Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bể Cá - Spiral

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bể Cá - Spiral
Chương 20: Truyền giấy


Bà từ trên tầng xuống uống nước, chợt thấy con trai mình đang ngồi trên sô pha phòng khách hút thuốc, trông biểu cảm cứ như một chú chó bị bỏ rơi.

“Mẹ, muộn thế này rồi mà sao mẹ còn chưa ngủ ạ?”

“Mẹ xuống uống miếng nước, đã muộn thế này rồi mà con còn ngồi trong phòng khách hút thuốc, sao thế, cãi nhau với bạn gái hả?”

“Vâng ạ.” Đúng là chẳng có chuyện gì giấu được mẹ.

“Con làm người ta giận phỏng?”

“Vâng ạ.”

“Thế đã nghiêm túc xin lỗi người ta chưa?”

“Con còn chẳng nói chuyện được với cô ấy.”

“Vậy thì ca này khó rồi. Nếu không con giả vờ mắc bệnh đi, mẹ gọi giúp con, bảo rằng con uống rượu đến chảy máu dạ dày nên phải vào bệnh viện.”

“Thôi ạ, mẹ bày cách quái quỷ gì vậy?”

“Mẹ đùa thôi, nhưng mà nói là phải nói, không cứng được thì thử mềm xem. Nếu cô ấy thực sự yêu con thì chỉ cần giả vờ đáng thương là cô ấy sẽ mềm lòng.”

“Con biết rồi ạ, mẹ mau đi ngủ đi.”

“Haiz.” Bà thở dài, thầm nghĩ con trai mình luôn thuận buồm xuôi gió hai mươi mấy năm, không bao giờ ngã đau, hóa ra còn có phương kia đợi anh.

Hai hôm sau, Du Dực về thì anh đã không còn trong nhà nữa, làm cô dọc đường luôn lo lắng xem nên đối mặt với anh thế nào, cuối cùng người ta lại không có nhà, cảm giác mất mát thay thế bất an.

Trước đó cố gắng làm việc để đổi lấy hai ngày nghỉ, hiện giờ lại biến thành một buổi cuối tuần ăn không ngồi rồi.

Hai ngày nay, cô đã ngồi trong khách sạn suy nghĩ rất nhiều, cũng từng tính đến việc chia tay. Xóa sạch dấu vết của một người rất đơn giản, đóng gói đồ đạc của anh rồi gửi đi, xóa toàn bộ WeChat và số điện thoại, đảm bảo anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Nhưng cô thực sự không muốn chia tay anh, khi nhìn thấy một quán cà phê trên đường trở về, cô sẽ nghĩ đến món bánh quế mà anh yêu thích. Bạn xem, làm sao có thể xóa bỏ được ký ức của con người đây?

“Cộc cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa theo tiết tấu vang lên.

“Ai thế?” Cô đoán chắc 50% là anh.

Không có ai trả lời, trong đầu cô chợt xuất hiện nhiều suy nghĩ xấu, chẳng lẽ có quỷ.

Dưới khe cửa bỗng có một tờ giấy trắng nhét qua, cô rút ra đọc, trên đó viết “Anh đây”. Cô thực sự bị anh chọc cười, lúc này lại có một tờ giấy được đưa qua “Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không quấy rầy em, anh chỉ muốn hỏi xem mình có thể đứng ngoài cửa với em được không?”

Cô mở cửa ra, trông thấy anh đang đứng cầm một xấp giấy A4 ngoài cửa, cúi đầu cặm cụi viết gì đó. Có lẽ anh không ngờ cô sẽ mở cửa nên mặt dại ra.

“Anh vào đi.”


Anh ngoan ngoãn bám theo cô vào cửa.

Du Dực vào bếp đun nước, đến khi ra ngoài lại thấy anh vẫn đang đứng bên hiên cửa: “Anh đứng đó làm gì?”

Vì thế anh lại nhanh chóng thay dép đứng bên sô pha.

“Này, anh bị câm hả? Vì sao không nói chuyện với.”

Anh lấy điện thoại ra gõ chữ vào khung thoại: Lần trước em bảo không muốn anh nói chuyện với em mà.

Cô cạn lời trừng anh một cái.

“Anh xin lỗi.” Anh giống như cô vợ nhỏ uất ức, còn cô là bà mẹ chồng độc ác.

“Còn gì nữa?”

“Đừng chia tay anh.” Anh khẩn trương quan sát nét mặt cô.

“Haiz.” Nghe thấy tiếng thở dài, tim anh bắt đầu rơi xuống đáy vực.

“Vậy lần sau anh còn dám cả ngày không nhắn tin cho em không?” Lại bắt đầu đi lên.

“Không đâu, trừ phi anh làm mất điện thoại.” Luôn phải suy tính đến trường hợp ngoài ý muốn.

“Ừm, anh ăn cơm chưa?”

“Anh chưa.” Sao anh ăn nổi? Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước trường hợp xấu nhất, nếu cô thật sự muốn chia tay thì anh chỉ có thể khóc, làm loạn, thắt cổ thôi.

“Trong nhà không còn đồ ăn đâu, anh ăn được cơm rượu không?”

“Được được được.” Anh bám theo cô vào phòng bếp như một chú chim cánh cụt.

“Anh theo em vào đây làm gì? Phòng bếp chật chội chết đi được, em làm xong nhanh thôi.”

“Anh cảm thấy anh bị mắc chứng rối loạn lo âu rồi.” Rời khỏi cô quá 24 tiếng sẽ héo hon.

“Vậy anh dùng đèn thu nhỏ làm em nhỏ lại rồi bỏ vào túi đi.”

“Đợi anh lấy cánh cửa thần kỳ đến thế kỷ 22 để lấy đèn thu nhỏ nhé.”

Có lẽ Mạnh Ngọc thực sự là món quà đến từ thế kỷ 22 tặng cho cô.

Buổi tối trước khi đi ngủ, anh lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Anh muốn nói gì thì nói đi.” Cô buông điện thoại xuống nhìn anh.

“Anh đọc được bản ghi chú của em.” Anh lí nhí thẳng thắn.

“Mạnh Ngọc.” Cô gọi tên anh rồi không nói thêm gì nữa.

Giống như cảm mạo rồi phát sốt, trầm cảm cũng là một loại bệnh. Cô sẽ đau đầu, buồn nôn, cũng sẽ căng thẳng, bất an. Chẳng qua, mọi người nhắc tới bệnh trầm cảm đều cho là người không bình thường, là kẻ điên sẽ nhảy lầu tự tử bất cứ lúc nào. Cho dù xã hội đã bắt đầu bao dung với người mắc bệnh trầm cảm nhưng vẫn tồn tại rất nhiều thành kiến.

“Anh biết, anh biết.” Anh vươn hai tay ôm lấy cô. Áo ngủ của anh được giặt cách đây mấy hôm, ngửi vào vừa sạch sẽ lại thoải mái giống như con người anh vậy.

Du Dực kể cho anh tất cả những chuyện đã xảy ra với mình trước đây, bao gồm rất nhiều cảm xúc mà chữ viết không thể biểu đạt được. Khi kể đến việc cô từng tự hành hạ mình thì chợt phát hiện người ôm cô đang rơi nước mắt.

“Sao anh lại khóc.” vinh

Cô vừa hỏi anh vừa cười, không phải cười vì thấy buồn cười mà vì tâm trạng quá phức tạp, không biết nên tỏ thái độ ra sao.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy cảnh một người đàn ông cao hơn 1m8 gục trên người bạn và khóc như một đứa trẻ chưa? Lúc này cô đã được nhìn thấy, bờ vai cô ướt đẫm nước mắt của anh, cô còn phải vỗ về lưng anh để xoa dịu.

Rõ ràng người nên khóc phải là cô mới đúng, tại sao lại thành cô an ủi anh vậy?

“Bây giờ em ổn rồi, thật đấy, anh xem em không phải uống thuốc nữa rồi.”

Đôi mắt anh khóc đến đỏ hoe như một con thỏ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cặp đùi mịn màng của cô. Nghĩ đến chuyện nơi đây từng bị cô dùng dao rạch vào mà anh có cảm giác như con dao đó cũng đang đâm vào tim anh, khó có thể lành lại như trước.
 
Chương 21: Quý cô mèo (hơi H)


Sau cuộc đối thoại móc tim móc phổi dài hơn bốn mươi phút, cô còn mệt hơn cả đi dạy một ngày, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên có người lay tỉnh.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Câu chửi thề đã đến bên môi, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.

“Ừm, anh mau ngủ đi.”

Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi vào giấc mộng, chợt cảm giác ngón tay được đeo một thứ kim loại lạnh lẽo. Tuy rằng cô thật sự rất muốn mở to mắt, nhưng mà ——

Cô đã bị cơn buồn ngủ đánh bại.

Đến khi tỉnh lại, cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, song mở mười ngón tay ra lại không thấy có gì, thế mà cô cứ tưởng Mạnh Ngọc nhân lúc cô ngủ đã đeo nhẫn cho cô.

Trong lúc đánh răng cô tự ngẫm nếu điều đó là thật thì cô sẽ vui hay buồn đây? Trên thực tế, cô phản đối hôn nhân bởi kinh nghiệm của bản thân khiến cô muốn trốn tránh hôn nhân.

Tuy nhiên, nếu người ấy là Mạnh Ngọc thì cô lại cảm thấy anh nhất định là một người chồng tốt, cô rất mong chờ được cùng anh đi qua cuộc sống vài chục năm trong tương lai.

Do đó có lẽ cô sẽ vui chăng? Phần lớn con gái đều như thế, dẫu hiện thực có tồi tệ đến đâu, bản thân có tỉnh táo đến đâu thì vẫn tin hoàng tử và công chúa cưới nhau chính là cái kết cổ tích hạnh phúc.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em nghĩ xem nên tổ chức sinh nhật thế nào.” Cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, phía sau chợt có thân thể ấm áp dán chặt.

Chắc chắn không thể đến khách sạn kia nữa, còn đến một số nhà hàng nổi tiếng trên mạng thì cô lại không hứng thú.

“Thế em đã nghĩ được chưa?” Anh cầm điện thoại vừa trả lời tin nhắn công việc vừa hỏi.

“Em nghĩ ra rồi.” Cô phấn chấn lắc lắc cánh tay anh: “Mạnh Ngọc, chúng mình đi ngắm biển đi.”

Song, hóa ra đi ngắm biển vào mùa đông lại là một quyết định vô cùng sai lầm.

Họ lái xe từ thành phố gần hai tiếng mới đến gần một vịnh biển. Đó là một bờ biển hoang sơ chưa phát triển với một vài chiếc thuyền đánh cá đang đậu. Trời không nắng ráo, nước biển xanh xám, có thể nhìn thấy rác nhựa và lưới đánh cá bỏ đi trên bãi biển đen thẫm.

Giây đầu tiên vừa bước xuống xe, cô đã bị gió thổi ngược trở lại..

Điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ, đáng ra lúc này hai người nên ôm nhau ngồi trên bãi biển đợi mặt trời lặn mới đúng.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Mạnh Ngọc hỏi cô có muốn nghe nhạc không.


Anh mở đài trong xe lên phát bài《Honey Take My Hand》, giọng nam nhẹ nhàng lãng mạn khiến tâm trạng của cô cũng khá lên đôi chút.

“Anh có biết lúc này thích hợp làm gì không?”

“Uống cà phê? Em không thể uống cà phê, để anh mua cho em cốc sữa nóng nhé.” Anh tháo đai an toàn, toan xuống xe.

“Không phải, anh không cảm thấy lúc này rất thích hợp làm tình ư?”

“?” Anh hoảng sợ nhìn cô.

“Trên xe anh có áo mưa không?” Cô vừa hỏi vừa lục túi xách.

Trong khi anh còn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa việc ngắm biển và làm tình thì chợt nghe thấy cô thốt lên một tiếng: “Tìm được rồi!”

“Em đang nghiêm túc đấy à?”

“Đương nhiên, anh mau ra ghế sau đi.” Cô cởi áo len lông cừu màu trắng của mình ra.

“Nhỡ đâu có người thì sao?”


“Anh bảo ở đây có người á?” Cô ra hiệu cho anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, đừng nói là người mà ngay cả động vật còn chẳng có, nơi đây chỉ có gió và biển.

“Thế thì cũng…” Không ổn lắm đâu.

Nhưng cô đã cởi gần hết, chỉ còn lại quần tất và bộ đồ lót ren. Bảo là đồ lót chứ thực ra cũng chẳng che được gì, áo lót ôm lấy hai bầu ngực mềm mại, dây đeo hình chữ thập kéo dài đến rốn, dưới đó là ren đen và làn da trắng như tuyết đối lập kích thích thị giác mạnh mẽ.

“Anh không muốn ư?” Cô mèo đen nhỏ hỏi, và thế là anh chỉ mất hai giây để đổi sang ghế sau.

Ghế sau của xe SUV khá rộng rãi, cô có thể quỳ trên ghế cởi áo sơmi giúp anh, nửa người trên hơi gầy nhưng rắn chắc lộ ra. Da anh rất trắng, đầu ti màu hồng phấn, cô bắt chước anh mút lấy nó, đầu lưỡi ướt mềm chạm vào đầu ti lành lạnh nháy mắt làm anh nổi da gà.

Dáng vẻ cô ngậm lấy đầu ti anh, ngầng đầu nhìn anh rất giống một con nai nhỏ có đôi mắt ngây thơ rơi vào tay thợ săn, bàn tay vuốt ve cổ cô như thể phát súng nắm giữ tính mạng cô.

“Anh phải cởi cái này thế nào?” Anh không sờ được khóa áo sau lưng cô, bầu ngực đầy đặn bị áo lót ren ôm chặt đến tràn ra hai bên áo lót.

“Thế này.” Cô cởi dây đeo hình chữ thập giống như đang mở một món quà, nơi tròn trịa mất đi sự trói buộc nảy ra như pudding, anh kìm lòng không đậu ngậm lấy núm vú anh đào, hút lấy chùn chụt.

“Ưm…” Anh mút rất mạnh làm cô bắt đầu sinh ra cảm giác như đang bị bú sữa, đương nhiên đối phương là một người đàn ông trưởng thành về cả mặt thể xác lẫn tinh thần.

Đầu mũi cọ qua cọ lại trên bầu ngực mềm mại, bàn tay vuốt ve núm vú, thoạt trông như đang thưởng thức mỹ vị trần gian.

Tay cô theo cơ bụng lần xuống, cởi thắt lưng để giải phóng cho dương v*t đã sớm đứng thẳng. Cô nhớ lại tiết tấu trước đây tuốt mấy cái giúp anh, sau lại sờ xuống tinh hoàn căng tròn, bên dưới dương v*t cứng nóng như bàn là lại cất chứa một thứ mềm mại yếu ớt đến thế. Cô thong thả lại cẩn thận xoa nắn hai quả trứng nhỏ. hang

Cô khẽ đẩy anh ra, người còn đang mút mát ngực cô bị bắt phải tách rời, phát ra một tiếng “Chụt”.

“Anh nằm xuống đi.”

“Em làm gì thế?” Anh nửa tin nửa ngờ nằm xuống phía sau.

“Em muốn chơi bằng miệng.”

Anh nhanh chóng ngồi dậy: “Không được.”

“Vì sao?” Cô đã cong mông nằm sấp xuống.

“Không được, anh sẽ không kiềm chế được đâu.”

“Thử chút đi mà, xin anh đấy.”

Mạnh Ngọc luôn không thể phản kháng trước mặt cô. Chỉ cần cô mèo con nũng nịu là anh lại dễ dàng bộc lộ điểm yếu của mình, nhanh chóng thỏa hiệp.
 
Chương 22: Mặt trời lặn (H)


Cô cúi đầu ngậm lấy quy đầu, mùi vị tanh mặn tràn ngập khoang miệng, cơ đùi dưới lòng bàn tay gồng cứng.

Khoái cảm mãnh liệt từ thân dưới xông thẳng lên não. Khác với cuộc yêu bình thường, khẩu giao là sự kích thích hưng phấn về cả tâm sinh lý, anh nỗ lực kiềm chế cảm giác muốn rên rỉ thành tiếng.

Đầu lưỡi liếm qua lỗ sáo, quấn quanh đầu khấc. Sau khi nghịch đủ thì cô nắm lấy dương v*t bắt đầu liếm xuống cán, thực sự rất giống ăn kẹo mút, chẳng qua không ngọt được như kẹo mút thôi.

Cô trông thấy bộ dáng nhẫn nhịn vất vả của anh, trên trán đổ đầy mồ hôi bèn ngoan ngoãn vào thẳng chủ đề.

Há miệng ngậm lấy dương v*t sưng to, chỉ vào được một nửa là cô đã cảm thấy cắm đầy cổ họng, phần còn lại đành dùng tay bao lấy tuốt giúp anh.

Cô lại rút dương v*t ra khỏi miệng, do nó quá thô nên bất cẩn để nước bọt chảy ra theo dương v*t. Đến khi chỉ còn lại quy đầu thì cô mút mạnh một cái, mút đến mức hai bên má lõm xuống.

“Ưm… A…” Rốt cuộc anh không nhịn được nữa mà rên lên thành tiếng, cảm giác hồn phách sắp bị cô hút ra.

Lần đầu tiên thực hành, răng của cô không tránh khỏi cọ đến nơi yếu ớt nào đó, đổi lại là tiếng thở dốc đau đớn và sảng khoái của anh. Rốt cuộc cô cũng biết tại sao đàn ông lại thích nghe phụ nữ gọi giường, mới chỉ nghe tiếng rên vì sung sướng của anh mà bên dưới đã tiết dịch thấm ướt quần lót, tràn ra như một cơn lũ.

Cô lần xuống liếm láp tinh hoàn, xúc cảm nơi đó mềm mại như nhung, mùi vị còn đậm hơn so với dương v*t. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cánh tay đang chống xuống ghế của anh nổi đầy gân xanh.

Đầu lưỡi trở lại quy đầu, cọ qua cọ lại lỗ sáo, hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo khe mũ, cái tay còn lại nâng tinh hoàn lên xoa nắn.

“Ưm… Ư… Hút một cái.”

Nghe anh nói vậy, cô ra sức mút quy đầu, cơ bụng luôn gồng cứng bắt đầu run rẩy.

Anh đột nhiên ôm lấy đầu cô, hông dướn thẳng cắm vào khoang miệng. Không hề cho cô thời gian thích nghi, cái mông bị kích thích lao tới mấy chúc cái, dương v*t run lên, chưa kịp rút ra đã bắn một luồng tinh dịch tanh nồng vào miệng cô.

Vừa bị giữ chặt đầu, dương v*t lại cắm thẳng vào cổ họng khiến cô khó thở, sặc nuốt không ít tinh dịch vào bụng rồi ho đến đỏ cả mặt.

Anh nhanh chóng rút dương v*t đã bắn ra, vỗ về lưng cô, để cô nhổ tinh dịch vào giấy vệ sinh.

Nghỉ ngơi vài phút, Du Dực mới có thể nói chuyện.

“Sao anh lại bắn vào miệng em.” Sau cơn ho, giọng cô tựa như kẹo bông tan chảy dưới ánh mặt trời, ngọt ngào mềm mại khiến xương cụt anh như muốn nhũn ra.

“Lần sau anh sẽ chú ý, mới rồi không kiểm soát nổi.”

Hừ, đúng là đàn ông, trước đó còn làm bộ không muốn, bây giờ lại bảo có lần sau.

Cô ngồi xuống đùi anh, quần lót ướt nhẹp không ngăn được chất lỏng trào ra, dịch thể dính nhớp chảy xuống quần anh, phần vải nơi đó thẫm màu hơn xung quanh rất nhiều.

Mạnh Ngọc cởi quần lót giúp cô, quần lót cởi ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Cưng à, sao em ướt quá vậy, khó chịu lắm đúng không.”

“Đúng rồi.” Cô banh chân ra, hang cốc cọ xuống vải quần thô cứng, nom rất giống cô mèo hoang động dục: “Anh cứng chưa?”

Anh không nói gì, trong lúc cô trò chuyện đã cắm thẳng dương v*t cương cứng vào hang cốc chật chội ướt nhẹp, ở tư thế nữ trên nam dưới này dương v*t sẽ cắm được vào nơi sâu nhất.

“Ưm…”


Không cần anh chỉ, cô đã tự nắm lấy dương v*t rồi nâng mông đong đưa, hai quả đào sữa trước ngực cũng nảy lên nảy xuống, anh nắm một bên xoa bóp mạnh mẽ.

Cử động chưa được mấy cái cô đã cạn sức, nơi giao hợp chảy ra dịch thể động tình thấm ướt lông tơ. Anh ôm mông cô, để hai chân cô mở rộng rồi đâm thật mạnh lên trước.

“A… Quá sâu… Ưm… Đừng vào nữa…”

Đâm tới nơi mềm mại sâu nhất, cô bất giác mút lấy dương v*t của anh, anh gắng sức rút ra rồi lại lao thẳng vào trong.

“Ưm… Đừng mà… Anh nhanh lên…”

Anh vào chậm ra cũng chậm, sau khi trêu đủ mới ôm lấy người thương nhanh chóng thọc vào rút ra.

Cô được anh yêu đến không nói nổi thanh lời, chỉ biết nũng nịu rên rỉ: “Ưm… Ư…”

Đỉnh triều tới vừa nhanh vừa dồn dập, cô kẹp chặt hông anh tiết ra một vũng dịch lỏng, bộ ngực mềm mại dán cánh tay trần trụi của anh, há miệng thở dốc từng hồi.

Cô bị anh đặt xuống ghế, banh rộng đùi, dương v*t còn chưa trút ra lại cắm thẳng vào hang cốc một lân nữa. Sau khi lên đỉnh, bên trong vừa trơn ướt lại chật hẹp, anh giữ tiết tấu làm hai người đều thoải mái chứ không nóng bỏng mãnh liệt như trước nữa.

Tiếng cắm vào hang cốc vang lên phành phạch, trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng thở dóc nặng nề vô cùng vang dội.

“Anh nhanh lên đi, em lạnh quá.” Một chân cô gác lên hông anh, một chân đá vào cẳng chân anh.

Không biết xe đã tắt máy từ bao giờ, khí nóng điều hòa phả ra đã tan đi gần hết, cả người cô chỉ còn đúng quần tất nên dù bên dưới có nóng bỏng như lửa thì cũng khó chống được cái lạnh.

“Em kẹp chặt chút.” Anh thực sự là một người bạn trai tốt nhất thế giới. Vòa lúc này còn dịu dàng dạy bạn gái nên làm thế nào để mình nhanh bắn ra.

Sau khi kết thúc cuộc yêu, Mạnh Ngọc lấy quần áo trên ghế trước mặc vào giúp cô, kiên nhẫn cài nút.

“Mạnh Ngọc, mặt trời lặn kìa.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt chiếu xuống khuôn mặt cô trông tựa như thiên thần tinh khiết trong nhà thờ, anh nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô.

Mặt trời chìm sâu xuống đáy biển.
 
Chương 23: Kết truyện


Vào sinh nhật 26 tuổi, cô và người yêu cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên bờ biển.

Sau đó ——

Bất hạnh bị cảm.

Đã nhiều năm cô không mắc bệnh nặng đến vậy. Ngày đầu tiên mới chỉ cảm nhẹ, hôm sau đã sốt tới 39 độ, ý thức của cô mơ mơ màng màng, chỉ biết Mạnh Ngọc đưa cô đến bệnh viện truyền nước. Đến khi tỉnh lại thì vẫn sốt nhẹ, ba ngày chỉ uống được mấy ngụm cháo trắng, còn lại chẳng ăn được gì.

Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là bước lên cân, cô gầy đi hai cân.

“Xin anh đấy, em muốn gầy thêm hai cân rưỡi nữa cơ.” Cô nắm lấy tay Mạnh Ngọc xin xỏ.

“Em đừng hòng.” Mặt cô đã gầy đến không còn thịt, anh đang đau lòng gần chết đây.

Dưới sự chăm sóc như đang nuôi heo của quý ngài Mạnh, cô không những không gầy đi mà còn lấy lại được hai cân bị tụt trước kia.

Đến lúc khỏi hẳn, cô đệ đơn từ chức lên lãnh đạo, ngay trưa hôm đó đã thoải mái ôm đồ rời đi.

Sự tự tin của cô đến từ đâu? Đương nhiên không phải là đàn ông mà cô đã có một công việc mới.

Khả năng phát triển của tạp chí ẩm thực điện tử rất khả quan, biên tập hỏi cô có muồn ký hợp đồng tác giả, nắm chắc thời cơ nộp bản thảo để tăng lương không.

Cô hoàn toàn đồng ý, ai lại từ chối một công việc đơn giản vui vẻ lại kiếm được tiền chứ?

Tài khoản của cô cũng đang hoạt động rất tốt, lượng chia sẻ và phản hồi mấy video gần đây tương đối tích cực, fan cũng tăng lên trăm nghìn người. Gần đây, cô bắt đầu nhận thêm đơn bên ngoài, phải nói trong thời đại công nghệ số hiện nay thì kiếm tiền rất nhanh, thù lao cho một sản phẩm của đơn ngoài đã bằng tiền lương mấy tháng của công việc trước đây.

Công việc của cô coi như đi vào quỹ đạo.

Sau lúc từ chức không lâu, cô cũng sắp đến hạn trả tiền thuê nhà, Mạnh Ngọc tháy thế bèn dọn thẳng đồ đạc của cô tới nhà anh.

Đêm Noel, hai người họ không ra ngoài chơi mà Du Dực nấu vài món ngon tại nhà.

No cơm ấm cật, dâm dật mọi nơi, không phải, thật ra là hai người họ vừa uống mấy ly rượu vang.

Co rất dễ say, hiện giờ mặt đã đỏ bừng như tôm lột bị luộc chín.

“Đừng đâm vào chỗ đó… Ưm… Đau em…”

“Chỗ đó là chỗ nào? Chỗ này ư? Hay là đây?”

Cô mèo nhỏ say khướt dưới thân bị cắm đến khép mắt rên rỉ.

Men say và tình dục hòa quyện với nhau kích thích hai người làm đến tận nửa đêm, bụng dưới của cô đã bị chọc đến tê rần. Lần cuối cùng làm trong phòng tắm, cô bị anh đè trên tường đá cẩm thạch rồi đưa lên đỉnh.

Tắm do anh giúp, người cũng do anh ôm lên giường.

Du Dực ôm lấy cánh tay anh và hỏi: “Năm sau anh có thời gian rảnh không?”

“Khi nào hả em?” Anh cũng nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Tầm sau Tết Âm Lịch ấy ạ.”


“Sao vậy? Em định tạo bất ngờ gì với anh ư?”

“Chẳng thú vị gì cả, chưa gì đã bị anh đoán ra.”

“Là gì thế? Em mau nói đi.”

“Chuyện đi Hokkaido đó, em đã đặt vé máy bay rồi.”

“Thật hả?” Anh bắt đầu cười ngây ngô.

“Thật ạ.”

Phải mất rất nhiều thời gian cô mới hiểu được tình yêu là trao tặng lẫn nhau. Cô cho đi ít ỏi thì đương nhiên sẽ thu hoạch cằn cỗi, hiện giờ cô cũng muốn bắt đầu học cách yêu một người. Thật may làm sao, cô còn đủ thời gian để học được cách yêu anh.

Tết Nguyên Đán, cô theo Mạnh Ngọc về nhà gặp người lớn. Buổi tối hôm trước, cô phải lục tung tủ quần áo để tìm đồ phối hợp.

“Anh thấy bộ này đẹp hay bộ trước đẹp hơn?”

Mạnh Ngọc đang vui vẻ chơi Tú Lơ Khơ, căn bản không thể nhìn ra váy trên ngươi cô với bộ trước có gì khác nhau.

“Cái này đi, vàng nhạt, may mắn.”

Cô biết anh đang nói lung tung, tức giận ném gối sang.

7 giờ sáng hôm sau đã dậy trang điểm, đến 10 giờ thì ra cửa, trước đó cô còn xịt ít nước hoa đã lâu không mở, chẳng biết có bị quá thời hạn hay không.


“Em gặp bố mẹ anh mà trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì? Anh còn chưa được nhận đãi ngộ đó đâu.” Anh vẫn thích cô không trang điểm hơn. Ban nãy trước khi đi, cô còn chẳng cho anh hôn, bảo rằng hôn sẽ làm nhòe son môi, cũng không được hôn vào mặt kẻo lau mất phấn má.

“Này, anh đừng nói nữa được không? Em đang căng thẳng lắm, liệu bố mẹ không thích em thì sao nhỉ? Nhỡ đâu họ không đồng ý cho chúng mình bên nhau thì phải làm thế nào đây?”

“Vậy thì anh cắt đứt quan hệ với họ rồi bỏ trốn với em.”

Du Dực trừng anh một cái.

“Không đâu, bố mẹ anh tốt lắm, hơn nữa em yêu của anh vừa xinh đẹp lại thông minh, sao mọi người không thích em cho được?”

Bố của Mạnh Ngọc là giáo sư khoa vật liệu của đại học C, mẹ anh là giáo sư khoa âm nhạc, có thể nói gia đình anh là phần tử trí thức. Cô đâu tốt đẹp được như lời anh nói, nếu là thật thì cô đã không căng thẳng như vậy.

Thực tế cho thấy điều cô lo lắng là thừa, mẹ Mạnh Ngọc thực sự như bản sao của mẹ Giang Trực Thụ vậy, bà nhiệt tình đến mức xuýt đổi phòng của Mạnh Ngọc thành phòng của cô. Còn Mạnh Ngọc thì khá giống bố anh, bộ dáng giống tính cách lại càng giống.

Cả nhà ba người Mạnh Ngọc đều không biết nấy cơm, hôm nay dì giúp việc cũng nghỉ nên nhiệm vụ nấu đành phải dành cho cô.

Bố mẹ anh còn luôn miệng ngại ngùng, sao có thể để khách nấu cơm được.

Sau khi nếm xong miếng thịt bò hầm đầu tiên.

“Tiểu Du, sau này bác có thể thường xuyên ăn cơm con nấu được không?”

“Không được.” Mạnh Ngọc dứt khoát từ chối mẹ của mình.

Con trai bà thật là đáng ghét, bà muốn hỏi xem Tiểu Du có thể làm con gái mình được không, bà sẽ lập tức tới Cục Công An dời hộ khẩu của con trai đi.

Trước khi đi, mẹ Mạnh Ngọc vẫn ráng hỏi: “Tiểu Du, con có nấu được gà nướng hạt dẻ không?”

Du Dực đành phải hẹn bà hai ngày nữa mang theo bánh tart trái cây tới mới thoát thân được khỏi nhà anh.

“Mẹ anh giống trẻ con thật.”

“Bà ấy luôn như vậy, chủ yếu bị bố anh chiều chuộng quá.”

Cô biết người có tính cách đơn giản nhất định được nâng niu chiều chuộng từ bé, chưa từng chịu thương, chịu khổ. Chứ nếu là người chân chính va vấp ngoài xã hội sẽ không thể đơn giản đến thế.

“Tuyệt thật, hy vọng kiếp sau em cũng có thể như vậy.”

“Thế thì kiếp này khi qua cầu Nại Hà em hãy đợi anh nhé, kiếp sau anh cũng muốn ở bên em.”

Anh nói, đột nhiên lấy một chiếc nhẫn trong túi ra.

“Thật ra anh đã mua nó từ rất lâu, từ khi du học trông thấy chiếc nhẫn này trong tủ kính anh đã mua nó rồi. Lúc ấy anh nghĩ có lẽ nó sẽ mãi mãi không được trao đi. Ngày ở bệnh viện em hỏi anh còn thích em không, anh rất muốn đáp rằng em không biết anh thích em đến nhường nào đâu, thích đến nỗi anh bằng lòng từ bỏ tất cả để được gặp em một lần. Hôm nay, cuối cùng anh cũng có cơ hội trao nó cho em, Du Dực, em bằng lòng không?”

Sao trên trời rất sáng rất sáng, bóng bọn họ dưới ánh đèn đường đổ dài, thật dài.

Bạn đã từng nghe chuyện Tư Mã Quang đập vỡ chum chưa? Mạnh Ngọc chính là người đã đập vỡ chum của tôi rồi cứu tôi ra đấy.

Kể từ giây phút anh ấy nắm chặt tay tôi kia, tôi đã trả lời: Em bằng lòng.

Hoàn chính văn
 
Chương 24: Ngoại truyện: Một bức thư tình


Bạn Du Dực:

Chào cậu, hãy thứ lỗi nếu đây là một bức thư quá đường đột.

Mình là Mạnh Ngọc, Mạnh trong Mạnh Tử, Ngọc trong vàng ngọc. Đây là lời giới thiệu của mình trong lần gặp đầu tiên của chúng ta. Khi đó, mình đứng trên bục giảng, còn cậu ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ, không nghe mình giới thiệu mà ngẩn người nhìn ra ngoài.

Lúc ấy, mình cảm thấy cậu giống như một con cá vậy. Cho mình xin lỗi cậu trước, bởi vì nhắc tới cá người ta thường hình dung là một loài động vật không thông minh cũng chẳng đáng yêu, nhưng nó lại rất tự do, không sợ ánh nhìn của người khác. Đương khi cậu đi lên bục giảng, viết tên vào bảng đen, mình càng thêm tin điều này.

Kể từ giây phút đó, không biết vì sao mình luôn chờ đợi có thể lại gần cậu hơn một chút. Lúc đổi chỗ đến tổ 2 là việc mình chờ mong nhất, bởi vì đó là lúc mình cách cậu gần nhất; cố ý đổi thời gian trực nhật với bạn khác là vì muốn chờ cậu ra viết bảng tin; giả vờ đi WC để ngang qua phòng tập luyện rồi thể trông thấy cậu ngồi trong góc phòng học lời kịch…… Rất nhiều rất nhiều việc mà mỗi khi nhớ lại mình đều cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch và buồn cười, hãy thứ lỗi cho một đứa vụng về như mình.

Cậu khi buồn rầu làm đề toán, cậu khi chậm rãi đi đường, cậu khi một mình ăn bữa sáng… Tất cả hình ảnh cậu xuất hiện, mình đều có thể nhớ lại bộ dáng cậu lúc đó mà lại quên mất người và phong cảnh xung quanh. Nếu đây là thích, vậy thì nhất định mình đã thích cậu từ rất lâu.

Bên trên linh tinh dài dòng quá, thật ra mình chỉ muốn nói với cậu rằng: Trong lòng mình, cậu còn tốt đẹp hơn cả thứ tốt nhất thế gian.

Toàn văn hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top