Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình

Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Chương 50: Chương 50



“Tạ đại nhân, Tạ đại nhân.”

Đồng liêu ở một bên nói nửa ngày, cổ họng khô tới nơi, chỉ là vừa ngẩng đầu, phát hiện Tạ Ngật căn bản không nghe hắn đang nói cái gì, bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng nhắc nhở.

Hô vài tiếng, Tạ Ngật nhéo mày, lấy lại tinh thần, ra hiệu cho hắn tiếp tục. Không hiểu vì sao, tâm trạng vẫn chưa ổn định, hắn vẫn thất thần, không thể tập trung vào nghe. Trong lòng cảm thấy lo lắng, ngay cả mí mắt cũng không ngừng giật, tâm thần bất an, đây là lần thứ hai như thế.

Lần trước là lúc Thẩm Thư Dao trúng độc.

Tạ Ngật rũ tay xuống, đánh gãy dòng suy nghĩ, thực sự không thể tập trung vào công việc. Hắn cho người ra ngoài, chân dài duỗi ra, sau đó xoa nhẹ giữa mày, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Một lúc lâu sau, hắn gọi A Tứ vào.

“Sáng nay khi ra cửa, phu nhân có biểu hiện gì khác thường không?”

A Tứ vò đầu, không hiểu ra sao nhìn chăm chú hắn, lắc đầu nói: “Cũng không khác thường.”

Nói xong nhớ ra chuyện này, liền nhắc hắn: “À, nhớ rồi, hôm nay phu nhân muốn đi bãi săn cưỡi ngựa, chuyện này có tính không?”

Trước đây đã nàng cùng Trần Thục Di hẹn trước, việc này Tạ Ngật biết, hắn vẫy tay bảo A Tứ lui ra, rồi tự mình từ từ xử lý.

Trên bàn trà ấm, không có hương trà, Tạ Ngật khó chịu, trà nguội không uống, cần phải pha lại một ấm. Miệng khô, muốn uống chút trà để giảm bớt sự bất an trong lòng, một tay sờ vào chén trà, lập tức thu tay lại, bảo người vào pha lại một ấm.

Trà nóng nhanh chóng được bưng lên, hơi nước bốc lên và hương trà tỏa ra, ngón tay dài nhẹ nhàng nâng chén, thổi thổi rồi đưa lên môi, chưa kịp nếm thì A Tứ vội vã chạy vào.

Thở hổn hển nói: “Không ổn rồi, phu nhân đã xảy ra chuyện!”

Mặt bàn phát ra tiếng vang nặng nề, nước trà tràn ra, làm ướt văn án. Tạ Ngật vội vàng đứng dậy, “Có chuyện gì?”
Tim hắn đập mạnh không theo quy luật, cả ngày bất an giờ phút này đã được giải đáp.
A Tứ mau chóng nói: “Phu nhân ngã từ trên ngựa xuống.”
Nói xong, A Tứ chỉ kịp thấy một làn gió lướt qua, dư quang thoáng nhìn thấy góc áo của nam nhân, nhưng Tạ Ngật đã không còn bóng dáng.

Trên đường, A Tứ giải thích tình huống rõ ràng, nguyên nhân là do Thẩm Thư Dao cưỡi ngựa bị động d*c, vào trong rừng gặp phải Phó Ứng Thừa. Trùng hợp thay, con ngựa của Phó Ứng Thừa lại là ngựa cái, nên ngựa mất kiểm soát, hất người xuống dưới. May mắn là Phó Ứng Thừa kịp thời đuổi theo, nếu không có thể bị thương nặng.
Hiện giờ người té xỉu đã được đưa về Lan Viên, đại phu cũng đã được mời đến, hy vọng không có chuyện nghiêm trọng.

Tạ Ngật vội vàng trở về, đại phu vừa mới khám xong mạch, nói: “Bị kinh hãi, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏe.”

Khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân thoáng hoà hoãn lại, hỏi: “Chắc chắn?”
Đại phu gật đầu, kê hai liều an thần rồi rời đi.
Tạ Ngật ngồi trước giường, nhìn người từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận không có vết thương ngoài da rồi quay người ra cửa. Thấy Phó Ứng Thừa vẫn chưa đi, liền kéo hắn sang một bên, tiện thể hỏi về chuyện hôm nay.
Phó Ứng Thừa trong tay vẫn còn cầm mũi tên kia, nói: “Phu nhân của ngươi suýt nữa dùng mũi tên này lấy mạng ta, nhìn đây, chỉ thiếu một chút.”

Hắn giật nhẹ mũi tên xuyên thủng tay áo, đưa lên cho Tạ Ngật xem, rồi tiếp tục nói: “Hiện tại ta lại cứu nàng một mạng, ngươi nói,làm thế nào để trả ta?”

Tạ Ngật nhìn cánh tay hắn, ngay sau đó ánh mắt chuyển qua mặt hắn, nhìn nửa ngày, rồi với giọng điệu thành khẩn nói lời cảm tạ: “Hôm nay có ngươi giúp đỡ, ngày khác ta sẽ đến nhà ngươi để cảm tạ.”

Phó Ứng Thừa vỗ vỗ vai hắn, chẳng phải thật sự muốn Tạ Ngật cảm ơn hắn, thế nhưng chỗ tốt có thể là điểm yếu.

“Chúng ta là huynh đệ trong nhà, không cần như vậy đâu. Nếu không thì giờ cảm tạ ta đi, ta cũng không cần gì khác, chỉ cần đi thư phòng của ngươi nhìn một chút, thấy cái gì thích thì lấy là được.”

Tạ Ngật híp mắt lại, biết Phó Ứng Thừa đã để ý bức họa trong thư phòng của hắn từ lâu, trước đây đã nghĩ cách để có được nó, giờ chỉ là tìm cớ mà thôi. Hắn không phải người nhỏ mọn, huống hồ đó lại là huynh đệ tốt, vừa rồi còn cứu Thẩm Thư Dao, hắn có thể bỏ những thứ mình yêu thích.

“Về phủ chờ đi.”

Phó Ứng Thừa nhướng mày, đây là đồng ý đưa hắn, tốt a. Nghĩ nhiều biện pháp không muốn đưa, hôm nay vì Thẩm Thư Dao mà lại chịu đưa cho hắn.

Phó Ứng Thừa cười thầm, nghĩ bụng, Tạ đại nhân mặt lạnh vô tình, cuối cùng cũng có chút uy h**p.



Thẩm Thư Dao nằm trên giường, chưa tỉnh, Tuệ Hương vừa giúp nàng lau người, thay quần áo sạch sẽ, giờ đang ngủ say trong chiếc chăn gấm. Có lẽ do bị kinh sợ, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nhìn có phần yếu ớt.

Tạ Ngật yêu thương vuốt v3 khuôn mặt nàng, ngón tay lướt qua mi mắt, dừng lại ở đôi môi. Môi nàng đỏ thắm, mềm mại, lúc khép lúc mở, luôn mang vẻ quyến rũ, nhưng lúc này môi nàng hơi trắng, khép chặt, hơi thở nhẹ nhàng.

Hắn cúi người, hôn nhẹ lên môi nàng từng cái từng cái một, rồi đắp chăn cho nàng, xoay người ra cửa. Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, hình như đang dặn dò điều gì, nhưng trong phòng không nghe rõ. Thẩm Thư Dao mở mắt, xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, qua một lúc, âm thanh cũng dừng lại, người bên ngoài đã rời đi, nàng lặng lẽ thở dài, cảm thấy mình vẫn không buồn ngủ.

Cuộc sống giống như một trò đùa, liền nói nàng vì một chén thuốc mà bị chẩn đoán sai mang thai, mất trí nhớ, giờ lại nhờ cú ngã ngựa mà khôi phục ký ức. Cuộc sống của nàng luôn đầy việc ngoài ý muốn, lúc nào cũng mang lại cho nàng những bất ngờ. Nàng không biết ông trời sẽ mang lại cho mình những ngạc nhiên gì nữa.

Khôi phục ký ức đương nhiên là điều tốt, nhưng Thẩm Thư Dao cũng cảm thấy phiền phức, phiền là vì quan hệ giữa nàng và Tạ Ngật, bọn họ… dường như càng lúc càng thân thiết.

Những lời cãi vã và chiến tranh lạnh vì quyển nhật kí đã qua đi từ lâu, Tạ Ngật không còn nhắc đến, nàng cũng cho đó là chuyện đã qua. Thực ra, nàng thích cuộc sống ở chung hiện tại, không cần phải giả vờ hay kiềm chế, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, bày tỏ rõ ràng, Tạ Ngật cũng theo nàng, thậm chí còn hưởng thụ việc nàng bày tỏ hết mọi thứ.

Thế nhưng, nàng sợ nếu Tạ Ngật biết nàng đã khôi phục ký ức, không còn nhân nhượng như trước, thì phải làm sao? Nếu như không còn dung túng cho mình thì phải làm sao?

Vì vậy, nàng giả vờ ngủ, không phát ra tiếng động. Hay là cứ không nói gì đi.

Thẩm Thư Dao nằm thẳng, nhớ lại cảnh tượng buổi trưa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn là nhặt về cái mạng, lần sau cưỡi ngựa nhất định phải cẩn thận hơn.

Nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc, nàng đã nghĩ thông suốt khá nhiều, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Mơ màng chìm vào giấc ngủ, rồi lại tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đèn sáng lên, bóng đèn nhẹ nhàng dao động.

Hai mắt nàng mơ màng, thân thể mềm mại bò dậy từ giường, lọt vào tầm mắt là hình bóng nam nhân cao lớn. Nghe thấy động tĩnh, hắn nghiêng đầu nhìn qua, khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ.

“Thức dậy rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có.”

Nàng lắc đầu, sắc mặt có chút hoảng hốt, một chút vẫn chưa thích ứng kịp.

“Chỉ là hơi đói bụng thôi.”

Tạ Ngật ừ một tiếng, rồi đi ra ngoài dặn dò người chuẩn bị đồ ăn. Nàng xỏ giày xuống giường, vào lúc Tạ Ngật không chú ý, nàng chăm chú nhìn hắn, khi Tạ Ngật nhìn qua, nàng liền nhanh chóng rời mắt.

Tạ Ngật nghĩ nàng còn đang sợ chuyện ngã ngựa buổi trưa, định an ủi vài câu, nhưng lại thấy nàng đã ngồi yên ổn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn, vẻ mặt đói bụng cực kỳ.

Lời an ủi liền nuốt lại, Tạ Ngật ngồi xuống bên cạnh nàng, không chớp mắt liếc nhìn nàng, thấy nàng không được tự nhiên dịch người sang một bên.

Chân dài của nam nhân duỗi ra, ghế bị kéo lại, két một tiếng, âm thanh chói tai, động tĩnh lớn khiến người xấu hổ.

“Ngồi gần một chút.” Khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhưng lời nói ra lại mang theo vẻ ôn nhu, Thẩm Thư Dao không thể chịu nổi, ngực nàng đập thình thịch, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại.

“Về sau đừng đi bãi săn một mình.”

“Ta không phải đi một mình, cùng Thục Di và Văn Võ đi mà.” Nói đến đây, từ khi nàng tỉnh lại, vẫn chưa thấy ai khác.

“Thẩm Văn Võ đâu? Thục Di đã về chưa?”

“Về rồi.”

Đại phu nói nàng không sao, mấy người cũng đã đi về.

Nàng “A” một tiếng, cũng cảm thấy hôm nay không thể trách ai, chỉ là vận khí nàng kém thôi. Thôi, người không sao, lại còn có thể ăn uống, chuyện hôm nay coi như đã qua.

Đồ ăn được bày ra, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, khiến người ta thèm ch ảy nước miếng.

Nàng buổi trưa không ăn gì, lại ngủ một giấc, giờ đây cảm thấy đói, không còn sức lực, thấy đồ ăn là nuốt ngay.

Thẩm Thư Dao quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện toàn là đồ ăn cay, chỉ có một mâm rau xanh thanh đạm. Nàng nhìn chằm chằm vào đó, nói: “Nhiều đồ ăn cay thế này, chàng không phải không thể ăn cay sao? Sao bếp không làm chút đồ ăn thanh đạm?”

Tay đang gắp cá dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đặt cá vào chén nàng. Tạ Ngật liếc nhìn nàng một cái thật sâu, rồi khẽ cười, bảo nàng mau ăn, đồ ăn nguội sẽ không ngon.

“Cá này thật tươi mới, ngày mai làm canh cá đi.”

Đồ ăn thanh đạm, Tạ Ngật cũng có thể ăn.

“Được.”

Tạ Ngật ăn một chút rau xanh, còn những món khác thì không động đến đũa.

Sau khi nàng mất trí nhớ, phòng bếp chủ yếu làm món cay, hắn dù không ăn cay, nhưng cũng không nói với nàng việc này, thường thì hắn chọn đồ ăn không cay để ăn, vì vậy nàng bây giờ làm sao mà biết được?



Hôn mê một buổi trưa, buổi tối không hề buồn ngủ, nhưng đối mặt với Tạ Ngật lại không biết nói cái gì, liền lựa chọn giả bộ ngủ.

Thân hình nam nhân rắn chắc từ phía sau ôm lấy nàng, nóng rực như lưả, cánh tay gông cùm xiềng xích trước người làm nàng di chuyện không được. Gân xanh trên những cánh tay nhô lên rất là gợi cảm, nàng cúi đầu nhìn một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Tạ Ngật, cấn vào ta.”

“Ta biết.” Giọng nói trầm khàn gần như mất tiếng, mở miệng ngữ khí lại rất thản nhiên, “Cho nên nàng đừng nhúc nhích.”

Nàng thở dài, hôm nay không chuẩn bị hưởng dụng sắc đẹp. Trước mắt liền tìm lấy cớ rời đi.

“Ta uống nước hơi nhiều…”

Ngay sau đó, Tạ Ngật buông ra, nàng nhanh chóng xuống giường, kéo giày chạy chậm. Vừa quay đầu lại, thấy hắn đi theo phía sau, “Chàng đi theo ta làm cái gì?”

“Không phải nói đêm muốn người đi cùng sao?”

Nàng đúng là nói qua lời này, thiếu chút nữa đã quên.

“A, chờ ở đây đi.”
 
Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Chương 51: Chương 51



Một lần nữa nằm trên giường, Thẩm Thư Dao vẫn không buồn ngủ, mở to mắt nhìn vào màn đêm đen nhánh, tai hơi nghiêng, chăm chú lắng nghe động tĩnh phía sau.

Tạ Ngật chắc hẳn đã ngủ, hơi thở đều đặn, lâu không nhúc nhích, chắc là đã yên giấc. Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cơ thể khẽ động, người sau lưng vẫn không phản ứng, nàng thở phào thật nhẹ, lặng lẽ xoay người, đối diện với hắn.

Lông mi dài, mũi thẳng, môi mỏng mà mềm mại, nhìn thế nào cũng là một khuôn mặt làm người khác động lòng, nếu như treo một nụ cười dịu dàng trên môi, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu quý nữ.

Nàng thở dài một hơi, aiz, nàng cũng bị hắn mê hoặc.

Tay nàng không tự giác vươn ra, chạm vào khuôn mặt và thân hình lập thể của nam nhân, từ trán đến đôi môi mỏng, một đường đi xuống, vừa chạm vừa thầm tán thưởng, dáng người tốt, lớn lên khỏe mạnh, là một người đàn ông trưởng thành đầy cuốn hút.
Nếu như biết nàng đã hồi phục ký ức, không biết Tạ Ngật sẽ có phản ứng gì? Nàng suy nghĩ một chút, lại không dám nghĩ sâu thêm, vì thế rơi vào những suy tư phức tạp, tay mình làm gì cũng không biết.
“Không ngủ được sao?”
Trong bóng đêm, bỗng nhiên vang lên giọng nói của nam nhân, làm nàng giật mình, phản ứng lại mới nhận ra là Tạ Ngật đang nói chuyện, hóa ra hắn vẫn chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt giả vờ mà thôi.

“Ban ngày ngủ nhiều rồi.”

Nàng giải thích một câu, giọng nói hơi thấp, có vẻ thiếu tự tin. Ánh sáng mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng, nhưng lại không thấy được đáy mắt nam nhân, điều này khiến nàng bỗng cảm thấy can đảm hơn một chút.

Rồi lại hỏi: “Chàng sao còn chưa ngủ?”

“Ban ngày có bị ngã đau không?”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Tạ Ngật không có ý định trả lời đúng câu hỏi, nàng cũng đã sớm đoán được. Thẩm Thư Dao thật ra không để tâm, chỉ đáp: “Trở về lúc đó có chút đau, giờ thì không còn đau nữa.”

Hắn ừ một tiếng, lăn lộn thanh âm trong cổ họng, giọng nói so với lúc nãy trầm hơn một chút, “Trên người không đau, tay lại bắt đầu sờ s0ạng lung tung.”

Thẩm Thư Dao a một tiếng, không hiểu ý hắn, mãi đến khi phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, mới biết hắn đang nói gì. Nàng vội vàng buông tay ra, mặt lập tức đỏ lên.

“À à, không cẩn thận đụng phải, chàng đừng nghĩ nhiều.”

Đỉnh đầu hồng nhạt tràn ra chất lỏng trong suốt, dính ướt ngón tay nàng, Thẩm Thư Dao nhìn một cái, sau đó lau lên quần hắn. Có chút ghét bỏ.

Tạ Ngật hít sâu một hơi, cơ bắp cứng bang bang, căng chặt, khắc chế.

“Đừng tìm cớ, ta hiểu.” Hắn vòng tay đến phía sau nàng, một phen ôm lấy thân thể nhỏ xinh, hít thật sâu, giảm bớt xao động trong cơ thể.

“Lại động đậy liền không nhịn được.”

Một câu, sợ tới mức nàng không dám động một chút, giọng nói cũng liền thấp đi chút.

“Ta thật là không cẩn thận.” Nàng sốt ruột giải thích.

Đáng tiếc Tạ Ngật không nghe, kiên trì tin vào điều mình thấy, “Chờ nàng thân thể tốt rồi, muốn nắm thế nào liền nắm thế đấy, tùy nàng.”

Nàng á khẩu không trả lời được, bởi vì dù giải thích thế nào Tạ Ngật đều không tin, liền trầm mặc. Hơn nữa nàng cũng không muốn nắm, tay cầm không hết, cũng mỏi.

Dựa vào trong lòng ngực nam nhân, ấm áp lại có cảm giác an toàn, Thẩm Thư Dao hoàn toàn không muốn xa rời cái ôm của hắn, nhưng nàng cũng không quên chuyện chính.

“Ngày mai ta về nhà một chuyến.”

Tạ Ngật ừ một tiếng, tựa như đang hỏi vì sao? Từ nhà mẹ đẻ trở về chưa được mấy ngày, lại phải đi về, khẳng định có chuyện. Thẩm Thư Dao không thể nói rõ, có lệ tìm cái cớ, nói có cái gì quên mang.

Tạ Ngật cả nửa ngày không lên tiếng, thái độ không rõ, làm nàng càng thấp thỏm. Qua một hồi lâu, nam nhân trầm thấp ừ một tiếng, lại không nói nữa.



Thẩm Thư Dao vì sao nóng lòng về nhà? Tất nhiên là muốn tìm Vương thị để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc cái chén thuốc mà trước kia đã bưng cho nàng là loại thuốc gì? Chỉ có Vương thị mới biết.

Khi trở về Thẩm phủ, Thẩm Văn Võ vừa lúc không ra ngoài, thấy nàng trở về thì rất kinh ngạc, vội vàng xoay quanh nàng, hỏi: “Tỷ, tỷ khẳng định là không có việc gì chứ, nếu không sao lại trở về?”

“Tránh ra, nương đâu?”

“Ở hậu viện, tìm nương có chuyện gì vậy?” Thẩm Văn Võ trợn mắt, lập tức nghĩ đến điều gì đó, cảnh giác nhìn nàng: “Có phải muốn cáo trạng chuyện gì? Ngày hôm qua thật sự không phải lỗi của ta.”

“Không phải chuyện ngày hôm qua.”

Thẩm Văn Võ thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu, rồi lại hỏi đó là chuyện gì. Thẩm Thư Dao nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, xoay người đi về phía hậu viện tìm Vương thị.

Nhìn thấy nàng vội vã rời đi, Thẩm Văn Võ ở phía sau lẩm bẩm vài câu, rồi nhảy nhót chạy ra ngoài chơi.

Rẽ qua vài ngã, Thẩm Thư Dao bước đi vội vàng, đi tìm Vương thị. Khi đến sân của Vương thị, nàng quay đầu lại ra hiệu cho đám Tuệ Hương đứng bên ngoài, rồi tự mình bước vào tìm Vương thị.

Đến gần giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, đúng là lúc dễ buồn ngủ, Vương thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vui vẻ chạy chậm ra ngoài, nghênh đón nữ nhi bảo bối của mình.

“Dao Dao.” Vương thị vui vẻ nhìn nàng, ánh mắt đầy sự yêu thương, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Hôm qua nghe nói nàng bị ngã ngựa, lo lắng suốt cả đêm, giờ thấy nàng an ổn, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

“Con không sao chứ? Lần sau để cha con tìm một con ngựa ngoan hơn.”

“Con tìm người có chuyện chính sự.”

Nàng nghiêm mặt, hiếm khi trở nên nghiêm túc, Vương thị thấy vậy, nụ cười vui vẻ lập tức thu lại, tay khẽ xua lui mọi người xung quanh, mẹ con hai người cùng nhau tụ lại để nói chuyện.

Thẩm Thư Dao không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Nương, người nói thật đi, ngày đó người bưng cho ta thuốc gì?”

“Ngày nào?”

Vương thị vẫn chưa nhận ra nàng đã khôi phục ký ức, nghĩ một lát, nhưng vẫn không nhớ ra.

Thẩm Thư Dao thở dài, nhắc nhở bà: “Chính là năm ngoái, khi ta và Tạ Ngật cãi nhau rồi về nhà mẹ đẻ ấy.”

Nàng về nhà mẹ đẻ không ít lần, nhưng cùng Tạ Ngật cãi nhau rồi về nhà mẹ đẻ thì không nhiều, lần đó là duy nhất. Vừa nghe Thẩm Thư Dao nhắc đến, Vương thị lập tức nhớ ra, kinh hãi há to miệng.

Kinh ngạc vì nàng biết được chuyện thuốc đó, càng hoảng sợ vì nàng nhớ lại. Vương thị bình tĩnh lại một chút, rồi hỏi: “Nhớ ra rồi? Tạ Ngật có biết không?”

“Chưa nói với hắn.” Nàng nhíu mày, “Người trước tiên giải thích rõ ràng chuyện thuốc than, còn lại chuyện khác con sẽ tự mình xử lý có chừng mực.”

Vương thị thấy không thể giấu được nữa, đành phải kể lại sự thật. Thẩm Thư Dao nghe xong, tức giận đến mức dậm chân. Hóa ra, vì sợ họ sẽ hòa li, nên Vương thị đã bưng cho nàng một chén thuốc không rõ nguồn gốc, khiến nàng bị chẩn đoán sai là mang thai, rồi dẫn đến mất trí nhớ.

Ai, Thẩm Thư Dao tức giận đến mức không biết nói gì, ngồi đó nhìn bà một cái lại liếc mắt một cái. Vương thị biết mình đuối lý, đành phải mặt dày dỗ dành nàng, tìm cách trấn an nàng một chút, Thẩm Thư Dao mới dần dần nguôi giận.

Nàng còn dặn dò Vương thị: “Sau này người đừng tin mấy cái đường ngang ngõ tắt đó nữa.”

“Biết rồi, biết rồi.” Vương thị thở phào một hơi, rồi lại hỏi: “Tạ Ngật bên đó nói thế nào?”

“Con tự nói với hắn, người đừng có động vào.”

Thẩm Thư Dao cũng phiền lòng đây, phỏng chừng chuyện mang thai, có lẽ từ lâu Tạ Ngật đã nhận ra sự bất thường, chỉ là giấu trong lòng không nói mà thôi.

Thẩm Thư Dao vội vàng quay về, một bữa cơm cũng không ăn mà liền trở về Lan Viên.

Trong lòng cất giấu tâm sự, nhưng trên mặt lại không giấu được, Tuệ Hoa Tuệ Hương nhìn thấy tâm trạng nàng không tốt, hỏi nàng rất nhiều lần có chuyện gì không.

Nàng lắc đầu, nói là không có gì, nhưng thực ra trong lòng đã sớm bị đè nén muốn chết.

Liên tục mấy ngày sau, nàng thường xuyên lén nhìn Tạ Ngật, muốn nói thật với hắn, nhưng mỗi lần lời đã đến miệng lại lại nuốt trở vào. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu, lưu luyến của Tạ Ngật, nàng càng không thể mở miệng, sợ rằng trước mắt ôn nhu thân mật này chỉ chớp mắt là sẽ biến mất.

Nàng mê luyến hắn ôm ấp, thích trạng thái trước mắt, cho nên vẫn luôn muốn giấu hắn.

Đáng tiếc Thẩm Chính An từ nhỏ dạy dỗ nàng, phải làm đứa trẻ thành thật dũng cảm, có điều mỗi lần thấy mặt hắn, nàng liền chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng.



Ngày nọ buổi tối, trong phòng tắt đèn, bóng tối bao trùm như mực, Thẩm Thư Dao dường như lấy hết can đảm, bóp nhẹ eo nam nhân rồi hỏi nhỏ:

“Nếu như ta làm sai chuyện gì, hoặc là lừa gạt chàng một số chuyện, chàng có tức giận không?”

Tạ Ngật vẫn chưa ngủ, nghe vậy mặc dù dừng lại mấy giây, giọng nói trầm xuống, đè nặng thanh âm, hỏi lại: “Ví dụ?”

Ví dụ?

Nàng lẩm bẩm hai lần, một lúc lâu cũng không nghĩ ra lý do, đành phải ậm ừ rồi nói: “Ví dụ là ta lừa chàng, như vậy đó.”

Nói không rõ ràng, không minh bạch, Tạ Ngật mà biết phản ứng lại mới là lạ. Nhưng Tạ Ngật lại nghiêm túc trả lời nàng:
“Tâm và thân của nàng chỉ có thể là của ta!”
Câu nói mạnh mẽ, bá đạo, lại toát lên một d*c vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Thư Dao cảm giác tay Tạ Ngật ôm chặt hơn, lời nói tuy có phần cứng rắn, nhưng nàng lại cảm thấy rất thích.
Im lặng một lúc, Tạ Ngật thì thầm bên tai nàng:
“Thân thể ổn rồi chứ?”
“Ừm, ổn.”

Nói xong, nàng lập tức hối hận, phát hiện ra ý đồ của Tạ Ngật. Dù nói rằng chuyện vợ chồng là điều bình thường, nhưng lúc này nàng vẫn chưa quen với cảm giác này.

Tạ Ngật lại không cho nàng cơ hội hối hận, xoay người để nàng dưới thân, chặt chẽ đem nàng giam cầm, không có chút khả năng chạy thoát nào.

Hắn bắt đầu hôn môi là ôn nhu ngọt ngào, theo sau đó là mang theo d*c vọng s@c tình, từng tấc từng tấc tiến công càn quét, giữa môi và răng tất cả đều là hơi thở của hắn. Hắn trầm thấp khàn khàn bảo nàng duỗi lưỡi ra, thích li3m m*t chơi đùa, hoặc là làm cho người thở không nổi, khó khăn lắm mới buông tha nàng.

Đôi tay nàng để trước người, Tạ Ngật cứ như là biết suy nghĩ của nàng, bắt lấy tay nàng kéo l3n đỉnh đầu, độ cong thân thể càng thêm quyến rũ mê người.

Trong viện rất yêu tĩnh, động tĩnh rất nhỏ cũng rõ ràng, giác quan cũng càng thêm nhạy cảm, những động tác nhỏ mềm nhẹ, khiến người run rẩy không thôi, càng làm thân thể nàng tiếp nhận hắn.

Thẩm Thư Dao bị hắn ép tới tràn ra nước mắt, nghiêng đầu cắn môi, không hé răng.

Ngày xuân ấm áp, nam nhân mồ hôi đầy người, dính nhớp dán lấy nàng, cơ bắp lúc căng chặt lúc thả lỏng cũng rõ ràng vô cùng.

Đặc biệt là khi eo bụng phát lực, cảm giác khảm nhập sâu đậm, tới cực hạn thân thể có thể chấp nhận được rồi.

Tạ Ngật thở phì phò hỏi nàng: “Dao Dao, vì sao không phát ra tiếng?”

Ngón tay nhéo hai sườn mặt nàng, cưỡng ép nàng mở miệng.

“Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao, không cần phải gắng gượng chịu đựng áp lực của mình, phải thẳng thắn và thành thật sao? Sao lại quên mất rồi?”

Thẩm Thư Dao nhớ tới, trong nửa năm nàng mất trí nhớ, nàng đều nói toẹt ra, trong chuyện giường chiếu càng thoải mái tới cùng, thậm chí còn kêu r3n ph óng đãng.

Trước mắt lại cắn môi không hé răng, khó trách Tạ Ngật hỏi nàng.

“Ta…” Nàng dừng một chút, trách hắn, “Phải ôn nhu.”

Nam nhân cười khẽ, ngực chấn động, “Được.”

Tạ Ngật nói được thì làm được, kế tiếp dù cho chính hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy người, cũng không tùy ý phóng túng nữa.

Thẩm Thư Dao lại không vừa lòng, chớp chớp đôi mắt ướt đầm đề lên án hắn: “Tạ Ngật, chàng cố ý, chàng biết ta không phải ý này.”

“Ý gì là ý gì?” Hắn cố ý giả vờ không biết.

Xem nàng xoắn tới xoắn lui, Tạ Ngật không trêu nàng nữa, hắn nhẫn nại đã đến cực hạn.

Ngày xuân, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng, thật dễ chịu. Tuy nhiên, hôm nay có điều gì đó khác thường, gió xuân cuốn theo một mùi tanh, không phải mùi máu tươi, mà là một mùi khác.

Thẩm Thư Dao nghe thấy mùi này quen thuộc, trong lòng càng thêm rung động. Nàng nhìn lên, cổ hơi ngẩng cao, cảm giác sảng khoái, thỏa mãn.



Một đêm lại không ngủ ngon, như mơ như thật, luôn có thể nghe thấy Tạ Ngật nói chuyện, lúc thì ôn nhu, lúc lại hung ác.

Nói xong, hắn lại thì thầm bên tai nàng, khen ngợi: “Bảo bối, bụng có đầy chưa?”

“Muốn nữa không?”

Nàng loay hoay, lắc lắc đầu, “Không cần nữa…”

Mắt trợn mắt, rõ ràng là người tỉnh táo, nhưng lại có vẻ như không ngủ ngon, nhìn mà đau lòng.

___
 
Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Chương 52: Chương 52



Thẩm Thư Dao buổi sáng tỉnh một lần, uống miếng nước lại tiếp tục ngủ, thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại. Cả người đau nhức, ngồi ở trên mép giường mắng Tạ Ngật mấy lần mới bỏ qua.

Mặc xong y phục rồi rửa mặt, mới vừa bắt đầu dùng cơm, Tạ Ngật liền từ bên ngoài trở về, vai rộng eo thon, chân dài mạnh mẽ, chân bước một bước vào cửa. Ánh mắt đảo qua, tựa hồ đang dò hỏi sao giờ này mới dùng cơm? Giờ đã quá muộn, không phải cơm trưa cũng chẳng phải trà chiều.

Thẩm Thư Dao trừng mắt nhin hắn, biểu cảm hung ác, còn không phải là lỗi hắn à? Bằng không chính mình cũng sẽ không dậy trễ như vậy, mệt chết nàng.

Cũng may hiện tại không cần đi thỉnh an, nếu là trước kia, Lâm thị đã sớm răn dạy nàng mấy câu, nói không chừng nói nàng không phải lễ từ chỗ này sang chỗ nọ rồi.

Thế nhưng hiện tại Lâm thị thay đổi khá lớn, trong phủ chuyện lớn chuyện nhỏ đều không quản, đều dừng trên đầu nàng, cho nên có khi nàng cũng phiền. Nghĩ vậy, Thẩm Thư Dao liền thở dài, thầm nghĩ lúc Lâm thị quản gia trước kia, mình còn rất nhẹ nhàng rảnh rỗi, sau này là không có khả năng được như vậy nữa.

Sau lại than một tiếng, này làm cho Tạ Ngật nhíu mày nhìn nàng, không hiểu nàng vì sao cứ luôn thở dài, cũng không thể bởi vì chuyện tối qua chứ?

“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Hắn hỏi.

Nàng không nâng mắt, cúi đầu chỉ lo ăn, “Nghĩ đến một chút việc.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Thư Dao ăn được bảy phần no, vốn dĩ muốn ăn thêm chút, nhưng bên cạnh có người nhìn chằm chằm, thì ăn không vô. Buông chén đũa, bất đắc dĩ nói: “Đừng hỏi rõ ràng như vậy, mỗi người đều có bí mật riêng.”

Tạ Ngật nghe thấy, đuôi lông mày cong lên cười, thế mà cũng không tức giận, ngược lại hứng thú bừng bừng hỏi nàng: “Nàng đối với ta giữ rât nhiều bí mật?”

Lòng nàng nhảy dựng, dường như chuyện chính mình giấu giếm bị hắn nhìn ra manh mối, tức khắc trở nên khẩn trương, ánh mắt né tránh, nói chuyện cũng lắm ba lắp bắp.

“Bí, bí mật gì, không có, không thể nào!”

Nàng hít sâu một hơi, rồi nhìn vào biểu cảm của Tạ Ngật. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi nhếch lên cười, dáng vẻ ôn nhu, nhưng trong mắt Thẩm Thư Dao, nụ cười của hắn không đơn giản chút nào, như thể… hắn có thể nhìn thấu nàng.

Thẩm Thư Dao bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, vì vậy nàng căng thẳng nhìn thẳng vào hắn, không chút thoái lui.

“Ta không có bí mật nào giấu chàng, vậy ngược lại, chàng có giấu ta chuyện gì không?”

Nàng thế này có tính là trả đũa rồi không? Ừm, hẳn là có!

Nam nhân chớp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay rót cho nàng một ly trà để giải ngấy, “Không có.”
Nói chém đinh chặt sắt, không chút dao động, càng làm Thẩm Thư Dao cảm thấy chột dạ.
Thẩm Thư Dao vội vàng quay mặt đi, chuyển hướng câu chuyện, Tạ Ngật cũng không ép hỏi thêm, đã nói mấy câu rồi thì một vừa hai phải, có chừng mực. Nếu là trước đây, Tạ Ngật nhất định sẽ ép nàng phải trả lời, nhưng giờ lại lạ lùng như vậy.
Cả hai im lặng, ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa, cho đến khi đêm đến, lúc nằm trên giường, Tạ Ngật ôm lấy nàng ấn vào ngực mình. Cơ thể mạnh mẽ, đầy sức sống của hắn tỏa ra hơi thở nam tính trưởng thành, đầy mị lực.

Lúc trước nghẹn lâu rồi, giờ đây thân thể nàng đã tốt, liền không hề khắc chế. D*c vọng trong cơ thể phun trào mà ra, không phải ngày một ngày hai là có thể giảm bớt. Vì thế, liên tiếp sáu ngày, Tạ Ngật đè nặng thân mình kiều diễm, triền miên mây mưa.

Tới ngày thứ 7, Thẩm Thư Dao thật sự ăn không tiêu nữa, nhăn khuôn mặt nhỏ cảnh cáo hắn, buổi tối nếu lại làm xằng làm bậy, thì chia phòng ngủ. H0an ái thì sảng khoái, thường xuyên quá mức thì không thể được.

Chân thật sự mềm nhũn ra, còn run lên, nàng đã vài ngày không ra khỏi cửa.

Cảnh cáo quả nhiên hữu hiệu, Tạ Ngật cười nhìn nàng nửa ngày, sau đó giúp nàng xoa xoa eo, nói: “Được, đêm nay không đụng nàng.”

“Ngày mai cũng không được!”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, trầm thấp ừ một tiếng.

Sau lại xác thật Tạ Ngật không đụng đậy gì tới nàng, thế cũng tốt, hai ngày một lần. Nàng chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, đồng ý rồi.



Đảo mắt tháng Sáu đã đến, Trần Thục Di thành hôn, là bạn tốt, dĩ nhiên nàng phải tham dự. Không chỉ tham dự mà còn chuẩn bị lễ tặng thật chu đáo.

Nàng đã chuẩn bị từ một tháng trước, nhưng vẫn luôn lưỡng lự, hỏi Tạ Ngật, hắn lại chỉ bình tĩnh nói để nàng tự quyết định, vì vậy nàng đã do dự rất lâu, mãi cho đến hai ngày trước lễ cưới của Trần Thục Di mới quyết định quà gì.

Dù sao Trần gia cũng là thần tử có công lao, chuyện gả con gái là một sự kiện lớn, tất nhiên oanh động. Thẩm gia cả nhà đều đi, còn Tạ gia, chỉ có nàng và Tạ Ngật cùng tham dự.

Trước đây, vì sự việc giữa Trần Thục Di và Tạ Tuấn, náo loạn có chút không thoải mái, nên Lâm thị thì miễn. Ngày thành hôn của Trần Thục Di, Tạ Tuấn cũng không có mặt ở nhà, không rõ là đi đâu.

Thẩm Thư Dao tò mò hỏi Tạ Ngật: “Chàng có biết nhị đệ đi đâu không?”

Nam nhân ngước mắt, thần sắc vẫn không thay đổi, “Không biết.”

Dừng một chút, hắn lại hỏi nàng: “Nàng tìm hắn có việc?”

Biểu tình của hắn đột ngột thay đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, phảng phất ngay sau đó sẽ bị hút vào trong.

Thẩm Thư Dao nhớ ra điều gì đó, lập tức lắc đầu, làm bộ như không biết chuyện ngu ngốc trước kia, rồi giải thích: “Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi, hôm nay không phải là ngày Trần Thục Di thành hôn sao, ta chỉ hỏi một chút thôi.”

Tạ Ngật “à” một tiếng, nét mặt giãn ra, so với lúc nãy ôn hòa hơn nhiều.

Trần phủ rất náo nhiệt, Tạ Ngật vừa vào cửa đã bị Trần đại nhân lôi đi, còn Thẩm Thư Dao tự mình đi tìm Trần Thục Di. Trần Thục Di lúc này mới chỉ vừa trang điểm xong, an tĩnh ngồi trong phòng chờ đón dâu.

Đối với thiếu nữ, hôn nhân luôn là sự kiện vừa căng thẳng lại đầy mong đợi, cũng có chút thấp thỏm bất an, nhưng càng nhiều hơn là những niềm vui và sự háo hức.

Đôi tay chồng lên nhau đặt ở trước người, ngón tay khẩn trương nhéo qua nhéo lại, hít sâu mấy lần, cũng áp xuống được tim đập cuồng loạn.

Thẩm Thư Dao đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó bước qua ngạch cửa trêu ghẹo nàng: “Tân nương tử chờ sốt ruột à.”

Trần Thục Di đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe vậy tim đập lạc một phách, ngẩng đầu nhìn lên, nháy mắt lộ ra miệng cười.

“Sao giờ mới đến? Chờ ngươi nửa ngày.”

“Chờ ta, hay là chờ tân lang?”

Lời này hỏi làm Trần Thục Di đỏ mặt, tất nhiên là đều chờ. Nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói: “Đương nhiên là chờ ngươi.”

Thẩm Thư Dao cười mà không nói, hiểu được nàng da mặt mỏng, chỉ chế nhạo vài câu rồi thôi.

Nhận tráp từ tay Tuệ Hoa, rồi đưa cho Trần Thục Di: “Nè, quà tân hôn.”

Tráp nặng trĩu, không cần xem cũng biết là quý báu, Trần Thục Di ôm vào trong ngực, nháy mắt nói: “Cảm ơn Dao Dao.”

Hai người trong phòng nói chuyện một lúc lâu, sau đó quản sự mụ mụ vào cửa, thúc giục nàng đem khăn voan đỏ che kín, tân lang đã tới cửa.
Trần Thục Di nhìn nàng một cái, đỏ mặt ừ một tiếng.
Thẩm Thư Dao đứng trong phòng, rồi thức thời đi ra sảnh ngoài.
Cùng với đại đa số nữ tử giống nhau, Trần Thục Di vui mừng ra cửa, nhưng cũng không thiếu nước mắt, lưu luyến cha mẹ, đầy kỳ vọng vào tương lai.

Nghe Trần phụ Trần mẫu nói những lời đó, Thẩm Thư Dao cảm động đến sống mũi cay cay, may mắn nàng kiềm chế được, nếu không thì người khác xuất giá, nàng lại đứng đó khóc, chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Nàng đứng phía sau, nhìn người ra cửa, hít một hơi thật sâu. Lúc này, trên eo nàng nhiều thêm một bàn tay, chặt chẽ ôm lấy nàng.

Thẩm Thư Dao quay đầu lại, mắt đỏ ửng cười, nhắc nhở hắn: “Hôm nay đừng uống quá nhiều.”

Uống rượu không tránh được, chỉ sợ uống nhiều quá, không thể về nhà.

Tạ Ngật hiểu được, đều giữ đúng mực.

“Nàng cứ canh ta.”

Bảo nàng canh, không phải làm khó nàng sao? Hai người khẳng định không ngồi cùng một bàn, canh thế nào?

Thẩm Thư Dao đã nghĩ đến, nếu nàng đi tìm Tạ Ngật, nhất định đồng liêu của hắn sẽ ồn ào lên. Hai ngày trước, nàng mới nghe người khác nói về chuyện này, nói những quan văn phong lưu kia, lén lút trò chuyện chuyện tầm phào, không kiêng nể gì, so với những tay ăn chơi còn có thể nói ra những câu chuyện “chay mặn” không ngại.

Đồng liêu Tạ Ngật có lẽ chính là như vậy.

Nàng cảm thấy buồn bực, sao trước kia Tạ Ngật lại không nói những lời thô t ục như vậy?

Trần phủ yến hội náo nhiệt, tiệc tối kéo dài thật lâu, nàng đã ăn no, đi dạo vòng vòng, khi quay về lại thấy Tạ Ngật và mọi người vẫn đang uống rượu.

Nàng nhìn xa xa, đối diện với ánh mắt nam nhân cười nhạt, không biết hắn có say hay không?

Thẩm Thư Dao định quay về trước, nghĩ một chút lại bỏ qua ý định này, vẫn quyết định cùng hắn trở về.

Lại đợi thêm nửa canh giờ, yến hội cuối cùng cũng tan, Tạ Ngật bước đi không vững, cùng đồng liêu chào hỏi, rồi theo sau hướng nàng đi tới. Thân hình cao lớn của hắn dựa vào người nàng, nửa trọng lượng cơ thể dồn lên nàng, hắn trầm mặc, bước đi chậm chạp, không nói gì.

Nàng thở phì phò hỏi: “Chàng là thật sự say?”

Tạ Ngật nhắm hai mắt không hé răng, dưới chân cứ bước theo nàng đi, cũng không sợ Thẩm Thư Dao đem hắn dẫn tới mương.

Đợi nửa ngày không nói chuyện, nàng từ bỏ dò hỏi, không có gì để nói với một hán tử say.



Thẩm Thư Dao phân phó người đỡ Tạ Ngật về, chỉ có một mình nàng đỡ, không thể chịu đựng nổi.

Kết quả, vừa mới đóng cửa lại, nam nhân liền trợn mắt, con ngươi đỏ tươi, rất rõ ràng, không hề say rượu. Tay hắn đột nhiên túm chặt lấy nàng, lôi kéo nàng ngã ra sau.

Giọng nói khàn khàn cất lên: “Đổi bộ áo đỏ kia, được không?”

Môi đỏ khẽ nhếch, Thẩm Thư Dao sững sờ nhìn hắn, hoá ra hắn không say, mà cố tình trêu đùa nàng.

Thẩm Thư Dao tức giận, nắm chặt tay, đấm vào người hắn: “Chàng không phải tân lang, không được đưa yêu cầu”

Cảm giác say nhẹ hòa lẫn với hơi thở của nam nhân tràn vào chóp mũi, hắn vừa cười vừa nắm tay nàng, “Ta đi lấy cho nàng.”

Nhìn hắn bước về phía tủ quần áo, Thẩm Thư Dao giật mình, hắn thực sự đi lấy sao?

Chỉ thấy nam nhân ngón tay thon dài, lần lượt lướt qua đủ mọi màu sắc của y phục, cuối cùng dừng lại ở bộ màu đỏ.

Nàng định ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa, khinh bạc mà đi về phía nàng. Ánh mắt hắn u ám, như muốn ăn thịt người.

Đúng vậy, hắn muốn ăn nàng!

Đêm nay, Thẩm Thư Dao không tránh được ma chưởng của hắn, y phục là hắn mặc cho, cũng là hắn cởi bỏ. Da thịt bóng loáng tinh tế, mặc lên bộ y phục đỏ rực, nửa che nửa lộ, vũ mị phong tình, phá lệ câu hồn.

Tạ Ngật điên rồi, nàng cũng điên rồi!
 
Phu Quân Hắn Không Hiểu Phong Tình
Chương 53: Chương 53 – Hoàn



Tháng Bảy giữa hè, không khí nóng rực, tiếng ve kêu ầm ĩ, khiến cho lòng người không yên, không thể nghỉ ngơi.

Vì ảnh hưởng của thời tiết, Thẩm Thư Dao gần đây tâm trạng rất bực bội, chỉ cần động chút là đã muốn phát giận. Rất nhiều lần, nàng đối với Tạ Ngật lạnh mạnh, nhưng sau đó, nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân mình có phần nóng nảy, tự trách mình không thể kiểm soát cảm xúc tốt, nhưng cũng chỉ vì thời tiết nóng nực mà thôi.

Vì vậy, Tạ Ngật đã cố ý phân phó phòng bếp, mỗi ngày đều đưa cho Thẩm Thư Dao một ít nước canh giải nhiệt, tránh cho ban đêm nàng lại bóp eo hắn trách móc, kêu ca nóng bức.

Mặc dù thời tiết oi bức, nhưng Thẩm Thư Dao lại ăn uống rất tốt, gần đây ăn còn nhiều hơn trước, trên người cũng hơi có chút thịt, mặt cũng trở nên mịn màng hơn. Tạ Ngật cười nói nàng chăm sóc rất tốt, hơi béo một chút cũng thật đáng yêu, ôm rất thoải mái.

Thẩm Thư Dao vì thế trợn mắt, một ngày không phản ứng lại với hắn, xoa xoa cái bụng có chút thịt, nhìn qua mấy món ăn ngon, thôi, không ăn nữa. Nhưng chẳng bao lâu, bụng lại đói đến mức kêu lên, nàng lại bảo Tuệ Hoa đem món ăn vừa rồi bưng tới.

Ăn ngon lành một bữa, bụng mới cảm thấy thoải mái, trong lòng cũng vui vẻ hơn.

Mới vừa ăn no, chẳng bao lâu lại cảm thấy mệt rã rời, muốn ngủ trưa theo thói quen vốn có. Đặc biệt vào mùa hè, cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt, đến giờ là muốn ngủ, nếu không ngủ thì không có tinh thần. Tuy nhiên, bên ngoài lại ồn ào, tiếng ồn khiến đầu nàng đau nhức.
Vì thế, Tuệ Hương sai mấy gã sai vặt đi bắt ve, tính toán phải bắt hết ve ở cả tiền viện và hậu viện, như vậy thiếu phu nhân mới có thể ngủ yên.
Chưa kịp bắt xong, Thẩm Thư Dao đã ngủ thiếp đi. Ngoài cửa, tiếng ồn dần dần yếu đi, cho đến khi bên tai nàng hoàn toàn yên tĩnh.

Một giấc ngủ tận một canh giờ, tỉnh lại, ngoài viện thực sự rất yên tĩnh, tâm trạng cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Mang xong giày, xuống giường, nàng cảm thấy khát nước dữ dội, vội vàng uống một ngụm nước, sau đó mở cửa gọi người.
Nàng hỏi các nàng Tạ Ngật có trở về hay không, các nàng đồng loạt lắc đầu, nói là chưa về. Nàng “a” một tiếng, đang định bảo họ đi xuống bận, thì lúc này, Tuệ Hương bước lại gần, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Thư Dao ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tuệ Hương gật đầu, chờ những người khác đi ra ngoài, rồi mới đến gần Thẩm Thư Dao, thì thầm bên tai nàng: “Mới vừa rồi đi qua hậu viện, nghe Hiểu Hiểu nói…”

Trên mặt Thẩm Thư Dao lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi sau đó, theo lời nói của Tuệ Hương, ánh mắt nàng dần chuyển sang đau lòng.

Chạng vạng, Tạ Ngật trở về dưới ánh hoàng hôn, thân thể mang theo hơi nóng, gò má đỏ ửng, đôi mắt dài hẹp cũng chứa một mạt màu đỏ, thêm vào đó là hơi thở đầy vẻ yêu dã.

Thẩm Thư Dao nhìn Tạ Ngật bước vào cửa, lập tức đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp liếc mắt đưa tình, thần sắc chiếu vào đáy mắt.

Tạ Ngật ngẩn ra, lần đầu nàng không hề che giấu cảm xúc, nhất thờichưa phản ứng lại.

“Đã về rồi sao, có mệt hay không?”

Nam nhân hoàn hồn, nét mặt ôn nhu, đối với sự quan tâm ôn hòa mà lâu nay không thấy, hắn có chút không thích ứng. Tuy nhiên, hắn vẫn cười đáp lại: “Chỉ là hơi mệt một chút.”

Nói xong, hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Thư Dao, như thể đang nói “Vi phu mệt mỏi, phu nhân có thể khen thưởng một chút không?”

Thẩm Thư Dao không làm hắn thất vọng, tri kỷ tháo đai lưng giúp hắn, giọng nói mềm mại vang lên: “Vậy ta giúp chàng thay quần áo, chàng đừng nhúc nhích.”

Ngoan ngoãn như vậy sao?

Tạ Ngật nhướng mày, “Trước tắm rửa rồi hẵng thay đồ.”

Thẩm Thư Dao mở miệng, a đúng vậy, bên ngoài nhiệt độ như vậy, khẳng định sẽ ra mồ hôi. Tạ Ngật yêu sạch sẽ như vậy, lúc nào cũng tắm rửa trước khi thay quần áo, sao mình lại quên mất điều này?

Nàng xoay người đi ra cửa, phân phó người mang nước ấm đến. Nói xong, quay đầu lại thấy Tạ Ngật nhếch môi, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền gọi với người vừa đi: “Muốn nước nóng.”

Tạ Ngật thân thể khỏe mạnh, mùa hè cũng chưa từng tắm nước ấm, hoặc là nước nóng, hoặc là nước lạnh. Nhưng lúc này, khi trời đã về chiều, nhiệt độ vẫn còn cao, gió nóng thổi từng đợt, cơn nóng nực vẫn chưa giảm, có lẽ Tạ Ngật sẽ thích nước nóng hơn.

Nam nhân đứng trong phòng cười, nửa khắc sau, ý cười trên mặt dần biến mất, thần sắc nghiêm túc hỏi nàng: “Hôm nay nhiệt tình như vậy, có chuyện gì muốn nhờ ta sao?”

“Không có chuyện gì thì không thể đối với chàng tốt một chút sao?” Nàng dẩu môi không hài lòng, ngay sau đó lại mỉm cười xinh đẹp, kéo tay hắn nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Ta đi làm.”

Hạ nhân mang thùng nước vào, đi đi lại lại. Tạ Ngật đợi cho mọi người rời đi, rồi mới nói: “Nàng làm?”

Nhớ lại những chuyện trước đây, Tạ Ngật không tin nàng có thể tự mình xuống bếp, nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải nói gì.

Thẩm Thư Dao liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhớ lại những lần trước mình làm những chuyện ngu ngốc, nàng có chút chột dạ.

Thẩm Thư Dao dời mắt, nói: “Ta đã nói xuống bếp, thì nhất định sẽ xuống bếp, chàng cứ chờ đi.”
Nàng giận dỗi, định xoay người đi, nhưng mới vừa quay lại, cánh tay đã bị Tạ Ngật giữ lại. Tạ Ngật cười nói: “Trước tắm rửa đã.”
Nàng đáp ứng rồi, không thể đổi ý.
Thẩm Thư Dao nhìn vào mắt hắn, rồi nhìn chằm chằm vào cửa phòng đã đóng chặt, không biết nước được mang đến khi nào.
“Được thôi.”
Tạ Ngật tắm rửa rất nhanh, chỉ trong một nén nhang, hắn đã tắm rửa sạch sẽ. Âm thanh trầm thấp của hắn vang lên, xuyên qua sóng nhiệt, dừng lại bên tai nàng.

“Phu nhân, lại đây đi.”

Thẩm Thư Dao thở dài trong lòng, thầm nghĩ Tạ Ngật thật sự muốn nàng thay đổi a? Nàng đã nói là sẽ giữ lời, không chút do dự đi qua, không có chút ý nghĩ khác, chỉ đơn giản là muốn làm điều gì đó cho Tạ Ngật.

Tuy nhiên, Tạ Ngật lại không nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn ngón tay nàng bận rộn, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn đối với chàng tốt một chút.”

Tạ Ngật cong môi, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mi rũ xuống, chăm chú vào từng động tác của nàng.

Thẩm Thư Dao chuẩn bị xong, sau đó không nói gì nữa mà đi thẳng vào phòng bếp. Nàng không thường xuyên xuống bếp, vì vậy dù hương vị có thể không hoàn hảo lắm, nhưng quan trọng nhất là tâm ý. Nàng đã làm món vịt Khương mẫu mà hắn thích ăn.

Ở phòng bếp bận rộn một hồi lâu, Thẩm Thư Dao người đầy mùi dầu mỡ, từ phòng bếp ra ngoài, liền đi tắm rửa, rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Tạ Ngật nghe thấy tiếng nước, nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng được lắp đầy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Thư Dao tắm rửa rất nhanh, chỉ trong một chút thời gian, nàng đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi xuống cạnh Tạ Ngật, cả người toát lên hương thơm dễ chịu.

Gương mặt vì hơi nước mà đỏ ửng nhẹ, lông mi hơi ướt, đôi mắt trở nên càng thêm quyến rũ, cuốn hút. Tạ Ngật nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, hầu kết lăn lộn, cuối cùng liếc mắt nhìn món ăn trên bàn.

“Chàng ăn a, đừng chỉ nhìn thôi chứ.”

Bụng nàng đã réo vang, tạm thời không rảnh lo tới nó, chỉ muốn để Tạ Ngật nếm thử món ăn do chính tay mình làm.
Mùi thơm tỏa ra, nghĩ đến việc nàng đã bỏ không ít công phu, hắn nhìn vào ánh mắt mong đợi của nàng, ôn nhu cười, không làm nàng thất vọng, đưa món ăn vào miệng.
“Thế nào?”
So với đầu bếp trong phủ thì có phần kém một chút, nhưng cũng không khó ăn.

Tạ Ngật gật đầu, “Ừm, ngon.”

Nàng hít sâu, ăn ngon là tốt. Vì thế đem một mâm thịt vịt đẩy sang cho hắn, “Ăn nhiều một chút.”

Thẩm Thư Dao thuận miệng vừa nói, kết quả Tạ Ngật thật sự liền ăn hơn phân nửa. Nàng vui rạo rực, nghĩ rằng nấu ăn cũng rất thú vị, ít nhất nàng thấy Tạ Ngật ăn, trong lòng rất vui vẻ.



Ban đêm yên tĩnh, hai người cuối cùng cũng có thể tĩnh lặng trò chuyện.

Tạ Ngật nghiêng người đối diện với nàng, lại hỏi lại vấn đề mà hắn đã thắc mắc từ buổi chiều. Thẩm Thư Dao nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, duỗi tay vuốt v3 cánh tay hắn.

“Tạ Ngật, lần trước cánh tay bị thương có phải là vì ta không?”

Nàng đã biết lý do, vì khi nàng cần thuốc, hắn đã mạo hiểm đi vào núi tuyết để đào nhân sâm, vì thế mới bị thương. Tạ Ngật gạt nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, còn nghĩ rằng đó là do hắn ra ngoài làm việc, bị thương.

Sự việc đã trôi qua nửa năm, Tạ Ngật gần như đã quên, không hiểu sao nàng lại biết được, khó trách hôm nay nàng có chút khác thường.

“Đều đã qua rồi, hiện tại không phải không có chuyện gì rồi sao?”

Thẩm Thư Dao không phải để ý đến việc có chuyện gì không, mà là vì Tạ Ngật đã gạt nàng, không nói cho nàng..

“Về sau có việc gì thì đừng gạt ta, ta sẽ lo lắng. Nếu có lần sau, ta sẽ không tha thứ cho chàng nữa.”

Tạ Ngật khép mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hơi thở nóng bỏng từng chút từng chút một phất qua đỉnh đầu, sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa, cảm giác ngứa ngáy.

Thẩm Thư Dao ngẩng đầu nhìn, mím môi, muốn nói nhưng lại thôi. Nàng do dự một lát, rồi quyết định sẽ thẳng thắn.

“Ta cũng có việc gạt chàng.”

“Chuyện gì?”

Đây là chuyện khó mở lời, nhưng giữ mãi trong lòng cũng không phải cách, thôi thì tối nay, tất cả đều nói ra.

Hạ quyết tâm, Thẩm Thư Dao lấy hết dũng khí, yết hầu khô khốc, cất lời: “Thật ra, ta nhớ ra rồi.”

Nam nhân hô hấp vẫn bình thường, khiếp sợ cùng kinh ngạc trong dự đoán đều không có, hoàn toàn bình tĩnh, biểu cảm hô hấp cũng không thay đổi. Điều duy nhất khác biệt là tay hắn từ bụng nàng chuyển lên trước ngực.

“Ta biết.”

Tạ Ngật nhàn nhạt nói, khiến Thẩm Thư Dao giật mình, nàng vội ngồi dậy, hỏi: “Chàng sao lại biết?”

Hắn liếc mắt nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng ấn nàng nằm lại giường, “Đã sớm biết, nàng biểu hiện quá rõ ràng, muốn không biết cũng khó.”

Nói xong nuốt một ngụm nước bọt, tiếp theo nói: “Nằm yên, đừng lúc kinh ngạc lúc la lét, để ta ôm yên ổn chút.”

“Khi nào biết vậy?”

“Ngay từ đầu.”

Ngay từ đầu liền đã nhìn ra, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, làm hành vi của nàng có chút buồn cười.

Thẩm Thư Dao nhìn chăm chú hắn thật lâu, bất đắc dĩ thở dài, cũng phải, bọn họ là phu thê, cùng chung chăn gối, sao có thể nhìn không ra, cũng chỉ nàng ngốc nghếch, cho rằng Tạ Ngật không biết.

Chỉ là nếu Tạ Ngật đã biết, thế mà không nói toạc ra, có phải muốn nhìn nàng xấu mặt không?

Nàng một phen đẩy người ra, giãy giụa xoay người, “Nhìn ra rồi cũng không nói, cố ý xem ta chê cười.”

“Nàng che giấu cực giỏi, không đến mức chê cười.”

“Còn nói?!!”

Khuôn ngực cứng rắn dán lên tấm lưng mềm mại, tiếng cười rầu rĩ truyền đến, ngực cũng theo đó chấn động, trong lòng nàng cũng sung sướng theo..

Ở nơi hắn không nhìn thấy, Thẩm Thư Dao gợi lên khóe miệng.



Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu.

Thẩm Thư Dao lần đầu đi cùng Tạ Ngật tiến cung. Lần trước vào cung, đó là Quỳnh Hoa Yến, khi đó họ vẫn chưa quen nhau, cũng chính là lần ấy, Nguyệt Lão đã dùng tơ hồng gắt gao kết nối tay của họ.

Lúc này, tâm trạng của nàng đã khác biệt rất nhiều. Một buổi tối, Thẩm Thư Dao không kìm được khóe miệng, nở một nụ cười tươi, cảm giác rất vui vẻ.
Tạ Ngật bị người ôm lấy uống rượu, nàng và Trần Thục Di đứng ở hành lang trò chuyện, chốc lát nữa, mặt hồ sẽ có pháo hoa, nàng nghĩ muốn cùng Tạ Ngật cùng nhau xem.

Dư quang liếc qua, nhìn thấy nam nhân mỉm cười, mặt mày ấm áp. Thẩm Thư Dao nhìn bầu trời, Tạ Ngật cũng nhìn theo, rồi gật đầu một cái.

Tạ Ngật rời khỏi đồng liêu, dẫn nàng đi đến một nơi ít người.

“Nơi này nhìn rõ hơn.”

Lần trước vào cung, cũng có pháo hoa, nhưng khi đó nàng không có tâm trạng để xem. Đêm nay thì khác, nàng đang ở cùng Tạ Ngật, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

“Nhìn ta làm gì? Nhìn bên kia kìa.”

Mắt nàng thuần tịnh, tươi cười càng thêm sáng trong, “Chàng không phải ghen Quỳnh Hoa Yến ta không nhìn chàng sao, hôm nay bù cho chàng.”

Tạ Ngật bật cười một trận, xoay đầu nàng qua, “Buổi tối trở về rồi nhìn.” Muốn nhìn bao lâu xem bao lâu, hắn không có ý kiến.

Khóe môi nàng tươi cười bớt đi một nửa, ngay sau đó, thẹn thùng đánh hắn một cái, nhưng kết quả lại bị hắn giữ lấy tay.

Pháo hoa rực rỡ, lúc sáng lúc tối, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú vào bầu trời.

Tạ Ngật nhìn nàng, khẽ gọi tên nàng: “Thẩm Thư Dao.”

Nàng nghiêng đầu, cảm giác môi mình nóng lên, Tạ Ngật đã hôn xuống.

Màu sắc rực rỡ xẹt qua trong mắt hắn, tràn đầy nhu tình.

Như lúc ban đầu, cùng một nơi, pháo hoa giống nhau, người cũng vậy.

__HOÀN VĂN__
 
Back
Top Bottom