Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 320: Chương 320



Vợ Trương Cường chỉ đường cho Thư Nhan, cách nhà họ đi bộ khoảng một dặm về phía tây, đó là một bờ cát mịn đúng lúc mặt trời vừa lặn, đây là thời điểm tốt nhất đều đi bộ.

Thư Nhan nắm tay Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ nắm tay Thiên Bảo, Thư Nhan nắm tay Tinh Tinh, bốn người đi thành một hàng bước chân trần trên bờ cát.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, nhìn ánh chiều tà xinh đẹp khiến Thư Nhân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc Phương Trạch Vũ cũng có cảm giác giống cô, nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, có một ngày sẽ nắm tay cô gái mình yêu và hai đứa con đáng yêu bước chân lên bờ cát.

"Mẹ, nhìn xem, con cua."

Thiên Bảo kéo Phương Trạch Vũ đi qua bắt con cua, Thư Nhan và Tinh Tinh ở một bên nhặt vỏ sò, Tinh Tinh nói muốn nhặt nhiều hơn một chút để xỏ thành lắc tay, làm chuông gió, muốn tặng cho bạn học và Đóa Đóa nữa.

Sắc trời tối dần, mọi người thắng lợi trở về nhà Trương Cường. Ban ngày chưa nhìn thấy người đàn ông này, nhìn thấy Thư Nhan mấy người ngại ngùng chào hỏi.

Thư Nhan và hai đứa ngủ trên giường, Phương Trạch Vũ ngủ dưới đất, vừa thấy hừng đông, mấy người đã sớm thức dậy đi đến bến tàu chuẩn bị ra biển.

Kết quả Phương Trạch Vũ và hai đứa nhỏ không sao, Thư Nhan thì say sóng. Cô đã quên mất không phải là mình không say sóng mà lần đầu tiên ngồi tàu biển.

Uống hai viên thuốc say sóng xong, Thư Nhan có hơi mơ màng buồn ngủ, Phương Trạch Vũ cởi áo khoác trải lên boong thuyền, để cô nằm lên đó nghỉ ngơi.

"Nếu không chúng ta quay về đi?" Phương Trạch Vũ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thư Nhan, lo lắng nói.

"Không được, khó lắm mới đi được một lần, bọn nhỏ vui vẻ như thế. Em không sao cả, đã uống thuốc rồi lát nữa sẽ khỏe thôi." Thư Nhan tìm một tư thế thoải mái: "Em buồn ngủ quá, em ngủ một lát, anh trông bon nhỏ đi nhé."

Thuyền vừa đi chưa được xa, ba lần thả lưới, cũng không biết bác lái đò có lương tâm hay tại bây giờ hải sản khá phong phú, đánh bắt được rất nhiều.

Tinh Tinh và Thiên bảo chơi rất vui vẻ, chạy qua chạy lại quang giường, Phương Trạch Vu vẫn luôn cẩn thận nhìn xem bọn họ, còn Thư Nhan ngủ đến trên đường quay về.

Phương Trạch Vũ thanh toán phần tiền còn thừa lại, tặng thêm hai bao thuốc, lúc này mới đưa Thư Nhan cùng bọn nhỏ và hải sản về.

Thư Nhan bước trên mặt đất, cảm giác đi đường vẫn còn rất lâng lâng. Say tàu thật sự quá khó tiếp thu, kiếp này cô chắc chắn cô không ngồi thêm lần nào nữa.

Kết quả ngày hôm sau lại lại đi đến hòn đảo gần nhất, lần này đã uống thuốc say sóng trước nên Thư Nhan đã thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, đến đảo nghỉ ngơi chút lấy lại tinh thần đưa bọn nhỏ đi đào hố xây bếp, Phương Trạch Vũ đi theo ngư dân đi bắt cua cá.

Sau khi ở bên này chơi bốn ngày liên tục, Thiên Bảo luôn nói muốn ăn hải sản đột nhiên nói muốn ăn thịt, khiến Thư Nhan vui vẻ không nổi.

"Chiều mai chúng ta về Nam Thành, đến lúc đó bảo dì lớn nấu đồ ăn ngon cho con." Thư Nhan cảm thấy tại sao Thiên Bảo không mà không biết.

Phương Trạch Vũ muốn đến ngăn cản, Thư Nhan cản lại, cô tính để cho cậu có một kỷ niệm để sau này còn dạy dỗ, bất kỳ thứ gì tốt quá, hăng quá cũng hóa dở.

Ngày thứ năm, Phương Trạch Vũ đưa hai đứa nhỏ ra biển lần nữa, vớt thêm một mẻ hải sản mới, đóng gói xong từng rương một, bọn họ cùng nhau về lại Nam Thành.

Mặc kệ Hồ Thụy Tuyết có thiếu chút đồ này hay không, Thư Nhan chắc chắn muốn đưa đến, cả đám người Lão Trương, Lâm Tuệ cả chị cả cũng cho một ít, Trương Hoa Tú cô cũng tặng một sọt, cô ấy không ăn được cua nên Thư Nhan đưa toàn tôm.

Còn thừa lại hai sọt Phương Trạch Vũ một sọt, cô một sọt.

"Không cần đưa cho tôi, bà nội lớn tuổi rồi ăn hải sản lạnh bụng, một mình anh ăn cũng không hết, cho em cả đấy, Thiên bảo thích ăn."

"Chú Phương, Thiên Bảo không thích ăn nữa." Nhắc đến hải sản, Thiên bảo nhăn mũi, mấy hôm nay ăn chơi chút ngán.

"Để ở chỗ em cũng được, anh đến đây ăn cơm cũng vậy mà." Thư Nhan không từ chối anh, gọi dì lớn ra ngoài lấy vào.

Phương Trạch Vũ thích Thư Nhan không khách sáo với anh, điều này chứng minh cho quan hệ của bọ họ.

Kỳ nghỉ lễ vui vẻ đã kết thúc, về phải tiếp tục đi làm, Thư Nhan vừa về đến công ty thì thấy trước bàn lễ tân đặt một bó bông hoa hồng rất to, ít nhất phải mấy trăm đóa, mai mà hào phóng thế, thời đại này lại đưa đến nhiều hoa hồng như vậy, giống như được nhập từ nước ngoài về.

"Hoa ở đâu thế?" Thư Nhan hỏi quầy lễ tân.

Quầy lễ tân liếc nhìn và thầm nói: "Có người đưa cho tổng giám đốc Hồ."

TBC

Đưa cho Hồ Thụy Tuyết? Cô mới đi có mấy ngày thế mà có người lại theo đuổi Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan tò mò nhìn vào văn phòng Hồ Thụy Tuyết, chỉ thấy vẻ mặt u sầu của cô ấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 321: Chương 321



"Có người theo đuổi không tốt sao, nhiều hoa hồng như vậy cả đời này tớ cũng chưa được nhận." Hơn nữa, ngoài trừ bó hoa xin lỗi lần trước Phương Trạch Vũ chưa bao giờ tặng hoa cho cô, cũng không cần phải quà tặng, đều là những thứ thiết thực.

"Cậu thích thì cầm đi, tớ phiền muốn c.h.ế.t đây." Hồ Thụy Tuyết nôn nóng nói.

Nhà họ Hồ có một số bạn bè, con cháu trong nhà cũng thường xuyên chơi với nhau, cùng tuổi Hồ Thụy Tuyết có ba người, tương đối mà nói, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, ba người bọn họ ba nam hai nữ, Hồ Thụy Tuyết, Tôn Thiến và Quý Phàm Sinh.

Cẩu huyết hơn là Tôn Thiến thích Quý Phàm Sinh mà Quý Phàm Sinh lại thích Hồ Thụy Tuyết, vì điều này mà quan hệ giữa bọn họ dần dần xa cách, sau khi thi đại học xong, Hồ Thụy Tuyết đến thủ đô, Tôn Thiến ở lại Nam Thành, còn Quý Phàm Sinh bay ra nước ngoài đến tận năm nay mới quay về.

TBC

Biết anh ta quay về, ngoại trừ việc ăn tiệc, Hồ Thụy Tuyết cố gắng tránh mặt anh ta, không ngờ mấy hôm nay lại đột nhiên theo đuổi cô.

"Nói như vậy, hai người vẫn là thanh mai trúc mã? Thư Nhan chống cằm: "Nếu anh ta thích cậu lâu như vậy, đến bây giờ trái tim vẫn như cũ thật ra cũng có thể cho anh ta một cơ hội."

Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Cậu không biết đâu, Tôn Thiến tốt nghiệp đại học cũng ra nước ngoài, là đến nơi Quý Phàm Sinh sống, có ý gì thì không cần nói cũng biết. Dù bọn họ ở nước ngoài nhưng có một số việc tôi cũng biết, Tôn Thiến ở nước ngoài năm thứ hai thì bọn họ ở chung, cậu cảm thấy anh ta thật sự thích tớ sao?"

Chuyện này... Thư Nhan không có gì để nói.

Tuy nhiên cũng có không ít người đàn ông chia cắt thể xác và tinh thần, trong lòng vẫn luôn thích một người nhưng cũng không trì hoãn việc tìm bạn gái, trong mắt anh ta cái này cũng không tính là phản bội.

Nhưng khiến Thư Nhan nói đến là người đàn ông như thế rất ghê tởm, đã là vịt mà vẫn muốn xây tổ tò vò, thật sự thích thì sẽ thích đến cùng, muốn tìm phụ nữ đừng giả vờ thâm tình, nhìn thì trìu mến lại lấy đắp chung chăn với người khác, tóm lại, nó khá ghê tởm.

Phun tào là phun tào, dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên của Hồ Thụy Tuyết, nói không có chút tình cảm nào là giả, Thư Nhan không muốn nói thẳng ra chỉ muốn Hồ Thụy Tuyết cẩn thận tính toán.

* 吐槽 Phun tào: thường mang ý nghĩa trêu chọc, sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

"Tớ không muốn đồng ý với anh ta. Chưa kể tớ cũng không có ý định yêu đương gì cả. Cho dù là có tớ cũng không thể nào tìm đến anh ta được. Nếu tớ có tình cảm với anh ta từ lâu thì còn có thể kết hôn với người khác sao?" Hồ Thụy Tuyết cảm thấy cuộc sống của mình vốn dĩ rất tốt, anh ta cố tình đến phá hoại cuộc sống bình yên của cô.

Ở giữa còn kẹt một Tôn Thiến, Hồ Thụy Tuyết và cô trước đây vốn dĩ là bạn bè thân thiết, giống như chị em, kết quả chỉ về một Quý Phàm Sinh mà rất nhiều năm bọn họ chưa từng nhìn lại mặt nhau, điện thoại cũng chưa từng gọi.

Sau đó mỗi ngày liên tiếp đều có một bó hoa tươi được đến trước công ty, Hồ Thụy Trước ở trước quầy lễ tân tháo ra phân phát cho các nữ công nhân trong công ty, 999 đóa hoa, mỗi người đều được nhận một bó hoa lớn.

Cuối cùng Thư Nhan cũng đã được gặp bộ mặt thật của vị Quý Phàm Sinh, vóc dáng rất cao, hơn một mét tám, trắng nón sạch sẽ lịch sự lịch lãm, có chút nho nhã, hơi giống một thanh niên văn nghệ sĩ.

Hẳn là đã tìm hiểu trước khi đến đây, biết Thư Nhan hiện giờ là bạn thân nhất của hồ Thụy Tuyết nên rất nhiệt tình với cô.

"Cô Thư, trước đây tôi thường xuyên nghe Tiểu Tuyết nhắc đến cô, hôm nay mới biết không phải là khen mà là người cũng như tên." Quý Phàm Sinh tươi cười ấm áp, nói chuyện dịu dàng, lúc nhìn luôn có cảm giác mọi sự chú ý được dồn lên người.

Kiểu người này lúc nào cũng toát lên sự quyến rũ khiến Thư Nhan thật sự không thích.

"Đúng không vậy? Tôi còn tưởng Tiểu Tuyết ở bên ngoài đều nói xấu tôi." Thư Nhan cười cười nhìn Hồ Thụy Thuyết: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

"Xin chờ một lát, giữa trưa có rảnh không? Dùng bữa cùng nhau đi, cô và Tiểu Tuyết vừa là bạn vừa là đồng nghiệp hợp tác , tôi về lâu như vậy cũng chưa mời cơm cô, vẫn muốn cảm ơn cô đã luôn chăm sóc Tiểu Tuyết."

Lời này vốn dĩ là tự cho mình là bạn trai. Đáng tiếc Hồ Thụy Tuyết vốn dĩ không có ý nghĩ này, làm bạn Thư Nhan chắc chắn không thể vướng chân sau được, cười nói xin lỗi: "Ngại quá, gần đây công ty thật sự rất bận, tôi không thể đi được, lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ mời cơm lại."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 322: Chương 322



Mấy hôm nay, khuôn mặt Hồ Thụy Tuyết đầy mệt mỏi bước vào công ty, cả người nằm trên sô pha không chút sức lực: "Thế mà Quý Phàm Sinh lại đến tim anh trai và ba mẹ tớ. Ánh ta biết rõ ba mẹ tớ rất thích anh ta, hiện tai trừ anh trai tớ ra, ba mẹ và họ hàng nói ra nói vào chuyện tớ tái hôn, cứ luôn khen ngợi anh ta, tớ thì kém hơn bao nhiêu chứ? Cứ sợ tớ không gả đi được vậy? Không đúng, là bọn họ bị hồ đồ, một người tốt như tớ vốn dĩ không cần phải kết hôn."

Điều kiện của Quý Phàm Sinh rất tốt, hai nhà tương đương, dáng người cao, học thức cũng cao, trái tim đối với Hồ Thụy Tuyết không đổi, mỗi lần đến nhà họ Hồ đều là bác trai dài bác gái ngắn, lại còn kiên nhẫn cẩn thận đối với Đóa Đóa, khó trách được ba mẹ Hồ vừa lòng.

"Hay cậu ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với ba mẹ đi."

"Đã nói rồi, giảng mãi không thông. Nói tôi và anh ta sống chung thử, nói là nhiều năm như vậy không gặp nhau có thẻ cảm giác cũng khác. Thích hay không thích bản thân không tự biết được sao? Đúng lúc có một chuyên gia nghiên cứu bệnh tự kỳ, tớ tính đưa Đóa Đóa đến gặp, chuyện công ty có lẽ phải phiền đến cậu rồi." Hô Thụy Tuyết cảm thấy ba mẹ cần phải bình tĩnh lại.

"Cậu yên tâm đi đi. Chuyện Đóa Đóa còn quan trọng hơn." Thư Nhan cảm thấy ba mẹ Hồ Thụy Tuyết quá vội vàng rồi.

TBC

Đúng lúc Hồ Thụy Tuyết đưa Đóa Đóa ra nước ngoài, hoa hồng đến công ty không có, không ít nhân viên nữ trong công ty cảm thấy thất vọng, dù sao hoa đó cũng thật sự xinh đẹp, Thư Nhan tan làm còn nói đùa với Phương Trạch Vũ: "Nhờ phúc của Hồ Thụy Tuyết, mấy hôm nay ngày nào em cũng mang một bó hoa hồng về nhà, người trong tiểu khi còn cho rằng anh đưa, cô gái nào cũng hâm mộ em cả."

Cô chỉ là trêu ghẹo Phương Trạch Vũ, kết quả hôm sau cũng thấy một bó hoa tươi to, mặc dù không phải 999 đóa hoa chấn động như vậy nhưng cũng được 99 đóa, lễ tân cười mập mờ nói: "Lần này không phải cho giám đốc Hồ mà là cho giám đốc Thư đó."

Thư Nhan mở tấm thiệp vừa thấy ra, bất đắc dĩ cười cười, cô thật sự chỉ là đùa Phương Trạch Vũ thôi, không ngờ anh ấy lại đưa hoa đến.

Không giống Hồ Thụy Tuyết, cô ấy đã công khai yêu đương với Phương Trạch Vũ, hoa anh ấy đưa đến cũng không giống vậy, tất cả mọi người trong văn phòng đều nói chúc phúc, Thư Nhan ôm hoa về văn phòng, nhờ Giang Bội lấy bình hoa cắm hoa, cô đi xuống lầu tìm Phương Trạch Vũ.

"Nhanh, nhanh lên, hình như là cô chủ đến."

Những người vốn dĩ ngã đông ngã tây lập tức đứng thẳng người lên, mấy người đứng hai bên cửa chờ Thư Nhan vào cửa, nghênh ngang đứng chào.

Thư Nhan hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: "Ông chủ của mọi người đâu?"

"Ông chủ trong văn phòng."

Vừa dứt lời, Phương Trạch Vũ đã từ bên trong đi ra, nhìn thấy trong mắt Thư Nhan tràn đầy kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy đến công ty.

"Sao anh lại đến đây?"

"Chưa từng đến xem công ty của em nên đến đây xem thử, đến đây đi dạo." Thư Nhan đi thẳng đến bên cạnh Phương Trạch Vũ, những người đàn ông nhìn thấy nháy mắt và nói chuyện phiếm.

"Không có chuyện gì làm phải không?" Phương Trạch Vũ nhìn bốn phía xung quang, mở trừng đôi mắt, những người đến xem ồn ào lần lượt giải tán: "Người của chúng ta ở công ta không có nhiều thời gian lắm, cho nên công ty khá nhỏ. Cũng không có gì đẹp, không thì chúng ta đến văn phòng ngồi đi?"

Văn phòng làm việc của Phương Trạch Vũ đơn giản như Thư Nhan nghĩ, tùy tiện nhìn thoáng qua, hỏi: "Ngày hôm nay em chỉ nói đùa với anh, hôm nay thì thôi đi, lần sau đừng tặng nữa, quá lãng

"Không lãng phí, tặng cho người như thế nào có thể nói là lãng phí, anh ngốc, không hiểu điều này, lần sau tiếp tục cải tiến." Phương Trạch Vũ ảo não, lúc trước thấy Thư Nhan cầm hoa về nhà, nói là Hồ Thụy Tuyết cho, cũng không nghĩ nhiều vẫn là do anh ta quá ngu ngốc.

"Thật sự không cần. Anh cứ giống như trước đây đã khá tốt." Thân là phụ nữ, Thư Nhan đương nhiên rất thích hoa hồng, nhưng mỗi ngày một bó thì không cần thiết, hơn nữa, trước đây Phương tạch Vũ khá tốt, mỗi lần cho dù đi nơi nào công tác đều sẽ không quên con và cô, chọn quà cũng rất có tâm, không phải một có hoa có thể so sánh được.

Sau khi nói chuyện vài câu ở văn phòng của anh xong, Thư Nhan tự mình quay về công ty.

Cửa văn phòng Hồ Thụy Tuyết đang mở, Thư Nhan khẽ cau mày. Trong văn phòng của cô và Hồ Thụy Tuyết có rất nhiều tài liệu mật nên thời điểm bọn họ không có ở trong văn phòng thường sẽ khóa cửa lại, thậm chí hai người cũng không mở cửa văn phòng của nhau, hỏi Giang Bội mới biết thì ra Hồ Thụy Dương đến đây.

Hồ Thụy Tuyết không có ở đây, anh ta đến đây làm gì?

Thư Nhan gõ cửa, cười bước vào: "Giám đốc Hồ, Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 323: Chương 323



"Đến đây có chút việc nên thiện đường đến đây xem thử." Hồ Thụy Dương ngồi trên ghế so pha, hai mắt nhìn chằm chằm Thư Nhan: "Nghe Tiểu Tuyết nói em có bạn trai, chúc mừng."

"Cảm ơn!" Thư Nhan nhướng mày, vậy thì sao? Ở công ty có chuyện gì sao?"Nếu giám đốc Hồ không có việc gì thì tôi về văn phòng trước, lát nữa sẽ có cuộc họp."

"Thư Nhan." Hồ Thụy Dương gọi Thư Nhan lại.

"vâng?"

"Không có gì đâu, chỉ là muốn nói một tiếng với em, chuyện Tinh Tinh và Thiên Bảo chuyển trường rất hợp lý, ngày mai mang sổ hộ khẩu đến đăng ký đi, đừng quên đó."

Thời gian nghỉ hè, Thư Nhan đã trải qua các suy nghĩ, cũng từng hỏi xem ý kiến của bọn nhỏ, cuối cùng cũng quyết định chuyển trường.

Trường học tốt có thể khiến cuộc sống của đứa nhỏ tốt hơn, hiện tại có cơ hội này tại sao lại không nắm lấy chứ.

"Thụy Tuyết đã nói với tôi, rất cảm ơn." Thư Nhan tìm Hồ Thụy Tuyết giúp đỡ thì Hồ Thụy Dương biết cũng không có gì lạ, vẫn là Hồ Thụy Tuyết nhờ Hồ Thụy Dương làm?

"Cứ như vậy thôi sao?"

Thư Nhan bất ngờ, ngơ ngác nhìn anh ta.

"Không mời tôi lấy một bữa cơm sao?"

"Đợi Thụy Tuyết quay về đã, đến lúc đó nhất định sẽ mời hai người đi ăn cơm." Đùa sao, một mình ra ngoài ăn cơm cùng anh ta, cô sợ nuốt không trôi.

Lần này Hồ Thụy Tuyết ra nước ngoài suốt nửa tháng không có về, cũng không gọi điện thoại cho người nhà, ba mẹ Hồ lo lắng không chịu được nên gọi đến công ty.

"Cô ấy có gọi điện cho con, đúng rồi, là ngày hôm qua. Nói là vị chuyên gia kia rất lợi hại, mới mấy ngày mà Đóa Đóa đã có phản ứng. Đúng, cho nên Thụy Tuyết nói ở thêm vài ngày nữa. Dì đừng quá lo lắng, khi nào Thụy Tuyết lại gọi cho con, con sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại về nhà cho dì. Vâng, tạm biệt." Buông điện thoại ra, Thư Nhan lập tức gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết.

"Cậu thật sự không thèm gọi cho ba mẹ cậu sao? Nghe được mẹ cậu thật sự rất lo lắng cho cậu đó."

"Không gọi. Lần này tớ đi một phần là vì Đóa Đóa, một phần là vì muốn để cho bọn họ bình tĩnh đôi chút." Cô đã thử ngồi xuống nói chuyện với họ, không chịu nghe, còn nói muốn tốt cho cô. Cô cũng biết, ba mẹ thật sự suy nghĩ vì cô nhưng chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được.

"Hơn nửa tháng, cũng gần như thế. Dì đều gọi đến chỗ này của tớ, cậu cứ nói chuyện tốt với họ, bọn họ chắc chắn sẽ không ép cậu đâu."

Lại một tuần nữa trôi qua, Hồ Thụy Tuyết đưa Đóa Đóa quay về. Đúng như cô mong muốn, người trong nhà không đề cập đến chuyện kết hôn nữa, mẹ Hồ coi như đã sợ cô, chỉ cần cô vui vẻ là đủ.

Thậm chí còn giúp Hồ Thụy Tuyết từ chối Quý Phàm Sinh khiến anh ta ít đến công ty quấy rầy Hồ Thụy Tuyết.

"Lỗ tai cuối cùng cũng được yên." Hồ Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không biết đâu, Quý Phàm Sinh rất đáng ghét, chẳng những thuyết phục ba mẹ tớ mà còn nói đến ông bà nội ngoại của tớ, cô, mơ còn có mấy chị em bạn dì có quan hệ nữa, tất cả đều cho rằng anh ta là thuyết khách, giống như nếu tớ không làm người yêu của anh ta thì sẽ phạm vào đại tội, sau này sẽ hối hận suốt đời."

Vốn đã không thích, nhiều người như vậy khuyên càng khơi dậy thêm tâm lý phản nghịch của Hồ Thụy Tuyết, càng thêm chán ghét sự không biết điều của anh ta.

"Có người theo đuổi không tốt sao? Càng chứng minh sức quyến rũ của cậu rất lớn." Thư Nhan ngồi trên ghế sô pha xem báo cáo quý này. 'Đúng rồi. Chuyện tìm trường là cậu giúp hay nhờ anh cậu giúp?'

"Quyến rũ?" Hồ Thụy Tuyết lắc đầu: "Nền tảng gia đình của tớ chiếm phần lớn sự quyến rũ. Đừng nói về anh ấy, chuyện trường học là tớ nhờ bạn giúp, nhưng mà, con gái anh trai tớ cũng học ở đó, phải được ba vị phụ huynh ký tên ở đó, trong có có một chữ ký của anh ấy."

Nhờ người khác ký tên còn nợ thêm ân tình, anh cô ký tên không cần quá rõ ràng.

"Làm sao thế? Anh tớ nói gì sao?" Hồ Thụy Tuyết nhớ rõ anh cô muốn theo đuổi Thư Nhan, chẳng lẽ lấy cái này để tranh công? Chắc không đến mức đó chứ, cô hiểu anh cả, người này khá bá đạo, cũng là người vô cùng cao ngạo, biết rõ Thư Nhan có người yêu anh ấy sẽ không công khai theo đuổi nữa.

"Không có, hôm sau khi cậu ra nước ngoài anh ấy đến công ty. Nói tớ đưa bọn nhỏ đi báo danh, còn nói mời anh ấy ăn cơm, nhưng mà tớ không đồng ý, nói chờ anh về rồi mời cả hai đi ăn cơm, sau đó anh ấy rời đi." Thư Nhan cười khẩy.

TBC

Hồ Thụy Tuyết gật đầu, không tính nói với Thư Nhan chuyện anh trai cô có tình cảm với cô ấy.

"Có chuyện cần thương lương đôi chút, tớ tính lập chi nhánh công ty ở Tây Thành, nhưng công ty phát triển đến bây giờ chắc chắn yêu cầu chủ yếu mở chi nhánh ở thành thị, Tây Thành khẳng là không thể thiếu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 324: Chương 324



"Cái này có thì thương lượng, Tây Thành không phải tớ. Tớ biết tầm quan trọng của việc mở cửa chi nhánh công ty, tớ cũng phải ký tên sao?" Việc này tìm mấy hôm nay nên cô đã hiểu, hơn nữa đã ký tên, sau đó giao cho phòng cho Hồ Thụy Tuyết, đợi Thư Nhan quay về ký tên là được.

"Vậy thì được, sau này chuyện công tác ở tây Thành không cần cậu đi." Hồ Thụy Tuyết lo lắng muốn xác nhận lại."

Nếu Thư Nhan có mâu thuẫn với Tây Thành vậy thì đổi thành thành phố khác đi.

Thật ra hiện tại đi Tây Thành cũng không có việc gì, không nói đến Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương rất ít vào thành, cho dù bọn họ ở trong thành, Tây Thanh lớn như thế đụng phải bọn họ tỷ lệ cũng rất nhỏ.

Nhắc đến Tây Thành, đúng là đã lâu rồi không gọi cho Thư Kiến Dương, cũng không biết đường bên đó thế nào?

TBC

"Người bận rộn rốt cuộc cũng đã gọi điện thoại cho tôi rồi?" Thư Kiến Dương trêu chọc nói.

"Anh ba, đừng mỉa mai em nữa. Không phải anh còn vội hơn sao?" Sự nghiệp của Thư Kiến Dương vô cùng ấn tượng, Thư Nhan có lẽ hiểu đôi chút, cảm thấy hiện tại đường đi của anh ấy vốn dĩ giống Diệp Chí Cường có hơi tương tự, tự hứa anh ấy sẽ trở thành người giàu nhất Tây Thành.

"Nếu hôm nay em không gọi cho anh, anh cũng muốn gọi điện thoại cho em." Vẻ mặt Thư Kiến Dương tràn đầy hạnh phúc: "Anh muốn kết hôn."

Cuộc điện thoại này quả nhiên khiến Thư Nhan sửng sốt? Cái này thật là một chút dấu hiệu cũng không có.

"Sao lại không nghe anh nói về việc quen bạn gái?"

"Anh cũng không hỏi nữa. Hơn nữa, em có nói chuyện em có bạn trai với anh sao?" Thư Kiến Dương bất mãn hỏi lại.

"Sao anh biết được?" Thư Nhan thật sự kinh ngạc.

"Hôm qua anh gọi điện thoại đến nhà em là Thiên Bảo nghe máy, nói em và chú Phương đi ra ngoài. Đây không phải hẹn hò thì là gì? Người đàn ông kia là sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Gia cảnh thế nào? Ba mẹ anh ta đồng ý không?" Mấy câu hỏi này anh nghẹn cả đêm, bây giờ hỏi như cơ quan cả đêm.

Ngay cả khi Thư Kiến Dương cảm thấy em gái mình là nhất, vấn đề bây giờ ở trước mắt, Thư Nhan đúng là đã ly hôn còn mang theo hai đứa nhỏ, lúc tìm người yêu chắc chắn phải khác những cô gái đã từng kết hôn.

Người đàn ông có thể chấp nhận được nhưng gia đình anh ta có thể chấp nhận được không? Điều kiện gia đình thế nào? Có phải nhìn trúng tiền của Thư Nhan không? Ba mẹ chồng có ở cùng không?

Dù sao Thư Kiến Dương cũng đã biết nên Thư Nhan cũng không cần giấu nữa, cười nói: "Anh ấy tên là Phương Trạch Vũ, năm nay ba mươi sáu tuổi, ba mẹ anh ấy chia tay. Anh ấy có quan hệ bình thường với ba mình, bây giờ đang sống ở bên ngoài, phương diện kinh tế cũng khá ổn, người tốt, đối xử với em và con cũng tốt. Anh yên tâm đi, bọn em quen biết lâu rồi, sau khi tìm hiểu em quyết định hẹn hò."

Có nghĩa là không có mẹ chồng, quan hệ với ba mẹ kế rất kém, gần như không có ba mẹ chồng, điều kiện tốt, đối xử với Thư Nhan và con cái cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là lớn hơn Thư Nhan mười tuổi, Thư Khiến Dương cảm thấy tuổi lớn khá tốt, lớn tuổi biết cách thương người, lại chu toàn, khá tốt.

"Không nói đến em nữa, nói anh đi, hẹn hò khi nào? Cô gái đó bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì?" Thư Nhan hỏi lại.

Nói đến vợ tương lai, Thư Kiến Dương dịu dàng trở lại, khuôn mặt hạnh phúc tươi cười.

"Chị dâu em tên là Lý Miêu Miêu, cùng tuổi với em, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đại học sư phạm, bây giờ đang là giáo viên tiểu học. Lần trước chú Hai báo án bắt, anh còn tưởng có anh em nào mắc phải chuyện gì, sau đó mặc dù không sao, nhưng chuyện này vẫn khiến anh vô cùng lo lắng, em nói anh bây giờ chuyên tâm làm ăn kiếm lời, sau này chuyện đã yên ổn hơn nhiều, may mắn thật? Anh đi tìm anh em của anh, giữa đường gặp Miêu Miêu bị trộm tiền, anh giúp cô ấy đi bắt trộm, lúc này chưa quen biết, sao đó cô ấy mời cơm anh..."

Lúc Thư Hữu Phúc báo án hình như là kỳ thi cuối kỳ của Tinh Tinh, đến bây giờ tính nhẩm mới được khoảng ba tháng, động tác thật tốc độ đó.

"Mới ba tháng hai người đã kết hôn sao?" Thư Nhan có lẽ đã nghe nói về chuyện của Thư Kiến Dương, ba ngày thay một người phụ nữ, dù sao trước đây ở địa phương đó muốn loại phụ nữ nào nhào vào n.g.ự.c cũng có, anh không phải thánh nhân, gặp được người thích hợp ở cùng nhau cũng bình thường. Lúc này nghe nói cô gái này khá tốt, Thư Nhan không kiềm được nhiều chuyện mấy câu: "Anh ba, người ta tốt nghiệp đại học, lại là giáo viên, là cô gái đứng đắn ngoan ngoãn, anh tính toán cho cẩn thận."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 325: Chương 325



Thư Kiến Dương gãi đầu: 'Tưởng gì! Cả một năm qua anh bận rộn đến mức không có thời gian đi tìm phụ nữ, nếu trước kia nói gặp dịp thì chơi, có thể giống với Miêu Miêu sao? Bây giờ anh kinh doanh nghiêm túc, đã phân chia rõ ràng giới hạn với bên kia rồi, yên tâm đi, anh ba lãng tử ngày xưa sau này sẽ sống cùng với Miêu miêu. Thật ra cũng không tính là nhanh, bọn anh hẹn hò ở quê vào cuối năm, có nhiều người mới gặp mặt mấy lần đã kết hôn rồi, tốt xấu gì anh và Miêu Miêu cũng đã gặp nhau hai tháng, chủ yếu là tuổi bọn anh không nhỏ nữa, thích hợp thì kết hôn thôi, vậy... Anh cưới em có về không?"

Thật ra những người ăn chơi giống như Thư Kiến Dương sau khi cưới thật sự có lẽ còn tốt hơn những người trước khi cưới lương thiện. Bởi vì anh ra có kiến thức về những loại phụ nữ nên sau khi kết hôn sẽ không dễ dàng bị rung động, ngược lại người đàn ông thành thật sau khi kết hôn gặp phải một người quyến rũ rất có thể sẽ bị câu dẫn mất.

"Khi nào?" Thư Nhan thu hồi lại suy nghĩ, nghe giọng điệu, anh ba đang chuẩn bị tốt cho cuộc sống sau này với Miêu Miêu, vậy cũng tốt.

"Tết nguyên đán. Cũng đa sau như thế em không quay về rồi, thêm chuyện trong nhà phải nói chuyện rõ ràng với ba mẹ em, nếu không về, lần này anh sẽ đến thành phố làm tiệc rượu, em không về quê thật ra cũng không sao, thật ra về cũng không sao, người trong thôn cũng sẽ không để cho chú thím hai bắt nạt em." Thư Khiến Dương cảm thấy còn đường này của em họ thật có giá trị, bây giờ làng trên xóm dưới ai cũng nói Thư Nhan tốt, thanh danh cũng rất tốt.

"Vậy được, đến lúc đó em sẽ đưa con cái và Trạch Vũ cùng đến, anh cũng phải trấn cửa ải đó." Thư Nhan cười nói.

"Vậy quyết định thế đi, anh chờ em về."

Sau khi tan làm hỏi Phương Trạch Vũ: "Em đã kể với anh anh ba đã giúp đỡ em rất nhiều, tết Nguyên Đán anh ấy cưới, lúc đó anh có thể về với em không?"

Phương Trạch Vũ vui sướng nhìn Thư Nhan:"Anh cũng có thể đi sao?" Điều này có ý nghĩa rất lớn khi đưa anh ấy về gặp người lớn.

"Nhìn trước xem người lái xe đâu." Thư Nhan điều chỉnh một chút tư thế, thả lỏng dựa vào trên ghế dựa, cười khẽ nói: "Tất nhiên có thể. Mặc dù lần trước em và ba mẹ đã ký hiệp định, ai biết đến lúc đó lại gây ra chuyện xấu gì, em còn muốn nhờ anh bảo vệ em."

"Không sợ, anh sẽ bảo hộ em." Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.

Thư Nhan bật cười lộ ra hai hạt gạo trên, cảm thấy yên tâm vô cùng.

Về đến nhà hai đứa nhỏ còn chưa về, trường tiểu học Nam Sơn cách nhà có bốn mười phút lái xe, đúng lúc hiện tại tan làm Thư Nhan đều đi xe Phương Trạch Vũ, hóa ra xe buýt Thư Nhan không dùng được, Thư Nhan lái xe đến đón con trai, tài xe đổi thành nhân viên dưới quyền Phương Trạch Vũ. Trong quân đội cần lái xe, kỹ thuật lái xe không cần phải nói, người của Phương Trạch Vũ chủ yếu là từ quân đội, anh ta vừa có thể là tài xế vừa là bảo vệ, Thư Nhan không việc gì không yên tâm.

Dì nấu cơm cũng trễ hơn bình thường, thời gian nấu xong là lúc mấy đứa nhỏ về đến nhà.

TBC

Hai đứa nhỏ mặc đồng phục rất xinh, đặc biệt là Tinh Tinh, Thư Nhan cảm thấy khí chất có hơi thay đổi.

"Mẹ ơi, ngày mai trường học có sinh hoạt yêu cầu ba mẹ phải đi cùng." Thiên Bảo buông cặp xuống, chớp mắt nhìn thư Nhan.

"Cần cả ba mẹ?" Có thể gửi con đến nhà trẻ Nam Sơn, bối cảnh gia đình chắc chắn không tệ, dưới tình huống này, người lớn trong nhà bọn họ có thời gian tham gia hoạt động hay sao?

"Giáo viên nói hoạt động này mỗi kỳ chỉ tổ chức một lần, cần cả ba mẹ đi cùng." Thiên Bảo nghiêm túc nói.

Ý là các ông bố bà mẹ khác cũng dành thời gian tham gia? Thư Nhan vô trán, cô hồ đồ quá, sao lại không đi chứ, đây là bữa tiệc cao cấp đầy danh tiếng, vừa có thể tham gia hoạt động với con cái lại vừa có thể kết giao bạn bè cũng rất tốt.

Hoạt động chắc chắn phải đi những vấn đề tìm ba cho cậu bé ở đây chứ?

"Chú Phương đi cùng là được mà." Tinh Tinh thấy Thư Nhan khó xử, bình tĩnh nói.

Thư Nhan kinh ngạc nhìn Tinh Tinh: "Con... không ngại chứ?"

Tinh Tinh nhìn Thư Nhan nghi ngờ: "Con cũng không phản đối mà!"

Nếu không sẽ không đồng ý cùng đi du lịch, hơn nữa chú Phương thường xuyên đến đây ăn cơm, tan làm cùng mẹ, cô bé cũng không có phản đối, thật ra con bé cảm thấy chú Phương sắp dọn đến ở, hành động cũng không khác ba mới là mấy.

"Cho dù con không phản đối nhưng con cũng không gọi chú ấy bằng ba." Tinh tinh thật sự không thích ba mình, nhưng cô bé cũng không muốn gọi người ngoài bằng ba.

"Con đồng ý! Để chú phương làm ba con để tham gia hoạt động của con cùng mẹ." Thiên Bảo nói được.

Tinh Tinh nhìn thoáng qua Thiên Bảo, há miệng thở dài, cuối cùng cũng không nói gì.

"Vậy... lát nữa mẹ sẽ nói với... ba Phương."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 326: Chương 326



Buổi tối, lúc Phương Trạch Vũ gọi điện tới, Thư Nhan nói với anh về hoạt động ở nhà trẻ ngày mai.

"Trường yêu cầu ba mẹ nhất định phải đi cùng, em nghĩ... Tìm anh cùng đi, Thiên Bảo cũng đồng ý, anh có thời gian rảnh không?" Thư Nhan hơi ngại ngùng hỏi.

"Có có có, đương nhiên anh có thời gian rồi." Phương Trạch Vũ không khỏi kích động. Ngày mai là chuyện lớn, tất cả đều dời lại.

Sáng hôm sau, Thư Nhan mặc bộ trang phục mới nhất của công ty, mang thêm một bộ quần áo thể thao, phòng trừ trường hợp nhà trẻ có hoạt động nào đó cần vận động, váy trên người không tiện.

Bọn trẻ đã mặc xong đồng phục, Thư Nhan mang chúng xuống lầu, Phương Trạch Vũ đã chờ ở đó rồi. Lúc nhìn thấy anh, suýt chút nữa Thư Nhan đã bị chói mù mắt. Bộ âu phục thẳng tắp, tóc vuốt ngược, còn dùng keo bóng lộn.

"Anh làm gì thế?" Thêm cái xì gà nữa thì y đúc ông trùm xã hội đen Hồng Kông xưa.

"Anh mặc giống những người thành công, như vậy không được à? Có thể làm Thiên Bảo mất thể diện không?"

Tối qua anh lục tủ tìm rất lâu, bộ quần áo này anh mua trong một lần đi uống rượu, chỉ mặc một lần rồi bỏ trong đáy tủ, cũng không biết có lỗi thời không. Nghe nói những người có tiền đều mua quần áo theo mùa, đặc biệt chú trọng, trở về anh sẽ đến trung tâm thương mại mua mấy bộ.

Thư Nhan cười ngất, Thiên Bảo chạy tới đi vòng quanh Phương Trạch Vũ: "Chú Phương thật đẹp trai."

Phương Trạch Vũ đắc ý nhướng mày: "Ánh mắt đàn ông quả nhiên khác biệt."

"Đúng, quả thực khác biệt." Thư Nhan liếc anh.

Thư Nhan cảm thấy bộ âu phục này quá phục cổ, nó chỉ thịnh hành ở thập niên chín mươi thôi, nhất là những nhân vật thành công. Có điều, trông Phương Trạch Vũ hơi hung dữ, trên mặt còn có sẹo, mặc như vậy trông hơi kỳ quái.

"Hay để anh đi đổi?" Thật ra Phương Trạch Vũ cảm thấy mặc như vậy rất không tự nhiên.

"Không cần, như vậy rất tốt, nhưng cần mang theo một bộ quần áo thể thao. Lần đầu tiên tham gia, không biết hoạt động bên đó là gì nữa. Lỡ như trường yêu cầu phụ huynh biểu diễn hoặc vận động, anh mặc thế này có chút không tiện."

"Còn cần phụ huynh biểu diễn sao?" Vận động thì anh không sợ, nhưng mà biểu diễn? Cũng không thể lên hát quốc ca hoặc quân ca đúng không?

"Không sao, chuyện đến đâu tính đến đó, lúc đó nghe giáo viên sắp xếp là được."

Nói thật, trong lòng Thư Nhan cũng hơi sợ. Trước kia ở vườn trẻ dinh thự Nam Phủ, thỉnh thoảng có hoạt động, tất cả đều là phụ huynh biểu diễn cùng con. Vườn trẻ lần này khác, nghe Thiên Bảo nói phụ huynh cũng phải tham gia. Thư Nhan nhớ tới mình từng thấy những video đáng chê trên mạng của các phụ huynh thì hơi hoảng.

Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đến khá sớm, đã có vài phụ huynh đến trước, đang trò chuyện gì đó, trông rất náo nhiệt. Nhìn thấy Thư Nhan tới, mấy người trợn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi một vòng, hoàn toàn không nhận ra. Nhưng có thể học ở nhà trẻ Nam Sơn, tất nhiên không phải người tầm thường, nên các phụ huynh khác đều chào hỏi hai người.

Trung Quốc trải qua thời kỳ đặc biệt, rất nhiều gia tộc có căn cơ đều biến mất theo thời đại, thế hệ mới đều là nông dân, không ai xem thường ai. Thế nên, khi nhìn thấy Phương Trạch Vũ, bọn họ cũng không nghi ngờ gì. Trên mặt có sẹo đã sao chứ, có tiền là có tất cả, người khác đều sẽ nói bạn phi phàm.

Các vị phụ huynh lục tục tới trường, trong đó có vài người biết nhau. Thư Nhan và Phương Trạch Vũ ngồi trong góc, chưa từng tham gia náo nhiệt.

"Người tới đây hôm nay đều có thành tựu lớn trong các ngành nghề, dù bây giờ chưa có tác dụng gì, nhưng có lẽ ngày nào đó sẽ cần đến đối phương giúp đỡ. Cơ hội giao lưu tốt như vậy, có muốn đi phát triển không?" Người nói là một người phụ nữ trông rất đẹp, mặc một bộ âu phục màu trắng, khí tràng đầy đủ, mang lại cảm giác nữ giám đốc bá đạo.

"Những điều bọn họ nói, tôi không hiểu lắm, không muốn tham gia náo nhiệt." Thư Nhan mỉm cười, nhìn cô bé bên trên mình: "Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu."

Thật đáng yêu, trông y như búp bê Barbie.

"Con gái tôi, Angela, năm nay năm tuổi, con cô đâu?"

Thư Nhan chỉ Thiên Bảo đang chơi chung với các bạn cách đó không xa: "Đó là con trai tôi, đứa bé này rất nghịch, không chịu ngồi yên lúc nào cả."

"Con trai hiếu động chút cũng tốt, quá hướng nội lại khiến người ta lo lắng." Người phụ nữ sờ đầu con mình: "Cô đều không biết những người đó sao? Đang rảnh nên tôi giới thiệu cho cô nhé. Cô nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm đó đi, nhà họ làm cao su, chú của chồng cô ấy có vườn cao su ở miền Nam. Đối vợ chồng vừa đến mở khách sạn, khách sạn Nam Sơn là của bọn họ..."

Thư Nhan cảm thấy người này khác hoàn toàn bề ngoài, là một người rất nhiệt tình.

TBC

Có người giới thiệu đương nhiên là tốt, đại khái Thư Nhan chỉ hiểu biết chút ít về bối cảnh của những người này. Quả nhiên là nhà trẻ quý tộc, phụ huynh không có tiền thì cũng có quyền.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 327: Chương 327



Lớp của Thiên Bảo tổng cộng có mười lăm học sinh, các phụ huynh đều đến đúng giờ. Thầy giáo nói lời mở đầu, rồi thông báo tình trạng của các bạn nhỏ ở trường, cuối cùng là chương trình hoạt động hôm nay. Quả nhiên, sau khi bọn trẻ ca hát nhảy múa xong, phụ huynh phải tham gia trò chơi cùng.

Thư Nhan cho rằng chỉ chơi vào trò náo nhiệt thôi, kết quả cả nhà phải cùng nhau hoàn thành một bức tranh, còn cùng nhau làm thủ công. Nghĩ thì cũng phải, bình thường đều là cán bộ, ông chủ, tung tăng ở đây cũng không ra dáng lắm.

TBC

Kết quả, lúc tham gia thi rất vui nhộn, các mẹ thi mặc quần áo cho các bé, ai mặc nhanh nhất, đẹp nhất, con nhà đó sẽ được thưởng một bông hoa hồng. Các ba thi cột dây cao su, bắt trái cây. Phương Trạch Vũ không thích nói chuyện đột nhiên lên tinh thần, cái khác thì anh không chắc, nhưng cướp đồ mà anh không cướp được sao?

Thầy giáo vừa kêu bắt đầu, Phương Trạch Vũ đã một mình một ngựa xông lên cướp trái cây. Mấy người cha khác bình thường không đi họp thì xã giao, không tranh lại Phương Trạch Vũ thường xuyên rèn luyện, ai nấy đều bị anh kéo đi.

Thiên Bảo rất kích động, gương mặt đỏ bừng. Thấy Phương Trạch Vũ cướp đồ một đường, cậu bé nhảy lên hô to: "Ba cố gắng lên."

Phương Trạch Vũ nghe Thiên Bảo kêu ba, sửng sốt, bị người bên cạnh kéo lui một bước. Anh lập tức phản ứng lại, dùng sức kéo người kia lại.

Anh nhìn Thiên Bảo, lộ ra tám cái răng trắng ngà: "Ba giành lại hết cho con."

"Ba giỏi nhất." Thiên Bảo cười thấy răng không thấy mắt.

Hoạt động kết thúc, Thiên Bảo chạy tới. Phương Trạch Vũ ôm cậu bé, tung cậu lên trời: "Sao nào? Không làm con mất thể diện chứ?"

"Ba giỏi nhất." Thiên Bảo giơ ngón tay cái lên với Phương Trạch Vũ.

Thư Nhan ở bên cạnh nhìn hai người. Nếu không nói ra, ai sẽ tin hai người không có quan hệ m.á.u mủ cơ chứ.

Sau đó, thầy giáo tiếp tục phát biểu, cô đều mang con quay lại, đồng hành còn có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng.

"Nhà cô thật hạnh phúc."

"Đều rất hạnh phúc." Thư Nhan nhìn xung quanh, đều là ba mẹ mang theo con, mặt tươi cười, ai mà không hạnh phúc chứ?

"Khác nha." Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn Thư Nhan, chỉ có hai người họ thật lòng tới tham gia hoạt động vì con, cười vui vẻ nhất. Những người khác... Tất cả đều vì mục đích."Tôi quên giới thiệu, chào cô, tôi tên Tôn Thiến."

Suýt chút nữa Thư Nhan cho rằng mình nghe nhầm, cô hỏi lại: "Tôn Thiến?"

"Đúng vậy. Tôn Thiến, bạn từ nhỏ của Hồ Thụy Tuyết." Tôn Thiến ôn hòa nhìn Thư Nhan: "Nhất định cô ấy đã kể về tôi với cô đúng không? Nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy khi nghe tên tôi."

"Khụ khụ... Nói một chút." Phản ứng của cô không giống chỉ một chút lắm, nhưng cô thật sự ngạc biệt. Người rõ ràng đang ở nước ngoài đột nhiên về nước, còn mang theo một đứa bé, có ai mà không ngạc nhiên cơ chứ.

"Mẹ." Đứa bé bên cạnh Tôn Thiến kéo tay áo cô ấy, nhỏ giọng gọi.

"Khát nước sao?" Tôn Thiến rót nước cho cô bé, đợi cô bé uống xong mới ngẩng đầu cười nói: "Có phải cô rất tò mò tại sao tôi lại ở trong nước, còn có một đứa con lớn như vậy không?" Không đợi Thư Nhan trả lời, cô ấy nói tiếp: "Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, ra nước ngoài du học. Mục đích rất đơn giản, tôi thích Quý Phàm Sinh, tôi quá nhớ anh ta, điên cuồng nhớ anh ta. Tôi không ngờ anh ta lại đồng ý yêu đương với tôi. Thời gian đó... Tôi rất hạnh phúc. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc tôi mang thai, anh ta biến mất."

"Quý Phàm Sinh bỏ đi lúc cô mang thai sao?" Trước kia Thư Nhan chỉ cảm thấy ghét anh ta, giờ mới phát hiện anh ta thật buồn nôn. Đây là đàn ông sao? Không phải người mới đúng.

Tôn Thiến không trả lời, cúi đầu nhìn con gái, thản nhiên nói: "Tôi không tìm được anh ta, ở nước ngoài không cho phép phá thai, thật ra tôi cũng muốn sinh Angela. Lúc sắp sinh, tôi không nhịn được mà báo cho người nhà biết, đến khi sinh xong thì bị mang về nước. Bây giờ hộ khẩu của Angela vẫn ghi trên danh nghĩa của anh cả tôi, trước kia tôi luôn ở Bắc Kinh."

"Cô quay lại là có dự định gì sao?" Đến giờ Thư Nhan vẫn không hiểu ý của Tôn Thiến.

"Tôi chỉ đến tham gia hoạt động thôi, không ngờ lại gặp cô. Cô yên tâm đi, tôi không điều tra Thụy Tuyết và cô, nhưng lần trước nói chuyện với mẹ, tôi tò mò hỏi thăm, có một lần thấy cô đi ăn với Thụy Tuyết, nên mới biết mặt cô. Tôi nói những chuyện này với cô, là hy vọng cô sẽ nói lại với Thụy Tuyết. Tôi hận Quý Phàm Sinh, tôi mất đi người bạn thân nhất, người nhà cũng không để ý đến tôi, tôi sống không bằng chết." Tôn Thiến cười khổ nói.

"Dù gì cũng còn có con, bất kể thế nào, cô cũng phải nghĩ cho con bé.

Tôn Thiến gật đầu, nếu như không phải còn có đứa con, cô ấy đã sớm không chống đỡ nổi nữa rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 328: Chương 328



"Còn có chuyện muốn nói với cô, bảo Thụy Tuyết cẩn thận Quý Phàm Sinh, anh ta không giống trước kia nữa đâu." Nói xong, Tôn Thiến không nói nữa.

Kết thúc hoạt động, Thiên Bảo một tay tắt Thư Nhan, một tay dắt Phương Trạch Vũ, vừa đi vừa nhảy. Nếu không có ba mẹ kéo lại, không biết cậu bé sẽ nhảy đến đâu nữa.

"Ba, ba nhìn hoa hồng trên mặt con đi." Thiên Bảo ngẩng đầu lên để Phương Trạch Vũ nhìn thấy hoa hồng trên mặt mình, tận năm sáu bông. Cậu bé chính là người nhận được nhiều hoa hồng nhất, còn được rất nhiều phần thưởng nữa.

Vốn dĩ cho rằng Thiên Bảo chỉ gọi Phương Trạch Vũ là ba trước mặt các bạn và các phụ huynh, nhưng giờ đã ra khỏi trường mà cậu bé vẫn gọi anh là ba, trong lòng anh vừa kích động vừa thấy ấm áp: "Thiên Bảo, cháu bằng lòng... Để chú sau này làm ba cháu sao?"

Thiên Bảo kỳ quái nhìn anh, không phải bây giờ đang gọi anh chú là ba rồi sao?

Thư Nhan đến công ty, nói lại chuyện mình gặp Tôn Thiến với Hồ Thụy Tuyết.

"Cậu nói là mấy năm nay cậu ấy luôn ở trong nước sao? Sao cậu ấy không nói với tớ chứ? Còn nữa, cậu ấy thật sự có một đứa con gái với Quý Phàm Sinh sao?"

"Có phải con Quý Phàm Sinh hay không thì tớ không biết, nhưng quả thực con bé gọi cô ấy là mẹ. Tớ đã nhìn kỹ cô bé ấy rồi, đôi mắt thật sự có chút giống Quý Phàm Sinh, cũng có lẽ là do tác dụng tâm lý. Cái này cậu đi hỏi cô ấy xem. Nếu như là thật, vậy thì Quý Phàm Sinh quá ghê tởm. Không thích thì từ chối đi, yêu đương với người ta thì phải đối xử tốt với người ta, sao có thể bỏ đi lúc người ta mang thai chứ. Cũng may cậu không ở bên anh ta, đây đúng là một tên cặn bã. Đúng rồi, cô ấy còn bảo tớ dặn cậu phải cẩn thận Quý Phàm Sinh, cũ thể thì không nói, nhưng tớ cảm thấy cô ấy rất chân thành."

TBC

Cẩn Thận Quý Phàm Sinh? Hồ Thụy Tuyết nhướng mày. Quý Phàm Sinh đơn giản là muốn đuổi cô ấy đi, cô ấy không đồng ý, anh ta cũng không có cách nào cả.

Nhưng Thư Nhan lại cảm thấy lúc Tôn Thiến nói lời ấy rất nghiêm túc, không nhịn được mà nhắc nhở Hồ Thụy Tuyết: "Cậu chú ý chút đi, có vài tên đàn ông phát điên lên sẽ rất kinh khủng, cẩn thận không thừa đâu. Lỡ anh ta vì yêu sinh hận, thật sự xảy ra vấn đề gì thì hối hận cũng không kịp."

Những tin tức như vậy không phải chưa từng có. Có những kẻ tỏ tình không thành nên g.i.ế.c người yêu, cũng có những cô gái muốn chia tay bạn trai, bạn trái nhất thời tức giận mà g.i.ế.c bạn gái, còn c.h.ặ.t x.á.c nữa. Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Nghe Thư Nhan nhắc mãi, Hồ Thụy Tuyết cũng để trong lòng. Mặc dù Quý Phàm Sinh trông khá thư sinh, nhưng dù sao cũng là đàn ông, sức lớn hơn phụ nữ nhiều. Hơn nữa, nếu trong lúc cô ấy không đề phòng, anh ta muốn làm gì thật thì cũng có khả năng.

Công ty đã hoạt động tốt, quần áo trong các cửa hàng đều bán vô cùng tốt. Quần áo của họ đã có danh tiếng, không ít tiệm đồ lót nhượng quyền đến gặp, muốn bán ở cửa hàng nhượng quyền.

Thư Nhan và Hồ Thụy Tuyết đều không đồng ý, bọn họ muốn sản phẩm cao cấp, chứ không phải là sản phẩm bình dân, khắp nơi đều là cửa hàng nhượng quyền sẽ dẫn đến hàng chất lượng kém.

"Cậu nói xem chúng ta có nên thành lập một cửa hàng chất lượng thấp không?" Hồ Thụy Tuyết thấy có nhiều người muốn nhượng quyền nên hơi d.a.o động.

"Nếu cậu thật sự muốn tạo thương hiệu xa xỉ thì không thể tạo ra sản phẩm chất lượng thấp. Sản phẩm đắt tiền, thao tác tốt mới có thể kiếm được nhiều nhất." Huống hồ, bọn họ cũng không thiếu tiền, không thể vì nhỏ mà mất lớn: "Xác định vị trí vô cùng quan trọng, chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện thay đổi."

Đừng nói đến những doanh nhân muốn nhượng quyền, ngay cả Lâm Tuệ cũng không nhịn được mà hỏi đến lần thứ hai, thật sự là do sản phẩm này quá hot, đến nỗi ai cũng biết, hơn nữa mọi người đều cho rằng giá thương hiệu quá đắt, sánh ngang với thương hiệu lớn nước ngoài.

"Thật sự không phải là tôi từ chối, nhưng thương hiệu này của chúng tôi không định nhượng quyền. Chúng tôi chỉ xây dựng cửa hàng chuyên doanh, cửa hàng bên chị đã tìm được mặt hàng chưa? Tôi có thể giúp chị xem khu vực đó thế nào, đến lúc chị khai trương cũng có thể góp ý cho chị. Về quần áo, tôi có thể đề cử cho chị mấy nhà máy tốt, từng hợp tác với tôi."

"Cửa hàng mặt tiền thì tôi tìm được rồi, ngay cạnh trung tâm thương mại, nhưng tôi vẫn hơi do dự." Lâm Tuệ cau mày: "Gần đây tôi tan làm rồi đến đó xem, người đi shopping phần lớn đều là sinh viên, nếu tôi bán đắt quá, họ có mua được không?"

Kinh doanh mới biết được kinh doanh không hề dễ, vốn định lấy năm mươi ngàn mở tiệm, nhưng thuê phòng, sửa sang lại đã tốn hết ba mươi ngàn, còn chưa nhập quần áo nữa. Theo lời Thư Nhan nói, dù sao cũng phải chuẩn bị hai ba mươi ngàn dự phòng, dù sao gần đây cô ấy cũng cảm thấy cái gì cũng phải tốn tiền, một cái đinh cũng phải tốn tiền mua.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 329: Chương 329



"Cá nhân tôi cho rằng, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Xung quanh đó đều là cửa hàng quần áo bình dân, nhưng sẽ có vài học sinh nhà có tiền, mua được quần áo tốt. Hơn nữa, bên cạnh đại học Nam Thành cũng có không ít tiểu khu, những người ở đó cuối tuần đều sẽ đi shopping, trong đó không thiếu người có tiền, một ngày bán mấy bộ không thể so với bán mấy mươi bộ sao?" Thư Nhan không hiểu tại sao bọn họ lại không thể hiểu đạo lý này.

"Là do tôi cuống cuồng, tôi không giỏi tính toán làm ăn lắm, một chút sóng gió cũng không chịu nổi. Tôi vẫn nên đi làm thì hơn, bên kia mở tiệm nhỏ, lỡ thua lỗ thì bên này còn có thu nhập." Gần đây vừa phải đi làm, vừa chăm con, vừa sửa sang cửa hàng, Lâm Tuệ mệt đến độ muốn từ chức.

"Chị có thể nghĩ được như vậy thì tốt." Không nên yêu cầu quá cao, quá cao vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc.

Đúng lúc rảnh rỗi, Thư Nhan cùng cô ấy đến cửa hàng xem thử. Đúng là ở cạnh trung tâm thương mại, khu vực vô cùng tốt, mặt tiền cũng lớn, nếu sửa sang xong, tin tưởng sẽ làm ăn rất khá.

Bên trong còn đang sửa chữa, cũng không có gì để nhìn. Hai người mua chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa đi về.

Bọn họ vừa đi, Ngô Tú Nguyệt lại tới, hỏi thợ sửa chữa bên trong: "Chủ tiệm này có đến không?"

"Bà chủ vừa mới đi, cô tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Không có, tôi chỉ hỏi thôi."

Đi ra ngoài, Ngô Tú Nguyệt quay đầu lại nhìn, cắn răng, xoay người đi về cửa hàng của mình. Cô ấy hối hận rồi, không nên đắc ý, kết quả Lâm Tuệ mở cửa hàng ở bên cạnh để cạnh tranh với cô ấy. Lâm Tuệ thật là, Nam Thành lớn như vậy, sao phải chọn chỗ này chứ?

Lâm Tuệ còn không biết Ngô Tú Nguyệt đã biết chuyện mình mở cửa hàng, càng không biết cô ấy đã thầm oán mình.

Cửa hàng của cô ấy cách chỗ Ngô Tú Nguyệt khá xa, ít nhất cũng hơn 2km. Thư Nhan cảm thấy không sao cả, không phải Lâm Tuệ thì cũng có Lý Tuệ, cũng không thể ngăn không cho người khác mở cửa hàng được.

Ngày hôm sau, lúc Thư Nhan đến công ty, Hồ Thụy Tuyết không tới. Cô cho là nhà cô ấy có chuyện nên đến muộn, nhưng đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Điều này thật kỳ lạ, nếu như Hồ Thụy Tuyết không tới thì nhất định sẽ nói với cô một tiếng. Cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng sau bốn tiếng tút, máy bị cúp, đây là ý gì chứ?

Thư Nhan lập tức gọi đến nhà Hồ Thụy Tuyết.

"Dì, là cháu, Thư Nhan đây, cháu muốn hỏi hôm nay Thụy Tuyết ra ngoài chưa?" Cô có cảm giác rất xấu.

TBC

"Tiểu Tuyết? Sáng sớm nay nó đã đi làm rồi mà? Nó không tới công ty à?" Mẹ Hồ ngồi thẳng người, lo lắng hỏi.

"Dạ. Giờ cậu ấy vẫn chưa tới, cũng không gọi cho cháu, lúc nãy cháu gọi, nghe bốn tiếng tút rồi cúp máy. Không ở nhà cũng không ở công ty, vậy cậu ấy đi đâu chứ?" Dự cảm xấu trong lòng Thư Nhan càng thêm mãnh liệt.

"Cháu nói nghe bốn tiếng tút rồi cúp máy á? Không tốt, có lẽ Tiểu Tuyết có chuyện rồi. Dì cúp máy trước đây, dì lập tức gọi cho Thụy Dương." Mẹ Hồ sốt ruột cúp điện thoại, vội vàng gọi cho Hồ Thụy Dương.

Chẳng lẽ bốn tiếng tút là ám hiệu? Thư Nhan sốt ruột, lại gọi cho Phương Trạch Vũ.

"Nhất định là có chuyện rồi, sáng nay không thấy cô ấy đâu, em đã thấy không đúng rồi, anh có thể giúp em tìm xem cô ấy đi đâu không?" Phương Trạch Vũ có nhiều thuộc hạ như vậy, tỷ lệ tìm được sẽ lớn hơn chút. ...

Trong một căn biệt thự ở ngoại ô, Hồ Thụy Tuyết thả điện thoại trong tay xuống, cười yếu ớt nhìn Quý Phàm Sinh: "Yên tâm đi, tôi không nghe điện thoại."

Quý Phàm Sinh cầm lấy điện thoại, nhìn qua: "Ai gọi cho cô?"

"Thư Nhan, anh đã gặp rồi. Hôm nay tôi không đi làm nên cô ấy gọi cho tôi." Hồ Thụy Tuyết ưu nhã ngồi xuống. Nếu như bỏ qua sợi dây trói c.h.ặ.t t.a.y chân cô, hai người không khác gì đang ngồi tán gẫu.

Lúc này Hồ Thụy Tuyết vô cùng hối hận, trước đó Thư Nhan đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải cẩn thận Quý Phàm Sinh. Ban đầu đúng là cô ấy có đề phòng, nhưng đã một thời gian dài anh ta không xuất hiện, dần dần cô ấy đã buông lỏng cảnh giác. Hôm nay cô ấy gặp phải anh ta trên đường, thật ra chỉ là chào hỏi giữa bạn bè bình thường, không Quý Phàm Sinh lại phun thuốc mê, khiến cô ấy đến giờ vẫn còn hơi choáng váng.

Quý Phàm Sinh cầm điện thoại lên, đi tới trước mặt Hồ Thụy Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, dùng ánh mắt si mê nhìn cô ấy, nhẹ nhàng sờ mặt cô ấy.

"Tiểu Tuyết, em có biết tôi yêu em nhiều lắm không? Năm tôi mười ba tuổi, lần đầu tiên nằm mơ đã mơ thấy em, em cười như thiên thần ôm lấy tôi, hôn tôi, sau đó mỗi tối tôi đều mơ thấy em. Tại sao em lại không thích tôi chứ? Gia thế của chúng ta tương đương, lại là thanh mai trúc mã, tôi có chỗ nào không tốt sao? Em thích một kẻ nghèo hèn cũng không thích tôi sao?" Quý Phàm Sinh nhích lại gần Hồ Thụy Tuyết, khẽ ngửi bên tai cô ấy: "Tôi nằm mơ cũng ngửi thấy mùi của em, giờ rốt cuộc em cũng ở bên tôi rồi."
 
Back
Top Bottom