Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 340: Chương 340



Thư Nhan khẽ cười một tiếng, lấy từ trong túi ra hộp quà đã chuẩn bị từ sớm đưa cho anh: "Sinh nhật vui vẻ."

"Làm sao em biết?" Anh không nói cho bất cứ ai ngày sinh nhật của mình, hôm nay chỉ là muốn ăn với Thư Nhan bữa cơm, cũng không tính nói gì.

Thư Nhan lườm anh: "Lần trước lúc chúng ta đi chơi, em nhìn thấy chứng minh thư, trước kia không xác định anh sinh nhật ngày này, ngày hôm qua lúc anh gọi điện thoại nói như vậy em liền biết."

Khóe miệng Phương Trạch Vũ không nhịn nổi cong lên, nhìn thấy liền nhớ kỹ, đây là có tâm.

"Chỗ mẹ anh chỉ xem lịch âm, lúc làm hộ khẩu trực tiếp báo lịch âm cho anh, cho nên trên chứng minh thư của anh là sinh nhật lịch âm của anh. Trước kia ở quê, bà ấy sẽ đón sinh nhật với anh."

Phương Trạch Vũ không nhịn được nhớ tới lúc sinh nhật trước đây, mẹ sẽ làm một cái trứng ốp, lại làm thêm một bát mì cán, là lúc anh ăn ngon nhất trong năm, kí ức mùi vị lúc này vẫn còn mới mẻ, sau khi đến Nam Thành chính là bà nội làm sinh nhật cho anh, từ sau khi ông nội bà nội qua đời, cuối cùng không ai nhớ rõ sinh nhật của anh.

"Em cũng đón sinh nhật âm lịch." Thư Nhan nở nụ cười một phen: "Mua đồ gì ăn vậy, em đi làm."

"Không cần, để anh làm, anh mời em ăn cơm mà." Phương Trạch Vũ lắc đầu.

"Hôm nay sinh nhật của anh, làm cơm cái gì, mau ngồi đấy."

Nói là không cho hỗ trợ, nhưng rửa rau nhặt rau, đều bị Phương Trạch Vũ làm hết, cứ như vậy tốc độ Thư Nhan cũng nhanh hơn rất nhiều.

Thư Nhan gọi điện thoại cho lái xe, bảo anh ấy đưa bọn nhỏ tới thẳng Hạ Trang.

Cơm sắp xong, Thư Nhan đi gọi bà nội ở bên cạnh qua ăn cùng nhau.

Nhìn thấy Thư Nhan, bà cụ cực kì cao hứng: "Bà ăn rồi, tối hôm nay mấy đứa cứ ăn sinh nhật cho vui vào, A Vũ đúng là, sinh nhật cũng không nói cho bà biết, nếu không thì bà làm trước cho thằng bé. Mau trở về đi, bà đã ăn rồi."

Bà cụ đến răng cũng đã rụng, không ăn được mấy, chỉ là nhìn trúng tấm lòng của Thư Nhan.

"Bà qua ăn cùng chút đi, cả nhà ngồi cùng một chỗ hòa thuận mĩ mãn." Thư Nhan thật thà nói.

Bà cụ kiên quyết không đồng ý, Thư Nhan chỉ có thể trở về bảo Phương Trạch Vũ tới mời.

"Bà lớn tuổi rồi, ăn sớm ngủ sớm, nên không tham gia với mấy đứa nữa, mau trở về đi, cả nhà ăn vui vẻ." Bà cụ cười cười đuổi Phương Trạch Vũ về.

Hai đứa nhỏ về tới, Thanh Thanh vẫn còn gọi là chú, Thiên Bảo đã gọi ba rồi.

"Ba, hôm nay con lấy được một bông hoa nhỏ." Thiên Bảo đưa bông hoa nhỏ cho Phương Trạch Vũ xem.

"Vì sao cô giáo thưởng cho con?" Phương Trạch Vũ cầm túi sách giúp cậu bé, ôn tồn hỏi.

"Bởi vì con rất nghe lời, những bạn khác đều nói chuyện, chỉ có con ngoan ngoãn nghe lời không nói gì, cô giáo liền tặng bông hoa nhỏ cho con, chỉ có ba người có, con là một người trong đó." Thiên Bảo cực kì kiêu ngạo.

"Thiên Bảo chúng ta càng ngày càng lợi hại, tường trong nhà đã sắp dán đầy bông hoa nhỏ rồi." Thư Nhan bưng đồ ăn ra.

Mọi người ngồi một chỗ cùng nhau, Thư Nhan cầm ly lên: "Chúng ta cùng nhau chạm ly một cái, chúc chú Phương sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ cực kì cảm động.

Ăn được một nửa, Thư Nhan tiến vào phòng bếp nấu mì, một bát một cây: "Tới ăn mì trường thọ, không được cắn đứt nha... !"

Ăn bữa tối vô cùng náo nhiệt xong, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ cùng nhau thu dọn nhà ăn và phòng bếp, thỉnh thoảng Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn Thư Nhan một cái, trong lòng mềm ra.

"Nhìn cái gì vậy?" Thư Nhan lườm anh.

Đưa đám Thư Nhan về nhà, Phương Trạch Vũ nhanh chóng về nhà mở quà Thư Nhan tặng ra, vừa mở ra thấy, là một chiếc đồng hồ.

Nếu anh không nhìn lầm, trên tay Thư Nhan đeo một cái khác, đây là đồng hồ đôi. Tuy không biết giá cả cụ thể, vừa thấy là biết cực kỳ đắt. Đương nhiên, với bọn họ, tiền nhiều hơn hay ít đi thật sự không sao cả, quan trọng là... Tâm ý của phần quà này.

Đồng hồ đôi, không phải sao, Phương Trạch Vũ xoa xoa đồng hồ trên cổ tay cười ngây ngô.

"Xin chào, là... Thư Nhan sao?"

Hôm nay, Thư Nhan nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Nghe được âm thanh đó, Thư Nhan có chút bất ngờ, nửa ngày mới nghe ra là chị gái lúc trước ở Hàng Thành đã giúp đỡ cô.

" Thì ra là chị, em còn tưởng rằng chị đã quên số điện thoại của em rồi, lâu như vậy mới gọi cho em."

Sau lần gặp mặt thứ hai, Thư Nhan đi nhập hàng ở Hàng Thành cũng không gặp lại chị gái kia, sau đó Thư Nhan không tự mình mở cửa hàng, không đi Hàng Thành nên càng không thể gặp được."

TBC

Lúc đó Thư Nhan cùng chị ấy trao đổi số điện thoại, chị gái bảo cửa hàng sẽ di dời, điện thoại còn chưa lắp xong. Thư Nhan để lại số điện thoại của mình cho chị, nói rằng nếu có gì khó khăn thì cứ việc tìm cô, cũng không biết là chị ấy không gặp khó khăn gì hay đã quên mất số của cô mà chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ chị.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 341: Chương 341



" Chị..." Chị cả ở bên kia do dự rất lâu, mới ấp úng nói: "Huyện Ôn bên này cũng có cửa hàng đồ lót Tiêm Tuyết sao ?"

Huyện Ôn giống như một thành phố hạng hai, kinh tế rất tốt, năm sau khi mở thành phố hạng hai có thể tham gia, người của huyện Ôn sẽ là những người đầu tiên tham gia, hơn nữa số lượng cũng không ít: "Xin lỗi nhưng bên kia đều kín chỗ rồi. Chị ơi, chị có muốn tham gia cửa hàng đồ lót không?"

Lần trước gặp chị cả, cô nói chủ nhà của mình muốn phá dỡ, thế nên đành phải tìm một cửa hàng mới, mở lại một tiệm quần áo, kinh doanh không bằng trước đây, Thư Nhan lúc đó mời cô tham gia thương hiệu đồ lót của mình, kết quả là cô không đồng ý.

Chị cả ảo não cắn môi, ngữ khí đã thay đổi ít nhiều: " Đúng vậy, lúc trước chị không biết thương hiệu đồ lót của em lại thành công đến vậy, về sau khi biết đã quá muộn, lại còn bị người khác đuổi đi, chị nghe nói có một thương hiệu quần áo mới dưới tên em, đó là nhượng nguyền phải không ?"

" Thương hiệu quần áo bọn em là quầy đặc biệt, không tuyển dụng các thương nhân tham gia. Nhưng em nhớ cửa hàng quần áo của chị đang làm ăn rất tốt, tại sao đột nhiên lại muốn mở cửa hàng đồ lót? Tiện thể, bây giờ chị đang ở đâu, tại sao lại hiển thị số của thành phố phía Nam?"

" Chị đang ở Nam Thành."

Nghe được chị cả đang ở Nam Thành, Thư Nhan tức giận nói: " Không phải em nói nếu lên Nam Thành thì phải nói với em sao? Sao lại không gọi cho em, bây giờ chị đang ở đâu? Em đến đón chị"

Khoảng một tiếng sau, Thư Nhan gặp được chị cả, cô có một cảm giác xa cách, trông chị cả tiều tụy hơn, gầy hơn rất nhiều, da dẻ sần sùi.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Sao lại thay đổi nhiều đến vậy ?"

Chị cả thở dài một hơi: " Đã đến tình trạng như bây giờ, chị cũng không muốn giấu em nữa. Chồng cũ của chị đã đến tận nhà để quấy rồi, yêu cầu chị trả lại nhà và con trai cho anh ta. Đó không phải là muốn lấy mạng chị sao ? Chị kiên quyết không cho, dù là nhà cửa hay con trai chị đều không đồng ý, anh ta liền đến cửa hàng chị làm loạn đến mức không làm ăn được gì. Chị không còn cách nào đành đóng cửa hàng. Kết quả anh ta chạy đến tận đây để quấy rối khiến chị không tiếp tục mở cửa hàng được."

" Tại sao chứ ?" Thư Nhan nhớ rõ chị cả đã từng nói chồng cũ của chị ấy vì ngoại tình với người phụ nữ kia mà tình nguyện rời khỏi nhà, ngay cả con trai cũng không cần.

đến phát run, cùng với hốc mắt dần đỏ lên , chị nói cho Thư Nhan biết lí do.

Sở dĩ lúc trước muốn nhanh chóng ly hôn, là bởi vì người phụ nữ kia đang mang thai. Nhưng sau đó không biết vì sao mà lại chẳng có đứa bé nào. Cho đến bây giờ vẫn chưa có. Nghe nói là bị vô sinh, vậy nên liền nhắm đến con trai chị.

" Hai người này đúng là không biết xấu hổ."

Chị cả lắc đầu: " Ý đồ của hắn hiện tại chính là khiến chị phát điên, sau đó đem con trai của chị đi."

TBC

Thư Nhan thở dài, thực sự loại người nào cũng có thể nhìn thấy.

Người dân huyện Ôn đều là những người gan dạ, mưu trí và biết cách làm ăn. Chị cả khi đó đã nhất quyết đòi ly hôn, còn thành công lấy được nhà và con trai, chứng tỏ chị là một người rất bản lĩnh. Nghe Thư Nhan đề nghị, chị lập tức đưa ra quyết định.

"Chị định mang theo con trai rời khỏi huyện Ôn này, chị cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì thà rằng đưa con trai đến một nơi khác, tìm một chỗ tốt hơn, chị không tin anh ta có thể lập tức tìm ra." Chị cả bị tên chồng cũ kia bức cho sắp phát điên thật rồi, dám đem con trai đi xa quê nhà, cũng không có ý định ở lại.

" Chị muốn đi đến tỉnh Hồ Giang à?" Thư Nhan nghe lời chị cả xong liền nói: "Em biết có khu vực có cửa hàng vẫn chưa nhượng lại, nếu chị đến đó, em có thể nhượng quyền lại cho chị, chuyện tiền bạc cũng không cần gấp gáp, chờ sau này kiếm lại thì trả cho em sau cũng được."

" Không cần phải làm vậy đâu, chị dự định sẽ bán căn nhà ở quê đi. Sau đó tự mình mua một căn nhà ở tỉnh Hồ Giang, sau này sẽ ở đó, đợi con trai học đại học rồi sẽ trở về quê. Đến lúc đó nếu thằng bé đòi về với cha nó thì chị cũng không cản được." Chị cả lạnh nhạt nói.

Tuy là nói như vậy, nhưng nếu con trai chị thật sự chạy về tìm gã đàn ông không ra gì đó, có khi chị cả lại tức giận đến mức nuốt không trôi cơm.

Chị cả đã nhẹ nhõm hơn, Thư Nhan giúp đỡ cũng rất thoải mái, sắp xếp đưa chị cả về huyện Ôn, còn cử Phương Trạch Vũ đi cùng để bảo vệ chị ấy, phòng trường hợp bị tên cặn bã kia phát hiện ra cũng có thể đánh đ.ấ.m một trận.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 342: Chương 342



Chị cả mới về huyện Ôn mấy ngày liền nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, bởi vì bán gấp nên giá cả so với thị trường thấp hơn, cô cũng không nỡ ký tên.

Thư Nhan lần đầu nhìn thấy con trai của chị cả, là một cậu bé 11 tuổi, cao khoảng 1m5, đeo một cặp kính, nhìn rất hiền lành

" Xin chào dì Thư Nhan, con thường nghe mẹ con nói về dì, con rất vui vì được gặp dì."

" Ồ, dì cũng rất vui khi được gặp con." Khó trách sao chị cả thường nói về thằng bé với vẻ mặt đầy tự hào, đúng là rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà nhìn đã rất chín chắn, là một cậu bé có trách nghiệm.

Thư Nhan sắp xếp cho bọn họ ở thôn Hạ Trang: " Phòng này em thường xuyên quét dọn, ga giường hôm qua cũng vừa mới trải xong, chị xem còn thiếu gì nữa không?"

" Không thiếu gì cả, thật sự cảm ơn em rất nhiều." Chị cả cầm tay Thư Nhan, khi cô ấy gọi điện thoại đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu Thư Nhan không nhận ra, không ngờ Thư Nhan chỉ vì một chuyện nho nhỏ cô ấy giúp đỡ lúc trước mà vẫn nhớ đến tận bây giờ, hơn nữa còn tốn nhiều tâm tư như vậy để giúp cô ấy."

" Chị đừng khách khí quá, dù gì nơi này cũng không có ai, chị muốn ở đến khi nào cũng được, khó lắm mới đến được Nam thành, cứ ở lại chơi thêm một thời gian." Nhan Thư thật sự rất biết ơn chị cả.

Lúc đó cô đưa theo 2 đứa nhỏ mở tiệm quần áo, cái gì cũng không biết, nếu lúc đó không nhờ chị cả hỗ trợ thì không biết cô đã gặp phải những khó khăn gì, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể đi đúng hướng ?

Cô ấy thật lòng muốn tiếp đãi chị cả, nhưng chị ấy không thể yên tâm được, một mặt là chị nghĩ mình đang làm phiền Thư Nhan, mặt khác chị cảm thấy bản thân vẫn chưa ổn định, con trai cũng không đi học, đâu còn có tâm trạng để chơi !

Biết chị cả sốt ruột, Thư Nhan cũng không kéo dài thêm nữa, nói cho chị cả nghe tên địa phương nào ở tỉnh Hồ Giang mà vẫn còn có thể mở cửa hàng, bảo chị qua xem thử một chút, nếu không thích có thể đổi chỗ khác.

Khu vực tỉnh Hồ Giang thực ra cũng có cửa hàng nhượng quyền, đây cũng là cửa hàng thứ hai mà chủ sở hữu ở huyện khác tham gia, sau đó gia đình xảy ra chút chuyện, tiền vốn cũng không còn nữa, vì thế mới bỏ trống.

Thì ra người chủ của cửa hàng nhượng quyền kia đã tìm được địa điểm mới rồi, cửa hàng hiện tại chưa có ai để cho thuê, vừa đúng lúc chị cả thuê lại, Thư Nhan tìm đến người của bộ phận thị trường để bàn bạc, người được nhượng lại khu vực kia là chị cả.

Thư Nhan có ý định đi cùng chị cả nhưng bị chị từ chối, cô ấy đưa theo con trai trực tiếp đến tỉnh Hồ Giang, vài ngày sau mới gọi cho Thư Nhan, nói mình đã sắp xếp xong, đang tìm nhà để tự mua cho mình một căn, chờ cô có nhà riêng sẽ bảo Thư Nhan và Trạch Vũ đưa các con đến chơi.

Chuyện của chị cả, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, vừa nhìn thời gian đã hết tháng 12, Thư Kiến Dương kết hôn vào ngày mùng 1 tháng Giêng, vậy nên cô phải về trước một, hai ngày, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định lần này sẽ không đưa theo bọn nhỏ về, vì ai biết bố mẹ cô có làm khó không, còn có ông bà nội của Thiên Bảo, dù sao cũng không đưa theo về sẽ yên tâm hơn.

Nghe được Thư Nhan không đưa theo tụi nhỏ về, Thanh Thanh cũng không quan tâm, cô không có ấn tượng tốt với Tây Thành, thậm chí còn có chút chán ghét, không quay về lại cảm thấy vui, Thiên Bảo thì khác, mặc dù mấy năm nay không gọi điện cho ông bà, nhưng trong lòng rất nhớ Tây Thành, thật ra cậu cũng không nhớ được nhiều chuyện, chỉ nhớ được rằng ở quê nhà mình rất được nuông chiều.

" Mẹ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cho con đi cùng hai người được không ?" Thiên Bảo nũng nịu nói.

TBC

" Con đúng là không nghe lời." Thư Nhan gõ đầu cậu bé: " Mẹ đi hai ba ngày rồi sẽ trở về ngay, ở nhà còn có cô lớn và chị gái ở cùng con mà, nếu cảm thấy nhàm chán con có thể sang nhà mẹ nuôi chơi vài ngày, để cô ấy dẫn con đi cưỡi ngựa, không phải là tốt hơn về quê sao ?"

Vừa nghe thấy có thể cưỡi ngựa, Thiên Bảo trong nháy mắt đã lên tinh thần, thúc giục Thư Nhan nhanh chóng gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết.

Nhìn Hồ Thụy Tuyết vậy thôi nhưng thực ra cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ. Đối với Thư Nhan, cô ấy thực sự là một người mẹ, chỉ cần là điều bọn trẻ muốn thì cô sẽ đáp ứng được.

" Trở về quê sẽ không sao chứ ?" Hồ Thụy Tuyết lo lắng hỏi.

" Không sao đâu, anh ba của tôi làm rượu trong thành phố, dù là ở nông thôn cũng không sao, tôi và Phương Trạch Vũ sẽ về cùng nhau, tôi còn tặng cho thôn một con đường, trưởng thôn bọn họ sẽ đứng về phía tôi thôi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 343: Chương 343



Lần này trở về không đi tàu hỏa, mà trực tiếp mua vé máy bay trở về, mất hơn ba tiếng đã đến nơi.

Sau khi xuống máy bay, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ vừa ra khỏi lối ra thì thấy Thư Kiến Dương đã đứng ở đó chờ, trên tay còn giơ một tấm bảng.

Thư Kiến Dương hoàn toàn không nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ, không ngừng nhìn vào bên trong tìm kiếm, nhỏ giọng nói thầm:

"Sao còn chưa ra nữa?"

"Anh ba, anh ba..." Thư Nhan gọi anh ấy mấy lần cũng không trả lời, cho đến khi đi tới bên cạnh vỗ vai anh ấy một cái:

"Anh ba, em ở đây này!"

Thư Kiến Dương không dám tin nhìn Thư Nhan: "Thư Nhan?"

Thư Nhan nghiêng đầu, đùa giỡn nhìn anh ấy, gật đầu:

"Hmm, mới bao lâu không gặp đã quên em, anh ba làm cho người khác thật đau lòng."

"Em thật sự là Thư Nhan?" Thư Kiến Dương vẫn có chút không tin, cẩn thận nhìn mặt cô, dáng vẻ có chút giống chú Hai, nhưng anh ấy thật sự không dám nhận: "Em cũng thay đổi quá nhiều, cứ như đổi thành một người khác vậy."

Cho dù là em gái mình, Thư Kiến Dương cũng không thể che giấu lương tâm mà nói Thư Nhan xinh đẹp, ưu điểm duy nhất của cô chính là cần cù hiền lành, năm ngoái ly hôn đến bây giờ, mới một năm, biến hóa quả thật là long trời lở đất.

Gầy, trắng, trở nên xinh đẹp, chủ yếu là khí chất, trước đây là một cô gái nhỏ quê mùa ở nông thôn, nhưng bây giờ trở nên tự tin hào phóng, khí chất cao quý, so với trước đây căn bản không phải là cùng một người.

Thư Nhan cười cười, quả thật cô thay đổi rất lớn, anh ba kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.

"Anh ba, đây chính là Phương Trạch Vũ em đã nói với anh, lần này anh ấy trở về cùng em. A Vũ, đây là anh ba mà em thường hay nói, đối với em rất tốt, còn thân hơn anh ruột." Thư Nhan hào phóng giới thiệu cho hai người.

"Xin chào." Phương Trạch Vũ thấy Thư Kiến Dương nhìn về phía anh, lập tức đứng thẳng người, cung kính chào hỏi.

TBC

Mỗi người nhìn thấy Phương Trạch Vũ lần đầu tiên khẳng định đều bị vết sẹo trên mặt anh hấp dẫn. Thế nhưng trước khi bọn họ trở về Tây Thành, Thư Nhan đã từng nói với anh ấy về tình huống của Phương Trạch Vũ, tuy rằng anh là một tên côn đồ, nhưng anh cũng bội phục những người bảo vệ quốc gia kia, hơn nữa đàn ông mà, trên người có thêm chút sẹo cũng không có việc gì, trên người cậu ta có vài vết sẹo bị người khác c.h.é.m bị thương, những thứ này đều không sao cả, chỉ cần đối xử tốt với Nhan Nhan là được.

"Cậu cứ gọi tôi là anh ba giống Nhan Nhan đi." Thật ra Phương Trạch Vũ lớn tuổi hơn anh ấy, nhưng ai bảo anh là anh ba của Thư Nhan, cậu ta không phục cũng không được.

Vốn tưởng rằng Phương Trạch Vũ sẽ nói cái gì, kết quả anh hào phóng gọi anh ba, điều này ngược lại có vẻ Thư Kiến Dương có chút hẹp hòi.

"Vẫn là đi máy bay thuận tiện, mới có bao lâu đã tới nơi rồi, lần sau tôi đến Nam Thành chơi cũng sẽ ngồi máy bay." Thư Kiến Dương chuyển đề tài.

"Khi nào anh đưa chị dâu đến Nam Thành chơi? Vấn đề ăn uống đi lại em sẽ bao trọn gói."

Thư Nhan còn chưa từng gặp nàng dâu mới của anh ba, cô rất tò mò rốt cuộc là cô gái nào có thể thu phục được Thư Kiến Dương.

Thư Kiến Dương hiện tại không chỉ làm việc về kiến trúc, đã bắt đầu tìm hiểu đến bất động sản, năm nay vừa mới mua được một mảnh đất chuẩn bị tự mình xây nhà, nơi đó có vị trí tương đối tốt dự định xây hơn mười biệt thự, một căn của anh ấy, còn để lại cho Thư Nhan một căn.

Cho nên anh ấy hiện tại cũng chưa chuyển nhà, vẫn còn ở trong căn nhà Thư Nhan bán cho anh ấy, trang trí lại một lần nữa, trước tiên làm phòng cưới, chờ biệt thự bên kia xây xong rồi mới chuyển qua.

"Để lại cho em làm gì? Nếu em mua nhà sẽ tự mua, hơn nữa Tây Thành bên này em cũng không nhất định sẽ trở về." Thư Nhan cảm thấy có khả năng sẽ không trở về.

Hai đứa nhỏ hiện tại cũng coi như người Nam Thành, xác suất lớn cũng sẽ không trở về Tây Thành, dù sao cũng có tiền, muốn mua lúc nào cũng được.

"Nói bậy bạ cái gì thế, cho dù có chuyện gì thì nơi này cũng là quê hương của em, lá rụng về cội, chờ sau này lớn tuổi, bọn nhỏ sẽ có nhà riêng, em không về ở đây thì ở đâu?" Đột nhiên, anh ấy nhìn thấy Phương Trạch Vũ cao lớn đứng ở một bên, hình như cậu ta là người Nam Thành, sau khi Thư Nhan gả cho cậu ta, chỉ sợ già rồi cũng sẽ không trở về, nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng có chút cảm thấy không dễ chịu: "Dù sao cũng để lại cho em một căn nhà nhà, lúc trở về cũng có chỗ trú chân."

"Cũng đúng, quê hương của Nhan Nhan ở chỗ này, về sau chúng tôi khẳng định phải thường xuyên trở về, ở bên này có một căn nhà cũng thuận tiện đôi chút." Phương Trạch Vũ kéo Thư Nhan, mọi người đều có qua lại, lần sau Thư Kiến Dương có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không từ chối giúp đỡ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 344: Chương 344



Họ đã có ý định ở lại khách sạn, không ngờ rằng chị dâu mới đã giúp bọn họ chuẩn bị phòng.

"Chúng ta ở lầu hai, lầu ba cũng đã trang trí xong, đến lúc đó ông bà nội, còn có ba mẹ anh cũng ở lầu ba." Thư Kiến Dương lái xe, cười nói.

Thư Nhan nhíu mày: "Anh ba, chị dâu không biết quan hệ của em và mọi người trong nhà, anh là rõ ràng nhất, em không thể ở cùng một chỗ với ông bà nội, tính khí của em hiện tại cũng không giống trước kia, bọn em ở khách sạn gần đó là được."

"Ông bà nội hiện tại với trước kia không giống nhau." Cảm thấy Thư Nhan không muốn nhắc tới bọn họ, thế nhưng hiện tại địa vị của cô chắc chỉ đứng sau Thư Kiến Dương.

Vậy cũng không tốt, Thư Nhan cũng không phải là Thư Nhan, đối với bọn họ thật sự không có tình cảm gì, ở cùng một chỗ quá xấu hổ.

TBC

Thư Kiến Dương suy nghĩ một chút, Thư Nhan không phải một mình, còn mang theo Phương Trạch Vũ, ở chỗ anh ấy quả thật không tiện, liền đồng ý cho bọn họ ở bên ngoài.

Khách sạn này chính là nơi Thư Kiến Dương mời rượu, xem như là khách sạn lớn nhất ở Tây Thành, Thư Nhan làm thủ tục thuê phòng.

Thấy Thư Nhan thuê hai phòng, Thư Kiến Dương nhất thời thoải mái, còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Phương Trạch Vũ một cái, một bên cảm thấy may mắn vì bọn họ còn chưa phát sinh quan hệ, một bên khinh bỉ Phương Trạch Vũ thế mà đến bây giờ vẫn chưa động thủ.

Phương Trạch Vũ cầm thẻ phòng dừng một chút, không để ý tới Thư Kiến Dương.

Gần đây Thư Kiến Dương có rất nhiều chuyện, sắp xếp cho Thư Nhan xong thì rời đi ngay, Thư Nhan dứt khoát dẫn Phương Trạch Vũ đi dạo Tây Thành.

Tây Thành bây giờ còn chưa phát triển, cũng không có nhiều nơi náo nhiệt, Thư Nhan dẫn Phương Trạch Vũ đi dạo nửa ngày, sau đó dẫn anh đi ăn mỹ thực tương đối nổi tiếng của địa phương.

"Tất cả đồ ăn ở chỗ này đều có ớt, anh có thể ăn được không?" Thư Nhan ở Nam Thành đã lâu, khẩu vị cũng thanh đạm hơn rất nhiều.

"Anh có thể ăn hơi cay." Lúc trước khi còn ở trong quân đội, quen biết người trời nam đất bắc, cũng học được cách có thể ăn một chút cay, thế nhưng trở về Nam Thành đã lâu, khả năng ăn cay dần dần vơi đi.

"Vậy thì tốt rồi, em cho anh nếm thử chút đồ ăn chính thống của Tây Thành."

Hương vị đồ ăn Tây Thành cùng với thế giới cũ của Thư Nhan giống nhau, thật lâu không ăn mỹ thực quê hương, Thư Nhan ăn đặc biệt tận hưởng.

"Đừng ăn nhiều như vậy, lát nữa không ăn được cơm chiều." Phương Trạch Vũ thấy Thư Nhan ăn không ít, vội vàng nói.

Đồ ăn vặt ngon cũng không thể làm bữa chính, đến lúc đó no bụng rồi thì sao.

Thư Nhan quay đầu lại nhìn, quả thật ăn quá nhiều, ngượng ngùng cười cười.

Cơm chiều Thư Nhan vốn định dẫn Phương Trạch Vũ đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở địa phương ăn, kết quả Thư Kiến Dương tới đón bọn họ, nói bà nội nấu cơm chờ bọn họ.

Vốn ông bà nội nguyên thân còn có bố mẹ Thư Kiến Dương đều ở đây, cho nên Thư Nhan sẽ không đi, nhưng cô đã từ chối một lần, lại từ chối thêm sẽ không nể mặt Thư Kiến Dương.

"Anh sẽ không đi." Phương Trạch Vũ do dự nói.

"Cùng đi đi, hay là anh không muốn cưới em?" Thư Nhan liếc anh một cái.

"Đi cùng đi, chính là muốn gặp cậu mới đặc biệt gọi Thư Nhan trở về ăn cơm." Thư Kiến Dương cảm thấy Phương Trạch Vũ được tiện nghi còn khoe mẽ.

Lúc về đến nhà, đồ ăn trong nhà đều đã chuẩn bị xong, nhìn thấy Thư Nhan, bất kể là lão gia tử, lão thái thái hay là vợ chồng bác cả tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Thư Nhan trông như vậy sao?

Trong ấn tượng, Thư Nhan thấp bé mập mạp, vừa đen vừa hôi, người phụ nữ ăn mặc sành điệu này, vừa trắng vừa xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, thật sự là Thư Nhan?

Lão thái thái chần chờ hô: "Nhan Nhan?"

"Bà nội, đã lâu không gặp, lúc trước ly hôn, cảm thấy không có mặt mũi gặp hai người, nên đã đưa con nhỏ rời khỏi Tây Thành, năm mới cũng không đi chúc tết mọi người, là cháu gái bất hiếu."

"Nghe giọng giống như vậy." Bác gái ghé sát vào bên tai bác cả nhỏ giọng nói.

Bác cả lườm bà ta một cái, cười nói với Thư Nhan: "Một mình cháu mang theo hai đứa nhỏ, ở bên ngoài vốn không dễ dàng, trong nhà có ông bà còn có hai bác mà."

"Đúng vậy, cháu có thể nghĩ đến việc xây dựng quê nhà, chính là hiếu thuận lớn nhất đối với chúng ta." Lão thái thái cười ha hả nói.

Thư Kiến Dương nhìn lão thái thái, lúc đó ngài cũng không nói như vậy, mấy ngày ở nhà còn mắng Thư Nhan là bại gia nữ.

Ông bà nội còn có vợ chồng bác cả, bọn họ không giống như trong trí nhớ nguyên thân đối với cô lạnh nhạt, chỉ có thể nói người tốt dễ bị người khác khi dễ, bản thân có đủ lớn mạnh, người trong nhà đối với cô cũng không giống nhau.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 345: Chương 345



Thư Nhan cười cười, lôi kéo Phương Trạch Vũ nói: "Đây là Phương Trạch Vũ, là đối tượng của cháu, A Vũ, đây là ông bà nội của em, đây là bác cả, đây là bác gái em."

"Ông nội, bà nội, bác cả, bác gái, xin chào." Phương Trạch Vũ hai tay xách lễ vật, cung kính chào mọi người.

Mặc kệ bọn họ trước kia như thế nào, đều không thay đổi được là sự thật là người nhà Thư Nhan, mặt mũi vẫn phải cho bọn họ.

"Vậy tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Vũ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Lão gia tử nghiêm túc hỏi.

"36 tuổi." Phương Trạch Vũ lập tức trả lời.

"Lớn hơn Nhan Nhan nhà chúng ta mười tuổi." Lão gia tử nhẹ nhàng nhíu mày, nếu như cháu gái trước kia có thể gả cho một Phương Trạch Vũ như vậy, lão gia tử cảm thấy cháu gái trèo cao, nhưng hôm nay gặp cháu gái, cảm thấy chỉ cần có bộ dáng hiện tại của cháu gái ông ta, tìm gia cảnh tốt hơn một chút, ngũ quan đoan chính một chút cũng không thành vấn đề.

"Ông nội, A Vũ cũng không phải người bình thường, cậu ta chính là anh hùng từng ra chiến trường." Thư Kiến Dương ở một bên lập tức xen vào, thêm mắm dặm muối kể lại sự tích của Phương Trạch Vũ một lượt.

Nhất thời, lão gia tử lại cảm thấy cháu gái nhà mình không xứng với người ta.

"Lẽ ra quân công của cậu trở về khẳng định có công việc, sao lại tự mình làm ăn?" Lão gia tử lại nghi hoặc hỏi.

Phương Trạch Vũ trầm mặc một chút, Thư Nhan đang muốn chuyển đề tài, Phương Trạch Vũ liền kể lại chuyện của mình từ đầu đến cuối.

"Những người đó thật sự là súc sinh, làm sao có thể hại người như vậy, còn có cô gái kia cũng không tốt, thế mà lại cắn ngược một cái, đáng đời bọn họ bị báo ứng." Lão thái thái phẫn nộ nói.

"Chân tướng sáng tỏ là tốt rồi." Lão gia tử nâng chén rượu lên đụng vào Phương Trạch Vũ, xem như tán thành anh.

Người một nhà ăn cơm xong, lão gia tử cùng Phương Trạch Vũ ngồi nói chuyện phiếm, lão thái thái lôi kéo Thư Nhan.

"Cậu ta nói làm ăn, làm ăn gì? Kiếm tiền? Cậu ta đến từ đâu? Có nhà không? Nó có thực sự sẵn sàng chấp nhận hai đứa con của cháu? Nếu không cháu trả lại hai đứa nhỏ cho nhà họ Diệp, có lẽ cháu không biết, người phụ nữ kia nhà họ Diệp từ sau khi sảy thai thì không sinh nữa, khẳng định bọn họ sẽ nhận lại hai đứa bé kia."

Lý Kiều Kiều sảy thai? Thế chẳng phải là nữ chính của thế giới này đã biến mất sao?

Thư Nhan có chút khiếp sợ tin tức này, vội vàng kéo Thư Kiến Dương ở một bên hỏi tình huống.

"Lý Kiều Kiều sảy thai?"

TBC

"Đúng vậy, anh chưa nói với em sao?" Thư Kiến Dương đêm nay uống không ít rượu, choáng váng hỏi.

"Không có."

"Không quan trọng, Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều thế nào cũng không liên quan gì đến em." Thư Kiến Dương thật sự có chút quên mình chưa từng nói.

Thư Nhan nghĩ, rất muốn thật sự không sao, thế nhưng nữ chính không còn...

Chắc là không sao đâu!

Thư Nhan rối rắm cả một đêm, ngày hôm sau cô tỉnh dậy quầng thâm mắt đen sì khiến Phương Trạch Vũ hoảng sợ.

"Khó chịu chỗ nào sao?"

"Không có, lâu lắm rồi không trở lại Tây Thành nên em không quen bên này." Thư Nhan nói sang chuyện khác: "Ngày hôm qua ông nội của em kéo anh nói chuyện lâu như vậy rốt cuộc là nói cái gì đấy?"

Thật ra chỉ là điều tra hộ khẩu thôi, ví dụ như hỏi trong nhà Phương Trạch Vũ có mấy người, tài sản đại khái có bao nhiêu, có thể tiếp thu được việc Thư Nhan đã từng ly hôn còn có thêm hai đứa nhỏ nữa không.

Phương Trạch Vũ kể ngắn gọn cho Thư Nhan nghe sau đó lại nói: "Ông nội còn rất quan tâm đến em."

Nghe thấy vậy Thư Nhan lại cười nhạo: "Đó là bởi vì em quyên tiền làm cho ông có thể diện thôi."

Cô chưa từng ở chung với ông cụ bao giờ, trong trí nhớ của nguyên chủ ông bà cụ chưa bao giờ để đứa cháu gái này ở trong mắt, dù cho Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương có dối xử với cô như thế nào thì bọn họ cũng chưa bao giờ hé răng. Trong số bọn họ chỉ cần có một người đứng ra nói một tiếng thì cuộc sống của nguyên chủ có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mỗi gia đình đều có một bản kinh khó đọc, đến chính gia đình của Phương Trạch Vũ cũng có một quyển kinh khó đọc nhất. Anh cũng có thể hiểu rõ ràng nhất người mang lại tổn thương cho mình chính là người nhà, cho nên không phải chỉ vì một lời nói của người khác hay chỉ bằng một chút sự quan tâm là có thể tiêu tán đi được. Anh cũng chỉ nói với Thư Nhan một câu như vậy nhưng anh sẽ tuyệt đối không khuyên Thư Nhan phải rộng lượng tha thứ cho người nhà.

"Dù sao đi nữa chúng ta cũng chỉ ở Tây Thành mấy ngày hơn nữa lại còn là ngày vui của anh ba, chúng ta vẫn phải nể mặt mũi cái đã."

Nghe anh nói xong như vậy khoé miệng Thư Nhan cũng hơi nhếch lên, cô ghét nhất chính là kiểu người không hiểu biết tình hình của người khác lại còn muốn đứng ra khuyên linh tinh, đã thế còn tự cho mình rất chính nghĩa và ghê gớm tới cỡ nào.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 346: Chương 346



Bọn họ ở tại khách sạn, tiệc cưới được tổ chức vào buổi tối. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm thế nhưng đã có người tới đây sắp xếp.

Lúc hai người xuống lầu ăn cơm cũng thuận đường qua bên kia nhìn xem, cách bố trí quả thật rất thời thượng, rất thơ mộng, chắc hẳn mỗi một người phụ nữ nhìn thấy đều sẽ rất thích rất hâm mộ.

Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi hỏi: "Thích sao?"

TBC

"Cũng được." Làm gì có người phụ nữ nào không khao khát hôn lễ của chính mình, đương nhiên Thư Nhan cũng chẳng ngoại lệ. Cô đã từng vô số lần ảo tưởng tới hôn lễ của mình sẽ trông như thế nào, cuối cùng cô mới phát hiện ra nếu như gặp không đúng người thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.

Phương Trạch Vũ giống như đang suy tư gì đó rồi lại nắm tay Thư Nhan: "Hôn lễ của chúng ta sẽ còn tốt hơn như thế này."

"Anh đang muốn cầu hôn em sao?" Thư Nhan nhìn anh mỉm cười như có như không.

"Không phải, như này thì quá qua loa." Tuy rằng Phương Trạch Vũ không phải là một người lãng mạn nhưng anh cũng biết cầu hôn không nên tuỳ ý như vậy.

Ăn cơm xong, Thư Nhan đang muốn mang Phương Trạch Vũ ra ngoài đi dạo thì lại đột nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng đang đứng ở trước quầy lễ tân làm ầm ĩ.

"Tôi muốn gặp con gái của mình, các người dựa vào đâu mà không cho tôi đi gặp?" Người nói chuyện rõ ràng là Lâm Tử Hương.

Thư Nhan nhìn thấy đôi vợ chồng này cũng dừng bước chân lại rồi rảnh rỗi nhìn bọn họ.

"Em quen sao?" Phương Trạch Vũ cũng dừng bước chân lại rồi hỏi Thư Nhan.

"Ba mẹ em." Thư Nhan kề sát vào bên tai của Phương Trạch Vũ rồi nhỏ giọng nói.

Đôi vợ chồng ở bên kia vẫn còn đang ầm ĩ ở chỗ đó, bọn họ nhất định phải làm cho lễ tân của khách sạn nói cho bọn họ biết số phòng của Thư Nhan và yêu cầu bọn họ đưa hai người đó lên.

"Thật sự xin lỗi, nếu như không được sự đồng ý của khách hàng chúng tôi không thể tiết lộ quyền riêng tư của khách được." Lễ tân đứng trước quầy nhịn cười (?) không đứng dậy, ngay lúc nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi tới đây thì ánh mắt lập tức sáng lên: "Cô Nhan..."

Thư Nhan xua tay cắt đứt lời nói của lễ tân: "Các người muốn tìm ai?"

Nhìn thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi tới, khí thế của Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương tức khắc yếu đi, bọn họ chính là như vậy chỉ bắt nạt được kẻ yếu hơn.

"Cái đó... chúng tôi tới tìm Thư Nhan, nó là con gái của tôi. Nó trở về để tham gia hôn lễ anh ba của nó, là ở chỗ này đây. Thế nhưng kết quả bọn họ lại không cho tôi gặp con gái của mình, làm gì có đạo lý như vậy chứ."

Hai lễ tân khách sạn đứng trước quầy nhìn Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương một cách quái dị. Hôm nay có một vị khách nhà giàu đến tổ chức hôn lễ tại lầu hai, anh ấy có một cô em gái cũng đang ở khách sạn này hơn nữa còn ở phòng tổng thống, đã thế còn có Phương Trạch Vũ với ngoại hình hấp dẫn người khác như vậy. Mấy lễ tân ngồi ở quầy trộm nghị luận về Thư Nhan nhưng kết quả đột nhiên hôm nay lại có hai người ăn mặc cực kỳ bình thường chạy tới đây, vừa thấy đã biết là người nhà quê vậy mà lại nói Thư Nhan là con gái của bọn họ sao? Cuối cùng Phật thật đứng ở trước mặt còn không quen biết, cái này không phải quá buồn cười rồi hay sao.

"Sao các người lại biết cô ấy đang ở đây?" Thư Nhan biết lần này trở về sẽ phải tiếp mấy người Thư Hữu Phúc nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

"Bà nội của nó nói cho chúng tôi biết nếu không chúng tôi cũng không biết nó đã trở về. Con nhóc này trở về cũng không nói cho chúng tôi biết một tiếng, cũng không biết người lớn như chúng tôi lo lắng cho nó tới cỡ nào." Lâm Tử Hương làm ra bộ dáng của một người mẹ hiền từ.

Thư Nhan cười khẽ một tiếng, sau đó càng lúc cô càng cười lớn hơn, cười đến mức nước mắt sắp chảy ra đến nơi.

"Cô cười cái gì vậy?" Lâm Tử Hương không vui nhìn cô.

"Mẹ, mẹ cũng vui tính thật đấy, con đang đứng ngay trước mặt mẹ mà mẹ cũng không nhận ra sao."

Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương khiếp sợ nhìn Thư Nhan, bọn họ mạnh mẽ lắc đầu: "Cô đừng có nói giỡn với tôi, con gái của tôi trông không được như vậy."

Nhân viên lễ tân trước quầy cũng kinh ngạc giống như vậy, họ liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi giải thích: "Nếu như bà muốn tìm cô Thư Nhan thì ở khách sạn của chúng tôi chỉ có một người này."

Lâm Tử Hương ngơ ngác nói: "Vậy có thể là chúng tôi tìm nhầm khách sạn rồi."

Lâm Tử Hương nói xong cũng không đợi Thư Nhan nói chuyện đã lôi kéo Thư Hữu Phúc rời đi.

Ra tới bên ngoài đường chính, Thư Hữu Phúc hất cánh tay Lâm Tử Hương ra: "Bà làm cái gì mà gấp gáp như vậy?"

"Ông bị ngốc sao, cái cô gái lúc nãy vừa nhìn đã biết là tiểu thư con nhà có tiền, đột nhiên chúng ta nhảy ra nói là ba mẹ của cô ta thì cô ta sẽ nghĩ thế nào?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 347: Chương 347



"Không phải vừa rồi nó kêu bà là mẹ sao, liệu có phải đúng là con gái của chúng ta không?" Thư Hữu Phúc lớn mật đưa ra giả thiết này.

Lâm Tử Hương nhìn vẻ mặt của Thư Hữu Phúc giống như kẻ ngốc: "Không có khả năng, cô ta chỉ đang châm chọc chúng ta thôi, chúng ta nói cái gì ông còn không biết sao? Nếu như con gái của chúng ta chỉ bằng một nửa của người phụ nữ vừa rồi thôi thì Diệp Chí Cường cũng sẽ không tìm phụ nữ khác ở bên ngoài rồi."

Thư Hữu Phúc gật đầu, đạo lý này quả thật rất đúng.

Hai người lại ảo não trở về nhà Thư Kiến Dương, Lâm Tử Hương oán giận nói với bà cụ: "Không phải mẹ nói Thư Nhan đang ở cái khách sạn mà Kiến Dương tổ chức rượu mừng sao. Bọn con đi tìm rồi nhưng căn bản không có."

"Không phải vậy chứ, Kiến Dương nói là bọn nó đang ở đấy mà." Hôm nay cả nhà thằng hai lại đây bà cụ muốn nói cho bọn họ biết là Thư Nhan đã trở về, ý muốn để cho bọn họ từ từ nói chuyện rồi hoà hoãn quan hệ.

"Thật sự không có, thật ra cũng có một người giống hệt với tên Nhan Nhan nhưng mà căn bản không phải một người." Lâm Tử Hương nghĩ đến người mà bà ta nhìn thấy ở khách sạn lại nhịn không được mà cảm thán: "Cùng tên nhưng mà không cùng số mệnh, Nhan Nhan nhà chúng ta mà có được khí chất và diện mạo như cô ta thì không phải Diệp Chí Cường sẽ nâng niu nó luôn sao."

Bà cụ bừng tỉnh đại ngộ, quả thật Thư Nhan đã thay đổi rất nhiều giống như biến thành một người khác vậy. Lúc ấy cả bà cụ và ông cụ cũng không dám nhận người, thế nhưng đến cả ba mẹ cô mà còn không nhận ra thì bọn họ không nhận ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

"Đó chính là Thư Nhan con gái của con đấy, nó nhìn thấy con còn không gọi con sao?" Bà cụ hỏi.

"Gọi." Lâm Tử Hương ngớ người trả lời, vậy là người ta không phải đang trào phúng bọn họ mà đó thật sự là Thư Nhan con gái của bà ta sao?

Hai người lại vội vàng chạy tới khách sạn, sau khi biết được Thư Nhan đã đi ra ngoài thế là hai người họ cũng không đi mà ngồi ở đại sảnh chờ bọn họ.

Đợi khoảng hơn một tiếng mới thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ trở về.

"Cô thật sự là Thư Nhan sao?"

Thư Nhan cười phụt ra tiếng: "Mẹ vui tính thật đấy, đến cả con gái mình cũng không quen biết sao."

TBC

Lưu Tử Hương đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới: "Không có khả năng, con gái của tôi trông không giống như vậy mà nó cũng không có khả năng được như vậy."

Thư Hữu Phúc ở một bên cũng mạnh mẽ gật đầu, chẳng lẽ ông ta còn không biết con gái của mình sao, nó vừa lùn lại vừa béo trông không khác gì trái bí đao. Tuy rằng người phụ nữ trước mặt này trông cũng không được cao cho lắm nhưng dáng người lại yểu điệu nên nhìn trông có vẻ vao gầy, làn da lại trắng nõn, rất có khí chất, làm sao có thể là Thư Nhan con gái của ông ta được.

Đột nhiên Lâm Tử Hương vỗ đùi: "Cô nói mấy câu quê quán cho tôi nghe xem."

Thư Nhan trợn trắng mắt, giờ còn phải chứng minh mình là mình nữa sao? Cô không có nhiều thời gian như vậy để chơi với bọn họ.

"Tin hay không thì tuỳ, không có việc gì thì con lên lầu đây. A Vũ chúng ta đi thôi."

"Từ từ đã, cô không thể đi được, hôm nay tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này đã. Cô không thể đi đâu được." Lâm Tử Hương ngăn Thư Nhan lại: "Tuy rằng giọng nói của cô rất giống với con gái của tôi nhưng mà vẫn có sự khác biệt. Con gái của tôi nói chuyện rất nhanh còn cô nói chuyện rất chậm, hơn nữa tiếng phổ thông của con gái tôi không tốt như vậy. Tôi nhớ ra rồi, lần trước lúc gọi điện thoại giọng điệu đó chính là của cô. Với cái tốc độ và tiếng phổ thông này của cô, rốt cuộc cô là ai hả? Cô giấu con gái tôi đi đâu rồi?"

"Mẹ không đi làm tác giả đúng là quá đáng tiếc." Đúng là không thể tưởng được.

Lâm Tử Hưởng hít hà một hơi: "Tôi biết mà, chắc chắn cô là hàng giả mà Thư Kiến Dương tìm tới. Có phải nó thật sự đã g.i.ế.c con gái của tôi rồi đúng không? Sau đó nó đều lấy hết tiền đi? Nếu không làm sao nó lại tìm một người có giọng nói rất giống với người nghe điện thoại kia. Hai đứa nhỏ đâu rồi? Hai đứa nhỏ chính là huyết mạch của con gái tôi, cô bắt nó mang đi đâu rồi, sao có thể không mang chúng nó trở về hả? Không được, tôi muốn báo công an."

Thư Hữu Phúc ở bên cạnh như bừng tỉnh đại ngộ, ông ta lập tức chạy đến trước quầy lễ tân muốn gọi điện thoại báo công an để báo án con gái mình chắc chắn đã bị người ta g.i.ế.c chết.

Đừng nói là Thư Nhan đến ngay cả Phương Trạch Vũ cũng có chút câm lặng, cứ nháo nhào lên như đi hát tuồng vậy.

Lúc này, ông cụ cũng đi tới đây, nhìn thấy Thư Nhan đang khoanh tay trước n.g.ự.c mỉm cười như không nhìn hai người đang nháo nhào lên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 348: Chương 348



Ông cụ trợn trừng hai mắt nghiêm túc nhìn hai vợ chồng ông hai: "Mấy người đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày vui của Kiến Dương nếu như còn dám làm loạn ở đây nữa thì đừng trách ta trở mặt vô tình."

Thư Hữu Phúc oan ức nhìn chằm chằm ông cụ, ông cụ nói như thể có tình với ông ta lắm chắc.

"Ba, không phải chúng con muốn gây ồn ào đâu nhưng mà đây thật sự không phải là Thư Nhan. Chắc chắn cô ta là hàng giả mà Thư Kiến Dương tìm tới đây, Nhan Nhan thật sự còn chưa biết ở đâu. Ba, nói như thế nào thì Nhan Nhan cũng là cháu gái của ba, ba cũng không thể để nó trở thành cô hồn dã quỷ như thế được?"

"Nói bậy cái gì đấy hả, đây là con gái của các người mà các người còn không nhận ra cả con gái của mình sao. Trên đời này còn có ba mẹ nào như các người không hả?" Ông cụ tức giận không chịu nổi, ông cụ đã sớm nhận ra rồi cả nhà nhà thằng hai này đều không đáng tin cậy chút nào cho nên ông cụ vẫn luôn không có ý định để cho bọn họ phụng dưỡng người già.

"Không đúng đâu ba, thật sự không phải." Lâm Tử Hương nhìn vào mắt của Thư Nhan, dù cho mọi người đều cho rằng đây là con gái của bà ta thì bà ta vẫn luôn cảm thấy đây không phải con gái của mình: "Nhan Nhan của bọn con không phải như thế, tất cả diện mạo thế này đều không phải là nó..."

Thư Nhan kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Tử Hương, bà ta cảm giác ra được cô không phải là nguyên chủ sao? Theo lý mà nói bà ta ở cùng với nguyên chủ cũng không nhiều lắm, mỗi lần tới tìm nguyên chủ đều là vì tiền. Một người như vậy làm sao có thể cảm nhận được linh hồn trong thân thể đã xảy ra thay đổi chứ?

"Mẹ, mẹ đừng có nháo loạn nữa, con chỉ là giảm béo thôi, vết tàng nhang này là con đi đến bệnh viện dùng laser b.ắ.n sạch đi. Sau khi rời khỏi Tây Thành hơn một năm con đã học được rất nhiều cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Hiện tại đương nhiên con không phải là Thư Nhan như trước kia nữa." Thư Nhan kiên định nói: "Mẹ đừng nghĩ bóc lột trên người con nữa, chuyện trước kia con sẽ không so đo, về sau... nếu như mọi người còn dám nháo loạn làm chuyện xấu thì số tiền và đồ vật mỗi năm con đưa sẽ không có nữa đâu. Con thật sự không đưa tiền cho ba mẹ dưỡng già thì mọi người cũng sẽ không nói gì được đâu."

Thư Hữu Phúc lôi kéo Lâm Tử Hương ra hiệu cho bà ta đừng có ngoan cố nữa.

"Nhưng tôi thật sự cảm thấy cô ta không phải là con gái của tôi." Lâm Tử Hương oan ức lầu bầu nói một câu, trong lòng bà ta khẽ co rút đau đớn giống như đứa con gái hiếu thuận tri kỷ thật sự không thấy nữa.

Cuối cùng Thư Nhan phải lấy ra ảnh chụp của mình và tụi nhỏ cùng những bức ảnh chụp gần đây đã gầy đi một chút thì Lâm Tử Hương mới tin tưởng Thư Nhan thật sự là con gái của bà ta.

Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Mày thay đổi cũng nhiều thật đấy, mày nói mày xem nếu như mày sớm sửa soạn cho mình như vậy thì Diệp Chí Cường cũng không thể ly hôn với mày được rồi."

"Mẹ, làn da của con trở nên trắng hơn cũng ăn mặc theo phong cách tây thế nhưng mà ngũ quan này." Thư Nhan chỉ vào ngũ quan của mình: "Trước khi sinh con thì con đều đã như vậy rồi cũng chẳng xê dịch mắt mũi đi chút nào, mẹ có thể nhớ rõ diện mạo hai năm trước của con trông thế nào không?"

Lời nói này làm tất cả đều ngây ngẩn cả người bao gồm cả Thư Kiến Dương, hình như bọn họ thật sự không nhớ rõ bộ dạng trước kia của Thư Nhan nếu không cũng không thể đều không nhận ra được.

Bà cụ họ nhẹ một tiếng rồi mắng Lâm Tử Hương: "Không ly hôn thì cũng không thể gặp được một người tốt như A Vũ rồi, không biết ăn nói thì đừng có nói nữa." Bà cụ quay đầu lại mỉm cười với Phương Trạch Vũ rồi nói: "Đây là mẹ của Thư Nhan, ngày thường dì ấy cũng không hay nói thế vậy đâu, cháu đừng để ý nhé."

"Chào chú dì, cháu là Phương Trạch Vũ, hiện tại Nhan Nhan đang là bạn gái của cháu." Phương Trạch Vũ vẫn luôn đứng ở bên cạnh không mở miệng bây giờ mới chính thức đứng ra giới thiệu bản thân.

Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương đồng thời cùng nhau đánh giá Phương Trạch Vũ. Vẻ bề ngoài không đẹp bằng Diệp Chí Cường, ăn mặc cũng không có khí khái bằng Diệp Chí Cường, vừa nhìn đã biết gia cảnh trong nhà không có nhiều tiền. Tại sao Thư Nhan lại tìm được một người như vậy chứ?

TBC

Không phải dùng tiền của Nhan Hoan đấy chứ?

Lâm Tử Hương vừa định nói chuyện thì Thư Nhan đã nheo mắt cắt đứt lời bà ta: "Con nhớ rõ không lâu trước đây chúng ta đã ký tên xong rồi, chuyện của con hai người đừng có quản."

Nghĩ đến tiền và đồ ăn mỗi năm nên hai người lập tức nhắm chặt miệng lại.

"Chào cậu, tôi là mẹ của Nhan Hoan, tôi là người không giỏi ăn nói cho lắm, cậu ở Tây Thành đã quen chưa? Đồ ăn ở bên này chắc hẳn cũng không giống với quê quán của cậu đâu nhỉ?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 349: Chương 349



"Cũng được ạ, con người của cháu không kén ăn." Phương Trạch Vũ mỉm cười.

Cái con người này thật hèn hạ, càng hiếu thuận với ba mẹ thì bọn họ lại càng không thích, càng đối với bọn kêu to quát lớn thì bọn họ lại càng đối xử tốt. Cũng giống như Thư Nhan vậy, hiện tại cô đối xử hờ hững với bọn họ thì bọn họ ngược lại càng không dám làm gì đã thế còn ra sức lấy lòng cô nữa.

"Nhan Nhan, ba mẹ già như vậy rồi mà còn chưa bao giờ được ở khách sạn thế này đâu! Cái khách sạn này chắc là rất thoải mái nhỉ?"

Ý tứ chính là muốn được ở khách sạn này! Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi làm như nghe không hiểu, cô nói chuyện với Thư Kiến Dương: "Anh ba, anh chuẩn bị thế nào rồi?"

"Đều chuẩn bị xong rồi, một lát nữa chúng ta đi đón cô dâu." Thư Kiến Dương vui tươi rạng rỡ nói.

Tập tục của Tây Thành ngoại trừ có phù rể thì còn có cả phù dâu nữa, cô em chồng sẽ cùng chú rể đi tới đón cô dâu. Mọi người thường lựa chọn những chị em của chú rể hoặc chị em họ gì đó đều được hết, thế nhưng nhất định phải là người còn chưa kết hôn. Còn cái kiểu người đã từng ly hôn giống như Thư Nhan thì miễn bàn đi, kể cả có thân thiết cũng không được vì bọn họ sợ mang lại vận đen.

Bọn họ không muốn Thư Nhan tới gần Thư Nhan còn nhẹ nhàng mừng rỡ.

TBC

Xung quanh vô cùng náo nhiệt đón dâu vào khách sạn, cuối cùng Thư Nhan cũng thấy được cô chị dâu ba này, bộ dạng quả thật rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên tươi tắn động lòng người.

Hiện tại bọn họ thịnh hành nhất tổ chức hôn lễ theo phong cách Tây Âu, trước sự chứng kiến và lời chúc phúc của mọi người cùng nhau trao nhẫn, hôn môi.

Sau khi đi kính rượu cho những khách mời, lúc đi đến trước mặt Thư Nhan, ánh mắt của cô dâu khi nhìn thấy Thư Nhan có hơi kinh ngạc.

Thư Nhan có thể xác định giữa bọn họ chưa từng gặp qua nhau, ánh mắt biểu lộ ra của cô dâu như đang nói cho cô biết cô ấy có quen biết cô.

Cô nhìn thoáng qua Thư Kiến Dương, Thư Nhan mỉm cười nói không ít lời chúc phúc với anh ấy, cô dâu quay đầu ánh mắt di chuyển qua lại. Đột nhiên Thư Nhan lại cảm giác ra được hình như cô ấy rất giống với một người mà cô quen, cụ thể là giống ai thì cô lại chưa nghĩ ra được, cũng có khả năng trước kia thật sự đã từng gặp mặt cũng không chừng, cũng có thể là nguyên chủ đã từng gặp qua, chắc có lẽ là do ký ức không sâu sắc?

"Làm sao vậy?" Phương Trạch Vũ vẫn luôn chú ý đến Thư Nhan.

"Không có gì, chỉ là em nghĩ đến một chút việc thôi." Thư Nhan mỉm cười dặn dò Phương Trạch Vũ nhanh chóng ăn cơm tiếp. Cái bàn mà Thư Nhan đang ngồi có đầy đủ các anh chị em họ linh tinh khác, đừng nhìn qua bọn họ là nữ thế nhưng trình độ đoạt cơm còn lợi hại hơn cả so với đàn ông.

"Cái này là cái gì?" Em họ của Thư Nhan cầm lấy một con cua không rõ phải ăn nó như thế nào.

Tây Thành ở đất liền, ở thời đại này những người sống ở đất liên nông thôn rất ít khi được ăn qua hải sản, khả năng dính dáng đến biển cũng chỉ có rong biển, em họ chưa ăn cũng là chuyện rất bình thường.

Thư Nhan cầm lấy một con rồi nhỏ giọng nói với cô ấy ăn như thế nào, đám người đang ở bên cạnh trò chuyện vẫn như có như không nhìn về phía Thư Nhan.

"Hoá ra là ăn như vậy, cảm ơn chị." Em họ là con gái của nhà cô Nhan Hoan, nhà bọn họ chỉ có hai người con mà em họ còn là em út nên tương đối được cưng chiều.

Chị họ và anh rể cầm lấy con cua cũng ra dáng ra hình ăn, hai cô em họ bên cạnh cũng vậy.

"Em họ em cũng thật là, không biết ăn thì hỏi chị đây này, chuyện đơn giản như vậy mà." Chị họ cả ăn được nửa con cua rồi cười nhạt nói.

"Chị biết ăn sao?" Em họ cũng nhìn chị ta một cái cũng không cho chị ta một chút mặt mũi nào: "Không phải vừa rồi chị cũng học từ chị này sao. Lúc chị ấy dạy em thì chị vẫn luôn nhìn trộm mà, đừng cho là em không nhìn thấy. Hơn nữa vừa rồi chị cũng ăn sai mà, cái màu vàng thì có thể ăn còn cái mảnh màu trắng này thì không thể ăn được."

Nhà của cô làm buôn bán nên điều kiện cũng không tồi, hiện tại chị họ cả cũng đang làm việc ở chỗ nhà cô nên chị ta không dám đắc tội với em họ mà chị ta chỉ có thể chuyển lửa giận này sang chỗ Thư Nhan.

"Nhìn cái gì mà nhìn, biết ăn con cua thì ghê gớm lắm sao, khoe khoang cái gì chứ, cô là con gái nhà ai? Tại sao tôi còn chưa từng gặp qua cô, không phải lại chạy tới đây ăn ké cơm đấy chứ?"

"Chị họ cả, đồ ăn thì có thể ăn bậy được nhưng lời nói thì không thể nói bậy được đâu. Chị không cần quan tâm tôi là ai, dù sao thì đều là khách mà anh ba mời tới. Nếu như hôm nay chị dám phá hư hôn lễ của anh ba thì chị cảm thấy anh ba sẽ làm gì nào?"

Chị họ cả lập tức không dám nói tiếp nữa.
 
Back
Top Bottom