Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 50


Nghe thấy động tĩnh trong sân, Tử Du và Hoài Cẩn buông cành cây trong tay ra, vội vàng chạy tới.

Tống Dập cũng theo sát phía sau, chậm rãi đi ra, trên mặt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Cố Tâm Nguyệt đầu đầy mồ hôi, toàn thân dính đầy cỏ, Tống Dập vội vàng rót nước pha trà, vắt khăn đưa cho nàng: "Hôm nay lên núi có thuận lợi không?”

Cố Tâm Nguyệt uống một chén nước, chỉ vào cái giỏ nói: "Thu hoạch không ít, ta làm chút đồ ăn trước, lát nữa kể cho ngươi nghe."

Thấy Cố Tâm Nguyệt vào bếp, Tống Dập cũng vội vàng đi theo: "Ta giúp ngươi nhóm lửa."

Tống Dập không biết nấu cơm, thêm vào đó bình thường hắn đã quen ăn hai bữa.

Bây giờ thấy Cố Tâm Nguyệt từ trên núi xuống, có vẻ rất đói, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Xem ra sau này hắn cũng phải học nấu cơm thôi, như vậy ít nhất khi nàng ra ngoài về vẫn có thể ăn một chén cháo nóng.

Cố Tâm Nguyệt bận rộn chuẩn bị đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khao khát học hỏi của Tống Dập.

Nhưng có Tống Dập ở trong bếp, nàng thấy chẳng thoải mái để nấu nướng gì cả, ngay cả gia vị, dầu ăn, nàng cũng chẳng dám lấy ra.

Cố Tâm Nguyệt thầm nghĩ, chiều đi lên trấn, nàng nhất định phải nghĩ cách lấy thêm nhiều thứ ra, bày ở trong bếp một cách thoải mái.

Về hạt dễ và lê rừng, nàng đã có chút suy nghĩ.

Đến lúc đó chỉ cần bán được bạc thì nàng sẽ không lo về việc lấy đồ từ không gian ra nữa.

Cố Tâm Nguyệt đổ một ít hạt dẻ ra, nàng định ngồi xuống bóc ra trước một ít để nấu ăn, dù sao thì món này cũng không cần gia vị gì cả. Tống Dập thấy trong giỏ đầy ắp hạt dẻ, cũng ngạc nhiên: "Những thứ này đều là các ngươi nhặt trên núi à?”

"Ừ, trên núi còn rất nhiều nhưng chúng ta chỉ lấy trước hai giỏ, đúng rồi, ngươi có thấy thứ này được bán ở trấn trên không?"

"Cái này..." Tống Dập khẽ lắc đầu: "Mặc dù thứ này trước đây không phải là đồ hiếm nhưng hai năm nay tình huống không tốt nên rất ít thấy, hơn nữa hầu hết là người trên núi hái về tự nấu ăn, ta chưa thấy ai mang ra bán."

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt đã hiểu, định lát nữa xuống trấn xem sao.

Hai người cẩn thận bóc hai chén hạt dẻ, Cố Tâm Nguyệt dùng d.a.o khía thành hình chữ thập, cho vào nồi thêm nước đun, lại lén lúc Tống Dập không chú ý, cho thêm chút đường phèn và dầu.

Khoảng một khắc, nước dần cạn, Cố Tâm Nguyệt kêu lên một tiếng, vội vàng cầm lấy xẻng bắt đầu đảo.

Chỉ thấy nàng vừa đảo nhanh vừa làm ra vẻ ngạc nhiên: "Vừa nãy mải mê, không để ý nồi đã cạn nước, may mà hạt dẻ không bị cháy đen, nếu không thì hỏng bét."

Miệng nàng nói rất vội nhưng tay vẫn đảo thêm một lúc nữa.

Dù không biết nấu cơm nhưng Tống Dập thấy động tác không nhất quán của nàng, không khỏi hơi nhếch khóe mắt. Cố Tâm Nguyệt cũng sợ mình diễn quá, vội múc hai chén hạt dẻ ra: "Ngươi đi gọi Tử Du và Hoài Cẩn rửa tay ăn trước đi, ta rửa mấy quả lê hái trên núi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 51


Thấy Tống Dập đi ra, Cố Tâm Nguyệt nhìn vào giỏ lê, do dự một chút, vẫn lấy bốn quả nhỏ hơn trong không gian ra, nhanh chóng gọt vỎ.

Nàng lấy một quả khoét rỗng, nhét vào vài viên đường phèn, cho vào nồi đun nhỏ lửa.

Ba quả còn lại thì mang ra sân: "Tử Du, Hoài Cẩn, các con xem hôm nay mẫu thân và các cữu cữu hái được gì trên núi nào?”

"Oa, trắng trắng tròn tròn, đây là ——?" Tử Du nói mãi mà không nói ra được.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt giật mình, xem ra hai đứa trẻ này chưa từng ăn lê.

"Con thấy Đại Hổ và Nhị Ny ăn rồi nhưng không to như vậy." Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc trả lời.

Cố Tâm Nguyệt hắng giọng, ánh mắt dịu dàng: "Trái cây này tên là trái lê, hôm nay hai cữu cữu đưa mẫu thân lên núi hái đầy một giỏ, nếu Hoài Cẩn và Tử Du thích có thể ăn nhiều một chút, nhưng mà, chúng ta vẫn nên ăn hạt dẻ khi còn nóng trước, lê thì để một lúc nữa rồi ăn."

"Được." Hai hài tử đồng thanh đáp.

Hạt dẻ mới rang xong còn bốc hơi nóng, Cố Tâm Nguyệt không dám cho quá nhiều đường và dầu, nhưng sau khi rang xong, màu vẫn vàng ươm, hơn nữa hạt dẻ trong núi sâu này có vẻ rất ngọt, ăn vào thấy bùi bùi, dẻo dẻo, thơm ngon VÔ cùng.

Cố Tâm Nguyệt bóc vài hạt bỏ vào chén của Hoài Cẩn và Tử Du, hai hài tử húp xì xụp ăn ngon lành.

"Mẫu thân, đây chính là hạt dẻ mẫu thân nói à? Ngon quá!" Tử Du không tiếc lời khen ngợi.

"Ừm, con ăn chậm thôi, cẩn thận bỏng." Cố Tâm Nguyệt miệng thì dặn ăn chậm nhưng nàng lại không nhịn được bóc thêm vài hạt bỏ vào chén của nữ hài.

"Mẫu thân, mẫu thân ăn đi, Tử Du sắp no rồi." Tử Du vỗ cái bụng nhỏ của mình, mắt lại lén liếc sang quả lê trắng muốt bên cạnh.

Nước lê căng mọng tràn đầy, dường như đang vẫy gọi cô bé.

Cố Tâm Nguyệt không khỏi bật cười: "Vừa ăn đồ nóng xong, phải một lúc nữa mới được ăn lê, không thì dễ bị đau bụng lắm."

Tử Du mặt mày buồn rười rượi quay lại: "Con thấy con vẫn có thể ăn thêm hai hạt dẻ nữa."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đều bị con bé chọc cười, nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng quay mặt đi, sau đó nàng cầm hạt dẻ lên hỏi: " Tống Dập, ngươi thấy hạt dẻ rang khô như thế này có ngon không? Có ngon hơn luộc không?”

Tống Dập gật đầu trả lời: "Ừm, đúng là ngon hơn luộc, ăn cũng bùi hơn.”

"Nếu hạt dễ rang như thế này mà đem ra phố bán, ngươi nghĩ sẽ có người mua không?" Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên hỏi: "Tất nhiên, đây là lần đầu làm, về sau chắc chắn phải cải tiến phương pháp rang, ngoài ra thêm chút dầu và đường để nêm nếm nữa thì sẽ ngon hơn.”

Tống Dập suy nghĩ một lát: "Nếu đem đến gần thư viện thì có thể thử xem, bên đó nhà giàu cũng nhiều hơn, chỉ là... thứ này phải ăn khi còn nóng mới được."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu cười nói: "Nếu vừa rang vừa bán thì sao?"

Mắt Tống Dập sáng lên: "Có thể thử xem sao."

"Khu, hạt dẻ này là ta và ca ca cùng nhau phát hiện ra, nếu làm thì ta muốn cùng bọn họ làm, lát nữa ta và tam ca sẽ đi trấn trên dò la giá cả, tối nay bảo phụ mẫu đến ăn cơm rồi nghe ý kiến của bọn họ, ngươi thấy thế nào?"

"Như vậy là tốt nhất, chỉ là vất vả cho nàng lo liệu."

"Không sao, chỉ là.." Cố Tâm Nguyệt cân nhắc một chút, rồi nói: "Ta thấy hạt dẻ rang khô trong nồi như thế này e rằng không được, dễ bị cháy, ta đang nghĩ có thể cho thêm thứ gì đó vào rang cùng, để hạt dễ chín nhanh hơn và đều hơn hay không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 52


Cố Tâm Nguyệt biết rằng hạt dẻ rang đường phải cho thêm đá vụn nhưng nếu nàng đột nhiên đề xuất ra, sợ sẽ khiến Tống Dập nghi ngờ, thế nên đành thử dò hỏi hắn.

Tống Dập trâm ngâm một lát, bỗng khóe miệng cong lên: "Trước đây ta có đọc trong một số tạp ký, ở phương Nam có người dùng cát thô để rang hạt dẻ, hạt dễ rang ra sẽ không bị cháy, hơn nữa còn chín đều."

"Nhưng hạt dẻ này phải khía miệng mới dễ bóc, dùng cát thì vừa dễ ảnh hưởng đến hương vị, vừa không có cát ở đây!" Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở. Tống Dập nhìn nàng đầy ẩn ý, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có thể dùng đá vụn, hiệu quả có thể tốt hơn."

Cố Tâm Nguyệt mừng thầm trong lòng, không ngờ Tống Dập lại thông minh đến vậy, nàng vội gật đầu: "Quả nhiên là đọc nhiều sách có lợi, lát nữa chúng ta đi trấn trên, ngươi có thể đi giúp ta lấy ít đá vụn về rửa sạch phơi khô để dùng không?”

Tống Dập được nàng khen một trận, mặt hắn hơi đỏ, vội gật đầu: "Được, nàng cứ yên tâm đi, đá vụn cứ giao cho ta.”

Hoài Cẩn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong, vội lên tiếng: "Cha, con biết chỗ nào có đá, trước đây con chơi với muội muội, phát hiện ra rất nhiều đá vụn ở dưới con suối khô cạn, lát nữa con sẽ đi cùng cha.”

Cố Tâm Nguyệt khen ngợi nhìn Hoài Cẩn, thấy cậu bé có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

Tử Du ở bên cạnh thấy vậy, cũng vội ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Cha, Tử Du cũng muốn đi giúp!"

Sau đó, mắt cô bé lại vô thức nhìn về phía những quả lê trắng muốt trong chén, không biết cha và mẫu thân đã nói xong chưa? Nói xong thì cô bé có thể ăn lê rồi.

Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy, không khỏi bật cười.

Nàng vội lấy hai quả lê ra đưa cho Tử Du và Hoài Cẩn: "Giờ có thể ăn rồi, hai đứa mỗi đứa một quả!"

Tử Du nhận lấy quả lê mọng nước, há miệng cắn một miếng: "Oa, ngon quá, ngọt quá."

Hoài Cẩn lặng lẽ cắn một miếng, sau đó liếc nhìn vào chén, chỉ còn lại một quả lê cuối cùng.

Thế là cậu bé ngẩấng đầu nhìn Tống Dập: "Cha, con ăn không hết, chúng ta chia đôi nhé.”

Tống Dập vừa định lên tiếng bảo thằng bé ăn nhanh đi thì bị Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngắt lời: "Không được, quả lê này không được chia, Hoài Cẩn ngoan, ăn nhanh đi, lê của cha con ở trong nồi, không thiếu đâu." Tống Dập bị nàng nói có chút ngượng ngùng, nói như thể hắn muốn ăn lắm vậy, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Vừa nãy nàng nói lê không được chia à?”"

"Đúng vậy, chia lê, chia ly, ý nghĩa không tốt, một nhà ở bên nhau phải đông đủ, không được thiếu một ai." Cố Tâm Nguyệt nói xong, giọng nói dần nhỏ lại.

Dù sao thì, Tống Dập từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít lần chia ly.

Nàng đúng là khơi lại chuyện buồn.

Quả nhiên, sắc mặt Tống Dập khẽ tối sầm lại.

Cố Tâm Nguyệt thật muốn tát mình một cái nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, nàng chỉ có thể cố gắng chuyển chủ đề: "Nói về lê, ta còn có một câu chuyện, các con có muốn nghe không?"

Hai hài tử không hề nghĩ ngợi gì về ý của Cố Tâm Nguyệt khi chia lê vừa nấy, lúc này nghe vừa ăn lê vừa được nghe kể chuyện, cả hai vội ngồi thẳng lưng, dựng tai lên.

Cố Tâm Nguyệt vội chạy vào bếp, bưng chén lê chưng đường phèn ra đưa cho Tống Dập: "Ta nghe mẫu thân ta nói, bị ho ăn lê chưng sẽ khỏi nhanh, ngươi thử xem."

Sau đó, nàng thuận tay cầm lấy quả lê đã gọt sẵn trong chén ra, cắn một miếng, mới mở miệng kể.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 53


Có một cậu bé tên là Khổng Dung, bốn tuổi, một hôm..."

Chuyện kể xong, hai hài tử nghe say sưa, quả lê trong tay cũng quên gám.

Tống Dập ở bên cạnh nãy giờ vẫn cúi đầu, thong thả ăn chén lê chưng trong tay, không nhìn ra biểu cảm gì.

Cố Tâm Nguyệt có chút chột dạ, quay sang hỏi hai hài tử: "Hoài Cẩn, Tử Du, các con thấy mẫu thân kể chuyện thế nào?"

"Mẫu thân kể hay lắm, chỉ là... e rằng quả lê nhỏ nhất không đủ cho Tử Du ăn." Tử Du mặt đầy vẻ lo lắng trả lời.

"Tử Du đừng sợ, sau này nếu ăn lê nữa, ca ca sẽ nhường quả to cho muội nhưng ta thấy lê trong chén của cha hình như to hơn chúng ta nhiều." Hoài Cẩn bổ sung.

Tử Du nghe vậy, vội liếc nhìn vào chén của Tống Dập.

Cô bé nói bằng giọng ngọng nghịu: "Thật không, nhưng cha bị bệnh, mẫu thân Thương cha nên mới cho cha ăn quả to."

Tống Dập đang cúi đầu ăn ngon lành, nghe vậy, tay câm chén của hắn khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Vậy à?”

Hai hài tử cùng gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt lúc đó chỉ nghĩ hai hài tử còn nhỏ, ăn lê quá to dễ bị đau bụng.

Mà làm cao lê thu lại rất mất công, thế nên nàng tiện tay chưng luôn một quả to, ai ngờ lại bị hai đứa nhỏ tỉnh mắt phát hiện ra.

Lúc nàng đang nghĩ cách chữa cháy thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói sảng khoái của Cố Tam Thanh,

"Muội muội, muội thu dọn xong chưa?" Cố Tam Thanh nhẹ nhàng bước chân vào sân: "Ồ, cái gì thơm thế này?"

Cố Tâm Nguyệt cười khẩy: "Mũi của tam ca thật thính, vừa lén ràng ít hạt dễ ăn đã bị ca phát hiện, này, trên bếp còn để lại ít, ta đi lấy cho ca." Cố Tâm Nguyệt đứng dậy vào bếp, nàng vừa bưng đĩa hạt dẻ rang còn lại ra thì nghe Cố Tam Thanh chua chát nói: "Ồ, hình như lê trong chén của muội phu to quá nhỉ? Vừa nãy trên núi tại sao ta lại không thấy, hay là muội muội lén giấu đi?"

Tống Dập lại khựng tay, nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ đáng thương.

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó nàng quay sang cười với Cố Tam Thanh: "Tam ca đừng trêu chọc nữa, lê chúng ta cùng hái thì to cỡ nào ca còn không biết hay sao, còn tại sao muội lại chọn quả to nhất chưng cho hắn ăn, là vì muội nghe nói lê có thể trị ho, đỡ phải lên trấn lấy thuốc."

Cố Tam Thanh gật đầu: "Cũng phải, cơ thể của muội phu cần phải bồi bổ."

Sau đó, hắn tự ngồi xuống ăn hạt dẻ rang đường.

Tống Dập nghe vậy, đôi mắt đen láy bỗng tối sầm lại, cúi đầu xuống tiếp tục ăn lê chưng.

Vừa nãy hắn còn tưởng Cố Tâm Nguyệt cố tình để lại quả lê to nhất cho mình, còn đặc biệt chưng thật mềm để mình ăn trị ho.

Ai ngờ nàng chỉ là để tiết kiệm tiền thuốc?

Cố Tam Thanh ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Tống Dập, hắn vừa ăn vừa khen: "Muội muội, có phải tam ca lâu rồi không ăn hạt dẻ rồi không? Sao ta thấy hạt dẻ này ngon hơn gấp mấy lân ta ăn trước đây? Ta thấy nếu đem lên trấn bán chắc chắn sẽ đắt khách!”

"Đương nhiên rồi, ca không nhìn xem ai làm à?" Cố Tâm Nguyệt nhìn trời, vội vàng thúc giục: "Tam ca, chúng ta mau đi lên trấn thôi, đi sớm về sớm, tối còn nhiều món ngon nữa.”

Cố Tâm Nguyệt dặn dò Tống Dập đôi câu đơn giản, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng buồn bã của Tống Dập, liên theo Cố Tam Thanh chạy đến trấn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 54


Vừa đến trấn, Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến việc hôm nay phải nhân cơ hội lấy thêm gia vị từ không gian ra, bèn đề nghị với Cố Tam Thanh: "Tam ca, hôm nay trời đã muộn rồi, hay là chúng ta chia nhau ra hành động, ca đến tửu lâu và chợ hỏi xem có ai thu mua hai thứ này không, muội đi phố mua ít đồ ăn tối, tiện thể xem trên phố có ai bán những thứ này không?”

Cố Tam Thanh do dự: "Muội biết đường không?"

"Đương nhiên rồi, lần trước muội và mẫu thân đã đi dạo một vòng rồi, hơn nữa muội nghĩ mình không ngốc, không tìm được người thì có thể hỏi người khác mà, lát nữa chúng ta chờ nhau ở xe trâu của Tống thúc là được."

"Được, muội đừng chạy lung tung, mua xong đồ thì đến xe trâu chờ ta trước. '

m"y "

Hai người quay người rời đi.

Cố Tâm Nguyệt trực tiếp đến tiệm thịt lần trước, lần này nàng định mua thêm vài cân mỡ lợn để rán dầu, dù sao dầu ăn trong nhà vẫn chưa thể công khai.

Người nhà dường như thích ăn mỡ lợn hơn, Cố Tâm Nguyệt định mua ít thịt ba chỉ về làm thịt kho tàu.

Nhưng nghĩ đến việc tối muộn ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy, nàng lại thấy sườn non tươi ngon mà giá lại rẻ hơn gân một nửa, nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định mua ba cân sườn non, mặc dù trên đó không có nhiều thịt nhưng nàng chọn toàn là sườn non hảo hạng.

Về nhà nấu chung với hạt dễ thành một nồi sườn non hầm hạt dẻ, đông người cũng đủ ăn.

Mua xong thịt, Cố Tâm Nguyệt lại tìm một hiệu thuốc trên phố, bước vào.

Buổi chiều hiệu thuốc đã qua giờ cao điểm, lúc này bên trong không có mấy người, ông chủ tiệm đang ngồi trước cửa tính toán bằng bàn tính.

Thấy có người vào, ông chủ tiệm và hài tử bán thuốc đều đứng dậy, thấy người đến tuy ăn mặc giản dị nhưng dung mạo rất xuất chúng, đặc biệt là khí chất thanh nhã toát ra từ người nàng khiến người ta không khỏi coi trọng: "Vị phu nhân này, có phải muốn mua: thuốc không?”

Cố Tâm Nguyệt thấy thái độ của hai người đều khá nhiệt tình, không khỏi thả lỏng đôi chút.

Dù sao đây cũng là lần đầu nàng đến nơi như thế này để mua thuốc, cũng không biết có thứ mình cần không nên nàng thử dò hỏi: "Ông chủ, trong tiệm có quả la hán không?”

Đồng tử bán thuốc phụ trách lấy thuốc nghe vậy, như thể không phản ứng kịp: "Quả gì cơ?"

Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh đáp: "Quả là hán, dùng để chữa ho và long đờm.”"

"Chưa từng nghe nói tới quả la hán là gì, chẳng lẽ phu nhân đến đây để trêu đùa à?" Hài tử bán thuốc vốn tưởng Cố Tâm Nguyệt đến mua thuốc, nhưng giờ xem ra lại giống như đến gây rối.

Ông chủ tiệm bên cạnh nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Phu nhân nói quả la hán có phải là loại quả tròn màu nâu không?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy liền biết có hy vọng, vội vàng đáp: "Đúng vậy."

Chủ tiệm lắc đầu: "Không biết phu nhân nghe nói về quả la hán từ đâu, tìm đến đây để làm gì? Đó là loại quả tiến cống từ phương Nam, ngay cả các hiệu thuốc ở kinh thành cũng không chắc tìm được, huống chỉ là hiệu thuốc nhỏ bé này của ta."

Cố Tâm Nguyệt hơi sững sờ.

Nhưng may là nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không vội vàng giải thích: "Tướng công nhà ta bị cảm lạnh, dạo này ho rất dữ, nghe nói quả la hán có thể chữa ho và long đờm nhưng cũng không sao, không biết ở đây có bán bối mẫu không?”

"Bối mẫu thì có nhưng rất đất, không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?" Chủ tiệm thấy Cố Tâm Nguyệt vừa nhắc đến quả la hán, vừa nhắc đến bối mẫu, không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 55


Sau đó hắn lại bảo đồng tử bán thuốc đi lấy bối mẫu: "Phu nhân xem, 5 củ bối mẫu này khoảng một lượng, một lượng 100 văn, không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?”

Cố Tâm Nguyệt cầm củ bối mẫu lên xem, thấy giống với xuyên bối của thời hiện đại, trong lòng ước tính một lượng nghiền thành bột cũng chỉ đủ cho Tống Dập dùng một lần.

Nếu muốn nấu một nồi cao lê thu lớn, ít nhất phải dùng 4 lượng, tức là 400 văn, theo giá cả thời đại này thì quả thực không rẻ.

Cố Tâm Nguyệt vô cùng đau lòng, lập tức từ bỏ ý định thêm bối mẫu vào cao lê thu, nhưng phần của Tống Dập thì vẫn phải mua.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng xem xét các vật phẩm trong không gian, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói với ông chủ tiệm: "Làm phiền ông chủ gói cho ta 4 lượng trước nhé, ngoài ra, không biết ông chủ có bán ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm không ngờ sau khi Cố Tâm Nguyệt nghe giá bối mẫu lại quyết định mua luôn, vậy mà nàng còn hỏi đến ngân nhĩ?

Trong lòng hắn lại dấy lên nghỉ ngờ nhưng vẫn trực tiếp quay vào trong, một lát sau hắn lấy ra một tai ngân nhĩ khô, đưa cho Cố Tâm Nguyệt xem: “Ngân nhĩ này bán theo tai, một tai 2 lượng bạc.”

Phải nói là giá bối mẫu vừa rồi đã khiến Cố Tâm Nguyệt đau lòng, vậy mà giá ngân nhĩ hiện tại lại khiến nàng ngạc nhiên!

Không ngờ ngân nhĩ ở đây lại đắt đến vậy?

Trước đây nàng xem phim cổ trang, thấy bảo quan chức nhỏ muốn ăn một bữa ngân nhĩ phải tốn nửa tháng lương, xem ra người xưa không lừa nàng.

Nghĩ đến một thùng ngân nhĩ đầy ắp trong không gian vẫn chưa động đến, khóe miệng Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà cong lên.

Sau đó nàng giả vờ lấy một túi vải từ trong gùi ra, mở ra rồi đưa cho chủ tiệm: "Xin lỗi, nãy ta chưa nói rõ, ta không phải muốn mua ngân nhĩ, ta muốn hỏi xem các ngươi có mua ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm nghe Cố Tâm Nguyệt không phải muốn mua mà là muốn bán, nghĩ đến việc mình vừa báo giá bán, không khỏi lộ ra vẻ không VUI.

Nhưng sau khi xem ngân nhĩ mà Cố Tâm Nguyệt đưa tới, vẻ mặt của hắn lập tức chuyển từ không vui sang ngạc nhiên: "Xin hỏi phu nhân, phu nhân lấy ngân nhĩ này ở đâu vậy?"

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, biết rằng ngân nhĩ của mình thực sự tốt hơn nhiều, nàng từ tốn nói: "Núi sâu, còn những thứ khác thì không thể nói nhưng xin ông chủ yên tâm, nguồn gốc của ngân nhĩ này tuyệt đối đáng tin cậy."

Chủ tiệm cũng biết ngân nhĩ này chắc chắn là từ trong núi sâu, chỉ là những người hái thuốc bình thường dù có vào núi sâu cũng rất ít khi gặp được những cây lớn như vậy.

Hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khác.

Nhưng hắn đã kinh doanh hiệu thuốc mấy chục năm rồi, tuyệt đối không thể bị hai tai ngân nhĩ này dọa sợ.

Vì vậy, hắn liền bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh: "Không giấu gì phu nhân, hai tai ngân nhĩ này của phu nhân thực sự tốt hơn hai tai mà ta vừa lấy ra, nhưng ta mở hiệu thuốc cũng là để kiếm sống, không thể mua bán một giá, phu nhân có thể hiểu chứ?"

"Tất nhiên là hiểu, chỉ là ông chủ cũng đã xem ngân nhĩ của ta rồi, tuyệt đối không chỉ bán được 2 lượng bạc, ta không quan tâm ông chủ bán được bao nhiêu bạc, ta chỉ cần 2 lượng bạc một tai, ông chủ thấy thế nào?" Cố Tâm Nguyệt tự nhận mình không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn bán nhanh rồi về nhà.

Nhưng chủ tiệm lại lộ vẻ khó xử: "Cái này... nói thật, phu nhân, ngân nhĩ này ở đây không bán được giá cao đâu, trừ khi mang đến kinh thành bán, bình thường những nhà giàu có chỉ ăn loại ngân nhĩ mà ta vừa lấy ra là đủ rồi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 56


Cố Tâm Nguyệt không vội không vàng: "Có câu nói rằng, sương mù sinh ra từ trời, sương mù sinh ra nước, nước sinh ra tai, những tai ngân nhĩ to như vậy đương nhiên hấp thụ được linh khí của trời đất, tỉnh hoa của nhật nguyệt, trong năm hạn hán này chắc hẳn rất hiếm, giá ta đưa ra không hề cao."

"Nghe nói hiệu thuốc của các ngươi cũng là một cửa hàng lâu đời hàng đầu ở trấn này, các ngươi bán không được giá, đương nhiên ông chú có thể bán lại cho những người quyền quý ở kinh thành, đến lúc đó chắc chắn không chỉ gấp mấy lần. Nhưng vì ta đã đồng ý bán cho các ngươi, các ngươi muốn bán ra bao nhiêu tiền, đương nhiên là chuyện của các người, không liên quan đến ta."

Chủ tiệm như thể đã nghe lọt tai, hắn trầm ngâm một lát rồi sảng khoái đồng ý: "Được, phu nhân quả là một người khéo ăn nói, hôm nay ta làm chủ, mua với giá 2 lượng bạc một tai, sau này nếu phu nhân có đồ tốt khác, nhớ đến đây."

"Tất nhiên, chỉ là chuyện hôm nay, mong ông chủ giữ bí mật, ta chỉ là một phụ nhân thôn dã, không muốn rước thêm phiền phức." Cố Tâm Nguyệt đưa hai tai ngân nhĩ qua, lại dặn dò.

"Tất nhiên." Chủ tiệm gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì: "Còn một chuyện muốn hỏi, không biết phu nhân vừa mua quả la hán, vừa mua bối mẫu, là định làm thứ gì?"

"Cao lê thu." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái trả lời: "Vừa rồi ta nói phu quân ở nhà bị phong hàn, sau khi khỏi vẫn ho nên ta định làm ít cao lê thu."

"Cao lê thu?” Chủ tiệm ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Phu nhân định cho bối mẫu vào cao lê thu à?"

"Không chỉ bối mẫu, còn có một số thứ khác." Cố Tâm Nguyệt thấy chủ tiệm có vẻ rất hứng thú, ý định ban đầu muốn làm cao lê thu để bán của nàng lại trỗi dậy.

“Ta nghe nói cao lê thu này là bí phương trong cung, phu nhân có công thức à?”

"Ta đúng là có công thức nhưng không phải truyền từ trong cung ra, mà là do tổ tiên trong nhà truyền lại."

Chủ tiệm thấy Cố Tâm Nguyệt không muốn nói nhiều nữa nên không tiện hỏi thêm chỉ tiết, dù sao cũng liên quan đến bí phương gia truyền của người ta.

Nhưng vì tổ tiên của người ta có thể truyền lại một phương thuốc tốt như vậy, chắc hẳn có mối quan hệ nào đó với một vị ngự y?

Đặc biệt là cao lê thu thêm nhiều thứ tốt như vậy thực sự khiến hắn ngứa ngáy, vì vậy hắn bèn mặt dày hỏi: "Sau khi phu nhân làm xong, có thể mang một ít đến đây không, để tại hạ mở mang tầm mắt, nếu thực sự có hiệu quả, nếu phu nhân đồng ý hợp tác, tại hạ cũng sẵn sàng mua cao lê thu này với giá cao."

Cố Tâm Nguyệt nghe chủ tiệm chủ động đề nghị hợp tác, trong lòng nàng đương nhiên vui mừng nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Có thể thì có thể, chỉ là cao lê thu này đều là một nồi nguyên liệu tốt, tốn thời gian và công sức, cuối cùng nhiều nhất chỉ có thể nấu được hai lọ, về giá cả, e rằng ngươi phải chuẩn bị tâm lý."

"Đó là điều đương nhiên, hôm nay thấy phu nhân có duyên, ta cũng nói thật, đừng thấy Hồi Xuân Đường chúng ta mở ở thị trấn này, nhưng chủ tiệm chúng ta cũng là một gia tộc có tiếng ở phủ Thanh Châu, đương nhiên sẽ không bạc đãi người." Chủ tiệm chắp tay nói xong, lại bảo tiểu đồng đi tìm mấy cái lọ sứ sạch sẽ giao cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt cầm 3 lượng 300 văn cuối cùng, vui vẻ rời khỏi tiệm thuốc.

Cộng thêm số tiền còn lại từ việc chép sách, bán rùa, bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã có hơn 4 lượng bạc.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 57


Tiếp theo nàng chỉ cần làm ăn phát đạt với hạt dẻ rang đường và cao lê thu, là có thể mua sắm thoải mái!

Cố Tâm Nguyệt thấy trời đã muộn, liền trực tiếp lấy từ trong không gian ra một ít đường phèn, vài lọ gia vị, 20 quả trứng và 10 cân gạo, chọn một vài chiếc chén đĩa cổ kính cất vào trong giỏ sau lưng.

Sau đó, nàng đi thẳng đến ngã tư Đông Thị.

Vừa đi đến gân, đã thấy tam ca đang đi đi lại lại ở Đông Thị, vừa nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt, hắn liền lập tức chạy đến: "Tiểu muội, muội đi đâu vậy? Làm ca ca lo c.h.ế.t đi được."

Cố Tâm Nguyệt tháo giỏ xuống đưa cho hắn: "Hiếm khi đến đây một chuyến, muội đi dạo thêm một chút."

Cố Tam Thanh tự nhiên nhận lấy giỏ, không ngờ lại nặng như vậy: "Tiểu muội, sao muội lại mua nhiều đồ thế này."

"Tối nay hiếm khi mọi người đều đến ăn cơm, đương nhiên muội phải chuẩn bị nhiều thứ rồi, đừng nói nữa, đi nhanh thôi, lát nữa xe của Tống thúc phải đi rồi." Cố Tâm Nguyệt kéo Cố Tam Thanh đi thẳng về phía trước.

Nếu không lát nữa hắn thật sự lật từng thứ một ra, nàng sẽ giải thích không rõ được. Tống thúc thấy Cố Tâm Nguyệt cũng đã về, người trên xe cũng gần đầy, liên trực tiếp quay đầu về thôn Lê Hoa.

Lúc hai người trở về nhà, trời đã không còn sớm.

Cố Tâm Nguyệt dặn dò Cố Tam Thanh về báo cho mọi người đến ăn cơm sớm, rồi tự mình đi vào bếp, chuẩn bị bữa tối.

Tống Dập thấy nàng trở về, liền tự giác đi tới giúp nhóm lửa.

Thấy Cố Tâm Nguyệt lấy từng thứ trong gùi ra, khóe mắt hắn không khỏi giật giật.

Số bạc lần trước có lẽ đã không còn nhiều.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn giữ vẻ mặt trầm tư nhìn đồ trên tay mình, nàng vừa lấy vừa giải thích: "Hôm nay hiếm lắm mới mời người nhà mẫu thân đến ăn cơm, nhà không có gì ngon để tiếp đãi, ta mua thêm chút đồ."

Tống Dập thấy nàng có thể đã hiểu lầm ý mình, liền vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, mấy hôm nay, nhạc phụ, nhạc mẫu và các ca ca vẫn luôn quan tâm chúng ta, đương nhiên nên mời bọn họ ăn bữa cơm, huống chỉ hiện tại điều kiện của chúng ta cũng không đến nỗi không đãi được, chỉ là ta lo bạc trong tay nàng không đủ dùng."

Cố Tâm Nguyệt nghe hắn giải thích xong, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, mặc dù biết hắn không có ý đó nhưng được đích thân nghe hắn giải thích lại là chuyện khác.

Nàng không tự chủ được mà dịu giọng: "Cũng đủ dùng, vừa rồi ta đến hiệu thuốc mua mấy đồng bối mẫu, lát nữa ngươi rảnh thì giúp ta nghiền thành bột, tối ta dùng nó để chưng lê cho ngươi ăn, hiệu thuốc nói ăn như vậy sẽ khỏi ho nhanh hơn."

"Khụ khụ, cơ thể ta đã khỏe gần hết rồi, không cân tốn bạc như vậy." Tống Dập theo bản năng muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc nàng lại mua bối mẫu đắt tiền như vậy để chưng cho hắn ăn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Trước đó nàng nói nàng chưng lê cho hắn ăn là để tiết kiệm tiền thuốc, xem ra cũng là cố ý trêu đùa tam ca mà thôi?

Dù sao bối mẫu này cũng đắt hơn nhiều so với các loại thảo dược thông thường.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn mặc dù ngoài miệng thì từ chối nhưng vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đã bỗng nhiên trở nên dịu dàng, liền biết hắn vẫn là kiểu miệng một đường nghĩ một nẻo.

Đồ hẹp hòi.

Cố Tâm Nguyệt không định giấu hắn, liền kể lại chuyện đàm phán về cao lê thu ở tiệm thuốc cho hắn nghe.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 58


Nếu thành công, đừng nói là bối mẫu, ngay cả chăn bông, áo bông mùa đông cũng có.

Tống Dập nghe xong, cúi đầu nhóm lửa, che giấu sự trầm tư của mình.

Để tranh thủ thời gian, trước tiên Cố Tâm Nguyệt rán một miếng mỡ lợn.

Sau đó nàng lại chần xương sườn qua nước sôi, bắc nồi khác lên đun nóng, cho từng loại gia vị đã chuẩn bị vào, cuối cùng cho thêm hạt dẻ đã ngâm vào đun nhỏ lửa.

Một nồi khác thì nấu gạo mới mang về. Thừa dịp đang hâm nhỏ lửa, nàng lại rửa bốn củ khoai tây, thái sợi rồi ngâm nước.

Hành lá đào trên núi được nàng rửa sạch, thái nhỏ.

Lúc người nhà mẫu thân đến, xương sườn hầm hạt dễ cũng gân xong, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dùng đĩa mới mang về đựng.

Cố Tam Thanh vừa bước vào cổng, đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ bếp tỏa ra.

Hắn là người đầu tiên chạy vào bếp: "Muội muội, muội đang nấu thịt gì thế? Thơm quá?!"

Cố Tâm Nguyệt đang lo không có người sai bảo: "Tam ca, ca đến đúng lúc lắm, nhanh giúp muội bày thức ăn lên bàn, muội còn hai món nữa sắp xong."

Cố Tam Thanh rất vui vẻ bê đĩa ra sân, chờ thức ăn vừa được đặt lên bàn, hắn không nhịn được đưa tay trộm một miếng xương sườn bỏ vào miệng: "Ôi, ôi... nóng! Thơm!"

Hứa Thị thấy Cố Tam Thanh không ra dáng ca ca, nhất là trước mặt còn có ba đứa hài tử, bà không khỏi tát cho hắn một cái: "Đây là nhà muội muội và muội phu, không có phép tắc gì cả!"

Cố Tam Thanh đau điếng người, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Mẫu thân, còn không phải vì xương sườn này quá thơm hay sao, con không nhịn được, mẫu thân yên tâm, chắc chắn muội phu sẽ không cười con đâu!”

Nói xong, hắn lại vội vàng chạy vào bếp, bê một đĩa xương sườn khác ra.

"Muội phu, ngươi nói xem, lúc nãy muội muội nấu ăn có lén cho ngươi nếm thử không?"

Tống Dập bị gọi tên, cơ thể không khỏi khựng lại, vừa rôi Cố Tâm Nguyệt đúng là đã gắp một miếng xương sườn cho hắn nếm thử xem đã mềm chưa.

Tại sao khi bị Cố Tam Thanh nói như vậy, hắn lại giống như một hài tử ăn vụng?

Cố Tam Thanh thấy vẻ mặt Tống Dập ngượng ngùng, hắn không khỏi nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình nói trúng rồi?

Hứa Thị ở ngoài cửa thấy vậy, lại không nhịn được vào đuổi người: "Đừng ở đây nói bậy, mau ra ngoài xem có việc gì cần làm thì giúp đỡ đi."

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền không khỏi buồn cười.

Vừa khéo ánh mắt Tống Dập nhìn sang, Cố Tâm Nguyệt vội vàng tránh mắt, chuyên tâm nấu thức ăn.

Một đĩa khoai tây xào chua cay, một đĩa trứng chiên hành lá, rất nhanh đã hoàn thành.

Chờ mọi người ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt mới phát hiện Tiên Thị không đến, nghĩ đến lần trước lúc nàng ăn cơm ở nhà họ Cố, dáng về ăn uống của nàng ta thật khó coi, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thị thấy vậy, lên tiếng giải thích: "Tiền Thị nói nàng ta không khỏe nên không đến, không đến cũng tốt, nghe nói hôm nay các con phát hiện một rừng cây dẻ trên núi, nếu nàng ta biết được, chắc chắn sẽ không kịp chờ đến đêm mà về nhà nhà ngoại để tìm người đi hái."

Cố Nhị Dũng nghe vậy, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng nói với mọi người: “Trời không còn sớm, chúng ta mau ăn cơm thôi?”

"Được!" Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ chỉ chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng mới bắt đầu, thấy mọi người động đũa, bọn họ vội vàng bưng chén cơm trắng đầy ắp trước mặt, gắp thức ăn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 59


"Cô cô, xương sườn này ngon quát Ngon hơn cả mẫu thân ta nấu, he he." Cố Tiểu Võ vừa gặm xương sườn thơm phức, vừa không quên khen ngợi cô cô.

"Đúng vậy, thịt muội muội nấu đúng là ngon hơn tẩu nhiều, ngay cả món trứng xào hành lá bình thường này cũng ngon hơn tẩu nấu." Cố đại tẩu nếm thử từng món, cũng gật đầu đồng ý.

"Hạt dẻ này là hôm nay các muội nhặt trên núi về à? Không ngờ còn có thể nấu như vậy?" Cố Nhị Dũng ăn hết nửa chén cơm, vẻ không vui trên mặt lúc nãy cũng tan đi phân nửa. "Ừ, tay nghề nấu nướng của Tâm Nguyệt không tệ, có phong thái của mẫu thân con khi còn trẻ!" Cố lão đầu già đời, khen ngợi một hơi cả hai người.

"Đương nhiên, Tâm Nguyệt từ nhỏ đã theo ta bận rộn trong bếp, tay nghề này chắc chắn là do ta truyền lại, bẩm sinh!"

“Thật à? Vậy tại sao bình thường nãi nãi không nấu cơm? Từ nhỏ ta chưa từng được ăn cơm nãi nãi nấu, lúc nào cũng là mẫu thân ta nấu." Cố Tiểu Võ nghi ngờ ngẩng đầu khỏi chén.

"Tiểu tử thối, ngươi thương mẫu thân ngươi? Ba nhi tử của ta không thương ta à? Ta già rồi, còn phải nấu cơm hầu hạ các ngươi à?" Thấy đũa của Hứa Thị sắp rơi vào đầu, Cố Tiểu Võ vội vàng cầu xin: "Nãi nãi, nãi nãi, ta nói sai rồi, ta không dám nữa!”

"Hừ!”

Cố Đại Sơn vẫn luôn im lặng, giơ tay cho Cố Tiểu Võ một cái tát: "Tên tiểu tử ngươi không ăn cơm tử tế, còn dám cãi lại nãi nã¡!"

Sau đó, hắn lại làm một điều trước nay chưa từng có, gắp thức ăn cho Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân đừng giận, đừng chấp nhặt với hài tử này, mẫu thân ăn thử món này đi, ngon lắm."

Hứa Thị vừa định nói gì đó, thấy chén thức ăn thơm phức, không nhịn được ăn một miếng, mắt sáng lên: "Đây là món gì?” Cố Tâm Nguyệt còn chưa kịp giải thích thì nghe Cố Tam Thanh lên tiếng: "Đây cũng là thứ chúng ta đào ở trên núi, nhị ta nói là một loại khoai mỡ ở phương Nam, rất no bụng.”

Những người khác nghe Cố Nhị Dũng nói biết thứ này, cũng không nói gì thêm, lần lượt ăn thử, rồi đều nói lần sau lên núi phải đào nhiều hơn.

Chỉ có Tống Dập vẫn luôn im lặng nãy giờ, đáy mắt nhanh chóng hiện lên sự nghi ngờ, thứ này rõ ràng không phải là khoai mỡ.

Nhưng rốt cuộc là thứ gì, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ở trong sách.

Ngược lại, Cố Tâm Nguyệt dường như rất quen thuộc với thứ này, nếu không thì người bình thường khó có thể gặp một loại nguyên liệu lạ, rồi lập tức có thể dùng phương pháp nấu nướng phù hợp để nấu ra món ăn ngon như vậy.

Cố Tâm Nguyệt bị sự nghi ngờ trong mắt Tống Dập làm cho giật mình, nàng vội vàng gắp một ít sườn cho Hoài Cẩn và Tử Du: "Hôm nay sao hai đứa lại im lặng thế?"

Tử Du ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có chút thịt lên khỏi chén: "Món ăn của mẫu thân làm ngon quá, Tử Du không có thời gian nói chuyện."

Nói xong cô bé lại tiếp tục cúi đầu ăn.

"Cha đã nói, ăn không nói, ngủ không nói." Hoài Cẩn nghiêm mặt, tiếp tục gặm sườn trong chén.

Những người còn lại bị hai hài tử này chọc cho cười ồ lên.

Các món ăn trên bàn nhanh chóng bị quét sạch, Hứa Thị nhìn mọi người, quay sang nói với Cố Tiểu Võ: "Trời hơi lạnh rồi, con dẫn đệ đệ và muội muội vào nhà chơi đi."

"Ca ca, đi thôi, Tử Du lấy kẹo cho ca ăn."

Cố Tiểu Võ nghe nói có kẹo, ngoan ngoãn kéo hai hài tử vào nhà chơi.
 
Back
Top Bottom