Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 510


"Vịt quay?" Ánh mắt Tần Tranh sáng lên: "Là món vịt quay mà trước đây ta đã ăn ở nhà ngươi à?"

"Ừm, không sai." Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Chỉ là đó mới chỉ là phiên bản đầu tiên, bây giờ muốn bán trong tửu lâu, đương nhiên phải cầu kỳ một chút, không chỉ có vịt quay, đến lúc đó còn phải làm thêm một số thứ khác để ăn kèm, như vậy giá cả mới có thể tăng lên, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều gì?" Tân Tranh vội vàng hỏi.

"Chỉ có điều, món ăn này ta muốn góp vốn, ta cũng không đòi hỏi nhiều, đến lúc đó lợi nhuận từ việc bán món ăn này chúng ta chia đều là được." Cố Tâm Nguyệt mặt dày nói.

Diêu chưởng quây đứng bên cạnh, vốn dĩ tràn đầy tự tin, lúc này nghe Cố nương tử vừa mở miệng đã muốn chia đều, lông mày hắn không khỏi nhíu lại: "Cố nương tử, ngươi chỉ cân dạy phương pháp, đã muốn lấy đi một nửa, có phải hơi nhiều rồi không?"

"Không sao, chờ lần sau ta đến sẽ làm cho các ngươi ăn thử trước, nếu như các ngươi cảm thấy xứng đáng chúng ta lại nói tiếp." Cố Tâm Nguyệt không vì sự nghi ngờ của Diêu chưởng quây mà cảm thấy khó chịu, ngược lại rất dửng dưng.

Như thể món hời đưa đến tận cửa để cho bọn họ chiếm.

Tân Tranh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, chia một nửa thì chia một nửa, ta tin tưởng ngươi, ngươi muốn nhiều như vậy, chắc chắn là có lý do của mình, có phải giá trị của món ăn này cũng không thua kém gì so với vịt quay không?”

"Đó là đương nhiên, vốn dĩ ta định tự mình bán, nhưng chúng ta chỉ là hộ nhỏ lẻ, không bằng địa vị của Đa Vị Lâu các ngươi ở kinh thành, có tiền bạc đương nhiên là phải cùng nhau kiếm." Cố Tâm Nguyệt chớp mắt, cười đầy ẩn ý.

Vốn dĩ một tiệm lẩu đã khiến người khác ghen tị rồi. Nếu nàng lại bán thêm vịt quay, không chừng sẽ còn gặp phải chuyện kỳ lạ gì nữa. Hiện tại Tống Dập sắp thi khoa cử, bọn họ vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

Mà Đa Vị Lâu thì khác, sự nghiệp của Tân Tranh ở kinh thành đang dần dần mở rộng, để hẳn ra mặt bán mới thực sự là cùng có lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới sự giúp đỡ của Cố Tâm Nguyệt, việc bán vịt quay của Đa Vị Lâu diễn ra suôn sẻ.

Theo phương pháp nàng dạy, Đa Vị Lâu còn đặc biệt bố trí đầu bếp chuyên làm vịt quay và đầu bếp chuyên chặt vịt quay.

Vịt quay thơm phức được cắt lát theo từng phần khác nhau, chấm với nước chấm đặc biệt, hành lá thái sợi, ăn kèm với bánh tráng mỏng. Xương vịt còn lại có thể ninh lấy nước dùng, cuối cùng húp một chén thật sự khiến người ta thoải mái dễ chịu từ trong ra ngoài

Chưa nói đến hương vị, chỉ riêng cách ăn mới lạ này đã khiến không ít người đến xếp hàng để ăn.

Đương nhiên, nước sốt phết lên vịt quay và nước chấm vịt quay đều là do nhà họ Cố bán.

Ngay lúc Cố Tâm Nguyệt đang vui vẻ nằm đếm tiền thì đêm giao thừa cũng lặng lẽ đến.

Đây là cái Tết đầu tiên mà cả hai nhà cùng đón ở kinh thành, cũng là cái Tết đầu tiên sau khi tìm được Từ Thị.Nói đúng ra, đây mới là lần đoàn tụ gia đình đúng nghĩa đầu tiên sau bao lâu xa cách.

Mọi người trong nhà Cố Tâm Nguyệt đương nhiên rất coi trọng.

Đồ ăn thức uống đã sớm được mua sắm từ trước, ngay cả pháo hoa cho hài tử, câu đối Tết phải dán, quần áo mới của cả nhà cũng đã được chuẩn bị từ sớm.

Đến sáng ngày ba mươi Tết, mọi người đều bồn chồn thay y phục mới, chia nhau ra làm những việc trong khả năng của mình.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 511


Cố Tâm Nguyệt dẫn dắt các nữ nhân trong nhà, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên.

Chờ cho đến khi trời sẩm tối, phòng ăn ở sân trước bắt đầu dọn lên những món ăn thịnh soạn.

Nồi lẩu thịt dê nóng hổi đặt ngay chính giữa, nước lẩu sôi sùng sục.

Hương thơm nồng nàn hòa quyện trong hơi nóng lan tỏa khắp nơi.

Thịt bò hầm, rau củ thập cẩm, dưa leo trộn giấm, vịt quay, gà nướng, trứng da trộn đậu phụ.

Cá quế hấp, tứ hỉ hoàn tử, tôm nốn xào măng tây, sườn xào chua ngọt, sườn heo kho tàu, móng giò om.

Đậu phụ Ma Bà, địa tam tiên, rau hẹ xào, rau cải nấm hương, cà tím băm thịt, măng hầm dầu.

Sáu món nguội, sáu món mặn, sáu món chay.

Thêm vào đó là lẩu thịt dê, cháo Bát Bảo và bánh bao hấp.

Bàn tiệc thịnh soạn thế này, cả phủ Thanh Châu cũng hiếm có.

May mà Cố lão đầu và Cố Đại Sơn đã cẩn thận chuẩn bị một chiếc bàn tròn cực lớn.

Trên chiếc bàn tròn lớn còn có một cái bàn xoay nhỏ, như vậy, cho dù bàn lớn, chỉ cần xoay một cái là mọi người đều có thể dễ dàng gắp được món mình thích.

Chờ thức ăn đã dọn lên hết, mọi người vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cố Tam Thanh vừa mở cửa, nhìn thấy người đến là Tân Tranh và A Tùng, vội vàng mời bọn họ vào nhà.

Vừa bước vào cửa, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, hơi ấm ấp lan tỏa khắp người, khác hẳn với cái giá rét bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tam Thanh vội vàng mời hai người ngồi xuống: "Ta còn tưởng hai người không đến nữa chứ?"

Tân Tranh cười áy náy: "Trên đường đi băng trơn nên muộn mất chút thời gian, vốn dĩ ta ngại không muốn tới, nhưng mà nghĩ lại, một mình đón năm mới quả thật có chút thê lương, nên ta đành mặt dày dẫn theo A Tùng đến đây xin bữa cơm."

"Không sao, chỉ là thêm hai đôi đũa mà thôi, ngày Tết nhất định phải đông người mới vui."

Tần Tranh nhìn mâm cơm đầy ắp, thầm nghĩ: Quả nhiên mặt dày mới có thịt ăn, hắn đã đến đúng chỗ rồi

Mọi người nâng ly chúc mừng, sau đó bắt đầu gắp thức ăn.

Trong chốc lát, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.

Mấy chén rượu vào bụng, Cố lão đầu đã có chút men say, ông ta bắt đầu thốt lên: "Giá mà có Tiểu Lục ở đây thì tốt biết mấy!"

Cố Đại Sơn cũng phụ họa: "Phải đấy, Tiểu Lục không có ở đây quả thật là một điều đáng tiếc, mọi người nói chúng ta đã tìm khắp phủ Thanh Châu rồi, tại sao vẫn bặt vô âm tín thế này."

Tống Dập thấy hai người đã uống hơi nhiều, liền an ủi: "Nhạc phụ, đại ca, đừng sốt ruột, không có tin tức chính là tin tốt, qua năm chúng ta lại tiếp tục tìm!"

"Đúng vậy, qua năm ta cũng sẽ nhờ người dò hỏi giúp." Tân Tranh cũng lên tiếng: "Mọi người đừng quá lo lắng, Tiểu Lục cát nhân ắt có thiên tướng.”

Nghe vậy, đáy mắt Cố Tâm Nguyệt cũng thoáng qua vẻ ảm đạm, nhớ về đêm ba mươi năm ngoái.

Nhớ lúc ấy, Cố Tiểu Lục suốt ngày gọi nàng là tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Nhớ đến Ngô Phi Vũ, người không phải là đệ đệ ruột của nàng nhưng lại tình cảm hơn cả đệ đệ ruột, trước kia hắn thích nhất là ăn cơm nàng nấu, cũng không biết hôm nay 30 Tết, hai người bọn họ có ăn uống ngon miệng hay không.

Xa cách mấy tháng, nàng cũng có chút nhớ nhung.

Tống Dập thấy đáy mắt nàng thoáng qua vẻ ảm đạm, hắn vừa định quay sang an ủi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.

Cố Tam Thanh vội vàng đứng dậy đi mở cửa lần nữa, lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 512


"Là ngươi? Sao ngươi lại từ phủ Thanh Châu đến đây?"

"Ta đến tìm tỷ tỷ ta, sao thế? Không chào đón ta?”

Hai người trước đây ở phủ Thanh Châu thường xuyên đấu khẩu, đã lâu không gặp, nhưng vẫn không bỏ được thói quen này.

Cố Tam Thanh thấy ngoài trời tuyết rơi dày, cũng không tiện tiếp tục cãi nhau với hắn, đành phải mời hắn vào phòng ăn.

Người còn chưa bước vào nhà, tiếng nói đã truyền vào trước: "Tỷ tỷ, ta đến ăn ké đây!"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy thì ngẩn người, cơ thể theo bản năng đứng lên, nhìn ra ngoài, khóe miệng bất giác hé mở.

"Hoài Cẩn, Tử Du, mau nhìn xem ai đến nào?"

Hai hài tử ngẩng đầu lên khỏi chén, đồng thanh hô lên: "Cữu cữu! Là cữu cữu đến!"

Thấy người đến là Ngô Phi Vũ, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy chào hỏi.

Hứa Thị cực kỳ vui mừng, vội vàng sắp chỗ cho Ngô Phi Vũ ngồi cạnh hai hài tử: "Vừa rồi ta còn đang lẩm bẩm, không biết ngươi ở phủ Thanh Châu sống thế nào? Không ngờ ngươi đã đến rồi."

"Ta đi theo phụ thân đến, vừa hay ông ấy phải lên kinh báo cáo công việc, ta liên cố ý đi theo, mấy hôm trước ta đã đến rồi, chỉ là bị phụ thân giữ lại mãi không có cơ hội ra ngoài, hôm nay ông ấy được gọi đi tham gia yến tiệc trong cung, ta mới có thể thoát thân đến tìm các ngươi." Ngô Phi Vũ giải thích. "Thảo nào, tốt lắm, đến là tốt rồi, mau ngồi xuống ăn cơm, đã lâu rồi không được ăn món tỷ tỷ ngươi nấu, chắc là nhớ lắm rồi nhỉ?" "Đúng vậy, từ khi mọi người rời đi, ta ngày nhớ đêm mong, chỉ mong được ăn món này." Ngô Phi Vũ vừa nói, vừa vội vàng gắp một miếng vịt quay bỏ vào miệng: "Ừm, ngon quá, mấy hôm trước ở phủ, ta cũng được ăn vịt quay và lẩu người ta tặng, lúc đó ta đã đoán được, nhất định là tỷ tỷ bán."

Ánh mắt Cố Tâm Nguyệt tràn đầy ý cười: "Ngon thì ngươi ăn nhiều một chút."

"Đúng vậy, ăn nhiều một chút, tối muộn rồi thì đừng về nữa, ở lại viện luôn đi."

"Được!"

Mọi người lại cùng nhau nâng chén, trong phòng ăn, tiếng cười nói vui về vang lên không dứt. ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm khuya, tuyết ngừng rơi.

Hoàng cung nguy nga lập tức khoác lên mình một lớp tuyết trắng dày cộp.

Trong Đông Cung rộng lớn, chàng thiếu niên đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cung.

Trong điện tuy được sưởi ấm áp nhưng vẫn thiếu đi một chút hơi thở của cuộc sống.

Hôm nay tiếp đãi các vị đại thần và phụ hoàng, hắn đã vô cùng mệt mỏi, cũng đã uống không ít rượu trái cây.

Nhưng lúc này hắn lại không hề buồn ngủ, ánh mắt chỉ nhìn về phía nam thành một cách trống rỗng, như thể muốn nhìn thấu điều gì đó.

Dần dần, tâm trí hắn bắt đầu trở nên xa xăm.

Nhớ lại đêm giao thừa năm ngoái, khi đó cả nhà hắn mới đến phủ Thanh Châu đón cái Tết đầu tiên. Cố mẫu chuẩn bị rất nhiều món ngon, hắn cũng như một hài tử chưa lớn, cùng Cố Tiểu Võ nô đùa cười nói.

Mới chỉ có một năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, hắn cũng bỗng chốc trở thành người lớn.

Năm mới vừa trôi qua, chớp mắt đã đến tháng hai.

Kỳ thi xuân cũng đã đến gần.

Có kinh nghiệm từ những lần thi trước, mọi người chuẩn bị cũng thuận lợi hơn.

Chỉ là lần này khác với mọi khi, lần này là thi ở kinh thành, hơn nữa lại là kỳ thi quan trọng nhất.

Kỳ thi xuân được tổ chức tại Lễ bộ, cũng được chia thành ba đợt, mỗi đợt thi ba ngày.

Thí sinh không chỉ phải tự chuẩn bị cơm nước và đèn dầu, mỗi thí sinh trong ba đợt thi này chỉ có thể ở trong phòng thi chỉ có một cái bàn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 513


Ban đầu, Cố Tâm Nguyệt nghĩ rằng, đến kinh thành rồi, điều kiện của trường thi dù sao cũng phải tốt hơn phủ Thanh Châu rất nhiều. Không ngờ lại vẫn gian khổ như vậy.

Cố Tâm Nguyệt không rảnh than thở, mấy ngày nay, nàng đều bận rộn chuẩn bị đồ ăn thức uống cho Tống Dập.

Thịt bò khô, thịt lợn hun khói, mì ăn liền, bột mè đen, bánh nướng, bánh mì, bánh ngọt, trái cây, ... Tất cả đều được phân loại và đóng gói cẩn thận.

Tống Dập thấy nàng đóng gói từng thứ một, mí mắt bất giác giật càng lúc càng dữ dội.

Nhưng hắn cũng không nỡ phụ lòng tốt của nàng, bèn thăm dò khuyên nhủ: "A Nguyệt, kỳ thi viện trước đây cũng kéo dài nhiều ngày như vậy, chỉ cần chuẩn bị một ít lương khô là được, lần trước mang theo còn chưa ăn hết."

Cố Tâm Nguyệt không chớp mắt tiếp tục đóng gói, sau khi đã cho hết đồ đạc vào, nàng còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp: "Bên trong đều là lương khô, ngươi còn mặt mũi nhắc đến lần trước à, sau khi thi xong trở về ngươi gây đi cả người, thi xong tháng sau lại phải điều thí, nhỡ đâu ngươi không chịu nổi thì phải làm sao?"

Thấy nàng hùng hổ biện minh, Tống Dập khẽ mấp máy đôi môi, rồi lại thôi, chỉ khẽ cười, nói: "Nương tử nói phải."

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi Hương.

Tống Chính Quang và người nhà tiễn Tống Dập đến tận cổng trường thi.

Từ Thị vẫn luôn áy náy vì trước kia không thể đồng hành cùng gia đình, nay được tự tay tiễn nhi tử vào trường thi, trong long bà không khỏi xúc động. ...

Chín ngày dài đằng đẳng cuối cùng cũng trôi qua.

Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Dập sau khi thi xong không đến nỗi gầy đi nhiều lắm, trong long nàng cũng thấy an ủi phần nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người Cố gia cũng thở phào nhẹ nhõm vì lần này không còn ai đến gây chuyện.

Đang lúc mọi người vui mừng chờ chờ ngày công bố bảng vàng, thì quán lẩu bất ngờ lại có vài kẻ đến kiếm chuyện.

Không giống như trò cỏn con lần trước, lần này bọn chúng đến thẳng thừng gây rối, dẫn theo vài tên to con, chẳng nói chẳng rằng, hùng hổ xông vào đập phá quán.

Nam nhân Cố gia và Tống gia nào chịu để yên, sau khi lo liệu ổn thỏa cho thực khách, mọi người liền cùng nhau xông lên.

Bọn gây rối không ngờ nam nhân trong nhà này lại cứng rắn như vậy, nhất là Cố Nhị Dũng và Tống Chính Quang, võ công của bọn họ lại càng lợi hại.

Mấy tên kia thấy không chiếm được lợi, còn có mấy huynh đệ bị thương, nhất thời đỏ mắt.

Thấy nữ quyến trong tiệm đều trốn trên lầu xem đánh nhau, bọn chúng liền thừa cơ xông lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Đang lúc Cố Tâm Nguyệt và Thanh Hoan định quay người bỏ chạy, thì bỗng có rất nhiều quan binh ùa vào trong quán, trên tay ai nấy đều cầm đao.

Trong chớp mắt đã bao vây toàn bộ đám người gây rối, trói lại rồi ném ra khỏi quán.

Tống Dập vội vàng ngăn quan sai dẫn đầu lại, chắp tay nói: "Đa tạ quan gia ra tay nghĩa hiệp. Không biết là ai đã nhờ các vị đến đây?"

Vị quan sai kia vội vàng xua tay: "Không cần khách sáo. Chúng ta chỉ là tình cờ đi tuần tra ngang qua, thấy có kẻ gây rối nên vào xem sao. Giờ chúng ta phải áp giải những kẻ này về thẩm vấn, chờ có kết quả sẽ thông báo cho mọi người."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng bảo Cố Tam Thanh lấy ít bạc ra: "Nếu quan gia đã vội, chúng ta cũng không tiện giữ lâu. Chút bạc này mong các vị nhận cho, coi như là chút lòng thành của chúng ta."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 514


Người nọ lại xua tay lia lịa, như thể bạc là vật bỏng tay: "Không cần, không cần, chỉ là việc nên làm mà thôi. "

Nói xong, cũng không chờ mọi người giữ lại, hắn liền dẫn đám người gây rối rời đi.

Để lại người Cố gia ngơ ngác nhìn nhau, chuyện ngày hôm nay thật kỳ lại

Nếu không có những người này bỗng nhiên xuất hiện, hôm nay thật sự không biết sẽ ra kết cục thế nào.

Coi như bọn họ đã bảo vệ được cửa tiệm, nhưng lỡ có ai bị thương thì hậu quả thật khó lường. Mà bình thường, trên đường rất hiếm khi thấy nhiều quan binh cùng nhau tuần tra như vậy, nếu không có ai sai khiến thì tại sao bọn họ có thể đến nhanh như thế? Hơn nữa, vị quan sai kia ngay cả chút tiên trà cũng không chịu nhận, điều này càng thêm kỳ lạ.

Nhưng dù sao, hôm nay không có chuyện gì là tốt rồi, mọi người cũng đành gác lại những nghi ngờ trong lòng.

Hứa Thị nhìn quán xá tan hoang, không khỏi buồn bực nói: "Lũ trời đánh kia, dám phá quán ta ra nông nỗi này, nhất định không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được. Không biết chúng ta đã đắc tội với ai?” "Quan phủ đã mang người đi rồi, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, cho chúng ta một lời giải thích. Nhưng từ khi đến kinh thành, chúng ta chưa từng gây thù chuốc oán với ai, chẳng lẽ có kẻ thấy chúng ta làm ăn phát đạt nên sinh lòng ghen ghét à?"

"Có khả năng đó."

Đêm khuya, Đông cung.

Một nam tử mặc y phục dạ hành màu đen đang cúi đầu bẩm báo sự việc xảy ra trên đường lúc ban ngày.

Ngồi sau án thư, vị thiếu niên nghe xong, không khỏi đập bàn, giận dữ nói: "Thật quá quắt! Đã tra ra là ai đứng đằng sau giật dây chưa?" "Thuộc hạ đã thẩm vấn toàn bộ đám người gây rối kia. Bọn chúng nhận bạc của Hương Mẫn Lâu, thay bọn chúng gây sự, nói là phải phá cho bằng được quán của người ta."

"Hương Mãn Lâu?" Thiếu niên nhướng mày: "Chờ vài hôm nữa, khi nào chuyện này lắng xuống, ngươi phái vài người tin cậy đến đập phá quán của bọn chúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Điện hạ, Hương Mẫn Lâu là do nhà họ Dung chống lưng, nếu Dung quý phi biết được, không biết liệu bà ta có nhúng tay vào chuyện này hay không?”

"Không sao, bà ta hiện giờ không rảnh rỗi để ý đâu, ngươi cứ làm kín đáo một chút, dắt dê vào nhà người khác, đừng để người ta biết có liên quan gì đến Cố gia." Thiếu niên dừng lại một chút, lại nói: "Ngươi phái thêm hai tên ám vệ đi bảo vệ Cố gia, ngàn vạn lần đừng để bọn họ sinh nghi."

"Nếu lại có kẻ nào dám cả gan đánh chủ ý vào bọn họ, các ngươi cứ âm thầm giải quyết, không cần xin ý kiến của ta."

"Vâng."

Thiếu niên trở lại thư án, lại chợt không còn tâm trạng đọc sách nữa.

Thiếu niên đứng dậy nhìn về phía xa, bất giác lầm bẩm: "Không biết hôm nay bọn họ có bị sợ hãi hay không, nếu quán bị đập nát, chắc bà nội sẽ xót ruột lắm."

Ngay từ tháng trước, hắn đã phái người âm thầm dò la tin tức, được biết bọn họ đã đến kinh thành từ tháng mười.

Ban đầu hắn còn tưởng cô phụ phải đến tháng giêng mới lên kinh ứng thi, không ngờ bọn họ lại đến sớm như vậy? Hơn nữa còn đến đông đủ như vậy.

Chẳng lẽ là đến tìm hắn?

Không biết lúc trước khi hắn bỗng nhiên biến mất, có phải bọn họ đều giật mình hay không?

Khi biết bọn họ ở lại kinh thành, lại còn mở tiệm, hắn đã sớm không nhịn được xúc động muốn đi tìm bọn họ.

Chỉ là, hắn vẫn chưa thể.

Bây giờ, hắn mới vào Đông cung, còn chưa chính thức được tấn phong, bản thân đang ở trên đầu sóng ngọn gió, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 515


Huống chi cô phụ vừa mới tham gia kỳ thi Hương, sắp tới lại phải tham gia Điện thí, hắn tuyệt đối không thể để người trong lòng lúc này bị cuốn vào, bị gian thần lợi dụng.

Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể là Lục Uyên.

Còn Cố Tiểu Lục kia cũng chỉ có thể tạm thời biến mất khỏi thế gian này.

Ngày hôm sau.

Mọi người đóng cửa tiệm lẩu một ngày, thay toàn bộ bàn ghế bị đập phá, may mà quan binh đến kịp thời, tiệm không bị thiệt hại gì nhiều.

Dù vậy, Hứa Thị vẫn mắng chửi đám người kia nửa ngày.

Đến chiều, tên quan binh dẫn người đến bắt người hôm qua lại tự mình đến cửa, nói rõ lai lịch của đám người kia.

Quả nhiên như bọn họ dự đoán, nghe nói đám người kia chính là đám du côn trong vùng này, chuyên đến những cửa hàng làm ăn phát đạt gây sự, để thu phí bảo kê.

Hiện tại những người này đều đã bị bắt giam, về sau bọn họ không cần lo lắng nữa.

Mọi người nghe xong, thâm thở phào nhẹ nhõm, về sau không có chuyện gì xảy ra nữa là tốt rồi. Chỉ là, quan binh ở kinh thành này phục vụ cũng tốt quá nhỉ? Không cần báo án đã bắt người, thẩm tra xong lại còn tự mình đến cửa thông báo? Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, trong mắt đều là ẩn ý sâu xa.

Nhưng bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.

Tống Dập móc túi tiền, lấy ra mười lượng bạc đưa qua: "Đa tạ quan gia đã đến báo tin, chỗ này coi như là chút phí vất vả, đã làm phiền quan gia phải đích thân đến đây, mong quan gia đừng chối từ."

Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu, vị quan sai này có vẻ không tồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau này quen biết rồi, làm việc gì ở kinh thành cũng thuận tiện hơn, nàng bèn khách sáo nói: "Nếu quan gia không chê, chỉ bằng ở lại tiệm dùng bữa, trời cũng không còn sớm nữa."

Ai ngờ vị quan sai kia vội vàng đứng dậy, móc một túi bạc từ trong người ra: "Đây là số bạc thu được trên người đám du côn kia, coi như là bồi thường thiệt hại quán của các vị, nha môn ta còn có việc, không tiện ở lâu, cáo từ!"

Nói xong, cũng không chờ mọi người giữ lại, hắn liền vội vàng bỏ đi.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ai nấy đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không hiểu tại sao, đành tạm coi như là nha môn ở kinh thành làm việc liêm chính, hiệu quả.

Ban đầu Hứa Thị còn đau lòng đến tận gan ruột, thấy bỗng nhiên được bồi thường nhiều bạc như vậy, bà cũng không còn khó chịu nữa.

Bà vui vẻ đếm số bạc, vậy mà có đến 100 lượng!

Đủ để sửa sang lại tiệm hai lần!

Vài ngày sau.

Mãn Hương Lâu cùng dãy phố cũng bị đập phá, hơn nữa còn là đập tới tan hoang.

Mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chẳng phải đám du côn kia đều đã bị bắt hết rồi à? Tại sao còn có người đập phá tiệm nữa?

Nếu chỉ là thu phí bảo kê thì có cần thiết phải đập phá quán thành ra tan hoang thế này không?

Tống Chính Quang và Cố: Nhị Dũng vội vàng đi dò la, lúc này mới hay tin vụ án đã được phá, thì ra là chưởng quầy của Hương Mẫn Lâu ra ngoài vụng trộm, gã tình lang của người hắn vụng trộm phát hiện mình bị cắm sừng, thế là mới sai người đập phá cửa hàng

Lúc này mọi người mới yên lòng, an tâm làm ăn buôn bán. ...

Ngô đại nhân từ kinh thành về Thanh Châu nay đã lên đường hồi phủ. Ngô Phi Vũ cũng được dịp thoát thân, bèn vội vàng chạy đến cửa hàng tìm mọi người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 516


Vừa bước vào cửa, hắn liền thấy Cố Tam Thanh đang ở quầy hàng gẩy bàn tính, Ngô Phi Vũ hôm nay được tự do, tâm trạng đương nhiên rất tốt.

Hắn liền trêu chọc Cố Tam Thanh: "Cố chưởng quầy, cho ta một gian phòng riêng, hôm nay ta muốn mời khách, chúc mừng ta có được tự do.”

"Có đặt trước không?" Cố Tam Thanh ngẩng đầu cười gian xảo.

Ngô Phi Vũ mặt mày đen xì, hừ lạnh một tiếng trực tiếp quay đầu đi vào bếp.

"Tỷ tỷ, ta khó lắm mới kiếm được cơ hội đến đây ủng hộ, vốn định hôm nay tiêu tiền như nước mời tỷ phu một bữa, Tam Thanh lại nói ta không đặt trước thì không cho phòng riêng." Ngô Phi Vũ bực bội nói.

Cố Tâm Nguyệt đang ở trong bếp kiểm tra thịt dê hôm nay, nghe thấy giọng nói của Ngô Phi Vũ, nàng không khỏi ngạc nhiên nói: "Ngươi chưa về Thanh Châu à?"

"Đúng vậy, khó khăn lắm ta mới thuyết phục được cha, cho ta ở lại kinh thành rèn luyện một phen, về sau tai nhất định phải thường xuyên đến đây dùng cơm." Ngô Phi Vũ vui vẻ cười nói.

Hứa Thị cũng vui mừng đi tới: "Thật sự không đi nữa à? Vậy thì tốt quá, sau này ngày nào cũng đến đây ăn cơm."

"Vâng ạ, đại nương, vậy hôm nay ta muốn ăn lẩu dê." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

"Được, ngươi lên lầu ngồi trước đi, ta bảo Tiểu Võ về gọi tỷ phu ngươi, dẫn theo hai hài tử cùng đến đây, Hoài Cẩn và Tử Du lâu rồi không gặp ngươi, biết ngươi không đi nữa, chúng nhất định sẽ rất vui." Cố Tâm Nguyệt vừa bận rộn với công việc trong tay, vừa gọi Tiểu Võ tới.

Lúc Tống Dập dẫn theo hai hài tử đến, Cố Tâm Nguyệt bên này cũng đã sắp xếp xong xuôi.

Nàng liền bảo tiểu nhị bày biện đồ ăn lên phòng riêng trên lầu. Khoảng thời gian này, Ngô Phi Vũ vẫn luôn đi theo Ngô đại nhân bái phỏng bằng hữu cũ ở kinh thành, mỗi lần ăn uống tuy rằng đều rất thịnh soạn, nhưng trọng tâm của mọi người đều không phải ở việc ăn uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên ăn uống cũng có chút nhạt nhẽo, hoàn toàn không có cảm giác tự tại như bây giờ, thế là hắn bèn ăn thêm vài miếng.

Chờ đến khi ăn no tựa vào ghế, lúc này hắn mới nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Tỷ phu, hai người vẫn chưa có tin tức gì của Tiểu Lục à?"

Tống Dập chỉ nghĩ hắn đang quan tâm, bèn không suy nghĩ nhiều, khẽ lắc đầu: "Nơi nào có thể dò la đều đã dò la cả rồi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."

Ngô Phi Vũ lần nữa ngồi thẳng người, thấp giọng nói: "Tỷ phu, ngươi có nghĩ tới hay không, có lễ hắn đã đến một nơi mà chúng ta đều không thể với tới được?"

Tống Dập nhíu mày, nghi hoặc nói: "Ý ngươi là?"

"Ta cũng không biết có đúng hay không, ngươi còn nhớ lần trước đêm giao thừa, có phải cha ta từng đi tham gia cung yến không?"

"Tối hôm qua ông ấy bỗng nhiên hỏi ta, có biết lai lịch của Tiểu Lục hay không? Lại dặn dò ta một đống vấn đề kỳ lạ, bảo ta yên tâm ở lại kinh thành học võ, đừng tham gia vào chuyện triều đình." "Cho nên ta mới đoán, có khi nào Tiểu Lục đang ở nơi đó không?"

Trong lòng Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vốn đã mơ hồ có suy đoán này, lúc này nghe Ngô Phi Vũ nói như vậy, bọn họ càng cảm thấy rất có khả năng.

Lúc trước khi nhặt được hắn bên sông, bọn họ đã cảm thấy hắn ăn mặc bất phàm.

Tuy rằng hắn vẫn luôn biểu hiện giống Cố Tiểu Võ, nhưng tâm trí thực tế lại trưởng thành hơn Cố Tiểu Võ rất nhiều.

Tống Dập im lặng một lúc, chỉ thấp giọng nói: "Chuyện này trước tiên đừng nói ra ngoài, chờ tháng sau ta đi tham gia điện thí, xem có cơ hội dò la tin tức hay không."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 517


Ngô Phi Vũ gật đầu, sau đó cười nói: "Đúng rồi, tỷ phu, ngươi thi hương là hội nguyên đứng đầu, tại sao mọi người đều bình tĩnh như vậy? Nếu tiếp theo thi đậu nữa chẳng phải là trúng tam nguyên à? Chẳng lẽ ta lại thật sự có một người tỷ phu là trạng nguyên à? Vậy sau này ta ở kinh thành chẳng phải có thể đi ngang về dọc hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt và mọi người đều đã sớm không còn ngạc nhiên trước sự tài giỏi của Tống Dập.

Cho nên hôm trước, khi biết tin hắn thi đậu, cả nhà chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mừng đơn giản. Hơn nữa điện thí cũng sắp đến, ai nấy đều hồi hộp mong chờ.

Mọi người đều cẩn thận chờ đợi, chờ kết quả sau điện thí.

Nếu Tống Dập thật sự thi đậu tam giáp tiến sĩ, đó chính là điều tốt đẹp nhất.

Nhưng trước khi có kết quả, mọi người đều không muốn tạo thêm áp lực cho hẳn.

Tống Dập ngược lại là người bình tĩnh nhất, hắn nói: "Cũng không có gì to tát, chờ đến khi nào có kết quả điện thí rồi cùng nhau ăn mừng cũng chưa muộn."

Ngô Phi Vũ thấy Tống Dập không hề áp lực, liền cười lớn nói: "Vậy ta chờ tin vui của tỷ phu."... Đối diện tiệm lẩu cũng từng là một cửa hàng ăn, chính cửa hàng đó đã âm thầm phái người tới quậy phá nhưng bị Ngọc Nương và Cố Tâm Nguyệt phát hiện.

Từ sau chuyện đó, việc buôn bán của cửa hàng đối diện ngày càng sa sút.

Cách đây không lâu, chính mắt ông chủ cửa hàng đó nhìn thấy cảnh những kẻ tới tiệm lẩu gây rối bị quan binh lôi đi, sau đó quan sai còn đích thân đến cửa tiệm đưa bạc, khiến hắn càng thêm sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, hắn lại nghe nói Hương Mãn Lâu bị đập phá tan tành.

Ông chủ cửa hàng vốn đã nơm nớp lo sợ, thêm hai chuyện này nữa, liền cảm thấy mọi chuyện càng thêm kỳ lạ, thế là hắn bèn quyết định đóng cửa tiệm, trở về quê ngay trong đêm.

Thấy cửa hàng đối diện bị bỏ trống ngay trong đêm, trong lòng Cố Tâm Nguyệt chợt nảy ra một ý định, bèn quay sang hỏi Ngọc Nương.

Dạo này, sức khỏe Từ Thị đã hoàn toàn bình phục, Ngọc Nương liền có chút rảnh rỗi.

Tuy đã hòa nhập với cuộc sống của đại gia đình, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ có một mình ở kinh thành, không có người thân thích.

Thêm nữa, với tài năng chữa bệnh của mình, nàng ta cứ ở mãi tiệm lẩu thì có chút lãng phí. Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền kéo Ngọc Nương hào hứng lên nhã gian, chỉ vào cửa hàng trống đối diện rồi hỏi: "Ngọc Nương, ngươi xem kìa, cửa hàng đối diện đã chuyển đi rồi, ngươi thấy chúng ta mở một hiệu thuốc ở đó có được không? Nhưng chúng ta sẽ không khám chữa bệnh hay bán thuốc."

Ngọc Nương nhìn theo hướng Cố Tâm Nguyệt chỉ, lúc này nàng ta mới nhận ra cửa hàng đối diện đã dọn đi từ lúc nào, bèn tò mò hỏi: "Ơ, tại sao cửa hàng đó lại đóng cửa thế? Mà ngươi nói mở hiệu thuốc nhưng không bán thuốc là sao?"

"Là chuyên làm ăn với nữ nhân, chủ yếu là bồi bổ sức khỏe, dưỡng sinh, làm đẹp, ngươi thấy sao?"

Từ khi xuyên không đến đây, Cố Tâm Nguyệt đã nhận thấy một vấn đề, đó là nữ nhân thời này gặp khó khăn trong việc chữa bệnh, nguyên nhân chủ yếu là do nữ y quá ít.

Hơn nữa, mọi người đều không xem bệnh phụ khoa là chuyện gì to tát, hoặc là xấu hổ không dám nói, có thể nhịn thì nhịn, cho dù không thoải mái thì cũng chỉ xin vài phương thuốc dân gian để chữa trị.

Nếu trực tiếp mở hiệu thuốc dành cho nữ nhân, nói không chừng mọi người sẽ ngại ngùng không dám vào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 518


Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt mới nghĩ đến việc mở một cửa hàng vừa có thể chữa bệnh vừa có thể giúp các nữ nhân điều dưỡng cơ thể từ trong ra ngoài.

Đến lúc đó, dựa vào tay nghề của Ngọc Nương và chút kinh nghiệm ít ỏi của nàng, hai người có thể cùng nhau nghiên cứu ra một số loại dược mỹ phẩm và dược thiện.

Kinh thành này đâu thiếu gì nữ nhân vừa giàu có vừa nhàn rỗi.

Nghe Cố Tâm Nguyệt giải thích xong, Ngọc Nương cũng không khỏi tưởng tượng theo.

Nếu thật sự có thể như Cố Tâm Nguyệt nói, mở một cửa hàng chuyên chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho nữ nhân, chỉ nghĩ thôi nàng ta cũng cảm thấy m.á.u nóng sôi trào.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy phấn khích.

Đúng lúc Ngọc Nương còn muốn nói thêm vài ý kiến của mình với Cố Tâm Nguyệt thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nam nhân.

Người nọ vừa vỗ tay, vừa đẩy cửa bước vào, cười nói: "Ý tưởng của hai vị nương tử quả thật rất tuyệt! Cả kinh thành này chưa từng có cửa hàng nào như vậy! Nếu như có thể mở được, chắc chắn sẽ gây chấn động cả kinh thành." Ngọc Nương cau mày nhìn hắn, nói: "Là ngươi? Tại sao ngươi có thể nghe lén người khác nói chuyện? Thật không phải hành động của quân tử!"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, lửa giận trong lòng cũng bùng lên, người này thật quá vô sỉ, lại dám ngang nhiên nghe lén bí mật thương mại của người khác.

Nhưng khi nàng ngước mắt lên nhìn, chợt phát hiện đối phương thì ra lại là vị đại phu từng để ý đến Ngọc Nương hôm trước? [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy hắn có vẻ quang minh lỗi lạc, nàng liền tạm thời gác lại ý định cãi nhau, xem hắn định nói gì tiếp theo.

Giang Tu Kỳ bước đến trước mặt hai người, chắp tay nói: "Thực xin lỗi, Giang mỗ vừa rồi chỉ là định đi ra ngoài cho khuây khỏa, thật không ngờ lại vô tình nghe được hai vị nương tử nói chuyện, quả thực là nội dung quá mức đặc sắc, khiến ta không khỏi sững sờ tại chỗ, mong hai vị đừng trách cứ."

"Nếu hai vị không chê, Giang mỗ cũng có chút ý tưởng, có thể giúp đỡ hai vị một tay."

Giang Tu Kỳ nói năng chân thành tha thiết, Ngọc Nương không cần suy nghĩ liền từ chối: "Không cần, đây là cửa tiệm của nữ nhân, một nam tử to lớn như ngươi muốn nhúng tay vào như thế nào?"

Khóe miệng Giang Tu Kỳ khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu, thấp giọng cười nói: "Vị nương tử này, thực ra bình thường, ta khám bệnh cho rất nhiều nữ tử, coi như cũng có chút kiến giải riêng của bản thân..."

Nói tới nói lui, Giang Tu Kỳ bỗng nhiên phát hiện hai nữ nhân đối diện thế mà nhìn nhau cười, trên mặt đều là dáng vẻ đầy ẩn ý.

Chẳng lẽ hắn đã làm điều gì hiểu lâm à?

"Khu, ta không có ý đó, ý của ta là ta có một ít đan dược thượng hạng, đều là do ta và sư phụ cùng nhau nghiên cứu chế tạo, có đủ loại công hiệu, hiệu quả rất tốt, nếu có thể hợp tác, chắc chắn có thể giúp cho cửa hàng của hai vị nương tử thêm phần rực rỡ." Trước kia, lúc đến kinh thành, Ngọc Nương đã từng nghe nói nơi này có rất nhiều lương y, giỏi chế tạo các loại đan dược, mà nàng ta cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú với các loại đan dược.

Thấy nam tử này nói như vậy, nàng ta bèn hơi buông lỏng cảnh giác, lên tiếng: "Không biết trên người ngươi có mang theo những đan dược mà ngươi nói không, có thể để ta xem thử được không?"

"Tất nhiên là có." Nói xong, Giang Tu Kỳ liền cởi túi thơm bên hông xuống, lấy từ trong đó ra mấy chiếc lọ nhỏ tỉnh xảo, nâng niu trong lòng bàn tay.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 519


Lông mày hắn nhướng lên, như thể đang nói: "Ngươi tự mình chọn đi."

Ngọc Nương ngẩn người một chút, nàng ta nín thở, nhanh chóng lấy một chiếc lọ nhỏ từ lòng bàn tay hắn ra.

Nàng ta mở nắp lọ ra, một mùi thuốc thoang thoảng bay ra, Ngọc Nương liên cúi đầu xuống ngửi.

Giang Tu Kỳ thấy nàng ta làm ra dáng vẻ muốn tránh mình như tránh tà, hắn không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đáng yêu, liên cười tửm tỉm nhìn nàng ta. Ngọc Nương quan sát một lát, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Đây là?”

"Đây là Trú Nhan Đan, có công dụng làm đẹp, dưỡng nhan, có thể làm chậm quá trình lão hóa."

Ngọc Nương không còn để ý đến sự ngượng ngùng, vội vàng xem xét mấy lọ còn lại.

Nàng ta cẩn thận ngửi từng lọ một, trong lòng Ngọc Nương khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ nam tử này rốt cuộc là người phương nào.

Những loại đan dược này nàng ta chỉ từng nghe sư phụ nhắc tới khi còn trẻ tuổi, đây đều là những loại đan dược bí truyền trong hoàng cung, người bình thường bên ngoài rất khó được thấy. Chẳng lẽ hắn là ngự y? Ngọc Nương áp chế suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh nói: "Những thứ này quả thật đều là thuốc tốt, nhưng chúng ta chỉ là tiểu thương nhỏ lẻ, e rằng không dùng nổi thuốc tốt như vậy."

"Không sao, ta cũng chỉ là cho ngươi xem thử, chứng minh ta không lừa ngươi là được, nếu tin tưởng ta, ta nhất định có thể điều chế ra loại đan dược mới cho cửa tiệm của các ngươi, công hiệu đương nhiên được bảo đảm, giá cả tất nhiên cũng dễ nói chuyện."

"Không biết ngươi muốn hợp tác như thế nào?"

Giang Tu Kỳ vốn định bàn chuyện hùn vốn làm ăn với Ngọc Nương, nhưng thấy thái độ của nàng ta đối với mình, hắn không khỏi cười khổ nói: "Không biết ta có thể để đan dược ở cửa hàng của các ngươi, nhờ các ngươi bán hộ được không?”

Ngọc Nương thấy Cố Tâm Nguyệt dùng ánh mắt sáng rực nhìn mình, liên tục gật đầu với mình, bèn gật đầu nói: "Được, đến lúc đó ngươi hãy làm trước hai bình mang đến đây, chúng ta thử trước, nếu quả thật có công hiệu tốt, giá cả phải chăng, đương nhiên có thể bán ở đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy thì tốt, ta không quấy rây nữa, cáo từl" Giang Tu Kỳ thấy được liền rời đi.

Lúc hắn đang định xoay người rời đi, thì nghe thấy tiếng gọi sau lưng: "Đan dược của ngươi!"

Giang Tu Kỳ khẽ quay người lại cười nói: "Tặng cho ngươi, coi như là quà gặp mặt hợp tác!”

Nói xong, hắn chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.

Ngọc Nương nhìn lọ thuốc trong tay, nhất thời ngây người: "Cái này...”

Cố Tâm Nguyệt che miệng cười khúc khích: "Ngọc Nương, ta thấy đào hoa của ngươi nở rộ lắm!"

Ngọc Nương lập tức đỏ bừng mặt, sống hơn ba mươi năm, bỗng nhiên bị một nha đầu nhỏ hơn mình mười mấy tuổi trêu chọc, nàng ta vội vàng từ chối: "Đào hoa gì chứ, chẳng phải ngươi muốn mở cửa tiệm à, thôi, đưa hết cho ngươi."

Nói xong, nàng ta liền đưa hết mấy bình thuốc lúc nãy cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt nào dám nhận, vội vàng nhét vào lòng nàng ta: "Đây là người ta đặc biệt tặng cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy mà dùng."

Nói xong, nàng liền cười hì hì chạy mất.

Ngọc Nương nhìn mấy bình thuốc trong tay, vứt đi cũng không được, mà giữ cũng không xong. Nàng ta chợt nghĩ, hay là giữ lại nghiên cứu một chút, thế là nàng ta liên lặng lẽ cất đi. Đợi đến khi tâm trạng đã ổn định lại, lúc này nàng ta mới xuống lầu.

Người Cố gia làm việc gì cũng nhanh nhẹn tháo vát quen rồi.

Đợi đến lúc Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương mua được cửa tiệm, lại cùng nhau bàn bạc kỹ càng việc mở cửa hàng, nói với mọi người một tiếng, mọi người liền lập tức hành động.
 
Back
Top Bottom