Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2832


Chương 2832:

“Aaa..

Ông ta ngửa mặt hét lên, giọng nói khiến đất trời rung chuyển.

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất xung quanh ông ta lập tức nứt toác, bụi bay mù mịt.

Cơ thể ông ta cũng đã lớn hơn một nửa, máu me be bét.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, mưa máu bay đầy trời, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Cơ thể Phùng Chí Viễn biến mất, còn quần áo Bách Lý Yến thì rách tả tơi, người lão ta cũng chăng chịt vết thương, hơi thở yếu ớt vô cùng.

“Bối”

Mã Siêu hét một tiếng xé lòng.

Anh ta phải trơ mắt nhìn bố mình biến thành mưa máu bay đầy trời, anh ta không chấp nhận nổi sự thật tàn nhãn ấy.

“Không, không, không!”

Mã Siêu gào thét, mắt đỏ ngầu, hoa văn màu máu trải rộng khắp mặt như mạng nhện.

“Bách Lý Yến, tôi phải giết ông!”

Anh ta nói với vẻ dữ tợn, khí thế trên người vô cùng đáng sợ.

Lúc này Mã Siêu như ác ma đến từ địa ngục, ngay cả Dương Thanh cũng thầm rùng mình.

Đúng lúc này, hạt châu thần bí lớn bằng quả trứng chim bồ câu mà Dương Thanh đã đạt được ở trang trại Di Hòa trước đó bỗng nóng lên, hơi thở đáng sợ lan ra từ nó.

Ngay sau đó, hạt châu lập tức bay ra khỏi túi Dương Thanh rồi lao vào người Mã Siêu như có sinh mệnh.

“Cái gì thế?”

Một cao thủ Siêu Phàm Cảnh kinh ngạc hỏi.

Họ chỉ thấy một tia sáng lóe lên, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, hơn nữa họ vốn không chú ý đến Dương Thanh, chỉ khi hạt châu bay ra khỏi túi anh rồi phát ra hơi thở đáng sợ, họ mới nhìn về phía đó.

Tới khi họ hoàn hồn, hạt châu đã biến mất †ăm rồi.

Chỉ mình Dương Thanh biết, hạt châu thần bí mà anh lấy được ở trang trại Di Hòa đã chui vào người Mã Siêu.

Trong khoảnh khắc hạt châu bắn vào người Mã Siêu, anh ta bỗng rùng mình rồi đứng khựng ra đó.

Ngay sau đó, khí thế khủng khiếp hơn nữa lập tức lan ra từ người anh ta.

Mã Siêu mới chỉ đến Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng khi biết năm đó, để cứu anh ta, mẹ anh ta đã bị Bách Lý Yến giết chết, trong cơn nóng giận, anh ta đã đột phá Siêu Phàm Cảnh.

Sau khi phát huy sức mạnh của máu tổ, anh †a đã sở hữu thực lực ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh.

Còn bây giờ, sau khi hạt châu thần bí kia chủ động bản vào người anh ta, khí thế của anh ta lại tăng mạnh.

“Rầm rầm rầm!”

Hơi thở đáng sợ liên tục lan ra từ người anh ta rồi bao phủ xung quanh, khiến mặt đất rung chuyển.

Trước khí thế đáng sợ này, các cao thủ dưới Siêu Phàm Ngũ Cảnh liên tục lùi ra sau.

“Có chuyện gì thế?”
 
Chương 2833


Chương 2833:

Có người nhìn Mã Siêu với vẻ không dám tin.

Những người ở đây đều biết một tiếng trước, cảnh giới của Mã Siêu mới đến Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, việc anh ta bước vào Siêu Phàm Cảnh trong cơn nóng giận đã đáng kinh ngạc lắm rÕi.

Nhưng sau đó, thực lực của anh ta còn tăng vọt đến mức ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh nhờ máu tổ nữa.

Bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ có thể cảm nhận được khí thế của anh ta đang liên tục mạnh lên, chỉ thoáng chốc sau, tu vi của anh ta đã ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Con ngươi của Phùng Hoàng bỗng co lại, nói với vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”

Ngay cả lão ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không ngờ lại có người có thể tăng từ Thần Cảnh đỉnh phong đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong chỉ trong vòng một tiếng.

Lão ta chưa bao giờ nghe nói đến biến đổi thế này.

Đương nhiên Bách Lý Yến cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Mã Siêu, tuy việc Phùng Chí Viễn tự phát nổ đã khiến lão ta bị thương rất nặng, nhưng dù sao lão ta vẫn là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Cho dù bị thương, lão ta vẫn có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế của Mã Siêu, nét mặt lão ta bỗng trở nên nghiêm nghị, lão ta căn răng: “Tôi biết rồi, chẳng những cậu đạt được máu tổ của gia tộc Bách Lý, mà còn chiếm được vật quý nhất của gia tộc Bách Lý – Thị Huyết Châu!”

“Trong truyền thuyết, nếu phối hợp máu tổ với Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý, thực lực sẽ †ăng mạnh trong thời gian ngản!”

“Chác cảnh giới võ thuật thực sự của cậu bây giờ là Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng cậu lại phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, trừ cách giải thích này ra, không còn khả năng nào khác nữa!”

“Nếu đã như vậy, hôm nay cậu phải về gia tộc Bách Lý với tôi!”

Lời Bách Lý Yến nói khiến Dương Thanh hiểu lai lịch của hạt châu ngọc kia ngay, thì ra nó là vật quý nhất của gia tộc Bách Lý, nhưng tại sao vật quý nhất của gia tộc Bách Lý lại xuất hiện ở Hoàng tộc họ Phùng vậy?

Chẳng lẽ đây là bố trí của Phùng Chí Viên ư?

Ông ta muốn đưa hạt châu này cho Mã Siêu qua anh à?

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh cảm thấy hơi khác thường, anh cứ có cảm giác là lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết lạ ở đâu.

Lúc này, khí thế trên người Mã Siêu đã đạt đến đỉnh điểm, sau khi tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thì không tăng lên nữa.

“Giết!”

Anh ta tức giận quát, bỗng giậm mạnh chân, lao thẳng tới chỗ Bách Lý Yến.

Đúng lúc Mã Siêu lao tới chỗ Bách Lý Yến, Dương Thanh cũng phóng về phía lão ta.

Anh đã đột phá Siêu Phàm Lục Gảnh, thành công vận hành phép hô hấp tâng bảy của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, bây giờ, chỉ cần dùng phép hô hấp tầng bảy là anh đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Hơn nữa anh còn có huyết mạch cuồng hóa nên thực lực lại tăng mạnh lần nữa.

Thế nên bây giờ, thực lực mạnh nhất của anh sẽ trong khoảng Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

“Rầml”
 
Chương 2834


Chương 2834:

Lúc này, Mã Siêu đã xông tới chỗ Bách Lý Yến, cú đấm đăng đẳng sát khí của anh ta cũng giáng xuống.

Bách Lý Yến giơ tay chắn, đòn tấn công của Mã Siêu cũng không tạo thành vết thương nghiêm trọng cho lão ta.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Bách Lý Yến bỗng khoát tay, đánh vào ngực Mã Siêu, Mã Siêu lập tức bay ra xa.

Quả nhiên Siêu Phàm Thất Cảnh chính là một lăn ranh, nếu muốn đánh bại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh bảng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh thì đúng là khó như lên trời.

“Lại thêm một tên chán sống!”

Sau khi Bách Lý Yến đánh bay Mã Siêu, đòn tấn công của Dương Thanh cũng ập tới. Lão ta tức giận quát, bỗng giậm chân, lập tức tung chưởng về phía Dương Thanh.

“Rầm!”

Ngay sau đó, tay của hai người va vào nhau, khí thế đáng sợ lan ra bốn phía.

Dương Thanh chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp đang lan ra khắp người từ cánh tay, như muốn phá hủy hết sức sống của anh.

“Ùm?

Bách Lý Yến rất kinh ngạc.

Khi đánh với Mã Siêu, lão ta đã nương tay, dù sao trong người Mã Siêu cũng có máu tổ và Thị Huyết Châu – vật báu của gia tộc Bách Lý.

Nhưng khi tấn công Dương Thanh, lão ta đã dốc toàn lực.

Tuy vết thương của lão ta rất nghiêm trọng, nhưng lão ta vẫn có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Nhưng đòn tấn công của lão ta vừa rồi vẫn chưa thể đánh bay Dương Thanh, chỉ khiến anh lùi ra sau mấy bước.

Con ngươi của Phùng Hoàng vẫn đang không nhúng tay bỗng co lại, lão ta nói với vẻ không dám tin: “Sao có thể? Sao cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh lại có thực lực chống lại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chứ?”

“Cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh mạnh đến thế từ bao giờ?”

Lão ta cảm thấy tất cả chuyện khó tin trong đời mình đã dồn hết vào ngày hôm nay.

Đúng lúc này, Mã Siêu vừa bị đánh bay lại lao tới chỗ Bách Lý Yến: “Giết!”

Nhân cơ hội đó, Dương Thanh cũng phóng về phía lão ta.

Cả anh lẫn Mã Siêu đều không thể giết nổi Bách Lý Yến, cho dù họ hợp sức với nhau thì chuyện đó cũng rất xa vời.

Nhưng bây giờ Mã Siêu chỉ muốn giết Bách Lý Yến, anh đành hợp sức đối địch với anh ta.

“Rầm rầm rầm!”

Hai người điên cuồng tấn công Bách Lý Yến.

Mọi người đều nghĩ Dương Thanh và Mã Siêu sẽ không làm gì được Bách Lý Yến, nhưng giờ họ biết mình đã nhầm.

Dương Thanh và Mã Siêu phối hợp rất chặt chẽ, phát huy được thực lực hơn xa bản thân họ.

Đúng lúc này, một cao thủ mặc áo choàng đen bỗng lặng lẽ xuất hiện, người nọ khoanh tay, nhìn đám người đang điên cuồng chiến đấu, cười ha hả: “Một người có huyết mạch cuồng hóa, một người có máu tổ và Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý, đúng là may mãn thật!”
 
Chương 2835


Chương 2835:

“Ai đấy?”

Sự xuất hiện của cao thủ mặc áo choàng đen này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Ngay cả trong mắt Phùng Hoàng cũng có thêm vẻ nghiêm nghị, bởi vì lão ta không cảm nhận được khí thế gì từ đối phương.

Tuy có vẻ đối phương chỉ là người bình thường, nhưng ngay cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh như lão ta cũng không nhìn thấu ông ta, tức là thực lực của đối phương mạnh hơn lão ta rất nhiều.

Chẳng lẽ đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh à?

Nghĩ tới đây, vẻ kinh hãi trong mắt Phùng Hoàng càng rõ rệt.

“Ông là ai? Chẳng biết ông đến Hoàng tộc họ Phùng có chuyện gì thế?”

Phùng Hoàng nhìn chăm chằm vào cao thủ mặc áo choàng đen, trầm giọng hỏi.

Cao thủ mặc áo choàng đen nhìn về phía Phùng Hoàng, ông ta đeo mặt nạ kim loại, để lộ đôi mắt lạnh lùng, khiến Phùng Hoàng cảm thấy rất áp lực.

Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh lùng nói: “Ông không có tư cách biết tôi là ai, ông chỉ cần biết việc tôi đến đây ngày hôm nay không liên quan gì đến Hoàng tộc họ Phùng”.

Nghe thấy thế, Phùng Hoàng nhíu mày.

Lão ta không biết cao thủ này đã xuất hiện thế nào, giờ đối phương lại nói lão ta không có tư cách biết đối phương là ai.

Cao thủ mặc áo choàng đen nói rồi nhìn về phía ba người đang đánh nhau.

Lúc này, Mã Siêu cứ như phát điên, trong người tràn ngập sức mạnh, đòn tấn công nào cũng là đòn mạnh nhất, như không biết mệt.

Sau khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, thực lực của Dương Thanh cũng tăng vọt, gân như ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, có vẻ mạnh hơn khi phối hợp với Mã Siêu.

Trước sự phối hợp của hai người, Bách Lý Yến liên tục lùi bước, lão ta vốn bị thương nặng vì Phùng Chí Viễn tự nổ tung, giờ lại bị Dương Thanh và Mã Siêu tấn công dồn dập, nên vết thương càng nghiêm trọng hơn trước.

“Rầm!”

Dương Thanh cùng Mã Siêu liên tục tấn công, Bách Lý Yến phải lùi ba bốn bước, lão ta hộc máu, hơi thở lập tức yếu hẳn.

Nét mặt Bách Lý Yến vô cùng dữ tợn, lão ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh của gia tộc Cổ Võ, cũng là người mạnh ở gia tộc Bách Lý, đã bao giờ phải chịu nhục như thế đâu?

Bây giờ, lão ta lại bị hai thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi hợp sức đàn áp.

Nếu cứ để họ tấn công như thế, có lẽ lão ta sẽ chết thật.

“Giết giết giết!”

Ý chí chiến đấu của Mã Siêu rất mạnh, lại lao về phía Bách Lý Yến.

“Mã Siêu!”

Dương Thanh bỗng nhận thấy sự khác thường, vội hô lớn.

Nhưng hình như Mã Siêu không nghe thấy giọng anh, vẫn phóng tới chỗ Bách Lý Yến, điên cuồng tấn công.

Điều khiến Dương Thanh cảm thấy khiếp sợ chính là tuy Mã Siêu mới đột phá Siêu Phàm Cảnh, nhưng sau khi Thị Huyết Châu bay vào người anh ta, thực lực của anh ta lại đạt đến mức này.

Quan trọng nhất chính là hai người đã hợp sức để đối phó với Bách Lý Yến lâu như thế, nhưng có vẻ Mã Siêu không hề thấy mệt, mà còn mạnh hơn, như thể trong người anh ta có sức mạnh vô tận.
 
Chương 2836


Chương 2836:

Lúc này, thực lực của Mã Siêu đã rất gần với Siêu Phàm Bát Cảnh.

“Chán sống à!”

Thấy Mã Siêu dám một mình xông tới, sát khí trong mắt Bách Lý Yến càng rõ hơn, lão ta bỗng tung chưởng.

“Rầm!”

Tay hai người va vào nhau, khí thế đáng sợ bùng nổ từ phía họ rồi lan ra bốn phía.

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất dưới chân hai người liên tục nứt toác, bụi bay mịt mù.

Mã Siêu và Bách Lý Yến đều bay ra xa, Mã Siêu lùi bảy tám bước, còn Bách Lý Yến thì lùi về sau ba bước.

Mã Siêu có thể ép Bách Lý Yến lùi lại bằng sức của bản thân, đúng là vô cùng đáng sợ.

Với đặc điểm không biết mệt mỏi này của Mã Siêu, có lẽ chẳng mấy chốc, thực lực của anh ta sẽ sánh ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trái lại, vết thương của Bách Lý Yến đang nặng hơn, còn phải tốn rất nhiều sức nên thực lực cứ yếu dần.

Đến khi đó, rất có thể Bách Lý Yến sẽ chết trong tay Mã Siêu.

“Mã Siêu!”

Dương Thanh hơi nhích chân, tới bên Mã Siêu nhân lúc anh ta bị đẩy lùi, nghiêm nghị nhìn Mã Siêu: “Rốt cuộc cậu bị sao thế?”

Anh cảm thấy trạng thái của Mã Siêu bây giờ rất lạ, như dã thú đã mất kiểm soát.

Mắt Mã Siêu đỏ ngầu, trên phần da bị lộ ra ngoài tràn ngập hoa văn màu máu, trông rất đáng SỢ.

Đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn chăm chăm vào Dương Thanh, khiến anh cảm thấy rất xa lạ.

Quả nhiên Mã Siêu đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi ư?

“Râml”

Ngay sau đó, Mã Siêu bỗng tung chưởng, đánh vào ngực Dương Thanh.

Dương Thanh vốn không đề phòng, cũng không ngờ Mã Siêu sẽ ra tay với mình, hơn nữa còn dùng nhiều sức mạnh như thế.

Trước sự khiếp sợ của mọi người, Dương Thanh bay ra xa.

“Rầm!”

Dương Thanh bay xa mười mấy mét, ngã râm xuống đất, trực tiếp hộc máu, sắc mặt trắng bệch.

“Mã Siêu!”

Dương Thanh chật vật bò dậy, nhìn dáng vẻ đằng đăng sát khí của Mã Siêu, tâm trạng lập tức chùng xuống.

Bây giờ anh xác nhận, đúng là Mã Siêu đã mất kiểm soát rồi.

Trước đó Mã Siêu vẫn ổn, cho dù đang giận dữ thì cũng chỉ kích hoạt máu tổ của gia tộc Bách Lý rồi phát huy thực lực hơn xa bản thân thôi.

Anh ta không hề có dấu hiệu mất kiểm soát, nhưng bây giờ mắt anh ta lại đỏ ngầu, ngay cả Dương Thanh cũng không nhận ra, tức là anh ta không kiểm soát nổi bản thân nữa.

Nếu máu tổ của gia tộc Bách Lý đã không khiến anh ta mất kiểm soát, vậy chỉ có thể là do hạt châu thần bí mà Dương Thanh đạt được ở trang trại Di Hòa đã chủ động bay vào người anh †a.

Lúc này, khí thế hết sức đáng sợ và tà ác đang lan ra từ người Mã Siêu.

Ngay cả Dương Thanh cũng thấy tim mình đập thình thịch.
 
Chương 2837


Chương 2837:

Phùng Hoàng sững sờ, nhìn chằm chăm vào Mã Siêu: “Rốt cuộc trên người nó đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen vấn đang quan sát trận chiến chợt lên tiếng: “Máu tổ của gia tộc Bách Lý vốn là huyết mạch tu luyện siêu cấp trăm năm khó gặp của gia tộc Bách Lý, ngoài ra theo truyền thuyết, Thị Huyết Châu có tác dụng thôn tính ý chí, nhưng thực lực của cao thủ đạt được Thị Huyết Châu sẽ tăng rất nhiều, nên nó mới trở thành bảo vật được tất cả cao thủ võ thuật trên đời này tranh giành”.

“Sau cùng, tổ tiên của gia tộc Bách Lý đã lấy được Thị Huyết Châu, sau đó đưa Thị Huyết Châu vào cơ thể mình, nó và máu tổ của gia tộc Bách Lý đã giúp thực lực ông ta tăng mạnh”.

“Nhưng ngay cả tổ tiên của gia tộc Bách Lý cũng không ngờ mình lại không kiểm soát nổi Thị Huyết Châu, sau cùng ý chí của ông ta đã bị Thị Huyết Châu cắn nuốt, trở thành quái vật hình người, hoàn toàn phát điên, về sau biến mất”.

“Thị Huyết Châu cũng biến mất khỏi thế gian, không ai biết nó ở đâu, cho đến hôm nay, Thị Huyết Châu lại xuất hiện”.

Nghe thấy cao thủ mặc áo choàng đen nói thế, Dương Thanh run lên, vội hỏi: “Ý ông là anh em của tôi đã bị Thị Huyết Châu cản nuốt ý chí, thế nên mới mất kiểm soát ư?”

Cao thủ mặc áo choàng đen nhìn Dương Thanh, lạnh nhạt nói: “Đúng thế! Cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, nếu cứ thế này, cho dù cậu ta không chết thì cũng thành cái xác không hồn”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh hoàn toàn sững sờ, tác dụng phụ của Thị Huyết Châu nghiêm trọng đến thế ư?

“Nhưng bây giờ vẫn còn một cách để giúp cậu ta bình thường như cũ”.

Trong lúc Dương Thanh đang không biết phải làm sao, cao thủ mặc áo choàng đen lại nói: “Đó chính là lấy Thị Huyết Châu trong người cậu ta ra, theo lời đồn, tổ tiên của gia tộc Bách Lý đã ngâm Thị Huyết Châu trong máu tổ, bây giờ, chỉ máu tổ của gia tộc Bách Lý mới có thể đánh thức Thị Huyết Châu, giúp nó phát huy hiệu quả mạnh nhất”.

“Nhưng con kiến hôi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh vốn không chịu nổi hiệu quả này, sau khi bị máu tổ của gia tộc Bách Lý đánh thức, Thị Huyết Châu sẽ phóng ra năng lượng đáng sợ không gì sánh kịp, năng lượng này sẽ liên tục giúp cậu ta mạnh lên, cho đến khi không chịu nổi nữa rồi bị Thị Huyết Châu nuốt mất ý chí”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh vội hỏi: “Phải làm thế nào thì mới lấy được Thị Huyết Châu ra khỏi cơ thể anh em của tôi?”

Tuy đây là lần đầu tiên anh gặp cao thủ mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ kim loại này, nhưng bây giờ Mã Siêu đã mất kiểm soát, biểu hiện cũng hệt như lời ông ta nói.

Anh bắt buộc phải lựa chọn tin lời ông ta.

Cao thủ mặc áo choàng đen bồng cười khẽ: “Sao tôi phải nói cho cậu biết chứ?”

Dương Thanh lập tức sững sờ, trong tình thế cấp bách, anh chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để giúp Mã Siêu, lại quên mất việc mình hoàn toàn không quen biết cao thủ mặc áo choàng đen này.

Dương Thanh hỏi: “Phải làm thế nào thì ông mới bằng lòng nói cho tôi biết cách lấy Thị Huyết Châu ra khỏi cơ thể anh em của tôi?”

Cao thủ mặc áo choàng đen nhìn Dương Thanh, Dương Thanh cũng không thấy biểu cảm của đối phương, chỉ thấy chiếc mặt nạ kim loại sáng bóng.

Một lúc lâu sau, cao thủ mặc áo choàng đen mới nói: “Tuy Thị Huyết Châu đáng sợ nhưng vần có khác tinh, bây giờ Thị Huyết Châu đã hòa vào người anh em của cậu, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cũng không thể lấy nó ra”.

“Nhưng theo lời đồn, Thị Huyết Châu cũng có khắc tinh, nếu cậu tìm được khắc tinh đó thì có thể ép Thị Huyết Châu ra ngoài”.

Dương Thanh vội hỏi: “Khắc tinh của Thị Huyết Châu là gì thế?”

©ao thủ mặc áo choàng đen nói: “Đế Trượng!”
 
Chương 2838


Chương 2838:

“Đế Trượng ư?”

Dương Thanh nhíu mày, mới nghe tên thôi đã thấy Đế Trượng không đơn giản, nó là khác tỉnh của Thị Huyết Châu, sao có thể là vật tâm thường chứ?

Cao thủ mặc áo choàng đen nói tiếp: “Đế Trượng là vật quý nhất của Đế Thôn, chỉ thôn trưởng Đế Thôn mới có tư cách nắm giữ”.

Ông ta nói rồi ngừng lại, nhìn về phía Mã Siêu vẫn đang điên cuồng tấn công Bách Lý Yến, thản nhiên nói: “Với tình trạng hiện giờ của cậu ta, cậu †a chỉ chịu được ba ngày, nhưng tôi có thể ra tay, giúp cậu ta tạm thời phong ấn Thị Huyết Châu lại, nhưng cũng chỉ duy trì được bảy ngày thôi”.

“Một khi phong ấn Thị Huyết Châu, nhất định phải nghĩ cách giải quyết nó, bằng không, sau khi hết bảy ngày, năng lượng bị phong ấn của Thị Huyết Châu sẽ bùng nổ trong cơ thể cậu ta”.

“Nếu không nghĩ cách giải quyết vấn đề, cậu †a sẽ chết, hoặc trở thành cái xác không hồn, còn phải làm thế nào thì do cậu quyết định”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh hoàn toàn sững SỜ.

Anh vẫn luôn phản đối Đế Thôn nhập thế, anh từng có cơ hội trở thành Vương của Yến Đô hai lần rồi thừa kế Đế Thôn, nhưng khi đó anh cho răng truyền thuyết về Đế Thôn rất đáng sợ, nếu Đế Thôn nhập thế, trừ khi anh đủ sức áp đảo họ, bằng không cao thủ của Đế Thôn sẽ làm trái quy tắc của thế gian, trở thành tai họa ngâm lớn nhất trên thế giới này.

Nhưng bây giờ, cách duy nhất để cứu Mã Siêu chính là đạt được Đế Trượng, Đế Trượng là tín vật của thôn trưởng Đế Thôn, tức là anh phải thừa kế Đế Thôn để lấy được nó.

Cao thủ mặc áo choàng đen không nói gì nữa, khoanh tay, tiếp tục nhìn Mã Siêu tấn công Bách Lý Yến.

Lúc này, có vẻ Mã Siêu đã hoàn toàn mất kiểm soát, đang điên cuồng tấn công Bách Lý Yến, Bách Lý Yến vốn đã kiệt quệ sau khi liên tục chiến đấu với cường độ cao, chỉ đang cố ngăn can.

Còn Mã Siêu lại có được sức mạnh dồi dào từ Thị Huyết Châu, mỗi khi anh ta sắp kiệt quệ, Thị Huyết Châu sẽ bổ sung sự tiêu hao ấy.

Sau khi tiêu hao với cường độ cao, ngay cả cao thủ Bát Cảnh như Bách Lý Yến cũng không giữ nổi thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng Mã Siêu vẫn có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Bây giờ, Bách Lý Yến đang bị Mã Siêu áp đảo.

Cảnh tượng này khiến người của Hoàng tộc họ Phùng sững sờ.

Phùng Hoàng không nói năng gì, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm nghị, lo lắng và đấu tranh.

Với trạng thái bây giờ của Bách Lý Yến, nếu Phùng Hoàng muốn giết lão ta thì cũng không khó.

Nếu lão ta giết Bách Lý Yến, một khi tin tức bị lộ ra, cả Hoàng tộc họ Phùng sẽ phải hứng chịu lửa giận của gia tộc Bách Lý.

Với thực lực bây giờ, Hoàng tộc họ Phùng vốn không phải đối thủ của gia tộc Bách Lý, càng không gánh chịu nổi lửa giận từ phía họ.

Nhưng Mã Siêu lại đang áp đảo Bách Lý Yến, tức là rất có thể Mã Siêu sẽ giết lão ta.

Một khi Mã Siêu giết Bách Lý Yến, gia tộc Bách Lý cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Phùng.

Nghĩ đến đây, lão ta không do dự nữa. Người lão ta nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Bách Lý Yến, giơ tay tung một chưởng.

“Rầm!”

Năm đấm của Mã Siêu va vào tay Phùng Hoàng, khí thế đáng sợ lan ra khắp nơi.

Mã Siêu nhìn Phùng Hoàng đang chăn đường mình bằng đôi mắt đỏ ngầu, càng giận dữ hơn, lại vung tay tấn công Phùng Hoàng tiếp.

“Rầm rầm rầm!”
 
Chương 2839


Chương 2839:

Phùng Hoàng liên tục ngăn cản đòn đánh của Mã Siêu, nghiêm nghị quát: “Ngừng tay! Nếu dám ra tay với ngài Bách Lý tiếp, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”

“AI”

Mã Siêu ngửa mặt hét lên, chẳng những không bị Phùng Hoàng đe dọa mà còn tức giận hơn, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ người anh ta.

Anh ta bỗng giơ nắm tay lên, đấm vào đầu Phùng Hoàng.

Phùng Hoàng nhíu mày, bỗng để chéo tay, năm đấm của Mã Siêu nặng nề đánh trúng tay lão ta.

“Rầm!”

Đòn tấn công này khiến Phùng Hoàng liên tục lùi ba bốn bước.

Sức mạnh của nảm đấm này đã sánh ngang với sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, bằng không, sao nó có thể khiến Phùng Hoàng lùi ba bốn bước chứ?

“Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ giúp cậu!”

Ánh mắt Phùng Hoàng đăng đăng sát khí, rõ ràng đã định giết Mã Siêu.

“Ông cứ thử động đến anh em của tôi xem!”

Sau khi cảm nhận được sát khí của Phùng Hoàng, khí thế của Dương Thanh lập tức tăng vọt, anh chắn trước người Mã Siêu, tức giận nhìn Phùng Hoàng.

Lúc này, khí thế võ đạo trên người Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, giờ lại kết hợp với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa, nên thực lực đã vọt thảng lên cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Mặc dù Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng lúc này lại cảm nhận được áp lực rất mạnh từ trên người Dương Thanh.

Sắc mặt lão ta vô cùng âm trầm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: “Gậu có biết, nếu như thằng bé giết Bách Lý Yến, sẽ mang đến cho Hoàng tộc họ Phùng nguy cơ như thế nào không?”

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Cậu ấy đã nói, từ nay về sau sẽ còn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng tộc họ Phùng nữa. Cậu ấy muốn giết Bách Lý Yến thì liên quan gì đến Hoàng tộc họ Phùng các người?”

Phùng Hoàng cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù nó không thừa nhận thân phận của mình thì trong cơ thể nó vẫn chảy dòng máu Hoàng tộc họ Phùng, một khi Bách Lý Yến bị nó giết, gia tộc.

Bách Lý sẽ chỉ biết trút giận lên Hoàng tộc họ Phùng”.

“Ha hai”

Dương Thanh cươi nhạt: “Ông là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Phùng, lại trơ mắt nhìn con trai bị ép đến tự nổ tung cũng không hề ra tay giúp đỡ. Hôm nay cháu trai ông muốn báo thù cho bố mẹ, ông lại muốn ngăn cản cậu ấy sao?”

Thật ra Dương Thanh đã sớm có ý muốn giết chết Phùng Hoàng.

Trước đây, Phùng Chí Viễn bị Bách Lý Yến ép đến bước đường tự nổ tung, chỉ cần Phùng Hoàng ra tay là có thể ngăn cản, nhưng lão ta tình nguyện để con trai tự nổ tung cũng không muốn ra tay. Đúng là máu lạnh vô tình tới cùng cực.

Bây giờ, Mã Siêu muốn giết Bách Lý Yến, Phùng Hoàng không chỉ không muốn giúp, mà còn muốn ngăn cản, thậm chí còn muốn giết Mã Siêu.

Nhìn Dương Thanh đang cản trước mặt mình, lại nhìn Mã Siêu đang điên cuồng ra sức tấn công Bách Lý Yến, Phùng Hoàng vô cùng lo lắng, trên mặt đầy vẻ do dự.

Lão ta không muốn Bách Lý Yến chết ở Hoàng tộc họ Phùng, lại càng không muốn Bách Lý Yến chết trong tay Mã Siêu, nhưng Dương Thanh lại ngăn cản lão ta, chuyện này khiến lão ta vô cùng băn khoăn.
 
Chương 2840


Chương 2840:

Lão ta không thể đắc tội gia tộc Bách Lý, nhưng Dương Thanh trước mắt không rõ lai lịch, mà tuổi còn trẻ đã có cảnh giới võ đạo bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, lại mang cả huyết mạch cuồng hóa, đương nhiên sẽ có gia cảnh đáng gờm, nên lão ta cũng không dám tùy tiện đãc tội.

Cao thủ mặc áo choàng đen thần bí kia khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh.

Phùng Chí Ngạo dùng vẻ mặt đây căng thẳng nhìn Phùng Hoàng, rất sợ lão ta sẽ tấn công Dương Thanh.

Những cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác của Hoàng tộc họ Phùng vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, cho dù là Mã Siêu giết Bách Lý Yến, hay là Bách Lý Yến giết Mã Siêu thì hình như cũng đều là một tin xấu đối với Hoàng tộc họ Phùng.

Dương Thanh đang hừng hực ý chí chiến đấu, nhìn chăm chằm Phùng Hoàng, lúc nào cũng sẵn sàng để ra tay.

Mặc dù anh chỉ có thể bộc phát ra thực lực ở cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng anh vần chưa hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, một khi liều chết đánh một trận, cho dù Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng có tư cách đánh một trận ra trò.

Hiện giờ, Bách Lý Yến đã bị thương nặng, thể lực gần như đã tiêu hao hết sạch, lại nhìn Mã Siêu, bởi vì trong cơ thể có Thị Huyết Châu nên thực lực không hề yếu đi chút nào, mà còn càng đánh càng mạnh.

Sợ là chẳng bao lâu sau, Bách Lý Yến sẽ bị Mã Siêu giết chết.

Cho nên Dương Thanh cũng không cần lo lằng gì, chỉ cần có thể cản được Phùng Hoàng ra tay với Mã Siêu, Bách Lý Yến chắc chắn sẽ phải chết.

“Cậu chắc chắn muốn ngăn cản tôi chứ?”

Yêu lặng hồi lâu, Phùng Hoàng bỗng lạnh giọng hỏi.

Dương Thanh mặt không đổi sắc nói: “Trừ khi tôi chết, nếu không ông đừng hòng động vào anh em của tôi!”

Ngay khi Dương Thanh cho là Phùng Hoàng sẽ ra tay với mình, Phùng Hoàng bỗng nhiên thở dài, lạnh giọng nói: “Nếu đã như vậy, ân oán giữa các cậu và gia tộc Bách Lý sẽ không bất kỳ liên quan gì đến Hoàng tộc họ Phùng tôi, sau này các cậu phải gánh chịu tất cả hậu quả!”

Dứt lời, lão ta đảo mắt qua đám cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng, lạnh giọng nói: “Tất cả người của Hoàng tộc họ Phùng lập tức lui ra khỏi Hoàng phủ họ Phùng!”

“Vâng!”

Người Hoàng tộc họ Phùng đều sợ ngây người, vội vàng đáp.

Ngay cả Dương Thanh cũng sững sờ, trơ mắt nhìn tất cả người của Hoàng tộc họ Phùng nháy mắt đều lui ra khỏi Hoàng phủ họ Phùng, tựa như hoàn toàn buông bỏ tất cả mọi thứ ở đây.

Nhưng thoáng cái anh đã lấy lại tinh thần, Phùng Hoàng để tất cả mọi người rời khỏi chiến trường, thật ra cũng đang chứng tỏ thái độ của mình, lão ta giữ thái độ trung lập trước ân oán giữa Mã Siêu và gia tộc Bách Lý.

Cho dù Bách Lý Yến bị Mã Siêu giết, gia tộc Bách Lý trút giận lên Hoàng tộc họ Phùng, Phùng Hoàng cũng có lý do để giải thích.

Nhất thời, trong Hoàng phủ họ Phùng ngoài Mã Siêu và Bách Lý Yến đang chiến đấu, chỉ còn lại Dương Thanh và cao thủ mặc áo choàng đen mang mặt nạ kim loại đó.

Dương Thanh vấn chưa biết đối phương có lai lịch gì, nên lúc này hơi cảnh giác nhìn đối phương.

Cao thủ mặc áo choàng đen cũng nhìn về phía Dương Thanh, lạnh nhạt nói: “Cậu yên tâm, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc Bách Lý, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của các người”.

Dương Thanh liếc nhìn Mã Siêu đang điên cuồng tấn công Bách Lý Yến, trong lòng âm thầm hơi khiếp sợ. Lúc này, Bách Lý Yến thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đã hoàn toàn bị Mã Siêu đánh bại.
 
Chương 2841


Chương 2841:

Điều này cũng nói rõ, bây giờ Mã Siêu đã có sức chiến đấu đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh, hơn nữa còn có thể trấn áp được Bách Lý Yến.

Theo lời cao thủ mặc áo choàng đen, bởi vì trong cơ thể Mã Siêu có Thị Huyết Châu và máu tổ của gia tộc Bách Lý nên khiến anh ta hoàn toàn mất không chế. Hôm nay chỉ có Đế Trượng mới có thể bức Thị Huyết Châu ra khỏi cơ thể Mã Siêu.

Nếu không Mã Siêu sẽ luôn bị Thị Huyết Châu khống chế.

Nhưng thực lực Mã Siêu thể hiện ra bây giờ, ngay cả Dương Thanh cũng không phải là đối thủ, chờ Mã Siêu giết chết Bách Lý Yến rồi, anh biết phải khống chế Mã Siêu thế nào đây?

Nghĩ tới đây, Dương Thanh nhìn về phía cao thủ mặc áo choàng đen, sắc mặt vô cùng nặng nề nói: “Nếu lúc này ông tới Hoàng tộc họ Phùng, vậy chắc chắn tới có mục đích, ông muốn gì cứ nói thẳng đi!”

Mặt nạ kim loại của cao thủ mặc áo choàng đen kia sáng bóng, ông ta nhìn về phía Dương Thanh, đôi mắt kia đen nhánh, sâu không thấy đáy, giống như có thể nhìn thấu Dương Thanh.

Trong tay ông ta bỗng nhiên xuất hiện một cái bình ngọc, ông ta cong ngón tay bản ra, cái bình bay về phía Dương Thanh.

Dương Thanh vội đón lấy, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”

Cao thủ mặc áo choàng đen đáp: “Đây là Trấn Linh Đan, đúng lúc có thể trấn áp Thị Huyết Châu trong cơ thể người anh em của cậu, chỉ cần cậu ta uống vào thì sẽ có thể khôi phục sự tỉnh táo”.

“Trước đó tôi đã nói rồi, với tình hình bây giờ của cậu ta, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được ba ngày, cho dù uống Trấn Linh Đan vần không đủ.

Tôi có thể ra tay giúp đỡ, tạm thời phong ấn Thị Huyết Châu trong cơ thể cậu ta”.

“Nhưng tôi chỉ có thể phong ấn được Thị Huyết Châu bảy ngày, nói cách khác, trong vòng bảy ngày này, cậu phải nghĩ cách lấy được Đế Trượng, nếu không bảy ngày sau, cậu ta sẽ nổ tung mà chết”.

Nghe cao thủ mặc áo choàng đen nói vậy, Dương Thanh cau mày, anh không biết Đế Trượng có phải là cách duy nhất để cứu Mã Siêu hay không. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thừa kế Đế Thôn.

Hơn nữa, anh có dự cảm cao thủ mặc áo choàng đen trước mặt này tựa như đang nhằm vào Đế Trượng.

Dương Thanh lên tiếng hỏi: “Nếu như ông giúp chúng tôi, ông cần thứ gì từ chúng tôi?”

Anh không tin một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không quen không biết lại bỗng dưng vô cớ giúp họ.

Nghe Dương Thanh nói vậy, cao thủ mặc áo choàng đen bỗng cười khẽ, nói: “Tại sao cậu lại cảm thấy tôi giúp các cậu là nhất định phải muốn có được thứ gì từ các cậu?”

Dương Thanh mặt không đổi sắc nói: “Chúng †a không quen biết, sao ông lại phải giúp chúng tôi?”

Cao thủ mặc áo choàng đen nói: “Tôi không muốn gì cả, chỉ cần cậu đồng ý làm cho tôi một việc”.

Dương Thanh hơi sửng sốt: “Lấy thực lực của ông, còn có chuyện ông không làm được sao? Tại sao lại cần tôi giúp ông? Chẳng lẽ ông muốn tôi làm chuyện gì vi phạm nguyên tắc?”

Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói: “Tôi chắc chắn sẽ không bảo cậu làm chuyện vi phạm nguyên tắc, còn chuyện gì tôi không làm được, đây không phải điều cậu cần phải biết”.

“Bây giờ cậu chỉ cần nói với tôi, cậu có đồng ý yêu cầu của tôi hay không? Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ ra tay giúp người anh em của cậu, phong ấn Thị Huyết Châu trong cơ thể cậu ta”.

Dương Thanh hỏi: “Muốn tôi làm gì cho ông, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết trước chứ?”

Cao thủ mặc áo choàng đen nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ xong sẽ thông báo cho cậu”.

Dương Thanh nhíu mày, anh không thích cảm giác này, nếu như bây giờ đối phương nói cho anh biết cần phải làm gì, anh mới quyết định có nên đồng ý hay không.
 
Chương 2842


Chương 2842:

Nhưng ngay cả chuyện muốn làm gì đối phương cũng chưa nghĩ xong, đã muốn anh phải đồng ý với yêu cầu của ông ta rồi.

“Cậu cho là bây giờ cậu còn có lựa chọn khác sao?”

Thấy Dương Thanh không nói lời nào, cao thủ mặc áo choàng đen bình tĩnh hỏi.

Dương Thanh liếc nhìn Mã Siêu đã mất hết lý trí, lại nhìn về phía cao thủ mặc áo choàng đen, căn răng nói: “Được, tôi đồng ý với ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi phạm nguyên tác”.

“Đồng ý!”

Cao thủ mặc áo choàng đen nói, sau đó đưa tay về phía Dương Thanh.

Dương Thanh bắt tay với ông ta, lúc này mới phát hiện tay đối phương hết sức già nua, giống như da bọc xương vậy, chäc chản tuổi tác của ông ta đã rất lớn.

“Bụp!”

Đúng lúc này, một tiếng vang lớn truyền tới, chỉ thấy cơ thể Bách Lý Yến bay ra ngoài, người vẫn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu.

Khí thế võ đạo trên người Bách Lý Yến nháy mắt biến mất giống như thủy triều rút.

Mã Siêu nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể lóe lên, lập tức xuất hiện ở trước mặt Bách Lý Yến, nên thêm một chưởng.

“Râml”

Trong tích tác, Bách Lý Yến bỗng lộn một vòng trên mặt đất, một chưởng của Mã Siêu rơi vào đúng vị trí vừa rồi của Bách Lý Yến, lập tức bụi đất tung bay.

“Các người nhất định sẽ phải trả giá đất!”

Bách Lý Yến bỗng nhiên mặt đầy dữ tợn nói, dứt lời, lão ta bỗng ném một thứ lớn chừng quả trứng gà về phía Mã Siêu.

“Uỳnh!”

Một tiếng vang rất lớn khiến bụi đất bay tung bay, sinh ra một mảng khói mù rất lớn.

Chờ khói mù tản đi, ở đây đâu còn bóng dáng Bách Lý Yến nữa?

Mã Siêu mất đi mục tiêu lập tức điên cuồng tấn công bốn phía, giống như tận lực bộc phát hết lửa giận trong cơ thể.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Chỉ thấy nhà cửa bốn phía Hoàng tộc họ Phùng từng cái ầm ầm sụp đổ.

Dương Thanh nhíu chặt mày, định tìm Bách Lý Yến, nhưng lại phát hiện không thể nào cảm nhận được khí tức trên người đối phương, hiển nhiên lão ta đã rời khỏi Hoàng phủ họ Phùng rồi.

Lúc này cao thủ mặc áo choàng đen nói: “Gia tộc Bách Lý có thủ đoạn che giấu thực lực võ đạo, lấy cảnh giới võ đạo của cậu, muốn cảm nhận được lão ta ở đâu là chuyện không thể”.

Dương Thanh nhìn về phía cao thủ mặc áo choàng đen, vội vàng hỏi: “Ông biết lão ta ở đâu?”

Cao thủ mặc áo choàng đen mang mặt nạ kim loại sáng bóng nhìn về phía Dương Thanh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi biết thì sao?

Không biết thì thế nào?”

Thái độ của đối phương vô cùng rõ ràng, không muốn nhúng tay vào ân oán giữa đám Dương Thanh và gia tộc Bách Lý, quan trọng nhất là cao thủ mặc áo choàng đen cũng không có bất kỳ quan hệ gì với họ.

Dương Thanh nhìn cao thủ mặc áo choàng đen thật lâu, sau đó lạnh giọng nói: “Bây giờ, có phải ông nên ra tay phong ấn Thị Huyết Châu trong cơ thể người anh em của tôi rồi không?”
 
Chương 2843


Chương 2843:

Cao thủ mặc áo choàng đen không lên tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Mã Siêu đang điên cuồng tấn công khắp nơi, bỗng nhiên di chuyển chân, nháy mắt biến mất tại chỗ.

“Uỳnh Uỳnh Uỳnh!”

Một giây tiếp theo, ông ta đã xuất hiện ở bên cạnh Mã Siêu, bóng ông ta giống như yêu quái, vòng xung quanh Mã Siêu, chỉ thấy ngón tay ông ta điểm rất nhanh vào mấy huyệt vị trên người Mã Siêu.

Đợi sau khi ông ta dừng lại, anh phát hiện đường vân màu máu trên mặt Mã Siêu vốn đang cuồng bạo dần dần biến mất, khí tức cuồng bạo nháy mắt cũng tắt đi.

Sau đó cơ thể Mã Siêu mềm nhũn, lập tức ngã xuống.

Cơ thể Dương Thanh bỗng lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Mã Siêu, đỡ lấy anh ta.

Dương Thanh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía cao thủ mặc áo choàng đen: “Cảm ơn!”

Cao thủ mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói: “Nhớ lời tôi, cậu chỉ có bảy ngày, nếu trong bảy ngày này, cậu không thể lấy được Đế Trượng, vậy Thị Huyết Châu sẽ phá phong ấn, người anh em của cậu cũng sẽ không chịu được năng lượng kinh người trong Thị Huyết Châu, lập tức nổ tung mà chết”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi, một giây trước còn ở đó, một giây sau ông ta đã xuất hiện ở nới cách đó mấy chục mét, sau đó bóng lưng cao thủ mặc áo choàng đen hoàn toàn biến mất trong tâm mắt Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn đăm đăm phương hướng cao thủ mặc áo choàng đen rời đi, cắn răng nói: “Nếu như ông dám lừa tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông trả giá đắt!”

Anh vốn có hai cơ hội thừa kế Đế Thôn, nhưng bởi vì lo lắng Đế Thôn xuất thế sẽ không thể khống chế được, nên đã từ bỏ thừa kế Đế Thôn, thậm chí không muốn để người khác nhằm vào Đế Thôn.

Nhưng không ngờ rằng, hôm nay vì lấy được Đế Trượng cứu Mã Siêu, lại không thể không thừa kế Đế Thôn.

Ngay lúc này, Phùng Hoàng xuất hiện, thấy Mã Siêu đang hôn mê thì sắc mặt vô cùng khó coi.

Phùng Hoàng vẻ mặt vô cùng nặng nề nói: “Các cậu hoàn toàn không biết, các cậu muốn đẩy Bách Ký Yến vào chỗ chết, sẽ đem đến cho Hoàng tộc họ Phùng và chính các cậu nguy cơ lớn cỡ nào”.

Dương Thanh hờ hững nhìn Phùng Hoàng: “Cho dù trời sập, chúng tôi cũng tự chống đốt”

Nói xong, Dương Thanh lập tức ôm lấy Mã Siêu, từng bước rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng.

Bây giờ, anh đã không để ý gì được nữa rồi, chỉ muốn sớm ngày trở về Yến Đô, sau đó nghĩ cách lấy Đế Đô. Bảy ngày vô cùng ngắn ngủi, một khi quá kỳ hạn, phong ấn trong cơ thể Mã Siêu sẽ vỡ tan tành, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Thấy Dương Thanh đưa Mã Siêu rời đi, trong mắt Phùng Hoàng tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

“Phụ hoàng!”

Lúc này, Phùng Chí Ngạo đi tới bên cạnh Phùng Hoàng, mặt đầy nặng nề nói: “Phụ hoàng, người thật sự không định giúp Mã Siêu sao? Cho dù thế nào cậu ấy cũng là máu mủ của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta”.

Phùng Hoàng lạnh giọng nói: “Con bảo ta phải giúp thế nào? Giúp nó cùng hứng chịu lửa giận của gia tộc Bách Lý sao?”

Phùng Chí Ngạo cắn răng nói: “Chẳng lẽ chúng ta không nhúng tay vào chuyện giữa Mã Siêu và gia tộc Bách Lý, chúng có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoàng tộc chúng ta sao? Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta phải trở mặt với Mã Siêu và Dương Thanh?”

“Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, hơn nữa có thực lực sánh bằng Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, người trẻ tuổi như vậy, e là ở gia tộc Cổ Võ cũng không tìm được người thứ hai đâu nhỉ?”

“Chúng ta đã yên lặng quá lâu rồi, giờ là lúc để Hoàng tộc họ Phùng có chút thay đổi”.

Phùng Hoàng nhìn về phía Phùng Chí Ngạo, sắc mặt vô cùng nặng nề. Lão ta biết Phùng Chí Ngạo nói không sai, Bách Lý Yến suýt nữa chết ở Hoàng tộc họ Phùng, mặc dù không liên quan đến họ, nhưng dẫu sao chuyện cũng xảy ra ở Hoàng tộc họ Phùng.
 
Chương 2844


Chương 2844:

Với tính cách ngang ngược của gia tộc Cổ Võ, chản chản sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hoàng tộc họ Phùng.

Phùng Hoàng yên lặng một lát, sau đó trâm giọng nói: “Đã đến lúc Hoàng tộc họ Phùng có một chút thay đổi rồi”.

Nghe vậy, Phùng Chí Ngạo lập tức vui mừng.

Nhưng một giây tiếp theo, Phùng Hoàng lại trầm giọng nói: “Ta định gả Giai Di vào Hoàng tộc họ Vũ, hiện giờ chỉ có hai Hoàng tộc cổ xưa lớn chúng ta liên thủ mới có thể đối phó được gia tộc Bách Lý”.

Theo tính toán của họ, số lượng cao thủ Siêu Phàm Cảnh của gia tộc Bách Lý chắc chản gấp đôi Hoàng tộc họ Phùng, thực lực Hoàng tộc họ Vũ và Hoàng tộc họ Phùng tương đương, nếu có thể liên thủ cũng có thể miễn cưỡng đối phó với gia tộc Bách Lý.

Biểu cảm trên mặt Phùng Chí Ngạo nhất thời cứng đờ, nhìn Phùng Hoàng nói: “Phụ hoàng, ý con là chúng ta có thể nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Dương Thanh. Cậu ấy tuổi còn trẻ, võ đạo đã có thể bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, lại có huyết mạch cường hóa, sau lưng nhất định có nhân vật lớn”.

“Mã Siêu là anh em tốt thân thiết như thể chân tay với cậu ấy, chỉ cân chúng ta chấp nhận Mã Siêu, hơn nữa lại chủ động xin lõi, họ nhất định sẽ không từ chối lòng tốt chúng ta”.

“Dẫu sao bây giờ họ đang lâm vào tình cảnh vô cùng khốn đốn, nếu như có thể nhận được cái chủ động bắt tay của chúng ta, âu cũng là chuyện tốt với họ”.

Phùng Hoàng cau mày, lạnh giọng nói: “Ý con là muốn ta xin lỗi bọn chúng?”

Phùng Chí Ngạo vội vàng đáp: “Con không có ý này, con có thể ra mặt xoa dịu quan hệ giữa chúng ta và họ”.

Phùng Hoàng cả giận nói: “lm miệng! Muốn để Hoàng tộc họ Phùng chúng ta chủ động cúi đầu với một thứ bỏ đi đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, trừ khi ta chết! Chuyện này sau này đừng nhảc lại nữa! Ta sẽ liên lạc với Vũ Hoàng để bày tỏ quyết tâm liên hôn, sau đó chờ Hoàng tộc họ Vũ tới hỏi cưới”.

Nói đoạn, Phùng Hoàng phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng lưng nổi giận dùng đùng rời đi của Phùng Hoàng, Phùng Chí Ngạo cau mày. Ông ta biết, thái độ trước đó của Dương Thanh và Mã Siêu đã hoàn toàn chọc giận Phùng Hoàng, nếu như không phải kiêng dè thế lực sau lưng Dương Thanh, e là Phùng Hoàng đã sớm ra tay với Dương Thanh rồi.

Nghĩ tới đây, mặt Phùng Chí Ngạo đầy vẻ lo âu: “Phùng Hoàng thật sự đã mất đi một người bạn hợp tác tốt”.

Không biết vì sao, ông ta lại vô cùng tin tưởng Dương Thanh.

Một thanh niên trọng tình trọng nghĩa, lại có thiên phú võ đạo vô cùng xuất chúng, người có tiền đồ vô lượng như vậy, chỉ cần có thể còn sống, sau này tất sẽ danh chấn thiên hạ.

“Bố, bố tìm con ạ?”

Phùng Chí Ngạo vừa mới trở về chỗ ở, Phùng Giai Di đã tới. Cô ta vấn chưa biết tin Phùng Hoàng quyết định gả cô ta vào Hoàng tộc họ Vũ.

Phùng Chỉ Ngạo chỉ ghế sofa bên cạnh, nói: “Ngồi đi!”

Sau khi Phùng Giai Di ngồi vào chỗ của mình, Phùng Chí Ngạo bỗng lên tiếng: “Con cảm thấy Dương Thanh thế nào?”

Phùng Giai Di hơi sửng sốt, không hiểu vì sao bố mình lại bỗng nhiên hỏi như vậy.

Trong đầu cô ta lập tức hiện ra bóng dáng Dương Thanh, đó là một người đàn ông bằng tuổi cô ta, nhưng đã có thực lực tương đương Siêu Phàm Thất Cảnh.

Còn có dáng vẻ bình tính của Dương Thanh khi hai người ở trong mật thất dưới lòng đất ở trang trại Di Hòa.
 
Chương 2845


Chương 2845:

Nghĩ tới đây, Phùng Giai Di nói: “Anh ấy vô cùng ưu tú, là người đàn ông ưu tú nhất con từng gặp trong đời”.

Phùng Chí Ngạo lại hỏi: “Nếu như vậy, bố để con gả cho cậu ấy, con có đồng ý không?”

Nghe vậy, Phùng Giai Di kinh ngạc, hồi lâu sau mới hỏi: “Bố, sao bố lại bỗng nhiên muốn gả con cho anh ấy? Nhưng với sự ưu tú của anh ấy, con vốn không xứng đâu”.

Cô ta thật sự rất tán thưởng Dương Thanh, nếu như anh bằng lòng đón nhận mình, cô ra đương nhiên sẽ đồng ý gả. Chỉ là cô ta tự biết lượng sức mình, người đàn ông ưu tú như Dương Thanh, sao có thể thích cô ta?

Phùng Chí Ngạo nặng nề nói: “Vừa rồi ông nội con đã nói muốn gả con vào Hoàng tộc họ Vũ, vụ liên hôn với Hoàng tộc họ Vũ lần này cũng là vì muốn đối phó với chuyện tương lai gia tộc Bách Lý tới làm khớ”.

“Cái gì?”

Phùng Giai Di mặt dại đi: “Ông nội muốn con lập gia đình sao?”

Phùng Chí Ngạo gật đầu: “Con là đứa con gái bố xem trọng nhất, nếu không phải là con gái, con nhất định sẽ trở thành Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Phùng. Bố không muốn để con gả cho một người đàn ông mình không thích”.

“Cho nên bố muốn hỏi con có thích Dương Thanh hay không, nếu con thích thì hãy tiếp cận cậu ấy, nghĩ cách trở thành người phụ nữ của cậu ấy”.

“Theo bố được biết, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, con cũng thấy cậu ấy vì anh em tốt của mình mà không hề sợ hãi tới Hoàng tộc họ Phùng, cứu người anh em ra ngoài”.

“Một khi con có thể trở thành người phụ nữ của cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không phụ lòng conl”

Phùng Giai Di căn chặt đôi môi đỏ mọng, vành mắt hơi đỏ lên.

Cô ta đã sớm nghĩ đến ngày này, là phụ nữ của Hoàng tộc họ Phùng, chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị, cô ta chưa bao giờ cầu mong có được tình yêu.

Nhưng bỗng nhiên biết được mình sẽ trở thành vật hi sinh cho chuyện liên hôn, gả vào Hoàng tộc họ Vũ, cô ta vẫn vô cùng không cam lòng.

“Bố, con không xứng với anh ấy! Con biết anh ấy đã kết hôn sinh con rồi, anh ấy rất yêu vợ mình, cho dù con có chủ động, anh ấy cũng sẽ không đón nhận con”.

Yên lặng hồi lâu, Phùng Giai Di nói.

Phùng Chí Ngạo nói: “Giai Di, con là con gái của Phùng Chí Ngạo này, tuổi còn trẻ cũng đã bước vào Siêu Phàm Gảnh, dõi mắt khắp Chiêu Châu này, ngoài gia tộc Cổ Võ, còn có gia tộc nào có ngươi tuổi trẻ như vậy đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh?”

“Dương Thanh vô cùng ưu tú, nhưng con cũng không kém, nếu con có thể trở thành người phụ nữ của của cậu ấy, sẽ là chuyện tốt với Hoàng tộc họ Phùng chúng ta”.

Phùng Giai Di lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Bố, nếu như con đoán không sai, bố coi trọng Dương Thanh, cho nên chủ động đề xuất ý kiến muốn ông nội hàn gắn mối quan hệ với Dương Thanh, nhưng lại bị ông nội bác bỏ đúng không?”

“Cho nên bố muốn để con tiếp cận Dương Thanh, cho dù không thể trở thành người phụ nữ của anh ấy, ít nhất cũng có thể trở thành bạn tốt.

Chỉ có như vậy, tương lai khi Hoàng tộc họ Phùng rơi vào tình cảnh nguy cấp, Dương Thanh mới có thể nể tình con, tới trợ giúp Hoàng tộc họ Phùng đúng không?”

Phùng Chí Ngạo khổ sở nói: “Quả nhiên không thể gạt được con điều gì. Đúng, bố có suy nghĩ như vậy. Một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, sức chiến đấu sánh bằng Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, bố không tin cậu ấy thật sự chỉ là một người bình thường”.
 
Chương 2846


Chương 2846:

“Hoàng tộc họ Phùng đắc tội cậu ấy tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Ông nội con không muốn hàn gắn quan hệ với Dương Thanh, nhưng bố muốn thử một chút, nếu như thành công, tương lai Hoàng tộc họ Phùng sẽ càng lớn mạnh hơn”.

“Đương nhiên nếu như có thể, bố vấn hi vọng con có thể nghĩ ra cách trở thành người phụ nữ của cậu ấy, chỉ có như vậy mới có thể gắn chặt cậu ấy và Hoàng tộc họ Phùng vào với nhau”.

“Giai Di, bố làm như vậy cũng vì muốn con được hạnh phúc, bây giờ người có thể thay đổi số phận của con chỉ có Dương Thanh!”

Phùng Giai Di căn chặt môi, lời Phùng Chí Ngạo vừa nói rất có lý, cô ta cũng hết sức coi trọng Dương Thanh và Mã Siêu, nhưng Phùng Hoàng lại không chịu cúi đầu, thậm chí còn không muốn cho Phùng Chí Ngạo cúi đầu.

Chỉ với những chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu ngày sau Hoàng tộc họ Phùng gặp phải nguy hiểm gì, Dương Thanh và Mã Siêu chắc chắn sẽ không chìa tay giúp đỡ.

Nhưng, nếu cô ta có thể trở thành người phụ nữ của Dương Thanh, hoặc là, dù không thể trở thành người phụ nữ của Dương Thanh nhưng chí ít cũng có thể trở thành bạn bè, thì khi Hoàng tộc.

họ Phùng gặp phải mối nguy hiểm lớn, con người trọng tình trọng nghĩa như Dương Thanh nhất định sẽ ra tay trợ giúp.

Cân nhắc một lát, Phùng Giai Di gật đầu: “Con có thể đồng ý đi tiếp cận anh ấy, nhưng cuối cùng có thể thành người của anh ấy hay không, con không thể bảo đảm’.

Nghe con gái nói thế, Phùng Chí Ngạo lập tức.

mừng rỡ, vội vàng nói: “Ý của bố cũng là như vậy, nếu không thể trở thành người của cậu ấy thì ít nhất cũng phải trở thành bạn của cậu ấy”.

“Giờ con lên đường đuổi theo Dương Thanh và Mã Siêu ngay đi, hiện Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, mà vợ con Mã Siêu cùng với cô gái Phùng Tiểu Uyển kia cũng tạm thời không thấy đâu, đây đúng là lúc Dương Thanh cần người giúp đỡ nhất, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để con tiếp cận bọn họ”.

Phùng Giai Di gật đầu, lập tức bước đi.

Đúng như dự tính của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh không vội vã rời khỏi Hoàng thành Phùng, nay Mã Siêu đã bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An còn chưa tìm được.

Việc cấp bách hiện nay của anh là phải tìm cách tìm được ba người này, sau đó mau chóng rời khỏi Hoàng thành Phùng.

Lúc này, bên trong Hoàng thành Phùng, tại một khách sạn năm sao.

Trong phòng tổng thống, Dương Thanh bấm một số điện thoại, nhanh chóng nói: ‘Công bố tin này ra ngoài, ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô tại Yến Đôi.

Nghe anh nói thế, Tiền Bưu tức thì kinh ngạc, hỏi: “Cậu Thanh, chảng phải cậu vẫn luôn phản đối chuyện Đế Thôn xuất thế hay sao? Sao nay bỗng dưng lại muốn tổ chức hội đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?”

Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, mục đích chính là để chọn ra Vương của Yến Đô, bởi vì chỉ có Vương của Yến Đô mới có tư cách sở hữu Đế Thôn.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: ‘Cứ làm theo lời tôi là được”.

Tiền Bưu nhanh nhẹn thưa: “Vâng!”

Dương Thanh chỉ cho bản thân hai ngày, cũng có nghĩa là, nếu trong hai ngày này còn không thể tìm được Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An thì anh sẽ phải tạm thời đặt việc tìm người sang một bên.

Anh nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mày nhíu chặt lại.
 
Chương 2847


Chương 2847:

Dương Thanh khoanh chân ngồi bên cạnh giường, bắt đầu vận hành tâng thứ bảy của phép hô hấp trong Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lập tức, một hơi thở tràn ngập sự sống từ trên người anh tràn ra.

Dưới sự dẫn dät của Dương Thanh, hơi thở này chậm rãi ngưng tụ vào trong cơ thể Mã Siêu.

Dương Thanh chỉ biết công hiệu của Đại Đạo.

Thiên Diễn Kinh vô cùng kì diệu, khi anh bị thương, chỉ cần tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh một ngày là đã có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận bị thương trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục.

Còn về chuyện có thể sử dụng nó để chữa thương nhanh chóng cho người khác hay không, Dương Thanh cũng không rõ lắm, cho nên anh mới thử một lần xem sao.

Nhưng chỉ chốc lát sau, anh đã dừng tu luyện, không biết do thương tích của Mã Siêu quá nặng, lại đang trong trạng thái hôn mê nên không thể hấp thu hơi thở do anh dẫn vào người cậu ấy, hay là do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh chỉ có thể chữa thương cho mình chứ không thể chữa thương cho người khác, vừa rồi anh không thấy có hiệu quả gì.

“Xem ra, đành phải tạm thời gác chuyện trị liệu cho cậu lại đã”.

Dương Thanh thì thào nói, anh không có ý định hoàn toàn bỏ cuộc, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên vì anh có thể cảm nhận rất rõ, Mã Siêu chỉ bị trọng thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh chứ không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.

Lúc này, tốt nhất là tìm được Phùng Tiểu Uyển, chưa biết chừng Tiểu Uyển lại có biện pháp trị liệu cho Mã Siêu.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào: “Anh Thanh, tôi là Phùng Giai II Dương Thanh thoáng cau mày, không biết cô nàng này tới đây làm gì.

Anh đi ra mở cửa, nhìn Phùng Giai Di, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?”

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, ánh mắt đây phức tạp: “Tôi muốn giúp anh”.

“Hai”

Dương Thanh cười nhạt: ‘Lẽ nào cô không biết, người anh em của tôi đã tuyên bố, cậu ấy và Hoàng tộc họ Phùng không có bất cứ quan hệ nào nữa? Chỉ sợ ông nội cô là Phùng Hoàng hiện cũng đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi rồi đấy chứ? Gô lại nói muốn giúp chúng tôi?”

Phùng Giai Di vội vàng bảo: “Ông nội tôi làm gì là việc của ông ấy, còn tôi là tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cắt đứt mọi quan hệ với anh họ Mã Siêu cả”.

“Nay vợ con của cậu ấy vẫn đang không thấy tung tích, cả cô thần y Phùng Tiểu Uyển mà anh nói cũng chưa tìm được”.

“Hiện giờ bản thân Mã Siêu lại đang bị thương chưa tỉnh, nếu anh đồng ý nhận sự trợ giúp của tôi, hẳn có thể giúp anh giải quyết được khá nhiều phiền phức đấy”.

Nghe Phùng Giai Di nói thế, Dương Thanh trầm mặc, anh không qua lại nhiều với người phụ nữ này, chỉ từng cùng bị nhốt dưới mật thất tại trang trại Di Hòa, từng cùng đi tìm tung tích bọn Ngải Lâm thôi.

Sau vài lần tiếp xúc ngăn ngủi, anh cũng chưa nhận thấy cô gái này có điểm nào không tốt.

Cả Phùng Chí Ngạo nữa, ngay thời khắc Phùng Chí Viễn quyết định tự phát nổ để gây tổn thương nghiêm trọng cho Bách Lý Yến, ông ta đã hô to “Đừng làm thế!” nhằm ngăn cản Phùng Chí Viễn, còn cầu xin thay cho Phùng Chí Viễn và Mã Siêu trước mặt Phùng Hoàng, tất cả những hành vi này đều khiến Dương Thanh có ấn tượng rất tốt về ông ta.

Nghĩ tới đây, anh bèn lên tiếng: “Thật sự cô chỉ định tới giúp tôi? Không có mục đích khác?”

Sắc mặt Phùng Giai Di thoáng vẻ do dự, nhưng ngay sau đó cô ta bèn thành khẩn nói: “Không dối gạt anh, tôi tới giúp anh chính là để tiếp cận anh đấy”.
 
Chương 2848


Chương 2848:

Dương Thanh thoáng kinh ngạc, không ngờ cô ta lại nói thẳng ý đồ của mình như vậy.

Anh không tức giận mà chỉ đang ngạc nhiên và tò mò về nguyên nhân cô ta muốn tiếp cận anh, bèn hỏi thẳng: “Ông nội cô thì đang vội vã phủi sạch quan hệ với chúng tôi như thể sợ không kip, cô lại muốn tiếp cận tôi, việc này do bố cô sai cô làm, đúng không?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Bố tôi làm thế cũng là vì Hoàng tộc họ Phùng này, đồng thời cũng muốn tốt cho tôi. Ông ấy vô cùng coi trọng anh, cho răng tương lai anh nhất định sẽ trở thành trung tâm của thế giới, nếu tôi có thể tiếp cận anh, thì dù không thể trở thành tình nhân của anh, chí ít cũng có thể làm bạn bè của anh. Nếu trong tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm lớn nào, người trọng tình trọng nghĩa như anh nhất định sẽ chìa tay giúp đỡ Hoàng tộc họ Phùng tôi”.

“Trừ nguyên do ấy ra, còn có một việc, ông nội tôi đã quyết định muốn gả tôi sang Hoàng tộc họ Vũ, nhằm tìm kiếm sự trợ giúp để ứng đối với gia tộc Bách Lý, nếu tôi có thể trở thành người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị ép làm dâu của Hoàng tộc họ Vũ”.

Dương Thanh không hề mềm lòng trước sự thành thực của Phùng Giai Di mà chỉ cười lạnh một tiếng: “Các người tính toán chu đáo thật, ông nội cô phụ trách phủi sạch quan hệ với tôi, đợi khi gia tộc Bách Lý thật sự tới tính sổ với Hoàng tộc họ Phùng, ít nhất ông ta cũng có cái cớ để chối bỏ mọi trách nhiệm”.

“Còn bố cô lại muốn lợi dụng cô để xoa dịu quan hệ với chúng tôi, nếu có một ngày gia tộc Bách Lý thật sự trả thù Hoàng tộc họ Phùng thì tôi có thể nể mặt cô mà trợ giúp Hoàng tộc họ Phùng”.

“Nếu cô là tôi, cô có đồng ý không?”

Nghe vậy, Phùng Giai Di lập tức trâm mặc, vành mắt hơi đỏ lên, sắc mặt còn lộ vẻ ấm ức.

Cô ta đường đường là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, tuổi còn trẻ nhưng tu vi võ thuật đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, nay chủ động muốn trở thành tình nhân của một người đồng trang lứa, mà đối phương dường như hoàn toàn không có hứng thú với cô ta.

Phùng Giai Di trầm mặc một lát, mới đỏ mắt lên và nói: “Xin lỗi, tôi đã đi hơi quá xa rồi, không quấy rầy anh nữa!”

Nói đoạn, cô ta quay đầu định bỏ đi.

“Chờ chút!”

Gô ta mới đi được vài bước, Dương Thanh bỗng lên tiếng gọi cô ta lại.

Phùng Giai Di vội vã dừng chân, quay đầu, nhìn về phía Dương Thanh, mặt đầy mong đợi.

Dương Thanh bình thản nói: “Nếu cô đã biết tôi là một người trọng tình trọng nghĩa thì cô cũng nên hiểu, tôi đã có vợ con, tôi rất yêu thương vợ con mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với họ cả”.

Phùng Giai Di vội vàng gật đầu, nói như thể đang tự giều: “Anh yên tâm, chỉ có bố tôi mới nghĩ tới chuyện muốn tôi làm tình nhân của anh, bản thân tôi tự hiểu vị trí của mình, tôi biết tôi không xứng với anh, tôi sẽ không bao giờ có ý định bất chính gì với anh đâu”.

Dương Thanh lại nói: ‘Mặt khác, bạn bè tôi đều là những người đối xử với nhau bằng tấm lòng chân thành, chứ không phải bị lợi ích xô đẩy, cô tiếp cận tôi, muốn trở thành bạn của tôi, nhưng cô làm điều đó là vì lợi ích của Hoàng tộc họ Phùng, vậy nên, tôi nói thẳng, chí ít là lúc này, cô không có khả năng trở thành bạn bè tôi”.

Phùng Giai Di lập tức ỉu xìu, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi!”

Dương Thanh nói tiếp: ‘Có điều, hiện tôi đang thiếu một người hầu ở đây, không biết cô Phùng có cảm thấy hứng thú hay không?”

Nghe vậy, mặt Phùng Giai Di lập tức cứng đờ, bản thân cô ta đường đường là công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, mà lại đi làm người giúp việc cho người khác sao?

Thấy sắc mặt cô ta trở nên khó coi như vậy, Dương Thanh lại lạnh nhạt bảo: “Hơn nữa, tôi còn phải nói thẳng cho cô hay, dù cô có làm người hầu cho tôi thì tương lai, Hoàng tộc họ Phùng có gặp phải nguy hiểm, tôi cũng sẽ không nhúng tay”.
 
Chương 2849


Chương 2849:

“Giống như lúc người anh em của tôi phải đối phó với một đối thủ có thực lực vượt xa mình như Bách Lý Yến, Hoàng tộc họ Phùng lại vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn vậy”.

“Nếu cô chấp nhận được thì hiện có thể ở lại bên cạnh tôi, còn nếu không thể chấp nhận thì mời về đi thôi!”

Nhìn Dương Thanh lạnh nhạt nói thế, Phùng Giai Di bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng cô ta có thể hiểu được, khi Phùng Chí Viễn và Mã Siêu liều mạng đấu với Bách Lý Yến, chỉ cần Phùng Hoàng chịu ra tay, Phùng Chí Viễn đã không phải lựa chọn cách tự phát nổ mà chết, Mã Siêu cũng không bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh đến giờ.

Nhưng Phùng Hoàng khi ấy đã từ chối giúp đỡ, tạo thành bi kịch như bây giờ.

Dù Dương Thanh có đồng ý qua lại với Hoàng tộc họ Phùng, hẳn Mã Siêu cũng sẽ không chịu đâu nhỉ?

Chỉ có điều, một khi Mã Siêu đã không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng tộc họ Phùng thì sao Dương Thanh lại làm trái ý nguyện của người anh em mình được?

Cô ta cũng biết rõ, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu mình thực sự trở thành người hầu của Dương Thanh, liệu sau này Dương Thanh có thể từ từ thay đổi thái độ với mình không?

Nghĩ tới đây, vẻ do dự trên mặt cô ta biến mất, cô ta nghiêm nghị gật đầu: “Tôi đồng ý!”

Dương Thanh thoáng ngạc nhiên, thực ra ban nấy anh không đành lòng từ chối cô gái này nên mới bảo thế, bởi vì đúng như cô ta nói, Phùng Hoàng là Phùng Hoàng, còn cô ta là cô ta, hai người khác nhau.

Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Phùng Giai Di, cô gái này chưa từng làm chuyện gì có lõi với anh và Mã Siêu cả.

Phùng Chí Ngạo cũng vậy.

Anh cũng biết, Mã Siêu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoàng tộc họ Phùng, cho nên Mã Siêu càng không có khả năng tha thứ cho Phùng Hoàng.

Vì vậy, anh mới cố ý nói muốn Phùng Giai Di trở thành người hầu của mình, ra điều kiện khắc nghiệt để cô ta từ chối, không ngờ, cô ta lại đồng ý với yêu cầu của anh.

Dương Thanh còn nói thêm: “Có phải tôi chưa nói rõ ràng không? Hay là cô không hiểu rõ ý tôi?

Dù cô trở thành người hầu của tôi thì nếu có một ngày, Hoàng tộc họ Phùng gặp nạn, tôi vẫn sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi”.

“Chưa biết chừng, tôi còn sẽ dậu đổ bìm leo, đương nhiên, tất cả những chuyện này còn phải xem ý của Mã Siêu thế nào’.

“Giờ cô có còn chắc chản muốn trở thành người hầu của tôi không?”

Phùng Giai Di đáp không chút do dự: “Tôi hiểu cả!”

Dương Thanh đột nhiên cảm thấy, có lẽ cô gái này điên rồi, mình đã cố tình làm khó để cô ta lùi bước, cô ta không chỉ không chịu lùi mà còn dấn bước tiến tới.

Nhưng anh đã nói ra, hiện tại muốn từ chối thì hình như không được thích hợp lắm.

Dương Thanh đành phải bình tĩnh nói thêm: “Được, nếu cô đã muốn làm người hầu của tôi thì †ôi sẽ cho cô toại nguyện’.

Cứ thế, trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng đã trở thành người hầu của Dương Thanh.

Phùng Giai Di hỏi: “Hiện giờ anh có tính toán gì không? Tôi có thể giúp anh làm những gì?”

Dương Thanh nói: “Tôi chỉ có hai ngày, trong vòng hai ngày này, tôi sẽ ở lại đây, nghĩ cách tìm cho được vợ con Mã Siêu cùng với em gái Phùng Tiểu Uyển của tôi”.

“Tôi cần mượn hệ thống tình báo của Hoàng tộc họ Phùng tra giúp tôi chút manh mối, cô có làm được không?”
 
Chương 2850


Chương 2850:

Phùng Giai Di gật đầu: “Tôi sẽ làm hết sức!”

Nói xong, cô ta rút điện thoại, bấm một dãy số ngay trước mặt Dương Thanh, chẳng mấy chốc, đầu bên kia vắng tới một giọng nói cung kính: “Thưa cô Di, cô tìm tôi ạ?”

Phùng Giai Di bèn bảo: “Tôi muốn tìm ba người…”

Chỉ chốc lát sau, Phùng Giai Di đã huy động quyền thế của mình ở Hoàng tộc họ Phùng, bắt đầu giúp Dương Thanh tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm.

Sau đó, cô ta lại hỏi: ‘Hiện còn cần tôi làm gì nữa không?”

Dương Thanh nói: “Tôi hơi đói bụng, đồ ăn của khách sạn này tôi ăn không quen, cô tự tay làm cho tôi vài thứ đi!”

Phùng Giai Di đáp không chút do dự: “Được!”

Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm ngon miệng đã được đưa lên.

Lúc này Dương Thanh mới phát hiện, cô gái này quả là toàn năng, không chỉ có võ thuật xuất chúng mà còn biết nấu ăn.

Chỉ là mấy món ăn thường này, nhưng hương vị rất hợp khẩu vị của Dương Thanh.

Đợi Dương Thanh ăn xong, Phùng Giai Di lại cặm cụi thu dọn bát đũa, xong xuôi mới hỏi: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”

Dương Thanh đã thay bộ đồ sạch sẽ khác, bèn nói: “Giặt bộ đồ kia cho tôi, à, giặt luôn cả bít tất của tôi nữa đi”.

Phùng Giai Di vẫn đáp: ‘Được!”

Cứ thế, Phùng Giai Di làm xong một việc, Dương Thanh lại sẽ giao thêm việc khác cho cô ta.

Phùng Giai Di như một người toàn năng, không có việc gì cô ta không làm được.

Mục đích ban đầu của Dương Thanh chỉ là làm khó cô ta để cô ta tự bỏ cuộc, cho nên mới cố ý sai phái cô ta làm những việc này, nhưng thật không ngờ, đối phương lại cực kì hợp tác, hoàn thành xuất sắc mọi chuyện.

Cơm nước vừa miệng, quần áo giặt sạch sẽ.

Phùng Giai Di dọn dẹp phòng xong, mới đi tới trước mặt Dương Thanh, một lần nữa hỏi: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”

Dương Thanh nhìn về phía cô ta, ánh mắt rất phức tạp: “Nói gì thì cô cũng là trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng, cô thực sự cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của tôi sao?”

Phùng Giai Di cười cười như tự giễu: “Dù thân phận của tôi cao tới đâu thì lại có được gì? Cũng chẳng có cách nào theo đuổi hạnh phúc của mình. Chưa biết chừng, sẽ có một ngày tôi bị ép gả sang Hoàng tộc họ Vũ”.

Dương Thanh lập tức trầm mặc, đối với con cháu của các gia tộc lớn, việc hôn nhân quả thật không thể tự làm chủ.

Nhất phận con gái trong các gia tộc lớn này, cuối cùng, hầu hết bọn họ đều sẽ trở thành vật hi sinh để gia tộc tạo mối quan hệ thông gia với nhà khác.

Đúng là anh rất thương cảm với Phùng Giai Di, nhưng nếu muốn anh đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này vì cô ta thì lại là chuyện không thể.

Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng sẽ không dùng sự trọng tình trọng nghĩa ấy lên người một kẻ còn chẳng được coi là bạn mình như thế.

“Cô đã biết, quan hệ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Phùng đã không có khả năng cứu vấn được, vậy cô còn cố gắng ở lại bên cạnh tôi làm gì?”

Nói xong, anh lại thở dài: “Tôi cũng có quen biết người của Hoàng tộc họ Vũ, nếu cô không muốn bị gả cho người của Hoàng tộc họ Vũ thì tôi có thể khiến Hoàng tộc họ Vũ từ chối”.
 
Chương 2851


Chương 2851:

Phùng Giai Di lại nói như tự giêu: “Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vấn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi”.

Hai ngày sau, Phùng Giai Di chưa rời đi mà vẫn đi theo bên cạnh Dương Thanh, bất kể anh làm khó cho cô ta thế nào, cô ta vẫn lờ đi như không nhận thấy, Dương Thanh bảo làm gì thì cô †a làm cái đó.

Đương nhiên, qua hai ngày này, Dương Thanh vân không ngừng tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm, Phùng Giai Di cũng vô cùng nỗ lực giúp đỡ Dương Thanh tìm người thông qua những mối quan hệ của mình, chỉ có điều, trước sau vẫn không có kết quả gì.

Điều này khiến Dương Thanh cực kì lo lắng, theo lí mà nói, ba người bọn Ngải Lâm hẳn là bị Phùng Chí Viễn giấu đi, nhưng Phùng Chí Viễn không thực sự nhốt bọn họ lại, ông ta chỉ muốn giữ bọn họ làm con tin để bắt Mã Siêu thừa nhận thân phận của mình, từ đó dụ Bách Lý Yến ra mặt.

Hơn nữa, Phùng Chí Viễn đã chính miệng nói với Dương Thanh, ba người Ngải Lâm đều rất an toàn, nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả phương án tự phát nổ thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo để bảo đảm an toàn cho họ.

Chỉ có điều, đã qua hai ngày, anh vẫn không tìm thấy bọn họ, như thể ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.

Tối ngày thứ hai, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tiền Bưu: “Cậu Thanh, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đã được chuẩn bị xong, chín giờ sáng mai sẽ khai mạc ở trung tâm thể thao quốc tế Yến Đôi.

Dương Thanh nói: ‘Được, đến khi đó tôi sẽ có mặt”.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhíu mày, quay sang nói với Phùng Giai Di: “Tôi dự tính tối nay sẽ rời khỏi Hoàng thành Phùng, chảng lẽ cô thật sự định đi theo tôi à?”

Phùng Giai Di kiên định đáp: “Chính anh đã nhận lời với tôi, để tôi làm người hầu của anh, anh không thể nuốt lời được, đúng chứ?”

Dương Thanh vẫn cau mày: “Phùng Giai Di, cô đừng nên làm quá, hai hôm trước tôi đã nói rõ với cô, dù cô có tiếp tục đi theo tôi thì sau này, khi Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy cơ gì, †ôi cũng sẽ không nhúng tay đâu”.

“Dù cô có làm người hầu giúp việc cho tôi thì cũng chỉ là làm không công thôi, cô có chắc vần muốn đi theo tôi không?”

Phùng Giai Di cản chặt môi, quật cường nhìn về phía Dương Thanh, lòng tràn đầy tủi hổ và ấm ức. Cô ta đường đường là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, nay đã miễn phí dâng lên tận cửa, Dương Thanh chảng những không muốn nhận mà ngay cả khi cô ta làm người giúp việc cho anh cũng bị anh ghét bỏ như thế.

Sắc mặt Dương Thanh vô cùng kiên định, hoàn toàn không có lấy một chút thương tiếc cái đẹp.

Không phải anh máu lạnh vô tình mà vì anh biết rõ Phùng Giai Di tiếp cận mình với mục đích riêng.

Nếu không phải vì Phùng Giai Di không có ác ý với anh thì anh đã sớm đuổi cổ cô ta đi rồi.

Điều quan trọng là, hai ngày qua, Phùng Giai Di đã thực sự dốc hết tâm lực để giúp đỡ Dương Thanh tìm kiếm nhóm Ngải Lâm.

Nhưng hôm nay Dương Thanh phải rời khỏi đây, anh không muốn mang theo Phùng Giai Di trở về Yến Đô trong tình hình này.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, mắt Phùng Giai Di đã đỏ lên, cô ta nói: “Tôi thật lòng chỉ muốn đi theo anh, nếu như có một ngày Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó, dù anh không ra tay cũng không sao”.

“Dương Thanh, anh đừng đuổi tôi đi có được không? Bất kể thế nào, tôi cũng là một cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, dù thực lực còn kém xa anh nhưng cũng có thể giúp anh giải quyết một vài phiền toái nhỏ, đúng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom