Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 190: Chương 190



Phương Trạch Vũ cảm thấy bọn họ không nên có những dạng này, anh suy xét hồi lâu cuối cùng lấy căn hộ kia mà ông bà nội để lại cho mình để thế chấp lấy tiền, cộng với số tiền anh đã tích góp trước đó để mở công ty vệ sĩ này.

Mao Vệ Bình biết được tin tức nên cũng đầu tư tiền tích góp được quăng tới đây, anh ta nghỉ công việc không lương rồi chạy tới Nam Thành để giúp anh.

Ngoại trừ anh và Mao Vệ Bình thì tất cả những nhân viên ở đây đều là những quân nhân xuất ngũ, có không ít người đều đi ra từ đơn vị của bọn họ, cũng có không ít người đều đã gặp qua những người có m.á.u mặt, bảo vệ những doanh nhân giàu có bình thường nhưng không tầm thường.

Sau khi gom đủ một nhóm người như vậy, ZF cũng sợ hãi nên hẹn riêng anh đi gặp mặt, công ty vệ sĩ này suýt chút nữa c.h.ế.t yểu.

Phương Trạch Vũ không còn cách nào mới phải đi tìm lãnh đạo cũ của mình, khi đó cũng chỉ có lãnh đạo cũ mới biết được chuyện anh bị oan uổng mà ngồi tù. Sau khi bị mắng té tát một trận mới chấp nhận phê duyệt cho anh, mọi chuyện cứ như thế lắng xuống.

Với thông báo như vậy, có không ít người thạo thông tin đã biết đến công ty vệ sĩ này. Vào thời buổi này mọi người sẵn sàng bỏ mạng chỉ vì một chút tiền, lúc sau danh sách hoá đơn thật sự bay đầy trời.

Dù sao những người cùng ra một chỗ với anh đều trở thành vệ sĩ riêng, những quân nhân xuất ngũ bình thường sẽ đi đến công ty làm vệ sĩ.

Nói cách khác hợp đồng thuê vẫn thuộc về quyền nhân sự vệ sĩ ở công ty bọn họ, cũng chính là công ty họ đi làm, công ty sẽ gửi tiền tới công ty vệ sĩ sau đó phát tiền lương cho bọn họ.

Nhìn bề ngoài thì tiền lương của những vệ sĩ đó cũng tương đương với những tuyển dụng trong xã hội nhưng trên thực tế còn có thêm cả các loại trợ cấp và tiền thưởng, cao hơn so với bọn họ nhiều.

Đều là tiền mồ hôi nước mắt của các anh em nên Phương Trạch Vũ chỉ rút ra một phần tiền thuê rất nhỏ mà công ty thuê hợp đồng cũng không cần phải lo lắng.

Lúc ký kết hợp đồng với công ty vệ sĩ thì sẽ không cần phải lo lắng không có ai, mặt khác có tên tuổi thì sự an toàn của công ty sẽ được đảm bảo.

Gần mấy năm, một số người giàu có từ những nơi khác đều tìm đến vệ sĩ chỗ bọn họ, Phương Trạch Vũ đang định mở thêm một nơi ở Bắc Thành.

"Lão Phương, phía dưới có người nói rằng đã tìm được cô gái kia rồi." Mao Vệ Bình buông một chồng hợp đồng xuống rồi đột nhiên nói.

"Tôi biết rồi." Phương Trạch Vũ cẩn thận nhìn hợp đồng, liên quan đến những lợi ích của các anh em thì anh tuyệt đối không cho phép mình làm ra một chút sai lầm nào.

"Anh đã biết rồi? Vậy rốt cuộc anh đang tính toán cái gì?" Mao Vệ Bình còn tưởng rằng Phương Trạch Vũ không biết.

Chuyện cũng đã qua nhiều năm, cô gái học trung học lúc đó được anh cứu năm ấy hiện giờ cũng đã tốt nghiệp đại học và đã kết hôn, Phương Trạch Vũ không có dự định đi tìm cô ta gây phiền toái.

TBC

"Đầu sỏ gây tội vẫn là mấy tên con trai kia cùng người nhà bọn họ, cô gái kia... cũng là do bị uy h**p, thôi bỏ đi."

"Sao có thể nói bỏ là bỏ được, lúc ấy nếu như không phải là do cô ta cắn ngược lại anh thì liệu anh có bị oan uổng mà ngồi tù nhiều năm như vậy không? Phạm sai lầm thì nên chịu sự trừng phạt, lúc trước anh đã từng dạy tôi như vậy." Mao Vệ Bình tương đối ghét cái ác như kẻ thù.

"Đó là khi đối mặt với kẻ thù." Phương Trạch Vũ buông hợp đồng rồi nhìn Mao Vệ Bình nói.

"Hiện tại bọn họ chính là kẻ thù của anh cũng là kẻ thù của tôi." Nếu như không phải bởi vì bọn họ thì hiện tại Phương Trạch Vũ cũng sẽ không như vậy.

"Cho nên tôi vẫn luôn điều tra chứng cứ phạm tội của bọn họ cùng ba bọn họ. Hiện tại đã có không ít manh mối rồi cũng rất nhanh có thể thành công. Nếu như muốn báo thù thì tìm đầu sỏ gây tội là được, cô gái kia..." Phương Trạch Vũ lắc đầu thở dài một tiếng, về mặt cảm tình thì đương nhiên anh không có cách nào có thể tha thứ cho cô gái kia được nhưng về mặt lý trí thì anh hiểu vì sao cô gái kia lại lựa chọn như vậy.

Nói đến phụ nữ làm Phương Trạch Vũ lại không khỏi nghĩ đến Thư Nhan, cũng là con người nhưng một người lại quay ra cắn ngược lại anh, còn một người rõ ràng trước đó cô là người cứu Đậu Đậu nhưng kết quả lại luôn mang lòng cảm kích với anh.

Những ngày ấy cô chẳng những vẫn luôn làm cơm chiều cho anh mà hôm nay tổ chức tân gia cũng gọi anh tới.

Anh giúp đỡ người khác cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận được sự cảm kích của đối phương, nhưng nếu như có thể nhận được sự đáp lại thì trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng thư thái.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 191: Chương 191



Ngoại trừ cái này ra thì sự lương thiện của Thư Nhan cũng khiến anh cảm động, cũng không phải bất kỳ ai sau khi gặp và phát hiện ra bọn buôn người cũng sẽ đi báo công an cả, trong lúc gặp nguy cấp người ta lại càng không dám đứng ra chỉ điểm và xác nhận điều đó.

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không đấy?" Mao Vệ Bình gõ bàn, ngay sau đó lại hoài nghi Phương Trạch Vũ: "Không đúng! Lão Phương, khoảng thời gian gần đây anh cực kỳ không bình thường, thành thật nói cho tôi biết đi có phải có tình hình gì đúng không?" Mao Vệ Bình đá lông mày nhìn anh ái muội.

"Đừng nói bây."

"Ây da da, tôi nói cái gì mà anh nóng nảy như thế. Không phải là thật đấy chứ, cô gái nào à?" Mao Vệ Bình thật sự rất sốt ruột, trước khi xảy ra tai nạn thì anh ta cũng đã kết hôn và có một đứa con trai, sau khi bị trọng thương về lại quê nhà cũng không bị bà xã từ bỏ mà vẫn luôn chăm sóc anh ta, cho nên về mặt phương diện gia đình của anh ta rất tốt đẹp.

Chỉ có Phương Trạch Vũ, chỉ vì chuyện năm đó mà phải ngồi tù lại còn bị mẹ kế làm lụi bại thanh danh, mãi đến bây giờ anh cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa kết hôn.

Phương Trạch Vũ nhíu mày: "Thật sự không có, cũng không phải anh không biết thanh danh của tôi, đừng có nói bậy."

"Thanh danh của anh làm sao nào? Tôi đã nói rồi, anh là người quá cứng nhắc, đã thời đại nào rồi chứ, từng ngồi tù thì có làm sao? Anh bị oan uổng cơ mà, mà anh cũng đã nhanh chóng rửa sạch được tội oan rồi. Hơn nữa sao anh vẫn luôn nói mình từng ngồi tù nhưng sao không nói đến thời điểm khi anh ở quân đội đã lập được bao nhiêu chiến công? Cứu được bao nhiêu người?" Mao Vệ Bình kích động đứng lên.

"Được rồi." Phương Trạch Vũ quét mắt nhìn Mao Vệ Bình rồi tiếp tục xem tài liệu: "Làm việc."

Ở phía bên kia, Thư Nhan và Lâm Tuệ đã khó khăn dọn bàn và chén đũa về, hai người đang mệt mỏi ngồi trên sàn nhà.

"Nhà tôi còn có chút việc nên tôi cũng về trước đây." Bị hoãn lại quá lâu nên Lâm Tuệ cũng đứng dậy tạm biệt.

"Được, hôm nay làm phiền chị rồi, sáng ngày hai mươi lăm tôi lại tới tìm chị." Sau khi tiễn Lâm Tuệ đi, Thư Nhan lại thu dọn đồ khô do Hồ Thuỵ Tuyết đưa tới rồi mới đi nghỉ ngơi. Lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy chị Trương đi ra từ thang máy.

"Chị Trương đã trở về rồi sao."

"Ừm, em dọn lại đây ở rồi à?" Chị Trương liếc mắt nhìn Thư Nhan một cái rồi vui vẻ nói: "Ây da, vậy về sau sẽ náo nhiệt lắm đây."

TBC

Cô ấy dọn lại đây từ cuối tháng trước, cả tầng lầu này cũng chỉ có một mình hộ gia đình của cô ấy, vì đang quen người nhà ở chung một lầu nên cô ấy đã không thích ứng được hồi lâu.

"Đúng rồi, chờ tới ngày hai mươi lăm thì nhà đối diện với nhà em cũng dọn tới đây, đến lúc đó tầng này của chúng ta sẽ thật sự rất náo nhiệt. Chị Trương về muộn như vậy đã ăn cơm trưa chưa? Nếu không vào nhà em ăn tạm một chút?" Thư Nhan mở cửa mời chị Trương đi vào.

"Không cần, không cần đâu, chị ăn ở nhà mẹ đẻ rồi." Vừa dứt lời chị ấy lại thở dài: "Bà con xa nhà chị chạy tới đây, thật ra nhà cũ không có nhưng đồ vật đều đã dọn đến bên này hết rồi, chị phải trở về lấy chăn giường."

"Là thân thích lần trước kia sao?"

"Đúng rồi, chính là thân thích kia." Lần này chị Trương cũng không bày ra vẻ mặt oán giận nữa: "Con gái của bà ấy học ở đại học Nam Thành nhưng lần trước mới biết. Em nói xem bà ấy cũng thật là, con cái đậu vào được đại học Nam Thành thì lúc đến báo danh cũng phải nên đến nhà chị chứ."

Thư Nhan chửi thầm lần trước rõ ràng chị không nói như vậy, chị còn ghét bỏ người ta nữa cơ mà.

"Tới thăm con sao?" Thư Nhan rút trước một câu.

"Đúng rồi, hơn nữa thân thích đó nhà chị cũng rất đáng thương. Lúc còn trẻ thì ông xã đã không còn rồi mà chỉ để lại một đứa con gái, cũng may là con gái không chịu thua kém nên thi đậu vào được trường đại họ Nam Thành, chỉ cần tốt nghiệp là đã có thể được phân công công việc rồi, đến lúc đó là sẽ được hưởng phúc. Tuy nhiên ở nông thôn như bọn họ muốn tạo điều kiện cho sinh viên cũng không dễ dàng, lúc này ngoại trừ tới thăm con thì còn phải nghĩ tới chuyện tìm việc nữa. Người ta tới tìm nhà chị giúp đỡ, em nói xem hiện tại công việc có khó tìm không? Đến cả chính chị cũng không biết đến khi nào sẽ bị nghỉ việc thì làm sao mà giúp bà ấy được." Chị Trương thở dài: "Thế nhưng cũng chỉ có mấy năm, đâu giống như chị có hẳn bốn đứa con..."

"Người ta bao nhiêu tuổi rồi? Nhân phẩm thế nào?" Thư Nhan nghe vậy trong lòng cũng khẽ động.

"Năm nay ba mươi chín tuổi, sao vậy? Em có công việc gì ổn có thể giúp chị giới thiệu được sao? Người ta cũng thật sự cần mẫn, sống ở nhà chị cũng không để chị và mẹ chồng chị phải động chân động tay, con người cũng rất sạch sẽ, nhân phẩm cũng tốt. Chị nghe mẹ chồng chị nói bà ấy cũng chưa từng cùng người ta ở trong thôn." Chị Trương nhiệt tình giới thiệu thân thích kia nhà chị ấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 192: Chương 192



Gần đây Thư Nhan vẫn luôn muốn tìm bảo mẫu, một bảo mẫu đáng tin cậy cũng không thật sự dễ tìm.

Đầu tiên tuổi người này không thể quá nhỏ cũng không được quá lớn, nếu như trẻ tuổi thì Thư Nhan sợ sẽ không thể chăm sóc tốt được cho tụi nhỏ còn nếu như tuổi quá lớn thì cô lại lo lắng vấn đề sức khỏe của người ta, cho nên người ở độ tuổi ba mươi lăm đến bốn mươi lăm là thích hợp nhất.

Tiếp theo phải là người sạch sẽ, đặc biệt là khi nấu cơm, nếu như đồ ăn hoặc bát đĩa không rửa sạch sẽ thì Thư Nhan thật sự ăn không vào.

Quan trọng nhất chính là nhân phẩm, dù sao cô cũng muốn trông cậy người này có thể đưa đón được tụi nhỏ nhà mình, cô đã từng đọc qua tin tức về việc bảo mẫu bắt cóc trẻ con nên dù thế nào cũng phải tìm hiểu tận gốc rễ.

Kết quả hiện tại lại gặp được người ba mươi chín tuổi, độ tuổi khá thích hợp lại còn là thân thích nhà chị Trương, như vậy cũng coi như hiểu được gốc rễ.

Cái quan trọng nhất chính là con gái của người này đang học ở đại học Nam Thành.

Bà ấy có một người con gái như vậy, nếu như không muốn con gái bị mang tiếng là con của kẻ phạm tội thì bà ấy nhất định sẽ không làm ra những chuyện không tốt.

Còn về phần sạch sẽ hay không còn phải cần thử nghiệm một thời gian mới biết được.

"Em đang tính tìm một bảo mẫu, ngoại trừ việc quét dọn vệ sinh và nấu cơm ra thì còn phải đưa đón tụi nhỏ nữa. Thật ra em đã muốn tìm từ sớm rồi nhưng em đang muốn tìm được người bảo mẫu có thể đưa đón tụi nhỏ nhà em, vậy nên em cũng phải tìm hiểu tận gốc rễ mới được. Nếu như thân thích kia nhà chị không ngại làm bảo mẫu thì có thể lại đây thử xem." Thư Nhan cảm thấy chọn người này cũng không tồi.

"Không ngại, không ngại." Chỉ là quét dọn vệ sinh một ít, nấu cơm một chút, đưa đón tụi nhỏ một chút, kiếm đâu ra một công việc như vậy chứ?

Có lẽ vài chục năm sau, rất nhiều cô gái sẽ cảm thấy rằng ở nhà làm việc nội trợ gia đình là một công việc vất vả nhưng vào thời đại này việc ở nhà quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm lại là một công việc nhẹ nhàng nhất.

Huống hồ hai đứa nhỏ nhà Thư Nhan đều đã lớn rồi, chỉ cần đưa đón tụi nhỏ là được.

"Cứ nói trước vậy đã, em còn phải gặp người thử xem." Đều là hàng xóm cả nên Thư Nhan không muốn vì chuyện này mà náo loạn không thoải mái.

"Chị hiểu mà, em cứ yên tâm chị sẽ nói cho bà ấy rõ ràng, em có thể cho cơ hội này đã là rất tốt rồi." Chị Trương cũng không muốn vì bà con xa nhà mình mà náo loạn gì đó với hàng xóm. Huống hồ rõ ràng Thư Nhan rất có tiền, người như vậy đương nhiên phải kết giao nhiều mới tốt.

"Không bằng chị bảo thân thích của chị lại đây hôm nay luôn đi, trước tiên cứ làm thử một bữa cơm để em xem đã. Nếu như ổn em sẽ giữ lại trước thử việc một tháng, trong thời gian thử việc sẽ trả ba trăm một tháng, sau khi làm việc chính thức sẽ là ba trăm mươi tệ một tháng, bao ăn ở. Em cũng không có yêu cần gì nhiều chỉ cần làm xong bổn phận chuyện của mình, sạch sẽ là đủ. Đặc biệt là hai đứa nhỏ nhà em nữa, nếu như mọi người có thể hoà thuận ở chung thì sẽ không có vấn đề gì cả."

Chị Trương nghe thấy Thư Nhan nói được ba trăm mươi tệ một tháng cũng rung động: "Vậy để chị trở về nói với bà ấy."

TBC

Chị Trương mở cửa buông đồ xuống rồi vội vàng chạy trở về nhà.

"Mẹ, cô cả đâu rồi?"

"Ở trong bếp làm mì rồi, cô ấy nói buổi tối làm mì sợi cho chúng ta ăn." Bà ấy chỉ tay vào phòng bếp: "Sao con kích động trở về gấp như vậy làm gì?"

"Không phải cô cả nhờ con tìm giúp công việc sao? Quả thật con gặp được một việc rất thích hợp." Trong lòng chị Trương có chút đắc ý.

"Công việc gì?" Bà ấy lại gần nhỏ giọng nói với cô ấy: "Tốt xấu gì người ta cũng là thân thích ở quê của ba con lại đây, con đừng có mà tuỳ tiện tìm một công việc lung tung để đuổi người ta đi. Con gái người ta là sinh viên, chờ ra được rồi là sẽ có công việc ngay, có lẽ về sau chúng ta còn phải tìm người ta giúp đỡ nữa."

"Con là loại người đó sao?" Chị Trương không vui nói một câu, sau đó lại hướng về phòng bếp kêu: "Cô ơi, không phải cô nhờ cháu tìm xem giúp cô một công việc hay sao? Cô cũng không biết đâu hiện tại có rất nhiều các nhà máy có hiệu quả và lợi ích không tốt, tất cả đều đang giảm biên chế rồi cho nên đâu thể nào nhận người được. Còn muốn vào nhà máy tư nhân thì cần phải có kỹ thuật, cũng không dễ tìm đâu."

Vẻ mặt của cô cả ảm đạm, cái này bà ấy cũng đã tìm hiểu nên biết chứ. Vốn dĩ bà ấy nghĩ đến Nam Thành muốn tìm một công việc quét rác, dọn vệ sinh cũng được để một tháng có thể kiếm được đồng ra đồng vào.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 193: Chương 193



Đến lúc này mới phát hiện ra đến cả quét rác cũng chẳng cần bà ấy.

"Không tìm thấy cũng không sao cả, cô chỉ cảm thấy em gái cháu đã đi học rồi còn phải vất vả kiếm tiền sinh hoạt phí nữa nên không đành lòng. Là cô làm mẹ nhưng không có bản lĩnh không thể giúp đỡ nó được cái gì." Cô cả cười khổ.

"Cô cứ để cháu nói cho hết đã, cháu đã hỏi tất cả những người xung quanh rồi khó khăn lắm mới tìm được cho cô một công việc, cháu cảm thấy khá tốt nhưng không biết cô có đồng ý hay không." Vừa rồi rõ ràng là chị Trương cố ý nói không xong chỉ vì muốn chứng minh rằng để kiếm được công việc này cô ấy đã phải trả giá rất nhiều sức lực để làm cô cả cảm kích cô ấy.

"Công việc gì?" Chỉ cần có công việc thì có bẩn thỉu, mệt mỏi cỡ nào cũng không sao cả.

"Là một gia đình mới chuyển tới ở bên cạnh nhà cháu, một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ, cháu cũng chưa từng thấy ba của tụi nhỏ bao giờ chắc hẳn là người ta đi ra ngoài làm ăn buôn bán hoặc là ly hôn rồi. Hôm nay cháu tìm cô ấy giúp đỡ giới thiệu việc làm thì cô ấy hỏi là ai cháu mới nói là cô cả của mình, bộ dạng cần mẫn sạch sẽ. Vừa lúc đó cô ấy nói đang muốn tìm một người biết được tận gốc rễ, sau khi nghe nói là thân thích nhà cháu nên không phải cô ấy yên tâm ngay sao. Cô ấy bảo cháu gọi cô tới để cô ấy xem thử xem, công việc chỉ có quét dọn vệ sinh, làm cơm, đưa đón tụi nhỏ mà thôi, đã thế một tháng còn được ba trăm năm mươi tệ và bao ăn ở nữa. Cô cảm thấy công việc này thế nào? Nếu như không được cháu lại trở về nói với cô ấy."

"Ba trăm năm mươi tệ?" Mẹ chồng của chị Trương đang ở bên cạnh kêu lên, hiện tại ông già nhà bọn họ làm việc ở trong xưởng mà một tháng cũng chỉ mới có bốn trăm tệ.

Vậy mà bà con xa mới vừa từ nông thôn lên lại kiếm được công việc một tháng ba trăm năm mươi tệ, lại còn được bao ăn ở, tính thế này còn hơn cả bốn trăm năm mươi tệ ấy chứ.

TBC

Cô cả cũng vui mừng nhìn chị Trương: "Là thật sao? Cô làm... làm, làm, cô làm."

"Nhưng cô đừng vui mừng quá sớm, người ta cũng có yêu cầu đó." Chị Trương nhanh chóng nói.

"Nên vậy, nên vậy." Tiền lương cao như vậy chắc chắn phải có yêu cầu rồi, cô cả thất thần nhào cục bột, bà ấy lo lắng không biết mình có đủ yêu cầu không.

"Cô yên tâm đi, cháu đã nói ít lời hay giúp cô rồi, cháu nói nhân phẩm của cô rất tốt, thích sạch sẽ lại còn nấu cơm ngon nữa. Cho nên là cô ấy nói hiện tại cháu phải đưa cô đi qua đó để làm thử một bữa cơm cho cô ấy xem. Nếu như bữa cơm này hợp ý cô ấy thì cô ấy sẽ giữ cô lại thử việc trong vòng một tháng, thời gian thử việc thì chỉ được tính ba trăm một tháng thôi, sau khi chuyển công việc chính thức sẽ thành ba trăm năm mươi một tháng. Cô còn có thời gian hai ngày nghỉ ngơi nữa, nếu như cô không nghỉ ngơi thì cũng có tiền trợ cấp, cái này cô cứ hỏi cụ thể cô ấy vì cháu cũng không hỏi kỹ cho lắm." Chị Trương có chút đắc ý nói.

"Thật sự cảm ơn cháu quá, cái đó..." Cô cả nhìn cục bột lại nhìn mẹ chồng chị Trương.

"Mì này cũng gần làm xong rồi cứ để đấy để tôi làm cho, cô nhanh chóng đi thay quần áo rồi cùng Tiểu Quyên đi thử việc đi." Chờ tới khi cô cả rời đi, bà ấy lại kéo chị Trương lại: "Con cũng thật là, công việc tốt như thế sao không tìm cho mẹ? Nhà người ta cũng nhàn rỗi thật, đưa đón tụi nhỏ rồi làm cơm, quét dọn vệ sinh một chút mà được tận ba trăm năm mươi tệ! Có cả chuyện tốt như vậy sao? Người ngoài cũng được hời như vậy."

"Mẹ không nghe thấy con nói là hàng xóm của con sao? Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng ngang tuổi với con trai cô ấy, về sau chắc chắn chúng nó sẽ học cùng một trường, bà nội lại đi làm bảo mẫu cho nhà bạn học? Làm như vậy làm sao Tiểu Bảo nhà chúng ta ngẩng đầu lên được?" Làm sao chị Trương lại không nghĩ tới chứ, ba trăm năm mươi tệ một tháng cơ mà, nhưng mà bọn họ lại cùng sống ở một tiểu khu lại còn là hàng xóm nữa.

"Đạo lý này cũng đúng, không thể để cho Tiểu Bảo mất mặt được." Đã mong có cháu nội lâu như vậy, đương nhiên mẹ chồng chị Trương cũng sẽ một lòng nghĩ đến cháu nội.

Sau khi Nhan Hoan tắm rửa gội đầu xong vẫn thấy hai đứa nhỏ còn đang ngủ trưa. Hiện tại đang vào hè nên Thư Nhan cũng không gọi hai đứa nhỏ dậy mà chuẩn bị dọn dẹp phòng ngủ cho bảo mẫu tới ở.

Phòng ở này có bố cục ba phòng ngủ, hai phòng khách, lúc Thư Nhan sửa sang thì thấy một phòng nhỏ cách ở phòng khách bên kia. Vốn dĩ cô nghĩ định để nó thành phòng chứa đồ nhưng hiện tại lại dọn dẹp để cho dì đó ngủ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 194: Chương 194



May mà lúc ấy cô nghĩ muốn để thông gió nên mới mở một cửa sổ nếu không chắc có lẽ sẽ hơi ngột ngạt.

Phòng này chỉ rộng có năm mét vuông, chiều rộng hai mét, chiều dài hai mét rưỡi, bên trong để một chiếc giường một mét hai bên cạnh để một cái tủ đầu giường cũng khá ổn.

Thế nhưng lúc trước khi Thư Nhan sửa sang lại căn phòng nhỏ này thì hai bên tường cô đều khảm ngăn tủ trên đó nên bây giờ cô sẽ thu dọn một số thứ, hiện tại còn mang chiếc giường dựa bên kia để cho dì ấy dùng nữa.

Giường và tủ đầu giường đều đã mua rồi, giờ chỉ cần phải mua một bức màn và trải khăn trải giường và vỏ chăn lên là có thể ngủ được.

Thư Nhan mới vừa quét dọn xong thì chuông cửa vang lên, cô mở cửa ra nhìn thấy một người phụ nữ đi cùng chị Trương đang đứng phía sau cô ấy.

Cô cẩn thận đánh giá người phụ mà chị Trương đưa đến, nếu như không phải chị Trương nói bà ấy ba mười chín tuổi thì Thư Nhan còn cho rằng bà ấy đã năm mươi chín.

Phụ nữ ở nông thôn dãi nắng dầm mưa làm việc ở ngoài ruộng tất nhiên sẽ không được trẻ trung giống như người thành phố, nhưng bà ấy lại già quá mức như vậy có thể thấy được ở nhà bà ấy đã làm việc nặng nề thế nào.

Một người phụ nữ chỉ dựa vào việc đồng áng ruộng nương mà nuôi lớn con gái còn tạo điều kiện cho con gái ăn học quả thật cũng không dễ dàng.

Nhưng Thư Nhan muốn tìm bảo mẫu chứ không phải chọn người đẹp.

Người mà chị Trương đưa tới có đẹp hay không, già trẻ thế nào cũng không liên quan gì đến cô, chỉ cần họ chăm chỉ, sạch sẽ, nấu cơm ngon thì đều có thể hết.

"Chắc hẳn chị Trương cũng đã nói qua với dì rồi, ở chỗ của cháu ngoại trừ chuyện quét tước vệ sinh ra thì dì còn phải làm cơm và đưa đón tụi nhỏ, những thứ này dì cảm thấy không có vấn đề gì chứ?" Thư Nhan lấy dép lên ra đưa cho bọn họ thay rồi dẫn người vào phòng khách ngồi xuống.

"Không thành vấn đề, những thứ này tôi đều có thể làm được." Lúc còn ở quê trời còn chưa sáng thì bà ấy đã phải lên núi làm việc mãi đến tận khi trời tối mới trở về nhà.

Thủ công nghiệp thì không nói nhưng bà ấy còn nuôi cả hai con heo, mười mấy con gà vịt, nếu như được làm việc ở nhà Thư Nhan thì chẳng khác gì đang chơi ở nhà.

Thư Nhan gật đầu lại đưa bà ấy đến phòng bếp: "Nhà bọn cháu là người phương bắc, hai đứa nhỏ đã đến bên này được khoảng một thời gian rồi nên cũng từ từ tiếp nhận được khẩu vị của người Nam Thành, thế nhưng mấy thứ như mì, bún, sủi cảo linh tinh gì đó dì đều sẽ làm được chứ?"

"Làm được, chỗ của tôi cũng ở gần phía bắc nên phần lớn đều ăn mì cả." Cô cả suy nghĩ một chút lại nói: "Đồ ăn phía nam tôi cũng có thể làm được, có những thứ không biết thì tôi cũng có thể học. Ở trong thôn bọn tôi thì tôi nấu cơm cũng khá ổn, mấy người thích uống rượu đều thích tìm tôi."

"Vậy vừa lúc, buổi trưa cháu vừa ăn cơm xong, buổi tối dì làm một chút mì sợi có được không?" Thư Nhan hỏi bà ấy.

"Chị vừa trở về thì đang thấy cô cả đang nhào bột làm mì, cô chị làm mì sợi thật sự rất ngon." Chị Trương ở bên cạnh hát đệm theo.

Thư Nhan mở ngăn tủ ra nói: "Mấy thứ như mì, gạo hay thực phẩm thiết yếu đều để ở đây hết, đồ ăn, thịt thà hay trứng gì đó thì đều ở tủ lạnh."

Cô mở tủ lạnh ra rồi nói cho bà ấy chỗ để đồ ăn và thịt chỗ nào: "Ngày thường những thứ này đều được để riêng ra để tránh bị ám mùi, dì cũng không cần phải nói mà nhìn xem cần làm đồ ăn gì thì cứ việc lấy ra, nếu như loại nào không có thì có thể đi mua."

"Đủ rồi, đủ rồi." Cô cả nhìn rau củ thịt thà chất đầy trong tủ lạnh mà trong lòng cảm thán chủ gia đình quả thật là người quá có tiền, khó trách họ lại có thể trả số tiền lương ba trăm năm mươi tệ cao như thế.

Chị Trương ở bên cạnh nhìn thấy cũng có chút hâm mộ, cô ấy vuốt tủ lạnh hỏi: "Tủ lạnh này em mua bao nhiêu tiền vậy?"

TBC

"Hơn ba nghìn tệ, cụ thể em cũng không rõ lắm, nếu như chị muốn mua thì cứ nói với em em sẽ giúp chị hỏi một chút."

"Chị không mua đâu, mùa đông cũng không cần phải dùng đến, khi nào hè thì lại nói sau." Trong lòng chị Trương lại nói thầm hơn ba nghìn một cái tủ lạnh không bằng cô ấy đi mua cái TV còn hơn.

Thư Nhan mỉm cười lại để phòng bếp lại cho cô cả rồi cùng đi với chị Trương ra bên ngoài sô pha trò chuyện.

Lúc trước bọn họ chỉ tự giới thiệu đơn giản về nhau, hôm nay lại cùng nhau nói chuyện phiếm mới biết được nhà mẹ đẻ của chị Trương cùng với nhà chồng của chị ấy đều cùng làm trong một nhà máy rượu, nhà máy làm ăn cũng khá tốt cho nên trong nhà bọn họ cũng không khó khăn như vậy giống như nhà của Trương Hoa Tú.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 195: Chương 195



"Tuy rằng cũng tính không tồi nhưng tiền tích cóp mấy năm nay đều dùng để mua nhà hết rồi, không giống như em làm buôn bán kiếm được nhiều tiền." Từ rất lâu rồi chồng của chị Trương đã nghĩ đến việc từ chức để đi buôn bán nhưng ba mẹ chồng và cô ấy đều cực lực phản đối chuyện đó.

Bây giờ nhìn thấy Thư Nhan làm cô ấy đột nhiên cảm thấy có hơi hối hận.

Nếu như mấy năm trước đi làm ăn buôn bán thì hiện tại liệu có phải sẽ càng có tiền hơn so với Thư Nhan không.

Cô cả nhanh nhẹn nhào bột mì xong sau đó lại để vào nồi đậy nắp lên, bà ấy lại thuận tay thu dọn sạch sẽ phòng bếp.

Chị Trương nhìn thấy cô cả đi ra lại nhìn thoáng qua thời gian nói: "Ây da, cháu còn phải trở về nấu cơm nữa cô ở lại đây nhé, một lát nữa cơm nước xong cháu lại tới."

"Chị cũng ở lại đây ăn đi." Thư Nhan mở miệng giữ lại.

"Vậy không được đâu, mọi người nhà chị cũng phải trở về ăn cơm nữa, chị đi trước đây. Cô ơi, cơm nước xong cháu lại tới đây." Chị Trương nói xong cũng rời đi ngay.

Chị Trương vừa đi, giữa hai người cũng khó tránh khỏi chút cảm giác xấu hổ, Thư Nhan mỉm cười nói: "Cháu cũng gọi dì là cô cả được chứ, hiện tại cô đến Nam Thành tìm việc làm vậy trong nhà đã sắp xếp xong chưa?"

Thư Nhan vẫn còn có chút lo lắng, cô sợ trong nhà bảo mẫu vẫn còn nhiều việc nên sẽ thường xuyên xin nghỉ, vậy phía chỗ cô sẽ sắp xếp tương đối phiền toái.

"Đều sắp xếp xong hết rồi, lúc trước cô cũng đã bán hết heo đi, gà vịt cũng đã g.i.ế.c hết rồi phơi khô, một nửa cô mang đến đưa cho nhà của Tiểu Quyên còn một nửa cô đã đưa cho con gái mình rồi." Cô cả thẹn thùng mỉm cười.

Thư Nhan gật đầu lại từ từ nhớ tới con gái của bà ấy, vừa nói đến con gái là cô cả lập tức mở miệng như máy hát, bà ấy nói con gái từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn không chịu thua kém ai, con gái thi đậu được vào trường đại học Nam Thành thì dù bà ấy có vất vả thế nào cũng đáng...

Hơn nửa giờ trôi qua, cô cả lại trở lại phòng bếp tiếp tục nhào bột, cán bột sau đó làm mì sợi.

Sau khi làm mì xong, bà ấy lại đun một nồi nước nóng rồi đổ thêm một chút dầu để xào thêm thức ăn.

Chỉ trong chốc lát mùi hương từ trong phòng bếp đã bay ra khắp phòng hấp dẫn hai con mèo con đang ham chơi trong phòng.

"Mẹ ơi thơm quá!"

"Đóng bụng rồi sao? Một lát nữa là có thể ăn được rồi." Thư Nhan mỉm cười nói.

"Ở, không phải là mẹ nấu cơm sao?" Thanh Thanh liếc mắt nhìn vào phòng bếp thì thấy một người phụ nữ xa lạ đang bận việc bên trong nên nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay mẹ mời một đầu bếp tới làm." Thư Nhan bảo tụi nhỏ đi rửa tay trước rồi lại tự mình đi vào phòng bếp lấy ra những món hải sản còn dư lại của buổi trưa ra, hải sản để qua đêm sẽ không thể ăn được nữa.

TBC

Cô cả chia ra ba bát mì bê làm hai lần đi ra, phía trên còn có rất nhiều đồ ăn mà mùi hương thì thơm nức mũi.

"Mọi người đều nếm thử xem, nếu như ăn ngon thì còn có trong nồi nữa." Đôi tay của cô cả không ngừng xoa vào chiếc tạp dề, trong lòng bà ấy đang cực kỳ lo lắng.

"Cô cả, cô cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan thấy bà ấy còn chưa có ý định ngồi xuống nên lại kéo một chiếc ghế ra để cho bà ấy ngồi.

"Không được, không được đâu. Cô ăn ở bên này là được rồi." Làm gì có bảo mẫu nào mà lại cùng nhau ăn cơm với chủ nhà chứ.

"Cô không cần phải như vậy đâu, nhà chúng cháu cũng chỉ có mấy người, cô ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Thư Nhan lại đẩy bà ấy ngồi xuống sau đó đi đến phòng bếp mang một bát mì khác ra đưa đến trước mặt bà ấy: "Mấy thứ hải sản và thịt này đều là món còn lại lúc trưa, không biết cô có quen ăn hải sản hay không nhưng cô đừng khách sáo cứ tự nhiên gắp ăn nhé, nếu ăn không hết cũng chỉ vứt đi thôi." Thư Nhan nói xong lại gắp thêm mấy miếng thịt bò vào trong bát của cô cả.

"Đủ rồi, đủ rồi." Cô cả thụ sủng nhược kinh từ chối.

Mì ăn cực kỳ ngon, Thư Nhan cảm thấy mì sợi mà bà ấy làm rất giống với mẹ mình làm, mấy món ăn kèm thêm còn ngon hơn so với tay nghề của mẹ cô nữa, hương vị và màu sắc đều rất đầy đủ.

Đúng là bà ấy không gạt người, với tay nghề này chắc chắn cũng phải số một số hai trong thôn.

Hai đứa nhỏ đã sớm ăn đến mức không ngẩng đầu lên nổi, Thư Nhan lại giúp hai đứa nhỏ lột một ít vỏ hải sản rồi để đến chiếc đĩa nhỏ bên cạnh: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."

Cô cả thấy hai đứa nhỏ ăn ngon như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cơm nước xong xuôi, cô cả lại tay chân lanh lẹ đi thu dọn nhà ăn và phòng bếp. Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Thư Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, bà ấy lại có chút thấp thỏm không yên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 196: Chương 196



"Cô cả, cô ngồi xuống đi." Thư Nhan hoà nhã mỉm cười: "Cô nấu ăn rất ngon miệng, về sau một ngày ba bữa cơm còn cả chuyện vệ sinh trong nhà và việc đưa đón bọn trẻ đều phiền đến cô rồi."

Cô cả sửng sốt một lúc: "Cháu... cháu muốn nhận cô sao?"

Có người giúp việc, Thư Nhan lập tức thoát ra khỏi công việc nhà rườm rà, cũng không cần dậy sớm làm bữa sáng, xuyên đến thế giới này lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.

Thư Nhan vươn vai, đứng dậy mở rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thật vô cùng hạnh phúc.

"Mẹ ơi." Thư Nhan rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy Thiên Bảo đứng trên giường cô, thấy cô thì nhào về phía cô.

"Cẩn thận, đừng để ngã, con ăn sáng rồi sao?"

"Chưa ạ, con và chị vừa dậy."

Thiên Bảo đã mặc quần áo ngay ngắn, mặt cũng đã rửa, hỏi xong mới biết đều là cô giúp việc giúp.

"Vậy chúng ta ra ngoài cùng nhau ăn cơm nào." Bọn nhỏ hiếm khi được nghỉ, Thư Nhan không cho bọn nhỏ đi học thêm, cũng không cho dậy sớm.

Cô giúp việc đang lau nhà, thấy Thư Nhan đi ra lập tức đặt cây lau nhà sang một bên, rửa tay bưng bữa sáng ra.

"Cô đã ăn chưa?" Thư Nhan nhận lấy cháo, để đến trước mặt bọn trẻ.

"Ăn rồi, tôi dậy sớm, sáng nay nấu cháo tôi còn hấp một nồi bánh bao, xào cải thìa và cà tím, còn cần gì khác nữa không? Bây giờ tôi đi làm." Cháo và bánh bao cô giúp việc bưng ra vẫn còn nóng hổi.

"Không cần đâu, chừng này đủ rồi." Thư Nhan ăn một ngụm cháo, cháo nấu đặc quánh tỏa ra ánh sáng xanh, rất thơm, bánh bao cũng ngon, một cái chỉ bằng nắm tay của Thiên Bảo, vỏ mỏng nhân nhiều, hơn nữa cô giúp việc còn làm rất nhiều loại nhân, có nhân thiệt, nhân nấm cải xanh còn có vài cái là nhân thịt bò và thịt dê.

Thịt bò và thịt dê đều là thức ăn thừa ngày hôm qua để lại, cô giúp việc trực tiếp băm nhỏ để gói bánh bao, hương vị ngon không ngờ.

"Có muốn ăn thêm chút nữa không?" Thư Nhan hỏi cô giúp việc.

"Không cần đâu, tôi ăn no rồi." Cô giúp việc lại đi lau nhà.

Ăn xong bữa sáng ngon miệng, Thư Nhan vừa định dọn đã bị cô giúp việc giật đi.

"Để tôi, để tôi." Động tác của cô giúp việc vừa nhanh nhẹn rửa chén xong, lại nhanh chóng đi ra ban công giặt quần áo.

Thư Nhan đi theo: "Tôi có máy giặt, quần áo mùa đông không dễ giặt, cô dùng máy giặt giặt là được rồi."

"Tôi đánh cổ áo và cổ tay áo trước." Quần áo của Thư Nhan không bẩn, nhưng hai đứa trẻ, nhất là quần áo của Thiên Bảo thật sự rất bẩn, cậu bé bò khắp sàn nhà, chắc chắn sẽ có lúc Thư Nhan không nhìn thấy.

"Vậy cô mở nước nóng đi, vòi nước này cô biết dùng không? Cô nhìn vào hai dấu chấm ở phía dưới, màu đỏ là nước nóng, màu xanh bên này là nước lạnh, cô mở ít nước nóng, đánh xong thì bỏ vào máy giặt. Ơ này!" Thư Nhan kéo cô giúp việc lại, đỏ mặt nói: "Đồ lót cô để đấy đi, để tôi tự giặt."

"Tôi tiện tay giặt luôn." Cô giúp việc biết người thành phố kĩ tính, đồ lót và tất đều ngâm riêng.

Để người khác giặt đồ lót quá xấu hổ, Thư Nhan cầm lấy chậu rửa mặt tự vò.

Giặt quần áo xong cô giúp việc lại chuẩn bị nhào bột, nói là buổi tối làm sủi cảo ăn. Bột nhào xong rồi lại bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa.

"Cô." Thư Nhan kéo bà ấy ngồi xuống, nói: "Bây giờ nghỉ hè bọn trẻ đều không phải đi học, cho nên không cần đưa đón, buổi sáng cô cũng không cần dậy quá sớm, bình thường khoảng tám giờ chúng tôi dậy, bữa trưa khoảng mười một giờ đến mười một rưỡi nấu xong là được, buổi tối năm giờ ăn cơm, dọn dẹp nhà cửa một tuần một lần là được, lúc rãnh cô có thể nghỉ ngơi ở phòng hoặc ở phòng khách xem tivi cũng được."

"Tôi biết, nhưng tôi thật sự không mệt, con người tôi không quen rãnh rỗi." Chút việc này thì tính là gì, so với ở nhà ra đồng làm việc, lên núi đốn củi, về nhà còn phải giặt giũ quần áo nấu cơm, cho lợn ăn và nuôi gà thì thật sự giống như chơi đùa.

Thư Nhan không thể kéo được chỉ có thể mặc kệ bà ấy, đợi sau này quen rồi có thể sẽ tốt hơn.

Quan sát vài ngày, Thư Nhan cảm thấy cô giúp việc quả thực là một người siêng năng và cũng thích sạch sẽ, nấu cơm cũng ngon, hai đứa trẻ đều thích bà ấy nên dứt khoát để bà ấy làm chính thức trước.

"Đây... chưa được một tháng..." Cô giúp việc vân vê tạp dề.

"Ban đầu quy định một tháng là vì sợ không đủ hiểu cô, bây giờ bọn trẻ đều thích cô nên cháu cũng cảm thấy cô rất tốt, đương nhiên không cần phải thử việc gì nữa. Tháng này sẽ trả lương cho cô là ba trăm rưỡi, mười lăm hàng tháng trả lương, ngược lại cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là nếu cô muốn đi thì phải báo trước hai tháng, dù sao tìm một người giúp việc hài lòng cũng khó." Thư Nhan cười nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 197: Chương 197



Hôm nay là ngày hai mươi lăm, là ngày Lâm Tuệ chuyển nhà, sáng sớm Thư Nhan đã đi qua, Ngô Tú Nguyệt đã ở đó, đây là lần đầu tiên cô gặp chồng của Lâm Tuệ, đeo mắt kính trông rất nhã nhặn.

Sau khi chào anh ta xong, Thư Nhan cùng mọi người đi chợ mua thức ăn.

"Hôm qua lúc đi chợ tôi đã mua một ít rồi, lát nữa mua thêm ít thịt và hải sản nữa là được."

Đương nhiên Lâm Tuệ không thể để trên mỗi bàn một con tôm hùm lớn, kể cả có rất nhiều hải sản mà bây giờ cô ấy đều không thể mua được, cho dù có thể mua được cô ấy cũng không nỡ tiêu số tiền đó, gà vịt cá thịt đương nhiên không thể thiếu, còn mua thịt bò và thịt dê.

Lần trước Lâm Tuệ từng ăn sủi cảo ở nhà Thư Nhan một lần, lập tức bị chinh phục bởi tài nấu nướng của cô giúp việc, cho nên hôm nay đầu bếp là cô giúp việc.

"Cô, hôm nay làm phiền cô rồi." Lâm Tuệ, Thư Nhan và những người khác đều là trợ thủ.

"Không có gì đâu." Cô giúp việc rất vui vì tài nấu nướng của mình đã được công nhận.

Gia đình Lâm Tuệ đông người, tổng cộng có bốn bàn, chen chúc chật chội, sợ bọn trẻ làm ồn nên vài người ném lũ trẻ nhỏ tuổi đến nhà Thư Nhan và làm một phần đồ ăn khác cho bọn trẻ, không đủ chỗ, Thư Nhan và Ngô Tú Nguyệt đều không ngồi vào bàn.

Đến khi mọi người lần lượt rời đi thì cũng đã hơn ba giờ chiều.

TBC

"Nào nào nào, mau ăn chút canh cho ấm bụng trước đã, hôm nay thực sự xin lỗi mọi người, tôi cũng không ngờ nhiều người đến như vậy." Nếu ở khách sạn còn có thể thêm bàn, nhưng căn hộ có thể để được bốn bàn cũng đã tốt lắm rồi, cho nên người nhà mình chỉ có thể vào bàn muộn một chút, mấy người Thư Nhan là thuộc về bạn bè đến giúp nấu ăn nên hôm này cũng xem như là người nhà.

"Không sao, không nói không ngon đấy chứ?" Ngô Tú Nguyệt cười hỏi.

"Mọi người đều khen ngon, còn tưởng tôi mời đầu bếp từ khách sạn nữa đấy." Lâm Tuệ bưng đồ ăn giữ lại ra, mọi người tụ tập lại cùng nhau ăn cơm.

"Hôm nay vất vả mọi người rồi, ăn nhiều một chút nhé." Mẹ chồng của Lâm Tuệ liên tục gắp đồ ăn cho mọi người.

"Bọn cháu tự gắp được rồi dì, dì đừng khách sáo." Thư Nhan bưng bát tránh đi, cười nói.

"Tôi đã ăn một chút rồi, mọi người mau ăn đi. Hôm nay thật sự nhờ có mọi người, nếu không thật sự rất bận." Mẹ chồng Lâm Tuệ rất nhiệt tình, lúc họ đi còn gói cho rất nhiều món chưa đụng đũa đến.

Thư Nhan về nhà tắm rửa, không nhịn được soi gương, khoảng một tháng trở lại đây cô lại gầy đi rất nhiều, bây giờ là 56kg, gương mặt cũng gầy đi, cả người trông có sức sống hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là các vết nám trên mặt cô ấy đều không còn nữa, chỗ bong vẩy cũng từ từ phục hồi, chỉ có một dấu chầm mờ, nếu dặm một chút phấn thì sẽ không nhìn thấy.

"Mẹ ơi." Thiên Bảo nhìn thấy mẹ liền ôm cánh tay cô hỏi: "Khi nào chúng ta lại có thể đi cưỡi ngựa?"

Lần trước Hồ Thụy Tuyết dẫn họ đến trang viên chơi, buổi sáng chơi ở công viên vui chơi giải trí nhỏ, buổi trưa ăn cơm trên bãi cỏ, buổi chiều đi cưỡi ngựa. Sau khi trở về đứa trẻ này luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi lần nữa.

"Bây giờ bên ngoài trời rất lạnh, đợi đến vào xuân rồi chúng ta lại đi nhé."

"Nhưng mà qua tết bọn con phải đi học rồi." Thiên Bảo bĩu môi.

"Đi học không phải có cuối tuần sao? Lần trước các con cũng đi chơi vào cuối tuần đấy thôi." Thư Nhan véo mũi cậu bé: "Mau đi học bài cùng chị đi, nghỉ nhiều ngày như vậy con viết chữ rồi sao? Học thuộc từ rồi sao?"

"Mẹ." Thiên Bảo làm nũng.

"Làm nũng cũng vô dụng, mau đi học bài." Thư Nhan đuổi Thiên Bảo đi, đang định đắp mặt nạ nằm xuống một lúc thì nghe thấy chuông cửa vang lên.

"Ai đấy?"

"Là cô ở đây nộp đơn xin lắp điện thoại sao?"

"Đúng vậy, là nhà tôi. Tôi đã nộp đơn hơn một tháng rồi, cuối cùng cũng đến lượt tôi." Lần trước nộp đơn xin cho cửa hàng, gần mười ngày mới lắp, Thư Nhan cảm thấy tốc độc đã đủ chậm rồi, không ngờ cuối năm càng chậm hơn, phải đợi gần một tháng rưỡi.

"Nhà cô thế là vẫn còn nhanh đấy, nếu xui xẻo thì phải đợi những nửa năm mới có."

Vừa lắp điện thoại xong, Thư Nhan lập tức gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương: "Đây là số điện thoại của nhà mới em, em báo với anh một tiếng, anh lưu lại nhé, lần sau gọi điện thoại cho em."

"Cái gì? Mười ngàn tệ? Ông muốn lừa tôi đấy à?" Thư Kiến Dương ông nói gà, bà nói vịt.

"Anh ba, anh đang nói gì thế? Em..."

"Hả? Chín ngàn? Ông chủ Vương, tôi lấy nhiều hàng ở chỗ các ông như vậy, mà bây giờ ông lại đột ngột tăng giá, ông làm ăn thật không chân chính! Ông cũng đừng nói nhiều lời vô ích như vậy với tôi, vẫn theo giá cả ban đầu, năm ngàn, nhiều hơn một xu tôi cũng không đưa."

Bụp một tiếng, điện thoại của Thư Nhan bị cúp. ...
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 198: Chương 198



"Ai gọi điện thoại cho cháu đấy? Có phải con nhóc c.h.ế.t tiệt Thư Nhan kia không?" Mẹ của nguyên chủ, Lâm Tử Hương muốn lấy điện thoại đi động qua xem.

Thư Kiến Dương giơ tay lên, né tránh bàn tay đang đưa tới của bà ta: "Thím hai, điện thoại di động này của cháu hơn hai mươi ngàn tệ đấy, làm hỏng rồi thì thím đền à?"

Đối với Thư Kiến Dương không sợ gì cả này, Lâm Tử Hương chỉ có thể kìm nén tính khí, nịnh hót nói: "Chẳng phải thím đây sốt ruột sao."

TBC

"Đây là một khách hàng của cháu, không phải thím ở bên cạnh nghe thấy rồi sao? Cháu luôn lấy hàng ở chỗ ông ta, bây giờ ông ta thấy cháu buôn bán tốt thì muốn tăng giá với cháu, cũng không nghe ngóng thử xem Thư Kiến Dương cháu là người như thế nào, dám giở trò ở chỗ cháu, lát nữa cháu dẫn một đám đàn em trực tiếp chặt đứt tay chân của ông ta, xem ông ta còn dám hay không." Thư Kiến Dương hung tợn nói.

Lâm Tử Hương và Thư Kiến Bân nuốt nước bọt, Lâm Tử Hương lập tức cười nói: "Thím không có ý nghi ngờ cháu, thím chỉ là lo lắng quá, cháu nói một người phụ nữ như nó dẫn theo hai đứa trẻ, lại mang theo nhiều tiền trên người như vậy, ngộ nhỡ bị lừa gạt thì làm thế nào? Cháu nói xem đứa trẻ này cũng đủ nhẫn tâm, ly hôn không nói với người làm ba mẹ như chúng ta, ly hôn xong thì bỏ đi không chào hỏi, bây giờ người ở đâu cũng không biết, người làm mẹ như thím có thể không lo lắng được sao? Ban ngày thím lo lắng, ban đêm thì khóc, nếu xảy ra chuyện gì không phải giống như lóc thịt thím ư."

Thư Kiến Dương mặc kệ Lâm Tử Hương khóc lóc kể lể như thế nào, vẫn cứ khẳng định mình không có phương thức liên lạc của Thư Nhan.

Không còn cách nào khác, cho dù là Lâm Tử Hương hay Lâm Kiến Bân cũng không dám làm loạn ở chỗ Thư Kiến Dương, cho dù là ba của nguyên chủ cũng không dám.

Thư Nhan ở bên này đợi rất lâu, rốt cuộc đã nhận được điện thoại của Thư Kiến Dương.

"Vừa rồi mẹ và em trai em ở đây." Thư Kiến Dương giải thích.

"Em đoán được, họ đến tìm anh làm gì? Lại để nghe ngóng tin tức của em à?" Thư Nhan không nhịn được nở nụ cười lạnh lùng, nếu trên người cô không có nhiều tiền như vậy, có lẽ cho dù cô c.h.ế.t đói ở bên ngoài thì bọn họ cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm một lần.

Thư Kiến Dương thở dài: "Bất luận nói thế nào, thì dù sao bà ấy cũng là mẹ em, tết này thật sự không về?"

"Không về. Vốn em còn muốn gửi về cho họ chút tiền, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là thôi, đợi sau này họ lớn tuổi rồi em lại hiếu thuận với họ cũng thế." Dù sao cô cũng kiên quyết không về.

"Vậy được, em ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho mình, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh." Thư Kiến Dương nghĩ đến đức hạnh kia của chú thím hai cũng không khuyên cô nữa.

"Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."

Trên đường trở về, Thư Kiến Bân không cam lòng hỏi Lâm Tử Hương: "Thư Kiến Dương thật sự không có số điện thoại của Thư Nhan?"

"Chắc chắn biết, Diệp Chí Cường nói nếu không phải là Thư Kiến Dương thì bọn nó cũng sẽ không ly hôn, nhiều tiền như thế kia mà, hơn nửa chắc chắn là bị Thư Kiến Dương lấy đi, nếu không nó lấy gì mua nhà mua xe? Bây giờ còn làm ăn lớn như vậy, chắc chắn đều là tiền của em gái con, món hàng phải bù thêm tiền kia, loại chuyện này không biết tìm anh em ruột lại đi tìm đứa anh họ không cùng chi, trở về mẹ không đánh c.h.ế.t nó không được." Chỉ cần Lâm Tử Hương nghĩ đến số tiền đó thì cảm thấy khó chịu.

"Nhưng anh ta không nói thì có tác dụng gì? Tiền bên phía Thư Kiến Dương chắc chắn chúng ta không có cách, nhưng Thư Nhan mang theo nhiều tiền như thế rốt cuộc đã đi đâu? Trung Quốc rộng lớn như thế, nếu nó không về thì chúng ta muốn tìm cũng tìm không được." Thư Kiến Bân cũng khó chịu, nhiều nhà như vậy, nếu ba anh em bọn họ mỗi người một căn và số tiền kia chia ra mỗi người mấy trăm ngàn tệ thì đời này cũng không cần phải làm việc.

"Mẹ không tin nó không trở về, hừ..." Lâm Tử Hương thề son sắt nói.

Thư Nhan không biết hai mẹ con kia đang suy nghĩ những gì, nếu biết cũng chỉ sẽ cười bọn họ ngu ngốc, biết tính tình của bọn họ thì làm sao cô lại có thể tự đưa mình đến cửa, cô điên rồi hay sao.

Gần đến cuối năm, nhà máy bên phía ông Trương và công ty bên phía Hồ Thụy Tuyết đều sẽ nghỉ về nhà ăn tết.

Thư Nhan bình thường không quản nhiều việc, tuy nhiên cuối năm cũng phải đi đến đó, trước tiên là đi đến bên ông Trương, buổi sáng họp. Sau đó phát lương và quà tết cho mọi người. Hai chai dầu, một bao gạo và một thùng bánh quy, rất phong phú trong khi rất nhiều nhà máy hiện nay đều không thể trả nổi tiền lương.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 199: Chương 199



"Sao tôi cũng có phần vậy?" Ông Trương còn cho hai phần khiến Thư Nhan dở khóc dở cười: "Tôi không cần."

"Không phải đồ tốt gì đâu, chỉ là muốn chúc mừng thôi, vậy tổng giám đốc Thư, sang năm chúng ta gặp nhé." Ông Trương vẫn cứ nhét vào cốp xe, trực tiếp đưa Thư Nhan về nhà.

"Sang năm gặp, chúc năm mới anh Trương và chị dâu trước nhé, chúc anh chị một năm mới sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt." Thư Nhan không từ chối nữa.

Năm nay họ kiếm được rất nhiều tiền, mỗi người chia được 1,15 triệu tệ, Thư Nhan đầu từ 150. 000 tệ, chiếm 20% cổ phần trong nhà máy mới, 1 triệu tệ còn lại đã được chuyển vào thẻ của Thư Nhan.

"Tổng giám đốc Thư sang năm cũng mọi thứ đều ổn nhé." Ông Trương cười ha ha tiễn Thư Nhan đi.

Đến công ty, Hồ Thụy Tuyết đã họp xong, hôm nay ngoại trừ tiền lương và tiền thưởng cuối năm, rất nhiều người đều đang thì thầm thảo luận về tiền thưởng cuối năm, ai nấy đều tràn ngập niềm vui.

"Tổng giám đốc Hồ khi nào nghỉ?"

"Buổi chiều chúng ta đến khách sạn liên hoan, ăn cơm xong thì nghỉ, mồng tám tết đi làm lại." Trợ lý của Hồ Thụy Tuyết trả lời.

Thư Nhan gật đầu, đi vào văn phòng thì thấy Hồ Thụy Tuyết còn đang thảo luận với giám đốc nhân sự về quy trình của chương trình buổi chiều.

TBC

"Còn có chương trình cơ à?" Cuối năm công ty rất bận, Thư Nhan không ngờ còn có thời gian để sắp xếp chương trình.

"Cô đến thật đúng lúc, lát nữa lên sân khấu phát biểu vài câu nhé." Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy Thư Nhan, lập tức bảo giám đốc nhân sự sắp xếp cho Nhan Hoan vài phút.

"Tôi đi lên nói cái gì, không phải sáng hôm nay cô đã họp xong rồi sao? Tôi không nói đâu." Thư Nhan từ chối.

"Dù sao cô cũng là một người chủ khác của công ty, trong bữa tiệc cuối năm cũng phải lộ diện chứ." Hồ Thụy Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, nói thế nào cũng bảo cô phải đi lên nói chuyện.

Cuối cùng vẫn bị Hồ Thụy Tuyết đẩy lên nói vài câu, chủ yếu là những thành tựu gì đã đạt được trong năm nay, hy vọng năm tới có thể đạt được những thành tựu gì, sau đó cảm ơn sự cố gắng của tất cả mọi người v... v... Cuối cùng chúc tết sớm với tất cả mọi người.

"Không phải nói rất tốt đấy sao? Còn ra dáng hơn tôi nữa." Hồ Thụy Tuyết giả vờ ngạc nhiên nhìn Thư Nhan.

Thư Nhan trợn mắt nhìn cô ấy, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Kết thúc bữa ăn liên hoan của công ty, Thư Nhan lại ngựa không dừng vó chạy đến cửa hàng nhỏ của mình.

Mấy ngày gần đây cửa hàng đang tổ chức hoạt động nên kinh doanh rất tốt, doanh thu một ngày có thể hơn mười nghìn tệ, hôm qua và hôm nay rõ ràng kém rất nhiều, chủ yếu là do hầu hết mọi người đều đã bán gần hết và Thư Nhan cũng không thiếu mấy ngày kinh doanh này, nên dứt khoát bảo hai người Trương Hoa Tú dọn dẹp, năm giờ chiều hôm nay đóng cửa đến mồng tám tết đi làm lại.

"Năm nay mọi người đều đã vất vả rồi, lát nữa dọn vệ sinh xong thì về đi nhé, mồng tám tết đi làm đừng đến muộn." Nhân lúc hai người họ quét dọn vệ sinh thì Thư Nhan tính lương cho họ.

Trương Hoa Tú và Oánh Oánh luôn rất cố gắng, chịu khó. Hơn một tháng gần đây cô rất ít đến, nhưng hai người họ cũng không vì thế mà lười biếng, vẫn làm hết sức mình cho nên Thư Nhan cho mỗi người họ một bì lì xì năm trăm tệ.

"Chúc tết mọi người trước, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."

"Cảm ơn bà chủ, tôi cũng chúc tết bà chủ sớm, chúc bà chủ sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt." Oánh Oánh nhận lấy tiền lương và tiền thưởng, phấn khởi chúc tết Thư Nhan.

Ngoại trừ tiền thưởng còn có tiền lương của hai người, Thư Nhan viết phiếu lương bỏ vào phong bì cho họ, ngoài ra chính là tiền thưởng, Trương Hoa Tú biểu hiện rất tốt nên Thư Nhan trực tiếp cho một ngàn, còn Oánh Oánh năm trăm.

Dọn dẹp xong, đóng cửa chính, kéo cửa sắt lại, Trương Hoa Tú dán thông báo viết bằng giấy đỏ dán lên cửa, rồi chính thức nghỉ.

"Cô, khi nào con gái cô nghỉ?" Con gái của cô giúp việc ngày mười tám nghỉ, nhưng cô giúp việc mới vừa tìm được việc làm nên chắc chắn không thể đi ngay được, con gái bà ấy dứt khoát tìm một công việc nghỉ đông để ở lại Nam Thành cũng mẹ cô ấy.

"Hai mươi tám nghỉ. Cho nên..." Cô giúp việc vặn tay: "Tôi muốn hai mươi tám trở về ăn tết, nhưng mà đồ tết tôi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, bánh đường, bánh gạo và những thứ như bánh màn thầu, bánh bao tôi đã làm rất nhiều, ngày mai tôi lại gói thêm ít sủi cảo để trong tủ lạnh cấp đông, đến tết cô cũng không cần gói,"

"Được, tôi biết rồi." Cô giúp việc mới đến đi làm mười ngày, chưa có lương nhưng Thư Nhan cũng chuẩn bị cho bà ấy một bì lì xì, bên trong bỏ năm mươi tệ, ngoài ra còn tặng cho cô giúp việc một phần dầu ăn và bánh quy cầm bên chỗ ông Trương: "Bên tôi mồng tám đi làm, bọn trẻ cũng sẽ đi học trong khoảng thời gian đó, cho nên tôi hi vọng cô có thể trở lại sớm."
 
Back
Top