Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 39.


Trong phút chốc, máu toàn thân giống như dồn hết lên đầu, trên trán tướng quân nổi đầy gân xanh, đáy mắt đều là màu máu đỏ tươi.Hắn không biết bản thân xông tới như thế nào, cũng không biết mình đã bẻ gãy cánh tay của Lý Trường Dữ như thế nào, lại bế Thẩm Mục lên chạy đi ra sao.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, thái y, phải tìm thái y, thư ngốc của hắn bị thương, phải đi tìm thái y...Thái y, thái y ở đâu vậy...Hắn giống như nổi cơn điên mà ôm người chạy đi, giống như mọi thứ xung quanh đều đang sụp đổ, đất trời trắng bệch trống không.Giống như khoảng trống đó sinh ra phản ứng, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều rất nhiều ký ức, một mảnh lại một mảnh, che ngợp cả bầu trời...Hắn nhìn thấy, thư ngốc của hắn gương mặt trắng bệch, hỏi, Tư Đồ tướng quân đang ở đâu?Tướng quân, hoàng thượng có chỉ...Lại giống như có thiên quân vạn mã, khói bụi cuồn cuộn, thư ngốc cầm lấy tay hắn, kiên định nói, Thẩm mỗ nguyện cùng tướng quân cùng tiến cùng lui...Lại chuyển sang một cảnh khác, thư ngốc cười nói, tướng quân, Thẩm mỗ mới nhận được hai bình rượu hoa lê đã nhưỡng được nhiều năm...Y nói, tướng quân, Thẩm mỗ chỉ là một thư sinh...Y nói, Tư Đồ...Ta sợ ngươi xảy ra chuyện...A Việt..."

A Việt, A Việt..."

Đầu tướng quân đau đến lợi hại, đã không phân rõ được đâu là hồi ức đâu là hiện thực nữa, qua một hồi lâu mới dần dần khôi phục lại tinh thần từ trong đống kí ức hỗn loạn kia, nghe thấy tiếng Thẩm Mục đang gọi mình.Thẩm Mục hai tay nắm lấy dao găm, máu chảy không ngừng, nhẹ buông tay ra, dao găm rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ bạch y."

Thư ngốc, đừng sợ," Tướng quân ôm y vội vàng chạy, "đừng sợ, chúng ta đi tìm thái y..."

"A Việt, ta không sao..."

"Đúng, không sao," Tướng quân lầm bầm lẩm bẩm, "không sao đâu..."

"Chỉ là hơi nhói mà thôi."

"Không đau, một lát nữa sẽ không đau thôi, không..."

Tướng quân rốt cục ngây ngốc ngừng lại, mờ mịt nhìn Thẩm Mục, "Nh... nhói?"

Thẩm Mục đưa tay lấy ổ khóa cầu con từ trong áo ra, chữ "Phúc" trên đó bị lõm vào một lỗ."

Dao găm chỉ đâm vào ổ khóa thôi," Thẩm Mục giải thích, "ta chỉ là bị nhói một chút mà thôi."

Y vốn là đeo trên cổ, nhưng mỗi đêm tướng quân đều mò ổ khóa rồi lại mò bụng y, còn cười khúc khích như vậy, y hơi nghi ngờ, sáng nay lấy xuống soi mất nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, nên tiện tay đặt vào trong áo.Không nghĩ tới, Lý Trường Dữ sắp chết vẫn còn dãy giụa, còn muốn lấy mạng y.Càng không có nghĩ tới, ổ khóa bạc kia lại đúng lúc chặn lấy mũi dao.Tướng quân vẫn cứ sững sờ, "Vậy máu..."

Thẩm Mục giơ tay cho hắn xem, "Là máu trên tay thôi..."

Tướng quân giống như đột nhiên bị rút sạch khí lực, trực tiếp quỳ xuống đất."

A Việt..."

Thẩm Mục nhìn hắn nghiêm mặt, cả khuôn mặt đều trắng đến không còn giọt máu, tim đều đau đớn, "Ta không sao..."

Tướng quân đột nhiên ôm chặt lấy y, vùi mặt vào trong cổ y.Có chất lỏng ấm áp chảy qua cần cổ Thẩm Mục."

A Việt..."

Thẩm Mục ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy trước mặt.Tướng quân khóc.Thẩm Mục chưa từng thấy tướng quân khóc.Ai cũng chưa từng thấy.Cho dù là trong tình thế nguy cấp, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tướng quân xưa nay đều là đổ máu không đổ lệ, thậm chí còn mắng tên lính mới sắp bị dọa đến khóc kia không có tiền đồ.Người lính mới kia chắc là đánh chết cũng sẽ không nghĩ tới, tướng quân hung thần ác sát của bọn họ, vì nhìn thấy trên bạch y của một thư sinh nhuốm chút máu mà bị dọa đến phát khóc."

Là nương ở trên trời đang phù hộ ngươi..."

Tướng quân chôn mặt, khàn tiếng nói, "Thư ngốc, nương nhất định cũng rất thích ngươi..."

Thẩm Mục gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Ân, vậy ta phải đi cám ơn bá mẫu*..."*: dì, bác gái...Tướng quân há mồm cắn lên cổ y, "Phải gọi là nương!"

"Ân," Thẩm Mục cười nói, "Cảm ơn nương..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 40.


Tay của Thẩm Mục bị tướng quân quấn thành cái bánh chưng.Thẩm Mục: "...

Kỳ thực vết thương cũng không sâu lắm, không cần quấn băng dày như vậy..."

"Không được, " Tướng quân nghiêm túc quấn băng, "tay của ngươi là dùng để viết chữ, không qua loa được."

Thẩm Mục: "Nhưng quấn thành như vậy, ta viết chữ như thế nào được chứ?"

Tướng quân trừng mắt lên, "Bị thương thành như vậy ngươi còn muốn viết chữ?!"

Thẩm Mục: ...

Cũng không phải rất nghiêm trọng mà.Tướng quân quấn kỹ xong lại căn dặn người ta, vết thương không thể dính nước, sau khi trở về nhớ phải chăm chỉ đổi thuốc.

Nghĩ một chút lại sợ thư ngốc không chú ý, vẫn là mình về Thẩm phủ cùng y, phòng hờ thư ngốc còn lén lút viết chữ sau lưng hắn, "Kêu ngươi về phủ tướng quân với ta ngươi lại không chịu..."

Thẩm Mục sững sờ, bàn tay giống như bánh chưng đột nhiên kéo lấy tay áo tướng quân.Tướng quân cuống lên, "Thư ngốc ngươi đừng động, cẩn thận vết thương nứt ra a!"

Thẩm Mục nắm chặt lấy tay áo hắn không chịu buông, đáy mắt mơ hồ có thủy quang, "Ngươi...

Ngươi nhớ ra rồi...

Đúng hay không?"

Tướng quân cẩn thận nắm chặt tay y, lại cười nói, "Ừm, nếu lại không nhớ ra nữa, ta sợ ngươi sẽ chạy theo người khác mất..."

Thẩm Mục nhào vào trong lồng ngực hắn, dùng sức mà ôm chặt hắn."

A Việt..."

Y chôn mặt ở trước ngực hắn, nhẹ nhàng gọi.Tướng quân ôm lấy y, đáp: "Ta ở đây...".Lý Trường Dữ tự sát, dùng một cây dao găm khác đâm vào lồng ngực mình.Tướng quân không thể tự mình động thủ, một hơi chặn ở ngực không xuống được, đào ba thước đất lên tìm tên Lý Trường Dữ kia rồi lại đâm một cây dao găm lên người hắn ta..Cuối cùng cũng tra được, là Hình bộ Thị lang Trình Đoan.Trình Đoan quỳ xuống trước mặt tướng quân, run rẩy dập đầu lạy nói Lý Trường Dữ dùng một vạn lượng bạc giấu ở ngoài thành đổi lấy hai cây dao găm, nói là sợ có người muốn hại mình, dùng để phòng thân."

Tướng quân xin tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết hắn ta sẽ phát điên như vậy, nếu không cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám..."

Trình Đoan liên tục dập đầu lạy xin tha, "Tướng quân tha mạng..."

"Lời này ngươi cũng tin, não bị chó ăn rồi sao?!"

Tướng quân nổi trận lôi đình, đánh cho một trận, cuối cùng vẫn là Thẩm Mục nghe thấy tiếng động tới kéo hắn ra, nói hoàng thượng đã hạ lệnh cách chức tống Trình Đoan vào ngục rồi..Sau khi trở về từ Trường Phong Sơn, tướng quân thường xuyên dựa vào Thẩm phủ xin ăn cọ trụ, phủ tướng quân cũng không thèm trở về, Tư Đồ Phong tức đến hằng ngày đều đứng mắng người trước hai cái cây trong sân ở phủ tướng quân.Lại qua mấy ngày, Trần Diêm xử lý xong sự vụ ở biên cảnh, phong trần mệt mỏi hồi kinh.Trần Diêm vừa vào phủ tướng quân, Tư Đồ Phong liền vô cùng đau đớn mà lôi kéo Trần Diêm tố khổ, nói hồn phách của tướng quân đã bị tên thư sinh kia câu đi mất rồi."

Tên tiểu tử thúi kia hiện tại đến nhà cũng không chịu trở về, cả ngày quấn lấy người ta, thật là...

Aizzz!"

Ông thở ngắn than dài, lôi kéo Trần Diêm nói, "Ngươi trở lại là tốt rồi, ngươi vẫn luôn có nhiều chủ ý, mau chóng nghĩ cách khuyên hắn một chút..."

Trần Diêm: "...

Đại đương gia...

Chuyện này...

Trước khi đến Bắc cảnh ta đã biết..."

"Cái gì?!"

Trần Diêm dừng lại một chút rồi nói, "Kỳ thực lần này ta trở về, còn có một thứ muốn đưa cho Tư Đồ."

Trần Diêm lấy một bao gì đó từ trong áo ra, Tư Đồ Phong mở ra xem, là một khúc gỗ nho nhỏ, là hình dáng của một thư sinh, cực kỳ giống với người đã câu đi hồn phách cháu trai của ông.Chỉ là, trên khúc gỗ còn dính chút máu.Trần Diêm nói, lúc ở Bắc cảnh, mỗi ngày tướng quân đều phải lấy khúc gỗ này ra nhìn rất nhiều lần, vừa nhìn vừa cười khúc khích, còn không ngừng nói chuyện với khúc gỗ này.Ngày tướng quân trọng thương, người cũng không được tỉnh táo, trong tay còn nắm chặt lấy khúc gỗ không chịu buông, đứt quãng nhưng vẫn không ngừng kêu "Thư ngốc..."

Do sau khi tướng quân bị thương còn cố gắng chống đỡ quá lâu, dẫn đến mất máu quá nhiều, đến quân y cũng không xác định được hắn còn có thể tỉnh lại hay không.Vậy mà tướng quân vẫn có thể chống đở nổi, sau mấy ngày mấy đêm không ngừng lẩm bẩm "Thư ngốc thư ngốc" rốt cục cũng mở mắt ra."

Nhưng hắn không nhớ rõ chuyện của mấy năm qua," Trần Diêm khó nhọc nói, "ta biết đại đương gia ngài vẫn luôn ngóng trông hắn cưới vợ sinh con, cho nên ta vẫn luôn không biết có nên nói cho hắn biết chuyện của Thẩm ngự sử hay không.

Ta đã suy nghĩ mấy tháng qua, trước khi trở về ta vẫn còn đang rầu rĩ không thôi.

Nhưng hôm qua Chu Liệt nói với ta, Tư Đồ vẫn là ở cùng Thẩm ngự sử rồi, cái gì cũng không nhớ ra nhưng hai người đó vẫn cứ ở bên nhau rồi..."

Trần Diêm nhìn Tư Đồ Phong nói, "Đại đương gia, ta đã nghĩ rõ rồi, hai người bọn họ có muốn tách như thế nào cũng sẽ không tách ra được đâu."

"Là Thẩm ngự sử kéo Tư Đồ từ quỷ môn quan trở về...

Hắn...

Hắn là mệnh của Tư Đồ..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 41.


Tư Đồ Phong tâm tình phức tạp nhìn tướng quân cùng Trần Diêm hai người lăn lộn đánh nhau trên mặt đất.Tướng quân: "Dám giấu đồ vật của lão tử?!

Muốn ăn đòn sao?!"

Trần Diêm: "Cái gì mà giấu?!

Ta là giúp ngươi bảo quản!"

"Bảo quản cái rắm!

Thư ngốc của lão tử xém chút nữa đã chạy mất rồi!"

"Chạy rồi ngươi không đoạt được về sao?

Da mặt dày cũng dày như vậy mà...

A!

Tay ta trật khớp!"

Tư Đồ Phong: "..."

Suy nghĩ một chút, Tư Đồ Phong nghĩ, tên tiểu tử thúi này từ nhỏ đã bướng bỉnh, làm sao có thể nghe theo khuyên răn của người khác đây, huống chi người kia đã ăn sâu vào trong tim hắn rồi, muốn khoét cũng khoét không xuống.Tùy hắn vậy.

Tư Đồ Phong lười nhìn hai người kia đánh lộn, cảm thấy còn không bằng đến chuồng ngựa, nhìn ngựa phi còn hay hơn nhìn hai người này đánh nhau.Ông đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn tướng quân đang siết cổ Trần Diêm, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn hiện lên một chút ý cười.Nhị muội à, A Việt đã có người ở bên cạnh hắn rồi......Tướng quân cùng Trần Diêm đánh đến đầu đầy mồ hôi, hai người co quắp nằm trên mặt đất thở hổn hển.Trần Diêm: "Thấy sắc vong nghĩa..."

Tướng quân: "Có ý kiến sao?"

"Ngươi cũng thật là không biết xấu hổ quá rồi l," Trần Diêm xoa cánh tay ngồi dậy, "bất quá, gần đây thanh danh của người ngươi yêu không được tốt nha, trên đường trở về ta đã nghe thấy không ít người mắng hắn, lời khó nghe gì cũng có..."

Mặt tướng quân trầm như nước.Lý Trường Dữ chết rồi, nhưng mấy câu nói bậy bạ của hắn ta vẫn chưa tiêu tan, thậm chí còn có người suy đoán, Lý Trường Dữ chết là do Thẩm Mục giết người diệt khẩu.Tướng quân quả thực muốn lôi kéo từng người ra để hỏi, thư ngốc của lão tử có thể là một kẻ nham hiểm như vậy sao?!

Mắt chó của các ngươi mù hết rồi sao!Nhưng những người đó đều là suy đoán bậy bạ, sao hắn có thể quản hết được?Cho dù hắn có sốt ruột có nóng giận đến mấy, miệng cũng là mọc trên người người khác.Nhưng mấy ngày sau, một tờ giấy của Trình Đoan đã ngăn chặn hết tất cả những cái miệng đó.Hắn ta khai, thư tín là hắn ta giúp Lý Trường Dữ giả tạo chứng cứ, chuyện Thẩm Mục phản bội cũng là lời nói vô căn cứ của Lý Trường Dữ, cũng là hắn ta giúp lan truyền.Hắn ta nói mình đã nhận rất nhiều bạc của Lý Trường Dữ, nhất thời bị ma quỷ che mắt, biết trước như vậy đã chẳng dám làm."

Là hoàng đế ép hắn nói như vậy chứ gì."

Tướng quân nghĩ, cũng chỉ có hoàng đế mới có thể ép Trình Đoan chủ động ôm hết nhiều tội như vậy.Thẩm Mục gật gật đầu, "Hoàng thượng đáp ứng miễn tội chết cho hắn, chăm sóc cho người nhà của hắn."

Tướng quân trở mình, nhìn đỉnh giàn nho lẩm nhẩm: "Tên hoàng đế kia đối với ngươi cũng rất tốt."

Giàn nho này che hết cái sân trước phòng Thẩm Mục.

Ban ngày y không thích ở trong phòng đọc sách, sau khi tướng quân biết, liền cho người dựng giàn nho này cho y, bên dưới còn có một chiếc giường mềm mại.Y nằm trên chiếc giường nhỏ đọc sách, tướng quân ôm eo y ngủ.Thẩm Mục thấy tướng quân có chút không vui, giải thích: "Kỳ thực hoàng thượng là vì thái tử."

"Thái tử?"

Thẩm Mục: "Ừm, những năm nay hoàng thượng đều phải thức khuya dậy sớm, long thể ngày càng tệ, mấy ngày trước còn nhiễm phong hàn, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại."

Tướng quân: "Hắn sợ mình sắp chết sao?"

"Đừng nói lung tung," Thẩm Mục nhanh chóng bịt lấy miệng hắn, còn nói, "hiện nay thái tử vẫn còn nhỏ, hoàng thượng nói, muốn ta làm thái phó..."

Tướng quân kéo tay y xuống xoa xoa, "Hắn muốn ngươi phụ tá thái tử?"

"Không chỉ mình ta, còn có ngươi..."

Thẩm Mục nói, "Hoàng thượng đáp ứng, sau này lâm triều ta không cần tìm phiền toái cho ngươi nữa."

Tướng quân vui vẻ, "Sao, hắn không sợ ta mưu phản nữa rồi?"

"Hiện tại Đại Ngu không tách khỏi ngươi được nữa," Thẩm Mục nhẹ giọng nói, "còn có, ta tin ngươi."

Bên trong ngự thư phòng, y quỳ thẳng tắp, nói, thần dùng tính mạng đảm bảo, Tư Đồ tướng quân trung gan nghĩa đảm, máu đào lòng son...Tim tướng quân đều đã mềm nhũn, lại cố ý nói: "Tin ta cái gì?

Lỡ như ta lòng lang dạ thú thì sao?"

Thẩm Mục: "Ngươi sẽ không..."

"Ta sẽ," Tướng quân nắm cằm của y, sáp lại gần nói, "ta muốn mang binh mưu phản, đoạt lấy ngự sử của Đại Ngu, khóa y ở trên giường, đâu cũng không cho đi..."

Đôi tai Thẩm Mục ửng hồng, "...

Tại sao lại muốn khóa lại...

Y cũng đâu muốn chạy..."

Tướng quân áp người lên trên giường nhỏ, cười nói: "Tại sao không chạy?

Muốn lưu lại để bổn tướng quân bắt nạt sao?"

"Không phải...

A..."

Chưa hết lời đã bị nuốt ngược lại vào môi, khí tức quấn quýt.Ngày thu ấm áp, ánh nắng xuyên qua lá nho, loang lổ chiếu xuống.Eo Thẩm Mục mềm nhũn trong hơi thở quen thuộc, vạt áo mở ra, cần cổ ửng hồng.Bên trong môi lưỡi bá đạo kia giãy dụa, "A Việt...

Vào trong phòng..."

"Không cần...

Ở đây tốt hơn, còn có thể nghe tiếng chim hót," Tướng quân cười cắn môi y, "bất quá, chúng nó khẳng định không hót hay bằng ngươi..."

"Ngươi...

A..."

Bên hông dán lên lòng bàn tay ấm áp, vừa bấm vừa vò, quần áo quấn lấy quần áo, vừa thở dốc vừa lôi kéo.Trên trán Thẩm Mục chảy ra giọt mồ hôi nhỏ, người đã chìm trong bể tình, thuỷ triều ướt át.

Chóp mũi tướng quân cọ vào cổ y, dán vào lồng ngực vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, nhưng cho dù có nóng hơn nữa, cũng không bằng nhiệt độ nơi sâu xa kia.Thẩm Mục không nhịn được thở dốc.Nóng...

Y lẩm bẩm nói, ngươi sắp làm bỏng ta rồi...Tướng quân đôi mắt đều đỏ lên, hắn nói, còn có thể nóng hơn nữa...Trên giàn nho, một con chim cũng không có, chắc là thật sự hót không êm tai bằng người ta, chỉ có thể đỏ mặt chim, vỗ cánh bay đi mất rồi.Editor: mặt tui cũng đỏ rồi, hai đứa có cần phải ngọt dị hông, bé Mục có cần phải ngoan dị hông.

Hu hu hu, còn "y cũng đâu muốn chạy", u hu hu, con tim già cỗi của tui.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 42.


Dưới giàn nho, tướng quân nằm đè trên người y thở dốc hơn nửa ngày, áp đến cổ họng của Thẩm Mục đều khàn đặc rồi mới ôm người trở về phòng.Thẩm Mục giận đến mấy ngày sau cũng không chịu để ý đến hắn, đến chiếc giường dưới giàn nho cũng kêu người dời đi.Tướng quân mặt dày mày dạn đi theo dụ dỗ, thật vất vả mới có thể chuyển giường trở về, lại không nhịn được mà áp y.Vì vậy, cả một mùa thu, chiếc giường được chuyển đến chuyển đi, sau khi khí trời bắt đầu lạnh dần tướng quân mới chịu đàng hoàng trở lại.Mùa xuân năm sau, một cơn gió xuân se lạnh thổi đến khiến hoàng đế bị bệnh, bệnh đến lòng người trong cung đều bàng hoàng.Đông Lăng vẫn chưa hết lòng gian, nhân cơ hội đó lôi kéo Nam Phụng, liên tục quấy nhiễu biên cảnh.Tướng quân xuất chinh, theo như minh ước, Bắc Nghiêu phái binh đến giúp đỡ.Trước khi xuất phát, tướng quân mang theo Thẩm Mục đi cúng tế phụ mẫu hắn.Là cúng tế nương, tướng quân nói, chỉ là lão già kia lại được an táng cùng nương nên chỉ là thuận tiện đến bái mà thôi.Thẩm Mục cười cười, không chọc thủng hắn.Mấy tháng trước, tướng quân đã dẫn y đến gặp phụ mẫu rồi.Khi đó tướng quân còn cười như kẻ ngu si, hắn nói, nương, đây là tức phụ của con, có đẹp không?Hắn nói, thư ngốc là một thư sinh, sau này hàng năm đều kêu y viết mấy câu đối cho người...Chữ của y rất đẹp, người phải phù hộ y sống lâu trăm tuổi, năm nào y cũng sẽ viết cho người...Bọn họ dập đầu trước phần mộ, trong cơn gió xuân ôn hòa nhìn nhau cười.Một tháng sau, hoàng thượng phong Thẩm Mục làm thái phó, mệnh thái tử giám quốc.Tướng quân ở biên cảnh vẫn thường xuyên viết thư cho Thẩm Mục, loạn thất bát tao, chuyện gì cũng phải nói.Hắn nói, người Nam Phụng thật đúng con mẹ nó hung ác, vừa đến nơi đã kêu đánh kêu giết, miệng của Trần Diêm vậy mà cũng chẳng có nơi để sử dụng...Hắn nói, hắn lại gặp tam hoàng tử Đông Lăng, hai chân của hắn ta đều què hết rồi, còn kêu người vác ra chiến trường, thiếu chút nữa đã ngã nhào ra đất không đứng lên nổi...Hắn nói, Chu Liệt uống say, nửa đêm để trần cánh tay lúc ẩn lúc hiện hát vang rừng, bị các anh em bịt mặt lại đánh cho một trận, còn chôn xuống dưới đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu...Hắn nói, Bắc Vũ Lăng lén lút đến biên cảnh với A Mạch, bọn họ kết hôn bên trong tiếng chúc mừng của mười vạn tướng sĩ...Hắn nói, thư ngốc, gió ở biên cảnh vừa lạnh vừa lớn...Hắn nói, ta rất nhớ ngươi...Thẩm Mục cũng không ngừng viết thư cho tướng quân.Y nói, tinh thần của hoàng thượng đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu...Y nói, thái tử mang theo thư đồng đi leo cây, lại té bị thương cánh tay, đến tấu chương cũng không phê được...Y nói, Triệu Thất cùng Vân Thiển cô nương mới sinh một nữ nhi ở nông thôn nên đến đây tặng rượu đầy tháng, ta đã chôn nó ở trong sân, chờ ngươi trở về chúng ta cùng nhau uống...Y nói, giàn nho trong sân đã kết trái rồi, vừa to vừa ngọt...Y nói, A Việt, ta mơ thấy ngươi...Y nói, tuyết rơi rồi, bể nước trong phủ đã kết một tầng băng mỏng...Y nói, ta cũng rất nhớ ngươi...Sau khi trận tuyết đầu tiên qua đi, biên cảnh truyền đến tin tức đại quân đã thắng trận.Đông Lăng cắt thành cầu hoà, Nam Phụng hứa trong vòng mười năm không phạm Đại Ngu.Đại quân đang hoan hô bên trong kèn hiệu của người báo tin hồi triều.Trong gió rét, quân kỳ phần phật bay, tướng sĩ da ngăm đen tiến về kinh thành.Nhưng tướng quân của bọn họ lại chẳng có mặt.Thẩm Mục đi ra khỏi cung, bảo kiệu phu về trước, bản thân thì mặc áo khoác chậm rãi bước về nhà.Y nghĩ, sắp hết năm rồi, không biết tướng quân cùng mọi người có trở về kịp trước năm mới không?Tướng quân từng nói năm nay muốn tự làm hoành thánh...Đôi tay đã quen giương cung bạt kiếm của hắn còn biết bao hoành thánh?Thẩm Mục nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười."

Thư ngốc..."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, Thẩm Mục sững sờ, ngón tay nắm chặt tay áo.Y xoay người, cách đó không xa tướng quân tại tung người xuống ngựa."

Thư ngốc," Tướng quân cười chạy tới ôm lấy y, "ta đã trở về."

Thẩm Mục viền mắt ửng đỏ lên, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, tướng quân đã buông y ra, "Không được, người ta đều là khí lạnh, ngươi đừng để bị lạnh..."

Thẩm Mục vồ tới ôm lấy hắn, nói: "Không sao, người ta rất ấm..."

Tướng quân cười cười cọ lên mặt y, "Thư ngốc, có nhớ ta không?"

"Nhớ."

"Nhớ bao nhiêu?"

Thẩm Mục ngửa mặt lên cắn vào môi hắn, "Sáng nhớ chiều mong..."

HOÀN CHÍNH VĂN.Editor: còn 9 chương phiên ngoại nữa là toàn văn hoàn rồi~~~~~ đột nhiên thấy không nỡ QAQ.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ . I


Quản gia của Thẩm phủ đang cực kì lo lắng.Đại nhân nhà ông sáng nay mới trở về từ trong cung vẫn còn rất khỏe mạnh mà ngồi trong xe ngựa, cũng không biết nhà nào đột nhiên đốt pháo, tiếng pháo vừa vang, con ngựa bị dọa sợ đâm sang một chiếc xe khác, lập tức ngựa ngã xe đổ, đến đại nhân nhà ông cũng bị đập đầu ngất xỉu, đến hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại.Tướng quân phong phong hỏa hỏa chạy tới, "Thư ngốc!"

Quản gia vội vàng mời người vào, "Tư Đồ tướng quân..."

"Thư ngốc sao rồi?"

"Tướng quân yên tâm, đại phu nói không có chuyện gì đáng lo cả..."

Quản gia vẫn chưa nói xong, tướng quân đã vội vàng chạy vào phòng Thẩm Mục.Tướng quân thật sự rất quan tâm đại nhân nhà ta nha, quản gia nghĩ, kể từ sau khi đại nhân không chống đối tướng quân nữa, quan hệ của bọn họ đã ngày càng tốt hơn rồi, tướng quân ba ngày đã có hai ngày chạy vào phủ ở, một chút cũng không ngại ngùng.Tướng quân mở banh cửa phòng, nhìn thấy thư ngốc của hắn yên tĩnh nằm trên giường, trên đầu còn đang quấn một lớp băng trắng.Tướng quân đau lòng muốn chết, ngã đập đầu rồi sao?Sáng sớm hôm nay hắn vào cung luyện binh, lúc trở về nhớ ra thư ngốc nói muốn ăn thạch quế hoa, vốn đang muốn đi mua, lại nghe người ta nói xe của Thẩm Mục bị lật, dọa đến hắn xém chút nữa đã lật luôn tiệm của người ta.Mẹ nó, là đứa nào dám đốt pháo bậy bạ?!Tướng quân nghĩ, nếu như thư ngốc có mệnh hệ gì, lão tử sẽ nhét luôn cây pháo vào miệng hắn!Trên giường, mắt Thẩm Mục động đậy, từ từ mở ra."

Thư ngốc!"

Tướng quân vui vẻ, "Sao rồi?

Đầu còn đau không?"

Thẩm Mục nhìn hắn một hồi, có chút ngây ngốc.Tướng quân: "Thư ngốc?"

Thẩm Mục trừng mắt, đẩy chăn ra ngồi dậy, nghi hoặc nói: "Vị huynh đài này, ngươi..."

Tướng quân cả kinh, gấp gáp vươn tay sờ lên đầu y, "Thư ngốc, ngươi sốt rồi sao?

Nói bậy gì vậy?"

Thẩm Mục không hiểu, "Thẩm Mục cùng huynh đài...

Quen biết nhau sao?"

Tướng quân bị dọa đến không biết làm gì, giơ ra ba ngón tay trước mặt y hỏi, "Đây là bao nhiêu?"

Thẩm mục: "......."

Quản gia bưng thuốc đi vào, nhìn thấy Thẩm Mục đã tỉnh rồi, kinh hỉ nói, "Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Thẩm Mục lắc đầu, "Không sao."

"Không sao là tốt rồi," Quản gia nói, "tướng quân đã rất lo lắng cho ngài đó..."

"Tướng quân?"

Thẩm Mục quay đầu lại nhìn tướng quân, không chắc chắn nói, "Tư Đồ tướng quân?"

Y đã từng nghe người ta nói về Tư Đồ tướng quân, đại khái là một tướng quân từ trong đám thổ phỉ bước ra vừa hung ác vừa điên cường, nghe nói mỗi bữa đều phải ăn hết một thùng cơm.Tướng quân trầm mặc, "Thư ngốc, ngươi cứ như vậy ta sẽ tức giận thật đó..."

Quản gia cũng hồ đồ rồi, "Đại nhân, ngài sao vậy?

Ngài không nhận ra Tư Đồ tướng quân rồi sao?"

Thẩm Mục lắc đầu.Chân mày của tướng quân đã nhíu thành một chỗ rồi, "Đi tìm đại phu," Hắn nói với quản gia, "tìm đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây!"

"Vâng...

Vâng..."

Quản gia nhanh chóng đặt chén thuốc lên trên bàn, gấp gáp rời đi.Thẩm Mục nhìn gương mặt đen lại của tướng quân, trực giác cho thấy việc này thật sự rất quan trọng, "Ta...

Bệnh rất nặng sao?"

"Không sao..."

Tướng quân ép lửa giận trong lòng xuống, vươn tay muốn nắm lấy tay y, Thẩm Mục vậy mà lại nắm chặt chăn, rút người vào trong giường.Tướng quân: "......"

Tay cũng không cho sờ rồi sao?!Vậy đến tối thì sao?!

Còn phải ôm ngủ nữa mà!"

Thẩm mỗ và tướng quân..."

Thẩm Mục do dự nói, "Quan hệ rất tốt sao?"

Tướng quân: "Đương nhiên là tốt rồi!"

Tốt đến mức vừa hôn vừa ôm nhau ngủ nữa đó!Nhưng hắn lo sẽ dọa sợ thư ngốc, an ủi nói: "Chính là...

Câu mà mấy người đọc sách các ngươi hay nói đó...

À, để túc nhi miên*!"*: tình cảm sâu đậm đến mức có thể ngủ cùng nhau.Thẩm Mục không tin, "Thẩm mỗ...

Từ trước đến nay chưa từng ngủ cùng với người nào cả..."

Tướng quân: "Người khác là người khác, ta không giống với bọn họ!"

Thẩm mục: "Có gì không giống?"

Tướng quân trầm mặc không nói."

Tướng quân con mẹ gì?!"

Tướng quân đột nhiên không nhịn được nữa, "Lão tử là người đàn ông của ngươi!"

Thẩm Mục ôm lấy chăn run rẩy, y bị dọa sợ rồi.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ . II


Thẩm Mục hoài nghi bản thân đã nghe nhầm rồi, "Ngươi...

Ngươi nói cái gì vậy?"

Tướng quân ngồi lên giường, níu lấy cánh tay đang trốn ra sau của y, nghiêm túc nói: "Ta nói là, ngươi là vợ của ta."

Thẩm Mục: "......"

Tướng quân nhìn bộ dạng y vừa kinh ngạc vừa ngốc nghếch, mười thì có đến tám chín phần là không tin mình, "Không có gạt ngươi, ngươi thật sự là vợ của ta mà!

Không tin ngươi nhìn nè..."

Tướng quân mở cổ áo ra, lộ ra vết răng ở trước ngực, "Hôm qua ngươi còn cắn ta nữa nè, dấu răng còn chưa có nhạt bớt đây này..."

"Ngươi..."

Thẩm Mục không dám tin, "Ta...

Ta tại sao phải cắn ngươi?"

Tướng quân: "Ngươi muốn ta chậm lại một chút, ta lại nhịn không được, còn véo mông ngươi nữa, nên ngươi đã rất tức giận..."

Máu khắp cơ thể đều dồn hết lên mặt y, "Nói...

Nói bậy!"

Tướng quân: "Ta không có nói bậy, chính là ở dưới giàn nho ngoài kia..."

"Hoang đường!"

Thẩm Mục tránh khỏi tay hắn, "Sao ta có thể..."

Y không thể nói tiếp nữa, đắp chăn lại trừng mắt nhìn tướng quân, "Ngươi...

Ngươi đi ra ngoài..."

"Thư ngốc..."

Xong rồi, tướng quân nghĩ, thư ngốc thật sự là cái gì cũng không nhớ ra rồi, thật sự là gấp chết người mà, sợ là thật sự sẽ đi nhảy sông mất."

Được được...

Ta không nói nữa, ngươi đừng tức giận..."

Tướng quân đứng dậy nói, "Ta đi nhìn xem đại phu đến chưa...".Không qua bao lâu, quản gia mang đại phu vội vàng chạy đến.Đại phu khám qua khám lại, xác định cơ thể của Thẩm Mục thật sự không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng cũng xác định y cái gì cũng chẳng nhớ ra cả.Cụ thể là không nhớ được cái gì, Thẩm Mục cũng không phân rõ được, nhưng tướng quân đang đứng trước mắt này, y thật sự không nhận ra.Tướng quân đứng bên cửa phòng nhăn mày khổ não được nửa ngày, sợ lại khiến y tức giân, chỉ có thể căn dặn quản gia chăm sóc Thẩm Mục cho tốt, còn mình thì trở về phủ tướng quân trước.Thẩm Mục mặc áo khoác đi ra sân tản bộ, nhìn thấy ngoài đó thật sự có một giàn nho.Trong não y đột nhiên xuất hiện hồ ngôn loạn ngữ của tướng quân, đôi tai vì vậy vừa đỏ vừa nóng.Y tức đến nỗi muốn dẹp luôn giàn nho, nhưng sau khi gọi quản gia đến, trong lòng lại đột nhiên có chút không nỡ, như thế nào cũng không mở miệng ra được."

Giàn nho này..."

Y do dự một lúc lâu mới hỏi, "Từ khi nào mà ở đây có giàn nho này vậy?"

Quản gia nói: "Giàn nho này là do tướng quân dựng vào năm trước, nói là để ngài nằm ở đây đọc sách."

Thẩm Mục: "Tư Đồ tướng quân...

Rất thường đến đây sao?"

Quản gia vui vẻ trả lời: "Đúng vậy, tướng quân còn thường xuyên ở lại qua đêm nữa..."

Người trong Thẩm phủ đối với việc sáng sớm nhìn thấy tướng quân từ trong phủ bước ra đã không còn cảm thấy kì lạ nữa, chỉ là bọn họ nghĩ rằng tướng quân ngủ trong một căn phòng khác mà thôi, đối với việc mỗi đêm tướng quân đều ôm lấy đại nhân nhà họ ngủ thì ai cũng không biết.Cuối cùng Thẩm Mục cũng không có kêu người gỡ giàn nho xuống, y nghĩ, đều đã kết trái rồi, hay là đợi trái chín rồi tính tiếp.Tối đến, y nằm trên giường lại không ngủ được, vẫn luôn cảm thấy chiếc giường này cứ trông trống như thế nào ấy.Y ôm chăn lăn qua lăn lại, đấu tranh rất lâu, vẫn là mặc áo vào bước xuống giường.Y muốn đi dạo một chút, nhưng khi y vừa mới mở cửa phòng, đã nhìn thấy tướng quân đang ngồi trên bức tường đối diện, dọa y sợ hết hồn.Tướng quân thấy y đi ra cũng có chút kinh ngạc, nhảy từ trên tường xuống.Thẩm Mục: "Ngươi...

Ngươi tại sao lại ở đây?"

Tướng quân: "Ta không ngủ được..."

Thẩm Mục cũng như vậy thôi, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không ngủ được..."

Tướng quân nói: "Nếu đã như vậy thì..."

Thẩm Mục còn nghĩ là hắn sẽ nói: "Vậy thì chúng ta cùng nhau nói chuyện đi."

Sau đó, y lại nghe thấy tướng quân nói: "Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Thẩm Mục: "......"

Không biết xấu hổ...
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ . III


Tướng quân không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, tiếp tục nói: "Trước đây ngươi vẫn luôn ôm lấy ta ngủ đó, bây giờ không được ôm nữa chắc chắn là ngủ không được rồi, ngươi lại sợ tối..."

Thẩm Mục tức giận "rầm" một cái đóng cửa lại."

Thư ngốc," Tướng quân ủy khuất nằm lên cánh cửa, "ta mới rồi là nói thật đó, ngươi mau mở cửa đi mà..."

Thẩm Mục không thèm quan tâm hắn nữa, cởi giày ra bước lên giường, rúc người vào trong chăn.Tướng quân thấy y không thèm phản ứng, chỉ có thể bỏ cuộc, "Vậy ta qua phòng bên cạnh ngủ, nếu như ngươi vẫn không ngủ được thì nhớ qua tìm ta..."

Tìm ngươi để làm gì, Thẩm Mục tức giận nghĩ, Đăng Đồ Tử*!*: tên của một nhân vật lịch sử, được sử dụng để chỉ những người háo sắc.Nhưng mà, cả đêm hôm đó y cũng không thể ngủ được, vốn là rất buồn ngủ, nhưng vẫn không thể nào ngủ được, chỉ có thể nằm trên giường đợi đến khi trời sáng..Tướng quân cũng ngủ không được, sau khi lăn qua lăn lại trong căn phòng cách vách Thẩm mục thì chạy đi tìm Trần Diêm uống rượu.Trần Diêm nằm gục trên bàn vừa buồn ngủ vừa mắng chửi tướng quân, "Ngươi có bệnh hay không vậy?

Mới sáng sớm đã lôi ta đi uống rượu..."

Tướng quân không nói gì, lẳng lặng ngồi đó uống rượu."

Không phải chỉ là người yêu của ngươi không nhớ ra ngươi thôi hay sao?"

Trần Diêm nói, "Chuyện có to tát gì đâu, theo đuổi người ta một lần nữa là được rồi..."

Tướng quân: "Theo đuổi như thế nào?"

Trần Diêm: "Trước đây ngươi theo đuổi người ta như thế nào thì cứ làm lại như vậy là được rồi."

Tướng quân trầm mặc một lát, nói: "Chưa có theo đuổi...

Đã ngủ rồi..."

Trần Diêm ngay lập tức bị dọa tỉnh: "Cái gì?

Ngươi còn là bá vương ngạnh thượng cung* sao?!

Cầm thú!"*: nghĩa là hấp diêm.Tướng quân giải thích: "Không phải, là ngoài ý muốn...

Lão tử nhìn giống loại người vô sỉ đó sao?!"

Trần Diêm: "......"

Rất giống.Trần Diêm than thở, ông trời đúng là không có mắt, người như vậy cũng có thể tìm được vợ nữa cơ đấy.Trần Diêm nói với tướng quân: "Ngươi phải đối xử tốt với hắn, ví dụ như, hắn thích ăn cái gì, ngươi phải nấu cho hắn ăn..."

Nhìn nhìn tướng quân, lại nói tiếp, "Hay là thôi đi, mua cho hắn là được rồi, ngươi nấu chắc là đốt luôn cả nhà bếp thôi..."

Tướng quân: "......"

"Còn nữa, hiện tại hắn không nhớ được ngươi là ai, ngươi làm cái gì cũng phải biết khắc chế một chút, đừng dọa hắn sợ."

Trần Diêm vỗ vỗ bả vai tướng quân, "Từng bước tiến tới, đầu tiên là khiến hắn cảm động, để hắn tin tưởng ngươi...".Vì vậy, sáng sớm tướng quân đã chạy đến tửu lâu lớn nhất kinh thành, Cẩm Tu Lâu.Thẩm Mục thích ăn thang bao nhân tôm cua* ở đó, vào lần đầu tiên tướng quân mua cho y ăn, nước trong bánh còn dính lên trên người, từ eo đi xuống đều có.

Thẩm Mục lau giúp hắn, lau lau lau, lau đến tướng quân cũng không bình tĩnh được nữa, thang bao cũng không thèm ăn nữa, ôm người đi vào phòng, ban ngày ban mặt áp lên người y, lúc ra khỏi phòng thang bao cũng đã nguội rồi.*: thang bao giống như há cảo x10 vậy, vỏ rất rất mỏng, nhiều thịt, nước bên trong là nước của nhân tiết ra, cực kì cực kì ngon, nhân tôm thịt thật sự ăn nghiện, tui cũng không biết tiếng Việt gọi là gì nên chỉ có thể giữ nguyên Hán Việt vậy. (Nói thêm, tui là một fan bự của các món điểm tâm, là loại fan có thể ăn hằng ngày mỗi ngày 3 lần mỗi lần ăn 4 xửng mỗi xửng 8 cái ấy và tui đã ăn như vậy mấy ngày liên tiếp khi đi du lịch ở bển 🤤).

Đây là hình minh họa.

.Thẩm Mục còn đang ở trong phòng đọc sách, tướng quân mang thang bao đi vào."

Thư ngốc, ăn sáng chưa?

Ta mua thang bao của Cẩm Tu Lâu cho ngươi nè..."

Thẩm Mục có chút hối hận vì đã không khóa cửa lại.Nhưng thang bao nhìn thật sự rất ngon nha.Đêm hôm qua Thẩm Mục không ngủ được, tinh thần không mấy tốt, buổi sáng cũng chẳng có chút khẩu vị gì nên không ăn được bao nhiêu, nhưng mới nhìn thấy mấy chiếc thang bao này, hình như lại có chút thèm ăn.Tướng quân đưa đũa cho y, "Ngươi ăn thử xem, mới ra lò đó, rất tươi rất ngon nha..."

Y cắn một miếng, súp nóng trong bánh ngay lập tức tràn ra làm y bị phỏng lưỡi."

Shhhh..."

Tướng quân căng thẳng hỏi, "Sao rồi?

Nóng quá sao?"

"Phỏng..."

Thẩm Mục líu lưỡi nói, "Phỏng lưỡi rồi..."

Tướng quân gấp gáp, kéo lấy cánh tay Thẩm mục, trực tiếp hôn xuống.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ . IV


Thẩm mục ngây ngốc trừng mắt.Ngốc nghếch ngồi đó mở miệng, đến việc lưỡi đã bị phỏng rồi cũng quên mất, đến khi tướng quân vươn lưỡi vào bên trong...Y mạnh mẽ đẩy tướng quân ra, gương mặt đều hồng thấu, "Ngươi...

Ngươi muốn làm cái gì?!"

Tướng quân giống như đương nhiên nói, "Không phải ngươi nói bị phỏng rồi sao?

Liếm một chút sẽ hết đau thôi..."

"Ngươi...

Vô sỉ!"

Thẩm mục tức muốn chết, thuận tay cầm lấy cuốn sách bên cạnh đánh lên người hắn.Tướng quân vừa chịu đánh vừa nói: "Lúc trước đều như vậy mà... ta bị phỏng ngươi cũng sẽ hôn ta đó thôi...

Á, thư ngốc, đừng đánh nữa..."

Cuối cùng, tướng quân bị Thẩm mục đuổi ra khỏi Thẩm phủ, đến quản gia cũng được căn dặn rằng sau này không cho tướng quân vào đây nữa.Nhưng tướng quân vốn dĩ cũng rất ít khi đi vào từ cửa lớn, hắn ngựa quen đường cũ mà băng nóc vượt tường, sang ngày hôm sau vẫn cứ như vậy mà bước vào trong sân nhà Thẩm mục.Thẩm mục tay cầm sách ngồi trên chiếc giường nhỏ dưới giàn nhỏ đang thiêm thiếp ngủ nên không phát hiện tướng quân đã tiến vào.Y đã hai ngày không được ngủ, vành mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm rồi.Tướng quân nghĩ rồi lại nghĩ, đẩy cửa ra bước vào trong phòng ngủ.Thẩm mục bị tiếng đẩy cửa làm cho tỉnh giấc, sau đó y nhìn thấy tướng quân ôm lấy chăn bước ra.Thẩm mục: "Ngươi muốn làm gì?"

Tướng quân trải chăn lên giường, cởi giày, ôm lấy Thẩm mục cuộn người vào trong chăn."

Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Thẩm mục giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, tướng quân lại ôm chặt người ta vào lòng, "Đợi ngủ dậy rồi muốn đánh muốn mắng tùy ngươi, bây giờ thì đi ngủ trước đã."

Hắn nói, ngủ dậy rồi mới tính sổ với ta, có được không?Hắn cũng đã mất ngủ hai đêm rồi, mới nói được một chút cơn buồn ngủ dần kéo đến, mắt cũng mở không lên.Thẩm Mục đẩy mấy cái cũng đẩy không ra, nghĩ thầm trong lòng, ngươi ôm ta như vậy, ta ngủ được mới lạ!Nhưng mí mắt y lại càng ngày càng nặng, không biết vào lúc nào, đôi tay đang đẩy tướng quân ra đã ôm ấy người tướng quân, cũng không biết vào lúc nào, y đã ngủ thiếp đi rồi..Gió thổi lá nho, tạo ra âm thanh xào xạc.Lúc Thẩm Mục mở mắt ra, bầu trời đac nhiễm một màu đỏ cam.Y nhẹ nhàng ngẩng đầu, tướng quân vẫn chưa tỉnh dậy, chăn gần như đều đắp trên người mình, nửa người tướng quân đều lộ ra bên ngoài.Y nhìn chằm chằm tướng quân trong chốc lát, lại đưa tay nắm lấy chăn, muốn kéo qua đắp cho tướng quân một chút.Y mới động đậy, tướng quân đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nói: "Ngủ thêm chút nữa đi..."

"Ân..."

Y vừa muốn gật đầu, tay của tướng quân đã sờ xuống mông y, nhắm mắt lầm bầm: "Thật mềm..."

Thẩm mục: "......"

Sau đó, tướng quân bị đá xuống giường.Hôm nay, người trong Thẩm phủ lại nhìn thấy tướng quân bị đại nhân của bọn họ vừa đánh vừa mắng đuổi ra khỏi phủ..Trong thanh lâu, thái tử cười gian xảo thề thốt với Thẩm Mục, "Thái phó, ta đảm bảo sau này sẽ không đến đây nữa, người đừng giận, cũng đừng nói với phụ hoàng nha..."

Tâm tình của Thẩm Mục rất phức tạp.Hôm nay ở trong phủ nghe nói báo người đến tìm gặp y, đi ra nhìn, thì ra là thư đồng của thái tử.Thư đồng ủy ủy khuất khuất nói, thái tử lôi kéo nó đi dạo thanh lâu, rốt cuộc túi tiền bị mất, bị người trong thanh lâu bắt giữ, chỉ có thể thả nó đến tìm thái phó.Thẩm Mục gấp gáp chạy đến, cổ cũng khát khô, thuận tay cầm một ly trà lên uống hết.Thái tử nhìn thấy, căng thẳng nói: "Thái phó, không được uống..."

Nhưng mà, đã uống hết rồi.Thái tử lúng túng nói: "Khi nãy ta nhất thời tò mò, đã kêu người cho một chút đồ vào trong đó..."

Thẩm Mục: "...

Đồ gì?"
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ. V.


Tướng quân mang theo Chu Liệt đạp cửa đi vào, nhìn thấy thái tử cùng thư đồng đang ấn người Thẩm Mục xuống, ba người lôi lôi kéo kéo, thư ngốc của hắn từ mặt đến cổ đều đỏ bừng bừng.Tướng quân hét, "Các ngươi đang làm cái gì đó?!"

Thái tử và thư đồng bị dọa sợ, tay ngay lập tức thả ra, cơ thể Thẩm Mục mềm nhũn cuộn tròn dưới đất, tướng quân nhanh chóng chạy tới ôm lấy y."

Thư ngốc, thư ngốc..."

Hắn xoa xoa mặt Thẩm Mục, "Ngươi sao rồi?"

Thẩm Mục hàm hồ nói: "Nóng..."

Thái tử ngại ngùng nói: "Thái phó người...

Uống hết một ly trà...

Đã được hạ dược..."

Tướng quân: "......"

Thẩm Mục lôi kéo quần áo tướng quân, nhịn không được nắm lấy cổ hắn.Thái tử căng thẳng nói: "Nếu không thì...

Ta đi gọi cho thái phó một cô nương..."

Tướng quân trừng mắt, "Ngươi dám!"

Thái tử: "......"

Dữ quá đi...Chu Liệt nhìn thấy tình huống như vậy, lôi kéo thái tử và thư đồng đi ra ngoài, "Thái tử, ngài mau về cung đi, chuyện kia...

A, hoàng thượng đang tìm ngài đó!"

Thái tử không yên tâm Thẩm Mục, "Nhưng thái phó..."

"Không sao đâu," Chu Liệt cam đoan nói, "có lão đại của chúng ta bên cạnh mà...".Trong phòng, tướng quân ôm lấy Thẩm Mục đang không ngừng cọ sát trong ngực mình, "Thư ngốc...

Tỉnh táo lại..."

Hơi thở của Thẩm Mục nóng hổi, "Nóng quá, khó chịu quá..."

Tim tướng quân run lên, ôm người đặt lên giường."

Ngươi...

Ngươi đang làm gì?"

Thẩm Mục trốn ra phía sau, tay lại nắm chặt lấy áo tướng quân không chịu buông, "Ngươi...

Tránh ra..."

Tướng quân nhìn y, trong lòng từng cơn nóng bức ập đến, "Thật sự muốn ta tránh ra sao?"

Hắn trầm giọng nói, "Vậy ngươi buông tay ra đi..."

Thẩm Mục thở dốc, nhưng bàn tay đang nắm lấy góc áo tướng quân lại có như thế nào cũng không buông.

Y ủy khuất nói: "Ta...

Ta không buông ra được...

Ư..."

Tướng quân cúi đầu hôn lên môi y, răng lưỡi quấn quít, hô hấp càng thêm gấp gáp.Thẩm Mục không thể kìm chế được rên rỉ, tay nắm góc áo càng nắm càng chặt."

Còn muốn đuổi ta đi không?"

Tướng quân nhẹ nhàng cắn lên môi y, đè người xuống giường, "Thư ngốc, ta không đi..."

Đáy mắt Thẩm Mục đều là thủy quang, âm thanh dính nhớp, "Ta...

Ta khó chịu...

Ân..."

Hơi thở nóng bỏng, đôi vai nóng bỏng, vòm ngực nóng bỏng, Thẩm Mục bị hôn đến không thở được, trong lúc tình triều cuồn cuộn mà ngưỡng cần cổ ửng hồng, chọc đến người đàn ông trên người y đỏ cả mắt.

Y lạc giọng trong sự nóng bỏng này, hàm hồ nói, "Ngươi...

A..."

"Thư ngốc..."

Tướng quân hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y, "Ngươi dằn vặt ta quá rồi đó...

Ta nhớ ngươi đến điên rồi..."

Tay hắn ôm lấy eo y, tương tư đã dằn vặt hắn bao nhiều ngày nay, hắn đều phát tiết lên eo y.Y treo người trên bả vai hắn, trong lúc tình ái dâng trào, tiến vào trong mộng cảnh nồng liệt nhất.Bả vai ấm áp, vòm ngực nóng bỏng, hô hấp quấn quít...

Tháng năm qua đi, tình thâm nhập cốt.Y ôm chặt lấy cổ hắn, dính nhớp gọi: "A Việt..."

Tướng quân ngây ngốc, kinh hỉ đến không biết phải làm gì, "Thư ngốc...

Ngươi nhớ lại rồi sao?!"

Cổ họng của thẩm mục đều khàn cả rồi, chôn trong ngực hắn, mở miệng cắn lên xương quai xanh của hắn.Tướng quân ôm người áp lên giường, cười không ra tiếng nói: "Vậy phải chúc mừng chứ!"

Thẩm mục mơ màng nói: "Làm sao chúc...

Ân..."

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, đèn lồng cùng sao trời đều lấp lánh ánh sáng...
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mang Thai . I


Tướng quân ngồi trong xe ngựa, chống cằm nhìn Thẩm Mục đang ngủ trong lòng mình.Hắn nghĩ, gần đây thư ngốc có phải rất mệt hay không, sao chỉ mới mấy bước từ hoàng cung về Thẩm phủ y cũng có thể ngủ say như vậy?Hôm qua cũng vậy, nói là sẽ vào cung với hắn, hai người cưỡi cùng một con ngựa, lắc lư được nửa ngày thì đã không nghe được âm thanh nào nữa, tướng quân quay đầu lại nhìn, thấy y đã dựa vào lưng mình ngủ thiếp đi.Còn có ngày hôm kia nữa, nói là muốn ăn thạch quế hoa, tướng quân liền đi ra ngoài mua, lúc về đến đã thấy y nằm bò trên bàn đá ngủ say, cũng chẳng sợ sẽ bị cảm lạnh...Cả hôm trước ngày kia nữa....Thẩm Mục cọ cọ mặt, mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, "Về đến nhà rồi sao?"

"Ân."

Tướng quân xoa xoa gương mặt ửng hồng của y, "Gần đây trong cung có nhiều việc để làm lắm sao?

Mệt lắm sao?"

"Cũng không có," Thẩm Mục lắc đầu, "cũng không phải ta mệt, chỉ là cảm thấy buồn ngủ...

Hay là do chứng mệt mỏi vào mùa xuân*?*: chỉ những người thường xuyên cảm thấy buồn ngủ vào mùa xuân, mơ màng vào mùa hè và cảm thấy mệt mỏi vào mùa thu.Tướng quân nghĩ, cũng đúng, gió xuân nhẹ nhàng mát mẻ như vậy, hợp với thư ngốc nhà hắn như vậy, cũng không trách vì sao y cảm thấy buồn ngủ.Nhưng mấy ngày tiếp theo, Thẩm Mục eo vừa đau chân lại nhũn, tướng quân đánh bóp mấy lần vẫn không khá lên, muốn đi tìm đại phu đến khám cho y, Thẩm Mục lại cảm thấy không cần thiết, cũng chẳng có chuyện gì.Khẩu vị của Thẩm Mục cũng trở nên tệ hơn, ngày thường vẫn rất thích ăn món ngọt, bây giờ lại không thích nữa, ngược lại muốn ăn đồ chua, chua đến chân mày y nhíu chặt lại nhưng vẫn muốn ăn, nếu như tướng quân không cho y ăn nữa, y sẽ tức giận.Sáng sớm ngày hôm nay, y ăn hết một chén cháo nóng, chưa qua một lát đã nôn hết ra.Tướng quân bị dọa sợ, gấp rút chạy vào trong cung lôi Liên Tầm qua đây.Liên Tầm ngồi bên cạnh giường, khám rồi lại khám, trầm mặc một lúc lâu mới đứng lên mắng tướng quân, "Ngươi chăm sóc người ta kiểu gì vậy?

Thẩm đại nhân đang mang thai ngươi cũng không biết?!"

Tướng quân: "......"

Thẩm Mục: "......"

"Liên huynh," Thẩm Mục tâm tình phức tạp nói, "Thẩm mỗ là nam tử, sao có thể..."

Liên Tầm chắc chắn nói: "Ngươi đã mang thai rồi, hai tháng."

Tướng quân đánh vào đầu mình một cái, kéo lấy tay Thẩm Mục kinh hỉ nói: "Ta biết rồi, chắc chắc là nhờ cái khóa cầu con của mẹ mang đến!

Thư ngốc, chính là khóa cầu con!"

Thẩm Mục: "...

Khóa cầu con?

Không phải khóa bình an sao?"

Lúc này tướng quân mới nhớ ra mình đã lừa gạt người ta, xoa xoa bụng y nói qua chuyện khác: "Thư ngốc, chúng ta có con rồi!

Có vui không?!"

Đáy mắt Thẩm Mục đều là ý cười, gật gật đầu, "Ân...".Liên Tầm khai một vài bài thuốc cho thẩm mục, tướng quân không cho người khác nấu, mỗi ngày đều ngồi xổm trong nhà bếp, mặt lúc đen lúc xám.Thư ngốc mang thai rồi, mỗi ngày hắn nghĩ tới chuyện này đều sẽ ngây ngốc cười, lão tử sắp làm cha rồi!Mấy ngày đầu Thẩm Mục còn ngoan ngoãn uống thuốc, vài hôm sau đã nói thuốc đắng quá, không muốn uống nữa.Tướng quân gấp gáp uống hết thuốc, ôm lấy người đút thuốc bằng miệng, nhưng lúc nào thuốc đã đút xong cũng không chịu thả người ra, thư ngốc ôm bụng nói, muốn hôn nữa cơ...Hôn xong lại phải ôm y ngủ, thư ngốc của hắn bắt đầu dính người rồi, nằm trong ngực hắn ôm chặt eo hắn, mềm nhuyễn dính vào lòng hắn.Nhưng Liên Tầm nói, không được ngủ nhiều như vậy nữa, phải ra ngoài tản bộ một chút.Vì vậy tướng quân bắt đầu thương lượng với người trong lòng, "Thư ngốc, khí trời hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút được không?"

"Không muốn," Thẩm Mục trốn trong chăn nhõng nhẽo, "muốn ngủ..."

Tướng quân: "Một lát đi về rồi ngủ tiếp?"

Thẩm Mục lắc lắc đầu, chôn mình trong chăn không động đậy.Tướng quân cảm thấy như vậy không được, vẫn phải dẫn y ra ngoài đi dạo, dụ dỗ kéo người ra khỏi chăn.Thư ngốc vì vậy mà không vui vẻ, mắt long lanh đầy nước nói: "Tại sao không cho ta ngủ?!

Ngươi không còn thích ta nữa rồi có phải không?!"

Tướng quân: "......"

Trời đất ơi, thư ngốc biết làm nũng rồi!
 
Back
Top Bottom