Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 490


Hơn nữa cảm giác nàng dành cho bà cũng rất quen thuộc, nhưng tại sao nàng lại tự xưng là Cố Tâm Nguyệt? Cố Tâm Nguyệt.. Cố Tâm Nguyệt...

Từ Thị âm thầm niệm trong lòng, sau đó bà bỗng nhiên nhớ tới, trước kia lúc ở thôn Lê Hoa, Hứa Thị thường giúp đỡ một cô nương, cũng tên là này.

Khi còn nhỏ, A Dập còn từng cứu nàng.

Chỉ là lúc này, bà sao có thể nhớ ra dung mạo của cô nương kia.

Cố Tâm Nguyệt thấy hai tay bà luống cuống siết chặt thành một khối, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nhưng nghĩ đến tình huống trong phủ này còn chưa rõ ràng, nàng liền gật đầu nói: "Chính xác, phu quân của ta đúng là họ Tống, chúng ta vừa vào kinh chính là vì kỳ thi xuân sang năm.”

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt còn nháy mắt với Ngọc Nương một cái.

Ngọc Nương cũng nhận ra sự khác thường của hai người, bèn nói với Từ Uyển Ngưng: "Từ tiểu thư, ngươi có thể dẫn ta đến phòng bếp xem một chút được không? Ta muốn nói rõ ràng với ngươi và các nha hoàn, sau này nên sắc thuốc và chăm sóc bà ấy như thế nào."

Từ Uyển Ngưng không nghĩ nhiều, lúc này nàng ta liền gật đầu đồng ý, các nha hoàn cũng đều cùng nhau bị dẫn xuống.

Thấy mọi người đều đã đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cố Tâm Nguyệt bèn nhích người về phía trước, hỏi Từ Thị: "Phu nhân có quen biết Tống Dập không?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Từ Thị bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó hỏi dồn Cố Tâm Nguyệt: "Cố nương tử quen biết Tống Dập à?"

"Tống Dập chính là phu quân của ta." Cố Tâm Nguyệt thẳng thắn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một câu nói đơn giản, như một tiếng sấm sét giữa trời quang nổ vang trong lòng Từ Thị. Bà còn chưa kịp mở miệng, hai hàng lệ đã tuôn rơi.

Tuy trong lòng bà có muôn vàn câu hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu?

Nghẹn ngào một hồi, bà mới khó khăn mở miệng: "Hắn... có khoẻ không?”

Cố Tâm Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Chàng rất khỏe, Thanh Hoan tỷ tỷ rất khỏe, hai hài tử cũng rất khỏe, cha chồng cũng khỏe."

Mỗi một chữ của Cố Tâm Nguyệt, bà đều nghe rõ ràng, từng chữ từng chữ như đang quanh quẩn trong tâm trí bà.

Nghe nói bọn họ đều bình an, Từ Thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Ông ấy cũng đã trở về rồi à? Ông ấy không chết?"

Cố Tâm Nguyệt đương nhiên biết người mà bà hỏi là ai, liền mỉm cười nói: "Phải, cha chồng bình an trở về rồi, hiện tại chúng ta đều ở cùng nhau.”

"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi." Từ Thị nhằm hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy dài trên má.

Thấy bà cứ thế mà khóc mãi không thôi, Cố Tâm Nguyệt liền nhẹ nhàng gọi: "Mẫu thân..."

Nghe vậy, Từ Thị đang nhắm chặt mắt bỗng mở to, nhìn Cố Tâm Nguyệt kích động gật đầu: "A Nguyệt ngoan, tại sao con lại nhận ra ta?” Nói đoạn, bà mới nhớ vén tấm khăn che mặt lên, áy náy nói: "Vừa rồi ta quá xúc động, quên mất chưa tháo khăn."

Khăn che mặt được tháo xuống, Cố Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt người phụ nhân trước mắt, tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng khi thật sự nhìn thấy, nàng vẫn không khỏi kích động vạn phần.

Nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Khi đó nàng vừa xuyên không và bị hãm hại, trở về thôn Lê Hoa, Tống Dập phải đến trường học tập, nàng chỉ có thể ở nhà với mẫu thân. Khi đó nàng việc gì cũng làm không tốt, mọi chuyện đều bị người trong thôn chê cười.

Chỉ có mẫu thân không chê bai, mọi nơi đều che chở cho nàng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 491


Lúc nàng khó sinh thập tử nhất sinh, cũng là mẫu thân bất chấp tuyết rơi dày chạy đi gọi người, chỉ tiếc là bà không trở về nữa.

Chắc hẳn lúc đó, bà đã gặp người của hầu phủ và bị đưa về đó? Nhìn sắc mặt mẫu thân trắng bệch như tờ giấy, cộng thêm những gì Ngọc Nương nói trước đó, Cố Tâm Nguyệt không khỏi đau lòng rơi lệ.

"Mẫu thân, trước đây con là A Nguyệt, bây giờ con là Tâm Nguyệt, khi sinh hai hài tử, con đã c.h.ế.t một lần, bây giờ con đã trở lại, cho nên con vẫn là con." Từ Thị sững người tại chỗ, sau đó nhìn thấy gương mặt và thần thái quen thuộc, lúc này bà mới hiểu ra.

"Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, bao năm nay ta vẫn luôn lo lắng cho con, không biết năm đó ta vừa đi, con sẽ sống như thế nào, bây giờ thấy con khỏe mạnh là tốt rồi, bất kể bây giờ con tên là gì, con đều là con dâu tốt của ta."

Cố Tâm Nguyệt thấy bà không ngừng rơi lệ, vội vàng lau nước mắt cho bà: "Mẫu thân, con có chút thuốc, là lúc trước khi hồn về trời, tình cờ có được, người cứ cầm lấy mà uống, trên đó đều ghi rõ thời gian và số lần uống, chờ mấy ngày nữa bệnh tình khả quan hơn, người tìm cơ hội về nhà thăm nhà một chút có được không?”

Từ Thị vội vàng nhận lấy thuốc, không thể tin được hỏi: "Ý con là bệnh tình của ta còn có thể khỏi à?"

"Đương nhiên là có thể khỏi, mẫu thân, chúng con đều đang chờ người về nhà đoàn tụ, cho dù là vì chúng con, người cũng nhất định phải mau khỏe lại, thuốc này là thuốc đặc trị ho lao, nếu mẫu thân uống đúng giờ, giữ tâm trạng vui vẻ, nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Từ Thị nghe vậy, như được tiếp thêm sức mạnh, gật đầu: "Được, ta tin con, ta nhất định sẽ khỏe lại."

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai mẫu tử vội vàng lau nước mắt, Từ Thị vội vàng đeo khăn che mặt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ đến khi mấy người vào phòng, Từ Uyển Ngưng không khỏi nghỉ ngờ hỏi: "Tại sao mắt Cố nương tử lại đỏ hoe thế?"

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Không có gì, chỉ là trò chuyện với phu nhân một lát, bỗng nhiên nhớ lại một số chuyện cũ."

Ngọc Nương thấy vậy, cũng vội vàng lên tiếng: "Ngươi đó, đúng là đa sâu đa cảm, được rồi, ta đã xong việc rồi, vậy chúng ta về thôi."

Hai người đứng dậy cáo từ, Cố Tâm Nguyệt nhìn Từ Thị từ xa, khẽ gật đầu với bà, rồi đi ra ngoài.

Trên đường về, Cố Tâm Nguyệt có chút ngẩn ngơ, nghĩ xem làm cách nào để về nhà nói với Tống Dập và cha chồng chuyện của mẫu thân.

Nếu bọn họ biết bao nhiêu năm qua mẫu thân vẫn luôn bị giam lỏng ở hâu phủ, hơn nữa còn ốm đau bệnh tật, e rằng sẽ lập tức xông vào, một khắc cũng không thể chờ.

Mà hầu phủ bao nhiêu năm qua không phái người quay về Tống gia, có lẽ là không muốn nhận người thân, e là bọn họ có đi cũng không vào được cửa.

Bây giờ bọn họ ở kinh thành phải cẩn thận dè dặt, Tống Dập lại sắp tham gia khoa cử, càng không thể đắc tội với hầu phủ trong lúc này, bằng không e là khó mà giải quyết ổn thỏa.

Thấy Cố Tâm Nguyệt từ sau khi ra khỏi hầu phủ, liền nhíu mày không thôi, Ngọc Nương không khỏi lên tiếng hỏi han: "Tâm Nguyệt, ngươi quen biết vị phu nhân trong hầu phủ kia à?"

Cố Tâm Nguyệt nhìn Ngọc Nương, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, từng chữ từng chữ nói: "Ngọc Nương tỷ, nếu ta nói vị phu nhân kia chính là mẫu thân của tướng công, là mẫu thân ruột thịt của Tống Dập, ngươi có tin không?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 492


Ban nãy Ngọc Nương đã cảm thấy hai người có gì đó không đúng.

Kỳ thực từ lúc Cố Tâm Nguyệt bước chân vào cửa Hầu phủ, nàng ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Giờ thấy mắt nàng đỏ hoe, chắc hẳn là lúc nãy hai người ở riêng đã xác định rồi.

Nàng ta liền gật đầu: "Không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy."

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bèn nói với Ngọc Nương chuyện lúc nãy gặp mặt nhận người thân và ước hẹn mẫu thân đến nhà.

Chờ Ngọc Nương từ từ tiêu hóa một hồi, Cố Tâm Nguyệt mới tiếp tục hỏi: "Ngọc Nương tỷ, có một câu, vốn là vãn bối như ta không nên hỏi, nhưng ta vẫn muốn biết thái độ của ngươi, ngươi đối với cha chồng... ?"

Thấy Cố Tâm Nguyệt hỏi thẳng thừng như vậy, Ngọc Nương nhất thời ngẩn người, sau đó mới nghiêm túc đáp: "Nói thật, suốt mấy năm đầu lúc mới theo Tống đại ca trốn về Bắc Việt Quốc, ta quả thực có chút cảm mến ông ấy, khi đó ta nghĩ ta và ông ấy đến với nhau là chuyện sớm muộn.”

"Sau này chúng ta đến thâm sơn, tìm được mọi người, rồi lại đến phủ Thanh Châu, khi đó ta mới dần dần biết được, thế giới bên ngoài thì ra lại rộng lớn như vậy, ta mới ý thức được từ trước đến nay tình cảm của ta đối với ông ấy có lẽ không phải là yêu mến, mà là ÿ lại và ngưỡng mộ."

Nói đến đây, Ngọc Nương lại nhịn không được lắc đầu cười khổ: "Huống chi cha chồng ngươi bao nhiêu năm qua vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân ngươi, cho dù ta có muốn cùng ông ấy sống qua ngày, ông ấy cũng sẽ không chịu, vậy ta hà tất phải nhất kiến chung tình với ông ấy?"

Nghe Ngọc Nương nói thẳng thắn như vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ban đầu nàng còn lo lắng tìm được mẫu thân về, Ngọc Nương có thể sẽ rời khỏi bọn họ.

Giờ nhìn phản ứng của nàng ấy, chắc hẳn là đã sớm buông bỏ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt liền nói với Ngọc Nương: "Ta lo lắng sau khi về nói với cha chồng và Tống Dập, bọn họ sẽ không nhịn được mà chạy đến cửa Hầu phủ đòi người, cho nên lúc trở về chúng ta tạm thời đừng nói, ta đã nói với mẫu thân rồi, chờ vài ngày nữa bệnh tình của người hơi chuyển biến tốt, để người tìm cơ hội đến tìm chúng ta, cũng tránh ở cửa Hầu phủ người nhiều tai mắt bất tiện."

Ngọc Nương gật đầu tán đồng: "Như vậy cũng tốt, mẫu thân ngươi vốn dĩ tâm sự nặng nề, bệnh tình mới trầm trọng, giờ biết được các ngươi đều ở kinh thành, chắc hẳn tỉnh thần cũng sẽ tốt hơn."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi thẳng về cửa hàng.

Đến tối, nằm trên giường, Tống Dập như thường lệ xoa bóp thư giãn cho Cố Tâm Nguyệt.

Gần đây, hắn thấy nàng bận rộn như con quay, muốn giúp nàng nhưng lại bị ghét bỏ.

Nên chỉ đành khi nàng về nhà, tận lực giúp nàng thư giãn một chút.

Bưng trà, rót nước, những việc này đương nhiên không cần phải nói, lại còn có xoa chân, mát xa, n*n b*p vai...

Y như lão ma ma hầu hạ người ta.

Cố Tâm Nguyệt tắm rửa xong liền lên giường nằm, để mặc Tống Dập lau khô tóc ướt cho mình.

Tống Dập thấy nàng hôm nay đi cùng Ngọc Nương tới Hầu phủ một chuyến, lúc trở về liền luôn mang theo ý cười trên mặt, còn thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.

Tống Dập vừ:a xoa bóp bắp chân cho nàng, vừa nhân lúc nàng không chú ý tùy ý hỏi: "Hôm nay nàng có vẻ rất vui? Đi cùng Ngọc Nương đến Hầu phủ môn rất thuận lợi à? Hay là gặp phải chuyện gì vui?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 493


"Ừm, cũng được, khá thuận lợi." Cố Tâm Nguyệt tùy ý đáp.

Tống Dập thấy nàng không thuận theo lời mình mà nói tiếp, nhất thời cảm thấy rất không bình thường.

Nếu như ngày thường, không cần hắn hỏi, nàng đã sớm kể từng li từng tí cho hắn nghe.

Còn hôm nay, nàng hình như có chuyện gì đó đang cố ý giấu hắn.

Thấy nàng không chủ động nói, Tống Dập chỉ đành tiếp tục hỏi: "Chuyện gì vui, nói ra để ta cùng vui vẻ."

Cố Tâm Nguyệt xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười: "Bí mật, chờ mấy ngày nữa ngươi sẽ biết."

Nói xong nàng còn nháy mắt với hắn một cái.

Tống Dập nhìn nàng tinh nghịch như vậy, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.

Hắn liền cắn răng hăm dọa: "Tại sao bây giờ không thể nói cho ta biết? Trước đây chúng ta đã nói rõ rồi, có chuyện gì nhất định phải nói cho nhau mà?”

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn bắt đầu nghiêm túc, nàng vội vàng đứng dậy, hai tay vòng lên cổ hắn.

"Ta không phải muốn giấu ngươi, mà là muốn cho ngươi một bất ngờ nho nhỏ, ngươi ngoan ngoãn chờ mấy ngày, ta sẽ nói cho ngươi, có được không?”

Nói xong, nàng không chờ hắn từ chối, liên nhón chân hôn lên môi hắn.

Tống Dập nhìn một cái liền biết nàng muốn qua chuyện.

Hắn vốn định đưa tay đẩy nàng ra, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại, bóng nước kia, hắn liền không khống chế được mà chìm đắm vào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, hắn thấp giọng nói: "Nếu nàng không chịu nói, vậy ta thu chút lợi tức trước vậy."

Lại khoảng 6-7 ngày trôi qua. Từ lúc Từ Thị dùng thuốc do Cố Tâm Nguyệt đưa cho, mấy ngày nay bà cảm thấy mình dễ thở hơn nhiều.

Lại thêm việc biết cả nhà đã đến kinh thành, bà càng mong mau chóng khỏi bệnh.

Vốn đã không còn hy vọng sống tiếp, giờ đây Từ Thị chỉ muốn mau chóng khỏe lại, bà không chỉ uống thuốc do Cố Tâm Nguyệt đưa mà còn giục nha hoàn mang thuốc Ngọc Nương kê đúng giờ tới.

Trước đây mỗi ngày bà đều không ăn được bao nhiêu, nay cũng không còn kén ăn nữa.

Không có gì khác, con dâu đã dặn, thứ nhất là phải uống thuốc đúng giờ, thứ hai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, thứ ba là phải ăn nhiều ngủ nhiều.

Từ Uyển Ngưng thấy cô cô mình bỗng nhiên khỏe lại, cũng vui mừng theo, nàng ta chủ động đề nghị: "Cô cô, con thấy mấy ngày nay, cô cô đã khỏe nhiều rồi, hay là con đi mời Ngọc Nương đến xem cho cô cô?”

Từ Thị đang muốn tìm cớ ra ngoài, bèn đề nghị: "Lần trước không phải con nói lẩu dê nhà bọn họ rất ngon à? Hay là chúng ta cùng đi ăn thử? Bây giờ bệnh tình của ta đã thuyên giảm, khẩu vị cũng tốt lên, hơn nữa chúng ta cũng nên đích thân đến cửa cảm tạ."

Từ Uyển Ngưng thấy cô cô mình vốn không muốn ra ngoài nay lại chủ động muốn đi, bèn sảng khoái nói: "Vâng, vậy con đi nói với tổ mẫu một tiếng, lát nữa chúng ta sẽ đi."

Từ Uyển Ngưng vừa ra khỏi cửa, Từ Thị liền sai nha hoàn chải đầu thay y phục cho mình.

Không còn u ám như trước, bà chọn một bộ y phục màu mật ong, không quá non nớt như màu trứng ngỗng, lại trẻ trung hơn màu tím than.

Quan trọng hơn là, trước đây Tống Chính Quang có lần đi săn được ít bạc mua cho bà một bộ y phục may sẵn màu này, ông ta nói màu này rất hợp với bà.

Khi đó bà còn mắng ông ta không biết cách chỉ tiêu, số bạc mua bộ y phục đó có thể mua được mấy bộ vải.

Tống Chính Quang bị bà mắng đến mức không dám hé răng, về sau bà vẫn vui vẻ mặc bộ y phục đó rất nhiều năm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 494


Bà lại cẩn thận chọn hai cây trâm cài tóc, thoa chút phấn hồng lên gương mặt nhợt nhạt, sắc mặt lập tức hồng hào hơn rất nhiều.

Thu dọn xong xuôi, Từ Thị vội vàng đến kho nhỏ của mình, tự tay chọn rất nhiều lễ vật cho nha hoàn mang theo.

Chờ Từ Uyển Ngưng đến, mấy người liền vội vàng ra khỏi phủ, lập tức đi thẳng đến quán lẩu dê.

Xe ngựa vừa dừng, trái tim vốn luôn treo lơ lửng của Từ Thị bỗng chốc hạ xuống, nhưng hai tay vẫn không kìm được mà run lên nhè nhẹ. Từ Uyển Ngưng không để ý kỹ, chỉ lo vui mừng, sau khi xuống xe, nàng ta liền gọi Từ Thị: "Cô cô, đến rồi, mau lên, một lát nữa đến giờ cơm trưa sẽ rất đông người."

Từ Thị đáp một tiếng, vội vàng được đỡ xuống xe.

Vì không muốn thừa nhận bản thân nhát gan, lần này Từ Uyển Ngưng cố ý không đeo mạng che mặt, thoải mái dẫn cô cô mình vào quán.

Vừa vào cửa, nàng ta đã lên tiếng với Cố Tam Thanh: "Chưởng quây, chúng ta đến tìm Ngọc Nương và Cố nương tử."

Cố Tam Thanh vừa ngẩng đầu lên, định lên tiếng hỏi tại sao hôm nay nàng ta không đeo mạng che mặt? Sau đó, hắn liếc mắt nhìn thấy vị phu nhân đeo mạng che mặt phía sau, cùng với nha hoàn bê theo túi lớn túi nhỏ phía sau.

Hắn liền nuốt xuống câu sắp sửa buột miệng, khẽ nhếch môi: "Chờ chút. "

Cố Tâm Nguyệt vốn đã âm thầm tính toán, mẫu thân sắp đến rồi, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng liền vội vàng bước nhanh từ phòng bếp ra.

Vừa nhìn thấy mẫu thân, nàng liên mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nhẹ giọng căn dặn Tiểu Võ đi tìm Tống Dập và hai hài tử.

Sau đó nàng liền dẫn mẫu thân, Uyển Ngưng và các nha hoàn lên lầu. Cả đám người được đưa vào phòng riêng yên tĩnh nhất, Ngọc Nương cũng vội vàng đi theo sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt bèn đề nghị với Từ Uyển Ngưng: "Hay là chúng ta dọn một bàn lẩu trước, Từ tiểu muội dùng một chút xem như thế nào?”

Ngọc Nương cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Từ tiểu thư dùng một chút trước ởi, ta giúp phu nhân kiểm tra lại cẩn thận một chút, sẽ mất một ít thời gian."

Từ Uyển Ngưng vừa định nói không vội, nàng ta có thể chờ cô cô khỏe rồi cùng nhau dùng.

Từ Thị liên nói: "Cũng được, Uyển Ngưng suốt ngày cứ nhắc đến việc muốn đến đây ăn lẩu, con dẫn theo các nha hoàn ởi trước đi, ta và Ngọc Nương ở đây nói chuyện một chút, con đừng ở đây buồn chán."

Từ Thị vừa lên tiếng, Uyển Ngưng cũng không từ chối nữa, sáng nay nàng ta ăn ít, lúc này ngửi thấy mùi thơm từ dưới lầu bay lên, nàng ta quả thật có chút đói bụng.

Nàng ta liền dẫn theo các nha hoàn đến một phòng riêng khác.

Bên kia Cố Tiểu Võ một hơi chạy về nhà, liền hô to với Tống Dập: "Cô phụ, cô cô gọi cô phụ dẫn Hoài Cẩn, Tử Du đến tiệm ngay."

Tống Dập nghe vậy, vội vàng đi tới: "Cô cô ngươi có nói gì nữa không?”

"Không có, chỉ là có một vị phu nhân dẫn theo nha hoàn, mang rất nhiều thứ đến tiệm, cô cô bảo ta mau chóng đến gọi các ngươi." Tiểu Võ đáp.

Tống Dập không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ cảm thấy có liên quan đến chuyện nàng đi Hầu phủ lần trước.

Hắn lập tức không trì hoãn nữa, vội vàng dẫn hai hài tử đến tiệm.

Trước tiên, Ngọc Nương kiểm tra cho Từ Thị một chút, liền thấy mạch của bà không còn yếu ớt như trước, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, bệnh lao phổi vốn được cho là bệnh nan y này vậy mà cũng đã gần khỏi hẳn?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 495


Chẳng lẽ trước đây thật sự là chẩn đoán sai? Ngọc Nương lại một lần nữa bắt mạch, trong lòng ngạc nhiên, chỉ có thể giải thích là do tâm bệnh đã được hóa giải nên bệnh tình của bà mới tốt lên nhiều như vậy.

Nàng ta liền mỉm cười với Từ Thị và Cố Tâm Nguyệt: "Ta cũng thấy lạ, quả thật là đã gân khỏi rồi, phu nhân tiếp tục uống thuốc thêm một thời gian nữa, rồi xem sao."

Từ Thị nghe vậy, quả nhiên như chính mình cảm nhận, trong lòng bà cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Ban đầu bà còn tưởng rằng mình ảo giác, bây giờ xem như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng bệnh tình của mình làm liên lụy đến mọi người.

Bà liền hỏi Cố Tâm Nguyệt: "A Nguyệt, cha của con, bọn họ..."

Lời còn chưa nói hết, bà liền nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.

Từ Thị vội vàng vén khăn che mặt lên, nhìn về phía cửa...

Chỉ thấy mấy người mà bà ngày đêm mong nhớ lúc này đang đứng ngay ngắn ở cửa.

Mọi người nhìn thấy bà, đều giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Tống Chính Quang quả thực không dám tin vào mắt mình, tuy đã mười mấy năm trôi qua, nhưng người trước mắt và người trong long ông ta vậy mà chẳng khác là bao.

Chỉ là khuôn mặt vốn tròn trịa, giờ đã gầy đi rất nhiều.

Tống Thanh Hoan phản ứng nhanh nhất, nàng ấy lập tức chạy tới, ôm chầm lấy Từ Thị, khóc nức nở: "Mẫu thân, người rốt cuộc cũng đã trở về."

Tống Chính Quang bước những bước chân luống cuống, cũng đến trước mặt hai mẫu tử, không thể tin được: "Từ Giảo Giảo?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người còn lại dường như không biết tên đầy đủ của Từ Thị, bỗng nhiên nghe Tống Chính Quang gọi như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Người không biết, còn tưởng ông ta đang gọi một cô nương nào đó.

Từ Thị đang nước mắt lưng tròng, thấy ông ta bỗng nhiên gọi mình như vậy, lại nhìn những người khác đang cố nhịn cười, bà không khỏi đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái.

Tống Chính Quang một chút cũng không muốn rời mắt, chỉ đành gãi đầu cười ngốc nghếch: "Nhất thời kích động nên quên mất."

Cố Tâm Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn Tống Dập ở cửa, thấy hắn cũng ngây ngốc như vậy, đứng thẳng người ở nơi đó. Nếu không phải khóe mắt hắn đỏ hoe, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Cố Tâm Nguyệt thật sự tưởng rằng hắn không có phản ứng gì.

Nàng liền vội vàng nháy mắt với hắn: Còn không mau chạy lại đây?

Đôi mắt Tống Dập đỏ hoe, hắn đi tới trước mặt Từ Thị, quỳ thẳng xuống, khàn giọng gọi: "Mẫu thân...”

Ngay sau đó, Từ Thị lại ôm lấy Tống Dập và Thanh Hoan khóc nức nở.

Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương ở bên cạnh nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, bèn nháy mắt với Hoài Cẩn và Tử Du, thấp giọng nói: "Đến gặp nãi nãi đi..." Hai hài tử tay trong tay đi tới, dừng lại bên cạnh Từ Thị.

"Nãi nãi."

Từ Thị nghe thấy giọng nói của hai hài tử, vội vàng ngẩng đầu lên: "Hai hài tử này là..."

"Nãi nãi, con là Hoài Cẩn."

Nãi nãi, con là Tử Du, nãi nãi đừng khóc nữa, khóc lâu mắt sưng sẽ không đẹp đâu."

Từ Thị thấy hai hài tử ngoan ngoãn, đáng yêu như búp bê, trong lòng bà chợt vui mừng khôn xiết, nhịn không được bật cười: "Được, ta không khóc nữa.”

Sau khi nín khóc, cả nhà lại quây quần bên nhau, dường như có vô số lời muốn nói. Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Ngọc Nương, thấy bóng lưng nàng ta xoay người rời đi có chút cô đơn, liên đứng dậy nói: "A Dập, các ngươi trò chuyện với mẫu thân trước đi, ta đi lấy chút đồ ăn lên."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 496


Nói xong, nàng liền đuổi theo Ngọc Nương ra ngoài.

Thấy hốc mắt Ngọc Nương hơi đỏ lên, Cố Tâm Nguyệt dè dặt hỏi: "Ngọc Nương, ngươi không sao chứ?"

Ngọc Nương khẽ lắc đầu cười: "Ngươi đừng hiểu lầm, cha chồng của ngươi chờ đợi mẫu thân ngươi mười mấy năm, giờ đây cuối cùng cũng được như nguyện, ta thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho ông ta, ta chỉ là thấy gia đình các ngươi đoàn tụ, bỗng nhiên có chút nhớ nhà."

Ngọc Nương rời xa quê hương, người thân cũng đã không còn trên cõi đời này.

Cái gọi là nhớ nhà, cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến bản thân ở hiện đại, chẳng phải cũng giống như vậy à? Cho nên nàng vô cùng thấu hiểu sự cô đơn của Ngọc Nương, bèn nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy: "Ngọc Nương, hiện tại ngươi có chúng ta, sau này chúng ta chính là người thân của ngươi."

Ngọc Nương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy chân thành của Cố Tâm Nguyệt, mỉm cười gật đầu: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi lấy chút đồ ăn bưng lên, để mẫu thân ăn thử lẩu của chúng ta thì thế nào?" "Được."

Hai người vui vẻ đi vào bếp.

Nghĩ đến Từ Thị vừa mới khỏe lại, không thể ăn cay, nên Cố Tâm Nguyệt liền làm một nồi lẩu cà chua và một nồi lẩu nấm.

Các loại rau củ quả tươi ngon, đồ nhúng lẩu cũng lần lượt được chuẩn bị.

Trên lầu, Từ Thị đang tỉ mỉ kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra trong những năm qua.

Từ Thị vốn là tiểu nữ nhi của Võ An hầu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ nhỏ, bà đã được ca ca và phụ mẫu hết mực cưng chiều, nào ngờ năm 18 tuổi, vì phụ thân đắc tội với kẻ thù ở triều đình, bản thân bà lại bị lừa bán đến Thanh Châu, sau đó bà may mắn trốn thoát, trốn vào núi Đại Thanh.

Sau một trong thời gian dài sợ hãi và bôn ba, cuối cùng bà ngất xỉu trên núi, sau đó được Tống Chính Quang cứu xuống núi.

Sau khi tỉnh lại, bà liên động lòng trước vẻ ngoài cao lớn tuấn tú của Tống Chính Quang, sau đó hai người nên duyên thê tử chồng, đầu tiên là tìm được Tống Phú Quý, sau đó lần lượt sinh ra Tống Dập và Thanh Hoan.

Bà nghĩ nếu quay về kinh thành, dựa vào tính cách của phụ mẫu và ca ca, chắc chắn sẽ không thừa nhận Tống Chính Quang, Từ Thị bèn bỏ ý định hồi kinh tìm người thân. Huống chi bà cũng đã chán ghét cuộc sống ở kinh thành, chi bằng ở chốn núi rừng này làm một nông phụ còn vui hơn.

Ban đầu, cuộc sống của cả nhà cũng coi như viên mãn.

Nhưng nào ngờ năm Tống Dập 8 tuổi, Tống Chính Quang bị bắt đi lính, từ đó cuộc sống của gia đình liên sa sút.

Nam nhân trong nhà bặt tin tức, Tống Phú Quý cưới Lưu Thị về làm thê tử, trong nhà càng thêm bất an.

Về sau, Tống Dập thi trượt, rước Thu Nguyệt về lại gặp cảnh sinh non.

Khi ấy, bà bất chấp trời đông giá rét đến thôn bên cạnh mời bà đỡ, nào ngờ cơ thể bà vì mệt mỏi lâu ngày, không gượng được nữa, ngất lịm giữa đường.

Khi bà tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã được đưa về Hầu phủ thì đã là một tháng sau.

Sau khi tỉnh lại, Từ Thị liền đòi về thôn Lê Hoa.

Ai ngờ huynh trưởng lại lấy cớ bà sức khỏe yếu cần tĩnh dưỡng, nhất quyết không cho bà quay về.

Vì thanh danh của Hầu phủ, cả nhà đều không đồng ý đón hài tử về, chỉ đồng ý phái người đưa chút bạc về, để hai hài tử được cơm no áo ấm.

Thấy sự tình không có đường xoay chuyển, Từ Thị bèn sinh bệnh. Cho đến hơn hai năm trước, Từ Thị vô tình nghe được phủ Thanh Châu gặp nạn đói, bà lại đau khổ van nài nửa tháng, sau đó tuyệt thực mấy ngày, huynh trưởng mới đồng ý phái người về tìm hai hài tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 497


Ai ngờ người được phái đi báo lại, thôn Lê Hoa đã sớm không còn một bóng người, dân chúng đều chạy nạn về phương nam.

Điều này khiến Từ Thị hoàn toàn tuyệt vọng.

Từ đó bệnh cũ của Từ Thị tái phát, lại không may mắc thêm bệnh lao phổi, cứ thế mà uống thuốc, dưỡng bệnh, sớm không còn hy vọng sống nữa.

Đúng lúc bà tuyệt vọng nhất, không ngờ ông trời lại đưa cả nhà đến trước mặt bà.

Từ Thị nói ngắt quãng xong, như chợt nhớ ra điều gì, bà liên vội vàng đề nghị với Tống Chính Quang: "Hay là các ngươi theo ta về Hầu phủ, giờ đã vất vả lắm mới tìm được các ngươi, ta một ngày cũng không muốn xa các con nữa, huynh trưởng và mẫu thân ta đã đồng ý đi tìm các ngươi, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta. ˆ

Tống Chính Quang mím môi, không nói gì.

Nếu Hầu phủ thật lòng muốn nhận bọn họ, có lẽ đã không chờ đến tận bây giờ.

Huống chỉ cả nhà bọn họ sống ở đây thoải mái, tự tại, hoàn toàn không muốn quay về cái nơi gọi là Hầu phủ kia.

Tống Dập thấy phụ thân khó xử, bèn đề nghị với mẫu thân: "Mẫu thân, chuyện này không gấp, hay là để người về thương lượng trước đã, bây giờ chúng ta ở kinh thành cũng có nhà, chỗ ở cũng đủ, hay là mẫu thân dọn ra ngoài sống cùng chúng ta?”

Ban đầu Từ Thị cho rằng bọn họ mới đến kinh thành, e rằng còn chưa kịp tìm nhà.

Huống chi nhà mình điều kiện thế nào, bà rất rõ.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ vừa đến kinh thành đã mở một quán lẩu lớn như thế, bà bèn hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà vội vàng gật đầu: "Là ta nhất thời hồ đồ, hay là ta dọn ra ngoài sống cùng các ngươi, còn cái Hầu phủ kia ta cũng ở đủ rồi, chờ lúc ta vê sẽ thương lượng với huynh trưởng, mấy hôm nữa các con qua đó bái kiến, dù sao cũng là trưởng bối."

Tống Dập gật đầu: "Vâng, để mẫu thân về thương lượng trước đã, hai hôm nữa con sẽ cùng phụ thân đến đón người."

Hai chữ "đón về" bất chợt chạm vào lòng Từ Thị, chỉ thấy bà rưng rưng lệ gật đầu: "Được, được."

Cố Tâm Nguyệt thấy trời cũng không còn sớm, Từ Uyển Ngưng bên kia cũng sắp dùng bữa xong, liền khuyên nhủ Từ Thị: "Mẫu thân, nói chuyện lâu rồi, người mau ăn thử hương vị lẩu của chúng con xem sao? Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã đoàn tụ, sau này còn nhiều thời gian tâm sự.” Từ Thị gật đầu lia lịa: "A Nguyệt nói đúng, ta ăn ngay đây, nào, chúng ta cùng ăn."

Trong phòng riêng bên kia, Từ Uyển Ngưng đã dùng bữa gần xong.

Nghĩ đến việc bên cô cô vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng ta bèn định đứng dậy đi xem sao.

Ai ngờ, nàng ta vừa đứng dậy, cửa phòng nàng ta bỗng bị người ta đẩy bật ra.

Nàng ta ngước mắt lên nhìn, thì ra là vị chưởng quây ở dưới lầu.

Ban đầu nàng ta định trước khi rời đi nhất định phải gặp mặt hắn một lần, không ngờ hắn lại tự mình lên đây. Từ Uyển Ngưng ngồi xuống lại, nhếch mép, giọng nói có vài phần châm chọc: "Ồ, chưởng quầy kiêm luôn cả việc chạy bàn à?"

Cố Tam Thanh không chỉ không tức giận, ngược lại khóe mắt còn ánh lên vẻ lấy lòng.

Hắn tự tay đặt khay đồ trên tay xuống trước mặt nàng ta, dịu giọng nói: "VỊ cô nương này là khách quen của quán chúng ta, hôm nay lại mang nhiều quà đến như thế, ta đích thân đưa ít hoa quả đến."

Nghe vậy, trong lòng Từ Uyển Ngưng bất giác vui như hoa nở, không ngờ nam nhân này lại chủ động làm lành? Nàng ta vừa định cằn nhằn vài câu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đĩa hoa quả trước mặt, chỉ thấy bên trong có rất nhiều loại quả.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 498


Có vài loại quả lại không phải là trái cây theo mùa.

Còn có những quả nhỏ đỏ rực, tuy nàng ta chưa từng ăn nhưng nhìn vô cùng hấp dẫn.

Từ Uyển Ngưng ngừng lời muốn nói ra, liền đổi giọng: "Khụ, đồ ngươi đưa có ăn được không đấy? Không có độc chứ?”

Cố Tam Thanh hừ lạnh một tiếng, định bưng đĩa hoa quả đi.

Hắn lập tức bị nàng ngăn lại: "Ta chỉ hỏi thôi, đâu có nói là không ăn, dù sao cũng ăn ở trong tiệm ngươi, nếu ăn xong bị hỏng cái gì, cả nhà ngươi cũng đừng hòng chạy thoát. " Nói rồi, nàng ta liên cầm một quả đỏ đỏ, bỏ vào trong miệng.

Cắn một miếng, hai mắt Từ Uyển Ngưng bỗng sáng lên.

Không bao lâu, nàng ta đã ăn hết sạch cả đĩa hoa quả.

Phải nói, nàng ta vừa ăn nhiều đồ cay nóng như vậy, giờ lại ăn thêm những quả mọng nước này, thật sự là thoải mái! Từ Uyển Ngưng nhìn đĩa hoa quả trước mặt bị mình bất cẩn ăn sạch sẽ, liên có chút ngượng ngùng.

Nàng ta vừa định đứng dậy đi tìm cô cô, liền bị Cố Tam Thanh đi vào ngăn lại.

Từ Uyển Ngưng trừng mắt nhìn hắn: "Sao thế? Không muốn để ta đi à?"

Cố Tam Thanh nhịn cười nhạo, cười híp mắt đặt chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay lên trước mặt nàng ta: "Đây là bánh muội muội ta mới nướng, ngươi có muốn ăn thử không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Uyển Ngưng cúi đầu nhìn, chỉ thấy từng miếng từng miếng bánh nhỏ xinh xắn, bên trên còn được phết một lớp màu trắng, nhìn nhỏ nhắn tỉnh xảo, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Lời từ chối vừa định nói ra lại bị nuốt xuống, nàng ta bèn xoay người trở lại chỗ ngồi: "Nể tình ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ ăn thử, nhưng nói trước, là ngươi ép ta ăn, ta có thể không trả bạc cho ngươi."

"Hừ, đã mời ngươi, ta đây tất nhiên sẽ không keo kiệt đòi ngươi bạc." Cố Tam Thanh hừ lạnh nói.

Từ Uyển Ngưng vốn dĩ đã ăn no lắm rồi, vừa rồi lại ăn nhiều hoa quả như vậy, bánh ngọt này thực sự có chút ăn không nổi, nhưng nàng ta vẫn nhịn no bụng, từng miếng từng miếng nhỏ ăn một cái.

Một cái ăn chưa thỏa mãn, nàng ta lại chậm rãi thưởng thức hết cái thứ hai.

Sau khi cho hai cái bánh vào bụng, nàng ta thực sự ăn không nổi nữa, liền quay sang căn dặn nha hoàn bên cạnh: "Số còn lại gói lại mang về." Sau đó nàng ta lại nhíu mày hỏi Cố Tam Thanh: "Ngươi hôm nay là thế nào vậy? Tại sao lại tốt bụng như vậy? Vậy mà lại đưa nhiều đồ như vậy tới cho ta ăn miễn phí?"

Trên mặt Cố Tam Thanh hiện lên nụ cười nhạt: "Ta thấy ngươi hôm nay vừa đích thân đến cửa tạ ơn, lại còn mang nhiều quà cáp đến như vậy, chắc hẳn chuyện trước kia ngươi đã biết sai rồi, nể mặt ngươi tặng nhiều đồ như vậy, ta sẽ không so đo với ngươi nữa."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ Uyển Ngưng lại từ từ rạn nứt.

Nàng ta không thể tin nổi chỉ vào Cố Tam Thanh: "Ngươi, ngươi... Ai đến xin lỗi ngươi!"

Cố Tam Thanh giả vờ không biết hỏi: "Không phải tới xin lỗi, vậy vừa rồi ngươi ăn nhiều đồ ăn ngon của ta như vậy, sao ngươi không nói? Đó đều là muội muội ta cố ý làm cho ta đấy!"

"Bao nhiêu bạc, bản tiểu thư trả ngươi là được!" Từ Uyển Ngưng tức giận nói.

"Món ăn này rất quý giá, cả kinh thành này cũng không mua được, tiệm chúng ta cũng không bán ra ngoài, hay là ngươi xin lỗi ta một tiếng, ta sẽ không lấy bạc của ngươi nữa.”

"Hừ, dù sao bản tiểu thư đã ăn vào bụng rồi, ta không xin lỗi đấy, ngươi có thể làm gì ta?" Từ Uyển Ngưng phồng má hờn dỗi nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 499


Ban đầu Cố Tam Thanh còn cố ý làm mặt lạnh, lúc này thấy nàng ta phồng má như cái bánh bao, hắn nhịn không được bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi vậy, lần này không lấy bạc của ngươi nữa, nhưng nếu ngươi không xin lỗi, sau này muốn ăn những thứ này e rằng không được ăn đâu!"

Từ Uyển Ngưng giật giật khóe miệng, vẫn không có ý định nhượng bộ, nàng ta chuyển sang chuyện khác: "Ngươi ở đây dây dưa với ta cả buổi trời rồi, thế nào? Có phải động lòng với ta rồi không?"

Cố Tam Thanh vềnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, biết thời cơ đã chín muồi, hẳn bèn đứng dậy rời đi.

Đi đến cửa, hắn lại quay người lại cười với nàng ta: "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta không có thói quen kỳ lạ không thích nữ tử ngang bướng!"

Từ Uyển Ngưng tức đến nghẹn thở, chỉ cảm thấy nam nhân này chính là ông trời phái xuống để hành hạ nàng ta.

Sau khi bình ổn lại, nàng ta mới đứng dậy ởi ra ngoài tìm cô cô.

Lúc này Từ Thị đã cùng người nhà dùng lẩu xong, lúc bà đang định ra ngoài thì lại bị Hứa Thị giữ lại.

Hai người lúc trước ở trong thôn quan hệ vốn rất tốt, cho nên Hứa Thị vừa nghe nói bà trở về, sau khi cả nhà đoạn tù, liền vội vàng chạy lên.

Hứa Thị kéo tay bà, ân cần hỏi han đủ điều: "Thật trùng hợp, lần trước ở ngoài thành ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy bóng lưng quen thuộc, lúc đó Ngọc Nương còn chê cười ta hoa mắt, bây giờ thì tốt rồi, hai nhà chúng ta đều đoàn tụ, chi bằng ngươi đừng về nữa, ở lại đây với chúng ta."

Từ Thị thất vọng lắc đầu: "Bây giờ chưa phải lúc, chờ ta quay về trước, rất nhanh sẽ có thể dọn đến đoàn tụ với mọi người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Uyển Ngưng đi tới, liền thấy nhiều người vây quanh như vậy ở cửa ra vào. Mọi người vây cô cô ở giữa, vui vẻ cười cười nói nói đủ thứ chuyện.

Cô cô vốn bệnh tật ốm yếu lúc này cũng là mày bay tóc bay, thỉnh thoảng còn cười ha ha.

Từ Uyển Ngưng nhất thời cảm thấy không đúng, tại sao cô cô lại quen thuộc với những người này như vậy? Nhưng thấy cô cô đi về phía nàng ta, nói muốn cùng nhau trở về, nàng ta mới đè nén suy nghĩ, mang theo cô cô lên xe ngựa.

Từ Thị ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy Uyển Ngưng muốn nói lại thôi, bà liên chủ động giải thích với nàng ta: "Uyển Ngưng, hôm nay ta rất vui, ta đã tìm được người nhà của mình, bọn họ đều ở đây, một người cũng không thiếu."

Đầu óc Từ Uyển Ngưng mơ hồ.

Từ Thị bèn giải thích cặn kẽ với nàng ta.

Nghe xong, Từ Uyển Ngưng không khỏi khiếp sợ, nhưng thấy cô cô vui về như vậy, nàng ta liền biết đây là sự thật.

Chờ nàng ta tiêu hóa một lúc, liền nắm lấy tay cô cô: "Cô cô những năm nay vẫn luôn nhớ thương người nhà, bây giờ đã tìm được rồi, quả thực là chuyện vui trời cho, chỉ bằng lát nữa về phủ, ta cùng cô cô đi tìm gia gia và tổ mẫu, đón người nhà cô cô đến ở cùng, như vậy cũng náo nhiệt. " Thấy Uyển Ngưng là thật lòng vui mừng cho mình, Từ Thị cũng không khỏi có thêm vài phần tự tin, bà mở miệng nói: "Ta muốn dọn ra khỏi phủ, ở cùng bọn họ, lát nữa về ta sẽ đi nói với nội tổ phụ và nội tổ mẫu con xem sao."

"Cô cô muốn dọn ra ngoài à? Vậy con phải làm sao bây giờ?" Uyển Ngưng bĩu môi bất mãn.

Từ Thị bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Con đấy! Nếu ta dọn ra ngoài, con cũng có thể thường xuyên đến thăm ta mà.”
 
Back
Top Bottom