Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Dịch Chủ Nhân Cầu Nại Hà
Chương 20


Chương 20:

Cổ của tôi bị siết chặt, ngay cả thở thôi cũng khó. Tầm nhìn trở nên càng ngày càng tối, cơn chóng mặt dữ dội khiến cho mạch máu tôi phình ra, thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một sợi dây thần kinh đều đang cử động. Khó chịu quá ! Hóa ra chỉ cần cổ bị siết chặt sẽ khiến cho chân tay trở nên yếu ớt. Tình hình trước mắt, tôi lôi con dao ra nhanh chóng cứa vào nó. Để cho con dao thấm máu tươi của mình, tôi cố ý dùng sức kề dao lên vai rồi cứa vào lớp da ở vai. Bà lão có vẻ rất sợ con dao, sau khi tôi ra tay, bà ta chủ động buông tôi ra rồi trốn vào một góc, vừa hay tránh được sự tấn công của tôi.

Tôi sờ lên cổ, thở hổn hển vì đau, nhìn chằm chằm vào bà lão đó. Khuôn mặt méo mó nhăn nheo còn cả đôi mắt dữ tợn khiến cho tôi nhìn vào mà da đầu tê dại. Tại sao bà ta lại ở đây ? Rõ ràng là tôi gọi hồn Triệu Tiểu Nhã qua đây mà ? Trừ khi là bà ta sớm đã đi theo tôi, sau khi phát hiện tôi muộn gọi hồn nên đã nhanh chóng trốn vào một góc phòng chỉ vì muốn lừa tôi ? Rất có khả năng đó.

Tôi cắn chặt răng: “Có phải là bà vẫn lén lún theo dõi tôi, chờ đợi cơ hội để giết tôi ?”

Bà ta nở một nụ cười kì dị, không nói chuyện, còn tôi vẫn nắm chặt chuôi con dao nói tiếp: “Năm đó bà hại chết Triệu Ngọc Lan, bây giờ lại muốn tiếp tục hại cô ấy.”

Lúc này, biểu cảm trêи khuôn mặt bà ta đã nhất thời thay đổi. Bà hét lên một cách hung tợn: “Là tự nó gây ra, nó đã làm mất thể diện gia đình tao.”

“Nhưng rõ ràng cô ấy không đi bán, sau khi chồng chết, cô ấy vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc bà, bà lại đối xử với cô ấy như thế. Bà có từng nghĩ qua, năm đó cô ấy cũng đã cần sư giúp đỡ của bà thế nào không ?”

Bà ta lạnh lùng đáp: “Tao cũng không biết hết được khi nó vào trong thị trấn, làm sao tao biết nó chưa từng làm qua ?”

“Vậy thì bà đi cùng cô ấy, không được sao ?”

“Thế thì nó cũng giả vờ được.”

“Tại sao bà có thể nói ra những lời này, thế này rõ ràng là bà coi cô ấy đã làm rồi.”

Bà ta hừ lạnh: “Không cần biết nó làm hay chưa, nhưng không nên để cho người nhà mất mặt.”

Không biết vì sao, bỗng nhiên tôi không sợ nữa, ngược lại lòng tôi tràn đầy sự phẫn nộ. Sự phẫn nộ đó giống như một ngọn lửa cháy bùng bùng trong trái tim tôi. Tôi nắm chặt cán dao, lẩm bẩm: “Bà già, vốn tưởng rằng bà có thể cứu mạng tôi, không ngờ rằng bà mới là người ghê tởm nhất.”

Bà già từng bước từng bước tiếp cận tôi, có chút cảnh giác nhìn vào con dao trêи tay tôi.

“Tất cả đều là tại bà nên Triệu Ngọc Lan mới chết, Tiểu Nhã mới trở thành đứa trẻ mồ côi sống cô độc bao nhiêu năm qua. Tất cả đều là tại bà, em ấy mới phải ăn cơm của nhà khác, mới tạo nên nhiều tội lỗi như vậy.”

Bà ta lạnh lùng: “Mày muốn nói cái gì ?”

Tôi hít một hơi sâu, nghiêm túc nói: “Cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, năm đó khi bà kéo theo Tiểu Nhã uống thuốc sâu thì chưa từng nghĩ về cuộc đời em ấy sao ? Khi đó em ấy mới chỉ có bốn tuổi, tại sao bà lại nhẫn tâm cho em ấy uống ?”

Bà ta không còn kiên nhẫn: “Mẹ nó ở bên ngoài làm gái, ai biết được nó có phải của nhà tao không ? Hơn nữa cũng là con gái, chẳng phải một thằng con trai, trong nhà đã đoạn tuyệt hương hỏa, còn nuôi nó làm cái gì ?”

Tiểu Nhã …

Trái tim tôi đau đớn co giật từng cơn. Tôi ngẩng đầu, chân phải dùng sức giẫm mạnh một cái, cầm theo con dao xông về phía trước. Một nhát dốc sức đâm xuống, tức giận hét: “Đồ súc sinh lòng lang dạ sói, hôm nay tôi muốn bà hồn phi phách tán, tế bái linh hồn mẹ con họ ở trêи trời.”

———————-
 
Chương 21


Chương 21:

Bà già không ngờ là tôi sẽ đột ngột tấn công, ngay khi bà ta muốn trốn thì đã không kịp nữa rồi. Một nhát của tôi chém lên đầu bà ta, tôi nghe thấy bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, người liên tục lùi về sau. Tôi tận mắt chứng kiến cơ thể bà ta bỗng nhiên trở nên trong suốt một chút. Quả nhiên con dao này sau khi dính máu của tôi thì có hiệu quả khi tấn công bà ta nhưng cũng không quá rõ ràng.

Tôi không dám buông bỏ cơ hội, nhanh chóng muốn tiếp tục tấn công. Nhưng khi tiếp cận tôi lại phát hiện vết máu trêи con dao đã bốc hơi một nửa rồi. Không ổn ! Xem ra sau khi dính máu lên chỉ có thể tấn công một lần. Quả thật không có sự trợ giúp của máu dính trêи dao, bà già đó hoàn toàn không sợ con dao của tôi. Bà ta để con dao chém qua người, lần này nhát dao không thể tạo ra bất cứ vết thương nào. Bà ta chìa tay ra trước mặt tôi, móng tay biến ra vừa dài vừa sắc dường như muốn cắm vào trong cổ họng tôi. Tôi vội vã lùi về phía sau mà bà già đó lại nghiêng người ép sát, rõ ràng là không định tha cho tôi. Đáng chết !

Tôi hoàn toàn có thể một dao nhắm lên người bà ta nhưng quan trong là tôi không kịp để bôi máu tươi lên trêи dao. Ngay vào thời khắc nguy hiểm nhất, có một trận gió thổi vào trong phòng. Lại là một bóng người xuất hiện giữa căn phòng, vừa hay ngay bên cạnh tôi. Tất nhiên là tôi nhìn thấy người đó, bất giác trở nên sững sờ. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc, bên trêи mang theo chút biểu cảm kinh ngạc. Tiểu Nhã, cuối cùng tôi lại được gặp em.

Em thẫn thờ nhìn tôi, khuôn mặt trắng hơn trước rất nhiều. Khi thấy bà già đang tấn công tôi, khuôn mặt em rõ ràng có chút kϊƈɦ động, trực tiếp nhảy bổ lên người bà già. Bị em đẩy lên bà già đó kinh sợ giống như một con mèo già, lập tức quay ngược về. Tôi ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Tiểu Nhã … là em sao ?”

Triệu Tiểu Nhã căn môi nhẹ, dường như em đang do dự có nên nói chuyện với tôi không. Qua vài giây, em cuối cùng cũng mở miệng. So với giọng khàn đặc của bà già đó, giọng của em vừa tự nhiên vừa dễ nghe: “Anh Tử Trần, anh, anh không sợ em sao ?”

Một giọng điệu nhẹ nhàng khiến cho trái tim tôi lại thêm một trận đau đớn: “Không sợ, mà anh có lỗi với em, đều là tại anh, em mới trở thành thế này.”

“Không trách anh, em đã báo thù được rồi.”

Quả nhiên là do Triệu Hiên Hiên ra tay. Tôi vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng trong phòng lại nổi lên một trận gió. Bóng dáng của Triệu Ngọc Lan cũng xuất hiện trong căn phòng. Tất cả lại đến rồi. Chẳng lẽ vì sắp đến giờ tử (khoảng từ 11h đến 1h) nên cả bà già và Triệu Ngọc Lan đều đẩy nhanh tốc độ ? Trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, Triệu Tiểu Nhã ở bên cạnh tôi nói với tôi: “Anh Tử Trần mau đi đi.”

Vậy mà cô ấy vẫn còn lo cho tôi. “Anh không đi”, tôi hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Anh muốn ở lại giúp mọi người.”

Khi mà tôi và Triệu Tiểu Nhã còn đang nói chuyện, trong phòng đã phát ra tiếng gào của dã thú. Đó là tiếng mà bà già và Triệu Ngọc Lan phát ra, hai người bọn họ chầm chậm tiến lại gần nhau, cổ họng phát ra những tiếng kêu kì quái. Đột nhiên tôi thấy bọn họ đều há to cái miệng đầy máu, miệng nứt toác xẻ ra tận tai. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, bà già đã cắn một phát lên trêи vai Triệu Ngọc Lan. Cô ta hét lên đau đớn, cũng mở miệng cắn lên cổ bà già. Hai người bọn họ cắn xé lẫn nhau, mặc ý để đối phương ăn thịt, hận không thể đem đối phương ăn một cách sạch sẽ.

Tôi kiềm chế sự sợ hãi, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là quỷ ăn quỷ sao ?

———————-
 
Chương 22


Chương 22:

Cho dù là bà lão hay là Triệu Ngọc Lan, dường như đều không có cảm giác đau đớn, chỉ cố ăn sạch sẽ đối phương. Thân thể bọn họ sau khi bị ăn, không hề giống như người sống mất đi một miếng thịt, mà khiến cơ thể họ càng trở nên trong suốt hơn.

Nhưng mà…Triệu Ngọc Lan hiển nhiên không phải đối thủ của bà lão! Tốc độ trong suốt của cô ấy nhanh hơn nhiều so với bà ta. Cảnh tượng này khiến tôi có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Triệu Ngọc Lan sẽ bị hồn phi phách tán mất.

Làm sao bây giờ?

Tôi có nên qua đó giúp một tay không? Ngay khi tôi còn đang do dự, Triệu Tiểu Nhã đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, thì thầm nói: “Anh Tử Trần … Anh mau đi đi ….”

Tôi nắm chặt Đường dao, lắc đầu trả lời: “Anh không đi… Anh ở lại chỗ này, chính là vì muốn giúp mẹ em.”

Tiểu Nhã ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt tôi tuy rằng không có tròng trắng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.

Cô ấy tiếp tục nói: “Tử Trần ca, anh đi đi.”

“Chuyện năm đó, anh đã biết hết rồi ….” Tôi nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã, em và mẹ của em đều là người đáng thương cả, để anh ở lại giúp mẹ con em, được không?”

Tôi nói với Tiểu Nhã rất chân thành, ai ngờ cô ấy lại thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: “Không được ở lại nữa, không được giúp mẹ của em!”

A?

Tôi nhất thời có chút khó hiểu. Tại sao không được giúp Triệu Ngọc Lan? Cô ấy rõ ràng là nạn nhân mà!

Tôi đang thắc mắc thì Triệu Tiểu Nhã đã áp sát vào người tôi, đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi cảm thấy bản thấy bị một luồng âm khí bao lấy, thân thể lập tức bay ra ngoài. Trước lúc rời đi, tôi nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã đang khóc, cô ấy nức nở nói: “Anh Tử Trần … Em rất thích anh … Anh đi đi … Đừng quay lại nữa … Nhất định không được quay lại nữa.”

Tôi bị trận âm khí đó đẩy ra ngoài lan can ban công, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống dưới.

Tiểu Nhã vẫn còn ở trong tầm mắt của tôi, cô ấy quay người lại, đột nhiên lao về phía Triệu Ngọc Lan…

Thế này … thế này là sao?

Tôi rơi xuống tầng một, hai mắt mở to kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.

Vừa rồi Triệu Tiểu Nhã … là lao về hướng Triệu Ngọc Lan sao? Cô ấy vậy mà giúp bà lão đó!

Tôi gấp đến hỏng người, nhanh chóng muốn trèo lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vừa mới bước lên hai bước, thanh âm của Tiểu Nhã lại lần nữa vang lên:

“Anh Tử Trần, em cầu xin anh mau đi đi. Mang theo ba mẹ anh, rời khỏi ngôi làng này mãi mãi đi … ngôi làng này sắp không còn nữa rồi.”

Tôi không hiểu Tiểu Nhã đang nói cái gì, nhưng lòng tôi rất kiên định, tôi làm sao có thể bỏ rơi cô ấy khi nhìn thấy cô ấy đang gặp nguy hiểm chứ?

Tôi lập tức lại trèo lên lần nữa, kết quả khi tôi vừa lên đến nơi, tôi không khỏi sững người.

Lão bà lúc nãy hẵng còn chiếm thế thượng phong, mà bây giờ đang bị Triệu Ngọc Lan ngoạm đầu!

Triệu Ngọc Lan há cái miệng to đầy máu, từ từ gặm đầu bà lão, rồi tiếp tục ăn đến phần cổ, bả vai …

Mà bà lão đã không còn cử động gì, bà ta mặc cho Triệu Ngọc Lan ăn tươi nuốt sống bản thân, một chút phản kháng cũng không có.

Tôi lặng người nhìn một màn này, cuối cùng thấy Triệu Ngọc Lan dồn sức cắn mạnh một cái, thân thể bà lão trực tiếp hóa thành nhiều mảnh vỡ, giống như những ngôi sao , tiêu tan giữa trời và đất.

Làm sao có khả năng!

Bà lão vậy mà bị cô ấy đánh bại rồi!

Sau khi Triệu Ngọc Lan cắn nuốt xong bà lão, cô ấy giơ tay lên bóp cổ Triệu Tiểu Nhã.

Triệu Tiểu Nhã đau đớn che cổ mình lại, trước mặt Triệu Ngọc lan, cô ấy hoàn toàn không có sức lực đánh trả.

Trong phòng, lại bốc lên một trận âm khí.

Bóng dáng hai người ấy, chầm chậm biến mất trước mắt tôi. Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn đọng lại câu nói của Triệu Tiểu Nhã: “Anh Tử Trần … chạy nhanh đi.”

———————-
 
Chương 23


Chương 23:

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này ? Tôi hoàn toàn không dám tin đấy là sự thật. Rõ ràng Triệu Ngọc Lan mới là người bị hại, theo lý mà nói Triệu Tiểu Nhã nên thương xót mẹ mình mới phải. Tại sao em ấy lại cùng bà già đối phó Triệu Ngọc Lan ? Quan trọng nhất là tại sao em ấy lại để tôi chạy đi ?

Tôi cảm thấy những suy nghĩ trong đầu là một mớ hỗn loạn nhưng tôi cũng biết, trước mắt quan trọng nhất là tìm một người hiểu chuyện chứ không phải một mình ngồi suy đoán lung tung, lãng phí thời gian. Tôi nhanh nhanh chóng chóng quay trở về nhà của cậu tìm nha cô, đem mọi chuyện kể hết ra. Sau khi nha cô nghe xong, cô kinh ngạc: “Triệu Ngọc Lan đã ăn bà già đó ?”

Tôi gật đầu: “Đúng”

“Không phải chứ, cô ấy không phải lệ quỷ, tại sao lại có thể mạnh hơn bà già đó. Theo lý mà nói, bà già đó là người giết cô ấy, khí ác sẽ nhiều hơn mới đúng, cô ấy không có cách nào thắng được cả.”

“Khi mới bắt đầu, tôi cũng có thể thấy bà già chiếm thế thượng phong.”

Nha cô trầm tư một lát: “Cô ta còn nói lời như thôn này sẽ mất hết phải không ?”

“Đúng” – “Thế tôi hiểu rồi”

“Kẻ thù của Triệu Ngọc Lan không chỉ có một, cô ta đã coi tất cả những người trong thôn là hung thủ.” – “Hả”

Tôi nghe xong có chút mơ hồ, nha cô đành giải thích: “Năm đó, tất cả mọi người đều châm biếm Triệu Ngọc Lan, coi rằng cô ấy ở ngoài bán thân, sỉ nhục cô ấy. Cô ấy lại bị mẹ chồng chính tay giết chết, mang theo nỗi phẫn uất mà chết đi cho nên cô ấy căm hận tất cả những người trong thôn, căm hận bọn họ không điều tra mà đã đi bôi nhọ cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi, cho nên cô ấy có thể giết bất kì ai trong thôn làm tế phẩm, để bản thân biến thành lệ quỷ. Sau khi cô ta ăn thịt Hàn Đông Khải thì đã biến thành lệ quỷ rồi nhưng cô ta vẫn luôn che giấu bản thân.”

Nha cô gật đầu: “Đúng, cô ta rất thông minh, muốn để cho bà già tưởng rằng cậu là mục tiêu của cô ta, đem công sức lãng phí trêи người cậu. Thực tế cô ta sớm đã thành lệ quỷ, chỉ vì bày kế để tấn công bà ta. Tiếp theo sẽ rắc rối rồi đây, giống như Tiểu Nhã đã nói, cả thôn này sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy thì phải làm sao ?”

Nha cô thở dài: “Triệu Ngọc Lan oán hận cả thôn này, giờ đây cô ta đã thành lệ quỷ, sợ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản. Aizz, chúng ta sớm đã tìm ra chân tướng năm đó, nhưng mà ai ngờ rằng sự hận thù của cô ta lại lớn thế.”

Tôi thành thật trả lời: “Nếu như tôi mà là cô ấy, tôi cũng sẽ hận tất cả những người đồng hương xung quanh.”

“Aizz, tôi hiểu, cậu chạy đi.”

Tôi kinh ngạc: “Chạy, chạy có tác dụng gì, nhìn tất cả mọi người trong thôn chết đi sao ?”

Nha cô nghiêm túc: “Tôi sẽ ở lại bảo vệ thôn dân, tuy rằng năm đó bọn họ làm không đúng nhưng tội không đáng chết.”

Tôi nhìn vào mắt nha cô, thành khẩn: “Để tôi ở lại giúp đỡ, phần lớn người dân trong thôn này là họ hàng của tôi, đều là nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, làm sao tôi nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ mà bỏ trốn ?” – “Nhưng mà …”

“Đừng nhưng mà nữa, tôi không tin lẽ nào sự phẫn uất của cô ta thật sự lớn như thế, muốn giết toàn bộ dân trong làng mới tiêu trừ được sao ? Chắc chắn có cách khác.”

Nha cô suy nghĩ một lát, cô gật đầu: “Cậu nói đúng, quả thật có cách khác.”

“Cách gì ?” – “Để cho tất cả những người năm đó vu oan cô ấy là gái bán thân, quỳ xuống trước phần mộ cô ấy xin lỗi.”

———————-
 
Chương 24


Chương 24:

Để cho mỗi một người vu oan cho Triệu Ngọc Lan quỳ xuống xin lỗi, chuyện này rất khó. Nhưng chỉ có như này mới có thể giải được nhìn uất hận trong lòng Triệu Ngọc Lan. Như vậy có thể bảo toàn tính mạng của mọi người. Tôi do dự một lúc, cuối cùng nói: “Tôi cũng không biết được có thể hay không, dù gì chuyện này không phải cô hay tôi có thể chắc được, tôi đi tìm bố mẹ tôi nói trước.”

“Ừ, bọn họ đều là người trong thôn, hơn nữa cùng quen biết với mọi người, quả thật sẽ có cách hơn chúng ta.”

“Tôi về trước nói chuyện với bọn họ”

Tôi nhanh chóng tạm biệt nha cô, vội vã trở về nhà. Về tới nhà, tôi liền gọi bố mẹ thức dậy để bọn họ thương lượng với tôi chuyện này. Nghe thấy tôi muốn minh oan cho Triệu Ngọc Lan, mẹ tôi lúc đó rất không vừa ý: “Cô ta là gái bán thân, làm sao chúng ta lại có liên quan đến cô ta được ? Đến lúc đó mọi người sẽ nói gia đình chúng ta thế nào ?”

“Năm đó cô ấy không có ra ngoài bán thân, con đã điều tra rõ mọi chuyện rồi. Tất cả đều là do Triệu Hải Kiều bịa đặt.”

“Nhưng mà”, bố tôi thở dài, “Tử Trần, con vẫn còn trẻ, con không hiểu được.”

“Con không hiểu cái gì ?”

“Có những lúc chân tướng không quan trọng.” – “Hả”

Tôi không hiểu lời của bố đang nói, ông nghiêm túc nói tiếp: “Lúc bọn họ nói về Triệu Ngọc Lan, họ có thật sự quan tâm cô ấy là gái bán thân không ? Họ không quan tâm, bọn họ chỉ thích nói xấu sau lưng người khác mà thôi.”

“Tại sao bọn họ phải như thế ?”

“Chỉ cần giúp cho bọn họ trêи bàn nhậu có thêm câu chuyện cười, bọn họ không quan tâm sẽ tổn thương ai”, bố tôi lắc đầu nói tiếp, “để cho những người trong thôn đến xin lỗi, chỉ sợ bọn họ cũng không thật lòng thật dạ hối lỗi. Cho dù là con để cho Triệu Hải Kiều thừa nhận chuyện năm đó với dân làng, con nghĩ bọn họ sẽ thế nào ?”

Tôi lắc đầu: “Con không biết.”

Bố tôi nghĩ một lát, quay đầu nói với mẹ tôi: “Lúc đầu em cũng nói những lời đàm tiếu, kết quả đã hại chết Triệu Ngọc Lan, trong lòng em nghĩ thế nào ?”

“Liên quan quái gì tới tôi”, mẹ tôi kϊƈɦ động, “tôi chỉ nói có vài câu, cô ta chết cũng là chuyện của cô ta, liên quan gì tới tôi ? Tôi cũng chỉ đùa với mọi người. Theo như ông nói, há chẳng phải sau này chuyện của ai cũng không được nói đến nữa hay sao ?”

Bố tôi cười khổ: “Con nhìn thấy chưa ?”

Tôi hoàn toàn không ngờ đến mẹ tôi sẽ có thái độ như vậy. Mẹ tôi nghĩ như thấy, chỉ sợ rằng người trong thôn cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều cho rằng chỉ là nói vài câu, ai ngờ Triệu Ngọc Lan lại chết rồi. Chẳng có ai chịu nhận trách nhiệm cho những lời mình đã nói ra, đây cũng chính là tình trạng của thôn dân.

Bố tôi nhẹ giọng: “Chạy đi, rời khỏi chỗ này. Dù gì ở đây cũng không kiếm được tiền, chi bằng đi ra ngoài làm thuê. Nói với họ hàng, người tin chúng ta sẽ cùng chúng ta ra ngoài làm thuê. Người không tin chúng ta, bọn họ sẽ ở lại thôn, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”

Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát. Tôi nghĩ cũng quá tươi đẹp rồi. Lời của bố đã đả kϊƈɦ tôi rất mạnh nhưng tôi cũng rất hiểu, đó chính là hiện thực. Suy sụp tinh thần, tôi ngồi bệt trước cửa nhà, yên lặng nhìn vào khoảng sân bên ngoài. Trời đang dần sáng, tôi thở dài muốn gặp nha cô để nói về chuyện này. Tiếng động cơ xe máy đang đến, theo hướng âm thanh tôi đã nhìn thấy nha cô đến. Cô trèo xuống xe, đến trước mặt tôi hỏi: “Bàn qua chưa ?”

Tôi lắc đầu, thở dài: “Bàn rồi, nhưng mà không ổn.”

Nha cô nhẹ giọng: “Tử Trần hôm qua sau khi cậu đi, có một câu tôi do dự cả đêm vốn không định nói cho cậu nhưng tôi thấy cậu trọng tình trọng nghĩa nên quyết định nói.”

“Lời gì ?” – “Nếu như cậu bỏ chạy, chỉ sợ Tiểu Nhã sẽ hồn bay phách tán.”

———————-
 
Chương 25


Chương 25:

Tiểu Nhã sẽ bị hồn phi phách tán ? Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt nha cô, lẩm bẩm: “Tại sao lại nói như thế ?”

Nha cô thở dài: “Cậu còn nhớ những lời mà tôi nói ban đầu không ? Người làm mẹ đau lòng khi gặp con gái.” – “Còn nhớ”

“Khi đó, cô ấy quả thực vẫn còn thần trí, vẫn còn nhớ ra con gái mình. Nhưng hôm qua, cô ta bóp cổ Tiểu Nhã đúng không ?”

Tôi gật đầu: “Đúng”

Nha cô nghiêm túc: “Những phân tích sau đây của tôi, cậu đừng sợ hãi.” – “Cô nói đi”

“Cô ấy đã dần dần mất đi thần trí, trong trí não chỉ toàn là hận thù, hôm qua cô ấy bóp cổ Tiểu Nhã chính là chứng minh cô ấy đã suýt chút nữa không không chế được bản thân mình. Vẫn may cô ấy vẫn kiềm chế được cho nên cậu không thấy Tiểu Nhã bị cô ta ăn.”

“Đúng, hôm qua sau khi cô ta bóp cổ Tiểu Nhã, hai người bọn họ liền biến mất rồi.”

“Còn một điểm nữa, vì sao Tiểu Nhã tấn công cô ta ? Lẽ nào chỉ vì hiềm khích giữa hai mẹ con quá lớn, muốn bảo vệ dân làng ? Điểm này rõ ràng không phải, dù gì đó cũng là mẹ cô ấy.”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Người dân trong thôn đối xử với Tiểu Nhã cũng được, cô ấy ăn cơm của các nhà mà lớn lên nhưng cũng sẽ không vì dân làng mà quả quyết đối phó với mẹ mình đâu.”

Nha cô trầm giọng: “Chứng tỏ trước đây cô ta đã từng làm hại Tiểu Nhã, khiến cho Tiểu Nhã sợ hãi cô ta, kiêng dè cô ta. Tiểu Nhã sợ mẹ mình sẽ biến thành một quái vật không có thần trí, cho nên đổi ngược lại chi bằng ra tay trước.”

Tôi nghe xong, quả thật có khả năng này. Hôm qua khi Triệu Ngọc Lan trực tiếp ra tay với Triệu Tiểu Nhã thì có thể thấy cô ta không phải là lần đầu tiên làm hại Tiểu Nhã rồi.

“Thần trí dần dần bị chôn vùi, nếu như tôi rời đi thì ở đây sẽ không còn ai lo lắng cho Tiểu Nhã, đến lúc đó cô ấy rất có khả năng sẽ bị Triệu Ngọc Lan ăn mất.”

Nha cô tâm trạng phức tạp: “Tôi đã do dự cả tối qua, tôi sợ tôi nói với cậu xong thì trong đầu cậu sẽ chỉ nghĩ về Tiểu Nhã.”

“Đây là tất nhiên.”

Tôi đứng dậy, nghiêm túc nói: “ Tiểu Nhã cả đời này đã khổ, tôi không muốn cô ấy chết rồi vẫn còn bị mẹ ruột ăn thịt. Khi nãy tôi cùng bố mẹ nói chuyện rất lâu nhưng tôi cũng coi như hiểu rồi. Để cho thôn dân xin lỗi Triệu Ngọc Lan là không thể nào, cô ta sẽ không chấp nhân lời xin lỗi giả vờ đâu.”

“Vậy cậu dự tính làm thế nào ?”

“Liều mạng với Triệu Ngọc Lan.” – “Liều với cô ta ?”

“Đúng, tôi biết cô ta là nạn nhân nhưng tôi càng muốn bảo vệ Tiểu Nhã. Quá lương thiện sẽ chỉ làm hại những người xung quanh. So với công đạo thì tôi càng muốn bảo vệ những người xung quanh.”

Nha cô hít sâu, gật đầu: “Được, bây giờ bà già đó mất rồi, chỉ còn lại Triệu Ngọc Lan. Nếu cậu đã muốn bảo vệ Tiểu Nhã vậy thì tôi có một cách có thể lôi cả cậu và cô ta đi. Đến lúc đó có thể xử lý được Triệu Ngọc Lan không thì phải dựa vào bản thân cậu rồi.”

“Tôi phải làm thế nào ?”

“Lần nữa gọi hồn, nhưng lần này chúng ta phải gọi Triệu Ngọc Lan đến.”

“Gọi đến rồi thì sao ?” – “Tôi hỏi cậu, cậu có sợ cô ta không ?” – “Sợ”

“Vậy cậu có dám đối đầu với cô ta không ?” – “ Tất nhiên dám, dù gì con người cũng có cái chết, dựa vào cái gì mà cô ta chết sớm hơn tôi lại phải sợ cô ta, đây là cái đạo lý gì ?” – “Tốt”

Nha cô lộ vẻ mặt nguy hiểm, nói từng chữ: “Vậy giao cho cậu, lấy hung bạo chế hung bạo.”

———————-
 
Chương 26


Chương 26:

Nha cô nói với tôi, nếu muốn dẫn hồn của Triệu Ngọc Lan qua đây, thì chỉ có một cách.

Lấy xác của cô ấy!

Bởi vì chúng tôi không biết sinh thần bát tự của Triệu Ngọc Lan, cho nên dùng thi thể của cô ấy là tốt nhất.

Nói thật lòng, tôi thực sự không muốn xuống ngôi mộ đó lần nữa.

Mỗi lần đi qua, đều khiến tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nha cô vì để khiến tôi không sợ nữa, giải thích rằng quỷ hồn vốn không thích hành động vào ban ngày.

Giống như lần trước giết được Triệu Hiên Hiên, là bởi vì nắp quan tài đã đóng lại rồi.

Nha cô và tôi cùng nhau đi đến trước ngôi mộ, nói đến lại cảm thấy đau lòng, quan tài đến bây giờ vẫn chưa được đậy nắp.

Cảm xúc trong lòng tôi, khỏi phải nói, vô cùng buồn bã. Cô gái mà tôi thích đã mất được mấy ngày rồi, vậy mà vẫn luôn bị phơi thây dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí ngay cả nắp quan tài cũng không được đậy nghiêm chỉnh.

Tôi nhói lòng thở dài một tiếng, một tay túm lấy nắp quan tài kéo hẳn ra ngoài.

Suy cho cùng tôi không muốn đang trong lúc lấy xác sắp xong rồi thì bỗng nhiên bị nhốt vào bên trong quan tài.

Để cho an toàn, chúng tôi đem nắp quan tài một mạch kéo ra xa mấy chục mét, rồi mới trở lại bên cạnh quan tài.

Khi tôi vừa nhìn vào bên trong quan tài, trong lòng tôi lại ngập tràn chua xót.

Cơ thể của Tiểu Nhã vẫn còn chưa vữa nát, nhưng khắp thân thể loang lổ đầy những vết thi ban.

Đây là người con gái tôi từng trân quý nhất.

Em ấy là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, thế nhưng bây giờ đã biến thành bộ dạng như thế này.

Tôi nén chịu sự chua xót trong lòng, lấy cái kìm đã chuẩn bị tốt từ trước, duỗi nó về hướng thi thể Triệu Ngọc Lan.

Xương thịt cô ấy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, may mà quan tài đã mở nhiều ngày, mùi hương đó cũng bay bớt đi nhiều.

Nha cô đứng bên cạnh tôi, nói với tôi: “Lấy một cái răng lên đây.”

“Ừm …” tôi lo lắng đáp, “Tôi sẽ không sao chứ? Cô nhất định phải trông kĩ cái nắp quan tài đó đấy.”

Nha cô nói: “Yên tâm, đã ném xa như vậy rồi, hơn nữa ánh nắng mặt trời còn mạnh như vậy, cậu đừng sợ.”

Tôi ừm một tiếng, cẩn thận từng li từng tí gắp chặt một cái răng của Triệu Ngọc Lan.

Gắp chặt rồi, tôi kiềm chế sự sợ hãi dùng lực kéo mạnh một cái, ngay lập tức giật được luôn một chiếc răng ra.

Nha cô vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, đặt cái răng tôi vừa lấy được lên đó, đợi đến khi chúng tôi gói lại cẩn thận rồi, cô ấy lấp tức nói: “Đi, xuống núi.”

Tôi nhẹ nhõm thở ra, vội đuổi theo nha cô đi cùng nhau xuống núi.

Nha cô vừa xuống núi, vừa cùng tôi nói chuyện: “Miệng giếng năm đó, cậu biết ở chỗ nào không?”

“Biết chứ, cái miệng giếng đó bị đắp lại rồi, bởi vì sau khi có người chết, nước trong giếng đột nhiên bốc mùi hôi thối.”

“Ừm, nước giếng không phải bị nhiễm độc đâu.”

“Để tôi dẫn cô tới đó.”

Tôi dẫn cô ấy đến bên cạnh cái miệng giếng đó, cái giếng này cách nhà cũ của Triệu Tiểu Nhã rất gần, cách nhà Triệu Hải Kiều cũng không xa lắm.

Cái giếng này sớm đã không còn người nào dùng nữa, tôi ném một tảng đá ra nhìn một cái, nước bên trong đã trong suốt như trước kia rồi.

Chỉ là dù cho có trong lành rồi, cũng không có người nào dám dùng nước trong cái giếng này nữa.

Nha cô nhìn giếng nước, nhẹ giọng nói: “Nếu là tôi rơi xuống đó, chắc chắn sẽ sợ hãi giống Triệu Ngọc Lan năm đó.”

“Cô ấy vốn cho rằng bản thân có thể được cứu …” Tôi thở dài nói, “Thực lòng mà nói, tôi không hề muốn đối phó với cô ấy, nhưng mà tôi không thể không làm như vậy.”

Nha cô ừm một tiếng, tiếp tục nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, cậu cố mà ngủ một giấc, chúng ta đợi đến khi mặt trời xuống núi rồi mới hành động tiếp.”

Tôi có chút cảm kϊƈɦ nhìn nha cô một cái, thật lòng nói: “Cô giúp tôi rất nhiều, tôi không biết nên cảm tạ cô thế nào nữa.”

Nha cô hoài nghi nhìn lại nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không đúng nha, là cậu giúp tôi rất nhiều mới phải, cậu có thể khiến tôi phát tài đó!”

———————-
 
Chương 27


Chương 27

Lời của nha cô khiến cho tôi có chút khó hiểu, tôi ngạc nhiên: “Phát tài ? Làm sao để cô phát tài ?”

“Trưởng thôn này, cả Triệu Hải Kiều nữa. Bây giờ tôi đã biết bí mật cua bọn họ, trưởng thôn cũng coi như là đồng phạm giết hại Triệu Tiểu Nhã, Triệu Hải Kiều cũng là đồng phạm năm đó. Cậu cho rằng bọn họ sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để tôi giữ bí mật cho họ ?”

“Ngay từ đầu co đã mang theo thái độ thu được lợi ích để giúp tôi ?”

“Đó không phải tất nhiên sao ?”, nha cô cười, “lẽ nào tôi giống như thấy cậu đáng thương nguyện ý hy sinh thời gian và công sức của bản thân, làm một người có nghĩa vụ giúp cậu sao ?”

Tôi nghĩ cũng thật vậy, ban đầu tôi đoán đúng rồi, cô ta cũng chẳng phải loại người lương thiện gì ?

“Ít nhất Triệu Hải Kiều cũng sẽ đưa tôi năm vạn, hắn ta vốn là một kẻ cô độc, chẳng có gì phải bận lòng, đòi hắn ta năm vạn chắc cũng đủ rồi. Trưởng thôn thì không như thế, dù sao cũng nên đòi ông ta hai mươi vạn.”

“Tại sao trưởng thôn lại cao thế ?”, tôi thắc mắc

“Thứ nhất, ông ta có tiền. Thứ hai, ông ta vẫn còn đứa con khác. Gia đình bọn họ sẽ không chấp nhận chủ nhà xảy ra chuyện.”

Tôi nghĩ cũng phải, cười khổ: “Tôi vốn dĩ tưởng rằng cô vẫn luôn giúp tôi, chẳng qua thế này cũng tốt, trong lòng tôi sẽ không cảm thấy thiếu nợ cô.”

Nha cô cười: “Đừng nói như thế, cậu cũng giúp tôi không ít. Thu nhập lần này chúng ta chia đôi.” – “Chia đôi ?”

“Đúng, lần này mọi chuyện nguy hiểm đều là cậu làm đương nhiên phải chia đôi.”

Tôi nghe xong mà không nói ra lời bởi lẽ tôi hoàn toàn không nghĩ nha cô sẽ hào phóng với tôi như vậy. Cô thấy tôi ngơ ra, cười cười: “Sao nghe thấy ngơ rồi ? Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế ?”

“Tất nhiên là chưa thấy, bố mẹ tôi góp lại, làm ruộng một năm cũng chỉ được hai vạn tệ.”

Nha cô lắc đầu: “Bố mẹ cậu có thể so với cậu sao. Bọn họ là làm ruộng, tôi là lấy mạng ra đổi, đương nhiên lần này chủ yếu dựa vào cậu.”

Cũng đúng, chuyện nguy hiểm như thế này, tiền công nhất định phải cao mới được.

“Được rồi, mau đi ngủ đi. Hoàng hôn gặp lại ở đây.” – “Được”

Cả một đêm không ngủ tôi quả thật rất mệt mỏi. Thế nên sau khi tôi về đến nhà thì ngủ một giấc thật say rồi ở nhà ăn thêm chút đồ. Lúc ăn cơm bố mẹ còn hỏi tôi lúc nào thì đi, tôi bảo bọn họ đừng gấp gáp. Tôi không dám nói với bọn họ sự thật bởi vì tôi biết bọn họ sẽ lo lắng. Đợi sau khi ăn no, tôi đến bên cạnh giếng nước, nha cô đã đợi sẵn ở đây rồi. Lúc này vừa kịp hoàng hôn, cô gật đầu với tôi: “Cậu nhìn vào giếng nước đi,”

Tôi mở nắp giếng nhìn một cái, nước bên trong biến thành một màu đỏ đẹp giồng như máu vậy. Tôi kinh ngạc: “Đây là cái thứ gì ?”

“Tôi đổ vào trong máu chó đen, con dao của cậu dính thứ này thì có thể làm bị thương quỷ. Đương nhiên không gian trong này quá nhỏ, cậu dùng dao sẽ không tiện nên tôi đã chuẩn bị cho cậu cái này.”

Cô vừa nói vừa lôi ra một thứ đưa cho tôi. Tôi ngây ngốc cầm lấy nó, nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Ý của cô là nói, tôi phải vào bên trong giếng ?”

“Đúng vậy, cậu muốn gọi hồn ở nơi cô ta chết” – “Thế này có quá nguy hiểm không ?”

Tôi nói xong nha cô chỉ cười lạnh: “Cậu cho rằng tại sao tôi lại chia cho cậu nửa tiền ? Cậu cho rằng tiền dễ kiếm thế sao ?”

———————-
 
Chương 28: Đáy giếng kinh hồn


Chương 28: Đáy giếng kinh hồn

Nói thật lòng, tôi rất sợ hãi!

Tôi vốn tưởng rằng gọi hồn chỉ đơn giản là gọi hồn Triệu Ngọc Lan qua đây, sau đó dùng một cách nào đó khiến Đường dao có thể tổn hại được quỷ hồn, cuối cùng đánh bại Triệu Ngọc Lan.

Hiện thực chứng minh tôi đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

Cũng đúng, nha cô làm sao có thể vì trước đó tôi đã làm được chút việc mà bằng lòng chia cho tôi nhiều tiền như vậy chứ?

Bây giờ mới chính là lúc tôi cần bán mạng làm đây. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tôi thậm chí tự hỏi, việc tôi làm lần này rốt cuộc có đáng hay không.

Nha cô nhìn thấy sự do dự của tôi, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn đợi đến khi Tiểu Nhã hồn phi phách tán sao?”

“Tôi…”

Tất nhiên là tôi không muốn như vậy!

Tôi chỉ có thể trèo vào bên trong cái giếng, răng cắn chặt con dao găm, tay chân bám chắc vào vách giếng, từ từ trèo xuống dưới.

Thật là không dễ dàng gì mới xuống được đáy giếng, chỗ này bốc lên nồng nặc mùi máu tanh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Độ sâu của nước thì chỉ vừa đến thắt lưng tôi.

Nha cô đứng bên trêи cầm đèn pin, ánh đèn pin sáng chói chiếu thẳng vào người tôi, khiến bên trong giếng bỗng chốc sáng lên rất nhiều.

Cô ấy nói lớn: “Nhìn rõ chứ?”

“Nhìn rất rõ.”

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, nha cô đem đèn pin buộc chặt vào nắp giếng, sau đó hướng tôi nói lớn: “Đợi đến khi gọi hồn thành công rồi, tôi sẽ đóng miệng giếng này lại, cô ta sẽ không có cách nào thoát ra được.”

Tôi lập tức nói: “Vậy tôi cũng không cách nào ra ngoài được đúng không?”

“Đúng vậy, tôi sẽ đợi đến khi trời sáng mới qua đây đón cậu, để đề phòng bất trắc!

Khoảnh khắc đó, nội tâm tôi càng trở lên sợ hãi tột độ. Rất nhiều khi, con người ta vẫn sẽ có một vài quyết định táo bạo, hơn nữa còn cho rằng bản thân nhất định có đủ dũng khí làm được.

Nhưng mà hiện tại tôi mới phát hiện ra rằng tôi sai rồi.

Tôi sợ đến nỗi người run bần bật, tôi muốn nuốt lời, tôi muốn bỏ chạy.

Lúc đó, nha cô đã châm một mồi lửa lên con hình nhân, bên trong hình nhân đó chứa một cái răng của Triệu Ngọc Lan.

Cô ấy nhét con hình nhân vào một khe nứt bên trong giếng, trầm giọng nói với tôi: “Cẩn thận.”

Nói xong, cô ấy không chút lưu tình đậy mạnh nắp giếng. Tôi bị nhốt bên trong cái giếng đã bị đóng chặt này, nỗi kinh hoàng trong lòng thoáng cái đã lên đến đỉnh điểm.

Ánh sáng của đèn pin khiến tôi có thể nhìn rõ bốn phía xung quanh, nhưng mùi vị của việc có thể nhìn rõ càng khiến người ta khó chịu hơn!

Hình nhân bên trong giếng đang cháy, tro bụi không ngừng rơi xuống bên cạnh tôi. Tôi không biết Triệu Ngọc Lan sẽ xuất hiện từ phía bên nào, chỉ có thể không ngừng nhìn về một phương hướng bất kỳ!

Đột nhiên!

Trong cái giếng đã bị đóng kín, bốc lên một trận âm khí mãnh liệt, làm đèn pin rung lắc dữ dội, khiến tôi sợ cả người run lẩy bẩy!

Biến cố xuất hiện trong nháy mắt dọa tôi sợ tới mức buồn đi tiểu!

Dưới quần chảy ra một dòng ấm nóng, hòa với nước giếng lạnh ngắt khiến tôi rùng mình, nội tâm tràn ngập hối hận, chỉ còn biết nắm chặt cán dao.

Cô ta sẽ xuất hiện từ phía nào?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cái đèn pin.

Đèn pin rung lắc càng lúc càng lợi hại, ánh sáng cũng mỗi lúc một tối hơn, tôi cuối cùng đã cảm nhận được bên trêи xuất hiện một bóng hình nào đó, tôi thậm chí còn nghĩ rằng có phải là Triệu Ngọc Lan đang lắc cái đèn pin để quấy nhiễu tầm mắt của tôi hay không.

Chính tại lúc tôi đang nghĩ như vậy, một việc tôi không lường đến đã xảy ra.

Chân của tôi đột nhiên bị cái gì đó túm chặt lại, bị kéo mạnh về phía sau một cái!

Trong phút chốc, đầu tôi chìm vào trong vũng máu, máu sặc sụa tràn vào miệng mũi, tôi kinh hoàng sợ hãi túm vào vách giếng, điên cuồng đứng lên!

Trước mắt tôi giờ toàn là máu, quá nhiều máu khiến tôi không thở nổi, tôi tuyệt vọng một lần lại một lần cố gắng, hy vọng xa vời có thể nhanh chóng ngẩng được đầu lên.

Cuối cùng, tôi thành công thoát ra được, thở hổn hển vì đau đớn.

Biển máu trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Thay vào đó là một khuôn mặt đầy gân guốc!

Cô ta há to cái mồm đầy máu, lao về phía tôi!

———————-
 
Chương 29


Chương 29:

Muốn chết ? Chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu tôi tràn ngập sự sợ hãi cái chết. Gần như là động tác theo tiềm thúc, tôi quay con dao găm mạnh mẽ đâm về phía Triệu Ngọc Lan. Khiến cho người ta thấy ngạc nhiên là động tác này của tôi có tác dụng. Triệu Ngọc Lan đã lùi về sau, rõ ràng là sợ bị dao găm cứa trúng. Tôi tận dụng cơ hội, không ngừng chém con dao găm về phía cô ta.

Mặc dù cô ta từ dưới đáy chui lên nhưng dường như cô ta cũng rất sợ nước máu, không dám tiếp tục trốn trong nước mà lao thẳng lên trêи. Người cô ta ướt nhẹp, chân tay bám vào đá nhanh chóng leo lên như con thạch sùng. Nước máu từ trêи người cô ta nhỏ giọt, tôi tận mắt nhìn thấy da cô ta bị nước máu ăn mòn lại đang dần dần hồi phục. Tôi hiểu rồi, cô ta thật sự sợ nước pha máu này nhưng càng sợ nước máu này dính lên con dao gắm cứa bị thương.

Bảo sao không tiếp túc kéo tôi vào trong nước, nếu như cô ta còn dám xuống thì hôm nay tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi thở hổn hển, khó chịu nhổ nước trong miệng ra, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc Lan. Chỉ cần cô ta dám xuống thì tôi sẽ dùng con dao găm này đâm thật mạnh vào cô ta. Triệu Ngọc Lan bò trêи phiến đá, ánh mắt dữ tợn nhưng không dám trực tiếp xông tới.

Tôi nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, dù gì tôi cũng không lên được, cô ta cũng không xuống đây, tình hình như này rất là phức tạp. Đột nhiên, Triệu Ngọc Lan nở nụ cười quái dị. Khi tôi còn đang không hiểu cô ta định làm gì thì cô ta đã rút được một viên đá hướng về tôi mà ném. Đáng chết, cái giếng đã mấy chục năm không có người quét dọn, sớm đã bị ăn mòn. Tình hình trước mắt tôi chỉ nhanh chóng lấy hai tay che đầu, Triệu Ngọc Lan đó không ngừng cười quỷ dị tiếp tục lấy đá ném xuống.

Cái giếng này sớm đã cũ nát, sau khi bị rút một viên đá, nhưng viên đá khác không cần cô ta ra tay thì đã hướng về phía tôi mà rơi xuống. Triệu Ngọc Lan này, cô ta là muốn tôi chết giống cô ta năm xưa. Những viên đá này đập vào đầu tôi, đập vào tay tôi đau đến mức làm tôi kêu lên. Quan trọng nhất là những viên đá đó rơi vào ngón tay tôi khiến cho tôi đau chẳng thể cầm chắc được con dao găm. Triệu Ngọc Lan đã phát hiện là điểm này, cô ta không ngừng lấy đá ném vào ngón tay tôi rõ ràng là muốn tôi không còn cách nào vung dao. Tôi buông tay thì đá sẽ đập vào đầu, tôi bảo vệ đầu thì đá sẽ đập vào ngón tay tôi.

Công kϊƈɦ một lần rồi lại một lần liên tiếp khiến cho ngón tay tôi mất đi sức lực. Đáng chết ! Giờ phút này, đừng nói cái gì mà lương thiện, thương hại, tôi hận không thể ngay lập tức tiêu diệt Triệu Ngọc Lan. Tôi không thể chết ở đây được, tuyệt đối không được. Sức lực của ngón tay cuối cùng không thể giúp tôi giữ chặt con dao găm nữa, con dao găm rơi xuống rơi tõm một cái vào trong nước. Lúc này Triệu Ngọc Lan nở một nụ cười kì dị, cô ta không tiếp tục ném đá mà bò trêи phiến đá dần dần tiếp cận tôi. Tôi bây giờ chính là một con ếch nằm trong nồi. Tôi nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Lan, mà cô đã đến trước mặt tôi, mở to cái miệng đầy máu của mình.

Con dao găm rơi xuống nước, nếu như tôi cúi người xuống nhặt thì Triệu Ngọc Lan có thể dễ dàng cắn đứt cổ tôi. Triệu Ngọc Lan như thế này khiến cho lòng tôi bùng lên một sự ác độc. Tôi sẽ không chết ở đây, Tiểu Nhã còn đang đợi tôi cứu, tôi đã phụ lòng em ấy một lần, làm sao có thể có lần thứ hai ?

“Cút đi”. Tôi cúi đầu hớp một ngụm nước máu, Triệu Ngọc Lan cũng hướng về tôi mà xông lên. Đột nhiên tôi ngẩng đầu, túm chặt lấy đầu Triệu Ngọc Lan, mạnh mẽ cắn một phát vào cổ cô ta.

“Đồ khốn nạn”, tôi dùng răng cắn chặt, tức giận: “Ngươi muốn ăn thịt ta, ta sẽ ăn thịt ngươi trước.”

———————-
 
Chương 30


Chương 30:

Một chất lỏng lạnh lẽo tan ra trong miệng tôi. Tôi không biết đó có phải là máu của Triệu Ngọc Lan hay không, ít nhất có thể khẳng định chất lỏng này lạnh thấu xương khiến cho tôi run lên cầm cập. Nhưng tôi sẽ không buông ra, tôi liều mạng cắn chặt răng rồi lại ngậm một ngụm nước máu rồi cắn tiếp Triệu Ngọc Lan. Tôi không thể buông cô ta ra. Chỉ cần buông ra thì sẽ chẳng còn gì nữa rồi. Trong trận vật lộn này, tôi một lần rồi lại một lần cắn Triệu Ngọc Lan, cô ta phát ra những tiếng gầm rú điên loạn khiến cho tôi đau hết cả tai. Dần dần tầm nhìn của tôi trở nên càng ngày càng tôi, hít thở cũng trở nên nặng nhọc, mà thân thể của Triệu Ngọc Lan cũng trở nên dần trong suốt. Không còn sức rồi. Tôi nhắm mắt lại một cách yếu ớt cuối cùng ngất ra đó. Phải chết rồi sao ?

Tôi bây giờ thậm chí cả sức lực để suy nghĩ cũng không có. Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, hình như đã rất lâu rồi, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi. Tôi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mặt có một bóng người, hình như là nha cô. Mặt trời chiếu rọi trêи người tôi, nói ra cũng thật kì lạ, ánh mặt trời đó dường như đang thiêu đốt tôi vậy, đau đến mức khiến cho tôi tỉnh lại.

“Mặt trời … không cần mặt trời.” – “Mặt trời ?”

Nha cô kinh ngạc nhìn tôi, rồi đột nhiên túm hai tay tôi lôi ra ngoài. Nhưng dường như cô không kéo được tôi nên đành ôm tôi bước từng bước sang bên. Dưới ánh sáng, tôi căn bản hoàn toàn không có sức, chỉ có thể yếu ớt ngã vào lòng nha cô, để mặc cho cô đưa tôi sang chỗ bóng râm. Không bị ánh mặt trời chiếu xuống tôi cũng tạm hồi phục ít nhiều. Nhìn về hướng giếng nước rồi lại nhìn bản thân, tôi sống rồi. Nha cô kéo tôi ra, cô ngồi bên cạnh, thở hổn hển: “Kéo được cậu lên đã mệt chết rồi, vẫn còn phải lôi cậu ra đây. Rốt cục là cậu làm sao, tại sao lại ghét ánh mặt trời ?”

Tôi cố gắng để bản thân tỉnh táo nhưng không làm được, vừa hay nha cô đưa cho tôi một bình nước. Tôi nhanh chóng mở chai nước uống, cũng coi là hồi phục được chút sức lực, lắc đầu: “Không biết, cảm giác khi nãy chính là bị phơi nắng rất đau.”

“Phơi nắng đau ?”, nha cô kinh ngạc , “cậu ở trong giếng nước cả một đêm, tôi chỉ là đem cậu để dưới nắng có năm phút mà thôi.”

“Túm lại là rất khó chịu” – “Được rồi, Triệu Ngọc Lan sao rồi ?”

Tôi nhớ lại chuyện tối qua, đem mọi chuyện kể với nha cô một lượt. Nha cô nghe xong, cô kinh ngạc mở to mắt, không dám tin: “Cậu ăn Triệu Ngọc Lan rồi ?”

“Không có, tôi không có ăn cô ta, chỉ có cắn cô ta rất nhiều lần” – “Thế thì cũng giống như ăn rồi.”

Nha cô do dự một lúc rồi nói: “Cậu giơ tay ra dưới nắng xem nào” – “Hả”

Tôi thấy cô yêu cầu như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn xòe tay ra dưới nắng. Sau khi chìa ta tôi thấy da mình bị thiêu đốt rất đau, trong tiềm thức muốn rụt tay về nhưng nha cô túm chặt lấy tay tôi, trầm giọng: “Đừng cử động, tiếp tục để nó thiêu đốt”

Tôi nghi ngờ nhìn tay mình, rồi tiếp đó một chuyện kinh sợ đã xảy ra. Một ngọn lửa đã xuất hiện trêи tay tôi, da tôi bị mặt trời đốt cháy. Tôi đau đến mức nhanh chóng rụt tay về. Nha cô nhìn thấy mọi chuyện, cô nuốt nước bọt: “Cho cậu cắn bừa, cậu nói xem, cậu có ăn được không ?”

———————-
 
Chương 31: Xác sống


Chương 31: Xác sống

Tôi không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy cực kỳ lo sợ.

Tại sao làn da của tôi làn biến thành như vậy?

Việc này không đúng! Tại sao mà làn da tôi dưới ánh mặt trời lại bị bắt lửa?

Quỷ hồn sợ ánh nắng mặt trời thì tôi biết, nhưng tôi là một người sống, vì sao tôi lại sợ nắng chiếu vào chứ?

Nha cô cười khổ nói: “Lần này đúng là thiệt thòi lớn rồi, trường hợp này từ trước tới nay tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà chắc chắn không phải là việc tốt lành gì.”

Tôi vội nói: “Vậy tôi nên làm sao bây giờ?”

“Tôi không biết, dù sao tôi cũng sẽ giúp cậu tìm ra cách …” Nha cô nói, “Nơi này không thích hợp ở lâu, một lát sau mặt trời lên cao rồi, chỗ này căn bản không thể cản hết được ánh nắng. Cậu chờ một chút, tôi đi lấy một cái ô mang qua đây đã.”

Cô ấy vội vàng rời đi, không rõ đi bao lâu thì mang về một cái ô lớn màu đen.

Tôi ngồi phía sau xe máy cầm ô, cô ấy đưa tôi về nhà.

Cả quãng đường đi, tôi đều lo lắng bồn chồn không hiểu điều gì đã xảy ra với thân thể mình

Đợi đến lúc về nhà rồi, nha cô kéo tôi ngồi xuống, tỉ mỉ kiểm tra thân thể tôi, đột nhiên nói: “Tôi giúp cậu tắm được không?”

“Hả? Tại sao đột nhiên muốn giúp tôi tắm?”

Tôi nghe xong cực kỳ ngại ngùng, tôi lớn đến như vậy rồi còn chưa có người nào từng giúp tôi tắm qua đâu, chứ đừng nói đến một bà dì nhỏ như nha cô.

Cô ấy vậy mà nghiêm túc nói: “Tôi có chỗ muốn kiểm tra một chút, cậu nếu mà sợ xấu hổ, mặc cả quần xì tắm cũng được.”

“Vậy … vậy cũng được.”

Nha cô thấy tôi đồng ý, liền vội vàng đi tìm bố mẹ tôi bàn bạc một chút, nói muốn mang cho tôi một cái thùng tắm.

Bố mẹ tôi cũng không biết cô ấy muốn làm cái gì, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô ấy, hai người cũng liền thuận theo ý của cô ấy.

Bố tôi đi lấy một cái thùng lớn mang tới, nhưng đây không phải là thùng gỗ, mà là một cái thùng nhựa.

Nha cô lập tức đun nước nóng, đợi đến khi bên trong đổ đầy nước nóng rồi, cô ấy bảo tôi: “Cởi quần áo bước vào đi.”

Tôi ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo bên ngoài, chỉ mặc một cái quần xì bước vào trong thùng.

Vào trong thùng rồi, tôi thoải mái thở dài một tiếng.

Nha cô hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Tôi thật lòng trả lời: “Rất thoải mái, nhiệt độ nước vừa phải.”

Nha cô bước tới bên cạnh người tôi, cẩn thận nhìn chăm chú vào tôi, đột nhiên cô ấy nói: “Cậu chờ một chút.”

Chỉ thấy nha cô lấy ra một cái bình nhựa. bên trong là một chất lỏng màu đỏ như máu, tôi nhìn mà thắc mắc, nhìn cô ấy hỏi: “Đây là cái gì?”

“Máu chó đen chưa dùng hết.”

Cô ấy mở nắp bình, đột nhiên đem bình máu chó đen ấy đổ ập lên người tôi.

Khoảnh khắc ấy, da thịt tôi truyền đến cảm giác đau đớn thấu tâm can như bị bỏng toàn thân, đau đến nỗi tôi không kìm nổi hét thảm một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi thùng tắm.

Đau quá!

Thân thể đau đớn như bị tạt thẳng một nồi nước sôi!

Bố mẹ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tôi, đều lập tức lao vào trong phòng, mà nha cô thì thần sắc phức tạp đứng một bên, nhìn tôi với biểu cảm rất kỳ lạ.

Mẹ tôi đau lòng chạy tới bên cạnh tôi, lo lắng gặng hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên con lại kêu to như vậy?”

“Tôi muốn nói với mọi người một việc này …” nha nói nhỏ giọng nói, “Sau khi nói xong, mọi người dù thế nào cũng đừng sợ hãi.”

Chúng tôi đều hoài nghe nhìn chằm chằm nha cô, chỉ thấy cô ấy do dự một lát, dường như không có dũng khí nói ra.

Bỗng nhiên, cô ấy hít sâu một cái, trông có vẻ là đã hạ quyết tâm nói ra, nhìn mẹ tôi mở miệng: “Con trai của bà sợ là … không còn là người sống nữa rồi.”

“Nói bậy!”

Me tôi vừa nghe lập tức không vui nói: “Nó không phải là người sống? Cô đừng có mà nói bừa, con trai của tôi đang sống rất tốt!”

Nha cô cười khổ nói: “Cậu ấy quả thật vẫn tính là đang sống, nhưng cũng xem như là đã chết rồi. Nghiêm túc mà nói, hiện tại cậu ấy là một người nửa sống nửa chết, một xác sống.”

Xác sống?

Tôi vừa nghe liền cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Đó rốt cuộc là cái thứ gì?

———————-
 
Chương 32


Chương 32:

Nha cô bảo chúng tôi ngồi xuống, sau đó từ từ giải thích cho chúng tôi xác sống rốt cuộc là cái gì.

Cô ấy nói rằng, ngày hôm qua tôi đã ăn Triệu Ngọc Lan, mặc dù không hẳn là ý nghĩa thật sự của từ ăn, nhưng mà chắc chắn tôi đã uống phải máu của quỷ rồi.

Từ trước tới nay chưa có người nào dám làm việc như vậy.

Máu của quỷ đã ngấm vào cơ thể tôi, cùng với máu trong cơ thể tôi bài xích lẫn nhau, khiến tôi biến thành tình trạng như bây giờ.

Tôi không được xem như là người sống nữa, bởi vì tôi sẽ càng ngày càng giống với quỷ hồn, sợ ánh nắng mặt trời, sợ máu cháu đen, quỷ hồn sợ cái gì, tôi đều sẽ sợ cái đó.

Nhưng mà tôi cũng không được tính là người sống, bởi vì tôi có thể giống như bất kỳ người bình thường nào khác, có thể ăn cơm, ngủ nghỉ, vận động thậm chí vẫn có thể có con.

Tình trạng này, chỉ có thể xem như tôi là một xác sống.

Sau khi nghe nha cô thuật lại lý do, mẹ tôi lo lắng hỏi: “Nếu nó không thể đi dưới ánh nắng mặt trời, vậy sau này nó sẽ đi học như thế nào?”

“Việc học chúng ta trước tên gác sang một bên đã …” Nha cô cười khổ nói, “Điều tôi lo lắng là, nếu tình trạng này cứ tiếp tục, thì mạng sống của cậu ấy sẽ sớm kết thúc.”

Tôi bàng hoàng hỏi: “Tại sao?”

Nha cô kiên nhẫn giải thích: “Cơ thể của con người, vốn là âm dương cân bằng. Cậu uống phải máu quỷ rồi, làm tăng lượng lớn âm khí trong người, điều này đã phá vỡ sự cân bằng vốn có. Đợi đến thế âm khí hoàn toàn lấn áp dương khí, cậu sẽ cách cái chết không còn xa nữa.”

Mẹ tôi vừa nghe vội vàng lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao mới tốt?”

Nha cô trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Tôi cũng không biết làm thế nào để chữa trị tận gốc, nhưng tôi có thể bảo vệ cơ thể của cậu ấy tạm thời khỏe mạnh. Nếu không như thế này đi, để cậy ấy sống bên cạnh tôi, tôi mới có thể từ từ nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.”

“Nhưng nó còn phải về trường học học tiếp!” Mẹ tôi vội nói.

Nha cô không biết làm sao nói: “Vậy trước tiên cứ để cậu ấy nghỉ học một năm đi, dù sao không phải trước đây bà từng nói thành tích của con trai cũng không tốt lắm, gần đây còn phải thi lại ba môn sao. Để cậu ấy ở cạnh tôi tự mình ôn tập cũng tốt, tiện thể tôi sẽ dành thời gian giúp cậu ấy kiểm tra thân thể thường xuyên.”

Tôi nghe xong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao lại trở thành cái dạng này. Tôi không dễ dàng gì mới đánh bại được Triệu Ngọc Lan, kết quả tôi tự nhiên phải chịu đựng tình trạng tồi tệ như thế này?

Nha cô nhìn ra được sự sụp đổ của tôi, cô ấy an ủi nói: “Cậu đừng sợ, tôi chắc chắn sẽ tìm ra được biện pháp tốt mà, mọi việc rồi sẽ đều tốt lên thôi, ít nhất Tiểu Nhã bây giờ đã an toàn rồi, đúng không nào?

“Tiểu Nhã..:”

Tôi nhịn không được nói: “Tiểu Nhã sẽ ra sao?”

Nha cô đáp: “Tối nay gọi hồn cô ấy lên xem xem tình trạng ra sao, ngoài ra tôi vẫn còn có chút chuyện muốn nói với người nhà của cậu.”

Chỉ thấy cô ấy đi đến bên cạnh xe máy cầm ra một cái ba lô.

Sau khi bước vào phòng, cô ấy đóng cửa lại, sau đó mở ba lô ra.

Đồ ở trong ba lô, khiến cả nhà tôi đơ người ra nhìn.

Tiền!

Toàn bộ đều là tiền giấy 100 tệ đỏ chói!

Nha cô nhẹ gióng nói: “Đây là tiền lần trước tôi kiếm được, tổng cộng là hai năm vạn tệ. Tử Trần giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi sẽ chia cho cậu ấy một nửa, một trăm hai mười lăm nghìn tệ.”

Nói xong cô ấy đặt tiền lên trêи bàn, ba mẹ tôi nghe mà ngây người như phỗng.

Tôi đoán là họ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Suy cho cùng thu nhập của cả nhà tôi một năm làm ruộng, cũng chỉ mới có hai vạn mà thôi.

“Chỗ tiền này hai người cầm đi, trước tiên để Tử Trần nghỉ học một năm đã …” Nha cô nói, “Tôi sẽ giúp ông bà chăm sóc cậu ấy, để ấy giúp làm người giúp việc của tôi, làm ít việc nhà, tôi cũng sẽ đưa cho cậu ấy tiền công nữa.”

Bố tôi nói khẽ: “Nếu mà tính mạng nó đang thật sự gặp nguy hiểm, dù cho cô không đưa tiền công, chúng tôi cũng phải để nó ở bên cạnh cô thôi!”

Nha cô gật nhẹ đầu nói: “Hai người hiểu rồi là tốt, Vậy Tử Trần cậu sắp xếp hành lý một chút đi rồi tôi đưa cậu tới chỗ của tôi.”

Bố mẹ tôi vội đến phòng của tôi, nói là cần giúp tôi thu xếp mấy đồ dùng cần thiết.

Mà đầu tôi giờ vẫn đang quay cuồng trống rỗng, nha cô sẽ có lòng tốt như vậy sao?

Cô ấy thấy tôi đang ngẩn người, hỏi với tôi: “Cậu đang nghĩ gì đấy?’

“Tôi đang nghĩ, cô dựa vào cái gì mà giúp tôi.” Tôi thật thà nói, “Cô rõ ràng không phải là người lương thiện gì?”

Nha cô cười hì một cái, cô ấy len lén nhìn bố mẹ tôi, nói khẽ với tôi: “Cơ hội phát tài của cậu và tôi tới rồi.”

“Hả? Cơ hội phát tài gì?”

Nha cô kϊƈɦ động nói: “Người xác sống, có đôi mắt âm dương.”

———————-
 
Chương 33: Nương tựa nha cô


Chương 33: Nương tựa nha cô

Đôi mắt âm dương?

Tôi vậy mà có đôi mắt âm dương ư?

Không đúng!

Nha cô quả nhiên không phải người tốt lành gì!

Tôi biết ngay cô ấy sẽ không đối tốt với tôi như vậy, thì ra là hi vọng tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ cô ấy.

Bởi vì bố mẹ còn ở nhà, tôi không thể phát hỏa với nha cô trước mặt họ, chỉ đành nhịn cơn giận này lại.

Đợi cho đến khi bố mẹ sắp xếp đồ vật ổn thỏa rồi, còn giúp tôi đem hành lý đặt bên ngoài cửa, mẹ tôi vẫn còn liên tục nói mấy lời tốt đẹp với nha cô, hi vọng cô ấy có thể quan tâm đến tôi nhiều hơn, còn nói vô cùng cảm tạ đại ân đại đức của cô ấy.

Trong lòng tôi khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu, nghĩ đến việc bố mẹ tôi bị cô ấy qua mặt, nội tâm không rõ là mùi vị gì.

Mẹ tôi nói rồi lại nói, cuối cùng còn khóc nấc lên.

Bà ấy cầm tay tôi, bảo tôi ở nhà nha cô bên ấy nhất định phải nghe lời, chăm chỉ ôn tập bài vở, đừng có làm phiền cô ấy. Một khi người ta không muốn cứu tôi nữa, thì sẽ mất mạng đấy.

Tôi không dám làm mẹ lo lắng, chỉ đành an ủi bà ấy vài câu, để bà ấy đừng nghĩ đến việc này nhiều quá.

Bố mẹ tiện đường tiễn chúng tôi ra đến tận đầu thôn, không dễ dàng gì đợi cho đến khi bên cạnh không còn người nào nữa, tôi tức giận mắng nha cô: “Cô căn bản không định giúp tôi ôn tập đàng hoàng, cô cũng không phải vì muốn cứu mạng tôi, cô chỉ muốn dựa vào tôi mà kiếm nhiều tiền hơn thôi!”

“Đó đúng là mắt âm dương đấy …” Nha cô nhanh chóng nói, “Triệu Tử Trần, cậu còn chưa hiểu rõ sao? Những lời tôi nói với cậu đều là sự thật, nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cậu chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì. Nhưng mà vấn đề là, đây cũng là một cơ hội cho chúng ta phát tài!”

Tôi cáu bẩn nói: “Chỉ mới một lần mà đã khiến tôi biến thành một cái xác sống, tôi nào còn dám làm việc với cô chứ!”

Nha cô chân thành nói: “Tôi hỏi cậu, cậu cần bao lâu mới có thể kiếm được hai mươi năm vạn?”

“Tôi…”

Tôi nhất thời câm nín không nói được gì.

Nha cô tiếp tục nói: “Cứ cho là cậu đã tốt nghiệp một trường đại học làng nhàng nào đó đi, rồi ra ngoài làm việc, vậy cần cần bao nhiêu năm mới có thu nhập hàng tháng hơn một vạn? Ở bên cạnh tôi, tôi vừa bảo đảm an toàn cho cậu, vừa đưa cậu đi kiếm nhiều tiền, chuyện này không tốt sao?”

Nói thật, lòng tôi có chút xao động.

“Cậu có thể giúp bố mẹ thuê nhà mới, mua một cái xe nhỏ …” Nha cô nghiêm túc nói, “Còn có Triệu Tiểu Nhã, chỉ cần cậu bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ giúp cậu siêu độ cho cô ấy, để cô ấy có thể thuận lợi đầu thai, việc này không tốt hay sao?”

Tôi cúi thấp đầu, cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Bây giờ việc tôi có thể tiếp tục kéo dài sinh mệnh hay không đều nằm trong tay cô, tôi còn có thể nói gì nữa?”

Nha cô an ủi tôi: “Yên tâm, cái gì tôi phải đưa cho cậu một phân tiền cũng không thiếu đâu. Chúng ta đi thôi, sớm quay về chuẩn bị một chút, đến lúc nữa còn phải gọi hồn, để cho cậu và Triệu Tiểu Nhã có cơ hội gặp mặt nhau, cậu chắc sẽ có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy phải không nào?”

Tôi cầm lòng không đặng nói: “Tôi nghe nói người đã mất không thể có thương nhớ, nếu không thì sẽ khó đầu thai.”

Nha cô xua tay nói: “Không sao đâu, đối với những người chết khác thì đúng là như vậy, nhưng Triệu Tiểu Nhã thì không giống, cô ấy đã là lệ quỷ rồi, chỉ là vẫn còn sót lại một ít lý trí, không muốn làm cậu bị thương.”

“Ừm …”

Trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

Tôi thực sự muốn nói lời xin lỗi với Tiểu Nhã, nghiêm chỉnh đứng trước mặt cô ấy mà nói câu anh xin lỗi.

Nhưng mà hiện tại, sự việc càng trở nên phức tạp hơn rồi. Rốt cuộc thì chính tay tôi đã khiến mẹ cô ấy hồn phi phách tán, cô ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

Có phải sẽ hận tôi hay không?

Lúc đó nha cô đã lên xe máy, cài chắc chiếc ô đen trêи xe, nói với tôi: “Lên xe nào, cẩn thận một chút, đừng để bị ánh mặt trời chiếu vào.”

Tôi ngồi phía sau nha cô, nhỏ giọng nói: “Không cần đi gấp như vậy được không? Tôi còn muốn dành thêm thời gian bên bố mẹ.”

“Đi sớm một chút thì tốt hơn, tối rồi thì sợ là không đi nổi.”

“Tại sao?”

Nha cô quay đầu lại nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Tối nay … cậu sẽ bị thi biến!”

———————-
 
Chương 34


Chương 34:

Biến thi ? Tôi nghe xong mà cả người run rẩy, cái từ này đối với tôi mà nói chẳng với thứ gì tốt đẹp. Nha cô thấy tôi kinh ngạc, cô giải thích: “Còn nhớ tôi đã từng nói qua không ? Lệ quỷ muốn tìm người thân cận để làm tế phẩm, bây giờ cậu trở thành người nửa sống chết, ban ngày không cảm thấy gì nhưng khi đêm đến…”

Tôi nuốt nước bọt: “Lẽ nào tôi sẽ đi làm hại người khác sao ?”

“Đúng, nhưng cậu không cần lo, có có cách bảo vệ cậu, đi theo tôi.”

Cô tiếp tục lái xe máy còn đầu óc tôi thì trống rỗng hoàn toàn. Tôi không muốn thành thi biến. Bây giờ tôi không tránh khỏi căng thẳng, nha cô lại biểu hiện hết sức tùy ý, dường như đây chẳng coi là chuyện gì cả. Tôi tưởng nha cô sẽ đưa tôi vào thôn của cô nhưng cô lại đưa tôi lên thị trấn. Sau khi đến thị trấn, cô dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Ở một trấn nhỏ thì căn nhà này cũng khá là ấn tượng đấy, lại còn có cả ban công. Nha cô đem hành lý của tôi đặt vào trong nhà, nói với tôi: “Từ hôm nay cậu sẽ ở đây, trêи tầng có hai phòng, cậu ở bên trái, tôi ở bên phải.”

Tôi gật đầu, cô ngáp một cái rồi nói: “Hai hôm nay mệt chết tôi rồi, tôi đi tắm trước rồi ngủ. Nếu như cậu đói thì trong nhà bếp có mỳ ăn liền.”

Tôi ừm một tiếng, tò mò nhìn khắp nơi. Ở đây cũng khá sạch sẽ, rất mộc mạc hoặc có thể nói là rất đơn giản. Tôi đã nhìn thấy một vài phòng của con gái, bên trong có rất nhiều quần áo, giày dép, các thể loại túi xách, đồ dưỡng da, đồ trang điểm. Dù là ở trong thôn của tôi, những cô gái đó đều thích những thứ này, dù sao thì có ai không yêu cái đẹp ? Nhưng mà nha cô lại rất đơn giản. Đây là những cái bàn ghế, bát đũa, nồi niêu đơn giản. Lúc tôi đi lên tầng cũng chỉ thấy sữa tắm và dầu gội, và nhiều nhất cũng là chai dưỡng thể.

Nha cô đi tắm, tôi đi nấu bát mỳ ăn vì tôi đói quá rồi. Sau khi ăn no thì nha cô cũng tắm xong. Cô mặc váy ngủ lụa thoải mái đi vào phòng mình nằm xuống, chỉ còn mình tôi ngồi ngây ngốc trong phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như bị người ta tùy ý lăn qua lăn lại. Tôi chẳng quen thuộc chỗ này, cũng không muốn đi dạo, chỉ đành ngồi ngây ngốc trêи ghế đợi nha cô tỉnh dậy.

Qua một lúc nha cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cô tỉnh dậy thấy tôi ngồi ngây ngốc nên tò mò: “Cậu cứ ngồi đó nhìn tôi làm gì ? Cậu đang nhìn trộm tôi sao ? Lẽ nào tôi khi tôi ngủ đã bị hở sao ?”

Cô vừa nói vừa nhìn vào váy của mình, tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tôi không có gì để làm.”

“Không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo đi, trêи thị trấn có nhiều thứ chơi lắm.”

Tôi lí nhí: “Tôi không thể ra phơi nắng.”

Nha cô nhớ ra, cười cười: “Hóa ra là thế, nhưng mà cậu đừng lo, tôi có thể xử lý giúp cậu. ”

Tôi tò mò: “Rốt cục đây là đâu, cô định để tôi giúp cái gì ?”

Nha cô ngồi thẳng người, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý chỉ tôi qua đó ngồi cạnh. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nghiêm túc nói: “Đây là cửa hàng của tôi.”

“Cửa hàng ? Ở đây làm nghề gì ?

“Giúp người qua sông” – “Qua sông ?”

“Đúng, nhưng là qua sông Vong Xuyên”, nha cô nhẹ giọng, “đường Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà. Dưới cầu Nại Hà có sông Vong Xuyên nơi những cô hôn dã quỷ phiêu dạt. Việc chúng ta cần làm là dẫn những cô hồn dã quỷ đó qua sông, bước qua cầu Nại Hà.”

———————-
 
Chương 35


Chương 35

Tôi nghe nha cô giới thiệu cũng tạm coi là hiểu rồi. Công việc của nha cô chính là giuso ma quỷ đầu thai, siêu độ những cô hồn dã quỷ. Sau khi nghe xong, tôi hỏi: “Lúc nào chúng ta sẽ gọi hồn Tiểu Nhã ?”

“Đợi trời tối” – “Trời đã sắp tối rồi.”

“Ừ, tôi biết, nên tôi sẽ đi chuẩn bị đã.”

Nha cô đứng dậy, đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, lấy ra một người rơm. Cô viết sinh thần bát tự của Triệu Tiểu Nhã rồi nhìn bầu trời bên ngoài. Đợi đến khi mặt trời xuống núi, cô lấy ra bật lửa rồi đốt người rơm. Tôi căng thẳng ngồi xuống, cẩn thận nhìn khắp bốn phía, bởi vì tôi biết Triệu Tiểu Nhã sắp xuất hiện rồi. Qủa đúng vậy, trong phòng nổi lên một trận gió, một bóng hình quen thuộc, lần nữa xuất hiện trước mắt tôi. Là Tiểu Nhã.

Lại dùng cách này cô ấy xuất hiện trước mắt tôi. Nha cô nhìn Triệu Tiểu Nhã , cô nói: “Tiểu Nhã, cô có thần trí đúng không ?”

Triệu Tiểu Nhã nghi hoặc, gật đầu. Nha cô thả lỏng, tiếp tục nói: “Có một chuyện chúng tôi định nói với cô.”

Cô đem mọi chuyện nói hết một lần với Triệu Tiểu Nhã, liên quan đến viêc tôi ăn Triệu Ngọc Lan, rồi cả chuyện thân thể tôi có sự thay đổi, tất cả cô đều nói cho Tiểu Nhã nghe. Trong lòng tôi tràn ngập sự hổ thẹn, nói lí nhí: “Tiểu Nhã, em đừng trách anh, lúc ấy anh cũng chỉ là vì cứu em nên mới như thế đối với mẹ em.”

“Em biết”, tiếng Tiểu Nhã nói chuyện rất nhẹ, “anh Tử Trần, em vốn không muốn để anh phải chịu nguy hiểm. Nỗi uất hận của mẹ em quá lớn, quả thật anh nên bảo vệ mọi người.”

Nha cô vỗ tay, nói: “Cô có thể giữ được thần trí thế thì tốt quá rồi. Trước mắt tôi có chuyện muốn nhờ côc giú, lieenn quan đến thân thể của Triệu Tử Trần.”

Tiểu Nhã tò mò: “Chuyện gì ?”

“Cô cũng phát hiện ra rồi chứ ? Cậu ta hiện tại nửa sống chết”, nha cô nghiêm túc, “mà cô là quỷ hồn có thể hút được âm khí dương khí. Tôi muốn cô giúp cậu ta hút âm khí, tránh cho cậu ta biến thành xác.”

Tiểu Nhã hiểu ra, em gật đầu: “Được”. Tôi nghe xong thấy rất tò mò. Hút âm khí của tôi ? Hút thế nào ? Khi tôi vẫn đang thắc mắc, Triệu Tiểu Nhã đột nhiên đi đến bên cạnh tôi. Em kéo tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh Tử Trần, em giúp anh trừ bớt đi âm khí.”

Tôi vẫn đang không biết em ấy làm thế nào thì em ấy đã mở miệng cắn vào ngón tay tôi. Đau ! Tôi cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, mà Triệu Tiểu Nhã cũng đang hút ngón tay tôi. Dần dần tôi có thể cảm nhận được những cái lạnh đang truyền ra khỏi ngón tay tôi, nó đang ấm dần lên. Tiểu Nhã nhẹ nhàng buông tay tôi ra, nhẹ giọng: “Xong rồi.”

Tôi thở phào, nghi hoặc: “Chỉ đơn giản thế ?”

“Đúng, chỉ đơn giản thế, nhưng vấn đề là, mỗi ngày cậu đều cần có quỷ hồn giúp cậu hút âm khí ra. Nhưng cậu có thể để Tiểu Nhã dùng cách này ở bên cạnh cậu mà không thể đầu thai sao ?”

Tôi nhanh chắc lắc đầu: “Đương nhiên không được.”

“Vậy thì đúng rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải để cô ấy đi đầu thai cho nên bên cạnh cậu cần những quỷ hồn khác. Nếu không trong tương lai không có quỷ hồn giúp cậu hút âm khí thì cậu chắc chắn phải chết.”

“Vậy tôi phải làm sao ?” – “Chúng ta phải đi bắt quỷ.”

———————-
 
Chương 36


Chương 36:

Bắt quỷ ? Lời của nha cô nói làm cho tôi lạnh run. Nói thât, sau khi đã trải qua những chuyện như này một lần, tôi thật sự không muốn có lần hai. Nha cô thấy tôi do dự, cô nhẹ giọng: “Tôi biết trong lòng cậu sợ hãi nhưng không còn cách nào khác, chúng ta bắt buộc phải tìm cho cậu quỷ hồn khác, không thể mãi dựa vào Tiểu Nhã được.”

“Không sao, tôi đồng ý giúp anh Tử Trần.”

“Không được, Tiểu Nhã, đời này của em đã rất khổ rồi, nếu có thể giúp em đầu thai thì là tốt nhất, việc gì phải bắt em ở lại bên anh chịu khổ ?”

Tiểu Nhã cúi đầu không nói một lời.

“Tử Trần nói đúng, cô không thể dùng thân phận cô hồn dã quỷ ở lại trêи thế giới này. Thế này đi, cô giúp cậu ta qua bảy ngày đầu, những ngày này âm khí trêи người cậu ta rất nhiều, không có cô không được.”

Tiểu Nhã đồng ý, tôi cũng thở dài. Thật không ngờ, tôi lại cần sự giúp đỡ của quỷ hồn. Nha cô lúc này kéo giãn eo, nói với tôi: “Được rồi, ngủ cũng ngủ đủ rồi, ăn cũng ăn no rồi. Chúng ta bàn chuyện công việc đi.”

“Công việc”, tôi thắc mắc, “công việc gì ?”

Nha cô giả thích: “Trước đây có người nhờ tôi giúp, nhưng mà chuyện của các cậu có vẻ quan trong nên tôi đã tạm thời dừng công việc để giúp đỡ các cậu. Bây giờ quay lại thì phải làm việc mới được.”

Tôi gật đầu: “Như thế không sai, thế ủy thác gì ?”

Nha cô cười đem mọi chuyện ủy thác ra nói với tôi. Người nhờ giúp đỡ là chủ một khách sạn trêи thị trấn, họ Lý. Nửa tháng trước, có một đôi tình nhân vào ở khách sạn. Kết quả ở được một nửa thì cô gái đó hét lớn có người nhìn trộm cô ta tắm. Nói thật lòng, mở khách sạn sợ nhất là có tin đồn truyền ra. Ông chủ Lý nhanh chóng đưa người đến nhà tắm kiểm tra rõ ràng, thực sự không thấy những thứ như camera. Nhưng cô gái đó nhất quyết nói rằng mình bị người khác nhìn trộm, cô ta còn nói đó là một đôi mắt đỏ ở trong góc phòng tắm nhìn chằm chằm cô ta.

Vấn đề là trong góc phòng tắm là bức tường trơn, ngay cả một cái lỗ nhỏ cũng không có, người khác làm sao nhìn trộm cô ta ? Ông chủ Lý cảm thấy bản thân gặp phải kẻ lừa đảo nhưng khách sạn không thể có tin đồn nên đã mang theo thái độ muốn làm hòa, ông ta bồi thường cho cô gái đó hai trăm tệ.

Vốn dĩ ông ta cho rằng mọi chuyện đã giải quyết rồi nhưng vào tuần trước, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lần này là một người phụ nữ trung niên sống một mình, cô ta cũng quấn khăn tắm chạy ra ngoài nói là khi tắm rửa bị một đôi mắt đỏ như máu nhìn trộm, còn nói rằng bị động chạm nữa. Ông chủ Lý chỉ có thể đưa người lên kiểm tra lần nữa, đương nhiên là không tìm ra cái gì. Ông ta liền nghĩ là người phụ nữ trung niên này là cùng một hội với đôi tình nhân kia, biết rằng ông ta sẽ đưa tiền nên đến lừa gạt lần hai. Kết quả, người phụ nữ trung niên cũng gấp gáp, trực tiếp gọi vợ của ông chủ Lý ra rồi cởi quần áo cho bà vợ xem. Bà ta nhìn một cái, nhất thời rất sốc. Trêи ʍôиɠ người phụ nữ trung niên đó có một dấu tay màu đen.

Chuyện xảy ra hai lần khiến cho ông chủ Lý hoài nghi khách sạn có phải xuất hiện thứ gì không sạch sẽ. Vì muốn làm rõ chuyện này, ông đặc biệt mời nha cô đến giúp đỡ, hy vọng cô có thể điều tra chân tướng.

“Vốn dĩ người ta ủy thác, tôi tôi cảm thấy rất khó. Nhưng hiện tại cậu ở đây rồi, có đôi mắt âm dương của cậu rất nhanh sẽ phát hiện sự kì lạ. Nào, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

———————-
 
Chương 37


Chương 37

Những lời nói của nha cô khiến da đầu tôi tê dại.

Tôi nhỏ giọng nói: “Vừa mới tới nơi đã muốn đi, không thể cho tôi trước tiên nghỉ ngơi một lát được à?”

“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà việc này đã trì hoãn mấy ngày rồi …:” Nha cô khó khăn nói, “Lúc trước tôi đi giúp cậu, ông chủ Lý đã gọi điện cho tôi rất nhiều lần, thúc giục tôi nhanh chóng trở về kiểm tra giúp ông ấy.”

Tôi thở dài: “Tôi biết ngay là cô không có lòng tốt như thế.”

Nha cô chợt cười: “Cầm tiền rồi, tôi lại chia cho cậu một nửa. Tất nhiên, tiền đề là cậu phải có chỗ nào hữu dụng chứ.

Tôi đành chịu nói: “Được thôi, nhưng tôi phải nói rõ trước, việc gì nguy hiểm cô đi mà làm.”

“Yên tâm, hôm nay chúng ta chỉ đi điều tra trước một chút. Cậu trước tiên đi ra ngoài đi, tôi thay quần áo cái đã.”

Tôi đứng lên bước ra ngoài cửa, mà Triệu Tiểu Nhã cũng cùng tôi đi ra ngoài phòng.

Tôi chưa từng nghĩ tới, bản thân có thể dùng cách này để giao tiếp với cô ấy, nhất thời tôi không biết nên nói gì với cô ấy bây giờ.

Tôi muốn xin lỗi cô ấy, nhưng tôi bỗng nói không ra lời. Bởi vì một khi xin lỗi thì những ký ức của cô ấy về một nhà trưởng thôn sẽ kéo về, tôi không muốn Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cái chết thảm thương của cô ấy.

Triệu Tiểu Nhã nhìn ra sự do dự của tôi, cô ấy đi tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh Tử Trần, em không có giận anh.”

“A?”

“Anh liều mạng như vậy để tìm em, rồi cứu em, em thật sự rất vui …” Triệu Tiểu Nhã dịu dàng nói, “Những việc trước đây đều là chuyện đã qua rồi, với lại người sai không phải là anh, đều là lỗi của Triệu Hiên Hiên cả.”

Tôi cúi thấp đầu, có chút buồn bã đáp “ừm” một tiếng.

Tôi còn đang nghĩ nên nói gì với Triệu Tiểu Nhã, thì nha cô đã thay quần áo xong bước ra ngoài phòng. Cô ấy ngoắc tay gọi tôi lại, nói: “Đi thôi, đợi cậu quay về rồi lại tiếp tục ôn chuyện cũ với cô ấy. Tiểu Nhã, cô ở chỗ này của tôi luôn đi, tôi sẽ tìm cách để cô sớm đi đầu thai thuận lợi

Triệu Tiểu Nhã nhỏ giọng ừm một tiếng, nha cô thuận tiện kéo tôi đi ra ngoài phòng, còn bảo tôi mang theo cả Đường dao. Cô ấy lái xe máy, đưa tôi đi đến một nơi gọi là nhà trọ Hoa Phong, nói đây chính là nhà trọ mà ông chủ Lý nhờ vả xem xét.

Tôi đang muốn bước vào trong nhà trọ xem xem thì nha cô lại bước vào ngân hàng bên cạnh, còn muốn tôi đi cùng cô ấy, tránh việc bị người khác nhìn chằm chằm.

Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy không dùng thẻ gửi một khoản tiền, nhưng lại để tên người nhận là một người đàn ông, gọi là Chu Vũ Minh.

“Đây là người đàn ông của cô?” Tôi hoài nghi hỏi.

“À, đoán sai rồi …” Nha cô cười nói, “Đây là em trai tôi.”

Tôi tò mò hỏi: “Cô chắc là đã gửi được mấy chục vạn rồi, tại sao cô còn phải đưa cho em trai thêm nhiều tiền như vậy?”

Nha cô giải thích: “Em trai tôi rất có tiền đồ, nó một mình ở bên ngoài thành lập công ty, nhưng hai năm nay tiền vốn còn eo hẹp, đều là tôi giúp đỡ nó.”

Tôi nhịn không được nói: “Hai năm rồi mà tiền vốn vẫn còn eo hẹp à?”

“Ai da không sao đâu, dù sao tôi cũng không nói chắc ngày nào mình sẽ chết, làm cái công việc này, có thể sống tới ngày mai hay không đều không biết được …” Nha cô cười khổ nói, “Chỉ cần có thể giúp đỡ nó hết sức là được rồi, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi, đợi đến khi dự án của nó thành công, tôi sẽ nghỉ việc dựa vào nó nuôi tôi, hihi.”

Tôi đột nhiên có chút ngưỡng mộ, nếu tôi cũng có một người chị như vậy thì thật là tốt.

Đợi nha cô gửi tiền xong rồi, cô ấy kéo tôi ra khỏi ngân hàng, dẫn tôi đến nhà trọ bên cạnh xem xét tình hình.

Tôi nhịn không được nói: “Từ những gì được miêu tả từ trước có thể thấy rằng, con quỷ hồn này nửa tháng chỉ xuất hiện hai lần, mà hình như toàn là lúc phụ nữ đang tắm thì nó mới xuất hiện, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nha cô cười: “Đơn giản, tôi chờ một lát rồi bước vào nhà tắm, cậu nấp ở bên cạnh nhìn lén xem sao!”

———————-
 
Chương 38: Dị biến trong gương


Chương 38: Dị biến trong gương

Tôi nhất thời ngây ngốc.

Bởi vì lời nha cô nói, tôi nghe thấy cực kỳ quái dị. Nha cô thấy tôi sửng sốt, cô ấy tò mò hỏi: “Làm gì vậy?”

“Chỉ là …” Tôi nhỏ giọng nói, “Việc này có vẻ không … không được hay ho lắm?”

Nha cô hoàn toàn không để ý nói: “Quỷ cũng gặp qua rồi còn sợ nữ nhân sao?”

“Vậy … vậy thì được thôi.”

Cô ấy lôi tôi bước vào trong nhà trọ, ông chủ đang ngồi trong quầy vừa nhìn thấy nha cô lập tức kϊƈɦ động nói: “Cô cuối cùng cũng đến rồi, mấy ngày trước lại xuất hiện một lần nữa rồi!”

Người này, chắc chính là ông chủ Lý rồi.

Nha cô kinh ngạc nói: “Ông vẫn còn để người khác ở cái phòng đó à? Không biết trước tiên phải đóng kín lại sao?”

Ông chủ Lý thở dài: “Không phải tôi, là nhân viên vệ sinh bước vào trong tắm, kết quả gặp quỷ rồi. Bởi vì lúc đó là ban ngày, cô ấy tưởng rằng sẽ không thấy quỷ.”

Nha cô bỗng nhiên hiểu ra nói: “Bảo nhân viên lau dọn đó rời đi xa một chút, mặc dù đang là ban ngày, nhưng mà nếu bên trong buồng tắm không có ánh nắng mặt trời, thì quỷ vẫn có thể xuất hiện.”

“Dù sao thì cô cũng lên trêи kiểm tra giúp tôi đi, tôi không dám đi …”

Ông chủ Lý nhanh chóng đưa cho chúng tôi một chiếc thẻ phòng, sau khi nha cô nhận chiếc thẻ đó thì đưa tôi bước lên lầu.

Căn phòng có quỷ nằm ở tầng bốn, số phòng 407. Vừa bước vào phòng, nha cô liền bảo tôi đi kiểm tra tình trạng của căn phòng này. Tôi nhìn tới nhìn lui, cảm thấy căn phòng chẳng có vấn đề gì cả.

“Tốt, vậy tôi sẽ làm mồi nhử …” Nha cô nói, “Cậu trốn dưới gầm bàn lén nhìn xem, dù cho xảy ra bất cứ việc gì, tuyệt đối không được đi ra, biết chưa?”

Tôi kinh ngạc nói: “Tại sao? Nhỡ mà cô gặp nguy hiểm thì sao?”

Nha cô lắc đầu nói: “Sẽ không, đừng quên mấy người trước đó đều không có nguy hiểm gì, nhiều nhất chỉ là bị sờ một cái thôi.”

Nếu mà cô ấy đã nói như vậy rồi, điều duy nhất tôi có thể làm là nghe lời thôi. Tôi trốn dưới gầm bàn nhìn về phía phòng tắm, nha cô cười mỉm liếc tôi một cái, tư nhiên hỏi: “Xấu hổ không?”

“Có một chút …” Tôi thật thà trả lời, “Nhưng mà vẫn còn chịu đựng được, suy cho cùng đây cũng là vì công việc.”

Nha cô trợn mặt nói: “Cậu thanh niên, cậu nên cảm thấy may mắn đấy, bình thường không dễ gì mà nhìn thấy đâu.”

Tôi lười đáp lại lời của cô ấy, bởi vì tôi cảm thấy việc nhìn thấy thân thể của phụ nữ chẳng phải là cái gì đáng để khoe khoang.

Nha cô cười hì hì, rồi sau đó đột nhiên nắm lấy khóa váy và kép xuống dưới. Tôi bây giờ mới phát hiện, bên trong quần áo của cô ấy vậy mà mặc đồ bơi. Bộ bikini này cực kỳ gợi cảm, rất ít vải, nhưng mà ít nhất cũng che được những chỗ cần che.

“Như thế nào …” Cô ấy quay người một vòng, cười ha ha nói, “Sẽ không phải cảm thấy thất vọng chứ?”

Tôi lắc đầu đáp: “Tôi trái lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.”

“Ồ, nhìn xem cậu nghiêm túc như vậy, vậy để tôi bước vào trong nào.”

“Vào đi.”

Nha cô bước vào phòng tắm, sau đó mở vòi nước, thực tại bắt đầu tắm ở bên trong.

Mà tôi thì trốn ở bên ngoài, len lén chú ý động tĩnh bên trong. Cô ấy đang tắm, hết thảy đều rất bình thường, không xảy ra bất kì sự việc kỳ quái nào.

Tôi không tránh được có chút hoài nghi. Trừ khi con quỷ hồn đó còn cần người ta cởi sạch quần áo rồi thì nó mới đồng ý xuất hiện ư? Hay là nó đối với nha cô không cảm thấy hứng thú? Tôi nghĩ hoài mà vẫn không ra.

Tôi cẩn thận nhìn nhìn phòng tắm, hi vọng có thể xảy ra chỗ nào đó bất thường. Đáng tiếc, vẫn không có gì. Thẳng đến khi nha cô tắm xong rồi, tôi cũng không nhìn thấy cái điểm gì đáng quan tâm ở đây. Lúc đó nha cô đang cuốn khăn tắm, muốn bước ra bên ngoài.

Cùng lúc khi cô ấy bước về phía tôi, tôi chợt sững sờ đứng người, thẫn thờ nhìn vào bên trong, không dám tin những gì bản thân vừa nhìn thấy

Trêи tấm gương trong phòng tắm, nha cô …

Vẫn còn đang tắm!

———————-
 
Chương 39: Đừng trách tôi


Chương 39: Đừng trách tôi

Sao lại như vậy được!

Nha cô đã bước ra ngoài rồi, tại sao trong gương cô ấy vẫn còn đang tắm!

Tôi bướng bỉnh nhìn vào gương, khi nha cô đi đến bên cạnh tôi, cô ấy tò mò hỏi: “Cậu có nhìn thấy gì không?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngốc đưa tay chỉ về hướng phòng tắm: “Nhìn cái gương …”

Nha cô ở bên trong cái gương đó, vẫn còn đang xoay mình xoa sữa tắm lên người.

Nha cô kỳ quái nhìn hướng cái gương, hoài nghi nói: “Cái gương này bị làm sao?”

Tôi vừa nghe câu nói đó thì hiểu rõ rồi. Nha cô xem chừng có vẻ không nhìn thấy hình ảnh trong gương, bởi vì tôi có mắt âm dương, cho nên chỉ tôi mới có thể nhìn thấy.

Tôi lập tức nói: “Bên trong gương có một cô nữa, đang tắm!”

Nha cô cau chặt lông mày, nghi ngờ nhìn lại cái gương, cuối cùng lắc đầu nói: “Tôi vẫn không nhìn thấy cái gì cả.” Cô ấy bước tới bên cạnh cái gương, hoài nghi nhìn chằm chằm mặt gương.

Bỗng nhiên!

“Nha cô” bên trong gương, đột nhiên, ngừng động tác tắm rửa, cô ta quay đầu lại, nhìn vào mặt nha cô trong phòng tắm, thậm chí cô ta còn duỗi tay ra, hướng về cô ấy chầm chậm túm lấy!

Cảnh tượng kỳ dị này khiến da đầu tôi tê dại. Tôi nhanh chóng đi đến bên cạnh nha cô, nắm lấy cánh tay cô ấy và kéo cô ấy ra khỏi phòng tắm!

“Cái gương này có điều cổ quái …” Tôi không kiềm được nói, “Không được lại gần nó!”

Nha cô trầm tư suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Cậu từng nghe qua chưa? Người ta nói rằng vào lúc nửa đêm mười hai giờ tối, gương có thể thông đến một thế giới khác.”

Tôi lắc đầu đáp: “Tôi chưa nghe bao giờ.”

“Chúng ta cần kiểm tra kỹ cái gương này.”

Nha cô sắc mặt nghiêm túc: “Thế này đi, chúng ta đêm nay ở tại đây đi, nhưng mà cậu phải giúp tôi giờ giờ phút phút quan sát cái gương này.”

Tôi kinh ngạc nói: “Không phải chúng ta đã bàn trước là chỉ tới điều tra một lát thôi mà?”

“Phải điều tra đến khi rõ ràng chứ …” Nha cô giải thích, “Đừng sợ, từ những trường hợp trước đó có thể nhìn ra, cái thứ này sẽ không hại người đâu.”

Tôi vẫn có chút căng thẳng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Nếu mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cô nhất định phải bảo vệ tôi thật thật kỹ đấy!”

Nha cô an ủi: “Yên tâm, lần này nhất định tôi sẽ làm thế.”

Cô ấy trèo lên giường, sau đó nói: “Cậu cũng tắm luôn đi.”

Tôi nghe mà cả run hết cả người, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy tôi nào dám tắm nữa chứ!

“Tôi không muốn tắm …” tôi lí nhí nói, “Ngày mai tắm được không?”

Nha cô không vui lắm nói: “Không được, thời tiết bây giờ nóng như vậy, cả người cậu chắc chắn đầy mồ hôi rồi, chỗ này lại chỉ có một cái giường, lẽ nào cậu muốn tôi cả đêm ngửi mồ hôi à? Nhanh đi tắm đi! Dù gì cậu cũng có mắt âm dương, cậu sợ cái gì chứ!”

Tôi nuốt nước bọt, dùng giọng nói hết sức cầu khẩn nói: “Vậy như thế này được không, cũng giống như khi tôi nhìn cô tắm, cô cũng nhìn tôi tắm nhé, nếu không tôi sẽ sợ hãi.”

“Thật là nhìn không ra, gan cậu lớn thật đấy …” Nha cô cười tủm tỉm nói, “Được, vậy cậu nhớ phải mặc quần xì đấy.”

“Tất nhiên rồi!

Nghe được lời đồng ý của nha cô, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ quần áo bên ngoài, bước vào trong phòng tắm. Vừa bước vào phòng, tôi không nhìn được nhìn vào cái gương đó. Còn tốt, bên trong gương không có gì kỳ lạ.

Nha cô nghiêng người dựa vào cửa, nhàm chán mở lời: “Nhanh tắm đi.”

“Ừm”

Tôi mở vòi nước trêи đầu, để nước tự do phun vào người.

Chính vào lúc này!

Nha cô đột nhiên lùi ra sau một bước, đóng cửa lại!

Tôi gấp gáp chạy nhanh ra giữ lấy cửa, nha cô thế nhưng ở bên ngoài nói lớn: “Tử Trần, cậu đừng trách tôi, tất cả chỉ vì điều tra thôi!”

———————-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top