Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 80: Ho Ra Máu



Trước khi đi, Chân Lục Trà cúi xuống, nhẹ nhàng dặn dò những đứa trẻ: "Sau khi về nhà, các em hãy tìm chỗ giấu đồ ăn đi, đừng để người khác biết."

Những đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Không có cách nào khác, dù sao chúng vẫn còn là một đám trẻ con, nếu có người đến cướp đồ ăn của chúng, e rằng những đứa trẻ này còn không có sức phản kháng.

Hai người tiếp tục đi tìm nhà của Thẩm Thức.

Trên đường đi, Chân Lục Trà nghĩ về những đứa trẻ kia, vừa đi vừa nói: "Haiz... Những đứa trẻ này thật đáng thương, bên cạnh cũng không có người lớn nào, không biết sau này sống thế nào."

Cô đột nhiên cảm nhận được một mặt tàn khốc hơn của mạt thế này.

Nếu không có mạt thế, những đứa trẻ này hẳn là đang đi học mới đúng, chứ không phải một bữa đói một bữa no như bây giờ, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng của mình.

Tạ Lam Án đi theo sau Chân Lục Trà, im lặng nghe cô nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Rất nhanh, Chân Lục Trà đã tìm thấy địa chỉ mà Thẩm Thức để lại cho mình.

Cái lều nhỏ trước mắt không khác gì những cái lều khác ở đây, nhưng xung quanh cái lều này lại sạch sẽ hơn nhiều.

Lúc này, trong lều vang lên từng đợt ho, Chân Lục Trà ở bên ngoài thăm dò gọi một tiếng.

"Thẩm Thức, em có ở đó không?"

Vừa dứt lời, cửa lều nhỏ đã được mở ra.

Thẩm Thức nhìn thấy Chân Lục Trà trước mắt, đôi mắt đen láy như ánh lên tia sáng: "Chị!"

Tuy nhiên, ánh mắt vừa chuyển, Thẩm Thức nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Chân Lục Trà.

Người đàn ông có tướng mạo tuấn tú bất phàm, nhưng gương mặt đối phương lại lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy vài phần sợ hãi.

Thẩm Thức nhìn Chân Lục Trà đang mỉm cười rạng rỡ và người đàn ông lạnh lùng.

Mặc dù có thể thấy đây là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng không hiểu sao, Thẩm Thức luôn cảm thấy hai người họ lại hợp nhau đến kì lạ.

Cơ thể Thẩm Thức đứng ở cửa có chút cứng đờ, sau khi hoàn hồn lại, vẻ mặt có chút sa sút.

Thẩm Thức nói với Chân Lục Trà: "Chị Chân và... nếu không chê thì vào trong ngồi một lát, việc chị nhờ em đã có chút manh mối..."

Chân Lục Trà nhìn sang người bên cạnh, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu với Thẩm Thức.

"À, đây là đội trưởng của chị, anh ấy tên là Tạ Lam Án. Đội trưởng, đây là Thẩm Thức."

Giọng điệu thân mật của cô khiến Thẩm Thức nghe xong lòng lạnh đi một nửa.

Tạ Lam Án có chút hứng thú nhìn vẻ mặt sa sút của cậu bé, sau đó đưa tay ra nói: "Rất vui được gặp cậu, Thẩm Thức."

Nói là vui, nhưng anh ta lại không chút biểu cảm.

Thẩm Thức nhìn bàn tay anh ta đưa ra, đầu không hiểu sao lại đổ mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì bắt tay: "Chào anh, đội trưởng Tạ."

Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng ho càng lúc càng dữ dội.

Sắc mặt Thẩm Thức thay đổi, quay người chạy vào trong phòng: "Mẹ!!"

Chân Lục Trà và Tạ Lam Án cũng theo anh ta vào trong phòng.

Trên giường trong phòng có một người phụ nữ yếu ớt, Chân Lục Trà chỉ có thể nhìn thấy thân hình bà ấy gầy gò, giống như một tờ giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Đó là mẹ của Thẩm Thức, nhưng lúc này bà ấy ho dữ dội, như muốn ho hết nội tạng trong cơ thể ra ngoài vậy.

Thẩm Thức quỳ bên giường, cầm thìa muốn đút cho mẹ một chút nước. Nhưng mẹ Thẩm Thức vừa há miệng đã phun ra m.á.u tươi, sau đó ngất đi.

Thẩm Thức vô cùng hoảng sợ, kêu lên: "Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng dọa con!! Mẹ đừng bỏ con một mình!"

Nước mắt chảy dài trên má thiếu niên.

Chân Lục Trà và Tạ Lam Án nhìn thấy mẹ Thẩm Thức ngất đi, lập tức đi tới bên giường.

Mẹ Thẩm Thức ngất xỉu trên giường, nôn ra rất nhiều máu. Thẩm Thức vẫn còn là một đứa trẻ, cảnh tượng này khiến cậu sợ hãi tột độ.

Vẫn là Tạ Lam Án tiến lên, kiểm tra một phen, sau đó bế mẹ Thẩm Thức lên khỏi giường.

Anh ta đá văng cửa phòng: "Đi bệnh viện căn cứ."

Chân Lục Trà vội vàng cùng Thẩm Thức đi theo.

Ba người nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng trong bệnh viện căn cứ có rất nhiều thương binh và bệnh nhân, cả bệnh viện đều bận rộn.

Đúng lúc này, Trương Thăng đang ở hành lang bệnh viện nhìn thấy họ.

Anh ta đi tới: "Tiểu Chân à, sao lại đến bệnh viện rồi?" Vừa nói vừa nhìn mẹ Thẩm Thức đang hôn mê trong vòng tay của Tạ Lam Án, "Đây là bị làm sao vậy?"

Chân Lục Trà nhìn người tới.

Là bác sĩ Trương!

Cô vội vàng nói rõ với bác sĩ Trương về việc mẹ Thẩm Thức ngất đi như thế nào.

Trương Thăng nghe xong vội vàng đi tới kiểm tra tình hình của mẹ Thẩm Thức. Anh ta xem qua một lượt, vẻ mặt không căng thẳng lắm, sau đó bảo y tá sắp xếp phòng bệnh.

Tạ Lam Án đặt mẹ Thẩm Thức lên giường bệnh.

Một lúc sau, mẹ Thẩm Thức đang hôn mê lại nôn ra máu, Thẩm Thức đang canh giữ bên giường lo lắng không thôi.

Lúc này Trương Thăng đã cùng y tá chuẩn bị xong mọi thứ, cho người ra khỏi phòng bệnh rồi bắt đầu cầm m.á.u cho mẹ Thẩm Thức.

Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Thức lo lắng đến mức nước mắt rơi lã chã.

Chân Lục Trà nhìn cậu, đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, bên trong là người thân duy nhất của cậu.

Thấy cậu sợ hãi như vậy, cô vừa định lên tiếng an ủi, Tạ Lam Án đã đi tới bên cạnh Thẩm Thức trước cô một bước. Bàn tay to lớn của anh giơ lên, vỗ nhẹ hai cái lên vai Thẩm Thức.

Vai Thẩm Thức run lên, bị Tạ Lam Án vỗ hai cái, cậu ngẩng khuôn mặt còn đẫm nước mắt lên, có chút sợ hãi nhìn anh ta.

Chân Lục Trà cũng có chút khó hiểu, Tạ Lam Án khi nào lại có lòng đồng cảm như vậy? Chẳng lẽ anh ta và Thẩm Thức là kiểu vừa gặp đã thân rồi sao?

Cô không biết rằng, Tạ Lam Án đã đứng bên cạnh dùng ánh mắt u ám lặng lẽ quan sát cô nãy. Khi nhìn thấy Chân Lục Trà muốn lên tiếng an ủi Thẩm Thức, cơ thể anh ta đã phản ứng nhanh hơn cả não bộ, đi tới bên cạnh Thẩm Thức.

Tâm tư của Tạ Lam Án, Chân Lục Trà tự nhiên không phát hiện ra.

Không lâu sau, Trương Thăng đi ra từ phòng bệnh, Thẩm Thức lập tức tiến lên, lo lắng đến mức tay run rẩy: "Bác sĩ, bác sĩ, mẹ cháu thế nào rồi?"

Trương Thăng nhẹ nhàng an ủi cậu: "Không sao, không sao, mẹ cháu không có gì đáng ngại, chỉ là xuất huyết đường tiêu hóa trên, cộng thêm suy dinh dưỡng, mấy ngày này truyền dịch, bồi bổ cơ thể sẽ không sao."

Thẩm Thức nghe xong, cảm ơn Trương Thăng rồi chạy tới bên giường bệnh.

Chân Lục Trà: "Bác sĩ Trương, cảm ơn anh đã giúp đỡ, vất vả cho anh rồi."

Trương Thăng nghe xong khoát tay, cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cô, mấy cái máy móc lần trước các cô mang về, mấy ngày nay không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người. Còn có rất nhiều trẻ sơ sinh cần lồng ấp, những điều này đều là nhờ có các cô."

Chân Lục Trà nghe thấy mấy cái máy móc lần trước họ mang về đã cứu được rất nhiều người, trong lòng cũng rất vui mừng, không uổng công họ tốn bao công sức mang về.

Sau đó bác sĩ Trương giúp họ sắp xếp phòng bệnh, không lâu sau lại có ca phẫu thuật gọi anh ta đi.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 81: Tạ Lam Án, Em Thích Anh!



Đến chiều, tình hình của mẹ Thẩm Thức đã ổn định, trong thời gian đó bà ấy còn tỉnh lại hai ba lần, Thẩm Thức lúc này mới yên tâm.

Chân Lục Trà thấy tình hình đã ổn định, liền gọi Thẩm Thức ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Thức cũng biết lần này mình đã làm phiền hai người họ rất nhiều, sau khi ra ngoài nhìn thấy Chân Lục Trà và Tạ Lam Án liền nói: "Cảm ơn hai người... tôi, sau này hai người có việc gì cứ việc đến tìm tôi! Việc gì làm được tôi đều sẽ làm!"

Trong mắt đứa trẻ mười sáu tuổi tràn đầy lòng biết ơn, còn long lanh nước mắt.

Tạ Lam Án nghe xong lời cậu ta, trong mắt mang theo chút trêu chọc, mở miệng nói: "Cậu? Có thể giúp được gì?"

Chân Lục Trà nghe xong vội vàng đưa tay nhéo vào cánh tay anh ta, Tạ Lam Án có chút bất ngờ nhìn cô.

Chân Lục Trà "mỉm cười" nhìn anh.

Anh đừng có gây chuyện nữa.

Ánh mắt điên cuồng ra hiệu, nhưng Tạ Lam Án nhìn bộ dạng nheo mắt nhíu mày của cô, tay có chút ngứa ngáy, muốn nhéo má cô.

Nhưng Tạ Lam Án đoán, nếu anh ra tay ngay bây giờ, Chân Tiểu Trà của anh có lẽ sẽ xù lông tại chỗ mất thôi.

Lúc này Thẩm Thức đột nhiên nhớ ra, chuyện mình phát hiện ở khu ổ chuột còn chưa nói với Chân Lục Trà. Cậu ta nhìn Tạ Lam Án, rồi lại nhìn sang Chân Lục Trà nói:

"Chị Chân, chuyện đó... lần trước chị nhờ em giúp đỡ đã có chút manh mối, có thể nói chuyện riêng một lát không?"

Thẩm Thức thấy đội trưởng Tạ bên cạnh chị Chân có vẻ không biết chuyện này, Chân Lục Trà gật đầu nói: "Được".

Sau đó quay đầu nói với Tạ Lam Án, bảo anh đợi mình một lát.

Tạ Lam Án không biết giữa họ có chuyện gì, nhưng anh biết Chân Lục Trà sẽ không giấu mình.

Chân Lục Trà và Thẩm Thức đi đến góc hành lang bệnh viện, Thẩm Thức lập tức nói với cô chuyện mình phát hiện ở khu ổ chuột.

Khoảng thời gian này, có một người đàn ông thường xuyên dẫn theo một đứa trẻ trạc tuổi cậu ta ra vào khu ổ chuột. Hơn nữa, Thẩm Thức có lần lén đi theo người đàn ông đó thì phát hiện, căn nhà của anh ta không giống những căn nhà khác trong khu ổ chuột, trông có vẻ khá lớn.

Cậu ta đi hỏi người sống bên cạnh thì mới biết, hoá ra người đàn ông này đã mua ba căn nhà rồi đập thông để ở.

Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có người nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động lạ.

Chân Lục Trà nghe xong đã chắc chắn được vài phần, trong tiểu thuyết không biết từ đâu trong khu ổ chuột xuất hiện zombie, khiến căn cứ vốn đã ở trong tình thế nguy cấp càng thêm hỗn loạn.

Chân Lục Trà nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn phải đi một chuyến, đi xem nhà của người đàn ông đó, nhưng... chuyện này nhất định phải cho Tạ Lam Án biết.

Nhưng mình nên giải thích với anh thế nào về việc mình phát hiện ra chuyện này đây?

Không thể nói toạc ra rằng cô xuyên không đến đây, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, cô biết được từ trong tiểu thuyết. Nếu nói như vậy, Tạ Lam Án có thể sẽ cho rằng cô bị điên.

Chân Lục Trà nghĩ nghĩ, quyết định tối nay sẽ nói chuyện riêng với Tạ Lam Án. Dù sao cũng phải dùng mọi cách để nói cho anh ấy biết chuyện này.

Nhưng trước mắt, chuyện của Thẩm Thức và mẹ cậu ta phải xử lý trước. Hai mẹ con bây giờ sống ở khu ổ chuột cũng không phải là cách, đặc biệt là mẹ Thẩm Thức còn đang bị bệnh.

May mà nhiệm vụ lần này vừa mới hoàn thành, cô vẫn còn chút điểm cống hiến.

Chân Lục Trà lấy thẻ tên của mình ra: "Thẩm Thức, chị vẫn còn chút điểm cống hiến. Lần này em đã giúp chị rất nhiều, sau khi xuất viện, em và mẹ em hãy tìm một nơi tốt hơn để ở, đừng nên sống ở khu ổ chuột nữa. Dẫu sao thì nơi đó làm gì cũng không tiện."

Thẩm Thức biết lần này đến bệnh viện là đã làm phiền Chân Lục Trà rất nhiều, hắn sao có thể lấy thêm điểm cống hiến của cô được chứ.

Thẩm Thức vội xua tay nói: "Chị Chân, không cần đâu, hơn nữa lần trước chị chẳng phải đã cho em điểm cống hiến rồi sao. Số điểm kia đã đủ nhiều rồi, em sẽ không nhận thêm nữa."

Chân Lục Trà cũng biết đối phươngsẽ không dễ dàng chấp nhận: "Như vầy đi, bây giờ mẹ em không thể quay lại khu ổ chuột nữa, hơn nữa bác sĩ cũng nói bà ấy cần phải bồi bổ cơ thể. Số điểm cống hiến này coi như chị cho em mượn trước, đợi sau này em kiếm được rồi thì trả lại cho chị, như vậy được rồi chứ?"

Chân Lục Trà đã nói như vậy, Thẩm Thức nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tiện từ chối nữa.

Hơn nữa chị Chân nói cũng đúng, bây giờ mẹ mình còn phải dưỡng bệnh, bèn gật đầu: "Được, chị Chân, vậy số điểm cống hiến này coi như em mượn của chị, em sẽ nhanh chóng kiếm lại."

Trên đường về, Chân Lục Trà vẫn luôn nghĩ cách làm sao để nói chuyện này với Tạ Lam Án.

Trong đầu cô nghĩ về chuyện này, ngay cả Tạ Lam Án gọi mình cũng không phản ứng lại.

Tạ Lam Án thấy mình gọi cô mấy tiếng mà không nhận được hồi âm, thử dừng bước, muốn xem cô có phát hiện ra không.

Kết quả Chân Lục Trà hoàn toàn không phát hiện ra, cứ thế đi xa hơn mười bước.

Tạ Lam Án muốn biết cô có thể đi bao lâu mới phát hiện ra anh không ở bên cạnh. Vậy nên anh cũng cố ý không gọi cô mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Còn Chân Lục Trà thì vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy thôi thì cứ liều nói thẳng cho rồi. Cô vừa quay đầu định mở miệng thì chợt nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất từ lúc nào không biết.

Tạ Lam Án đâu rồi?

Chân Lục Trà vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện Tạ Lam Án đang đứng cách sau lưng mình mấy chục mét.

??? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chân Lục Trà đầy đầu dấu hỏi, chạy tới.

Mà Tạ Lam Án nhìn cô chạy về phía mình, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.

Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi.

Tạ Lam Án dang rộng hai tay ôm lấy Chân Lục Trà. Gió cuối thu về đêm thổi đặc biệt lạnh, Chân Lục Trà lao vào lòng anh ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Chân Lục Trà từ trong lòng anh ngẩng đầu nhỏ lên: "Ơ này, sao anh lại đi lạc mất rồi."

Cô mở to đôi mắt long lanh như đang trách móc, gắng gượng đẩy chuyện này ngược lại cho anh.

Tạ Lam Án cười hỏi: "Anh đi lạc mất rồi? Còn không phải vì em nghĩ chuyện gì đó mà quên mất anh rồi sao?"

Giọng trầm ấm mang theo ý cười, đôi mắt cũng chăm chú nhìn người trong lòng không rời.

Chân Lục Trà nhìn vào mắt Tạ Lam Án, bên trong phản chiếu rõ ràng hình ảnh của mình.

"Tạ Lam Án." Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

Tạ Lam Án: "Ừm?", anh thân mật đáp lại cô.

Chân Lục Trà cười, đôi mắt tròn xoe bây giờ cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, giữa hàng mày khóe mắt như nhuốm một tầng mật ngọt: "Tạ Lam Án, em thích anh."

Rất đột ngột, nhưng cũng không đột ngột.

Lời nói nhẹ nhàng của cô trong lòng Tạ Lam Án lại nặng như ngàn cân, khiến cả người anh ta ngây ra một lúc.

Tim Tạ Lam Án đập điên cuồng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta mất lý trí như vậy. Ngay cả đại não dường như cũng ngừng hoạt động, chỉ còn lại người trước mắt.

Một lúc lâu sau, anh ta nhẹ nhàng nâng mặt Chân Lục Trà lên, nhắm mắt hôn lên trán cô.

Đây là một nụ hôn vô cùng trân trọng và cẩn thận.

...
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 82: Phát Hiện Bí Mật Động Trời



Về đến nơi, Chân Lục Trà nằm trên giường.

Cô vốn định nói chuyện đó với Tạ Lam Án, nhưng trên đường về không biết tại sao lại...

Chắc chắn là lên cơn rồi!

Haiz, người đàn ông này thật khiến người ta mê mẩn mà! (xoa trán)

Cô ôm lấy Ngạo Thiên bên cạnh, lẩm bẩm với nó: "Tiểu Ngạo Thiên à ~ con nói xem, tại sao ba ba của con lại khiến người ta thích như vậy nhỉ ~~"

Chú hổ nhỏ Ngạo Thiên kêu ư ử trong lòng của Chân Lục Trà, giống như đang đáp lại lời cô nói.

Chân Lục Trà nhìn nó đáng yêu như vậy, liền hôn mạnh một cái: "Ngạo Thiên à, con đáng yêu quá đi ~~ Hôn con, hôn con nào~"

Đột nhiên Chân Lục Trà nghĩ đến điều gì đó, cười hì hì nói với Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên à ~ Mẹ đột nhiên nhớ ra là vẫn không biết con là công chúa hay hoàng tử nữa ~~ he he he ~"

Sau đó Chân Lục Trà liền đưa bàn tay "tội lỗi" về phía bé Ngạo Thiên.

Sau một đêm ngon giấc, mọi người quây quần bên bàn ăn cơm.

Chân Lục Trà nheo mắt, vẻ mặt thần bí nói: "Mọi người ơi, hôm qua tôi phát hiện ra một bí mật lớn."

Hàn Diễm đang húp cháo, trong miệng vẫn còn cơm, mơ hồ hỏi: "Bí mật gì lớn?"

Mọi người cùng nhìn về phía Chân Lục Trà.

Sau đó Chân Lục Trà cười hì hì nói: "Tôi phát hiện ra… Ngạo Thiên là giống đực!"

…… Toàn thể im lặng

Hàn Diễm chưa kịp nuốt ngụm cơm trong miệng đã "phụt" một tiếng phun ra ngoài.

Hứa Đồng cười ha hả: "Giống đực, ha ha ha ha ha ha ha."

Ngay cả Đường Nguyệt cũng dở khóc dở cười, mặt đỏ bừng vì nhịn cười.

Hàn Diễm: "Khụ khụ khụ! Chân Lục Trà, cô đúng là nhân tài, lợi hại!" Nói xong giơ ngón tay cái với cô.

Chân Lục Trà ôm quyền: "Quá khen, quá khen."

Tạ Lam Án đang ăn cơm, sau khi nghe thấy con hổ kia là giống đực, liền nhíu mày.

Ăn cơm xong, Chân Lục Trà dự định đi đến khu ổ chuột một chuyến, cô đã suy nghĩ kỹ về chuyện Thẩm Thức nói với cô ngày hôm qua, chuyện này nên xác nhận trước đã.

Nếu thật sự là nuôi nhốt zombie, thì cô đi nói với Tạ Lam Án và đồng đội cũng không muộn. Dù sao thì quan trọng nhất là không thể đánh rắn động cỏ.

Quá đông người, ngược lại sẽ khó điều tra.

Chân Lục Trà đi đến chỗ hẹn với Thẩm Thức.

Thẩm Thức đã đợi sẵn ở đó, cậu ta giơ tay vẫy chào cô: "Chị Chân! Ở đây!"

Chân Lục Trà: "Sao em đến sớm thế? Mẹ em bây giờ thế nào rồi, đỡ hơn chưa?"

Thẩm Thức: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, bác sĩ nói cần phải truyền nước mấy ngày nữa, vừa hay em tranh thủ thời gian này tìm nhà."

Chân Lục Trà nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều.

Sau đó Thẩm Thức liền dẫn cô đến chỗ ở của người đàn ông kia, nhưng khi đến nơi thì căn nhà đó đã khóa chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh kín mít.

Chân Lục Trà bám vào cửa, áp tai lên nghe ngóng cẩn thận.

Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.

Cô tiếp tục đi một vòng quanh căn nhà, cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Lẽ nào hôm nay phải về tay không sao?

Trong tiểu thuyết, trận chiến ác liệt ở căn cứ Hoàng Hôn xảy ra vào đầu mùa xuân, chính là lúc vạn vật hồi sinh lại phải đón nhận trận chiến ác liệt như vậy.

Thời gian dành cho cô không còn nhiều nữa.

Ngay lúc Chân Lục Trà không biết phải làm sao, từ phía xa có một người đàn ông dắt theo một đứa trẻ trạc tuổi Thẩm Thức đi tới.

Tuy nói là dắt nhưng nói là lôi kéo thì đúng hơn. Đứa trẻ kia không rõ là nam hay nữ, quần áo trên người rách rưới, tóc tai bù xù che khuất cả mặt.

Chân Lục Trà vội vàng cùng Thẩm Thức trốn đi.

Người đàn ông lôi đứa trẻ từ xa đi tới, đi về hướng của Chân Lục Trà và Thẩm Thức.

Đợi hai người đến gần, Chân Lục Trà nghe thấy người đàn ông kia vẫn đang chửi mắng đứa trẻ: "Mày là đồ câm!! Lại còn dám chống đối tao! Xem hôm nay tao có đánh c.h.ế.t mày không!!"

Nhưng mà…

Chân Lục Trà nhìn khuôn mặt có chút nhếch nhác của người đàn ông, càng nhìn càng thấy quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Người đàn ông bắt đầu túm tóc đứa trẻ, Chân Lục Trà và Thẩm Thức nhìn thấy cảnh này thì tức giận vô cùng, nhưng hai người đều biết bây giờ vẫn chưa thể manh động.

Chân Lục Trà và Thẩm Thức trốn đằng sau đống đồ đạc và rác rưởi bên cạnh nhà người đàn ông, nhìn đối phương túm tóc đứa trẻ, đang định lấy chìa khóa trong người ra mở cửa.

Đứa trẻ bị túm tóc nhưng không hề lên tiếng, dưới mái tóc rối bời là đôi mắt vô hồn.

Nhưng đúng lúc này, cô bé nhìn thấy Chân Lục Trà đang thò đầu ra nhìn về phía mình.

Chân Lục Trà cũng đối mặt với cô bé, nhưng ở đây vừa hay là góc chết, tuy rằng đứa trẻ kia nhìn thấy cô, nhưng người đàn ông kia lại không nhìn thấy.

Trong lúc cô đang lo lắng không biết đứa bé có hét lên không, thì phát hiện đứa trẻ kia sau khi nhìn thấy mình cũng không có phản ứng gì, trong đôi mắt kia vẫn trống rỗng vô hồn.

Cho đến khi người đàn ông tìm được chìa khóa mở cửa, rồi lại mở thêm một lớp cửa sắt, sau đó kéo mạnh cô bé vào trong.

Khoảnh khắc người đàn ông mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức bùng lên trong không khí. Ngay cả đứng cách đó một đoạn Chân Lục Trà cũng có thể ngửi thấy.

Mùi này……

.

Sau khi người đàn ông đóng cửa sắt lại, mùi hôi thối kia cũng nhanh chóng bị ngăn cách.

Nhưng mùi này Chân Lục Trà rất quen thuộc, rõ ràng là mùi hôi thối rữa trên người zombie.

Người đàn ông bên trong đang nuôi nhốt zombie, chín phần mười là không sai.

Nhưng đứa trẻ vừa rồi đối mặt với cô……

Nghĩ đến ánh mắt trống rỗng vô hồn của đứa trẻ kia, trong lòng Chân Lục Trà có chút chua xót. Đứa trẻ kia nhất định không phải con ruột của người đàn ông.

Vậy tại sao người đàn ông kia nhất định phải mang theo một đứa trẻ chứ?

Chân Lục Trà và Thẩm Thức quyết định rời khỏi khu ổ chuột trước, tạm thời không làm kinh động đến người này. Đợi quay về rồi sẽ nghĩ cách, tốt nhất là có thể đưa đứa trẻ kia ra ngoài an toàn



Sau khi vào cửa, người đàn ông liền đ.ấ.m đá thô bạo vào Đường Tinh, nhưng Đường Tinh từ đầu đến cuối vẫn không hé môi một tiếng, chỉ nằm co quắp trên mặt đất chịu trận.

Người đàn ông mặt mũi dữ tợn, hung hãn hét vào mặt cô bé đang nằm trên đất: "Còn không mau vào cho mấy thứ đó ăn!"

Nói xong liền đẩy Đường Tinh vào một căn phòng trong nhà.

Bức tường xung quanh căn phòng này đều được dán kín bằng tấm sắt, cả căn phòng đều rất tối tăm. Trong góc còn phát ra tiếng xích sắt trượt trên mặt đất, mấy cái bóng đen sì cứ thế di chuyển không mục đích.

Người đàn ông bật đèn trong phòng lên, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu sáng cả căn phòng.

Năm sáu sợi xích sắt to lớn đang xích những con zombie đang thối rữa bốc mùi hôi thối. Miệng của chúng bị bịt bằng chụp sắt, cổ cũng bị xích bằng vòng sắt, tứ chi cũng bị xích sắt trói lại.

Sau khi nhìn thấy Đường Tinh, mấy con zombie phát ra tiếng gầm gừ trầm đục.

Cơ thể điên cuồng giật mạnh xích sắt muốn đi về phía Đường Tinh, nhưng còn chưa kịp đến gần cô, đã bị sợi xích sắt không dài lắm kéo lại.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 83: Nuôi Nhốt Zombie



Đường Tinh thuần thục cầm lấy cái kìm sắt treo trên tường, gỡ bỏ chụp sắt trên miệng zombie, sau đó lấy ra ít thịt sống từ trong không gian ném đến trước mặt zombie.

Mấy con zombie ngửi thấy mùi thịt sống liền nhào tới.

Đường Tinh quay đầu nhìn lại, người đàn ông kia đã không còn đứng ở cửa nữa.

Mấy ngày nay, người đàn ông đã quen giao chuyện này cho cô làm, mùi thối rữa tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng, nhưng Đường Tinh đã quen rồi.

Nửa tháng trước, Đường Tinh thức tỉnh dị năng hệ không gian. Không gian tuy không lớn, nhưng ít nhất có thể chứa một số đồ đạc, cho nên có một đội ngũ nhỏ đã thu nhận cô, đồng ý dẫn cô cùng đến căn cứ Hoàng Hôn.

Nhưng chẳng được bao lâu, lúc sắp đến căn cứ Hoàng Hôn, đội ngũ gặp phải một đám lớn zombie. Đường Tinh nhờ thân hình nhỏ bé trốn dưới gầm xe bị lật úp nên thoát được một kiếp.

Nhưng những người khác trong đội lại không may mắn như vậy.

Thứ duy nhất Đường Tinh có thể ra tay chính là dị năng hệ không gian của mình, g.i.ế.c một hai con zombie còn được, nhưng gặp phải bầy đàn zombie căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình.

Đúng lúc đó, Đường Tinh gặp người đàn ông này và một người phụ nữ mà hắn mang theo.

Người phụ nữ mời cô lên xe, nói muốn dẫn cô đến căn cứ Hoàng Hôn. Lúc đầu Đường Tinh cũng tưởng hai người họ là người tốt nên đã đi theo. Nhưng chẳng được bao lâu, người đàn ông và người phụ nữ kia liền lộ ra bộ mặt thật.

Họ chỉ nhắm vào dị năng hệ không gian của cô, mà người đàn ông trên đường thậm chí còn “bán” người phụ nữ kia như một món hàng, đổi lấy không ít thức ăn.

May mà lúc đó Đường Tinh đầu bù tóc rối không rõ nam nữ, cũng không chủ động nói chuyện với người đàn ông, đến giờ người đàn ông vẫn tưởng cô là con trai.

Sau đó có người đến liên lạc với người đàn ông, rồi người đàn ông bắt đầu nuôi nhốt zombie trong căn cứ. Còn bảo Đường Tinh tích trữ thịt sống, thịt thối các loại trong không gian.

Đường Tinh cũng từng có ý muốn trốn thoát, nhưng người đàn ông hầu như ngày nào cũng kè kè bên cạnh mình, căn bản không có cơ hội trốn thoát.

Chủ yếu là cô quá yếu, có lúc Đường Tinh còn cảm thấy, nếu dị năng của mình không phải hệ không gian thì tốt rồi. Như vậy, ít nhất cô còn có chút sức phản kháng.

Nhưng, nghĩ đến người phụ nữ mà mình nhìn thấy trong đống đồ lộn xộn kia, Đường Tinh lại cảm thấy mình có thêm một tia hy vọng.

Bên này Chân Lục Trà đã bảo Thẩm Thức đi trước, dù sao cậu ấy không chỉ phải chăm sóc mẹ, mà còn phải tìm chỗ ở sau này.

Chân Lục Trà đi trên đường, trong đầu lúc thì hiện lên đôi mắt của đứa trẻ kia, lúc lại hiện lên khuôn mặt của người đàn ông.

Khuôn mặt đó… cô chắc chắn đã gặp qua rồi…

Rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ?

Không biết từ lúc nào, Chân Lục Trà đã đi đến sân huấn luyện của căn cứ, rất nhiều dị năng giả đều ở đây huấn luyện.

Đường Nguyệt và Hàn Diễm cũng đang ở đây huấn luyện dị năng của mình.

Chân Lục Trà tiến lên chào hỏi họ rồi định về chỗ ở nghĩ cách, nhưng trong đầu cô đột nhiên lóe lên điều gì đó.

Là tên khốn nạn đó!! Chính là kẻ mà cô, Đường Nguyệt và Hàn Diễm từng bắt khi mới quen nhau—tên tội phạm chuyên sát hại các cô gái trẻ. Nhưng sau đó, hắn đã trốn thoát

Không ngờ hắn cũng đến đây, còn nuôi nhốt zombie!!

Đứa trẻ kia… đứa trẻ kia…

Lúc đó Chân Lục Trà không nhìn ra cô bé là con trai hay con gái, nhưng nếu đứa trẻ đó là con gái thì gay go rồi!

Chân Lục Trà cảm thấy chuyện này không thể chờ thêm được nữa, ít nhất phải cứu đứa trẻ kia ra trước đã.

Cô phải nói chuyện này với Tạ Lam Án.

Nhưng Tạ Lam Án bây giờ không có ở sân huấn luyện, Chân Lục Trà lại chạy về hỏi Hàn Diễm, nhưng Hàn Diễm cũng không biết anh đang ở đâu.

Hàn Diễm: "Hay là cô về lấy bộ đàm đi, chắc đội trưởng mang theo bộ đàm bên người đó."

Chân Lục Trà nghe xong lời anh nói liền quay về chỗ ở tìm bộ đàm.

"Tạ Lam Án, Tạ Lam Án, anh có ở đó không?" Đầu bên kia bộ đàm truyền đến âm thanh xẹt xẹt của mạch điện.

Ngay lúc Chân Lục Trà tưởng Tạ Lam Án sẽ không trả lời, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của anh.

"Trà Trà, sao thế?"

Chân Lục Trà không kịp nói nhiều với anh qua bộ đàm, liền nói thẳng: "Tạ Lam Án, em có việc gấp, anh đang ở đâu? Có thể cùng em đến khu ổ chuột một chuyến không?"

Chuyện này một mình Chân Lục Trà đi căn bản không nắm chắc, số lượng zombie trong nhà và thực lực của người đàn ông kia cô đều không biết gì cả.

Tạ Lam Án lúc này vẫn đang nghe căn cứ phổ biến nhiệm vụ cho tất cả đội trưởng đội lính đánh thuê.

Nhưng nghe cô nói vậy, anh liền lập tức đứng dậy chuẩn bị đi: "Trà Trà, em đợi anh ở khu ổ chuột trước đi, anh qua đó ngay."

"Được." Chân Lục Trà nhận được câu trả lời của anh liền tắt bộ đàm.

Bên này đang họp, người phụ trách thấy Tạ Lam Án sắp đi liền tiến lên ngăn anh lại: "Đội trưởng Tạ, chúng tôi còn có chuyện chưa phổ biến xong, anh vẫn chưa thể đi được."

Tạ Lam Án nhìn người phụ trách: "Tôi sẽ tham gia tiêu diệt zombie biến dị cấp cao, những chuyện khác không cần nói thêm nữa."

Nói xong liền đi luôn.

Tạ Lam Án rất nhanh đã đến khu ổ chuột, Chân Lục Trà thấy anh đến nhanh như vậy, liền chạy đến bên cạnh anh.

Tạ Lam Án thấy sắc mặt cô lo lắng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chân Lục Trà dứt khoát kể hết mọi chuyện đã phát hiện cho anh nghe.

Tạ Lam Án nghe xong sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Nuôi nhốt zombie trong căn cứ là chuyện rất nghiêm trọng, chuyện như vậy nên báo cáo lên cấp trên để đưa ra quyết định.

Nhưng Chân Lục Trà đã không đợi được đến lúc đó, nhất là sau khi biết người đàn ông kia còn là một tên tội phạm cưỡng h**p.

Tạ Lam Án nhớ lại, trước đây có một lần Đường Nguyệt và Hàn Diễm đúng là được cử đi bắt một tên tội phạm bị truy nã, nếu anh nhớ không nhầm thì tên của người đó là…

"Lý Tiêu." Trong đôi mắt đen như vực sâu của Tạ Lam Án thốt ra tên của người đó.

Chân Lục Trà nghe xong liền sửng sốt: "Người đó tên Lý Tiêu?"

Tạ Lam Án gật đầu: "Ừm."

Chân Lục Trà: "Vậy chúng ta có thể hành động tối nay không? Ít nhất… ít nhất phải cứu đứa trẻ kia ra trước đã."

Tạ Lam Án nhìn Chân Lục Trà đang lo lắng, đưa tay kéo cô lại, nhẹ giọng an ủi: "Trà Trà, nhìn anh."

Chân Lục Trà nghe anh nói vậy, ngẩng đầu lên đối mặt với anh.

Tạ Lam Án đưa tay còn lại ra xoa nhẹ đầu Chân Lục Trà, như an ủi một chú mèo nhỏ, miệng nói với cô: "Em đừng vội, tối nay hai chúng ta đi quan sát tình hình trước đã. Lỡ như trong căn cứ còn có người khác nuôi nhốt zombie nữa thì sao? Chúng ta vội vàng đi cứu cô bé không chỉ đánh rắn động cỏ, mà có thể ngay cả đứa trẻ kia cũng khó cứu ra được."

Chân Lục Trà nghe anh nói xong cũng bình tĩnh lại.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 84: Thế Giới Này Không Có Vịt Donald



Tạ Lam Án nói đúng, cô quá lo lắng nên rối loạn suy nghĩ. Trong tiểu thuyết tuy chỉ viết nguồn gốc là khu ổ chuột sụp đổ, nhưng cũng không nói những nơi khác trong căn cứ có xuất hiện zombie hay không.

Lỡ như còn có người khác nuôi nhốt zombie thì sao? Đã có người nuôi, vậy thì không phải đơn thuần do một người làm rồi. Chắc chắn là có người chỉ thị mới làm như vậy, nếu không sao có người mạo hiểm tính mạng làm chuyện này chứ?

Xem ra chuyện này còn phải tính toán lâu dài rồi, nhưng tối nay nhất định phải dẫn Tạ Lam Án đi xem chỗ đó, để chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Chân Lục Trà dẫn Tạ Lam Án đến căn nhà của Lý Tiêu.

Lúc ban ngày đến, cho dù là Chân Lục Trà đã khai mở ngũ quan cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, chỉ vì người đàn ông kia mở cửa nên mới ngửi thấy chút mùi bên trong.

Nhưng vào ban đêm, khi Chân Lục Trà lại gần căn nhà này, có thể nghe rõ bên trong truyền ra một số âm thanh rất nhỏ.

Giống như tiếng xích sắt trượt trên mặt đất, tuy rằng âm thanh có hơi nhỏ, nhưng vẫn bị cô bắt được.

Cô kéo kéo tay Tạ Lam Án, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói: "Em nghe thấy bên trong có tiếng xích sắt kéo lê."

Hơi thở nóng rực phả vào tai Tạ Lam Án, khiến tâm trí anh trong nháy mắt không tập trung vào lời cô nói.

Nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm cô nói.

Có điều căn nhà này bị vây kín mít, rất khó nhìn thấy tình hình bên trong.

Chân Lục Trà có thể cảm nhận được bên trong có một lớp như sắt do dị năng ngưng tụ bao phủ, giống hệt dị năng của chú Viên.

Đúng lúc này, cửa nhà từ bên trong được mở ra, Lý Tiêu một mình từ trong đi ra, không mang theo đứa trẻ lúc trước, hắn khóa hai lớp cửa rồi đi.

Chân Lục Trà và Tạ Lam Án ẩn trong bóng tối nhìn hắn rời khỏi đây, bóng dáng biến mất trong con hẻm tối tăm.

Chân Lục Trà quay đầu nhìn Tạ Lam Án: "Chúng ta có nên đi theo Lý Tiêu, xem hắn làm gì không?"

Tạ Lam Án suy nghĩ một lúc, rồi nói với cô: "Anh đi theo Lý Tiêu, em tìm cách mở cửa xem sao."

Nói xong liền đi theo con hẻm mà Lý Tiêu biến mất.

Mở cửa? Chuyện này không khó.

Chân Lục Trà lấy ra chiếc chìa khóa vạn năng từ trong không gian, sau đó rất dễ dàng liền mở được cửa.

May mà Lý Tiêu kia không làm ba lớp cửa trở lên, nếu không cô thật sự hết cách.

Sau khi cả hai cánh cửa đều mở ra, Chân Lục Trà đứng ở cửa liền ngửi thấy mùi thịt thối rữa còn nồng nặc hơn cả lúc sáng nay.

Cô cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.

Mùi này đúng là không thể tả.

Bước vào cửa, đập vào mắt Chân Lục Trà là một cảnh tượng hỗn độn bẩn thỉu. Một đứa trẻ bị xích cả tay lẫn chân đang dọn dẹp nhà cửa.

Người đang lau dọn là Đường Tinh, trước khi đi Lý Tiêu đã bắt cô bé phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Nếu không khi hắn về, có lẽ Đường Tinh sẽ lại phải hứng chịu một trận đòn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tinh cứ tưởng Lý Tiêu quên đồ.

Cô bé không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục "công việc" của mình, cho đến khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

Giọng nói trong trẻo dịu dàng, là sự dịu dàng mà Đường Tinh đã rất lâu rồi không được nghe thấy.

"Em gái nhỏ, em tên là gì? Em đã ở đây bao lâu rồi?"

Thực ra Chân Lục Trà không biết đứa trẻ trước mặt là nam hay nữ, nhưng cô có linh cảm đứa trẻ này hẳn là con gái.

Đường Tinh mở to đôi mắt, đột ngột nhìn về phía Chân Lục Trà, đôi môi cô bé run rẩy, trong mắt tràn đầy hy vọng: "Chị ơi, chị đến để đưa em đi sao?"

Vì đã lâu không nói chuyện, giọng cô bé khàn đặc, giống như cành cây khô cọ xát trên mặt đất.

Đường Tinh nhìn Chân Lục Trà ngược sáng, có một khoảnh khắc cô bé tưởng rằng chị gái ruột của mình đến tìm mình. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Chân Lục Trà, ánh mắt cô bé lại tối sầm xuống.

Chị gái trước mặt rất xinh đẹp, nhưng chị ấy không phải là chị gái của cô bé, mà là người sáng nay cô bé đã nhìn thấy bên ngoài căn nhà.

Chị gái này đến để cứu mình sao? Hay là...

Đường Tinh không biết ý định của Chân Lục Trà, nhưng cô bé sợ mình sẽ lại bị đánh mắng, thân hình nhỏ bé bắt đầu run rẩy.

Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô bé, Chân Lục Trà càng thêm đau lòng. Cô bước tới ngồi xổm trước mặt Đường Tinh, cẩn thận nói: "Em gái nhỏ, chị đến để cứu em, em đừng sợ, chị sẽ không làm hại em đâu."

Đường Tinh nhìn vào đôi mắt trong veo của Chân Lục Trà, cảm thấy chị gái trước mặt chắc không phải là người xấu.

Cô bé dùng giọng nói khàn khàn nói ra tên của mình: "Đường Tinh, em tên là Đường Tinh."

Đường Tinh?!

Chân Lục Trà nghe xong trợn to hai mắt, cô nhớ lại trước đây chị Đường Nguyệt từng nói với mình, chị ấy có một em gái tên là Đường Tinh, nhưng em ấy đã được một gia đình bình thường nhận nuôi.

Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Ngay lúc Chân Lục Trà định hỏi thêm Đường Tinh về chuyện của Đường Nguyệt, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dữ dội.

Rầm rầm rầm.

Ổ khóa sắt ở cửa lớn không khóa, vì chìa khóa vạn năng của Chân Lục Trà chỉ có thể dùng ba lần một ngày, nếu khóa cửa sắt thì sẽ không ra ngoài được, nhưng để đề phòng bất trắc, Chân Lục Trà đã khóa cửa thứ hai từ bên trong.

Người đập cửa lại tiếp tục hét lớn: "Lý Tiêu! Tao biết mày ở trong đó! Cửa lớn cũng không khóa! Mau mở cửa cho ông! Bên kia có tin tức, có chuyện gấp, nhanh lên!"

Đường Tinh sợ hãi tột độ, kinh hoàng nhìn Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà cũng đang suy nghĩ đối sách, nhưng nghe thấy giọng nói bên ngoài lại cảm thấy quen thuộc.

Sao hai ngày nay toàn gặp "người quen" vậy?

Giọng nói này cô đã từng nghe thấy cách đây không lâu, là Thu Dương, thành viên trong đội Ám Dạ, người đã cùng họ đi làm nhiệm vụ ở bệnh viện.

Giọng nói này rõ ràng là của tên tóc vàng! Trước đây cô còn lén nói với Hàn Diễm rằng giọng hắn ta giống vịt Donald.

Kết quả là tên Hàn Diễm ngơ ngác hỏi cô vịt Donald là gì.

Được rồi, thế giới này không có vịt Donald.

Vì vậy Chân Lục Trà cũng có ấn tượng với giọng nói của người này.

Nhưng tại sao Thu Dương lại ở đây, chẳng lẽ hắn ta cũng tham gia vào chuyện này sao?

Tuy nhiên, điều cấp bách bây giờ là làm sao để không bị hắn ta phát hiện.

Rầm rầm rầm.

Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dữ dội, Thu Dương với mái tóc vàng hoe đã phai màu không ngừng đập cửa.

Thấy bên trong mãi không có động tĩnh, Thu Dương nghi ngờ, rút s.ú.n.g ra khỏi túi.

Hắn ta nhìn vào bên trong, định phá cửa xông vào, thì cánh cửa bị khóa từ bên trong được mở ra.

Người mở cửa là Đường Tinh, còn Chân Lục Trà đang ở trong góc chết, tay vẫn cầm chiếc búa màu hồng, sẵn sàng cho Thu Dương một búa.

Không biết Đường Tinh có thể qua mặt được không, nếu không được thì trực tiếp đánh ngất hắn ta vậy.

Sau khi thấy người mở cửa là Đường Tinh, Thu Dương cất s.ú.n.g đi: "Nhóc câm, tao đập cửa lâu như vậy mới ra mở, mày bị điếc hay bị câm vậy?"

Nói xong, hắn ta lại nhìn vào bên trong hỏi: "Lý Tiêu không có ở đây sao?"

Đường Tinh lắc đầu.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 85: Giải Cứu Đường Tinh



Thấy vậy, Thu Dương cau mày, miệng không ngừng chửi rủa: "Cái thằng này lại c.h.ế.t ở xó nào rồi? Toàn trốn việc, lúc quan trọng thì chẳng thấy bóng dáng đâu."

Hắn ta gãi đầu, nói với Đường Tinh đang đứng ở cửa: "Mau đóng cửa lại, à, nếu hắn ta về thì bảo hắn ta đến tìm tao, nghe rõ chưa?"

Đường Tinh gật đầu.

Thấy cô bé đáp lại, Thu Dương quay người rời đi, Chân Lục Trà đứng dựa tường trong phòng nghe thấy tiếng bước chân của hắn ta xa dần, liền cất chiếc búa của mình vào không gian.

May mà tên tóc vàng đó không vào trong.

Chân Lục Trà vội vàng đóng cửa lại, rồi hỏi Đường Tinh: "Đường Tinh, em có biết một người tên là Đường Nguyệt không?"

Đường Tinh nghe thấy câu hỏi của cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nước mắt lập tức giàn giụa, cô bé vội vàng gật đầu: "Chị... chị gái của em tên là Đường Nguyệt, chị quen chị gái của em sao?"

Những giọt nước mắt to lăn dài trên má cô bé.

Chân Lục Trà dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé, an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, chị tên là Chân Lục Trà, là đồng đội của chị gái em, chị gái em hiện đang ở căn cứ."

Khi nghe thấy chị gái mình đang ở căn cứ, Đường Tinh cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vậy chị Chân, chị có thể đưa em ra ngoài tìm chị gái không?"

Trong mắt Đường Tinh lúc này tràn ngập ánh sáng.

Thực ra, Chân Lục Trà vốn định lần này chỉ đến xem xét tình hình bên trong, nhưng...

Kế hoạch không theo kịp thay đổi, trong ánh mắt cô bé là sự cầu xin và hy vọng, Chân Lục Trà không đành lòng để cô bé ở lại đây một mình.

Nhưng nếu đưa Đường Tinh đi, chắc chắn sẽ khiến Lý Tiêu phát hiện.

Hơn nữa, tình hình hiện tại đúng như lời Tạ Lam Án nói, những kẻ nuôi nhốt zombie, có lẽ không chỉ có một người, dù sao thì Thu Dương kia cũng có một phần.

Mặc kệ, bây giờ đưa Đường Tinh ra ngoài mới là quan trọng nhất!

Chân Lục Trà xoa đầu Đường Tinh, nói với cô bé: "Đường Tinh, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa em ra ngoài."

Nhưng bây giờ còn một chuyện nữa, đó là những con zombie bị nuôi nhốt trong căn nhà này.

Chân Lục Trà nhìn căn phòng có mùi nồng nặc nhất trong nhà, cô đi đến căn phòng đó, thăm dò đẩy cửa.

Quả nhiên, cửa đã bị khóa.

Đường Tinh thấy cô muốn vào căn phòng này, cẩn thận nhắc nhở: "Chị ơi, trong phòng này có... có zombie..."

Chân Lục Trà nhìn Đường Tinh đang lo lắng cho mình: "Chị biết, Đường Tinh đừng lo, chị rất lợi hại, không sợ những con zombie này."

Đường Tinh rất thắc mắc: "Chị Chân, sao chị biết bên trong có zombie?"

Chân Lục Trà mỉm cười bí ẩn: "Chị đọc được trong sách đấy?"

Đường Tinh nghe xong càng thêm khó hiểu: "Trong sách?"

Chân Lục Trà không nói gì thêm, chỉ tiếp tục thử mở cửa.

Đường Tinh: "Chị Chân, chìa khóa phòng này ở chỗ Lý Tiêu, chúng ta không mở được đâu."

Chân Lục Trà suy nghĩ một lúc, lại lấy chìa khóa vạn năng từ trong không gian ra.

May mắn là vẫn còn một lần cơ hội.

Đường Tinh đứng một bên nhìn cô cầm một chiếc chìa khóa mở cửa, thực ra lúc nãy khi chị Chân lấy ra một chiếc búa màu hồng từ trong không gian, Đường Tinh đã biết chị ấy cũng là hệ không gian.

Nhưng tại sao chị Chân lại có chìa khóa mở được phòng này?

Chân Lục Trà nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đường Tinh, đột nhiên muốn trêu chọc cô bé: "Đây cũng là vũ khí bí mật của chị, bây giờ chỉ có mình em biết, em phải giữ bí mật cho chị đấy."

Đường Tinh ngơ ngác gật đầu.

Hóa ra chị Chân còn có dị năng hệ chìa khóa sao? Đúng là một dị năng thần kỳ.

Chân Lục Trà không biết lúc này Đường Tinh đã gán cho cô hai dị năng, nhưng thực ra cô không có dị năng nào cả.

Thực ra Chân Lục Trà cũng từng nghĩ tại sao mình không có dị năng, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ là vì trong tiểu thuyết nguyên chủ vốn không có dị năng đi. Hơn nữa, còn là thể chất hễ bị zombie cắn sẽ bị lây nhiễm, bây giờ cô đang dùng cơ thể của nguyên chủ, đương nhiên là không có dị năng.

Nhưng may mà cô còn có hệ thống, đây cũng coi như là một chỗ dựa.

Sau khi Chân Lục Trà mở cửa, quả nhiên mùi hôi thối nồng nặc càng trở nên rõ ràng hơn.

Bên trong tối đen như mực, không có ánh đèn chiếu sáng, nhưng vì ngũ quan của Chân Lục Trà đã được nâng cao, nên trong bóng tối cô vẫn có thể nhìn rõ tình hình bên trong, nghe thấy tiếng gầm gừ phấn khích của zombie khi cô đến.

Lúc này Đường Tinh mò mẫm bật đèn phòng lên.

Ngay lập tức, cảnh tượng trong phòng và dây xích sắt buộc zombie hiện ra rõ ràng trước mắt cô, Chân Lục Trà nhìn những tấm thép và dây xích sắt trên tường, rồi lại nhìn dây xích sắt không khóa trên tay chân Đường Tinh.

Quả nhiên không sai, dị năng của Lý Tiêu giống hệt chú Viên, thậm chí còn sử dụng thành thạo hơn cả chú Viên.

"Là dị năng của Lý Tiêu sao?" Cô hỏi.

Đường Tinh cúi đầu nhìn dây xích nặng nề trên người, giọng nói buồn bã: "Vâng, hắn ta là dị năng giả hệ kim loại."

Chân Lục Trà đưa tay thử kéo dây xích trên người Đường Tinh, nhưng thứ kim loại do dị năng này tạo ra còn cứng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Chân Lục Trà: "Em đừng lo chuyện này, trong đội của chị cũng có một dị năng giả hệ kim loại, chú ấy sẽ giúp em cởi ra."

Đường Tinh vui vẻ gật đầu, vì cô bé biết tối nay có thể sẽ được gặp chị gái mình.

Chân Lục Trà suy nghĩ một lúc, lấy ra một chiếc máy ảnh từ trong không gian.

Ừm, đúng vậy, là một chiếc máy ảnh, hơn nữa còn là máy ảnh chụp lấy liền.

Ai lại chuẩn bị máy ảnh trước khi mạt thế đến chứ? Chân Lục Trà cũng quên mất tại sao mình lại chuẩn bị máy ảnh nữa. Có lẽ lúc đó chưa từng nhìn thấy zombie, rất tò mò, nên định chụp ảnh cùng zombie?

Nhưng mạt thế bắt đầu đột ngột, trên đường đi cô chưa từng lấy ra. Nếu không phải hôm nay có việc cần dùng đến, có lẽ cô đã quên mất mình còn mang theo chiếc máy ảnh này.

Chân Lục Trà cầm máy ảnh chụp rất nhiều ảnh zombie bị khóa, rồi chụp thêm vài nơi khác trong căn phòng.

Đường Tinh hiện tại cảm thấy không gian của chị Chân giống như một cái hòm châu báu vậy, thực sự là cái gì cũng có.

Chân Lục Trà cầm những bức ảnh vừa chụp ra, đưa ra ánh sáng xem xét.

Ừm, không tệ, khá rõ ràng.

Cũng không biết Tạ Lam Án bên kia thế nào rồi.

Chân Lục Trà muốn dùng bộ đàm gọi anh, nhưng lại sợ làm hỏng việc của anh.

Thôi vậy, đưa Đường Tinh ra ngoài trước rồi tính.

Chân Lục Trà vốn định trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t zombie, rồi đốt cháy căn nhà này, nhưng nếu làm vậy, những kẻ nuôi nhốt zombie khác chắc chắn sẽ sinh nghi, trở nên cảnh giác hơn.

Vậy sau này, muốn bắt những người này sẽ càng khó.

Chân Lục Trà cảm thấy CPU trong đầu mình sắp bốc cháy rồi.

Rốt cuộc phải làm sao đây? Chân Lục Trà nhìn quanh, đột nhiên nhìn vào một phòng ngủ khá lớn.

Cách bài trí của phòng ngủ đó tốt hơn bất kỳ nơi nào khác trong căn nhà, đây hẳn là phòng ngủ của Lý Tiêu.

Cô đưa mắt nhìn cửa sổ căn phòng này.

Có lẽ vì đây là phòng ngủ của Lý Tiêu, nên hắn ta đã làm một cửa sổ nhỏ để thông gió tốt hơn, tuy cửa sổ không lớn.

Nhưng...
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 86: Lỡ Quên Mất Đội Trưởng Đại Nhân Rồi!



Chân Lục Trà nhìn thân hình nhỏ bé của Đường Tinh, cô bé vì suy dinh dưỡng lâu ngày nên vóc dáng nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Trước đây cô đã nghe Đường Nguyệt kể về chuyện của Đường Tinh, nên có thể ước chừng tuổi của Đường Tinh. Cô bé bằng tuổi Thẩm Thức, đều mười sáu tuổi.

Nhưng với thân hình hiện tại của Đường Tinh, nếu nói cô bé mười tuổi chắc cũng có người tin.

Đứa trẻ này chắc chắn đã phải chịu rất nhiều khổ cực trong tay Lý Tiêu, vì vậy tối nay Chân Lục Trà nhất định phải đưa cô bé đi.

Chân Lục Trà đi vào phòng ngủ của Lý Tiêu, cầm chiếc búa sắt của mình lên bắt đầu đập "rầm rầm", cho đến khi đập vỡ cửa sổ hơi kín kia.

May mà căn nhà này vì để ngăn cách tiếng gầm rú của zombie nên cách âm khá tốt, nếu không có thể đã có hàng xóm đến khiếu nại.

Đường Tinh cũng rất khó hiểu với hành động này của Chân Lục Trà, cô bé khẽ hỏi: "Chị Chân, chị đang làm gì vậy?"

Chân Lục Trà nhìn thấy lỗ hổng trên cửa sổ đủ để Đường Tinh chui ra ngoài, hài lòng đặt chiếc búa xuống.

Sau đó nhìn Đường Tinh mặt đầy nghi hoặc, giải thích: "Chúng ta phải khiến Lý Tiêu tưởng rằng em tự mình trốn thoát, ít nhất có thể lừa hắn ta một thời gian, để chúng ta có thời gian bắt những kẻ nuôi nhốt zombie khác."

Tuy không biết chiêu này có lừa được hắn ta không, nhưng ít nhất cũng khiến hắn ta phải lo lắng hai ngày, nhân lúc hắn ta chưa kịp phản ứng mà nhanh chóng tìm những kẻ đồng lõa khác.

Vì cửa sổ vẫn hơi cao, Chân Lục Trà tìm một số đồ đạc kê dưới cửa sổ, sau đó để Đường Tinh cố ý dùng dây xích cọ xát trên mặt đất và cửa sổ tạo ra vết xước.

Sau đó, Chân Lục Trà đặt lại những thứ cô đã di chuyển trong phòng về vị trí ban đầu.

Làm xong những việc này, Chân Lục Trà bế Đường Tinh ra ngoài, rồi khóa lại hai ổ khóa cửa như cũ.

Cô bế Đường Tinh đến cửa sổ phía sau căn nhà, dùng dây xích trên người Đường Tinh kéo lê trên mặt đất, cho đến khi đến góc một con hẻm mới dừng lại.

Vì Chân Lục Trà không muốn Đường Tinh phải kéo lê dây xích nặng nề đi một đoạn đường dài như vậy, nên dứt khoát bế Đường Tinh. May mà dây xích trên người Đường Tinh khá dài, vừa đủ để kéo lê trên mặt đất.

Tuy Đường Tinh không nặng, nhưng dây xích trên người cô bé vẫn có trọng lượng nhất định.

Chân Lục Trà bế một lúc đã bắt đầu thở hổn hển, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đường Tinh được cô bế cũng nhìn thấy mồ hôi trên trán Chân Lục Trà: "Chị Chân, hay là chị thả em xuống, em tự đi được..."

Nhưng Chân Lục Trà bướng bỉnh cảm thấy mình vẫn còn sức: "Đường Tinh, yên tâm, chị rất khỏe!"

Nếu nói trên thế giới này thứ gì cứng nhất, thì miệng của Chân Lục Trà chắc chắn đứng đầu danh sách, sau khi về đến khu biệt thự, cô đã mồ hôi nhễ nhại.

Chân Lục Trà đặt Đường Tinh xuống ghế sofa, bản thân cũng ngã xuống theo.

Cô nằm trên ghế sofa, còn chưa kịp thở đều, đã nghe thấy tiếng Tạ Lam Án từ bộ đàm sau lưng.

!!!

Ôi trời, cô đã bảo sao cứ cảm thấy mình quên mất điều gì đó.

Chân Lục Trà bật dậy như cá chép hóa rồng, rút bộ đàm ra.

Giọng nói có chút lo lắng của Tạ Lam Án từ bộ đàm truyền đến: "Chân Lục Trà, em đang ở đâu?"

Không trách Tạ Lam Án lo lắng như vậy, thực sự là người mất tích quá đột ngột, vốn nói sẽ đợi anh về, kết quả khi Tạ Lam Án quay lại, Chân Lục Trà đã không còn bóng dáng.

Chân Lục Trà lúc này có chút hoảng sợ, cô lo lắng đáp: "À, đội trưởng, em... em đã về khu biệt thự rồi..."

Không ngờ bận rộn quá, lại quên mất Tạ Lam Án ở đó, Chân Lục Trà thề là mình không cố ý.

Hu hu hu.

Tạ Lam Án ở đầu dây bên kia tưởng cô gặp nguy hiểm gì: ...

Anh có chút dở khóc dở cười nói: "Vậy là em đã quên mất tôi rồi, đúng không?"

Chân Lục Trà nghe thấy giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của anh, ngược lại càng thêm căng thẳng: "Lam Án, Án Án, em sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa!"

Án Án?

Tạ Lam Án ở đầu dây bên kia nghe thấy Chân Lục Trà gọi mình như vậy, trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ, nhưng vẫn hỏi lại: "Còn có lần sau?"

Chân Lục Trà vội vàng đáp lại: "Không không không, đội trưởng đại nhân, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!"

Tạ Lam Án bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn có lẽ đang hoảng loạn của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Em về đến nơi an toàn là được, đợi anh, anh sẽ về ngay."

Chân Lục Trà ngồi trên ghế sofa gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng, em đợi anh về."

Sau khi tắt bộ đàm, Tạ Lam Án liền quay trở lại tìm Chân Lục Trà.

Lần này Tạ Lam Án đi theo Lý Tiêu cũng không phát hiện được gì.

Người kia chỉ đến khu đèn đỏ một chuyến, cũng chính là "hàng rào" mà mọi người trong căn cứ thường nhắc đến. Bên trong đều là những người phụ nữ cùng đường, phải dựa vào đàn ông để tiêu khiển, kiếm chút miếng ăn qua ngày.

Nói đơn giản thì Lý Tiêu đi "piao" (tiếng lóng chỉ hành động mua dâm).

Khi Tạ Lam Án trở lại biệt thự, Chân Lục Trà đã nhờ chú Viên giúp Đường Tinh cởi xích sắt trên người, còn dẫn cô ấy đi tắm rửa sạch sẽ.

Nhưng khi Chân Lục Trà giúp Đường Tinh thay quần áo, vô tình liếc thấy những vết thương dày đặc trên người cô ấy. Có vài vết cũ, có vài vết mới, những vết sẹo này chồng chéo lên nhau, khiến Chân Lục Trà rùng mình.

Nhưng hơn hết là tức giận.

Lý Tiêu, tên khốn kiếp nhà ngươi! Hắn không đáng sống trên đời này!

Chân Lục Trà tức đến run người.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu.

Chắc chắn là Tạ Lam Án đã về, cô vội vàng xuống lầu.

Quả nhiên, người trở về chính là Tạ Lam Án - người đã bị Chân Lục Trà "bỏ rơi".

Tạ Lam Án ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chân Lục Trà đang vội vàng bước xuống cầu thang.

Anh bước đến chân cầu thang, nhìn Chân Lục Trà nói: "Chậm một chút, nếu ngã thì tôi sẽ không đỡ đâu."

Nghe anh nói vậy, nhưng bước chân của Chân Lục Trà không hề chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn một chút.

Theo nhịp bước chân nhanh hơn, Chân Lục Trà cả người hướng về phía Tạ Lam Án nhảy tới.

Tạ Lam Án tuy ngoài miệng nói không đỡ, nhưng cơ thể vẫn rất thật lòng, vươn tay ra vững vàng tiếp được cô.

Chân Lục Trà vòng tay qua cổ anh, thân thiết cọ cọ lên má anh hai cái.

"Lam Án , anh thật tốt." Giọng điệu đầy vẻ nũng nịu.

Ý là đừng so đo chuyện cô quên anh ở chỗ kia nữa.

Tạ Lam Án bị cô cọ vào có chút nhột, nhưng anh cũng không né tránh khuôn mặt đang áp sát của cô.

Sau khi cọ xong, Chân Lục Trà liền nhảy xuống khỏi người anh, hai mắt híp lại, cố làm ra vẻ thần bí nói: "Anh có biết em vào cái nhà kia phát hiện ra cái gì không? Một bí mật kinh thiên động địa luôn!"

Tạ Lam Án nhìn bộ dạng thần thần bí bí của cô, buồn cười nói: "Bí mật gì mà kinh thiên động địa thế, còn khiến em quên cả anh mà tự mình trở về?"

emmm…

Chúng ta có thể đừng nói về chủ đề này nữa được không, hu hu hu~
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 87: Chị Em Trùng Phùng



Chân Lục Trà vội vàng nói sang chuyện khác: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đó! Anh có biết chị Đường Đường có một cô em gái không?'"

Tạ Lam Án nghĩ ngợi một lát, hình như trước đây anh đã từng nghe Đường Nguyệt nhắc đến chuyện này.

Em gái của cô ấy, hình như tên là...

"Đường Tinh?" Tạ Lam Án có chút không chắc chắn lên tiếng.

Chân Lục Trà nghe thấy vậy liền phụ họa ngay: "Đúng đúng đúng, chính là Đường Tinh, cô bé mà em cứu ra từ bên trong cũng tên là Đường Tinh. Hơn nữa, cô bé còn nói với em rằng, cô ấy có một người chị tên là Đường Nguyệt."

Tạ Lam Án nhìn về phía Chân Lục Trà, cũng cảm thấy có chút khó tin: "Thật sự là em gái của Đường Nguyệt sao?"

Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chân Lục Trà gật đầu: "Lúc mới biết em cũng thấy khó tin, nhưng chuyện này chắc chắn là thật đến tám, chín phần. Chỉ là bây giờ chị Đường Đường vẫn đang ở sân huấn luyện với Hàn Diễm, vừa rồi chú Viên đã đi gọi họ rồi."

Lúc mới trở về, chú Viên nhìn thấy Chân Lục Trà dẫn về một bé gái, còn vui vẻ hỏi cô ấy là nhặt được đứa trẻ ở đâu. Nhưng khi nhìn thấy sợi dây xích trên người Đường Tinh, vẻ mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Chú Viên phát động dị năng hòa tan xiềng xích trên người Đường Tinh. Sau đó nghe Chân Lục Trà nói cô bé này có thể là em gái của Đường Nguyệt, ông lập tức xông ra khỏi cửa, đi tìm Đường Nguyệt ở sân huấn luyện.

Vậy nên bây giờ Đường Nguyệt chắc đã đang trên đường trở về rồi.

Trước kia, Chân Lục Trà thường nghe Đường Nguyệt nhắc đến em gái của mình, hai người đã nhiều năm chưa gặp lại, chắc chắn cũng rất nhớ đối phương.

Đúng lúc này, cửa lớn bị người đến đẩy mạnh ra.

Đường Nguyệt vội vã chạy đến chỗ Chân Lục Trà, cả người cô th.ở d.ốc, có thể thấy là đã chạy rất nhanh để trở về.

Đường Nguyệt liên tục nghẹn ngào, nước mắt không ngừng lăn tròn trong hốc mắt: "Là, là Tinh Tinh đã về rồi sao? Là, là con bé sao?"

Khi nói câu này, cô ấy thở không ra hơi.

Chân Lục Trà lập tức an ủi cô: "Đừng vội đừng vội, Đường Tinh đang ở trên lầu, chị bình tĩnh lại đã..."

Nhưng Đường Nguyệt bây giờ thật sự không thể kiềm chế được nữa. Cô ấy đã quá lâu quá lâu chưa gặp lại em gái mình rồi, lâu đến mức ngay cả gương mặt của em gái trong ký ức cũng sắp trở nên mơ hồ.

Đây là người thân duy nhất của Đường Nguyệt trên thế giới này!

Lúc Đường Nguyệt chuẩn bị chạy lên lầu thì Đường Tinh từ phòng của Chân Lục Trà chậm rãi bước ra.

Ánh mắt của Đường Tinh ngay lập tức khóa chặt vào Đường Nguyệt, gần như chỉ cần một cái nhìn, cô ấy đã nhận ra người đó chính là người chị mà cô hằng nhớ mong từ rất lâu rồi.

Đường Tinh lớn tiếng gọi "Chị ơi", từ trên cầu thang chạy xuống.

Đường Nguyệt cũng chạy lên cầu thang, Đường Tinh lập tức lao vào vòng tay Đường Nguyệt.

Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt của Đường Nguyệt vừa nãy còn chực chờ trào ra, cuối cùng cũng rơi xuống.

Đường Tinh khóc nức nở, miệng còn liên tục nghẹn ngào: "Chị ơi, em nhớ chị nhiều lắm... chị ơi..."

Nhìn hai người ôm nhau, Chân Lục Trà cũng không kìm được nước mắt. Tạ Lam Án đứng bên cạnh thấy vậy liền đưa tay lau nước mắt cho cô.

Đường Nguyệt nâng niu khuôn mặt gầy gò, hốc hác của Đường Tinh, lòng đau như cắt, hỏi han em gái vì sao lại thành ra thế này:

"Tinh Tinh, sao em lại gầy thế này... Có phải đã chịu nhiều khổ cực không... Tất cả là do chị không tốt, đáng lẽ chị nên sớm tìm em, sớm đưa em trở về..."

Đường Tinh đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mắt Đường Nguyệt.

Đường Tinh mỉm cười nói: "Chị ơi, mọi chuyện qua rồi, gặp lại chị em vui lắm, chị đừng khóc nữa, em sẽ buồn đấy."

Đường Nguyệt cố gắng mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: "Ừ, chị không khóc nữa, em trở về là chị đã rất vui rồi, đúng rồi, ai đã đưa em về vậy?"

Lúc đó, chú Viên chỉ vội vội vàng vàng chạy đến báo cho coo biết, nói em gái của cô hiện đang ở trong biệt thự.

Lúc đó đầu óc Đường Nguyệt liền trống rỗng, không đợi chú Viên nói xong đã vội vã chạy về.

Vì vậy, bây giờ Đường Nguyệt vẫn chưa biết em gái mình đã trở về bằng cách nào.

Đúng lúc Đường Nguyệt đang nghi hoặc thì Đường Tinh chỉ vào Chân Lục Trà nói: "Là chị Chân đã cứu em ra."

Là Tiểu Lục?

Đường Nguyệt vội vàng cảm kích nhìn Chân Lục Trà, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lại nhìn Đường Tinh hỏi: "Cứu? Tại sao lại là cứu em ra?"

Vừa nói, Đường Nguyệt nhìn thân hình gầy gò của Đường Tinh, lúc này mới phát hiện ra trên cánh tay nhỏ nhắn của em gái có một mảng lớn vết bầm tím.

Nhìn những vết thương và vết bầm tím trên người em gái, Đường Nguyệt cảm thấy trái tim mình như bị d.a.o khoét vào.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm như vậy với Tinh Tinh?

Ngay lúc Đường Nguyệt đang trăm mối ngổn ngang không hiểu chuyện gì, thì chú Viên và Hàn Diễm, những người bị cô bỏ lại ở sân huấn luyện, cuối cùng cũng đã đuổi kịp.

Hàn Diễm nhìn Đường Nguyệt hai mắt đỏ hoe, còn ôm một bé gái trong lòng, nhất thời có chút không hiểu bầu không khí hiện tại: "Chuyện này là sao? Mọi người..."

Sao ai cũng như muốn khóc mà không khóc được thế này, còn bé gái kia là ai vậy?

...

...

Cuối cùng, mọi người quây quần trong phòng khách, Chân Lục Trà kể chi tiết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe.

Đường Nguyệt vừa nghe xong liền bật dậy định xông ra ngoài xử lý tên Lý Tiêu kia. May mà Chân Lục Trà và Đường Tinh kịp ôm chặt eo cô, không thì cô đã lao thẳng ra ngoài rồi.

Chân Lục Trà ôm lấy Đường Nguyệt nói: "Chị Đường Đường, chị đừng nóng vội, chuyện này không thể nóng vội được."

Đường Tinh cũng không ngừng gật đầu: "Chị ơi chị, đừng nóng vội."

Đường Nguyệt nhìn hai người đang ôm eo mình, lúc này mới ngồi trở lại ghế sofa.

Hàn Diễm và mấy người khác nghe xong chuyện này cũng tức giận đùng đùng, nhưng hơn hết là sợ hãi. May mà Đường Tinh thông minh, không để lộ mình là con gái mà còn làm bẩn người mình, nếu không theo thói quen cưỡng h.i.ế.p phụ nữ của Lý Tiêu, Đường Tinh có thể đã bị hắn ta hãm h.i.ế.p rồi.

Vì vậy, Đường Nguyệt lúc này ôm Đường Tinh, trong lòng vẫn còn chút may mắn.

Nhưng Lý Tiêu này, cô nhất định sẽ không bỏ qua! Hắn phải trả giá cho những gì mình đã làm! Dù có băm vằm thành trăm mảnh cũng không đủ!

.

Thật bất ngờ khi trong căn cứ lại có người nuôi nhốt zombie, điều này khiến tất cả bọn họ đều rất sửng sốt.

Hơn nữa, không chỉ có một người làm vậy.

Chuyện này đối với căn cứ mà nói là một việc vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến sự an toàn và tính mạng của tất cả mọi người trong căn cứ.

Chân Lục Trà đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa nói với họ về việc đội Ám Dạ có Thu Dương cũng nhúng tay vào chuyện này.

Chân Lục Trà vội vàng bổ sung: "Hình như cả cái tên tóc vàng trong đội Ám Dạ cũng có liên quan đến vụ này đấy. Lúc em ở trong phòng của tên khốn Lý Tiêu, hắn ta đã đến tìm Lý Tiêu. Hơn nữa, thái độ của hắn ta cho thấy bọn họ rất quen nhau."

Chẳng trách trước đây cô đã cảm thấy đội trưởng đeo mặt nạ đen của đội Ám Dạ quen thuộc.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 88: Lợi Dụng Lẫn Nhau



Bây giờ mới nhớ ra trong tiểu thuyết cũng có miêu tả về đội Ám Dạ, nhưng lúc đó đội Ám Dạ đã là người đi theo phe nam nữ chính rồi.

Trong tiểu thuyết, Đình Dạ cũng "bay màu" không lâu sau khi Tạ Lam Án chết, còn Thu Dương nghiễm nhiên trở thành đội trưởng mới của đội Ám Dạ, luôn đi theo nam chính và những người khác.

Nghĩ đến đây...

Chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến nhóm nhân vật chính sao!

Chân Lục Trà vô tình lại đụng trúng kế hoạch của Đình Lệ.

Lúc này, hai người nam nữ chính đang ở trong bệnh viện của căn cứ Hy Vọng.

Đôi mắt của Đình Lệ đã hoàn toàn lành lặn, hơn nữa một cánh tay của hắn cũng đã mọc lại, chỉ có phần tay áo bên trái vẫn trống rỗng.

Nếu Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, có lẽ sẽ chửi thề ngay tại chỗ.

Cố Nhu Nhu không ngừng thúc giục dị năng chữa trị của mình bên giường hắn, ánh sáng trắng nhấp nháy trên người Đình Lệ.

Trong đôi mắt anh ta tràn ngập sự điên cuồng.

"Mọc ra đi! Mau mọc lại cánh tay kia cho tao!"

Nhưng cánh tay kia còn chưa kịp mọc ra, ánh sáng trắng trên người anh ta đã biến mất, còn Cố Nhu Nhu thì kiệt sức ngã quỵ xuống đất.

Trên đầu cô ta đổ rất nhiều mồ hôi, dị năng nhanh chóng mất đi khiến cơ thể Cố Nhu Nhu lập tức không thể chống đỡ được nữa.

Đình Lệ cảm nhận được dị năng của Cố Nhu Nhu dừng lại. Ánh mắt hắn ta như một con rắn độc đang thè lưỡi, chăm chăm nhìn chằm chằm vào Cố Nhu Nhu trên mặt đất.

Cố Nhu Nhu ngay lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo leo lên người mình, vừa ghê tởm vừa nhớp nháp lại mang theo hơi thở của tử thần.

Sao lại thành ra thế này? Đình Lệ mấy ngày nay không biết làm sao, rõ ràng dị năng của mình đã gần như giúp đối phương khôi phục nguyên trạng rồi, nhưng anh ta dường như đã trở nên khác biệt...

Cố Nhu Nhu không biết nguyên nhân ở đâu, cô đổ hết mọi lỗi lầm lên người Chân Lục Trà và đội trưởng Tạ Lam Án của cô ta.

Mấy tuần nay, Cố Nhu Nhu nghe theo lời người thần bí kia, cả người đều ngâm mình trong bệnh viện, không chữa bệnh cho người này thì cũng chữa bệnh cho người kia.

Đôi khi Cố Nhu Nhu cũng đến tổ chức lính đánh thuê của căn cứ Hy Vọng để giúp đỡ những người bị thương.

Người đàn ông bí ẩn kia nói quả không sai, năng lực chữa trị của cô ta trong một thời gian ngắn gần như có thể đạt đến cảnh giới "cải tử hoàn sinh".

Nhưng điều này cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng của Cố Nhu Nhu, Đình Lệ trước mắt chính là một ví dụ.

Không lâu trước, chỉ riêng việc chữa trị đôi mắt cho anh ta đã khiến Cố Nhu Nhu cạn kiệt dị năng nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục.

Lần này chữa trị cánh tay bị gãy của anh ta, Cố Nhu Nhu cảm thấy còn khó khăn hơn cả lúc chữa trị đôi mắt.

Những ngày này quả thực khiến Cố Nhu Nhu đau đầu muốn chết, nhưng cô vẫn phải mỗi ngày mang bộ mặt tươi cười đi chữa trị cho những người thấp hèn không có giá trị kia.

Đình Lệ trên giường cũng ngay lập tức tỉnh táo lại, nhận thấy cảm xúc của mình không ổn, anh ta liền xuống giường đi đến bên cạnh Cố Nhu Nhu, đỡ đối phương dậy.

Đình Lệ rất dịu dàng nói với Cố Nhu Nhu: "Hôm nay vất vả cho em rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa hãy đến chữa trị tiếp."

Cố Nhu Nhu thu lại vẻ thiếu kiên nhẫn trong lòng, mỉm cười nói với anh ta: "Vậy em về trước nhé, Đình Lệ, anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mệt mỏi."

Nói xong liền ra khỏi phòng bệnh.

Bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Cố Nhu Nhu đầy chán ghét. Nhưng cô không hề hay biết, ngay khi cô rời đi, trong phòng bệnh, vẻ mặt Đình Lệ cũng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng thờ ơ.

Cố Nhu Nhu đi trên hành lang, những y tá và bác sĩ đi qua đều nhiệt tình chào hỏi cô ấy.

Cố Nhu Nhu cũng dịu dàng đáp lại họ.

Một y tá nhỏ thấy cô ấy dịu dàng như vậy, mặt đỏ lên nói với người bạn bên cạnh: "Cô Nhu thật dịu dàng làm sao, người vừa xinh đẹp lại vừa có lòng tốt như vậy, nghe nói dị năng của cô ấy bây giờ rất lợi hại. Mắt và cánh tay của đội trưởng Đình đều được cô ấy chữa khỏi."

Người bạn bên cạnh cũng đồng tình: "Đúng vậy, đúng vậy! Cứ như sống dậy từ cõi c.h.ế.t vậy. Giá mà tôi cũng có dị năng như cô ấy thì tốt biết mấy."

"Cậu cũng dám mơ thật đấy! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, chúng ta bây giờ đã tốt hơn nhiều so với những người bên ngoài kia rồi, không nghe nói bên ngoài căn cứ có rất nhiều zombie cấp cao sao?"

"Hả? Rốt cuộc là mạt thế này có muốn cho người sống không vậy!"

...

Hai người cứ thế líu ríu biến mất phía sau Cố Nhu Nhu.

Hiện tại, trong căn cứ Hy vọng không ai là không biết đến Cố Nhu Nhu, danh tiếng của cô cũng bắt đầu lan đến hai căn cứ khác, rất nhiều người bắt đầu gọi cô là "Nữ thần Hy vọng" của mạt thế, là hy vọng của nhân loại, vân vân.

Cố Nhu Nhu bây giờ cũng dần có chút tự tin, dù sao thì những người ở tầng lớp thượng lưu của căn cứ đều đã được chứng kiến năng lực của cô, thậm chí bây giờ rất nhiều người trong số họ bắt đầu có ý lấy lòng cô.

Hơn nữa, nhà họ Đình cũng bởi vì dị năng của Cố Nhu Nhu mà chính thức thừa nhận thân phận của cô, cho nên bây giờ cô cũng danh chính ngôn thuận sống trong nhà Đình Lệ.

Sau khi Cố Nhu Nhu rời đi, có một người lập tức lách mình vào phòng bệnh của Đình Lệ.

Lúc này, Đình Lệ đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, cất giọng hỏi người vừa đến: "Chuyện xử lý đến đâu rồi?"

Người kia đến bên cạnh Đình Lệ, thấp giọng nói: "Chuyện đã giao cho tên tóc vàng rồi, những zombie đó đã được phân tán đến các nơi khác nhau của căn cứ Hoàng Hôn để nuôi dưỡng, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát."

Đình Lệ nghe xong, khóe miệng dần dần mở ra, anh ta cười lớn: "Ha ha ha, Tạ Lam Án hy vọng mày thích món quà mà tao đã cố ý tặng cho mày."

Trong mắt hắn tràn ngập sự vui sướng của sự báo thù và một chút độc ác khó nói.

Mà Đình Lệ không biết chính là, bên Tạ Lam Án tuy rằng không xác định được chủ mưu đứng sau là ai, nhưng cũng đã bắt đầu bàn bạc đối sách.

Tạ Lam Án: "Chuyện này ngày mai tôi sẽ báo cáo lên căn cứ, để chúng ta bí mật xử lý."

Hứa Đồng suy nghĩ một lúc, nếu trong căn cứ còn có kẻ phản bội khác, nhiệm vụ lần này sẽ rất khó thực hiện.

Anh có chút lo lắng hành động lần này sẽ bị bại lộ, bèn hỏi: "Vậy nếu như bên trên cũng có nội gián thì sao?"

Tạ Lam Án liếc anh ta một cái, ánh mắt như muốn nói: Chuyện anh nghĩ ra, chẳng lẽ tôi lại không nghĩ tới sao?

"Tôi sẽ đi nói với Tạ Tòng một tiếng, để người tự biết là được."

Chân Lục Trà nghe Tạ Lam Án gọi thẳng tên cha mình thì có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía người được nhắc đến.

Ngỗ ngược vậy sao? Ít nhất cũng phải gọi một tiếng "cha" chứ.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 89: Tiền Công Là Một Nụ Hôn



Tạ Lam Án cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chân Lục Trà, anh giải thích: "Công tư phân minh, bình thường anh rất lễ phép."

Chân Lục Trà nhìn anh, mặt đầy vẻ "Thật sao, em không tin".

Lúc Tạ Lam Án còn muốn nói thêm.

Hàn Diễm đột nhiên đứng bật dậy từ ghế sofa, khí thế hùng hổ nói: "Cứ quyết định vậy đi! Ngày mai chúng ta bắt đầu điều tra, cố gắng tóm gọn bọn chúng!"

Chân Lục Trà khó hiểu nhìn anh ta: "Anh kích động làm gì, chị Đường Đường của chúng ta còn chưa lên tiếng nữa mà."

Hàn Diễm cười hì hì, gãi gãi sau gáy nói: "Tôi đây không phải muốn nhanh chóng báo thù cho em vợ sao!"

Đường Tinh nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh ta.

Khóe miệng Đường Nguyệt giật giật, cảnh cáo Hàn Diễm đang vui vẻ: "Anh tốt nhất ngậm cái miệng chó của mình lại, đừng để tôi phải tận tay xé nát nó."

Trông thấy cảnh náo nhiệt, Chân Lục Trà làm sao chê dưa nhỏ hay to, cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa đây này.

Vừa mới hắng giọng chuẩn bị khoe giọng hót như chim sơn ca của mình, liền bị bàn tay to lớn của Tạ Lam Án bên cạnh bịt miệng lại.

Ưm? Ưm? Ưm?

Chân Lục Trà chớp mắt khó hiểu nhìn chủ nhân của bàn tay.

Đang làm gì vậy, người ta vừa muốn thể hiện liền bị cắt ngang.

Tạ Lam Án khẽ cười nói: "Đừng thêm náo nhiệt nữa, muộn rồi nên nghỉ ngơi thôi."

Nói xong liền hạ tay xuống.

Bây giờ đúng là đã rất khuya, dù gì cũng đã náo loạn cả nửa đêm rồi.

Đường Nguyệt nhìn Đường Tinh có chút mệt mỏi, sau đó nói với mọi người: "Đội trưởng nói đúng, giờ cũng muộn thật rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác ngày mai dưỡng sức rồi nói sau."

Nghe cô nói xong, mọi người đều trở về phòng ngủ của mình.

Đường Nguyệt dắt Đường Tinh trở về phòng mình.

……

Khu ổ chuột.

Lý Tiêu vừa từ "hàng rào" trở về nhà, nhìn ánh đèn vẫn sáng trong phòng, từ trên người lấy ra chìa khóa mở hai lớp cửa sắt.

"Nhóc câm đâu rồi! Tiểu tử thối! Mau rót cho ông đây cốc nước!"

Lý Tiêu lớn tiếng gọi, có chút khó chịu ho khan.

Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy ai ra.

Hắn ta có chút bực bội hét lên: "Người đâu?!"

Lý Tiêu cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn, hắn ta cảm thấy có gió lạnh không ngừng thổi vào sau lưng. Nhưng căn nhà này đáng lẽ không nên có gió lạnh thổi vào mới đúng.

Hắn ta nhìn về phía phòng ngủ đang khép hờ hờ cửa của mình rồi bước tới.

Vừa bước vào phòng ngủ, Lý Tiêu Vừa liền thấy cửa sổ bị đập vỡ, bên dưới có một đống đồ đạc lộn xộn xếp chồng lên nhau.

Chết tiệt! Lại để cho tên nhóc câm kia chạy mất rồi!

Hắn ta tiến lên kiểm tra kỹ, quả nhiên, trên cửa sổ có rất nhiều vết xước của dây xích.

Lý Tiêu vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy đến phía sau ngôi nhà, nhìn dưới cửa sổ, trên nền đất bùn đều có dấu vết dây xích bị kéo lê.

Giỏi lắm! Tên nhóc câm này đúng là ăn gan hùm mật hổ rồi! Mọc cánh rồi liền lén lút bay đi!

Nhưng cũng may, nó là đứa câm không nói được, nếu không bí mật trong nhà mình…

Lúc này không thể để xảy ra sai sót, hắn ta vội vàng lần theo dấu vết dây xích trên mặt đất để tìm người. Nhưng kỳ lạ là dấu vết biến mất ở một góc hẻm nhỏ.

Giờ trời lại tối đen, Lý Tiêu chẳng khác nào người mù sờ so.ạng, tìm nửa ngày một cọng lông cũng không thấy.

Lý Tiêu thở hổn hển trở về nhà.

Dù sao tên nhóc câm kia chắc cũng không chạy được xa, ngày mai ra ngoài tìm nó vậy.

Nhưng chuyện này không thể để cho Thu Dương biết, người ở trên kia cũng không thể biết, nếu đối phương biết thì mình xong đời thật rồi.

Sáng sớm hôm sau, Chân Lục Trà và mấy người khác ăn sáng xong liền chuẩn bị hành động.

Chân Lục Trà nhớ mình còn chụp ảnh những zombie trong nhà Lý Tiêu, cô lấy từ không gian ra đưa cho Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án nhận lấy ảnh cô đưa.

"Em còn mang theo máy ảnh nữa hả?" Tạ Lam Án hỏi.

Chân Lục Trà cười, lấy ra chiếc máy ảnh lấy liền màu hồng từ không gian, lắc lắc trước mặt anh.

"Thế nào, đẹp không?"

Tạ Lam Án mỉm cười, trong mắt phản chiếu bóng hình cô: "Đẹp lắm."

Chân Lục Trà nhìn chiếc máy ảnh lấy liền trong tay, nghĩ nghĩ rồi nhét vào tay Tạ Lam Án: "Chúng ta còn chưa chụp ảnh chung, anh cầm lấy, chụp cho hai chúng ta một tấm đi."

Nói xong liền nhào vào lòng Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án một tay ôm người trong lòng, một tay cầm chiếc máy ảnh lấy liền màu hồng chụp ảnh cho hai người.

"Tách"

Máy ảnh từ từ nhả ra bức ảnh đầu tiên của họ.

"Mau cho em xem!" Chân Lục Trà hưng phấn cầm lấy bức ảnh.

Bức ảnh dần dần hiện ra, hai người đang dựa sát vào nhau. Chân Lục Trà trong ảnh cười tươi như hoa, trong mắt như chứa đựng cả một hồ nước, trông vô cùng động lòng người.

Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án trong ảnh.

Anh cũng đang mỉm cười, nhưng Tạ Lam Án không giống cô nhìn vào ống kính mà ánh mắt luôn đặt trên người cô.

Chân Lục Trà nhìn bức ảnh này, cảm thấy trong lòng ấm áp, cô nói với Tạ Lam Án: "Chụp đẹp thật đấy, không ngờ đội trưởng đại nhân còn có thiên phú này."

Tạ Lam Án nhìn bức ảnh trong tay Chân Lục Trà, trong ảnh cô cười rất ngọt ngào, cho nên lúc nhìn cô anh không hề chú ý mình cũng đang cười khi chụp ảnh.

Chân Lục Trà đột nhiên nghĩ ra gì đó, kéo cánh tay Tạ Lam Án nói: "Án Án, Án Án."

Tạ Lam Án nghe Chân Lục Trà gọi mình như vậy liền biết cô lại có chuyện muốn nhờ anh làm, bởi vì mấy ngày nay anh đã nghe không dưới mười lần rồi.

Chân Lục Trà cũng phát hiện ra chỉ cần mình gọi Tạ Lam Án là "Án Án", anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Vẻ mặt Tạ Lam Án có chút bất lực, nhưng vẫn lộ ra tia cưng chiều: "Nói đi, chuyện gì."

Chân Lục Trà nghe anh nói vậy, nhón chân hôn lên má anh, ghé sát tai anh nói nhỏ: "Tạ Lam Án, mỗi ngày anh chụp cho em một bức ảnh nhé."

Nói xong cô cười nhìn anh, trong mắt đều là vui sướng.

Tạ Lam Án khẽ cười: "Được, nhưng anh phải có tiền công."

Chân Lục Trà khó hiểu: "Tiền công gì…"

Còn chưa nói hết, đôi môi mỏng của Tạ Lam Án đã in lên đôi môi đang hé mở của Chân Lục Trà, hương thơm ngọt ngào quấn quýt nơi đầu lưỡi.

Rất lâu sau, Tạ Lam Án mới buông cô ra.

Chân Lục Trà mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng vì th.ở d.ốc.

Ngược lại, vẻ mặt Tạ Lam Án vẻ thỏa mãn vô cùng, anh nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống của Chân Lục Trà ra sau tai.

Chân Lục Trà lúc này vẫn còn đang mơ màng, nhưng vẫn không quên ước định vừa rồi: "Đừng quên đấy, sau này mỗi ngày anh đều phải chụp cho em một bức."

Tạ Lam Án dịu dàng nhìn cô: "Được, đều nghe em."

Chân Lục Trà lúc này mới yên tâm, dù sao tiền công không thể cho không đúng không?

Nhưng Tạ Lam Án đột nhiên chuyển đề tài, trêu chọc nói với cô: "Nhưng tiền công thì phải trả hàng ngày."

?

Trả hàng ngày? Vậy chẳng phải là…

Chân Lục Trà dùng nắm đ.ấ.m nhỏ của mình, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tạ Lam Án một cái: "Anh mơ đẹp đấy."

Nói thật, Tạ Lam Án có chút đau.

Trà Trà nhà anh sức lực thật lớn.

Sau màn đùa giỡn, Tạ Lam Án cầm bức ảnh Chân Lục Trà chụp ở nhà Lý Tiêu đi tìm Tạ Tòng.
 
Back
Top Bottom