Tôi thản nhiên đáp: “Em trai không phải là từ cô có thể gọi được, tôi họ Triệu.” “Triệu sư phụ, tôi xin lỗi…” Lí Tuyết vội vàng nói, “Tôi cũng không biết bản thân suy nghĩ gì nữa, chỉ là sau khi cậu mắng có chút tức giận không kìềm chế được, cậu đừng để trong lòng nhé.” Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi RẤT ĐỂ TRONG LÒNG, cô nói xem bây giờ phải giải quyết như thế nào?” “Tôi … ….” Lí Tuyết lo lắng nói: “Tôi thực sự không muốn vứt đống đồ đó đi, gia của chúng cũng phải đến mười vạn đồng đó.” Nha Cô điềm nhiên nói: “Vậy thì cô trả 3 vạn đi, nếu không thì miễn bàn.” “Á, nhiều vậy?” Nha Cô không kiên nhẫn mà đáp lại: “Nếu như cô không đồng ý trả với giá ấy, vậy thì chúng tôi cũng không giúp được gì rồi.” “Vậy…” Lí Tuyết do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhỏ tiếng nói: “Vậy thì tôi biết rồi, làm phiền hai người rồi, xin lỗi.” “Đi đi”, tôi lạnh lùng đáp một câu, còn Lí Tuyết chỉ biết lặng lẽ cúi đầu rời đi. Tôi hỏi Nha Cô: “Loại người như vậy bình thường có nhiều không?” “Cũng có lúc gặp phải … …”, Nha Cô đáp, “Làm cái nghề như của chúng ta ấy, loại người nào cũng sẽ gặp phải thôi. Tôi nói cho cậu nghe một chuyện còn kinh khủng hơn, ngày trước có một người đàn ông đến, tôi nhất quyết không giúp anh ta, anh ta liền chạy đến đi bậy ra trước cửa nhà tôi.” Tôi kinh ngạc hỏi: “Con có người kinh tởm như vậy sao?” Nha Cô đáp: “Không biết cậu có từng nghe qua câu này, Ban ngày không làm chuyện hổ thẹn, ban đêm không sợ quỷ đến gõ cửa.” “Đã từng nghe qua.” “Phần lớn những người bị quỷ hồm bám lên người, đều là những người làm chuyện xấu … ….” Nha Cô nói, “Nếu như cậu với người ta không thù không oán, thì sao người ta phải bám theo cậu? Đương nhiên là trừ lệ quỷ ra.” Tôi nghĩ cũng thấy đúng, thảo nào có nhiều người kì lạ như vậy. “Người phụ nữ đó định giữ lại đống đồ đó, chỉ sợ rằng ác mộng sẽ lại tiếp diễn.” Nha Cô nói. Tôi gật đầu, xem ra Lí Tuyết thực sự là loại người đó. Trêи thế giới này, luôn có những người mà chúng ta không thể nào hiểu nổi. Trong tim của một nghìn người có một nghìn Hamlet khác nhau, một nghìn người đó cũng có lẽ sẽ có một nghìn cách nhìn nhận tam quan khác nhau. Tôi cũng lười không muốn nói rõ cho Lí Tuyết hiểu, cô ta muốn như thế nào thì kệ như vậy đi, tôi cũng không nợ cô ta điều gì. Nha Cô lại đi vào bếp nấu cho tôi một bát canh hạt cát máu, sau khi cô ấy đặt lên bàn còn nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi muốn dạy cho cậu một thứ.” “Ớ?” Tôi kinh ngạc đáp, “Cái gì mà phải dạy?” Nha Cô gật đầu nói: “Đúng, nhưng mà phải thu phí. Chỉ cần cậu đồng ý trả 2 vạn, tôi sẽ nói cho cậu làm thế nào để ngăn hồn quỷ ở bên ngoài nhà, từ đó có thể giữ được an toàn cho bản thân.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Rất khó đúng không? Hồn quỷ không phải có thể xuyên tường tiến vào sao?” “Đúng, rất nhiều hồn quỷ có thể xuyên tường, vì vậy mới hỏi cậu có muốn học không?” “2 vạn đồng có phải đắt quá rồi không….” “Đây gọi là đầu tư, cậu đưa tiền cho tôi thì cứ coi như là đầu tư đi, tôi có thể dạy cậu cách bảo vệ bản thân mình, sau này năng lực của cậu cao hơn rồi, thì tiền chỉ có càng ngày càng nhiều mà thôi.” Cô ta dương dương tự đắc gác chân lên, lưng dựa vào ghế, rất trịnh thượng nói: “Chỉ cần cậu đưa đủ tiền, tôi sẽ truyền cho cậu 18 cách bắt quỷ.” “18 cách bắt quỷ? Bao nhiêu tiền?” “100 vạn! Không chém gió với cậu đâu, mua được là kiếm được!” “30 vạn, thích bán thì bán.” Nha Cô nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Được thôi, chốt đơn. Nếu như không phải cậu có mắt âm dương thì tôi cũng không bán cho cậu đâu!” Tôi nghe xong mà trong lòng thấy hơi chột dạ, thấy bắt đầu hơi chút hối hận! Mình trả quá tay rồi!
 
Chương 76: Thiếu dương khí


Tôi không có 30 vạn tiền mặt, chỉ có thể thời vay Nha Cô. Tôi cũng hứa với cô ta rằng số tiền lần này đợi sau khi tôi xây xong phần mộ cho Trương Đại Sơn, sẽ đưa hết cho cô ta, để cho cô tay dạy tôi. Nha Cô vui vẻ, như một kẻ mê tiền lập tức đồng ý. Mọi việc tạm coi như đã xong. Tôi vốn ngỡ rằng Lí Tuyết cứ như vậy mà đi, nhưng 3 ngày sau, cô ta bỗng nhiên quay lại. So với 3 hôm trước, Lí Tuyết trông tiều tụy hơn rất nhiều. Trước đây dù gì cô ta cũng trông như một cô gái thời thượng, bây giờ thì sắc mặt trở nên xanh xao, tiều tụy, hai mắt quầng thâm, nhìn cô ta trông giống một người mang trong mình trọng bệnh. Lúc mới nhìn thấy cô ta, tôi cũng có chút suýt không nhận ra. Lí Tuyết ngồi trêи ghế sô pha, ngượng ngùng cười với tôi: “Tôi lại đến làm phiền mọi người rồi.” “Nói đi…” tôi đáp, “Gặp phải chuyện gì rồi.” Biểu cảm của Lí Tuyết chẳng có chút sợ hãi hay ưu phiền gì, chỉ ngây người như kẻ ngốc vậy: “Tôi lại mơ thấy anh ta, tôi cảm giác như anh ta muốn đưa tôi đi.” “Sao cô lại nói như vậy?” Lí Tuyết đem mọi chuyện kể lại cho tôi nghe, khiến tôi cũng phải chau mày suy nghĩ. Gần đây cô ấy vẫn luôn mơ thấy người đàn ông đó đến, trong giấc mơ, người đàn ông đấy còn bóp cổ cô ấy, khiến cô ấy không thwor được, còn nói là muốn cùng cô ấy ra đi. Nhưng, đó không chỉ là giấc mơ. Mỗi sáng thức dậy, Lí Tuyết còn nhìn thấy những vết hằn tím trêи cổ của mình, rõ ràng là có người bóp cổ cô ta. Việc này khiến cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, vì vậy mới đến tìm tôi nhờ giúp đỡ, hi vọng tôi có thể cứu được cô ta. Tôi thở dài đáp: “Lúc trước không phải tôi bảo cô vứt đống đồ ấy đi sao, cô lại không chịu nghe lời, bây giờ tai họa ngập đầu rồi mới đến tìm tôi.” Lí Tuyết lập tứ đáp: “Tôi sẽ vứt đống đồ ấy đi, hôm nay trước khi ra khỏi nhà, tôi đã gọi người đem hết đi rồi.” Lúc này, Tiểu Nhã đang nép ở góc nhà bỗng nhiên nói: “Không có tác dụng đâu, cô ấy sẽ chết thôi.” Tôi ngờ vực đáp: “Sao em lại nói thế?” Lí Tuyết nhìn tôi một cách khó hiểu liền hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Tôi không đáp lại câu hỏi của Lí Tuyết mà Tiểu Nhã vẫn tiếp tục nói với tôi: “Dương khí trêи người cô ấy còn lại rất ít, căn bản không đủ để cô ấy sống tiếp, chỉ sợ là không qua nổi đêm nay.” “Nghiêm trọng như vậy sao?” Tôi sửng sốt hỏi. “Đúng vậy, sự việc đã vô cùng nghiêm trọng rồi.” Lí Tuyết thấy tôi vẫn đang nói chuyện với Triệu Tiểu Nhã, cô ta có chút sợ hãi nhìn tôi rồi lại nhìn khắp căn phòng: “Rốt cuộc cậu đnag nói chuyện với ai vậy? Trong phòng này không phải chỉ có mỗi tôi với cậu thôi sao?” Tôi đáp: “Điều này cô không cần phải quan tâm, tôi đi lên lầu trước đã, cô cứ ngồi đây đợi tôi.” Nói xong tôi liền đi lên lầu, Triệu Tiểu Nhã cũng nhanh chóng đi theo ngay sau tôi. Lên đến trêи lầu, tôi mới hỏi Triệu Tiểu Nhã: “Có cách bổ sung dương khí cho cô ta không?” Triệu Tiểu Nhã lắc đầu nói: “Em không biết, anh hỏi Nha Cô xem sao.” “Có lẽ chỉ có thể hỏi cô ta mà thôi.” Tôi rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Nha Cô. Sau khi gọi được cho Nha Cô, tôi đem hết chuyện của Lí Tuyết kể cho Nha Cô nghe một lượt. Nha Cô sau khi nghe xong câu chuyện, cô ta lẩm bẩm nói: “Gần như là không còn dương khí nữa đúng không? Vậy theo lí mà nói, chắc chắn cách cái chết không còn bao lâu nữa rồi.” Tôi liền hỏi: “Có cách nào cứu cô ta không?” “Cái này phải dựa vào việc cô ta đồng ý trả bao nhiêu tiền.” “Tôi đoán là lần này cô ta đồng ý trả nhiều tiền đó.” “Muốn bổ sung dương khí, thực ra cũng có nhiều cách…” Nha Cô nghiêm túc nói, “Như thế này đi, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về, câu cứ đàm phán giá thu tiền với cô ta trước đi, một khi không đủ tiền thì nhất quyết sẽ không cứu!”
 
Chương 77: Nỗi buồn của Lí Tuyết


Sau khi nói chuyện điện thoại với Nha Cô xong, tôi liền đi xuống dưới lầu. Lí Tuyết vẫn đang ngồi chờ tôi, tôi đến ngồi bên cạnh cô ta, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật với cô thế này, cô sắp chết thật rồi.” “Tôi… …” Lí Tuyết nhìn tôi, cuối cùng lại cúi đầu xuống thở dài: “Tôi cũng tự mình đoán ra được.” “Nhưng chúng tôi vẫn có cách cứu cô.” “Cách gì vậy?” Tôi thành thực nói với cô ta: “Cách gì thì tôi không biết, dù sao sếp tôi cũng đang trêи đường trở về rồi. Cô ấy đặc biệt căn dặn tôi là phải thu tiền của cô trước.” “Bao nhiêu tiền?” “Những gì mà tôi nói bây giờ không phải giá có thể giải quyết được mọi việc, chỉ là giá mà để cô sống tiếp được, phí là 5 vạn.” “ĐẮT QUÁ!” Lí Tuyết lập tức đứng dậy: “Có chút chuyện vặt mà những 5 vạn?” Tôi lạnh lùng đáp: “Nếu như cô cảm thấy là việc cứu được mạng sống của cô chỉ là chuyện vặt, vậy thì chúng tôi cũng không còn gì để nói nữa rồi.” “Tôi …” Lí Tuyết nhìn tôi một cách ngây ngốc, cuối cùng khóa òa lên: “Sớm biết như vậy, ban đầu tôi đã đồng ý vứt đống đồ kia đi rồi!” Tôi bình tĩnh nói: “Cô đừng khóc trước mặt tôi như vậy, tôi không có hứng thú với nước mắt của cô đâu. Sếp tôi cũng đã nói rồi, đây không phải là nhân cơ hội mà làm tiền cô, cô ấy thu giá này gần như là giá vốn rồi, tôi tin lời cô ấy nói là thật.” “Đây mà gọi là giá vốn sao?” “Đúng vậy, sếp tôi thích nhất là tối đa hóa lợi nhuận, bây giờ cô ấy cứu cô là để kiếm mớ tiền lớn hơn về sau, cho nên bây giờ không hét cao giá hơn với cô nữa đâu.” Lí Tuyết chầm chập ngồi sụp xuống ghế, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cô ấy lau nước mắt, cuối cùng thút thít nói: “Tôi thực sự không có nhiều tiền đến như vậy.” “Ít tiền thì mạng của cô không giữ được.” “Nhưng mà tôi…” “Đừng có lừa tôi, cô căn bản là không thể không có tiền….” tôi lạnh lùng đáp, “Không phải trước đây cô từng nói với tôi rằng tiền của cô đều dùng để trẻ thẻ tín dụng sao, tôi thực sự không tin, vì đồ trêи người cô vừa nhìn biết ngay là hàng giả rồi, cô bình thường căn bản không có đời sống cao đến như vậy?” “Á?” Lí Tuyết ngây người ra nhìn tôi, không nhịn được mà hỏi: “Sao cậu biết vậy?” Tôi vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng mà trả lời: “Nếu như cô thực sự có nhiều đồ hiệu đến như thế, vậy thì tại sao lại không nỡ vứt đi vài món đồ kia đi? Vả lại cái trấn nghèo cũ kĩ mà chúng ta ở bây giờ, đến một cái trung tâm thương mại còn không có thì sao có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu pha nhiều như của cô? Chỉ e là cô toàn tự mua đồ giả, chỉ có đồ mà người đàn ông kia tặng mới là thật!” Lí Tuyết cúi đầu không nói lời nào. Tôi tiếp tục nói: “Làm nô ɭệ của đồng tiền thực không có ý nghĩa gì cả, nếu như cô sống không nổi qua đêm nay, vậy cô giữ nhiều tiền như vậy để làm gì? Nói cho tôi biết, tiền của cô đi đâu hết rồi?” Lí Tuyết do dự một lúc, cuối cùng nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu: “Cậu có thể đưa tôi đi lấy tiền không?” “Là ý gì?” “Tiền tôi cất ở chỗ bố mẹ tôi, cậu có thể đưa tôi đi lấy không?” “Sao cô không tự mình đi?” “Tôi không dám đi một mình, tôi muốn cậu đi cùng tôi.” “Ừm, được.”, tôi gật đầu đáp. Lí Tuyết thở phào một hơi nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta đi tôi, tôi đưa cậu đi đến nhà bố mẹ tội. Mấy năm nay, tôi gửi ở nhà bố mẹ cũng phải được vài chục vạn rồi, bọn họ có lẽ sẽ đưa tiền để cứu tôi thôi.” Tôi tò mò hỏi: “Bố mẹ cô có biết cô làm cái nghề này không?” “Biết.” “Ồ, thảo nảo cô không dám, chắc là cảm thấy xấu hổ không dám gặp bọn họ.”, tôi nói trong vô thức. Lí Tuyết cười đau khổ nói: “Cậu sai rồi…Lí do mà tôi là cái nghề này ấy, cũng chính là vì bị bố mẹ tôi ép vậy! Họ ép tôi đi làm gái, tôi không chịu, cuối cùng lại làm gái tiếp hát quán karaoke!”
 
Chương 78: Hai chị em


Những lời của Lí Tuyết khiến tôi có chút kinh ngạc, mà cô ấy giống như trước lúc chết cởi bỏ hết những nỗi đau trong lòng, điều ấy làm tôi phải suy nghĩ không ít. Hóa ra, Lí Tuyết có một người em trai. Gia đình cô ấy theo chủ nghĩa trọng nam khi nữ, từ nhỏ Lí Tuyết đã phải chịu những bất công từ điều này, chỉ cần em trai có là cô ấy không có, chỉ cần em trai cô ấy muốn là cô ấy phải đưa ra hết. Người em trai này thực sự bị người nhà quá nuông chiều dẫn đến lúc còn nhỏ thì không chăm chỉ học hành, chỉ học đến hết cấp 1, ngày ngày không có việc gì làm chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Bố mẹ thì lại quá nuông chiều người em trai này, việc gì cũng chiều theo ý của cậu ta, đến bây giờ cậu ta hơn 20 tuổi rồi, vẫn chỉ là một tên vô công rỗi nghề không có việc làm. Thanh niên như vậy thì sao có thể lấy được vợ cơ chứ? Em trai không có cô gái nào thích nổi, tuổi tác thì ngày một lớn, bố mẹ trong lòng lo lắng, ngày nào cũng cho cậu ta đi xem mắt. Cũng có những cô gái đồng ý kết hôn, nhưng mà lại yêu cầu em trai phải mua được nhà trêи huyện, lại còn đồi 20 vạn tiền sính lễ. Nhưng trong nhà lấy đâu ra số tiền lớn như vậy, bố mẹ chỉ biết ép Lí Tuyết phải nghĩ cách. Lí Tuyết chỉ là một cô gái bình thường, biết đi đâu, làm gì để kiếm được số tiền lớn đến như vậy? Cuối cùng đến một ngày, mẹ của cô ấy tâm sự với cô ấy cả một đêm, rốt cuộc là muốn cô ấy câu dẫn đàn ông kiếm khoản tiền lớn Lí Tuyết trông cũng xinh xắn, vóc dáng cũng không tồi, mẹ liền để Lí Tuyết đi làm vợ lẽ, làm bồ nhí. Lí Tuyết lúc đầu không đồng ý, nhưng mẹ lại khóc lóc kêu than với cô ấy rằng em trai chính là trụ cột trong gia đình, nếu như em trai không lấy được vợ, vậy người làm mẹ như bà ấy thà chết đi còn hơn. Một người từ nhỏ đã chỉ biết im lặng nhẫn nhục chịu khổ như Lí Tuyết sao dám cãi lại lời của mẹ, chỉ đành để mẹ giới thiệu mình đi làm việc ấy. Hôm nay là con trai của ông chủ công trường này, ngày mai lại là cháu trai công ông chủ khách sạn nọ. Mỗi lần bà ấy ám hiệu cho con gái mình đi xem mắt, nếu như người ta không chọn mình, thì hãy quấn lấy họ làm tiểu tam, bồ nhí là được rồi. Từ đó, số tiền cứ dần dần như vậy mà kiếm được? Nhưng người ta cũng rất thông minh, sao có thể dễ dàng bị lừa được? Nhìn con gái không kiếm được nhiều, trong lòng bà mẹ có chút lo lắng. Đến một ngày, con gái nhà bác trở về, trêи người mặc toàn đồ hiệu cao cấp, tiêu tiền cũng rất hào phóng. Nghe ngóng ngược xuôi mới phát hiện ra người ta lên phố bán thân. Bố mẹ không thấy nhục mà lại thấy rất tự hào, họ cảm thấy đây là một cách tốt để kiếm tiền, liền bảo Lí Tuyết cũng đi làm như vậy. Lí Tuyết nào đâu chịu đi? Cô ấy lập tức từ chối ý kiến của mẹ, nhưng mẹ cô ấy liên tục lấy chuyện em trai kết hôn ra đặt áp lực cho cô ấy, nói rằng hương hỏa trong nhà mà không có ai tiếp nối thì không bằng họ đi chết còn hơn. Bố mẹ mỗi ngày đều thúc giục Lí Tuyết, khiến cho Lí Tuyết thất vọng chán trường, nhưng cô ấy vẫn quyết định không bán thân, cô ấy chỉ làm gái tiếp hát mà thôi. Suốt vài năm nay, số tiền Lí Tuyết kiếm được đều đưa cho bố mẹ cả, giữ lại cho bản thân cũng không được bao nhiêu. Cô ấy chỉ muốn em trai mau chóng kết hôn, đợi em trai mua nhà, kết hôn xong, những ngày tháng vất vả của cô ấy cũng không còn nữa. Sau khi kể lại hết mọi chuyện cho tôi nghe xong, Lí Tuyết cười đau khổ nói: “Chắc cậu nghĩ tôi thật ngu ngốc đúng không? Tôi cũng thấy bản thân mình đúng là một con ngốc, nhưng tôi không chịu được cảnh bố mẹ khóc trước mặt mình, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của tôi chính là kiếp sau không phải làm con của bọn họ.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Lúc em cô đến tuổi phải kết hôn, cô đi câu dẫn người ta, kết quả không thành lại đi làm gái tiếp hát, tiết kiệm tiền cho em cô nhiều năm rồi, đúng không?” “Đúng vậy.”, cô ấy gật đầu nói, “Sao vậy?” Tôi chợt nhận ra: “Nói như vậy, cô chắc cũng không còn trẻ nữa rồi, chí ít cũng phải 30 rồi, thảo nào trang điểm đậm đến như vậy. Vả lại lần trước còn cố tình quyến rũ rồi, không sợ xấu hổ.” Lí Tuyết thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Em trai à, cuộc đời này sẽ không người con gái nào thích cậu đâu, tuyệt đối không có!”
 
Chương 79: Lấy cớ nhiều như vậy


Tôi quả thực lười tới mức không muốn đáp lại cái chủ đề có người yêu hay không, càng lười tới mức không muốn đáp lại lời Lí Tuyết, chỉ cùng cô ta đi về nhà. Điều càng làm tôi ngạc nhiên hơn là, nhà của Lí Tuyết lại ở chính trong trấn này. Thật là hiếm thấy. Bình thường, một người con gái khi làm công việc xấu hổ như vậy đều sẽ cố gắng tránh xa người nhà mình, bởi vì sợ gặp phải người quen. Nhưng Lí Tuyết không như vậy, nơi làm việc của cô ấy cách nhà của mình chỉ có 2km, sống dưới cái nhìn của biết bao nhiêu người quen. Tôi có chút tò mò với chuyện này, không kìm được liền hỏi cô ấy. Lí Tuyết lại thở dài một hơi rồi đáp lại: “Trong lòng tôi cũng rất khó chịu, mỗi ngày đi làm đều sợ bị bạn học nhìn thấy. Những phải biết làm sao chứ? Tôi cũng từng muốn rời khỏi đây, nhưng bố mẹ tôi không cho tôi rời đi.” “Tại sao?” “Bởi vì em trai tôi không biết giặt quần áo ….”, Lí Tuyết trả lời, “Mẹ tôi thì bị bệnh về lưng, thi thoảng lại lên cơn đau, vì vậy họ bắt tôi giặt quần áo.” Tôi nghi ngờ hỏi: “Quần áo của em trai cô đều để cô giặt?” “Đúng vậy.” “Không mua được chiếc máy giặt sao?” “Không được, bởi vì quần áo của em trai toàn hàng hiệu….”, Lí Tuyết đáp, “Đến qυầи ɭót cũng là tôi giặt hộ nó.” Tôi nhận ra rằng, trong nhà Lí Tuyết, cô ấy hoàn toàn không có một chút chỗ đứng nào. Sau khi đến cửa nhà, Lí Tuyết lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi nhìn thấy trong nhà có 3 người đang xem TV, chắc đó là bố mẹ và em trai của Lí Tuyết. Lí Tuyết đưa tôi vào nhà, cũng giới thiệu qua cho tôi, lúc này tôi mới biết em trai cô ấy tên Lí Phi. Dưới sự giúp đỡ của tôi, Lí Tuyết lấy hết dũng khí, đem hết những chuyện mình gặp phải nói với người trong gia đình. 3 người nghe xong, đều tỏ vẻ nghi ngờ, Sau vài giây, Li Phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Chị à, nếu như chị không muốn cho em tiền để cưới vợ thì chị cứ nói thẳng ra, việc gì phải vòng vo tam quốc thế.” “Sao em có thể nói như vậy …” Lí Tuyết vội vàng đáp, “Chị thực sự gặp phải đại nạn lớn rồi, vả lại chị cũng không đồi tiền mọi người, chị chỉ muốn lấy lại một chút tiền mà bấy lâu nay gửi ở nhà thôi, đợi giải quyết xong mọi việc rồi nói tiếp.” Tôi cũng gật đầu nói: “Không sai, nếu như hôm nay chúng tôi không ra tay cứu cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ không sống nổi qua đêm nay.” “Ai mà tin được chứ!” Lí Phi đứng dậy, không kiêng dè gì mà nói: “Không phải muốn lấy tiền sao, còn phải bày đặt nói chuyện còn hay không còn nữa, em đoán chắc chị nhìn trúng thằng mặt non toẹt này mới cùng nó về nhà lừa tiền mang đi đúng không? Chị ích kỉ quá rồi đấy!” Lí Tuyết không vui vẻ đáp lại: “Cái gì mà lừa tiền của nhà? Số tiền đó vốn dĩ là tiền của chị, chỉ là cho em mượn trước để kết hôn mà thôi.” “Dù sao muốn cũng không được rồi”, Lí Phi đáp, “Em cũng không tin được mấy cái chuyện của chị.” “Em…” Lí Tuyết vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng mẹ cô ấy đột nhiên cắt ngang lời: “Đừng cãi nhau với em trai con nữa, nó vẫn còn nhỏ!” Lí Tuyết bặm môi ấm ức, tôi liền nói: “Số tiền này tạm thời đưa cho Lí Tuyết đi, sau này cô ấy sẽ đi làm trả lại cho mọi người.” “Đúng vậy…” Lí Tuyết gật đầu nói, “Mẹ, đưa tiền cho con trước đi, giúp con qua được ải nạn này đi.” “Việc này….” Mẹ của Lí Tuyết do dự một hồi, cuối cùng thở dài đáp: “Con không phải quen biết nhiều bạn bè sao? Thử mượn tiền từ chỗ họ xem sao.” “Là ý gì vậy?” tôi trau mày hỏi, “Lí Tuyết để gửi ở đây mấy chục vạn, sao lại còn lại đi mượn tiền từ người khác?” Lí Phi không nhịn nổi hét lên: “Hôm nay muốn hỏi ra đến cùng đúng không? Được, vậy tôi nói luôn, tiền của chị tôi, tôi đem đánh mạt chược thua hết rồi, được chưa? Mấy người không phải là muốn hỏi cho bằng được chuyện này sao? Còn phải mượn cớ nhiều lời nữa!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom