Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 280: Chương 280



Tiết Ninh chậm rãi cúi đầu xuống, Tần Giang Nguyệt nhân lúc này giúp nàng chỉnh lại tóc.

Hắn vừa nâng những lọn tóc thừa vừa nói: “Khi đó ta nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, biết không thể làm lỡ nàng, không có tư cách thích một ai nên nghĩ nếu có thể là người duy nhất chải tóc cho nàng đã là tốt lắm rồi.”

“Khi đó ta muốn nàng sớm học cách tự chải tóc, không muốn có người thứ hai chạm vào tóc nàng.”

Tiết Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, mỗi khi hắn nói một câu, nàng lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

Cuối cùng Tần Giang Nguyệt nhận ra, nắm lấy tay nàng từ từ gỡ ra.

“Ta nhắc lại chuyện này không phải để nàng tự làm khó mình.” Giọng Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng hơn, hắn ngần ngại một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, nụ hôn này thành công làm nàng đỏ mặt, cảm xúc dần dần khôi phục.

“Chỉ là hôm nay cuối cùng ta có thể không lo lắng mà nói với nàng những lời này.”

“Không còn gì có thể đe dọa chúng ta nữa.”

“Ta tặng nàng cái lược này, từ nay về sau, kiếp này kiếp khác ta sẽ chải tóc cho nàng, nàng nhận lấy nó, được không?”

Được không?

Giọng nói dịu dàng, chân thành, tràn đầy tình cảm.

Tiết Ninh cảm thấy lòng như mật ngọt, không ngừng gật đầu.

“Được, sao lại không được?”

Nàng cảm động, cảm xúc ngọt ngào trào dâng, không kìm chế được ôm chặt hắn, hôn lên môi hắn.

Nụ hôn này mãnh liệt và nồng nhiệt, Tần Giang Nguyệt lùi lại từng bước, tựa vào cửa điện của Tiên Các.

Cửa va vào tường vang lên một tiếng “bang” làm đầu óc Tần Giang Nguyệt đang rối loạn tỉnh lại trong chốc lát.

“... Còn một chuyện nữa.” Hắn khẽ quay đầu, thở gấp nói: “Ta cảm nhận được nàng tỉnh, vội vàng trở về gặp nàng, còn một nơi chưa đi, nàng cùng ta đi.”

Tiết Ninh cũng tỉnh táo lại, nhớ đến hắn đã nói lúc đầu về một nơi cần đi, cố gắng bình tĩnh lại, mặt đỏ gật đầu.

Tần Giang Nguyệt dặn Tiểu Quy trông nhà rồi dẫn Tiết Ninh rời đi, Tiểu Quy mở to mắt nhìn hai người tay trong tay rời đi, thật là một cặp đôi thần tiên!

Nó buồn bã ở lại cửa, đúng nghĩa là rùa trông nhà, khi Ngân Tâm đến tìm Tiết Ninh, vừa hay thấy nó ngơ ngẩn.

Vì Tiết Ninh không có ở đó, Tần Giang Nguyệt cũng không để ý Tiên Các thế nào, Tiểu Quy đủ để trông coi nơi này, Ngân Tâm đến cũng không bị đuổi.

“Thần Quy đại nhân?” Nàng ấy khẽ gọi, gọi về ý thức của Tiểu Quy.

“Là Ngân Tâm Đạo quân.” Tiểu Quy bò tới trước: “Ngươi đến rồi?”

Ngân Tâm cười gật đầu: “Ta không phải lần đầu đến, nhưng lần đầu không bị kết giới đuổi ra.”

“Tất nhiên rồi.” Tiểu Quy chậm rãi nói: “Vì A Ninh không có ở đây, Tiên tôn cũng không, chỉ có ta, tất nhiên ngươi không bị đuổi.”

Ngân Tâm có chút thất vọng: “A Ninh không có đây sao?”

Tiểu Quy cũng biết nàng ấy lo lắng cho Tiết Ninh mới nhiều lần đến đây.

“Đạo quân yên tâm.” Tiểu Quy nói nhẹ nhàng: “A Ninh tốt lắm, nếu không phải Tiên tôn vội vàng có việc dẫn nàng đi, lúc này hẳn đã nói chuyện với ngươi rồi.”

Tiểu Quy là linh thú khế ước của Tiết Ninh, dù Tần Giang Nguyệt không đáng tin, lời của nó vẫn có thể tin tưởng.

“Vậy thì ta hoàn toàn yên tâm rồi.” Ngân Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao A Ninh không sao là tốt. Nếu nàng rảnh, ngươi gọi nàng đến tìm ta, ta còn nợ nàng một bữa rượu.”

Ngừng một chút, Ngân Tâm nói: “Ta không biết nguồn tin của mình có chính xác không, nhưng hình như Ma thần đã... chết?”

Tiểu Quy ngạc nhiên nhìn: “Sao ngươi lại biết nhanh thế? Nếu nguồn tin của ngươi không chính xác thì không có nguồn tin nào chính xác hơn!”

Câu nói thẳng thắn này xác nhận Ma thần thực sự đã chết.

Ngân Tâm nghĩ đến người tình mới tìm được trong Tiên phủ, đó là sư đệ tốt của Tần Bạch Tiêu, tin tức có thể không chính xác sao?

Khi Tần Bạch Tiêu trở về, tin tức về cái c.h.ế.t của Xa Bỉ Thi và kiếm tiên g.i.ế.c Ma thần đã lan rộng, Ngân Tâm biết đầu tiên nhưng không phải là người duy nhất biết.

Tin tức này hầu như tất cả đệ tử tiên môn đều biết, các đạo quân chân quân có tu vi cao cũng cảm nhận rõ ma khí trong Lục giới đang nhanh chóng tiêu tán, nhân gian trước kia linh khí ít ỏi, giờ dần dần trở nên phong phú.

Từ xưa, chính tà không thể chung sống, chính thịnh thì tà suy, tà thịnh thì chính suy, bây giờ Ma thần thực sự đã chết, những người này thực sự chứng kiến lịch sử.

Ai cũng muốn gặp kiếm tiên g.i.ế.c Ma thần, có lẽ kiếm tiên sẽ đích thân tuyên bố chuyện này, loan báo khắp nơi làm nức lòng người.

Nhưng không, Tần Giang Nguyệt không những không tuyên bố mà còn biến mất.

Lúc này, hắn đang cùng Tiết Ninh đứng bên cạnh Vạn Ma Uyên.

Trên đường đến đây, Tiết Ninh mới cảm thấy vui mừng.

Ai mà hiểu, ngủ một giấc dậy đã đến hồi kết, thế này thật là... có thể trốn việc, thật là tuyệt!

Khi thấy Vạn Ma Uyên bị đóng băng ngàn dặm, nàng lại cười khổ.

Sao nói, vội vã dẫn nàng đến đây, chẳng lẽ là muốn làm thêm giờ cùng nhau?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt không muốn đưa Tiết Ninh đến đây.

Nhưng nàng tỉnh dậy sớm, sợ nàng không tìm thấy mình sẽ lo lắng thất vọng, hắn buộc phải trở về nhanh chóng, hơn nữa...

Tần Giang Nguyệt nghiêng người, nhìn vẻ mặt có chút đờ đẫn của Tiết Ninh, nhẹ giọng nói: “Để giải quyết vấn đề ở đây, e rằng phải làm phiền nàng một chút.”

Thật sự là làm thêm giờ.

Tiết Ninh đã nghỉ ngơi đủ, cũng không quá ngại làm thêm giờ, vừa định đồng ý thì bị Tần Giang Nguyệt ôm lấy.

Giọng hắn vang bên tai, mang theo lời xin lỗi dịu dàng: “Nàng mới vừa hồi phục, lại phải để nàng mệt nhọc, là ta vô dụng.”

Gần đây hắn cứ lặp lại câu này.

Tiết Ninh dùng tay ôm lấy mặt hắn, nhìn kỹ vào mắt hắn: “Chàng bị đoạt hồn rồi à? Trước đây chàng rất tự tin mà!”

Nàng khoác tay hắn, bước vào sâu hơn trong Vạn Ma Uyên, gần như một chân đã lơ lửng bên bờ.

“Chàng cần ta giúp, chắc chắn là vì ma khí ở đây không thể thanh tẩy nhanh chóng, đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian có thể cho Ma thần cơ hội hồi sinh ma chủng. Ta có thể giúp, cũng coi như hoàn thành nhân quả của ta.”

Tiết Ninh bây giờ rất hiểu cái gọi là “nhân quả” trong tu đạo.

“Trong Thiên Sơn, đó là nhân của ta với Ma thần, bây giờ phải đích thân thu quả của mình.”

Nàng tinh thần sảng khoái, không thấy mệt mỏi, cũng không thấy phiền chán: “Chàng để lại phần đơn giản nhất cho ta giải quyết đã là dụng tâm khổ tứ, sao có thể nói là vô dụng được? Không được nói mình như vậy nữa, nói nhiều sẽ biến thành ngốc thật đấy.”

Dù ngốc nghếch đáng yêu cũng rất dễ thương, nhưng Tần Giang Nguyệt trở nên ngốc nghếch... khó mà tưởng tượng nổi.

Hắn vẫn nên thông minh một chút thì hơn.

Trong một gia đình không cần hai người thông minh, nàng dạo này thực sự quá mệt, rất muốn hoàn toàn nằm yên, để hắn dùng đầu óc thay nàng.

“Chúng ta bắt đầu thế nào? Ta làm luôn chứ?”

Tiết Ninh nghiêng đầu hỏi, chiếc lược gỗ trên tóc phản chiếu ánh sáng u ám trong Vạn Ma Uyên.

Rất đẹp, mang một vẻ giản dị nhưng trầm lắng, an tĩnh, dịu dàng.

Tần Giang Nguyệt đã gặp rất ít nữ tu, qua bao lần luân hồi chuyển thế, số nữ tử mà hắn gặp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có thể hắn gặp nhiều nữ tử nhưng số người thực sự in sâu trong trí nhớ rất ít.

Trong số các nữ tu, hắn chưa từng thấy ai mang lược làm trang sức trên tóc, Tiết Ninh là người đầu tiên và chắc chắn là người phù hợp nhất.

Nghĩ đến chiếc lược là nửa thân của mình hóa thành, nửa thân của mình kết hợp hoàn hảo với nàng, trở thành chiếc lược tự nhiên tương xứng, Tần Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng chấn động, kiếm ý lan tỏa khắp bốn phương, quay lại phía sau Tiết Ninh, chuẩn bị làm nam nhân phía sau nàng.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 281: Chương 281



“Ta sẽ giúp nàng phong ấn chúng, nàng chỉ cần dùng lực thanh tẩy để thanh tẩy tất cả là được.”

Trong Vạn Ma Uyên vốn có nhiều đại ma, những đại ma này ở đây lâu rồi, tàn nhẫn bạo lực, đáng sợ kinh khủng.

Chúng thậm chí không hoàn toàn phục tùng Trường Thánh, vì vậy mới bị Ma thần trấn áp trong Vạn Ma Uyên, không thể ra ngoài.

Khi Trường Thánh cận kề cái chết, hắn ta cũng không nghĩ đến việc tìm chúng giúp đỡ.

Dù sao thực sự thả chúng ra, không bổ một đao, mơ tưởng mình trở thành Ma thần đã là tốt lắm rồi, còn mong chúng giúp đỡ?

Không thể nào.

Sau khi Ma thần chết, ma khí trong Vạn Ma Uyên suy giảm nhanh chóng, trước đây những đại ma này không tin rằng mất Trường Thánh, Ma Vực sẽ không còn hoàn chỉnh, chúng nghĩ mình cũng có thể độc chiếm một phương, nhưng bây giờ Ma thần c.h.ế.t rồi, Vạn Ma Uyên bắt đầu co lại, không gian bên trong co nhỏ vô hạn, ép chúng không còn chỗ đi, bị phong tỏa ở một chỗ.

Như thế vẫn chưa đủ, kiếm ý lạnh lẽo của kiếm tiên theo cái c.h.ế.t của Trường Thánh tiến vào Vạn Ma Uyên, mùa đông đến mang theo sức mạnh phong ấn còn đáng sợ hơn Ma thần trước đây, khiến chúng thậm chí không thể tự do hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình cứng đờ, không thể phát ra tiếng động nào.

Chúng nghĩ rằng như thế là kết thúc, vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế, dù sao chỉ cần không c.h.ế.t như Ma thần, luôn có thể tìm thấy sinh cơ.

Chúng bị đóng băng nhưng vẫn có ý thức, thấy kiếm tiên đích thân đến, lúc đầu có chút hoảng loạn nhưng thấy hắn lùi lại, một nữ tu quá xinh đẹp đứng trước mặt, chúng lại bình tĩnh trở lại.

Chỉ là một nữ tu, có thể tạo ra sóng gió gì?

Dường như kiếm tiên không thể làm gì chúng, chỉ phong ấn, nàng có thể g.i.ế.c chúng sao?

Đẹp như vậy, sợ chỉ là kiếm tiên mang đến để thể hiện sức mạnh, khoe khoang tu vi cao thâm của mình.

Nam nhân mà, luôn muốn thể hiện trước mặt người khác giới, kiếm tiên cũng không ngoại lệ.

Chúng không ai không khinh thường Tiết Ninh, không ai không nghĩ rằng hôm nay có thể an toàn qua đi.

Nhưng chính là nữ tử bị coi thường, không được coi trọng đó lại có thể hoàn thành điều mà kiếm tiên không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Trong Vạn Ma Uyên rất nóng, Tiết Ninh nhắm mắt, có thể cảm nhận gió nóng thổi vào mặt.

Trùng hợp là hôm nay nàng mặc một chiếc váy đỏ, khoác áo choàng vàng, tóc xõa theo gió và váy bay phấp phới, nàng như đứng trên vách núi muốn nhảy xuống nhưng dù bao lâu vẫn không rơi.

Nàng như một mặt trời đỏ rực treo trên Vạn Ma Uyên, thắp sáng vực sâu ma quái này, nơi đã sinh ra cùng Ma thần và nên chấm dứt cùng Ma thần.

Tiếng thở của ma quái không ngừng, chúng dù bị trấn áp phong ấn vẫn sống, tiếng thở này khiến nàng nhớ đến Trường Thánh.

Nàng kết ấn bằng hai tay, tay áo dài bị gió nóng thổi bay, Tần Giang Nguyệt đứng sau nhìn nàng bình tĩnh niệm chú, linh lực xanh trắng đan xen hùng hậu bay xuống đáy Vạn Ma Uyên, cảnh tượng đó làm hắn càng nhận rõ rằng Tiết Ninh đã trưởng thành đến mức không cần hắn vẫn có thể sống tốt.

Lần đầu gặp nàng ở sau núi, nàng yếu ớt, tương lai mờ mịt, hàng ngày bị hắt hủi, tình cảnh khốn khó.

Bây giờ nàng đứng thẳng lưng trước vạn ma, ánh mắt sắc bén, sắc mặt điềm tĩnh, dùng lực thanh tẩy để thanh tẩy Vạn Ma Uyên, bất kể các đại ma dưới phong ấn chửi rủa, gào thét hay cầu xin, nàng cũng không d.a.o động.

Nàng luôn an nhiên, không thể xâm phạm.

Tần Giang Nguyệt khi chỉ là Tần Giang Nguyệt, hy vọng Tiết Ninh sớm mạnh mẽ để khi hắn c.h.ế.t có thể yên tâm buông tay.

Bây giờ nàng trưởng thành còn hơn cả mong đợi của hắn lúc đó.

Có lẽ hắn sẽ có chút mất mát và gấp gáp?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sẽ cảm thấy nàng trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, sau này có thể rời xa hắn, từ đó lo lắng bất an, ý định làm gì đó để nàng phụ thuộc vào mình hơn?

Tần Giang Nguyệt khép mắt, nhận ra đây là sự giãy giụa cuối cùng của Vạn Ma Uyên.

Vạn Ma Uyên đang cám dỗ hắn, hy vọng hắn làm gì đó trong lúc Tiết Ninh thanh tẩy ma, để chúng có cơ hội trốn thoát.

Một khi Tiết Ninh bị thương hoặc để lại vết thương vĩnh viễn, nàng sẽ không thể rời xa hắn nữa.

Lực cám dỗ của Vạn Ma Uyên mạnh đến mức có thể lay động suy nghĩ của hắn. Nếu hôm nay là người khác đứng sau Tiết Ninh, có lẽ đã bị cám dỗ và đưa ra quyết định sai lầm.

May mắn là hôm nay hắn đứng ở đây.

Sau này bên nàng chỉ có hắn đứng đó.

Nàng trở nên tốt hơn, mạnh hơn, điều này với hắn là điều tuyệt vời nhất, sao hắn có thể vì thế mà lo lắng bất an, thậm chí làm tổn thương nàng?

Tuyệt đối không thể.

Ngay cả khi bị cám dỗ cũng không thể.

Hắn chỉ cảm thấy vui mừng và hạnh phúc vì sự trưởng thành của nàng, thậm chí nếu một ngày nàng vượt qua hắn, hắn cũng chỉ nghĩ: “Nên như vậy.”

Trong mắt người khác, Tần Giang Nguyệt là kiếm tiên, là thần minh.

Nhưng trong mắt Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh là nữ thần của hắn.

Người làm hắn cảm nhận được tình yêu, dừng lại luân hồi và cái chết, sống lại trong thế gian, hiểu được niềm vui là gì.

Nữ thần của hắn đang tập trung diệt trừ ma quỷ, ánh mắt nghiêm túc, thánh thiện và bình thản làm tim Tần Giang Nguyệt đập mạnh, hắn phải rất cố gắng mới kiềm chế được sự thôi thúc muốn ôm nàng.

Vạn Ma Uyên thấy không có cách nào từ hắn, tự nhiên chuyển sang Tiết Ninh.

Tiết Ninh... một nữ tu bị chúng coi thường lại có sức mạnh ngang bằng kiếm tiên.

Kiếm ý của kiếm tiên như băng, phong ấn Vạn Ma Uyên, lực thanh tẩy của Tiết Ninh như nước, chảy đến từng góc, từng sợi, thanh tẩy từng dòng, từng giọt ma khí.

Chúng dùng mọi cách cũng không thể ngăn chặn lực này, đành nghĩ đến Ma thần mà chúng không phục tùng.

Nữ tử này có chút khí tức quen thuộc, ánh mắt dường như đã gặp qua, suy nghĩ một chút, chúng nhớ đến nữ nhân phàm trần đầu tiên mà Ma thần ném vào.

Nữ tử đó nhập ma nhưng vẫn kiên trì không giống ma quỷ khác cắn xé đồng loại, cuối cùng bị Ma thần mang đi, không biết đi đâu.

Nữ tử này có nét giống hệt, chắc chắn có liên quan.

Chúng muốn hóa thành hình dáng của nữ tử đó nhưng đột nhiên không kiểm soát được mình, toàn bộ Vạn Ma Uyên chấn động, trên băng phong hiện ra một cái đầu khổng lồ.

Cái đầu hình thành từ ma khí, tụ thành một khuôn mặt có sừng.

Khuôn mặt đó quen thuộc vô cùng, là khuôn mặt Tiết Ninh nghĩ mình cả đời không muốn nhìn thấy.

Nàng ngây ra một lúc, nhanh chóng nhìn quanh, Tần Giang Nguyệt vẫn đứng đó, sắc mặt bình thường, không có gì bất ngờ, nhận thấy nàng quay lại, hắn dùng ánh mắt hỏi nàng làm sao.

“Có phải mệt rồi không?” Tần Giang Nguyệt tiến lên một chút: “Cũng không cần gấp gáp, nghỉ một chút rồi làm tiếp.”

Hắn muốn đưa nàng xuống nhưng nàng gạt tay hắn, nói: “Ta không sao.”

Hắn không thấy cái đầu đó, chỉ có nàng thấy nhưng cũng không sao.

Khi biết tin Ma thần chết, nàng rất vui, có thể nghỉ ngơi, không ai mà không vui.

Nhưng vui mừng cũng có chút tiếc nuối.

Tiếc nuối vì không thể tự tay, hoặc ít nhất là tận mắt nhìn thấy tên đó chết.

Bây giờ cơ hội đã đến.

Dù hắn ta là ma hay quỷ, thật hay giả thì đều phải chết!

Tiết Ninh mở rộng đôi cánh tay, bay lên không, kết ấn lớn, cắn ngón tay để lại một vết m.á.u trên trán.

Lực thanh tẩy mạnh mẽ hơn từ trán tỏa ra, tụ thành biển, tràn vào Vạn Ma Uyên, trực tiếp làm tan cái đầu.

Trước khi tan biến, cái đầu dường như đang cười, nhưng nàng không quan tâm đến khuôn mặt đó, ngoài cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn coi như nó không tồn tại, không thấy nụ cười đó.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn



Sau khi cái đầu tan biến, băng phong trong Vạn Ma Uyên bắt đầu sụp đổ.

Không phải phong ấn bị hủy mà là ma bị phong ấn bắt đầu vỡ như tượng băng, tan thành tro.

Bụi bặm bay khắp nơi, nàng nhắm mắt, vai và tóc đầy bụi.

Tần Giang Nguyệt từ bờ bay đến, ôm nàng đã kiệt sức, không quay đầu lại, đưa nàng rời khỏi Vạn Ma Uyên.

Sau khi họ biến mất, Vạn Ma Uyên phủ bụi suốt bảy ngày mới dừng lại.

Biển lửa biến mất, ma khí che trời tỏa đất trước kia bị thanh tẩy sạch sẽ, hàng ngàn năm sau, ánh mặt trời lại chiếu xuống đây, nơi từng không có ánh sáng lại tắm trong ánh dương, vẫn còn thấy dấu vết của nữ thần đã thanh tẩy nơi này.

Nàng một mình đến, mang theo vài con rùa nhỏ quét sạch bụi, dần dần trả lại diện mạo ban đầu cho nơi này.

Trước khi trở thành Vạn Ma Uyên, đây là một thung lũng xinh đẹp.

Đáy thung lũng nở đầy hoa khác nhau, hoa mang sương mai, dưới ánh mặt trời rực rỡ nở rộ, đẹp vô cùng.

Có một vị thần mang kiếm đến, mặc đạo bào xanh trắng, cao ráo, thắt lưng mạnh mẽ, tóc đen cài trâm bạc nửa dựng lên, ánh mắt điềm tĩnh.

Hạ xuống có thể thấy trong kiếm của hắn lóe sáng bạc, là dấu hiệu của nguyên thần hóa kiếm.

“Sao nàng lại đến một mình?”

Tần Giang Nguyệt hỏi một câu, Tiết Ninh quay lại nhìn hắn, cũng hỏi một câu.

“Sao chàng lại mang kiếm?”

Tần Giang Nguyệt mỉm cười, nửa thật nửa đùa nói: “Để phù hợp với trang phục này.”

... Từ lâu rồi, ngày đầu tiên gặp hắn ở đạo tràng, nàng đã thấy Tần Giang Nguyệt mang kiếm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi đó nàng nghĩ, rõ ràng có thể thu kiếm vào linh phủ nhưng lại để trong kiếm mang theo, có lẽ kiếm là một phần trang phục của hắn.

Suy nghĩ của nàng khi đó lại giống đùa cợt của hắn hôm nay.

Nàng lần nữa cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.

“Ta đến đây dọn dẹp một chút, quá nhiều bụi, mùi không dễ chịu, không tốt cho hoa này.”

Nàng đứng trong biển hoa, mang theo nhiều hương hoa, không những không rối loạn mà còn rất thơm.

Là một loại hương thơm chỉ cần đến gần làm Tần Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc mơ hồ.

“Sao không gọi ta cùng đi.” Hắn chậm chạp nói.

Nàng cười: “Ta là đạo quân rồi, bây giờ không còn ma quỷ quấy rối, không cần phải dính vào chàng về mọi việc.”

Ngừng một chút, nàng nắm tay hắn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Chàng muốn ta nghỉ ngơi tốt, ta cũng mong chàng nghỉ ngơi tốt.”

Hầu kết của hắn chuyển động, ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng vô cùng.

“Nói đến đạo quân, nàng đã nghĩ ra đạo hiệu chưa?”

Khi còn là chân quân nên nghĩ ra đạo hiệu, đến khi trở thành đạo quân, nàng vẫn chưa công bố.

Trước đây là chưa nghĩ ra, cũng không có thời gian công bố, bây giờ có thời gian, nhìn Vạn Ma Uyên cũ biến thành biển hoa, nàng đột nhiên biết đạo hiệu của mình là gì.

“Ninh Vãn.”

Nàng và nguyên chủ đều gọi là Tiết Ninh, lấy chữ Ninh của cả hai, thêm một chữ từ Giang Mộ Vãn, người đã hy sinh linh hồn cho nàng, chính là đạo hiệu của nàng.

[Hoa nở muộn là Ninh Vãn, mặt trời mọc muộn vẫn sáng.]

Quá trình nở hoa đẹp không kém gì sau khi nở hoàn toàn.

Mặt trời có thể mọc muộn nhưng hy vọng và ánh sáng luôn đến.

Ngày nay Vạn Ma Uyên đổi tên thành Vạn Hoa Cốc, trời sáng muộn nhưng từ nay mỗi ngày đều là ngày nắng.

“Ninh Vãn rất hay!” Nàng vui vẻ nói: “Ta sẽ là Ninh Vãn đạo quân!”

Nàng sẽ mang theo bản thân, nguyên chủ và phần của Giang Mộ Vãn mà sống tốt.

Tần Giang Nguyệt cúi đầu, cùng nàng đứng trong biển hoa, luôn ở phía sau nàng nửa bước, luôn giữ tư thế bảo vệ.

“Được, Ninh Vãn đạo quân.”

Giọng hắn dịu dàng, nói từng chữ một: “Có thể là người đầu tiên gọi đạo hiệu của nàng, thật vinh hạnh.”

(Hết chính văn)
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 283: Chương 283



Sau khi Ma thần bị tiêu diệt, nhân gian cần phục hồi, giới tu hành bận rộn, nhưng quan trọng hơn cả là đại lễ hợp hôn của Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn.

Mọi người đều biết Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn đã có hôn ước, có một đạo lữ ân ái. Đạo lữ này cũng là nữ thần được người phàm xây đền thờ cúng, hai người thật sự là một cặp trời sinh, xứng đôi vô cùng.

Nhưng lễ hợp hôn của họ liên tục bị trì hoãn, ban đầu dự định tổ chức trước khi xuất chinh Ma giới, cuối cùng lại bị kéo dài đến sau khi Ma thần bị tiêu diệt.

Tuy nhiên như thế cũng tốt, mọi người ăn mừng không còn gì lo lắng.

Sau đại chiến, lòng người bồn chồn, cần một buổi hôn lễ để giải tỏa niềm vui.

Ngày hôm nay trời quang mây tạnh, khí hậu dễ chịu, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, là ngày được tính toán kỹ lưỡng trong giới tu hành, thích hợp nhất để tổ chức lễ hợp hôn.

Khắp nơi trong Vô Tranh Tiên Phủ treo đèn lồng đỏ, nơi tu hành thanh tịnh hiếm khi mang vẻ vui mừng, trong hàng trăm năm đây là lần đầu tiên.

Trước đây khi Mộ Không Du và Nhiếp Bàn hợp hôn, đúng ra cũng nên tổ chức lớn ở Tiên phủ, nhưng hôn khế của họ vốn chỉ là hợp tác, Mộ Không Du không có bất kỳ sắp xếp nào cho đại lễ, Nhiếp Bàn cũng không có yêu cầu, cuối cùng việc này trở nên vô nghĩa.

Lễ hợp hôn như vậy, nói đúng ra, Vô Tranh Tiên Phủ là lần đầu tiên tổ chức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù là lần đầu tiên, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, hết sức tận tâm, dành cho buổi hôn lễ này những điều tốt đẹp nhất.

Tần Bạch Tiêu đứng trên vách đá nhìn dòng người qua lại, linh quang liên tục lóe lên trên Cô Nguyệt Phong, nơi từng là nơi ở của Triều Ngưng chân quân, hôm nay trở thành nơi đón tiếp khách mời cho buổi hôn lễ, nhưng thực sự động phòng lại ở Thượng Thủy Tiên Các.

Tiết Ninh sẽ được Tần Giang Nguyệt đón từ Cô Nguyệt Phong đến Tiên Các, đi qua con đường rực rỡ này.

Hắn ta đứng ở nơi này, có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ con đường.

Hắn ta là em trai của tân lang, chắc chắn rất bận rộn trong buổi hôn lễ này, có thể đứng ở đây một lúc đã là thảnh thơi lắm rồi.

Hắn ta có thể theo đội đón dâu nhìn Tiết Ninh vào Thượng Thủy Tiên Các nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, chọn đứng ở đây chờ đợi.

Vì hắn ta không muốn trong buổi hôn lễ của anh trai mình, thể hiện ra biểu cảm không thích hợp.

Thực tế chứng minh, hắn ta đã lo lắng quá mức, khi tiếng nhạc vang lên, từ xa nhìn thấy màu đỏ và vàng rực rỡ, muôn hoa rơi xuống, bóng dáng Tiết Ninh trong trang phục cưới xuất hiện trên Cô Nguyệt Phong, trên mặt hắn ta chỉ có sự chân thành chúc phúc cho anh trai và nàng.

Họ hạnh phúc thật sự là điều tuyệt vời.

Có lẽ vì Tiết Ninh có mộc linh căn, cảm nhận được thần tích, hôm nay nàng cưới, tâm trạng xúc động, linh lực vô tình tỏa ra, đi đến đâu muôn hoa rơi xuống, cỏ xanh um tùm, chim hót hoa nở.

Những linh hoa đáng lẽ không nên nở vào lúc này đều bung nở, cánh hoa rơi xuống không phải là sự sắp đặt đặc biệt mà là do tự nhiên.

Dưới rèm châu, nụ cười của Tiết Ninh có chút ngượng ngùng, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Giang Nguyệt, ánh mắt từ khe rèm nhìn lướt qua khuôn mặt trắng ngần như ngọc của hắn, thêm vẻ đẹp khi mặc áo cưới.

Khi mặc màu đỏ, trên người hắn bớt đi sự lạnh lẽo và sát khí của kiếm tiên. Cộng thêm hôm nay hắn không hề giấu giếm sự dịu dàng, nụ cười luôn nở trên môi khiến hắn như hoàn toàn trở lại thời còn là Tần Giang Nguyệt.

Đó là người chồng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng đoản mệnh của nàng ngày xưa.

Trong giây phút, mắt nàng nóng lên, suýt nữa rơi lệ.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, không muốn trong ngày đại hỷ này lại rơi nước mắt, thật không may mắn.

Tần Giang Nguyệt nhận ra động tác nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, dắt nàng bước qua biển hoa, trong tiếng nhạc tiên và lời chúc phúc từng bước tiến về Cô Nguyệt Đài.

Trước Cô Nguyệt Đài là một biển mây trống trải, không có gì trang trí nhưng có ánh sáng trời, rực rỡ bắt mắt, ai gần đó đều có chút ngộ ra điều gì.

Ngay cả thiên đạo cũng chúc mừng sự kết hợp của họ, tất cả những người tham dự lễ hợp hôn đều được hưởng phúc.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 284: Chương 284



Ngân Tâm trong đám đông vui mừng nhảy nhót, Ngân Phong bên cạnh nàng ấy khóc như mưa, liên tục lẩm bẩm, dựa vào hình dạng miệng, có lẽ là đang nói “Ngươi nhất định phải đối tốt với nàng.”

Hôm nay Trương Chỉ đặc biệt không mặc áo đỏ, thường ngày hắn ta thích mặc màu đỏ nhưng hôm nay là buổi hôn lễ của người khác, hắn ta mặc đỏ, sợ người ta nhầm hắn ta là tân lang.

Nhưng... nhìn Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn mặc y phục đỏ đẹp như vậy, cũng biết không ai thực sự nhầm hắn ta là tân lang.

Hắn ta không thể cướp được hào quang của kiếm tiên nhưng tránh ngày vui của người khác, đó là một loại tôn trọng.

Hắn ta thật sự rất có lễ nghĩa.

Nghĩ đến lần đầu gặp Tiết Ninh, đến bây giờ hắn ta vẫn cảm thấy, nữ tu này khác biệt so với bất kỳ ai mà hắn ta từng gặp.

Có lẽ chính sự khác biệt này khiến nàng lọt vào mắt kiếm tiên.

Tóm lại, là bạn bè, Trương Chỉ thấy Tiết Ninh hạnh phúc, điều này thật tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là hậu bối trên con đường kiếm đạo, Tiên tôn mà hắn ta kính ngưỡng đã đạt được nguyện vọng, cưới được mỹ nhân cũng thật tuyệt vời.

Hôm nay Trương Chỉ vui vẻ, kiếm tu vốn không uống rượu nhưng hắn ta quyết định lát nữa sẽ uống một chút.

Chiều tà, sau khi nhận được đạo pháp thiên đạo trên Cô Nguyệt Đài, Tiết Ninh được Tần Giang Nguyệt dắt tay, cùng lên xe kéo bởi ngựa bay, tiến về Thượng Thủy Tiên Các.

Tiết Ninh từng bước bước lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống, vai nàng chạm vào vai Tần Giang Nguyệt.

Hai người nhìn nhau, Tiết Ninh cảm thấy như đang trong giấc mơ.

“Chúng ta thực sự đã thành thân rồi.”

Thực ra họ đã thành thân từ lâu, chỉ là lễ cưới hôm nay mới tổ chức, mới thực sự cho nàng cảm giác về “hôn nhân”.

Tiểu Quy và vài con khác bay theo sau xe ngựa, liên tục thở ra, linh lực tỏa ra khắp nơi, hoa cỏ xung quanh nở rộ càng thêm rực rỡ, nơi ngựa bay qua đều là mây mù, hoa nở rực rỡ, đẹp như mộng cảnh.

Tần Giang Nguyệt khoác tay Tiết Ninh, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng trong lòng bàn tay.

“Trong lòng ta, nàng đã là thê tử của ta từ lâu rồi.”

Dù lần trước trước khi ngã xuống, Tiết Ninh không đồng ý thành thân với hắn, thậm chí đã rời đi, giải trừ hôn khế với hắn.

Nhưng trong lòng hắn, nàng là thê tử duy nhất trong đời, sẽ không bao giờ có người thứ hai.

Tiết Ninh không muốn khóc nhưng nàng vẫn khóc.

“Đây là nước mắt hạnh phúc!” Nàng vội nói, như thể nói ra sẽ không mang đến điều xui xẻo.

Tần Giang Nguyệt mỉm cười, không giống nụ cười thường trực trên môi hôm nay, Tiết Ninh có chút ngạc nhiên, nàng như thấy trên mặt hắn nụ cười hoang dã, tùy ý, không giống phong thái của hắn.

Màu đỏ càng làm hắn thêm phong trần, lôi cuốn, khiến Tiết Ninh mất hồn.

Khi nhận ra, Cô Nguyệt Phong đã ở rất xa phía sau.

Tiết Ninh không khỏi quay đầu nhìn lại.

Ngày đầu tiên xuyên sách, nàng tỉnh dậy ở Cô Nguyệt Phong, chờ Tần Giang Nguyệt rất lâu.

Đợi hắn trở về với thương tích nặng nề, sau khi rời khỏi Cô Nguyệt Phong, nàng không có cơ hội quay lại.

Nàng không lưu luyến Cô Nguyệt Phong, nhưng đó là nơi đầu tiên nàng đến sau khi xuyên sách, luôn có cảm giác đặc biệt.

Cảm giác đó hôm nay, khi xuất giá từ Cô Nguyệt Phong khiến nàng có cảm giác định mệnh khó tả.

Tần Giang Nguyệt luôn nói về số phận, số phận định sẵn có thể thay đổi không?

Nghe có vẻ không thể nhưng dường như nàng đã thay đổi số phận của hắn.

Trong nguyên tác, hắn mãi mãi không quay trở lại, hôm nay ngồi bên cạnh nàng, kết hôn với nàng.

Nước mắt Tiết Ninh khô đi, nàng cười rạng rỡ, đột nhiên hỏi: “Chàng có vui không?”

Chàng có vui không?

Có thể trở lại, có thể tái sinh, có thể có tất cả những điều này, chàng có vui không?

Hay chàng sẽ nghĩ nếu có thể không bận tâm đến thế sự, mãi mãi luân hồi, sống cuộc đời bình thường hoặc thậm chí là một vật phàm mới là tốt?

Đôi khi nàng cảm thấy rõ ràng sự mệt mỏi của Tần Giang Nguyệt đối với thế tục, vậy trong lòng hắn nghĩ gì?

Nghe câu hỏi của nàng, qua ánh mắt, hắn biết nàng đang nghĩ gì.

Hắn cúi xuống, dắt nàng xuống khỏi xe.

Họ đã đến Thượng Thủy Tiên Các.

Không còn ai có thể tiễn đến đây, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn hoa tươi và tiếng chim hót.

Tần Giang Nguyệt đối diện với nàng, từ từ vén rèm châu trên vương miện của nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng.

“Tất nhiên ta vui.”

Hắn từng chữ một, nghiêm túc nói: “Mỗi khoảnh khắc ở bên nàng là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời ta.”

Tiết Ninh nghe hắn nói, nhìn mặt hắn, như trở lại ngày ấy.

Ngay bên hồ Kính ở Thượng Thủy Tiên Các trước đây, Tần Giang Nguyệt nằm đó, một mình chờ chết.

Nàng như vượt thời gian, trở lại lúc đó, nhẹ nhàng ôm hắn.

Tiết Ninh ôm eo hắn, nhón chân, cài lên tóc hắn bông hoa đẹp nhất hôm nay.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 285: Chương 285



Hôm nay là Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6, trường mẫu giáo tổ chức hoạt động, phụ huynh của các bé cũng đến tham gia, sau khi vui chơi thì việc dọn dẹp rất phiền phức.

Tiết Ninh bận rộn đến hơn chín giờ tối mới xong việc, cô lên chiếc xe điện không bao giờ bị kẹt xe của mình, đội mũ bảo hiểm và trở về nhà.

Cô cố chọn những con đường rộng rãi, sáng sủa để đi nhưng để về được khu nhà cô ở vẫn phải đi qua một con đường ít người qua lại.

May mà con đường này đèn sáng trưng, cảnh vật xung quanh rõ ràng nên cô không sợ khi đi qua vào ban đêm.

Cô tăng tốc xe, mong muốn nhanh chóng vượt qua con đường này, bỗng cô nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ qua khóe mắt.

Trẻ con? Giờ này?

Cô tự động giảm tốc độ xe, nháy mắt mấy lần, nhận ra không phải ảo giác, thực sự có một đứa trẻ đứng một mình trong con ngõ nhỏ.

Lạ thật, bố mẹ đâu rồi?

Thật vô tâm quá chăng? Theo bản năng nghề nghiệp, Tiết Ninh lái xe đến chỗ đứa trẻ đứng ở góc khuất, nơi ánh đèn không sáng lắm.

Từ xa cô tưởng đó là một bé gái mặc váy trắng, nhưng khi lại gần, cô nhận ra đó là một bé trai, mặc một bộ hán phục màu trắng chất liệu tốt, nhiều lớp, ánh đèn đường rọi xuống khiến bộ trang phục như tự phát sáng.

Tự phát sáng, thật cao cấp.

“Nhóc ơi?”

Tiết Ninh dừng xe, vừa tháo mũ bảo hiểm vừa gọi cậu bé, cậu bé nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn vào mắt cậu bé, Tiết Ninh sững sờ.

Cậu bé này quá đẹp.

Thực sự đẹp như búp bê, như thể là tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.

Tiết Ninh đã từng gặp rất nhiều trẻ con, những em bé lai xinh đẹp cũng không thiếu nhưng đẹp đến mức này thì lần đầu tiên cô gặp.

Cậu bé mở miệng, giọng nói chậm rãi, có sự ổn định khác thường, khác xa so với độ tuổi của cậu.

Đứa trẻ này nói chuyện rất thành thục.

“Cô nhận ra tôi?”

Tiết Ninh ngẩn người: “Em là học sinh ở trường mẫu giáo của cô à?”

Hôm nay họ tổ chức hoạt động mặc hán phục nhưng Tiết Ninh chưa thấy bé trai nào thực sự để tóc dài, búi tóc chuyên nghiệp như vậy, kèm theo chuỗi ngọc bạc, đai lụa, tất cả đều toát lên sự phi thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sao cô chưa từng gặp em nhỉ?”

Tiết Ninh vỗ trán, có chút khó hiểu.

Một đứa trẻ như thế này, nếu là học sinh của trường cô, không thể nào cô không có ấn tượng.

Cậu bé do dự một lúc, ánh mắt lướt từ đầu Tiết Ninh đến trang phục mát mẻ mùa hè của cô rồi nhanh chóng nhíu mày.

“Em là học sinh mới.”

Im lặng một lúc lâu, cậu bé nói.

Học sinh mới mà cô lại không có chút ấn tượng, tháng này lại có học sinh mới sao?

Tiết Ninh không có cảnh giác nhiều với trẻ con, nơi này cũng không an toàn, không phải chỗ để nói chuyện.

“Bố mẹ em đâu?”

Cô dừng xe, cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai, không phải bẫy mới tiến đến gần cậu bé.

Cậu bé: “Không còn nữa.”

Lần này cậu trả lời rất nhanh, đối diện với ánh mắt bình thản của cậu bé, nghe giọng nói không có chút cảm xúc, Tiết Ninh đột nhiên thấy nghẹn lòng.

“Nhưng em không thể ở đây một mình vào đêm khuya như vậy, nhà em ở đâu, cô đưa em về.”

Tiết Ninh tiến lên bế cậu bé, đỡ m.ô.n.g cậu như cách bế trẻ con, điều này khiến cậu bé trong lòng cô cứng đờ, mặt đỏ lên, cuối cùng cũng có chút trẻ con.

Tiết Ninh cười: “Ôi, còn ngại à? Ban đêm ở đây không sợ, cô bế thì ngại à. Nhà em ở đâu? Nhớ không?”

Cậu bé cúi đầu, giọng nói trầm xuống: “Không nhớ.”

Càng ngày càng giống trẻ con rồi.

Tiết Ninh nhìn cậu bé chỉ tầm ba tuổi, im lặng một lúc rồi nói: “Người nhà em không tìm thấy em sẽ lo lắng lắm, cô đưa em đến đồn cảnh sát nhé.”

Cậu bé dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem đồn cảnh sát là nơi nào.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 286: Chương 286



Khi Tiết Ninh bế cậu bé ngồi lên xe điện, cậu mới nắm chặt áo cô, nói: “Cô... cô giáo Tiết, em không có người thân, họ sẽ không tìm em đâu, không cần đến đồn cảnh sát. Cô cứ đưa em về nhà, ngày mai... ngày mai em cùng cô đến trường.”

Tiết Ninh ngạc nhiên nhìn cậu bé.

Ăn mặc như thế, nuôi dưỡng tốt như thế lại không có người thân?

Ban đầu cô nghĩ, không có bố mẹ có thể còn ông bà, dù sao nhà cậu chắc chắn khá giả, nếu không sao lại mặc đồ sạch sẽ, đắt tiền như vậy.

Nhưng những lời cậu bé nói lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.

“Thật sao?”

Tiết Ninh không chắc chắn, lấy điện thoại định gọi về trường xem có học sinh mới như vậy không, cậu bé đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Tay cậu bé rất mềm, rất lạnh, ánh mắt nhìn cô rất nghiêm túc, có điều gì đó mà cô không thể nhận ra.

“Cô giáo Tiết, em đói rồi, cô có thể đưa em về nhà, nấu cho em chút đồ ăn được không?”

Tiết Ninh: “...”

Mười phút sau, Tiết Ninh đưa cậu bé về nhà, cô ước gì có thể tự tát mình một cái.

Đúng là đầu óc choáng váng! Sao lại đưa đứa trẻ về nhà như thật thế này! Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Sự nghiệp còn cần nữa không?

Quay đầu lại, thấy cậu bé với đôi mắt đen trắng rõ ràng, long lanh ngập nước, Tiết Ninh ôm ngực, khó khăn hỏi: “Em thích ăn gì?”

Cậu bé cười tươi: “Cô giáo Tiết nấu gì em cũng thích.”

... Từ ánh mắt cậu bé, cô thấy sự cưng chiều đối với mình!

Tiết Ninh cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, đây không phải là thiếu niên, hoàn toàn là một đứa trẻ, thật là tội lỗi.

Cô không chịu nổi suy nghĩ lung tung của mình, nhanh chóng vào bếp nấu ăn, tiếng nồi niêu xoong chảo làm không khí trong nhà trở nên náo nhiệt.

Cậu bé - Tần Giang Nguyệt đứng ở cửa bếp, lặng lẽ nhìn cô bận rộn.

Hóa ra trong thế giới của cô ấy, cô ấy là như thế này.

Vẫn là sự tốt bụng, vẫn là sự bốc đồng.

Tần Giang Nguyệt không chắc mình tu luyện sai thế nào mà lạc vào thời không này, nhưng hắn biết mình sẽ sớm trở về.

Có cơ hội gặp Tiết Ninh của thời kỳ này, với hắn là một sự bất ngờ nhưng rất tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hóa ra trước đây cô ấy sống ở nơi như thế này.

Tần Giang Nguyệt nhìn quanh, thấy cửa phòng ngủ mở.

Bên trong có một chiếc giường, trên giường có một con thỏ bông lớn.

Cô ấy thích thỏ sao? Về sau có thể làm một con cho cô ấy, dù không thể hoàn toàn giống nhưng ít nhất có thể dùng pháp thuật để nó tương tự.

Nhìn lại vào bếp, Tiết Ninh đang nấu gần xong.

Không phòng bị chút nào, lưng hoàn toàn phơi bày trước hắn, nếu hắn thực sự là đứa trẻ xấu, giờ mục đích đã đạt được rồi.

“Cô giáo Tiết.”

Tần Giang Nguyệt bất ngờ lên tiếng làm Tiết Ninh đang nghĩ về hắn mà giật mình.

“A!”

Tần Giang Nguyệt nhìn cô một lúc, đến khi ánh mắt cô bắt đầu d.a.o động, hắn chậm rãi nói: “Sau này đừng tùy tiện đưa người lạ về nhà, dù là đứa trẻ như em cũng không được. Trong ngõ nhỏ như vừa rồi, gặp người hay trẻ lạ không nên đến gần hay quan tâm.”

... Bị đứa trẻ ba tuổi dạy dỗ.

Tiết Ninh nhìn hắn, không nói nên lời, rõ ràng là cô đang giúp cậu bé, vậy mà cậu bé lại dạy ngược lại cô - mà thôi, cậu bé nói đúng.

Tinh thần giáo dục trong cô bùng lên, cô nghiêm túc nhìn cậu bé: “Em cũng vậy! Nói thì hay lắm nhưng sau này cũng đừng ở một mình trong ngõ nhỏ nữa, biết không? May mà hôm nay gặp cô, gặp người xấu thì sao? Bây giờ nhiều kẻ b**n th** lắm!”

Tần Giang Nguyệt nghe vậy, khẽ cười, nụ cười trong sáng và ngây thơ.

Tiết Ninh một lần nữa bị mê hoặc, chấp nhận số phận dẫn cậu bé đi ăn cơm, ăn xong lại dẫn cậu bé rửa mặt đánh răng.

Không có bàn chải cho người lớn, cô đặt ngay một cái bàn chải trẻ em qua dịch vụ giao hàng, có thể nói là chu đáo, tận tâm.

Cuối cùng đến khi tắm, Tần Giang Nguyệt kiên quyết từ chối.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 287: Chương 287: Hoàn



“Không cần, ngày mai hãy nói.”

Nghĩ lại cũng chỉ là một đêm, Tiết Ninh không phản đối, tự mình đi tắm.

Tần Giang Nguyệt ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, yên lặng chờ cô ra.

Tình cờ nhìn vào gương thấy chiều cao và ngoại hình của mình, thật lạ, tại sao không phải là dáng vẻ người lớn mà lại là thân hình đứa trẻ này.

Nhưng cũng tốt. Nếu là dáng vẻ người lớn, Tiết Ninh không thể quản hắn, có thể còn coi hắn là kẻ b**n th** mà cô nói.

Cửa phòng tắm mở, Tiết Ninh mặc váy ngủ, tóc ướt đi ra.

Tần Giang Nguyệt nhíu mày ngay lập tức.

Dường như hắn hiểu tại sao lúc đầu gặp Tiết Ninh, cô luôn không quan tâm đến cách ăn mặc của mình.

Thực ra thế giới mà cô sống, ăn mặc mỏng manh như vậy, tóc ướt trước mặt người ngoài cũng không có gì sai.

Tần Giang Nguyệt kiềm chế rất lâu mới nuốt lời định nói vào bụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Tiết Ninh đã thấy hắn muốn nói.

“Sao vậy?”

Cô vừa lau tóc dài vừa hỏi hắn.

Tần Giang Nguyệt nhìn cô, biết rằng sau một thời gian cô sẽ rời khỏi đây để đến thế giới của hắn.

Cô chưa bao giờ nói chi tiết về cách mình đến đó nhưng Tần Giang Nguyệt có thể đoán được phần nào.

Xuyên qua thời gian, loạn nhập thế giới, không ngoài mấy cách.

Hoặc như hắn tu luyện sai lầm, hoặc là lúc sinh tử vượt thời gian.

Lúc sinh tử...

Nghĩ đến việc Tiết Ninh nhiều lần nói mình bốc đồng, khi hắn nhắc đến hai chữ này cũng rất tức giận, quan tâm, hắn biết cơ duyên xuyên thời gian của cô chắc chắn liên quan đến việc cứu người trong lúc nguy cấp.

Nhận ra cô phải trải qua những điều đó mới có thể gặp mình, hắn không thể ở bên cô khi đó, lúc đó cô sẽ đau khổ và tuyệt vọng thế nào, sau khi xuyên không gặp hắn, hắn lại luôn lạnh nhạt từ chối, trái tim Tần Giang Nguyệt đau nhói.

“Tiết Ninh.”

Hắn lại lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc.

Tiết Ninh không nhịn được cười: “Không có lễ nghĩa gì cả, phải gọi là cô giáo.”

Tần Giang Nguyệt không gọi nữa mà nói thẳng: “Đừng sợ.”

Tiết Ninh sững sờ, không hiểu cậu bé này có ý gì.

Tần Giang Nguyệt nhảy xuống ghế sofa, đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu, nghiêm túc nói từng chữ một: “Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, sẽ có cơ hội thay đổi.”

Trong lòng Tiết Ninh rung động, mãi lâu sau không thể hoàn hồn.

Khi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện đứa bé trước mặt đã biến mất.

Trời ạ! Gặp ma sao!

Không đúng, khuôn mặt cậu bé không giống ma quỷ mà giống như một tiểu thần tiên thuần khiết.

Gặp thần tiên rồi sao?!

Tiết Ninh tìm khắp nhà cũng không thấy đứa trẻ, cả đêm ngủ không yên giấc.

Sáng hôm sau đến trường mẫu giáo, cô hỏi về học sinh mới, hóa ra không hề có đứa trẻ nào như vậy.

Tiết Ninh đứng trên sân tập, nhìn các em học sinh đang học thể dục, nhớ lại những lời cậu bé nói trước khi biến mất.

“Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, sẽ có cơ hội thay đổi.”

Đây là đang nhắc nhở cô điều gì sao?

Vài ngày sau, khi gặp tên côn đồ và bị đ.â.m một nhát vào tim, Tiết Ninh mới mơ hồ hiểu ra, lời của tiểu thần tiên đó có nghĩa là gì.

Là nói về khoảnh khắc này sao?

Có lẽ cô thật sự không cần phải sợ hãi?

Dù phải chết... nhưng sẽ có cơ hội thay đổi.

Trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy học sinh được cứu, trong lòng thanh thản, dường như thật sự không còn sợ c.h.ế.t nữa.

Tuyệt vọng khi cận kề cái chết, thật sự vì một câu nói của tiểu thần tiên mà giảm đi nhiều.

Ở thế giới khác, Tiết Ninh bừng tỉnh, nhìn thấy Tần Giang Nguyệt đang chăm chú nhìn mình.

Hai mắt giao nhau, nàng biết rằng những ký ức đột ngột xuất hiện này đều là sự thật.

Tần Giang Nguyệt thật sự đã trở về, cậu bé đó rõ ràng là bản sao của hắn.

Tiết Ninh ôm chặt hắn, vùi mặt vào cổ hắn.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn hắn đã giải thoát lần c.h.ế.t khiến nàng đến giờ vẫn còn ám ảnh.

Cảm ơn hắn trước khi biến mất đã không nhìn thấy cuốn sách trên kệ cạnh ghế sofa.

Nàng không ngại hắn biết về việc xuyên sách, chỉ là sợ rằng nếu hắn thấy tiêu đề cuốn sách là “Trong giới tu chân, ta cùng với thê tử của huynh trưởng kiếm tiên HE rồi”, hắn sẽ phát điên mất.

Tần Giang Nguyệt cảm nhận được người trong lòng rung động, nhận ra nàng đang cười, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Ninh cười lắc đầu, vùi mặt sâu hơn: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện vui thôi.”

HOÀN
 
Back
Top Bottom