Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 4574


Chương 4574

 

“Tôi nghe nói, thế lực bên trong địa phủ phân bố cũng hết sức phức tạp, chỉ là địa phủ bên phía Hoa Quốc chúng ta cũng đã có sự phân tách giữa núi Minh Giới và U Minh Cốc, mà bọn họ lại cùng tồn tại với Phong Đô!”

 

Bàng Uyên nhíu mày nói.

 

“Núi Minh Giới?”, Tiêu Chính Văn nghe thấy ba chữ này thì không khỏi cảm thấy hứng thú, bởi vì bên trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép, núi Minh Giới là một thế lực độc lập bên ngoài thế gian U Minh!

 

“Không sai, núi Minh Giới thực ra là do một tay thần vương Đế Tuấn sáng lập nên, thế nhưng sau khi Đế Tuấn chết, thế lực một phương này đã trở thành sự tồn tại ngang hàng với Phong Đô, không ít người tài đều gia nhập về dưới trướng của núi Minh Giới!”

 

“Vậy nên, nếu như là thế lực một phương này chiếm cứ thành Minh Nguyệt, e rằng muốn cứu người từ trong tay bọn họ cũng khó như lên trời!”

 

Bàng Uyên nhíu chặt mày, không ngừng thở dài nói.

 

Đúng như Bàng Uyên nói, mặc dù Minh Giới không được coi là âm phủ chính thống, nhưng cũng tập hợp quá nhiều cao thủ, gần như không thể cứu người nhà họ Trương thoát khỏi tay những người này một cách an toàn.

 

“Hơn nữa, ngay cả âm phủ cũng không hề đơn giản, chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu rồi nhỉ?” Bàng Uyên hỏi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, hai người họ là hắc bạch vô thường trong dân gian, sao Tiêu Chính Văn có thể không biết.

 

“Hai người họ và Thập Điện Phán Quan đều là cao thủ trong âm phủ, không ai có thể sánh bằng! Vì vậy chuyến đi lần này của cậu Tiêu có lẽ sẽ rất nguy hiểm!”

 

Ý của Bàng Uyên là ba thế lực âm phủ đều rất khó đối phó, bất kỳ thế lực nào cũng đủ sức đấu với Thiên Đạo Minh Ước!

 

Nếu không phải vì bất đồng giữa ba bên thì không biết bây giờ ai đang nắm giữ vùng ngoài lãnh thổ.

 

“Ngoài ra, bây giờ ở thành Minh Nguyệt đã bị âm phủ chiếm đóng, sương đen trong đó chính là nghiệp phong, còn gọi là nghiệp lực. Chúng ta vào thành Minh Nguyệt tương đương với việc tiến vào U Minh, vì vậy, sau khi vào thành Minh Nguyệt, chúng ta cũng phải…”

 

Nói đến đây, Bàng Uyên ngập ngừng, cho thấy mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn và Bàng Uyên vẫn là người sống, nhưng sau khi tiến vào U Minh, họ chỉ có thể xuất hiện dưới dạng thần hồn.

 

Nói cách khác, bọn họ cũng phải chịu sự ràng buộc của nghiệp lực U Minh, ngay cả Bàng Uyên cũng không dám xem nhẹ những gì sẽ xảy ra vào thời điểm đó.

 

“Ồ? Có nghĩa là âm phủ có thể kiểm soát U Minh sao?” Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

Nếu đúng như vậy thì cứu người nhà họ Trương khó như lên trời.

 

Có thể khống chế trời đất một phương, đồng nghĩa với việc khống chế tất cả quy tắc của thế giới. Cho dù Tiêu Chính Văn đạt đến Thiên Cảnh thì cũng không thể đánh bại đại đạo Thiên Địa.

 

Chỉ cần âm phủ động tay động chân đến đại đạo Thiên Địa thì ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến việc cứu người.

 

“Điều này có khó thể xảy ra. Chắc cậu Tiêu từng nghe nói đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào rồi nhỉ. Hồi đó, để Tả Bạch Đào có thể sống tiếp, Dương Giác Ái đã đưa quần áo của mình cho Tả Bạch Đào, bản thân lại chết cóng!”

 

“Sau khi ông ta chết, bị Kinh Kha sỉ nhục, Tả Bạch Đào đã vào U Minh, đại chiến với Kinh Kha!”
 
Chương 4575


Chương 4575

 

Tiêu Chính Văn cũng từng nghe về câu chuyện này, Bát Bái Chi Giao trong dân gian Hoa Quốc cũng có nhắc đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào.

 

“Chuyện này là thật sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

 

Những câu chuyện lan truyền như vậy đa phần đều là tin đồn thất thiệt, dù sao âm phủ cũng cần thể diện.

 

“Đương nhiên là thật! Nhưng sau khi đánh bại Kinh Kha, ngay cả Tả Bạch Đào cũng bị bỏ lại âm phủ, không thể trở về thế gian nữa!”

 

Bàng Uyên khẽ thở dài.

 

Nếu gặp hai người họ ở âm phủ thì Bàng Uyên còn phải cung kính gọi hai người họ một tiếng tiền bối.

 

“Nói cách khác, âm phủ có thể giam giữ chúng ta mãi mãi?” vẻ mặt Tiêu Chính Văn nghiêm túc hơn.

 

“Có thể nói là vậy. Ngoài ra, âm phủ cũng không thể khống chế trời đất, dù sao đại đạo vô hình, không theo chúng sinh. Chỉ là nếu không muốn bị âm phủ giữ lại cũng không phải là không có cách, không biết cậu Tiêu từng nghe nói đến hồn phách chưa?”

 

Bàng Uyên nói tiếp.

 

Đương nhiên Tiêu Chính Văn biết con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn là tinh khí thần.

 

Còn bảy phách là bảy cung bậc cảm xúc, bao gồm vui, buồn, giận dữ, lo lắng, ưu tư, sợ hãi, kinh ngạc.

 

Hợp lại được gọi là ba hồn bảy phách.

 

Nói một cách chính xác, cảm xúc của con người được điều khiển bởi bảy phách, còn ba hồn sinh ra đã có.

 

“Bình thường cho dù ta tiến vào âm phủ U Minh thì ba hồn sẽ ở lại thế gian, chỉ có bảy phách tiến vào âm phủ. Nhưng cứ mười ngày bảy phách sẽ suy yếu đi một phần”.

 

“Cho đến trăm ngày, bảy phách sẽ tan biến, đến lúc đó, ba hồn mới trở về âm phủ, đây cũng có nghĩa hồn về âm phủ!”

 

Bàng Uyên giải tích chi tiết.

 

Giam giữ linh hồn?

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Bàng Uyên: “Nói vậy có nghĩa là tướng quân Bàng biết làm thế nào để giữ được ba hồn?”

 

“Nói khó thì khó, nói dễ thì dễ! Chỉ cần vợ của cậu Tiêu gọi tên cậu ba lần vào mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc thì chân hồn có thể lưu lại ở thế gian. Nhưng… sau một trăm ngày, ba hồn chắc chắn sẽ phải về âm phủ!”

 

Nói đến đây, sắc mặt của Bàng Uyên càng nghiêm túc hơn.

 

Giống như lúc nhỏ nhiều người bị dọa sợ đến mức mất hồn. Chỉ cần người thân gọi tên nhiều lần vào nửa đêm và sáng sớm thì có thể hoàn hồn.

 

“Cảm ơn tướng quân Bàng!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn nói với Long Nguyệt: “Lập tức cử người thông báo cho Vy Nhan, làm theo lời tướng quân Bàng, tôi đi rồi sẽ về. Mong tướng quân Bàng giúp tôi chăm lo cho điện Thần Long!”
 
Chương 4576


Chương 4576

 

Chỉ cần có thể toàn thân rút lui, Tiêu Chính Văn cũng không còn gì nuối tiếc.

 

“Được rồi, nhưng cậu Tiêu phải nhớ kỹ, trong vòng một trăm ngày, cậu nhất định phải trở về, cho dù có thể cứu người nhà họ Trương hay không thì cậu cũng không được ở lại!”

 

Dù sao bây giờ Bàng Uyên cũng đã là người nhà họ Doanh, nếu không có sự cho phép của nhà họ Doanh, thì không thể đi cùng Tiêu Chính Văn, nhưng đây cũng là ý của Tiêu Chính Văn.

 

Có Bàng Uyên chiếu cố, cho dù anh không ở đây thì các thế lực cũng không dám manh động, càng không dám làm khó điện Thần Long.

 

Tiêu Chính Văn nhìn thành Minh Nguyệt tối đen rồi bước lên hư không.

 

Từ trên không nhìn xuống, thành Minh Nguyệt tối đen như thung lũng, phía dưới là một bầu không khí chết chóc, không có chút sinh khí nào!

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới qua lớp sương mù dày đặc màu đen.

 

Tiêu Chính Văn cũng không do dự thêm nữa, anh bước thẳng vào thành Minh Nguyệt.

 

Khi bước vào làm sương đen dày đặc, Tiêu Chính Văn cảm thấy ớn lạnh.

 

Thật ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, nóng lạnh sẽ không xâm nhập vào cơ thể nữa. Tiêu Chính Văn hiện giờ đã đạt đến Thiên Cảnh cấp một, cho dù ở Bắc Cực cũng không cảm thấy lạnh.

 

Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn cũng phải rùng mình một cái.

 

Lúc Tiêu Chính Văn bước vào màn sương đen, xung quanh dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

 

Đôi mắt phẫn uất đó cứ nhìn theo Tiêu Chính Văn đi đến một ngọn đồi nhỏ rồi mới thu lại.

 

Vừa chạm đất, xung quanh bùng lên ngọn lửa ma mờ mịt, dưới ánh sáng xanh, cả ngọn đồi đầy xác chết.

 

Nhìn những xác chết này đa phần đều là người thuộc các thế lực trong thành Minh Nguyệt.

 

Nhưng cái chết của bọn họ vô cùng bi thảm, dường như trước khi chết đã trải qua cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cho đến lúc chết, nhiều người mắt vẫn trợn tròn.

 

“Ai?”

 

Lúc Tiêu Chính Văn đang nhìn những xác chết, đằng xa đột nhiên vang lên tiếng quát.

 

Ngay sau đó, một đám người vây quanh Tiêu Chính Văn, sau khi người đứng đầu nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

“Anh Tiêu? Sao anh lại đến đây?”

 

Người đàn ông đứng đầu kinh ngạc hỏi liên tục.

 

“Anh Tiêu?”

 

Nghe đến cái tên này, đám người phía sau cũng nhanh chóng vây lên nhìn.

 

“Các người là…”

 

“Tôi tên Trương Quảng, là đệ tử thân truyền của gia chủ!” người đứng đầu chắp tay chào Tiêu Chính Văn rồi tự xưng tên tuổi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tình hình thế nào rồi?”

 

Thấy vẻ mặt của đám người Trương Quảng đều trắng bệch, yếu ớt, Tiêu Chính Văn có dự cảm không lành.
 
Chương 4577


Chương 4577

 

“Thưa anh Tiêu, chúng tôi có bảy mươi tám người bị giam giữ trong đây, bây giờ chỉ còn lại khoảng năm mươi người chúng tôi còn sống. Những người khác thì… chỉ trách bọn học thuật không tinh thông, bị âm khí xâm nhập vào cơ thể!”

 

“Nếu tôi không có khí tức của rồng bảo vệ thân thể thì e rằng sẽ không được gặp anh Tiêu vào lúc này!”

 

Trương Quảng nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra trên người Trương Quảng và những người khác có một tia ánh sáng vàng yếu ớt, ngăn cách lớp sương đen khỏi cơ thể của họ.

 

Còn những xác chết trên mặt đất, mặc dù đã chết từ lâu nhưng lớp sương đen vẫn phun ra từ bảy lỗ huyệt.

 

Điều này cho thấy trước đây bọn họ cũng từng bị sương đen xâm nhập cho nên mới chết ở đây.

 

“Còn ai khác không?”

 

Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trương Quảng, liếc nhìn đám người, xung quanh chỉ có khoảng hơn hai mươi người, theo như Trương Quảng nói, chắc hẳn còn hai ba mươi người nữa không có mặt ở đây.

 

“Những người khác ở nhà cũ của nhà họ Trương. Chúng tôi thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa nên đành phải quay lại đó”.

 

Trương Quảng vừa nói vừa chỉ về phía nhà cũ của nhà họ Trương.

 

Nhìn theo hướng ngón tay của Trương Quảng, quả nhiên có ánh đèn le lói.

 

“Về nhà họ Trương trước rồi nói!”

 

Tiêu Chính Văn vừa đi vừa nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Đám người Trương Quảng đi phía sau Tiêu Chính Văn, không bao lâu sau đã trở về nhà họ Trương.

 

Sau khi đếm số lượng người, Tiêu Chính Văn lấy ra Tịnh Châu Đỉnh, cho mọi người vào trong cái đỉnh lớn, sau đó bay ra khỏi thành Minh Nguyệt.

 

Cả đoạn đường, không có ai chặn đường Tiêu Chính Văn, anh lao ra khỏi lớp sương đen quanh thành Minh Nguyệt.

 

Thấy Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, Tần Lương Ngọc tiến lên đón đầu tiên.

 

“Cậu Tiêu, nhanh vậy đã trở về rồi sao?” Tần Lương Ngọc kinh ngạc hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lấy ra cái đỉnh lớn, đám người Trương Quảng cũng lần lượt ra ngoài.

 

“Trương Quảng, mọi người còn sống sao?” Trương Việt kích động chạy lên.

 

Tiêu Chính Văn nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đúng, thật sự quá thuận lợi!”

 

Nói xong anh quay đầu lại nhìn đám người Trương Quảng vừa được anh cứu ra.

 

Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn mấy người Trương Quảng, Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Cậu Tiêu, chẳng phải họ đã an toàn rồi sao?”

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu, lạnh lùng nhìn mấy người Trương Quảng, những người này chắc chắn không có sơ hở, hơn nữa dù là ngôn từ hay hành vi của họ đều cực kỳ giống người vừa gặp đại nạn không chết.

 

Nhưng trực giác nói cho anh biết mọi chuyện không đơn giản như thế.

 

Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Mọi người ở lại, tôi quay lại thành Minh Nguyệt một chuyến”.
 
Chương 4578


Chương 4578

 

Nếu đã có vấn đề thì cách tốt nhất là đi tìm nguồn gốc của vấn đề, chỉ cần đi vào thành Minh Nguyệt lần nữa, mọi chuyện đều có thể giải thích được.

 

“Cái gì? Quay lại thành Minh Nguyệt?”, ngay cả Bàng Uyên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

“Cậu Tiêu, nếu người đã an toàn quay về rồi thì cần gì phải mạo hiểm nữa?”, Bàng Uyên khuyên nhủ.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không đáp lời mà bước vào không trung, cúi người đi về phía thành Minh Nguyệt lần nữa.

 

Hoàn toàn giống với cảnh tượng trước đó, anh giơ tay trong màn sương đen không thấy gì, rất nhiều đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đi xuyên qua từ trong màn sương.

 

Tiêu Chính Văn lại đáp xuống một ngọn núi nhỏ giống lần trước, thi thể dưới chân anh cũng giống như những gì vừa thấy lúc nãy.

 

“Ai?”

 

Giọng nói giống hệt vang lên từ đằng xa, Tiêu Chính Văn nhìn theo nơi phát ra giọng nói quả nhiên là Trương Quảng, vẫn là hai mươi mấy người trước đó bị ông ta dẫn theo bên cạnh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Quả nhiên”.

 

Mọi chuyện chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là ảo giác.

 

Khi đại chiến với Quang Minh Tôn, Tiêu Chính Văn đã từng thấy được sức mạnh của ma thuật này, thậm chí có thể cho người ta cảm giác cực kỳ chân thật nhưng mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng thôi.

 

“Cậu Tiêu, sao cậu cũng đến đây?”

 

“Cậu Tiêu? Sao cậu cũng đến đây?”

 

Trương Quảng ngạc nhiên hỏi.

 

“Cậu Tiêu?”

 

Cũng nghe được hai chữ “Cậu Tiêu” giống trước đó, người đằng sau anh cũng nhanh chóng chạy đến.

 

Chỉ có một điều không giống là vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Trương Quảng nhanh chóng đổi thành vẻ vui mừng, ngay cả người đằng sau anh cũng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh, đột nhiên khí tức của rồng đáng sợ ập đến, núi sông xung quanh cũng phát ra tiếng động cực lớn khiến đất đá rung chuyển.

 

Cả ngọn núi nhỏ bỗng chốc sụp xuống.

 

“Chỉ là ảo giác, làm sao có thể ngăn được tôi”.

 

Một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên, tàn niệm của Hạng Vũ xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.

 

Ngay khi Hạng Vũ xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều biến mất.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn còn ở trong màn sương đen.

 

Xung quanh không có một bóng người, càng không có thi thể ở khắp nơi, chỉ có một màn đêm vô tận và sự yên tĩnh chết người.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

 

Phải biết là trong người Tiêu Chính Văn có tim rồng Kim Long, ma thuật bình thường không thể mê hoặc được Tiêu Chính Văn mới phải, nhưng cảnh tượng lúc nãy lại xuất hiện trước mắt Tiêu Chính Văn một cách chân thật.

 

Điều này đủ chứng minh thành Minh Nguyệt đã không phải là thành Minh Nguyệt ban đầu nữa, nó đã trở thành một nơi đáng sợ và đầy sự kỳ lạ.
 
Chương 4579


Chương 4579

 

Thảo nào từ sau khi vào U Minh, Tả Bạch Đào không thể ra khỏi đó được nữa.

 

Dù đổi thành một người nào khác cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh chân thực lúc nãy chứ đừng nói là Bách Nhật một trăm năm rồi cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh.

 

“Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi.

 

“Tiếp tục”, Hạng Vũ khẽ nói.

 

Nếu Tiêu Chính Văn đã chọn đi vào thành Minh Nguyệt thì dĩ nhiên đã có chuẩn bị, trước đó anh đã thống nhất với Hạng Vũ sẵn rồi.

 

Mãi đến mười mấy phút sau, thành Minh Nguyệt thật mới hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn.

 

Trong cả thành Minh Nguyệt chỉ có ma trơi u tối, không có một tia sáng, mọi con đường chỉ toàn là thi thể, không tồn tại một chút sinh khí.

 

Dù mấy đám ma trơi đó lúc sáng lúc tối nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đám người Trương Quảng đang vây quanh một đống lửa.

 

Ở cách họ không xa là mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng vây quanh lại với nhau, ngồi bên cạnh đống tro lửa sưởi ấm.

 

Lúc này Khổng Tề Thiên và Điền Văn đều cực kỳ nhếch nhác, mái tóc Điền Văn cũng bung xõa lung tung, gương mặt không còn vẻ hồng hào như trước nữa.

 

Khổng Tề Thiên cũng bị lạnh đến mức run rẩy, liên tục nghiêng người về phía đống lửa.

 

Mà đám người Điền Khải cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt họ tái nhợt, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

 

“Là Tiêu Chính Văn”.

 

Cố Đồng là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn đáp xuống từ trên cao, chỉ về hướng đó tức giận nói.

 

Hắn vốn dĩ muốn bước lên trước nhưng lại bị Khổng Tề Thiên bên cạnh ngăn lại.

 

“Cậu Tiêu, đừng…”

 

Không để Trương Quảng kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã bay đến đáp xuống trước mặt mọi người.

 

Khoảnh khắc hai chân Tiêu Chính Văn chạm xuống đất, tất cả sức mạnh trong người dường như bị rút cạn, tu vi gần như bị sức mạnh nào đó giam giữ lại.

 

Ngoài sức mạnh vốn có của cơ thể thì không thể sử dụng chút sức lực nào được, có thể nói Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở thành một người bình thường.

 

“Cậu Tiêu”.

 

Nói rồi Trương Quảng dẫn theo người nhà họ Trương chạy đến.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng vì đến cứu họ, lúc này mặc dù mọi người đều là người thường nhưng dù sao họ cũng nhiều người, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng nơi này rất lạ, hơn nữa các cấm chế với võ giả gần như đạt đến mức đáng sợ.

 

Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể làm gì được, huống gì là người khác?
 
Chương 4580


Chương 4580

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này bầu trời xám xịt như có một đốm lửa đang cháy rực, thỉnh thoảng xuất hiện những đốm lửa ánh lên dãy núi ở đằng xa khiến nó càng thêm đáng sợ.

 

Trên quảng trường ở trung tâm thành Minh Nguyệt xuất hiện một cánh cổng thành cao ngất, nhìn từ xa vừa u ám vừa uy nghiêm.

 

“Tiêu Chính Văn, nhờ ơn của cậu mà bây giờ mọi người đều bị mắc kẹt ở đây rồi”.

 

Sắc mặt Khổng Tề Thiên cực kỳ khó coi, chỉ có ông ta là phân thân nên vừa đáp xuống đất suýt nữa hồn bị đánh bay về thiên giới.

 

Sức lực kỳ lạ đó suýt nữa lấy luôn mạng của ông ta, nếu không nhờ vào cuộn trúc thượng cổ của nhà họ Khổng bảo vệ tâm mạch của ông ta thì bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông ta đã được mọc năm tấc rồi.

 

Nhưng thành Minh Nguyệt đã cách biệt hoàn toàn với thế giới, không cần bên ngoài phong tỏa thành, dù có đi cả ngày lẫn đêm, họ cũng không thể sống sót bước ra khỏi ranh giới của thành Minh Nguyệt.

 

Không có nguyên nhân nào khác cả, thành Minh Nguyệt quá lớn, không chỉ rộng mấy mươi ngàn dặm.

 

Bây giờ họ chỉ có thể đi bằng hai chân như người thường, hàng ngàn kilomet xa xôi có phải là chuyện đùa đâu.

 

“Trước mặt là thành Phong Đô?”

 

Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Hạng Vũ nói.

 

“Đúng thế”.

 

Hạng Vũ gật đầu.

 

Nơi đó là thành Uổng Tử – cửa đầu tiên của thành Phong Đô.

 

Nhìn từ đằng xa thành Uổng Tử âm u đáng sợ, đôi khi còn vang lên tiếng khóc thê lương.

 

“Chúng ta vào đó sao?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.

 

“Anh điên rồi à? Một khi đi vào đó thì đừng hòng ra được. Anh xem đó là cổng thành à? Nói đến là đến, nói đi là đi”, Cố Đồng tức giận sắc mặt tái mét, lớn giọng mắng.

 

Tiêu Chính Văn lười phản ứng với hắn, nhìn sang phía Hạng Vũ.

 

Nếu phải nói ai là người hiểu rõ về Phong Đô nhất trong này thì dĩ nhiên là Hạng Vũ.

 

Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là một tàn hồn nhưng ký ức sau khi chết của Hạng Vũ cũng kết nối với tàn hồn của ông ta.

 

“Trước mặt vừa là Phong Đô vừa là thành Uổng Tử, là cửa thành chỉ có người chết oan mới gặp được. Trong thành Uổng Tử có một bục Vọng Hương, chỉ cần đứng trước bậc thềm thì có thể nhìn thấy mọi thứ trong quá khứ đời trước của mình”.

 

“Thế nên người có chấp niệm quá nặng vừa bước lên bục Vọng Hương là không muốn đi khỏi đó, đây cũng là nguyên nhân họ không thể đi vào vòng luân hồi”.

 

“Nhưng các cậu đều không phải là người chết mà là người sống, không thể bước lên bục Vọng Hương nên phải nhờ vào hồn thân mới có thể đi vào thành Uổng Tử”.

 

Hạng Vũ lại nói.

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày: “Ngoài thành Uổng Tử, lẽ nào không còn con đường khác sao?”
 
Chương 4581


Chương 4581

 

Hạng Vũ lắc đầu nói: “Địa ngục không giống trần gian, thật ra mười điện chính là mười thành phố, có bị đánh chết, có người bị đói chết, cũng có người chết trận, nhưng cho dù chết vì nguyên nhân gì đều sẽ nhìn thấy một điện tương ứng khi đi vào địa ngục”.

 

“Các vị đều là người sống, trước mặt các vị dĩ nhiên là thành Uổng Tử, vì bây giờ mọi người chưa chết nhưng sau một trăm ngày, mọi người cũng sẽ trở thành ma quỷ chết oan nên không có con đường thứ hai”.

 

Hạng Vũ nghiêm túc nói.

 

“Nói cách khác muốn ra khỏi đây chỉ có cách đi qua thành Uổng Tử?”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

“Đúng thế, chỉ có đến thành Uổng Tử mới có thể sống sót ra ngoài, mới có thể ra khỏi thành Minh Nguyệt, việc này phải nhờ quỷ rồi”, Hạng Vũ trịnh trọng gật đầu nói.

 

Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

 

Nhờ cậy thân quỷ?

 

Nhờ kiểu gì?

 

“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.

 

“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”

 

“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”

 

“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”

 

“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.

 

Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!

 

Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!

 

Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!

 

Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!

 

“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.

 

“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.
 
Chương 4582


Chương 4582

 

“Anh!”

 

Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!

 

Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!

 

Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!

 

Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!

 

“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”

 

“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”

 

Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.

 

Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!

 

Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.

 

Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!

 

Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!

 

Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!

 

“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.

 

“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”

 

Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.

 

“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.

 

“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”

 

Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.

 

Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!

 

Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!
 
Chương 4583


Chương 4583

 

Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

 

Nhờ cậy thân quỷ?

 

Nhờ kiểu gì?

 

“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.

 

“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”

 

“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”

 

“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”

 

“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.

 

Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!

 

Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!

 

Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!

 

Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!

 

“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.

 

“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.

 

“Anh!”

 

Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!

 

Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!

 

Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!

 

Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!

 

“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”

 

“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”
 
Chương 4584


Chương 4584

 

Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.

 

Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!

 

Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.

 

Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!

 

Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!

 

Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!

 

“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.

 

“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”

 

Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.

 

“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.

 

“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”

 

Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.

 

Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!

 

Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!

 

Tới lúc đó, mấy người bọn họ, thậm chí cả người nhà họ Trương đều có thể sống sót rời đi, duy chỉ có Tiêu Chính Văn là bị mấy người họ liên thủ nhắm vào, gần như chắc chắn phải chết!

 

Chuyện này vốn là một âm mưu, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn cứu người, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn dẫn hết toàn bộ người nhà họ Trương rời khỏi nơi này an toàn thì buộc phải đi theo con đường mà ông ta đã vạch sẵn!

 

Thời đại ông ta dự định tiến vào chính là thịnh thế Lý Đường!

 

Bởi vì trước đây Khổng Tề Thiên cũng từng để phân thân tiến vào Đại Đường, thậm chí còn chính tay đạo diễn nên một màn đảo chính, dồn Nữ Đế vào chỗ chết!

 

Ông ta đã quá quen thuộc với Đại Đường rồi.

 

Ngược lại Tiêu Chính Văn khi tới thời đại đó sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế!

 

Ngay cả Nữ Đế cũng có thể bị ông ta hãm hại trong thời đại này, Tiêu Chính Văn càng đừng mơ có thể sống sót rời khỏi thời đại đó!

 

“Được!”

 

Tiêu Chính Văn không chút do dự, gật đầu đồng ý.

 

Thấy Tiêu Chính Văn đã gật đầu, Trương Quảng cũng dẫn theo đám người nhà họ Trương đứng dậy theo Tiêu Chính Văn.

 

Mọi người bây giờ đều đã trở thành người bình thường, quảng trường thành Minh Nguyệt nhìn thì có vẻ gần trong gang tấc phải đi mất năm ngày mới tới được.
 
Chương 4585


Chương 4585

 

Mà bên dưới cổng thành âm u phía trước, không ít ma trơi đang vật vờ khắp nơi không mục đích.

 

“Các vị, hy vọng mọi người đều có thể bình an vô sự, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ lại có được tiếng thơm! Mời!”

 

Khổng Tề Thiên làm một động tác tay tỏ ý mời, rõ ràng đang muốn để cho mấy người Tiêu Chính Văn đi trước một bước.

 

Tiêu Chính Văn lại không chút do dự, sải bước tiến về phía thành Uổng Tử!

 

Mấy người Khổng Tề Thiên cũng đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi tới trước cổng thành!

 

Cổng thành của thành Uổng Tử rộng tới hàng trăm dặm, trông như một khu chợ cực lớn!

 

“Thịnh thế Đại Đường, Khổng Tề Thiên tôi tới rồi đây!”

 

Ánh mắt Khổng Tề Thiên nhìn về phía một nam thanh niên ăn mặc như nho sinh, mà nam thanh niên đó giống như đã đợi ông ta ở đây từ lâu, lúc thấy Khổng Tề Thiên thì nhanh chóng sải bước tiến lên chào đón.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng đã biết từ lâu rằng Khổng Tề Thiên không chỉ từng sống ở Đại Đường mà còn từng làm xáo trộn tình hình ở nơi này!

 

Nếu như đấu với Khổng Tề Thiên ở Đại Đường thì e rằng bản thân lành ít dữ nhiều rồi!

 

Thế nhưng giống như những gì Khổng Tề Thiên nghĩ, Tiêu Chính Văn vì cứu người, dù trước mặt là hố lửa thì cũng chỉ có thể nhảy vào mà thôi!

 

Thế nhưng vào lúc Tiêu Chính Văn bước về phía cổng thành, tượng rồng vàng trong ống tay áo lại phát ra động tĩnh kỳ lạ!

 

Từ sau trận đấu trên núi Bách Long, tượng rồng vàng đó vẫn luôn được Tiêu Chính Văn mang theo bên người, mà lúc này, cùng với động tĩnh kỳ lạ của tượng rồng vàng, tất cả ma trơi xung quanh đều lập tức biến mất tăm!

 

Mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện một ông lão vô cùng uy nghiêm!

 

“Ta có thể giúp cậu rời khỏi U Minh, nhưng cần cậu giải quyết cho ta một việc!”

 

Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhìn đời bằng nửa con mắt giống như bậc vua chúa trong thiên hạ!

 

“Ông là…Lý Thế Hải?”

 

Tiêu Chính Văn không khỏi kinh hô một tiếng, thế nhưng ông lão không hề đáp lời, chỉ giơ một tay ra, sau khi một tia sáng màu vàng loé qua, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo!

 

“Khác Nhi à, không phải phụ hoàng không niệm tình cha con mà là do phụ hoàng cũng có nỗi khổ tâm của mình!”

 

“Sao phụ hoàng lại không biết con là người trung quân ái quốc, giãi bày tâm can cho cả Đại Đường! Thế nhưng…Chư Toại Lương, Thượng Quan Vô Kỵ ép ta buộc phải giết con!”

 

“Nho sinh nào dám ức hiếp ta? Cả đời này, dù ta có giết hết mấy kẻ nho sinh xảo trá thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho con trai ta!”

 

Trên bầu trời truyền tới tiếng thở dài bất lực của Lý Thế Hải!

 

Dù có ăn năn thì cũng căm ghét tới tận xương tuỷ!

 

Chính sau khi ta chết đi, Đại Đường không còn một vị vua anh minh trị vì nên mới bị Võ Thị soán ngôi cướp đi hoàng quyền Đại Đường!
 
Chương 4586


Chương 4586

 

Tất cả những chuyện này, mặc dù không đúng như những gì mà mấy người Thượng Quan Vô Kỵ và Chư Toại Lương mong muốn, thế nhưng bọn họ mới là tội nhân thực sự của Đại Đường!

 

“Bệ hạ! Tứ Hoàng tử thôn tính điền sản của người khác ở Ích Châu, tự chiêu mộ binh lính, ý đồ bất chính, đáng lý phải phán tội chết! Vẫn mong bệ hạ điều tra rõ ràng!”

 

Đúng vào lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này, anh đang đứng bên trong một đại điện lộng lẫy dát vàng!

 

Bên dưới đại điện, hai hàng vệ sĩ kim giáp đang bừng bừng sát khí đứng ở hai bên!

 

Bên dưới hiên đại điện có một ông lão tóc bạc đang quỳ, tay cầm thẻ ngà, lớn tiếng nói đầy hùng hồn mạnh mẽ.

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, tấm biển bên trên đỉnh đầu dùng chữ triện viết ba chữ lớn “điện Thái Cực”!

 

“Bệ hạ…”

 

Người dân Thương Nhan vẫn còn đang kể lại, mà trong đầu Tiêu Chính Văn lại hiện ra một vài thông tin.

 

Thiên Tử Đại Đường, Lý Thế Hải.

 

Thân phận này khiến Tiêu Chính Văn sửng sốt, rõ ràng Khổng Tề Thiên muốn tính kế với anh nên mới kéo anh về lại những năm Trinh Quán, Đại Đường.

 

Nhưng Khổng Tề Thiên có thể quay lại thân phận trước đó của mình nhưng người khác thì lại không, dù sao chỉ có một mình ông ta đã từng trải qua thời Lý Đường.

 

Tiêu Chính Văn biết rõ đây là một cái bẫy nhưng lại không thể từ chối, dù sao muốn đưa mấy mươi người nhà họ Trương ra ngoài, nếu không đi con đường này rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Thế nên Tiêu Chính Văn mới đồng ý yêu cầu của Khổng Tề Thiên, dù sao Khổng Tề Thiên cũng biết nhiều về Đại Đường, hơn nữa chỉ có ông ta mới có thể bình an dẫn người nhà họ Trương ra khỏi thời đại này.

 

Nhưng trong suy nghĩ ban đầu của Khổng Tề Thiên là muốn để Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này với thân phận là một người bình thường.

 

Hơn nữa chỉ cần Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này, mặc dù mọi thứ chỉ là ảo giác nhưng Tiêu Chính Văn không thể khai triển tu vi của mình.

 

Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể để mặc ông ta chém giết, đối mặt với Khổng Tề Thiên gây ra bao sóng lớn ở thời đại này, Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành buông tay chịu trói.

 

Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước đến cổng thành lại phát hiện một bất ngờ lớn.

 

Tiêu Chính Văn lại gặp được Lý Thế Hải – vua Đường, còn lấy thân phận của ông ta quay về thời kỳ đầu Đại Đường.

 

Trước tiên chưa kể đến việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng sức chiến đấu đáng sợ hay không, chỉ riêng thân phận Lý Thế Hải này cũng đủ để áp chế mọi thứ.

 

Mặc dù năm tháng đó, các gia tộc lớn có thể chống đối với Hoàng quyền nhưng vào thời khắc quan trọng, Hoàng quyền vẫn là lớn nhất.

 

Với thân phận này của Tiêu Chính Văn, cho dù bây giờ Khổng Tề Thiên đang ở trong thân phận nào đi chăng nữa cũng không dám chọc vào sự tồn tại này.

 

Dù Khổng Tề Thiên là người xuất sắc trong giới trẻ ở thời đại này thì cuối cùng cũng chỉ là một thần tử, mà Tiêu Chính Văn lại là vua.

 

Vua bảo thần chết, thần phải chết.
 
Chương 4587


Chương 4587

 

Cho dù Khổng Tề Thiên có tu vi mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại Thịnh Đường, dù sao trên triều cũng có một vị anh tài xuất thế – Lý Tịnh.

 

Huống gì còn có hai mươi Bát Hiền của Lăng Yên Các, dù thế lực của Khổng Tề Thiên lớn mạnh đến mức nào hay tu vi cao đến đâu cũng chỉ có thể phục tùng trước sức mạnh tuyệt đối.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, anh không chỉ có thể mượn thân phận này để chèn ép Khổng Tề Thiên, thậm chí có thể đem theo một chút khí vận Đế Vương trên người Lý Thế Hải.

 

Mặc dù chưa chắc có thể thành công, dù sao mọi thứ trước mắt đều không phải là thế giới thực mà là một ảo cảnh, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn nghĩ có thể thử.

 

“Bệ hạ…”

 

Có một vị đại thần bên cạnh quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, chắc chắn là muốn cầu xin cho Lý Khác.

 

Tiêu Chính Văn cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn bên dưới đại điện, thiếu niên non nớt mười ba, mười bốn tuổi.

 

Chắc hẳn cậu ta là Thục Vương Lý Khác.

 

Năm đó Tứ điện hạ Lý Khác có âm mưu phản quốc nên bị xử tội chết ở Trường An, năm đó Lý Khác còn chưa đầy hai mươi tuổi.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng bừng tỉnh.

 

Có thể nói Thục Vương Lý Khác là người giống Lý Thế Hải nhất trong tất cả những đứa con trai của ông ta, hơn nữa chín tuổi từng đi theo Quân Tập xuất chinh để dẹp yên cuộc nổi dậy của tộc Khương, mười hai tuổi đã tự mình dẫn quân ra trận, mở rộng lãnh thổ cho Đại Đường.

 

Chẳng qua Lý Thế Hải vốn dĩ vì lên ngôi không được lòng thần nên chuyện gì cũng nghi ngờ, thậm chí ngay cả con trai ruột của ông ta nếu sơ hở một chút cũng sẽ bị nghi ngờ có mưu đồ phản nước.

 

Mấy người Lý Thừa Càn chết ở Trường An là vì thế.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy trăm binh sĩ sao có thể tấn công vào Thái Cực Cung được hàng ngàn quân Ngự Lâm bảo vệ được?

 

Rõ ràng có người mưu đồ giăng bẫy khiến Lý Thế Hải tự hại người thân của mình để đạt được mục đích không chính đáng của họ.

 

Mà người dân khắp Ích Châu ai cũng biết Lý Khác một lòng vì nước, trung thành với vua, yêu thương con dân, hơn nữa còn miễn sưu thuế gần mười năm cho người dân bản địa.

 

Nhưng lại vì đánh thuế với cường hào mà đắc tội với gia tộc giàu có bản địa nên không ít người được gọi là tri thức bắt đầu thường xuyên viết thư cho Lý Thế Hải, bôi nhọ nói rằng Lý Khác phản nước từ năm thứ ba Lý Khác đến nước Mặc Phong.

 

Trong số những người này thì Thượng Quan Vô Kỵ và Trữ Toại Lương vu cáo nhiều nhất, cũng độc ác nhất.

 

“Ý ông là Khác Nhi muốn phản bội lại giang sơn của trẫm?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Trữ Toại Lương.

 

“Xin bệ hạ minh xét, Lý Khác thu phục lòng người ở Thục Trung, tư hữu binh mã, đây vốn dĩ là hành vi bất chính. Tôi thấy nên lập tức cho Lý Khác vào đại lao rồi hành quyết để cảnh cáo”.
 
Chương 4588


Chương 4588

 

Ánh mắt Trữ Toại Lương hiện lên vẻ lạnh lùng, hung ác, ngoan độc nhìn về phía Lý Khác.

 

Nếu đổi lại là quá khứ, với những chứng cứ mà Trữ Toại Lương thu thập được, Lý Thế Hải chắc chắn sẽ làm theo ý ông ta, nhốt Lý Khác vào đại lao, không hành quyết ngay mà sẽ giam giữ thời gian dài.

 

Đời trước Lý Khác trải qua vài mùa xuân trong đại lao, cuối cùng vẫn bị Lý Thế Hải chém đầu.

 

Mọi chuyện cũng chỉ là một góc thu nhỏ của Hoàng gia.

 

Người ta thường nói Hoàng tộc không có tình thân, mọi chuyện đều liên quan đến vận mệnh đất nước.

 

Thế nên dù đối mặt với tình thân cốt nhục, thủ đoạn của Đế Vương cũng cực kỳ tàn nhẫn.

 

Thậm chí cũng động một chút là giáng tội cho con trai ruột của mình, thậm chí là chém chết.

 

Cho vào đại lao là trừng phạt nhẹ nhất rồi.

 

Nếu không Lý Thế Hải cũng sẽ không truyền lại ngai vàng cho Lý Trị – người con không giống ông ta nhất, cuối cùng bị Võ Lan Anh giành lấy ngôi vị, thậm chí đổi quốc hiệu thành Đại Châu.

 

“Bệ hạ, trong đó chắc chắn có hiểu lầm, tôi thấy Tứ hoàng tử sẽ không có mưu đồ làm phản, ngược lại cậu ấy cầu phúc cho dân, giảm sưu thuế, tôi nghĩ chắc chắn Tứ hoàng tử chạm đến lợi ích của vài người nên mới bị vu oan”.

 

Nói rồi Lý Tịnh cũng bước ra quỳ xuống trước mặt Lý Thế Hải, tức giận nhìn Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ.

 

Từ thời cổ đại, các học giả giỏi nhất trong việc cố ý lẫn lộn đúng sai, khẩu Phật tâm xà.

 

Lý Tịnh đã cực kỳ ghét mấy học giả trên triều đường này lắm rồi.

 

Bây giờ họ lại thông đồng với nhau hãm hại Lý Khác, không chỉ là Lý Tịnh mà ngay cả mấy người Quân Tập cũng nghẹn một bụng tức, nếu không phải đang ở triều đường thì mấy người họ đã đánh nhau rồi.

 

“Chuyện này rất nghiêm trọng, Khác Nhi, con có gì muốn nói?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn về phía Lý Khác đang lộ vẻ hoảng sợ ở bên dưới.

 

Sở dĩ Lý Thế Hải canh cánh trong lòng chuyện này là vì năm đó ông ta không cho Lý Khác cơ hội giải thích đã giao chuyện này cho đám người Trữ Toại Lương điều tra xử lý.

 

Trữ Toại Lương thông qua các học giả Thục Địa giả mạo rất nhiều chứng cứ phạm tội mưu đồ phản nước của Lý Khác, khiến cậu ta thành người có tội.

 

Thậm chí sau đó còn có người lật án của Lý Khác lại cũng không thể làm gì được.

 

Nhưng đến khi Lý Thế Hải đến tuổi xế chiều mới nhận ra bản thân bị người có ý đồ xấu che mờ mắt.

 

Dù sao Lý Khác vừa đến Thục Địa chưa được ba năm, có thể có được bao nhiêu người tin cậy, có thể thu phục được bao nhiêu người?

 

Nhưng chứng cứ mà đám người Trữ Toại Lương cung cấp năm đó có rất nhiều sơ hở, một đứa bé mười bốn tuổi làm gì có mưu đồ cẩn thận như thế?

 

“Phụ hoàng, con chưa từng nghĩ đến việc giành lấy giang sơn của phụ hoàng, mà là tự mình thấy người dân Thục Địa cơ cực nên mới không đành lòng chèn ép họ”.

 

“Học giả và quan chức địa phương thông đồng với nhau ban lệnh người tri thức được miễn thuế, mà mấy sưu thuế này lại do người dân gánh chịu”.

 

“Thậm chí còn có người đề nghị triều đình cứ mười hộ nông dân sẽ nuôi một nhà người tri thức, lẽ nào hai thánh nhân Khổng Mạnh đã truyền dạy người đời sau thế sao? Chưa nói đến đạo đức, thậm chí họ không có giới hạn của một con người”.

 

“Quả thật quá quắt, vô liêm sỉ”.
 
Chương 4589


Chương 4589

 

“Con không thể trơ mắt nhìn nên mới lấy danh nghĩa Thục Vương miễn thuế cho người dân, chuyển sang cho đám nhà giàu và người tri thức gánh vác nên con mới bị chúng vu oan, mong phụ hoàng minh xét”.

 

Nói rồi Lý Khác quỳ xuống đất.

 

“Ồ? Học giả thông đồng với quan chức? Chuyện lớn như vậy sao không báo lại với trẫm? Đúng là to gan”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn đập mạnh xuống bàn, sau đó vẻ mặt hòa hoãn nói: “Nếu đã thế, trẫm nể tình con vì lo lắng cho sự cơ cực của người dân bỏ qua chuyện này”.

 

“Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến nữa, con cũng đừng quay lại Thục Địa nữa, cứ ở lại trong cung đọc sách đi”.

 

“Bãi triều!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy đi về phía hậu cung, lúc đi ngang qua bên cạnh Lý Khác còn khẽ giọng nói: “Con đi theo cha”.

 

Lý Thế Hải không chỉ không xử lý Lý Khác mà ngược lại còn ở cậu ta lại trong cung, đám người Trữ Toại Lương sửng sốt, nhất là Thượng Quan Vô Kỵ, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi nhìn Lý Thế Hải.

 

Nếu là ngày thường, làm sao Lý Thế Hải có thể tha thứ cho Lý Khác dễ dàng như thế?

 

Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ, cũng như các học giả từng làm quan thời Mãn Triều đã mất gần một năm công sức để ngụy tạo bằng chứng hãm hại Lý Khác, kết quả lại bị một câu nói nhẹ nhàng của Lý Thế Hải vạch trần mọi chuyện.

 

Nếu là trước đây, cho dù Lý Khác không bị chém đầu ngay lập tức thì cũng bị xử tử mới phải.

 

“Bệ hạ anh minh!” Lý Tịnh và Hầu Quân Tập cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

 

Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là bề tôi, không dám hỏi nhiều chuyện hoàng gia, sau khi nhìn bố con Lý Thế Hải ra khỏi đại điện, bọn họ cũng lần lượt rời đi.

 

Lúc này, mẹ của Lý Khác đang thắp hương khấn vái trong hậu cung, chỉ mong con trai mình có thể thoát chết.

 

Lúc bà ta nhận được tin Lý Khác không bị hỏi tội, mà bị Lý Thế Hải giữ lại trong hoàng cung, bà ta vui mừng đến mức hai mắt đẫm lệ, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng chạy đi gặp Lý Thế Hải.

 

Lý Thế Hải ngồi ngay ngắn trong thư phòng, liếc nhìn mẹ con Lý Khác. Dương Thị nắm chặt tay, lo lắng cho tương lai của Lý Khác.

 

“Con biết sai ở đâu chưa?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn, hỏi Lý Khác.

 

Nghe vậy, Lý Khác quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Nhi thần xin nghe theo lời phụ hoàng chỉ dạy!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Lý Khác, cười nói: “Đứng lên rồi nói. Con đường đường là hoàng tử Đại Đường, sao có thể tùy ý quỳ xuống!”

 

Trong lòng Lý Khác lúc này vẫn vô cùng bất an. Lý Thế Hải hôm nay rất lạ, không những không trừng phạt hắn và ngược lại còn cho hắn cảm giác nhân từ của người cha.

 

Mặc dù vẻ mặt của Lý Thế Hải vẫn rất nghiêm túc, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra được sự yêu thương đối với Lý Khác.

 

“Con biết rõ nho sinh ở Thục Địa cấu kết với bọn họ, con vẫn muốn chống lại bọn họ sao?”
 
Chương 4590


Chương 4590

 

“Cho dù con vì lợi ích và hạnh phúc của người dân, nhưng cách làm của con cũng quá liều lĩnh! Lẽ nào con không thể dâng thư báo cáo chuyện này cho trẫm sao?”

 

“Cho dù trẫm từng nói học giả là vũ khí trọng yếu của đất nước, nhưng người dân mới là gốc rễ của đất nước, trẫm cũng đã nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, sao con không nhớ?”

 

“Con biết rõ đám học giả kia liên thủ hãm hại con, nhưng con lại không thanh minh trên triều đường, đây là lỗi của con!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

Thực ra theo quan điểm của Tiêu Chính Văn, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát, chẳng qua là làm tổn hại đến lợi ích của đám học giả kia mà thôi!

 

Đúng như anh vừa nói, đối với Đại Đường, người dân là gốc rễ, còn học giả chỉ là đám giòi trong xương. Nếu bọn họ yên phận thì mọi việc sẽ ổn thỏa, Còn nếu dám tranh giành lợi ích với người dân thì giết cũng không oan.

 

Thiên hạ không có nho gia, ngược lại sẽ thái bình, không có đám người thị phi này, đối với Đại Đường, có lợi chứ không có hại.

 

“Vâng! Nhi thần biết sai rồi! Đa tạ phụ hoàng chỉ bảo!” Lý Khác nói.

 

“Thôi, về cung đi. Mấy ngày nay mẫu phi con ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện của con, con về chăm lo cho mẫu phi đi!”

 

Tiêu Chính Văn nói rồi xua tay với Lý Khác.

 

“Rõ!”

 

Sau khi Lý Khác rời đi, Dương Thị vô cùng kinh ngạc. Điều này hoàn toàn khác với Lý Thế Hải mà bà ta biết trước đây.

 

Nếu là trước đây, Lý Thế Hải sẽ không bao giờ mềm lòng với Lý Khác, ngay cả người mẫu thân như bà ta cũng bị liên lụy và chịu tội cùng con trai, thậm chí bị xử tử cùng.

 

Bà ta là em gái ruột của Tùy Thang Đế tiền triều, Lý Thế Hải nghi ngờ mẹ con họ cũng là điều có lý.

 

Nhưng hôm nay, Lý Thế Hải không trách phạt Lý Khác, cũng không trách bà ta, điều này kỳ lạ như mặt trời mọc đằng Tây vậy.

 

“Lý Khác từ nhỏ đã phải đi xa, mấy năm nay phải chịu nhiều thiệt thòi. Bà đến ngự trù phòng dặn dò bọn họ nấu mấy món Lý Khác thích ăn, an ủi nó đi!”

 

Tiêu Chính Văn nói tiếp.

 

Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Dương Thị bật khóc.

 

Dương Thị vốn sinh ra trong hoàng tộc, nên bà ta hiểu rõ hơn ai hết, trong hoàng thành không có tình thân.

 

Nhưng Lý Thế Hải giờ lại như một người cha bình thường, một người chồng quan tâm đến gia đình.

 

Lý Khác vừa trở về tẩm cung lúc nhỏ của mình, một thái giám trẻ nhanh chóng bước ra đón.

 

“Tứ điện hạ, ngài không sao chứ?”

 

Thái giám hơi kinh ngạc quá mức, không ngừng lấy tay áo lau đi nước mắt kích động trên mặt.

 

“Thật kỳ lạ, lần này phụ hoàng chưa trừng phạt ta, cũng không có ý trừng phạt ta. Điều này rất khác so với tính cách trước đây của phụ hoàng”.

 

Lý Khác nói với giọng khó hiểu.

 

“Điện hạ, ngài nói gì thế! Dù sao ngài cũng là máu thịt của bệ hạ, sao bệ hạ có thể trở mặt với điện hạ chỉ vì vài tên lưu manh được chứ?” thái giám thuyết phục.
 
Chương 4591


Chương 4591

 

“Ừ, cũng có lý! Chuẩn bị đi, lát nữa ta sẽ đến thư phòng phía Nam đọc sách!”

 

Lý Khác quay đầu ra lệnh cho thái giám.

 

Nếu đã ở lại Long Kinh thì phải giống như những vị hoàng tử khác, ngày nào cũng đến thư phòng phía Nam học hành.

 

“Rõ! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”

 

Lý Thế Hải gần như ngày nào cũng đích thân đến thư phòng phía Nam để kiểm tra bài tập của các hoàng tử, chỉ cần một mỗi nhỏ cũng sẽ bị Lý Thế Hải trừng phạt.

 

Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, gần như tất cả mọi người đều đợi ở cửa, nhưng Tiêu Chính Văn mãi không ra khỏi thư phòng phía Nam.

 

Điều này khiến mọi người hơi lo lắng.

 

Thậm chí có không ít phi tần lấy lý do mời Lý Thế Hải dùng bữa để thăm dò tình hình.

 

“Bệ hạ, đến giờ ăn tối rồi!”

 

“Mọi người ăn trước đi, không cần đợi trẫm!” Tiêu Chính Văn xua tay nói.

 

Tiêu Chính văn chắp tay sau lưng, nhìn Khổng Mạnh chi đạo xếp trên giá sách, không khỏi lắc đầu.

 

“Bệ hạ, thật ra những cuốn sách này…”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn phi tử phía sau, khẽ cau mày hỏi: “Tất cả hoàng nhi đều không thích Nho Học điển tịch sao?”

 

Nghe vậy, vị phi tử kia tái mặt vì sợ hãi, vội vàng xua tay: “Không… không phải như vậy…Lý Trị… nó…”

 

“Thích là thích, không thích là không thích! Hơn nữa, sao có thể trị vì đất nước bằng lời dạy của Khổng Mạnh? Như vậy sẽ hủy diệt Đại Đường ta!”

 

“Nếu các hoàng tử không thích, trẫm sẽ hạ lệnh đổi thầy giáo khác!”

 

“Sau này, các hoàng tử của trẫm sẽ học quân sự, tư tưởng, pháp luật! Đây mới là những thứ một nhà hiền quân nên đọc!”

 

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

 

Nghe vậy, vị phi tử kia vô cùng sợ hãi, lẽ nào Lý Thế Hải lại nổi giận rồi sao?

 

“Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, ý của thần thiếp là…”

 

“Phụ hoàng, nhi thần đặc biệt đến lời phụ hoàng dùng bữa!”

 

Lúc này, Lý Khác gõ cửa bước vào, cung kính nói.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lý Khác và vị phi tử kia, khẽ gật đầu: “Được rồi, gọi cả mẫu phi con cùng dùng bữa đi!”

 

Không lâu sau, một tên thái giám dẫn Dương Thị đến ngự thiện phòng.

 

Ngự thiện phòng là nơi để Thiên Tử dùng bữa, còn ngự trù phòng mới là nơi để nấu ăn.

 

Tiêu Chính Văn ngồi ở giữa, trên bàn bày sẵn vô số cao lương mỹ vị. Lý Khác, Dương Thị, mấy vị phi tần và hoàng tử cũng xếp hàng hai bên, yên lặng chờ đợi.

 

“Ngồi đi, đừng đứng nữa!” Tiêu Chính Văn nói.

 

“Xin bệ hạ dùng bữa trước, ta…”
 
Chương 4592


Chương 4592

 

Dương Thị còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay nói: “Ngồi đi, ta đã nói là cùng nhau dùng bữa, hôm nay không cần để ý nhiều đến quy tắc”.

 

Nghe vậy, Dương Thị nhìn Lý Thế Hải với vẻ ngạc nhiên.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ thời nhà Đường, phi tần và hoàng đế cùng dùng bữa.

 

Mấy vị phi tử liếc nhìn nhau, sau đó ngồi xuống với tâm trạng bất an.

 

Lúc này, không chỉ Lý Khác mà mắt mấy vị hoàng tử khác cũng ươn ướt.

 

Bọn họ lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

 

“Phụ hoàng, bài tập hôm nay chúng con đều làm không tốt, ngày mai nhất định sẽ…”

 

Lý Trị còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời, sau đó nói với thái giám: “Đi triệu mời thầy giáo đến đây cho trẫm!”

 

Thái giám đáp lại rồi vội vàng chạy ra khỏi ngự thiện phòng.

 

Không lâu sau, thái giám dẫn theo một vị học giả đến.

 

Ý định ban đầu của Tiêu Chính Văn chỉ là muốn nói với ông ta rằng sau này không cần đến dạy các hoàng tử nữa. Hoàng tử của Đại Đường cũng không cần học những học thuyết sai lầm đó.

 

Nhưng khi thầy giáo kia bước vào ngự thiện phòng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, không chỉ thầy giáo sững sờ mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hơi bất ngờ.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn lập tức nhận ra người này là Cố Đồng!

 

Mặc dù nơi này chỉ là ảo cảnh nhưng những người này vốn dĩ không thuộc thời đại này nên chỉ cần gặp mặt nhau là có thể nhận ra đối phương.

 

Hơn nữa dù gọi thẳng tên của nhau thì cũng không nghe được tên ban đầu của đối phương.

 

Chẳng hạn như dù bây giờ Cố Đồng có gọi thẳng tên của Tiêu Chính Văn, người khác cũng vẫn chỉ nghe được hai chữ “Bệ hạ”.

 

Tiêu Chính Văn mà người khác nhìn thấy lại là Lý Thế Hải – vua Đường, còn đám người Khổng Tề Thiên và Điền Văn lại nhìn thấy đó là Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn và Cố Đồng không ngờ lại gặp nhau bằng cách này và ở nơi này.

 

Thậm chí Tiêu Chính Văn vẫn chưa định đi tìm đám người Khổng Tề Thiên, kết quả họ lại chủ động tìm đến tận cửa.

 

Thấy Tiêu Chính Văn, Cố Đồng lập tức toát mồ hôi lạnh.

 

Vì lúc này thân phận của hắn chỉ là một chức quan nhỏ ngũ phẩm trong triều, còn Tiêu Chính Văn lại là địa chủ của một vương triều.

 

Ban đầu hắn còn nghĩ với thân phận của hắn, chỉ cần tìm được Tiêu Chính Văn là có thể dựa vào đó để giết Tiêu Chính Văn trả thù.

 

Dù sao hắn cũng là thầy giáo của các Hoàng tử, trong đó có cả Thái tử, muốn giết một người dân bình thường chẳng phải chỉ cần mở miệng thôi sao?

 

Ban đầu hắn nghĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện, cùng lắm chỉ một câu là có thể định tội chết cho Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ hắn ngơ ngác khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn ngồi ở vị trí chính giữa trong ngự thiện phòng.

 

“Võ sĩ Kim Qua đâu?”

 

Tiêu Chính Văn bỗng lạnh lùng hỏi.
 
Chương 4593


Chương 4593

 

“Có”.

 

Một tiếng đáp lại, mấy mươi võ sĩ và quân Ngự Lâm chạy vào ngự thiện phòng như thủy triều.

 

Thậm chí các Hoàng tử và phi tử bên cạnh vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mấy võ sĩ Kim Qua cầm theo kim qua lao đến phía trước.

 

“Bắt hắn”.

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào Cố Đồng, hắn chưa kịp phản kháng đã bị bốn võ sĩ Kim Qua đ3 xuống đất.

 

“Quỳ xuống”.

 

Một võ sĩ Kim Qua trong đó đá gãy đùi của Cố Đồng, đè đầu hắn xuống đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, anh dám”.

 

Cho đến lúc này Cố Đồng vẫn không chịu thua ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“To gan! Dám nhìn trẫm bằng ánh mắt đó? Thiệt cho trẫm còn xem đám học giả các người là người tốt để các người dạy cho Hoàng tử, thế này chẳng phải muốn dạy Hoàng tử của trẫm thành phản đồ sao?”

 

“Người đâu, đánh cho ta”.

 

Tiêu Chính Văn bỗng đập bàn chỉ vào Cố Đồng.

 

Nghe thế mấy võ sĩ Kim Qua đều sửng sốt, dù sao đây cũng là thầy giáo của Hoàng tử, sao lại đánh? Đánh mạnh không?

 

“Bệ hạ…”

 

“Đánh thật mạnh vào”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

 

“Vâng!”

 

Thiên Tử đã ra lệnh, ai dám không nghe theo?

 

Mấy võ sĩ lần lượt rút roi dài ra từ thắt lưng, hung hăng đánh vào người Cố Đồng.

 

Chỉ mới một roi mà quần áo của Cố Đồng bị rách một lỗ lớn, da thịt trong lớp quần áo bị tróc ra, máu nhiễm đỏ cả quần áo.

 

Dù sao hắn chỉ là một văn quan thôi, không có tu vi, nào có thể chịu được một roi của võ sĩ?

 

Chỉ mới có hai roi mà xương cốt của Cố Đồng đã bị đứt gãy hết ba cái.

 

Cho dù thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không thể để Cố Đồng sống sót rời khỏi đây, ngộ nhỡ hắn tiết lộ thân phận của Tiêu Chính Văn ra ngoài thì phiền phức lớn.

 

Đến lúc đó đám người Khổng Tề Thiên có ai còn dám đến?

 

Lẽ nào còn muốn từng người đi tìm họ?

 

Trước đây Tiêu Chính Văn cũng từng đồng ý với Trần Huy Tổ nhất định sẽ giết trưởng lão Thanh Dương thay ông ta.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn không phải người hiền lành gì, không lương thiện quá mức.

 

Nếu Cố Đồng đã là con trai của trưởng lão Thanh Dương thì dĩ nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không để hắn sống sót.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top