Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ấn Ký Quỷ Hậu

Ấn Ký Quỷ Hậu
Tác giả: Đặng Dã Quỳ
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Đặng Dã Quỳ

Thể loại: Ngôn tình ma, Sủng trước ngược sau

Trích đoạn:

Người phụ nữ tay bế một đứa trẻ, nói với người con trai trước mặt: "Đứa bé này sẽ cứu ngươi vào một ngày nào đó, hãy đảm bảo an toàn cho nó". Người đàn ông có đôi mắt phượng dài, người ta nhìn vào mà run sợ. Sắc đẹp của hắn không ai có thể so. Đôi mắt màu đen sâu thẳm và u ám, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng. Hắn có mái tóc đỏ hung, điểm đặc biệt của hắn là khi hắn tức giận, đôi mắt sẽ chuyển màu giống màu tóc của hắn. Khi hắn chiến đấu, sẽ hiện nguyên hình là một con quỷ khát máu, tàn bạo.

Hắn đưa tay nhận lấy đứa bé, người đàn bà đó đã biến đi đâu mất. Hắn lại nhìn xuống đứa bé đang ngủ trong lòng mình. Ha! Đứa bé này sao có thể cứu hắn chứ? Hắn cười khinh và ngay sau đó liền đưa đứa bé xuống trần gian để đầu thai...
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


_ Nơi địa ngục_

Người phụ nữ tay bế một đứa trẻ, nói với người con trai trước mặt: "Đứa bé này sẽ cứu ngươi vào một ngày nào đó, hãy đảm bảo an toàn cho nó" . Người đàn ông có đôi mắt phượng dài, người ta nhìn vào mà run sợ. Sắc đẹp của hắn không ai có thể so. Đôi mắt màu đen sâu thẳm và u ám, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng. Hắn có mái tóc đỏ hung, điểm đặc biệt của hắn là khi hắn tức giận, đôi mắt sẽ chuyển màu giống màu tóc của hắn. Khi hắn chiến đấu, sẽ hiện nguyên hình là một con quỷ khát máu, tàn bạo.

Hắn đưa tay nhận lấy đứa bé , người đàn bà đó đã biến đi đâu mất. Hắn lại nhìn xuống đứa bé đang ngủ trong lòng mình. Ha! Đứa bé này sao có thể cứu hắn chứ? Hắn cười khinh và ngay sau đó liền đưa đứa bé xuống trần gian để đầu thai.

_________________________

-18 năm sau-

"Phụt! " mất điện, những nhà xung quanh cũng mất điện. Bóng tối là lúc ma quỷ hoạt động. Bây giờ là 11h59' , còn một chút nữa là tới 0h mà vẫn không tìm được em trai. Có khi nào thằng bé đã bị quỷ bắt đi hay không? Cả nhà cô đều lo sợ, đi tìm cậu nhóc khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy.

Cô đi vào từng phòng trong nhà để tìm cậu, còn người lớn tìm ở bên ngoài. Nhưng cô đâu biết rằng, trong nhà này còn có một người nữa. Đó là ông nội cô. Cô vẫn không để tâm mà vào từng phòng để tìm em trai. Cô vào căn phòng tiếp theo, cô nhìn thấy không phải là em trai cô mà là ông nội.

Có một lần, cô có thấy lão ta cưỡng bức một chị người hầu, chị ấy quá uất ức nên đã bỏ việc. Lần khác, cô đi chơi và người lớn ở nhà chỉ có ông ta, cô vào phòng mà không gõ cửa, cảnh tượng cô chứng kiến là lão ta đang ở truồng nhưng bên trong không có ai, chỉ có con chó cái của gia đình.

Mùa hè năm lớp 8, lão ta tự nhiên vào phòng ngủ của cô, nằm lên giường của cô, sờ mó người cô và bóp ngực của cô. Cô lúc đó cũng biết lão muốn gì, lập tức chạy ra ngoài. Mùa hè năm lớp 9 cũng vậy, lão ta lợi dụng việc tai cô có vấn đề, vào nhỏ thuốc cho cô để tiếp cận và xâm phạm cô. Cô đã méc mẹ và bà nội, tưởng lão không dám làm gì nữa. Thế nhưng mùa đông năm đó, lão lại xông tới bóp mông cô, cô hét lên và chạy đi.

Bây giờ, cô đã 18 tuổi rồi, lão ta chắc chắc còn giữ ý đồ bất chính với cô. Và những gì xảy ra tiếp theo đã khẳng định rằng những suy nghĩ của cô là đúng. Lão ta trực ở trong căn phòng tiếp theo, nhân lúc cô vào tìm em trai thì lão sàm sỡ cô. Dưới ánh đèn pin lão ta càng trở nên kinh tởm. Lão ta xông tới, cô giật mình làm rơi đèn pin. Lão ta bóp mông cô, đưa bàn tay già nhăn nheo lên ngực cô định bóp, nhưng động tác đó ngừng lại, cô nghe thấy trước mặt có tiếng "tách! Tách! Tách!" như là từng giọt nước rơi xuống.

Lão ta ngã xuống đất từ lúc nào, cô sợ hãi mò tìm đèn pin. Khi tìm thấy được, cô bật đèn lên và soi vào mặt lão, khuôn mặt đó đã chảy máu. Máu từ mắt, từ tai, từ miệng, từ mũi của lão không ngừng chảy ra. Cho tới khi lão cạn kiệt máu và chỉ còn là cái xác khô.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tiếng hét của cô làm mọi người ở biệt thự kinh hãi, chạy đến căn phòng cô đang ở trong đó. Họ không thể tin vào mắt, lão gia đã chết. Bao nhiêu cái đèn pin soi xuống cái xác khô đó. Có người thương hại lão, có người lại vui mừng khi thấy lão chết. Lão đã tạo nghiệp quá nhiều và ức hiếp người hầu, cả cô cháu gái cũng không tha. Chết là đáng, nhưng ... thế này quá dã man rồi.

Hôm sau, cả nhà cô mời thầy về giải hạn, thầy nói rằng căn nhà này đã bị ám, chỉ còn cách là mang một cô gái đi hiến tế cho quỷ vương mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Hiến tế một cô gái? Nghe đến đây, những người hầu nữ sợ chết khiếp. "Con đi!" - giọng nói của cô cắt đứt nỗi sợ của họ. Em trai cô sống chết chưa rõ, cô phải đi.

" Phiên Linh! Con điên sao? Em trai con chắc chắn chỉ đi đâu đó chơi thôi, nó sẽ về. Com đừng có nghĩ quẩn! Để người hầu trong nhà đi là được rồi!" - mẹ của cô lên tiếng khuyên cô, dù rằng không thể cản cô lại.

"Mẹ à! Con biết là mẹ lo cho con. Nhưng nếu Khiêm nó đi chơi thì nó cũng biết đường về nhà chứ! Đằng này, nó mất tích từ lúc tan học. Có phải vô lý quá không?"

"Nhưng con có thể để người khác đi thay con mà! Nội không muốn gia đình này mất đi con đâu! Nội không muốn mất con đâu! Làm vật tế cho quỷ vương chỉ có thể là chết thôi con!" - bà nội của cô lên tiếng. Bà biết cô cố chấp. Nhưng bà chỉ có đứa cháu gái này, từ nhỏ đã được bà chăm sóc, đương nhiên bà hiểu nó. Vậy nên bà thương nó lắm, không nỡ mất nó đâu.

"Mọi người! Con đã quyết rồi, đừng có cản con."

Cô muốn đi tìm em trai, cũng tò mò muốn biết thế giới của quỷ nó như thế nào. Không ai có thể ngăn cô. Đứa nhỏ này từ bé rất nghịch và cố chấp. Lời cô nói không thể bị lay chuyển.

Cả nhà không nỡ để con gái cưng mạo hiểm. Người mẹ gọi quản gia ra, thì thầm với bà ấy một chút, quản gia gật đầu và rời khỏi phòng. Một lúc sau bà quản gia quay lại, đưa cho mẹ cô một cái túi nhỏ. Trong cái túi đó, có một đôi khuyên tai hình tròn, họa tiết bên trong là hoa bỉ ngạn ở trong một khoảng không gian màu đen. Trong túi còn một món đồ nữa, đó là một lá bùa. Mẹ cô đeo đôi khuyên tai cho cô, đưa cho cô lá bùa

"Mẹ đã có một giấc mơ kì lạ. Có một người phụ nữ đã đưa cho mẹ một đứa trẻ và bảo mẹ phải chăm sóc nó, đã vậy còn đưa cho mẹ đôi khuyên tai này, bảo mẹ đưa cho đứa bé. Khi mẹ tỉnh dậy, mẹ không tin được vào giấc mơ này. Nhưng tháng sau, thấy các triệu chứng thì mẹ đã đi khám, bác sĩ nói là mẹ đã có mang. Đôi khi mẹ đã nghĩ, đứa bé đó chính là con. Đây là lúc mẹ giao đôi khuyên cho con. Còn lá bùa này, mẹ nghĩ nó sẽ có ích lúc cần thiết. Con gái à! Bảo trọng!"

"Mẹ! Cảm ơn người trong suốt thời gian qua đã chăm sóc cho con từng chút một. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, đảm bảo an toàn cho bản thân nha!"

__________________

Cô đi theo lời ông thầy đó nói, đến ngọn núi quỷ, sẽ có hai con tiểu quỷ chờ cô. Nhưng liệu cô có toàn mạng khi tới đó?

Hết chap 2
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Cô vào phòng thay đồ, một bộ đồ màu đen. Quần kaki, áo khoác da màu đen, áo phông đen. Bên eo có thắt 2 khẩu súng cô lấy từ cảnh sát, mỗi túi áo, túi quần đều có những món đồ phòng thân của cô. Cô đi theo lời ông thầy mà vào rừng.

Ông thầy đó nói trên đường nhiều ma quỷ, có thể xông tới ăn thịt cô bất cứ lúc nào. Cô phải vào khu rừng thần bí để tìm cái hang. Nghe thấy tiếng cú lại càng thêm kinh dị. Cô đi được một đoạn, thấy có tiếng động ở trong bụi cây. Tuy cô sợ nhưng đâu thể thắng nổi trí tò mò.

Cô hít một hơi thật sâu và đến bụi cây đó. Sau cái bụi cây đó là một bãi đất trống. Cô há hốc mồm khi thấy cảnh tượng trước mắt, một con quỷ đang róc thịt một cô gái, chừa lại bộ da. Ăn no rồi mụ ta chui vào cái xác, những vết thương trên thân xác cũng lành lại. Chỉ có bộ đồ trên thân bị tơi tả, chiếc áo bị rách một phần lớn ở bụng. Còn lại đều có thể che được những nơi cần che.

Cô bịt miệng và lùi ra sau. Nhưng chân của cô lại dẫm phải cành cây, tạo ra tiếng động. Con quỷ nghe thấy, nở nụ cười. Gương mặt xinh đẹp của cô gái đó nở nụ cười bán nguyệt rất dài, con mắt không tròng vì thế mà híp lại, tạo thành nụ cười quái dị.

Thấy nụ cười đó dừng lại ở phía mình, cô mở to mắt, chạy thục mạng. Tốc độ của cô sao có thể thắng được con quỷ đó chứ? Vừa nghĩ vừa chạy nên cô bị lệch hướng và càng ngày càng xa cái hang. Con quỷ đó bò đến rất nhanh, chưa gì mà đã ở ngay sau cô rồi. Cô quay lại coi. Ôi cái tướng bò của nó giống con nhện quá! Lại còn để nguyên bộ mặt đang cười ghê rợn đó đuổi theo cô.

Ôi trời ơi cô sắp chết rồi sao??? "Hức! Hức!" nước mắt sắp trào làm mờ mắt của cô. Khoan! Cơ thể mà con quỷ đó đang dùng chính là cơ thể con người. Gương mặt xinh đẹp của cô nở một nụ cười ranh mãnh. Cô lấy đà, đu lên cành cây để trốn.

Con quỷ bò đến gần cô lắm rồi, tưởng sẽ bắt được cô. Nhưng khi nó vồ thì lại bị hụt. Nó đứng lên, quay người tứ phía để tìm cô, cái váy cũng vì vậy mà tốc lên. Cô nhìn thấy mà cảm thán: 'Ôi má ơi! Cái qυầи ɭóŧ đâu mà lộ hết thế kia? Cái đùi nhớt nhớt thế kia là quan hệ xong thì bị con quỷ này bắt hay gì? Kệ! Càng tốt cho kế hoạch của ta!" .

Cô cười thầm, chờ lúc con quỷ cúi xuống, bò tiếp thì cô nhảy khỏi cái cây, móc trong túi áo khoác ra một cái tuýp nhỏ, đáp xuống phía sau con quỷ và đút cái tuýp vào bộ phận sinh dục của người con gái, bóp mạnh. Thứ kinh dị mà cô pha chế phụt hết vào nơi đó của nó, nó đau điếng hét lên. Cảm giác vừa xót vừa đau làm nó tê liệt toàn thân. Khi cái tuýp đã ra hơn nửa thì cô mới rút nó ra.

Cô cười nửa miệng: "Có lẽ ngươi không biết rằng, con người luôn luôn có điểm yếu, có nơi nhạy cảm. Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là nhập vào một cô gái, đã vậy còn không có mặc 'đồ bảo hộ của phụ nữ' . Chậc! Chậc! Chậc! Em đen lắm!" . Con quỷ vật lộn với cơn đau, nó đâu thể thoát ra khỏi cái xác của cô gái này vì có cái gì đó ép nó ở trong.

Định bỏ đi nhưng nhận ra là bản thân bị lạc rồi, cô đành quay lại mà nói với con quỷ cái đang vật vã dưới đất, có lẽ là nó biết đường. "Ê con quỷ cái! Nếu ngươi có thể đưa ta đến cái hang dẫn tới địa ngục, ta sẽ cho ngươi thuốc giải." con quỷ vật lộn với nỗi đau nghe vậy liền gật đầu lia lịa.

Cô lấy trong túi quần một lọ thuốc nhỏ, lấy một cái lá trong đó ra, nhai rồi đắp vào hạ thân của con quỷ. Nó đã cảm thấy bớt đau, nó quay lại và định vồ lấy cô. Biết rõ ý đồ của nó, cô đạp nó ngã ngửa, lấy cái lọ muối ở túi áo ra và xát lên hạ thân của nó. Nó kêu oai oái vì xót. "Muốn đối đầu với ta, ngươi sẽ không có kết quả tốt. Lẽ ra ta có thể kết liễu ngươi. Nhưng ta giữ cho ngươi cái mạng là để ngươi dẫn đường cho ta. Ta có thể làm ngươi đau thì cũng có thể làm ngươi chết." Con quỷ nghe vậy, sợ xanh mặt, nén đau mà đưa cô tới cái hang.

Ở cửa hang, có rất nhiều vong hồn bay qua bay lại. Chúng đều có những gương mặt quái dị. "Hãy đưa tôi thuốc giải, tôi sẽ đưa cô qua." con quỷ đó nói. "Sao ta có thể tin ngươi? Ta sẽ chỉ đưa thuốc giải khi ta xong việc. Còn bây giờ ta chỉ đưa ngươi thuốc khắc chế cơn đau." cô móc trong túi quần ra một chiếc lá nhỏ, vò nát rồi thoa lên hạ bộ của nó.

Con quỷ đứng dậy, tạo ra một con đường an toàn dẫn đến cửa hang. Cô thuận lợi bước đến hang mà không đụng phải một vong hồn hay con quỷ nào. Khoan! Con quỷ cái đó đâu rồi?

Hết chap 3
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Con quỷ đứng dậy, tạo ra một con đường an toàn dẫn đến cửa hang. Cô thuận lợi bước đến hang mà không đụng phải một vong hồn hay con quỷ nào. Nhưng con quỷ cái đâu rồi? Cô quay lại tìm nó, bỗng cái tay cô phát sáng và cất tiếng nói: "Tôi ở đây! Khỏi phải đi tìm. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Cô đã giúp tôi nên bây giờ tôi sẽ giúp lại cô. Từ bây giờ cô là chủ nhân của tôi. Đừng xem thường tôi vì tôi là quỷ cấp cao đó nhé!"

"Ha! Quỷ cấp cao không đọ nổi con người!"

"Đâu có! Là tôi sơ suất thôi! Mà cái thứ lúc nãy cô bôi vào tôi là gì thế? Vừa rát vừa đau!"

"Cũng không có gì đâu. Chỉ là một 'tác phẩm' của ta, bao gồm: ớt bột, nước mắm, chanh, tỏi, mù tạt cay nóng, điểm thêm vài hạt ớt nữa thôi."

"Hả?"

Con quỷ không có hoảng hốt mà nó đang thắc mắc những thứ đó là cái gì. Nhưng nó lại không dám hỏi. Từ cửa hang nhìn vào mà trông nó sâu hun hút. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Trông cửa hang sâu như vậy mà cô chỉ bước qua cửa hang thôi là đã đặt chân đến một thế giới khác. Một thế giới tràn đầy sự kinh dị. Tiến thêm một bước thôi, cô đã bị một con quỷ vồ lấy. Nhưng ngay sau đó con quỷ hóa thành tro và bay theo gió. Trước mặt cô lại hiện ra một bóng dáng khác. Cô tưởng lại một con quỷ khác, chân tay run sợ, mắt nhắm tịt.

"Mở mắt!" giọng nói trầm của một người đàn ông vang lên. Cô từ từ mở mắt ra. Trồi ôi!!! Soái ca kìa!!!! Mắt của cô sáng rực khi thấy người này. Nước da trắng, mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu người khác, mái tóc màu đen, bộ đồ đen bao bọc thân hình cao lớn của hắn. Không được! Không thể để thói mê trai làm mờ mắt. Cô quay ngang quay dọc, một căn phòng lớn xa hoa, những món đồ ở đây đều tinh tế và tỉ mỉ. Cô lại ngước mắt hỏi hắn: "Đây là đâu? "

"Là dinh thự của ta" người đàn ông kia đáp.

"Ngươi là... "

"Ta là Vương Hạo"

"Vương Hạo?"

"Ngươi tới đây làm gì? "

"Ta tới cứu em trai ta!"

"Và ngươi chính là vật tế của quỷ vương"

"Phải! "

"Ngươi biết có thể ngươi sẽ chết để đổi lấy em trai mình không?"

"Dĩ nhiên ta biết. Chỉ cần cứu được thằng bé, kêu ta bỏ mạng ta cũng cam lòng!" ánh mắt kiên cường của cô nhìn thẳng vào hắn. Hắn nhếch mép cười nửa miệng. Chưa bao giờ hắn thấy vật hiến tế nào quật cường như vậy. Cô gái này thật thú vị, chết sớm thì thật đáng tiếc.

"Tôi sẽ giúp cô, cô gái à!"

"Cảm ơn! Tôi là Phiên Linh. Gọi tên tốt hơn là gọi giới tính đó!"

Hắn lại cười, quay lưng bước ra khỏi phòng.

"Ê! Hiện ra cho ta!"

Con quỷ cái lúc đó mới hiện ra trước mắt cô.

"Có tôi thưa chủ nhân!"

"Ngươi tên gì? "

"Tôi không có tên!"

"Vậy... Ta gọi ngươi là Tiểu Mộc. Được rồi Tiểu Mộc, ta hỏi ngươi, người đàn ông đó là ai?"

Hết chap 4

_______________________

Muốn biết soái ca đó là ai thì chờ chap sau nha
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


"Ta hổng thích tên Tiểu Mộc này chút nào hết trơn!" - con quỷ lắc người, bộ mặt của nó thật buồn cười khi trong lốt của một người con gái.

"Hừ! Ta gọi ngươi là Mạch! Được chưa? Bây giờ mau trả lời ta: người đàn ông đó là ai?"

"Người đó là người thừa kế duy nhất của quỷ vương - thái tử Vương Hạo. Những lúc hắn mất kiểm soát thì mái tóc sẽ biến thành màu đỏ hung, màu mắt đen cũng sẽ chuyển màu với màu tóc hung đỏ đó. Hắn ta trông trầm ấm và dịu dàng vậy thôi, không ai ngoài quỷ vương và các tướng biết rằng hắn còn một mặt lãnh khốc. Cách đây 18 năm trước, hắn đã gϊếŧ một đứa bé sơ sinh, có thể thấy hắn không phải tầm thường. Nhưng mà, chủ nhân được hắn giúp thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn. Có khi sẽ sống sót mà trở về"

"Cạch!" - tiếng mở cửa vang lên, một nữ hầu đi vào. Mạch cũng trở lại tay cô. Hầu nữ vênh mặt lên với cô, khinh thường nói: "Vật tế! Đi thôi!" . Hừm... chỉ là một con hầu mà cũng vênh váo, nếu cô thoát chết chắc chắn sẽ hành ả đầu tiên.

"Đi đâu vậy hả?"

"Cô chỉ là vật tế. Hỏi nhiều vậy làm gì? Vật tế thì dĩ nhiên là phải tới chỗ của quỷ vương rồi!"

Ờ ha! Cô đang là vật tế cơ mà. Để cứu em trai cô phải nộp mạng cho quỷ vương. Cô bị đưa tới phòng lớn nhất. Nơi đây không có nhiều người nhưng lại có một luồng khí lạnh run người. Người ngồi trên ngai đó chắc là quỷ vương rồi. Ánh mắt lạnh lẽo, vô tình. Tướng mạo của thái tử và quỷ vương na ná nhau. Chỉ có thể phân biệt bởi màu tóc. Hắn cao cao tại thượng mà nhìn vật tế của mình đi vào. Còn người đàn ông lúc nãy cứu cô ngồi dưới quỷ vương 1 bậc. Ở đây quỷ vương và thái tử ra thì chỉ còn vài tướng trung thành đứng dưới cùng.

"Thưa quỷ vương! Vật tế đây ạ!"

"Được lắm! Các ngươi muốn xử lý thế nào đây?"

"MANG NÓ ĐI LÀM THỊT CHIÊU ĐÃI ANH EM!"- các tướng đồng thanh hô.

"Thưa phụ vương ! " - vị thái tử nào đó lên tiếng - "Xin hãy để nhi thần nói đã, mong suy xét!"

"Được! Mau nói!"

"Phụ vương cũng như các tướng ở đây đều thấy bộ đồ cô ta đang mặc. Nó không phải là giáp nhưng lại linh hoạt trong việc di chuyển. Còn nữa, trông cô ta như vậy, có lẽ thân thủ không tệ. Nhi thần muốn cô ta làm người thân cận, không biết ý phụ vương thế nào?"

Quỷ vương nhếch mép

"Nếu đã vậy, tại sao không kiểm tra thân thủ của cô ta nhỉ?"

Hết chap 5

__________________

Có thấy tò mò với thử thách của quỷ vương đối với cô nàng hơm?

Đến chap này liệu các bạn đã biết nam9 là ai chưa tar??? :))
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Thử thách gì vậy kìa? Cô rùng mình. Sau lệnh của hắn, đã có tầm trăm tên lính đi vào, đứng xung quanh để bảo vệ quỷ vương và thái tử. Mấy phút sau có một chiếc lồng phủ khăn đen được mang vào.

"Soạt" chiếc khăn được kéo ra, trong đó lộ ra một thứ thật kinh khủng. Một con quỷ mở to con mắt, cái mồm bị rạch sang hai bên tạo nên một nụ cười ghê rợn, hắn ta cao gầy và hung tợn, tay cầm khư khư một con dao đầy máu. Sao mà giống Jeff The Killer trong truyền thuyết quá vậy? Hay là... Đây... Đây là hắn chăng??? Cô rùng mình một cái. Sau đó có mấy người khiêng một chiếc hộp nhỏ vào, để lên một chiếc lồng khác.

"Thử thách của ta chính là: ngươi phải lấy được chiếc hộp này trước Jeff. Nếu không thì số phận của ngươi cũng giống như bao vật tế khác."

"Ngoài ra thì ta có một điều kiện nữa, nếu ta lấy được trước hắn thì ngài phải đáp ứng!"- cô lấy dũng khí lên tiếng.

"Hahaha! Trên thế giới này không thể ngờ là có kẻ dám đặt điều kiện với ta. Ta sẽ suy xét điều kiện của cô nếu cô còn sống nhé!"

"Được!"

Hắn ta vừa cười vừa phẩy tay, chiếc lồng nhốt Jeff lập tức được thả ra. Hắn phi ra ngoài nhanh như con sóc, chém vào những kẻ cản đường hắn đến với chiếc hộp. Có lẽ nếu hắn không lấy được chiếc hộp thì hắn sẽ chết chăng? Không, vì tính mạng, vì em trai của mình, cô phải sống, phải sống.

Cô lao vút đến cạnh hắn, tốc độ của cô đâu phải loại vừa chứ. Từ nhỏ tới lớn đi chọc chó cùng em trai có biết sợ đâu. Vài lần té sấp mặt, chó sắp đuổi tới nơi là tìm chỗ trốn. Tốc độ được như bây giờ là do kinh nghiệm cả.

Cô chạy đến ngang bằng hắn, Jeff đã thấy cô. Hắn nắm con dao chạy đến chỗ cô. Cô nhanh tay móc vào túi áo trong, rút ra một gói nhỏ có chứa những hạt màu đỏ li ti, xé một khoảng và ném về phía hắn. Bụi cay bay khắp chỗ hắn. Quả nhiên, hắn bị bụi bay vào mắt, mũi, miệng làm rát phần miệng rách, cay mắt và sặc hơi cay. Tốc độ của hắn giảm dần.

Jeff tức điên lên, xông tới định gϊếŧ cô. Tay cô lấy ra một khẩu súng, bắn vào chân hắn. Nhưng tại sao hắn vẫn nhanh vậy? Cô chạy hết tốc lực về phía tên lính gần nhất, cướp cây giáo và lao về phía Jeff. Lần này cô đã đánh cược, được ăn cả ngã về không.

Vết thương ở chân làm hắn né không kịp, cô cầm cây giáo ghim chân hắn xuống nền nhà lạnh lẽo. Máu từ chân hắn tuôn ra, hắn hét lên đau đớn.

Cô chạy nhanh đến chiếc hộp, cầm lấy nó. Kẻ thắng đã được định đoạt. Jeff kêu la thảm thiết, chiếc giáo ở chân hắn được rút ra, hắn bị lôi ra ngoài một cách thô bạo.

"Được, nói điều kiện của ngươi!" - quỷ vương lên tiếng trước.

"Tôi đến đây với mục đích là tìm em trai, nó là một cậu nhóc 15 tuổi, tên là Phiên Long. Tôi muốn đưa thằng bé trở về."

"Phiên Long?" - quỷ vương quay sang hỏi tên tướng đứng cạnh. Quả nhiên là có một thằng nhóc đã lạc vào đây, tướng mạo na ná cô, sắp đến ngày hành hình - " Đúng là có một kẻ đã lạc vào đây, khá giống ngươi!"

"Tôi cầu xin ngài hãy thả thằng bé ra!"

"Thả ra cũng được! Nhưng ngươi phải ở lại. Thân thủ của ngươi không tệ, có thể đồng hành cùng thái tử. Nếu ngươi trở thành vợ của Vương Hạo, ta sẽ thả nó ra!"

"Tôi..."

Hết chap 6

_________________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


"Tôi... Tôi..." - cô hít một hơi thật sâu- "Không thể có cách khác sao?"

"Cô không muốn làm vợ của con trai ta? Có bao nhiêu người muốn làm nữ nhân của nó mà không được. Được lắm! Thú vị. Vậy nếu cô có thể vượt qua được khu rừng chết chóc thì ta sẽ thả thằng bé ra."

"Một lời đã định!"

________________________

Phiên Linh được đưa đến một căn phòng khác nghỉ ngơi. Đến khi cô trèo lên giường thì... "Sột soạt" - tiếng động gì vậy kìa? "Phập!" một con dao cắm xuống gối. Cô nhảy ra xa, chạy tới công tắc đèn. "Tách" - trước mắt cô chính là con quỷ hầu đưa cô tới chỗ quỷ vương.

Cô ta cầm dao, chẳng lẽ cô ta định gϊếŧ cô? Nhưng bản thân cô có gây thù với cô ta đâu chứ.

"Chắc ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại muốn gϊếŧ ngươi?"

"Chính xác!"

"Ta và thái tử chơi chúng từ nhỏ..."

"Nói điểm chính. Ta không có thời gian dây dưa!"

"Ta ghét ngươi! Ta và thái tử chơi rất thân nhưng chưa bao giờ hắn lo lắng cho tính mạng của ta. Vậy mà hôm nay, hắn lại làm giảm tốc độ của Jeff chỉ vì ngươi, khi quỷ vương muốn hắn lấy ngươi mà hắn lại không phản đối. Ngươi dựa vào đâu mà có hắn? Càng không có tư cách để từ chối hắn! "

"Ô? Vậy ngươi thích thái tử thì tại sao lại không giành? Ha! Một con quỷ đòi đấu với ta? Đừng có mơ!"

"Để ta xem ngươi có thể sống sót mà băng qua khu rừng hay không?"

_____________

Hết chap 7
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


"Hộc! Hộc! Hộc! Mạch! Con quỷ kia có điểm yếu không?" - cô trốn sau cái cây to hỏi con quỷ của mình.

"Thưa chủ nhân! Cô ta có điểm yếu là con mắt. Người chỉ cần tấn công vào mắt của cô ta!" - cổ tay cô phát ra tiếng nói của Mạch ( con quỷ cô thu phục) - "Chủ nhân! Tại sao người lại phải đi vào sáng sớm chứ? Giờ này còn chưa thấy rõ mặt trời, lũ quỷ nguy hiểm vẫn đang lộng hành mà! Người đi sớm vậy không sợ chết sao?"

"Vì em trai ta, ta phải làm xong sớm."

Đúng, cô đã đi từ rất sớm. Chỉ mong rằng có thể cứu được Phiên Long - em trai cô càng sớm càng tốt. Cũng may mà sáng chưa có ăn gì nếu không thì bây giờ chạy có mà đau bụng chết.

"Roẹt!" - một vết cắt xuất hiện ở cánh tay trái của cô trong tích tắc. Con quỷ đó phát hiện ra cô rồi. Mặt nó đầy vết bỏng, dường như không thấy mũi và miệng đâu. Nhưng riêng con mắt hắn luôn tạo ra một thứ gì đó màu đỏ và rất sắc, có thể xuyên thủng mọi thứ. Toàn thân hắn là một bộ đồ rách rưới, có lẽ hắn bị bỏng toàn thân.

Má ơi! Mắt hắn ta lúc nào cũng tạo ra tia đỏ tấn công kiêm bảo vệ mắt mà. Làm sao có thể tấn công hắn đây? Cô nhảy sang bụi cây khác để trốn, trong thời gian ngắn chắc hắn cũng tìm ra cô, tốt hơn hết là nên tìm một điểm yếu khác của hắn. Vừa nghĩ cách cô vừa sát trùng vết thương, xé khoảng áo phông ở bụng ra quấn bừa quanh vết thương. Ý? Cái thân dưới "lủng lẳng" kìa? Hình như cái quần không che được thứ cần che rồi. Cô là đứa biếи ŧɦái nên luôn nhìn vào "cái đó" để tấn công. Hắn là quỷ, liệu hắn có xi nhê gì với chiều này không? Cô có nên đánh cược không? Nếu không thì cô cũng chết.

Cô hít thật sâu, cố luồn qua các bụi cây mà chạy tới phía sau hắn. Con quỷ lập tức quay người khi cảm nhận được cô ở rất gần. "Phập!" - con dao xuyên qua bẹn của con quỷ, nó hét lên đau đớn rồi ngã xuống. Tắt thở ngay lập tức, đó là kết quả của nó.

Đứng đó không lâu lại có con khác gầm lên. "CHỦ NHÂN! ĐỨNG YÊN!" - đúng lúc cô đang định nhấc chân lên chạy thì Mạch hô to, làm cô giật mình, suýt vấp phải cái gì đó. Nhìn xuống mới biết đó là một sợi dây cước. Ôi trời ơi! Hết quỷ dữ lại đến mấy cái bẫy dở hơi.

'Lên cây chắc không có bẫy đâu. Nhưng cái tay như này thì sao mà leo? Phiên Linh ơi nghiệp quật mày đấy!' - cô vừa chạy vừa nghĩ.

"GRÀO!" - tiếng con quỷ ngày càng tới gần, chắc con quỷ này rất to đây. Quả thật, sức cô bây giờ không còn chạy được nữa, cô sắp gục rồi. Con mắt đen có cánh luôn theo dõi cô từ trên cao đã phản chiếu hình ảnh của cô hiện giờ cho quỷ vương, thái tử cũng như các vị tướng khác xem thông qua một màn ảnh rất rộng.

Vừa thấy cô bị thương, Vương Hạo đã đứng lên rất nhanh, lòng thực muốn chạy tới chỗ của cô ngay lúc đó. Nhưng khả năng của cô cũng làm hắn bất ngờ. Một cô gái tưởng chừng sẽ chết ngay lúc vào rừng, ai ngờ cô có thể chống cự lại được đến bây giờ. Nhưng con quỷ đó là một con quỷ khổng lồ, có thể nghiền nát cô.

Chỗ cô bây giờ đang cực kỳ hoảng loạn, Mạch nói nó không có điểm yếu. Nhìn xung quanh cơ thể cũng không có chỗ hiểm nào. Cô chợt nhớ tới những cái bẫy trong rừng, có lẽ chúng sẽ có ích.

Cô cố lết thân thêm một đoạn, thấy ở trước mặt lại có một cái dây. Cô đi ngược hướng dây thì thấy có cái bẫy khá công phu. Nó như một cái đòn bẩy vậy, một đầu có những thứ kinh khủng có thể gϊếŧ được trăm con quỷ, đầu còn lại thì an toàn( Nó là bập bênh thì đúng hơn).

Chợt nghĩ ra ý tưởng, Phiên Linh lại định quay lại và dụ con quỷ đó đến đây. Ai ngờ, con quỷ đó lại sắp tới chỗ của cô rồi. Vậy cũng tốt thôi, đỡ mất công. Cô chạy đến phía con quỷ, cầm đá ném mạnh lên người nó. Nó tức giận và thân thể khổng lồ di chuyển về phía cô. Cô chạy nhanh tới phần bập bênh an toàn và nấp. Còn về con quỷ, nó vấp phải sợi dây cước và ngã nhào về bên đầu còn lại.

Chiếc bập bênh khổng lồ "bắn" cô "bay" ra khỏi khu rừng. Khi chuẩn bị tiếp đất thì cô mới nhớ ra là mình không có dù. Đúng là con đần mà! Nhưng cô lại không bị gãy xương hoặc là chết, mà là cô đã rơi vào vòng tay của Vương Hạo.

________________

"ÂY DA ĐAU! NHẸ CHÚT! Ưʍ..."

"Lúc em chạy có biết đau không mà bây giờ la to thế?"

"Lúc đó sợ nên mới quên đau thôi! Aaaaaaaaaaaaaaa!"

"Xong rồi đó!"

"ĐÃ BẢO NHẸ RỒI! ANH TRẢ THÙ TÔI HẢ?"

"Xin lỗi! Lần đầu mà!"

"Lần đầu anh băng cho người khác?"

"Ừm!"

Cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng rặn ra được từ: "Cảm ơn!"

"Em trai em... Bây giờ chắc cũng đoàn tụ với gia đình rồi!"

"Cảm ơn!"

"Ngoài cảm ơn ra, em không còn cách nào để đền ơn?"

"Tôi... Tôi sẽ ở cạnh anh, dùng tính mạng để trả ơn, chết cũng không rời!"

"Còn tình yêu?"

"Cái này... Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Sẽ không có kết quả."

"Ta là thái tử, sau này sẽ là quỷ vương. Em không cần lo về việc này!"

"Tôi không thích anh!"

"Tôi sẽ làm em rung động!"

Hết chap 8

_______________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


"Mạch! Ta chán quá! ~~~"

Phiên Linh ở ma giới một thời gian rồi, mọi thứ nơi đây cũng khác hẳn, cô cũng quen rồi. Vương Hạo thì quan tâm cô, chăm sóc cô từng chút một. Cô đúng là có chút "rung rinh" . Nhưng không vì thế mà cô quên căn nhà thân thương của mình. Nơi đó có em trai cô, lưu rất nhiều kí ức của cô, dù bây giờ cô chỉ là vật tế nhưng cô vẫn là con người.

"Người làm sao?"

"Ta nhớ nhà quá!"

"Nhớ là gì???"

"Là khi mình xa nhà, đây là thứ tình cảm vốn có..." - cô cũng không biết nên giải thích thế nào nên đành thở dài mà nhìn vào một khoảng xa xăm với ánh mắt nhớ nhung.

Tuy Mạch là quỷ cấp cao nhưng không hiểu thứ tình cảm của con người. Nhưng thấy bộ dạng của cô thế này, nó cũng hiểu được phần nào của thứ "tình cảm" đó, nó có thể chi phối con người. Nhưng chắc quỷ thì không, nó vừa nghĩ mà vừa tự hào về thân phận. Rồi lại ngước lên nhìn cô, con mắt ngọc đang rưng rưng nước mắt. Nó thở dài mà lên tiếng: "Chủ nhân, tôi có ý này. Hay là người cứ đi về, không cho thái tử biết, sẽ không ai nhận ra đâu!"

"Quỷ vương mà biết thì chúng ta chết chắc!"

"Vậy nên tôi mới nói là không cho ai biết! Đi vào lúc sớm hoặc là tối nay luôn! Thái tử vừa đến thăm người rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu!"

"Vậy đi liền bây giờ!"

Nói rồi cô vùng dậy mà đi thay bộ váy trắng ra, mặc lại bộ đồ khi đến đây. Cũng may là bộ đồ được đem đi giặt nên bây giờ không có mùi, cô thì lại nhạy cảm với mùi hương nhưng giờ thì ổn rồi.

Nhân lúc không có ai, cô chạy nhanh xuống sảnh. Nhưng phải qua mấy tên thị vệ này thì khó. Trước mặt cô hiện ra một con đường. Chắc là Mạch tạo ra rồi, cô nghĩ vậy nên đi theo.

Cô không biết rằng, con quỷ cái đố kỵ cô đã bắt gặp cô dưới sảnh, liền đi méc lẻo với quỷ vương. Ngài biết được nên đã tạo con đường đó cho cô đi.

Cho đến khi cô về với thế giới của mình, đứng ngay trước cổng nhà mà hét lớn. Lúc này Mạch mới giật mình, vết chàm hình hoa bỉ ngạn ở tay cô phát ra tiếng nói: "Chủ nhân! Đến nơi rồi sao?"

"Ừ! Nhờ con đường của ngươi mà ta đi rất thuận lợi!"

"Nhưng ta... " đâu có tạo đường?' - Mạch chưa nói hết câu mà cô đã hét lên trong suиɠ sướиɠ mà chạy về phía cổng nhà đang mở. Điều đầu tiên là cô muốn gặp bà, gặp mẹ, gặp em trai.

Vừa vào đến sân đã gặp bác quản gia, cô chạy vào định ôm bác. Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây? Cô đi xuyên qua bác ấy, bác cũng không thấy cô.

"Quản gia Lương, chị vào gọi cậu chủ đi, tôi đi tản bộ một chút!"

"Mẹ! Mẹ ?! MẸ ƠI!!!"

Mẹ của cô vẫn đi qua cô mà bước ra cổng. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao mọi người không có thấy cô? Còn em cô thì sao nhỉ? Cô chạy vào trong nhà, xuyên qua được cả cửa. Cô thấy em trai cô ở trong phòng.

Phiên Long, thằng bé vẫn bình an. Chắc nó không có thấy cô đâu, cô cười khẽ. Cô bước lên phía trước chạm vào nó thì phía sau cô có tiếng nói vang lên: "Con mèo này! Đúng là không ngoan!"

Hết chap 9

__________________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Giọng nói quen thuộc vang lên, cô quay phía sau thì thấy Vương Hạo. Nhìn thấy hắn, cô mếu máo: "Tại sao mọi người lại không thấy tôi?"

"Có lẽ là do em đã ở thế giới của chúng tôi khá lâu nên mới vậy!"

"Có cách nào... để mọi người thấy tôi không?"

"Có!"

"Là gì?"

"Có chắc là em sẽ làm?"

"Chuyện gì cũng làm!"

"Kể cả làm vợ tôi?"

"Tôi..."

"Cách duy nhất của em đó! Muốn người phàm nhìn thấy thì em phải làm vợ tôi hoặc phu nhân của quỷ vương. Vậy em chọn cách nào?"

"Thật sự không còn cách nào khác sao?"

"Ừm!"

"Tôi... tôi sẽ làm vợ anh!"

Cô gái khờ đã lọt vào bẫy của anh và quỷ vương mà vẫn không hề biết. Không lâu nữa, hắn sẽ có con mèo nhỏ này. Vốn dĩ ban đầu chỉ thấy cô gái này thú vị, hắn chỉ có chút hứng thú. Nhưng sau khi sống chung với cô thì mới biết cô gái này thật đơn thuần nhưng cái đầu cực kì dâʍ đãиɠ, làm người ta phát điên vì mấy trò nghịch ngợm của cô. Cô không khác gì một đứa trẻ. Hắn phát hiện, hắn thích người con gái này rồi. Phải làm cô cam tâm tình nguyện ở bên hắn, cả thể xác lẫn tâm hồn đều hướng về hắn.

"Khi nào chúng ta sẽ kết hôn?"

"Sau khi được quỷ tình công nhận, quỷ vương tác thành, em có ấn kí của tôi. Đó là cách kết duyên ở ma giới!"

"Quỷ vương đã tác thành cho chúng ta rồi, quỷ tình chắc cũng sẽ đồng ý thôi. Còn ấn kí... Là phải làm thế nào?"

"Giao phối!"

Hai từ này như sét đánh vào đầu cô. Cô không cam tâm. "Nhưng không ai thấy em thì em thực hiện những điều em muốn kiểu gì?" - tiếng nói của hắn lại một lần nữa thức tỉnh cô.

Cô nhận ra, rưng rưng nước mắt, hắn và quỷ vương đều thích áp bức người khác. Vương Hạo nắm chặt hai cổ tay cô, kéo về phía mình - "EM UẤT ỨC CÁI GÌ? EM TRỐN TÔI VỀ THẾ GIỚI NÀY, KHÔNG NÓI MỘT LỜI. LÀ QUỶ VƯƠNG ĐÃ NÓI CHO TÔI NÊN TÔI MỚI ĐI TÌM EM. AI SAI? LÀ AI SAI HẢ?"

Cô chưa từng thấy hắn tức giận vậy, cô sai thật sao? Cô đã bỏ đi mà không nói gì với hắn, đã vậy cô còn đánh hắn. Phiên Linh cúi đầu, lí nhí: "Xin lỗi!"

"Tôi thật sự không hiểu, tại sao em lại muốn về nơi này. Nó có gì hay?"

"Khi nào trở lại được tôi sẽ kể cho anh!"

"Thôi được rồi, em muốn trở lại phải không? Tôi sẽ đáp ứng em!"

"Thật sao?" - khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng, cô nở một nụ cười rạng rỡ làm tim kẻ nào đó lỡ nhịp. Cô gái này thật sự đáng yêu. Lúc chiến đấu rất kiên cường, nhanh nhẹn và thông minh. Nhưng bây giờ lại ngốc nghếch vậy.

___________

Nhờ có thái tử mà mọi chuyện vô cùng thuận lợi, còn chuyện ấn kí, cô không tình nguyện. Vì vậy hắn cũng không ép, chỉ đánh dấu tạm thời ở sau gáy của cô.

Trở lại thế giới loài người, mọi người đã thấy cô. Nhưng lại không thấy hắn vì bộ đồ của hắn không thích hợp với nơi này. Cô đi ra ngoài mua cho hắn bộ đồ, bảo hắn mặc vào và xuống dưới nhà.

Hết chap 10

__________________

Người nhà cô phản ứng sao khi thấy thái tử đây :3
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Đó chỉ là dự định của cô. Buổi tối, cô đi ra shop quần áo nam thuận lợi, không có vấn đề. Nhưng vấn đề đã xuất hiện ở chỗ: làm sao để mua đồ lót cho ngài thái tử cao quý nhưng lại không biết size? Mà cô lại là con gái, vào trong đó có mà ngại thúi mặt.

Nhưng vẫn cứ lấy đại cục làm trọng mà mặt dày đi vào, chọn xong mấy bộ đồ cho hắn rồi tới cửa hàng đồ lót nam. Cô cố vắt chất xám để chọn size. "Ừm... Ừm... " - cô nhìn qua một loạt đồ lót nam, nói thẳng ra là đang chọn qυầи иɦỏ cho thái tử. Cũng may mà đây là buổi tối cửa hàng ít khách nên không mấy ai để ý đến cô.

"Vị tiểuthư đây, cô có cần tôi giúp gì không?" - nam nhân viên trong cửa hàng thấy cô khó khắn trong việc chọn quần áo nên tốt bụng đến giúp. Nhưng khi đến chỗ cô thì mới biết tại sao cô lại chần chừ.

"Tôi... Tôi định mua đồ dành cho nam, nhưng...không biết size quần của anh ấy!"

"Vậy cô có biết kích cỡ của 'nó' không?"

"Tôi...tôi..." - Ôi má ơi! Làm sao mà biết được cơ chứ? Chỉ nhớ lần đầu gặp mặt, cô có nhớ là nó lồi ra một khoảng ở đũng quần. Chắc là cũng lớn. Cô chợt đỏ mặt, vỗ vỗ hai má đỏ như cà chua, lắc lắc cái đầu. Sao cô có thể biếи ŧɦái vậy chứ? - "Ừm... Tôi không có biết size, chỉ là... lúc để ý thì 'nó' khá lớn!"

"Nếu vậy cô có thể mua một số size từ vừa đến to cho anh nhà thử!" - nhân viên nam nhìn cô mà cười. Chắc người đó là chồng của cô ấy, có lẽ anh ta rất là "khỏe" đây. Nếu không thì sao có thể trị được cô gái biếи ŧɦái này chứ.

Rốt cuộc thì cô cũng có thể về nhà nhờ anh nhân viên. Nhưng hình như con đường về nhà khá là đáng sợ. Nhưng cô vẫn đi rất bình thường, còn nhảy chân sáo và ngâm nga.

"Soạt" - tiếng bụi cây vang lên, cô giật mình. Tại sao tiếng lại gần cô đến vậy? Rõ ràng là trời đâu có trở gió? Cô rùng mình, chẳng lẽ là ma? Ôi trời ơi quỷ thì còn đối phó được chứ ma thì cô chịu.

"Soạt! Soạt! Soạt!" - cô càng chạy, tốc độ của ai đó trong bụi cây cũng tăng theo. "Ứm! Ứm!" - cái thứ trong bụi cây bịt miệng cô.

Phiên Linh quay đầu, thấy vô cùng thất vọng. Cái thứ này vốn dĩ không đáng để cô phải sợ. Chỉ là một tên biếи ŧɦái, nhìn cái mặt dê già là biết ngay ý đồ của hắn. "Thưa chủ nhân! Có cần tôi xử hắn không?" - tiếng nói của Mạch, có lẽ thông qua suy nghĩ. "Không cần, loại này tự ta xử được!" - cô đáp. "Dạ!"

Cô giẫm vào chân hắn, nhân lúc hắn bất cẩn mà dùng cùi chỏ thụi vào bụng hắn. Nhéo hai đầu ti hắn làm hắn kêu lên. Đá vào người hắn và tiểu huynh đệ của hắn mấy phát rồi chạy lẹ, tên biếи ŧɦái nào đó vẫn còn đau điếng, không còn sức chạy theo cô. Về đến nhà thì cô thở gấp. Đúng là biếи ŧɦái, nhưng cô còn biếи ŧɦái hơn hắn nữa kìa. Biếи ŧɦái gặp đại biếи ŧɦái cũng đủ hiểu ai sẽ thắng rồi.

Cô bước vào trong nhà, chạy tót lên phòng để gặp hắn. Trông ai đó bây giờ thật là lười biếng. Áo choàng thì vứt ở bàn học của cô, giày thì vứt lung tung ở dưới sàn, cái áo cởi ba chiếc cúc đầu lộ ra cơ ngực cường tráng. Hắn nằm dài trên giường của cô, tên này cả khi lười cũng quá đẹp trai.

Cô thật sự không để ý mà nhảy lên giường nằm. Ai ngờ lại đè trúng người hắn. Từ một khoảng cách rất gần mà cô thấy hắn càng đẹp trai. "Đẹp trai quá!" - cô đưa ngón tay lên viền theo ngũ quan trên mặt hắn, bất ngờ nói ra câu đó, hắn đột ngột mở mắt.

"Tôi có đẹp không hả?" - hắn nhìn cô gái ngốc đang đè lên người hắn, mỉm cười mà hỏi. Gương mặt ai đó thoáng đỏ bừng khi nhìn lén mà bị phát hiện, giọng lí nhí: "Cũng bình thường mà!" . Câu trả lời của cô làm hắn không vừa lòng, nhíu mày. "Đúng là cô nhóc không thành thật!" - hắn nghĩ.

"Này cô bé! Em đè lên người tôi như vậy là đang muốn dụ dỗ tôi?"

Cô bây giờ mới nhận ra tư thế ái muội của hai người. Cô nằm đè lên hắn, khe ngực lộ trước mắt hắn, khuôn mặt đỏ bừng của cô như độc dược thôi thúc lí trí của hắn. Giật mình ngồi dậy, Phiên Linh cố vơ lấy cái túi đồ cô vừa mua, nhét vào tay hắn , đẩy hắn vào phòng tắm, nói: "Tắm đi, đây là đồ tôi mua. Mặc vào và xuống nhà với tôi!"

Khoảng mười phút sau, Vương Hạo ra khỏi nhà tắm. Cô thấy hắn liền kéo hắn xuống dưới nhà. Ở sảnh, có bà, mẹ, em trai cô bà bác quản gia. Thấy cô chạy xuống cùng với một người đàn ông xa lạ, khí chất thực không thể coi thường.

"Thưa bà, thưa mẹ! Có thể mọi người không tin, nhưng đây là người đã cứu mạng con. Là thái tử điện hạ của ma giới - Vương Hạo."

Bà nội của cô và mẹ cô mở to mắt, nhìn khí chất vương giả trên người hắn cũng đủ hiểu hắn không tầm thường, nghe những lời đứa con gái thì cũng đã biết sự đáng sợ của người này. Nhưng khi thấy ánh mắt cưng chiều của hắn nhìn Phiên Linh mà muốn giao con bé cho người đàn ông này.

"Thái tử đây chắc cũng không phải chỉ là ân nhân của con?"

"Dạ thưa, cô ấy là hôn thê của tôi ở ma giới!"

"Gọi ta là mẹ. Nếu con đã là chồng sắp cưới của con bé thì cũng phải gọi chúng ta giống như nó goi!"

"Dạ! Mẹ!"

"Tốt! tốt! "

Cô đơ người mà nhìn ba người này nói chuyện với nhau. Cái gì mà hôn phu? Cái gì mà bắt chước cô xưng hô với trưởng bối ? Mẹ cô muốn đứa con của quỷ, cao cao tại thượng, phẩy tay một cái chết trăm con quỷ này làm con rể?

"Thôi thôi! Hai đứa lên lầu đi, tuy biệt thự này nhiều phòng nhưng người hầu ở hết rồi, hai đứa chịu khó chung phòng vậy!"

Mẹ ơi mẹ có con rể là quên đứa con gái này sao hả mẹ?

________Hết chap 11______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Vương Hạo vừa lên đến phòng thì cởi hết cúc áo và nhảy lên giường, chiếc giường của Phiên Linh bị hắn chiếm rồi, có khi cô phải nằm dưới sàn. Cô là con gái cơ mà? Tại sao hắn lại chiếm chỗ của cô?

Mặt cô hằm hằm mà bước đến giường, kéo tay của cái tên thái tử kiêu ngạo này xuống giường. "Phịch!" - cô ngã lên giường, chính xác là ngã lên người hắn. Cô giãy giụa, muốn thoát khỏi thì lại bị hắn giữ chặt hơn. Chẳng lẽ lại làm gối ôm cho hắn hết đêm sao? Cô chưa từng bị người con trai nào ôm lúc ngủ cả, nhất là soái ca.

Hắn lật người, để cô nằm xuống giường mà ôm cô ngủ. Tim cô đập rất nhanh, cô đâu có bị bệnh tim? Hay là cô thích hắn thật? Nhưng cô là người, hắn là quỷ thì sao có thể đến với nhau.

Cô lắc đầu, cái mũi của cô cọ vào ngực hắn. Du͙ƈ vọиɠ của ai đó tăng lên, cái thứ dưới quần nó đang ngóc đầu. "Ở yên! Nếu không tôi lập tức muốn em!" - giọng khàn khàn của Vương Hạo vang lên, hơi ấm phả xuống đầu cô. Lúc này cô mới nhận ra có thứ gì nóng nóng cạ vào người mình.

"Anh... Anh ... Không mặc qυầи ɭóŧ hả?"

"Qυầи ɭóŧ? Là cái thứ hình tam giác kia à? Tôi thấy nhiều lắm, nhưng không biết dùng!"

"C... C... Cái gì??? Anh... Anh thả rông suốt hả?"

"Thả rông? Là cái gì? Mà thế giới của bọn ta không hề dùng thứ tam giác kia!"

"Vậy thế giới của anh dùng cái gì?"

"Không gì cả!"

"HẢẢẢẢẢẢẢẢ???"

"Ở yên cho ta ngủ được chưa?!"

Điều cô thắc mắc là tại sao thân nhiệt của hắn lại ấm vậy? Không phải hắn là quỷ sao? Trằn trọc không ngủ được, cô liền hỏi hắn: "Tại sao thân nhiệt của anh lại ấm vậy? Không phải anh là quỷ sao?"

"Rất đơn giản, ta là thái tử, có thể nói với quỷ vương cho ta thân nhiệt của con người. Nhưng không thể sử dụng được lâu, chỉ sử dụng được 100 năm."

"Vậy... "

"Đi ngủ!" - hắn ngắt lời cô.

_______________________

Sáng hôm sau

"Cô gái lười! Dậy mau lên!" - Vương Hạo lay lay cô dậy.

"Ưʍ... Không!" - cô trùm chăn kín đầu, ngủ tiếp.

"Con mèo lười! Có dậy không?!"

"No!"

Hắn phải bật cười vì độ đáng yêu của cô, hắn kéo chăn ra thì thấy cô gái này co rúm người lại như một con mèo thực sự vậy. Vương Hạo cúi người, hôn lên môi cô, cắn nhẹ.

"ÚI! ĐAU!"

"Có chịu dậy không?"

"Có!~~~"

_____________________

Cả hai sau khi ăn sáng xong, Phiên Linh lập tức kéo Vương Hạo ra khỏi nhà để đi chơi. Thời tiết hôm nay rất đẹp, làm cho hai người có tâm trạng tốt. Thấy mấy cô gái nhìn mình với ánh mắt ghen tị cũng biết nguyên nhân tại sao.

Hứ! Đã vậy thì cô sẽ trêu tức chúng. Cô chủ động nắm tay Vương Hạo, hắn cũng mỉm cười thật tươi làm mấy đứa con gái trên phố điên đảo.

Cả buổi sáng và trưa hai người chỉ đi dạo phố, mua đồ ăn. Đến buổi chiều thì đến khu vui chơi. Sau một hồi chơi mấy trò mạo hiểm thì cô và hắn đến quán kem ở trong khu vui chơi. Đang thưởng thức món kem socola ngon lành thì có tiếng của hai cô gái nhiều chuyện vang lên

"Ê! Biết gì không? Ngôi nhà bỏ hoang ở gần khu vui chơi bị quỷ ám đó!"

"Trên đời này làm gì có ma với quỷ?!"

"Tao không nói dối đâu mày! Buổi sáng hôm chủ nhật tuần trước người quản lý của khu vui chơi phát hiện một cái xác đầy máu. Khuôn mặt đầy máu, méo mó không có hình dạng, con mắt trái đã bị mất. Người nhà nạn nhân đó cho biết nạn nhân hai mắt bình thường và khỏe mạnh. Ngoài ra, tao còn biết là người đó do tò mò về con quỷ nên buổi tối đã vào trong đó tìm hiểu. Hay là tối nay tụi mình cũng đi?!"

Hai đứa nhiều chuyện kia không để ý rằng cặp đôi nào đó đang dỏng tai lên nghe cả câu chuyện.

__hết chap 12__
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


"Thái tử điện hạ! Anh có nghe thấy không?"

"Nghe cái gì?" - Vị thái tử nào đó vẫn ngồi nhấm nháp li kem ngon lành của mình.

" Căn nhà quỷ ám! Tối nay tôi muốn đến ngôi nhà đó!"

"Ta không đi, em thích thì tự đi!"

"Cũng được!" - Phiên Linh lườm hắn một cái và ăn tiếp cây kem của mình.

___________________________

11 giờ tối

"Soạt!" - cô nấp trong bụi cây gần căn nhà bỏ hoang đó. Bộ đồ của cô vẫn là bộ cô đã mặc lúc đến ma giới. Còn về quang cảnh ở nơi đây mà khiến người ta rợn gáy. Tiếng cú thi thoảng kêu lên, có vài con chuột chạy ngang chạy dọc.

Trước căn nhà có một cái miếu thờ nho nhỏ đã bị phá, nhìn qua cũng biết là mấy con chó hoang phá nhưng không có ai sửa. Xung quanh toàn cây cối và mấy bụi cây mọc đầy nên căn nhà đã bị che khuất.

Đó là cảnh bên ngoài căn nhà. Còn căn nhà này trông cũng bí ẩn và đáng sợ không kém. Nhìn bên ngoài thì chỉ là căn nhà cấp 4 bình thường, nhưng cửa kính bị đập vỡ, cửa ra vào thì nhuốm đầy vệt đỏ trông như vết máu khô. Còn tường bên ngoài căn nhà thì có nhiều vết máu loang lổ khác nhau, cứ cách tầm chục cm lại có vết máu mới. Như thể có rất nhiều người bỏ mạng tại đây.

Lũ chuột chạy cùng về một hướng, phải chăng có thứ gì bên đó? Cô tò mò đi theo thì thấy có một cái xác thối rữa cách căn nhà đó vài mét. Đầu thi thể méo mó, người nằm trên một đống lá rụng nhuốm màu đỏ của máu, xương cốt đã gãy gần hết, ngay cả nội tạng cũng lòi ra ngoài, bọn chuột dường như đang ăn phần nội tạng và phần thịt thối của cái xác. Da thịt ở mặt và bụng dường như không còn. Mắt phải vẫn còn nhưng lại không thấy mắt trái.

Phiên Linh "Ực!" một tiếng, cố gắng lấy lại dũng khí. Cho đến khi đến cửa, có tiếng thét của một cô gái vang lên trong căn nhà. Cô vội mở cửa mà chạy vào. Tiếng thét phát ra trong nhà bếp. Cô đi thật chậm cùng với nỗi sợ hãi.

"Chủ nhân! Ta ở đây! Ta bảo vệ người!" - tiếng nói của Mạch làm cô đỡ sợ mà bước vào.

Cô ló đầu vào bên trong, cảnh tượng này làm cô kinh hãi. Cô nhanh tay bịt miệng mà núp sau bức tường ngăn cách. Thật ghê tởm, một con quỷ tóc tím đang móc mắt một cô gái, xung quanh hắn đầy những cái xác bê bết máu, điểm chung của những cái xác đó là mất đi con mắt bên trái, máu ở phần mắt đó không ngừng tuôn ra. Có những cơ thể mất mắt trái mềm nhũn, tựa như không xương.

Cô phải ra khỏi đây thôi. Nhưng khi đứng dậy, cô đụng phải một cái gì đó, giật mình nhấc tay lên thì ngửi thấy mùi tanh của máu. Phiên Linh giật mình, thét lên một tiếng liền nhanh tay bịt miệng. Con quỷ trong bếp nghe thấy liền quay ra đằng sau, không có mắt trái, răng nanh hiện ra rõ, khuôn mặt và toàn thân đầy máu được ánh trăng ngoài của sổ soi lên lại càng thêm đáng sợ.

"Chủ nhân! Mau chạy!" - nghe thấy tiếng của Mạch, cô cố chạy về phía cửa. Con quỷ nó chạy theo cô, tốc độ của cô dĩ nhiên không bằng nó, cô bị vấp phải một cái xác mà ngã vập mặt. Nó thấy cô ngã, cầm tóc cô và kéo vào trong gian bếp kinh dị đó.

"Phập!" - tay nó bị đứt, cô thoát khỏi bàn tay bị đứt, cố gượng dậy mà chạy. Hướng cô chạy lại vào sâu trong rừng. Khi tên quỷ sắp đuổi đến nơi thì cô leo tót lên cây. Mạch rời khỏi tay Phiên Linh, kìm hãm lại tốc độ của con quỷ để cô chạy thoát. Cô chỉ mong lúc này, Vương Hạo có thể xuất hiện mà cứu cô.

________Hết chap 13______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


"Cô gái ngốc! Lúc nào cũng để người ta lo lắng!"

"VƯƠNG HẠO?!" - Phiên Linh sáng mắt khi nhìn thấy hắn, phải chăng đây là ảo giác? Cô đang mất tập trung mà rơi xuống cành cây, hắn thấy vậy liền nhảy xuống đỡ cô. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô vùi mặt vào lồng ngực hắn.

"Thái tử điện hạ!"- Hai con quỷ thấy Vương Hạo, lập tức quỳ xuống.

"Thưa thái tử điện hạ, kẻ này đã muốn móc mắt chủ nhân ta!"

"Ta thấy mắt của cô ta đẹp nên ta muốn!" - con quỷ kia đáp lời.

Thông qua bộ não mà những con quỷ có thể tự liên hệ nhưng mối liên hệ này ít được sử dụng. Mạch dùng mối liên hệ này mà cười nó: "Hê hê hê! Chủ nhân của ta chính là thái tử phi tương lai, ngươi lại dám đụng người chỉ có chết!" - con quỷ kia nghe vậy sởn da gà.

Thái tử nổi danh máu lạnh vô tình, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Có khi nào hắn sẽ.... Phen này khó sống rồi. Con quỷ muốn chạy nhưng lại không thể vì khí thế bức người của Vương Hạo. Còn vị thái tử điện hạ im lặng nghe chúng nói, mắt cũng đã sâu hun hút.

"Nếu đã vậy, ta sẽ móc con mắt còn lại của ngươi để ngươi thành kẻ mù!" - Vương Hạo đến bây giờ mới lên tiếng - "Ta đã lấy một con mắt của ngươi thì cũng có thể lấy nốt con mắt kia!"

"Lấy... Lấy nốt? Chẳng lẽ người làm hắn mất con mắt chính là anh?" - Phiên Linh giật mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn.

"Hắn ta đã hãm hại người của ta, ta lấy cũng đúng thôi!" - Vương Hạo vừa nói vừa giữ chặt cô, sức tên này không những dai mà còn khỏe nữa chứ.

"Đừng có lấy mắt hắn được không?" - Phiên Linh nhìn con quỷ đang quỳ trên mặt đất mà nhìn Vương Hạo hỏi.

"Hắn đã muốn lấy mắt của em đó ngốc à! Tôi không muốn phi tử của mình bị chột đâu!"

"AI THÈM LÀM PHI TỬ CỦA ANH? TÓM LẠI CÓ THA CHO HẮN KHÔNG?!" - Cô đỏ mặt phản bác, quên cả sợ.

"Hừm! Em muốn ta tha cho nó?"

"THA HAY KHÔNG THA CHỐT MỘT CÂU COI!"

"Được, nể mặt em, ta sẽ tha cho hắn!" - hắn vẫn phải chịu thua bảo bối trong lòng.

"Cảm ơn thái tử điện hạ! Cảm ơn thái tử phi!" - con quỷ chột vui mừng lên tiếng. Tiếng 'thái tử phi' như rót mật vào tai hắn, "Từ giờ trở đi, ngươi phải đi theo bảo vệ cô ấy" - Vương Hạo vẫn lạnh lùng như ban đầu, toát nên phong thái để vương.

"Ngươi tên gì để ta gọi cho dễ?" - Phiên Linh nhìn con quỷ, hỏi.

"Dạ! Tôi tên Eye!" - con quỷ đáp

"Eye... Eye... Rất hợp vơi ngươi đó!" - Phiên Linh lẩm nhẩm, gật đầu.

"Vậy chủ nhân, ta nghỉ đây ạ!" - Mạch nói xong liền quay lại vết chàm hình hoa bỉ ngạn trên tay cô. Eye thấy vậy cũng đi theo Mạch. Thấy hai con quỷ đều cùng chui vào tay cô, Vương Hạo thấy thật kì lạ. Cô chỉ là một con người bình thường, làm sao có thể để những con quỷ đó trú ngụ trong cơ thể mà không mất đi khí lực?

"Này Vương Hạo! Chúng ta về thôi!" - giọng nói của Phiên Linh làm anh giật mình, đặt cô xuống.

"Em về nhà trước đi, tôi có việc, phải về ma giới một chuyến. Trên đường nhớ cẩn thận đó!"

"Ừm! Sớm quay lại nha!" - Phiên Linh gật đầu mà trở về thành phố.

________Hết chap 14______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Trên đường về thành phố, cô tạt vào một cửa hàng để mua băng bịt mắt. Đến chỗ vắng trong công viên, cô mới triệu tập Eye: "Eye! Ra đây, ta tặng ngươi cái này!" - Eye lập tức hiện hình, quỳ xuống trước cô.

"Chủ nhân có gì căn dặn?"

"Đeo cái này lên, ngươi cao quá ta không đeo cho ngươi được. Đeo ở phần mắt trái để che khuyết điểm!"

"Dạ!" - Eye nhận lấy băng bịt mắt từ tay cô và đeo lên mắt. Băng đeo thiết kế giống của cướp biển nhưng lại không có hình, bao bọc bởi màu đen. Tóc của Eye màu xám, tròng mắt bên phải màu tím, mặt gần như không có vết thương nào, đeo băng bịt mắt cô tặng trông vừa ngầu vừa đẹp trai. Duy chỉ có bộ đồ hắn mặc, quần jean, áo phông trắng đã bị rách và toàn thân đầy máu làm hắn thật đáng sợ. Tựa như một soái ca bị quỷ nhập.

"Trước đây, khi thân thể này còn nguyên vẹn, tôi rất ngịch, nghịch tới nỗi cả nhà không ai can được. Tôi tới thế giới này cách đây vài năm trước, trêu đùa những đứa con gái ở nơi đây. Cho đến khi chơi chán, tôi lại về ma giới mà quậy. Những trò phá phách của tôi hại tới nhiều ma quỷ nên đã bị móc mắt trái và đày xuống thế giới này, cố gắng tìm con mắt phù hợp. Nhưng lại đụng phải người, người giữ cho tôi một mạng, còn giữ con mắt còn lại của tôi. Chủ nhân, cảm ơn người! Từ giờ trở đi, tôi là quỷ của người, phục tùng người, sống chết vì người!"

"Eye, ngươi hiểu là ta chỉ là người bình thường, do sự cố mà liên quan đến thế giới của các ngươi. Coi như là ta sợ chết, ta để ngươi ở cạnh vậy. Cũng không còn sớm nữa, về thôi!" - sau câu nói của Phiên Linh, Eye quay trở lại tay của cô.

_______________

Về phía Vương Hạo, nơi hắn tới thật là rùng rợn. Trên đường đi bao nhiêu cái xác mục rữa, đầu lâu chất đống. Hắn tới một dinh thự ở ma giới. Nơi đây thật là âm u, có rất nhiều con quỷ trực mồi.

"GRÀO!!!!!" - Một con quỷ khổng lồ tấn công Vương Hạo, hai giây sau đã ngã "ẦM!" và lăn xuống sông axit. Phải, lối vào dinh thự chỉ có một con đường, còn hai bên lối đi chính là axit, ngã xuống lập tức bị ăn mòn, không có cơ hội sống sót.

"Ai yo! Thái tử điện hạ, cơn gió nào đã mang ngài tới vậy?" - một nam nhân đứng trước cổng dinh thự, mắt xanh sâu như biển nhìn về phía Vương Hạo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hút hồn. Cách ăn mặc thì khỏi nói, từ ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy hắn mặc quần da màu đen, áo thun rộng thêu hình ma trận nhìn mà rối mắt.

"Ta tới là muốn hỏi ngươi một việc đó Ram!"

"Vào trong rồi nói!"

Bên trong dinh thự cũng thực rộng, sảnh là nơi tiếp khách. Nhưng đối với Vương Hạo thì phải ở trong một phòng cách âm. Hôm nay cũng vậy, phòng cách âm đó giống hệt một căn nhà cấp bốn, đầy đủ tiện nghi. Vừa vào là Ram đã nhảy lên giường nằm. Còn Vương Hạo thì ra sofa ngồi, lấy chai rượu đổ vào li mà lắc.

"Hạo tới chắc là có chuyện?"

"Đúng! Ta muốn hỏi ngươi về người có thể thu phục và để quỷ trú ngụ trong người mình!"

"Bình thường thì những kẻ như vậy sẽ bị âm khí của quỷ hút chỉ trong một ngày, khỏe khoắn lắm cũng chỉ vài ngày là ngỏm!"

"Nhưng hôm nay, cô ấy đã để thêm một con quỷ trú ngụ trong cơ thể!"

"Cô ấy? Chính là thái tử phi tương lai đúng chứ? Nếu như cô ấy đã có thể để những con quỷ trú ngụ mà cơ thể vẫn duy trì lâu như vậy, chỉ có thể là..."

"Là?"

"Cô ấy chính là người trong lời tiên tri, có thể cứu được ngài!"

"Cứu ta?"

"Ngài có thấy trên người cô ấy có dâu ấn hay gì không?"

"Một vết chàm hình hoa."

"Hoa bỉ ngạn?"

"Ta không biết đó là hoa gì!"

"Nếu cô ta có vết chàm hình hoa ở cổ tay, cô ta sẽ hại ngài đó! Chắc ngài cũng đã biết người mang theo hình hoa đó trên người sẽ hại chết tính mạng của ngài chứ?"

"Lời nói của ngươi đang đối chọi nhau kìa! Ban nãy nói cô ấy sẽ cứu ta, giây sau lại nói cô ấy sẽ hại ta. Ta không biết nên tin lời nào!"

"Tóm lại, ngài vẫn nên cẩn trọng với cô gái này!"

"Được! Ta biết rồi, cáo từ!"

"Không ở lại chút sao?"

"Cô ấy đang chờ ta!"

"Rồi rồi!"

Vương Hạo quay lại thế giới con người, vào phòng của Phiên Linh. Thấy cô đã đi ngủ rồi, hắn cũng nằm xuống cạnh cô, ôm cô và hôn lên mái tóc của cô. "Em không có khả năng cứu ta, càng không có khả năng hại ta. Đúng không Linh?"

_______Hết chap 15_______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


#16

"Ngươi dám hủy hoại ta, ngươi còn cướp thái tử của ta! Ngươi phải chết! Phải chết!" - con quỷ khổng lồ lần trước ngã vào bẫy trong khu rừng ( xem lại chap 7 & 8 ) lớn tiếng thét lên. Mặt nó bị cháy một nửa, thân thể bị độc tố làm cho tím ngắt, cái miệng bị rách cất tiếng cười man rợ vang khắp khu rừng. Nó lao về phía Phiên Linh.

"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!" - Phiên Linh giật mình ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh. Đây chính là phòng của cô, Vương Hạo đang nắm vai cô. Thấy cô nói mơ, người toát mồ hôi lạnh làm hắn lo lắng.

"Sao? Gặp ác mộng?"

"Không sao, tôi...tôi ngủ tiếp đây!" - Nói vậy chứ cả đêm cô không dám ngủ.

Tới khi vụ những xác chết mất mắt dịu đi, em trai của cô lại kéo cô đi cắm trại cùng lớp nó. Mục đích là chúng nó tò mò về lời đồn trong khu rừng này.

Cách đây mấy tuần, có một nhóm người vào đây cắm trại. Nhưng ngay ngày hôm sau lại trở thành những cái xác đen thui. Một số người đồn ầm lên là chỗ này có quỷ, số khác lại cho rằng bọn họ do không cẩn thận với lửa trại nên đã chết cháy. Chúng nó tò mò nên muốn đi thử. Nhưng vấn đề là phải có người lớn đi cùng. Hai giáo viên trong trường đi cùng, Phiên Long vẫn không an tâm nên gọi Phiên Linh theo.

Họ đi từ sáng tới gần trưa, cuối cùng cũng đến nơi cắm trại. Mấy người bạn của Phiên Long đều đi tìm dấu vết của con quỷ trong lời đồn. Số còn lại ở lại nơi cắm trại với cô giáo. Vương Hạo chắc chắn là không đi cùng vì hắn thấy lời đồn này thật nhảm nhí, Phiên Linh cũng tò mò nhưng buổi tối mới đi.

Đi được một lúc, Phiên Long thấy một số cành cây và lá bị cháy. Rút điện thoại ra, chụp một vài tấm và chạy về. "Chị hai ơi! Em tìm thấy cái này nè!" - nó chạy ra chỗ của Phiên Linh, cô đang cười đùa với cô giáo và một số học sinh, số học sinh nữ thì bu quanh Vương Hạo, có những lúc cô thở ra khí lạnh về phía đó nhưng chúng nó không quan tâm, chỉ có Vương Hạo để ý cô từ đầu, biểu hiện của cô làm hắn thật sự hài lòng. Cô gái này đã bắt đầu thích hắn rồi.

Phiên Long chạy tới chỗ Phiên Linh đang ngồi, tay giơ ra chiếc điện thoại có hình cậu vừa chụp. Tất cả cây cối đều cháy đen. Nhưng điểm bất ngờ là nó tạo nên một đường đen ngoằn ngoèo chẳng dẫn đến đâu. Như thể năng lực đó vô cùng thất thường làm kẻ sở hữu không thể khống chế bản thân vậy.

Phiên Linh mải mê nhìn những tấm tấm hình mà quên cơn ghen. Vương Hạo thấy cô không còn quan tâm mình liền phủi lũ con gái ra, toát ra khí lạnh lùng làm họ không dám đến gần, chỉ dám ở xa mà mơ mộng. Đến chỗ Phiên Linh, hắn giật cái điện thoại khỏi tay của cô. Những tấm hình này cũng làm hắn có hứng thú, không biết kẻ đã gây ra là ai, thực sự muốn gặp một lần.

Buổi tối, sau khi mọi người đã ăn chơi đủ, ba người về một căn lều, đơn giản là vì đảm bảo an toàn cho mỗi người. Tất cả đều đã đi ngủ hết, duy chỉ có hai căn lều đang phát sáng do đèn ở bên trong.

Bên lều của Vương Hạo, Phiên Long và thầy giáo đang hỏi han tám chuyện đủ thứ trên đời. Nhưng rồi lại quay sang hỏi chuyện tình giữa Vương Hạo và cô. Làm hắn không biết nên nói thế nào vì chắc chắn ông thầy này sẽ không tin. Thầy giáo thấy hắn trầm mặc, liền hỏi sang chuyện khác

"Khi nào hai đứa kết hôn?"

"Kết hôn?"

"Là một tục lệ ở trần gian. Hai người yêu nhau, khẳng định muốn ở bên nhau sẽ kết hôn. Trong lễ cưới, cô dâu sẽ mặc sore, đẹp như công chúa. Còn chú rể mặc vest. Cả thế giới đều sẽ biết họ là của nhau. Tín vật chính là nhẫn, chị hai mặc sore chắc chắn sẽ rất đẹp!"

"Thầy cũng nghĩ giống em vậy!" - nói rồi ông thầy quay sang Vương Hạo - "Còn mĩ nam đây mặc vest chắc chắn rất soái, hai người đứng chung chắc chắn rất xứng đôi!" - ông thầy vừa nói vừa lấy hai ngón trỏ chụm vào nhau. Phiên Long thấy vậy cũng cười tủm tỉm, còn hắn thấy lạ nhưng cũng thấy thú vị.

"Nhưng trước đó hãy cầu hôn chị đã!" - Phiên Long nhanh nhảu , mắt của cậu sáng lên.

"Đúng đúng!" - ông thầy tiếp chuyện- - "Trước tiên, hãy tặng cô ấy một bó hoa." - thầy vừa nói vừa diễn tả, lấy Phiên Long làm ví dụ mà giả vờ tặng hoa để làm mẫu cho hắn thấy. Rồi thầy quỳ xuống, nắm tay Phiên Long mà nói: " Sau đó, quỳ xuống trước mặt cô ấy như thế này và nói 'Anh yêu em, người con gái xinh đẹp và cá tính! Em sẽ lấy anh chứ?"

Phiên Long làm vẻ yểu điệu như một tiểu thụ đích thực: "Ôi em thật hạnh phúc! Người đờn ông em trờ bấy nhâu đã đến bên em và sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này! Em đồng ý! Chắc chắn là ngực ta đồng ý lấy anh rùi!"

Vương Hạo thấy cảnh này mà sởn gáy, tóc tai dựng đứng khi thấy màn này. Nhưng cầu hôn cũng là ý kiến không tồi, có thể biết được cô có yêu hắn hay không. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không dùng cách lãng mạn, hắn sẽ dùng cách của riêng mình.

"Thôi được rồi, làm ơn ngủ đi! Nghe hai người nói mà ta chẳng hiểu gì hết!" - Vương Hạo hối thúc hai người kia ngủ để lựa thời cơ ra ngoài.

__________Hết chap 16_________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Ban đêm tĩnh mịch, có thể nghe thấy cả tiếng gió. Xung quanh toàn là cây cối bao phủ, vì đang là tháng 10 nên trên núi khá lạnh. Vương Hạo bước ra ngoài, trên người mặc một bộ đồ đen, khoác cái áo choàng màu đen ( full đen trừ làn da ).

Khi bước ra khỏi lều, thứ đầu tiên hắn cảm thấy chính là có mùi. Không phải là mùi của con người, không phải là mùi hoa mà là mùi khét. Ngoài ra, hắn cảm thấy có hơi thở ở gần mình. Bụi cây kia, chắc chắn có người. Vương Hạo di chuyển khá nhanh mà không có tiếng động, các giác quan hoạt động liên tục để phát hiện nguy hiểm. Cũng đúng thôi vì hắn là kẻ đã trải qua bao nhiêu huấn luyện ma quỷ mới được như bây giờ. Thân là người thừa kế duy nhất của quỷ vương, hắn đã phải chịu đựng những gì khủng khiếp nhất, kinh dị nhất.

Nhận thấy kẻ trong bụi cây hoàn toàn không thể nào hại đến hắn, hắn mới an tâm. Trèo lên cái cây gần đó mới biết kẻ trong bụi cây chính là Phiên Linh, cô ngốc này ra đây làm cái gì cơ chứ? Bỗng nhiên Vương Hạo lại dở chứng mà muốn trêu cô, hắn từ trên cao nhảy xuống. "Rầm" - hắn ngã đè lên người Phiên Linh.

"TÊN CHẾT BẦM NÀY! ANH KHÔNG NGHỊCH MỘT NGÀY THÌ SẼ CHẾT À?" - Phiên Linh giãy giụa dưới hắn, cả hai đều đang ở tư thế nằm sấp, Vương Hạo đè lên cô. Từ trên cao nhảy xuống cô chẳng khác gì cái đệm đỡ hắn. Nặng là từ cô có thể diễn tả cảm giác trên thân.

"Sao lại biết đó là ta hả cô gái?" - Vương Hạo mỉm cười với cô gái đang bị mình đè.

"Sao lại không biết được? Ở đây chỉ có anh mới có gan trêu tôi thôi!" - cô phụng phịu, cái giọng như sắp hết hơi đến nơi. - "Nè! Định đè tôi tới khi nào nữa?" - Lúc này Vương Hạo mới ý thức được mà rời khỏi người cô.

"Ngộp chết tôi rồi! Anh có biết anh nặng lắm không hả?" - Phiên Linh hít một hơi thật sâu mà trừng mắt nhìn hắn. Cái tên dở hơi này lúc nào cũng rỗi hơi mà đi trêu cô sao?

"Em ra đây làm gì?" - Dường như hắn không quan tâm đến lời cô vừa nói mà hỏi thẳng vào vấn đề. "Đương nhiên là đi hóng mát!" cô nghe thấy câu hỏi của hắn, trả lời bừa.

"Đừng có đùa ta! Ra đây là muốn đi điều tra lời đồn có thật hay không chứ gì?"

Cô như bị đoán trúng tim đen mà phản bác: "Tôi đâu có! Hóng mát thật mà!" Nhưng bộ đồ cô đang mặc lại không phải vậy. Đó là bộ đồ cô mặc khi lần đầu tiên đến ma giới. "Cô gái! Đừng hòng lừa ta, ta không có ngốc!" Nói rồi, Vương Hạo quay đi và tiến về nơi phả ra mùi khét nãy giờ, Phiên Linh thấy hắn nghiêm túc vậy cũng đi theo.

Nhìn bóng lưng của hắn, thật cao lớn nhưng lại thật cô đơn. Chợt nhớ lại những gì bạn Phiên Long nói lúc trong lều: "Nếu chị đã thích anh ấy thì cứ nói đi, nếu không thì sau này sẽ hối hận đấy! Không biết chừng sau khi chị tỏ tình, người ta còn sướng đến mức cầu hôn luôn!" cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Tỏ tình sao? Cô có thích hắn, nhưng hắn có thích cô không? Cô có nên đặt cược một lần không? Bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí cô, mặt cô đỏ bừng.

"Này!" - hắn gọi cô, gương mặt điển trai sát lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Phiên Linh. Nhìn mặt của hắn đang ở cự ly gần như không có khoảng cách, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, mặt còn đỏ hơn lúc nãy. Nhận thấy vẻ mặt này của cô, hắn mỉm cười. "Cười gì chứ? Ai cho nhìn? Nhìn mất 5 nghìn đấy!" - cô lúng túng mà đòi hỏi này nọ.

"Hahaha! Cô ngốc này, em tưởng em có giá trị thế cơ à? Với cả, xấu như em đến chó nó nhìn cũng chạy bay khói!"

"Anh!" lời nói của hắn là đang trêu cô, nhưng cô bực mình nên đấm một phát vào vai hắn và đẩy hắn ra xa. Nơi đây cách nơi cắm trại cũng khá xa, mùi khét càng ngày càng gần.

"Thôi không đùa nữa, ta đi xem mùi khét có từ đâu!" - Vương Hạo lợi dụng cơ hội nắm tay Phiên Linh kéo về phía trước. Càng ngày mùi cháy càng nồng nặc, khói phủ khắp nơi, làm cô cay mắt nhung vẫn cố nhìn phía trước để đi.

"Phừng! Phừng! Phừng!" Cảnh tượng trước mắt quả thực không thể tin được. Đang là mùa đông nhưng thời thiết đâu có khô đến mức cây cối có thể cháy? "Rắc!" - có một cái cây to đã bị đổ, thứ trong lời đồn hiện ra trước mắt hai người.

________Hết chap 17______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


#18

Khác xa với những gì cô đã nghĩ. Trong trí tưởng tượng của Phiên Linh, toàn thân đều là lửa. Nhưng không, con quỷ này lại là một cô gái rất đẹp. Ba vòng rất chuẩn, gương mặt thần thái sắc sảo, mái tóc dài màu đỏ lượn sóng bay trong gió. Đôi mắt nâu hút hồn là điểm nổi bật nhất của cô. "Người con gái đạt chuẩn" của mọi đàn ông là đây, nàng đẹp không tì vết. Cô ta mặc một bộ váy ren màu đen bó sát, tôn lên ba vòng quyến rũ khiến đàn ông si mê.

Riêng mỗi Vương Hạo vẫn thờ ơ khi thấy vẻ đẹp này, còn Phiên Linh đang ngây ngốc với mĩ nữ. Người đàn ông phía trước cô đang lùi ra sau, cô cũng lùi theo hắn. "Rắc!" chân cô giẫm phải một cành cây khô gần đó. Con quỷ thấy tiếng động liền quay về phía hai người.

"Ai ya! Vương Hạo điện hạ, sao ngài lại ở đây? " dường như không quan tâm đến sự tồn tại của cô, con quỷ thu lại lửa trên tay mình và chạy về phía Vương Hạo, ôm một cánh tay hắn mà cạ vòng một vào người hắn. "Đẹp thì đẹp thật nhưng sao cư xử giống ngành vậy?" Phiên Linh rùng mình, nhìn con quỷ ở cạnh Vương Hạo mà nhìn nó với ánh mắt tóe lửa.

Cô ngốc lại ghen à? Hắn nhìn cô mà cười, phải tiến tới thôi. Nhưng lại nhớ tới "con rắn" cứ uốn éo bên cạnh, hắn muốn đẩy nó đi thật xa.

Vương Hạo gạt tay cô ta ra một bên, kéo cô vào trong lòng, không hề liếc cô ta mà nói: "A Hỏa, đây là hôn thê của ta - Phiên Linh. Phiên Linh, đây là A Hỏa, tên giống con trai lắm đúng không? Đó là bởi vì cô ta ít khi kiềm được sức mạnh cũng như tính cách nóng nảy!" - A Hỏa một phen bất ngờ, lần đầu tiên ả thấy thái tử điện hạ cao cao tại thượng lại nói nhiều với nữ nhân như vậy.

Từ trước đến nay thái tử rất kiệm lời, thật không ngờ vị thái tử phi tương lai này lại khiến hắn thay đổi. Nhưng thái tử là của cô, Phiên Linh không xứng với hắn, chỉ có A Hỏa này mới là người thích hợp. A Hỏa vì nghĩ vừa cười. "Thái tử, người ta chờ chỗ cũ, nhớ tới thăm người ta đó!" A Hỏa uốn éo áp sát người Vương Hạo như một con rắn.

Cô ta liếc sang Phiên Linh, cười khinh. Phiên Linh bắt được ánh mắt của cô ta, cũng nở nụ cười xã giao. "A Hỏa, cô là một người... à không, một con quỷ xinh đẹp và tài năng, cô nên nhận thức được rằng người cô đang bám víu là người sắp có vợ. Tôi hi vọng rằng cô không phải là kẻ ngực to nhưng tư duy nhỏ hoặc là một kẻ có não bị lửa ăn mòn!"

A Hỏa trợn trừng mắt khi nghe thấy những lời này, đồng tử thu hẹp lại, lông mày cũng nhíu theo. Gương mặt xinh đẹp bỗng chốc thật nhăn nheo, đen xì như thể đã bị cháy từ rất lâu. Vương Hạo cũng khá bất ngờ khi cô gái trong lòng lại có thể nói những lời sắc bén như lưỡi dao.

Chợt hắn cảm thấy cánh tay nóng nóng, quay sang thì thấy A Hỏa chuyển thành màu đen. Toàn thân trắng muốt, mịn màng bỗng chốc biến thành một "cục than di động" . "Phừng! Phừng! Phừng!" - ả ta đang bốc cháy, toàn thân đều là lửa. Duy chỉ có điều, bộ váy ren kia dường như không bị cháy gì, đó là thứ kiềm sức mạnh của ả. Nhưng thế này thật khó coi : Người lửa mặc đồ bó sát? Mà bộ đồ này không cháy mới hay.

Vương Hạo hất ả ra, quay sang cô: "Phiên Linh, chạy đi, ả ta như thế này không thể di chuyển nhanh! Ta ở đây nói chuyện với ả!"

"Nhưng... "

"Em quên ta là ai sao? Ả sao có thể hại ta?" Vương Hạo xoa đầu cô, mỉm cười. Phiên Linh thấy vậy, liền chạy nhanh về lều. Sau khi khuất bóng cô, hắn liền thay đổi, ánh mắt lạnh lùng hướng về con người bằng lửa kia.

"Cô ấy đi rồi! Ngươi có thể bình thường mà nói chuyện với ta!"

"Thái tử điện hạ! Ngài sao có thể thích con nhỏ người phàm đó được? Nó không có tài, không có sắc. Nói chung là không đẹp như ta, hà cớ gì ngài lại phải lấy nó?" A Hỏa trở lại hình dáng con người, làn da trắng mịn cùng gương mặt xinh đẹp trở lại. Ả lại dí sát Vương Hạo.

"Về nhan sắc, trong mắt ta thì Phiên Linh luôn là nhất. Cô ấy có thân thủ tốt, có thể tự bảo vệ bản thân. Khả năng kiềm chế cao và không tổn thương tới người khác. Tóm lại, ngươi không thể so sánh với nàng!"

"Ta... Ta có gì không xứng với người? Ta có sức mạnh, có sắc đẹp, dáng cũng đẹp. Ta không thua cô ta một chỗ nào hết!"

"Ngươi sai rồi, ngươi căn bản không đủ tư cách để so đo với cô ấy!" hắn lạnh lùng gạt tay A Hỏa ra khỏi người mình mà trở lại lều.

A Hỏa ngồi phịch xuống đất, cỏ dại xung quanh ả cháy hết. Trong đầu hiện ra những hình ảnh thái tử điện hạ âu yếm Phiên Linh, câu hắn vừa nói lúc nãy "Ngươi không có tư cách so đo với cô ấy!" cứ văng vẳng trong đầu ả. A hỏa nhìn về phía hắn, bóng dáng Vương Hạo đã khuất, ả nắm chặt tay, móng tay dài ghim vào lòng bàn tay.

"Thái tử điện hạ là của ta, chức tháu tử phi là của ta. Phiên Linh, ngươi phải chết!"

_________Hết chap 18_______
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Vương Hạo về tới lều, thấy cô gái của mình đang đi đi lại lại quanh lửa trại. Nhân lúc cô quay đi thì "vồ" một phát làm cô giật mình, gương mặt xinh đẹp nhíu mày hét toáng lên. Nhưng lại chỉ có thầy, cô chạy ra xem vì mấy đứa kia toàn là sâu lười, mà chúng cũng sợ nữa. Nửa đêm nửa hôm, có tiếng thét bên ngoài chắc chắn là giật mình tỉnh giấc nhưng lại nhát gan nên không dám ra xem dù tò mò.

"Ô hai đứa!" Cô giáo mở to mắt ra mà nhìn. Bên nhau vào ban đêm, trai trên gái dưới. Hình như họ chạy ra không đúng lúc rồi. Nhận thức được nên thầy cười cười: "Xin lỗi vì đã làm phiền!" và rút vào lều. Cô giáo thấy vậy cũng cười trừ rồi trở lại chỗ ngủ.

Sáng sớm, Vương Hạo chưa kịp tỉnh ngủ thì bị Phiên Long và thầy giáo áp sát, tra hỏi: "Sao rồi? Anh cầu hôn chị chưa? Chị đã đồng ý chưa? Chị ấy có nói yêu anh không? Bla... Bla... Bla... "

"Chắc chắn là chưa, nhưng mà sắp rồi! " - tên thái tử nào đó ngái ngủ mà đáp lại.

"Khi nào vậy?" Phiên Long tò mò, hỏi tiếp.

Câu trả lời của Vương Hạo làm Phiên Long rất sốc. Sao có thể làm vào ngày đó chứ? 31/10? Halloween??? Ngày cánh cổng địa ngục mở ra và hàng loạt ma quỷ xuống trần gian? Những câu hỏi trong đầu của Phiên Long ngày càng nhiều, trọng tâm vẫn là: Tại sao phải là ngày hôm đó mà không phải những ngày khác?

Vương Hạo uể oải ngồi dậy, vò mái tóc vốn dĩ đã rối từ lâu. "Ta muốn cả con người lẫn ma quỷ đều biết Phiên Linh là của ta, là thái tử phi tương lai của ma giới!" ông thầy nghe không hiểu gì hết, còn Phiên Long chắc chắn là nó hiểu vị thái tử điện hạ này muốn tất cả mọi người biết đến thái tử phi của ma giới. Nó thầm sùng bái Vương Hạo, còn tên nào đó vẫn rúc đầu vào trong chăn.

Do không tìm được con quỷ trong lời đồn nên cả lớp của Phiên Long chân nản, cũng nhờ vậy mà mọi chuyện lặn đi.

_______________

"Nặng quá đi! Em định hành chết ta sao?" Vương Hạo kêu ai oán. Về nhà được mấy hôm, Phiên Linh lại lôi hắn ra ngoài đi mua đồ. Hắn xách đồ, cô cứ thế mà vô tư chọn đồ, ưng cái gì liềm thanh toán và cho hắn cầm. Túi đồ trên tay Vương Hạo đã nhiều lắm rồi nhưng có vẻ cô vẫn muốn đi tiếp.

"Trời ơi! Mới có một tí mà đã kêu rồi! Thật là... " nói xong cô vẫn đi tiếp.

"Đủ rồi, ta về đây!" Vương Hạo tức tối xoay gót về nhà. Đường đường là quỷ vương tương lai, thái tử điện hạ mà lại phải đi xách đồ thế này.

"Ê Ê! Ơ kìa? Sao lại bỏ ta lại?" Phiên Linh quay lại, thấy hắn mất hút luôn rồi. Tên đáng ghét này để cô ở lại đây thật, về nhà không nói chuyện với hắn nữa.

Cô đi ăn rồi lại đi chơi, đi mua đồ chán chê rồi mới về. Phiên Long thấy cô về rồi, liền chạy ra cổng nắm lấy tay cô, quỳ xuống: "Phiên Linh, anh yêu em! Em sẽ lấy anh chứ?" Phiên Linh trợn trừng mắt, véo tai Phiên Long.

"CÁI THẰNG OẮT CON! NÓI NĂNG BẬY BẠ GÌ THẾ? UỐNG NHẦM THUỐC HAY GÌ?"

"Ai ya chị hai! Em chỉ là làm mẫu cho Hạo ca thôi mà!"

"Làm mẫu?"

"AAAA! Không! Không có gì!"

"Thằng nhóc này muốn ta cầu hôn em!" Vương Hạo từ trong nhà bước ra với bộ đồ ngủ. Nhận thấy hắn bước về phía mình, mặt cô đỏ bừng mà cúi xuống. Nhận thấy mình là bóng đèn, Phiên Long lập tức rút khỏi "hiện trường"

"Cầu hôn cái gì chứ?" Phiên Linh lí nhí hỏi.

"Ta không có làm đâu!" Vương Hạo ghé sát tai cô mà nói, mỉm cười bước vào trong nhà.

Cô nghe vậy, ức đến mức thét lên: "AI THÈM CHỨ? CHO DÙ NGƯƠI CÓ CẦU HÔN, CHƯA CHẮC TA ĐÃ ĐỒNG Ý!"

Cô dậm chân đi vào trong nhà, bước đến ghế sofa và ngồi phịch xuống. Phiên Long thấy cô như vậy mà thở dài rồi lắc đầu

"Được rồi chị hai! Em có chuyện này, bảo đảm chị có hứng thú!"

"Chuyện gì?" Phiên Linh thấy thế, mắt sáng lên, quên cục tức vừa rồi.

"Mấy con bé lớp dưới ở trường em đồn là trong góc của khu hiệu bộ có ma đấy! Lần trước, có một đứa đi ngang qua góc khuất đó, cảm thấy có cái gì vụt qua, cất tiếng cười rất to sau lưng nó, nó hét lên và chạy về lớp. Tối nay, nó và bọn bạn sẽ đến trường vào ban đêm để chứng thực!"

__________Hết chap 19________
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom