Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 9.


Triệu Thất đang rất đau đầu.Hắn vốn đã rất đau đầu, mỗi ngày đều phải vì chuyện cố gắng góp đủ tiền để chuộc Vân Thiển ra khỏi Nhiễm Túy Lâu sớm nhất có thể mà mặt ủ mày chau, nhưng lại không biết tại sao, gần đây tướng quân so với Triệu Thất còn nóng ruột hơn, hận không thể ép hắn đập nồi bán sắt mau chuộc người ra.Hắn cũng rất muốn mà, nhưng cho dù bán luôn bản thân, hắn cũng không thể góp đủ số tiền lớn như vậy.Hắn ở đây buồn đến nấu cơm khét, Vân Thiển bên kia lại đột nhiên mất tích.Nha đầu hầu hạ nàng nói, nàng vốn là đang ngồi ngốc trong phòng, nha đầu bị sai đi ra ngoài mua bánh quế, nhưng khi nha đầu trở về đã tìm không thấy nàng đâu.Tôn ma ma lo lắng muốn chết, nhanh chóng sai người đi tìm xung quanh.Triệu Thất cũng lo sợ, vội vã chạy đi tìm tướng quân, vừa vào cửa lại nghe thấy "vèo" một tiếng, một mũi tên được ghim trên cây cột.Đuôi mũi tên cột một tờ giấy, bên trên viết 'Nếu tướng quân muốn cứu Vân Thiển thì hãy đến ngôi miếu đổ nát ngoài thành.'Tướng quân đọc xong tờ giấy kia, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhấc chân muốn đi.Triệu Thất thấy hắn một người một ngựa, nhanh chóng ngăn cản hắn, sống chết khuyên hắn mang thêm vài người theo cùng, "Lỡ như có nguy hiểm..."

Tướng quân: "Trên giấy viết chỉ cần một mình ta đến."

"Không được!

Nếu như đối phương có ý đồ xấu xa..."

"Ít nói nhảm đi, chẳng lẽ lão tử không thu thập được mấy tên tiểu tặc này sao?!"...Cuối cùng, tướng quân cũng không dẫn ai theo, chỉ có một tên Triệu Thất chết sống không chịu ở lại chờ.Bọn họ vừa bước tới cửa miếu ngoài thành, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra."

Công chúa, chúng ta vẫn là nên trả cô nương này về đi."

"Ta không trả!

Các ngươi đều đang bắt nạt ta, cái tên Tư Đồ Việt kia trong thanh lâu cũng đã nuôi nữ nhân rồi, các ngươi còn muốn ta gả cho hắn!?

Hoàng huynh đã không đau lòng ta, ngươi cũng không đau lòng ta sao!

Tướng quân cái gì chứ?!

Là người hay là chó còn chưa biết, lại bắt ta gả cho hắn!

Ta không lấy chồng!"

Tướng quân đang đứng bên ngoài: "..."

Mẹ nó, lão tử mới là người không muốn kết hôn đây này!Tướng quân đi thẳng vào trong.Trong miếu có một nam một nữ, còn có Vân Thiển đang hôn mê nằm bên cạnh."

Thiển Nhi!"

Triệu Thất vừa nhìn thấy người liền muốn chạy tới, bị nữ nhân kia đạp trở về.Nữ nhân kia chính là người có thân hình nhỏ nhất trong đoàn sứ thần Bắc Nghiêu.Đường đường là công chúa Bắc Nghiêu, vậy mà lại dám nữ cải nam trang, trà trộn vào trong sứ đoàn hòa thân.Tướng quân: "Các ngươi muốn gì?"

Bắc Vũ Lăng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Ngươi chính là Tư Đồ Việt?"

Sau đó giơ tay chỉ Vân Thiển còn đang hôn mê, "Ngươi, giết nàng đi."

Triệu Thất thiếu chút nữa là ngất đi, "Ngươi...

Các ngươi..."

Tướng quân không lên tiếng, cũng không nhúc nhích."

Ta đường đường là công chúa Bắc Nghiêu, một đời một người, tuyệt đối không thể cùng nữ nhân khác hầu hạ một chồng."

Bắc Vũ Lăng nói, "Nếu ngươi muốn cưới ta, giết nàng đi!"

Triệu Thất gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tướng quân vẫn không nói lời nào."

Ngươi không giết, vậy cứ để A Mạch giết," Bắc Vũ Lăng quay đầu nói với nam nhân bên cạnh, "A Mạch, giết cô ta đi."

A Mạch do dự một chút, rút đao ra bước đến gần Vân Thiển.Triệu Thất vội vàng muốn vồ tới, bị tướng quân đánh cho một cái, ngất xỉu.Tướng quân: "Được rồi, đừng diễn nữa."

Bắc Vũ Lăng: "..."

A Mạch: "..."

"Ngươi..."

Bắc Vũ Lăng giật mình nói, "Sao ngươi nhìn ra được?"

Tướng quân không nói, hắn nghĩ, tên thư ngốc ngốc nghếch đó, cũng không biết ta nhận ra bút tích của y.Hắn nhìn chung quanh, hỏi: "Thẩm Mục đâu?"

Bắc Vũ Lăng chưa từ bỏ ý định, "Làm sao ngươi nhìn ra được?

Kỹ năng diễn xuất của ta kém đến như vậy sao?"

Tướng quân nhíu mày."

Bỏ đi bỏ đi," Bắc Vũ Lăng thẳng thắn nói, "Thẩm ngự sử không tới, đây là chủ ý của ta."

Tướng quân: "Có việc sao?"

Bắc Vũ Lăng: "Hợp tác không?"

Tướng quân bị cấm túc trong phủ tướng quân.Nghe nói là thiên tử tứ hôn, tướng quân lại kháng chỉ không nhận.Nghe nói công chúa Bắc Nghiêu điêu ngoa ngạo mạn kiêu căng, bất mãn tướng quân cùng một cô gái lầu xanh quan hệ không rõ ràng, làm hại tính mạng cô nương nhà người ta, tướng quân đứt từng khúc ruột, kháng chỉ cự tuyệt kết hôn.Thiên tử quát mắng tướng quân chỉ vì nhi nữ tình trường, tổn hại đại cục, phạt hắn hồi phủ hối lỗi.Tướng sĩ Đại Ngu tức giận bất bình, thiếu chút nữa đã khoác khôi giáp đến trước cửa cung thay tướng quân kêu oan, lại bị phó tướng quân Trần Diêm không ngừng trách mắng lôi kéo trở về.Trong phủ, tướng quân bị cữu cữu của hắn đuổi theo đánh."

Tiểu tử thúi, ngươi mau đứng lại!

Gan lớn lắm rồi?!

Dám lừa gạt cậu ngươi!"

Tư Đồ Phong nổi giận đùng đùng, nhấc đao chạy đuổi theo tướng quân khắp sân, "Từ trước ta đã cảm thấy kỳ quái, nếu như ngươi thật sự yêu thích cô nương nhà người ta, sao còn không cưới về nhà, thì ra đều là lừa gạt ta!"

Tướng quân vừa chạy vừa hối hận.

Vì nương qua đời sớm, cữu cữu xem hắn như con ruột, lúc trước khi nghe nói hắn coi trọng một cô nương trong thanh lâu cũng không nổi giận, nói chỉ cần cô nương kia là người tốt là được, không cần phải lưu ý đến xuất thân làm gì.

Hắn nhìn thấy cữu cữu của mình mừng rỡ đến không ngậm mồm vào được, không dám nói cho ông biết cô nương đó là tức phụ của người khác.Hôm nay Tư Đồ Phong nghe nói Vân Thiển bị công chúa Bắc Nghiêu kia hại, tức đến mức ngay lập tức mang theo đao muốn đi tìm người Bắc Nghiêu tính sổ.

Ông chỉ có một đứa cháu ngoại này, sao có thể để người ngoài khi dễ.Tướng quân không ngăn được ông, quýnh lên liền kể hết mọi chuyện của Triệu Thất cùng Vân Thiển.

Tư Đồ Phong sửng sốt nửa ngày, lặp lại một lần lại một lần, cuối cùng cầm đao lên muốn chém cháu ngoại của ông một cái."

Ta vốn chưa từng thừa nhận mà," Tướng quân vừa chạy vừa nói, "do cữu cữu nghe người ta nói bậy nói bạ, mắc mớ gì đến ta chứ..."

Tư Đồ Phong thở hồng hộc, "Tiểu tử thúi, lão tử trông ngươi thành gia lập thất trông đến bạc cả đầu, hiện tại ngươi nói cho ta biết vốn không có cháu dâu, ngươi có mặt mũi nói chuyện với ta sao?!

Còn mặt mũi với nương ngươi ở trên trời sao?!"

"Cũng không phải là không có," Tướng quân tính toán một chút tính khả thi trong việc lừa con mọt sách đến gặp mặt cữu cữu của hắn, "nhưng da mặt của y lại hơi mỏng..."

"Thật sao?!"

Tư Đồ Phong lập tức cất đao vào, mừng rỡ nói, "Là cô nương nhà ai?

Tính tình như thế nào?

Nhà ở đâu?

Cha mẹ còn không?

Tháng sau ngày tốt rất nhiều, cữu cữu tìm người đi làm mai..."

Tướng quân: "..."

Y có khi nào sẽ đi nhảy sông hay không?
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 10.


Xong đời rồi, tướng quân nghĩ, theo như tác phong làm việc của cữu cữu, cái đó gọi là cái gì nhỉ, sấm...

À, sấm giật chớp rền."

Cữu cữu, da mặt của y rất mỏng, người đừng dọa y," Tướng quân suy nghĩ một chút lại nói, "nếu không như vậy đi, đợi qua thêm mấy ngày nữa ta sẽ dẫn y đến gặp người."

Tư Đồ Phong: "Cái gì mà mấy ngày nữa, đi ngay lập tức."

Tướng quân: "..."

"Cữu cữu, hiện tại ta đang bị cấm túc."

Tư Đồ Phong: "..."

Được rồi.Cơn giận dữ của Tư Đồ Phong tiêu tan không ít, không ngừng hỏi lại: "Lần này ngươi không nói dối ta chứ?"

Tướng quân thề: "Không có, không dám."

Tư Đồ Phong yên tâm, "Như vậy cũng tốt, ngươi nói ngươi vậy mà lại không nói với ta sớm hơn, giấu giấu diếm diếm làm cái gì?

Cho dù tức phụ có xấu thì chung quy vẫn phải đi gặp mặt cha mẹ chồng thôi..."

Tướng quân: "Y không xấu, còn hơi bị đẹp đó."...Con mọt sách xinh đẹp ở trong phủ bỗng dưng hắt hơi một cái.Y nghĩ, trời bắt đầu lạnh rồi.Y lại nghĩ, trong thiên lao có phải cũng rất lạnh hay không, nếu như tướng quân ở trong đó, vậy có phải hắn cũng sẽ cảm thấy lạnh hay không?Lời nói của Lý Trường Dữ vẫn còn đang văng vẳng bên tai: "Tư Đồ Việt cầm binh quyền cũng khá nhiều năm rồi, đã đến lúc nên buông tay.

Ngươi nói xem, nếu như hắn giết công chúa Bắc Nghiêu, hoàng thượng còn có thể bảo vệ được hắn sao?"

Đây vốn là bước đi theo như trong dự liệu, thừa tướng muốn gây ra chiến tranh giữa hai nước, giúp cho Đông Lăng thừa loạn tiến vào, chuyện của tướng quân cùng công chúa Bắc Nghiêu đi đến bước này, thừa tướng thực sự là muốn đốt pháo ăn mừng.Nhưng trong lòng Thẩm Mục lại rất khó chịu.

Hoàng thượng với y có ơn tri ngộ, người đã cứu y trong lúc y thiếu chút nữa là chết vì đói, cho dù muốn y dùng mạng sống để báo đáp y cũng sẽ không có một câu oán hận.

Nhưng tướng quân thì khác, Thẩm Mục nghĩ, hắn không nên bị cuốn vào những cuộc minh tranh ám đấu trong triều đình này, hắn là anh hùng của Đại Ngu, chỉ cần một lòng trông coi biên cương, như vậy là đủ rồi, ngoài sa trường, thêm bất kỳ một phiền muộn nào đối với hắn đều là không công bằng.Nhưng trong cõi đời này, lấy đâu ra nhiều công bằng như vậy, ta không phạm người, người lại phạm ta, cái gì gọi là quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, cũng chỉ là một câu chuyện cười, lại có ai quan tâm đến một cỗ máu nóng đang chảy trong tim ngươi?Hai ngày sau, công chúa Bắc Nghiêu bị đâm chết trong dịch quán, trong vũng máu nhặt được một khối bạch ngọc.Đó là phần quà lúc trước hoàng đế ban thưởng cho tướng quân.Vì vậy, tướng quân bị đẩy lên đầu ngọn gió.Phe thừa tướng do Thẩm Mục dẫn đầu, sớ một quyển lại một quyển được dâng lên, không phải hoài nghi tướng quân là hung thủ, mà là kết luận tướng quân chính là hung thủ, phân tích cặn kẽ, lời lẽ đanh thép.Nhưng tướng quân lại không chịu thừa nhận, hắn nói khối bạch ngọc này đã sớm không thấy tăm hơi, hắn không giữ gìn cẩn thận đồ vật hoàng thượng ban thưởng là hắn không đúng, nhưng tội danh sát hại công chúa Bắc Nghiêu này không thể tùy tiện quy chụp lên đầu hắn như vậy.Trong triều đình tranh luận không ngớt, hoàng đế sứt đầu mẻ trán.Sau đó Bắc Nghiêu phẫn nộ, tuyên bố muốn lấy lại công đạo cho công chúa, đại quân từ ngàn dặm cuồn cuộn lao tới.Hoàng đế bất đắc dĩ, rốt cục hạ lệnh trước tiên bắt giữ tướng quân đưa vào thiên lao, lệnh Hình bộ điều tra rõ ràng vụ án.Ngày thánh chỉ được đưa đến, tướng quân còn đang ở trong doanh trại bên ngoài thành.

Sau khi công công đọc xong thánh chỉ, cảm giác được sau lưng phát lạnh, vô số ánh mắt sắc bén như mũi tên giống như muốn đâm cho ông thành tổ ong vò vẽ.Chân ông đột nhiên có chút run, đến thanh âm cũng run rẩy, "Tướng...

Tướng quân, mời tiếp chỉ..."

Một gã đại hán đứng bên người tướng quân 'xoẹt' một tiếng rút đao ra.Công công thiếu chút nữa đã quỳ xuống."

Chu Liệt, thu đao trở lại."

Tướng quân tiếp nhận thánh chỉ, duỗi ra hai tay cho bọn họ mang gông gỗ lên người mình.Dàn tướng sĩ phía sau bắt đầu nóng nảy, thậm chí có người tiến lên phía trước chặn đường đi lại."

Tránh ra!"

Tướng quân mắng, "Hoàng mệnh không thể trái, người nào trái lệnh, chém!"...Bên trong phủ tướng quân, Tư Đồ Phong sau khi biết được tướng quân bị giam vào đại lao liền nhấc theo đao muốn đi tìm Thẩm Mục tính sổ, "Đều là do mấy tên gian thần tiểu nhân nói hưu nói vượn, lão tử phải đi giáo huấn bọn chúng một chút..."

Trần Diêm liều mạng lôi kéo, "Đại đương gia, ngài bình tĩnh một chút..."

"Tại sao phải bình tĩnh!

Giữ mấy tên tiểu nhân này lại để gieo họa cho A Việt sao?!"

Trần Diêm trong lòng khổ, có trời mới biết tại sao tướng quân lại gửi cho mình một tờ giấy, còn rồng bay phượng múa mà viết: 'Nếu như Thẩm thư ngốc xảy ra chuyện gì, lão tử chôn ngươi!'
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 11.


Tướng quân ở trong nhà lao rất an nhàn, ăn no rồi ngủ, ngủ no lại ăn.Trần Diêm ở ngoài nhà lao rất mệt mề, hôm nay ngăn cản Tư Đồ Phong, ngày mai lôi kéo Liên Tầm, còn phải đề phòng Chu Liệt tính khí vừa lên lại mang theo tất cả huynh đệ đến trước cổng hoàng cung trừng mắt.Tất cả bọn họ, đều là vào khi tướng quân vẫn còn là thổ phỉ đã đi theo hắn, vào sinh ra tử, Trần Diêm lại còn là huynh đệ kết nghĩa của tướng quân.

Năm đó, khi tướng quân trở về từ biên cảnh, phát hiện hoàng đế từ sớm đã đưa ổ thổ phỉ tiến vào phủ tướng quân, đám phỉ tặc ngày xưa chỉ trong một ngày đã trở thành tướng sĩ, cực kỳ hoang đường lại thuận lý thành chương.

Khi đó tướng quân mới biết, vào khoảnh khắc cây đuốc của hắn đốt sạch đại doanh Đông Lăng, sơn trại của bọn họ cũng đã không thể trở lại được nữa.Trần Diêm mang theo đôi mắt thâm đen vào thiên lao tìm tướng quân, nhìn thấy người kia ăn ngon ngủ ngon, thiếu chút nữa không nhịn được muốn bóp chết hắn, kết thúc mọi chuyện.Trần Diêm: "Ngươi tốt nhất hãy giải thích cho ta, nếu không ta cứ đứng chết ở đây cho ngươi xem."

Tướng quân: "Giải thích cái rắm, nhanh đi về đi, coi chừng đám Chu Liệt ngốc kia gây rắc rối."

"Chứ còn, điên lên còn có thể hủy luôn cả tòa nhà của Thẩm ngự sử nữa."

Tướng quân trợn mắt ngoác mồm, "Ngươi làm ăn như thế nào vậy?!

Sao không ngăn bọn họ lại?!"

"Thẩm phủ nhiều người như vậy cũng không ngăn cản được, một mình ta sao có thể?!"

"Đánh rắm, bọn họ ai dám không nghe lời ngươi, ngươi cố ý?!"

"Phi!

Ta rỗi rãnh như vậy sao?

Có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh canh bọn họ?!"

"Thư ngốc nếu xảy ra chuyện gì, lão tử sẽ cho các ngươi đi ngủ chuồng ngựa!"

"A, rốt cục cũng chịu nói rồi," Trần Diêm cười lạnh, "nói đi, bắt đầu từ lúc nào đã bị dụ dỗ rồi?"

Tướng quân sắc mặt ửng đỏ, "Khụ...

Ngươi cũng khá rảnh nhỉ, quan tâm nhiều chuyện như vậy."

Trần Diêm không hiểu, "Các ngươi rốt cuộc đang diễn cái gì vậy?

Tương ái tương sát?"

Vừa dứt lời, Trần Diêm liền phát hiện ngoài cửa có người đang bước vào.Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mục ôm một bao quần áo xuất hiện trước cửa.Trần Diêm: "..."

Thẩm Mục: "...

Trần tướng quân."

Tướng quân đá Trần Diêm một cước, "Còn không đi, muốn ở lại ăn cơm sao?"

Huynh đệ kiểu này không nên có.

Trần Diêm thở dài đi về.Tướng quân kéo con mọt sách qua, kiểm tra từ trên xuống dưới, "Trần Diêm nói người trong doanh trại tìm đến chỗ ngươi ở náo loạn, không làm ngươi bị thương chứ?"

Thẩm Mục: "Không có, ngày hôm đó ta không ở trong phủ."

Chỉ là sau khi trở lại phát hiện đỉnh lọt gió mà thôi."

Đám tiểu tử ngốc đó, chờ ta trở về sẽ trừng trị bọn họ."

"Không có chuyện gì," Thẩm Mục lắc đầu một cái, thấp giọng nói, "hơn nữa, quả thật cũng là ta có lỗi với ngươi."

Tướng quân ôm lấy mặt y, "Ngươi nói bậy cái gì, thừa tướng muốn hại ta, liên quan gì tới ngươi."

"Ta là đồng lõa..."

Y nhíu mày, hai má bị tướng quân ôm đến xuất hiện dấu tay hồng hồng.

Tướng quân nhìn y, nổi lên tâm tư của tiểu hài tử, "Nếu như ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với ta, vậy..."

Hắn kề sát bên tai y nhẹ giọng nói cái gì đó, Thẩm Mục sững sờ, từ vành tai đến cổ đều ửng hồng."

Có được hay không?"

Tướng quân hôn lên vành tai hồng hồng của y, "Ngươi không nói lời nào vậy ta cho rằng ngươi đã đồng ý nha?"

"Ngươi...

Ngươi..."

Thẩm Mục chẳng khác gì quả hồng chín, đến lời cũng không nói ra được, kín đáo đưa bao quần áo cho tướng quân, quay người muốn đi, bị tướng quân kéo vào trong lồng ngực."

Đây là cái gì?"

Tướng quân cười hỏi, "Áo khoác?"

"Gần đây trời tương đối lạnh..."

Thẩm Mục đầu kề trước ngực tướng quân, nghe nhịp tim 'thình thịch' của tướng quân, trái tim mình cũng cùng đập 'thình thịch'.Tướng quân lại nói: "Đừng nói gần đây, một năm bốn mùa ta đều cảm thấy lạnh."

Thẩm Mục khó hiểu nhìn hắn."

Thư ngốc," Tướng quân xoa xoa vành tai của người trong lòng, cười khà khà, "Chừng nào ngươi chuyển đến phủ tướng quân ở với ta, ta sẽ không lạnh nữa."

Thẩm Mục: "..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 12.


Thẩm Mục bưng kín mặt, lắp bắp hỏi, "Ta vốn có phủ đệ của mình...

Vì sao...

Vì sao phải chuyển đến phủ tướng quân..."

"Không phải ngươi sợ ta lạnh sao?"

Tướng quân cây ngay không sợ chết đứng, không biết xấu hổ nói, "Có người để ta ôm ngủ sẽ không lạnh nữa."

"Hồ...

Hồ ngôn loạn ngữ..."

Thẩm Mục nghe không nổi nữa, giãy dụa muốn đi, tướng quân ôm không buông tay, "Sao lại là hồ ngôn loạn ngữ, bằng không ta qua phủ của ngươi ngủ cũng được, ổ chăn của ngươi cũng rất ấm áp nha, lần trước..."

Tướng quân còn chưa nói hết đã bị Thẩm Mục vội vàng che miệng lại, "Ngươi...

Đừng nói nữa..."

Tướng quân cười, hôn lên bàn tay y một cái, "Được được được, ta không nói nữa..."

Hắn nghĩ, da mặt con mọt sách của hắn thật sự rất mỏng, đùa chút xíu liền xấu hổ, xấu hổ chút xíu liền đỏ mặt, thật con mẹ nó...

đáng yêu quá chừng.Kỳ thực lần trước cũng không có gì, cũng chỉ là...

Ôm người ta...

Thoải mái ngủ một giấc...Ngày ấy, sau khi gặp công chúa Bắc Nghiêu, đến tối tướng quân lại trèo tường leo cửa sổ, lén lút tiến vào phòng ngủ của Thẩm Mục.Con mọt sách của hắn lúc đó đang đọc sách dưới ánh đèn, hình như là mới tắm rửa xong, một thân áo trắng, tóc xõa hết ra, trên sợi tóc còn dính hơi nước, cả người ôn ôn hòa hòa, lại bị người đột nhiên chui vào phòng dọa sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã lên tiếng gọi người.Mà vừa nhìn thấy là tướng quân, vừa mừng vừa sợ, đáy mắt hắt ánh nến, trong veo bừng sáng.Lòng tướng quân nóng lên, có chút không chịu nổi."

Khụ khụ...

Đang đọc sách sao?"

Thẩm Mục gật gật đầu, "Đang rảnh rỗi, tùy tiện xem một chút."

Y cầm sách trong tay, trên lề trang sách còn có viết vài chữ, chắc là trong lúc đọc sách tiện tay viết lên.Tướng quân nhìn những con chữ kia, cười nói: "Chữ của ngươi quả nhiên dù là một chút cũng không hề thay đổi."

Thẩm Mục không hiểu.Tướng quân từ trong lồng ngực móc ra tờ giấy công chúa Bắc Nghiêu hẹn hắn ra ngôi miếu đổ nát ngoài thành, "Đây là do ngươi viết ha?"

Thẩm Mục tiếp nhận tờ giấy, "Ngươi đã đi gặp công chúa Bắc Nghiêu?"

Tướng quân gật đầu, Thẩm Mục nhẹ giọng nói: "Chuyện này liên luỵ quá nhiều, nếu như ngươi không nguyện ý..."

Tướng quân đánh gãy y, "Ngươi cũng bị kéo vào rồi, ta còn có thể không để tâm sao?"

Đôi mắt Thẩm Mục hơi cong lên, đáy mắt xuất hiện ý cười, "Ta vốn định trực tiếp thương lượng với ngươi việc này, nhưng công chúa nói muốn gặp ngươi..."

"Nàng ta chắc cũng chỉ là muốn thử ta thôi," Tướng quân ghét bỏ nói, "thử thì thử, còn tìm ngươi viết thư giùm, ngay lập tức bị ta nhìn thấu."

"Người nói, chữ mình không đẹp," Thẩm Mục nghi hoặc hỏi, "sao ngươi có thể nhận ra?"

Tướng quân cực kỳ kiêu ngạo, "Ta nhận ra nét chữ của ngươi."

Thẩm Mục đầu óc mơ hồ, "...

Sao ngươi lại... có thể nhận ra chữ của ta?"

Tướng quân: "Ngươi quên rồi?

Ngươi đã từng viết thư cho ta."

Thẩm Mục lật qua lật lại trí nhớ của mình, sững sờ là y không tìm được bất kì thông tin gì liên quan với lá thư mà tướng quân nói.

Tướng quân có chút không vui, lại không chịu nói nữa, muốn thư ngốc tự nghĩ.Vì vậy, con mọt sách suy nghĩ một buổi tối cũng không nhớ ra được cái gì, cuối cùng tướng quân tức giận đến nằm lì trên giường người ta không chịu đi, còn nói một người ngủ không được, rồi kéo con mọt sách vào luôn trong chăn, ôm không buông tay, táy máy tay chân chiếm tiện nghi người ta, một lát nói người ta eo nhỏ, một lát lại chê người ta quá gầy, một lát nữa lại nói mông người ta mềm quá...

Náo loạn nửa ngày mới chịu ngủ.Con mọt sách đỏ mặt vùi trong lồng ngực tướng quân, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, không ngừng lục lại những ký ức từ lần đầu tiên gặp gỡ đến hiện tại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, nhưng vẫn là không nhớ tới bản thân đã viết thư gì cho tướng quân, cuối cùng cũng không chống cự nổi cơn buồn ngủ, dựa vào ngực tướng quân thiếp đi.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 13.


Vài ngày sau, tam hoàng tử Đông Lăng ân cần tới thăm, nói là sợ Đại Ngu bị Bắc Nghiêu bắt nạt, cố ý đến giúp đỡ.Nhưng người vừa tới, đã ngay lập tức chạy đến trụ sở Bắc Nghiêu cắm ở ngoài thành, cũng không sợ tỏ rõ thân phận, chửi ầm lên với đám người Bắc Nghiêu, giống như hận không thể để đại quân Bắc Nghiêu mau chóng công thành phá cửa.Trần Diêm nhanh chóng mang theo người, lễ phép lại cường ngạnh ép người trở về.Sau khi trở về tam hoàng tử cũng không hề nhàn rỗi, lén lút chạy đi gặp Lý Trường Dữ, hai người nói chuyện nửa ngày, mưu đồ hai chuyện - thừa tướng muốn tạo phản và tam hoàng tử Đông Lăng muốn mạng của tướng quân.Lý Trường Dữ tìm tới Thẩm Mục, nói cho y biết, trong đại lao đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, bảo y đi tìm người đến giết tướng quân đi, rồi ngụy trang thành sợ tội tự sát.Thẩm Mục dịu dàng ngoan ngoãn đáp ứng.Kết quả buổi tối đã đem người đến cứu tướng quân từ trong đại lao ra.Hai người vội vội vàng vàng chạy ra, lại bị đám người do Lý Trường Dữ dẫn tới ngăn chặn ở đầu đường.Lý Trường Dữ nhìn Thẩm Mục, hơi thất vọng nói, Tử Ngôn, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi."

Phụ thân nói ngươi có lòng dạ khác, ta vậy mà vẫn còn giữ một tia hi vọng cuối cùng," Lý Trường Dữ lầm bầm lầu bầu nói, "ta còn nghĩ, chỉ cần đêm nay ngươi giết chết Tư Đồ Việt, ta sẽ tin ngươi, sau này, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi...

Nhưng sao ngươi lại..."

Tướng quân che chở ở phía trước Thẩm Mục, cặp mắt lạnh lẽo nhìn Lý Trường Dữ, "Y chỉ là một con mọt sách, không làm được những chuyện nham hiểm như các ngươi."

Lý Trường Dữ nở nụ cười, "Vậy cũng không cần làm, chỉ cần ngốc ở trong phủ của ta là được rồi."

Thẩm Mục mới vừa muốn nói chuyện, tướng quân đưa tay ra cản lại, nói: "Y muốn ngốc cũng phải ngốc trong phủ tướng quân của ta, nơi ở rách nát kia của ngươi, giữ lại cho mình ngươi đi."

Lý Trường Dữ nhìn Thẩm Mục đang trốn ở sau lưng tướng quân, thấy y nghe vậy cũng không phản bác lại, vành tai còn đỏ lên, trong lòng nhất thời tức giận, "Phủ tướng quân?

Tư Đồ Việt, bây giờ ngươi đã ở trong tình cảnh này, còn muốn về lại phủ tướng quân?"

Tướng quân nhìn hắn không trả lời."

Có phải ngươi cho rằng chỉ cần Bắc Vũ Lăng giả chết, ngươi sẽ không có chuyện gì?"

Lý Trường Dữ ngược lại nở nụ cười, "Vậy nếu Bắc Vũ Lăng thật sự đã chết rồi thì sao?"

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Lăng vốn đang cùng thị vệ A Mạch trốn ở một nơi hẻo lánh, bị mười mấy hắc y nhân đột nhiên xông tới dọa sợ hết hồn, chiến đấu một lúc.Nhưng hai người đấu với mười mấy người, vẫn là rơi vào thế hạ phong, thị vệ A Mạch bị thương, ngất đi.Lúc này, Liên Tầm cùng Chu Liệt mang người xông vào, thành thạo đánh bại đám hắc y nhân.Bắc Vũ Lăng ôm A Mạch khóc, "A Mạch, ngươi không được chết..."

Liên Tầm đi tới, đạp A Mạch một cái, người đang hôn mê nhất thời hét to một tiếng.Liên Tầm yên tâm nói: "Còn biết kêu, vẫn chưa chết đâu."

Bắc Vũ Lăng: "..."

Một nơi khác, Lý Trường Dữ thấy tướng quân không có phản ứng gì, cảm thấy có chút kỳ quái, còn chưa kịp suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên cơ thể có mấy nơi giống như bị con gì đó cắn.Sau đó, toàn thân đều không thể động đậy, ngay cả lời cũng không nói ra được.Tướng quân thoáng nhướn mi, bỗng nhiên cười nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

Sau đó đi tới, ôm lấy Lý Trường Dữ giống như là đang ôm huynh đệ tốt, vỗ vỗ lưng hắn nói: "Lão Lý à, ngươi khổ cực rồi, nhớ vấn an thừa tướng thay ta nha..."

Đám người đứng phía sau Lý Trường Dữ thấy công tử nhà mình yên lặng, cũng không phản kháng, nhất thời không hiểu tình huống này là như thế nào, cũng không dám động đậy.Mà vào lúc này, tam hoàng tử Đông Lăng đang ôm mỹ nhân, ngồi trên nóc Nhiễm Túy Lâu uống rượu.Mỹ nhân: "Công tử, Cầm Nhi không có lừa gạt ngài nha, ánh trăng nơi này có phải rất đẹp hay không?"

Tam hoàng tử gật gật đầu, cười đùa với mỹ nhân, "Đẹp, ánh trăng đẹp, người càng đẹp hơn."

Mỹ nhân cười khanh khách mà dựa vào trong lồng ngực hắn, nói: "Trong kinh thành, không có bao nhiêu lầu có thể cao hơn lầu của thiếp đâu, ở đây, không chỉ có thể thấy rõ mặt trăng, rất nhiều nơi trong kinh thành này đều có thể nhìn thấy nha," Nàng giống như lơ đãng nhìn xuống, "người xem, đến đầu phố có bao nhiêu người cũng có thể nhìn thấy nè..."

Tam hoàng tử Đông Lăng tùy tiện nhìn theo, chợt trợn to hai mắt.Đây không phải là Lý Trường Dữ cùng tên khốn Tư Đồ Việt sao?!Lý Trường Dữ không phải nói muốn giết Tư Đồ Việt sao?!Tại sao hai tên đó lại đang ôm nhau?!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 14.


Tâm tình thoải mái của tam hoàng tử Đông Lăng trong phút chốc liền gợn sóng.Lý Trường Dữ cùng Tư Đồ Việt là một hội?!Tên đó căn bản không muốn giết Tư Đồ Việt?!Đầu phố, tướng quân ôm lấy vai Lý Trường Dữ, một đám người yên lặng rời đi.Tam hoàng tử cực kì giận dữ.Hợp tác chó má cái gì?!

Đều là lừa gạt bản vương!Đây chính là cái bẫy!Tướng quân mang theo Lý Trường Dữ, đi đến một góc đường khác lại khách khí cáo biệt, sau đó lôi kéo Thẩm Mục bước đi.Đám người đi cùng Lý Trường Dữ đầy bụng ngờ vực, "Công tử, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?"

Lý Trường Dữ không nói một lời.Mãi đến tận hai canh giờ sau, Lý Trường Dữ rốt cục có thể nói chuyện trở lại, tức giận đánh đập thủ hạ, "Vô liêm sỉ!

Ta bị người ta điểm huyệt!

Các ngươi vậy mà cũng không nhìn ra được sao?!

Ngu xuẩn..."

Thẩm Mục cùng tướng quân đi ra ngoài thành, không nhịn được mở miệng hỏi: "Mới vừa nãy người âm thầm ra tay là?"

"Trần Diêm," Tướng quân giải thích, "trước đây khi còn ở trên núi hắn thường dùng mấy hòn đá để đánh chim bay cá nhảy, sau đó làm binh sĩ thì dùng để đánh người, đánh được một khoảng thời gian còn suy nghĩ ra một bộ đánh huyệt..."

Thẩm Mục gật gật đầu, lại kỳ quái nói: "Ngươi sau khi trở về...

Hãy thay y phục đi..."

Tướng quân mờ mịt không rõ, "Tại sao lại đột nhiên muốn ta đi thay y phục?"

Thẩm Mục cắn môi dưới, "Ngươi vừa nãy...

Ôm hắn..."

Tướng quân sửng sốt một phút, đột nhiên được mở cờ trong bụng, xoa xoa tay y hỏi: "Thư ngốc, ngươi ăn dấm sao?"

Con mọt sách còn không chịu thừa nhận, "Không phải..."

Tướng quân truy hỏi: "Vậy sao ngươi lại kêu ta đi thay y phục?"

"Bẩn..."

"So với bây giờ càng bẩn ta cũng đã mặc qua," Tướng quân cố ý nói, "trước đây, trong lúc phải đánh trận, mười ngày nửa tháng cũng không biết có thể đổi y phục một lần hay không..."

Thẩm Mục nói không lại hắn, lại không muốn thừa nhận ý đồ của bản thân, không thể làm gì khác hơn là mím môi bỏ đi.Tướng quân không dám đùa dai nữa, cười khúc khích đuổi theo, mười ngón tay nắm chặt, dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, trở về ta liền thay..."

Ngày hôm sau, Lý Trường Dữ hai tay trống trơn đi gặp tam hoàng tử Đông Lăng.Tam hoàng tử lạnh lùng hỏi: "Đầu của Tư Đồ Việt đâu?"

Lý Trường Dữ: "...

Tối hôm qua, hắn chạy trốn rồi..."

"Há," Tam hoàng tử kéo dài âm thanh hỏi, "chạy trốn?"

"Điện hạ yên tâm," Lý Trường Dữ vội vàng nói, "Tư Đồ Việt vượt ngục, đã dán cáo thị truy nã khắp toàn thành rồi, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể bắt được hắn!"

Trong lòng tam hoàng tử đang không ngừng mắng chửi Lý Trường Dữ vô liêm sỉ, chạy trốn?

Tối hôm qua là ai đã ôm hắn như ôm huynh đệ tốt?

Đánh cũng không nỡ đánh, còn dám nói muốn giết hắn?Nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì, chầm chậm nói: "Nếu đã như vậy, chờ bắt được Tư Đồ Việt rồi nói sau."

Nguyên bản ước định của bọn họ là, đợi tướng quân chết rồi, Đông Lăng sẽ phát binh, thừa dịp quân đội Đại Ngu được điều ra biên cảnh ngăn địch, kinh thành hư không, thừa tướng sẽ dẫn binh tạo phản, đoạt lấy vương vị.Bây giờ, tướng quân một ngày chưa chết, Đông Lăng cũng một ngày không chịu phát binh, Lý Trường Dữ có sốt ruột đến đâu cũng không làm được gì.Hắn càng không nghĩ đến chính là, tối hôm đó, tam hoàng tử Đông Lăng mang theo người lén lút chạy trốn.Tam hoàng tử bình sinh hận nhất những người dám lừa gạt hắn, huống chi là người liên hợp với Tư Đồ Việt lừa hắn.Hắn không muốn trúng bẫy của bọn họ, vội vã mang người chạy suốt đêm, trên đường đi lại bị quân Bắc Nghiêu không biết đến từ nơi nào bắt được.Đông Lăng đối với Bắc Nghiêu như hổ rình mồi, nhiều lần xuất binh quấy nhiễu.Quân chủ Bắc Nghiêu sợ đánh không lại Đông Lăng, mới nghĩ ra chiêu muốn kết thông gia với Đại Ngu kia, mượn danh nghĩa kết thông gia để kết minh với Đại Ngu.Tuy rằng cuối cùng thông gia không thành, nhưng minh lại kết rồi, dù sao kết quả giống nhau là được.Vì vậy, dựa vào tin tức mà Đại Ngu truyền đến, nửa đường bắt được tam hoàng tử Đông Lăng.Đến đây, Bắc Nghiêu cùng Đông Lăng chính thức binh khí đối mặt.Mà trong kinh thành, Bắc Vũ Lăng vốn đã bị đâm đột nhiên khởi tử hoàn sinh, chỉ trích thừa tướng cấu kết với Đông Lăng mưu hại nàng, nếu không phải nàng lanh lợi giả chết, đã thật sự trở thành vong hồn dưới đao.Triều đình nhất thời ồ lên.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 15.


Đối với sự lên án của Bắc Vũ Lăng, thừa tướng liên tục kêu oan uổng, thề thốt phủ nhận.Ông nói, công chúa là cành vàng lá ngọc, có lẽ đã bị bọn tiểu nhân vô sỉ lừa gạt, không biết tin tức từ đâu truyền tới, khiến công chúa hiểu lầm lão phu?Bắc Vũ Lăng nói, ta có chứng cứ.Nói xong liền từ trên người rút ra một lá thư được tìm thấy trên người tam hoàng tử Đông Lăng, là mật thư thừa tướng viết gửi tam hoàng tử.Thừa tướng trắng bệch cả mặt.Hoàng đế sai người đi tìm hiểu sự thật, cuối cùng "vô cùng đau đớn" mà nhốt thừa tướng vào đại lao.Khi thừa tướng bị đưa vào đại lao mới hiểu ra, đây là do hoàng đế phát hiện mình có ý đồ khác, liên thủ với Bắc Nghiêu đưa mình vào tròng.Mưu phản còn chưa đi được bước nào, ngược lại còn giúp cho hoàng đế nắm được quyền chủ động.Thừa tướng bị giam trong nhà lao giậm chân đấm ngực, hết đường xoay xở.Lý Trường Dữ mang theo người dự định phá tù cứu cha, ở cửa đại lao lại gặp tướng quân đã được rửa sạch tội danh, khôi phục tự do.Tướng quân mang theo binh sĩ, vào triều đã được nhiều năm lại vẫn cứ không cải tạo bĩ khí, mắng Lý Trường Dữ không biết tự lượng sức.Lý Trường Dữ giận điên lên, dẫn người đánh một trận với tướng quân, cuối cùng lại thua đến rối tinh rối mù, còn bị nhốt luôn vào đại lao.Nhưng sau mấy ngày, không biết tại sao, Lý Trường Dữ mất tích.Hoàng đế hạ lệnh lục soát toàn thành, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phát hiện được tung tích của hắn.Sau khi bằng phẳng nội loạn, Đại Ngu làm theo ước định, mệnh tướng quân suất binh cùng Bắc Nghiêu đánh Đông Lăng.Đêm trước khi lên đường, bên trong doanh trại ai nấy đều vội vàng kiểm kê hành trang, chỉ không thấy tướng quân đâu.Thẩm phủ, trong phòng ngủ của Thẩm Mục.Bên trong phòng phát ra tia sáng yếu ớt, trên bàn chỉ có một cây nến với ngọn lửa nhỏ như hạt đậu, tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng.Thẩm Mục mắt sừng đỏ, chóp mũi vừa xuất hiện chút mồ hôi, người trên thân liền cúi đầu liếm đi.Hơi thở nóng rực phả lên mặt, Thẩm Mục không nhịn được ngẩng đầu đi tìm, liếm môi, ôm lấy người kia, hô hấp quấn quýt.Tay y đỡ lấy lồng ngực đang cận kề mình, ngón tay hơi cuộn tròn, khẽ run rẩy trong những tiếng thở dốc.Mồ hôi chảy dọc theo vai tướng quân, do vận động mà nơi xuống, thấm vào chăn nệm.Nóng, quá nóng, hắn nghĩ, con mẹ nó thật là...

Đòi mạng mà...A Việt...Hắn nghe thấy con mọt sách của hắn gọi tên mình, âm thanh trầm thấm nhuyễn nhu, dinh dính nhơm nhớp, như mồ hôi nơi cổ y, vừa chạm vào liền muốn thiêu đốt vào xương tủy.Thư ngốc, hắn hôn khóe mắt ướt át của người kia, dụ dỗ, chờ ta trở về, đi gặp cữu cữu với ta, được không?Eo của Thẩm Mục đang bị hắn nắm ở trong tay nên cũng không có chỗ để trốn, cả cơ thể đều ửng hồng, lại đặc biệt dung túng người trước mắt.

Tóc mái y đã ẩm ướt, lẩm bẩm nói, được...Ngọn đèn trên bàn đã cháy đến tia sáng cuối cùng, lặng lẽ tắt.Tiếng thở dốc trong phòng lại ngày càng lớn, tiếng khóc nhẹ nhàng lượn lờ, ánh trăng len lỏi qua khe cửa...Ngày hôm sau, tướng quân suất binh đến sa trường.Thẩm Mục đỡ lấy cái eo đau nhức, đứng trước cửa thành nhìn theo tướng quân.Y nghĩ, khi nào tướng quân mới về đây?Tối hôm qua hắn nói sau khi đánh trận về sẽ dẫn y đi gặp cữu cữu...Y vừa thẹn vừa sợ, nghĩ xem có nên chuẩn bị hai bao y phục đẹp một chút hay không?Lúc gặp mặt nên mang theo quà gì nhỉ...Y vừa sợ vừa mong đợi mà đếm từng ngày, chờ tin tức đại quân hồi triều.Nhưng tận hai tháng sau, tin tức truyền đến, tướng quân ở trên chiến trường bị thương.Đó là trận chiến cuối cùng, tướng quân bị binh sĩ bên người đánh lén, đâm bị thương.Binh sĩ đó khai rằng, Lý Trường Dữ đầu phục Đông Lăng, chấp nhận cho hắn vinh hoa phú quý, sai hắn ám sát tướng quân, giúp Đông Lăng có một chút cơ hội có thể thắng trận.Nhưng sau khi bị đâm một dao, tướng quân giống như người ngoài cuộc, tiếp tục chinh chiến sa trường, mãi đến khi Đông Lăng đại bại, bên trong bụi mù cuồn cuộn dựng thẳng quân kỳ của Đại Ngu, mới không chịu được nữa té từ trên lưng ngựa xuống, đầu đập xuống đất.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 16.


Khi tướng quân tỉnh lại bên trong đại doanh, bụng đau, đầu cũng đau.Chu Liệt vừa thấy người tỉnh rồi, vui mừng đến rơi nước mắt, nhào tới ôm lấy hắn nói, "Lão đại, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi!"

Vết thương bị đè lên, tướng quân hét to một tiếng, Trần Diêm nhanh chóng đá Chu Liệt một cước."

Mẹ nó, shhh..."

Tướng quân ôm bụng buồn bực, "Lão tử đang bị gì đây?"

Chu Liệt vừa nghe vậy liền tức giận, "Trương Hòa đúng là thứ chó má vong ân phụ nghĩa!"

"Trương Hòa?"

Tướng quân cau mày, "Không phải mấy ngày trước nó đi đánh nhau với người ta, bị ta phạt đi nấu cơm giúp Triệu Thất sao?

Làm sao vậy, lại gây họa gì nữa?"

Trần Diêm biến sắc, Chu Liệt ngây ngốc hỏi: "Lão đại ngươi nói gì thế?

Đó đã là chuyện của bốn năm trước rồi..."

Chỉ chốc lát sau, Chu Liệt cấp tốc lao ra tìm Liên Tầm, "Lão đại đập đầu đến ngu luôn rồi!"

Liên Tầm lăn tướng quân qua lại kiểm tra một phen, phát hiện cơ thể hắn cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ là đầu óc có chút vấn đề, ký ức đã dừng lại ở bốn năm trước.Cái này Liên Tầm cũng không có cách trị, chỉ có thể chờ tướng quân tự mình nhớ ra.Trương Hòa tự sát vào ngày tướng quân tỉnh dậy.Tướng quân không đi gặp hắn, chỉ sai người đến chôn hắn, một mình ôm lấy vò rượu không biết chạy đi đâu.Sau đó bị Liên Tầm phát hiện, mắng hắn bị thương đến như vậy còn dám uống rượu, rống đến kinh thiên động địa, chấn động đến mức lỗ tai tướng quân cũng sắp điếc luôn.Sau khi vết thương của tướng quân khép lại liền khởi hành về kinh, để Trần Diêm ở lại biên cảnh tiếp tục xử lý quân vụ.Cũng không biết như thế nào, tướng quân còn chưa về tới, tin tức hắn mất trí nhớ cũng đã truyền khắp thành.Thẩm Mục vừa nghe thấy tướng quân bị thương, ngày ngày phập phồng lo sợ, đêm không thể chợp mắt.Cũng may cuối cùng người không có chuyện gì, tuy nói trí nhớ của hắn có xảy ra chút vấn đề, nhưng nếu người có thể trở về đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.Ngày tướng quân hồi kinh, hoàng đế khao thưởng tam quân, thiết yến đón gió tẩy trần cho tướng quân.Trước khi tướng quân dự tiệc có trở về phủ tướng quân một chuyến.Tư Đồ Phong nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận hắn không cụt tay không thiếu chân, mới hết lo lắng, nghĩ mất trí nhớ thì mất trí nhớ thôi, người không sao là tốt rồi, lại vỗ ót một cái hỏi: "Trước khi đi ngươi có nói, trở về sẽ mang người trong lòng của ngươi tới gặp cữu cữu, còn nhớ không?!"

Tướng quân chấn động, "Ta có người trong lòng?"

Tư Đồ Phong: "..."

Tư Đồ Phong đập đầu vào cây, "Ta đã tạo nghiệt gì sao?

Mất trí nhớ còn làm mất luôn cháu dâu của ta..."

Tướng quân: "..."

Tiệc tối, tướng quân buồn bực ngán ngẩm nhìn ca vũ, chờ đến khi hoàng đế đi rồi, đứng lên cũng muốn về.Lúc này Hình Bộ Thị Lang Trình Đoan bước tới, bộ dáng giống như rất thân thiết với tướng quân.

Sau khi hàn huyên xong, Trình Đoan bỗng nhiên nói: "Tư Đồ tướng quân, ngài từng nói ngài cùng với xá muội là hai bên tình nguyện, chỉ đợi đại quân thắng trận về kinh liền đến cầu thân, không biết tướng quân đã tìm được ngày tốt chưa?

Để Trình mỗ có thể chuẩn bị một chút..."

Tướng quân cả kinh, lẽ nào người trong lòng mình chính là muội muội của Trình Đoan?Sau đó, Lại Bộ Thị Lang Tôn Kỳ cũng bước tới, mắng Trình Đoan vô liêm sỉ, "Muội muội ngươi tháng trước còn chạy trốn cùng thằng bán dầu ở thành Đông, bị ngươi bắt về nhốt lại, ngươi còn dám lừa dối Tư Đồ tướng quân?!"

Nói xong liền cười nói với tướng quân: "Tư Đồ tướng quân đừng nghe hắn nói bậy, tướng quân đã cùng xá muội thề non hẹn biển từ lâu..."

Lời còn chưa nói hết, Trình Đoan liền không nhịn được phá hoại, "Tôn Kỳ ngươi còn cần mặt mũi không?

Muội muội ngươi mới mười hai tuổi, đại môn cũng chưa ra được mấy lần..."

Tướng quân đến đây cũng đã hiểu, bọn họ là ỷ vào chuyện hắn mất trí nhớ, đến đây để đục nước béo cò.Tướng quân cảm thấy phiền, ai nói cũng không muốn nghe, tự mình bỏ đi.Đi được một lúc, phát hiện có người đang đi sau lưng hắn, quay đầu nhìn lại, là một thư sinh.Hắn thoáng nhướn mi, hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng có muội muội đã từng âm thầm xác định chung thân với ta sao?"

Thẩm Mục: "..."
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 17.


Từ lúc bữa tiệc bắt đầu, tầm mắt của Thẩm Mục vẫn chưa từng rời khỏi tướng quân.Hắn ốm hơn rồi, Thẩm Mục nghĩ, cũng đen hơn nữa.Y muốn hỏi hắn, vết thương đã lành chưa?

Còn đau không?Y thậm chí muốn nói với hắn, ta rất nhớ ngươi...Nhưng tướng quân cái gì cũng nhớ không ra nữa rồi.Y nhìn thấy rất nhiều người vây quanh tướng quân, ồn ào bịa chuyện, cuối cùng tướng quân cũng tức giận, trầm mặt bỏ đi.Y vội vàng theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước, tướng quân liền quay đầu lại hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng có muội muội đã từng âm thầm xác định chung thân với ta sao?"

Thẩm Mục nhất thời nghẹn lời."

Không phải, ta...

Ngươi..."

Ngươi nói ta là người trong lòng của ngươi mà...Nhưng tướng quân sao có thể tin y đây, đại khái cũng sẽ cho là y đang nói hưu nói vượn mà thôi...Thẩm Mục trầm mặc nửa ngày, tướng quân nghĩ, người này sao lại kỳ quái như vậy?"

Thương thế của ngươi...

Như thế nào rồi?"

Thẩm Mục rốt cục ngẩng đầu hỏi.Tướng quân: "Không sao cả."

"Còn đau không?"

Thanh âm của y vừa thấp vừa nhẹ, giống như đang cực kì đau lòng, tim tướng quân vì vậy cũng run lên, "Không...

Không đau!"

Thẩm Mục từ trong người lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn, nói: "Đây là phương thuốc ta xin được từ Thái Y Viện, có hiệu quả dưỡng máu lợi khí."

Tướng quân tiếp nhận phương thuốc, nhìn bóng lưng y rời đi, nghĩ thầm, thư sinh này còn rất có tâm, trước đây quan hệ của bọn họ chắc cũng khá tốt.Nhưng đến buổi lâm triều ngày hôm sau, hắn liền bối rối.Thẩm Mục vừa lên liền báo cáo về thời gian hắn về kinh ngày hôm qua, vốn giờ mùi là phải đến Binh Bộ, nhưng lại đợi đến giờ thân mới đi.Tướng quân khiếp sợ không thôi, người này đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Tối hôm qua còn quan tâm hắn như vậy, sao vừa quay đầu liền tìm tới hắn để gây sự?!Thẩm Mục cũng rất bất đắc dĩ, vốn là sau khi thừa tướng bị lưu vong, y cũng không muốn đối đầu với tướng quân nữa, nhưng y vốn là phụng ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng không lệnh y ngừng, y cũng không thể ngừng.Y biết, hoàng thượng vẫn là kiêng kỵ tướng quân.Nếu như vậy có thể bảo hộ tướng quân an toàn, cũng rất tốt.Lại Bộ Thị Lang Tôn Kỳ thấy tướng quân một mặt khiếp sợ, tốt bụng giải thích: "Thẩm ngự sử vẫn luôn như vậy, tướng quân không cần để bụng."

Tướng quân hỏi: "Sao vậy?

Ta đắc tội y?"

Tôn Kỳ lắc đầu một cái, "Chuyện này Tôn mỗ cũng không rõ lắm."

Tôn Kỳ không dám nói, kỳ thực trong âm thầm mọi người đều đoán tướng quân chắc đã nợ ngự sử không ít tiền, cho nên ngự sử mới mỗi ngày đều đến tìm hắn gây sự, nên hắn ngay cả tức giận cũng không dám làm gì."

Hôm qua tướng quân một thân phong trần, cũng đã thập phần mệt nhọc," Tôn Kỳ an ủi: "đến Binh Bộ trễ một chút cũng có thể thông cảm được, tin rằng hoàng thượng sẽ không trách tội tướng quân."

Quả nhiên, Thẩm Mục vừa nói xong, hoàng đế liền biểu thị thông cảm với tướng quân, chỉ căn dặn tướng quân lần sau không thể tái phạm.Sau khi hạ triều, tướng quân không yên lòng bước đi, liền phát hiện có người đi theo hắn, quay đầu nhìn lại, vẫn là Thẩm Mục.Tướng quân: "Có việc gì sao?"

Thẩm Mục muốn nói lại thôi.Trong lòng tướng quân giống như bị mèo cào, hắn không nhịn được hỏi: "...

Ta từng đắc tội với ngươi sao?"

Thẩm Mục lắc đầu, nói, "Không có..."

Lúc này, Tôn Kỳ đi ngang qua, thấy tướng quân mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm Thẩm Mục, sợ hắn tức giận sẽ thật sự muốn đánh Thẩm Mục, Thẩm ngự sử nhỏ bé như kia, làm sao có thể chịu đựng được!Tôn Kỳ bước nhanh về phía trước, "Tư Đồ tướng quân có thời gian trống không, nể mặt Tôn mỗ bồi ta uống vài chén?"

Tôn Kỳ ghé sát vào tướng quân thấp giọng nói, "Nghe nói Nhiễm Túy Lâu có mấy cô nương mới tới, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tướng quân có muốn cùng ta đến đấy thưởng thức hay không?"

Tôn Kỳ mặc dù đã hạ thấp giọng, nhưng Thẩm Mục cách đó cũng rất gần, vẫn có thể nghe được rõ ràng, y bắt đầu cảm thấy lo lắng.Tôn Kỳ nói xong liền muốn kéo tướng quân đi, Thẩm Mục sốt ruột, bật thốt: "Không cho đi!"

Tướng quân bị y làm cho giật mình, chân đã bước ra lập tức thu lại, còn giống như phản xạ có điều kiện mà nói: "Không đi!"

Tôn Kỳ: "..."

Tình huống này...

Sao lại giống như nương tử nhà ta phát hiện ta đi uống hoa tửu vậy???
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 18.


Tướng quân phục hồi lại tinh thần, không đúng, mình ngốc rồi sao?

Tại sao phải nghe lời con mọt sách này?

Hắn hạ quyết tâm, cố ý nói: "Lão tử chính là muốn đi!"

Thẩm Mục vừa mới thả lòng liền căng thẳng trở lại, "Ngươi..."

Y cuống lên, nửa ngày cũng không biết phải nói gì, cuối cùng đơn giản nói: "Ta cũng đi!"

Tôn Kỳ cả kinh, cằm đều sắp rơi mất, Thẩm ngự sử muốn đi thanh lâu?!

Là Thẩm ngự sử đoan chính quy phạm, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, muốn đi thanh lâu?!Tướng quân cũng giật mình, con mọt sách này, đọc sách đến ngốc rồi sao?!

Thanh lâu mà y cũng đến được?!Ủa?

Câu này sao lại có chút quen tai...Cuối cùng, ba người mang ba sắc mặt khác nhau mà đi đến thanh lâu.Ba người mới vừa bước vào cửa Nhiễm Túy Lâu, Tôn ma ma mới lên tiếng, các cô nương trong lâu đều tranh nhau nhào tới.Thẩm Mục sợ đến trốn ra phía sau tướng quân.Tướng quân cũng khá hữu dụng đó chứ, hắn nghĩ, con mọt sách này quả nhiên chưa từng tới thanh lâu, dáng dấp kia, lại giống như đến đây để người ta bắt nạt vậy.Ba người mở một gian phòng trên lầu, Tôn ma ma kêu sáu, bảy cô nương vào hầu hạ.Thẩm Mục nhã nhặn thanh tú, mặc dù có mấy phần lạnh nhạt, nhưng vẫn có một vài cô nương nhào vào y.Y hoảng loạn đến đỏ rần mặt, đẩy ra người này, người kia liền nhích lại gần, vừa sờ tay lại sờ mặt, thậm chí có người muốn chuốc say y...

Y bối rối đến tay chân luống cuống, thiếu chút nữa tông cửa xông ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người đều bị dọa, sợ đến ngây người.Tướng quân tay vỗ lên mặt bàn, mặt tối sầm.Hắn cũng không biết mình bị cái gì, vừa nhìn thấy tên thư ngốc kia bị người ta sờ tay sờ mặt, hỏa khí liền dâng đến đỉnh đầu, không ngừng bốc lên, không nhịn được mà vỗ mạnh lên mặt bàn.Một đống người ngây ngốc nhìn hắn.Tướng quân suy nghĩ một chút, vung tay lên, cho các cô nương đều đi ra ngoài, đổi lại mang vào thêm mấy bình rượu.Tôn Kỳ không hiểu chuyện gì, "...

Sao lại cho lui hết rồi?"

Tướng quân ôm bình rượu, cực kỳ chính trực nói: "Uống rượu thì uống rượu, gọi cô nương vào làm gì?

Đến đây, lão tử dạy ngươi cách uống rượu trong quân doanh."

Tôn Kỳ: "..."

Ta ở trong thanh lâu sao lại phải học bọn lính các ngươi uống rượu như thế nào?!Vì vậy, bọn họ bắt đầu vung quyền.Không được mấy hiệp, Tôn Kỳ đã say ngất, gục đầu xuống bàn bất tỉnh nhân sự.Tướng quân nhìn Thẩm Mục, kiêu ngạo nói: "Lão tử uống rượu xưa nay chưa từng say qua!"

Thẩm Mục sững sờ, như là nhớ ra cái gì, lắc đầu nói: "Không, ngươi đã từng say qua."

Tướng quân không tin, "Lúc nào?"

Thẩm Mục: "Ba năm trước..."

Ba năm trước, trong cuộc loạn chiến do An Vương âm mưu tạo phản, Thẩm Mục thiếu chút nữa đã bị quân đảo chính làm hại, cũng may tướng quân đúng lúc cứu y.Sau khi bình định phản loạn, Thẩm Mục muốn tạ ơn Tạ tướng quân, một mình đi đến quân doanh, lại nhìn thấy một đám người để trần cánh tay đang uống rượu.Một đống người đang nằm ngả nghiêng trên mặt đất, nghe nói là đang cùng tướng quân thi uống rượu, kết quả uống đến bây giờ tướng quân vẫn chưa ngã.Cuối cùng, tất cả mọi người đều bị tướng quân đánh bại.Tướng quân ôm bình rượu cười đến càn rỡ, nhìn thấy Thẩm Mục đi tới, ôm lấy vai người ta, say khướt nói: "Thư ngốc, ta lợi hại không...

Ức...

Không ai có thể uống qua ta...

Ta..."

Lời còn chưa nói hết đã gục lên trên người Thẩm Mục.Thẩm Mục sau khi trở về có chút không yên lòng, còn viết một phương thuốc giải rượu, gọi người đưa qua.Phương thuốc giải rượu?Y đột nhiên nhớ tới, lần trước tướng quân nói mình đã từng viết thư gửi cho hắn, chẳng lẽ chính là nói cái này?Chuyện này...

Có thể coi như thư sao?"

Này, đang nghĩ gì thế?"

Tướng quân thấy y nói được nửa câu bỗng nhiên bắt đầu ngẩn người, không nhịn được hỏi tiếp, "Ba năm trước cái gì?"

"Không có gì," Thẩm Mục phục hồi tinh thần trả lời, "ngươi cùng huynh đệ trong doanh trại đều uống say."

Y cũng ôm lấy một bình rượu, ngửa mặt lên nói: "Ta uống cùng ngươi."

Tướng quân hoài nghi nói: "Ngươi biết uống rượu?"

Thẩm Mục: "...

Một chén..."

Sau đó, tướng quân chỉ thấy y uống hai ngụm, lại bắt đầu ngẩn người.Lúc này cũng ngốc, nhưng lại ngốc không giống bình thường, hai má y hơi ửng hồng, còn không hề nhúc nhích mà nhìn hắn.Tướng quân vươn tay quơ quơ trước mặt y, "Này, ngươi không sao chứ?"

Thẩm Mục ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hô một tiếng "Tư Đồ" Sau đó nắm lấy cổ áo hắn, ngưỡng mặt lên hôn hắn một cái.Rồi lập tức ngã vào trong lồng ngực tướng quân.Tướng quân ôm lấy người, như bị sét đánh.Y y y...

Y khinh bạc lão tử!
 
Back
Top Bottom