Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

A Vận - Hạ Hắc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
A Vận - Hạ Hắc

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] A Vận - Hạ Hắc

A Vận - Hạ Hắc
Tác giả: Hạ Hắc
Tình trạng: Đã hoàn thành




Kiếp trước, sau khi phụ mẫu qua đời, một mình ta gánh vác cả gia đình, nuôi nấng ba đệ muội khôn lớn, cả đời không lập gia đình.

Nhiều năm vất vả lao lực, đến khi thân mang bệnh nặng, ta tìm đến các đệ muội, nhưng không một ai chịu thu nhận ta.

Khi ta đến nhà muội muội nhỏ nhất, nàng lạnh lùng nói:

"Đại tỷ thật không biết xấu hổ. Trưởng tỷ như mẹ, tỷ chăm sóc chúng ta là lẽ đương nhiên, có phải chúng ta van xin tỷ nuôi dưỡng đâu. Giờ ta đã có gia đình, sao tỷ còn mặt mũi đến đây đeo bám ta?"

Cuối cùng, ta chết cô độc trong một đêm mưa gió.
 
Chương 1


Từ nhà của Trình Trác đi ra, ta ho khan, phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Trước đó, ta đã tìm đến Trình Nhu và Trình Việt, nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa. Trình Trác là hy vọng cuối cùng của ta, thế nhưng hắn cũng không gặp ta, chỉ sai quản gia là Trương bà bà, dùng chổi lớn đuổi ta ra ngoài.

Ta không còn một đồng xu dính túi, lại đúng lúc gặp trời mưa bão. Ta nghĩ mau chóng trở về thôn, ít nhất còn có nơi trú mưa.

Nhưng con đường quá dài, dường như ta đi mãi cũng không về đến nhà. Cuối cùng, kiệt sức, ta ngã quỵ trong một con hẻm nhỏ.

"A tỷ, a tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"

Trong cơn mơ hồ, ta chậm rãi mở mắt, không ngờ trước mắt là linh đường của phụ mẫu. Giữa sân còn đặt hai cỗ quan tài của phụ thân và mẫu thân, đây chính là cảnh tượng năm phụ mẫu vừa qua đời.

Khi ấy, ta đã làm việc không ngừng nghỉ mấy ngày liền, mệt đến ngất trước linh đường. Trình Nhu khi đó mới tám tuổi, đang lay mạnh cánh tay ta, giọng nói non nớt đầy hoảng hốt.

Cơn đau nhè nhẹ từ cánh tay truyền tới, chân thực đến mức như đang nói với ta rằng đây không phải là mộng.

Chẳng lẽ, ta đã được sống lại rồi sao?

Ta nhớ rõ, vào năm này, phụ mẫu vào núi săn b.ắ.n thì gặp lở đất, để lại bốn chị em ta.

Ta là trưởng nữ nhà họ Trình, lúc này cũng chỉ mới mười ba tuổi. Phía dưới có hai đệ đệ, nhị đệ Trình Trác và tam đệ Trình Việt, hai đứa nó là một cặp song sinh, năm nay mười tuổi. Trình Nhu là nhỏ nhất, hiện tại tám tuổi.



Ta cố gắng trấn định tinh thần, cẩn thận quan sát mọi thứ trước mắt.

Lúc này mặt trời đã lặn, những dân làng đến viếng đã lần lượt ra về, chỉ còn lại bốn chị em ta quỳ trong sân, canh giữ linh đường cho phụ mẫu.

Trình Việt xoa đầu gối, lẩm bẩm: "Cuối cùng mọi người cũng đi hết, ta quỳ ba ngày, đầu gối sắp hỏng rồi."

Bất chợt, ta nhớ ra chính là vào ngày này, đại bá đã cướp đi ruộng đất và nhà cửa mà phụ mẫu để lại.

Ta vội vàng đứng dậy, bước nhanh vào phòng của phụ mẫu. Trong chiếc hộp gỗ đặt ở đầu giường, ta lục tìm và lấy ra giấy tờ đất đai và giấy sở hữu nhà cửa của gia đình.

Thời gian gấp rút, ta dùng một mảnh vải rách bọc hộp lại, nhân lúc không ai để ý, liền giấu nó vào góc chuồng trâu, còn cố ý đặt thêm mấy khối phân trâu khô lên trên để che giấu.

Vừa bò ra khỏi chuồng trâu, ta liền nghe thấy tiếng nói của đại bá và đường ca từ xa vọng lại. Ta vội vàng quay về linh đường, tiếp tục quỳ xuống.

Trình Nhu hỏi ta vừa đi đâu, ta chỉ đáp là đi giải quyết việc riêng.

Chẳng mấy chốc, đại bá đẩy cửa sân bước vào. Hắn gọi cả bốn chị em ta vào trong phòng, rồi nói rằng chúng ta tuổi còn nhỏ đã mất phụ mẫu, thật là đáng thương. Hắn nguyện ý thu nhận chị em ta, nhưng đất đai và nhà cửa của gia đình thì phải giao lại cho hắn trông nom.

Lời lẽ của hắn, giống y hệt như kiếp trước.



Kiếp trước cũng như vậy, phụ mẫu còn chưa được an táng, đại bá đã nhân đêm tối tới cướp đoạt tất cả của chúng ta.

Đầu tiên hắn dùng lời ngon ngọt, khiến Trình Trác cùng hai người kia bị mê hoặc, nghe lời răm rắp. Ta đưa ra vài lời nghi vấn cũng bị gạt phắt đi.

Đáng ngại nhất là đường ca, nhân lúc hỗn loạn, hắn đã trộm mất giấy tờ sở hữu đất đai và nhà cửa. Ta trở tay không kịp, hoàn toàn không đủ sức chống đỡ.

Bọn họ cuỗm sạch gia sản của chúng ta, chiếm hết nhà cửa, ruộng đất mà phụ mẫu để lại, nhưng lại không hề đối xử tốt với chị em ta. Bọn họ chỉ miễn cưỡng dọn một gian phòng củi cho bốn chúng ta ở, đến một bữa cơm cũng không cho ăn no.

Người nhà còn bạc bẽo như vậy, dân làng tất nhiên càng không đoái hoài gì.

Sau đó, dù chúng ta nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không đòi lại được gia sản. Các đệ muội thì đổ lỗi cho ta, cho rằng chính vì ta mà bọn họ mất đi tất cả.

Kể từ đó, một mình ta gánh vác trách nhiệm chăm sóc ba đệ muội, chịu đủ mọi khổ sở. Thế nhưng, khi bọn họ lần lượt thành gia lập nghiệp, ta lại bị bỏ mặc, vì bệnh tật mà c.h.ế.t cô độc trong một đêm mưa gió.

Nhưng bây giờ, ta tuyệt đối sẽ không để đại bá cướp đi những gì phụ mẫu để lại cho chúng ta nữa.

"Đại bá, hẳn các người đi đường xa cũng mệt rồi, trong bếp còn chút thịt đầu heo, hãy ngồi xuống ăn trước, có gì no bụng rồi nói sau cũng chưa muộn."

Nói xong, ta quay lại gọi Trình Trác, Trình Việt và Trình Nhu, bảo bọn họ cùng đi chuẩn bị thức ăn.

Chúng miễn cưỡng bước theo ta ra ngoài. Ta liền vẫy tay gọi Trình Việt lại gần, hạ giọng: "Ngươi mau đi mời trưởng thôn tới. Nếu ngươi không muốn những thứ phụ thân để lại bị cướp mất, thì trên đường đi hãy kêu gào thật to, để ai ai cũng biết chuyện này."
 
Chương 2


Trình Việt sững sờ một lúc, phủi đất trên người, sau đó lập tức chạy ra khỏi sân.

Bình thường, ta chưa từng sai bảo mấy đứa em làm gì, nên chúng chẳng biết làm gì cả.

Khi phụ mẫu còn sống, mọi việc trong nhà đều do ta phụ giúp họ làm. Sau khi phụ mẫu không còn, chúng chỉ biết ngồi chờ ta làm.

Vì phải lo liệu mọi chuyện, ta mới mệt mỏi đến mức ngất xỉu. Ta làm tất cả công việc vặt vãnh của cuộc sống vì bọn chúng, nhưng chúng chưa từng nói một lời cảm ơn. Trong mắt chúng, mọi thứ dường như là chuyện đương nhiên.

Thật nực cười, giờ đây ta mới nhận ra điều này.

Sở dĩ ta để Trình Việt đi làm chuyện này, là vì đứa nhỏ này tuy học hành chẳng ra gì, nhưng lại rất lanh lợi và láu cá, thích hợp nhất để đảm đương việc này.

Trình Việt vừa bước ra khỏi cổng không lâu liền bắt đầu kêu lớn: "Trời ơi! Phụ mẫu ta còn chưa yên mồ yên mả, lễ thất tuần còn chưa qua, vậy mà đại bá đã đến cướp gia sản rồi!"

Trình Việt vừa đi vừa lớn tiếng kêu gào, thu hút không ít dân làng mở cửa ra xem chuyện gì xảy ra.

Phần ta cũng không ngồi yên. Ta bảo Trình Nhu rót rượu cho đại bá và đường ca, rồi kéo Trình Trác vào trong phòng, dặn hắn tính toán kỹ càng lại số tài sản, để khi đối chất có thể nắm chắc lý lẽ.

Chẳng bao lâu sau, Trình Việt đã dẫn trưởng thôn quay lại. Vì trên đường kêu gào inh ỏi, nên cùng với trưởng thôn, còn có một nhóm dân làng hiếu kỳ kéo tới xem.

Ta mời trưởng thôn ngồi ở vị trí cao nhất, mang trà và thức ăn lên tiếp đãi. Sau đó, ta bảo Trình Trác ra sân sau mời đại bá và đường ca vào, đồng thời bảo Trình Nhu mở toang cổng chính, để người bên ngoài dễ dàng nhìn thấy sự việc.

Đại bá và đường ca bước vào, nhìn thấy trưởng thôn đã ngồi ở vị trí cao nhất, lông mày khẽ cau lại.

Đợi bọn họ ngồi xuống, ta mở lời: "Đại bá bảo muốn chúng ta giao lại gia sản, để ông ấy thay phụ mẫu chăm sóc chúng ta. Ta nghĩ việc này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan đến địa khế, hộ tịch và thủ tục chuyển giao. Vì thế, ta đã mời trưởng thôn tới đây để phân xử rõ ràng."

Đại bá cười tươi, quay sang nói với trưởng thôn: "Phải đó, nhị đệ và đệ muội vừa mất, để lại mấy đứa trẻ này, chúng làm sao quản lý được gia sản? Ta chỉ muốn thay chúng trông coi, tiện thể chăm sóc bọn nhỏ mà thôi."



Trưởng thôn nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: "Nói cũng có lý. Trước tiên, hãy hỏi xem bọn trẻ nghĩ thế nào."

Ông quay sang ta, hỏi: "A Vận, đệ muội của con còn nhỏ, con là trưởng nữ, con hãy nói suy nghĩ của mình."

Ta còn chưa kịp trả lời, đại bá đã vội vã ngắt lời: "Ôi trời! Còn gì phải nói nữa? Giờ người thân duy nhất của chúng chính là ta, đại bá của chúng. Nếu không dựa vào ta, chúng nó còn biết dựa vào ai?"

Ta quay lại nhìn các đệ muội, hỏi: "Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi muốn để đại bá thay các ngươi làm chủ, hay có ý kiến riêng? Dù ta là a tỷ của các ngươi, nhưng cũng cần hỏi ý của các ngươi, để sau này không ai trách ta xử lý không thỏa đáng mà làm các ngươi chịu khổ."

Trình Trác và Trình Việt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Trước tiên nghe thử ý kiến của a tỷ."

Thấy chưa, không phải kiếp trước ta không giữ được gia sản, mà là bọn chúng cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Cuối cùng, mọi lỗi lầm đều bị đổ hết lên đầu ta.

Bọn chúng thản nhiên hưởng thụ sự chu cấp của ta, nhưng lại đổ mọi khổ sở sau khi phụ mẫu qua đời lên đầu ta, luôn miệng trách ta vô dụng, hoàn toàn phớt lờ sự hy sinh của ta.

Đáng tiếc thay, kiếp trước, mãi đến khi hấp hối, ta vẫn cố chấp níu kéo thứ tình thân nực cười, tìm đủ mọi lý do biện minh cho bọn chúng, chẳng dám thật lòng oán hận.

Nhưng kiếp này, ta sẽ chuẩn bị tốt đường lui cho các ngươi, sau đó, chúng ta không còn bất kỳ liên quan nào nữa.

Ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi cất lời: "Đại bá, ông nói muốn chăm sóc chúng ta. Vậy xin hỏi, ruộng đất và nhà cửa nếu giao cho ông quản lý, đến khi Trình Trác và Trình Việt trưởng thành, liệu có trả lại cho chúng ta hay không?"

Đại bá trừng mắt nhìn ta, lớn tiếng quát: "Nuôi các ngươi vốn là chuyện khổ cực, lại tốn kém bạc tiền. Số gia sản này, để nuôi các ngươi trưởng thành e rằng không đủ, ta còn phải bỏ thêm vào đấy!"

Lời này, chính là ý sẽ không trả lại.

"Vậy nếu đại bá đã nói như thế, ta muốn hỏi trưởng thôn. Phụ mẫu ta để lại năm mươi mẫu ruộng tốt, sáu gian nhà, một con trâu, mười con gà và năm con lợn. Hôm nay đã g.i.ế.c một con lợn và sáu con gà để đãi làng, vậy số còn lại quy ra bạc thì đáng giá bao nhiêu?"

Trưởng thôn đáp: "Một mẫu ruộng tốt khoảng năm lượng bạc, một gian nhà sáu lượng. Cộng thêm trâu bò, gia cầm, tài sản nhà ngươi tính ra khoảng ba trăm lượng bạc."
 
Chương 3


Ta gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy hai đệ đệ ta, mỗi năm tiền học phí, bút nghiên, cộng thêm chi phí ăn mặc cho bốn chị em ta, mỗi năm tốn bao nhiêu?"

Trưởng thôn vuốt râu, chậm rãi đáp: "Hai đứa con trai, tiền học phí, bút mực mỗi năm khoảng năm lượng bạc một người. Còn chi phí ăn mặc cho cả bốn người, mỗi năm, mỗi người mất khoảng hai lượng bạc."

Ta xoay người về phía những người dân đang tụ tập trong sân, cất cao giọng: "Hôm nay đặc biệt mời trưởng thôn và các vị trưởng lão tới làm chứng. Gia sản phụ mẫu để lại tính ra khoảng ba trăm lượng bạc. Hai đệ đệ ta năm nay mười tuổi, năm năm nữa có thể lên kinh ứng thí. Chi phí học hành trong năm năm khoảng năm mươi lượng.

"Ta và muội muội không vào học đường, bốn chị em chúng ta ăn mặc, mỗi người mỗi năm hai lượng bạc. Ngoài học hành, hai đệ đệ cũng cần thêm hai mươi lượng cho sinh hoạt trong năm năm. Con gái đủ mười sáu tuổi sẽ bàn chuyện hôn nhân, ta còn ba năm nữa đến mười sáu, ba năm chỉ cần sáu lượng bạc. Muội muội năm nay tám tuổi, còn tám năm nữa, tốn mười sáu lượng bạc.”

"Đến khi hai đệ đệ có thể ứng thí, tỷ muội ta cũng bắt đầu tính chuyện hôn nhân, tổng chi phí khoảng chín mươi hai lượng bạc. Gia sản của phụ mẫu, không tính lãi tại tiền trang, vẫn còn dư lại hơn hai trăm lượng."

Ta quay người nhìn thẳng vào đại bá, cất giọng lạnh lùng: "Vậy mà đại bá lại nói, nuôi bốn người chúng ta, chỉ lấy số gia sản này còn chưa đủ, thậm chí còn phải bỏ thêm bạc."

Trên trán đại bá bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Có lẽ hắn không ngờ rằng, một đứa trẻ mười ba tuổi, vừa mới mất phụ mẫu, lại có thể suy nghĩ rõ ràng đến vậy, còn dám đứng ra tranh luận với hắn.

Hắn liếc nhìn đám đông bên ngoài đang bàn tán ồn ào, vung tay áo, lạnh lùng nói: "Ta thấy mấy đứa nhỏ các ngươi đáng thương nên mới muốn nhận nuôi. Vậy mà các ngươi không biết ơn! Hai đệ đệ của ngươi còn chưa trưởng thành, nhà các ngươi lại không có đàn ông. Chỉ dựa vào một mình ngươi, làm sao giữ nổi gia sản này?"

Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến kiếp trước chúng ta không giữ được gia sản.

Ở thời đại này, đặc biệt là ở trong một ngôi làng nhỏ, gia đình cần có đàn ông làm chủ.



Nếu người đàn ông trong nhà không may qua đời, lại không có con trai trưởng thành, thì phần lớn tài sản sẽ bị họ hàng hoặc dân làng chia nhau.

"Ta cũng không nghĩ tự mình giữ lấy. Nếu đại bá muốn nhận nuôi chúng ta, vậy liệu có thể lập một văn bản cam kết rõ ràng không? Ghi rõ số bạc chúng ta mang sang nhà ông, chuyển hộ tịch của chúng ta vào nhà ông. Đồng thời, hai đệ đệ ta vẫn tiếp tục được đi học, và sau khi chúng ta trưởng thành, phần gia sản còn lại sẽ được chia ra để hai đệ đệ lập hộ riêng và chuẩn bị của hồi môn cho ta cùng muội muội.”

"Nếu đại bá đồng ý, sau này khi ông già đi, chúng ta cũng sẽ làm tròn bổn phận phụng dưỡng, coi ông như phụ mẫu mà hiếu thuận. Hôm nay, chúng ta có thể nhờ trưởng thôn làm chứng."

Đại bá giận tím mặt: "Ai mà muốn làm cái vụ buôn lỗ vốn này? Con nhóc nhà ngươi tuổi còn nhỏ mà nghĩ được như thế, thật quá ranh ma. Đừng nói mấy lời viển vông này, lão tử không đồng ý!"

Đúng vậy, hắn chỉ muốn bạc, chứ không muốn dính đến những rắc rối này.

Ta kéo ba đứa em, thẳng thừng quỳ xuống trước trưởng thôn: "Trưởng thôn gia gia, ngài cũng thấy rồi đó. Đại bá nói muốn nuôi dưỡng chúng ta, nhưng cái này không đồng ý, cái kia cũng không chịu. Rõ ràng là không thật lòng muốn đối tốt với chúng ta, chỉ muốn chiếm đoạt gia sản thôi!"

"Con nhãi kia! Dám vu oan cho lão tử! Xem ta có lột da ngươi không!" Đại bá nổi giận, lao đến định đánh ta.

Trình Nhu trốn ra sau lưng ta, đẩy ta lên phía trước. Cú tát của đại bá suýt chút nữa đã giáng xuống mặt ta. Ta thuận thế ngã xuống đất, bật khóc: "Giờ còn đánh bọn ta, nếu đoạt được gia sản, không biết còn tệ đến thế nào! Phụ mẫu ơi, hãy nhìn xem chúng con bị bắt nạt ra sao!"

Ta véo mạnh vào chân Trình Nhu một cái, con bé cũng bật khóc òa lên, hai tỷ muội ta thay phiên nhau gào khóc như hai chiếc kèn rúc vang cả sân.

Giữa tiếng khóc lóc ầm ĩ, Trương đại nương và lão Lý trong đám đông không chịu được, lên tiếng: "Đúng là tạo nghiệt mà! Đại bá bọn nhỏ, làm người thì đừng quá nhẫn tâm như vậy. Không muốn nuôi thì đừng nghĩ đến chuyện chiếm gia sản của bọn nhỏ!" Lão Lý bực tức nói.

Trương đại nương tiếp lời ngay: "Tưởng ai cũng ngu chắc? Tính toán đến mức hạt tính trên bàn phím cũng muốn bay trúng mặt ta! Mở miệng ngậm miệng liền muốn ôm trọn ba trăm lượng. Đối xử với cháu ruột như thế, thử hỏi đối nhân xử thế bên ngoài còn là người thế nào nữa chứ!"
 
Chương 4


Thực ra, Trương đại nương không phải vì muốn đòi công bằng cho chúng ta, mà là bà vốn có thù với thê tử của đại bá.

Tính tình hai người đều ngang ngạnh, không ai chịu thua ai, thường xuyên đấu đá vì những chuyện vặt vãnh.

Lần này, Trương đại nương thấy có cơ hội thì lập tức đứng về phía ta, càng nói càng gay gắt.

Ta tiếp tục khóc thút thít, trong khi đại bá mặt đỏ bừng, mắng chửi một hồi rồi bỏ đi.

Ta biết hắn tuy bỏ đi hôm nay, nhưng sớm muộn gì cũng quay lại.

Chỉ cần ruộng đất và nhà cửa vẫn ở đây, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ ý định. Vì vậy, ta nhất định phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Sau khi đại bá rời đi, trưởng thôn và mọi người cũng lần lượt ra về.

Đợi mọi người đi hết, ta gọi ba đứa nhỏ lại gần, hỏi bọn chúng có dự định gì cho tương lai.

Trình Nhu vẫn giận ta vì đã véo chân nó ban nãy, liền chu môi không chịu nói gì. Ta cũng mặc kệ, không ép buộc.

Trình Trác và Trình Việt thì mở lời trước, nói rằng bọn chúng muốn đi học. Nhưng ruộng đất trong nhà không có ai làm, thuê người thì phải trả tiền, chi bằng bán ruộng lấy bạc, vừa đủ để trả chi phí học hành.

Ta nói chuyện này không khó, chúng ta có nhờ trưởng thôn. Chúng ta nhường chút bạc cho bên mua, có lẽ sẽ nhanh chóng bán được. Nhưng ruộng đất một khi bán đi, sau này sẽ không còn đường quay lại.



Ta hỏi liệu chúng có hối hận không. Hai đứa do dự một chút rồi đáp là sẽ không.

"Vậy số bạc bán ruộng sẽ chia thế nào?" Trình Nhu đứng bên cạnh lẩm bẩm hỏi.

Trình Trác đáp: "Đương nhiên sẽ do ta giữ. Sau này, khi muội và a tỷ xuất giá, ta sẽ trích ra một phần làm của hồi môn cho các người. Phần còn lại, ta và Trình Việt chia đều."

Trình Việt hài lòng gật đầu, còn Trình Nhu thì nhíu mày nhưng không dám nói gì.

Ta chậm rãi nói: "Ta không cần chờ đến sau này ngươi cho ta của hồi môn. Hiện tại, hộ tịch của chúng ta chưa có người đứng đầu. Ngươi tuy là trưởng tử, nhưng tuổi còn nhỏ, nếu không có sự đồng ý của ba chúng ta, đặc biệt là của ta, ngươi khó mà trở thành chủ hộ. Ngươi cũng thấy đấy, đại bá đang rình rập từng ngày. Càng kéo dài, chúng ta càng bất lợi."

Trình Trác hỏi: "Vậy a tỷ định làm thế nào?"

"Ngày mai, chúng ta cùng nhau đến gặp trưởng thôn, điểm chỉ để đồng ý chuyển ngươi thành chủ hộ. Nhưng phụ mẫu đã không còn, chúng ta cũng chưa ai trưởng thành, chẳng ai có thể chăm lo cho ai. Tốt nhất là mạnh ai nấy lo."

Trình Trác sững người: "A tỷ định chia nhà sao? Nhưng phụ mẫu vừa qua đời, tỷ là trưởng tỷ, lẽ ra phải chăm sóc chúng ta. Giờ lại đòi chia nhà, chẳng phải là bất hiếu sao?"

Ta nhớ lại kiếp trước, khi ta đến cầu cứu, Trình Nhu đã nói rằng phụ mẫu không còn, huynh muội thì nên ai lo phận nấy.

Vì thế, ta trả lại bọn chúng nguyên vẹn câu nói ấy, không thêm không bớt.

Trình Nhu lần này đã thật sự khóc, bởi Trình Trác và Trình Việt có thể ở lại học đường, nhưng nàng thì hoàn toàn không còn ai chăm lo.

Nàng muốn bám lấy ta, nhưng ta tuyệt đối không cho nàng cơ hội đó.



Ta nói với nàng, cháu trai nhỏ của trưởng thôn rất thích nàng. Nếu nàng đồng ý, có thể mang theo phần bạc của mình đến nhà trưởng thôn, họ sẽ chăm sóc nàng chu đáo.

Trình Nhu vẫn cố cầu xin, ôm lấy tay ta làm nũng. Nhưng nghĩ đến kết cục thê thảm của kiếp trước, ta không còn muốn dành chút sức lực hay tình cảm nào cho ba kẻ vong ân bội nghĩa này nữa.

Không còn cách nào, Trình Nhu quay sang cầu xin hai người ca ca, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý đến nàng.

Cuối cùng, chúng ta nhất trí để Trình Nhu đến nhà con trai của trưởng thôn, hoặc làm con nuôi, hoặc làm con dâu nuôi từ nhỏ, tùy vào ý nàng.

Trưởng thôn chỉ có một người con trai, mà người này lại chỉ sinh được một đứa cháu trai. Gia đình ít người, mà con dâu trưởng thôn lại bị tổn thương vì khó sinh, không thể sinh thêm con.

Trình Nhu trông cũng xinh xắn, đáng yêu. Vợ của con trai trưởng thôn rất thích con bé, từ trước đã từng nói với mẫu thân ta rằng muốn định hôn ước cho hai đứa nhỏ.

Kiếp trước, cuối cùng Trình Nhu cũng gả cho cháu trai trưởng thôn. Nghĩ lại, đây có lẽ là nơi phù hợp nhất cho nàng.

Con gái vốn dĩ không được chia nhiều gia sản, Trình Nhu đến nhà trưởng thôn thì không cần nhà cửa ở đây nữa.

Còn ta, cũng không muốn ở chung một mái nhà với bọn họ. Ta từ bỏ phần nhà cửa, để Trình Trác và Trình Việt mỗi người ba gian nhà. Chỉ yêu cầu được chia một ít bạc từ số tiền bán ruộng đất.

Sau hai canh giờ tranh cãi, cuối cùng Trình Trác và Trình Việt nhượng bộ, đồng ý để ta và Trình Nhu, mỗi người mang đi năm mươi lượng bạc, phần còn lại thuộc về hai người họ.

Đây chính là kết quả mà ta đã tính từ đầu. Năm mươi lượng bạc, so với kiếp trước đã là tốt hơn rất nhiều.
 
Chương 5


Kiếp trước, ngay cả hai lượng bạc, ta cũng phải còng lưng làm việc vất vả suốt hai tháng trời mới kiếm được.

Ngày hôm sau, trước tiên chúng ta chôn cất phụ mẫu, sau đó đến gặp trưởng thôn, trình bày phương án đã bàn bạc suốt đêm qua.

Trưởng thôn nhìn bốn chúng ta, nói rằng nếu thực sự làm vậy, gia đình này sẽ tan rã. Phụ mẫu dưới suối vàng biết chuyện, e rằng cũng sẽ không yên lòng.

Ta đáp: "Con gái vốn dĩ sau này sẽ xuất giá. Trình Trác và Trình Việt có tiền đi học, không cần lo lắng gì khác. Gia đình trưởng thôn cũng sẽ đối tốt với Trình Nhu. Phụ mẫu qua đời, chỉ là khiến mọi chuyện xảy ra sớm hơn một chút mà thôi."

Trưởng thôn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, dẫn chúng ta đến trấn trên để làm lại hộ tịch. Trình Trác được ghi nhận là chủ hộ.

Nhưng khi ta đề nghị lập riêng nữ hộ cho mình, lại gặp phải trở ngại.

Quan phụ trách hộ tịch nói rằng việc lập Trình Trác làm chủ hộ là trường hợp đặc biệt, do có trưởng thôn bảo lãnh nên mới được chấp thuận.

Còn ta tuổi quá nhỏ, lúc này lập hộ riêng là không cần thiết. Quan bảo ta vài năm nữa hãy quay lại.

Ta có chút thất vọng, nhưng nghĩ kỹ, liền cứng rắn kéo Trình Trác viết một văn thư xác nhận rõ ràng, rằng ta đã chia nhà với bọn họ, từ nay mạnh ai nấy sống, không liên quan đến nhau. Chờ đến khi ta đủ mười sáu tuổi, sẽ chính thức lập hộ riêng.

Văn thư này còn có chữ ký chứng nhận của cả trưởng thôn và quan phụ trách hộ tịch.

Có lẽ họ nghĩ ta nhẫn tâm, nhưng ta không cần sự thấu hiểu của họ.



Giờ đây, ta đã không còn chút tình cảm nào với ba kẻ vong ân bội nghĩa đó. Nhất là mỗi lần nghĩ về kết cục thê thảm của kiếp trước, ta càng không thể để những quan niệm thế tục ràng buộc, gánh vác những trách nhiệm không thuộc về mình, hoặc giao phó số phận của bản thân vào tay người khác, để rồi bị họ lợi dụng.

Sau khi hoàn tất thủ tục hộ tịch, ta quyết định ở lại trên trấn.

Ta không muốn quay về ngôi làng đó nữa. So với làng quê, cuộc sống ở trên trấn tốt hơn nhiều. Nếu nơi đây tốt hơn, tại sao ta lại không ở lại?

Chỉ là, làm thế nào để tồn tại ở nơi này, vẫn còn là một câu hỏi lớn.

Ta ngồi bên vệ đường, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Trên phố vang lên tiếng rao lác đác của mấy người bán hàng rong, nào là bánh nướng, kẹo hồ lô, rồi cả mấy loại bánh ngọt.

Đúng lúc bụng đang đói, ta mua vài món ăn vặt, ngồi bên đường vừa ăn vừa nghĩ.

Nhưng vừa nếm thử, ta cảm thấy mùi vị thật quá bình thường, thậm chí còn không ngon bằng đồ ta tự làm.

Bất chợt, ta nghĩ đến việc sau này phải dựa vào gì để mưu sinh.

Kiếp trước, vừa phải nấu nướng cho ba con sói mắt trắng kia, vừa phải hầu hạ cả gia đình cữu cữu, ta đã rèn luyện được tay nghề nấu nướng không tệ.



Cữu mẫu ta là người từ nơi khác đến, quê bà có rất nhiều món ăn đặc sản. Bà vừa lười vừa tham ăn, thường chỉ cho ta cách làm, rồi bắt ta làm để bà ăn.

Trong lúc nấu, ta tự điều chỉnh gia vị và phương pháp chế biến. Món bà thích nhất chính là các loại đồ kho mà ta đã cải tiến.

Sau vài ngày sống ở trấn, ta thuê được một căn nhà nhỏ giá rẻ.

Ban đầu, ta định mua một căn viện nhỏ đủ để ở, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi mua nhà, bạc sẽ chẳng còn bao nhiêu. Ta đành kìm lại ý muốn mua nhà, vì biết rằng sau này còn nhiều việc cần đến tiền.

Ta chia năm mươi lượng bạc thành nhiều phần. Ta đào một hố dưới giường, giấu mười lượng ở đó; thêm mười lượng giấu trong thùng gạo ở bếp; và đào một hố dưới gốc cây trong sân, chôn hai mươi lăm lượng vào đó. Còn lại năm lượng, ta giữ làm vốn bắt đầu kinh doanh.

Dọn dẹp xong nhà cửa cũng đã gần chiều, ta thấy đói bụng nên lấy miếng thịt bò mua lúc trưa ra.

Trở về từ kiếp trước đến giờ, ta vẫn chưa có một bữa ăn nào tử tế. Hôm nay nhất định phải tự thưởng cho bản thân.

Ta cắt thịt bò thành những miếng vuông đều nhau, chần qua nước sôi để loại bỏ bọt bẩn, sau đó vớt ra, cho vào một tô lớn. Ta rưới một chút rượu trắng, thêm vài lát hành cắt khúc, gừng thái mỏng, cùng một ít gia vị thơm, trộn đều rồi để ướp.

Trong lúc chờ, ta cắt hai củ cải trắng, chuẩn bị thêm hoa tiêu, mấy loại ớt khô. Đun nóng dầu hạt cải trong chảo, chờ dầu sôi bốc khói, ta cho gia vị đã chuẩn bị sẵn vào. Không bao lâu, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.

Ta thêm chút đường, đảo nhẹ để đường tan chảy, tạo màu đỏ sẫm óng ánh. Tiếp đó, ta đổ thịt bò đã ướp vào, đảo đều cho đến khi thịt chuyển màu, không còn thấy m.á.u đỏ. Ta đổ thêm một bát nước lớn, đậy nắp, giảm lửa nhỏ, để hầm trong nửa canh giờ rồi mới cho củ cải vào tiếp tục hầm.

Nhân lúc đó, ta vo một bát gạo lứt, đặt lên nồi hấp.
 
Chương 6


Khi cơm gạo lứt chín, ta mở nắp nồi hầm. Mùi thơm ngào ngạt của thịt bò kho lập tức lan tỏa, làm ta nuốt nước bọt liên tục. Ta vội múc một bát thịt bò, rắc thêm chút rau mùi non xanh mướt lên trên. Thật hoàn hảo!

Cắn một miếng thịt bò mềm thơm, hơi cay, ta cảm thấy cả người như được an ủi. Thức ăn đúng là có thể xoa dịu tâm hồn.

Ăn hết một bát thịt bò, ta lại múc thêm một muỗng lớn, rưới lên cơm gạo lứt. Nước sốt thấm vào từng hạt cơm, cắn một miếng, mùi thơm của gạo hòa quyện với vị đậm đà của thịt bò, thật sự ngon đến mức đầu lưỡi như muốn tan ra. Gắp thêm vài miếng củ cải trắng thấm đẫm nước sốt, vị giòn ngọt dịu làm món ăn thêm phần hoàn hảo. Không lâu sau, ta đã ăn sạch cả bát cơm gạo lứt.

Ta thoải mái ngả lưng trên chiếc ghế nhỏ, bụng đã no căng, cảm giác thật mãn nguyện.

Nhìn nồi thịt bò vẫn còn thừa kha khá, ta múc hết vào một bát sạch, định mang sang tặng hàng xóm.

Khi thuê nhà vào ban ngày, ta nghe chủ nhà nói rằng bên cạnh có một bà cụ họ Chu sống cùng cháu trai. Cháu trai bà chỉ lớn hơn ta một tuổi, ban ngày hắn đi học ở học đường. Ta còn chạm mặt bà cụ lúc ban ngày.

Ở một mình tại trấn này, không có ai giúp đỡ, làm thân với hàng xóm láng giềng chắc chắn không phải là ý kiến tồi.

Ta gõ cửa sân nhà bên cạnh. Tưởng rằng bà cụ sẽ ra mở cửa, nhưng không ngờ lại là cháu trai của bà, người mà ta sau này biết tên là Chu Văn Uyên.

"Ta là hàng xóm mới chuyển đến. Ta làm chút thịt bò, mang sang để bà bà và ngươi nếm thử." Ta đưa bát thịt bò cho hắn, nhưng hắn không nhận.

"Bà của ta đang bệnh, không ăn được gì. Nhà chúng ta rất nghèo, nhận bát thịt bò này cũng không trả nổi. Cảm ơn ý tốt của cô nương, cô nương hãy mang về đi." Hắn cúi đầu, nói khẽ.

Ta nhìn vào sân nhà họ, chỉ có một cái chum nước lớn, còn đơn sơ hơn cả căn nhà ta mới thuê.



"Ta vào thăm bà bà một chút." Ta bưng bát thịt bò vào trong, đặt lên cái bàn duy nhất trong phòng.

"Bà bà không ăn được, nhưng ngươi ăn được mà. Bát thịt bò này không cần trả. Ta vừa mới dọn đến đây, muốn làm quen với hàng xóm. Bà ngươi đang bệnh, ngươi ăn no thì mới có sức mà chăm sóc bà."

Trong lúc nói, ta để ý thấy quần áo của hắn đã bạc màu, tay áo còn có hai miếng vá. Tay hắn nắm chặt vạt áo, dáng vẻ gượng gạo và nhẫn nhịn. Đây là một người có lòng tự trọng.

Nhìn hắn, ta nhớ đến ba con sói mắt trắng ở nhà ta. Chúng chẳng bao giờ có được dáng vẻ này.

Kiếp trước, dù trước hay sau khi phụ mẫu qua đời, chúng chưa bao giờ biết đến cảm giác chịu ấm ức hay nhẫn nhịn.

Những gì chúng nhận được, đều coi như lẽ đương nhiên, không hề quan tâm người khác phải đổ bao mồ hôi, chịu bao khổ cực.

Sống lại một đời, ta vốn không muốn xen vào chuyện người khác, hay tỏ ra có lòng tốt.

Nhưng khi nhìn thấy Chu bà bà nằm bẹp trên giường, hơi thở yếu ớt, ta nhớ đến chính mình kiếp trước, lúc bệnh nặng không có tiền mời đại phu, cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy lại ùa về. Khi ấy, ta đã mong có người chìa tay ra giúp mình biết bao.

Thôi được, lần này ta sẽ giúp một lần.

"Ngươi đi đun một chậu nước nóng. Ta giúp bà cụ lau người. Sau đó, ngươi đi mời đại phu đến."

"Nhà ta hết sạch bạc rồi. Số tiền cuối cùng ta đã dùng mua vài gói thuốc lẻ. Tất cả là tại ta, đi học làm gì, đáng lẽ phải sớm đi làm, giúp bà một tay."



Hắn vừa nói vừa ngồi thụp xuống, bật khóc: "Bà là người thân duy nhất còn lại của ta. Đều tại ta vô dụng, đến người thân cuối cùng cũng không giữ được."

Ta cắt ngang: "Thôi đi! Giờ quan trọng nhất là bệnh tình của bà ngươi. Mau đi mời đại phu, tiền thuốc để ta lo. Nhưng ngươi phải nhớ, lòng tốt của ta không phải miễn phí. Sau này ngươi phải trả lại."

Hắn ngẩng đầu lên, không nói gì, quay người chạy đi. Một lát sau quay lại, cầm theo một tờ giấy.

"Ta không trốn nợ. Tiền ta nhất định sẽ trả." Hắn nói.

"Không được, ta không nhận tờ giấy này."

"Ngươi cầm đi. Ngươi cầm, ta mới yên tâm, ngươi cũng yên tâm." Hắn vội vã, nhét tờ giấy vào tay ta.

Ta đẩy trả: "Ta không nói không nhận, mà tờ giấy này chỉ ghi tiền thuốc, chẳng ghi rõ số bạc. Ngươi muốn ta nhận thế nào?"

Hắn đỏ mặt, không còn vẻ lúng túng ban nãy: "Là ta sơ suất. Ta sẽ viết lại. Nhưng ta phải viết bao nhiêu bạc?"

"Được rồi, mau đi mời đại phu. Về bạc thì viết sau cũng được, giờ còn chưa biết sẽ cần bao nhiêu."

Hắn không tranh cãi nữa, quay đầu chạy đi. Hai nén hương sau, hắn đưa đại phu cùng trở về.

Đại phu chắc là bị hắn kéo đi suốt đoạn đường, đến nơi còn thở dốc.
 
Chương 7


Sau khi chỉnh lại hơi thở, ông bắt mạch, khám bệnh, rồi kê đơn.

Ông bảo Chu bà bà chỉ vì làm việc quá sức, lại ăn uống không đủ, nên bệnh ập đến mới gục ngã như vậy.

Đại phu dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, rồi rời đi.

Chu Văn Uyên tiễn đại phu xong cũng đi bốc thuốc.

Đến khi hắn quay lại, trời đã tối. Hai chúng ta ngồi trong bếp đốt lửa nấu thuốc.

Trong bóng tối, ánh lửa bập bùng chiếu sáng, mang lại hơi ấm đặc biệt trong đêm thu.

Ban ngày đã mệt, giờ ngồi cạnh bếp lửa, ta không kiềm được mà ngủ gật. Đến khi tỉnh dậy, thấy Chu Văn Uyên đứng cạnh.

Hắn đưa ta một tờ giấy nợ mới, số bạc ghi trên đó nhiều hơn tiền thuốc và chẩn đoán ban ngày hai lượng.

Thấy ta thắc mắc, hắn giải thích: "Ta muốn mượn thêm hai lượng bạc, mua đồ ăn ngon cho bà. Số tiền này ta sẽ trả trong một năm, không, nửa năm. Nếu còn dư, ta sẽ trả thêm lãi cho cô nương."

"Được thôi," ta đáp, "Ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho bà là được."

Chu bà bà sau khi uống thuốc, hơi thở đã đều đặn hơn. Ta để lại cho Chu Văn Uyên hai lượng bạc, rồi trở về nhà của mình.



Ta ngủ một giấc thẳng đến sáng, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại mà ta cảm thấy ngủ ngon và an tâm như vậy.

Đã đến lúc bắt đầu làm việc rồi.

Ta mang theo giỏ đi chợ, trước tiên đến chợ đồ cũ mua một chiếc xe đẩy nhỏ. Làm đồ kho cần nhiều nguyên liệu, với sức lực hiện tại, ta không thể mang vác nổi.

Có xe đẩy rồi, ta đến phiên chợ sáng mua sắm nguyên liệu: củ sen, đậu phụ, thịt bò, thịt gà, ớt, hoa tiêu. Lần đầu làm, ta không dám mua quá nhiều, lỡ không bán được mà hỏng thì uổng phí công sức.

Về đến sân nhà, ta bắt đầu rửa rau, thái nguyên liệu, xử lý hai con gà và bốn năm cân thịt bò đã mua. Mất một hồi lâu để chuẩn bị, ta bắc nồi lên bếp, đun dầu, xào gia vị, điều chỉnh màu sắc và bắt đầu làm nước dùng.

Nước dùng là linh hồn của món kho. Chỉ riêng việc chuẩn bị nước dùng đã ngốn mất hai canh giờ. Sau khi nấu xong, ta chia nước dùng thành ba phần: một phần để kho rau củ, để món chay không bị tanh hoặc quá ngấy; hai phần còn lại dành riêng để kho thịt bò và thịt gà.

Nước dùng cơ bản chỉ là nền tảng. Khi kho rau hoặc từng loại thịt, cần thêm gia vị riêng biệt và canh lửa cẩn thận, như vậy món ăn mới có hương vị và độ ngon khác nhau.

Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng ta cũng biến tất cả nguyên liệu mua về thành những món đồ kho thơm lừng, bóng bẩy, hương vị đậm đà, vừa miệng.

Đồ kho mới nấu xong cần để nguội. Ta lấy những giỏ tre mua ban sáng, rửa sạch bằng nước giếng, phơi khô dưới ánh mặt trời. Khi đồ kho nguội, ta lót giấy thấm dầu dưới đáy giỏ rồi sắp xếp đồ kho vào đó.

Xong xuôi, ta dọn dẹp chiếc xe đẩy mới mua, lau chùi cẩn thận, giờ trông sạch sẽ và ra dáng hơn nhiều.

Khi ta ra ngoài bán hàng thì đã qua giờ Ngọ. Lúc này, những người làm thuê, lính tráng và các nhân viên ở các cửa tiệm bắt đầu ra ngoài mua đồ ăn.



Ta hắng giọng rao hàng: "Bán đồ kho đây! Đồ kho mới làm, thơm ngon, giá rẻ! Đồ kho ngon tuyệt, vừa nấu vừa bán, đảm bảo tươi mới!"

Ta đi dọc các con phố rao bán, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Nghĩ lại, kiểu rao bán này không phải cách lâu dài.

Người ở trấn này có thu nhập khác nhau, thịt lại đắt, không phải ai cũng sẵn lòng mua. Hơn nữa, việc đi rong thế này khó có thể giữ được khách hàng quen.

Cuối cùng, ta quyết định cố định quầy hàng ở con phố sau huyện nha. Nơi đó có nhiều hàng quán hơn, người ăn uống cũng đông đúc hơn.

Buổi chiều, có hai viên sai dịch đến mua đồ kho. Ta múc thêm cho họ mỗi người hai lạng thịt bò và trò chuyện vài câu. Họ tên là Điền Dũng và Lý Quang, đều là bộ khoái ở huyện nha.

Ta bảo nếu thấy đồ kho của ta ngon, thì hãy thường xuyên ghé mua. Ta đảm bảo đồ ăn luôn sạch sẽ. Họ bảo ta nói năng già dặn, không giống cô bé mười ba tuổi.

Dần dà, ta thân quen với hai người, thường làm thêm vài món ăn để biếu họ.

Nhờ vậy, quầy hàng của ta làm ăn tốt hơn những người khác. Hơn nữa, vì hai bộ khoái thường xuyên ghé qua, không ai dám gây khó dễ cho ta.

Quan trọng hơn cả là, bán hàng rong vốn không cố định, mỗi người đều tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tồn tại.

Cứ như vậy, ta ngày qua ngày bày hàng ở trấn Vân Thủy, thỉnh thoảng thay đổi một chút, làm thêm vài món ăn vặt mới.

Không phải chăm sóc ba con sói mắt trắng kia, ta chỉ cần lo cho bản thân, cuộc sống đã thoải mái hơn rất nhiều so với kiếp trước.
 
Chương 8


Thỉnh thoảng, khi công việc quá bận rộn, ta sẽ nhờ Chu bà bà qua giúp. Ta trả công cho bà cao hơn so với những việc lặt vặt bà làm cho người khác, cũng giúp bà đỡ vất vả hơn.

Sau khi bệnh của Chu bà bà khỏi, một ngày nọ, Chu Văn Uyên nói với ta rằng hắn không muốn tiếp tục đi học, muốn sớm ra ngoài làm việc để Chu bà bà bớt cực nhọc.

Ta nói với hắn: "Bây giờ Chu bà bà cực nhọc chỉ là tạm thời. Nhưng nếu ngươi không học nữa, thì sự vất vả của bà sẽ thành vô ích."

Chu Văn Uyên rất có chí tiến thủ. Ngoài giờ học, hắn làm thêm việc vặt ở thư viện, giúp đỡ các tiên sinh, còn khi được nghỉ, hắn lại làm đủ loại công việc lặt vặt khác.

Qua hơn nửa năm, hắn thực sự trả hết số bạc đã nợ ta.

Những món đồ kho bán không hết, đôi khi ta mang cho Điền Dũng và Lý Quang, đôi khi mang về ăn cùng Chu bà bà.

Có lúc Chu Văn Uyên ở nhà, có lúc không. Khi hắn ở nhà, chúng ta nói chuyện đôi chút. Hắn còn dạy ta nhận biết vài chữ thông dụng, cho ta mượn vài cuốn sách dễ đọc.

Không biết từ lúc nào, ta đã đón năm mới đầu tiên kể từ khi chuyển đến trấn. Vào ngày này, ta bất giác nhớ đến phụ mẫu đã khuất, cả ngày đều thấy buồn bã.

Buổi chiều, Chu Văn Uyên đến, mời ta qua nhà họ đón năm mới. Dù bình thường qua lại nhiều, nhưng nghĩ mình không phải người trong nhà họ, ta định từ chối. Không ngờ hắn nói: "Nếu cô nương không đến, bà bà sẽ giận đó."

Chu bà bà treo hai chiếc lồng đèn đỏ rất lớn trong sân, cắt nhiều hoa văn dán cửa sổ, khiến cả nhà tràn ngập không khí vui tươi, khiến người ta không khỏi mỉm cười.



Chu bà bà đã mua khá nhiều thức ăn. Ta cảm thấy nếu đã đến nhà người ta ăn Tết, không thể đi tay không. Ta kéo Chu Văn Uyên ra chợ mua thêm: một con cá sống, vài cân thịt, một giỏ rau, bánh hạnh nhân, hạt dẻ rang đường, hạt dưa, đậu phộng, đường vàng...

Tối đến, Chu bà bà thái rau, ta nấu ăn, còn Chu Văn Uyên lo châm củi, thỉnh thoảng bị ta và bà bà sai làm việc lặt vặt.

Bận rộn gần hai canh giờ, cuối cùng một bàn tiệc tất niên đầy ắp đã được dọn ra.

Nào là cá kho, thịt kho tàu, đậu xào thịt băm, nấm dại xào thịt xông khói, bò kho, thịt cừu xào hành, mầm tỏi xào, cải trắng xào, chả viên sốt đỏ, canh sườn hầm bí đao... Mỗi món đều thơm ngon, sắc vị đầy đủ, nhìn thôi đã khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Chỉ có ba người chúng ta, nên lượng thức ăn không nhiều, dù món phong phú.

Nhưng dù vậy, một bàn đầy ắp cũng khiến ba người ăn no đến bụng căng tròn.

Ăn xong, chúng ta nghỉ ngơi hồi lâu. Cửa sân mở, ta thấy bọn trẻ con chạy nhảy, đốt pháo. Phía xa, có nhà nào đó b.ắ.n pháo hoa sáng rực cả bầu trời đêm, thật lộng lẫy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Chớp mắt, ta đã bày hàng ở trấn Vân Thủy được hai năm.

Khi công việc ổn định, ta dùng số tiền dành dụm mua lại căn viện nhỏ mà trước đó mình thuê.

Khi ta mười lăm tuổi, Chu Văn Uyên đặc biệt từ thư viện trở về, cùng Chu bà bà tổ chức tiệc sinh thần cho ta.

Hắn ngượng ngùng đưa ta một cây trâm bạc đơn giản, khiến ta bất ngờ. Chu bà bà thì tặng ta một chiếc vòng tay vàng, hoa văn tuy đã hơi mờ nhưng tinh xảo, chắc chắn là vật được bà cất giữ lâu năm.



Ta định từ chối, nhưng Chu bà bà rất kiên quyết, ta đành nhận. Trong lòng nghĩ, sau này sẽ tìm cách trả thêm tiền công cho bà.

Thêm một năm nữa trôi qua, Chu Văn Uyên đã đỗ Tiến sĩ, sang năm có thể vào kinh tham dự kỳ thi Đình.

Còn ta, cuối cùng cũng tròn mười sáu tuổi. Nhưng khi ta đến làm thủ tục lập nữ hộ, lại gặp trở ngại một lần nữa.

Quan phụ trách hộ tịch nói rằng, dù ta có văn thư của nam nhân trong nhà viết cho, nhưng muốn lập hộ riêng, vẫn cần nộp khoản phí đảm bảo lên đến hai trăm lượng bạc.

Ta vốn định dùng toàn bộ số tiền tích góp suốt mấy năm qua để dâng lên quan phủ, đổi lấy sự tự do. Nhưng một khi không còn bạc, dù có tự do, ta cũng chẳng thể tự bảo vệ mình.

Ta vốn dự tính dùng số bạc này để thuê một gian hàng nhỏ mở quán ăn, sống một cuộc đời yên ổn.

Giờ đây, ta phải chọn: hoặc từ bỏ khoản bạc để đổi lấy hộ tịch, hoặc mãi ở trong hộ tịch của Trình Trác, chịu sự trói buộc của nhà họ Trình.

Ta rầu rĩ cả ngày, đêm đến cũng trằn trọc không ngủ được. Nằm mãi mới ngủ được, thế mà ta lại gặp ác mộng.

Trong mơ, ta thấy kiếp trước, sau khi gia sản bị đại bá cướp đoạt, ba đệ muội đói đến hoa mắt. Ta học theo phụ mẫu, đi săn bắt thú nhỏ, hái rau dại mang về. Ngày thường, ta còn làm thuê cho các nhà giàu trong trấn, kiếm chút bạc lẻ.

Nhờ vậy, các đệ muội không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng số bạc kiếm được vẫn quá ít ỏi. Các đệ đệ cần đi học, phải học hành mới có cơ hội tham gia khoa cử, mới có đường tiến thân.
 
Chương 9


Nhưng với sức lao động của ta, không thể kham nổi khoản học phí. Ta đành dày mặt đến nhờ cậy cữu cữu.

Vừa bước vào, cữu mẫu rót cho ta một chén trà, nói cữu cữu ta đã ra ngoài. Nhưng ta biết rõ, ông chỉ trốn đi mà thôi.

Lúc vào sân, ta thoáng thấy vạt áo ông biến mất sau cánh cửa.

Ta cứ ngồi đợi, đợi đến mức cữu mẫu ta đổi sắc mặt, nhưng ta vẫn không chịu rời đi.

Cuối cùng, cữu cữu cũng chịu ra gặp ta. Ta quỳ xuống, dập đầu trước cữu cữu, khẩn cầu rằng Trình Trác và Trình Việt không thể không đi học. Nếu không học, sau này chỉ có thể làm nông dân mà thôi. Nếu hai đứa nó có thành tựu, nhất định sẽ nhớ ơn cữu cữu. Ta, với tư cách là tỷ tỷ, cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức này.

Cữu cữu trầm ngâm hồi lâu, rồi đồng ý cho ta vay tiền, nhưng bắt ta viết giấy nợ, hứa sẽ trả lại. Ông còn yêu cầu ta cách ba hoặc năm ngày phải đến nhà làm việc để tính lãi.

Vì muốn nuôi hai đệ đệ học hành, ta phải hầu hạ gia đình cữu cữu suốt năm năm trời.

Năm năm sau, cuối cùng ta cũng đợi được ngày hai đệ đệ dự thi Hương. Trình Trác là người có chí, lần đầu dự thi đã đỗ Tú tài. Còn Trình Việt thì thi không ra gì, nhưng được cái diện mạo thanh tú, lại lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà một thương nhân trong trấn, sớm thành hôn.

Ta vất vả sớm hôm, làm lụng cực nhọc, cuối cùng cũng gom được một khoản lễ vật tươm tất để chuẩn bị cho hôn lễ của Trình Việt.

Sau khi đưa lễ vật xong, ta phát hiện mình để quên túi tiền ở nhà thông gia, liền quay lại lấy.



Không ngờ, vừa đến nơi, ta nghe thấy Trình Việt ôm lấy tiểu thư nhà họ Phương, nói: "A tỷ ta ấy à, hồi nhỏ hồ đồ để gia sản phụ mẫu để lại rơi vào tay người khác, khiến chúng ta phải sống khổ sở. Còn bản thân thì đi hưởng phúc ở nhà cữu cữu. Bây giờ, vậy mà chỉ gom được chút đồ này cho ta."

Ta đứng bên ngoài cửa, tiến không được, lui cũng không xong. Thì ra, đệ đệ lại oán trách ta như thế.

Nén nước mắt, ta rời khỏi cửa nhà họ Phương, rồi tìm đến Trình Trác. Ta muốn hỏi xem hắn có cùng suy nghĩ như Trình Việt không.

Khi ấy, Trình Trác đã được làm việc dưới trướng huyện lệnh, đảm nhiệm một chức vụ nhỏ, làm sao chép văn thư.

Huyện lệnh còn sắp xếp cho hắn ở trong một căn nhà nhỏ kiểu một gian chính, một gian phụ tại trấn Vân Thủy. Hắn còn thuê thêm một bà quản gia họ Trương để lo việc nhà.

Ta gõ cửa viện, người mở cửa là Trương bà bà. Bà ta bảo Trình Trác đang làm việc tại huyện nha, không có ở nhà, khuyên ta nên quay lại vào ngày khác.

Ta định ngồi chờ trong nhà, nhưng Trương bà bà lập tức đẩy ta ra ngoài, nói rằng mình cần đi chợ mua đồ, trong nhà không tiện giữ người ngoài.

Bà ta khóa cổng viện, ta chỉ còn cách ngồi bệt xuống đất trong con hẻm, chờ Trình Trác trở về.

Một lúc sau, ta nghe tiếng Trương bà bà đi chợ về, vừa đi vừa tán gẫu với mấy vị đại nương hàng xóm.

Ta vốn định đứng dậy, nhưng chợt nghe thấy có người ghé tai nói gì đó với Trương bà bà.

Ngay lập tức, bà ta cao giọng nói: "Gia chủ nhà chúng ta từng nói, ngài ấy mất phụ mẫu từ nhỏ, gia sản lại bị đại bá cướp đoạt vì sự hồ đồ của trưởng tỷ. May mà ngài ấy được cữu cữu ruột thương tình, mỗi năm cho tiền học phí, mới có được ngày hôm nay."



Nói xong, bà ta dừng lại, bước thêm vài bước về phía ta, giọng càng lớn hơn: "Có người đúng là da mặt dày thật, chẳng làm được gì cho đệ đệ, giờ thấy đệ đệ sống tốt lại muốn đến nhờ vả. Ôi trời, gia chủ chúng ta đúng là đáng thương. Nếu ta là trưởng tỷ của ngài ấy, ta đã không dám đến, chỉ biết chui đầu trốn đi, xấu hổ đến không dám gặp ai."

Nghe những lời đó, ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè chặt, cảm giác nghẹn lại, không thể thở nổi cũng không thể nuốt trôi.

Ta muốn lập tức đứng ra tranh cãi với bà ta.

Khi gia sản bị cướp đoạt, ta cũng còn nhỏ, có thể làm được gì? Tiền học phí của các đệ đệ là ta mượn từ cữu cữu, chứ không phải cữu cữu tự nguyện cho không.

Để đổi lấy số tiền đó, ta không chỉ phải thường xuyên đến nhà cữu cữu giặt giũ, quét dọn, làm việc vặt, coi như trả lãi, mà còn phải làm lụng vất vả khắp nơi để kiếm tiền trả dần nợ cũ. Nếu không, cữu cữu sẽ không đưa tiền cho năm sau.

Vì thế, tuổi còn trẻ, ta đã lao lực đến mức sinh đủ loại bệnh. Sắc mặt vàng vọt, tóc khô cứng như rơm, dáng vẻ già nua như một đại thẩm đã có tuổi.

Ta cứ tưởng rằng những nỗ lực của mình, hai đệ đệ đều thấy rõ. Nhưng không ngờ, bọn họ lại nghĩ về ta như vậy.

Đúng thế, bọn họ có thể nhìn thấy những khổ cực ta chịu, nhưng vẫn dung túng cho kẻ dưới nói ra những lời như thế.

Chỉ một lát, ta đã hiểu rõ nguyên do.

Không có sự ngầm cho phép của bọn họ, làm sao người khác lại nghĩ như vậy?
 
Chương 10


Cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn, ta đứng sững người, chẳng còn đủ tâm trí để hỏi ba người họ rốt cuộc nghĩ gì về ta, nghĩ gì về người tỷ tỷ này.

Cuối cùng, ta cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào.

Khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trời vẫn còn khuya. Ta càng có thêm quyết tâm phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình.

Hai năm nay, Trình Trác và Trình Việt đều chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương. Trình Việt thì chỉ như làm cho có, nhưng Trình Trác lại nuôi tham vọng đỗ đạt công danh.

Những năm qua, bọn họ tự quản lý số bạc của mình, nhưng không biết tiết chế, suốt ngày cùng bạn bè đi ăn quán hoặc tham gia các buổi thi thơ tốn kém.

Tiền bạc của họ đã cạn kiệt. Trình Nhu đã gả vào nhà trưởng thôn, không thể dựa vào được nữa, nhưng họ biết ta vẫn còn chút tiền.

Chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng để ta rời đi.

Ta ngã bệnh, mấy ngày liền không ra quầy bán hàng. Trong thời gian đó, Chu bà bà đã đến thăm ta một lần. Ta mê man, không rõ đã nói gì với bà.

Lúc này, lại có tiếng gõ cửa. Ta gắng sức đứng dậy mở cửa, hóa ra là Điền đại ca.

Nghe nói ta bệnh, lại thấy mấy ngày nay ta không ra quầy, nên hắn ghé qua xem. Hắn mang theo một hộp điểm tâm, nhưng ta chẳng còn chút khẩu vị nào.

Điền đại ca nói: "Nhìn cô nương thông minh như vậy, sao đến lúc cần lại không nghĩ ra? Họ chỉ nói không cho cô lập hộ tịch riêng, nhưng đâu có cấm cô lấy chồng? Dù sao cô cũng đã ký văn thư cắt đứt với nhà họ Trình, không còn là người nhà đó nữa. Cô có thể tìm một người để gả, như cách đã sắp xếp cho muội muội vậy."

Ta im lặng, bởi ta không muốn lấy chồng.



Hắn nói thêm: "Cô nương có thể tìm một người đáng tin, làm đám cưới giả, xử lý xong chuyện hộ tịch rồi hòa ly. Chỉ cần người đó thật sự đáng tin."

Người đáng tin? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một người trong đầu ta.

Buổi chiều, Chu bà bà lại đến thăm. Ta hỏi bà: "Chu Văn Uyên sắp về chưa?"

Chu bà bà nói hôm qua đã nhờ người báo tin cho hắn rằng ta bị bệnh. Dự tính hôm nay hoặc ngày mai hắn sẽ trở về.

Đêm đến, cửa viện nhà ta lại vang lên tiếng gõ. Trễ thế này, ta giật mình, vội vào bếp lấy cây cán bột làm gậy, rón rén đi ra cửa. Nhìn qua khe cửa, ta thấy một bóng người lôi thôi, hóa ra là Chu Văn Uyên. Ta thở phào, mở cửa viện.

"Nghe nói cô nương bị bệnh, thế nào rồi?"

Ta dẫn hắn vào sân: "Ta đỡ nhiều rồi. Nhưng ta có chuyện muốn bàn với ngươi. Trông ngươi như vừa chạy về vội, chưa ăn gì đúng không? Để ta làm chút gì đó cho ngươi ăn."

Ta vào bếp nấu một bát mì. Hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần đó, giống như ba năm trước, khi chúng ta cùng nhau nấu thuốc cho Chu bà bà.

Những năm qua, ta và hắn cùng Chu bà bà như nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng không biết hắn có đồng ý giúp ta chuyện này không.

Nhìn hắn ăn xong bát mì, cuối cùng ta đã mở lời: "Ngươi có thể cưới ta không?"

Hắn sững người, một chút vui mừng thoáng hiện trên khuôn mặt, khiến lòng ta có cảm giác khác lạ, nhưng ta lập tức nói thêm: "Yên tâm, chỉ là thành thân giả. Qua một năm rưỡi hai năm, chúng ta có thể hòa ly. Ta không thể lập nữ hộ, đây là cách tốt nhất lúc này.”

"Ta biết tương lai ngươi chắc chắn có tiền đồ lớn, sẽ có gia đình tốt phù hợp với ngươi. Lời đề nghị này quả thật ích kỷ. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ trả ngươi hai mươi lượng bạc để cảm ơn. Chỉ cần ngươi giả vờ thành thân với ta nửa năm."

Hắn nhìn ta, không nói gì, rồi bỏ đi.



Đêm đó ta ngủ không yên, nghĩ rằng kế hoạch này đã thất bại, có lẽ ta phải cắn răng nộp hai trăm lượng bạc.

Sáng hôm sau, ta uể oải dậy, chuẩn bị sẵn bạc và văn thư, định đến huyện nha lo liệu.

Khi mở cửa, lại thấy Chu Văn Uyên đứng đó, cau mày hỏi: "Không phải nói muốn thành thân sao? Cô nương định đi đâu vậy?"

Hóa ra, hắn đã đồng ý.

Ta giấu bạc trở lại chỗ cũ, cùng hắn đến huyện nha.

Từ đó, hộ tịch của ta được chuyển sang nhà họ Chu.

Cuối cùng, ta đã thoát khỏi nhà họ Trình.

Chu Văn Uyên trở lại thư viện, còn ta thì vờ vịt ở nhà họ Chu sống khoảng một tháng rồi quay về căn nhà nhỏ của mình.

Nửa năm nữa, hắn sẽ lên kinh dự thi. Để không làm chậm trễ hành trình của hắn, ta dự định trước khi hắn lên kinh sẽ cùng hắn hòa ly, hắn cũng đồng ý.

Nhưng hắn nói, phải chờ đến khi hắn trở về mới có thể chuyển hộ tịch của ta ra ngoài, làm việc phải giống thật một chút.

Chu bà bà lại bảo, hộ tịch không chuyển ra cũng được, sau này có thể ghi ta là cháu gái bà.

Chu Văn Uyên thoáng liếc bà một cái, Chu bà bà chỉ cười hì hì.
 
Chương 11


Hắn viết văn thư hòa ly với ta. Trước khi hắn lên kinh, ta đưa cho hắn hai mươi lượng bạc như đã hứa từ đầu.

Hắn nhận bạc, nhưng lại nói: "Ngày sau ta sẽ đưa nàng nhiều hơn."

Ta đáp: "Ta không cần, đây là tiền công của ngươi."

Hắn nhìn ta chăm chú, trầm giọng nói: "Trình Vận, nàng thực sự không biết ý của ta sao? Ta thích nàng. Ba năm trước, khi chúng ta cùng nhau nấu thuốc cho bà bà, nàng ngủ quên, ta đã ngẩn ngơ nhìn nàng rất lâu cho đến khi nàng tỉnh dậy.”

"Những năm qua, chúng ta sống như một gia đình, cùng đón năm mới, thường xuyên qua lại. Ta đã sớm xác định nàng là người ta muốn chung sống cả đời. Chiếc vòng tay mà bà bà tặng nàng cũng là để dành cho cháu dâu của bà.”

"Nửa năm qua, ta giận vì nàng thành thân với ta không phải vì tình cảm, mà chỉ để giành tự do. Nhưng ta giận không lâu rồi cũng nguôi. Hiện tại nàng không có tình ý với ta, nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy. Ta tôn trọng ý của nàng, đồng ý hòa ly, nhưng trong tương lai, ta vẫn muốn cưới nàng."

Những lời của hắn khiến ta bối rối. Một lúc lâu sau, ta mới cất được tiếng: "Ta chưa từng nghĩ sẽ lấy chồng. Ta không còn người thân, luôn coi ngươi và Chu bà bà là gia đình. Ngươi lên kinh lần này, tương lai chắc chắn rộng mở, rồi ngươi sẽ gặp được người tốt hơn. Về phần ta, ta chỉ muốn sống yên ổn tại trấn Vân Thủy."

Chu Văn Uyên rời đi. Nửa năm sau, nghe nói kỳ thi liên tục nối tiếp, hắn không quay về, hẳn là thi cử thuận lợi thì mới được tham gia các vòng sau.

Nhưng ngay cả sau khi kỳ thi Đình kết thúc, hắn vẫn chưa trở lại.

Trong nửa năm hắn vắng mặt, ta thường nhớ đến hắn, cũng nhớ những lời hắn nói khi đứng tựa vào khung cửa trước lúc ra đi.

Tuy vậy, những tổn thương sâu sắc từ kiếp trước khiến ta không dám dễ dàng tin tưởng ai.

Tin tức hắn đỗ Cử nhân, ta và Chu bà bà nghe được từ người khác.



Vài tháng sau, hắn sai người đến đón Chu bà bà lên kinh. Bà bà muốn ta đi cùng, nhưng người của hắn không nhắc gì đến ta. Có lẽ, cuối cùng hắn đã buông bỏ tình cảm với ta.

Ta cười khổ, giúp Chu bà bà thu dọn hành lý, rồi tiễn bà lên xe ngựa đi kinh thành.

Ta vẫn sống ở trấn Vân Thủy, không còn cố ý tìm hiểu tin tức từ kinh thành nữa.

Hiện tại, ta thuê một gian cửa tiệm không lớn không nhỏ, chuyên tâm mở một quán ăn nhỏ. Quán chủ yếu bán canh dê, đồ kho và một số món ăn đặc sắc khác. Thức ăn ở quán ta luôn sạch sẽ, ngon miệng, nguyên liệu tươi mới, giá cả hợp lý. Ta chưa bao giờ bán đồ ăn để qua đêm.

Nhờ vậy, công việc làm ăn ngày càng phát đạt, đến mức ta đã thuê thêm một người phụ việc.

Kinh doanh thuận lợi, nhưng cũng không tránh khỏi bị người khác ghen ghét, giống như khi ta còn bày hàng rong. Giờ đây, với một cửa tiệm cố định, ảnh hưởng đến các hộ kinh doanh xung quanh rõ rệt hơn.

May thay, nhờ có sự bảo vệ của Điền đại ca và Lý đại ca, chưa từng có ai dám đến quấy rối.

Cuộc sống như vậy thật sự rất tốt đẹp.

Chỉ là đôi lúc, ta chợt nhớ đến hắn, nhớ đến dáng vẻ kiên cường ngày nào.

Hôm nay, khi đang bận rộn trong quán, ta nghe thấy vài thực khách nói chuyện: "Huyện lệnh nhà ta sắp về hưu rồi, kinh thành sẽ phái một huyện lệnh mới đến."

Ta nghe được đến đây, thì phía trước có người gọi: "Chủ quán!"

Ta vội vàng chạy ra tiếp khách, không nghe được đoạn sau, rằng: "Vị huyện lệnh mới này là người từ trấn Vân Thủy chúng ta đỗ đạt mà ra đấy!"

Ta đứng trước quầy, hỏi: "Khách quan muốn dùng món gì?"



Người khách cất giọng quen thuộc: "Cho ta một phần bò kho củ cải, và... ta muốn thê tử ta cùng ta về nhà."

Ta ngước lên, nhìn thấy Chu Văn Uyên trước mặt. Giờ đây hắn đã trưởng thành, chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Ta cứ nhìn hắn, đôi mắt nhòa đi rồi nước mắt lặng lẽ rơi.

Hắn bước lên, ôm ta vào lòng thật chặt.

Chu Văn Uyên nói rằng, từ lâu hắn đã muốn trở về trấn Vân Thủy để làm quan, nhưng trước đó đã đón Chu bà bà lên kinh thành, chỉ mong bà được hưởng những ngày tháng an nhàn.

Không ngờ Chu bà bà chỉ ở kinh thành mấy tháng đã bắt đầu nhắc đến trấn Vân Thủy, nhắc đến ta.

Hắn cũng nghĩ, trong lúc hắn không ở đây, ta có thể tự suy ngẫm rõ ràng xem ta coi hắn là người nhà hay thực sự có tình ý với hắn.

Ban đầu, hắn định sau một thời gian sẽ đích thân đến đón ta lên kinh, nhưng không ngờ huyện lệnh hiện tại lại sớm xin về hưu.

Ngay khi biết tin, hắn lập tức nộp đơn xin điều chuyển trở lại trấn Vân Thủy.

Ta và Chu Văn Uyên cuối cùng cũng thành thân, lần này là thật.

Chúng ta sống ở trấn Vân Thủy thêm mười năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, ta sinh được hai đứa con.

Đến năm thứ mười, Chu Văn Uyên được điều chuyển về kinh thành. Ta bán lại quán ăn, lần này quyết định cùng hắn lên kinh.
 
Chương 12


Trong mười năm ấy, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Nghe nói, Trình Nhu cũng đã lấy chồng, nhưng không phải là cháu trai của trưởng thôn.

Sau khi được đưa vào nhà trưởng thôn làm con dâu nuôi từ bé, nàng vẫn như trước, chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, không chịu làm gì, chỉ thích hưởng thụ.

Lúc đầu, nhà trưởng thôn cũng không quá để ý.

Thứ nhất, nàng còn nhỏ, không ai so đo nhiều với trẻ con.

Thứ hai, nàng biết cách lấy lòng con dâu của trưởng thôn.

Người con dâu của trưởng thôn vốn không thể sinh thêm con, tự dưng có thêm một đứa trẻ làm con, lại là một đứa bé gái, nên cũng rất quý nàng.

Nhưng những thói quen lười biếng và khôn vặt của Trình Nhu dần dần lộ rõ.

Dù là ở đâu, nàng cũng muốn tranh giành sự yêu thương, thậm chí nhiều lần tỏ ra ganh đua với cháu trai của trưởng thôn.

Lâu dần, con dâu của trưởng thôn nhận ra có điều không ổn.

Từ khi Trình Nhu vào nhà, cách bà đối xử với con trai của bà không còn như trước. Đứa con trai nhỏ thường xuyên cãi vã với Trình Nhu, rồi bị mẫu thân mắng mỏ. Thậm chí, cậu bé cũng ít nói chuyện với bà hơn trước.



Những gì Trình Nhu làm, dù giỏi lấy lòng đến mấy, cũng dần khiến nhà trưởng thôn bắt đầu cảm thấy bất mãn.

Khi Trình Nhu mười ba tuổi, nàng đến tìm ta một lần.

Nàng bảo ta thu nhận nàng, nói rằng nhà trưởng thôn mấy năm gần đây ngày càng lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn muốn gả nàng cho Nhị Ngưu trong làng, chỉ chờ hai năm nữa là sẽ tổ chức hôn sự.

Nhìn thấy sự phồn hoa nhộn nhịp ở trấn Vân Thủy, nàng càng không muốn trở về làng.

Nghe nói ta đã mua một viện nhỏ ở trấn, nàng liền tìm đến ta, nói rằng dù sao ta cũng đã lấy chồng, không cần dùng viện nhỏ đó nữa, chi bằng tặng nó làm của hồi môn cho nàng, để nàng có thể gả vào trấn và sống những ngày sung sướng.

Ta bật cười, bảo nàng đúng là nằm mơ giữa ban ngày, rồi lấy chổi lớn quét nàng đi.

Trình Trác và Trình Việt từng đến tìm ta để đòi bạc, nhưng Trình Nhu thì thậm chí còn đòi cả một viện nhỏ.

Còn về Trình Việt, cuối cùng hắn cũng thành thân với tiểu thư nhà họ Phương, giống như kiếp trước.

Nhưng khác ở chỗ, đời này hắn sớm tiêu sạch tiền bạc, ta cũng không còn giúp hắn lo liệu. Hắn không chuẩn bị được sính lễ ra hồn để cầu hôn.

Hắn bèn nghĩ ra một kế sách xấu xa, lén cùng tiểu thư họ Phương "gạo nấu thành cơm". Hắn cho rằng như vậy là xong xuôi, có thể cưới được con gái duy nhất của nhà họ Phương, từ đó hưởng toàn bộ gia tài của họ.

Nhưng Phương lão gia không phải người dễ bị qua mặt. Ông nhìn thấu con người Trình Việt, quyết không chịu gả con gái cho hắn. Nhưng con gái đã sa chân, ông còn biết phải làm gì?



Cuối cùng, Phương lão gia đồng ý, nhưng với điều kiện: Trình Việt phải làm rể nhà họ Phương. Con cái sau này sẽ mang họ Phương, hắn cũng xem như người nhà họ Phương, chịu sự ràng buộc và quản lý của họ, giống như con gái gả về nhà chồng.

Kiếp trước, Phương lão gia cũng từng yêu cầu như vậy, nhưng Trình Việt kiên quyết từ chối, nói rằng đường đường là nam nhi, sao có thể làm rể nhà người khác.

Nhưng đời này, hắn không còn lựa chọn nào khác. Không muốn cũng phải đồng ý.

Còn về Trình Trác, hắn vẫn đỗ Tú tài, nhưng không tiến xa hơn. Lúc hắn đỗ Tú tài, huyện lệnh đã đổi thành Chu Văn Uyên.

Chu Văn Uyên không giống vị huyện lệnh già yếu trước đây.

Văn Uyên còn trẻ, mọi việc đều tự mình xử lý. Bên cạnh chỉ có một vị sư gia, không tuyển thêm văn thư. Vì vậy, đời này, Trình Trác không nhận được chức vụ nào tại huyện nha.

Sau đó hắn tìm được một công việc dạy học tại một trường tư thục.

Nhưng vì quen kết giao với những kẻ ăn chơi, suốt ngày tụ tập chè chén, hắn dần cảm thấy công việc này không xứng với tài năng của mình.

Không chuyên tâm giảng dạy, hắn bị chủ viện đuổi khỏi nơi đó.

Hắn trở về làng, sống dựa vào việc viết thuê cho những người không biết chữ.

Đến các dịp lễ tết, hắn cũng từng đến gõ cửa nhà ta mong được giúp đỡ, nhưng giống như kiếp trước, ta chọn cách đóng cửa không tiếp.
 
Chương 13: Hết!


Dù cuộc sống của bọn họ ra sao, ta cũng không bận tâm nữa. Ta không vui mừng, cũng chẳng buồn phiền vì điều đó.

Kiếp trước, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, ta vẫn còn ôm hy vọng với bọn họ.

Thế nhưng, quan hệ giữa người với người nào phải chỉ dựa vào huyết thống mà quyết định.

Bản chất con người phức tạp đến thế, không phải cứ cho đi là sẽ nhận lại. Và cũng không phải ai cũng xứng đáng được người khác đối đãi chân thành.

Luôn có những kẻ chỉ biết lợi dụng lòng tốt của ngươi, rồi quay lại chế nhạo ngươi là kẻ ngu ngốc.

Người đầu tiên mà ngươi nên yêu thương, chính là bản thân mình.

Hy sinh bản thân để hoàn thiện người khác, thường không đem lại kết quả tốt. Nếu ngay cả chính ngươi cũng không trân trọng bản thân, thì người khác chỉ càng khinh rẻ ngươi hơn.

Không vướng bận với những điều không thể đạt được, mới là cách giải thoát cho chính mình.

Nếu duyên phận trong đời này mỏng manh, hãy cứ để tự nhiên, đừng cưỡng cầu. Hãy nắm lấy những gì mình có thể.

Khi ta ba mươi tuổi, Chu Văn Uyên đã trở thành một vị quan ngũ phẩm.

Có một ngày, ta ngồi trong đình nghỉ mát trong phủ, lặng lẽ tận hưởng gió mát. Bất giác, ta thiếp đi.

Ta mơ thấy cảnh kiếp trước, khi ta ngã gục trong đêm mưa lạnh lẽo, nơi con hẻm hoang vắng không ai đoái hoài.

Sáng hôm sau, có người đi ngang qua, đắp cho ta một chiếc áo, rồi bế ta đến một khu rừng mai táng, lập bia mộ.



Người đó, không ai khác, chính là Chu Văn Uyên.

Trên bia mộ ghi chữ "A Vận", chứ không phải "Trình Vận". Sao hắn biết đến ta?

Trong mơ, ta lặng lẽ đi theo hắn, cố tìm kiếm câu trả lời.

Hắn bước vào huyện nha. Hóa ra, kiếp trước, hắn và Trình Trác là đồng liêu, nhưng thường xuyên đối đầu.

Hắn chỉ trích Trình Trác là kẻ hai mặt, tham lam, vì lợi mà quên nghĩa, đến mức người tỷ tỷ đã nuôi dưỡng mình cũng không thèm cứu giúp.

Huyện lệnh điều tra và xác minh sự thật, đã thu hồi chức vụ của Trình Trác.

Khi trở về ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, Chu Văn Uyên một mình nấu một bát mì nước đơn sơ, ngồi ăn trong căn phòng nhỏ. Trong phòng, còn đặt bài vị của Chu bà bà.

Hóa ra, ở kiếp trước, không có sự giúp đỡ của ta, Chu bà bà đã không qua khỏi sau cơn bạo bệnh ấy.

Chu Văn Uyên sau khi vượt qua kỳ thi Hương, đã không tiến bước đến kinh thành dự thi nữa. Hắn chỉ ở lại trấn Vân Thủy, làm một văn thư trong huyện nha.

Đó là cách hắn trừng phạt bản thân, vì luôn cảm thấy có lỗi với Chu bà bà.

Ta đau lòng nhìn hắn, không kìm được vòng tay ôm hắn từ phía sau, nhưng ta chẳng thể chạm vào hắn. Vậy mà, hắn như cảm nhận được, hơi cử động.

Ta lặng lẽ theo hắn, sống cùng hắn hết một đời.



Hắn không cưới vợ, sau này trở thành một tiên sinh dạy học.

Khi tuổi xế chiều, hắn dường như nhìn thấy ta, nhẹ giọng nói: "Thì ra là nàng. Nàng theo ta bao nhiêu năm qua, ta cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác vì quá nhớ bà của mình, nào ngờ lại là nàng."

Ta biết hắn đã đến đoạn cuối của cuộc đời, liền nói: "Chu Văn Uyên, ta là Trình Vận. Kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, không để ngươi phải sống cô đơn như thế này nữa."

Hắn khẽ cười, đáp: "Được, được, được. Kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ không khổ sở như vậy nữa."

Hắn nhắm mắt và giấc mơ của ta cũng chấm dứt.

Khi tỉnh lại, ta nhận ra khuôn mặt mình đầy nước mắt.

Mơ hồ, ta nhìn thấy Chu Văn Uyên đang vội vã chạy đến: "A Vận, A Vận!" Hắn gọi tên ta, rồi ôm chặt lấy ta.

Hắn nói, giọng đầy xúc động: "Trưa nay, ta đang ngủ, mơ thấy nàng bệnh nặng, nhưng không có một đệ đệ hay muội muội nào giúp đỡ. Nàng qua đời trong một con hẻm dưới cơn mưa đêm, ta đã chôn cất nàng. Sau đó, nàng đi theo ta nhiều năm, đến tận cuối đời, ta mới nhìn thấy nàng."

Hắn siết chặt vòng tay, nói tiếp: "Phu nhân, giấc mơ ấy thật đến mức khiến ta đau lòng khôn xiết."

Ta nhẹ nhàng vỗ về hắn: "Đừng khóc. Không phải ta đã đến để báo đáp chàng rồi sao? Kiếp này, chúng ta sẽ sống tốt, không còn như kiếp trước nữa."

Hắn ôm ta càng chặt hơn và ta cũng để mặc hắn làm như thế.

Ta biết, chúng ta sẽ sống cùng nhau, chậm rãi mà già đi, an yên mà hạnh phúc.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top