Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 140


Một cân ở đây bằng 16 lạng.

Nói cách khác, một lạng có giá khoảng 12 văn tiền.

Nhưng những thứ được nàng làm ra này đều là những mặt hàng khan hiếm, độc nhất vô nhi.

Mặc dù giá bán công thức rất cao nhưng chỉ bán được một lần, sau này nàng sẽ không còn khả năng kiếm tiền nữa.

Nàng chỉ trông cậy vào loại bột tạo hương này để cung cấp nguồn thu nhập liên tục.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Tâm Nguyệt mở lời nói: "100 văn/lạng."

Tần Tranh há miệng, rồi lại ngậm lại, dường như bị giá bán của Cố Tâm Nguyệt làm cho sợ hãi.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, bình tĩnh giải thích: "Nguyên liệu trong này của ta đều là gia vị quý hiếm, chẳng hạn như bột hạt tiêu trắng này, có lẽ Tân công tử cũng đã biết giá cả, ngoài ra, loại gia vị này rất thơm, mỗi món chỉ cần rắc một chút là đủ, một lạng này đủ để các người làm được nhiều món."

Đôi mày cau chặt của Tần Tranh dần dần giãn ra.

"Được, ta đặt 10 cân thử trước xem sao, nhưng trước khi chúng ta ký hợp đồng hợp tác dài hạn, các ngươi không được bán cho nhà khác." Tần Tranh quyết định: "A Tùng, đi lấy ngân phiếu lại đây, ngoài ra, ngươi đi chuẩn bị hợp đồng, rồi dâng giấy mực lên để Cố nương tử viết công thức cao lê thu.”

"Khoan đã!" Cố Tâm Nguyệt gọi A Tùng đang vội vã ra ngoài lại: "Xin lỗi, chúng ta chỉ nhận bạc, không nhận ngân phiếu."

"100 lượng, ngươi chắc chắn chỉ nhận bạc chứ?" Tân Tranh không nhịn được cười khẩy.

"Tần công tử có ý gì? Xin lỗi, chúng ta thực sự chỉ nhận bạc." Cố Tâm Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

Sau này khi đi chạy nạn, nàng biết đi đâu để đổi ngân phiếu chứ?

Tất nhiên là vàng bạc thật có giá trị hơn. "Xin lỗi, chỉ là vừa rồi Cố nương tử khiến Tần mỗ bỗng nhiên nghĩ đến một người quen, nàng cũng chỉ nhận bạc nên ta mới thấy trùng hợp." Tần Tranh giải thích.

Cố Tâm Nguyệt không để ý lắm, ngóng trông bạc.

Tống Dập ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, đôi mắt đen nhàn nhạt, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

Không biết từ lúc nào, từ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy nàng khi vừa tỉnh lại, đến những khoảnh khắc bên nhau trong mấy tháng qua từ từ hiện ra trong đầu hắn.

Dần dần, hình bóng của Cố Tâm Nguyệt và người trong đầu hắn lại chậm rãi trùng khớp với nhau. ... Sau khi giấy bút được đưa lên, Cố Tâm Nguyệt đọc công thức cao lê thu, còn Tống Dập thì câm bút viết ở bên cạnh.

Mãi đến lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới cảm thấy vui mừng vì đã đưa Tống Dập đến đây, nếu không, nàng còn phải nhờ người khác viết hộ.

Thật mất giá.

Một tay đưa công thức, một tay nhận bạc.

Đúng 100 lượng, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp dùng khăn gói lại, đeo trên người.

Cảm giác an toàn nặng trịch.

Sau khi thương lượng xong ngày mai sẽ mang bột tạo hương đến, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dẫn hai hài tử xuống lầu.

Tống Dập vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên chậm một bước, hắn vừa định xuống lầu thì bỗng nhiên bị Tần Tranh gọi lại.

"Tần công tử còn có việc gì à?" Tống Dập nhàn nhạt quay đầu lại hỏi.

"Tần mỗ có một chuyện muốn hỏi Tống công tử, nguyên phối mất chưa quá ba năm, giờ công tử lại tìm được một giai nhân giống hệt như vậy, là cố ý tìm người thế thân, hay trời cao ưu ái thêm một lần nữa?" Khóe miệng Tân Tranh nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Tống Dập trước tiên là sững sờ, sau đó hắn nhìn thoáng qua bóng dáng đang vội vã xuống lầu, trong mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 141


"Có lẽ là ông trời thương xót, lại cho ta thêm một cơ hội nữa.”

Nói xong, Tống Dập quay người rời đi.

Trong lòng hắn dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra, Tống Dập không những không tức giận, thậm chí còn có chút cảm kích đối phương.

Chuyến đi hôm nay khiến hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ điên rồ trước đây của mình.

Nàng đã trở vê.

Vô cùng chính xác.

Trước đây, Tống Dập không tin vào những điều kỳ lạ. Giờ thì hắn đã tin.

Không chỉ tin, mà còn vô cùng sùng bái.

Hắn bước nhanh đuổi theo ba mẫu tử ở phía trước, Tống Dập đi đến giữa Hoài Cẩn và Cố Tâm Nguyệt, một tay dắt một hài tử, tiếp tục đi về phía trước.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại, hôm nay người này có gì đó không đúng.

Rất không đúng.

Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều đến những chỉ tiết này, lúc này nàng chỉ nghĩ đến 100 lượng bạc trên người, không tiện biến mất ngay trước mặt Tống Dập.

Nàng liền nhỏ giọng nói: "Tống Dập, hay là chúng ta về nhà luôn đị?”

"Ừ, về nhà thôi. "

Vì vậy, bốn người chưa kịp mua gì đã ngồi chuyến xe bò sớm nhất về nhà.

Vừa vào cửa, Cố Tâm Nguyệt liền giả vờ vào nhà cất bạc, thực ra là cất vào không gian.

Khi ra ngoài, nàng nghe thấy tiếng khóc ở ngoài cửa.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập cùng nhau ra cửa, vừa mở cửa, hai người liền thấy Nhị Nị, đại nữ nhỉ của Tống Phú Quý đang quỳ ở ngoài cửa khóc lớn.

Chuyện này đã thu hút không ít thôn dân vây quanh xem náo nhiệt.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, hai người cùng nhau ởi ra, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

"Nhị thúc, cầu xin thúc, cứu cháu với! Mẫu thân cháu nói bà ấy sẽ bán cháu ởi, nhưng cháu không muốn bị bán." Nhị Nị nói xong, định bò về phía Tống Dập.

Tống Dập khẽ tránh ra: "Đứng lên nói chuyện đàng hoàng. '

Nhị Nị ngã ngồi xuống một bên, vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Cha cháu đắc tội với quý nhân ở trấn trên, nợ tiền người ta, còn bị người ta đánh bị thương, mẫu thân cháu muốn bán cháu để lấy tiền chữa bệnh cho cha, nhị thúc, câu xin thúc thương tình cho nhà cháu vay ít bạc, nếu không thì bọn họ sẽ thực sự bán cháu đi mất." Cố Tâm Nguyệt cau mày, chẳng lẽ mấy người này đã đến mức phải bán nữ nhi rồi à?

Sau đó, nàng liếc thấy Lưu Thị đang lén lút trốn ở góc sau đám đông, nàng nhận ra sự việc không đơn giản như vậy.

Nàng liền lạnh giọng nói: "Mẫu thân ngươi muốn bán ngươi, chuyện này nên tìm trưởng thôn ra mặt giải quyết."

Nhị Nị nín khóc, gào lên: "Ta đến tìm nhị thúc của ta, nhị thúc là người thân của ta, nếu nhị thúc còn không quan tâm đến ta thì sao trưởng thôn có thể quan tâm đến ta được? Ngươi là đồ nữ nhân độc ác, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t àn Nghe vậy, sắc mặt Tống Dập trở nên lạnh lẽo: "Người đẩy ngươi vào chỗ c.h.ế.t là cha và mẫu thân ngươi, không phải nàng ấy."

Thấy Tống Dập không hề bị lay động, Nhị Nị trở nên hung hăng: "Nếu nhị thúc cũng không chịu cứu cháu, vậy cháu thà c.h.ế.t quách đi cho rồi."

Nói rồi, nó định lao vào người hai người.

Cố Tâm Nguyệt nhanh mắt nhanh tay, kéo Tống Dập né tránh.

Nhị Nị lao hụt, ngôi bệt xuống đất nức nở.

Những người dân xung quanh đứng xem cũng chỉ trỏ bàn tán, nhất thời lời ra tiếng vào. Cố Tâm Nguyệt xoa g*** h** ch*n mày, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói mẫu thân ngươi muốn bán ngươi à? Bán được bao nhiêu bạc? Chuẩn bị bán đi đâu? Nhà đó họ gì? Làm nghề gì? Ngươi có biết không?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 142


Nhìn dáng vẻ lén lút của Lưu Thị lúc nãy, Cố Tâm Nguyệt có trực giác rằng Nhị Nị sẽ không bị bán.

Có lẽ nó chỉ là giả vờ làm trò để vay tiền mà thôi.

Quả nhiên, Nhị Nị ấp úng liếc về phía sau đám đông, rồi che mặt khóc nức nở: "Mẫu thân ta lén lút nói chuyện với người ta, ta có nghe thấy đâu, sao mà biết được?"

"Nếu ngươi không nghe thấy thì tại sao ngươi biết mẫu thân ngươi muốn bán ngươi?" Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên hỏi.

"Ta... ta, ta nghe Đại Hổ lén nói với ta." Nhị Nị nhanh trí trả lời. "Được thôi, nếu ngươi không biết, ta sẽ nói cho ngươi biết, vừa khéo hôm nay ta đi lên trấn trên cũng nghe được chuyện này, nghe nói mẫu thân ngươi định bán ngươi cho một tên đồ tế g.i.ế.c lợn ở trấn trên, tên đồ tể đó không chỉ đã ngoài 50 tuổi, mà còn có tính cách hung dữ, thê tử trước của hắn đã bị đánh chết, ngươi xem ngươi mới bao nhiêu tuổi? Tại sao mẫu thân ngươi có thể nhẫn tâm bán ngươi đi hầu hạ một lão già như vậy chứ?"

Nhị Nị nghe Cố Tâm Nguyệt nói rành mạch như vậy thì hoàn toàn ngây người.

Ngay sau đó, nó liền gào lên: "Ngươi lừa ta, không thể nào! Mẫu thân ta nói chỉ bảo ta diễn kịch để mượn tiền nhị thúc mà thôi, sao có thể thực sự bán ta được chứ?"

"Thế à? Vậy thì có thể ta nghe nhầm rồi, có lẽ là Nhị Nị của thôn khác." Cố Tâm Nguyệt cười nhạt.

"Ngươi..." Nhị Nị bỗng nhiên nhận ra mình bị Cố Tâm Nguyệt lừa, nó xấu hổ chui vào đám đông rồi bỏ chạy.

Không còn náo nhiệt, thôn dân cũng dần dần tản đi.

Dù sao thì trước đây, khi Tống Dập bị bệnh, cũng không thấy nhà lớn họ Tống giúp đỡ mời đại phu cho hắn, giờ bọn bọn họ lại bày trò mượn tiền này, coi tiên của người ta như gió thổi đến hay sao? Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập bên cạnh, nhàn nhạt mở lời: "Nếu ngươi muốn đi thăm hắn thì tùy ngươi."

Tống Dập quay đầu lại, cười khổ: "Sau này, chúng ta sống tốt cuộc sống của chúng ta là được, chuyện gia đình người khác, chúng ta không tiện nhúng tay vào."

Cố Tâm Nguyệt vui về cong môi.

Tốt lắm.

Chiều đi sáng đến, thoắt cái đã đến ngày đông chí.

Trước đây, vườn rau bội thu, bắp cải, củ cải, cà rốt đã được thu hoạch xong và cất vào hầm.

Còn cải thìa và cải tuyết thì đều được muối thành dưa chua và dưa cải.

Cố Tâm Nguyệt lại dựng thêm một cái chuồng gà trong vườn rau, nuôi vài con gà mái, như vậy trứng đẻ ra mỗi ngày đủ để ăn hàng ngày, đến lúc mùa đông, thỉnh thoảng nếu nàng muốn uống canh gà cũng không cần phải vượt băng giá đến trấn trên mua.

Tống Dập lại giao thêm hai cuốn truyện tranh, kiếm được 20 lượng, còn cuốn đầu tiên trước đó đã nghe nói nhận được phản hồi nồng nhiệt, doanh thu tháng đầu tiên sắp vượt 10 lượng tiền bảo đảm, những tháng tiếp theo đều có thể nhận được tiền chia hoa hồng.

Còn vê Cố Tâm Nguyệt, từ lần đầu tiên bán 10 cân bột tạo hương, nàng đã kiếm được 16 lượng bạc.

Không bao lâu sau, Đa Vị Lâu lại vội vã đến đặt hàng, lần này bọn họ đặt thẳng 30 cân.

Nhà họ Cố luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cũng được Cố Tâm Nguyệt nhét cho không ít bạc.

Cộng thêm trước đó, bọn họ lấy giống rau từ chỗ Cố Tâm Nguyệt về trồng cũng thu hoạch được không ít, nên cuộc sống nhà họ Cố cũng ngày càng khấm khá hơn.

Một ngày đông chí nọ, Cố Tâm Nguyệt nhàn rỗi ở nhà, đang suy nghĩ xem nên gói sủi cảo nhân gì.

Nàng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài cổng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 143


Tống Dập buông bút vẽ trên tay xuống, đi mở cửa trước Cố Tâm Nguyệt một bước.

Cuộc sống trong thôn không mấy khá giả, mọi người ngày càng khó khăn.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt thường đóng chặt cửa ở nhà, cũng không mấy khi đi ra ngoài.

Tiếng gõ cửa hôm nay không giống của người nhà họ Cố, Tống Dập theo bản năng lao ra trước.

Mở cửa ra, thì ra là Tần tam thiếu gia dẫn theo A Tùng đến.

Vì bột tạo hương, Tống Dập và Tân Tranh đã gặp nhau hai lần, mặc dù bầu không khí giữa hai người không còn căng thẳng như lúc đầu, nhưng dường như giữa hai người vẫn luôn có chút địch ý mơ hồ.

Chưa kịp để Tống Dập mở lời, Tần Tranh đã vội vàng giải thích: "Tống công tử, Cố nương tử, hôm nay là đông chí, ta đặc biệt đến làm phiền để xin một bữa cơm, ngày mai ta phải về phủ Thanh Châu rồi."

Chưa kịp để Tống Dập trả lời, Tần Tranh đã gật đầu, A Tùng nhanh chóng khiêng không ít đồ từ trên xe ngựa xuống, thẳng tay bê vào sân.

Tống Dập bất lực nhếch miệng: "Tần công tử đây là đang làm gì thế?"

Tân Tranh cười bất lực: "Lần đầu đến thăm, không tiện đi tay không, thêm vào đó thời gian gần đây, nhờ có bột tạo hương của Cố nương tử giúp đỡ, Đa Vị Lâu đã được hưởng lợi không ít, đây là một chút tâm ý, mong Tống công tử đừng chê CƯỜi."

Tống Dập tránh người ra: "Như vậy thì xin đa tạ."

Cố Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn A Tùng liên tục bê đồ vào sân, ngoài vài tấm vải ra, còn lại toàn là đồ ăn, nào là gà, vịt, lợn dê, cá, tôm, hải sản khô.

Cố Tâm Nguyệt nhìn mà mắt cứ giật giật: "Tân công tử, ngươi khách sáo quá rồi, như vậy có tiện không?”

"Ha ha, nghe nói tay nghề nấu nướng của Cố nương tử rất ngon nên trước khi đi, ta đã đặc biệt mang nhiều đồ ăn đến đây xin cơm, mong Cố nương tử đừng để bụng." Tân Tranh cười nói.

"Không sao, không sao, nếu vậy thì mang thẳng vào bếp đi." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa gọi A Tùng bê đồ vào bếp.

Chỉ còn Tần Tranh và Tống Dập đứng trong sân, thấy vẻ mặt không tình nguyện của Tống Dập, Tần Tranh đành phải hạ mình nhỏ giọng trêu chọc: "Lần này về phủ Thanh Châu, ta không định trở lại nữa, sau Tết, ta định lên kinh thành xem thử nên Tống công tử không cần lo lắng."

Sau vài lần tiếp xúc, Tân Tranh đã giảm bớt thành kiến đối với Tống Dập, thấy đối phương cũng rất quan tâm đến hai hài tử, những chuyện trước đây làm hắn bận tâm cũng dần dần được buông bỏ.

Chỉ là trước khi đi, hắn thấy mình chưa được ăn thử tay nghề của Cố nương tử trong truyền thuyết, có chút không cam lòng.

Vì vậy, hắn đành mặt dày đến đây.

Dù sao thì con người sống trên đời, không để lại tiếc nuối cho bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Tống Dập nghe hắn nói sau này sẽ không quay lại nữa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thoải mái.

Hắn liền dẫn người vào nhà, sau đó lại đi pha trà.

Tân Tranh đánh giá một lượt, nhà họ Cố chỉ có một khoảng sân nhỏ, ba gian phòng nhỏ, còn nằm ở chân núi hẻo lánh.

Điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, dù sao trước đây đôi phu thê này đã kiếm được không ít bạc từ hẳn.

Tại sao bọn họ lại không xây một ngôi nhà mới?

Vừa bước vào cửa, nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện, tuy sân nhỏ nhưng bên trong được dọn dẹp ngăn nắp.

Ngôi nhà này có chút hương vị đồng quê của một ngôi nhà nông thôn, nhưng không mất đi sự gọn gàng sạch sẽ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 144


Bước vào gian trong, ngoài một chiếc bàn, một chiếc giường, đồ đạc lớn nhất trong nhà là một chiếc bàn ăn và vài chiếc ghế.

Đơn giản, không giống như một gia đình có trong tay vài trăm lượng bạc.

Nhưng đồ đạc được sắp xếp rất tỉnh tế.

Đặc biệt là chiếc bàn và giấy, mực, bút, nghiên được sắp xếp ngăn nắp, trên giá sách bên cạnh có rất nhiều sách được xếp ngay ngắn, còn có một chiếc bình gốm đơn sơ cổ kính, bên trong cắm một bó hoa dại không rõ tên. Trong tiết trời mùa đông, trông vô cùng ấm áp.

Thấy hắn nhìn vào những bông hoa dại, Tống Dập có chút ngượng ngùng giải thích: "Đây là hoa cải do nương tử cắm cho ta."

"Ồ? Ta không biết cải còn có thể ra hoa?" Tần Tranh cười khổ đáp lại.

Sau đó như phát hiện ra điều gì, hắn cong môi: "Thì ra Tống công tử ngủ một mình một phòng."

Tống Dập nhàn nhạt đáp: "Có lúc ban ngày chép sách mệt mỏi, ta sẽ ngủ trưa ở đây một lát."

"Ồ," Tần Tranh cong môi, không nói gì thêm.

Nhà bếp. Cố Tâm Nguyệt trơ mắt nhìn A Tùng nhanh chóng chất đầy kệ bếp.

May mà nhà bếp đủ lớn, trước đây nàng nhờ ca ca giúp mình đóng kệ cũng rất hữu ích.

A Tùng đặt đồ xuống, chủ động nói: "Cố nương tử, để ta giúp ngươi nhóm lửa."

Cố Tâm Nguyệt thu hồi tầm mắt khỏi kệ bếp: "Không cần đâu, hai hài tử nhóm lửa cho ta quen rồi, không sao, ngươi vào nhà uống chén trà cho ấm người đi."

Để hắn ở đây, nàng không tiện ra tay.

Vẫn là chỉ để Tử Du nhóm lửa thì hơn.

Nàng đã xem qua nguyên liệu Tần Tranh mang đến, thấy đều rất tươi ngon, Cố Tâm Nguyệt vui về cười, lấy một ít nguyên liệu cần dùng ra.

Vừa rồi nàng nghe A Tùng nói, sau Tết hắn sẽ theo Tần công tử lên kinh thành, sau này e rằng sẽ không quay lại trấn Thanh Thủy nữa.

Cố Tâm Nguyệt không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút mất mát.

Một kho bạc lớn như vậy sắp đi rồi à?

Vậy chẳng phải nàng không còn cơ hội kiếm tiền từ hắn nữa hay sao?

Nàng vốn định qua một thời gian nữa sẽ tìm cơ hội bán vài công thức nấu ăn. Đã vậy, nàng chỉ còn cách tranh thủ thời gian "vớt" thêm một mẻ nữa thôi.

Gà tươi được nàng làm sạch cho vào nồi nước lạnh, cho thêm gừng, cuối cùng cho nấm hương đã ngâm nở vào, đun nhỏ lửa để nấu một nồi canh gà nấm hương.

Trứng bắc thảo làm sẵn được cắt thành miếng nhỏ bày ra đĩa, làm nước sốt bằng tỏi và rau mùi, rưới trực tiếp lên, coi như một món ăn nguội.

Nàng lấy một nắm dưa chua trong vại ra, rửa sạch, thái mỏng cá hắc, rưới dầu hạt tiêu lên, vậy là xong món cá hắc chua cay.

Nàng cắt một miếng thịt dê mới mang đến, thêm cà rốt vào rồi hầm một nồi.

Sau đó nàng còn làm thêm một món đậu phụ Ma Bà, một món sườn xào chua ngọt.

Nàng hấp thêm hai chiếc lạp xưởng, thái lát bày ra đĩa.

Sáu món mặn một món canh, khoảng một giờ là làm xong gần hết.

Trên bàn ăn.

A Tùng giúp bưng cơm lên, cũng được Tần Tranh gọi ngồi xuống bên bàn.

Sau một hồi khách sáo, Tân Tranh cầm đữa trước.

Nãy giờ, hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào đĩa đồ nguội đen thui lại tỏa ra mùi thơm kỳ lạ này, với bản tính thường xuyên nếm thử các món ăn ngon khắp nơi, sự tò mò của hắn lập tức bị khơi dậy.

Hắn cẩn thận gắp một miếng cho vào miệng.

Một lúc sau, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "Đây là thứ gì? Tại sao lại có mùi vị kỳ lạ mà lại khiến người ta không thể cưỡng lại như vậy?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 145


Mùi vị này lúc mới vào miệng hơi lạ, nhưng càng về sau lại càng thơm.

Cho đến khi hắn nuốt xuống, mùi thơm đó vẫn còn vương vấn mãi trên đầu lưỡi.

"Đây là trứng bắc thảo, chúng ta tự muối." Cố Tâm Nguyệt trả lời.

"Làm thế nào mới có thể. muối được thứ có mùi vị như thế này?" Tần Tranh không ngần ngại thốt lên

Sau đó thấy Cố Tâm Nguyệt chỉ mỉm cười nhàn nhạt không trả lời, hắn mới bừng tỉnh, thì ra là cần tiền.

Sau đó, hắn lại đè nén suy nghĩ, ăn thử các món ăn nóng.

"Món cá hắc chua cay này chua cay ngon miệng, nước dùng đậm đà, thịt cá mềm mại, ngon quá."

"Món đậu phụ Ma Bà này cũng là món của Đa Vị Lâu chúng ta, vậy mà ngươi cũng học được rồi à? Không đúng, mùi vị này đúng là ngon hơn của chúng ta."

"Đây là loại lạp xưởng gì vậy?”

"Tại sao lại hâm thịt dê này với cà rốt? Trước đây khi ta đến Tây Vực cũng đã từng ăn món này.”

Tân Tranh vừa ăn vừa không nhịn được bình luận.

Sau đó thấy A Tùng cúi đầu không nói chuyện, hắn mới nhận thấy mình nói hơi nhiều. Thế là hắn bèn chuyên tâm ăn uống.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong một loạt các câu hỏi liên tiếp của Tần công tử, nàng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Đây là lạp xưởng chúng ta tự làm, còn thứ màu đỏ này là một lần chúng ta mua hạt giống của một người bán hàng rong, không ngờ đúng là hạt giống từ Tây Vực, thì ra thứ này tên là cà rốt."

Nói xong, nàng lại đứng dậy múc hai chén canh gà, ân cần đưa cho Tần Tranh và A Tùng.

"Ăn thử canh gà nấm hương của chúng ta đi, nấm hương được hái trên ngọn núi phía sau."

Tân Tranh nhận lấy, nhìn thứ nước đỏ lòm, nhất thời ngẩn người.

Trước đây Lý chưởng quầy đi dò la tin tức, Tống đại ca nhà họ Tống từng nói Cố Tâm Nguyệt cố ý lên núi hái nấm độc về cho hai hài tử ăn.

Phải chăng chính là thứ này?

A Tùng nhìn một cái, nhỏ giọng nói: "Tam thiếu, đây không phải là nấm độc mà người đó nói đấy chứ?"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi bật cười: "Thứ này không có độc, đây là nấm hương đỏ đặc biệt chỉ có ở trong núi chúng ta, rất có lợi cho sức khỏe."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt uống trước mấy ngụm. Tống Dập cũng không nói một lời mà uống vào.

Hai hài tử cũng bưng chén lên, uống ừng ực.

Tần Tranh cuối cùng cũng hiểu ra sự hiểu lầm trước đó, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, nếm thử một ngụm: "Quả nhiên là nấm hương đỏ thơm ngon hiếm có, trước đây ta ở vùng Lĩnh Nam cũng từng ăn loại nấm hương đỏ tương tự, mùi vị đó đến giờ vẫn còn khó quên."

Một bữa cơm kết thúc, khách chủ đều vui vẻ.

Tần Tranh do dự một lát, hắn suy nghĩ rồi nói: "Tay nghề của Cố mẫu thân tử quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự khiến Tần mỗ cảm thấy ngạc nhiên, trước khi rời khỏi nơi này được ăn thử một lần, cũng coi như không còn gì hối tiếc."

"Chỉ tiếc là, sau này ta không còn được ăn nữa.”

Cố Tâm Nguyệt biết hắn còn có ý khác, nàng khách sáo nói: "Trước đây Tần công tử đã mua không ít công thức và gia vị của chúng ta, ta chỉ là làm một bữa cơm thường dùng để đãi khách, không đáng kể, nếu Tần công tử thích, lát nữa ta sẽ gói một ít đồ rừng nhà làm, các vị mang về, cũng coi như cho người nhà nếm thử."

"Vậy ta không khách sáo nữa." Tần Tranh vội cười nói: "Sau này ta không còn ở đây nữa, Diêu chưởng quầy của Đa Vị Lâu sẽ cử người đến lấy gia vị, mọi thứ vẫn như thường lệ."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 146


"Vậy thì đa tạ." Tống Dập ôm quyền đáp trả.

"Tần mỗ còn có một chuyện muốn nhờ, không biết Cố mẫu thân tử có thể bán phương pháp nấu những món ăn này cho ta hay không?" Tần Tranh nắm bắt cơ hội nói.

Điểm mấu chốt đã đến.

Cố Tâm Nguyệt giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó mới từ tốn nói: "Món nấm đỏ và cà rốt này quý ở nguyên liệu, cách nấu thì đơn giản, nếu ngươi muốn mua phương pháp làm trứng bắc thảo và lạp xưởng thì ta có thể cân nhắc, chỉ là...” Tần Tranh vội vàng gật đầu đồng ý: "Giá cả thì đương nhiên dễ nói."

Hương vị và kết cấu của trứng bắc thảo rất độc đáo, nếu hắn thực sự có được phương pháp làm, mang đến các tửu lâu bên ngoài, qua một thời gian, chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Mặc dù có những món ăn tương tự lạp xưởng, nhưng lạp xưởng do Cố mẫu thân tử làm có hương vị độc đáo.

Hai loại hương vị, một loại hơi ngọt, mùi thơm nồng.

Một loại cay nồng thơm ngon, khiến người ta không thể cưỡng lại.

Tân Tranh tự mình suy nghĩ một lúc, một lúc sau, hắn mới ôm quyền nói: "Cách làm trứng bắc thảo này rất độc đáo, Tần mỗ nguyện ý trả 100 lượng để mua phương pháp làm, còn lạp xưởng, hai loại hương vị, mỗi loại 50 lượng, không biết ý của Tống công tử và Cố mẫu thân tử thế nào?"

Có kinh nghiệm bán 100 lượng cao lê thu lần trước, lần này, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đã không còn ngạc nhiên như lúc đầu nữa, nhưng bỗng nhiên có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trong lòng hai người vẫn rất phấn khích.

Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh đáp lại: "Được."

Sau khi nói xong chuyện về lạp xưởng và trứng bắc thảo, Tần Tranh lại chuyển tầm mắt sang canh cá chua cay và đậu phụ Ma Bà.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liên giải thích: "Thật ra cách làm món cá chua cay và đậu phụ Ma Bà này cũng giống như Đa Vị Lâu, điểm đặc biệt chỉ là sau khi thêm bột tạo hương của chúng ta, hương vị cũng đã rất gần giống rồi, chỉ là... "

"Không giấu gì các ngươi, trong hai món ăn này, ta còn cho thêm tương đậu."

"Tương đậu? Ý ngươi là tương đen?" Tần Tranh nghi ngờ hỏi.

"Có chút khác với tương đen, tương đen chủ yếu là vị mặn và thơm, tương đậu cay ta làm thích hợp để làm gia vị cho các món ăn như thế này hơn, nhưng cách làm này khá phức tạp, nhất thời không nói rõ được, nói thật là hiện tại ta cũng không có ý định bán phương pháp làm thứ này.”

Tân Tranh thất vọng đến cùng cực.

"Tuy nhiên, ta có thể tặng miễn phí phương pháp cải tiến hai món ăn này cho các ngươi, ngay cả khi không có tương đậu, hương vị cũng không đến nỗi quá tệ." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

Tống Dập tìm giấy bút, tiếp tục ngồi viết phương pháp.

Lần này Tân Tranh ra ngoài vội vàng, không chuẩn bị sẵn nhiều tiền mặt.

Hai người góp lại mãi mới đủ 50 lượng. Tần Tranh ngượng ngùng nói: "Cố mẫu thân tử, ngươi xem, chúng ta lần này ra ngoài không chuẩn bị nhiều tiên mặt như vậy, 150 lượng còn lại, ta đưa phiếu bạc cho ngươi nhé?”

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt từ chối, A Tùng đã vội nói: "Cố mẫu thân tử, ngươi không biết đâu, phiếu bạc mà Tần thiếu gia chúng ta đưa, không chỉ dùng được ở trấn Thanh Thủy, cho dù đến phủ Thanh Châu hay bất kỳ tiệm cầm đồ nào ở kinh thành đều có thể đổi được."

Hắn đã nói đến mức này, Cố Tâm Nguyệt đành phải nhận lấy phiếu bạc rồi đưa cho Tống Dập.

Tống Dập nhìn thoáng qua, gật đầu với nàng. Được rồi, dù sao nàng cũng không biết, Tống Dập nói được thì được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 147


Tân Tranh cảm thấy phiếu bạc của mình có ngày lại bị ghét bỏ như vậy, bất lực tự giễu trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại được chữa lành bởi đặc sản mà Cố Tâm Nguyệt đưa cho.

Cố Tâm Nguyệt lấy một cái giỏ, cho vào vài cây lạp xưởng, một miếng thịt xông khói, vài cây nấm đỏ, vài củ cà rốt, lại cho thêm mười quả trứng bắc thảo, một hũ dưa cải chua nhỏ.

Ngay cả đậu phụ thối và tương đậu không bán được làm bằng phương pháp làm lúc nãy, nàng cũng cho vào một ít. Cố Tâm Nguyệt nghĩ rằng dù sao tương lai cũng còn dài, biết đâu một ngày nào đó nàng đến kinh thành sẽ lại gặp được hẳn.

Để lại cho người ta một chút suy nghĩ, đến lúc đó nàng lại có thể bán được với giá tốt hơn.

Thu dọn xong, nàng tiện tay vứt hết đồ vào giỏ.

A Tùng cẩn thận nhận lấy, như nhận được báu vật, bê lên xe ngựa.

Tân Tranh thấy Cố Tâm Nguyệt hào phóng tặng nhiều thứ như vậy, có chút ngượng ngùng: “Chúng ta vừa ăn vừa uống, lúc đi còn lấy nhiều thứ như vậy, thật ngại quá."

"Không sao, các ngươi mang nhiều thứ như vậy đến đây cũng tốn kém lắm rồi, sau này Đa Vị Lâu chăm sóc nhiều hơn đến việc kinh doanh bột tạo hương của chúng ta là được.”

"Tất nhiên, e rằng sau này các tửu lâu ở phủ Thanh Châu và kinh thành đều phải nhờ đến bột tạo hương của Cố mẫu thân tử rồi."

“Tạm biệt!"

Tân Tranh tạm biệt cả gia đình xong, liền quay người đi lên xe ngựa.

Khoảnh khắc quay người đó, Tần Tranh cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay cuối cùng đã biến mất.

Hai hài tử đều được Cố Tâm Nguyệt chăm sóc rất tốt. Bất kể nàng là ai, đến từ đâu.

Nếu A Nguyệt trên trời có linh thiêng, có lẽ cũng có thể yên tâm được.

Còn hắn, cũng đến lúc hắn buông bỏ chấp niệm, bắt đầu lại từ đầu. ...

Đóng cửa lại.

Cố Tâm Nguyệt vui vẻ sờ tờ 200 lượng còn chưa ấm, lẩm bẩm: "Hôm nay vất vả cho ngươi viết nhiều công thức như vậy, lúc nãy A Tùng khiêng xuống rất nhiều đồ ăn để ở bếp, tối nay ta gói chút sủi cảo để thưởng cho ngươi, tiện thể gọi người nhà mẫu thân ta đến tụ họp nhé."

"Ừ." Tống Dập gật đầu: "Ta không vất vả, hôm nay nàng làm nhiều món ăn như vậy mới vất vả."

"Ha ha, ta cố ý làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, chỉ chờ bán được công thức để kiếm một khoản mà thôi." Cố Tâm Nguyệt nhìn những đồng bạc, lại không nhịn được cong môi.

Tống Dập thấy dáng vẻ tham tiền của nàng, không khỏi cong môi mỉm cười.

Đang lúc phấn khích, Cố Tâm Nguyệt cũng không thấy mệt mỏi chút nào.

Nhân lúc Tống Dập dọn dẹp rửa chén, nàng vừa ngân nga khúc hát vừa dọn dẹp những nguyên liệu mới được gửi đến trong bếp.

Cá tôm tươi sống được nuôi trong thùng nước.

Hải sản khô, trước tiên nàng cất đi, để trong hầm bảo quản.

Gà vịt để lại hai ngày sẽ có thể ăn, còn lại nàng dùng muối ướp rồi treo dưới mái hiên để hong khô.

Thịt lợn ăn không hết, nàng tiếp tục làm thêm chút lạp xưởng và thịt xông khói.

Còn thịt dê, đây là thứ vô cùng quý giá khó kiếm, Cố Tâm Nguyệt lén cắt một ít để vào không gian, để dành đến lúc tuyết rơi sẽ ăn lẩu.

Còn lại, tối nay nàng chuẩn bị nấu canh thịt dê.

Có lẽ vì quá phấn khích, Cố Tâm Nguyệt hoàn toàn không để ý đến giai điệu của mình đã lạc nhịp từ lâu.

Càng không để ý đến Tống Dập đang quay lưng rửa chén, trên mặt là vẻ thỏa mãn như thế nào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 148


Đêm xuống.

Khi Tống Dập dẫn người nhà họ Cố đến sân, từ xa mọi người đã ngửi thấy mùi thơm từ bếp tỏa ra.

Canh thịt dê ninh cả buổi chiều, rắc thêm tỏi tây, rau mùi, rồi nhỏ thêm chút giấm.

Sủi cảo là nhân cải thảo thịt lợn, nàng nấu một nồi lớn.

Trong nồi đất còn có món cà rốt, trứng, tôm, dành riêng cho Hoài Cẩn, Tử Du và Cố Tiểu Võ ăn.

Nhà họ Cố dạo này cũng sống sung sướng hơn hẳn, sắc mặt ai cũng hồng hào lên.

Nhưng so với Cố Tâm Nguyệt ăn uống phung phí như vậy thì vẫn không thể so sánh được.

Người thấm thía điều này nhất vẫn là Cố Nhị Dũng, hắn bị bắt nằm trên giường gần hai tháng, ăn không ít canh cháo do Cố Tâm Nguyệt mang đến, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được hắn đã tăng mấy cân thịt.

Cố Nhị Dũng ăn xong một chén bánh chẻo, lại uống một chén canh thịt dê, rồi mới có chút mất mát đặt chén đũa xuống.

Hứa Thị thấy vậy, vội hỏi: "Nhị Dũng, sao không ăn thêm nữa? Lúc ở nhà không phải ngày nào con cũng khen tay nghề muội muội con à?”

Cố Nhị Dũng gãi gáy, ngượng ngùng nói: "Con đã nằm lâu như vậy rồi, chân cũng đã khỏi hẳn, cứ ăn mà không làm như thế này, cả người đều không thoải mái."

Mấy hôm nay, Cố Tâm Nguyệt thấy tỉnh thần của nhị ca nàng không tốt, đang định tìm cơ hội nói chuyện với hắn.

Thấy hắn chủ động nhắc đến, Cố Tâm Nguyệt liền thuận thế nói: "Nhị ca, vừa hay có việc muốn nhờ ca, trời càng ngày càng lạnh, chúng ta muốn tích trữ thêm củi để dùng cho mùa đông, rồi đốt thêm chút than, lỡ sau này tuyết rơi lớn không lên núi được thì sẽ rất phiên phức."

Cố Nhị Dũng nghe muội muội có việc nhờ, lập tức phấn chấn hẳn lên: "Chặt củi à? Chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ lên núi chặt cho muội, nhưng mà đốt than thì ta không biết."

Tống Dập ở bên cạnh nghe vậy, vội nói: "Ta biết cách đốt than, ngày mai ta sẽ đi lên núi với nhị ca. "

"Cái gì, ngươi biết đốt than à?" Những người khác trong nhà họ Cố cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Ừ, hồi nhỏ ta từng đốt với cha ta." Tống Dập trả lời.

"Cũng đúng, lúc cha ngươi còn sống đúng là một cao thủ đốt than." Cố lão đầu vừa hồi tưởng vừa có vẻ tiếc nuối.

Thấy không khí có chút trầm xuống, những người khác trong nhà họ Cố lần lượt nói: "Vậy thì nhà chúng ta cũng tích trữ thêm củi, đốt thêm chút than, có than thì mùa đông sẽ không sợ lạnh nữa.”

"Đúng vậy, ngày mai lão đại và lão tam cũng lên núi, có gì thì giúp đỡ lẫn nhau, nhớ đừng cố quá."

Bốn nam nhân liên tục bận rộn suốt 7,8 ngày mới chất đầy đống củi dựng trong sân hai nhà.

Bọn họ lại đốt rất nhiều than ở trên núi rồi mang về.

Những chuyện này, bọn họ đều không giấu người trong thôn, trên núi không thiếu củi, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt cũng không định trông chờ vào việc đốt than để kiếm tiền.

Hiện tại, người trong thôn đã thiếu ăn thiếu mặc, nếu lại không có củi sưởi ấm thì e rằng mùa đông này mọi người sẽ không qua khỏi.

Vì vậy, mọi người đều bắt chước theo, tích trữ rất nhiều củi và than.

Trong lúc nhất thời, hai nhà cũng tích lũy được không ít thiện cảm trong thôn.

Nếu sang xuân năm sau thật sự phải quyết định đi tha hương cầu thực, thì bọn họ nhất định phải đi cùng với mọi người trong thôn, dù sao đồng người, sức mạnh lớn. ...

Chớp mắt đã đến ngày nộp bản thảo.

Sáng hôm đó, trời lạnh bất thường.

Cố Tâm Nguyệt dậy sớm nấu canh nóng cho Tống Dập ăn, lại tìm áo bông mới may cho hắn mặc vào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 149


Mặc dù vậy, khi cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương bên ngoài, Cố Tâm Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng: "Hay là đợi thêm hai ngày nữa, chờ trời ấm hơn rồi hãy đi? Hôm nay Tống đại thúc cũng chưa chắc đã đi xe ngựa đến trấn trên."

Tống Dập nhìn ra ngoài: "Không sao, bên hiệu sách chắc đang sốt ruột lắm rồi, ta đã nói với Tống đại thúc, để ông ta đưa riêng một mình ta đi, về sau trời chỉ có thể càng lạnh hơn, ta sẽ đi sớm về sớm thôi."

"Được rồi." Cố Tâm Nguyệt bất lực nói.

Dù sao thì hầu hết thời gian trong mùa đông này đều sẽ có tuyết, hôm nay không đi thì những ngày sau cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.

Sau khi Tống Dập đi rồi, Cố Tâm Nguyệt mới chậm rãi dọn dẹp bếp núc, sau đó vào phòng gọi hai hài tử dậy.

Tay vừa chạm vào người Tử Du, Cố Tâm Nguyệt không khỏi giật mình.

Rõ ràng lúc vừa mới dậy, cô bé vẫn còn khỏe mạnh, sao chỉ mới một canh giờ mà đã sốt cao thế này?

Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy nhiệt kế trong không gian ra, lặng lẽ đo nhiệt độ cho Tử Du. Vừa mới nhìn, 39,5 độ à?

Cố Tâm Nguyệt lập tức hoảng hốt, vội vàng đổ nước nóng ra một bên để nguội.

Sau đó nàng lại lấy một lọ thuốc hạ sốt cho trẻ em từ trong không gian ra, đổ ra một thìa.

Nàng nhẹ nhàng vỗ về Tử Du: " Tử Du, dậy đi, mẫu thân cho con uống thuốc."

Tử Du còn chưa kịp phản ứng thì Hoài Cẩn ở bên cạnh đã bị đánh thức: "Muội muội bị ốm rồi à?"

"Ừ, muội muội bị sốt rồi, con giúp mẫu thân một tay."

Hoài Cẩn vội vàng bò dậy, dùng thân hình nhỏ bé của mình đỡ muội muội dậy: "Tử Du, tỉnh dậy đi, ăn kẹo này. ˆ

Tử Du nghe thấy có kẹo ăn, bỗng nhiên mở mắt ra: "Kẹo gì?"

Thấy tỉnh thần cô bé không tệ, trái tim căng thẳng của Cố Tâm Nguyệt mới thả lỏng đôi chút, nàng cười chỉ vào cái thìa trên tay: "Ngọt lắm, có ăn không?"

"Ăn." Tử Du ngoan ngoãn há to miệng.

Cố Tâm Nguyệt dễ dàng cho cô bé uống hết thuốc hạ sốt.

Sau đó nàng lại vội vàng đi lấy một chậu nước ấm, dùng khăn thấm ướt rồi giúp Tử Du lau người để hạ nhiệt độ.

Nàng lau hai lượt, lại dùng khăn lạnh đắp lên đầu cô bé một lúc. Cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống một chút, Cố Tâm Nguyệt lại cho cô bé uống thêm chút nước ấm, đắp chăn cẩn thận, đợi thuốc hạ sốt phát huy tác dụng.

Một khắc sau, nhiệt độ bắt đầu có xu hướng giảm.

Lúc này Cố Tâm Nguyệt mới đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng cho hai hài tử.

Bị sốt không được ăn trứng, Cố Tâm Nguyệt nấu một ít cháo rau xanh, nấu thật nhừ, ăn vào là tan ngay.

Bị bệnh thì không dễ chịu, ngay cả Tử Du vốn ham ăn giờ cũng chán ăn, cô bé chỉ ăn được hơn nửa chén cháo rau liền cau mày không ăn nổi nữa. Khi bị bệnh, dạ dày cần được nghỉ ngơi.

Cố Tâm Nguyệt cũng không khuyên cô bé, để cô bé tiếp tục nằm trên giường ngủ.

Đến chiều, cơn sốt vừa mới hạ lại tăng trở lại, ngay cả Hoài Cẩn cũng có vẻ uể oải.

Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng cho cô bé uống thuốc, nàng lại pha cho Hoài Cẩn một cốc thuốc cảm.

Mãi đến khi trời tối, Tử Du mới đổ mồ hôi khắp người, cơn sốt này mới coi như hoàn toàn hạ xuống.

Cố Tâm Nguyệt sớm đã đốt lò sưởi, đưa hai hài tử vào trong chăn ấm.

Nhìn ra ngoài trời, tuyết rơi như lông ngỗng, lúc này nàng mới có thời gian lo lắng cho Tống Dập.

Từ sáng sớm, Tống Dập đã ngồi xe bò của Tống đại thúc đến trấn trên, vốn định đi sớm về sớm.
 
Back
Top Bottom