Giang Linh không cố tình hạ giọng, không chỉ có Tiêu Thịnh Vân mà cả những cung nhân đang hầu hạ xung quanh cũng nghe được những lời này.Phạm Đức cúi đầu nhịn cười, không nghĩ Thái Tử Phi thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu nhưng trên thực tế lại..... cởi mở như vậy.Tiêu Thịnh Vân hơi kinh ngạc một lát, lại nghĩ đến khi vừa mới tỉnh dậy phát hiện Giang Linh đang trộm hôn bản thân, cũng không còn cảm thấy kỳ lạ khi nghe yêu cầu như vậy.Hắn hơi cúi người, nắm chặt lấy hàm dưới của thiếu niên làm cho cậu ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sau thẳm nhìn xuống, " Thích cô như vậy?"
Khí áp trầm thấp lan tràn, cung nhân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, đầu cúi xuống.
Bọn họ đã hầu hạ bên người Thái Tử rất lâu, biết rõ tính cách hắn có bao nhiêu thất thường, âm tình bất định, có thể một phút trước còn cười đùa nói chuyện, nhưng sau đó ngay lập tức người cùng hắn nói chuyện đã có thể đầu rơi xuống đất, không ai có thể đoán được trong lòng vị Thái Tử này đang suy nghĩ cái gì.Trước khi ra trận khí thế trên người hắn đã làm cho người khác không dám nhìn trộm, sau khi trở về từ chiến trường, khí thế đó lại càng đậm, thậm chí còn có người trộm truyền rằng, Thái Tử ra trận chính là để phát tiết dục vọng giết chóc trong lòng.Phạm Đức quỳ trên mặt đất, trái tim đều nhắc tới cổ họng."
Cái gì?"
Giang Linh giống như chưa cảm nhận được cái gì, không hề sợ hãi, thái độ vẫn như thường, " Không phải ngươi nói ta muốn gì cũng được sao?"
Giang Linh nghĩ rất đơn giản, thứ cậu muốn chính là long khí trên người Tiêu Thịnh Vân, hôn là cách lấy được long khí nhiều nhất, nếu Tiêu Thịnh Vân nói muốn gì cũng được thì đương nhiên cậu sẽ không khách khí rồi.Giang Linh ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh Vân mặt không lộ cảm xúc, chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi?Này không thể được."
Ngươi là Thái Tử, phải giữ lời."
Trên tay nam nhân tăng thêm lực, Giang Linh cảm thấy hơi đau, nhăn mày lại, " Hai cái không được, vậy một cái còn có thể đi?"
Cậu đã hạ thấp yêu cầu rồi, nếu còn không đồng ý, cậu liền, cậu liền nhân lúc hắn ngủ hôn nhiều thêm mấy cái!Tiêu Thịnh Vân rũ mắt nhìn thiếu niên bởi vì động tác của mình mà hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt thiếu niên trong trẻo, không chứa bất luận tạp chất gì, ngoại trừ lên án hắn không tuân thủ lời nói thì không còn thứ gì.Không giống những nam nữ muốn dựa vào hắn trước kia, trong mắt mang theo dục vọng cùng dã tâm trần trụi, làm cho người cảm thấy phiền chán, cũng không giống những người nghe thấy đồn đại về hắn mà cảm thấy khiếp sợ, làm người cảm thấy không thú vị.Lực đạo trên tay buông lỏng, đầu ngón tay vuốt ve da thịt trơn mịn của thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân khàn giọng hỏi, " Ngươi có biết như vậy đại biểu cho cái gì không?"
" Ta không biết!"
Cằm bị nắm chặt, hơi thở bá đạo cường thế của nam nhân bao phủ lấy cậu, Giang Linh hơi tức giận, " Ta chỉ biết ngươi là Thái Tử, ta là Thái Tử Phi, ta hôn ngươi mấy cái là chuyện đương nhiên!"
Giang Linh biết nhân loại không cởi mở giống yêu tộc, có một số việc chỉ có phu thê mới có thể làm.
Thái Tử và Thái Tử Phi là một đôi, cậu và Tiêu Thịnh Vân là phu phu, hôn vài cái thì đã sao."
Còn có, ngươi mau thả ta ra, ta bị ngươi nắm đau quá."
Tiêu Thịnh Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt thiếu niên, nhìn thấy phẫn nộ trong mắt cậu, hắn hiểu thiếu niên thật sự không sợ hãi mình.Thu liễm lại khí thế toàn thân, Tiêu Thịnh Vân buông tay, chậm rãi ngồi xuống.Trên cằm thiếu niên ửng đỏ một mảnh, da thịt tuyết trắng hiện lên một vệt màu đỏ cực kỳ dễ thấy.Xoa xoa cằm, thấy Tiêu Thịnh Vân không có ý nhả ra, Giang Linh thở phì phò xoay người, " Đường đường là Thái Tử lại nói không giữ lời!"
Phạm Đức run sợ nhìn một loạt hành động của Giang Linh, ngay khi hắn còn đang lo lắng vị tân Thái Tử Phi này bởi vì chọc giận Thái Tử mà bị xử lý, đột nhiên Thái Tử cười.Tiếng cười trầm thấp truyền đến, Phạm Đức đánh bạo ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Thái Tử không những không hiện vẻ tức giận mà ngược lại còn cảm thấy rất hứng thú, nhìn thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn.Phạm Đức thoáng buông lòng, xem ra tạm thời Thái Tử Phi sẽ không xảy ra chuyện.Không có được kết quả mong muốn, cả ngày Giang Linh đều rầu rĩ không vui, cậu rất muốn đi tìm Thái Tử tranh luận một phen nhưng lại không bỏ được mặt mũi, cậu lại không làm sai, vì cái gì cậu phải chủ động đi tìm người."
Thái Tử Phi, nên dùng bữa tối."
Ngoài cửa, Phạm Đức nhỏ giọng nói."
Không được gọi ta là Thái Tử Phi, " Giang Linh xoa nắn gối mềm trong tay, hỏi bóng hỏi gió, " Chỉ có một mình ta thôi sao?"
" Điện hạ cũng cùng dùng bữa."
" Ta không đi, ngươi gọi người đem đến cho ta."
Quả nhiên vẫn còn tức giận, Phạm Đức nghĩ đến Thái Tử phân phó, ho nhẹ một tiếng, " Công tử, điện hạ có nói ngài sẽ suy xét yêu cầu hôm nay của công tử."
" Thật không?"
Khoé miệng Giang Linh hơi nhếch, " Vậy ngươi chờ hắn suy nghĩ kỹ lại đến tìm ta."
" Điện hạ còn nói hôm nay cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị gà phù dung, mãn sơn hương, bánh quảng hàn, canh tuyết hà...."
Từng tên mỹ thực được đọc ra, Giang Linh nuốt nước miếng, tuy rằng thế giới này không bằng thế giới hiện đại trình độ khoa học kỹ thuật phát đạt, nhưng về phương diện mỹ thực lại có thể nói là đạt được đỉnh cao.Đặc biệt là đồ ăn trong cung, tạo hình đẹp, đa dạng còn ngon miệng, trước kia Giang Linh ở trong núi sâu rừng già nào có ăn qua đồ ăn ngon như vậy, mới đến đây có hai ngày đã nhớ mãi không quên.Phạm Đức ở bên ngoài đợi một hồi, nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm sột soạt, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Giang Linh nhô đầu ra ngoài."
Công tử mau đi theo nô, đồ ăn lạnh rồi không thể ăn được nữa."
Giang Linh xoắn xuýt một hồi, không thắng được khát vọng đối với mỹ thực, vừa đi vừa lấy cớ cho mình, " Ta đồng ý dùng bữa cùng Thái Tử là vì không muốn lãng phí đồ ăn mà thôi, không có nghĩa là ta đã tha thứ cho hắn."
" Đúng vậy đúng vậy, là điện hạ không giữ lời hứa trước."
Phạm Đức phụ hoạ.Lúc Giang Linh tới, Thái Tử đã ngồi vào bàn, cung nhân hầu hạ trong điện không nhiều lắm, Giang Linh đánh giá một vòng, đi qua ngồi xuống.Tiêu Thịnh Vân vỗ tay, cung nhân cuồn cuộn nối đuôi nhau dâng đồ ăn lên, lực chú ý của Giang Linh rất nhanh đã bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn.Trong khi dùng bữa hai người đều không nói chuyện, Giang Linh cúi đầu nghiêm túc ăn, Tiêu Thịnh Vân nhìn cậu, bất tri bất giác cũng ăn một chén lớn.Đây lại là lần duy nhất hắn ăn uống tốt như vậy kể từ khi bị trúng độc.Tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi ăn uống no đủ, Giang Linh đã nguôi giận hơn nửa, ngẩng đầu quan sát Thái Tử.Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào huyền sắc thêu bạc văn, tóc đen chải cao, ngũ quan sắc bén, dung mạo tuấn mỹ, so với lúc hôn mê lộ nhiều ra một cỗ khí thế không giận tự uy.Hình như người trong cung đều sợ hắn.Ánh mắt nhìn chằm chằm làm người vô pháp bỏ qua, Tiêu Thịnh Vân buông chén canh trong tay, tiếp nhận khăn cung nhân đưa tới lau miệng, " Nhìn cô như vậy làm gì?"
Ánh mắt đảo qua chỗ khác,Giang Linh đánh trống lảng, chỉ vào ghế dựa đặt ở một bên, " Đây là gì vậy?"
Đó là một chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ, so với những chiếc ghế bình thường nặng hơn rất nhiều, trước và sau ghế có thêm bốn cây gậy dài, có chút giống tháp kiệu ban ngày ngồi."
Là thứ thay đi bộ, cơ thể của cô chịu ảnh hưởng của độc tố, tạm thời không thể đi đường giống người bình thường."
" Cái này nhìn không phương tiện lắm, " Giang Linh đi tới, tò mò quay xung quanh ghế dựa, chỉ chỉ hai bên trái phải, " Có thể làm thêm hai cái bánh xe lớn không, có thể quay tròn, giống như xe ngựa vậy."
Giang Linh đã từng thấy xe lăn ở hiện đại, so với chiếc ghế dựa này phương tiện hơn rất nhiều.Phạm Đức theo lời miêu tả của Giang Linh mà tưởng tượng, biểu tình trên mặt trở nên kích động.
Thái Tử không thể đi lại có rất nhiều bất tiện, nếu là có chiếc ghế dựa theo như lời Thái Tử Phi sẽ phương tiện hơn rất nhiều.
Tiêu Thịnh Vân cũng cảm thấy hứng thú, " Thử nói kỹ hơn một chút xem."
Giang Linh không có chuyên môn tìm hiểu qua, chỉ có thể dựa vào bản thân đã xem qua một lần để miêu tả, " Cụ thể làm như thế nào ta cũng không rõ cho lắm."
" Điện hạ, nô lập tức an bài người phía dưới dựa theo lời Thái Tử Phi làm!"
Phạm Đức khó nén kích động."
Ừ."
Giang Linh ăn quá no, liền đi ra ngoài tiêu thực, Thái Tử về thư phòng xử lý chính vụ.Lúc trở lại tẩm điện Thái Tử vẫn đang còn bận.
Tuy rằng Thái Tử đã tỉnh nhưng hai người vẫn không chia phòng ngủ, chỉ là mỗi lần Giang Linh đều ngủ khá sớm, thức dậy lại trễ, mà Thái Tử đi sớm về trễ, hai người không có tiếp xúc quá nhiều.Rửa mặt xong, Giang Linh leo lên giường, cố chống lại cơn buồn ngủ chờ Thái Tử trở về cùng cậu nói chuyện rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được liền thiếp đi ngủ say.Một giấc ngủ dậy mặt trời đã lên cao, Giang Linh từ trên giường bò dậy, ngoài ý muốn phát hiện Thái Tử vẫn còn ở tẩm điện."
Thái Tử hôm nay không bận sao?"
Giang Linh ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn người đàn ông ngồi cạnh bàn."
Hôm nay là ngày hồi môn, ngươi tính lúc nào đi Giang gia."
" Hồi môn?"
Giang Linh gãi gãi tóc, trong lúc cung nhân hầu hạ cậu thay y phục chậm rãi suy nghĩ, ở cổ đại, hình như thành hôn ngày thứ ba có chuyện về nhà mẹ đẻ."
Ta có thể không đi được không?"
So với Giang gia, Giang Linh vẫn cảm thấy có hứng thú với long khí trên người Thái Tử hơn, " Bao giờ ngươi mới cho ta hôn một cái thế?"
Khi nói chuyện, ánh mắt thiếu niên sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong, Tiêu Thịnh Vân không nghĩ tới lâu như vậy Giang Linh vẫn còn nhớ thương chuyện này, quay đầu đi nói sang chuyện khác, " Đồ vật mẫu hậu tặng cho ngươi đã tới, muốn đi xem hay không?"
Lần trước Hoàng hậu đưa tới có không ít đồ mới lạ, Giang Linh rất là thích, nghe thấy Tiêu Thịnh Vân nói như vậy quả nhiên lực chú ý bị dời đi, " Ở đâu?
Ở đâu?"
" Đã đưa tới nhà kho."
Tiêu Thịnh Vân mang theo Giang Linh đi nhà kho, dọc theo đường đi Giang Linh vẫn ríu rít không ngừng."
Hoàng hậu nương nương sao lại đưa đồ vật tới cho ta nữa?"
" Việc lần trước mẫu hậu đã tra xét, nếu không phải ngươi nhận ra, thân thể mẫu hậu khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, biết ngươi thích điểm tâm ở chỗ của nàng, nàng nhanh chóng cho người đưa tới đây một ít."
Sáng sớm hôm nay Cảnh Minh Cung đã phái tâm phúc tới, nói với Thái Tử chuyện Hoàng hậu đã tra được, sự việc quan trọng, trước khi điều tra ra kết quả sẽ không nói ra ngoài, Hoàng hậu liền lấy danh nghĩa Thái Tử yêu thích tặng không ít đồ tới."
Hoàng Hậu nương nương thật tốt."
Đồ vật ban thưởng còn chưa chuyển hết vào trong kho, Giang Linh trái nhìn phải sờ, trong mắt tràn đầy tò mò."
Điện hạ," Phạm Đức đi tới, sắc mặt có chút khó coi, " Nô phát hiện của hồi môn của Thái Tử Phi có chút vấn đề."
Thái Tử ngồi dưới bóng cây, thong thả ung dung sửa soạn lại trà cụ, " Hửm?"
" Tối hôm qua ngài phân phó nô đi giúp Thái Tử Phi kiểm kê lại vật phẩm, sau khi nô kiểm tra phát hiện của hồi môn Giang gia đưa cho Thái Tử Phi không khớp với ghi chép trên sổ sách."
Phạm Đức nói ra phát hiện của bản thân, Tiêu Thịnh Vân buông trà cụ trong tay xuống, " Nói như vậy, đồ vật nên thuộc về Thái Tử Phi bị Giang gia cắt xén?"
Đến bây giờ Phạm Đức nhắc tới vẫn còn tức giận, " Nô đã xác minh qua, không những thế có vài thôn trang thuộc về mẫu thân Thái Tử Phi còn bị Giang gia nắm trong tay, còn có một số cửa hàng bị đổi thành thu không đủ chi, Giang gia đúng thật là...."
Phải biết rằng ở Đại Khải, việc cắt xén của hồi môn của con cái là chuyện mà nhà nào có chút mặt mũi cũng không muốn làm, hôn lễ đại biểu cho quan hệ hoà hảo giữa hai bên, của hồi môn lại đại diện sự coi trọng của gia tộc đối với con cháu, cũng thể hiện rõ địa vị ở nhà chồng của người gả, Thái Tử chỉ hôn mê mấy ngày Giang gia đã dám làm như vậy, là cảm thấy Thái Tử không biết cái gì sao?"
Xem ra Giang gia không để vị Thái Tử là cô này vào mắt, " giọng điệu nhàn nhạt mang theo tức giận không dễ phát hiện, Tiêu Thịnh Vân ngước mắt nhìn thiếu niên chạy qua chạy lại trong đám vật phẩm Hoàng hậu ban thưởng, " Việc này Thái Tử Phi có biết không?"
" Hẳn là không biết."
" Giang Linh."
Nghe thấy có người gọi, Giang Linh theo tiếng nhìn lại, cậu liền nhìn thấy Thái Tử một thân huyền y ngồi dưới bóng cây, vẫy tay về phía cậu."
Lại đây."
Giang Linh mờ mịt đi tới, phát hiện khí áp quanh người Thái Tử rất thấp, trên mặt Phạm Đức cũng có biểu tình kì lạ, tò mò hỏi, " Làm sao vậy?"
Lại có người chọc Thái Tử tức giận?"
Nếu có người trộm cắt xén đồ vật của ngươi, đem đồ vật đáng giá của ngươi đổi thành đồ rẻ tiền, ngươi sẽ làm như thế nào?"
" Ngươi có đồ gì bị thuộc hạ trộm sao?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Linh, là ai to gan dám trộm đồ của Thái Tử?Nhìn gương mặt không chút mờ mịt của thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân không biết vì sao lại không phủ nhận, tiếp tục nói, " Vậy ngươi sẽ làm thế nào?"
Giang Linh giơ nắm tay, " Chiếm đồ của ta, ta phải đánh cho bọn họ nhả ra mới thôi!"
Tiêu Thịnh Vân bật cười, " Đừng xem nữa, đồ vật thuộc về ngươi cô đảm bảo sẽ không bị người khác cướp, cô mang ngươi đi Giang gia."
Tuy rằng đang cười nhưng Giang Linh lại không cảm thấy hắn đang vui vẻ, kết hợp với lời Thái Tử vừa nói, Giang Linh càng kinh ngạc, " Giang gia cướp đồ của ngươi?"
Hai ngày này Giang Linh lục tục tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, trong trí nhớ của hắn, Giang gia có thể nói là danh gia vọng tộc.Phụ thân nguyên chủ vốn là gia chủ Giang gia, bảy năm trước phụ thân nguyên chủ qua đời, quyền lực bên trong Giang gia rơi vào tay đại bá Giang Trí Viễn, dựa vào nhân mạch của phụ thân nguyên chủ, Giang Trí Viễn bò lên chức Lễ Bộ thượng thư.
Đối với người ngoài, Giang Trí Viễn biểu hiện ra bộ dáng yêu thương hết mực đối với nguyên chủ, trên thực tế lại để nguyên chủ sinh hoạt ở Giang gia không thèm quan tâm, thậm chí dung túng cho nhi tử của mình và người làm trong nhà ức hiếp nguyên chủ.Ban đầu nguyên chủ còn sẽ đi cáo trạng, sau lại nguyên chủ hiểu ra, vị đại bá này chỉ là làm bộ yêu thương mình, ngay cả bản thân bị con gã đẩy xuống hồ nước, trong phòng bị thả rắn sau, bị nhiều lần doạ cho ngã bệnh....
Giang Trí Viễn cũng sẽ chỉ răn đe ngoài miệng, sẽ không trừng phạt người gây chuyện.
Cứ mãi như thế nguyên chủ ngày càng âm trầm, nếu không phải bị ban hôn cho Thái Tử, ở nơi như Giang gia nguyên chủ cũng không sống được bao lâu.Giang gia như vậy, Giang Linh một chút hảo cảm cũng không có, có thể nhìn thấy bọn họ xui xẻo, Giang Linh vui còn không kịp, cậu lập tức kéo tay áo Tiêu Thịnh Vân, " Mau đi, mau đi, bọn họ to gan dám đoạt đồ của ngươi, nhất định phải trừng phạt bọn họ!"
Ánh mắt Tiêu Thịnh Vân tối đi, " Ngươi hình như rất chờ mong?"
Là biết Giang gia nuốt của hồi môn, muốn mượn tay cô trả thù sao?"
Bọn họ to gan dám ức hiếp trên đầu người, đương nhiên phải trọng phạt, " Giang Linh giơ cánh tay lên, " Nếu ngươi cần, ta có thể giúp ngươi đánh bọn họ một trận."
Suy nghĩ trong lòng thiếu niên hiện hết lên mặt không sót gì, Tiêu Thịnh Vân sờ sờ đầu cậu, đánh mất ý nghĩ lúc trước.
Hắn đã nhìn thấy con người muôn hình muôn vẻ, tính tình Giang Linh như vậy, không phải kiểu người có tâm cơ.Nếu là hắn nhìn lầm....Tiêu Thịnh Vân rũ mắt, lúc này đây, hắn sai rồi cũng nhận.