Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 260


Cũng giống như giới trẻ thời hiện đại, để tránh phiền phức, cũng có rất nhiều người thường trực tiếp lựa chọn không tổ chức đám cưới!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao Tống Dập cũng là một nho sinh thời xưa, cực kỳ coi trọng lễ giáo, việc hắn có sự cố chấp kỳ lạ đối với nghỉ lễ này cũng là điều dễ hiểu.

Thấy sắc mặt Tống Dập rõ ràng trở nên lạnh lùng, Cố Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Hay là thế này, chờ đến sau khi thu hoạch mùa thu, dù có tổ chức hôn lễ thì cũng phải chờ đến khi mở cửa thành rồi mới mua sắm đồ đạc?" "Được, A Nguyệt, xin lỗi nàng, nãy giờ ta nóng vội quá, không nghĩ đến những chuyện này." Tống Dập đầy vẻ áy náy nói: "Bây giờ chúng ta tay trắng, đúng là không thể tổ chức cho nàng một đám cưới ra hồn!"

"A Nguyệt, sau khi mở cửa thành, ta muốn đi thi lại khoa cử..." Tống Dập trịnh trọng nói.

"Khoa cử? Tại sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?"

"Vì hài tử..."

"Vì phụ thân và những người ẩn danh không dám ra khỏi núi kia..."

"Quan trọng hơn, ta muốn bảo vệ nàng và những bí mật của nàng... Cố Tâm Nguyệt bị quyết định đột ngột của Tống Dập làm cho nhất thời không kịp phản ứng, mấy tháng nay, Tống Dập vẫn luôn nhấn mạnh rằng hắn sẽ không đi thi khoa cử, sau này sẽ theo nàng cùng nhau trồng trọt.

Nàng còn tưởng Tống Dập định ăn bám, từ bỏ việc phấn đấu. Nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, Cố Tâm Nguyệt vẫn rất hài lòng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Được, ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta và hài tử sẽ đi cùng ngươi."

"Được."...

Hết mùa hạ.

Mùa thu trên núi dần đến.

Trong thời gian này, mọi người đều gác lại mọi công việc trong tay, tập trung vào việc thu hoạch mùa thu.

Đầu tiên là thu hoạch rau quả trong vườn và ruộng bậc thang.

Những thứ như dưa hấu, dưa chuột, phật thủ, cà tím, đậu bắp, những thứ không bảo quản được lâu, Cố Tâm Nguyệt đã lần lượt cất vào không gian, chỉ để lại một ít trong hầm.

Đậu nành, đậu Hà Lan, đậu rằng ngựa và bí ngô to thì dễ bảo quản hơn nên đều được cất trong hầm.

Ngoài ra, ngoài những quả cà chua tươi ngon đều được nàng cất trong không gian, những quả đã chín hoặc bị méo mó thì đều được làm thành sốt cà chua. Ớt cũng vậy, ngoài việc làm tương ớt, còn có thể dùng làm dưa chua cay, những quả ớt cay nhất cũng được phơi khô làm ớt khô.

Đậu cô ve cũng được lấy một phần ra, làm thành đậu cô ve khô và đậu cô ve chua.

Những quả phật thủ già cũng không bỏ phí, nàng trực tiếp làm thành xơ mướp, mỗi người một cái, dùng để tắm rửa hay rửa chén đều tiện.

Cố Tâm Nguyệt không ngờ rằng, những loại hạt giống hiện đại trông ở thời cổ đại lại hầu như đều không có sâu bệnh, ngay cả cỏ dại cũng rất ít, nên cây nào cũng đều phát triển tốt, năng suất cũng không thấp. Như vậy, không gian trở nên không đủ.

Đặc biệt là loại phật thủ khổng lồ vẫn chưa thu hoạch.

Tại sao người ta lại gọi phật thủ khổng lồ là bí ngô ngàn vàng? Lúc đó nàng chỉ định trông cho vui, không ngờ một cây giống lại có thể kết được nhiều quả như vậy, quả thực là quá sai quả!

Ngay cả khi dùng để ăn sống, xào, nấu canh, chỉ riêng đám người bọn họ cũng không thể ăn hết được!

Lúc Cố Tâm Nguyệt và mọi người mới hái một quả mà đã đầy ắp hai giỏ lớn, sau đó nàng hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục hái, dù sao thì bây giờ vẫn còn rất nhiều quả non, cứ để trên giàn trước đã.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 261


Sau khi thu hoạch xong rau quả, công việc đồng áng chuyển sang lúa trên ruộng bậc thang.

Trước đây khi ngô còn non, Cố Tâm Nguyệt thỉnh thoảng vẫn hái một ít ngô tươi trong không gian.

So với ngô già, nàng thích ăn ngô tươi luộc hơn và nấu canh cũng rất ngon.

Ruộng bậc thang còn lại một mảnh bắp ngô chín, nàng bẻ hết ngô xuống phơi trên đất trống, để sau này có thể giữ lại làm giống hoặc xay thành bột ngô.

Râu ngô cũng được nàng thu riêng ra phơi khô, sau này có thể pha trà uống.

Ngay cả thân ngô cũng được chặt riêng ra, sau này có thể dùng để đốt lửa.

Sản lượng lạc trên ruộng cũng không thấp.

Nhổ một cây lên, bên dưới có cả một chùm lạc.

Khoai tây tuy chỉ được trồng một khoảnh nhỏ nhưng khoai tây đào lên lại chất thành đống.

Người nhà họ Cố đã sớm không còn cảm thấy lạ với những thứ to lớn và kỳ lạ này nữa, dù sao thì được mùa cũng là niềm vui.

Còn những người bên phía Tống Chính Quang thì chỉ nghĩ là mình quá ít hiểu biết. Mười mấy năm không về, sản lượng lương thực của Bắc Việt quốc lại cao như vậy à?

Vậy tại sao lại xảy ra nạn đói? Không quan trọng.

Bọn họ cứ làm việc cho xong là được.

Vừng được cắt sát gốc, dùng dây cỏ buộc thành từng bó, phơi dưới trời nắng to, sau đó dùng chày nhẹ nhàng đập để hạt vừng bật ra.

Tiếp theo là vở diễn chính - lúa nước.

Cuối cùng cũng có một loại lương thực mà mọi người đều biết nhưng nói là biết thì lại thấy không giống với loại lúa nước mà mọi người vẫn thấy từ nhỏ đến lớn. Bông lúa to quái Hạt lúa mẩy quái

Mọi người càng gặt càng hãng, gặt xong lúa thì đập lấy hạt, phần rơm còn lại cũng xếp thành đống để dành dùng sau.

Làm xong những việc này, trên ruộng chỉ còn lại khoai lang. Khoai lang thì không vội, chờ đến khi sương giá xuống rồi thu hoạch vẫn kịp. Bận rộn lâu như vậy, mọi người phải th* d*c nghỉ ngơi trước đã.

May mắn là mấy ngày nay thời tiết tốt, lúa phơi rất nhanh khô. Hơn nữa, những loại lương thực này đều có thể để trong hầm hoặc ngoài trời, không cần chiếm chỗ.

Mặc dù vậy, Cố Tâm Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Kể từ khi chạy nạn vào núi, diện tích của không gian vẫn không hề thay đổi. Điều này chứng tỏ điều gì?

Diện tích không gian phải dựa vào việc kiếm tiền mới có thể mở rộng.

Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đến thành Thanh Châu để dò la tin tức.

Bây giờ đã vào mùa thu hoạch, nạn đói bên ngoài có lẽ đã được cải thiện rất nhiều rồi chứ?

Sau khi nghỉ ngơi được hai ngày, Cố Nhị Dũng và Tống Chính Quang lại một lần nữa lên đường đến phủ Thanh Châu. Lần này, hai người chạy đến tận khi trời tối mới về. Chưa kịp để mọi người hỏi, Cố Nhị Dũng đã vội vàng reo lên: "Thành mở rồi! Thành mở rồi! Thành mở rồi!"

"Thật sự mở rồi à?" Mọi người cũng ngạc nhiên thốt lên.

"Chắc chắn rồi, hộ tịch của thôn Lê Hoa chúng ta có thể vào, chỉ cần không ở lại quá lâu, trước khi đóng cửa thành vào giờ Thân thì ra ngoài là được." Cố Nhị Dũng giải thích một hơi.

"Hơn nữa, bên ngoài cũng gân như không còn dân lưu vong nữa, nghe nói trước đây triều đình đã cử người đến cứu trợ, lại gieo trồng lúa nước và đậu nành, cuối cùng thì mùa thu hoạch cũng không bị mất trắng, rất nhiều dân lưu vong trước đây đã được phân xuống các ruộng của triều đình để giúp thu hoạch, sau khi thu hoạch xong thì được chia đất và lương thực, mặc dù không thể ăn no nhưng cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 262


"Vậy không biết bây giờ thôn Lê Hoa của chúng ta thế nào rồi không? Chúng ta có nên về xem không?" Cố lão đầu vội vàng hỏi.

"Cha, không vội, cho dù chúng ta bây giờ có thể quay về thì bên đó còn lại gì? Còn không bằng ở trên núi này trồng trọt, còn không phải nộp thuế." Cố Nhị Dũng không đồng tình nói.

Người nhà họ Cố nghĩ đến nhà cửa và đất đai của thôn Lê Hoa dường như cũng không tốt hơn nơi này. Quan trọng hơn là, lương thực trông được ở đây thực sự là của chính mình, không cần nộp tô thuế.

Vì vậy, bọn họ tạm thời dẹp bỏ ý định quay về xem.

"Chúng ta vẫn nên vào thành trước xem có thể buôn bán gì không? Mọi người hãy cùng nhau xem có thứ gì cần mua về gấp không?" Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở.

"Đúng vậy, chúng ta nên cân nhắc đóng thêm hai chiếc bè tre, lần sau ta và A Nguyệt cũng cùng nhau vào thành." Tống Dập cũng lên tiếng đề nghị.

"Được."

Hai ngày sau, mọi người thu dọn đồ đạc đơn giản. Cố Nhị Dũng dẫn theo Cố Tam Thanh, Tống Dập dẫn theo Cố Tâm Nguyệt, bốn người trời chưa sáng đã lặng lẽ lên đường. Không kịp ăn sáng, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp lấy bánh hành đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra đưa cho ba nam nhân. Còn nàng thì lấy bắp ngô luộc mà mình thích nhất ra gặm.

Lúc đầu, Cố Tâm Nguyệt lần đầu đi bè tre trên đường thủy, nàng còn thấy hơi lạ. Dần dần, nàng đã thấy hơi chán.

May là phong cảnh hai bên bờ sông vẫn rất đẹp, Cố Tâm Nguyệt tự an ủi mình rằng đây là đi du lịch ngắm cảnh.

Những thứ cần bán đã được Cố Tâm Nguyệt cất vào trong không gian, bè tre chở ít, khoảng hơn một giờ sau, bốn người cuối cùng cũng lên bờ trước khi mặt trời gay gắt. Bè tre được Cố Tâm Nguyệt trực tiếp cất vào trong không gian, nàng tìm một nơi không có người, sau đó trực tiếp đẩy xe gỗ trong không gian ra.

Sau đó nàng lại lấy ra 50-60 quả dưa hấu, hai giỏ mướp đẳng ra xếp lên xe gỗ, rồi phủ lên một lớp rơm rạ lên để che bớt.

Lần đầu vào thành, không cầu bán được bao nhiêu bạc, chủ yếu là để dò đường.

Bốn người đẩy xe đi thêm một đoạn nữa. Nắng càng lúc càng to, sức nóng của nắng thu không kém gì nắng hè. Mãi đến khi bốn người sắp đổ mồ hôi nhễ nhại, cổng đông của phủ Thanh Châu cuối cùng cũng hiện ra trước mắt bốn người.

Lúc này đang là giờ cao điểm vào thành, bên ngoài cổng thành đã xếp thành hàng dài, hầu hết mọi người cũng giống như bọn họ, muốn tranh thủ vào sớm để bán chút đồ.

Tuy nhiên, những người đẩy xe gỗ như bọn họ quả thực không nhiều.

Hầu hết mọi người đều đeo gùi hoặc đeo giỏ, bên trong chủ yếu là những đồ vật nhỏ do chính mọi người tự đan lát, như ghế đấu, giỏ nhỏ, còn một số nữ nhân thì mang theo khăn tay thêu.

Cũng có người bán đồ ăn nhưng đều là rau xanh, củ cải do nhà tự trông, hoặc cá tôm do chính bọn họ đánh bắt được.

Ngoài ra còn có một số người trông giống thợ săn mang theo thú rừng và lông thú để bán.

Lần đầu vào thành, Cố Tâm Nguyệt không khỏi có chút lo lắng.

Đến lượt bọn họ, đại ca canh gác cổng thành đã kiểm tra xe cộ của bọn họ rất kỹ.

Tống Dập bình tĩnh nộp tiền lệ phí đi đường là hai đồng tiên một người, sau đó lại lấy giấy thông hành của mọi người ra nhưng những người này vẫn chưa có ý định cho bọn họ đi.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt khẽ giật thót, liếc nhìn Tống Dập. Vừa lúc đó, có một người lính canh đi vệ sinh về, thấy Cố Nhị Dũng quen mặt, hắn liền cười nói: "Lại đến nữa à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 263


"Vâng, vâng." Cố Nhị Dũng chắp tay chào hắn: "Hôm nay ta dẫn theo gia đình vào thành bán chút dưa."

"Ồ, một xe lớn như vậy, đều là do nhà các ngươi trồng à?" Người đó ngạc nhiên hỏi.

Những người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào xe đầy dưa hấu, ánh mắt sáng lên.

Dù sao trong thời tiết nóng nực như thế này, những quả dưa hấu trông thật hấp dẫn.

Cố Tam Thanh thấy vậy, nhanh chóng lấy hai quả dưa hấu đưa cho hắn: "Nhà trồng, cho các quan gia nếm thử, ngon thì lần sau lại mang đến cho các ngươi!"

Những người lính canh thấy vậy, thấy mấy người này rất hiểu chuyện, bọn họ ngay lập tức vui vẻ cho đi.

Vừa vào cổng thành, bốn người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau này, bọn họ vẫn nên khiêm tốn, khiêm tốn rồi lại khiêm tốn.

Đoàn người đi vào từ cổng đông, chưa đi được bao lâu thì đến chợ Đông.

Chợ Đông người đông như kiến, những người vừa cùng vào cổng thành để bán đồ đều ở lại đây.

Bốn người đi một vòng, ngạc nhiên phát hiện nơi này bán đủ loại đồ vật! Từ lớn như người hầu, trâu ngựa, đến nhỏ như cá thịt rau trứng.

Nhìn thoáng qua, phủ Thanh Châu dường như không bị ảnh hưởng bởi nạn đói, thậm chí còn không thấy có nhiều người c.h.ế.t đói ngoài cổng thành trước đó.

Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn không che giấu được cảm giác bi thương tiêu điều.

Trên khuôn mặt của mọi người không phải là niềm vui, thậm chí còn có chút tê liệt.

Người gầy gò xanh xao chiếm đa sối

Những người như bọn họ, người nào cũng hằng hái, ngược lại trông có vẻ hơi lạc lống giữa đám đông.

Ngay khi Cố Tâm Nguyệt đang nhìn quanh, trên đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc mũ.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Tống Dập: "Nàng quá nổi bật, vẫn nên đội mũ che mặt cho an toàn."

Cố Tam Thanh chỉ vào một khoảng đất trống: "Chúng ta có nên bày sạp ở đây không? Một lát nữa sẽ không còn chỗ đẹp nữa."

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu: "Các ngươi xem, những thứ được bán ở đây hầu hết đều là đồ dùng của những gia đình bình thường, ngay cả rau xanh cũng có vẻ ngoài rất bình thường, các ngươi nhìn xem, những người mua rau này, bọn họ có giống những người sẽ mua dưa hấu của chúng ta không?"

Tống Dập lắc đầu: "Dưa hấu quá đắt, còn phật thủ này đối với bọn họ lại quá mới lạ, thay vì tốn tiền mạo hiểm thử, bọn họ sẽ thích mua những loại rau củ quả bình thường hơn."

"Vậy chúng ta không quen biết ai ở phủ Thanh Châu này cả, ngươi bảo chúng ta bày sạp ở đâu?" Cố Nhị Dũng gãi đầu hỏi.

"Đi về phía Tây thị, ở đó chủ yếu là những gia đình giàu có ra ngoài mua sắm." Tống Dập trả lời.

Ba người cùng giật mình, đồng thời nhớ ra Tống Dập đã từng đến phủ Thanh Châu để đi thi. Ba người lại cùng nhau im lặng không nhắc đến chuyện này.

"Được, nghe theo Tống Dập, chúng ta đi về phía tây."

Đi được khoảng một khắc, bốn người cuối cùng cũng đến Tây thị.

So với Đông thị, Tây thị không quá ồn ào nhưng số lượng sạp bán hàng cũng không ít.

Các loại rau cũng đa dạng hơn.

Cố Tâm Nguyệt xem qua một vài sạp hàng, lúc hỏi giá nàng liền giật mình.

Không ngờ rau xanh bây giờ đã lên đến 10 văn/cân?

Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy liên giải thích cho nàng: "Bây giờ mới bắt đầu thu hoạch mùa thu, trước đây mọi người đều nghĩ đến việc trồng lúa, lúa có thể no bụng nên những người trồng rau đương nhiên sẽ ít đi.

"Vậy chúng ta bày sạp ở đây nhé?" Cố Tâm Nguyệt gật đầu hỏi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 264


"Được, vậy chúng ta định giá thế nào?" Cố Tam Thanh hỏi ý kiến.

Cố Tâm Nguyệt dừng lại một chút: "Phật thủ này cũng được coi là rau, hơn nữa còn nặng hơn rau xanh, chúng ta cũng bán 10 văn/ cân được chứ? Nếu cao hơn thì sẽ rất khó bán."

"Được." Tống Dập đồng ý: "Chỉ có dưa hấu, vốn dĩ đây không phải thứ mà những gia đình bình thường ăn, chúng ta không cần bán rẻ."

"Được, vậy 1 lượng bạc/quả nhé? Chúng ta cũng không cân theo cân, cứ để khách hàng đến trước chọn trước." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

"Được!"

"Cách này hay!"

Bốn người sắp xếp lại vị trí xe đẩy, Cố Tâm Nguyệt liền cùng Cố Tam Thanh rao bán.

"Dưa hấu ngon đây! Đến xem nào, nhìn xem nào! Dưa hấu mới hái, đảm bảo chín, đảm bảo ngọt!"

"Còn có phật thủ từ phương nam của chúng ta nữal Thanh mát ngọt ngào, ăn sống thì ngon miệng, xào thì giòn tan!”

Hai người bọn họ hét lớn.

Tống Dập và Cố Nhị Dũng thử há miệng, rồi lại ngậm lại.

Hai người nhìn nhau, lặng lẽ lùi lại một bước.

Sau khi rao bán một lúc, không ít người nghe thấy tiếng liền vây quanh.

"Quả xanh mướt này là quả gì vậy?"

"Đây là phật thủ chúng ta chuyển từ phương nam đến, giòn lắm! Có thể ăn sống, cũng có thể xào, nấu canh cũng được!" Cố Tâm Nguyệt cười giải thích: "Đại nương, ngươi có muốn mua hai quả về ăn thử không? Bây giờ chỉ 10 văn/cân thôi!"

"Phật thủ? Chưa nghe nói bao giờ, tại sao lại gọi là phật thủ?" Vị đại nương kia nghi ngờ hỏi.

"Đại nương xem này, quả này có giống với hình ảnh Phật Tổ đang chắp tay không? Nên nó mới gọi là phật thủ, ăn vào sẽ được bình an." Cố Tâm Nguyệt nghiêm túc nói bừa.

Tống Dập ở phía sau thấy vậy, chỉ có thể nhịn cười.

"Ồ, quả này ý nghĩa rất tốt, cân cho ta hai quả!" Đại nương quyết định.

"Được!"

Tống Dập thấy vậy, vội vàng nhanh nhẹn bước tới lấy hai quả cân lên, sau đó nhanh chóng thu tiền đồng.

Những người xung quanh, có người do dự thấy đắt nhưng thấy có người mua, quả này lại tươi ngon, bọn họ không nhịn được cũng mua hai quả.

Còn dưa hấu, có lẽ vì sợ quá đắt nên không ai dám hỏi.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy liên thấy không được, nàng còn phải trông chờ vào dưa hấu kiếm tiền.

Vì vậy, nàng bảo nhị ca cầm d.a.o bổ một quả dưa hấu trước, cắt thành từng lát mỏng.

Sau đó nàng bắt đầu rao: "Dưa hấu ngon ngọt, có thể ăn thử trước, ngon rồi hãy mual"

Những người đi đường ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào lạ lẫm, đều vây quanh lại.

"Đây là dưa hấu à?" "Dưa hấu này thực sự có thể ăn thử à? Một miếng này phải tốn không ít tiền nhỉ?"

"Thứ quý giá như vậy, lại cho chúng ta ăn thử miễn phí? Vừa khéo, trời nóng quá, ăn thử xem saol"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cho ăn thử dưa hấu miễn phí, làm phiên mọi người xếp hàng!"

Dưới sự duy trì của Cố Nhị Dũng và Tống Dập, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng, từng người một tới ăn thử.

Những người phía trước phần lớn là người hầu của các gia đình giàu có đi mua sắm, sau khi ăn thử dưa hấu ngon như vậy, bọn họ không nhịn được động lòng: "Dưa của các ngươi quả thực không tệ, bán thế nào? Ta về nói với quản sự một tiếng, lát nữa sẽ đến mual"

"Được, dưa của chúng ta bất kể lớn nhỏ đều 1 lượng bạc/quả, mua ba quả tặng một quả, mua trước chọn trước!"

"Thật à? Mua trước chọn trước? Vậy ta phải nhanh chóng chọn một quả mang về cho lão gia phu nhân ăn thử, dù sao 1 lượng bạc cũng không đắt!"

"Ta cũng muốn mua một quả, trời nóng như thế này, ăn một quả dưa hấu sẽ giải nhiệt lắm!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 265


"Cũng cho ta một quảit Trước kia ta từng mua dưa hấu ở kinh thành, phải mất 3 lượng bạc/quả, mà còn chẳng ngọt như thế này!"

"Thật à? Vậy ta cũng phải mua một quả!"

"Ê â, quả này là ta chọn trước!"

Những quả dưa hấu vốn bị chê đắt không ai hỏi han, sau khi được mọi người ăn thử thì nhanh chóng bị mua hết sạch!

Sau khi phủ Thanh Châu đóng cửa thành, nhiều người không thể bỏ lại sản nghiệp của mình nên những hộ gia đình giàu có vẫn còn khá nhiều, những người này tuy không thiếu tiền nhưng với những món ăn hiện đang được bán trên thị trường, dù bọn họ có tiền cũng không có chỗ để tiêu!

Không chỉ phủ Thanh Châu, mà cả vùng phía bắc này đều như vậy!

Bọn họ cũng không thể vì miếng ăn mà đi mua sắm ở phương nam được chứ?

Hôm nay may mắn gặp được những quả dưa hấu tươi ngon như vậy, tất nhiên mọi người phải tranh thủ mua trước!

Những quả dưa hấu trên xe đẩy nhanh chóng bị quét sạch, Tống Dập đếm số tiền thu được, nhỏ giọng nói: "Tổng cộng bán được 48 lượng." Ba người còn lại ngạc nhiên hô lên, trong long âm thầm vui sướng!

Trông dưa hấu này quá đáng giá l

Một nô bộc của một gia đình giàu có trước đó đã mua một quả về ăn thử, đến khi dưa hấu bán hết mới vội vàng chạy đến. Thấy xe dưa hấu trống không, hắn hối hận nói: "Ôi chaol Vừa nãy còn nhiều dưa hấu như vậy, tại sao bây giờ lại bán hết rồi?"

Cố Tâm Nguyệt áy náy nói: "Xin lỗi, dưa hấu hôm nay đã bán hết rồi."

"Ôi, vậy phải làm sao đây? Quả dưa hấu ta mua về lúc nãy, ta đã cho lão gia phu nhân ăn thử, bọn họ nói chưa từng ăn quả dưa hấu nào ngọt như vậy, bảo ta nhất định phải mua thêm vài quả nữa về, ta phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đây?" Nô bộc kia khó xử nói.

"Hay là ngươi mua một ít phật thủ này của chúng ta về, vừa rẻ lại vừa ngon!" Cố Tâm Nguyệt chỉ vào số phật thủ còn lại không nhiều hỏi.

"Vậy... cũng được, thấy nương tử trồng dưa hấu mà ngọt như vậy, chắc phật thủ này cũng không tệ?" Người hầu do dự một lát, rôi bảo mọi người cân hết số phật thủ còn lại cho hắn: "Ngày mai các ngươi sẽ đến đây vào khoảng thời gian nào?”

Bốn người nhìn nhau.

Tống Dập mở lời: "Ngày mai chúng ta nghỉ, ngày kia sẽ đến, đến lúc đó cứ đến đây tìm chúng ta là được."

"Được, đến lúc đó ta sẽ đến sớm hơn!"

Dưa hấu và phật thủ đều đã bán hết, bốn người thu dọn giỏ, chuẩn bị đến tiệm gạo xem sao.

Bọn họ bước chân vào tiệm gạo gần nhất, vừa vào cửa, có thể thấy hàng hóa trong tiệm gạo còn khá đầy đủ. Nhìn thế này thì tình hình thiên tai có vẻ ngày càng cách xa.

Nhưng khi hỏi giá, mấy người đều ngây người.

Mùa thu năm ngoái, gạo chỉ có 12 văn/ cân, mà bây giờ gạo đã tăng lên 36 văn/ cân.

Mấy người nhìn một vòng, bỗng nhiên cảm thấy số thóc vừa thu hoạch được của mình trong nháy mắt đã biến thành những ngọn núi vàng rực rỡ.

Mua thì bọn họ không cần phải mua. Bán thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bán.

Thấy nhị ca và tam ca vui vẻ nhìn trái nhìn phải, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ "sẽ không mua" đáng ghét, Cố Tâm Nguyệt vội kéo mấy người ra khỏi tiệm gạo.

Nếu không đi, nàng thật sự nghi ngờ ông chủ sẽ đuổi người.

Trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt lại đến tiệm vải mua hơn chục tấm vải, nàng lại mua cho mọi người một ít kim chỉ, mấy người mới vội vã quay về. Khi bốn người trở lại trên bè tre, thời gian đã quá trưa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 266


Vừa nãy quá phấn khích nên mọi người không thấy đói không thấy khát, lúc này bình tĩnh lại, bọn họ mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đặc biệt là vừa nãy trời nắng to như vậy, mấy người lại chạy tới chạy lui trong thành, Cố Tâm Nguyệt đội mũ còn đỡ, mấy người còn lại đều nóng đến mức mặt đổ mồ hôi.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy một quả dưa hấu từ trong không gian ra, cắt thành từng miếng nhỏ: "Bán dưa hấu cả buổi trời, chúng ta còn chưa kịp ăn một miếng nào."

Bốn người chia nhau ăn hết một quả dưa hấu, cơn nóng bức mới tan đi đôi chút.

"Phù... Núi rừng vẫn mát mẻ hơn, trong thành quá nóng, rõ ràng đã vào thu rồi!"

"Đúng vậy, năm nay mùa thu năm hổ quả thật rất lợi hại!"

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đang nói chuyện, Cố Tâm Nguyệt đã lấy ra một chậu mì lạnh, nàng nhanh chóng khuấy đều, múc ra bốn chén.

"Lúc này trời quá nóng, cũng không ăn được gì khác, chúng ta hãy ăn tạm một chén mì lạnh nhé!" Cố Tâm Nguyệt chỉ vào mì lạnh nói.

"Không vấn đề gì, ta thích mì lạnh do muội muội làm." Cố Tam Thanh vui vẻ bưng một chén qua. "Vừa nãy ta còn nghĩ lúc này mà có một chén mì lạnh thì tốt, muội muội, muội không phải là giun trong bụng ta đấy chứ." Cố Nhị Dũng nói đùa, bưng một chén mì lên.

Cố Tâm Nguyệt buồn cười, sau đó nàng bưng chén mì trước mặt lên, ăn thử một miếng.

Có không gian thật tốt, mì lạnh bây giờ vẫn mát lạnh!

Chỉ tiếc là vừa nãy nàng ăn dưa hấu quá nhiều, nên lúc này bụng hơi căng. Nàng bèn gắp một ít ở phân mình chưa động đũa sang chén của Tống Dập: "Ta ăn không hết, ngươi ăn hộ ta một ít nhé."

"Được, lần sau ăn cơm thì ăn ít dưa hấu lại." Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu cười nói.

Bình thường nàng hay giáo dục Tử Du nói một đằng làm một nẻo, đến lượt mình thì chẳng khác gì hài tử.

Cố Tâm Nguyệt chột dạ sờ mũi: "Ồ, vừa nãy trời nóng quá, ta nhất thời ham mát nên ăn nhiều hơn hai miếng, tối về nhà nhất định đừng có nói xấu ta trước mặt hài tử."

Sau đó thấy đẳng trước trên bè tre, nhị ca và tam ca cũng đang cười xấu xa, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà đe dọa: "Nếu không thì lần sau ra ngoài, các ngươi tự mình vác dưa từ nhà lên đi. ˆ

"Không không không, không dám, yên tâm đi muội muội, tuyệt đối sẽ không để muội mất mặt trước hài tử đâu."

"Đúng đúng đúng.”

Bốn người vừa nói vừa cười, trước khi trời tối, đoàn người đã về đến chân núi.

Mọi người thấy bóng dáng bọn họ trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, lần đầu tiên đi bán hàng có lẽ đã thành công.

Tối nay là Hứa Thị và Thanh Hoan nấu cơm tối.

Hôm nay Tâm Nguyệt ra ngoài cả ngày, có lẽ nàng đã rất mệt.

Hơn nữa gân đây theo Tâm Nguyệt nấu cơm, Thanh Hoan cũng học được khoảng 7-8 phần.

Bữa tối, Tống Chính Quang cũng được gọi đến.

Vào thời điểm quan trọng như vậy, tất nhiên lại không thể thiếu một cuộc họp gia đình.

Trước tiên, Tống Dập lấy túi bạc ra, báo cáo: "Hôm nay ở thành Thanh Châu, bán dưa hấu được 48 lượng, bán hai giỏ phật thủ được 1 lượng bạc. `

Mọi người buông đũa, đồng loạt ngạc nhiên.

"Trời ạ, các con bán được bao nhiêu dưa hấu vậy à?" Cố lão đầu ngạc nhiên hô lên.

"Một lượng bạc một quả dưa hấu, mua ba tặng một." Cố Tam Thanh giải thích.

"Trời ạ, 1 lượng bạc/quả dưa hấu, vậy chúng ta đã tích trữ được bao nhiêu lượng bạc... không đúng, là dưa hấu vậy." Hứa Thị cũng không thể tin được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 267


"Trước đây lúc hái dưa hấu, ta và Tiểu Lục còn kêu mệt, bây giờ nghĩ lại, đó đâu phải là hái dưa hấu, rõ ràng là hái bạc, còn hái từng lượng bạc một, chậc chậc." Cố Tiểu Võ tỉnh nghịch nói.

Cố Tiểu Lục ở bên cạnh hừ một tiếng: "Một lượng bạc một quả dưa hấu đã là quá rẻ rồi, nhưng với thời cuộc hiện nay, phỏng chừng cũng chỉ bán được giá này thôi! Than ôi!"

"Một lượng bạc còn rẻ à! Vậy trước đây chúng ta đã ăn bao nhiêu lượng rồi, sau này không thể ăn bừa bãi được nữa." Cố Đại Sơn và Trương Thị nhìn nhau, lắc đầu nói. Mọi người lần lượt sờ bạc, sau đó lại thống nhất giao bạc cho Cố Tâm Nguyệt cất giữ.

Nhìn thấy mọi người ăn ý và tự nhiên giao toàn bộ bạc cho một mình Cố Tâm Nguyệt, Tống Chính Quang không khỏi hơi sửng sốt nhưng ông ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Hóa ra con dâu ông ta mới là người nắm giữ quyền lực tài chính của nhà họ Cố. Ông ta không khỏi đối với người nhà họ Cố lại một lần nữa có nhận thức mới.

Sau khi báo cáo xong thu nhập hôm nay, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra trên xe ngựa trong sân còn vải vóc và kim chỉ đã mua, nàng bèn bảo các nam nhân giúp đỡ mang vào.

"Mẫu thân, đây là vải thô và kim chỉ mà hôm nay chúng con mua ở phủ thành, con thấy mọi người cũng đã lâu rồi chưa mặc quần áo mới, đặc biệt là những người ở hậu sơn, vất vả lắm mới sắp xong mùa thu hoạch, mỗi người đều may một bộ quần áo để mặc đi."

"Đúng, đúng là nên may thêm quần áo cho mọi người rồi, ngày mai con sẽ gọi Ngọc Nương đến bàn bạc để may." Hứa Thị đáp lời.

"Đúng rồi, ngày kia chúng ta còn phải đi thêm một chuyến nữa, cha chồng, đến lúc đó các ngươi bàn bạc xem, có gì cần chuẩn bị thì đừng ngại, cứ nói với chúng con, lân trước chúng con đi dò đường, không dám mua nhiều, sau này sẽ dễ làm hơn." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Chính Quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-267.html.]

"Được, vậy được rồi, vừa hay Ngọc Nương bên đó có một số thảo dược, con mang qua đổi chút bạc, còn chúng ta trước đây trên núi cũng tích trữ được không ít da lông, các con cũng mang qua đổi chút bạc, mua đồ cũng không thể cứ để các con bỏ tiền ra được!"

"Được, không còn sớm nữa rồi, chúng ta nghỉ sớm thôi!"...

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba.

Bốn người mang theo thảo dược của Ngọc Nương và da lông mà Tống Chính Quang đưa, lại một lần nữa đến thành phủ Thanh Châu. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này khi xếp xe ở ngoài thành, đoàn người chỉ lấy 30 quả dưa hấu ra, toàn bộ đều giấu ở dưới cùng, phía trên phủ kín mít phật thủ.

Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, lính gác cũng không tiện lục soát từng quả.

Nhưng ngỗng còn nhổ lông, dù bọn họ bị mất đi mấy quả phật thủ, nhưng dù sao cũng không còn đau lòng như vậy.

Mấy người một mạch đi đến Tây thị, lúc này trời vẫn còn khá sớm, nhưng đã có 3-4 người chờ ở chỗ bày hàng lần trước, thấy xe ngựa của đoàn người, ánh mắt bọn họ không khỏi sáng lên: "Các ngươi đến rồi, ta đã chờ ở đây từ sáng sớm, hôm nay nếu vẫn không mua được dưa hấu, quay về nhất định bị quản sự đánh c.h.ế.t mất."

"Được rồi, ngươi chờ một chút, lập tức lấy ra cho ngươi chọn!" Bốn người lập tức nhanh nhẹn cứu dưa hấu ra khỏi đống phật thủ.

Bên kia có ba người đến, bọn họ chính là muốn chọn nhiều dưa hấu mang về, liền một hơi mua mười quả.

Cuối cùng, bọn họ lại cân thêm 50 cân phật thủ: "Phật thủ của các ngươi thật ra cũng không tệ, giá cả lại công bằng, trong phủ có rất nhiều nha hoàn nhìn thấy mà thèm thuồng, mọi người bảo ta giúp mang về một ít, không ăn được dưa hấu thì ăn cái này cũng được!"

"Trước đây lúc hái dưa hấu, ta và Tiểu Lục còn kêu mệt, bây giờ nghĩ lại, đó đâu phải là hái dưa hấu, rõ ràng là hái bạc, còn hái từng lượng bạc một, chậc chậc." Cố Tiểu Võ tỉnh nghịch nói.

Cố Tiểu Lục ở bên cạnh hừ một tiếng: "Một lượng bạc một quả dưa hấu đã là quá rẻ rồi, nhưng với thời cuộc hiện nay, phỏng chừng cũng chỉ bán được giá này thôi! Than ôi!"

"Một lượng bạc còn rẻ à! Vậy trước đây chúng ta đã ăn bao nhiêu lượng rồi, sau này không thể ăn bừa bãi được nữa." Cố Đại Sơn và Trương Thị nhìn nhau, lắc đầu nói. Mọi người lần lượt sờ bạc, sau đó lại thống nhất giao bạc cho Cố Tâm Nguyệt cất giữ.

Nhìn thấy mọi người ăn ý và tự nhiên giao toàn bộ bạc cho một mình Cố Tâm Nguyệt, Tống Chính Quang không khỏi hơi sửng sốt nhưng ông ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Hóa ra con dâu ông ta mới là người nắm giữ quyền lực tài chính của nhà họ Cố. Ông ta không khỏi đối với người nhà họ Cố lại một lần nữa có nhận thức mới.

Sau khi báo cáo xong thu nhập hôm nay, Cố Tâm Nguyệt mới nhớ ra trên xe ngựa trong sân còn vải vóc và kim chỉ đã mua, nàng bèn bảo các nam nhân giúp đỡ mang vào.

"Mẫu thân, đây là vải thô và kim chỉ mà hôm nay chúng con mua ở phủ thành, con thấy mọi người cũng đã lâu rồi chưa mặc quần áo mới, đặc biệt là những người ở hậu sơn, vất vả lắm mới sắp xong mùa thu hoạch, mỗi người đều may một bộ quần áo để mặc đi."

"Đúng, đúng là nên may thêm quần áo cho mọi người rồi, ngày mai con sẽ gọi Ngọc Nương đến bàn bạc để may." Hứa Thị đáp lời.

"Đúng rồi, ngày kia chúng ta còn phải đi thêm một chuyến nữa, cha chồng, đến lúc đó các ngươi bàn bạc xem, có gì cần chuẩn bị thì đừng ngại, cứ nói với chúng con, lân trước chúng con đi dò đường, không dám mua nhiều, sau này sẽ dễ làm hơn." Cố Tâm Nguyệt nói với Tống Chính Quang.

"Được, vậy được rồi, vừa hay Ngọc Nương bên đó có một số thảo dược, con mang qua đổi chút bạc, còn chúng ta trước đây trên núi cũng tích trữ được không ít da lông, các con cũng mang qua đổi chút bạc, mua đồ cũng không thể cứ để các con bỏ tiền ra được!"

"Được, không còn sớm nữa rồi, chúng ta nghỉ sớm thôi!"...

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba.

Bốn người mang theo thảo dược của Ngọc Nương và da lông mà Tống Chính Quang đưa, lại một lần nữa đến thành phủ Thanh Châu. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này khi xếp xe ở ngoài thành, đoàn người chỉ lấy 30 quả dưa hấu ra, toàn bộ đều giấu ở dưới cùng, phía trên phủ kín mít phật thủ.

Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, lính gác cũng không tiện lục soát từng quả.

Nhưng ngỗng còn nhổ lông, dù bọn họ bị mất đi mấy quả phật thủ, nhưng dù sao cũng không còn đau lòng như vậy.

Mấy người một mạch đi đến Tây thị, lúc này trời vẫn còn khá sớm, nhưng đã có 3-4 người chờ ở chỗ bày hàng lần trước, thấy xe ngựa của đoàn người, ánh mắt bọn họ không khỏi sáng lên: "Các ngươi đến rồi, ta đã chờ ở đây từ sáng sớm, hôm nay nếu vẫn không mua được dưa hấu, quay về nhất định bị quản sự đánh c.h.ế.t mất."

"Được rồi, ngươi chờ một chút, lập tức lấy ra cho ngươi chọn!" Bốn người lập tức nhanh nhẹn cứu dưa hấu ra khỏi đống phật thủ.

Bên kia có ba người đến, bọn họ chính là muốn chọn nhiều dưa hấu mang về, liền một hơi mua mười quả.

Cuối cùng, bọn họ lại cân thêm 50 cân phật thủ: "Phật thủ của các ngươi thật ra cũng không tệ, giá cả lại công bằng, trong phủ có rất nhiều nha hoàn nhìn thấy mà thèm thuồng, mọi người bảo ta giúp mang về một ít, không ăn được dưa hấu thì ăn cái này cũng được!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 268


Ba mươi quả dưa hấu vừa bày ra đã bán được mười quả.

Vì hôm qua có không ít người nghe nói Tây thị có dưa hấu lớn tươi ngon đang bán, không ít người hôm nay nghe danh mà đến nên hai mươi quả còn lại cũng đã nhanh chóng đã bị mua hết.

Sau khi bán hết dưa hấu, phật thủ vẫn còn thừa hơn một nửa.

Cố Nhị Dũng đề nghị với Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt: "Số còn lại cứ để ta và tam đệ từ từ bán là được, sáng nay không phải các ngươi nói hôm nay muốn đến hiệu sách xem à? Vậy thì đi sớm đi, lát nữa về sớm một chút." Cố Tâm Nguyệt buông quả phật thủ trong tay xuống, quay mặt về phía Tống Dập nói: "Được, chúng ta đi sớm về sớm đi."

Hai người vừa nói vừa buông đồ trong tay, chuẩn bị đi về phía nam thành.

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn địa chỉ trong tay Tống Dập, mặc dù đã đến đây hai lần nhưng khi vào thành, nàng vẫn không phân biệt được đông tây nam bắc, có chút mơ hồ: "Hiệu sách này xa không? Ngươi có biết đường không?"

"Ừ." Tống Dập và nàng sóng vai đi cùng nhau, hẳn nhẹ giọng giải thích: "Địa chỉ mà Vương chưởng quầy để lại ở ngay phía nam thành, bên đó có một thư viện khá nổi tiếng nên hiệu sách này có lẽ nằm ở gần thư viện."

"Được." Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ rất quen thuộc của hắn, liền yên tâm đi theo hắn.

Trời càng lúc càng nắng, hai người đi khoảng hai khắc đồng hồ mới từ Tây thị đi đến phía nam thành.

So với phố xá đông đúc của Tây thị, phía nam thành lại là sự hòa quyện giữa hơi thở cuộc sống và hương thơm của sách vở, không hề kém cạnh.

Đi một mạch, Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy không ít tửu lâu và quán cơm nhỏ, chỉ là hiện tại việc buôn bán có vẻ hơi ế ẩm. Đi tiếp về phía trước, hai người dừng lại trước cửa một hiệu sách.

Chỉ thấy trên biển hiệu hiệu sách này cũng đề là Học Hải Thư Viện, nhưng quy mô lớn gấp ba lần ở trấn Thanh Thủy, bên ngoài cũng được dọn dẹp rất khí thế.

Chéo đối diện không xa chính là thư viện mà Tống Dập đã nhắc đến trước đó.

Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt, hai người vừa nhìn vừa bước vào hiệu sách.

Sau khi báo tên với tiểu nhị, không lâu sau bọn họ liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trên lầu xuống.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn lên lầu, chỉ thấy Vương chưởng quầy mấy tháng không gặp lúc này đang chạy xuống lầu.

Hai người không khỏi hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Vương chưởng quầy để lại địa chỉ cho bọn họ, chỉ là muốn bọn họ đến tìm chưởng quầy của hiệu sách này, ai ngờ Vương chưởng quầy cũng đến đây?

Người quen gặp nhau, không tránh khỏi một hồi hàn huyên.

Vương chưởng quây đưa hai người đến thư phòng trên lầu, chuẩn bị trà nước thượng hạng, rồi không nhịn được bắt đầu than thở: "Không ngờ thật sự có thể chờ được đến ngày các ngươi đến đây!"

"Chúng ta cũng thật sự không ngờ Vương chưởng quầy sẽ ở lại phủ Thanh Châu, thật sự rất khó gặp, không ngờ lại có ngày trùng phùng." Tống Dập chắp tay.

Vương chưởng quầy cười gật đầu: "Trong bóng tối tự có ý trời, lân trước chia tay, vốn dĩ ta đã định dắt theo cả nhà đi cùng, chuẩn bị xe ngựa định theo đến phương Nam xem thử, không ngờ trước khi lên đường lại nhận được lệnh điều động mới của đông gia, để ta đến tiếp quản mọi việc của hiệu sách ở phủ Thanh Châu này, tương đương với việc gián tiếp thăng chức cho ta, hơn nữa còn giúp giải quyết hộ khẩu cho cả nhà chúng ta, đây cũng là nhờ mấy quyển sách của ngươi bán chạy ở kinh thành, ta mới có thể có được ngày hôm nay!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 269


Tống Dập chắp tay: "Vương chưởng quầy quá khen rồi!"

Vương chưởng quây cười xua tay: "Đúng rồi, bây giờ các ngươi ở đâu? Tại sao lại bỗng nhiên đến phủ Thanh Châu thế? Trước đó ta còn lo các ngươi đi theo thôn dân lưu tán đi về phía Nam, nghe nói tình hình dọc đường thực sự rất thê thảm!"

Tống Dập khẽ gật đầu giải thích: "Chúng ta cũng thấy đường chạy nạn quá gian nan nên ở lại ngay bên ngoài thành này, may mắn là bây giờ cũng coi như có một nơi nương thân, có đất trồng trọt, mấy ngày nay chúng ta vào thành bán chút hoa quả, tiện thể đến hiệu sách xem tình hình.”

Vương chưởng quây sửng sốt, sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều, đề nghị: "Mặc dù hiện tại phủ thành đã ổn định, tình hình trong thành cũng ngày một tốt hơn nhưng phủ thành hiện tại vẫn quản lý người từ bên ngoài đến khá nghiêm, các ngươi ở bên ngoài thành như vậy cũng thực sự rất vất vả, hay là sớm nghĩ cách chuyển vào thành đi."

"Chúng ta cũng có ý định đó nhưng trong nhà đông người, nhất thời e rằng khó khăn nên sợ rằng còn phải chờ thêm một thời gian nữa." Tống Dập giải thích.

"Hiện tại việc quản lý người không có hộ khẩu thực sự rất nghiêm, nếu cả nhà các ngươi muốn chuyển vào thành thì quả thực cũng khá khó khan..." Vương chưởng quầy nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó lên tiếng: "Thế này, ta sẽ nói với ông chủ một tiếng, nhờ hắn nghĩ cách xem có thể sắp xếp cả nhà các ngươi vào thành được không, chỉ là ông chủ đã đi kinh thành rồi, thư từ qua lại e rằng còn phải mất một thời gian, hơn nữa có thành hay không thì vẫn chưa chắc chắn."

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau, chân thành cảm ơn: "Vậy trước tiên xin đa tạ Vương chưởng quầy!"

Sau một hồi hàn huyên, Vương chưởng quây liền đứng dậy đi vào phòng bên.

Một lát sau, hắn cầm hai quyển số sách đi ra.

"Tống công tử, đây là sổ sách nửa năm nay, mời công tử xem." Vương chưởng quầy ngôi xuống mở lời: "Mặc dù các ngươi vẫn chưa đến, nhưng chúng ta vẫn luôn ghi chép sổ sách, tiền chia lợi nhuận nửa năm nay là 120 lượng, chủ yếu đến từ kinh thành, trừ đi 20 lượng đã ứng trước, ta còn phải trả cho các ngươi 100 lượng, ngươi kiểm tra lại xem."

Nói xong, Vương chưởng quầy lấy ra 100 lượng ngân phiếu đưa qua.

Tống Dập nhanh chóng xem sổ sách, sau đó nhận lấy ngân phiếu, đưa cho Cố Tâm Nguyệt.

Hắn mở lời cảm ơn: "Đa tạ, lần này chúng ta đến chủ yếu là muốn xem tình hình bán truyện tranh, xem truyện tranh sau này còn có cơ hội hợp tác nữa không, dù sao mấy tháng nay chúng ta cũng đã tranh thủ lúc rảnh rỗi vẽ thêm một ít, nếu Vương chưởng quầy có hứng thú, ta về sẽ sắp xếp lại, lần sau mang đến nhờ ngươi xem giúp."

"Tất nhiên, tất nhiên!" Vương chưởng quầy vỗ tay: "Không giấu gì các ngươi, phủ Thanh Châu trong nạn đói lần này chịu ảnh hưởng khá lớn nên mấy tháng trước doanh số bán hàng bị ảnh hưởng khá nhiều, nhưng ở kinh thành thì vẫn luôn bán rất chạy, mỗi lần gửi thư về, ông chủ đều hỏi ta về tình hình tiến triển sách truyện."

"Được, vậy lần sau khi chúng ta vào thành sẽ mang đến!" Tống Dập đáp lời.

Nghĩ đến hai ca ca vẫn đang chờ ở Tây thị, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Vương chưởng quầy cũng đứng dậy theo cùng xuống lầu tiễn khách.

Vừa mới xuống đến tầng dưới, đập vào mắt mọi người là một lão giả vừa bước vào hiệu sách.

Vương chưởng quầy vừa nhìn thấy ông ta, liên không nhịn được thốt lên: "Ồ, hôm nay đúng là khéo quát"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back