Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 60


Hài tử vừa đi, Hứa Thị liền lên tiếng: "Tâm Nguyệt, nghe ca ca con nói hôm nay con phát hiện ra một rừng hạt dẻ trên núi? Con định thế nào?”

Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Tống Dập mang hai giỏ hạt dễ đến: "Cha, mẫu thân, hai người xem, đây là hạt dẻ chúng ta nhặt được trong rừng trên núi hôm nay, đây chỉ là những quả rụng trên đất, trên cây vẫn còn rất nhiều."

Hứa Thị không quan tâm đến việc hạt dẻ gai tay, bà phấn khích cầm hai quả trên tay, bẻ ra: "Trời ơi, nhiều hạt dễ thế này, mùa đông năm nay không lo rồi, ta vốn còn lo năm nay thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, mùa đông sẽ phải đói bụng."

Mọi người đều phấn khích ngồi quanh hạt dẻ, run rẩy bóc vỏ.

"Mẫu thân, vừa rồi con và tam ca cũng đi chợ xem rồi, hiện tại trên thị trường không có ai bán thứ này, nhưng có thể chúng đã bị người ta hái ăn hết từ trước khi chín, nếu không thì thứ này một khi bị phát hiện thì khó mà để được đến bây giờ." Cố Tâm Nguyệt tiếp lời.

"Ừ, đúng là như vậy, trên núi có nhiều hạt dẻ như vậy, chúng ta phải bàn bạc kỹ xem nên làm thế nào." Cố lão đầu vừa bóc vừa nói.

"Sắp đến mùa thu hoạch rồi, mọi người đều không có ý định lên núi, hơn nữa nhất thời cũng không tìm được chỗ sâu như vậy, chúng ta vẫn đừng nên đánh rắn động cỏ, bình thường con vẫn lên núi quen rồi, cứ để con mỗi ngày lên núi cõng về, cõng nhiều chuyến, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ." Cố Nhị Dũng đề nghi.

"Một mình ca phải cõng đến bao giờ? Ta đi cùng ca." Cố Tam Thanh lên tiếng.

"Theo ta thấy, bình thường, lão đầu tử ngươi và lão đại thường phụ trách ruộng đất, chúng ta nên làm gì thì làm, chỉ là nhiều hạt dẻ như vậy, chúng ta lấy hết về thì để ở đâu? Chẳng lẽ bữa nào cũng ăn thứ này à?” Hứa Thị có chút lo lắng. Nhìn trời sắp lạnh rồi, mùa đông không chỉ thiếu ăn, mà còn thiếu cả những thứ khác nữa.

Cố Tâm Nguyệt hiểu được nỗi lo của Hứa Thị: "Mẫu thân, nhiều hạt dẻ như vậy chỉ để lại ăn thì cũng không phải là chuyện tốt, con nghĩ vẫn nên tìm cách chế biến thành đồ ăn rồi mang ra chợ bán, đổi được tiền thì nhà mình cũng có thể mua thêm một số lương thực khác, còn có cả áo bông chăn bông để chống rét.”

Ánh mắt Hứa Thị sáng lên, phải nói là khuê nữ vẫn nghĩ giống mình.

"Nhưng có ai mua hạt dễ này không? Hay là chúng ta ra chợ Đông Thị thử xem?"

"Hạt dẻ này dù sao cũng không giống lương thực, bán không được giá, hơn nữa một khi bán ra thì rừng hạt dẻ này sợ là không giữ được, con thấy chúng ta vẫn nên tranh thủ trước khi thu hoạch mà thu về càng nhiều hạt dễ càng tốt, chúng ta ở đây cũng hẻo lánh, để một thời gian chắc sẽ không bị phát hiện, chờ sau khi thu hoạch xong, chúng ta sẽ ra chợ bán hạt dẻ rang đường." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nói.

"Hạt dẻ rang đường?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Ừ, trưa nay ta nấu một ít hạt dẻ, không cẩn thận nước cạn hết, ta liên tiện tay rang vài hạt, phát hiện hạt dẻ rang ngon hơn hạt dẻ luộc rất nhiều, nếu chúng ta dựng một quầy ở chợ vừa rang vừa bán, có lẽ sẽ bán được." Cố Tâm Nguyệt giải thích đơn giản.

"Đúng vậy, hạt dẻ do muội muội rang thực sự rất ngon, ta ăn mấy hạt mà không dừng lại được." Cố Tam Thanh đáp lời.

Những người khác vẫn có chút lo lắng, dù sao bọn họ cũng chưa từng đi chợ buôn bán bao giờ, hạt dẻ rang này có thực sự bán được không?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 61


Tống Dập thấy vậy, lên tiếng nhắc nhở: "Tâm Nguyệt, vừa rồi lúc các nàng ởi chợ, ta đã nhặt một ít đá vụn về rửa sạch và phơi khô rồi."

Cố Tâm Nguyệt hiểu ý của hẳn, liên đứng dậy: "Hay là ta rang cho mọi người nếm thử trước? Dù sao ta cũng mới làm lần đầu, có được không thì chúng ta thử rồi sẽ biết."

Tống Dập lại tự giác đi nhóm lửa.

Hạt dẻ rửa sạch khứa hình chữ thập, trước tiên nàng rang nóng đá vụn đã phơi khô, cho hạt dẻ vào, cuối cùng cho đường vào đảo đều.

Việc đảo rất tốn sức, sau khi Cố Nhị Dũng hiểu được cách làm thì tự nguyện nhận lấy cái xẻng trong tay Cố Tâm Nguyệt.

Chờ đến khi hạt dẻ chuyển sang màu sẫm, phần thịt hạt dẻ ở chỗ khứa chuyển sang màu vàng óng, một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa.

Cố Tâm Nguyệt liên bảo Tống Dập tắt bếp, nàng dùng đũa gắp hạt dẻ đã rang ra.

Hai đĩa hạt dẻ rang được bưng lên, mọi người vây quanh bàn ngồi xuống.

"Mọi người ăn thử xem."

Mọi người lần lượt đưa tay ra.

Hứa Thị là người lên tiếng đầu tiên, từ lúc vây quanh bếp lò nhìn, bà đã hạ quyết tâm: "Ta thấy, thứ này có thể bán được!" Những người khác đang ăn rất vui vẻ: "Có thể bán được! Nhất định có thể bán được!"

Mỗi người ăn thử vài hạt, số còn lại đầu vào bụng Cố Tiểu Võ và Hoài Cẩn, Tử Du.

Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định mấy ngày này sẽ để Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh lén lên núi hái hạt dẻ về, để ở sân nhà Cố Tâm Nguyệt cho thoáng gió và phơi khô.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn mỗi ngày đi làm đồng về, sẽ lén đến giúp xử lý vỏ hạt dẻ.

Những người còn lại vẫn ở nhà như thường lệ, ổn định Tiền Thị và những người hàng xóm láng giềng khác. Sau khi bàn bạc xong, trời cũng tối đen, cả nhà họ Cố mới đứng dậy vê.

Ngày hôm sau.

Trời trong xanh.

Từ sáng sớm Cố Tâm Nguyệt đã giặt sạch sẽ chăn gối, ga giường trong nhà, treo ở sân để phơi.

Hai ngày nay nàng vừa chuyển nhà, vừa lên núi, nhà cửa vẫn chưa kịp dọn dẹp.

May là đồ đạc trong nhà không nhiều, nàng giặt xong chăn gối, lại lau chùi sạch sẽ trong ngoài nhà.

Sức khỏe Tống Dập đã hồi phục rất tốt, chỉ còn hơi ho nhưng không ảnh hưởng đến việc làm việc. Hắn liền giúp đỡ lấy quần áo, sách vở trong tủ ra phơi nắng.

Ngoài ra, Hoài Cẩn và Tử Du cũng rất chăm chỉ, chạy ra chạy vào trong ngoài nhà để bê đồ.

Thấy bọn họ giúp đỡ, Cố Tâm Nguyệt liền rảnh tay, chuẩn bị làm cao lê thu.

Cố Tâm Nguyệt định chỉ nấu một nồi trước nên chỉ rửa nửa giỏ lê rừng.

Sau khi lê ráo nước, không cần gọt vỏ, nàng trực tiếp thái thành sợi nhỏ, cho vào nồi thêm nước và đun sôi.

Sau khi nước sôi, nàng cho thêm bách hợp vào nghiền thành bột, táo đỏ thái nhỏ, cho thêm nước gừng, đường phèn.

Cuối cùng đun nhỏ lửa.

Gần đến trưa, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh tranh thủ lúc thôn dân đều về nhà, mới lặng lẽ từ trên núi xuống, mang đầy ắp chiến lợi phẩm đến sân nhà Cố Tâm Nguyệt.

Vừa vào cửa, cả hai đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ bếp tỏa ra.

"Muội muội, lại nấu món ngon gì thế?" Cố Tam Thanh mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, vừa đặt giỏ xuống sân, hắn đã lên tiếng hỏi.

"Tam ca, muội đang nấu cao lê thu nhưng phải hai canh giờ nữa mới xong, lúc đó sẽ nấu cho ca uống." Cố Tâm Nguyệt bưng hai chén nước ấm từ trong bếp ra, mỗi người một chén.

"Cao lê thu? Muội muội giữ lại để mấy người uống đi, một nam nhân to xác như ta uống thứ đó làm gì?" Cố Nhị Dũng cao to vạm vỡ, bình thường lại chạy quen trên núi nên không hề th* d*c.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 62


Hai người nhận lấy nước, đều uống cạn một hơi, thở phào nhẹ nhõm.

"Muội định làm cái lê thu xong sẽ mang ra hiệu thuốc trong trấn thử xem có bán được không, người lớn trẻ con đều uống được, trị ho." Cố Tâm Nguyệt giải thích.

"Thứ này bán được tiền à? Vậy lát nữa ta và Tam Thanh lên núi thêm một chuyến nữa, hái hết số lê rừng còn lại về cho muội."

"Nhị ca, tam ca, hai người ngồi nghỉ một lát trước, muội nấu chút đồ cho hai người ăn, nghỉ ngơi xong rồi đi cũng không muộn." "Không cần chuẩn bị đâu, chúng ta không đói, nếu để mẫu thân biết được, lại lải nhải chúng ta nữa." Hai huynh đệ cùng lắc đầu.

"Thuận tiện thôi mà, các ngươi không ăn thì bốn người chúng ta cũng phải ăn, không thể để hai ca ca nhìn chúng ta ăn chứ." Cố Tâm Nguyệt cười nói, quay người vào bếp.

Hai huynh đệ đành ngôi xuống, không nhịn được lè lưỡi, đừng nhìn nhà muội muội bây giờ còn trống trơn, nhưng ít nhất một ngày cũng có thể ăn ba bữa cơm.

Hơn nữa, bữa nào cũng thơm ngon hơn cơm nhà họ Cố.

Bọn họ không khỏi hâm mộ Tống Dập. Nhưng nghĩ đến tình hình sức khỏe của Tống Dập và hai hài tử, bọn họ cũng thấy hợp lý.

Đã vậy, muội muội nhất quyết giữ hai người ở lại ăn cơm thì bọn họ cứ ăn thôi, cùng lắm lát nữa bọn họ lại chạy thêm vài chuyến, hái thêm lê rừng cho muội muội bán kiếm tiền.

Nhân lúc Cố Tâm Nguyệt nấu cơm, hai huynh đệ lại chuẩn bị đi kéo gỗ và tre đã chặt ở chân núi hôm qua về.

Chuẩn bị đến tối, bọn họ sẽ nhờ cha và đại ca giúp muội muội đóng một cái thùng tắm lớn hơn.

Tiện thể bọn họ cũng sẽ làm thêm mấy cái ghế đấu nhỏ, tối qua lúc bọn họ đến ăn cơm, trong nhà không có lấy một cái ghế đàng hoàng, mọi người đều tùy tiện tìm một gốc cây ngôi.

Cố Tâm Nguyệt không biết những chuyện này đã sớm được nhị ca và tam ca để mắt tới.

Lúc này nàng đang bận rộn nhào bột trong bếp, nhân tiện lén cho thêm men vào.

Cho đến khi bột nhào đến khi mịn không dính tay, nàng mới để sang một bên ủ.

Tiếp theo nàng lại rửa sạch rau mẫu thân mang đến tối qua, thái nhỏ, trộn với bã dầu còn lại từ tối qua.

Sau đó nàng cho thêm gừng băm, hành lá băm, nước tương, bột ngọt, hạt tiêu, muối, trộn đều.

Trưa nắng, vì có cho thêm men nên bột nhanh chóng nở ra.

Cố Tâm Nguyệt hấp một nồi trước, chờ đến khi Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh kéo gỗ xuống núi, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao.

"Này, nhị ca, ngươi ngửi xem, muội muội lại làm món ngon gì thế này? Ta ngửi thấy giống thịt." Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm, sức lực trên tay càng lớn, vốn đã sắp không chịu nổi.

Cố Nhị Dũng một hơi khiêng hết số gỗ và tre còn lại vào sân, mới thở phào nhẹ nhõm: "Món muội muội làm đúng là thơm thật.” Cố Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng động của hai người, bưng một chậu nước ra: "Nhị ca, tam ca, rửa tay ăn bánh bao thôi!"

Sau đó nàng lại dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đi rửa tay.

Chờ đến khi Tống Dập âm thầm nhóm lửa cả buổi trời rửa tay xong, bánh bao đã được bưng lên bàn.

Từ khi Cố Tâm Nguyệt vào nhà này, dường như nhà cửa đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Không chỉ có người Cố gia thỉnh thoảng đến giúp đỡ.

Ngay cả hai hài tử Tử Du và Hoài Cẩn cũng trở nên hoạt bát hơn hẳn, mỗi bữa cũng ăn no nê.

Vẻ xanh xao trên khuôn mặt trước đây của chúng dường như cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 63


Trong ngoài nhà cũng được nàng dọn dẹp sạch sẽ.

Tống Dập cảm thấy ngay cả cơ thể ốm yếu nhiều ngày của mình cũng dường như đang dần dần hồi phục.

Chỉ là, sự tồn tại của hắn trong ngôi nhà này dường như ngày càng mờ nhạt?

Nghĩ đến đây, Tống Dập bỗng nhiên nhận ra n.g.ự.c mình có vẻ hơi tức, không nhịn được ho hai tiếng.

Cố Tâm Nguyệt vừa đưa hết bánh bao cho hai hài tử, nàng đang chuẩn bị lấy bánh bao cho hai ca ca thì nghe thấy tiếng, vội vàng đứng dậy.

Một lát sau, nàng bưng một chén lê chưng từ bếp ra, đặt thẳng trước mặt Tống Dập.

"Lúc nãy ta đã chưng trong nồi lâu lắm rồi, ngươi ho chưa khỏi, ăn cùng với cái này." Cố Tâm Nguyệt nhàn nhạt nói, giọng điệu không có ý nịnh nọt.

Nhưng Tống Dập lại nghe ra được sự cưng chiều trong giọng nói của nàng.

Quả lê này nhìn là biết Cố Tâm Nguyệt đã giấu riêng quả to nhất, hơn nữa chỉ có mình hắn có.

Ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du cũng không có.

Hắn không khỏi thấy ấm lòng, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, khẽ ừ một tiếng.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi cảm thấy chua xót.

Dù biết muội muội chưng lê cho hắn là vì hắn bị ho.

Nhưng quả lê này cũng quá to rồi.

Rốt cuộc muội muội đã giấu từ lúc nào?

Hơn nữa, vẻ mặt đắc ý kia của Tống Dập, bọn họ nhìn vào liền thấy khó chịu.

Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, cúi đầu ăn bánh bao.

"Ưm ưm ưm... muội muội, bánh bao của muội... tuyệt vời!" Cố Tam Thanh tức giận cắn một miếng, trong nháy mắt đã biến thành ngạc nhiên.Cố Nhị Dũng cũng cúi đầu cắn một miếng: "Tay nghề của muội muội đúng là không tệ, mềm mại, ta thấy còn ngon hơn cả mẫu thân.”

"Đó là đương nhiên."

Hoài Cẩn và Tử Du nghe vậy, cũng thu hồi tầm mắt khỏi chén của Tống Dập, ăn ngấu nghiến.

Một nồi hấp 16 cái, Cố Tâm Nguyệt ăn hai cái là no, Tống Dập ăn kèm với lê chưng nên cũng chỉ ăn hai cái.

Hoài Cẩn và Tử Du cũng mỗi đứa ăn hai cái là không ăn nổi nữa. Số còn lại đều vào bụng Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh.

Sau khi ăn bánh bao xong, Cố Nhị Dũng chuẩn bị dẫn Cố Tam Thanh lên núi hái lê rừng, Cố Tâm Nguyệt lấy ra hai cây tre nhắc nhở: "Nhị ca, tam ca, ta thấy cây lê rừng kia cao lắm, các ngươi dùng cái này làm lưới tre để hái cho tiện."

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh nhìn nhau, đồng thanh nói: "Làm bằng cách nào?"

Cố Tâm Nguyệt nhận ra mình hình như đã phát huy quá mức, nàng vội vàng giải thích: "Ta nhớ hồi nhỏ từng thấy người khác hái quả, chính là chẻ cây tre này thành mấy miếng, rồi...

Cố Tâm Nguyệt chỉ nhắc nhở đơn giản, hai huynh đệ lập tức hiểu ra, trực tiếp động tay làm hai cái.

"Vẫn là muội muội thông minh, hái như vậy, sẽ không lo lê rừng bị rơi vỡ."

"Ta cũng thấy người khác dùng, may mà còn nhớ. "

Chờ hai người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại, mới phát hiện Tống Dập vẫn luôn nhìn mình.

Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh cười với hắn, rồi quay đầu vào bếp, định hấp nốt số bánh bao còn lại, lát nữa cha và đại ca sẽ đến giúp nàng đóng thùng tắm.

Chờ nồi bánh bao còn lại hấp chín.

Nồi cao lê thu cũng gần như tan hết.

Cố Tâm Nguyệt dùng vải xô sạch đã chuẩn bị sẵn, lọc lê thu đã tan ra, chỉ giữ lại nước lê vắt ra rồi cho vào nồi nấu lại.

Nàng khuấy liên tục, cho đến khi nước lê trở nên sền sệt.

Nấu đến cuối cùng, nước lê cũng thành màu hổ phách, nàng đổ vào lọ đã rửa sạch trước đó, vừa đủ đầy hai lọ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 64


Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt một mình đến trấn trên, đến Hồi Xuân Đường.

Trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt tính toán một khoản tiền, một nồi lê thu được hai lọ cao, riêng cát thôi đã mất 400 văn, đường phèn và táo đỏ tuy dùng không nhiều nhưng dù sao cũng là đồ hiếm, quả lê thì miễn phí, còn củi lửa tính hết vào thì một lọ thành phẩm ước chừng hết khoảng 300 văn.

Nhưng thực sự rất tốn công sức.

Nếu chưởng quầy chịu trả giá cao thì việc làm ăn này còn có triển vọng. Nếu không biết hàng thì nàng cũng không cần hợp tác với hắn nữa.

Vừa vào cửa, Lý chưởng quầy của Hồi Xuân Đường đã nhiệt tình chào hỏi Cố Tâm Nguyệt, cẩn thận dùng thìa sạch múc một thìa nếm thử.

"Dạo này trời khô hanh, cổ họng tại hạ vẫn không được thoải mái, ăn cao lê thu của Cố nương tử, cổ họng quả thực dễ chịu thông thoáng hơn nhiều." Lý chưởng quầy nói thật, trong miệng còn không nhịn được mà nhai lại để thưởng thức.

"Lý chưởng quây quả nhiên biết hàng, cao lê thu này ta vất vả cả ngày hôm qua mới nấu được, vốn dĩ phu quân ở nhà thương ta vất vả không muốn ta làm việc này nhưng ta đã hứa với chưởng quầy trước đó nên theo đúng hẹn mang đến." Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh đáp lại.

Lý chưởng quầy vốn định để Cố Tâm Nguyệt chủ động đề cập đến chuyện hợp tác nhưng thấy sắc mặt Cố Tâm Nguyệt nhàn nhạt, dường như không vội kiếm tiền.

Hắn không khỏi có chút sốt ruột: "Chắc hẳn Cố nương tử đã gả cho một phu quân tốt, chỉ là năm nay mùa màng không được tốt, sắp vào đông rồi, kiếm thêm chút tiền phòng thân cũng tốt, có ai chê tiền nhiều đâu chứ?"

"Đúng là như vậy nên Lý chưởng quầy xem thử, chúng ta hợp tác cao lê thu này thế nào?" "Cao lê thu này của Cố nương tử, ta định báo cáo với Đông Gia của phủ Thanh Châu trước, qua vài hôm sẽ mang mấy chục lọ đến thử bán xem sao, còn về tiền bạc, Cố nương tử thấy 1 lượng bạc một lọ có công bằng không?" Lý chưởng quầy đề nghị.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lúc, trả lời: "Không giấu gì Lý chưởng quầy, nếu tính theo giá thành, 1 lượng bạc này ta thực sự có lời nhưng ngươi cũng biết, cao lê thu của ta, thứ đắt nhất không phải là nguyên liệu, mà là công thức của ta, hơn nữa lại tốn thời gian và công sức, nếu chỉ bán được 1 lượng bạc, ta nghĩ thôi không làm nữa." Lý chưởng quầy nghe xong, không khỏi hoảng hốt: "Cái này... Cố nương tử định thế nào?"

"Một nồi lê thu này chỉ nấu được hai lọ cao lê thu, hơn nữa đều dùng toàn đồ bổ thượng hạng, chỉ riêng một vị táo đỏ trong này thôi, có tiền cũng khó mua được, cho nên căn bản không thể bán đại trà như Lý chưởng quây nói, hiện tại ta nhiều nhất chỉ có thể nấu 10 lọ để bán, còn lại phải chờ xem có đủ nguyên liệu không rồi tính tiếp." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa lấy hai quả táo đỏ Hòa Điền từ trong túi vải trong giỏ ra đưa cho hắn.

Lý chưởng quây nhận lấy táo đỏ, không khỏi ngạc nhiên liên tục: "Đây là... táo đỏ Tây Vực cung cấp? Không đúng không đúng, táo đỏ loại này hoàn toàn không thể lưu thông đến đây, chẳng lẽ lại là trong núi sâu?"

"Táo đỏ này thực sự hiếm có." Cố Tâm Nguyệt không định trả lời trực tiếp: "Nhưng trong cao lê thu này còn có một số thứ tốt khác, ta không tiện lấy ra cho Lý chưởng quầy xem từng thứ một, hoặc là Lý chưởng quầy cân nhắc thêm, nếu được, ta sẽ mang 10 lọ cao lê thu này đến sau ba ngày nữa, nhưng ta phải lấy ít nhất 2 lượng bạc một lọ, hơn nữa cát cánh và lọ do Hồi Xuân Đường các ngươi cung cấp."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 65


Lý chưởng quầy theo bản năng muốn từ chối nhưng nhìn vào táo đỏ trong tay, còn có cao lê thu trong lọ, hắn có chút khó lựa chọn.

Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở: "Lý chưởng quây, cao lê thu này chỉ có 10 lọ, mang đến phủ thành hoặc kinh thành, đương nhiên sẽ bán được với giá cao, nếu ngươi không yên tâm, lọ cao lê thu và táo đỏ này coi như ta tặng miễn phí để ngươi dùng thử, ngươi mang về bàn bạc với Đông Gia rồi nói sau cũng không muộn.”

lý chưởng quầy nghe xong, dường như đã hạ quyết tâm: "Hồi Xuân Đường sẽ lấy cao lê thu này, vì Cố nương tử đã hào phóng tặng một lọ cho chúng ta, vậy ta cũng sẽ đưa trước 10 lọ cát cánh cho Cố nương tử mang về, coi như tiền đặt cọc, ba ngày sau ta sẽ chờ cao lê thu của Cố nương tử."

Nói xong, Lý chưởng quầy liền bảo tiểu đồng đi lấy 2 lượng cát cánh giao cho Cố Tâm Nguyệt, lại lấy thêm 10 lọ sứ tốt ra cho nàng.

Cố Tâm Nguyệt nhanh tay nhận lấy, đặt vào trong giỏ, rồi cáo từ quay về.

Tiểu đồng đứng bên cạnh thấy vậy, không khỏi khó hiểu: "Lý chưởng quầy, nhiều thứ quý giá như vậy mà cứ thế đưa cho nàng ta mang đi à? Ít nhất cũng phải 2 lượng bạc chứ? Lỡ nàng ta không đến thì sao?"

Lý chưởng quầy không nhịn được cốc vào đầu hắn: "Ngươi không thấy nàng ta chủ động để lại một lọ cao lê thu cho chúng ta hay sao? Làm ăn phải dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau, Lý mỗ ta lần này tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm người, mau đi tìm người mang những thứ này đến phủ thành cho Tần tam thiếu gia, cần thận đấy!"

Cố Tâm Nguyệt rời khỏi tiệm thuốc, đi mua ít thịt, lại lấy thêm chút lương thực từ trong không gian ra, vui về trở về thôn.

Ngày hôm sau.

Phủ Thanh Châu.

Tần tam thiếu gia nhận được cao lê thu do trấn Thanh Thủy gửi đến, còn kèm theo hai quả táo đỏ to, cùng một bức thư do Lý chưởng quầy đích thân viết.

Tần gia ở trấn Thanh Thủy không chỉ có một sản nghiệp là Hồi Xuân Đường, hai nơi cách nhau không xa, cho nên, cách 3-4 hôm, hắn lại có thể nhận được thư từ trấn Thanh Thủy gửi đến.

Chỉ là, cao lê thu này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Còn hai quả táo đỏ to này là sao? Chẳng lẽ trấn Thanh Thủy thật sự có thứ tốt như vậy à?

Chờ đến khi Tần tam thiếu gia đọc xong thư của Lý chưởng quầy, không khỏi cảm thấy có chút mong chờ. Trấn Thanh Thủy này, hắn đúng là đã hơn hai năm chưa đến.

Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại từ trong hồi ức, liền dặn dò nô bộc thân cận bên cạnh: "Vừa khéo mấy hôm nay lão tổ tông bị ho, ngươi mang đến cho bà ấy nếm thử."

Hai ngày sau.

Bốn nam nhân nhà họ Cố hăng hái bận rộn mấy ngày, trong sân của Cố Tâm Nguyệt cuối cùng cũng chất đầy những hạt dẻ đang phơi gió.

10 lọ cao lê thu cuối cùng cũng đã nấu xong.

Phần còn lại, nàng dùng chiếc lọ thường đựng để dành một lọ cho Tống Dập, và tặng một lọ cho nhà họ Cố.

Lê rừng trên núi cũng đã hái gần hết, Cố Tâm Nguyệt định sáng mai sẽ mang 10 lọ cao lê thu đến Hồi Xuân Đường.

Sau đó, nàng có thể chuyên tâm lo việc thu hoạch mùa thu và bán hạt dẻ rang đường.

Nhân hôm nay rảnh rỗi, Cố Tâm Nguyệt đã nấu cơm tối từ sớm.

Cơm thừa buổi trưa trộn với trứng, chiên một đĩa cơm rang trứng vàng ươm.

Sợ không đủ ăn, Cố Tâm Nguyệt lạ dùng nước hầm xương nấu thêm chút bánh bột lọc, vừa có thể làm đồ ăn chính, vừa có thể húp nước.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 66


Ba người lớn bé ăn ngon lành, lúc này Cố Tâm Nguyệt lại thèm rau đến phát điên.

Chờ bán được cao lê thu, nàng nhất định phải ra chợ mua ít rau về ăn.

Chờ cả nhà ăn xong, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp để lại đống chén đĩa cho Tống Dập.

Còn nàng thì chạy vào nhà may quần áo, lần trước mang vải cắt sẵn từ nhà họ Cố về, nàng đã tranh thủ may được kha khá, hôm nay may nốt phần còn lại.

Chờ đến khi nàng làm xong hết thì trời cũng tối. Cố Tâm Nguyệt lại bảo Tống Dập đun hai nồi nước nóng, chà rửa thùng tắm mới do đại ca và cha đóng, pha thêm nửa thùng nước ấm vào.

Nàng và Tử Du về phòng tắm trước.

Tử Du có tính cách đơn giản, lại còn nhỏ tuổi, Cố Tâm Nguyệt yên tâm lấy trộm dầu gội trong không gian ra, gội sạch sẽ tóc cho mình và Tử Du, lại dùng sữa tắm tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong, hai mẫu nữ lau khô người rồi thay quần áo mới.

Tử Du thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi: "Mẫu thân, Tử Du cũng thơm như mẫu thân rồi, quần áo mới mẫu thân may cũng mềm nữa."

Cố Tâm Nguyệt nhìn Tử Du tắm trắng trẻo, đôi mắt cũng dịu dàng hẳn đi: "Đúng vậy, Tử Du đáng yêu xinh đẹp như vậy, sau này mẫu thân sẽ luôn tắm thơm tho cho con, mặc quân áo đẹp cho con."

Tử Du vui vẻ ôm lấy cổ Cố Tâm Nguyệt, hôn chụt một cái lên mặt nàng: "Có mẫu thân thật tốt."

Tống Dập vào rót nước thì thấy hai người mặc quần áo mới, nằm trên giường cười đùa thân mật.

Cố Tâm Nguyệt vừa lau tóc cho Tử Du, vừa nói thầm.

Tử Du thì cười khúc khích.

Vừa vào phòng, cả phòng đều thơm phức, dường như chính là mùi hương thường ngày trên người Cố Tâm Nguyệt.

Chỉ là lúc này có thêm hơi nóng, nồng hơn một chút.

Thấy Cố Tâm Nguyệt chân trần, tóc vẫn ướt sũng phía sau lưng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Tống Dập lập tức cảm thấy tim mình hãng một nhịp, vội vàng tránh mắt, cúi xuống bê nước ra ngoài đổ.

Đổi một thùng nước mới, Cố Tâm Nguyệt lấy quần áo mới đã chuẩn bị cho Tống Dập và Hoài Cẩn từ trong tủ quần áo ra.

"Tắm xong thì hai người thay vào nhé."

"Ừ." Tống Dập có chút không dám nhìn thẳng vào nàng, cúi đầu đáp lời.

Cố Tâm Nguyệt không dám đưa thứ khác cho hắn dùng, bèn lấy một cục xà phòng thơm đơn giản đưa cho hắn: "Đây là bánh xà phòng thơm ta mua ở trấn lần trước, ngươi nhớ tắm sạch cho Hoài Cẩn, chà sạch cả những chỗ bẩn ở góc cạnh."

Tống Dập vội vàng nhận lấy: "Ừ."

"Đúng rồi, giường sưởi ở đông phòng đã sửa xong rồi, tối nay ta sẽ đưa Tử Du sang đông phòng ngủ." Cố Tâm Nguyệt lại nói.

"Ừ." Tống Dập vô thức trả lời, sau đó bỗng nhiên nhận ra điều gì đó: "Hả?" Cố Tâm Nguyệt thấy hắn mặt đầy vẻ khó hiểu, nàng nhíu mày, lặp lại: "Giường sưởi ở đông phòng đã sửa xong rồi nên chúng ta không cần chen chúc ở một chỗ nữa, tối nay ta đưa Tử Du sang đó ngủ."

"ồ," Sắc mặt Tống Dập tối sầm lại không dễ nhận ra.

Trước đây khi chuyển nhà, không phải đã nói rõ rồi à, vì giường sưởi chưa sửa xong nên mọi người tạm thời chen chúc trên một chiếc giường.

Bây giờ điều kiện tốt hơn, đương nhiên là phải ngủ riêng.

Cố Tâm Nguyệt không hiểu phản ứng này của hắn là có ý gì?

Chẳng lẽ cách xa như vậy mà hắn còn có thể ngủ rồi nảy sinh tình cảm hay sao?

Lúc hai cha con tắm rửa thay quần áo xong, hai người nằm trên giường, tây phòng chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 67


Trước đây, Cố Tâm Nguyệt đều kể chuyện cho hai hài tử nghe trước khi ngủ.

Đừng nói đến Hoài Cẩn, ngay cả Tống Dập cũng hình thành thói quen nghe kể chuyện trước khi ngủ.

Lúc này không có chuyện để nghe, hai cha con nhìn nhau, có chút không quen.

Tống Dập hắẳng giọng, nghiêng đầu hỏi: "Hay là ta kể cho con một câu chuyện?”

Hoài Cẩn nhìn cha mình khó xử, khẽ thở dài: "Thôi đi."

Tống Dập xoa tay: "Hay là ta đưa con sang đó nghe một lát, lát nữa con ngủ rồi ta sẽ bế con về?"

Ánh mắt Hoài Cẩn sáng lên: "Được."

Vì vậy, Tống Dập trực tiếp bế Hoài Cẩn tới gõ cửa đông phòng.

"Khụ khụ, Hoài Cẩn nói bây giờ không buôn ngủ, muốn sang đây cùng Tử Du nghe nàng kể chuyện." Vừa vào cửa, Tống Dập đã vội vàng giải thích.

Hoài Cẩn không thể tin được nhìn người cha của mình.

Rõ ràng là hắn đề xuất chuyện này trước.

"Ồ, vậy ngươi bế nó sang đây, vừa hay chúng ta còn chưa bắt đầu." Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nằm vào trong.

Giường sưởi được sửa rộng hơn, không gian đủ lớn.

Tống Dập đặt Hoài Cẩn lên giường, do dự không biết có nên ngồi xuống không thì nghe Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa kể xong ta sẽ bế Hoài Cẩn về, hoặc để nó ngủ ở đây cũng được."

Tống Dập cứng đờ lưng: "Không cần phiền phức, ngươi vừa tắm xong đừng để gió thổi, hay là tối nay để Hoài Cẩn ngủ ở đây luôn đi."

Hoài Cẩn thấy sắc mặt hắn tối sâm, chỉ thấy cha ngủ một mình thật đáng thương, bèn cầu xin Cố Tâm Nguyệt: "Không cần phiền phức, để cha ở đây chờ con một lát, lát nữa nghe xong chuyện con sẽ về cùng cha."

Cố Tâm Nguyệt thấy gương mặt Hoài Cẩn đầy vẻ mong chờ, hiếm khi thấy cậu bé cầu xin mình như vậy, nàng không khỏi mềm lòng: "Ừ, cũng được."

Tống Dập bình tĩnh quay người, ngồi xuống bên giường sưởi.

Bốn người đều tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo còn chưa khô hẳn, ngồi trên giường kể/nghe chuyện.

Cảnh tượng này thật hiếm thấy.

Cố Tâm Nguyệt tâm trạng tốt, bèn mở lời kể: "Một cụ già lên núi hái thuốc, vô tình đi vào một hang động... Câu chuyện về cậu bé Hồ Lô hơi dài, đến khi nghe đến đoạn yêu quái bị tiêu diệt, hai hài tử đã buồn ngủ không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, liên thấy Tống Dập đang nhìn mình đầy suy ngẫm, đáy mắt còn mang theo ý cười.

Cố Tâm Nguyệt ho một tiếng: "Sao vậy?”

"Không có gì, nàng kể chuyện rất hay nhưng nàng nghe chuyện này ở đâu vậy?" Tống Dập cười rất ôn hòa nho nhã.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại cảm thấy có chút bất an, tên này sẽ không nghi ngờ nàng đấy chứ? Nhưng nghĩ lại, nghi ngờ thì sao chứ?

Hắn có bằng chứng không?

Sợ hẳn à?

Khóe miệng Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch lên: "Trước đây khi ta còn ngốc, lúc rảnh rỗi thích ngủ vào ban ngày, hễ ngủ là thích mơ mộng, trong mơ có đủ loại chuyện, câu chuyện này là ta mơ thấy."

Hừ.

Tin hay không thì tùy.

Tống Dập bị vẻ mặt hơi giận của nàng chọc cười, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.

"Vậy nàng ngủ sớm đi, ngày mai ta vừa hay phải đến hiệu sách giao sách, ta tiện thể đi cùng nàng đến tiệm thuốc nhé?"

"Được." Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đồng ý, dù sao có người làm không công, nếu không dùng thì phí.

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt dậy sớm hầm một chén lớn trứng hấp, lại làm vài chiếc bánh hành, cả nhà cùng nhau ăn hết.

Nàng lại chạy đến nhà họ Cố gọi Hứa Thị và Cố Tiểu Võ sang trông giúp.

Sân phơi nhiều hạt dẻ như vậy, không có người trông thì nàng không yên tâm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 68


Hứa Thị cũng nhân cơ hội sang giúp dọn dẹp.

Sau khi dặn dò Hứa Thị xong, Cố Tâm Nguyệt liên theo Tống Dập đến chỗ xe trâu của Tống thúc ở đầu thôn.

Tống Dập mắc bệnh này đã hơn nửa tháng, đây cũng là lần đầu tiên hắn đi lên trấn.

Nhiều thôn dân ở đầu thôn thấy hắn, đều lịch sự chào hỏi, dù sao trước đây danh tiếng của Tống Dập trong thôn cũng rất tốt.

Chỉ là số mệnh kém một chút.

Nhưng từ khi Cố Tâm Nguyệt gả vào, hắn đã khỏi bệnh, sắc mặt cũng tốt hơn.

Đặc biệt hôm nay, hắn lại mặc một bộ quần áo mới, thêm vào khí chất phong lưu nho nhã toát ra từ bản thân, không khỏi khiến người ta nhìn nhiều hơn vài lần.

Chờ đến khi hai người lên xe trâu, Cố Tâm Nguyệt vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Dương Tuyết Cầm ở đối diện đang nhìn chằm chằm Tống Dập.

Ngược lại là Tống Dập, chỉ thấy giữa đôi lông mày hắn thấp thoáng vẻ không vui nhưng hắn cũng không lên tiếng, chỉ hơi dịch về phía Cố Tâm Nguyệt.

Thấy hắn mím chặt môi, Dương Tuyết Cầm không khỏi chủ động lên tiếng: "Tống đại ca, ngươi lên trấn giao sách à?”

"Ừ." Trên xe trâu chật ních người cùng thôn, Tống Dập cố gắng giữ lễ phép.

"Tống đại ca vừa mới khỏi bệnh, chuyện nhỏ này sao lại cần người phải đích thân đi một chuyến chứ? Hơn nữa không phải Tống đại ca nên ở nhà nghỉ ngơi hay sao, sao lại không màng đến sức khỏe mà vất vả chép sách." Nói xong, nàng ta còn liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ trách móc.

Cố Tâm Nguyệt đang ăn dưa, bỗng nhiên thấy người phụ nữ này nhìn mình đầy ẩn ý.

Nàng không khỏi thấy khó chịu VÔ CỚ. Dù sao ngồi xe cũng khá chán.

Vì vậy, phong cách cửa nàng đột ngột thay đổi...

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tống Dập, nửa dựa vào người hắn, mỉm cười nhìn Dương Tuyết Cầm: "Tuyết Cầm cô nương, ta rất đồng tình với lời này của ngươi, ở nhà ta cũng đã khuyên A Dập rất lâu rồi nhưng hắn không chịu nghe, cứ nói quần áo của ta đã cũ, phải chép sách đổi bạc đưa ta lên trấn mua vải mới."

Sau đó, nàng lại liếc nhìn Tống Dập với vẻ giận dỗi: "A Dập, ngươi xem, quần áo này của ta mới may, chỗ nào cũ?"

Bỗng nhiên bị ôm, Tống Dập không khỏi cứng đờ, hắn còn chưa kịp thả lỏng, lại nghe Cố Tâm Nguyệt nũng nịu.

Hắn không khỏi ho nhẹ hai tiếng, vành tai cũng hơi đỏ lên.

Cố Tâm Nguyệt vội vỗ nhẹ vào lưng hắn, quan tâm hỏi: "A Dập, ngươi không sao chứ? Hay là nghe lời ta, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi?”

Tống Dập bình tĩnh lại, cố gắng trả lời bình tĩnh: "Ta không sao, chúng ta ởi thôi. ˆ

"Được, đều nghe A Dập." Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Dương Tuyết Cầm với vẻ giận dỗi.

Điều này suýt nữa khiến Dương Tuyết Câm tức đến phun máu, hai tay nàng ta nắm chặt: "Cố Tâm Nguyệt, có nhiều người như vậy, ngươi có biết xấu hổ không?"

"Xấu hổ? Quan tâm đến phu quân mình thì sao lại xấu hổ được, chứ không phải ban ngày ban mặt thèm muốn phu quân người khác, như vậy mới gọi là không biết xấu hổ, A Dập, ngươi nói có đúng không?" Cố Tâm Nguyệt cười với hắn, để lộ hàm răng trắng như tuyết.

"Ừ." Tống Dập giật giật khóe miệng, thành thật trả lời.

Dương Tuyết Cầm nghe xong, sao có thể không biết nàng đây là đang chế giễu mình, nàng ta không khỏi đỏ bừng mặt.

Những thôn dân đang ăn dưa bên cạnh, lúc này thấy vẻ mặt tức giận xấu hổ của Dương Tuyết Cầm, mọi người đều không khỏi thì thầm to nhỏ.

Nhìn lại Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đang dựa vào nhau, nhìn thế nào cũng thấy rất xứng đôi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 69


Xe ngựa nhanh chóng dừng lại ở ngã tư Đông Thị trong trấn.

Hai người xuống xe, Tống Dập nhanh nhẹn tiếp tục đeo giỏ lên lưng.

Lúc nãy ở trong thôn, Cố Tâm Nguyệt mới để hắn đeo vì nể mặt nam nhân của Tống Dập.

Lúc này không có người quen, Cố Tâm Nguyệt muốn lấy lại giỏ, dù sao bên trong toàn là hũ cao lê thu dễ vỡ, nàng có kiếm được thùng vàng đầu tiên hay không là nhờ vào nó.

"Tống Dập, hay là để ta đeo đi? Sức khỏe của ngươi vừa mới hồi phục, giỏ này nặng quá." Cố Tâm Nguyệt khéo léo nhắc nhở.

"Không sao, chút đồ này không nặng." Tống Dập liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt thấp hơn mình một cái đầu, an ủi nói.

Được rồi.

Trên đường đi, Cố Tâm Nguyệt đều đi sát bên cạnh Tống Dập để bảo vệ chiếc giỏ.

Điều này khiến Tống Dập cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn còn tưởng Cố Tâm Nguyệt đang lo lắng cho sức khỏe của hắn nên càng thêm vững vàng bước đi.

Hai người đi một mạch đến Hồi Xuân Đường, Lý chưởng quây đã sớm đứng trong tiệm ngó đầu ra ngoài.

Tối hôm qua, hắn nhận được thư hồi âm của người bên cạnh Tần tam thiếu gia, hắn đã cho lão tổ họ tông bị ho suốt nửa tháng uống cao lê thu đó vài lần, tình trạng ho đã giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa Tần lão tổ tông tuổi đã cao, không muốn uống thuốc đẳng cả ngày.

Món cao lê thu này lại rất hợp khẩu vị của bà.

Vì vậy, khi nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt, Lý chưởng quầy như thấy tiên nữ, trực tiếp đi ra cửa đón người vào.

Cố Tâm Nguyệt thấy thế, đã biết phản ứng của chủ tiệm thế nào. Trong lòng nàng càng thêm tự tin.

Quả nhiên, nàng vừa vào trong, tiểu nhị đã bưng trà nóng lên, Lý chưởng quầy càng khen ngợi cao lê thu của Cố Tâm Nguyệt không ngớt.

Đến khi cầm 20 lượng bạc trên tay, Cố Tâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Mùa đông này không lo rồi.

Không lo rét mướt đói khát, đồ trong không gian có thể thoải mái dùng rồi.

Ngay cả Tống Dập đứng bên cạnh cũng giật mình, khẽ nhíu mày, không ngờ 10 hũ cao lê thu này lại có thể bán được nhiều bạc như vậy? Ngược lại, nữ nhân này lại tỏ ra bình tĩnh, không khỏi khiến hắn càng thêm nghi ngờ.

Lý chưởng quầy sắp xếp xong cao lê thu, mới có thời gian ngắm nghía kỹ người bên cạnh, Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội giới thiệu: "Đây là phu quân của ta, Tống Dập."

"Tống công tử có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?" Lý chưởng quây dường như đang nhớ lại điều gì, lần đầu tiên gặp Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng có cảm giác như vậy.

Nhưng sau khi gặp nhau hai lần, hắn mới phát hiện mình có thể đã nhận nhầm người.

Nhưng lúc này hai người cùng đến, dường như lại khiến hắn mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

"Trước đây tại hạ từng đến mua thuốc, có lẽ đã gặp." Tống Dập nhàn nhạt trả lời.

"Có lẽ vậy, Tống công tử nhìn qua đã biết là nhân trung long phượng, khó tránh khỏi để lại ấn tượng sâu sắc." Lý chưởng quầy khách sáo đáp lại, sau đó lại hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Không biết khi nào Tống gia nương tử mới có thể giao thêm một mẻ cao lê thu nữa?"

Cố Tâm Nguyệt trả lời thành thật: "Thật ngại quá, tạm thời không dự định làm nữa, lần trước đã giải thích với Lý chưởng quầy rồi, cao lê thu này dùng nguyên liệu phức tạp, hiện tại không thể tập hợp đủ nguyên liệu, chờ sau này hãy nói." "Vậy thì đành thôi nhưng Tống gia nương tử có phương thuốc gia truyền này rất tốt, sau này có cơ hội nhất định phải tiếp tục tìm chúng ta hợp tác nhé."
 
Back
Top Bottom