Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 90: Theo Dõi



Còn Chân Lục Trà thì đi cho Tiểu Ngạo Thiên uống sữa bột.

Lông của nhóc con giờ đã mọc dài hơn một chút, mắt cũng đã mở, là màu xanh nhạt, giống như biển cả.

Khiến cho Chân Lục Trà mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xanh biếc của nó đều muốn ôm nó lên mà vu.ốt ve.

Dù sao Tiểu Ngạo Thiên bây giờ giống như một chú mèo con, tiếng kêu cũng ư ử, chỗ nào cũng khiến người ta yêu thích.

Sau khi cho Tiểu Ngạo Thiên ăn xong, Chân Lục Trà iền cùng Đường Nguyệt và Hàn Diễm xuất phát theo dõi Lý Tiêu. Dù sao trước khi mạt thế bắt đầu, họ đã theo dõi Lý Tiêu một thời gian, cũng coi như có kinh nghiệm theo dõi hắn.

Đường Nguyệt dặn dò Đường Tinh ở nhà không được chạy lung tung rồi mới xuất phát. Đường Tinh cũng rất nghe lời, hứa với chị ở đây không đi ra ngoài, đợi họ trở về.

Ba người đến nhà Lý Tiêu, vừa lúc hắn từ trong phòng đi ra, theo dấu vết dây xích giả mà Chân Lục Trà tạo ra hôm qua đi về phía nam khu ổ chuột.

Thấy vậy, họ liền bám theo Lý Tiêu.

Nhưng có lẽ do Lý Tiêu bị ảnh hưởng bởi việc Đường Tinh tự mình trốn thoát, giờ cả người hắn ta rất cảnh giác.

Cho nên họ không thể theo quá sát.

Buổi sáng hôm nay, Lý Tiêu dành hết thời gian để tìm kiếm Đường Tinh, thậm chí còn gõ cửa rất nhiều nhà, làm động tác miêu tả dáng vẻ Đường Tinh, muốn biết một chút manh mối về đối phương.

Nhưng đây chắc chắn là công cốc, Đường Tinh hiện đang ở chỗ của đội Ảnh Tức, đang xem máy tính bảng Chân Lục Trà để lại. Bên trong máy tính có không ít phim do Chân Lục Trà tải xuống, dù xem mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Không chỉ vậy, Chân Lục Trà còn để lại cho Đường Tinh một đống đồ ăn vặt.

Tìm cả buổi sáng, Lý Tiêu không ngờ mình không tìm được một chút manh mối nào của đứa nhóc câm kia.

Hắn ta tức giận đá vào chân tường.

"Tên nhóc câm c.h.ế.t tiệt kia rốt cuộc đang trốn ở đâu? Hại ông đây còn phải chạy đi chạy lại tìm!!"

Ba người cứ đứng xa xa nhìn hắn như con ruồi không đầu bay loạn.

Chân Lục Trà biết hắn ta bây giờ nhất thời có lẽ còn chưa nghi ngờ ý nghĩ "Đường Tinh là tự mình trốn thoát", nhưng dù sao hắn cũng là tội phạm bị truy nã quốc tế, đầu óc chắc chắn vẫn có.

Thời gian lâu Lý Tiêu phản ứng lại, sẽ không lừa được nữa.

Cho nên trong khoảng thời gian này, hy vọng chú Viên đang theo dõi Thu Dương bọn họ có thể phát hiện ra điều gì đó.

Lúc này chú Viên và Hứa Đồng đang bí mật tìm Thu Dương, sau đó quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Phải nói, Thu Dương nhuộm đầu tóc vàng đang phai màu, trong đám đông vẫn vô cùng nổi bật, muốn mất dấu cũng khó.

Hắn bây giờ hẳn là đang đi đâu đó, mục đích rất rõ ràng.

Chú Viên và Hứa Đồng cũng nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, nhưng để an toàn vẫn giữ khoảng cách không để Thu Dương phát hiện.

Hai người vẫn luôn theo Thu Dương đến "hàng rào".

Nơi này tuy hai người chưa từng đến, nhưng cũng từng nghe những đội lính đánh thuê khác nhắc tới.

Giữa ban ngày ban mặt đến đây, vậy…chăm chỉ thật sao?

Nhưng hai người vẫn tiếp tục theo sau.

Thu Dương đến đây, trực tiếp đi đến một căn phòng nhỏ trông có vẻ bình thường. Diện tích căn phòng không lớn, bên trong cũng không có ai tiếp đón hắn, hơn nữa hắn còn tự mình lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Không bình thường không bình thường, nhìn qua liền biết không phải đến tìm vui vẻ.

Chú Viên và Hứa Đồng liếc mắt nhìn nhau, tách ra mỗi người tìm một góc khuất vừa kín đáo vừa có thể quan sát rõ căn nhà nhỏ.

Nhưng Thu Dương vào căn phòng nhỏ xong liền không có động tĩnh, hai người cứ chờ đợi như vậy.

Cuối cùng, vào những thời điểm khác nhau lại có ba người đến.

Một người phụ nữ cao gầy, một ông già thoạt nhìn đi lại có chút khó khăn, còn có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Bọn họ đều vào một lúc rồi đi, không dừng lại lâu. Nhưng sau khi ra ngoài, ai cũng xách theo một chiếc túi căng phồng, bên trong có vẻ đựng khá nhiều đồ, lúc đi còn có tiếng đá va chạm.

Hứa Đồng nhìn người đến rồi đi, trong lòng đầy thắc mắc không biết họ mang theo thứ gì.

Sau khi người đàn ông cuối cùng rời đi, Thu Dương một mình ở trong đó rất lâu mới cầm một cái túi giống những người trước đó đi ra.

Lúc này trời đã gần tối, miệng Thu Dương lẩm bẩm chửi rủa. Hứa Đồng vì muốn nghe rõ hắn nói gì còn cố ý từ chỗ ẩn nấp đi ra, chuyển đến chỗ gần Thu Dương hơn để nghe lén.

Kết quả chỉ nghe thấy Thu Dương đang nguyền rủa một người, người kia… hình như là Lý Tiêu?

Thu Dương quả thật đang chửi Lý Tiêu, bởi vì mình rõ ràng tối qua đã nói với hắn đến tìm mình, kết quả chờ cả ngày trời cũng không thấy bóng dáng đâu.

"Lý Tiêu thằng ranh con này chắc chắn lại uống say rồi! Mẹ kiếp, còn phải tốn công đi tìm hắn một chuyến!"

Nói xong liền xụ mặt.

Hứa Đồng và chú Viên lập tức lại bám theo hắn.

Ngay lúc hai nhóm người đang giám sát Lý Tiêu và Thu Dương, Tạ Lam Án đang nói chuyện này với cha anh - Tạ Tòng.

Tạ Tòng nghe được tin tức này, nhíu chặt mày, vẻ mặt rất kinh ngạc. Hồi lâu sau hỏi Tạ Lam Án có cần thêm người không, mình có thể phân cho anh, nhưng Tạ Lam Án không nhận.

Anh thẳng thắn nói: "Cấp trên căn cứ có nội gián."

Tạ Tòng lập tức phủ nhận suy nghĩ này của anh.

Tạ Lam Án tiếp tục nói: "Vậy cha nghĩ xem, bọn chúng nuôi lâu như vậy, tại sao chúng ta không hề phát hiện ra một chút nào."

Tạ Tòng muốn phủ nhận suy nghĩ này, nhưng con trai ông nói rất đúng. Căn cứ xây dựng đến nay đã lâu như vậy, từng viên gạch từng viên ngói ông và mấy ông già lãnh đạo căn cứ đều rất quen thuộc.

Mặc dù đôi khi sẽ có mấy người bất đồng ý kiến trong một số việc, nhưng dù sao bọn họ đều là anh em chí cốt nhiều năm, cũng đã từng cùng nhau giao phó cả sinh mạng cho đối phương.

Nhưng bây giờ Tạ Tòng không thể không thừa nhận, trong số những người anh em cũ này của ông có nội gián.

Trong căn cứ nuôi nhốt zombie không phải chuyện đơn giản, thời gian đưa zombie đến, địa điểm đặt zombie, rồi người trông coi zombie nữa.

Tất cả những điều này, đều không phải tùy tiện tìm người trong căn cứ là có thể làm được.

Chỉ riêng việc đưa zombie vào trong căn cứ đã là một việc khó khăn.

Hơn nữa, căn cứ mỗi tuần đều có kiểm tra an toàn, đề phòng có người biến dị thành zombie nhưng trốn được kiểm tra an ninh ở cổng căn cứ.

Nhưng rốt cuộc người này là ai?

Tạ Tòng trong đầu nghĩ đến tất cả anh em nhiều năm vào sinh ra tử bên cạnh mình, nhưng không loại trừ được ai, ông nói với Tạ Lam Án:

"Lam Án, kẻ phản bội này cha sẽ tự tay lôi hắn ra, những chuyện còn lại con cứ làm đi. Có cần gì thì cứ nói với cha. Có điều, xem ra cha thật sự già rồi……… đến cả kẻ phản bội ở bên cạnh cũng không phát hiện ra……”

Tạ Tòng chua xót lắc đầu.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 91: Thăm Dò Hang Ổ Của Địch



Tạ Lam Án nhìn cha mình, còn có mái tóc mai có chút hoa râm khó nhận ra.

Anh mở miệng nói: "Mặc dù cha cũng không còn trẻ nữa, nhưng điều này không thể phủ nhận thành tựu trước đây của cha. Hơn nữa, không phát hiện ra kẻ phản bội không phải lỗi của cha già rồi, dù sao lúc cha còn trẻ cũng bị…"

Tạ Tòng ban đầu nghe nửa đầu câu này khóe miệng có chút nhếch lên, nghe đến phía sau càng cảm thấy không đúng.

Sau đó, ông vội vàng ngăn miệng con trai, không cho đối phương nói tiếp: "Được rồi được rồi, mau đi làm việc của con đi!"

Còn tưởng con trai tốt học được dịu dàng ân cần từ Tiểu Chân, biết đau lòng cho mình rồi, kết quả vòng vo vẫn là tổn thương mình một phen.

Haiz! Quả nhiên con trai đều là cái quần thủng gió!

Tạ Lam Án nghe Tạ Tòng "đuổi" mình đi, khẽ nhếch khóe miệng rồi đẩy cửa đi ra.

Tạ Lam Án từ chỗ cha mình Tạ Tòng đi thẳng một mạch đến chỗ ở của Đình Dạ.

Thu Dương là người của đội Ám Dạ, tuy không biết Đình Dạ có tham gia vào chuyện nuôi nhốt zombie hay không, nhưng đến chỗ ở của bọn họ một chuyến vẫn là điều cần thiết.

Vừa rồi chú Viên đã dùng bộ đàm nói với anh rồi, hiện tại Thu Dương vừa vặn không có ở chỗ ở, hơn nữa nhất thời cũng không thể trở về được.

Tạ Lam Án ở lần trước cùng Đình Dạ làm nhiệm vụ thì được đối phương mời đến làm khách, hắn ta cũng đã nói cho anh biết địa chỉ chỗ ở.

Chỉ là không biết hiện tại Đình Dạ có ở nhà hay không...

Không lâu sau, Tạ Lam Án đã đến trước chỗ ở của đội Ám Dạ.

Chỗ ở của đội Ám Dạ là tầng mười hai của tòa nhà D, tất nhiên bọn họ không được phân chỗ ở giống như đội Ảnh Tức. Dù sao thì nhiệm vụ bọn họ làm còn chưa kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy.

Nhưng diện tích chỗ ở của đội Ám Dạ cũng không nhỏ, 240 mét vuông đủ cho mấy người ở.

Tạ Lam Án dựa theo địa chỉ Đình Dạ đưa, đi đến trước cửa phòng, ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên mấy tiếng, cánh cửa lập tức mở ra.

Người mở cửa chính là Đình Dạ.

Đình Dạ thấy người đến là Tạ Lam Án, trong lòng cũng rất kinh ngạc.

Không có chuyện gì thì sẽ không đến, người này sao lại tới chỗ mình rồi?

Tạ Lam Án thấy Đình Dạ vậy mà lại ở nhà, thế là mặt không cảm xúc nói dối: "Vốn đến tìm cậu để đi sân huấn luyện tập luyện một chút, nhưng mà..."

Ánh mắt Tạ Lam Án cố ý nhìn về phía cánh tay của Đình Dạ, tiếp tục nói: "Thôi thì để hôm khác vậy."

Nói xong liền làm bộ xoay người rời đi.

Đình Dạ vội vàng gọi lại: "A, đừng đừng đừng, đã đến rồi, vào uống ly nước cũng được mà."

Tạ Lam Án cũng đoán được anh ta sẽ nói như vậy, sau đó liền vào nhà, miệng nói: "Vậy làm phiền rồi."

Đình Dạ cũng không ngờ đối phương sẽ chấp nhận vào nhà ngồi uống nước, anh ta đóng cửa phòng xong liền bận rộn đi đun nước cho Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn Đình Dạ đi tới đi lui lấy đồ, nói: "Cánh tay của cậu sao mà bị thương thế?"

Đình Dạ bưng nước đến, đưa cho Tạ Lam Án nói: "Khoảng thời gian trước nhàn rỗi, liền cùng Thu Dương đi làm một nhiệm vụ, kết quả không may bị một đoạn dây thép cứa vào."

Mắt Tạ Lam Án tối sầm lại, tiếp tục hỏi: "Thu Dương đâu? Cậu ta không bị thương chứ?"

Đình Dạ cũng không biết Tạ Lam Án từ khi nào lại quan tâm đến nhân viên của Ám Dạ như vậy, nhưng cũng có thể là đối phương đơn thuần tò mò thôi.

Vậy nên anh cũng thành thật trả lời: "Cậu ấy đi bệnh viện lấy thuốc thay cho tôi rồi, cánh tay này của tôi cứ hai ngày phải thay thuốc một lần, phiền phức muốn chết. Tôi không muốn đến bệnh viện, nên để Thu Dương giúp tôi lấy thuốc, vừa hay cậu ta nói cậu ta có việc phải ra ngoài làm."

Tạ Lam Án: "Ồ."

Sau đó bầu không khí liền ngưng đọng lại, nhưng Tạ Lam Án không hề xấu hổ, ngược lại Đình Dạ lại có chút lúng túng. Thậm chí có cảm giác ngón chân đang bấu chặt xuống đất.

Nên nói gì đây? Đúng rồi! Nói về chuyện mình làm nhiệm vụ lần trước đi!

Đình Dạ: "Tôi nói cho anh biết, anh không biết đâu..."

Kết quả anh ta vừa mới gợi chuyện xong, Tạ Lam Án đột nhiên nói một câu: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Đình Dạ sửng sốt: "A... hả?"

Tạ Lam Án bình tĩnh nhìn anh ta, sau đó lại hỏi một lần: "Nhà vệ sinh."

Đình Dạ lúc này mới phản ứng lại: "Ồ, nhà vệ sinh ở bên phải trong cùng."

Tạ Lam Án đặt ly nước trong tay xuống rồi đi về phía anh ta nói.

Đi về phía đó có mấy phòng ngủ, Tạ Lam Án nhìn mấy căn phòng giống hệt nhau, suy nghĩ một chút rồi thăm dò đi về phía một căn phòng.

Kết quả sau lưng ở góc hành lang liền truyền đến giọng nói của Đình Dạ: "Tạ Lam Án, đó là phòng ngủ của tôi, cái phía trước mới phải."

Tạ Lam Án nghe anh ta nói vậy xong, suy nghĩ một chút, cố ý đi vào một căn phòng sai.

Quả nhiên sau lưng giọng nói của Đình Dạ lại xuất hiện: "Aiya, cái đó cũng không phải. Đó là phòng ngủ của Thu Dương, cái phía trước mới đúng."

Ồ, cái này chính là à.

Tạ Lam Án bỏ qua căn phòng này đi về phía nhà vệ sinh, Đình Dạ ở phía sau thấy anh cuối cùng cũng tìm đúng chỗ, cũng quay về phòng khách đợi anh.

Tạ Lam Án ở trong nhà vệ sinh nán lại một lát rồi đi ra.

Anh đi đến cửa phòng ngủ của Thu Dương, đầu tiên thăm dò nắm lấy tay nắm cửa, thử xem có thể mở ra được không.

Không ngoài dự đoán, cửa bị khóa. Sau đó, Tạ Lam Án liền lấy ra chiếc chìa khóa mà Chân Lục Trà đưa cho mình từ trước.

Đúng vậy, chiếc chìa khóa này chính là chìa khóa vạn năng của Chân Lục Trà.

Buổi sáng, Chân Lục Trà nghe Tạ Lam Án phải đi đến chỗ ở của Ám Dạ một chuyến, cô liền đưa ngay chìa khóa vạn năng cho anh, để phòng lúc cần dùng đến.

Chân Lục Trà nói cho Tạ Lam Án biết tác dụng của chiếc chìa khóa vạn năng này, còn có số lần sử dụng mỗi ngày của nó.

Tạ Lam Án sau khi nghe Chân Lục Trà nói về tác dụng của chiếc chìa khóa này, cũng không hỏi cô thứ này từ đâu mà có, chỉ nhìn cô: "Lần trước ở phòng thí nghiệm, em cũng dùng cái này mở cửa cứu anh?"

Chân Lục Trà không dám nhìn thẳng vào anh, cô cúi đầu trả lời: "Ừm..."

Tạ Lam Án mỉm cười, sờ đầu nhỏ của cô nói: "Cảm ơn em, ân nhân cứu mạng."

Chân Lục Trà không ngờ anh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ anh không hỏi gì, thậm chí cũng không hỏi mình thứ này từ đâu mà có.

Chỉ là anh như vậy, khiến mình rất yên tâm lại có chút áy náy không nói nên lời.

Nhưng Chân Lục Trà biết, sẽ có một ngày, mình sẽ nói hết tất cả những bí mật chưa từng nói ra cho anh nghe.

...

Tạ Lam Án cắm chìa khóa vạn năng vào ổ khóa trên cửa phòng Thu Dương xoay một cái, cửa liền dễ dàng mở ra.

Tạ Lam Án nhìn cánh cửa mở ra vẫn cảm thấy có chút thần kỳ. So với kỹ năng mở khóa được học ở đội đặc chủng còn tiện lợi hơn nhiều. Vừa không làm hỏng phần bên trong của khóa, lại có thể đơn giản mở cửa phòng như vậy.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 92: Suýt Bị Phát Hiện



Nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chìa khóa.

Anh vào phòng Thu Dương, bắt đầu tìm kiếm những manh mối có thể sử dụng được.

Phòng của Thu Dương rất đơn giản, gần như liếc mắt là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bày ra bên ngoài.

Tạ Lam Án bắt đầu lục soát tủ và ngăn kéo trong phòng hắn ta.

Nhưng không phát hiện ra gì cả.

Tạ Lam Án quan sát kỹ mọi thứ trong phòng, đột nhiên phát hiện một miếng ván sàn trên mặt đất có chút khác biệt so với những miếng ván sàn khác.

Anh lập tức đi đến chỗ miếng ván sàn đó, quỳ một chân xuống đó lấy con d.a.o nhỏ giắt bên hông ra, sau đó cạy miếng ván sàn có chút lỏng lẻo đó ra.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Đình Dạ gọi ở phòng khách: "Tạ Lam Án, cậu rơi vào trong đó rồi à?"

Tạ Lam Án không để ý mà tiếp tục động tác trên tay.

Miếng ván sàn thành công bị anh cạy ra, bên trong là mấy trang tài liệu mỏng.

Tạ Lam Án nhanh chóng quét qua tất cả nội dung tài liệu, sau đó đặt lại theo vị trí cũ, rồi ấn miếng ván sàn lại, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lúc đóng cửa phòng, Tạ Lam Án đột nhiên phát hiện dưới cửa có một sợi tơ đen không đáng chú ý.

Anh suy nghĩ một chút rồi kẹp sợi tơ đen này vào vị trí tay nắm cửa.

Lúc này, Đình Dạ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy Tạ Lam Án trả lời, còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi.

Chắc không phải là giẫm trúng vết nước trên sàn nhà vệ sinh mà trượt ngã đập đầu rồi chứ?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Đình Dạ hiện lên những tin tức mình xem trên điện thoại trước khi mạt thế đến, những ông già ở nhà một mình đi vệ sinh trượt ngã không ai cứu giúp.

Đình Dạ vội vàng chạy qua xem, vừa chạy đến chỗ ngoặt, Tạ Lam Án liền từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Tạ Lam Án nhìn Đình Dạ, thần sắc thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Đình Dạ có chút ngại ngùng nói: "Không có gì không có gì, vừa rồi gọi cậu mãi mà không nghe thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu ngã rồi, ha ha ha ha"

Đình Dạ xấu hổ cười khan.

Mà Tạ Lam Án đã tìm được thứ mình muốn, cũng không định lải nhải với anh ta nữa.

Liền nói: "Trong đội có việc, tôi về trước đây."

Đình Dạ không ngờ anh ta đi vệ sinh xong liền đi, có chút không hiểu nổi nói: "À... ừm, vậy cậu bận gì bận đi."

Bên này Tạ Lam Án đã lấy được đồ, chú Viên và Hứa Đồng đang theo Thu Dương đến khu ổ chuột.

Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, Thu Dương đến trước cửa nhà Lý Tiêu liền gõ cửa "cốc cốc cốc".

Lý Tiêu buổi sáng không tìm được Đường Tinh nên đã uống chút rượu, giờ đang nằm trên ghế sofa ngủ, nghe thấy tiếng cửa liền chửi rủa đi mở cửa.

Thằng chó c.h.ế.t nào làm ồn giấc ngủ ông đây?

Vừa mở cửa, liền thấy Thu Dương mặt hằm hằm nhìn mình.

Lúc này một cơn gió lạnh vừa thổi qua, Lý Tiêu tỉnh táo lại ngay.

Thấy Thu Dương tâm trạng không tốt lắm, vội vàng cười nịnh nọt: "Aiya, không phải Dương ca sao, sao lại rảnh đến chỗ tôi thế này?"

Chắc không phải là biết chuyện tên nhóc câm kia chạy mất rồi chứ?

Trong lòng Lý Tiêu thấp thỏm, có chút bất an.

Lúc này đã sắp vào đông, trời vừa tối bên ngoài liền lạnh đi không ít.

Thu Dương vừa đi vào nhà Lý Tiêu, vừa nói: "Tối qua lúc tôi đến không phải đã bảo tên nhóc câm kia, nói với anh hôm nay đến tìm tôi sao! Tôi đợi cả ngày cũng không thấy anh đến!"

Nói rồi hắn ta đặt một túi tinh hạch mang theo lên bàn, sau đó nhìn thấy trên bàn còn có chai rượu trắng mở, vẫn còn một nửa chưa uống xong.

"Bảo sao không đến tìm tôi, hoá ra là trốn ở đây uống rượu!"

Lý Tiêu nghe anh ta nói như vậy liền biết rồi, nhưng tối qua tên nhóc câm kia đã chạy mất hút rồi còn đâu. Cũng không ai nói với mình hôm nay phải đi tìm anh ta!

Nhưng chuyện nhóc câm kia chạy mất lại không thể nói với Thu Dương, nếu không phiền phức càng lớn hơn. Vốn dĩ, anh ta tưởng hôm nay có thể tìm được nhóc câm kia, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại có thể trốn kĩ như vậy.

Bây giờ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lý Tiêu thấy Thu Dương nhìn chằm chằm vào chai rượu trên bàn mình, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Aiya, Dương ca, tên nhóc câm kia cũng không biết nói chuyện, khoa tay múa chân lung tung tôi cũng không hiểu. Nhưng chuyện này chung quy vẫn là tôi không đúng, còn làm liên lụy đến Dương ca phải chạy đến đây một chuyến. Như vậy đi, tôi còn có một chai rượu ngon, coi như hiếu kính anh!"

Nói xong, Lý Tiêu liền chạy vào phòng ngủ của mình, tìm ra một chai rượu mình đã cất giữ lâu ngày.

Chai rượu này vốn dĩ anh ta định lấy ra để tự thưởng bản thân, không ngờ hôm nay lại phải cho thằng nhóc này, nhưng không cho cũng không được.

Thật sự là đau lòng c.h.ế.t Lý Tiêu rồi.

Thu Dương nhìn chai rượu đối phươnglấy ra, hai mắt lập tức sáng lên, hắng giọng vài cái rồi nói: "Thật ra chạy một chuyến cũng không có gì, anh cũng khách sáo quá rồi."

Miệng thì nói khách sáo, nhưng cơ thể Thu Dương rất thành thật. Thấy Lý Tiêu đưa rượu đến liền lập tức nhận lấy, không do dự một chút nào.

Lý Tiêu thấy anh ta như vậy, trong lòng hận đến mức chửi bới, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hì hì.

Thu Dương ôm chai rượu hiếm có trong mạt thế, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, nói với Lý Tiêu: "Lần này bên kia cho số lượng tinh hạch không ít, nhưng cũng không thể tùy tiện phung phí. Một nửa giữ lại cho mình coi như thù lao, một nửa phẩm chất không tốt lắm thì cho đám zombie ăn."

Lý Tiêu nghe xong lời anh ta, liền mở túi anh ta mang đến ra.

Chiếc túi được mở ra, bên trong là đầy ắp tinh hạch. Dưới ánh đèn, những tinh hạch với đủ loại thuộc tính phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trong lòng Lý Tiêu lập tức được an ủi không ít.

Những tinh hạch này đủ cho hắn dùng một thời gian rồi, nhưng vẫn phải lấy ra một nửa cho những con zombie hôi thối kia, thật là phí của giời.

Lý Tiêu thăm dò hỏi Thu Dương đang ôm lấy chai rượu hít lấy hít để..

"Cái đó, Dương ca à... đám zombie này mà cho ăn thêm tinh hạch nữa, tôi e mình sẽ không khống chế được mất thôi. Đến lúc đó, cấp bậc của chúng còn cao hơn cả tôi, anh xem, có thể cho chúng ăn ít đi một chút được không."

Thu Dương nghe xong lời Lý Tiêu, vừa ngửi mùi rượu vừa liếc hắn ta một cái, nói: "Được thì được, nhưng đến lúc đó, bị người bên kia phát hiện ra điểm bất thường, tôi không bảo vệ được anh đâu."

Lý Tiêu thấy anh ta như vậy, vội vàng chạy vào phòng ngủ ôm ra một chai rượu còn ngon hơn chai vừa rồi.

Lý Tiêu cười hì hì nói với Thu Dương: "Chỉ cần anh giúp em giấu diếm một chút là được, Dương ca, tôi biết anh trượng nghĩa nhất mà!"

Thu Dương nhìn hai tay hai chai rượu, vui mừng khôn xiết: "Được được được, chỉ lần này thôi đấy, nhưng vẫn phải cho đám zombie kia ăn một chút."

Lý Tiêu gật đầu lia lịa: "Biết rồi, biết rồi, những việc này tôi đều quen thuộc rồi."

Thu Dương nghe anh ta nói xong, ôm hai chai rượu rồi vui vẻ rời đi.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 93: Kỹ Năng Nhìn Qua Là Nhớ Hoá Ra Ai Cũng Có???



Năm người quan sát trong bóng tối vừa hay đã tụ lại một chỗ.

Thấy Thu Dương ôm hai chai rượu đi ra, Hàn Diễm nhỏ giọng nói: "Những tên này đúng là không bao giờ đi tay không mà."

Hứa Đồng vội vàng nói với anh ta: "Suỵt suỵt suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng để chúng phát hiện ra."

Hàn Diễm vẻ mặt bất lực nói: "Anh xem dáng vẻ tên kia có thể phát hiện ra chúng ta sao? Với dáng vẻ vui mừng bây giờ của hắn ta, cho dù chúng ta có đốt pháo ở đây, hắn ta cũng chỉ cảm thấy hợp cảnh thôi."

Hứa Đồng nhìn về phía Thu Dương, trong bóng tối, cũng có thể thấy được sự vui mừng của người này. Nếu cho anh ta đôi cánh, không chừng có thể bay lên ngay tại chỗ.

Cứ như vậy, năm người họ theo dõi Thu Dương xong, liền về chỗ ở.

Lúc này Tạ Lam Án đang ở phòng khách, trong lòng ôm Tiểu Ngạo Thiên tay cầm tờ tài liệu vừa rồi mình viết lại giống hệt trong phòng Thu Dương.

Trên ghế sofa đầu kia là Đường Tinh đang ngồi xem phim cả ngày.

Trong máy tính bảng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói chuyện của nhân vật trong phim.

Mấy người Chân Lục Trà về đến nơi liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Họ bị thổi gió lạnh cả ngày bên ngoài, tỏ vẻ: Thật sự là cạn lời

Tạ Lam Án nghe thấy tiếng mấy người họ về, ngẩng đầu nhìn về phía họ, rồi hỏi: "Thế nào, có phát hiện gì không?"

Hứa Đồng bây giờ cả người đói không chịu nổi, vẫy tay với Tạ Lam Án nói: "Đại ca đợi chút, chúng em uống miếng nước rồi ăn cơm, ăn xong sẽ nói với anh."

Chân Lục Trà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi hỏi họ: "Ăn mì cay không?"

Mấy người tỏ vẻ đồng ý, chỉ có Hứa Đồng im lặng giơ tay.

Chân Lục Trà nhìn anh ta: "Anh không thích ăn sao?"

Không đúng, Hứa Đồng ngoài thứ đó ra thì cái gì cũng ăn mà.

Hứa Đồng giải thích: "Không phải, em thích ăn, nhưng chỉ ăn mì cay thôi có phải hơi đơn điệu không."

Chân Lục Trà: ...

Toàn thể thành viên: ...

Hứa Đồng, không hổ là anh.

Chân Lục Trà: "Vậy ăn bún ốc thì sao? Tôi thêm mấy cái chân vịt và giò heo?"

Hứa Đồng điên cuồng gật đầu: "Được được được, thêm một quả trứng chiên nữa thì càng tuyệt vời!"

Chân Lục Trà bị anh ta chọc cười: "Được, đều cho lên hết."

Sau đó cô lại hỏi Đường Tinh và Tạ Lam Án đang ngồi trên ghế sofa: "Hai người có ăn không?"

Đường Tinh thật ra lúc nãy nghe thấy mọi người bàn luận ăn gì đã có chút đói rồi, nghe thấy Chân Lục Trà hỏi mình liền vội vàng gật đầu: "Em ăn! Cảm ơn chị Chân!"

Mà Tạ Lam Án ngồi trên ghế sofa không trả lời Chân Lục Trà, nhưng cô ngầm hiểu là anh ăn.

Cho nên khi Tạ Lam Án ngồi trước một bát bún ốc to đùng bốc mùi chua, cả người đều ngây ra.

Chân Lục Trà lúc này đã vui vẻ bắt đầu húp mì cùng mọi người.

Cô thấy Tạ Lam Án nhíu mày mãi không động đũa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đội trưởng anh chắc không phải là chưa từng ăn bún ốc chứ?"

Không thể nào? Không thể nào? Trên thế giới này lại có người không ăn bún ốc sao?

Chân Lục Trà nghĩ lại, trước khi mạt thế bắt đầu, để đề phòng trường hợp sau này không được ăn bún ốc, cô còn đặc biệt nhờ quản gia chạy khắp các trung tâm thương mại lớn, mua hết tất cả bún ốc có thể mua được về.

Cô cảm thấy người thích ăn cay như Tạ Lam Án chắc sẽ không không thích đâu, cô nhìn về phía Tạ Lam Án.

Mà Tạ Lam Án cảm nhận được ánh mắt mong đợi (đe dọa) của Chân Lục Trà, vẫn cầm đũa lên, ánh mắt có chút ghét bỏ gắp một đũa.

Sau đó miễn cưỡng ăn hết.

? Hình như không cảm nhận được mùi vị?

Tạ Lam Án mặt không cảm xúc lại gắp một đũa to.

Sau đó thong thả ăn hết một bát.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Chân Lục Trà hài lòng gật đầu tỏ vẻ: Quả nhiên định luật Thật Thơm vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.

Mọi người ăn cơm xong liền bắt đầu trao đổi những thứ mình quan sát được trong ngày hôm nay ở phòng khách.

Tạ Lam Án lấy ra một danh sách, bên trong viết "người giao hàng" và "người nhận hàng".

Rõ ràng đây là danh sách nội gián trong căn cứ, Chân Lục Trà nhìn danh sách đó, bên trong quả nhiên có tên của Lý Tiêu.

Nhưng số người trên danh sách cũng không ít, hơn nữa trên danh sách cũng có tên của những thành viên tương đối quan trọng trong nội bộ căn cứ.

Nhưng nghe thấy danh sách này là do Tạ Lam Án phát hiện ra từ chỗ Thu Dương, cô có chút nghi ngờ. Nếu trực tiếp lấy đi như vậy, không phải sẽ khiến Thu Dương nghi ngờ sao?

Sau đó Chân Lục Trà liền hỏi Tạ Lam Án: "Anh cứ như vậy lấy danh sách này từ chỗ Thu Dương đi, không sợ bị đối phương phát hiện sao?"

Tạ Lam Án thấy cô nghi ngờ, cười nói: "Anh xem một lần, sau đó về viết lại một bản."

Nhìn qua là nhớ sao???

Nhưng so với dáng vẻ kinh ngạc của Chân Lục Trà, những người khác đặc biệt là Hàn Diễm nhìn cô nói: "Aiya~ chẳng lẽ Tiểu Lục của chúng ta không có nãng lực này sao? Nhưng chúng tôi đều có đấy nhé~ ô hô hô~"

Dáng vẻ này, điệu bộ này, lời nói này, rõ ràng là học theo dáng vẻ trước kia của Chân Lục Trà đây mà.

Thì ra họ đều có sao?

Cô nhìn về phía chú Viên, chú Viên mỉm cười, khẽ gật đầu.

Cô lại nhìn về phía Hứa Đồng đang cầm một cái chân vịt gặm nhồm nhoàm.

Anh ta đang chìm đắm trong việc thưởng thức bữa ăn thêm sau bữa tối của mình, rồi trả lời qua loa với Chân Lục Trà: "Ừm ừm, em cũng biết."

Chân Lục Trà có chút không giữ nổi bình tĩnh được nữa, vậy rốt cuộc là họ bình thường hay là mình không bình thường đây?

Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ "lòng như tro tàn", hồn lìa khỏi xác của cô, vội vàng an ủi: "Ôi chao, Tiểu Lục, đừng nghe Hàn Diễm nói linh tinh. Đây là bài kiểm tra mà đặc chủng binh chúng tôi bắt buộc phải trải qua."

Nhưng Hàn Diễm vẫn đang cười hi hi ha ha ở đó.

Chân Lục Trà nhìn về phía kẻ đang kiêu ngạo nào đó, tặng cho hắn một ánh mắt "anh xong đời rồi", sau đó liền nhào về phía Tạ Lam Án.

Tiếp theo liền bắt đầu nghề cũ của mình: "Đội trưởng, Hàn Diễm anh ta bắt nạt người ta ~~ hu hu hu ~~"

Tạ Lam Án sau đó liền ném cho Hàn Diễm một nhát phi đao. Đúng vậy, không phải kiểu "ánh mắt d.a.o găm" đâu, mà là một con d.a.o thật sự.

Hàn Diễm nghiêng đầu né tránh, hắn quay sang oán trách: "Đội trưởng, anh chơi thật à!"

Tạ Lam Án mỉm cười: "Đương nhiên là không, tôi đang kiểm tra xem năng lực phản ứng của cậu có bị giảm sút hay không thôi."

Hàn Diễm nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện này của đối phương, thành công nổi da gà khắp người.

Lúc này Hứa Đồng cuối cùng cũng ăn xong chân vịt của mình, anh ta hỏi: "Chúng ta đã biết danh sách của bọn họ rồi, cũng biết địa điểm giao dịch, vậy khi nào thì hành động đây?"

Dù sao cũng đã lâu không có việc lớn, nhân tiện vận động gân cốt một chút cũng không tệ.

Tạ Lam Án nhìn danh sách trên bàn.

"Chuyện này phải huy động không ít người trong căn cứ, nhưng chúng ta vẫn còn thiếu một người chưa tra ra."

Hứa Đồng: "Ai vậy?"

Tạ Lam Án thần sắc lãnh đạm: "Trong số những anh em cũ của Tạ Tòng lại sắp có thêm một kẻ phản bội."

Lần này tất cả mọi người đều im lặng.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 94: Một Đêm Nóng Bỏng



Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án đang im lặng không nói gì, mặc dù cô không rõ lắm chuyện trước đây, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn như vậy, cô cũng biết chuyện đó đối với hắn đả kích cũng rất lớn.

Chân Lục Trà len lén đưa tay, nắm lấy một bàn tay đang buông thõng dưới ghế sofa của Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án thả lỏng lông mày, nhìn về phía cô, sau đó đổi tay đang nắm thành đan mười ngón tay vào nhau.

Sau khi bàn bạc xong chuyện, họ liền trở về phòng ngủ của mình, dù sao mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi.

Chân Lục Trà cũng muốn về phòng mình nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng vừa lên đến chỗ rẽ tầng hai, Tạ Lam Án đã kéo cô lại từ phía sau.

Dưới ánh đèn, Chân Lục Trà có chút không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Chỉ hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Lam Án tiến lại gần cô thêm một bước, lúc này Chân Lục Trà mới nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.

Nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt anh có biểu cảm như vậy.

Có chút do dự... lại có chút... xấu hổ?

Tuy nhiên, Chân Lục Trà nghiêm túc nghi ngờ, chắc chắn là do ánh đèn trong phòng quá chói mắt, khiến mình nhìn nhầm thôi.

Ánh mắt của Tạ Lam Án lúc này nhìn Chân Lục Trà tối tăm không rõ, nhưng dưới lớp mực đậm dường như lại ẩn chứa màu sắc nồng nàn đến cực điểm.

Tạ Lam Án mở miệng, giọng nói không lớn lắm: "Có muốn đến phòng anh không?"

Chân Lục Trà có một khoảnh khắc cảm thấy tai mình cũng hỏng rồi, cô có chút ngây ngốc đứng tại chỗ.

Trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, những hình ảnh mờ ám, những bộ phim người lớn.

Nhưng! Tạ Lam Án lại là người chủ động như vậy sao!

Ayda, thật khiến cô có chút ngại ngùng~

Mặt Chân Lục Trà hơi ửng đỏ, cô móc ngón tay vào ngón tay Tạ Lam Án, sau đó kiễng chân ghé sát tai hắn nói: "Được~"

Sau đó cô liền nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Tạ Lam Án, mãi cho đến khi vào phòng anh rồi mà vệt đỏ đó vẫn không biến mất.

Sau khi đóng cửa phòng, Tạ Lam Án liền ép Chân Lục Trà vào cửa. Bàn tay to lớn của anh đặt sau đầu cô, buộc Chân Lục Trà phải ngẩng đầu lên.

Nụ hôn của Tạ Lam Án kéo dài và sâu, như thể muốn hòa tan người trong lòng vào trong xương m.á.u của mình.

Sau khi kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, Chân Lục Trà nhìn khuôn mặt hiếm thấy của Tạ Lam Án biến thành đỏ ửng, thậm chí dưới mắt cũng đỏ.

Cô không nhịn được, đưa tay sờ lên mặt hắn, thậm chí còn dùng ngón tay xoa đi xoa lại nốt ruồi lệ của Tạ Lam Án.

Cho đến khi chỗ đó đỏ lên một mảng.

Tạ Lam Án ngẩng mặt lên từ lòng bàn tay Chân Lục Trà, nhìn cô nói: "Chân Tiểu Trà, em có muốn nghe câu chuyện của anh không?"

Chân Lục Trà nhìn anh, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Đương nhiên là em muốn nghe rồi, được nghe câu chuyện của đội trưởng nhà em, cơ hội này không nhiều đâu."

Tạ Lam Án và Chân Lục Trà cứ thế nằm đối mặt nhau trên giường.

Anh kể chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, từ một đứa trẻ đến thiếu niên, và cả biến cố to lớn kia.

Tạ Lam Án kể về biến cố đó, kể về người em họ đã c.h.ế.t của anh. Lúc này trong phòng đang bật đèn, mặc dù trên mặt anh vẫn không có cảm xúc gì, nhưng Chân Lục Trà có thể nhận ra sự mất mát và sự tự trách trong ánh mắt anh.

Chân Lục Trà yên lặng lắng nghe Tạ Lam Án nói, từ đầu đến cuối đều không ngắt lời một lần nào.

Đợi Tạ Lam Án kể xong những chuyện này, cô vùi mình trong lòng anh, hai tay ôm lấy eo đối phương, không nói lời an ủi nào.

Nhưng kỳ lạ là, Tạ Lam Án như cảm nhận được rất nhiều hơi ấm và sự an ủi từ trên người cô.

Có lẽ cả người cô ở bên cạnh mình chính là một sự an ủi lớn lao rồi.

May mắn thay, mình đã quen biết em ấy, thích em ấy, yêu em ấy.

Chân Lục Trà chuyển đầu đang vùi trong lòng anh sang một vị trí khác, áp tai vào gần tim anh.

Cô cũng muốn kể cho Tạ Lam Án nghe câu chuyện của mình, quãng thời gian tăm tối không ai hỏi han đó.

Sau đó cô nhẹ nhàng mở miệng: "Ngày xưa có một cô bé, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, cô ấy không có người thân, không có bạn bè, sau đó sống trong cô nhi viện, nhưng cô ấy đã có một ước mơ. Cô ấy gian nan trèo lên mục tiêu của mình, ngay khi cô ấy có chút thành tựu, thì vì máy bay gặp sự cố mà toi mạng."

Sau đó Chân Lục Trà nhìn về phía Tạ Lam Án, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Chân Lục Trà lại cười nói: "Anh đừng nhìn em như vậy, em nói đùa thôi."

Nói xong liền cười hì hì nhìn Tạ Lam Án, nhưng anh không coi đó là một câu nói đùa, mà là hôn lên trán cô: "Cảm ơn em đã đến bên anh."

Như đã hiểu tất cả, nhưng Chân Lục Trà không chắc chắn.

Dù sao hệ thống cũng ở đây, cô cũng không thể nói quá nhiều.

Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Đúng lúc này, Chân Lục Trà đột nhiên nhìn thấy yết hầu đang nhấp nhô của Tạ Lam Án, không biết nghĩ gì, đầu óc nóng lên liền hôn lên đó.

Bùm.

Trong nháy mắt đầu óc Tạ Lam Án trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt nóng bỏng nơi yết hầu.

Tạ Lam Án trở mình, đè cả người Chân Lục Trà xuống dưới thân, bắt đầu hôn không ngừng.

Trong lúc quấn quýt, Chân Lục Trà nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của anh vang lên bên tai: "Đây là em khơi mào trước đấy."

Đôi môi nóng bỏng lưu luyến trên từng tấc da thịt của cô, trong mắt Chân Lục Trà cũng không nhịn được trào ra từng giọt nước mắt. Nhưng Tạ Lam Án nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, ánh mắt m.ô.n.g lung mơ màng, còn có mái tóc có chút ướt đẫm vì mồ hôi, không nhịn được muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.

...

Tạ Lam Án không làm đến bước cuối cùng, mặc dù anh nhẫn nhịn rất khổ sở. Mồ hôi theo cổ chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên người Chân Lục Trà.

Nhưng anh nhớ đến, ngôi nhà mà anh vì Chân Lục Trà mà chuẩn bị, chỉ thuộc về hai người họ

Tạ Lam Án muốn ở trong ngôi nhà đó hoàn thành lần đầu tiên của hai người.

Tuy nhiên, hai người vẫn ầm ĩ hơn nửa đêm, mãi đến rạng sáng mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi Chân Lục Trà tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã chiếu vào từ lâu.

Ánh nắng chiếu lên người hai người.

Cô từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy Tạ Lam Án ở bên cạnh mình.

Không ngờ hôm nay anh lại phá lệ không dậy sớm để huấn luyện.

Bởi vì Tạ Lam Án là người dậy sớm nhất mỗi ngày, thường trước bữa sáng đã huấn luyện một hai tiếng rồi.

Hóa ra anh cũng có lúc ngủ nướng ~

Chân Lục Trà yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Lam Án.

Khi anh ngủ, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cộng thêm bây giờ ánh nắng chiếu vào người, khiến Chân Lục Trà cảm thấy Tạ Lam Án bây giờ giống như một chú chó lớn lông vàng óng ánh.

Tuy nhiên, nhìn một lúc, Chân Lục Trà lại phát hiện lông mi của anh cũng khá dài.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 95: Dựa Vào Nhan Sắc Để Kiếm Cơm



Cô đưa tay ra định chạm vào, kết quả Tạ Lam Án không hề có dấu hiệu tỉnh lại liền mở mắt ra.

Trong mắt rõ ràng không có buồn ngủ, trông rất tỉnh táo.

Tạ Lam Án nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chân Lục Trà, đưa tay cô lên mặt mình.

Chân Lục Trà cười hỏi: "Anh đã tỉnh từ lâu rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Tạ Lam Án nhìn nụ cười của cô, cảm thấy cô bây giờ còn rực rỡ hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ mấy phần.

Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ mấy cái nói: "Đã tỉnh từ lâu rồi, bây giờ đã sắp 11 giờ rồi."

11 giờ?

Chân Lục Trà giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng ra khỏi giường, may mà Tạ Lam Án ở bên cạnh ôm lấy cô.

"Muộn vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy sớm hơn."

Chân Lục Trà ngồi dậy đẩy đẩy Tạ Lam Án đang nằm trên giường mấy cái.

Tạ Lam Án nhớ lại sáng nay lúc gọi cô, ai đó đang ư ư a a, có chút bất lực cười nói: "Có gọi rồi, nhưng em không nghe thấy."

Tiếp theo Tạ Lam Án thuận theo Chân Lục Trà ngồi dậy, sau đó ôm cô từ phía sau, ôm trọn cả người cô vào trong lòng.

"A? Anh gọi em rồi sao? Sao em không có đoạn ký ức này."

Tạ Lam Án vùi đầu vào hõm cổ Chân Lục Trà, sau đó hôn lên.

Chân Lục Trà cảm nhận được sự ẩm ướt tê dại trên cổ, vội vàng đẩy đối phương ra: "Đừng nghịch nữa! Bây giờ là ban ngày đấy!"

Nghe giọng điệu làm nũng của cô, Tạ Lam Án rất nghiêm túc hỏi: "Ban ngày không được, buổi tối là được phải không?"

Chân Lục Trà không trả lời câu hỏi của anh, vội vàng xuống giường: "Em phải đi rửa mặt! Đừng nói chuyện với em!"

Có vài phần thẹn quá hóa giận.

Nhìn Chân Lục Trà sắp xông ra khỏi phòng, Tạ Lam Án nói với cô: "Đồ dùng rửa mặt của em anh đều mang đến rồi, còn có mấy bộ quần áo để thay cũng ở đó, dùng ở chỗ anh đi."

Tạ Lam Án sáng nay sau khi rửa mặt xong, liền đi qua phòng cô một chuyến.

Lúc này anh có chút đắc ý, nhếch miệng về phía Chân Lục Trà đang ngây ngốc, dùng tay chống cằm ngồi trên giường cười giống như một con cáo già mưu mô.

Chân Lục Trà hết cách, mấu chốt là cô cũng ngại cứ thế này mà đi xuống, quần áo tối qua cũng bị người trên giường vò đến nhăn nhúm không thể mặc được nữa.

Cô cầm quần áo để thay đi vào phòng vệ sinh trong phòng Tạ Lam Án.

Nước nóng dội lên người Chân Lục Trà, nhớ lại từng màn điên cuồng tối qua, còn có vẻ mặt anh khi làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không tiến vào.

Tuy nhiên, lúc nãy cô không phát hiện trên người có gì không ổn, bây giờ mới cảm nhận được sự ê ẩm ở nơi nào đó. Còn có trong hơi nước lờ mờ có thể nhìn thấy những dấu đỏ chi chít trên người.

Mặt Chân Lục Trà đỏ bừng lên.

Đây chính là thế giới của người trưởng thành sao, hình như cũng không tệ lắm.

Chân Lục Trà đi ra ngoài phát hiện Tạ Lam Án vẫn đang đợi cô trên giường, hơn nữa trong tay còn cầm sẵn máy sấy tóc.

Đây là muốn sấy tóc cho cô sao?

Tạ Lam Án đưa tay kéo Chân Lục Trà, mái tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước. Anh kéo cô đến bên giường, sau đó bật máy sấy tóc lên.

Cùng với tiếng máy sấy tóc vang lên bên tai, Chân Lục Trà có thể cảm nhận được ngón tay Tạ Lam Án đang nhẹ nhàng luồn qua tóc mình.

Sau khi tóc được sấy khô, bụng Chân Lục Trà liền phát ra tiếng "ùng ục".

Cô ngượng ngùng ôm lấy cái bụng đang kêu loạn của mình, cười nói với Tạ Lam Án ở phía sau: "Án Án, em đói rồi."

Tạ Lam Án cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại vừa sấy khô của cô.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Chân Lục Trà nghe xong, kéo tay anh đi về phía nhà ăn ở tầng dưới.

Tuy nhiên, khi đi xuống, cô đột nhiên phát hiện không nghe thấy tiếng của những người khác.

Chân Lục Trà hỏi: "Những người khác đi đâu hết rồi? Sao không thấy họ, Đường Tinh hình như cũng không có ở đây."

Tay Tạ Lam Án đan mười ngón tay vào tay cô, sau đó giải thích: "Đường Nguyệt đưa Đường Tinh ra ngoài chơi, những người khác đều đi đến sân huấn luyện rồi."

Tạ Lam Án nấu cho Chân Lục Trà một tô mì rồi ngồi đối diện nhìn cô ăn.

Chân Lục Trà ăn tô mì thơm phức, thấy anh không ăn, liền hỏi: "Sao anh không ăn cùng?"

"Sáng nay đã ăn cùng họ rồi." Tạ Lam Án trả lời.

"Vậy thì em đành phải ăn một mình vậy ~"

Phải nói, mì Tạ Lam Án nấu vẫn rất ngon, không biết có phải là do cô đói bụng hay không nữa.

Ăn cơm xong, Chân Lục Trà đột nhiên lại nhớ ra vẫn chưa cho Tiểu Ngạo Thiên ăn, hơn nữa từ lúc cô tỉnh lại đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Ngạo Thiên đâu.

"Tiểu Ngạo Thiên đâu rồi?"

Chân Lục Trà vừa hỏi Tạ Lam Án vừa nhìn xung quanh.

Nhóc con này lớn nhanh hơn cô tưởng tượng, chưa được mấy ngày đã bắt đầu đi lại trên mặt đất, có lúc còn có thể chạy lon ton vài bước.

Cho nên mấy ngày nay người của Ảnh Tức khi đi lại trong nhà đều rất cẩn thận, sợ giẫm phải Tiểu Ngạo Thiên đột nhiên từ đâu nhảy ra.

Tạ Lam Án: "Ngạo Thiên bị Hứa Đồng mang đến sân huấn luyện chơi rồi."

Chân Lục Trà: "A? Hứa Đồng mang nó ra ngoài rồi sao?"

Tạ Lam Án gật đầu.

Thật ra là sáng nay Tiểu Ngạo Thiên cứ muốn nhào lên giường Chân Lục Trà, sau đó bị ai đó "ném" cho Hứa Đồng.

Chân Lục Trà không biết sự thật: "Vậy cũng tốt, nhân tiện đưa Tiểu Ngạo Thiên ra ngoài mở mang tầm mắt, vậy chúng ta cũng đi sân huấn luyện dạo một vòng đi!"

Hai người đi đến sân huấn luyện.

Lúc này sân huấn luyện vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người tụ tập ở một chỗ không biết đang làm gì.

Chân Lục Trà cũng muốn hóng hớt, cô kéo Tạ Lam Án chen vào trong đám người.

Kết quả liền nhìn thấy Hứa Đồng ở trong đám người đang ôm Tiểu Ngạo Thiên cười ngây ngô.

Hứa Đồng giơ cao Ngạo Thiên màu trắng bạc khảm hoa văn màu đen, vẻ mặt rất đỗi tự hào, giống như ông bố già đang khoe khoang con mình: "Nhìn đi, hổ con nhà chúng tôi -- Ngạo Thiên!"

Mấy người đàn ông to lớn xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được động lòng, thi nhau cảm thán, thậm chí còn có người lấy thức ăn ra trêu chọc nó.

"Con hổ con này trông cũng lanh lợi đấy!"

"Đôi mắt nhỏ màu xanh lam này thật đẹp."

"Trông giống như một chú mèo con, ha ha ha ha."

...

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ của Hứa Đồng và những người xung quanh có chút dở khóc dở cười.

Không ngờ Tiểu Ngạo Thiên lại có ngày dựa vào nhan sắc kiếm cơm! Xem ra sau này không cần lo lắng nó bị đói bụng nữarồi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói của một cô gái đột nhiên truyền đến từ phía không xa.

"Này! Tên to con ngốc nghếch kia! Thứ trong tay anh, bổn tiểu thư đây để ý rồi! Bao nhiêu điểm cống hiến, bổn tiểu thư đây muốn rồi!"

Chân Lục Trà nghe thấy câu này, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, những người khác cũng thi nhau nhìn qua.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy màu trắng hồng, tuổi cũng không lớn lắm, đang khoanh tay. Bên cạnh cô ta còn đứng hai người trông giống như vệ sĩ.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 96: Eo Ôi, Cô Ta Làm Người Ta Sợ Quá Đi Huhuhu~



Thấy Hứa Đồng không trả lời mình, cô gái kia đi thẳng tới: "Này! Tai anh bị điếc rồi à? Bổn tiểu thư đây muốn mua con mèo này của anh, bao nhiêu điểm cống hiến, anh ra giá đi!"

Hứa Đồng nhìn người không biết từ đâu nhảy ra trước mặt, đầy vẻ nghi hoặc.

Người này có phải bị bệnh nặng không?

Tuy nhiên, lúc này Hứa Đồng cũng vừa hay nhìn thấy Tiểu Lục cũng đầy vẻ nghi hoặc và cả lão đại nhà mình, anh ta vội vàng đưa Tiểu Ngạo Thiên cho Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà nhận lấy Tiểu Ngạo Thiên, mấy ngày nay ăn không ít, hơi nặng một chút.

Cô gái kia thấy Hứa Đồng đưa Ngạo Thiên cho Chân Lục Trà, liền hùng hổ đi tới trước mặt cô: "Này! Con mèo này tôi lấy! Cảnh cáo cô tốt nhất đừng có mà tranh với bổn tiểu thư!"

Chân Lục Trà nghe cô ta nói vậy, cảm thấy câu tiếp theo của cô gái này sẽ là: Cô có biết cha tôi là xxx không!

Cô gái bị ánh mắt trêu tức của Chân Lục Trà kí.ch th.ích, hét lớn: "Này!!..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Chân Lục Trà đã giơ tay ngăn miệng cô ta lại.

"Thứ nhất, tôi không phải là 'này', tôi tên là Sở Vũ Tầm."

Hứa Đồng: ? Chị Chân đổi tên từ khi nào vậy?

Ngay cả Tạ Lam Án cũng hơi nghi hoặc nhướng mày.

Thực ra Chân Lục Trà đã muốn làm như vậy từ nãy rồi.

Cô gái này vừa lên đã "này này này", làm cho DNA của cô cũng chuyển động theo.

Cô gái kia nghe cô tự giới thiệu, khinh thường nói: "Tôi mặc kệ cô là Sở Vũ Tầm hay gì, cha tôi là nhân vật đứng đầu căn cứ! Hôm nay, con mèo này đã bị tôi - Tôn Đào - nhắm trúng rồi!"

Nói xong liền ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh.

Hai gã đàn ông to cao, vạm vỡ nhận được mệnh lệnh của Tôn Đào, tiến lên định cướp Ngạo Thiên trong lòng Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà thấy vậy, một bước lùi lại trốn sau lưng Tạ Lam Án, sau đó nhìn Tôn Đào nói: "Eo ôi, cô ta làm người ta sợ quá đi, huhu~"

【Giá trị trà xanh +15】

【Giá trị trà xanh +15】

...

Trong đám người hóng chuyện, có người đã từng nghe nói trong đội Ảnh Tức có một thành viên thích "huhu", hơn nữa người đó còn từng đánh bại đội trưởng đội Động Hùng, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn từ lâu rồi.

Họ nhìn Chân Lục Trà lúc này đang trốn sau lưng Tạ Lam Án, trông yếu đuối, bất lực và sợ hãi vô cùng.

Đây thực sự là người đã đánh bại đội trưởng đội Động Hùng sao?

Chắc không phải là cô ấy đâu nhỉ.

Tôn Đào thấy cô trốn sau lưng Tạ Lam Án, cười khẩy: "Sợ rồi phải không? Còn không mau đưa con mèo nhỏ kia cho tôi! Không chừng bổn tiểu thư còn thưởng cho cô vài điểm cống hiến."

Hứa Đồng đứng bên cạnh lặng lẽ hóng chuyện: Cô gái này e là xong đời rồi, hy vọng chị Chân ra tay nhẹ chút.

Chân Lục Trà nhìn cái vẻ đắc ý của cô ta cũng không giả vờ được nữa.

Cô từ sau lưng Tạ Lam Án đi ra: "Tôi phát hiện giọng điệu của cô đúng là lớn thật đấy, ra ngoài không đánh răng à?"

Tôn Đào nghe vậy, cả người không bình tĩnh được nữa, chỉ vào Chân Lục Trà: "Cô!!!"

Sau đó quay đầu hét với hai gã đàn ông to lớn: "Còn không mau lên!"

Chân Lục Trà đưa Tiểu Ngạo Thiên cho Tạ Lam Án: "Giữ giúp em một lát nhé."

Dặn dò xong liền lấy cây búa sắt màu hồng từ trong không gian ra.

Tạ Lam Án vui vẻ nhận lấy Tiểu Ngạo Thiên đang giãy giụa không muốn rời khỏi lòng Chân Lục Trà, sau đó ôm hổ con thản nhiên nhìn bọn họ.

Hai gã đàn ông to lớn thấy Chân Lục Trà bỗng dưng biến ra một cây búa, còn cười nhạo ha hả.

Hứa Đồng nhìn hai người đang cười ha hả, trong lòng đã lặng lẽ vẽ thánh giá cho họ: Nguyện Chúa luôn ở bên cạnh các bạn, Amen.

Lúc này, Chân Lục Trà đã xách cây búa hồng chạy về phía hai người đang cười vui vẻ kia.

Nhảy lên một cái.

Bốp bốp hai nhát búa.

Nhưng Chân Lục Trà không dùng quá nhiều sức, dù sao sức lực của cô cũng đã được cải tạo. Nếu cô thực sự dùng sức, e rằng đầu của hai người này cũng không giữ được.

Họ không ngờ Chân Lục Trà lại có tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa vừa lên đã cho họ một búa.

Hai người ôm trán, tuy không chảy m.á.u nhưng đều cảm thấy trên đầu mình bắt đầu nổi lên một cục u lớn.

Tôn Đào không ngờ Chân Lục Trà lại có thân thủ như vậy, nhìn sang hai người đang ôm trán đứng nguyên tại chỗ, tức giận quát to: "Hai tên phế vật các ngươi, còn ngây ra đó làm gì! Mau lên!!"

Nhưng hai người kia lại do dự không tiến lên.

Chân Lục Trà nhìn hai người không dám tiến lên, trêu tức nhướng mày.

Sau đó nói với Tôn Đào: "Đại tiểu thư à, phải làm sao đây, người của cô hình như không ổn lắm nhỉ ~ Hay là cô về nhà tìm mẹ đi."

Tôn Đào nghe cô nói vậy, mặt lập tức đỏ bừng, sau đó mang theo hai người tức giận bỏ đi.

Trước khi đi còn không quên hét lớn một tiếng: "Sở Vũ Tầm phải không? Tôi nhớ kỹ cô rồi! Cô chờ đó cho tôi!!"

Chân Lục Trà nhìn bóng lưng rời đi của Tôn Đào.

Chỉ thế thôi sao? Chỉ thế thôi sao? Làm ầm lên một hồi rồi kết thúc như vậy, thật không thú vị.

Cô nhìn đám người vẫn đang vây quanh, cười nói: "Giải tán đi! Giải tán đi!"

Tuy Chân Lục Trà nói vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người không rời đi.

Quả nhiên bản chất của con người là hóng chuyện.

Chân Lục Trà đi về phía Tạ Lam Án, ôm Tiểu Ngạo Thiên từ trong tay anh về.

"Không hổ là Tiểu Ngạo Thiên của chuỵ, được nhiều người yêu thích quá đi~~"

Vừa nói vừa điên cuồng cọ vào bộ lông màu bạc của Ngạo Thiên.

Tạ Lam Án nhìn dáng vẻ cô và Ngạo Thiên thân mật, ánh mắt rơi vào Ngạo Thiên đang rất hưởng thụ.

Tiểu Ngạo Thiên lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ Tạ Lam Án, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Chân Lục Trà ôm Tiểu Ngạo Thiên, nhớ lại những manh mối về việc nuôi nhốt zombie mà họ phát hiện ra ngày hôm qua.

Cô nhìn Tạ Lam Án, hỏi: "Khi nào chúng ta hành động, bắt những kẻ nuôi nhốt zombie kia lại?"

Chân Lục Trà cảm thấy chuyện này nên nhanh chóng hoàn thành, kéo dài càng lâu, nhỡ đâu Lý Tiêu bên kia phát hiện ra điều gì bất thường thì không hay.

Tạ Lam Án nhìn vẻ lo lắng của Chân Lục Trà, bàn tay to giơ lên nhẹ nhàng vu.ốt ve đỉnh đầu cô: "Đừng lo lắng, tối nay sẽ thu lưới."

Buổi sáng, Tạ Lam Án đã tìm gặp Tạ Tòng một chuyến, mà Tạ Tòng bên kia cũng đã điều tra ra chút manh mối về kẻ phản bội bên cạnh mình.

Chân Lục Trà không ngờ tối nay sẽ hành động.

Nhưng chuyện này vẫn nên sớm kết thúc thì tốt hơn, bây giờ cũng đã vào đông rồi, không lâu nữa mùa xuân sẽ đến...

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô luôn cảm thấy có chút dự cảm không lành.

Chân Lục Trà lắc lắc đầu, thầm mắng mình nhất định là nghĩ nhiều rồi.

Đến vận mệnh của cô còn có thể thay đổi, huống chi là của Tạ Lam Án. Anh ấy nhất định sẽ không sao.

Tạ Lam Án ở bên cạnh dường như cảm nhận được sự bất an của Chân Lục Trà, ôm cả người cô vào lòng.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 97: Tìm Thầy Cho Đường Tinh



Tạ Lam Án ánh mắt tràn đầy dịu dàng quấn quýt, anh khẽ nói với cô: "Đừng sợ, anh ở bên cạnh em."

Chân Lục Trà cảm nhận được hơi ấm từ người anh, trong nháy mắt mọi lo lắng và bất an dường như tan biến.

Cô ôm chặt người trước mặt.

Thật ấm áp.

Tối hôm đó, căn cứ bí mật điều động quân đội và cảnh sát đặc nhiệm, tóm gọn tất cả các ổ nhóm và người nuôi nhốt zombie.

Những người đó thậm chí còn không có thời gian để thở, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị bắt đi. Những zombie bị nuôi nhốt cũng bị tiêu diệt tại chỗ rồi thiêu hủy.

Cha của Tạ Lam Án - Tạ Tòng đã tìm ra kẻ phản bội ẩn nấp bên cạnh mình.

Tôn Cường.

Hắn ta là đồng đội cũ đi theo Tạ Tòng, Tạ Tòng lần lượt loại trừ từng người bên cạnh mình, không ngờ cuối cùng người bị bắt lại là ông ta.

"Tại sao?" Tạ Tòng vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

Tôn Cường cúi gằm mặt, trong mắt rơm rớm nước mắt: "Xin lỗi! Xin lỗi! Đại ca, nhưng tôi cũng là bị ép buộc! Người bên kia dùng người nhà của tôi uy h.i.ế.p tôi, tôi... tôi thực sự... không còn cách nào khác..."

"Bên kia là bên nào?" Tạ Tòng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng cơn giận trong lòng sắp nhấn chìm ông.

Tôn Cường ấp úng: "Tôi... tôi... tôi không thể nói, tôi không thể nói."

Thấy anh ta ấp úng, không có ý định khai báo, Tạ Tòng trực tiếp ra lệnh nhốt đối phương vào ngục giam của căn cứ.

"Cho hắn ta ba ngày, nếu không khai ra, trực tiếp xử b.ắ.n tại chỗ."

Tạ Tòng sẽ không cho phép sai lầm tương tự xảy ra hai lần ở đây, bất kể Tôn Cường có bị uy h.i.ế.p hay không, nhưng sự thật thì đối phương đã phản bội mình, đã phản bội căn cứ.

Sau khi chuyện nuôi nhốt zombie lần này xảy ra, công tác giám sát và phòng thủ trong căn cứ được thực hiện cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Dù sao thì thành lũy kiên cố đến đâu, cũng không chống lại được sự mục nát từ bên trong.

Sau khi chuyện này kết thúc, căn cứ Hoàng Hôn lại có phiền phức mới tìm đến.

Chính xác là, ba căn cứ lớn đều gặp phải phiền phức giống nhau.

Đó là sự thăng cấp của zombie. Ngày càng có nhiều zombie cấp cao xuất hiện, tốc độ xuất hiện của chúng nhanh hơn nhiều so với tốc độ phát triển của con người. Nếu không nhanh chóng áp chế, e rằng đến một lúc nào đó con người sẽ hoàn toàn không chống lại được zombie mạnh mẽ.

Vì vậy, bây giờ các căn cứ lớn bắt đầu cử người ra ngoài, tiêu diệt zombie cấp cao.

Lần này trong đội ngũ được cử đi của căn cứ Hoàng Hôn có đội Ảnh Tức.

Hứa Đồng lúc này đang nằm trên ghế sofa, thở dài: "Ôi, mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu, lại phải bắt đầu cuộc sống lang thang bên ngoài rồi."

Chú Viên ở bên cạnh cười hiền từ.

Hàn Diễm cũng cảm thấy kỳ nghỉ tốt đẹp thật ngắn ngủi, hai ngày nay anh ta và Đường Nguyệt nhà mình cuối cùng cũng có chút tiến triển, bây giờ lại phải đi làm nhiệm vụ.

Haizz, khoảng thời gian này vất vả lắm mới làm thân được với bé Đường Tinh, hắn còn định đi đường vòng đây này.

Giờ thì hay rồi, haizz, nếu có thể mang bé Đường Tinh đi làm nhiệm vụ cùng thì tốt biết bao.

Nhưng Hàn Diễm biết Đường Nguyệt chắc chắn sẽ không đồng ý.

Bởi vì nhiệm vụ lần này khá gấp, họ được thông báo nhiệm vụ phải xuất phát vào ngày hôm sau, vì vậy bây giờ họ đang chuẩn bị đồ đạc cần thiết để mang đi.

Đường Tinh nhìn họ đi tới đi lui trong nhà, đôi khi cũng muốn giúp đỡ, nhưng thử vài lần phát hiện mình căn bản không thể chen vào.

Đường Tinh có chút chán nản ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Chân Lục Trà là người có không gian, bình thường đều nhét đồ đạc vào trong không gian, bây giờ tự nhiên trở thành người rảnh rỗi nhất trong đội Ảnh Tức.

Cô nhìn thấy Đường Tinh đang ngồi trên ghế sofa vẻ mặt không vui, đi qua rồi đặt Ngạo Thiên vào lòng Đường Tinh.

"Sao vậy, trông em có vẻ buồn bã thế?" Chân Lục Trà thẳng thắn hỏi.

Đường Tinh cúi đầu, suy nghĩ rồi vẫn mở miệng nói: "Em muốn đi cùng mọi người... nhưng chị không cho."

Chân Lục Trà nhìn cô bé tuy đã mười sáu tuổi nhưng thân hình lại gầy gò, nói: "Chị của em làm vậy là đúng, bây giờ cơ thể em vẫn chưa hồi phục, hơn nữa nhiệm vụ lần này cũng rất nguy hiểm."

Đường Tinh lúc này hốc mắt có chút ươn ướt, giọng cũng nghẹn ngào: "Nhưng, nhưng em muốn học cách tự bảo vệ mình, em không muốn lúc mình bị tổn thương chỉ có thể ngồi chờ chết."

Chân Lục Trà nhìn Đường Tinh, nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô bé, còn có ánh mắt trống rỗng vô hồn kia.

Đúng vậy, đây là mạt thế, không ai có thể dựa dẫm cả đời, vì vậy đối với một cô gái mà nói, có khả năng tự bảo vệ mình là quan trọng nhất.

Hơn nữa, Đường Tinh còn có dị năng hệ không gian.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!

Chân Lục Trà rất vui vì Đường Tinh có suy nghĩ như vậy.

Cô suy nghĩ rồi nói với Đường Tinh: "Như vậy đi, chị giúp em tìm một thầy giáo, dạy em cách tự bảo vệ mình, được không?"

Đường Tinh nghe cô nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: "Được ạ!"

Chân Lục Trà: "Nhưng chuyện này chị vẫn phải thương lượng với chị của em một chút."

Dù sao Đường Tinh là em gái ruột của chị Đường Đường, cô muốn làm gì thì vẫn nên hỏi ý kiến chị ấy trước khi quyết định vẫn tốt hơn. Nhưng Chân Lục Trà tin rằng, chị Đường Đường nhất định sẽ đồng ý.

Chân Lục Trà tìm Đường Nguyệt đang bận rộn, nói với cô ấy chuyện này.

Đường Nguyệt nghe xong lại quay sang nhìn ánh mắt đầy hy vọng của em gái mình, nghĩ đến khoảng thời gian không có mình, em gái đã phải chịu đựng sự hành hạ của kẻ xấu.

Đường Nguyệt gật đầu đồng ý.

"Nhưng Tiểu Lục định tìm ai vậy?"

Chân Lục Trà suy nghĩ, bây giờ căn cứ đã cử đi rất nhiều tinh anh, nhưng cô nghe nói, vì xử lý chuyện của Thu Dương, Đình Dạ sẽ không tham gia nhiệm vụ lần này.

Gần đây Đình Dạ hình như cũng dự định sẽ chiêu mộ thành viên mới, dù sao bây giờ đội chiến của anh ta đã không còn ai.

Vì vậy anh ta hẳn là khá rảnh rỗi.

Hơn nữa...

Chân Lục Trà nghĩ đến Thẩm Thức, cảm thấy cậu nhóc kia cũng cần được hướng dẫn bài bản hơn.

Vừa hay Thẩm Thức và Đường Tinh tuổi tác tương đương, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau.

Như vậy, cũng không đến nỗi để Đường Tinh một mình đi học, bọn họ cũng không yên tâm.

Quyết định vậy đi!

Đường Nguyệt ở bên cạnh Chân Lục Trà cứ thế nhìn cô ấy suy nghĩ lung tung, cho đến khi cô ấy đột nhiên thốt lên: "Đình Dạ!"

Đường Nguyệt: "Đình Dạ? Nhưng chúng ta cũng không thân với anh ta lắm, anh ta sẽ đồng ý sao?"

Chân Lục Trà cười thần bí với Đường Nguyệt: "Không có thân hay không thân, chỉ có mình cho đủ nhiều hay không thôi."

Đường Nguyệt nghe cô trả lời như vậy, mặt đầy nghi hoặc.

Chân Lục Trà cười nói: "Đừng lo lắng, em đi hỏi đội trưởng xem nhân phẩm của Đình Dạ này thế nào trước đã."

Cô cảm thấy Tạ Lam Án hẳn là có quen biết Đình Dạ, chắc cũng sẽ biết một chút tính cách của anh ta.

Chân Lục Trà nói xong liền lập tức đi tìm Tạ Lam Án.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 98: Muốn Bao Nhiêu Tôi Chiều



Chân Lục Trà đi đến trước cửa phòng Tạ Lam Án, vừa định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra.

Tạ Lam Án mở cửa phòng, nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Tìm anh có chuyện gì sao?"

Chân Lục Trà không ngờ anh sẽ mở cửa phòng trước, còn bị giật mình: "Sao anh biết là em đến?"

Giọng cô cũng không lớn lắm mà.

Tạ Lam Án dựa vào khung cửa nghiêng đầu nhìn cô: "Thần giao cách cảm?"

Chân Lục Trà cảm thấy lại bị lời nói của anh làm cho giật mình: "Anh có phải lén đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo cẩu huyết của em rồi không?"

Tạ Lam Án nhớ lại cảnh cô ấy hai ngày nay buổi tối nằm trong chăn cầm điện thoại len lén xem tiểu thuyết, trong lòng có chút buồn cười.

Hai người vào trong phòng, Chân Lục Trà nói với anh chuyện muốn nhờ Đình Dạ dạy hai đứa trẻ cách phòng thân.

Tạ Lam Án suy nghĩ: "Đình Dạ? Người này đúng là khá đáng tin cậy, khuyết điểm duy nhất chính là rất thích đánh nhau."

Mỗi lần gặp anh đều muốn so tài với anh một trận.

Chân Lục Trà nghe vậy yên tâm hơn nhiều: "Vậy anh ta có lợi hại không?"

Tạ Lam Án nhớ lại mỗi lần so tài xong, Đình Dạ đều mặt mũi bầm dập, im lặng một lúc, trả lời: "Cũng tạm được."

Chân Lục Trà có được đáp án mình muốn, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tìm Đình Dạ: "Vậy em đi tìm anh ta đây! Cảm ơn đội trưởng đã giải đáp thắc mắc, anh tiếp tục bận việc của anh đi~"

Nói xong hôn lên mặt anh một cái rồi chạy biến.

Tạ Lam Án nhìn cô chạy đi một cách vội vàng, có chút ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Một lúc lâu sau, mới đưa tay sờ lên bên má bị cô hôn, rồi khẽ cười.

Chân Lục Trà đi đến nhà Đình Dạ một chuyến, phát hiện anh ta không có nhà. Sau đó lại đi đến chỗ tổ chức lính đánh thuê loanh quanh một vòng. Nhưng vẫn không tìm thấy người.

Người này đi đâu rồi?

Chân Lục Trà tìm nửa ngày, cuối cùng nghe được từ một người, nói Đình Dạ đã đi đến sân huấn luyện.

Sau đó cô lại vội vàng đi đến sân huấn luyện.

Quả nhiên, ở đó cô đã nhìn thấy Đình Dạ đang huấn luyện b.ắ.n súng.

Chân Lục Trà vội vàng gọi anh ta một tiếng: "Đội trưởng Đình!"

Đình Dạ đang ngắm b.ắ.n nghe thấy có người gọi mình, nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chân Lục Trà? Cô ấy đến tìm mình làm gì?

Đình Dạ nhìn Chân Lục Trà đi về phía mình, hỏi: "Chân Lục Trà? Có chuyện gì sao?"

Chân Lục Trà thẳng thắn nói: "Tôi có hai đứa trẻ, muốn nhờ anh dạy một chút."

Đình Dạ nghi hoặc: "Chỗ tôi đâu phải nhà trẻ, hơn nữa tôi có thể dạy trẻ con cái gì, tôi không biết hát nhạc thiếu nhi Baby Shark đâu."

... Cái gì nữa vậy? Cái gì mà Baby Shark.

Chân Lục Trà: "Dạy những thứ anh giỏi ấy, đánh nhau hoặc là dùng súng, dạy bọn chúng cách bảo vệ bản thân là được."

Đình Dạ nghe xong, cảm thấy có chút thú vị: "Muốn tôi dạy những thứ này? Học phí của tôi không thấp đâu."

Đình Dạ không tò mò tại sao Chân Lục Trà lại nhờ mình dạy, chỉ muốn biết cô có bao nhiêu tự tin và đồ đạc để trao đổi.

Nhiệm vụ lần trước, anh ta đã được chứng kiến không gian của Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà nghe xong liền vui vẻ, xem ra có hy vọng rồi.

Cô lập tức hỏi: "Bao nhiêu điểm cống hiến? Anh cứ nói đi."

Điểm cống hiến của mấy lần nhiệm vụ trước, bản thân cô gần như chưa tiêu điểm nào, cho nên trả học phí hẳn là không thành vấn đề.

Đình Dạ cười, anh ta mở miệng nói: “Điểm cống hiến tôi cũng không thiếu, tôi muốn vật tư.”

Anh ta hiện tại đang chuẩn bị chiêu mộ đội viên mới, hiện tại vật tư khan hiếm so với điểm cống hiến càng có giá trị hơn. Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều thứ có nhiều điểm cống hiến hơn nữa cũng không đổi được.

Chân Lục Trà vừa nghe, liền vui vẻ.

Vật tư, thứ này cô càng không thiếu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Cô khẽ cười, nói với Đình Dạ: “Muốn cái gì, muốn bao nhiêu, anh nói đi.”

Đình Dạ thấy cô tự tin như vậy: “Các loại đồ vật, đồ ăn thức uống, đồ dùng, tôi sẽ liệt kê một bảng, bất quá tôi muốn dạy hai người, những đồ vật kia tự nhiên cũng sẽ muốn gấp đôi.”

Đúng là công phu sư tử ngoạm mà, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Chân Lục Trà không chút do dự đáp ứng: “Đây là đương nhiên, anh liệt kê xong, chiều nay đến chỗ chúng tôi đưa bảng cho tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa hai đứa nhỏ đến chỗ anh.”

Đình Dạ thích làm việc với người sảng khoái như vậy, nhưng anh ta cũng rất tò mò, vì sao Chân Lục Trà lại có tự tin chắc chắn như vậy.

Đình Dạ thăm dò: “Cô còn không hỏi tôi muốn bao nhiêu, không sợ đồ vật trong bảng nhiều đến mức móc sạch không gian của cô sao?”

Chân Lục Trà nhìn anh ta: “Tôi tin tưởng anh, tin tưởng cách làm người của anh, chắc hẳn cũng sẽ không có khẩu vị lớn như vậy, huống chi tôi có con đường riêng của mình.”

Đình Dạ nghe xong liền cười, không có tiếp tục thăm dò nữa, mà hỏi: “Hai đứa nhỏ kia bao lớn rồi?”

Chân Lục Trà: “Mười sáu tuổi, hai đứa bằng tuổi nhau, một nam một nữ, ngộ tính hẳn là đều không kém, nhưng vẫn phải phiền anh hao tâm tổn trí một chút.”

Đình Dạ: “Không sao, dù sao tôi cũng là thu thù lao, về phần thù lao, chờ các người làm xong nhiệm vụ lần này trở về đưa cho tôi cũng không muộn.”

Chân Lục Trà sảng khoái đáp ứng: “Cũng được, nhưng mà đồ anh muốn, chiều nay vẫn cứ đưa bảng cho tôi đi, tôi còn chuẩn bị trước.”

Đình Dạ: “Được.”

Giao dịch của hai người liền kết thúc vui vẻ như vậy.

Sau khi nói chuyện với Đình Dạ xong, Chân Lục Trà liền đi tìm Thẩm Thức.

Thẩm Thức vẫn rất dễ tìm, không phải ở nhà chăm sóc mẹ cậu ta thì chính là ra ngoài tìm việc làm.

Căn cứ truy bắt người nuôi nhốt zombie, Thẩm Thức cũng coi như ra một phần sức không nhỏ trong đó. Cho nên lúc Chân Lục Trà báo cáo lên, Thẩm Thức bởi vì phát hiện ra Lý Tiêu người này mà nhận được rất nhiều điểm cống hiến và vật tư làm khen thưởng.

Ngay cả căn nhà đang ở hiện tại, căn cứ cũng miễn tiền thuê nhà trong vòng mười năm tới.

Tuy nhiên, lúc Chân Lục Trà tìm tới Thẩm Thức, cậu ta đang phụ giúp ở một cửa tiệm.

Thẩm Thức nhìn thấy cô tới, cao hứng không thôi, trong mắt toát ra ánh sáng lấp lánh: “Chị Chân!”

Chân Lục Trà cũng vui vẻ đáp lại đối phương: “Thẩm Thức.”

Thẩm Thức không ngờ cô sẽ tới tìm mình, mấy ngày trước nghe cô nói bởi vì muốn truy bắt người nuôi nhốt zombie, mấy ngày nay sẽ rất bận.

Hơn nữa ngày mai bọn họ hình như còn phải đi căn cứ diệt trừ zombie cao cấp.

Lúc này chị Chân sao lại tìm tới mình?

Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Ngay lúc Thẩm Thức đang miên man suy nghĩ, Chân Lục Trà nói cho cậu ta mục đích mình tới.

Thẩm Thức trợn to hai mắt: “Tìm cho em một thầy giáo?”

Chân Lục Trà gật đầu, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cậu ta cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa cùng học với em còn có em gái của một chị trong chiến đội bọn chị, bằng tuổi cậu.”

Thẩm Thức có chút do dự, bởi vì hiện tại cậu ta quả thật rất cần một người có thể dạy mình bản lĩnh, nhưng mà…

Cậu ta còn phải chăm sóc mẹ, còn phải kiếm điểm cống hiến.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 99: Diễn Xuất Cỡ Này Cũng Phải Là Ảnh Hậu



Tuy rằng căn cứ lần này khen thưởng cho mình không ít điểm cống hiến, nhưng cậu ta vẫn muốn tự mình để dành một chút. Dù sao thì tương lai còn rất dài, cậu ta và mẹ đều sẽ ở lại căn cứ Hoàng Hôn.

Thẩm Thức do dự nói: “Nhưng mà…”

Chân Lục Trà nhìn cửa tiệm cậu đang làm việc, cũng đoán ra được một ít băn khoăn của đối phương.

“Đây là một cơ hội tốt, hơn nữa em cũng không thể mãi làm phụ giúp ở cửa tiệm. Sau này nói không chừng, em sẽ tìm một tổ chức lính đánh thuê, đi ra bên ngoài xông pha thì sao? Quan trọng nhất là cậu còn phải bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không phải sao?”

Người mình muốn bảo vệ?

Thẩm Thức nghĩ tới mẹ mình, còn có…

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Chân Lục Trà, ánh mắt chợt sáng chợt tối, cuối cùng kiên định nói: “Được!”

Chân Lục Trà nhận được câu trả lời khẳng định của cậu ta, trong lòng rất cao hứng.

“Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm mai chị sẽ dẫn Đường Tinh tới tìm em, các em cùng nhau đi học.”

Thẩm Thức nghi hoặc: “Đường Tinh?”

Chân Lục Trà: “Chính là cô bé sẽ học cùng em đó, cô bé bằng tuổi em nhưng hẳn là nhỏ hơn em một chút, tên là Đường Tinh, hai người phải ở chung hòa thuận nha.”

Cùng mình học sao?

Thẩm Thức nhìn nụ cười của Chân Lục Trà đáp: “Em sẽ ở chung hòa thuận với cô ấy.”

Thẩm Thức không biết rằng, loại cười này của Chân Lục Trà, tục xưng là nụ cười của mẹ già.

Ngày hôm sau, lúc tiểu đội Ảnh Tức cùng các đội ngũ khác của căn cứ cùng nhau ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, Chân Lục Trà tiện đường đưa Đường Tinh và Thẩm Thức đến chỗ Đình Dạ.

Chiều hôm qua Đình Dạ đã liệt kê ra danh sách đồ vật mình muốn đưa cho cô.

Sở dĩ Chân Lục Trà kiên trì muốn lấy bảng danh sách đó vào chiều hôm qua, chính là vì hệ thống mới nhắc nhở cô, trung tâm mua sắm lại sắp mở ra.

Lần này vẫn như lần trước, cô hỏi trước những người trong đội gần đây có cần thứ gì không, còn đặc biệt hỏi Đường Tinh.

Thêm vào đồ vật Đình Dạ muốn, lần mua sắm này so với lần trước phải “mua” không ít.

Nhưng ai lại chê mua nhiều đồ bao giờ~ đồ free mà

Cũng tại tối qua thức khuya điên cuồng mua sắm, mà giờ đầu óc của Chân Lục Trà vẫn còn choáng váng.

Ra khỏi căn cứ, cô liền bắt đầu mơ mơ màng màng trên máy bay.

Tạ Lam Án nhìn dáng vẻ gà mổ thóc của cô, anh hoài nghi tối qua cô lại thức trắng đêm đọc tiểu thuyết hoặc xem phim truyền hình.

Dù sao người nào đó làm như vậy cũng không phải lần đầu tiên.

Anh bất đắc dĩ thở dài, khẽ nói với Chân Lục Trà đang gắng gượng: “Buồn ngủ thì ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

Chân Lục Trà nghe thấy bên tai là giọng nói của Tạ Lam Án, hoàn toàn buông xuống phòng bị, không bao lâu liền ngủ mất.

Tạ Lam Án cứ như vậy nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, cảnh giác với tình trạng xung quanh.

Lần này ba căn cứ lớn đều phái ra đội ngũ tinh anh của nhà mình, địa điểm hợp tác nhiệm vụ ở ngay nơi tụ tập của zombie cao cấp.

Điều này cũng có nghĩa là, Chân Lục Trà bọn họ lại phải gặp mặt đội ngũ của nam nữ chính.

Ngủ đến nửa chặng đường, cuối cùng Chân Lục Trà cũng tỉnh lại. Cô cúi đầu, từ trên máy bay nhìn xuống phong cảnh phía dưới.

Đừng nói, kiếp trước tuy rằng cũng đã từng ngồi máy bay, nhưng ngồi máy bay chiến đội như này thì đây là lần đầu tiên.

Vừa rồi thật sự quá buồn ngủ, còn chưa kịp nhìn kỹ.

Không biết lần này gặp lại nam nữ chính sẽ là tình cảnh như thế nào đây.

Lại nói, nam chính Đình Lệ đã bị đội trưởng nhà cô phế bỏ, không biết anh ta có còn tham gia nhiệm vụ lần này không.

Thôi thì binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, lần này Chân Lục Trà sẽ không giống như lần trước, lo lắng mình có bị nam nữ chính làm thịt hay không nữa.



Lúc này, đang ở trên một chiếc máy bay chiến đội khác, Đình Lệ nhắm mắt ngồi trên ghế.

Kế hoạch lần này của hắn hoàn toàn thất bại rồi!!

Vì sao?!

Đình Lệ thật sự nghĩ không ra, vốn dĩ kế hoạch lần này hoàn mỹ không góc chết, đã tiến triển đến bước cuối cùng cũng không có ai phát hiện ra.

Nhưng đến cuối cùng, lại bị Tạ Lam Án nhổ tận gốc, còn có Tạ Tòng lão già kia, dám nhổ bỏ một tai mắt quan trọng nhất của mình và cha!

Bọn họ rốt cuộc làm sao mà phát hiện ra được?

Rõ ràng còn có mấy tháng nữa thôi, chỉ cần đến mùa xuân là kế hoạch được thực hiện rồi.

Vì thất bại của chuyện này, Đình Lệ tức đến mấy đêm liền không ngủ ngon.

Ngay cả Cố Nhu Nhu không biết chuyện này cũng phát hiện ra, mấy ngày nay tâm trạng của Đình Lệ vô cùng tệ.

Nhưng thực ra, hai người đã lâu rồi không ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.

Cố Nhu Nhu không hiểu sao lại như vậy. Rõ ràng cô đã dựa vào dị năng hệ trị liệu để đứng vững trong căn cứ.

Cô cũng đã chữa khỏi hoàn toàn cho Đình Lệ, người vốn bị Tạ Lam Án phế bỏ.

Đình Lệ hiện tại hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ từng bị tàn phế, thậm chí dị năng của hắn ta cũng tăng lên một bậc.

Nhưng gần đây Đình Lệ rõ ràng không còn quan tâm cô như trước kia nữa.

Nhưng bởi vì Đình Lệ dưới sự chữa trị của cô mà khỏi hẳn, hiện tại địa vị của mình ở căn cứ Hy Vọng đang tăng lên nhanh chóng.

Mọi người trong căn cứ đều cho rằng Cố Nhu Nhu chính là sự cứu rỗi và hy vọng của ngày tận thế.

Cố Nhu Nhu hiện tại rất hưởng thụ cảm giác này, cô cảm thấy mọi thứ đều đang phát triển theo hướng mình hy vọng.

Cho nên lần này, vốn dĩ không cần mình tham gia nhiệm vụ, Cố Nhu Nhu cũng kiên trì tới.

Bởi vì Cố Nhu Nhu thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của Chân Lục Trà khi gặp lại mình, nhìn thấy dị năng cường đại của mình, nhìn thấy Đình Lệ đã được mình chữa khỏi.

Cố Nhu Nhu cảm thấy, lúc đó biểu cảm của Chân Lục Trà nhất định rất đặc sắc. Cố Nhu Nhu vừa nghĩ vừa vô thức nở một nụ cười đầy quỷ dị.

Mà lúc này, Bạch Vũ Nhiên ngồi đối diện Cố Nhu Nhu vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười đáng sợ của cô ta.

!!!

Người phụ nữ hai mặt này.

Trên người Bạch Vũ Nhiên nổi lên một lớp da gà, nhớ tới gần đây căn cứ hết lòng khen ngợi Cố Nhu Nhu, cô quả thực sắp nôn rồi.

Chẳng lẽ chỉ có mình cô mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ này sao?

Bạch Vũ Nhiên chán ghét Cố Nhu Nhu muốn chết, ngay cả mình bị thương cũng không muốn để Cố Nhu Nhu tới giúp chữa trị.

Cho dù Bạch Dật có lúc bị thương, Bạch Vũ Nhiên cũng không để anh trai mình đi tìm cô ta nhờ chữa trị.

.

Nhiệm vụ lần này rất quan trọng cũng rất gian nan.

Có thể bởi vì thay đổi quá nhiều chuyện, trong tiểu thuyết ban đầu vốn không hề có nhiệm vụ này.

Cho nên Chân Lục Trà hoàn toàn không biết nhiệm vụ lần này sẽ phát sinh chuyện gì.
 
Back
Top Bottom