- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 652,202
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 4
Chương 4
Ăn cơm xong, thời điểm hai người xuất phát sắc trời đã không còn sớm.Trong xe ngựa, Tiêu Thịnh Vân ngồi một bên, dựa người nhắm mắt dưỡng thần, Giang Linh vén màn xe lên, tò mò đánh giá thế giới bên ngoài.Trên đường rất náo nhiệt, tiếng rao hàng không ngớt lọt vào tai, người đi đi lại lại nối liền không dứt.
Ánh mắt Giang Linh bị muôn hình muôn vẻ người và vật hấp dẫn, lần đầu tiên ra cung, cậu đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ.Nếu không phải muốn đến Giang gia xem náo nhiệt, hiện tại cậu rất muốn xuống xe ngựa đi dạo khắp nơi.Trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ tò mò và hưng phấn không hề che giấu, Tiêu Thịnh Vân nâng mắt nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói, " Nếu ngươi thích, chờ từ Giang gia trở về có thể chơi ở bên ngoài một lát."
" Thật sao?"
Giang Linh vui sướng quay đầu lại, " Ngươi thật là người tốt!"
Khoé miệng Tiêu Thịnh Vân hơi nhếch, chỉ là cho phép cậu ở ngoài cung chơi một lúc mà thôi đã trở thành người tốt rồi?Nam nhân lại lần nữa nhắm mắt, Giang Linh không làm phiền hắn, tiếp tục nhìn bên ngoài.Từ sáng sớm mọi người trong Giang phủ đã đứng chờ ở cửa, mặt trời đã lên cao nhưng không thấy người tới, tuy rằng trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng mọi người đã có chút không thoải mái."
Mới gả đi được mấy ngày đã bắt đầu làm bộ làm tịch?"
Giang phu nhân chi tử Giang Diệu Hoa ngữ điệu bất mãn."
Ngươi bớt nói mấy câu đi."
Giang phu nhân liếc nhìn gã một cái, không biết vì sao, hôm nay trong lòng bà ta nổi lên cảm xúc bất an.Giang Diệu Hoa tức giận ngậm miệng, trong mắt càng nhiều vẻ không cam lòng.
Trước kia ở Giang phủ, Giang Linh là tiểu đáng thương mặc gã xoa nắn, chẳng qua là khí vận tốt được chọn lựa gả cho Thái Tử để xung hỉ, một bước lên mây, gã ngược lại còn phải hành lễ với cậu.Đứng chờ xác thật có chút lâu, đầu mùa xuân ánh mặt trời tuy không gay gắt nhưng làm những người từ lâu đã sống trong nhung lụa đứng phơi có chút không chịu nổi.Giang phu nhân chậm rãi bước đến bên người Giang Trí Viễn, nhỏ giọng hỏi, " Sắp tới buổi trưa rồi, Thái Tử và Thái Tử Phi còn sẽ đến sao?"
Nghĩ đến việc mình đã làm, Giang phu nhân âm thầm hy vọng Thái Tử sẽ không cùng Giang Linh hồi môn, lúc đưa Giang Linh tới xung hỉ, bà ta không thể ngờ rằng thật sự có tác dụng, mới qua một ngày, Thái Tử hôn mê mười ngày liền tỉnh lại, ngoại trừ tạm thời không thể đi lại, thân thể ngày càng có chuyển biến tốt đẹp.Nếu sớm biết như vậy, lúc trước bà ta cũng không dám nghe người kia xúi giục đánh bạo xuống tay với của hồi môn của Giang Linh.Thái Tử tỉnh lại, Giang phủ được không ít ban thưởng, Giang phu nhân cũng được một số ít phu nhân có gia thế hâm mộ, lúc được người ta chúc mừng, trong lòng bà ta sợ hãi lại không thể tiêu tan.Bên ngoài đều truyền rằng Thái Tử và Hoàng hậu đều rất vừa lòng với vị Thái Tử Phi Giang Linh này, tuy rằng Thái Tử càng xem trọng Giang Linh đối với Giang gia càng có lợi, nhưng nghĩ đến việc mình đã làm, Giang phu nhân càng hy vọng Thái Tử đối với vị Thái Tử Phi này không coi trọng như vậy.Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn không ngừng, trên mặt lại không biểu lộ ra mảy may, Giang phu nhân nhìn sắc trời, " Lão gia, bên kia truyền tới tin tức Thái Tử sẽ cùng Thái Tử Phi cùng trở về sao?"
" Xác thật Đông Cung truyền tin tức nói Thái Tử điện hạ cũng sẽ tới, chậm chạp chưa đến chắc là có chuyện gì chậm trễ, chờ thêm chút nữa đi."
Tuy rằng bất mãn vì phải chờ đợi lâu, nhưng Giang Trí Viễn không nghĩ đắc tội Thái Tử.Cuối cùng, xe ngựa của Thái Tử cũng khoan thai tới muộn.Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Giang Trí Viễn vội vàng mang theo người Giang gia tới đón, " Thần tham kiến Thái Tử, Thái Tử Phi."
Những người khác cũng đi theo hành lễ."
Miễn lễ, cô và Thái Tử Phi có việc chậm trễ, mong Giang thượng thư sẽ không trách tội."
" Điện hạ nói nơi nào, ngài có thể tới đã là vinh hạnh lớn lao của Giang gia."
Giang Trí Viễn lau cái trán đầy mồ hôi, đón người đi vào Giang phủ.Thái Tử đích thân đưa Thái Tử phi hồi môn, tảng đá lớn trong lòng Giang Trí Viễn cũng buông xuống, tác phong thường ngày của Thái Tử ông ta đã sớm lĩnh giáo, vị Thái Tử này rất ghét bị người tính kế, Giang gia không một tiếng động đem người tới xung hỉ rõ ràng đã chạm vào ranh giới của Thái Tử.Khi biết được tin tức Thái Tử tỉnh lại, trong lòng Giang Trí Viễn vui mừng như điên, đồng thời cũng sinh ra cảm giác nghĩ mà sợ, ông ta không biết thái độ của Thái Tử với Giang Linh, càng không biết Thái Tử sẽ làm gì với Giang gia, cũng may Đông Cung không truyền ra tin tức xấu nào, Giang Linh lại được Hoàng hậu yêu thích, đồ tốt từng rương từng rương tặng đến Đông Cung, hôm nay Thái Tử có thể đích thân đưa Giang Linh hồi phủ, Giang Trí Viễn mới có thể yên tâm một chút.Xem ra Thái Tử đối với vị Thái Tử Phi Giang Linh này vẫn còn vừa lòng.Tiếp theo hình thức ở chung của hai người càng xác thực suy nghĩ trong lòng của Giang Trí Viễn, thái độ của Thái Tử đối với Giang Linh rõ ràng không giống với người khác.Đám người ngồi xuống, Giang Linh là nam tử nên không cần kiêng kỵ, Thái Tử ngồi ở chủ vị, Giang Linh ngồi bên cạnh hắn, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết biểu tình trên mặt mọi người.Lần đầu tiên Giang Linh chân chính nhìn thấy người Giang gia, Giang Trí Viễn là một người đàn ông trung niên nhìn rất nho nhã, Giang phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá nhưng trên mặt lại có cảm giác khắc nghiệt không vứt đi được, Giang Diệu Hoa là con vợ cả duy nhất của Giang Trí Viễn, ăn mặc cũng nhân mô cẩu dạng, chỉ là hai mắt đầy cuồng thâm vừa nhìn là biết túng dục quá độ.Ba người này, đặc biệt là Giang Diệu Hoa lưu lại cho nguyên chủ bóng ma quá lớn, ánh mắt đầu tiên Giang Linh nhìn thấy gã thân thể vẫn không nhịn được mà theo bản năng cương cứng.Cậu nhìn Giang Diệu Hoa hơi lâu, Tiêu Thịnh Vân chú ý tới, theo ánh mắt cậu nhìn qua, " Quan hệ của Linh Nhi và Giang đại công tử rất tốt?"
Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, như có như không dừng trên người Giang Diệu Hoa làm gã lập tức rùng mình.Ngày thường Giang Diệu Hoa cũng chỉ dám tác oai tác quái trước mặt một ít người có gia thế không bằng gã, nào chịu nổi khí thế của Thái Tử được luyện từ thây sơn biển máu chân chính, gã sợ hãi rụt đầu lại."
Ngày thường Diệu Hoa rất thích tìm Tiểu Linh chơi, quan hệ của hai đứa nó rất tốt."
Không nỡ nhìn nhi tử bị mất mặt, Giang Trí Viễn lên tiếng hoà giải."
Đúng thật là thích tìm ta ' chơi', " Giang Linh chớp mắt, " Đặc biệt là thích đem mấy con rắn nè, sâu nè ném vào trên bàn, trên giường của ta."
Nghĩ đến mấy con sâu, con rắn xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ, sắc mặt Giang Linh có chút trắng, là một gốc cây thực vật, trời sinh cậu đã rất sợ mấy thứ này."
Việc này...."
Không ngờ tới Giang Linh sẽ ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này, sắc mặt Giang Trí Viễn thay đổi, " Lúc ấy Diệu Hoa vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, khi còn nhỏ nam hài tử vẫn là có hơi nghịch ngợm...."
" Đúng vậy, Diệu Hoa không cố ý, lúc đó chúng ta cũng đã nói hắn."
Dọc theo đường đi Thái Tử không biểu hiện ra cái gì, nghĩ chắc là không phát hiện ra bà ta động tay động chân vào của hồi môn, Giang phu nhân nhẹ nhàng thở ra, bao che cho nhi tử của mình.Giang Linh cúi đầu không ra tiếng, hình như là bị doạ rồi.Nhìn một màn này, sắc mặt Tiêu Thịnh Vân trầm xuống, từ chuyện của hồi môn có thể nhìn ra, đãi ngộ của Giang Linh ở Giang gia không tốt giống như biểu hiện bên ngoài, xem ra hiện tại Giang Linh sống ở Giang gia còn gian nan hơn so với những gì hắn tưởng tượng.Chủ động phủ lên bàn tay thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân nâng mắt, " Giang thượng thư, có chuyện cô muốn lãnh giáo ngươi một chút."
Nói xong, Tiêu Thịnh Vân đưa mắt với Phạm Đức đang hầu hạ ở bên cạnh.Tiếp thu đến ý bảo, Phạm Đức tiến lên một bước, " Là như thế này Giang đại nhân, nô phụng mệnh kiểm kê của hồi môn của Thái Tử Phi, phát hiện vật thật không khớp với ghi chép trên sổ sách."
Sắc mặt Giang Trí Viễn đại biến, " Không thể nào!"
Cho dù ông ta không thích đứa con của nhị đệ này cũng không đến mức tham của hồi môn của tiểu bối."
Có phải sai ở chỗ nào rồi không?"
Lúc Phạm Đức nói ra ba chữ " của hồi môn" chân Giang phu nhân đã mềm nhũn, nếu không phải có nha hoàn đỡ sợ là đã trực tiếp ngã xuống đất.Giang Trí Viễn lơ đãng quét mắt nhìn thấy, trong lòng trầm xuống.Thái Tử sẽ không bắn tên mà không có đích, giờ phút này Giang Trí Viễn mới hiểu, Thái Tử đích thân đưa Giang Linh hồi phủ không phải biểu đạt ý tứ muốn thân cận Giang gia, mà là đến đòi lại công đạo cho Giang Linh.Của hồi môn một chuyện không lớn không nhỏ, quả nhiên là đang xem ông ta đưa ra thành ý có đủ lớn hay không, có thể làm vị Thái Tử này vừa lòng hay không."
Nam viện hoa đã nở, Diệu Hoa, mang đệ đệ ngươi đi xem đi."
Nghĩ thông suốt chuyện này, Giang Trí Viễn tính toán dẫn hai tiểu bối đi chỗ khác.Giang Linh không ngờ tới bị cướp đồ không phải Thái Tử mà là chính mình, cậu ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, môi mỏng hắn mím chặt, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Giang Linh lại cảm nhận được hắn đang tức giận.Là tức giận vì mình sao?Cảm nhận được ánh mắt của Giang Linh, Tiêu Thịnh Vân rũ mắt, thả tay cậu ra, xoa xoa sợi tóc rũ trên trán cậu, " Đi chơi đi."
Nhìn theo bóng lưng Giang Linh rời đi, Tiêu Thịnh Vân thu lại tầm mắt, liếc nhìn Giang Trí Viễn, " Giang đại nhân có gì muốn nói?"
" Thần...."
Giang Trí Viễn phịch một cái quỳ xuống, " Thần không biết việc này, mong điện hạ nắm rõ."
" A?"
" Mong điện hạ cho thần một ít thời gian, thần nhất định sẽ cho điện hạ và Thái Tử Phi một công đạo!"
Giang Trí Viễn dập đầu thật mạnh.Tiêu Thịnh Vân tựa lưng vào ghế ngồi, trên cao nhìn xuống người đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt dừng lại trên người Giang phu nhân, " Giang phu nhân có chuyện muốn nói?"
Giang phu nhân quỳ trên mặt đất, sắc mặt đã trắng bệch, bà ta biết, Thái Tử đã dám trực tiếp nói ra nhất định đã nắm chứng cứ trong tay, chuyện bà ta làm có khả năng đối phương đã biết hết, nghĩ đến thủ đoạn ngày thường của Thái Tử, trên lưng bà ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh."
Thần phụ...."
Dưới ánh mắt như có dao đâm của Thái Tử, đầu óc Giang phu nhân trống rỗng, " Thần phụ biết tội, là thần phụ bị tiền làm mờ mắt....."
Lúc này bà ta vẫn còn nhớ không thể đem Giang Trí Viễn bị liên lụy, nhận tội xong liền dập đầu thật mạnh, " Tất cả chuyện này đều do một mình thần phụ làm, lão gia không có quan hệ gì hết, thần phụ...."
" Ngươi đồ độc phụ này!"
Nghe thấy Giang phu nhân nói, Giang Trí Viễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hận không thể dùng ánh mắt lăng trì ả đàn bà kéo chân sau này, " Là thần sơ suất làm tiện nội gây ra chuyện này...."
Tiêu Thịnh Vân xua tay, " Cô không muốn nghe lời vô nghĩa, hôm nay cô tới đây chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ, Giang Linh là người của cô, tâm tư không nên có đừng nghĩ tới, hiểu sao?"
Giang Trí Viễn nắm chặt nắm tay, cúi đầu quỳ lạy, " Thần, đã hiểu."
Giang Linh theo Giang Diệu Hoa tới nam viện.Giang phủ có diện tích rất lớn, nam viện trồng rất nhiều các loài hoa, đủ mọi màu sắc tranh nhau đua nở, nhìn qua xuân ý hài hoà vui tươi.Giang Diệu Hoa bị Thái Tử doạ sợ còn chưa hồi phục lại tinh thần, Giang Linh cũng không có gì muốn nói với gã, một mình đi đi dừng dừng trong vườn hoa.Cậu không chú ý tới có một nam nhân mặc trường bào thanh sắc đứng ở chỗ ngoặt, nhìn cậu đã hồi lâu.Chơi không bao lâu, một cung nhân tới mời Giang Linh trở về, làm cậu đi theo hắn.Sau khi Giang Linh rời đi, thanh niên đứng ở chỗ ngoặt đi ra, đứng tại nơi Giang Linh vừa nghỉ chân, cúi người ngắt lấy một bông hoa xinh đẹp, đặt giữa ngón tay từng chút một xoa nát.Giang Diệu Hoa nhìn thấy một màn này, nhíu mày, " Giang Tự, ngươi lại phát điên gì vậy?"
Đầu ngón tay nhiễm nước hoa, Giang Tự vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm đi, " Ngươi không cảm thấy, Giang Linh hiện tại, rất thú vị sao?"
" Hắt xì ---"Giang Linh xoa xoa chóp mũi, cảm thấy một trận lạnh lẽo, cậu chọc chọc cánh tay nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Thịnh Vân chậm rãi mở mắt ra, " Làm sao vậy?'" Thì ra ngươi tới Giang gia là vì đòi lại của hồi môn cho ta nha."
Giang Linh thò lại gần, nhỏ giọng nói.Hơi thở ấm áp phun vào bên gáy, Tiêu Thịnh Vân cố tình không muốn để ý tới, ngữ khí nhàn nhạt nói, " Bọn họ dám nuốt của hồi môn của ngươi, chính là không để Thái Tử là cô vào mắt."
Giang Linh đột ngột không báo trước mà ôm lấy nam nhân, " Ngươi thật tốt quá."
Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Giang Trí Viễn và Giang phu nhân trước khi rời khỏi Giang gia, trong lòng Giang Linh cực kỳ vui vẻ.Thân thể mềm mại tới gần, ngửi được hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về thiếu niên, mệt mỏi trong cơ thể giống như trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều.
Tiêu Thịnh Vân hơi kinh ngạc, đẩy người ra.Nhân cơ hội hút mấy ngụm long khí, Giang Linh cảm thấy mỹ mãn mà lùi về.Vốn dĩ nói sẽ đưa Giang Linh ở bên ngoài chơi một lát, trên đường đi, Thái Tử nhận được tin gấp, yêu cầu lập tức đi xử lý.Hôm nay Giang Linh đã nhìn thấy Giang gia gặp xui xẻo, lại hút được long khí, đối với việc có thể ở bên ngoài chơi hay không không có nhiều chờ mong, cậu rộng lượng nói, " Ngươi mau đi trước đi, không cần phải quan tâm tới ta."
" Lần sau lại đưa ngươi ra ngoài."
Một mình Giang Linh trở lại Đông Cung.Mấy ngày sau, Giang Linh từ miệng cung nhân nghe được tin tức của Giang gia, Giang phu nhân bị đoạt quyền quản gia, cấm túc trong phủ."
Nghe nói nếu không phải nhà mẹ đẻ Giang phu nhân tạo áp lực, Giang đại nhân đều phải trực tiếp hưu thê."
" Còn nữa, nghe nói hai ngày trước vị Giang đại công tử do Giang phu nhân sinh cùng con trai độc nhất nhà Trương đại nhân đánh nhau, chỉ để tranh giành vị tân hoa khôi của Dật Hương Lâu, ồn ào rất lớn, đều kinh động đến cả Kinh Triệu Phủ."
" Lúc này Giang thượng thư mất hết mặt mũi, trực tiếp dùng gia pháp, đến nay vị Giang công tử kia vẫn đang còn dưỡng thương trong phủ đâu."
Giang Linh đứng sau bụi hoa, nghe đến trợn mắt há mồm, cậu khẳng định trong truyện gốc không hề có đoạn cốt truyện nào như thế này.Cung nhân hầu hạ không biết quan hệ giữa Giang Linh và Giang phủ, sợ Giang Linh nghe xong sẽ cảm thấy buồn, đang muốn mở miệng Giang Linh đã xoay người, trực tiếp đi đến thư phòng của Thái Tử.Thời gian này, bình thường Thái Tử sẽ ở thư phòng xử lý sự vụ."
Công tử, chuyện của Giang gia không chừng có ẩn tình nào khác, ngài đừng thương tâm."
Cung nhân đuổi theo phía sau, an ủi nói.Sau khi Gianh Linh tỏ rõ ý kiến, cung nhân hầu hạ trong Đông Cung đều sẽ gọi cậu là công tử, mà không phải Thái Tử Phi."
Ta không thương tâm."
Người Giang gia gặp xui xẻo cậu vui còn không kịp, sao lại có thể thương tâm?Cách thư phòng không còn xa, lúc Giang Linh đến Tiêu Thịnh Vân đang cùng tâm phúc thảo luận chuyện binh quyền."
Lần này điện hạ đánh cho đám người Bắc Mãng không dám ngoi đầu, chỉ sợ binh quyền sẽ bị Hoàng thượng thu hồi...."
Tiếng gõ cửa vang lên, tâm phúc im miệng, Phạm Đức đi ra ngoài nhìn, trở lại nói, " Là công tử tới."
" Việc này sẽ bàn lại sau, cho hắn vào đi."
Tâm phúc chắp tay, lui ra.Thời điểm Giang Linh tiến vào gặp thoáng qua, tò mò liếc mắt nhìn đối phương một cái."
Công tử."
Tâm phúc hành lễ với Giang Linh.Giang Linh xua xua tay, đi đến bên cạnh Tiêu Thịnh Vân, hiện vẻ mong chờ hỏi, " Chuyện Giang gia là ngươi làm sao?"
Nếu đúng, có phải cậu lại có cớ để hút long khí không?