Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 150


Ai ngờ hắn vừa mới đến trấn thì trời đổ mưa đá to như hòn bi.

Hai người vội vàng tìm chỗ trú ẩn.

Mãi đến giữa trưa, mưa đá mới tạnh, nhưng ngay sau đó trời lại đổ một trận tuyết như lông ngỗng.

Đường sá đã đóng băng, không thể nào cưỡi xe bò về được.

Tống Dập không còn cách nào khác, đành vội vàng sắp xếp cho Tống đại thúc ở lại một khách đ**m ở đầu Đông Thị, còn hắn thì bất chấp tuyết rơi đi đến thư viện để giao sách.

Đi từ đông sang bắc, đường tuyết khó đi, đến khi Tống Dập quay về khách đ**m thì trời đã tối.

Tuyết bên đường đã cao gần đến bắp chân.

Không thể cưỡi xe bò về được nữa.

Thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Dập, Tống đại thúc vội vàng an ủi: Tống Dập, ở nhà còn có Tâm Nguyệt chăm sóc hài tử, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi cứ yên tâm ở lại đây với ta một đêm, ngày mai trời nắng, chúng ta sẽ quay về, ôi, trận tuyết này đến thật kỳ lạ, đã nhiều năm rồi ta chưa thấy trận tuyết nào lớn như vậy."

Tống Dập đứng bên cửa sổ, buồn râu nhìn ra ngoài. Buổi sáng lúc hắn đi, trong nhà vẫn còn đốt lửa ấm áp, củi không thiếu, thức ăn cũng không thiếu.

Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Tống Dập đứng một mình một lúc, dần dần bình tĩnh lại, sau đó quay người chuẩn bị đi ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Tống Dập bỗng nhiên tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.

Hắn lại mơ thấy giấc mơ đó, trong mơ, hai hài tử đói rét, môi tím tái, còn đại ca đại tấu thì đứng nhìn lạnh lùng, cho đến khi...

Tống Dập đầu đầy mồ hôi không kịp lau, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Tống đại thúc trong nhà nghe thấy động tĩnh thì tỉnh dậy: "Tống Dập, sao vậy?”

"Ta không yên tâm, giờ ta phải về xem thế nào, ta để lại ít tiền trên bàn, Tống đại thúc đợi an toàn rồi hãy về." Tống Dập vội vàng nói.

"Ôi, tại sao tiểu tử này lại cố chấp thế, trời còn chưa sáng mà, người chờ đã..." Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Tống Dập đã biến mất dạng.

Trời đất một màu trắng xóa, mặc dù là nửa đêm nhưng tuyết lớn phản chiếu khiến nơi này sáng như ban ngày.

Tống Dập từng bước nặng nề đi về hướng thôn Lê Hoa.

Gió lạnh buốt thổi thẳng vào người hắn. Nhưng Tống Dập không thấy lạnh chút nào, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cơn ác mộng đó.

Và trận tuyết ba năm trước...

Lúc đó chính là vì tuyết lớn bị kẹt lại ở trấn, hắn về muộn một bước, cũng đã bỏ lỡ hai người quan trọng nhất trong đời.

Hắn thậm chí còn không kịp nhìn mặt bọn họ lần cuối.

Giờ đây, nàng đã khó khăn lắm mới quay vê.

Hắn không thể trải qua cảm giác mất mát lần nữa.

Tống Dập siết chặt chiếc áo bông do chính tay Cố Tâm Nguyệt làm, bước chân càng nhanh hơn.

Cho đến khi hai chân tê cóng mất hết cảm giác, Tống Dập mới dừng lại trước cửa nhà mình.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, rũ sạch tuyết phủ đầy người.

Lúc này Tống Dập mới nhẹ nhàng bước vào phòng trong.

Vừa vào cửa, hơi ấm phả vào mặt, khiến khuôn mặt đã đông cứng của hắn ấm áp trở lại.

Trên chiếc giường ấm áp, Hoài Cẩn và Tử Du đang ngủ say.

Cố Tâm Nguyệt ngủ ở ngoài cùng, người hơi cong, một tay còn che chở chăn cho hai hài tử, sợ hài tử sẽ đá chăn.

Nhìn khuôn mặt thanh thản của ba người, trái tim Tống Dập như được buông xuống, cả người như sống lại.

Cảm nhận được có luồng khí lạnh tràn vào, Cố Tâm Nguyệt vô thức kéo chăn trên người hai hài tử.

Sau đó nàng mới từ từ mở mắt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 151


Vừa mở mắt ra, nàng liền đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của Tống Dập.

Cố Tâm Nguyệt giật mình, không nhịn được thốt lên: "Tại sao ngươi lại về vào giờ này?"

Tống Dập vội vàng đưa ngón tay lên môi, ra hiệu nhỏ giọng: "Không sao, nàng ngủ tiếp đi, ta sang phòng bên.”

Cố Tâm Nguyệt thấy toàn thân hắn đã ướt đẫm nước tuyết, nàng vội vàng mặc quần áo đứng dậy: "Phòng bên lạnh, ngươi mau c** q**n áo lên giường sưởi ấm đi, ta rót nước nóng cho ngươi ngâm chân.” Nói xong, không để Tống Dập phản đối, Cố Tâm Nguyệt đã vội vàng đứng dậy.

Tối qua nàng cố ý đun nhiều nước nóng hơn, để trên bếp than phòng bên, sợ hai hài tử nửa đêm không khỏe, đun nước gấp không kịp, vừa khéo lúc này lại dùng được.

Lúc Tống Dập cởi áo ngoài, một bóng đen lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn.

Cố Tâm Nguyệt giật mình: "Cái gì thế?"

Tống Dập cười khẽ: "Ta nhặt được một con ch.ó con bị cóng trên đường, không ngờ lúc này nó lại vui vẻ như thế." Hoài Cẩn và Tử Du nghe thấy tiếng chó sủa cũng lập tức tỉnh dậy: "Cha, cha về rồi!"

"Ừ, hai đứa ở nhà có ngoan không?" Tống Dập ngồi trên giường, vừa tận hưởng cảm giác ngâm chân nước nóng, vừa cười với hai hài tử.

"Hôm qua con bị sốt cả ngày, may mà có mẫu thân, mẫu thân cho con uống thuốc ngọt, còn chăm sóc con cả ngày, đến tối con đã khỏi." Tử Du vội vàng nũng nịu.

Hoài Cẩn lên tiếng xác nhận: "Đúng vậy, hôm qua muội muội bị sốt."

Tống Dập nghe vậy, vội vàng đưa tay lên sờ trán Tử Du, thậm chí còn quên mất tay mình vẫn còn lạnh. Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng đưa tay kéo hắn lại: "Tay ngươi lạnh quá, vừa nãy ta thử rồi, không sao đâu."

Lúc này Tống Dập mới dừng tay: "Tâm Nguyệt, hôm qua nhờ có nàng, nàng vất vả rồi."

Cố Tâm Nguyệt xua tay: "Không sao, ngươi mau lên giường đi, nếu không lát nữa ngươi lại bị cảm lạnh."

Tống Dập sợ lây hơi lạnh cho ba người nên nằm cách xa ở đầu bên kia.

Thấy nhà cửa bình yên vô sự, cảm giác mệt mỏi ập đến, không lâu sau hắn đã thiếp đi trong mơ màng. Trận tuyết lớn bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại vào buổi sáng.

Cố Tâm Nguyệt lo lắng Tử Du hôm qua cả ngày không ăn gì sẽ đói bụng nên dậy sớm nhóm lửa trong bếp.

Nàng nấu một nồi cháo gừng đường đỏ nhỏ, để trong nồi đất trên bếp giữ ấm.

Ngoài ra, nàng còn thái một miếng thịt tươi, lấy một quả trứng bắc thảo, nấu nửa nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Nàng lại lấy từ trong không gian ra mấy miếng bánh hấp.

Mang hết vào trong nhà.

Hoài Cẩn và Tử Du đã thức dậy từ lâu, vì Cố Tâm Nguyệt không cho chúng xuống giường nên chúng nằm trên giường trêu đùa và chơi với con ch.ó nhỏ dưới đất.

Sau khi Cố Tâm Nguyệt mặc quân áo bông dày cho hai hài tử, rửa tay bằng nước nóng, chúng mới rời khỏi giường ấm.

Tống Dập nghe thấy tiếng động cũng từ từ tỉnh dậy.

Sau khi ăn xong cháo thịt nạc trứng bắc thảo nóng hổi và bánh hấp mềm mại, hai hài tử cầm cái "chén chó” trước đó mang từ nhà họ Tống đến, muốn cho con ch.ó nhỏ ăn nốt phần cháo thịt nạc còn thừa.

Hoài Cẩn lau người cho con ch.ó nhỏ, về mặt vui mừng nhìn Tống Dập: "Cha, con có thể nuôi con ch.ó đen này không?”

Tử Du cũng dùng giọng trẻ con đáng yêu năn nỉ Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, con và ca ca cùng nuôi con ch.ó đen này được không?”

Xem ra hai hài tử đã nghĩ ra tên cho nó rồi.

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau cười, cùng đồng thanh nói: "Được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 152


Dù sao nó cũng là một sinh mệnh, lại được Tống Dập cứu vào nửa đêm, một người một chó sưởi ấm cho nhau trong đêm tuyết, cũng là duyên phận.

Huống chi khi mới đến, Cố Tâm Nguyệt đã từng hứa với Hoài Cẩn sẽ nuôi cho nó một con chó.

Trận tuyết lớn kéo dài suốt một đêm, đến khi trời sáng, tuyết bên ngoài đã phủ đến bắp chân.

Mãi đến khi mặt trời lên, tuyết trên đường tan bớt, Tống thúc mới thong thả đánh xe bò trở về thôn.

Nghĩ đến một đồng bạc mà Tống Dập để lại hôm qua, Tống thúc vừa đến thôn đã vội vàng mang đến trả.

Ai ngờ còn chưa trả được bạc, hắn lại bị Cố Tâm Nguyệt kéo vào uống một chén cháo gừng đường đỏ, lúc này mới ấm áp trở về nhà. ...

Hai ngày sau là "ngày giỗ" của mẫu thân và chính thê của Tống Dập.

Mùa đông giá rét, cộng thêm Tử Du vừa mới khỏi cảm, Tống Dập chủ động đề nghị một mình lên núi cúng bái, để Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử ở nhà.

Cố Tâm Nguyệt cũng không biết phải đối mặt thế nào nên vui vẻ đồng ý ở lại trông hài tử.

Nàng lại chuẩn bị trước một ít điểm tâm, để Tống Dập mang theo.

Cố Tâm Nguyệt nhớ mang máng, trong nguyên tác, mẫu thân của Tống Dập hình như chỉ là bị lạc, mãi đến khi Tống Dập lên chức cao, mới vô tình tìm lại được.

Nhưng tình tiết cụ thể thì nàng không nhớ rõ.

Nàng cũng không có manh mối gì, chỉ có thể tự mình ghi nhớ, sau này có cơ hội sẽ giúp hắn đi tìm.

Còn về chính thê của hắn, trong sách chỉ đề cập sơ sài vài nét, Cố Tâm Nguyệt không biết gì vê sở thích của nàng ấy.

Vì vậy, nàng làm một đĩa bánh hạt dẻ, một đĩa bánh táo tàu đường đỏ theo sở thích của mình. Cũng coi như thay Hoài Cẩn và Tử Du bày tỏ một chút tấm lòng.

Thấy nàng chuẩn bị rất nghiêm túc, Tống Dập mấy lần muốn nói lại thôi.

Có lúc hắn muốn nói cho nàng biết sự thật.

Nhưng lời vừa đến miệng, hắn lại im lặng nuốt xuống.

Lỡ như hắn khiến nàng sợ chạy mất thì sao?

Kiếp trước, hắn đối xử với nàng không tốt.

Cuối cùng nàng cũng được sống lại một lần, thôi thì đừng nghĩ đến chuyện cũ nữa. Tống Dập do dự một lát, quay người bỏ đi.

Thấy hắn nhíu mày không nói gì, Cố Tâm Nguyệt tưởng rằng hôm nay hắn không vui.

Nàng không khỏi cảm thấy chua xót.

Chậc.

Nàng ghen tuông với một người đã khuất thì được gì chứ? Ghen ăn tức Ở cái gì?

Cố Tâm Nguyệt bất lực lắc đầu, bật cười.

Mãi đến sau này khi biết được sự thật, Cố Tâm Nguyệt mới hiểu ra rằng đây chỉ là một trong những lần nàng tự mình ghen với chính mình.

Tống Dập vừa đi, Cố Tâm Nguyệt liên quay lại bếp.

Nàng lén lút lấy một ít sữa và đường trắng từ không gian ra, rồi lấy thêm một ít bột mì và trứng.

Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Tống Dập và chính thê hắn, nhưng cũng là sinh thần của hai hài tử.

Để Tống Dập không phải buồn, Cố Tâm Nguyệt định nhân lúc hắn không có nhà, lén làm cho hai hài tử một chiếc bánh nhỏ.

Không có lò nướng, không có máy đánh trứng, nàng chỉ có thể dùng tay.

Bánh hấp cách thủy trông không đẹp bằng bánh hiện đại nhưng mùi thơm thì rất hấp dẫn. Để tăng thêm phần đẹp mắt, Cố Tâm Nguyệt lại lén lấy từ không gian ra mấy quả dâu tây, rửa sạch rồi cắt thành từng miếng nhỏ, trang trí lên bánh.

Cuối cùng, nàng còn nấu một nồi canh gà, luộc ba chén mì trường thọ.

Ba mẫu thân tử ăn trưa sớm.

Hoài Cẩn và Tử Du nhìn chén mì trước mặt, nước dùng gà đậm đà, bên trên còn phủ trứng chiên vàng ươm, rau bina xanh mướt, không khỏi thèm thuồng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 153


Bọn chúng đều ăn ngấu nghiến.

Cố Tâm Nguyệt vội nhắc nhở: "Chén này chỉ có một sợi mì, các con phải ăn chậm thôi, đừng làm đứt."

"Á? Sao hôm nay mẫu thân chỉ nấu một sợi mì vậy?" Tử Du tò mò hỏi.

"Nhiều mì như vậy mà chỉ có một sợi thôi à?" Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng ngạc nhiên nói.

"Ừ, hôm nay mẫu thân làm mì trường thọ, là loại mì ăn vào ngày sinh thần, ăn chén mì này, chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du sẽ khỏe mạnh lớn lên, bình an vô sự!" Cố Tâm Nguyệt dịu dàng nói, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.

"Sinh thần?"

"Mì trường thọ?”

Hoài Cẩn và Tử Du nhìn nhau, sau đó mới hiểu ra.

Trước đây, khi Đại Hổ và Nhị Nị đón sinh thần, hình như bọn chúng cũng khoe khoang đã án loại mì gì đó do đại bá làm.

Lúc đó, chúng còn không hiểu sinh thần là gì, bây giờ mới hiểu ra.

Hóa ra, chúng cũng có sinh thần.

"Ăn nhanh đi, lát nữa mì nở thì không ngon nữa."

Nghe Cố Tâm Nguyệt giục, hai hài tử vội vàng húp một hơi thật to. Mì Cố Tâm Nguyệt làm không nhiều lắm, hai hài tử ăn xong vẫn còn chưa thỏa mãn.

Mặc dù bình thường mì Cố Tâm Nguyệt nấu cũng rất ngon, nhưng đây lại là chén mì trường thọ đầu tiên chúng được ăn.

Ý nghĩa vô cùng to lớn.

Vì vậy, hai hài tử đều mong thời khắc vui vẻ này có thể kéo dài thêm một chút.

Cố Tâm Nguyệt thấy hai hài tử đã ăn hết một chén mì, vội vàng quay lại bếp.

Một lát sau, nàng bưng một đĩa đồ ăn tròn tròn vào.

"Đùng đùng đùng—— Bánh sinh nhật đặc biệt do đầu bếp A Nguyệt làm ra đây!" Cố Tâm Nguyệt cố tình tạo không khí phấn khích.

"Bánh sinh nhật?" Hoài Cẩn và Tử Du thấy trên đĩa đồ ăn màu vàng trước mặt, phủ một lớp trắng như tuyết, trên cùng còn rải một lớp quả màu đỏ.

"Đúng vậy, đây là bánh sinh nhật ta làm, ăn bánh sinh nhật, Hoài Cẩn và Tử Du lại lớn thêm một tuổi rồi!"

Hoài Cẩn và Tử Du lại nhìn nhau, trong mắt đều không giấu được sự phấn khích.

Trước đây, khi Đại Hổ và Nhị Nị đón sinh nhật, chưa từng nghe nói đến bánh sinh nhật là gì.

Cố Tâm Nguyệt cắt cho mỗi đứa một miếng, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng nhận lấy.

Chúng ăn thử một miếng, hương vị ngọt ngào, mềm mại.

Là hương vị chúng chưa từng ăn bao giờ.

Một miếng bánh chỉ ăn 3-4 miếng là hết, hai hài tử lại cùng nhìn chằm chằm vào phần bánh còn lại.

Cố Tâm Nguyệt sợ hài tử ăn nhiều sẽ khó chịu nên nàng bánh làm không lớn, phần còn lại nàng chia đôi, chia cho hai hài tử.

Nàng dặn dò chúng ở trong nhà ăn bánh ngoan ngoãn, còn nàng thì quay lại bếp chuẩn bị bữa trưa cho Tống Dập.

Qua giờ ngọ, Tống Dập mới trở về nhà trong tiết trời lạnh giá.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đưa cho hắn một chén nước gừng, sau đó mới đi vào múc cơm trưa.

Bữa trưa của Tống Dập cũng là mì gà nhưng đã đổi thành mì bình thường.

Cố Tâm Nguyệt dậy sớm, nhân lúc hắn ăn cơm trưa, nàng ngồi dưới cửa sổ phơi nắng, ngáp một cái, tiện thể ngủ một lát.

Hoài Cẩn và Tử Du thấy Tống Dập ăn mì bình thường thì muốn nói lại thôi.

Sau khi hắn ăn xong, Hoài Cẩn vội vàng đi sang phòng bên cạnh.

Không lâu sau, cậu bé bưng một đĩa bánh ra, đưa cho hắn: "Cha, đây là bánh sinh nhật mà mẫu thân làm cho chúng con vào buổi trưa, đây là phần của cha, cha ăn thử xem."

Tử Du cũng vội vàng chạy đến: "Đúng vậy, cha, bánh sinh nhật mẫu thân làm rất ngon, còn nấu một chén mì trường thọ dài dài cho chúng con ăn.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 154


Tống Dập nhìn chiếc bánh trước mặt, ngẩn người ra, sau đó mới phản ứng lại.

Cổ họng hắn bỗng nhiên nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, hôm nay cũng là sinh nhật của hai hài tử.

Mặc dù nàng đã mất trí nhớ nhưng vẫn làm tốt hơn hắn, người làm cha này nhiều.

Tống Dập quay đầu nhìn ra cửa số, thấy Cố Tâm Nguyệt đang ngủ gật dưới ánh nắng, hắn nhẹ nhàng đi tới, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng. ...

Tuyết lớn tan chảy dưới ánh nắng mặt trời trong hai ngày mới tan hết.

Mọi người trong thôn đều nghĩ rằng tuyết lớn năm nay chỉ có vậy, ai ngờ đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Đến ngày Lạp Bát, tuyết lớn như lông ngỗng lại bay xuống.

Sáng sớm, nhiệt độ trên giường dần lạnh đi.

Cố Tâm Nguyệt vừa định đứng dậy vào bếp thì Tống Dập đi tới ngăn nàng lại: "Bên ngoài lại có tuyết rơi, lạnh lắm, nàng cứ nằm trong chăn đợi ta, ta vào bếp đun nước trước, nàng cứ dậy sau."

Cố Tâm Nguyệt vốn không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp nên ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục chui vào chăn.

Một lát sau, nhiệt độ trên giường dần ấm lên.

Cố Tâm Nguyệt mới mặc áo bông vào, đứng dậy vào bếp.

Nàng rửa mặt bằng nước nóng Tống Dập đã đun, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Hạt sen, long nhãn, đậu đỏ ngâm từ tối hôm qua, thêm gạo, nếp và táo đỏ nấu thành một nồi cháo lớn.

Nàng trực tiếp bưng nồi đất vào phòng trong, cả nhà bốn người cùng ăn trên chiếc giường ấm áp.

Tuyết bay bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong nhà dễ chịu.

Cháo Lạp Bát mềm dẻo, thơm ngọt, ăn rất thoải mái. Nghĩ đến đợt tuyết rơi khủng khiếp sắp tới, Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, cố tỏ ra bình thường nói: "Tống Dập, trời lạnh quá, tối nay ngươi sang phòng này ngủ trên giường ởi, dù sao giường này cũng đủ rộng, như vậy cũng tiết kiệm được ít than."

Tống Dập ngẩng đầu lên, hơi ngẩn người, sau đó khóe miệng hắn cong lên không nhìn thấy, vội vàng đáp: "Được."

Sau đó hắn tiếp tục cúi đầu húp cháo.

Tuyết lớn vẫn chưa ngừng, một nhà bốn người đành không ra ngoài.

Đợi đến khi ăn trưa xong, Cố Tâm Nguyệt dứt khoát đốt than trong nhà, nhóm bếp lò đất.

Nồi đất trên bếp nấu canh táo đỏ, long nhãn, ngân nhĩ đang sôi ùng ục.

Lần trước đến kỳ kinh nguyệt, nàng đã nói với Tống Dập rằng mình đã đi hiệu thuốc mua không ít đồ bổ.

Bây giờ nàng lấy ra dùng cũng hợp lý.

Bên cạnh bếp lò còn đặt một chảo hạt dẻ rang.

Đợi đến khi canh ngọt nấu xong, mấy người vừa ăn hạt dẻ rang vừa uống canh ngọt.

Những ngày đông giá này tuy buồn tê nhưng cũng rất thoải mái.

Nhưng ai ngờ, cuộc sống bình yên này chỉ mới trôi qua hai ngày thì bị tiếng động trong thôn phá vỡ.

Sáng hôm đó, hai phu thê vừa làm xong bữa sáng, chuẩn bị ăn trong nhà, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp ầm ầm ở bên ngoài...

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đẩy cửa bước vào.

"Muội muội, trong thôn có tuyết rơi rồi, chúng ta đến xem, các ngươi không sao chứ?" Cố Tam Thanh vừa hỏi vừa cởi mũ.

"Chúng ta không sao, vẫn ở trong nhà, cũng không bị lạnh, trong nhà không sao chứ?" Cố Tâm Nguyệt hỏi ngược lại.

"Trong nhà không sao, may mà trước đó nghe lời muội sửa mái nhà, lại tích trữ than, cha và mẫu thân ở nhà đều rất khỏe." Cố Nhị Dũng trả lời: "Chỉ là có mấy hộ trong thôn bị sập mái nhà, giờ thôn đang náo loạn."

"Vậy được rồi, các ngươi cứ ở nhà, đừng ra ngoài, hiện tại trưởng thôn đang tập hợp nhân lực trong thôn giúp sửa mái nhà, nếu không đợi đến khi trời tối sẽ càng tệ hơn." Cố Tam Thanh nói xong, định kéo nhị ca ra ngoài.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 155


Tống Dập vội lên tiếng: "Nhị ca, tam ca, ta đi cùng các ngươi xem sao."

"Khoan đã, còn chưa ăn sáng mà." Cố Tâm Nguyệt vội kéo Tống Dập lại: “Nhị ca, tam ca, các ca ca cũng ngôi xuống uống chén trà gừng đường đỏ đi, kẻo lát ra ngoài sẽ bị lạnh cóng mất."

Ba nam nhân to lớn bị Cố Tâm Nguyệt bắt ăn sáng, lại uống thêm chén nước gừng, lúc này mới cho ra ngoài.

Trước khi đi, nàng còn lấy bộ quần áo dày nhất bắt Tống Dập mặc vào. Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đứng bên cạnh nhìn mà mắt giật giật.

"Muội muội, thế này thì quá đáng lắm, chúng ta đi làm mà." Cố Tam Thanh trêu chọc.

Cố Tâm Nguyệt liếc xéo hắn một cái, rõ ràng nàng chỉ sợ hắn bị cảm lạnh mà thôi.

Sau khi ba người đi, Cố Tâm Nguyệt lập tức đóng cửa, tiếp tục ở trong nhà trú đồng.

Đến giữa trưa, gió tuyết bên ngoài đã ngừng.

Mặt trời cũng ló dạng.

Cố Tâm Nguyệt nảy ra ý định ra ngoài đi dạo.

Thời gian này, nàng nhân lúc nước trong bể đóng băng mà tích trữ không ít đá sạch trong không gian.

Nàng định đợi đến mùa hè nắng nóng sẽ lấy ra làm đá bào ăn.

Nhưng đá trong bể đóng quá ít nên nàng mới muốn ra ngoài đi dạo, nếu có thể lấy được vài tảng đá lớn ở sông thì để dành đến mùa hè dùng để hạ nhiệt cũng không tệ.

Sau khi cho hai hài tử ăn trưa xong, để dành cơm trong nồi cho Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt mặc thật ấm rồi ra ngoài.

Con đường nhỏ ven sông dẫn đến thôn đóng băng cứng ngắc, Cố Tâm Nguyệt mất nửa ngày mới đập được vài tảng đá nhỏ xíu đáng thương cất vào không gian. Nàng còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chế nhạo từ bên bờ vọng lại.

"Ồ, còn tưởng là đứa ngốc nào chứ, giữa mùa đông thế này mà ra đây chơi đá à?”

Nàng quay đầu lại, thấy Dương Tuyết Cầm đứng một mình trên bờ, khoanh tay nhìn mình, trên mặt đầy vẻ chế nhạo.

Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không muốn để ý đến nàng ta.

Nàng bèn đứng dậy định ởi lên bờ.

Dương Tuyết Cầm thấy nàng kiêu ngạo không thèm để ý đến mình, nàng ta không khỏi tức giận: "Cố Tâm Nguyệt, ngươi có gì mà kiêu ngạo chứ? Chỉ là đi làm kế mẫu cho người ta, ngươi vui mừng lắm à? Cũng chỉ là thế thân của người khác mà thôi."

Cố Tâm Nguyệt cong môi, cười lạnh một tiếng: "Phải không? Ta thấy ngươi cũng khá ghen tị đấy, ta còn tưởng ngươi lén lút ghen ghét ta chứ, thì ra ngươi không thèm à."

"Ngươi..." Dương Tuyết Cầm bỗng nhiên bị nói trúng tim đen, không khỏi tức giận xấu hổ.

Nàng ta đang định xông lên đẩy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát ngắn lại...

"“Dừng tay!”

Cố Tâm Nguyệt bên kia đã phản ứng kịp, nàng vội vàng cúi người, Dương Tuyết Cầm trượt chân, ngã thẳng xuống mặt băng.

Tống Dập vội chạy đến, kéo Cố Tâm Nguyệt lên bờ: "Nàng không sao chứ? Tại sao lại chạy ra mặt băng thế."

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu, cười nói: "Không sao, buồn quá nên ra ngoài đi dạo."

Tống Dập không yên tâm, lại nhìn trái nhìn phải, thấy trên người nàng không dính chút bùn đất nào, mới yên tâm.

Vừa rồi từ xa, hắn đã thấy nàng đứng trên mặt băng.

Hồn hắn như muốn lìa khỏi xác.

Đặc biệt là khi thấy Dương Tuyết Cầm định xông lên đẩy nàng.

Bên kia, Dương Tuyết Cầm ngã nhào xuống mặt băng, nàng ta giãy giụa mãi cũng không đứng dậy được.

Nàng ta quay đầu lại, thấy Tống Dập đang quan tâm vây quanh người Cố Tâm Nguyệt quan sát nàng.

Nàng ta không khỏi bùng nổ cảm xúc: "Tống đại ca, huynh giúp muội với, kéo muội lên đi, muội bị ngã không đứng dậy nổi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 156


Tống Dập lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, mặt không biểu cảm nói: "Đáng đời."

"Tống đại ca, không phải như huynh thấy đâu, là Tâm Nguyệt tỷ tỷ nói lời khó nghe với muội trước, muội chỉ nhất thời tức giận mới không nhịn được đẩy tỷ ấy, thật đấy, huynh phải tin muội." Dương Tuyết Cầm khóc như mưa như gió.

"Dương Tuyết Cầm, ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng lại gần Tâm Nguyệt và hai hài tử nữa, nếu không..." Gương mặt Tống Dập căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Lúc trước Tâm Nguyệt rơi xuống nước, ta nhớ hình như nàng ấy cũng đi cùng ngươi ra bờ sông, trước giờ ta vẫn ốm nặng nên không truy cứu chuyện này, bây giờ nghĩ lại, phải điều tra xem lúc đó ngươi đã làm gì?”

Dương Tuyết Cầm nghe vậy, cả người nàng ta căng cứng, bò dậy khỏi mặt băng: "Tống đại ca, nếu huynh không muốn gặp muội, sau này huynh tránh xa muội ra là được, tại sao phải dọa muội như vậy?"

Nói xong, nàng ta khó khăn bò lên bờ rồi chạy mất.

Cố Tâm Nguyệt cau mày, không ngờ lại có chuyện này.

"Tống Dập, lúc trước thực sự là Dương Tuyết Cầm đẩy ta xuống nước à?” "Ta chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng vừa rồi nàng ta bị dọa thành như vậy, ít nhiều gì chuyện này cũng liên quan đến nàng ta, sau này nàng tuyệt đối không được một mình chạy ra ngoài, nhất là bờ nước, đối với một con vịt như nàng mà nói thực sự rất nguy hiểm." Tống Dập bất lực thở dài, khuyên nhủ.

Cố Tâm Nguyệt cười trêu chọc: "Trước kia ta không tỉnh táo, bây giờ thì không sao cả rồi, ta thực sự chỉ đi ngang qua nhà mẫu thân, nhất thời hứng lên, chơi trên băng một lúc."

"Vui không? Ừm?" Trong mắt Tống Dập lóe lên một tia ranh mãnh.

Hắn biết trên người nàng có bí mật của mình, cũng hiểu nàng hiện tại không muốn nói cho hẳn biết, nhưng hắn vẫn không nhịn được tò mò, hy vọng một ngày nào đó, nàng sẽ nguyện ý tự mình nói cho hắn biết.

"Cũng được, chỉ là hơi lạnh, ngươi còn chưa ăn trưa, chúng ta vê thôi." Cố Tâm Nguyệt đánh trống lảng, quay người định đi.

Tống Dập sải bước theo sau, nắm tay nàng: "Ừ, về nhà."

"Cố Tâm Nguyệt..."

"Hả?"

"Lần sau nếu nàng muốn trượt băng trên sông, hãy mang ta theo."

"Ôi trời! Ta đã nói là chỉ nhất thời hứng lên thôi mà..." "Được rồi, không chơi nữa, về nhà thôi!"

Cố Tâm Nguyệt tức giận trở về nhà.

Thấy Tống Dập vẫn luôn nhịn cười, nàng cảm thấy mình thực sự không thể thanh minh được.

Thôi, kệ đi.

Tống Dập tự nấu cơm, tự ăn cơm, rồi tự rửa chén.

Thấy Cố Tâm Nguyệt từ đầu đến cuối không để ý đến mình, hắn mới cảm thấy có gì đó nghiêm trọng, hắn vội vàng nghiêm mặt, nói chuyện chính sự.

Trong thôn có mấy hộ nhà bị sập, thôn dân cùng nhau làm cả buổi chiều. Bây giờ mới quét sạch tuyết, sửa lại mái nhà.

Tống Dập lo nếu tuyết cứ rơi thế này, mái nhà của những nhà khác cũng không chịu được lâu, hắn mới vội vàng nói với trưởng thôn, dặn mọi người về nhà tranh thủ lúc tuyết ngừng thì quét tuyết trên mái nhà mình.

Vì thế, Tống Dập lại bất chấp giá rét, quét tuyết trong sân cả buổi chiều.

Cố Tâm Nguyệt thì dẫn theo hai hài tử tiếp tục trốn trong nhà ăn canh ngọt cả buổi chiều, lúc này nàng mới hết giận. ...

Sau hơn mười ngày thôn dân chống chọi với tuyết lớn, thời tiết cuối cùng cũng tạnh hẳn. Mà Tết Nguyên Đán cũng không nhanh không chậm mà đến.

Đến ngày Tết Nguyên Đán, bình thường cho dù thôn dân có tính toán chỉ li trong ăn uống tới đâu cũng không khỏi hào phóng hơn một chút.

Chương 157

Khói bếp trong thôn bốc lên từ sáng sớm.

Nhà họ Cố và nhà họ Tống cũng không ngoại lệ.

Bọn họ vốn đã định cùng nhau đón Tết, chuẩn bị ăn mừng thật vui vẻ.

Từ sau khi ăn sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bận rộn làm đủ thứ đồ ăn.

Trứng vịt muối trộn, gà hấp muối, vịt hấp muối, lạp xưởng hấp, thịt viên chiên giòn, bánh hạt dẻ, tổng cộng sáu đĩa.

Tất cả đều là Cố Tâm Nguyệt làm xong ở nhà mình rồi mới mang sang nhà họ Cố, dù nóng hay lạnh đều có thể ăn được.

Món chính là lẩu thịt dê.

Thịt dê do Cố Tâm Nguyệt thu hoạch trước đó, lấy ra từ không gian vẫn tươi như lúc đầu.

Kết hợp với củ cải, cải thảo, rau mùi, rau bina, ngó sen và nấm đỏ cất trong hầm nhà.

Tôm đông lạnh trước đó rã đông, băm nhỏ rồi trộn với bột năng và trứng làm thành tôm viên.

Con vịt Tần Tranh tặng trước đó, Cố Tâm Nguyệt đã đặc biệt giữ lại tiết vịt, lòng vịt, chân vịt và mề vịt trước khi phơi khô, sau đó cất trong không gian, chỉ chờ đến lúc nhúng lẩu là có thể dùng. Rồi nàng lại chiên một đĩa chả củ cải, làm một đĩa chả cá, rán một đĩa trứng cuộn.

Món ăn chính là sủi cảo nhân thịt lợn dưa chua.

Nhà họ Cố đông vui, đến khi trời tối, tiếng pháo nổ vang lên khắp thôn.

Cố Nhị Dũng cũng dẫn theo ba hài tử chạy ra ngoài, đốt tre.

Trong tiếng pháo nổ đùng đùng, nhà họ Cố quây quần bên nhau, bắt đầu ăn bữa cơm tất niên.

Nhân lúc đang nấu lẩu, mọi người dùng đũa gắp món đồ nguội.

Mặc dù mấy tháng nay, nhà họ Cố đã tích cóp được ít bạc, điều kiện sống cũng được cải thiện không ít, nhưng dù sao cũng đông người, Hứa Thị vẫn tính toán rất chỉ li trong việc ăn uống.

Bây giờ được ăn nhiều món ngon cùng lúc, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.

Ăn xong đồ nguội, mọi người lại háo hức ăn lẩu thịt dê.

Trước đó nghe nói Cố Tâm Nguyệt làm một cái nồi đặc biệt, lúc đầu mọi người còn không biết dùng để làm gì, bây giờ mới phát hiện ra là để ăn lẩu.

Lẩu thịt dê bốc hơi nghi ngút, kết hợp với các món ăn kèm, mọi người ăn uống vui vẻ và sôi nổi.

Bữa cơm tất niên đã được tiến hành đến một nửa. Món ăn chính là sủi cảo dưa chua cũng được bưng lên bàn.

Ba hài tử cẩn thận ăn vài cái đã thấy no, liên chạy ra giường sưởi chơi.

Mấy nam nhân bắt đầu nhấm nháp rượu.

Rượu gạo là do Hứa Thị tự ủ, chỉ để đợi đến ngày này mang ra góp vui.

Cố Tâm Nguyệt nếm thử một ngụm, hương gạo nồng nàn, mát lạnh, còn có chút ngọt ngào.

Ăn nhiều thịt dê thấy hơi khát, nàng không kìm được mà uống thêm vài chén.

Đến khi đêm khuya thanh vắng, tiếng ồn ào trong thôn thôn dân xuống.

Bữa cơm tất niên của nhà họ Cố mới kết thúc muộn.

Hoài Cẩn và Tử Du đã ngủ say trên giường của Hứa Thị.

Bên ngoài trời lạnh giá, Hứa Thị liên để hai hài tử ở lại ngủ cùng bà, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt tự về nhà.

Nàng tưởng rằng rượu gạo này có nồng độ không cao.

Nhưng nào ngờ, gió thổi qua, Cố Tâm Nguyệt mới cảm thấy hơi choáng váng.

Nàng vội vàng quấn chặt áo chạy vê nhà nhưng dù sao nàng cũng đã hơi say.

Tống Dập thấy nàng say đến mức mơ màng, nhớ lại dáng vẻ say xỉn của nàng lúc nãy, không khỏi bật CƯỜi.

Về đến nhà, hắn vội vàng đỡ nàng lên giường nằm.

Còn hắn quay vào bếp đun một ấm nước nóng.

Hắn mang nước nóng ra, lau người cho nàng mấy lần, đợi đến khi giường đủ ấm, hắn mới giúp nàng cởi bỏ lớp áo bông dày.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 157


Cố Tâm Nguyệt nằm trên giường ấm áp, thêm vào đó là nồi canh thịt dê nóng hổi trong bụng, nàng bỗng thấy khát nước.

Nàng khẽ gọi: "Tống Dập, ta muốn uống nước."

Tống Dập thử nước lạnh lúc nãy, thấy không còn quá nóng, mới bưng tới cho nàng uống.

Cố Tâm Nguyệt cảm nhận được nước bên miệng, vội vàng uống một hơi thật lớn.

Đôi môi đỏ hồng vì uống no nước mà trở nên căng mọng và ướt át hơn.

Tống Dập vội vàng quay mặt đi, không nhìn nàng.

Nhưng tai hắn đã đỏ như sắp nhỏ máu.

Sau khi nàng uống xong nước, Tống Dập dọn dẹp đơn giản, rồi nằm xuống mép ngoài cùng của giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng đầu óc hắn vẫn đầy tạp niệm, không sao bình tĩnh được.

Một suy nghĩ chưa từng có trong đầu hắn đang muốn bật ra.

Tống Dập dứt khoát lật người, khẽ hỏi bên tai nàng: "A Nguyệt, nàng về đây bằng cách nào?"

"Ừm..." Cố Tâm Nguyệt mơ màng nghe thấy tên mình được gọi, nàng ngập ngừng một lát, rồi lẩm bẩm: "Là tiên nữ trên trời phái ta đến." Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng khi đích thân nghe nàng nói ra, hắn vẫn cảm thấy lồng n.g.ự.c mình rung động dữ dội.

Cùng với đó là niềm vui sướng khôn xiết.

Cơ thể hắn cũng không tự chủ được mà tiến về phía trước.

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy một luông hơi nóng tiến lại gần, theo bản năng nàng dùng tay đẩy ra, liền chạm phải một bức tường cứng rắn có độ đàn hồi cực tốt, nàng không tự chủ được mà đưa tay lên bóp bóp.

Nàng tưởng mình đang nằm mơ.

Miệng còn lẩm bẩm: "Cũng khá chắc..." Tống Dập khẽ nhếch môi, cúi người thì thầm: "Là nàng động thủ trước.”...

Ngoài cửa sổ, thôn xóm dưới chân núi yên tĩnh một mảnh.

Chỉ có tiếng gió bắc lạnh lẽo thổi qua.

Nghe kỹ tiếng gió, trong tiếng nức nở còn mang theo chút giận hờn quyến luyến.

Cho đến khi...

Mãi lâu sau mới dừng lại. ...

Hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt ôm đầu choáng váng tỉnh dậy.

Vừa định mở miệng, nàng mới thấy cổ họng mình đã khản đặc. Lại lật người, nàng càng thấy toàn thân đau nhức.

Nàng nhớ lại cẩn thận, không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Trùm chăn lại, nàng tự động viên mình một hồi, mới dần bình tĩnh lại.

Tống Dập nghe thấy tiếng động trong nhà, liên bưng nước nóng đi vào.

"Khu, ta đun một nồi nước nóng, có muốn ta bưng vào để nàng rửa mặt không?”

"Ồ, được, ngươi bưng vào đi. "

Tống Dập thấy nàng cố tỏ ra bình tĩnh, lại không dám nhìn thẳng, thấy nàng rất đáng yêu.

Hắn vội vàng chạy vào bếp, lại bưng nước nóng vào.

Sau khi đổ gần đầy nửa bồn tắm nước nóng, Tống Dập khẽ nói: "Có... có... cần... giúp không?"

"Không, không cần." Cố Tâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Kẻ gây họa vội vàng quay người sang phòng bên.

Cố Tâm Nguyệt mới nhịn đau bước vào bồn tắm.

Ngâm một lúc lâu, cơn đau nhức trên người nàng mới dần dịu đi.

Cố Tâm Nguyệt một mình ngâm mình trong nước một lúc, càng nghĩ càng thấy bực bội.

Nàng không nhịn được lại trách bản thân mình tham lam. Chắc chắn là do rượu gạo gây họa.

Lúc đó nàng chỉ thấy mùi thơm ngọt, không ngờ sau đó lại khát khô cả miệng lưỡi.

Còn nước mát trong miệng Tống Dập kia vừa vặn có thể giải tỏa, khiến nàng không tự chủ được mà đắm chìm vào.

Hơn nữa, dạo trước hẳn vẫn luôn lên núi chặt củi, chẻ củi.

Cơ thể cũng càng thêm gầy gò, rắn chắc, rất hợp sở thích của nàng.

Thôi, cứ như vậy đi, nhắm một mắt mở một mắt.

Dù sao nàng cũng không thiệt thòi.

Nghĩ kỹ lại, hình như tối qua nàng còn chủ động hơn.

Sau khi tự làm thông suốt, Cố Tâm Nguyệt dứt khoát đứng dậy thay một chiếc áo bông màu hồng đào mới.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 158


Hôm nay là mùng một.

Cả nhà đều chuẩn bị quần áo mới, áo bông màu đỏ tươi của Hoài Cần và Tử Du càng thêm rực rỡ.

Sau khi Tống Dập đón hai hài tử về, ba người cùng thay quân áo mới do Cố Tâm Nguyệt đưa.

Nam nhân mạnh mẽ hiên ngang, chỉ cân đứng đó là đủ để làm giá treo quần áo.

Một đôi bảo bối càng giống như kim đồng ngọc nữ, không hề kém cạnh những hài tử trong tranh tết.

Bất chợt khiến Cố Tâm Nguyệt ngây người.

Mùng một không được động dao, bữa sáng cả nhà vẫn ăn bánh chẻo dưa chua.

Trong thôn chỉ náo nhiệt vào hôm qua, hôm nay lại tiếp tục yên tĩnh trở lại.

Mọi người dường như đều quen với việc đóng cửa chịu đựng cuộc sống của chính mình.

Cố Tâm Nguyệt lại khá thích sự yên tĩnh như vậy, buổi sáng cả nhà bốn người đến nhà họ Cố chúc tết, sau đó trở về nằm trong căn nhà ấm áp tiếp tục ngủ đông.

Bàn học của Tống Dập được chuyển đến, hắn vừa vẽ truyện tranh vừa dạy hai hài tử học chữ.

Cố Tâm Nguyệt thì vừa ăn canh ngọt, vừa trêu chọc Tiểu Hắc, vừa nhìn cảnh tượng cha hiền con thảo hòa thuận của ba phụ tử.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình nhặt được hai hài tử mà không phải kèm cặp bài vở, thật quá sướng!

Đây đâu phải là đến để trả nợ, rõ ràng là đến để nhặt của hời.

Chưa kịp đắc ý được một khắc, nàng đã nghe thấy tiếng Tống Dập gọi...

"A Nguyệt, lại đây."

"Hả?" Cố Tâm Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, sau đó nàng mới nhận ra là hắn đang gọi mình.

Nam nhân này, đúng là.

Cho chút ngọt ngào là lên mặt. Cố Tâm Nguyệt vốn định làm bộ làm tịch một chút nhưng lại không muốn tỏ ra mình quá giả tạo nên đành thản nhiên bước tới.

"Làm gì?"

"Nàng cũng học chữ với hài tử đi.”

"Á? Không cần đâu, thật ra những chữ này ta.." Cố Tâm Nguyệt nhận ra mình không biết chữ, vội dừng lại, đổi giọng nói: "Ta không muốn học lắm, ngươi cứ dạy hài tử đi."

"Nàng đừng tự tỉ, nhìn nàng làm ăn khôn khéo như vậy, học cũng không vất vả đâu." Tống Dập động viên.

Hai hài tử cũng ngước nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ mặt khao khát.

"Mẫu thân, mẫu thân học cùng chúng con đi, lúc đầu Tử Du học cũng đau đầu lắm nhưng bây giờ học thấy dễ hơn nhiều rồi."

"Người có thể học từ những chữ đơn giản nhất trước." Hoài Cẩn cũng hiếm khi chủ động lên tiếng.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, hổ không gầm thì các ngươi tưởng ta là hello kitty à?

Ngày xưa lúc ta học đại học, các ngươi còn chưa biết đang ở đâu.

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lòng tự trọng của mình bị thách thức, liền xắn tay áo lên: "Được thôi."

Tống Dập lần lượt viết mười chữ lên giấy. "Hôm nay học trước mười chữ này, sau này bán bột tăng vị cũng dùng đến."

Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn.

Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Cửu Thập?

Chỉ có vậy thôi à?

Cố Tâm Nguyệt giả vờ tập theo một lượt, liền có thể đọc thuộc ngay.

Tống Dập ngẩn người một lúc, rồi hiểu ra.

Nàng có lẽ vốn đã biết chữ?

Nhưng những ngày tiếp theo, biểu hiện của Cố Tâm Nguyệt lại khiến hắn từ bỏ suy nghĩ này.

Nàng nhận biết chứ rất nhanh nhưng chép lại thì lại khó khăn.

Cố Tâm Nguyệt đành phải học theo hai hài tử mười mấy ngày, cuối cùng cũng hết Tết.

Đến rằm, hai hài tử ăn bánh trôi nhân đậu đỏ do Cố Tâm Nguyệt gói nhưng lại tỏ ra buồn bã.

Ngược lại, mấy hôm nay Tống Dập cũng luôn tâm sự nặng nề.

Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, định ra tay với hài tử nhỏ nhất trước: "Tử Du, bánh trôi không ngon à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 159


Tử Du ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rồi vội lắc đầu: "Không ạ, bánh trôi mẫu thân làm ngọt lắm, ngon lắm, Tử Du đang nghĩ năm nay cô cô không về thăm chúng con."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, rồi mới từ từ hiểu ra.

Đúng rồi, lần trước Dương Tuyết Cầm tự xưng là nàng ta là cô cô của lũ trẻ, hai hài tử còn phản bác, chúng cũng có cô cô.

Sao mấy tháng nay không thấy người đâu?

Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập lên tiếng giải thích: "Năm ngoái muội muội vừa mới thành thân, lúc đó đại tẩu đứng ra chủ trì hôn sự, người muội muội lấy chính là biểu đệ bên nhà mẫu thân đẻ của đại tẩu, cho nên..."

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, không khỏi cau mày.

Một người như Lưu Thị, biểu đệ của nàng ta không biết là loại người gì?

"Cho nên, mấy hôm nay ngươi lo lắng cho muội muội mình à? Nhà muội muội xa không? Hay là chúng ta đi thăm nàng ấy xem sao."

"Đi bộ mất khoảng một canh giờ, ta định đợi mấy hôm nữa ấm áp hơn sẽ đi thăm.”

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng lục lại cốt truyện trong đầu, hình như không nhắc đến người muội muội này.

Có phải nàng ấy vì chạy nạn mà thất lạc không?

Nhưng dù vậy, sau khi Tống Dập có quyền có thế, tại sao lại không phái người đi tìm?

Trừ khi, nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành từ lâu?

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt khẽ chùng xuống, một dự cảm không lành dâng lên.

"Xem ra, ngày mai đường sá cũng khô ráo gân hết rồi, ngày mai chúng ta lên đường đi."

Sau đó, trận tuyết lở c.h.ế.t người thực sự sắp ập đến. Ngày hôm sau.

Sau khi cho hai hài tử và Tiểu Hắc ăn no, hai phu thể gửi chúng sang nhà họ Cố, sau đó đeo giỏ lên đường.

Hai ngày nay trời trong, bỗng nhiên ấm áp hẳn lên.

Ngay cả gió thổi trên mặt cũng nhẹ nhàng.

Đầu thôn, nhiều người tụ tập phơi nắng trò chuyện.

Không khí hoàn toàn khác với vẻ ảm đạm trước đó, trên khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy hy vọng.

"Cuối cùng thì cuộc sống cũng có hy vọng rồi, trời không phụ chúng ta, tuy rằng mùa thu mất mùa nhưng lại cho chúng ta mấy trận tuyết lớn vào tháng chạp, năm nay chắc chắn sẽ được mùa!"

"Đúng vậy, sáng nay ta ra đồng xem, lúa mì xanh mướt, vui không kể xiết!"

"Đúng vậy, chúng ta làm ruộng mấy chục năm rồi, mọi người thường nói mùa đông đắp chăn cho lúa tầng ba, sang năm gối đầu lên bánh bao mà ngủ, câu nói này không sai chút nào."

"Tống Dập, ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi học nhiều, ngươi giải thích cho mọi người xem câu nói này có đúng không?”

Hai người đang đi ngang qua nghe vậy đều dừng lại.

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười lịch sự với mọi người, rồi đứng sang một bên không nói gì.

Mọi người vừa mừng vừa sợ.

Vì thấy hy vọng nên mừng.

Nhưng lại sợ có chuyện gì bất trắc nên mới liên tục tìm người xác nhận.

Tống Dập chỉ suy nghĩ một lát, giọng nói trầm ấm cất lên: "Tuyết rơi vào tháng chạp báo hiệu năm được mùa, đúng là có câu nói này, tuyết mùa đông tháng chạp dày, tương đương với việc đắp chăn cho lúa mì để tránh gió và giữ ấm, khi thời tiết ấm lên, tuyết tan thấm vào đất nên không cần lo hạn hán và sâu bệnh nữa."

Mọi người nghe xong, càng thêm phấn khích.

"Đúng vậy, còn có câu nói xưa là hạn hán ắt có châu chấu, chắc là dưới đất sẽ có không ít trứng sâu bọ."

"Bây giờ thì tốt rồi, trứng sâu bọ đều bị đóng băng chết, chỉ có những cây lúa mì quý giá của chúng ta sống sót.
 
Back
Top Bottom