Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 170


Đợi đến khi bận rộn xong, cả nhà mới ngồi xuống ăn sáng.

Những chiếc áo bông dày trước đó phơi xong vẫn chưa cất đi, mọi người đều mặc quần áo dày, trong nhà lại đốt than, dần dần mọi người đều ấm áp trở lại.

So với sự bình tĩnh của nhà họ Cố, những gia đình khác trong thôn có thể nói là gà bay chó sủa cả buổi sáng.

Áo bông dày đã được bọn họ cất đi từ lâu, sáng nay bọn họ định ra ngoài lên núi đào rau dại trước.

Ai ngờ vừa mở cửa, gió lạnh thấu xương còn như d.a.o băng, thổi đến mặt đau rát.

Mọi người vội vàng lục tìm quần áo dày, lại chậm chạp đi tìm than, phát hiện than đã dùng hết từ lâu, củi cũng chẳng còn bao nhiêu.

Ai nấy vội vàng húp một chén cháo loãng, rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm củi.

Còn bên nhà họ Cố, nghe theo lời dặn của Tâm Nguyệt, cả nhà đều đóng cửa ở trong nhà.

Dù sao lương thực trong nhà cũng đủ, than củi cũng còn nhiều.

Đến chiều tối, thời tiết vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại còn có tuyết rơi.

Cố Tâm Nguyệt đã nấu xong bữa tối từ sớm, cả nhà chuyển đến nằm trên giường sưởi.

Ăn xong, Tống Dập trực tiếp ôm một chiếc chăn, đề nghị với hai người: "Tối nay có lẽ sẽ còn lạnh hơn, cơ thể Thanh Hoan yếu ớt, một mình ngủ sẽ quá lạnh, tối nay ta sang phòng bên cạnh, để Thanh Hoan ngủ ở giường sưởi."

Tống Thanh Hoan vội vàng từ chối: "Không cần không cần, tẩu tử cho muội chăn ấm lắm, không được thì còn có chậu than.”

Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại kéo nàng ấy lại: "Ca ca muội nói đúng, tối nay muội ngủ một mình chắc chắn không ngủ ấm, muội đi ôm chăn của mình sang đây đi."

Thấy vẻ mặt của ca ca và tẩu tử không cho phép từ chối, Tống Thanh Hoan biết mình không thể từ chối.

Nghĩ lại, trước đây tấu tử để nàng ấy sang đây là để giúp trông hai hài tử.

Giờ cơ thể nàng ấy cũng đã khá hơn nhiều.

Lại nhìn cách ca ca và tẩu tử chung sống mấy ngày nay, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa động phòng?

Nhưng nàng cũng không thấy có gì lạ, hai hài tử vẫn luôn ngủ cùng hai người bọn họ, giờ nàng ấy lại chen vào nhà này, hai người đúng là không có cơ hội ở riêng.

Tống Thanh Hoan suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu lên giả vờ ngây thơ nói: "Được, lát nữa muội mang chăn sang, tối nay ca ca chú ý bảo vệ tầu tử đừng để bị lạnh, chăn lớn trên giường này các ngươi cứ mang đi, ta và hai hài tử đắp chung một chiếc chăn là được."

Cố Tâm Nguyệt sững sờ, chuyện gì thế này?

Bản thân nàng vốn không hề định đi.

Hay là muội muội ngây thơ, cho rằng nàng và Tống Dập là kiểu phu thê mới cưới khó có thể tách rời?

Cố Tâm Nguyệt hắẳng giọng, định mở lời giải thích.

Ai ngờ Tống Dập lại nhanh hơn nàng một bước gật đầu đồng ý: "Ừ, biết rồi, Tử Du buổi tối ngủ không ngoan, tối nay muội chú ý nhiều hơn.”

Người vô hình - Nguyệt: Ta...

Tống Dập ôm chăn đi về phía phòng bên cạnh.

Cố Tâm Nguyệt buồn bã đi theo sau.

Cái giường sưởi ấm áp của nàng...

Đợi đến khi Tống Dập trải lại giường, lại đốt chậu than, hắn mới quay đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt đang ngây ngốc đứng bên cạnh: "Nàng muốn ngủ trong hay ngoài?"

"Ta đều được, ngươi thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó." Cố Tâm Nguyệt vừa c** q**n áo vừa tùy ý trả lời.

Tống Dập nhìn động tác phóng khoáng của nàng, nhất thời không nhịn được mà ho khan.

Hắn vội vàng thổi tắt đèn.

"Vậy nàng vào trước đi, ta ngủ ngoài, nửa đêm nếu khát thì nói với ta." Tống Dập mò mẫm c** q**n áo trong bóng tối, sau đó mới trèo lên giường.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 171


Nhiệt độ giảm mạnh, mặc dù đã đốt chậu than nhưng sau khi cởi bỏ áo ngoài, chui vào chăn vẫn thấy hơi lạnh.

Cố Tâm Nguyệt quấn chặt chăn, lại co vào trong, quay lưng về phía Tống Dập.

Người xưa có câu, lần đầu xa lạ, lần sau quen thuộc.

Nhưng lần đầu của cả hai người bọn họ đều diễn ra trong trạng thái mơ màng, còn như bây giờ tỉnh táo thế này, ngược lại nàng lại có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa, một lát nữa tuyết lớn sẽ rơi, Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện sắp phải chạy nạn, nàng đâu còn tâm trạng nào nữa?

Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt ngủ xa như vậy, dường như đang cố tình tránh hắn, hắn cũng không tiện đi qua, đành ngoan ngoãn nằm trên nửa giường của mình.

Bầu không khí ngượng ngùng không kéo dài được bao lâu.

Không lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng "ầm âm" rất lớn.

Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà giật mình, nghĩ thầm cái gì đến cũng phải đến.

Tống Dập tưởng nàng sợ sấm sét, liên chủ động dựa lại gần: "Không sao, chỉ là sấm sét mà thôi." Cố Tâm Nguyệt quay người lại, lẩm bẩm: "Tiếng sấm to như vậy, không biết có làm hai hài tử sợ hay không, hay là ta đi xem thử?"

"Không cần đâu, chúng ở ngay bên cạnh, nếu sợ thì đã có động tĩnh rồi, nàng nghe kỹ xem." Tống Dập nắm lấy tay nàng, không cho nàng đứng dậy.

Cố Tâm Nguyệt lắng nghe thật kỹ, quả nhiên bên cạnh không có tiếng động gì.

Xem ra hai hài tử đã ngủ say.

Lại nghe kỹ, trong chăn dường như có tiếng gì đó đang đập?

Trong bóng tối, Cố Tâm Nguyệt lần theo âm thanh yếu ớt đó, sau đó sờ thấy một bức tường xa lạ mà quen thuộc.

Cả người Tống Dập căng cứng.

Cố Tâm Nguyệt: Ta nói ta thật sự không cố ý, ngươi có không?

Tiếng gió bên ngoài cửa sổ càng lúc càng gấp gáp. ...

Một lúc lâu sau.

Tống Dập mới lưu luyến không rời ngoi đầu ra khỏi chăn, giọng nói trầm thấp mang theo một chút nóng bỏng khó tả: "Ta ra ngoài đun nước cho nàng nhé?”

"Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, cứ ngủ như vậy đi." Cố Tâm Nguyệt thở hổn hển không ngừng.

Nói xong, nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi. .... Ngày hôm sau.

Sáng sớm thức dậy, bên ngoài thôn và trên những ngọn núi xa xa đều phủ một lớp tuyết trắng dày.

Tống Thanh Hoan giúp hai hài tử mặc quần áo, sau đó chủ động đến bếp giúp Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa.

Thấy sắc mặt tẩu tử hồng hào, dường như còn tươi tắn hơn hôm qua.

Tống Thanh Hoan hiếm khi thấy có chút vui vẻ, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: "Tẩu tử, tối qua ngủ có ngon không? Có lạnh không?”

"Khụ, cũng ổn, có ca ca muội ở đây, không lạnh lắm." Cố Tâm Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp nói ra. Nửa đêm hôm qua thời tiết thực sự rất lạnh nhưng chỉ cần đến gần Tống Dập, dường như có lò sưởi ấm áp.

Nàng liền vô liêm sỉ ôm hắn ngủ gần nửa đêm.

Sáng nay thức dậy, nàng vẫn còn cảm thấy ấm áp.

Tống Thanh Hoan không nhịn được bật cười, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, muội không nhịn được."

Vẻ mặt hồi tưởng của tẩu tử quả thực rất hiếm thấy.

Sau khi tỉnh táo, Cố Tâm Nguyệt mới nhận ra mình bị muội muội trêu chọc, nàng cười ha hả cho qua chuyện, vội vàng chuyển chủ đề.

Tuyết lớn kéo dài cả ngày. Buổi tối, Cố Tâm Nguyệt trèo lên giường, nghiêm túc cảnh cáo bản thân trong lòng phải kiểm soát đôi tay.

Vào thời điểm quan trọng này, nàng phải bàn bạc kỹ với Tống Dập để chuẩn bị trước.

Sau khi chỉnh lại sắc mặt, Cố Tâm Nguyệt hỏi Tống Dập: "Tống Dập, tuyết lớn như vậy có phải hiếm lắm không, lúa mì trên đồng đã xanh rồi, tuyết lớn như vậy, cây cối đóng băng, e rằng mùa màng không còn hy vọng.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 172


"Ừ, người xưa có câu, tuyết mùa đông thì năm được mùa, tuyết mùa xuân thì đáng ghét, nếu không có trận tuyết mùa xuân này thì có lẽ sẽ được mùa nhưng bây giờ... nhiệt độ giảm mạnh, lại có hai ngày tuyết lớn, e rằng mùa màng sẽ khó giữ được." Vẻ mặt Tống Dập ảm đạm nói.

"Ta nghe cha ta nói, mọi người trong thôn đều chỉ còn một ít lương thực, chờ thời tiết ấm áp, mọi người sẽ lên núi tìm thức ăn, sau đó cầm cự đến lúc thu hoạch mùa hè, bây giờ lỡ như mùa màng đều bị đóng băng c.h.ế.t thì sẽ thế nào?” "Mọi người đã không còn hạt giống, mà cho dù có hạt giống cũng không cầm cự được đến ngày thu hoạch, tình hình trên núi cũng không khá hơn là bao, e rằng..." Tống Dập nuốt nước bọt, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "E rằng không lâu nữa sẽ xảy ra nạn đói."

Mặc dù đã biết trước diễn biến cốt truyện, Cố Tâm Nguyệt vẫn không khỏi xúc động: "Nạn đói? Nếu thực sự xảy ra nạn đói, chúng ta còn có thể sống ở thôn này không? Hay là chúng ta còn có thể đi đâu?"

Tống Dập bất lực lắc đầu: "Năm ngoái, miền Bắc đã xảy ra hạn hán trên diện rộng, ở phía bắc phủ Thanh Châu còn tệ hơn, không biết có bao nhiêu nơi gặp nạn vì trận tuyết mùa xuân này? E rằng tình hình không ổn, nếu nạn đói bùng phát, e rằng toàn bộ miền Bắc sẽ không khá hơn được bao nhiêu, chỉ có thể đi về phía Nam."

"Miền Nam?" Cố Tâm Nguyệt không có khái niệm gì về vị trí địa lý ở đây.

Thấy nàng ngơ ngác, Tống Dập lại tiếp tục giải thích: "Nơi gần nhất ở phía nam, e rằng phải đến tận Hưng Châu mới được, trước tiên, đi từ thôn Lê Hoa đến phủ Thanh Châu, sau đó mới ởi qua Trình Châu, đường sá rất xa."

"Đường sá xa như vậy à? Vậy chúng ta mua xe ngựa sớm một chút, khởi hành sớm một chút được không?" Cố Tâm Nguyệt hỏi ý kiến, hiện giờ tiền bạc đã đủ, nếu mua hai chiếc xe ngựa thì hai gia đình chen chúc cũng gần đủ.

Hơn nữa, bây giờ mới chỉ có tuyết mùa xuân, có lẽ nạn đói cũng còn phải một thời gian nữa.

Chỉ cần đến nơi an toàn trước dòng người tị nạn là được.

"E là không được." Tống Dập dội một gáo nước lạnh: “Chúng ta có hộ khẩu ở thôn Lê Hoa, đến phủ Thanh Châu còn phải có văn thư mới được vào thành, huống chỉ còn phải đi xa đến tận phương Nam? Với thân phận của chúng ta, muốn xin được giấy thông hành đến Hưng Châu gần như là không thể."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ chế độ hộ khẩu ở đây lại nghiêm ngặt như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu.

Những hộ nông dân bình thường, mỗi hộ đều phải gánh vác thuế khóa và lao dịch cố định.

Trừ khi có lý do chính đáng, chẳng hạn như đi thi, nếu không thì sao triều đình có thể cho phép ngươi kéo cả nhà đi khắp nơi?

Cố Tâm Nguyệt thở dài: "Nói cách khác, nếu muốn đi về phương Nam, chỉ có thể đi theo dòng người tị nạn chạy nạn à?”

"Đúng vậy." Tống Dập khẽ gật đầu, mày cũng nhíu lại.

"Được rồi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi một bước tính một bước." Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Nhưng mà đợi trời quang, ta vẫn muốn đến trấn trên mua một số đồ dùng cần thiết, lỡ như lúc đó phải chạy nạn, cũng phải chuẩn bị trước."

Trước đây, nàng chủ yếu tích trữ lương thực và đồ ăn.

Nếu thực sự phải chạy nạn thì chắc chắn phải tích trữ thêm những thứ cân dùng trên đường ngay trước mắt.

Những thứ này, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 173


"Ừ, nếu ngày mai trời quang, chúng ta sẽ đi vào ngày mai." Tống Dập đáp.

Ngày hôm sau.

Sau khi tuyết ngừng rơi, thời tiết quả nhiên hửng nắng.

Tống Thanh Hoan ở nhà trông hai hài tử, Cố Tâm Nguyệt lại dặn dò cẩn thận nàng ấy chốt chặt cửa, rồi mới cùng Tống Dập đi về phía đầu thôn.

Lúc đi ngang qua nhà họ Cố, Cố Tâm Nguyệt không yên tâm, lại vào dặn dò một tiếng.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn đã ra đồng từ sáng sớm. Những người còn lại thì ở nhà quét tuyết trong sân.

"Mẫu thân, con và Tống Dập đi lên trấn mua ít đồ, Thanh Hoan ở nhà một mình trông hài tử, con không yên tâm, hay là lát nữa mẫu thân và nhị cả sang giúp con trông nhé." Cố Tâm Nguyệt mở cửa liền nói.

"Được, nhưng tại sao con không bảo con bé bế hai hài tử sang đây chơi một lát? Vừa hay chơi cùng Tiểu Vũ, mấy mẫu tử chúng ta cũng tiện nói chuyện." Hứa Thị thuận miệng nói.

"Muội muội con bây giờ hơi nhút nhát, không tiện sang đây lắm." Cố Tâm Nguyệt nhỏ giọng giải thích.

"Mẫu thân, mẫu thân đừng hỏi nữa, lát nữa con sang, giúp muội muội trông chừng nhà bếp, xem nhà họ Lưu không biết điều kia có dám sang gây chuyện không. "

Cố Nhị Dũng vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Muội muội, muội yên tâm đi cùng muội phu đi."

Không khí trong thôn có chút kỳ lạ, không ít người vội vã đi tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng, thậm chí còn không kịp chào hỏi.

Một bà lão mặt mũi hiền lành thấy Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đi vê phía đầu thôn, tốt bụng dừng lại: "Tống Dập, Tâm Nguyệt này, sao hai đứa không ra đồng xem thử? Tuyết rơi thế này không biết có ảnh hưởng đến mùa màng hay không?"

"Nhà hết dầu muối rồi, ta và A Dập lên trấn xem sao." Cố Tâm Nguyệt đánh giá bà, thấy vẻ mặt bà lo lắng, nghĩ đến cảnh tượng trên đồng lát nữa, nàng có chút không đành lòng: Bà, đường trơn, bà đi chậm thôi. "

"Hừ, bây giờ bọn họ một tấc đất cũng không có, muốn xem cũng chẳng xem được." Lưu Thị đi ngược chiều, đi ngang qua, trên mặt mang theo vẻ chế giễu.

Trên mặt Cố Tâm Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nàng đáp lại Lưu Thị: "Thì ra là đại tẩu, ôi không, ta quên mất chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, vị đại thẩm này, ngươi mau về xem ruộng nhà mình đi."

Lưu Thị thấy nàng không hề hối hận, giống như đ.ấ.m vào bông.

Nàng ta khẽ hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Nụ cười trên mặt Cố Tâm Nguyệt dần thu lại, đối mặt với những người đối xử tốt với nàng, nàng chỉ thấy không đành lòng.

Nhưng nghĩ đến Lưu Thị luôn tính toán với nàng, nghĩ đến cảnh nàng ta sắp phải ăn quả đắng, nàng không khỏi cảm thấy hả hê.

Biểu cảm thoáng qua đó vừa vặn lọt vào mắt Tống Dập.

Điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới cảnh Cố Tâm Nguyệt trước đó vui vẻ đồng ý nhường ruộng lúa cho Lưu Thị.

Chẳng lẽ nàng thật sự có thể tiên đoán tương lai?

Cho nên nàng mới cố ý dẫn dắt Lưu Thị, để nàng ta chủ động mở lời xin ruộng lúa?

Bất kể sự thật là gì, hắn cũng không thể để nàng rơi vào nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Tống Dập theo bản năng nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, hai người bước nhanh về phía trấn. ...

Lương thực và thịt cá trong nhà không thiếu.

Trước khi chạy nạn, bọn họ nên ưu tiên ăn hết những thứ không dễ bảo quản.

Thịt xông khói, lạp xưởng, các loại rau khô, nấm... làm trước đó đều có thể giữ được một thời gian, thích hợp mang theo trên đường.

Trong thời gian này, Cố Tâm Nguyệt cũng không ít lần tìm cơ hội lén lút tích trữ rau và thịt vào không gian.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 174


Đến lúc đó, nàng cũng có thể tùy cơ ứng biến tìm cơ hội lấy ra ăn.

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là mua thêm vải dầu.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đến cửa hàng của Hồ nương tử, hỏi giá, vừa mở miệng đã lấy mười tấm vải dầu.

Giá vải dầu đắt hơn vải bông thường rất nhiều, không chỉ Hồ nương tử ngạc nhiên, ngay cả Tống Dập cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ đến nàng chắc chắn có lý do riêng nên hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Vải dầu ở ngoài trời vừa có thể che gió chắn mưa, vừa có thể trải dưới đất chống ẩm.

Cố Tâm Nguyệt định dùng vải dầu may cho mỗi người một bộ áo mưa, rồi làm thêm vài chiếc lều.

Vì vậy, mười tấm vải dầu là tối thiểu.

Sau khi mua vải dầu xong, cuối cùng nàng lại mua thêm vài chiếc màn chống muỗi, dặn dò Hồ nương tử giúp chuyển hàng đến vào buổi tối.

Hai người lại đến Hồi Xuân Đường, định mua thêm một ít thuốc thường dùng để phòng bị, đặc biệt là thuốc bột đuổi muỗi, và diệt côn trùng thì mua nhiều một chút. Lý chưởng quây thấy hai người mua nhiều thuốc như vậy, không khỏi tò mò: "Tống công tử định đi xa để dự thi à?"

Bình thường chỉ có sĩ tử đi thi mới tỉ mỉ chuẩn bị những loại thuốc này.

Mà sắp tới đúng là kỳ thi viện hai năm một lần của phủ Thanh Châu.

Cố Tâm Nguyệt thấy trước đây nàng và Lý chưởng quầy đã tiếp xúc vài lần, cũng coi như quen biết nên chủ động giải thích: " Lý chưởng quầy, gần đây ngươi có để ý đến trận tuyết mùa xuân này không?"

"Đó là điều hiển nhiên, tuyết rơi lớn như vậy vào mùa xuân đã là chuyện hiếm, thế mà còn có sấm sét, sét đánh tuyết mùa xuân không phải là điềm lành gì đâu." Lý chưởng quầy lắc đầu: "Hai ngày nay trong trấn cũng có lời đồn, sét đánh tuyết rơi, hoặc là đại hạn hoặc là đại dịch! Hai ngày nay, giá gạo trong trấn đã tăng vọt, ta thấy thế này, sợ là sắp có nạn đói rồi!"

"Chẳng lẽ hai người đến đây là để phòng ngừa bất trắc?" Lý chưởng quầy vỗ đùi: "Ta chỉ lo tích trữ lương thực, tại sao ta lại không nghĩ đến chuyện này, không được, ta phải nhanh chóng nói với thiếu gia một tiếng."

Mua xong thuốc, hai người lại đến tiệm rèn.

Chạy nạn, một mặt phải mang đủ đồ ăn thức mặc, mặt khác, có vài món vũ khí vừa tay để tự vệ còn quan trọng hơn.

Nhưng người thường không mua được vũ khí gì, hai người đành chọn lựa mua hai con d.a.o phay, lại mua thêm vài con d.a.o chặt củi, phòng còn hơn chống.

Sau khi mua xong những thứ này, cuối cùng hai người lại đến hiệu sách một chuyến.

Tống Dập giao trước cho Vương chưởng quầy hai quyển sách tranh còn lại trên tay, đồng thời kể lại tình hình.

Vương chưởng quây nghe xong, vội vàng lấy 20 lượng của hai quyển sách và 10 lượng tiên chia hoa hồng tháng trước ra, lại ứng trước 20 lượng tiền chia hoa hồng, tổng cộng là 50 lượng đưa cho hai người.

"Trên đường chạy nạn không dễ dàng, các người giữ nhiều bạc bên mình, đây là địa chỉ các điểm dừng chân của chúng ta ở phủ Thanh Châu và kinh thành, nếu các ngươi đến đó, có thể dùng thư của ta để nhận tiền chia hoa hồng, hy vọng sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."

Hai phu thê nhận 50 lượng, quay sang mua một chiếc xe bò, rồi vội vã trở về thôn.

Lúc hai người về đến thôn Lê Hoa, đã quá trưa.

Nhưng trong thôn không có một nhà nào có khói bếp, chỉ có tiếng khóc than thảm thiết vang lên khắp nơi. Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 175


Nhân lúc đường không có người, hai người vội vã đánh xe bò về nhà.

Một lát sau, người nhà họ Cố cũng kéo đến đông đủ trong nhà Cố Tâm Nguyệt.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn vừa từ ngoài đồng về không lâu, miệng đã nóng nảy nổi cả mụn nước: "Ôi, tại sao lại thế này, chúng ta vất vả tiết kiệm từng hạt giống để gieo, kết quả chỉ sau một đêm đã c.h.ế.t cóng hết, mấy ngày trước những cây lúa mì kia trông thật đẹp.”

Cố Tâm Nguyệt cầm chén, rót cho mọi người mỗi người một chén nước nóng: “Cha, cha đừng nóng vội, đây là thiên tai, không tránh được đâu."

"Đúng vậy, may mà năm ngoái chúng ta nghe lời muội muội, tích trữ không ít lương thực, nếu không thì với giá gạo hiện tại, chúng ta thật sự không mua nổi." Cố Nhị Dũng cũng lên tiếng khuyên nhủ.

"Ôi, đây là số mệnh, chẳng lẽ thật sự sẽ có nạn đói hay sao?" Hứa Thị cũng đau lòng nói.

"Sắp rồi." Tống Dập lên tiếng.

"Cái gì? Thật sự sẽ có nạn đói à?”" Những người còn lại lập tức ngây người.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng, vừa rồi trong thôn có không ít người thấy cây lúa mì nhà mình bị c.h.ế.t cóng, trực tiếp khóc lóc thảm thiết. Nói thẳng ra là ông trời muốn bức tử con người.

Xem ra, thật sự không còn mấy nhà có lương thực dự trữ.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Ngay cả Hứa Thị vốn luôn tỉnh ranh và có chủ kiến cũng thấy khó khăn, không có một chút manh mối nào.

"Trước tiên mọi người hãy chuẩn bị đi, phòng khi phải đi lánh nạn, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước mới được." Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh lên tiếng.

"Đột ngột quá, nhất thời phải chuẩn bị những gì đây?" Đại tẩu Trương Thị vốn không thích nói chuyện nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một cách lo lắng. Cố Tâm Nguyệt lấy những thứ vừa rồi cùng Tống Dập mua ở trấn trên ra, lên tiếng: "Tối qua ta và Tống Dập đã bàn bạc, cảm thấy có thể sẽ phải đi lánh nạn rất sớm, cho nên vừa rồi chúng ta đã đến trấn trên mua hai con bò, lại tích trữ những thứ này, ngoài ra chúng ta còn mua một ít vải dầu, tối sẽ đưa đến, đến lúc đó ở ngoài trời lánh nạn đều có thể dùng được."

"Cái gì? Các con đã mua xe bò rồi à?" Hứa Thị ngạc nhiên nói, vừa rồi lúc vào quá vội, bà hoàn toàn không để ý đến sân sau.

"Đúng vậy, trên đường lánh nạn chúng ta gặp toàn là dân lưu lạc, đi xe ngựa quá dễ thấy, dễ gây họa, hơn nữa đến lúc đó sợ là đường núi nhiều, xe bò đi vào núi sẽ tiện hơn." Tống Dập lại lên tiếng đề nghị: "Ngoài ra chúng ta còn phải làm thêm mấy cái thúng tre, dây thừng, để tiện mang theo đựng đồ."

"Ngày mai ta và tam đệ sẽ lên núi chặt tre, đan thúng tre." Cố Nhị Dũng lên tiếng đáp.

"Dây thừng thì ta và lão đại chuẩn bị, cái này đơn giản." Cố lão đầu đáp.

"Được, trong nhà còn một ít vải, lát nữa ta sẽ tìm xem, chúng ta còn phải chuẩn bị trước một ít quần áo mỏng mùa xuân hè, giày cũng phải làm nhiều một chút, nếu không đi đường sẽ rất tốn giày." Cố Tâm Nguyệt đề nghị. "Được, quần áo và giày thì ta và lão đại chuẩn bị, làm thêm một ít giày có, rách rồi vứt đi không thấy tiếc." Hứa Thị cũng dần bình tĩnh lại, lên tiếng đáp.

"Vậy thì tốt, ta phụ trách làm một ít lương khô, muội muội giúp ta." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng phân công.

"Khu, vậy còn ta thì sao?" Tống Dập đợi mãi, thấy công việc của mọi người đều đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ có hắn bị bỏ quên.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 176


"Những tấm vải dầu mua về, ta muốn nhờ ngươi vẽ giúp ta một số bản thiết kế, ngoài việc làm áo mưa, ta muốn làm thêm một số lều có thể dựng lên để ngủ vào ban đêm, ngươi có làm được không?" Cố Tâm Nguyệt lên tiếng hỏi.

"Lầu để ngủ à?" Tống Dập cau mày, sau đó ánh mắt hắn sáng lên: "Ta thử xem sao."

"Được!"

Thấy mọi việc đã được phân công rõ ràng, vẻ mặt của mọi người rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ban đầu khi nghe nói có thể phải đi lánh nạn, mọi người đều không biết phải làm sao.

Bây giờ từng việc một được bàn bạc, dường như cũng không có quá nhiều thứ cần chuẩn bị.

Hơn nữa nhà họ Cố đông người, những việc này làm cũng không cần quá lâu.

Chỉ là, trên đường lánh nạn, núi non hiểm trở, không biết hai hài tử có chịu được hay không?

Mọi người cùng nhìn vê phía Hoài Cẩn và Tử Du, không khỏi có chút lo lắng.

Ngay lúc này, Trương Thị vẫn luôn im lặng chợt xoa tay, do dự phá vỡ sự im thôn.

"Mẫu thân, cái đó... con có thể đã có rồi." "Cái gì? Con có rồi?" Hứa Thị bật người đứng dậy khỏi ghế.

Bà quá kích động, khiến Trương Thị đang dựa vào người bà lẩm bẩm suýt ngã lăn ra.

Mọi người vội vàng đỡ Trương Thị dậy, may mà nàng ấy không bị ngã.

"Chậm thôi, chậm thôi, ngồi xuống từ từ nói." Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy một chiếc đệm mềm đưa cho nàng ấy.

Hứa Thị đã mong mỏi hài tử này từ lâu, chỉ là không ngờ lúc này nó bỗng nhiên đến, đúng là không phải lúc.

Hứa Thị do dự một lúc, thở dài: "Khi nào vậy? Tại sao con không nói sớm?”

"Ước chừng hai tháng rồi, nhưng chúng con cũng không dám chắc, định đợi trời ấm lên sẽ đến trấn trên xem, con và mẫu thân Tiểu Vũ sợ khiến cha và mẫu thân mừng hụt nên mới giấu không nói." Cố Đại Sơn lên tiếng giải thích thay cho VỢ.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhà lão đại có thai, làm sao đi lánh nạn được? Ba tháng đầu là lúc không an toàn nhất." Hứa Thị bực bội lầm bẩm.

Đại Sơn đau lòng nói: "Nếu không được, cha và mẫu thân cứ đi trước, con sẽ đợi mẫu thân Tiểu Vũ qua ba tháng rồi lên đường, đến lúc đó chúng ta sẽ đi tìm cha và mẫu thân."

"Không được, một khi đi lánh nạn, tuyến đường không cố định, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, một nhà chúng ta cố gắng đừng đi riêng, nếu không, sau này muốn gặp lại nhau sẽ khó lắm." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng từ chối.

"Đúng, tuyệt đối không được, một nhà chúng ta bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải ở bên nhau." Cố lão đầu cau mày, vẫn kiên quyết nói: "Nếu không được, trên xe bò lót thêm chút cỏ khô và chăn, nhà lão đại cứ nằm là được."

"Còn một cách nữa, nhị ca, ca quen thuộc với Đại Thanh Sơn này, ca nghĩ kỹ xem có nơi nào thích hợp để chúng ta tạm thời trú ẩn không, nếu có thể trốn một thời gian, đợi đến khi thôn dân sơ tán đi hết, chúng ta quay về cũng được."

Thực ra Cố Tâm Nguyệt đã ấp ủ ý tưởng này từ lâu.

Một là, ở hiện đại nàng quen với cuộc sống trên núi, có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với núi lớn. Mặc dù trên núi nguy hiểm nhưng xã hội loạn lạc này cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Hai là, lương thực trong không gian đủ dùng, đồ dùng trong nhà cũng không ít, bọn họ hoàn toàn không cần phải vượt núi lội suối đến phương Nam để kiếm sống chờ cứu tế.

Thứ ba, cũng là điều nàng lo lắng nhất, hai hài tử còn quá nhỏ, trên đường lánh nạn quá nguy hiểm, sơ sẩy một chút là sẽ mắc bệnh, dân lưu tán khi rơi vào cảnh đường cùng cũng có thể sẽ ra tay với hài tử yếu ớt nhất.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 177


Mà giờ đây, đại tẩu rất có khả năng đã có thai.

Cho dù nàng ấy có nằm trên xe thì tình hình trên đường lánh nạn cũng không mấy khả quan.

Trong tình huống như vậy, một gia đình lớn như vậy, có già, có trẻ, thực sự không thích hợp cho việc đi xa.

Cố Nhị Dũng cau mày, chìm vào suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn chợt vỗ mạnh đùi, nói lớn: "Cha, mẫu thân, hai người còn nhớ không? Lúc con mười mấy tuổi, có lần ham chơi vào sâu trong núi, sau đó một ngày một đêm mới về?"

"Có chuyện đó, lúc đó suýt dọa c.h.ế.t ta và cha con, sau đó thôn dân lên núi tìm cả một ngày mới gặp con xuống núi." Hứa Thị nhớ lại.

"Đúng vậy, lần đó con bị lạc, trèo lên một vách đá rất cao, sau đó con đứng trên cao mới tìm được hướng về thôn, lúc đó con nhìn về phía xa thì phát hiện ra phía sau Đại Thanh Sơn thực ra có một thung lũng đất trống, còn có một con suối nhỏ rất rộng chảy qua, lúc đó con nghĩ, nếu có chiến loạn thì có thể trốn đến đó để tránh cũng không tệ."

"Thật à?” Những người còn lại nghe xong, không khỏi ngạc nhiên.

"Ừ, sau đó thời gian trôi qua lâu, con đã quên mất chuyện này, hôm nay muội muội nhắc đến, con mới nhớ ra." Cố Nhị Dũng khẳng định chắc nịch: "Vậy thì, hai ngày nữa tuyết tan, con sẽ đi dò đường trước."

“Ta đi với nhị ca, lúc đó hai người chúng ta sẽ bàn bạc để vạch ra lộ trình." Tống Dập cũng lên tiếng.

"Nhưng không phải vẫn có lời đồn rằng trong Đại Thanh Sơn có dã nhân hay sao? Lỡ như gặp phải thì không phải rất nguy hiểm hay sao?" Hứa Thị vẫn không yên tâm.

Dù sao, nếu đi theo mọi người đi lánh nạn thì những khó khăn trên đường đi đều có thể tưởng tượng được.

Nhưng nếu vào sâu trong núi thì nguy hiểm đều là điều chưa biết. "Mẫu thân, mẫu thân yên tâm, con đã đi Đại Thanh Sơn nhiều lần như vậy, chưa từng thấy dã nhân nào cả, hơn nữa con và Tống Dập cùng đi, chúng con sẽ chọn một con đường an toàn nhất để đi." Cố Nhị Dũng thấy Hứa Thị không yên tâm, liên lên tiếng an ủi.

"Được rồi, các con lên núi, mọi chuyện phải cẩn thận, nếu không được thì thôi, chúng ta sẽ tính toán khác." Hứa Thị tiếp tục dặn dò.

Đợi đến khi tuyết lớn tan sạch, thôn dân lần lượt bắt đầu lên núi tìm đồ ăn.

Tống Dập và Cố Nhị Dũng cũng lên đường đi sâu vào núi để dò đường.

Hầu hết các loài động vật trên núi vẫn đang ngủ đông, mọi thứ trong núi đều tĩnh lặng.

Dưới chân núi vốn đã có không ít rau xanh mọc lên, tuyết mùa xuân rơi xuống, không ít rau xanh cũng bị đóng băng chết, khi mặt trời chiếu vào thì héo úa.

Mặc dù vậy, thôn dân vẫn kiên trì lên núi mỗi ngày, vỏ cây và lá cây dưới chân núi cũng dần trở nên thưa thớt.

Cố Tâm Nguyệt vừa nhìn sự thay đổi rõ rệt của ngọn núi lớn, vừa tăng tốc độ làm việc trên tay.

Lo lắng khi vào núi sẽ không tìm thấy nguồn nước, nàng đã tìm một vài chiếc vại muối chua không dùng đến, rửa sạch rồi để trong không gian, lén tích trữ không ít nước sạch vào đó.

Nàng lại làm không ít bánh bao và bánh màn thầu, bánh bao dễ hỏng nên nàng cất trong không gian, còn bánh màn thầu thì để bên ngoài làm lương khô.

Nàng lại nấu một nồi cơm lớn, bọc trứng vịt muối bên trong, làm thành từng nắm cơm để trong không gian.

Nhân lúc trời đẹp, Cố Tâm Nguyệt lại làm thêm chút mì sợi nhỏ để trong sân phơi, chuẩn bị phơi thành mì sợi, đến lúc đó ở trong núi chỉ cần lấy ra nấu là có thể ăn được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 178


Ngoài ra, trong không gian còn có vài thùng mì ăn liền.

Cố Tâm Nguyệt lén tháo bỏ bao bì, lấy một ít bánh mì ra, cũng coi như để mì ăn liền trong không gian được lộ diện.

Nàng đã làm xong đồ ăn.

Bên phía Hứa Thị và Trương Thị, quần áo, giày vải nhẹ và giày cỏ đã làm không ít.

Bọn họ cũng làm theo yêu cầu của Cố Tâm Nguyệt, mỗi người một bộ áo mưa.

Áo mưa làm bằng vải dầu nhẹ và dễ gấp, nếu không thì mỗi người một chiếc áo tơi thực sự vừa nặng vừa tốn diện tích.

Cố Tam Thanh đã kéo tre cần dùng xuống núi từ sớm.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng những chiếc giỏ tre và dây thừng.

Việc tiếp theo là chờ bản đồ đường lánh nạn vào sâu trong núi của Tống Dập và Cố Nhị Dũng.

Hai người đã đi liên tục 6-7 ngày, thấy tình hình trong thôn ngày càng hỗn loạn, Tống Dập cuối cùng đã thức trắng đêm để vạch ra và vẽ chỉ tiết bản đồ đường đi.

Đại Thanh Sơn ở phía thôn Lê Hoa này có địa thế khá dốc, đường lên núi vô cùng bất tiện, cũng không thể kéo xe bò vượt qua núi lớn rồi xuống núi.

Hai người bàn bạc mấy ngày, cuối cùng chọn một con đường tuy xa nhưng tương đối bằng phẳng, an toàn và dễ đi hơn.

Chỉ là đến lúc đó, bọn họ có thể phải đi theo thôn dân, đi về hướng đường lớn phủ Thanh Châu trong hai ngày.

Sau đó, bọn họ lại vòng sang phía bên kia Đại Thanh Sơn để lên núi.

Có nhiều người như vậy, lại mang theo nhiều đồ đạc như vậy, bọn họ ước chừng phải đi đường lớn khoảng 2 ngày, sau đó leo núi thêm 3-4 ngày nữa mới đến nơi.

Khi hắn cuối cùng cũng chốt được lộ trình thì lúc này, bỗng nhiên có tin tức từ phía bắc truyền đến.

Đã có dân lưu vong từ phía bắc đến đây!

Không quá hai ngày nữa, bọn họ sẽ đi qua trấn Thanh Thủy.

Cả thôn lập tức trở nên hỗn loạn, trưởng thôn cũng bắt đầu triệu tập mọi người tới để bàn bạc về việc lánh nạn.

Ba huynh đệ tranh thủ thời gian lên trấn trên một chuyến, định mua thêm chút thuốc thang và muối mang theo trên đường, bọn họ không thể lúc nào cũng dùng của muội muội được.

Cố Đại Sơn lại phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới mời được đại phu từ Hồi Xuân Đường về.

Trước khi đi, ít nhất cũng phải khám cho mẫu thân Tiểu Vũ, kê vài thang thuốc dưỡng thai để nàng ấy mang theo.

Có chuẩn bị vẫn hơn không!

Ngay khi ba huynh đệ đang chuẩn bị dọn đồ lên xe, một vị khách không mời mà đến nhà họ Cố.

Cố Nhị Dũng cảnh giác đi mở cửa, hắn nhìn ra ngoài, thị ra là Tiền thị!

Cố Nhị Dũng nhịn cơn tức giận trong lòng, hắn hé mở cửa, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Dũng ca, ta - ta về thăm chàng, nghe nói chân chàng đã khỏi rồi?" Tiền Thị khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương.

"Ừ, chân ta đã khỏi nhưng điều này thì liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi thăm, cút đi!" Nói rồi, Cố Nhị Dũng định đóng cửa lại.

Tiền Thị liều lĩnh lao tới: "Nhị ca, chàng cho ta đi cùng các ngươi ởi, mẫu thân ta định bán ta để lấy tiền sính lễ, ta không muốn đi, cũng không muốn gả cho người đó."

Cố Nhị Dũng mất kiên nhẫn đẩy nàng ta xuống đất.

Tiền Thị ngã nhào xuống, nàng ta liếc nhìn chiếc xe chất đầy đồ, ôm bụng kêu lên: “Bụng - bụng ta đau, nhị ca, ta thực sự đã có con của chàng rồi." Chưa đợi Cố Nhị Dũng mở miệng, Hứa Thị thấy Tiền Thị đi vào sân, liền chạy tới.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 179


Ngoài ra, trong không gian còn có vài thùng mì ăn liền.

Cố Tâm Nguyệt lén tháo bỏ bao bì, lấy một ít bánh mì ra, cũng coi như để mì ăn liền trong không gian được lộ diện.

Nàng đã làm xong đồ ăn.

Bên phía Hứa Thị và Trương Thị, quần áo, giày vải nhẹ và giày cỏ đã làm không ít.

Bọn họ cũng làm theo yêu cầu của Cố Tâm Nguyệt, mỗi người một bộ áo mưa.

Áo mưa làm bằng vải dầu nhẹ và dễ gấp, nếu không thì mỗi người một chiếc áo tơi thực sự vừa nặng vừa tốn diện tích.

Cố Tam Thanh đã kéo tre cần dùng xuống núi từ sớm.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng những chiếc giỏ tre và dây thừng.

Việc tiếp theo là chờ bản đồ đường lánh nạn vào sâu trong núi của Tống Dập và Cố Nhị Dũng.

Hai người đã đi liên tục 6-7 ngày, thấy tình hình trong thôn ngày càng hỗn loạn, Tống Dập cuối cùng đã thức trắng đêm để vạch ra và vẽ chỉ tiết bản đồ đường đi.

Đại Thanh Sơn ở phía thôn Lê Hoa này có địa thế khá dốc, đường lên núi vô cùng bất tiện, cũng không thể kéo xe bò vượt qua núi lớn rồi xuống núi.

Hai người bàn bạc mấy ngày, cuối cùng chọn một con đường tuy xa nhưng tương đối bằng phẳng, an toàn và dễ đi hơn.

Chỉ là đến lúc đó, bọn họ có thể phải đi theo thôn dân, đi về hướng đường lớn phủ Thanh Châu trong hai ngày.

Sau đó, bọn họ lại vòng sang phía bên kia Đại Thanh Sơn để lên núi.

Có nhiều người như vậy, lại mang theo nhiều đồ đạc như vậy, bọn họ ước chừng phải đi đường lớn khoảng 2 ngày, sau đó leo núi thêm 3-4 ngày nữa mới đến nơi.

Khi hắn cuối cùng cũng chốt được lộ trình thì lúc này, bỗng nhiên có tin tức từ phía bắc truyền đến.

Đã có dân lưu vong từ phía bắc đến đây!

Không quá hai ngày nữa, bọn họ sẽ đi qua trấn Thanh Thủy.

Cả thôn lập tức trở nên hỗn loạn, trưởng thôn cũng bắt đầu triệu tập mọi người tới để bàn bạc về việc lánh nạn.

Ba huynh đệ tranh thủ thời gian lên trấn trên một chuyến, định mua thêm chút thuốc thang và muối mang theo trên đường, bọn họ không thể lúc nào cũng dùng của muội muội được.

Cố Đại Sơn lại phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới mời được đại phu từ Hồi Xuân Đường về.

Trước khi đi, ít nhất cũng phải khám cho mẫu thân Tiểu Vũ, kê vài thang thuốc dưỡng thai để nàng ấy mang theo.

Có chuẩn bị vẫn hơn không!

Ngay khi ba huynh đệ đang chuẩn bị dọn đồ lên xe, một vị khách không mời mà đến nhà họ Cố.

Cố Nhị Dũng cảnh giác đi mở cửa, hắn nhìn ra ngoài, thị ra là Tiền thị!

Cố Nhị Dũng nhịn cơn tức giận trong lòng, hắn hé mở cửa, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Dũng ca, ta - ta về thăm chàng, nghe nói chân chàng đã khỏi rồi?" Tiền Thị khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương.

"Ừ, chân ta đã khỏi nhưng điều này thì liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi thăm, cút đi!" Nói rồi, Cố Nhị Dũng định đóng cửa lại.

Tiền Thị liều lĩnh lao tới: "Nhị ca, chàng cho ta đi cùng các ngươi ởi, mẫu thân ta định bán ta để lấy tiền sính lễ, ta không muốn đi, cũng không muốn gả cho người đó."

Cố Nhị Dũng mất kiên nhẫn đẩy nàng ta xuống đất.

Tiền Thị ngã nhào xuống, nàng ta liếc nhìn chiếc xe chất đầy đồ, ôm bụng kêu lên: “Bụng - bụng ta đau, nhị ca, ta thực sự đã có con của chàng rồi." Chưa đợi Cố Nhị Dũng mở miệng, Hứa Thị thấy Tiền Thị đi vào sân, liền chạy tới.
 
Back
Top Bottom