Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1041


CHƯƠNG 1041

Giám khảo ghi chép xong, tiếp tục kêu lên: “Tổ kế tiếp!”

Lần này, chỉ còn lại hai người Trình Kiêu và Cốc Thiên Sơn.

Cốc Thiên Sơn nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: “Thắng nhóc, cậu tới trước đi”

Trình Kiêu không để ý đến ông ta, cũng không định bước tới.

Cốc Sinh Ngọc đứng trong đám đông, trên mặt thoáng lộ vẻ thâm hiểm, đột nhiên lạnh lùng cười khẩy nói: “Thăng nhóc này, không phải cậu muốn đợi đến phút cuối cùng chứ? Tránh được mùng một, lẽ nào cậu còn có thể tránh qua hôm rắm à? Nếu cậu không được thì bỏ quyền luôn cho rồi!”

Mọi người vốn cũng phần nào nghỉ ngờ thực lực của Trình Kiêu.

Cho dù anh đã thông qua ba vòng, nhưng dù sao tuổi tác bày ra đó, anh quá trẻ tuổi.

Bây giờ, mấy người cùng vượt qua ba vòng với Trình Kiều đều đã lên sân, mà Trình Kiêu vẫn còn đang kéo dài thời gian, thật sự làm người ta không khỏi nghỉ ngờ.

“Tôi thấy thằng nhóc này thật sự chẳng có bản lĩnh gì đâu, nếu không sẽ chẳng kéo dài đến bây giờ!”

“Có lý lắm. Có thể cậu ta may mắn mới vượt qua ba vòng thôi.

Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, cho dù có kéo dài thời gian, tối đa cũng chỉ kéo dài sau một người mà thôi. Cậu ta sẽ lập tức lộ ra nguyên hình thôi!”

Rất nhiều người thậm chí còn lộ ra vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau của người khác, chờ xem trò cười của Trình Kiêu.

Cốc Thiên Sơn thấy Trình Kiêu không có hành động gì, trên mặt thoáng lộ vẻ xem thường, giang hai cánh tay và nói với vẻ mặt ngạo mạn: “Tôi tới!”

Mọi người nhìn Cốc Thiên Sơn. Ai nấy đều không quá quen với ông ta, cũng chưa từng nghe nói về người này.

Nhưng mọi người đều biết ông ta thông qua con đường đặc biệt, khiêu chiến thẳng với Y Vương.

Người có thể thông qua con đường đặc biệt, miễn trải qua ba vòng sát hạch để khiêu chiến thẳng với Y Vương, bất kể là thực lực hay bối cảnh đều sẽ không đơn giản.

Cho nên, mọi người đặc biệt mong chờ đối với Cốc Thiên Sơn.

Cốc Thiên Sơn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa ra tay đã là kỹ thuật và phương pháp châm cứu quen thuộc.

“Kim châm cứu bằng bạc ba cắm ba rút, kỹ thuật thành thạo, phương pháp châm cứu xảo quyệt. Đây là Thái Thanh khí châm!”

Sở Vân Hoa kinh ngạc, trầm giọng kêu lên.

“Không, không phải là Thái Thanh khí châm. Ông xem kim thứ.

hai của ông ta không giống với Thái Thanh khí châm. Với Thái Thanh khí châm, ở kim đầu tiên chú ý tốc độ, kim thứ hai chú ý ở ổn định. Tốc độ kim đầu tiên của ông ta rất nhanh, hoàn toàn là đường lối của Thái Thanh khí châm. Nhưng kim thứ hai vẫn rất nhanh lại không phải là Thái Thanh khí châm!” Vẻ mặt Thượng Quan Dược Thạch nghiêm túc.

Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn bình thản, chẳng qua anh có hơi bất ngờ về Cốc Thiên Sơn.

“Đây là dựa trên cơ sở của Thái Thanh khí châm kết hợp với một loại phương pháp châm cứu khác để tự hình thành một hệ thống!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Cái gì?” Sở Vân Hoa và Thượng Quan Dược Thạch đều vô cùng hoảng sợ!

Ngay cả khán giả phía dưới cũng lộ vẻ chấn động!
 
Chương 1042


CHƯƠNG 1042

“Thái Thanh khí châm kia huyền ảo cao thâm tới mức nào? Ngay cả tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng năm giữ, không dám dùng tới chữa bệnh cho bệnh nhân, sao ông ta có thể dung hợp Thái Thanh khí châm và một loại phương pháp châm cứu khác?” Trên mặt Sở Vân Hoa đầy vẻ chấn động.

“Căn bản không có khả năng này!” Thượng Quan Dược Thạch nói với vẻ mặt kiên quyết.

Thái Thanh khí châm mới đưa ra được bao lâu? Với trình độ của bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nắm giữ.

Nhưng muốn kết hợp Thái Thanh khí châm và một loại phương pháp châm cứu khác, chắc chắn phải vô cùng quen thuộc với Thái Thanh khí châm. Cho dù có một sai lầm kỹ thuật nhỏ nhất cũng sẽ phát sinh một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Cho nên, muốn kết hợp hai loại phương pháp và sáng tạo ra phương pháp châm cứu mới, quả thật là chuyện khó như lên trời!

Nhưng… Cốc Thiên Sơn đã làm được.

Thảo nào trên mặt Cốc Thiên Sơn vẫn luôn lộ vẻ xem thường.

Cho dù là đối mặt với Đoạt Mệnh thần châm của Sở Vân Hoa hay.

Ngũ Độc châm pháp của Thượng Quan Dược Thạch, ông ta đều xem thường.

Hóa ra ông ta đã có chuẩn bị trước khi đến.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cốc Sinh Ngọc lộ vẻ đắc ý khi thấy ai nấy đều chấn động trước phương pháp châm cứu mới do ba mình thể hiện ra, ngay cả Y Vương Sở Vân Hoa cũng phải biến sắc mặt.

“Hừ, tất cả các người làm sao có thể hiểu rõ được sự mạnh mẽ của thế gia trung y!”

“Có lẽ Thái Thanh khí châm ở trong mắt các người vô cùng mạnh mẽ, thâm ảo khó học. Quả thật cho dù ở trong thế gia trung y, Thái Thanh khí châm cũng thuộc về phương pháp châm cứu hàng đầu. Tôi thừa nhận người sáng tạo ra Thái Thanh khí châm thật sự là một thiên tài. Nhưng… các người căn bản không biết Thái Thanh khí châm thật sự cần dùng chân khí để thi triển!”

“Bộ phương pháp châm cứu này không phải do người ở giới thế tục có thể sáng tạo ra, rất có khả năng là người giới thế tục nhặt được. Sau đó người kia không phân biệt được tốt xấu mới giao cho hiệp hội y học Á tộc!”

“Chỉ có người thế gia trung y chúng tôi còn là người từng tu luyện qua võ đạo mới có khả năng thi triển ra Thái Thanh khí châm thật sự.”

“Nhưng… ba tôi phát hiện ra Thái Thanh khí châm chắc hẳn đã từng bị người ta sửa đổi cho đơn giản hơn, thích hợp cho người bình thường học hơn, chỉ có điều hiệu quả cũng giảm đi.”

“Vì vậy, ba tôi lại kết hợp với một loại phương pháp châm cứu cao cấp khác, bù đắp vào chỗ thiếu hụt của Thái Thanh khí châm.”

Trình Kiêu đại khái cũng đoán được ý định của Cốc Thiên Sơn khi sửa đổi Thái Thanh khí châm, hơn nữa tiếng đồn về y thuật của thế gia trung y quả nhiên không sai.

Sau khi Trình Kiêu sửa đổi lại Thái Thanh khí châm, chỉ để cho càng nhiều người bình thường có thể học tập. Không ngờ Cốc Thiên Sơn cũng phát hiện ra điểm này, hơn nữa còn bị ông ta dùng phương pháp khác phục hồi lại.

Bây giờ, Cốc Thiên Sơn thi triển ra bản kết hợp giữa Thái Thanh khí châm và một loại phương pháp châm cứu khác, quả thật còn mạnh hơn so với Thái Thanh khí châm sau khi được Trình Kiêu sửa đổi rất nhiều.

Chẳng qua vẫn kém xa Thái Thanh khí châm ban đầu.

Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng tới nền tảng y thuật cao siêu do thế gia trung y thể hiện ra Tốc độ Cốc Thiên Sơn chữa trị rất nhanh, hơn nữa sau khi chữa trị căn bản không kê bất kỳ đơn thuốc nào.

Ngay cả người giám khảo chịu trách nhiệm ghi chép cũng phải lộ vẻ chấn động.
 
Chương 1043


CHƯƠNG 1043

“Tổ cuối cùng.” Giám khảo kêu lên, sau đó liếc nhìn Trình Kiêu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.

Giám khảo này vốn rất coi trọng Trình Kiêu, nhưng bây giờ xuất hiện một Cốc Thiên Sơn có y thuật đơn giản là thông thần!

Trình Kiêu muốn thắng thì căn bản không có khả năng!

Có lẽ qua mười mấy năm nữa, y thuật của Trình Kiêu có thể thắng được Cốc Thiên Sơn, nhưng bây giờ thì chắc chắn không được.

Trong đám người, Cốc Sinh Ngọc cười nhạt và nói với vẻ đắc ý: “Thắng nhóc, bây giờ chỉ còn lại có một mình cậu, tôi xem cậu còn kéo dài thế nào nữa!”

“Đúng vậy, lần này tới lượt cậu ta lên rồi! Tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ xem trò cười rồi.”

“Ha ha…

Trong đám người vang lên những tiếng cười lớn.

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn nhíu mày. Ban đầu, bọn họ vốn tràn trề hy vọng về Trình Kiêu. Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Thượng Quan Dược Thạch còn có Sở Vân Hoa, trong lòng bọn họ không tự tin nữa.

Bọn họ đều là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ sự mạnh mẽ của Đoạt Mệnh thần châm và Ngũ Độc châm.

Nhưng… bọn họ vẫn kiên định tin tưởng Trình Kiêu chưa chắc đã không thể băng được hai người!

Chẳng qua đến khi Cốc Thiên Sơn đi ra, niềm tin trong lòng bọn họ đối với Trình Kiêu đã ầm ầm sụp đổ!

Cốc Thiên Sơn thật sự quá mạnh!

Cho dù Trình Kiêu nhiều lần thể hiện y thuật như kỳ tích ở trước mặt Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn.

Thế nhưng, y thuật mà Cốc Thiên Sơn thể hiện ra vẫn quá mạnh!

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn cũng là bác sĩ, hơn nữa, còn là bác sĩ địa phương nổi tiếng ở Hà Tây. Là bác sĩ, họ đương nhiên hiểu y thuật của Cốc Thiên Sơn tuyệt vời như thế nào!

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, ngay đến cả Y Vương = Sở Vân Hoa và Thượng Quan Dược Thạch, cũng không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.

Chiêu thức này của Cốc Thiên Sơn khiến cả hội trường kinh ngạc.

Tôn Đại Hải không cam tâm, nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, mới mở ra.

Ông ta bất lực, ngẩng mặt lên trời, thở dài: “Hazi, đúng là ông trời không có mắt mà! Sắp thành công đến nơi rồi, vậy mà người nhà họ Gốc lại ngáng chân như vậy!”

Mặc dù nhà họ Cốc có thể miễn cưỡng coi như là thành viên bên ngoài của thế gia trung y, thực lực kém xa so với thế gia trung y, thế nhưng so với các bác sỹ của giới thế tục, vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, điều khiến Tôn Đại Hải có nằm mơ cũng không ngờ, đó là nhà họ Cốc lại học Thái Thanh khí châm do Trình Kiêu tạo ra!

Đáng lý ra, thân là người của thế gia trung y, thì đều rất khinh thường y thuật của giới thế tục.

Cho dù nhà họ Cốc chỉ là thành viên ngoài của thế gia trung y, nhưng bản thân nhà họ Cốc vẫn luôn khoe khoang mình là người của thế gia trung y, sao có thể vứt bỏ sĩ diện để đi học Thái Thanh khí châm của giới thế tục cơ chứ?

Nhưng thực tế là nhà họ Cốc đã học, lại còn học rất ổn. Hơn nữa, khi Thái Thanh khí châm dung hòa triệt để với phương pháp châm cứu khác, sẽ biến thành một loại phương pháp châm cứu mạnh hơn!

Thái Thanh khí châm do đích thân Tôn Đại Hải giao ra, bây giờ ông ta lại hối hận, ngày đó đã giao Thái Thanh khí châm cho Hiệp hội y học Á tộc, nếu không lúc này, nhà họ Cốc cũng không nhảy vào, tham gia cuộc thi chọn Y Vương.
 
Chương 1044


CHƯƠNG 1044

Mặc dù Tôn Đại Hải không học được y thuật của nhà họ Tôn, nhưng ông ta sinh ra trong thế gia trung y, nên ít nhiều cũng hiểu y thuật của thế gia trung y.

Ông ta biết rất rõ, bộ phương pháp châm cứu hiện giờ của Cốc Thiên Sơn, cho dù là trong giới thế gia trung y, cũng ít có đối thủ.

Cho dù người thầy kia của Trình Kiêu có tài giỏi như thế nào, cũng không thể vượt qua thuật châm cứu đỉnh cao của thế gia trung y.

Ông ta cảm thấy, Trình Kiêu thua chắc rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt Tôn Đại Hải trắng bệch, cả người không ổn, Ninh Lan hiểu ngay, người ban nãy xuất hiện chắc chắn rất lợi hại, thậm chí còn khiến Tôn Đại Hải mất niềm tin vào Trình Kiêu Ninh Lan không nhịn được, đi lên, trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải, trách cứ: “Nhìn ông là biết chả có chút tiền đồ nào! Trước đây, ông khinh thường Trình Kiêu, cho nên mới tạo ra cục diện như bây giờ. Ông không thể tin tưởng Trình Kiêu một chút được à?”

Tôn Đại Hải lắc đầu, mặt bất lực nhìn Ninh Lan, cười khổ nói: “Không phải là tôi không tin tưởng, mà bà hoàn toàn không biết thuật châm cứu Cốc Thiên Sơn thể hiện nó mạnh như thế nào đâu! Trình Kiêu, hoàn toàn không có hi vọng thắng!”

“Cuộc thi Y Vương lần này có thể nói là cơ hội lớn nhất cuộc đời.

Nếu chỉ cần có một tia hï vọng, tôi cũng không từ bỏ.”

“Nhưng Trình Kiêu hoàn toàn không thể thắng. Người cậu ta đối mặt không phải là người thường!”

Ninh Lan hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm người đó mạnh như thế nào, tôi chỉ biết một điều đó là, tôi tin Trình Kiêu, tôi tin thăng bé chắc chần có thể thẳng”

Trong số mọi người có mặt ở hội trường, ngoài Ninh Lan, căn bản không có ai ôm bất kỳ hi vọng gì với Trình Kiêu Rất nhiều người vẫn mang theo tâm thái muốn nhìn Trình Kiêu xấu mặt, vui mừng khi thấy người khác gặp nạn, đợi cười cợt anh.

Nhóm cuối cùng gồm năm người bệnh được đưa đến. Nhìn nhiều người có mặt ở đây như vậy, năm người bệnh cũng căng thẳng giống như những người trước đó.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trình Kiêu chậm rãi đi đến, thản nhiên nói với ông lão đứng đầu: “Tiếp theo, tôi phụ trách chữa trị cho mọi người, mong mọi người phối hợp với tôi.”

Biểu cảm trên mặt ông lão hơi khó hiểu, nhìn Trình Kiêu trẻ tuổi như vậy, nên khá lo lắng về y thuật của anh. Thế nhưng, xuất phát từ niềm tin với bệnh viện, ông ta vẫn gật đầu tỏ ý phối hợp.

Tuy nhiên, một người thanh niên để đầu húi cua đứng ở giữa, tính tình lại khá nóng nảy. Sau khi nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức mạnh miệng quát: “Đây chính là bác sỹ nổi tiếng của các người? Một thăng nhóc miệng còn hôi sữa sao có thể là bác sỹ nổi tiếng cơ chứ? Rõ ràng các người đang lấy chúng tôi ra làm chuột bạch!”

Người già và trẻ con, còn có một nam, một nữ, mặc dù không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Ban giám khảo nghiêm nghị nói: “Mọi người yên tâm, tất cả bác sỹ ở chỗ chúng tôi đều trải qua sát hạch đặc biệt, chắc chắn là bác sỹ nổi tiếng.”

Tên đầu húi cua, mặt đầy ngang ngược: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng phải đổi bác sỹ khác.”

Mọi người xung quanh xem náo nhiệt, rất nhiều người đều lộ ra nụ cười xấu xa. Trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu, đầy giễu cợt Ban giám khảo cũng lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, không biết nên làm thế nào mới là tốt, không khỏi nhìn Trình Kiêu, xem anh sẽ nói như thế nào.

Trình Kiêu nhìn không chớp mắt, bắt đầu khám và chữa bệnh cho những người già, sau đó thản nhiên nói: “Không cần để ý, nếu cậu ta không muốn khám bệnh, thì cứ để cậu ta về.”
 
Chương 1045


CHƯƠNG 1045

Nói xong, Trình Kiêu không hỏi những người già, mà lấy luôn hộp châm cứu ra, rút ba cây ra, kẹp giữa kẽ tay.

Vù!

Một tiếng động rất nhỏ phát ra từ trên ba cây châm cứu.

Ở hội trường, ngoài Cốc Thiên Sơn, trên cơ bản không có người thứ hai nghe thấy.

“Dùng khí ngự châm!”

“Tên nhóc này lại là một võ giả!” Cốc Thiên Sơn nhìn Trình Kiêu, sắc mặt thay đổi điên cuồng.

Cốc Thiên Sơn cũng là một võ giả, nếu không ông ta không thể dung hòa triệt để Thái Thanh khí châm nhanh như vậy được!

“Đợi đã, phương pháp châm cứu của cậu ta vì sao lại giống Thái Thanh khí châm như vậy!”

Cốc Thiên Sơn nghi ngờ, càng nhìn càng cảm thấy giống, thậm chí còn cao minh hơn Thái Thanh khí châm.

“Sao có chuyện đó được! Chẳng lẽ tên nhóc này cũng học Thái Thanh khí châm? Không, chắc chắn không thể nào!”

Cốc Thiên Sơn biết rõ, ban đầu để học được Thái Thanh khí châm, ông ta đã khổ sở như thế nào. Hơn nữa, còn dùng đến vài thủ đoạn không ai hay biết.

Nếu theo tốc độ học của người thường, muốn thông thạo Thái Thanh khí châm, ít nhất cũng cần năm năm.

Cho dù Cốc Thiên Sơn là một võ giả, có hộ thể chân khí, muốn dung hòa triệt để Thái Thanh khí châm, cũng cần hai năm Nếu không dùng một vài mánh khóe, làm hại tính mạng của một vài người, ông ta chắc chắn không thể nào hoàn toàn nắm rõ Thái Thanh khí châm chỉ trong thời gian nửa năm ngắn như vậy.

Đồng thời, còn liên kết với phương pháp châm cứu khác, hòa hợp thành phương pháp hoàn toàn mới.

Nhưng, Trình Kiêu còn trẻ tuổi, trông cũng chưa đầy ba mươi, vậy làm cách nào anh lại tiếp xúc được với Thái Thanh khí châm?

Phương pháp châm cứu mà Trình Kiêu thể hiện, rõ ràng là Thái Thanh khí châm, hơn nữa còn cao minh hơn gấp mười lần!

Sở Vân Hoa vô cùng kinh ngạc: “Đây là, bản nâng cấp của Thái Thanh khí châm? Sao có thể chứ? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Thượng Quan Dược Thạch cũng bị sốc: “Cái này, cái này sao có thể! Vì sao bộ phương pháp châm cứu này lại trong tay cậu ta?

Cảm thấy giống như sống vậy!”

Thái Thanh khí châm bản gốc giống như một thanh kiếm quý sắc nhọn. Nếu rơi vào tay võ sĩ dũng mãnh, sẽ khiến sức chiến đấu tăng mạnh hơn.

Nhưng, Thái Thanh khí châm rơi vào tay Trình Kiêu, lại giống như: thanh kiếm quý báu, sắc bén. Tự mình có linh tính, trở thành linh khí có thể giúp chủ nhân chiến đấu.

Cho nên, Thượng Quan Dược Thạch mới có cảm giác Thái Thanh khí châm giống như đã sống lại.

Trên bục ban giám khảo, Lưu Lão ngạc nhiên đứng lên, nhìn Trình Kiêu đang dùng Thái Thanh khí châm bản gốc chữa bệnh, biểu cảm đầy chấn động!

“Hóa ra, đây mới là trạng thái vốn có của Thái Thanh khí châm Ngày đó, khi Phó Hội trưởng Đường vừa cầm Thái Thanh khí châm về, mặc dù tôi có thể cảm nhận được sự lớn mạnh của nó, nhưng luôn cảm thấy giống như thiếu thứ gì đó! Bây giờ cuối cùng sự thật cũng rõ như ban ngày rồi!”
 
Chương 1046


CHƯƠNG 1046

Ông Lưu vô cùng vui mừng!

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, hồi lâu vẫn chưa khép lại được.

“Cái, cái này sao có thể cơ chứ? Tên nhóc đó mới chỉ hai mươi tuổi, vì sao y thuật của cậu ta lại cao siêu như vậy?” Sở Minh Thành thật sự không hiểu. Anh ta đã là thiên tài trong các thiên tài, hồi ở đại học Y Hà Tây, anh ta đã từng thất bại thảm hại trước mặt Trình Kiêu Sau đó, anh ta nghĩ cách để Trình Kiêu tham gia vào cuộc thi Y Vương, là để ba mình là Sở Vân Hoa dạy cho Trình Kiêu một trận, chứng minh y thuật của nhà họ Sở vượt xa Trình Kiêu.

Nào ngờ, y thuật mà Trình Kiêu thể hiện ra lại lợi hại hơn mấy chục lần so với Đoạt Mệnh Thần Châm mà nhà họ Sở luôn đắc ý nhất!

Sở Minh Thành đột nhiên có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Thanh Thiền ngập tràn tò mò. Ban đầu, khi cô ta ở Hà Tây, đã luôn cảm thấy cái người Trình Kiêu này có y thuật không tồi, nhưng lại quá ngạo mạn, cuối cùng khó thành người tài.

Nhưng bây giờ, cô ta mới rõ, thái độ không coi ai ra gì của Trình Kiêu không phải là ngạo mạn, mà là tự tin.

Sự tự tin chỉ mình anh có!

Thượng Quan Thanh Thiền rất muốn biết, rốt cuộc là người như: thế nào, mới có thể dạy ra một học trò giống như Trình Kiêu?

Đương nhiên, Thượng Quan Thanh Thiền cũng rất tò mò về lai lịch của Trình Kiêu Trong lúc vô tình, cô ta đã thay đổi suy nghĩ về Trình Kiêu.

Cốc Sinh Ngọc lại hoàn toàn ngưỡng mộ và ghen tị.

Ở bữa tiệc mừng thọ Tôn Đại Hải, Trình Kiêu không chỉ phá hỏng chuyện tốt của anh ta, mà còn sỉ nhục anh ta một cách thái quá, khiến anh ta trở thành trò cười cho mọi người.

Vốn muốn nhân cuộc thi Y Vương lần này, mượn tay ba mình đánh cho Trình Kiêu một trận. Nào ngờ, Trình Kiêu lại có con át chủ bài mạnh như vậy, ngay đến cả ba anh ta đã chuẩn bị trước rồi mới đến, cũng rơi vào thế yếu.

Cốc Sinh Ngọc không dám tin mọi thứ đều là thật.

“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào! Y thuật của cậu ta Sao có thể cao minh như vậy? Giả, nhất định là giả!”

“Đúng vậy, bây giờ vẫn chưa có thành tích, đợi lát nữa, khi ban giám khảo công bố thành tính, chắc chắn là ba mình giành chiến thắng!”

“Y Vương sẽ thuộc về ba mình! Chắc chắn là vậy!”

Cốc Sinh Ngọc đang tự thôi miên chính mình Trình Kiêu ngó lơ mọi lời bàn tán xung quanh, một lòng chỉ muốn chữa trị cho người bệnh.

Tốc độ chữa trị của Trình Kiêu nhanh hơn, phương pháp và cách châm cứu điêu luyện, sinh động, nhìn đến nỗi hoa mắt, chóng mặt.

Mọi người có mặt ở hội trường trên cơ bản đều là bác sỹ, hơn nữa còn là bác sỹ nổi tiếng. Nhưng họ đều ngạc nhiên trước y thuật Trình Kiêu thể hiện!

Dùng y thuật thần kỳ, hoàn toàn không đủ để hình dung y thuật lúc này của Trình Kiêu, chỉ có thể dùng cụm từ “xem thế là đủ” mới có thể miễn cưỡng xứng được!

Hơn nữa, nếu mọi người biết đây là lần thứ hai Trình Kiêu thể hiện Thái Thanh khí châm, không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào?

Lần thứ nhất là để cứu mấy chục đứa bé, và đây là lần thứ hai Trình Kiêu dùng đến nó.
 
Chương 1047


CHƯƠNG 1047

Nếu Trình Kiêu giống những bác sỹ khác, luyện một bộ phương pháp châm cứu tám năm, mười năm, thế thì khi đó, có lẽ phương pháp của Trình Kiêu sẽ nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn thấy được.

Nháy mắt đã chữa xong cho ba người bệnh, Trình Kiêu bắt đầu chữa trị cho đứa bé.

Đối mặt với đứa bé, tốc độ dùng châm của Trình Kiêu đột nhiên chậm đi không ít, không khác mấy so với lúc chữa trị cho người già đầu tiên. Thế nhưng, khi Trình Kiêu chữa trị cho hai người thanh niên, tốc độ châm cứu rõ ràng nhanh và mạnh hơn.

Mặc dù bệnh của đứa bé khá khó chữa, nhưng cũng không phải là bệnh hiểm nghèo giống như ung thư. Trình Kiêu dùng Linh Lực Ngự Châm, vừa châm cứu, bệnh đã đỡ.

“Cháu cảm ơn chú!” Sau khi trải qua linh lực khai thông của Trình Kiêu, bệnh của đứa bé lập tức giảm nhẹ đi rất nhiều.

Ánh mắt của Thượng Quan Dược Thạch vấn luôn rơi lên người Trình Kiêu, không biết đang nghĩ gì Biểu cảm coi thường trên mặt Cốc Thiên Sơn lập tức biến mất, thay vào đó là sự im lăng. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Trình Kiêu, không thiện cảm lắm Trình Kiêu trở lại vị trí của mình, tiếp tục nhắm mắt lại, coi như mọi thứ xung quanh đều là không khí, không tồn tại.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Tôn Đại Hải từ từ biến mất, sau đó lộ ra vẻ dở khóc dở cười: “Cậu nhóc này thật là kiêu ngạo! Tuy nhiên, cậu ta vốn kiêu ngạo! Phương pháp châm cứu vừa rồi của cậu ta, cho dù là tỉnh hoa của bốn gia tộc lớn trong dòng họ Tôn của thế gia trung y cũng có thể cạnh tranh với nhau!”

“Tên nhóc này giấu quá kỹ, đã sống với chúng ta hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ cho chúng ta thấy”

Ninh Lan cưng chiều nhìn Trình Kiêu, hừ lạnh một tiếng, hơi giận dữ, nói: “Còn không phải đều tại ông à, luôn là cái bộ dạng coi thường Trình Kiêu. Đoán chừng thăng bé vì giận ông nên mới cố ý giấu y thuật của mình!”

“Có khả năng đó! Nếu tên nhóc này sớm thể hiện y thuật cao siêu của mình thì trước đây tôi đã không đối xử với nó như vậy!” Tôn Đại Hải hối hận vì lúc đầu đã làm sai.

Tục ngữ có câu, trong hoạn nạn mới thấy tình cảm chân thành, quả nhiên là thật. Chỉ những người không bao giờ bỏ rơi bạn trong hoàn cảnh khó khăn, mới là người bạn thực sự mà bạn có thể kết bạn.

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn cũng ngơ ngác, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng. Mạc Hoa Đình còn run rẩy nói: “Chuyến đi này không công cốc rồi, Thần y Trình lại cho chúng ta nhìn thấy sự ra đời của kỳ tích!”

Tên bác sỹ trước đó cười nhạo Trình Kiêu đi lên nhờ quan hệ, giờ phút này không biết đã trốn ở xó xinh nào.

Một tiếng sau mấy vị giám khảo mới quay trở lại.

Mấy vị giám khảo đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều gật đầu ra hiệu.

Sau đó, lại trưng cầu ý kiến của ông Lưu trên ghế giám khảo tối cao: “Hội trưởng Lưu, đã xác nhận tình huống của người bệnh, bây giờ có thể tuyên bố kết quả rồi.”

Ông Lưu gật đầu, nghiêm túc nói ra: “Vậy thì tuyên bố đi!”

“Vâng!”

Giám khảo đi tới, đứng ở trước mặt mọi người.

Bao gồm Sở Vân Hoa, Cốc Thiên Sơn, Thượng Quan Dược Thạch và tất cả mọi người đang vây xem.

Ánh mắt ai nấy đều tập trung lên người vị giám khảo kia.

Chỉ có Trình Kiêu vẫn khép hờ hai mắt, dường như chẳng hề quan tâm đ ến kết quả kia.

Hoặc có lẽ là, anh có lòng tin tuyệt đối với y thuật của mình.

Lần này, ai sẽ là Y Vương?
 
Chương 1048


CHƯƠNG 1048

Thật ra trong lòng rất nhiều người đều đã có đáp án.

Ánh mắt của đa số mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía Trình Kiêu.

Nhưng vẫn có một số người không cam lòng, trước khi kết quả chưa được công bố, bọn họ sẽ không nhận thua.

Ánh mắt giám khảo quét nhìn mọi người một lượt, cũng không để lộ bất kỳ tin tức nào.

“Đến bây giờ, cuộc thi đấu Y Vương năm nay đã đến hồi kết thúc.

Trải qua kiểm tra của ban giám khảo chúng tôi đối với người bệnh, hiện giờ đã có đánh giá cụ thể về hiệu quả điều trị của mọi người, cũng đã xác định được người được chọn là Y Vương.”

“Người đó chính là…”

Tiếng nói của giám khảo chợt dừng lại, trái tim tất cả mọi người lập tức vọt lên tận cổ họng.

Tôn Đại Hải nắm chặt hai tay, trong lòng thầm nhủ: “Trình Kiêu, Trình Kiêu, Trình Kiêu…”

Sắc mặt Cốc Sinh Ngọc tràn đầy u ám, trong lòng thầm cầu nguyện: “Không phải anh ta, không phải anh ta, nhất định không phải anh ta!”

Trên mặt Sở Minh Thành đều là uể oải, bởi vì anh ta nhìn thấy người ba Sở Vân Hoa của mình đang im lặng nhảm mắt lại Anh ta biết, đây là biểu hiện cho thấy ba anh ta đã thật lòng khâm phục.

Vẻ mặt Thượng Quan Thanh Thiền cũng ngập tràn kinh ngạc, bởi vì cô ta nhìn thấy biểu cảm khâm phục trên mặt người ba Thượng Quan Dược Thạch của mình.

Làm con gái, Thượng Quan Thanh Thiền vô cùng hiểu rõ ba mình, cô ta biết, ngay cả Sở Vân Hoa, ba cũng chưa từng khâm phục.

Có thể nói, trong toàn bộ giới y học Á tộc còn chưa có bác sĩ nào khiến Thượng Quan Dược Thạch khâm phục.

Nhưng, vậy mà bây giờ Thượng Quan Thanh Thiền lại nhìn thấy vẻ khâm phục trên mặt ba mình.

Ánh mắt của Thượng Quan Thanh Thiền lặng lẽ chú ý đến thiếu niên đang khép hờ hai mắt kia: “Có lẽ cũng chỉ biểu hiện vừa rồi của anh ta mới có thể khiến cho ba luôn luôn kiêu ngạo thật lòng khâm phục!”

Giám khảo nhìn vẻ mặt mong chờ của mọi người, đặc biệt là Cốc Thiên Sơn đang lộ vẻ nghiêm túc, toàn thân căng cứng kia, thản nhiên tuyên bố: “Người đó chính là Trình Kiêu đến từ thành phố Hà Tây, tỉnh Lĩnh Nam!”

Vừa dứt lời, nơi đây yên tĩnh trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên bùng nổ.

“Thật sự là cậu ta!”

“Cũng đúng thôi, thuật châm cứu vừa rồi của cậu ta quả thật rất lợi hại!”

“Năm nay cậu ta mới hai mươi tuổi nhỉ! Trời ạ, một Y Vương hai mươi tuổi, đây là khái niệm gì!”

Trong giới võ đạo, một Tông Sư hai mươi tuổi có thể chấn động toàn bộ giới võ đạo.

Tương tự, một Y Vương hai mươi tuổi cũng có thể chấn động toàn bộ giới y học Á tộc.

Tôn Đại Hải kích động rưng rưng nước mắt, cuối cùng đáy lòng căng thẳng cũng có thể thả lỏng.

“Tốt quá rồi, Trình Kiêu quả nhiên không khiến tôi thất vọng!” Tôn Đại Hải kích động nắm lấy hai tay Ninh Lan, hưng phấn nói ra.

Ninh Lan kích động chảy đầy nước mắt: “Tiểu Vân, Tiểu Vân khá lắm, thăng bé giỏi lắm!”

Mặc Hoa Đình cười ha ha: “Viện trưởng Ninh, có nghe thấy không, Hà Tây chúng ta xuất hiện một vị Y Vương, một vị Y Vương mới hai mươi tuổi! Ha ha ha…

Ninh Cát Sơn kích động cười ha ha, cười không ngừng nghỉ, cười không ngậm miệng lại được.
 
Chương 1049


CHƯƠNG 1049

Là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân Hà Tây, cũng là một thành viên trong giới y học Hà Tây, ông năm mơ cũng muốn nêu cao tên tuổi Hà Tây trong giới y học Á tộc.

Có thể thấy rõ điều này qua việc Hà Tây bị hội y học Tân Châu chèn ép, Ninh Cát Sơn ra sức đảm bảo cho Trình Kiêu tham gia hội giao lưu thay ông lúc trước.

Lại thêm sự cố điều trị trẻ sơ sinh sau đó, Ninh Cát Sơn càng nâng đỡ Trình Kiêu hơn.

Trên đoạn đường đồng hành cùng Trình Kiêu này, Ninh Cát Sơn giống như một con bạc, thế nhưng, không hề nghỉ ngờ, ông đặt đúng người rồi.

Mạc Hoa Đình mỉm cười, bỗng nhiên ngã xuống, bịch một tiếng đập vào sàn gỗ cứng rắn.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh!

“Lão Mạo!” Ninh Cát Sơn cuống quýt ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình trạng cơ thể cho Mạc Hoa Đình.

Nhưng mà, sau khi Ninh Cát Sơn thăm dò nơi chóp mũi Mạc Hoa Đình, sắc mặt chợt thay đổi, đau thương rống lên một tiếng: “Lão Mạc!”

“Trình thần y, lão Mạc không thở nữa rồi, cậu mau cứu ông ta với!” Ninh Cát Sơn giống như nhớ ra điều gì, quay đầu kêu to với Trình Kiêu.

Trình Kiêu chỉ thoáng nhìn rồi lắc đầu: “Ông ta đã là thọ hết chết già rồi.”

Cảm xúc nôn nóng của Ninh Cát Sơn chậm rãi bình tĩnh trở lại, ông cũng là bác sĩ, tất nhiên nhìn ra được, Mạc Hoa Đình đã rất già Lúc nào cũng có thể ra đi.

Lần này cảm xúc lên lên xuống xuống thất thường, cuối cùng khoảnh khắc trông thấy Trình Kiêu giành được Y Vương, Mạc Hoa Đình coi như đã hoàn thành tâm nguyện đời này!

Nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Mạc Hoa Đình, Ninh Cát Sơn cảm thán một tiếng: “Cuối cùng lão Mạc cũng mang theo nụ cười rời đi, chắc hẳn nhìn thấy Hà Tây sinh ra một vị Y Vương, ông ta có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!”

Bầu không khí nơi đây bỗng trở nên tiêu điều, tất cả mọi người đều nhìn ra được, lão Mạc là một người dâng hiến cả đời cho sự nghiệp y học.

Ông Lưu đi đến, cúi người chào thật sâu với thi thể của Mạc Hoa Đình, lộ vẻ nghiêm túc nói ra: “Chúng ta tới đưa tiễn ông ta đi!”

“Được!”

Tất cả mọi người đều xoay người hướng về phía Mạc Hoa Đình, sau đó cúi người chào thật sâu.

Ngay cả Trình Kiêu cũng không ngoại lệ.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hoa Đình, ông lão một lòng nghĩ suy cho sự nghiệp y học Hà Tây này đã khắc sâu ấn tượng trong lòng anh.

Hôm nay, Mạc Hoa Đình thọ hết chết già, Trình Kiêu cũng nên tiễn ông ta một đoạn.

Thoáng chốc, sự việc Mạc Hoa Đình qua đời cũng trôi qua, Ninh Cát Sơn tạm biệt Trình Kiêu, tìm người đưa thi thể Mạc Hoa Đình trở về.

Nơi đây lập tức quay lại kết quả cuộc thi đấu Y Vương.

Sau khi giám khảo tuyên bố kết quả xong, nghiêm túc liếc nhìn mọi người, hô lớn: “Mọi người có nghỉ ngờ gì với kết quả này không?”

Đây là khâu cuối cùng của cuộc thi đấu Y Vương, một khi mọi người không có ý kiến gì với kết quả công bố sau nghiên cứu của ban giám khảo, như vậy sẽ chính thức xác định người được chọn là Y Vương.

Không có người lên tiếng.
 
Chương 1050


CHƯƠNG 1050

Trình Kiêu dùng linh lực thi triển uy lực của Thái Thanh khí châm bản gốc khiến rất nhiều người khiếp sợ.

Ở bên dưới, Sở Minh Thành vô cùng sốt ruột, anh ta rất muốn đưa ra ý kiến khác thay Sở Vân Hoa, mặc dù anh ta cảm thấy.

Trình Kiêu thể hiện rất tuyệt, nhưng Đoạt Mệnh thần châm của nhà họ Sở bọn họ cũng chưa chắc sẽ thua.

Thượng Quan Thanh Thiền thì tỏ vẻ bình tĩnh, không có ý kiến gì với kết quả ban giám khảo tuyên bố. Nhưng mỗi khi cô ta nhìn về phía Trình Kiêu, trong ánh mắt đều mang theo tò mò vô hạn.

Sắc mặt Cốc Sinh Ngọc u ám, chắc chắn anh ta có ý kiến, nhưng mà, lúc này anh ta còn chưa đủ tư cách đứng ra.

Thấy không người nào trả lời, giám khảo cất cao giọng nói, hỏi lại một lần: “Mọi người có nghi ngờ gì với kết quả này không?”

Lần thứ hai.

Vẫn không ai lên tiếng.

Sở Minh Thành và Cốc Sinh Ngọc đều nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Giám khảo tiếp tục nói: “Nếu như mọi người không có nghỉ ngờ gì về kết quả này, như vậy cuộc thi đấu Y Vương lần này chính thức khép lại.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần thứ ba, cũng là bước cuối cùng trong cuộc thi đấu Y Vương Vẫn không có người nào lên tiếng.

Lúc này, cuối cùng Cốc Thiên Sơn vẫn luôn sầm mặt lên tiếng.

“Tôi có ý kiến.”

Giám khảo nhìn về phía Cốc Thiên Sơn, mặt không đổi sắc nói “Ông có nghỉ ngờ gì?”

Cốc Thiên Sơn nói: “Tôi muốn biết lý do cậu ta giành được Y Vương.”

Câu hỏi này của Cốc Thiên Sơn rất đơn giản, nhưng cũng rất gian xảo.

Ông ta muốn ban giảo khảo giải thích lý do Trình Kiêu giành được Y Vương cho tất cả mọi người được biết.

Hô hấp của mọi người chợt khựng lại!

Không sai, mặc dù bọn họ không có nghỉ ngờ gì với kết quả ban giám khảo đưa ra, nhưng mọi người cũng rất ngạc nhiên, dựa vào cái gì Trình Kiêu có thể giành được Y Vương.

Vị giám khảo kia nhìn về phía ông Lưu, với tư cách là người đứng đầu ban giám khảo lần này, quyền quyết định trong tay ông Lưu.

Ông Lưu đứng dậy nghiêm túc nói: “Nghi ngờ của ông, để tôi tới giải đáp!”

Nhìn thấy ông Lưu đích thân đứng ra giải đáp, mọi người không nhịn được giật mình!

Xem ra, ngay cả hội trưởng Lưu cũng rất coi trọng Trình Kiêu!

Ông Lưu lần lượt lấy ghi chép điều trị của Cốc Thiên Sơn và Trình Kiêu ra, nghiêm túc nói với Cốc Thiên Sơn: “Nếu ông đã có nghi ngờ, vậy tôi sẽ công khai so sánh ghi chép điều trị của ông và Trình Kiêu một lần, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là hiểu ngay!”

Cốc Thiên Sơn im lặng một lát rồi nói: “Được!”

Ông Lưu nhìn ghi chép điều trị của Cốc Thiên Sơn, chậm rãi nói ra: “Ông kết hợp Thái Thanh khí châm với Triền Sơn châm pháp tạo ra một loại châm pháp mới, sau đó dùng nó chữa trị cho người bệnh.

Sắc mặt Cốc Thiên Sơn hơi thay đổi, trong mắt thoáng lộ vẻ giật Mình.

Triền Sơn châm pháp có thể nói là bí mật nhà ông ta, được một vị bác sĩ quái lạ không chốn nương thân truyền thụ, không ngờ người trong thế tục lại có thể nhìn ra Triền Sơn châm pháp.
 
Chương 1051


CHƯƠNG 1051

Ông Lưu nói tiếp: “Mặc dù kết hợp hai châm pháp, nhưng Thái Thanh khí châm chiếm 80% trong châm pháp mới, phải không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Cốc Thiên Sơn, mong đợi câu trả lời của ông ta.

Cốc Thiên Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”

Dù sao vị bác sĩ quái lạ kia đã chết rất nhiều năm rồi, cho dù bị người ta nhận ra Triền Sơn châm pháp, chắc hẳn cũng sẽ không nghĩ đến vị bác sĩ quái lạ kia.

Ông Lưu gật đầu, tiếp tục nói: “Phương pháp điều trị của ông là dùng châm pháp mới, trực tiếp loại bỏ mầm bệnh cho người bệnh, hiệu quả không tệ.”

“Nhưng mà, châm pháp mới của ông vô cùng mạnh mẽ, ba người trẻ tuổi kia chịu được, trái lại cũng không có vấn đề gì. Nhưng ông cụ và đứa bé kia, cơ thể của bọn họ căn bản không cách nào thừa nhận.”

“Bây giờ, cơ thể ông cụ và đứa bé kia đã bị tổn thương. Mặc dù ngoài mặt ông đã chữa khỏi bệnh cho bọn họ, nhưng sẽ có một ngày nào đó tổn thương kia phát tác, trở thành trí mạng căn bản Cốc Thiên Sơn không còn lời nào để nói, ông ta chỉ theo đuổi hiệu quả điều trị, chưa từng nghĩ đến chút tổn thương đó.

Ông ta cho rằng chỉ cần có thể dùng phương pháp nhanh nhất ngắn nhất chữa khỏi bệnh cho người bệnh là được, chút tổn thương kia có thể bỏ qua không tính tới.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ nổi tiếng. Bọn họ rất rõ ràng lời nói của hội trưởng Lưu Đừng coi thường một tổn thương nho nhỏ, rất có thể nó sẽ chôn mầm tai họa cho cơ thể. Ông cụ có thể coi như không đáng kể, nhưng đứa bé kia thì sao? Cuộc sống của nó còn rất dài, tổn thương này giống như một quả bom hẹn giờ, không chừng ngày nào đó sẽ nổ tung.

Ví dụ như sự hình thành của ung thư, mới đầu chỉ là tế bào nhỏ bé trong cơ thể, chịu sự ảnh hưởng của nhân tố bên ngoài như bức xạ, ô nhiễm… mà xảy ra biến dị, mặc dù chỉ là một vài tổn thương rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua bên trong cơ thể.

Nhưng một khi bộc phát, đó chính là trí mạng.

Hoặc là người tiếp xúc với bức xạ lâu ngày có tỷ lệ mắc ung thư cao hơn người bình thường mấy chục lần.

Là một bác sĩ, không thể chỉ xem xét hiệu quả điều trị mà bỏ qua tổn thương gây ra cho cơ thể người bệnh.

Đương nhiên, nếu thật sự bất đắc dĩ, đến mức chỉ có thể gây ra tổn thương cho cơ thể mới có thể chữa khỏi bệnh tật, như vậy đương nhiên sẽ chọn chữa cái nặng để cái nhẹ.

Cốc Thiên Sơn phản bác: “Tôi thừa nhận phương pháp điều trị của tôi sẽ tạo thành tổn thương rất nhỏ cho cơ thể bọn họ, nhưng mà, tôi không cảm thấy phương pháp điều trị của tôi có vấn đề gì. Là thuốc sẽ có ba phần độc, muốn chữa bệnh, luôn sẽ gây ra tổn thương cho cơ thể. Chẳng lẽ các ông có biện pháp hoàn toàn không làm tổn thương đến người bệnh?”

Tất cả mọi người chìm vào im lặng, điều trị băng châm cứu đã là phương pháp tạo ra tổn thương nhỏ nhất cho cơ thể người bệnh rồi.

Tổn thương do nó gây ra nhẹ hơn các phương pháp phẫu thuật, điều trị bảng thuốc rất nhiều.

Nhìn thấy mọi người đều không nói lời nào, Cốc Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Lý do này không cách nào khiến tôi tin phục, trừ phi phương pháp điều trị của cậu ta có thể không tạo thành chút xíu tổn thương nào cho cơ thể người bệnh!

Nhất thời, ánh mắt mọi người tập trung lên người Trình Kiêu.

Tôn Đại Hải thầm chảy mồ hôi lạnh thay Trình Kiêu, là một bác sĩ, ông biết rõ rằng, phương pháp điều trị của Cốc Thiên Sơn đã vô cùng cao minh, Cho dù thuật châm cứu của Trình Kiêu tốt hơn ông ta, nhưng cũng không thể nào không gây ra chút xíu tổn thương cho cơ thể người bệnh “Như ông mong muốn!” Hội trưởng Lưu cao giọng nói ra, cầm ghi chép điều trị của Trình Kiêu.
 
Chương 1052


CHƯƠNG 1052

“Trình Kiêu cũng dùng thuật châm cứu, mặc dù chúng tôi không biết tên gọi của thuật châm cứu kia, nhưng ưu việt hơn Thái Thanh khí châm mấy chục lần!”

“Không thể nào!” Cốc Thiên Sơn lớn tiếng phản bác: “Thái Thanh khí châm sâu xa khó hiểu, cậu ta chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, có thể hiểu rõ Thái Thanh khí châm đã không dễ rồi, sao có thể lĩnh ngộ châm pháp ưu việt hơn Thái Thanh khí châm!”

“Huống hồ bộ châm pháp này không chỉ ưu việt hơn Thái Thanh khí châm mấy lần, mà còn là mấy chục lần, nói ra ai mà tin được”.

“Mọi người tin không?” Cốc Thiên Sơn dời mắt nhìn tất cả mọi người nơi này, lên tiếng hỏi ra Không một ai nói chuyện, nhưng trên mặt mọi người đều viết lên hai chữ không tin.

Cốc Thiên Sơn nở nụ cười lạnh lùng, nói ra: “Thấy không, ngay cả bọn họ cũng không tin! Trừ phi các ông có thể đưa ra chứng cứ khiến mọi người tin phục!”

Sắc mặt hội trưởng Lưu nghiêm túc, giọng nói bỗng nâng cao tám quãng: “Cậu ta chính là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm, chứng cứ này đủ chứ?”

Cái gì!

Cốc Thiên Sơn chợt sửng sốt, không dám tin nhìn Trình Kiêu.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ!

Đưa mắt nhìn về phía Trình Kiêu, miệng há to như có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.

“Cậu ta chính là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm! Hội trưởng Lưu không phải đang nói đùa chứ? Sao có thể như vậy!”

Người bên cạnh lườm ông ta một cái, lạnh lùng nói ra: “Ông cảm thấy hội trưởng Lưu có thể nói đùa trong trường hợp thế này sao?”

“Nói như vậ cậu ta thật sự là người thần bí tặng miễn phí Thái Thanh khí châm cho hội y học Á tộc!”

“Ngay cả hội trưởng Lưu cũng nói vậy rồi, chắc chắn không sai được!”

“Thật sự không ngờ nhóc con này lại ẩn giấu kỹ như vậy! Cậu ta chính là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm! Thảo nào cậu ta có thể tìm ra thiếu sót trong Dược điển thần thánh của Á tộc chúng ta.”

“Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi đã không ưa nổi vẻ mặt ngông cuồng coi trời bằng vung kia, cho rằng cậu ta chỉ là một cậu ấm không có kiến thức của thế gia nào đó. Bây giờ tôi mới hiểu được, vẻ mặt kia không phải ngông cuồng, mà là tự tin”

Tròng mắt Cốc Sinh Ngọc suýt thì rớt xuống mặt đất, hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng kêu lên: “Anh ta là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm! Sao có thể như vậy chứ?”

Anh ta vẫn nhớ rõ đánh giá của ba mình khi phát hiện ra Thái Thanh khí châm.

“Thuật châm cứu này ưu việt hơn Triền Sơn châm pháp của nhà họ Cốc chúng ta nhiều. Nếu như có thể kết hợp châm pháp này với Triền Sơn châm pháp của nhà chúng ta, vậy châm pháp mới có thể tiến vào mười vị trí đầu trong thế gia Trung y!”

Anh ta vốn cực kỳ sùng bái người sáng lập ra Thái Thanh khí châm. Người thần bí kia lại có thể tặng không thuật châm cứu lợi hại như vậy cho hội y học Á tộc.

Cốc Sinh Ngọc vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc người thần bí tài năng ngút trời kia có lai lịch như thế nào?

Nhưng mà, anh ta năm mơ cũng không ngờ rằng, Trình Kiêu bị anh coi là kẻ thù lớn nhất lại chính là người thần bí anh ta sùng bái nhất kia.

Nếu như nói tin tức này gây ra đả kích lớn nhất cho người nào, như vậy không thể nghỉ ngờ chính là Cốc Sinh Ngọc.

Loại cảm giác khiếp sợ và tức cười khi kẻ thù khắc cốt ghi tâm bỗng nhiên biến thành người mình sùng bái nhất khiến Cốc Sinh Ngọc suýt thì sụp đổ ngay tại chỗ!
 
Chương 1053


CHƯƠNG 1053

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền cũng kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt không thể tin được.

Họ tiếp xúc với Thái Thanh khí châm còn sớm hơn Cốc Thiên Sơn, sự sùng bái của họ đối với Thái Thanh khí châm cũng không kém gì Cố Thiên Sơn.

Vì vậy, sau khi biết Trình Kiêu là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm, họ bị đả kích không hề nhẹ.

Đương nhiên, trong đó cũng có người biết Trình Kiêu là người sáng lập ra Thái Thanh khí châm, ví dụ như Tôn Đại Hải, còn có hai vị bác sĩ của Hà Tây.

Tuy nhiên, họ hoàn toàn không thể chen vào nói được, lấy thân phận của mình, dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin. Ngược lại, còn bị mọi người coi là nói khoác rồi chế giễu Chỉ cần người có thân phận như ông Lưu nói ra, mọi người mới có thể tin.

Lần này, tất cả mọi người đều nhìn Trình Kiêu với vẻ kính sợ.

Hội trưởng Lưu dường như thấy mọi người vẫn chưa đủ kinh ngạc, liền nhìn về phía Cốc Thiên Sơn, lặp lại lời nói: “Ông Cốc, chứng cứ này đã đủ chưa?”

Sắc mặt Cốc Thiên Sơn đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, xấu hổ cùng phẫn nộ đáp: “Đủ rồi!”

“Tôi không còn gì để nói về việc thua người sáng lập ra Thái Thanh khí châm. Tuy nhiên, cho dù cậu ta sử dụng Thái Thanh khí châm, thì không thể không gây ra bất kỳ tổn hại cho cơ thể bệnh nhân!”

Lần này lại quay lại chủ đề vừa rồi, có vẻ như Cốc Thiên Sơn vẫn không phục!

Ông Lưu cầm lấy bản ghi chép điều trị của Trình Kiêu, nhìn Cốc Thiên Sơn: “Không biết mọi người có phát hiện ra không, lúc cậu Trình chữa trị cho ông cụ và đứa nhỏ, kỹ thuật đột nhiên chậm lại. Đặc biệt là đứa nhỏ kia, cậu Trình cũng dặn dò cậu bé sau khi trở về cần bổ sung thêm một vài chất dinh dưỡng.”

Mọi người rơi vào trầm ngâm.

“Hình như có chuyện như vậy! Lúc đó tôi còn tưởng rằng cậu nhóc kia làm điều thừa? Chẳng lẽ trong đó còn có bí mật gì sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng có chút ấn tượng. Lúc đó tôi cười nhạo y thuật kém cỏi của cậu ấy, nên mới bảo đứa nhỏ về bổ sung dinh dưỡng.”

Cốc Thiên Sơn ủ rũ nhìn ông Lưu nói: “Đúng là có chuyện như vậy: “Đây chính là chỗ cao siêu của cậu Trình! Khi chữa trị cho ông lão và đứa nhỏ, kỹ thuật của cậu ấy đều rất nhẹ nhàng, ít gây tổn thương cho cơ thể. Vốn dĩ chỉ cần ba phút là chữa được bệnh, nhưng cậu ấy dùng đến mười phút.”

“Đặc biệt là đứa nhỏ, cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, dùng phương pháp điều trị nhẹ nhàng nhất, có thể làm tăng khả năng miễn dịch của cơ thể.”

“Tuy nhiên, khi cậu Trình điều trị cho ba thanh niên kia, cậu ấy sử dụng phương pháp mạnh mẽ nhất và hiệu quả nhất, để ba người thanh niên có thể khỏe lại càng sớm càng tốt.”

Vừa nói xong, ông Lưu dừng một chút, sau đó liếc nhìn mọi người đang khó hiểu: “Tại sao cậu Trình lại đối xử khác nhau giữa bệnh nhân? Mọi người có biết tại sao không?”

Mọi người đều cúi đầu suy tư, trong lòng mỗi người đều mơ hồ có đáp án, nhưng giống như trong sương mù, vẫn không rõ lắm, cũng không nói ra được tại sao.

Ông Lưu tự mình đưa ra câu trả lời: “Đó là bởi vì cậu Trình đã cân nhắc mọi thứ khi chữa trị cho bệnh nhân!”

“Ba người thanh niên kia đang ở độ tuổi khỏe mạnh, thân hình cường tráng. Cho dù là dùng kim mạnh nhất, họ cũng có thể chịu đựng được. Hơn nữa những người trẻ tuổi như bọn họ chính là trụ cột của gia đình. Họ không có thời gian để dưỡng bệnh, nếu không dùng kim mạnh nhất cho họ, họ vẫn sẽ mang theo bệnh tật mà tiếp tục làm việc. Cứ như vậy thì sẽ càng gây tổn hại cho cơ thể hơn.”
 
Chương 1054


CHƯƠNG 1054

“Cậu Trình muốn chữa khỏi bệnh cho họ càng sớm càng tốt, để họ tiếp tục làm việc và nuôi sống gia đình.”

“Tuy nhiên, đứa nhỏ và ông cụ không được khỏe mạnh như những người trẻ kia, hơn nữa họ không có gánh nặng gia đình, vì vậy cậu Trình đã đưa ra phương pháp điều trị nhẹ nhàng, cố gắng làm ít tổn hại nhất cho cơ thể của họ. “

“Đều là điều trị bệnh. Cái chúng tôi muốn là làm thế nào để chữa khỏi bệnh nhanh chóng, như vậy mới biểu hiện sự cao siêu trong y thuật của chúng tôi. Mà cậu Trình không chỉ điều trị bệnh cho bệnh nhân, mà còn cứu sống bệnh nhân!”

“Một bác sĩ tài giỏi như vậy, ngoài cậu ấy ra thì còn ai có khả năng?”

Ông Lưu nói xong, cả phòng đều im lặng, cực kỳ yên lặng, chỉ với câu nói đó, còn ai có khả năng?

Nhiều người rơi vào trầm ngâm, dần dần, ánh mắt của họ đối với Trình Kiêu tràn đầy sự tôn kính.

“Tôi đã từng nghe Thái sư phụ nói răng, thời cổ đại, các vị tiên y chữa bệnh cho mọi người, chữa cho người nghèo không nhận tiền mà còn phát thuốc miễn phí. Người giàu thì đòi gấp đôi tiền để giúp người nghèo.”

“Tôi cũng phê phán kiểu hành xử này, đối với người nghèo thì là cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng đối với người giàu thì thật bất công.”

“Nếu người nghèo bị dồn vào chân tường, họ nhất định phải vươn lên, vậy người giàu làm sao tồn tại được?”

“Cho đến hôm nay, tôi rốt cục mới hiểu được. Hóa ra là y thuật không chỉ chữa bệnh cho con người, mà còn là cứu mạng!”

“Y thánh, không phải y thuật siêu phàm, mà là tấm lòng bao dung và tầm nhìn cao cả của bác sĩ, mới được gọi là thánh!”

“Không thể tin một người trẻ tuổi như cậu Trình đã có thể được so sánh với y thánh về trí tuệ và tầm nhìn!”

Sở Vân Hoa đột nhiên đứng dậy cúi chào Trình Kiêu: “Thầy thuốc nhân ái, hôm nay tôi mới hiểu được ý nghĩa chân chính của bốn chữ này! Cậu Trình, cảm ơn đã chỉ dạy!”

Đối với Sở Vân Hoa, Trình Kiêu ngược lại có phần thưởng thức, nhưng đáng tiếc đứa con trai của ông ta lại không chịu thua kém ai.

Trình Kiêu vẫn không đứng dậy, nhưng hơi chắp tay, xem như là câu trả lời.

Thượng Quan Dược Thạch chỉ khẽ cúi đầu trước Trình Kiêu, không nói lời nào.

Trình Kiêu gật đầu coi như đáp lại.

“Trình thần y, trước đây tôi đã mạo phạm, xin hãy tha thứ cho tôi!” Một ông cụ bước tới, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu với Trình Kiêu.

Ngay lập tức, có người nhận ra đây chính là ông cụ trước đó vẫn luôn đả kích Trình Kiêu.

“Trình thần y, tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm cậu!”

“Trình thần y, xin tha thứ cho sự lỗ m ãng vừa rồi của tôi!”

Ngày càng có nhiều bác sĩ tiến tới và cúi đầu trước Trình Kiêu.

Trên thực tế, một nửa số người có mặt đã chủ động xin Trình Kiêu tha thứ.

Nhìn hàng trăm bác sĩ cúi đầu trước mặt Trình Kiêu, toàn thân Tôn Đại Hải run lên vì kích động.

Mỗi một người trong số những người này đều là bác sĩ nổi tiếng được săn đón trên khắp Á Tộc!

Bây giờ, họ lại cúi đầu trước một người thanh niên mới hai mươi tuổi!

Thật là vinh dự biết bao!

Các bác sĩ trước đây chưa bao giờ có được vinh dự như vậy!
 
Chương 1055


CHƯƠNG 1055

Tôn Đại Hải không khỏi ưỡn ngực, không vì cái gì khác, bởi vì người thanh niên đáng kính kia chính là con rể của mình Tuy nhiên, khi nghĩ đến mối quan hệ của mình với Trình Kiêu, ông ta không khỏi cảm thấy khó chịu và hối hận!

Con rể mới hai mươi tuổi mà tài giỏi như vậy, đúng là xưa nay chưa từng thấy qua.

Thế mà lại bị Tôn Đại Hải ông tự tay cự tuyệt ở ngoài cửa!

Nếu hồi đó ông ta đối xử tốt hơn với Trình Kiêu, nếu lúc đầu ông ta ngăn cản việc Tôn Mạc ly hôn, thì bây giờ ông ta đã được hưởng tất cả những vinh dự này rồi!

Càng nghĩ, Tôn Đại Hải càng cảm thấy hối hận trong lòng.

Ninh Lan bật khóc vì xúc động: “Tiểu Kiêu thật tuyệt! Tôn Đại Hải, ông đã thấy chưa? Chính là ông không cần người con rể tài giỏi này!”

Nghe được lời nói của Ninh Lan, khuôn mặt già nua của Tôn Đại Hải càng thêm tối sầm, đây không phải là rắc muối lên vết thương của ông ta sao?

Thật đáng tiếc! Mạc lão không nhìn thấy được Trình Kiêu đứng lên, khẽ nói với đám người: “Mọi người đứng dậy đi, một chút chuyện nhỏ thôi, cần chi phải nhắc đến!”

“Cảm ơn Trình thần y!”

Mọi người đồng thanh nói, như đã được huấn luyện qua vậy.

Ông Lưu nhìn Cốc Thiên Sơn và nói: “Ông Cốc, bây giờ không còn vấn đề gì nữa chứ?”

Vẻ mặt Cốc Thiên Sơn khó coi, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trình Kiêu, tức giận nói: “Không có.”

Ông Lưu nhìn Trình Kiêu cười nói: “Chúc mừng cậu Trình đã đoạt được giải Y Vương lần này!”

Ông Lưu nhìn Trình Kiêu, cười nói: “Anh Trình, với tư cách đang thi Y Vương, anh có yêu cầu gì không?”

“Đương nhiên là phần thưởng giải nhất Y Vương, anh có thể chọn một bộ sách y học từ trong thư viện của hội y học dân tộc Á tộc rồi.

Lời nói vừa dứt, mọi người xung quanh hít thể trở nên gấp gáp hơn Trong thư viện của hội y học dân tộc Á tộc có rất nhiều bí mật, hoàn toàn không truyền ra bên ngoài.

Tôn Đại Hải cũng rất căng thẳng, ông sợ Trình Kiêu bị chiến thắng lu mờ quên chuyện mất của mình.

Trình Kiêu nhìn Hội trưởng Lưu, nói: “Tôi muốn thách đấu với thế gia trung y”

Cái gì!

Ông Lưu biến sắc nhìn Trình Kiêu không dám tin, đờ ra một lúc.

Mọi người xung quanh càng ồn ảo hơn!

“Không phải chứ, thách đấu với thế gia trung y!”

“Anh ta điên rồi hả?”

“Tên nhóc này, không phải bị chiến thắng vừa rồi làm ngu luôn rồi đó chứ! Thế gia trung y mạnh đến mức nào, anh ta chỉ là một Y Vương bình thường, bất kỳ một đệ tử biết y thuật trong thế gia trung y cũng có thể dễ dàng đè ép được cậu ta rồi!”

Đám người danh y này, vừa rồi còn ca tụng Trình Kiêu, sau khi nghe thế gia trung y xong lập tức ào ào trở mặt.

Như vậy chứng minh, ở trong lòng ít người tại đây, thế gia trung y đã được tôn sùng giống như thần!

Dường như, bất cứ ai cũng không thể thắng được thế gia trung y!

Mà ngay cả vẻ mặt của Hội trưởng Lưu cũng cứng lại, dán mắt vào Trình Kiêu rồi hỏi: “Anh Trình với tư cách của Y Vương, thực sự là có một cơ hội thách đấu với thế gia trung. Nhưng từ khi mở giải thi đấu Y Vương đến hơn mười mấy năm nay, chưa có người nào thách đấu với thế gia trung y cả!”
 
Chương 1056


CHƯƠNG 1056

Đột nhiên, Hội trưởng Lưu sửa lời lại: “Không phải, cũng có một người đã từng thách đấu với thế gia trung y! Nhưng kết cục của người đó…”

Trình Kiêu hỏi: “Kết quả ra sao?”

Ông Lưu nói: “Rất thảm thương! Bị nhục nhã và chết ngay tại chỗ!

Anh chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y sao?”

Vẻ mặt của Trình Kiêu dửng dưng nói: “Tôi đến đây vì chuyện này!

Ông Lưu thở dài: “Tôi biết rất rõ, khi cậu quyết định chuyện gì đó thì rất khó lay chuyển. Được rồi, tôi đến thông báo cho người phụ trách của thế gia trung y!”

Nhìn ông Lưu rời đi, nơi này lại nháo nhào một lần nữa.

Trái tim của Tôn Đại Hải đang nhảy lên tới cổ họng, cuối cùng cũng có thể rơi lại trong ngực, Trình Kiêu vân còn niệm tình xưa, không quen tâm nguyện lớn nhất đời này của ông.

Tuy ông không có ôm hi vọng nhiều về chuyện Trình Kiêu thách đấu với thế gia trung y, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ông. Dù thế nào đi nữa, ông phải thử một lần!

Một cô gái xinh đẹp cao gầy mặc quần trắng, không để ai vào mắt đi đến trước mặt Trình Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Cậu chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y à?”

Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi khoa y học đại học Bắc Kinh, một thiên chỉ kiều nữ.

Trình Kiêu chỉ liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi, thờ ơ hỏi: “Có gì không được?”

Thượng Quan Thanh Thiền rất tự tin với nhan sắc của mình, nhưng trước mặt Trình Kiêu, lần đầu tiên cô ta cảm thấy tự ti.

“Thế gia trung y rất mạnh mẽ, cha tôi cũng từng gặp một người trong thế gia trung y, lúc đó cha tôi còn rất sợ người đó. Nhưng sau này mới biết được, người đó chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng trong thế gia trung y “Có lẽ cậu thấy mình giỏi Thái Thanh khí châm nhất, nhưng ở trong mắt thế gia trung y hoàn toàn không là cái đách gì đâu.”

Trình Kiêu khó hiểu nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi: “Thế thì sao?”

Thượng Quan Thanh Thiền nghiêm túc nhìn Trình Kiêu một lúc, rồi xoay người rời đi còn kéo theo một làn gió thơm.

Cô ta biết rằng, thanh niên này nhỏ hơn cô ta một tuổi, ngoan cố đến đáng sợ!

“Hừ, thẳng này đúng là không biết điều! Mình bị cái quỷ gì, tại sao phải khuyên ngăn hắn chứ?” Thượng Quan Thanh Thiền âm thầm rủa trong lòng.

Thương Quan Thanh Thiền rời đi, Sở Vân Hoa đột nhiên cử động.

Sở Minh Thành nhíu mày, khó hiểu gọi: “Cha, cha đang…”

Sở Vân Hoa liếc anh ta, rồi thở dài một hơi: “Con trai, đợi đến lúc nào đó con có thể nhìn xa hơn một chút, không thấy mỗi cái lợi trước mt, có lẽ lúc đó con mới có thể học được Đoạt Mệnh thần châm!”

Nói xong, vẻ mặt của Sở Vân Hoa hiện lên thất vọng đi đến chỗ Trình Kiêu.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người của Sở Vân Hoa “Y Vương khóa trước đang muốn làm gì đấy? Chẳng lẽ, cũng muốn đến khuyên ngăn Trình Kiêu sao?”

“Không thể nào, Trình Kiêu cướp ngai vàng Y Vương của ông ta, ông ta nên hận Trình Kiêu mới đúng chứ?”

“Hừ, đám nhó tầm nhìn hạn hẹp các người, Sở Vân Hoa có thể ngồi trên ngai vàng của Y Vương, thì làm sao tâm nhìn nông cạn như các người được!”

“Trình Kiêu cũng là Y Vương rồi, nếu lát nữa cậu ta thua quá khó coi thì thể diện của toàn bộ giới y học cổ truyền của Á tộc chúng ta sẽ mất hết,”
 
Chương 1057


CHƯƠNG 1057

“Anh Vương nói rất phải, trên người của Trình thần y gánh vác cả vinh dự của giới y học cổ truyền của Á tộc. Dù có thua, cũng không thể thua quá mất mặt được.”

Có rất nhiều người hy vọng Trình Kiêu đừng có thua đến mất hết mặt mũi, nhưng không ai nói Trình Kiêu có thể thắng được.

Do đó thấy được, dường như không có bất cứ ai tin chắc Trình Kiêu thách đấu thắng thế gia trung y.

Sở Vân Hoa đi đến đối diện Trình Kiêu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Kiêu. Ông ta không khuyên Trình Kiêu từ bỏ, mà chỉ nói: “Tôi có biết chút ít, có lẽ sẽ có chỗ dùng cho cậu.”

Trình Kiêu đã không định nghe, trong mắt anh dù là thế gia trung y có kỹ năng rộng lớn như trời, thì anh chỉ cần dùng y thuật tiến bộ hơn địa cầu hơn trăm năm, đã có thể nghiền nát rồi.

Nhưng anh cũng không đành từ chối ý tốt của Sở Vân Hoa.

Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, ông ta mới nghiêm túc nói: “Y thuật mạnh nhất của thế gia trung y, có lẽ không phải là y thuật hay châm cứu thuật, mà là đan thuật!”

“Lúc trước, tôi may mắn nghe được hai người có tài trong thế gia trung y nói chuyện, họ nói rằng y thuật chỉ giúp cho người ta giảm đau ốm đi, còn châm chứu chỉ xua đuổi bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn của người khác, vậy nên chỉ có đan thuật mới có thể cứu người chết sống lại.”

Ánh mắt của Trình Kiêu hơi cử động: “Đan thuật sao? Nếu như thuật luyện đan này có thể luyện được loại linh đan cao cấp nhất, thì đúng là có thể cứu người chết sống lại. Nhưng với sức mạnh của thế gia trung y, e là làm không được thôi!”

Nếu như là bác sĩ khác, chắc sẽ không có cách nào lấy được đan thuật của thế gia trung y, nhưng Trình Kiêu là Đại dế Thương Sinh cai trị mười nghìn thế giới, tuy anh không mạnh nhất về thuật luyện đan, nhưng khắp trong mười nghìn tộc tu tiên, cũng chỉ có rải rác mấy người vượt qua anh.

Những thuật luyện đan ở địa cầu này, hoàn toàn không làm anh để ý.

Sở Vân Hoa thấy Trình Kiêu đang suy nghĩ, ông ta vừa ôm quyền vừa nói: “Hy vọng có thể giúp ích cho cậu!”

Nói xong, ông ta xoay người về lại chỗ ngồi.

“Cảm ơn.” Đợi Sở Vân Hoa đi một nửa đường, Trình Kiêu mới lờ mờnói ra một câu.

Bước chân của Sở Vân Hoa khựng lại, ông ta không quay đầu rồi bước nhanh về chỗ hơn.

“Để tôi xem kẻ nào không có mắt, dám thách đấu thế gia trung y chúng tôi?” Người còn chưa tới, đã có một giọng nói khinh thường của người trẻ tuổi truyền từ bên ngoài vào.

Sau đó là một thanh niên mặc áo dài màu trắng, đi đến với gương mặt kiêu ngạo.

Tôn Đại Hải nhìn người thanh niên này, nhẹ nhíu mày, không kiềm được lẩm bẩm: “Tên này là Tôn Minh Hạo, đã không gặp nhiều năm những không ngờ đã trưởng thành rồi.”

Tôn Minh Hạo là con trai của anh hai Tôn Đại Hải, theo địa vị thằng nhóc này phải gọi ông một tiếng chú ba!

“Đúng như kế hoạch của mình, người giữ cửa lần này của thế gia trung y thật sự đến lượt nhà họ Tôn rồi.”

Phía sau Tôn Minh Hạo có hai thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi theo, họ đều là người của nhà họ Tôn, nhưng Tôn Đại Hải không hề quen. Dù sao, ông đã rời khỏi nhà họ Tôn rất lâu rồi.

Ông cụ đi phía sau của ba người kia, nhìn thái độ của họ dường như hoàn toàn không tôn trọng vị hội trưởng hội y học cổ truyền Á tộc như ông Lưu.

Sau khi Tôn Minh Hạo đến nơi, ngông nghênh đi thẳng đến vị trí của Ông Lưu rồi đặt mông ngồi xuống.
 
Chương 1058


CHƯƠNG 1058

“Ai muốn thách đấu thế gia trung y của tôi đấy? Đứng ra đây để tôi xem có xứng không!”

Cuồng vọng, ngạo mạn, vênh váo độc đoán!

Tất cả những từ này cộng lại cũng không đủ để diễn tả sự cuồng ngạo của Tôn Minh Hạo!

Những bác sĩ hiện đang ở đây đều là danh y từ khắp các nơi của Á tộc. Thế nhưng, lại không có một ai dám đứng ra trách móc Tôn Minh Hạo.

Hai người thanh niên bên cạnh Tôn Minh Hạo nhìn mọi người tuy mà không dám lên tiếng, ban đầu nét mặt còn có vẻ hơi lo lắng, ngay lập tức đã không còn lo ngại gì. Nhìn một đám danh y tuổi tác ngang ngửa với ông nội mình, họ nở nụ cười đầy khinh thường.

Ông Lưu đi tới, đứng trước mặt Tôn Minh Hạo, nói băng gương mặt không cảm xúc: “Y Vương có một cơ hội khiêu chiến với thế gia trung y, đây là quy tắc, cậu không có quyền công kích, chê trách.”

Tôn Minh Hạo cười nói như thế mình chẳng làm gì sai: “Tôi có công kích các người hả? Làm gì có đâu, hình như những gì tôi nói đều là sự thật mà!”

“Lẽ nào chỉ mấy cái loại như các người, mà cũng đòi khiêu chiến với thế gia trung y? Nào nào nào, để tôi xem xem, cái mà các người gọi là Cuộc chiến Y Vương, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể lấy khí ngự châm!”

Tôn Minh Hạo vô cùng ngông cuồng, anh ta biết rõ những người này đều là người thường, sao có thể tu luyện được chân khí? Lại dùng lời lẽ như vậy để đả kích mọi người, quả thực là một tên khốn nạn.

“Hù”“

“Khinh người quá đáng!”

“Thế gia trung y quá ngạo mạn!”

Những danh y trong phòng khách, ai ai cũng thổi râu méo, mắt trợn to, ào ào chỉ trích Tôn Minh Hạo.

Thế nhưng, vẫn không có một ai dám đứng ra.

Tuy Tôn Minh Hạo cuồng vọng, nhưng lời hän nói là đúng! Nơi này có nhiều người như vậy, người có thể lấy khí ngự châm, ngoại trừ Trình Kiêu, thì chẳng còn ai hết.

Cũng khó mà trách thế gia trung y không coi những bác sĩ trần tục này ra gì, vẫn luôn cao cao tại thượng như thần thánh, suy cho cùng cũng là do thực lực của nhà người ta mạnh.

Tôn Minh Hạo híp mắt, liếc nhìn những danh y đang trào dâng lòng căm phẫn bằng vẻ mặt coi thường, không nhịn được mà phất tay: “Thôi được rồi thôi được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng kia nữa. Tôi cũng đứng ở đây rồi, nếu trong các người ai có năng lực, có thể bắt đầu so tài với tôi.”

“Nếu không có, vậy thì để người khiêu chiến bắt đầu trước, để tôi xem xem ai to gan đến vậy!”

Không ai dám bước lên, bước lên có khác nào tự rước nhục chứ?

Ở bên dưới mắng mấy câu cho bõ tức một chút thì không nói làm gì, ai ngu mà xông lên chìa mặt ra cho thẳng ranh Tôn Minh Hạo này vả chứ?

Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu đang lạnh lùng nhìn chẳm chằm Tôn Minh Hạo, Tôn Đại Hải kéo tay Ninh Lan, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Chúng ta qua đó đi!”

“Được!” Ninh Lan nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Tôn Đại Hải, đi cùng ông.

Tâm nguyện cả đời của Tôn Đại Hải, có thể thực hiện được hay không, còn phải xem lúc này đây.

Tôn Minh Hạo không nhận ra Tôn Đại Hải, lúc Tôn Đại Hải bị trục xuất khỏi gia tộc, anh ta mới năm sáu tuổi. Đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả Tôn Đại Hải, ban nãy cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể thốt lên tên của Tôn Minh Hạo.

Điều này là nhờ thời niên thiếu Tôn Đại Hải yêu thương Tôn Minh Hạo nhất, nên mới có thể nhận ra Nhưng mà Tôn Minh Hạo lại không nhận ra Tôn Đại Hải Thấy Tôn Đại Hải nắm tay Ninh Lan đứng trước mặt mình, Tôn Minh Hạo hơi ngạc nhiên, điệu bộ khinh thường, hỏi: “Ông chính là người khiêu chiến?”
 
Chương 1059


CHƯƠNG 1059

“Sao tôi lại thấy ông cứ quen quen nhỉ?”

Mọi người xung quanh thấy vợ chồng Tôn Đại Hải tự nhiên đứng ra, ai nấy đều kinh ngạc, nhìn hai người băng ánh mắt ngờ vực.

“Hai người này là aï? Sao lúc này lại đứng ra? Này chẳng phải là tự rước nhục sao?”

Tôn Đại Hải cố đè nén sự kích động trong lòng, giọng run run, nói: “Minh Hạo, con nhìn kỹ một chút, có nhớ chú không? Chú là chú ba của con này!

Đầu tiên Hạo Minh Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng cười ha ha, nói: “Thì ra ông chính là ông chú ba ăn hại không thể tu luyện được chân khí mà bị đuổi ra khỏi gia tộc kia!”

“Này, hai cậu, chẳng phải vấn luôn kêu gào đòi xem chú ba ăn hại là ai sao? Bây giờ mau nhìn đi!”

Hai người thanh niên phía sau quả thực dùng ánh mắt như đang xem khỉ trong vườn bách thú để quan sát Tôn Đại Hải từ đầu đến chân.

“Hóa ra ông chính là ông chú ba ăn hại của bọn này, chậc chậc, trông cũng chẳng ra sao cả nhỉ? Bảo sao bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Đáng đời!”

Lạnh lùng, tàn nhẫn, coi thường, Tôn Đại Hải không thể tin được, những ánh mắt cay nghiệt này, vậy mà lại đến từ chính những đứa cháu của ông Một trong số đó còn là đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất.

Trái tim Tôn Đại Hải chợt nhức nhối, ánh mắt khi nhìn Tôn Minh Hạo tràn ngập đau buồn, ngón tay run run chỉ vào hắn, khẽ gầm lên: “Minh Hạo, khi con còn bé, chú là người thương con nhất. Từ năm con ba tuổi đến lúc năm tuổi, toàn là chú bế con, chơi với con. Sao con có thể đối xử với chú như vậy chứ?”

Nét mặt Tôn Minh Hạo chỉ toàn sự ghét bỏ, nói: “Phì! Ông không nhắc đến còn đỡ, bây giờ ông nói ra, tôi mới hiểu, y thuật của tôi nhiều năm rồi mà không tiến bộ, chắc chắn là vì bị vận đen của ông ảnh hưởng!”

“Bây giờ hế tôi nghĩ đến lúc còn nhỏ từng bị loại ăn hại như ông bế, cả người tôi đã nổi hết da gà lên, tởm chất mất thôi!”

Tôn Đại Hải chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi chảy dọc xuống theo khóe môi.

“Đại Hải, anh, anh sao thế này?” Ninh Lan sợ tới mức mặt tái đi, sốt sắng hỏi.

Trình Kiêu liếc nhìn Tôn Đại Hải một cái, sau đó quay mặt đi.

Tôn Đại Hải giơ một tay lên, khàn khàn nói: “Anh không sao.”

“Không sao thì tốt rồi.” Ninh Lan thở dài một hơi.

Sau đó, Ninh Lan chợt nhớ đến kẻ đầu sỏ, bà trừng Tôn Minh Hạo, quát: “Cái đứa vô giáo dục nhà cậu, nói chuyện với bậc cha chú kiểu đấy à? Bất kể ra sao, ông ấy cũng là chú ba của cậu, thế mà cậu lại dùng những lời lẽ ác độc như vậy để công kích chú ba của cậu, trong khi chú ba cậu vẫn luôn mong mỏi được trở về gia tộc.

“Tôi thấy một gia tộc có thể sinh ra đứa trẻ vô giáo dục như này, chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không về cũng chả sao!”

“Anh Hạo, bà ta chửi anh là vô giáo dục kìa!” Cậu thanh niên phía sau hết sức kinh ngạc, mách lẻo với hắn.

Tôn Minh Hạo lập tức đổi sắc, sầm mặt lại: “Cái con mụ chanh chua này, bà chửi ai vô giáo dục cơ? Tôi thấy bà chán sống rồi đấy”

Nói xong, định tát Ninh Lan một cái.

“Dừng tay!” Tôn Đại Hải vô cùng hoảng sợ, tuy rằng ông không thể tu luyện võ đạo, nhưng ông vẫn có thể nhìn ra, một cái bạt tai này của Tôn Minh Hạo chứa đầy giận dữ, còn kèm theo chân khí, Ninh Lan là một người phàm tục, sao có thể chịu nổi?
 
Chương 1060


CHƯƠNG 1060

Những người xung quanh cũng thầm chửi rủa, con cái của thế gia trung y thực sự rất quá đáng.

Ngay cả một người phụ nữ cũng không tha!

Khi cái bạt tai kia sắp tát lên mặt Ninh Lan , mọi người chỉ thấy trước mắt có một bóng đen lóe lên.

Một bàn tay thon gầy trắng nốn giữ chặt lấy cổ tay Tôn Minh Hạo.

“Anh đúng là rất vô giáo dục!” Mặt Trình Kiêu không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng Trình Kiêu vốn không muốn quan tâm đ ến chuyện của nhà họ Tôn, nhưng Tôn Minh Hạo lại ra tay với Ninh Lan, thế thì anh phải nhúng tay vào.

“Tiểu Kiêu!” Ninh Lan mừng rỡ, bà cảm thấy sợ hãi như thể vừa tìm được đường sống trong cõi chết.

Tôn Minh Hạo kinh hãi: “Quái lạ thật, thế mà mình lại không nhìn thấy tên này hành động lúc nào!”

Nhưng, Tôn Minh Hạo không phục, chân khí trong cơ thể toàn bộ bùng nổ, trực tiếp xông về phía bàn tay.

“Hừ, tao xem mày cản kiểu gì!” Tôn Minh Hạo cười nhạt.

Thế nhưng, ngay giây sau, hắn đã phải ngẩn ra.

Tuy sử dụng toàn bộ chân khí, nhưng tay của hắn vẫn không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trình Kiêu, bàn tay gầy của Trình Kiêu tựa như một cái kìm lớn băng thép, bóp chặt lấy cổ tay của hắn.

“Sao có thể chứ!”

Tôn Minh Hạo sự đến ngây người, quan sát lại Trình Kiêu lần nữa, hắn không thể nào tưởng tượng nổi, người thanh niên trước mặt rõ ràng nhỏ hơn mình tận hai tuổi, thế mà lại có thực lực bằng ấy!

“Nhóc, mày là aï?” Nét mặt Tôn Minh Hạo u ám, hắn hỏi.

Trình Kiêu đáp bằng giọng thản nhiên: “Người khiêu chiến anh.”

Sau đó, Trình Kiêu lại nói thêm một câu: “Cũng là người ta dạy anh cách đối nhân xử thế”

“Đánh rắm à! Tôi đây còn cần cậu dạy sao!” Tôn Minh Hạo tức giận.

Cố gắng vùng vẫy hết sức để thoát ra nhưng vẫn không di chuyển được.

Tôn Minh Hạo lo lắng: “Tên nhãi này, buông tay ra!”

Nhiều người có mặt không hiểu lắm về sức mạnh của các võ giả, nhưng bọn họ có thể thấy Trình Kiêu dường như đang chiếm thế thượng phong.

“Xin lỗi bà ấy” Trình Kiêu dửng dưng nhìn Tôn Minh Hạo.

Tôn Minh Hạo cười nhạo: “Nằm mơ đi! Các người như con kiến hôi mà cũng xứng để thế gia trung y xin lỗi các người sao?”

Trình Kiêu cũng không tranh luận với anh ta, bắt đầu tăng thêm sức lực.

, Tôn Minh Hạo hét thảm một tiếng, một người trước giờ quen Sống trong nhung lụa như anh ta hoàn toàn không thể chịu nỗi chút khổ sở này.

“Buông tôi ra, có tin tôi giết cậu hay không!” Tôn Minh Hạo gầm lên với vẻ mặt đầy hung tợn.

“Xin lỗi!” Giọng Trình Kiêu đều đều, rồi lại tiếp tục lặp lại hai chữ.

vừa rồi.

“Nắm mơ đi!” Tôn Minh Hạo đau đớn đến nỗi biến sắc nhưng vấn không chịu xin lỗi.

Những người xuất thân từ thế gia trung y từ xưa đến nay đều ăn trên ngồi trước. Nếu để anh ta xin lỗi một người phụ nữ phàm tục thì còn khó chịu hơn là lấy đế giày đập vào mặt anh ta!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom