Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 19.


Khi Thẩm Mục tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối.Y nằm trên giường, tướng quân ngồi ở bên giường nhìn y, vừa thấy y mở mắt ra, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, "Khụ...

Tỉnh rồi?"

Thẩm Mục ngồi dậy, giơ tay xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu cứ nặng nặng.Tướng quân hỏi: "Còn nhức đầu sao?"

Thẩm Mục lắc lắc đầu, giả bộ tỉnh táo nói: "Không có chuyện gì."

Tướng quân hoài nghi hỏi lại: "Thực sự không có chuyện gì?"

Thẩm Mục gật gật đầu.Tướng quân quay người đi tới cửa, "Vậy đi về thôi."

Thẩm Mục theo sau hỏi: "Tôn thị lang đâu?"

"Người nhà của hắn tới tìm, đã về trước rồi."

Tướng quân suy nghĩ một chút, hỏi, "Ngươi...

Có phải uống say sẽ...

Làm chút chuyện kì quái?"

Thẩm Mục mờ mịt, "Chuyện kì quái?

Không biết, ta rất ít khi uống rượu..."

Y hỏi, "Ta đã làm gì sao?"

Sắc mặt tướng quân có chút không được tự nhiên, ấp úng nửa ngày, vẫn là nói: "Không có gì...

Sau này không được uống rượu với người khác!"

Thẩm Mục nghĩ, ta cũng sẽ không uống với người khác....Bọn họ đi dọc theo bờ sông.Đó là con sông chảy ngang qua kinh thành, đèn đuốc ở hai bên đường chiếu rọi bờ sông, trên mặt sông có vài chiếc thuyền hoa."

Tư Đồ tướng quân!"

Tướng quân đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại, một nam tử mặc áo gấm ngồi trong thuyền hoa đang vẫy tay với hắn, "Tướng quân có thể nể mặt ta, lâu ngày chưa gặp mà cùng ta ôn chuyện một chút hay không?"

Tướng quân hỏi: "Người kia là ai vậy?"

Thẩm Mục: "Lục vương gia...

Tề Vương."

Tướng quân: "Ta rất thân với hắn sao?"

"Không phải," Thẩm Mục cau mày nói, "năm trước, Tề Vương coi trọng một cầm nương của Nhiễm Túy Lâu, vung tiền như rác, cầm nương kia lại không nguyện ý đi theo hắn, hắn liền muốn cưỡng đoạt...

Nghe nói ngày hôm đó ngươi vừa vặn ở đó, còn đánh gãy một cánh tay của hắn..."

Tướng quân nhướng mày lên, "Nói như vậy, là có thù hận?"

"Ân, hắn mời ngươi lên thuyền, sợ là không có ý tốt," Thẩm Mục lo lắng nói, "vẫn là đừng đi."

"Lão tử chẳng lẽ sợ hắn sao," Tướng quân lôi kéo người đi về phía trước, "đi gặp hắn thôi.".Tướng quân lôi kéo Thẩm Mục lên thuyền, Tề Vương thập phần nhiệt tình nói: "Tư Đồ tướng quân, Thẩm đại nhân, mời ngồi mời ngồi..."

Tề Vương nghĩ, hai người này không phải vẫn luôn đối đầu với nhau sao, bây giờ sao lại đi chung với nhau rồi?

Thẩm ngự sử này, sẽ không làm hỏng chuyện của mình chứ?Khi nhìn thấy tướng quân đi dạo trên bờ sông, nhớ tới người này sau khi bị thương đã mất trí nhớ, nếu có thể hai ba câu lừa hắn buông xuống cảnh giác, lại thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đánh ngất hắn, còn không phải là mình muốn dằn vặt hắn như thế nào đều được sao?"

Không nghĩ tới có thể gặp hai vị ở đây," Tề Vương rót rượu cho bọn họ, "hai vị đây là muốn đi đâu?"

Thẩm Mục ngồi thẳng lưng không nói lời nào, tướng quân cũng không nói, tự mình cầm điểm tâm trên bàn lên, cắn một miếng, cảm thấy cũng khá ngon, lại lấy thêm một phần cho Thẩm Mục, "Cái này ăn ngon..."

Tề Vương có chút lúng túng, liền đánh trống lảng mà nói những chuyện khác, lại đột nhiên nghe thấy tướng quân nói: "Không đủ đánh."

Tề Vương: "Hả?"

Tướng quân: "Ngươi dẫn theo có năm người, không đủ đánh."

Tề Vương biến sắc, "Ngươi..."

Tướng quân đứng lên lôi kéo Thẩm Mục, muốn đi, Tề Vương giận điên lên, "Còn muốn đi?!

Người đâu, đến đánh gãy chân hắn cho ta!"

Năm tùy tùng rút dao ra liền chém tới đây, tướng quân khí định thần nhàn giơ chân đạp một cước, đạp hết năm người rơi xuống nước, sau đó nhìn Tề Vương nói: "Ngươi cũng xuống đó không?"

"Ngươi ngươi..."

Tề Vương sốt ruột, nâng bàn lên ném tới.Tướng quân nghiêng người qua tránh thoát, bàn rớt lên mặt thuyền, sức va đập mạnh đến thuyền hoa cũng lắc lư, Thẩm Mục đứng ở đuôi thuyền vốn đã cảm thấy chóng mặt, trận lắc lư này lắc đến y rớt luôn xuống nước.Y kinh ngạc la lên một tiếng, tướng quân cũng sợ đến ngốc, "Thư ngốc!"

Hắn nhanh chóng nhảy xuống nước vớt người lên.Thẩm Mục đã uống mấy ngụm nước, sắc mặt hơi tái.Tướng quân sốt ruột, ôm người lên ngay lập tức chạy về phủ tướng quân.Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ quần áo khác cho con mọt sách này, cánh tay y nhỏ nhắn như vậy, cẳng chân y nhỏ nhắn như vậy, đừng để bị lạnh nha.Hắn vội vã ôm người tiến vào phòng ngủ, đặt người lên giường, lại từ trong tủ cầm lấy một bộ y phục của mình đưa cho Thẩm Mục, nói: "Mau thay đồ ướt ra."

Thẩm Mục thoạt nhìn có chút ngốc, gật gật đầu, tiếp nhận bộ đồ rồi đặt lên giường, sau đó, đứng trước mặt tướng quân liền bắt đầu cởi quần áo.Tướng quân trợn mắt ngoác mồm.Mẹ nó, ngươi ngươi...

Ngươi đáng lẽ phải ra sau tấm bình phong thay mới đúng chứ!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 20.


Tướng quân rống ở trong lòng xong lại cảm thấy không đúng, mọi người đều là nam nhân, ở trước mặt nhau thay quần áo thì có sao?

Đám huynh đệ trong doanh trại không những mỗi ngày để trần cánh tay đi loanh quanh, còn cùng nhau tắm rửa chà lưng đó thôi, có cái gì mà ngạc nhiên?Đại khái chắc là bởi vì tên thư ngốc này là văn nhân đi, hắn nghĩ, cái nhóm huynh đệ thổ phỉ này của hắn ai nấy đều thô thiển, bình thường nháo với bọn họ quen rồi, bỗng nhiên nhìn thấy một con mọt sách như thế này, đương nhiên cảm thấy không giống.Nghĩ xong chuyện này, tim tướng quân nhất thời bằng phẳng trở lại.

Hắn lại lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ, hắn cũng muốn thay một thân ướt nhẹp của mình đi, vừa quay đầu lại, Thẩm Mục đã cởi xong áo, tấm lưng trắng nõn lộ ra, như quả trứng gà đã được luộc chín, rồi lại có thêm một mạt phấn hồng, khiến người nhìn muốn cắn một miếng nuốt luôn vào bụng...Máu của tướng quân ngay lập tức một đợt lại một đợt trào lên, thiêu đốt cổ họng, thiêu đốt đôi mắt, hắn nhìn chằm chằm cái eo vừa trắng vừa nhỏ kia, miệng khô lưỡi khô mà nghĩ, đụng một cái chắc chắn sẽ đỏ lên...Đại khái là ánh mắt của hắn quá dữ tợn rồi, Thẩm Mục giống như là nhận ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau.Thẩm Mục lăng lăng trừng mắt nhìn, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn chính mình, giật mình tỉnh táo lại, mắc cỡ đến cần cổ đều đỏ lên, luống cuống tay chân cầm quần áo che lên người.Tướng quân chột dạ, không dám nhìn nữa, cầm quần áo chạy ra sau tấm bình phong.Mẹ nó, con mọt sách này sao lại trắng như vậy?

Hắn có chút sợ hãi mà nghĩ, vừa nãy thiếu chút nữa đã nhịn không được nhào tới rồi, điên rồi sao?!Tướng quân thay xong quần áo, từ đằng sau tấm bình phong bước ra, Thẩm Mục cũng đã thay xong.Sắc mặt của Thẩm Mục vẫn còn có hơi trắng, tướng quân không yên lòng, "Ta kêu nhà bếp nấu chén nước gừng cho ngươi?"

"Không cần, không có chuyện gì..."

Vừa dứt lời, liền hắt hơi một cái."

Còn nói không có gì?

Chờ đó."

Tướng quân quay người muốn đi, Thẩm Mục vội vàng kéo hắn lại, "Không phải..."

Y ngượng ngùng nói: "...

Ta không thích gừng..."

Tướng quân vẫn không đồng ý, "Bóp mũi lại uống hết một lần là được rồi, không thích uống cũng phải uống, nếu không sẽ bị cảm."

Thẩm Mục đấu không lại hắn, không thể làm gì khác ngoài đồng ý.Y ngồi bên cạnh bàn chờ tướng quân, có chút ngạc nhiên mà đánh giá trang trí trong phòng.Tuy rằng trước đây tướng quân đã nhảy qua cửa sổ xông vào phòng ngủ của y rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Mục tiến vào phủ tướng quân.Trang trí trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ tủ, bàn, còn có một bộ khôi giáp.Đó là khôi giáp của tướng quân, khi lâm chung Lâm Chính Nhai đã để lại cho hắn.Khôi giáp mơ hồ phát ra ánh sáng, rất rõ ràng là thường xuyên được lau chùi, Thẩm Mục nghĩ, tuy rằng tướng quân đến nay vẫn không chịu gọi Lâm Chính Nhai một tiếng phụ thân, nhưng vẫn đặc biệt quý trọng bộ khôi giáp này.Có lẽ, ở trong lòng hắn, từ lâu đã tha thứ cho phụ thân mình, chỉ là chính hắn không chịu thừa nhận...Thẩm Mục còn đang nghĩ bậy nghĩ bạ, tướng quân đã bưng chén nước gừng đẩy cửa tiến vào với bộ mặt xám xịt.Thẩm Mục: "...

Sao mặt ngươi lại dơ thành như vậy?"

"Không có gì," Tướng quân đưa chén nước gừng cho y, thúc giục, "mau uống."

Hắn không dám nói, hắn muốn tự nấu một chén nước gừng cho y, hắn cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, lại còn cực kì kích động, nghĩ nấu chén nước gừng thì có cái gì khó, chẳng qua là bỏ gừng vào nước nấu lên là xong rồi.Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn không thể tạo lửa.Hắn ngồi xổm ở bên cạnh bếp lò, mò được nửa ngày, vậy mà lửa cũng không tạo được, ngược lại mặt hắn thì bị ám đen, cuối cùng vẫn là đại nương đã mua xong thức ăn trở về giúp hắn châm lửa.Thẩm Mục bưng nước gừng ngửi một cái, mặt nhăn mày nhó, lại ngước nhìn tướng quân.Tướng quân hùng hổ nói, "Mau uống!"

Thẩm Mục không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt lên một lần uống hết."

Cay quá..."

Y đau khổ oán giận, trong đầu tướng quân chợt hiện ra một câu, "Hôn một cái sẽ hết cay."

Tướng quân bị ý nghĩ của bản thân dọa sợ hết hồn, lão tử đây là đang nổi điên cái gì?Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tư Đồ Phong ở bên ngoài gọi: "A Việt, mở cửa."

Thẩm Mục đột nhiên hoảng loạn đứng lên, nhìn trái ngó phải, như đang tìm cái gì.Tướng quân: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta hiện tại không thể gặp cữu cữu ngươi," Thẩm Mục nói, "ta...

Ta còn chưa chuẩn bị xong...

Ta sợ..."

Tướng quân: Gặp cữu cữu của ta còn phải chuẩn bị cái gì?

Sợ cái gì?Hắn còn muốn hỏi, Thẩm Mục đã chạy đến trước tủ, mở cửa ra trốn vào.Tướng quân: "..."

Tướng quân mở cửa, Tư Đồ Phong ôm một đống chân dung đi tới, đặt lên bàn nói: "Những thứ này là chân dung cùng hình ảnh của các cô nương trong kinh thành, ngươi nhanh chóng xem xem có ai nhìn quen mắt hay không, có thể nhớ tới cái gì hay không, người trong lòng của ngươi có thể có ở trong đó..."

Trong tủ đột nhiên phát ra âm thanh 'loạt xoạt'.Tư Đồ Phong: "Tiếng gì vậy?"

Tướng quân: "...

Mèo..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 21.


Tư Đồ Phong: "Mèo?"

Tướng quân: "...

Đúng...

Ở trong tủ..."

Tư Đồ Phong ngờ vực, muốn đi mở cửa tủ, tướng quân nhanh chóng cầm đại một bức tranh lên nói: "Người này hình như có chút quen mắt!

Ai, đầu đau quá..."

Tư Đồ Phong vui vẻ, "Có nhớ được cái gì không?"

"Hình như có chút ấn tượng..."

Tướng quân giả bộ nỗ lực nhớ lại, "Cô nương này là ai vậy?"

"Đây là nữ nhi của Tần thượng thư," Tư Đồ Phong giống như là nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi nói, "đúng rồi, ngày Chức Nữ năm ngoái nàng còn thêu một cái túi thơm tặng ngươi, nhất định là nàng!"

Tướng quân: "..."

Tư Đồ Phong càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng vui vẻ, vỗ lên bả vai tướng quân nói: "Không sai được, nàng chính là người trong lòng của ngươi!

Ha ha ha tiểu tử, ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm, cô nương này rất đẹp!"

Tướng quân không nhịn được hỏi: "Nếu như nàng thực sự là người trong lòng của ta, sao lại không đến tìm ta?"

"Người ta là một cô nương, sao có thể không ngại ngùng?

Lại nói, mấy ngày nay vẫn luôn có người muốn kết thân với ngươi, nếu như nàng tới tìm ngươi, ngươi tin sao?"

Tư Đồ Phong đã tính toán kỹ càng, "Như vậy đi, ta kêu người đến phủ thượng thư đưa thiếp mời, ngươi đi gặp cô nương kia, như vậy cái gì cũng rõ ràng rồi."

Tướng quân: "Hả?"

"Ta đi dặn dò người đây."

Tư Đồ Phong nói đi là đi, một chút cũng không chờ đợi, còn chưa ra đến sân đã gọi người: "Tiểu Lục, Tiểu Lục..."

Tướng quân: "..."

Thẩm Mục đẩy cửa tủ bước ra, nhìn chân dung trên bàn không nói lời nào.Y...

Đang giận sao?

Tướng quân có chút hốt hoảng nghĩ, thậm chí không hiểu sao lại muốn giải thích, "Những thứ này...

Là cữu cữu của ta...

Không phải ta..."

"Nàng không phải người trong lòng của ngươi..."

Thẩm Mục đột nhiên nhẹ giọng nói."

Hả?"

Tướng quân hồ nghi nói, "Làm sao ngươi biết?

Chẳng lẽ ngươi quen người trong lòng của ta?"

"Ta...

Thật ra..."

Thẩm Mục quyết tâm, ngẩng đầu lên nói, "Thật ra là ta!"

Tướng quân cho là y chưa nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không có đoạn sau, không khỏi hỏi: "Ngươi...

Muội muội ngươi?

Không phải ngươi nói không có muội muội sao?

Chẳng lẽ là tỷ tỷ?"

Thẩm Mục: "..."

Thực ra cũng không thể trách tướng quân sẽ nghĩ như vậy, trước khi gặp Thẩm Mục, hắn chưa từng động tâm với ai, cũng từng nghĩ đến tương lai sẽ lấy một nữ tử dịu dàng nhu thuận, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ bị một nụ cười của con mọt sách mê hoặc, từ đó nhớ mãi không quên.Thẩm Mục có chút thất vọng, lắc đầu một cái muốn đi, tướng quân không cho, kéo cánh tay y lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói xong mà, người trong lòng lão tử rốt cuộc là ai?"

Con mọt sách cúi đầu ủ rũ, "Nói ngươi cũng sẽ không tin..."

Tướng quân: "Ngươi không nói làm sao biết ta không tin?"

Thẩm Mục: "...

Ta nói..."

Lúc này, Tư Đồ Phong hùng hùng hổ hổ bước vào sân, vẫn chưa thấy người đã nghe thấy ông vui cười hớn hở gọi: "A Việt, mau đổi bộ quần áo đẹp, Tần cô nương đang chờ ngươi ở bên hồ đấy..."

Tướng quân cả kinh, cuống quít nói với Thẩm Mục: "Không phải...

Ta không có..."

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Mục giống như con mèo nhỏ đang hoảng sợ, ngay lập tức trốn vào trong tủ.Tướng quân: "..."

Tư Đồ Phong mặt mày hớn hở, vào cửa liền thúc giục tướng quân nhanh chóng thay quần áo đến điểm hẹn, "Tần cô nương đúng lúc đang ở bên hồ ngắm cảnh đó, ngươi nhanh đi..."

Tướng quân: "...

Cữu cữu, ta...

Trong doanh trại còn có việc..."

Tư Đồ Phong: "Có việc cũng phải bỏ!

Trước tiên phải ôm cháu dâu của ta về đây!"

Tướng quân: "Cũng không nhất định là cô nương đó..."

Tư Đồ Phong: "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"

Tướng quân: ???Tư Đồ Phong dặn đi dặn lại trên ngàn lần, rốt cục mới yên tâm trở về.Tướng quân lo lắng đề phòng mà đi mở cửa tủ, nhìn thấy Thẩm Mục đang rũ mắt, yên lặng vùi mình vào trong tủ, biểu tình trên mặt cũng không thấy rõ.Tướng quân không biết tại sao lại cảm thấy cực kì căng thẳng, bật thốt: "Thư ngốc, ngươi đi với ta!"
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 22.


Tần Phi ngồi trong một mái đình bên hồ, đỏ mặt nhìn tướng quân đang ngồi đối diện.Tướng quân miễn cưỡng dựa vào cột đình bên cạnh, nhìn Thẩm Mục đang đếm đèn hoa đăng trên sông ở bên ngoài.Hắn (hiếm khi) tự trách tại sao mình nhất định phải lôi kéo con mọt sách này đến đây, dọc đường đi nhìn gương mặt lạnh lùng của y lại còn cảm thấy chột dạ, giống như mình làm gì có lỗi với y vậy.Con mọt sách còn tiến hai bước lại lui một bước, không chịu đi với hắn, cuối cùng cũng đã đến bên hồ rồi vẫn còn muốn về, tướng quân quýnh lên, chỉ vào đèn hoa đăng trên mặt sông, không đạo lý nói, nếu ngươi có thể đếm đúng số hoa đăng ở đây ta sẽ cho ngươi về..."

Tư Đồ tướng quân..."

Tần Phi đã gọi rất nhiều lần, tướng quân mới phục hồi tinh thần lại, "Hả?"

"Tướng quân muốn đi thả đèn hoa đăng sao?"

Tần Phi thấy hắn mất tập trung, vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, nghĩ nếu có thể thả vài chiếc đèn hoa đăng với hắn thật ra cũng rất tốt.Nàng vốn là vừa nghe nói tướng quân muốn tới gặp nàng, lòng đã tràn đầy vui mừng, nghĩ rằng cái túi thơm mình thêu vào lễ Chức Nữ năm ngoái cuối cùng cũng linh nghiệm, tướng quân cuối cùng vẫn là có ý với nàng.Nhưng nàng chờ mãi, mãi mới chờ được tướng quân tới đây, lại nhìn thấy phía sau tướng quân còn đi theo một Thẩm ngự sử.Hai người ở bên ngoài mái đình lằng nhà lằng nhằng, không biết đã nói cái gì, cuối cùng chỉ có một mình tướng quân bước vào, nhưng gương mặt lại không mấy thoải mái.Nàng xấu hổ nghiêm mặt vấn an tướng quân, pha trà cho tướng quân, ôn nhu thuần thục.Nhưng tướng quân chỉ nói với nàng được hai câu, còn thỉnh thoảng nhìn ngó bên ngoài mái đình.Tướng quân hỏi, ta với ngươi...

Trước kia có gặp mặt nhau chưa?Nàng nói, năm ngoái vào lễ Chức Nữ, Phi Nhi may mắn gặp qua tướng quân một lần, còn tặng tướng quân một cái túi thơm.Tướng quân lại hỏi, sau đó có gặp lại lần nào không?Tần Phi lắc đầu một cái.Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao tướng quân tiếp nhận túi thơm của nàng, lại không hề đến tìm nàng.

Trước đó đã có rất nhiều cô nương cũng tặng túi thơm cho tướng quân, tướng quân cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận lấy, trong lòng tướng quân, nàng cùng những người khác chắc là không giống nhau đi?Nhưng nàng không biết, tướng quân nhận lấy túi thơm của nàng, là bởi vì khi đó tướng quân vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Thẩm Mục đang đứng bên đường mua mứt.Thẩm Mục thích ăn đồ ngọt, bởi vì mới ăn một miếng mứt mà đã cười đến cong khóe mắt.Tướng quân nhìn thấy vậy, không khỏi nở nụ cười, còn nghĩ, ngọt đến vậy sao?

Con mọt sách này chắc là rất dễ dụ...Đợi đến khi tướng quân nhìn con mọt sách xong mới phát giác trong tay mình có thêm một cái túi thơm, mà cô nương kia không biết đã chạy đi đâu.Thẩm Mục đã đếm đèn hoa đăng trôi trên mặt sông rất nhiều lần, trong lúc đếm đếm đếm lại liếc nhìn vào trong đình một chút, sau đó lại không biết đã đếm đến đâu rồi, lại phải đếm lại từ đầu."

Thư ngốc," Tướng quân đi qua hỏi, "đã đếm xong chưa?"

Con mọt sách đếm đến mệt, không muốn nói chuyện với hắn.Tần Phi cũng đi tới, tiếp nhận đèn hoa đăng thả sông từ trong tay nha hoàn, đưa cho tướng quân một cái, cũng đưa cho Thẩm Mục một cái.Lần đầu tiên tướng quân thả đèn hoa đăng trên sông, cảm thấy khá mới mẻ, cũng không biết phải viết cái gì lên đó, liền đi nhìn Thẩm Mục, "Thư ngốc, ngươi viết cái gì đó?

Cho ta xem một chút..."

Thẩm Mục không cho nhìn, che giấu kĩ càng.Thư ngốc này thật nhỏ mọn, tướng quân nghĩ, có cái gì mà không được nhìn?Bản thân hắn từ trước đến giờ đều không tin mấy chuyện mê tín này, việc thả đèn hoa đăng này bất quá là do hắn thấy mới mẻ, nên cái gì cũng không viết, cùng Thẩm Mục và Tần Phi thả hoa đăng xuống sông.Nhưng hắn nhìn theo ngọn đèn hoa đăng của Thẩm Mục trôi ngày càng xa lại ngày càng muốn biết tên thư ngốc kia đến cùng đã viết cái gì, tò mò đến ngứa ngáy cả người, hận không thể mò ngọn đèn đó trở về.Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được có giọt nước rơi lên mặt mình."

Hình như trời mưa rồi."

Tần Phi cũng phát hiện, vừa dứt lời, những giọt nước mưa tranh nhau rơi xuống.Tướng quân vội vàng cởi áo khoác ra.Tần Phi cảm thấy ấm áp, nàng cho là tướng quân muốn giúp nàng che mưa.Sau đó, nàng lại nhìn thấy, tướng quân cầm áo khoác, dứt khoát phủ lên người Thẩm Mục.Tần phi: "..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 23.


Thẩm Mục nắm lấy áo khoác từ trên trời rơi xuống mà ngẩn người.Y theo bản năng muốn lấy xuống, tướng quân lại kiên định nói lớn, "Khoác lên!"

Hắn nghĩ, thư ngốc này mới rơi xuống sông, sắc mặt vẫn còn trắng bệch thế kia, không thể lại để y dầm mưa nữa.Hắn lôi kéo Thẩm Mục chạy vào trong đình, cũng không quên quay đầu lại gọi Tần Phi cùng vào trong đình trú mưa.Tần Phi tâm tình phức tạp, nghĩ chẳng lẽ trong lòng tướng quân, so với Thẩm ngự sử nàng còn cường tráng hơn mấy phần?Huống hồ, không phải từ trước đến giờ hai người này vẫn luôn bất hòa à?

Sao hôm nay lại cùng nhau thả hoa đăng, sao lại cởi áo che mưa cho nhau, có chỗ nào giống như đang bất hòa đâu?Sau đó, vào lúc nàng đang vội vội vàng vàng chạy vào trong đình, lại nghe thấy tướng quân nói: "Quần áo ngươi đang mặc trên người đều là của ta, khoác thêm một cái thì có làm sao..."

Tần Phi thiếu chút nữa té trật chân.Trận mưa này đến rất vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ chốc lát liền ngừng.Tần Phi trông mưa cũng đã ngừng, liền tạm biệt tướng quân cùng Thẩm Mục, mang theo nha hoàn trở về.Tướng quân cùng Thẩm Mục cũng đi về, nhưng chưa đi được mấy bước, bụng Thẩm Mục bỗng nhiên "ùng ục" một tiếng.Y lúng túng đến đỏ cả tai, lúc này tướng quân mới nhớ tới, con mọt sách này vậy mà cả một ngày cái gì cũng chưa ăn.Hắn lôi kéo y đến tửu lâu ăn cơm, gọi một bàn thức ăn, lại phát hiện con mọt sách cái này không ăn, cái kia không ăn, chỉ có mấy món ngọt sẽ ăn nhiều hơn một chút.Tướng quân hơi nhướng mày: "Sao ngươi lại kén ăn như vậy?

Chẳng trách sao lại gầy thành như hiện tại..."

Thẩm Mục: "Ta không có khẩu vị..."

Tướng quân giật mình nói, "Ngươi đói đến bụng kêu lên như vậy rồi còn nói không có khẩu vị?!"

Đầu Thẩm Mục cũng sắp chôn vào trong ngực, y nhỏ giọng nói: "Chính là không có khẩu vị..."

Tướng quân hiểu ra rồi, con mọt sách này đang không vui, hắn buồn bực nói: "Làm sao vậy?

Tức giận?"

"Không có..."

Thẩm Mục ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta tức cái gì?"

Tướng quân nghĩ, đúng vậy, y tức cái gì?

Chẳng lẽ trách ta gọi đồ ăn nhiều quá?Thẩm Mục nhìn hắn một chút, vẫn là đứng lên nói tạm biệt, về trước.Tướng quân vừa ăn cơm vừa cân nhắc suy nghĩ, mãi đến tận khi ăn xong cũng không nghĩ ra được cái gì.Hắn chậm rãi đi về phủ tướng quân, vừa bước vào đại môn, Tư Đồ Phong đã chạy đến hỏi: "Thế nào?

Có phải là cô nương đó không?"

Tướng quân nói: "Không phải, nàng nói sau hôm đó ta cũng chưa từng gặp lại nàng."

Tư Đồ Phong có chút thất vọng, liền lôi kéo tướng quân muốn đi xem tranh tiếp, "Đi coi thêm mấy bức khác, ai biết được may mắn có thể nhớ ra."

Tướng quân vừa nghe đã cảm thấy đau đầu, "Cữu cữu, chờ một chút..."

Hắn suy nghĩ một lát, nếu như hắn thật sự có người trong lòng, những huynh đệ kia của hắn không thể nào một người cũng không biết?

Còn không bằng đi hỏi bọn họ.Tư Đồ Phong thấy cũng đúng, thúc giục hắn mau đi hỏi.Mà khi đi hỏi, lại thật không có ai biết.Đại đa số đều có cùng phản ứng giống với Chu Liệt, "Cái gì?!

Người trong lòng?!

Cái gì người trong lòng?!"

Chỉ có Liên Tầm nói tướng quân đúng là đã từng tìm mình lấy thuốc, nhưng cái gì cũng không chịu nói."

Nói ngươi cầm thú ngươi còn không tin!"

Liên Tầm suy nghĩ một chút, nói, "Nếu không ngươi viết thư gửi ra biên cảnh hỏi Trần Diêm đi, có thể tên đó biết đó."

Tướng quân nghĩ nghĩ, tính toán một chút, các ngươi cũng không biết, Trần Diêm lại có thể biết cái đếch gì.Hắn lại nghĩ một chút, không đúng, tại sao con mọt sách kia lại biết?

Không phải nói lúc trước hai người vẫn luôn bất hòa sao?

Không, hiện tại vẫn là bất hòa mà, con mọt sách kia vẫn là mỗi ngày lâm triều đều phải mách lẻo chuyện của hắn đó thôi.Không lẽ trước đây thật sự có thù với y sao?"

Vị Thẩm ngự sử đó..."

Tướng quân hỏi, "Lúc trước ta với y làm sao quen biết nhau vậy?"

Chu Liệt như là nhớ ra cái gì đó, cười "phốc" một tiếng, nói: "Cái này thì bọn ta đều biết!

Năm đó y một mình cưỡi ngựa, đuổi tới biên cảnh, hét rằng phải gả cho ngươi!"

Tướng quân mạnh mẽ chấn động: ???!!!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 24.


Năm đó Thẩm Mục vẫn chưa nhậm chức ngự sử, y vẫn chỉ là một quan văn thất phẩm nhỏ nhoi.Một mình y nhận lấy mật thư của hoàng đế, lặng lẽ rời kinh tiến lên phía Bắc, một đường trèo đèo lội suối, lúc đến được biên cảnh đã hoàn toàn kiệt sức rồi, đến lời cũng không thể nói được lưu loát.Y đứng ở ngoài thành, hét lên với lính trông thành: "Ta muốn gả cho (gặp)* tướng quân của các ngươi!"*: ở đây ẻm nói lộn "gặp" Jiàn (见) thành "gả" Jià (嫁).

Một chữ "n" đã thay đổi tất cả :))))))))))))).Lính trông thành Ngô Nhị khiếp sợ không thôi, trượt tay, binh khí cũng rơi xuống.Vội vội vàng vàng chạy đi tìm tướng quân bẩm báo: "Tướng quân, ngoài thành có một thư sinh mới đến, nói là phải gả cho ngài!"

Tướng quân không yên lòng hỏi: "Đẹp không?"

Ngô Nhị suy nghĩ một chút, nói: "Không đẹp lắm, cả gương mặt đều là tro bụi, ăn mặc cũng rách rưới."

Tướng quân ghét bỏ, "Vậy đuổi đi đi."

Vì vậy, Ngô Nhị trở lại nói với Thẩm Mục: "Ngươi đi đi, tướng quân của chúng ta chỉ thích người đẹp thôi!"

Thẩm Mục sớm đã mệt đến chịu không nổi, lời còn chưa nghe hết đã không chịu được nữa mà ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.Ngô Nhị bị dọa sợ đến biến sắc, đây gọi là thương tâm đến ngất đi sao?!Quá si tình, Ngô Nhị nghĩ, đi một quãng đường xa như vậy, lại bị tướng quân đuổi đi, quá đáng thương.Ngô Nhị đỡ người qua một bên, cho y uống chút nước.Thẩm Mục bị sặc, nặng nề mở mắt ra, từ trong lòng móc ra lệnh bài do hoàng đế đưa cho, khàn giọng nói: "Ta muốn gả cho (gặp)* Tư Đồ tướng quân..."*: ẻm vẫn chưa biết mình nói lộn :))))))))))))))).

Cưng quá làm sao bây giờ?!

Ngô Nhị nghĩ, thật không ngờ nha, được hoàng đế tứ hôn luôn sao?Ngô Nhị vội vàng dìu người vào lều cho y nghỉ ngơi, nhờ Lưu thúc chăm sóc cho y, còn mình thì chạy đi tìm tướng quân lần nữa.Tướng quân vừa nghe xong, lơ ngơ không hiểu chuyện gì, chỉ có thể tự mình đi gặp tên thư sinh này một lần.Trong lúc đó, Lưu thúc thấy Thẩm Mục một thân bụi bặm, cảm thấy không đành lòng, liền đi lấy nước lau mặt lau tay cho y, còn cởi cái áo ngoài của y ra đem đi giặt.Vì vậy, khi tướng quân bước vào trong lều, nhìn thấy trên người Thẩm Mục chỉ mặc nội y, yên lặng nằm trên giường, gương mặt sạch sẽ lại thanh tú, cần cổ trắng nõn, khiến tướng quân nhớ đến cành bạch mai không biết rung sợ trước bão tuyết trong những ngày đông.Thẩm Mục ngủ không được sâu, một tiếng vang nhỏ đã làm cho y thức tỉnh, lông mi run rẩy, mở mắt ra.Trước mắt là một nam nhân cao lớn, đang khoanh tay đánh giá y.Y không biết tướng quân là ai, cho nên khi nhìn thấy có người tới liền vội vã ngồi dậy hỏi, Tư Đồ tướng quân ở đâu?Tướng quân nhìn y, cố ý hỏi: "Ngươi tìm hắn có chuyện gì?"

Thẩm Mục nói: "Thẩm mỗ có chuyện quan trọng, cần gặp mặt tướng quân để nói rõ ràng."

Tướng quân: "Rất quan trọng?"

Thẩm Mục: "Rất quan trọng."

Tướng quân nghĩ, cũng phải, chuyện đại sự cả đời có thể không quan trọng sao?Tướng quân: "Ngươi nói với ta là được rồi, quay về ta sẽ nói lại với hắn."

Thẩm Mục không muốn, "Sự việc trọng đại, Thẩm mỗ nhất định phải gặp mặt Tư Đồ tướng quân mới có thể nói rõ ràng."

Tướng quân: "Ngươi..."

Lúc này, Lưu thúc bước vào, thấy tướng quân cũng ở đó, nhiệt tình nói: "Tướng quân ngài tới rồi, vị công tử này vừa mới nói muốn gặp ngài đấy..."

Tướng quân lúng túng nhìn lên đỉnh lều.Thẩm Mục: "..."

Sau đó, tướng quân chạy theo đánh Ngô Nhị khắp đại doanh."

Mẹ nó!

Cái gì mà gả cho ta?!

Y là muốn gặp lão tử!"

"Vậy mà còn nói là không đẹp, tiểu tử ngươi có phải bị mù hay không?!"..."

Náo loạn nửa ngày, thì ra là hiểu lầm à?"

Tướng quân nghe hết đoạn chuyện xưa này, có chút hơi bất mãn.Chu Liệt: "..."

Ngươi sao lại còn có vẻ rất thất vọng?Liên Tầm đột nhiên vỗ đùi nói: "Ta biết rồi, nhất định là bởi vì chuyện này, hại Thẩm ngự sử mất thể diện, hắn mới ghi hận Tư Đồ, sau đó mỗi ngày đều đợi có cơ hội sẽ kiếm chuyện với Tư Đồ!"

"Không thể nào," Chu Liệt vung vung tay phản bác, "lần đó không phải y đã theo chúng ta hồi kinh sao?

Trên đường về có dựng lều qua đêm, ta còn nhìn thấy hắn ôm lão đại ngủ đó thôi..."

Tướng quân lại mạnh mẽ chấn động.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 25.


Thẩm Mục cũng không phải cố ý ôm tướng quân ngủ.Chỉ là y quá lạnh, lạnh đến nỗi y có cảm giác hàn khí giống như là từ trong xương phả ra, đắp chăn nhiều đến thế nào cũng không ấm lên được.Năm ngày sau khi đại quân khởi hành, y bị nhiễm phong hàn, đầu tiên là đau đầu, cảm thấy không còn chút sức lực nào, sau đó là bắt đầu phát sốt, sốt đến cả người đều mơ hồ, chỉ cảm thấy lạnh, không nhịn được mà chui rúc vào trong chăn, chui chui rúc rúc, một thứ gì đó nóng hừng hực đột nhiên nhích lại gần, giống như vào trời đông giá rét vớ được lò lửa, ấm đến Thẩm Mục khẽ hừ một tiếng, ôm lấy không chịu buông tay.Tướng quân cả mặt đều là bất đắc dĩ, hắn chỉ là thấy con mọt sách này cả người đều chui rúc vào trong chăn, sợ y bị ngộp nên mới muốn kéo y ra, không ngờ tới con mọt sách này lại ôm lấy mình không chịu buông tay.Chắc là thật sự quá lạnh rồi, tướng quân nghĩ, một con mọt sách ốm nhược như vậy, cùng ăn gió nằm sương với bọn họ, khó tránh khỏi không chịu nổi, chắc là hiện tại đối với y mà nói là rất khó khăn rồi.Muốn ôm thì ôm đi, ra mồ hôi rồi cũng sẽ nhanh hết bệnh hơn mà.Vì vậy, lúc Chu Liệt bưng thuốc tiến vào trong lều liền nhìn thấy Thẩm Mục đang vùi mình ở trong lồng ngực tướng quân ngủ say.Tướng quân vừa nghe thấy tiếng vang liền mở mắt ra, ra hiệu Chu Liệt đem thuốc đặt lên trên bàn.Chu Liệt cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, do do dự dự hỏi: "Lão đại, sao hai người lại..."

"Y lạnh," tướng quân thản nhiên nói, "chăn đắp cũng không đủ ấm, lỡ y chết rét thì làm sao bây giờ?"

Chu Liệt nghĩ cũng đúng, ôm ai đó chắc sẽ cảm thấy ấm lên chút, huống chi cơ thể của tướng quân vốn nóng hơn người bình thường, một người cũng có thể hơn hai cái chăn rồi...."

Phương pháp kia vậy mà còn thật sự hữu hiệu, ngày thứ hai Thẩm ngự sử đã tốt lên khá nhiều rồi."

Chu Liệt suy nghĩ một chút lại nói, "Bất quá, lão đại, sắc mặt của ngươi ngày hôm sau hình như không tốt lắm..."

Tướng quân: "...

Cho nên chỉ là do y bị bệnh, sợ lạnh, ta ôm y ngủ một giấc mà thôi?"

Chu Liệt sững sờ nói: "Đúng vậy, còn có thể là thế nào?"

Tướng quân: "..."

Đương nhiên, Chu Liệt không biết, sở dĩ sắc mặt của tướng quân ngày hôm sau không được tốt lắm, là bởi vì tướng quân ngủ đến nửa đêm đã hồ đồ rồi, vươn tay đi sờ mông của người đang nằm trong lòng ngực, bị Thẩm Mục đang ngủ say đạp một cước trúng chỗ hiểm.Tướng quân thất vọng trở về phủ tướng quân, nhìn thấy Trần thúc - quản gia phủ tướng quân, đang đứng trước cửa chuẩn bị một xe đầy đồ, còn đang kiểm kê.Hắn lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nữa là liệp thu*.*: đợt săn bắn vào mùa thu.Quản gia thấy tướng quân đã trở lại, đi tới đưa cho hắn một phong thư, "Tướng quân, lúc nãy có người đưa thư cho ngài."

Tướng quân mở ra xem, là Thẩm Mục, hẹn hắn đến trà lâu gặp mặt.Tướng quân khẽ nhếch khóe miệng, không nhịn được nghĩ, con mọt sách này lén lút hẹn hắn đến trà lâu để làm gì đây?Hắn ở trong lòng đoán mò một hồi, nhưng lại không nghĩ tới câu đầu tiên của con mọt sách lại là bảo hắn đừng tham gia đợt liệp thu lần này.Tướng quân nghi hoặc: "Vì sao không được đi?"

Thẩm Mục nói: "Ta nghe nói, Tề Vương vẫn còn tức giận, muốn trong đợt liệp thu này gây bất lợi cho ngươi..."

Tướng quân nhìn y, đột nhiên nở nụ cười, "Thư ngốc, ngươi khá là bênh ta nha..."

Thẩm Mục: "..."

Tướng quân: "Nhưng tại sao trước giờ ngươi vẫn luôn lạnh như băng, còn mỗi ngày gây chuyện với ta vậy?"

Thẩm Mục rũ mắt, trầm mặc một lát nói: "Chờ ngươi nhớ lại rồi...

Sẽ hiểu..."

Tướng quân: "Vậy nếu ta cả đời cũng không nhớ lại được thì sao?"

Thẩm Mục đột nhiên trừng to mắt, "Không được!"

Tướng quân giật mình, "Tại...

Tại sao?"

Thẩm Mục há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Nói chung, liệp thu lần này ngươi không nên đi..."

Tướng quân hỏi: "Ngươi có đi hay không?"

"Lần liệp thu này có rất nhiều chuyện hoàng thượng đều giao cho ta phụ trách," Thẩm Mục nói, "ta đương nhiên là phải đến."

Tướng quân hất cằm lên nói, "Vậy lão tử cũng phải đi!"

Thẩm Mục: "..."

Ta nói nhiều như vậy đều là vô ích sao?
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 26.


Thẩm Mục không thèm nói gì nữa, trực tiếp đứng lên bỏ đi.Tim tướng quân "lộp độp" một cái...

Thảm rồi, tên thư ngốc này hình như giận mình rồi.Hắn nhanh chóng chạy đuổi theo, "Thư ngốc, thư ngốc..."

Con mọt sách không thèm để ý tới hắn, thản nhiên bước về phía trước.Tướng quân sốt ruột, lôi kéo người ta vào trong góc rồi chặn lại không cho đi.Tướng quân: "Sao ngươi không để ý tới ta?!"

Thẩm Mục liếc mắt nhìn, vẫn không nói lời nào."

Được rồi, không phải ngươi chỉ là sợ tên ngốc Tề Vương kia gây chuyện với ta sao?"

Tướng quân không thèm để tâm nói, "Một tên ngốc mà thôi, lão tử chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, âm mưu dương mưu, có gì mà ta chưa từng thấy, ta vẫn có thể an toàn trở về đó thôi?"

"Nhưng ngươi vẫn luôn mang theo một thân toàn thương tích trở về!"

Thẩm Mục giống như đã không nhịn được nữa, trừng mắt rống lên với hắn, tướng quân nhìn nhìn, phát hiện khóe mắt của y đều đỏ lên."

Ta..."

Tướng quân có chút hoảng loạn, "Ngươi đừng gấp mà, không có sao đâu," Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi, "mà sao ngươi biết Tề Vương muốn hại ta?"

Thẩm Mục rũ mắt, tĩnh táo lại, nói: "Hôm nay, lúc ta xuất cung đúng lúc nghe thấy Tề Vương nói với thân tín của hắn, bảo rằng tối nay muốn đi tìm chỉ huy sứ Thôi Minh, thương lượng xem vào hôm liệp thu sẽ dạy bảo ngươi như thế nào..."

Tướng quân cười lạnh một tiếng, "Lá gan của tên Thôi Minh này cũng không nhỏ ha."

Thẩm Mục: "Hắn là dựa vào Tề Vương mới đi được đến vị trí ngày hôm nay, đương nhiên phải nịnh bợ Tề Vương rồi."

"Nếu đã vậy," Tướng quân nói, "đêm nay ta sẽ đi nghe xem bọn họ muốn sử dụng chiêu trò gì, đã biết trước mọi chuyện thì không cần phải sợ bọn họ nữa rồi?"

Thẩm Mục vẫn cảm thấy lo lắng, "Ngươi không tham gia liệp thu không được sao?"

"Vậy thì không được," Tướng quân nghĩ, ngươi không phải cũng đi sao, ngoài miệng lại nói, "ví dụ như lần này ta tránh thoát, nhưng vẫn sẽ có lần sau, còn không bằng trực tiếp giáo huấn tên ngốc đó một trận, để hắn khỏi phải lúc nào cũng có ý đồ xấu."

Thẩm Mục suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Vậy tối nay ta cũng đi!"

Tướng quân: "Hả?"

"Nếu như quá nguy hiểm," Thẩm Mục nói, "ngươi vẫn là không được tham gia liệp thu."

Tướng quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, "Được, vậy vào giờ dậu ngươi hãy chờ ta ở đây..."

Vì vậy, đêm đó, sau khi tướng quân nhận được tin tức Tề Vương đã đến phủ của Thôi Minh, hắn cũng dẫn theo Thẩm Mục đến Thôi phủ.Thẩm Mục còn cho là bọn họ phải cực kì cẩn thận, phải tránh thoát tầng tầng lớp lớp hộ vệ, nhưng tướng quân lại trực tiếp ôm y vượt nóc băng tường, lên xuống mấy cái bọn họ đã núp ở ngoài cửa sổ.Thẩm Mục: "...

Như vậy là có thể vào được rồi?"

Vì sao một chút khó khăn cũng không có?"

Thủ vệ của Thôi phủ quá lỏng lẻo rồi," Tướng quân chọc y, "thư ngốc, ngươi thất vọng sao, là lần đầu tiên làm mấy chuyện như vậy nên muốn kích thích một chút sao?"

"Không...

Không có."

Thẩm Mục nhanh chóng quay mặt đi chuyên tâm nghe người trong phòng nói chuyện.Bọn họ nghe được nửa ngày, phát hiện biện pháp mà Tề Vương nghĩ ra là vào ngày liệp thu, đào một cái hố to ở trong rừng, bố trí cạm bẫy, dụ tướng quân đi vào."

Ngu ngốc chính là ngu ngốc," Tướng quân ghét bỏ nói, "trò này lão tử mười mấy tuổi cũng đã chơi qua rồi."

Thẩm Mục nhắc nhở hắn, "Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, phòng ngừa vạn nhất."

Tướng quân gật đầu: "Biết rồi, trở về thôi."

Lúc trở về, tướng quân xác nhận thủ vệ Thôi phủ thực sự quá lỏng lẻo, cảm thấy hắn che chở một con mọt sách cũng sẽ không có vấn đề gì, liền quyết định cho Thẩm Mục trải nghiệm cảm giác thám hiểm vào ban đêm cho đỡ ghiền.Hắn cho Thẩm Mục đi phía trước dẫn đường, hắn thì đi theo sau y.Thẩm Mục còn rất hưng phấn, cong eo, dán người vào tường, cẩn cẩn thận thận kiểm tra xem bốn phía có người hay không, sau đó vẫy vẫy tay, kêu tướng quân bước tới.Tướng quân nhịn cười, nhìn dáng dấp khom lưng của người kia, thật giống như một bé mèo trắng nhỏ, cào đến tim hắn đều ngứa ngáy.Mẹ nó, thư ngốc này sao lại đáng yêu như vậy?!Hắn nhịn không được, giơ tay véo mông con mọt sách một cái.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 27.


Cả người Thẩm Mục run lên, sợ đến thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, tướng quân nhanh tay lẹ mắt, một tay bịt miệng con mọt sách lại, "Xuỵt, đừng lên tiếng...

Cẩn thận bị nghe thấy..."

Thẩm Mục: "..."

"...

Cái kia...

Ngươi đừng nóng giận..."

Tướng quân chột dạ nói, "Ta...

Ta không phải cố ý...

Chỉ là...

Không cẩn thận..."

Thẩm Mục kéo tay hắn một cái, ra hiệu cho hắn thả mình ra.Tướng quân cẩn thận thả người ra, còn sợ con mọt sách sẽ tức giận mà đạp hắn một cước.Mà Thẩm Mục lại chẳng hề làm gì cả, hình như cũng không phải rất tức giận, chỉ là không chịu đi trước nữa.Tướng quân cảnh giác nói: "Thư ngốc, ngươi không phải là muốn véo mông ta trả thù đi?!"

Thẩm Mục vừa nghe vậy, mặt đỏ rần, "...

Không phải!"

Tướng quân suy nghĩ một chút, cảm thấy bị véo mông cũng không sao, liền mặt dày nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn...

Ta cũng sẽ không tức giận..."

"...

Không có!"

Thẩm Mục đẩy hắn một cái, "Đi mau!"

Tướng quân không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, mang người ra khỏi Thôi phủ, lại đưa người về Thẩm phủ.Tối hôm đó, tướng quân mơ thấy hắn véo mông con mọt sách một cái, mà con mọt sách không những không trốn đi, còn chui rúc vào trong lồng ngực hắn, mặt không ngừng cọ cọ, ôm lấy eo của hắn, còn chân quấn lấy chân...Tướng quân giật mình, thức tỉnh, phát hiện mình đang ôm chặt lấy chăn, góc chăn đều bị nắm đến nhăn nhó.Tướng quân:...Lão tử đang nghĩ bậy cái gì?!Hắn phỉ nhổ chính mình ở trong lòng, hình ảnh trong mộng lại nhớ mãi không quên, liên tiếp mấy ngày đều mơ thấy gần giống như vậy, không phải con mọt sách đỏ mặt, thì là con mọt sách trơn bóng, ôm quấn lấy, tất cả đều là những hình ảnh khiến tinh lực của hắn cuồn cuộn sôi trào, cho nên vào lúc gặp lại con mọt sách hàng thật, mặt tướng quân lại nóng lên.Ba ngày sau đó bọn họ cùng hoàng đế đi tới Trường Phong Sơn, liệp thu hằng năm đều được tổ chức ở đây.Sau khi đến Trường Phong Sơn, Thẩm Mục đứng sắp xếp người khuân đồ, tướng quân ôm lấy cánh tay, đứng cách đó không xa nhìn y.Sao lại mơ thấy những thứ như vậy được nhỉ?Tướng quân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quy kết, là do mông của con mọt sách kia quá mềm mại.Hắn quay đầu nhìn Chu Liệt đang ở bên cạnh đóng lều, suy nghĩ một phút chốc, lớn tiếng gọi: "Chu Liệt, lại đây!"

"Làm sao vậy?

Lão đại?"

Chu Liệt không hiểu gì mà đi tới, sau đó, Chu Liệt liền bị tướng quân bóp mông.Chu Liệt giật nảy cả mình, đột nhiên nhảy tưng lên, ôm lấy mông mình nói năng lộn xộn, "Lão lão...

Lão đại...

Ngươi...

Ngươi muốn làm gì?!"

Quả nhiên là cứng ngắc, tướng quân thập phần ghét bỏ nghĩ.Chu Liệt: "Lão...

Lão đại..."

Tướng quân phất tay một cái, "Không sao rồi, ngươi tiếp tục đóng lều đi."

Chu Liệt: "..."

Chạng vạng, Thẩm Mục lén lút đến tìm tướng quân.Mỗi lần tướng quân thấy bộ dáng lén lén lút lút này của y liền không nhịn được cười, thậm chí mơ hồ có chút kích động.Thẩm Mục dẫn hắn bò lên một ngọn núi, từ nơi đó nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Tề Vương mang theo người đào hố trong rừng."

Mấy ngày nay ta đều sai người đi theo Tề Vương," Thẩm Mục nói, "hôm nay hắn vừa đến đây liền mang theo người đi vào trong rừng tìm chỗ, cuối cùng thì chọn nơi này..."

Tướng quân liếc mắt nhìn xuống dưới, không thèm để ý lắm, ngược lại nhìn chằm chằm Thẩm Mục hỏi: "Thư ngốc, sao ngươi còn quan tâm chuyện này hơn ta vậy?"

Thẩm Mục nghĩ, bởi vì chính ngươi không chịu quan tâm thôi, "Ngươi không nên quá bất cẩn, mọi việc đều phải cẩn thận một chút vẫn hơn."

Tướng quân áp sát vào y nói, "Lo lắng cho ta như vậy?"

Thẩm Mục không nói gì, quay người muốn đi, lại trượt chân, hoảng loạn mà nhào vào trong lồng ngực tướng quân.Tướng quân ôm lấy người, cảm xúc dâng trào.Ỏ, thật sự ngã vào trong lồng ngực lão tử rồi?!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 28.


Tướng quân ôm lấy eo Thẩm Mục, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo chạm đến lòng bàn tay, ấm áp mà chân thực.Đây là con mọt sách hàng thật giá thật, tướng quân ngây ngốc nghĩ, không phải là tấm chăn bị nắm đến nhăn nhó, cũng không phải cái bóng ở trong mơ, thấy được lại chạm không được.Hắn bất tri bất giác siết chặt cánh tay, đột nhiên không nỡ buông ra.Thẩm Mục không kịp chuẩn bị gì mà nhào vào trong lòng tướng quân, cũng có chút ngượng ngùng, vừa định tránh ra, tướng quân lại mạnh mẽ chặt ôm lấy y, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.Thẩm Mục không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Sao...

Sao vậy?"

Tướng quân chỉ là không muốn buông tay, bị Thẩm Mục hỏi như vậy thì có chút lúng túng, cái khó ló cái khôn nói: "Xuỵt, bọn họ đang nhìn về bên này...

Cẩn thận bị phát hiện!"

Thẩm Mục chôn mặt vào trước ngực hắn nên chẳng nhìn thấy tình huống chung quanh, cũng không hoài nghi, chỉ nín thở không dám cử động nữa.Tướng quân nhìn con mọt sách đang yên lặng vùi ở trong lồng ngực mình, trái tim càng đập càng nhanh, ánh mắt theo cần cổ trắng như tuyết len lỏi vào bên trong, bởi vì da thịt bên dưới lớp quần áo mà hắn lại không nhìn thấy được, lòng ngứa ngáy khó chịu không thôi.Hắn chậm rãi mò tới gần gáy của y, không ngừng được dục vọng đang tràn lan trong lòng.Thẩm Mục đợi một phút chốc lại không nghe thấy động tĩnh gì, liền nhỏ giọng hỏi: "Đã được chưa?"

Y cẩn thận ngẩng đầu lên, tướng quân lại bất ngờ cắn một cái lên cổ y, "A...

Ngươi..."

Y vừa định hỏi, ngươi sao lại cắn ta?

Lại phát hiện có vật gì đó cưng cứng ở dưới thân y, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó.Từ đôi tai đến cần cổ của Thẩm Mục đều lập tức đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói không ra lời, "Ngươi ngươi..."

Ngươi không phải mất trí nhớ rồi sao?Tướng quân thở ồ ồ, cắn cổ y vẫn không nhả ra, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.Bỗng nhiên, nơi lều trại truyền đến tiếng trống vang, Thẩm Mục cả kinh, đẩy tướng quân ra nói: "Bữa tiệc sắp bắt đầu...

Ta phải đi an bài..."

Tướng quân tỉnh táo lại một chút, cuối cùng mới buông người ra, trầm mặt ngồi dưới đất nói: "Ngươi về trước đi."

Thẩm Mục cũng rất lúng túng, nhưng bữa tiệc sắp không kịp nữa rồi, y không thể làm gì khác hơn là vội vã đi trước.Có gì đó rất không đúng ở đây rồi, tướng quân nghĩ, sao lão tử lại giống như bị trúng tà như vậy?Vào bữa tiệc, tướng quân vẫn cứ canh cánh trong lòng về hành vi của mình.Mọi người vui mừng nâng chén, chỉ có một mình hắn mặt ủ mày chau.Chu Liệt ngồi ở bên cạnh hắn, thấy bộ dạng hắn như vậy, không nhịn được hỏi: "Lão đại, ngươi làm sao vậy?"

Tướng quân suy nghĩ một chút, hỏi Chu Liệt: "Ngươi cảm thấy...

Lão tử thích dạng người nào?"

Chu Liệt: "Vậy khẳng định là mỹ nhân, ngực to, chân dài, mông cong..."

Tướng quân đập một cái vào sau gáy Chu Liệt, "Đây là tiểu tử nhà ngươi thích đi?!"

Chu Liệt xoa xoa sau gáy giải thích: "Có tên nam nhân nào không thích như vậy chứ?"

Tướng quân: "Lão tử chính là không thích như vậy!"

Chu Liệt: "Vậy ngươi thích dạng người nào?"

"Lão tử thích..."

Tướng quân bỗng nhiên không nói được nữa, liền vỗ đầu Chu Liệt một cái, "Nếu như lão tử biết rồi còn hỏi ngươi làm gì?!"

Hắn buồn rầu rót một ly rượu, nhìn Thẩm Mục đang ngồi xéo ở bên phải nghĩ, ít nhất cũng phải cùng dạng với con mọt sách này...Nhưng con mọt sách là dạng gì?Hắn cũng không biết.Buổi tối, tướng quân nằm ở trên giường, như thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài dạo quanh.Hắn cứ đi cứ đi lại đi tới lều của Thẩm Mục, phát hiện lều của con mọt sách này vẫn sáng đèn.Muộn như vậy còn chưa ngủ?Tướng quân rón rén đến một bên lều, tạo một lỗ nhỏ để nhìn vào bên trong.Trong lều có một ngọn đèn đang chậm rãi cháy sáng, Thẩm Mục nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hắn.Tướng quân nghĩ, thư ngốc này ngủ mà còn để đèn?Lúc này, Thẩm Mục lật người, trong lồng ngực còn ôm một bộ y phục.

Tướng quân vừa nhìn, đây không phải là bộ y phục mình cho y mượn vào lần y rơi xuống sông mới đây sao?Thẩm Mục ôm quần áo cà cà, đem mặt vùi vào trong quần áo.Tướng quân nắm chặt vải lều, ngón tay run rẩy.Y y... y ôm quần áo của lão tử ngủ!
 
Back
Top Bottom