Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2811


Chương 2811:

Rất nhiều người không ngờ lễ sắc phong Mã Siêu lại trở thành cuộc tranh đấu giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Phùng Hoàng vẫn rất thản nhiên, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng ai cũng hiểu giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ có một bên bị loại khỏi trung tâm quyền lực.

Sự thật chỉ có một, lời nói của Phùng Chí Viễn và Phùng Chí Ngạo hoàn toàn trái ngược nhau, thế nên trong hai bên, chắc chắn có một người đang nói dối.

Dương Thanh không khỏi nhíu mày, anh cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng tới giờ vẫn chỉ là tranh chấp giữa hai anh em Phùng Chí Viễn và Phùng Chí Ngạo, chứ không còn việc gì khác.

Nhưng trước đó, khi tìm anh nói chuyện, Phùng Chí Viễn đã thể hiện rõ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Bằng không, tại sao Phùng Chí Viễn lại dặn anh phải bảo vệ Mã Siêu cẩn thận chứ?

Đúng lúc này một khí thế đáng sợ bổng bao phủ Hoàng tộc họ Phùng.

Trong mắt Phùng Chí Viễn lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đến rồi ư?”

Ngay sau đó, một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào bỗng xuất hiện ở Hoàng tộc họ Phùng.

Gần như cùng lúc đó, Dương Thanh cũng xuất hiện trên đài sắc phong, tuy anh không biết lão già này là ai, nhưng anh đã cảm nhận được khí thế rất mạnh từ lão ta.

Trước đó Phùng Chí Viễn đã nhờ anh đồng ý bảo vệ Mã Siêu.

Dương Thanh có linh cảm, mối nguy hiểm của Mã Siêu sẽ đến từ lão già này.

“Ông là ai?”

Phùng Hoàng đang ngồi trên ngai vàng nhìn lão già, lạnh lùng hỏi.

Ngay cả Phùng Hoàng cũng cảm nhận được khí thế ngang ngửa với mình từ phía đối phương.

Hay nói cách khác, thực lực của đối phương cũng đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh rồi.

Đến giờ người của Hoàng tộc họ Phùng mới hoàn hồn, ai cũng nhìn lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào kia bằng ánh mắt kinh hãi.

Lão già tóc bạc không quan tâm đến Phùng Hoàng, bỗng nhìn Mã Siêu bằng ánh mắt sắc bén.

Vào giây phút này, Mã Siêu chỉ thấy người lạnh toát, như rơi xuống hố băng, anh ta có thể cảm nhận được đối phương đến vì mình.

Mã Siêu hỏi: “Anh Thanh, ông ta là ai thế?”

Lão già tóc bạc vừa xuất hiện, Dương Thanh đã đi tới bên cạnh anh ta, anh ta đoán chắc Dương Thanh biết gì đó.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định đối phương nhắm vào cậu, bố cậu đã nhờ tôi bảo vệ cậu”.

Mã Siêu ngơ ngác, vô thức nhìn về phía Phùng Chí Viễn, nhưng khi quay sang, anh ta mới phát hiện Phùng Chí Viễn đang ngồi đó đã biến mất rồi.

Dương Thanh cũng nhìn sang, khi thấy Phùng Chí Viễn không còn ở đó nữa, anh không khỏi nhíu mày.

Tuy anh tin Phùng Chí Viễn nhưng cũng không tin hẳn, đến giờ ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc Phùng Chí Viễn là người thế nào.

Bây giờ, Phùng Chí Viễn bỗng dưng biến mất, chuyện này khiến anh thấy bất an.

Lúc này, lão già tóc bạc kia đã phóng khí thế ra, sát khí mãnh liệt khóa chặt lấy Mã Siêu.

“Cậu hãy tìm cơ hội rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng!”

Dương Thanh hơi nhích chân, chắn trước Mã Siêu, nghiêm nghị nói.
 
Chương 2812


Chương 2812:

Mã Siêu không trả lời, nhưng vẻ kiên định trong mắt đã cho thấy thái độ lúc này của anh ta.

Anh ta có thể cảm nhận được sát khí của lão già tóc bạc kia với mình, cũng hiểu sự mạnh mẽ của đối phương, nếu anh ta đi, Dương Thanh sẽ đối phó kiểu gì chứ?

“Giết!”

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói, ngay sau đó bỗng biến mất tăm.

Khí thế của Dương Thanh lập tức chạm đến đỉnh điểm, phép hô hấp tầng sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa đã nâng thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh của anh lên Siêu Phàm Thất Cảnh trong nháy mắt.

Anh giơ tay đánh một đòn vào khoảng không, không hề do dự.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, tay lão già tóc bạc và nắm đấm của Dương Thanh va vào nhau.

Dương Thanh chỉ cảm thấy tay mình như sắp gãy đến nơi, sức mạnh đáng sợ bắt đầu lan từ nắm đấm của anh ra khắp người.

Họng Dương Thanh ngòn ngọt, không sao kìm nổi nữa, anh hộc máu, cơ thể bay ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất như vừa bị xe tông.

“Anh Thanh?”

Lúc này Mã Siêu mới hoàn hồn, lập tức hét lớn rồi lao tới chỗ Dương Thanh.

“Ừm?”

Lão già tóc bạc có vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: “Chàng trai, cậu là ai?”

Lão ta đã gặp quá nhiều thiên tài võ thuật, nhưng chưa từng thấy ai còn trẻ mà đã nắm giữ thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh.

Ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không có cao thủ trẻ nào sở hữu thiên phú võ thuật xuất chúng như thế.

Quá trình lão già tóc bạc ra tay, Dương Thanh chủ động tấn công rồi bị đánh bay chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đến giờ người của Hoàng tộc họ Phùng mới hoàn hồn.

Trong mắt Phùng Hoàng đang ngồi trên ngai vàng cũng có vẻ khiếp sợ, lão ta không ngờ bạn của Mã Siêu lại mạnh đến thế.

Lúc này, Dương Thanh đã được Mã Siêu đỡ dậy, ở khóe miệng vẫn còn vết máu. Anh nhìn chằm chằm vào lão già tóc bạc bằng đôi mắt sắc bén, trong mắt có vẻ điên cuồng. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra ông cũng biết tôi có lai lịch không tầm thường, ông chưa đủ tư cách biết tôi là ai đâu, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, nếu trêu vào tôi, chắc chắn ông sẽ hối hận!”

“Bây giờ, tôi sẽ dẫn anh em của tôi đi, về phần ông có ân oán gì với Hoàng tộc họ Phùng, đó là chuyện giữa các người, không liên quan gì tới chúng tôi hết”.

Anh nói rồi bảo Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”

Trong tình huống này, anh chỉ có thể dùng thân phận có lẽ sẽ ghê gớm của mình để lừa lão già tóc bạc.

Tuy bây giờ anh rất mạnh, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, khi ở trước mặt cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, anh hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hồi nãy đỡ được một đòn của lão già tóc bạc đã là cực hạn của anh rồi, nếu đối phương tung thêm chiêu nữa, rất có thể anh sẽ chết ngay.

“Vâng!”

Mã Siêu không hề do dự, rời đi với Dương Thanh.

Tuy anh ta tức giận nhưng cũng hiểu, anh ta còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, chỉ là sâu bọ trước mặt lão già này.
 
Chương 2813


Chương 2813:

Cho dù muốn báo thù thì cũng phải chờ đến khi anh ta có thực lực đã.

“Hừ!”

Dương Thanh và Mã Siêu vừa bước xuống đài sắc phong, lão già tóc bạc đã hừ lạnh: “Chàng trai, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào việc của người khác, nếu tôi muốn giết người, không ai ngăn cản được đâu”.

Rõ ràng lão ta đang nói với Dương Thanh.

Cuối cùng Dương Thanh cũng xác định, đối phương đến vì Mã Siêu thật, hơn nữa còn muốn giết Mã Siêu. Anh không khỏi cảm thấy bi thương, chẳng lẽ hôm nay anh thực sự không bảo vệ nổi Mã Siêu à?

Mã Siêu cắn răng: “Anh Thanh, anh đừng quan tâm đến em nữa! Đây là chuyện của Hoàng tộc họ Phùng, không liên quan gì tới anh!”

Dương Thanh quát: “Im ngay!”

Mã Siêu tức giận nói: “Dương Thanh! Anh biến đi! Đây là Hoàng tộc họ Phùng, chuyện của Hoàng tộc họ Phùng liên quan gì tới anh chứ? Anh đừng tưởng chúng ta đã ở trên chiến trường mấy năm với nhau thì anh sẽ có tư cách nhúng tay vào chuyện của em”.

Đương nhiên Dương Thanh hiểu, Mã Siêu cố tình nói thế để rũ bỏ quan hệ giữa hai người.

Lão già tóc bạc nhìn về phía Mã Siêu, lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu cơ hội để trăng trối, sau đó tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”

Dương Thanh chắn trước Mã Siêu, chăm chú nhìn lão già tóc bạc, kiên định nói: “Nếu muốn giết cậu ấy, trừ khi ông bước qua xác tôi!”

Trong mắt lão gia tóc lạc lóe lên vể khinh thường, lão ra lạnh lùng nói: “Cậu còn trẻ mà đã bước vào Siêu Phàm Ngủ Cảnh đúng là không dễ dàng, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào việc của người khác, có những chuyện mà cậu không đủ tư cách nhúng tay đâu.

Tôi cho cậu mười giây, cút khỏi tầm mắt cảu tôi bằng không chết!”

Giờ phút này, ngay cả Dương Thanh cũng cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người lão già kia.

Mã Siêu cắn chặt răng, bước tới trước mặt Dương Thanh, trầm giọng bảo: “Anh Thanh, cứ kệ em đi!”

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Đã vậy, anh em chúng ta cùng ở lại đi, dù chết cũng phải chết chung một chỗ!”

Bảo anh bỏ lại Mã Siêu, một mình chạy trốn, anh không làm được.

Mã Siêu cũng vậy, muốn anh ta bỏ lại Dương Thanh, anh ta cũng sẽ không làm được.

Nếu đã vậy, cả hai hãy cùng nhau đối mặt với cao thủ trước mắt kia đi.

“Các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!”

Lão già tóc bạc bỗng cất tiếng, ngay lập tức, một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ lên hai người.

Dương Thanh cũng không nói gì thêm, lập tức vận hành tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời, ánh đỏ trong mắt anh ngày càng đậm, đột nhiên, từ trên người anh, một hơi thở võ thuật mạnh hơn nữa tràn ra bên ngoài.

Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh đang sôi trào, kích thích từng tế bào cơ thể.

Cảm thụ được hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, lão già tóc bạc nhíu mày, lão ta dường như vừa nhận thấy một luồng áp lực từ chàng trai này đè lên mình.

Cảnh giới võ thuật của lão ta thừa sức khiến lão ta cảm nhận rõ ràng, hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh đã ngang ngửa với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn mơ hồ chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Lão ta vốn chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh gian nan cỡ nào, đương nhiên lão ta biết rõ hơn ai hết. Dù Dương Thanh có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không có khả năng lấy thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà phát huy sức mạnh của cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh như thế này.
 
Chương 2814


Chương 2814:

Điều khiến lão ta lo lắng nhất là, có thể Dương Thanh là một thiên tài trẻ tuổi, con cháu của một gia tộc Cổ Võ hàng đầu, nếu điều này là thật, lão ta chỉ còn cách giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây mới mong giấu được bí mật này.

Bằng không, một khi để sót nhân chứng nào, bị gia tộc Cổ Võ sau lưng Dương Thanh tra ra được, chính gia tộc lão ta cũng sẽ gặp phải tai họa cực lớn.

Nghĩ tới đây, con ngươi lão ta chợt lóe lên một ý muốn giết người cực kì điên cuồng.

Lão già tóc bạc hỏi lại lần nữa: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi này ngay lập tức thì tôi sẽ không so đo với cậu”.

Dương Thanh nghiến răng đáp: “Không bao giờ!”

“Chán sống rồi!”

Lão già tóc bạc quát lớn một tiếng, thân hình biến mất khỏi vị trí.

Chỉ một chớp mắt, Dương Thanh không chút do dự dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm tay phải, đột ngột vung ra, đồng thời hét lên phẫn nộ: “Giết!”

“Uỳnh!”

Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên, nắm đấm của Dương Thanh va chạm với quyền của lão già tóc bạc kia, phát ra một âm thanh trầm đục, thân thể Dương Thanh lui lại phía sau vài bước mới đứng vững.

Lão già tóc bạc vẫn đứng vững tại chỗ, không hề dao động nửa bước, nhưng từ sắc mặt nặng nề của lão ta có thể đoán được lúc này lão ta khiếp sợ nhường nào.

Lão già tóc bạc khiếp sợ tột cùng, bởi lão ta có thể cảm nhận được, một đòn vừa rồi của Dương Thanh mang lực công kích ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Mặc dù mức độ đó chỉ ngang một đòn của cao thủ mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh nhưng cũng đã đủ để lão ta chấn kinh hãi hùng.

Siêu Phàm Thất Cảnh là một bậc cửa rất khó vượt qua, vô số cao thủ hàng đầu mất cả đời tu hành cũng không bước qua được để tiến vào Siêu Phàm Bát Cảnh.

Dù nhiều thủ đoạn đến đâu cũng không có khả năng lấy thực lực dưới Siêu Phàm Bát Cảnh để phát huy ra sức mạnh của Siêu Phàm Bát Cảnh như thế được.

Vậy mà Dương Thanh lại đã làm được rồi.

“Anh Thanh!”

Thấy Dương Thanh bị đánh lùi, Mã Siêu lập tức biến sắc, vội bước tới trước mặt Dương Thanh, lo lắng khẩn trương hỏi thăm.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, cánh tay vừa đánh ra một quyền kia vẫn còn đang run nhẹ, một chiêu đó gần như đã là đòn mạnh nhất của anh rồi.

Có điều, lần này anh thật thất vọng, vì một chiêu dồn hết sức mà vẫn không thể khiến lão già tóc bạc lùi lại nửa bước.

Anh biết, lấy thực lực hiện tại của anh, dù có liều mạng cũng không thể đẩy lùi lão ta được.

Lão già tóc bạc nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, ý muốn giết người trong đáy mắt càng lúc càng đậm, lão ta hiểu rằng, hôm nay mình nhất định phải giết chết Dương Thanh, bằng không, sau này bản thân và gia tộc đều sẽ gặp phải hiểm họa cực lớn.

Loại cao thủ có thiên phú võ thuật khác thường như Dương Thanh nhất định phải có lai lịch cực lớn.

Đối địch với người như thế, hoặc là giết chết đối phương, hoặc tuyệt đối không nên động tới đối phương.

Hôm nay, nếu lão ta đã trót động tới đối phương, vậy thì đã không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây.
 
Chương 2815


Chương 2815:

“Trước khi giết tôi, tốt nhất ông nên nghĩ kĩ, một khi tôi chết thì ông và gia tộc ông sẽ gặp phải hiểm họa khủng khiếp cỡ nào”.

“Đừng tưởng rằng giết sạch những người có mặt ở đây thì có thể chôn vùi mọi hành vi tội ác của ông”.

“Tôi đã lưu lại chứng cứ ở nơi này, một khi tôi bị ông giết, ông nhất định sẽ bị bại lộ”.

Dương Thanh nhìn thẳng vào lão già tóc bạc kia, nói.

Nếu đối phương đã hoài nghi anh có lai lịch hơn người, vậy thì mình cứ tỏ ra là người có lai lịch cực lớn cho lão ta xem.

Quả nhiên, lão già tóc bạc vốn đang định giết sạch đám người ở đây, nhưng nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt lão ta lại xuất hiện vài tia do dự.

Từng giây từng phút trôi đi, đài sắc phong rộng thênh thang của Hoàng tộc họ Phùng vẫn chìm vào tĩnh lặng, không ai dám thở mạnh một tiếng.

Phùng Hoàng ngồi trên ngai vàng, trước sau vẫn không có ý định nhúng tay vào vụ việc, chỉ bình tĩnh quan sát tình hình.

Phùng Chí Ngạo khiếp sợ ra mặt, ông ta vẫn cho rằng Dương Thanh chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh bình thường, cho tới bây giờ ông ta mới ý thức được, dù là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như ông ta đã không cách nào trở thành đối thủ của một gã cao thủ chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh như Dương Thanh rồi.

Ông ta đang nghĩ, nếu hiện giờ mình mới là người đối đầu với lão già tóc bạc thì kết cục của mình sẽ ra sao.

Không cần so cũng biết, một khi đối đầu với lão già tóc bạc đó, chắc chắn mình sẽ bị giết chết trong một tích tắc.

Nhưng Dương Thanh có cảnh giới võ thuật thấp hơn cả ông ta nay vẫn còn sống.

Phùng Giai Di đứng bên cạnh Phùng Chí Ngạo, hai tay siết chặt lại, mặt tràn đầy lo âu.

Tuy chỉ mới tiếp xúc với Dương Thanh không lâu nhưng cô ta rất có cảm tình với chàng thanh niên trạc tuổi mình này, cô ta hi vọng anh có thể sống sót.

“Cậu đang đe dọa tôi đấy à?”

Lão già tóc bạc nhìn chằm chằm Dương Thanh, mắt lóe sát khí, hỏi.

Dương Thanh lạnh nhạt đáp: “Đúng là tôi đang đe dọa ông đấy!”

“Tôi muốn xem xem, đợi tôi giết sạch đám người ở đây rồi, gia tộc sau lưng cậu sẽ tra ra sự việc này thế nào?”

Lão già tóc bạc bỗng lên tiếng, không hề che dấu ý muốn giết người nhằm vào Dương Thanh nữa.

Dương Thanh lập tức lạnh cả người, anh vốn định lấy thứ thân phận mơ hồ kia để hù dọa lão ta, nhưng giờ chiến thuật này đã thất bại.

“Các hạ, ở trong Hoàng tộc họ Phùng tôi mà lại tính giết người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng, có phải là hơi quá coi khinh họ Phùng tôi đây rồi không?”

Ngay khi lão già tóc bạc chuẩn bị ra tay với Dương Thanh, vị Phùng Hoàng vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ bỗng đứng lên.

Rồi đột ngột, một luồng hơi thở võ thuật khủng khiếp từ trên người lão ta tràn ra bên ngoài.

Sắc mặt lão già tóc bạc kia lập tức trở nên khó coi, bởi vì lão ta cũng đã cảm thấy, hơi thở võ thuật của Phùng Hoàng rõ ràng là của một cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh.

Điều đó có nghĩa là, lão ta hoàn toàn không có chút hi vọng nào trong việc giết sạch tất cả mọi người ở đây.
 
Chương 2816


Chương 2816:

Ánh mắt lão già kia đã lạnh lẽo tột độ, chằm chằm nhìn vào Phùng Hoàng đang chậm rãi đứng dậy.

Một vị Phùng Hoàng Siêu Phàm Bát Cảnh, lại thêm một thiên tài võ thuật có thân phận không rõ, quả thực là mối nguy rất lớn với lão ta.

Phùng Hoàng đứng chắp tay, bình thản nhìn về phía lão già tóc bạc, nói: “Đường đường là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh thì hẳn không phải hạng người vô danh, lại càng không nên là một con chuột chui lủi mới phải, các hạ là ai?”

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây chỉ để giết một người, tốt nhất là Phùng Hoàng không nên nhúng tay vào việc này. Còn về chuyện tôi là ai, Phùng Hoàng vẫn không nên biết thì tốt hơn, nếu không sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Hoàng tộc họ Phùng đấy”.

Phùng Hoàng hoàn toàn không hề bị những lời khiêu khích của lão ta mà nổi giận, đối phương cũng có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, nay lại dám dùng giọng điệu kiêu ngạo như thế để răn đe mình, hiển nhiên người này không sợ Hoàng tộc họ Phùng.

Loại cao thủ cấp bậc này, trừ hai Hoàng tộc cổ xưa lớn ra cũng chỉ có các gia tộc Cổ Võ lánh đời mới có mà thôi.

Trong Hoàng tộc cổ xưa, chỉ có Hoàng Chủ sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, Phùng Hoàng là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Phùng, nếu như lão già tóc bạc kia là người của Hoàng tộc cổ xưa thì hẳn phải là người của Hoàng tộc họ Vũ.

Nhưng Hoàng tộc họ Vũ chỉ có một mình Vũ Hoàng là có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, vậy nên, lão già tóc bạc này nhất định đến từ một gia tộc Cổ Võ nào rồi.

Nghĩ tới đây, Phùng Hoàng cất tiếng hỏi: “Nếu chỉ biết tên của ông đã khiến Hoàng tộc họ Phùng gặp phải phiền toái lớn thì Hoàng tộc họ Phùng tôi có vẻ yếu đuối quá rồi, rốt cuộc ông là ai?”

Lão già tóc bạc nghiêm nghị nói: “Bách Lý Yến!”

Lão ta vừa dứt lời, Phùng Hoàng cũng thoáng biến sắc, họ Bách Lý đã nói lên thân phận người này một cách rõ ràng nhất, đó chính là dòng họ của một gia tộc Cổ Võ lánh đời.

Giờ khắc này, trong đầu Phùng Hoàng chợt xuất hiện rất nhiều hồi ức, sắc mặt cũng dần khó coi.

Phùng Hoang trầm giọng hỏi: “Bách Lý Thu Nguyệt có quan hệ với ông?”

Bách Lý Yên bình thản đáp: “Người cùng tộc”.

Phùng Hoàng đã hoàn toàn ngây người cho đén lúc này lão ta mới hiểu hết mọi chuyện đã hiểu chuyện lớn phát sinh hai mươi sáu năm trước ở Hoàng tộc họ Phugnf, đồng thời cũng hiểu vì sao Bách Lý Yến lại muốn giết Mã Siêu.

“Bố, Bách Lý Thu NGuyệt là ai?”

Lúc này, tại một vị trí gần đài sắc phong, Phùng Giai Di nhìn sang Phùng Chí Ngạo, hạ giọng hỏi.

Sắc mặt Phùng Chí Ngạo cũng hết sức nặng nề, ông ta đáp: “Bách Lý Thu Nguyệt là vợ của Phùng Chí Viễn, đồng thời là mẹ đẻ của Mã Siêu”.

“Hai mươi sáu năm trước, ngay khi vừa mới ra đời, Mã Siêu đã mất tích khỏi Hoàng tộc họ Phùng, vào ngay lúc này, Bách Lý Thu Nguyệt cũng biến mất”.

“Không ai biết bà ta đi đâu, rất nhiều người đều cho rằng Mã Siêu đã bị Bách Lý Thu Nguyệt mang đi”.

Phùng Giai Di đã dại mặt ra, lẩm bẩm tự hỏi: “Vậy là, Bách Lý Thu Nguyệt là người của gia tộc Bách Lý, một trong các gia tộc Cổ Võ? Nhưng nếu là như vậy, lão già Bách Lý Yến này vì sao phải giết Mã Siêu?”

Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: “Nghe đồn, các gia tộc Cổ Võ cực kì chú ý sự thuần khiết trong huyết mạch, dòng chính của gia tộc tuyệt đối không được kết hôn với người không thuộc gia tộc Cổ Võ”.

“Bách Lý Thu Nguyệt là người của gia tộc Bách Lý, lại có con với Phùng Chí Viễn, đối với gia tộc Bách Lý, sự tồn tại của Mã Siêu đã làm bẩn sự thuần khiết của huyết mạch gia tộc Bách Lý”.
 
Chương 2817


Chương 2817:

“Mãi đến gần đây, sau khi Hoàng tộc họ Phùng tuyên bố đã tìm được người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc từng mất tích hai mươi sáu năm trước, gia tộc Bách Lý mới biết, hai mươi sáu năm trước, Bách Lý Thu Nguyệt từng có con với một người không thuộc gia tộc Cổ Võ”.

Phùng Giai Di kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải Mã Siêu chính là đứa trẻ đã mất tích ở Hoàng tộc ta từ hai mươi sáu năm trước? Mã Siêu bị Phùng Chí Viễn mang về gia tộc, ông ta không thể không biết một khi Mã Siêu xuất hiện chắc chắn sẽ khiến gia tộc Bách Lý cử cao thủ đến xử lí, nhưng ông ta vẫn làm như vậy, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”

Phùng Chí Ngạo dĩ nhiên cũng hiểu được điều này, có điều, ngay cả ông ta cũng không hiểu được mục đích của Phùng Chí Viễn là gì.

Ông ta lắc đầu, trầm giọng bảo: “Tuy không biết Phùng Chí Viễn muốn làm gì nhưng bố có thể chắc chắn một điều, cậu ta đã vẽ nên một kế hoạch cực lớn, kế hoạch này chính là lợi dụng Mã Siêu, dẫn dụ người của gia tộc Bách Lý tới đây. Kế hoạch này quả thực vô cùng nguy hiểm với Hoàng tộc họ Phùng ta”.

Về phần Phùng Chí Viễn, ông ta đã sớm biến mất khỏi hội trường.

Lúc này, Bách Lý Yến lạnh lẽo nhìn thẳng vào Phùng Hoàng, nói: “Ông đã biết tôi là ai, cũng đã biết tôi và Bách Lý Thu Nguyệt có quan hệ thế nào, vậy hẳn ông cũng nên hiểu, ngày hôm nay tôi tới đây với mục đích gì. Tôi không có ý định nhằm vào Hoàng tộc họ Phùng mà chỉ muốn xử lý chút huyết mạch không thuần khiết của gia tộc Bách Lý mà thôi”.

Phùng Hoàng không lên tiếng, không biết lão ta đang nghĩ gì, sắc mặt lộ vẻ phân vân khó xử.

Dương Thanh trước sau vẫn đứng bên cạnh Mã Siêu, anh đã bị thương nhưng vẫn che chắn trước mặt Mã Siêu, dù phải chết, anh cũng muốn chết trước Mã Siêu.

Mã Siêu đã cực kì giận dữ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Bách Lý Yến, thì ra người này tới đây là để giết mình.

Nhưng những điều này không phải thứ anh ta quan tâm, điều làm anh ta quan tâm là, người phụ nữ tên Bách Lý Thu Nguyệt kia rốt cuộc có quan hệ gì với mình?

Trước đây, khi bị Phùng Chí Viễn giam cầm, ông ta từng nói, mẹ của anh ta tên là Bách Lý Thu Nguyệt.

“Ranh con, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cút khỏi đây, tôi sẽ tha mạng cho cậu”.

Ánh mắt Bách Lý Yến lại rơi vào người Dương Thanh, giọng điệu lạnh lẽo như băng.

Đôi mắt Dương Thanh đã đỏ lên như máu, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Yến, nghiến răng đáp: “Tôi cũng nói với ông một lần cuối cùng, Mã Siêu là anh em của tôi, bất kể kẻ nào muốn giết cậu ấy thì phải đạp lên thi thể tôi trước!”

“Hừ! Ranh con không biết tự lượng sức!”

Bách Lý Yến lạnh lùng bảo: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ giúp cậu toại nguyện!”

Dứt lời, hơi thở võ thuật của cao thủ Siêu Phàm bát cảnh lập tức bùng nổ từ trên người lão ta, nháy mắt đã tập trung về phía Dương Thanh.

Giây phút này, Dương Thanh chợt cảm thấy lạnh buốt tới tận xương, như bị cái chết nhìn chòng chọc vào người, anh cảm giác, chỉ cần Bách Lý Yến nảy sinh một ý tưởng trong đầu thôi là mình đã bị giết chết.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu kích động hét lớn: “Kiếp sau em vẫn muốn làm anh em với anh!”

Vừa dứt lời, anh ta đã lướt qua Dương Thanh, lao về phía Bách Lý Yến: “Tôi liều mạng với ông!”

Lần này, Dương Thanh không ngăn cản anh ta, vì chính anh cũng biết rõ, nếu Phùng Hoàng không ra tay, anh và Mã Siêu đều sẽ chết dưới tay Bách Lý Yến.

Anh không nói một lời, ngay lúc Mã Siêu xông lên, thân thể anh cũng di động, tích tắc tiếp theo, anh đã vượt qua Mã Siêu, vọt thẳng tới trước mặt Bách Lý Yến.
 
Chương 2818


Chương 2818:

Lúc này, huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh đã bùng nổ trong nháy mắt, tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh cũng được vận hành đến cực hạn.

Một hơi thở võ thuật cuồng bạo bùng nổ từ trên người anh, hội tụ cả lên nắm tay phải.

Đây là một chiêu tích lũy toàn bộ sức mạnh của anh, nói cách khác, đây chính là một đòn dùng hết sức bình sinh của anh rồi.

“Giết!”

Dương Thanh rít lên giận dữ, quyền phải hung hăng nện xuống Bách Lý Yến.

Ánh mắt Bách Lý Yến thoáng ngưng đọng lại, lão ta vừa cảm thụ được hơi thở cuồng bạo trên người Dương Thanh, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Cút!”

Bách Lý Yến hét lớn một tiếng, trong khoảnh khắc đã tung ra một quyền.

“Uỳnh!”

Hai chiêu công kích vô cùng khủng bố va chạm vào nhau, hệt như một vụ nổ hạt nhân.

Từng luồng hơi thở võ thuật khủng bố lan ra bốn phương tám hướng như sóng âm, cuốn đi tất cả.

Thân thể Dương Thanh bay ngược ra sau như diều đứt dây.

Mã Siêu tận mắt thấy Dương Thanh bay ra ngoài, nhất thời ngớ người.

Lần này, Dương Thanh bị thương còn nặng hơn. Bởi vì Bách Lý Yến vốn là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh. Dù có bộc phát toàn bộ sức mạnh, Dương Thanh cũng khó có thể bùng nổ thực lực tương đương với Siêu Phàm Thất Cảnh.

Dương Thanh hoàn toàn không thể chống đỡ trước mặt Bách Lý Yến.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu hét lớn, vẻ mặt giận dữ nhìn Dương Thanh ngã trên mặt đất không dậy nổi

“Đồ vô lại! Ông đáng chết!”

Hai con ngươi đỏ như máu của Mã Siêu đột nhiên nhìn Bách Lý Yến, chỉ thấy trên mặt anh ta xuất hiện từng đường hoa văn kỳ lạ.

Anh ta vốn chỉ là thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, thế mà lúc này cảnh giới võ thuật đột nhiên bộc phát.

Siêu Phàm Nhất Cảnh!

Siêu Phàm Nhị Cảnh!

Siêu Phàm Tam Cảnh!

Khí tức võ thuật trên người Mã Siêu lập tức tăng vọt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta đã từ cao thủ Thần Cảnh đỉnh trở thành cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh hàng thật giá thật.

Điều khiến người khác kinh ngạc tột độ chính là những đường hoa văn trông vô cùng dữ tợn đang che kín mặt anh ta kia.

“Tôi muốn ông chết!”

Mã Siêu gầm lên, bóng dáng của anh ta lập tức biến mất tại chỗ, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Yến, giơ tay đánh ra một đòn.

“Oành!”

Bách Lý Yến giơ tay đánh lại đòn tần công của Mã Siêu khiến cơ thể Mã Siêu bay thẳng ra ngoài.

Tuy Mã Siêu mạnh mẽ đột phá cảnh giới, hơn nữa còn là đột phá lên Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng Bách Lý Yến lại là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, hai người bọn họ chênh lệch một trời một vực, hoàn toàn không cách nào vượt qua.
 
Chương 2819


Chương 2819:

Nhưng lần này, Bách Lý Yến không vội ra tay với Mã Siêu, mà vẻ mặt lão ta ngập tràn kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm Mã Siêu.

“Sao có thể có chuyện đó?”

Vẻ mặt lão ta khó tin nói.

Đột nhiên, lão ta nghĩ ra điều gì đó, sửng sốt nói: “Chính là Bách Lý Thu Nguyệt đã truyền máu tổ lên người cậu!”

Phùng Hoàng nghe vậy cũng sững sờ: “Là Máu tổ của gia tộc Bách Lý!”

Máu tổ của gia tộc Bách Lý là huyết mạch gần gũi nhất với tổ tiên của gia tộc Bách Lý.

Trong toàn bộ gia tộc Bách Lý, gần trăm năm nay, chỉ có Bách Lý Thu Nguyệt là có máu tổ.

Chính vì vậy, Bách Lý Thu Nguyệt được khen là thiên tài võ thuật đứng đầu gia tộc Bách Lý. Gia tộc Bách Lý cũng rất coi trọng Bách Lý Thu Nguyệt, thậm chí còn bồi dưỡng Bách Lý Thu Nguyệt như chủ gia tộc Bách Lý trong tương lai

Nhưng không ai ngờ một lần Bách Lý Thu Nguyệt xuất thế lại yêu đương với một người đàn ông bên ngoài, hơn nữa còn sinh ra được một đứa con trai.

Bây giờ Bách Lý Yến lại phát hiện trên người Mã Siêu có máu tổ của gia tộc Bách Lý, có thể tưởng tượng được lão ta kinh ngạc đến cỡ nào.

Lúc này Mã Siêu giống như một người máy không hề biết đau, hết lần này đến lần khác xông về phía Bách Lý Yến, nhưng mỗi lần anh ta tấn công đều không thể gây ra thương tích nào cho Bách Lý Yến.

“Bên trong cơ thể cậu có máu tổ của gia tộc Bách Lý, cậu vẫn không thể chết được, cậu phải đi đến gia tộc Bách Lý với tôi!”

Sau khi Bách Lý Yến đẩy lui Mã Siêu một lần nữa, lão ta nghiêm nghị nói.

Phùng Hoàng hơi nhấc chân, lập tức che trước người Mã Siêu, nhìn chằm chằm Bách Lý Yến nói: “Bách Lý Yến, ông đừng quá đáng! Ông tự ý xông vào Hoàng tộc họ Phùng, đã vậy còn đòi dẫn cháu nội của tôi đi. Ông thật sự nghĩ Hoàng tộc họ Phùng tôi dễ bắt nặt lắm sao?”

Sắc mặt Bách Lý Yến cực kỳ âm u, lạnh giọng nói: “Phùng Hoàng, tôi khuyên ông đừng quản quá nhiều. Chắc ông cũng biết máu tổ của gia tộc Bách Lý quan trọng cỡ nào đối với gia tộc chúng tôi. Cậu ta nhất định phải theo chúng tôi về gia tộc Bách Lý”.

Phùng Hoàng cười lạnh: “Nó là cháu trai của tôi, nếu thật sự để ông dẫn nó đi như vậy thì Hoàng tộc họ Phùng còn mặt mũi gì nữa?”

Sau đó, lão ta lấy ra một bình sứ trắng, búng ngón tay, bình sứ trắng bay về phía Dương Thanh.

Sau khi Dương Thanh bắt được, liền nghe được Phùng Hoàng nói: “Bên trong có một viên đan dược trị thương, sau khi uống vào có thể ổn định thương thế của cậu”.

Dương Thanh không chút do dự, mở luôn bình sứ trắng ra, nuốt viên đan dược trị thương vào miệng.

Không hổ là đồ của Phùng Hoàng lấy ra, quả nhiên không tầm thường. Dương Thanh vừa nuốt xong viên đan dược thì có thể cảm nhận được hiệu quả mạnh mẽ của đan được đang giúp anh khôi phục vết thương.

Phùng Hoàng đã ra mặt, Dương Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh trực tiếp ngồi khoanh chân, vận hành Phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Trong nháy mắt Dương Thanh đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vốn dĩ đã có tác dụng trị thương, bây giờ Dương Thanh lại uống thêm đan dược trị thương của Phùng Hoàng nữa vì thế thương thế của anh lập tức ổn định.

Phùng Hoàng nhìn Dương Thanh thật sâu, sau đó nhìn Bách Lý Yến nói: “Ông nên hiểu rõ, có tôi ở đây, ông không thể dẫn cháu nội tôi đi được”.

Bách Lý Yến lạnh giọng nói: “Nói như vậy là ông định đối nghịch với gia tộc Bách Lý?”
 
Chương 2820


Chương 2820:

Phùng Hoàng cau mày: “Tôi chưa bao giờ nói muốn đối nghịch với gia tộc Bách Lý. Nếu ông muốn nói vậy thì tùy ông! Mã Siêu là cháu nội của tôi, cũng là người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng, ai cũng đừng hòng dẫn nó đi khỏi đây!”

Trong lúc nói chuyện một luồng hơi thở võ thuật như ẩn như hiện tản mát ra từ trên người Phùng Hoàng.

Hơi thở võ thuật trên người Bách Lý Yến cũng phóng thích ra va chạm với hơi thở võ thuật của Phùng Hoàng.

Cả hai đều không ra tay, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hai luồng khí thế võ thuật đáng sợ, ép bọn họ không dám thở mạnh.

Bách Lý Yến nhìn chằm chặp Phùng Hoàng nói: “Nếu hôm nay tôi nhất định phải dẫn cậu ta đi thì sao?”

Lúc đầu, lão ta đến để giết Mã Siêu, nhưng bây giờ, sau khi phát hiện ra Mã Siêu có máu tổ của gia tộc Bách Lý, lão ta liền thay đổi ý định.

Nếu có thể tróc lấy máu tổ của gia tộc Bách Lý từ trong cơ thể Mã Siêu ra, vậy thì gia tộc Bách Lý sẽ có thể bồi dưỡng được một thiên tài võ học mang trong mình dòng máu của gia tộc Bách Lý thật sự.

Tuy đã phát hiện trong người Mã Siêu tồn tại máu tổ của gia tộc Bách Lý nhưng Bách Lý Yến vẫn xem thường Mã Siêu. Bởi vì trong mắt của người gia tộc Cổ Võ, bọn họ mới là người được chọn, còn người bên ngoài đều là những người hạ đẳng, hoàn toàn không có tư cách mang trong mình dòng máu của gia tộc Bách Lý.

Nhất thời sắc mặt Phùng Hoàng trở nên lạnh lẽo, một luồng khí thế võ thuật mạnh mẽ hơn bùng nổ trên người lão ta, đồng thời lạnh giọng quát: “Thật ra tôi cũng muốn xem thử ai dám làm gì cháu nội tôi?”

Hai người đối đầu nhau, ai cũng không ra tay trước nhưng cả hai đều cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ không gì sánh được trên người đối phương.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời nhà họ Phùng, mây đen đột nhiên kéo đến, sấm chớp ầm ầm, một luồng sấm sét khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.

“Oành răng rắc!”

Một tia sét từ trên trời đánh xuống, đánh thẳng lên nóc một tòa nhà, khiến tòa nhà kia sụp đổ trong nháy mắt.

Cảnh tượng này khiến mọi người ngây ra như phỗng.

Ngay cả ánh mắt của Phùng Hoàng và Bách Lý Yến cũng trở nên nghiêm nghị hơn. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ từ trong đám mây đen kia.

Ngay khi mọi người còn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, thì trên người Dương Thanh đang ngồi xếp bằng dần dần tản mát ra một luồng hơi thở võ thuật như ẩn như hiện.

Trên đỉnh đầu Dương Thanh giăng kín mây đen đáng sợ, mà trong đám mây đen kia không ngừng lóe lên sấm chớp.

“Là cậu!”

Bách Lý Yến bỗng nhìn Dương Thanh, vẻ mặt khiếp sợ.

Với thân phận là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đương nhiên lão ta biết rõ sấm sét trên trời có nghĩa là gì.

Đây là hiện tượng lạ chỉ xuất hiện khi cao thủ đỉnh cao sắp đột phá cảnh giới võ thuật.

Cảm nhận được hơi thở võ thuật tăng vùn vụt trên người Dương Thanh, trên mặt Bách Lý Yến ngập tràn khiếp sợ.

Dương Thanh đang nắm giữ cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng lại có thực lực ngang hàng với Siêu Phàm Thất Cảnh. Nếu bây giờ thực lực của Dương Thanh lại đột phá nữa, sau khi bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh vậy thì cậu ta sẽ bộc phát sức chiến đấu mạnh cỡ nào?

Sẽ vượt qua Siêu Phàm Thất Cảnh, đạt đến trình độ Siêu Phàm Bát Cảnh sao?
 
Chương 2821


Chương 2821:

Dù rằng Bách Lý Yến chưa từng nghe nói cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh có thể bùng nổ thực lực của Siêu Phàm Bát Cảnh.

Siêu Phàm Bát Cảnh vốn là một ranh giới, dù có là thiên tài võ thuật xuất chúng, dốc hết cả đời cũng chưa chắc đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.

Ngay cả Bách Lý Yến, trước đây khi lão ta từ Siêu Phàm Thất Cảnh đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh, cũng không có hiện tượng lạ này. Theo lời đồn, chỉ khi nào cảnh giới võ thuật từ Siêu Phàm Bát Cảnh đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh mới sẽ xảy ra hiện tượng lạ này.

Nhưng Dương Thanh chỉ mới là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, dù có sắp đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh cũng không thể dẫn đến hiện tượng lạ này được!

“Bách Lý Yến, bây giờ ông nghĩ ông có thể dẫn cháu nội của tôi đi được nữa sao?”

Phùng Hoàng cười híp mắt nhìn Bách Lý Yến hỏi.

Phùng Hoàng cũng vô cùng khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Dương Thanh, nhưng lão ta lại càng kiêng kỵ thế lực sau lưng Dương Thanh hơn.

Lão ta không tin một người trẻ tuổi có thiên phú võ thuật đáng sợ như vậy lại không có thế lực nào đứng sau.

Lúc này trên mặt Bách Lý Yến cũng lộ ra vẻ do dự. Là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, vốn không nên kiêng kỵ những người tu hành ngoài đời, nhưng thiên phú võ thuật của Dương Thanh mạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy khó tin.

Kiểu người này, thế lực phía sau hẳn là rất kinh người.

Từ biểu hiện vừa rồi của Dương Thanh, không khó để nhận ra tình cảm anh em của Dương Thanh và Mã Siêu. Nếu lão ta thật sự dẫn Mã Siêu đi, dù Phùng Hoàng và Dương Thanh không cản được nhưng Dương Thanh nhất định sẽ đến gia tộc Bách Lý.

Một khi làm lớn chuyện khiến thế lực sau lưng Dương Thanh chú ý, dù là gia tộc Bách Lý cũng chịu không nổi lửa giận của thế lực sau lưng Dương Thanh.

Trừ khi, lão ta có thể giết sạch tất cả những người có mặt ở đây.

Phùng Hoang hờ hửng nhìn vẻ mặt do dự của Bách Lý Yến, không nói gì chỉ chờ hành động kế tiếp của đối phương.

“Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu!”

Bách Lý Yên nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Ai cho phép ông rời đi?

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên bỗng nhiên vang vọng khắp gia tộc họ Phùng.

Mọi người đều đồng loạt nhìn về chủ nhân của giọng nói kia, chỉ thấy một bóng người trung niên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Phùng Chí Viễn!”

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Ngay khi Bách Lý Yến vừa xuất hiện, Phùng Chí Viễn đã biến mất, thậm chí nhiều người còn không biết Phùng Chí Viễn vừa rồi đã không có mặt ở đây.

Phùng Hoàng cau mày, lạnh giọng quát: “Lui ra!”

Phùng Chí Viễn không hề lùi bước, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chặp Bách Lý Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Yến cuối cùng chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Trong mắt ông ta ngập tràn sát khí mãnh liệt.

Bách Lý Yến nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cậu là ai?”

Phùng Chí Viễn gằn giọng nói: “Tôi là Phùng Chí Viễn – chồng của Bách Lý Thu Nguyệt!”
 
Chương 2822


Chương 2822:

Bạc Lý Yến cười khinh khỉnh: “Năm đó nếu không có cô chủ, cậu nghĩ cậu có thể sống được tới ngày hôm nay sao? Sao nào? Cậu muốn giết tôi?”

Trong ánh mắt lão ta tràn đầy khinh thường. Dù Hoàng tộc họ Phùng là một trong hai gia tộc cổ lớn nhưng trong mắt Bách Lý Yến, Hoàng tộc họ Phùng là gia tộc cấp thấp không có tư cách so sánh với gia tộc Bách Lý.

Then chốt là, Phùng Hoàng – người có thực lực mạnh nhất của Hoàng tộc họ Phùng cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trong khi ở gia tộc Bách Lý người có thực lực mạnh nhất đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Là cao thủ võ thuật đứng trên đỉnh thế giới thật sự.

Hai mắt Phùng Chí Viễn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bách Lý Yến nói: “Vì một ngày này mà tôi đã đợi ròng rã hai mươi sáu năm, ông thật sự nghĩ hôm nay ông có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?”

Phùng Hoàng cả giận nói: “Lui ra!”

Khó khăn lắm mới khiến Bách Lý Yến chuẩn bị rời đi, thế mà lúc này Phùng Chí Viễn lại nhảy ra gây chuyện.

Một khi cao thủ cấp bậc kiểu Bách Lý Yến ra tay với Hoàng tộc họ Phùng, ngoài Phùng Hoàng ra, thì trong Hoàng tộc họ Phùng này không còn ai là đối thủ của lão ta cả.

Mà hành động của Phùng Chí Viễn chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Phùng Chí Ngạo cũng vội vàng đứng lên, trầm giọng nói: “Chú hai, nghe lời phụ hoàng, lui xuống trước đi!”

Phùng Chí Ngạo vốn luôn thù ghét Phùng Chí Viễn rốt cuộc lúc này cũng đã hiểu ra nhiều điều. Phùng Chí Viễn không hề muốn tranh giành quyền lực với ông ta, mà mọi chuyện ông ta làm chỉ vì muốn đối phó Bách Lý Yến.

Sau khi biết điều này, ông ta cũng bớt căm ghét Phùng Chí Viễn hơn.

Bách Lý Yến nhìn chằm chằm Phùng Chí Viễn, lạnh lùng nói: “Bách Lý Yến tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dựa vào cậu cũng muốn cản tôi sao?”

Bách Lý Yến nói xong, một luồng áp lực võ thuật đáng sợ toát ra từ người lão ta, trực tiếp khóa chặt Phùng Chí Viễn.

Hai mắt Phùng Chí Viễn đỏ ngầu, khí thế võ thuật trên người đột nhiên tăng vọt.

“Siêu Phàm Thất Cảnh!”

Khi mọi người cảm nhận được khí thế võ thuật bùng phát trên người Phùng Chí Viễn, tất cả đều sững sờ.

Phùng Chí Ngạo cũng ngây người: “Chú đột phá rồi!”

Từ nhỏ tới lớn võ công của Phùng Chí Ngạo luôn cao hơn Phùng Chí Viễn.

Nhưng mà bây giờ Phùng Chí Viễn lại đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh.

Mà Phùng Chí Ngạo lại cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ từ trên người Phùng Chí Viễn chứng tỏ Phùng Chí Viễn đã đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh từ lâu rồi.

Chỉ là bây giờ Phùng Chí Viễn mới bộc lộ thực lực thật sự của mình.

Phùng Hoàng cũng ngây người.

“Lui ra!”

Sau một thoáng ngạc nhiên, Phùng Hoàng giận dữ quát.

Dù Phùng Chí Viễn đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng Bách Lý Yến lại là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hàng thật giá thật, Phùng Hoàng biết rất rõ chênh lệch giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh lớn cỡ nào.

Có thể nói cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong chỉ là giun dế trước mặt Siêu Phàm Bát Cảnh.

Bởi vì chênh lệch cảnh giới giữa hai người thật sự quá lớn.
 
Chương 2823


Chương 2823:

Nhưng lúc này, trong ánh mắt Phùng Chí Viễn vẫn không hề có ý muốn lùi bước, ngược lại càng thêm dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai mươi sáu năm trước, chính là tên khốn kiếp này muốn dẫn Bách Lý Thu Nguyệt vợ của tôi đi, đã vậy còn muốn giết con của tôi và Thu Nguyệt”.

“Thu Nguyệt khổ sở cầu xin, thậm chí còn quỳ xuống van xin ông ta nhưng ông ta vẫn không chịu buông tha cho con của chúng tôi. Thu Nguyệt liều mạng ngăn cản ông ta mới tranh giành được cơ hội để con của chúng tôi được dẫn đi khỏi Hoàng tộc họ Phùng”.

“Nhưng tên khốn này lại giết chết Thu Nguyệt!”

“Hai mươi sáu năm nay không ai biết tôi đã vượt qua như thế nào. Càng không ai biết tôi đã trả giá đắt cỡ nào để bày ra kế hoạch ngày hôm nay”.

“Hôm nay, tôi sẽ dùng máu tươi của ông ta để báo thù rửa hận cho vợ tôi!”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mã Siêu đang được Phùng Hoàng bảo vệ sau lưng dại ra.

Mã Siêu đã biết mình là đứa bé bị Hoàng tộc họ Phùng vứt bỏ hai mươi sáu năm trước và anh ta chính là con trai của Bách Lý Thu Nguyệt và Phùng Chí Viễn.

Nhưng lúc nãy Phùng Chí Viễn lại nói Bách Lý Thu Nguyệt đã bị Bách Lý Yến giết chết vào hai mươi sáu năm trước rồi.

Lúc này vẻ mặt Phùng Chí Viễn cực kỳ vặn vẹo, khí thế võ thuật của Siêu Phàm Thất Cảnh đang sôi sục trong cơ thể ông ta.

Hai mắt ông ta ngập tràn thù hận nhìn Bách Lý Yến.

Ngay khi Phùng Chí Viễn mặt đầy sát khí nhìn Bách Lý Yến thì đôi mắt của Mã Siêu cũng ngập tràn thù hận, những đường hoa văn đỏ như máu chạy dọc theo cổ che kín mặt anh ta.

Khí thế võ đạo trên người Mã Siêu đã lên tới cực hạn, mơ hồ có xu thế sắp đột phá Siêu Phàm Tứ Cảnh.

Mã Siêu đột nhiên nhìn Phùng Chí Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phùng Chí Viễn, những gì ông nói đều là sự thật sao? Mẹ tôi là bị Bách Lý Yến giết?”

Nghe Mã Siêu hỏi, lửa giận trên mặt của Phùng Chí Viễn vẫn không bớt đi, gật đầu, gằn giọng: “Hồi đó con vừa mới sinh ra thì người của gia tộc Bách Lý đã biết. Đối với gia tộc Bách Lý, phụ nữ của gia tộc bọn họ chỉ có thể gả cho dòng chính mang dòng máu gia tộc Cổ Võ mà thôi, mà bố chỉ là một người khác tộc. Đứa con của bố và mẹ con đã làm vấy bẩn dòng máu của gia tộc Bách Lý nên bọn họ muốn giết con”.

“Năm đó khi Bách Lý Yến này đến giết con. Mẹ con đã quỳ xuống cầu xin ông ta mong giữ lại mạng sống cho con nhưng tên khốn kiếp này vẫn không chịu buông tha cho con”.

“Mẹ con biết chúng ta không cản được Bách Lý Yến, bất đắc dĩ cô ấy đã liều mạng ngăn cản Bách Lý Yến, lúc này người của cô ấy mới dẫn con đi khỏi Hoàng tộc họ Phùng được”.

“Thấy con sắp bị mang đi, Bách Lý Yến lại ra tay giết mẹ con. Mẹ con đã bị lão ta giết chết tại chỗ, cũng may người của cô ấy cũng làm tròn nhiệm vụ, cuối cùng đã an toàn dẫn con rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng”.

Nói đến đây, lửa giận trong mắt Phùng Chí Viễn càng thêm hừng hực, chỉ muốn xé nát Bách Lý Yến ra cho hả giận.

Phùng Chí Viễn kể ra những chuyện cũ này cũ chẳng khác nào từng nhát búa nặng nề nện mạnh vào lồng ngực Mã Siêu.

Mã Siêu ngây người: “Vì vậy mẹ tôi vì cứu tôi nên mới bị giết chết?”

Nghĩ đến đây, một luồng khí thế võ thuật đáng sợ hơn dâng trào từ trong cơ thể Mã Siêu.

“A!”

Mã Siêu bỗng ngửa mặt lên trời thét dài.
 
Chương 2824


Chương 2824:

Anh ta từ Thần Cảnh đỉnh phong liên tục đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh. Tốc độ này đã nhanh hơn vũ bão, nhưng bây giờ khí thế võ thuật trên người anh ta lại trực tiếp đột phá từ Siêu Phàm Tam Cảnh bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh.

Nhưng vẫn chưa xong, khí thế võ thuật trên người Mã Siêu vẫn đang tăng vọt.

“Chuyện này…”

Người của Hoàng tộc họ Phùng ngạc nhiên há hốc mồm.

Bọn họ từng thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột phá cảnh giới nhưng chưa từng thấy ai từ Thần Cảnh đỉnh phong đột phá cảnh giới vượt cấp như Mã Siêu.

“Mã Siêu!”

Phùng Chí Viễn gầm lên, cố gắng đánh thức Mã Siêu đang mất trí.

“Tôi muốn ông chết!”

Mã Siêu giận như điên hét lên.

“Ầm!”

Giờ phút này, khí thế võ thuật trên người Mã Siêu xông thẳng lên trời, trong nháy mắt đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhưng đây đã là cực hạn của Mã Siêu.

Chỉ thấy Mã Siêu hơi nhấc chân, sau đó vọt thẳng về phía Bách Lý Yến.

Phùng Chí Viễn cắn răng, trong tay ông ta bỗng xuất hiện một viên đan dược mà đỏ thắm. Một luồng khí thế võ thuật khủng bố lan tràn từ trong viên đan dược ra ngoài.

Ông ta nhìn Mã Siêu đang lao về phía Bách Lý Yến, trong mắt không chút do dự, nuốt luôn viên thuốc.

“Rầm rầm rầm!”

Đan dược vừa vào miệng đã tan ra. Hiệu quả đáng sợ của đan dược ngay lập tức được cơ thể Phùng Chí Viễn hấp thu, mặt đất xung quanh ông ta nứt toác ra như mạng nhện.

Một luồng khí thế võ thuật kinh người bùng phát từ cơ thể ông ta.

“Bát Cảnh! Không ngờ Phùng Chí Viễn lại đột phá lên Siêu Phàm Bát Cảnh! Sao lại thế được? Siêu Phàm Thất Cảnh là cái ngưỡng hoàn toàn không có loại đan dược nào có thể khiến cho cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh có được thực lực của Siêu Phàm Bát Cảnh được!”

Vẻ mặt Phùng Chí Ngạo đầy khiếp sợ ngạc nhiên thốt lên.

Phùng Giai Dị cũng ngạc nhiên không kém bỗng cô ta như nghỉ tới điều gì, cả kính nói: “Bố, có cmột loại đan dược gọi là Tự Đàn, người nào uống nó có thể khiến cho thực lực đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trong thời gian ngắn.

“Tử Đan!”

Dù là Phùng Chí Ngạo, sau khi nghe được Tử Đan vê mặt cũng hoảng sợ.

Ông ta khiếp sợ nhìn Phùng Chí Viễn đã lao về phía Bách Lý Yến, khí tin nói: “Tử Đan hay còn gọi là Tử Vong Đan, chỉ có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh mới dùng được. Một khi dùng nó, thực lực có thể đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh trong nháy mắt.

“Chỉ là những người uống đan dược này sẽ mất dần tất cả các chức năng của cơ thể sau khi đan dược hết tác dụng và lập tức sẽ trở thành một ông già vật vờ sắp chết, chỉ còn sống được vài ngày”.

“Phùng Chí Viễn dùng tính mạng của mình để nâng cao thực lực!”

Lúc này, khi Phùng Chí Ngạo nhìn Phùng Chí Viễn, trong mắt không còn bất kỳ sự hận thù nào nữa, có chăng chỉ là vẻ rối rắm và lo lắng mà thôi.

Cùng lúc đó, hai bố con Mã Siêu và Phùng Chí Viễn đã chạy đến trước mặt Bách Lý Yến.

“Giết!”
 
Chương 2825


Chương 2825:

Mã Siêu nổi giận gầm lên, khí thế võ thuật trong cơ thể lập tức bùng nổ, đánh thẳng ra một đòn công kích mạnh nhất của Siêu Phàm Ngũ Cảnh về phía Bách Lý Yến.

Bách Lý Yến cau mày, lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình!”

“Oành!”

Lão ta đá ra một cước, Mã Siêu còn chưa đụng tới được người Bách Lý Yến đã bị một cước đạp bay.

Dù thực lực của Mã Siêu đã tăng lên rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn là thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Trong khi đó Bách Lý Yến vốn đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh. Đến cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chỉ là con kiến trước mặt lão ta mà thôi.

Khi Mã Siêu bị đạp bay, Phùng Chí Viễn cũng xông tới bên cạnh Bách Lý Yến, giơ tay đánh ra một đòn.

“Oành!”

Bách Lý Yến cũng tung ra một cú đấm, hai nắm đấm va vào nhau, giống như bom hạt nhân nổ tung, khí thế võ thuật đáng sợ càn quét khắp xung quanh.

“Ầm ầm ầm!”

Chỉ thấy mặt đất dưới chân hai người trong nháy mắt nứt toác.

Cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh không ngờ lại kinh khủng như vậy.

Những cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh, trong khí thế bùng phát của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh như bị đánh một đòn nặng nề, lần lượt bay ra ngoài.

Phùng Hoàng quát to: “Tất cả mọi người, lập tức lui ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng ngay!”

Phùng Chí Viễn dường như nổi điên, điên cuồng tấn công mà không cần cân nhắc đến hậu quả. Bách Lý Yến là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh chính hiệu lúc này mơ hồ chiếm thế thượng phong khi đối diện với một người nhờ Tử Đan để nâng cao thực lên Siêu Phàm Bát Cảnh như Phùng Chí Viễn.

Chỉ là, Phùng Chí Viễn bất chấp hậu quả, điên cuồng tấn công như thế khiến lão ta cũng hơi luống cuống.

Còn về Mã Siêu lúc này ngay cả tư cách tham chiến cũng không có.

Khuôn mặt vặn vẹo kia của anh ta bỗng nhìn Phùng Hoàng khàn giọng nói: “Ông cứ trơ mắt nhìn con trai và cháu trai mình chết không chỗ chôn như vậy sao?”

Phùng Hoàng cau mày, lạnh giọng nói: “Cháu có biết hai đứa đang làm gì không? Một khi Bách Lý Yến chết ở Hoàng tộc họ Phùng, thì Hoàng tộc họ Phùng sẽ hứng chịu lửa giận của gia tộc Bách Lý. Bất kể một gia tộc Cổ Võ nào dù là yếu nhất cũng dễ dàng lật đổ Hoàng tộc họ Phùng của chúng ta”.

“Bố con các người điên rồi, bị thù hận che mờ mắt. Các người làm như vậy chỉ khiến Hoàng tộc họ Phùng gặp tai vạ ngập đầu mà thôi”.

Mã Siêu cười nhạo: “Gia tộc vô tình như vậy, bỏ đi thì có làm sao? Bắt đầu từ hôm nay, Mã Siêu tôi không còn bất kỳ quan hệ nào với Hoàng tộc họ Phùng nữa!”

Vẻ mặt Mã Siêu vô cảm nói.

Đã đến nông nỗi này rồi mà Phùng Hoàng với tư cách là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh duy nhất của Hoàng tộc họ Phùng lại khồng hề muốn ra tay với Bách Lý Yến, điều này khiến Mã Siêu hoàn toàn thất vọng với Hoàng tộc họ Phùng.

“Cháu nói cái gì?”

Phùng Hoàng nghe xong Mã Siêu nói, vẻ mặt giận dữ, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

Cảm nhận được áp lực võ thuật toát ra từ trên người Phùng Hoàng, nhưng Mã Siêu vẫn không sợ hãi chút nào, hờ hững nhìn chằm chằm Phùng Hoàng nói: “Tôi nói bắt đầu từ hôm nay tôi và Hoàng tộc họ Phùng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!”

Phùng Hoàng khẽ quát: “Cháu muốn chết!”
 
Chương 2826


Chương 2826:

Lúc này hai cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh theo sau lưng Phùng Hoàng, vẻ mặt ngập tràn sát khí nhìn chằm chặp Mã Siêu, dường như chỉ cần Phùng Hoàng ra lệnh bọn họ sẽ giết Mã Siêu ngay lập tức.

Trong Hoàng tộc họ Phùng, tất cả cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh đều đã rời đi hết, những người còn ở lại đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Phùng Chí Ngạo thấy vậy, nhất thời hốt hoảng vội vàng bước lên nói: “Phụ hoàng, xin người bớt giận. Dù gì Mã Siêu cũng là người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng”.

Không biết tại sao Phùng Chí Ngạo vốn ngập tràn căm ghét hai bố con Mã Siêu thế mà lúc này ngay cả bản thân ông ta cũng không ngờ mình sẽ cầu xin cho Mã Siêu.

Có lẽ vì biết mục đích thật sự của Phùng Chí Viễn không phải là muốn tranh giành quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng với ông ta.

Phùng Giai Di cũng vội vàng cầu xin nói: “Ông nội, xin ông bớt giận! Cậu ấy cũng vì muốn báo thù rửa hận cho mẹ của cậu ấy nên trong lúc quýnh quáng mới nói ra những lời nông nổi như vậy, ông nội đừng xem là thật!”

Cô ta nói xong thì vội vàng nhìn Mã Siêu nói: “Cậu mau nói cho ông nội biết những lời lúc nãy của cậu chỉ là lỡ lời thôi, chứ thật sự cậu hề không muốn rũ sạch quan hệ với Hoàng tộc họ Phùng”.

Mã Siêu cười chế giễu, vẻ mặt hờ hững nói với Phùng Hoàng: “Một người mà ngay cả con trai và cháu trai mình cũng không muốn bảo vệ thì có tư cách gì để tôi gọi một tiếng ông nội? Một gia tộc như vậy tôi mới không cần!”

“Muốn chết!”

Phùng Hoàng lập tức nổi giận.

Lúc này, lão ta thật sự muống giết Mã Siêu.

Hoàng tộc họ Phùng rất coi trọng các trưởng lão. Điều mà Phùng Hoàng không thể tha thứ nhất chính là bất kính với trưởng lão. Lão ta thấy Mã Siêu đang xúc phạm tới bậc bề trên.

“Phụ hoàng, xin người bớt giận!”

Phùng Chí Ngạo nhất thời cuống lên, nổi giận nói với Mã Siêu: “Cậu đừng cứng đầu nữa, mau xin lỗi ông nội của cậu đi”.

Phùng Giai Di cũng khuyên: “Cậu mau xin lỗi ông nội đi! Không phải cậu muốn báo thù rửa hận cho mẹ sao? Nếu cậu chết, thì ai sẽ báo thù cho mẹ cậu đây? Với thiên phú võ thuật của cậu, chưa tới vài năm chắc chắn sẽ báo thù rửa hận cho mẹ cậu được rồi”.

Mã Siêu không để ý đến hai người bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Hoàng, vẻ mặt ngập tràn ngoan cường.

Trừ khi Phùng Hoàng ra tay, bằng không anh ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận của mình.

Phùng Hoàng cũng nhìn chằm chằm Mã Siêu, vẻ mặt cực kỳ tức giận, trong mắt còn lóe lên sát khí mãnh liệt.

Mã Siêu đang chờ Phùng Hoàng ra tay mà Phùng Hoàng lại đang chờ Mã Siêu xin lỗi. Thế là hai người giằng co như thế, chẳng ai có hành động gì.

Điều này khiến Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này Phùng Chí Viễn đang chiến đấu với Bách Lý Yến, mỗi đòn tấn công đều mang theo sát chiêu mãnh liệt nhưng dù sau Phùng Chí Viễn cũng là thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, dù có uống thuốc thì miễn cưỡng lắm mới lên được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Mà Bách Lý Yến đã thăng cấp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh mười mấy năm nay. Sao lão ta có thể bị một kẻ mượn thuốc để tăng thực lực như Phùng Chí Viễn giết chết được chứ?

“Oành oành oành!”
 
Chương 2827


Chương 2827:

Hai người điên cuồng chiến đấu. Mỗi một đòn của bọn họ đều như một tảng đá to lao xuống biển, khí thế võ thuật võ như khơi dậy sóng to gió lớn, không ngừng lan tràn khắp xung quanh.

“Oành!”

Đúng lúc này Bách Lý Yến đánh một đòn trúng lồng ngực Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Viễn phun một ngụm máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.

Lại là một tiếng vang thật lớn, cơ thể của Phùng Chí Viễn nặng nề rơi xuống đất, khí thế võ thuật Siêu Phàm Bát Cảnh trên người ông ta như thủy triều rút xuống, lập tức tiêu tan.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, mái tóc đen ban đầu của Phùng Chí Viễn đã trở thành màu trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và làn da lộ ra ngoài bên ngoài cũng dần dần che kín nếp nhăn.

Chỉ ngắn ngủi vài giây từ một người đàn ông trung niên, Phùng Chí Viễn đã trở thành một ông già.

“Đây chính là tác dụng phụ của Tử Đan sao?”

Có người sững sờ, tự lẩm bẩm.

Theo lời đồn, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sử dụng Tử Đan có thể tiến vào Siêu Phàm Bát Cảnh ngay lập tức, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng thì sự sống sẽ tụt giảm nhanh chóng.

Nói cách khác Phùng Chí Viễn vốn chỉ có năm mươi tuổi mà lúc này đã trở thành một ông già với thể lực ngoài bảy tám mươi tuổi.

Mà khí thế võ thuật trên người Phùng Chí Viễn cũng biến mất trong tích tắc.

Lúc này trên người ông ta chỉ có luồng hơi thở Vương Cảnh mơ hồ, thậm chí còn chưa đạt đến thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.

Ông ta không cam lòng, hai tay nắm chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Yến, ông nhất định sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm!”

Trong mắt Bách Lý Yến lóe lên sát khí đáng sợ, nhìn chằm chặp Phùng Chí Viễn nói: “Dù tôi có chết rất thảm thì cậu cũng không có cơ hội nhìn thấy ngày đó đâu”.

Dứt tiếng, khí thế võ thuật Siêu Phàm Bát Cảnh đột nhiên bùng nổ từ trên người lão ta.

“Ầm!”

Mặt đất dưới chân lão ta lập tức sụp đổ, vô số đá vụn và bụi mù vây quanh cơ thể lão ta như thể bị khí thế võ thuật xung quanh lão ta điều khiển.

Phùng Chí Viễn không hề sợ hãi, bỗng cười lớn: “Bách Lý Yến, dù ông có giết được tôi, ông cũng sẽ chết!”

“Giết!”

Bách Lý Yến quát lớn, nhấc chân lên chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

Lúc này tất cả người của Hoàng tộc họ Phùng đều sợ hãi đến ngây người.

“Em trai!”

Phùng Chí Ngạo gào lên.

Dù sao ông ta và Phùng Chí Viễn cũng là anh em. Bao nhiêu năm nay tuy hai người vẫn luôn đấu đá lẫn nhau nhưng cả hai đều hiểu rõ, một khi cuộc chiến của bọn họ đến giây phút sống còn thì bất kể ai thắng cũng sẽ giữ lại mạng sống cho đối phương.

Nhưng Phùng Chí Ngạo không ngờ Phùng Chí Viễn không hề có ý định muốn tranh quyền đoạt lợi với ông ta. Mọi thứ mà Phùng Chí Viễn sắp xếp đều chỉ vì đợi đến ngày này, lợi dụng Mã Siêu để dụ Bách Lý Yến tới.

Chỉ là Phùng Chí Viễn tưởng rằng có thể dựa vào Tử Đan để báo thù rửa hận cho vợ mình, nhưng lúc này lại phát hiện dù bản thân có uống Tử Đan cũng vẫn không phải là đối thủ của Bách Lý Yến.

“Bố!”

Mã Siêu đau xé lòng gào lên.
 
Chương 2828


Chương 2828:

Những đường hoa văn đỏ như máu trên mặt Mã Siêu càng lúc càng dày đặc. Một luồng khí thế càng đáng sợ hơn bùng nổ trong cơ thể anh ta. Mã Siêu hầu như không do dự, lao thẳng đến trước mặt Bách Lý Yến.

Nhưng Bách Lý Yến là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, vốn lão ta đã lao vào Phùng Chí Viễn, dựa vào thực lực của Mã Siêu là không thể nào đuổi kịp.

Mà khi Phùng Chí Viễn nghe được Mã Siêu kêu ông ta một tiếng “bố”, nhất thời nước mắt tuôn rơi. Vẻ mặt ông ta không hề sợ hãi, bỗng ngửa mặt lên trời cười to: “Con trai, là bố có lỗi với con. Nếu có kiếp sau bố sẽ bồi thường cho con!”

Dứt tiếng, một luồng khí thế võ thuật khủng bố tỏa ra từ trên người Phùng Chí Viễn,

“Ông ta muốn tự nổ tung!”

Lập tức có cao thủ Siêu Phàm Cảnh sợ hải hét lên.

Một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát huy khí thế đến cực hạn, hoàn toàn vượt khỏi sức chịu đựng của mình, cơ thể họ sẽ nổ tung, tạo thành sức mạnh hơn xa cảnh giới võ thuật vốn có.

Hay nói cách khác, một khi cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như Phùng Chí Viễn tự phát nổ, ông ta sẽ tạo thành năng lượng hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh, ít nhất cũng ngang với một đòn toàn lực của Siêu Phàm Bát Cảnh.

Tuy Bách Lý Yến vốn là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng có lẽ ngay cả lão ta cũng không chịu nổi một đòn toàn lực của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đâu.

“Bách Lý Yến, tôi muốn ông chết!”

Phùng Chí Viễn hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Bách Lý Yến rồi ôm chặt lấy lão ta.

Cảm nhận được Phùng Chí Viễn đang thôi thúc khí thế trong người mình, con ngươi của Bách Lý Yến không khỏi co lại, lão ta tức giận nói: “Cậu điên rồi à? Mau ngừng việc tự phát nổ đi!”

“Ha ha ha ha…”

Phùng Chí Viễn cười lớn: “Bách Lý Yến, ông cũng biết sợ à? Cho dù không giết nổi ông, tôi cũng sẽ khiến ông phải trả giá đắt!”

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế trên người ông ta nhanh chóng tăng lên.

Phùng Chí Viễn vốn đã trở nên già nua vì uống Tử Đan, giờ tóc lại nhanh chóng đen nhánh, làn da nhăn nheo cũng khôi phục bình thường với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Khí thế đáng sợ lan ra từ người ông ta.

Bách Lý Yến định tránh khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn, nhưng lão ta lại phát hiện mình không làm được điều đó tuy có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh.

Người của Hoàng tộc họ Phùng đều sững sờ nhìn dáng vẻ điên cuồng của Phùng Chí Viễn.

Trong mắt Phùng Hoàng có vẻ không nỡ, lão ta siết chặt nắm tay, đến nước này rồi, lão ta vẫn không thể ra tay với Bách Lý Yến, bởi vì lão ta là chủ của Hoàng tộc họ Phùng, nếu lão ta ra tay thì trận chiến giữa Hoàng tộc và gia tộc Bách Lý sẽ nổ ra ngay.

Hoàng tộc cổ xưa không thể sánh bằng gia tộc Cổ Võ.

Gia tộc Bách Lý là gia tộc Cổ Võ, có nền tảng hết sức hùng hậu, hơn xa Hoàng tộc họ Phùng.

Thực lực của Bách Lý Yến rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải người mạnh nhất ở gia tộc Bách Lý, có tới mấy cao thủ cùng cảnh giới với lão ta.

Về phần chủ gia tộc Bách Lý, có lẽ thực lực lão ta đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh từ lâu, là cao thủ đứng trên đỉnh thế giới này.

Thế nên vào lúc này, lão ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình lao đầu vào chỗ chết.
 
Chương 2829


Chương 2829:

Mắt Mã Siêu đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm vào Phùng Chí Viễn, hét lớn: “Bố, xem như con xin bố, từ bỏ đi! Chỉ cần bố còn sống, bố muốn con làm gì cũng được! Bố hãy tin con, một ngày nào đó, con sẽ khiến gia tộc Bách Lý phải trả giá đắt!”

Anh ta muốn xông tới ngăn cản Phùng Chí Viễn, nhưng khí thế của Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến quá mạnh, khiến anh ta không thể nhúng tay.

Phùng Chí Viễn đã quyết tâm khiến Bách Lý Yến bị thương nặng thông qua việc tự nổ tung, sao anh ta có thể ngăn cản được chứ?

Quanh người Phùng Chí Viễn tràn ngập khí thế đáng sợ, cơ thể ông ta cũng dần chằng chịt vết thương, chỉ sau thoáng chốc, người ông ta đã đầm đìa máu tươi rồi.

Người ông ta đang phình to với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Bách Lý Yến bị ông ta ôm chặt cũng dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn.

Nhưng cho dù lão ta giãy giụa thế nào thì cũng không ăn thua.

“Bố, đừng mà! Con xin bố đừng làm thế!”

Mã Siêu đau khổ hét lớn, không thể chịu nổi việc bố mình sắp chết theo cách này.

Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, bởi vì người phát ra khí thế này không phải Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến, mà là Dương Thanh vẫn đang ngồi tu luyện sau khi bị Bách Lý Yến đánh trọng thương.

“Rầm!”

Mặt đất xung quanh Dương Thanh bắt đầu rung chuyển, những khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.

“Siêu Phàm Lục Cảnh!”

Phùng Hoàng nhìn Dương Thanh với vẻ kinh ngạc.

Mới hồi nãy, Dương Thanh vẫn chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, hơn nữa còn bị thương nặng, không ngờ anh lại đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh trong tình huống gần như vô vọng này.

Hồi ở Siêu Phàm Ngũ Cảnh, Dương Thanh đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ anh đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh, thực lực của anh sẽ mạnh tới mức nào chứ?

“Chú Viễn!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng, khí thế ôn hòa lan ra từ người anh, tựa như ánh nắng trong ngày đông giá rét, chiếu lên người Phùng Chí Viễn.

Phùng Chí Viễn cắn răng, nói với Dương Thanh từ xa: “Dương Thanh, đồng ý với tôi, hãy bảo vệ Mã Siêu nhé!”

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là anh em của cháu, cho dù chú không dặn thì cháu vẫn sẽ chăm sóc cậu ấy thôi. Khó khăn lắm cậu ấy mới nhận chú, chú lại định rời khỏi cậu ấy ngay à? Chú không thấy làm như thế rất tàn nhẫn hả?”

“Chú hãy từ bỏ việc tự phát nổ đi, cháu sẽ giúp chú đối phó với Bách Lý Yến! Tuy bây giờ chưa giết được ông ta, nhưng sẽ có ngày, cháu bắt ông ta phải trả món nợ máu này!”

Tuy anh đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng anh cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể giết nổi cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Với thực lực của anh hôm nay, sau khi dốc toàn lực, anh chỉ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hay Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ là cùng.

Đừng nói là cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh nhiều năm, cho dù chỉ là cao thủ mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng không giết nổi.
 
Chương 2830-2831


Chương 2830:

Thực lực càng mạnh thì anh càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trong mắt Dương Thanh tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Chú Viễn, từ bỏ đi!”

Một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát huy khí thế đến cực hạn, hoàn toàn vượt khỏi sức chịu đựng của mình, cơ thể họ sẽ nổ tung, tạo thành sức mạnh hơn xa cảnh giới võ thuật vốn có.

Hay nói cách khác, một khi cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như Phùng Chí Viễn tự phát nổ, ông ta sẽ tạo thành năng lượng hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh, ít nhất cũng ngang với một đòn toàn lực của Siêu Phàm Bát Cảnh.

Tuy Bách Lý Yến vốn là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng có lẽ ngay cả lão ta cũng không chịu nổi một đòn toàn lực của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đâu.

“Bách Lý Yến, tôi muốn ông chết!”

Phùng Chí Viễn hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Bách Lý Yến rồi ôm chặt lấy lão ta.

Cảm nhận được Phùng Chí Viễn đang thôi thúc khí thế trong người mình, con ngươi của Bách Lý Yến không khỏi co lại, lão ta tức giận nói: “Cậu điên rồi à? Mau ngừng việc tự phát nổ đi!”

“Ha ha ha ha…”

Phùng Chí Viễn cười lớn: “Bách Lý Yến, ông cũng biết sợ à? Cho dù không giết nổi ông, tôi cũng sẽ khiến ông phải trả giá đắt!”

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế trên người ông ta nhanh chóng tăng lên.

Phùng Chí Viễn vốn đã trở nên già nua vì uống Tử Đan, giờ tóc lại nhanh chóng đen nhánh, làn da nhăn nheo cũng khôi phục bình thường với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Khí thế đáng sợ lan ra từ người ông ta.

Bách Lý Yến định tránh khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn, nhưng lão ta lại phát hiện mình không làm được điều đó tuy có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh.

Người của Hoàng tộc họ Phùng đều sững sờ nhìn dáng vẻ điên cuồng của Phùng Chí Viễn.

Trong mắt Phùng Hoàng có vẻ không nỡ, lão †a siết chặt nắm tay, đến nước này rồi, lão ta vẫn không thể ra tay với Bách Lý Yến, bởi vì lão ta là chủ của Hoàng tộc họ Phùng, nếu lão ta ra tay thì trận chiến giữa Hoàng tộc và gia tộc Bách Lý sẽ nổ ra ngay.

Hoàng tộc cổ xưa không thể sánh bằng gia tộc Cổ Võ.

Gia tộc Bách Lý là gia tộc Cổ Võ, có nền tảng hết sức hùng hậu, hơn xa Hoàng tộc họ Phùng.

Thực lực của Bách Lý Yến rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải người mạnh nhất ở gia tộc Bách Lý, có tới mấy cao thủ cùng cảnh giới với lão ta.

Về phần chủ gia tộc Bách Lý, có lẽ thực lực lão ta đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh từ lâu, là cao thủ đứng trên đỉnh thế giới này.

Thế nên vào lúc này, lão ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình lao đầu vào chỗ chết.

Mắt Mã Siêu đỏ hoe, anh ta nhìn chăm chăm vào Phùng Chí Viễn, hét lớn: “Bố, xem như con xin bố, từ bỏ đi! Chỉ cần bố còn sống, bố muốn con làm gì cũng được! Bố hãy tin con, một ngày nào đó, con sẽ khiến gia tộc Bách Lý phải trả giá đắt!”

Anh ta muốn xông tới ngăn cản Phùng Chí Viễn, nhưng khí thế của Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến quá mạnh, khiến anh ta không thể nhúng tay.

Phùng Chí Viễn đã quyết tâm khiến Bách Lý Yến bị thương nặng thông qua việc tự nổ tung, sao anh ta có thể ngăn cản được chứ?

Quanh người Phùng Chí Viễn tràn ngập khí thế đáng sợ, cơ thể ông ta cũng dần chằng chịt vết thương, chỉ sau thoáng chốc, người ông ta đã đâm đìa máu tươi rồi.

Người ông ta đang phình to với tốc độ có thể thấy bäng mắt thường.

Chương 2831:

Bách Lý Yến bị ông ta ôm chặt cũng dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi sự trói buộc của Phùng Chí Viễn.

Nhưng cho dù lão ta giấy giụa thế nào thì cũng không ăn thua.

“Bố, đừng mà! Con xin bố đừng làm thết”

Mã Siêu đau khổ hét lớn, không thể chịu nổi việc bố mình sắp chết theo cách này.

Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, bởi vì người phát ra khí thế này không phải Phùng Chí Viễn và Bách Lý Yến, mà là Dương Thanh vẫn đang ngồi tu luyện sau khi bị Bách Lý Yến đánh trọng thương.

“Rầm!”

Mặt đất xung quanh Dương Thanh bắt đầu rung chuyển, những khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.

“Siêu Phàm Lục Cảnh!”

Phùng Hoàng nhìn Dương Thanh với vẻ kinh ngạc.

Mới hồi nấy, Dương Thanh vẫn chỉ là một cao.

thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, hơn nữa còn bị thương nặng, không ngờ anh lại đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh trong tình huống gần như vô vọng này.

Hồi ở Siêu Phàm Ngũ Cảnh, Dương Thanh đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ anh đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh, thực lực của anh sẽ mạnh tới mức nào chứ?

“Chú Viễn!”

Dương Thanh bỗng lên tiếng, khí thế ôn hòa lan ra từ người anh, tựa như ánh nắng trong ngày đông giá rét, chiếu lên người Phùng Chí Viễn.

Phùng Chí Viễn căn răng, nói với Dương Thanh từ xa: “Dương Thanh, đồng ý với tôi, hãy bảo vệ Mã Siêu nhé!”

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là anh em của cháu, cho dù chú không dặn thì cháu vẫn sẽ chăm sóc cậu ấy thôi. Khó khăn lắm cậu ấy mới nhận chú, chú lại định rời khỏi cậu ấy ngay à?

Chú không thấy làm như thế rất tàn nhân hả?”

“Chú hãy từ bỏ việc tự phát nổ đi, cháu sẽ giúp chú đối phó với Bách Lý Yến! Tuy bây giờ chưa giết được ông ta, nhưng sẽ có ngày, cháu bắt ông ta phải trả món nợ máu này!”

Tuy anh đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng anh cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể giết nổi cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Với thực lực của anh hôm nay, sau khi dốc toàn lực, anh chỉ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hay Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ là cùng.

Đừng nói là cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh nhiều năm, cho dù chỉ là cao thủ mới đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng không giết nổi.

Thực lực càng mạnh thì anh càng cảm nhận rõ sự đáng sợ của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trong mắt Dương Thanh tràn ngập vẻ cầu khẩn: “Chú Viễn, từ bỏ đi!”

Anh không muốn người anh em của mình vừa chấp nhận bố thì ông ta đã phải chết.

Mã Siêu nhìn Phùng Chí Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: “Bố, con xin bố, bố hãy từ bỏ việc tự nổ đi mài”

Trong mắt Phùng Chí Viễn tràn ngập vẻ kiên định, ông ta chăm chú nhìn Mã Siêu, cắn răng: “Con trai, bố có lỗi với con! Nhưng nếu bố không làm thế này, ông ta sẽ giết con mất!”

Ông ta nói rồi nghiến răng nghiến lợi: “Bách Lý Yến, tôi sẽ giết ông!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom