Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Dịch Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang
Chương 20: Sổ sinh tử


Hôm đó hắn ngồi ở nhà Lạc Lạc chờ cho đến khi bọn người của lão Trương đem giấy nợ qua xé bỏ trước mặt hắn rồi đem 1 rương bạc qua để tạ lỗi thì lúc đó hắn mới cáo từ và ra về.

Về tới Âm Giới điều làm Nhất Phàm thất vọng nhất đó là vẫn chưa có chút tung tích nào của Lạc Lạc, hay là vì quá giận ta mà nàng ấy làm điều dại dột rồi ?!

Mạch Mạch nghe tin Nhất Phàm đã về liền chạy ngay ra đón.

- Mừng chàng trở về , Chàng có mệt không ? chàng đưa kiếm đây ta mang giúp cho. Mạch Mạch cười nói

Nhưng hắn lạnh lùng như không nghe không thấy mà đi thẳng về phòng, điều này càng làm Mạch Mạch bất an vô cùng, lòng ả lo sơ chỉ cần hắn biết được sự thật thì hắn sẽ không bỏ qua cho ả , với bản tính của hắn sẽ 1 kiếm mà đâm chết ả không chừng chừ.

Không thể để tình hình xấu đi như vậy.

Mạch Mạch cố ý làm theo cách mà Lạc Lạc thường chăm sóc hắn để lấy lòng hắn. Mạch Mạch ra lệnh làm 1 mâm cơm rồi tự tay mang đến phòng cho Nhất Phàm.

- Nhất Phàm à, ta biết chàng đi tróc yêu vất vả nên có lòng làm vài món cho chàng ăn đây, nào chàng mau qua đây đi. cô ta vừa nói vừa lại gần kéo Nhất Phàm lại ngồi vào bàn.

- Chàng thấy thế nào, những món này có hợp khẩu vị của chàng không? cô ta hỏi thêm rồi dùng đũa gắp thức ăn vào chén cho Nhất Phàm.


Nhất Phàm vừa cầm đũa lên cho thức ăn vào miệng thì cổ họng đã đắng ngắt không muốn ăn nữa ,hắn bỏ đũa rồi quay sang giường ngồi.

Thấy không ổn Mạch Mạch liền chạy đến ngồi vào lòng hắn vuốt ve nhũng nịu.

- Nhất Phàm à, ta biết là chàng đang giận ta, chàng giận ta vì lâu nay lạnh nhạt với chàng có phải không?

chàng mau hết giận đi , sau này ta sẽ không như vậy nữa. ta sẽ quan tâm chàng nhiều hơn và luôn bên cạnh chàng , chàng thấy có được không ?

Hắn lúc này nhìn Mạch Mạch rồi nhẹ nhàng bế cô ta ra khỏi lòng hắn .

- ta không giận nàng, nàng nghĩ ngợi quá nhiều rồi, bây giờ ta không khỏe , ta muốn được yên tĩnh.

Hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

- Vậy chàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ giúp chàng dọn dẹp lại phòng.

Ý định của cô ta là thừa lúc lau dọn sẽ để ý xem Huyết Sa Kiếm để cất giấu ở đâu. Nòi rồi cô ta đùng khăn lau dọn thì Nhất Phàm ngăn lại.

- Việc này không phải của nàng, ta sẽ bảo quỷ sai làm, còn giờ nàng về phòng đi.

Không muốn chọc giận hắn nên Mạch Mạch liền về phòng.

Trên đường về phòng cô ta thầm nghỉ, có phải lúc trước đã quá vội vàng ra tay với Lạc Lạc hay không, nhưng vì sợ Lạc Lạc hôm đó đã nghe được chuyện của cô ta và Nam Phong nên đã ra tay sớm trừ hậu họa, nhưng có lẽ chuyện không theo như dự tính rồi.

Quay trở lại với Nhất Phàm, cho dù cơ thể đang rất là mệt nhưng hắn lại không thể nào ngủ yên được,

trong lòng hắn ngổn ngan như trăm mối tơ vò. trong lúc hắn mãi suy nghĩ thì ngoài cửa phòng có tiếng gọi.

- Thưa đại nhân, là nô tỳ Giai Âm đây ạ.

giọng nói nhẹ nhàn

- Có việc gì không? hắn hỏi.

- Dạ đại nhân có thể cho nô tỳ vào phòng được không thưa đại nhân ?

- Được ! ngươi vào đi.


Giai Âm nhè nhàng mở cửa bước vào.

- Ngươi muốn gặp ta có việc gì nói mau ?

giọng hắn nghiêm nghị

- dạ thưa đại nhân, nghe tin đại nhân về nên nô tỳ mạo muội đến để hỏi xem ngài đã có tin tức gì về Lạc Lạc chưa ạ.

Giai Âm nói với giọng rụt rè

- Vẫn chưa. ! hắn buồn rầu nói.

- Có lẽ là ta đang bị báo ứng , vì lúc trước đã không đối sử tốt với nàng đã vậy còn không tin tưởng nàng để nàng phải chịu uất ức, nên bây giờ ông trời cho ta phải chịu nỗi đau mất nàng và mất con. hắn sầu não nói thêm.

- ngài đừng quá đau buồn như vậy, nhưng mà ngài nghĩ xem Lạc Lạc chắc chắn không phải là người hại Mạch Mạch rồi , nhưng mà tại sao Mạch Mạch lại bị như vậy, trong chuyện này nô tỳ thấy có nhiều chỗ không thông. Giai Âm nhíu mày nói

- Ta cũng thấy như vậy , nhưng hiện tại ta chưa có manh mối gì, bây giờ điều quan trọng nhất với ta là tìm ra Lạc Lạc đã. hắn nói

- Dạ thưa đại nhân , nô tỳ to gan có ý kiến này muốn nói với đại nhân không biết đại nhân có muốn nghe hay không thưa ?.Giai Âm cuối đầu nói.

- Được ! ngươi cứ nói thử ta nghe xem, để tìm được Lạc Lạc thì bây giờ cách gì ta cũng sẽ thử.

- Dạ...! Hiện tại thì đại nhân đã cho quỷ sai đi khắp nơi tìm kiếm kể cả việc lên trên dương thế thì ngài cũng đã đi, nhưng tất cả điều không có, vậy cho nên nô tỳ nghĩ không biết là nàng ấy có suy nghĩ đại dột hay không , bây giờ chỉ còn 1cách để biết chính xác và nhanh nhất đó chính là ngài nên đi gặp Phán Quan đại nhân thì sẽ có kết quả , vì ngài ấy có sổ sinh tử , dương thọ của vạn vật ngài ấy điều biết, nếu lỡ Lạc Lạc có làm điều không hay thì trong đó chắc chắn cũng sẽ có chép lại.. Giai Âm nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Hắn nghe qua lời của Giai Âm nói cũng có lý, hắn trầm tư suy nghĩ 1 lúc rồi nói.

- Ngươi nói cũng có lý, cho dù không muốn chuyện này xảy ra nhưng ta vẫn phải đi xem thử như thế nào, nếu như nàng đã quyên sinh thì trên sổ sinh tử sẽ ghi rõ tất cả, lỡ chẳng may dương thọ chưa tận mà nàng ấy đã làm chuyện dại dột thì nàng sẽ trở thành âm hồn lang than, ta không thể để nàng phải chịu khỗ thêm nữa. Hắn lo lắng nói.

- dạ đúng như vậy thưa đại nhân !

- Được rồi ! ngươi cho người chuận bị ta sẽ đi gặp phán quan Nhan Dạ Nguyệt để mượn sổ sinh tử .

Giai Âm mau đi đi.

- Dạ nô tỳ tuân lệnh.

Ngồi trong kiệu lòng dạ Nhất Phàm cứ thấp thỏm không yên hắn chỉ muôn đến Nhà Nhan Dạ Nguyệt thật là nhanh để kiểm chứng sự việc.


Cuối cùng thì cũng đã tới. Nhất Phàm bước vào thì đã có quỷ sai ra nghênh đón đứa đến gặp Nhan Dạ Nguyệt.

Vào đến nơi thì hắn thấy Nhan Dạ Nguyệt đang ngôi trong 1 thư phòng lớn chứa toàn là sổ sách.

Nhan Dạ Nguyệt thấy hắn liền bỏ công việc qua 1 bên và ra chào hỏi.

- Chào Diêm Nhất Phàm đại nhân! không biết ngài đến nên tiếp đón chậm trễ. mời ngài ngồi . Dạ Nguyệt cười tươi nói.

- Không có gì, Nhan Phán Quan không cần đa lễ. ta đến đây thứ nhất là để thăm ngài còn việc thứ hai cũng quan trọng không kém, đó là nhờ ngai xem giúp dương thọ của 1 người , mà người đó rất quan trọng đối với ta, ta muốn xem thử là người đó có còn hay là không .?!

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống.

sau khi hắn đã cho Nhan phán quan đầy đủ tên tuổi và gia thế của Lạc Lạc thì Nhan phán quan nhanh chóng đã tìm ra, ngài ấy nói.

- Thưa đại nhân ,người mà đại nhân cần tìm tôi đã tìm được dương thọ của người đó rồi. Nhan phán quan cười nhẹ nhàn rồi nói tiếp.

- Theo như trong sổ chép là người đó chưa chết và dương thọ cũng còn nhưng không nhiều, xem ra cũng gần đất xa trời đến nơi rồi thưa ngài.

Nghe như vậy hắn vô cùng lo lắng, còn sống nhưng cũng sắp chết ,vậy là sao ,hay là nàng đăng gặp nguy hiểm ??

Sau khi xem xong hắn còn lo lắng hơn cả trước khi xem nữa.

Trong lúc hắn còn muốn hỏi thêm 1 số điều nữa thì bên ngoài có giọng nói lớn của 1 cô gái vọng vào.

- Nhan Đại Nhân ơi .. Ngài xem này y phục ngài may cho tôi tôi đã thử rồi nay , ngài xem có đẹp không ?






 
Chương 21: Gặp nhưng không gặp


- Nhan đại nhân...y phục ngài cho người may cho tôi tôi đã mặc rồi này ngài xem có đẹp không?

Mạn Đà Là từ ngoài bước vào phòng với bộ y phục mới trắng toát kiêu sa và mềm mại, bộ y phục mới này làm cho nhan sắc của nàng tăng lên bội phần.

Nhan Dạ Nguyệt phút chốc như hồn bay phách lạc khi thấy Mạn Đà La, đối với Dạ Nguyệt từ xưa đến này chỉ toàn làm việc với cô hồn dạ quỷ đã có bao giờ rời chốn Âm Giới này đâu nên để thấy được 1 mỹ nhân như Mạn Đà Là là diều không bao giờ có, lúc này đây trong lòng của Dạ Nguyệt đã sinh sôi nảy nở 1 loại tình cảm đặc biệt với Mạn Đà La.

Còn Nhất Phàm thì thời khắt này không gian như dừng lại, Nhất Phàm tuy đã thấy nhưng lòng còn chưa dám tin đây là sự thật, người nương tử mà hắn ngày đêm tìm kiếm đang ở ngay trước mắt hắn sao?

có thật sự là nàng không hay do hắn qua nhớ thương rồi sinh lòng mộng mị.

Mạn Đà La còn chưa kịp biết đến sự có mặt của Nhất Phàm thì đã bị hắn kéo lại ôm thật chặt.

- Lạc Lạc ! Là nàng đây sao, sao nàng lại bỏ rơi ta, ta biết ta có lỗi ta xin lỗi bây giờ nàng muốn gì ta cũng chiều theo ý nàng hết.! hắn ôm tôi trong tay thắm thiết nói.


Tôi bây giờ lòng đau như cắt khi biết người đang ôm tôi là Nhất Phàm, hơi ấm thân quen, giọng nói này, đôi tay này , rõ là tôi đang cố quên đi sao nay lại tự tìm đến.

Ngay lúc này tôi còn chưa biết phải sử trí ra làm sao vì tâm trí tôi đang rất là rối bời yêu hận lẫn lộn, thì bổng 1 bàn tay đầy uy lực kéo tay tôi ra, đó là Dạ Nguyệt.

Mặt Dạ Nguyệt bây giờ khó coi như là mới bị người ta cho ăn ớt , Dạ Nguyệt nhìn Nhất Phàm như là kẻ thù lâu năm gặp lại .

- Đại nhân ! xin ngài tự trọng cho, ngài nên nhớ là ngài đang ở trong phủ của tôi và còn đây là " Hoa" tôi trồng tay tôi tưới "hoa" nở đẹp như vậy ngài lấy tư cách gì má bẽ lá ngửi hoa? Dạ Nguyệt trầm giọng nói.

- Ngươi đừng có mà dùng những lời lẽ đó với ta, ta e người cần tự trọng phải là ngươi, người mà ngươi đang nắm tay đó chính là nương tử của ta, nàng có chút hiểu lầm với ta nên còn giận chưa muốn về nhà, vậy mà bây giờ ngươi lại thừa cơ tự nhận là " Hoa" ngươi trồng rồi tay ngươi tưới , ngươi có tin là ngươi mất đi cái tay trồng hoa đó vĩnh viễn hay không? Nhất Phàm vừa nói vứa đến giật lại Mạn Đà Là từ tay Dạ Nguyệt.

- Xin lỗi ngài chứ tôi đây không có mộng tưởng như ngài, vì quá nhớ thương nương tử mà qua phủ người khác rồi nhận bừa, thôi thì tôi cũng thông cảm cho tâm tư của ngài vậy, nhưng còn chuyện ngài muốn ôm hay muốn làm gì đó cho lòng ngài vơi bớt buồn khổ thì qua đây, tôi cho ngài ôm tôi này, chứ đừng chạm đến " Hoa" nhà tôi. nói cho ngài biết tuy công việc của tôi nhàm chán và khô khan vậy thôi chứ Dạ nguyệt đây rất biết làm cho người khác hạnh phúc, ngài có muốn thử không. !?

Nói xong Dạ Nguyệt kéo Mạn Đà La ra rồi thế chỗ Mạn Đà La ôm lấy Nhất Phàm.

Quá ghê tơm Nhất Phàm liền đẩy Dạ Nguyệt ra rồi quay sang nói với tôi

- Lạc Lạc à! ta biết lỗi lắm rồi, nàng theo ta đi về nhà đi có được không, ta hứa nếu như nàng về thì tất cả những việc trong phủ kể cả ta điều giao cho nàng quản hểt , nàng nói gì ta cũng tin ,nàng muốn gì ta cũng chiều , nàng về với ta đi có được không ta nhớ nàng lắm. Hắn nắm tay Mạn Đà La nói những lời khẩn thiết

Lúc này tôi lấy hết sức lực đẩy hắn ra, tôi nhớ lại những việc hắn đã từng làm với tôi, lòng oán hận trỗi lên, hắn đã từng tuyệt tình như vậy thì bây giờ hắn đâu có tư cách để nhận được sự tha thứ.

- Tôi xin lỗi ngài, thật sự tôi không hiểu ngài đang nói gì, tôi là Mạn Đà La chứ không phải cái người mà ngài đang tìm đâu.

Lời nói của tôi nhứ sét đánh ngang tai, Nhất Phàm ngỡ mình đang ở chốn thiên thai rồi đột nhiên bị giáng xuống 18 tầng địa ngục, cảm giác hụt hẫn đau đớn vô cùng.

- không có đâu, nàng là Lạc Lạc mà, ta biết là tại nàng giận quá nên nói vậy thôi có phải không, nàng nói đi , là tại nàng giận ta nên mới không thừa nhận ta . nàng nói, đi nàng nói đi mà. Hắn như kẻ mất kiểm soát nói lên bằng giọng bất lực

- chính xác là như vậy, tôi là Mạn Đà La thưa ngài.


tôi khẳng định

- Tôi đã nói rồi, ở đây làm sao mà có nương tử của ngài được, Thôi thì cũng thấy thương cho ngài, hôm nay ngài ở lại với tôi đi , tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món rồi cùng ngài uống rượu nha, nhưng uống xong nhớ về liền không được để ý đến "Hoa" nhà tôi.

Nói rồi Dạ Nguyệt nắm tay tôi kéo đi để lại 1 mình Nhất Phàm lạc lõng.

Xuống bếp Dạ Nguyệt vừa làm vừa nói chuyện với tôi.

- lúc nãy chắc cô sợ lắm nhỉ. ngài ấy lại nở nụ cười ấm áp đó.

- à... dạ không có đâu, tôi chỉ bị giật mình 1 chút thôi

- vậy thì tốt rồi, cái tên Nhất Phàm đó tôi biết tính tình của hắn mà , tuy hắn hơi nóng vội vậy thôi chứ không phải là người xấu đâu cô đừng để bụng hắn nhé.

- Dạ vâng. tôi cười rồi nói thêm

Đại nhân à, sao đại nhân thích tự mình xuống bếp như vậy, không phải công việc của ngài rất bận hay sao ,ngài chỉ cần ra lệnh là đã có người làm cho ngài mà.

tôi hỏi

- Như cô thấy đấy, công việc của suốt ngày cứ ghi ghi chép chép tôi đã làm như vậy suốt mấy ngàn năm rồi nên có chút nhàm chán, tôi lấy việc nấu ăn ra để giải khoay và cũng để cho tôi biết thêm được nhiều mỹ vị của thế gian, à còn 1 điều quan trọng nữa đó là...sau này tôi sẽ xuống bếp hằng ngày làm thật nhiều món ngon vật lạ để chăm sóc người con gái mà tôi yêu.

Dạ Nguyệt vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài của ngài ấy vuốt nhẹ tóc mai của tôi.

__________________________

Sau khi nấu xong chúng tôi gọi nô tỳ dọn lên bàn tiếp khách.

lúc về phòng sách tôi nghĩ là Nhất Phàm bị bỏ lại như vậy sẽ tức giận mà ra về ...nhưng không!


Hắn vẫn ngồi ở đó.

Như vậy tôi đành phải tiếp tục diễn kịch cho hắn xem thôi .

Trong lúc đang dùng bữa hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, hắn như đang đợi chờ tôi có sơ hở để chứng minh tôi là Lạc Lạc, vậy cho nên tôi đã cố ý đổi cách ăn uống, những món lúc trược tôi thích ăn thì bây giờ tôi tuyệt nhiên không đụng tới.

- lúc nãy có lẽ thực sự là ta đã quá nóng vội rồi, mong Mạn Đà La cô nương bỏ qua còn Dạ Nguyệt đại nhân đừng để bụng.

Hắn bổng nhiên nói

- Ta biết tính ngài mà, thôi ta không để chuyện đó trong lòng đâu nó nặng bụng lắm . Dạ Nguyệt cười tươi nói.

lúc này Nhất Phàm nói thêm

- Hôm qua vì muốn tìm nương tư ta đã lên dương thế tìm đến nhà của nàng, nhưng thật đáng thương ...mẹ của nàng...

Hắn đang nói gì vậy, hắn đã lên dương thế hắn đã gặp mẹ , nhưng sao hắn không nói nữa rốt cuộc mẹ đã có chuyện gì rồi....






 
Chương 22: Bất đầu lại


Nghe Nhất Phàm nói đã từng lên dương thế gặp mẹ nhưng đang nói dở thì hắn im thin thít làm cho ruột gan tôi bồn chồn lo lắng.

Nhưng không thể để hắn phát hiện được, tôi tự nhủ phải thật bình tĩnh nghe rõ sự việc trước đã .tôi cố gắng ăn vội để khoản lấp nét mặt lo lắng, 1 lúc sau thì hắn lại nói tiếp .

- Mẹ nàng ấy rất nhớ con nhưng không thể nào gặp được, ta mong sao mau chống tìm được nàng rồi cùng nàng về thăm mẹ của nàng ấy.

Hắn trầm tư nói.

Lúc này tôi cảm thấy khóe mắt mình cay cay nhưng dặn lòng không được khóc.

" Mẹ à con gái bất hiếu đã để mẹ phải lo lắng rồi."

Rồi thì bữa ăn cũng chống tàn, để tránh gặp hắn nên đã về phòng ngay sau đó mà không tiễn hắn chỉ có mỗi Dạ Nguyệt ra tiễn hắn mà thôi.

__________________________


Nhất Phàm vừa về tới cổng đã thấy Giai Âm chờ sẳn, hắn được Giai Âm diều bước xuống kiệu.

xem ra Giai Âm cũng nôn nóng muốn biết tin tức về Lạc Lạc nên mới trong ngóng Nhất Phàm về như vậy.

Về Phòng Nhất Phàm vừa ngồi xuống bàn thì Giai Âm đã lên tiếng hỏi.

- Mời đại nhân dùng trà,

biết là đại nhân đang rất mệt nhưng nô tỳ thật sự muốn biết tin tức của Lạc Lạc thưa đại nhân. Giai Âm Cuối mặt nói nhỏ.

- Ta hiểu tấm lòng của ngươi mà, ta đã tìm được nàng rồi. Nhất Phàm cười nhẹ rồi nhất ly trà lên và uống

- Đại nhân nói thật sao, thật là tốt quá rồi.. nhưng mà sao Lạc Lạc không về cùng đại nhân vậy thưa đại nhân. ? Giai Âm vừa mừng vừa lấy làm lạ

- Như ngươi biết rồi đấy, ta đã có lỗi với nàng ấy như vậy thì chắc chắn trong 1 khoản thời gian ngắn như thế này thì nàng sẽ không dễ gì mà nguôi ngoai đâu.

Hắn trầm tư nói

- Dạ... nhưng ngài tìm được Lạc Lạc ở đâu vậy ạ.

Giai Âm hỏi

- Ta tìm được nàng ở Tư Phủ Nhan phán quan.

- Ngài nói sao thưa đại nhân, Lạc Lạc ở nhà Nhan phán quan? Giai Âm tròn mắt ngạc nhiên.

- đúng vậy, ta vừa thấy nàng ấy liền quá vui mừng mà hành động lỗ mãng , nhưng có lẻ vì nàng còn giận ta nên đã không nhận mặt ta, nàng coi ta là người xa lạ. hắn buồn nói

- Lạc Lạc không chịu nhận đại nhân cũng phải, vốn dĩ nàng đã muốn xa người nên mới bỏ đi ,này gặp lại trong thời gian ngắn như vậy nàng không muốn nhìn mặt cũng là lẻ thường tình . nhưng ngài có chắc chắn đó là nàng không? Giai Âm nói


- Lúc đầu vì nàng quá lạnh nhạt nên ta có chút nghi ngại , nhưng sau đó ta cố tình nhắt đến mẫu thân của nàng thì nàng đã có phản ứng, tuy là nàng đã cố gắng kiềm chế nhưng ta đã thấy được từ sau đôi mắt của nàng ấy đã lộ vẻ lo lắng và quan tâm , vì nàng vốn là người con hiếu thảo mà.

- Nếu thật sự là Lạc Lạc thì tốt rồi, bây giờ biết cô ấy không sao là điều quan trọng nhất, rồi ngài sẽ định làm gì tiếp thưa đại nhân? Giai Âm hỏi.

- Nếu như nàng ấy đã coi ta là người xa lạ thì ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, ngày trước ta đã không trân trọng những ngày còn nàng ấy thì bây giờ ta sẽ bù đắp lại cho nàng ấy . hắn nói rồi cười nhẹ.

__________________________

Hôm nay tôi dậy sớm quyết đinh rằng sẽ xuống bếp để làm vài món điểm tâm sáng cho Dạ Nguyệt xem như là đa tạ ngài ấy đã cưu mang chăm sóc tôi những ngày vừa qua.

Nhưng vừa tới cửa bếp thì đã nghe có tiếng đọng từ trong bếp phát ra lục đục.

Tôi nghỉ trong bụng chẳng lẽ Dạ Nguyệt lại còn dậy sớm hơn cả tôi sao?

Nghỉ vu vơ rồi tôi quyết định mở cửa bước vào, Nhưng vào bên trong tôi thật sự không tin vào mắt mình , đó không phải là Dạ Nguyệt mà là...Nhất Phàm.

Tại sao hắn lại ở lại ở trong bếp phủ nhà Dạ Nguyệt thế này , tôi lên tiếng.

- Nhất Phàm đại nhân ! sao người lại ở đây?

tôi tròn mắt hỏi.

- Chào Mạn Đà La cô nương, hôm qua tôi được 2 người chiêu đãi 1 bữa rất là ngon nên hôm nay tôi muôn tự tay qua đây làm 1 ít điểm tâm coi như là đáp lễ. Hắn cười toe toét.

- Trời ạ.. nếu như vậy ngài có thể làm từ phủ của ngài rồi mang qua đây được mà. tôi ngán ngẩm nói.

- Đúng là vậy, nhưng tôi xưa nay chưa từng xuống bếp bao giờ , nên hôm nay tôi qua đây cũng là để nhờ cô nương chỉ giáo vài món hi vọng cô nương đừng hẹp lương mà chỉ cho tôi nhé. Hắn lại cười

Sao hôm nay hắn vui vẻ quá vậy , xưa nay hắn luôn lạnh lùng kiêu ngạo lắm mà ?


- Dạ thật tình xin lỗi ngài chứ tôi đây cũng không có biết làm bếp đâu, tất cả những món hôm qua điều do 1 tay Dạ đại nhân làm đấy thưa ngài.

vì không muốn nhìn mặt hắn nên tôi đã từ chối rồi quay đi, nhưng hắn đã vôi kéo tôi lại

- Cô nương còn giận tôi sao ? hắn hỏi

- Dạ không thưa ngài, tôi sẽ không dư sức để giận người không quen biết đâu thưa ngài.

Tôi trầm giọng nói.

Nhưng tôi vừa dứt câu đã bị hắn đẩy sát vào vách nhà bếp, mặt hắn dí gần vào mặt tôi.

- Mạn Đà La cô nương đã nói vậy thì tôi đây xin Mạn Đà La cô nương cho tôi được làm quen nhé.

Hắn nói bằng giọng thỏ thẻ.

Lúc nãy tôi bị hắn dọa cho cả giật mình nên đầu óc chưa kịp suy nghĩ sẽ nói gì với hắn thì...

- Diêm Nhất Phàm...! Ngài có tin là tôi cắt cái lưỡi đung đưa đó của ngài hay không hả ?






 
Chương 23: Quá mềm yếu


Nhất Phàm đại nhân ! ngài có tin là tôi cắt cái lưỡi đong đưa đó của ngài hay không?

Tiếng nói đó là của Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt bước tới với gương mặt đằng đằng sát khí.

Dạ Nguyệt đẩy Nhất Phàm ra rồi kéo tôi về phía ngài ấy.

- Ngài có giỏi thì đấu tay đôi với tôi đây này , chứ cơ sao lại thừa lúc không có tôi rồi chơi trò lén lút như vậy chứ , thật là đáng xấu hổ mà. Dạ Nguyệt nói.

- Ai nói là ta len lút, ta đường đường chính chính qua tận đây còn gì, chỉ tại ngài sơ suất thôi. Nhất Phàm cười nhạt.

- Ngài được lắm, những lời ngài vừa nói ta sẽ coi đó là 1 lời tuyên chiến. Dạ Nguyệt nghiêm giọng

- Được thôi, nhưng ngài và cô nương ấy ở cùng nhau như vậy có phải là hơi quá bất lợi và thiệt cho ta hay không ?

Nhất Phàm nói.


- Chứ ngài còn muốn gì nữa, chẳng lẽ tôi lại đưa cô nương ấy qua phủ của ngài à, điều này là không bao giờ có nhé. Dạ Nguyệt nhăn mặt

- Không cần thiết, cô nương ấy đang rất thoải mái khi ở đây nên cứ để yên vậy là tốt nhất, chỉ cần ngài không phiền cho tôi qua ở chung là được rồi.

Nhất Phàm cười điểu.

- Ngài nói cái gì , Ngài đúng là quá đáng lắm rồi, chuyện này ta không đồng ý... Dạ Nguyệt hét lên

- Ngài không cho sao? kệ ngài ! ta cũng đã chuyển đồ đạc qua đây cả rồi để xem ngài có dám đuổi ta không? Nhất Phàm vừa nói vừa quay lại gian bếp làm lục đục.

- Ngài thật là vô liêm sĩ , dám cạy quyền qua ở ké nhà ta... Dạ Nguyệt tức giận nói.

Tôi đứng nghe 2 người bọn họ nói mà ngứa hết cả ruột gan, bọn họ xem tôi là cái gì ma đem ra cự cãi thế kia.

- Hai ngài đừng nói nữa ! dừng lại hết đi. xin 2 ngài đừng lấy tôi ra làm trò tiêu khiển có được không.

còn ngài Nhất Phàm , xin ngài hãy đi đi , xin ngài hãy về phủ của ngài đi và để cho tôi được sống những ngày yên ổn có được không. thật sự tôi không thích ngài nên mong ngài hiểu cho.

Nói rồi tôi tức giận bỏ đi.

tôi vừa khuất bóng thì Dạ Nguyệt quay sang nhìn Nhất Phàm.

- Thấy chưa!!! ngươi ta nói là không có thích ngài kìa, ngài làm ơn đi về đi ha, ngài không có cơ hội đâu đừng ở đó mà mộng tưởng . Dạ Nguyệt nói

- Ta nghe rồi không có mượn ngài nói lại đâu nha, không thích thì đã sao, giờ không thích thì sau này từ từ rồi thích, nói chung là ta vẫn ở đây nhất quyết không về.

Nhất Phàm vừa nói vừa nhào bột.

- Ngại cứng đầu thật sự! nói rồi Dạ Nguyệt nhíu mày nhìn xuống tay Nhất Phàm đang nhào bột

- Rồi ngài đang định làm gì đó. Dạ Nguyệt hỏi.

- Ta muốn làm màn thầu để ăn sáng nè , mà không biết bột như thế này được chưa? vừa nói Nhất Phàm vừa cầm cục bột lên kéo ra kéo vào


- Trời đất, Ngài nhào kiểu này là để đem quăng đi chứ ở đó mà làm màn thầu cái gì , ngài tránh ra đi để ta làm.

Và rồi hai người bọn cứ lời qua tiếng lại suốt cả buổi sáng ở trong bếp.

mọi người nhìn vào thật không thể tin được. 1 người đường đường là cháu trai của Diêm La Vương còn 1 người là Phán Quan đại nhân quyền cao chức trọng, cả 2 điều có thân phận bật nhất ở cái chốn Âm Giới này mà nay vì 1 nữ nhân mà tranh cãi với nhau mất hết cả liêm sỉ như vậy. thật là buồn cười.

__________________________

Cả ngày hôm đó tôi đã không ra khỏi phòng , tôi không muốn nhìn thấy Nhất Phàm.

Tại vì mỗi lần nhìn thấy hắn là vết thương trong lòng của tôi như rách miệng trở lại , cảm giác khó chịu vô cùng.

Thơi gian sắp tới tôi phải sống làm sao đây , cứ mãi trốn tránh như vậy hay là đối mặt với hắn,

hàng trăm ngàn suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi bật khóc,

Nếu như ngày hôm đó tôi không có mềm lòng với vài lời ngon ngọt của Mạch Mạch rồi nghĩ cô ấy là người tốt , thì cô ta đâu có cơ hội để hại tôi chứ, tôi quá dễ dàng để người khác lợi dụng..

Tôi tự trách bản thân tôi thật vô dụng chẳng làm được gì cả.Ngay cả việc gặp lại Nhất Phàm thì tôi chỉ biết cuối đầu né tránh ánh mắt của hắn, phải chăng tôi sợ tôi lại sẽ mềm lòng trước hắn,

đáng lẽ tôi phải mạnh mẽ lên khi thấy hắn tôi nên đánh cho hắn 1 trận , chửi mắng hắn , thậm chí giết chết hắn đi để trả thù cho hài nhi của tôi mới phải chứ, nhưng không được...tôi quá mềm yếu...tôi chỉ biết tự đặt cho mình là 1 con người khác rồi cố tình bạt đãi với quá khứ không muốn nhìn về nó...rốt cuộc tôi phải làm sao cho đúng phải làm sao để trở nên mạnh mẽ đây.?

Thơi gian cứ chầm chậm trôi đi trong căn phòng yên tĩnh.

Tôi ngồi bật dậy sau thời gian dài suy nghĩ. tôi quyết định rồi tôi sẽ không tránh né nữa, ông trời đã không cho tôi chết thì tôi sẽ không lãng phí cái mạng này.

Tôi quyết định sẽ trả thù cho hài nhi và cho cả nỗi đau mà tôi phại chịu.

tôi sẽ làm tan nát trai tim của kẻ bạt tình

còn yêu nữ Thác Mạch Mạch...Cô đã thành công khi giết chết con tim của Lý Lạc Lạc nhưng lý trí thì không. cô hãy đợi đấy tôi không tin là không có cách lật trần bộ mặt của cô ta.


Sáng hôm sau khi tôi đang vô ưu đi dạo trong phủ thì Nhất Phàm lù lù xuất hiện sau lưng tôi.

Tôi giật mình cảm phán.

- Mộ ...Phật! ngài muốn dọa chết người à.

lúc này Nhất Phàm nhìn tôi trầm ngâm 1 lúc rồi mới nói.

- Mạn Đà Là à ! cô nương có biết không, cô nương không chỉ có bề ngoài giống với nương tử của ta mà cách giật mình khi bị ta dọa cũng giống nữa.

Hắn nói với chất giọng buồn buồn.

- Ngài nói cho tôi nghe những lời này làm gì, tôi không thích xin cáo từ. tôi khó chịu quay đi.

Nhưng vừa xoay người thi tôi đã bị chặn lại

- Mạn Đà La cô nương, sao cô nương lại ghét ta đến như vậy, hay là trong quá khứ ta đã làm gì cố lỗi với cô chăng ? Hắn nhìn vào mắt tôi nói.

- Làm gì có chứ , tại người lỗ mãn nên tôi không thích thôi còn ghét thì không. tôi nhìn thẳng hắn và nói

- Cô nói cũng đúng, nếu như cô nương là nương tử của ta thì theo tính cảch của nàng thì chắc chắn nàng đã đâm cho ta 1 nhát rồi.






 
Chương 24: Tìm đầu dây rối


- Cô nói cũng đúng, nếu như cô nương là nương tử của ta thì theo tính cảch của nàng thì chắc chắn nàng đã đâm cho ta 1 nhát rồi. Nhất Phàm nói xong liền thở 1 hơi dài.

Tôi thầm nghĩ , đương nhiên là tôi muốn đâm chết anh rồi ,nhưng không phải sẽ vô ích sao ?

Làm sao 1 người phàm mắt thịt như tôi lại đâm chết được 1 con quỷ như anh chứ , trừ khi có Huyết Sa kiếm.

Huyết Sa Kiếm ?

Đúng rồi ! là nó, nếu có nó thì ta muốn làm gì Nhất Phàm mà chẳng được.

không hiểu tại sao từ lẫn tránh mà tôi lại muốn chuyển qua làm tổn thương Nhất Phàm đến như vậy. Tôi bắt đâu nẩy lên ý định sẽ trộm Huyết Sa Kiếm rồi ra tay đả thương Nhất Phàm cho hả dạ .

Suy nghĩ xong tôi nhìn hắn rồi nói.

- Nhất Phàm đại nhân, tại sao ngài cứ muốn tiếp cận tôi vậy? tôi giả vờ hỏi hắn

- Không phải tiếp cận mà ta thật sự muốn được ở bên cạnh cô nương. Hắn cười nhẹ


- Tại vì tôi giống với nương tử của ngài đúng không . tôi hỏi .

Nhất Phàm không nói gì trâm tư và trong lòng nghĩ

" nha đầu ngốc, không phải là giống mà nàng chính là nương tử của ta còn gì "

- ngài nói đi ! có phải là như vậy không? tôi cố tình dò xét.

- cô nương muốn nghĩ sao cũng được, nhưng còn việc muốn lấy 1 ai khác để mà thay thế nàng ấy thì đó là chuyện không bao giờ.

Hắn như cố tình muốn nói những lời này cho tôi nghe nhưng không hiểu sao càng nghe những lời đó tôi lại càng thấy hắn giả dối.

- Vậy sao ? tâm tư tình cảm của ngài như thế nào tôi không cần biết còn bây giờ tôi mệt rồi, tôi muốn được yên tĩnh nên phiền ngài tránh ra cho.

Nói rồi tôi liền đi ngay, lần này có vẻ hắn đã hiểu nên không còn chặn lối tôi đi nữa.

Về đến phòng tôi bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ và tìm cách để chỉ ra hướng đi cho mình.

Tuy đêm qua đã nghĩ là sẽ trả thù nhưng thật chất tôi chưa nghĩ ra cách hợp lý để thực hiện , lúc nãy suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi lúc nói chuyện với Nhất Phàm là trộm Huyết Sa Kiếm, nhưng nghĩ kỹ và chu đáo thì điều đó là không thể , với lại đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc tôi bực tức mà thôi ,cách đó hoàn toàn không dùng được.

Đi qua đi lại cả ngày vẫn chưa tìm ra cách , tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bế tắt thì từ bên ngoài Dạ Nguyệt bước vào.

- Mạn Đà La à . tôi đã về rồi đây ! Dạ Nguyệt nhìn tôi cười.

- Ngài về rồi sao ?, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi để tôi đi lấy trà. vừa nói tôi vừa tiến lại bàn rồi lấy ấm trà mang đi

- Không cần đâu, tôi chỉ qua thăm cô nương 1 chút thôi rồi tôi lại phải vào điện rồi. Dạ Nguyệt ngăn thôi lại.

- Đi ngay sao? tôi hỏi

- Đúng vậy, trên diện Diêm Vương có chút rắt rối mà cô biết đấy, 1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối dây rồi mới gỡ rối được nên hơi mất thơi gian, tôi về đây chủ yếu là để lấy đầu mối đây , Dạ Nguyệt cười nói rồi chỉ vào cuốn sổ trên tay.

Nói xong ngài ấy đi luôn, còn tôi thì lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại lời ngài ấy vừa nói.


"1 khi đã rối thì ta phải tìm lại đầu mối rồi mới gỡ rối được ", lúc này đâu tôi như được khai sáng.

mội chuyện của tôi không phải điều từ Thác Mạch Mạch mà ra hay sao ?!

Tôi sẽ bắt đầu từ Mạch Mạch.Tôi cố suy nghĩ xem lý do để mà cô ta hại tôi là gì , suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng tôi đã nhớ ra , Có lẽ vì sau lần đó tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô ta và Diêm Nam Phong nên cô ta đã hại tôi.

nói vậy chắc chắn cô ta và Diêm Nam Phong có chuyện mờ ám rồi nên mới sợ người khác biết và đặc biệt là Nhất Phàm.

Nếu như tôi điều tra ra được sự thật này thì người đau khổ nhất sẽ là Nhất Phàm , hắn sẽ đau đớn khi biết người hắn yêu nhất lại có mối quan hệ đen tối với đại huynh của hắn.

Cuối cùng tôi cũng đã tìm được hướng đi cho mình rồi và bây giờ tôi có thể nằm xuống và nghỉ ngơi thoải mái rồi

__________________________

Tôi đã cố tình làm điểm tâm sáng mang qua phòng cho Dạ Nguyệt nhưng ngài ấy vẫn còn ở điện Diêm Vương chưa về nên tôi đành phải mang đi ,

Vừa đi tôi vừa nghĩ trong bụng không biết làm sao tôi có ăn hết đây vì tôi làm 2 phần cho cả tôi và ngài ấy.

Đang còn bê mâm thức ăn trên tay thì tôi nghe tiếng gọi từ phía sau.

- Mạn Đà La cô đi đâu vậy.?

đó là giọng của Nhất Phàm, tôi quay lại và trả lời

- Tôi đi đâu ngài hỏi làm gì ? tôi hằn hộc

- À...tôi chỉ quan tâm chút thôi mà, cô nương đâu cần khó chịu vậy.

hắn cuối mặt nói.

Tôi lúc này chợt nhớ lại kế hoạch trả thù của mình.

- Tôi đang chuẩn bị ăn sáng ngài có muốn ăn cùng không?

tôi đang cố ý tiếp cận Nhất Phàm để tìm cách quay về phủ để điều tra về Mạch Mạch, tuy biết là nguy hiểm nhưng tôi tin tôi làm được.


Khi được tôi mời ăn cùng thì Nhất Phàm làm sao từ chối được.

Trong khi đang ăn thì Nhất Phàm trầm tư nói.

- Cô nương chuẩn bị bữa sáng này là cho tôi sao.?

- À...ờ..thì ngài cứ cho là vậy đi.? tôi nói.

Nhất Phàm chỉ buồn rồi cuối mặt ăn như đã hiểu ra điều gì đó.

- Nhất Phàm đại nhân, tôi nghe nói là phủ của ngài rất to ,to hơn đây rất nhiều nên tôi muốn ngài cho tôi qua đó chơi có được không ? tôi nói tiếp

- Cô nương muốn vậy thật sao? Nhất Phàm cười nhạt rồi nghĩ " nương tử ngốc à, rốt cuộc nàng đang suy tính cái gì đây?."

- Đúng vậy, tôi đang rất là buồn chán vì dù sao thì Dạ Nguyệt cũng không có ở phủ. tôi thở dài.

- Gì chứ, không có tên ấy mà cô nương thấy buồn chán sao ? Mặt của Nhất Phàm như vừa bị uống dấm lộ rõ sự khó chịu.

- Được rồi ta sẽ làm cho cô nương vui, không chỉ là vui thường mà là vui quên luôn tên phán quan ấy.

nói xong Nhất Phàm đứng dậy và kéo tôi đi.

Tôi cùng Nhất Phàm lên kiệu đi về phủ của hắn, coi như bước ban đầu tôi đã thành công.






 
Chương 25: Chốn cũ


Ngồi cùng Nhất Phàm trên kiệu, mọi thứ điều thân quen chuyện như mới chỉ vừa xảy ra hôm quá , chiếc kiệu cứ chong chênh và lắt lư cũng như tâm trí tôi bay giờ.

Lúc nãy hắn nói sẽ làm cho tôi vui nhưng tôi thừa biết 1 tên khô khan như hắn thì biết làm gì chứ, tôi chỉ là cố tình giả ngây theo hắn để về phủ thôi.

Trong lúc còn chưa đến nơi tôi cố không cho mình nghĩ ngợi linh tinh nữa mà ráng nghĩ ra cách để đối mặt với Mạch Mạch.

tôi gãi đầu " chết thật ,có phải mình đã hấp tấp quá rồi không, đáng lý phải suy nghĩ ký hơn trước khi ra đề nghị trở về phủ với Nhất Phàm mới đúng"

tôi tự thấy mình ngu ngốc hết sức. lúc này Nhất Phàm dường như có thể đoán được ý của tôi nên hắn lên tiếng.

- khi về phủ của tôi cô nương không cần phải sợ hay cuối đầu với 1 ai cả , cô nương cứ tự do đi lại tất cả quỷ hầu trong phủ cô tùy ý ra lệnh ,cô muốn làm gì cũng được. hắn nói

- ồh.

- Đặc biệt...nếu như những lúc không có tôi bên cạnh mà cô nương cảm thấy không an toan hay có người muốn hãm hại cô thì cô cứ gọi tên tôi trong đầu chỉ cần như vậy tôi sẽ đến bên cô.


Nghe hắn nói vậy tôi thấy lòng mình yên tâm vô cùng, bây giờ cứ thoải mái mà điều tra , lúc nào cần thì cứ gọi hắn coi hắn như là bừa hộ mệnh là được rồi.

Cuối cùng cũng tới. nơi không nên trờ lại thì tôi cũng đã trở lại rồi , nhìn khung cảnh tôi nhớ lại những ngày sống ở đây.

Tôi bước chân vào phủ rồi đi từng bước chậm rãi sau lưng hắn, Từ xa bóng dáng quen thuộc từ từ đi tới " là Thác Mạch Mạch kẻ thù của tôi " ..

Đúng là yêu nhân độc ác ,sau khi hại tôi thê thảm như vậy xong cô ta vẫn cứ thản nhiên sống tốt, tôi cười mỉn " sẽ không lâu nữa đâu Thác Mạch Mạch, hãy cố gắn mà tận hưởng" .

Thác Mạch Mạch càng ngày càng tiến lại gần, tôi nhìn qua Nhất Phàm hắn không 1 có chút phản ứng gì cả, tên này lạ nhỉ lúc trước xẩy ra sự việc còn ôm ấp yêu thương cô ta trước mặt tôi rồi còn đả thương tôi bây giờ thì thấy cô ta mà mặt hắn lại lạnh như băng , thật khó hiểu.

- Mừng chàng đã về..

Mạch Mạch đã đứng trước mặt tôi và hắn, cô ta vừa nói hết câu thì mặt biến sắc hoàn toàn khi thấy tôi.

- Lý Lạc Lạc... cô còn dám quay lại ? cô ta trừng mắt với tôi.

tôi không nói gì cứ việc đúng im như vậy xem cô ta dám làm gì tôi khi còn Nhất Phàm ở đây.

- Nhất Phàm, sao chàng mang Lý Lạc Lạc về đây chàng không sợ cô ta lại ra tay hãm hại ta nữa hay sao.?

ái chà chà ...xem ra cô ta là 1 con yêu nữ mặt dày rồi.

nói dối 5 lần 7 lượt vẫn không chớp mắt.

lúc này Nhất Phàm liếc nhìn Mạch Mạch và nói.

- Nàng có im ngay không, cô ấy không phải là Lạc Lạc.

Mạch Mạch nghe xong liền qua sang nhìn tôi nghi ngờ.


- Cái gì mà không phải chứ, chính là cô ta ,cô ta thật sự là Lạc Lạc.

cô ta rõ ràng là đang sợ hãi, mới nghĩ vậy lòng tôi đã thấy vui rồi chứ đừng nói tới khi mà tôi lật được bộ mặt thật của cô ta lúc đó chắc chắn sẽ còn thú vị hơn nhiều.

Nhất Phàm không còn kiềm chế được trước thái độ của Mạch Mạch hắn nhìn Mạch Mạch và nghiến răng nói.

- Ta đã nói là không phải, nhưng dù cho là ai nàng cũng không được chạm vào 1 sợi tóc của cô ấy nàng nghe rõ chưa.!

Tôi thật sự bất ngờ với thái độ của hắn dành cho Mạch Mạch, lúc trước hắn ngọt ngào ôn nhu với cô ta bao nhiêu bây giờ đay nghiến và giận dữ bấy nhiêu.

chẳng lẽ sự ra đi của tôi đã làm hắn giận dữ với Mạch Mạch như vậy sao ?

Tôi bị cắt ngang suy nghĩ vì câu hỏi của Mạch Mạch.

- Cô ta không phải Lý Lạc Lạc thì là ai ?

cô ta nhìn tôi với đôi mắt vô cùng thâm độc.

- Mạn Đà Là.

Tôi trả lời cộc lốc

Nhất Phàm tỏ vẻ không muốn tôi nhiều lời với Mạch Mạch nên đã kéo tôi đi.

Hắn kéo tôi đến căn phòng ngày trước tôi đã ở, hắn ta rốt cuộc cố tình hay là vô tình đây.

- Cô nương cứ ở đây , căn phòng này là của nương tử ta lúc trước đã ở nên rất sạch sẽ và ....

Hắn nói chưa hết câu thì đã im lặng không nói nữa. hắn làm tôi khó chịu với cách nói chuyện như vậy.

- Cảm ơn ngài nhưng tôi không có ý định ở lại đây đâu vì đến tối tôi sẽ về lại phủ của Nhan phán quan.


Nhất Phàm hắn nghe tôi nói vậy nhíu mày tỏ vẻ không thích.

- Mới có 1 ngày thi tôi chưa nghĩ ra cách làm cho cô nương vui được đâu, nên cô nương cứ ở đây cho đến khi tôi tìm được cách làm cho cô vui thì tôi sẽ đưa cô về.

- Không đúng, ngài làm như vậy đâu có được, ngài làm như thế này là cố ý giam lõng tôi. tôi tức giận nói

- Cô đừng kích động, chính cô nương muốn qua phủ của ta mà ,ta chỉ đáp ứng nhu cầu thôi, phủ của ta rất rộng 1-2 ngày thì cô nương không thể nào đi xem hết được đâu nên cứ ở lại mà từ từ mà tham quan.

Cái gì chứ , tôi đã vô tình tạo cơ hội cho hắn mang mình về đây để rồi bị hắn bó chân như vậy, thật là đáng ghét.

- Cô cứ ở đây nghĩ ngơi đi nhé, tôi đi có việc 1 chút rồi sẽ quay lại ngay .

nói rồi hắn quay đi.

không sao cả, nếu như đêm nay Dạ Nguyệt sau khi từ điện Diêm Vương trở về mà không thấy tôi chắc chắn ngài ấy sẽ đi tim và mang tôi về thôi, việc của tôi bây giờ là đi điều tra việc của Mạch Mạch và Nam Phong.

Tối bước ra ngoài định đi đến phòng Của Mạch Mạch thì từ sau lưng tôi có 1 bàn tay đặt lên vai tôi và nói.

" Dừng lại "






 
Chương 26: Không như tôi nghĩ


Tôi bước ra ngoài định đi đến phòng Của Mạch Mạch thì từ sau lưng tôi có 1 bàn tay đặt lên vai tôi và nói.

" Dừng lại "

Tôi giật mình quay lại thì thấy dáng người nhỏ bé xinh xắn với bộ y phục màu trắng quen thuộc, người đó chính là Giai Âm.

Tôi và cô ấy lặng người nhìn nhau rồi cả 2 dường như cùng 1 cảm xúc.

Giai Âm bắt đầu rơi lệ, cô ấy tiến đến gần tôi không 1 chút do dự rồi cô ấy ôm lấy tôi thật chặt.

- Lạc Lạc..đúng là cô rồi, đại nhân không nói dối ngài ấy đã tìm được cô rồi, huhu Lạc Lac à sao cô lại ngốc như vậy sao cô lại bỏ tôi với đại nhân mà đi chứ.?

Ngay trong khoảnh khắc này tôi cảm nhận được tình cảm mà Giai Âm giành cho tôi, nó không chỉ đơn thuần là tình bạn mà còn là tình thân ruột thịt, lúc này tôi cảm thấy bối rối vô cùng , nếu như tôi nhận tôi là Lạc Lạc thì coi như mọi chuyện đều bị bại lộ ,lúc đó tôi sẽ bị Nhất Phàm đường đường chính chính mà mang về đây vì tôi là nương tử của hắn, còn mà để chối bỏ trước mặt Giai Âm thì tôi không đành.


Giai Âm đã bình tĩnh trở lại không còn khóc nữa.

- Lạc Lạc dạo này cô có khỏe không, cô có ăn uống đầy đủ không...? trời ơi cô gầy đi nhiều quá rồi.

Giai Âm xoay người tôi qua lại để dò xét rồi lại nói tiếp.

- Lạc Lạc à cô màu vào phòng đi ngoài này lạnh lắm nhìn cô ốm yếu như vậy ở ngoài này lâu sẽ ốm mất.

nói rồi Giai Âm dìu tay tôi vào phòng.

- cô nương à...

- Cô mau ngồi xuống đây đi, cô cũng thật là về mà còn không nói cho tôi biết mà tôi bất ngờ đến phát khóc , à để tôi đi lấy trà ấm cho cô nha.

Tôi còn chưa kịp nói đã bị Giai Âm chen ngang rồi , Giai Âm rót cho tôi 1 ly trà ấm rồi mang đến bỏ vào lòng bàn tay đang rét run của tôi, bây giờ cô ấy không nói nữa mà nhìn tôi cười ấm áp, tôi nghĩ chắc là bây giờ tôi có thể nói được rồi.

- Cô nương à thật ra....

- Cô không cần phải nói đâu , đại nhân đã kể cho tôi nghe hết cả rồi. 1 lần nữa tôi lại bị Giai Âm tranh không cho nói được câu nào.

- Đại nhân nói là đã tìm thấy cô ở tư phủ của phán quan Nhan Dạ Nguyệt nhưng cô đã không nhận mặt ngài ấy cô cố tình xem ngài ấy là người xa lạ, ngài ấy đã rất đau lòng khi về đây , vì tôi hỏi nên ngài ấy đã kể cho tôi nghe hết tất cả rồi ,Giai Âm cuối mặt nói.

nghe qua lời của Giai Âm tôi hết sức ngạc nhiên.

- Cái gì, cô nói sao? Nhất Phàm nói với cô là hắn biết tôi là ai rồi á ? tôi tròn mắt ngạc nhiên vô cùng.


- Đương nhiên rồi cô ngốc ạ, cô nghĩ làm sao mà đi lừa 1 con quỷ vậy, tôi e là cô có thay hình đổi dạng thì ngài ấy vẫn đánh hơi ra mùi của cô thôi, huống gì là chỉ đổi 1 cái tên. Giai Âm cười nhẹ nhàng

- Nếu như đúng là vậy sao hắn không bắt tôi về đây mà phải mất công hằng ngày qua tư phủ của Dạ Nguyệt để mà tiếp cận tôi chứ ? Tôi nói với giọng đầy nghi ngờ.

- Tại vì ngài ấy muốn cô được vui vẻ và điều đặc biệt là cô được an toàn. Giai Âm vừa nói vừa nắm lấy tay tôi xoa nhẹ nhàng thân thiết

- hắn vì tôi sao ?

- Đúng vậy, ngài ấy là vì cô. sau khi cô xảy ra chuyện ngài ấy đã rất hối hận ngài ấy tự trách bản thân vì đã không tin cô.

- Nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đã không tin tôi đã vậy con ra tay với tôi để cho tôi phải mất đi hài nhi...tôi giận đến run cả người.

- Cô bình tĩnh đi Lạc Lạc à, chuyện mất đi hài nhi ngài ấy cũng đau lòng không kém cô đâu... vì dù sao đó cũng là giót máu của ngài ấy và cô mà. cô suy nghĩ cho kỹ đi Lạc Lạc nếu như hôm đó cô không có mang hài nhi thì cùng lắm cô chỉ bị ê ẩm mà thôi có đúng không.?

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn vào 1 khoảng không vô định , Giai Âm tiếp tục nói cho tôi nghe .

- chuyện cô có hài ngài ấy hoàn toàn không biết và ngay cả tôi và cô cũng không hề biết, Lạc Lạc à tôi xin cô, cô hãy bỏ qua cho ngài ấy mà về lại đây đi có được không...về đây tôi và ngài ấy sẽ chăm sóc cho cô thật tốt mà.!

- Nhưng còn Mạch Mạch ? tôi hỏi

- Cô yên tâm, Đại nhân ngài ấy sau khi bình tâm lại đã thấy có sự vô lý trong chuyện của cô và đã quay sang nghi ngờ Mạch Mạch, bây giờ tình cảm giành cho cô ta coi như đã phai nhạt.

- Vậy thì tại sao hắn vẫn còn để ả ở đây, ? tôi khó chịu

- Cô ta là ái nữ của yêu đế nếu khi không mà đuổi cô ta đi hay bắt tội vô cớ thì chắc chắn sẽ không yên với yêu giới , nên ngài ấy đành im hơi lặng tiềng chờ thời cơ ,nhưng do thời gian qua ngài ấy luôn phải lo lắng cho cô nên chưa tìm ra được manh mối gì.


Lúc này Giai Âm nhắc đến manh mối làm tôi nhớ ra chuyện hôm đó tôi liền kể hết tất cả cho Giai Âm nghe.

- Cô nói sao ? Chuyện này có cả Nam Phong đại nhân sao.?

tôi ra hiệu cho Giai Âm nhỏ tiếng.

- Đúng vậy và tôi nghĩ đó cũng là lý do mà tôi bị cô ta nhấm đến.

- đáng lẽ chuyện này cô nên nói sớm cho đại nhân chứ... Giai Âm dánh nhẹ vào vai tôi.

- Trong thời gian đó là hắn đang đi tróc yêu nên tôi không có nói được với hắn, với lại lúc đó tôi không nghĩ Mạch Mạch lại có lòng dạ sau độc như vậy.

- Thật là đáng sợ mà, không ngờ chuyện này không chỉ có mình ả Mạch Mạch kia mà có Diêm Nam Phong đại nhân.

Giai Âm vừa mới dứt câu thì...

- Ái dà... Ta hình như mới nghe ai đó vừa nhắt đến tên ta phải không nhỉ?






 
Chương 27: Khơi lại nỗi đau


- Ái dà... Ta hình như mới nghe ai đó vừa nhắt đến tên ta phải không nhỉ?

Diêm Nam Phong lên tiếng rồi từ ngoài thong dong bước vào phòng của tôi, tôi và Giai Âm mặt biến sắc và tự hỏi trong lòng là không biết hắn đã nghe được gì chưa, nếu như mà hắn ta biết được tôi có ý định điều tra hắn và Mạch Mạch thì chắc chắn hắn sẽ dùng 1 tay mà bóp chết tôi mất.

Hắn nhẹ nhàng bước đến gần tôi hắn dùng 1 tay vuốt nhẹ từ tóc mai của tôi rồi từ từ kéo xuống cằm , lúc này móng tay của hắn bắt đầu mọc dài ra trông rất giống những lần Nhất Phàm nỗi giận, cơ thể tôi như bị đông cứng lại đến cả môi cũng không thể mở ra , trán tôi bây giờ lắm tắm mồ hôi mặc dù tay chân tôi vẫn đang rét run lẩy bẩy.

Hắn dùng móng chỉ thẳng vào yết hầu của tôi tươm máu , Giai Âm thấy vậy run sợ vội quỳ xuống van xin.

- Nam Phong đại nhân tôi xin ngài , xin ngài hay dừng tay lại có được không , dù sao cô nương ấy cũng là nương tử của Nhất Phàm đại nhân xin người hay suy xét mà tha cho .

Hắn dùng đôi mắt sắt lạnh liếc nhìn Giai Âm.

- Tại sao lại van xin ta? ta đã làm gì đâu, ngươi làm như vậy nhỡ như để đệ đệ yêu dấu của ta nhìn thấy thì nó sẽ hiểu lầm vị đại huynh này của nó mất.

hắn nhấc bàn tay ra khỏi cơ thể của tôi rồi quay đi.


- Em dâu à ! ở đời cần biết câm đúng nơi mù đúng chỗ nếu không thì họa không chỉ 1 mình ta phải gánh mà còn là nhưng ngươi thân yêu bị vạ lây .

nói rồi hắn ta khuất dạng vào hư không.

Giai Âm thấy hắn đã đi tồi liền đứng dậy chạy đến chỗ tôi xem xét vết thương.

- Lạc Lạc à, cô có bị làm sao không, hay là chúng ta thôi đi không điều tra nữa ... Giai Âm mếu máo nói.

- Không được. tên này không có tầm thường đâu, tôi e là chúng ta có không điều tra đi nữa thì đến khi hắn ra tay hắn cũng sẽ không tha cho 2 cái mạng nhỏ của chúng ta đâu. tôi ghé sát vào tai Giai Âm nói.

- Vậy thì cô nói chúng ta phải làm sao đây ? Giai Âm nhăn mặt hỏi.

- Trước tiên chúng ta cứ làm như hắn nói, cứ im lặng rồi từ từ xem hắn ta mục đích muốn làm gì rồi lúc đó tìm đường mà xử trí. còn nếu chuyện hắn làm không liên quan tới tôi thì tôi mặc kệ hắn người tôi muốn trả thù là Mạch Mạch cơ .

- Nhưng mà nếu như chuyện hắn muốn là hại Nhất Phàm đại nhân thì ta phải làm sao đây .? Giai Âm lây nhẹ người tôi.

- Thì mặc xác hắn, cho hắn chết luôn cũng được .

- ây... da giờ này mà cô con nói vậy được sao...cổ cô lại chảy máu rồi để tôi lau cho cô.

Lúc này Nhất Phàm đã trở lại, hắn nhìn thấy Giai Âm đang chăm vết thương cho tôi hắn liền lo lắng hỏi .

- Cô nương bị làm sao vậy ?

- dạ thưa đại nhân....

- Tôi không bị gì cả ,tôi chỉ bị thương nhẹ do thiếc vòng cổ mới của tôi thôi. tôi cố ý chặn lời Giai Âm.

Hắn không nói gì đưa tay ra lệnh cho Giai Âm ra ngoài, Giai Âm cuối đầu lui ra tôi đứng dậy nhìn theo vẫy gọi .

- Giai Âm ,Giai Âm cô đi đâu vậy chứ ?

Nhất Phàm liền dùng tay ôm eo tôi kéo người tôi xuống ngồi trên đùi của hắn .


tôi cố gắng vùng vẩy như thật sự không thể thoát khỏi tay hắn " chết tiệt, sao lần nào cũng vậy hết 1 khi đã bị hắn tóm rồi là không thể thoát ra được hắn đúng là sức trâu bò mà."

Nhất Phàm dùng ta bóp cằm kéo mặt tôi quay về hắn rồi hắn nghiêm mặt hỏi .

- Có quen biết người ta không mà gọi tên thân mật vậy?

- À...ờ có biết sơ sơ, lúc ngươi đi ta đã có nói chuyện với cô nương ấy. tôi ấp úng.

- Tới tận giờ này rồi mà em còn muốn nối dối sao.?

hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thân thương nồng nàn trìu mến.

- Nói ....nói dối gì chứ?

tôi cuối mặt để né ánh nhìn của hắn nhưng tôi đang bị hắn bóp cằm nên không cuối xuống được,

- Nàng đã về đây rồi, về lại căn phòng cái nơi mà chúng ta thật hạnh phúc ,nàng không nhớ sao.?

hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, vì đang bị hắn khống chế nên không thể né đi đâu được

- Tôi không nhớ và cũng không biết gì hết xin ngài buông tôi ra. tôi nhân lúc hắn mãi nói chuyện nên đã nới lỏng tay mà thoát ra, nhưng tôi đi chưa quá 3 bước đã bị hắn tóm lại 1 lần nữa.

Lần này hắn bế hẳn tôi lên rồi hắn từng bước tiến lại gần giường hắn ném nhẹ tôi lên trên đó và nhanh chóng dùng thân thể chế ngự lấy tôi .

Tôi bây giờ trong như 1 chú thỏ nhỏ bị 1 con sói lớn tóm lấy tai , chú thỏ nhỏ bất lực ve vẫy chờ con sói lớn ăn thịt.

- Ngài làm cái gì vậy chứ , mau thả tôi ra ngài thật là vô liêm sỉ. tôi la hét trong bất lực.

- Trước mặt nương tử của mình thì ta cần gì liêm sỉ chứ...Nàng có biết không? những ngày qua ta rất là khỗ sở khi thấy nàng thân thiết với Dạ Nguyệt , như ?vậy là đủ rồi Lạc Lạc à, nàng về với ta đi có được không.?

Hắn nhìn vào mắt tôi nói những lời thật khẩn thiết, hắn vuốt tóc tôi rồi cầm lấy đuôi tóc đưa lên má


- Lạc Lạc à, cho dù nàng có dùng thân phận nào để gặp ta hay nàng có đổi muôn hình vạn trạng thì vẫn biết đó là nàng, nói ra sợ nàng không tin nhưng thật sự ta đã yêu nàng rồi, sau đêm đó từng hơi thở mùi hương của nàng ta luôn nhớ rất rõ.

rồi hắn bổng nhiên chuyển qua gương mặt tức giận.

- chỉ tại ta ngu ngốc đã không nhận ra tình cảm đó sớm hơn lại còn nóng giận không tin nàng.!

- Thôi ngài đừng nói nữa.!!! tôi hét lên...

Bây giờ ngài nói những lời này để mà làm gì chứ, nó đâu thây đổi được gì, nó có chửa lành được vết thương trong lòng tôi không rồi nó có mang hài nhi trợ lại hay không.?!

Tôi vung cánh tay tát cho hắn 1 cái thật là mạnh, hắn không nói gì mà nhấc người hắn ra khỏi người của tôi, tôi lúc này lập tức ngồi dậy và đứng lên đi ra khỏi giường nhưng chỉ vừa bước đi thì tôi đã phải khựng lại bởi 1 giọng nói chất chứa đầy nỗi muộn phiền.

- Nàng hận ta đến vậy sao ? hắn hỏi tôi mà gương mặt hắn vô ưu nhìn vào khoản trống.

- Đứng vậy rất hận, ta lại càng hận vì không giết người.!!!

hắn trầm mật đứng dậy và đi về phía tôi , hắn đứng trước mặt và nhìn thẳng vào tôi rồi dang cánh tay ra , bổng 1 luồn sáng đỏ lóe lên làm tôi chói mắt, khi ánh sáng tắt đi thì Huyết Sa Kiếm cũng hiện ra.

hắn đặt Huyết Sa Kiếm vào tay tôi rồi nói.

- Nếu thật sự nàng muốn vậy thì cứ giết ta đi, ta chấp nhận.






 
Chương 28: Khó thấu tâm tư


- Nếu thật sự nàng muốn vậy thì cứ giết ta đi, ta chấp nhận.

Tôi nhìn xuống thanh Huyết Sa Kiếm trong tay mà thấy lòng đau nhói, tôi mơ hồ về ý định của mình .

nước mắt bất giác lăng dài " tại sao chứ? tôi đang được như ý nguyện còn gì, Huyết Sa Kiếm trong tay sao tôi còn chưa giết hắn ? "

tôi vung gươm chỉ vào tim Nhất Phàm, tôi bước 1 bước kiếm đâm sau vào 1 chút, bước thêm bước nữa ...thì máu hắn đã rơi, chỉ cần thêm 1 bước nữa thôi là hắn sẽ tan biến khỏi thế gian này. Nhưng sao tôi không thể ?...sự tức giận, lòng câm thù bấy lâu nay sao bây giờ bỗng nhiên biến mất tất cả chỉ còn nỗi xót xa chiếm ngự.

- Tại sao, tại sao anh lại làm vậy với tôi...?

tôi thét lên trong nỗi đau đớn cùng cực rồi ném thanh kiếm vào góc phòng vang lên 1 tiếng rất lớn. tôi đưa tay lên ôm lấy gương mặt đầm đìa nước mắt của mình rồi tất tã chạy ra khỏi phòng, Nhất Phàm khụy xuống nền và không thể đuổi theo tôi...

Trong không gian lạnh lẽo và u tối, tôi như 1 kẻ điên chạy không có đích đến, tôi cứ chạy mãi cho đến khi mất thăng bằng ngã chúi xuống đất, tôi không đứng dậy mà nằm im đón nhận sự lạnh lẽo vô tận của mặt đất.


Bây giờ tôi thật sự không biết là mình đang muốn gì, rõ là muốn đâm chết hắn, nhưng mà khi thấy máu hắn rơi lòng tôi lại đau đến không thể thở được, tôi tự hỏi " Nếu thật sự hắn chết đi tôi có vui hay không , hay là trái tim tôi cũng chết dần theo hắn ?" tôi nhắm mắt lại cố để cho trai tim thôi réo rắt...

- Định nằm luôn ở đây hả ? 1 giọng ấm áp cất lên

tôi khẽ mở mắt ra nhìn xem là ai, hình bóng người đó mờ nhạt hiện ra . Là Dạ Nguyệt , người gọi tên tôi là Dạ Nguyệt, ngài ấy đến đây tìm tôi sao?

Dạ Nguyệt thấy tôi không có ý định đứng dậy nên ngài ấy đã bế tôi .

- Cái tên Nhất Phàm này chắc tôi phải dậy cho hắn biết thế nào là lễ độ. đã mang người đi rôi lại còn không biết chăm sóc.

Vừa đi Dạ Nguyệt vừa mắng.

- Sao ngài lại biết tôi ở đây mà qua tận đây để mà tìm, tôi hỏi

- Đương nhiên là biết rồi, trước khi đi tôi đã cố ý để lại 1 phách ở nhà trông cô nương mà.

nghe ngài ấy nói vậy tôi thật sự rất bất ngờ.

- Ngài cho 1 phách theo dõi tôi ?

- Không phải là theo dõi mà là quan tâm, tôi sợ cô bị tên Nhất Phàm đó bắt nạt, nhưng cô yên tâm, 1 phách của tôi di chuyển cũng có phạm vi thôi , khi cô cùng Nhất Phàm lên kiệu đi là nó đã không theo nữa rồi.

nói rồi Dạ Nguyệt cười nhạt, lúc này tôi bắt đầu thấy ngại ngùng khi được bế như thế này

- Phiền ngài cho tôi xuống, tôi có thể tự đi được mà.

Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đặt chân tôi xuống đất.


- Giờ có muốn về nữa không ? Dạ nguyệt nhìn tôi ấm áp hỏi

- Về ...về chứ, ở lại đây làm gì ?!

nói rồi tôi cùng Dạ Nguyệt bước lên kiều và ra về , cả đoạn đường dài 2 người chung tôi không ai nói với ai 1 câu nào, trong lòng tôi thấy Dạ Nguyệt có chút kỳ lạ, hôm nay ngài ấy không cười cười nói nói nữa mà thay vào đó là 1 nét mặt suy tư trầm lặng, thấy ngài ấy như vậy lòng tôi vốn đã khó chịu bây giờ lại còn nặng nề hơn.

Kiệu đã dừng , tôi bước xuống kiệu và nghĩ trong lòng rằng tôi sẽ về phòng để được yên tĩnh vì hôm nay tôi đã bị quá nhiều cảm xúc bủa vây rồi, bây giờ cơ thể tôi không còn lấy 1 chút sức lực nào.

- Cô nương có muốn tôi làm 1 chút gì đó cho cô nương ăn không ? trông sắc mặt cô nương không ổn !

Dạ Nguyệt nhìn tôi nhẹ nhàng nói.

- dạ không cần đâu tôi vẫn ổn, tôi nghĩ tôi cần ngủ 1 chút là ổn thôi, đa tạ ngài.

nói rồi tôi cuối đầu đi thẳng về phòng bỏ lại sau lưng ánh mắt nhìn theo của Dạ Nguyệt.

Về đến phòng tôi chạy ngay lại giường ôm chăn khóc nức nở, có lẽ khóc là điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này.

__________________________

Hôm nay cũng như bao ngày khác nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mọi thứ xung quanh trống trải...

Cũng đúng thôi, Dạ Nguyệt đã vào điện Diêm Vương từ sớm còn Nhất Phàm thì không đến nữa , cả vùng trời tối tâm của Âm Giới mà chỉ có 1 mình tôi thì đương nhiên là trống trải rồi, tôi nhẹ nhàng rót lấy cho mình 1 ly trà ấm...

- Mạn Đà La ...

Tôi nhìn ra bên ngoài thì thấy Dạ Nguyệt


- không phải ngài đang ở điện hay sao? tôi tròn mắt hỏi vì ngạc nhiên.

Dạ Nguyệt từ tốn đi vào còn trên tay thì cầm 1 cuốn sổ.

- Đúng là vậy nhưng có việc khiến tôi bận tâm nên phải về để giải quyết nếu không tôi không còn tâm trí mà sử việc ở điện.

Dạ Nguyệt nói với giọng ưu phiền.

- Là việc gì mà quan trọng đến như vậy,?

tôi vừa nó vừa rót cho ngài ấy 1 ly trà.

- Việc khiến tôi bận tâm là cô nương đó. ngài ấy nhìn tôi nói

- Là tôi ? ngài không đùa chứ, tôi thì có gì mà ngài phải bận tâm? tôi cười nhạt

- có chứ , nếu như người cô nương thương sắp gặp phải chuyện chẳng lành thì cô nương có bận tâm hay không ?






 
Chương 29: Trả nàng về cho hắn


- có chứ , nếu như người cô nương thương sắp gặp phải chuyện chẳng lành thì cô nương có bận tâm hay không ?

lời nói này làm tôi không khỏi thắc mắc và ngạc nhiên.

- Tôi...tôi?

- không sai, là cô Lý Lạc Lạc!

cái gì đây chứ ? ngài ấy gọi thẳng tên thật của tôi, tim tôi lúc này đập nhanh kinh khủng , nó như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực của tôi , cảm giác vừa khó chịu vừa ái ngại như 1 tên trộm vừa bị bắt gian tại trận vậy.

- Ngài biết từ khi nào vậy ? tôi cuối đầu hỏi nhỏ

- Vừa mới biết gần đây thôi, cô nương không cần phải cảm thấy ngại với tôi đâu. Ngài ấy nhìn tôi cười nhạt

- Tôi xin lỗi...! đáng lẽ tôi không nên mang điều xảo ngữ ra để nói với người ân đã cứu mình. cảm giác của tôi bây giờ là thật sự rất hổ thẹn.

- Không sao đâu, tôi hiểu mà ! Dạ Nguyệt nhìn tôi nở 1 nụ cười khiến cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm.


- Ngài làm sao biết được tôi là....

- Cô không thấy là 1 người còn sống như cô mà có thể đi lại ở Âm Giới như thế này là 1 điều vô cùng vô lý hay sao.

" Dạ Nguyệt cắt ngang lời của tôi."

- Cơ thể còn sống mà xuống được dưới này thì chắc chắn cô là 1 người có thân phận không bình thường rồi, lúc đầu tôi không tin lời của Nhất Phàm là thật, nhưng về sau tuy đã biết nhưng vẫn không muốn chấp nhận là tại vì tôi bị tình cảm chia phối.

" bị tình cảm chia phối ? tôi bắt đầu không hiểu ý của Dạ Nguyệt "

- Tôi tự dối bản thân để không tin vào điều đó là tại vì... tôi sợ nếu như tôi chấp nhận sự thật thì tôi phải trả cô nương lại cho hắn, nhưng bây giờ tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân tôi như vậy được.

Dạ Nguyệt vừa nói vừa đặt cuốn sổ lên bàn

- Ngài nói như vậy có nghĩa là sao tôi thật sự chưa hiểu , Sao lại phải sợ trả tôi lại cho Nhất Phàm?

tôi nhìn Dạ Nguyệt với nét mặt thắc mắc kèm chút lo lắng.

- Tại vì tôi Thích cô...! tôi đã có cảm giác này từ khi vừa thấy cô nằm trên vạt hoa bỉ ngạn rồi .

" Tình yêu sét đánh sao ?" Tôi bị ngây người ra còn mặt thì cảm thấy hơi nóng bởi vì câu nói của Dạ Nguyệt , tôi không nói được lời nào cho nên ngài ấy liền tiếp tục giải thích cho tôi hiểu.

- Lần trước Nhất Phàm đến đây gặp tôi là muốn tìm cô qua sổ sinh tử vì hắn sợ cô gặp chuyện chẳng lành, nhưng sau khi xem xét trong sổ thì cho thấy, cô vẫn bình an nhưng mà điều đáng lo ở đầy là dương thọ của cô trong sổ viết cũng chẳn còn bao lâu.

Dạ Nguyệt thở dài lo lắng.

- Ý của ngài là tôi sắp chết rồi sao?

- không sai, theo như tôi bấm đốt tay thì chưa qua 1 tháng nữa là cô sẽ gặp chuyện.

- Vậy thì theo ngài tôi nên làm gì lúc này , không phải những gì viết trên sổ sinh từ là không thể thay đổi sao?

Tuy miệng thì hỏi như vậy thôi chứ trong lòng tôi dường như chẳng có chút lo sợ cho điềm báo tử này.


- Không hẳn là không có, nếu như người bình thường thì chắc chắn sẽ vô phương cứu chưa rồi, nhưng còn cô thì vốn đã có quan hệ với Nhất Phàm dựa vào cấp bật của hắn mà đem chuyện của cô trình báo với Diêm La Vương đại nhân thì họa may có thể xoay chuyển càn khôn.

Dạ Nguyệt nói với chất giọng có chút hoan hỷ.

- Không cần phiền tới nhiều người vậy đâu thưa đại nhân, chi bằng cứ thuận theo số phận vậy đi.

tôi nhìn Dạ Nguyệt cười nhẹ cố tình trấn an nhưng ngài ấy có vẻ không bằng lòng.

- Tôi không đồng ý, cô có biết là cô với Nhất Phàm chỉ mới bái đường , hoàn toàn chưa có tờ bát tự niên canh để chứng minh 2 người đã kết minh hôn vì lẽ đó mà khi chết đi cô vẫn sẽ phải tuân theo quá trình xét sử rồi sau đó sẽ đưa cô đến cầu Nại Hà để uống canh mạnh bà quên hết mọi chuyện và luân hồi đó cô có biết không ?

Dạ Nguyệt như bị kích động nhìn tôi nói rất lớn tiếng, ngài ấy chưa bao giờ như vậy trước mặt tôi.

- Vậy thì sao ? càng tốt tôi sẽ quên được hết những chuyện đau khổ ở kiếp này... đúng quên hết.!

Tôi khẽ rơi lệ khi nói những lời này như đang vui mừng cho sự sắp được giải thoát.

- Cô thật là ích kỷ, cô chỉ biết cho tâm trạng của cô thôi. Dạ Nguyệt quơ tay làm cho ly trà trước mặt rơi xuông đất, tôi thật sự bất ngờ trước hành động này của Dạ Nguyệt , ngài ấy đang thật sự tức giận.

- Tôi nói ra nhưng điều này là vì cô, tôi đã chấp nhận rằng cô là nương tử của Nhất Phàm là vì muốn cứu cô , cô có hiểu cho nỗi lòng của tôi không ? chấp nhận đưa người mình thương về tay người khác thật là... rất khó chịu !.

Dạ Nguyệt có vẻ đã nguôi bớt cơn giận, ngài ấy bắt đầu nhẹ giọng trở lại.

- Vậy giờ ý ngài....

- Ý tôi bây giờ là muốn cô trợ lại với Nhất Phàm cùng hắn ký tờ bát tự niên canh chính thức trở thành nương tử của Minh Giới , thì lúc đó lỡ như không xoay chuyển được tình huống thì tôi vẫn sẽ được thấy cô , tôi thật sự là thà trông thấy cô hạnh phúc bên người khác còn hơn thấy cô vĩnh viển biến mất đi.

Dạ Nguyệt nhìn tôi nói với giọng khẩn thiết chân thành.

- Tôi thật sự phải làm vậy sao...

Thật sự tôi rất muốn từ chối

- Cô không vì tôi thì cũng phải nghĩ đến Nhất Phàm, hắn yêu cô thật sự còn cả mẹ của cô nữa , cô thật sự muốn bỏ bà ấy lại dương gian 1 mình với đàn em thơ dại hay sao? cho dù cô trở thành nương tử của Minh Giới nhưng cô vẫn có thể trở về chăm sóc bà ấy được mà.

Từng lời Dạ Nguyệt nói đều đánh mạnh vào tâm lý của tôi, tôi thật sự không thể chối bỏ rồi.


- Nhưng hôm qua tôi đã cãi nhau với Nhất Phàm lại còn dùng Huyết Sa Kiếm làm hắn bị thương nữa.

- Sao chứ? cô đả thương hắn bằng Huyết Sa Kiếm sao? Dạ Nguyệt có chút kinh ngạc

- Đúng vậy, nhưng nhẹ thôi tôi vốn đâu nở ra tay mạnh với hắn. Tôi cuối mặt ái ngại khi nói như vậy

- Cô ngốc này, tuy cô ra tay nhẹ thôi nhưng uy lực chính của Huyết Sa Kiếm là diệt quỷ cho nên bây giờ tôi nghĩ hắn đang nằm liệt giường rồi. Dạ Nguyệt nói có vẻ chắc chắn.

- Thật vậy sao? Tôi lo lắng hỏi.

- Đúng vậy !

thôi thời gian không còn nhiều 2 chúng ta nên qua gặp hắn thì hơn và nói cho hắn biết hết mọi chuyện, tuy lúc trước tôi đã nói cho hắn biết về dương thọ của cô nhưng chưa hề giải thích kỹ càng cho hắn.

Dạ Nguyệt đứng dậy và thúc dục tôi đi thật nhanh.

(........)

Bây giờ tôi và Dạ Nguyệt đã đứng trước cửa phong của Nhất Phàm rồi, nhưng mọi thứ thật im lặng không hề có chút động tĩnh nào,

Tôi quay lại nhìn Dạ Nguyệt tỏ vẻ E ngại thì Dạ Nguyệt cười nhạt khẽ nói.

- Vào trong đi, Ta trả nàng về cho hắn...!






 
Chương 30: Tha thứ cho hắn


- Vào trong đi, ta trả nàng về cho hắn...!

Nghe câu này của Dạ Nguyệt tôi hơi nhói trong lòng và cảm nhận được sự ấm ấp và tình cảm ngài ấy dành cho tôi.

Tôi mở cửa phòng ra bước vào thì mọi thư giống như lời mà Dạ Nguyệt đã báo trước, Nhất Phàm nằm im trên giường thần sắc yếu ớt...

Tôi ngồi xuống giường và cố nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ làm hắn tỉnh giấc, Dạ Nguyệt vẫn cứ đứng bên ngoài có lẽ ngài ấy muốn chúng tôi có thời gian riêng tư 1 chút, nhưng tôi biết làm sao và nói gì đây khi đôi mắt hắn cứ nhắm nghì như vậy, tôi ngồi nhìn hắn 1 lúc lâu thì Giai Âm đi vào với chậu nước trên tay, thấy tôi Giai Âm định lên tiếng thì tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng rồi đưa tay đón lấy chậu nước cố ý bảo để tôi lau người cho hắn , Giai Âm hiểu ý nên cười khẽ rồi đi ra ngoài.

Dùng tay giặt lấy chiếc khăn trong chậu nước ấm tôi nhẹ nhàng lau nhẹ gương mặt tuyệt mỹ của hắn, không hiểu sao lúc này trong lòng tôi bình yên đến lạ chỉ còn muốn nhìn hắn mãi như thế này thôi.

Hắn bắt đầu có phản ưng, đôi tay nhẹ run lên còn đôi môi khẽ nói gì đó, tôi cố lắng nghe thì nghe được " xin lỗi nàng " .

- không sao đâu...! Tôi trả lời lại hắn trong vô thức

Hắn tuy đang trong cơn mơ hồ nhưng có lẽ vì tiếng nói của tôi mà hắn đã tỉnh hẳn.


Hắn mở mắt ra và nhìn thấy tôi, hắn có lẽ không tin vào mắt mình nên đã cố gượng ngồi dậy để nhìn tôi cho rõ.

- Là nàng thật sao ...? hắn nghẹn ngào

- Không sai, là ta đây ngươi đang đau lắm hả?

- không ! không đau 1 chút nào hết, chỉ cần có nàng bên cạnh cho dù ta có bị tan biến cũng không đau.

Hắn rưng rưng.

- Thôi đi ! không phải ngươi rất kêu ngạo sao? bậy giờ lại ủy mị như vậy không thấy xấu hổ hả ?

Tôi cố ý làm cho cái không khí bịn rịn này sớm tan đi.

- Không xấu hổ 1 chút nào cả ! " nói rồi hắn ồm chặt lấy tôi."

Nàng về đây là đã bỏ qua cho ta rồi đúng không ? hắn thỏ thẻ vào tai tôi.

- Thôi nào.! không ôm nhau như thế này nữa, mau nằm xuống đi ngươi đang không khỏe còn gì?

Tôi đẩy nhẹ hắn ra rồi dùng tay đỡ thân hắn nằm xuống giường.

- Không sao cả, mai ta lại khỏi ấy mà.! Hắn cười nhẹ với tôi.

- Sao lúc nào ngươi cũng ngốc hết vậy, ai lại đi đưa kiếm cho 1 người đang trong cơn giận cơ chứ, nếu như lúc đấy ta mất kiểm soát rồi lủi thẳng 1 đường thì sao ?

Tôi vừa mắng vừa giặt khắn rồi nhè nhẹ mở áo lau vết thương cho hắn, xem ra vết thương không đáng ngại mà vấn đền nằm ở uy lực của thanh kiếm mà thôi.

Hắn bây giờ như kẻ vừa được mùa cứ cười toe toét .

Dạ Nguyệt bây giờ mới từ từ bước vào.

- E hèm...Còn tôi ở đây nha !


- Ngài phán quan đến đây làm gì, muốn bắt người đi sao ?

Hắn đang cười thì chuyển qua ngay sắc mặt lạnh lùng.

Tất nhiên là Dạ Nguyệt sẽ không vì chuyện hắn bị thương mà bỏ qua, ngài ấy giơ tay lên cao rồi vả vào vai hắn 1 cái rõ đau.

- xem ra Nhất Phàm đại nhân thật là không biết sai trái, Nếu bổn quan đây không nói giúp thì đại nhân nghĩ sẽ dễ dàng có được sự tha thứ của nương tử hay sao?

- Khụ khụ... Bổn quân đây cảm ơn à, nhưng cũng đâu phải như vậy là ngài có thể đánh ta đau như vậy đâu?! Hắn vừa ho vừa nói...

- 2 người đừng đùa nữa , chúng ta vào chuyện chính đi có được không. Tôi thấy không ổn nên tôi phải lên tiếng ngăn lại nếu không họ sẽ lời qua tiếng lại đến tối mất.

- Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói rõ với ngài đây ...

Nói rồi Dạ Nguyệt từ từ nói chuyện và cận kẻ giải thích cho Nhất Phàm hiểu.

- Nếu ngài đã nói như vậy thì ta và Lạc Lạc phải mau chống ký tờ bát tự niên canh thôi , xong việc đó rồi thì ta sẽ vào điện để bẩm báo lại mọi chuyện hi vọng sẽ cứu được nàng. Nhất Phàm nói với vẻ khẩn trương

Sau khi nói rõ mọi việc Nhan Dạ Nguyệt cũng cáo từ ra về vì ngài ấy nói " nỗi bận tâm đã được giải toả tôi nên về lại điện để chu toàn công việc thì hơn " nhìn bóng Dạ Nguyệt dần dần khuất dạng tôi thầm đa tạ lòng tốt và sự hy sinh của ngài ấy dành cho tôi.

- Nàng đừng có nhìn ngài ấy nữa có được không, phu quân của nàng đang bị thương đầy này...

Haiz...nay học đâu cái điệu ngữ đấy không biết nữa , tôi nhìn sang Nhất Phàm đang nằm trên giường mỉm cười khoái chí mà chán chẳng buồn nói...

Nhưng kể ra cũng tội nghiệp, vì muốn chuộc lỗi mà không biết phải làm biết bao điều vì tôi.

- Làm cái gì mà mặt hớn hỡ vậy? nhìn không có ưa.

Tôi xỉa tay vào trán hắn

- Cái gì, nàng không ưa ta ? vậy nàng ưa cái tên Nhan phán quan ấy rồi hả? Hắn nhăn mặt như vừa uống dấm nói chuyện với tôi.

- Đừng có mà loạn ngôn, bây giờ có muốn ăn gì không ta đi làm cho.


- ta muốn ăn lại chén canh sâm lúc trước nàng làm cho ta . Hắn vốt nhẹ mái tóc của tôi đầy triều mến.

- Vậy nằm yên đây nhé , ta đi làm đây ! tôi liềc hắn 1 cái

- Xin tuân lệnh nương tử ! lời nói của hắn làm tôi không nhịn được mà phì cười, tại sao trong 1 thời gian ngắn hắn lại có thể thay đổi như thế chứ.

_________________________

Sau 2 ngày nằm dài để tôi chăm bẩm như 1 đứa trẻ thì bây giờ Nhất Phàm đã khỏe lại và có thể trêu ghẹo tôi được rồi.

- Lạc Lạc à, nàng có muốn đi ngắm trăng với ta không .? hắn lẽo đẽo đi theo tôi từ bếp lên đến phòng rồi từ phòng ra tới sảnh.

- Ta nói rồi , ta không có hứng thú... Tôi cộc cằn trả lời.

- Nàng thật sự không biết gì cả, ở Âm Giới làm gì có trăng haha...Hắn cười khoái chí khi lừa được tôi.

- Ta biết ngay là ngươi đâu có ý tốt... Tôi liếc hắn 1 cái cho bỏ ghét.

- Nàng vẫn chưa hiểu sao ? ý ta là muốn đưa nàng lên dương thế đễ ngắm trăng và đồng thời cũng là đi thăm mẹ.

Tôi bấy giờ nhìn hắn không chớp mắt, người trước mặt tôi có phải là Diêm Nhất Phàm không đây , sao bây giờ hắn lại hiểu chuyện và dịu dàng với tôi đến thế...?






 
Chương 31: Trăng thanh gió mát p1


- Ngươi nói thật sao, ngươi sẽ đưa ta đi gặp mẹ thật chứ ? tôi hỏi hắn với anh mắt đầy nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật rồi làm sao ta dám lừa nàng chứ. hắn nhìn tôi cười thật tươi.

Nếu như lời hắn nói là thật thì tôi sắp được gặp mẹ rồi tất nhiên là tôi đồng ý đi với hắn.

Tôi chạy nhanh về phòng thay 1 bộ y phục thật là đẹp và nghĩ trong lòng rằng " đã lâu rồi không gặp mẹ lần này chắc chắn phải cùng mẹ đi dạo chợ đêm xem đèn và ngắm trăng.

(......)

Tuy đã đứng trước cổng nhà nhưng tôi không ngăn được cảm xúc mà gọi mẹ thật to ,

Mẹ và các em cũng nhìn ra ngoài cổng thấy tôi mà mừng vui khôn xiết.

- Lạc lạc à, con gái của mẹ về rồi...vào nhà đi con.!

Tôi theo chân mẹ vào nhà , ngồi được 1 lúc thì tôi cảm thấy nhà tôi bây giờ có chút khan trang , những nơi xập xệ ngày xưa cũng đã được nâng cấp hoàn thiện hơn rất nhiều.

Tôi đứng dậy không ngồi nữa mà theo mẹ xuống bếp cùng nói chuyện và pha trà.


Tôi bỏ hắn ngồi 1 mình ở đấy mặc tình cho bọn trẻ đem ra làm trò, cứ nghĩ rằng hắn sẽ mặt mày cau có , nhưng không! Hắn vui vẻ hòa nhập theo bọn trẻ, giây phút này nhìn hắn thật ấm áp và có chút đáng yêu.

- Mẹ à ...con gái nhớ mẹ lắm. tôi ngã vào vai của mẹ nũng nịu.

- Con gái ngoan, mẹ cũng vậy, dạo này con vẫn sống tốt chứ hả ?

mẹ nhẹ nhàng vỗ về vai tôi han hỏi

- Dạ vẫn tốt thưa mẹ.!

Tất nhiên là tôi phải nói vậy rồi chứ làm sao tôi dám kể sự thật cho mẹ nghe, bà mà biết chuyện chắc sẽ đau lòng lắm.

- Con còn dám nói dối mẹ à.? mẹ đánh nhẹ lên đầu tôi 1 cái.

- Ui da...mẹ à con không có!

" sao mẹ tôi lại nói như vậy cơ chứ ? "

- Lần trước con rể đã đến thăm mẹ nhưng nó bảo con không được khỏe nên chỉ có 1 mình nó đến mà thôi.

con thật là...đã lớn rồi sao không tự biết giữ sức khỏe như vậy chứ ?

- Mẹ vừa nói gì cơ, Nhất Phàm đã đến đây sao mẹ.?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi mẹ.

mẹ tôi gật đầu rồi từ từ kể rõ lại mọi chuyện đã xẩy ra hôm đó.

- Có chuyện đó nữa sao ạ ?

- Đúng vậy, con nhìn đi ,nhờ vào số bạc mà Trương Lão gia mang qua đây để tạ tội mà mẹ đã sửa chửa lại ngôi nhà cũ kĩ của mình ,rồi còn mua thêm được quần áo cho bọn trẻ để không chịu rét cho mùa đông sắp tới...số bạc khá nhiều nên mẹ còn dư 1 ít mẹ đã cất đi dự dùng khi cần thiết.

Tôi thật sự không dám tin nhưng mẹ tôi đã nói như vậy thì không thể sai được.

" Nhất Phàm là người tốt bụng vậy sao?"

- Mẹ à, con gái xin lỗi sau này con sẽ thường xuyên về thăm mẹ còn giờ cả nhà ta cùng đi ngắm đèn lồng ở chợ đêm đi nha mẹ.


Thế rồi cả nha tôi xúng xính đi dạo chợ đêm , bọn trẻ đang vô cùng hào hứng và thích thú vì lần đầu được đi chợ đêm như thế này.

cảnh vật đêm nay thật là hữu tình, trên trời có trăng thanh ở dưới thì gió mắt còn xung quanh thì đầy ấp ánh sáng rực rơ của những chiếc đèn lồng muôn sắc màu.

Tôi ở canh bên hắn lúc này thì thật là lãng mạn.

- Ngươi đã giúp mẹ ta giải quyết rắc rối lớn như vậy sao ngươi không nói cho ta biết..?

Tôi ngại ngùng cuối mặt nói nhỏ

- Chuyện nhỏ thôi mà, chuyến đi hôm đó thật chất là để tìm nàng ! . Hắn vừa nói vừa ngẩng mặt lên nhìn trăng tròn đang chiếu sáng

- Tìm ta sao ? tôi hỏi hắn với nét mặt bất ngờ

- Đúng vậy ! sau khi nàng đi thì ta đã luôn tìm kiếm nàng cho dù ở đâu ta cũng thử đến, đương nhiên không thể bỏ xót dương thế, cho dù biết là nàng không thể tự trở về. Hắn thở 1 hơi dài....

Câu trả lời của hắn làm trong lòng tôi có chút hoan hỷ. " Tôi đối với hắn từ khi nào đã trở nên quan trong như vậy ?" .

Trong lúc đang vui vẻ thì tôi bất chợt thấy bóng dáng quen quen, là hắn!....Diêm Nam Phong , tuy là hắn đi lướt qua rất nhanh nhưng tôi đã kịp nhận ra hắn " hắn lên đây làm gì, không lẽ là để ngắm trăng sao ?" Nghĩ vẫn vơ 1 lúc rồi tôi bỏ qua suy nghĩ về hắn để tiếp tục hưởng trọn cuộc vui.

Bầu trời khuya bây giờ đã trở gió lớn, chợ người cũng thưa dần. Tôi cùng hắn đưa mẹ và các em về đến nhà an toàn rồi từ biệt ra về.

Trên đường về hăn thỏ thẻ hỏi tôi 1 câu.

- Bây giờ về luôn sao,? hắn nhìn tôi nở 1 nụ cười đầy ẩn ý

- Đúng vậy, đương nhiên là về rôi.! Tôi giả vờ lạnh lùng với hắn

- Nhưng ta không muốn về , ta có nơi này muốn cho nàng xem.

- mặc kệ ngươi chứ...

Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị hắn tóm lấy eo rồi từ từ bay lên không trung.

- Tôi đang bay sao, trời ơi..tôi thật sự đang bay.?!

Lần đầu được bay như thế này tôi cảm thấy trong lòng rất là phấn khởi và vô cùng thích thú, từ trên cao nhìn xuống gió thì thổi miên mang còn cảnh đêm mọi vật xung quanh đều được trăng vàng soi sáng trông thơ mộng và đẹp biết bao nhiêu.


Đúng là cái cảm giác này có mơ tôi cũng không thấy.

Hắn Dừng chân lại ở 1 khu rừng đầy hoa, loại hoa nào cũng có , hương thơm thì ngào ngạt lang tỏa khắp nơi.

Sao lại có 1 khu rừng đẹp như vậy mà cho đến bây giờ tôi mới biết chứ?

Tôi quay lại nhìn hắn một lúc " hắn muốn cho tôi thấy những thứ này sao?...hihi đồ quỷ" tôi cười mỉm rồi cứ chạy nhảy lăng tăng mặc cho hắn bước theo chầm châm phía sau lưng.

Mãi đi sau hơn vào rừng thì tôi bỗng thấy lấp ló dưới anh trăng có 1 ngôi nhà gỗ, tuy hơi nhỏ nhưng bề ngoài rất xinh đẹp

- Đây là nhà của ai vậy ? tôi quay lại hỏi hắn

- Đây là nhà của ta, ta thường dùng nó làm nơi nghỉ ngơi cho những lần đi tróc yêu trên dương thế.

- Vậy tôi vào có được không ? cứ chạy nhảy lung tung nên giờ tôi hơi mệt muốn vào bên trong để nghỉ 1 lát.

- Được chứ, nhà của ta cũng là nhà của nàng. nói rồi hắn đi trước vào mở cửa cho tôi. vào bên trong hắn dùng ngón tay chỉ về phía những ngọn đèn bất chợt chúng đồng loạt bắt lửa rồi soi sáng cả ngôi nhà.

Tôi nhìn ngắm xung quanh thì tôi thấy có 1 chiếc giường được phủ bông ấm áp tiếp đến là 1 bộ bàn ghế bằng tre nho nhỏ xinh xinh còn phía sau là 1 gian bếp.

Tôi ngối xuống nghỉ ngơi thì Nhất Phàm nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói.

- Đêm nay ta không muốn về, chi bằng nàng cùng ta ngủ lại ở đây nhé.

- Hảaaa ... ở đây sao ?






 
Chương 32: Trăng thanh gió mát p2


- Đêm nay ta không muốn về ,chi bằng nàng ở lại đây với ta đêm nay đi.

- Hảaaa..ở đây sao ?

- Đúng vậy, chứ nếu như bây giờ ta không đưa nàng về thì nàng cũng đâu thể nào tự về được...

Hắn nhìn tôi rồi nở 1 nụ cười khoái chí.

- Ngươi thì lúc nào cũng vậy, toàn thừa nước đục thả câu. tôi mặc kệ hắn ngồi đấy mà quay đi pha trà, trời đêm như vậy mà có 1 bình trà nóng thì còn gì tuyệt vời hơn

Nhưng tôi chỉ mới vừa cầm ấm trà lên thì tôi đã bị hắn kéo ngã ngồi lên đùi hắn rồi.

- Nàng muốn đi đâu ? Hắn ghé sát vào tai tôi nói.

Hắn thều thào như vậy là tôi ớn lạnh nổi hết cả da gà.


- Ngươi làm ta khó chịu rồi đó...để ta đi pha trà cho ngươi dùng.! Tôi chỉ vừa bật dậy thì bị hắn kéo trở lại vị trí cũ.

- Không, Ta không cần uống trà gì hết...đêm nay là 1 đêm trăng thanh gió mát vì vậy ta cần nàng thôi...! Hắn cắn nhẹ lên vành tai tôi 1 cái

- Tên đần này, sao lại làm như vậy nhột chết đi được có tin là ta đây cắn chết nhà ngươi không ?

Tôi vừa nói hết câu thì hắn ta khoái chí bế hẳn tôi lên , lại giở cái trò cũ ra với tôi, hắn cứ vậy mà ném tôi lên giường rồi nắm chặt 2 tay tôi đưa cao lên đầu...

- Muốn cắn sao ? Được ! đêm nay ta nguyện cho nàng cắn thỏa thích. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cười nữa miệng " cái nụ cười ấy đáng ghét chết đi được "

- À...hay thôi đi, ta không muốn cắn nữa, ngươi ...ngươi..buôn ta ra đi ha ! tôi lấp ba lấp bấp " thôi chết rồi, sao mặt tôi lại nóng lên như thế này "

- Sao vậy? mặt đỏ như vậy không phải là nàng đang ngượng đấy chứ ? hắn đưa tay nâng niu nhẹ nhàng chiếc cằm của tôi.

- Ngượng cái gì mà ngượng chứ...!

Hắn không cần chờ tôi nói hết câu thì đã dùng môi hắn gắn chặt lấy môi tôi rồi " đúng vậy , rất chặt " có lẽ vì không say như lần trước cho nên lần này hắn nhẹ nhàng từ tốn hơn hẳn.

tôi như cá đã nằm trên thớt , cho dù có nhảy đành đạch thì cũng không thoát được, hắn liếm nhẹ lên vành tai khiến tôi cất lên những tiếng rên la kỳ lạ, trong lòng tôi ái ngại vô cùng. Tay hắn bất đầu nhè nhẹ luồng vào trong áo ôm chặt lấy eo tôi " Sao ấm quá , đôi bàn tay của hắn sao lại ấm đến như vậy, thật không đúng chút nào ?"

- Tay ngươi.... tôi ấp úng.

- Lần trước là do ta không tỉnh táo nên để nàng phải khó chịu rồi, lần này ta đã dùng phép làm ấm cơ thể của mình rồi, chứ nếu không nàng ôm phu quân mà cứ ngỡ ôm đá mất thôi .

Nói rồi hắn lại tiếp tục màng ân ái, đôi môi Nhất Phàm cứ lân la chạm vào toàn bộ cơ thể của tôi.

"Da nàng mền mại lắm ..."

Tôi : A~

Hương hoa như muốn giúp sức cho hắn nên đã lan tỏa 1 mùi hương ngọt ngào đầy ấp cả ngôi nhà thật dễ chịu ,cứ thế tôi đắm chìm trong hơi thở nhịp nhàng và cơ thể ấm áp của hắn không thể tách rời ra được..

________________________________


- Nàng dậy rồi sao?

Tôi mở mắt đã thấy hắn nằm mặt đối mặt nhìn tôi không chớp mắt.

Xem hắn kìa, cười toe toét như muốn rách cả miệng ra đến nơi rồi, chỉ khổ cho tôi, toàn thân ê ẩm sau 2 trận chiến đêm qua với hắn.

***Âm Giới ***

- Tối hôm qua không về chắc là cô với dại nhân đi chơi vui lắm hả ! Giai Âm vui vẻ hỏi

tuy câu hỏi hết sức bình thương nhưng mà nó làm tôi như muốn trốn đi đâu đó chứ tôi ngại không chịu được " Rõ là không phải lần đâu nhưng sao cứ ngượng vậy chứ ?"

- Ấy chết! tôi hỏi kỳ quá à...thôi cô không cần trả lời tôi đâu.! Giai Âm gãi đầu cười

có lẽ thái độ của tôi đã làm cho Giai Âm hiểu ra gì đó nên cô ấy mới nói vậy.

- Hắn vừa về đã đi đâu rồi cô có biết không Giai Âm.

Vừa dùng bữa sáng tôi vừa hỏi Giai Âm

- Tôi nghe Đại nhân nói là đi gặp Diêm La Vương đại nhân để xin tờ bát tự niên canh về để cùng cô làm lễ kết minh hôn chính thức ý. cô ấy vừa lau dọn vừa nói cho tôi nghe

- Vậy sao ? Giai Âm à cô đừng làm nữa qua ăn cùng tôi đi. tôi vẫy gọi nhưng cô ấy không đến

- Tôi không có quen ăn sáng đâu hihi

Tôi tiếp tục thong dong ăn uống thì...

- Mùi gì thơm qua vậy, có thể cho ta ăn cùng không?

Tôi không thèm nhìn xem là ai mà đã trả lời theo quán tính.

- Được chứ, thức ăn nhiều lắm ! nhưng vừa nói xong tôi như bị mắc nghẹn khi biết đó là Diêm Nam Phong.


Hắn nghe tôi nói vậy nên ngồi xuống và cùng ăn.

- Thức ăn ngon lắm, những món này là do ai làm vậy ? hắn vừa ăn vừa nói.

- Là...là..Giai Âm làm.! nhìn cái tên này làm tôi nuốt không trôi.

- Là ngươi làm sao, ? hắn liếc nhìn về phía Giai Âm.

- Dạ thưa đại nhân!

- Vậy sao từ trước đến giờ ngươi không làm cho ta?

hắn dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ để hỏi Giai Âm

làm cho cô ấy sợ hãi mà quỳ xuống

- Xin đại nhân tha tội, tại nô tỳ không biết ngài muốn ăn sáng..

- Ta đùa thôi.! " Đùa thôi sao,? thật là đùa không có vui luôn á"

- Em dâu à, ta có việc muốn nói với em dâu đấy nên sau khi dùng bữa xong thì đi theo ta!

" Cái gì chứ? hắn có chuyện muốn nói với tôi sao, xem ra đây là họa rồi"






 
Chương 33: Chọn lựa


Ăn xong tôi lẽo đẽo đi theo Diêm Nam Phong tới thư phòng của hắn.

Thật tình là sợ lắm luốn mà không đi theo là không được , nhỡ mà chọc hắn nỗi cơn lên thì Nhất Phàm cũng không về kịp mà cứu tôi mất.

- Vào trong đi. hắn chỉ tay hướng về phòng.

- Tôi mà vào phòng ngài coi bộ không phải phép , chi bằng ngài nói luôn ở đây đi cho tiện xung quanh cũng không ai. Tôi cười trừ nói với hắn

- Vậy thì tùy cô, hi vọng cô không phải là đứa con bất hiếu. hắn vừa nói vừa tiến vào trước

" Cái tên này đang nói cái gì vậy, hắn đã nói vậy thì chắc có chuyện rồi" tôi lập tức không nghĩ ngợi nữa mà theo hắn đi vào phòng.

Thấy tôi ngoan ngoãn bước vào hắn cười khinh nói.


- Được ! quả là đứa trẻ ngoan, mẹ ngươi sẽ vui lắm.

- Ngài có gì thì nói đi , ngài nói như vậy có phải là ngài đã làm gì mẹ tôi rồi không? .. Tôi bây giờ rất căng thẳng.

- Sao căng thẳng nhanh vậy, ta đã làm gì đâu ?!.

nói rồi hắn vung tay tạo ra 1 vùng khói tím lịm giữ căn phòng...tôi nheo mắt nhìn vào trong đám khói 1 lúc thì hình ảnh dần dần rõ hơn, tôi thấy mẹ tôi và các em đang ngồi dùng bữa ở 1 nơi vô cùng xa lạ xung quanh tôi thấy còn có rất nhiều quỷ hầu.

- Ngài đang làm gì vậy ? tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không ổn chút nào

- Ta chỉ là muốn mẹ và các em ngươi được chăm sóc đặt biệt nên mới đưa bọn họ đến đấy , ngươi có cần phải hoảng sợ vậy không? hắn ta phất tay áo 1 cái tất cả mọi thứ điều tan biến .

- Rốt cuộc ngài muốn gì ở tôi mà ngài phải mang gia đình tôi đi như vậy ? ruột gan tôi bây giờ như lửa đốt lo lắng không ngừng.

- Ái..chà ! ngươi thật là sáng dạ, mới nhìn sơ là biết ta có chuyện nhờ vả rồi. Hắn nhìn tôi rồi nở 1 nụ cười ẩn ý và quỷ dị.

- Ngài nói đi, tôi phải làm sao để ngài tha cho bọn họ.? Tôi bây giờ là kẻ không còn gì để mất, tôi lấy hết can đảm hỏi rõ ràng với hắn.

- Bổn quân đây sống đã 10 vạn năm cả tam giới coi như cũng có chút tiếng tăm, ấy vậy mà phải nể tên tương công của cô hết 7-8 phần, cô có biết tại vì sao không ?

Hắn không nói thẳng mà cứ úp úp mở mở làm cho tôi muốn phát cuồng lên, " đợi đến khi về ta sẽ nói lại chuyện này cho Nhất Phàm để hắn cho ngươi 1 trận nên thân."

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn mà cắn môi nhìn hắn nảy lửa vì thế hắn tự tiếp lời.

- Để ta nói cho cô biết, đó là vì thanh Huyết Sa Kiếm, để nói về tuổi đời non nớt của hắn thì con lâu mới động được ta ấy vậy mà không hiểu sao hắn lại được gia gia trọng dụng mà trao bảo kiếm đã vậy còn hiển nhiên trở thành Diêm La Vương tấn nhiệm ?! gương mặt hắn bây giờ bao trùm 1 bầu khí màu đen kịt u ám vô cùng.


- Ngài nói mấy chuyện này cho ta làm gì ? tôi cố gắng để hắn nhanh nói ra ý định.

- Đương nhiên là có lý do rồi, Ta muốn ngươi thay Mạch Mạch lấy Thanh Huyết Sa Kiếm về đây cho ta !

- Thay Mạch Mạch? thì ra ngươi và ả thông đồng với nhau chuyện này, đáng lẽ ta nên nhận ra ngay khi nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và ả ngay từ đầu mới đúng.

Tôi nhìn hắn vô cùng căm phẩn.

- Biết thì đã sao, 1 người phàm yếu đuối thì làm được gì, không phải cô bị ả ta hại đến thê thảm sao haha.

1 giọng cười man rợ phát ra từ hắn.

- Giờ thế nào, có làm hay không ? hắn nhìn tôi với ánh mắt của một con thú dữ.

- Ta không làm được ! tôi nói dứt khoát

- Vậy thì coi như mẹ và các em ngươi có phước được xuống Âm Giới này ngao du rồi.

" Ngươi....)

- Sao hả? chắc chắn chưa, 4 mạng để đổi 1 thanh kiếm ?

bây giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại bán đứng Nhất Phàm sao ,còn nếu không nghe theo chắc chắn hắn sẽ không tha cho cả nhà tôi mất.

tôi khụy xuống đất như người không còn sức lực.

hắn bất đầu khó chịu khi phải đợi chờ câu trả lời của tôi.


- Sao rồi, làm hay không ! bôn quân không có nhẫn nại đâu. hắn dùng tay bóp vỡ ly trà trên bàn như muốn thị uy với tôi

- Tôi xin ngài, ngài tha cho cả nhà tôi được không, tôi sẽ lấy mạng của tôi ra thế cho họ có được không.?..

Tôi sợ hãi run lên nhưng tôi không thể trả lời có hay không được, tôi mà trộm kiếm giao cho hắn khác nào đích thân ban án tử cho Nhất Phàm , còn không thì mạng của cả nhà tôi coi như điêu tàn.

tôi khóc nấc vì cảm thấy bản thân bất lực và vô dụng .

Hắn đứng dậy bước đên trước mặt tôi rồi nói .

- Mạng ngươi ta không cần, ta cần ngươi lấy kiếm cho ta thôi... Nếu khó trả lời như vậy ta sẽ cho ngươi thời hạn. Sau 3 ngày nếu ngươi muốn cứu cả nhà thì mang kiếm đến Lan Nhược Địa Cung gặp ta, ngươi chỉ cần lấy được kiếm thì sẽ có yêu khuyển đến dẫn đường.

hắn định biến đi thì quay lại nói thêm.

- À ta nói cho ngươi biết, Cả nhà ngươi được chăm sóc tốt lắm luôn luôn có quỷ hầu bên cạnh cho nên chỉ cần 1 động thái không hợp tác là cả nhà ngươi xuống đây chơi liền.

Rồi hắn biến đi chỉ để lại bên tai tôi 1 tràng cười thỏa mãn bất tận...






 
Chương 34: Trân trọng thời gian


Tôi loạng choạng từng bước trỡ về phòng, dù đã gắng gượng nhưng chỉ vừa tới cửa phòng tôi đã ngã quỵ xuống , Giai Âm thấy tôi như vậy liền chạy ngay ra đỡ.

- Cô bị làm sao vậy ? cô ấy tỏ vẻ lo lắng rồi giúp tôi đứng lên đi vào giường.

- Tôi không sao tôi chỉ hơi chóng mặt thôi.! Tôi chỉ có thể trả lời cô ấy như vậy mà thôi.

- Nếu vậy thì cô nghỉ ngơi đi tôi đi bẩm báo lại với đại nhân !

- Nhất Phàm về rồi sao?

- Đúng vậy ! ngài ấy vừa về thôi . Giai Âm đỡ tôi nằm xuống rồi lấy chăn đấp vào cho tôi

- Cô có nói với Nhất Phàm là tôi đi cùng Nam Phong không ? Thấy cô ấy lắc đầu nên tôi cũng không nói thêm gì nữa, Giai Âm cũng từ từ ra khỏi phòng .

Tôi muốn ngủ 1 chút đễ tạm quên đi sự việc vừa xẩy ra nhưng mọi chuyện quá nghiêm trọng nên đầu óc tôi không thể yên ổn được.

- Lạc Lạc của...nàng không khỏe sao ?


mở mắt ra tôi đã thấy Nhất Phàm ngồi kế bên rồi .

tôi ôm chầm lấy hắn nước mắt đông đầy như 2 kẻ sắp phải phân ly.

- Nàng bị làm sao vậy, có phải mệt quá rồi không ? hắn vuốt ve tôi lo lắng

- Đúng vậy...ta mệt rồi, chỉ muốn ôm chàng như vậy thôi ! tôi nói trong nghẹn ngào.

- Vậy nàng cứ ôm đi, ôm đến khi nào chán thì thôi .

hắn ôm chặt tôi hơn và cười khàn 1 tiếng.

- không chán, không bao giờ chán !

Tôi ước gì mình không phải lựa chọn, bởi gia đình và hắn đối với tôi điều quan trọng, mất đi 1 ai trong bọn họ thì tôi cũng không muốn sống nữa .

Tại sao ông trời lại bắt tôi ra 1 đáp án khó như vậy chẳng thà 1 dao giết quách tôi đi cho xong .

- Hôm nay chàng đừng đi nữa nha.! tôi đưa tay sờ lên gương mặt yêu thương ấy .

- Được thôi, ta sẽ xem đó là lệnh...

- Nghe Dạ Nguyệt bảo chàng làm bếp tệ lắm đúng không ? tôi gượng cười đánh qua chuyện khác bởi tôi không muốn những ngày trước khi tôi ra đáp án mà tôi đã phải sầu não như vậy.

- Cũng không trách được, Ta chưa vào bếp bao giờ chỉ tại lần đó muốn lấy lòng nàng thôi haha.

hắn cười to

- Vậy thì được rồi, để bổn phu nhân đây đích thân chỉ dậy chàng vậy? tôi dùng tay gõ nhẹ lên trán hắn

- Nhưng nàng vừa nói không khỏe mà !

- Không ! ta khỏe rồi.


tôi nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mỉn cười ra vẻ tôi rất ổn

- Có cần phải vậy không, nàng hết giận ta rồi mà ta vẫn phải làm bếp sao? hắn méo miệng

- Làm bếp chứ đâu phải gia hình đâu, ta muốn có nhiều kỷ niệm đẹp với chàng để sau này còn có chuyện kể lại cho các hài nhi nghe.!

tới đoạn này hắn liền thay đổi tâm ý trở nên hăng hái vô cùng , tôi không kịp đứng dậy thì hắn đã bế thẳng xuống bếp rồi.

- Úi thả ta ra, chàng không xấu hổ à.?

- Không!!!

__________________________

- Lạc Lạc à...

1 làng hơi lạnh buốt thổi phù vào tai tôi làm tôi giật mình.

- Mô phật ! hết cả hồn, sao lại đánh thức người ta dậy bằng cái kểu đó chứ?

tôi đổ quạo khi bị đánh thức bằng 1 cách không lành mạnh như vậy.

Hắn cười lớn rồi kéo tôi sát lại lồng ngực rắn chắc của hắn.

- nàng nói xem, ở bên cạnh ta thì ai dám chạm vào 1 sợi tóc của nàng mà nàng phải sợ chứ ?

hắn nói với giọng đầy tự tin

- Nhà ngươi nói làm như hay lắm , bổn phu nhân đây không thích nhắc lại chuyện cũ thôi chứ chưa quên đâu nha...

Hắn như hiểu tôi đang muốn nhắc đến chuyện gì nên đã dùng môi hắn chặn miệng tôi lại, " Được thôi, im thì im"

Nhưng nhắc đến chuyện cũ tôi mới chợt nhớ, dạo này Mạch Mạch dường như không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa , không biết là ả có còn ở trong phủ này hay không !?.

- Lạc Lạc à ...sau này nàng muốn có bao nhiêu hài nhi?


tự dưng hắn lại hỏi chuyện này làm tôi không biết trả lời như thế nào chỉ biết sờ lên má vì ngại.

- Sao vậy , trả lời ta đi chứ ? hắn khẽ run lắc.

- Chúng ta còn trẻ mà , chuyện này từ từ tính đi ha, trời cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu chứ biết nói sao giờ!

tôi đánh nhẹ lên ngực hắn như trách tại sao lại ép tôi trả lời câu hỏi này.

- Nàng mới là còn trẻ chứ bổn quân đây đã 4 vạn tuổi rồi nàng nói xem ta không gấp sao được.!

nghe hắn nói xong mà tôi nhịn không đước phá lên 1 tràng cười rất lớn.

- Tại sao ta lại bạc phước thế nhỉ, lấy ai không lấy lại lấy ngay 1 lão già 4 vạn tuổi !

Tôi vờ lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán

- Cái gì? nàng dám bảo ta già ?

được ! để lão già này làm cho nàng kêu la thảm thiết để nàng chừa không dám chê nữa nhé!

nói xong hắn gói gọn thân tôi và hắn vào trong chiếc chăn bông to lớn...

- Á á....tha cho em đi mà!!!






 
Chương 35: Câu trả lời


Tôi thẩn thờ đứng nhìn về vùng trời tâm tối của Minh Giới , hôm nay là ngày cuối cùng tôi phải lựa chọn đáp án cho riêng mình.

Tôi đang thở dài chán chường thì có 1 đôi bàn tay luồn từ sau lưng ra trước eo ôm tôi thật chặt.

- Nàng nhìn cái gì vậy ? giọng trầm ấm của hắn vang lên bên tai tôi.

- Nhìn dơi nhìn quạ thích cái gì nhìn cái đó.

- Vậy nàng nhìn ta có phải hơn không? hắn buông đôi tay ra khỏi eo rồi nắm lấy 2 vai xoay nhẹ người tôi đối mặt với hắn.

- Chàng á hả, ta mặc kệ! miệng nói 1 đằng nhưng người lại làm 1 nẻo, tôi ngã đầu mình vào lồng ngực to lớn của hắn đang mở hửng hờ sau lớp áo lụa đen mềm mại.

-Ngoài này gió lắm, nàng theo ta vào trong đi.! tôi gật đầu rồi theo hắn vào phòng.


- Nhất Phàm à, thiếp hỏi chàng chuyện này ? tôi nằm gọn trong vòng tay to lớn của hắn " bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để lựa lời dò hỏi thanh kiếm"

- Được nàng nói đi ! hắn vẫn thản nhiên vuốt ve tóc tôi rồi cười nhẹ

- Những lúc chàng ra ngoài chàng luôn phải mang theo Huyết Kiểm hả ?. tôi cố tỏ ra là mình đang hỏi chơi cho vui

- Không có ! trả lời dứt khoát

- Vậy chứ chàng để nó ở đâu ? " Hy vọng hắn sẽ trả lời câu hỏi này của tôi mà không nghi ngờ"

- Ta cất nó vào 1 căn mật thất, mà mật thất đó ta đã có trì 1 loại ấn ký đặc biệt chỉ cần ta ở bên ngoài đọc ký Lệnh thì kiếm sẽ được ấn ký đưa vào tay ta ! hắn trả lời tôi chi tiếc không 1 chút nghi ngại

- Vậy là kiếm ở đâu cũng sẽ về lại tay chàng? tôi bật dậy và nhìn hắn trong nét mặt bất ngờ

- Ngốc thật, làm gì có! chỉ khi nào kiếm đang ở trong nơi có trì ấn ký thôi .

hắn cười khàn với tôi 1 tiếng , sau khi nghe hắn giải thích tôi ồ lên như kẻ vừa được khai sáng.

- Vậy mật thất đấy ở đâu ?

- Đương nhiên là ở trong phòng ta rồi! mà kỳ quái,sao hôm nay nàng lại có hứng thú với Huyết Kiếm vậy ?

" chết thật, hắn đã nghi ngờ tôi rồi"

- À...ta chỉ hỏi để lỡ như ta ...ta có gặp nguy hiểm mà chàng không có ở đây thì có thể lấy Huyết kiếm ra để tự bảo vệ bản thấn ấy mà. tôi ấp úng trả lời " hy vọng là hắn tin "


Hắn lúc này tự dưng đứng bật dậy làm tôi không kịp phản ứng , hắn kéo nhẹ tôi đi theo hắn..." ồ thì ra là đi qua phòng của hắn "

vừa vào phòng hắn liền đóng sầm cửa lại rồi quay sang nhìn tôi .

- Bây giờ ta sẽ không nói gì nàng tập trung nhìn ta cho thật rõ rồi học theo nha.

nói rồi hắn bước đến gần giường rồi làm những thao tác kì lạ, hắn cố tình làm thật chậm nên tôi đã kịp nhìn rõ và nhớ trong đầu.

Lúc này mảng tường cạnh giường hắn kêu lên lịch kịch rồi từ từ xoay chuyển mở ra.

Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại 1 luồn sáng đỏ chói , tôi nheo mắt nhìn vào bên trong, tôi thấy thanh Huyết Sa kiếm đang lơ lững trên 1 chiếc bục bằng đá

- Nàng nhìn rõ rồi chứ ! hắn nghiêm giọng hỏi , tôi gật đầu rồi hắn đóng lại mật thất , sau đó 2 chúng tôi cùng nhau trở về phòng của tôi.

(........)

Đợi đến khi Nhất Phàm ngủ say tôi lén đi về phòng hắn nhẹ nhàng lập lại nhưng thao tác mà hắn đã dậy cho tôi. " Nhất Phàm hy vọng là anh sẽ hiểu mà đừng trách em "

Tôi đã lấy được Huyết Sa Kiếm.Ôm hộp gỗ trên tay tôi bước ra cổng, bọn quỷ sai thấy tôi điều cuối chào không 1 chút dò xét.

tôi cố đi thật nhanh ra 1 nơi vắng vẻ " tên Nam Phong đó nói sẽ có yêu khuyển đến đón tôi nhưng mà nó ở đâu chứ ? "

tôi vừa khép lại suy nghĩ thì 1 thứ gì đó nhảy phốc lại phía tôi ,đợi đến khi nó đứng im tôi mới nhận ra nó là cái gì. tôi 2 mắt mở to kinh ngạc vì trước mắt tôi là 1 con chó khỗng lồ, nó to bằng cả con ngựa ấy.

lông thì đen xám mắt lại đỏ ngầu rắng lưỡi nhe ra gớm ghiếc.


nó hất đuôi quay lưng ngồi xuống ra hiệu cho tôi leo lên " Được rồi, bổn phu nhân sẽ leo lên lưng ngươi hy vọng ngươi không làm rơi bà đây dọc đường."

Ngôi trên lưng nó 1 tay ôm hộp kiếm 1 tay níu vào chùm lông của nó mà tôi muốn rơi không biết bao nhiêu lần, nó cứ nhảy sòng sọc không thèm ngó ngàng gì tới người trên lưng cả.

Sau đoạn đường dai trên lưng con yêu khuyễn đáng ghét thì tôi cũng đã tới được cái nơi gọi là Lan Nhược Địa Cung. tôi loạng choạng bước xuống và đi vào bên trong.

Trong lòng ngờ vực không biết là con yêu khuyễn đó có đưa tôi đến đúng nơi hay không mà sao từ đầu đến giờ tôi đi không hề thấy có chút động tĩnh nào và đến cả 1 ngọn đèn cũng không có.

Tôi cứ thế ôm chặt hộp kiếm trong tay sợ bị cướp mất.

- Ngươi đã đến rồi sao.! tiếng nới lớn vang lên kèm theo đó là hàng loạt ngọn đèn bốc cháy phát sáng cả 1 vùng.

- Diêm Nam Phong ta mang kiếm đến rồi đây, ngươi mau thả gia đình ta ra đi ! tôi to mồm quát lớn với hắn.

- Ái chà chà, ngươi giỏi đấy, nhưng ngươi không sợ ta sẽ hại chết tướng công của ngươi sao ? hắn ta nhìn tôi rồi nhếch môi cười khinh bỉ.

- Ngươi im đi, ta tin Nhất Phàm không thua ngươi đâu, nếu như chàng ấy không lợi hại thì ngươi cần gì phải 1 mực triệt tiêu chàng.






 
Chương 36: Trận chiến bắt đầu


- Ngươi im đi, ta tin Nhất Phàm không thua ngươi đâu, nếu như chàng ấy không lợi hại thì ngươi cần gì phải 1 mực triệt tiêu chàng.

- Nói hay lắm haha. hắn tạo ra 1 tràng cười man rợ khiến tâm trí tôi cũng run lắc theo.

- Kiếm của ta đâu ? hắn gằn giọng hỏi

Tôi bước thêm vài bước cố ý đến chỗ có ánh đèn sáng nhất rồi mở hộp gỗ ra cho hắn xem để chứng minh là bên trong có kiếm thật sự rồi vội vàng đóng nắp hộp lại.

Hắn không cần di chuyển mà 1 tay đưa ra hút lấy hộp gỗ từ trong tay tôi, lực hút lớn vô cùng vì rõ là tôi đang ôm rất chặt mà vẫn không giữ được.

- Ngươi sẽ giữ lời hứa của mình chứ.? Tôi nói lới.

Hắn không thèm trả lời tôi mà giơ tay ra hiệu cho bọn quỷ sai, bọn chúng tiến đến 1 cách cửa đang được khóa trái , sau tiếng lục cục leng keng do ổ khoa gấy ra thì cuối cùng cánh cửa cũng đã mở , mẹ tôi và các em ngơ ngác đi ra như chưa hiểu chuyện gì.

- Mẹ ơi, các em ơi.! tôi vui mừng gọi lớn.


- Lạc Lạc...

Tỷ tỷ ơi....

Mẹ và các em tôi cũng đồng thanh gọi lớn , họ vội chạy về phía tôi .

- Lạc Lạc à, Ngài ấy bảo là người của con đến đón mẹ vì con muốn gặp mẹ nhưng sao con lại ở 1 nơi tâm tối như thế này ? mẹ tôi có vẻ đang rẩt là hoang mang. cùng với bọn trẻ đang nháo nhào dưới chân tôi.

- Mẹ à không có gì đâu, đây không phải nơi con ở ngài ấy đưa đến nhầm nới thôi, mẹ cùng các em đi ngay ra phía trước đợi con sau khi con xong việc sẽ ra đón mẹ.!

Tôi vỗ về trấn an mẹ ,mẹ nghe lời cùng đàn em đi ra ngoài.

- Haha cuối cùng ta cũng đã toại nguyện . Hắn ta khoái chí cươi to rồi chỉ tay về hương tôi .

- Ta khuyên ngươi nên về nhanh gặp mặt tên Nhất Phàm ấy lần cuối đi vì ta sắp đến lấy cái mạng của hắn đây haha.

- Có thật vậy không đại huynh ?

" đó là giọng nói của Nhất Phàm ,huhu chàng đã đến rồi."

- Ồ ... thì ra đệ đệ của ta cũng đã đến rồi sao?

Hắn vẫn thảng nhiên xem như không có gì đáng chú ý rồi cười nhếch môi thâm ý

- Huynh vô ý vô tứ đụng đến cả nhà nương tử của ta chẳng lẽ ta lại để yên cho huynh.?

Nhất Phàm gằn giọng

- Được thôi, đệ đã đến đây thì coi như ta đỡ mất công phải đi tìm !


Nói rồi hắn cuối mặt ra vẻ bí hiểm ,bổng 1 luồng khí tím đen lan tỏa khắp người hắn ,gió bắt đầu nỗi lên vùn vụt làm cho cát bụi và những thứ rác rưỡi xung quanh bay tá lã khiến tôi mất đi tầm nhìn đáng kể.

Hắn đưa tay vuốt lên nắp hộp có ý muốn mở ra , đương nhiên Nhất Phàm không thể để chậm hơn Hắn 1 bước nên liền giơ tay lên đọc ấn ký.

Ngay lập tức chiếc hộp trên tay Nam Phong run lắc dữ dội rồi thanh Huyết Sa Kiếm thình lình hiện ra ngay trong tay Nhất Phàm.

khi thấy Huyết Sa Kiếm trong tay Nhất Phàm hắn lộ vẻ như không tin vào mắt mình vội mở nắp hộp.

- Chuyện này là sao , Các ngươi lừa ta !?

Hắn giận dữ gào thét, gương mặt hắn bây giờ lộ rõ nhưng đường gân máu xanh xanh tím tím rất đáng sợ , bây giờ luồng khí trên người hắn lại càng dầy đặc hơn.

- Bọn ta không lừa ngươi, nương tử ta đã đưa thanh kiếm cho ngươi thật nhưng chỉ là ta muốn lấy lại đồ của mình thôi !

hết câu thì Nhất Phàm cũng gòng mình phát ra luồng khí đỏ như lửa mạnh mẽ không thua gì hắn.

- Các ngươi đã làm gì ? giọng của hắn đã biến đổi , nó cứ gầm gừ như 1 con thú dữ đang trong trận chiến giành con mồi.

- nàng ấy đã đưa ra ý kiến cho ta chuyển ấn ký trong mật thất qua chiếc hộp đựng kiếm rồi giao cho ngươi, chỉ cần kiếm nằm trong ấn ký thì ta muốn lấy lại khi nào mà chẳng được.!

hai chúng tôi nhìn nhau cười 1 cái như kiểu phu thê tâm đầu ý hợp.

" Tên khốn nhà ngươi nghĩ là ta sẽ bán đứng phu quân mình dễ dàng như vậy sao ?"

- Quân khốn nạn, người đâu mau bắt cả nhà ả lại cho ta ! Hắn chỉ tay về phía bọn quỷ sai ra lệnh 1 cách hung hăn.

- Không kịp rồi thưa Diêm Nam Phong đại nhân, tôi đã đưa họ về an toàn từ lâu rồi e là ngài không còn cơ hội...

Nhan Dạ Nguyệt từng bước thong thả đi vào với nụ cười đắc ý trên môi.

- Tại sao ngươi cũng ở đây? Hắn bây giờ cuống cuồng lên như con thú hoang bị dồn vào chân tường.


- Để ta nói cho ngươi nghe, để tránh bị ngươi phát hiện ta đã âm thầm viết thư rồi bí mật đưa vào tay Nhất Phàm và cứ theo đó bọn ta tạo nên 1 vỡ kịch trộm kiếm để ngươi tin mà thả cả nhà ta ra!

tôi hoan hỷ nói ." Cái thứ quỷ yêu như ngươi mà đòi chơi với bổn phu nhân đây à?"

- Ngươi hay lắm, đã vậy thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu...

Hắn lao như tên bắng về phía tôi, may là Nhất Phàm cũng không kém nhảy nhanh đến chặn mũi kiếm của hắn rồi hai người bọn họ chính thức bước vào trận đấu, nhảy qua rồi nhảy lại cứ nơi nào họ chạm đến là nơi đó đỗ vỡ nát như tương , kiếm choảng vào nhau leng keng đến đinh tai nhức óc.

" Hắn nói là Nhất Phàm yếu kém hơn hắn nhưng tôi xem có vẻ không phải như vậy"

Nhan Dạ Nguyệt bây giờ không đứng yên nữa mà bắt đầu dùng bút vẽ nên nhưng ấn ký trên không trung giúp Nhất Phàm trấn áp 1 số chiêu của hắn.

Tình hình xem ra 2 đánh 1 không chọt cũng què rồi, còn chưa kể đến hắn cứ chém Nhất Phàm 1 nhát thì hắn cũng ăn lại 1 nhát ,nhưng vết thương của Nhất Phàm xem ra rất nhanh tự đông máu nhưng về phía hắn thì nghiêm trọng hơn vì do Huyết Sa Kiếm gây ra.

Đang lúc gay cấn nên tôi hoàn toàn châm chú vào trận đấu mà không phòng vệ .

Từ phía sau lưng tôi thình lình xuất hiện 1 thứ gì đó lông lá siết chặt lấy cổ họng của tôi rồi lối về phía mà nó đi tới.

- Diêm Nhất Phàm mau buông kiếm ra nếu như ngươi muốn ả được sống!






 
Chương 37: Kết thúc chưa ?


- Diêm Nhất Phàm mau buông kiếm ra nếu như ngươi muốn ả được sống!

" Cái gì đây hả trời ? khó thở quá, hết cái chơi rồi hay gì mà lại chơi đánh lén vậy chứ ?"

Nhất Phàm bị phân tâm bởi câu nói đe dọa nên sơ ý bị Nam Phong cho 1 cước rơi xuống đất cái uỳnh.

Nhất Phảm tuy bị 1 cước rõ đau nhưng vẫn rất nhanh chóng đứng dậy và nhìn về phía tôi .

- Mạch Mạch cô đừng có mà làm bừa, mau thả Lạc Lạc ra! Nhất Phàm chỉa kiếm về hướng tôi gằn giọng nói

- Hỡi người đẹp của yêu giới...sao cô lại có thể ra tay lén lút sau lưng như vậy chứ? thật là không đáng mặt chút nào. !

Dạ Nguyệt buông lời mỉa mai Mạch Mạch hy vọng cô ta suy nghĩ lại nhưng mà có vẻ như nó bị phản tác dụng, cái đuôi lông lá của ả lại càng siết chặt cổ tôi hơn.

" Làm ơn đi ha, bớt nói lại rồi hành động đi chứ không là tôi chết cho mấy người vừa lòng huhu "


- Đừng nhiều lời mau buông kiếm xuống !

Ả ta bây giờ có lẽ đang rất nóng lòng cứu Nam Phong.

Nam Phong hắn ta không hề bỏ lỡ cơ hội khi Nhất Phàm đang sao nhãng tâm tư mà ra tay tới tấp.

- Nhất Phàm chàng nhất định không được buông kiếm, mặt kệ ta! tôi nói lớn mong Nhất Phàm chuyên tâm sử trí Nam Phong nếu không chàng sẽ bị thương mất.

- Im đi ả tiện nhân! Mạch Mạch tức giận với động thái của tôi nên dùng cả móng vuốt bóp vào cổ tôi rỉ máu.

- Mạch Mạch cô nương, cô không nể tình phu thê với tên Nhất Phàm đó sao?, hay là cô thấy Nhất Phàm sủng ái Lạc Lạc hơn nên sinh lòng thù hận.?

Dạ Nguyệt không ngừng buông lời khiêu khích, tôi thoảng nghĩ có lẽ đó không phải là vô tình mà cố ý khiến ả lơ là tôi , Nhưng Mạch Mạch ả ta dường như không thể đợi thêm được nữa nên đã dùng chiếc đuôi dài siết lấy cổ tôi và đưa bổng tôi lên cao.

- Nhất Phàm ta nói lần cuối buôn kiếm ra!!! ả ta vừa dứt câu đã dùng tay tạo ra 3 luồng khì như hình móng vuốt cào 3 nhát vào trước ngực tôi .

- Áaaaaaa!!! tôi thét lên nhứt nhói rồi máu bắt đầu thắm đẳm chiếc áo tôi đang mặc.

- Lạc lạc !!! Được rồi ta buông kiếm là được chứ gì.?!

Nhìn thấy tôi như vậy Nhất Phàm không chừng chừ mà ném kiếm ra xa ,theo quán tính Mạch Mạch cũng nhìn theo thanh kiếm và mất cảnh giác .

không biết từ khi nào mà Dạ Nguyệt đã âm thầm tạo ra 1 ấn ký hình nhân lén đi vòng ra sau lưng Mạch Mạch đợi lúc ả không chú ý dùng dao cắt đứt chiếc đuôi của ả đang siết lấy tôi.

- Áaa!!! đuôi của ta, quân khốn kiếp. ! ả ta quằn quại đau đơn vì bị mất đuôi

tôi bị rơi tự do xuống đất đau điếng, dường như Mạch Mạch ả ta không vì vậy là tha cho tôi.

" đúng là đồ xấu xa biết tôi đây yếu nhất nên toàn nhấm vào tôi thôi, yêu nữ đáng ghét "


Dạ Nguyệt thấy tôi đã thoát liền bay đến trấn áp Mạch Mạch không cho ả kịp tiếp tục ra tay với tôi.

Bây giờ chỉ còn 1 mình tôi trơ trơ đứng nhìn 4 người họ căng thẳng đấu với nhau... Nhất Phàm tuy đã buông kiếm nhưng vẫn không hề lép vế trước Nam Phong mà đang cố không cho hắn tiến đến nhặt lấy thanh Huyết Sa kiếm.

Tôi như đã hiểu ra liền tứt tốc chạy nhanh đến ôm lấy thanh kiếm.

- Nhất Phàm em nhặt được kiếm rồi, chàng mau bắt lấy. ! tôi ném thanh kiếm hướng về phía Nhất Phàm nhưng đã bị Nam Phong ngăn lại nên Nhất Phàm không bắt được.

Thanh Huyết kiếm lại 1 lần nữa rơi xuống đất, tôi tiếp tục nhặt lấy kiếm định bụng ném thêm lần nữa thì Dạ Nguyệt lớn tiếng cang ngăn.

- Đừng Lạc Lạc, sẽ nguy nếu Nam Phong hắn bắt được đấy !

- Tên khốn lắm chuyện, ! Mạch Mạch mắng rồi ra tay mạnh hơn với Dạ Nguyệt.

Ả ta dùng 8 chiếc đuôi còn lại ve vẩy quất túi bụi làm cho Dạ Nguyệt khó khăn trong việc tạo ấn ký.

" Dạ Nguyệt nói đúng, cách này không ổn ,thôi thì đành chờ thơi vậy"

Tôi ôm kiếm trốm vào 1 góc vì 4 người bọn họ cứ ra chiêu loạn xạ không chừng cái Lan Nhược Địa Cung này sắp bị sang bằng đến nơi rồi.

Nhất Phàm làng lúc càng chiếm ưu thế yêu lực mỗi lúc một sáng rực thêm còn tên Nam Phong bây giờ nét mặt của hắn đã dần dần biến sắt lộ rõ sự bất an không còn ngạo mạng như trước nữa , Nhất Phàm đã khắc chế được người Nam Phong không cho hắn di chuyển nữa.

- Lạc Lạc mau dùng kiếm đâm vào tim hắn.! Nhất phàm gọi tôi thất thanh , tôi chạy ra nhìn lên thì thấy Nam Phong đang bị Nhất Phàm ôm lấy , lưng hắn đối mặt với chàng.

- Nhưng 2 ngươi bay cao quá em không ra tay được!

tôi vừa dứt lời thì Dạ Nguyệt lên tiếng.

- Tôi sẽ giúp em, đúng cho vững vào.!


Dạ Nguyệt nhanh tay tạo ấn ký đưa tôi bay vút về phía 2 người họ....tôi tự nhủ nếu như lần này mà trật thì e là khó có cơ hộ cho lần tiếp theo, gần đến rồi tôi cố gắng nhấm thật kỹ....

Phậpppppp

- Trúng...trúng rồi, em đâm trúng hắn ta rồi...

tôi vui mưng nói lớn, rồi rơi trở lại mặt đất

- Ha Ha Ha ha.....

" Nam Phong sao hắn lại cười, hắn biết mình sắp tan biến nên hóa điên rồi sao? "

- Ta mà chết thì hắn cũng không nên sống làm gì hahaha !

Nói xong hắn nhanh tay nắm lấy cán của thanh Huyết kiếm trước ngực rồi đâm sau vào đến mức xuyên qua người và đâm tới tận tim Nhất Phàm.

- không !!! Nhất Phàm...

- Chết tiệt, tên khốn Nam Phong.






 
Chương 38: Xin chàng đừng tan biến


- không !!! Nhất Phàm...

- Chết tiệt, tên khốn Nam Phong.

Nhất Phàm của tôi tắt lịm yêu lực và dần rơi xuống như 1 con diều bị đứt dây,

" Tôi phải làm sao đây, làm sao tôi mới có thể cứu chàng ?"

Mạch Mạch khi thấy tôi đã 1 nhát đâm thấu tim Nam Phong cũng thất thần hét lớn tên hắn rồi bay đến đón lấy thân thể của tình lang mặc cho thân xác của Nhất Phàm cũng đang rơi , ả ta không hề quan tâm đến cái người đã cùng ả bái đường kết nghĩa phu thê, đúng là bạc bẽo.

Tôi cố gắng chạy nhanh đến đón lấy thể xác đáng thương của Nhất Phàm , bất luận cho thân chàng có đè nặng lên tôi khiến cho từng khớp xương trên cơ thể kêu lên răn rắc tôi cũng không thấy đau đơn 1 chút nào.

Dạ Nguyệt cũng như người mất hồn đứng nhìn tôi ôm Nhất Phàm gào lên đầy thương xót.

- Nhất Phàm ơi...chàng phải cố lên ..ta đưa chàng đi gặp gia gia...

tôi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, chàng đưa đôi tay lạnh giá nhuốm máu lên gạt đi những dòng nước mắt đang giàn giụa trên má tôi.


- Đừng khóc...bổn...quân không cho phép..!

- Chàng không có quyền cấm ...lại càng không có cái quyền ra đi bỏ ta...

- Đồ ngốc...không được rồi...

- Sao không được...chàng còn chưa bù đắp hết những lỗi lầm lúc trước mà...

tôi đưa tay lên phần ngực đẩm máu của Nhất Phàm...

bây giờ phần ngực ấy bổng chuyển thành mà đen....không..nó không phải đen đi mà là đang mất đi, " có phải đây là dấu hiệu cho sự tan biến không ?"

" Không... Nhất Phàm ơi ta không cho phép chàng ra đi như vậy ,ta sẽ cứu chàng"

tôi khóc gào lên như đứa trẻ bị bỏ rơi lạc lõng giữ chợ người. tôi cố dùng đôi chân run rẩy đứng lên kéo theo người y đứng dậy ...những khớp xương vừa bị chấn động lại 1 lần nữa kêu lên réo rắc đau đớn , vết thương ở ngực tôi cũng tươm máu thành dòng hòa lẫn vào vết thương của chàng...

- Đừng cố nữa Lạc Lạc...nàng không đưa hắn đến gặp Diêm La đại nhân kịp đâu.!

Dạ Nguyệt nắm lấy tay tôi ngăn không cho bước đi.

- Chẳng lẽ ta lại bỏ mặc chàng...nếu chàng ấy mà tan biến ta cũng sẽ nguyện vạn kiếp chẳng siêu sinh.!!.

dẫu biết người không có lỗi , nhưng tôi vẫn gắt gỏng tỏ thái độ tức giận với Dạ Nguyệt như muốn mượn người để trút đi cảm giác bất lực của bản thân ..

- Để ta...! Ngài không trách mà còn nhẹ nhàng ra hiệu cho tôi ôm Nhất Phàm ngồi xuống.

Dạ Nguyệt không để tôi phải đợi lâu ,ngài ấy đã tạo 1 ấn ký rất to bao quanh tôi và Nhất Phàm...

ngài ấy nhắm mắt lại mặt lộ rõ sự căng thẳng mồ hôi tuôn ra như suối

" Ấn ký này mất sức đến vậy sao ? "

Vòng ấn ký mỗi lúc một sáng lên khiến cho cơ thể tôi nóng rát khó chịu vô cùng ,tôi gần như không chịu nỗi nữa nhưng nhìn thấy Nhất Phàm đang đau đớn run lên trên tay và mảng ngực của chàng cũng đã mất đi rất nhiều , nó như cho tôi thêm dũng khí để chịu đựng.


Phụtttttt...

Dạ Nguyệt bị thổ huyết và ngã ngào xuống đất ra vẻ kiệt sức...thân thể của Nhất Phàm bây giờ bắt đầu phát sáng, tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì người chàng đã tan rã ra rồi, thân thể khi tan ra của Nhất Phàm nhìn giống như những hạt châu láp lánh len lói vào trong cơ thể của tôi , cứ như vậy từ từ cho đến hết..

Ấn ký cũng biến mất theo...tôi gòng người đi đến gần Dạ Nguyệt nâng đỡ giúp ngài ấy đứng lên...

- Dạ Nguyệt à ..Nhất Phàm sẽ không sao chứ ? tôi rưng rưng.

- Hiện tại thì không sao, ta đã dùng ấn ký để gửi quỷ hồn của hắn vào xác nàng nên quỷ hồn của hắn sẽ được giữ lâu hơn, nhớ là chỉ giữ lâu hơn thôi chứ ta không thể cứu được.

- Vậy giờ tôi nên làm gì ? tôi khẩn trương hỏi

- Đương nhiên là đến gặp Diêm La đại nhân rồi, đó hy vọng cuối cùng.

- Được! tôi hiểu rồi.

Chúng tôi mãi lo cho Nhất Phàm nên đã quên rằng vì không có ấn ký giúp đỡ nên quỷ hồn của Nam Phong đã tan biến từ lâu và để lại 1 cơn hận thù bất diệt trong lòng yêu nữ Thác Mạch Mạch.

Tôi đứng dậy ý muốn chạy nhanh đến điện Diêm La thì đã bị ả ta quất cho 1 đuối bay dính vào tường...

vừa tiếp đất tôi đã bị thổ 1 ngụm huyết ra ngoài!

Ả ta cứ thế mà ra tay liên tục, tôi bây giờ như 1 trái cầu may bị ả mặc sức tung hứng qua lại.

Dạ Nguyệt tuy đã kiệt sức cho vòng ấn ký lúc nãy nhưng không thể trơ mắt nhìn tôi bị ả ta trút giận nên gắn gượng tạo ra vài ấn ký giúp tôi né được vài đòn của ả.

- Lạc Lạc..Huyết Kiếm của ta.!

đó là giọng của Nhất Phàm, tiếng nói không phát ra ngoài mà đi thẳng lên tâm trí của tôi, chàng ấy đang nói chuyện ngay bên trong cơ thể của tôi.

không để lâu hơn tôi đưa mắt tìm thanh Huyết kiếm , mắt tôi đã dừng lại ở cái nơi mà Diêm Nam Phong nằm trước lúc tan biến.

" Huyết kiếm đang ở đó, nhưng làm sao để mà lấy đây?"


- Nàng đợi lúc Dạ Nguyệt ra ấn ký tiếp theo rôi thừa cơ chạy đến đón thanh Huyết kiếm.

" Cái gì đây, chàng đọc được suy nghĩ của ta?"

Thì ra bây giờ tôi và Nhất Phàm đã tâm ý tương thông khi chàng ở trong cơ thể tôi.

Dạ Nguyệt đã ra ấn ký tôi nghe theo lời Nhất Phàm chạy ngay đến chỗ của Huyết Kiếm vừa chộp lấy được thanh kiếm ả ta đã quay sang cho tôi 1 quất nữa rồi.

Ghét mấy cái đuôi đó thật sự, người ta có 2 tay còn ả ta đến 8 cái đuôi như vậy thì rõ là 1 trận đấu không cân sức chưa kể yêu lực của ả cũng không vừa.

Ả ta lại bắt đầu giơ đuôi muốn ra tay với tôi 1 lần nữa thì cánh tay đang cầm kiếm của tôi nó tự nhiên chuyển động, tôi đưa thanh kiếm đón lấy chiếc đuôi của ả làm nó đứt phan chỉ trong chớp mắt.

- Áaaa!!! đuôi của ta, ả tiện tỳ khốn kiếp.!

" là sao đây ?"

- Là ta đang giúp em, em cố mà giữ kiếm nha.

Thì ra đó là Nhất Phàm huhu tướng công tội nghiệp của tôi, tôi phải thật nhanh chống xử lý ả để còn đưa chàng đi gặp gia gia không thì tôi sẽ mất chàng mãi mãi.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình sục sôi sức manh như bây giờ, tôi nhìn ả với ánh mắt quật cường.

- Ra chiêu đi, tôi sẽ xử hết đám đuôi lông lá đó của cô!






 
Chương 39: Chấp mê bất ngộ


- Ra chiêu đi, tôi sẽ xử hết đám đuôi lông lá đó của cô!

Nghe tôi khiêu khích ả như hóa điến nhảy vồ về phía tôi, cánh tay dường như bây giờ nó không còn là của tôi nữa, nó tự đưa ra hướng di chuyển cho mũi kiếm và đáng bật lại được hoàn toàn những đòn tấn công của ả.

Từ xa Dạ Nguyện dù là đứng không còn vững nữa , nhưng vẫn cố gượng tạo ra ấn ký đánh lạc hướng Mạch Mạch giúp sức cho tôi ra đòn phản công.

" Xem ra nơi dễ ra tay và có hiệu quả nhất là đuôi của ả và cũng là vũ khí chính, bây giờ tôi biết mình nên làm gì rồi."

ngay lúc đó tôi nhân cơ hội nhắm vào đuôi ả mà ra tay...

Nhờ Nhất Phàm và Dạ Nguyệt hỗ trợ mà tôi chỉ cần quơ kiếm là 1 phát ăn ngay, Thác Mạch Mạch lại mất thêm 1 chiếc đuôi nữa.

lần này ả ta ngã xuống đất không còn sức mà nhút nhít, ả rên lên từng tiếng nhứt nhối...

- Mạch Mạch !!! ta nghĩ cô nên dừng lại đi, cô sẽ không chịu nỗi đâu, đối với hồ ly các người mất 1 đuôi coi như mất 1 mạng rồi còn gì...


Dạ Nguyệt lên tiếng ngăn cô ta, nhưng ả ta tuy không còn sức để đứng dậy vẫn nằm dưới đất rên hư hự trả lời.

- Ta bây giờ đã như cá trên thớt...mặc người chém giết...không cần giả vờ thương hại!

- Cô tỉnh táo chút đi có được không, Nam Phong hắn ta không yêu cô mà hắn chị lợi dụng cô thôi ..

tôi cũng nói thêm để mong cô ta bỏ cuộc và không muốn vì 1 tên xấu xa như Nam Phong mà cô ta đánh mất cuộc đời.

- Giết ta đi...!!!

- Chúng tôi không muốn giết cô , đáng thương cho kẻ chấp mê bất ngộ.

Lạc Lạc! chúng ta đi thôi.!

Tôi cảm nhận là khó có thể làm cô ta lây chuyển tâm ý nên đành theo bước Dạ Nguyệt đi ra khỏi Lan Nhược Địa cung...

ra đến nơi tôi nhìn thấy con yêu khuyển lúc trước đã đưa tôi đến đây, nó vẫn vậy , nhìn tôi nhe răng gầm gừ như thấy kẻ thù.

Dạ Nguyệt dùng hết sức lực để dồn cho ấn ký cuối cùng này, Ấn ký được tạo ra rồi bay vào giữa trán con yêu khuyển làm nó bắt đầu thây đổi tánh tình, không gầm gừ nữa ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh hơn.

- Ta đã thuần hóa nó rồi , nàng có thể dùng nó để đến gặp Diêm La đại nhân cho kịp , chứ theo như ta thấy Nhất Phàm hắn không còn nhịu đựng được lâu nữa đâu.

Dạ Nguyệt vừa hết câu cũng lăn đùng ra đất thở gấp gáp.

Tôi leo lên lưng con yêu khuyển rồi ngoái đầu lại nhìn Dạ Nguyệt để xem ngài ấy có ổn hay không, Dạ Nguyệt cũng hiểu mà trấn an tôi.

- Ta không sao! Nàng đi nhanh đi, nhớ là phải luôn giữ Huyết Sa Kiếm bên người để tránh nhưng quỷ hồn lang thang quấy nhĩu.

Tôi gật đầu rồi ra lệnh cho yêu khuyển chạy đi, trong màng đêm tịch liễu âm u , 1 mình tôi trên lưng con yêu thú chạy như bay, bỏ qua không biết bao nhiêu quỷ hồn, chúng không đuổi theo tôi để lấy tôi làm thế mang nữa mà đều nép vào trách đường cho tôi làm cho tôi càng hiểu thêm về uy lực của Huyết Sa Kiếm.


" đến nơi rồi"

lòng tôi reo lên hoan hỷ, cuối cùng cũng đã đến, tôi nhảy ngay khỏi lưng yêu khuyển toan bước vào thì đám quỷ lâu la gác kiếm chặn đường.

- Ngươi là ai mà dám xong vào cấm địa của điện Diêm La Vương.! bọn chúng hằn hộc dữ tọn với tôi.

- Các ngươi dám chặn lối bổn phu nhân ? tôi chỉ tay quát lớn

- Phu nhân? là ngươi sao ? hahaha

" Cũng không trách được, tôi bây giờ thân hình máu me giàn giụa xiêm y thì rách tươm nhìn có khác gì 1 quỷ hồn lang thang đâu chứ ?! "

Tôi chợt nhớ thanh Huyết Sa Kiếm trong tay liền dứt khoát đưa lên cao quát lại 1 lần nữa.

- Các ngươi còn dám bởn cợt ?

Bọn chúng thấy Huyết Sa Kiếm rực sáng trên tay tôi thì đã hiểu ra thân phận ngay lập tức luông cuống quỳ rạp cuối đầu tạ tội.

- Xin Âm phu* nhân tha tội , nô tài có mắt không tròng!

- Xin Âm phu nhân tha tội , xin Âm phu nhân tha tội!

- Được ta không trách nhưng phải mau tránh đường cho ta đi!

ngay khi được mở lối tôi lập tức chạy thật nhanh đến chánh điện Diêm La, vì cố chạy nhanh nên khi đến nơi tôi mất đà ngã chuối.

- Ngươi gấp gáp đến vô lễ như vậy rốt cuộc là có chuyện gì ? Diêm La Vương mặt không biến sắc ,vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng và uy nghiêm đó

Nghe xong câu hỏi của ngài nước mắt tôi như muốn thành dòng chảy ra ngoài , nhưng phải cố nén lại và kể rõ ngọn ngành sự việc.

Sau khi nghe tường tận mọi điều Diêm La đại nhân không có động thái gì là quá bất ngờ, chỉ thở 1 hơi dài và nói.


- Tuy là đứa đại nghịch bất đạo nhưng cũng là cháu trai của ta, thật tiếc thây cho quỷ hồn bị vấy đục của nó!

" Ngài ấy đang nói đến tên Diêm Nam Phong sao? dường như ngài ấy đang đau lòng? "

- Lạc Lạc, nghe ta nói đây!

- Dạ con xin nghe...

- Tuy là có cách để cứu Nhất Phàm nhưng xem ra ta phải để con chịu khỗ lần này! ngài ấy nghiêm giọng nói

- Dạ thưa có khó ra sao con cũng không từ nang.!

bây giờ trong lòng tôi nhất nhất chỉ muốn cứu chàng, ngoài chuyện đó ra tôi không còn suy nghĩ thêm được gì cả.

_________________

Âm phu nhân*

vì là Tân nương của quỷ Âm Giới nên được gọi là Âm phu nhân chứ không thể gọi là Diêm phu nhân được ,vì như vậy sẽ nhầm là vợ của Diêm La đại nhân






 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top