Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2872


Chưuong 2872:

Họ cứ tưởng người tham gia cuộc đấu võ ngày hôm nay chỉ đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng, nào ngờ lại có cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật.

Họ không thể xác định Lưu lão quái đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự không tâm thường của lão ta.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều có vẻ nghiêm nghị.

Với tư cách là cao thủ Hoàng tộc, họ đều biết rõ thực lực của Miêu Thành mạnh đến đâu.

Tuy Miêu Thành không phải gia tộc Cổ Võ, nhưng thực lực lại vượt xa Hoàng tộc, thậm chí mạnh hơn cả Hoàng tộc cổ xưa. Nói đúng hơn, họ năm giữa gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa.

Mười ba khu vực của Miêu Thành đều có Vực Chủ với thực lực Siêu Phàm Cảnh.

Hay nói cách khác, Miêu Thành có ít nhất mười ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên đây chỉ là số lượng thấp nhất, con số chính xác sẽ nhiều hơn.

Cho dù có gấp đôi thì Dương Thanh cũng không hề kinh ngạc.

Còn Lưu lão quái chính là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, người cứu Lưu lão quái từ tay Dương Thanh trước đó tên Hoàng Tiến, chính là Vực Chủ của khu vực số chín.

Về sau Dương Thanh mới biết chuyện này.

Dương Thanh lạnh nhạt liếc Lưu lão quái rồi nhìn lên trời, cao giọng nói: “Diệp Lâm, cút ra đây đi!”

Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!

Nhất là các cao thủ của Hoàng tộc còn khiếp sợ hơn nữa, đương nhiên họ đã từng nghe đến tên Diệp Lâm.

Đó là nhân vật cấp tổ tiên của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng… Diệp Lâm đến thật rồi à?

Trong lúc mọi người còn đang nghỉ ngờ, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên: “Không ngờ tôi đã che giấu kỹ như thế mà vẫn bị cậu phát hiện”.

Sau khi dứt lời, Diệp Lâm lập tức xuất hiện trong hội trường.

Diệp Lâm và Lưu lão quái đứng đối diện Dương Thanh, hai người đều nhìn anh với vẻ mặt hài hước, như đang ngắm con mồi.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Không ngờ hai ông lại cấu kết với nhau, nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Chỉ dựa vào các ông có thể giết nổi tôi à?”

Sau khi anh dứt lời, khí thế của Siêu Phàm Lục Cảnh lập tức bùng nổ từ người anh.

Vào giây phút này, Diệp Lâm và Lưu lão quái đều biến sắc, với cảnh giới võ thuật của họ, đương nhiên họ có thể cảm nhận được cảnh giới của Dương Thanh.

Vài tháng trước, khi mới đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh, họ đã đánh với Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, sau cùng phải bỏ trốn vì Dương Thanh đã hoàn toàn điên cuồng do kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Giờ mới không gặp bao lâu mà cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tăng thêm ba nấc rồi.

Nếu là cao thủ Thần Cảnh thì việc này xem như bình thường, nhưng Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà thực lực cũng có thể tăng liền ba nấc, chuyện này khiến họ vô cùng kinh hãi.

“Không ngờ cậu lại mạnh đến mức này, nhưng chỉ với chút thực lực ấy, cậu nghĩ mình sẽ làm gì được hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh ư?”

Lưu lão quái nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Lâm có vẻ nghiêm nghị, sâu trong mắt còn có ý rút lui.

Dương Thanh nhìn họ với vẻ cười mà như không: “Hay chúng ta thử xem tôi có làm gì được hai ông không nhé?”
 
Chương 2873


Chương 2873:

Lưu lão quái tức giận nói: “Cậu tự đòi đấy!

Lão Hoàng Chủ Diệp, tên này có gì đó quái lạ, chúng ta cùng ra tay đi!”

Diệp Lâm đáp: “Được!”

Hai người gần như lao tới chỗ Dương Thanh cùng một lúc.

Dương Thanh vần đứng im, không buồn né tránh. Anh bỗng giậm chân, luồng sức mạnh cuồng bạo lập tức lan ra từ người anh.

Dưới cú giậm này của anh, nền đất trước mặt anh xuất hiện một vết nứt dài khoảng nửa mét.

Diệp Lâm và Lưu lão quái vừa xông đến đã phát hiện vết nứt trước mặt mình, họ nhảy bật lên, vọt qua vết nứt, nhào về phía Dương Thanh.

“Cút”

Dương Thanh tức giận quát, khí thế đáng sợ lao tới chỗ họ như một thanh đao nhọn.

Ngay sau đó, Dương Thanh cũng di chuyển theo.

Bóng anh nhanh như chớp, gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã liên tục hạ gục cả Diệp Lâm lẫn Lưu lão quái.

“Đã chín giờ, nếu Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô thì xin mời hai Hoàng tộc bắt đầu trước đi!”

Dương Thanh bình thản nói, sau đó quay lưng trở về vị trí của mình.

Anh đang cấp bách muốn trở thành Vương của Yến Đô, cấp bách muốn thừa kế Đế Thôn, sau đó lấy được Đế Trượng để cứu Mã Siêu, cho nên không muốn để trận chiến của đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường này làm mất thời gian.

Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn đều là những thế lực đứng đầu, đẩy bọn họ lên đối chiến trước sẽ dễ dàng làm đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường khác lùi bước.

Lão già dẫn đầu đội cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn tên là Đoàn Diệp, tính ra cũng là anh họ của Đoàn Hoàng, cảnh giới võ đạo đã lên Thần Cảnh đỉnh phong.

Diệp Giang liếc nhìn về phía Dương Thanh, sau đó cắn răng nói: “Xem ra, tay Dương Thanh này đang buộc tôi phải tham chiến, nếu tôi không đi, chỉ sợ cậu ta sẽ lập tức đuổi tôi khỏi hội trường”.

Một lão già của Hoàng tộc họ Diệp cũng nghiến răng nói: “Cậu ta làm thế này hơi quá bá đạo rồi đấy nhỉ?”

“Đúng vậy, nói sao thì chúng ta cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, vậy mà cậu ta không thèm nể mặt chúng ta chút nào’.

Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đêu nhao nhao lên, vẻ mặt phẫn nộ.

Diệp Giang quát át đi: “Tất cả im miệng cho tôi! Quan hệ giữa Dương Thanh với chúng ta là thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ các người còn không rõ hay sao?”

Nghe vậy, cả đám người lập tức ngậm miệng.

Diệp Giang mới nói tiếp: ‘Bất kể thăng hay bại, Hoàng tộc họ Diệp chúng ta chỉ tham dự một trận này, một khi tôi thất bại, chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô ngay, hiểu chưa?”

Anh ta hiểu rằng, càng ở lại đây lâu thì càng nguy hiểm.

Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Long đã nhanh chóng lựa chọn bỏ thi, đây chính là cách họ tỏ thái độ với Dương Thanh, hơn nữa, Dương Thanh còn thích thái độ này. Mà Hoàng tộc họ Diệp bọn họ lại cố tình muốn tham dự đấu võ, đây chính là một hành vi không hợp quy củ.
 
Chương 2874


CHương 2874:

Nếu đã thế, vậy chỉ tham dự một trận đấu thôi là được.

Diệp Giang chậm rãi đứng lên, đi tới giữa võ đài, lập tức, ánh mät mọi người đều tập trung lại đó.

Anh ta nhìn về phía Hoàng tộc họ Đoàn, lên tiếng: “Mời cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn chỉ bảo chol”

Đoàn Diệp là cao thủ đồng lứa với Đoàn Hoàng, không thích hợp giao đấu với Diệp Giang, vì thế, lão ta bèn nhìn về phía một cao thủ trẻ tuổi của Hoàng tộc họ Đoàn, nói: “Đoàn Thanh, cháu lên đi! Chỉ được thua, không được thăng!”

Đoàn Thanh sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại: “Ông nội, ý ông là, muốn cháu thua trận ạ?”

Đoàn Diệp gật đầu, trầm giọng bảo: “Chẳng lẽ cháu không nhận ra Dương Thanh hoàn toàn không muốn chúng ta tham dự đấu võ sao? Chắc hản lần trước khi Hoàng Chủ ở trong chiến đội của Dương Thanh, thái độ không được kiên định, đã khiến cho Dương Thanh bất mãn’.

“Có Dương Thanh ở đây, cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta hoàn toàn không có cơ hội lấy được vị trí Vương của Yến Đô, nếu đã thế, chúng ta cần tranh đoạt làm gì? Đợi cháu thua, chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô’.

Nghe vậy, cuối cùng Đoàn Thanh mới dám chắc, Đoàn Diệp thật sự muốn anh ta thua trong trận đấu này.

Có điều, bắt anh ta thua trận như thế khiến anh ta rất không cam lòng, nhưng vì Hoàng tộc họ Đoàn, anh ta buộc phải thua.

“Ông yên tâm, cháu sẽ thua trong trận này!”

Đoàn Thanh nói xong, bèn cất bước đi lên võ đài.

Diệp Giang nhìn về phía Đoàn Thanh, Đoàn Thanh cũng chăm chú nhìn Diệp Giang, chỉ có điều, cả hai đang nghĩ cách làm sao để thua đối phương.

“Bắt đầu đi!”

Dương Thanh lạnh lùng tuyên bố.

Không ai tưởng tượng nổi, đường đường là cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Diệp lại đang cố găng nghĩ cách làm sao để thua trận, sau đó mau chóng rời khỏi Yến Đô.

Ngay sau mệnh lệnh của Dương Thanh, Diệp Giang và Đoàn Thanh gần như đồng thời di động, lao nhanh về phía đối phương.

Chỉ có điều, trên người cả hai đều không có bất cứ hơi thở võ thuật nào tản ra, chỉ giống như hai người thường, khác một điều là tốc độ cao hơn người thường một chút mà thôi.

Trong hội trường rộng lớn này, tất cả mọi người đều là cao thủ Thần Cảnh, thấy hai vị cao thủ của hai Hoàng tộc đấu võ mà không có bất kì hơi thở võ thuật nào tản ra thì đều bối rối.

“Chuyện gì thế nhỉ? Bọn họ đều là những thành viên nổi bật của Hoàng tộc, vì sao không có một chút hơi thở võ thuật nào tản ra ngoài?”

“Các ông có chắc bọn họ là cao thủ Thần Cảnh không?”

“Cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc kém như vậy sao?”

Đám cao thủ trong hội trường đều xôn xao kinh ngạc.

Lúc này, Diệp Giang và Đoàn Thanh đã bắt đầu đấu nhau, Đoàn Thanh đánh một quyền trúng mặt Diệp Giang, Diệp Giang tung một cước đá vào bụng Đoàn Thanh.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể Diệp Giang và Đoàn Thanh đều bay lên cao, băn ra khỏi võ đài.

“Huychl”

“Huychl”
 
Chương 2875


Chương 2875:

Một giây tiếp theo, hai thân thể cùng rơi xuống đất, vang lên những tiếng động nặng nề.

Hiện trường lập tức lâm vào tĩnh mịch, tất cả đều ngây mặt nhìn hai cao thủ vừa té khỏi võ đài.

Từ lúc bắt đầu thi đấu cho tới khi kết thúc chỉ có vài giây ngắn ngủi, mỗi người ra một chiêu, thế là phân thắng bại rồi?

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn, sao anh không biết hai Hoàng tộc này đang chơi trò gì.

Hiển nhiên, bọn họ đều muốn rời khỏi Yến Đô lắm rồi.

Hiện trường yên lặng chừng mười giây, sau đó mới có người lên tiếng: “Đây là cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh sao?”

Diệp Giang và Đoàn Thanh đều bay ngược ra sau, rớt xuống khỏi võ đài, cả hai ăn ý giả bộ bất tỉnh, ai không biết còn tưởng cuộc chiến vừa rồi kịch liệt ghê lãm.

“Không hổ là cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc họ Diệp, quả thật quá lợi hại, Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi xin thua!”

Lúc này, Đoàn Diệp mới đứng lên, nhìn về phía Hoàng tộc họ Diệp, nói.

Sau đó, lão ta quay sang dặn người đứng sau: “Đỡ Đoàn Thanh về!”

“Vâng!”

Hai cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn vội vàng đi lên, đưa Đoàn Thanh xuống.

Người của Hoàng tộc họ Diệp lúc này cũng đã tỉnh táo lại, vội vã đỡ Diệp Giang xuống.

“Cậu Thanh, hai người đều đã rơi khỏi võ đài thì nên tính tháng bại ra sao đây?”

Trọng tài nhìn sang phía Dương Thanh, hỏi.

Cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này do Dương Thanh khởi xướng, dĩ nhiên trọng tài sẽ muốn hỏi ý kiến Dương Thanh.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tính trận này hòa! Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn tiếp tục cử cao thủ khác lên đối chiến đi! Đến khi nào phân ra thắng bại mới thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt đám người Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn đều trở nên hết sức khó coi, lần này bọn họ đã bị Dương Thanh nhắm tới rồi, dù có muốn chịu thua, Dương Thanh cũng sẽ không đồng ý.

Đoàn Diệp liếc nhìn Dương Thanh, cắn răng nói: “Tiếp tục lên đài!”

Bên Hoàng tộc họ Đoàn lại có một gã cao thủ Thần Cảnh khác lên võ đài, bên Hoàng tộc họ Diệp cũng thế.

Lần này, hai cao thủ không giống như vừa rồi, mới đánh một chiêu đã rớt khỏi võ đài, cả hai đều thật sự đấu một trận.

Mặc dù vậy, cao thủ hai bên đều không dốc toàn lực để ứng phó, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ lại đấu với nhau như thể hai gã Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Năm phút sau, cao thủ bên Hoàng tộc họ Diệp rơi khỏi võ đài, Hoàng tộc họ Đoàn giành được thắng lợi.

Cao thủ vừa giành được thẳng lợi kia đi tới bên cạnh Đoàn Diệp, cúi đầu nói: ‘Hoàng thúc, xin lỗi, cháu lỡ thắng!”

Đoàn Diệp thở dài, nói: ‘Không sao, tiếp tục đấu võ đi đất”

Cuộc đấu lại tiếp tục!

Dương Thanh chỉ ngồi một chỗ xem trận chiến như người rảnh rồi.

Giữa anh và Hoàng tộc họ Diệp đã coi như thâm thù đại hận, nhưng Hoàng tộc họ Diệp chỉ cử mấy cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đến dự thi, anh lại là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu ra tay với những cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh thì đúng là không được thích hợp lắm.

Nhưng dù không thể ra tay với Hoàng tộc họ Diệp, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
 
Chương 2876


Chương 2876:

Còn về Hoàng tộc họ Đoàn, lần trước, khi ở ‘Yến Sơn, một mình anh chiến đấu với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm và Lưu lão quái, sau khi huyết mạch cuồng hóa bị kích hoạt, anh suýt thì không thể khống chế được bản thân, Đoàn Hoàng lại lựa chọn rời bỏ ngay lúc ấy.

Đối với loại gió chiều nào lay chiều ấy như: Đoàn Hoàng, Dương Thanh hoàn toàn không có cảm tình tốt, nhưng vì Đoàn Vô Nhai, anh sẽ không làm gì Hoàng tộc họ Đoàn.

Chỉ có Hoàng tộc họ Diệp nhất định phải diệt!

Thấy đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp liên tục cố ý thất bại, đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia sáng lạnh.

“Tôi muốn xem xem, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp có thể vờ vịt tới khi nào”.

Dương Thanh bỗng lên tiếng, hoàn toàn không cố tình kìm giọng.

Anh vừa thốt ra những lời này, đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tức thì khẩn trương hản lên.

Đáy mắt Đoàn Diệp thoáng lóe lên, lão ta lập tức hiểu ngay, Dương Thanh đang muốn ám chỉ để bọn họ xuống tay tận diệt cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.

Dương Thanh đang ép Hoàng tộc họ Đoàn đưa ra lựa chọn của mình.

Đoàn Diệp thoáng do dự một giây, sau đó nặng nề nói: “Trận tiếp theo, để tôi lên đấu!”

Trận đấu vừa kết thúc, Đoàn Diệp chậm rãi đứng lên, bước về phía võ đài.

Lão ta vốn là bậc ông cha trong Hoàng tộc họ Đoàn, bản thân đã đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, một khi lão ta ra tay, không phải Siêu Phàm Cảnh thì ai có thể là đối thủ của lão ta?

Đám cao thủ bên Hoàng tộc họ Diệp đều thay đổi sắc mặt, bọn họ đã hiểu, bất kể ai của Hoàng tộc họ Diệp lên võ đài ứng chiến lần này, đều chỉ có một kết cục, chết!

Trong số những cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này, người có thực lực mạnh nhất là Diệp Giang cũng chỉ mới tới Thần Cảnh hậu kỳ.

Đối mặt với một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Đoàn Diệp, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.

“Các người, cùng lên một lúc đi!”

Đoàn Diệp đứng trên võ đài, nhìn xuống phía Hoàng tộc họ Diệp, lạnh lùng nói.

Lời vừa thốt ra, hơi thở võ thuật của cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong từ trên người lão ta tràn ra, nháy mắt đã bao trùm lên vài cao thủ Hoàng tộc họ Diệp.

Cảm nhận được luồng uy lực cực mạnh này, đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đều tái nhợt mặt mày.

“Hoàng tộc họ Diệp xin chịu thua, chúng tôi xin được rời khỏi cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô!”

Diệp Giang đang “hôn mê” bỗng đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng lên tiếng.

Lần này không phải anh ta muốn chịu thua mà là buộc phải chịu thua.

Dương Thanh lạnh lùng nói: ‘Đường đường là đại diện của Hoàng tộc họ Diệp mà đến dũng khí đánh một trận cũng không có sao? Hay là, Hoàng tộc họ Diệp đã suy bại đến nước không còn chút can đảm nào nữa?”

Sắc mặt Diệp Giang trở nên cực kì khó coi: “Cậu nói vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Dương Thanh cười nhạt: ‘Quá đáng à? Các người chẳng có cả dũng khí tiếp nhận khiêu chiến, chẳng lẽ tôi nói sai rồi?”

Đoàn Diệp cũng nhìn về phía Diệp Giang, nói: “Dù thế nào thì Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Chiêu Châu này, nhưng nếu đến ứng chiến cũng không dám thì tôi cho rằng Hoàng tộc họ Diệp có thể tự xóa tên mình trong nhóm bốn Hoàng tộc lớn được rồi”.

Đoàn Diệp vừa dút lời, Long Tấn đã lên tiếng: “Đúng thế! Có thể xóa tên Hoàng tộc họ Diệp khỏi nhóm các Hoàng tộc được rồi đấy”.
 
Chương 2877


Chương 2877:

Vị bề trên của Hoàng tộc họ Thượng Quan đang đứng trước Thượng Quan Nhu cũng lạnh giọng nói theo: “Đã sớm nên xóa tên Hoàng tộc họ Diệp! Tôi đại diện cho Hoàng tộc họ Thượng Quan muốn tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Lời vừa thốt ra, toàn hội trường đều khiếp sợi Hoàng tộc họ Thượng Quan, một trong bốn Hoàng tộc lớn, đã tuyên bố trước mặt mọi người muốn khai chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Sau mấy giây thất thần, Long Tấn cũng nhanh nhẹn lên tiếng: ‘Hoàng tộc họ Long cũng muốn tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Đoàn Diệp chỉ do dự một tích tắc, sau đó nhanh chóng nói theo: “Tôi thay mặt Hoàng tộc họ Đoàn, tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp!”

Cảnh tượng này khiến đám người còn lại đều ngây ra vì sợi Bốn Hoàng tộc lớn, có ba Hoàng tộc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp, chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra, dù trăm năm trước, cũng chỉ có vị cao thủ trong truyền thuyết kia một mình trấn áp năm Hoàng tộc mà thôi.

Ngày nay, sau trăm năm, chỉ bằng một câu nói của Dương Thanh đã khiến cho ba Hoàng tộc đồng thời tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Chỉ dựa vào một mình Hoàng tộc họ Diệp có thể chống được nhiều Hoàng tộc như vậy sao?

Mọi người ở đây đều là cao thủ Thần Cảnh.

Bọn họ đều biết rõ nền tảng của bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu. Có thể nói, bốn Hoàng tộc lớn ngoài gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa ra, mạnh nhất là bốn Hoàng tộc lớn.

Thế mà bây giờ một trong ba Hoàng tộc lớn kia lại cùng lúc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp. Thế này là muốn hoàn toàn xóa bỏ Hoàng tộc họ Diệp ra khỏi hàng ngũ bốn Hoàng tộc lớn mài Dương Thanh vô cảm nhìn về phía các cao thủ Hoàng tộc họ Diệp, cũng không ngăn cản các Hoàng tộc khác tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp.

Anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu ra tay với cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh quả thật rất không thích hợp. Nhưng cao thủ của bốn Hoàng tộc lớn đều là cao thủ Thần Cảnh, không cần anh ra tay cũng có thể đụng tới cao thủ Hoàng tộc họ Diệp, anh không ngại.

Cao thủ Thần Cảnh khắp nơi đều ngớ người.

Sác mặt của cao thủ Hoàng tộc họ Diệp trằng bệch. Diệp Giang căn chặt răng, vẻ mặt giận dữ, nhưng trong tình huống này anh ta chỉ dám giận mà không dám lên tiếng.

Ba Hoàng tộc lớn cùng lúc tuyên chiến với Hoàng tộc họ Diệp, anh ta làm sao có thể ngăn cản được?

“Hoàng tộc họ Thượng Quan, mời cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chỉ dạy!”

Lúc này vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dẫn đội của Hoàng tộc họ Thượng Quan bước thẳng lên võ đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía cao thủ Hoàng tộc họ Diệp.

Diệp Giang cắn răng nói: “Tiền bối Thượng Quan, dù gì ông cũng là bậc ông cha, hơn nữa còn là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thách thức Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi, việc này hình như không thích hợp lắm thì phải?”

Cao thủ dẫn đội của Hoàng tộc họ Thượng Quan tên là Thượng Quan Dục, là Hoàng thúc của Thượng Quan Nhu.

Bây giờ lão ta lại tự mình lên võ đài mời cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chiến đấu, rõ ràng là đang bắt nạt Hoàng tộc họ Diệp mà.

Nhưng lão ta biết rõ đây là kết quả mà Dương Thanh mong muốn.

Trước đây Thượng Quan Hoàng đã đắc tội Dương Thanh, nếu không có Thượng Quan Nhu sợ là Dương Thanh đã nhảm vào Hoàng tộc họ Thượng Quan từ lâu rồi. Bây giờ đây chính là cơ hội tốt để cứu vấn mối quan hệ với Dương Thanh.
 
Chương 2878


Chương 2878:

Thượng Quan Dục lạnh lùng nhìn Diệp Giang nói: “Nếu cậu nói tôi bắt nạt các cậu, vậy thì một mình tôi sẽ khiêu chiến với tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp. Đến đây đi! Để tôi xem rốt cuộc cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp mạnh đến cỡ nào”.

Sắc mặt của Diệp Giang càng khó coi hơn.

Bọn họ vốn không phải là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Diệp, người mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, mà Thượng Quan Dục lại là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong chính hiệu, dù tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp có liên thủ với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thượng Quan Dục.

Nhưng nếu bọn họ không liên thủ với nhau sợ là không có người nào là đối thủ của Thượng Quan Dục.

Lúc này không chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan nhìn chăm chăm Hoàng tộc họ Diệp mà ngay cả Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Long cũng đang quan sát bọn họ, thậm chí ngay cả cao thủ Thần Cảnh thực lực tâm thường nhất cũng theo dõi bọn họ.

Ai cũng thấy được Hoàng tộc họ Diệp bị ba Hoàng tộc lớn khác nhắm vào. Từ đây về sau Hoàng tộc họ Diệp có thể tiếp tục tồn tại nữa không vẫn còn là ẩn số.

Diệp Giang căn răng nói: “Nếu tiền bối Thượng Quan đã chấp hết chúng tôi thì chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Nói xong anh ta ra lệnh, năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp lập tức cùng xông về phía Thượng Quan Dục.

Thượng Quan Dục khế nhấc chân lên.

Tiếp đó, mọi người chỉ thấy một bóng người biến mất tại chỗ. Khi bóng dáng của Thượng Quan Dục xuất hiện lại lần nữa thì chỉ thấy lão ta vung tay lên đấm mạnh lên người một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp.

“Oành!”

Một tiếng vang thật lớn, gã cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp phun máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.

“Oành oành oành!”

Tuy nhiên, cuộc chiến vần chưa kết thúc, ba giây tiếp theo, liên tiếp vài tiếng va chạm nặng nề vang lên sau đó ba cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đều phun máu bay ngược ra ngoài.

Đến lúc này trong tổng số năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp chỉ còn sót lại mỗi Diệp Giang.

Sắc mặt Diệp Giang trắng như tờ giấy, thấy cao thủ Hoàng tộc họ Diệp bên cạnh ai cũng phun máu bay ngược ra ngoài, anh ta càng thêm tuyệt vọng.

Chết rồi!

Hoàng tộc họ Diệp có tổng cộng năm cao thủ đến đây, bây giờ bốn cao thủ Thần Cảnh đều đã chết.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thượng Quan Dục. Ngược lại, Thượng Quan Dục rất bình tĩnh, không đi giết Diệp Giang, sau khi giết bốn cao thủ trong tích tắc liền rời khỏi võ đài.

“Cậu Thanh, cậu có cần để người sống trở về nhăn lời?”

Thượng Quan Dục cung kính nhìn Dương Thanh hỏi.

Dương Thanh không trả lời chỉ nhìn chằm chăm Diệp Giang nói: “Cút về nói cho Diệp Lâm biết, đợi sau khi tôi xử lý xong việc của mình sẽ đi Hoàng tộc họ Diệp tìm ông tat”

Diệp Giang như được đặc xá, vội vàng nói: “Tôi sẽ nói nguyên văn lời của cậu!”

Bởi vì hoảng sợ cơ thể của anh ta khẽ run.

Dù anh ta là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cũng sợ chết chứt Không cần Dương Thanh ra tay đã có người chủ động giết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp.
 
Chương 2879


Chương 2879:

Sợ là bây giờ chỉ cần Dương Thanh ra lệnh, các cao thủ của ba Hoàng tộc lớn khác sẽ cùng chạy tới Hoàng tộc họ Diệp ngay lập tức.

Diệp Giang vừa lăn vừa bò rời khỏi hiện trường, không khí đột nhiên im lặng, không ai dám nhúc nhích, mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Lúc này Thượng Quan Dục lại đi lên võ đài lần nữa, ánh mắt liếc nhìn khắp chung quanh, lạnh giọng nói: ‘Còn ai dám khiêu chiến với tôi nữa không?”

Vừa rồi, ông ta đã một mình đánh bại tất cả mọi người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ còn một mình Diệp Giang sống sót.

Một đám cao thủ có mặt ở đây trên cơ bản đều là cao thủ dưới Thần Cảnh đỉnh phong, còn ai dám ra đấu với Thượng Quan Dục nữa đây?

Nhất thời, hơn một trăm cao thủ Thần Cảnh vốn đến tham gia đấu võ thế mà lại không có ai dám tham chiến tiếp.

“Cuối cùng cho các người suy nghĩ thêm một phút nữa. Nếu vẫn chưa có ai muốn khiêu chiến thì coi như các người bỏ quyền thi đấu!”

Thượng Quan Dục bồng thốt lên lần nữa.

Cả hiện trường vẫn yên lặng không một tiếng động.

€ó người rục rà rục rịch, muốn lên võ đài đánh một trận nhưng nghĩ tới lúc nãy ngay cả cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp mà Thượng Quan Dục còn giết huống chỉ là bọn họ?

Thế là, cao thủ vốn tham gia thi đấu đành phải từ bỏ quyền tham gia.

Chớp mắt đã tới một phút.

Thượng Quan Dục bỗng lên tiếng: “Nếu vậy thì coi như các người đều tự từ bỏ quyền tham gial”

Nói xong lão ta đi tới bên cạnh Dương Thanh hơi cúi người nói: ‘Cậu Thanh, tôi nhận thua với cậu!”

Dương Thanh hờ hững nhìn Thượng Quan Dục. Lão già này quả thật rất biết điều.

Biết anh không thích lãng phí thời gian, thế là Thượng Quan Dục tự mình ra tay, dùng thủ đoạn nhanh như chớp giết bốn cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, khiến mọi người đều kinh sợ.

Sau đó lão ta lại nhận thua Dương Thanh, cứ như vậy Dương Thanh không cần tham gia đấu võ mà cũng có thể trở thành quán quân cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Long Tấn và Đoàn Diệp cũng sững sờ, lúc này trong lòng chỉ có tiếc nuối. Thượng Quan Dục làm như vậy nhất định sẽ chiếm được sự ưu ái của Dương Thanh.

Bây giờ gần như có thể xác định Dương Thanh chính là Vương của Yến Đô, việc kế thừa Đế Thôn cũng rất ổn thỏa.

Tức là từ nay về sau bên cạnh Dương Thanh sẽ có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Đế Thôn, phóng tâm mắt khắp Chiêu Châu này còn ai có thể trở thành đối thủ của Dương Thanh nữa đây?

“Nếu vậy thì xin cảm ơn tiền bối Thượng Quanl”

Dương Thanh cười ha ha nói với Thượng Quan Dục.

Thượng Quan Dục vội vàng nói: “Cậu Thanh quá nghiêm túc rồi, với thực lực của cậu, nhìn khắp Chiêu Châu này có mấy người là đối thủ của cậu? Tôi vốn chẳng phải đối thủ của cậu, cậu trở thành Vương của Yến Đô, danh xứng với thực!”

Thấy thế, Long Tấn vội vã cao giọng hô: “Chúc mừng cậu Thanh trở thành Vương của Yến Đôi!”

Đoàn Diệp cũng vội vàng nói: ‘Chúc mừng cậu Thanh trở thành Vương của Yến Đôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói không đúng lúc đột nhiên vang lên kháp khán đài: ‘Muốn trở thành Vương của Yến Đô, hãy đánh bại tôi trước đất”
 
Chương 2880


Chương 2880:

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều giật mình, bây giờ, dưới sự ủng hộ của ba Hoàng tộc lớn, không còn ai dám thách thức Dương Thanh, nhưng lúc này lại có người xuất hiện, tuyên bố muốn khiêu chiến Dương Thanh.

Dương Thanh lập tức sâm mặt, nhìn về phía bóng người già nua xuất hiện ở lối vào hội trường.

“Lưu lão quái!”

Lại lần nữa nhìn thấy Lưu lão quái, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt.

Vị đại sư cổ thuật đến từ khu vực số chín của Miêu Thành này từng bắt tay với Diệp Lâm để giết Dương Thanh, sau đó chuồn mất với Diệp Lâm khi thấy huyết mạch cuồng hóa của Dương Thanh thức tỉnh.

Lưu lão quái năm lần bảy lượt định giết Dương Thanh, bây giờ còn dám tới khiêu khích, rõ ràng lão ta rất tự tin về thực lực của mình.

Dương Thanh híp mắt: “Không ngờ ông dám chủ động đến tìm tôi, như thế cũng tốt, tôi đỡ phải tới khu vực số chín của Miêu Thành để tìm ông”.

Lưu lão quái cười lạnh: “Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang nghĩ mình mạnh lắm, đến mức không ai kiểm soát nổi cậu nữa chứ gì?”

Dương Thanh cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, nhưng so với ông, đúng là tôi rất mạnh, ít nhất tôi cũng không giống ông, sắp bị tôi giết thì lại được cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành cứu”.

Dương Thanh từng có cơ hội giết Lưu lão quái, nhưng đúng lúc anh sắp giết lão ta, một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành bỗng xuất hiện rồi hùng hổ đưa Lưu lão quái đi.

Hồi đó, tuy Dương Thanh chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh nhưng đã đánh với cao thủ Siêu Phàm Cảnh rồi.

Nhưng không ai ngờ thực lực của Dương Thanh lại tăng nhanh như thế, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ Thần Cảnh đỉnh phong, anh đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh như bây giờ.

Nhưng tốc độ tu luyện của Lưu lão quái còn nhanh hơn, một năm trước lão ta cũng chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, mà giờ đã là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Lúc này, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh bùng nổ từ người Lưu lão quái, bao phủ cả hội trường.

“Cao thủ Siêu Phàm Cảnh!”

Một cao thủ khiếp sợ nói.

Họ cứ tưởng người tham gia cuộc đấu võ ngày hôm nay chỉ đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng, nào ngờ lại có cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật.

Họ không thể xác định Lưu lão quái đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự không tâm thường của lão ta.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều có vẻ nghiêm nghị.

Với tư cách là cao thủ Hoàng tộc, họ đều biết rõ thực lực của Miêu Thành mạnh đến đâu.

Tuy Miêu Thành không phải gia tộc Cổ Võ, nhưng thực lực lại vượt xa Hoàng tộc, thậm chí mạnh hơn cả Hoàng tộc cổ xưa. Nói đúng hơn, họ năm giữa gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa.

Mười ba khu vực của Miêu Thành đều có Vực Chủ với thực lực Siêu Phàm Cảnh.

Hay nói cách khác, Miêu Thành có ít nhất mười ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên đây chỉ là số lượng thấp nhất, con số chính xác sẽ nhiều hơn.

Cho dù có gấp đôi thì Dương Thanh cũng không hề kinh ngạc.

Còn Lưu lão quái chính là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, người cứu Lưu lão quái từ tay Dương Thanh trước đó tên Hoàng Tiến, chính là Vực Chủ của khu vực số chín.
 
Chương 2881


Chương 2881:

Về sau Dương Thanh mới biết chuyện này.

Dương Thanh lạnh nhạt liếc Lưu lão quái rồi nhìn lên trời, cao giọng nói: “Diệp Lâm, cút ra đây đi!”

Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!

Nhất là các cao thủ của Hoàng tộc còn khiếp sợ hơn nữa, đương nhiên họ đã từng nghe đến tên Diệp Lâm.

Đó là nhân vật cấp tổ tiên của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng… Diệp Lâm đến thật rồi à?

Trong lúc mọi người còn đang nghỉ ngờ, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên: “Không ngờ tôi đã che giấu kỹ như thế mà vẫn bị cậu phát hiện”.

Sau khi dứt lời, Diệp Lâm lập tức xuất hiện trong hội trường.

Diệp Lâm và Lưu lão quái đứng đối diện Dương Thanh, hai người đều nhìn anh với vẻ mặt hài hước, như đang ngắm con mồi.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Không ngờ hai ông lại cấu kết với nhau, nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Chỉ dựa vào các ông có thể giết nổi tôi à?”

Sau khi anh dứt lời, khí thế của Siêu Phàm Lục Cảnh lập tức bùng nổ từ người anh.

Vào giây phút này, Diệp Lâm và Lưu lão quái đều biến sắc, với cảnh giới võ thuật của họ, đương nhiên họ có thể cảm nhận được cảnh giới của Dương Thanh.

Vài tháng trước, khi mới đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh, họ đã đánh với Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, sau cùng phải bỏ trốn vì Dương Thanh đã hoàn toàn điên cuồng do kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Giờ mới không gặp bao lâu mà cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tăng thêm ba nấc rồi.

Nếu là cao thủ Thần Cảnh thì việc này xem như bình thường, nhưng Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà thực lực cũng có thể tăng liền ba nấc, chuyện này khiến họ vô cùng kinh hãi.

“Không ngờ cậu lại mạnh đến mức này, nhưng chỉ với chút thực lực ấy, cậu nghĩ mình sẽ làm gì được hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh ư?”

Lưu lão quái nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Lâm có vẻ nghiêm nghị, sâu trong mắt còn có ý rút lui.

Dương Thanh nhìn họ với vẻ cười mà như không: “Hay chúng ta thử xem tôi có làm gì được hai ông không nhé?”

Lưu lão quái tức giận nói: “Cậu tự đòi đấy!

Lão Hoàng Chủ Diệp, tên này có gì đó quái lạ, chúng ta cùng ra tay đi!”

Diệp Lâm đáp: “Được!”

Hai người gần như lao tới chỗ Dương Thanh cùng một lúc.

Dương Thanh vần đứng im, không buồn né tránh. Anh bỗng giậm chân, luồng sức mạnh cuồng bạo lập tức lan ra từ người anh.

Dưới cú giậm này của anh, nền đất trước mặt anh xuất hiện một vết nứt dài khoảng nửa mét.

Diệp Lâm và Lưu lão quái vừa xông đến đã phát hiện vết nứt trước mặt mình, họ nhảy bật lên, vọt qua vết nứt, nhào về phía Dương Thanh.

“Cút”

Dương Thanh tức giận quát, khí thế đáng sợ lao tới chỗ họ như một thanh đao nhọn.

Ngay sau đó, Dương Thanh cũng di chuyển theo.

Bóng anh nhanh như chớp, gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã liên tục hạ gục cả Diệp Lâm lẫn Lưu lão quái.
 
Chương 2882


Chương 2882:

Bóng anh nhanh như chớp, gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã liên tục hạ gục cả Diệp Lâm lẫn Lưu lão quái.

“Rầm rầm rầm!”

Sức mạnh cuồng bạo khiến mặt đất xung quanh ba người lập tức nứt toác, cứ như tận thế Vậy.

Khí thế đáng sợ như có thể dời núi lấp biển lan khắp hội trường.

Những cái bàn ở gần võ đài nhất bị khí thế cuồng bạo này hất tung.

Trước sự khiếp sợ của mọi người, Dương Thanh dễ dàng đón được đòn tấn công của Lưu lão quái và Diệp Lâm, chuyện này khiến ai cũng sững sờ.

“Các ông chỉ có chút thực lực ấy thôi hả?”

Dương Thanh mỉm cười nguy hiểm, ngay sau khi anh dứt lời, mắt anh dần trở nên đỏ ngầu, khí thế khủng khiếp hơn nữa bất đầu lan ra từ người anh.

Khí thế ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đó khiến tim mọi người đập thình thịch.

Lưu lão quái và Diệp Lâm biến sắc, quay sang nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.

“Không ổn, rút!”

Diệp Lâm gần như không hề chần chừ, bỗng giãm mạnh chân, mượn lực đàn hồi từ mặt đất để lùi về sau nhanh như chớp.

Lúc này, thực lực Dương Thanh thể hiện ra đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Lưu lão quái và Diệp Lâm hoàn toàn không biết, một thời gian trước tại Hoàng tộc họ Phùng đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tăng vọt từ Siêu Phàm Tam Cảnh lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh chỉ trong một năm ngắn ngủi.

Thậm chí, thực lực chiến đấu của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

“Muốn chuồn? Muộn rồi!”

Thấy Diệp Lâm vừa di chuyển vừa lùi dần ra ngoài mấy chục mét, Dương Thanh nhấn mạnh chân trên mặt đất, nền đất lập tức lõm xuống thành một hố sâu, còn anh thì đã biến mất khỏi vị trí cũ.

“Uỳnh!”

Một đòn giáng xuống, Diệp Lâm như thể đã bị trọng thương, hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.

Lưu lão quái đứng bên sợ đến ngây ra, lão ta biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh nhưng vân không thể ngờ anh lại mạnh đến mức này.

Chỉ một đòn đã đánh cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm bay ra ngoài, hộc máu.

Lưu lão quái lúc này chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.

So với Dương Thanh đã đạt tới sức chiến đấu của Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thì lão ta vần còn quá yếu.

Lão ta vốn tưởng rằng khi bước vào cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh thì đã rất mạnh, nhưng thật không ngờ bản thân vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh.

Đám cao thủ Thần Cảnh tới tham dự cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đang đứng quanh đó đều đã trợn mắt há miệng, cao thủ Siêu Phàm Cảnh quả là khủng khiếp.

Vậy mà trước đó bọn họ còn dám tơ tưởng ngôi Vương của Yến Đô, giờ đây nhìn lại, đúng là nực cười.

“Bây giờ đến phiên ông!”

Ánh mắt Dương Thanh rơi xuống người Lưu lão quái, lạnh lùng nói.
 
Chương 2883


Chương 2883:

Nghe vậy, Lưu lão quái lập tức biến säc, không chút do dự phóng ngay về phía ngược lại, chạy trối chết.

Dương Thanh cười khẩy một tiếng: “Lần trước còn có cao thủ của Miêu Thành tới cứu ông, để xem lần này ai có thể cứu nổi ông đây?”

Vừa dứt lời, bóng anh đã biến mất khỏi vị trí đang đứng.

Những cao thủ Thần Cảnh tới tham dự thi đấu hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng Dương Thanh, chỉ có thể cảm nhận được một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đang bao phủ khắp nơi.

Một giây tiếp theo, bóng Dương Thanh xuất hiện trước mặt Lưu lão quái.

Sắc mặt Lưu lão quái biến đổi kịch liệt, lớn tiếng hô lên: “Dương Thanh, hai chúng ta vốn không có thù hận gì quá sâu, cậu thả cho tôi đi đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đối đầu với cậu nữa”.

Dương Thanh cười nhạt: “Giờ đã biết bản thân không phải là đối thủ của tôi thì mới nghĩ tới chuyện không đối đầu với tôi nữa à? Có điều, ông cảm thấy, với thực lực hiện nay của tôi, tôi còn sợ ông có ý đối đầu với tôi chắc?”

Sắc đỏ như máu trong mắt anh trở nên càng đậm, ý chí chiến đấu toàn thân bắt đầu khởi động, uy vũ bá đạo hệt một thiên thần đến từ chín tầng trời.

Lưu lão quái biết, Dương Thanh sẽ không buông tha cho mình, đáy mắt lão ta chợt lóe lên một tia điên cuồng, đột ngột vung cánh tay lên, một con cổ trùng dữ tợn bay vèo về phía Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nhanh chóng vận hành, huyết mạch cuồng hóa cũng được kích hoạt triệt để, một hơi thở khủng bố tràn ra từ trên người anh.

Anh nhanh nhẹn chém ra một chưởng, một luồng kình khí cực mạnh đánh bay con cổ trùng kia.

“Tà đạo! Đáng chết!”

Dương Thanh quát lên một tiếng giận dữ, ý chí võ thuật toàn thân bùng nổ, thân hình thoáng lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Lưu lão quái, vung tay đánh ra một quyền.

Sắc mặt Lưu lão quái biến đổi kịch liệt, trơ mắt nhìn năm tay Dương Thanh bay tới, lại không cách nào tránh né được.

“Uỳnh!”

Quyền này rơi ngay giữa ngực Lưu lão quái, cùng với đó là tiếng xương gấy giong giã vang lên, thân thể Lưu lão quái bay vèo ra ngoài hệt như diều đứt dây.

Ẩm!

Ngay sau đó, có một tiếng động lớn vọng tới, thân thể Lưu lão quái đã đập thật mạnh xuống đất.

Lúc này, trên trường đấu võ, chỉ còn một mình Dương Thanh đứng chấp tay.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh liên hợp lại mà vấn bị đánh trọng thương, ngã trên mặt đất chẳng khác nào con chó, đến cả sức lực bò dậy cũng không có.

Diệp Lâm dại mặt ra, tuyệt vọng nói: ‘Thua rồi sao?”

Lưu lão quái cũng ngây dại nằm đó, lẩm bẩm một mình: “Tu vi võ thuật của mình bị phế mất rồi sao?”

Nghe Lưu lão quái nói thế, Diệp Lâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng vận hành công pháp tu luyện, sau đó nhanh chóng phát hiện, mình không thể ngưng tụ một chút hơi thở võ thuật nào nữa, hiển nhiên tu vi võ thuật của mình cũng đã bị phế bỏ.

“Dương Thanh!”

Khuôn mặt Diệp Lâm trở nên dữ tợn, hãn học nhìn Dương Thanh, giận dữ hét to: ‘Mày nhất định sẽ phải trả giá đất!”
 
Chương 2884


Chương 2884:

Đáy mắt Lưu lão quái cũng tràn đầy thù hận, lão ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, nói: ‘Mày dám phế mất võ thuật của tao, đây nhất định sẽ là việc mày phải hối hận nhất đời này!”

Ánh mắt Dương Thanh lóe lên một ý muốn giết người, anh lạnh lẽo nói: ‘Các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!”

Dứt lời, bóng anh lại lần nữa biến mất.

“Huychl”

Khi anh xuất hiện, một chân đã rơi xuống ngực Diệp Lâm, vận lực trong giây lát, con ngươi Diệp Lâm đột nhiên co rút lại, ánh sáng trong đôi mắt từ từ biến mất.

Lưu lão quái trợn to mắt nhìn, sắc mặt không thể tin nổi: “Mày, mày dám giết ông ta thật à?”

Dương Thanh cười nhạt: “Không chỉ dám giết ông ta, kể cả ông, tôi cũng dám giết!”

“Không!”

Thấy Dương Thanh tung một cước về phía mình, Lưu lão quái cuống quít đến tuyệt vọng, hét lớn: “Tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật về thân thế của cậu!”

Chân Dương Thanh đã hạ xuống, thậm chí đã chạm vào ngực Lưu lão quái, nhưng câu nói vừa rồi của lão ta đã thành công kìm chân anh lại.

Nhận ra mình còn sống, Lưu lão quái hào hển thở gấp, con ngươi tràn đầy sợ hãi.

Lão ta chưa từng tưởng tượng ra, có một ngày mình sẽ bị người dẫm đạp dưới chân như một con kiến, thậm chí một cước của đối phương đã đủ giết chết mình.

Dương Thanh lạnh lẽo nói với lão ta: ‘Nếu ông dám lừa gạt tôi, tôi sẽ khiến ông nếm thử thế nào là sống không băng chết!”

Giọng nói của anh lạnh buốt như băng, Lưu lão quái chợt cảm thấy buốt giá tận xương tủy, người cứ run lên.

Lão ta vội vã tỏ thái độ: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không dám lừa gạt cậu!”

Nay cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô vấn chưa hoàn toàn kết thúc, bốn phía đều có người, dĩ nhiên Dương Thanh sẽ không để Lưu lão quái nói ra thân thế của anh tại nơi như thế này.

Giờ đây Lưu lão quái đã mất sạch võ thuật, dù giữ lại cái mạng của lão ta cũng sẽ không gây nên sóng gió gì.

Dương Thanh đảo mắt nhìn khắp chốn một lượt, sau đó lạnh lùng cất tiếng: “Còn ai muốn đánh với tôi một trận?”

Anh vừa nói xong, khắp chốn chìm trong tĩnh mịchl Nếu không phải vừa chính mắt chứng kiến sức mạnh của Dương Thanh, có lẽ bọn họ còn có thể tự tin tham dự cuộc đấu, nhưng giờ đây, ngay cả khi hai cao thủ Siêu Phàm Gảnh liên hợp lại cũng không phải đối thủ của Dương Thanh thì những con tép chỉ có thực lực Thần Cảnh như bọn họ có tư cách gì mà đòi đánh một trận với Dương Thanh?

“Nếu không còn ai, vậy tôi tuyên bố, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đến đây là kết thúc! Từ nay về sau, tôi chính là Vương của Yến Đô, thành lập một trật tự võ thuật mới cho Yến Đô này, ai không tuân theo, giết không tha!”

Dương Thanh chắp tay sau lưng, cao giọng nói.

“Chúc mừng cậu Thanh lên ngôi Vương của Yến Đôi”

Thượng Quan Nhu tươi cười vui vẻ, đứng lên nói.

Long Tấn lập tức học theo: ‘Chúc mừng cậu Thanh lên ngôi Vương của Yến Đô!”

“Chúc mừng cậu Thanh lên ngôi Vương của Yến Đôi”

Hiện trường tràn đầy những tiếng hoan hô vang dội, cuộc tranh ngôi Vương của Yến Đô rốt cuộc đã kết thúc.
 
Chương 2885


Chương 2885:

Đối với Dương Thanh, chuyện cần làm sau đó chính là kế thừa Đế Thôn trong truyền thuyết, lấy được Đế Trượng, cứu Mã Siêu.

Tin Dương Thanh đánh bại Diệp Lâm và Lưu lão quái, trở thành Vương của Yến Đô nhanh chóng lan khắp Chiêu Châu, khiến vô số người khiếp sợ.

Lúc này, Dương Thanh đã đưa Lưu lão quái bị phế võ công đến dinh thự Vân Phong.

“Nói! Ông biết những gì về thân thế của tôi rồi?”

Dương Thanh ngồi trên ghế sofa, nhìn Lưu lão quái từ trên cao.

Lưu lão quái hỏi: “Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ chừa cho tôi một con đường sống chứ?”

Dương Thanh híp mắt: “Vậy phải xem tin tức mà ông nói cho tôi biết có đáng giá bằng mạng sống của ông không”.

Lưu lão quái cắn răng: “Nếu tôi nói cho cậu biết tin tức rất quan trọng với cậu, nhưng cậu vẫn bảo nó không đáng giá bằng mạng sống của tôi thì sao? Trừ khi cậu đồng ý sẽ thả tôi đi thì tôi mới nói”.

Một luồng khí thế đáng sợ bỗng bao phủ lấy Lưu lão quái.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông nghĩ bây giờ ông có tư cách bàn điều kiện với tôi à? Tôi cho ông một phút để suy nghĩ, hoặc ông nói tin tức mà tôi muốn biết, hoặc một phút nữa, tôi sẽ giết ông!”

Lưu lão quái vô cùng tức giận, lão ta là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, đã bao giờ chịu nhục như thế đâu cơ chứ?

Bây giờ lão ta lại bị một thanh niên chưa đây ba mươi tuổi phế võ công, ngay cả mạng sống cũng nằm trong tay đối phương.

Nhưng lão ta cũng hiểu, nếu nói thì còn con đường sống, chứ nếu không nói, có lẽ lão ta sẽ bị giết ngay.

Ngay cả Hoàng Chủ tiền nhiệm có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp cũng đã bị Dương Thanh giết rồi.

Với ân oán giữa lão ta và Dương Thanh, có lẽ Dương Thanh sẽ không hề do dự khi giết lão ta mất.

Nghĩ đến đây, lão ta lên tiếng: “Được, tôi nói!”

Dương Thanh không đáp, chờ Lưu lão quái tiết lộ thân thế của mình.

Lưu lão quái nghiêm nghị nói: “Cậu cũng đã biết cậu có huyết mạch cuồng hóa, nhưng chắc chắn cậu không biết huyết mạch cuồng hóa chỉ được truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, hay nói cách khác, chỉ phụ nữ mới được thừa kế huyết mạch đó”.

Dương Thanh nhíu mày: “Chắc ông biết rõ nếu dám lừa tôi, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào”.

Lưu lão quái nói tiếp: “Cậu là đàn ông nhưng lại có huyết mạch cưồng hóa, chỉ có một khả năng, đó chính là huyết mạch cuồng hóa của cậu xuất hiện do việc thay máu chứ không phải di truyền”.

“Đối với người tu luyện, nếu bảo huyết mạch cuồng hóa là loại huyết mạch nghìn năm khó gặp thì cũng không ngoa, thế nên chỉ những người rất quan trọng với cậu mới chịu đổi nó cho cậu thôi”.

“Rất có thể đó chính là mẹ cậu”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.

Anh đã điều tra rất lâu về huyết mạch cuồng hóa, nhưng vấn không tìm được tin tức nào có liên quan.

Nhưng bây giờ Lưu lão quái lại nói, huyết mạch cuồng hóa trong người anh được hình thành sau này.

Chẳng lẽ đúng là như thế chắc?

Lưu lão quái nói tiếp: “Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cũng có thể một người khác có quan hệ máu mủ với cậu đã chuyển huyết mạch cuồng hóa cho cậu”.
 
Chương 2886


Chương 2886:

“Trừ chuyện đó ra, tôi còn có thể nói cho cậu biết, gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa đã bị xóa sổ từ trắm năm trước rồi. Sở dĩ gia tộc này bị tiêu diệt cũng vì có người nhòm ngó huyết mạch cuồng hóa”.

“Để giữ lại huyết mạch cuồng hóa, gia tộc này đã chiến đấu với đối phương, sau cùng bị xóa sổ, bây giờ xem ra, lúc trước họ cũng không bị tiêu diệt hoàn toàn, bằng không đã không bảo tôn được huyết mạch cuồng hóa hoàn hảo như thế”.

Dương Thanh lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ông nói gia tộc này đã bị tiêu diệt từ trăm năm trước? Rốt cuộc ai đã làm chuyện này?”

Cho dù Lưu lão quái nói thật hay nói dối, Dương Thanh vẫn thà tin vào nó còn hơn.

Một khi Lưu lão quái nói đúng, gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa này sẽ có quan hệ máu mủ với anh.

Nếu sau này có cơ hội, chắc chän anh sẽ báo.

thù rửa hận cho họ.

Lưu lão quái lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết gia tộc có được huyết mạch cuồng hóa vào trăm năm trước là gia tộc Cổ Võ, nhưng sau khi gia tộc đó bị tiêu diệt, có người đã cố gắng dìm tin tức này xuống, các gia tộc Cổ Võ khác không được phép nhắc đến gia tộc này”.

“Có lẽ chỉ chủ của các gia tộc Cổ Võ mới biết nhiều hơn về gia tộc đó thôi”.

Sắc mặt Dương Thanh lạnh lùng đến cực điểm, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Anh vấn luôn không biết gì về thân thế của mình, chỉ biết mẹ anh – Dương Tuyết Nhạn không phải người bình thường, với thân phận và địa vị bây giờ, anh vẫn không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến bà ấy.

Nhưng sau khi nghe Lưu lão quái nói xong, có vẻ Dương Thanh đã hiểu được một số chuyện, có lẽ mẹ anh đến từ gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa bị xóa sổ từ trăm năm trước kia.

Có lẽ bà ngoại anh chính là người duy nhất còn sống của gia tộc đó, sau đó mẹ anh thừa kế huyết mạch cuồng hóa, đến khi anh ra đời thì lại chuyển huyết mạch cuồng hóa cho anh.

Có lẽ những người biết về huyết mạch cuồng hóa đều biết nó chỉ được di truyền cho nữ.

Thế nên sau khi Dương Tuyết Nhạn chuyển huyết mạch cuồng hóa cho Dương Thanh, người khác sẽ rất khó phát hiện ra chuyện này.

Dương Thanh còn biết, tin tức anh sở hữu huyết mạch cuồng hóa vẫn chưa bị truyền đi, bằng không bây giờ anh sẽ gặp nguy hiểm.

Trăm năm trước, gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa kia bị tiêu diệt cũng vì có người nhòm ngó huyết mạch cuồng hóa. Nếu bây giờ đám người đó biết anh có huyết mạch cuồng hóa, chắc chăn họ sẽ không bỏ qua cho anh.

Nghĩ đến đây, Dương Thanh rất lo lắng.

Anh lại nhìn về phía Lưu lão quái, lạnh lùng nói: “Trừ ông ra, còn ai biết tôi có huyết mạch cuồng hóa không?”

Lưu lão quái thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra, Dương Thanh đang lo chuyện mình có huyết mạch cuồng hóa sẽ bị lộ.

Nghĩ đến đây, Lưu lão quái phá lên cười: “Dương Thanh, không ngờ cậu cũng có lúc sợ đấy”.

“Tôi đã nói đủ rồi, về việc còn ai biết cậu có huyết mạch cuồng hóa, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu”.

“Đương nhiên tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ không tiết lộ tin tức này, tôi chỉ muốn được sống. Nếu tôi nói cho cậu biết, chắc chắn cậu sẽ giết tôi và cả những người biết chuyện cậu có huyết mạch cuồng hóa kia”.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt: “Ông đang tìm đến cái chết đấy!”

Lưu lão quái cười lạnh, không hề sợ hãi: “Nếu cậu giết tôi, tôi đảm bảo tin tức cậu sở hữu huyết mạch cuồng hóa sẽ lan khắp Chiêu Châu, đến khi đó, chắc chăn những thế lực đã tiêu diệt gia tộc kia vào trăm năm trước sẽ không bỏ qua cho cậu”.
 
Chương 2887


Chương 2887:

“Chắc bây giờ cậu đang muốn báo thù rửa hận chứ gì? Nhưng nếu tin tức cậu sở hữu huyết mạch cuồng hóa bị lộ ra, đừng nói là báo thù, ngay cả mạng sống cũng khó giữ”.

Lúc này, Lưu lão quái đã không còn chút sợ hãi, cười ha hả nói: “Dương Thanh, giờ đây chắc chăn cậu rất muốn giết tôi đúng không? Nhưng cậu lại không dám, vì nếu tôi mà chết thì chuyện cậu có huyết mạch cuồng hóa sẽ truyền đi khắp Chiêu Châu”.

Ánh mắt Dương Thanh đã lạnh buốt như băng, Lưu lão quái cứ thao thao bất tuyệt, anh chỉ lằng lặng nghe.

Mãi đến khi lão ta nói xong, Dương Thanh mới lạnh giọng hỏi: “Vậy nên, ông cho rằng, đe dọa tôi như vậy thì tôi không dám giết ông à?”

Lưu lão quái cười nhạt: ‘Cậu dám giết tôi sao?”

Dương Thanh không trả lời mà dùng hành động thực tế để đáp lại lão ta, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trên người anh tràn ra, bao phủ lấy Lưu lão quái.

Thấy vậy, sắc mặt Lưu lão quái lập tức biến đổi, cả giận quát: “Dương Thanh, cậu định làm gì?”

“Bộp!”

Bóng Dương Thanh hóa thành một vệt mờ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lưu lão quái, vươn một tay chộp lấy cổ lão ta, giờ khắc này, Lưu lão quái cảm thấy đến hô hấp cũng thật khó khăn, nồi sợ hãi nhanh chóng lan khắp người.

Cánh tay Dương Thanh hơi vận lực, Lưu lão quái bị anh nhấc bổng lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía lão ta, lạnh lẽo nói: “Khi tôi mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thì đã đối đầu với Vương tộc, khi tôi vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh đã dám đứng ở vị trí đối lập với Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí chỉ với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đã dám xông vào Hoàng tộc họ Diệp, suýt thì giết chết một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm, ngay cả trước đó, ông cùng lão ta bắt tay nhau mà vấn suýt mất mạng trong tay tôi.

“Mà nay, võ thuật của tôi đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu phát huy toàn lực thì có thể ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi, ngay cả Hoàng tộc cổ xưa tôi còn chảng để vào mắt, ông cho rằng, tôi còn sợ ông tiết lộ tin tôi có huyết mạnh cuồng hóa ra ngoài sao?”

Con ngươi Lưu lão quái tràn đầy khủng hoảng, trong kinh sợ còn có đôi chút khẩn cầu.

Nay, tuy lão ta đã mất sạch võ thuật, nhưng chỉ cần có thể sống sót, lão ta sẽ có cách để khôi phục nền tảng võ thuật của mình, bắt đầu tu luyện lại, dù không thể trở về trạng thái cao nhất nhưng chí ít cũng có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh, so với người trong Chiêu Châu cũng coi như cao thủ hàng đầu rồi.

Nhưng nếu đã chết, thì mọi sự đều kết thúc.

Dương Thanh tăng lực bàn tay, lớn tiếng hỏi: “Cho ông cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết, trừ ông ra, còn ai biết tin tôi sở hữu huyết mạch cuồng hóa nữa?”

“Uỳnh!”

Dương Thanh vừa dứt lời, thân thể Lưu lão quái đã bị ném văng ra ngoài, nặng nề nện vào vách tường, nháy mắt, tường sập.

Lưu lão quái giấy giụa bò ra khỏi đống đổ nát, mặt đầy máu tươi.

“Tôi chỉ lừa cậu thôi, trừ tôi ra, không còn ai biết cậu có huyết mạch cuồng hóa cả. Tôi chỉ muốn lấy điều này đe dọa lừa gạt cậu, để kiếm lấy một đường sống. Cầu xin cậu rộng lượng, tha cho tôi một lần đi, từ nay về sau tôi sẽ là con chó trung thành nhất dưới chân cậu, chỉ cần cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó”.

Lưu lão quái quỳ rạp trên mặt đất, thấp thỏm cầu xin.

Sắc mặt Dương Thanh âm trầm tột đỉnh, anh nheo mắt nói: “Ông có biết, nếu để tôi phát hiện ra ông dám lừa gạt tôi thì hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”

Lưu lão quái vội vàng nói: “Tôi thật sự không lừa cậu, nếu cậu không tin tôi thì có thể tạm thời giam lỏng tôi lại, nếu có người tiết lộ tin tức về huyết mạch cuồng hóa của cậu thì lúc đó khiến tôi sống không bằng chết cũng chưa muộn”.
 
Chương 2888


Chương 2888:

Dương Thanh có thể nhìn ra, lần này Lưu lão quái đã thật sự sợ hãi, không dám nói dối.

Anh chỉ im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Phùng Giai Di đứng bên cạnh đã trợn tròn mắt nhìn, cô ta không biết Dương Thanh đi tham gia cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Tuy Lưu lão quái đã mất sạch tu vi võ thuật nhưng Phùng Giai Di có thể cảm nhận được, lão già này vốn là một cao thủ hàng đầu, vậy mà giờ đây lại quỳ rạp xuống như một con chó hấp hối, van xin sự khoan dung của Dương Thanh.

Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới lên tiếng: “Gần đây, tình hình mười ba khu vực của Miêu Thành thế nào? Mỗi vị chủ vực của một khu vực có thực lực ở cấp bậc nào? Trừ mười ba vị chủ vực của mười ba khu vực trong Miêu Thành, có còn cao thủ nào mạnh hơn không?”

Lưu lão quái vội vàng thưa: “Mười ba khu vực của Miêu Thành được xếp hạng theo thực lực tổng hợp, trong đó, khu vực số mười ba là yếu nhất, thực lực của chủ vực ở cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, khu vực số một có thực lực cực mạnh, chủ vực có cảnh giới võ thuật lên tới Siêu Phàm Bát Cảnh”.

“Ngoài ra, thực lực mạnh nhất là phủ thành chủ, thành chủ có thực lực mạnh nhất, còn về chuyện thực lực của thành chủ Miêu Thành mạnh cỡ nào, ngay cả các chủ vực của mười ba khu vực trong Miêu Thành cũng không biết rõ’.

“Nhưng có thể khẳng định một điều răng, ngay cả chủ vực của khu vực số một cũng không phải là đối thủ của thành chủ, bên cạnh thành chủ còn có bốn vị cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

“Nghe đồn rằng, thực lực của thành chủ đã tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh”.

Nghe Lưu lão quái nói xong, sắc mặt của Dương Thanh trở nên hết sức nặng nề.

Anh biết thực lực của Miêu Thành rất mạnh, cao thủ Siêu Phàm Cảnh đông đúc vô cùng, nhưng vấn không ngờ răng, Miêu Thành lại có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến thế, thậm chí có thể vị thành chủ của Miêu Thành đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh, một cảnh giới mới chỉ nghe nói đến trong truyền thuyết.

Siêu Phàm Cửu Cảnh chính là thực lực cao nhất ở Chiêu Châu này rồi.

Xem ra, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng chưa chắc đã mạnh được như Miêu Thành.

Lưu lão quái vội hỏi: ‘Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì mình biết, cậu có thể tha cho tôi một đường sống không?”

Dương Thanh không trả lời vấn đề này mà lại hỏi: ‘Hoàng Tiến là chủ của khu vực số chín sao?

Cảnh giới võ thuật của ông ta là cấp nào? Ông ta có quan hệ gì với ông?”

Lưu lão quái sửng sốt một chút, như thể không ngờ Dương Thanh lại hỏi đến mối quan hệ giữa lão ta và Hoàng Tiến.

Lão ta bỗng nhớ lại, trước đây, khi Dương Thanh mới tới cấp bậc bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã từng suýt chút nữa thì giết chết lão ta, cuối cùng, may nhờ Vực Chủ khu vực số chín là Hoàng Tiến xuất hiện cứu lão ta đi, lão ta mới được sống sót.

Dương Thanh đang muốn tới tìm Hoàng Tiến để báo thù sao?

Suy nghĩ một lát, lão ta mới lên tiếng: “Hoàng Tiến là chủ khu vực số chín, nay đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, tôi với cậu ta học cùng một thầy, cậu ta là sư đệ của tôi”.

Dương Thanh gật đầu: “Thì ra là thết”

Nói vậy thì lần trước Hoàng Tiến tới cứu Lưu lão quái khỏi tay anh cũng do nể tình đồng môn.

Đối với Hoàng Tiến, Dương Thanh không căm thù gì nhiều, dẫu sao khi đó, thực lực của anh còn thua xa ông ta, nhưng Hoàng Tiến vẫn không xuống tay dồn anh vào chỗ chết.

Bằng không, anh đã sớm mất mạng về tay ông ta rồi.
 
Chương 2889


Chương 2889:

Dương Thanh nhìn Lưu lão quái nói: “Được rồi, những gì cần biết tôi cũng đã biết, giờ ông muốn trăn trối điều gì thì nói nhanh đi, rồi tôi tiễn ông nốt chặng đường cuối cùng!”

Nghe vậy, Lưu lão quái lập tức hốt hoảng, sợ hãi kêu: “Tôi đã nói cho cậu hay nhiều tin tình báo như vậy mà cậu vẫn không chịu tha cho tôi sao?”

Dương Thanh bình thản nói: “Tôi chưa bao giờ bỏ qua cho bất cứ kẻ nào từng muốn giết tôi, lần trước ông đã liên hợp với Diệp Lâm để giết tôi, nếu không nhờ tôi kịp thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa thì chỉ e đã sớm mất mạng trong tay các người rồi”.

“Lần này, các người lại bắt tay với nhau lần nữa, nếu không phải võ thuật của tôi đã đột phá thì hẳn cũng đã chết rồi”.

“Nếu tôi còn cho ông một cơ hội, đợi ngày sau ông lại tìm được thời cơ báo thù, vậy chẳng phải còn sẽ tới giết tôi sao? Nếu đã thế, dựa vào đâu mà đòi tôi tha cho một cao thủ có khả năng giết hại tôi trong tương lai?”

Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật của cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã tràn ra từ trên người Dương Thanh.

Lưu lão quái đã hoàn toàn luống cuống: “Cậu không thể giết tôi!”

Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sắc bén, vung tay đánh về phía Lưu lão quái.

“Uỳnh!”

Một chưởng võ xuống trán Lưu lão quái, sắc mặt lão ta lập tức cứng đờ, ánh mắt dần tan rã, thân thể đổ rầm xuống đất, chết không nhắm mắt.

Thủ đoạn của Dương Thanh rất dứt khoát, ngay cả Phùng Giai Di cũng ngây người nhìn, anh nói giết là giết, quan trọng nhất là, Lưu lão quái chính là cao thủ của Miêu Thành, sư đệ lão ta còn là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, chủ khu vực số chín của Miêu Thành nữa.

Phùng Giai Di bỗng nhìn Dương Thanh, hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh sao?”

Vừa rồi, ngay trước mặt Phùng Giai Di, Lưu lão quái đã nói cho Dương Thanh những tin tức về khu vực số chín của Miêu Thành, đồng thời còn nói ra cả tin tức về huyết mạch cuồng hóa của Dương Thanh nữa.

Dương Thanh bình thản nhìn về phía Phùng Giai Di, nói: “Tôi cho rằng cô sẽ không tiết lộ cho người khác! Dù cô thực sự tiết lộ bí mật của tôi ra ngoài thì cũng coi như đáng đời tôi”.

Tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với Phùng Giai Di nhưng chỉ qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh lại có thể nhận ra nhân phẩm của cô ta thế nào.

Vì thế, anh hoàn toàn không hề lo Phùng Giai Di sẽ tiết lộ bí mật của mình ra ngoài.

Đương nhiên, dù thực sự tiết lộ thì cũng đã sao?

Đúng như những lời Dương Thanh mới nói với Lưu lão quái, khi anh mới chỉ tới Thần Cảnh đỉnh phong, anh đã dám đương đầu với Vương tộc, mới bước chân vào Siêu Phàm Cảnh đã có gan đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác của Hoàng tộc.

Nay cảnh giới võ thuật của anh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, sức chiến đấu ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, một khi cao thủ Bát Cảnh không ra tay, ai có thể đấu lại anh?

“Giờ anh định thế nào?”

Phùng Giai Di không tiếp tục đề tài vừa rồi mà nghiêm nghị hỏi sang chuyện khác.

Dương Thanh lắc đầu: “Tôi cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, chỉ có thể tiếp tục chờ, đợi đến khi cao thủ của Đế Thôn đến tìm tôi thôi”.

Anh chỉ biết, nghe đồn rằng, chỉ ai trở thành ‘ Vương của Yến Đô mới có tư cách kế thừa Đế Thôn, nhưng những tin tức thật sự về Đế Thôn lại không có ai hay biết.

Lần này, anh chủ động tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, đồng thời giật được vị trí quán quân, trở thành Vương của Yến Đô.
 
Chương 2890


Chương 2890:

Tiếp theo, dường như anh chỉ có thể chờ đợi.

“Truyền thuyết về Đế Thôn luôn có khá nhiều, nhưng những tin tức tình báo thật sự có liên quan đến Đế Thôn lại không thấy có gì”.

Phùng Giai Di bỗng lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc lại: “Từ trăm năm trước, dựa theo yêu cầu của người kia, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc không được bước nửa bước vào Yến Đô, nhưng hôm nay, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc đã nhan nhản khắp Yến Đô rồi, mà vẫn không gặp bất cứ chuyện gì”.

“Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, mà truyền thuyết này rất có thể chỉ là một câu chuyện mà người xưa nghĩ ra, mục đích thực sự là để bảo vệ Yến Đô, không bị những gia tộc đứng đầu xâm lấn”.

“Thực tế, không hề có Đế Thôn gì, hết thảy đều chỉ là truyền thuyết mà thôi”.

Nghe Phùng Giai Di nói đến đó, sắc mặt Dương Thanh trở nên khó coi, anh đã gửi gắm mọi hi vọng vào Đế Trượng, bởi chỉ có thể lấy được Đế Trượng mới cứu được Mã Siêu.

Nhưng nếu quả như lời Phùng Giai Di vừa nói thì chẳng phải có nghĩa là, Đế Thôn không hề tồn tại, cho nên Đế Trượng cũng chỉ là thứ được tưởng tượng ra.

Không có Đế Trượng, Mã Siêu phải làm sao.

đây?

Hơn nữa, vị cao thủ áo đen từng gặp ở Hoàng tộc họ Phùng kia từng nói với Dương Thanh chắc như đỉnh đóng cột rằng lấy được Đế Trượng có thể cứu Mã Siêu, vậy chẳng lẽ, đối phương cũng đang lừa mình sao?

Mà nếu truyền thuyết là thật, Phùng Giai Di cũng vừa nói đó thôi, trăm năm trước, người kia đã lập ra một quy định, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc không được bước chân vào Yến Đô nửa bước.

Nhưng giờ đây, khắp nơi đều có cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc, mà bọn họ vẫn nhởn nhơ bình an, việc này phải giải thích thế nào?

“Đương nhiên, tôi cũng chỉ suy luận thế mà thôi, còn về chuyện Đế Thôn có tồn tại hay không, như anh đã nói, hiện nay chúng ta không có bất kì tin tức thật nào về Đế Thôn cả, cho nên chỉ có thể đợi”.

“Chúng ta không ngại chờ, nhưng Mã Siêu lại không thể chờ được lâu như vậy, hôm nay đã là ngày thứ ba, vị cao thủ áo đen kia đã nói, phong ấn chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất là bảy ngày”.

“Vậy có nghĩa là, trong vòng bảy ngày, chúng ta phải tìm được biện pháp cứu cậu ấy, bằng không, cậu ấy thực sự sẽ gặp nguy hiểm!’.

Phùng Giai Di nặng nề nói.

Những chuyện này, sao Dương Thanh lại không biết? Nhưng giờ đây đâu còn biện pháp gì có thể cứu được Mã Siêu?

Chẳng lẽ anh cứ phải ngồi đây chờ đến ngày thứ bảy, chờ cái chết đến với Mã Siêu?

Nếu như đến ngày thứ bảy lại vẫn không có được Đế Trượng thì phải làm sao?

Dương Thanh nghiêm túc nói: “Cô nói rất phải, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng Đế Thôn không hề tồn tại, một khi đó là sự thật, chúng ta phải có biện pháp khác cứu Mã Siêu”.

Nhưng, những thần y mà anh biết, một là Ngải Lâm, một là Phùng Tiểu Uyển.

Nay Ngải Lâm đã bị Phùng Chí Viễn giấu đi, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An cũng bị đưa đi rồi, cho đến giờ này anh vẫn chưa tìm được tung tích họ.

Nghĩ tới đây, anh bèn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói tràn ngập tang thương vang lên: “Gặp phải chuyện khó?”

Dương Thanh lên tiếng: “Sư phụ, đúng là con đang gặp phải việc khó, muốn hỏi ý người”.

“Là chuyện về Đế Thôn nhỉ?”
 
Chương 2891


Chương 2891:

Giọng nói đầy tang thương của Vô Danh truyền đến.

Dương Thanh thưa vâng rồi nói: ‘Người anh em của con là Mã Siêu có mang trong mình máu tổ của gia tộc Bách Lý, lại bị Thị Huyết Châu chủ động tiến vào cơ thể, nay Thị Huyết Châu đã được một cao thủ áo đen đeo mặt nạ vàng phong ấn trong cơ thể cậu ấy rồi”.

“Nhưng đối phương nói, phong ấn chỉ có thể duy trì được bảy ngày, trong bảy ngày này, phải tìm cách lấy được Đế Trượng, có Đế Trượng mới có thể hút Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu ra, như vậy Mã Siêu mới có thể thoát chết”.

“Một khi quá thời hạn này mà còn chưa lấy được Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu, Mã Siêu sẽ hoàn toàn bị Thị Huyết Châu nuốt mất ý chí, cuối cùng sẽ phải nổ tung cả người mà chết”.

“Con đã chủ động tổ chức cuộc thi đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, nay đã trở thành Vương _ của Yến Đô rồi, nhưng vẫn không có bất kì tin tức gì về Đế Thôn cả. Con gọi điện cho sư phụ muốn hỏi một chút, rốt cuộc Đế Thôn có thực sự tồn tại hay không ạ? Hay Đế Thôn chỉ là một truyền thuyết mà trăm năm trước, người kia đã tạo ra để làm các thế lực mạnh phải dè chừng, nhäm bảo vệ Yến Đô không bị các Hoàng tộc khác xâm lấn?”

Vô Danh vần luôn yên lặng nghe Dương Thanh nói xong mới lên tiếng hỏi: ‘Cho nên, giờ con đang nghi ngờ sự tồn tại của Đế Thôn?”

Dương Thanh thưa: “Vâng, con không cách nào xác định truyền thuyết về Đế Thôn có phải là thật hay không, mà hiện nay con lại đang rất cần Đế Trượng để cứu người, con đã rơi vào đường cùng, nên mới nhờ sư phụ chỉ điểm”.

Đầu bên kia, Vô Danh trầm mặc đủ mười giây rồi bồng lên tiếng: “Đợi! Bây giờ con chỉ có một lựa chọn, đó là tiếp tục đợi, đợi đến khi cao thủ của Đế Thôn xuất hiện”.

Dương Thanh sửng sốt, ngay sau đó anh hiểu ra, tuy Vô Danh chưa khẳng định với anh rằng Đế Thôn có tồn tại hay không, nhưng ông cụ lại bảo anh tiếp tục chờ, đây cũng là một cách gián tiếp nói cho Dương Thanh đáp án cuối cùng.

“Cảm ơn sư phụ, con đã biết nên làm thế nào rồi”.

Dương Thanh lập tức mừng rỡ, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng rốt cuộc đã biến mất.

Chỉ cần Đế Thôn thật sự tồn tại, vậy thì Mã Siêu có hi vọng cứu được rồi.

Chỉ có điều, ngay khi anh còn đang vui sướng, Vô Danh đã lên tiếng nhắc nhở: “Con chớ nên vui mừng quá sớm, có một số việc, chưa chắc sẽ như con mong muốn đâu!”

Lời của Vô Danh khiến lòng Dương Thanh nảy sinh chút lo lăng, nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy thì hẳn phải có nguyên do riêng của ông cụ.

Chỉ có một điều khiến Dương Thanh vô cùng nghỉ hoặc, rõ ràng sư phụ bảo anh chờ cao thủ của Đế Thôn tới nhưng lại nói thêm, mọi chuyện chưa chắc đã được như anh mong muốn.

“Sư phụ, ý của người là, người Đế Thôn không giống như trong truyền thuyết nói đến, dù con có trở thành Vương của Yến Đô, bọn họ vẫn sẽ không chịu nghe theo lời con?”

Dương Thanh bèn hỏi.

Vô Danh đáp: ‘Về Đế Thôn, ta cũng không biết nhiều, có rất nhiều chuyện còn cần con tự mình chậm rãi tìm kiếm đáp án, vậy thôi, cứ thế nhé’.

Nói xong, Vô Danh liền cúp điện thoại.

Sắc mặt Dương Thanh trở nên nặng nề, lời sư phụ vừa nói khiến anh cảm nhận một mối nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.

Một khi anh không thể khống chế được Đế Thôn, chỉ e sẽ khiến cho toàn bộ thế giới phải đối mặt với một mối nguy cực lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom