Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 90


Lý chưởng quầy nghe xong, thấy cũng gần giống như mình dự đoán, trong lòng liền có tính toán: "Được, chỉ là phụ nhân đó chỉ đến ba lần, không nói nhà ở đâu nhưng phu quân của nàng ta là một thư sinh nho nhã, ta nhất định sẽ tìm cách hỏi thăm tung tích của bọn họ."

Tân Tranh thấy đã bàn xong chuyện, định về phủ tắm rửa, hắn bỗng như nhớ ra điều gì, liền nói: "Khi Lý chưởng quây tìm người hỏi thăm, tiện thể hỏi luôn xem tình hình của cặp song sinh nhà họ Tống hiện giờ thế nào rồi?"

Dù sao cũng là con cái của cố nhân, hắn đã chọn quay về thì cũng nên đối mặt.

Lý chưởng quây vội vàng đồng ý, hơn hai năm trước, khi phu nhân nhà họ Tống khó sinh, chính Tần tam thiếu gia đã sai hắn dẫn người đến khám.

Chỉ tiếc là hắn đi quá muộn, đến nơi thì người đã mất.

Khi Tống phu nhân còn sống, thỉnh thoảng nàng ấy sẽ đến trấn trên làm chút buôn bán, qua lại vài lần, đã gặp Tần tam thiếu gia mấy lần.

Hơn nữa nghe nói, khi Tống phu nhân còn ở phủ Thanh Châu cũng coi như là cố nhân với Tân tam thiếu gia.

Không ngờ Tần tam thiếu gia lại nặng tình nghĩa đến vậy, đối với cố nhân đã mất nhiều năm như thế mà vẫn quan tâm như vậy?

Lý chưởng quây nghĩ đến cảnh tượng khi đến nhà họ Tống lúc trước, trong lòng không khỏi cũng sinh ra cảm giác bi thương, rồi trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh của Cố nương tử và phu quân của nàng, ngươi tới bán cao lê thu vào lần trước.

Lúc đó hắn đã thấy hai người vô cùng quen mắt, hơn nữa hình như nam tử đó cũng họ Tống?

Lý chưởng quây như phát hiện ra một bí mật động trời, hẳn vội vàng tìm người hầu đi hỏi thăm.

Ngày hôm sau, Lý chưởng quầy nhận được tin tức, vội vàng đích thân đến phủ báo cáo.

Tân Tranh nghe xong báo cáo của Lý chưởng quầy, hắn vốn luôn tùy ý phóng túng, lúc này tức giận đến mức trực tiếp đập vỡ chén trà.

"Ngươi nói phụ nhân bán cao lê thu kia chính là kế mẫu độc ác của hai hài tử đó à?" Tần Tranh vẫn không dám tin lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

"Đúng vậy, trước đây khi hai người bọn họ đến tiệm thuốc, ta đã thấy vị công tử kia quen mắt nên nhờ người đi hỏi thăm, vừa khéo đại ca của vị công tử họ Tống kia thường xuyên làm việc ở trấn trên, hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện rất rõ ràng." Lý chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, mặc dù hắn cũng từng nghi ngờ kết quả nhưng người ta là huynh đệ ruột thịt đều nói rõ ràng như vậy, lẽ nào còn giả được à?

Vị Tống đại ca kia nói, Cố Tâm Nguyệt bị ngã xuống nước được Tống Dập cứu lên, mất đi sự trong sạch, lại thêm lời đàm tiếu của người đời, bất đắc dĩ mới miễn cưỡng gả vào nhà họ Tống.

Sau khi gả vào nhà họ Tống, nàng lại cố tình gây chuyện khiến hắn và nhị đệ sinh ra hiềm khích, chia gia sản.

Cơ thể nhị đệ chưa khỏe, còn ép hắn chép sách kiếm tiền, mỗi lần đến trấn trên đều mua sắm rất nhiều nhưng phần lớn đều là mua cho người nhà họ Cố của nàng. Không chỉ vậy, nàng còn không nghe lời khuyên, đi hái nấm độc, định phơi khô để dành cho hai hài tử ăn qua mùa đông.

Sắc mặt Tần Tranh trở nên tái xanh, một lúc sau hắn mới mở miệng: "Đã là loại đàn bà độc ác như vậy, vậy thì thôi đừng cần phương thuốc cao lê thu này nữa."

Sau đó hắn lại ra hiệu cho A Tùng bên cạnh: "Trước tiên, ngươi đi lấy 30 lượng bạc vụn giao cho Tống đại ca, dặn dò hắn giúp đỡ chăm sóc hai hài tử, nhất định không được để hài tử xảy ra bất cứ chuyện øì."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 91


Lý chưởng quây muốn nói lại thôi, hắn liếc nhìn Tần Tranh, lắp bắp mở miệng: "Tần tam thiếu gia, chuyện này có cân ta đến thôn Thanh Thủy tra xét thêm không? Dù sao thì lần trước khi phụ nhân đó đến, ta thấy cách nói năng cử chỉ của nàng đều không tâm thường, đối xử với phu quân cũng rất chu đáo, hơn nữa lúc đầu nàng mua bách hợp cũng là để cho phụ quân mình uống trị ho, người như vậy không giống như sẽ ra tay độc ác với hai hài tử."

Trong lòng Tần Tranh cũng có chút do dự nhưng vừa nghĩ đến cố nhân của mình mất chưa đầy ba năm đã có người chiếm lấy vị trí của nàng ấy, trở thành kế mẫu của hai hài tử, theo bản năng hắn liền cảm thấy ghét bỏ, càng không thể tin một người bị ép gả vào để xung hỉ sẽ cam tâm tình nguyện làm kế mẫu.

Hoặc là, hắn không muốn tin tưởng.

Hắn bèn bực bội phất tay: "Thôi, dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Tống, cứ để lão đại nhà họ Tống đi trông nom ở bên cạnh đi, còn phương thuốc cao lê hoa, đừng nhắc đến nữa, ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với người nhà họ Tống hay ả đàn bà độc ác đó."

Lý chưởng quầy thấy hắn không muốn nói nhiều, bèn cầm bạc vụn, bực bội lui xuống.

Mấy hôm nay Cố Tâm Nguyệt bận đến chân không chạm đất, nào biết mình đã bị mang tiếng xấu xa.

Việc kinh doanh hạt dẻ rang đường đã đi vào quỹ đạo, ba huynh đệ nhà họ Cố cũng đã quen tay.

Hơn nữa mấy ngày nay mưa phùn liên tục, đất nứt nể trên ruộng đã lành lại, thôn dân đều tính toán cày cấy sớm, sang năm thu hoạch sớm.

Cố lão đầu thấy thôn dân đều bận rộn cày ruộng, cũng ngồi không yên, tuy rằng việc bán hạt dẻ rang đường kiếm được tiên nhưng dù sao cũng không phải là kế lâu dài.

Trồng trọt đàng hoàng mới là bổn phận của người nông dân.

Vì vậy ông ta bàn bạc với người nhà họ Cố, cũng thấy nên để Cố Đại Sơn ở lại cùng giúp cày ruộng trồng lúa mì.

Cố Tâm Nguyệt lại không để việc gieo trồng mùa thu vào trong lòng, bởi vì trong nguyên tác, năm nay chính là thời điểm mùa đông lạnh giá mấy chục năm mới gặp.

Sau mùa đông lạnh giá, những cây lúa mì trên ruộng đều bị c.h.ế.t cóng, trực tiếp khiến cho vụ mùa hè không còn hy vọng.

Những người nông dân cả năm đều trông chờ vào việc cày cấy trên ruộng của, bị liên tiếp hạn hán, mưa bão mùa thu và bão tuyết tàn phá đến tuyệt vọng, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải lựa chọn xa xứ đi lánh nạn.

Cho nên, vụ gieo trồng mùa thu này không có ý nghĩa gì.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại không thể nói thẳng, đành phải ở lại giúp đỡ, dù sao nhà mình cũng còn ba mẫu ruộng phải cày cấy.

Ban đầu mọi người đề nghị để Hứa Thị và Trương Thị ở lại nấu cơm là được, nhưng Cố lão đầu vừa nghĩ đến đồ ăn Cố Tâm Nguyệt mang về trong vụ thu hoạch trước, liên trực tiếp thông qua để Cố Tâm Nguyệt ở lại nhà.

Việc lên trấn bán hạt dễ rang đường đương nhiên rơi vào tay Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh. Hứa Thị có chút lo lắng: "Hay là để ta đi theo các con đi? Ít nhất cũng có thể giúp các con thu tiền đồng? Hoặc làm tạp vụ cũng được."

Cố Nhị Dũng không nỡ để Hứa Thị đi theo chịu khổ, vội vàng từ chối: "Mẫu thân, đừng lo, thật ra chúng ta cũng chỉ bán nửa ngày, bây giờ chúng ta đã quen tay rồi, vốn dĩ không cần nhiều người như vậy, con và tam đệ làm chậm một chút, không thành vấn đề."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 92


Tiền Thị ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi động lòng: "Phụ mẫu, hay là con đi theo Dũng ca lên trấn giúp, con sẽ thu tiền đồng."

Hứa Thị nghe vậy, không khỏi nhíu mày, tỏ rõ không yên tâm để nàng ta thu tiền.

Tiền Thị ngày thường lười biếng quen thân, vậy mà lại chủ động đề nghị làm việc?

Chuyện bất thường ắt có yêu quái.

Tiền Thị thấy vẻ mặt không tán thành của bà bà, sợ bà trực tiếp lên tiếng từ chối, vội vàng ra hiệu cầu cứu Cố Nhị Dũng. Cố Nhị Dũng thấy thê tử mình hiếm khi chủ động đòi làm việc, hắn không khỏi mềm lòng: "Mẫu thân, cứ để Tiền Thị theo con đi giúp gói hạt dẻ, nhưng tiền vẫn để lão tam thu, lão tam quen đường quen lối lại nhanh nhẹn."

Hứa Thị nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, Tiền Thị đi theo làm việc cho tốt, đến lúc đó tích được tiền bạc để qua đông, mua lương thực thì ngươi và đại tẩu mỗi người gửi một ít về nhà ngoại. "

Tiền Thị vốn dĩ rất mong được đi theo thu tiền, không ngờ lại nhận được nhiệm vụ gói đồ, nàng ta có chút oán trách liếc nhìn Cố Nhị Dũng nhưng nghe Hứa Thị chủ động nói vậy, nàng ta liên gật đầu đáp: "Mẫu thân, con biết rồi. "

Hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt vẫn dậy sớm như thường lệ vào bếp chuẩn bị hấp thêm một ít bánh bao.

Bánh bao vừa mới hấp xong, hai hài tử đã ngửi thấy mùi thơm thức dậy.

Tử Du mở to đôi mắt ngái ngủ, có chút không hiểu: "Hôm nay mẫu thân không đi bán hạt dẻ đường với cữu cữu à?”"

Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn cô bé một cái: "Mẫu thân tối qua đã nói rồi, sau này sẽ ở nhà."

"Đúng rồi." Tử Du vui vẻ vỗ tay: "Tử Du còn tưởng là nằm mơ."

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, cưng chiều nói: "Không phải mơ, mấy hôm trước mẫu thân bận kiếm tiền nên mới ra ngoài sớm, sau này sẽ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho các con, Hoài Cẩn mau dẫn muội muội đi rửa mặt, một lát nữa sẽ có thể ăn cơm.”

Hai hài tử vui vẻ đi lấy nước rửa mặt.

Cùng lúc đó, Tống Dập cũng đã mặc một chiếc áo ngắn gọn vào bếp: "Ăn cơm xong, ta và đại ca sẽ cùng ra đồng cày ruộng, nhạc phụ đã lớn tuổi rồi không thể làm việc quá sức.”

Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn mấy hôm nay đã khá hơn nhiều, bệnh ho cũng đã khỏi nên đồng ý: "Được nhưng trước đây ngươi chưa từng xuống đồng, đừng cố quá, nếu mệt thì nghỉ một lát, không ai cười người đâu, nếu cố quá làm hỏng người thì mùa đông này sẽ khó khăn."

Tống Dập ừ một tiếng không được tự nhiên lắm.

Cố Tâm Nguyệt lại dùng nước xương hầm còn lại của hôm qua, đun lại một nồi canh nhỏ, cho thêm chút hạt tiêu, lại dùng bột nẵng pha loãng, cuối cùng đập trứng vào khuấy đều.

Nàng múc canh hồ tiêu đưa cho Tống Dập, rồi mới cầm lấy bánh bao.

Cố Tâm Nguyệt chia theo định lượng mỗi người hai cái, sau đó nàng suy nghĩ rồi lại lấy thêm hai cái, nghĩ để Tống Dập ăn nhiều một chút, lát nữa xuống đồng sẽ khỏe.

Sau đó nàng lại hấp một nồi bánh bao nữa.

Chờ Tống Dập ăn sáng xong, nồi bánh bao kia cũng gân hấp xong, Cố Tâm Nguyệt dùng vải bông sạch gói một bọc đưa cho Tống Dập: "Ngươi mang mấy cái này theo, để cha và đại ca ăn nóng hai cái, lát nữa trưa ta sẽ mang cơm tới."

Hôm nay hiếm khi không phải lên trấn, Tống Dập cũng không ở nhà.

Cố Tâm Nguyệt tranh thủ lấy một bao phân bón hỗn hợp trong không gian ra, pha loãng với nước, tưới hết luống rau trong sân.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 93


Nhân bây giờ thời tiết chưa lạnh, việc cấp bách là phải làm cho những luống rau này mau chóng tươi tốt, nếu không chờ đến khi mùa đông tuyết rơi, e là khó mà giữ được.

Đến ngày thứ ba.

Buổi trưa, lúc Cố Tâm Nguyệt mang đồ ăn tới thì thấy ruộng của hai nhà đã cày bừa xong, bên mép ruộng còn đặt mấy cái rổ, trong rổ đựng toàn hạt giống lúa mì.

Xem ra, những hạt giống này có lẽ là hạt giống lương thực mà nhà họ Cố đã cắn răng giữ lại.

Còn phần nhà mình thì đã đưa tiền, nhờ đại ca mua ở trấn, mặc dù trông có vẻ tốt hơn hạt giống tự giữ lại nhưng nhìn chung vẫn không được chắc mẩy.

Cố Tâm Nguyệt nhìn hạt giống trong rổ, lại nghĩ đến hạt giống lúa mì chống rét mùa đông chất lượng cao trong không gian.

Sau khi đắn đo một hồi, nàng vẫn quyết định từ bỏ.

Cho dù lúa mì có thể bình an qua mùa đông thì thế nào? Đến lúc đó loạn dân nổi dậy, thôn dân đều phải đi lánh nạn, ngay cả vỏ cây dưới chân núi cũng chưa chắc giữ được, huống chỉ mấy mẫu lúa mì của mình?

Cố Tâm Nguyệt đặt đồ ăn ở bên mép ruộng, đứng dậy gọi: "Cha, đại ca, các người ra đây ăn, đất bên kia đã san phẳng rồi."

Ba nam nhân ăn xong thì bắt đầu gieo hạt, Cố Tâm Nguyệt liền xách giỏ vê.

Về đến nhà, cho hai hài tử ăn trưa xong, Cố Tâm Nguyệt định ra đầu thôn gánh hai gánh nước.

Từ khi chuyển nhà, việc gánh nước này đều bị Tống Dập giành mất, thỉnh thoảng mấy ca ca cũng tranh thủ giúp nàng gánh vài thùng.

Nhưng mấy hôm nay Tống Dập làm việc ở ruộng rất mệt mỏi, Cố Tâm Nguyệt định nhân lúc này rảnh rỗi đi gánh nước về, tiện thể cho hai hài tử ra ngoài đi dạo.

Ba mẫu tử đi đến giếng nước đầu thôn, thấy mấy người dân đang vây quanh Dương Tuyết Cầm nói chuyện gì đó.

Cố Tâm Nguyệt không để ý lắm, trực tiếp đi đến bên giếng bắt đầu gánh nước.

Ai ngờ Dương Tuyết Cầm lại đi tới, trong lòng ôm như ôm bảo bối, lấy ra hai hạt dẻ đưa cho hài tử, liếc mắt khinh thường nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Hoài Cẩn, Tử Du, cô cô cho hai đưa ăn hạt dẻ rang đường này."

Hai hài tử chê bai lùi lại phía sau.

Dương Tuyết Cầm tưởng hai hài tử chưa từng thấy: "Hạt dễ rang đường này là biểu ca của cô cô đặc biệt mua về cho cô cô ăn, ngọt lắm, ngon lắm, hai cháu đừng sợ nàng ta."

Tử Du mím chặt môi, hạt dẻ rang đường nóng thì ngon thật nhưng hạt dẻ nguội thì có gì ngon?

Cô bé sắp ăn ngán rồi.

Hoài Cẩn như thể sợ Tử Du nói bậy, hắn kéo muội muội ra sau lưng, nghiêm túc từ chối: "Cảm ơn nhưng chúng ta không muốn ăn, hơn nữa cô cô của chúng ta họ Tống."

Dương Tuyết Cầm chỉ muốn tỏ ra thân thiện, gọi bừa như vậy, ai ngờ hài tử này lại thẳng thắn như vậy?

Bị mất mặt trước mọi người, sắc mặt nàng ta sắp không giữ được, lúc đi ngang qua Cố Tâm Nguyệt, nàng ta còn trừng mắt nhìn nàng: "Hừ, chưa từng thấy thế giới. "

Cố Tâm Nguyệt ngơ ngác, ăn một hạt dẻ là đã nhìn thấy thế giới rồi à?

Ha.

Những thôn dân khác thấy hai hài tử được Cố Tâm Nguyệt nuôi dưỡng trắng trẻo sạch sẽ, không nhịn được lại vây quanh nói chuyện, khen ngợi Cố Tâm Nguyệt nuôi dạy tốt.

Dương Tuyết Cầm đứng một bên, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, tức giận dậm chân bỏ chạy.

Vừa chạy ra khỏi đầu thôn một lúc, nàng ta liền thấy Tiền Thị từ trên trấn về, Dương Tuyết Cầm đang buồn không tìm được người để trút giận, vội kéo người lại: "Tiền tỷ tỷ, sao tỷ lại một mình từ trên trấn về thế?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 94


"Ta cùng phu quân và mẫu thân chồng lên trấn sắm ít đồ, mẫu thân chồng ta thấy tốn tiền không chịu đi xe, ta giả vờ đau bụng nên một mình đi xe về." Tiền Thị đắc ý nói.

"Ôi, tỷ đúng là giỏi, vẫn là Tiền tỷ tỷ thông minh, nữ nhân phải biết thương bản thân mình, tỷ xem, đây là đồ ăn tươi mới do biểu ca của ta sai người mua từ trên trấn về cho ta." Dương Tuyết Cầm cố tình khoe khoang.

Tiền Thị cúi đầu nhìn, ôi, không phải là hạt dẻ rang đường nhà mình bán hay sao?

Giấy dầu này vẫn là do nàng ta gói, sao nàng ta không nhận ra được.

Tiền Thị ngày thường nghe Dương Tuyết Cầm khoe khoang về biểu ca này, ba ngày hai bữa hắn lại mua đồ ăn ngon từ trên trấn gửi cho nàng ta, nhưng chưa từng thấy người này bao giờ.

Ai biết được là biểu ca thật hay biểu ca giả.

Nhưng bình thường Tiền Thị chỉ nghe nàng ta khoe khoang, giờ đến lượt hạt dẻ rang đường của mình, Tiền Thị không khỏi có chút sảng khoái: "Ồ, đây là hạt dẻ rang đường à, dạo này ta cũng ăn không ít."

Dương Tuyết Cầm đang chuẩn bị sẵn lời nói tiếp theo, bỗng nhiên nghe Tiền Thị nói vậy, nàng ta nhất thời không kịp phản ứng, không tin nói: "Thật hay giả? Biểu ca của ta nói đây là đồ ăn mới xuất hiện trên trấn, ngươi chắc chắn đã ăn qua rồi à? Thứ này có giá khoảng 40 văn/ cân, chúng ta đã là tỷ muội lâu năm rồi, không cần phải cố tỏ ra giàu có đâu."

Tiền Thị nghe thấy giọng điệu chế giễu của Dương Tuyết Cầm, không khỏi thấy tức giận, ý nàng ta là mình không xứng ăn sao?

"Tuyết Cầm, làm nữ nhân, quan trọng nhất vẫn là chọn đúng nam nhân, loại nam nhân chưa thành thân đã lừa ngươi đến mức quay cuồng như vậy thì không nên lấy." Tiền Thị lời đã đến miệng, dứt khoát nói hết ra.

"Nói thật, hạt dẻ rang đường này chính là nam nhân của ta đang rang để bán, chúng ta chỉ bán 20 văn/ cân, hoàn toàn không phải 40 văn như biểu ca của ngươi nói!"

Dương Tuyết Cầm nghe xong, đầu óc ong ong, hoàn toàn không nghĩ đến 40 văn hay 20 văn, hạt dẻ rang đường này lại là người Cố gia bán hay sao?

Thảo nào dạo này người Cố gia cứ đi đi về về trên trấn.

"Tiền tỷ tỷ, tỷ không lừa ta đấy chứ? Món hạt dẻ rang đường này thật sự là nhà tỷ bán à?" Dương Tuyết Cầm vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.

"Đương nhiên, chúng ta đã bán một thời gian rồi, nhưng chuyện này ta chỉ nói cho ngươi biết thôi, ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta, nếu không mẫu thân chồng ta mà biết được, chắc chắn sẽ mắng ta."

Ngày hôm sau.

Dương Tuyết Cầm lấy cớ đi bán khăn tay ở trấn trên, nàng ta còn dẫn theo hai phụ nhân trong thôn, sau khi ba người bán khăn tay xong, Dương Tuyết Cầm lại lấy cớ mời hai phụ nhân ăn hạt dẻ rang đường.

Hôm qua, khi Dương Tuyết Cầm lấy hạt dẻ ra, nàng ta đã cho mọi người xem thử một lượt nhưng không ai được ăn thử.

Ban đầu mọi người còn bàn tán riêng rằng Dương Tuyết Cầm keo kiệt, ai ngờ hôm nay nàng ta lại chủ động đề nghị mua hạt dẻ rang đường để đãi khách, thế là mọi người đều háo hức đi theo nàng ta.

Mấy người vừa đi vừa hỏi thăm, đến khi cách quầy hàng vài bước, quả nhiên thấy người Cố gia và Tiền Thị đang bận rộn thu tiền và đóng gói.

Dương Tuyết Cầm cảm thấy mình như sắp ngã quy, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn sang phía đối diện.

Thảo nào hôm qua Hoài Cẩn và Tử Du lại chẳng thèm để ý đến hạt dẻ của nàng ta, thì ra thứ này thực sự do nhà bọn họ nghĩ ra à?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 95


Nhưng hạt dẻ này từ đâu mà có?

Hai phụ nhân kia cũng nhìn thấy, thì ra nhà họ Cố cùng thôn lại làm ăn phát đạt như vậy, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy chua xót.

Dương Tuyết Cầm cố tình châm ngòi: “Không ngờ thứ quý giá như vậy lại là do nhà họ Cố bán ra? Nhà bọn họ giấu kỹ thật, không biết hạt dẻ này được lấy từ đâu nữa?"

"Hừ, chắc chắn là từ Đại Thanh Sơn đẳng sau, trước đây ta nhìn thấy mấy huynh đệ nhà họ Cố ngày nào cũng chạy lên Đại Thanh Sơn, ta còn tưởng bọn họ đi săn, không ngờ lại đi nhặt hạt dẻ." "Đúng vậy, Đại Thanh Sơn là của thôn Lê Hoa chúng ta, sao bọn họ có thể chỉ nhặt về bán một mình? Còn để thôn dân đói bụng?" Dương Tuyết Cầm dẫn dắt.

"Đúng vậy, chúng ta mau về bàn bạc với thôn dân, nhất định phải bắt người Cố gia nói ra bọn họ nhặt hạt dẻ ở đâu, bọn họ nhặt được thì chúng ta cũng nhặt được. `

"Được."

Qua giờ ngọ, người Cố gia lại thu dọn sạp hàng một cách trật tự, chuẩn bị về nhà.

Vừa đi đến đầu Đông Thị, Tiền Thị đã nhìn thấy xe bò của Tống thúc từ xa, nàng ta muốn nói lại thôi. Hứa Thị liếc nhìn nàng ta: "Sao thế? Hôm nay lại đau bụng à?"

Mấy ngày nay, Hứa Thị thấy việc nhà và việc đồng đều đã được mọi người trong nhà sắp xếp ổn thoả, nên nàng ta cũng không yên tâm mà đi theo đến trấn trên.

Tiền Thị nhìn Cố Nhị Dũng cầu cứu, Cố Nhị Dũng đành cắn răng nói: "Mẫu thân, hôm qua muội muội đã nói rồi mà đúng không? Mẫu thân nhất định phải ngồi xe bò về, nếu mẫu thân không chịu ngồi, muội ấy mà biết thì chắc chắn sẽ không cho mẫu thân đến đây nữa đâu.”

Hứa Thị suy nghĩ một lúc, vẻ mặt lập tức dịu lại: "Vẫn là Tâm Nguyệt hiếu thuận với mẫu thân, thôi được, hôm nay chúng ta đều ngồi xe bò về thôn."

Bốn người vui vẻ ngồi xe bò về thôn, vừa xuống xe đi đến đầu thôn, bọn họ liền thấy một đám đông thôn dân đang vây quanh ở ngã tư đường.

"Các ngươi xem, người Cố gia từ trên trấn về rồi, đã thu dọn sạp hàng xong rồi à?"

"Đúng vậy, các ngươi xem bọn họ xách nhiều đồ đạc như vậy, thì ra là có nghề kiếm tiền lớn!"

Hứa Thị thấy tình hình không ổn, trong lòng bà hoảng hốt, sau đó bà nhìn thấy một người đàn ông chen ra từ đám đồng, theo sau ông ta còn có Cố Đại Sơn và ba người đi theo sau, đó chính là mấy huynh muội Cố Tâm Nguyệt.

Vì vậy, trong lòng bà cũng trở nên yên tâm.

Bà ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước tới: "Ồ, nhiều người tụ tập ở đây như vậy, là đến đón bà lão này à?"

Trưởng thôn ngồi xổm ở một bên từ từ đứng dậy: "Cố đương gia, vừa hay ngươi cũng đến đây, chúng ta nghe nói gần đây nhà các ngươi bắt đầu kinh doanh bán hạt dẻ rang đường ở trên trấn, mọi người cũng không có ý gì khác, chỉ là vụ thu hoạch mùa thu năm nay mất mùa, mọi người đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống, nếu ngươi có thể nói cho mọi người biết nơi hái được hạt dẻ này, ngươi cũng coi như là ân nhân cứu mạng của thôn dân chúng ta."

Cố lão đầu mím chặt môi suy nghĩ, không nói một lời.

Nhưng Hứa Thị không nhịn được: "Trưởng thôn, ngươi xem ngươi nói kìa, người Cố gia chúng ta trước đây sống như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao? Tâm Nguyệt vừa mới thành thân đã bị đuổi ra khỏi nhà, trong nhà thậm chí còn không có một hạt gạo, vì vậy chúng ta mới liều mạng lên núi tìm những hạt dẻ này, núi Đại Thanh Sơn kia sừng sững ở đó, không ai ngăn cản mọi người lên núi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 96


Mọi người thấy vậy, liên ồn ào lên: "Đều là người trong cùng một thôn, tại sao các ngươi lại có thể chỉ lo cho bản thân mình, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác!”

"Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng sẽ không tranh giành việc làm ăn với các ngươi, chẳng lẽ nhặt về để ăn cũng không được à?”

"Dựa vào đâu chứ? Những thứ trên núi này đều là của mọi người, các ngươi nhặt được cũng không thể giấu riêng."

"Đúng vậy, đúng vậy!" "Đủ rồi, các ngươi im lặng hết cho ta." Trưởng thôn tức giận dậm chân, lúc này mới trấn áp được mọi người.

Bây giờ, nhà họ Cố có muốn từ chối cũng không được nữa.

Hứa Thị vừa định mở miệng mắng chửi thì bị Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh kéo lại: "Trưởng thôn, những hạt dẻ này đúng là chúng ta nhặt được ở Đại Thanh Sơn, nhưng bây giờ, chúng ta có nói cho mọi người biết cũng vô ích, bởi vì chúng ta cũng chỉ tìm được vài cây dẻ, tất cả đều đã bị nhặt hết rồi, nếu mọi người không tin, chúng ta có thể dẫn mọi người đi xem, nhưng những thứ trên Đại Thanh Sơn này, từ trước đến nay đều là ai nhặt được thì là của người đó, từ bao giờ lại thành của riêng thế? Nếu nói như vậy, lần sau mọi người cứ ngôi canh ở dưới chân núi, thấy ai từ trên núi xuống thì trực tiếp chia đồ, như vậy có khác gì cướp bóc hay không?”

Trưởng thôn bị hỏi đến nghẹn họng, ông ta vốn tưởng Tâm Nguyệt là người dễ nói chuyện, không ngờ nàng lại còn tỉnh ranh hơn cả mẫu thân nàng.

Nhưng nói cho cùng, chuyện này đúng là lỗi của bọn họ.

Ông ta cũng thực sự không còn cách nào khác, mới bị mọi người kéo đến đây, ông ta đành cắn răng khuyên nhủ: "Tâm Nguyệt à, đạo lý chính là đạo lý nhưng dù sao mọi người cũng là người dân cùng một thôn, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được. '

Cố Tâm Nguyệt cau mày, nhất thời không nói nên lời.

Tống Dập ở bên cạnh nắm tay nàng, nhàn nhạt lên tiếng: "Trưởng thôn, chúng ta không phải thấy c.h.ế.t mà không cứu, mà là Đại Thanh Sơn quá nguy hiểm, nếu không thì nơi đó đã sớm bị mọi người tới hết rồi, hơn nữa, lúc chúng ta nhặt hạt dẻ thì trong nhà đã không còn lương thực, bất đắc dĩ mới liều lĩnh lên núi, may nhờ nhị ca quen thuộc đường núi nên mới không bị thương. "

"Bất kỳ ai, nếu trong nhà có lương thực cũng không muốn mạo hiểm, ai có thể ngờ được rằng vụ thu hoạch mùa thu lại thành ra như thế này? Nếu lúc đầu mọi người chịu nghe lời khuyên của nhạc phụ ta thì bây giờ cũng không cần phải vì chút đồ ăn hoang dã này mà liều lĩnh như vậy. ˆ

Mọi người nghe vậy đều có chút xấu hổ.

Trong thôn vẫn luôn lưu truyền lời đồn rằng trên Đại Thanh Sơn có dã nhân.

Nếu vụ thu hoạch mùa thu không xảy ra chuyện này, thì không ai muốn vì vài hạt dẻ mà liều mạng vào rừng sâu núi thẳm.

Nhưng, trước lương thực thì còn có đạo lý nào nữa? "Nếu các ngươi nói có thể dẫn chúng ta lên núi, vậy chúng ta đi xem thử cũng được? Dù sao cũng sắp c.h.ế.t đói rồi, ai còn quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa chứ?"

"Đúng vậy, chúng ta đi cùng nhau, cho dù thực sự có dã nhân cũng không sợ!"

Cố Nhị Dũng trâm ngâm một lúc, rồi nói: "Con đường này chỉ có mình ta biết, các ngươi ép gia đình ta cũng vô dụng, sáng mai ta có thể dẫn các ngươi đi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, lúc lên núi nếu không tìm thấy hạt dẻ thì phải nhanh chóng quay về, tuyệt đối không được chạy vào sâu, cho dù không có dã nhân thì cũng không biết sẽ có loại thú dữ nào."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 97


Mọi người thảo luận xong thời gian và địa điểm gặp mặt rồi mới chịu giải tán.

Hứa Thị nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiền Thị: "Hạt dẻ ở trấn trên có phải do ngươi nói không? Nếu không tại sao thôn dân lại đều đi ngang qua chỗ chúng ta dọn hàng chứ, bình thường bọn họ sẽ không bao giờ đi tới đây."

Tiền Thị vội vàng cúi đầu lắp bắp nói: "Con thật sự không nói, tự cắt đứt đường tài lộc của mình, con không ngốc như vậy."

Hứa Thị thấy nàng ta không chịu thừa nhận, đành coi như vận may không tốt, bị người khác phát hiện.

Tiền Thị thấy mình may mắn thoát nạn, vội vàng lấy hết can đảm: "Dũng ca, ta về nhà ngoại nói một tiếng, sáng mai sẽ đi cùng chàng lên núi, dù sao trong số đám người mà chàng mang theo cũng không thiếu mấy người bên nhà ngoại của ta."

Cố Nhị Dũng lúc này vẫn còn hơi tê liệt vì chuyện cãi cọ, hắn không kiên nhẫn phất tay: "Tuỳ nàng."

Ngày hôm sau.

Thôn dân tụ tập ở đầu thôn từ sớm, hầu như mỗi nhà mỗi hộ đầu có người khỏe mạnh đến đây.

Còn cha và đệ đệ của Tiền Thị cũng đến nhà họ Cố từ sớm, vừa đúng lúc đến giờ ăn sáng, bọn họ vui về ăn mấy bát cháo và mấy cái bánh ngô.

Tiền lão đầu giơ tay quệt miệng, hoàn toàn không để ý đến sự ghét bỏ của người khác: "Thông gia à, lân này là các ngươi làm không đúng rồi, ta đã gả bảo bối khuê nữ của ta cho nhà các ngươi, nhà các ngươi phát hiện ra thứ tốt như vậy mà không gọi nhà họ Tiền chúng ta cùng đi, thật sự khiến ta quá thất vọng, ôi! Hôm qua cũng là khuê nữ của ta chạy vê nhà nói với ta, ta mới biết! Bộ xương già này của ta cũng không trèo nổi núi, hay là các ngươi cứ trực tiếp lấy đồ ra chia một nửa cho ta mang đi, xe của cha con ta cũng đã đẩy đến rồi! Không đi theo các ngươi lên núi gây phiền phức nữal"

Cố Nhị Dũng vừa nghe, liền nổi giận bùng bùng, trừng mắt nhìn Tiền Thị.

Tiền Thị thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Cha, không phải con đã nói với cha rồi à, hạt dẻ trong nhà đã bán hết rồi, nếu cha không trèo nổi thì cứ nghỉ ngơi trong sân này, để đệ đệ con đi theo tỷ phu lên núi, có tỷ phu ở đó, đảm bảo có thể giúp cha tìm được hạt dẻ."

Tiền lão đầu bĩu môi: "Được rồi, vậy thì ngươi trưa nay đi cắt ít thịt, ta sẽ ở lại chờ."

"Vâng, được ạ." Tiên Thị vội vàn

Mãi đến gần chiều tối, trong thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mất tập trung vội vàng bước ra ngoài.

Nàng nhìn thoáng qua trong đám đông, không thấy bóng dáng nhị ca, tim Cố Tâm Nguyệt khẽ chùng xuống.

Một dự cảm không lành ập đến.

Vừa đến cửa nhà họ Cố, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ trong sân.

"Các ngươi đã làm gì tiểu nhi tử của ta? Tại sao các ngươi đều đã xuống núi, còn nhi tử của ta đâu? Các ngươi mau dẫn người đi tìm đi." Người nói chính là cha ruột của Tiền Thị.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hứa Thị đang tái mặt ở bên cạnh, quay sang hỏi thôn trưởng: "Chuyện gì vậy?”

Thôn trưởng bất lực thở dài, lên tiếng giải thích: "Hôm nay chúng ta lên núi, lúc đầu cả nhóm đều đi cùng nhau, sau đó ởi loanh quanh trên núi nửa vòng cũng không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ, mọi người chuẩn bị quay về, ai ngờ đệ đệ của Tiền Thị nhất quyết không chịu xuống núi, còn không nghe lời khuyên của Cố Nhị Dũng, cố chấp đòi vào rừng bắt thú, sau đó thì lạc mất."

"Vậy nhị ca của ta thì sao?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng hỏi.

"Nhị ca của ngươi... hắn cũng đi vào rừng đuổi theo, ban đầu chúng ta định cùng đi, sau đó chúng ta nghe thấy tiếng gầm của dã thú ở gần đó, liền vội vàng chạy xuống núi nhưng các ngươi đừng lo, tiếng dã thú đó có vẻ phát ra từ hướng khác." Thôn trưởng buồn bã nói.

Ban đầu Cố Nhị Dũng chịu dẫn bọn họ lên núi, mặc dù hầu hết mọi người không nói ra nhưng trong lòng mọi người vẫn rất biết ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-98.html.]

Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách tiểu tử nhà họ Tiền kia quá vô nhân tính.

Quan trọng là Tiền lão đầu vẫn luôn mắng mỏ om sòm, nhất quyết thúc giục mọi người lên núi tìm kiếm.

Ngay cả Tiên Thị cũng liên tục khóc lóc bên cạnh, cầu xin Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân hãy để đại ca và tam ca lên núi tìm kiếm đi, đệ đệ của con còn nhỏ lắm."

Nhìn thấy mặt trời đã yếu dần, những người nhà họ Cố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sắc mặt u ám.

Xét về lý trí, Cố Nhị Dũng là người thôn Lê Hoa quen thuộc nhất với Đại Thanh Sơn, thể lực cũng tốt nhất, khả năng xảy ra chuyện không lớn, lúc này có lẽ hắn đã bị tiểu tử nhà họ Tiền kia liên lụy.

Nhưng là người nhà, bọn họ không thể tiếp tục ngồi chờ chết, Cố Tam Thanh là người đầu tiên đứng ra: "Cha, mẫu thân, con lên núi tìm kiếm, con đã đi con đường này với nhị ca rất nhiều lần rồi, con quen đường. "

"Con cũng đi." Cố Đại Sơn vội vàng tìm một con d.a.o chặt củi rồi cũng đứng ra.

"Lão đại, con đừng đi, ta đi cùng lão tam, nếu có chuyện gì bất trắc, đừng quên con là lão đại trong nhà." Cố lão đầu vội vàng ngăn lão đại lại.

Cố Tâm Nguyệt vừa định đề nghị cùng lên núi, mặc dù nàng không lên núi nhiều lần nhưng dù sao nàng cũng đã ở trên núi hơn hai năm, nàng hiểu một số kiến thức sơ cứu đơn giản, nếu nhị ca bị thương có lẽ có thể giúp được. Ai ngờ nàng vừa định mở miệng, Tống Dập đã ngăn lại: "Hay là ta đi theo tam ca, nhạc phụ tuổi đã cao, chân lại không tiện, hơn nữa các ngươi không cần quá lo lắng, có lẽ nhị ca đang trên đường xuống núi rồi, chúng ta chỉ đi đón hắn mà thôi."

Nói xong, Tống Dập gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, không đợi mọi người phản ứng lại, hắn liền kéo Cố Tam Thanh chạy về phía Đại Thanh Sơn.

g đáp. Những người khác thấy vậy cũng tức giận không thôi, nhưng vì thông gia đã đến tận cửa nên bọn họ đành phải cố nhịn.

Cố Nhị Dũng nhìn thấy dáng vẻ lất phất của đệ đệ Tiền Thị, không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc sắp lên đường, Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, đưa cho hắn một gói đồ ăn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đây là bánh bao đường đỏ muội mới hấp sáng nay, phòng khi về muộn, còn có thể lót dạ, ca giấu đi ăn vụng, đừng để đói bụng, cẩn thận mọi việc. `

Cố Nhị Dũng lặng lẽ nhận lấy, cất vào trong lòng, hắn lo lắng cả đêm, bánh bao đường đỏ nóng hổi của muội muội lập tức khiến trái tim phiền muộn của hắn được an ủi.

Mọi người lên đường được nửa ngày, trong thôn cũng náo nhiệt được nửa ngày.

Mọi người trong thôn đều ngóng trông, như thể sắp có một lượng lớn hạt dẻ lăn xuống từ trên núi vậy.

Chỉ có nhà họ Cố là lo lắng suốt nửa ngày, mặc dù Cố Nhị Dũng quen thuộc với đường núi, bình thường cũng ít khi gặp nguy hiểm, nhưng lần này dẫn theo nhiều người lên núi như vậy, không ai có thể nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 98


Mãi đến gần chiều tối, trong thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mất tập trung vội vàng bước ra ngoài.

Nàng nhìn thoáng qua trong đám đông, không thấy bóng dáng nhị ca, tim Cố Tâm Nguyệt khẽ chùng xuống.

Một dự cảm không lành ập đến.

Vừa đến cửa nhà họ Cố, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ trong sân.

"Các ngươi đã làm gì tiểu nhi tử của ta? Tại sao các ngươi đều đã xuống núi, còn nhi tử của ta đâu? Các ngươi mau dẫn người đi tìm đi." Người nói chính là cha ruột của Tiền Thị.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hứa Thị đang tái mặt ở bên cạnh, quay sang hỏi thôn trưởng: "Chuyện gì vậy?”

Thôn trưởng bất lực thở dài, lên tiếng giải thích: "Hôm nay chúng ta lên núi, lúc đầu cả nhóm đều đi cùng nhau, sau đó ởi loanh quanh trên núi nửa vòng cũng không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ, mọi người chuẩn bị quay về, ai ngờ đệ đệ của Tiền Thị nhất quyết không chịu xuống núi, còn không nghe lời khuyên của Cố Nhị Dũng, cố chấp đòi vào rừng bắt thú, sau đó thì lạc mất."

"Vậy nhị ca của ta thì sao?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng hỏi.

"Nhị ca của ngươi... hắn cũng đi vào rừng đuổi theo, ban đầu chúng ta định cùng đi, sau đó chúng ta nghe thấy tiếng gầm của dã thú ở gần đó, liền vội vàng chạy xuống núi nhưng các ngươi đừng lo, tiếng dã thú đó có vẻ phát ra từ hướng khác." Thôn trưởng buồn bã nói.

Ban đầu Cố Nhị Dũng chịu dẫn bọn họ lên núi, mặc dù hầu hết mọi người không nói ra nhưng trong lòng mọi người vẫn rất biết ơn.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách tiểu tử nhà họ Tiền kia quá vô nhân tính.

Quan trọng là Tiền lão đầu vẫn luôn mắng mỏ om sòm, nhất quyết thúc giục mọi người lên núi tìm kiếm.

Ngay cả Tiên Thị cũng liên tục khóc lóc bên cạnh, cầu xin Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân hãy để đại ca và tam ca lên núi tìm kiếm đi, đệ đệ của con còn nhỏ lắm."

Nhìn thấy mặt trời đã yếu dần, những người nhà họ Cố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sắc mặt u ám.

Xét về lý trí, Cố Nhị Dũng là người thôn Lê Hoa quen thuộc nhất với Đại Thanh Sơn, thể lực cũng tốt nhất, khả năng xảy ra chuyện không lớn, lúc này có lẽ hắn đã bị tiểu tử nhà họ Tiền kia liên lụy.

Nhưng là người nhà, bọn họ không thể tiếp tục ngồi chờ chết, Cố Tam Thanh là người đầu tiên đứng ra: "Cha, mẫu thân, con lên núi tìm kiếm, con đã đi con đường này với nhị ca rất nhiều lần rồi, con quen đường. "

"Con cũng đi." Cố Đại Sơn vội vàng tìm một con d.a.o chặt củi rồi cũng đứng ra.

"Lão đại, con đừng đi, ta đi cùng lão tam, nếu có chuyện gì bất trắc, đừng quên con là lão đại trong nhà." Cố lão đầu vội vàng ngăn lão đại lại.

Cố Tâm Nguyệt vừa định đề nghị cùng lên núi, mặc dù nàng không lên núi nhiều lần nhưng dù sao nàng cũng đã ở trên núi hơn hai năm, nàng hiểu một số kiến thức sơ cứu đơn giản, nếu nhị ca bị thương có lẽ có thể giúp được. Ai ngờ nàng vừa định mở miệng, Tống Dập đã ngăn lại: "Hay là ta đi theo tam ca, nhạc phụ tuổi đã cao, chân lại không tiện, hơn nữa các ngươi không cần quá lo lắng, có lẽ nhị ca đang trên đường xuống núi rồi, chúng ta chỉ đi đón hắn mà thôi."

Nói xong, Tống Dập gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, không đợi mọi người phản ứng lại, hắn liền kéo Cố Tam Thanh chạy về phía Đại Thanh Sơn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 99


Những người nhà họ Cố bị bỏ lại đều sửng sốt, không ngờ Tống Dập này lại nghĩa khí như vậy, có thể mới vừa khỏe lại đã...

Trong thôn có mấy thanh niên vẫn chưa đi cũng khá chấn động: "Trời sắp tối rồi, chúng ta mang theo đồ nghề, đốt đuốc, xuống chân núi đón bọn họ đi."

Mọi người bàn bạc xong thì về nhà chuẩn bị đuốc, hoàn toàn không còn không khí căng thẳng như trước khi lên núi tìm hạt dẻ.

Còn những người bình thường vốn đã đỏ mắt vì nhà họ Cố kiếm được tiền, lần này lên núi cũng chẳng thu được gì thì đóng cửa về nhà, chỉ mong nhà họ Cố càng náo loạn càng tốt.

Lúc mọi người đi gần hết, Tiền lão đầu vẫn luôn mắng mỏ om sòm, Tiền Thị vẫn khóc lóc thảm thiết.

Hứa Thị tức giận tát thẳng nàng ta một cái: "Khóc khóc khóc, ta thấy ngươi chỉ lo lắng cho đệ đệ của ngươi mà thôi, ngươi đừng quên, Nhị Dũng là nam nhân của ngươi, nếu hắn có chuyện gì, ngươi cút về nhà họ Tiền cho ta."

Tiền Thị lập tức nghẹn lời: "Mẫu thân, con không có ý đó, Dũng ca nhà con lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tiền lão đầu nghe xong cũng không vui: “Ai bị thương cũng không thể để bảo bối nhi tử của ta bị thương được, nếu không..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị ánh mắt lạnh lẽo của những người nhà họ Cố khác dọa cho quên mất.

Lúc này, Tiền Thị đã bình tĩnh lại, nghĩ đến việc Cố Nhị Dũng có thể bị thương, địa vị của nàng ta trong nhà họ Cố vốn đã không cao, nếu Dũng ca không thể bảo vệ nàng ta nữa, cuộc sống này của nàng ta cũng không thể tiếp tục, nàng ta không khỏi rùng mình.

Một lúc sau, nàng ta cũng bối rối, ngay cả lời của Tiền lão đầu cũng lười đối phó.

Mặc dù trong lòng Cố Tâm Nguyệt vẫn lo lắng, nhưng nghĩ đến tình hình có thể xảy ra sau này, nàng vẫn cố gắng lấy lại tỉnh thần, cùng Trương Thị chuẩn bị một ít đồ ăn, lại đun một ít nước nóng.

Sau khi khuyên nhủ cha và mẫu thân, cuối cùng bọn họ cũng ăn được một ít đồ lót dạ.

Sau đó, nàng tự mình dẫn Cố Tiểu Võ cùng hai hài tử về nhà mình, hâm nóng những chiếc bánh bao đường đỏ hấp vào buổi sáng, lại nấu vài bát canh trứng đơn giản cho bọn trẻ ăn no trước.

Cố Tiểu Võ gan dạ và cẩn thận, biết rằng sau này nàng sẽ phải ra ngoài nên sau khi ăn no, cậu bé liền dẫn đệ đệ muội muội vào nhà ngủ.

Cố Tâm Nguyệt không còn lo lắng gì nữa, vội vàng lục tìm trong không gian những loại thuốc có thể hữu ích, lại xé một ít vải bông sạch mang theo.

Thấy bọn trễ đã ngủ say, Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng khóa cửa, đi về phía chân núi.

Lúc này, trời đã tối đen như mực.

Quả nhiên có không ít đuốc đang cháy ở chân núi, cha, mẫu thân và đại ca, đại tẩu đều đang lo lắng ngóng trông.

Thấy Cố Tâm Nguyệt đến, Hứa Thị vội kéo nàng lại, miệng lẩm bẩm như không để ý: "Hai hài tử đều ngủ rồi à? Tiểu Vũ là hài tử gan dạ, biết chăm sóc người khác, để nó trông chừng bọn chúng, mẫu thân cũng yên tâm, ôi, con nói xem, cơ thể của Tống Dập mới vừa khỏe, đường núi khó đi như vậy, vừa rồi ta không nên để nó đi, lỡ như hai ca ca của con không sao, mà nó lại bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

Cố Tâm Nguyệt cũng lo lắng về điều này, nhưng Tống Dập bình thường làm việc rất bình tĩnh, khi hắn chủ động đề nghị lên núi, có lẽ hắn cảm thấy cơ thể mình đã ổn, nếu không, với tính cách của hắn, hắn không thể biết rõ mình sẽ trở thành gánh nặng mà vẫn chủ động đi được.
 
Back
Top Bottom