Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2852


Chương 2852:

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Nếu tôi muốn lợi dụng thân phận trưởng công chúa Hoàng tộc họ Phùng của cô để làm một số việc cá nhân, cô sẽ đồng ý nghe theo tôi sao?”

Phùng Giai Di sửng sốt, hồi lâu sau mới rưng rưng đáp: “Đồng ý!”

“Được, nếu cô đã nói thế mà tôi còn muốn đuổi cô đi thì quả là quá không có tình người, chỉ có điều, đến khi người ngoài biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta, Phùng Hoàng bất mãn với cô thì cũng chớ có trách tôi”.

Dương Thanh thờ ơ nói.

Phùng Giai Di bảo đảm: “Yên tâm, tôi sẽ không trách anh!”

Dương Thanh nhìn đồng hồ, hiện đã là mười giờ tối, từ Hoàng thành Phùng tới Yến Đô mất chừng ba tiếng, hai ngày trước anh đã dặn Phùng Giai Di mua vé máy bay cho mình.

Chuyến bay của anh cất cánh lúc một giờ sáng, nhưng hiện tại còn một phiền toái, Mã Siêu đã hôn mê suốt hai ngày nay, chưa hề tỉnh lại.

Dương Thanh đang cần về Yến Đô gấp, Mã Siêu lại đang trong tình trạng thế này, rất không thích hợp cùng về Yến Đô.

Ngay khi Dương Thanh đang không biết nên bố trí cho Mã Siêu ra sao, điện thoại của Phùng Giai Di bỗng reo vang, cô ta nhận cuộc gọi, sau đó liên tục gật đầu, sắc mặt còn lộ vẻ vui mừng.

Sau khi kết thúc cuộc đàm thoại, cô ta hào hứng nói với Dương Thanh: “Dương Thanh, bố tôi đã sắp xếp được máy bay tư nhân, như vậy, chúng ta có thể đưa Mã Siêu cùng đi luôn”.

Dương Thanh hơi bất ngờ, anh không nghĩ Phùng Chí Ngạo lại sẽ thu xếp giúp việc này.

Dương Thanh kinh ngạc và bất ngờ là bởi anh cùng Phùng Hoàng đã hoàn toàn trở mặt với nhau, nếu để Phùng Hoàng biết, nhờ Phùng Chí Ngạo bố trí giúp máy bay tư nhân nên Dương Thanh mới có thể mang Mã Siêu đi, lão ta nhất định sẽ cực kì bất mãn với Phùng Chí Ngạo.

Dường như đã nhận ra nỗi nghi hoặc của Dương Thanh, Phùng Giai Di cười nói: ‘Hiện nay chú hai đã chết, trong Hoàng tộc họ Phùng, không còn ai có thể uy hiếp đến địa vị của bố tôi nữa’.

“Dù ông nội có biết bố tôi sắp xếp giúp anh rời khỏi Hoàng thành Phùng thì cũng sẽ không làm khó ông ấy đâu, ngược lại sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.

Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh cũng hiểu ra.

Anh nói: “Cảm ơn!”

Bất kể thế nào, Phùng Chí Ngạo có thể bố trí giúp anh một máy bay tư nhân vào lúc này đúng là đã hỗ trợ anh giải quyết rất nhiều phiền phức.

Vì lại giúp được Dương Thanh một việc khó, Phùng Giai Di hết sức vui vẻ, cô ta cười nói: “Đi thôi! Giờ chúng ta tới Yến Đô đi! Tôi chưa từng tới đó bao giờ, nhân cơ hội này xem xem thế nào’.

Nửa giờ sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di mang theo Mã Siêu đang hôn mê đi tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng. Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu trên đường băng, bên cạnh còn có những chiếc máy bay thương mại khác đang chuẩn bị cất cánh.

“Cô DiI”

Bọn họ với tới trước máy bay, một người đàn ông trung niên mang theo vài tay cao thủ có hơi thở võ thuật cực mạnh bất ngờ đi tới, chặn đường bọn họ.

Phùng Giai Di nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu, hỏi: ‘Chú Văn, chú làm vậy là có ý gì?”

Người đàn ông trung niên kia tên là Nghiễm Văn, là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, thuộc dạng cao thủ hàng đầu bên cạnh Phùng Chí Ngạo.

Tại Hoàng tộc họ Phùng, Nghiễm Văn tuy không thuộc dòng chính của Hoàng tộc nhưng ông ta vẫn có thân phận và địa vị cực cao ở đó.

Lúc này ông ta xuất hiện, còn chặn đường Phùng Giai Di, điều này làm cho Dương Thanh nhận thấy một sự bất thường.
 
Chương 2853


Chương 2853:

Ngiễm Văn lên tiếng: ‘Cô Di, Hoàng Chủ có lệnh, không cho phép cô rời khỏi Hoàng thành Phùng nửa bước, xin cô hãy quay về cùng chúng tôi!”

Nghe vậy, sắc mặt Phùng Giai Di lập tức thay đổi.

Nửa giờ trước, cô ta vừa nhận được điện thoại của Phùng Chí Ngạo, nói là đã sắp xếp xong xuôi một máy bay tư nhân, cho phép cô ta và Dương Thanh rời khỏi đây.

Mới nửa giờ ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà vị cao thủ hàng đầu bên cạnh bố cô ta là Nghiễm Văn lại đích thân tới ngăn cản cô ta?

Phùng Giai Di nói: ‘Chú Văn, bố tôi đã đồng ý cho tôi đi rồi, mong chú đừng ngăn trở nữa”.

Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: “Vừa rồi, Đại hoàng tử đã bị Hoàng Chủ bãi miễn vị trí người thừa kế, đồng thời còn bị giam lỏng, Hoàng Chủ cũng đã hạ lệnh cho tôi tới đây ngăn cản cô lại”.

Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức biến sắc: ‘Sao.

lại thế được?”

Gô ta biết rõ, trong đám con cháu của Phùng Hoàng, người có năng lực cực mạnh ở tất cả các mặt chỉ có bố cô ta là Phùng Chí Ngạo cùng với chú hai Phùng Chí Viễn, cả hai đều đã là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, không chỉ có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn sở hữu năng lực quản lí hàng đầu.

Nay chú hai Phùng Chí Viễn đã tự phát nổ mà chết, chỉ còn lại bố cô ta mới là người có năng lực mạnh nhất trong đám con của Phùng Hoàng.

Vậy Phùng Hoàng có lí do gì mà phải bãi miễn vị trí người thừa kế của bố cô ta?

Dương Thanh nhíu chặt mày, anh đang cần gấp rút về Yến Đô ngay, nếu không có máy bay tư nhân thì sẽ không cách nào đưa Mã Siêu đang hôn mê về theo.

Mà nay, vị trí người thừa kế của Phùng Chí Ngạo lại đã bị Phùng Hoàng thu hồi.

Vậy phải làm thế nào đây?

Nghiễm Văn lên tiếng: ‘Cô Di, xin hãy về cùng chúng tôi!”

Phùng Giai Di cả giận nói: “Tôi sẽ không về cùng các vị đâu!”

Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: “Hoàng Chủ đã có lệnh, nếu cô Di từ chối quay về, chúng tôi có quyền dùng vũ lực với cô, xin cô đừng để chúng tôi khó xử”.

Dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trên người ông ta tràn ra.

Quả nhiên là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.

Lúc này, không chỉ Nghiễm Văn mà cả hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đi cùng ông ta cũng kích phát hơi thở võ thuật trên người.

Phùng Giai Di giận dữ nói: ‘Nghiễm Văn, bố tôi đã đối xử với ông thế nào? Ông báo đáp lại ông ấy như thế đấy hả?”

Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: “Cô Di, trước nay tôi luôn là người của Hoàng Chủ, ban đầu cũng do Hoàng Chủ phái tôi đi theo Đại hoàng tử”.

Phùng Giai Di ngây mặt, sau đó cười cười tự giểu: “Thì ra, tất cả đều là giả dối, ông nội thật cẩn thận quá đi, ngay cả con trai mình cũng phải đề phòng! Nếu tôi đoán không lầm thì tin bố tôi sắp xếp máy bay cá nhân và cả tin tức tôi muốn rời khỏi nơi này với Dương Thanh đều do ông tiết lộ cho ông nội tôi, đúng không?”

Nghiễm Văn không trả lời, nhưng Phùng Giai Di đã biết đáp án.

Chuyện Phùng Chí Ngạo bố trí máy bay tư nhân cho Dương Thanh về Yến Đô cùng với việc bảo Phùng Giai Di đi theo Dương Thanh vốn đều là chuyện cực kì bí mật, trừ người được Phùng Chí Ngạo tín nhiệm như Nghiễm Văn thì không ai biết cả.
 
Chương 2854


Chương 2854:

Nay Phùng Hoàng lại đã biết tin, vậy chắc chắn là do Nghiễm Văn mật báo cho rồi.

“Đưa cô Di về gia tộc!”

Nghiễm Văn bỗng ra lệnh.

Ông ta vừa dứt lời, hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã bước lên.

Một người là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, kẻ còn lại là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Phùng Giai Di lại mới chỉ đạt tới Siêu Phàm Nhất Cảnh, hoàn toàn không làm gì được họ.

Thế nhưng cô ta vẫn phát động hơi thở võ thuật toàn thân, tức giận quát: ‘Muốn đưa tôi đi, các người chỉ có thể mang thi thể của tôi đi!”

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Nghiễm Văn.

Nghiễm Văn vẫn dửng dưng nói: ‘Ra tay đi!”

Lúc này, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia không còn bất kì do dự nào nữa, một trái một phải xông về phía Phùng Giai Di.

Hơi thở võ thuật bậc Siêu Phàm Nhất Cảnh của Phùng Giai Di nháy mắt bùng nổ, giơ tay đánh ra một đòn.

Chỉ có điều, hai tên cao thủ kia có thực lực vượt xa cô ta, chiêu công kích ấy của cô ta đối với họ chẳng khác nào gãi ngứa.

“Gô Di, mạo phạm rồi!”

Hai người tỏ ý xin lỗi, sau đó đồng thời ra tay.

“Ai dám động tới cô ấy, phải chết!”

Ngay thời khác hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia sắp bắt được Phùng Giai Di, một giọng nói lạnh lẽo tận xương bỗng vang lên.

Tiếp sau đó, một lưồng uy lực võ thuật khủng bố bao phủ lên ba tên cao thủ phe Nghiễm Văn.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia vừa nhấc tay đã cứng đờ giữa không trung, không dám hạ xuống người Phùng Giai Di.

Phùng Giai Di vội vã núp sau lưng Dương Thanh, lạnh lùng nhìn về phía đám người kia.

Nghiềm Văn nhíu mày nhìn Dương Thanh, lạnh giọng bảo: “Gia chủ có nói, cho phép cậu sử dụng máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây”.

Câu này còn có ẩn ý nhắc Dương Thanh đừng nên nhúng tay vào chuyện khác của Hoàng tộc họ Phùng.

Nếu là trước đây, Dương Thanh sẽ không hề do dự, nhưng giờ đây, tuy anh cũng không do dự nhưng lại là không do dự giúp đỡ Phùng Giai Di.

Bất kể thế nào, máy bay tư nhân này đều do Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di sắp xếp cho anh nên mới có, nếu không có máy bay tư nhân, anh không thể kịp thời mang Mã Siêu về đến Yến Đô trước chín giờ sáng mai.

Nay Phùng Chí Ngạo đã bị tước mất vị trí người thừa kế, thậm chí còn bị giam lỏng, việc này nhất định có liên quan đến anh.

Phùng Giai Di khẩn trương nhìn về phía Dương Thanh, cô ta thực sự lo lắng Dương Thanh sẽ để Nghiễm Văn mang cô ta đi.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn về phía Nghiễm Văn, nói: ‘Cút về nói cho Phùng Hoàng, chuyện ông ta bãi miễn vị trí người thừa kế của Phùng Chí Ngạo, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng Phùng Giai Di, tôi nhất định phải mang đi!”

Nói đoạn, anh quay sang phía Phùng Giai Di: “Chúng ta đi thôi!”

Nhưng Phùng Giai Di không đi ngay mà nhìn Nghiễm Văn, hỏi: ‘Ông dám chắc, nếu tôi đi với các ông thì các ông sẽ để Dương Thanh lên máy bay tư nhân rời khỏi đây chứ?”
 
Chương 2855


Chương 2855:

Nghiễm Văn gật đầu: ‘Gia chủ đã nói như vậy”.

Phùng Giai Di cắn răng, nói: “Được, tôi đi với các ông!”

Nói xong, cô ta nhấc chân định đi về phía đám người kia.

Dương Thanh tóm cánh tay cô ta, nhíu mày hỏi: ‘Cô đã đồng ý làm người hầu của tôi, giờ lại định bỏ đi, cô đang đùa tôi đấy à?”

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, ánh mắt hết sức phức tạp, cô ta nói: “Xin lỗi, giờ bố tôi đang bị giam lỏng, ở đây chỉ có tôi mới có thể giúp được ông ấy thôi”.

Dương Thanh cười nhạt: “Giúp? Cô định giúp thế nào? Đồng ý với Phùng Hoàng, thành vật hi sinh cho gia tộc làm đám hỏi liên minh, gả sang Hoàng tộc họ Vũ sao?”

Phùng Giai Di cười cười tự giêu: “Từ khi tôi sinh ra, mọi thứ về tương lai của tôi đã được quyết định, tôi không thể sửa đổi hiện trạng, anh còn có thể lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây đã là chuyện tốt rồi, anh vẫn nên đi mau đi thôi!”

Dương Thanh có thể không quan tâm chuyện của Hoàng tộc họ Phùng nhưng lại không thể mặc kệ Phùng Giai Di.

Lúc này, Nghiễm Văn nhìn về phía Dương Thanh, nói: ‘Cậu Thanh, Hoàng Chủ đồng ý để cậu sử dụng máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây đã là một cử chỉ khoan dung độ lượng dành cho cậu, hi vọng cậu chớ nên xen vào việc của người khác nữa”.

Ánh mặt âm trầm của Dương Thanh rơi vào người Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: “Nếu tôi nhất định phải xen vào việc của Phùng Giai Di thì sao?”

Nghiềm Văn không hề sợ hãi, đáy mắt còn lóe lên một tia sáng lạnh, đồng thời, một hơi thở võ thuật kinh khủng từ trên người ông ta bùng nổ.

“Nếu cậu Thanh đây đã muốn nhúng tay thì chớ trách chúng tôi không khách khí với cậu!”

Nghiễm Văn lạnh lùng nói: “Chúng tôi biết, với thực lực của cậu, giết chúng tôi là một việc quá dễ dàng, nhưng cậu đừng quên, bên cạnh cậu còn có một kẻ đang hôn mê bất tỉnh kìm chân cậu”.

“Ông đang đe dọa tôi?”

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lếo đáng sợ, ngay cả Phùng Hoàng còn không dám làm gì anh, vậy mà một gã cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng lại dám lên giọng đe dọa anh.

Nghiễm Văn bình thản nói: ‘Tôi chỉ tử tế nhắc nhở cậu mà thôi, cậu Thanh đây là người thông minh, hẳn nên biết rõ, việc cấp bách trước mắt của cậu là quay về Yến Đô chứ không phải xen vào việc của người khác”.

Phùng Giai Di nóng ruột, vội vàng nói: ‘Dương Thanh, anh không cần lo cho tôi, anh mau rời khỏi Hoàng thành Phùng đi!”

Dương Thanh liếc nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, lại nhìn Phùng Giai Di lo lắng khuyên nhủ mình, lông mày càng nhíu chặt lại.

Hình như mình thật sự không có lí do mang Phùng Giai Di đi cùng, đối với Phùng Giai Di, nhiều lắm thì anh cũng chỉ thấy thương cảm cho cô ta.

Sáng mai đã phải tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô rồi, để kế thừa Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, anh phải trở về Yến Đô đúng lúc.

Sáng mai đã phải tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô rồi, để kế thừa Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, anh phải trở về Yến Đô đúng lúc.

Ngay thời khắc này, chuông điện thoại của Dương Thanh đột nhiên reo vang.

Vừa nhận cuộc gọi, bên tai anh đã vang lên một giọng nói gấp gáp: ‘Tuyệt đối không được lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng, bởi vì, sau khi cất cánh hai tiếng, máy bay sẽ bị nổ tung đấy!”
 
Chương 2856


Chương 2856:

Những điều từ loa điện thoại truyền tới tai khiến sắc mặt Dương Thanh lập tức âm trầm cực độ, anh thật không ngờ, Hoàng tộc họ Phùng lại độc ác tới mức giở trò trên máy bay tư nhân.

Chẳng trách Nghiễm Văn liên tục nói Phùng Hoàng đồng ý cho anh sử dụng máy bay tư nhân, thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị chu đáo để giết anh.

Đúng lúc này, đầu bên kia, đối phương lại lên tiếng lần nữa: ‘Cậu Thanh, lần này coi như tôi nợ cậu một mạng, xin cậu hãy mang con gái tôi rời khỏi Hoàng thành Phùng, con bé còn ở lại đây một ngày là một ngày còn gặp nguy hiểm”.

Người gọi điện cho Dương Thanh không phải ai khác mà chính là Phùng Chí Ngạo.

Dương Thanh đáp: “Được, tôi đồng ý với ông!”

Sau đó, anh cúp điện thoại.

Giây lát sau, bỗng một ý niệm giết người khủng bố từ trên người Dương Thanh tràn ra, nháy mắt đã bao phủ lên ba tên cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng.

“Cậu muốn làm gì?”

Nghiễm Văn thoáng biến säc, tức giận chất vấn.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sẵn sàng phản kích.

Phùng Giai Di không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Dương Thanh vừa nhận được một cuộc gọi liền bät đầu nổi lên ý niệm giết người.

“Anh Thanh, không cần quan tâm đến tôi làm gì, bất kể thế nào thì tôi cũng là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, dù bố tôi đã bị giam lỏng nhưng sẽ không ai dám động đến tôi đâu’.

Phùng Giai Di còn chưa rõ tình hình hiện tại, chỉ sợ trong cơn tức giận, Dương Thanh sẽ tấn công đám người Nghiễm Văn kia, bèn vội vã khuyên bảo.

Một khi anh ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, dẫu sao, Mã Siêu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, mà bản thân Nghiễm Văn lại là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Thanh vừa muốn bảo vệ an toàn cho Mã Siêu vừa muốn giết chết đám người kia, chỉ e rất khó.

Dương Thanh không để ý đến Phùng Giai Di mà nhìn thẳng về phía Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: “Cho các ông mười giây, cút khỏi tâm mắt của tôi, bằng không, chỉ có một đường chết!”

Dứt lời, hơi thở võ thuật trong người anh lập †ức dâng trào như bão táp, con ngươi cũng như bị phủ một tâng đỏ máu.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa đồng thời kích hoạt.

Tuy Dương Thanh và Nghiễm Văn đều là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng một khi Dương Thanh dốc toàn lực chiến đấu thì có thể phát huy thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Säc mặt Nghiễm Văn trở nên khó coi, ông ta có thể cảm nhận rất rõ, Dương Thanh đã thật sự nổi lên ý định giết chết bọn họ.

“Chúng ta đi thôi!”

Ông ta không dám đánh cược, đành phải từ bỏ nhiệm vụ mang Phùng Giai Di về, trước khi đi, ông ta còn hầm hầm nhìn về phía Dương Thanh, đanh giọng: “Nhất định mày sẽ phải hối hận!”

Nói xong, Nghiễm Văn thực sự dẫn người rời khỏi đó.

Phùng Giai Di nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt rất phức tạp: ‘Chẳng phải anh đã nói sẽ không giúp đỡ tôi sao?”

Dương Thanh lạnh lẽo nói với cô ta: “Vừa rồi bố cô gọi điện cho tôi, nói là máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng đã bị cài bom, một khi chúng ta sử dụng nó, chỉ sau hai tiếng cất cánh, máy bay sẽ nổ tung. Bố cô còn nhờ tôi mang cô rời khỏi Hoàng thành Phùng”.

“Anh nói cái gì?”
 
Chương 2857


Chương 2857:

Phùng Giai Di lập tức biến sắc, mặt dại ra như không thể tin nổi.

Dương Thanh lại bảo: ‘Không cần mất thời gian lải nhải nữa, chúng ta đi ngay thôi”.

Hai mắt Phùng Giai Di đã đỏ bừng, cô ta nhìn thẳng về phía Dương Thanh, không có ý định đi theo anh mà chỉ nức nở nói: “Nhất định bố tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể cứ thế bỏ mặc ông ấy được”.

Dương Thanh nhíu mày: “Bố cô đã nói, nếu cô bị mang về Hoàng tộc họ Phùng thì tình cảnh của cô sẽ cực kì nguy hiểm đấy”.

Phùng Giai Di nghẹn ngào nói: “Dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng không thể đi được’.

Nói xong, cô ta quay đầu định trở về.

Dương Thanh không muốn mất công thuyết phục, bèn tiến đến, vung tay bổ một nhát, Phùng Giai Di lập tức xỉu đi.

Anh nhanh nhẹn đưa cả hai người đang hôn mê lên chiếc máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn, sau đó bät đầu kiểm tra khäp máy bay.

Dầu gì anh cũng xuất thân từ chiến vực, đương nhiên phải có kĩ thuật dò tìm và tháo gỡ bom mìn, thậm chí cả lái máy bay anh cũng biết.

Quả nhiên, chỉ sau nửa giờ, Dương Thanh đã tháo gỡ được toàn bộ bom xung quanh máy bay, Hoàng tộc họ Phùng quả là chu đáo tỉ mỉ, cài bom xung quanh máy bay này, chỉ cân Dương Thanh bỏ sót một quả bom thì khi máy bay cất cánh, anh vẫn sẽ bị nổ tung.

Dương Thanh cẩn thận kiểm tra lại máy bay một lượt, phát hiện không còn vấn đề gì nữa, bèn chuẩn bị tự mình lái máy bay rời khỏi đây.

Nhưng máy bay còn chưa khởi động, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đã bao trùm lên toàn bộ chiếc máy bay chỉ trong nháy mắt.

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Dương Thanh, cút ra đây chịu chết đi!”

Dương Thanh nhíu mày lại, vừa mới đuổi một gã Nghiễm Văn Siêu Phàm Lục Cảnh, sao lại có cao thủ khác tới chặn đường rồi?

Anh xuống máy bay, thấy một bóng người trẻ tuổi xuất hiện phía trước, sau lưng đối phương còn có một ông già tóc bạc.

Luồng uy lực võ thuật khủng khiếp kia xuất phát từ trên người ông già này.

Siêu Phàm Thất Cảnh!

Dương Thanh hơi bất ngờ vì đối phương còn có một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh!

Tại Hoàng tộc họ Phùng, chỉ có Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, dưới lão ta, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Thất Cảnh mà thôi.

Theo lí mà nói, anh vừa đuổi bọn Nghiễm Văn về, hơn nữa, Phùng Hoàng cũng biết rõ, anh có thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy thì vì sao lão ta lại cho một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đến đây tìm cái chết?

Mặt khác, đối phương bố trí một tên cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh tới còn tạm hiểu được, nhưng vì sao lại dẫn theo một gánh nặng vô tích sự?

Dương Thanh đánh giá người trẻ tuổi kia chỉ là thứ gánh nặng vô tích sự là vì hơi thở võ thuật trên người anh ta chỉ mới tới Siêu Phàm Nhất Cảnh.

Siêu Phàm Nhất Cảnh, đối với Dương Thanh chẳng khác nào con sâu cái kiến.

Hơn nữa, người trẻ tuổi kia đang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Điều này khiến Dương Thanh vô cùng nghi hoặc.

Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên anh gặp người thanh niên này, vậy thì vì sao đối phương lại có ý niệm giết mình mạnh mẽ đến thế?

“Mày chính là Dương Thanh?”

Tay thanh niên kia nghiến răng hỏi.
 
Chương 2858


Chương 2858:

Dương Thanh lạnh lùng cất lời: “Anh là ai?”

Tay thanh niên kia cả giận quát: ‘Mày đã dám cướp vị hôn thê của tao đi mà còn dám hỏi tao là ai à?”

Nghe anh ta nói thế, Dương Thanh lập tức hiểu ra.

Anh cũng đã biết, Phùng Hoàng muốn gả Phùng Giai Di sang Hoàng tộc họ Vũ, một Hoàng tộc cổ xưa khác. Người thanh niên chừng ba mươi tuổi trước mắt anh có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đi theo bảo vệ lại nói anh đã cướp vị hôn thê của anh ta đi.

Hiển nhiên, anh ta chính là người trong lớp con cháu của Hoàng tộc họ Vũ được lựa chọn kết hôn với Phùng Giai Di.

Dương Thanh thờ ơ nhìn về phía đối phương: “Vũ Vũ Lan là gì của anh?”

Nghe Dương Thanh hỏi thế, tay thanh niên hậu duệ của Hoàng tộc họ Vũ lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Mày biết bà cô của tao à?”

Bà cô?

Nói vậy, hẳn gã thanh niên này là cháu trai Vũ Hoàng rồi.

Dương Thanh lạnh nhạt bảo: “Bà cô của anh đã từng suýt mất mạng dưới tay tôi, nếu anh không tin thì có thể liên hệ với bà ta hỏi thử”.

Nghe vậy, tay thanh niên kia lập tức ngây ra, sau đó giận dữ quát: “Mày nói bậy gì đó? Dám nhục mạ bà cô tao, tao liều mạng với mày!”

Nhưng anh ta vừa chuẩn bị lao về phía Dương Thanh, ông già tóc bạc sau lưng anh ta đã chặn lại.

“Cậu ta là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh!”

Lão ta nói một câu khiến tay thanh niên kia sợ ngây cả người, anh ta vội vã dừng chân, giờ đâu còn lá gan tấn công Dương Thanh nữa?

Dương Thanh vẫn lạnh lùng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì các người đều đã bị Phùng Hoàng lợi dụng. Rõ ràng Phùng Hoàng cũng biết, một khi tôi phát huy hết thực lực thì có thể ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy mà vấn cố ý dụ các người tới đây đối phó với tôi, mục đích thực chất là muốn lợi dụng tôi giết chết các người, đẩy tôi vào vị thế đối đầu với Hoàng tộc họ Vũ”.

“Nếu các người còn có đầu óc thì hãy rời khỏi đây ngay đi, chứ đừng để Phùng Hoàng biến thành quân cờ đối phó với tôi”.

Dương Thanh vừa dứt lời, thanh niên của Hoàng tộc họ Vũ kia lập tức biến sắc, nét mặt của lão già Siêu Phàm Thất Gảnh thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hết sức khó coi.

Đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được thực lực không tầm thường của Dương Thanh, còn trẻ mà đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh.

Nhưng lão ta vẫn hơi nghỉ ngờ lời Dương Thanh nói.

Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta có thể hiểu được độ khó khi muốn phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Lão già lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

Người thanh niên thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hoàn hồn, cười khẩy: “Thăng kia, mày tưởng Vũ Nghiễm tao là đồ ngu chắc? Sao mày không nói mày chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi?”

Dương Thanh không trả lời Vũ Nghiễm mà nhìn về phía lão già thuộc Hoàng tộc họ Vũ với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: “Nếu các người đã muốn làm đồ đần, tôi đành giúp vậy”.

Vũ Nghiễm tức giận nói: “Ông Tuyền, đánh nó tàn phế cho tôi!”
 
Chương 2859


Chương 2859:

Anh ta vừa dứt lời, ý chí chiến đấu của Vũ Tuyền lập tức bùng nổ, lão ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Dương Thanh cười lạnh, lập tức vận dụng phép hô hấp tầng bảy của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu.

Khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Lúc này, Vũ Tuyền cũng đã xông tới chỗ anh, lão ta giơ tay tấn công, tức giận quát: “Chết đi cho tôi!”

“Rầm!”

Trong khoảnh khắc đó, Dương Thanh bỗng giơ tay lên, một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế đáng sợ lập tức lan ra bốn phía.

Vũ Nghiễm đang đứng cách đó không xa bị khí thế khủng khiếp này đẩy lùi bảy tám bước rồi mới ngừng lại.

Đến khi đứng vững, anh ta kinh hãi phát hiện Dương Thanh vẫn đứng im, không hề di chuyển, còn Vũ Tuyền thì lùi ra sau năm, sáu bước.

Trên bộ sườn xám nam màu đen của Vũ Tuyền chẳng chịt vết rách, trông lão ta như một †ên ăn mày quần áo tả tơi.

Khóe miệng lão ta đang rỉ máu.

Hơi thở của lão ta cũng rất hỗn loạn, sắc mặt träng bệch, rõ ràng đã bị thương nặng vì đòn tấn công của Dương Thanh.

Gòn Dương Thanh thì bình tĩnh nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Tôi không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác, nhưng nếu các người muốn làm quân cờ trong tay người khác thì cứ lao tới đây, tôi sẽ tiếp hết”.

“Phụt!”

Rốt cuộc Vũ Tuyền cũng không kìm nổi máu đang ộc lên nữa, lão ta bỗng hộc máu, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh lập tức biến mất tăm.

“Ông Tuyền!”

Vũ Nghiễm biến sắc, vội bước tới bên Vũ Tuyền.

Dương Thanh không buồn nhìn Vũ Nghiễm, cảnh cáo Vũ Tuyền rồi quay người lên máy bay.

Tiếng ầm ầm vang lên, chiếc máy bay tư nhân đó biến mất ở chân trời.

Thấy Dương Thanh đã rời đi, Vũ Tuyền nghiêm nghị nói: “Lần này chúng ta đã bị Hoàng tộc họ Phùng coi là quân cờ, nếu vừa nấy Dương Thanh định giết chúng ta thì không ai thoát được hết, một khi chúng ta bị giết, chắc chắn Hoàng tộc họ Vũ sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh”.

Vũ Nghiễm nghiến răng nghiến lợi: “Phùng Hoàng đúng là mưu mô! Dám coi người của Hoàng tộc họ Vũ chúng ta là quân cờ, đúng là ghê tởm đến cực điểm”.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở Hoàng thành Phùng.

Phùng Chí Ngạo mà Dương Thanh nghĩ đã bị Phùng Hoàng giam lỏng đang ngồi trên ghế sofa thoải mái, có một người trung niên đứng trước mặt ông ta.

Lúc này, người trung niên cung kính nói: “Đại hoàng tử, hồi nấy, sau khi đánh trọng thương Vũ Tuyền, Dương Thanh đã rời khỏi Hoàng thành Phùng, cũng đưa cả cô chủ đi rồi”.

Phùng Chí Ngạo nhếch môi, nói: “Tốt lảm! Chỉ cần Giai Di bám riết lấy Dương Thanh, cho dù sau này gia tộc Cổ Võ định trút giận lên chúng ta thì Dương Thanh cũng phải giúp Hoàng tộc họ Phùng”.
 
Chương 2860


Chương 2860:

Người trung niên mỉm cười: “Đại hoàng tử đúng là đa mưu túc trí, chỉ cần tung tin mình đang bị giam lỏng ra là đã lấy được lòng tin của Dương Thanh rồi”.

Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Thế vẫn chưa cao siêu lắm, chỗ cao siêu thật sự chính là tôi đã cho người đặt bom trên máy bay từ trước, rồi cố tình nói cho Dương Thanh biết một khi bay lên trời, máy bay sẽ nổ ngay, đồng thời xin cậu ta đưa Giai Di đi”.

“Phải như thế thì mới khiến Dương Thanh cảm thấy mình nợ ân tình của chúng ta, cũng vì lý do này, cho dù Giai Di không thể trở thành người phụ nữ của cậu ta thì cũng sẽ được cậu ta coi như bạn.

“Đối với người trọng tình trọng nghĩa như Dương Thanh, phải khiến cậu ta nghĩ mình nợ ân tình của người ta thì cậu ta mới thật lòng đối xử với họ”.

Người trung niên hỏi tiếp: “Đại hoàng tử, cô chủ biết những chuyện này không?”

Phùng Chí Ngạo lắc đầu: “Con bé rất ngây thơ, chỉ khi nó không biết thì Dương Thanh mới tin no.

Người trung niên vội tâng bốc: “Đại hoàng tử anh minhl”

Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ Phùng Chí Ngạo không hề đơn giản như vẻ ngoài, những gì ông ta làm trước đó đều là diễn.

Chẳng qua Dương Thanh đang vội về Yến Đô để tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nên không điều tra kỹ, chứ nếu anh điều tra thử thì sẽ biết, Phùng Chí Ngạo không hề bị tước quyền thừa kế, càng không bị giam lỏng.

Tất cả chỉ là tin tức mà ông ta cho người phát tán mà thôi.

Phùng Chí Ngạo lại nhìn về phía người trung niên: “Ông biết tại sao tôi cố tình để lộ tin tức Dương Thanh sắp dẫn con gái tôi đi không?”

Người trung niên lắc đầu, hỏi: “Xin Đại hoàng tử giải thích cho ạ!”

Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Khi nhận ra mình đã bị Hoàng tộc họ Phùng tính kế, Vũ Nghiễm sẽ thấy sao?”

Người trung niên đáp ngay: “Chắc chăn cậu ta sẽ rất tức giận, đồng thời báo chuyện này cho Vũ Hoàng biết, trong cơn nóng giận, chắc chắn Vũ Hoàng sẽ không liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng nữa”.

Phùng Chí Ngạo cười: “Nói tiếp đi!”

Người trung niên thoáng sững sờ rồi mới nói tiếp: “Chẳng những Hoàng tộc họ Vũ từ bỏ việc liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng mà còn có thể oán hận Hoàng tộc họ Phùng vì việc này”.

“Sau này, cho dù gia tộc Bách Lý định ra tay với Hoàng tộc họ Phùng, có lẽ Hoàng tộc họ Vũ sẽ không giúp nữa đâu”.

Nói đến đây, người trung niên càng thêm kinh hãi, Phùng Chí Ngạo làm thế, chẳng lẽ không sợ Hoàng tộc họ Phùng bị gia tộc Bách Lý tiêu diệt thật à?

Phùng Chí Ngạo cười ha hả: “Chắc chắn ông sẽ nghĩ, có phải tôi điên không mà dám làm thế, chẳng lẽ tôi không sợ Hoàng tộc họ Phùng phải một mình đối mặt với lửa giận của gia tộc Bách Lý ư?”

Người trung niên sợ hãi nói ngay: “Thuộc hạ không dám đoán bừa ý của Đại hoàng tử!”

Trong mắt Phùng Chí Ngạo lóe lên ánh sáng sắc bén: “Sau này, ông sẽ hiểu tại sao tôi làm thế”.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái máy bay đến Yến Đô.

Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, phát hiện mình đã ở trên chiếc máy bay đến Yến Đô, Phùng Giai Di cũng không làm ầm lên, còn lặng lẽ khác thường, nhưng trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiên định.

Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.

Vào lúc này, vùng trời phía Đông đã chuyển sang màu trãng bạc, chỉ ba tiếng nữa là đến cuộc đấu võ tranh giành ngôi Vương của Yến Đô.
 
Chương 2861


Chương 2861:

Chương 1614: Hoàng tộc họ Diệp cút ngay

Một giờ sau, tại dinh thự Vân Phong, Yến Đô.

Dương Thanh ngồi trên sofa, Tiền Bưu cầm đầu Ảnh Vệ, Satan cầm đầu Hồng Trần đang đứng trước mặt anh, cả hai đều lộ vẻ kích động.

Tiền Bưu trầm giọng nói: “Tất cả các cao thủ Thần Cảnh của Ảnh Vệ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi mệnh lệnh của cậu!”

Satan cũng cung kính thưa: “Cậu Thanh, Hồng Trần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, tất cả các cao thủ Thần Cảnh đều đã được triệu tập về Yến Đô.

Hai thế lực này là hai tổ chức mạnh nhất trong tay Dương Thanh, từ sau khi anh truyền thụ lại Đại Đạo Thiên Diễn Kinh cho Ảnh Vệ và Hồng Trần, số lượng cao thủ Thần Cảnh của hai tổ chức này đều tăng mạnh.

Chỉ có điều, cho tới giờ, ngoại trừ Dương Thanh vấn chưa có ai bước vào được Siêu Phàm Cảnh.

Nếu có một ngày thật sự khai chiến với gia tộc Cổ Võ nào, chỉ e thực lực của Ảnh Vệ và Hồng Trần không đủ đấu với họ.

Chớ nói đối đầu với gia tộc Cổ Võ, hiện giờ dù chỉ khai chiến với Hoàng tộc thôi, thực lực của Ảnh Vệ và Hồng Trần vẫn còn quá yếu, không phải đối thủ của họ.

Dương Thanh nhìn về phía Tiền Bưu và Satan, nói: “Cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này là trận chiến của cao thủ cấp bậc Siêu Phàm Cảnh, Ảnh Vệ và Hồng Trần chưa đủ sức tham gia, cho mọi người rời khỏi Yến Đô cả đi”.

Nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt hai người đều biến đổi.

Tiền Bưu nói: ‘Cậu Thanh, dù chúng tôi không phải đối thủ của họ nhưng nếu chẳng may gặp chuyện gì, chí ít cũng có thể hỗ trợ đôi chút, cậu cứ để chúng tôi ở lại Yến Đô đi!”

Satan cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Cậu Thanh, Hồng Trần dù sao cũng là tổ chức sát thủ, rất am hiểu ám sát, hay là để các cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong ở lại đi?”

Dương Thanh lắc đầu: “Tất cả đều rời khỏi đây đi, cả hai người nữa!”

Cho đến giờ phút này, hai người mới ý thức được, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này dường như cực kì nguy hiểm.

Bằng không, vì sao Dương Thanh lại yêu cầu tất cả bọn họ đều phải rời khỏi Yến Đô?

Xem ra, ngay cả Dương Thanh cũng không thể bảo đảm cuộc thi đấu này có thể kết thúc thuận lợi.

Tiền Bưu trầm mặc một hồi, sau đó nghiêm nghị nói: “Vâng, thưa cậu Thanh!”

Ông ta biết, chỉ khi đã lâm vào tình thế bất đắc dĩ, Dương Thanh mới khiến bọn họ rời đi như Vậy.

Satan cũng nói: “Vâng, thưa sếp!”

Dương Thanh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ thi đấu, anh phất tay bảo: “Hai người đi đi!”

“RõI”

Hai người nhanh chóng rời khỏi dinh thự Vân Phong.

Trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Phùng Giai Di cùng Mã Siêu đang hôn mê chưa tỉnh.

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, nói: ‘Ngay cả anh cũng không dám chắc à?”

Dương Thanh hiểu ý “dám chảc” trong lời nói của Phùng Giai Di là chỉ điều gì, ánh mắt anh trở nên kiên định, trầm giọng nói: “Tôi nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, nhất định phải kế thừa Đế Thôn!”

Mã Siêu là người anh em tốt nhất của anh, hiện anh chỉ còn một cách là giành được Đế Trượng thì mới mong lấy được Thị Huyết Châu trong cơ thể Mã Siêu ra, bằng không, Mã Siêu không thể thoát khỏi cái chết.
 
Chương 2862


Chương 2862:

Thị Huyết Châu đã bị phong ấn trong người Mã Siêu ba ngày, trong thời gian này, Dương Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể Mã Siêu đang mạnh lên từng ngày, chứng tỏ Thị Huyết Châu bị phong ấn trong cơ thể cậu ấy đang liên tục phá hủy phong ấn để thoát ra.

Mặc dù vị cao thủ áo đen thân bí kia đã nói có thể duy trì phong ấn bảy ngày nhưng Dương Thanh vần không yên tâm, lo rằng Thị Huyết Châu kia chưa đến bảy ngày là đã phá hủy được lực phong ấn nó.

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh đang lo lăng căng thẳng, lên tiếng trấn an: “Anh cứ yên tâm đi kế thừa Đế Thôn, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy tôi chu đáo’.

Dương Thanh gật đầu, nói với Phùng Giai Di: “Cảm ơn cô!”

Chỉ còn một tiếng đồng hồ cuối cùng nữa là tới lúc mở màn cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô.

Dương Thanh không lãng phí thời gian nữa, anh ngồi xếp bãng, tiến vào trạng thái tu luyện.

Từ sau ngày đột phá cảnh giới ở Hoàng tộc họ Phùng, anh vẫn chưa có thời gian củng cố tu vi, nay cảnh giới võ thuật của anh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, biên độ tăng thực lực do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh mang tới đã yếu đi nhiều.

Trước đây, khi anh còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có thể khiến thực lực của anh tăng cao thêm hai cảnh giới, nhưng bây giờ lại chỉ có thể tăng nhiều nhất là nửa cảnh giới.

Nếu không nhờ huyết mạch cuồng hóa trong người, chỉ sợ anh còn không thể đạt được cả thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh.

Dương Thanh tiến vào trạng thái tu luyện, Phùng Giai Di cũng ngồi xuống tu luyện cùng. Cô ta không biết âm mưu của Phùng Chí Ngạo, chỉ biết bố mình đã bị tước mất vị trí người thừa kế, hiện đang bị giam lỏng tại Hoàng tộc họ Phùng.

Cô ta bức thiết muốn tăng mạnh thực lực, tranh thủ để mình trở nên có giá trị, cho đến khi cô ta có nhiều quyền lên tiếng hơn ở Hoàng tộc họ Phùng.

Hôm nay Yến Đô nghênh đón một bữa tiệc võ thuật linh đình, khắp nơi đều có cao thủ mang hơi thở võ thuật cực mạnh. Từ mấy hôm trước, sau khi Dương Thanh cho công bố tin muốn tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô, khắp Yến Đô đã xảy ra vô số cuộc đấu võ giữa các cao thủ.

Nhưng đó đa phần chỉ là những trận chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh, cho tới nay chưa nổ ra trận chiến giữa cao thủ Siêu Phàm Cảnh nào.

Tám giờ năm mươi phút sáng, sân vận động quốc tế Yến Đô đã chật ních.

Quan trọng là, tất cả những khán giả ở nơi này đều là các cao thủ Thần Cảnh từ sơ kỳ đến đỉnh phong, các cao thủ dưới Thần Cảnh sơ kỳ thì đến tư cách vào đây cũng không có.

Cao thủ của bốn Hoàng tộc cũng đã có mặt, chia ra ngồi ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của sân vận động.

Dựa theo quy định do người từng một mình đánh lui liên minh năm Hoàng tộc trong số chín Hoàng tộc trước đây đã lập ra, cao thủ của Hoàng tộc và Vương tộc không được tham gia cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô.

Chỉ có điều, sau hai cuộc thi đấu tranh ngôi Vương trước đây, Hoàng tộc đã phát hiện, mặc dù bọn họ cố tình nhúng tay thì vẫn không gặp bất trác gì, vì thế, khi Dương Thanh triệu tập tổ chức cuộc thi đấu lân này, bốn Hoàng tộc đều cử người tới.

Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, người dẫn đầu đội ngũ là một thành viên trẻ tuổi của Hoàng tộc, thực lực chỉ mới đến Thần Cảnh hậu kỳ.

Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Long cùng Hoàng tộc họ Thượng Quan đều cử người có vai vế trong Hoàng tộc dân đầu đoàn cao thủ.

Ví dụ như bên phía Hoàng tộc họ Đoàn, người dẫn đầu đội ngũ là một người anh họ của Đoàn Hoàng, có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong.

Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, người cầm đầu cũng là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thoạt nhìn chừng bảy mươi tuổi.
 
Chương 2863


Chương 2863:

Người đứng đầu đội ngũ của Hoàng tộc họ Long chính là chủ gia tộc Long Tấn.

“Thật không ngờ Hoàng tộc họ Diệp còn dám thò mặt tới Yến Đô, chẳng lẽ không sợ toàn đội mất mạng ở nơi này sao?”

Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Nhu nheo mắt cười cười, nhìn chằm chằm về phía người dẫn đầu đội cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rồi nói.

Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đều sa sầm mặt lại, bọn họ đâu muốn tới chứ. Trước đây, khi Dương Thanh mới tới cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh đã suýt thì giết chết chủ gia tộc của bọn họ là Diệp Lâm, người có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.

Nghe nói hiện giờ thực lực của Dương Thanh còn mạnh hơn xưa nhiều, chỉ sợ ngay cả chủ gia tộc Diệp Lâm tới đây cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.

Huống chỉ là mấy tên tép riu như họ?

Người cầm đầu đội ngũ cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tên là Diệp Giang, chừng ba mươi lăm tuổi, lúc này đã sầm mặt xuống, nhưng vấn cố nén giận, nói: ‘Cậu Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tất nhiên sẽ không ra tay với đám con sâu cái kiến chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh như chúng tôi”.

“Trong vòng một phút, toàn bộ người của Hoàng tộc họ Diệp phải cút khỏi nơi này, băng không, phải chết!”

Đúng lúc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng tiến vào hội trường, vừa xuất hiện đã nhắm thẳng vào Hoàng tộc họ Diệp.

Người vừa tới không phải ai xa lạ, chính là Dương Thanh.

Sự xuất hiện của anh lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, những lời anh vừa nói cũng khiến đám đông ngây ra, người này, lại dám lớn tiếng đuổi người của Hoàng tộc họ Diệp cút khỏi đây.

Hành xử như vậy quả thật không chừa một chút thể diện nào cho Hoàng tộc họ Diệp!

Đội cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đều thay đổi sắc mặt, trông hết sức khó coi, nhất là Diệp Giang, người dẫn đầu đội, sắc mặt anh ta đã tái nhợt.

Anh ta chính là một trong những hoàng tôn của Diệp Hoàng, tuy không phải là người xuất sắc nhất nhưng cũng thuộc hàng nổi bật, khắp Chiêu Châu này, trừ Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ thì có được bao nhiêu người có tư cách quát vào mặt anh ta ngay trước công chúng như vậy?

Nhưng anh ta cũng biết Dương Thanh mạnh cỡ nào, người này thoạt nhìn còn trẻ hơn cả anh †a vài tuổi nhưng thực lực đã lên tới Siêu Phàm Tam Cảnh.

Diệp Giang không biết, thực lực Dương Thanh hôm nay đã tiến tới Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu lại một lần đối đầu với người đứng đầu Hoàng tộc họ Diệp là Diệp Lâm, Dương Thanh chỉ cần vài chiêu là đủ tiêu diệt lão ta.

“Cậu Thanh, cậu là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, không thể vì ân oán riêng với Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi mà xua đuổi chúng tôi khỏi đây chứ?”

Tuy rất kiêng kị Dương Thanh nhưng dù sao Diệp Giang cũng thay mặt cho Hoàng tộc họ Diệp đến đây, không thể vì một câu của Dương Thanh mà sợ chạy mất.

Nếu anh ta thực sự không nói được một lời đã rời khỏi đây thì chẳng phải từ nay về sau, Hoàng tộc họ Diệp sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Chiêu Châu hay sao?

Đồng thời, chính bản thân anh ta cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, anh nói: “Vậy có nghĩa là Hoàng tộc họ Diệp muốn tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô?”

Nghe vậy, Diệp Giang sửng sốt, chẳng lẽ, Dương Thanh không muốn đuổi mình đi nữa?
 
Chương 2864


Chương 2864:

Lập tức, anh ta tỏ vẻ ngạo nghề, tự tin đáp: “Tuy cảnh giới võ thuật của tôi chỉ mới tới Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cũng thuộc dạng nổi bật trong giới trẻ, lần này tôi thay mặt Hoàng tộc họ Diệp đến đây, dù không lấy được danh hiệu Vương của Yến Đô thì đám người cùng thế hệ cũng không có mấy ai là đối thủ của tôi”.

Dương Thanh không để ý đến Diệp Giang nữa, anh quay sang phía Hoàng tộc họ Đoàn, bình thản nói: ‘Hoàng tộc họ Đoàn cũng muốn tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô sao?”

Lão già cầm đầu đội cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn thoáng sửng sốt, khẩn trương đứng lên, cố gắng lấy can đảm nói: “Hoàng Chủ của chúng †ôi nói, nếu cậu Thanh đây không đồng ý cho chúng tôi tham gia thì chúng tôi chỉ cần làm khán giả là được”.

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Nếu thế, tôi cho các vị một cơ hội tham gia”.

Nghe anh nói thế, lão già của Hoàng tộc họ Đoàn lập tức vui mừng, vội vàng thưa: “Cảm ơn cậu Thanh!”

Lúc này, ánh mắt Dương Thanh đã chuyển sang phía Hoàng tộc họ Long, không đợi Dương Thanh lên tiếng, Hoàng Chủ Long Tấn đã nói ngay: “Cậu Thanh, hôm nay Hoàng tộc họ Long chúng tôi tới đây chỉ để hỗ trợ cậu duy trì trật tự trị an của cuộc thi, không tham dự đấu vỡ’.

Dương Thanh khẽ gật đầu, nói: ‘Long Hoàng Chủ có lòng!”

Bấy giờ, Thượng Quan Nhu cũng lên tiếng: “Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi tới đây cũng chỉ để hỗ trợ cậu duy trì trật tự cuộc thi, không tham dự đấu või”

Dương Thanh gật đầu: “Vậy cám ơn Thượng Quan Nữ Hoàng!”

Long Tấn và Thượng Quan Nhu đều đã đại diện cho Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Thượng Quan tỏ thái độ sẽ không tham dự đấu võ, điều này khiến cho đám cao thủ tới tham dự trận đấu hôm nay cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ vốn tưởng Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng sẽ tham dự đấu võ, cho nên mới cố tình đưa cao thủ của gia tộc mình tới đây tham dự, đối với vị trí Vương của Yến Đô, bọn họ biết mình tuyệt đối không thể chạm vao.

Nhưng bọn họ muốn nhân cơ hội này, đánh giá thử thực lực của những cao thủ đứng đầu các Hoàng tộc khác.

Vậy mà hiện tại, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Thượng Quan đều tỏ thái độ sẽ không tham dự, việc này đã vượt ra khỏi dự liệu của họ.

“Đã chín giờ, nếu Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô thì xin mời hai Hoàng tộc bắt đầu trước đi!”

Dương Thanh bình thản nói, sau đó quay lưng trở về vị trí của mình.

Anh đang cấp bách muốn trở thành Vương của Yến Đô, cấp bách muốn thừa kế Đế Thôn, sau đó lấy được Đế Trượng để cứu Mã Siêu, cho nên không muốn để trận chiến của đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường này làm mất thời gian.

Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn đều là những thế lực đứng đầu, đẩy bọn họ lên đối chiến trước sẽ dễ dàng làm đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường khác lùi bước.

Lão già dẫn đầu đội cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn tên là Đoàn Diệp, tính ra cũng là anh họ của Đoàn Hoàng, cảnh giới võ đạo đã lên Thần Cảnh đỉnh phong.

Diệp Giang liếc nhìn về phía Dương Thanh, sau đó cắn răng nói: “Xem ra, tay Dương Thanh này đang buộc tôi phải tham chiến, nếu tôi không đi, chỉ sợ cậu ta sẽ lập tức đuổi tôi khỏi hội trường”.

Một lão già của Hoàng tộc họ Diệp cũng nghiến răng nói: “Cậu ta làm thế này hơi quá bá đạo rồi đấy nhỉ?”

“Đúng vậy, nói sao thì chúng ta cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, vậy mà cậu ta không thèm nể mặt chúng ta chút nào’.

Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đêu nhao nhao lên, vẻ mặt phẫn nộ.
 
Chương 2865


Chương 2865:

Diệp Giang quát át đi: “Tất cả im miệng cho tôi! Quan hệ giữa Dương Thanh với chúng ta là thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ các người còn không rõ hay sao?”

Nghe vậy, cả đám người lập tức ngậm miệng.

Diệp Giang mới nói tiếp: ‘Bất kể thăng hay bại, Hoàng tộc họ Diệp chúng ta chỉ tham dự một trận này, một khi tôi thất bại, chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô ngay, hiểu chưa?”

Anh ta hiểu rằng, càng ở lại đây lâu thì càng nguy hiểm.

Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long đã nhanh chóng lựa chọn bỏ thi, đây chính là cách họ tỏ thái độ với Dương Thanh, hơn nữa, Dương Thanh còn thích thái độ này. Mà Hoàng tộc họ Diệp bọn họ lại cố tình muốn tham dự đấu võ, đây chính là một hành vi không hợp quy củ.

Nếu đã thế, vậy chỉ tham dự một trận đấu thôi là được.

Diệp Giang chậm rãi đứng lên, đi tới giữa võ đài, lập tức, ánh mät mọi người đều tập trung lại đó.

Anh ta nhìn về phía Hoàng tộc họ Đoàn, lên tiếng: “Mời cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn chỉ bảo chol”

Đoàn Diệp là cao thủ đồng lứa với Đoàn Hoàng, không thích hợp giao đấu với Diệp Giang, vì thế, lão ta bèn nhìn về phía một cao thủ trẻ tuổi của Hoàng tộc họ Đoàn, nói: “Đoàn Thanh, cháu lên đi! Chỉ được thua, không được thăng!”

Đoàn Thanh sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại: “Ông nội, ý ông là, muốn cháu thua trận ạ?”

Đoàn Diệp gật đầu, trầm giọng bảo: “Chẳng lẽ cháu không nhận ra Dương Thanh hoàn toàn không muốn chúng ta tham dự đấu võ sao? Chắc hản lần trước khi Hoàng Chủ ở trong chiến đội của Dương Thanh, thái độ không được kiên định, đã khiến cho Dương Thanh bất mãn’.

“Có Dương Thanh ở đây, cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta hoàn toàn không có cơ hội lấy được vị trí Vương của Yến Đô, nếu đã thế, chúng ta cần tranh đoạt làm gì? Đợi cháu thua, chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô’.

Nghe vậy, cuối cùng Đoàn Thanh mới dám chắc, Đoàn Diệp thật sự muốn anh ta thua trong trận đấu này.

Có điều, bắt anh ta thua trận như thế khiến anh ta rất không cam lòng, nhưng vì Hoàng tộc họ Đoàn, anh ta buộc phải thua.

“Ông yên tâm, cháu sẽ thua trong trận này!”

Đoàn Thanh nói xong, bèn cất bước đi lên võ đài.

Diệp Giang nhìn về phía Đoàn Thanh, Đoàn Thanh cũng chăm chú nhìn Diệp Giang, chỉ có điều, cả hai đang nghĩ cách làm sao để thua đối phương.

“Bắt đầu đi!”

Dương Thanh lạnh lùng tuyên bố.

Không ai tưởng tượng nổi, đường đường là cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp lại đang cố găng nghĩ cách làm sao để thua trận, sau đó mau chóng rời khỏi Yến Đô.

Ngay sau mệnh lệnh của Dương Thanh, Diệp Giang và Đoàn Thanh gần như đồng thời di động, lao nhanh về phía đối phương.

Chỉ có điều, trên người cả hai đều không có bất cứ hơi thở võ thuật nào tản ra, chỉ giống như hai người thường, khác một điều là tốc độ cao hơn người thường một chút mà thôi.

Trong hội trường rộng lớn này, tất cả mọi người đều là cao thủ Thần Cảnh, thấy hai vị cao thủ của hai Hoàng tộc đấu võ mà không có bất kì hơi thở võ thuật nào tản ra thì đều bối rối.

“Chuyện gì thế nhỉ? Bọn họ đều là những thành viên nổi bật của Hoàng tộc, vì sao không có một chút hơi thở võ thuật nào tản ra ngoài?”
 
Chương 2866


Chương 2866:

“Các ông có chắc bọn họ là cao thủ Thần Cảnh không?”

“Cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc kém như vậy sao?”

Đám cao thủ trong hội trường đều xôn xao kinh ngạc.

Lúc này, Diệp Giang và Đoàn Thanh đã bắt đầu đấu nhau, Đoàn Thanh đánh một quyền trúng mặt Diệp Giang, Diệp Giang tung một cước đá vào bụng Đoàn Thanh.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể Diệp Giang và Đoàn Thanh đều bay lên cao, băn ra khỏi võ đài.

“Huychl”

“Huychl”

Một giây tiếp theo, hai thân thể cùng rơi xuống đất, vang lên những tiếng động nặng nề.

Hiện trường lập tức lâm vào tĩnh mịch, tất cả đều ngây mặt nhìn hai cao thủ vừa té khỏi võ đài.

Từ lúc bắt đầu thi đấu cho tới khi kết thúc chỉ có vài giây ngắn ngủi, mỗi người ra một chiêu, thế là phân thắng bại rồi?

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn, sao anh không biết hai Hoàng tộc này đang chơi trò gì.

Hiển nhiên, bọn họ đều muốn rời khỏi Yến Đô lắm rồi.

Hiện trường yên lặng chừng mười giây, sau đó mới có người lên tiếng: “Đây là cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh sao?”

Diệp Giang và Đoàn Thanh đều bay ngược ra sau, rớt xuống khỏi võ đài, cả hai ăn ý giả bộ bất tỉnh, ai không biết còn tưởng cuộc chiến vừa rồi kịch liệt ghê lãm.

“Không hổ là cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc họ Diệp, quả thật quá lợi hại, Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi xin thua!”

Lúc này, Đoàn Diệp mới đứng lên, nhìn về phía Hoàng tộc họ Diệp, nói.

Sau đó, lão ta quay sang dặn người đứng sau: “Đỡ Đoàn Thanh về!”

“Vâng!”

Hai cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn vội vàng đi lên, đưa Đoàn Thanh xuống.

Người của Hoàng tộc họ Diệp lúc này cũng đã tỉnh táo lại, vội vã đỡ Diệp Giang xuống.

“Cậu Thanh, hai người đều đã rơi khỏi võ đài thì nên tính tháng bại ra sao đây?”

Trọng tài nhìn sang phía Dương Thanh, hỏi.

Cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này do Dương Thanh khởi xướng, dĩ nhiên trọng tài sẽ muốn hỏi ý kiến Dương Thanh.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tính trận này hòa! Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn tiếp tục cử cao thủ khác lên đối chiến đi! Đến khi nào phân ra thắng bại mới thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt đám người Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn đều trở nên hết sức khó coi, lần này bọn họ đã bị Dương Thanh nhắm tới rồi, dù có muốn chịu thua, Dương Thanh cũng sẽ không đồng ý.

Đoàn Diệp liếc nhìn Dương Thanh, cắn răng nói: “Tiếp tục lên đài!”

Bên Hoàng tộc họ Đoàn lại có một gã cao thủ Thần Cảnh khác lên võ đài, bên Hoàng tộc họ Diệp cũng thế.

Lần này, hai cao thủ không giống như vừa rồi, mới đánh một chiêu đã rớt khỏi võ đài, cả hai đều thật sự đấu một trận.
 
Chương 2867


Chương 2867:

Mặc dù vậy, cao thủ hai bên đều không dốc toàn lực để ứng phó, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ lại đấu với nhau như thể hai gã Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Năm phút sau, cao thủ bên Hoàng tộc họ Diệp rơi khỏi võ đài, Hoàng tộc họ Đoàn giành được thắng lợi.

Cao thủ vừa giành được thẳng lợi kia đi tới bên cạnh Đoàn Diệp, cúi đầu nói: ‘Hoàng thúc, xin lỗi, cháu lỡ thắng!”

Đoàn Diệp thở dài, nói: ‘Không sao, tiếp tục đấu võ đi đất”

Cuộc đấu lại tiếp tục!

Dương Thanh chỉ ngồi một chỗ xem trận chiến như người rảnh rồi.

Giữa anh và Hoàng tộc họ Diệp đã coi như thâm thù đại hận, nhưng Hoàng tộc họ Diệp chỉ cử mấy cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đến dự thi, anh lại là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu ra tay với những cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh thì đúng là không được thích hợp lắm.

Nhưng dù không thể ra tay với Hoàng tộc họ Diệp, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.

Còn về Hoàng tộc họ Đoàn, lần trước, khi ở ‘Yến Sơn, một mình anh chiến đấu với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm và Lưu lão quái, sau khi huyết mạch cuồng hóa bị kích hoạt, anh suýt thì không thể khống chế được bản thân, Đoàn Hoàng lại lựa chọn rời bỏ ngay lúc ấy.

Đối với loại gió chiều nào lay chiều ấy như: Đoàn Hoàng, Dương Thanh hoàn toàn không có cảm tình tốt, nhưng vì Đoàn Vô Nhai, anh sẽ không làm gì Hoàng tộc họ Đoàn.

Chỉ có Hoàng tộc họ Diệp nhất định phải diệt!

Thấy đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp liên tục cố ý thất bại, đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia sáng lạnh.

“Tôi muốn xem xem, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp có thể vờ vịt tới khi nào”.

Dương Thanh bỗng lên tiếng, hoàn toàn không cố tình kìm giọng.

Anh vừa thốt ra những lời này, đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tức thì khẩn trương hản lên.

Đáy mắt Đoàn Diệp thoáng lóe lên, lão ta lập tức hiểu ngay, Dương Thanh đang muốn ám chỉ để bọn họ xuống tay tận diệt cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

Dương Thanh đang ép Hoàng tộc họ Đoàn đưa ra lựa chọn của mình.

Đoàn Diệp thoáng do dự một giây, sau đó nặng nề nói: “Trận tiếp theo, để tôi lên đấu!”

Trận đấu vừa kết thúc, Đoàn Diệp chậm rãi đứng lên, bước về phía võ đài.

Lão ta vốn là bậc ông cha trong Hoàng tộc họ Đoàn, bản thân đã đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, một khi lão ta ra tay, không phải Siêu Phàm Cảnh thì ai có thể là đối thủ của lão ta?

Đám cao thủ bên Hoàng tộc họ Diệp đều thay đổi sắc mặt, bọn họ đã hiểu, bất kể ai của Hoàng tộc họ Diệp lên võ đài ứng chiến lần này, đều chỉ có một kết cục, chết!

Trong số những cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này, người có thực lực mạnh nhất là Diệp Giang cũng chỉ mới tới Thần Cảnh hậu kỳ.

Đối mặt với một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Đoàn Diệp, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.

“Các người, cùng lên một lúc đi!”

Đoàn Diệp đứng trên võ đài, nhìn xuống phía Hoàng tộc họ Diệp, lạnh lùng nói.

Lời vừa thốt ra, hơi thở võ thuật của cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong từ trên người lão ta tràn ra, nháy mắt đã bao trùm lên vài cao thủ Hoàng tộc họ Diệp.

Cảm nhận được luồng uy lực cực mạnh này, đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đều tái nhợt mặt mày.

“Hoàng tộc họ Diệp xin chịu thua, chúng tôi xin được rời khỏi cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô!”
 
Chương 2868


Chương 2868:

Diệp Giang đang “hôn mê” bỗng đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng lên tiếng.

Lần này không phải anh ta muốn chịu thua mà là buộc phải chịu thua.

Dương Thanh lạnh lùng nói: ‘Đường đường là đại diện của Hoàng tộc họ Diệp mà đến dũng khí đánh một trận cũng không có sao? Hay là, Hoàng tộc họ Diệp đã suy bại đến nước không còn chút can đảm nào nữa?”

Sắc mặt Diệp Giang trở nên cực kì khó coi: “Cậu nói vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Dương Thanh cười nhạt: ‘Quá đáng à? Các người chẳng có cả dũng khí tiếp nhận khiêu chiến, chẳng lẽ tôi nói sai rồi?”

Đoàn Diệp cũng nhìn về phía Diệp Giang, nói: “Dù thế nào thì Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Chiêu Châu này, nhưng nếu đến ứng chiến cũng không dám thì tôi cho rằng Hoàng tộc họ Diệp có thể tự xóa tên mình trong nhóm bốn Hoàng tộc lớn được rồi”.

Đoàn Diệp vừa dút lời, Long Tấn đã lên tiếng: “Đúng thế! Có thể xóa tên Hoàng tộc họ Diệp khỏi nhóm các Hoàng tộc được rồi đấy”.

Vị bề trên của Hoàng tộc họ Thượng Quan đang đứng trước Thượng Quan Nhu cũng lạnh giọng nói theo: “Đã sớm nên xóa tên Hoàng tộc họ Diệp! Tôi đại diện cho Hoàng tộc họ Thượng Quan muốn tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Lời vừa thốt ra, toàn hội trường đều khiếp sợi Hoàng tộc họ Thượng Quan, một trong bốn Hoàng tộc lớn, đã tuyên bố trước mặt mọi người muốn khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Sau mấy giây thất thần, Long Tấn cũng nhanh nhẹn lên tiếng: ‘Hoàng tộc họ Long cũng muốn tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Đoàn Diệp chỉ do dự một tích tắc, sau đó nhanh chóng nói theo: “Tôi thay mặt Hoàng tộc họ Đoàn, tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Cảnh tượng này khiến đám người còn lại đều ngây ra vì sợi Bốn Hoàng tộc lớn, có ba Hoàng tộc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp, chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra, dù trăm năm trước, cũng chỉ có vị cao thủ trong truyền thuyết kia một mình trấn áp năm Hoàng tộc mà thôi.

Ngày nay, sau trăm năm, chỉ bằng một câu nói của Dương Thanh đã khiến cho ba Hoàng tộc đồng thời tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Chỉ dựa vào một mình Hoàng tộc họ Diệp có thể chống được nhiều Hoàng tộc như vậy sao?

Mọi người ở đây đều là cao thủ Thần Cảnh.

Bọn họ đều biết rõ nền tảng của bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu. Có thể nói, bốn Hoàng tộc lớn ngoài gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa ra, mạnh nhất là bốn Hoàng tộc lớn.

Thế mà bây giờ một trong ba Hoàng tộc lớn kia lại cùng lúc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp. Thế này là muốn hoàn toàn xóa bỏ Hoàng tộc họ Diệp ra khỏi hàng ngũ bốn Hoàng tộc lớn mài Dương Thanh vô cảm nhìn về phía các cao thủ Hoàng tộc họ Diệp, cũng không ngăn cản các Hoàng tộc khác tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu ra tay với cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh quả thật rất không thích hợp. Nhưng cao thủ của bốn Hoàng tộc lớn đều là cao thủ Thần Cảnh, không cần anh ra tay cũng có thể đụng tới cao thủ Hoàng tộc họ Diệp, anh không ngại.

Cao thủ Thần Cảnh khắp nơi đều ngớ người.

Sác mặt của cao thủ Hoàng tộc họ Diệp trằng bệch. Diệp Giang căn chặt răng, vẻ mặt giận dữ, nhưng trong tình huống này anh ta chỉ dám giận mà không dám lên tiếng.

Ba Hoàng tộc lớn cùng lúc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp, anh ta làm sao có thể ngăn cản được?

“Hoàng tộc họ Thượng Quan, mời cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chỉ dạy!”

Lúc này vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dẫn đội của Hoàng tộc họ Thượng Quan bước thẳng lên võ đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía cao thủ Hoàng tộc họ Diệp.
 
Chương 2869


Chương 2869:

Diệp Giang cắn răng nói: “Tiền bối Thượng Quan, dù gì ông cũng là bậc ông cha, hơn nữa còn là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thách thức Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi, việc này hình như không thích hợp lắm thì phải?”

Cao thủ dẫn đội của Hoàng tộc họ Thượng Quan tên là Thượng Quan Dục, là Hoàng thúc của Thượng Quan Nhu.

Bây giờ lão ta lại tự mình lên võ đài mời cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chiến đấu, rõ ràng là đang bắt nạt Hoàng tộc họ Diệp mà.

Nhưng lão ta biết rõ đây là kết quả mà Dương Thanh mong muốn.

Trước đây Thượng Quan Hoàng đã đắc tội Dương Thanh, nếu không có Thượng Quan Nhu sợ là Dương Thanh đã nhảm vào Hoàng tộc họ Thượng Quan từ lâu rồi. Bây giờ đây chính là cơ hội tốt để cứu vấn mối quan hệ với Dương Thanh.

Thượng Quan Dục lạnh lùng nhìn Diệp Giang nói: “Nếu cậu nói tôi bắt nạt các cậu, vậy thì một mình tôi sẽ khiêu chiến với tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp. Đến đây đi! Để tôi xem rốt cuộc cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp mạnh đến cỡ nào”.

Sắc mặt của Diệp Giang càng khó coi hơn.

Bọn họ vốn không phải là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Diệp, người mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, mà Thượng Quan Dục lại là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong chính hiệu, dù tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp có liên thủ với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thượng Quan Dục.

Nhưng nếu bọn họ không liên thủ với nhau sợ là không có người nào là đối thủ của Thượng Quan Dục.

Lúc này không chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan nhìn chăm chăm Hoàng tộc họ Diệp mà ngay cả Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Long cũng đang quan sát bọn họ, thậm chí ngay cả cao thủ Thần Cảnh thực lực tâm thường nhất cũng theo dõi bọn họ.

Ai cũng thấy được Hoàng tộc họ Diệp bị ba Hoàng tộc lớn khác nhắm vào. Từ đây về sau Hoàng tộc họ Diệp có thể tiếp tục tồn tại nữa không vẫn còn là ẩn số.

Diệp Giang căn răng nói: “Nếu tiền bối Thượng Quan đã chấp hết chúng tôi thì chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Nói xong anh ta ra lệnh, năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp lập tức cùng xông về phía Thượng Quan Dục.

Thượng Quan Dục khế nhấc chân lên.

Tiếp đó, mọi người chỉ thấy một bóng người biến mất tại chỗ. Khi bóng dáng của Thượng Quan Dục xuất hiện lại lần nữa thì chỉ thấy lão ta vung tay lên đấm mạnh lên người một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp.

“Oành!”

Một tiếng vang thật lớn, gã cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp phun máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.

“Oành oành oành!”

Tuy nhiên, cuộc chiến vần chưa kết thúc, ba giây tiếp theo, liên tiếp vài tiếng va chạm nặng nề vang lên sau đó ba cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đều phun máu bay ngược ra ngoài.

Đến lúc này trong tổng số năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp chỉ còn sót lại mỗi Diệp Giang.

Sắc mặt Diệp Giang trắng như tờ giấy, thấy cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bên cạnh ai cũng phun máu bay ngược ra ngoài, anh ta càng thêm tuyệt vọng.

Chết rồi!

Hoàng tộc họ Diệp có tổng cộng năm cao thủ đến đây, bây giờ bốn cao thủ Thần Cảnh đều đã chết.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.
 
Chương 2870


Chương 2870:

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thượng Quan Dục. Ngược lại, Thượng Quan Dục rất bình tĩnh, không đi giết Diệp Giang, sau khi giết bốn cao thủ trong tích tắc liền rời khỏi võ đài.

“Cậu Thanh, cậu có cần để người sống trở về nhăn lời?”

Thượng Quan Dục cung kính nhìn Dương Thanh hỏi.

Dương Thanh không trả lời chỉ nhìn chằm chăm Diệp Giang nói: “Cút về nói cho Diệp Lâm biết, đợi sau khi tôi xử lý xong việc của mình sẽ đi Hoàng tộc họ Diệp tìm ông tat”

Diệp Giang như được đặc xá, vội vàng nói: “Tôi sẽ nói nguyên văn lời của cậu!”

Bởi vì hoảng sợ cơ thể của anh ta khẽ run.

Dù anh ta là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cũng sợ chết chứt Không cần Dương Thanh ra tay đã có người chủ động giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

Sợ là bây giờ chỉ cần Dương Thanh ra lệnh, các cao thủ của ba Hoàng tộc lớn khác sẽ cùng chạy tới Hoàng tộc họ Diệp ngay lập tức.

Diệp Giang vừa lăn vừa bò rời khỏi hiện trường, không khí đột nhiên im lặng, không ai dám nhúc nhích, mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Lúc này Thượng Quan Dục lại đi lên võ đài lần nữa, ánh mắt liếc nhìn khắp chung quanh, lạnh giọng nói: ‘Còn ai dám khiêu chiến với tôi nữa không?”

Vừa rồi, ông ta đã một mình đánh bại tất cả mọi người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ còn một mình Diệp Giang sống sót.

Một đám cao thủ có mặt ở đây trên cơ bản đều là cao thủ dưới Thần Cảnh đỉnh phong, còn ai dám ra đấu với Thượng Quan Dục nữa đây?

Nhất thời, hơn một trăm cao thủ Thần Cảnh vốn đến tham gia đấu võ thế mà lại không có ai dám tham chiến tiếp.

“Cuối cùng cho các người suy nghĩ thêm một phút nữa. Nếu vẫn chưa có ai muốn khiêu chiến thì coi như các người bỏ quyền thi đấu!”

Thượng Quan Dục bồng thốt lên lần nữa.

Cả hiện trường vẫn yên lặng không một tiếng động.

€ó người rục rà rục rịch, muốn lên võ đài đánh một trận nhưng nghĩ tới lúc nãy ngay cả cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp mà Thượng Quan Dục còn giết huống chỉ là bọn họ?

Thế là, cao thủ vốn tham gia thi đấu đành phải từ bỏ quyền tham gia.

Chớp mắt đã tới một phút.

Thượng Quan Dục bỗng lên tiếng: “Nếu vậy thì coi như các người đều tự từ bỏ quyền tham gial”

Nói xong lão ta đi tới bên cạnh Dương Thanh hơi cúi người nói: ‘Cậu Thanh, tôi nhận thua với cậu!”

Dương Thanh hờ hững nhìn Thượng Quan Dục. Lão già này quả thật rất biết điều.

Biết anh không thích lãng phí thời gian, thế là Thượng Quan Dục tự mình ra tay, dùng thủ đoạn nhanh như chớp giết bốn cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, khiến mọi người đều kinh sợ.

Sau đó lão ta lại nhận thua Dương Thanh, cứ như vậy Dương Thanh không cần tham gia đấu võ mà cũng có thể trở thành quán quân cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Long Tấn và Đoàn Diệp cũng sững sờ, lúc này trong lòng chỉ có tiếc nuối. Thượng Quan Dục làm như vậy nhất định sẽ chiếm được sự ưu ái của Dương Thanh.

Bây giờ gần như có thể xác định Dương Thanh chính là Vương của Yến Đô, việc kế thừa Đế Thôn cũng rất ổn thỏa.
 
Chương 2871


Chương 2871:

Tức là từ nay về sau bên cạnh Dương Thanh sẽ có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Đế Thôn, phóng tâm mắt khắp Chiêu Châu này còn ai có thể trở thành đối thủ của Dương Thanh nữa đây?

“Nếu vậy thì xin cảm ơn tiền bối Thượng Quanl”

Dương Thanh cười ha ha nói với Thượng Quan Dục.

Thượng Quan Dục vội vàng nói: “Cậu Thanh quá nghiêm túc rồi, với thực lực của cậu, nhìn khắp Chiêu Châu này có mấy người là đối thủ của cậu? Tôi vốn chẳng phải đối thủ của cậu, cậu trở thành Vương của Yến Đô, danh xứng với thực!”

Thấy thế, Long Tấn vội vã cao giọng hô: “Chúc mừng cậu Thanh trở thành Vương của Yến Đôi!”

Đoàn Diệp cũng vội vàng nói: ‘Chúc mừng cậu Thanh trở thành Vương của Yến Đôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói không đúng lúc đột nhiên vang lên kháp khán đài: ‘Muốn trở thành Vương của Yến Đô, hãy đánh bại tôi trước đất”

 

 

 

Chương 1618: Sự mạnh mẽ của Dương Thanh

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều giật mình, bây giờ, dưới sự ủng hộ của ba Hoàng tộc lớn, không còn ai dám thách thức Dương Thanh, nhưng lúc này lại có người xuất hiện, tuyên bố muốn khiêu chiến Dương Thanh.

Dương Thanh lập tức sâm mặt, nhìn về phía bóng người già nua xuất hiện ở lối vào hội trường.

“Lưu lão quái!”

Lại lần nữa nhìn thấy Lưu lão quái, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt.

Vị đại sư cổ thuật đến từ khu vực số chín của Miêu Thành này từng bắt tay với Diệp Lâm để giết Dương Thanh, sau đó chuồn mất với Diệp Lâm khi thấy huyết mạch cuồng hóa của Dương Thanh thức tỉnh.

Lưu lão quái năm lần bảy lượt định giết Dương Thanh, bây giờ còn dám tới khiêu khích, rõ ràng lão ta rất tự tin về thực lực của mình.

Dương Thanh híp mắt: “Không ngờ ông dám chủ động đến tìm tôi, như thế cũng tốt, tôi đỡ phải tới khu vực số chín của Miêu Thành để tìm ông”.

Lưu lão quái cười lạnh: “Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang nghĩ mình mạnh lắm, đến mức không ai kiểm soát nổi cậu nữa chứ gì?”

Dương Thanh cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, nhưng so với ông, đúng là tôi rất mạnh, ít nhất tôi cũng không giống ông, sắp bị tôi giết thì lại được cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành cứu”.

Dương Thanh từng có cơ hội giết Lưu lão quái, nhưng đúng lúc anh sắp giết lão ta, một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành bỗng xuất hiện rồi hùng hổ đưa Lưu lão quái đi.

Hồi đó, tuy Dương Thanh chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh nhưng đã đánh với cao thủ Siêu Phàm Cảnh rồi.

Nhưng không ai ngờ thực lực của Dương Thanh lại tăng nhanh như thế, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ Thần Cảnh đỉnh phong, anh đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh như bây giờ.

Nhưng tốc độ tu luyện của Lưu lão quái còn nhanh hơn, một năm trước lão ta cũng chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, mà giờ đã là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Lúc này, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh bùng nổ từ người Lưu lão quái, bao phủ cả hội trường.

“Cao thủ Siêu Phàm Cảnh!”

Một cao thủ khiếp sợ nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom