Cập nhật mới

Dịch Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chờ chàng quay lại


- Dạ thưa có khó ra sao con cũng không từ nang.!

bây giờ trong lòng tôi nhất nhất chỉ muốn cứu chàng, ngoài chuyện đó ra tôi không còn suy nghĩ thêm được gì cả.

- Được ! Nhất Phàm may mắn được Nhan phan quan hỗ trợ kịp thời nên hồn phách chưa tiêu tán, nhưng chỉ còn hồn, Phách thì đã không còn nguyên vẹn cho nên ta sẽ lập đàn kết phách cho nó.

- Vậy con phải làm gì?

tôi nôn nóng quá không chịu được cho nên đã buột miệng hỏi to, sau khi nhận ra điều thất lễ nên tôi đã vội dùng tay bịt lấy miệng của mình.

- Việc của con là châm dầu và trông đèn trong 7-7-49 ngày không được để cho đèn tắt, nếu đèn tắt thì coi như thất bại ,Nhất Phàm sẽ tan biến thật sư.

- Chuyện này con chắc chắn sẽ làm được thưa ngài.!

nghe những lời Diêm La đại nhân vừa nói tôi thật sự vui mừng " chỉ là chăm đèn thôi mà, chuyện này không khó lắm "


- Không dễ như con nghĩ đâu, trong lúc kết phách sẽ rất dễ bị những quỷ hồn khác quấy nhiễu nên người chăm đèn cũng sẽ gặp nguy hiểm, con không sợ chứ ?!

- Dạ con không sợ.!

Dù có lo lắng nhưng tôi tin tôi sẽ làm được.

Vừa dứt câu Diêm La đại đưa tay ra hệu gì đó, thì từ xa 1 chiếc lồng đèn bằng giấy lượn lờ bay về phía tôi, nó dừng lại ở giữa trán , cơ thể tôi bổng phát sáng giống như thể xác của Nhất Phàm lúc Dạ Nguyệt phù ấn ký, Ngay lập tức đén lòng phựt sáng , tôi ngã quỵ xuống đất như 1 con rối bị đứt dây.

" Tôi làm sao thế này? lúc nãy còn đi đứng bình thương sao giờ lại như vậy?"

Tứ chi tôi không còn 1 chút sức lực nào, những khớp xương kêu răng rắc , tôi cảm nhận được như chúng đều đã bị rạn vỡ , đau không thể tả, phần ngực như có ngàn chiếc kim len lói , hít thở khó nhọc vô cùng.

- Con bị thương nặng rồi... nhưng nhờ có quỷ hồn của Nhất Phàm mà lúc trước con không cảm nhận được, còn bây giờ ta đã đưa quỷ hồn nó vào chiếc đèn giấy này nên con sẽ cảm được sự đau đớn của vết thương.

Đúng là vậy, bị Mạch Mạch vờn như 1 món đồ chơi như vậy thịt nát xương tan là phải rồi. " Giờ thì thảm rồi, thở còn không nỗi làm sao chăm đèn cho chàng đây? "

Như Diêm La đại nhân hiểu được mà đã cho tôi 1 viên đan dược , nhưng nó cũng chỉ có tác dụng làm cho tôi không còn thấy đau đớn còn về vết thương muốn lành thì chỉ trong cậy vào thời gian.

- Giờ con hãy theo 2 vị quan sai này mà lập đàn kết phách !

Tôi đứng dậy cầm lấy chiếc đèn có chứa quỷ hồn của Nhất Phàm đi theo, trên đường đi tôi ôm chiếc đèn vào lòng .

" Hy vọng mọi chuyện đến đây sẽ kết thức...chỉ còn chờ chàng hồi phục nguyên trạng là chũng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi"

Anh sáng trong chiếc đèn cũng khẽ rung rinh như hiểu được tâm ý của tôi.

(........)

" Đây là đường về tư phủ của Nhất Phàm mà? "


Quả đúng không sai, tôi được đưa về tư phủ của Nhất Phàm, họ đi thẳng vào phòng của chàng rồi bắt đầu bầy biện mọi thứ.

Vật dụng lập đàn cũng không có gì cầu kỳ, chỉ có 7 chén nước và 7 cây đèn dầu và 1 bát hương, họ bảo tôi đặc chiến đèn chứa quỷ hồn của Nhất Phàm giữa, sau đó lấy y phục của chàng đốt lên rồi dùng lửa đó châm vào 7 cây đèn dầu , vừa châm họ vừa lầm bầm cái gì đấy tôi không nghe rõ.

" Chắc có lẽ là câu trì chú gọi hồn mà tôi thường thấy các thầy bà trên dương gian hay làm đây mà?"

Sau khi xong tất cả họ dặn dò kỹ lại 1 lần nữa là nhất quyết không được để đèn tắt và ra về.

Từ đó cho dù là có làm gì tôi cũng chỉ ở yên trong phòng chuyên tâm chăm đèn không ra ngoài nữa bước.

__________________________

- Lạc Lạc à...cô không muốn nghỉ ngới sao?

Giai Âm mở hé cửa rồi bước vào phòng.

- Tôi không sao đâu ! cô cứ đi nghỉ trước đi.

Tôi vừa nói vừa đi quanh châm dầu cho từng cây đèn, chăm sóc những cây đèn suốt như vậy tôi nhưng không hề thấy mệt , chỉ cần nghĩ đến cảnh ngày chàng trở lại tôi đã hạnh phúc đến quên hết cả nhưng đau khỗ vừa qua.

- Nhưng Lạc Lạc, cô dã như vậy gần 1 tháng rồi đó!

Giai Âm đứng ở góc phòng gằn giọng nói.

- Không sao đâu, 1 thời gian ngắn nừa thôi mà.

tôi cười nhẹ nói.

khi tôi và Giai Âm còn đang nói chuyện thì từ bên ngoài có giọng 1 quỷ sai báo tin.

- Dạ thưa phu nhân, có phán quan Nhan Dạ Nguyệt đến thưa phu nhân.


- Được! mời ngài ấy vào.!

" Nhan Dạ Nguyệt, cuối cùng cũng đã có thể gặp lại người."

Sau ngày hôm đó đi khỏi Lan Nhược Địa cung đến nay tôi vẫn chưa gặp lại ngài ấy. có lẽ nội thương đã bình phục nên mới đến đây.

- Nàng vẫn ổn chứ ? Dạ Nguyệt vẫn ôn nhu như ngày nào.

- Dạ tôi không sao, đa tạ người, nếu như hôm đó không có người thì tôi và Nhất Phàm sẽ chẳng được yên thân.

- Không có gì, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi.!

" Xin lỗi Dạ Nguyệt, cho dù tôi có hiểu được lòng ngài ,thì cũng không thể làm gì ngoài biết ơn"

- Khi còn ở Lan Nhược Địa cung, sau khi nàng đi không lâu ta cố vào lại bên trong để xem Thác Mạch Mạch có ổn không , thì lạ thây là không thấy cô ta nữa!

Dạ Nguyệt nghiêm giọng

- Vậy sao, cô ta bị thương nặng như vậy liệu có chết không? quả thật tôi cũng hơi lo lắng cho cô ta, vì tự vệ mà chúng tôi đã mạnh tay với cô ấy, nếu chẳng may cô ta có bề gì thì Âm Giới và Yêu Giới sẽ có 1 hiềm khích nang giải đây.






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Cơn ác mộng


- Vậy sao, cô ta bị thương nặng như vậy liệu có chết không? quả thật tôi cũng hơi lo lắng cho cô ta, vì tự vệ mà chúng tôi đã mạnh tay với cô ấy, nếu chẳng may cô ta có bề gì thì Âm Giới và Yêu Giới sẽ có 1 hiềm khích nang giải đây.

- Nàng nói không sai, đó là lý do ta quay lại nhưng tiếc là không thấy.

Dạ Nguyệt cúng đồng tình cho sự lo lắng của tôi.

- Hy vọng là cô ta không vì thù hận tôi mà lại làm thêm những việc trái đạo lý.

đó là điều tôi lo sợ.

- Thôi nào! ta không muốn nhắc đến cô ta nữa, những ngày qua nàng cứ liên tục trông nom đèn như vậy sao?

Dạ Nguyệt cười rồi đánh sang chuyện khác , ngài ấy không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều

- Đúng vậy ! nếu không may vì tôi sơ suất mà đèn bị tắt thì chắc tôi sẽ hận bản thân mình lắm.

tôi cười nhẹ cuối đầu nói , Dạ Nguyệt bước đến gần đưa tay lên vai tôi ra vẻ an ủi.


- Nàng sẽ làm được mà, nhưng đừng vì vậy mà quên bản thân mình, đừng để đến ngày sum họp nàng lại trở bệnh thì sẽ mất vui đấy.

Ngài ấy tận tình khuyên bảo, đúng là có lý nhưng biết là sao được, tôi thật sự không muốn xa Nhất Phàm dù chỉ 1 bước, vì tôi sợ...khi tôi quay lại thì không còn cơ hội thấy chàng nữa.

- Dạ , xin đa tạ ngài...còn ngài, nội lực của ngài đã ổn rồi chứ?

- Ta sao ? sức khỏe rất tốt không có gì đáng ngại đâu nàng đừng lo haha.

Dạ Nguyệt cười lớn, nhìn ngài ấy như vậy tôi cảm thấy rất an tâm.

- À tôi vô ý quá, mãi từ nãy đến giờ không châm trà mời ngài, ngại đợi tôi nhé. tôi luống cuống đứng dậy thì Dạ Nguyệt đưa tay can ngăn.

- Không cần đâu, ta về luôn bây giờ đây ,vì dạo này có nhiều quỷ hồn bị mất tích 1 cách vô lý nên ta hơi bận, thôi nàng nghỉ đi nhé, ta cáo từ.

nói rồi ngài ấy đi ngay làm tôi không kịp nói được câu nào.

Tôi đi lòng vòng xem xét lại những cây đèn rồi lên giường để nghỉ lưng một lúc.

(..........)

- Lý Lạc Lạc ...ta sẽ giết ngươi , ngươi không thoát được đâu !

" Là Thác Mạch Mạch , sao cô ta lại ở đây"

suy nghĩ còn chưa thông tôi đã bị một bàn tay lạnh nhắt cùng với 1 lực đạo cực mạnh siết lấy cổ tôi đưa lên cao, 2 chân tôi đạp lung tung vào không khí, căn bản là tôi không thể kêu cứu được khi cổ bị bóp chặt như vậy, chỉ có thể cố cạy từng ngón tay của ả trong vô vọng.

Mạch Mạch đứng nhìn tôi với anh mắt đầy thù hận, nhìn cô ta bây giờ giống như 1 nữ ma đầu , tóc thì xỏa dài đôi môi thì tím tái, da mặt thì nhợt nhạt trông thật dữ tợn.

- Con tiện nhân, ta sẽ cho ngươi chết không được siêu sinh và cả tên phu quân khốn kiếp của ngươi nữa.

nói rồi ả dùng 1 tay còn lại ra sức bóp nát lồng đèn giấy chứa quỷ hồn của Nhất Phàm.

" Không ...không Nhất Phàm "


Tôi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sao cô ta lại tàn độc với tôi như vậy.

không khí trong phổi tôi đang cạng dần, tôi cảm thấy linh hồn mình như sắp lìa khỏi xác, ả ta cười lên hung tàn

- Chết đi con tiện nhân.!!! ả ta hét to rồi dùng 1 thanh kiếm đâm thẳng vào tim tôi.

" Aaaaaa!!!!!"

- Aaaaaa.!!!!

- Lạc Lạc à .Lạc Lac cô gặp ác mộng sao?

Tôi ngồi bật dậy với 2 hàng nước mắt lăn dài, tôi tất tã ngồi dậy chạy đến kiểm tra chiếc đèn giấy của Nhất Phàm.

May quá nó không sao, " lúc nãy là tôi mơ sao, mọi chuyện đều rất thật, đến cả mũi kiếm cũng vậy"

- Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy , trông thần sắc cô không ổn ! Giai Âm lo lắng hỏi lại tôi thêm 1 lần nữa.

- À..ờ tôi không sao, chỉ là ác mộng thôi.! tôi cố gắng mỉm cười cho cô ấy an lòng, còn phần tôi thì vẫn còn sợ đến run cầm cập.

- Thật chứ, hay tôi đi lấy nước ấm cho cô rữa mặt rồi tôi sẽ xuống bếp hầm canh cho cô.! Tôi gật đầu

- Có lẽ cơ thể bị suy nhược nên sinh mộng mị thôi không sao đâu.

cô aay nói thêm , tôi không nói gì chỉ im lăng.

Giai Âm đi rồi tôi một mình ngồi thẩn thờ nhớ lại cơn ác mộng, nó có gì đó không đúng...

Thác Mạch Mạch trong giấc mơ có điều quái dị, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra, 1 giấc mơ kỳ lạ như vậy liệu có phải là điềm báo gì không?

- Lạc Lạc , nước rữa mặt của cô đây!

- À tôi qua liền đây.

Sau khi rữa mặt tôi đã tỉnh táo được đôi phần .


- Cô nên nhớ là cô cũng chưa hoàn bình phục đâu Lạc Lạc, nếu không phải nhờ có đan dược của Diêm Là đại nhân thì cô làm gì chịu nỗi.

Giai Âm nhăn nhó nói, tôi biết cô ấy thật sự lo cho tôi.

- Tôi thật sự không sao đâu mà, cũng gần cả 1 tháng rồi còn gì..

tôi nắm lây tay cô ấy xoa nhẹ rồi cười.

- Cô là người phàm đó Lạc Lạc, 1 tháng thì xương chưa liền hẳn được đâu , cô cứng đầu quá ,thôi để tôi đi hầm canh cho cô! Giai Âm nói rồi tiến về cửa đi ra khỏi phòng, tôi với theo nói

- Cảm ơn cô Giai Âm.! từ bên ngoài cũng vọng lại câu trả lời của cô ấy.

- Ai bảo cô là tỷ muội tốt với tôi chứ ! giọng nói tắt đi vẫn kèm theo 1 điệu cười nhe nhẹ.

tôi lại đi xem những cây đèn, hôn nay nó có chút đổi màu, lửa của những ngọn đèn đã chuyển sang màu xanh quỷ dị rất giống với lữa ma trơi mà tôi thường thấy .

(........)

Sau khi dùng xong canh tôi bị Giai Âm nói mãi nên đành nghe theo mà đi nghỉ , để lại cô ấy ngồi thế tôi trông đèn.

Nằm ủ ấm trong chiếc chăn bông của chàng tội chợt nhớ đến ngày đầu 1 chúng tôi gặp gỡ, đúng là 1 buổi gặp ban đầu đặc biệt. Tôi ước gì thời gian có thể quay trợ lại, để tôi có thể yêu chàng 1 cách tử tế hơn và không ngu ngốc bị kẻ xấu lợi dụng.

Gạc nước mắt tôi chìm vào giấc ngủ....






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Họa vô đơn chí


Hôm nay khi tôi đang ở trong phòng chăm đèn thì bên ngoài tôi nghe thấy có vài tiếng động lạ, có lúc cánh cửa nó kêu lên lịch kịch , tôi cứ tưởng là Giai Âm nhưng gọi thì không ai trả lời.

" Không phải là ma đấy chứ ? "

Dù rằng nơi tôi ở là âm giới, nhưng mà cứ đường đường chính chính gặp ma thì không sao nhé, chứ mà cứ lù lù xuất hiện dọa người thì làm ơn đi ha... tôi đây yếu bóng vía lắm.

Đang còn suy nghĩ thì lần này cánh cửa mở ra thật , tôi bất giác la lên thất thanh.

- Áaaaaa!!!

- Áaaaa!!! 1 tiếng á đồng thanh với tôi. đó là Giai Âm .

cô ấy vừa vào phòng đã bị tôi dọa sợ theo .

- Lạc Lạc à...cô bị làm sao vậy, cô làm tôi muốn bay mất 3 hồn 9 vía luôn rồi đây này.

cô ấy dậm chân tại chỗ ra vẻ bực bội. tôi đương nhiên chỉ biết cười trừ mà thôi.


- Hihi ... xin lỗi cô nhé, tại vừa rồi 1 mình tôi ở trong phòng tôi có nghe vài thứ kỳ quái nên lúc cô mở cửa tôi bị giật mình ấy mà...thật là ngại quá !

tôi gãi đầu nói

- Ấy dà.. Cô đã là Âm phu nhân của Âm Giới mà lại còn sợ ma quỷ sao ? Giai Âm vừa nói vừa xỉa tay lên trán tôi trêu chọc.

- Đúng là vậy, Nhưng do lúc trước Diêm La đại nhận có nói là, trong lúc kết phách rất dễ bị ma quỷ quấy nhiễu cho nên tôi mới sợ. tôi trề môi với Giai Âm.

- Cô xem thường quỷ sai của đại nhân quá rồi đó, dù gì cũng là quỷ có cấp bật đàng hoàng , dễ gì để bọn quỷ ma lang thang vào phủ chứ hihi , cô thật là ngốc.!

Cô ấy nói có lý, sao mình phải sợ chứ, nếu mà có thì những ngày vừa qua của mình đâu trôi qua yên bình như vậy.

- Đúng ! Đúng ! cô nói không sai...

- Vậy thì ổn rồi nhé hihi !

Lại cứ tưởng 1 ngày nữa yên bình trôi qua , nhưng không. 1 quỷ sai đứng trước cửa báo 1 tin động trời.

- Dạ , bẩm phu nhân, có Yêu đế Thác Mạc Thanh đại nhân đến viếng thăm!

- Cái gì chứ, yêu đế sao, ông ta có phải là phụ thân của Thác Mạch Mạch không? Tôi trợn to mắt nhìn Giai Âm hỏi, cô ấy cũng sợ hãi trả lời.

- Đúng...đúng là ngài ấy! 2 chúng tôi cầm tay nhau lo lắng, vì căng thẳng quá độ nên tay cả 2 toát mồ hôi ướt sũng

- Giai Âm, cô nghĩ xem giờ tôi phải làm sao? tôi run run hỏi cô ấy.

- Lạc Lạc à, có câu hỏi nào dễ trả lời hơn không ? xem ra tâm trạng của cô ấy cũng không tốt hơn là bao.

- Đừng nói là ông ấy đến tìm tôi tính sổ đấy chứ ?

" Thôi rồi, thôi rồi, lần này là Họa vô đơn chí , chắc khó mà giữ được mạng sống để chờ phu quân trở lại mất "

- Tôi nghĩ hay là nên ra xem sao, chứ nếu không nghênh tiếp thì e còn lớn chuyện hơn.! Giai Âm đưa ra ý kiến như vậy tôi thấy cũng có lý, tôi bảo Giai Âm ở lại trông đèn 1 mình đi ra tiếp đón vị khách quý này.

(........)


- Dạ tiểu nữ Lý Lạc Lạc xin ra mắt yêu đế đại nhân, chúc ngươi châu thân an hảo!

tôi cuối đầu vòng tay trước ngực ra lễ chỉnh tề.

- Ta miễn lễ, Ngươi là chánh thê của Diêm Nhất Phàm?

- Dạ vâng, chính là tiểu nữ ! khi tôi ngước lên nhìn thì thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi, được gọi là yêu đế , không những vậy lại còn là cha của Thác Mạch Mạch, vì vậy mà trong tư tưởng của tôi ông ấy phải là 1 lão già, râu ria, tóc tai dữ tợn mới phải.

Nhưng không... trước mặt tôi thì lại là 1 đại nhân phong thái anh dũng ngời ngời, nhìn đi nhìn lại cho lắm thì cũng chỉ tầm 35 - 40 tuổi là cùng.

Yêu Giới sao ai cũng có nhan sắc phi phàm hết vậy, thật là đáng ngưỡng mộ.

- Haha...haha.....Thật là tầm thường!

tôi bị giọng cười của ông ta làm giật hết cả mình.

- Dạ chẳng hay ngài nói tầm thường...là cái gì tầm thường ạ?

tôi quá thắc mắc với lời lẽ khó hiểu của lão ta nên bạo dạng hỏi lại.

- Ta nói ngươi đấy...Tầm thường như ngươi mà phải khiến ái nữ của ta trở thành tiểu thiếp thì thật là nực cười...

" Cái lão già chết bầm này, bộ mắt lão bị mù rồi sao...xem ra là cha nào con nấy , đều hống hách như nhau! "

Tôi tức quá không nói được gì chỉ biết cười cho qua.

- Ái nữ của ta đâu, ta đến đây để thăm nó, mà ngươi cũng nên bảo tên nghĩa tế vô lễ của ta ra đây luôn đi, tại sao nhạc phụ của hắn đã đến tận đây mà hắn còn không ra tiếp lễ .?

lão ta nói với giọng vô cùng hằn học .

Xem ra lão ta chưa hề biết những chuyện đã xảy ra với Thác Mạch Mạch.

" Không hay rồi, liệu tôi có nên nói ra sự thật hay là giấu nhẹm đi đây? "

- Ta nói ngươi không nghe sao? gọi chúng nó ra đây!!!


Lão ta dùng tay đập mạnh lên bàn quát lớn với tôi.

" Thôi thì cố được tới đâu thì tới "

- Dạ ...tiểu nữ xin ngài bớt giận...chuyện là như thế này.!.à.ờ...Thác Mạch Mạch cô ấy đã đi ra ngoài từ sớm rồi ạ, không biết là đi đâu nhưng hiện tại không có trong phủ thưa ngài !

- Vậy còn tên nghĩa tế chẳng ra gì ấy đi đâu rồi, đừng nói với ta là hắn cũng không có trong phủ đây chứ?!

Lão ta dùng ánh mắt sắt lạnh đến mức cho thể giết chết người mà nhìn tôi.

- Dạ ngài thật là anh minh, đúng ... đúng là vậy thưa ngài..! tôi trả lời mà không dám nhìn mặt ông ấy.

- Ngươi tưởng ta là trẻ lên 3 à...Láo xược! không thể tha thứ được !!!

" Xong rồi, xong rồi...lần này tôi chết chắc, ông ta giận thật rồi!"

tôi sợ đến mức 2 chân run rẩy, Không sớm không muộn lại đến thăm con đúng lúc này tôi đúng là xui tận mạng rồi.

Cứ ngỡ là ngày tận số đã đến thì lúc này 1 giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng tôi.

- Dạ ... Nghĩa tế Diêm Nhất Phàm xin ra mắt nhạc phụ đại nhân, chúc nhạc phụ đại nhân trường thọ vô cương !!!

" Nhất Phàm sao ? "






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Có đúng là chàng?


- Dạ ... Nghĩa tế Diêm Nhất Phàm xin ra mắt nhạc phụ đại nhân, chúc nhạc phụ đại nhân trường thọ vô cương !!!

" Nhất Phàm sao ? "

Tôi nóng lòng quay lưng nhanh như chong chóng để nhìn xem có phải là chàng thật không. thì BỘP...

Mặt tôi đập vào 1 bờ ngực to lớn, linh cảm cho tôi biết đó chính là chàng, tôi ngước lên nhìn thì càng chắc chắn đó là chàng.

Nhưng kì lạ, chàng không quan tâm tới tôi mà còn dùng ngón tay xỉa trán đẩy tôi ra xa.

- Thưa Nhạc phụ đại nhân, Nhất Phàm ra nghênh đón chậm trễ ,xin người rộng lòng bỏ qua cho.!

Chàng hững hờ bước qua tôi như 1 cơn gió.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? "

- Hừ...Ngươi thật là đáng tội Nhất Phàm À! lão ta vẫn như vậy, kêu ngạo hóng hách trả lời với Nhất Phàm nhưng chỉ nhìn với nữa con mắt.

- Dạ đúng, Nhất Phàm đáng tội, xin tùy nhạc phụ xử trí !


Nhất Phàm liên tục cuối đầu ra lễ với lão ta, lão già này thật khó để tiếp chuyện.

- Ngươi cũng biết lấy lòng lắm, thôi đươc! nể tình ái nữ của ta , nên lần này ta không chấp , Ngươi miễn lễ đi ! Lão ta xua tay về phía Nhất Phàm.

Nhất Phàm xả lễ bước đến ghế ngồi đối diện với tôi nhưng mà vẫn không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, khiến tôi ấm ức vô cùng.

" Cái tên Nhất Phàm này, cư xử như vậy là có ý tứ gì? thật tức chết đi được ! "

- Ta chủ đích đến đây là muốn thăm ái nữ, nhưng ả phàm nhân kia nói là nó ra ngoài rồi, Nhất Phàm, ngươi nói xem có phải vậy không?

Nhất Phàm bây giờ mới thoáng nhìn tôi 1 cái rồi lập tức quay đi để trả lời lão ta.

- Dạ đúng thưa nhạc phụ, Mạch Mạch nàng ấy nói là có muội muội kết nghĩa ở Thanh Khâu cung, người ấy có mang hài nhi ,nay đã đến lúc khai hoa nở ngụy, nên nàng ấy đã đến Thanh Khâu Cung để mà chúc phúc rồi thưa nhạc phụ.!

" Hay thật, xem ra nói dối rất khéo !"

- Vậy sao?

- Dạ Đúng thưa nhạc phụ, Con e là nhất thời nàng không thể về để gặp ngài được, nhưng con hứa, khi nào nàng trở về con sẽ đích thân đưa nàng sang Yêu Giới để thằm hỏi nhạc phụ đại nhân.

Nhất Phàm nhẹ nhàng từ tốn giải thích để lão ta không phải nghi ngờ.

- Ngươi nói nghe hay lắm.! lão ta gục nhẹ đầu vài cái rồi nâng tay uống 1 ngụm trà

Sau đó Nhất Phàm có ý mời lão ta ở lại để bầy yến tiếp đón, nhưng lão từ chối rồi ra về. Chúng tôi đều phải ra tận cổng tiễn lão.

Lúc này tôi được 1 phen mở mang tầm mắt, đúng là yêu đế có khác, lão ta không đi kiệu mà cưỡi trên lưng 1 con hồ yêu hết sức là to lớn và lộng lẫy , nhìn khí chất ngút trời.

Đợi lão đi khuất chúng tôi mới quay vào phủ, Nhất Phàm vẫn cứ như vậy, lặng lẽ đi trước không thèm để ý đến tôi.

- Nhất Phàm, Nhất Phàm, Chàng đứng lại cho ta !

tôi chạy theo nhất Phàm trên đường về phòng, lúc này chàng mới dừng lại rôi quay lưng nhìn tôi.

- Nàng vừa gọi ta?

Chàng ấy ngờ ngác nhìn tôi.


- Đúng vậy, không kêu chàng chẳng lẽ kêu ma à!

tôi trả lời hằn học với chàng ấy , lộ rõ vẻ bực mình nhưng chàng ấy chẳng nhận ra rồi còn hỏi lại.

- Nàng gọi ta..nhưng..nàng là ai mới được ?

câu hỏi của Nhất Phàm làm tôi đứng như trời trồng,

" chàng ấy không nhận ra tôi sao, chẳng lẽ lúc kết phách đã xảy ra vấn đề nên chàng ấy bị mất trí nhớ rồi? "

Nhất Phàm nhìn tôi 1 lúc , nhưng thấy tôi không trả lời chàng lại tiếp tục quay lưng đi.

nhìn chàng như vậy trong lòng tôi khó chịu vô cùng, như có 1 tảng đá đè lên tim gan tôi vậy.

" Tôi không chập nhận như vậy, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này !"

- Nhất Phàm, Chàng khoan đi đã! Vì quá gắp gáp đuổi theo nên tôi bị trẹo chân, tôi mất thăng bằng hụt chân ra khỏi bậc thềm cả người dường như muôn bay ra bên ngoài. " thôi xong , rơi cú này chắc xương tôi lại vỡ ra mất."

Tôi nhắm mắt nhắm mũi la thất thanh ... nhưng la rất lâu rồi ....mà tôi vẫn chưa thấy mình tiếp đất.

- Nàng la đủ chưa?

tôi mở mắt ra thì , tôi đã nằm trong lòng Nhất Phàm rồi.

- Nàng hay lắm, ta đang giận nên muốn bỏ mặt nàng, vậy mà nàng lại dùng chiêu này với ta!

Nhất Phàm bây giờ đã bình thường trở lại, ấm áp nhìn tôi.

- ta...ta...

- Nàng biết rõ là ta không muốn thấy nàng bị thương, dù là 1 vết nhỏ, vì nếu như vậy ta sẽ đau lòng lắm, lần sau đừng lấy thân thể ngọc ngà này ra làm mồi nhử nữa có được không.?!

- Thì ra chàng lừa ta, chàng không có quên ta, huhu chàng dọa chết ta rồi...huhu.!

khi biết Nhất Phàm không quên tôi tuy đó là chuyện đáng mừng, nhưng vì đã quá lo sợ nên tôi khóc nấc trong lòng chàng.

- Ngoan nào, ta không nghĩ lại dọa nàng sợ đến như vậy, cho ta xin lỗi , Làm sao ta có thể quên nàng được.!


Nhất Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán tôi , rồi bế tôi về phòng.

Về đến phòng tôi thấy Giai Âm ngủ gục ở trên bàn

" cô hay lắm, tôi ra ngoài kìa đối mặt với thù, mà cô ở đây ngủ gục , được lắm ! " tôi đảo mắt vài cái rồi cười mỉm.

- Giai Âm ơi...không xong rồi, đèn kết phách tắt hết rồi.! tôi vừa hét toáng vưa lây mạnh Giai Âm, cô ấy bừng tĩnh, liền luống cuống chạy đến xem đèn, khi thấy đèn tắt không con 1 cây , hoảng quá cô ấy khụy xuống khóc tơi tả.

- Huhu Lạc Lạc ơi..tôi có lỗi tày trời với cô...bây giờ tôi phải làm sao đây, huhu Phàm Dại nhân đáng thương của tôi ...!

- Ngươi bảo ai đáng thương! Nhất Phàm vờ hỏi

- Tất nhiên là Phàm đại nhân kính mến của tôi rồi huhu, giờ tôi sẽ không còn thấy ngài ấy nữa...Lạc Lạc cũng sẽ vì vậy mà hận tôi.huhu..

Nhìn bộ dạng cô ấy vẫn chưa nhận ra làm tôi cười chết mất.

Thấy tôi khúc khích Giai Âm mới từ từ lấy lại bình tĩnh và nhận ra Nhất Phàm đang đứng kế bên.

- Ối là người thật sao Đại nhân ? Giai Âm mừng không tả được khi nhìn thấy Nhất Phàm.

- Đúng là ta đây, xem ra ta phải thăng chức cho ngươi vì đã thấy đáng thương cho ta haha!

- Lạc Lạc cô thật là đáng ghét! khi nhận ra mình bị lừa cô ấy đỏ mặt ngại ngùng đi khỏi phòng.

- Nương tử của ta đùa ác quá rồi haha!

- Có ác cũng không ác bằng chàng...hứ, chàng nói xem ta đã làm gì mà chàng giận ta ?






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chưa có hồi kết


- Có ác cũng không ác bằng chàng...hứ, chàng nói xem ta đã làm gì mà chàng giận ta ?

tôi khoanh tay đứng khắp khiễng vì cái chân bị đau và nhìn Nhất Phàm với ánh mắt chấp vấn.

- Nàng còn dám hỏi, Ta kết phách thành công trở về trước cửa phòng, ra hiệu thế nào nàng cũng không nhận ra, ta không thể nào vào phòng để hòa nhập với quỷ hồn.

Nhất Phàm chễm chệ ngồi lên giường rồi kéo tôi ngã vào lòng.

- Thì ra là chàng dọa ta. tôi đánh nhẹ lên vai của Nhất phàm

- Ta mà dọa nàng á, muốn trách thì nên trách nàng nhát gan, ngay cả phu quân mình về trước cửa phòng làm bao nhiêu trò vậy mà còn sợ, bảo sao ngươi ta không giận.may nhờ có Giai Âm mở cửa đi vào ta mới theo vào được.

tôi bị Nhất Phàm béo nhẹ mũi 1 cái.

- Đáng ghét ! làm sao em biết được chứ, rõ là chưa đủ 7-7-49 ngày mà sao chàng đã kết phách thành công rồi? tôi tròn mắt hỏi.

- Ta may mắn phách chưa tiêu tan quá lâu nên việc kết lại cũng có phần dễ dàng hơn, nhưng ta về sớm như vậy nàng không vui sao?

- Không đúng , không đúng, chàng về tất nhiên là ta vui rồi,nhưng chàng trêu đùa ta như vậy thì không vui, báo hại chân ta bị trật rồi..

Lúc này Nhất Phàm nhớ đến cái chân bị thương của tôi liền vội vàng bế tôi xuống giường, còn chàng thì ngồi cuối dưới chân tôi, nhẹ nhàng tháo hài của tôi ra rồi tỉ mỉ xem xét cổ chân bị trật .


- Nàng muốn làm ta đau lòng đúng không...

Nàng đã làm được rồi , lòng ta đang rất đau nàng vừa ý chưa.? Bây giờ nàng muốn làm gì ta cũng được, nhưng xin đừng để cho thân thể nàng bị tổn thương nữa có được không?

Nhưng lời của Nhất Phàm nói đúng là làm cho lòng ngươi xao xuyến mà, Quỷ gì mà mở miệng ra toàn lời đường mật

- Đồ đáng ghét, Những lời này mà chàng đem ra nói với những nữ nhân khác thì ta thề sẽ không bỏ qua cho chàng.

Nhất Phàm dùng khí công chữa trị cho tôi, chỉ trong phút chóc tôi đã không còn thấy đau nữa và còn có thể tự mình đi đứng bình thường.

- Không bỏ qua.... vậy nàng muốn làm gì ta?

Nhất Phàm mặt đối mặt với tôi, sát đến mức mũi cả 2 chạm vào nhau.

- à...à..nhất thời chưa nghĩ ra, đợi chàng phạm lỗi đi rồi tính.

tôi đỏ mặt đẩy mạnh Nhất Phàm xuống giường.

- Ta ...ta đi nấu cơm, chàng ngồi yên đấy! nói rồi tôi chạy thẳng xuống bếp.

_____________________________

- ngày Mai chúng ta lại vào điện Diêm La để gặp gia gia.

- Đúng rồi, phải báo với người là chàng đã bình phục.

tối gối đầu lên cánh tay to lớn của Nhất Phàm, cảm giác dễ chịu....

- Luôn tiện ta thưa với gia gia chuyện của Thác Mạch Mạch, không biết bây giờ nàng ấy ở đâu rồi?

Nhất phàm thở dài..

- Đang lo lắng đấy hả? tôi gằn giọng khó chịu

- Không , không, ta chỉ sợ nàng ấy tâm trí u mê lầm đường lạc lối , nàng ấy mà gặp chuyện thì chúng ta khó mà yên với yêu đế Thác Mạc Thanh.

Nhất Phàm cố giải thích thật nhanh .

- 1 Nàng ấy...2 cũng nàng ấy, rõ là đang lo, xương của bổn phu nhân đây còn chưa liền hẳn đây này!!!

- Đương nhiên ta biết nương tử của ta chịu khổ rồi, nhưng mà nàng đang ghen đấy hả?

Nhất Phàm nghiêng người nhìn tôi chớp mắt.


- Mơ đi, ai thèm ghen với cô nương tử thanh mai trúc mã của chàng chứ!

- Haha, rõ là đang ghen.

- Ta không có.! trả lời dứt khoát

- Cái mặt đáng ghét của nàng, ta phải cho nàng 1 trận nên thân.

Nhất Phàm nhanh tay phủ chăn kín mít cả 2.

- Á...Không được, xương của em còn chưa lành đâu..Á...chàng buông ra.

- Đừng la to vậy, ta hứa sẽ nhẹ nhàng mà...

- Không...cứu người.....!!!!

____________________________

*** Ngũ Điện Diêm La Vương***

- Diêm Nhất Phàm xin bái kiến gia gia.

- Lý Lạc Lạc xin bái kiến gia gia.

Chúng tôi cuối đầu ra lễ .

- Nhất Phàm, con hồi phục nhanh thật đấy. ngài ấy chăm chú phê sổ sách, miệng hỏi nhưng tuyệt nhiên không hề ngẩn đầu lên.

- Dạ , con may mắn khi hồn phách chưa tiêu tán đã được Nhan phán quan phù ấn ký tương trợ , nên việc kết phách cũng nhanh chóng có kết quả thưa gia gia.

Lúc này Nhan Dạ nguyệt đứng cạnh Diêm La Vương nheo mầy nói.

- Đa tạ , Ngài quá khen rồi, ta chỉ không nở nhìn thấy Âm phu nhân phải đau khổ thôi.

- Vậy sao? nếu thật vậy ta lại càng phải xem trọng ngài vì sự lo lắng quá đà cho nương tử của người khác.

Nhất Phàm cũng chẳng chịu thua, trả lời lại chan chát.

- Ngài thì hay rồi, Chăm nương tử gì mà 5 lần 7 lượt toàn để người ta bơ vơ lúc nguy hiểm.

- Cũng còn hơn ngài...thừa lúc phu quân người ta gặp chuyện, lại giở trò đến tận phòng ăn ủi, tuy chỉ còn là 1 quỷ hồn le lói trong đèn giấy, nhưng ta thấy và nghe được hết đó ngài phán quan đáng kính.

- Tôi mà là loại quỷ đê tiện như vậy thì tôi đây đã chẳng giúp ngài làm gì, đến lúc đấy có thể đường đường chính chính chăm sóc Âm phu nhân rồi.


" Ối mất mặt chết đi được, trước mặt Diêm La đại nhân sao 2 tên này sao lại không biết xấu hộ đến như vậy chứ.?"

- Nói đủ chưa?

lần này Diêm La đại nhân lên tiếng rồi, để xem 2 người phải làm sao đây hihi.

Nhan Dạ Nguyệt không nói gì chỉ bước lùi về sau 1 bước, còn riêng Nhất Phàm lại bẩm báo việc khác để đánh trống lãng.

- Dạ thưa gia gia, hôm qua Yêu đế Thác Mạc Thanh có đến tư phủ của con với ý muốn thăm Thác Mạch Mạch, gia gia nghĩ xem chuyện này con nên giải quyết làm sau đây ?

- Vậy có nghĩa là yêu nữ đó không có về yêu giới, chuyện ngày 1 xấu đi rồi!

ngài ấy lại tiếp tục phê văn án.

- Thưa gia gia, ý người con chưa hiểu.!

Nhất Phàm cuối đầu hỏi lại.

Tôi cũng đứng trầm ngâm vì cũng không hiểu là ngài ấy nói gì , " chuyện ngày 1 xấu đi" nhưng mà xấu là xấu ở chỗ nào?

- Dạ Nguyệt ... ngươi nói đi ! ngài ấy giơ tay ra lệnh Dạ Nguyệt giải thích, có lẽ ngày ấy muốn chuyên tâm phê chiếu.

Lúc này Dạ Nguyệt bước lên, nét mặt hết sức là căng thẳng.

- Dạo gần đây Âm Giới chúng ta liên tục xảy ra những vụ trộm hoặt cướp đoạt quỷ hồn một cách ngang nhiên của 1 yêu nữ, theo như tình hình Diêm La đại nhân nghi vấn đó là do yêu nữ Thác Mạch Mạch đang lộng hành.

- Có chuyện đó sao, nhưng Mạch Mạch tại sao phải làm vậy?

Nhất Phàm hoang mang cực độ, tôi cũng bất ngờ không kém.

" chẳng lẽ giấc mơ của mình đã trở thành hiện thực, Thác Mạch Mạch dấn thân vào tà đạo rồi sao? "






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Kẻ ăn quỷ hồn


" chẳng lẽ giấc mơ của mình đã trở thành hiện thực, Thác Mạch Mạch dấn thân vào tà đạo rồi sao? "

- Đó chỉ mới là suy đoán của Diêm La đại Nhân thôi, còn về sự thật thì chưa tìm ra chích xác tên thủ phạm.! Dạ Nguyệt nghiêm nghị

- Cho dù thủ phạm là ai thì nhất định phải mau tìm ra, nếu không e là có đại họa.! Nhất Phàm mặt căng thẳng nói. lúc này vì tò mò nên tôi ghé sát tai Nhất Phàm hỏi nhỏ.

- Tại sao gọi là đại họa?

Nhất Phàm không do dự trả lời ngay.

- Quỷ hồn bị bắt đi như vậy thì chắc chắn có kẻ đang muốn dùng đến chúng, không tu luyện thành ma đạo thì cũng đem chúng ra thao túng làm chuyện xấu xa, bây giờ chúng ra không mau ngăn chặn để đến khi gạo đã thành cơm thì khó bề giải quyết.

- Thì ra là vậy! thế chàng cho là Thác Mạch Mạch làm sao? tôi tròn mắt hỏi

- Cũng chưa chắc, nhưng gia gia nghi ngờ là vậy.! Nhất Phàm nhìn lên Diêm La đại nhân.

- Thưa gia gia, người có chủ ý gì không? Nhất Phàm hỏi.

- Giờ thì chưa, ta quá đau đầu với những văn án cần phê, thôi thì ta tin tưởng giao lại cho con và Nhan phán quan giải quyết vậy.! Diêm La đại nhân nói mà mắt không hề rời tờ văn án.

- Con và Nhan phán quan sao thưa gia gia? Lúc này Diêm La đại nhân không thèm để ý đến câu hỏi của Nhất Phàm.


- Ngài không thích sao ? nếu không muốn thì tôi không ép, ngài tự đi mà làm 1 mình đi.! Bây giờ 2 người họ đang trừng mắt nhìn nhau như muốn nảy lửa.

Tôi không muốn chọc giận Diêm La đại nhân , nên đã lấy tay nhéo nhẹ Nhất Phàm 1 cái.

- Úi da...

- Chàng có thôi đi không, việc căng thẳng như vậy mà 2 người còn ở đó mà đấu khẩu, tốt nhất 2 người nên hợp sức cùng nhau thì hơn. Tôi chỉ giám nói nho nhỏ cho 1 Mình Nhất Phàm nghe mà thôi. Nhưng thật không ngờ, Dạ Nguyệt cũng đã nghe thấy.

- Thấy người ta biết điều ghê chưa, ngài nên xem lại ngài đi .!

Dạ Nguyệt dùng lời lẽ chọc tức Nhất Phàm.

" Chán lắm luôn, khuyên người này xong, thì ngươi kia lại gây hứng, tôi chịu thua rồi.! "

- Đa tạ ngài quá khen à ! Nhất Phàm nói.

- Cứ vậy mà làm , có chuyện gì bất trắc thì báo lại ta! đó là những lời cuối cùng của Diêm La đại nhân.

- Dạ tuân lệnh gia gia, còn về yêu đế Thác Mạc Thanh thì sao đây gia gia? Diêm La đại nhân giơ tay ra hiệu cho Nhan phán quan.

- Về chuyện yêu đế, đại nhân muốn chúng ta tìm hiểu, để xem thủ phạm lần này có phải là Thác Mạch Mạch hay không, nếu đúng là cô ta thì quá dễ, thân là yêu đế mà để ái nữ đi theo tà đạo, lão ta chắc chắn sẽ sợ tiếng xấu đồn xa mà ra quân tương trợ.

Dạ Nguyệt nói .

- Vậy nếu không phải cô ta thì sao? Nhất Phàm nheo mầy hỏi

- Thì ta không biết...tự ngài lo liệu! Dạ Nguyệt quay lưng lùi về phía sau

- Quá đáng ! Nhất Phàm nói

Sau khi bẩm báo xong mọi việc chúng tôi lập tức cao lui.

(........)

- Chàng định sẽ bắt đầu tư đâu vậy ?

tôi cùng Nhất Phàm đã về tư phủ và đang dùng bữa.

sau khi nghe tôi hỏi Nhất Phàm đặt đũa xuông và trầm ngâm.

- Ta cũng chưa biết nữa, có lẽ bây gờ chỉ có thể âm thầm theo dõi và bảo vệ đám quỷ hồn thôi, đợi khi yêu nữ kia ra tay thì chúng ta mới hành động.

Nhất Phàm nghiêm giọng.

- Vậy sao chàng không đi tìm ? tôi hỏi


- Không được, nếu cứ không có chút manh mối nào mà đã lang mang đi tìm như vậy sẽ tạo sự sơ suất , khiến cho yêu nữ đó dễ dàng trộm thêm quỷ hồn .

Nhất Phàm vừa giải thích vừa cầm đũa gắp thức ăn cho vào chén tôi.

- Thì ra là vậy...

tôi cười nhìn Nhất Phàm

- Từ mai nàng hãy ở nhà tự chăm sóc bản thân thật tốt, ta đi bảo vệ đám quỷ hồn, ta sẽ cố giải quyết nhanh mọi việc và về với nàng! Nhất Phàm đứng dậy đi vòng ra phía sau lưng tôi âu yếm.

- Không sao, không sao, ta tự lo được, chuyện quan trọng mà , không cần bận tâm ở nhà còn có Giai Âm mà.! tôi nắm lấy tay của Nhất Phàm đang đặt lên vai tôi.

- Vậy nàng dùng cơm nhanh nào, ta đưa nàng đi dạo!

- Được , được...chàng chờ ta! nói rồi tôi nhanh chống dùng hết cơm và thức ăn Nhất Phàm bỏ vào bát.

__________________________

Tôi thức giấc giữa đêm vì có tiệng động lục đục, khi mở mắt ra thì tôi thấy Nhất Phàm đang chuẩn bị đi ra ngoài.

- Chưa gì đã đi rồi sao! tôi mím môi.

- Ta làm ồn sao, nàng nghỉ thêm đi, việc này không thể chậm trễ ! Nhất Phàm tiếng lại giường hôn vào trán tôi.

- Lần này phải cẩn thận, 1 lần với ta là đủ lắm rồi ! tôi ôm eo chàng, thật sự không muốn để người đi chút nào.

- Ta biết mà, thôi ta đi đây ! Nhất Phầm đỡ tôi nằm xuống đắp chăn kỹ càng rồi biến mất tâm.

(..........)

- Thưa đại nhân nô tài mang nước vào ạ! đó là giọng của Giai Âm.

- Cô vào đi, Nhất Phàm đã đi rồi .. tôi lên tiếng.

Giai Âm bước vào và mang nước cho tôi rửa mặt

- Đại nhân đi sớm vậy sao? Giai Âm bước lại phía tôi đang ngồi soi gương và giúp tôi cài tóc.

- Người bảo việc này không thể chậm trễ nên đã đi rồi.!

- Vậy cô rửa mặt, tôi đi làm vài món cho cô dùng.! nói rồi Giai Âm đi ngay.

- ồh đa tạ cô, nhanh nhanh rồi ăn cùng luôn nhé.!

Tôi lại soi gương , rửa mặt thật sạch rồi điểm tô 1 chút phấn son, hy vọng mình sẽ thật rạng rở khi Nhất Phàm quay về.


- Phu Nhân .... chạy....

1 quỷ nô xong thẳng vào phòng tôi, miệng nói chưa hết câu đã tan biến.

" Chuyện gì vậy? sao quỷ nô này lại đột nhiên hồn siêu phách tán "

Không kịp suy nghĩ tôi chạy thẳng ra khỏi phòng, nhưng chỉ vừa tới ngưỡng cửa tôi đã bị 1 bàn tay Lạnh buốt tóm lấy cổ.

" khó thở quá...cứu..."

tôi không còn nói nên lời , bàn tay ấy một lúc mỗi siết chặt hơn, máu huyết không thông làm mắt tôi bị mờ đi, mặt đỏ bừng, 2 chân liên tục đạp vào không khí.

trước khi mất đi ý thức, tâm trí tôi liên tục gọi tên Nhất Phàm.

" Cứu em..Nhất Phàm..Nhất Phàm."

- Haha cuối cùng ngươi cũng có ngày này ả tiện nhân.!

Là giọng của Thác Mạch Mạch, ả ta đến tận đây để lấy mạng tôi sao.

- Đồ yêu nữ thả Lạc Lạc ra ! Giai Âm cầm 1 con dao làm bếp lao đến chém vào người ả, ả bị chém 1 chát rõ to nhưng xem ra ả chẳng hề hấn gì và cũng không biết đau đớn .

- Cẩu nô tài....

Ả ta giận dữ vung tay áo khiến Giai Âm bay ra xa, va đập vào cột nhà bất tỉnh.

" Không xong rồi, tôi không con chịu được nữa, ...Nhất Phàm chàng ở đâu? "

- Thác Mạch Mạch, thả nàng ấy ra, người cô nên giết là tôi.!

Giọng của Nhất Phàm?...đó là những câu cuối cùng tôi còn nghe được trước khi mọi thứ tối sầm đi đối với tôi....






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Nữ ma đầu


Giọng của Nhất Phàm?...đó là những câu cuối cùng tôi còn nghe được trước khi mọi thứ tối sầm đi đối với tôi....

Tôi mơ hồ tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh thì tôi nhận ra đây là mật thất nơi Nhất Phàm dùng để giấu thánh Huyết Sa kiếm , tôi loạng choạng đứng dậy rồi làm nhưng động tác mở mật thất mà Nhất Phàm đã từng dậy cho tôi.

ra khỏi mật thất tôi thật sự vô cùng hoang mang khi thấy cả tư phu đều bị đổ nát điêu tàn, rốt cuộc tôi đã ngất đi bao nhiêu lâu và chuyện gì đã xảy ra khi tôi ngất đi.

mắt tôi đảo 1 vòng thì nhìn thấy Giai Âm nằm bất tĩnh 1 góc.

- Giai Âm ..Giai Âm.! cô có làm sao không?

Nhưng cô ấy không có chút phản ứng nào, bổng nhiên Tôi nghe từ đâu đó có tiếng người nói lao xao kèm theo những tiếng nổ lớn.

Tôi liền kéo Giai Âm vào Mật Thất , rồi từng bước ầm thầm đi theo tới nới phát ra tiếng động.


- Như vậy đã đủ chưa ?, cô theo ma đạo không sợ bị giam vào tháp trấn yêu đời đời kiếp kiếp chịu đòn sét hay sao? đó là lời của Nhất Phàm, Chàng đang lơ lững trên không trung, tay nắm chặt Thanh Huyết Sa Kiếm mặt đầy sát khi.

- Ngươi nhìn ta xem có giống như là đang sợ không? Thách Mạch Mạch trả lời với ánh nhìn đầy thách thứ, bây giờ nhin cô ta không còn là 1 yêu nữ mỹ miều như xưa nữa,mà thay vào đó là 1 nữ ma đầu,mặt mũi hung hăn, nộ khí u ám vây quanh người cô ta thật đáng sợ.

Xem ra là Nhất Phàm đã cùng ả ta quyết đấu 1 trận nên mới làm tư phủ đổ nát như vậy .

- Nhất Phàm...ngươi nên đầu hàng đi, ta đã nuốt hơn 100 quỷ hồn rồi, 1 quỷ hồn ta mạnh thêm 1 bậc, bây giờ ngươi còn là đối thủ với ta sao?.

ả ta chỉ tay vào Nhất Phàm quát lớn,

- Thật kinh tởm ! Nhất Phàm nói.

- Haha ...không sai ! Rất kinh tởm, nhưng ta vẫn phải nuốt những thứ kinh tởm đó là vì ngươi, ngươi và ả tiện nhân đó liên kết hại chết Nam Phong của ta, làm cho chàng hồn phách tiêu tán...!

Từng câu từng chửa nói ra đều mang hận ý,

- Cô bị đại huynh ta lừa rồi, hắn không yêu cô, nếu yêu cô sao hắn lại bắt cô mang cả tính mạng ra để trộm Huyết Sa Kiếm , cô mau tỉnh ngộ đi.! Nhất Phàm cố dùng lời lẽ khuyên ngăn.

" Phu quân ngốc, giờ này mà con rảnh hơi ... ả ta đã thành ma nhân rồi đó, không hiểu đạo lý đâu."

- Ngươi im đi ! Ả ta gào lên rồi lao đến người Nhất Phàm, cả 2 không ai kém ai.

" Cô ta ra tay thật độc ác, không niệm tình xưa sao? "

ả ta ra đòn nào cũng đều là đòn chí mạng, Nhất Phàm liên tục tránh né không thể ra tay.


- Cô tỉnh táo lại đi.!

- Ta sẽ giết ngươi chớ nhiều lời.! Nhất Phàm nhận thấy không thể cứu chữa được tâm ý của ả nên bây giờ đành ra sức tấn công .

Nhất Phàm ra đòn rất chuẩn xác, phát nào cũng trúng đính, nhưng ả thật sự đã rất mạnh, những đòn đánh không hề có sát thương cao đối với ả ta.

- Ngươi chỉ có vậy thôi sao haha ?, ngươi không xứng đáng làm Diêm La Vương, Diêm La Vương đáng lý ra phải là Nam Phong của ta, ngươi chết đi...

cô ta tạo 1 khối nộ khí trên tay, bay nhanh về phía Nhất Phàm với ý muốn dùng khối nộ khí đó làm tổn thương Nhất Phàm.

Rất may Nhất Phàm tránh được và thẳng tay cho cô ta 1 đường kiếm vào bụng , mọi chuyện xảy rất nhanh.

Tôi không ngờ Chàng ấy lại có thể ra tay với ả , xem ra tôi đã xem thường phu quân của mình rồi, Nhất Phàm quả là công tư phân minh.

Ả ta ăn 1 nhát kiếm xuyên người, rơi đùng xuống đất, Nhất Phàm cũng từ từ hạ xuống .

- Ta đã nói rồi, cô nên biết sai mà quay đầu đi, e là còn kịp.!

- Người đừng có mà đắc chí, ta không thua ngươi đâu.! cô vẫn cứng đầu , 1 lòng 1 dạ muốn giết chết Nhất Phàm nhất quyết không buông bỏ.

- Vậy thì ta xin lỗi Thác Mạch Mạch, tội cô thật không thể dung thứ. !

Nhất Phàm chỉ vừa vung kiêm lên .

- Khoan đã, ngươi không thể cứ như vậy mà trị nó, còn ta đây !


Tôi nhìn ta nơi phát ra tiếng nói. Đó là yêu đế Thác Mạc Thanh , " Ông ta đến đây làm gì, không phải là đến để bênh vực con gái đấy chứ,?"

Nhất Phàm sau khi thấy yêu đế liền lùi xuống 1 bước. Lão ta đi đến đây cùng với một đám các yêu nhân và còn có cả Dạ Nguyệt.

Thì ra là Dạ Nguyệt báo tin cho lão ta sao, tôi vẫn cứ ở yên 1 chỗ quan sát mọi thứ, tôi không muốn làm cho Nhất Phàm bận tâm.

- Nhất Phàm...chẳng lẽ ngươi không muốn báo cho ta 1 tiếng trước khi ra tay sao?

lão ta ngồi trên lưng con hồ yêu to lớn, " Thật là quá đáng, kêu ngạo như thế là cùng "

Mọi người đều đỗ dồn hết ánh nhìn vào Nhất Phàm mà quên mất Thác Mạch Mạch yêu nữ đang nằm đó.

" mấy người bị sao vậy, cứ nhìn phu quân của tôi như vậy, tên yêu nữ đàng nằm trơ trơ ra kìa kìa "

nhưng thật không ngờ, ả ta bất ngờ bay lên tóm lấy 2 tên yêu nhân của yêu tộc...

" Ả ta muốn làm gì?"






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chấm dứt đại họa


nhưng thật không ngờ, ả ta bất ngờ bay lên tóm lấy 2 tên yêu nhân của yêu tộc...

" Ả ta muốn làm gì?"

Thác Mạch Mạch như 1 con thú dữ, ả ta cắn lần lượt vào cổ của 2 tên yên nhân mà ả tóm được, chỉ trong chớp mắt 2 tên yêu nhân đó đã bị cô ta làm cho khô khốc quắt quéo thật là kinh dị, tôi nhìn thấy cảng tượng đó mà muốn buồn nôn.

Không ngờ trong 1 thời gian ngắn mà cô đã thành ra như vậy, ả ta như được hồi sinh, vết thương do bị Nhất Phàm đâm cũng đã lành lại, ả bay vút lên cao rồi cười 1 cách hãi hùng.

- HaHa...Phụ thân đáng kính của con cũng đã đến đây rồi, thì con đây không cần phải mất công tìm người haha.

ả chỉ tay về phía yêu đế nói 1 cách điên cuồng.

- Nghịch tử, mau câm miệng ! lão ta vẫn rất là bình tỉnh , mặt sắt lạnh không chút biến đổi.

- Câm miệng? ông đang ra lênh cho ta sao ? haha ...nực cười ! nói cho các người biết, hôm nay ta sẽ lần lượt giết chết các người, nếu là quỷ, ta sẽ ăn quỷ hồn, nếu là yêu, ta sẽ hút hết sinh khí haha...haha!

- Cô thật là ngu ngốc, cô nghĩ cô sẽ thắng được hết chúng tôi sao ? Dạ Nguyệt nói


- Im đi....!!!

Ả lao lên vô cùng khí thế, sau khi hút sinh khí của 2 tên yêu nhân ả đã mạnh lên rất nhiều.

Trong chốc lát nơi đây đã thành 1 trận hỗn chiến, yêu đế cũng đã ra lện cho đội yêu nhân lên chiến đấu, nhưng không có kết quả, đã vậy mỗi yêu nhân thua trận đều bị ả ta rút sạch sinh khí, ả càng lúc càng trở nên bất bại.

Nhất Phàm và Dạ Nguyệt người thì đánh người tương trợ ấy vậy vẫn không ăn thua.!!!

- Haha ...hôm may ra sẽ cho bọn mi chung mồ, ta sẽ lật đổ tam giới haha...haha.!

Lũ yêu nhân của yêu đế đã bị giết sạch không còn 1 ai, yêu đế Thác Mạc Thanh bây giờ có lẽ đã hiểu được tầm quan trọng của sự việc, bây giờ ả không còn tầm thường như lão nghĩ.

lão ta nhảy ra khỏi lưng hồ yêu, tạo hẳn 1 khối nộ khí màu vàng rất lớn bay về phía Thác Mạch Mạch , tôi tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc với đòn đánh đó...

Nhưng thật bất ngờ, ả ta đa rất nhanh đã phát hiện và quay người tạo ra 1 nộ khí khác cũng to không kém, khoảnh khắc 2 khối nộ khí của Thác Mạch Mạch và yêu đế chạm vào nhau , cả Âm Giới dường như run chuyển, âm thanh như xé nát không gian.

Hai người họ văng ra 2 góc, Mạc Thanh lão ta có thổ 1 chút huyết, riêng Mạch Mạch ả vẫn cứ trơ trơ ra như không có gì.

- Bình thường không đối sử tốt với ta , nay người còn muốn giết ta? được lắm...dù sao ta cũng không có ý định để cho ông được sống.! ả dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn Thác Mạc Thanh.

- Nghịch tử, đã không biết sai còn phách lối !!! Lúc này lão vận khí, 1 thanh hắc đao hiện ra, rất nhanh Mạc Thanh và Mạch Mạch lại lao vào trận đâu.

bọ họ di chuyển thoăn thoắt, mắt tôi nhìn mà muốn loạn theo, có lẽ vì vậy mà Nhất Phàm và Dạ Nguyệt khó lòng chen chân vào tương trợ.

Thanh đao của Mạc Thanh rất lợi hai, mỗi nhát đao đều có uy lực rất lớn .

Trận chiến cứ vậy mà kéo dài, sức mạnh của cả hai cũng dần dần suy kiệt.

Không còn quỷ hồn, cũng chẳng còn yêu nhân nào nữa, Thác Mạch Mạch khổng tự hồi phục bản thân, ngay lúc này Dạ Nguyệt thưa cơ dùng hết sức tạo 1 Ấn ký.

- Nhất Phàm...tôi cần anh đẩy yêu đế ra , tạo không gian cho tôi phù ấn ký lên Mạch Mạch.

Dạ Nguyệt Nói rồi đưa bút vẽ ấn ký lên không trung.


Nhất Phàm sau khi nghe Dạ Nguyệt nói đã nhanh chóng tiếp nhận.

- Được, để tôi.!

Nhất Phàm cầm Huyết Sa Kiếm bay lên tạo ra nhiều đòn tấn công, đương nhiên yêu đế phải tránh đi nếu như không muốn bị dính đòn lây.

Không gian đã được tạo, ấn ký nhanh chống xuất hiện, nó bao trùm khắp cơ thể Mạch Mạch, ả ta gào lên thảm thiết và rơi xuống đất.

- AaaaaaThả ta ra..lũ khốn nạn..thả ta ra, ta sẽ ăn hết bọn mi...Aaaaaaa!

Ấn ký đang chuyển từ vàng sang đỏ...có lẽ nó đang mạnh dần lên, Dạ Nguyệt ra sức kìm hãm Mạch Mạch trong ấn ký, ả mạnh đến mức miệng của Dạ Nguyệt đã thổ ra huyết đỏ.

không thể ả thoát ra, Nhất Phàm ném Huyết Sa Kiếm vào không trung , đưa tay di chuyển nó đầm ngay vào tim Mạch Mạch trước khi ả phá ân ký, ả gào thét thấu trời.

Thác Mạch Mạch liệm đi sau nhát kiếm chí mạng, ả ta đang chết dần...

- Ta giáo tử không nghiêm nên mới xảy ra sự việc, bây giờ nó cũng đã bị trừng phạt, bổn vương quay về đây!.

nói rồi Thác Mạc Thanh leo lên lưng hồ yêu mà đi mất.

" Vậy là ổn rồi"

tôi nhanh chân chạy ra, vừa chạy vừa gọi tên Nhất Phàm.

- Nhất Phàm , Nhất Phàm ơi...!

Chàng quay lưng nhìn thấy tôi và dang tay đón lấy.

- Nàng không sao chứ, ta xin lỗi, chỉ cần trễ 1 chút nữa thôi là ta mất nàng rồi.!

- Không sao ..không sao! chàng về là được rồi.

- Ây da...tôi đau quá, chắc tôi không ổn rồi.

Dạ Nguyệt tự dưng hét to, tôi lo lắng chạy đến.


- Người bị làm sao vậy ?, đừng có chết nha, để tôi gọi thần y...

tôi đang luống cuống thì dạ Nguyệt cười to

- HaHa...HaHa..

Tôi hiểu mình đã bị lừa..

- Đáng ghét, ngài đùa vậy không hề vui luôn á...

- Chứ ai bảo 2 người vừa xong trận đã quấn quýt như vậy, tôi mới là người không vui đây này...

cả 3 người chúng tôi đều cười cho dù nhưng vết thương còn đang rất đau.

SOẠC!!!!

Tôi nhìn xuống đã thấy lưỡi Huyết Sa Kiếm đã đâm Xuyên qua ngực của mình ...

Từ xa Thác Mạch Mạch cười 1 cách mãn nguyện rồi biến thành 1 cái xác hồ ly.

có lẽ trước khi thật sự chết ả muốn tôi phải chết cùng.!

Tôi ngã khụy như rối đứt dây...






 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Đã biết quý trọng


Từ xa Thác Mạch Mạch cười 1 cách mãn nguyện rồi biến thành 1 cái xác hồ ly.

có lẽ trước khi thật sự chết ả muốn tôi phải chết cùng.!

Tôi ngã khụy như rối đứt dây...

- Lạc Lạc..Lạc Lạc..! Nàng cố lên , ta sẽ không để cho nàng chết...

Nhất Phàm ôm chặt tôi vào lòng... sau nhát kiếm đó tôi như biết được số phận của mình đến đây là kết thúc ...

- Lạc Lạc..! Chết tiệt, sao tôi lại sơ xuất đến như vậy, Mạch Mạch cô ta thật là tàn độc...

Dạ Nguyệt nắm lấy tay tôi tự dằn vặt bản thân, 2 người đàn ông yêu thương tôi, " họ đang ở bên cạnh mà sao toàn thân tôi lạnh buốt thế này ?"...

Trai tim tôi đau thắt lại, tôi đau không phải là do nhát kiếm xuyên ngực gây ra, mà là tôi đau xót vì đang sợ sắp phải xa chàng...

Tôi và chàng chỉ vừa mới trùng phùng không được bao lâu , yêu thương còn chưa phỉ , nay sao ông trời lại nở để chia xa...tôi ú ớ không nói nên lời...nước mắt cứ thành dòng chảy ra không cách gì ngăn lại.

Tôi đưa bàn tay run rẩy đẩm máu lên gạc đi dòng lệ nóng trên má chàng, tôi cố gắn mở lời dù cho trái tim đang dần chết lịm...

- Nhất...Phàm...đừng khóc...em sẽ đau lòng lắm..!

- Nương tử ngốc, bổn quân không cho phép nàng đau lòng , càng không cho phép nàng ... xa ta!

- Nhất Phàm mau lên, chúng ta đưa nàng ấy đi gặp Diêm La Vương..!

Dạ Nguyệt vừa dứt lời thì đôi tay Lạc Lạc đặt trên má Nhất Phàm cũng buông lõng rồi rơi xuống.....

Nàng đã không sự sống , trái tim ấm áp của nàng đã ngưng đập, bờ môi nhỏ xinh cũng đã lạnh đần...


mọi thứ bây giờ đối với Nhất Phàm như sụp đổ, Chàng ta gào khóc như điên dại, kêu tên Lạc Lạc không ngừng.

Nhưng đâu chỉ có mình Nhất Phàm đau đớn, còn 1 người cũng đã tan nát cõi lòng khi nàng nhắm mắt xuôi tay, Dạ Nguyệt lặng lẽ rơi lệ mà không thốt nên lời.

Dạ Nguyệt nắm trong tay sổ sinh tử, đã biết trước hết mọi điều, ấy vậy mà vẫn không cứu được người con gái anh yêu, thật là chua xót.

- Không...! Tôi không cam tâm!

Nhất Phàm nhấc bổng thi thể của Lạc Lạc lên và quyết định đến điện Diêm La Vương, cho dù có phá nát quỷ môn quan, chàng cũng sẽ không cho hồn nàng chuyển luân mà xa rời chàng.

(..........)

Nhất Phàm bước dần vào điện với thi thể Lý Lạc Lạc trên tay, Dạ Nguyệt cũng âm thầm bước theo sau, cả 2 vẫn luôn nung nấu ý nghĩ là sẽ cứu được Lạc Lạc.

Đến chánh điện, Diêm Nhất Phàm cùng với Nhan Dạ Nguyệt đồng loạt quỳ xuống.

- Thưa gia gia ...xin ngươi hãy cứu lấy nàng!

- Dạ thưa Diêm La đại nhân, Dạ Nguyệt biết chuyện này là trái với luật luân hồi tam giới, nhưng xin người...xin người hãy khai ân!

Cả 2 không tiết lời năn nỉ, không ngừng cầu xin, nhưng Diêm La đại nhân vẫn thản nhiên ngồi luận văn án.

- Đã chết rồi sao ? Người chết thì cần được mang đi mai táng, còn ôm khư khư như thế làm gì ?

Diêm La đại nhân dùng lời lẽ dửng dưng nói với 2 người.

- Không đâu gia gia...con tin ngài sẽ cứu được nàng mà, chẳng lẽ ngài cai quản cả Âm Giới lại không cứu được 1 mạng người sao?

- Nhất Phàm... Con cần phải cẩn ngôn, vạn vật đều có số, muôn đời không thể cải!

Nói rồi Diêm La Vương dùng phép đoạt lấy thi thể của Lý Lạc Lạc từ tay Diêm Nhất Phàm, ngài ấy rút thanh Huyết Sa Kiếm ra khỏi người Lạc Lạc và trả kiếm về cho Nhất Phàm.

Còn thi thể của Lạc Lạc lơ lửng trên không trung được ngài ấy dùng phép thay 1 bộ y phục tân nương , rồi cho vào hòm.

- Quỷ nô! Mau đem cái xác này lên dương thế chôn cất, phải ghi rõ tên tuổi trên bia mộ, nhớ là không được sai sót!

Ngay lập tức chiếc hòm được mang đi, mặc cho Nhất Phàm có ra sức ngăn cản cũng không có hiệu quả, riêng Dạ Nguyệt đã biết cho dù có làm gì thì cũng không có kết quả , nên Dạ Nguyệt ngậm đắng nuốt cay nhìn ngươi ta mang nàng đi vĩnh viễn.

- Nhất Phàm! Con có thôi làm loạn hay không ?

Diêm La đại nhân không còn chịu nổi thái độ của Nhất Phàm, nên đập bàn quát lớn.

- Tại sao...tại sao người không cứu nàng...nàng đã phải khổ vì con rất nhiều rồi gia gia có biết không?

Nhất Phàm khụy xuống cuối mặt lặng lẽ rơi lệ..

- Biết quý trọng rôi sao? ... vậy thì lần này phải giữ cho tốt vào đừng để mất nữa...

Nhất Phàm và Dạ Nguyệt vì lời lẽ khó hiểu của Diêm La Vương đại nhân mà nhìn lên.

Từ sau hắc long ngai của Diêm La Vương từ từ xuất hiện 1 nữ tử...

Nhất Phàm cố gắng nhìn cho tạng mặt, thì Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên và kèm theo niềm vui sướng...

Đó là Lý Lạc Lạc, nàng không phải sống lại như 1 cổ cương thi mà 1 quỷ hồn...

Nàng thật sự chính thức đã trở thành Âm Phu Nhân.


- Gia gia chuyện này là sao , con rõ là chưa kịp ký khế ước minh hôn với nàng mà?

Nhất Phàm ngơ ngác hỏi.

- Ta vốn dĩ đã biết trước chuyện này, nên ta đã lấy khế ước con ký sẵn lúc chuẩn bị cho hôn sự cùng Thác Mạch Mạch rồi, âm thầm mang sửa lại là ký ước minh hôn , ta đã bảo Lạc Lạc đơn thân ký vào đó lúc con còn đang kết phách!

- Vậy sao người không nói cho con biết, và cả Lạc Lạc cũng vậy...

- Chính nó còn không biết là mình đã ký cái gì mà, ta chỉ muốn xem lần này con đã thật sự biết quý trọng Lạc Lạc hay chưa thôi !

- Đương nhiên là con quý trọng nàng rồi !

Nhất Phàm trả lời cương quyết.

- Vậy còn không mau đón nó về.?

Nhất Phàm quá vui mừng nên không biết lễ nghi gì nữa, chạy nhanh đến ôm Lạc Lạc hôn thắm thiết.

Nhan Dạ Nguyệt âm thầm đi đến bên cạnh Diêm La Vương.

- Thần đa tạ ngài...Diêm La Vương đại nhân !

Diêm La Vương đại nhân chỉ gia tay vẫy vẫy chứ không nói gì.

______________________________

(Ngày đầu Diêm Nhất Phàm đăng cơ làm Diêm La Vương )

- Nhất định phải đội cái này (Hắc long mão) lên đầu sao? nó nặng quá !!!

Nhất Phàm phàn nàn với Dạ Nguyệt

- Vậy thì thoái vị đi, để người khác đội thay cho!!!

Dạ Nguyệt trả lời thẳng thắn.

- E hèm...Tôi Là Diêm La Vương rồi đó, lo mà cẩn ngôn....

Nhất Phàm nghiêm túc

- Dạ ...thần đang rất sợ thưa ngài!!!

- Cho oan hồn đâu tiên vào điện sử án.....

1 quỷ nô lên tiếng gọi, ngay lập tức một oan hồn được quỷ sai xích cổ lôi vào.... nhưng chưa kịp sử thì 1 quỷ nô khác hớt hải chạy vào bẩm...

- Dạ bẩm Diêm La Vương đại nhân, Diêm hậu chuyển dạ sắp sinh rồi thưa Diêm La Vương đại nhân.

- Hả ... sắp sinh..?

Nhất Phàm la lên rồi nhìn dạ Nguyệt...

- Ngài nhìn tôi làm gì...? Tôi không có.. có biết đỡ đẻ đâu!

Dạ Nguyệt cũng luống cuống trả lời.

- Không phải vậy...hôm nay ngài sử giúp ta, ta phải về đây.


nói rồi Nhất Phàm biến đi rất nhanh để lại sự ngơ ngác cho Dạ Nguyệt.

(.........)

- Nương tử ơi cố lên .. cố lên ta ở đây...!

Nhất Phàm đứng ngoài cửa liên tục nói như vậy.

- Áaaa. đau quá...ta không đẻ nữa ....áaa Nhất Phàm chàng đi mà đẻ đi ....áaaaa....

- Được , được , được lần sau ta sẽ đẻ thay nàng...

- Cái gì mà lần sau....áaa ta sẽ giết chàng...Nhất Phàm... á

- Ra rồi , ra rồi là 1 bé gái thưa Diêm La đại nhân

Bà đỡ vui mừng nói vọng ra .

Nhất Phàm nghe vậy liền mở tung cửa chạy vào, nhưng không ngờ...

- Á aaa...ra rồi sao tôi còn đau bụng quá...

- Ấy da ...Là song thai...là song thai thưa đại nhân.

Bà đỡ vui mừng báo..

- Á aaaa!!!!

Sau tiếng la đó là tiếng khóc của hài nhi. hai đứa trẻ đồng thanh khóc , chưa bao giờ chàng ta lại hồi hộp như vậy ...

- Vậy là 1 trai 1 gái nhé thưa đại nhân.

Bà đỡ nói rồi trao 2 đứa trẻ đỏ hỏn vào tay Nhất Phàm.

- Cuối cùng ta cũng đã làm cha rồi, ngoan ..ngoan ...yên lặng cho mẫu thân các con nghỉ ngơi nào !

Nhất Phàm nhìn ngắm 1 lúc rồi giao lại cho Giai Âm chăm sóc.

Chàng đến bên cạnh giường của Lạc Lạc.

- Nương tử...nàng phải khổ rồi, ta yêu nàng.

Nhất Phàm hôn nhẹ lên trán Lạc Lạc đang ngủ say mê vì kiệt sức.....






 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom