Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 300: Chương 300



"Tiện tay làm thôi." Phương Trạch Vũ trả lời lại, phơi xong quần áo, thấy hai đứa nhỏ cũng trở lại, anh dẫn Thư Nhan đến chỗ rửa mặt: "Anh vừa mới nấu nước nóng, các em ở đây tắm rửa rửa mặt, buổi tối đến nhà trưởng thôn ăn cơm."

"Anh cũng quá chịu khó rồi. Lần sau cho dù đi đâu chơi em cũng phải dẫn anh theo." Thư Nhan nửa thật nửa đùa nói.

"Xem ra anh còn phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ lần sau em còn dẫn anh đi." Phương Trạch Vũ cũng nói đùa với cô, đổ nước xong, anh lập tức bảo Thư Nhan dẫn Thanh Thanh vào, còn mình thì dẫn Thiên Bảo sang bên cạnh rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra ngoài, Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ: "Tiểu đội trưởng Lâm nói trưởng thôn đặc biệt làm thịt một con cừu để tiếp đãi chúng ta, gia súc trên thảo nguyên chắc chắn rất quan trọng với dân chăn nuôi, chút nữa đưa cho người ta một chút tiền."

"Yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán." Điều này Phương Trạch Vũ đã từng nghĩ đến, đến lúc đó anh sẽ quyên góp một khoản tiền, tu sửa lại con đường đi lại nơi đây.

Trời vừa sụp tối, Lâm Đại Chí đã đi qua gọi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đi ăn cơm, trưởng thôn gặp được Phương Trạch Vũ thì vô cùng vui mừng, nước mắt lưng tròng, dùng tiếng phổ thông không được chuẩn lắm nói lặp lại: "Trở về là tốt, thật đáng ăn mừng."

Vành mắt của Phương Trạch Vũ cũng đỏ lên, trong câu nói trộn lẫn với không ít từ ngữ địa phương ở đây, Thư Nhan gom năm góp bảy đoán được một chút ý, dường như là nói muốn quyên góp tiền sửa đường, giúp trưởng thôn gì đó.

Đây là việc tốt, Thư Nhan ngay lập tức hỏi Phương Trạch Vũ cần bao nhiêu tiền, cô cũng có thể góp một ít.

"Không cần, con đường này cứ để anh." Lần này Phương Trạch Vũ có chút kiên định.

Thư Nhan hiểu rõ gật đầu, không giành với anh.

Những món làm từ sườn cừu và các loại nội tạng của con cừu đều rất ngon, thịt cừu nướng rất mềm, cừu ở đây không giống với thịt cừu mà Thư Nhan ăn ở quê, ở quê loại đó là dê núi, làm không cẩn thận rất dễ có mùi hôi, cừu ở đây gần như không có, cũng có thể là do tay nghề của vợ trưởng thôn tốt, người không biết ăn thịt cừu như Thư Nhan cũng đã ăn được rất nhiều.

"Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào. Tiểu Phương là người nhà của chú, sau này cháu cũng là người nhà của chú." Trưởng thôn thấy Thư Nhan ăn ngon như vậy, cũng vô cùng vui vẻ.

Thư Nhan đã uống vài ly rượu, đầu cô có hơi choáng, Phương Trạch Vũ ôm Thiên Bảo, một tay nắm lấy tay Thư Nhan, một tay khác của Thư Nhan nắm lấy Thanh Thanh, mấy người chậm rãi đi về.

TBC

"Anh đã mượn con ngựa của trưởng thôn, ngày mai dẫn em ra ngoài dạo một vòng nhé?"

Thiên Bảo đã ngủ say rồi, nếu không cậu bé chắc chắn sẽ ồn ào mà đòi đi cùng.

"Được thôi!" Cô ở chỗ Hồ Thuỵ Tuyết đã được dắt đi mấy vòng, nhưng mà vẫn không biết cưỡi, ngồi trên đó vẫn là có chút sợ hãi.

Tính cách uống rượu của Thư Nhan rất tốt, uống say không khóc không náo loạn, nằm lên giường lập tức ngủ rồi, chỉ là ngày hôm sau tỉnh dậy có hơi đau đầu, Phương Trạch Vũ bưng một bát canh giải rượu cho cô, sau khi uống xong cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.

"Lần sau không biết uống rượu thì đừng uống." Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô, dịu dàng hỏi: "Còn khó chịu không?"

"Bọn họ thật sự quá nhiệt tình, nếu như không uống sẽ cảm thấy hơi ngại, hôm qua anh đã nói cái gì với em, hôm nay đi cưỡi ngựa sao?" Thư Nhan nhanh chóng chuyển chủ đề nói.

Từ lần trước ở trên xe máy cày ôm nhau, cử chỉ của hai người ngày càng thân mật, Thư Nhan cũng không cảm thấy có cái gì không bình thường nữa.

"Đúng vậy, anh còn tìm hai người con trai của trưởng thôn, để bọn họ chở Thiên Bảo và Thanh Thanh, anh chở em."

Đỡ Thư Nhan lên ngựa, Phương Trạch Vũ dắt ngựa đi một vòng trước, sau đó xoay người ngồi phía sau cô, vừa quất ngựa một roi, trong nháy mắt con ngựa lập tức phóng đi, Thư Nhan sợ hãi hô lên một tiếng, nắm chắc tay anh nép chặt vào lòng anh.

Sau khi cơn sợ hãi qua đi, Thư Nhan trở nên phấn khích, tiếng cười vui sướng của cô vang lên trong gió.

"Mẹ ơi, mẹ đợi con với." Thiên Bảo ở phía sau hét lớn.

Hai người con trai trưởng thôn cũng muốn chạy nhanh lên, nhưng trong lòng đều là trẻ con, hơn nữa còn là mấy đứa nhỏ chưa từng được cưỡi ngựa trước đó, bọn họ chỉ có thể kiểm soát tốc độ lại, ba đã nói rồi, nếu như bọn họ tiếp đón khách quý không chu đáo, thì sẽ được roi ngựa hầu hạ.

May mà trong khoảng thời gian này Thư Nhan đều có tập luyện, cưỡi ngựa một vòng trở về, vẫn không có chỗ nào thấy khó chịu.

"Trở về anh sẽ ấn cho em thử xem, ngày mai sẽ không đau nhức." Phương Trạch Vũ lo lắng Thư Nhan ngày mai thức dậy sẽ thấy không dễ chịu.

"Chắc là không sao đâu, em vẫn luôn kiên trì tập yoga."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 301: Chương 301



Trong câu lạc bộ mà Hồ Thụy Tuyết giới thiệu có một giáo viên dạy yoga, ngoài những động tác tạo hình ra, Thư Nhan còn tập một vài động tác yoga, cô định sau khi kết thúc luyện tập tạo hình, sẽ tiếp tục luyện yoga.

Trước đây cô từng thấy những người kiên trì luyện yoga, về khí chất và thân hình của họ đều vô cùng hoàn hảo, cô hy vọng sau bốn mươi tuổi mình cũng có thể dưỡng ra thân thể tốt như vậy.

Cô cưỡi ngựa chầm chậm tản bộ, làn gió nhẹ thổi bay tóc mái của Thư Nhan, gương mặt hài lòng tựa vào trong n.g.ự.c Phương Trạch Vũ.

"Nơi này thật là đẹp, hy vọng lần sau lại có thể đến chơi."

"Nếu như em thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến." Phương Trạch Vũ cũng rất thích nơi này.

Trước đây khi anh bị ép ở nhà không được ra ngoài, chính ông nội là người đã nhờ vào quan hệ giúp anh vào quân đội, từ lúc đó thay đổi cả đời người, nếu không thì chắc chắn anh sẽ trở thành một người sống tạm bợ trên đường phố, đi vào con đường sai lầm.

Buổi chiều, bọn họ trải một tấm thảm trên mặt đất, nằm ở nơi gió thổi mây bay ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cứ lẳng lặng nằm như vậy thì có thể nằm cả ngày.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn chú ngựa nhỏ của con cưỡi đây." Thiên Bảo cưỡi một con ngựa cái nhỏ chầm chậm đi tới.

"Ngựa ở đâu vậy? Con đừng có cưỡi c.h.ế.t nó đó." Chú ngựa này vừa nhìn thì thấy rất nhỏ.

"Kim Sơn nói không sao, cậu ấy thường cưỡi mà." Thiên Bảo là lần đầu tự một mình cưỡi ngựa.

"Kim Sơn là ai?" Thư Nhan quay đầu lại hỏi Phương Trạch Vũ.

"Là cháu trai của ông trưởng thôn. Chú ngựa nhỏ này chắc hẳn là cho cậu bé cưỡi, cậu bé nói không sao thì chắc không sao đâu." Phương Trạch Vũ đỡ Thư Nhan xuống ngựa, đi đến bên cạnh Thiên Bảo xoa đầu chú ngựa nhỏ: "Cho dù là ngựa còn nhỏ, con cũng phải cưỡi chậm một chút, ngã xuống không phải là chuyện giỡn đâu."

"Con không sợ, chú Phương sẽ bảo vệ con." Sống chung mấy ngày nay, Thiên Bảo càng ngày càng sùng bái Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ gõ vào đầu cậu bé một cái: "Chú chỉ có hai tay, lỡ như không kịp thì làm thế nào?"

TBC

Không bao lâu sao, Thanh Thanh cũng cưỡi một con ngựa nhỏ đi tới, nhưng bên cạnh cô bé còn có một cậu bé khác đi theo, khoảng chừng tám tuổi, dáng vẻ rất cường tráng, chắc hẳn là Kim Sơn trong lời Thiên Bảo nói.

"Mẹ ơi, con có thể cưỡi ngựa đến bên kia chơi không?" Nói thật thì trước đó Thanh Thanh có hơi sợ hãi việc cưỡi ngựa, ngựa nhỏ thì cô bé không sợ nữa, mà còn cảm thấy chú ngựa nhỏ này rất đáng yêu.

Ngoài Kim Sơn ra, còn có ba của Kim Sơn đi theo, Thư Nhan yên tâm cho các con ra ngoài chơi, mục đích đến thảo nguyên không phải chính là để chơi cho đã hay sao, không cần phải cẩn trọng dè dặt như vậy.

Buổi tối, vẫn là trưởng thôn tiếp đãi bọn họ, ông ấy nướng một con cừu nhỏ, trong lúc đó, Phương Trạch Vũ đã bàn rất nhiều chuyện liên quan về con đường kia với trưởng thôn, ý của trưởng thôn là muốn lấp lại những cái ổ gà trên đường trước, sau đó mới lát đá lên.

"Có thể nào nộp đơn lên huyện xin đổ đường xi măng được không?" Tối hôm qua Phương Trạch Vũ từng tính toán với Lâm Đại Chí, từ nơi này đến huyện gần đây nhất cũng phải hai mươi cây số, đường rất bằng phẳng, nhân công thì có thể lấy từ trong thôn ra, khoảng chừng một trăm vạn thì có thể làm được.

Trưởng thôn lắc đầu: "Không được, bọn chú đã đưa đơn lên huyện rất nhiều lần rồi, phía trên vẫn luôn nói là không có tiền."

Thảo nguyên quá lớn, thôn làng lại phân bố rải rác, giống như cái thôn này của bọn họ, còn chưa đến một trăm người, vốn là một huyện nghèo khó, sao có thể lấy ra một trăm vạn để cho bọn họ làm đường, hơn nữa nếu như cho thôn của bọn họ, những thôn khác sẽ có ý kiến gì hay không? Đến lúc đó ai nấy cũng tìm đến huyện, vậy thì bọn họ cũng khó sống qua ngày được rồi.

Thư Nhan vừa nghe được, lập tức cảm thấy kỳ lạ, cô tưởng rằng làm đường không cần dùng nhiều tiền đến như thế, theo như sự tính toán của Phương Trạch Vũ, khoảng một cây số là mười vạn, mà còn là đường bằng phẳng, nếu như là đường có núi có sông chặn lại, vậy thì càng phải tốn tiền nhiều hơn nữa.

Nghĩ như vậy, số tiền năm vạn cô quyên góp cho thôn e là còn lâu mới đủ, lúc đó bản thân cô cho rằng như vậy đã đủ rồi, anh ba nói không đủ thì anh ấy sẽ bù vào, còn tưởng đâu là bù và một hai vạn, bây giờ theo tình hình này thì có bù mười vạn cũng không đủ.

Suy cho cùng thôn này của bọn họ cũng nằm trong thung lũng, cách thôn gần nhất bên ngoài cũng phải hai ngọn núi, nếu muốn làm đường, nhất định phải đắp ruộng bằng đá, còn phải làm một cây cầu, khối lượng công việc còn lớn hơn nhiều so với thảo nguyên bên này.

"Sao vậy?" Phương Trạch Vũ bàn bạc với trưởng thôn xong, thấy Thư Nhan đang trầm tư suy nghĩ, anh nhỏ giọng hỏi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 302: Chương 302



"Đang suy nghĩ chuyện quyên góp tiền lần trước, em tưởng đâu năm vạn đã rất nhiều rồi, bây giờ nhìn lại vẫn là em suy nghĩ theo lẽ đương nhiên, trở về em sẽ hỏi anh ba thử xem, chuyện này là do em mở đầu, không có lý do gì bắt anh ấy tiêu nhiều tiền như vậy."

Phương Trạch Vũ chỉ biết Thư Nhan quyên góp tiền, chứ không hề biết tình hình quê nhà của Thư Nhan, lúc này nhìn vào con đường cần tu sửa cũng rất dài.

Ngày hôm sau, Phương Trạch Vũ đưa Thư Nhan đi dạo một vòng đến quân đội của anh trước đây. Trên nguyên tắc là không được đi vào, nhưng Lâm Đại Chí đã tìm người lãnh đạo trước đây, người lãnh đạo này lúc trước thích nhất là Phương Trạch Vũ, nghe thấy anh trở về rồi, nhanh chóng cho người mời họ vào ngay lập tức.

"Thay đổi rất nhiều so với trước đây." Phương Trạch Vũ ngắm nhìn quân doanh cảm khái.

"Cậu đã rời khỏi bao nhiêu năm rồi, có thay đổi mới là bình thường." Lâm Đại Chí lại thỉnh thoảng chỉ tay vào một tòa kiến trúc nào đó hỏi Phương Trạch Vũ còn nhớ trước đó là gì hay không.

Giữa trưa, họ còn ở lại đây ăn một bữa cơm, ánh mắt Thiên Bảo nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, sau khi lớn lên con cũng muốn tham gia quân ngũ."

Thư Nhan liếc mắt nhìn cậu bé, lúc còn nhỏ cô cũng muốn sau khi lớn lên sẽ trở thành nhà khoa học đây, không thì cũng làm một công việc chăm chỉ.

Trong huyện biết Phương Trạch Vũ muốn quyên góp tiền xây đường, ngay lập tức đã cử người đến gặp mặt Phương Trạch Vũ, rốt cuộc chuyện đường xá thì không nói nhiều, trái lại chỉ luôn nói đến việc kéo đầu tư, lời nào cũng muốn để Phương Trạch Vũ giúp đỡ đại thảo nguyên nơi anh từng ở.

Có thể nhìn ra được, những người này cũng không có lòng riêng, thật tâm muốn tăng thêm chút thu nhập cho huyện, nơi này thật sự quá nghèo khó.

Thư Nhan nhìn thấy cừu xếp thành đàn ở bên ngoài thì có chút đăm chiêu, Hồ Thụy Tuyết đã bắt đầu lập kế hoạch làm trang phục cho phụ nữ, rất có thể hai tháng nữa sẽ chính thức lên quảng cáo đưa ra thị trường, lúc đó vừa hay cho ra trang phục mùa thu, áo len thu đông là thứ không thể thiếu, còn có đủ loại quần áo lông cừu, ví dụ như áo khoác nỉ, khăn quàng cổ, mũ len, tất, ...

"Bên này tôi có một mối hợp tác muốn bàn bạc với các người."

Nghe thấy lời Thư Nhan nói, người từ trong huyện xuống không khỏi nhìn về phía cô.

TBC

"Cô đây là?"

"Đây là bạn gái tôi, cô ấy kinh doanh quần áo." Phương Trạch Vũ nghe Thư Nhan nói, anh lập tức biết cô nhất định đã suy nghĩ xong xuôi rồi mới lên tiếng.

Kinh doanh quần áo? Ánh mắt của mấy người đang mời gọi đầu tư bỗng sáng lên, kinh doanh quần áo quá tốt, nếu như có thể làm một xưởng gia công lông cừu ở chỗ này của bọn họ, không những có thêm một nơi làm việc, mà có thể cho dân chăn nuôi và bên huyện đều có thêm thu nhập.

"Tôi chỉ có ý tưởng như vậy, cụ thể ra sao phải đợi công ty cử người tới khảo sát tại chỗ, cũng không phải tôi nói được là được." Thư Nhan mỉm cười lên tiếng giải thích, sau đó còn nói thêm: "Ngoài ra, lần này chúng tôi đến đây là để đi du lịch, cho nên, tôi không muốn thảo luận vấn đề công việc quá nhiều, quay về tôi sẽ gọi điện thoại cho người của công ty, sau đó để mọi người bàn bạc với bọn họ."

Những lời này cũng không khiến cho họ nổi giận, Thư Nhan là bà chủ, nếu như cô muốn đầu tư ở chỗ này, nhân viên cấp dưới chẳng lẽ còn làm trái lại lời cô hay sao?

Họ đã tìm đến trưởng thôn, bảo ông ấy phải tiếp đãi Phương Trạch Vũ và Thư Nhan thật chu đáo, tất cả các chi phí đều sẽ do huyện chi trả, còn chuyện đường sá, bên huyện cũng có thể trích ra một khoản, mặc dù không nhiều, nhưng cũng sẽ trích ra.

Ở lại trên thảo nguyên một tuần, người bên huyện thật sự không hề đến làm phiền họ, Thư Nhan học làm sữa chua và phô mai từ những người dân chăn nuôi, làm phô mai thì quá phiền phức, còn sữa chua thì có thể về nhà làm thử.

Hai đứa trẻ và Kim Sơn của nhà trưởng thôn đã trở thành bạn thân của nhau, mỗi ngày đều cưỡi ngựa dạo chơi ở bên ngoài, tối hôm qua còn cùng Kim Sơn đỡ đẻ cho một con cừu.

"Mẹ ơi, chú cừu nhỏ rất thần kỳ, vừa sinh ra chưa bao lâu là có thể đứng lên được, còn biết đi nữa đấy mẹ." Thiên Bảo vô cùng hào hứng kể lại cho Thư Nhan nghe.

"Thần kỳ như vậy à?"

"Thật đó mẹ. Cậu ấy còn nói muốn tặng chú cừu nhỏ mới sinh đó cho con, mẹ ơi, con có thể mang nó về nhà nuôi không?" Thiên Bảo chớp chớp mắt nhìn Thư Nhan, Thanh Thanh ở bên cạnh dù không lên tiếng, nhưng gương mặt cũng mong đợi mà nhìn cô.

"Chú cừu non còn nhỏ như vậy, tách khỏi mẹ nó sẽ không có sữa uống, nó sẽ đói c.h.ế.t đó." Đầu óc Thư Nhan tối sầm, còn muốn mang một con cừu nhỏ về nhà, trẻ con đúng thật là nghĩ gì thì làm nấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 303: Chương 303



"Vậy có thể đưa mẹ nó về nhà cùng không? Như vậy thì chú cừu nhỏ sẽ không đói c.h.ế.t nữa." Thiên Bảo lập tức lên tiếng nói.

"Cừu mẹ là của ông trưởng thôn, hai con đưa đi rồi, cả nhà ông trưởng thôn sẽ không có tiền sinh sống, Thiên Bảo và Thanh Thanh, hai con có từng nghĩ đến vấn đề này chưa?" Thư Nhan nghiêm túc nhìn hai đứa bé: "Chú cừu nhỏ cũng như vậy, đó là những gì mà cả nhà ông trưởng thôn giữ lại để kiếm sống, Kim Sơn nói tặng cho hai con là khách sáo thôi, hai đứa nhận rồi sao?"

"Vậy chúng ta có thể mua lại được không ạ?" Thiên Bảo ủ rũ hỏi.

"Mua rồi thì mang về như thế nào? Con đã quên chúng ta đến đây thế nào rồi à?"

Vừa nghĩ tới phải chen chúc với một con cừu lớn như vậy trong một không gian nhỏ kia, Thanh Thanh giật mình một cái, vội vàng lắc đầu: "Hay là thôi đi."

"Được rồi, đợi đến khi trở về Nam Thành, mẹ sẽ mua một con ch.ó nhỏ cho hai con, chó nhỏ cũng rất đáng yêu, còn biết bảo vệ các con." Thực ra Thư Nhan đã muốn nuôi từ lâu rồi, nhất là sau khi mua nhà.

"Vậy được rồi ạ." Thiên Bảo miễn cưỡng đồng ý.

Trước lúc rời đi, trưởng thôn và những người dân chăn nuôi đã tổ chức một bữa tiệc tạm biệt rất long trọng, toàn bộ người trong thôn đều đã đến, mọi người vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa, Phương Trạch Vũ và Thư Nhan cũng bị ép đi lên nhảy múa một hồi lâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thức dậy thu xếp mọi thứ xong xuôi, Lâm Đại Chí còn lái xe máy cày tới kéo bọn họ đến trong nội thành.

"Trạch Vũ, hiện giờ điện thoại trong quân đội đều có thể gọi thông được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nhớ thường xuyên liên lạc đó." Lâm Đại Chí đã biết những việc trải qua những năm nay của Phương Trạch Vũ, anh ấy choàng qua bả vai anh, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Em dâu rất rốt, cậu phải đối xử tốt với cô ấy."

"Cái này còn cần anh nói sao?" Phương Trạch Vũ trợn mắt liếc nhìn anh ấy, không đối xử tốt với vợ mình thì đối xử tốt với ai chứ?

"Có thời gian rảnh thì đến Nam Thành chơi."

Một đường luân chuyển trở về tới Nam Thành, lúc xuống xe, Thư Nhan thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.

"Đến thảo nguyên chơi vui đó, nhưng tình hình giao thông ở đó thì quá bất tiện." Lúc này ra ngoài du lịch thật sự là quá phiền phức, giống như sau này đi từ Nam Thành đến Bắc Kinh, đi cao tốc chỉ cần bốn năm tiếng đồng hồ, hiện giờ phải gần hai mươi tiếng đồng hồ, kém gần như là gấp rưỡi.

Phương Trạch Vũ nhìn thấy nét uể oải trong mắt Thư Nhan, anh bảo mọi người đợi ở bên cạnh cửa ra, còn mình đi lái xe tới.

Lúc bọn họ về đến tiểu khu thì đã gần năm giờ chiều, lúc này phần lớn mọi người đều tan làm trở về nhà, Phương Trạch Vũ do dự một lúc, mới thoải mái đi xuống đưa Thư Nhan lên tầng.

Một vài người quen biết Thư Nhan hoặc là quen biết Phương Trạch Vũ nhìn thấy, đều thì thầm bàn tán với nhau.

"Đó là thật sao? Phương Trạch Vũ đang quen với một người phụ nữ trong tiểu khu của chúng ta sao?"

TBC

"Cái gì mà đang quen? Người ta là người yêu bình thường." Bà Trương nói thay Thư Nhan.

"Người phụ nữ kia không phải đã có con rồi sao? Con trai cô ấy hình như còn học nhà trẻ ở đây."

"Cái này tôi biết, cô ấy đã ly hôn từ lâu rồi, trai chưa vợ gái chưa chồng, đến với nhau thì có gì sai chứ? Theo tôi thấy thì người trẻ tuổi Phương Trạch Vũ này cũng không tìm được một cô gái độc thân nào phù hợp với tuổi của cậu ta, tìm người đã ly hôn rồi cũng hay, hơn nữa Thư Nhan cũng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, nếu như không phải cô ấy từng ly hôn, thì đã không biết có bao nhiêu người theo đuổi rồi." Bà Trương biết một vài chuyện về Thư Nhan, nhanh chóng nói giúp cô.

Không quá ba ngày, rất nhiều người ở quanh đó đều biết Phương Trạch Vũ đã có người yêu, mà còn là một người phụ nữ từng ly hôn có hai đứa con.

Đa số mọi người đều nói rằng Phương Trạch Vũ thông minh, tuổi này của anh, không có công việc, mặt mày hốc hác, muốn tìm một cô gái ngoan cũng khó, tìm phụ nữ từng ly hôn có con nhỏ thì tốt hơn nhiều, không cần phải bỏ tiền sính lễ, cũng không phải đãi rượu trà, tiết kiệm được một khoản tiền lớn, nghe nói người phụ nữ đó có nhà ở thủ đô Nam Thành, chứng minh được cô còn có chút tiền, đây là chuyện tốt hơn nhiều.

"Chẳng phải mẹ nói anh ta vẫn luôn không có người yêu sao? Sao bây giờ lại yêu rồi?" Chu Tiểu Mai sau khi tan làm trở về nhà, trên đường nghe thấy hàng xóm đang nói chuyện phiếm, cô ta vội vã chạy về nhà hỏi mẹ.

"Sao mẹ biết được? Con cũng là, sao bỗng nhiên lại vừa ý Phương Trạch Vũ rồi? Cho dù năm đó cậu ta có bị oan uổng, thì chuyện cậu ta ngồi tù cũng là thật, công việc cũng mất đi, bây giờ còn không biết làm gì ở bên ngoài? Chỉ có một chỗ tốt duy nhất đó chính là có nhà, chẳng qua là người mẹ kế đó của cậu ta cũng không dễ sống chung, người như vậy hoàn toàn không phải là người xứng với con, Tiểu Mai à, hôm nào mẹ sẽ tìm một mối tốt cho con, chúng ta không cần phải vội." Mẹ Chu vẫn cho rằng con gái mình đã chịu đả kích cho nên mới thích Phương Trạch Vũ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 304: Chương 304



Chu Tiểu Mai chính là cô giáo hơn ba mươi tuổi mà bà cụ và các chị em của bà đã nhắc tới.

Cô ta cúi đầu không lên tiếng, cô ta vẫn luôn giấu người nhà, hai năm trước, trên đường đi làm về cô ta đã gặp phải một tên lưu manh háo sắc, lúc cô ta thật sự thấy tuyệt vọng rồi thì Phương Trạch Vũ đi ngang qua như từ trên trời rơi xuống cứu cô ta thoát nạn.

Mặc dù tên lưu manh kia không đạt được ý muốn, nhưng cả người Chu Tiểu Mai đều đã bị sờ mó khắp nơi, lúc đấy cô ta cầu xin Phương Trạch Vũ đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, cũng không báo cảnh sát, cô ta là giáo viên, nếu như bị người khác biết được, sau này cô ta còn làm người như thế nào, huống hồ cô ta còn có một vị hôn phu đang du học ở nước ngoài.

Sau này cô ta bị hủy hôn rồi thì nhớ đến Phương Trạch Vũ, cô ta nghĩ nếu như có thể gả cho anh thì cũng không tệ, nên đã nhắc đến với mẹ Chu, lúc ấy mẹ cô ta phản đối kịch liệt, ba mẹ còn tưởng rằng cô ta đau lòng chuyện bị hủy hôn nên mới cam chịu buông thả như vậy. Không bao lâu sao, lại nghe nói Phương Trạch Vũ bị xử oan, Chu Tiểu Mai nhất thời không kìm lòng nổi, mới nhờ mẹ cô ta giúp đỡ tìm người nghe ngóng tin tức.

Bà cụ kia sống cùng một khu với Phương Trạch Vũ nói rằng anh không có người yêu, kết quả bây giờ lại ngược lại, bất thình thình nhảy ra một cô người yêu, hơn nữa còn là phụ nữ từng ly hôn có hai đứa con, Chu Tiểu Mai không hiểu, tại sao Phương Trạch Vũ lại muốn trải qua một cuộc sống với người đã sinh hai đứa con mà lại không muốn cô ta, chẳng lẽ là vì tuổi cô ta lớn hơn sao?

Thư Nhan cũng không biết Phương Trạch Vũ còn được người khác nhớ thương như vậy, cô đang gọi điện thoại với Thư Kiến Dương.

"Anh ba, anh cũng thật là, em không hiểu mà anh cũng không biết nhắc nhở em, em còn tưởng đâu năm vạn là đã đủ rồi, bây giờ mới biết còn lâu mới đủ, chuyện này đều là vì để giúp em, em không thể để anh bỏ ra thêm nhiều tiền như thế được, em lại chuyển thêm mười vạn đủ hay không?"

"Làm gì mà dùng nhiều tiền như vậy, cũng không phải là một mình em bỏ tiền ra, ông bí thư chi bộ đã lên tiếng bảo người trong thôn có tiền thì bỏ tiền, không có tiền thì góp sức người, còn có hai cái thôn nhỏ đi qua đường lớn nữa, cũng sẽ cùng góp sức, vật liệu phần lớn sẽ lấy tại chỗ, bên cạnh không phải là có một con suối nhỏ sao? Cát đá cũng đã có, máy móc anh có, tiền anh bỏ ra thêm cũng không nhiều đâu, năm vạn là đã đủ rồi." Thư Kiến Dương không ngờ tới Thư Nhan sẽ hỏi thăm chuyện này.

"Chuyện này em không hiểu, em sẽ chuyển thêm mười vạn, được rồi, anh em chúng ta không thiếu chút tiền này, đừng tranh nhau nữa, lần này tu sửa đường sá này ngoài việc giúp đỡ ông bí thư chi bộ ra, em cũng muốn tích đức cho bản thân mình.

TBC

Thư Nhan chuyển đến một trăm ngàn tệ không biết đủ hay không, đợi sau khi làm đường xong rồi thì cô sẽ gọi điện đến hỏi trưởng thôn, còn thiếu nhiều ít nữa thì sẽ đưa thêm cho Thư Kiến Dương.

Lộ trình cả đi và về đến thảo nguyên mất năm ngày, chơi ở đó bảy ngày vậy là mất gần nữa tháng không đến công ty, khi Thư Nhan đến công ty bỗng cảm thấy ánh mắt của Hồ Thụy Tuyết nhìn cô hiện lên màu xanh lục.

"Có đến mức như vậy không? Nếu sau này lúc cậu đi du lịch thì tớ sẽ ở lại quản công ty vậy không được sao?" Thư Nhan cười hihi nói.

"Tớ nỗi giận là vì cậu đi chơi sao?" Ánh mắt không hề dịu dàng của Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan.

Thư Nhan đi đến ôm lấy Hồ Thụy Tuyết: "Biết rồi, cậu giận vì tớ không chịu đi du lịch với cậu mà lại dẫn Phương Trạch Vũ đi chơi cùng."

"Cậu vẫn còn biết vậy à? Cậu là một người thấy sắc quên bạn." Hồ Thụy Tuyết trừng mắt lên.

Hồ Thụy Tuyết đã nhiều lần đề cập đến việc Thư Nhan nên đưa bọn trẻ cùng đi du lịch với nhau, nhưng Thư Nhan luôn cự tuyệt, kết quả ngoảnh lại một cái thì lại đi chơi với Phương Trạch Vũ, lại còn đi đến vùng thảo nguyên rộng lớn, thảo nguyên có thu hút người ở nước ngoài không? Nói đi nói lại thì đó chính là mối quan hệ giữa người với nhau.

Thư Nhan bối rối cười: "Không phải tớ cảm thấy thời gian của bọn trẻ gần gũi với Phương Trạch Vũ không nhiều, muốn để bọn họ ở cùng nhau nhiều hơn một chút, hơn nữa đi đến một nơi khác thì có thể hiểu được đối phương là người như thế nào, trải qua chuyến du lịch lần này thì bọn trẻ thân thiết với Phương Trạch Vũ rồi, tớ cũng có thể xác định được chuyện lâu dài với anh ấy được."

"Ái chà, làm một chuyến du lịch lại còn có hiệu quả này sao?"

"Thật đấy, trên đường đi du lịch rất vất vả, khi nó khiến người ta mệt mỏi là tính cách chân thật sẽ dễ dàng lộ ra nhất, hơn nữa cứ sớm tối bên nhau thì có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề từ những điều nhỏ nhặt, quan trọng nhất là giá trị quan cũng chính là khái niệm tiêu dùng, một người tiêu tiền như nước ở cùng với một người chi tiêu dè sẻn, vậy thì ngày tháng đó sẽ kết thúc thôi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 305: Chương 305



Thư Nhan đã từng có bạn trai, anh ta đều tốt về mọi phương diện nhưng chỉ là quá tiết kiệm, không phải nói rằng tiết kiệm là không tốt, nhưng mua bất cứ thứ gì cũng đắn đo tới lui và lại thấy có chút không đành lòng mua, đặc biệt là về mặt ăn uống, Thư Nhan cảm thấy nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nếu không đáng thì khỏi cần để dành, ví dụ như ăn uống không cần thiết phải quá tiết kiệm, hai người hẹn hò với nhau một tháng thì đã chia tay luôn sau bốn bữa ăn, nguyên nhân chủ yếu là vì giá trị quan không giống nhau.

Anh ta cảm thấy Thư Nhan không cần kiệm chăm lo cho gia đình, Thư Nhan cảm thấy anh ta quá bủn xỉn, ngay cả một bữa ăn nhanh cũng phải tính toán kỹ lưỡng.

Phương Trạch Vũ là một người rất có kế hoạch, không tiêu tiền bữa bãi cũng không quá keo kiệt, anh ấy cho rằng phải nên chi tiêu cho việc ăn mặt, không vượt quá phạm vi khả năng của bản thân là được rồi, những thứ không thực tế thì không nhất thiết phải có, điều này phù hợp với giá trị quan của Thư Nhan.

"Chu đáo và quan tâm sẽ chăm sóc được mọi người, quan trọng nhất là đối xử với bọn trẻ cũng phải tốt, tớ có thể nhìn ra được đó không phải là diễn kịch, thật sự rất tốt." Thư Nhan nhướng lên đôi mắt của mình lên.

Nói xong chuyện của mình thì Thư Nhan mới hỏi đến chuyện của xưởng may.

Ở thảo nguyên, trong nhà của hộ gia đình nào cũng có nuôi gia súc và cừu, da bò và lông cừu là chất liệu may áo quần không tránh khỏi, nếu đặt một xưởng gia công trực tiếp ở đó thì chuyện giá cả thấp không nói làm gì mà còn có thể giúp được người dân chăn nuôi ở đó.

Sau ba ngày khi Thư Nhan gọi lại thì công ty đã cho người người đến xem. Người đến đã qua khảo sát ở hiện trường cho rằng có thể xây dựng được nhà máy, địa điểm cách Bắc Kinh cũng không xa và vừa hay là bọn họ đã có phân xưởng áo quần ở Bắc Kinh, sau khi gia công có thể đưa thẳng đến Bắc Kinh để sản xuất, nhân công giá rẻ, chỉ bằng một nữa thậm chí càng ít hơn những nơi như ở Nam Thành và Bắc Kinh hơn nữa lại được thu mua trực tiếp từ trong tay của những người chăn nuôi, giảm được bớt phần mua bán trung gian.

Điều quan trọng nhất là chính quyền địa phương đã đưa ra hàng loạt các ưu đãi, miễn phí đất đai, giảm thuế mười năm, còn có các loại hỗ trợ khác nữa, thêm vào đó là các chi nhánh ngân hàng địa phương tìm đến tận cửa, có thể cho vay không lãi suất trong ba năm, tính toán như thế này tương đương với việc xây dựng một xưởng sản xuất lông thú mà không phải chi trả một đồng nào.

"Đã xác định việc hợp tác rồi, bây giờ đang chọn vị trí, sau khi chọn được địa điểm rồi thì sẽ chính thức xây dựng nhà máy." Hồ Thụy Tuyết cười nói.

"Trang trại thì sao?" Để mua được lông cừu và da bò từ người chăn nuôi ra khỏi bãi cũng rất quan trọng. Đối với công ty mà nói thì chắc chắn là hi vọng có thể tìm được nơi có lượng cung cấp hàng hóa dồi dào, hơn nữa không lo lắng hết hàng.

Nhưng một trong những dự tính ban đầu của Thư Nhan khi chọn nơi xây dựng nhà máy chính là vì giúp đỡ các trưởng thôn cũ.

"Yên tâm đi, ngôi làng mà cậu đến để du lịch cũng nằm trong phạm vi nhà cung ứng, hơn nữa ở đó chúng ta sẽ mời các chuyên gia đến giúp bọn họ tiến hành chăn nuôi cừu một cách khoa học trên quy mô lớn."

"Áo quần ở bên này đã xác định khi nào công bố chưa?" Thư Nhan biết toàn bộ đã thiết kế rồi, thậm chí đã làm xong áo quần mẫu và chỉ đợi xác nhận lần cuối để sản xuất.

"Đến trước mùa thu sẽ được công bố, khoảng ngày hai mươi tháng tám dương lịch, chúng ta đã thiết kế rất nhiều kiểu áo quần nữ. Ngoại trừ các kiểu cơ bản thì có một vài kiểu đặc sắc, lát nữa cậu đi xem giúp một lúc."

Về mảng áo quần, Hồ Thụy Tuyết phát hiện Thư Nhan có cách nhìn rất khác thường, nhìn trúng kiểu nào thì chúng đều trở thành mặt hàng bán chạy.

"Được rồi, trở về tớ sẽ đến phòng làm việc xem." Thư Nhan không từ chối, về mặt này cô ấy thật sự có tầm nhìn rất vượt trội.

Có mười hai kiểu được Hồ Thụy Tuyết rất thích, sau khi Thư Nhan xem qua thì có rất nhiều sản phẩm được cải tiến lại thông qua nhãn hiệu lớn của nước ngoài, chỉ có thể nói là không một chút đặc sắc và không hề có điểm nhấn.

Ngay lập tức gọi điện cho người ở bộ phận thiết kế qua đây, ngoài ra cũng gọi Hồ Thụy Tuyết đến, Thư Nhan mở một cuộc họp nhỏ với bọn họ.

TBC

"Chúng ta cần phải làm ra thương hiệu của chính mình, áo quần nữ và cửa hàng nội y hoàn toàn khác nhau, nội y là đồ mặt ở trong nhà, sự thoải mái là điều quan trọng nhất, có thể nói trong quá khứ chúng ta đã mượn xem một số tạp chí rồi cải tiến lại đồ của chính mình, nhưng đối với áo quần nữ mà mọi người cũng làm như vậy thì chắc chắn là đang hạ thấp phong cách thương hiệu của chúng ta rồi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 306: Chương 306



Hồ Thụy Tuyết ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, có thể là vì sự thành công quá lớn của đồ nội y, vì vậy nhân viên bên dưới lại làm theo cách cũ của cửa hàng nội y, cô ấy cũng cảm thấy không sao, nhưng đừng quên là áo quần nữ và đồ y là hoàn toàn không giống nhau.

Quần áo nữ được mặc ở bên ngoài, chẳng có vấn đề gì nếu bọn họ chỉ muốn làm ra một thương hiệu bình thường, nhưng ước mơ của cô ấy là trở thành một thương hiệu sang trọng, ít nhất cũng phải là thương hiệu sang trọng ở mức độ nhẹ.

Cứ như thế này, nếu như sản phẩm quần áo nữ được phát hành đầu tiên lại mượn các nhãn hiệu lớn của nước ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ của bọn họ, thậm chí có thể tất cả các chương trình sẽ từ chối qua lại với bọn họ.

Hồ Thụy Tuyết liếc nhìn sắc mặt khó coi của các nhà thiết kế mà không trách móc bọn họ, đầu tiên là bản thân cô ấy cũng phạm sai như thế này, huống hồ chỉ trích bọn họ cũng không thay đổi được gì.

"Tớ đã liên hệ xong với công ty quảng cáo rồi, qua mấy ngày nữa cần phải quay quảng cáo, có khả năng là bây giờ không kịp được rồi, hay là kéo dài thời gian công bố sau?" Hồ Thụy Tuyết hỏi.

Toàn bộ mấy kiểu áo quần này đã đem đi làm mẫu, căn bản là hiện giờ không kịp để thay đổi.

"Chắc chắn là không chỉ mỗi các kiểu quần áo này, bây giờ hãy đưa tất cả các bản thảo thiết kế đưa cho tôi, ngoài ra hãy để các nhà thiết kế bên dưới bao gồm các nhân viên thực tập, mang bản thảo thiết kế của họ đưa lên đây."

"Thực tập sinh cũng cần sao?" Người đứng đầu bộ phận thiết kể cẩn thận hỏi.

"Đúng vậy." Thư Nhan liếc nhìn anh ta nói: "Những người càng trẻ càng dám nghĩ, có thể những thứ trước mặt khiến người ta sáng mắt hơn, không thể vì bọn họ là thực tập sinh mà sơ xuất được, bình thường anh cũng cần phải chú ý nhiều hơn một chút, công ty chúng ta không sắp xếp cấp bậc dựa trên lai lịch, có năng lực thì tham gia, không câu nệ tuổi tác, học lực hay cái còn gọi là kinh nghiệm làm việc."

Đặc biệt là thiết kế, cái này dựa vào linh cảm chứ thực sự không có liên quan gì đến lai lịch cả, có những người tuổi đời vẫn còn rất trẻ lại có thể thiết kế ra được những thứ mà một số người dùng cả đời vẫn không thiết kế ra được.

Người của bộ phận thiết kế nhận lệnh mang ra toàn bộ những bản vẻ lúc trước của bản thân đưa cho Tổng giám đốc Thư tận mắt xem qua, lỡ như nếu được chọn thì có thể một bước lên mây rồi.

"Nghe nói chưa? Tổng giám đốc Thư bảo là thực tập sinh cũng có thể đấy, Hạ Nhu, tôi cảm thấy thiết kế của cô rất đẹp, nếu như không phải Tổ trưởng đàn áp cô thì nói không chừng cô đã được làm chính thức từ lâu rồi."

"Đừng nói điều này để tránh người khác nghe được." Hạ Nhu liếc nhìn xung quanh, cô ấy cũng có vẻ bất lực, ai có ngờ đâu tổ trưởng ở trong công ty lại là chị khóa trên của cô ấy.

Hạ Nhu là sinh viên của trường trung cấp chuyên nghiệp chuyên ngành thiết kế, tổ trưởng bây giờ của cô ấy là Lâm San San hơn cô ấy một khóa, cô ta thích một bạn nam sinh cùng lớp, nhưng nam sinh này lại thích Hạ Nhu, sau đó Lâm San San bắt đầu ghét Hạ Nhu.

Càng không ngờ hơn là bọn họ lại gia nhập cùng một công ty, Lâm San San kết thúc kỳ thực tập vào năm ngoái và tốt nghiệp trước Hạ Nhu một năm, thì cô ta được người khác giới thiệu vào làm ở đây, rất nhanh cô ta được đề bạc lên làm tổ trưởng.

"Tôi tin là mọi người đã nghe tin tức rồi, bây giờ hãy đưa hết các bản thảo thiết kế cho tôi." Lâm San San xỏ đôi giày cao gót vào liếc nhìn Hạ Nhu.

"Hạ Nhu, đưa bản thảo thiết kế của cô cho tôi đi."

"Xin lỗi, gần đây tôi không có phác họa được cái gì cả." Hạ Nhu cứ như vậy không để cho Lâm San San nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô ấy.

"Cô làm gì vậy? Cho dù cô là thực tập sinh thì cũng nên vẽ nhiều vào chứ, bình thường không luyện tập gì sao? Nếu như cô lại phí thời gian như thế này tôi sẽ nói với Giám đốc mời cô rời đi đấy." Lâm San San nghiêm túc phê bình.

Đợi cho Lâm San San đi rồi thì người đứng bên cạnh Hạ Nhu kéo tay áo của cô ấy: "Cô sao vậy? Cơ hội hiếm có như thế này."

Hạ Nhu nhìn cô ấy cười nhưng không giải thích gì cả, cô ấy rất hiểu rằng cho dù cô ấy đưa bản thảo cho Lâm San San thì Lâm San San cũng sẽ không giúp cô ấy nộp lên đâu.

Dù sao chỉ cần Lâm San San còn ở đó một ngày thì cô ấy không thể nào cất đầu lên nỗi, còn không bằng đánh cược một phen.

Mượn cớ đi nhà vệ sinh, Hạ Nhu đi đến trước phòng làm việc của Thư Nhan, trong lòng âm thầm động viên cho bản thân rồi gõ cửa.

TBC

"Mời vào." Thư Nhan ngẩng đầu nhìn trước mặt là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt khẽ nhướng lên, trong chớp mắt có mang theo một chút quyến rũ nhưng ánh mắt rất chính trực.

"Cô ở bộ phận nào? Tìm tôi có việc gì không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 307: Chương 307



Hạ Nhu đứng thẳng người rồi cúi đầu chào một cái: "Xin chào Tổng giám đốc Thư, tôi tên Hạ Nhu là thực tập sinh ở bộ phận thiết kế, tôi muốn tự tiến cử."

Thư Nhan ngả ra đằng sau: "Cái này tôi đã nói với Giám đốc ở bộ phận thiết kế của các cô rồi, anh ta nên truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, các cô cứ nộp cho anh ta là được rồi."

Hạ Nhu vặn chặt bản thảo cắn môi thu lấy dũng khí nói: "Tôi và Tổ trưởng của nhóm tôi là bạn cũ cùng trường, vì có chút hiểu lầm ở trong trường nên quan hệ không được tốt, vì vậy..."

Thư Nhan đã hiểu, cô ấy không tán thành hành động vượt quyền như thế này, nhưng nếu như ở giữa có Giám đốc mà cậy quyền làm việc riêng thì cũng không được phép.

"Đưa bản thảo của cô cho tôi." Thư Nhan xem trang đầu tiên của bản thảo thiết kế thì đôi mắt sáng lên.

Kiểu dáng trang phục rất đơn giản và phóng khoáng, quan trọng là dung hợp với các yếu tố của Trung Quốc, trong đó có một nhóm là trang phục mùa thu với chủ đề là Tường Vân vô cùng bắt mắt.

"Đây đều là thiết kế của cô sao?" Nếu như đều là thiết kế của cô gái trước mặt thì lần này thật sự có thể đã đào được kho báu rồi.

"Đúng vậy, vì sau khi tôi vào công ty mà mãi không giao nhiệm vụ gì cho tôi nên tôi tiếp tục tự thiết kế cho mình, ngoài ra còn có một số là làm ở nhà."

Thư Nhan đặt bản thảo thiết kế xuống: "Tôi biết rồi, cô quay về trước đi."

Hạ Nhu dũng cảm nhìn biểu hiện của Thư Nhan nhưng không nhìn ra được gì cả nên thất vọng đi ra, lẽ nào Tổng giám đốc Thư không thích sao? Nghe giọng điệu lại không phải vậy, chỉ đành quay về từ từ đợi kết quả.

Người vừa rời đi Thư Nhan lập tức gọi điện cho Hồ Thụy Tuyết, cuối cùng tâm trạng kích động biểu hiện lên trên khuôn mặt: "Cậu mau qua đây, lần này chúng ta đã bỏ quên một mẫu mới rồi."

Rất nhanh Hồ Thụy Tuyết đã chạy đến, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy bản thảo thiết kế trong tay của Thư Nhan: "Đây là do nhà thiết kế của công ty chúng ta thiết kế sao?" Cô ấy có chút không dám tin.

Chỉ vì Thư Nhan có tầm nhìn xa hơn Hồ Thụy Tuyết mấy chục năm, nếu không tầm nhìn chính xác của hai người bọn họ chắc chắn Hồ Thụy Tuyết sẽ hơn hẳn một bậc.

Thư Nhan có thể nhìn ra thì Hồ Thụy Tuyết cũng có thể nhìn ra như nhau. Ban đầu cô ấy muốn tạo ra áo quần nữ cao cấp thuộc về Trung Quốc, đã từng nghĩ đến việc thêm vào yếu tố Trung Quốc, không ngờ thực sự có người thiết kế ra được, hơn nữa lại kết hợp rất hoàn hảo.

"Không tệ phải không?" Thư Nhan chỉ lấy ra bộ sưu tập của bản thảo thiết kế Tường Vân: "Chỉnh sửa một chút dựa trên nền tảng của bộ này để dùng cho bộ sưu tập Thu Đông thì như thế nào?"

"Nhưng tớ cảm thấy bộ sưu tập hoa cúc cũng rất đẹp." Hồ Thụy Tuyết đem ra bộ sưu tập hoa cúc hoàn chỉnh, Thư Nhan cũng thích bộ này, bên trong có hòa hợp giữa cúc Mã Lan, cúc Họa Mi, cúc dại vân vân, những hoa cúc khác nhau phối hợp với kiểu dáng khác nhau rất cân đối như nhau.

"Bộ này có thể dùng vào đầu Thu, nếu cuối Thu thì sao? Tôi cảm thấy bộ Tường Vân càng thích hợp hơn." Bộ sưu tập đóa hoa càng tươi mới thích hợp với đầu Thu hơn.

"Vậy được, làm cả hai bộ luôn."

Hồ Thụy Tuyết lại đánh giá cao một số bản thảo thiết kế khác, tuy không bằng bộ Tường Vân và đóa hoa nhưng tổng thể cũng không tệ lắm.

"Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết rốt cuộc đây là thiết kế của ai." Một vài nhà thiết kế có tiếng của công ty đều phải tìm công ty săn đầu người khai thác đưa đến, cô ấy đã xem qua tác phẩm của bọn họ, hình như không có điểm nào giống nhau.

TBC

"Là một thực tập sinh."

"Thực tập sinh?" Hồ Thụy Tuyết thực sự rất ngạc nhiên, sáng hôm nay khi Thư Nhan bảo các bản thảo thiết kế của thực tập sinh cũng nộp lên, căn bản là Hồ Thụy Tuyết không cho đó là một ý tưởng, thế mà thực sự không ngờ được lại tìm thấy kho báu.

"Allen làm sao vậy chứ, một thực tập sinh như thế này vậy mà không tuyển lên chính thức, cũng không có nhận được sự trọng dụng nào sao?"

Allen là nhà thiết kế cao cấp nhất mà cô ấy đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm về, và cũng là giám đốc của bộ phận thiết kế, nếu như ngay cả một thiết kế tốt xấu cũng nhìn không ra vậy thì cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở lại Nhan Tuyết.

"Có thể Allen cũng không biết, tớ muốn thảo luận với cậu về chuyện này, thực tập sinh này tự tìm đến tớ và đưa cho tớ bản thảo thiết kế, cô ấy với Tổ trưởng của bọn họ học chung một trường với cô ấy, lúc đó có một vài mâu thuẫn ở trong trường vì vậy sau khi vào công ty vẫn luôn bị đàn áp, tớ cảm thấy nên điều tra chân tướng của tình huống này, công ty chúng ta mới thành lập chưa được bao lâu vậy mà đã có người bắt đầu cậy quyền làm việc riêng, đây là một tín hiệu rất nguy hiểm."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 308: Chương 308



Hồ Thụy Tuyết nỗi giận đùng đùng vỗ bàn nói: "Ở đâu ra cái lý đó, một Tổ trưởng cỏn con vậy mà lại dám cậy chức cậy quyền, cũng không biết được đây là tổng cộng chỉ có một hay là rất nhiều, nếu như đều như vậy thì chẳng phải là có rất nhiều nhân tài bị đuổi đi khi mà chúng ta vẫn chưa biết đến hay sao."

Càng nghĩ càng giận, Hồ Thụy Tuyết nhấc điện thoại trực tiếp gọi cho Allen: "Lập tức đến phòng làm việc của Tổng giám đốc Thư một chuyến."

Sáng sớm mới xảy ra sơ suất lớn như thế, lúc này chuẩn bị tan ca lại bị hai vị sếp lớn gọi vào nên Allen cũng có chút thấp thỏm.

"Anh xem hai bản thảo thiết kế này một lúc đi." Thư Nhan đưa hai bản thảo thiết kế cho Allen để anh ta từ từ xem.

"Tuyệt quá, hai bản thiết kế này quả là đỉnh thật, xin cho hỏi là tác phẩm của bậc thầy nào đây? Nếu như có thể có được thì nó thì chỉnh sửa một chút là có thể làm mẫu được rồi." Allen hết lời khen ngợi dành cho hai tác phẩm này.

"Anh cũng cảm thấy được là được rồi, anh xem cái tên ở bên dưới đi, người này anh có biết không?" Hồ Thụy Tuyết thản nhiên hỏi.

"Hạ Nhu?" Allen chau mày: "Tôi chưa hề nghe qua cái tên này." Lẽ nào xuất hiện một nhà thiết kế thiên tài mới bị anh ta bỏ sót rồi sao? Không thể nào, kể từ sau khi Nhan Tuyết mời anh ta đến công ty giữ chức giám đốc, anh ta đã chiêu mộ nhân tài khắp nơi, dĩ nhiên là có lúc đã bỏ lỡ người tài, nhưng bản thảo thiết kế này có thể đến được tay của Tổng giám đốc Thư bọn họ thì rõ ràng người này phải có chút tên tuổi, lẽ nào là ở nước ngoài sao?

Hồ Thụy Tuyết sầm mặt lại: "Chuyện sáng hôm nay tôi sẽ không nói đến nữa, phần lớn trách nhiệm là tại tôi, do vậy tôi không trách bất kỳ ai trong bộ phận thiết kế, nhưng anh với tư cách là giám đốc của bộ phận thiết kế, thì việc phát hiện tài năng của nhân viên cấp dưới là yêu cầu cơ bản, tôi vừa mới gọi điện hỏi qua bộ phận nhân sự, cô Hạ Nhu này đã đến công ty chúng ta đã ba tháng rồi, mà cho đến bây giờ vẫn chưa chuyển lên chính thức, tại vì sao?"

"Cô ấy là thực tập sinh của công ty chúng ta?" Allen rất ngạc nhiên nhìn Hồ Thụy Tuyết và thấy Thư Nhan cũng gật đầu thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch.

"Bên dưới tôi chia thành ba nhóm nhỏ, mỗi nhóm sáu người, một tổ trưởng ba nhân viên chính thức, và còn có hai thực tập sinh, tôi không biện minh cho bản thân mình, thực sự là tôi chưa quan tâm đến nhiều đối với thực tập sinh."

Thực tế thì bản thân sự việc không có gì to tác, thân làm giám đốc thì anh ta đã quản lý gần như rất tốt cấp bậc bên dưới và các nhân viên chính thức rồi.

Ai ngờ đâu ở trong nhóm thực tập lại xuất hiện một nhân vật tài giỏi như vậy, càng bất ngờ hơn là thực tập sinh này lại có mâu thuẫn với tổ trưởng của mình và luôn bị tổ trưởng chèn ép.

Cho dù như thế nào thì sai vẫn là sai nên Hồ Thụy Tuyết đã trực tiếp khấu trừ một quý tiền thưởng của Allen.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Hồ, cám ơn Tổng giám đốc Thư, quả thật là do tôi thiếu trách nhiệm quá, lát nữa tôi sẽ lập tức đưa cô ấy chuyển lên chính thức."

Allen nhìn lại bản thảo thiết kế một lần nữa và thật sự nó rất có linh khí, nếu như cô ấy có thể duy trì vậy có lẽ sẽ trở thành một bậc thầy.

"Không cần đâu, tôi đã nói chuyện với bên bộ phận nhân sự rồi, trực tiếp đưa cô ấy lên làm tổ trưởng luôn, bảo tổ trưởng đó của Hạ Nhu nói cô ấy đến bộ phận nhân sự để tổng kết tiền lương." Thư Nhan thản nhiên nói.

Vẫn đang chờ tin tức nên Hạ Nhu có chút đứng ngồi không yên, nhìn thấy thời gian đã tan làm rồi, đoán chừng đợi đến buổi chiều khi vào ca mới có thể có được thông tin.

Đi ăn trưa cùng với thực tập sinh bên cạnh, vừa quay về bàn làm việc không bao lâu thì thấy Lâm San San chậm rãi bước đến.

TBC

"Người bên bộ phận nhân sự bảo cô vào làm thì qua bên đó một lúc."

"Là... là có ý gì?" Bây giờ không dễ gì tìm được công việc, có thể vào được Nhan Tuyết vẫn phải nhờ giáo viên nói giúp cho cô vài câu, lẽ nào cứ như vậy mà ra đi sao?.

"Cô nói là có ý gì sao? Đi làm ba tháng mà ngay cả một bản thảo thiết kế cũng không có, lãnh đạo ở bên trên biết được nhất định cho rằng cô đang lười biếng bảo cô rời đi là rất kỳ lạ sao?" Lâm San San ngước cằm khinh thường nói.

Lời này khiến Hạ Nhu rất khó hiểu, trước lúc tan làm cô ấy mới đi tìm Tổng giám đốc Thư, hơn nữa còn đem hết tát cả bản thảo đưa cho cô ấy rồi, làm thế nào có thể bị sa thải vì không có bản thảo được chứ?.

Lo lắng bất an đến bộ phận nhân sự, toàn bộ người ở bên trong thấy cô ấy đều nở nụ cười chúc mừng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 309: Chương 309



Chúc mừng gì chứ? Chúc mừng cho cô ấy bị sa thải ư? Vậy chắc chắn là không phải, vậy thì cô ấy được tuyển lên làm chính thức rồi? Hạ Nhu cố gắng ổn định tâm trạng của mình và bước vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận nhân sự.

"Tiểu Hạ đến rồi à, mau ngồi đi, vừa rồi Tổng giám đốc Thư điện thoại đến nói qua với tôi rồi, cô là một nhân tài hiếm có, cũng là sơ suất của tôi, mới khiến cô bị che giấu lâu như vậy, hôm nay ngoại việc tiến hành chuyển cô lên chính thức thì Tổng giám đốc Thư còn đặc cách đề bạt cô làm Tổ trưởng của một nhóm." Trưởng phòng bộ phận nhân sự vui vẻ ôn hòa nói, có đầu óc đều sẽ biết Hạ Nhu được xem như là vừa mắt của Thư Nhan rồi, chỉ e sau này là một bước lên trời, chưa nói là trở thành bạn bè, ít nhất là không thể trở mặt.

"Tổ trưởng?" Hạ Nhu hơi choáng váng, bộ phận thiết kế có tổng cộng ba tổ trưởng, toàn bộ đều đã có người đảm nhận rồi, cô ấy làm tổ trưởng...

" Đây là hợp đồng của nhân viên chính thức, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ở đây là được rồi, ngoài ra khi cô quay về thì gọi Lâm San San giúp tôi bảo cô ấy qua đây."

Với sự thông minh lanh lợi của Hạ Nhu đã đoán ra ngay dụng ý ở trong đó. Cũng tức là nói rằng cô ấy thay thế vị trí của Lâm San San, thương trường như chiến trường, cô ấy cảm thấy bản thân mình thay thế vị trí của Lâm San San thì cũng chẳng có gì mà áy náy cả, tin rằng nếu như Lâm San San có thể khai trừ cô ấy thì cũng sẽ ra tay mà không hề do dự.

Khi đến thì thấp thỏm bất an, khi đi thì Hạ Nhu ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu.

Thấy Hạ Nhu quay lại, Lâm San San cười khinh: "Cô cũng không cần nản lòng, không phải cô giáo Vương vẫn luôn xem trọng cô sao? Tôi tin là cô quay về tìm cô ấy mà khóc lóc thì cô ấy sẽ tìm mối quan hệ mà giúp cô."

Lời của Lâm San San có chứa lượng thông tin khá nhiều, tất cả mọi người nhìn Hạ Nhu không ngờ vị trí thực tập sinh này đều là tìm người nhờ vả vào mối quan hệ mà vào, hèn gì ba tháng vẫn không có cách được chuyển lên chính thức.

Vốn dĩ Hạ Nhu muốn châm biếm cô ta vài câu nhưng đột nhiên lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả: "Bộ phận nhân sự gọi cô qua bên đó một chuyến."

"Bộ phận nhân sự tìm tôi có việc gì?" Lâm San San cầm lấy tài liệu trong tay chợt ngưng lại.

"Bộ phận nhân sự tìm chị thì còn có thể có việc gì nữa chứ, chắc chắn là thăng chức cho chị đấy, bên trên không phải còn trống một vị trí Phó giám đốc sao." Nữ đồng nghiệp ở bên cười nói.

Người này là nhân viên chính thức của nhóm bọn họ và cũng là tay sai của Lâm San San, chỉ cần Lâm San San nói trái thì cô ta tuyệt đối sẽ không nói phải, năng lực thì bình thường mà công phu nịnh hót thì hạng nhất.

TBC

"Đừng nói bậy, có thể là có một vài thay đổi nhân sự." Lâm San San biết được trình độ và năng lực của bản thân, căn bản là không thể so sánh với hai tổ trưởng bên kia, phó giám đốc là điều không thể nào, dự đoán là vì chuyện sa thải của Hạ Nhu, nói không chừng là nhờ cô ta tìm thực tập sinh mới.

Lâm San San vừa đi, tên tay sai liền quay đầu hỏi Hạ Nhu: "Thật kỳ lạ, sao cô vẫn chư thu dọn đồ đạc đi?"

Hạ Nhu liếc nhìn cô ta rồi từ từ thu dọn đồ đạc.

"Hạ Nhu, cô thật sự phải đi sao?" Một thực tập sinh khác không đành nhìn Hạ Nhu.

"Ừ." Là phải đi, nhưng không phải rời đi mà là đổi qua bàn làm việc khác.

Đợi một lúc sau, Lâm San San nỗi giận đùng đùng quay lại, sắc mặt u ám nhìn Hạ Nhu: "Cô đi tìm Tổng giám đốc Thư sao?"

"Đúng vậy."

"Tại sao lại tự mình nộp bản thảo, cô như vậy là vượt quyền, có biết trong qui định và chế độ của công ty là không được phép không?" Lâm San San nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Trong quy định và quy chế của công ty cũng nói rồi, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, vậy cô có cảm thấy với tình huống của tôi thì có được tính là trường hợp đặc biệt không?" Hạ Nhu dửng dưng nói.

Bờ môi của Lâm San San run lẩy bẩy: "Cô lập tức đi nói với Tổng giám đốc Thư rằng giữa chúng ta chẳng có mâu thuẫn gì cả, tất cả đều là hiểu lầm."

"Lâm San San, giữ chúng ta có hiểu lầm gì không thì cô là người rõ nhất, chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt ở trong trường mà cô đi đâu cũng đàn áp tôi, tìm đủ mọi cách để ép tôi rời đi, bây giờ bảo tôi giúp cô đi nói dối lừa Tổng giám đốc Thư là cô điên hay là tôi ngốc đây?"

Tất cả mọi người trong phòng làm việc nhìn chằm chằm bọn họ, đến bây giờ bọn họ cũng nghe ra được một vài vấn đề, cơ bản là người ra đi không phải là Hạ Nhu mà là Lâm San San.
 
Back
Top Bottom