Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 29.


Thẩm Mục đang mơ.Y mơ thấy trên đường về kinh năm ấy, bản thân sinh bệnh nên sợ lạnh, vào thời khắc lạnh lẽo gian nan đúng lúc chui vào một cái ôm rắn chắc lại ấm áp.Đây không phải là lần đầu tiên y bị bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên vào lúc khí lạnh len vào tận xương như vậy, có người ôm y vào lòng.Y bước đi một thân một mình đã quá lâu, lâu đến mức màn đêm và nắng sớm luân phiên nhau đối với y mà nói đều quá mức dai dẳng, cho dù sau đó y vào triều làm quan, hầu như mỗi khi ngủ đều phải thắp đèn.Trong mơ mơ màng màng, y như người chết chìm ôm được thân cây trôi sông mà không chịu buông tay, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện người kia vẫn chặt chẽ ôm lấy mình, đem mình che chắn ở trong ngực, hắn lại nóng đến trên trán đều là mồ hôi.Y nghĩ, người này sao lại ngốc như vậy, đắp thêm chăn cho mình không phải là được rồi sao, bản thân hắn cũng đã nóng thành như vậy còn sợ mình lạnh, nếu như bệnh phong hàn của mình cứ mãi mà không hết, chẳng lẽ hắn còn muốn ôm mình như vậy hay sao?Y nghĩ đi nghĩ lại vậy mà lại nở nụ cười, nhìn người kia trên trán đều là mồ hôi, muốn giơ tay đi giúp hắn lau đi, vừa mới động đậy tướng quân liền ôm y sát lại, nửa mê nửa tỉnh nỉ non bên tai y, không sao, không lạnh không lạnh...Thật khờ, y dựa vào lồng ngực tướng quân, dở khóc dở cười nghĩ, mũi lại không ngừng cảm thấy có chút chua xót...Ấm áp của đêm đó, trong ba năm này đều là đoạn ký ức mà y lưu luyến nhất, mỗi đêm khi cơn gió lạnh gào thét đều đến hỏi thăm giấc mơ của y, mãi đến khi ma xui quỷ khiến, ấm áp biến thành nóng bỏng, y mới biết, người kia cũng là kinh niên tình thâm.Nhưng y chưa từng nghĩ tới, một lần ngoài ý muốn, khiến y có được lại mất, tất cả lại trở thành bóng nước trong mộng.Nhưng cái ôm ấp trong mơ tối nay lại đặc biệt chân thực, ấm áp mà quen thuộc, Thẩm Mục không nhịn được cà cà, lầm bầm gọi một tiếng: "A Việt..."

Đêm thu yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu từ nơi xa xôi vọng đến.Hồi lâu, trong lều có người nhẹ nhàng đáp lại, "Ừ..."

Trời sáng lên, Thẩm Mục chậm rãi mở mắt ra.Trong lồng ngực của y vẫn còn ôm lấy quần áo của tướng quân, chỉ là quần áo đã bị ôm đến nhăn nhúm.Nhất định là trong lúc ngủ mê đã siết nó dữ quá, y buồn buồn nghĩ.Y xuống giường rửa mặt, không chú ý tới mặt sau của lều có người đang rón rén đi ra.Đây là ngày đầu tiên của liệp thu, sau khi hoàng đế dẫn theo quần thần săn được con mồi đầu tiên, mọi người đã có thể tách ra tự do săn bắn.Chu Liệt hào hứng kiến nghị tướng quân đi đến phía Bắc, "Lão đại, nghe nói bên kia có nhiều con mồi lắm!"

Tướng quân không trả lời, nhìn chung quanh một chút, không phát hiện Thẩm Mục đâu, "Ngươi biết Thẩm thư ngốc đi đâu rồi không?"

"Há, mới nãy hắn đã bị Lại Bộ Thị Lang Tôn Kỳ kéo đi phía Đông rồi," Chu Liệt nói, "nghe nói thủ lĩnh cấm quân Trương Kiêu ở bên đó săn hổ."

"Cái gì?!"

Tướng quân giật mình nói, "Săn hổ mà y còn dám đi?!"

Chu Liệt: "Không sao đâu, mấy người thư sinh bọn họ đều là đứng nhìn..."

Lời còn chưa nói hết, tướng quân đã cưỡi ngựa chạy xa.Lúc tướng quân cưỡi ngựa đuổi đến phía Đông liền nhìn thấy một đám người vây quanh ở đó, vỗ tay khen hay.Ánh mắt của hắn ở trong đám người chuyển động, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Mục đang cưỡi ngựa lẫn ở trong đám người kia.Chỉ là, phía sau Thẩm Mục còn có một Tôn Kỳ đang ngồi.Tướng quân buồn bực không thôi, tại sao hai người này lại cưỡi cùng một con ngựa chứ?!Hắn trầm mặt cưỡi ngựa tới.Tôn Kỳ còn đang khen Trương Kiêu, thao thao bất tuyệt, "Trương đại thống lĩnh quả thực anh dũng, đừng nói con hổ này, hai con vẫn còn được..."

Sau đó, Tôn Kỳ liền nghe thấy tướng quân hỏi: "Hai người các ngươi sao lại cưỡi chung một con ngựa vậy?"

"Tư Đồ tướng quân?"

Tôn Kỳ quay đầu lại nhìn hắn, giải thích, "Lúc nãy ngựa của Tôn mỗ trong lúc hoảng sợ đã chạy đi đâu mất, nên bất đắc dĩ phải ngồi cùng một ngựa với Thẩm ngự sử..."

Tướng quân nhìn bọn họ một lát, lại nhìn con ngựa của bọn họ một lát, ghét bỏ nói: "Con ngựa này ốm yếu đến như vậy, làm sao có thể cho hai người cùng cưỡi được?

Lại đây."

Thẩm Mục khó hiểu nhìn hắn.Tôn Kỳ cho là hắn gọi mình qua đó, do dự một phút chốc, vừa muốn xuống ngựa lại nghe thấy tướng quân nói: "Không phải gọi ngươi, ngươi quá nặng.

Thư ngốc, lại đây."

Tôn Kỳ: "..."

Editor: cuối cùng cũng up đúng lịch chương rồi má ơi QAQ.

Một lần đi chơi thôi đã dằn vặt tui thành như vầy đây...
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 30.


Tôn Kỳ ngơ ngác nghĩ, ta rõ ràng còn gầy hơn Thẩm ngự sử, sao đột nhiên lại thành nặng rồi?Vận động não một chút, Tôn Kỳ có hơi nghi ngờ tướng quân đang muốn lấy việc công trả thù riêng, vội vàng nói: "Con ngựa này nhìn có hơi gầy, nhưng kì thực cũng khá khỏe mạnh..."

"Khỏe mạnh cái rắm!"

Tướng quân không nhịn được nói, "Thư ngốc, mau tới đây!"

Thẩm Mục: "..."

Sau đó, Tôn Kỳ mở trừng hai mắt, nhìn Thẩm Mục bị tướng quân một tay ôm qua bên đó, sau đó cả người lẫn ngựa đều phóng đi xa."

Ngươi thích coi người ta săn hổ sao?"

Tướng quân nắm dây cương, hỏi Thẩm Mục đang ngồi phía sau.

"Không thích," Thẩm Mục lắc đầu một cái, " là do Tôn thị lang kéo ta đến đó."

Ngữ khí của tướng quân đột nhiên đông cứng lại, "Các ngươi...

Quan hệ rất tốt sao?"

Thẩm Mục nhìn hắn một chút, bỗng nhiên nói: "Cũng kha khá, Tôn thị lang còn hẹn ta tối nay cùng đi uống rượu..."

"Không được!"

Tướng quân nghĩ, một khi ngươi uống rượu là gặp ai cũng muốn hôn!"

Tại sao?"

Thẩm Mục chôn mặt ở sau lưng hắn, nhẹ giọng hỏi."

Thì là..."

Tướng quân còn đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào, chợt cảm nhận được hai tay Thẩm Mục đột nhiên ôm lấy eo hắn.Tim tướng quân run lên, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy có người gọi: "Tư Đồ tướng quân..."

Sau đó, đôi tay trên eo đột nhiên rụt trở lại.Thôi Minh cưỡi ngựa đến gần, vẻ mặt tươi cười, lại đón lấy gương mặt tối tăm của tướng quân."

Tư...

Tư Đồ tướng quân," Thôi Minh cứng người chào hỏi, "Thẩm ngự sử cũng ở đây sao..."

Tướng quân quay đầu ngựa lại muốn đi, Thôi Minh vội vàng nói: "Tướng quân, nghe nói phía Tây có rất nhiều hổ, không biết tướng quân có muốn đi săn thêm mấy tấm da hổ hay không?"

Cái hố do Tề Vương đào cũng ở phía Tây.Tướng quân hừ một tiếng, cười, "Hổ?

Theo ta thấy thì heo cũng khá nhiều đó!"

Thôi Minh: "..."

"Làm phiền tránh đường một chút."

Tướng quân mặc kệ, Thôi Minh lại không chịu buông tha, đuổi theo tướng quân lải nhải, "Tư Đồ tướng quân..."

"Thư ngốc, nắm chặt.

Giá!"

Tướng quân cảm thấy phiền rồi, roi ngựa giương lên, phi thẳng ra phía Bắc, Thôi Minh muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.Trong lúc hoảng loạn Thẩm Mục liền ôm chặt lấy eo tướng quân, tướng quân trong lòng sung sướng, cưỡi ngựa chạy thật xa, mãi đến tận khi Thẩm Mục lên tiếng nhắc nhở mới ngừng lại."

Đây là cực Bắc rồi," Thẩm Mục nhìn cây cỏ tươi tốt ở bốn phía một chút, "đã cách trại rất xa rồi..."

Tướng quân: "...

Xa một chút mới thanh tịnh."

Thẩm Mục "...

Ngươi muốn thanh tịnh còn đến tham gia liệp thu?"

Tướng quân: "..."

"Quay về thôi," Thẩm Mục nhịn cười nói, "cẩn thận coi chừng lạc đường..."

Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm khác, "Quay về làm gì?

Không muốn gặp mặt bạn cũ một chút sao?"

Thẩm Mục vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lý Trường Dữ từ trong rừng đi ra.Tướng quân: "Người này là ai vậy?"

"Con trai của thừa tướng tiền nhiệm, Lý Trường Dữ."

Thẩm Mục có chút bất an, "Hắn đã đầu hàng Đông Lăng, sợ là 'lai giả bất thiện'*."*: nghĩa là người này đột nhiên xuất hiện (đến đây) chắc chắn là không có chuyện tốt."

Loạn thần tặc tử?"

Tướng quân quay đầu hỏi Lý Trường Dữ, "Đến đầu hàng sao?"

Lý Trường Dữ cười lạnh một tiếng, "Đến lấy mạng của ngươi!"

Tay Thẩm Mục run lên, tướng quân nhẹ giọng động viên nói: "Không sao đâu, đừng sợ..."

Hắn nhìn Lý Trường Dữ, khinh bỉ hỏi, "Chỉ bằng mình ngươi?"

"Đương nhiên không phải," Lý Trường Dữ vỗ tay một cái, trên những cành cây cao xung quanh đột nhiên nhảy xuống mười mấy hắc y nhân, "Ta vốn còn đang phát sầu, làm sao mới có thể lừa ngươi đến đây, thật không nghĩ tới, ngươi còn tự đưa mình tới cửa, thực sự là ông trời cũng đang giúp ta!"

Thẩm Mục sắc mặt trắng bệch, "Lý Trường Dữ, ngươi tư thông với quân địch phản quốc đã là tội lớn, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!"

Lý Trường Dữ: "Thẩm Tử Ngôn, nếu ngươi chịu đi theo ta, ta cũng có thể giữ lại mạng của ngươi..."

Tướng quân lập tức phát hỏa, "Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi con mẹ nó còn muốn đánh nhau nữa hay không?!"

Hắn cầm cung lên, chỉa mũi tên vào người Lý Trường Dữ.Lý Trường Dữ cuống quít tránh né, nhưng vẫn bị bắn trúng cánh tay, giận dữ hét lên: "Giết hắn cho ta!"

Cả đám hắc y nhân cùng nhau tiến lên.Tướng quân tung người xuống ngựa, một bên che chở Thẩm Mục một bên đá người.Bỗng nhiên, một hắc y nhận bị tướng quân bất ngờ đá một cước, đại đao tuột ra khỏi tay, đập trúng mông ngựa.Ngựa bị chấn kinh, dạt móng ra bỏ chạy.Thẩm Mục nhanh chóng thả lỏng dây cương, con ngựa kia cũng chẳng chịu ngừng lại, cả đường đều đấu đá lung tung."

Thư ngốc!"

Tướng quân vội vàng đuổi theo, thật vất vả mà kéo được con ngựa lại ở vách núi, Lý Trường Dữ lại đột nhiên giống như không muốn sống nữa mà nhào tới, lôi kéo Thẩm Mục cùng lăn xuống dưới."

Thư ngốc!"

Tướng quân cũng nhào tới, một cước đá văng Lý Trường Dữ, ôm chặt lấy Thẩm Mục cùng nhau lăn xuống núi.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 31.


Khi Thẩm Mục tỉnh lại, phát hiện mình còn đang được tướng quân ôm ở trong ngực, trên người chỉ bị trầy da một ít, không có gì đáng ngại.Tướng quân vẫn chưa tỉnh, quần áo bị cành cây móc đến rách rưới, còn dính chút máu.Tim Thẩm Mục tê rần, viền mắt đều đỏ lên, "Tư Đồ, tỉnh lại đi...

Tư Đồ..."

Mí mắt tướng quân giật giật, chậm rãi mở mắt ra, "Thư ngốc..."

Cánh tay hắn chống lấy, muốn ngồi dậy, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn đến xót ruột, "Shhhhh..."

"Ngươi làm sao vậy?"

Thẩm Mục vội vàng đến dìu hắn, đặt tay lên lưng hắn, nhìn lại đều là máu, nhiều đến mức nhìn thấy mà giật mình, "Tư Đồ!"

"Không sao," Tướng quân nhịn đau nói, "chắc là do cành cây quẹt trúng...

Vết thương nhỏ thôi mà..."

"Vết thương nhỏ cái gì chứ?!"

Vết thương rõ ràng là sâu như vậy, Thẩm Mục chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lưng mình cũng đau âm ỉ.Y cởi y phục của mình xuống giúp tướng quân băng bó vết thương, lúc mở miệng, âm thanh nghẹn ngào giống như cả muốn khóc, "Đã kêu ngươi đừng tới...

Ngươi lại nhất định muốn tới..."

"Thực sự không sao mà," Tướng quân không biết lựa lời nói, "lão tử hành quân đánh trận bao nhiêu năm nay, vết thương nghiêm trọng hơn cái này cũng có không ít, vết thương nhỏ này chẳng là gì cả..."

Thẩm Mục trầm mặc không nói, trong lúc băng bó tay vẫn đang run.Tướng quân hậu tri hậu giác biết mình đã nói sai, ảo não nói: "Không phải như vậy...

Thư ngốc, ta...

Ý ta muốn nói là...

Ta da dày thịt béo, thực sự không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng..."

Như là để chứng minh mình thật sự không có chuyện gì, hắn cắn răng muốn đứng lên, Thẩm Mục gấp đến độ hét một tiếng, "Ngươi không nên cử động!"

"Được được," Tướng quân lập tức đàng hoàng trở lại, nói, "ta không cử động, ngươi đừng nóng giận..."

Hắn nghĩ, thư ngốc này một khi nổi nóng cũng rất hung ác nha.Do thế núi quá dốc, tướng quân lại bị thương, bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ người tới tìm mình."

Nếu đến tối đám Chu Liệt phát hiện chúng ta vẫn chưa trở lại, đương nhiên sẽ nghi ngờ," Tướng quân nói, "nhưng chỗ này lại quá hẻo lánh, sợ là phải tốn khá nhiều thời gian..."

Thẩm Mục gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút bận tâm, nơi này là ở dưới chân núi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thú dữ, đến tối sẽ càng nguy hiểm hơn, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp.Đến chạng vạng họ mới tìm được một hang động, bí mật lại chắn gió.Thẩm Mục tìm một vài cành cây khô để nhóm lửa, lại đi tìm thức ăn, nhưng chỉ có thể tìm được một ít trái cây rừng."

Trái này rất ngọt."

Y xoa xoa trái cây lên ống tay áo rồi đưa cho tướng quân.Tướng quân cắn một miếng, lại phát hiện nó cực kì chua, chân mày đều nhíu chặt lại."

Làm sao vậy?

Không ngọt sao?"

Thẩm Mục thấy sắc mặt tướng quân có vẻ không đúng lắm, cầm lấy trái cây trong tay hắn cắn một miếng, nhất thời chua đến cả gương mặt đều sắp chuột rút, "Tại sao lại chua như vậy?

Khi nãy ta mới ăn thử, rõ ràng là rất ngọt mà..."

Y lại chọn một trái khác đưa cho hắn, "Nếu không ngươi thử trái này xem?"

Tướng quân lại cắn thêm mấy miếng, ăn hết trái chua lè khi nãy, còn cười nói: "Không hề chua, rất ngọt."

Thẩm Mục: "..."

Đêm đến, bọn họ nhóm lửa, ngủ một đêm ở cửa động.Lúc đống lửa cháy đến nửa đêm, ánh lửa nhỏ dần, lập lòe sắp tắt.Thẩm Mục đột nhiên tỉnh dậy, thấy vậy lại cho thêm chút củi vào.Tướng quân ngủ ở một bên vách cửa hang động, bởi vì sau lưng có vết thương, chỉ có thể nằm nghiêng một bên.Thẩm Mục nằm xuống ở bên cạnh hắn, dựa vào ánh lửa mà nhìn gương mặt đang ngủ say của hắn, nhỏ giọng gọi, "Tư Đồ..."

Tướng quân đang nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đặn.Thẩm Mục đến gần, hôn lên môi hắn một cái.Môi khô quá rồi, y nghĩ, ngày mai phải đi tìm vài loại thảo dược hạ hỏa mới được...Y cầm lấy ống tay áo của tướng quân, chậm rãi nhắm chặt mắt lại.Mà lúc này, tướng quân vốn đang ngủ say, lại mở mắt ra, đáy mắt không hề có một chút mơ màng hay buồn ngủ nào.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 32.


Chắc tướng quân cũng thật sự là da dày thịt béo, sang ngày hôm sau vết thương đã không còn quá đau nữa.Thẩm Mục muốn hắn ở trong động nghỉ ngơi, hắn lại không chịu, nói muốn đi săn gà rừng."

Ngươi đã gầy như vậy," Tướng quân nói, "nếu cứ để ngươi đói như vậy, chắc chút thịt còn lại trên người cũng chẳng còn nữa."

Thẩm Mục phản bác: "Ta không hề gầy, ta có thịt."

Tướng quân liền đưa tay ra véo mông y một cái, lưu manh nói: "Nơi này sao?"

Cơ thể Thẩm Mục run lên, ôm lấy cái mông đỏ bừng mặt, "Ngươi..."

Tướng quân sợ y giận, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Hình như bên kia có gà rừng!

Mau đi qua bên đó nhìn thử..."

Nói rồi kéo người chạy đi.Thẩm Mục: "..."

Bên đó ngay cả cọng lông gà cũng không có, ngươi nghĩ ta mù rồi sao?Bọn họ tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng tướng quân còn thật sự bắt được một con gà rừng.Tướng quân xem nó giống như báu vật, muốn nướng cho Thẩm Mục ăn, đặt lên trên đống lửa tỉ mỉ nướng, chỉ lo sơ ý một chút sẽ làm nó bị khét.Thẩm Mục ngồi ở bên cạnh nhìn hắn nướng gà, thấy thủ pháp của hắn có chút luống cuống, không nhịn được hỏi: "Lúc bình thường...

Ngươi rất ít khi làm những chuyện này có phải không?"

Tướng quân nhìn chằm chằm vào gà nướng, thuận miệng đáp: "Trong phủ có đầu bếp, trong doanh trại cũng có đầu bếp, lão tử còn làm những chuyện này để làm gì?"

Thẩm Mục: "..."

Vậy sao bây giờ ngươi lại ngồi nướng gà đến vui vẻ như vậy?"

Chắc cũng được rồi đó."

Tướng quân cầm gà nướng lên ngửi ngửi, xé một cái đùi gà ra đưa cho Thẩm Mục, "Thư ngốc, ngươi nếm thử đi."

Thẩm Mục nhận lấy đùi gà, cắn một miếng.Tướng quân sốt sắng hỏi: "Thế nào?

Có ngon không?"

Thẩm Mục giương mắt nhìn hắn, sau đó đôi mắt uốn cong, cười nói: "Rất ngon."

Hô hấp của tướng quân dừng mất mấy nhịp, trái tim "thình thịch" đập loạn.Mẹ nó, ngươi cười cũng đừng cười đẹp đến như vậy có được không?Tướng quân được khích lệ, đến ngày tiếp theo lại đi bắt gà rừng muốn nướng nữa.Hắn còn đang nhóm lửa, thình lình con gà rừng đã bị trói chân kia lại nhảy dựng lên muốn chạy, vỗ cánh chạy sâu vào trong hang động.Tướng quân nhanh chóng chạy theo, càng chạy sâu vào bên trong lại càng cảm thấy ấm áp dễ chịu, cuối cùng tuy rằng đã đuổi kịp gà rừng, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong.Hắn cứ đi đi mãi, bỗng nhiên mắt sáng lên, tận cùng của sơn động lại là một ôn tuyền* đang bốc hơi nóng.*: ai đọc truyện nhiều cũng biết, ôn tuyền chính là suối nước nóng.Đỉnh sơn động có lỗ hổng nên ánh trăng có thể chiếu vào, lấp lánh đẹp đẽ.Tướng quân vui mừng không tả được, ném con gà rồi chạy trở về cửa động, lôi kéo Thẩm Mục vào trong."

Thư ngốc, ngươi nhìn kìa..."

Thẩm Mục đi cùng tướng quân, nhìn thấy ôn tuyền cũng thật sự bất ngờ.Tướng quân không nói hai lời, cởi quần áo muốn đi xuống đó ngâm mình, Thẩm Mục lo lắng nói: "Vết thương sau lưng ngươi..."

"Không sao cả," Tướng quân cực kì thất vọng nói, "vết thương không đụng tới nước là được rồi."

Hắn đi vào bên trong ôn tuyền đang bốc hơi nóng, dòng nước ôm lấy cơ thể, ấm áp thâm nhập vào tận xương tủy.Tướng quân dựa vào vách ôn tuyền, thoải mái mà thở dài một hơi, quay đầu nói với Thẩm Mục: "Thư ngốc, ngươi cũng xuống đây ngâm mình đi."

Thẩm Mục vẫn đang lo lắng cho vết thương của hắn, "Ta thay băng cho ngươi trước cái đã."

Y ngồi xổm xuống phía sau hắn, vươn tay mở lớp vải trên lưng hắn ra.Vết thương đã kết vảy, không còn chảy máu nữa, nhưng mỗi lần Thẩm Mục nhìn thấy, trái tim đều đau nhói.Có phải trước kia hắn cũng thường xuyên bị thương hay không, y nghĩ, thậm chí có thể đã đau đến nỗi không thể kêu ra tiếng.

Hắn là thống soái tam quân, trước thiên quân vạn mã, chỉ có thể là một vị thần đánh đâu thắng đó, mặc dù vết thương có sâu đến đâu, cũng chỉ có thể cắn răng một mình chịu đựng."

Làm sao vậy?"

Tướng quân cảm thấy Thẩm Mục đột nhiên không còn động đậy, xoay người nhìn lại, người kia đang rũ mắt, đầu ngón tay đều đang run rẩy."

Sau này ngươi..."

Thẩm Mục thấp giọng nói, "Đừng để bị thương nữa...

Được hay không?"

Tướng quân nhìn y, da thịt màu lúa mạch bị hơi nóng hun đến đỏ lên.Hắn nói, ta đương nhiên là không muốn bị thương rồi, giống như lần bị thương trước, ngay cả người trong lòng ta cũng quên mất, ngươi nói xem ta có thiệt thòi hay không?Kỳ thực nếu ngẫm lại, lão tử cũng khá là vô liêm sỉ đó chứ, đầu óc chỉ cần có chút sứt mẻ, cái gì cũng không còn nhớ được nữa, không có tim không có phổi, chỉ để lại một mình người kia nhớ thương mình, đau lòng cũng không có ai để nói...Hắn giơ tay cọ hai má Thẩm Mục, nhẹ giọng hỏi, "Thư ngốc, ngươi nói xem, ngay cả người trong lòng ta cũng quên mất, có phải người đó sẽ rất đau lòng hay không?"

Thẩm Mục không lên tiếng, giấu nửa khuôn mặt dưới ánh trăng, mím môi lại khẽ run.Một hồi lâu sau, y ngẩng mặt lên, đáy mắt có chút lệ quang, "Ngươi biết rồi...

Đúng không?"

Ngón tay dọc theo hai bên má cọ lên đến khóe mắt ứng đỏ của y, tướng quân khàn giọng hỏi: "Biết cái gì?"

Thẩm Mục nhìn hắn, nơi được ngón tay cọ qua có chút nóng rẫy, đốt ra những oan ức y đã giấu diếm trong lòng bấy lâu nay.Y vươn tay ôm lấy cổ tướng quân, nghiêng người cắn lên môi hắn.Nước mắt ấm áp chảy qua môi tướng quân.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 33.


Y cắn ta, tướng quân nghĩ, còn cắn đến rất hung ác...Hắn ôm ngang eo y, kéo người vào trong nước.Bọt nước bắn tung toé, Thẩm Mục cả người đều ướt đẫm, y phục dính sát vào người, ướt nhẹp.Y hơi ngước mặt muốn lùi lại, tướng quân lại đuổi theo rồi đè lên người y, môi lưỡi hung mãnh, tiếng thở dốc ồ ồ."

A..."

Hô hấp Thẩm Mục đều rối loạn cả rồi, rơi vào bên trong khí tức quen thuộc, như vừa uống vào bình rượu hoa đã ngâm nhiều năm, khiến y say đến khuôn mặt đỏ bừng.Tướng quân liếm liếm môi y, cố ý hỏi: "Thư ngốc, tại sao lại cắn ta?"

Nước mắt trên mặt Thẩm Mục vẫn chưa khô hết, đáy mắt ướt át, nghe thấy lời này vừa thẹn vừa giận, "Ngươi...

Ngươi cũng cắn ta rồi..."

"Là do ngươi cắn ta trước," Tướng quân nói, "ta đương nhiên phải cắn lại."

"Ngươi...

Ngươi rõ ràng đã biết..."

"Biết cái gì?"

Tướng quân ôm y sát vào người mình, "Biết ngươi ôm y phục của ta ngủ, hay là biết ngươi hôn trộm ta?"

Thẩm Mục trợn mắt lên, "Ngươi..."

"Ta làm sao?

Nếu như ta không phát hiện, ngươi còn dự định lén lén lút lút tới khi nào?"

Tướng quân gõ nhẹ lên trán y, "Người trong lòng của ta."

Đôi mắt Thẩm Mục bắt đầu cảm thấy chua xót, "Nếu ta nói rồi...

Ngươi cũng đâu có tin ta..."

"Chỉ nói thôi thì có ích lợi gì," Tướng quân không biết xấu hổ nói, "nếu như ngươi lại cắn ta thêm mấy lần nữa, cho dù ta có óc heo đến cỡ nào cũng đâu đến nỗi tới tận bây giờ mới phát hiện..."

Thẩm Mục: "..."

"Thư ngốc," Tướng quân cọ cọ chóp mũi y, "ngươi biết mấy ngày nay ta vẫn luôn mơ thấy cái gì không?"

Thẩm Mục: "...

Ta làm sao biết...

A..."

Lời còn chưa nói hết, trên môi đột nhiên bị khí tức của một người khác áp lên, nóng bỏng mà hỗn loạn.Tướng quân hôn y, liếm láp môi răng của y.Thật mềm, tướng quân nghĩ, thư ngốc này, môi mềm, eo mềm, đến cái mông cũng mềm như vậy...Hắn cởi kiện y phục ướt đẫm kia ra, lòng bàn tay dán lên da thịt trần trụi của y, cảm thấy xoa nắn như thế nào cũng không đủ.Hắn lại nhớ tới cảnh xuân sắc khi y thay quần áo vào ngày y rơi xuống sông, lại nhớ tới khi đó, dục vọng đã khiến hắn đỏ cả mắt.Hắn nghĩ, lão tử nhất định đã từng rất thích con mọt sách này, là loại thích đến cào tâm cào phổi...Chết tiệt, tại sao cái gì cũng nhớ không ra!Hắn đặt người lên vách ao, hôn lên vành tai y, hôn lên cổ y, hôn đến mức hắn cũng không phân biệt được là nước của ôn tuyền hay là mồ hôi của hắn đang dính trên người.Da thịt khi ngâm trong nước nóng sẽ trở nên mềm hơn, sương mù mịt mờ rơi vào đáy mắt Thẩm Mục.Y ôm lấy cổ tướng quân, vẫn luôn nhớ tới vết thương sau lưng hắn, "Tư Đồ...

Vết thương của ngươi..."

Âm thanh đột nhiên hóa thành thở dốc, âm cuối run rẩy, hơi nước nóng hổi lượn lờ, đốt vào bên trong dòng máu của tướng quân."

Thư ngốc..."

Hắn nắm chặt eo y, dòng nước trôi ngang qua lồng ngực, bên dưới mặt nước nóng bỏng quấn quýt.Hắn thở hổn hển đi tìm môi y, liếm cắn, hô hấp nóng rực.Vết thương sau lưng chảy ra máu tươi, mồ hôi dọc theo lưng chảy xuống, vừa đau vừa ngứa, tình triều của hắn lại càng dấy lên."

Vết thương...

Vết thương đang chảy máu...

Ngươi...

A..."

Thẩm Mục gấp gáp muốn đi kiểm tra, eo lại bị người kia giam cầm, lửa được vén lên càng đốt càng tiến vào nơi sâu thẳm hơn.Tướng quân quyết tâm, muốn ôm y nhét vào bên trong cốt nhục của mình, muốn nơi mềm mại sâu xa nhất của y.

Mặt nước dao động, cơ thể trắng nõn dưới nước đã ửng hồng, không ngừng rung rẩy bên trong sự va chạm hung ác.Thẩm Mục không ngừng được tiếng khóc tràn ra nơi cổ họng, yếu ớt run rẩy, đôi tay bấu lấy bả vai tướng quân, giống như bấu lấy cành cây trôi sông trong dòng thủy triều.Bên trong sự sung sướng nồng liệt, y không ngừng nức nở, tình ý tràn lan.Tướng quân hôn lấy mồ hôi trên vai y, còn không quên lưu lại dấu răng đỏ tươi.Khóe mắt y đầy ắp nước mắt, vùi mặt vào lồng ngực nam nhân trước mặt, y nói, A Việt, ta rất nhớ ngươi...
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 34.


Thẩm Mục không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.Bị ái dục thiêu đốt đến một chút khí lực cũng không còn, mềm nhũn nằm trong ngực tướng quân.Tướng quân đã nghiện việc xoa nắn mông y, khẽ cắn lên cổ y.

Y rụt cổ lại, lẩm bẩm nói: "A Việt...

Không muốn nữa đâu...

Không còn sức nữa..."

Tướng quân nhẹ giọng cười, hung hăng hôn lên môi y một cái, sau đó ôm người rời khỏi ôn tuyền, trở về cửa động.Quần áo của Thẩm Mục đều ướt đẫm, tướng quân nhóm lửa, ngồi bên cạnh hông khô quần áo cho y.Thẩm Mục cuộn người bên trong quần áo của tướng quân, nằm ngủ ở cạnh đó.Tướng quân vừa hông khô quần áo vừa trông chừng y.Thư ngốc của hắn khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, hai gò má hồng hào, bờ môi ướt át đỏ sẫm...

Tất cả đều là vết tích sau khi làm loại chuyện mê người kia.Tướng quân nhìn đến sửng sốt, đầy đầu đều là hình ảnh con mọt sách ở trong nước ôm lấy cổ hắn, gọi hắn "A Việt"...Tướng quân đột nhiên cảm giác thấy ánh lửa hơi lớn, vừa quay đầu, quần áo của thư ngốc đã bị đốt cháy..."

Á!"

Tướng quân kinh hãi, luống cuống tay chân tắt lửa, nhưng áo của thư ngốc đã bị đốt hết một nửa.Tướng quân: "..."

Tướng quân ảo não không thôi, sao mình lại không cẩn thận như vậy, bây giờ thư ngốc phải mặc cái gì đây?Hắn quay mặt sang nhìn, thư ngốc nắm chặt y phục của hắn, ngủ đến mềm mại như vậy, linh quang chợt lóe, cho y mặc quần áo của lão tử không được sao!Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, trực tiếp ném y phục vào trong đống lửa để nó cháy hết, chỉ hơ quần cho khô.Vì vậy, sang ngày hôm sau, Thẩm Mục sững sờ nhìn tướng quân khoác y phục của hắn lên người mình, còn tỉ mỉ giúp y buộc thắt lưng.Thẩm Mục: "...

Y phục của ta đâu?"

Tướng quân mặt không biến sắc nói, "Vừa mới tỉnh dậy đã không thấy đâu nữa, mặc của ta trước đi."

Thẩm Mục: "..."

Tướng quân để trần cánh tay giúp hắn sửa lại cổ áo, quan sát từ trên xuống dưới, càng nhìn càng yêu thích, không nhịn được ôm lấy y hôn một cái.Thẩm Mục cả kinh, tay đụng phải vết thương sau lưng hắn, tướng quân đau đến "Shhh" một tiếng."

Sao rồi?!"

Thẩm Mục vội vàng đến nhìn, vừa nhìn đã sợ hết hồn.Vết thương sau lưng tướng quân đều đã nứt ra rồi, thậm chí bởi vì đụng trúng nước mà hiện tại đã nghiêm trọng hơn trước nhiều, đứt quãng chảy máu."

Ngươi...

Ngươi..."

Thẩm Mục vừa giận vừa đau lòng, "Tối hôm qua...

Đã nói ngươi đang chảy máu rồi...

Ngươi còn...

Ngươi..."

Tướng quân nghĩ, dáng dấp kia của ngươi, lão tử làm sao có thể nhịn cho được?!

Nhưng lại không dám làm y tức giận, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ nói: "Không sao, qua mấy ngày nữa sẽ lành thôi..."

Thẩm Mục rũ mắt, rầu rĩ nói: "Ngươi vẫn luôn nói như vậy..."

Rồi lại vẫn luôn bị thương...Tức giận rồi sao?

Tướng quân nhanh chóng kéo người vào trong lồng ngực, nghiêm túc nói: "Thực sự không có chuyện gì mà, không có lừa gạt ngươi mà..."

Hắn nghĩ, đêm hôm qua lão tử đã nói sẽ che chở ngươi, ta đương nhiên sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì.Hắn vẫn nhớ rõ, thư ngốc rất sợ tối, lúc ngủ cũng cần phải có ánh sáng, cho nên đêm qua, vào lúc lửa sắp tắt, hắn nhớ tới phải thêm củi vào.Mà người trong ngực lại ôm hắn không chịu buông tay, còn mơ mơ màng màng cà cà vào ngực hắn.Tướng quân không thể làm gì khác hơn là thương lượng với con mọt sách đang không được tỉnh táo, "Ta đi thêm củi lửa một chút, sẽ lập tức trở về, có được không?

Nếu không lửa sắp tắt rồi, ngươi lại sợ tối..."

Thẩm Mục vẫn cứ không chịu buông tay, rù rì nói: "Có ngươi...

Không sợ..."

Tướng quân sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được thư ngốc đang nói cái gì, nhất thời kích động đến ôm chặt người vào trong ngực, trái tim lại không ngừng đập loạn.Đúng vậy, có lão tử ở đây, sợ cái gì!Editor: Mỗi chương đều là cẩu lương 😊.
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 35.


Tướng quân còn đang ôm người dụ dỗ, ngoài động đột nhiên truyền đến tiếng la hét quen thuộc, "Lão đại...

Lão đại...

Ngươi ở đâu vậy?"

Là Chu Liệt.Chu Liệt mang người đi tìm bọn họ đã được mấy ngày, kêu đến cổ họng đều khàn nhưng vẫn tìm không thấy, gấp đến độ đôi mắt chằng chịt tơ máu.Chu Liệt mỏi mệt dựa vào cây, nghĩ, ở đây là núi rừng hoang vắng lại toàn thú dữ, không biết tướng quân có phải đã bị tha đi rồi hay không...Chu Liệt càng nghĩ càng sợ, "Lão đại, ngươi đừng có chuyện gì nha...

Ngươi nếu là có chuyện bất trắc, ta làm sao có mặt nói chuyện với đại đương gia bây giờ...

Lão đại...

Lão đại..."

"Gào cái rắm!

Lão tử còn chưa có chết đâu!"

Chu Liệt vừa nghe thấy thanh âm này, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy tướng quân lôi kéo Thẩm Mục, đi ra khỏi động."

Lão đại!"

Chu Liệt vui mừng chạy tới, "Ngươi không có chuyện gì chứ?"

"Có chuyện," Tướng quân ghét bỏ nói, "sắp bị ngươi ồn chết."

Chu Liệt gãi đầu cười khúc khích, cười một lát mới phát hiện tướng quân để trần phần trên, mà y phục của hắn lại đang ở trên người Thẩm Mục.Chu Liệt đầu óc mơ hồ, áo của lão đại sao lại ở trên người Thẩm ngự sử?

Vậy áo của Thẩm ngự sử đâu?Trên đường trở về, Chu Liệt càng cảm thấy hai người này có cái gì đó không đúng...

Sao lại thân đến giống như có chút...

Dính dính sến sến...Đầu tiên là tướng quân nói vết thương ngứa, Thẩm Mục giúp hắn thổi thổi; sau đó là Thẩm Mục thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tướng quân trực tiếp bế người lên...Chu Liệt: "..."

Thẩm Mục ôm cổ tướng quân, mặt đỏ bừng.Đêm qua y bị tướng quân dằn vặt đến mệt nhừ, eo mỏi run chân, đường núi lại gồ ghề nên mới thiếu chút nữa là vấp ngã.Tướng quân vừa nhìn dáng dấp kia của y, không chịu cho y tự đi nữa, chặn ngang rồi bế lên."

Tư Đồ..."

Thẩm Mục ngượng ngùng nhìn Chu Liệt một chút, "Ngươi mau thả ta xuống đi, như vậy không tốt đâu..."

"Có cái gì không tốt?"

Tướng quân vẻ mặt đương nhiên nói, "Lão tử ôm tiểu tức phụ* của mình, sao lại không tốt?!"*: tức phụ aka vợ.Giọng của tướng quân hơi lớn, Chu Liệt đi ở phía sau lập tức nghe thấy.Đầu tiên là ngơ ngác nghĩ, nha, thì ra Thẩm ngự sử là tiểu tức phụ của lão đại ha, chẳng trách hai người lại dính nhau như vậy, lại ân ái như vậy...Sau đó, đầu óc "răng rắc" một tiếng, cằm đều sắp rơi mất, "Lão lão...

Lão đại...

Các ngươi..."

Tướng quân quay đầu lại, "Làm sao vậy?"

Chu Liệt chỉ vào Thẩm Mục, đầu lưỡi cũng cuốn lại, "Hắn hắn...

Tiểu...

Tiểu tức phụ..."

Tướng quân hung dữ, "Kêu bậy cái gì?!

Kêu tẩu tử*!"*: tẩu tử aka chị dâu.Thẩm Mục: "..."

Chu Liệt đầu óc "ong ong" vang lên, sao mới rớt xuống núi có mấy ngày đã biến thành chị dâu rồi?Tướng quân thấy Chu Liệt không kêu theo, có chút không vui, "Có ý kiến?"

Chu Liệt: "...

Không...

Không có!

Tẩu tử!"

Thẩm Mục chôn mặt vào trước ngực tướng quân, lỗ tai đều hồng thấu.Bọn họ trở về trại, mới phát hiện Lý Trường Dữ cũng bị bắt về.Lý Trường Dữ vốn là thiên tân vạn khổ từ dưới núi bò lên, muốn bỏ chạy, chạy được một lát lại chạy vào bên trong cái hố do Tề Vương đào trước đó.Tề Vương chờ mãi không chờ được tướng quân, hố còn bị người khác chiếm, cực kì tức giận, đánh cho một trận mới mang người về.Thẩm Mục mới về đã bị hoàng thượng gọi đi.Tướng quân trở về lều, hơi thở còn chưa bình thường trở lại, Tư Đồ Phong đã vội vã chạy vào, "A Việt, ngươi không sao chứ?!"

Tướng quân: "Cữu cữu, sao người lại tới đây?"

"Ta nghe nói ngươi mất tích trên núi, nên chạy tới đây xem."

Tư Đồ Phong nhìn băng trên lưng hắn, "Ngươi bị thương?!"

"Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi..."

Lúc này, Chu Liệt gấp gáp chạy vào, hét hết cổ họng nói: "Lão đại, Lý Trường Dữ nói Thẩm ngự sử là người yêu của hắn!"

Tướng quân vừa nghe liền phát hỏa, "Đánh rắm!

Tiểu tức phụ của lão tử hắn cũng dám mơ tưởng!"

Tư Đồ Phong: ? ? ?
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 36.


Tư Đồ Phong chống đao ngồi trước mặt tướng quân, bầu không khí cực kì nghiêm túc.Tư Đồ Phong: "Ngươi lặp lại lần nữa, người trong lòng ngươi là ai?"

Tướng quân: "...

Thẩm Mục."

Tư Đồ Phong đại đao đâm xuống đất một cái, mắng: "Đầu ngươi đập xuống đất ngu rồi sao?!

Hắn là nam!"

Tướng quân: "Nam thì có như thế nào?!

Ta có từng nói người trong lòng ta là nữ sao?"

Tư Đồ Phong:...

Lại thật không có."

Ngươi...

Ngươi như vậy...

Ta phải bàn giao với nương ngươi như thế nào đây?!"

"Tự ta có thể bàn giao với nương, chờ đến khi trở về, ta mang thư ngốc đến cho nương nhìn," Tướng quân tự tin nói, "nương chắc chắn cũng sẽ thích thư ngốc!"

Tư Đồ Phong giận dữ, "Ngươi...

Cọng gân nào của ngươi đặt sai chỗ rồi sao?!

Ngươi nhìn Triệu Thất người ta kìa, tức phụ của hắn lại rất đẹp, ngươi lại phải tìm một nam nhân trở về cho ta nhìn sao?!"

Tướng quân không phục, "Thư ngốc của ta không đẹp ở chỗ nào?!"

"Ngươi...

Ngươi..."

Tư Đồ Phong tức giận đến đau tim, đơn giản vẫy vẫy ống tay áo quay đầu bỏ đi.Tướng quân cũng tức giận, thư ngốc của hắn có gì không tốt?

Cữu cữu tức cái gì chớ?Hắn đi ra lều tìm Chu Liệt, hỏi Lý Trường Dữ đang bị nhốt ở đâu?Chu Liệt: "...

Lão đại, ngươi muốn đi đánh hắn sao?

Bị hoàng thượng biết được...

Không tốt đâu..."

Tướng quân nhàn nhạt nói: "Lão tử sẽ không đánh hắn."

Chu Liệt yên tâm rồi, dẫn đường cho tướng quân.Sau đó, vừa nhìn thấy người, tướng quân đã nhấc chân lên đạp.Chu Liệt: "...

Lão...

Lão đại, ngươi không phải đã nói sẽ không đánh người sao..."

Tướng quân: "Lão tử đánh hắn hồi nào?

Đây là đạp!"

Chu Liệt: "..."

Lý Trường Dữ bị trói trên cây cột, một thân đầy vết thương, vô cùng chật vật.Lý Trường Dữ ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập hận ý, lại kéo khóe miệng lên nở nụ cười, "Sao chỉ có mình ngươi tới, người yêu của ta đâu rồi?"

Tướng quân lại đạp thêm một cước, "Mới ban ngày mà đã mơ mộng cái gì?"

Lý Trường Dữ không quan tâm đến hắn, lẩm bẩm nói: "Hai năm, ta đối với y móc tim móc phổi, đến phụ thân đã nói không thể tin tưởng y, ta vẫn là thật tâm đối đãi y...

Kết quả thì sao, một khỏa chân tâm của ta, y ném nó lên mặt đất không ngại giẫm đạp, phản bội ta thương tổn ta, cùng cẩu hoàng đế kia...

Hợp lại mưu hại phụ thân ta!"

Tướng quân cười lạnh nói: "Bản thân ngươi lòng lang dạ thú, còn dám trách người khác thương tổn ngươi?"

"Cũng đúng, ai cũng có quyền ra sức vì chủ tử của mình, thắng làm vua thua làm giặc, ta cũng nhận, nhưng mà," Lý Trường Dữ hung ác trừng tướng quân, gào thét nói, "y dựa vào cái gì mà chọn ngươi?!

Ta vẫn cứ cho rằng y chỉ là không thể tiếp thu một nam nhân, nhưng y vậy mà đi chọn ngươi?!

Ta có nơi nào thua ngươi?!"

Lý Trường Dữ không thể quên được ngày hôm nay khi Thẩm Mục xuất hiện trước mặt mình, trên người mặc y phục của nam nhân khác, vừa rộng vừa dài, lúc cúi đầu nơi cần cổ tràn đầy vết hồng ám muội...Lý Trường Dữ lập tức hiểu được, trong lòng dâng lên hận ý ngợp trời, so với lúc trước khi biết được Thẩm Mục đã phản bội mình còn phẫn nộ hơn.Lý Trường Dữ không muốn buông tha y, cho dù là cái chết, hắn ta cũng phải lôi kéo y cùng chết!"

Dù sao các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, có thể kéo y đi theo ta, cũng đã đủ rồi," Lý Trường cười dữ tợn, "ta muốn y phải thân bại danh liệt!"

"Mơ đi!"

Tướng quân thật sự bị chọc tức rồi, ra sức đạp, cuối cùng Chu Liệt dốc hết sức, kéo trái lôi phải mới kéo được người đi.Tư Đồ Phong tức giận hơn nửa ngày, suy đi nghĩ lại vẫn là quyết định đi tìm tướng quân nói chuyện.Ông nghĩ, ký ức của A Việt vẫn còn chưa khôi phục lại, sao có thể xác định người trong lòng là tên thư sinh họ Thẩm kia?

Nhất định là tên thư sinh kia lừa gạt hắn!A Việt nhất định là nhất thời hồ đồ rồi!Ông đi tới trước cửa lều tướng quân, vừa muốn vén mành lên, đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.Tướng quân hỏi: "Mệt rồi?"

Một thanh âm khác trả lời: "Buồn ngủ..."

"Vậy thì ngủ một lát đi?"

"Ân, vậy ta về lều ngủ..."

"Trở về làm gì, ở chỗ của ta ngủ là được rồi."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, cơ thể của ta ngươi cũng đã ngủ qua rồi, còn sợ ngủ giường của ta sao?"

Tư Đồ Phong mặt mày tối sầm lại, tiểu tử thúi, không biết xấu hổ!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 37.


Tư Đồ Phong vô cùng đau đớn, gạo đã nấu thành cơm rồi sao?!Tên tiểu tử khốn kiếp này, đùa giỡn lưu manh ngược lại chẳng để lỡ chút thời gian nào!Có chỗ nào giống thư sinh người ta lừa hắn đâu, rõ ràng là hắn dính lấy người ta không buông!Muội muội à, là ta có lỗi với ngươi, đầu tên tiểu tử thúi này thật sự đã hỏng mất rồi..."

Cứng quá..."

Trong doanh trướng lại truyền ra âm thanh của Thẩm Mục.Tướng quân nói: "Ngươi đợi một chút, để ta lấy nó ra..."

Sau đó, Thẩm Mục còn nói: "Quá lớn rồi, không vào được đâu..."

Tướng quân nói: "Không đâu, chen một chút sẽ vào được thôi...

Ngươi xem, đi vào rồi này..."

Tư Đồ Phong: "..."

Bây...

Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đó, sao lại có thể..."

Cái gì chứ..."

Tư Đồ Phong nghe không nổi nữa, gương mặt già nua đều phải đỏ bừng lên, chỉ có thể dậm chân một cái, đầy bụng tức giận bỏ đi.Trong doanh trướng, tướng quân vừa nhét xong chăn vào trong tủ, đóng cửa lại.Lúc nãy khi Thẩm Mục đang nằm dài trên giường, bị một cái vật cưng cứng cộm lên.Tướng quân sờ sờ, thì ra là binh phù hắn tiện tay ném lên giường.Hắn lấy binh phù ra, lại cảm thấy chăn quá chiếm diện tích, đơn giản cuộn thành một đống nhét vào trong tủ.Mà chăn có chút lớn, cố gắng đè ép rốt cục mới nhét vào được.Hắn nằm lại lên trên giường, kéo Thẩm Mục vào trong lồng ngực, "Ngủ đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi."

"Ừm."

Thẩm Mục ôm eo hắn, buồn ngủ mà nhắm chặt mắt lại.Tướng quân lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của y, tâm trạng lại có chút bất an.Lý Trường Dữ gần như điên cuồng muốn kéo Thẩm Mục chết cùng, nói Thẩm Mục là của tình nhân của hắn ta, lại vì cầu vinh hoa phú quý mà quyết định bán đứng hắn; còn nói hắn ta có chứng cứ, trước đó Thẩm Mục đã nhiều lần viết thư cho hắn ta, còn từng thề nguyện son sắt rằng sẽ trung thành với thừa tướng...Thư đúng là thật.Trong mấy năm kia, Thẩm Mục phụng mệnh tâng bốc nghe lời thừa tướng, những lời a dua nịnh hót kia cũng nói không ít, thậm chí còn lén lút giúp thừa tướng làm rất nhiều chuyện.Nhưng bây giờ những việc đó đều bị Lý Trường Dữ sau khi thêm mắm dặm muối kể ra, Thẩm Mục ngược lại trở thành một tên tiểu nhân mượn gió bẻ măng, vì cầu vinh hoa phú quý mà không chừa bất kì thủ đoạn nào.Sau lưng câu chuyện đương nhiên là giả, trong lòng hoàng đế đương nhiên rõ ràng, nhưng những người khác thì sao?Có bao nhiêu người sẽ nghe theo câu chuyện của Lý Trường Dữ?

Lại có bao nhiêu người sẽ lựa chọn tin tưởng Thẩm Mục?Quả nhiên, sau khi lời nói điên cuồng của Lý Trường Dữ được truyền ra, những ánh mắt khác thường bắt đầu rơi lên trên người Thẩm Mục, thậm chí có người còn dâng sớ, nói Thẩm Mục có lẽ vẫn còn lén lút qua lại với thừa tướng, có âm mưu khác; cũng có người nói phẩm hạnh của Thẩm Mục không tốt, nếu như ngày sau có người lợi dụng chuyện này, sợ là sẽ làm hại đến Đại Ngu...Tướng quân tức giận đến muốn đi đạp tên dâng sớ kia, Thẩm Mục khuyên can đủ đường mới khuyên được hắn, "Không sao đâu mà, hoàng thượng tin ta, sẽ không để ý tới điều này đâu."

"Cho dù là như vậy bọn họ cũng không được nói ngươi như vậy!"

Tướng quân giận dữ, "Lão tử nên trực tiếp đạp chết tên họ Lý khốn kiếp kia!"

"Đừng nóng giận, hoàng thượng đã giao hắn cho Hình bộ, đương nhiên sẽ xử trí hắn."

Thẩm Mục đang đổi thuốc cho vết thương của tướng quân, dừng một chút còn nói, "Hôm qua ta đã gặp tiền bối Tư Đồ..."

Tướng quân đưa tay ra ngắc mông y, "Cái gì tiền bối, kêu cữu cữu!"

Mặt Thẩm Mục đỏ lên, lại không chịu gọi, "Ông ấy nói, ngươi đã đính hôn, cô nương kia tên là Đại Thúy..."

"Hả?!"

Tướng quân một mặt khiếp sợ, "Đại Thúy cái gì?"

Thẩm Mục rầu rĩ nói: "Ông ấy nói hai người là thanh mai trúc mã, chỉ là sau đó ngươi ghét bỏ cô nương nhà người ta không đẹp, ngay lập từ muốn hủy hôn..."

Tướng quân: "..."

Tướng quân nghĩ, cữu cữu của hắn vì muốn doạ thư ngốc bỏ đi, quả thật là giả dối đến thế nào cũng có thể nói ra khỏi miệng được, bọn họ sống trong ổ thổ phỉ, ngoại trừ đại nương nấu cơm ra, còn lại tất cả đều là mấy thằng đàn ông cao to lực lưỡng, thanh mai trúc mã kia ở đâu ra?

Còn Đại Thúy, sao không đặt là Thúy Hoa* luôn đi?*minh họa cho Thúy Hoa:
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Chương 38.


"Thư ngốc," Tướng quân nhìn thấy Thẩm Mục mím môi, cố ý đùa giỡn y, "ngươi đang ăn dấm sao?"

Thẩm Mục mặt mỏng, vệt hồng còn chưa phai, nghe vậy lại nhiễm đỏ thêm một tầng, "Vậy...

Vậy rốt cuộc là thiệt hay giả?"

"Đương nhiên là giả, Đại Thúy Tiểu Thúy cái gì, cữu cữu lấy đại một cái tên xấu như vậy mà ngươi cũng tin sao," Tướng quân cười quẹt mũi y, " thư ngốc ngốc nghếch."

Thẩm Mục không phục cãi lại: "Nhưng năm đó ta đến biên cảnh truyền tin cho ngươi, ngươi cũng đã ghét bỏ ta không đẹp đó thôi, còn muốn đuổi ta đi nữa!"

Tướng quân: "..."

Thẩm Mục nói xong cũng hối hận rồi, mắc cỡ đứng lên muốn đi, lại bị tướng quân kéo một cái nằm vào trong ngực."

Thì ra ngươi rất để ý nha," Tướng quân cười nói, "còn nhớ chuyện đã qua nhiều năm như vậy, giận ta sao?"

Thẩm Mục xấu hổ nên không thèm nhìn hắn, "Không có."

Tướng quân xoay mặt y lại, nghiêm mặt nói: "Nhất định là hiểu lầm!

Thư ngốc của ta là đẹp nhất rồi!"

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy hình như chưa đủ, lại la lớn: "Tiểu tức phụ của ta đẹp nhất rồi!"

Thẩm Mục gấp gáp vội vàng che miệng hắn lại.Ngoài trướng, Tư Đồ Phong vừa đến muốn tìm tướng quân, nghe vậy tức giận vẫy vẫy ống tay áo bỏ đi.Nhưng mà, không bao lâu sau, tướng quân lại đích thân tới tìm.Tướng quân vừa vào lều đã nhìn ngó chung quanh, "Đại Thúy Tiểu Thúy cái gì, ở đâu?

Cho ta nhìn một chút."

Tư Đồ Phong: "...

Ở trong phủ..."

"Được rồi cữu cữu, đừng diễn nữa, người không mệt ta cũng mệt rồi."

Tướng quân thương lượng nói, "

Sau này đừng lừa thư ngốc như vậy nữa, nếu như hù đến y thật sự bỏ đi, ta đi đâu tìm cháu dâu cho ngài đây."

"Ngươi..."

Tư Đồ Phong thở dài nói, "Sao ngươi phải nhất định chọn một nam nhân cơ chứ?!"

Tướng quân nghiêm túc nói: "Cữu cữu, ta thật sự thích y."

Tư Đồ Phong quay người, lấy ra một cái hộp gỗ từ trong tủ, "Trước khi nương ngươi lâm chung đã giao cái này lại cho ta, nói chờ ngươi sau khi ngươi cưới tức phụ về, tặng nó cho tức phụ của ngươi, hi vọng ngươi nhiều con nhiều phúc, con cháu đầy cả sảnh đường.

Nhưng bây giờ ngươi lại...

Ta làm sao bàn giao với nương của ngươi đây?!"

Tướng quân mở hộp gỗ kia ra nhìn, bên trong là một sợi dây chuyền mặt là một chiếc khóa màu trắng bạc, bên trên có khắc một chữ "Phúc"."

Sao lại không thể bàn giao?"

Tướng quân cầm lấy, "Đưa cho thư ngốc vậy là được rồi."

Tư Đồ Phong tức chết rồi, "Đây là khóa cầu con!"

Tướng quân chẳng để ý nói: "Chưa biết được thư ngốc còn có thể sinh con đấy."

Tư Đồ Phong: "..."

Tướng quân cầm khóa bỏ chạy, Tư Đồ Phong ở phía sau gọi cũng không gọi lại được, tức giận đến thiếu chút nữa đập lều phá trại.Tướng quân chạy đi tìm Thẩm Mục, nói đây là khóa bình an, trực tiếp đeo lên cổ y, "Nương ta để lại cho tức phụ của ta, ngươi phải giữ cho kĩ đó."

Thẩm Mục có chút mơ màng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cất giữ giống như bảo bối.Nhưng hình như tướng quân có gì đó không được bình thường, ban đêm khi ôm y ngủ, chung quy luôn sờ sờ ổ khóa bạc này, lại đi sờ sờ bụng y, còn khà khà cười khúc khích, hỏi cười cái gì cũng không chịu nói.Hai ngày sau, mọi người bắt đầu hủy doanh thu trướng, chuẩn bị trở về kinh.Thẩm Mục còn đang thu dọn đồ đạc, có thủ vệ đến báo, Lý Trường Dữ muốn gặp y, nói là có việc muốn nói cho y biết.Lý Trường Dữ đã bị nhốt trong xe lao, tóc tai bù xù, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.Thẩm Mục đứng trước xe lao, hỏi, "Có chuyện gì?"

Lý Trường Dữ ngẩng mặt lên nhìn y.Thẩm Mục toàn thân áo trắng, nhã nhặn thanh tú, mang theo vài phần lạnh lùng không dính khói bụi trần gian, giống y như lần đầu gặp gỡ mà tiến vào đáy mắt Lý Trường Dữ.Lý Trường Dữ đột nhiên nở nụ cười, "Thẩm Tử Ngôn, nếu như lúc trước là ta thắng, ngươi của bây giờ, phải nằm trên giường của ta rồi."

"Không phải," Thẩm Mục bình tĩnh nói, "ta sẽ giết ngươi, sau đó tự kết thúc bản thân."

"Ha ha ha ha ha...

Được được, hay cho tự kết thúc bản thân," Lý Trường Dữ cười đến dữ tợn, "vậy tại sao Tư Đồ Việt thì có thể?!

Hắn ta dựa vào cái gì?!"

Thẩm Mục dừng một chút, nói: "Dựa vào hắn dùng chân tâm để đợi ta, lại không có bất kì cầu mong gì."

Hoàng thượng đối xử tốt với y, là vì sự trung thành của y; Lý Trường Dữ đối xử tốt với y, cũng là vì sự trung thành của y, cho dù ngoại trừ sự trung thành ra còn thêm được mấy phần tưởng nhớ ngưỡng mộ, nhưng đứng trước quyền thế, y vẫn cứ chỉ là một quân cờ.Chỉ có duy nhất một người, sợ y lạnh, sợ y ngộp, bản thân đầu đầy mồ hôi vẫn ôm lấy y không buông tay; chỉ có duy nhất người đó, sẽ chắn trước mặt y khi đại đao hạ xuống; cũng chỉ có duy nhất người đó, sẽ vào lúc con ngựa điên cuồng lao đi, vào lúc mọi người xung quanh đang trào phúng cười cợt, dán người lên lưng y, nói với y, đừng sợ...Y cũng từng suy nghĩ, người đó rốt cuộc là muốn cái gì, nhưng người đó vừa kiêu ngạo lại điên cuồng, không cần danh không cần lợi, chỉ biết mãi gọi y "Thư ngốc thư ngốc"...

Y còn từng nghĩ, đường đường là tướng quân của Đại Ngu, sao lại có thể ngốc đến như vậy?Nhưng mà nha, ngốc rồi lại ngốc, lại có thể ngốc đến vào trong tim y."

Chân tâm?"

Lý Trường Dữ cười lạnh nói, "Các ngươi cũng đúng là tình chàng ý thiếp, đủ si tình ha..."

Hắn ta bỗng nhiên ôm bụng ho kịch liệt, thần sắc thống khổ."

Ngươi làm sao vậy?"

Thẩm Mục không tự chủ mà bước gần tới xem.Nhưng y mới vừa tới gần xe lao, Lý Trường Dữ đột nhiên rút ra một cây dao găm, đột nhiên đâm về phía y..

Tướng quân đến lều Thẩm Mục lại tìm không thấy người, nghe nói y đi gặp Lý Trường Dữ nên cũng qua đó tìm.Hắn vừa quẹo ra khỏi góc liền nhìn thấy Lý Trường Dữ cầm dao găm, đâm vào bụng Thẩm Mục."

Thư ngốc!"
 
Back
Top Bottom