Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 70


"Tất nhiên, tất nhiên." Cố Tâm Nguyệt phụ họa.

Lê rừng trên núi đã hái gần hết, cho dù có thể kiếm được lê thì đường phèn và táo đỏ trong không gian cũng có hạn.

Nàng có tổng cộng 10 túi táo đỏ, dùng hết một túi lớn cũng chẳng sao.

Nhưng 10 túi đường phèn đã dùng hết hai túi lớn, điều này khiến Cố Tâm Nguyệt đau lòng vô cùng.

Đồ trong không gian, dùng một ít là mất đi một ít.

Muốn kiếm tiền, xem ra nàng phải nghĩ thêm cách khác rồi. Hai người ra khỏi tiệm thuốc, Tống Dập không nhịn được quay sang hỏi: "Bí phương gia truyền? Nguyên liệu phức tạp?”

Tại sao hắn đun lửa mấy ngày nay, cũng không thấy Cố Tâm Nguyệt cho thứ gì kỳ lạ vào?

Cố Tâm Nguyệt cười với hẳn: "Bán đồ mà, phải biết kể chuyện, ngươi nghe chơi thôi nhé."

Còn về nguyên liệu, đương nhiên không thể bày ra trước mặt hắn.

"Một thứ đơn giản như vậy, lại có thể bán giá cao, sao nàng lại không định làm nữa?" Tống Dập dường như vẫn còn nghỉ ngờ.

"Ôi, lê trên núi đã hái hết rồi, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, cao lê thu này tốn công lắm, sắp đến mùa thu hoạch, ta lại phải bán hạt dẻ rang đường, đâu còn nhiều sức lực như vậy?" Cố Tâm Nguyệt quyết định chủ động tấn công trước, than thở một hồi.

"Ừ, nàng không muốn làm thì thôi." Tống Dập suy nghĩ một chút, mấy ngày nay để nấu 10 hũ cao lê thu này, hầu như lúc nào Cố Tâm Nguyệt cũng quanh quẩn bên bếp lò trông chừng, quả thực rất vất vả: "Tiền này nàng kiếm được thì nàng giữ lấy phòng thân, chỉ tiêu trong nhà ta sẽ nghĩ cách."

Tống Dập nói xong, nhấc chân định đi về phía hiệu sách.

Thấy Tống Dập không hỏi nữa, Cố Tâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo hắn.

Hai người đến Học Hải Thư Uyển ở Bắc Đại Nhai, Vương chưởng quầy mà Cố Tâm Nguyệt đã gặp lần trước lúc này đang bận tiếp khách, vừa thấy Tống Dập đích thân đến, hắn liền vội buông công việc trong tay, ra nghênh đón.

"Tống công tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi? Lần trước nghe nói ngươi bị bệnh, không biết giờ đã khỏe chưa?" Vương chưởng quầy đối với Tống Dập rất khách sáo.

Tống Dập đáp lễ: "Sức khỏe đã tốt hơn nhiều, lần trước sách nương tử ta đến lấy, ta cũng đã chép xong, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi mang đến trả."

Vương chưởng quầy nhận lấy hai quyển sách mà Tống Dập đưa tới, hắn thậm chí còn không thèm xem, trực tiếp sai tiểu nhị lấy 1 lượng bạc giao cho Tống Dập.

Tống Dập không vội nhận: "Vương chưởng quầy, theo quy tắc cũ, số bạc này nhiều quá."

Vương chưởng quầy cười lắc đầu: "Lần trước may nhờ nương tử của ngươi kịp thời đưa sách đến, quý nhân khen ngươi chép sách còn đẹp hơn cả chữ trong sách gốc, thư phường chúng ta cũng nhờ đó mà được thơm lây, cho nên chút bạc này xin Tống công tử nhất định phải nhận."

Tống Dập nghe vậy, liền không nói thêm gì nữa, sau đó lại móc ra một quyển sách khác từ trong người đưa tới: "Vương chưởng quầy, ta có một quyển sách tranh muốn nhờ ngươi giúp xem qua."

Vương chưởng quầy khựng lại một chút, sau đó vội vàng nhận lấy, mở ra.

Cố Tâm Nguyệt thấy Vương chưởng quầy vừa nhìn đã như bị cuốn hút vào, không khỏi tò mò thò đầu nhìn một cái.

ồ.

Đây không phải là câu chuyện cậu bé Hồ Lô mà tối qua nàng kể hay sao?

Tống Dập chỉ dùng vài bức tranh đơn giản, bên dưới lại thêm chữ, câu chuyện đã trở nên vô cùng sinh động thú vị. Nhìn thế này, tài năng vẽ tranh của Tống Dập cũng rất lợi hại, hơn nữa chữ viết tuy đơn giản nhưng lại rất sinh động, nhìn một cái là biết ngay nền tảng văn học của hắn rất thâm hậu.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 71


Đây chẳng phải là truyện tranh hiện đại hay sao?

Không chờ Cố Tâm Nguyệt hỏi, Vương chưởng quây đã nhanh chóng lật xem hết câu chuyện, không khỏi vỗ tay khen ngợi: "Tống công tử, câu chuyện này thực sự rất thú vị, tranh vẽ cũng rất đẹp, đây là do ngươi sáng tác à?”

Tống Dập liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt, cười nói: "Đều là nương tử ta nghĩ ra câu chuyện, ta chỉ giúp nàng ghi chép lại mà thôi."

"Được, được, hai phu thê các ngươi đều là người thú vị, tại hạ chưa từng thấy quyển sách nào thú vị như vậy, theo ta thấy, quyển sách này làm sách vỡ lòng rất tốt." Vương chưởng quây trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nói: "Tống công tử, không giấu gì ngươi, sách như vậy ta tạm thời chưa nghĩ ra nên bán bao nhiêu bạc cho hợp lý? Nếu ngươi tin tưởng tại hạ, vậy ta sẽ đưa quyển sách này đến phủ Thanh Châu in một ít, đến lúc bán được sách, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."

Tống Dập chắp tay: "Đương nhiên là tin tưởng."

Vương chưởng quây lại lấy giấy bút tốt đưa cho Tống Dập: "Những thứ này ngươi cứ mang về dùng trước, không đủ thì đến lấy thêm, tại hạ sẽ chờ ở đây."

Chờ ra khỏi hiệu sách, Cố Tâm Nguyệt vẫn không nhịn được mà khen ngợi: "Chậc chậc chậc, Tống Dập, ngươi vẽ những thứ này từ khi nào vậy? Ta nhớ tối qua lúc ngươi về cũng đã rất muộn rồi mà?”

Tống Dập đặt nắm tay lên mũi, có chút ngượng ngùng: "Tối qua về không ngủ được, thấy câu chuyện nàng kể hay quá, nhất thời hứng khởi nên vẽ ra."

"Không ngủ được? Chẳng lẽ là cơ thể không khỏe? Vài ngày trước ta thấy ngươi ngủ rất ngon mà." Cố Tâm Nguyệt vô thức nghĩ đến việc có phải hắn không khỏe hay không.

Nàng nào ngờ được, là do ngủ riêng nên hắn mới không ngủ ngon.

Thấy dưới mắt hắn quả nhiên có chút quâầng thâm, nàng không khỏi có chút tức giận: "Cơ thể ngươi vừa mới khỏe, ngươi đã bắt đầu thức đêm à?”"

Hắn cứ làm đi.

Thật uổng công nàng mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng hầu hạ hắn ăn ngon mặc đẹp.

Không phải lại muốn đi theo cốt truyện cũ, tiếp tục làm người bệnh yếu chứ?

Tống Dập chỉ nghĩ nàng quan tâm đến mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Nàng yên tâm, có lẽ là dạo này ta ngủ quá nhiều vào ban ngày, thức một đêm cũng không thấy mệt, sau này ta sẽ cố gắng đi ngủ sớm hơn." Nói xong, hắn liền đưa 1 lượng bạc vừa kiếm được cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, nghi ngờ, đây là?

"Đi thôi, không phải nói muốn mua vải mới về may quần áo mới hay sao?" Tống Dập nói xong, liền đi trước đến tiệm vải.

Cố Tâm Nguyệt vừa đuổi theo, vừa khuyên nhủ: "Thôi đi, ta chỉ thấy Dương Tuyết Cầm không vừa mắt, chọc tức nàng ta một chút thôi, ta mới may quân áo mới, không cần mua mới, hơn nữa trong thời gian ngắn ta không muốn đụng đến kim chỉ nữa."

Nàng nghĩ đến việc thức trắng đêm, mới may được vài bộ quần áo.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng lắc đầu.

"Đã đến rồi thì vào xem đi." Tống Dập chỉ vào tiệm vải, hai người đã đi đến trước cửa tiệm.

"Được thôi nhưng nói trước nhé, chỉ xem thôi, không mua." Cố Tâm Nguyệt thấy không thể cãi lại hắn, đành phải vào.

Vừa vào tiệm, bà chủ nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt liền cảm thấy quen quen: "Cố nương tử, ngươi đến rồi à? Lần trước ngươi nói có tiền nhất định sẽ đến ủng hộ tiệm chúng ta mà."

Cố Tâm Nguyệt nhìn, ha ha.

Quả nhiên là bà chủ lần trước, nhưng lần trước nàng không mua đồ của bà ta, lần này dẫn Tống Dập đến mà không mua thì sau này sợ là nàng không vào tiệm được nữa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 72


Vì vậy, nàng thực sự kéo Tống Dập vào tiệm xem thật kỹ.

Cuối cùng, Cố Tâm Nguyệt đành nhịn đau mua 30 thước vải, mất 600 văn.

Lần trước về nhà, nàng chỉ mang vải cho cha và mẫu thân.

Mấy ngày nay, ba ca ca vẫn luôn giúp nàng làm việc, lần này bán cao lê thu cũng đều là nhị ca và tam ca hái từng quả, gánh xuống núi.

Đại ca trước đó lại giúp nàng sửa nhà, tưới ruộng, đóng thùng tắm.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt định mua cho ba ca ca, còn có đại chất tử mỗi người một tấm vải. Còn đại tẩu, Cố Tâm Nguyệt có lòng muốn mua nhưng vừa nghĩ đến Tiền Thị, nàng lại thôi.

Nàng không thể tự đưa đến tận cửa để nàng ta tìm cớ gây khó dễ cho mình.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt lại nhờ bà chủ làm hai chiếc khăn tay để tặng cho họ.

Cuối cùng nàng lại mua một đóa trâm cài tóc màu hồng nhạt, vừa hay về cài tóc cho Tử Du.

Ra khỏi tiệm vải, Cố Tâm Nguyệt lại dẫn Tống Dập đến tiệm sắt, đặt một cái chảo sắt thích hợp để rang hạt dẻ.

Trên đường về đi ngang qua Đông Thị, nàng lại mua thêm hai cân xương sườn, một cân thịt nạc ở hàng thịt.

Đến đây mấy ngày, ngoài rau dại ra, nàng hầu như không được ăn một bữa rau tử tế, vườn rau của hâu hết mọi người trong thôn đều khô héo nên phải bỏ sớm, bình thường muốn ăn, nàng chỉ có thể lên chân núi tìm rau dại khô héo.

Hiếm khi thấy có người bán rau tươi trên chợ, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà mua mấy củ cải, hai củ sen trắng, hai miếng đậu phụ.

Cuối cùng thấy có người bán cá từ nơi khác đến, nàng không nhịn được lại mua thêm hai con cá diếc.

Nhìn 1 lượng bạc chỉ còn lại một chút. Nghĩ đến trong nhà còn hai hài tử đang chờ ăn đồ ngon, Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại mua thêm hai cái kẹo hồ lô.

Chờ mua xong những thứ này, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, cái giỏ sau lưng Tống Dập đã đầy ắp.

Tống Dập cũng là lần đầu tiên thực sự đi dạo phố, càng là lần đầu tiên đi cùng Cố Tâm Nguyệt, không ngờ nàng tiêu tiền nhanh như vậy.

So sánh với tốc độ chép sách của hắn thì...

Cố Tâm Nguyệt nhanh nhạy bắt được sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Tống Dập, nàng cố gắng thanh minh cho mình: "Ngươi và hai hài tử đều quá gầy, cần phải bồi bổ thêm, hiện tại chính là lúc cần tích trữ cho mùa thu.”

Tống Dập bất đắc dĩ nở một nụ cười chua chát: "Không phải nói là mua vải cho nàng à? Cuối cùng nàng lại chẳng mua gì cả."

Cố Tâm Nguyệt gãi đầu, thì ra là vì chuyện này?

"Hai lần trước ta đã mua rất nhiều đồ dùng cho mình rồi, hiện tại cái gì cũng không thiếu, chờ tranh của ngươi bán được tiền, ta mua sau cũng không muộn."

"Được, vậy thì phải vất vả nàng mơ nhiều giấc mơ đẹp rồi." Trong giọng nói của Tống Dập mang theo cảm giác vui vẻ, dường như đang nói đùa.

"Yên tâm, giao cho ta.” Phải kể chuyện à, từ nhỏ đến lớn nàng đã đọc rất nhiều chuyện, chẳng phải là chuyện đến tay hay sao.

Chờ về nhà, nàng sẽ lập một danh sách trước.

Trên đường về, hai người lại ngồi trúng chiếc xe ngựa đã gần ngồi đầy lúc đến.

Chờ đến khi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập lên xe, ánh mắt của mọi người không nhịn được mà bắt đầu liếc vào cái giỏ sau lưng Tống Dập.

"Chậc chậc, tiểu tử Tống Dập này thực sự mua nhiều thứ như vậy cho nha đầu Tâm Nguyệt à? Thật là thương thê tử."

"Không ngờ Cố Tâm Nguyệt này vừa khỏi bệnh đã tiêu hoang như vậy, mỗi lần đến trấn đều mua không ít đồ tốt."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 73


"Các ngươi quản người ta làm gì, lại không tiêu tiên nhà các ngươi."

"nu"

Mấy người nói không lớn nhưng vẫn từng chữ từng chữ lọt vào tai Cố Tâm Nguyệt.

Nàng không lên tiếng, chỉ cười một cách sâu xa với Dương Tuyết Cầm ở phía trước bên phải.

Dương Tuyết Cầm vốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sau khi bán khăn tay mua xong đồ, nàng ta đã sớm ngồi trên xe bò chờ Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt.

Không có gì khác, chỉ là nàng ta cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của bọn họ hoàn toàn không thể để Cố Tâm Nguyệt tiêu tiền lung tung mua sắm.

Chờ đến khi hai người họ về, nàng ta sẽ ở trước mặt mọi người mỉa mai vài câu.

Cũng để mọi người xem xem rốt cuộc là ai đang mơ mộng hão huyền.

Ai ngờ, hai người lại mang theo một giỏ đầy ắp đồ lên xe bò.

Giỏ đầy đến mức không đậy nắp được, lộ ra một gói vải mới lớn ở bên trong, còn có cá thịt, đủ loại rau.

Thời buổi này, còn ai bỏ tiền ra mua thức ăn để ăn?

Từ trước đến nay, mọi người đều là trên núi dưới đồng, có gì ăn nấy.

Vì vậy, nàng ta theo bản năng muốn trốn sau lưng mọi người, ai ngờ vẫn bị Cố Tâm Nguyệt khiêu khích?

Dương Tuyết Cầm đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt sau lưng, không nói một lời.

Chờ đến khi hai người về đến nhà, đã quá trưa, Hứa Thị đã làm bữa trưa đơn giản, để hai hài tử ăn trước.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập ăn qua loa một chút, lại đưa cho mỗi người một xâu kẹo hồ lô đã mua, còn lại một cái đưa cho Cố Tiểu Võ.

Sau đó nàng lại lần lượt lấy đồ trong giỏ ra, lấy vải đã mua ra, định để Hứa Thị mang về cắt may.

Hứa Thị vừa nghe, bị hạt dẻ trong tay đ.â.m mạnh một cái: “Cái gì? Nhiều vải như vậy đều là mua cho ca ca của con à?”

"Ừm, còn lại có lẽ đủ để may cho Tiểu Võ một bộ đồ, còn hai cái khăn tay này cũng nhờ mẫu thân giúp con đưa cho hai tẩu tẩu." Cố Tâm Nguyệt vừa dọn dẹp thức ăn mua về vừa nói.

Nàng như thể đang nói một chuyện bình thường vậy.

"Con làm gì mà lãng phí tiên mua những thứ này? Ca ca của con đều lớn hơn con nhiều như vậy, muốn mặc gì thì tự đi kiếm tiền, tiền bán cao lê thu của con có thể bán được mấy đồng, còn tiền đâu ra mua những thứ này? Ôi, hài tử này." Hứa Thị lo lắng đến nỗi mặt mày tái mét.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng tiến lên giải thích: "Mẫu thân, cao lê thu của con đã bán được không ít tiền, thời gian này, ba ca ca đều giúp đỡ bận rộn trước sau, vừa chuyển nhà vừa lên núi, đây là một chút tâm ý của con và Tống Dập."

Hứa Thị bán tín bán nghỉ liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Thật sự bán được không ít tiên à?"

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng, giơ tay ra, giơ hai ngón tay.

"Cái gì? Hai... 2 lượng?” Hứa Thị không biết trong cao lê thu đó có bỏ thứ gì, nhưng nghĩ đến tất cả đều là lê rừng hái trên núi không tốn tiền, có thể bán được vài trăm đồng tiền là tốt lắm rồi, sao dám nghĩ đến bạc?

Cố Tâm Nguyệt giả vờ lắc đầu: "Đoán tiếp đi."

"Eo ôi ——”" Hứa Thị ngạc nhiên hô một tiếng, sau đó lập tức che miệng mình lại: "Trời ơi, sao lại bán được nhiều như vậy?"

Sau đó bà lại vô thức nhìn xung quanh, thấy không có ai, bà vẫn không yên tâm, kéo Cố Tâm Nguyệt vào bếp.

"Cao lê thu của con thực sự bán được 20 lượng à?" Hứa Thị nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con không nói với người khác chứ?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 74


Cố Tâm Nguyệt cũng bị bà làm cho căng thẳng theo: "Chỉ có con và Tống Dập biết, chưa nói cho ai cả."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chuyện này con đừng nói nữa, ngay cả cha con cũng đừng nhắc đến." Hứa Thị cảnh cáo nàng bằng ánh mắt: "Không phải ta không tin cha con và các ca ca của con, chỉ là người đông miệng nhiều, lỡ như bị mọi người lỡ lời, nhị tẩu của con và cả nhiều người trong thôn như vậy, không ai có lòng tốt cả."

"Mẫu thân, con hiểu mà, của cải không nên phô trương, chỉ là quả lê này nhị ca và tam ca của con cũng góp không ít công sức, nên con muốn ít nhiều gì cũng phải chia cho bọn họ một chút." Cố Tâm Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình, vừa rồi cũng vì cân nhắc đến điểm này nên nàng mới không hề giấu giếm Hứa Thị.

"Con tiết kiệm đi, trước tiên không nói đến chuyện bây giờ vẫn chưa phân gia, cho dù con có đưa cho hai đứa, tam ca của con là một tiểu tử lông bông lại không tiêu đến, đưa cho nhị ca con giữ thì bị nhị tẩu của con mang về nhà ngoại, hơn nữa quả lê rừng này chỉ đáng giá mấy đồng tiền, mấu chốt vẫn là phương thuốc này của con." Hứa Thị nói một cách mạnh mẽ, sau đó bà như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, con lấy phương thuốc này ở đâu vậy?” "Phương thuốc này á, chẳng phải lần trước Tống Dập giúp quý nhân trong huyện chép một quyển sách cổ hay sao, chính là viết trong quyển sách đó, con cũng nghe hắn nói như vậy." Cố Tâm Nguyệt bình tính nói.

"Ồ, ồ, trách sao quyển sách đó có thể đổi được 2 lượng bạc, tiểu tử Tống Dập này đúng là thông minh, vừa chép vừa ghi nhớ." Hứa Thị khen ngợi: “Chuyện này cứ theo lời lão mẫu thân mà làm, không được phép nhắc đến nữa, con xem con mua nhiều vải như vậy, đủ lắm rồi!"

Cố Tâm Nguyệt giật khóe miệng, không ngờ lão mẫu thân này lại khá bảo vệ mình?

Chẳng lẽ ba ca ca đều là hàng tặng kèm hay sao?

Nhưng lão mẫu thân nói cũng đúng, 20 lượng này tốt nhất vẫn không nên lộ ra.

Sau này dù sao nàng cũng có cơ hội từ từ bù đắp cho các ca ca.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến lúc chạng vạng tối.

Buổi trưa cả nhà đều ăn sơ qua một chút nên Cố Tâm Nguyệt định làm bữa tối thịnh soạn hơn một chút.

Hai con cá diếc mua về đã được nàng thả trong nước nuôi nửa ngày, lúc này nàng trực tiếp g.i.ế.c sạch, dùng dầu rán sơ qua, đổ nước vào đun sôi, cuối cùng cắt đậu phụ vào đun nhỏ lửa. Củ cải cắt thành sợi nhỏ, nàng cho thêm trứng, thêm chút tiêu, bột ngọt, muối, nước tương nêm nếm, cho thêm bột mì khuấy thành hỗn hợp sền sệt, dùng lửa nhỏ từ từ rán cho đến khi hai mặt vàng ươm.

Chờ cơm chín, hai hài tử đã chủ động rửa tay sạch sẽ, chén đũa cũng giúp nàng sắp xếp xong xuôi.

Canh cá diếc đậu phụ trắng ngần, cuối cùng rắc thêm chút hành lá thái nhỏ, trước tiên Cố Tâm Nguyệt múc cho mỗi hài tử một chén canh, cho thêm vài miếng đậu phụ.

Còn thịt cá thì riêng ra một đĩa.

Cá diếc nhiều xương nhỏ, trông hai hài tử có về như chưa từng ăn cá, cho nên phải gỡ xương ra trước mới được.

Mỗi người ăn 3-4 miếng bánh rán củ cải giòn tan, uống một chén lớn canh cá nóng hổi, đều ấm áp cả người.

Thời gian trôi qua thoắt cái đã mấy ngày.

Hầu hết số hạt dễ trên núi đã được gùi xuống chân núi, để ở nơi râm mát trong sân cho thoáng khí.

Hai ngày nay, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn để ý tình hình ruộng lúa, thấy lúa đã trĩu bông, những bông lúa căng mẩy cũng đã chuyển sang màu vàng ươm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 75


Nàng vội cắt vài bó lúa đi tìm cha và đại ca, bàn bạc xem có nên thu hoạch sớm không.

Hai ngày nay, Cố lão đầu và đại ca chỉ lo chuyện hạt dẻ, mỗi sáng chỉ đi quanh ruộng một vòng rồi chạy sang sân Cố Tâm Nguyệt giúp bóc hạt dẻ, ngược lại không để ý đến việc lúa đã chín.

Dù sao, theo kinh nghiệm, lúa này ít nhất cũng phải mười ngày nữa mới có thể thu hoạch.

Lúc Cố lão đầu nhận lấy hạt lúa Cố Tâm Nguyệt đưa tới, đập ra xem, ông ta cũng không khỏi ngạc nhiên nói: "Thật lạ, năm nay nước ít như vậy, mà hạt lúa vẫn căng mẩy thế này, hơn nữa còn chín sớm hơn?”

Cố đại ca ngạc nhiên nhận lấy: "Có phải vì mấy ngày trước chúng ta vẫn luôn tưới nước không? Nhưng con thấy vẫn nên chờ xem sao, bây giờ không vội thu hoạch, có khi qua mấy ngày nữa sẽ thu được nhiều hơn."

Cố lão đầu cũng gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong liền sốt ruột, qua mấy ngày nữa, đến lúc thu hoạch không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, nàng kiên trì nói: “Cha, đại ca, sáng nay con đã xem ở ruộng rất lâu, lúa thực sự đã chín rồi, con nghĩ nên thu hoạch sớm thì hơn, mấy ngày nay thời tiết đẹp, lỡ như qua mấy ngày nữa trời mưa thì sao?"

Cố lão đầu nghe xong, có chút lo lắng nhìn trời, ông ta không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày không mưa rồi, trời thực sự có thể mưa không?

"Nếu cha và đại ca vẫn không yên tâm thì trước tiên cứ thu hoạch hai mẫu ruộng nhà chúng ta, thu hoạch sớm, chúng ta cũng có thể sớm đi bán hạt dễ ở trấn trên." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục khuyên.

Cố lão đầu trầm ngâm một lát: "Được, lát nữa cha và lão đại sẽ ra ruộng xem lại, nếu thực sự đều chín rồi, ngày mai ta sẽ gọi lão nhị, lão tam đến chuẩn bị thu hoạch!"

"Được, vậy ngày mai con sẽ đi cùng mọi người." Cố Tâm Nguyệt thấy cha đã đồng ý, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Muội không cần đi đâu, cứ yên tâm ở nhà thu dọn hạt dẻ, hai mẫu ruộng nhà bọn muội, bốn người đàn ông chúng ta làm nhanh lắm, tiện tay mà thôi." Cố Đại Sơn vội vàng nói.

"Được, đến lúc đó ta sẽ mang cơm đến."

Đất nhà họ Cố cũng không nhiều, bốn nam nhân nhà họ Cố đi là đủ rồi.

Cố Tâm Nguyệt định lúc đó sẽ làm nhiều đồ ăn chống đói, mang cơm cho cha và các ca ca.

Buổi tối, Cố lão đầu dẫn Cố Đại Sơn ra ruộng, xem xét kỹ lưỡng lúa trên ruộng, sau đó đưa ra kết luận là có thể thu hoạch.

Buổi tối ăn cơm ở nhà, ông ta liên nói chuyện này với mọi người.

Tiện thể nói luôn chuyện sẽ giúp tiểu nữ nhi thu hoạch ruộng.

Ba ca ca đều đồng ý.

Ăn cơm xong, về phòng, Tiền Thị bắt đầu lải nhải với Cố Nhị Dũng.

"Phụ mẫu thiên vị quá, mấy hôm trước ngươi mới giúp đỡ lên núi chặt cây chặt tre, bây giờ thì hay rồi, đến cả thu hoạch cũng phải bắt nhà mình giúp." Bản chất Tiền Thị vẫn có chút sợ Cố Nhị Dũng cao lớn, nàng ta chỉ dám lầm bẩm nhỏ.

"Đại ca và tam đệ đều không có ý kiến, hơn nữa nhà muội muội chỉ có hơn hai mẫu ruộng, mất bao nhiêu thời gian? Lần trước muội muội tặng vải, ngươi không thấy à? Chẳng phải để muội muội tặng không mà không giúp được gì à?”

"Đó là do nàng ta tự muốn tặng, chứ không phải chúng ta đi đòi, hơn nữa, mấy hôm nay, ngươi chạy ra ngoài làm gì? Có phải Cố Tâm Nguyệt lại bảo ngươi đi giúp không?" Tiền Thị không chịu buông tha, giọng cũng lớn hơn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 76


Cố Nhị Dũng cau mày, mấy hôm nay việc lên núi lấy hạt dẻ, người nhà đều cố tình giấu Tiền Thị.

Tiền Thị ngày thường thích đi loanh quanh, đi ngôi lễ đôi mách với thôn dân, hoặc là về nhà đẻ ở thôn bên.

Nên tạm thời nàng ta vẫn chưa nghi ngờ gì.

Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng giấu không được.

Hơn nữa, vốn dĩ bọn họ cũng không định giấu mãi, chỉ muốn cố kéo dài thời gian.

Cố Nhị Dũng không nhịn được mà cảnh cáo: "Lần thu hoạch này, ngươi ở nhà giúp đại tấu cho tử tế, lúc đó ra ruộng mang trà mang nước thì ngươi đi giúp, đừng có chạy lung tung, chờ thu hoạch xong, muội muội có cách kiếm tiên khác sẽ dẫn chúng ta cùng làm, tốt nhất ngươi đừng đi làm phiền nàng ấy, nếu ta biết được..."

"Thật không? Ngươi nói muội muội có cách kiếm tiền? Thật sự sẽ dẫn chúng ta cùng làm à?" Tiền Thị vừa nghe đến kiếm tiền, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Liên tưởng đến những lời đồn gần đây trong thôn, rằng Cố Tâm Nguyệt từ khi lấy Tống Dập chuyển nhà đi, mỗi lần lên trấn nàng đều chở đầy đồ về.

Chẳng lẽ Cố Tâm Nguyệt thật sự có cách kiếm tiền nào đó?

Mắt Tiền Thị đảo tròn, kiên nhẫn nói: "Được, hai ngày nay ta nhất định sẽ giúp."

Hôm sau.

Cố Đại Sơn dẫn ba nhi tử ra ruộng, theo yêu câu của Cố Tâm Nguyệt, trước tiên thử gặt lúa trên hai mẫu ruộng của nàng.

Gần trưa, Cố đại tẩu lo mấy người không có nước uống, lại đun một nồi nước lớn, định mang ra.

Tiền Thị thấy vậy, nghĩ đến lời cảnh cáo của Cố Nhị Dũng tối qua, vội vàng xung phong đi.

Đến ruộng, nàng ta không thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt đâu.

Tiền Thị không nhịn được lại bắt đầu than phiền: "Cha, đại ca, con nói muội muội có phải không đáng tin không, đã nói sẽ mang cơm đến, sao cả bóng người cũng không thấy? Không phải chỉ nói suông đấy chứ."

Cố Nhị Dũng trừng mắt, nói: "Mặt trời còn chưa đến giữa trưa, hơn nữa sáng sớm muội muội đã mang đến rồi, nếu không có việc gì thì mau về đi."

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn không để ý, cúi đầu tiếp tục gặt lúa.

Cố Tam Thanh tỉnh mắt, nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang đi trên bờ ruộng.

Hắn vội vàng vẫy tay: "Muội muội!" Cố Tâm Nguyệt bước nhanh đến, chờ đến gần, nàng mới lấy đồ ăn trong giỏ ra.

"Cha, đại ca, mọi người đừng làm việc nữa, đến ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa mở nồi đất ra, bên trong là một nồi đầy ắp thịt kho củ cải, mùi thơm lập tức tỏa ra.

Nàng lại mở khăn gói ra, bên trong có khoảng mười chiếc bánh bao to, chiếc nào cũng trắng trẻo, mập mạp.

Cố Tam Thanh thèm thuồng cầm ngay một chiếc bánh bao lên cắn, miệng không quên hỏi: "Muội muội, muội hấp bánh bao thế nào vậy, sao mà mềm thế?"

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng lau sạch tay, nhận lấy chiếc bánh bao Cố Tâm Nguyệt đưa.

"Không phải hết năm, không phải tết, sao lại hấp nhiều bánh bao trắng thế này? Lương thực nhà các con cũng không dư dả, ngày mai vẫn để đại tẩu các con nấu cơm đi." Cố lão đầu đau lòng cắn một miếng.

Thật thơm!

Ăn kèm với thịt ba chỉ kho mềm nhừ, tuyệt cú mèol

"Muội muội, muội cũng bận rộn cả buổi rồi, muội cũng ngồi xuống ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút." Cố Đại Sơn lên tiếng.

"Không cần đâu, ta mang theo không nhiều, còn sợ không đủ cho mọi người ăn nữa, lát nữa về ta sẽ ăn sau." Cố Tâm Nguyệt cười nói.

Tiền Thị đang nhìn chằm chằm vào nồi đất đựng thịt ba chỉ, còn có cả bánh bao trắng to, không nhịn được nuốt nước miếng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 77


Nàng ta liên tục dùng mắt ra hiệu cho Cố Nhị Dũng.

Kết quả là nam nhân kia chỉ lo ăn, hoàn toàn không nhìn nàng ta.

Tiền Thị nghe xong lời Cố Tâm Nguyệt nói, cực kỳ không tự nhiên trêu chọc: “Cha và ba người bọn họ mệt cả buổi rồi, muội muội chỉ làm một món ăn thì chắc chắn không đủ ăn."

Bốn nam nhân đang ăn ngon lành cùng ngẩng đầu lên, không vui nhìn nàng ta.

"Đủ ăn rồi, nhiều bánh bao thế này, sao mà không đủ!"

"Đúng vậy, món thịt kho củ cải của muội muội tuyệt lắm, một nồi đầy ắp, hôm nay có thể ăn thả ga rồi."

Tiền Thị thấy bánh bao trắng chắc chắn không còn phần mình, tức giận quay đầu bỏ đi.

Bốn người vui vẻ ăn uống, Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh giúp nhặt những bông lúa rơi xuống.

Những thôn dân khác từ ruộng về, đang đi ngang qua từ xa.

Nhìn thấy bên này, ruộng lúa mới được phân cho Tống Dập, vậy mà chỉ nửa ngày đã bị nhà họ Cố gặt XOng.

Mọi người không nhịn được hỏi: "Cố lão đầu, các người đang giúp Tống Dập và nha đầu Tâm Nguyệt gặt lúa à? Thu hoạch mùa thu còn chưa đến, bây giờ các người gặt xuống làm gì?"

Cố Tâm Nguyệt ở gần, nàng từ trong ruộng ngẩng đầu lên: "Không phải, lương thực trong nhà sắp hết rồi, chỉ có thể gặt lúa trước để đối phó thôi."

Cố Tâm Nguyệt không định để người khác biết lúa nhà mình đã chín.

Đến lúc đó còn không biết sẽ có lời đồn gì nên nàng tùy tiện tìm một cái cớ.

Dù sao thì lúc phân gia, Tống Dập không được chia một hạt gạo nào, đó là sự thật.

"Ồ, không phải Tâm Nguyệt à? Vài ngày trước còn đi trấn trên mua nhiều thứ như vậy, mới chớp mắt đã không có cơm ăn rồi, sớm biết thế thì không nên tiêu tiên hoang phí như vậy." Một đại thẩm quen mặt cười nói lời không hay ho gì.

Trước đó thấy Cố Tâm Nguyệt mua nhiều thứ như vậy, trong lòng bà ta đã rất khó chịu.

Lúc này thấy Cố Tâm Nguyệt vì không có cơm ăn mà phải gặt trước cả lúa chưa chín, khỏi phải nói, bà ta vui mừng đến mức nào!

Những người đi cùng khác cũng không nhịn được cười theo.

Dù sao thì, mùa màng gặt sớm vài ngày và gặt muộn vài ngày, sản lượng sẽ chênh lệch rất lớn. Cố Tâm Nguyệt là một đứa ngốc vừa mới hồi phục, không hiểu cũng đành.

Ngay cả Cố lão đầu và Cố Đại Sơn là những người nông dân thực thụ mà cũng làm theo, thật là chuyện cười lớn.

Bốn nam nhân vừa ngẩng đầu lên khỏi nồi đất, ăn no nê thỏa mãn, vỗ bụng, chuẩn bị bắt đầu đập lúa.

Những thôn dân khác thấy bọn họ không để ý đến mình, cũng tức giận bỏ đi.

Cố lão đầu thấy mọi người đã đi, mới mở lời khuyên nhủ: "Sáng đến đây ta đã xem rồi, lúa của những người khác đều chưa chín, nói ra cũng lạ, chỉ có lúa nhà muội muội các con và nhà ta là chín, chẳng lẽ thật sự là vì tưới nhiều nước? Dù sao thì các ngươi cũng phải giữ kín chuyện này, mặc kệ người khác chế giễu thế nào, chúng ta cứ gặt của chúng ta.”

"Vâng, cha, chúng con nhớ rồi, lúa của chúng ta không chỉ chín sớm mà còn chắc mẩy hơn nhà người ta, chúng ta cứ âm thầm nhanh chóng gặt về nhà, tránh để người khác để mắt tới."

"Đúng là như vậy.”

Bốn nam nhân lại bắt đầu bận rộn.

Bọn họ tranh thủ từng phút từng giây bận rộn trong ba ngày, hai nhà mới gặt xong toàn bộ ruộng lúa, thóc cũng đã đập xong, trải ra sân phơi. Cho đến khi thóc phơi khô được thu vào nhà, trái tim treo lơ lửng của Cố Tâm Nguyệt mới hạ xuống.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 78


Khi thời gian gần kề, nàng mới chợt nhớ ra, trong nguyên tác vào thời điểm thu hoạch mùa thu đã có mưa lớn liên tục nhiều ngày.

Mọi người không kịp thu hoạch mùa màng, trực tiếp bị ngâm cho đến khi nảy mầm.

Vì vậy, ngay khi thóc vừa phơi khô, Cố Tâm Nguyệt đã vội vàng thu vào nhà, ngay cả hạt dẻ đã phơi khô cũng vậy.

Ngay cả Cố lão đầu cả đời gắn bó với ruộng đồng cũng không hiểu nổi.

Nhưng nhìn những đám mây trên trời có vẻ ngày càng nhiều, chẳng lẽ hai ngày nữa thực sự sẽ có mưa?

Thời tiết vốn đã vào thu, bỗng trở nên oi bức.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, thở dài, không nhịn được nói: "Cha, tối qua Tống Dập xem thiên tượng, nói rằng trăng rời khỏi sao Tất, có lẽ thực sự sẽ có mưa lớn, hơn nữa cha nhìn những đám mây trên trời cũng ngày càng nhiều đi, con cũng sợ đột nhiên sẽ có mưa lớn."

Nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, đặc biệt là Tống Dập cũng nói như vậy, Cố lão đầu vỗ đùi: "Được, lát nữa ta sẽ đến chỗ trưởng thôn, nói với ông ấy, nếu bọn họ tin thì hãy thu hoạch lương thực sớm hơn hai ngày.

"Vâng, nếu bọn họ cố chấp không tin, cha cũng đừng xung đột với bọn họ, chúng ta không thẹn với lòng là được." Mục đích mà Cố Tâm Nguyệt chủ động đưa ra, cũng là muốn nhắc nhở mọi người.

Nếu bọn họ chịu tin, có lẽ còn có thể thu hoạch được ít lương thực.

Cố lão đầu trầm ngâm một lúc, trực tiếp đi tìm trưởng thôn.

Hai ngày nay, Tống Dập vẫn chuyên tâm vẽ tranh viết sách, hắn từ từ bước ra, hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Ta nói, trời sắp mưa à?"

Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Tống Dập, nàng lè lưỡi: "Là trực giác của ta nói sắp có mưa lớn, ta sợ cha không tin ta nên đành phải lôi ngươi ra." Tống Dập nghe vậy, nhìn sắc trời khác thường, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng.

Sau đó hắn cũng đi ra ngoài: "Ta đi theo xem thử."

Cho đến khi trời tối dần, Tống Dập mới một mình trở vê.

Vừa vào cửa, Cố Tâm Nguyệt liền vội vàng hỏi: "Cha ta đâu?"

Tống Dập khẽ lắc đầu với nàng.

"Vừa rồi trưởng thôn triệu tập mọi người lại, nói có khả năng sẽ có mưa, bảo mọi người cân nhắc có nên sớm thu hoạch lương thực hay không, nhưng mọi người hiển nhiên không tin, nói ra những lời khó nghe, ta đưa nhạc phụ về trước." Tống Dập bất đắc dĩ nói. Tống Dập sợ Cố Tâm Nguyệt lo lắng, chỉ đơn giản nhắc đến.

Thật ra, tình hình thực tế còn khó chịu hơn thế này, lúc đầu mọi người chỉ coi như một trò đùa.

Sau đó, có người chỉ đích danh nói người nhà họ Cố không đứng đắn, tự mình ngu ngốc thu hoạch mùa màng không được gì, còn muốn xúi giục mọi người cùng nhau làm điều ngu ngốc.

Đây là khiến cả thôn đều không vui à?

Ngay cả Tống Phú Quý và Lưu Thị cũng nói không ít lời cay nghiệt, liên tục chửi bới người nhà họ Cố đã phá hỏng hơn hai mẫu đất của nhà họ Tống. Sau đó, Cố lão đầu tức giận không chịu được, Tống Dập thấy vậy, cũng không muốn lý luận nhiều nữa, liền đưa Cố lão đầu về thẳng nhà.

"May mà trưởng thôn hiểu chuyện, nói sẽ để mọi người chú ý đến thời tiết, nếu sắp có mưa thì phải thu hoạch ngay." Tống Dập không muốn Cố Tâm Nguyệt quá tức giận, mở lời an ủi.

Cố Tâm Nguyệt gật đầu nói: "Thôi, tin hay không thì tùy."

Vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan nhiều đến nàng.

Cùng một thôn, có thể giúp thì giúp, nhưng nàng cũng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 79


Thấy sắc mặt Tống Dập không được tốt lắm, Cố Tâm Nguyệt khuyên: "Ngươi cũng đừng để trong lòng, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, tối nay ta làm đường sen, lát nữa ăn cơm xong sẽ cho ngươi ăn thử."

"ừy "

Hai ngày trước thu hoạch mùa thu, Cố Tâm Nguyệt đều lo cho sức khỏe của cha và các ca ca, nàng làm toàn là những món ăn chống đói.

Nàng chỉ mong sao sức khỏe của cha và các ca ca không bị suy kiệt.

Thế nhưng làm quá nhiều lại khiến hai hài tử ăn ngán. Tống Dập bị cấm phải ở nhà không được xuống ruộng, vốn đã xấu hổ, lại càng không tiện kén ăn.

Hắn đều theo người nhà họ Cố ăn gì thì ăn nấy.

Hôm nay hiếm khi thu hoạch mùa thu kết thúc tốt đẹp, người nhà họ Cố không chịu để Cố Tâm Nguyệt chuẩn bị cơm nước nữa, nàng mới có thời gian làm những món hài tử thích ăn.

Những ngày này đi chợ mua thức ăn, Cố Tâm Nguyệt không ít lần nhân cơ hội này để tích trữ rau và thịt trong không gian.

Nàng nấu một món sườn xào chua ngọt, một món đậu phụ rán, rồi dùng củ cải thái sợi nấu thành canh nóng màu trắng sữa cùng với trứng rán.

Món chính là dùng bột bánh bao hấp còn lại, Cố Tâm Nguyệt lại cho thêm sữa, làm thành bánh bao sữa nhỏ.

Bánh bao nhỏ, không chỉ mềm mại mà còn có mùi thơm ngọt của sữa.

Hoài Cẩn và Tử Du mỗi đứa ăn 3-4 cái vẫn còn chưa thỏa mãn.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội khuyên: "Trong nồi còn nấu đường sen cho các con ăn, để dành bụng."

Hai hài tử đang định cầm lấy bánh bao thì bỗng nhiên rụt tay lại.

Mấy ngày nay, Tử Du ngoan ngoãn ở nhà, trên mặt đã có nhiều thịt, nói chuyện cũng mềm mại như tiếng trẻ con: "Mẫu thân ơi, đường sen là gì vậy?”

Hoài Cẩn tuy không nói gì nhưng trong mắt cũng đầy vẻ tò mò.

Cố Tâm Nguyệt bảo Tống Dập ăn hết mấy cái bánh bao nhỏ còn lại, rồi uống hết cả phần canh còn thừa.

Sau khi dọn dẹp sơ qua bàn ăn, nàng mới bưng đường sen vào.

Chỉ thấy một củ sen to bằng cánh tay người lớn nằm trong nồi đất, toàn thân đỏ au.

Cố Tâm Nguyệt cắt vài miếng, mỗi chén cho một miếng: "Hôm nay ăn thử trước, phần còn lại ngâm thêm cho ngấm, mai sẽ ngon hơn.” Đường sen không chỉ có thể nhuận tràng mà còn có thể kiện tỳ khai vị.

Tử Du dùng tay nhỏ bưng chén, là người đầu tiên ăn hết đường sen trong chén: "Mẫu thân ơi, đường sen này ngon quát Ngọt ngọt, dẻo dẻo, còn ngon hơn cả đường."

Tống Dập và Hoài Cẩn cũng cúi đầu ăn, liên tục gật đầu, khen ngợi một cách khéo léo.

Tử Du nhìn chằm chằm ba chén đường sen đã hết sạch, lại nhìn chằm chằm vào trong nồi đất: "Mẫu thân ơi, con ăn hơi khát, con muốn ăn thử nước canh này."

Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ tinh quái của cô bé, sao lại không biết là cô bé thèm ăn. "Chỉ uống canh thôi à? Không muốn ăn thêm một miếng đường sen nữa à?" Cố Tâm Nguyệt hỏi một cách bất đắc dĩ.

"Vâng, cũng muốn." Tử Du cười nói, cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Cố Tâm Nguyệt lại cắt cho cô bé một miếng, sau đó lại cắt một miếng cho Hoài Cẩn.

Mặc dù Hoài Cẩn hiểu chuyện không tiện chủ động đòi nhưng nàng vẫn phải đối xử công bằng.

Thấy chén của Hoài Cẩn và Tử Du đều được thêm, hai hài tử nhìn nhau cười rồi lại bắt đầu ăn, trong mắt Tống Dập có chút ấm áp.

Cố Tâm Nguyệt đối với hai hài tử của mình, thực sự không có gì để chê, thậm chí còn chu đáo hơn cả hắn là phụ thân này.
 
Back
Top Bottom