Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 60: Anh Muốn Cùng Em Tạo Một Ngôi Nhà, Công Khai Yêu Đương



Đôi mắt Tạ Lam Án tối sầm lại trong nháy mắt, dùng tay đỡ lấy gáy cô, ấn cô vào tường, hôn thật sâu.

Nụ hôn này không giống như lần đầu tiên của hai người, mà mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại, cuồng nhiệt tấn công.

Tạ Lam Án khéo léo tách hàm răng cô ra, hôn thật sâu.

Chân Lục Trà bị Tạ Lam Án hôn đến mức toàn thân tê dại, cả người mềm nhũn, cơ thể vô thức trượt xuống, may mà tay kia của Tạ Lam Án đang ôm lấy eo thon của cô.

Hai người quấn quýt lấy nhau như chim uyên ương.

Một lúc lâu sau mới luyến tiếc tách ra.

Lúc này, khuôn mặt Chân Lục Trà đỏ bừng, cô vùi vào lòng Tạ Lam Án, thở hổn hển.

Tạ Lam Án một tay vu.ốt ve lưng cô, một tay luồn vào mái tóc cô.

Hắn cảm nhận được hơi thở phập phồng của cô gái trước ngực, trên mặt là niềm vui khó tả.

Tạ Lam Án nói: "Trà Trà, anh muốn có một ngôi nhà với em, một ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta."

Chân Lục Trà sửng sốt, tim đập thình thịch.

Ngôi nhà của cô và Tạ Lam Án?

Chân Lục Trà vô thức nắm chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án hỏi: "Em có đồng ý không? Mãi mãi bên anh?"

Hốc mắt Chân Lục Trà lại bắt đầu nóng lên.

Cô phát hiện ra rồi, Tạ Lam Án rất biết cách làm người ta khóc.

Nhưng cô rất vui, ghé sát vào tai hắn, khẽ nói: "Em đồng ý."

Khoảnh khắc cô nói ra câu trả lời, thế giới của Tạ Lam Án như nở đầy hoa. Trong biển hoa là bóng dáng của Chân Lục Trà.

Tạ Lam Án ôm chặt lấy cô.

Tạ Lam Án trịnh trọng nói với Chân Lục Trà: "Vậy chúng ta đã hứa rồi nhé, sau này sẽ mãi mãi bên nhau."

Chân Lục Trà không chút do dự đáp: "Được."

Lời hứa này trở thành lời thề giữa hai người.

Chân Lục Trà trong lòng Tạ Lam Án đẩy hắn ra: "Chúng ta mau ra ngoài thôi, mọi người chắc đang đợi rồi."

Hai người tay trong tay trở về bàn ăn, Hàn Diễm đang đặt thức ăn xuống nhìn thấy cảnh tượng này.

Mắt hắn như muốn rớt ra ngoài.

Hắn chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Hai người... đang yêu nhau?"

Chân Lục Trà thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn thì cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng vẫn lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt hắn, dõng dạc: "Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"

Lượng thông tin quá lớn, Hàn Diễm chỉ biết cười gượng: "Tốt lắm, tốt lắm, chúc 99."

Trong lòng lại nghĩ, Tiểu Lục, tên nhóc ranh mãnh này, vậy mà đã hạ gục được đội trưởng rồi.

Bao giờ hắn mới có thể nên duyên vợ chồng với Đường Nguyệt đây!

Nhưng chuyện này tuy có chút nằm ngoài dự đoán, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý.

Phản ứng của những người khác lại rất bình thường.

Chỉ có Hứa Đồng, tên ngốc ham ăn, vẫn ngơ ngác hỏi Chân Lục Trà: "Chị Chân, hai người lúc nào thì phải lòng nhau vậy?"

Chân Lục Trà thực sự nghi ngờ rằng, bình thường hắn chỉ dành hết tâm trí cho việc ăn uống.

"Ăn cơm của cậu đi." Cô nói.

Hứa Đồng lập tức bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, bọn họ đã xuất phát đến cổng căn cứ.

Bọn họ đang đợi một đội lính đánh thuê khác ở cổng căn cứ - đội Ám Dạ.

Bởi vì tối hôm qua nhận được thông báo đột xuất, đội trưởng đội Động Hùng bị thương không thể đi được, cho nên nhiệm vụ lần này của bọn họ sẽ thiếu mất một đội.

Khi nghe được tin này, Chân Lục Trà còn chột dạ liếc nhìn Tạ Lam Án.

Không ngờ anh lại thản nhiên ngồi đó bóc cua cho cô. Thịt cua chất đầy trong đĩa của cô.

Đột nhiên, tiếng còi xe cắt ngang dòng suy nghĩ của Chân Lục Trà.

Chiếc xe dừng lại khi đi ngang qua bọn họ, người đầu tiên xuống xe là một người đàn ông tóc vàng hoe, nhiệt tình nói với bọn họ: "Này! Các cậu chính là đội Ảnh Tức phải không! Chúng tôi là đội Ám Dạ, tôi tên là Thu Dương."

Sau đó, vài người với đủ màu tóc khác nhau lần lượt xuống xe.

Chân Lục Trà nhìn bọn họ.

Hay lắm, đỏ, xanh lá, vàng, bọn họ coi đèn giao thông là trò chơi à?

Đây là tổ đội theo phong cách HKT à? Nhưng mà nhìn cũng khá đẹp trai đấy chứ.

Chân Lục Trà lại nhìn thấy một người trong số họ đeo bịt mắt màu đen.

Bịt mắt màu đen... Sao lại quen mắt thế nhỉ…

Chưa kịp để cô phản ứng, người đàn ông đeo bịt mắt đen đã đi tới trước mặt Tạ Lam Án.

"Tạ Lam Án, lâu rồi không gặp."

Tạ Lam Án nhìn hắn, cau mày: "Tôi quen anh à?"



Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng gượng gạo.

Đình Dạ sờ lên mắt mình đeo bịt mắt đen: "Tôi là Đình Dạ, ba năm trước đã từng đánh nhau với cậu một trận."

Tạ Lam Án suy nghĩ một lúc, hồi lâu mới moi ra được ký ức về người này: "Anh là cậu nhóc gầy gò đó?"

Ba năm trước quả thực có một cậu bé gầy gò đến tìm hắn so tài, nhưng bây giờ người trước mặt này so với lúc đó đã khác quá nhiều. Hơn nữa hắn nhớ lúc đó mắt của cậu bé đều lành lặn.

Đình Dạ: "Tôi không còn là trẻ con nữa. Có thời gian chúng ta lại so tài một lần nữa."

Tạ Lam Án không đồng ý cũng không từ chối, chỉ lạnh nhạt nói: "Hoàn thành nhiệm vụ rồi tính."

Sau khi hai đội giới thiệu tên tuổi xong, mỗi người lên xe của mình, bắt đầu đi đến địa điểm làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này là đến bệnh viện ở một thành phố gần căn cứ để tìm kiếm vật tư y tế.

Hiện tại, các căn cứ lớn đều đang tìm cách dự trữ thuốc men, dù sao thì bây giờ con người đã không còn khả năng sản xuất thuốc men nữa. Đừng nói đến các thiết bị, ngay cả việc tìm kiếm nhân lực trong lĩnh vực này cũng rất khó, muốn sản xuất thuốc men thì ít nhất cũng phải mất vài năm nữa.

Mà trong vài năm này thì cần phải đi khắp nơi tìm kiếm thuốc men để cung cấp cho căn cứ sử dụng.

Đoàn người lái xe chạy khoảng hai tiếng thì đến thành phố làm nhiệm vụ lần này. Nhưng điều kỳ lạ là, dù bọn họ lái xe đi sâu vào trong thành phố cũng không thấy được mấy con zombie.

Chân Lục Trà nhìn đường phố vắng lặng bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Quá yên tĩnh, ngay cả zombie cũng không có mấy con, tuy thành phố này không lớn, nhưng zombie cũng không nên ít như vậy.

Những người khác trên xe cũng nâng cao cảnh giác.

Hai chiếc xe cứ thế chạy thẳng đến trước cổng bệnh viện.

Xe dừng lại, mọi người đều xuống xe.

Trước cổng bệnh viện trống trải, chỉ có mấy người bọn họ.

Đình Dạ và Thu Dương đi tới, hỏi: "Dị năng giả hệ Không gian trong đội các cậu là ai?"

Chân Lục Trà không biết bọn họ hỏi mình làm gì, đáp: "Là tôi, Chân Lục Trà, có vấn đề gì sao?"

Đình Dạ và Thu Dương nhìn cô, cả hai đều có chút kinh ngạc, dù sao thì hôm qua trong căn cứ còn đồn đại có một cô gái hệ Không gian đánh bại Hùng Nhất Sơn.

Tuy bọn họ đã biết người đánh bại Hùng Nhất Sơn là nữ, nhưng không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp trông có vẻ không có sức sát thương gì.

Thu Dương không chắc chắn hỏi cô: "Không gian của cô đủ lớn không?"

Chân Lục Trà không nói gì, trước tiên đi đến trước những chiếc xe đậu trước cổng bệnh viện, phẩy tay một cái, ba chiếc xe liền biến mất tại chỗ.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 61: Quái Vật Trong Bệnh Viện



Mọi người trong đội Ám Dạ nhìn thấy cảnh này thì mắt chữ A mồm chữ O. Ngược lại, Tạ Lam Án và những người khác không có gì ngạc nhiên, đã sớm quen rồi.

Cô đi trở lại trước mặt hai người: "Tìm được bao nhiêu thuốc men thì không gian của tôi chứa được bấy nhiêu."

Đình Dạ và Thu Dương nhìn nhau: "Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi, bây giờ chỉ cần tìm được đồ là được."

Tạ Lam Án nhìn bệnh viện, ánh mắt khó hiểu: "Không đơn giản như vậy đâu, bệnh viện này có vấn đề."

Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án.

Đội trưởng nhà cô mà đã cảm thấy có vấn đề thì nơi này chắc chắn không đơn giản.

Lần này, hai đội quyết định không tách ra hành động nữa, bệnh viện này tuy lớn nhưng địa điểm cất giữ thuốc men chắc chắn đều cố định.

Chân Lục Trà đã lấy cây búa nhỏ màu hồng ra, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến, nhưng sau khi vào trong lại không thấy bóng dáng con zombie nào.

Chuyện gì vậy?

Zombie đi đâu hết rồi?

Mọi người đều cầm vũ khí trong tay, sẵn sàng chiến đấu, nhưng sau khi vào trong lại trống rỗng.

Một người tóc xanh lá trong đội Ám Dạ nhỏ giọng nói: "Chuyện gì vậy, zombie đi đâu hết rồi?"

Đình Dạ quay đầu lại, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Đừng nói chuyện, cẩn thận một chút, nơi này..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một xúc tu đen khổng lồ nhanh chóng đ.â.m xuyên qua người đàn ông tóc xanh lá.

Nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng, ngay cả Chân Lục Trà, người đã nâng cấp ngũ quan, cũng chỉ nhìn thấy thoáng qua tàn ảnh của xúc tu lướt qua.

Hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đình Dạ lập tức rút trường đao ra c.h.é.m về phía xúc tu đó, nhưng xúc tu đó như có thể nhìn thấy, chưa kịp để Đình Dạ c.h.é.m trúng đã r*t r* kh** c* th* người đàn ông tóc xanh lá.

Tạ Lam Án ngay lập tức ngưng tụ một quả cầu sấm sét màu tím, ném nhanh về phía xúc tu đang thu về.

Sấm sét mãnh liệt lập tức nổ tung, xúc tu nhớp nháp co rúm lại, quằn quại trên mặt đất.

Đình Dạ nhân cơ hội này lập tức tiến lên c.h.é.m đứt xúc tu đó.

Tuy nhiên, xúc tu bị c.h.é.m đứt vẫn đang điên cuồng ngọ nguậy, không có dấu hiệu dừng lại.

Thấy vậy, Chân Lục Trà tiến lên, cầm cây búa nhỏ màu hồng đập mạnh, cuối cùng cũng đập nát xúc tu thành một đống bùn nhão.

Dính chặt xuống đất, trông như có cạy cũng không cạy ra được.

Đình Dạ và Thu Dương vội vàng tiến lên xem xét người đồng đội bị đ.â.m thủng kia.

Gã tóc xanh lúc này miệng nôn ra m.á.u đen, cả người thoi thóp.

Anh trai của gã tóc xanh là gã tóc đỏ quỳ rạp xuống đất, ôm em trai không ngừng gào lên với những người khác: "Cứu em tôi với! Các người mau nghĩ cách đi chứ!!!"

Chân Lục Trà lấy băng gạc từ trong không gian ra đưa cho gã tóc đỏ: "Cầm lấy mà cầm m.á.u cho em trai anh trước đi."

Gã tóc đỏ nhận lấy băng gạc, còn chưa kịp băng bó cho em trai thì em trai hắn đã tắt thở.

Hắn nhất thời bật khóc nức nở.

Chân Lục Trà không ngờ vừa mới vào đã mất đi một mạng người.

Đột nhiên Chân Lục Trà dường như nghe thấy động tĩnh gì đó. Cô nhắm mắt lại tập trung tinh thần tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.

Nhưng giây tiếp theo, cô đột ngột mở mắt, hét lớn với những người khác: "Mau ra ngoài!! Có thứ gì đó đang tới!"

Nguồn gốc của âm thanh đó đang nhanh chóng tiến về phía bọn họ.

Cái xúc tu kia chỉ là một phần của nó.

Những người khác vội vàng rút lui ra bên ngoài, Đình Dạ và Thu Dương cũng lập tức kéo gã tóc đỏ vẫn đang ôm em trai mình dậy.

Bức tường của bệnh viện đột nhiên bị một con quái vật khổng lồ toàn thân đầy mủ xanh, bụng phình to phá vỡ, vô số mảnh vỡ kiến trúc bay tứ tung trên không trung.

Con quái vật đó cao đến ba tầng lầu, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết như trẻ con.

Nó vươn xúc tu nhớp nháp về phía đám người đang chạy ra khỏi bệnh viện, bức tường đại sảnh bệnh viện bị xúc tu này quét qua, trong nháy mắt liền vỡ nát, sụp đổ.

Mọi người dốc toàn lực chạy ra ngoài bệnh viện.

Chân Lục Trà không ngừng né tránh những viên gạch rơi từ trên đầu xuống.

Trong bệnh viện này sao lại có thứ này chứ!

Mắt thấy một xúc tu đ.â.m về phía mình, Chân Lục Trà nhanh tay lấy chiếc xe vừa cất vào không gian lúc nãy ra.

Thân xe xuất hiện trước mặt Chân Lục Trà, ngay lập tức bị xúc tu xuyên thủng.

Cô vội vàng nhân cơ hội này chạy ra khỏi bệnh viện.

Điều kỳ lạ là sau khi mọi người chạy ra khỏi bệnh viện, con quái vật đó không đuổi theo nữa.

Những xúc tu dần dần co lại.

Chân Lục Trà nhìn cảnh tượng trước mắt, rất nghi hoặc.

Rốt cuộc đây là thứ gì?

Đúng lúc này, Tạ Lam Án đi tới bên cạnh Chân Lục Trà: "Em không sao chứ?"

Chân Lục Trà lắc đầu: "Không cần lo lắng, em không bị thương, còn anh? Có bị thương không?"

Tạ Lam Án: "Không."

Trừ gã tóc xanh, mọi người đều bình an vô sự ra ngoài.

Tạ Lam Án xác nhận những người khác cũng không bị thương, nhìn bệnh viện trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc.

"Con quái vật bên trong không đơn giản, trời cũng tối rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó bàn bạc đối sách trước đã."

Đình Dạ cũng đồng ý với đề nghị này, lần này là do bọn họ quá bất cẩn, còn dẫn đến cái c.h.ế.t của một đồng đội.

Bọn họ tìm được một cửa hàng gần bệnh viện.

Khi màn đêm buông xuống, thành phố dần bị bao phủ bởi một lớp bóng tối, trông còn nguy hiểm hơn cả lúc sáng nay.

Mọi người không đốt lửa cũng không bật đèn trong cửa hàng.

Nơi này thực sự kỳ quái, mỗi người đều bất giác trở nên cảnh giác.

Bọn họ ăn tạm vài miếng bánh quy nén rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc xem làm thế nào để vào trong.

Đình Dạ nhìn bệnh viện cách đó không xa: "Ngày mai không thể đi vào từ cổng chính, thứ kia thực sự rất khó đối phó."

Câu nói này như kí.ch th.ích gã tóc đỏ bên cạnh hắn: "Tôi mặc kệ, ngày mai tôi phải đi vào báo thù cho em trai tôi!!!"

Gã tóc đỏ mắt đẫm lệ, tâm trạng vẫn đang chìm trong nỗi đau mất em trai.

Thu Dương: "Cậu định c.h.ế.t trong tay cái thứ đó giống như em trai cậu sao? Em trai cậu chắc chắn cũng không muốn cậu đi chịu c.h.ế.t vô ích. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, hơn nữa điều quan trọng bây giờ là lấy được một ít vật tư y tế."

Gã tóc đỏ mặt đầy vẻ không cam tâm, nhưng nghĩ đến em trai mình, hắn vẫn thỏa hiệp.

Chân Lục Trà suy nghĩ một chút: "Ngày mai chúng ta có thể đi vào từ phía sau đại sảnh bệnh viện trước, đi đường vòng qua tòa nhà đó."

Bệnh viện này có mấy tòa nhà, không nhất thiết phải chăm chăm vào nơi có con quái vật đó.

Tạ Lam Án đang nghe Chân Lục Trà nói, đột nhiên cảm nhận được gì đó, đứng dậy đi về phía cửa.

Chân Lục Trà nghi hoặc: "Sao thế?"

Rồi vội vàng đi theo.

Chân Lục Trà và Tạ Lam Án đi đến trước cửa kính.

Cảnh tượng trước mắt khiến Chân Lục Trà không khỏi rùng mình.

Dưới ánh trăng, vô số zombie dày đặc từ khắp nơi đổ xô ra, không ngừng di chuyển về phía bệnh viện.

Số lượng nhiều đến mức khiến da đầu cô tê dại.

Những zombie này chui từ đâu ra vậy?

Chân Lục Trà bất giác siết chặt góc áo của Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, khẽ nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 62: Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con



Những người khác cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, cũng đi đến cửa.

Hàn Diễm nhìn thấy zombie bên ngoài thì trợn tròn mắt, đến thở mạnh cũng không dám.

Tình huống gì đây?!

Những người khác nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh.

Số lượng zombie này thực sự quá nhiều, e rằng tất cả zombie trong thành phố đều tập trung ở con phố này.

Tạ Lam Án suy nghĩ một lát, buông tay Chân Lục Trà ra, nói với cô: "Anh ra ngoài xem một chút, lát nữa sẽ quay lại."

Chân Lục Trà không muốn anh ra ngoài lúc này, bên ngoài thực sự quá nguy hiểm.

Tạ Lam Án nhìn ra sự lo lắng của cô, bàn tay to vu.ốt ve khuôn mặt Chân Lục Trà, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Yên tâm, anh sẽ không để mình gặp nguy hiểm."

Chân Lục Trà suy nghĩ một chút, quyết định đi cùng anh: "Em cũng muốn đi."

Tạ Lam Án nhíu mày từ chối: "Không được, bên ngoài quá nguy hiểm..."

Chân Lục Trà: "Nguy hiểm gì chứ, không phải có anh ở đây sao? Hơn nữa khả năng nhìn đêm của em bây giờ còn mạnh hơn anh nhiều."

Hết cách, Tạ Lam Án đành đồng ý với cô, dù sao cô nói cũng đúng, có anh ở đây sẽ tuyệt đối không để cô bị thương.

Những người khác tuy có chút lo lắng, nhưng thực lực của Tạ Lam Án vẫn rất rõ ràng, mọi người cũng đồng ý.

Nhưng giữa chừng lại có thêm Đình Dạ, hắn ôm đao đi theo sau hai người.

Ba người để tiện quan sát, đã trèo lên nóc một tòa nhà.

Nhìn từ trên cao xuống, thậm chí còn kinh dị hơn cả lúc nãy.

Những zombie đó di chuyển từ khắp nơi trong thành phố, trên đường phố, trong các con hẻm, dày đặc như kiến đang vận chuyển thức ăn.

Màn đêm càng làm cho bóng dáng chúng thêm phần rùng rợn.

Chân Lục Trà nhìn về phía bệnh viện.

"Chúng đều đang đi về phía bệnh viện."

Tạ Lam Án và Chân Lục Trà nhìn nhau, đồng thanh nói: "Quái vật trong bệnh viện..."

Đình Dạ khó hiểu, hỏi: "Có liên quan đến con quái vật trong bệnh viện sao?"

Tạ Lam Án nhìn bệnh viện cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo: "Con quái vật đó không muốn chúng ta đến gần bệnh viện, nó hẳn là đang bảo vệ thứ gì đó."

Chân Lục Trà thăm dò hỏi: "Hay là chúng ta đi xem thử?"

Tạ Lam Án nhìn cô, không nói gì.

Ngược lại Đình Dạ lập tức phản đối: "Zombie quá nhiều, căn bản không an toàn..."

Nhưng hắn nhìn thấy hai người kia đang nhìn nhau cười.

Đình Dạ kinh ngạc: "Hai người điên rồi sao?!"

Chân Lục Trà quay đầu cười nhìn Đình Dạ: "Aiya, tục ngữ nói, không điên rồ không thành ma, đã tận thế rồi, điên rồ cũng bình thường."

Sau đó vỗ tay Tạ Lam Án.

"Hơn nữa, không phải có đội trưởng nhà tôi ở đây sao, sợ gì! Vậy rốt cuộc anh có đi hay không?"

Đình Dạ suy nghĩ một chút, ôm chặt đao, cắn răng: "Đi thì đi!"

Chân Lục Trà dùng bộ đàm thông báo cho Đường Nguyệt bọn họ ở lại cửa hàng đó trước, bọn họ đi một lát sẽ quay lại.

Ba người chọn đường nhỏ, đi vòng qua đám zombie trên đường phố, nhanh chóng tiến về phía bệnh viện.

Lúc này bệnh viện tối đen như mực, lờ mờ có thể nhìn thấy bức tường bị con quái vật phá hỏng lúc sáng nay.

Ba người đang ngồi xổm sau quầy ở khu chẩn đoán, nhìn đám zombie đều đi về cùng một hướng.

Chân Lục Trà muốn lên xem thử, nhưng zombie ở đây thực sự quá nhiều, căn bản không có cơ hội ra tay.

Có cách nào thu hút sự chú ý của zombie không?

Có rồi!

Chân Lục Trà lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong không gian của mình, hẹn giờ báo thức.

Đình Dạ thấy cô lấy ra một chiếc điện thoại di động thì đang nghi hoặc, Chân Lục Trà liền ném nó ra xa chỗ bọn họ.

Thực ra Chân Lục Trà vẫn có chút tiếc chiếc điện thoại này của mình, tuy rằng bây giờ đã không thể lên mạng.

Nhưng trước tận thế cô đã tải 500 cuốn tiểu thuyết ngôn tình vào chiếc điện thoại này!

Bây giờ chỉ có thể nói lời tạm biệt.

Nhưng may mắn là trong máy tính bảng và ổ cứng của cô còn lưu trữ không ít thứ hay ho ~ hehehe ~

Tạ Lam Án mượn ánh trăng nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của cô, còn tưởng rằng trong điện thoại lưu trữ thứ gì quan trọng, nghĩ xem có thể lấy lại cho cô không.

Liền nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm: "Tạm biệt, tiểu thuyết thân yêu của tôi."

Tạ Lam Án dở khóc dở cười, thảo nào anh cứ thấy cô cầm điện thoại xem trong xe, hóa ra là đang xem tiểu thuyết.

Một lúc sau, điện thoại vang lên tiếng nhạc, trong đại sảnh yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Gần như ngay lập tức, những zombie vẫn đang đi về cùng một hướng liền lập tức lao về phía nguồn phát ra âm thanh.

Ba người nhân cơ hội này đi theo lộ trình của zombie tiến vào sâu trong bệnh viện.

Tạ Lam Án cầm đèn pin đi đầu dẫn đường, Đình Dạ đi sau cùng đề phòng zombie tấn công từ phía sau.

Chân Lục Trà ở giữa hai người, dùng tai cố gắng bắt xem có âm thanh gì không.

Trên tường hành lang treo đầy chất lỏng sền sệt như hồ, mùi rất nồng nặc.

Bởi vì đã khai phá ngũ quan, khứu giác cũng là một trong số đó, Chân Lục Trà cảm thấy mùi đó sắp g.i.ế.c c.h.ế.t cô rồi.

Cô vội vàng che giấu khứu giác của mình.

May mắn là bây giờ cô có thể khống chế ngũ quan của mình, nếu không hôm nay đã bị hun c.h.ế.t ở đây rồi.

Đột nhiên, cô cảm nhận được từng tiếng khóc yếu ớt, lúc gần lúc xa.

Cô hỏi hai người: "Hai người có nghe thấy tiếng khóc không?"

Nhưng Tạ Lam Án và Đình Dạ đều không nghe thấy tiếng khóc mà cô nói.

Chân Lục Trà lại lắng nghe cẩn thận, âm thanh đó ở chỗ cô quả thực càng ngày càng lớn, rất chói tai.

Đột nhiên một âm thanh thê lương vang lên bên tai cô khi cô còn chưa kịp phản ứng.

Chân Lục Trà không kịp thời đóng thính giác cảm thấy âm thanh này giống như một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào hộp sọ cô.

"Á!"

Tạ Lam Án nghe thấy sự bất thường của cô, lập tức dừng bước, quay người ôm lấy Chân Lục Trà suýt ngã xuống đất.

Nhìn bộ dạng đau đớn của cô, Tạ Lam Án nhất thời hoảng hốt: "Trà Trà?!"

Tuy rằng Chân Lục Trà lúc này đã che giấu âm thanh không biết từ đâu truyền đến, nhưng đầu cô vẫn đau nhói từng cơn.

Không ngoa khi nói giống như Dung ma ma cầm một nghìn cây kim đ.â.m vào cô vậy.

"Đau... Tạ Lam Án... em đau quá."

Tạ Lam Án nhìn bộ dạng này của cô mà đau lòng không chịu nổi, hận không thể bây giờ người đau là anh.

Nhưng bây giờ anh ngoài việc ôm chặt cô ra, không thể làm gì cho cô cả.

"Trà Trà..."

Anh vuốt tóc cô từng chút, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cho đến khi Chân Lục Trà không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Tạ Lam Án hôn lên đ.ỉnh đầu cô, hỏi: "Đỡ hơn chưa? Còn đau không?"

Chân Lục Trà từ từ thoát khỏi vòng tay anh, nói với anh: "Đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta đi tiếp thôi, con quái vật đó hẳn là ở gần chúng ta rồi."

Tạ Lam Án sợ cô lại khó chịu vì âm thanh đó, nói với cô: "Trà Trà, em ở lại đây trước, anh và Đình Dạ đi tìm."

Chân Lục Trà biết anh lo lắng cho mình, tiến lên nắm lấy tay anh: "Em có thể che giấu âm thanh của nó, vừa rồi chỉ là không kịp phản ứng, không cần lo lắng, em không sao."

Tuy cô nói như vậy, nhưng Tạ Lam Án cảm thấy để cô ở lại đây an toàn hơn.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 63: Quái Vật “Đẻ Trứng”



Ngay khi Tạ Lam Án định nói như vậy, Chân Lục Trà liền nắm tay anh lắc lắc, giọng điệu có chút nũng nịu: "Để em đi cùng đi, nhé? Được không?"

Tạ Lam Án làm sao chịu được khi cô nói như vậy. Sau cùng anh đàng bất đắc dĩ thở dài đồng ý: "Được, nhưng em phải luôn đi sau anh, phải luôn ở trong tầm mắt của anh, không được tự ý rời khỏi."

Chân Lục Trà lập tức gật đầu đồng ý: "Được, được."

Đình Dạ ở sau hai người bọn họ vẻ mặt không thể tin nổi.

Ba năm trước hắn gặp Tạ Lam Án không phải như vậy! Con người không gần gũi nhân tình kia của hắn đã đi đâu rồi?!

Là bị người phụ nữ trước mặt này ăn mất rồi sao!

Ba người tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng đi về phía trước đường càng trở nên hẹp hơn, vật dính trên tường hai bên cũng ngày càng nhiều.

Nhiều đến mức biến thành từng lớp màng mỏng.

Hình dạng kéo dài về phía trước giống như đường hầm trong bụng một con quái vật.

Đến phía trước, ba người đều phải cúi người xuống mới có thể tiếp tục đi vào.

Không gian chật hẹp, nhỏ hẹp khiến Chân Lục Trà cảm thấy khó chịu.

Đi một lúc, ra khỏi đường hầm đó, tầm nhìn của bọn họ đột nhiên mở rộng.

Nhưng thứ bày ra trước mắt ba người lại vô cùng nan giải.

Không gian rộng lớn như đột nhiên được kéo dài ra, trên đỉnh phòng ở chính giữa là con quái vật đã tấn công bọn họ vào buổi sáng, trên người nó quấn đầy vật dính trên tường lúc đến, cả người giống như một cái kén khổng lồ.

Trên tường, xung quanh nó còn có rất nhiều bọc nhỏ đang co bóp có quy luật.

Đình Dạ đi đến gần cái bọc đó, muốn chạm vào.

Tạ Lam Án tiến lên lập tức kéo hắn lại: "Đừng chạm vào."

Đình Dạ thu tay lại, không hiểu sao anh lại ngăn cản mình, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Tạ Lam Án cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên con quái vật khổng lồ ở giữa.

Môi mỏng khẽ mở: "Nó đang ấp trứng."

Đình Dạ trợn tròn mắt, may mắn vừa rồi mình không chạm vào cái bọc đó.

Vừa định hỏi Tạ Lam Án làm sao nhìn ra, liền nghe thấy trong đường hầm truyền đến động tĩnh.

Tạ Lam Án lập tức đi đến trước mặt Chân Lục Trà, kéo cô ngồi xuống một góc khuất.

Đình Dạ: Hai người định bỏ mặc tôi sao??

Hắn vội vàng đi đến bên cạnh hai người.

Từng con zombie đi ra từ miệng đường hầm, chúng đều đi về phía con quái vật đó.

Con quái vật treo trên đỉnh phòng như biết chúng đến, vươn ra một "xúc tu" liền cuốn chúng vào miệng ăn.

Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh này: Cái "xúc tu" đó hóa ra là lưỡi của nó???

Trời ạ, đúng là mở mang tầm mắt.

Cô nhìn những zombie không ngừng đi về phía con quái vật.

Đây không phải là tiệc buffet sao.

Con quái vật này làm sao triệu hồi được chúng?

Đợi đã!……

Chân Lục Trà như nghĩ ra điều gì đó.

Trong tiểu thuyết, có zombie cấp bậc đủ cao có thể triệu hồi zombie khác, cô từ đầu đã cho rằng "quái vật" này là động vật biến dị.

Bởi vì nó thực sự không nhìn ra một chút hình dáng con người nào, nhưng nếu thực sự là như vậy, vậy "quái vật" này hẳn là một zombie.

Hơn nữa cấp bậc của nó cũng không phải cao bình thường.

Nhưng zombie như vậy không phải nên xuất hiện ở giai đoạn giữa và sau của tiểu thuyết sao?

Lần này hay rồi, loạn hết rồi……

Bây giờ cấp bậc dị năng của nhân loại căn bản còn chưa được nâng cao, tiến sĩ Đường gì đó hẳn là còn chưa nghiên cứu ra tác dụng của việc chiết xuất năng lượng tinh hạch và phương pháp sử dụng năng lượng tinh hạch để kích phát dị năng.

Đương nhiên, bây giờ đã có rất nhiều người phát hiện tinh hạch có thể nâng cao dị năng.

Nhưng các căn cứ lớn còn chưa coi tinh hạch là tiền tệ đổi lấy tài nguyên, mọi người chủ yếu dùng vẫn là điểm cống hiến.

Hy vọng zombie này chỉ là trùng hợp đạt đến cấp bậc này, nếu không nhân loại thực sự quá khó khăn rồi……

Vô số zombie cung cấp cho nó thức ăn.

Nhưng nó giống như một cái động không đáy lấp mãi không đầy.

Chân Lục Trà có thể nhìn thấy cơ thể treo trên nóc phòng của nó đang phình to với biên độ nhỏ.

Bụng nó cũng không ngừng ngọ nguậy, càng nhiều "trứng" chui ra từ cơ thể nó, sau đó treo ở những góc khác nhau trong không gian này.

Tuy rằng không biết trong "trứng" này là thứ gì, nhưng đối với bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa "quái vật" này cũng tuyệt đối không thể mặc kệ.

Nếu vẫn để nó tiếp tục phát triển tiếp tục sinh sôi, không sớm thì muộn, lương thực dự trữ của nó ăn hết rồi sẽ đến lượt con người trong căn cứ.

Để tránh âm thanh khi nói chuyện thu hút sự chú ý của chúng. Tạ Lam Án ghé sát vào Chân Lục Trà, kề môi vào tai cô, khẽ nói: "Lấy b.o.m sáng nay em cất trong không gian ra đi."

Hơi thở nóng hổi khi anh nói khiến cô hơi đỏ mặt.

Nhưng Chân Lục Trà nghe Tạ Lam Án nói vậy liền biết anh muốn làm gì, cô nhìn Tạ Lam Án làm khẩu hình miệng.

'Toàn bộ?'

Tạ Lam Án gật đầu.

Xác nhận xong, cô liền lấy toàn bộ thuốc nổ trong không gian ra. Trong đó còn có mấy quả b.o.m hẹn giờ.

Nhưng bây giờ bên ngoài có quá nhiều zombie, tiếng nổ này chắc chắn sẽ thu hút toàn bộ zombie trong thành phố đến.

Tạ Lam Án và Đình Dạ đã bàn bạc xong, cầm quả b.o.m hẹn giờ, đặt mấy quả thuốc nổ quanh con quái vật, rồi lại đặt thêm mấy quả ở các góc của nơi này.

Chân Lục Trà không biết cài bom, đành phải đứng một bên quan sát động tĩnh của con quái vật và đám zombie kia.

Việc chuyên môn quả nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp.

Đội trưởng nhà cô thật là cái gì cũng biết.

Làm xong những việc này, ba người tiếp tục chờ đợi con quái vật ăn xong.

Không biết qua bao lâu, số zombie tiến vào từ lối đi ngày càng ít, cho đến khi không còn nữa.

Chân Lục Trà đợi đến mức chân tê rần, thấy con quái vật không ăn nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng ăn xong rồi!

Cái tên này ăn khỏe thật, thảo nào có thể phát triển đến cấp bậc này, nếu không thật có lỗi với cái dạ dày của nó.

Ba người thành công rút khỏi lối đi, lúc này bên ngoài trời đã sáng rõ.

Những zombie xuất hiện trên đường phố vào ban đêm đều đã biến mất, không biết đã trốn đi đâu.

Ba người quay lại cửa hàng kia.

Hàn Diễm bọn họ thấy ba người đều bình an trở về, lập tức tiến lên.

"Ba người đi đâu mà đi cả đêm vậy? Không phải nói đi rồi về ngay sao? Bọn tôi suýt chút nữa tưởng ba người các cậu c.h.ế.t bên ngoài rồi!"

Đường Nguyệt cũng lo lắng không thôi, tiến lên kéo Chân Lục Trà: "Tiểu Lục, sao em đi lâu thế?"

Chân Lục Trà kể cho mấy người họ nghe về tình hình con quái vật trong bệnh viện, và việc họ đã đặt b.o.m hẹn giờ trong ổ của con quái vật đó.

Hứa Đồng: "Cái gì, các cậu định cho nổ tung bệnh viện? Vậy vật tư y tế chúng ta cần lấy thì sao?"

Chân Lục Trà vẻ mặt thoải mái, vỗ nhẹ vai Hứa Đồng: "Yên tâm đi, yên tâm đi, đội trưởng đã điều chỉnh thời gian xong rồi, 10 giờ tối nay, b.o.m đặt trong bệnh viện mới phát nổ, hơn nữa đây lại đúng vào thời gian con quái vật ăn."

Cô quay đầu nhìn Tạ Lam Án, cười nói với anh: "Đúng không? Đội trưởng."

Tạ Lam Án đang dựa vào cửa, nhìn dáng vẻ cô cười ngọt ngào với mình, bất giác sờ mũi: "Ừm."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 64: Chìa Khoá Vạn Năng Muôn Năm



Chân Lục Trà vui vẻ nói: "Vậy chúng ta ăn chút gì đó rồi xuất phát đi!"

Hàn Diễm thấy cô cười vui vẻ như vậy, rất thắc mắc: "Sao nhìn cô vui thế?"

Chân Lục Trà liếc hắn một cái: "Chị đây gọi là cởi mở."

Một lúc sau Hàn Diễm mới biết tại sao cô lại vui vẻ như vậy.

Chân Lục Trà lấy ra từ trong không gian của mình mấy phần lẩu tự sôi, cùng mấy bình nước khoáng.

Hàn Diễm: Cảnh tượng quen thuộc, động tác quen thuộc.

Người của Ảnh Tức đã quen với cuộc sống "tinh tế" của Chân Lục Trà, nhưng người của chiến đội Ám Dạ nhìn thấy cảnh này đều ngây người.

Thu Dương: "Các... các cậu ăn sáng bằng cái này à?"

Xa xỉ! Thật sự là quá xa xỉ!

Cô suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng ha, sáng sớm nên ăn cháo."

Sau đó lại lấy ra từ trong không gian mấy hộp cháo tự sôi.

Rõ ràng là Chân Lục Trà đã hiểu sai ý.

Sau đó mọi người đều ăn một bữa sáng ngon lành, rồi chuẩn bị xuất phát đến bệnh viện. Lần này họ phải đi vòng qua chỗ con quái vật, cố gắng không kinh động đến nó.

Thu Dương đi trên đường xoa xoa cái bụng no căng của mình, nói với Đình Dạ: "Đội trưởng, chúng ta có nên cân nhắc gia nhập Ảnh Tức không, đồ ăn của họ ngon thật đấy..."

Còn chưa nói xong, ánh mắt của Đình Dạ đã như một phi đao ghim chặt vào người hắn.

Đình Dạ nhìn hắn đầy u ám, cười rất hiền từ hỏi hắn: "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem."

Thu Dương nhìn nụ cười đáng sợ của hắn, nuốt nước bọt, điên cuồng xua tay: "Không có, không có, cậu nghe nhầm rồi, tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội tổ chức."

Đi phía sau nhìn hai người nói cười, gã tóc đỏ vẻ mặt nhàn nhạt, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía em trai mình chết.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì…

Đến mấy tòa nhà phía sau bệnh viện, họ bắt đầu chia nhóm tìm kho chứa vật tư y tế.

Chân Lục Trà đi một chuyến đến tòa nhà nội trú của bệnh viện, Tạ Lam Án luôn ở bên cạnh cô.

Hành lang bệnh viện đầy mảnh kính vỡ và những zombie chưa c.h.ế.t hẳn.

Số lượng không nhiều lắm, phần lớn chắc đã sớm bị con quái vật cao cấp kia ăn thịt rồi.

Ánh mắt Tạ Lam Án luôn đặt trên người cô, nhìn cô đi đi dừng dừng, không khỏi lên tiếng hỏi: "Em đang tìm gì vậy?"

Chân Lục Trà vừa đi vừa đáp: "Máy thở, mấy thiết bị kiểm tra gì đó, cảm thấy những thứ đó cũng khá quan trọng, căn cứ chắc sẽ cần dùng đến."

Tạ Lam Án không ngờ cô còn nghĩ đến những thứ này, dù sao nhiệm vụ lần này chủ yếu là để họ tìm thuốc men.

Nhìn bóng lưng bận rộn tìm kiếm của cô, Tạ Lam Án cũng bắt đầu cùng cô đi loanh quanh các khu bệnh khác nhau.

Cuối cùng, ở một góc rẽ nhìn thấy một phòng bệnh ICU.

Hai người vào xem xét, bên trong phòng bệnh rất bừa bộn, thậm chí còn có một zombie không ngừng đ.â.m đầu vào tường.

Chân Lục Trà tiến lên một búa giải quyết nó.

Giải quyết xong còn không quên đắc ý nhướng mày với Tạ Lam Án.

Biểu cảm cô như kiểu: Sao nào? Em lợi hại chứ.

Vẻ mặt vốn luôn lạnh nhạt của Tạ Lam Án cố nén cười, Chân Lục Trà không biết rằng vừa rồi mình không phải nhướng một bên mày, mà là cả hai bên.

Cho nên dáng vẻ vừa rồi của cô giống như đang trêu ghẹo gái nhà lành, khiến Tạ Lam Án không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô còn khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

Đôi mắt to tròn long lanh như chứa đầy sự nghi hoặc.

Tạ Lam Án bị dáng vẻ này của cô làm cho đáng yêu đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt lại trở về dáng vẻ như thường ngày.

Tiến lên vỗ nhẹ đầu cô, nói: "Sau này đừng làm động tác nhướng mày nữa."

Chân Lục Trà càng nghi hoặc: "Tại sao?"

Chẳng lẽ bị sự đẹp trai của cô làm cho ghen tị? Nhưng mà người đại diện trước khi xuyên không cũng thường nói với cô như vậy.

Tạ Lam Án không trả lời cô, kéo cô tiếp tục tìm đồ.

Sau một hồi vất vả tìm kiếm, cuối cùng trời không phụ lòng người, ở đây có hai chiếc máy thở trông có vẻ còn khá tốt.

Tiếp theo Chân Lục Trà và Tạ Lam Án lại đi loanh quanh khu bệnh này mấy vòng, tìm được hơn mười mấy thiết bị hữu dụng.

Khi họ xuống lầu còn đến khu trẻ sơ sinh, có rất nhiều lồng ấp ở đó, Chân Lục Trà thấy vậy vui mừng khôn xiết.

Vung tay lên liền lấy đi toàn bộ.

Đều nói trẻ em là hy vọng của thế giới, tuy rằng trong thời mạt thế này trẻ sơ sinh ít ỏi đến đáng thương, nhưng tổng sẽ có lúc dùng đến.

Tạ Lam Án thấy dáng vẻ vui mừng của cô, cũng không nhịn được cười theo cô.

Đột nhiên, bộ đàm bên hông anh truyền đến động tĩnh.

Là Hứa Đồng và chú Viên.

Vừa mở ra, bên trong liền truyền đến giọng nói phấn khích của Hứa Đồng.

"Đội trưởng! Đội trưởng! Tôi và chú Viên tìm thấy kho rồi."

Chân Lục Trà nghe xong nhìn về phía Tạ Lam Án, niềm vui trong mắt càng rõ rệt.

Tạ Lam Án: "Ở đâu?"

Hàn Diễm: "Ở tòa nhà thứ hai phía Tây Nam."

Tạ Lam Án: "Được, đừng quên thông báo cho những người khác tập trung ở đó."

Tắt bộ đàm, hai người liền đi đến chỗ Hứa Đồng nói.

Khi hai người qua đó, chú Viên và Hứa Đồng đang nghĩ cách mở cửa kho.

Dị năng hệ Kim của chú Viên chỉ có thể ngưng tụ kim loại, nhưng vẫn không thể cộng hưởng với các kim loại khác, cho nên họ chỉ có thể tạo ra một cái cờ lê.

Hứa Đồng thấy hai người họ đến, đặt cái tay cầm vừa rồi chú Viên dùng dị năng ngưng tụ ra xuống: "Đội trưởng cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cánh cửa lớn này căn bản không mở ra được."

Tạ Lam Án bảo họ lùi lại hai bước, chuẩn bị dùng dị năng của mình trực tiếp bổ ra.

Chân Lục Trà thấy vậy vội vàng ngăn anh lại: "Đừng đừng đừng, không cần phiền phức như vậy đâu, em mở được."

Nói xong liền lấy ra từ trong không gian chiếc chìa khóa vạn năng kia.

Đừng nói gì cả, lúc rút được chiếc chìa khóa này cô thật sự cảm thấy nó là thứ vô dụng cực kỳ, không ngờ lại có lúc dùng đến nhiều như vậy.

Cửa kho cứ thế bị Chân Lục Trà mở ra.

Hứa Đồng rất nghi hoặc: "Chị Chân, chị lấy đâu ra chìa khóa kho vậy?"



Chuyện này rất khó giải thích.

Chân Lục Trà cười gượng, nhún vai nói: "Ờm... cái đó, tôi, tôi nhặt được?"

Lần này sợ là không dễ dàng qua loa như vậy.

Không ngờ Hứa Đồng nhìn cô, giống như nhìn thấy vật may mắn gì đó, hai mắt sáng lên: "Ôi chao! Không hổ là chị, chị Chân! Vận may thật tốt."

Nói xong không chút nghi ngờ đi vào kho.

Chân Lục Trà đứng nguyên tại chỗ: Meo meo meo?

Anh bạn này nên đi khám khoa não.

Tạ Lam Án lại nhìn chiếc chìa khóa trong tay cô, nghĩ đến lần trước anh bị Đình Lệ nhốt trong phòng thí nghiệm.

Lúc đó anh không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra Trà Trà của anh giấu không ít bí mật nhỏ nha.

Chân Lục Trà phát hiện Tạ Lam Án vẫn luôn nhìn mình, chột dạ cười cười.

"Đội trưởng, vận may của em thật tốt, đúng không, ha ha ha."

Nghe tiếng cười gượng gạo của cô, anh tiến lên xoa xoa đầu cô: "Đi thôi."

Chân Lục Trà biết Tạ Lam Án chắc chắn đã nhìn ra gì đó, nhưng anh không vội vàng hỏi mình.

Cô mỉm cười, sờ sờ đỉnh đầu bị anh xoa, chạy theo sau anh.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 65: Tiêu Diệt Quái Vật



Đồ trong kho rất nhiều, thuốc men gì đó đều được xếp ngay ngắn ở đây, còn có một số thuốc không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh và cần bảo quản ở nhiệt độ thấp đều được bảo vệ rất tốt.

Chân Lục Trà thu toàn bộ chúng vào không gian của mình.

Khi những người khác đến, kho đã trống không.

Thu Dương nhìn kho trống rỗng, hỏi Chân Lục Trà: "Kho thuốc lớn như vậy đều bị cô thu vào không gian rồi sao?"

Chân Lục Trà liếc hắn một cái: "Đúng vậy, chẳng lẽ thuốc còn có thể tự bay đi."

Thu Dương lại hỏi tiếp: "Vậy không gian của cô rốt cuộc lớn bao nhiêu? Bên trong có phải còn cất rất nhiều đồ không?"

Hàn Diễm thấy hắn truy hỏi không buông, lập tức lên tiếng: "Cậu quản Tiểu Lục nhà chúng tôi không gian lớn bao nhiêu làm gì, nhiều chuyện thế."

Thu Dương vốn còn định phản bác, nhưng nhìn thấy Tạ Lam Án phía sau Chân Lục Trà đang nhìn hắn chằm chằm đầy nguy hiểm.

Ánh mắt Tạ Lam Án lạnh băng, giống như cảnh cáo hắn không được nhiều lời.

Thu Dương lập tức im lặng, không nói nữa.

Đình Dạ đứng bên cạnh Thu Dương nhìn xung quanh, nhíu mày: "Tóc Đỏ đâu?"

Thu Dương nghe Đình Dạ hỏi hắn, nhìn quanh một vòng nói: "Tên nhóc này hình như vừa rồi đã không thấy đâu, cũng không biết đã đi đâu rồi."

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếp theo là tiếng gầm rú của quái vật.

Chết rồi!!!

Chân Lục Trà lập tức phản ứng lại: "Là âm thanh từ chỗ con quái vật kia truyền đến!"

Họ vội vàng chạy ra khỏi kho, nhìn về phía đó.

Lúc này phía sảnh lớn bệnh viện bốc lên một luồng khói đen dày đặc.

Tiếng kêu thê lương vang lên không ngừng, giống hệt âm thanh cô nghe thấy trong lối đi khiến cô đau đầu muốn nứt ra.

Hơn nữa tiếng kêu đó tuyệt đối không phải do một con quái vật phát ra.

Trứng của cái tên kia sợ là đã nở sớm.

Mọi người vội vàng qua đó xem xét.

Mấy người ở một chỗ cao bí mật nhìn qua đó.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy một trận khó chịu.

Con quái vật kia xông phá toàn bộ sảnh lớn bệnh viện, bên cạnh nó không ngừng xuất hiện rất nhiều zombie nhỏ có đầu trẻ con, tứ chi lại giống động vật bò sát.

Cảnh tượng này quả thực là ô nhiễm tinh thần.

Hơn nữa những zombie nhỏ kia còn phát ra tiếng kêu chói tai, khiến người ta da đầu tê dại.

Chân Lục Trà vội vàng tìm nút bịt tai trong không gian của mình chia cho những người khác.

Cái nút bịt tai này vẫn là lúc chị Đường Đường nói Hàn Diễm ồn ào cô đã "mua" từ siêu thị 0 đồng.

Không ngờ lại có lúc dùng đến ở đây~

Đường Nguyệt thấy cô chia nút bịt tai cho những người khác, mà mình lại không đeo. Tưởng là nút bịt tai không đủ, liền tháo nút bịt tai của mình đưa cho Chân Lục Trà.

"Trà Trà, em đeo đi."

Chân Lục Trà không ngờ cô còn chú ý đến mình không đeo, vội vàng giải thích: "Chị Đường Đường, chị yên tâm dùng đi, em có thể khống chế ngũ quan của mình."

Đường Nguyệt còn chưa biết cô có dị năng như vậy, tưởng cô vì để mình yên tâm mà nói dối.

Cầm nút bịt tai định nhét vào tai Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà thấy vậy vội vàng giải thích: "Chị Đường Đường, thật mà thật mà, đội trưởng biết chuyện này, về rồi em sẽ giải thích với chị sau."

Đường Nguyệt nhìn về phía Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án gật đầu nói: "Thật."

Đường Nguyệt lúc này mới bỏ tay đang định nhét nút bịt tai cho Chân Lục Trà xuống.

Chân Lục Trà còn cười ngọt ngào ôm Đường Nguyệt: "Chị Đường Đường, chị là tốt nhất~~"

Tạ Lam Án đứng bên cạnh nghe thấy giọng làm nũng của cô, còn có dáng vẻ cô ôm Đường Nguyệt, ngón tay khẽ động.

Tiến lên kéo cô đến bên cạnh mình.

Chân Lục Trà vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

Trong mắt đầy khó hiểu.

Tạ Lam Án khẽ mím môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Đột nhiên nhìn thấy phía trước chỗ con quái vật có một "vật thể" màu đỏ đang di chuyển.

Ngón tay chỉ về phía đó, buột miệng nói với cô: "Nhìn kia."

Chân Lục Trà nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ.

Ôi trời!!!! Đó không phải là tên tóc đỏ sao?!

Lúc này gã tóc đỏ đang ra sức chạy trốn.

Hắn cảm thấy cả đời này mình chưa từng chạy nhanh như vậy, quả thực là chạy bán mạng.

Mà phía trước, những người đồng đội thân yêu của hắn còn đang ngắm nhìn dáng vẻ hắn và gió đua tốc độ…

Thật sự cạn lời.

Gã tóc đỏ vừa lảo đảo chạy về phía họ, miệng còn hét lớn: "Cứu mạng!!!"

Mà phía sau hắn là con quái vật kia và rất nhiều zombie nhỏ đang bò.

Mắt thấy những zombie nhỏ kia sắp nhào lên người tên tóc đỏ, một tia sét đánh xuống bên cạnh hắn, trong nháy mắt đám zombie nhỏ ở đó liền bị bổ thành tro.

Mọi người vội vàng chạy đến cứu hắn.

Zombie nhỏ thân hình vừa nhỏ vừa linh hoạt, Tạ Lam Án không dùng đao dài mà trực tiếp phóng ra dị năng của mình bổ về phía chúng.

Từng mảng lớn tia sét màu tím va chạm với bóng dáng zombie tạo ra tia lửa màu tím.

Trong nháy mắt liền tiêu diệt một mảng zombie.

Những zombie nhỏ kia vẫn không ngừng kêu gào thê lương.

Con quái vật lớn kia cũng bắt đầu dùng cơ thể nhầy nhụa của mình lao về phía xung quanh.

Chân Lục Trà cầm chiếc búa nhỏ màu hồng, không ngừng đập những zombie nhỏ nhào về phía cô.

Đừng nói, cảm giác này thật giống như đang chơi tennis.

Bây giờ cô cảm thấy những zombie nhỏ này còn thông minh hơn cả máy tự động b.ắ.n bóng tennis.

Chân Lục Trà một búa một con, rất nhiều zombie nhỏ vẽ ra từng đường vòng cung trên không trung.

Nhưng số lượng zombie thật sự quá nhiều, cộng thêm sức chiến đấu của con quái vật kia thật sự quá mạnh, có người dần dần bắt đầu đuối sức.

Tạ Lam Án nhìn thấy trên mặt đất có đoạn dây điện bị đứt không có điện.

Tránh né sự tấn công của con quái vật, nhân cơ hội nhặt lên, rồi nhảy lên lưng nó.

Tạ Lam Án nhìn thấy Hàn Diễm ở dưới đất gần anh nhất, gọi hắn một tiếng. Rồi ném đầu dây điện kia cho đối phương.

Hàn Diễm lập tức hiểu ý, cầm đầu dây điện kia bắt đầu chạy vòng quanh con quái vật.

Tạ Lam Án vô cùng tàn nhẫn cắm chiếc đao dài vào lưng con quái vật, còn ấn vào trong m.á.u thịt nó xoay mấy cái.

Con quái vật vốn đang tấn công Hàn Diễm, trong nháy mắt vì đau đớn ở lưng mà chuyển hướng chú ý.

Nó thè lưỡi ra quất về phía Tạ Lam Án trên lưng.

Tạ Lam Án rút đao đang cắm trong cơ thể nó ra, sớm đã có dự liệu nhảy lên.

Hàn Diễm ở dưới lúc này đã quấn dây điện hoàn toàn lên người con quái vật.

Tạ Lam Án thấy vậy liền nói với hắn: "Lui ra!"

Hàn Diễm nghe xong cũng lập tức rời xa con quái vật kia.

Lúc này, Tạ Lam Án vận dụng tất cả dị năng của mình, dị năng sấm sét mạnh mẽ truyền vào dây điện, xung quanh b.ắ.n tung tóe những tia lửa điện lấp lánh.

Con quái vật bị dây điện quấn chặt không thể trốn thoát, chỉ có thể chịu đựng dòng điện khổng lồ này.

Khi Chân Lục Trà nghe thấy tiếng động lớn bên kia, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Lam Án mờ ảo trong ánh lửa điện.

"Tạ Lam Án!!"

Cô vội vàng chạy về phía anh.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 66: Người Anh Bẩn Lắm, Em Đừng Ôm



Tạ Lam Án nhìn thấy bóng dáng cô đang chạy về phía mình từ trên người con quái vật.

Đồng tử anh co rút lại.

Anh lo lắng hét lên với cô: "Đừng qua đây!!!"

Vừa dứt lời, một tiếng "bùm" vang lên, cơ thể con quái vật đột nhiên nổ tung.

Các bộ phận cơ thể và m.á.u văng tung tóe khắp nơi.

Chân Lục Trà cũng bị lực xung kích mạnh mẽ này đánh ngã xuống đất.

Tuy nhiên, sau khi ngã xuống đất, cô lập tức đứng dậy, loạng choạng chạy về phía Tạ Lam Án.

May mắn thay, Tạ Lam Án không sao, chỉ có một vài vết thương nhỏ trên mặt, quần áo cũng bị cháy xém vài chỗ.

Cô chạy đến bên anh, nhào vào lòng Tạ Lam Án như một chú chim non.

"Tạ Lam Án! Anh dọa c.h.ế.t em rồi!"

Khóe miệng Tạ Lam Án dính chút máu, anh cười yếu ớt nói với cô: "Người anh bẩn lắm, đừng ôm nữa, kẻo em cũng bẩn theo."

Tạ Lam Án biết cô thích sạch sẽ, ra ngoài cũng không thích dính phải thứ gì bẩn thỉu.

Nhưng lần này Chân Lục Trà ôm chặt lấy anh, nhất quyết không buông tay: "Em không chịu!"

Tạ Lam Án có chút bất lực, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự cưng chiều, ôm chặt cô gái trong lòng.

Sau khi con quái vật biến mất, "đàn con" của nó cũng ngã xuống theo, không còn động tĩnh gì nữa.

Hàn Diễm và những người khác cũng nhanh chóng đến kiểm tra tình hình của Tạ Lam Án.

Không ngờ, khi mấy người đến nơi lại nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau.

Hàn Diễm: …

Hứa Đồng: Ồ hố~

Đường Nguyệt: *Cười như mẹ già*.

Chú Viên: Thật đáng mừng, Tiểu Tạ cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Hàn Diễm phàn nàn với Hứa Đồng: "Cậu nói xem, cậu vội vàng kéo tôi đến đây làm gì."

Ăn cho đầy một miệng cơm chó.

Hừ, phiền c.h.ế.t đi được, anh cũng muốn tìm Đường Nguyệt nhà mình để ôm ấp.

Hàn Diễm thăm dò tiến từng chút một về phía Đường Nguyệt.

Đường Nguyệt nhìn thấy hành động nhỏ của anh, làm khẩu hình miệng "Cút".

Hàn Diễm: Được rồi, cút ngay đây.

Lúc này Chân Lục Trà mới nhận ra họ đã đến, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Tạ Lam Án.

Không ngờ Tạ Lam Án lại nổi lên tâm tư xấu, ấn cô vào lòng mình, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: "Sao không ôm thêm một lúc nữa."

Giọng điệu trêu chọc của anh thành công khiến Chân Lục Trà đỏ mặt.

Tạ Lam Án nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, cười đắc ý, sau đó buông cô ra.

Chân Lục Trà liếc anh một cái, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ nũng nịu.

Cuộc khủng hoảng này coi như đã được họ hóa giải thành công.

Nhưng Chân Lục Trà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo như quan sát của họ tối qua, trứng của con quái vật đó hẳn là vẫn chưa nở hết, vì vậy khả năng cao là hôm nay nó sẽ không ra ngoài, mà đợi đến tối để tiếp tục "bữa tiệc buffet" của mình.

Nhưng sao đột nhiên nó lại tấn công họ?

Chân Lục Trà nhìn về phía gã tóc đỏ, đi về phía hắn.

Lúc này gã tóc đỏ cũng rất chật vật, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, nhưng lại không dám đối mặt với Chân Lục Trà đang đi về phía mình.

Thậm chí còn có chút chột dạ muốn né tránh cô.

Chân Lục Trà càng thêm khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình.

Cô cười rất hòa nhã, hỏi gã tóc đỏ: "Cậu tóc đỏ này~ Có phải cậu có chuyện gì giấu bọn tôi không~~"

Ánh mắt gã tóc đỏ tiếp tục né tránh, Đình Dạ nhận thấy có gì đó không ổn cũng nhìn về phía hắn.

Chân Lục Trà tiếp tục dịu dàng nói với hắn: "Aiya, chúng ta đều là đồng đội kề vai sát cánh, có chuyện gì cậu cứ nói ra, bọn tôi sẽ không trách cậu đâu."

Mới lạ, nếu là cậu thì đánh c.h.ế.t cậu.

Nhìn thấy Chân Lục Trà cười hiền lành như vậy, gã tóc đỏ ấp úng nói: "Tôi... tôi, chỉ là muốn báo thù cho em trai mình, tôi không muốn liên lụy đến mọi người... tôi..."

Chân Lục Trà tiếp tục truy vấn đến chết: "Cho nên cậu một mình anh dũng đi luôn?"

Gã tóc đỏ biết mình đã phạm sai lầm lớn, cúi gằm mặt: "Ừm..."

Chân Lục Trà "khen ngợi": "Giỏi lắm, cậu đúng là người mù học thêu hoa - mù quáng khoe khoang mà."

Đình Dạ cũng không ngờ đội viên của mình lại một mình đơn thương độc mã đi.

Anh giận dữ nói: "Cậu có biết một mình cậu nguy hiểm đến mức nào không?! Hơn nữa, tối nay chúng ta đã bố trí b.o.m rồi, cậu không thể đợi thêm chút thời gian nữa sao?! Cậu suýt chút nữa hại c.h.ế.t tất cả chúng ta, cậu có biết không!!"

Gã tóc đỏ nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.

Thu Dương ở bên cạnh hòa giải: "Aiya, chuyện này không phải đã qua rồi sao? Chúng ta cũng không có ai bị thương, cậu ấy cũng không phải cố ý."

Hàn Diễm đứng bên cạnh vốn định xem Chân Lục Trà cãi nhau với người khác, nghe thấy câu này liền không vui.

"Cậu nói vậy là có ý gì, tôi và đội trưởng mạo hiểm lớn như vậy mới g.i.ế.c được con quái vật đó, cậu nói một câu cậu ấy không cố ý, liền muốn che giấu lỗi lầm của cậu ta sao?"

Mắt thấy hai bên sắp cãi nhau đến long trời lở đất, Đình Dạ tiến lên xin lỗi họ.

"Xin lỗi, lần này là tôi không trông coi tốt đội viên của mình, suýt chút nữa đã liên lụy đến mọi người. Sau khi trở về căn cứ, tôi sẽ đuổi cậu ta ra khỏi đội."

Gã tóc đỏ không thể tin được nhìn Đình Dạ: "Đội trưởng!!"

Đình Dạ nhìn hắn: "Chuyện này đúng là lỗi của cậu, tự ý rời đội gây ra họa lớn như vậy, lúc trở về tôi sẽ cho cậu cống hiến xứng đáng."

Gã tóc đỏ nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, biết rằng mình có cầu xin cũng vô ích.

Tạ Lam Án từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát.

Chân Lục Trà cảm thấy như vậy là tốt nhất, gã tóc đỏ này đã thích độc lập tác chiến như vậy, thì cứ để hắn tự mình độc lập tác chiến đi.

Dù sao thì quyết định bốc đồng của hắn suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t mọi người.

Nhưng, sao cô lại cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.

Là ảo giác sao?

Những viên sỏi và hạt trên mặt đất đang nhảy lên với biên độ nhỏ.

Không phải ảo giác của cô!

Những người khác cũng phát hiện ra điều bất thường.

Âm thanh ầm ầm từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Là tiếng bước chân, có rất nhiều zombie đang tiến về phía họ!

Chết tiệt, không có sự kiềm chế của con quái vật đó, những zombie bị coi là lương thực này sợ là đều sẽ ra ngoài tác oai tác quái rồi.

Chân Lục Trà lập tức lấy ra hai chiếc xe từ trong không gian.

"Mau lên xe!!!"

Mọi người lập tức phản ứng lại, nhảy lên xe khởi động.

Hai chiếc xe như hai mũi tên rời cung, lao nhanh ra khỏi thành phố.

Trên đường không ngừng xuất hiện một lượng lớn zombie lao về phía hai chiếc xe.

Chúng há to miệng gào thét, trên mặt và cơ thể tím tái chảy ra mủ.

Đường Nguyệt và Hàn Diễm rút s.ú.n.g ra, không ngừng b.ắ.n vào đám zombie bên ngoài cửa sổ xe.

Ngay cả Chân Lục Trà, người không thạo s.ú.n.g lục, cũng nổ s.ú.n.g b.ắ.n vào đám zombie bên ngoài.

Nhưng zombie thực sự quá nhiều.

Tạ Lam Án một tay lái xe với vẻ mặt nghiêm túc, né tránh những zombie lao tới phía trước, tay còn lại ngưng tụ dị năng ném ra ngoài cửa sổ xe.

Không ngừng có zombie lao đến cào xe của họ.

Vết m.á.u trên kính xe ngày càng nhiều, nhưng số lượng zombie truy đuổi họ không hề giảm đi chút nào.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 67: Một Mình Thu Hút Zombie



Hai chiếc xe rẽ trái rẽ phải trong thành phố.

Đột nhiên, Chân Lục Trà nhớ ra mình còn hai quả b.o.m còn lại trong không gian.

"Chị Đường Đường! Hàn Diễm! Đỡ lấy!"

Hai tay ném đi, b.o.m bay về phía hai người.

Đường Nguyệt và Hàn Diễm bắt lấy, mở chốt an toàn rồi ném ra ngoài.

"Bùm" "Bùm"

Theo hai tiếng nổ lớn, số lượng zombie truy đuổi phía sau họ giảm đi rất nhiều.

Hàn Diễm lập tức phấn khích nói với cô: "Tiểu Lục, còn không? Cho thêm mấy quả nữa đi!"

Chân Lục Trà kiểm tra lại không gian của mình, hai quả b.o.m đó thực sự là số hàng cuối cùng rồi.

Cô chỉ đành bất lực trả lời: "Hết rồi, vừa rồi là hai quả cuối cùng."

Hết cách, Hàn Diễm đành phải giơ s.ú.n.g lên.

Trên một chiếc xe khác, Hứa Đồng và chú Viên ngồi trên xe do Thu Dương lái, cùng ba người của chiến đội Ám Dạ chống lại đám zombie.

Thu Dương lái xe, nhìn thấy đám zombie không ngừng lao vào xe, không nhịn được chửi rủa: "Đờ mờ! Ở đâu ra nhiều zombie thế này!"

Hàn Diễm dùng s.ú.n.g b.ắ.n nổ đầu một zombie, nghe thấy tiếng chửi rủa của hắn, không nhịn được muốn mắng lại.

Còn không phải là do đồng đội tốt của cậu sao, vừa rồi còn bảo vệ hắn như anh em ruột thịt, bây giờ lại chửi rồi.

Chậc.

Nhưng tình hình của họ rõ ràng không tốt lắm, dù sao thì cũng không có bom, hỏa lực của mấy người cũng có hạn.

Đột nhiên, một zmbie lao lên cửa sổ xe phía trước ghế lái, nó dùng sức đập đầu vào kính.

Rất nhanh, trên kính xe xuất hiện nhiều vết nứt và vết m.á.u của nó.

Thu Dương xoay vô lăng sang trái sang phải, muốn hất con zombie này ra khỏi xe.

Nhưng con zombie đó như keo dính chuột, bám chặt lấy xe.

Tầm nhìn của Thu Dương bị nó che khuất, một cái trượt bánh, xe đột ngột lao vào cửa hàng nhỏ ven đường.

Phần đầu xe lập tức bị biến dạng, còn bốc ra khói đen dày đặc.

May mắn thay, những người trong xe không bị thương, nhưng chiếc xe đã bị hỏng.

Thấy họ dừng lại.

Một lượng lớn zombie nhân cơ hội này lao về phía họ.

Chú Viên và Hứa Đồng lập tức phát động dị năng.

Bức tường kim loại chắn trước mặt họ, một bông hoa ăn thịt người khổng lồ nhanh chóng mọc lên từ mặt đất, gặm nhấm những zombie lao về phía họ.

Những người khác của chiến đội Ám Dạ thấy vậy cũng phát động dị năng.

Đình Dạ phóng ra một luồng dị năng đen kịt, luồng khí đen đó bao bọc lấy cơ thể zombie, hòa tan chúng thành nước máu.

Thu Dương điều khiển gió, tung ra những lưỡi d.a.o gió cắt đầu zombie.

Gã tóc đỏ tuy không có dị năng, nhưng dù sao hắn cũng là người do Đình Dạ chọn vào, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của hắn cực kỳ chuẩn xác, mỗi zombie ngã xuống hầu như đều bị b.ắ.n nổ đầu.

Mặc dù cách thức tiêu diệt này rất nhanh chóng và hiệu quả, nhưng năng lượng dị năng của họ có hạn, dị năng mà mấy người sử dụng căn bản không thể duy trì được lâu.

Đạn của gã tóc đỏ cũng ngày càng ít đi.

May mắn thay, lúc này Tạ Lam Án và những người khác đã đến kịp.

Anh lái xe đ.â.m bay mấy con zombie đang lao về phía Hứa Đồng và những người khác.

Hứa Đồng nhìn thấy đội trưởng nhà mình cuối cùng cũng đến, mắt sáng lên, hét lớn: "Lão Đại!! Cuối cùng anh cũng đến rồi."

Nhưng xung quanh họ đều đang xuất hiện một lượng lớn zombie.

Xe không thể đi ra ngoài được nữa.

Tạ Lam Án và những người khác đều xuống xe.

Chân Lục Trà nắm chặt chiếc búa nhỏ màu hồng của mình.

Mẹ kiếp, liều mạng.

Cô xông lên chính là một trận nện, từ khi sức mạnh và tốc độ của Chân Lục Trà được nâng cao, chiếc búa này đã được cô vung lên ào ào như gió.

Một búa có thể đánh bay đầu zombie ra xa mấy mét, những người chơi gôn cũng phải tự thấy xấu hổ.

Tạ Lam Án trước đó đã sử dụng quá nhiều dị năng, nhưng anh phát hiện ra một phương pháp hữu dụng hơn.

Anh trực tiếp dẫn dị năng vào hai thanh đao dài. của mình, ngay lập tức mở ra chế độ tàn sát.

Đầu của zombie dưới đao của anh như rau hẹ, bị cắt một nhát lìa khỏi cổ. Vết cắt ở cổ đều bị dòng điện làm cho cháy đen.

Khi zombie không ngừng tràn đến. Tạ Lam Án cũng đỏ mắt g.i.ế.c chóc, cả người giống như ác ma được vớt ra từ địa ngục.

Trên người anh ngày càng nhiều máu.

Hai cánh tay máy móc thu hoạch đầu zombie.

Chân Lục Trà lập tức phát hiện ra sự bất thường của anh.

Cô vừa chống đỡ zombie vừa khó khăn tiến về phía anh.

"Tạ Lam Án! Tạ Lam Án! Anh sao vậy?!"

Tạ Lam Án dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn không ngừng c.h.é.m giết.

Chân Lục Trà sốt ruột, lớn tiếng gọi anh: "Tạ Lam Án! Anh đừng dọa em! Tỉnh táo lại đi!"

Giọng cô run rẩy, thậm chí có chút nghẹn ngào.

Tạ Lam Án cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Lúc này, trên mặt anh dính đầy máu, ngay cả trên lông mi cũng có những đốm m.á.u lấm tấm.

Ánh mắt anh trống rỗng, nhưng miệng lại lẩm bẩm điều gì đó.

"Trà Trà..."

Giọng nói đứt quãng khiến Chân Lục Trà nghe được, anh đang gọi tên cô.

Tạ Lam Án dần dần trở lại bình thường, không còn điên cuồng như vừa rồi.

Nhưng tốc độ trong tay anh không hề giảm, vẫn không ngừng c.h.é.m g.i.ế.c những zombie lao tới.

Chân Lục Trà thấy anh tuy đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhưng vẫn rất lo lắng.

Cô ở lại bên cạnh Tạ Lam Án, cùng anh chống lại đám zombie.

Dưới sự tấn công của họ, zombie dần dần chất thành núi nhỏ.

Trên mặt Tạ Lam Án, m.á.u hòa lẫn mồ hôi cùng nhau nhỏ xuống đất, anh thở hổn hển từng đợt. Đầu ngón tay nắm đao hơi run rẩy.

Anh quay đầu nhìn mọi người đã kiệt sức.

Còn có Chân Lục Trà bên cạnh anh đã thở hổn hển, ngay cả chân cũng đứng không vững.

Nhìn thấy dáng vẻ cô đang cố gắng kiên trì. Đôi mắt anh dần dần tối đi, nhanh chóng đi đến xe, lùi số, đạp ga đến mức tối đa, xe đột ngột lùi vào trong đám zombie.

Chân Lục Trà thấy anh đi sâu vào nguy hiểm, vô cùng sốt ruột.

"Tạ Lam Án, anh muốn làm gì!"

Tạ Lam Án trong xe liếc nhìn cô một cái, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt, sau đó ấn còi xe, lao nhanh về phía trước.

Nghe thấy tiếng xe, những zombie đó lập tức tràn về phía xe của Tạ Lam Án.

Nhìn thấy zombie đuổi theo từ kính chiếu hậu, Tạ Lam Án giảm tốc độ một chút, đảm bảo chúng có thể đuổi kịp anh.

Cứ như vậy, khoảng cách giữa Tạ Lam Án và zombie không xa không gần, tiếng còi xe cũng thu hút một lượng lớn zombie đến.

Phần lớn zombie bị thu hút đi, số zombie còn lại bên phía Chân Lục Trà đã không còn nhiều.

Họ rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng Chân Lục Trà lại rất lo lắng cho Tạ Lam Án - người đã dẫn đi phần lớn zombie.

Anh một mình đối phó với những zombie đó thực sự quá nguy hiểm.

Chân Lục Trà vô cùng sốt ruột, lại lấy ra hai chiếc xe và một chiếc mô tô từ trong không gian.

Nhìn thấy Chân Lục Trà sắp sửa lên xe mô tô, Đường Nguyệt vội vàng tiến lên ngăn cản cô.

"Tiểu Lục, em muốn đi tìm đội trưởng sao?"

Chân Lục Trà đội mũ bảo hiểm lên, giọng nói trầm đục trả lời: "Em phải đi tìm anh ấy."

Ánh mắt Chân Lục Trà vô cùng kiên định.

Cô không thể để Tạ Lam Án một mình.

Hàn Diễm cũng đi tới: "Tiểu Lục, bình tĩnh một chút! Đội trưởng..."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 68: Tạ Lam Án Anh Đừng Chết!



Còn chưa đợi anh nói xong, Chân Lục Trà đã vặn tay ga hai cái, tiếng "gầm gừ gầm gừ" vang lên, ngay sau đó chiếc mô tô phóng nhanh về phía trước, cuốn theo một mảng bụi đất bay lên.

"Tập trung ngoài thành! Mọi người đi trước đi!"

Giọng nói của cô tan biến trong gió.

Hàn Diễm còn chưa nói xong đã hít phải một miệng đầy cát.



Tiểu Lục, em đúng là đồ ngốc, không thể đợi mình nói xong sao?

Lời Hàn Diễm còn chưa nói xong thực ra là: Lão đại nhà anh kỹ năng lái xe cực kỳ đỉnh, không cần lo lắng, anh ấy rất nhanh sẽ cắt đuôi được đám zombie đó.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không quá lo lắng.

Nhưng anh không ngờ Chân Lục Trà lại "vèo" một cái bỏ đi như vậy.

Thôi được rồi.

Hai người này đúng là trời sinh một cặp, thương lượng cũng không cần.

Lúc này, Chân Lục Trà đang phóng nhanh trên đường.

Cô lái xe rất nhanh, trên đường chỉ để lại một vệt tàn ảnh của cô, ngay cả zombie ven đường cũng không kịp phản ứng lại có người đang lao nhanh qua đường.

Trước đây, để quay một bộ phim, Chân Lục Trà đã đặc biệt đi học lái xe mô tô, thậm chí còn từng tham gia thi đấu trên đường đua thực tế. Tuy thứ hạng không cao lắm, nhưng cũng thuộc hàng xuất sắc.

Ngay cả huấn luyện viên dạy cô lái xe mô tô cũng nói cô có thiên phú.

Chân Lục Trà kéo tốc độ đến mức tối đa, trước khi xuyên không cô cũng chưa từng lái xe nhanh như vậy.

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.

Trái tim của Chân Lục Trà bỗng chốc như bị nhấc lên, mặc dù cô biết Tạ Lam Án cũng có khả năng thoát khỏi đám zombie này.

Nhưng cô vẫn lo lắng cho anh, lo anh bị thương, lo cho sự an nguy của anh.

Theo nhận thức của cô, không ai đủ mạnh để không sợ bất kỳ nguy hiểm nào.

Tạ Lam Án cũng vậy, anh có thể thất bại, có thể bị thương.

Giống như cái c.h.ế.t của Tạ Lam Án trong tiểu thuyết.

Chân Lục Trà sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Tiếng gầm rú của xe máy xuyên suốt, đến gần chỗ phát nổ.

Chiếc xe phía trước đã hỏng và bốc lên những cột khói đen dày đặc.

Xung quanh còn có rất nhiều zombie bị xe đ.â.m chết.

Đó là chiếc xe anh vừa lái.

Còn Tạ Lam Án thì sao? Tạ Lam Án đã đi đâu?

Chân Lục Trà vội tìm kiếm xung quanh.

"Không ngờ Tiểu Lục của chúng ta còn biết lái xe máy đấy."

Giọng nói của Tạ Lam Án vang lên từ phía sau.

Chân Lục Trà quay đầu lại nhìn thấy anh, lập tức nhào tới, cả người bám chặt lấy anh.

Cô đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tạ Lam Án, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Sao anh có thể tự ý làm vậy! Không nói với em một tiếng! Anh có biết em lo c.h.ế.t đi được không!"

Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của cô, Tạ Lam Án vốn định trêu chọc cô, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn.

Tạ Lam Án đỡ lấy cô gái đang bám trên người mình, giọng nói dịu dàng: "Là lỗi của anh, lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Chân Lục Trà không tin, cô bám chặt lấy anh như một sự trừng phạt: "Em không tin, anh luôn như vậy!"

Tạ Lam Án bất lực cười, trong mắt tràn ngập hình ảnh cô gái đang ôm mình.

Giọng anh hơi khàn khàn, trầm thấp: "Sau này chỉ cần là em nói, anh đều nghe theo."

Chân Lục Trà vòng tay qua cổ anh, vì Tạ Lam Án đang đỡ cô, nên tầm mắt của cô cao hơn anh một chút.

Chân Lục Trà cụp mắt xuống, nhìn anh.

"Thật sao? Vậy sau này nếu anh không làm được thì sao?"

Đôi mắt đen như mực của Tạ Lam Án phản chiếu bóng hình cô gái.

"Thật, nếu không làm được thì tùy em xử lý."

Khóe miệng Chân Lục Trà cong lên, chiếc sừng nhỏ của ác quỷ như sắp bật ra khỏi đầu cô, "Xử lý? Xử lý thế nào?"

Tạ Lam Án không trả lời cô, chỉ cưng chiều nhìn người trước mặt.

Chân Lục Trà cảm thấy như sắp bị anh nhìn thấu.

Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người Tạ Lam Án, leo lên xe máy.

"Mau lên xe đi, chị Đường Đường và mọi người vẫn đang đợi chúng ta, đừng để họ đợi lâu."

Nhìn dáng vẻ cô đang cố che giấu sự căng thẳng của mình, đáy mắt Tạ Lam Án gợn lên từng lớp sóng.

Tạ Lam Án khẽ nhướng mày, nhìn dáng vẻ cô cúi người trên xe máy, đôi môi mỏng khẽ mở: "Em chở anh sao?"

Chân Lục Trà khẽ hất cằm, đội mũ bảo hiểm lên, đáp lại anh: "Không thì sao?"

Tạ Lam Án cũng không ngờ cô có thể lái xe máy đuổi theo, trông còn rất thành thạo.

Anh rất tò mò về cuộc sống trước đây của cô, cô đã sống như thế nào với những người khác, trưởng thành ra sao, làm thế nào để trở thành cô gái như bây giờ…

Tuy nhiên, Tạ Lam Án tin rằng họ còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau.

Anh ngồi sau Chân Lục Trà, cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ vòng qua eo thon của Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà đột nhiên căng cứng cơ thể.

Cô có chút không tự nhiên hỏi anh: "Anh... anh ôm eo em làm gì..."

Tạ Lam Án nhìn phản ứng đáng yêu của cô, đầu lại tựa vào vai cô, "Anh sợ."

Hàn Diễm mà ở đây nghe thấy anh nói ba chữ này chắc chắn sẽ cười đến rụng răng mất.

Cái người dùng chân đá anh ta xuống máy bay, ép anh ta phải học nhảy dù, còn cười nhạo anh ta mười ba tuổi đã học nhảy dù, Tạ Lam Án đó chắc chắn không phải bị đoạt xác rồi chứ?!

Chân Lục Trà tất nhiên cũng không nghĩ anh sợ, nhưng cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh.

Tim cô đập loạn xạ.

Như để che giấu điều gì đó, Chân Lục Trà nhanh chóng khởi động xe máy, dùng tiếng xe máy át đi nhịp tim đang mất kiểm soát của mình.

Chân Lục Trà chở Tạ Lam Án nhanh chóng ra khỏi thành phố.

Lúc này Đường Nguyệt và những người khác đã đợi sẵn ở ngoài thành phố.

Hàn Diễm xuống xe, nhàm chán dựa vào xe chờ hai người.

Nhìn thấy hai người trên xe máy từ xa chạy tới, Hàn Diễm vui vẻ nói với Đường Nguyệt trong xe: "Đội trưởng và Tiểu Lục về rồi!"

Chân Lục Trà nhìn thấy họ, liền dừng xe máy lại, cùng Tạ Lam Án xuống xe, thu xe máy vào không gian.

Hàn Diễm: "Lão đại, Lão đại, anh không bị thương chứ."

Nói xong liền tiến lại gần anh, nhìn trái nhìn phải, còn đưa tay chọc chọc hai cái.

Tạ Lam Án cau mày hất tay cậu ta ra: "Không sao."

Hàn Diễm cười hì hì: "Tôi biết ngay đội trưởng không sao mà, chỉ có Tiểu Lục lo lắng không yên, nhất định đòi đi tìm anh, cái dáng vẻ lo lắng đó, chậc chậc chậc chậc."

Chân Lục Trà nhìn Hàn Diễm lắm mồm, vội vàng đẩy cậu ta vào trong xe.

"Mau đi thôi, đừng lải nhải ở đây nữa."

Lên xe, thấy Hứa Đồng và chú Viên không có trong xe, Chân Lục Trà hỏi Đường Nguyệt: "Chị Đường Đường, chú Viên và Hứa Đồng đâu?"

Đường Nguyệt: "Họ đã đến chiếc xe của Ám Dạ, đang đợi chúng ta ở phía trước để cùng đi."

Hai chiếc xe trở về căn cứ khi trời đã tối đen.

Người phụ trách vật tư y tế của căn cứ dẫn Chân Lục Trà đến nhà kho.

Nhìn cô lấy ra nhiều vật tư y tế như vậy từ trong không gian, người phụ trách kia trợn tròn mắt.

Anh ta không thể kiềm chế được vẻ mặt vui mừng: "Nhiều vậy sao?"
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 69: Cải Tử Hoàn Sinh



Chân Lục Trà gật đầu, sau đó lại lấy ra mấy cái máy thở và lồng ấp trẻ sơ sinh.

"Đây là tìm được từ bệnh viện, không biết có dùng được không."

Người phụ trách tóc đã hoa râm kia đỏ hoe mắt: "Cảm ơn các cô, những thứ này rất quan trọng đối với căn cứ! Tôi tên Trương Thăng, là bác sĩ của bệnh viện căn cứ, sau này có cần gì thì có thể đến bệnh viện căn cứ tìm tôi."

Chân Lục Trà cũng rất vui vì những thứ này có thể giúp ích, cô nói với bác sĩ Trương: "Có thể giúp ích là tốt rồi, nếu có cần gì thì cháu sẽ đến bệnh viện tìm bác sĩ."

Trương Thăng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng thực sự rất cảm kích.

Trương Thăng lại nói với cô: "Giúp tôi nói lời cảm ơn với đồng đội của cô, tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn, vất vả cho các cô rồi."

Chân Lục Trà cười nói với ông: "Cháu sẽ chuyển lời cho họ."



Cùng lúc Chân Lục Trà hoàn thành nhiệm vụ trở về căn cứ,

Đình Lệ bị Tạ Lam Án phế bỏ vài ngày trước vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Mặc dù Cố Nhu Nhu đã dùng dị năng chữa trị để làm lành vết thương của hắn, nhưng hai cánh tay và đôi mắt đó không thể cứu vãn được nữa.

Cố Nhu Nhu không ngờ Tạ Lam Án sẽ trực tiếp phế bỏ Đình Lệ. Nhìn Đình Lệ nằm trên giường ngay cả trở mình cũng khó khăn, trong mắt cô ta tràn đầy ghét bỏ, nhưng lại không thể không chăm sóc hắn.

Bởi vì gia đình Đình Lệ đã đồng ý cho họ ở bên nhau, không chỉ vì cô ta đã sinh cho Đình Lệ một đứa con trai, mà quan trọng hơn là Đình Lệ hiện tại cần người chăm sóc.

Cô ta bây giờ chẳng khác nào một bảo mẫu chính hiệu!

Cô ta lại hung hăng nhìn Đình Lệ.

Đúng là đồ vô dụng!

Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra với cô ta?

Trong đầu Cố Nhu Nhu lại hiện lên khuôn mặt của Chân Lục Trà.

Đều tại cô! Chân Lục Trà, tại sao cô luôn cản trở tôi!

Lúc này, Đình Lệ đang ngủ trên giường bỗng tỉnh lại.

Trước mắt hắn là một mảng tối đen, giống như rơi vào vực sâu.

Hắn thăm dò gọi tên Cố Nhu Nhu.

Cố Nhu Nhu nghe thấy tiếng hắn gọi, liền thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Giọng nói vẫn dịu dàng như Đình Lệ quen thuộc: "Đình Lệ, em ở đây."

Hắn hướng về phía Cố Nhu Nhu, đôi mắt trống rỗng, giọng nói đầy lo lắng: "Nhu Nhu, Nhu Nhu, em sẽ không rời bỏ anh, đúng không?"

Câu hỏi này, từ khi trở về căn cứ Hy Vọng, ngày nào Đình Lệ cũng phải hỏi Cố Nhu Nhu một lần.

Cố Nhu Nhu nheo mắt, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như vậy: "Anh nói gì vậy, em tất nhiên sẽ không rời bỏ anh rồi."

Không còn cách nào khác, mặc dù Đình Lệ đã bị phế nhưng dù sao hắn cũng là con trai của người phụ trách căn cứ Hy Vọng, hắn vẫn có những đãi ngộ và quyền lực mà người khác không có.

Sau khi Đình Lệ ngủ thiếp đi lần nữa, Cố Nhu Nhu trở về căn nhà mà mẹ Đình Lệ đã chuẩn bị cho cô ta.

Căn nhà trống rỗng chỉ có một mình cô ta.

Tiểu Bảo đã được mẹ Đình Lệ đón về ở cùng bà.

Cố Nhu Nhu biết rõ cô ta đang bị coi thường, nếu không phải Đình Lệ bị phế, nhà họ chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ta, mà sẽ nhẫn tâm đuổi cô ta đi.

Cô ta ngồi xuống, vừa định rót cho mình một ly nước, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện giọng nói của người đàn ông bí ẩn kia.

Cố Nhu Nhu tiến vào không gian của mình, phát hiện hắn đang cầm cánh tay bị đứt của Đình Lệ trong không gian của mình.

Trước đây cô ta đã lấy lại được một cánh tay, cánh tay còn lại bị bỏ lại trong viện nghiên cứu, bây giờ e rằng đã thối rữa rồi.

Cánh tay này vẫn còn nguyên vẹn là nhờ tác dụng của không gian.

Thấy người đàn ông bí ẩn cầm cánh tay bị đứt, Cố Nhu Nhu tuy nghi hoặc nhưng không dám mở miệng hỏi gì.

Người đàn ông bí ẩn: "Cô muốn nối lại cánh tay này cho hắn không? Còn cả đôi mắt đã hỏng của hắn nữa."

Cố Nhu Nhu có chút không hiểu ý hắn, lẽ nào Đình Lệ có thể phục hồi?

"Ngài có thể làm được sao?"

Người đàn ông bí ẩn ném cánh tay sang một bên, nói với Cố Nhu Nhu: "Không phải ta, là cô."

Cố Nhu Nhu cau mày, đầy khó hiểu: "Tôi? Tôi có thể làm gì? Dị năng chữa trị này của tôi cũng chỉ có thể làm lành vết thương mà thôi."

Người đàn ông bí ẩn cười khẩy, đầy vẻ mỉa mai: "Cô tưởng rằng dị năng ta cho cô lại vô dụng như vậy sao?"

Nghe thấy câu nói này của hắn, trong mắt Cố Nhu Nhu bùng lên ánh sáng tham lam: "Ý ngài là..."

Người đàn ông bí ẩn: "Cô sẽ có được năng lực cải tử hoàn sinh, chỉ cần cô có thể chữa trị cho càng nhiều người, dị năng chữa trị của cô sẽ càng trở nên mạnh mẽ."

Cố Nhu Nhu: "Chỉ cần như vậy là được rồi sao?"

Người đàn ông bí ẩn: "Còn một điều nữa, thu thập t.h.i t.h.ể của zombie, ném chúng vào cái giếng trong không gian của cô."

Nói xong câu này, hắn liền biến mất.

Cố Nhu Nhu bước ra khỏi không gian, nghĩ về những lời vừa rồi của người đàn ông bí ẩn kia.

Cải tử hoàn sinh.

Chỉ cần có được năng lực như vậy, căn cứ Hy Vọng chắc chắn sẽ coi cô ta như thượng khách, không chỉ là căn cứ Hy Vọng, mà còn cả hai căn cứ khác.

Nếu cô ta có thể chữa khỏi cho Đình Lệ, nhà họ Đình sẽ không coi thường cô ta nữa!

Tất cả những gì cô ta muốn sẽ thành hiện thực!

Đến lúc đó, cô ta sẽ đạp tất cả những kẻ coi thường mình xuống dưới chân, Chân Lục Trà cũng không ngoại lệ.

Trong mắt Cố Nhu Nhu dần trở nên điên cuồng.

Sau ngày hôm đó, Cố Nhu Nhu thường xuyên đến bệnh viện chữa trị cho những bệnh nhân bị thương, gặp bất kỳ người bị thương nào cũng sẽ dùng dị năng chữa trị của mình "giúp đỡ" họ, còn đặc biệt đến khu dân cư của những người tị nạn trong căn cứ để thi triển năng lực của mình.

Và cái tên Cố Nhu Nhu cũng dần dần được lan truyền trong căn cứ Hy Vọng, rất nhiều người gọi cô ta là "Hy vọng của thời mạt thế", nữ thần của căn cứ Hy Vọng.

Mà những người được Cố Nhu Nhu chữa trị không hề hay biết họ sẽ phải đối mặt với tai họa như thế nào…

Nhiệm vụ đến bệnh viện lần này đã khiến danh tiếng của đội Ảnh Tức ở căn cứ Hoàng Hôn hoàn toàn lan rộng.

Tuy nhiên, nhiều người trong căn cứ đã biết từ trước trong cuộc thi đấu võ đài của đội trưởng Động Hùng, có một cô gái từ đội Ảnh Tức vung một chiếc búa sắt rất giỏi. Hơn nữa, chiếc búa của cô ấy còn có màu hồng.

Do đó, nhiều người trong căn cứ vẫn thường bàn tán về Chân Lục Trà.

Tuy nhiên, bản thân Chân Lục Trà lại không hề hay biết những điều này, cô hiện đang "đi dạo phố".

Lần trước trở về không nghỉ ngơi được bao lâu đã phải đi làm nhiệm vụ, cô vẫn chưa đi dạo trong căn cứ cho đàng hoàng.

Vừa hay hôm nay không có việc gì.

Lần này Chân Lục Trà dự định tự mình đi dạo.

Khi đi đến một khu phố, đột nhiên từ trong một con hẻm nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau.

Chân Lục Trà đi tới.
 
Back
Top Bottom