Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1061


CHƯƠNG 1061

Trình Kiêu tiếp tục tăng thêm sức lực, nếu không phải Tôn Minh Hạo cũng là một võ giả thì hiện giờ tay của anh ta đã bị gãy lìa rồi.

Mọi người xung quanh đều âm thầm toát mồ hôi hột, ngay cả ông Lưu cũng có hơi căng thẳng. Cho dù Tôn Minh Hạo có kiêu ngạo và thô lỗ đến đâu đi nữa thì anh ta vẫn là người của thế gia trung y, nếu Trình Kiêu làm anh ta bị thương thì dù có gộp tất cả mọi ở đây lại cũng không gánh vác nổi!

Tuy nhiên, những lo lắng của mọi người rất không cần thiết.

Loại cậu ấm chưa từng chịu khổ như Tôn Minh Hạo chỉ chống đỡ được một hơi, hễ anh ta thở ra hơi đó thì ý chí của anh ta sẽ như bờ sông bị lũ cuốn trôi chảy băng băng đi ngàn dặm “Dừng lại, dừng lại, tôi xin lỗi!”

Tôn Minh Hạo không còn chút sức lực nào đau xót gào lên.

Sau đó Trình Kiêu mới chịu buông tay ra, Tôn Minh Hạo tức tốc rút tay về, kinh hãi trừng Trình Kiêu.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, quần áo của anh ta đều ướt đấm bởi mồ hôi lạnh.

“Xin lõi!” Tôn Minh Hạo cúi đầu nhanh chóng nói một câu với Ninh Lan Lúc anh ta cúi đầu xuống, hai mắt Tôn Minh Hạo đã đỏ cả lên, như thể anh ta đã phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.

Tôn Minh Hạo thầm thề trong lòng: “Tên nhãi kia, mày nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay của mình! Tao thề!”

Khi ngẩng đầu lần nữa, Tôn Minh Hạo vội vàng ngồi trở lại chỗ.

của ông Lưu, lạnh lùng nhìn ông Lưu, hỏi: “Y Vương của các ông đâu? Không phải muốn thách đấu với thế gia trung y của chúng tôi sao? Kêu ông ta ra đây!” “

Ông Lưu đáp: “Cậu đã gặp Y Vương rồi đấy.”

Tôn Minh Hạo thầm nguyền rủa trong lòng một câu: “Thế mà tên nhãi này lại là Y Vương thật!”

“Vậy thì được, nếu cậu đã là Y Vương vậy hãy so trình độ với tôi đi. Nói đi, cậu muốn so như thế nào?” Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu nói, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia kiêng dò.

Tất cả mọi người đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Minh Hạo, anh ta nói răng muốn so tài y thuật với Trình Kiêu.

Nhấn mạnh đến hai chữ y thuật như vậy rõ ràng là vừa rồi bị một chiêu kia của Trình Kiêu dọa cho hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều có hơi khinh thường, người của thế gia trung y chỉ là mấy tên mềm nắn rắn buông mà thôi.

Tuy nhiên, không một ai dám đánh giá thấp y thuật của thế gia trung y cả.

Ông Lưu đích thân cất lời nhắc nhở: ‘Anh Trình, thế gia trung y học có y thuật xuất sắc, anh là người thách thức nên có quyền chủ động, có thể lựa chọn loại y thuật mình tỉnh thông nhất!”

Sở Vân Hoa cũng nói: “Phương diện yếu nhất của thế gia trung y hẳn là thuật châm cứu”

Những người xung quanh cũng hét lên: “Y Vương, người cứ chọn Thái Thanh khí châm đi! Cho dù có so với thế gia trung y cũng sẽ không kém cạnh| Cốc Thiên Sơn cười nhạo nhưng không nói lời nào: “Hừ, căn cơ của thế gia trung y là thứ mà các bệnh viện bình thường như các người có thể đoán được sao!”

Trình Kiêu như thể không nghe thấy lời khuyên của mọi người, mặt không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thèm coi trọng Tôn Minh Hạo: “Tuỳ tiện đi.”

Mọi người nhất thời không nói nên lời!

“Vị Y Vương mới này vẫn ngạo mạn như xưa!”

“Đây là người đầu tiên dám nói tùy tiện với người của thế gia trung y đấy.”
 
Chương 1062


CHƯƠNG 1062

Chủ tịch Lưu và Sở Vân Hoa cau mày, Trình Kiêu quả thật quá cứng đầu.

Bây giờ người mà anh đối mặt không phải là y giả bình thường, mà là một gia tộc ẩn thế đầy bí ẩn mà quyền lực, thế gia trung y!

Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông, bọn họ đã từng lĩnh ngộ qua sự cứng đầu của Trình Kiêu rồi, bọn họ không thể thay đổi được thái độ của Trình Kiêu.

Tôn Đại Hải cả kinh, đây là cơ hội duy nhất của anh nên anh đừng làm hỏng đấy.

“Tiểu Kiêu, cháu nhất định phải thận trọng, nhất thiết đừng coi thường đối thủ địch! Căn cơ của thế gia trung y hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cháu.”

Khuôn mặt Tôn Minh Hạo thoáng qua vẻ vui mừng như điên: “Tên nhãi này thật kiêu ngạo đến cực điểm! Mình còn lo anh ta sẽ chọn một loại y thuật mà mình không giỏi, không ngờ hắn ta lại thực sự giao quyền chủ động cho mình!”

Tôn Minh Hạo vội vàng nói: “Tên nhãi kia, đây là do cậu yêu cầu đấy nhé, nếu thua cũng đừng trách tôi!”

“Nếu bọn họ đã kêu cậu chọn châm cứu vậy thì tôi sẽ chiều theo ý của cậu. Để tránh có người nói thế gia trung y của chúng tôi thắng không đẹp!”

Tôn Minh Hạo như thể không kịp chờ đợi thêm nữa, sợ Trình Kiêu sẽ đột nhiên hối hận.

Trình Kiêu nhẹ giọng đáp: “Được thôi.”

Cái kiểu thái độ nhạt nhẽo đó như thể không phải đang đối mặt với thế gia trung y mà chẳng khác gì đang nhìn con chó con mèo.

Tôn Minh Hạo mừng rỡ nói: “Được!”

“Các người đều nhìn thấy là cậu ta tự mình nói rồi đấy nhé.”

“Vậy thì bắt đầu thôi!”

Ôi chao.

Tôn Đại Hải và mọi người thở dài một hơi, giống như đang thấy tiếc nuối cho Trình Kiêu.

Ông Lưu bước lên trước nhìn Trình Kiêu, nghiêm túc nói: “Theo quy định, Y Vương có thể khiêu chiến ba trận với những người gác cổng của thế gia trung y, chỉ cần có thể thắng được hai trận trong số đó là sẽ coi như chiến thắng!”

“Theo thỏa thuận miệng của hai bên, trận đầu tiên chính là thuật châm cứu. Hai bên còn có gì cần bổ sung không?”

Trình Kiêu nhàn nhạt đáp: “Không có.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu lộ ra một tia cười nhạo: “Không có: Ông Lưu bèn nói: “Tôi tuyên bố trận đầu tiên sẽ bảt đầu ngay bây giờ: Cách tốt nhất để làm chứng cho cuộc so tài về y thuật chính là sử dụng bệnh nhân để làm chứng.

Có rất nhiều bệnh nhân đã được chuẩn bị trước cho cuộc thi Y Vương, hơn nữa còn được chia theo cấp bậc. Lần này đã chuẩn bị sẵn một số bệnh nhân bệnh nặng, tất cả đều là bệnh nan y.

Vừa vặn có thể điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y thông qua trận so tài này.

Bệnh nhân được nhân viên đẩy ra băng giường bệnh mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, theo chẩn đoán của nhiều bác sĩ, ông ta tối đa chỉ sống được mười ngày.

Ông Lưu giới thiệu sơ qua về tình hình của bệnh nhân với hai người, rồi nói; y giao lại cho hai người đó.”

Trình Kiêu đi tới xem xét bệnh nhân.

Ông ta là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, có lẽ do bệnh tật suốt thời gian qua nên đã rụng hết tóc, ông ta đang mặc đồng phục trắng kẻ sọc của bệnh viện, cả khuôn mặt sưng phù dữ dội, hoàn toàn không thể nhìn ra dung mạo.
 
Chương 1063


CHƯƠNG 1063

Tuy nhiên, nhìn tỉnh thần của ông ta có vẻ vẫn ổn, rất lạc quan.

“Bác sĩ, dù sao tôi cũng không còn sống được mấy ngày nữa, các anh cứ tùy ý châm đi! Tôi đã lập di chúc rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như tôi xui xẻo đi, không cần ai chịu trách nhiệm hết.”

Ông ta nói xong liền mỉm cười. Nhưng ngay lập tức, cơ thể ông ta run lên vì đau đớn.

Ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư, tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể, cơ thể sẽ phải chịu những cơn đau thật dữ dội, ngay cả thuốc giảm đau cũng không có tác dụng gì.

Trình Kiêu không nói lời nào, là ung thư giai đoạn cuối thì cho dù anh có muốn chữa cũng không thể, trừ khi nặn lại cơ thể. Nhưng hiện giờ tu vi của anh tạm thời chưa tới trình độ đó.

Tất cả những gì anh có thể làm là giảm thiểu sự đau đớn cho.

bệnh nhân và kéo dài sự sống cho bệnh nhân.

Tôn Minh Hạo cũng bước tới, vừa liếc mắt nhìn bệnh nhân đã bất mãn kêu gào: “Cái người có nhầm không vậy, các người còn kêu tôi trị bệnh cho một người sắp chết như ông ta ư! Có phải các người đang cố tình làm khó dễ tôi không?”

Người bệnh không phản bác, chỉ cười khổ, không ai thấy được nỗi bi thương sâu trong mắt ông.

Tất cả mọi người tức giận trừng mắt hô to gọi nhỏ tên Tôn Minh Hạo, thân là bác sĩ mà đi đả kích bệnh nhân của mình thì đúng là quá lạnh lùng rồi!

Sắc mặt của ông Lưu trở nên khó coi, nói: “Không cần các người phải chữa khỏi cho bệnh nhân nhưng giúp họ giảm đau, kéo dài mạng sống của họ là nghĩa vụ của người làm bác sĩ.”

Tôn Minh Hạo ngả ngớn: ‘À thế ng nên nói sớm hơn chứ!”

“Tôi làm luôn nhé!”

Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu, xem anh có ý kiến gì không.

Trình Kiêu không có phản ứng gì, Tôn Minh Hạo nói: “Không nói là đồng ý đấy nhé.”

Nói xong thì thì đi đến trước giường bệnh Tôn Minh Hạo lấy ra một cái hộp đựng châm bạc, dùng cồn khử độc rồi lướt nhìn mọi người, lộ ra nụ cười khinh miệt.

“Nhìn cho kỹ đây!”

Tôn Minh Hạo đắc ý nói một câu, tay phải cầm lên một cây trâm dài, đâm vào kinh mạch ở gan bệnh nhân.

“Ông ta bị ung thư gan, gan là cơ quan chuyển hóa chất độc chính của cơ thể, gan bị tổn thương, nhiều độc tố không được xử lý đã tạo thành khối u.”

“Tôi châm cứu phần kinh mạch ở gan k1ch thích chức năng ở đó, tuy không thể xử lý triệt để tế bào ung thư nhưng tôi có thể cho ông ta sống thêm hai tháng nữa.”

Tôn Minh Hạo ngoài miệng nói chuyện nhưng thao tác lại không hề cẩu thả Châm bạc của anh là loại đặc chế, dài hơn bình thường Thao tác của anh cũng vô cùng cổ quái, mỗi một lần đâm vào lại cực kỳ chậm, giống như có một bức tường chắn phía trước ngăn không cho châm xuyên qua da.

Các bác sĩ ở đó đều nghi hoặc, không hiểu gì cả, lần đầu tiên họ chứng kiến kiểu châm cứu này.

Nhưng ông Lưu với Sở Vân Hoa dường như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Đây là Thái Dĩ Thần Châm thất truyền đã lâu!”

“Cử trọng nhược khinh(1), đại khai đại hợp, đây là Thái Dĩ Thần châm Thiêu sơn hỏa(2)!”
 
Chương 1064


CHƯƠNG 1064

(1)Nâng vật nặng một cách nhẹ nhàng, ý chỉ là thoải mái trước một vấn đề khó khăn.

(2)Thuật châm cứu gây cảm giác nóng ấm ở chỗ châm Ngay sau đó, tốc độ của Tôn Minh Hạo càng lúc càng nhanh, một cây vừa đâm xuống phải mất mười phút mới rút ra, đâm một cây ở giữa khiến người khác cực kỳ khó hiểu Sở Vân Hoa trầm giọng: “Thái Dĩ Thần châm, Thấu tận tâm can!’ “Thật không ngờ, người Trung y thế gia cuồng vọng như vậy mà có bản lĩnh thật!”

“Chỉ bằng bộ Thái Dĩ thần châm này mà ai ở đây cũng không sánh được!”

Nói xong, Sở Vân Hoa lo lắng nhìn Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẫn lạnh nhạt như trước, đứng im một chỗ, khinh thường liếc nhìn Tôn Minh Hạo.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tôn Đại Hải giật giật, hai bàn tay nắm chặt vào nhau: “Thái Dĩ thần châm! Thế mà lại là Thái Dĩ Thần châm! Cái này có thành trở ngại cho Trình Kiêu không đây?”

Thân là người nhà họ Tôn, tuy không thể học được y thuật của gia tộc nhưng ông biết quá rõ địa vị của Thái Dĩ thần châm Hạ gia.

Đó là đỉnh cao của châm cứu.

Không nghĩ tới Tôn Minh Hạo tuổi còn trẻ mà đã thuần thục Thái Dĩ thần châm!

Khó trách người Hạ gia lại yên tâm để cho Tôn Minh Hạo làm người gác cổng.

Đợi một lúc, Tôn Minh Hạo thu châm. Sau đó thở dài một hơi.

“Đã xong. Ta đã dùng Thái Dĩ thần châm trị liệu cho ông, giờ ông có thể sống tối thiểu hai tháng!’ Bệnh nhân kia rất kích động, vẻ thống khổ vừa nãy cũng không còn. Tuy thái độ của Tôn Minh Hạo rất không tốt nhưng y thuật lại vô cùng cao minh.

Bệnh của ông đã được rất nhiều chuyên gia kiểm tra, vừa bảo chỉ sống được trong vòng mười ngày mà bây giờ được tên nhãi ranh này châm cứu một lúc đã thọ thêm hai tháng, lại còn giảm đi không ít đau.

“Cảm ơn ngài, thần y!” Bệnh nhân cảm kích nhìn Tôn Minh Hạo, nếu bây giờ cử động được sợ là ông đã quỳ xuống dập đầu trước anh rồi.

Tôn Minh Hạo khinh thường, nói: “Không cần ông cảm ơn, nếu không phải có một tên không biết trời cao đất dày đến khiêu chiến Trung y thế gia, tôi còn lâu mới ra tay cứu một tên sắp chết!”

Người bệnh xấu hổ, không biết nên nói gì.

Sắc mặt đám người ông Lưu trông rất khó coi, nói thật, với cái thái độ này của Tôn Minh Hạo thì ai đến cái tuổi của bố anh cũng không thể nhịn mà măng cho anh một trận.

Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác, y thuật của Tôn Minh Hạo bày ra trước mặt, bọn họ giận mà không dám nói.

Bây giờ thực sự hi vọng có người đứng ra, dùng y thuật giáo huấn cho tên nhóc cuồng vọng này một trận, cho nó biết cái gì là núi Cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Thế nhưng mà nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ thôi, đến cả Thái Dĩ Thần châm thất truyền đã lâu nó còn lôi ra được thì còn cái gì để vượt mặt?

Còn về Trình Kiêu, mọi người vấn chưa từng ôm hi vọng!

Tôn Minh Hạo khinh miệt nhìn Trình Kiêu, ngả ngớn nói: “V Vương, đến lượt ngài rồi đấy!”

Hai thiếu niên đứng sau lưng Tôn Minh Hạo đắc ý cười lạnh: “Y Vương? Người như thế còn không xứng đi xách giày cho anh Hao, còn Y Vương cái gì!”

Trình Kiêu không để ý bọn họ, chậm rãi đi đến trước mặt người bệnh.

Vừa nhìn thoáng qua ông ta, Trình Kiêu thản nhiên: “Cậu ta nói không sai, ông bị ung thư giai đoạn cuối, cậu ta vừa giúp ông sống lâu thêm hai tháng rồi.”

Nghe được Trình Kiêu chủ động thừa nhận kết quả điều trị của mình, Tôn Minh Hạo càng thêm đắc ý.
 
Chương 1065


CHƯƠNG 1065

“Nhưng vì sống thêm hai tháng, cơn đau của ông sẽ tăng lên bởi vì thuốc giảm đau bình thường đã không còn tác dụng gì rồi.”

Tôn Minh Hạo biến sắc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không phản bác.

Hiển nhiên lời Trình Kiêu nói đều là sự thật.

Người bệnh cười: “Có thể sống thêm hai tháng đã may mắn lắm rồi, tất nhiên đâu có bữa cơm nào miễn phí đâu.”

Ông ta đã trở nên thông suốt.

Trình Kiêu nói: “Bệnh của ông tôi cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.”

“Nhưng tôi có một lựa chọn dành cho ông đây.”

“Tôi có thể dùng thuật châm cứu kích thích sức sống tiềm tàng trong ông, để sống thêm được hai năm. Còn khiến cho thần kinh cảm giác của ông tê liệt, giảm đau.”

“Nhưng cái giá là một khi tôi châm cứu cho ông xong thì tất cả tế bào sẽ càng tiêu hao sinh lực. Sau này có là Đại La Kim Tiên cũng không thể chữa cho ông đâu.”

Bệnh nhân khiếp sợ: “Thật vậy ư? Nếu còn cách này thì tôi đây cầu còn không được!”

Trình Kiêu nói: “Ông phải hiểu là một khi đã thực hiện, dù sau này có biện pháp trị liệu triệt để thì cũng không còn kịp đâu!”

Ông ta cười khổ: “Ha ha, bác sĩ, cậu chỉ cần châm cứu là được rồi. Tôi cũng chỉ còn hai tháng, hai tháng này sao mà có thể có thêm cách nào trị dứt điểm bệnh ung thư quái ác này. Cho nên hai tháng sau tôi thể nào cũng chết thôi, nhưng nếu sống lâu thêm hai năm mà không phải chịu bệnh tật tra tấn thì cậu chính là đại ân nhân của tôi rồi!”

“Thần y, cậu chỉ cần làm thôi! Hậu quả như thế nào thì tôi cũng nhận!”

Trình Kiêu nói: “Được!”

Anh lấy ra một hộp châm bạc, mỗi tay cầm một cây, hai bút cùng vẽ.

Anh làm nhanh đến nỗi khiến người khác hoa mắt, toàn bộ quá trình đều mang đầy cảm giác nghỉ thức(3), nước chảy mây trôi, khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái.

(3): Nghi thức hóa việc sinh hoạt ngày thường thành một việc có ýnghĩa “Cậu ta có thể giảm bớt sự tra tấn của ung thư giai đoạn cuối thật sao? Còn khiến bệnh nhân sống thêm hai năm nữa?” Một vị bác sĩ râu tóc bạc phơ hỏi, vẻ mặt không thể tin.

“Đấy là nói khoác! Ung thư giai đoạn cuối đấy! Làm sao có thể sống thêm hai năm?”

“Nhưng mà tôi thấy cách cậu ta thi châm lão luyện lắm, hơn nữa kiểu châm cứu như thế này chưa từng xuất nói không chừng là kỹ năng tuyệt học nào đó thất truyền đã lâu. Có lẽ cậu này nói được làm được nhỉ?”

“Không có khả năng!” Tôn Minh Hạo cười lạnh: “Ngay cả Thái Dĩ Thần châm của Hạ gia chúng tôi chỉ có thể cứu ông ta sống thêm hai tháng, còn châm pháp nào trên đời này vượt được Thái Dĩ Thần châm của Hạ gia?”

Mọi người ngừng bàn tán một lúc, nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức y học thông thường cũng sẽ không tin lời Trình Kiêu nói.

Mặc dù họ rất muốn có một người có thể đánh bại Tôn Minh Hạo, nhưng họ cũng hiểu rằng cái ý tưởng này khó như lên trời.

Y thuật của thế gia trung y thực sự quá lợi hại.

Khi thủ pháp của Trình Kiêu dần dần chậm lại, biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt bệnh nhân biến mất, hơn nữa cơ thể vốn sưng tấy ban đầu cũng dần trở lại trạng thái bình thường.
 
Chương 1066


CHƯƠNG 1066

Điện tâm đồ của bệnh nhân đang dần trở lại trạng thái bình thường.

Bệnh nhân dường như tự mình cảm nhận được điều đó, ông ta đưa hai tay sờ lên mặt, từ đôi tay run rẩy có thể thấy lúc này anh ta đang xúc động đến nhường nào!

“Tôi, tôi đã bình phục rồi sao?” Giọng anh ta đã không còn là tuyệt vọng như không còn chút sức sống mà tràn đầy tinh thần.

“Tôi đã bình phục rồi!”

“Thần y, thần y!”

Mọi người nhìn cảnh này, mắt trợn tròn, mồm há hốc!

“Đây nhất định là một phép màu!”

“Thần y Trình thực sự đã làm được! Thật không thể tin được!”

Sở Vân Hoa, Thượng Quan Dược Thạch, và ông Lưu đều rất kích động, đợi lát nữa, nếu họ có thể chứng minh rằng tuổi thọ của con người thực sự được tăng thêm hai năm, đó sẽ là một kỳ tích trong lịch sử y học nhân loại!

Mặt mũi Cốc Thiên Sơn tràn đầy vẻ kinh hãi: “Làm sao có thể!

Ngay cả Thái Dĩ Thần Châm cũng chỉ tăng thêm hai tháng tuổi thọ cho cậu ta. Tên nhóc này dùng phương pháp châm cứu gì vậy? Có thể khiến bệnh nhân khôi phục như bình thường ngay lập tức”

Khuôn mặt Tôn Minh Hạo dại ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lắc đầu không tin: “Không, không thể nào! Trên đời này làm sao có thể có châm pháp thần kỳ như vậy? Là giả, nhất định là giả!”

“Mọi người không nên tin cậu ta, là giả, tất cả đều là giả!”

Không ai phối hợp với anh ta, và trên khuôn mặt nhiều người đã lộ ra những nụ cười chế nhạo.

“Haha, người của thế gia trung y cuối cùng cũng hoảng sợ rồi!

Thật tốt, tôi thật sự hy vọng những gì Thần y Trình nói là sự thật!”

“Đúng vậy, nên tát thật mạnh vào mặt những người xuất thân từ thế gia trung y đó, xem thử sau này họ còn dám xem thường y thuật của thế tục chúng ta hay không!”

Khắp người Tôn Đại Hải run lên vì phấn khích: “Thật tốt quá, không thể tin được Kiêu còn có con át chủ bài này! Trước đây tôi chưa từng nghe nói đến loại châm pháp thần kỳ này, thực sự không biết thằng bé học được từ đâu!”

“Loại châm pháp này, ngay cả thế gia trung y cũng chỉ có thể ngửa mặt trông mong! Lần này, chúng ta thắng! Tôi có thể trở về nhà họ Tôn rồi!”

Trên mặt Tôn Đại Hải là sự phấn chấn với niềm say mê điên cuồng. Mơ ước cả đời của ông sắp thành hiện thực trong ngày hôm nay.

Chỉ tiếc rằng người giúp ông thực hiện ước mơ này vốn là con rể của ông. Giờ đây, đã bị chính tay ông xua đuổi.

Không bao lâu sau, Trình Kiêu châm kim xong, anh thu kim lại, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.

“Được rồi.” Trình Kiêu nhẹ giọng nói.

Bệnh nhân đã có thể xuống giường, sau đó ông ta quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu.

“Thần y, tôi không thể báo đáp ân đức cao cả của ngài, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

Trình Kiêu không ngăn cản, anh xứng đáng với một lạy này.

Thuật châm cứu mà Trình Kiêu sử dụng là một phương pháp khác trên tỉnh cầu, dùng khoa học kỹ thuật để kéo dài sự sống, được chuẩn bị chuyên biệt cho những người không cách nào cứu được và người sắp chết.

Tên gọi là Tục Mệnh thần châm!
 
Chương 1067


CHƯƠNG 1067

Khi đó, Trình Kiêu đã có thực lực thực sự của một chân tiên Hợp Đạo cảnh, vì vậy anh vừa nhìn qua đã ghi nhớ.

Nếu không gặp được anh, bệnh nhân này sẽ chết sau hai tháng chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ.

Trình Kiêu đúng là có ân cứu mạng anh ta.

“Đứng dậy đi! Ông chỉ còn sống được hai năm, nhưng trong vòng hai năm này, ông có thể tự đảm đương cuộc sống của mình. Sau hai năm, dù có Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu được!”

Bệnh nhân phóng khoáng cười ra tiếng: “Haha, tôi đã thỏa mãn rồi”

“Không mắc bệnh, căn bản không biết sức khỏe có giá trị đến nhường nào, đừng nói là hai năm, cho dù chỉ có thể sống cuộc sống của người bình thường trong một năm, cho dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng sẵn lòng!”

Ông ta nói không sai, những người bình thường có thể phiền não bởi nghèo đói. Một số bạn trẻ thích coi sự thiếu hiểu biết của tuổi mới lớn là tình yêu, thậm chí dễ dàng tự làm tổn thương cơ thể.

mình vì cái gọi là tình yêu đó.

Nhưng những người này không biết, với những người bị tật ở chân và không thể đi lại, họ thà từ bỏ gia sản bạc triệu của mình để có một đôi chân của một người khỏe mạnh.

Trình Kiêu không nói chuyện, chậm rãi đi về chỗ ngồi.

Tôn Minh Hạo cười chế nhạo nói: “Rất chân thực, tuồng kịch này đóng rất đạt!”

“Bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối có thể kéo dài tuổi thọ hơn hai năm! Cậu nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc sao?”

“Hội trưởng Lưu, chúng ta hãy đánh giá các cơ quan chức năng quan trọng của bệnh nhân bây giờ đi, xem thử thời gian của anh ta còn lại bao lâu!”

Hội trưởng Lưu liếc nhìn Trình Kiêu, Trình Kiêu đã nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ như vô cùng tự tin chính mình “Được rồi!” Hội trưởng Lưu không lo lắng nữa, ông tin tưởng Trình Kiêu có thể tạo ra kỳ tích.

Hội trưởng Lưu dặn nhân viên đẩy bệnh nhân xuống và bắt đầu kiểm tra cơ thể bệnh nhân.

Bằng cách phân tích bệnh tình của bệnh nhân và các tế bào trong cơ thể, có thể dự đoán tuổi thọ gần đúng của bệnh nhân còn lại là bao lâu.

“Chờ một chút!” Ngay lúc Hội trưởng Lưu chuẩn bị rời đi, Tôn Minh Hạo gọi một tiếng: “Tôi không yên tâm các người, để người bên cạnh tôi cùng đi với ông đi.”

Nói xong, Tôn Minh Hạo nháy mắt với một thanh niên bên cạnh.

“Tôi hiểu rồi anh Hào.” Người thanh niên cười khôn ngoan, đi về phía Hội trưởng Lưu.

Hội trưởng Lưu khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Đi cùng tôi.”

Nhìn Hội trưởng Lưu dẫn mọi người rời đi, Tôn Minh Hạo dùng vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm Trình Kiêu, cười chế nhạo: “Hừm, Thái Dĩ Thần Châm của nhà họ Tôn tôi đã là có một không hai trên đời rồi, tôi không tin còn có châm pháp gì tốt hơn Thái Dĩ Thần Châm nữa.”

Tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, tuy răng trong lòng càng nghiêng về phía Trình Kiêu thăng, nhưng bọn họ cũng cảm thấy việc kéo dài hai năm sinh mệnh như Trình Kiêu nói quá mức xa rời thực tế.

Đó là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!

Chẳng bao lâu, Hội trưởng Lưu đã trở lại cùng với người nọ, còn có tên cấp dưới mà Tôn Minh Hạo đã gửi đến.

Qua nụ cười không kiểm soát được trên khuôn mặt Hội trưởng Lưu, mọi người cũng đã đoán được đáp án Phải biết rằng ngay cả người luôn luôn không vui không giận như Hội trưởng Lưu cũng mỉm cười, đó hẳn là một tin tức cực kỳ tốt.
 
Chương 1068


CHƯƠNG 1068

Nhìn khuôn mặt người thanh niên trẻ tuổi mà Tôn Minh Hạo gửi đến tràn đầy vẻ đau khổ, lại càng chắc chăn hơn về những gì mọi người đang nghĩ.

“Ngài Trình, việc này thật không thể tin được!”

“Vừa rồi, chúng tôi kiểm tra cơ thể bệnh nhân và phát hiện tất cả các tế bào của bệnh nhân đều tràn đầy sức sống. Rõ ràng là một cơ thể ở độ tuổi năm mươi, nhưng lại tràn đầy sức sống như một thanh niên đôi mươi vậy.”

“Dựa theo tình trạng cơ thể hiện tại của ông ấy, bệnh ung thư xem như đã được kiểm soát. Nếu ông ta có thể tiếp tục duy trì tình trạng này, đừng nói là hai năm, ông ta sống đến hai mươi năm sau cũng không sao!”

“Rốt cuộc làm sao mà cậu làm được? Đây thật sự là một kỳ tích trong lịch sử y học!”

Tất cả mọi người đều bị sốc.

Chẳng trách Hội trưởng Lưu trông rất ngạc nhiên và vui mừng, thì ra kết quả kiểm tra lại khiến người khác kinh ngạc đến nhường này!

Hơn cả kinh ngạc, thật là khiến người nào nghe được cũng phải rợn người!

Bệnh ung thư được kiểm soát, các tế bào được trẻ hóa, trẻ hơn ba mươi tuổi…

Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!

Đây căn bản là kết quả chỉ xuất hiện trong thần thoại và truyền thuyết mà!

Trình Kiêu lại không có vẻ gì là vui mừng, vẻ mặt bình thản nói: “Ông ta chỉ có thể sống nhiều nhất hai năm. Thân thể hiện tại của ông ta, tế bào trong cơ thể tràn trề sức sống chỉ là những dấu hiệu giả tạo, thu nhiều hơn chỉ.”

“Hai năm sau, tất cả các tế bào trong cơ thể ông ta sẽ chết hoàn toàn, thần tiên cũng không thể cứu được!”

Tâm trạng kích động của Chủ tịch Lưu dần dần bình tĩnh trở lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

“Dù vậy, nó cũng đã là một kỳ tích trong lịch sử y học rồi “Ngay cả trong thế gia trung y, cũng không thể giúp một người mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối và chỉ sống được mười ngày lại có thể kéo dài sự sống thêm hai năm.”

“Thần y Trình, danh hiệu Y Vương, cậu xứng đáng không thẹn với nó!”

“Đúng vậy, rất xứng đáng!” Mọi người lớn tiếng khen ngợi.

Lần này, bọn họ rốt cuộc không phải e ngại thế gia trung y nữa, Trình Kiêu có thuật châm cứu thần kỳ như vậy, ngay cả thế gia trung y cũng chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng anh Họ không cần phải sợ sự khiêu khích của Tôn Minh Hạo nữa.

Thậm chí, một số người còn chủ động nhìn Tôn Minh Hạo bằng ánh mắt khiêu khích. Vừa rồi Tôn Minh Hạo đã làm nhục họ rất nhiều, nhưng bây giờ Trình Kiêu đã thắng, đến lượt họ phải khiến cho anh ta hổ thẹn thôi.

Trên mặt Tôn Minh Hạo cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, anh ta nhìn về phía người thanh niên mà mình phái đi, hỏi: “Những gì ông Lưu nói có phải là thật không?”

Chàng trai vội vàng gật đầu, nhìn như con gà mổ thóc: “Thật, tất cả đều là sự thật, thật không thể tin được!”

Vẻ mặt Tôn Minh Hạo ảm đạm, anh ta nhìn Trình Kiêu thầm rủa trong lòng: “Thăng nhãi này, thật sự khiến người ta không lường trước được, vẫn còn có thuật châm cứu thần kỳ như vậy sao!

Nhìn đám người đang chờ xem trò cười của thế gia trung y ngoài kia, Tôn Minh Hạo đột nhiên bật ra một tràng cười bí ẩn: “Đúng vậy, là tôi đã đánh giá thấp cậu ta. Trong trận này, coi như cậu ta đã thắng!”

“Tuy nhiên, các người thực sự nghĩ rằng thế gia trung y của tôi sẽ bị đánh bại bởi một bộ thuật châm cứu sao?”
 
Chương 1069


CHƯƠNG 1069

“Hừm, các người hoàn toàn không biết căn cơ chân chính của thế gia trung y!”

“Giá trị thực sự!”

Tất cả mọi người đều bị kinh sợ!

Chẳng lẽ Tôn Minh Hạo còn có y thuật nào đó thần kỳ sao?

Tất cả mọi người thật sự không thể nghĩ ra được, còn có y thuật nào có thể lợi hại hơn tục mệnh thần châm của Trình Kiêu!

Đây là một kỹ thuật kỳ diệu thậm chí có thể kéo dài sự sống của những bệnh nhân mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối!

Tuy nhiên, sắc mặt của Sở Vân Hoa đã chìm xuống, ông ta thầm nói: ‘Phải thể hiện bản lĩnh thực sự của mình sao?”

Tôn Đại Hải trông có vẻ căng thẳng, ông đã bị đuổi khỏi gia tộc quá sớm, ngay cả ông cũng không biết Tôn Minh Hạo còn có con át chủ bài chưa lật nào!

Cốc Thiên Sơn cười chế nhạo, nhìn Tôn Minh Hạo, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng: “Là một trong tứ đại gia tộc của thế gia trung y, chẳng lẽ nhà họ Tôn chỉ có thể chút năng lực như vậy thôi sao?

Hãy thể hiện thực lực chân chính của cậu đi!”

Trên mặt Cốc Sinh Ngọc là nụ cười đầy nham hiểm: “Trình Kiêu, cậu đừng đắc ý, đừng đắc ý, ngay lập tức, cậu sẽ có thể nhìn thấy bản lĩnh chân chính của thế gia trung y!”

“Kéo dài thêm hai năm tuổi thọ thì coi là cái gì, bản lĩnh thực sự của thế gia trung y có thể khiến người cải tử hoàn sinh. So với bọn họ, cậu chỉ là một đống rác rưởi!”

Ông Lưu nhìn Tôn Minh Hạo, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Trận đầu tiên, anh Trình đã thắng.”

“Cả hai bên có cần nghỉ ngơi trước trận đấu thứ hai không?”

Tôn Minh Hạo tức giận trừng mắt nhìn ông Lưu: “Lão thất phu kia, ông cố ý!”

Ông Lưu vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nói: “Lão phu làm mọi việc đều dựa theo quy củ. Xin trả lời anh có cần nghỉ ngơi hay không?”

“Không cần!” Tôn Minh Hạo tức giận hét lên.

Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không cần.”

Ông Lưu nhíu mày, ông làm vậy là có chủ đích, muốn để Trình Kiêu tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ cách đối phó với đòn tấn công tiếp theo từ Tôn Minh Hạo.

Tuy nhiên, Trình Kiêu vốn không cảm kích chút nào.

Tôn Minh Hạo cười to rồi nói: “Lão thất phu, ông có nghe thấy không, cậu ta không cần, nhanh chóng thông báo trận thi đấu thứ hai bắt đầu đi!”

Ông Lưu nghiêm nghị nói: “Nếu bên nào cũng không cần nghỉ ngơi, vậy tôi tuyên bố cuộc thi đấu thứ hai sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”

Trên mặt Tôn Minh Hạo tràn đầy ngạo mạn, anh ta cười lạnh nói: “Nhãi con, trận trước cậu đã lợi dụng chỗ sơ hở nên mới thắng.

Dựa theo quy định, hẳn tôi được quyền chọn hạng mục thi đấu cho trận này.

“Nhưng tôi là người rộng lượng. Lần này tôi sẽ không quy định y thuật gì. Cậu muốn dùng thuật châm cứu cũng được, dùng thuốc thang cũng tốt. Chỉ cần cậu có thể thắng tôi, ván thứ hai này coi như tôi thua!”

Mọi người nghỉ ngờ nhìn Tôn Minh Hạo: “Thắng nhãi này đột nhiên thay đổi tính tình à? Sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy!”

 
 
Chương 1070


CHƯƠNG 1070

Tôn Minh Hạo thu hết vẻ mặt nghi hoặc trên mặt mọi người vào mắt, trong lòng thầm cười nhạo nói: “Dù sao lát nữa tôi cũng sẽ dùng đan dược trị liệu, tôi quan tâm cậu ta dùng phương pháp gì sao? Dù sao cậu ta cũng phải thua, nếu vậy không ai trong các người có thể nói tôi thắng không đẹp!”

Tôn Minh Hạo đã có những cân nhắc của riêng mình.

Tôn Đại Hải thở phào nhẹ nhốm, nhỏ giọng nói: “Quá tốt, vậy Trình Kiêu vẫn có thể tiếp tục dùng thuật châm cứu để nghênh chiến như cũ!”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Anh dùng phương pháp gì thì tôi sẽ dùng phương pháp đó, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của anh.”

Lòng Tôn Minh Hạo vui mừng khôn xiết, anh ta lớn tiếng nói: “Được rồi, là cậu nói đó!”

“Bây giờ, tôi sẽ cho các người mở mang kiến thức một lát, nhìn thấy bản lĩnh thực sự của thế gia trung y chúng tôi!”

“Cho bệnh nhân vào đi!” Tôn Minh Hạo hét lên với ông Lưu.

Trận tỷ thí giữa các thầy thuốc khác với cuộc đọ sức giữa các võ giả. Võ giả có thể trực tiếp phân rõ thắng bại, nhưng muốn quyết định kết quả trong y thuật thì còn phải nhìn thử bệnh nhân có được chữa khỏi hay không.

Ông Lưu đã yêu cầu nhân viên dần những bệnh nhân đã chuẩn bị trước vào.

Bệnh nhân lần này là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi.

Toàn thân có nhiều chỗ bị lở loét, sưng tấy trông rất đáng sợ.

Nhìn thấy quá nhiều triệu chứng đặc thù trên người phụ nữ này, hầu như tất cả mọi người cũng chợt nghĩ đến một căn bệnh “HIVP Không sai, đó là bệnh AIDS.

Như mọi người đã biết, hiện nay HIV là căn bệnh nan y, có thể kiểm soát được nhưng không thể chữa khỏi Căn bệnh này phá hủy hệ thống miễn dịch của cơ thể con người, dần đến các biến chứng khác nhau và cuối cùng là cái chết.

Con đường lây nhiễm HIV cũng không có gì đáng sợ, hơn nữa thời gian ủ bệnh của căn bệnh này rất lâu nên dù mới nghe qua nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy nó cách mình rất xa.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, HIV trong đoàn thể sinh viên dần có xu hướng bùng phát.

Ông Lưu nghiêm nghị nói: “Chắc hẳn mọi người đều đã đoán được. Đúng vậy, là HIV. Hơn nữa, trên người cô ấy có ít nhất năm loại biến chứng, không thể chữa khỏi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bây giờ, mời hai vị cùng thể hiện bản lĩnh cao cường của mình để kéo dài sự sống, hoặc để giảm bớt đau đớn cho cô ấy”

Lần này Tôn Minh Hạo cũng không chửi bới như trận đầu, mà nhìn Trình Kiêu với vẻ giễu cợt: “Cậu trước hay là tôi trước?”

“Tôi nói rồi, anh dùng phương pháp gì, tôi dùng phương pháp đó, anh đi trước!” Trình Kiêu nói.

Tôn Minh Hạo bước tới, kiểm tra hồ sơ bệnh án của người phụ nữ, rồi nói với hai thiếu niên bên cạnh: “Lò luyện đan của tao đâu?”

“Anh Hạo, ở đây rồi!’ Một thiếu niên lấy ra một cái nồi hình tròn bằng đồng thau và chỉ lớn cỡ một lòng bàn tay từ trong lồng ngực ra, dùng hai tay đưa cho Tôn Minh Hạo.

Sắc mặt Sở Vân Hoa thay đổi: “Quả nhiên là thuật luyện đan!”

Tôn Đại Hải cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Thuật luyện đan!”

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không biết Tôn Minh Hạo muốn làm gì với một cái nồi tròn nhỏ, nhiều người còn nghĩ rằng đó là đồ cổ?

Tôn Minh Hạo cười, nhanh chóng thì thầm: “Đất vàng, núi quỳ, râu thủ ô…
 
Chương 1071


CHƯƠNG 1071

Tất cả những gì anh ta đọc đều là dược liệu, nhưng có nhiều loại trong số chúng mà mọi người hoàn toàn chưa từng được nghe nói đến trước đây, rõ ràng chúng phải là những loại dược phẩm cực kỳ quý hiếm.

Các loại khác tuy phổ biến nhưng cũng được xem là những dược liệu rất quý.

Hai thiếu niên lấy ra nhiều túi nhựa nhỏ từ trong lồ ng ngực, iệu mà Tôn Minh Hạo cần, cùng lúc nhanh chóng tìm kiếm dược đưa tới trước mặt Tôn Minh Hạo.

Tôn Minh Hạo đắc ý liếc nhìn đám người đang tràn đầy nghỉ ngờ, cười lạnh nói: “Xem đây!”

Lòng bàn tay của anh ta duôi ra bên dưới cái nồi tròn nhỏ, dùng chân khí thúc đẩy, và một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay anh ta, đốt cháy cái nồi tròn nhỏ.

“Cậu ta, cậu ta đang làm phép thuật à?” Một ông già kêu lên.

“Đây không phải là ma thuật, cậu ta đang luyện đan!”

“Cái gì! Chẳng lẽ truyền thuyết là thật sao?”

“Xem tình hình trước mắt mà nói, truyền thuyết hẳn là có thật! Y thuật lợi hại nhất trong thế gia trung y chính là đan dược!”

“Đan dược sao! Đó là thứ được gọi là linh đan có thể khiến người cải tử hoàn sinh!”

“Lần này Thần y Trình gặp khó khăn thật rồi! Chúng ta đều là thầy thuốc. Thuốc thang và châm cứu cũng được đi. Nhưng về luyện đan thì có mấy ai hiểu chứ?”

“Phải, thật không công băng!”

“Không có gì không công bằng, không phải vừa này đứa nhỏ thuộc thế gia trung y đã nói rồi sao? Thần y Trình có thể dùng phương pháp khác để chữa bệnh, không nhất thiết phải dùng đan dược!”

“Nhưng bản thân Thần y Trình vừa rồi đã nói rồi, vì không muốn chiếm tiện nghĩ Tôn Minh Hạo, cậu ấy sẽ dùng phương pháp tương tự để chữa trị cho bệnh nhân.”

“Vậy xong rồi”

Đám đông bàn tán một lúc, Trình Kiêu cũng nghe vào tai Tuy nhiên, khuôn mặt của anh vẫn bình thản như cũ.

Ngay từ đầu Sở Vân Hoa đã nhắc nhở anh rằng chiêu thuật lợi hại nhất của thế gia trung y hẳn là thuật luyện đan Quả nhiên là như vậy!

Tuy nhiên, anh chỉ không biết, thuật luyện đan của thế gia trung y so với Dược Thần Cốc thì ai mạnh hơn?

Tất cả mọi người đều tò mò xem Tôn Minh Hạo đang luyện chế đan dược tại chỗ, đây là lần đầu tiên họ may mắn được nhìn thấy quá trình luyện đan, nhưng họ không thể hiểu được liệu có cùng thành phần đan dược và thuốc thang thì dược liệu thành phần sẽ có tác dụng giống như nhau sao?

Không có ai từng thử qua, bởi vì có rất nhiều người chưa bao giờ được nghe nói đến các loại dược liệu được Tôn Minh Hạo sử dụng để luyện đan.

Một giờ sau, khi trên trán Tôn Minh Hạo đã rướm mồ hôi, anh ta đã luyện chế thành công một viên đan dược lớn cỡ mắt mèo.

Viên đan dược kia nhìn thì đen nhẻm và trơn nhãn, và vẻ ngoài của nó thật sự gớm ghiếc đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Tuy nhiên, Tôn Minh Hạo lại rất đắc ý, anh ta ra lệnh cho hai thiếu niên kia: “Cầm lấy đi, cho cô ấy uống với nước ấm!”

“Vâng!”
 
Chương 1072


 

CHƯƠNG 1072

Hai thiếu niên làm theo ngay lập tức.

Tôn Minh Hạo quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy ngạo mạn nhìn Trình Kiêu, ngạo nghẽ chế nhạo: “Nhãi con, cậu nói muốn dùng phương pháp giống tôi để chữa bệnh cho bệnh nhân, vậy bắt đầu ngay bây giờ đi!”

Trình Kiêu cảm thấy có chút tò mò khi nhìn thấy cái vạc tròn nhỏ mà Tôn Minh Hạo lấy ra.

Tôn Minh Hạo càng thêm tự đắc: “Sao nào? Chưa từng thấy bao giờư? Có biết đây là cái gì không? Có muốn xem thử không?”

Trình Kiêu vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt lộ ra một tia vui đùa.

Mọi người nhìn thấy Trình Kiêu bị sỉ nhục cũng không trả treo mà ngay lập tức thở dài: “Xong đời rồi, chuyện này chẳng khác nào.

lấy đá đập chân mình! Vừa rồi Thần y Trình không nên nói phét tới tận mây xanh, phải trị bệnh cho người bệnh băng phương pháp giống thẳng nhóc đó dùng mới phải.”

“Nếu không, bây giờ vẫn có thể thi đấu bằng thuật châm cứu chứ!”

“Trông bộ dạng của Thần y Trình có vẻ như hoàn toàn chưa từng trông thấy thuật luyện đan này. Lần này chắc phải nhục mặt rồi!”

Hầu hết mọi người đều cúi đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tôn Minh Hạo.

Tôn Đại Hải cũng thở dài: “Chao ôi, Kiêu vẫn còn quá trẻ! Làm việc thường có nghĩa khí, bây giờ quả thật tự rước nhục vào người rồi!”

Trình Kiêu không nhìn nữa mà dời tầm mắt đến vẻ mặt đầy đắc ý của Tôn Minh Hạo, giọng nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn biết kỹ thuật luyện đan của anh so với thuật luyện đan của Dược Thần Cốc như thế nào?”

Sắc mặt Tôn Minh Hạo thay đổi hẳn, kinh ngạc nhìn Trình Kiêu : “Anh thật sự biết về Dược Thần Cốc sao?”

Sau đó Tôn Minh Hạo âm thầm nghỉ hoặc trong lòng: “Chẳng lẽ tên nhấi này cũng biết thuật luyện đan sao?”

“Không, không thể nào! Dù anh ta có là võ giả đi nữa cũng không chắc chắn có thể chất của một nhà luyện đan. Nếu muốn sử.

dụng chân khí để tạo ra ngọn lửa cần phải có một thể chất độc đáo. Hơn nữa cần phải có các tiền bối của giới luyện đan chỉ dạy, nếu không sẽ không thể trở thành nhà luyện đan được đâu!”

Tôn Minh Hạo dần dần thấy nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy Trình Kiêu có lẽ chỉ nghe thấy cái tên Dược Thần Cốc từ đâu đó mà thôi.

“Tên nhóc kia, xem ra anh không phải là không biết gì, thậm chí còn nghe nói đến Dược Thần Cốc luôn cơ mà!”

“Dược Thần Cốc là ngôi sao sáng trong giới luyện đan, so với thuật luyện đan của bọn họ thì thuật luyện đan của tôi đương nhiên còn kém xa!”

“Nhưng tại sao anh lại hỏi điều này làm gì? Làm như anh là cao thủ luyện đan có thể đánh bại Dược Thần Cốc không bảng? Ha ha ha hai”

Tôn Minh Hạo bật cười tự mãn, câu nói cuối cùng hoàn toàn là để trêu chọc Trình Kiêu .

Trình Kiêu cũng cười nhạt: “Không ngờ Dược Thần Cốc lại trở thành ngôi sao sáng của giới luyện đan các người.”

Trong giọng điệu Trình Kiêu đầy khinh thường.

“Với chút kỹ năng bé như hạt mũi kia của Dược Thần Cốc trong mắt tôi chỉ đơn giản là rác rưởi, nhưng không ngờ lại được anh coi như bảo vật.”
 
Chương 1073


CHƯƠNG 1073

“Tôi sẽ cho anh thấy cái gì mới là thuật luyện đan thực sự.”

Nói xong, Trình Kiêu vừa lóe lên ý nghĩ thì dược liệu trong nhấn trữ vật đột nhiên bay ra ngoài không khí, lơ lửng ở nơi cách trước mặt Trình Kiêu ba thước.

Những bác sĩ bình thường đều sửng sốt, trong mắt họ cảnh tượng này chẳng khác nào một trận ma thuật.

Tuy nhiên, bọn người như Cốc Thiên Sơn và Tôn Minh Hạo vốn là những võ giả, nhìn thấy thế sắc mặt của bọn họ thay đổi ngay.

Họ đã nghe nói về một loại năng lực gọi là thuật Tụ Lý Càn Khôn.

Đó là một ngón nghề mà cao thủ võ đạo cấp huyền thoại mới làm được.

Trình Kiêu còn trẻ như vậy sao có thể có loại năng lực thần thông nhường này!

“Thuật luyện đan thực sự sẽ không bao giờ cần một lò luyện thuốc.”

Trình Kiêu nhàn nhạt nói, duôi hai tay ra sau đó chắp lại chính giữ.

Đột nhiên, một ngọn lửa khi không lại được sinh ra, tỉnh luyện những dược liệu đó.

Lần đầu tiên Trình Kiêu phải mất nửa giờ để luyện ra đan Trúc Cơ, lúc đó thực lực của anh vừa mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ.

Mà hiện tại thực lực của Trình Kiêu đã ở cảnh giới Thông Thần, trong mười phút đan Trúc Cơ đã hình thành.

Một mùi thơm thoang thoảng phả vào lõ mũi, và một viên đan dược trong vắt óng ánh lơ lửng giữa không trung, toát ra ánh bóng loáng như ngọc.

Mọi người đều chấn kinh!

Ngay cả Tôn Minh Hạo cũng ngây dại cả người Đây, quả thật là một phép lạ!

“Thật sự không thể tin được!”

“Trên thế giới này lại có y thuật thần kỳ như vậy sao?”

“Hóa ra đây mới là thuật luyện đan thực sự!”

“Cái viên kia chính là Đan Trúc Cơ trong truyền thuyết sao!”

“Đúng thế, hẳn là tiên đan, ở phàm trần nào có loại tiên dược thần kỳ như vậy?”

“Viên đan dược này tốt hơn gấp trăm lần so với đan dược ban nãy thằng nhóc kia tinh luyện ra xét cả về hình dáng lẫn mùi vị!”

“Đúng vậy, tên nhóc đó mệt mỏi mồ hôi nhẽ nhại mới luyện ra được một viên đan dược đen thui thủi và thúi tới không ngửi nổi kia. Lại còn không ngừng dương dương tự đắc nữa chứ, quả thực không biết trời cao đất rộng mà!”

“Anh nhìn tên nhóc kia bây giờ đang đứng nhìn tới chết lặng rồi kìa! Cao thủ chân chính ở ngay trước mặt, chút bản lĩnh còn con đó của anh ta không là gì cả!”

Các bác sĩ cuối cùng cũng nắm được cơ hội không ngừng đả kích Tôn Minh Hạo, như thể họ muốn đòi lại gấp mấy lần sự sỉ nhục vừa rồi.

Tôn Minh Hạo cứ như thể mắt điếc tai ngơ trước sự sỉ nhục của đám đông, chỉ nhìn chăm chäm vào đan Trúc Cơ đang lơ lửng trên không của Trình Kiêu với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Cực phẩm, viên đan dược này là cực phẩm! Đây nhất định là viên đan dược cực phẩm!”
 
Chương 1074


CHƯƠNG 1074

“Ông trời của tôi ơi, thế mà anh ấy lại luyện được một viên đan dược cực phẩm! Hơn nữa chỉ là tiện tay luyện ra mà thôi, sao điều này có thể xảy ra chứ?”

“Cho dù là bậc thầy luyện đan hàng đầu Mạc Tri Mệnh của Dược Thần Cốc cũng không thể làm được! Không, cho dù mười Mạc Tri Mệnh cộng lại cũng không băng một ngón tay của anh ấy!”

“Chẳng trách vừa rồi anh ấy mới nói thuật luyện đan mà Dược.

Thần Cốc coi như bảo vật chỉ là rác rưởi trong mắt anh ấy. Hóa ra anh ấy mới là bậc thầy luyện đan thực sự, trên đời này không ai có thể sánh băng!”

Tôn Minh Hạo bị chấn động đến nỗi hoàn toàn ngu người, anh ta chưa bao giờ mường tượng được trên đời này lại có một thuật luyện đan thần kỳ đến vậy.

Đây giống như tuyển thủ hạng đồng tự sướng đủ kiểu và còn tưởng rằng kỹ thuật của ông đây đủ để treo tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp lên đánh.

Kết quả là sau khi nhìn thấy động tác của Vương giả chân chính, anh ta mới đột nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra trên đời này lại có một động tác thần kỳ như vậy, quả thật là đỉnh bay nóc!

Loại tâm trạng lúc này của Tôn Minh Hạo, không, phải phóng đại gấp mười lần, gấp trăm lần!

Trình Kiêu mặc kệ Tôn Minh Hạo còn đang sững sờ vì kinh ngạc, đi tới đưa viên thuốc cho người phụ nữ: “Uống đi!”

“Tuy răng không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của bà, nhưng ít nhất cũng có thể khiến bà sống thêm được năm năm”.

Nếu là đan Trúc Cơ chân chính trong giới tu luyện thì người bình thường uống vào có thể thay da đổi thịt. Chỉ có điều do hạn chế về dược liệu nên tác dụng của đan Trúc Cơ mà Trình Kiêu luyện thành đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.

“Năm… năm!” Vẻ mặt người phụ nữ đầy kích động nhìn Trình Kiêu không dám tin, hai tay nâng niu viên đan dược như bắt được bảo vật.

“Cảm ơn thần y!”

Người phụ nữ rơi lệ uống viên đan dược của Trình Kiêu, còn về viên đan dược màu đen nhẻm do Tôn Minh Hạo chế ra, người phụ nữ chưa kịp uống và đương nhiên lúc này bà cũng sẽ không uống.

Nhìn người phụ nữ uống viên đan dược do Trình Kiêu luyện chế ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bà.

Đan dược chỉ đẹp thôi thì chưa đủ mà còn phải có tác dụng.

Một phút sau, các triệu chứng bệnh trên khuôn mặt của người phụ nữ bắt đầu giảm đi đáng kể.

Ông Lưu nhìn Tôn Minh Hạo, nghiêm giọng hỏi: “Bây giờ anh có thể phái người đi kiểm tra tác dụng của viên đan dược với tôi!”

Mặt Tôn Minh Hạo đầy suy sụp, cười khổ nói: “Còn kiểm tra cái mông ấy! Tôi thua rồi, thua tâm phục khẩu phục!”

Thuật luyện đan mà Trình Kiêu thể hiện ra đã hoàn toàn làm Tôn Minh Hạo bị kinh ngạc đến thuyết phục, khiến anh ta không còn chút ý nghĩ phản kháng nào nữa.

Việc Tôn Minh Hạo chủ động nhận thua đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận tác dụng thuốc của Trình Kiêu Ngay cả một kẻ kiêu ngạo và huênh hoang như Tôn Minh Hạo cũng chủ động nhận thua, đương nhiên sẽ không ai có thể nghi ngờ về tác dụng viên đan dược của Trình Kiêu Ông Lưu cũng rất gãy gọn, thẳng thừng thông báo kết quả: “Nếu anh đã chủ động nhận thua ở trận đấu này thì anh đã thua liên tiếp hai trận rồi, nên trận đấu này anh Trình đã thẳng”

Lúc này Tôn Minh Hạo mới khôi phục lại tỉnh táo, nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt kính sợ: “Tôi thua rồi. Theo quy định, anh có thể đưa ra một yêu cầu với nhà họ Tôn.”

“Cho dù anh muốn thuật châm cứu đỉnh cao nhất hay thậm chí là thuật luyện đan của nhà họ Tôn, chúng tôi đều sẽ không từ chối.
 
Chương 1075


CHƯƠNG 1075

Trình Kiêu hờ hững nói: “Tôi chỉ có một điều kiện.”

Sau đó, Trình Kiêu nhìn Tôn Đại Hải: “Hay là chú tự mình nói đi!”

Tôn Đại Hải kích động, cả người đều đang run rẩy.

Đã nhiều năm như vậy, ông ta ngày đêm chờ đợi, rốt cục chờ đến một ngày này.

Ông ta còn nhớ rõ, năm đó các trưởng bối trong gia tộc, lạnh lùng trục xuất ông ta khỏi gia môn.

Ông ta còn nhớ rõ mẹ của ông ta quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn…

Cụ thể bao nhiêu năm, Tôn Đại Hải đã nhớ không rõ.

Nhưng đây đều không quan trọng, quan trọng chính là ..ông muốn trở về.

Ông ta rất muốn hỏi xem, vì sao thế gia trung y lại lập ra quy tắc kỳ quái đó, ông chỉ là không thể tu luyện võ đạo thôi, sao phải trục xuất khỏi gia môn.

Ninh Lan thân thiết năm chặt tay Tôn Đại Hải, ánh mắt mang theo cổ vũ.

Tôn Đại Hải nhìn Ninh Lan, đây là người vợ ở bên ông ta mười.

mấy năm. Cũng là bà ấy, vẫn luôn âm thầm ở phía sau ủng hộ mình, mình mới có ngày hôm nay.

“Vất vả rồi!” Tôn Đại Hải rất cảm kích nói.

Trong nháy mắt Ninh Lan cúi đầu, đã nhiều năm như vậy, đã quên cái gì là khổ Nhưng, khi có được hi vọng, mọi thứ đều xứng đáng.

“Đi thôi!” Ninh Lan khích lệ nói “Ừ” Tôn Đại Hải trang trọng gật đầu, sau đó, nhìn về phía Tôn Minh Hạo.

Thần sắc Tôn Đại Hải trang nghiêm chuẩn mục, như một vị tín đồ cuồng si thành kính, sắp đi gặp vị thần yêu quý mình sùng bái nhất.

“Tôi quay về gia tộc.”

Dường như là dùng hết tất cả khí lực, nói ra mấy chữ này.

Tôn Minh Hạo nhìn Tôn Đại Hải, lại nhìn Trình Kiêu, cảm thấy kỳ lạ, hình như có chút không hiểu.

“Đây chính là điều kiện của anh?” Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu hỏi.

“Phải.” Trình Kiêu nhàn nhạt trả lời.

Tôn Minh Hạo cười khổ: “Cũng đúng, trong mắt người khác, các kỹ thuật trân quý của Trung y thế gia như châm cứu thuật, luyện đan thuật, trong mắt anh có lẽ không đáng một đồng.”

“Anh đưa ra điều kiện này, cũng hợp tình hợp lý. Có lẽ, anh sở dĩ.

tham gia cuộc thi đấu y Vương lần này, chính là vì chú ba của tôi!

Giờ phút này Tôn Minh Hạo cơ trí.

Khác với trước đó.

Cũng đúng, có thể đảm nhiệm người giữ cửa nhà họ Tôn, Tôn Minh Hạo làm sao có thể chỉ là một thẳng cuồng vọng ngạo mạn chứ?

Có thể trước đó anh ta chỉ đang thể hiện sự yếu đuối và làm tê liệt đối phương.

Tôn Minh Hạo cúi chào Tôn Đại Hải: “Cháu chào chú ba!”

Đối với thay đổi của Tôn Minh Hạo, Tôn Đại Hải dường như trong lúc nhất thời chưa chấp nhận được.

Nhưng, khi Tôn Minh Hạo nói ra câu chú ba kia, Tôn Đại Hải vẫn không nhịn được nước mắt.
 
Chương 1076


CHƯƠNG 1076

“Tốt tốt!”

Tôn Minh Hạo nghiêm túc nói: “Chú ba, chú bây giờ theo cháu về gặp gia chủ, hay là cần chuẩn bị một chút?”

Nhanh như vậy sao?

Trong lòng Tôn Đại Hải bỗng nhiên có loại cảm giác không nỡ, giống như đang nằm mơ.

“Ta vẫn nên trở về chuẩn bị một chút, cứ như vậy gặp gia chủ, không ổn cho lắm.” Tôn Đại Hải hơi lo lắng.

“Cũng được.” Tôn Minh Hạo gật gật đầu.

Sau đó, Tôn Minh Hạo nhìn về phía Trình Kiêu, khom người nói: “Anh luyện đan thuật, vô cùng thần kỳ, nếu có cơ hội, hi vọng tôi còn có thể được thấy!”

Trình Kiêu không nói gì, Tôn Minh Hạo quá mưu mô, anh không thích.

Không được Trình Kiêu đáp lại, Tôn Minh Hạo cũng không nhụt chí. Anh ta cúi đầu chào ông Lưu và những người khác và nói: “Mọi người, vừa rồi tôi đã mạo phạm, xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi đi đây!”

“Hóa ra vừa nãy anh ta chỉ là giả vờ”

“Những người từ trung y thế gia thực sự tuyệt vời! Đứa trẻ này còn trẻ, có thể chơi đùa rất nhiều người chúng ta trong tay.”

“Ha ha, thật sự là hậu sinh khả uý!”

“Nhưng điều làm người ta ngạc nhiên là, bọn họ lại là người của Trung y thế gia!”

Trong số những người này, không nhiều người biết Tôn Đại Hải, nhưng không phải không có. Chẳng mấy chốc, có người lan truyền danh tính của Tôn Đại Hải. Sau đó, mọi người đã hiểu “Không thể tin được rằng cuộc thi y vương này có thể nhận ra tổ tiên, cũng là tiết mục về với tổ tiên mà thôi!”

“Ha ha, Tôn Đại Hải mới là người thu hoạch lớn nhất!”

Tuy nhiên, đó là một chuyến đi đáng giá để có thể nhìn thấy Tục mệnh thần châm, nó vẫn là phép thuật của ngành y. Không uổng phí.

“Ha ha, thật là một chuyến đi đáng giá! Khi tôi có thể xem cuộc thi y vương này, chết cũng nhầm mắt!”

Ông Lưu lặng lẽ đi đến cạnh Trình Kiêu, trang trọng nói: “Thật không ngờ tới, ngài Trình vậy mà kiến thức uyên thâm nhưng không phô trương, còn có y thuật kinh người như thế!”

“Nếu như tôi không đoán sai, viên đan dược cậu luyện kia, chính là công thức trợ giúp tập đoàn Đông Vương vượt qua khó khăn!”

Trình Kiêu đạo: “Không sai.”

Ông Lưu gật gật đầu: “Cậu bây giờ đã là Y Vương thực sự, tôi biết rằng cái danh giả này không quan trọng đối với cậu chút nào. Tuy nhiên, dù sao đi nữa, cái danh này cuối cùng đã cho cậu cơ hội để thách đấu với trung y thế gia. Vì vậy, tôi hy vọng cậu xứng đáng với danh từ “y vương”!

Trình Kiêu lắng lặng nhìn ông Lưu, không nói gì, chờ đợi lão nói tiếp “Trình y vương, tôi không có quyền yêu cầu cậu làm cái gì, nhưng chỉ hi vọng cậu không được quên chuyện đã đồng ý với tôi.”

“Dùng bản lĩnh thần kỳ của cậu tạo phúc cho vạn dân Á tộc ta.”

Trình Kiêu nói: “Ông Lưu yên tâm, đời này của tôi, đã nói là làm!”

“Được!”

Hội trưởng Lưu lui về sau hai bước, bỗng nhiên cúi người hành lễ với Trình Kiêu: “Lão phu thay vạn dân thiên hạ, bái tạ ngài Trình!”

“Ông Lưu khách sáo rồi.” Trình Kiêu đưa tay, dùng sức nhẹ nhàng đỡ ông Lưu.
 
Chương 1077


CHƯƠNG 1077

Ông Lưu kinh ngạc, thở dài quay người rời đi Trình Kiêu không cùng vợ chồng Tôn Đại Hải cùng trở về, mà một mình trở về Hà Tây.

Tôn Đại Hải mời Trình Kiêu về nhà họ Tôn với mình, nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Nhưng bị Trình Kiêu từ chối.

Tôn Đại Hải vội vàng trở về nhà họ Tôn, mà trong lòng Trình Kiêu nhớ lời hẹn với ông Lưu, trở lại biệt thự Vọng Nguyệt Lâu, xem xét tiến độ nước linh khí.

Cửa ải cuối năm sắp tới, một số công nhân nhập cư ở Hà Tây lần lượt bắt đầu trở về quê hương, linh lực của cả Hà Tây dường như cũng mạnh hơn rất nhiều…

Đại trận Tiên thiên Ngũ Hành tụ linh đã vào trạng thái di chuyển, hồ Nguyệt Nha mất cả tháng đều được lợi không ít, biệt thự Nguyệt Lâu nơi Trình Kiêu đang đứng, dưới tác dụng của trận tụ linh, càng đạt đến trạng thái linh khí như sương.

Nhìn một góc của biệt thự Nguyệt Lâu, một màu xanh ngọc bày ra trên hàng rào, Một vệt sương mù liên tục chảy vào trong bình ngọc dưới dàn tinh linh tự động, lúc này trong bình đã có một nửa nước linh khí.

Bình ngọc này, có rất nhiều ở biệt thự, trên cơ bản năm bước có một cái.

“Cũng tạm ổn rồi, có thể thực hiện lời hẹn với ông Lưu.”

Trình Kiêu liếc nhìn Thư Nam ở góc đông nam của biệt thự, mấy tháng nay dường như anh ta không hề dọn đi.

Nghị lực của Thư Nam, đến Trình Kiêu cũng có chút kinh ngạc.

Trình Kiêu có thể cảm nhận được, khí tức của Thư Nam đang thay đổi, một khi xuất quan, thực lực của anh ta nhất định sẽ rất kinh người!

Trình Kiêu lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Lượng Tử.

Điện thoại một lát sau mới có kết nối.

“Có chút việc để ông làm.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Tô Lượng Tử hơi khó khăn: “Sư phụ, tôi không ở Hà Tây, hơn nữa tôi phát hiện một vài thứ, khả năng sẽ có tác dụng lớn với ngài.”

Trình Kiêu trầm mặc một hồi, nói: “Được, chú ý an toàn.”

“Được!” Qua điện thoại, có thể nghe ra giọng nói vui vẻ của Tô Lượng Tử.

Cũng không biết ông già này rốt cuộc đang làm cái gì?

“Xem ra, cần tự mình đi một chuyến.”

Trình Kiêu quay người, đi về phía ngọn núi.

Bến tàu Thâm Thành, tỉnh Đông Hải.

Năm giờ chiều, hai dân chài đang thu lưới.

Nơi này gần biển nhất, dù có thể bắt được nhiều cá hơn, nhưng cũng dễ dàng xảy ra nguy hiểm.

Cho nên vừa đến năm giờ, dân chài ở đây sẽ thu lưới về nhà.

Nhưng hôm nay lại hơi kỳ lạ.

Vì vào lúc mấy dân chài chuẩn bị thu lưới về nhà, trên biển đột nhiên xuất hiện một cơn mưa.

Nếu đúng thật là trời mưa thì cũng không có gì quá kỳ lạ.

Nhưng lần này không phải mưa bình thường, mà là mưa cá.
 
Chương 1078


CHƯƠNG 1078

Những thứ rơi bịch bịch lên ván gỗ trên bến tàu không phải nước mưa, tất cả đều là những con cá biển.

Có chuyện gì thế này?

Trời cao hiển linh à?

Hay là có thần linh giúp đỡ?

Mấy dân chài hoảng sợ nhìn tình huống này, nhìn đám cá nhảy lên từ trên mặt biển, điên cuồng lao về phía bến tàu, sau đó rơi xuống, liên tục vùng vẫy trên tấm ván Nhưng lại không có ai dám nhặt nó lên.

Một giọng nói đột nhiên vang lên, chứa đựng chút bất mãn: “Tôi đưa cá đến cho các anh, sao các anh không nhặt?”

Ai thế?

Mấy dân chài sợ hãi nhìn quanh.

Nhưng lại không nhìn thấy một ai cả.

Trên mặt biển phía Đông đột nhiên chậm rãi xuất hiện một chấm đen nhỏ.

Sau đó, chấm đen càng ngày càng lớn.

Cuối cùng mấy dân chài cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là một người Một người trung niên có mái tóc dài bạc trắng, mặc áo choàng dài đỏ như màu máu.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, tái đến mức không có màu máu, giống như một người giấy.

Ông ta đứng trên một con cá lớn, một con cá mập khổng lồ!

Mấy dân chài sợ hãi đồng loạt lùi về sau, hoảng sợ nhìn người đó.

“Ông là người hay ma?”

Đầu tiên là cá biển tự nhảy lên bến táu, sau đó là một người kỳ lạ trắng như tờ giấy, cưỡi cá mập xuất hiện.

Nếu ai thấy bình thường thì mới là kỳ lạ!

Người đó nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên bến tàu, lạnh nhạt nhìn mấy dân chài.

“Tôi hỏi các anh cái gì, các anh trả lời cái đó, dám nói nhiều một câu, chết!”

Nói xong, người nọ đột nhiên đưa tay bắt lấy một dân chài trong đó từ xa, dân chài kia chỉ cảm thấy bản thân bị một lực hút to lớn kéo lấy, không thể động đậy.

“A, cứu mạng! Cứu mạng! Ngư dân giấy giụa trên không trung, tỏ vẻ sợ hãi Người kia nở một nụ cười quái lạ, ông ta vung tay, dân chài kia bị ném thẳng vào trong biển, con cá mập trắng khổng lồ kia há miệng đón lấy, máu tươi nhuộm đỏ một vùng biển.

“Tha mạng, thần tiên tha mạng!”

Người đó nở nụ cười hài lòng, hỏi: “Nói cho tôi biết, làm sao để đi đến trung tâm thành phố?”

“Đi… đi thẳng, sau… sau đó quẹo cua, ngồi xe buýt số một sẽ đến.” Một dân chài sợ đến mức người không ngừng run rẩy, lắp ba lắp bắp nói.

Nhưng khiến người ta thấy ngạc nhiên là ông ta lại hiểu.

“Đi thẳng, quẹo cua, ngồi xe buýt số Ừm, hiểu rồi.”

Nói xong, mấy dân chài cảm nhận được một cơn gió thổi qua bên cạnh, sau đó người kia đã biến mất.

“Ma!

Mấy dân chài sợ hãi ôm đầu chạy trốn.

*A lô, tôi muốn báo cảnh sát…
 
Chương 1079


CHƯƠNG 1079

Dược Thần Cốc.

Đại điện.

Trong đại điện rộng rãi mang phong cách cổ xưa, chỉ có mình Cốc chủ Mạc Tu Võ.

Lúc này, sắc mặt Mạc Tu Võ hơi phức tạp.

Mấy ngày trước, Mạc Tri Mệnh để lại một bức thư, sau đó đi lịch luyện.

Nội dung bức thư đó lại khiến Mạc Tu Võ trăn trọc mất ngủ.

Trong thư Mạc Tri Mệnh chỉ nói một câu.

“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!”

Dù Mạc Tri Mệnh không hề nhắc tới kết quả trận chiến của ông ta và Yến Bắc Phi, nhưng từ những lời Mạc Tri Mệnh để lại, Mạc Tu Võ đã đoán ra được kết quả.

Một người khiến thiên tài như Mạc Tri Mệnh đều phải khuất phục hoàn toàn cũng không phải chỉ có thực lực cao hơn ông ta là được, còn phải chèn ép được ông ta nữa.

Nhưng Mạc Tu Võ không tin chỉ một tên nhóc của thế giới thường có thể có bản lĩnh đáng sợ gì?

Lúc này, một tiếng r3n rỉ thảm thiết vang lên bên ngoài đại điện.

Sau đó, một người phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực như lệ quỷ xông vào.

“Anh cả, anh phải trả thù cho em!”

Người đến chính là vợ của Yến Bắc Phi, mẹ của Yến Minh Vũ em gái của Mạc Tu Võ, Mạc Tu Lệ.

Mạc Tu Võ cau mày, khẽ quát một tiếng: “Tu Lệ, sao em lại trở thành thế này?”

Nét mặt Mạc Tu Lệ vô cùng dữ tợn, bà ta nói: “Thắng ranh con tên Trình Kiêu kia gi3t chết con trai của em, còn giết chồng em.

Nếu anh còn xem em là em gái thì lập tức ban bố lệnh Dược Thần, nhất định phải gi3t chết cậu ta!”

Mạc Tu Võ thở dài, xem ra kết quả giống như suy đoán của ông ta, Yến Bắc Phi thật sự đã chết rồi.

Mạc Tu Võ nhìn em gái của mình, nhìn thấy bà ta sắp sụp đổ đến nơi rồi. Nhưng nếu là ai đầu tiên thấy con trai bị giết, sau đó chồng lại bị giết, thì người đó cũng không chịu được.

“Tu Lệ, ệnh Dược Thần chỉ có một cơ hội, nhất định phải sử dụng vào thời điểm liên quan đến sự sinh tồn của Dược Thần Cốc.”

Mạc Tu Lệ đột nhiên trợn mắt nhìn Mạc Tu Võ, lạnh lùng nói: “Mạc Tu Võ, anh có ý gì? Ý anh là chồng và con trai em chết vô ích sao?”

“Lúc trước Dược Thần Cốc vì có thể bám vào Kiếm Thần Yến Nam Thiên, khi bảo em gả sang đó, anh đã nói thế nào!”

“Các anh đừng quên, Yến Nam Thiên chỉ là đang bế quan, vẫn còn chưa chết! Nếu các anh khoanh tay đứng nhìn, không xem.

em là người nhà họ Mạc, thì cũng đừng trách em vô tình!”

Mạc Tu Võ nhíu chặt mày.

Ông ta nhắm mắt trầm tư, trong đầu lại hiện lên câu nói mà Mạc Tri Mệnh để lại.

“Tuyệt đối đừng đối địch với Trình Kiêu!”

Mạc Tu Võ cười khổ lẩm bẩm: “Mạc Tri Mệnh à Mạc Tri Mệnh, chú nói dễ dàng, chú đi còn dễ dàng hơn, nhưng chú bảo anh phải làm sao đây?”
 
Chương 1080


CHƯƠNG 1080

Một bên là em gái của mình, phía sau còn có Kiếm Thần Yến Nam Thiên.

Một bên là lời nhắc nhở của Mạc Tri Mệnh, Mạc Tu Võ kẹt ở giữa, thật sự rất khó lựa chọn.

Nhưng Mạc Tu Võ vấn chọn Mạc Tu Lệ, vì dù sao sau lưng bà ta vẫn còn Kiếm Thần Yến Nam Thiên Dù Trình Kiêu có lợi hại đến mức nào cũng không thể mạnh hơn Kiếm Thần Yến Nam Thiên được.

“Tu Lệ, đừng nói linh tỉnh. Em là em gái anh, Minh Vũ là cháu anh, sao có thể là người ngoài được?”

Mạc Tu Lệ cười châm chọc: “Hừ, anh còn xem em là em gái anh, còn xem Minh Vũ là cháu anh à? Vậy vì sao anh không trả thù cho họ! Chẳng lẽ chồng và con trai em còn không quan trọng bằng lệnh Dược Thần ư?”

Mạc Tu Võ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó, trên mặt lộ vẻ quyết đoán: “Được, anh sẽ ban bố lệnh Dược Thần ngay bây giờ!”

Mạc Tu Lệ lập tức đổi giận thành vui, hô to: “Anh cả, cảm ơn anh!”

Lệnh Dược Thần được ban bố, những người luyện võ từng mang ơn Dược Thần Cốc gần như đều ra mặt.

Trong thoáng chốc, người luyện võ của một nửa giới võ đạo đều xuất hiện.

Tất cả người luyện võ đều nhận được tin tức của Dược Thần Cốc, muốn biết một người tên Trình Kiêu.

Đầu tiên là người luyện võ ở gần Dược Thần Cốc bắt đầu đi đến Hà Tây.

Sau đó, gần như một nửa người luyện võ của giới võ đạo đều tập trung ở Hà Tây.

Toàn bộ Á tộc gió nổi mây vần, bị bao phủ bởi một bầu không khí uám.

Lần đầu tiên, cái tên Trình Kiêu được truyền khắp giới võ đạo.

Sáu giờ sáng.

Trung tâm quyền lực của Á tộc, chỗ ở của Đại tộc trưởng.

Hồng Sơn Hà người mặc quân trang, mũ cũng không kịp tháo, mới sáng sớm đã vội vã chạy đến.

Trong phòng, Đại tộc trưởng đang ung dung uống trà, ánh mắt sâu thắm, không ai đoán được rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì.

Ông ta thân là người có quyền lực cao nhất toàn bộ Á tộc, nhưng cuộc sống lại vô cùng đơn giản, đương nhiên là trừ lúc xã giao.

Có lẽ chính vì rất nhiều lúc Đại tộc trưởng đều phải bận rộn xã giao, cho nên ông ta mới chán ghét cuộc sống như thế, thích một cuộc sống giản dị mộc mạc hơn.

Hồng Sơn Hà nôn nóng xông vào, vừa nhìn thấy ông ta đã vội vàng nói: “Không xong rồi, tên nhóc kia gây ra họa lớn rồi, Dược Thần Cốc ban bố lệnh Dược Thần muốn giết cậu ta, một nửa người luyện võ của giới võ đạo đều bắt đầu đi đến chỗ cậu ta.

“Ừm, tôi biết rồi. Đại tộc trưởng nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà.

Đây..

Hồng Sơn Hà cau mày, sau khi nhận được tin này, ông ta đã vội vàng chạy đến báo cáo, không ngờ Đại tộc trưởng lại chẳng hề để tâm.

“Tộc trưởng, nếu không xử lý ổn thoả chuyện này sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn đấy!”

“Tên nhóc kia là một kẻ giỏi gây hoạ, ngài nên nghe lời tôi, dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi!”

Đại tộc trưởng cười híp mắt im lặng, đến khi Hồng Sơn Hà nói xong, ông ta mới cười khẽ nói: “Lão Hồng, ngồi xuống trước đã, ông xem tin tức này đi.”

Hồng Sơn Hà hơi khó hiểu, ông ta đang báo cáo chuyện lớn kinh thiên động địa nhưng Đại tộc trưởng lại cho ông ta xem một đoạn tin tức.

Tin tức gì có thể quan trọng hơn lệnh Dược Thần của Dược Thần Cốc không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom