Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1101


CHƯƠNG 1101

Có lẽ ở trong mắt Lâu Tĩnh Nhu, Trình Kiêu chỉ là một thằng nhóc nghèo làm thêm ở quán bar, có mời tới cũng không giúp được gì Vào giờ nghỉ trưa, Lôi Công tìm đến Trình Kiêu, hai người cùng đi tới Đế Vương các.

Lâu Tĩnh Nhu đã đặt riêng một phòng VIP.

Các khách sạn năm sao bình thường không thể băng được phòng Vip ở Đế Vương Các. Chỉ riêng một cái bàn tròn khắc hoa khảm bạc kia cũng đủ cho năm mươi người ngồi, khách sạn năm sao bình thường đều không dùng tới.

Trình Kiêu và Lôi Công bắt xe tới, nên tương đối muộn.

Lúc hai người bọn họ đi vào, trong phòng Vip đã có rất nhiều người tới. Phần lớn bọn họ đều là bạn học trong trường Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây, hơn nữa đều là người có gia thế khá tốt.

Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm, Trương Manh và Nghiêm Học Văn, Lý Hoành Đồ vân vân.

Một số bạn học tương đối thân với Lâu Tĩnh Nhu và Tần Thủ cũng tới.

Chẳng qua trong mấy người phòng ký túc của Trình Kiêu, chỉ có.

Lôi Công trong nhóm người được mời.

Thấy Trình Kiêu đi theo Lôi Công bước vào phòng, ánh mắt đám bạn học lập tức trở nên lạ lùng.

Từ sau khi Trình Kiêu có thái độ khác thường, đả kích Điền Thúy Thúy vài lần, Điền Thúy Thúy vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào trả thù lại.

Thấy Trình Kiêu không được mời thế mà còn đi theo Lôi Công tới đây, Điền Thúy Thúy lập tức cười lạnh.

Cô ta biết rõ Trình Kiêu tuyệt đối không có tên trên danh sách mời của Lâu Tĩnh Nhu.

“Bạn Lâu, hôm nay chúng ta tới để thương lượng xem làm thế nào giúp đỡ bạn Tân Thủ, đừng để những người không liên quan trà trộn vào chứ!”

“Ha ha, có vài người mặt dày thật, bất kể trường hợp nào cũng có thể tới ăn chực, uống chực được.”

Cho đến bây giờ, Trình Kiêu chỉ từng thể hiện ra một số quyền cước công phu ở trước mặt những bạn học này, cho nên ấn tượng của mọi người về Trình Kiêu vẫn là tên nghèo mạt rệp làm thêm ở quán bar kia Cho dù quan hệ giữa anh và Tân Thủ không tệ, trong trường hợp hôm nay cũng chẳng giúp được gì.

Trong ánh mắt Vương Vũ Hàm nhìn Trình Kiêu hiện lên chút chán ghét: “Lâu Tĩnh Nhu, cậu đuổi anh ta đi đi. Anh ta căn bản không xứng xuất hiện trong trường hợp hôm nay! Điều này chẳng phải là phá hỏng tâm trạng của mọi người sao?”

Vẻ mặt Lâu Tĩnh Nhu khó xử. Trình Kiêu là bạn cùng phòng còn là bạn tốt của Tần Thủ. Cô ta vốn định mời Trình Kiêu và những người bạn Trương Tư Tổ kia, nhưng sợ bọn họ sẽ xảy ra xung đột với đám người Vương Vũ Hàm, kết quả sẽ làm đám người Trình Kiêu khó xử.

Cho nên, oô ta cố ý không mời đám người Trình Kiêu, cả phòng ký túc chỉ mời một mình Lôi Công.

Nhưng ai ngờ được Trình Kiêu lại đi theo Lôi Công tới đây!

Nếu cô ta không đuổi Trình Kiêu, sợ sẽ làm đám người Vương Vũ Hàm tức giận, vậy ai sẽ ra sức cho Tần Thủ?

Nhưng nếu cô ta đuổi Trình Kiêu đi, sau này Tân Thủ biết được, chắc chắn sẽ tức giận.

Cho nên bây giờ Lâu Tĩnh Nhu thật sự khó xử.

Lôi Công lạnh lùng bước tới, giải vây cho Lâu Tĩnh Nhu: “Chúng tôi đều là bạn cùng phòng của Tần Thủ, Trình Kiêu đại biểu cho cả phòng chúng tôi tham dự, cho dù không giúp được gì, chúng tôi cũng muốn góp một phần sức lực của mình.”
 
Chương 1102


CHƯƠNG 1102

Lâu Tĩnh Nhu cũng vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Trình Kiêu và Tân Thủ là bạn cùng phòng. Trong lúc Tân Thủ gặp nạn, Trình Kiêu còn có thể chủ động đến đây, tấm lòng này thật khiến người ta cảm động, hy vọng mọi người tạo cho hội cho anh ấy!”

Lúc này, không ai đuổi Trình Kiêu đi nữa.

Chẳng ai muốn gánh trên lưng tiếng xấu là đuổi một người dũng cảm đứng ra vì bạn cả.

Chẳng qua mọi người chủ động phớt lờ sự tồn tại của Trình Kiêu.

Trình Kiêu cũng không để ý. Dù sao anh tới đây chỉ để nghe xem nhà Cầm Thú rốt cuộc gặp phải rắc rối gì, không đáng để tức giận với những sinh viên này.

“Thôi quên đi, cứ để anh ta ở lại đi” Vương Vũ Hàm nói vẻ mặt xem thường.

“Lâu Tĩnh Nhu, cậu nói xem nhà bạn trai cậu rốt cuộc gặp phải rắc rối gì vậy? Tôi nhớ nhà họ Tân ở Hà Tây vẫn rất có thực lực mà?”

Rất nhiều bạn học đều nghi ngờ nhìn Lâu Tĩnh Nhu. Ở trường, gia thế của Tân Thủ không kém gì đám người Lý Hoành Đồ, Thẩm Dũng, cũng chỉ kém hơn Cố Tu Nhiễm Con nhà giàu như vậy còn có thể có rắc rối gì mà không giải quyết được chứ?

Vẻ mặt Lâu Tĩnh Nhu nghiêm trọng, nhìn mọi người nói: “Lần này, Tân Thủ chọc phải người có địa vị cực lớn, thực lực còn mạnh hơn ông trùm Mã Tài Hà Tây!”

Cái gì?

Một đám bạn học đầy vẻ chấn động!

“Ông trùm Mã một tay che trời ở Hà Tây! Ai còn mạnh hơn cả ông trùm Mã chứ?”

“Chẳng lẽ nhà họ Tần chọc vào Trình đại sư? Hoặc là Lôi nữ vương?”

Ánh mắt đám bạn học đều nhìn Lâu Tĩnh Nhu, chờ đợi đáp án. Ở Hà Tây, cũng chỉ có hai người này là có thực lực lớn hơn Mã Tài!

Trình Kiêu cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng anh có thể xác định một điểm, nhà họ Tân chắc chần không trêu chọc Trình đại sư.

Về phần bọn họ có phải đã trêu chọc Lôi nữ vương hay không, chuyện này chắc hẳn phải gọi điện thoại hỏi thử.

Lâu Tĩnh Nhu lắc đầu nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“không phải. Người mà nhà họ Tân chọc phải lần này là nhà họ Cung ở tỉnh Tây Ninh!”

Thẩm Dũng bên cạnh Điền Thúy Thúy biến sắc, trầm giọng nói: “Nhà họ Cung ở Tây Ninh à!”

“Sao nhà họ Tân có thể chọc vào nhà họ Cung chứ? Đây chính là thổ hoàng đế ở tỉnh Tây Ninh đấy! Bọn họ nổi tiếng ngang với Lôi nữ vương ở Lĩnh Nam!”

“Cái gì? Sư tồn tại nổi tiếng ngang với Lôi nữ vương à?”

“Vậy thì ai chọc nổi chứ!”

Sắc mặt các bạn học khó coi, tất cả đều lắc đầu lộ ra vẻ mặt muốn nhưng không giúp được gì.

Lâu Tĩnh Nhu nhìn lướt qua vẻ mặt của đám bạn học, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm. Cô ta đã mời hết các bạn học có chút gia thế, nhưng cô ta mới chỉ nói ra tên nhà họ Cung ở Tây Ninh, ai nấy đều đã bị dọa cho sợ rồi.

Vương Vũ Hàm thở dài: “Nếu cậu Cố còn ở đây, có lẽ anh ta có thể có cách! Đáng tiếc, cậu Cố đã biến mất rất nhiều ngày!”

Thẩm Dũng gật đầu nói: “Không sai, trong nhà cậu Cố và nhà họ Cung ở Tây Ninh bên kia có quan hệ trên việc làm ăn. Nếu cậu Cố băng lòng giúp đỡ, chắc hẳn có thể hóa giải được nguy cơ của nhà họ Tân.”
 
Chương 1103


1103

“Đáng tiếc, tôi nghe nói cậu Cố hình như bị người nào đó đánh cho bị thương, phải ra nước ngoài dưỡng thương.”

Thẩm Dũng nhìn về phía Trình Kiêu với ánh mắt chế giễu.

Ánh mắt tất cả bạn học cũng nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ xem thường.

Mọi người đều biết chuyện Trình Kiêu đánh bại Cố Tu Nhiễm ở trên tiết võ thuật, tội danh này đương nhiên lại đổ lên trên đầu Trình Kiêu.

Chỉ tiếc là bọn họ không biết Cố Tu Nhiễm không phải ra nước ngoài dưỡng thương mà đã bị Trình Kiêu giết chết rồi.

Ánh mắt Lâu Tĩnh Nhu nhìn về phía Trình Kiêu có phần oán trách.

Khó khăn lắm mới có một người có thể giúp đỡ nhà họ Tân, lại bị tên vô dụng Trình Kiêu này đánh cho bị thương.

Bây giờ, còn ai có thể giúp đỡ nhà họ Tân chứ?

Trương Manh đột nhiên vênh váo đắc ý nói: “Thật ra… còn có hai người có thể giúp đỡ nhà họ Tân. Một người là Lôi nữ vương.

Thân phận và địa vị của bà ta ngang với nhà họ Cung, chắc hẳn có thể nói chuyện được.”

“Còn có một người nữa, chính là Trình đại sư.”

“Nếu Trình đại sư có thể đứng ra nói chuyện, chắc chắn còn có tác dụng hơn cả Lôi nữ vương. Dù sao bây giờ danh tiếng của Trình đại sư đang cao, cũng sắp bị thần hóa rồi!”

Trình Kiêu nghi hoặc.

Danh tiếng của Trình đại sư đang cao? Sắp bị thần hóa rồi?

Sao anh chẳng biết gì về những điều này vậy?

Anh mới là Trình đại sư đấy!

Một nam sinh lập tức kích động nói: “Không sai, trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu đoạn video của hai ngày trước. Trời ạ, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới Trình đại sư mạnh như vậy. Không ngờ Trình đại sư có thể bay trên trời!”

“Tôi nghe nói thật ra có rất nhiều người tu hành đang ẩn náu ở trên thế giới mà chúng ta đang sống. Tôi cảm thấy Trình đại sư chắc chản chính là một người tu hành mạnh mẽ.” Một bạn học nói với vẻ thần bí.

Mọi người lập tức thảo luận về chuyện liên quan tới Trình đại sư mãi không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

Trình Kiêu càng nghi ngờ hơn, không nhịn được nhìn về phía Lôi Công bên cạnh hỏi: “Video mà bọn họ nói là gì vậy? Trình đại sư làm sao?”

Lôi Công lấy điện thoại di động ra, mở ra một đoạn video.

Video được quay trong đêm nên rất tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được nó quay một đỉnh núi, có hai người bay tới bay lui giữa không trung.

Trình Kiêu hơi kinh ngạc. Đoạn video này quay lại cuộc chiến giữa anh và Cừu Thiên Sát ở núi Nam Bình!

Không ngờ nó bị người ta đăng lên trên mạng.

Thảo nào Trương Manh nói danh tiếng của Trình đại sư gần đây đang cao, sắp bị thần hóa Cho dù trên đoạn video này không nhìn thấy rõ mặt của Trình Kiêu, nhưng nếu đoạn video này có thể được đăng lên trên mạng, như vậy thân phận của Trình Kiêu chắc hẳn cũng sắp không giấu được nữa.

Dù sao chỉ cần người từng nhìn thấy trận chiến ấy vừa cân nhắc là có thể đoán ra được Trình Thương Sinh và Trình đại sư là cùng một người.
 
Chương 1104


1104

Thấy vừa nhắc tới Trình đại sư, mọi người lại thảo luận sôi nổi.

Trên gương mặt xinh đẹp của Trương Manh càng thêm đắc ý.

“Cho nên tôi mới nói, nếu Trình đại sư có thể nói giúp nhà họ Tân, vậy cho dù là nhà họ Cung ở Tây Ninh cũng không dám không nghe”

Tất cả bạn học đều gật đầu đồng ý.

“Không sai, chỉ cần Trình đại sư có thể nói giúp, ai dám không nghe chứ!”

“Cẩn thận nửa đêm Trình đại sư xông tới cửa đấy!”

Trong mắt Lâu Tĩnh Nhu lại dâng lên hy vọng: “Mọi người có ai có thể liên hệ được với Lôi nữ vương hoặc Trình đại sư không?”

Ai nấy đều lắc đầu, chỉ có Trương Manh lộ vẻ đắc ý.

Lâu Tĩnh Nhu đột nhiên vui mừng: “Đúng rồi, Trương Manh, Nghiêm Học Văn có tới không?”

“Tôi nhớ lần trước nhà các cậu gặp nạn, chính là Trình đại sư tìm Mã Tài và mấy đại lão khác tới giải quyết giúp cậu.”

“Cậu có thể bảo Nghiêm Học Văn giúp một tay, tìm Trình đại sư nhờ nói giúp cho Tân Thủ không?”

“Nhờ cậu đấy!”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trương Manh.

Đúng vậy! Ba của Nghiêm Học Văn có quen biết với Trình đại sư.

Ngay lập tức, các sinh viên đều nhìn về phía Trương Manh với ánh mắt đầy hâm mộ.

Trình đại sư đấy!

Bạn trai của Trương Manh thế mà lại quen biết với Trình đại sư!

Giỏi thật!

Nói không chừng, sau này Nghiêm Học Văn cũng có thể trở thành cao nhân giống như Trình đại sư!

Sau này xem như nể mặt Trình đại sư, sợ răng nhà Nghiêm Học Văn sẽ lập tức biến thành đại lão Hà Tây đời tiếp theo.

Bây giờ mình phải nịnh bợ Trương Manh và Nghiêm Học Văn nhiều hơn, sau này còn ôm bắp đùi nữa.

“Trương Manh, lần trước chính là Nghiêm Học Văn tìm Trình đại sư tới giúp đỡ nhà các cậu. Lần này chỉ cần Nghiêm Học Văn ra mặt, chắc cũng chỉ là chuyện một câu nói thôi.”

“Trương Manh, cậu may mắn thật! Thế mà lại tìm được người bạn trai tốt như Nghiêm Học Văn.” Một nữ sinh hám giàu nhìn Trương Manh với vẻ hâm mộ và ghen ty.

Bây giờ, Trương Manh càng lúc càng hài lòng về Nghiêm Học Văn. Trước đây, oô ta vẫn coi thường Nghiêm Học Văn, cảm thấy Nghiêm Học Văn xấu xí.

Chỉ từ khi biết ba của Nghiêm Học Văn có quen biết với Trình đại sư, Trương Manh đã khoe khoang khắp nơi về thân phận vợ chưa cưới của Nghiêm Học Văn của mình.

Vương Vũ Hàm và Điền Thúy Thúy ngoài miệng lấy lòng nhưng trong lòng lại ghen ty muốn chết Trước đây, sao bọn họ không nhìn trúng Nghiêm Học Văn chứ?

Ai biết ba của Nghiêm Học Văn thế mà lại quen biết với Trình đại sư!

Lâu Tĩnh Nhu lại cầu xin: “Manh Manh, mình van cậu đấy. Lần này cậu nhất định phải bảo Nghiêm Học Văn tìm Trình đại sư tới nói giúp cho nhà họ Tân, van cậu đấy!”

Trên mặt Trương Manh thoáng lộ vẻ gian xảo, cười ha hả nói “Tĩnh Nhu, cậu yên tâm, mọi người đều là bạn học, tôi chắc chắn sẽ bảo Học Văn giúp đỡ! Chẳng qua cho dù Học Văn có bảo ba anh ấy đi tìm Trình đại sư, chung quy cũng không tiện đi tay không đúng không? Hơn nữa, ân tình này nợ một lần hai lần còn dễ nói, nếu thường xuyên đi làm phiền người ta, tôi sợ Trình đại sư sẽ thấy phiền.”
 
Chương 1105


1105

Được rồi, Trương Manh đang nhân cơ hội cháy nhà hôi của.

Chẳng qua Lâu Tĩnh Nhu cũng chẳng còn cách nào khác.

Lôi nữ vương vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sợ rằng muốn tìm bà ta nhờ giúp đỡ còn khó hơn cả tìm Trình đại sư.

Hơn nữa, trong những người cô ta quen cũng không ai có thể nói chuyện được với Lôi nữ vương.

Bây giờ, chỉ có Trương Manh có thể giúp cô ta.

“Manh Manh, cậu yên tâm đi, tôi cũng hiểu quy định đó. Chờ hết giờ học, cậu đừng đi trước, chờ tôi ở cổng trường một lát.”

Lầu Tĩnh Nhu khẽ cản môi và âm thầm hạ quyết tâm cho Trương Manh chút lợi ích trước.

“Được, vậy hết giờ học lại nói.” Trương Manh cười ha hả nói, lúc này đương nhiên ngậm miệng không nói tới chuyện giúp đỡ nữa.

Lôi Công bĩu môi nhìn Trương Manh, thầm mắng: “Không biết Nghiêm Học Văn gặp phải vận cứt chó gì, không ngờ lại quen biết với Trình đại sư!”

“Xem vẻ đắc ý của bình hoa Trương Manh kia!”

Trình Kiêu liếc nhìn Trương Manh mỉm cười kỳ lạ.

Nếu Trương Manh biết được sự thật, cô ta có khóc không nhỉ?

Nhưng Trình Kiêu rõ ràng không có nghĩa vụ nói cho Trương Manh biết chân tướng, cứ để cho cô say sưa trong giấc mơ của mình thêm một lát đi!

Chẳng qua, Trình Kiêu không muốn để Lâu Tĩnh Nhu phải tốn kém, bước lên hai bước, nhìn Lâu Tĩnh Nhu và thản nhiên nói: “Tân Thủ sẽ không sao đâu, cô yên tâm.”

“Cô đừng tin Trình đại sư gì đó, cũng không cần tốn kém đâu, cứ yên tĩnh chờ thêm một ngày. Tôi bảo đảm ngày mai nhà họ Tân sẽ không sao nữa.”

Lâu Tĩnh Nhu kinh ngạc nhìn Trình Kiêu. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy Trình Kiêu nói chuyện đầy tự tin như vậy.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Trình Kiêu vẫn luôn cúi đầu không nói, cho dù chịu hết sỉ nhục vẫn không phản kháng lại một lời nào.

Lâu Tĩnh Nhu đương nhiên sẽ không tin lời Trình Kiêu nói, chẳng qua sự tự tin của Trình Kiêu dường như cũng lây sang cô ta.

Khiến cô ta bất giác gật đầu, lựa chọn tin tưởng Trình Kiêu: “Được.”

Trình Kiêu không muốn cô ta tốn kém, đã dùng tới thủ đoạn đặc biệt, Lâu Tĩnh Nhu đương nhiên không có cách nào phản kháng.

Trương Manh ở bên cạnh thấy lợi ích vốn đã sắp tới tay lại đột nhiên bị Trình Kiêu phá hỏng, lập tức nổi giận.

“Trình Kiêu, đúng là buồn cười, anh chỉ là một tên nghèo mạt rệp thì lấy cái gì ra bảo đảm chứ?”

“Lâu Tĩnh Nhu, tôi nể tình hai chúng ta có quan hệ không tệ mới đồng ý giúp cậu. Nếu cậu tin tưởng một tên nghèo mạt như vậy cũng không tin tôi. Vậy sau này cậu đừng tới cầu xin tôi nữa. Học Văn nhà chúng tôi chắc chắn cũng không muốn nợ ân tình của Trình đại sư đâu.”

Lâu Tĩnh Nhu hơi hoảng, vội vàng đuổi theo nói: “Manh Manh, cậu đừng giận. Tôi cũng không biết vừa rồi tại sao lại đột nhiên đồng ý nữa.”
 
Chương 1106


 

1106

“Để cô ta đi!” Giọng nói thản nhiên của Trình Kiêu lại vang lên.

Lâu Tĩnh Nhu đang khuyên Trương Manh thì đột nhiên giống như: đổi thành một người khác, không giữ người lại nữa.

Trương Manh buồn bực trợn mắt nhìn Lâu Tĩnh Nhu, quát lạnh một tiếng: “Lâu Tĩnh Nhu cậu giỏi lắm, cậu lại nghe lời anh ta như vậy! Được, sau này cậu đừng tới cầu xin tôi nữa!”

Trương Manh cười lạnh rồi dập cửa rời đi Điền Thúy Thúy che miệng cười duyên nói: “Thật thú vị, một tên nghèo mạt rệp lại dám bảo đảm. Tôi sẽ chờ xem nhà họ Tân tiêu đời thế nào!”

“Nếu để cho Tần Thủ biết bạn tốt của anh ta hại anh ta nhà tan cửa nát, không biết anh ta sẽ có cảm tưởng thế nào!”

Điền Thúy Thúy nói xong, liếc nhìn Trình Kiêu với vẻ thù hận, sau đó xoay người kéo cánh tay Thẩm Dũng rời đi.

“Ôi, Tân Thủ thật là xui xẻo, không ngờ lại quen biết với một người bạn như vậy!”

“Chúng ta cũng đi thôi! Nhìn thấy loại người rõ ràng không hề có bản lĩnh nhưng cứ thích khoe mẽ này, tôi lại thấy buồn nôn!”

Trong nháy mắt, mấy chục bạn học đều đi sạch.

Vương Vũ Hàm nhìn Trình Kiêu cười lạnh nói: “Trình Kiêu, nếu nhà họ Tân vì anh mà xảy ra chuyện, tôi sẽ nói chuyện xảy ra hôm nay trước mặt Tần Thủ!”

“Tôi phải cho anh ta biết là ai hại anh ta nhà tan cửa nát, để anh ta hận anh cả đời đi!”

Vương Vũ Hàm nói xong, nghênh ngang rời đi.

Trong nháy mắt, phòng VIP lớn như vậy chỉ còn lại ba người Lôi Công và Trình Kiêu, còn có Lâu Tĩnh Nhu.

Lâu Tĩnh Nhu nghe thấy những lời nói ác độc vừa rồi của Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm, hơi lo lắng nhìn Trình Kiêu Thấy Trình Kiêu không tức giận, Lâu Tĩnh Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Kiêu, anh nói thật à? Ngày mai nhà họ Tần sẽ không sao.

thật à?” Cho dù bị Trình Kiêu ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ, Lâu Tĩnh Nhu vấn không dám hoàn toàn tin tưởng lời Trình Kiêu nói.

Trình Kiêu gật đầu: “Cô yên tâm đi, ngày mai sẽ không sao nữa.”

“Chúng ta về thôi!”

Ba người rời khỏi Đế Vương các. Lâu Tĩnh Nhu lái xe về nhà, còn lại hai người Trình Kiêu và Lôi Công.

“Trình Kiêu, ngày mai nhà họ Tần sẽ không sao thật chứ?” Lôi Công cũng không tin lời Trình Kiêu nói. Chẳng qua vừa rồi ở trong phòng, các bạn học đều đang đả kích Trình Kiêu, anh ta chắc chắn không thể phá đài của Trình Kiêu.

Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, Lôi Công mới không nhịn được mà hỏi.

“Yên tâm, ngày mai cậu có thể gặp được Cầm Thú.” Trình Kiêu mỉm cười: “Cậu về trường học trước đi!”

“Được.” Lôi Công đáp ứng. Cho dù Trình Kiêu không nói nhưng Lôi Công có thể đoán được, Trình Kiêu chắc chắn đi tìm người.

giúp đỡ nhà họ Tân.

Chẳng qua, lần này nhà họ Tân đắc tội là nhà họ Cung ở Tây Ninh, có thể có thế lực còn mạnh hơn cả Lôi nữ vương ở Lĩnh Nam Trình Kiêu có thể làm được không?

Sau khi Lâu Tĩnh Nhu lên xe taxi rời đi, ảnh hưởng của Trình Kiêu đối với mạch suy nghĩ của cô ta dần dần biến mất. Lâu Tĩnh Nhu tỉnh táo lại, cảm giác không thể tin nổi.
 
Chương 1107


1107

“Sao có thể như vậy được? Mình đã làm gì vậy?”

“Không được, mình nhất định phải cố gắng hết sức cứu vấn.

Mình phải lập tức qua cầu xin Trương Manh!”

“Bác tài, đi tới chỗ này!”

Trình Kiêu quay về biệt thự ở hồ Nguyệt Nha, sau đó gọi điện thoại cho Mã Tài.

“Trình đại sư, ngài có dặn dò gì sao?” Giọng nói của Mã Tài nghe rất vui vẻ, chắc hẳn việc kinh doanh nước Linh Khí đang tiến triển rất thuận lợi.

“Ông có biết người nhà họ Cung ở Tây Ninh sao?” Trình Kiêu thản nhiên hỏi.

Mã Tài nghe ra giọng điệu Trình Kiêu không vui, vội vàng hỏi: “Tôi có biết! Sao vậy?”

“Dạo này bọn họ có hành động gì không?” Trình Kiêu hỏi.

Mã Tài ngập ngừng rồi nói: ‘À, tôi nghe nói hình như có cậu chủ của một công ty nhỏ đắc tội bọn họ, bọn họ đang bao vây tấn công công ty nhỏ kia. Hai ngày trước, bọn họ còn phái người qua đánh tiếng với tôi.”

Không ngờ ở trong mắt Mã Tài, nhà họ Tần cũng chỉ là một công ty nhỏi Giọng điệu Trình Kiêu hơi lạnh: “Có phải tên cậu chủ công ty nhỏ mà ông nói là Tần Thủ?”

Trong lòng Mã Tài thầm kinh ngạc. Ông ta rõ ràng nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Trình Kiêu.

“Trình đại sư, ngài chờ một lát. Tôi sẽ đi điều tra ngay đây!”

Trình Kiêu cúp máy, lắng lặng chờ đợi.

Anh không quan tâm nhà họ Cung kia là thế lực lớn tới mức nào.

Mặc dù Cầm Thú là người hơi nông nổi nhưng bản tính không xấu.

Hơn nữa ở kiếp trước, Cầm Thú đã giúp anh không ít lần. Đời này có anh ở đây, anh tuyệt đối không cho phép người khác tổn thương những người bạn của anh.

Hiệu suất làm việc của Mã Tài cao ngoài dự đoán. Mấy phút sau, ông ta đã gọi điện thoại lại cho Trình Kiêu.

“Trình đại sư, ngài nói không sai. Cậu chủ công ty nhỏ đã đắc tội nhà họ Cung kia tên là Tân Thủ, hình như là sinh viên của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây.”

“Sao vậy? Người kia là bạn của ngài ạ?” Mã Tài hỏi dò.

Trình Kiêu không trả lời, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, trước ngày mai phải làm cho nhà họ Cung cút ra khỏi Hà Tây!”

Đầu điện thoại bên kia, trán Mã Tài đổ mồ hôi lạnh: “Trình đại sư, nhà họ Cung này có thế lực rất mạnh. Ngài xem có thể đổi cách khác, đàm phán với bọn họ được không?”

Giọng điệu Trình Kiêu bình thản: “Bảo bọn họ lăn!”

..” Sau lưng Mã Tài đã ướt đầm mồ hôi. Nhưng nhà họ Cung thật sự không phải là thế lực bình thường đâu: “Trình đại sư, thật ra lần này người nhà họ Cung đến Hà Tây là để tham dự bữa tiệc rượu được tổ chức với danh nghĩa của ngài…”

Lần này, trong giọng nói Trình Kiêu đã đầy vẻ mất kiên nhắn, ngắt lời Mã Tài luôn: “Bảo bọn họ lăn.”

Mã Tài không dám nói nữa. Nếu ông ta nói tiếp, chắc hẳn đại lão Hà Tây sẽ lập tức phải đổi người đấy.

Hai thân tín nhìn cảnh tượng ông trùm Mã uy danh hiển hách ở Hà Tây đang vâng vâng dạ dạ trước điện thoại, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, cảm giác thật sự không thể tin nổi.
 
Chương 1108


1108

Một cuộc điện thoại lại có thể khiến cho ông trùm Mã sợ đến như vậy, người này sẽ là tồn tại thế nào?

“Gọi mấy người đi theo tôi!”

Vẻ mặt Mã Tài thâm trầm, đi nhanh ra khỏi phòng. Giờ phút này, ông ta mới khôi phục lại phong thái khí phách hùng dũng vốn có của ông ta.

Nhà họ Cung đúng là bá chủ ở Tây Ninh, nhưng chỗ này là Hà Tây. Nếu Mã Tài muốn bất chấp hậu quả đối phó với nhà họ Cung, nhà họ Cung cũng chỉ có thể nén giận.

“Người nhà họ Cung, coi như các người xui xẻo, chọc ai chẳng được lại chọc vào bạn của Trình đại sư!”

Buổi tối hôm đó, Mã Tài lại gọi điện thoại cho Trình Kiêu để báo cáo tình hình.

“Trình đại sư, người nhà họ Cung đã rút lui, nhà họ Tần không sao rồi.”

“Ừ” Trình Kiêu thản nhiên đã trả lời.

“Ngài còn có dặn dò gì nữa không ạ?” Mã Tài dè dặt hỏi.

“Không” Giọng điệu Trình Kiêu bình thản.

“Trình đại sư, tôi đã lấy danh nghĩa của ngài mời nhân vật nổi tiếng của các ngành trong Hà Tây, còn có đại lão các thành phố còn lại của Lĩnh Nam đến Hà Tây dự tiệc! Thời gian được quyết định vào ba ngày, ở khách sạn Lạc Trần của Hà Tây!” Sau khi xác nhận Trình Kiêu không có căn dặn gì khác, Mã Tài mới dám báo cáo chuyện liên quan tới nước Linh Khí.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới.” Trình Kiêu nói.

“Được, vậy ba ngày sau, tôi xin được chờ Trình đại sư ở khách sạn Lạc Trần!” Mã Tài nói với giọng điệu cung kính.

Sau khi nói chuyện xong, Trình Kiêu nhìn hồ Nguyệt Nha với từng gợn sóng lấp lánh phía xa: “Khách sạn Lạc Trần! Quán bar Lạc Trần, chị Lạc Lạc?”

Trình Kiêu bất chợt lắc đầu: “Chắc hẳn không khéo như vậy đâu.

Có lẽ chỉ đúng lúc trùng tên thôi.”

Ngày hôm sau, Trình Kiêu tu luyện cả đêm, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại do Lôi Công gọi tới.

Trình Kiêu mỉm cười, không cần nghe điện thoại cũng biết Lôi Công muốn nói gì.

Quả nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói ông ổng của Lôi Công lập tức hét lên: “Trình Kiêu, Cầm Thú trở về rồi, nhà họ Tân thật sự không sao rồi!”

“Cậu chúc mừng Cầm Thú hộ tôi nhé. Trình Kiêu nói.

Lôi Công nói: “Cậu vẫn nên tự mình chúc mừng cậu ta đi. Trưa hôm nay, Cầm Thú sẽ tổ chức bữa tiệc cảm ơn ở Đế Vương Các, cậu cũng không thể vắng mặt đấy!”

Trình Kiêu vừa định từ chối, đầu điện thoại bên kia đã vang lên một giọng nói khác: “Trình Kiêu, buổi trưa ở khách sạn Đế Vương Các, không gặp không về đấy! Cậu dám không đến, tôi sẽ không để cho cậu được yên đâu!”

Đây là giọng nói của Cầm Thú, nghe rất vang dội. Xem ra anh ta cũng không bị đả kích gì.

Trình Kiêu không có cách nào từ chối, đành nhận lời: “Được, chờ lát nữa gặp!”

Buổi trưa, Trình Kiêu bắt xe đi tới Đế Vương các.

Vẫn là phòng Vip lần trước, cũng là những người lần trước.

Chẳng qua, mấy người bạn cùng phòng ký túc của Trình Kiêu đều tới.

Thấy Trình Kiêu đến, mấy người Trương Tư Tổ vội vàng gọi Trình Kiêu: “Trình Kiêu, bên này!”

Trình Kiêu đi tới, hỏi: “Sao không thấy Cầm Thú?”
 
Chương 1109


1109

Trương Tư Tổ nói với giọng điệu chua loét: “Cầm Thú đích thân lái xe đi đón Trương Manh và Nghiêm Học Văn.”

“Hả, vì sao?” Trình Kiêu nghỉ ngờ nói.

Trương Tư Tổ tức giận: “Chẳng có cách nào, ai bảo Nghiêm Học Văn người ta quen biết với Trình đại sư chứ? Lần này nhờ có Trình đại sư đứng ra nhờ ông trùm Mã giúp đỡ, mới khiến cho người nhà họ Cung rút đi, cứu nhà họ Tần!”

Trình Kiêu cảm thấy hơi hồ đồ rồi. Sao lại thành Nghiêm Học Văn cứu nhà họ Tần?

Hôm qua anh đã bảo Lâu Tĩnh Nhu từ chối Trương Manh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà!

Trình Kiêu nghỉ ngờ nhìn về phía Lôi Công.

Lôi Công giải thích: “Hôm qua sau khi chúng ta tách ra, Lâu Tĩnh Nhu lại đi tìm Trương Manh, nhờ Trương Manh giúp một tay.”

“Chẳng qua lúc đó Trương Manh hình như còn chưa đồng ý, tôi cũng không biết cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.”

Trình Kiêu thâm nghĩ, xem ra phải đợi Cầm Thú và Lâu Tĩnh Nhu trở về mới có thể làm rõ được chuyện này.

Ngay sau đó, đi trước là Tân Thủ và Lâu Tĩnh Nhu, theo sau là Trương Manh và Nghiêm Học Văn cùng đến phòng riêng.

Ngay khi Trương Manh và Nghiêm Học Văn vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

*Ồ, người hùng của chúng ta hôm nay đến rồi!”

“Chào đón người hùng của chúng ta bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất nào!”

Trong phòng riêng vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Nghiêm Học Văn có chút co quắp, ánh mắt của Trương Manh cũng lóe lên.

Rất rõ ràng, ngay cả bản thân họ cũng không biết tại sao mình lại được chào đón đến như vậy.

Cầm Thú cúi đầu thật sâu trước Nghiêm Học Văn nói: “Cảm ơn anh Nghiêm đã tương trợ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ lớn này!”

Mặc dù Cầm Thú luôn coi thường Nghiêm Học Văn, nhưng bây giờ lại nợ anh ta một ân tình lớn như vậy, Cầm Thú chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

Nghiêm Học Văn cười nói: “Người anh em đừng khách khí, mọi người đều là bạn học. Giúp đỡ lân nhau cũng là đều nên làm.”

Trương Manh cũng cười nói: “Đúng vậy, đều là bạn học với nhau, đừng khách sáo như vậy!”

Gương mặt của Trương Manh và Nghiêm Học Văn hơi thiếu tự tin.

Lôi Công có chút nghi ngờ, Trương Manh và Nghiêm Học Văn không phải là những người khiêm tốn như vậy!

Biểu hiện của hai người này…

“Trương Manh, tôi nhớ hôm qua Lâu Tĩnh Nhu cầu xin cô, cô hình như từ chối? Thế sao đột nhiên lại tỏ ra tốt bụng và giúp đỡ Tân Thủ?” Lôi Công nhìn chäm chẳm Trương Manh nghỉ ngờ hỏi.

Căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Đây cũng là điều băn khoăn của nhiều bạn học ở đây.
 
Chương 1110


1110

Hôm qua, bởi vì Trình Kiêu ngáng chân nên Lâu Tĩnh Nhu mới từ bỏ việc cầu xin Trương Manh, mà Trương Manh cũng tuyên bố trước mặt mọi người rằng cho dù Lâu Tĩnh Nhu cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không giúp!

Nhưng mới được một ngày, tại sao Trương Manh lại thay đổi quyết định?

Không hợp lẽ thường!

Đây cũng không giống con người của Trương Manh!

“Đúng vậy, tại sao lại như vậy?” Tất cả bạn học đều nhìn về phía Trương Manh, chờ cô ta cho mọi người một lời giải thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trương Manh đỏ bừng, sao cô ta biết tại sao chứ? Cô ta chưa bao giờ nói với Nghiêm Học.

Văn chuyện này cả!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hôm nay chợt nghe tin ông trùm Mã đuổi người của nhà họ Cung đi.

Ngoài Trình đại sư, ai có thể sai khiến được ông trùm Mã?

Cho nên chuyện này ngoài Nghiêm Học Văn, ai có thể giúp được?

Mọi người đều biết chỉ có Nghiêm Học Văn mới có thể mời Trình đại sư!

Vì vậy, Trương Manh đã thừa nhận trước mặt mọi người là cô ta đã giúp đỡ Tân Thủ.

Thấy Trương Manh không trả lời được, mọi người càng khó hiểu hơn.

Lúc này, Lâu Tĩnh Nhu đột nhiên đứng dậy nói: “Mọi người đừng đoán bậy nữa, là tôi đi cầu xin Manh Manh. Tuy Manh Manh không đồng ý, nhưng tôi biết cô ấy là người trong nóng ngoài lạnh, nên cuối cùng mới giúp chúng ta!”

Thì ra là như vậy!

Người trong cuộc là Lâu Tĩnh Nhu đã đích thân đứng ra giải thích, mọi người đương nhiên tin tưởng không chút hoài nghĩ.

Trương Manh cũng tranh thủ nói: “Đúng vậy, mọi người đều là bạn học với nhau, tôi làm sao có thể thấy chết không cứu chứ!”

“Không hổ danh là hoa khôi, trọng tình trọng nghĩa. Thật đáng ngưỡng mộ tấm lòng này!” Một nam sinh lập tức nịnh nọt.

“Đúng vậy, hoa khôi không chỉ xinh đẹp, mà còn có tình có nghĩa!

Anh Nghiêm thật có phúc khi có được một cô bạn gái tốt như vậy!” Có người nịnh nọt Nghiêm Học Văn Lôi Công nhìn thấy Lâu Tĩnh Nhu đích thân giải thích, lúc này anh ta chỉ có thể xua tan nghỉ ngờ.

Tuy nhiên, Lôi Công vẫn không hoàn toàn tin rằng Trương Manh sẽ tốt bụng như vậy?

Hơn nữa, Lôi Công luôn tin rằng là Trình Kiêu đã âm thầm cứu Tân Thủ.

Chẳng qua, khi Lôi Công lặng lẽ nhìn Trình Kiêu, anh ta thấy mặt Trình Kiêu rất bình tĩnh, hoàn toàn không có ý vạch trần Trương Manh và Nghiêm Học Văn.

Lôi Công lúc này cũng bối rối, thật sự không phải là Trình Kiêu giúp sao?

Nghiêm Học Văn cũng vội vàng nói: “Thực ra chuyện này tôi cũng đã nghe qua rồi. Lúc đó Manh Manh cũng không nhờ tôi giúp, nên tôi đã nhờ ba tôi đến tìm Trình đại sư giúp. Dù sao thì mọi người đều là bạn học, tuy răng nhà họ Cung cường thế, nhưng đối với Trình đại sư mà nói thì cũng chỉ cần một câu nói thôi.”

“Nếu có thể cứu một nhà của Tân huynh thoát khỏi nguy hiểm, hà cớ gì tôi lại không làm?”

Nghiêm Học Văn đã giải thích như vậy, mọi người cũng tin được đôi chút.

Ngay cả Trương Manh cũng bị lừa và nhìn Nghiêm Học Văn với vẻ ngưỡng mộ, thật sự không có việc gì Nghiêm Học Văn không làm được!

Nghiêm Học Văn xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ của các bạn học. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta làm việc mạo danh này.

Mặc dù một khi loại chuyện này bị lộ ra ngoài, sẽ rất đáng xấu hổ.

Nhưng hiện tại vẫn chưa có ai vạch trần? Mà Nghiêm Học Văn cũng đồng thời nếm trải được danh lợi và mỹ nhân.

Vì vậy, hiện giờ đến cả bản thân Nghiêm Học Văn cũng sắp bị thuyết phục bởi những lời nói dối của chính mình.
 
Chương 1111


1111

Nghiêm Học Văn đứng ra giải thích, mọi người cũng không nghỉ ngờ gì, họ đều đến nịnh nọt Nghiêm Học Văn và Trương Manh, tâng bốc hai người lên tận trời.

Trương Tư Tổ ở bên cạnh không ngừng bày tỏ lòng biết ơn của mình với Nghiêm Học Văn, vô cùng mỉa mai.

“Hừ, có gì ghê gớm lắm đâu! Đợi ngày khác tôi gặp được vận may, nói không chừng Trình đại sư cũng sẽ kinh ngạc và nhận tôi làm đệ tử thôi!”

Trình Kiêu vốn có vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh đột nhiên hất tay, tách trà thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đồng thời cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.

Trên mặt Điền Thúy Thúy đột nhiên lộ ra vẻ nham hiểm, cười lạnh nói: “Ồ, chúng ta hình như đã quên một chuyện! Hôm qua là ai thuyết phục Lâu Tĩnh Nhu, bảo cô ấy đừng tin tưởng Trương Manh!”

“Nhìn bạn tốt của mình gặp nguy hiểm, lại thấy chết không cứu, loại người này rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Vương Vũ Hàm chế nhạo: “Có lẽ có vài người vô dụng nhìn bạn mình có tiền thì không vừa mắt, chỉ mong sao người khác bị phá sản”

“Loại người này căn bản chính là một nọc độc của xã hội. Mọi người sau này phải chú ý, đừng bao giờ kết bạn với những người như vậy!”

Các bạn học nhìn Trình Kiêu với vẻ khinh thường Không tiền không quyền cũng không đáng sợ, nhưng lại sợ một người không tiền không quyền mà trong lòng đầy sự ghen tị.

Những người như vậy suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho người khác và cảm thấy ông trời đối với mình thật bất công, bản thân không nỗ lực, nhưng khi thấy người khác gặp khó khăn thì lại cười hả hê.

Thậm chí, một số người cực đoan hơn sẽ có ý nghĩ trả thù xã hội.

Trình Kiêu hiện giờ đã bị mọi người gán cho là người như vậy, tất cả bạn học đều tràn đầy khinh thường nhìn anh, tránh anh như bệnh dịch.

Lôi Công không thể nghe được nữa và hét lên: “Hai người các người đừng nói bậy! Trình Kiêu chỉ không muốn Lâu Tĩnh Nhu bị Trương Manh lợi dụng, nhưng các người lại bóp méo sự thật và vu khống Trình Kiêu. Các người mới là người đàn bà có lòng dạ ác độc!”

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để cảm ơn. Trình Kiêu là bạn của tôi, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy, vậy xin mọi người cho tôi thể diện, đừng làm cậu ấy khó xử!” Tần Thủ có chút vô lực, chỉ có thể ở giữa làm hòa.

Dường như trải qua sự việc lần này đã khiến cho tính cách của Tần Thủ trầm tĩnh hơn rất nhiều, nếu như là anh ta của trước kia thì sớm đã nổi cơn lôi đình rồi.

Trình Kiêu không để ý đến Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm, anh nói với Tần Thủ: “Cậu không sao là tốt rồi. Tôi về trước đây.”

Tân Thủ vung tay lên, muốn thuyết phục Trình Kiêu ở lại ăn cơm.

Tuy nhiên, lại bị Lâu Tĩnh Nhu ở bên cạnh âm thầm lôi kéo.

Tân Thủ quay lại, nhìn thấy Lâu Tĩnh Nhu đang lắc đầu với anh ta, thì thào nói: “Trường hợp như vậy, anh ta không thích hợp ở lại đâu, Tân Thủ vốn đã đưa tay lên, rồi chậm rãi đặt xuống, nhưng cuối cùng không giữ Trình Kiêu nữa Anh ta cũng hiểu nếu Trình Kiêu ở lại, sẽ chỉ nhận thêm sự sỉ nhục và đả kích.

“Trình Kiêu!” Trương Tư Tổ gọi một tiếng, đang định đuổi, nhưng bị Lôi Công ngăn lại.

“Đừng đuổi theo nữa, để cậu ấy đi đi! Hiện giờ ấy ở lại cũng không thích hợp!”

Trương Tư Tổ giận dữ trừng mắt nhìn Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm, nhưng không thể làm gì với họ.

Tân Thủ nâng ly, lớn tiếng nói với mọi người: “Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, chúng ta hôm nay không say không về!

Mọi người cùng nhau nâng ly và sau đó từng người lên biểu diễn.

Trương Manh và Nghiêm Học Văn chắc chắn đã trở thành tâm điểm của mọi người.

Vương Vũ Hàm lặng lẽ chạm vào ly rượu với Điền Thúy Thúy, cười tự mấn nói: “Cuối cùng cũng làm bẽ mặt tên kia trước mặt mọi người. Nào, hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”
 
Chương 1112


Chương 1112

Ba ngày sau, khách sạn năm sao mới ở Hà Tây, tên là Lạc Trần.

Toàn bộ khách sạn ngày hôm nay đã được Mã Tài bao trọn Bên ngoài khách sạn, rất đông nhân viên bảo vệ được mời đến để bảo vệ an toàn cho khách sạn.

Hình thức bảo vệ an toàn này, nếu như không biết còn tưởng là lãnh đạo cấp cao gặp nhau để bàn về các vấn đề quốc gia Từ tầng một đến tầng ba, tất cả đều được để trống và dùng làm sảnh tiệc.

Phong cách kiến trúc của khách sạn Lạc Trần rất thời thượng, người ở tầng hai và tầng ba có thể nhìn thấy đại sảnh tầng một.

Nơi đây rất thích hợp làm địa điểm tiếp khách cao cấp với một số lượng lớn.

Mặc dù mượn danh nghĩa của Trình đại sư, nhưng Mã Tài là người khởi xướng bữa tiệc lần này.

Hơn nữa, Mã Tài rất hiểu rõ mục đích của bữa tiệc này.

Để làm kinh sợ mọi người và để mở đường cho việc tiêu thụ nước linh khí.

Vì vậy, Mã Tài đã gửi thư mời đến những người nổi tiếng có mặt mũi ở Hà Tây.

Lần đầu tiên Điền Thúy Thúy đến bữa tiệc như này, đương nhiên nếu dựa vào thân phận của mình thì không có tư cách đến đây.

Nhưng do ba của Thẩm Dũng tình cờ có tên trong danh sách mời, cô ta đi cùng với Thẩm Dũng mới có thể được vào.

Nhìn những doanh nhân thành đạt trong bộ vest và giày da xung quanh mình, cơ thể Điền Thúy Thúy nhũn ra vì kích động, giọng nói của cô ta cực kỳ phấn khích.

“Anh Dũng, người vừa rồi có phải là Phó thị trưởng Ngụy của Hà Tây chúng ta không? Anh ta cũng ở đây!”

Thẩm Dũng ngẩng đầu, một tay đút vào túi quần, Điền Thúy Thúy mặc một bộ váy trắng, cánh tay như ngọc quấn lấy anh ta.

Dáng đi đầy phong sĩ lịch lãm.

“Đừng quá ngạc nhiên, đừng nói là Phó thị trưởng Ngụy, mấy nhân vật lớn của các ban ngành cấp tỉnh cũng đến.”

“Cái gì! Thật không thể tin được mặt mũi của Trình đại sư lại lớn như vậy!” Điền Thúy Thúy thấp giọng kêu lên, sau đó lập tức che miệng lại, vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy không có ai đang chú ý đến mình, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thẩm Dũng, Điền Thúy Thúy!” Cách đó không xa, Vương Vũ Hàm buông cánh tay của ba cô ta ra và chạy về phía Điền Thúy Thúy.

“Hai người cũng ở đây à!” Vương Vũ Hàm có chút kinh ngạc, vốn dĩ cô ta muốn đi theo học hỏi ba mình, nhưng khi đến đây, cô ta phát hiện mình hoàn toàn không quen biết ai.

Bây giờ lại gặp được Điền Thúy Thúy, vô cùng vui mừng giống như gặp đồng hương.

“Vương Vũ Hàm!” Điền Thúy Thúy cũng kêu lên: “Cậu cũng ở đây À!”

“Ừ” Vương Vũ Hàm gật đầu.

“Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm!” Một giọng nói khác vang lên, Trương Manh đang nắm lấy cánh tay của Nghiêm Học Văn và bước tới.

“Trương Manh!” Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm cũng kinh ngạc kêu.

“Cô cũng đến đây!” Điền Thúy Thúy nói.
 
Chương 1113


Chương 1113

Trương Manh tự mãn cười: “Bữa tiệc của Trình đại sư, chúng ta làm sao có thể không tới!”

Nghĩ đến việc Nghiêm Học Văn ở bên cạnh Trương Manh, có thể mời được Trình đại sư, gương mặt Điền Thúy Thúy và Vương Vũ Hàm đầy ghen tị “Chúng ta cùng đi đi! Khi Trình đại sư đến, để Học Văn dẫn chúng ta đến chụp ảnh cùng Trình đại sư!” Trương Manh nắm lấy cánh tay của Nghiêm Học Văn bình thản nói, như thể cô ta rất quen thuộc với Trình đại sư.

Nghiêm Học Văn ở bên cạnh không yên lòng, mọi người đều cho rằng ba mình và Trình đại sư đang nói chuyện. Nhưng bản thân anh ta biết, chính anh ta bịa ra tất cả những điều này, ba anh ta hoàn toàn không quen biết Trình đại sư.

Ánh mắt Nghiêm Học Văn né tránh nhỏ giọng nói: “Manh Manh, nói nhỏ lại, người hôm nay đến đây đều là nhân vật lớn đó!”

Trương Manh không hiểu nói: “Nhân vật lớn thì sao? Chẳng lẽ còn lớn hơn Trình đại sư sao? Chúng ta là khách quý của Trình đại sư, sợ gì chứ!”

Nghiêm Học Văn càng lo lắng hơn, thấy xung quanh không có ai chú ý đến họ, anh ta mới yên tâm “Em có thể nói nhỏ chút được không, hôm nay tất cả khách quý ở đây đều do Trình đại sư mời đến. Em muốn để mọi người chê cười chúng ta không có mặt mũi sao!”

Trương Manh nhất thời không dám nói lớn, nếu như trong trường hợp như vậy mà để mất mặt, nhất định sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời.

Một vài người trẻ tuổi đi lại trong đại sảnh, vừa hay gặp được đám người Lý Hoành Đồ và Tần Thủ, nhóm của bọn họ cũng càng ngày càng đồng.

Hôm nay, có rất nhiều nhóm nhỏ giống như họ, mà Tôn Mạc và Lưu Tào Khang cũng là một nhóm nhỏ khác.

Tất nhiên, Tôn Mạc không đủ tư cách để đến, nhưng Lưu Tào Khang với tư cách là con trai của phó thị trưởng Hà Tây, chắc chắn có tư cách.

Đám người Chung Phi Vũ và Thẩm Trung Thư cũng là một nhóm nhỏ khác.

Dường như những nhân vật hơi có chút mặt mũi ở Hà Tây đều đến.

Mặc dù Mã Tài đã bao trước toàn bộ khách sạn nhưng vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Trình đại sư, những người hâm mộ.

tới đây hôm nay vượt gấp hai lần trong dự kiến.

Do đó, đội ngũ nhân viên của khách sạn có phần thiếu hụt.

Mặc một bộ đồ vest nhỏ màu trắng dành cho phụ nữ, chị Lạc Lạc có một khí chất nổi bật, nhẹ nhàng mà có vẻ lão luyện, đi qua sự chào đón của mọi người Cô ta là chủ của khách sạn.

Trình Kiêu đến một mình.

Anh cự tuyệt người lái xe do Mã Tài sắp xếp.

Khi Trình Kiêu bước vào đại sảnh, anh tình cờ nhìn thấy chị Lạc Lạc một thân màu trắng, cô ta đang cầm đ ĩa và nói chuyện với một người phục vụ.

“Thật sự là chị Lạc Lạc!” Trình Kiêu sững sờ tại chỗ, hơi kinh ngạc.

Lần đầu tiên khi nghe Mã Tài nhắc đến khách sạn Lạc Trần, anh đã tự hỏi liệu khách sạn có liên quan đến chị Lạc Lạc không.

Xem ra anh đã đoán đúng.

Về phần tại sao chị Lạc Lạc lại mở một khách sạn lớn như vậy, Trình Kiêu rất nhanh đã hiểu ra.
 
Chương 1114


Chương 1114

Có lẽ sau khi anh thể hiện kỹ năng của mình trong quán bar, rất nhiều người đều bị anh dọa sợ. Công việc kinh doanh quán bar của chị Lạc Lạc cũng phất lên như thủy triều, rồi nhân cơ hội đó ngày càng lớn mạnh.

Chị Lạc Lạc đang hướng dẫn cho một người phục vụ mới, giống như có cảm ứng, nhìn về phía Trình Kiêu.

Đột nhiên, chị Lạc Lạc choáng váng.

Sau đó, chị Lạc Lạc với vẻ mặt ngạc nhiên sải bước về phía Trình Kiêu.

Cô ta đưa tay ra vô vô vai Trình Kiêu, hùng hổ nói: “Tiểu Kiêu, sao cậu lại ở đây?”

Trình Kiêu nhận ra chị Lạc Lạc hẳn là không biết thân phận của anh, cho nên cười nói: “Tôi đi theo bạn học đến đây chơi.”

“Được, cậu cứ đi dạo một vòng đi. Hôm nay, một nhân vật lớn ở Hà Tây tổ chức tiệc chiêu đãi ở đây. Tôi bận việc rồi. Khi nào rảnh thì hẹn gặp!” Chị Lạc Lạc gấp gáp nói.

Phía sau, một người phục vụ hét lên: “Chị Lạc Lạc, ở đây không có đủ ghế, nhà kho cũng hết rồi. Giám đốc Vương bảo tôi đi báo với chị một tiếng!”

“Ghế để ở nhà kho mới, giám đốc Vương không biết sao? Đi lấy cho tôi!” Chị Lạc Lạc hét vào mặt người phục vụ.

Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, chị bận thì đi trước đi!”

“Được, chúng ta nói chuyện sau!” Chị Lạc Lạc trực tiếp đi về phía người phục vụ, nhưng vừa đi hai bước đã quay lại.

“Cậu cầm một chút giúp tôi! Không phiền chứ?” Chị Lạc Lạc mỉm cười đặt khay vào tay Trình Kiêu, ánh mắt quen thuộc lóe lên trong mắt cô ta.

“Đương nhiên không phiền, chị đi làm việc đi, tôi ở đây đợi chị.”

Trình Kiêu khéo léo cầm đ ĩa lên cười nói, dòng suy nghĩ trôi về thời còn làm ở quán bar Lạc Trần “Được, chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay!” Chị Lạc Lạc nói xong liền nhanh chóng mang người phục vụ đi chuyển ghế.

Trình Kiêu bưng đ ĩa, hơn nữa vừa hay hôm nay anh cũng mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hơi giống với áo sơ mi hôm nay của phục vụ.

Một vài người đi qua trực tiếp coi anh như người phục vụ.

Trình Kiêu tìm một nơi vắng vẻ rồi ngồi xuống, yên lặng chờ chị Lạc Lạc trở về.

Nhưng, một giọng nói chế giều đột nhiên vang lên: “Trình Kiêu, thì ra anh làm nhân viên phục vụ ở đây à!”

Đám người Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu, trong mắt họ đầy khinh thường.

Trình Kiêu cầm một cái khay, trong khay có hai cái cốc đế cao.

Hơn nữa người phục vụ ở đây cũng mặc một bộ quần áo đen giống nhau, rất dễ khiến mọi người hiểu lầm rằng anh là người phục vụ.

Điền Thúy Thúy dường như đã khám phá ra một lục địa mới, trên mặt cô ta là sự kinh ngạc và khinh thường.

Lần trước sỉ nhục Trình Kiêu một trận, làm cho cô ta sảng khoái không thôi.

Lần này cơ hội lại đến rồi!

Điền Thúy Thúy trời sinh quyến rũ, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt lấy làm tiếc, nhưng lại có một phong vị khác: “Lúc trước tôi chỉ khuyên anh một câu, bảo anh đừng làm công ở quán bar, phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Anh thế mà sỉ nhục tôi một trận, nói tôi là con kiến hôi, không hiểu anh là loại người như thế nào!”
 
Chương 1115


Chương 1115

“Cứ tưởng có gì ghê gớm lắm, ai ngờ quay người chạy tới đây làm phục vụ!”

“Anh thật khiến cho người ta thất vọng! Người như anh, chắc không có cô gái nào dám theo đâu, không phải là xui tám kiếm sao?”

Diễn xuất tự nhiên của Điền Thúy Thúy cùng với thần thái tự nhiên của cô ta, những lời này thực sự nghe như một người phụ nữ bị phụ tình, mà Trình Kiêu chính là một người đàn ông phụ lòng.

Vương Vũ Hàm khinh thường: “Trình Kiêu, thì ra anh cũng chỉ có chút năng lực thế thôi! Cho dù có thể đánh đấm, thì có ích lợi gì?

Kết quả không phải là phục vụ cho người ta hay sao!”

Vẻ mặt Trương Manh kiêu ngạo, cũng khinh thường nhìn Trình Kiêu: “Một người phục vụ lại dám coi thường Trình đại sư! Thật không biết mất mặt!”

“Tân Thủ, anh thấy không? Đây chính là bộ mặt thật của bạn tốt anh đó! Làm phục vụ một quán bar, lần trước còn ngăn Lâu Tĩnh Nhu giúp anh, còn xem thường Trình đại sư! Thử nghĩ xem, anh ta đến tột cùng là có ý đồ gì?”

Cầm Thú nhíu mày, anh ta chưa từng nghĩ đến Trình Kiêu sẽ làm công ở đây!

Nếu như Trình Kiêu nói với anh ta sớm hơn, thì ngày hôm qua anh ta nhất định sẽ thông báo trước cho Trình Kiêu xin nghỉ phép, như vậy Trình Kiêu mới tránh khỏi ngượng ngùng.

Cầm Thú nói: “Gia cảnh của Trình Kiêu không tốt, công việc bán thời gian cũng bình thường nên không có gì lạ. Mọi người tản ra đi, đừng quanh quẩn ở đây, kinh động đến những nhân vật lớn kia thì không hay lắm.”

Động tĩnh bên này sớm đã thu hút nhiều người rồi.

Tuy nhiên, thấy có một nhóm người trẻ ở đây gây rối, đa số mọi người đều mất đi hứng thú.

Thế nhưng, hai nhóm nhỏ của Chung Phi Vũ và Tôn Mạc sau khi nhìn thấy Trình Kiêu thì lập tức tò mò đi đến.

“Trình Kiêu, sao anh ta lại ở đây?” Chung Phi Vũ tò mò nhìn Trình Kiêu, cô ta đã từng chứng kiến y thuật của Trình Kiêu, chẳng qua là không biết gia cảnh của anh như thế nào?

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt phức tạp. Lúc ở nhà họ Y tại Giang Nam, cô ta bị choáng ngợp bởi sức mạnh phi thường của Trình Kiêu, trong lòng vô cùng hối hận.

Tuy nhiên, cô ta biết rất rõ giữa cô ta và Trình Kiêu không thể khôi phục lại được.

Vì vậy, Tôn Mạc chỉ có thể tiếp tục đi theo Lưu Tào Khang, mặc dù ở trong mắt cô ta, Lưu Tào Khang không thể so với Trình Kiêu Tuy nhiên, Lưu Tào Khang cũng là rồng trong đám người, là một lựa chọn không tồi. Nếu sau này phát triển tốt, chưa chắc đã kém hơn Trình Kiêu.

“Lấy thực lực của anh ta, được mời tới đây cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng hôm nay có Trình đại sư, nếu muốn nổi bật cũng khó đấy. Thực lực của anh ta nhất định không bằng Trình đại sư”

Tôn Mạc chỉ biết thực lực của Trình Kiêu phi thường, nhưng cô ta lại không biết Trình Kiêu chính là Trình đại sư, nếu sự thật được bại lộ, Tôn Mạc sẽ càng hối hận.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Tào Khang đã thoát khỏi cái bóng ma của Trình Kiêu. Nhưng mà, không ngờ lại gặp được Trình Kiêu tại đây.

Lúc ở nhà họ Y Giang Nam, ám ảnh của Trình Kiêu để lại trong lòng anh ta quả thật rất lớn Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Kiêu, Lưu Tào Khang vốn vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên tay khẽ run.

“Sao anh ta lại ở đây! Chẳng lẽ anh ta còn có liên quan gì đến Trình đại sư?” Lưu Tào Khang tự hỏi, chỉ cần có liên quan đến Trình Kiêu, anh ta không thể không nghĩ đến chuyện xấu nhất.

Sự hiểu biết của Thẩm Trung Thư về Trình Kiêu chỉ giới hạn trong y thuật. Tuy nhiên, anh ta có thể cảm nhận được Chung Phi Vũ đối với Trình Kiêu dường như còn có tình cảm khác.

Vì vậy Thẩm Trung Thư có địch ý rất lớn với Trình Kiêu.
 
Chương 1116


Chương 1116

“Anh ta đến đây làm gì? Còn ăn mặc giống phục vụ nữa!” Thẩm Trung Thư sẽ không ngốc mà cho rằng, Trình Kiêu làm công ở đây.

Anh ta biết rất rõ rắng với y thuật của Trình Kiêu, chỉ cần động một tay thì cơm ăn áo mặc không còn gì lo lắng nữa, hà cớ gì phải chạy đến đây làm công?

Ánh mắt Trình Kiêu quét qua đám người, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.

Tuy nhiên, anh cũng lười giải thích, người thật sự quan tâm anh, chắc chắn sẽ không vì anh làm phục vụ ở đây mà chán ghét anh.

Còn đối với những người không quan tâm anh…. thì, họ không để.

tâm đ ến anh thì việc gì anh phải để tâm đ ến họ?

Nhìn về phía Tần Thủ, Trình Kiêu khẽ nói: “Tôi được người ta mời đến tham gia bữa tiệc này, không phải làm việc ở đây”.

Cầm Thú chưa kịp lên tiếng thì Điền Thúy Thúy đã chế nhạo: “Còn muốn giảo biện! Nếu anh không làm việc ở đây, tại sao lại mặc đồ giống hệt phục vụ vậy!”

“Nếu anh không làm việc ở đây, tại sao anh lại bưng đ ĩa như người phục vụ?”

“Kẻ vô năng như anh mà cũng xứng được tham bữa tiệc chiêu đãi của Trình đại sư sao! Ai mời anh? Hừ, đừng có bịa đặt vô nghĩa!”

Lời này của Điền Thúy Thúy chính là hoàn toàn vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu, để cho mặt mũi của Trình Kiêu bị mất sạch.

Trương Manh ở một bên cười nhạo nói: “Thúy Thúy, anh ta làm sao biết Trình đại sư là aï? Cô nên nói cho anh ta biết Trình đại sư là sự tồn tại không thể khinh thường như thế nào đi!”

Vương Vũ Hàm cũng nói với vẻ mặt khinh thường: “Manh Manh nói đúng đó, anh ta còn không biết Trình đại sư vĩ đại như thế nào đâu, đương nhiên cũng không hiểu, trong bữa tiệc của Trình đại sư sao có thể mời một tên kém cỏi như anh ta chứ.”

“Lời nói dối này thật nực cười!”

Đám người Thẩm Dũng và Lý Hoành Đồ cũng mỉa mai chế giễu.

“Trình Kiêu, ngay cả tôi cũng đi theo ba tôi mới đủ tư cách tham dự buổi tiệc này. Anh sao có thể được mời chứ? Được rồi, đừng giảo biện nữa, đều là bạn học với nhau, giả bộ cái gì!”

Ánh mắt Trình Kiêu quét qua đám người, trong mắt hoàn toàn.

không để ý đến bọn họ, xem những người này như không khí.

Trình Kiêu cũng chẳng thèm dây dưa tiếp với bọn họ, anh cầm đ ĩa lên, chuẩn bị đổi chỗ khác.

Nhưng, Điền Thúy Thúy khó lãm mới có cơ hội để sỉ nhục anh, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh!

*Ồ, Trình Kiêu, anh đi đâu vậy? Định rụt đầu trốn à?”

“Khụ khu, phục vụ, mang cho tôi ly rượu!” Điền Thúy Thúy giả vờ kêu Trình Kiêu.

“Haha…” Đám người Thẩm Dũng cười hả hê.

Trình Kiêu có chút đáng thương nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Điền Thúy Thúy, giọng nói có chút lạnh lùng: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải phục vụ. Đừng có khiêu khích tôi, nếu không cô sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.”

“Đùa à, anh không phải phục vụ, vậy ở đây làm gì?” Điền Thúy.

Thúy vẫn cố chấp.
 
Chương 1117


Chương 1117

Sắc mặt Trình Kiêu thay đổi, một luồng khí tức bộc phát, tất cả mọi người chấn động, toàn thân run rẩy.

Điền Thúy Thúy đứng mũi chịu sào, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhìn Trình Kiêu trước mặt, cô ta đột nhiên cảm thấy vốn dĩ thân hình Trình Kiêu nhỏ bé, nhưng lại giống như bức màn xanh, vô thiên vô pháp.

Giọng nói của Trình Kiêu giống như từ chín tầng mây truyền đến, mang theo khí thế vô tận cuồn cuộn như hồng thủy lập tức ấp đến.

“Trình Thương Sinh tôi một đời hành sự, hà cớ gì phải giải thích cho cô!”

” Trình Thương Sinh tôi một đời hành sự, hà cớ gì phải giải thích cho cô… hà cớ gì phải giải thích cho cô…”

“Không cần phải giải thích với cô… không cần phải giải thích với cô.

Điền Thúy Thúy sững sờ ngay tại chỗ!

Trong tai, trong đầu cứ luôn vang vọng câu nói này, hệt như sấm sét cuồn cuộn, đinh tai nhức óc!

Đám người Trương Manh cũng thầm giật mình, từ trước đến nay bọn họ chưa từng trông thấy dáng vẻ ngang ngược như vậy của Trình Kiêu!

Trong lúc nhất thời, ai nấy đều sững người ngay tại chỗ!

Lưu Tào Khang bên cạnh càng siết chặt nắm đấm hơn.

Trên người Trình Kiêu toát ra hơi thở mạnh mẽ khiến bóng mờ trong lòng anh ta lại càng lớn hơn.

Ánh mắt Tôn Mạc mang theo thương xót nhìn về phía Điền Thúy Thúy, cảm thấy cảnh ngộ Điền Thúy Thúy gặp phải giống với cô.

ta biết bao, thậm chí còn có loại cảm giác cảm thông lẫn nhau.

Lúc trước, Trình Kiêu cũng đối xử với cô ta như vậy.

Từ sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Trình Kiêu ở nhà họ Y, Tôn Mạc vô cùng hối hận. Nhưng mà, cô ta lại càng oán trách nhiều hơn.

Và tất nhiên, đối tượng oán trách chính là Trình Kiêu.

“Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu vẫn ngông cuồng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy. Cậu coi mình giống như thần linh cao xa vời vợi, coi thường mấy người chúng tôi, thậm chí cậu còn chẳng thèm giải thích với mọi người.”

“Nếu như cậu giải thích với mọi người, nói rõ thực lực của mình, sao những người này sẽ còn làm khó cậu?”

“Cậu dựa vào cái gì mà luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc? Cho dù thực lực của cậu cao cường, nhưng cậu phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, chẳng lẽ thực lực của cậu có thể vượt qua Trình đại sư?”

Cuối cùng Điền Thúy Thúy cũng lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức ngập tràn giận dữ và xấu hổ. Lại là câu nói này, giọng điệu giống vậy, thái độ giống vậy, tràn đầy khinh thường, giống như đứng trước mặt anh, cô ta chỉ là con sâu cái kiến!

Điền Thúy Thúy cắn chặt hàm răng, đè nén lửa giận trong lòng, cười khẩy: “Trình Kiêu, cậu đừng dùng loại thái độ khinh thường chẳng thèm giải thích này lấy lệ cho qua, lúc trước tôi đã trải qua một lần rồi, bây giờ tuyệt đối sẽ không để trải qua lần thứ hai!”

“Cậu nói cậu không phải nhân viên phục vụ nơi này, vậy cậu nói đi, cậu được người nào mới tới?”

“Cho dù không phải Trình đại sư thì cũng phải có người nào đó chứ? Nói đi, tại sao không nói?”

Điền Thúy Thúy quyết tâm muốn vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu ở trước mặt mọi người, khiến Trình Kiêu mất hết thể diện.
 
Chương 1118


Chương 1118

Trình Kiêu lắng lặng nhìn Điền Thúy Thúy, mặc dù anh rất chán ghét người phụ nữ này, nhưng cho dù như thế nào, mọi người vẫn là bạn học, Trình Kiêu thật sự không cách nào xuống tay độc ác.

Nhưng mà, Điền Thúy Thúy cứ luôn tự tìm đường chết, nếu không cho cô ta nếm chút trừng phạt, e rằng cô ta sẽ còn lải nhải không thôi.

Điền Thúy Thúy nhìn Trình Kiêu im lặng không lên tiếng, còn tưởng rằng Trình Kiêu nói không nên lời, trong lòng âm thầm đắc ý.

“Đúng là buồn cười, thế mà vừa rồi tôi còn bị cậu hù dọa, thật sự tức chết tôi rồi, lần này tôi nhất định phải vạch trần lời nói dối của cậu, khiến cậu mất hết mặt mũi!”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói ra: “Đây là cô tự chuốc lấy.”

Trình Kiêu đã quyết định cho Điền Thúy Thúy một bài học.

Nhưng mà, bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Là tôi mời cậu ấy đến, các cô có ý kiến gì không?”

Lâm Ngọc mặc váy dài màu be, tóc dài búi lại, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, trong tay cầm một chiếc ly đế cao chậm rãi đi đến.

Ánh mắt Trình Kiêu hơi dao động, hơi thở lạnh lẽo trên người lập tức tiêu tan.

“Không ngờ chị Lâm Ngọc cũng tới! Như vậy, có phải mẹ cũng tới rồi?” Trình Kiêu vội đưa mắt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vương Đỗ Lan Nhất thời, Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn bị mẹ phát hiện ra thân phận sớm như vậy.

Mặc dù đám người Điền Thúy Thúy không biết Lâm Ngọc, nhưng lại bị khí thế của cô áp đảo.

“Cô gái này thật xinh đẹp! Cô ta là ai?”

Sắc mặt Điền Thúy Thúy tràn đầy nghi ngờ, Tôn Mạc cũng lộ vẻ không hiểu gì cả.

Nhìn thấy Lâm Ngọc, ngay cả phụ nữ như các cô cũng phải ghen ty.

Nhưng mà, tổng bộ của tập đoàn Đông Vương ở Trung Châu, rất nhiều người ở Hà Tây đều không nhận ra Lâm Ngọc.

Thẩm Dũng khẽ nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ nghỉ ngờ, kinh ngạc hỏi ra: “Cô là trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương?”

Lâm Ngọc hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Dũng: “Cậu biết tôi?”

Nghe thấy Lâm Ngọc thừa nhận thân phận của mình, Thẩm Dũng nhất thời kích động không thôi.

“Ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng, lần trước cửa hàng dưới trướng tập đoàn Đông Vương khai trương, cô đích thân đến cắt băng, tôi từng gặp cô rồi!”

Dưới trướng tập đoàn Đông Vương có rất nhiều cửa hàng khai trương, đều là Lâm Ngọc đi cắt băng, Lâm Ngọc rất xuất sắc, hơn nữa còn rất xinh đẹp, là một chị gái giỏi giang dịu dàng điển hình, rất dễ khiến người ta thương nhớ, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi hăng hái.

Nhưng mà đối với Lâm Ngọc, Thẩm Dũng cũng chỉ là một người bình thường, Lâm Ngọc căn bản không chú ý tới anh ta Vấn may Lâm Ngọc còn nhớ Thẩm Ngọc Hồng, biết ông ta kinh doanh một khách sạn, cũng coi như có chút danh tiếng trong thế hệ này của Hà Tây.

“Hóa ra là cậu Thẩm, chào cậu!”

Lâm Ngọc khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Thẩm Dũng kích động không thôi, tập đoàn Đông Vương là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Trung Châu, nghiệp vụ đã phát triển ra mười tám thành phố Lĩnh Nam. So với con quái vật khổng lồ như tập đoàn Đông Vương, chút sản nghiệp nhà anh ta chỉ là hạt cát trong sa mạc.
 
Chương 1119


Chương 1119

Còn Lâm Ngọc là trợ lý chủ tịch tập đoàn Đông Vương, chính là tâm phúc của quản lý cao cấp nhất tập đoàn Đông Vương, vậy mà bây giờ cô lại gọi anh ta là cậu Thẩm.

Điều này khiến Thẩm Dũng có cảm giác vừa mừng vừa lo.

“Trợ lý Lâm khách sáo rồi, tôi thì có là gì, vẫn hi vọng sau này cô quan tâm đ ến chuyện làm ăn nhà chúng tôi nhiều hơn.” Ánh mắt Thẩm Dũng nóng rực, vô cùng sỉ mê kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Lâm Ngọc.

Nhưng mà Thẩm Dũng cũng tự hiểu lấy mình, biết người phụ nữ giống như Lâm Ngọc căn bản không phải người anh ta có thể mơ ước.

“Hóa ra là trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương!”

“Nghe nói đây chính là quản lý cấp cao chỉ sau chủ tịch tập đoàn Đông Vương!”

Mấy người trong nhóm nhỏ đều lộ ra sắc mặt hoảng sợi Đám người Trương Manh và Nghiêm Học Văn đều từng nghe thấy tên tuổi của tập đoàn Đông Vương qua lời kể của người lớn trong nhà, biết đó là doanh nghiệp lớn mạnh mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.

Đám người Lưu Tào Khang lại càng không cần phải nói, chính là kiểu nghe nhiều nên thuộc hết sự tích của tập đoàn Đông Vương.

Hơn nữa gần đây tập đoàn Đông Vương phát triển mạnh mẽ, ngay cả tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống cũng bị áp đảo, tất nhiên cái tên tập đoàn Đông Vương lại càng thêm vang dội.

Nhưng mà, Điền Thúy Thúy là con cái nhà bình thường, hoàn toàn không biết tên tuổi của tập đoàn Đông Vương “Anh Dũng, tập đoàn Đông Vương này lợi hại không? So với nhà các anh thì như thế nào?” Điền Thúy Thúy không biết sống chết, hỏi.

Ngay lập tức, nhóm người Trương Manh Vương Vũ Hàm, và nhóm người Lưu Tào Khang ở xung quanh đều nhìn Điền Thúy Thúy giống như đang nhìn một kẻ ngu.

Không hiểu biết đúng là nguồn gốc của tội lỗi!

Sắc mặt Thẩm Dũng đỏ lên, hận không thể lập tức rời xa Điền Thúy Thúy, phủi sạch quan hệ với người phụ nữ ngu xuẩn này, vờ như không hề quen biết cô ta.

Chút sản nghiệp nhà anh ta nào dám so sánh với tập đoàn Đông Vương? Đây không phải làm trò hề cho thiên hạ hay sao?

“Đừng nói nhảm, tập đoàn Đông Vương chính là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Trung Châu, cho dù tính ở toàn bộ Á tộc thì cũng có thể xếp trong hai mươi vị trí đầu, chút sản nghiệp nhà chúng tôi nào xứng được so sánh với tập đoàn Đông Vương?”

Thẩm Dũng vội vàng nhỏ giọng trách móc.

Lúc này Điền Thúy Thúy mới coi như hiểu sơ sơ về tập đoàn Đông Vương.

Sau đó, Điền Thúy Thúy khiếp sợ rồi.

Sao Trình Kiêu lại có quan hệ với người của tập đoàn Đông Vương?

Anh và người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có quan hệ như thế nào?

Điền Thúy Thúy còn chưa hết hi vọng nhỏ giọng hỏi ra: “Cô… có quan hệ gì với Trình Kiêu?”

Lâm Ngọc cũng không có ấn tượng tốt gì với đám người Điền Thúy Thúy, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi là bạn bè, tôi mời cậu ấy đến nơi này, các cô có ý kiến gì sao?”

Thẩm Dũng vội vàng khua loạn hai tay: “Không, không, trợ lý Lâm đừng hiểu lầm!”

Trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương đích thân ra mặt, sao mấy người Thẩm Dũng dám nói gì nữa chứ?

Điền Thúy Thúy tỏ vẻ không cam lòng, nói: “Hừ, coi như cậu may mắn, lại có người của tập đoàn Đông Vương ra mặt giải vây giúp cậu!”
 
Chương 1120


Chương 1120

“Trình Kiêu, chúng ta qua bên kia đi!” Lâm Ngọc nói Trình Kiêu gật đầu: “Được!” Đúng lúc anh cũng có một số chuyện muốn hỏi Lâm Ngọc.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, tiếng nói hơi mang vẻ lo lắng của một người phụ nữ vang lên: “Trình Kiêu, sao vậy?”

Cuối cùng chị Lạc lạc cũng trở về rồi.

Nhanh chân đi đến trước mặt Trình Kiêu, ánh mắt chị Lạc Lạc lạnh lùng quét nhìn đám người Điền Thúy Thúy, nhìn Trình Kiêu hỏi: “Tình cờ gặp mấy người ông Mã, chậm trễ một lát, xin lỗi, để cậu phải chờ lâu rồi!”

“Không sao.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Vậy là tốt rồi!” Ánh mắt chị Lạc Lạc dính chặt trên người Lâm Ngọc, cô ta và Lâm Ngọc hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng từ trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy Lâm Ngọc không đơn giản.

“Vị này là?” Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu, tò mò hỏi.

Trình Kiêu nói: “Đây là chị Lạc Lạc, bạn của tôi.”

Sau đó, lại giới thiệu cho chị Lạc Lạc: “Đây là Lâm Ngọc, bạn của tôi.

Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc đối mặt với nhau, hai người phụ nữ đều xinh đẹp, trí tuệ, độc lập, tràn đầy cá tính.

Một lát sau, chị Lạc Lạc phá vỡ yên lặng trước, vươn tay về phía Lâm Ngọc, phóng khoáng cười nói: “Tôi tên là Lạc Lạc, là người phụ trách của khách sạn này, sau này còn mong cô Lâm chăm sóc nhiều hơn!”

Lâm Ngọc cũng chìa tay ra, khẽ bắt tay với chị Lạc Lạc, mỉm cười nói: “Lâm Ngọc, tập đoàn Đông Vương!”

Hai người phụ nữ đều mang tính cách mạnh mẽ trời sinh, sau khi chào hỏi, chị Lạc Lạc đưa tay nhận lấy cái khay trong tay Trình Kiêu, nói: “Được rồi, cảm ơn cậu cầm giúp tôi lâu như vậy, cậu đi chào hỏi bạn của mình trước đi!”

“Ừ” Trình Kiêu đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Ngọc: “Chúng ta qua bên kia trò chuyện.”

“Được!

Nhìn Trình Kiêu và Lâm Ngọc rời đi, Tần Thủ cười nhạt: “Trình Kiêu nói cậu ấy không phải nhân viên phục vụ, bây giờ các cậu tin rồi chứ?”

Khuôn mặt Điền Thúy Thúy và mấy người Trương Manh đỏ bừng.

Ai biết Trình Kiêu lại bưng khay giúp người khác chứ! Hơn nữa anh cũng không giải thích.

Nhưng trong lòng mấy người Điền Thúy Thúy đều rất rõ ràng, cho dù Trình Kiêu giải thích, các cô cũng sẽ không tin, trái lại còn cảm thấy Trình Kiêu giấu đầu hở đuôi.

“Thật không ngờ nhóc con Trình Kiêu này lại quen biết trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương!” Thẩm Dũng lộ vẻ sợ hãi thán phục, trong mắt còn mang theo hâm mộ ghen tị.

Đám người Nghiêm Học Văn và Lý Hoành Đồ cũng hâm mộ ghen tị không thôi, trước tiên không nói đến chuyện doanh nghiệp khổng lồ như tập đoàn Đông Vương mạnh hơn chút sản nghiệp nhà bọn họ cả trăm lần, mà chỉ riêng một mình Lâm Ngọc đã là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm có rồi!

Trong lòng Tôn Mạc bên cạnh không nhịn được sinh ra cảm giác ghen tuông: “Hóa ra anh ta quen biết người của tập đoàn Đông Vương! Hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp! Thảo nào thái độ của anh ta đối với tôi thay đổi lớn như vậy!”

Trong ánh mắt Chung Phi Vũ mang đầy hứng thú: “Thật sự không ngờ ngay cả trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương mà anh cũng quen biết, xem ra anh không chỉ có y thuật cao minh, mà còn ẩn giấu rất nhiều chuyện không muốn người khác bit Trình Kiêu và Lâm Ngọc đi đến một vị trí yên tĩnh bên cạnh, hai người đứng đối diện với nhau Trình Kiêu nhìn Lâm Ngọc hỏi: “Sao chị lại đến Hà Tây? Chủ tịch Vương đâu rồi?”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom