Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 70: Tác Dụng Của Tinh Hạch



Trong hẻm có năm sáu cậu bé trông có vẻ chưa thành niên đang vây quanh một cậu bé gầy gò, ốm yếu, vừa đánh đ.ấ.m vừa chửi rủa.

Thực ra, tên cầm đầu trông có vẻ lớn nhất đang giẫm chân lên cậu bé nằm dưới đất, khinh bỉ nói: "Con của con sâu đúng là con sâu, tay bẩn thỉu như vậy có muốn bị chặt không."

Những người bên cạnh cũng bắt đầu hùa theo.

"Chặt đi! Chặt đi!"

Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh này, trên mặt toàn là hắc tuyến.

Thời mạt thế mà vẫn còn có chuyện bạo lực học đường đánh nhau tập thể như thế này, mấy đứa trẻ này có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không?

Cô dựa vào bức tường gạch, hướng về phía đó gọi: "Này! Nhóc con! Nhóc định c.h.ặ.t t.a.y ai hả?"

Đối phương đánh giá Chân Lục Trà từ trên xuống dưới, thấy đối phương giống như một tiểu thư được gia đình bảo vệ tốt, tay không tấc sắt.

Vì vậy, hắn ta rất không sợ hãi, ra vẻ mình là "đại ca xã hội đen": "Tránh ra! Đừng có lo chuyện bao đồng, cẩn thận tao chặt cả tay mày đấy!"

Chân Lục Trà trợn trắng mắt.

Cạn lời, trẻ con bây giờ khẩu khí cũng lớn thật, mạt thế rồi còn không học được cách "khiêm tốn".

Cô đi đến trước mặt đứa nhóc, một cước đá văng cái chân đang giẫm lên người cậu bé kia.

"Đại ca xã hội đen" nhí cảm thấy cái chân bị đá đau của mình, tức giận giơ tay định đánh Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà nhìn động tác chậm như rùa của cậu nhóc, nhẹ nhàng lùi lại một bước liền tránh được nắm đ.ấ.m của cậu ta.

Sau đó liền bẻ ngược tay cậu nhóc ra sau lưng, rồi dùng hai ngón tay búng vào trán cậu ta một cái.

Vì sức mạnh của Chân Lục Trà đã được cường hóa, cậu ta bị cô búng một cái, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

"Đau đau đau đau đau!"

Mấy đứa trẻ vừa nãy còn hùa theo cậu nhóc, thấy Chân Lục Trà không dễ chọc cũng không dám lên tiếng nữa.

Chân Lục Trà nhìn cậu ta như vậy, xấu xa dùng khuỷu tay kẹp cổ cậu ta.

"Đau là đúng rồi, lúc dùng chân giẫm lên người khác sao không nghĩ người ta cũng sẽ đau."

Cậu nhóc vẫn đang giãy giụa, lớn tiếng nói: "Không phải lỗi của tao, là nó là nó! Nó ăn trộm đồ ăn của người khác."

Cậu bé nằm trên mặt đất vẫn luôn không lên tiếng, nghe thấy cậu ta nói như vậy, đột nhiên ngẩng khuôn mặt bầm tím lên.

"Tôi không có trộm đồ! Đây là tôi giúp người khác chuyển đồ tự kiếm được!!"

Chân Lục Trà nhìn về phía cậu bé đang nằm trên mặt đất, trong mắt cậu bé có tức giận, có tủi thân, duy chỉ có không có nước mắt, nhìn xuống, trong lòng cậu bé là một gói bánh lương khô nhàu nát.

Cô quay đầu lại, nói với "đại ca xã hội đen" kia: "Nghe thấy chưa, người ta nói đó là do em ấy tự kiếm được."

Cậu nhóc kia vẫn giãy giụa, hắt nước bẩn lên người cậu bé nằm trên đất: "Đó là nó nói dối! Nó chính là ăn trộm!"

Mấy cậu bé bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa: "Đúng! Nó là ăn trộm!"

Cậu bé nhìn về phía Chân Lục Trà: "Tôi không có, thật sự không có, đây là do tôi tự kiếm được..."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cậu bé bắt đầu không chắc Chân Lục Trà có tin mình hay không.

Dù sao, chưa từng có ai đứng về phía cậu bé…

Ngay khi cậu bé cho rằng mình sắp bị cho là ăn trộm, Chân Lục Trà lên tiếng.

"Nghe thấy chưa, người ta nói không có ăn trộm, nhóc tận mắt nhìn thấy em ấy ăn trộm à?"

!

Cậu bé nhìn về phía Chân Lục Trà.

Cậu nhóc bị Chân Lục Trà kẹp cổ còn muốn nói gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng, Chân Lục Trà liền lấy cây búa yêu quý của mình từ trong không gian ra.

Ánh mắt cô u ám, nhìn chằm chằm cậu ta nói: "Đừng có nói dối, đứa trẻ nói dối sẽ bị đánh đấy."

Cậu nhóc nhìn thấy chiếc búa màu hồng kia, cả người cứng đờ.

Ngay cả mấy cậu bé bên cạnh đang xem náo nhiệt, nhìn thấy xong cũng thét lên rồi bỏ chạy.

"Á á!!!! Là Barbie King Kong màu hồng kìa!!!!"

Chân Lục Trà: Cái gì cơ? Barbie gì cơ? Đám nhóc đang nói cái gì vậy?

Cô còn chưa kịp phản ứng lại câu nói kia, mấy đứa trẻ đã chạy mất dạng rồi.

Thật là kỳ quặc.

Chân Lục Trà hoàn hồn lại, sau đó nói với cậu nhóc kia: "Nếu đứa bé kia không nói dối, vậy thì mấy nhóc đang cướp đồ ăn của nó đấy, cướp đồ của người khác mà giọng điệu còn lớn lối như vậy."

"Mau xin lỗi người ta đi!"

Chân Lục Trà ấn cậu nhóc kia xuống trước mặt cậu bé mặt mũi bầm dập.

Điều kỳ diệu là, đứa nhóc kia vừa rồi còn hùng hổ như gà trống, lúc này lại ngoan ngoãn vô cùng, dường như đối phương bị dọa sợ bởi cây búa màu hồng vừa lấy ra.

Cậu nhóc bước đến trước mặt cậu bé, nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi..." Giọng nói nhỏ nhẹ, thậm chí còn có chút không tình nguyện.

Chân Lục Trà nghịch móng tay, nói với cậu nhóc kia: "Nhóc nói gì vậy, muỗi kêu à?"

Cô quay sang hỏi cậu bé kia: "Em có nghe thấy cậu ta nói gì không?"

Cậu bé nhìn cô, phối hợp lắc đầu.

Tên "đại ca xã hội đen" nhỏ lập tức khó chịu, trừng mắt nhìn cậu bé: "Mày!..."

Lời còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Chân Lục Trà ở bên cạnh đang âm trầm nhìn hắn, thậm chí còn tung lên hạ xuống cây búa màu hồng của mình.

...

Cậu nhóc lập tức ngậm miệng, hét lớn một tiếng "Xin lỗi" với cậu bé.

Chân Lục Trà tiến lên "nhẹ nhàng" xoa đầu cậu nhóc.

"Như vậy mới đúng chứ, trẻ con suốt ngày đánh đánh g.i.ế.c giết không tốt đâu, sau này không được tùy tiện bắt nạt người khác nữa nhé ~"

Tên "đại ca xã hội đen" cảm nhận được cơn đau từ chân tóc truyền đến, lập tức nói: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa!"

Chân Lục Trà buông tay đang nắm tóc hắn ra, tiếp tục nói: "Nhưng tôi không tin nhóc đâu, về nói với đám người kia, từ nay về sau đứa trẻ này là người của tôi, nếu để tôi biết đám nhóc còn bắt nạt em ấy, thì không chỉ đơn giản là rụng vài sợi tóc đâu."

"Biết chưa?"

Tên "đại ca xã hội đen" nghe giọng nói như lời thì thầm của ác ma, run rẩy nói: "Biết... biết rồi."

Nói xong liền lảo đảo bỏ chạy.

Chân Lục Trà đi đến trước mặt cậu bé, nhìn cậu hỏi: "Tự đứng dậy được không?"

Cậu bé lập tức đáp: "Được!"

Cậu bé quần áo rách rưới chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy.

Cô nhìn thấy cậu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y giữ lấy miếng bánh quy nén, nói: "Bọn chúng thường xuyên bắt nạt em à?"

Cậu bé cúi đầu: "Vâng..."

Chân Lục Trà suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em tên gì? Trong nhà còn có ai không?"

Cậu bé vẫn cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em tên Thẩm Thức."

Hả? Thân sĩ? (Âm Hán Việt)

Cậu bé vẫn luôn cúi đầu, giọng nói không còn lớn như lúc nãy phản bác lại đám người kia.

Chân Lục Trà: "Ngẩng đầu lên, nói to tên của em cho chị nghe, vừa rồi còn la to lắm mà?"

Thẩm Thức nghe cô nói vậy, mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn từ từ ngẩng đầu lên.

Giọng cậu lớn hơn lúc nãy một chút: "Thẩm Thức, em tên Thẩm Thức!"

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ ưỡn n.g.ự.c của cậu, mỉm cười.

Như vậy mới đúng chứ, rõ ràng là một cậu bé rất dũng cảm.

Cô cũng tự giới thiệu lại: "Chào em, Thẩm Thức, chị tên Chân Lục Trà, rất vui được làm quen với em."

Chân Lục Trà đưa tay ra.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 71: Dị Năng Thăng Cấp



Thẩm Thức nhìn bàn tay trắng nõn, thon thả của Chân Lục Trà, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bụi đất và vụn bánh quy của mình.

Thẩm Thức do dự đứng nguyên tại chỗ.

Chân Lục Trà thấy vậy, không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay cậu lắc lắc hai cái.

Chân Lục Trà nói: "Vậy coi như chúng ta đã quen biết nhau rồi."

Thẩm Thức nhìn ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô.

Giây phút đó, dường như có thứ gì đó lặng lẽ gieo hạt giống trong lòng cậu.

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ gầy gò nhỏ bé của Thẩm Thức, không nhịn được hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi, người nhà... còn ở bên cạnh không?"

Thẩm Thức đáp: "Em mười sáu rồi... bây giờ trong nhà chỉ còn em và mẹ..."

Ánh mắt thiếu niên thoáng chốc ảm đạm.

Mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, Chân Lục Trà nghĩ đến ánh mắt kiên định lúc nãy của cậu, lúc đó cậu giống như bản thân cô trước đây, không chịu khuất phục vậy.

Cô muốn giúp Thẩm Thức.

Chân Lục Trà: "Nhà em ở đâu? Chị đưa em về."

Thẩm Thức xua tay: "Không cần, không cần đâu, chị đã giúp em rất nhiều rồi..."

Mình đã đủ phiền phức cho chị ấy rồi, sao có thể để chị ấy đưa mình về nhà nữa.

Hơn nữa... nhà của cậu...

Chân Lục Trà nhìn cậu bé lại cúi đầu, ở độ tuổi này, lòng tự trọng của cậu rất cần được bảo vệ.

Cô nhìn Thẩm Thức nói: "Thế này đi, thật ra chị giúp em cũng có nguyên nhân, chị cần em giúp chị một việc."

Thẩm Thức nghi hoặc, cậu có thể giúp gì cho cô ấy chứ?

Thật ra hai ngày nay Chân Lục Trà đang muốn tìm người theo dõi tình hình khu ổ chuột.

Trong tiểu thuyết, nội gián của căn cứ, có thể khiến cho toàn bộ căn cứ thất thủ là có nguyên nhân. Hắn ta đã nuôi nhốt zombie ở khu ổ chuột mà không ai phát hiện.

Sau đó, hắn ta còn nhân lúc đại quân zombie tấn công căn cứ, thừa cơ hỗn loạn thả đám zombie được nuôi nhốt ra.

Vì vậy, khu ổ chuột thất thủ đầu tiên, tiếp đó toàn bộ căn cứ rơi vào nguy hiểm...

Tạ Lam Án cũng c.h.ế.t trong trận chiến này...

Cho nên Chân Lục Trà nhất định phải tìm ra một số manh mối, đề phòng thảm họa này.

Thẩm Thức ngẩng khuôn mặt lấm lem bụi đất lên, nhưng đôi mắt cậu lại rất sáng: "Chị có gì cần giúp đỡ, chỉ cần có thể giúp được, em đều có thể!"

Chân Lục Trà hơi cúi người xuống, mỉm cười xoa đầu cậu: "Không có gì quá khó khăn, chỉ là giúp chị xem khu ổ chuột có chuyện gì kỳ lạ hay người nào kỳ lạ không là được, chị sẽ trả thù lao cho em."

Thẩm Thức cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đỉnh đầu, trong lòng cũng ấm áp.

Mái tóc rối bù che đi vành tai hơi ửng đỏ của cậu.

"Không cần trả thù lao cho em đâu..."

Chân Lục Trà: "Vậy sao được, em phải ăn ngon uống tốt, mới có sức giúp chị trông coi khu ổ chuột chứ, hơn nữa em còn có mẹ nữa."

Thẩm Thức biết cô cũng là muốn giúp mình.

Giây phút này, cậu vô cùng hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Thẩm Thức nói: "Em sẽ giúp chị trông coi cẩn thận, cảm ơn chị... Chị Chân..."

Chị Chân?

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cậu, nghĩ trước đây hình như chưa có ai gọi mình như vậy.

Cô mỉm cười: "Được, vậy nhiệm vụ này giao cho em đấy. Sau này có phát hiện gì thì có thể đến khu biệt thự tìm chị, nói với bảo vệ ở đó, anh ta sẽ dẫn em đến gặp chị."

Thẩm Thức gật đầu: "Em biết rồi."

Chân Lục Trà chuyển 1000 điểm cống hiến trong thẻ của mình cho Thẩm Thức, dặn dò cậu cẩn thận một chút rồi trở về nơi ở của đội Ảnh Tức.

Thẩm Thức đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cho đến khi Chân Lục Trà biến mất khỏi tầm mắt.

Trở về nơi ở của đội Ảnh Tức, trời đã không còn sớm.

Đường Nguyệt cũng vừa huấn luyện xong trở về, nhìn Chân Lục Trà nằm ườn ra ghế sofa, không nhịn được bật cười.

"Sao lại mệt thành ra thế này?" Nói rồi ngồi xuống bên cạnh Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà xoay người, gối đầu lên đùi Đường Nguyệt.

"Đi dạo phố gì đó xem ra thật sự không hợp với em, mệt quá đi, hu hu hu~"

Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ làm trò của cô, khóe miệng không giấu được ý cười.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, trò chuyện một lát thì những người khác cũng trở về.

Họ vừa vào cửa đã nhìn thấy Đường Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, nhưng không nhìn thấy Chân Lục Trà đang nằm trên đùi Đường Nguyệt.

Hàn Diễm nói với Đường Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt chỉ có mình em thôi à? Tiểu Lục chạy đi đâu chơi rồi, muộn thế này rồi sao còn chưa về."

Đường Nguyệt nghe Hàn Diễm gọi mình như vậy, mặt liền đen lại: "Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy."

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Đường Nguyệt, không nhịn được bật cười ha ha.

Lúc này những người khác mới phát hiện ra Chân Lục Trà nãy giờ không lên tiếng.

Cô vẫn nằm trên đùi Đường Nguyệt, nói với Hàn Diễm: "Ôi chao, anh Hàn Diễm, anh gọi chị Đường Đường như vậy có được không, chị ấy không vui rồi kìa~~"

【Giá trị trà xanh +15】

Hàn Diễm nghe giọng điệu quen thuộc này, liền biết cô lại sắp giở trò rồi.

Ngay lúc Chân Lục Trà chuẩn bị thi triển công lực trà xanh của mình, Tạ Lam Án ở phía sau Hàn Diễm bước tới.

Anh ta nhấc bổng Chân Lục Trà đang gối đầu lên đùi Đường Nguyệt lên, mặt không biểu cảm nói với cô: "Ngồi cho đàng hoàng."

Việc thi triển pháp thuật của Chân Lục Trà đột nhiên bị gián đoạn, cô bĩu môi không phục, còn tiện thể liếc nhìn Tạ Lam Án một cái.

Hừ.

Tạ Lam Án như không cảm nhận được oán khí của cô, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chân Lục Trà.

Những người khác cũng đi tới ngồi quanh bàn trong phòng khách.

Tạ Lam Án lấy ra một viên tinh hạch từ trong túi, đặt lên bàn.

Đây là tinh hạch cấp thấp nhất trong não zombie, đã được Đường Thanh Phong tinh chế qua.

Gần đây Đường Thanh Phong đã nghiên cứu ra rất nhiều kết luận về tinh hạch.

Điều quan trọng nhất trong số đó là, tinh hạch trong não zombie không chỉ có thể nâng cao dị năng của dị năng giả, mà còn có thể cung cấp năng lượng cho họ, giống như một viên pin.

Khi dị năng giả cạn kiệt năng lượng, họ có thể sử dụng tinh hạch để bổ sung.

Tinh hạch càng cao cấp, tác dụng của nó càng rõ ràng.

Hiện tại, căn cứ đã dựa vào kết luận thí nghiệm của Đường Thanh Phong, để phân cấp dị năng giả và zombie.

Độ hiếm của các dị năng khác nhau được chia thành các cấp A, B, C, D, E.

Mà năng lượng của dị năng được chia thành bảy cấp bậc.

Và bây giờ căn cứ đã bắt đầu phổ biến tầm quan trọng của tinh hạch này.

Không lâu nữa, tinh hạch sẽ chính thức trở thành một trong những thứ quan trọng nhất trong thời mạt thế.

Hàn Diễm dựa vào ghế sofa, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Tôi vừa đi kiểm tra, không ngờ độ hiếm dị năng của tôi chỉ có cấp C! Cấp bậc năng lượng cũng chỉ có cấp 4, này có hợp lý không?"

Chân Lục Trà nghe xong không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười.

Hàn Diễm nhìn Chân Lục Trà đang mím môi nhưng vẫn không nhịn được cười, cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Cười cười cười! Cười cái rắm, không chừng cô còn không bằng tôi đâu!"

Chân Lục Trà lấy tay che miệng, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ khóe mắt.

Hàn Diễm cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng hắn không có chứng cứ.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 72: Nhiệm Vụ Mới: Bắt Hổ Biến Dị



Tác dụng của tinh hạch này Chân Lục Trà đọc tiểu thuyết cũng biết sơ qua, may mà trước đây cô đều giữ lại tinh hạch của những con zombie cao cấp mà họ đã giết.

Chân Lục Trà lấy những viên tinh hạch đó ra từ không gian.

Mấy viên tinh hạch với màu sắc khác nhau tạo thành sự tương phản rõ rệt với viên tinh hạch màu trắng trong suốt trên bàn.

Hứa Đồng trợn to hai mắt khi cầm lấy viên tinh hạch trên bàn: "Chị Chân, chị lấy những thứ này ở đâu ra vậy?"

Chân Lục Trà cảm thấy cấu tạo não của Hứa Đồng chắc cũng giống như cá vàng.

Cô đếm ngón tay giúp cậu ta nhớ lại: "Đây là của con zombie ở thôn làng, đây là của viện nghiên cứu, cái kia là của bệnh viện. Ồ, đúng rồi, viên màu xanh lá cây là của cây biến dị trong rừng ở thành phố Y."

"Vừa hay màu xanh lá cây hẳn là thuộc hệ Mộc của cậu, cậu có muốn thử xem, xem sau khi hấp thụ có thể thăng cấp không."

Hứa Đồng lập tức hứng thú: "Được đó! Được đó! Nhưng những thứ này không cần giao nộp cho căn cứ sao?"

Chân Lục Trà cầm viên tinh hạch nhét vào tay cậu ta: "Tinh hạch chúng ta vất vả lắm mới có được sao có thể giao nộp, mau dùng đi."

Nhưng Hứa Đồng vẫn có chút không chắc chắn, cậu ta nhìn Tạ Lam Án đang ngồi bên cạnh Chân Lục Trà.

"Đội trưởng..."

Chân Lục Trà quay đầu nhìn Tạ Lam Án: "Đội trưởng, đây là của chúng ta, đúng không?"

Giọng nói nũng nịu, ánh mắt lấp lánh, tuy là giọng điệu hỏi han, nhưng đôi lông mày nhướn cao của cô đều đang nói những viên tinh hạch này vốn thuộc về đội Ảnh Tức.

Tạ Lam Án nhớ tới đám người nghiên cứu tinh hạch còn nói với mình muốn có loại tinh hạch này để làm thí nghiệm.

Tuy nhiên...

Tạ Lam Án khẽ nhếch miệng, đối diện với ánh mắt Chân Lục Trà: "Ừm, đương nhiên là của chúng ta."

Chân Lục Trà vui vẻ cười, nói với Hứa Đồng: "Nghe thấy chưa, mau dùng đi!"

Hứa Đồng nghe xong, cầm viên tinh hạch bắt đầu hấp thụ.

Viên tinh hạch bắt đầu lóe lên những tia sáng nhỏ trong tay cậu ta, những tia sáng đó đi vào cơ thể cậu ta, rồi tắt ngấm, cuối cùng viên tinh hạch hóa thành một chút bột mịn trong tay cậu ta.

Hứa Đồng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn tràn vào cơ thể mình, chạy qua tứ chi bách hài, toàn thân tràn đầy năng lượng.

Cậu ta bây giờ cảm thấy mình có thể triệu hồi ra một trăm cây ăn thịt người ngay lập tức.

Nhưng lần này Hứa Đồng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta thử phóng thích dị năng của mình.

Điều kỳ diệu là, lần này dị năng không mọc ra bất kỳ loại thực vật nào từ mặt đất, mà từ trong tay cậu ta mọc ra một đoạn dây leo màu xanh lá cây.

Hứa Đồng kinh ngạc nhìn đoạn dây leo trong tay, điều khiển nó theo ý mình.

Chân Lục Trà quan sát kỹ đoạn dây leo của cậu ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, hơn nữa màu sắc của đoạn dây leo này có chút khác biệt.

Emmmm...

Đây chẳng phải là đoạn dây leo mà cây biến dị đã tấn công họ lúc trước sao! Hơn nữa cô nhớ đoạn dây leo này có độc.

Lần này Hứa Đồng coi như nhặt được bảo vật rồi.

Hàn Diễm nhìn đoạn dây leo trong tay Hứa Đồng, lại không nhịn được muốn dùng móng vuốt của mình chạm vào.

Ngay khi đầu ngón tay hắn sắp chạm vào phần đầu có độc của đoạn dây leo.

Tạ Lam Án đang dựa vào ghế sofa, trông có vẻ lười biếng, uể oải, lên tiếng: "Có độc, cẩn thận bị độc chết."

Hàn Diễm nghe thấy lời của Tạ Lam Án.

Dây leo có độc hay không hắn không biết, nhưng đội trưởng, miệng anh thật sự rất độc.

Hứa Đồng nhìn kỹ đoạn dây leo của mình, cũng phát hiện ra điểm khác thường của nó.

Nhưng đối với cậu ta mà nói, đây coi như là thêm hoa trên gấm.

Hàn Diễm nhìn những viên tinh hạch khác trên bàn: "Ở đây không có viên nào hợp với tôi sao?"

Chân Lục Trà nhìn những viên tinh hạch trên bàn, cảm thấy mấy viên này đều không hợp với hắn: "Anh có thể đem đi đổi lấy thứ anh cần, nhưng mấy viên tinh hạch này đều có cấp bậc khá cao, anh chắc không đổi được viên tinh hạch cùng cấp phù hợp với anh đâu. Nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng ta có thể để ý giúp anh một chút."

Hàn Diễm: Buồn ơi là buồn.

Trong số những viên tinh hạch còn lại, có một viên rất hợp với chú Viên, Chân Lục Trà lại đưa viên đó cho chú Viên.

Sau khi chú Viên hấp thụ viên tinh hạch, cũng cảm thấy dị năng của mình đã được nâng cao rất nhiều.

Ông dần dần có thể cảm nhận được các vật chất kim loại xung quanh, thậm chí có thể biến chúng thành hình dạng mình mong muốn.

Nhìn vật thể kim loại không ngừng biến đổi hình dạng trong tay chú Viên, Hàn Diễm ngưỡng mộ không thôi.

Tuy nhiên bây giờ ở đây không có viên tinh hạch nào phù hợp với Đường Nguyệt, Hàn Diễm xáp lại gần cô.

Cười hì hì nói: "Nguyệt Nguyệt, quả nhiên chúng ta là trời sinh một đôi..."

Còn chưa nói xong, Đường Nguyệt đã triệu hồi ra dị năng hệ Hỏa của mình, ngọn lửa nóng rực nhảy múa trong tay cô.

Đường Nguyệt liếc hắn một cái: "Hẳn là trời sinh tương khắc."

Thế giới chỉ có Hàn Diễm bị tổn thương đã thành công được tạo ra.

...

Kể từ khi căn cứ phát đi thông tin về tinh hạch, ngày càng có nhiều người ra ngoài căn cứ để kiếm tinh hạch zombie.

Tuy nhiên mấy ngày nay đội Ảnh Tức lại không ra ngoài làm nhiệm vụ. Hai nhiệm vụ trước đó thật sự quá hao tâm tổn trí và thể lực, mọi người đều muốn nghỉ ngơi cho tốt.

Mấy ngày nay Chân Lục Trà không có việc gì làm liền nằm ườn ra đó xem phim, thậm chí còn lấy ra đủ loại đồ ăn vặt từ trong không gian ra giải sầu.

Cuộc sống này so với trước khi xuyên không còn thoải mái hơn nhiều, dù sao trước đây cô cũng không dám ăn đồ ăn vặt một cách bừa bãi như vậy, không chừng sẽ bị người quản lý cằn nhằn.

Bây giờ thì tốt rồi, cô muốn ăn khoai tây chiên thì ăn khoai tây chiên, muốn gặm cổ vịt thì gặm cổ vịt.

Chân Lục Trà thậm chí còn muốn tự làm gà rán ăn, lại thêm chút rượu, đây sẽ là một chuyện vô cùng sung sướng!

Tuy nhiên hai ngày nay cô không gặp đội trưởng đại nhân của mình, cũng không biết Tạ Lam Án đang bận cái gì.

Cùng lúc đó, Tạ Lam Án đang bị Chân Lục Trà nhắc tới đang đi xem nhà.

Hai ngày nay Tạ Lam Án vẫn luôn tìm kiếm nơi thích hợp trong căn cứ để làm nhà cho anh và Trà Trà sau này.

Những lời Tạ Lam Án nói trước đây không phải là nói đùa, tuy anh cũng biết làm như vậy có chút hơi sớm.

Nhưng cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị trước, không phải sao?

Nghĩ đến Chân Lục Trà, trên mặt Tạ Lam Án không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng.

Trong thời mạt thế đầy biến động này, Tạ Lam Án muốn cho Chân Lục Trà một mái ấm ổn định.

Ngay khi anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, người phụ trách giới thiệu nhà đã cắt ngang: "Đội trưởng Tạ, đây là căn nhà tốt nhất của chúng tôi, không gian trong nhà rất rộng, ánh sáng tốt, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ và xích đu, sau này Ngài và Phu nhân có thể cùng nhau thưởng trà ngắm hoa sau bữa tối."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 73: Chương 73



Nói thật, nhà lớn, có vườn hoa hay gì đó không thể lay động Tạ Lam Án.

Nhưng câu "Ngài và Phu nhân" của người phụ trách khiến Tạ Lam Án đang định bước ra khỏi căn nhà phải dừng bước.

Anh quay đầu lại, nhìn khu vườn và chiếc xích đu.

Tạ Lam Án vừa nãy còn cảm thấy sặc sỡ, đột nhiên lại cảm thấy những thứ này khá vừa mắt.

Ngài và phu nhân của mình...

Cách gọi này cũng không tệ.

Giọng nói lạnh lùng của Tạ Lam Án vang vọng trong căn nhà: "Lấy căn này."

.

Vài ngày sau, đội Ảnh Tức nhận được nhiệm vụ do căn cứ giao.

Đó là nhiệm vụ đến khu rừng cách căn cứ vài km để bắt một con hổ biến dị.

Nghe nói trước khi họ đến đã có vài đội đi qua, nhưng các đội đều công cốc mà về, hơn nữa đã có rất nhiều người bị thương trong khu rừng đó.

Chú Viên nghe xong tin tức Hàn Diễm mang về, thở dài: "Haiz, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng rồi."

Hứa Đồng sờ sờ đầu, cười ngây ngô, quay đầu nói với Chân Lục Trà: "Xem ra lần này đi phải tốn thời gian không ngắn rồi, chị Chân, lần này chúng ta mang nhiều đồ ăn ngon một chút nhé, trên đường có thể dùng để ăn vặt."

Chân Lục Trà ngơ ngác nhìn cậu ta: "Đại ca, cậu coi chỗ tôi là nhà ăn à?"

Đôi khi cô thực sự cảm thấy, động lực sống của Hứa Đồng chính là ăn.

Nhưng xem ra hành trình lần này quả thực không dễ dàng.

Bất quá Chân Lục Trà luôn có một nguyên tắc, đó là -- có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể đi bộ tuyệt đối không dùng chân để chạy.

Tóm lại là -- bản thân thoải mái thế nào thì làm thế ấy.

Chân Lục Trà: "Thế này đi, trong không gian của tôi còn hai chiếc xe nhà di động, chúng ta lái xe nhà di động đi, như vậy còn có thể nấu ăn trên xe. Nếu trong rừng khó đi, đến lúc đó chúng ta đổi xe."

Hứa Đồng nghe Chân Lục Trà nói xong, lập tức kích động: "Chị Chân, chị mãi đỉnh!"

Chân Lục Trà vẫy tay với cậu ta: "Khiêm tốn, khiêm tốn thôi."

Hàn Diễm vẻ mặt bất lực nhìn hai người: hai người định đi dã ngoại à...

Không biết tại sao, từ khi Tiểu Lục đến, phong cách của đội thay đổi không ít, là ảo giác của anh ta sao?

Hàn Diễm lại nhìn sang đội trưởng nhà mình, quả nhiên, ánh mắt của đội trưởng chưa từng rời khỏi Tiểu Lục.

Chậc chậc chậc, quả nhiên, ngay cả đội trưởng của anh ta cũng không tránh khỏi "nắm đ.ấ.m mạnh mẽ" của tình yêu.

Sau khi bàn bạc xong, mọi người chuẩn bị một phen rồi xuất phát.

Lúc xuất phát, Chân Lục Trà còn đặc biệt nói với bảo vệ khu biệt thự, nếu có cậu bé tên Thẩm Thức đến tìm cô thì bảo cậu ta để lại địa chỉ, vài ngày nữa cô sẽ đến tìm cậu ta.

Thẩm Thức?

Tạ Lam Án ngồi ở ghế lái đương nhiên cũng nghe thấy lời dặn dò của Chân Lục Trà với bảo vệ.

Tuy ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong lòng anh lại có chút nghi hoặc, từ đâu lại nhảy ra một cậu bé thế này.

Nhưng Chân Lục Trà nói chuyện với bảo vệ xong liền bắt đầu lấy ra từ trong không gian trang bị mà mình đã chuẩn bị kỹ càng -- đồ ăn vặt.

Vì vậy, Tạ Lam Án vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chân Lục Trà.

Sau đó mỗi lần nhìn cô, đều thấy cô lấy ra hết gói đồ ăn vặt này đến gói đồ ăn vặt khác, không có ý định nói gì với mình.

Chân Lục Trà ăn nửa ngày, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, động tác lấy đồ ăn vặt cũng khựng lại.

Cảnh... cảnh tượng này sao lại quen thuộc thế nhỉ?

Cô nhìn miếng thịt khô trong tay, lại nhìn Tạ Lam Án.

Anh chàng này lại thèm rồi sao?

Chân Lục Trà thử đưa một miếng thịt khô đến bên miệng Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án nhìn ánh mắt nghiêm túc đút ăn của cô, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn há miệng cắn lấy miếng thịt khô.

Chân Lục Trà thấy anh ăn, vẻ mặt "quả nhiên anh thèm rồi".

Trên đường đi, Chân Lục Trà thỉnh thoảng lại đút cho Tạ Lam Án ăn, Tạ Lam Án cũng vui vẻ nhận lấy, ăn vô cùng nhiệt tình. Kết quả, dẫn đến lúc ăn cơm hai người đều không ăn được bao nhiêu.

Chú Viên nhìn hai người đều không ăn nhiều, tưởng rằng tay nghề nấu ăn của mình giảm sút, trong lòng tự buồn một lúc. Không ngờ sự thật chỉ là hai người ăn đồ ăn vặt trên đường đã no rồi.

Sau đó Chân Lục Trà chỉ đành cùng Tạ Lam Án ngồi đó chờ những người khác ăn xong.

Cô chống cằm, nhìn các đồng đội của mình ăn uống ngon lành, lại nhìn sang Tạ Lam Án ngồi bên cạnh.

Cô mở miệng: "Đội trưởng à ~ hôm nay sao anh lại thèm ăn thế ~"

Giọng Chân Lục Trà nũng nịu, mang theo một chút làm nũng.

Thực ra cô chỉ muốn trêu chọc Tạ Lam Án thôi.

Mà Tạ Lam Án nghe cô nói xong, mắt nheo lại, đưa tay nhéo má cô.

Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhéo một miếng thịt mềm trên má Chân Lục Trà.

Anh cũng học theo dáng vẻ chống cằm của Chân Lục Trà, mắt nhìn cô không chớp, dáng vẻ kinh ngạc mở to mắt nhìn đối phương.

Thật thú vị, anh nghĩ một cách ác ý.

Nhưng Tạ Lam Án nhanh chóng buông tay, anh sợ mình nhéo thêm nữa, Chân Tiểu Trà sẽ "xù lông" mất.

Chân Lục Trà sờ sờ má mình, không bị nhéo đau, nhưng chỗ bị nhéo có chút nóng, cô nhìn Tạ Lam Án khóe miệng còn ý cười chưa tắt, đưa tay tiến lên lại gần anh.

Cho anh nếm thử mùi vị bị nhéo má này!

Nhưng Chân Lục Trà còn chưa kịp ra tay, Tạ Lam Án đã đưa một ngón tay trỏ ra ấn vào giữa trán cô, đẩy cô ra sau.

Anh cười xấu xa, không để Chân Lục Trà nhéo được má mình.

Mà những người đang ăn cơm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này: Thật là, còn có để người ta ăn cơm đàng hoàng không.

Chú Viên bưng bát canh nóng trong tay, uống một ngụm rồi cảm thán: Tuổi trẻ thật là tốt.

Ăn cơm xong, mọi người tiếp tục đi về phía khu rừng.

Nói thật, Chân Lục Trà có ấn tượng rất xấu với chuyến đi rừng lần trước, hơn nữa khu rừng này còn lớn hơn khu rừng trước rất nhiều, nguy hiểm bên trong chắc chắn cũng nhiều hơn.

Hơn nữa, ở đây hẳn là có rất nhiều động thực vật biến dị, mà trong tiểu thuyết cũng nói, động thực vật có thể trải qua mạt thế thành công biến dị đều không dễ đối phó.

Càng đến gần đích, nơi họ đi qua càng trở nên yên tĩnh.

Hai chiếc xe nhanh chóng tiến vào trong rừng.

Tuy rằng bây giờ sắp vào đông nhưng cây cối ở đây vẫn xanh tươi, trông rất tràn đầy sức sống.

Chân Lục Trà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc mắt đã thấy một cành cây ở đằng xa nhanh chóng đ.â.m vào cơ thể một con sóc, sau đó nhét con sóc đã c.h.ế.t vào thân cây.

...

Bảo sao lại tràn đầy sức sống như vậy, khẩu vị thật là tốt.

Nhưng bây giờ trời sắp tối, họ dự định tối nay không đi sâu vào rừng, đợi ban ngày mới hành động.

Mọi người ăn tối đơn giản, sắp xếp hai người một tổ thay phiên nhau gác đêm rồi đi ngủ trên xe nhà di động.

Nửa đêm, đến phiên Chân Lục Trà và Tạ Lam Án cùng gác đêm.

Chân Lục Trà rón rén xuống giường, cố gắng cẩn thận không đánh thức Đường Nguyệt đang ngủ.

Lúc đi ra, Tạ Lam Án đã ở bên ngoài.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 74: Ngao Cò Tranh Đấu, Ngư Ông Đắc Lợi



Ban đầu Tạ Lam Án nghĩ mình không gọi cô, cô hẳn là sẽ tiếp tục ngủ.

Nhưng nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Chân Lục Trà đi ra, anh đã không nhịn được mà tiến lên nắm lấy tay cô: "Sao không ngủ tiếp, bên ngoài lạnh, em vào trong xe ngồi đi."

Vốn dĩ còn hơi mơ màng, có chút không phân biệt được phương hướng, Chân Lục Trà nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của Tạ Lam Án, liền tỉnh táo hơn một chút.

? Là cô ngủ mơ sao, sao lại cảm thấy giọng nói của Tạ Lam Án lại dịu dàng như vậy.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Chân Lục Trà đang tỉnh một nửa rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Không hổ là gió sắp vào đông, suýt chút nữa là đông c.h.ế.t cô rồi.

Chân Lục Trà cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay Tạ Lam Án, trong lòng cũng ấm áp.

Nhưng... trong đầu Chân Lục Trà đột nhiên hiện lên những bộ phim truyền hình mình từng xem, nữ chính trong phim lúc kêu lạnh, nam chính đều sẽ ân cần cởi áo khoác trên người khoác lên người nữ chính.

Chân Lục Trà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lam Án, đột nhiên rất muốn biết anh sẽ làm thế nào. Nếu mình nói lạnh, anh có giống nam chính trong phim thần tượng khoác áo cho cô không?

Hình ảnh này hiện lên trong đầu cô không thể xua đi.

Vì vậy cô nhìn Tạ Lam Án, cất giọng nũng nịu nhất từ trước đến nay: "Anh Lam Án ~~ người ta lạnh quá à ~ hu hu hu ~"

Nhưng đáp lại Chân Lục Trà là một mảnh yên tĩnh.

Được rồi, làm cô xấu hổ c.h.ế.t mất.

Vậy sao anh không cho cô chút phản ứng nào vậy!

Chân Lục Trà thấy Tạ Lam Án nhìn mình nhưng không có phản ứng gì, đưa tay chọc chọc vào vòng eo thon gầy của anh hai cái.

Miệng nhỏ không vui bĩu ra: "Sao anh không cho em chút phản ứng nào vậy?"

Tạ Lam Án dở khóc dở cười, trong lòng lại nghĩ đến tiếng "anh Lam Án" mà cô vừa gọi.

"Em muốn tôi có phản ứng gì?" Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ngón tay trỏ cọ vào lòng bàn tay cô.

Chân Lục Trà bị động tác này của anh làm cho mặt có chút nóng bừng, trong lòng cũng đập thình thịch.

Sao phong cách đột nhiên lại khác với những gì cô nghĩ rồi?

Ánh mắt nóng bỏng của Tạ Lam Án dừng lại trên người cô, nhìn dáng vẻ có chút luống cuống của cô, khẽ cười một tiếng kéo cô vào lòng.

Anh dùng quần áo bọc lấy cô, ngăn cách cái lạnh bên ngoài.

Chân Lục Trà lập tức không còn lạnh nữa, chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trên người anh truyền sang mình.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Tạ Lam Án khẽ nói với mình: "Chân Tiểu Trà, em vừa gọi tôi là gì."

Ồ ~ thì ra là chờ cô ở đây ~ thì ra Tạ Lam Án cũng thích kiểu này à.

Chân Lục Trà ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, cười hì hì nói: "Hả? Em vừa nói gì sao? Sao em không nhớ nhỉ."

Lúc cô làm nũng, mắt sáng lấp lánh, Tạ Lam Án nhìn cô chăm chú, không nhịn được khẽ hôn lên mắt cô.

Chân Lục Trà đang cười xấu xa cứ thế sững sờ.

Tạ Lam Án ấn đầu cô vào lòng, sợ mình nhìn thấy đôi mắt phản chiếu bóng dáng mình trong đó, sẽ không nhịn được muốn làm nhiều chuyện hơn.

Hai người cứ ôm nhau như vậy.

Đêm yên tĩnh này, chỉ có vô số ngôi sao trên trời chứng kiến sự thân mật của hai người...

Mấy ngày tiếp theo mọi người tiếp tục đi sâu vào trong rừng, hai chiếc xe nhà di động không thể lái vào được nữa, vì vậy Chân Lục Trà thu chúng vào không gian của mình.

Họ đi bộ, trong rừng ngay cả một tiếng chim hót cũng không có, đi mấy ngày họ ngay cả một cọng lông hổ cũng không thấy.

Cuối cùng đến ngày thứ tư, Hàn Diễm đi trong rừng không nhịn được phàn nàn: "Căn cứ nghĩ gì vậy, sao cứ nhất thiết phải là một con hổ biến dị. Đi lâu như vậy rồi, làm gì có hổ."

Vừa dứt lời, đằng xa truyền đến một tiếng hổ gầm vang dội.

Hứa Đồng quay đầu nhìn Hàn Diễm: "Nói Tào Tháo Tào Tháo đến rồi kìa."

Hàn Diễm vẻ mặt bất lực, cái miệng này của mình sợ là đã khai quang rồi, sớm biết thế đã nói sớm hơn, chân anh hai ngày nay đi đến sắp gãy rụng luôn rồi.

Họ nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Lúc đến nơi, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Một con rắn khổng lồ cao khoảng năm sáu tầng lầu đang đánh nhau với một con hổ to lớn.

Lớp vảy đen tuyền trên người con rắn khổng lồ lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời, lưỡi rắn không ngừng thè ra thụt vào về phía con hổ.

Trên người con hổ là bộ lông màu vàng đậm, những vằn đen khảm trên người nó giống như dấu hiệu tôn quý.

Trên người hai con thú biến dị đều có những vết thương lớn nhỏ, nhưng con hổ kia có vẻ sắp không chống đỡ nổi nữa.

Cơ thể nó lảo đảo, dường như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn chống đỡ bốn móng vuốt của mình đứng đó, không hề lùi bước.

Con rắn đen rõ ràng cũng nhận ra sự kiệt sức của con hổ, bắt đầu thừa thắng xông lên, tấn công mãnh liệt lên người con hổ biến dị.

Mọi người ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, đều trốn sau thân cây không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai con thú biến dị này đều không dễ đối phó, vì vậy tốt nhất họ nên để cho Ngao Cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.

Đúng lúc này, con rắn đen phun ra một cột nước khổng lồ, dập tắt dị năng hệ hỏa mà con hổ phun ra. Sau đó rắn đen vặn vẹo cơ thể, nhanh chóng tiến lên bắt đầu quấn lấy con hổ.

Rắn đen dùng đuôi dài siết chặt, con hổ phát ra một tiếng gầm bi thương.

Con hổ biến dị giãy giụa dữ dội, nhưng càng giẫy đuôi rắn càng quấn chặt.

Vùng vẫy cũng vô ích, thắng thua đã rõ.

Con hổ nằm trên mặt đất, bị con rắn đen quấn lấy. Trong lúc hấp hối, nó đột nhiên nhìn về phía Chân Lục Trà, dường như phát hiện ra họ.

Mà Chân Lục Trà vừa vặn đối diện với con hổ khổng lồ kia.

Đôi mắt thú màu vàng bùng lên vẻ bi thương khiến Chân Lục Trà chấn động.

Đó là một đôi mắt tràn đầy cầu cứu.

Động vật bị biến dị cũng có cảm xúc này sao? Nhưng cô thực sự đã nhìn thấy, ánh mắt đó dường như có thể xâm nhập vào linh hồn con người.

Chân Lục Trà suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi Tạ Lam Án: "Hổ biến dị có thể nộp sống không?"

Tạ Lam Án lập tức hiểu ý của cô, cô muốn cứu con hổ kia.

Nhưng anh chỉ suy nghĩ một thoáng, liền nói với những người khác: "Chúng ta giải quyết con rắn kia trước, hổ phải sống."

"Rõ." Những người khác đều không có bất kỳ ý kiến gì đáp lại.

Mọi người lập tức chuẩn bị bao vây con rắn đen kia.

Tạ Lam Án dẫn đầu tấn công con rắn kia, lôi điện màu tím ngưng tụ trong tay anh, sau đó vung về phía con rắn biến dị.

Lôi điện nổ tung trên lưng con rắn đen, nó cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến từ lưng, nhưng đuôi rắn vẫn quấn chặt lấy con hổ, không hề buông lỏng chút nào.

Hứa Đồng ở bên kia phát động dị năng, quấn dây leo màu xanh lục lên người con rắn đen, chất độc cực mạnh trên dây leo xâm nhập vào cơ thể nó. Rắn biến dị cuối cùng không chịu nổi, hơi nới lỏng đuôi rắn đang quấn lấy con hổ ra.

Mà con hổ biến dị cũng nhân cơ hội này, vươn móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào cho rắn đen một đường khá sâu.

Trong nháy mắt con rắn biến dị bị cào rách da rách thịt.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 75: Vạn Vật Đều Có Linh, Trừ Muỗi



Con rắn đen cũng vì cơn đau dữ dội lần này không chịu nổi, buông lỏng đuôi rắn trên người con hổ.

Chú Viên nhìn thấy hai con thú biến dị tách ra, phát động dị năng ngưng tụ mười mấy mảnh kim loại sắc nhọn giữa không trung, lần lượt b.ắ.n vào cơ thể con rắn đen.

Con rắn đen bị b.ắ.n trúng ngã xuống đất điên cuồng vặn vẹo thân hình to lớn, Chân Lục Trà trực tiếp lao lên phía trước đ.ấ.m vào đầu nó một trận.

Cô đ.ấ.m xong lập tức bỏ chạy, sau đó đợi nó còn chưa kịp phản ứng lại chạy đến cho nó một đấm, đ.ấ.m xong lại chạy.

Qua lại như vậy, con rắn biến dị có chút bị cô đánh cho mơ hồ.

Nó bắt đầu bực bội, phun cột nước loạn xạ ra xung quanh.

Thấy vậy, mọi người lập tức tránh xa con rắn biến dị, chờ thời cơ lại tiến lên tấn công lần nữa.

Tuy rằng dị năng của rắn đen cũng rất mạnh, nhưng dưới sự tấn công luân phiên của cả nhóm, cuối cùng cũng khiến nó không thể chống đỡ nổi nữa.

Rắn đen dần dần không chống đỡ nổi nữa, cuộn tròn trên mặt đất, không còn điên cuồng quằn quại như lúc nãy.

Chân Lục Trà nhìn thân rắn khổng lồ nằm trên đất.

Thật rùng rợn!

Tuy cô không sợ rắn, nhưng một con rắn to như thế này đúng là khiến người ta thấy da đầu tê dại.

May mà cô không mắc chứng sợ vật khổng lồ, nhưng phải thừa nhận rằng, mạt thế này thật sự quá nguy hiểm, cũng không biết còn bao nhiêu động vật biến dị như thế này nữa.

Cô thấy nên gọi nơi này là phiên bản địa ngục nơi con người sinh sống thì đúng hơn.

Nhìn con rắn biến dị đã hấp hối, nhưng để đề phòng nó giở trò, Tạ Lam Án trực tiếp tiến lên đánh vào điểm yếu (thất thốn) của nó một đòn chí mạng.

Tia lửa điện nổ lách tách trên thân Rắn đen, khiến chỗ hiểm (thất thốn) đó da tróc thịt bong.

Ánh lửa điện chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tạ Lam Án càng thêm vô tình, đôi mắt hắn phản chiếu ánh sáng màu tím của sấm sét.

Chân Lục Trà vốn đang quan sát con Rắn đen nằm trên đất, sau đó liền bị cảnh này làm cho rung động.

Hì hì hì ~ Nhìn thế nào đi nữa, đội trưởng nhà cô vẫn rất đẹp trai!

Ngay khi cô đang chìm đắm trong việc ngắm Tạ Lam Án, con hổ biến dị vừa chiến đấu với Rắn đen đột nhiên bốn chân mềm nhũn ngã xuống đất, dường như đột nhiên bị rút hết sức lực.

Nó nằm trên đất không ngừng thở hổn hển, cơ thể cũng run lên bần bật, trông yếu ớt vô cùng.

Chân Lục Trà ở gần nó nhất, nhận thấy sự bất ổn của con hổ biến dị, nhưng cô không tự tiện tiến lại gần. Dù sao ở mạt thế vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nhỡ đâu con hổ này giả vờ rồi quay sang cho cô một vuốt thì sao.

Vậy chẳng phải cô sẽ c.h.ế.t tươi ngay tại chỗ à?

Tuy lúc nãy cô cũng đã rung động vì ánh mắt của nó, nhưng cũng là do thấy nó đã bị thương nặng, không thể gây ra sóng gió lớn nữa nên mới chọn cứu nó một lần.

Con hổ biến dị nằm trên đất vẫn đang thở hổn hển, đồng tử màu vàng kim của nó không ngừng co rút, phát ra tiếng k** r*n rỉ, trông như đang chịu đựng cơn đau dữ dội nào đó.

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ này của nó, lại nhìn cái bụng rõ ràng có hơi sưng lên kia, loại trừ khả năng xuất huyết nội tạng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.

Con hổ biến dị này không phải là đang mang thai đấy chứ?

Cô cẩn thận nhìn về phía con hổ biến dị, mà con hổ biến dị dường như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trong mắt nó tràn đầy sự cầu khẩn.

Lúc này những người khác đã đến vây quanh con hổ.

Hàn Diễm sờ cằm, nhìn con hổ biến dị đang đau đớn r*n r* hỏi: "Nó sắp không xong rồi sao? Nhìn cũng không giống lắm."

Đường Nguyệt liếc hắn một cái, nói ra suy nghĩ giống Chân Lục Trà: "Tôi cảm thấy nó đang mang thai."

Hứa Đồng trợn to hai mắt: "Vậy bây giờ nó đang sinh hổ con biến dị sao? Vậy chúng ta phải làm sao, cứ đứng nhìn nó sinh ra sao?"

Lúc này Tạ Lam Án cũng đã đến bên cạnh con hổ biến dị, im lặng cúi xuống nhìn con hổ đang r*n r* trên mặt đất.

Hắn nhìn về phía Chân Lục Trà, suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước tiên hãy ở bên cạnh trông chừng nó."

Ý tứ là đợi con hổ biến dị sinh hổ con xong rồi tính tiếp.

Chân Lục Trà ngẩng đầu cảm kích nhìn anh, nhưng không nói gì, trong lòng cô biết Tạ Lam Án không g.i.ế.c con hổ biến dị này là vì mình.

Trước không nói đến việc, hiện tại con người căn bản không có hiểu biết gì về động vật biến dị. Chỉ riêng việc con hổ biến dị này quá mạnh, rất có khả năng uy h.i.ế.p đến con người, Tạ Lam Án vốn có thể một mẻ lưới hốt gọn hai con thú biến dị đang cắn xé nhau.

Nhưng Tạ Lam Án đã không làm vậy.

Chân Lục Trà không biết lựa chọn này của mình có đúng hay không, nhưng ánh mắt của con hổ biến dị đã thật sự chạm đến cô, đó là ánh mắt của một người mẹ.

Người ta nói, vạn vật đều có linh, trừ muỗi.

Lần này chỉ hy vọng họ không cứu phải một con "hổ vong ân bội nghĩa".

...

Quá trình sinh nở của hổ không thuận lợi, Chân Lục Trà và mọi người phải đợi đến tận tối.

Nơi này đất trống đủ rộng, Chân Lục Trà đã sớm lấy xe nhà di động ra khỏi không gian.

Con hổ vẫn đang sinh con ở cách họ không xa, nhưng tiếng r*n r* của nó dần trở nên yếu ớt.

Chân Lục Trà vốn đang ngồi trong xe nhà di động đứng dậy định đi xem thử, Tạ Lam Án thấy cô đứng dậy cũng đi theo cô ra ngoài.

Tạ Lam Án yên lặng đi theo sau Chân Lục Trà, nhìn cô tiến lại gần con hổ biến dị, nhưng không lên tiếng ngăn cản cô.

Con hổ biến dị yếu ớt ngẩng đầu cảnh giác nhìn Chân Lục Trà, nhưng sau khi thấy người đến là cô, sự cảnh giác của nó lập tức được trút bỏ, nó dùng chút sức lực cuối cùng dùng đầu cọ vào tay Chân Lục Trà.

Như đang tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.

Chân Lục Trà nhìn thấy trong đôi mắt màu vàng kim của nó lại tràn đầy sự cầu khẩn như lần đầu tiên nhìn thấy vào ban ngày.

"Ngươi muốn tôi giúp ngươi sao?" Chân Lục Trà ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng hỏi nó, đồng thời đưa tay sờ vào móng vuốt của con hổ biến dị.

Lúc này nó đã thu lại móng vuốt sắc bén như dao, chỉ còn lại bộ lông mềm mại ấm áp.

Con hổ biến dị gật đầu với cô, như đang đáp lại lời nói của Chân Lục Trà.

Tạ Lam Án nhìn cuộc trò chuyện của họ, rút con d.a.o găm từ thắt lưng ra sau lưng Chân Lục Trà, hắn cúi đầu thấp giọng hỏi: "Em tự mình làm được không?"

"Được, anh yên tâm."

Chân Lục Trà mỉm cười quay người nhận lấy con d.a.o găm của hắn.

Lưỡi d.a.o lạnh lẽo sắc bén lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Cô từ từ đặt lưỡi d.a.o lên bụng con hổ biến dị đang phồng lên, Chân Lục Trà thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm và sự phập phồng nhẹ từ bụng nó truyền đến.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 76: Nuôi Hổ Biến Dị



Lúc này hơi thở của con hổ biến dị càng trở nên yếu ớt hơn, Chân Lục Trà cũng biết mình không thể kéo dài thêm nữa, cô cầm cán d.a.o đ.â.m vào bụng nó rồi rạch một đường đủ để lấy hổ con ra.

Sau đó cô đặt con d.a.o găm sang một bên, đưa hai tay vào bụng con hổ biến dị. Bên trong ấm áp, không hề lạnh lẽo như bên ngoài, sau khi mò mẫm một lúc, tay cô cuối cùng cũng chạm vào con hổ con bên trong.

Chân Lục Trà dùng hai tay bế con hổ con ra.

Hổ con không có bộ lông màu vàng kim giống mẹ nó.

Toàn thân nó màu trắng bạc, những vằn đen trên cơ thể khiến nó trông rất đẹp, còn có một loại khí chất cao quý bẩm sinh.

Nhưng lúc này trên người nó dính đầy chất nhầy và một lớp màng ối dính máu.

Chân Lục Trà vội vàng lấy một chiếc khăn từ trong không gian ra bọc lấy con hổ con, sau đó đặt nó bên cạnh đầu con hổ biến dị. Con hổ biến dị dường như có cảm ứng, quay đầu lại thè lưỡi l.i.ế.m sạch chất nhầy và màng ối trên người con hổ con.

Tuy nhiên, để chắc chắn rằng trong bụng con hổ biến dị không còn con hổ con nào khác. Chân Lục Trà lại đưa tay vào, nhưng sau khi mò mẫm một vòng, cô không phát hiện ra con thứ hai.

Xem ra con hổ này chỉ mang thai một con hổ trắng nhỏ này.

Chân Lục Trà lấy chiếc khăn thừa vừa lấy ra đắp lên bụng con hổ biến dị đang chảy máu.

Nhưng con hổ biến dị đã không thể chống đỡ được nữa.

Thực ra sau khi vật lộn với Rắn đen, nó đã cố gắng hết sức để chống đỡ đến bây giờ. Nếu không đã chẳng còn sức để sinh con hổ con, mà phải tìm kiếm sự giúp đỡ của Chân Lục Trà.

Con hổ biến dị l.i.ế.m đầu con hổ trắng nhỏ lần cuối rồi nhắm mắt vĩnh viễn.

Mà hổ trắng nhỏ vẫn theo bản năng dụi vào mẹ nó, nhưng mẹ nó đã vĩnh viễn không thể đáp lại nó nữa.

Hổ trắng nhỏ nhắm mắt, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, ngửi thấy mùi của hổ mẹ mà kêu ư ử.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của nhóc con, trái tim Chân Lục Trà mềm nhũn.

Cô ngồi xổm xuống ôm hổ trắng nhỏ được bọc trong khăn, hổ trắng nhỏ cảm nhận được hơi ấm của cô liền vùi đầu vào lòng Chân Lục Trà.

Nhưng mà...

Cô nhìn con hổ biến dị đã c.h.ế.t trên mặt đất, có chút lo lắng hỏi Tạ Lam Án đang đứng sau lưng: "Con hổ biến dị này chúng ta vẫn phải mang về phòng thí nghiệm của căn cứ sao?"

Tạ Lam Án cúi đầu đáp: "Ừm."

Chân Lục Trà biết sẽ là câu trả lời này, dù sao đây cũng là mục đích của chuyến đi này của họ, nhưng cô vẫn muốn hỏi thử.

Thực ra cứu con hổ trắng nhỏ này đã rất gượng ép rồi, con hổ biến dị này chắc chắn khó thoát khỏi kết cục bị giải phẫu làm thí nghiệm.

Chân Lục Trà lại nhìn về phía Tạ Lam Án, ánh mắt rất kiên định: "Em muốn nuôi con hổ nhỏ này."

Tạ Lam Án nhìn Chân Lục Trà nhỏ nhắn trong gió lạnh, ánh mắt cô lại nóng bỏng kiên định, liền biết cô nhất định sẽ làm đến cùng. Không đúng, có lẽ ngay từ lúc cô muốn cứu con hổ biến dị, chuyện này đã được cô xác định rồi.

Tạ Lam Án mỉm cười, không hề thắc mắc, chỉ nhẹ nhàng đáp một chữ "Được".

Chỉ một chữ, nhưng Tạ Lam Án đang nói với Chân Lục Trà, chỉ cần là chuyện cô muốn làm thì hãy cứ thoải mái làm, sau lưng cô vĩnh viễn có sự ủng hộ của hắn.

Chân Lục Trà cũng nhẹ nhàng mỉm cười.

Hai người trở lại xe cắm trại, những người khác thấy Chân Lục Trà đặt một con hổ nhỏ được bọc trong khăn lên bàn, đều xúm lại.

Hàn Diễm thò một ngón tay chọc chọc con hổ nhỏ còn chưa mở mắt, cảm thấy rất mới lạ.

Đường Nguyệt thấy hắn cứ chọc mãi, vội vàng đưa tay gạt tay Hàn Diễm ra, "Đây không phải búp bê vải, đừng chọc hỏng nó".

Hàn Diễm nghe xong bĩu môi, rụt tay lại.

Hứa Đồng đứng bên cạnh bàn nhìn con hổ nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, vẻ mặt hưng phấn hỏi Chân Lục Trà: "Tiểu Lục, Tiểu Lục, cậu định mang nó về nuôi sao?"

Chân Lục Trà cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi định nuôi nó, dù sao tôi cũng nuôi được."

Đường Nguyệt nghe xong rất vui, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: "Căn cứ sẽ đồng ý cho chúng ta nuôi nhóc con này sao?"

Chân Lục Trà cũng biết quyết định này thực hiện sẽ có chút khó khăn, nhưng trong tiểu thuyết có một số động vật biến dị sẽ không tùy tiện tấn công con người. Tuy số lượng động vật biến dị như vậy rất ít, nhưng cô tin rằng con hổ biến dị nhỏ này sẽ không làm hại đến mình.

Mẹ nó - con hổ biến dị đã chứng minh điều đó.

Cô không muốn không cứu được mẹ nó, lại còn vứt bỏ đứa bé vừa mới sinh ra vào khu rừng ăn thịt người này. Ở đây, đứa bé chắc chắn cũng không sống được bao lâu.

Nếu căn cứ nhất định truy cứu...

Ngay khi Chân Lục Trà cúi đầu suy nghĩ về vấn đề này, Tạ Lam Án đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, khẽ nói vào tai cô: "Đừng lo lắng về vấn đề căn cứ, anh sẽ giải quyết."

Chân Lục Trà nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn, cô nhìn đôi mắt đen như mực không thể tan ra của Tạ Lam Án.

Cô cũng biết chuyện này sẽ không dễ dàng, mà Tạ Lam Án có thể chắc chắn nói với mình như vậy, chứng tỏ anh có nắm chắc.

"Cảm ơn anh." Chân Lục Trà khẽ nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Khóe miệng Tạ Lam Án hơi cong lên: "Em không cần nói cảm ơn với anh." Hắn lại ghé sát vào tai Chân Lục Trà, "Đây là chuyện anh muốn làm vì em."

Hắn muốn làm gì đó cho cô, không muốn để Chân Lục Trà theo bản năng tự mình gánh vác mọi thứ, giống như một con nhím vĩnh viễn chỉ cần tự mình vác thức ăn.

Tạ Lam Án muốn cuộc sống của Chân Lục Trà nhuốm màu sắc của anh, muốn thế giới của hai người hòa quyện vào nhau, muốn họ có được nhau.

Lúc này Chân Lục Trà cũng nhìn thấy tình yêu nồng nàn không thể tan ra trong mắt đối phương, trái tim cô đập thình thịch.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tạ Lam Án đã mở ra một bữa tiệc thịnh soạn trong thế giới của cô, thịnh soạn đến mức khiến người ta rơi lệ mà cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, mọi người liền trở về theo đường cũ.

Mà t.h.i t.h.ể của Rắn đen và hổ biến dị đều được Chân Lục Trà cất vào không gian của mình. Tinh hạch của Rắn đen bị họ lấy ra cho Hàn Diễm, dù sao hắn cũng mong mỏi dị năng của mình thăng cấp từ lâu rồi.

Nhưng tinh hạch của hổ biến dị phải được đưa đến viện nghiên cứu của căn cứ cùng với cơ thể của nó.

Tuy chuyến đi này vẫn không tìm thấy tinh hạch thăng cấp dị năng cho Đường Nguyệt, nhưng Đường Nguyệt không hề vội vàng.

Ánh mắt cô đảo qua, nói với Hàn Diễm đang hưng phấn cầm tinh hạch: "Tôi không giống ai đó, cứ nhất định muốn thăng cấp dị năng."

Hàn Diễm: Vợ ơi, sao em cũng học được cách nói móc mỉa từ Tiểu Lục rồi, huhuhu.

Chân Lục Trà đứng bên cạnh hai người, nghe Đường Nguyệt nói vậy liền cười không ngừng, cô khoác tay Đường Nguyệt nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị Đường Đường của em đâu cần dị năng gì để gia trì, chị lợi hại như vậy, sao có thể giống Hàn Diễm ca ca chứ ~~"

【Giá trị trà xanh +15】
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 77: Sau Này Hãy Gọi Nó Là Ngạo Thiên



Hàn Diễm biết Chân Lục Trà - Lão Lục xấu xa này lại bắt đầu móc mỉa rồi. Thật không hiểu nổi, mình thật vất vả mới nghỉ ngơi được một thời gian, sao giờ cô ấy lại bắt đầu lại rồi!

Cạn lời.jpg

Haiz... cuộc sống lại trở nên khó khăn rồi...

Sau khi trở về căn cứ, Chân Lục Trà đi theo Tạ Lam Án đến viện nghiên cứu của căn cứ.

Người phụ trách dẫn họ đến một phòng thí nghiệm đủ lớn, thuận tiện cho Chân Lục Trà lấy hai con thú biến dị ra.

Theo ý niệm của cô, t.h.i t.h.ể của hai con thú biến dị xuất hiện trong phòng thí nghiệm trống trải. Người phụ trách tuy đã từng thấy dị năng của rất nhiều người và động thực vật, nhưng tận mắt chứng kiến thao tác của Chân Lục Trà cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Dù sao dị năng giả hệ không gian thực sự rất hiếm, mà hai dị năng giả hệ không gian duy nhất của căn cứ họ cũng chỉ có không gian hơn mười mét vuông, căn bản không thể so sánh với thiếu nữ trước mắt.

Người phụ trách: "Cô Chân, thật là ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, dị năng của cô thật sự rất mạnh."

Chân Lục Trà nhìn nụ cười nịnh nọt của người trước mặt, cũng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cười ha ha.

Nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự điển hình.

Sau đó người phụ trách liền nói tiếp: "Nếu cô có thể, có thể để nhân viên của chúng tôi lấy một ống m.á.u nhỏ của cô không? Cô yên tâm, điều này tuyệt đối sẽ không gây hại cho cơ thể của cô."

Lấy máu? Chân Lục Trà biết mình căn bản không có dị năng, không gian này hoàn toàn là do khó khăn lắm mới rút được từ hệ thống keo kiệt. Trong tiểu thuyết nguyên chủ cũng không phải thể chất dị năng giả, cho nên cuối cùng bị zombie phân thây sau cũng biến thành zombie.

Cho nên m.á.u của mình cũng không có gì khác biệt với m.á.u của người bình thường, Chân Lục Trà đang nghĩ xem có nên tìm lý do gì để từ chối khéo đề nghị này không.

Nhưng chưa đợi cô mở miệng, Tạ Lam Án đã lạnh lùng nhìn người phụ trách nói: "Cô ấy không được, làm tốt việc của anh đi."

Người phụ trách cảm nhận được hàn ý tỏa ra từ người Tạ Lam Án, lập tức im miệng, còn đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trong lòng hắn kinh hãi tột độ, không hiểu sao mình chỉ bị nhìn một cái mà như nhận được sự uy h.i.ế.p của tử thần, ngột ngạt đến mức khó thở.

Thật là đáng sợ.

Sau sự cố nhỏ này, người phụ trách không dám hỏi thêm Chân Lục Trà một câu nào nữa.

Sau khi hai người hoàn thành nhiệm vụ, cấp trên của căn cứ đã tìm đến họ vì chuyện con hổ biến dị nhỏ.

Hơn nữa còn có hai quân nhân trang bị đầy đủ, cầm s.ú.n.g đến.

Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh này liền nắm lấy tay áo Tạ Lam Án và nhìn đối phương.

Vì tình huống này nằm ngoài dự đoán của cô, tuy cô cũng biết chuyện nuôi hổ biến dị này sẽ không dễ dàng giải quyết, nhưng...

Chân Lục Trà có chút lo lắng.

Tạ Lam Án nhìn những người đó không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang níu c.h.ặ.t t.a.y áo mình của Chân Lục Trà.

"Đừng lo lắng, em về trước đi, anh sẽ về nhanh thôi." Tạ Lam Án an ủi Chân Lục Trà, muốn cô yên tâm.

Nhưng Chân Lục Trà muốn đi cùng anh, chuyện này vốn dĩ là do cô mang đến, cũng nên để cô giải quyết.

"Nhưng mà..." Chân Lục Trà còn chưa nói hết, một trong những người đó đã nói với Tạ Lam Án, "Đội trưởng Tạ, mời đi theo chúng tôi một chuyến."

Ý nghĩa đã quá rõ ràng, chính là muốn Tạ Lam Án một mình qua đó.

Tạ Lam Án giơ tay xoa đầu Chân Lục Trà: "Được rồi, mau về đi, không cần lo lắng cho anh, chẳng lẽ em còn không tin anh sao?"

Chân Lục Trà đương nhiên là tin tưởng Tạ Lam Án.

Chân Lục Trà không còn cách nào, tiến lên ôm anh nói: "Vậy em đợi anh về..."

Hai người tách ra, Tạ Lam Án liền đi theo bọn họ.

Chân Lục Trà ỉu xìu trở về chỗ ở, lúc đi vào liền thấy những người khác vây quanh ghế sofa trêu đùa hổ con.

Đường Nguyệt thấy cô không vui, vội vàng tiến lên kéo tay Chân Lục Trà hỏi: "Sao vậy?"

Chân Lục Trà kể lại chuyện vừa rồi cho cô ấy nghe.

Đường Nguyệt và những người khác nghe xong liền an ủi cô, nói đây đều là chuyện nhỏ.

Hàn Diễm vừa chọc hổ nhỏ vừa nói với Chân Lục Trà: "Aiya, Tiểu Lục, cứ yên tâm đi, đội trưởng sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy còn có thể để mình chịu thiệt sao, tuyệt đối không thể, không chừng đội trưởng còn vớ được lợi ích gì ấy chứ."

Chân Lục Trà nghe xong không hiểu, có lợi ích gì mà vớ? Anh ấy bị người ta dẫn đi rồi.

Đường Nguyệt cũng an ủi cô: "Dù sao thì em cứ yên tâm là được, đội trưởng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Đúng rồi, em mau đi xem Bạch Bạch đi, nó có thể đứng dậy rồi!"

Chân Lục Trà nghe xong lập tức bị dời đi lực chú ý: "Bạch Bạch có thể đứng dậy rồi sao? Lợi hại vậy!"

Nói xong liền đi tới bên cạnh con hổ nhỏ.

Lúc này bốn chân của Bạch Bạch run rẩy, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đứng trên ghế sofa, nhưng mắt nó vẫn nhắm tịt, cũng không biết là do mắt nó nhỏ hay là chưa mở mắt.

Nhóc con dường như cảm nhận được Chân Lục Trà đến, bắt đầu run rẩy đi về phía Chân Lục Trà.

Chú Viên thấy vậy, không khỏi cảm thán: "Con hổ nhỏ này thật sự có linh tính! Còn nhớ Tiểu Lục của chúng ta."

Chân Lục Trà cũng cảm thấy con hổ nhỏ này thật là có nhân tính, tuyệt đối không giống những con thú biến dị chỉ biết tấn công con người vô tội vạ ngoài kia.

Cô đưa tay ôm Bạch Bạch vào lòng, nhóc con liền thân thiết dùng đầu nhỏ cọ vào lòng bàn tay Chân Lục Trà, giống như đã nhận ra cô.

Chân Lục Trà nhìn hổ con, trong lòng manh muốn chết.

Nhưng cô lại nhớ ra, hổ nhỏ chỉ uống sữa một lần trên xe, vậy chắc nhóc con đói rồi.

Chân Lục Trà lấy sữa hộp trong không gian ra, cho nó uống một lần nữa.

Hứa Đồng: "Chị Chân, sau này chúng ta gọi con hổ nhỏ này là Bạch Bạch sao? Có phải hơi tùy tiện rồi không? Hay là đặt cho nó cái tên bá đạo hơn đi."

Chân Lục Trà nghĩ lại, cảm thấy cái tên Bạch Bạch này quả thực có chút bình thường, cô suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên trong đầu lóe lên.

Cô nói với những người khác: "Hay gọi nó là Ngạo Thiên đi!"

Hehehe, cái tên này tuyệt đối đủ bá đạo, với kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của cô, cái tên này tuyệt đối dễ nuôi, không chừng còn có thể xưng bá một phương.

Hàn Diễm nghe xong: "Tiểu Lục, cô không sao chứ? Cô muốn nhóc con này lên trời à."

Hứa Đồng cũng không biết nói gì, sờ gáy nói: "Cái tên này... hay đấy... sau này tuyệt đối có tiền đồ."

Chân Lục Trà thấy phản ứng của bọn họ, liền biết tên mình đặt đúng rồi.

Cô muốn chính là cảm giác này mà!
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 78: Nắm Đấm Ai Cứng Hơn, Người Đó Có Quyền Lên Tiếng



Một bên khác, Tạ Lam Án đang ngồi trước bàn hội nghị, đối mặt với một đám lão già cùng cha mình quản lý căn cứ.

Đương nhiên, trong đó cũng có Tạ Tòng.

Dù sao chuyện này đối với căn cứ mà nói vẫn là vấn đề khá nghiêm trọng, nuôi không phải mèo con ch.ó con, mà là một con hổ, hơn nữa còn là hổ biến dị!

Nhỡ đâu con hổ đó lớn lên uy h.i.ế.p đến an toàn của người dân trong căn cứ thì sao?

Cho nên bọn họ phải xử lý cẩn thận.

Nhưng Tạ Lam Án ngồi ở đây, lại khiến chuyện này trở nên đơn giản, bởi vì không lâu trước khi vào, anh đã nói với bọn họ.

Sau này nếu con hổ biến dị này không có lý do mà tấn công người trong căn cứ, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ biến dị ngay lập tức, mà còn rời khỏi căn cứ.

Nhưng Tạ Lam Án cũng nói, có anh ở đây, con hổ biến dị này cũng sẽ không có tình huống tấn công người.

Anh sẽ khống chế nó trước khi nó tấn công người.

Lời này quả thực có tác dụng, dù sao cũng là từ miệng Tạ Lam Án nói ra.

Mà cấp cao trong căn cứ cũng biết thực lực của anh, bởi vì không lâu trước họ đã kiểm tra dị năng của Tạ Lam Án, không chỉ dị năng của anh hiếm có, mà dị năng còn đạt đến cấp sáu.

Cấp sáu là khái niệm gì, chính là với nhận thức hiện tại của tất cả các căn cứ về tinh hạch và dị năng, năng lượng cấp bảy đã là đỉnh cao. Mà trong mạt thế này vẫn chưa phát hiện ra người, zombie hay động thực vật biến dị nào có dị năng cấp bảy.

Mà cấp sáu, trong ba căn cứ lớn, ngoại trừ Tạ Lam Án, không có người thứ hai.

Cho nên lời hứa của Tạ Lam Án ở chỗ bọn họ rất có trọng lượng.

Thế là những người trên bàn hội nghị bắt đầu thảo luận sôi nổi, chỉ có chủ vị của bàn dài, cũng chính là đối diện Tạ Lam Án, cha anh Tạ Tòng bị những người này làm phiền không chịu nổi.

Hai tay ông chống lên bàn, đưa mắt ra hiệu cho con trai mình.

Tạ Tòng: Con mau giải quyết mấy lão già này đi, phiền c.h.ế.t đi được.

Tạ Lam Án quay đầu sang một bên, giống như không nhìn thấy ánh mắt của cha mình.

Ánh mắt anh bình tĩnh, bộ dạng không liên quan đến tôi, cứ ngồi yên ở đó, còn có hứng thú nhìn những người đó thảo luận sôi nổi.

Cuối cùng Tạ Tòng không nhịn được ho khan một tiếng, phòng họp lập tức yên tĩnh lại.

Tạ Tòng: "Chuyện là như vậy, nếu đội trưởng Tạ đã đảm bảo như vậy, chúng ta cứ quan sát một thời gian đi."

Nhưng vẫn có người phản đối: "Chuyện này là nhân tố không thể khống chế, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa, hành vi tự ý nuôi nhốt thú biến dị này nếu để người khác học theo thì sao! Vậy trong căn cứ này không phải đâu đâu cũng là thú biến dị sao!"

Tạ Lam Án khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, thần sắc hờ hững, lười biếng nói: "Ở chỗ tôi, chuyện này có thể khống chế, những người khác nếu có năng lực mang thú biến dị sống về, các người cũng không ngăn cản được họ nuôi, đúng không?"

Người kia vừa nghe xong lời Tạ Lam Án liền sốt ruột, đứng bật dậy khỏi ghế.

Chỉ vào Tạ Lam Án đang ngồi ung dung nói: "Cậu! Ý cậu là sao!"

Tạ Lam Án ngẩng đầu nhìn người kia, ánh mắt lạnh lùng, thay đổi bộ dạng lười biếng vừa rồi: "Ý chính là, tôi muốn nuôi, các người không đồng ý cũng không có cách nào."

Lời này vừa nói ra, đám người phản đối nuôi nhốt thú biến dị lại bắt đầu xì xào, chỉ trích Tạ Lam Án.

"Cái này... cái này quả thực là không biết trời cao đất dày!"

"Sao cậu ta có thể nói như vậy! Chúng tôi kiên quyết phản đối nuôi nhốt thú biến dị trong căn cứ!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Giọng nói của những người này thực sự quá phiền phức, Tạ Lam Án cau mày không kiên nhẫn, nhấc chân rời đi.

Còn chưa đi ra ngoài, đã có người tiến lên chặn anh, đứng chắn trước cửa phòng họp, nghển cổ như con ngỗng: "Đội trưởng Tạ! Chuyện còn chưa giải quyết xong! Anh còn chưa thể đi!"

Tạ Lam Án cúi đầu nhìn anh ta, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, trong tay ngưng tụ một luồng dị năng nhỏ, nói với anh ta: "Lời tôi muốn nói đã nói xong rồi".

Nói xong dẫn dị năng đến ngón trỏ, sau đó nói tiếp với người trước mặt: "Anh còn có vấn đề gì không?".

Người chắn trước cửa nhìn dị năng lấp lóe trên đầu ngón tay Tạ Lam Án, nuốt nước bọt, lặng lẽ dời thân thể ra.

Tạ Lam Án đi rồi.

Sau khi anh đi, giống như Tạ Lam Án nói, những người khác cũng không có cách nào phản bác.

Chuyện này cứ thế mà mặc nhận, dù sao ở đây cũng không có ai cứng rắn hơn Tạ Lam Án, hơn nữa chuyện này anh quả thực có thể bảo đảm, nhưng nếu đổi thành người khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, trong mạt thế, nắm đ.ấ.m của ai cứng hơn, quyền phát ngôn của người đó càng lớn.

Sau khi Tạ Lam Án trở về, liền thấy Chân Lục Trà và hổ con đang chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện anh đã trở lại.

Nhìn Chân Lục Trà chơi đùa quên trời quên đất với hổ nhỏ, Tạ Lam Án đột nhiên cảm thấy mình dường như đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Mãi đến khi Tạ Lam Án đi đến sau lưng cô, Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa chơi đùa vui vẻ với hổ nhỏ mới phát hiện.

Cô ôm hổ nhỏ, nhìn thấy Tạ Lam Án sau lưng, lập tức nói: "Đội trưởng, cuối cùng anh cũng về rồi!! Em lo lắng muốn chết!"

Nói là lo lắng muốn chết, nhưng Tạ Lam Án thấy cô chơi đùa vui vẻ với hổ con hơn là lo lắng cho anh thì có.

Chân Lục Trà đương nhiên không biết anh đang nghĩ gì dưới vẻ mặt vô cảm kia, cô đưa tay kéo Tạ Lam Án đang đứng sau lưng, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.

Chân Lục Trà hai tay ôm hổ nhỏ, ôm nhóc con đến bên cạnh anh: "Anh mau xem nó đi, đáng yêu lắm, em còn đặt cho nó một cái tên, gọi là Ngạo Thiên, hay không?"

Tạ Lam Án nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, trong lòng cũng bất giác vui vẻ theo cô, nhưng nghe thấy cô đặt cho con hổ nhỏ cái tên này, có chút nghi hoặc: "Ngạo Thiên?"

Chân Lục Trà gật đầu lia lịa: "Ừm, ừm, đây là cái tên em suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy."

Tạ Lam Án thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười cưng chiều, anh đưa tay bế hổ con sang tay mình, sau đó lại ôm cô vào lòng.

Chân Lục Trà cả người cứ thế bị anh ôm vào lòng.

Cô trợn to mắt, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng lại liền lập tức nhìn xem trong phòng khách có ai khác không.

Tạ Lam Án thấy cô vặn vẹo đầu nhìn trái nhìn phải, lên tiếng nói: "Không có ai, không cần nhìn", giọng nói của anh trong trẻo lại có chút trầm thấp, hơi thở nóng hổi do vị trí hiện tại của hai người phả vào sau cổ Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà dùng vai đẩy người phía sau, có chút sợ hãi nhỡ đâu có người nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, nên nói với anh: "Anh, anh đừng dựa sát em như vậy... nhỡ đâu có người nhìn thấy thì không hay đâu..."

Nhưng câu nói này của cô trong tai Tạ Lam Án nghe như đang làm nũng, mềm mại, khiến trong lòng anh ngứa ngáy.

Muốn hôn, muốn nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của cô, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tạ Lam Án liền không thể xóa bỏ.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 79: Khu Ổ Chuột



Mà Tạ Lam Án vốn là người nghĩ gì làm nấy, anh cúi xuống cổ trắng nõn của cô, đôi môi mỏng cứ thế in lên, hôn nhẹ nhàng.

Chân Lục Trà cảm nhận được sự ẩm ướt nơi cổ, bất giác ưỡn thẳng lưng.

"Tạ Lam Án... anh đừng..." Cô yếu ớt gọi tên người phía sau.

Nhưng Tạ Lam Án giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn thấy vành tai đỏ bừng hơn bình thường của cô, cười xấu xa rồi tiếp tục hôn.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi hổ nhỏ trong tay Tạ Lam Án kêu lên một tiếng, mới đánh thức Chân Lục Trà.

Cô như lò xo bật dậy khỏi lòng Tạ Lam Án, giật lấy hổ nhỏ trong tay anh, sau đó nhanh chóng chạy trốn vào phòng mình.

Tạ Lam Án ngồi trên ghế sofa nhìn bộ dạng chạy trốn của cô, nhớ lại phản ứng của cô khi nãy mình hôn cô, giống như đang hồi tưởng, khẽ cười dùng ngón tay vu.ốt ve môi mình.

Chân Lục Trà về phòng mình xong, trong lòng còn lâu mới bình tĩnh lại, ôm hổ con lăn lộn trên giường, phải qua rất lâu mới bình tĩnh trở lại.

Cô sờ sau cổ mình, nơi vừa rồi bị Tạ Lam Án hôn qua, giờ vẫn còn có chút tê dại.

Thậm chí mình còn có thể nhớ lại cảm giác ẩm ướt vừa rồi...

Dừng lại!! Những thứ sắc sắc mau cút khỏi đầu!! Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy!!

Sắc sắc đát mi đát mi!! Không được nghĩ bậy đâu nha!

Chuyện này thành công khiến Chân Lục Trà một đêm không ngủ ngon, hôm sau thức dậy với quầng thâm mắt.

Hàn Diễm thấy bộ dạng này của cô, lập tức mở ra chế độ trào phúng: "Ha ha ha ha ha! Chân Lục Trà, tối qua cô đi trộm nhà người ta à, bộ dạng này của cô ra ngoài, người ta sẽ tôn xưng cô là bảo vật quốc gia đấy!! Ha ha ha ha!"

Chân Lục Trà: ... Thật là cảm ơn, sáng sớm thức dậy đã nghe tiếng ngỗng kêu bên tai.

Chân Lục Trà một chưởng vỗ vào lưng Hàn Diễm: "Cút sang một bên cho chuỵ, đừng ép chuỵ phải tát con vào một ngày đẹp trời như thế này nha, Hàn Diễm ca ca~."

Nhận được ánh mắt tử vong của Chân Lục Trà, Hàn Diễm lập tức ngừng điệu cười ngỗng kêu của mình, đồng thời làm động tác khóa miệng lại.

Mà Đường Nguyệt lúc này đi qua sau lưng Chân Lục Trà, còn nhìn thấy những chấm đỏ lấm tấm sau cổ cô.

Đường Nguyệt hỏi: "Tiểu Lục, sau cổ em bị gì vậy? Dị ứng à?"

Mặt Chân Lục Trà "bỗng chốc" đỏ bừng, lắp bắp trả lời Đường Nguyệt: "Cái đó... chắc là... bị côn trùng cắn một cái, không sao không sao, không cần lo lắng... ha ha..."

Tạ. Côn trùng. Lam Án xuống lầu, vừa hay nghe thấy câu nói này của cô.

Bị côn trùng cắn một cái?

Anh nhướng mày nhìn cô, Chân Lục Trà cũng nhìn thấy Tạ Lam Án vừa xuống lầu.

……

Có lẽ hôm nay chính là mọi chuyện không thuận lợi.

Cho nên, thế giới này không bằng cứ thế hủy diệt đi.

Nhưng Chân Lục Trà nghĩ lại, chuyện này rõ ràng là do Tạ Lam Án làm, đúng! Không liên quan đến cô! Cô không nên xấu hổ, người xấu hổ không nên là cô!

Sự thật chứng minh, chỉ cần cô không ngại, xấu hổ sẽ không đuổi kịp cô Chân Lục Trà.

Ăn sáng xong, Chân Lục Trà theo thường lệ chọn đi dạo một chuyến, nhưng lần này lúc ra ngoài, Tạ Lam Án cũng đi theo.

Trước kia lúc Tạ Lam Án ở căn cứ, không "nhàn rỗi" như hôm nay, có khi cô thức dậy, Tạ Lam Án đã không thấy bóng dáng, mãi đến tối anh mới trở về.

Hôm nay sao vậy?

Chân Lục Trà không biết, trước kia Tạ Lam Án đều bận đi xem nhà, nhưng gần đây nhà đã xem xong, anh tự nhiên không cần phải đi sớm về muộn nữa.

Hai người đi đến cửa, nhân viên bảo vệ ngồi trong phòng bảo vệ nhìn thấy Chân Lục Trà liền gọi cô lại.

"Cô Chân! Cô Chân!" Nhân viên bảo vệ gọi.

Chân Lục Trà quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ, nhớ ra chuyện mình giao cho anh ta, vội hỏi: "Là cậu bé tên Thẩm Thức đến tìm tôi sao?"

Nhân viên bảo vệ: "Đúng vậy đúng vậy, cậu bé đó còn để lại địa chỉ của mình, bảo cô về thì nhất định phải đi tìm cậu ấy."

Nói xong liền đưa cho Chân Lục Trà một tờ giấy.

Trên đó dùng nét bút non nớt viết: Khu ổ chuột số 46, ký tên Thẩm Thức.

Chân Lục Trà nhét tờ giấy vào túi áo, sau đó kéo Tạ Lam Án đi đến khu ổ chuột.

Tạ Lam Án bị cô kéo đi, nhìn bộ dạng sốt ruột muốn đi gặp cậu bé đó của cô, sắc mặt có chút khó chịu: "Thẩm Thức là ai?"

Trước khi xuất phát đã nghe thấy cái tên này, nhưng đến giờ vẫn chưa nghe Chân Lục Trà nhắc đến.

Chân Lục Trà đang vội đi tìm Thẩm Thức, không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ tưởng anh tò mò mới hỏi.

Cô cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ: "Aiya, em ấy là đàn em mới nhận của em, chuyên giúp em làm việc, chúng ta mau đi tìm cậu ấy đi."

Không chừng Thẩm Thức có manh mối về nội gián trong căn cứ.

Hai người không mất nhiều thời gian đã đến khu ổ chuột.

"Khu ổ chuột" giống như tên gọi của nó, trên mặt đất dựng lên mấy túp lều, tốt hơn một chút thì dùng tôn dựng lên.

Người ở đây đa số là người già và trẻ em, ai nấy đều gầy gò, quần áo rách rưới, trong mắt đều là vẻ mệt mỏi.

Mặc dù trong căn cứ có cung cấp cơ hội việc làm cho những người không có dị năng, không dám ra ngoài căn cứ, nhưng những cơ hội đó đều là những công việc nặng nhọc như khuân gạch xây tường thành.

Mà những người già và trẻ em cô khổ linh đinh này căn bản không thể chịu đựng được công việc có cường độ cao như vậy.

Cho nên, giống như lần đầu tiên Chân Lục Trà gặp Thẩm Thức, đối phương có thể kiếm sống bằng cách giúp đỡ người khác đã được coi là tốt lắm rồi.

Ngược lại, Tạ Lam Án, người nhìn thấy tình hình khu ổ chuột, cau mày.

Xem ra mấy lão già quản lý căn cứ kia vẫn còn quá nhàn rỗi, ngay cả tình huống như thế này vẫn còn chưa xử lý tốt.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đám trẻ con gầy trơ xương đi tới trước mặt hai người.

Trong đó có một bé gái nhìn Tạ Lam Án lạnh lùng, không dám mở miệng.

Chỉ nhẹ nhàng nói với Chân Lục Trà: "Chị ơi, chị có thể cho chúng em một chút đồ ăn được không? Một chút thôi cũng được."

Những đứa trẻ khác cũng hùa theo bé gái.

"Chị ơi, cho chúng em một chút đồ ăn đi..."

"Chị ơi..."

Những đứa trẻ này gầy đến mức khuôn mặt hốc hác, đôi mắt to tròn, cầu xin Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà nhìn chúng, thực sự không đành lòng cứ thế bỏ đi, cô lấy từ trong không gian ra thức ăn có thể để được lâu, chia cho những đứa trẻ này.

Những đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn, trong mắt lập tức sáng lên.

Nhưng chúng không tranh nhau giành giật thức ăn, mà xếp hàng ngay ngắn, chờ Chân Lục Trà phân phát.

Tạ Lam Án cũng cầm lấy một ít thức ăn, giúp Chân Lục Trà phân phát.

Sau khi chia xong, những đứa trẻ lần lượt cảm ơn.

"Cảm ơn chị."

"Cảm ơn anh."

...

Giọng nói non nớt của chúng vang vọng trong con phố bẩn thỉu, giống như những bông hoa nở trong bùn lầy khiến người ta cảm thấy đau lòng.
 
Back
Top Bottom